Chào bạn!

Để có thể sử dụng đầy đủ chức năng diễn đàn Của Tui À bạn phải đăng nhập hoặc đăng ký.

Đăng Ký!

Dịch Thập Niên 70: Xuyên Thành Đầu Quả Tim Của Vai Ác

Thập Niên 70: Xuyên Thành Đầu Quả Tim Của Vai Ác
Chương 170



Em gái nhà mình từ nhỏ đã được nuông chiều mà lớn lên, vừa mới xuống nông thôn mấy ngày đã cưới được một người đàn ông thô lỗ như vậy, lúc này không ai có thể bình tĩnh được.

Đối mặt với sự chào hỏi của người đàn ông, Diệp Ngưng Viễn nắm chặt lòng bàn tay của Phó Thập Đông, sử dụng tất cả sức mạnh của mình.

“Tôi là anh trai của Dao Dao, không có cha mẹ đồng ý, cậu gọi tiếng “anh trai” này hơi sớm.”

Ngụ ý là: Cho dù hai người đã kết hôn, chỉ cần người nhà họ Diệp không đồng ý thì hôn sự này không cần tính.

Lòng bàn tay bị nắm chặt, trên mặt Phó Thập Đông không lộ ra vẻ đau đớn, địch ý của đối phương quá rõ ràng, ngay cả kẻ ngốc cũng có thể nhìn ra khách nhân của mình không có thiện ý.

“Anh trai của Dao Dao chính là anh trai của tôi, chúng ta đi vào nhà ngồi đi.”

Diệp Ngưng Viễn khá ngạc nhiên trước sự bình tĩnh gặp nguy không loạn của anh, nhìn thấy Diệp Ngưng Dao nhìn chằm chằm vào tay bọn họ, anh ấy chỉ có thể buông chúng ra, không dám đi quá xa.

Sóng gió giữa hai người rất âm ỉ, Diệp Ngưng Dao cũng chú ý tới khi người đàn ông của mình bị gây khó dễ, cô lập tức xụ khuôn mặt xuống, cảm thấy rất khó chịu, nếu không phải người đàn ông kia chính là anh trai của nguyên thân, nếu là người khác thì cô đã sớm tức giận rồi.

“Đúng vậy, ngoài sân gió lớn, chúng ta mau vào đi.”

Đối với Diệp Ngưng Dao, một người là anh trai tiện nghi mới gặp một lần, một người là người chồng ngày đêm chiều chuộng cô, cô đương nhiên không chút do dự mà nghiêng về phía Phó Thập Đông.

Mấy người trở về phòng, không để ý đến Diệp Ngưng Viễn vẫn còn ở đây, vẻ mặt Diệp Ngưng Dao đau lòng nắm lấy tay Phó Thập Đông: “Tay anh có đau lắm không? Đỏ hết rồi.”

“Không sao, không đau.” Phó Thập Đông nhướng mày nhìn vợ mình, khóe miệng nhếch lên một đường cong lớn, trong lòng vô cùng mềm mại.

Trong mắt Diệp Ngưng Viễn, hình ảnh tình chàng ý thiếp này quá cay mắt.

Nếu như trước đây anh ấy còn nghi ngờ em gái mình không thể buông tha Giang Hoài, thì bây giờ anh ấy đã hoàn toàn tin tưởng lời nói của cô.

“Anh cũng không dùng sức dù chỉ một chút, em cần làm đến mức này sao?”

“Dùng sức hay không thì chỉ có mình anh biết, nếu còn tiếp tục làm loạn, anh lập tức quay về Bắc Kinh đi.”

“…” Diệp Ngưng Viễn chớp chớp mắt, anh ấy không thể tin được em gái của mình sẽ trở nên hung hăng như vậy, lại còn dỗi người khác.

Chẳng lẽ khi phụ nữ tuổi mười tám thay đổi, tính cách cũng thay đổi theo sao?

“Anh nhìn em làm gì? Em không có dọa anh.” Diệp Ngưng Dao còn tưởng rằng anh ấy đã nhìn ra cái gì, mới muộn màng phát hiện tính tình nguyên thân rất ôn hòa, cô nói như vậy có chút không giống.

Diệp Ngưng Viễn nhìn cô chằm chằm năm giây, bỗng nhiên nở nụ cười: “Nếu như mẹ của chúng ta biết em đã thay đổi, mẹ nhất định sẽ rất vui.”

Điều lo lắng nhất trong cuộc đời của đồng chí Tiền Thục Hoa là tính cách con gái bà ấy quá mềm yếu, dễ bị bắt nạt, mỗi ngày đều mong ngóng cô cứng rắn hơn và quyết đoán hơn.

Nhớ lại dáng vẻ của mẹ nguyên thân, Diệp Ngưng Dao không hiểu anh ấy nói gì, cô dựa trên nguyên tắc nói ít sai ít mà không trả lời.

Phó Thập Đông làm bữa tối, Trang Tú Chi với tư cách là người lớn tuổi nhất của gia đình nhà trai có phần lo lắng khi đối mặt với Diệp Ngưng Viễn.

Cô ấy thầm dặn lòng không được làm mất mặt trước nhà thông gia nên lúc nào cô ấy cũng tươi cười.

“Anh trai nhà thông gia, Đông Tử nhà tôi là người tốt, mấy năm nay nếu không có cậu ấy, ba mẹ con chúng tôi cũng chưa chắc có thể sống tốt được. Cậu ấy đối với Ngưng Dao là thật lòng, tôi hy vọng gia đình thông gia có thể hiểu cho cậu ấy nhiều hơn.”

Diệp Ngưng Viễn đã nghe em gái mình nói về việc của gia đình nhà họ Phó, đó là lý do tại sao anh ấy không phản đối một cách mạnh mẽ cuộc hôn nhân của Diệp Ngưng Dao.
 
Thập Niên 70: Xuyên Thành Đầu Quả Tim Của Vai Ác
Chương 171



Một người đàn ông đối xử dịu dàng với gia đình sẽ không phải là người tệ.

Chỉ là thân phận của bọn họ thật sự không giống nhau, kết hôn không phải trò trẻ con, chỉ có tình cảm không có tiếng nói chung thì sẽ không bền lâu, về phần Phó Thập Đông có phải là người đáng để giao phó cuộc đời hay không thì còn phải xem xét.

“Em gái tôi từ nhỏ đến giờ chưa từng chịu khổ cực, lần này người nhà không biết chuyện của em ấy, nếu mẹ tôi biết, rất có thể ngày mai bà ấy sẽ đến đây và mang em ấy đi mất.”

Những gì anh ấy nói không phải là nói dối, với cái tính cách chết tiệt của mình thì bà ấy thực sự có thể làm điều đó.

“Hay là để tôi viết thư cho nhà thông gia giải thích được không?” Trang Tú Chi tốt nghiệp tiểu học đã nhiều năm, cơ hồ đã quên một số từ ngữ không thông dụng, nhưng viết thư thì vẫn có thể.

Bắc Kinh xa như vậy, đây là việc duy nhất mà cô ấy có thể làm.

“Chú bộ đội, chú của cháu là người tốt, chú không được mang dì của cháu đi!” Phó Viện rất thông minh, cô bé có thể hiểu người lớn nói gì, nghĩ đến khả năng dì sẽ phải rời khỏi căn nhà này, ánh mắt của cô bé đăm đăm muốn bật khóc.

Lớn nhỏ đều tuyệt vọng nhìn anh ấy, trong lòng Diệp Ngưng Viễn dù lạnh lùng thế nào cũng không chịu được công kích, anh ấy cố gắng duy trì thái độ hòa nhã không làm bọn họ sợ hãi.

Bữa tối là hai món mặn một món canh, thêm một nồi bánh bao trắng mềm như tuyết.

Đợi mấy người ngồi xong, Diệp Ngưng Dao cầm lên một cái bánh bao, giống như bảo bối đưa cho Diệp Ngưng Viễn: “Anh ăn thử đi, đây là do người đàn ông của em làm.”

Ở Bắc Kinh, Diệp Ngưng Viễn đã nếm thử rất nhiều món ngon, anh ấy tùy ý cắn một miếng bánh bao hấp, hơi giật mình vì hương vị mềm mại và ngọt ngào.

Ngay lập tức, anh ấy không nhịn được mà cắn thêm một miếng, nó hoàn toàn khác với những chiếc bánh bao hấp được bán trong các nhà hàng quốc doanh!

“Bánh bao này làm bằng gì?” Sao mà ngon thế?

“Bí mật, em sẽ không nói cho anh biết.” Diệp Ngưng Dao cười giả bộ thần bí, trong đôi mắt sáng ngời trong trẻo hiện lên một tia giảo hoạt.

Người đàn ông của cô trộn mật ong trong bánh hấp, tất nhiên là ngon rồi!

Xem ra là còn tức giận vì lúc trước anh ấy đã bắt nạt Phó Thập Đông đúng không? Diệp Ngưng Viễn li.ếm môi dưới, do dự không nói, lần này anh ấy sâu sắc nhận ra rằng em gái mình đã thực sự thay đổi.

“Anh định ở đây bao lâu?” Diệp Ngưng Dao vừa cầm lấy bánh bao vừa hỏi anh ấy, Diệp Ngưng Viễn có chút không xác định là em gái đuổi mình đi hay chỉ là hỏi đơn thuần.

“Quân đội cho phép anh nghỉ phép một tháng, anh dự định sống ở đây một thời gian.”

Trên thực tế, quân đội chỉ cho anh ấy một tuần nghỉ phép, vì không khuyến khích sự kiêu ngạo của đối phương, anh ấy quyết định sẽ không nói ra sự thật.

“Một tháng?” Diệp Ngưng Dao kinh ngạc nhướng mắt.

Chẳng lẽ người này quá nhàn rỗi rồi hay sao? Không phải quân đội đang rất bận hay sao?

Nghĩ đến việc trong khoảng thời gian này bản thân đã ăn rất nhiều đồ ăn ngon của người ta, cô xấu hổ đến mức không thể lên tiếng đuổi người đi.

“Không sai, từ nay về sau, anh và Phó Thập Đông ở chung một phòng là được rồi, cậu cũng không cần bố trí nơi ở khác cho anh.”

Lời nói của anh ấy thành công thu hút sự chú ý của Phó Thập Đông, người đàn ông đặt chiếc đũa trong tay xuống, không đồng ý nói: “Trong nhà vẫn còn một phòng trống, sau bữa tối em sẽ đi thu dọn.”

“Thật rắc rối, khi còn huấn luyện trong quân đội tôi có thể thích nghi với bất kể loại môi trường nào.”

“Không rắc rối, tôi ngủ nghiến răng nghiến lợi ngáy rất to, anh là khách, không thể để anh phải chịu ủy khuất được.”

Diệp Ngưng Dao ở một bên nghe mà ngơ ngác, anh nghiến răng nghiến lợi từ khi nào vậy? Tại sao cô lại không biết?

Sau bữa ăn, những người trong bàn có những suy nghĩ khác nhau.
 
Thập Niên 70: Xuyên Thành Đầu Quả Tim Của Vai Ác
Chương 172



Diệp Ngưng Viễn đi theo Phó Thập Đông đến căn phòng nhỏ đã chuẩn bị cho anh ấy ở bên kia, sẽ có một buổi tối nói chuyện dưới ánh nến.

Trong căn phòng nhỏ chỉ có một chiếc giường đơn bằng gỗ, không gian còn lại chỉ đủ kê một chiếc ghế đẩu.

Nhìn bức tường đất xung quanh, Diệp Ngưng Viễn lạnh mặt hỏi: “Dao Dao từ nhỏ chưa từng chịu khổ, cậu cảm thấy bản thân có thể cho em ấy hạnh phúc hay sao?”

Phó Thập Đông ngừng thu dọn chăn ga, đứng thẳng dậy và bắt gặp ánh mắt dò xét của anh ấy.

“Tôi có thể.”

“Nói thì dễ, sau này cậu lấy gì nuôi em ấy? Sau này nuôi con của hai người như thế nào? Nếu tôi đoán không lầm, chắc cậu còn chưa học hết sơ trung đúng không? Sau này hai người sẽ có tiếng nói chung không?”

Từng lời của Diệp Ngưng Viễn đều đâm vào trái tim của Phó Thập Đông, vẻ mặt anh nghiêm nghị, dừng lại vài giây và nói: “Tôi sẽ cố gắng làm việc chăm chỉ.”

Đêm hôm đó, Diệp Ngưng Dao đợi đến hơn mười giờ tối cũng không thấy nam nhân của mình trở về, rốt cuộc chịu không nổi nữa liền ngủ thiếp đi.

Sáng hôm sau khi tỉnh dậy, cô theo thói quen liếc nhìn chỗ ngồi bên cạnh, chăn ga gối đệm phẳng phiu chứng tỏ người đàn ông đã cả đêm không về.

Ban đêm còn không quay về giường ngủ? Lá gan của anh cũng thật lớn!

Nhanh chóng thu dọn xong rồi bước ra khỏi phòng, Diệp Ngưng Dao nhìn thấy người đàn ông lớn gan kia đang cùng với Diệp Ngưng Viễn ngồi dưới gốc cây hoa đào, không biết đang dùng bút chì viết gì đó.

Thấy em gái đi tới, Diệp Ngưng Viễn vội vàng nhanh chóng đút tờ giấy vào trong túi, sau đó tự nhiên nhếch khóe miệng: “Xem ra về nông thôn vẫn có lợi, ít nhất chứng buồn ngủ mỗi khi thức dậy của em cũng đỡ nhiều.”

“Em vẫn luôn như vậy, sợ là trước đây anh vẫn luôn hiểu lầm?” Diệp Ngưng Dao nhìn chằm chằm túi đeo vai của anh ấy, tự hỏi sau lưng cô có phải hai người đã làm cái thỏa thuận gì hay không?

Cô ngồi xuống bên cạnh Phó Thập Đông, sau đó nghiêng đầu nhỏ giọng để người khác không nghe thấy hỏi: “Tối hôm qua anh làm gì vậy?”

“Cùng với anh trai em ngồi chơi đánh bài cả buổi tối.” Vừa nói xong liền ngáp một cái, sắc mặt có chút mệt mỏi.

“Đánh bài? Đánh bạc?” Nếu người đàn ông này dám nói đồng ý, trong vòng một tháng cô sẽ không bao giờ để anh ngủ trong nhà nữa.

Đến lúc đó sẽ cho đi theo Diệp Ngưng Viễn đánh bạc luôn!

“Đương nhiên là không phải, đồ đạc của anh đều ở chỗ của em, làm sao có thể đi đánh bạc với anh ấy được?”

Nói như vậy cũng đúng? Diệp Ngưng Dao tạm thời bỏ qua nghi hoặc trong lòng, dẫn bọn họ đi đến nhà chị dâu Phó làm điểm tâm ăn sáng.

Những làn khói xanh cuồn cuộn từ mái nhà của sân nhà họ Phó, Phó Viện đang ngồi trước mặt băng đài với một chiếc ghế dài nhỏ, trông rất đáng yêu.

“Chị dâu đâu? Tại sao chỉ có một mình cháu ở đây?” Diệp Ngưng Dao đi tới giúp thêm củi, sáng sớm không thấy Trang Tú Chi thì cô sẽ không quen.

“Mẹ em ra sông lấy nước, mẹ bảo em ở lại đây đợi mọi người về.”

Từ khi Trang Tú Chi khỏi bệnh, ngày nào cô ấy cũng vội vã đi làm, điều này khiến cho Diệp Ngưng Dao có chút mất mát.

Phó Thập Đông đã từng làm tất cả các công việc trong nhà và công việc bên ngoài, cô ấy không cảm thấy có gì không ổn, nhưng bây giờ Trang Tú Chi đã đảm nhận rất nhiều công việc, điều này khiến Diệp Ngưng Dao cảm thấy bản thân mình hơi lười biếng.

Sau đó, chính Phó Thập Đông đã đứng ra thuyết phục Trang Tú Chi không cần gấp rút làm bất cứ công việc gì.

“Anh ra bờ sông đón chị ấy đi, hai thùng nước quá nặng.”

“Được, anh đi ngay đây.” Phó Thập Đông đặt đống dưa chuột vừa hái trong vườn lên bàn, xoay người rời khỏi nhà.

Bên bờ sông trăng lưỡi liềm, Trang Tú Chi cúi xuống và đặt chiếc thùng xuống sông, vung hai lần, đổ đầy nước và mang nó lên bờ.

Vì lý do quanh năm cô ấy không lao động chân tay, khi hai thùng nước được bưng lên, trên trán cô ấy đã rịn ra một lớp mồ hôi mỏng.
 
Thập Niên 70: Xuyên Thành Đầu Quả Tim Của Vai Ác
Chương 173



Cô ấy cố gắng dùng sào để nâng nước lên, nhưng khi cô ấy định rời đi, ai đó đã nắm lấy vai cô ấy.

“Tú Chi, đây là việc của đàn ông, để anh giúp em.” Trên mặt Mạnh Nghênh Võ cười cười, ngón tay khẽ di chuyển trên vai cô ấy.

Trang Tú Chi bị tình huống đột ngột này làm cho sửng sốt, rất nhiều nước trong xô lắc lư b.ắn ra ngoài.

Cô ấy vội vàng vùng ra khỏi tay người đàn ông, trong mắt tràn đầy cảnh giác: “Cám ơn đội trưởng Mạnh, tôi tự có thể làm được.”

“Phụ nữ như em có thể có bao nhiêu sức lực, để anh làm.” Mạnh Nghênh Võ lúng túng rút tay về, đi tới đỡ lấy cây sào trên vai cô ấy.

“Này! Nếu như hồi đó em nguyện ý gả cho anh thì đã không phải chịu nhiều khổ sở như vậy.”

Khi đó, Trang Tú Chi là một cô gái xinh đẹp nổi tiếng trong mười dặm tám thôn, Mạnh Nghênh Võ luôn âm thầm thích cô ấy, nhưng tiếc là lúc đó nhà hắn ta quá nghèo, Trang Tú Chi không thích hắn ta nên đành thôi, chỉ biết bất lực nhìn người mình yêu đi lấy người khác.

Giây phút biết cô ấy khỏi bệnh, hắn ta là người hạnh phúc hơn ai hết.

Trước khi kết hôn, Trang Tú Chi đã biết người đàn ông này nghĩ gì, bây giờ nghe được những lời vô liêm sỉ như vậy, tức giận đến mức đỏ bừng mặt: “Xin hãy nói chuyện đàng hoàng!”

“Tú Chi, anh thực sự thích em, anh cưới người phụ nữ trong nhà bởi vì cô ấy trông giống em. Nếu em sẵn sàng theo anh, anh sẽ ly hôn với cô ấy ngay lập tức.” Trước mặt bạch nguyệt quang, Mạnh Nghênh Võ tràn đầy cảm xúc, đặc biệt là khi thấy dáng người yểu điệu của cô ấy vẫn hấp dẫn như xưa, hắn ta lại càng xao xuyến.

Bề ngoài của hắn ta không tồi, lại còn là đội trưởng đội sản xuất của thôn, chỉ cần hắn ta cố gắng một chút, hắn ta cũng không tin cô ấy lại thờ ơ.

“Mạnh Nghênh Võ, anh cút khỏi đây đi!” Trang Tú Chi dùng ngón tay run rẩy cố gắng giật lại cây sào: “Nếu anh còn xúc phạm người khác như vậy, tôi sẽ kiện anh lên Ủy ban Cách mạng!”

Mạnh Nghênh võ nắm lấy tay cô ấy đặt lên ngực hắn ta, có chút bực bội nói: “Sao em không hiểu lòng anh? Anh sẽ coi hai đứa con của em như con của mình.”

“Anh buông ra! Không thả tôi ra tôi sẽ gọi người!”

Trong khoảng thời gian này thường xuyên có người đi đến lấy nước, Mạnh Nghênh Võ miễn cưỡng buông tay, muốn nói gì đó nhưng đáp lại là một cái tát đau điếng.

Trên mặt hắn ta hiện lên một tia đau rát, nếu là bất kỳ người phụ nữ nào khác, Mạnh Nghênh Võ đã sớm đánh lại rồi.

Nhưng hắn ta không đối phó được Trang Tú Chi, nhìn thấy một bóng người lơ lửng phía xa, Mạnh Nghênh Võ liế.m khóe miệng, lạnh lùng nói: “Cái tát này anh không so đo với em, nhưng em sớm muộn gì cũng là của anh mà thôi, bình tĩnh lại và suy nghĩ về nó một cách cẩn thận đi.”

Bóng người xa xa càng ngày càng gần, hắn ta nói xong lập tức đi vào trong rừng cây ở bên cạnh, để lại Trang Tú Chi đang tức giận đứng ở nơi đó.

Khi Phó Thập Đông đến, anh chỉ thấy Trang Tú Chi đang sững sờ, trong thùng chỉ còn lại một nửa lượng nước nhỏ.

Anh huơ huơ tay trước mặt cô ấy, nhíu mày hỏi: “Chị dâu, chị sao vậy?”

“Không… không sao, vừa rồi chị có chút choáng váng đầu óc.” Trang Tú Chi cố ý xoa xoa thái dương, che giấu sự hoảng loạn trong lòng.

Sự thật về việc của Mạnh Nghênh Võ quá xấu hổ, cô ấy không biết nên nói như thế nào.

“Ngồi trên tảng đá bên cạnh nghỉ ngơi một lát đi, em đi lấy nước xong sẽ trở lại.”

“Ừm, được.” Trang Tú Chi ngồi xuống tảng đá bên cạnh, cô ấy ngơ ngác nhìn dòng sông cách đó không xa, chìm trong suy nghĩ…

Thật vất vả mới đi ra được khỏi tỉnh nhưng Diệp Ngưng Viễn cũng không rảnh rỗi, anh ấy dạo quanh những ngôi làng lân cận, đồng thời hiểu sâu hơn về mối quan hệ giữa em gái mình và Giang Hoài.

Việc trước đó anh ấy không làm ầm ĩ trong hôn lễ chính là chút thể diện cuối cùng anh ấy để lại cho Giang Hoài.

Nhưng một số người không muốn chút thể diện này, bọn họ khăng khăng muốn dí đầu vào họng súng.
 
Thập Niên 70: Xuyên Thành Đầu Quả Tim Của Vai Ác
Chương 174



Trong lòng Giang Hoài luôn coi người nhà họ Diệp như người thân của mình. Bây giờ vì những sai lầm của bản thân, hắn ta đã phản bội người thân của mình, sau này hắn ta không biết phải làm gì.

Mạnh Nghênh Oánh là trách nhiệm của hắn ta, nhưng cái trách nhiệm này quá nặng nề, khiến hắn ta mất đi quá nhiều thứ quý giá, nếu hắn ta có thể sớm nhận ra trái tim của chính mình, liệu mọi chuyện có thể đã khác hay không?

Mà Mạnh Nghênh Oánh nhìn thấy trạng thái của hắn ta, trong mắt cô ta rất tức giận.

Từ ngày kết hôn, người đàn ông này đã chán nản, hôn nhân đã xong, hiện tại cho dù hối hận cũng không nên biểu hiện ra ngoài chứ?

Cô ta vẫn biết cách đối phó với loại người như Giang Hoài, cho nên sáng nay sau khi hai người rửa mặt sạch sẽ, cô ta đột nhiên đưa ra một đề nghị chu đáo chỉ để thể hiện sự rộng lượng của mình.

Chỉ cần có thể khiến nam nhân này phục tùng, cái gì cô ta cũng không quan tâm.

Nghe thấy Mạnh Nghênh Oánh đề nghị mua chút lễ vật cho Ngưng Viễn, Giang Hoài sửng sốt một chút, phản ứng đầu tiên của hắn ta chính là nghĩ cô ta lại định giở trò bậy bạ gì đây.

Rồi hắn ta nghĩ bây giờ đã là vợ chồng thì phải tin tưởng nhau, hắn ta lại dập tắt suy nghĩ đó.

Thái độ hòa nhã của Mạnh Nghênh Oánh dường như đã trở lại như lúc mới gặp mặt: “Trước đây em không biết quan hệ giữa anh và nhà họ Diệp nên có nhiều hiểu lầm như vậy. Bây giờ em đã là vợ anh, ân nhân của anh cũng là ân nhân của em, em nhất định sẽ giải thích rõ ràng với bọn họ.”

Đàn ông sợ nhất sự dịu dàng và vô tâm của phụ nữ, Giang Hoài cũng không ngoại lệ, cho dù trong lòng không có tình yêu nhưng hắn ta vẫn có một chút tình cảm, lần đầu tiên hắn ta nắm lấy tay cô ta nói lời cảm ơn rất chân thành.

Để tránh bối rối khi nhìn thấy Diệp Ngưng Dao, hai người đã đặc biệt chọn thời gian làm việc của cô để đến nhà họ Phó.

Khi Diệp Ngưng Viễn mở cửa và nhìn thấy cặp vợ chồng và những thứ trong tay bọn họ, bốn từ hiện lên trong đầu anh ấy là: Mặt dày vô sỉ.

“Mấy người đang làm gì vậy?”

Giang Hoài còn chưa kịp nói chuyện, Mạnh Nghênh Oánh đã giành trước, cười đáp: “Chúng tôi mua ít lễ vật, muốn nhờ anh mang đến cho chú Diệp và dì Diệp, cũng muốn tới xem anh sống ở đây có quen không.”

Mặc dù Diệp Ngưng Viễn quanh năm ở trong quân đội nên không gặp nhiều phụ nữ, nhưng anh ấy hiểu lòng người hơn Giang Hoài nhiều, anh ấy lạnh lùng nhìn Mạnh Nghênh Oánh và mở miệng nói: “Cha mẹ tôi không liên quan gì đến mấy người, tôi càng không có quan hệ gì với mấy người cả, trước khi tôi mất bình tĩnh thì mấy người nên đi nhanh đi.”

“Anh…” Bất kể là trước hay sau khi xuyên không, Mạnh Nghênh Oánh luôn là mục tiêu nịnh hót của đám đàn ông, sao cô ta lại phải chịu ủy khuất như vậy trước mặt người khác giới chứ?

Vì vậy nụ cười trên mặt cô ta dần dần tắt đi, cô ta đè nén lửa giận trong lòng, tiếp tục giả vờ nói: “Trước đó chúng ta có hiểu lầm, bất kể như thế nào, tôi hy vọng anh và Giang Hoài vẫn có thể là người thân.”

Hai tay Diệp Ngưng Viễn chống nạnh, thiếu chút nữa bị lời nói trơ trẽn của người phụ nữ này làm cho bật cười, may mắn em gái không có ở nhà, nếu không cô nhất định sẽ bị làm cho ghê tởm.

Anh ấy cười lạnh một tiếng, trong mắt lộ ra vẻ khinh thường không chút che giấu nào: “Ha ha ha… Chúng ta ư?… Cô là cái củ hành gì mà dám nói với tôi như vậy?”

Người ngoài không biết tính cách của Diệp Ngưng Viễn, nhưng Giang Hoài thì biết rất rõ, Diệp Ngưng Viễn từ nhỏ đã luôn thích làm theo cách riêng của mình, anh ấy rất ác độc với những người mà anh ấy không thích, cho dù đã tham gia quân đội trong nhiều năm, điểm này vẫn không thay đổi.

Biết ăn không được trái ngon, Giang Hoài kéo ống tay áo của Mạnh Nghênh Oánh, nhàn nhạt nói: “Chúng ta trở về đi.”
 
Thập Niên 70: Xuyên Thành Đầu Quả Tim Của Vai Ác
Chương 175



“Không được, hôm nay nhất định phải giải thích hiểu lầm rõ ràng.” Mục đích ban đầu của Mạnh Nghênh Oánh là khiến Giang Hoài thương hại cô ta, tăng thiện ý cho cô ta, hiện tại là cơ hội tốt, cô ta không muốn bỏ lỡ.

Diệp Ngưng Viễn cau mày không muốn dính líu ở đây, mất đi sự kiên nhẫn cuối cùng: “Hiểu lầm gì? Là hiểu lầm mà cô cố ý quyến rũ Giang Hoài sao? Hay là hiểu lầm mà cô tung tin đồn rằng em gái tôi là kẻ thứ ba? Tất cả đều là tâm sinh tướng, trách không được cô lại lớn lên xấu như vậy, Giang Hoài đúng thật là có mắt như mù, cái loại đức hạnh này mà cậu còn có thể nói chuyện được.”

“Đừng tưởng hiện tại tôi không xử lý mấy người thì có thể đến đây để lên mặt. Giang Hoài, nếu cậu còn dám tới đây, cậu cũng biết tôi vô tình như thế nào rồi phải không?”

Bùm bùm nói xong lời này, anh ấy đóng “rầm” cánh cửa gỗ lại, vênh váo đi vào phòng, dáng vẻ lười biếng hoàn toàn khác với hình ảnh thường ngày của anh ấy.

Hai người bị cô lập bên ngoài cánh cửa gỗ trông khác hẳn.

Vì đã nhìn thấy sức tấn công từ miệng lưỡi độc địa của Diệp Ngưng Viễn, Giang Hoài đối với lời nói của anh ấy còn thấy khá tốt.

Cũng biết lời cảnh cáo của anh ấy không phải dọa người.

So với sự bình tĩnh của Giang Hoài, Mạnh Nghênh Oánh gần như bị thổi bay bởi lời nhận xét này.

Nói rằng cô ta trông xấu xí?

Anh ấy bị điên à?!

Vô thức v.uốt ve vết phát ban trên mặt, cô ta vô thức muốn gãi nó.

Giang Hoài thấy thế, vội vàng đưa tay ra ngăn cản: “Em làm sao vậy? Trầy xước sẽ để lại sẹo.”

“Anh cũng cảm thấy em xấu hay sao?” Xuyên qua mạng che mặt, Mạnh Nghênh Oánh nhìn hắn ta chằm chằm, không muốn bỏ sót bất kỳ biểu cảm nào trên mặt hắn ta.

Năm giây sau, cô ta chờ đợi được câu trả lời: “Không xấu, mọi chuyện sẽ ổn thôi.”

Nhưng thái độ do dự của người đàn ông lại khiến cô ta muốn phát điên: “Giang Hoài, anh đúng là người nông cạn.”

Nói xong, cô ta vứt đồ trên tay xuống, quay người chạy đi, cho đến khi Giang Hoài phản ứng lại thì cô ta đã biến mất.

Chỉ trong hai ngày, hầu hết mọi người ở làng Đại Oa sẽ nói một hai lời với Diệp Ngưng Viễn khi bọn họ nhìn thấy anh ấy.

Anh ấy và Diệp Ngưng Dao có đến năm phần giống nhau, bất kể anh ấy đi đâu cũng là một anh chàng đẹp trai tuấn tú, khiến các cô gái trong thôn và các nữ thanh niên trí thức đều rất phấn khích.

Gần đây nhà họ Phó rất náo nhiệt, mọi người đều đang hỏi anh bộ đội này có bạn gái không.

Diệp Ngưng Dao biết nghề bộ đội rất được coi trọng trong thời đại này, nhưng cô rất ngạc nhiên khi anh trai mình lại nổi tiếng như vậy.

Ngày này, Mạc Tiểu Thanh cuối cùng đã thoát khỏi cái đuôi lớn Lâm Tử An, bí mật đến nhà họ Phó một mình, cũng muốn tìm hiểu về tình hình của Diệp Ngưng Viễn.

Sau khi hiểu rõ vì sao cô ấy lại tới đây, Diệp Ngưng Dao nhịn không được mà kinh ngạc: “Cô thích anh trai tôi sao? Vậy Lâm Tử An thì sao?”

Hai người ngồi ở trên giường đất, Mặc Tiểu Thanh bỏ hạt dưa trong tay xuống, vội vàng xua xua tay nói: “Không đúng không đúng, cô hiểu lầm rồi, tôi không thích anh trai của cô.”

“Ôi…” Diệp Ngưng Dao rũ bả vai xuống, không khỏi có chút thất vọng, cô hy vọng một cô gái như Mạc Tiểu Thanh có thể làm chị dâu của mình: “Vậy cô hỏi thăm anh ấy làm gì?”

“Nói cho tôi biết trước, anh ấy có đối tượng hay không?”

“Có lẽ là không, tôi cũng không rõ lắm.” Diệp Ngưng Dao chưa từng thảo luận với Diệp Ngưng Viễn về chuyện này, giống như trong kí ức của nguyên thân cũng không có đáp án.

“Nếu như không có… cô cảm thấy chị họ của tôi có thể xứng đôi với anh trai của cô không?” Đây chính là mục đích mà hôm nay Mạc Tiểu Thanh đến thăm.

Trong nhà có một người chị chăm lo cho mọi nơi, cách tốt nhất là nên gả cô ấy đi ra ngoài.
 
Thập Niên 70: Xuyên Thành Đầu Quả Tim Của Vai Ác
Chương 176



“Ý cô là chị Vãn Hề?” Diệp Ngưng Dao nhớ lại dáng vẻ của Mạc Vãn Hề và đặt cô ấy cạnh Diệp Ngưng Viễn để so sánh, nhưng cô không thể biết liệu cô ấy có xứng đôi hay không.

Chị họ của cô ấy tuy rằng lớn hơn một chút, nhưng đều là do công việc chậm trễ, nghe nói nữ sinh hơn ba cầm cục gạch vàng, lớn hơn ba tuổi là vừa vặn.

Mạc Tiểu Thanh khẩn trương nhìn cô, cố gắng đẩy mạnh tiêu thụ.

Chỉ có cô ấy biết, tại sao Mạc Vãn Hề không kết hôn, vì công việc của cô ấy sao? Thực sự là mắt cao hơn đầu, không ai coi trọng nên cô ấy mới độc thân nhiều năm như vậy.

Diệp Ngưng Dao không muốn dây vào loại chuyện này, trong sách không tiết lộ vợ của Diệp Ngưng Viễn là ai, cô không muốn chỉ vì sự tồn tại của bản thân mà hủy hoại cuộc hôn nhân định mệnh của anh ấy, cho nên cô phải giải quyết: “Ừm, đợi cho đến khi anh trai tôi trở về Bắc Kinh. Lúc đó, tôi nhờ anh ấy giúp tôi gửi một số thứ cho chị Vãn Hề, nếu hai người không có duyên phận gì thì bỏ qua đi, cô nghĩ sao?”

“Được! Nếu chuyện này thật sự thành công, tôi nhất định sẽ tặng cô một phong bao lì xì thật lớn!” Mạc Tiểu Thanh càng tự tin về vấn đề này, bởi vì ngoại hình của Diệp Ngưng Viễn hoàn toàn phù hợp với thẩm mỹ của chị họ cô.

Chỉ cần làm xong việc này, cô sẽ không bao giờ phải bị người phụ nữ đó hành hạ nữa!

Nghĩ tới đây, tâm trạng Mạc Tiểu Thanh rất tốt nên cười toe toét.

Lúc này tâm trạng Lâm Tử An không tốt lắm. Kể từ khi Mạc Tiểu Thanh nói về Diệp Ngưng Viễn với những người phụ nữ này ở điểm thanh niên trí thức, sự ghen tị trong lòng anh ấy vẫn chưa tiêu tan.

Hôm nay từ sáng đã không nhìn thấy người, trong lòng càng cảm thấy chán nản hơn.

Anh ấy đứng ngoài cửa ký túc xá nữ thanh niên trí thức, mím chặt môi không nói gì, dáng vẻ trở nên dịu dàng.

Khi Lưu Mỹ Ngọc ra khỏi nhà, cô ấy nhìn thấy vẻ mặt đau khổ của anh ấy, đột nhiên mỉm cười rồi “phụt” một cái, không tránh khỏi vài câu châm chọc mỉa mai.

“Anh si tình như vậy, bị Mạc Tiểu Thanh chơi xỏ rồi… Đừng đợi nữa, chắc chắn cô ấy đang gặp người yêu của mình ở nhà họ Phó.”

“Cô không nói cũng không có ai nói cô câm, cô nên làm gì thì đi làm đi.” Lâm Tử An chán ghét nhìn cô ấy một cái, nhưng tim lại đập thình thịch.

Nếu Mạc Tiểu Thanh thực sự yêu anh trai của Diệp Ngưng Dao, anh ấy nên làm gì?

Nỗi lo lắng trong lòng khiến anh ấy vô thức rời khỏi nơi ở của thanh niên trí thức và đi về phía nhà họ Phó.

Sau khi nói chuyện xong với Diệp Ngưng Dao, Mạc Tiểu Thanh không ở lại nữa, cô ấy vừa ra khỏi cửa thì vừa vặn nhìn thấy Diệp Ngưng Viễn và Phó Thập Đông từ bên ngoài trở về.

Cô ấy tự động đặt anh ấy vào vai anh rể tương lai, nở nụ cười thân thiện: “Anh về rồi à?”

Diệp Ngưng Viễn không có nhiều ấn tượng đối với cô ấy, nhưng vì mặt mũi của em gái nên vẫn chào hỏi với cô ấy.

Vốn là Mạc Tiểu Thanh muốn tán gẫu thêm chút để có tin tức hữu ích, nhưng còn chưa kịp mở miệng, đã bị một người nắm lấy bả vai lôi đi.

Thấy là Lâm Tử An tới, cô ấy lập tức nhăn mặt thoát ra: “Anh làm gì vậy? Không biết nam nữ thụ thụ bất ly thân hay sao?”

Diệp Ngưng Viễn không biết về mối quan hệ mơ hồ giữa hai người, khi vừa định ra tay cứu cô ấy, Phó Thập Đông đã kịp thời ngăn anh ấy lại: “Bọn họ không có việc gì, chúng ta vào thôi.”

Sau khi bọn họ rời đi, Lâm Tử An đỏ bừng hai mắt hỏi: “Em thích hắn đến mức như vậy hay sao? Em còn đuổi theo hắn tới đây nữa!”

“Anh đang nói cái gì vậy? Tôi thích ai?” Cuối cùng sau khi thoát khỏi xiềng xích của anh ấy, Mạc Tiểu Thanh xoa bả vai, đầu cô ấy bị anh ấy làm cho rối tung lên.

“Em không phải thích anh trai Diệp Ngưng Dao hay sao? Có điều gì mà anh không thể so sánh với người đàn ông đó?
 
Thập Niên 70: Xuyên Thành Đầu Quả Tim Của Vai Ác
Chương 177



Nếu em thích quân nhân, anh sẽ đăng ký tòng quân ngay bây giờ!”

Mạc Tiểu Thanh ngây người nhìn anh ấy, cuối cùng cũng hiểu tại sao người đàn ông này lại điên lên.

Thật là vừa tức vừa buồn cười!

“Ai nói cho anh biết là tôi thích anh ấy? Thật là có bệnh!”

“Phải! Anh có bệnh! Anh bị bệnh tương tư!” Lâm Tử An lại vòng tay qua vai cô, thú nhận: “Anh mới mắc bệnh này vì anh thích em!”

Trước đây Mạc Tiểu Thanh chưa bao giờ đồng ý với anh ấy, bởi vì cô ấy cảm thấy rằng ý thích của anh ấy rất tùy tiện, điều này khiến cô ấy không biết tình cảm của người đàn ông này dành cho cô ấy sâu bao nhiêu.

Lúc này, nhìn chằm chằm vẻ mặt lo lắng của người đàn ông, cô ấy đột nhiên cười hỏi: “Anh không thể nhìn ra tôi thích ai hay sao? Đồ ngốc!”

Vốn là người thông minh, Lâm Tử An lập tức phản ứng lại, vui mừng khôn xiết hỏi: “Em nguyện ý hẹn hò với anh sao?”

“Hmm! Em đồng ý!”

Dưới ánh mặt trời rực rỡ, hai người ôm nhau, trong lòng đối phương chỉ có ngọt ngào.

Trang Tú Chi đã không dám ra ngoài kể từ khi cô ấy bị quấy rối lần trước.

Cô ấy không thể hiểu, điều gì đã khiến Mạnh Nguyên Võ nhớ đến một góa phụ ở tuổi ba mươi như cô ấy.

Thật xấu hổ khi nói ra một việc như vậy, cô ấy không biết phải làm gì.

Một thời gian nữa sẽ đến vụ thu hoạch lúa mì mùa thu, Trang Tú Chi là người trong nhà cũng muốn đóng góp chút sức lực, không thể chỉ dựa vào em trai và vợ cậu ấy để nuôi gia đình.

Nhưng khi nghĩ đến khuôn mặt kinh tởm của Mạnh Nguyên Võ, cô ấy lại do dự.

Đậu trong vườn rau đều đã chín, Trang Tú Chi ngơ ngác cầm chậu rau trong tay lên mà hái đậu.

Sau khi hái rất lâu, thậm chí cô ấy còn không hái được mười hạt đậu.

Vẻ mặt cau có của cô ấy vừa hay rơi vào trong mắt Diệp Ngưng Dao: “Chị dâu, chị làm sao vậy? Trong nhà có chuyện gì hay sao?”

Trải qua khoảng thời gian quen biết này, cô ấy đã cho Diệp Ngưng Dao ấn tượng rằng cô ấy là người tốt bụng, sống nội tâm và quyết đoán.

Nếu không có chuyện xảy ra, cô ấy sẽ không rơi vào tình trạng này.

Trang Tú Chi nghe thấy thanh âm này mới sực tỉnh, mấp máy môi, do dự không nói nên lời.

Loay hoay một hồi, cô ấy gượng cười nói: “Chị ở nhà không có việc gì làm, chị chỉ đang nghĩ đến việc thu hoạch lúa mì.”

“Bệnh của chị chỉ mới hồi phục nên không thể làm việc quá sức, nếu thu hoạch vào mùa thu… Ở nhà còn có người, chị cũng đừng suy nghĩ quá nhiều.” Diệp Ngưng Dao biết tâm tư cô ấy cẩn trọng, không muốn thành gánh nặng cho gia đình nhưng khi bệnh vừa mới khỏi thì mọi việc phải làm dần dần.

Trang Tú Chi thấy em dâu tin lời mình nói, lúc này mới thở phào nhẹ nhõm, buộc bản thân không còn nghĩ đến những chuyện phiền phức kia nữa, động tác nhặt đậu cũng gọn gàng hơn trước rất nhiều.

Ở làng Đại Oa, cây trồng chính là lúa mì, lúa miến và ngô, công việc đồng áng đang diễn ra bận rộn trước vụ thu hoạch mùa thu. Có Diệp Ngưng Viễn ở bên, những ngày gần đây Phó Thập Đông không đi lang thang trong huyện mà ra đồng kiếm từng xu như mấy người trong làng.

Trong mắt người ngoài, sự siêng năng đột ngột của anh chỉ là để cho anh vợ xem, vì vậy bọn họ đều ở sau lưng chế giễu anh.

Đối mặt với sự chế giễu như vậy, anh chỉ im lặng chứ không giải thích.

Trong quá khứ, Phó Viện sẽ làm công việc đưa nước vào ruộng. Nhưng gần đây thời tiết càng ngày càng nóng nên Diệp Ngưng Dao chủ động nhận công việc này, dù sao văn phòng ủy ban thôn của bọn họ cách nơi Phó Thập Đông làm việc cũng không xa, đi tới đi lui chỉ mất bảy tám phút.

Cứ như vậy, trong những cánh đồng lúa mì dài bất tận, mỗi khi mọi người nghỉ ngơi vào buổi trưa, mọi người có thể nhìn thấy một phong cảnh tuyệt đẹp.

Lúc này, những người đàn ông trong cánh đồng này đều sẽ đồng loạt nhìn về phía Diệp Ngưng Dao, trong lòng ghen tị với phúc khí của Phó Thập Đông.
 
Thập Niên 70: Xuyên Thành Đầu Quả Tim Của Vai Ác
Chương 178



"

Ngày mai em không cần giúp anh đưa nước nữa.” Hai người ngồi dưới gốc cây đa lớn nghỉ ngơi, Phó Thập Đông lấy chiếc khăn tay trong túi ra lau mồ hôi mỏng trên trán cô.

Hôm nay Diệp Ngưng Dao mặc một chiếc áo khoác cotton ngắn tay, mặc vào rất thoải mái. Cô nhướng mắt trêu đùa: “Cái gì? Không muốn gặp em nữa sao?”

“Không phải, là sợ em vất vả.” Phó Thập Đông cúi đầu nhìn cô, lông mi dày khẽ run.

Thực ra là anh ghen…

“Em không vất vả, em thích mang nước cho anh.” Bằng cách này, cô có thể ra ngoài thư giãn mà không phải đối mặt với Mạnh Nguyên Võ cả ngày, cô còn có thể rèn luyện cơ thể.

Nghe vậy khóe miệng Phó Thập Đông nhếch lên, không nhịn được mà nắm lấy tay cô: “Mấy ngày nay anh không ngủ trong phòng… Em có nhớ anh không?”

Kể từ khi Diệp Ngưng Viễn đến, mỗi tối anh ấy đều kéo anh đi chơi đánh bài, cờ nhảy hoặc tán gẫu về cuộc sống.

Anh ấy có suy nghĩ gì, ngay cả người có một chút thông minh cũng có thể hiểu.

Phải mất hai ngày Diệp Ngưng Dao mới nhận ra điều đó, cô khẽ chớp mắt với Phó Thập Đông và nói một cách chân thành: “Em nhớ anh.”

Không có anh làm chiếc gối ôm lớn, cô không quen.

“Anh cũng nhớ em.” Nếu không phải ở nơi công cộng, anh sẽ hôn cô.

“…” Đối mặt với ánh mắt nóng rực của người đàn ông, Diệp Ngưng Dao vội vàng cúi đầu xuống, làm bộ như không hiểu dụng ý trong ánh mắt đỏ rực của anh.

Sau khi từ đồng ruộng trở về, Diệp Ngưng Dao không có trực tiếp đi văn phòng ủy ban thôn, mà là đổi đường đi về hướng cầu gỗ.

Bên cạnh rừng rậm, Trang Tú Chi lại bị Mạnh Nguyên Võ chặn ở bờ sông.

Vốn dĩ cô ấy đến giặt quần áo, không ngờ vào lúc này lại gặp được hắn ta ở đây.

“Anh đang theo dõi tôi đấy à?”

Bởi vì thời tiết nóng bức, bên bờ sông chỉ có hai người bọn họ, khiến Trang Tú Chi vô thức lui về phía sau một bước, trong mắt tràn đầy cảnh giác.

“Tôi nói chúng ta là người có duyên, em tin hay không?” Thân người Mạnh Nghênh Võ cao lớn, trên môi mang theo nụ cười, để người phụ nữ đặt ở dưới bóng mình.

Quần áo dưới sông đã được giặt một nửa, chiếc áo sơ mi trắng bị nước bắn tung toé áp sát vào người, làm lộ ra b* ng*c đầy đặn.

Mạnh Nguyên Võ không nhịn được mà liếc nhìn nó vài lần, tiến lên từng bước: “Em đã suy nghĩ thế nào?”

“Không nghĩ gì, mau cút khỏi đây! Bằng không tôi sẽ gọi người!” Hai tay Trang Tú Chi nắm chặt cái vồ giặt đồ, nếu như hắn ta dám lại đây, cô ấy nhất định đánh cho hắn ta một trận!

Tuy nhiên, Mạnh Nguyên Võ không coi trọng hành động tự vệ như trẻ con này. Hắn ta tiến lên hai bước và phớt lờ sự phản kháng của cô ấy, chộp lấy cái vồ và ném nó xuống đất.

“Em không thể bình tĩnh nghe lời anh được hay sao?” Vừa nói hắn ta vừa ôm chặt lấy cô ấy, định hôn cô ấy.

Ôn hương nhuyễn ngọc ấm áp khiến người ta phát cuồng.

Trang Tú Chi không ngờ hắn ta thật sự dám làm như vậy, cảm giác ghê tởm khiến cô ấy không tự chủ được mà run lên, tuyệt vọng chỉ có thể dùng hết sức lực còn lại trong cơ thể nhấc đầu gối lên đ*ng q**n…

Cơn đau ập đến, Mạnh Nguyên Võ lập tức buông tay, che lại vết thương rồi cúi xuống.

“Trang Tú Chi, mẹ nó, rượu mời cô không uống lại muốn uống rượu phạt à?!”

Trang Tú Chi thừa dịp cơ hội này, không thèm nhìn hắn ta lấy một cái, lập tức ôm cái chậu giặt đồ, nhanh chóng chạy trốn.

Khuôn mặt của Mạnh Nguyên Võ tái nhợt, hắn ta chỉ có thể nhìn cô ấy chạy càng lúc càng xa …

Trang Tú Chi chạy xa trăm mét cũng mới dám giảm tốc độ, nghĩ lại cảnh tượng vừa rồi, càng nghĩ càng đau lòng, nước mắt như mưa ào ào tuôn rơi.

Ở đầu đường làng bên kia, Diệp Ngưng Dao định đến thôn bên cạnh bí mật mua một con gà để cải thiện thức ăn, nhưng với thị lực của mình cô đã nhìn thấy Trang Tú Chi từ xa.
 
Thập Niên 70: Xuyên Thành Đầu Quả Tim Của Vai Ác
Chương 179



Cổ áo sơ mi cởi hai cúc, đầu tóc rối bù, hốc mắt đỏ hoe, dáng vẻ này rất dễ khiến người ta nghĩ đến tình huống xấu hổ, tim Diệp Ngưng Dao đập loạn nhịp, vội vàng bước tới hỏi: “Chị dâu, chị làm sao vậy? Ai bắt nạt chị vậy?”

Nhìn thấy người thân của mình, Trang Tú Chi không kiềm chế được cảm xúc nữa mà bật khóc: “Dao Dao, chị không còn mặt mũi nào để sống nữa!”

“Là ai bắt nạt chị?” Diệp Ngưng Dao cau mày nghiêm túc hỏi, hai tay ôm lấy bả vai của cô ấy.

Cơ thể Trang Tú Chi vẫn còn vô thức run rẩy, cô ấy mấp máy môi, cuối cùng lấy hết dũng khí thổ lộ: “Là Mạnh Nguyên Võ, hắn ta nói muốn cưới chị.”

“Là hắn sao?!” Diệp Ngưng Dao không thể tin mở to hai mắt, vô luận như thế nào cũng không thể liên hệ tên cặn bã kia cùng với chị dâu.

“Hắn ta có chiếm tiện nghi của chị không?”

“Hắn…” Trang Tú Chi hít sâu một hơi, đỏ mặt nghiến răng nghiến lợi nói: “Hắn ôm chị muốn… Nhưng chị đã đá hắn một cái.”

Ngay lập tức Diệp Ngưng Dao đã rất tức giận khi người nhà cô bị bắt nạt như vậy: “Hắn ta ở đâu? Đưa em đến chỗ hắn ta!”

Loại chuyện này lộ ra, luôn luôn là người phụ nữ bị chịu thiệt, Trang Tú Chi ngăn cô lại, hừ một tiếng: “Thôi bỏ đi, chị đá hắn một đá, sau này hắn sợ là không dám nữa, nếu như để người trong thôn phát hiện thì chị làm sao mà sống nổi đây?”

Diệp Ngưng Dao có chút không tán thành nhìn cô ấy: “Lần sau hắn tới quấy rầy chị thì làm sao bây giờ? Không phải lần nào chị cũng may mắn có thể chạy thoát thân như lần này.”

“Dao Dao, chị…” Trang Tú Chi nước mắt lưng tròng nhìn cô, nghẹn ngào nói: “Nếu như người ngoài phát hiện, chị sợ Phó Niên và Viên Viên sẽ nghe được tin đồn thất thiệt, vốn dĩ chị làm mẹ mà luôn làm liên lụy hai đứa nó, nếu chị còn làm hai đứa khổ hơn nữa thì không bằng chị đi chết đi.”

Cái gọi là lời nói con người thật đáng sợ, có người sẽ không đi tìm hiểu chân tướng sự tình…

Nghĩ đến chuyện nguyên thân gặp phải trong sách rất giống với những gì Trang Tú Chi trải qua, Diệp Ngưng Dao nhất thời không biết nên nói gì, cô cầm lấy thùng giặt trong tay Trang Tú Chi, suy nghĩ một chút nói: “Chúng ta về nhà trước đi. Về phần Mạnh Nguyên Võ đó, em sẽ tìm cách giải quyết.”

“Không được! Em không được làm chuyện ngu xuẩn! Chị nghe người ta nói mấy năm nay người nhà họ Mạnh hoành hành ngang ngược trong thôn, em và Đông Tử đừng có chọc giận hắn ta!” Trang Tú Chi lo lắng nhìn cô, không muốn ai phải liên lụy vào chuyện này vì chính mình.

Trường hợp xấu nhất, cô ấy sẽ mang theo đứa trẻ và chuyển đến một ngôi làng bên cạnh, cách xa người đàn ông đó.

Sợ làm cô ấy sợ, Diệp Ngưng Dao chỉ có thể bất đắc dĩ gật đầu đồng ý: “Được, em nghe lời chị, không nên đi khiêu khích hắn ta.”

Chuyện này coi như là bí mật giữa bọn họ, nghĩ đến tính tình hung ác của Phó Thập Đông, buổi tối Diệp Ngưng Dao trở về nhà cũng không nói cho anh biết chuyện đã xảy ra hôm nay.

Vốn dĩ cô cho rằng Mạnh Nghênh Võ gần đây đã bình tĩnh lại, không có tới khiêu khích cô cho nên cô vẫn có thể để hắn ta nói nhảm thêm vài ngày nữa.

Không ngờ bây giờ người này lại dám ra tay với chị dâu, có một số kế hoạch chỉ có thể tiến hành trước một chút.

Những người ghét Mạnh Nguyên Võ nhất ở làng Đại Oa là Triệu Tiểu Liên và Trần Ngọc Như.

Sau khi trải qua lần nhảy sông tự tử kia, gần đây Trần Ngọc Như và Mạc Tiểu Thanh thường xuyên đi lại với nhau, sau khi cân nhắc kỹ lưỡng, Diệp Ngưng Dao quyết định đi tìm Mạc Tiểu Thanh làm người bắc cầu, muốn trò chuyện thật tốt với Trần Ngọc Như.

Ngày hôm sau, Diệp Ngưng Dao ở lại văn phòng ủy ban thôn nửa ngày, nhưng không đợi được Mạnh Nguyên Võ đến, sau khi hỏi thăm, cô mới biết người đàn ông này xin nghỉ phép để lên huyện khám bệnh.

Về phần có chuyện gì, xem ra cú đá của chị dâu rất mạnh.
 
Back
Top Bottom