Chào bạn!

Để có thể sử dụng đầy đủ chức năng diễn đàn Của Tui À bạn phải đăng nhập hoặc đăng ký.

Đăng Ký!

Dịch Thập Niên 70: Xuyên Thành Đầu Quả Tim Của Vai Ác

Thập Niên 70: Xuyên Thành Đầu Quả Tim Của Vai Ác
Chương 150



Chỉ cảm thấy sống ba ngàn năm, lần đầu tiên cô bị mất mặt như vậy!

Thật là quá xấu hổ! Hoa cỏ và cây cối trong rừng chắc chắn sẽ cười nhạo cô!

Phó Thập Đông chịu đựng đau đớn đỡ người từ trên mặt đất dậy, thầm trách mình tại sao lại ngồi trên băng ghế ba chân kia chứ, bầu không khí vốn tốt đẹp cứ như vậy mà bị phá hủy.

Bởi vì có Phó Thập Đông che chở, kỳ thật Diệp Ngưng Dao không có té, cô bĩu môi đứng thẳng dậy đi về phía căn nhà gỗ nhỏ phía trước.

“Vợ à, anh sai rồi.” Phó Thập Đông theo sát phía sau cô, thầm nghĩ nhanh chóng kéo lại một chút hảo cảm với cô.

“Anh đừng có mà đi theo em nữa, nên làm gì thì làm đi!” Cô ấy cần phải bình tĩnh ngay bây giờ.

Phó Thập Đông bướng bỉnh đứng ở cửa, cho đến khi cửa nhà gỗ đóng lại, anh cũng chưa rời đi.

Trong nhà gỗ ngoại trừ dụng cụ nông nghiệp thường dùng để làm việc, còn có một cái giường ván gỗ không lớn.

Diệp Ngưng Dao ngồi xuống bên giường, ngón tay không khỏi miết mạnh cánh môi.

Nghĩ đến nụ hôn vừa rồi, trên mặt cô vẫn còn đỏ ửng.

Cô len lén duỗi cổ nhìn ra ngoài cửa một chút, thấy anh vẫn còn đứng ngây ngốc ở đó, không khỏi có chút mềm lòng.

Nếu như không phải chân ghế kia đột nhiên gãy, hai người còn xảy ra chuyện gì, cô cũng không dám cam đoan.

Tâm trạng đang bình tĩnh lại, Diệp Ngưng Dao hít sâu vài hơi mới dám đi ra ngoài.

Rốt cuộc thì người anh ngóng trông nãy giờ cũng đã đi ra ngoài, Phó Thập Đông ở cửa nhìn cô không chớp mắt, đôi môi mím chặt hơi cong xuống, thoạt nhìn có một chút ủy khuất.

Cô né tránh ánh mắt sáng quắc của anh, không được tự nhiên mà hắng giọng: “Chúng ta xuống núi thôi, em có mua hai miếng vải trong huyện, trở về đo kích thước cho anh rồi đem đi may.”

Thấy cô không còn tức giận nữa, Phó Thập Đông giãn mi tâm, khóe miệng lại hơi nhếch lên “Được.”

Một đoạn nhạc đệm không hài hòa cứ như vậy lặng lẽ trôi qua, hai người sóng vai đi xuống núi, mỗi người đều có tâm sự của riêng mình.

Chạng vạng tối, ăn cơm xong, Diệp Ngưng Dao lấy nhang muỗi mua từ chợ đen ra, lật qua lật lại xem nửa ngày cũng không biết nên sử dụng nó như thế nào.

Bởi vì nụ hôn kia nên giữa cô và Phó Thập Đông còn có một chút xấu hổ, kỳ thật là khi cô đối mặt với anh thì vẫn rất xấu hổ.

Cho nên loại chuyện nhỏ này, cô cũng không tính tìm người đàn ông kia giúp đỡ.

“Thím út, thím đang làm gì vậy ạ?” Phó Viện đi tới ngồi xổm bên cạnh cô, trên mặt tràn ngập tò mò.

Vòng tròn hai vòng chông lên nhau? Cái gì đây?

“Đây là nhang muỗi, thím đang xem làm như thế nào để sử dụng được nó.” Mùi nhang muỗi làm cho cô có chút ngứa mũi, cô ngửa người về phía sau, có chút hối hận vì đã mua nó về.

“Cái này có phải là bẻ nó ra để dùng hay không?” Phó Viện chỉ vào hai vòng hương muỗi chồng lại với nhau, cảm thấy chắc là như vậy.

Một lớn một nhỏ ngồi xổm cùng một chỗ nghiên cứu cả nửa ngày thu hút sự chú ý của những người khác.

Ánh mắt Trang Tú Chi vốn đang nhìn ra ngoài cửa sổ chậm rãi quay lại, nhìn chằm chằm động tác tay của bọn họ, lập tức khẽ giật giật khóe miệng.

Ngay khi hai người không chú ý, cô đã chậm rãi đứng lên từ bên cạnh giường rồi đi đến bên cạnh bọn họ, chỉ chần chờ trong chớp mắt, khom lưng cầm lấy vòng nhang muỗi sắp bẻ gãy trong tay Phó Viện.

Chỉ là nhẹ nhàng ấn vài cái, hai vòng hương muỗi chồng lên nhau được tách ra một cách dễ dàng.

Phó Viện mở to hai mắt há hốc miệng nhìn về phía cô, kinh ngạc đến nỗi quên là cô bé muốn nói cái gì.

Trang Tú Chi sau khi bẻ hương muỗi ra lại đem chúng đặt trở lại trong tay Phó Viện, sau đó mặt không chút thay đổi đi về phía giường lại như cũ.

Một loạt các chuyển động của cô là rất nhẹ nhàng và chậm rãi.

Nhưng lại có mục đích rõ ràng.

Đối mặt với sự thay đổi này, trên mặt Diệp Ngưng Dao lộ ra một tia vui mừng.
 
Thập Niên 70: Xuyên Thành Đầu Quả Tim Của Vai Ác
Chương 151



Điều này chứng tỏ một điều là thuốc do cô làm ra cùng với sương sớm hứng được đối với chị dâu là rất có hiệu quả.

Có điều hình như đối với Phó Niên cũng không có tác dụng gì.

“Thím nhỏ! Vừa rồi có phải mẹ cháu đi đến đây hay không?!” Phó Viện kích động kéo cánh tay Diệp Ngưng Dao, gấp đến độ dậm chân.

Từ khi hiểu chuyện, cô bé luôn thấy mẹ mình lúc làm cũng thất thần không nhận ra ai và cũng không biết gì, vừa rồi mẹ cô bé lại còn giúp cô bé tách nhang muỗi?

Cô bé có phải là đang mơ không?

“Đúng vậy.” Diệp Ngưng Dao cũng cảm nhận được niềm vui của cô bé, dịu dàng vuốt tóc cô bé: “Không bằng chúng ta đi qua nói chuyện với mẹ cháu nhé?”

“Được không ạ?” Phó Viện ngẩng đầu lên, mặt lộ ra vẻ sợ hãi.

“Đương nhiên là có thể rồi, chị ấy là mẹ cháu mà.” Diệp Ngưng Dao ôm lấy bả vai cô bé, đẩy cô bé đi về phía mép giường.

“Cháu gọi mẹ thử một lần xem sao.”

Xem xem chị ấy có phản ứng hay không, kỳ thật trong lòng Diệp Ngưng Dao cũng không yên tâm cho lắm, hiện tại chỉ có thể buông tay thử một chút.

Sau khi Phó Viện được khuyến khích, đến trước mặt Trang Tú Chi cọ cọ, sợ hãi nhỏ giọng hô: “Mẹ.”

Trang Tú Chi nghe được tiếng gọi này cũng không có phản ứng gì, ánh mắt cô vẫn như thường ngày, lãnh đạm nhìn về một nơi nào đó, không hề phản ứng.

Dường như hành động vừa nãy tới buộc nhang muỗi chẳng qua là do bọn họ gặp phải ảo giác thôi.

Tục ngữ có câu hy vọng càng lớn thất vọng càng nhiều, trong mắt Phó Viện cố ý ngồi xổm xuống che mặt nhỏ nhắn, thấp giọng khóc: “Thím nhỏ, sao mẹ lại không để ý đến cháu…”

Lúc này, trong tâm hồn nhỏ bé của cô bé cảm thấy mình còn không bằng một vòng nhang muỗi.

Phó Thập Đông dẫn theo Phó Niên từ bờ sông tắm rửa trở về vừa lúc nhìn thấy một màn này, anh nhíu mày đi tới hỏi: “Đây là làm sao vậy?”

“Vừa rồi chị dâu giúp Viên Viên mở cái này ra.” Diệp Ngưng Dao ngồi xổm bên cạnh ôm cô bé vào trong ngực, dùng ánh mắt ý bảo nhang muỗi còn đang nắm trong tay Phó Viện.

Phó Thập Đông kinh ngạc nhìn nhang muỗi, lập tức phản ứng lại, đáy mắt hiện lên một tia mừng như điên.

“Những gì em nói… Là chị dâu anh đã làm vậy sao?”

Diệp Ngưng Dao đem biểu tình biến hóa của anh nhìn ở trong mắt, có chút không đành lòng đả kích anh: “Thế nhưng vừa rồi Viên Viên có nói chuyện với chị ấy, nhưng chị ấy lại không có phản ứng.”

Trong nháy mắt, ánh sáng nơi đáy mắt anh tối sầm lại, anh giơ tay lên vỗ nhẹ vào bả vai Phó Viện an ủi nói: “Bệnh của mẹ cháu rồi sẽ khỏi thôi, chúng ta cứ từ từ mà chữa cho mẹ cháu nhé.”

“Vâng! Cháu sẽ không khóc nữa ạ! Mẹ cháu sẽ ổn lại thôi.” Phó Viện hít hít mũi, dùng tay áo lau nước mắt, chóp mũi đỏ hồng thoạt nhìn giống như một con thỏ nhỏ.

Trấn an nha đầu này xong, Diệp Ngưng Dao lại nhìn về phía Phó Niên.

Phó Niên đứng ở một bên, nghe được đối thoại của bọn họ có vẻ như rất bình tĩnh, nhưng tư thế đứng có chút cứng ngắc cao ngất kia lại bán đứng thế giới nội tâm của thằng bé.

Hai người ăn ý liếc mắt nhìn nhau một cái, ngay sau đó, Phó Thập Đông liền dẫn cháu trai trở về phòng.

Vì mùa hè có thể ở trong sân hóng mát, cho nên mấy ngày trước anh đã tìm người làm hai cái ghế mây, đặt ở trong sân của hai nhà.

Anh bảo Phó Niên ngồi trên ghế mây, còn anh thì ngồi sang cái ghế bên cạnh.

Mười bốn tuổi đã là một đứa trẻ sắp thành người lớn rồi, anh tin nếu như có thể nói rõ ràng mọi chuyện với cậu bé thì đứa nhỏ này có lẽ sẽ nghe hiểu.

“Gần đây thím của cháu có tìm được một loại thuốc mới có thể trị bệnh cho mẹ của cháu. Hôm nay hình như đã có một chút hiệu quả, tuy rằng còn chưa khỏi hẳn, nhưng chúng ta phải có lòng tin đối với mẹ cháu, cháu cảm thấy thế nào?”

Phó Niên ngồi trên ghế mây, ngón tay vịn trên ghế lặng lẽ thu lại, trong con ngươi màu đen có một ánh sáng yếu ớt chợt lóe qua.

Qua một lúc lâu mới gật đầu.
 
Thập Niên 70: Xuyên Thành Đầu Quả Tim Của Vai Ác
Chương 152



Phó Thập Đông thấy cậu bé nghe hiểu những gì anh nói, vui mừng đứng lên vỗ vỗ bả vai cậu bé: “Cháu là anh cả trong nhà, Viên Viên thì còn nhỏ, có một số việc cháu không thể lựa chọn cách trốn tránh, bằng không chờ đến khi bệnh của mẹ cháu khỏi hẳn, thấy cháu như vậy chắc hẳn chị ấy sẽ cảm thấy rất áy náy.”

Từ nhỏ, Phó Niên đã là một đứa trẻ rất ngoan. Đáng tiếc, lúc năm tuổi thằng bé sốt cao, chẳng những sốt cao đến mức đầu óc mơ màng mà còn bởi vì trị liệu không đúng cách đã làm cho thằng bé không thể nói chuyện.

Bởi vì vậy, lúc anh cả anh còn sống đã dẫn con trai đi khắp các bệnh viện lớn, nhưng sau mấy lần trị liệu thì một chút hiệu quả cũng không có.

Điều đáng mừng duy nhất đó chính là, trận bệnh này chỉ làm cho Phó Niên trở nên phản ứng chậm chạp hơn một chút, lại không ảnh hưởng đến trí lực của thằng bé.

Một lớn một nhỏ, một người nói một người nghe, coi như lần nói chuyện này đã nói rõ ràng ra để hiểu nhau hơn.

Hai ngày sau.

Diệp Ngưng Dao và Mạc Tiểu Thanh lại đi lên huyện, lần này không phải mua đồ, mà là đi gặp người.

Tối hôm qua Mạc Vãn Hề tới huyện, chỗ ở vẫn là nhà khách lần trước.

Nơi họ hẹn gặp mặt nhau vẫn là căn phòng trước đó.

Diệp Ngưng Dao gõ cửa phòng đang đóng chặt, chỉ là người tới mở cửa cho bọn họ cũng không phải Mạc Vãn Hà mà là một người đàn ông xa lạ khác.

Cô ngẩn ra, lui về phía sau hai bước nhìn lại số phòng, số 103, không có sai mà.

Mạc Tiểu Thanh cũng không biết người đàn ông trước mắt này, cô lễ phép hỏi: “Xin chào, tôi muốn tìm Mạc Vãn Hề một chút.”

Cao Thiên Vũ thu hồi ánh mắt còn đang dừng lại trên người Diệp Ngưng Dao, nhìn về phía bọn họ lộ ra một nụ cười lịch sự: “Chị Vãn Hề đã đến căn tin ăn cơm rồi, hai người là em họ và bạn của chị ấy đúng không?”

“Đúng vậy… Anh là ai?” Mạc Tiểu Thanh dùng một loại ánh mắt nhìn kỹ đánh giá đối phương.

Trong lòng đã có suy đoán.

“Tôi là Cao Thiên Vũ, là bạn tốt của chị Vãn Hề, trước đây chúng ta đã từng có duyên gặp mặt.” Cao Thiên Vũ vươn tay phải ra, thái độ khiêm tốn.

Nhưng bộ dạng nhiệt tình này của anh ta lại khiến cho cả người Mạc Tiểu Thanh nổi hết da gà.

Trong đầu cô nghĩ rằng: người đàn ông này có thể cùng họ bàn được chuyện gì chứ? Cũng không biết là chị họ coi trọng anh ta ở điểm nào nữa?

Cô không đưa tay ra bắt tay với anh ta, anh ta cũng không bỏ cuộc mà thu tay lại.

Trong lúc nhất thời, hai người cứ như vậy mà đứng ở nơi đó giằng co.

Lúc này, Mạc Vãn Hề trở về từ căn tin đã phá vỡ sự bướng bỉnh này của bọn họ.

“Hai người đang làm gì vậy? Có nhà mà không vào mà còn đứng ở đây có thấy mát mẻ không?”

Nói xong, cô đi về phía Diệp Ngưng Dao, ra vẻ thân thiết chào hỏi: “Đã lâu không gặp, sao lại cảm thấy em càng xinh đẹp hơn so với trước kia thế?”

“Đã lâu không gặp, chị Vãn Hề, kiểu tóc mới của chị cũng rất đẹp.”

Lời khen giữa phụ nữ với nhau rất đơn giản, chỉ cần bạn có thể nói ra một ít biến hóa nhỏ của đối phương, có thể làm cho đối phương trong lòng như nở hoa.

Cho dù là một người phụ nữ bình thường không thích diện như Mạc Vãn Hề khi mà được khen như vậy, cô cũng sẽ vô cùng vui vẻ.

“Trí nhớ của em tốt thật, còn nhớ lần trước kiểu tóc của chị như thế nào nữa chứ?”

“Đương nhiên là em nhớ kỹ rồi, kiểu tóc lần trước của chị cũng rất đẹp, có điều kiểu tóc mới này càng thích hợp với chị hơn.”

Bọn họ vừa cùng nhau cười nói vui vẻ vừa đi vào phòng.

Mạc Vãn Hà bảo bọn họ ngồi xuống, cũng giới thiệu cho Diệp Ngưng Dao người đàn ông bên cạnh mình là ai: “Cậu ấy tên là Cao Thiên Vũ, là một người đáng tin cậy.”

“Anh ta không phải người yêu của chị à?” Mạc Tiểu Thanh ở bên cạnh đột nhiên xen vào, chỉ thấy hai người này đồng thời lộ ra biểu tình ăn ý.

“Cậu ta chỉ là em trai chị thôi, em đừng suy nghĩ lung tung.”
 
Thập Niên 70: Xuyên Thành Đầu Quả Tim Của Vai Ác
Chương 153



“Đúng đúng đúng, tôi cũng không xứng với đồng chí Mạc Vãn Hề.”

Mạc Tiểu Thanh gãi gãi tóc, nhìn bọn họ không nói gì nữa.

Diệp Ngưng Dao quan sát khí tức của đối phương đồng thời tự giới thiệu ngắn ngủi như vậy.

Cao Thiên Vũ có bối cảnh đơn thuần, sinh ra trong một gia đình y học, từ thế hệ của ông nội anh ta đã là quân y, hiện giờ đến thế hệ này của anh ta, ngoại trừ anh ta ra, anh chị em chung quanh cũng đều làm việc ở các bệnh viện lớn của quân khu.

Mà anh ta ở kinh thành quản lý một nhà thuốc đông y không lớn cũng không nhỏ, tuy rằng là kinh doanh cho nhà nước, nhưng anh ta lại làm rất nghiêm túc.

Nghe nói Đào Hoa Hoàn trong tay Mạc Vãn Hề có hiệu quả thần kỳ, anh ta liền quấn lấy mua một viên thuốc trị liệu của Mạc Vãn Hề để làm thí nghiệm.

Kết quả hiệu quả thật đúng là rất thần kỳ, đây là mục đích chủ yếu mà hôm nay anh ta tới đây… Đó chính là mua thuốc.

Bởi vì trong thư Mạc Vãn Hề đã đề cập tới nó rất nhiều, cho nên hôm nay Diệp Ngưng Dao mang theo rất nhiều Đào Hoa Hoàn để chuẩn bị bán đi.

Bởi vì số lượng giao dịch quá lớn, không giống như lần trước, lần này cô không đổi sang lương thực nữa, mà là để cho đối phương lấy tiền ra giao dịch.

Một cái giao dịch hoàn thành, đã kiếm được 1.000 nhân dân tệ. Trong thời đại này, 1.000 nhân dân tệ tương đương với một khoản tiền khổng lồ.

“Chúng ta không thể chỉ hợp tác lần này, không biết đồng chí Diệp có thể để lại phương thức liên lạc hay không?”

Kỳ thật Cao Thiên Vũ hỏi điều này cũng có mang theo một chút tư tâm nhỏ, nguyên nhân chính khiến cho anh ta độc thân hơn hai mươi năm không kết hôn chính là cảm thấy mình xuất thân tốt, diện mạo tốt, những người phụ nữ bình thường đều không xứng với anh ta.

Ánh mắt quá cao làm cho anh ta độc thân cả đời còn hơn cưới đại một người nào đó, vừa mới nhìn thấy Diệp Ngưng Dao, anh ta liền cảm thấy mình độc thân nhiều năm như vậy rất đáng giá.

Anh ta sẽ đuổi theo cô!

Tuy rằng có thể tin tưởng người này, nhưng Diệp Ngưng Dao cũng không muốn cho người khác biết quá nhiều về thông tin của cô.

Vì thế cô đem Phó Thập Đông ra làm lá chắn: “Thật ngại quá, chồng của tôi là một bình dấm chua, nếu sau này anh có việc gì cần thì nhờ chị Vãn Hà chuyển lời cho tôi nhé.”

“Cái gì cơ? Cô đã kết hôn rồi à?” Vẻ mặt Cao Thiên Vũ đầy kinh ngạc, trái tim vừa mới nảy mầm đã trực tiếp vỡ ra thành hai nửa.

Những lời này anh ta hỏi có tương đối đột ngột, không giống phong cách đối nhân xử thế thường ngày của anh ta, Mạc Vãn Hà nhướng mày, trong lòng cũng đã đoán được đại khái.

“Đúng vậy, tôi đã kết hôn rồi.” Diệp Ngưng Dao không muốn giải thích cho người xa lạ quá nhiều, dù có muốn xin địa chỉ thì cô cũng sẽ không cho.

Cô lại lấy ra mấy túi nhang đuổi côn trùng từ trong túi ra đưa cho bọn họ: “Đây là những món đồ nhỏ do chính tay tôi làm, tránh muỗi rất có hiệu quả, tôi đưa cho hai người thử xem hiệu quả của nó thế nào.”

Mạc Vãn Hà nhận lấy đặt ở chóp mũi ngửi ngửi, mùi thơm rất nhạt, không ngửi được mùi ngải thảo, so với những túi hương đuổi muỗi được bán ở ngoài không giống nhau. Cụ thể bên trong là hương liệu gì, vậy mà cô lại không ngửi ra được.

Cao Thiên Vũ và cô làm động tác giống nhau, cũng mờ mịt như vậy.

“Cám ơn món quả nhỏ này của em nhé.”

Hai người đều xem như cũng hiểu chuyện, sẽ không bởi vì một cái túi hương mà biểu hiện gì quá lớn.

Sau khi nhìn theo Diệp Ngưng Dao bọn họ rời đi, Mạc Vãn Hà nhẹ nhàng vỗ vỗ bả vai Cao Thiên Vũ cảnh cáo: “Tâm tư không nên có tốt nhất nên nhanh chóng dập tắt đi, nhưng ngàn vạn lần đừng phạm sai lầm trong tư tưởng.”

“Cái gì cơ ạ?” Cao Thiên Vũ chớp chớp mắt, giả vờ hồ đồ.

Mạc Vãn Hà cười nhạo một tiếng rồi nhìn anh ta, đến cuối cùng vẫn để lại cho anh ta vài phần mặt mũi.
 
Thập Niên 70: Xuyên Thành Đầu Quả Tim Của Vai Ác
Chương 154



Trong túi có 1.000 nhân dân tệ, Mạc Tiểu Thanh so với Diệp Ngưng Dao còn khẩn trương hơn: “Hay là chúng ta mang tiền đi gửi tiết kiệm đi, lỡ như bị mất thì làm sao bây giờ?”

Diệp Ngưng Dao nghiêng đầu đột nhiên hỏi cô: “Tiểu Thanh, cô có hứng thú kiếm tiền cùng tôi không?”

“Cùng nhau kiếm tiền sao?” Mạc Tiểu Thanh kinh ngạc lên tiếng, tuy rằng điều kiện gia đình bản thân không tệ, nhưng vừa rồi khi nhìn thấy một ngàn đồng kia, trái tim nhỏ bé của cô vẫn run rẩy theo, nói không hâm mộ đó là không có khả năng.

“Đúng, cùng nhau kiếm tiền, cô giao tiếp với bên ngoài, còn tôi ở phía sau làm những món đồ này để bán.”

Diệp Ngưng Dao không phải loại người thích xã giao, cô thích lui về phía sau màn. Nếu sau này có người giúp đỡ vấn đề xã giao với khách hàng với những chuyện vặt vãnh kia, cô sẽ có nhiều thời gian để làm những việc mình thích hơn.

Đã từng nghĩ đến việc để Phó Thập Đông hỗ trợ, nhưng lại cảm thấy hai vợ chồng tốt nhất vẫn nên giữ lại một chút những gì riêng tư thì tốt hơn.

Biết tất cả về nhau sẽ không còn nhiều điều thú vị như vậy thì cũng không tốt.

“Cô cảm thấy tôi có thể làm được sao?” Mạc Tiểu Thanh bị nói cũng có chút động tâm, ở ký túc xá của thanh niên tri thức bình thường ăn uống đều phải đợi người nhà tiếp tế mới đủ dùng, cô cũng hy vọng có một ngày có thể dựa vào nỗ lực của bản thân để không cần phải dựa dẫm vào gia đình nữa.

“Đương nhiên là có thể rồi, thế nào? Cô có hứng thú muốn làm cùng tôi không?”

Kỳ thật Mạc Tiểu Thanh rất biết khả năng của mình đến đâu, trong chuyện hợp tác làm ăn, cô không có vốn lại không khéo léo như Diệp

Ngưng Dao, cô ấy muốn kêu cô vào làm cùng cô ấy, đó cũng là sự tin tưởng rất lớn dành cho mình.

“Được! Miễn là cô không chê thì tôi sẵn sàng hỗ trợ cô hết mình!”

“Vậy sau này chúng ta hợp tác vui vẻ nhé!” Diệp Ngưng Dao nghiêm trang vươn tay, trong lòng đã bắt đầu lên kế hoạch kế tiếp nên làm cái gì đó để bán.

“Hợp tác vui vẻ!” Nghĩ đến tương lai cô có thể dựa vào chính bản thân mà không cần phải dựa dẫm vào người trong nhà nữa, Mạc Tiểu Thanh cảm thấy rất kích động.

Cho đến khi trở về làng, nụ cười trên khuôn mặt của cô vẫn chưa biến mất.

Vì để chúc mừng chuyện vui này, hai người quyết định đến thôn gần đó để đổi một con gà mái già để trở về hầm, đến lúc đó lại thêm hai chén rượu hoa đào, quả thực là hoàn mỹ.

Từ làng Đại Oa đến làng Cối Đá bên cạnh phải đi qua sông Nguyệt Nha nơi cây cầu bị gãy lần trước.

Hiện giờ cầu gỗ đã sửa xong, nhưng Mạc Tiểu Thanh đi trên cầu vẫn sẽ run sợ, trong đầu không tự chủ được mà tượng tượng đến bộ dạng chết thảm của Lâm Tử An.

Diệp Ngưng Dao không biết mấy câu nói kia của cô đã tạo thành bóng ma tâm lý lớn như vậy cho nha đầu này, thấy cô ấy qua cầu chậm rãi kéo tay cô, cô liền hù dọa: “Cô đi mau lên, cẩn thận trong sông có nữ quỷ đến đòi mạng cô đấy!”

Vốn trong đầu đều là một ít hình ảnh máu me, lại bị dọa như vậy, khuôn mặt nhỏ nhắn của Mạc Tiểu Thanh trong nháy mắt liền tái nhợt: “Cô đừng có hù dọa tôi như nữa!”

“Không tin thì cô nhìn xuống dưới gầm cầu đi.” Diệp Ngưng Dao bướng bỉnh nháy mắt với cô, chỉ vào dưới cầu cố ý trêu chọc cô ấy.

Mạc Tiểu Thanh theo ngón tay cô nhìn qua, khóe miệng hơi run rẩy: “Ngưng Dao, phía dưới thật sự có người…”

Diệp Ngưng Dao nhướng mày nhìn xuống cầu, chỉ thấy một người phụ nữ mặc áo sơ mi trắng đang chậm rãi đi về phía giữa sông.

Bởi vì khoảng cách hơi xa, mái tóc của người phụ nữ lại che khuất mặt, căn bản không thấy rõ người nọ là ai?

“Chúng ta mau xuống xem thử một chút đi!”

Loại tình huống như vậy có là một kẻ ngốc cũng có thể nhìn ra sắp xảy ra chuyện gì, Diệp Ngưng Dao túm lấy cánh tay Mạc Tiểu Thanh lập tức chạy về phía bờ.

Chỉ trong hai hoặc ba phút, dòng sông đã nâng lên đến đầu gối của người phụ nữ.
 
Thập Niên 70: Xuyên Thành Đầu Quả Tim Của Vai Ác
Chương 155



Khoảng cách rất gần, Mạc Tiểu Thanh mới thấy rõ người tự sát là ai, cô gấp đến độ lớn tiếng ngăn lại: “Trần Ngọc Như! Cô đang làm gì vậy? Quay lại cho tôi ngay!”

Trong nước sông, Trần Ngọc Như nhìn chằm chằm mặt nước chậm rãi đi về phía trước, đối với tiếng hô bên bờ dường như không nghe thấy.

Diệp Ngưng Dao thấy thế, chỉ có thể nhảy xuống nước cứu người, Mạc Tiểu Thanh lúc này cũng phản ứng lại theo sát phía sau.

Nước sông tháng 5 không quá thấu xương nhưng rất lạnh.

Hai người bất chấp tất cả, một trái một phải túm lấy cánh tay cô ta phải tốn chín trâu hai hổ mới kéo được cô ấy lên bờ.

“Sao cô lại ngốc như thế hả? Cho dù sống đủ cũng không thể chết không rõ ràng như vậy chứ!” Trong mắt Mạc Tiểu Thanh rưng rưng, dùng bàn tay nặng nề vỗ lên người Trần Ngọc Như, ý đồ muốn làm cho cô ấy tỉnh táo lại.

May mà bọn họ phát hiện kịp thời, nếu như trễ thêm năm phút nữa, cô ấy đi đến giữa sông thì sẽ khó mà cứu được.

Từ lúc được cứu lên bờ, Trần Ngọc Như vẫn ngơ ngác, không khóc không nháo không nói lời nào.

Diệp Ngưng Dao nhìn chằm chằm dấu ấn bàn tay quá rõ ràng trên mặt bên má trái của cô ấy mà nhíu chặt mày.

“Mặt cô bị sao vậy?”

Mạc Tiểu Thanh cũng nhìn thấy vết thương kia, cô xoay vai Trần Ngọc Như hỏi: “Mạnh Nghênh Võ đánh cô à? Nói đi! Chuyện quái gì đang xảy ra vậy? Nếu như cô không nói, tôi sẽ đến hỏi anh ta đấy!”

Nghe nói như vậy, Trần Ngọc Như rốt cuộc cũng có phản ứng, lúc này mới nâng mắt lên nhìn Mạc Tiểu Thanh nhịn không được nghẹn ra tiếng: “Đừng đi tìm hắn, cô sẽ bị tôi làm cho liên lụy đấy.”

“Hắn thật sự là một tên cặn bã mà!”

Quần ba người đều ướt sũng, bên bờ sông chính là rừng cây, Diệp Ngưng Dao chỉ vào khu rừng kia nói: “Chúng ta đi đến bên kia nói chuyện đi.”

Nơi này quả thực không phải là nơi thích hợp để nói chuyện, Mạc Tiểu Thanh gật gật đầu, trước tiên kéo ống quần ướt đẫm lên, sau đó lôi kéo Trần Ngọc Như còn đang mất hồn mất vía đi vào trong rừng cây.

“Nói đi, vì sao hắn lại đánh cô vậy hả?” Từ khi Trần Ngọc Như gả vào nhà họ Mạnh, số lần hai người gặp mặt chỉ đếm trên đầu ngón tay, nhưng Mạc Tiểu Thanh vẫn coi cô là bạn tốt nhất.

Không biết là nghĩ tới cái gì, nước mắt của cô ấy rơi xuống ào ạt, thấy cô ấy càng khóc càng hăng hái, Diệp Ngưng Dao đành phải lên tiếng cắt ngang: “Khóc không giải quyết được vấn đề gì cả, nếu như cô đã không muốn nói cho chúng tôi biết, thì chúng tôi cũng không ép cô, nếu như cảm thấy có thể tin tưởng chúng tôi, đừng khóc nữa mà hãy nói rõ ràng xem nào.”

Trần Ngọc Như nghe thấy như vậy thì cũng ngừng khóc, cô nhìn về phía Diệp Ngưng Dao không nói gì.

Đối với nữ thanh niên tri thức mới này, cô luôn có thiện cảm tốt với cô ấy.

Chỉ vì kẻ thù của kẻ thù chính là bạn tốt, phàm là người có thể làm cho Mạnh Nghênh Oánh không được thoải mái thì cô đều có thiện cảm.

Thấy cô ấy rốt cuộc cũng ngừng rơi nước mắt, Diệp Ngưng Dao thở phào nhẹ nhõm.

“Tôi thật sự sống đủ rồi, ở cái nhà kia ngoại trừ bị đánh ra thì chính là làm khổ sai, căn bản không nhìn thấy một chút hy vọng nào cả, tôi muốn trở về thành phố! Tôi muốn về nhà!” Nói đến đây, Trần Ngọc Như lại có chút nghẹn ngào.

“Đi thôi! Tôi sẽ đưa cô đi kiện hắn ta!” Mạc Tiểu Thanh cầm cổ tay cô ấy muốn đi ra ngoài: “Hắn ta dựa vào cái gì mà đánh cô chứ?”

“Tiểu Thanh, tôi không thể đi được!” Trần Ngọc Như giãy giụa cổ tay, lui về phía sau hai bước: “Đây là việc của tôi, tôi không thể làm liên lụy đến các cô được, tôi chỉ là nhất thời suy nghĩ lung tung, hiện tại không có việc gì rồi, các cô mau đi đi!”

“Cô cứ sợ người của nhà họ Mạnh như vậy sao?” Mạc Tiểu Thanh khó có thể lý giải sự được yếu đuối của cô ấy, ngay cả đi chết cũng không sợ, vì sao lại không dám đứng ra tố cáo bọn họ để thay đổi vận mệnh của mình cơ chứ?
 
Thập Niên 70: Xuyên Thành Đầu Quả Tim Của Vai Ác
Chương 156



“Cô không hiểu được đâu, hôm nay coi như các cô không phát hiện được tôi đi.”

Vẻ mặt cô ấy không buồn cũng không vui, tâm tình thay đổi đặc biệt nhanh, giống như người vừa mới khóc lên không phải là cô ấy vậy.

Biết là có hỏi tiếp thì cô ấy cũng sẽ không nói cho họ biết chân tướng, Diệp Ngưng Dao giữ chặt Mạc Tiểu Thanh còn đang ở trạng thái kích động, nói với Trần Ngọc Như: “Con đường của cô người khác không thể giúp cô đi, thân thể da thịt là do cha mẹ cô cho, cho dù là chết, cô cũng nên suy nghĩ trước những người đó có đáng để cô phải làm như vậy hay không.”

Nghĩ đến mẹ cô còn đang chờ cô trở về thành phố, Trần Ngọc Như nắm chặt góc áo hai bên: “Hôm nay cám ơn các cô, có một số việc tôi sẽ nghiêm túc suy nghĩ rõ ràng.”

“Cô đừng có mà làm những chuyện ngu ngốc nữa đấy, nếu như cô chết, đối với nhà họ Mạnh căn bản không hề ảnh hưởng gì, không chừng ngày hôm sau Mạnh Nghênh Võ sẽ cưới một người khác vào cửa đấy, cô biết không?”

“Ừm, tôi hiểu.” Trần Ngọc Như che đi hận ý nơi đáy mắt nhìn về phía Mạc Tiểu Thanh: “Sau này có chuyện gì xảy ra, thì cậu cũng là bạn tốt của tớ.”

Nói xong, cô liền cố gắng trấn an bản thân rồi đi ra ngoài rừng rậm.

Mạc Tiểu Thanh vốn định ngăn người hỏi rõ ràng lời này là có ý gì, lại bị Diệp Ngưng Dao kịp thời ngăn cản.

“Cô ấy sẽ không sao đâu, cứ để cô ấy bình tĩnh lại một chút là được.”

Vừa rồi Diệp Ngưng Dao nhìn thấy sự hận ý nồng đậm trong đáy mắt cô ấy, chỉ cần có hận ý này, cô ấy sẽ không làm chuyện ngu ngốc nữa.

Hy vọng cô ấy có thể can đảm để giải quyết vấn đề càng sớm càng tốt.

“Mạnh Nghênh Võ thật sự là một kẻ thối nát, ngay cả phụ nữ cũng đánh thì còn gì là đàn ông nữa chứ!” Mạc Tiểu Thanh nắm chặt hai nắm tay, nhìn bóng lưng Trần Ngọc Như rời đi, vừa tức vừa bất đắc dĩ.

“Người nhà họ Mạnh sớm muộn gì cũng sẽ có báo ứng, đừng nóng vội.” Diệp Ngưng Dao vỗ vỗ bả vai cô, vẻ mặt chắc chắn.

“Đúng vậy! Họ sẽ gặp quả báo!”

Tại thời điểm này, tại trạm y tế làng, mọi người đã trở nên hỗn loạn.

Bác sĩ Chu Thương Mãn nhìn ba người gầm gừ ở trước mắt, bất đắc dĩ lấy mắt kính xuống.

“Các người vẫn nên mau đến bệnh viện trên huyện đi, tình trạng này của Đại Thuận tôi không chữa được.”

“Thương Mãn à, thím cầu xin cháu mau cứu con thím đi! Thím dập đầu lạy cháu!” Hai cánh tay của anh bị bà Uông bám chặt lấy, trên mặt không chút huyết sắc ngoại trừ nước mắt còn có vài vết trầy xước đến giật mình.

Mà trên giường bệnh ở một bên, Uông Đại Thuận đã sớm bị đau đến ngất đi, quần áo trên người anh ta bị rách lộ ra mấy vết thương, nửa người dưới lộ ra bên ngoài máu thịt mơ hồ, thoạt nhìn nhìn thấy mà giật mình.

“Thím, cháu thật sự không có cách nào cứu được, thím đừng trì hoãn thời gian nữa mà mau đem Đại Thuận lên bệnh viện huyện chưa đi kẻo trễ lại khiến cho anh ta mất mạng đấy.” Chu Thương Mãn chỉ đơn giản xử lý vết thương một chút, những việc khác ngoài khả năng của anh, anh cũng không còn cách nào khác.

Vừa nghe sẽ “mất mạng”, bà Uông lại bắt đầu gào khóc, bà ngẩng đầu chỉ vào mũi Triệu Tiểu Liên lớn tiếng mắng: “Đồ đàn bà ác độc! Cô cũng phải để tôi đi cứu sống con trai tôi chứ!”

Triệu Tiểu Liên đứng đối diện cũng toàn thân bị thương, trong đó nửa mặt đỏ sưng lên rất nhiều, cô ta lạnh lùng nhìn hai mẹ con này, nghiến răng nghiến lợi trả lời: “Đáng đời các người! Triệu Tiểu Liên tôi cũng không phải là người để người khác bắt nạt! Tôi nguyền rủa nhà họ Uông các người từ nay về sau đoạn tử tuyệt tôn!”

Những lời nói ác độc như vậy vừa thốt ra khỏi miệng, tất cả mọi người ở đây đều hít một ngụm khí lạnh.

Hạ bộ của Uông Đại Thuận cũng không được che chắn gì, cho nên đám đàn ông chặn các cô gái thích hóng chuyện ở ngoài cửa lại, một đám biểu tình ngưng trọng, tưởng tượng vết thương kia là ở trên người của mình.
 
Thập Niên 70: Xuyên Thành Đầu Quả Tim Của Vai Ác
Chương 157



Có người vì thế mà phẫn nộ bất bình, tức giận mắng Triệu Tiểu Liên: “Người đàn bà này thật sự là quá thiếu đạo đức! Lão Uông làm gì có lỗi với cô hả? Dựa vào cái gì mà cô lại làm cho người ta đoạn tử tuyệt tôn chứ hả?!”

Chỉ biết chửi đổng, Triệu Tiểu Liên liếc mắt một cái: “Việc nhà của chúng tôi không cần anh xen vào làm gì, hắn ta rốt cuộc có thể chữa khỏi hay không thì cũng phải đợi đem hắn đi chữa đã rồi hẵng nói.”

Lúc này, Mạnh Nghênh Võ nghe thấy người ta kể liền chạy về phía trạm y tế, vừa mới vào phòng đã bị hình ảnh trước mắt làm cho đồng tử co rụt lại.

Trên đường đến đây, có người đã kể lại câu chuyện cho hắn ta nghe.

Hắn ta không nghĩ tới tính cách của Triệu Tiểu Liên lại mạnh mẽ như vậy, may mắn là hắn ta đã sớm dứt tình với cô ta, bằng không người mà hôm nay nằm ở nơi này có khi lại chính là hắn ta.

Triệu Tiểu Liên theo tiếng mà nhìn về phía người đàn ông chạy tới, hận ý nơi đáy mắt chợt lóe lên.

“Đội trưởng Mạnh, cậu phải làm chủ cho mẹ con chúng tôi!” Mẹ Uông nhìn thấy Mạnh Nghênh Võ giống như nhìn thấy vị cứu tinh, càng gào khóc lớn hơn nữa.

Mạnh Nghênh Võ vẫn né tránh ánh mắt, Triệu Tiểu Liên cũng không để ý đến mẹ Uông mà hỏi Chu Thương Mãn: “Hiện tại cậu ta bị sao rồi? Sao anh lại không chữa trị cho cậu ta mà để cậu ta như vậy?”

“Đội trưởng, chuyện này cũng không thể trách tôi được. Tôi nói với bọn họ là tôi không chữa được.” Vẻ mặt Chu Thương Mãn đầy ủy khuất, ba người của nhà họ Uông này hai ngày trước vừa đánh nhau xong, sau khi bị thương đều chạy tới chỗ anh ta khám bệnh, oxy già của trạm y tế đều do bọn họ dùng hết!

“Các người còn ở đây xem náo nhiệt làm cái gì? Còn không mau chóng giúp một tay đưa cậu ta đến bệnh viện đi!”

Mấy người đàn ông nghe được tiếng gầm giận dữ này của Mạnh Nghênh Võ thì lập tức đưa người trên giường bệnh lên cáng.

Trong quá trình này có người còn không quên dùng áo khoác của Uông Đại Thuận để che vết thương.

“Đội trưởng Mạnh, cậu mau cứu Đại Thuận đi! Đến bệnh viện huyện phải mất hơn ba tiếng đồng hồ, lỡ như giữa đường nó xảy ra chuyện thì phải làm sao?” Đó cũng là lý do tại sao bà Uông không nhanh chóng đưa con trai đến bệnh viện.

“Có thể có chuyện gì được chứ? Bà muốn cậu ta chết ở đây sao?” Mạnh Nghênh Võ trừng mắt, bà Uông lập tức im lặng.

Là vợ của Uông Đại Thuận, Triệu Tiểu Liên vốn nên đi theo, nhưng hắn ta bị như vậy là do cô đánh, dù cho ai nói cái gì thì bà Uông cũng không cho cô ta tới gần con trai mình, Triệu Tiểu Liên chỉ lạnh nhạt một tiếng, đẩy đám người ra rồi xoay người trở về nhà.

Một trò hề cứ như vậy mà kết thúc.

Ngày hôm sau, chuyện Uông Đại Thuận bị đánh thành thái giám lan truyền khắp thôn Đại Oa.

Mà Triệu Tiểu Liên cũng ở khắp nơi tìm người kể khổ, nói mẹ con nhà họ Uông bắt nạt cô ta như thế nào, cô ta chỉ là phòng vệ chính đáng, nhất thời ra tay không biết nặng nhẹ mà thôi.

Trong thôn cũng có người đồng tình với Uông Đại Thuận, cũng có người thương Triệu Tiểu Liên, mọi người đều đang đợi kết quả Uông Đại Thuận xuất viện, xem nhà họ Uông sẽ sống như thế nào?

Chuyện của nhà họ Uông, Diệp Ngưng Dao cũng có nghe nói. Cô không ngờ Triệu Tiểu Liên lại biến Uông Đại Thuận thành thái giám.

Mức độ điên rồ của cô ta thực sự đáng kinh ngạc…

Có điều, cô cũng chỉ là kinh ngạc vài giây, lập tức đem việc này bỏ lại phía sau.

Lúc này, cô đang ngồi ở trong sân nhà mình nhìn Phó Thập Đông rửa sạch cây Ngải Diệp.

Mấy ngày trước người đàn ông nhìn thấy cô mua nhang muỗi về chỉ còn lại một nửa, liền cho rằng cô sợ muỗi đốt, hôm nay anh lặng lẽ đi lên núi cắt hai bó Ngải Diệp về, cụ thể là muốn làm gì cô còn đang đoán.

Thời tiết đầu tháng sáu đã rất nóng, chỉ thấy nửa người trên của Phó Thập Đông mặc một chiếc áo ba lỗ, cánh tay màu lúa mì mạch lộ ra dưới ánh nắng mặt trời, rắn chắc hữu lực.
 
Thập Niên 70: Xuyên Thành Đầu Quả Tim Của Vai Ác
Chương 158



Anh nhấc một tảng đá lớn lên và đập vào rễ của lá ngải đến mức nát bấy, sau đó chia chúng thành nhiều sợi dệt lại với nhau và treo chúng trên dây phơi quần áo.

Diệp Ngưng Dao dùng hai tay nâng má, ánh mắt từ lông mi dày đặc của anh xẹt đến sống mũi cao thẳng, lại đến đôi môi mỏng mím chặt kia.

Nhìn thế nào cũng rất đẹp trai.

“Anh phơi khô để hun khói đuổi muỗi à?” Tháng sáu ít muỗi hơn, có phải là anh đã chuẩn bị hơi sớm rồi hay không?

Lá ngải này đốt lên có mùi cũng không dễ ngửi cho lắm, vẫn là mùi nhang muỗi đỡ hơn một chút. Phó Thập Đông gật đầu: “Ừm, trước tiên dùng đỡ cái này vậy, đợi hai ngày nữa anh lại đi huyện để mua chút nhang muỗi thay thế nó.”

“Trong nhà tạm thời còn chưa có muỗi, anh lãng phí tiền mua nó để làm gì?” Từ khi làm người trần mắt thịt, Diệp Ngưng Dao cảm thấy năng lực thích ứng của mình rất mạnh, bây giờ cô còn biết tiết kiệm tiền cho gia đình rồi.

Phó Thập Đông ngẩng đầu bình tĩnh nhìn cô, anh không nói gì thêm.

Có thể là ở chung lâu sẽ làm cho người ta tâm linh tương thông, đôi mắt giống như biết nói chuyện của anh làm cho Diệp Ngưng Dao hơi ngẩn ra, trong nháy mắt bừng tỉnh đại ngộ.

“Không phải là anh thấy em mua nhang muỗi cho nên anh nghĩ em sợ bị muỗi đốt đấy chứ?”

“Đúng vậy.” Anh cũng không phủ nhận.

Thì ra sự thật là như vậy…

Diệp Ngưng Dao cười tủm tỉm nhìn về phía anh: “Em mua nó về chỉ là để nghiên cứu một chút thôi, kết quả phát hiện ra là không có gì để nghiên cứu.”

Ban đầu là do cô có ý định học làm nhang muỗi rồi mang lên thành phố bán, có điều rất nhanh sau đó cô liền phủ định ý nghĩ này.

Chi phí quá đắt và tốn thời gian công sức, không có lợi nhuận.

Phó Thập Đông không nghĩ tới lại là đáp án này, đã quen với việc cô thường xuyên hay suy nghĩ ra những ý tưởng cổ quái linh tinh rồi, anh gợi lên nụ cười yếu ớt đi tới bên cạnh chậu nước rửa sạch đôi tay dính đầy nước cỏ kia.

Diệp Ngưng Dao cầm lấy một cái khăn mặt đưa cho anh: “Nhưng mà em cũng cảm ơn anh nhiều nhé.”

“Em muốn cảm ơn anh sao?”

“Đúng vậy.”

“Anh muốn hôn em cơ.”

“…” Diệp Ngưng Dao nháy mắt nhìn anh, sao lại cảm thấy người đàn ông này gần đây có chút ph*ng đ*ng?

Yêu cầu hôn mỗi ngày vì nhiều lý do khác nhau.

Làm cho cô có một chút khó chịu.

Có điều có thể là đã quen với hơi thở độc đáo trên người anh, đối với việc đụng chạm của anh, cô coi như tiếp nhận rất nhanh.

Thừa dịp cô đang đưa khăn mặt cho anh, Phó Thập Đông dùng sức kéo người vào trong ngực mình, không đợi Diệp Ngưng Dao kịp phản ứng, cánh môi đã bị chặn kín.

Trong tiểu viện đầy hoa tươi, một đôi nam nữ ôm nhau, hôn đến quên trời đất.

Gió nhẹ thổi tới, những bông hoa kiều diễm theo gió lay động, hương thơm nồng đậm quanh quẩn bốn phía, thật lâu cũng chưa tan…

Thời gian trôi qua rất nhanh, đảo mắt đã là đến Tết Đoan Ngọ.

Uông Đại Thuận bị phế đi nửa người, mấy ngày trước rốt cuộc cũng từ bệnh viện dưỡng thương trở về nhà.

Không giống như trong tưởng tượng của mọi người, gần đây nhà họ Uông quá mức yên tĩnh, dần dần, đề tài thảo luận về nhà bọn họ càng ngày càng ít, hiện tại cánh đàn ông khi nhìn thấy Triệu Tiểu Liên đều đi đường vòng.

Mọi người đều biết, Mạnh Nghênh Oánh và Giang Hoài sắp kết hôn. Gần đây trên mặt của mọi người ở nhà họ Mạnh ai nấy cũng đều vui mừng, nhất là Phan Quế Phân, gặp ai cũng khen con gái nhà mình và Giang Tri Thanh xứng đôi vừa lứa.

Mọi người nghe xong cũng chỉ cười ha hả, không phát biểu thêm ý kiến gì.

Lúc trước thì đào góc tường của Diệp Tri Thanh, đầu tiên chính là nhân phẩm đã không tốt, vậy mà không biết xấu hổ lại thêm giờ con gái bà ấy như bị “hủy dung” còn đi khoe khoang khắp nơi làm cho người khác cảm thấy ghê tởm.
 
Thập Niên 70: Xuyên Thành Đầu Quả Tim Của Vai Ác
Chương 159



Chắc đầu Giang Tri Thanh bị lừa đá nên mới vẫn còn muốn lấy cô ta, ai mà không biết thanh danh của con gái nhà họ Mạnh ở thôn Đại Oa đã rất thối rồi, đổi lại là người khác thì ai sẽ cưới cô ta chứ?

Có điều ngại thế lực của nhà họ Mạnh ở trong thôn nên sẽ không có nói những lời thật lòng này ra.

Ăn bánh chưng vào tết Đoan Ngọ là phong tục ở đây, lá của bánh chưng là lá lau sậy do Phó Thập Đông mới hái.

Diệp Ngưng Dao vì Phó Viện và Phó Niên mà đan cho mỗi đứa một sợi dây thừng ngũ sắc, trên cổng treo chổi làm bằng vải và hồ lô giấy đầy màu sắc, không khí lễ hội tràn về.

Làm xong tất cả đồ cho bọn nhỏ, sau đó cô lại tiếp tục đi giúp Phó Thập Đông gói bánh chưng.

Những năm trước do thiếu lương thực, nhiều người sẽ tự động bỏ qua lễ hội Đoan Ngọ này.

Hai năm gần đây, cuộc sống nhà nào cũng không còn quá khó khăn như trước nữa, có nhà lại bắt đầu gói bánh chưng.

Gạo nếp có màu vàng trong suốt, được bọc lại bằng lá lau sậy màu xanh biếc, sau đó buộc chặt bằng dây thừng nhỏ, một cái bánh chưng không nhân là được rồi.

Trong nhà nhiều người, ngoại trừ Phó Thập Đông, mỗi người được chia cho hai cái bánh chưng.

Đầu năm nay đường đắt đỏ, cho nên Phó Viện cùng Phó Niên chỉ đổ một chút đường trắng vào trong chén, mỗi lần chấm một chút đều không quên từ từ thưởng thức, cho đến khi hương vị ngọt ngào trong miệng hoàn toàn biến mất thì mới ăn đến miếng thứ hai.

“Em chỉ ăn một cái thôi, cho nên cái này cho anh đấy.” Diệp Ngưng Dao đem một phần của mình bỏ vào trong chén cho Phó Thập Đông, đối với loại thức ăn như vậy thì cô cũng không thích cho lắm, bởi vì rất là dính răng.

Phó Thập Đông nhìn chằm chằm bánh chưng trong chén, trong lòng đã rộn ràng.

Nhưng anh lại lột vỏ bánh chưng ra và đẩy nó trở lại: “Em ăn đi, anh không thích ăn.”

Kết hôn với anh đã lâu như vậy, Diệp Ngưng Dao phát hiện ra anh là người ngoài lạnh bên trong nóng, nếu như trong nhà có cái gì ngon, anh đều sẽ nói anh không thích ăn.

Anh như vậy không khỏi làm cho người ta cảm thấy đau lòng.

Cô dùng đũa gắp bánh chưng chấm một ít đường trắng rồi đặt bên miệng anh: “Không thích ăn cũng phải ăn.”

Bị vợ đút cho ăn, Phó Thập Đông há miệng cắn một cái, trong nháy mắt bị ngọt lịm đến tận tim.

Ái muội nhẹ nhàng quanh quẩn giữa hai người, Diệp Ngưng Dao lập tức buông bánh chưng bị cắn một miếng, cố ý xem nhẹ ánh mắt cực nóng kia.

Phó Viện ngồi đối diện, vừa ăn bánh chưng vừa nhìn chú thím tương tác, cô bé nhịn không được liền nhếch khóe miệng cười trộm.

Lúc này, ngoài phòng truyền đến tiếng gõ cửa “bang bang bang”, cửa gỗ bị gõ đến như rớt cửa ra ngoài, Phó Thập Đông nhíu chặt mày, buông đũa đứng lên: “Em dắt hai đứa nhỏ vào trong đi, anh đi ra ngoài xem xem có chuyện gì.”

“Được.” Diệp Ngưng Dao gật gật đầu, lại nhìn về phía Phó Viện và Phó Niên, trấn an nói: “Có lẽ là ai đó tìm chú của cháu có việc gấp, chúng ta đừng để ý đến họ, mau ăn đi.”

Nhưng hai đứa nhỏ đều thuộc loại trưởng thành sớm, tiếng gõ cửa lớn như vậy làm cho bọn họ không hẹn mà cùng buông bát đũa xuống, gắt gao nhìn chằm chằm ra bên ngoài với vẻ mặt nghiêm túc.

Ngoài phòng, Phó Thập Đông đi đến trước cửa cũng không vội vàng mở cửa, anh cầm xẻng ở bên cạnh cửa, lạnh lùng hỏi: “Là ai đấy?”

“Đông Tử, là thím đây, mau mở cửa! Còn có lãnh đạo của thôn cũng ở đây nữa.” Trên mặt Chu Đại Hoa chất đầy nụ cười giả, hận không thể làm cho Phó Thập Đông nổi giận trước mặt người ngoài.

Phó Thập Đông đứng ở trong cửa cũng không biết bên ngoài có ai, nhưng anh nghe ra chắc hẳn là không chỉ có một mình Chu Đại Hoa đến.

“Các người đến đây có chuyện gì?”

Không nghe thấy được câu nào lọt tai, Chu Đại Hoa có chút thất vọng, không thể để cho các lãnh đạo chờ đợi, bà ta chỉ có thể nói thật: “Mau mở cửa để cho chúng tôi vào nói chuyện, Bí thư thôn và đội trưởng Mạnh cũng đều đang ở đây.”
 
Back
Top Bottom