Chào bạn!

Để có thể sử dụng đầy đủ chức năng diễn đàn Của Tui À bạn phải đăng nhập hoặc đăng ký.

Đăng Ký!

Dịch Thập Niên 70: Xuyên Thành Đầu Quả Tim Của Vai Ác

Thập Niên 70: Xuyên Thành Đầu Quả Tim Của Vai Ác
Chương 110



“Uông Đại Thuận, anh là chó má! Anh đang làm gì vậy?” Xuân dược tuy mạnh, nhưng thời gian phát tán lại ngắn ngủi, Triệu Tiểu Liên từ trong một mảnh hỗn độn chậm rãi tỉnh táo lại, đợi cô ta thấy rõ nam nhân ôm mình, cả người tựa như một con gà mái xù lông, nhất thời muốn đánh người.

Một cái tát này cô ta dùng toàn lực, xuân dược tuy tiêu tan hết, đầu còn đang ong ong rung động, cả người không còn khí lực nữa.

Đầu Uông Đại Thuận cũng đang ong lên như cô ta, hắn che mặt, trong mắt lộ ra vẻ ủy khuất: “Sao cô lại đánh tôi chứ? Cô là người chủ động nhào vào người tôi trước cô mà!”

Tại sao người bị đánh luôn luôn là hắn ta cơ chứ? Vết thương cũ chưa lành, bây giờ lại thêm vết thương mới, hắn ta sao cứ bị xui xẻo bủa vây vậy chứ?!

“Tôi nhào vào người anh? Anh mở to mắt chó xem xem anh có chỗ nào tốt để tôi phải làm vậy chứ? Tôi coi trọng anh à trừ khi mắt tôi bị mù!” Triệu Tiểu Liên sắp tức điên rồi, nhìn hàm răng vàng của Uông Đại Thuận cô ta liền muốn nôn!

Lần đầu tiên bị một người phụ nữ đả kích như vậy, Uông Đại Thuận không thể tưởng tượng nổi mà nhìn về phía cô ta, trong cơn giận dữ như sắp bị thiêu đốt: “Đám đàn bà thối cô chiếm tiện nghi của tôi còn đánh một trận, tôi thấy cô đúng là thiếu đánh rồi!”

Đang lúc bọn họ tranh chấp không ngớt, có thôn dân đi báo cho Mạnh Nghênh Võ và cùng đi về phía này.

Nhìn thấy người tới, Triệu Tiểu Liên như có người đến làm chỗ dựa cho cô ta, cả người ủy khuất nhào tới: “Đội trưởng Mạnh, có người đùa giỡn lưu manh với em!”

Giọng nói ngọt ngào đến phát ngấy kia có thể cộng thêm cho cô ta bốn điểm, mấy người đàn ông ở đây đồng thời cảm thấy chấn động, Mạnh Nghênh Võ vội vàng né tránh, duy trì khoảng cách một thước rưỡi với cô.

“Hai người vừa rồi đang làm gì ở chỗ này vậy hả?”

Vừa nghĩ đến lời dân làng nói vừa rồi, mặt Mạnh Nghênh Võ sắp xanh như tàu lá chuối.

Nói như thế nào, Triệu Tiểu Liên cũng coi như là người phụ nữ của mình, thế nhưng cô ta lại cùng tên đàn ông hôn hít giữ ban ngày ban mặt như vậy, chẳng lẽ ả ta coi anh đã chết rồi hay sao?

Nhìn hàm răng vàng của Uông Đại Thuận, Mạnh Nghênh Võ cảm thấy không chịu nổi!

Uông Đại Thuận thấy Triệu Tiểu Liên thế nhưng không biết xấu hổ mà đi cáo trạng trước, trong lòng nóng nảy không chịu nổi, vì thế miệng không nhân nhượng mà nói: “Đội trưởng, anh đừng nghe cô ta nói bậy bạ, là cô ta nói thích tôi, nhất định phải ở với tôi.”

Ánh mắt Mạnh Nghênh Võ xẹt qua mặt Uông Đại Thuận, lạnh lùng hỏi Triệu Tiểu Liên: “Lời hắn ta nói đều là thật sao?”

Sợ con đàn bà thối này lại nói ra lời bậy bạ, Uông Đại Thuận vội vàng giành nói trước: “Đương nhiên là thật, vừa rồi Đại Ngưu bọn họ đều nhìn thấy!”

Người gọi Mạnh Nghênh Võ đến là Đại Ngưu, anh ta cũng phụ họa gật gật đầu, xem như chứng thực lời Uông Đại Thuận nói.

“Anh nói bậy!” Triệu Tiểu Liên tức giận đến đỏ mặt, chỉ có thể đem toàn bộ hy vọng ký thác trên người Mạnh Nghênh Võ: “Chẳng lẽ anh cũng không tin em sao? Anh nghĩ sao em có thể coi trọng anh ta được chứ?”

Ngữ điệu ái muội làm cho người ta tràn ngập mơ mộng, gần đây Mạnh Nghênh Võ cùng thanh niên tri thức Lưu Mỹ Ngọc tình chàng ý thiếp mặn nồng, hiện giờ đã có người mới, điều này làm cho hắn ta trong nháy mắt nổi lên tâm tư muốn vứt bỏ Triệu Tiểu Liên: “Triệu Tiểu Liên, cô nói chuyện nghiêm túc một chút đi! Đôi mắt của quần chúng sáng như trăng rằm, cô còn muốn ngụy biện cái gì nữa? Nói đi! Rốt cuộc cô và Uông Đại Thuận có phải là quan hệ yêu đương hay không?”

Quan hệ nam nữ không đúng đắn trong năm nay nếu bị phát hiện sẽ bị mọi người phỉ nhổ, người thông minh đều biết nên nói như thế nào.

Nhìn thấy Mạnh Nghênh Võ không có ý muốn giúp mình, Triệu Tiểu Liên cắn răng hỏi: “Anh định cùng bọn họ hợp tác để khi dễ người khác sao?”
 
Thập Niên 70: Xuyên Thành Đầu Quả Tim Của Vai Ác
Chương 111



“Nói xằng bậy cái gì vậy hả? Cái gì gọi là bắt nạt người khác? Cô hôn tôi, tôi còn muốn nói với người ta là cô khi dễ tôi thì có!” Uông Đại Thuận bị chọc tức đến mức gân xanh nổi lên, nghĩ thầm cô ta đây là trêu ai chọc ai vậy chứ?

Ở thôn Đại Oa, nhà họ Mạnh có thể nói là một tay che trời, Mạnh Nghênh Võ căn bản không sợ đắc tội với Triệu Tiểu Liên.

Một tiểu quả phụ cho dù bản lĩnh lớn đến đâu, cũng không thoát khỏi sự định tội của hắn ta.

Gạt sang một bên chỉ cần nhìn khuôn mặt với cái miệng nhỏ nhắn sưng đỏ của cô ta, nếu để cho hắn ta phải hôn cái miệng bị Uông Đại Thuận hôn qua, hắn ta thật sự thấy buồn nôn!

“Cô Triệu, tục ngữ có câu suy nghĩ kỹ rồi mới nói, cô hãy nghĩ kỹ rồi hẵng nói chuyện, chuyện cô và Uông Đại Thuận ngày mai mà để truyền ra ngoài thì thôn của chúng ta sẽ mất hết mặt mũi.”

Hàm nghĩa trong lời nói khiến Triệu Tiểu Liên hận đến nghiến răng nghiến lợi, hiện giờ cô ta đang ở trong hoàn cảnh bất lợi, cô ta hít sâu một hơi, không tình nguyện nhận mối quan hệ yêu đương với Uông Đại Thuận.

“Đúng đúng đúng! Chúng tôi là đối tượng kết hôn.” Khi không lại có vợ, Uông Đại Thuận vội vàng gật đầu đáp, trong lòng rất sợ cô ta đổi ý.

Đem tất cả vấn đề giải quyết xong, Mạnh Nghênh Võ chắp hai tay sau lưng, ngâm nga khúc nhạc nhỏ cũng không quay đầu lại mà rời đi.

Nhìn bóng lưng quyết tuyệt của hắn ta, Triệu Tiểu Liên nắm chặt nắm tay, đáy mắt tràn đầy hận ý.

Nhà họ Phó.

Lúc này, Diệp Ngưng Dao ngồi trên giường mệt mỏi đến mức phải đấm chân cho bớt đau, trong lòng rất tò mò lúc trong tiệc cưới, Triệu Tiểu Liên rốt cuộc đã hạ thuốc gì, thuốc của cô ta lấy từ đâu ra chứ?

Nếu như là độc dược muốn cô chết, cũng chỉ có thể nói là cô ta tự làm tự chịu, đáng đời!

Phó Thập Đông dọn dẹp xong năm bàn yến hội, vừa lúc thấy nụ cười gian xảo như hồ ly của cô, anh khẽ nhướng mày, không rõ vì sao cô lại lộ ra biểu tình như vậy.

Trong ngôi nhà đất nhỏ, các bức tường xung quanh đã được dán lên tờ báo hoàn toàn mới.

Chăn màn đều là màu đỏ vui tươi, ấm áp, chậu rửa mặt, nến có chữ hỉ, tất cả đều nhắc nhở bọn họ, hôm nay là ngày đại hỉ của hai người, đêm nay là đêm động phòng hoa chúc của bọn họ.

Dưới ánh đèn dầu hỏa, cô gái nhỏ vẫn mặc bộ hỉ phục đỏ rực kia, bắp chân như không chút mỡ thừa lộ ra bên ngoài vừa trắng vừa mảnh khảnh.

Yết hầu của Phó Thập Đông bất tri bất giác trở nên khô nóng, sắc trời bên ngoài đã tối đen.

“Để anh đi lấy nước cho em.”

Mỗi ngày Diệp Ngưng Dao đều có thói quen tắm rửa, lúc trước đều là đun nước nóng lau người, bây giờ là cuối tháng tư, thời tiết đã không còn lạnh như vậy, chỉ cần đun nóng là có thể tắm rửa.

Căn nhà đất mà Diệp Ngưng Dao từng ở đặt một cái thùng gỗ lớn, là Phó Thập Đông tìm thợ mộc làm.

Thấy người đàn ông vẫn bận rộn trước sau, cô có chút băn khoăn: “Để em tự mình làm là được rồi, anh đi nghỉ ngơi một lát đi.”

“Không sao, em chờ một chút.”

Có thể là do làm việc mệt mỏi, sắc mặt anh có chút ửng hồng, Diệp Ngưng Dao lấy ra một chiếc khăn tay mới tinh đưa cho anh: “Anh mau lau mồ hôi đi.”

Nhìn chằm chằm chữ hỉ trên chiếc khăn tay, vẻ mặt anh hơi vui mừng, nhanh chóng nhận lấy nó nhẹ giọng nói một câu: “Cảm ơn em.”

Thừa dịp Phó Thập Đông đun nước tắm, Diệp Ngưng Dao thay hỉ phục trên người, mặc đồ ngủ thường ngày cô hay mặc để thoải mái hơn.

Vải cotton trắng có kết cấu rất mềm mại, để làm cho nó trông đẹp hơn, cô cũng thêu thêm hai bông sen màu hồng trên đó.

Một đóa nở rộ, một đóa thì đang chờ nở.

Khi Phó Thập Đông đi vào phòng, chỉ cảm thấy sự căng thẳng trong đầu “phanh” một tiếng đứt đoạn.

Nếu như vừa rồi bộ hỉ phục kia đoan trang diễm lệ, bộ đồ này lại toát lên vẻ tươi mát thoát tục.

Bất kể là là đồ nào cô mặc vào cũng đều rất đẹp.
 
Thập Niên 70: Xuyên Thành Đầu Quả Tim Của Vai Ác
Chương 112



“Em đi tắm rửa đi.” Phó Thập Đông khàn giọng đè nén sự xúc động đang dâng lên, không dám nhìn cô thêm một lần nào nữa.

“Được, anh đợi em chút.” Nghĩ đến chút nữa phải động phòng hoa chúc, Diệp Ngưng Dao mặt mày lo lắng, có chút thấp thỏm.

Qua đêm nay, mọi thứ đều có thể!

Nếu như cải mệnh thành công, có thù báo thù, ai thiếu nguyên chủ cái gì, cô nhất định sẽ đòi lại từng cái một!

Giữa các vật dụng trong căn nhà đất có một cái thùng gỗ lớn chứa đầy nước tắm, Diệp Ngưng Dao lấy tay thử nhiệt độ nước, nhiệt độ không lạnh cũng không nóng thật vừa vặn.

Không khỏi khen Phó Thập Đông cẩn thận, có thể gả cho người đàn ông như vậy cũng không tệ.

Tắm rửa xong đã là một giờ sau, vì để ngủ thoải mái hơn, Diệp Ngưng Dao xõa tung mái tóc dài đen nhánh mềm mại, rón rén đi về phòng.

Bởi vì mở cửa, ánh nến trong gió lắc lư một chút, lúc sáng lúc tối.

Trên giường ánh đèn không lớn đã trải chăn đỏ rực, Phó Thập Đông khom lưng đang tìm đồ trong rương, nghe được động tĩnh quay đầu lại, trong con ngươi thâm thúy hiện lên một tia kinh ngạc.

Biểu tình này rất hấp dẫn, Diệp Ngưng Dao nhẹ nhàng nhướng mày, tò mò đi tới: “Anh đang tìm cái gì vậy?”

Nghĩ đến đồ đạc trong rương, Phó Thập Đông lập tức thu tay đậy nắp rương lại.

Hành động lén lút này càng làm dấy lên lòng hiếu kỳ của cô, Diệp Ngưng Dao nghiêng đầu trêu chọc nói: “Như thế nào, anh có gì bí mật à?”

“…” Anh yên lặng ở đó, trái tim như đang treo lên cổ họng, rất sợ cô gái nhỏ này sẽ không quan tâm điều gì mà mở rương ra.

Nếu như bị cô ấy phát hiện… Cô ấy sẽ nghĩ gì về anh ta chứ?

Mỗi người đều có bí mật không muốn ai biết, thấy anh vẫn không có ý định muốn nói cho cô biết, Diệp Ngưng Dao bày ra bộ dạng hiểu ý người khác nói: “Không muốn nói thì thôi, chúng ta đi ngủ sớm một chút đi.”

Thời gian còn dài, nếu cô muốn biết, không cần phải vội vàng.

Anh đang cho rằng còn phải giải thích nhiều hơn mới có thể vượt qua cửa ải này, Phó Thập Đông chợt nâng mắt lên, trong con ngươi xẹt qua một tia cảm kích, đồng thời nặng nề thở phào nhẹ nhõm…

Lần đầu tiên ngủ cùng người khác giới, Diệp Ngưng Dao ít nhiều có chút khẩn trương, vì để bầu không khí xấu hổ này hòa hoãn một chút, cô chỉ vào phòng bếp: “Anh ngủ trước đi, em đi uống một ngụm nước.”

“Được.”

Tận mắt nhìn Diệp Ngưng Dao đi ra khỏi phòng, Phó Thập Đông vội vàng mở rương ra, từ đó lục lọi nửa ngày mới lấy từ dưới cùng quần áo ra một quyển sách.

Cuốn sách này là mấy ngày trước người khác vụng trộm đưa cho anh ta, vẫn chưa kịp đọc. Anh vừa muốn lấy ra đổi chỗ khác giấu đi, suy nghĩ một chút lại một lần nữa bỏ lại chỗ cũ.

Tục ngữ nói, nơi nguy hiểm nhất chính là nơi an toàn nhất, nhìn thái độ của vợ anh chắc hẳn là sẽ không tò mò như vậy.

Một lần nữa lại đóng hòm lại, anh cởi áo đang mặc ra, lộ ra cơ bụng màu lúa mạch, theo động tác c** q**n áo, cơ bắp trên cánh tay phác họa rõ ràng, tràn đầy cơ bắp.

Diệp Ngưng Dao uống nước xong vào phòng vừa vặn nhìn thấy hình ảnh này.

Nhất thời khuôn mặt nhỏ nhắn của cô đỏ lên, nhịn không được lại nhìn thêm hai lần.

Trong khoảng thời gian ngắn, bầu không khí trở nên xấu hổ lại mập mờ, bình thường Phó Thập Đông đã quen với việc ngủ trần, hiện tại trong nhà có thêm người, anh vội vàng lấy từ áo bên cạnh ra mặc vào lại.

Cơ bụng trong nháy mắt biến mất, Diệp Ngưng Dao chớp chớp mắt, cảm thấy tiếc nuối thu hồi tầm mắt.

Có một phong tục ở làng Đại Oa, đó là ánh nến không thể bị dập tắt trong đêm tân hôn.

Trong căn phòng mờ nhạt, hai người sóng vai nằm trên giường không ai mở miệng nói chuyện.

Đêm tĩnh lặng, tất cả âm thanh đều được phóng đại vô hạn, cho dù bọn họ đều không hẹn mà cùng nín thở, tiếng hít thở nhẹ nhàng vẫn quanh quẩn bên tai nhau.
 
Thập Niên 70: Xuyên Thành Đầu Quả Tim Của Vai Ác
Chương 113



Chăn có chữ hỉ chỉ có một cái, Phó Thập Đông căng thẳng, thân thể không dám động đậy, nghĩ đến những lời của những người đã có kinh nghiệm dày dặn “dạy dỗ” anh, dưới chăn, anh bỗng nhiên nắm chặt bàn tay nhỏ bé của cô, thanh âm trầm thấp có chút khàn: “Vợ, chúng ta ngủ đi.”

Vốn đang rất khẩn trương, bị anh nắm chặt như vậy, thân thể Diệp Ngưng Dao đáy lòng nổi lên một tia nghi hoặc.

Người này khi ngủ thích nắm tay người khác ngủ hay sao?

Nghĩ đến hôm nay là đêm động phòng hoa chúc, cô rất nể mặt mà không rút tay về.

“Ừm, được.”

Giọng nói ngọt ngào lại phối hợp với mùi hương u ám kia, Phó Thập Đông chỉ cảm thấy ngọn lửa vô danh trong cơ thể càng cháy càng mạnh, nhận được câu trả lời khẳng định này, anh ta không khỏi vui mừng.

Không cần phải cố ý nhẫn nhịn nữa, một người mềm mại ôm vào trong ngực, đôi môi mỏng phủ lên cánh môi người kia, sau khi nếm được vị ngọt, nụ hôn này chưa có kinh nghiệm nên không được thuận lợi cho lắm.

Hơi nóng phà vào mặt cô, Diệp Ngưng Dao trợn tròn đôi mắt đẹp, cảm nhận được bàn tay to đang làm loạn kia, cả người đều bị dọa cho đến choáng váng!

Anh đang làm cái gì vậy?!

Không phải là nắm tay là được rồi sao?

Là một bách hoa tiên tử trên trời, độc thân trong vòng ba ngàn năm. Không ai nói cho cô biết nội dung của đêm động phòng hoa chúc, trong trí nhớ của nguyên chủ cũng chưa từng có loại hình ảnh này, tuy rằng trên sách từng miêu tả cảnh nam nữ ân ái, nhưng cũng đều chỉ là mới hôn trên cổ một chút thôi.

Từ trong cơn mơ hồ cô lấy lại tinh thần, Diệp Ngưng Dao theo bản năng giãy giụa, nước mắt đã lưng tròng quanh vành mắt, trong lòng thầm mắng nam nhân thối này thật sự là quá nặng!

Anh đang tập trung nên không nhận ra được sự bài xích của cô, Phó Thập Đông buông cánh môi cô ra, miễn cưỡng tìm lại một tia lý trí, lúc này anh mới chú ý tới bộ dạng ủy khuất của cô: “Vợ, em làm sao vậy?”

“Anh còn không biết xấu hổ mà hỏi sao?” Diệp Ngưng Dao dùng bàn tay nhỏ bé che miệng cô lại, sau đó dùng sức muốn đẩy anh ra.

“Sao anh lại làm vậy? Sao anh lại chạm vào người em?”

“…” Nhìn đôi mắt trong suốt như nước của cô, Phó Thập Đông bỗng nhiên có một loại cảm giác có trăm cái miệng cũng khó mà giải thích.

Một lúc lâu sau, anh mới xoay người nằm thẳng trên giường: “Thực sự xin lỗi, là do anh không kiềm chế được…”

Diệp Ngưng Dao đầu đầy dấu chấm hỏi, không hiểu anh không kiềm chế được cái gì? Có điều hôm nay là một ngày tốt lành, cô cũng không hy vọng hai người mới cưới đêm đầu tiên đã phát sinh cãi vã, như vậy quả thực quá xui xẻo.

Ở giới hoa, thứ mà họ thấy phản cảm nhất chính là người ngoài đụng chạm vào thân thể họ, nhất là việc nắm tay nhau xem đối phương có yêu mình hay không, đối với họ mà nói quả thực là vô cùng sợ hãi!

Về lâu dài đã sinh ra tâm lý mâu thuẫn.

Là một hoa sen trước tượng Phật, Diệp Ngưng Dao vẫn luôn trong sạch lạnh lùng cao ngạo, hiện giờ cô cũng không so đo với anh, cô tự kìm lại mà không mắng anh!

Đều nói hoàn cảnh có thể thay đổi một con người, xem ra lời này là thật!

Nếu thái độ của đối phương tốt với mình, mình cũng sẽ không tiếp tục tức giận với người ta nữa.

“Ừm, ngủ đi, lần sau đừng xúc động như vậy, em không thích người khác đụng vào em đâu.”

Nghe vậy, Phó Thập Đông nghiêng đầu bình tĩnh nhìn cô, yết hầu khẽ động, rầu rĩ khẽ “Ừ” một tiếng.

Đêm nay, ai đó liền mất ngủ…

Nghe tiếng hít thở vững vàng bên người, mùi hoa nhàn nhạt quanh quẩn ở chóp mũi, xúc cảm trơn nhẵn của đầu ngón tay vẫn chưa biến mất.

Phó Thập Đông đè xuống ngọn lửa vô hình kia, bất đắc dĩ xoa xoa mi tâm, không biết loại dày vò ngọt ngào này mình có thể chịu đựng được bao lâu.
 
Thập Niên 70: Xuyên Thành Đầu Quả Tim Của Vai Ác
Chương 114



Sáng sớm hôm sau, kèm theo vài tiếng chim sẻ ríu rít, Diệp Ngưng Dao từ trong giấc ngủ mở mắt ra, tầm mắt mơ hồ vừa vặn đối diện với đôi mắt hơi u oán của anh.

Cô híp mắt, lười biếng ngáp một cái: “Chào buổi sáng….”

Thấy dáng vẻ vô tâm vô phế của cô, Phó Thập Đông vừa tức giận vừa buồn cười: “Em ngủ thêm một lát nữa đi, để anh đi nấu cơm.”

“Ừm, được, cám ơn anh.”

Diệp Ngưng Dao vặn mình, lại rụt đầu vào chăn chuẩn bị ngủ lại.

Giấy xin phép nghỉ cưới là xin đến ngày mai, cho đến khi ánh mặt trời ấm áp chiếu vào phòng cô mới chậm rãi tỉnh lại, lúc này trong phòng trống rỗng ngoại trừ cô thì không thấy ai nữa.

Trong đầu dần dần thanh tỉnh hiện lên hình ảnh tối hôm qua, Diệp Ngưng Dao bất giác v.uốt ve bụng ôn nhu cười, có lẽ không bao lâu nữa, sẽ có một tiểu bảo bối tròn vo gọi cô là mẹ.

Mà lúc này, trong thôn đang điên cuồng truyền bá chuyện kinh động ngày hôm qua Triệu Tiểu Liên và Uông Đại Thuận, vừa nghe nói hai người này về cùng một nhà với nhau, các cô gái trong thôn thở phào nhẹ nhõm, chỉ cần không liên quan gì đến người đàn ông của bọn họ, bọn họ chỉ ước gì cô ta nhanh chóng lập gia đình!

Tối hôm qua Triệu Tiểu Liên nghẹn khuất cả một đêm không chợp mắt, trời còn chưa sáng đã đi đến nhà họ Mạnh chặn Mạnh Nghênh Võ lại.

Thấy cô dám trắng trợn đến nhà tìm mình, Mạnh Nghênh Võ đen mặt kéo cô đến gần phòng củi nhà mình, hạ thấp giọng cắn răng chất vấn: “Cô đến làm gì nữa? Đội nón xanh cho tôi mà còn dám đến đây nữa hả?”

“Em không hề đội nón xanh cho anh, hôm qua đều là hiểu lầm mà!” Triệu Tiểu Liên không muốn gả cho Uông Đại Thuận, cho dù trong lòng có hận, hiện tại người duy nhất có thể giúp cô ta chỉ có Mạnh Nghênh Võ.

Cô ta suy nghĩ một đêm, lý do duy nhất có thể giải thích là: Mạnh Nghênh Võ chuốc thuốc cho cô, ngày hôm qua trong lúc cấp bạch nên nhận nhầm người, cho nên cô ta mới từ nhà họ Phó đi ra đã có những điều khác thường xảy ra như vậy.

“Hiểu lầm gì? Nhiều người nhìn thấy như vậy sao có thể hiểu lầm được chứ?” Dù sao người đàn bà này hắn ta cũng không có ý định dây dưa nữa, nên hăn ta mới mặc kệ có phải là hiểu lầm hay không.

Thấy hắn ta không tin, Triệu Tiểu Liên nắm lấy cánh tay hắn ta tiếp tục giải thích: “Thuốc anh đưa cho em có thể em đã uống nhầm, cái thuốc đó rốt cuộc là thuốc bậy bạ gì vậy hả?”

“Thuốc bậy bạ gì chứ? Đó chỉ là một loại thuốc dinh dưỡng bình thường, cô đừng có mà nói bậy bạ.”

Biểu tình Mạnh Nghênh Võ đã lộ ra sự mất kiên nhẫn, Triệu Tiểu Liên nghe đến đây xem như nhìn ra người đàn ông này quyết tâm muốn xóa sạch quan hệ với cô ta, một cỗ tức giận vọt lên đến cổ họng cả người như sắp nổ tung.

“Tên họ Mạnh kia, anh coi tôi là kẻ ngốc sao?! Ngày hôm nay tôi bị như vậy không phải tất cả là đều do anh sao!?”

“Triệu Tiểu Liên, hai chúng ta chỉ là mối quan hệ mập mờ mà thôi, nếu như cô đã có gia đình, vậy thì chúng ta xem như không còn liên quan gì đến nhau nữa, để tránh cho cả hai phải khó xử! Còn nữa, chuyện thuốc nếu như cô dám nói ra, cẩn thận tôi để cho cô sống không nổi ở trong thôn này nữa đấy.”

Trước kia hắn ta thấy nước mắt trên khuôn mặt nhỏ nhắn này cảm thấy rất đẹp, hiện tại nhìn thấy, hắn ta chỉ còn sự ngán ngẩm. Mạnh Nghênh Võ hừ lạnh một tiếng đi ra khỏi phòng củi, một chút cũng không lo lắng người đàn bà này dám đối nghịch với hắn ta.

Trong phòng củi cũ nát chỉ còn lại một mình Triệu Tiểu Liên, cô ta dùng sức lau khô nước mắt, trong ánh mắt tất cả đều là sự không cam lòng: “Mạnh Nghênh Võ, sớm muộn gì cũng có một ngày tôi sẽ làm cho anh đoạn tử tuyệt tôn!”

Ngày hôm sau, trong thôn liền truyền ra tin tức, tiểu quả phụ kết hôn cùng tên lười biếng Uông Đại Thuận!
 
Thập Niên 70: Xuyên Thành Đầu Quả Tim Của Vai Ác
Chương 115



Tất cả những chuyện này, Diệp Ngưng Dao sau khi bắt đầu đi làm việc lại cô mới biết được.

Nhìn về phía Mạnh Nghênh Võ trong văn phòng làm như không có việc gì, cô rất tò mò đôi cẩu nam nữ này làm sao có thể tách nhau ra được chứ?

Bây giờ vận mệnh đã hoàn toàn khác so với nội dung trong cuốn sách, cũng là thời gian thích hợp để cô làm chút gì đó rồi.

Diệp Ngưng Dao ngồi ở trước bàn làm việc, hai tay nâng má, cô nhìn ra ngoài cửa sổ suy nghĩ như đang trên mây.

Bây giờ thời tiết ngày càng ấm áp, những bông hoa trên núi đã nở rộ.

Cô vui vẻ nhưng đồng thời cũng có chút buồn, hoa đang nở rộ, linh lực thì đầy khắp núi rừng, cô hiện giờ căn bản không có nhiều thời gian và công sức đi thu thập được như vậy, nếu chỉ dựa vào hai chân của cô mà mỗi ngày đều chạy lên núi, cho dù chạy gãy chân, cũng không thể tích đầy pháp khí trong suốt mùa hè.

Cô chưa nghĩ ra biện pháp nào để giải quyết vấn đề sao?

Đúng lúc này, một con ong mật nhẹ nhàng đậu trên cánh hoa bìm bịp bên ngoài cửa sổ, bỗng nhiên trước mắt Diệp Ngưng Dao sáng ngời, có cách rồi.

Nghe nói vợ muốn nuôi ong, Phó Thập Đông kinh ngạc. Anh dùng ngón tay xoa xoa cằm kiến nghị, lời nói uyển chuyển: “Trước kia em đã từng nuôi ong mật chưa? Muốn ăn mật ong phải không?”

Nuôi ong đương nhiên là cô chưa từng nuôi qua, nhưng không biết nuôi thì có thể học nha, vì linh lực, cô nhất định là có thể làm được!

“Ừm, em muốn ăn mật ong, anh giúp em làm có được không?” Hiện tại cô đã là vợ của anh, nên lúc nói chuyện Diệp Ngưng Dao cũng nhẹ nhàng và nũng nịu hơn so với lúc trước rất nhiều.

“Ừm, được.” Vì để có thể sớm chinh phục được trái tim của vợ, cho dù để cho anh hái trăng trên trời, anh cũng phải nghĩ ra biện pháp hái cho bằng được.

Lời nói của Diệp Ngưng Dao làm cho Phó Thập Đông có động lực làm việc hơn.

Mới qua mấy ngày anh đã chuẩn bị xong tất cả đồ nuôi ong cho Diệp Ngưng Dao đi núi Tiên Đào dẫn ong về.

Vì không để người ta chú ý, sắc trời còn chưa sáng mà bọn họ đã xuất phát.

Đi từ chân núi tới núi sâu trong rừng rậm, đi chừng khoảng hơn một tiếng, dọc theo đường đi, Diệp Ngưng Dao thu thập được rất nhiều linh lực, cô nhìn về phía cây cối bốn phía đều giống nhau, tò mò hỏi: “Anh đi như vậy mà không bị lạc sao?”

Là Bách Hoa Tiên Tử, cô đều có thể nhận ra mỗi một gốc hoa cỏ cây cối bất luận là hình thái hay mùi hương đều không giống nhau, điều này đối với cô mà nói rất đơn giản.

Nhưng Phó Thập Đông là một người trần đi vào trong rừng rậm này lại mặt không thay đổi sắc mặt mà đi thẳng một đường, thật đúng là kỳ lạ!

Trải qua một thời gian tĩnh dưỡng, cánh tay phải của Phó Thập Đông đã khỏe mạnh như lúc ban đầu, một tay anh cầm dụng cụ, tay kia cầm ấm đun nước quân dụng trên cổ đưa cho cô: “Uống một ngụm nước đi, anh rất quen thuộc với nơi này. Sau này không có anh đi cùng, em không thể tự mình vào núi biết chưa.”

Lý do quan trọng nhất để chọn nuôi ong ở vùng núi sâu là: con đường vào núi sâu rất khó đi, rất dễ bị mất phương hướng, vì vậy họ có thể tránh đi sự chú ý của người khác.

Diệp Ngưng Dao cầm bình nước uống một ngụm, miễn cưỡng gật đầu đồng ý.

Dù sao cô cũng không cần phải mỗi ngày chạy lên trên núi để thu thập linh lực, đi cùng với anh cũng vẫn có thể thu thập linh lực.

Đi thêm một đoạn đường nữa, sau khi rẽ trái, bọn họ đi tới một sườn núi vô cùng hẻo lánh, nơi này hướng ngược sáng, mùa đông ấm áp mùa hè mát mẻ rất thích hợp để nuôi ong.

Ngoại trừ một ngôi nhà cỏ được bao quanh bởi tổ ong.

“Những thứ này đều là do anh làm hết sao?” Diệp Ngưng Dao hưng phấn chạy đến bên cạnh tổ ong, muốn tìm hiểu tỉ mỉ hơn.

Sợ cô nhất thời sơ sẩy bị ong mật chích, Phó Thập Đông vẫn theo sát phía sau cô: “Ừm, anh đặt mấy cái thùng dụ ong ở trong núi, hẳn là rất nhanh có thể có thu hoạch mật ông được rồi.”
 
Thập Niên 70: Xuyên Thành Đầu Quả Tim Của Vai Ác
Chương 116



Những tổ ong này được làm ra trong rất giống nhau, ở thôn Đại Oa không có người nuôi ong, Diệp Ngưng Dao rất tò mò kiến thức nuôi ong của anh là học được từ đâu ra: “Trước kia nhà anh từng nuôi ong à?”

“Không có.” Phó Thập Đông hiểu được cô đang hỏi cái gì, vì thế liền giải thích: “Trong số những người anh quen biết trong huyện có người có kinh nghiệm nuôi ong.”

“Thì ra là như vậy.” Thừa dịp lúc hai người họ đang nói chuyện, Diệp Ngưng Dao đổ thêm một ít linh lực vào mỗi tổ ong, làm như vậy có thể làm cho mùi sáp mật ong bôi lên tổ ong càng thêm nồng đậm mê người.

Đồng thời rắc một ít nước thảo dược có chứa linh lực vào bên trong để giảm tỷ lệ mắc bệnh của ong.

“Đây là cái gì?” Phó Thập Đông thấy giọt nước trong suốt, không khỏi nhướng mày.

“Các loại thảo mộc tự chế có thể ngăn ngừa cho chúng không bị bệnh.” Về năng lực của bản thân, Diệp Ngưng Dao cũng không muốn giấu diếm anh, hơn nữa hai người đã một sớm một chiều ở chung với nhau dưới mái hiên, loại bí mật này cũng không thể nào giấu mãi được.

Phó Thập Đông không hỏi thêm bất cứ vấn đề gì nữa, anh nhặt công cụ bên cạnh lên rồi lại bắt đầu làm việc, dáng vẻ nghiêm túc này làm cho Diệp Ngưng Dao cảm thấy tự hổ thẹn trong lòng.

Chủ ý là do cô đề ra, kết quả tất cả công việc thì đều để cho anh làm, điều này tựa hồ có chút không đúng.

Vì để cảm ơn anh thật tốt, Diệp Ngưng Dao cố ý đi lên huyện mua hai cân thịt lợn, buổi tối tự mình xuống bếp gói sủi cảo cho mọi người trong nhà họ Phó.

Tuy rằng vẻ bề ngoài không được đẹp lắm, nhưng mà hương vị hấp ra cũng không tệ lắm, ít nhất cũng không làm lãng phí hai cân thịt heo này.

Kỹ thuật gói sủi cảo của cô học được gần đây là do Phó Thập Đông dạy.

Về phần vì sao cô học nó, chẳng qua là vì phòng ngừa trường hợp bất khả kháng xảy ra…

Nghĩ đến nếu như cô và anh chia tay, Diệp Ngưng Dao cắn chặt đầu đũa, tâm tình trở nên có chút phức tạp.

“Thím nhỏ, sủi cảo thím gói thật là ngon!” Phó Viện miệng nói chuyện rất ngọt ngào, ăn cơm tối xong, cô bé ôm lấy cánh tay thím nhỏ làm nũng nói: “Cháu có thể đến nhà của Xuân Nha chơi một lát được không ạ?”

Lực quan sát của cô bé này luôn rất kinh người, chỉ mới qua mấy ngày ít ỏi, Phó Viện đã nhìn ra nhà bọn họ chú không phải là người quyết định trong nhà nữa, bởi vì mọi chuyện chú đều nghe theo lời thím nhỏ.

Diệp Ngưng Dao bị cô lắc đến đáy lòng cũng mềm nhũn ra, nhưng ngoài cửa sổ trời đã tối, đi ra ngoài trời thì rất nguy hiểm nên cô bé không được đi.

Vừa nghe không thể đi ra ngoài, vẻ mặt Phó Viện đau khổ ủy khuất không chịu nổi.

Ở nông thôn, vào ban đêm không có chương trình giải trí, trẻ em tràn đầy năng lượng, đi ngủ quá sớm cũng không thể ngủ được.

“Không bằng như vậy đi, thím mang cháu và Phó Niên cùng nhau đi chơi cờ nhé?” Cô biết chơi cờ là do lúc trước ở trong huyện thấy rất mới lạ cho nên cô mua nhưng lại chưa chơi thử bao giờ, vừa lúc bây giờ cô có thể dùng nó để dỗ dành mấy đứa nhỏ.

“Cờ là cái gì ạ?” Sự mới mẻ trước mắt làm cho tiểu nha đầu hứng thú hơn, khuôn mặt nhỏ nhắn nhăn nheo cùng một chỗ rốt cuộc cũng có một nụ cười.

“Cháu chờ một chút, để thím đi lấy.”

Diệp Ngưng Dao đi từ trên giường xuống rồi mang giày vào, dáng vẻ có vẻ như còn hưng phấn hơn Phó Viện.

Phó Thập Đông ở một bên thấy vừa định buông việc trong tay giúp cô về nhà lấy, kết quả chỉ là vừa xoay người được một lúc thì vợ anh đã chạy khuất bóng.

Bình thường đồ đạc của cô, Diệp Ngưng Dao đều đem chúng đặt ở trong tủ gỗ bên cạnh cửa, nhưng lần này cô lục lọi nửa ngày cũng không tìm được hộp cờ mới mua kia.

Trong nhà chỉ có hai tủ, bên này không có, vậy nhất định là ở trong hộp.
 
Thập Niên 70: Xuyên Thành Đầu Quả Tim Của Vai Ác
Chương 117



Diệp Ngưng Dao đóng cửa tủ lại đi mở rương ra, bên trong cơ hồ đều là quần áo của Phó Thập Đông, còn có hai bộ váy của cô, tìm nửa ngày nhịn không được liền nhỏ giọng nói: “Thật kỳ quái, đâu mất rồi?”

Cố ý không để ý đến quần áo bên người của chồng cô, vốn định lục lọi thêm hai cái nữa nếu như không có thì sẽ không tìm kiếm nữa.

Lúc này, tay cô sờ được một vật gì đó hơi cứng, tưởng là hộp cờ vua, khi cô cầm đồ vật từ trong một đống quần áo rút ra, phản ứng đầu tiên là vẻ mặt mờ mịt.

Một cuốn sách nhỏ?

Phó Thập Đông bình thường cũng đọc sách sao?

Diệp Ngưng Dao theo bản năng mở ra một trang, khẽ nhíu mày.

Đợi cô lại lật xem mấy trang sau, bỗng nhiên giác ngộ, chỉ cảm thấy đầu “ong” một tiếng, sắc mặt ửng hồng, cả người đều nóng ran!

Phó Thập Đông là tên đại háo sắc! Tên thối lưu manh!

Hình ảnh gợi cảm vô cùng, lộ cả thân thể, cho dù Diệp Ngưng Dao có ngu ngốc đến đâu nhưng vẫn hiểu hai người trong sách là đang làm gì.

Nhớ lại cảnh động phòng hoa chúc đêm hôm đó, sắc mặt cô nhất thời đỏ lên, hận không thể tìm một khe hở để chui vào.

Thì ra động phòng không phải là nắm tay nhau ngủ…

Nghĩ đến mấy ngày nay, mỗi buổi tối cô đều nắm tay anh bình yên đi vào giấc ngủ, Diệp Ngưng Dao sinh ra một loại xấu hổ muốn chết.

Bên kia, Phó Thập Đông cùng Phó Viện chờ rất lâu cũng không thấy cô trở về, trong lòng không khỏi có chút lo lắng.

Giải quyết tốt cho hai đứa nhỏ, Phó Thập Đông cầm áo khoác vội vàng trở về nhà nhỏ của mình.

Trên bếp lửa không lớn, chăn bông được trùm kín, anh đi qua nhẹ nhàng kéo góc chăn ra, chỉ có thể nhìn thấy một cái ót đen nhánh: “Làm sao vậy? Em khó chịu ở đâu à?”

“Không có, chỉ là em cảm thấy hơi mệt.” Diệp Ngưng Dao vùi đầu vào trong chăn, tạm thời không có cách nào nhìn thẳng vào người đàn ông trước mặt.

Thấy cô không muốn nói chuyện, Phó Thập Đông trầm mặc trong chớp mắt, cởi giày chui vào chăn.

Chỉ là anh vừa muốn nằm xuống, cô gái nhỏ bên cạnh này giống như gặp phải ôn dịch, lập tức cả người lăn ra thật xa.

Động tác Phó Thập Đông chậm lại, mắt lộ ra mơ hồ.

“Thời tiết càng ngày càng nóng, chúng ta nên tách nhau ra một chút để ngủ ngon hơn.”

Thanh âm của cô có vẻ buồn bực, Phó Thập Đông nghe xong không lọt tai được chữ nào hết.

Lý do gượng ép như vậy không cách nào thuyết phục được anh, anh lại kéo chăn ra một lần nữa, ánh mắt sáng quắc: “Rốt cuộc là em bị làm sao vậy hả?”

Những hình ảnh kia còn hiện lên trong đầu cô rất nhiều lần, Diệp Ngưng Dao túm chặt góc chăn, chóp mũi là đều là hơi thở của anh càng ngày càng nồng đậm hơn, cổ họng cô kìm lòng không được khẽ động, cảm thấy mình như sắp bị vấy bẩn.

Thấy Phó Thập Đông không chịu buông tha, cô đành phải ngẩng đầu, trong con ngươi cô có chút tức giận: “Em không sao cả.”

Không biết là xấu hổ hay tức giận, sắc mặt cô đỏ bừng lên, nhìn qua làm cho người ta rất muốn hôn một phát.

Nhịn chút xúc động xuống, cẩn thận quan sát nửa ngày, nhìn ra cô thật sự không sao, Phó Thập Đông ôm cả người cô vào lòng: “Sợ nóng thì ngày mai anh sẽ đi mua chăn khác.”

Diệp Ngưng Dao: “…”

“Ngủ đi.” Phó Thập Đông lại một lần nữa chui vào chăn, tự nhiên kéo tay vợ đặt lên bụng mình rồi nhắm mắt ngủ.

Diệp Ngưng Dao nháy mắt có chút muốn nói lại thôi, cô nín thở không dám làm loạn, chỉ sợ anh không nhịn được mà nhào tới làm những chuyện xấu hổ kia với cô.

Hai người đều mang tâm sự nằm trên giường căng thẳng.

Phó Thập Đông nghiêng đầu, xuyên qua ánh trăng thấy cô nhắm chặt hai mắt, lông mi khẽ run, nghi hoặc trong lòng càng lúc càng lớn.

Anh không hiểu, cô gái này vì sao đột nhiên lại sợ hãi anh cơ chứ?

Đêm nay nhất định lại mất ngủ rồi…

Thời gian vội vã trôi qua, thoáng cái đã là nửa tháng sau.
 
Thập Niên 70: Xuyên Thành Đầu Quả Tim Của Vai Ác
Chương 118



Ngoại trừ phải cày bừa mùa vụ ra, gần đây xã đang tổ chức cho xã viên sửa chữa cầu, làm đường, chỉ cần lao động nửa ngày là có 7 điểm. Sau khi làm việc đồng áng xong, nam nữ già trẻ trong thôn đều tranh nhau đi sửa cầu, chỉ vì sau khi thu hoạch mùa thu có thể có thêm lương thực.

So với mọi người mặt mày hớn hở, Diệp Ngưng Dao mấy ngày nay đều nhíu chặt mày, nếu như không xảy ra chuyện ngoài ý muốn, qua vài ngày nữa nơi này sẽ có một trận mưa to hiếm thấy, đến lúc đó cầu sẽ sụp đổ, thôn dân sẽ bởi vậy mà bị thương ở mức độ khác nhau, có điều bọn họ đều không có gì đáng ngại, chỉ có Lâm Tử An sẽ bởi vì vậy mà ngoài ý muốn phải bỏ mạng.

Cô chỉ là một kế toán nho nhỏ, không có bản lĩnh ngăn cản xã xây cầu mở đường.

Kế hoạch bây giờ cũng chỉ có thể tận lực nhắc nhở Lâm Tử An không được đi sửa cầu, lần trước anh ta ở trước mặt mọi người coi như là giúp đỡ cô, Diệp Ngưng Dao là người biết tri ân báo đáp, lần này coi như trả ơn lại cho anh ta.

Đợi đến khi chạng vạng tan tầm, cô không trực tiếp về nhà mà rẽ một vòng đến ký túc xã của thanh niên tri thức.

Trong viện, mọi người đang rửa mặt, nấu cơm, mỗi người đều bận rộn, thấy Diệp Ngưng Dao tới, có người nhìn thấy và gọi Mạc Tiểu Thanh.

“Tiểu Thanh! Ngưng Dao tới tìm cô!”

“Sao hôm nay cô lại rảnh rỗi mà tới đây thế?” Tiền Linh cười tủm tỉm tiến lại gần, thái độ đối với Diệp Ngưng Dao giống như bạn tri kỷ.

“Gần đây tôi lại nghiên cứu ra một loại túi hương đuổi côn trùng, mang tới đưa cho các cô, như vậy bình thường khi ngủ và làm việc cũng sẽ không bị muỗi đốt.”

Giống như nông thôn của họ ở khắp mọi nơi đều có kiến, rết, bọ chét, thỉnh thoảng sẽ làm cho họ một túi, có túi hương này có thể giải quyết vấn đề rất lớn.

Diệp Ngưng Dao có pháp khí hộ thể, muỗi chỉ biết e ngại cô mà không dám đến gần, cô nghĩ đến làm việc này là bởi vì Phó Viện và Phó Niên rất hay bị cắn, làn da vốn trắng nõn bị cắn đều thâm đen, nhìn càng đau lòng hơn.

Nghe nói lại có thứ tốt, trong con ngươi Tiền Linh đều là sự vui mừng, ngay sau đó vẻ mặt thần bí nhỏ giọng hỏi: “Tôi có thể xem một chút được không?”

Trong tiềm thức của cô ấy cho rằng, Diệp Ngưng Dao làm ra thứ gì thì thứ đó tuyệt đối không phải là đồ vật tầm thường!

“Đương nhiên có thể nha, cái này cho cô.”

Dáng vẻ của túi hương rất đặc biệt, là một đóa hoa năm cánh màu sắc, Diệp Ngưng Dao lấy từ trong túi xách ra một cái, mùi hoa trong trẻo theo gió nhẹ xông vào mũi, Tiền Linh nhịn không được mà cong mũi, chỉ cảm thấy mùi vị này làm cho người ta cảm thấy thật sảng khoái, đặc biệt dễ ngửi.

Cô vội vàng nhận lấy túi hương và nói cảm ơn.

“Các cô đang làm gì thế? Có đồ gì tốt à?” Mạc Tiểu Thanh cũng ngửi thấy mùi hương trong không khí, cô ta nhìn về phía túi hương kia vừa định cầm tới xem một chút, đã bị Tiền Linh linh hoạt né tránh: “Chỗ Ngưng Dao còn đó, cô cướp của tôi làm gì?”

“Tôi chỉ là nhìn một chút thôi mà, sao cô lại nhỏ nhen vậy hả?”

“Tôi sẽ không cho cô đâu, khỏi phải xem.” Tiền Linh đem túi hương bảo bối bình thường bảo vệ vào trong ngực, không hề động đậy.

“Các cô đều có phần, đây là cho cô.” Diệp Ngưng Dao lại lấy từ trong túi ra một cái nhét vào trong tay Mạc Tiểu Thanh, sau đó làm bộ lơ đãng nói: “Vừa lúc tôi có việc tìm cô, cô theo tôi một chút đi.”

“Hả? Có chuyện gì thế?” Mạc Tiểu Thanh giơ túi hương lên đặt lên chóp mũi ngửi ngửi, đối phương nói cái gì căn bản không chú ý nghe.

Hai người đi tới dưới tàng cây hòe lớn ngoài ký túc xá của thanh niên tri thức, thấy bộ dạng chú tâm của cô, Diệp Ngưng Dao đưa tay cầm túi hương kia lên cảnh cáo: “Nếu cô không nghe tôi nói, tôi sẽ lấy lại túi hương này đấy.”
 
Thập Niên 70: Xuyên Thành Đầu Quả Tim Của Vai Ác
Chương 119



“Đừng mà, cô nói đi! Tôi đang nghe mà!” Mạc Tiểu Thanh rốt cuộc cũng phục hồi tinh thần lại, vẻ mặt cười hì hì nhìn về phía Diệp Ngưng Dao.

Thấy cô ấy rốt cuộc cũng tập trung nghe cô nói, Diệp Ngưng Dao buông tay cầm túi hương ra, hắng giọng: “Chuyện là như vầy, tôi muốn tìm cô giúp tôi một việc.”

“Cô muốn tôi giúp cô việc gì? Cô nói đi.”

“Tôi muốn cô đi gặp Lâm Tử An một chút.”

“Lâm Tử An?” Mạc Tiểu Thanh mở to hai mắt, không khỏi hoài nghi bản thân cô xuất hiện ảo giác, quan hệ của họ tám cây gậy cũng đánh tới, vì sao Diệp Ngưng Dao lại muốn cô gặp anh ta chứ?

Trong lòng nghĩ như vậy, cô nhịn không được mà buột miệng nói ra: “Cô kêu tôi tìm anh ta có chuyện gì thế?”

Diệp Ngưng Dao quan sát một vòng bốn phía, thấy xung quanh không có ai nhỏ giọng nói: “Mấy ngày trước tôi gặp ác mộng, mơ thấy anh ta lúc sửa cầu ngã chết, không nghĩ tới hiện tại trong xã thật sự tổ chức sửa cầu, tôi sợ ác mộng thành sự thật, muốn nhắc nhở anh một chút.”

Cô cân nhắc nửa ngày mới bịa ra một câu chuyện để nói dối, cho rằng lúc nói sẽ ngập ngừng, không nghĩ tới lúc cô nói thì lại trơn tru.

“Thì ra là như vậy…” Mạc Tiểu Thanh như có điều suy nghĩ gật gật đầu, lập tức đáp ứng: “Được rồi, cô ở khu rừng cây phía trước chờ tôi một chút, để tôi đi tìm anh ta.”

“Được.” Hai người chia công việc trước, một trước một sau rời khỏi tàng cây hòe lớn, chỉ là Diệp Ngưng Dao vừa mới đi được vài bước đã đụng phải chồng cô.

“Sao anh lại tới đây?” Cô cười thật tươi, chắp tay sau lưng đi về phía anh.

“Ra ngoài tìm em đấy.” Cơm trong nhà đã chuẩn bị xong, lâu như vậy mà chưa thấy người về, Phó Thập Đông lo lắng cô lại gặp phải tên không có mắt như Uông Đại Thuận, vì thế liền mặc áo khoác đi ra ngoài tìm người.

“Em vừa mới đến ký túc xá một chuyến có chút, bây giờ em đi về phía rừng cây nhỏ phía trước đợi Mạc Tiểu Thanh.” Diệp Ngưng Dao vốn nghĩ nhiều hơn một chuyện không bằng bớt một chuyện, không có ý định để cho anh tham dự vào, bây giờ vừa vặn gặp được, nói cho anh biết cũng không sao cả.

“Được, anh đi cùng em.” Phó Thập Đông giúp cô sửa lại mái tóc vụn lộn xộn trước trán, cũng không có ý định hỏi là có chuyện gì.

“Anh không hỏi em là có chuyện gì sao?” Cô rất tò mò, người đàn ông này rốt cuộc có bao nhiêu sự tin tưởng dành cho cô chứ?

Kéo tay cô lại, Phó Thập Đông khẽ nhếch khóe môi: “Chắc là một lát nữa cũng có thể sẽ biết thôi?”

“…” Trong nháy mắt Diệp Ngưng Dao không có cách nào phản bác lại, lúc này mới phản ứng lại cô thực sự hỏi một vấn đề quá ngu xuẩn.

Đợi đến khi bọn họ đi vào trong rừng cây, Mạc Tiểu Thanh dẫn theo Lâm Tử An từ xa không nhanh không chậm đi tới.

Phó Thập Đông nhìn về phía Lâm Tử An, một tia nghi hoặc hiện lên trong đáy mắt.

Lâm Tử An cũng nhìn thấy bọn họ, trước đó, anh và Phó Thập Đông chưa từng trò chuyện qua.

Ở trong thôn, mỗi người đều nói Phó Thập Đông là một con sói con rất hung ác ác độc, không ai muốn đến gần anh ta, điều này làm cho đám thanh niên tri thức trong nông thôn chưa biết nội tình đối với anh ta cũng đều không có ấn tượng gì tốt.

Lâm Tử An cũng là một trong những số người đó, anh ta cố ý bỏ qua sự tồn tại của người đàn ông này, vẻ mặt tươi cười hỏi Diệp Ngưng Dao: “Diệp Tri Thanh, cô cố ý tìm tôi là có chuyện gì vậy?”

Nhìn thấy thái độ của anh ta đối với đàn ông nhà mình không tốt, Diệp Ngưng Dao không khỏi có chút tức giận, chính cô còn chưa có làm vẻ mặt như vậy với Phó Thập Đông, anh ta cho rằng anh ta là ai chứ?

Thái độ của anh ta làm cho nụ cười trên mặt cô trong nháy mắt liền biến mất, một lòng chỉ muốn trả lại ân tình rồi nhanh chóng rời đi.

“Mấy ngày trước tôi có mơ thấy một giấc mơ, mơ thấy anh tham gia sửa đường lần này không cẩn thận ngã chết, chậc chậc chậc, cả người đầy máu, não cũng văng ra ngoài, ánh mắt trừng lên quả thực là chết không nhắm mắt, ai da… Tình trạng lúc chết vô cùng thảm…”

“Đừng mà, cô nói đi! Tôi đang nghe mà!” Mạc Tiểu Thanh rốt cuộc cũng phục hồi tinh thần lại, vẻ mặt cười hì hì nhìn về phía Diệp Ngưng Dao.

Thấy cô ấy rốt cuộc cũng tập trung nghe cô nói, Diệp Ngưng Dao buông tay cầm túi hương ra, hắng giọng: “Chuyện là như vầy, tôi muốn tìm cô giúp tôi một việc.”

“Cô muốn tôi giúp cô việc gì? Cô nói đi.”

“Tôi muốn cô đi gặp Lâm Tử An một chút.”

“Lâm Tử An?” Mạc Tiểu Thanh mở to hai mắt, không khỏi hoài nghi bản thân cô xuất hiện ảo giác, quan hệ của họ tám cây gậy cũng đánh tới, vì sao Diệp Ngưng Dao lại muốn cô gặp anh ta chứ?

Trong lòng nghĩ như vậy, cô nhịn không được mà buột miệng nói ra: “Cô kêu tôi tìm anh ta có chuyện gì thế?”

Diệp Ngưng Dao quan sát một vòng bốn phía, thấy xung quanh không có ai nhỏ giọng nói: “Mấy ngày trước tôi gặp ác mộng, mơ thấy anh ta lúc sửa cầu ngã chết, không nghĩ tới hiện tại trong xã thật sự tổ chức sửa cầu, tôi sợ ác mộng thành sự thật, muốn nhắc nhở anh một chút.”

Cô cân nhắc nửa ngày mới bịa ra một câu chuyện để nói dối, cho rằng lúc nói sẽ ngập ngừng, không nghĩ tới lúc cô nói thì lại trơn tru.

“Thì ra là như vậy…” Mạc Tiểu Thanh như có điều suy nghĩ gật gật đầu, lập tức đáp ứng: “Được rồi, cô ở khu rừng cây phía trước chờ tôi một chút, để tôi đi tìm anh ta.”

“Được.” Hai người chia công việc trước, một trước một sau rời khỏi tàng cây hòe lớn, chỉ là Diệp Ngưng Dao vừa mới đi được vài bước đã đụng phải chồng cô.

“Sao anh lại tới đây?” Cô cười thật tươi, chắp tay sau lưng đi về phía anh.

“Ra ngoài tìm em đấy.” Cơm trong nhà đã chuẩn bị xong, lâu như vậy mà chưa thấy người về, Phó Thập Đông lo lắng cô lại gặp phải tên không có mắt như Uông Đại Thuận, vì thế liền mặc áo khoác đi ra ngoài tìm người.

“Em vừa mới đến ký túc xá một chuyến có chút, bây giờ em đi về phía rừng cây nhỏ phía trước đợi Mạc Tiểu Thanh.” Diệp Ngưng Dao vốn nghĩ nhiều hơn một chuyện không bằng bớt một chuyện, không có ý định để cho anh tham dự vào, bây giờ vừa vặn gặp được, nói cho anh biết cũng không sao cả.

“Được, anh đi cùng em.” Phó Thập Đông giúp cô sửa lại mái tóc vụn lộn xộn trước trán, cũng không có ý định hỏi là có chuyện gì.

“Anh không hỏi em là có chuyện gì sao?” Cô rất tò mò, người đàn ông này rốt cuộc có bao nhiêu sự tin tưởng dành cho cô chứ?

Kéo tay cô lại, Phó Thập Đông khẽ nhếch khóe môi: “Chắc là một lát nữa cũng có thể sẽ biết thôi?”

“…” Trong nháy mắt Diệp Ngưng Dao không có cách nào phản bác lại, lúc này mới phản ứng lại cô thực sự hỏi một vấn đề quá ngu xuẩn.

Đợi đến khi bọn họ đi vào trong rừng cây, Mạc Tiểu Thanh dẫn theo Lâm Tử An từ xa không nhanh không chậm đi tới.

Phó Thập Đông nhìn về phía Lâm Tử An, một tia nghi hoặc hiện lên trong đáy mắt.

Lâm Tử An cũng nhìn thấy bọn họ, trước đó, anh và Phó Thập Đông chưa từng trò chuyện qua.

Ở trong thôn, mỗi người đều nói Phó Thập Đông là một con sói con rất hung ác ác độc, không ai muốn đến gần anh ta, điều này làm cho đám thanh niên tri thức trong nông thôn chưa biết nội tình đối với anh ta cũng đều không có ấn tượng gì tốt.

Lâm Tử An cũng là một trong những số người đó, anh ta cố ý bỏ qua sự tồn tại của người đàn ông này, vẻ mặt tươi cười hỏi Diệp Ngưng Dao: “Diệp Tri Thanh, cô cố ý tìm tôi là có chuyện gì vậy?”

Nhìn thấy thái độ của anh ta đối với đàn ông nhà mình không tốt, Diệp Ngưng Dao không khỏi có chút tức giận, chính cô còn chưa có làm vẻ mặt như vậy với Phó Thập Đông, anh ta cho rằng anh ta là ai chứ?

Thái độ của anh ta làm cho nụ cười trên mặt cô trong nháy mắt liền biến mất, một lòng chỉ muốn trả lại ân tình rồi nhanh chóng rời đi.

“Mấy ngày trước tôi có mơ thấy một giấc mơ, mơ thấy anh tham gia sửa đường lần này không cẩn thận ngã chết, chậc chậc chậc, cả người đầy máu, não cũng văng ra ngoài, ánh mắt trừng lên quả thực là chết không nhắm mắt, ai da… Tình trạng lúc chết vô cùng thảm…”
 
Back
Top Bottom