Chào bạn!

Để có thể sử dụng đầy đủ chức năng diễn đàn Của Tui À bạn phải đăng nhập hoặc đăng ký.

Đăng Ký!

Dịch Thập Niên 70: Xuyên Thành Đầu Quả Tim Của Vai Ác

Thập Niên 70: Xuyên Thành Đầu Quả Tim Của Vai Ác
Chương 90



Rõ ràng trong sách viết bộ phim này là chiếu ở sân ở phía bắc của thôn, làm sao lại có thể đột nhiên biến thành chiếu ở nơi này vậy chứ?

Thiên Đạo giết thiên đao!

Đợi tâm trạng dần bình phục, nghĩ đến Phó Viện có khả năng đi xem phim, cô do dự trong nháy mắt, vẫn dứt khoát đi tới nơi chiếu phim.

Trên đường đi, cô thuận tay cầm một tảng đá lớn sắc bén bỏ vào trong túi xách, đáy lòng đã chuẩn bị đầy đủ.

Nếu cô không thể trốn thoát thì cứ hãy đón nhận nó vậy.

Sân đất vốn trống trải, giờ đây đã đầy đầu người nhúc nhích.

Trong làng thật vất vả mới chiếu được một bộ phim, hầu như cả thôn đều đến xem phim.

Bộ phim đã bắt đầu phát sóng, trong bóng đêm đen nhánh chỉ có màn hình của bộ phim lúc sáng lúc tối, âm thanh chấn động quanh quẩn bên tai, Diệp Ngưng Dao khom lưng mỗi chỗ đều sẽ tìm một lần, nhưng vẫn không có nhìn thấy bóng dáng Phó Viện.

Cô thất vọng đi ra khỏi khu vực này, chỉ có thể dựa theo lời hẹn lúc nãy đi về phía cửa thôn, về phần kế tiếp có thể xảy ra chuyện gì nguy hiểm hay không, chỉ có trời mới biết.

Tiếng phim dần dần biến mất bên tai, Diệp Ngưng Dao nắm chặt đèn pin trong tay, cô như ngừng thở.

Trong đêm tối, chỉ có cây cối vẫn còn phát ra tiếng động “xào xạc”.

Lúc này, mấy con chim kinh ngạc vỗ cánh bay đi khiến cô giật nảy mình, trong lúc sợ hãi, một đạo thanh âm cắt ngang: “Ôi, đây không phải là cô Diệp sao? Hai chúng ta thật sự là có duyên với nhau.”

Nhìn về phía gương mặt ghê tởm của Uông Đại Thuận, Diệp Ngưng Dao nhíu mặt nhỏ với vẻ đầy nghi vấn.

Vì cái gì mà lúc nãy cô không cảm nhận được hơi thở của hắn ta chứ?

Chẳng lẽ là bị Thiên Đạo quấy nhiễu?

Mặc kệ anh ta, cô thu hồi ánh mắt đi thẳng về phía trước.

“…???” Như vậy sao lại không giống như trong tưởng tượng của hắn ta chứ, Uông Đại Thuận sửng sốt một chút, trong lòng có hơi tức giận.

“Cô không nói gì đi chứ? Không nhìn thấy lão tử sao?” Hắn ta tiến lên một bước muốn ngăn cản cô, kết quả còn chưa kịp đến gần, đã bị Diệp Ngưng Dao lấy cục đá đánh hắn muốn nổ đóm đóm đầu óc quay cuồng.

“Cứu mạng!!!” Diệp Ngưng Dao hung hăng ném túi xách chứa đá lên người hắn ta, nếu có người đi ngang qua nhất định sẽ không nghĩ tới Diệp Tri Thanh bình thường ôn nhu nhỏ nhẹ lại còn có một mặt tàn nhẫn như vậy.

“Con mẹ nó sao cô lại đánh tôi chứ?” Uông Đại Thuận từ trạng thái mơ màng ban đầu đã bắt phản ứng lại, cả người đều tức đến sắp nổ tung, vết thương cũ trên người hắn ta vừa mới khỏi nay lại thêm vết thương mới, mấy cô gái này thiếu người đánh sao.

Trong lòng nghĩ như vậy, nhưng một nắm đấm đã vung tới không chút do dự.

Năm giác quan của Diệp Ngưng Dao rất nhạy cảm, cô vừa định né tránh công kích của hắn, nắm đấm kia đã bị người khác dùng sức nắm lấy ngăn lại, ngay sau đó vặn một cái, chỉ nghe Uông Đại Thuận “A” một tiếng, trong nháy mắt sắc mặt trở nên trắng bệch.

“Anh Đông, anh buông tay tôi ra đi! Đau, đau quá!”

Theo ống tay áo màu lam kia ngẩng đầu lên nhìn, trước mắt Diệp Ngưng Dao sáng ngời, sau đó nước mắt lưng tròng cáo trạng với Phó Thập Đông: “Tên khốn nạn này khi dễ tôi!”

“!!!” Uông Đại Thuận bị sự trở mặt của người phụ nữ này làm cho hắn ta cảm thấy kinh hãi, rõ ràng một giây trước còn đang đánh hắn ta, sao trong nháy mắt đã khóc rồi? Hắn ta còn chưa khóc nữa đây này!

Tuy rằng hắn ta quả thật muốn làm gì đó, nhưng đây không phải là còn chưa làm được gì sao?

Nhìn bộ dạng ủy khuất của cô gái này, trong lòng Phó Thập Đông có đau đớn, trong ánh mắt anh nhìn về phía Uông Đại Thuận phảng phất có sự tức giận: “Mày đem lời cảnh cáo của tao trở thành gió thoảng bên tai sao, tao cảm thấy mày chán sống rồi!”

Nói xong, anh đánh một quyền vào sống mũi của Uông Đại Thuận không chút nương tay.

“Anh ơi! Tôi sai rồi! Đừng đánh tôi nữa! “Uông Đại Thuận bịt mũi, cả người cuộn mình cùng một chỗ như muốn sắp khóc.

Nghĩ đến Diệp Ngưng Dao thiếu chút nữa bị hắn ta nhục nhã, nắm tay Phó Thập Đông đánh càng ngày càng hung ác hơn.
 
Thập Niên 70: Xuyên Thành Đầu Quả Tim Của Vai Ác
Chương 91



“Rốt cuộc là ai bảo mày làm như vậy hả?” Diệp Ngưng Dao ở một bên lạnh lùng nhìn, trong lòng vô cùng sảng khoái, dựa theo tính cách sợ chết của tên này, tất cả những chuyện này tuyệt đối sẽ không phải là chủ ý của hắn.

Phó Thập Đông nghe xong lời này, lông mày nhíu càng sâu: “Mau nói!”

“Đều là hiểu lầm, tôi chỉ tới chào hỏi cô Diệp thôi.” Nghĩ đến Mạnh Nghênh Oánh đáp ứng cho mình hai mươi đồng, Uông Đại Thuận cắn răng, tình nguyện bị đánh cũng không muốn nói ra sự thật.

Đáng tiếc, nắm đấm kia giống như mưa rơi vào trên người quả thực là như muốn giết người!

Diệp Ngưng Dao thấy vậy, không khỏi lo lắng sẽ xảy ra mạng người, cô giương mắt nhìn Phó Thập Đông muốn nói.

Phó Thập Đông giống như là hiểu ý của cô, cho cô một tia ánh mắt an ủi.

“Nếu đã sống đủ rồi, vậy thì tao sẽ tiễn mày một đoạn đường trước vậy.”

“Tiến đến chỗ nào chứ?” Uông Đại Thuận lần này thật sự rất hoảng hốt, hắn biết tên sói con này là một kẻ tàn nhẫn, chẳng lẽ anh ta còn không dám giết người sao?

“Tôi nói! Tôi nói! Là tiểu quả phụ Triệu Tiểu Liên kia bảo tôi làm như vậy! “Dưới tình huống như vậy, anh ta chỉ có thể bán đứng Triệu Tiểu Liên không có bối cảnh, mà không dám đắc tội với nhà họ Mạnh.

“Là cô ta sao?” Diệp Ngưng Dao khẽ nhíu mày, nghĩ đến ban ngày người phụ nữ kia hẹn mình xem phim, đáp án này cũng có vài phần đáng tin cậy.

Xem ra giữa Triệu Tiểu Liên và nhà họ Mạnh hẳn là có quan hệ bí ẩn gì đó?

Trải qua trận đánh này, phỏng chừng Uông Đại Thuận phải nghỉ ngơi mười ngày nửa tháng mới có thể xuống giường, sợ thật sự gây ra mạng người, cô liền tha cho hắn ta.

Về phần thù của nguyên chủ, sớm muộn gì cũng có một ngày cô sẽ trả từng cái một.

Diệp Ngưng Dao đi lên trước, nhìn xuống Uông Đại Thuận đang nằm trên mặt đất: “Nếu như anh dám nói cho người khác biết ai đánh anh, tôi sẽ đi ủy ban cách mạng tố cáo anh là tên đùa giỡn lưu manh!”

Nói xong, cô không quên dẫm lên hạ bộ của hắn ta một phát.

“Aaa……” Vốn dĩ Uông Đại Thuận cũng đã bị đánh đến thở ra thì nhiều mà hít vào thì ít, hiện giờ lại bị giẫm thêm một cái như vậy, cả người thiếu chút nữa ngất xỉu đi.

“……” Phó Thập Đông co rút đồng tử lại, không tự giác mà nuốt nước miếng.

“Đi thôi, chúng ta còn phải đi tìm Viên Viên nữa.” Diệp Ngưng Dao tiến lên túm chặt góc áo anh, lại khôi phục thành bộ dạng ôn nhu như trước, giống như người mới vừa dẫm người không phải cô.

“Được.” Còn đang kinh ngạc với hành động lúc nãy của cô, nghe tiếng gọi anh mới hoàn hồn lại, anh bị cô tùy ý mà kéo rời đi.

“Vừa nãy là do tôi quá tức giận, kỳ thật ngày thường tôi cũng không có bạo lực như vậy đâu.” Sợ đem anh dọa chạy, Diệp Ngưng Dao chỉ có thể ngượng ngùng cười giải thích nói.

“Tự bảo vệ mình không có sai, cô làm như vậy là đúng.” Bằng không tên vô lại ấy sẽ không nhớ được lâu.

“Cảm ơn anh vì đã hiểu cho tôi.” Lần đầu tiên cảm thấy tam quan của anh và cô giống nhau đến vậy, khuôn mặt nhỏ nhắn của cô lộ ra một nụ cười xuất phát từ trong tim.

Thấy hai người họ không để ý đến hắn ta mà định bỏ đi, Uông Đại Thuận nhịn không được mà k** r*n nói: “Các người đừng bỏ tôi lại một mình! Tôi sợ bóng tối!”

Đáng tiếc, chỉ để lại cho hắn ta hai bóng dáng vô tình cùng một khoảng yên tĩnh vắng lặng…………

Hiện giờ, toàn bộ thôn đều đã được đi lục tìm khắp nơi, chỉ có một nơi là họ chưa tìm, đó chính là trong núi Tiên Đào của thôn.

Bọn họ đầu tiên là trở về nhà họ Phó nhìn thoáng qua, thấy Phó Viện cũng chưa có trở về, lúc này mới lên núi.

Ngoại trừ cây đuốc ra, Phó Thập Đông còn mang theo chủy thủ(), nếu như gặp nguy hiểm, mấy thứ này đều có thể dùng để tự vệ.

[
 
Thập Niên 70: Xuyên Thành Đầu Quả Tim Của Vai Ác
Chương 92



“Cô đi về nhà trước đi, một mình tôi đi tìm là được rồi, trên núi có sói.”

Mặc cho anh khuyên bảo, Diệp Ngưng Dao như hoàn toàn không nghe thấy gì cả mà lướt qua người anh, lập tức đi hướng về phía núi Tiên Đào để kiếm Viên Viên.

Thấy cô hành động theo ý của mình, Phó Thập Đông bất đắc dĩ thở dài, chỉ có thể theo sát phía sau cô để đảm bảo sự an toàn cho cô.

Dưới màn đêm bao phủ, núi Tiên Đào lại càng thêm thần bí, bốn phía đều có mùi hương của hoa tỏa ra nồng đậm, Diệp Ngưng Dao hít một hơi thật sâu, pháp khí trong thần thức phiếm lục quang óng ánh như ẩn như hiện.

Khí tức ở đây rất thuần khiết, cô cũng không có cảm giác được sự nguy hiểm, hai người sóng vai song song với nhau đi tìm kiếm, đi thẳng đến giữa sườn núi vẫn là không hề nhìn thấy ai.

“Anh nói xem rốt cuộc con bé đã đi đâu được cơ chứ?” Trong khoảng thời gian ở chung này, Diệp Ngưng Dao và Phó Viên đã có cảm tình rất sâu đậm với Phó Viện, nếu Phó Viện thật sự xảy ra chuyện gì, vậy khoảng thời gian Phó Thập Đông hắc hóa cũng không còn xa.

“Đừng lo lắng, con bé rất thông minh.” Những lời này là an ủi cô, cũng là an ủi chính mình.

Phó Thập Đông cầm đuốc chiếu sáng bóng đêm tối như mực này, phía trước cách đó không xa có một cạm bẫy do thợ săn đào, còn không đợi anh lên tiếng nhắc nhở, Diệp Ngưng Dao vô thức di chuyển về phía sau hai bước, một người bất ổn cả người ngửa ra sau.

Anh nhanh tay lẹ mắt đi ôm cô, kết quả cũng rơi vào trong cạm bẫy này.

Dưới tình thế cấp bách, anh đành phải vươn cánh tay dài bảo vệ người trong ngực, tranh thủ giảm bớt thương tổn đến mức nhẹ nhất.

Cạm bẫy là do những người thợ săn đào, rất sâu, khi hai người rơi xuống đất, Phó Thập Đông nhịn không được kêu lên một tiếng đau đớn.

Cảm nhận được từ lồng ngực anh phát ra tiếng đau đớn, Diệp Ngưng Dao ngẩng đầu, lúc này mới phát hiện mình được anh gắt gao bảo vệ vào trong ngực.

“Cô có bị thương không?” Phó Thập Đông cúi đầu bình tĩnh nhìn cô, giữa hai hàng lông mày đều là lo lắng.

“Tôi không sao.” Cô có pháp khí hộ thể, cho dù bị thương cũng sẽ nhanh chóng khôi phục.

“Còn anh thì sao? Anh có bị thương không?”

“Tôi cũng không sao.” Người đàn ông nói dối mà sắc mặt không đổi, cánh tay phải đau đến thấu tim, anh nghi ngờ là đã bị trật khớp.

Thấy anh không giống là nói dối, Diệp Ngưng Dao thoát ra từ trong ngực anh, đầu tiên là nhặt đèn pin trên mặt đất lên, sau đó quan sát bốn phía.

Ánh đèn yếu ớt phối hợp với ánh trăng mông lung bên ngoài, làm cho cô đối với tình huống trước mắt có sự hiểu biết nhất định.

Cái hố này được đào thật là sâu!

“Làm thế nào chúng ta có thể đi ra ngoài được đây?”

Phó Thập Đông nhịn đau từ trên mặt đất ngồi dậy, ngọn đuốc đã bị dập tắt.

Nhìn thấy độ cao này, cánh tay của anh vẫn còn bị thương, khả năng họ leo lên gần như bằng không.

“Chỉ có thể chờ ngày mai có người đến thì may ra chúng ta sẽ được cứu.”

“Đêm nay chúng ta sẽ bị nhốt ở chỗ này sao?” Diệp Ngưng Dao không khỏi kinh ngạc lên tiếng, cô thật sự là quá xui xẻo! Chẳng lẽ là cô không bị tên vô lại kia nhục nhã thành công nên bị trừng phạt ư?

Nghĩ đến khả năng này, cô có loại xúc động muốn mắng người!

“Ừm, chỉ có thể là như vậy.” Phó Viện còn đang ở nơi nào đó sống chết chưa rõ, Phó Thập Đông ngẩng đầu nhìn về phía bầu trời trên đỉnh đầu với vẻ mặt ngưng trọng.

Lý trí nói cho anh biết, hiện tại làm cái gì cũng là vô ích, điều duy nhất anh có thể làm là bảo toàn thể lực, ứng phó với tình huống bất ngờ có khả năng gặp phải đêm nay.

Không muốn nghe thấy nhất chính là câu trả lời này, Diệp Ngưng Dao kiệt sức, vô lực ngồi xuống đất: “Chẳng lẽ không còn biện pháp nào khác sao?”

“Không có.”

Hai người tiếp nhận sự thật, mỗi người ngồi một bên, duy trì một khoảng cách nhất định.

Có thể là bị kí.ch thí.ch quá nhiều, trong lòng quá mệt mỏi, Diệp Ngưng Dao ngồi một chút đã ngủ gật.
 
Thập Niên 70: Xuyên Thành Đầu Quả Tim Của Vai Ác
Chương 93



Thấy cô ngủ thiếp đi, Phó Thập Đông cởi áo khoác ra thật cẩn thận khoác lên người cô, sau đó kề sát vào cô nhắm mắt lại ngủ say.

Ban đêm nhiệt độ vẫn rất thấp, trong giấc ngủ, Diệp Ngưng Dao bất giác khép quần áo trên người lại, cả người cuộn mình cùng một chỗ.

Đúng lúc cô đang ngủ say, mưa to như hạt đậu rơi xuống nện lên mặt cô, không khí bắt đầu lạnh hơn khiến cho cô trong nháy mắt tỉnh táo lại.

“Tại sao trời lại mưa chứ?”

“Có thể là mưa rào.” Phó Thập Đông đem cái áo khoác kia che lên đ.ỉnh đầu cô, còn anh thì bị mưa xối xuống người ào ạt.

Mưa càng ngày càng lớn hơn, Diệp Ngưng Dao giơ cao cánh tay, kéo anh trú vào áo khoác che trên đỉnh đầu: “Mưa lớn như vậy, anh sẽ bị cảm đấy.”

Trong không gian nhỏ hẹp, hai người dán đầu vào nhau, mập mờ giống như dây leo chậm rãi quanh quẩn giữa bọn họ.

“Cái này cũng không thể trách anh được.” Hơi thở ấm áp phà lên gò má mang theo một chút cảm giác lạnh lẽo, có lẽ tất cả là do cô liên lụy đến anh nói không chừng.

Giờ khắc này, Diệp Ngưng Dao lần đầu tiên sinh ra nghi ngờ mục đích của mình, nếu cưới cô, người đàn ông này sau này so với miêu tả trong sách có khi nào lại còn thê thảm hơn không, nên làm sao bây giờ?

Ý niệm này chỉ chợt lóe lên đã bị cô phủ định ngay lập tức.

Người định thắng thiên, cô không tin mình sẽ không chống lại sự đùa bỡn của ông trời.

Nước mưa rơi trên mặt đất, rất nhanh mặt đất chảy ra một vòng vũng nước, chung quanh chậm rãi trở nên lầy lội không chịu nổi, áo khoác màu lam đã không chịu nổi mưa to tập kích, xuyên thấu áo khoác, trên người bọn họ dần dần ướt đẫm.

Bốn phía nơi này đều là đất vàng, căn bản không có chỗ trú mưa, Diệp Ngưng Dao hôm nay mặc một chiếc áo sơ mi dài tay màu trắng, quần áo dán trên người đặc biệt dính dính, lại còn lạnh như băng.

Cô dùng hai tay ôm chặt bả vai, hàm răng trắng nõn không nhịn được mà run rẩy.

“Anh có thể ôm tôi không?” Trời quá lạnh.

Nếu cứ tiếp tục như vậy, cô không bị đóng băng chết mà cũng sẽ vì vậy mà sinh ra bệnh nặng, cô tuyệt đối không thể nhận thua, bằng không những nỗ lực lúc trước đều sẽ trở nên uổng phí.

Sắc mặt cô tái nhợt, cánh môi vốn màu đỏ anh đào đã dần trở nên tím tái, Phó Thập Đông chỉ giãy dụa trong nháy mắt liền dùng cánh tay còn chưa bị thương ôm lấy bả vai cô rồi ôm người vào trong ngực.

Cằm của anh đặt lên đ.ỉnh đầu cô, dịu dàng an ủi: “Chúng ta sẽ không sao.”

Cảm thụ được sự nóng bỏng trước lồng ngực của anh, Diệp Ngưng Dao bất giác ôm chặt lấy thắt lưng anh, muốn tìm kiếm hơi ấm.

Cô nam quả nữ ôm nhau, vốn làm cho bầu không khí càng thêm mập mờ không rõ, mà cô hiện tại lại không hề có sự đề phòng nào mà lại càng kề sát anh hơn, chỉ cần là một người đàn ông bình thường đều sẽ chịu không nổi.

Yết hầu Phó Thập Đông khẽ động, tận lực xem nhẹ việc cơ thể bắt đầu trở nên khô nóng điên cuồng chạy loạn trong cơ thể.

Thân thể rốt cuộc cũng không còn lạnh như băng như vậy, Diệp Ngưng Dao ngẩng đầu lên định cảm ơn anh, cánh môi trong lúc vô tình nhẹ nhàng lướt qua hai má anh, hai người đều sửng sốt, trong nháy mắt đỏ mặt.

“Phó Thập Đông, tôi gả cho anh nhé, được không?” Trong giọng nói mềm mại của cô mang theo một chút âm thanh mũi, bầu không khí như vậy là một cơ hội tuyệt vời, cô không muốn bỏ lỡ.

“Tại sao cô lại muốn gả cho tôi?” Nghi vấn này giấu ở trong lòng anh đã rất lâu rồi, Phó Thập Đông chăm chú nhìn cô muốn nghe cô trả lời cho anh biết một đáp án chân thật nhất.

Anh ta sẽ không tự mình đa tình nghĩ rằng cô ấy thích mình.

Thế là mưa dần dần nhỏ đi, Diệp Ngưng Dao đối diện với tầm mắt của anh thản nhiên cười, trên khuôn mặt nhỏ nhắn tinh xảo tìm không ra một tia ngụy trang: “Bởi vì anh là người đáng giá phó thác cả đời.”
 
Thập Niên 70: Xuyên Thành Đầu Quả Tim Của Vai Ác
Chương 94



Qua đêm nay không có gì ngoài ý muốn, tin tức bọn họ bị nhốt trong bẫy sẽ truyền khắp cả thôn Đại Oa, cho dù hai người trong sạch cũng sẽ không có người tin tưởng.

Phó Thập Đông mím chặt môi mỏng, trong lòng có quyết định: “Nếu như em muốn gả cho anh, thì đời này cũng chỉ có thể là người phụ nữ của anh, em biết không?”

Trái tim anh đập loạn điên cuồng, phảng phất sau một khắc sẽ nhảy ra khỏi lồng ngực.

Thời gian chờ đợi câu trả lời là quá dài…

“Em biết, anh nguyện ý cưới em sao?” Nghĩ đến vận mệnh bi thảm của tuần hoàn vô hạn, Diệp Ngưng Dao không chút do dự lựa chọn gả cho người đàn ông trước mặt này.

Về phần tương lai sẽ ra sao, hết thảy đều sẽ là ẩn số…

Anh gật đầu, một lần nữa ôm chặt người trong ngực, thập phần trân trọng hôn lên trán cô, ở nơi không nhìn thấy, đáy mắt anh lộ ra một tia mừng như điên: “Sau này anh nhất định sẽ đối xử thật tốt với em.”

“Ừm, em tin tưởng anh sẽ làm như vậy.” Rốt cuộc cũng bắt được người đàn ông này, mặt mày Diệp Ngưng Dao cong cong, cô chuẩn bị tốc chiến tốc thắng, chờ lúc từ nơi này đi ra ngoài liền sẽ đi đến huyện lĩnh giấy kết hôn.

Hai người ôm nhau bình an trải qua đêm không ngủ này…

Sáng sớm hôm sau, không khí sau cơn mưa đặc biệt trong lành, rau dại trên núi giống như như được tưới nước đầy đủ mà trông cây nào cây nấy đều rất mập mạp.

Những người phụ nữ, trẻ em và người già không cần phải đi làm việc trên cánh đồng lúa mì, mang theo giỏ đua nhau đi lên núi, tất cả đều muốn đi trước để hái được những cây rau dại mập mạp và xanh mướt.

Tiếng bước chân từ xa dần truyền đến, Phó Thập Đông nhìn ra ngoài cạm bẫy, một tay khép lại bên miệng lớn tiếng hô: “Bên ngoài có người ở đây không?”

Diệp Ngưng Dao lúc này mới chú ý tới sự khác thường của anh, người đàn ông này hình như vẫn chưa từng sử dụng đến tay phải, nghĩ đến tiếng k** r*n rỉ tối hôm qua khi ngã xuống, cô đi tới bên cạnh anh, nhẹ nhàng v.uốt v.e cánh tay kia vẻ với mặt lo lắng: “Có phải anh bị thương rồi phải không?”

Thấy cô phát hiện ra, Phó Thập Đông lúng túng sờ sờ mũi, gật đầu thừa nhận nói: “Ừ, không có gì đáng ngại.”

Nếu như không phải có anh, Diệp Ngưng Dao không dám tưởng tượng mình sẽ ngã thành cái dạng gì, đáy lòng cô ấm áp, đối với lựa chọn của mình càng thêm tin tưởng gấp trăm lần.

Liên tục hô năm sáu tiếng, mới có một cậu bé nhanh nhẹn nghe thấy tiếng mà chạy tới, cậu bé ngồi xổm xuống nhìn về phía hai người trong bẫy, trong đôi mắt to tràn ngập tò mò.

Phó Thập Đông liếc mắt một cái nhận ra đây là cháu trai nhỏ tên Trương Thiết Đản của ông Trương, một tay anh chống bên hông nói với đứa nhỏ này: “Thiết Đản, mau giúp chú Đông đi gọi người lớn nhà cháu lại đây.”

Trương Thiết Đản quen biết Phó Thập Đông, tròng mắt cậu bé vừa chuyển, lập tức đứng lên bỏ chạy.

“…” Diệp Ngưng Dao nháy mắt mấy cái, trên mặt lộ ra không thể tưởng tượng nổi: “Thằng bé giúp được sao?”

“Đừng lo lắng, thằng bé sẽ đi gọi người.” Hiện giờ quan hệ của hai người đã xảy ra biến hóa, Phó Thập Đông nhịn xuống xúc động muốn sờ đầu, kiên nhẫn giải thích.

Bị mưa xối xuống người làm cho họ ướt đẫm cả đêm, Diệp Ngưng Dao cảm thấy toàn thân đâu đâu cũng khó chịu, hiện tại cô chỉ muốn nhanh chóng về nhà tắm rửa một cách thoải mái.

Qua một nén hương thời gian, Thiết Đản dẫn theo mấy người hướng về phía cạm bẫy bên này đi tới.

Khi mọi người nhìn thấy một nam một nữ ở đáy cạm bẫy đều sửng sốt, ai cũng không nghĩ tới người phụ nữ xinh đẹp này lại rớt xuống hố cùng tên sói con ấy lại là Diệp Tri Thanh.

Lúc này, trên người Diệp Ngưng Dao mặc áo khoác của Phó Thập Đông, mái tóc vốn ướt sũng đã khô gần hết, tóc vụn lộn xộn dán lên trán có vẻ đặc biệt chật vật.

Ống quần hai người dính đầy bùn đất, bọn họ ngửa đầu nhìn mọi người thần sắc thản nhiên.
 
Thập Niên 70: Xuyên Thành Đầu Quả Tim Của Vai Ác
Chương 95



“Hai người sao lại rơi xuống hố? Hai người bị mắc kẹt ở đây bao lâu rồi? “Người nói chuyện là ông nội của Trương Thiết Đản, hôm nay ông hiếm khi cùng cháu trai đến đây đào rau dại, lại không ngờ gặp phải loại chuyện này.

“Chú Trương, chúng cháu là đi lên đây tìm Viên Viên, kết quả không cẩn thận rơi vào trong cạm bẫy.” Tuy rằng hai người đã định ở bên nhau cả đời, nhưng Phó Thập Đông vẫn không muốn bị người ta hiểu lầm quá nhiều.

“Viên Viên? Tối hôm qua con bé và Tiểu Ngũ đến nhà chú để tìm cháu đấy, nhìn bộ dạng như sắp khóc đến nơi.”

“Thật sao?! Con bé về nhà rồi ạ? “Phó Thập Đông trước mắt sáng ngời, nghe nói con bé bình an vô sự, nhịn không được mà thở dài một hơi.

Thấy anh rốt cuộc cũng giãn mi tâm, trái tim Diệp Ngưng Dao treo cao cũng theo đó mà yên tâm hơn.

Bởi vì cánh tay Phó Thập Đông bị thương, cho nên mọi người hao hết lực lượng chín trâu hai hổ mới đem bọn họ từ trong hố kéo lên được, Diệp Ngưng Dao từ trong hố bò ra trong nháy mắt, có một loại cảm giác như được sống lại một lần nữa.

Hai người diện mạo xuất chúng nhưng lại một thân chật vật, đứng ở cùng một chỗ thì lại rất xứng đôi.

Mấy người ở đây anh nhìn tôi tôi nhìn anh, đáy mắt lóe ra tia cực nóng đối với những chuyện bát quái.

Cô nam quả nữ ở hoang sơn dã lĩnh này chung sống một đêm, ngẫm lại hình ảnh kia cũng rất có thể đã xảy ra chuyện gì đó!

“Đông Tử, anh và Diệp Tri Thanh có quan hệ gì vậy? Tại sao cô ấy lại đi ra ngoài với anh để tìm một đứa trẻ vậy?” Thím Bao trong thôn được mọi người trong thôn đặt biệt danh là “Mật thám”, thím ấy rốt cuộc nhịn không được nữa, không hỏi rõ ràng là cả người bà sẽ cảm thấy khó chịu.

Phó Thập Đông nhìn về phía Diệp Ngưng Dao, vừa lúc bắt gặp phải đôi mắt vui vẻ trong suốt kia, thấy cô không có ý đổi ý, anh nghiêm mặt tuyên bố với mọi người: “Diệp Tri Thanh là vợ sắp cưới của tôi, qua vài ngày nữa hai chúng tôi sẽ mời mọi người uống rượu mừng nhé.”

Tin tức này quả thực như là một tiếng sấm, mọi người đều loạng choạng.

Một người là sói con được người ta nhặt được, một người là nữ thanh niên tri thức xinh đẹp trong thành, thân phận hai người như vậy, nhìn thế nào lại không còn xứng đôi nữa, chẳng lẽ là Diệp Tri Thanh bởi vì vị hôn phu bị người ta cướp đi mà bị kí.ch th.ích?

“Đến lúc đó mọi người nhất định phải uống thêm hai chén đấy.” Khuôn mặt nhỏ nhắn của Diệp Ngưng Dao ửng đỏ, một trái tim “bùm bùm” nhảy nhót vui vẻ. Cô cũng không thèm để ý suy nghĩ của người khác, cuộc sống là sống cho mình, tốt hay xấu đều không liên quan đến người khác.

“Ôi chao, vậy chúc mừng hai người nhé! Chúng tôi phải đi hái rau rồi! “Người đầu tiên mở miệng nói chuyện chính là bà nội Trương bà của Thiết Đản, những người khác lúc này cũng đều phản ứng lại, mỗi một người đều nói câu chúc mừng.

Lúc này nhà họ Mạnh ở dưới chân núi.

Mạnh Nghênh Oánh nằm trên giường sắc mặt tái nhợt, Giang Hoài bị Mạnh Nghênh Võ tìm đến với vẻ mặt lo lắng ngồi ở bên cạnh giường, bởi vì là chạy tới một mạch không nghỉ, trên trán anh ta còn có một tầng mồ hôi mỏng.

“Đều tại cậu, nếu như cậu không phải suốt ngày chọc cho con bé tức giận, thì con bé sẽ bị như vậy sao!” Mạnh Nghênh Võ đứng ở một bên chống nạnh, biểu tình trên mặt vừa hung hăng vừa tàn nhẫn.

“Thực sự xin lỗi…” Giang Hoài tự trách cúi đầu, ánh mắt nhìn về phía cái bụng bằng phẳng của cô đau lòng không thôi.

Người thân duy nhất cũng là đứa con ruột của anh cũng từng ở đó…

“Anh, anh đừng trách anh ấy, việc này không liên quan gì đến anh ấy, là do em không cẩn thận.” Mạnh Nghênh Oánh mím chặt môi, khóe mắt lặng lẽ chảy xuống một giọt nước mắt.

“Là do anh không chăm sóc tốt cho em.” Giang Hoài ngẩng đầu, thấy bộ dạng đáng thương của cô càng thêm tự trách: “Chờ em khỏe hơn thì chúng ta kết hôn sớm một chút nhé.”
 
Thập Niên 70: Xuyên Thành Đầu Quả Tim Của Vai Ác
Chương 96



“Anh nghiêm túc sao?” Mạnh Nghênh Oánh khẽ nhếch khóe miệng, vẻ mặt vẫn khổ sở như cũ.

Khuôn mặt nhỏ nhắn xinh đẹp trong đầu chợt lóe lên, Giang Hoài giật mình trong chớp mắt, chắc chắn gật đầu: “Đúng vậy, chúng ta kết hôn đi.”

Diệp Ngưng Dao cùng Phó Thập Đông vừa mới đi tới cửa nhà, chỉ thấy Phó Viện giống như một cơn lốc nhỏ từ trong phòng chạy ra.

“Chú, chị Diệp hai người đã trở về rồi ạ?!” Cô bé đứng trước mặt hai người, hai tay đưa ra sau lưng, mười ngón tay nhẹ nhàng đan vào nhau.

“Viên Viên, tối qua em đã đi đâu vậy hả? Chú của em rất lo lắng cho em đấy.” Diệp Ngưng Dao thấy cô bé thật sự không có việc gì, một chút lo lắng trong lòng cuối cùng cũng biến mất.

Phó Viện cúi đầu nhìn chằm chằm mũi chân, trầm mặc không nói.

Thấy cô bé không muốn nói, sự tức giận của Phó Thập Đông dần lắng xuống, nghiêng đầu ôn nhu nói với Diệp Ngưng Dao bên cạnh: “Em về thay quần áo trước đi, lát nữa anh đi tìm em nhé.”

“Được.” Trên người cô bây giờ cảm thấy thật sự khó chịu, chuyện của chú cháu bọn họ vẫn là để cho bọn họ tự mình giải quyết đi: “Có chuyện gì phải thật bình tĩnh nhé, anh đừng có xúc động đấy.”

“Ừm.”

Đợi Diệp Ngưng Dao rời đi, Phó Thập Đông nghiêm mặt hỏi Phó Viện: “Nói đi, tối hôm qua rốt cuộc cháu đã đi đâu?”

“Cháu và anh họ cùng đi xem phim…” Giọng Phó Viện càng nói càng nhỏ: “Kết quả là cháu đã gặp dì của cháu.”

“Cháu đi đến nhà họ Trang sao?” Anh nhíu mày, trong lòng đã có đáp án.

“Vâng ạ, chú, cháu sai rồi.”

“Nhớ kỹ, lần sau đi đâu nhất định phải nói với người nhà có biết chưa.” Về phần chuyện của nhà họ Trang, anh ta trầm mặc không hỏi nhiều.

Đi vào phòng, chị dâu Trang Tú Chi ngồi trên ghế đang ngơ ngác nhìn Phó Niên chơi đùa.

Phó Thập Đông nhìn về phía bọn họ, vẻ mặt có chút phức tạp, Phó Viện lớn lên đã có năng lực phân biệt rõ thị phi, khát vọng tình thân với người của nhà họ Trang là không sai, sai là do nhà họ Trang sai!

Hiện giờ bọn họ lại muốn làm quen với Viên Viên, xem ra là có tâm tư khác…

Nghĩ đến chuyện xảy ra mấy năm trước, anh xoa xoa mi tâm đau đớn xoay người đi nấu cơm cho bọn họ.

Chuyện đầu tiên Diệp Ngưng Dao về đến nhà chính là đun nước tắm rửa!

Đầu năm nay điều kiện tắm rửa có hạn, cô chỉ có thể gội đầu trước, sau đó dùng khăn mặt dính nước nóng lau người.

Khi Phó Thập Đông đến tìm cô, cô vừa lau người và thay quần áo xong.

Khuôn mặt nhỏ nhắn của nữ nhân đỏ bừng, bộ dạng hồ ly như muốn câu hồn đoạt phách nam nhân, Phó Thập Đông đè nén sự rung động trong lòng, đặt chậu cơm trong tay lên bàn: “Mau ăn cơm đi. ”

Bởi vì là ở nhà, nút áo sơ mi Diệp Ngưng Dao cũng không cài nút trên cùng, dưới cổ thiên nga là xương quai xanh xinh đẹp, trắng đến chói mắt.

Anh cúi mặt xuống và giúp cô múc cơm.

Bọn họ mỗi người một chén cơm, trong lúc ăn cơm, Diệp Ngưng Dao cắn đầu đũa bỗng nhiên mở miệng nói: “Phỏng chừng ngày mai người trong thôn sẽ biết quan hệ của hai chúng ta, không bằng ngày mai chúng ta đi nhận giấy chứng nhận kết hôn đi.”

Đũa trong tay Phó Thập Đông dừng lại, bất đắc dĩ cười khẽ: “Những chuyện này hẳn là nên để anh chủ động nói ra mới đúng, sao em lại đem những gì anh muốn nói đều dành nói trước vậy hả.”

“Có không?” Diệp Ngưng Dao chớp chớp đôi mắt to ngập nước, biểu tình rất vô tội.

Về cách chung sống giữa nam và nữ, thông qua ký ức nguyên bản cô chỉ biết sơ sơ, xem ra kiến thức sau này còn phải học rất nhiều.

Bộ dạng nhỏ nhắn của cô đáng yêu muốn chết, trên mặt người đàn ông lộ ra một tia ôn nhu: “Sáng mai anh tới đón em.”

Đêm nay, hai người cách một bức tường cũng không hẹn mà cùng mất ngủ…

Sáng hôm sau, Phó Thập Đông ăn mặc rất trang trọng, quần đen, áo khoác xanh, giày cao su xanh, khó có được một bộ quần áo không có một miếng vá.

Anh cố tình mượn xe bò của làng và chờ đợi trước cửa.
 
Thập Niên 70: Xuyên Thành Đầu Quả Tim Của Vai Ác
Chương 97



Hôm nay là một ngày rất trọng đại, Diệp Ngưng Dao một chiếc áo liên váy màu vàng nhạt, đứng trong gió sáng sớm có chút run rẩy.

Đẹp thì có đẹp, lúc ở trong phòng không cảm thấy gì, khi đi ra ngoài cô mới biết thật là lạnh!

Đáy mắt Phó Thập Đông thoáng hiện lên vẻ kinh diễm, ngay sau đó lông mày khẽ nhíu: “Sao lại ăn mặc ít như vậy hả?”

“Hình như là mặc có hơi ít thật, chờ em một chút.” Diệp Ngưng Dao là một người theo chủ nghĩa lợi ích cá nhân, vì xinh đẹp mà phải ủy khuất chuyện của mình, cô tuyệt đối sẽ không làm.

Năm phút sau, cô lại một lần nữa thay đổi một chiếc váy dài tay đi ra, màu lam nhạt mềm mại phối hợp với khí chất tiên khí phiêu dật của cô, có vẻ cả người thanh thuần thoát tục, người có thể so với sự xinh đẹp của hoa.

Chiếc váy này là do cô tự mình thiết kế tìm thợ may làm, vải vóc là mẹ của nguyên chủ gửi từ thành phố Kinh đến đây, hiện tại lại vừa vặn có ích với cô.

Nhìn cô như vậy, như tiên nữa bước ra từ trong mộng, Phó Thập Đông nhìn cô chằm chằm, trong cơ thể có một luồng khí nóng đang cuồn cuộn lên.

“Em trông có xinh đẹp không?” Diệp Ngưng Dao dùng đầu ngón tay dém góc váy xoay tròn tại chỗ, làn váy thật dài theo động tác của cô múa ra một độ cong xinh đẹp.

Phó Thập Đông đỏ mặt ho nhẹ một tiếng, không chút ngại ngùng khen ngợi: “Rất đẹp.”

Sau này cô gái xinh đẹp như vậy sẽ là cô dâu của anh.

Anh giống như đang giẫm lên đám mây, không giống như thực tại…

Trong khoảng thời gian này, dân làng đã đi làm việc trên cánh đồng.

Xe bò chậm rãi đi trên đường làng vẫn thu hút sự chú ý của không ít người.

Thấy Diệp Tri Thanh ngồi phía sau Phó Thập Đông, mọi người không hẹn mà cùng nghĩ đến tin tức bát quái truyền ra ngày hôm qua.

Xem ra hai người này là yêu nhau thật?

“Đông Tử, cậu đi đâu vậy?!” Có người chạy tới tò mò hỏi.

Hôm nay Phó Thập Đông ăn mặc chỉnh tề, hơn nữa người gặp chuyện vui tinh thần sảng khoái, bộ dạng tinh thần sáng láng so với bình thường càng đẹp trai hơn vài phần.

“Cùng vợ tôi đi lĩnh giấy chứng nhận kết hôn.”

“Cái gì? Vợ của cậu? Diệp Tri Thanh ư?” Ngày hôm qua mới nghe nói hai người là người yêu của nhau, hôm nay đã đi lĩnh giấy chứng nhận kết hôn, tốc độ này cũng quá là nhanh chóng đi?

“Ừm, trở về sẽ phát kẹo mừng cho mọi người.” Lúc này, trái tim anh tựa như đang ngao du trên biển rộng mênh mông, toát ra đầy vẻ kinh ngạc.

“Ôi! Xin chúc mừng nhé!” Năng lực tiếp nhận của mọi người rất mạnh, có người đã lên tiếng chúc mừng.

Khi Phó Thập Đông vội vàng đạp xe đến huyện, bọn họ đã đem tin tức muốn đi lĩnh giấy chứng nhận kết hôn truyền khắp thôn Đại Oa…

Người trong thôn đều biết đoạn tình cảm trước kia của Diệp Ngưng Dao và Giang Hoài, cho dù mọi người muốn thảo luận cũng đều là thảo luận sau lưng hắn ta.

Mà lúc này, Giang Hoài còn đang vì chuyện ngày hôm qua mà khổ sở, thế cho nên người xung quanh xì xào bàn tán cái gì hắn ta cũng không chú ý đến.

Thấy hắn còn đang làm việc trong sự thẫn thờ, Lâm Tử An một tay đoạt cuốc của hắn, hận không thể rèn sắt thành thép hỏi: “Diệp Tri Thanh muốn kết hôn với Phó Thập Đông trong thôn cậu đã biết chưa? Cậu còn đang làm việc, cậu rốt cuộc có lương tâm hay không hả?!”

Trong khoảng thời gian này, quan hệ của hai người xa cách rất nhiều, quan điểm có chút bất đồng, nói nhiều hơn nữa cũng vô dụng.

“Cái gì?” Giang Hoài sững sờ quay đầu, vẻ mặt mờ mịt.

“Diệp Ngưng Dao sắp kết hôn, cậu không biết sao?” Hai tay Lâm Tử An chống lên thắt lưng cảm thấy ngoài ý muốn: “Cho dù hai người không thành vợ thành chồng, cậu cũng không nên không quan tâm gì chứ?”

“Cô ấy sẽ kết hôn với ai cơ?” Giang Hoài lập tức ném cuốc xuống, trong đầu hắn kêu ong ong lên, hắn túm lấy bả vai Lâm Tử An, thúc giục nói: “Cậu mau nói đi? Với ai?”

Thấy hắn ta có đức hạnh như vậy, Lâm Tử An có chút không muốn nói gì nữa: “Kết hôn cùng con sói nổi danh trong thôn Phó Thập Đông đấy.”
 
Thập Niên 70: Xuyên Thành Đầu Quả Tim Của Vai Ác
Chương 98



“Là anh ta…” Giang Hoài nhẹ giọng thì thầm, không cách nào tiếp nhận được hiện thực này.

Dao Dao từ nhỏ đã được nuông chiều đến khi lớn lên, làm sao có thể coi trọng tên hung hãn như thế được?

Chắc là người đàn ông kia đã c**ng b*c cô ấy!

“Cô ấy bây giờ đang ở đâu?”

“Nghe nói đi vào trong thành lĩnh chứng rồi.” Lâm Tử An không biết hắn ta đang suy nghĩ cái gì, mình có thể làm được đến như vậy là đã tận lực rồi, về phần hắn ta sẽ lựa chọn như thế nào, người làm bạn như cậu ta cũng không có quyền nhúng tay vào.

“Cám ơn cậu.” Giang Hoài vỗ vỗ bả vai cậu ta, xoay người chạy vội về phía cửa thôn.

Làn gió thổi chậm rãi, cây cối hai bên đường đã sớm nhú ra chồi mới, một mảnh xanh biếc.

Xe bò chậm rãi chạy hai tiếng đồng hồ mới đến huyện.

Trong nháy mắt xuống xe, nửa mông Diệp Ngưng Dao đều cảm thấy tê dại.

Cô chủ động nắm lấy cánh tay trái chưa bị thương của người đàn ông từ trên xe bò nhảy xuống, sau đó dùng sức dậm chân, cảm giác tê dại kia mới có chút giảm bớt.

Trước mặt bọn họ là cục dân chính trong huyện, nhà gạch ngói xanh, chữ đỏ trên nền xanh, thoạt nhìn thập phần uy nghiêm.

Ở nông thôn, những người được cấp giấy chứng nhận kết hôn như họ không nhiều, mọi người càng coi trọng việc bày tiệc cưới.

Hai người đi vào, chỉ có hai nhân viên công tác đang làm việc, bình thường người đến đăng ký kết hôn không tính là nhiều, tướng mạo của Diệp Ngưng Dao và Phó Thập Đông lại thuộc loại người nổi bật trong những người đến kết hôn.

Trai xinh gái đẹp đi cùng nhau, đó chính là hào quang phát sáng thu hút ánh nhìn của người khác.

Nhân viên nghe thấy động tĩnh ngẩng đầu lên, đáy mắt đều kinh diễm, nhân viên nhỏ tuổi kia nhiệt tình hỏi: “Hai người đến đây đăng ký kết hôn à?”

“Đúng vậy.” Phó Thập Đông đem giấy tờ đã sớm chuẩn bị tốt đưa cho đối phương, đáy mắt hiện rõ niềm vui không cách nào che giấu được.

“Được, hai người chờ một chút.”

Bây giờ là bảy giờ năm mươi lăm, trên giấy chứng nhận kết hôn vẫn chưa có ảnh cưới, quá trình cũng rất đơn giản, chỉ mất năm phút, hai giấy chứng nhận kết hôn giống nhau đã đến tay họ.

Diệp Ngưng Dao giơ tấm chứng nhận kết hôn lên tò mò nhìn nửa ngày, không khỏi cảm thán vận mệnh kỳ diệu.

Độc thân ba ngàn năm, thế nhưng lại kết hôn cùng một người đàn ông trên thế gian, cái loại cảm giác này thật kỳ lạ.

“Chúc mừng hai người nhé. Chúc hai người trăm năm hòa hợp, sớm sinh quý tử!” Nhân viên công tác nhìn hai vợ chồng trẻ này càng nhìn càng vừa mắt, thái độ càng nhiệt tình hơn.

“Cám ơn ạ.” Phó Thập Đông lấy từ trong túi ra một nắm kẹo mừng đã chuẩn bị trước đặt lên bàn, khuôn mặt tuấn tú bình thường lạnh lùng vô thức trở nên phiếm đỏ ửng, ngay cả động tác cầm kẹo cũng mất đi bình tĩnh.

Sớm sinh quý tử? Hãy tưởng tượng đứa trẻ mà anh và cô sinh ra, anh không tự giác nâng cao khóe miệng của mình.

Cẩn thận bỏ giấy chứng nhận kết hôn vào túi xách, hai người lại đến xã cung ứng mua một ít kẹo trái cây chuẩn bị về tặng cho mọi người trong làng.

Hôm nay là một ngày tốt lành, Phó Thập Đông dẫn vợ đi chợ đen mua ba cân thịt lợn, chuẩn bị buổi tối gói một bữa sủi cảo nhân thịt viên chúc mừng một phen.

Đợi bọn họ mua sắm xong hết, thời gian đã trôi qua nửa ngày.

Trên đường trở về thôn, nụ cười bên khóe miệng Phó Thập Đông vẫn không phai nhạt, Diệp Ngưng Dao ngồi ở phía sau anh cũng không nhìn thấy biểu tình, lúc này cô mới chợt phát hiện ra mọi chuyện đều giống như đang nằm mơ, một chút cũng không chân thật.

Hai ngày trước bọn họ còn chỉ là hàng xóm, không nghĩ tới chẳng qua mới được vài ngày mà đã trở thành vợ chồng.

Tại sao anh lại đồng ý cưới cô ấy?

Có sợ danh tiếng của cô bị tổn hại không?

Đây là lời giải thích duy nhất Diệp Ngưng Dao có thể nghĩ đến, lúc trước mình câu dẫn anh nhiều lần như vậy, người này đều là tâm địa sắt đá, tuyệt đối không thể là bởi vì thích nên mới cưới cô.
 
Thập Niên 70: Xuyên Thành Đầu Quả Tim Của Vai Ác
Chương 99



Nợ ân tình này thật lớn, nếu như mình có thể thành công thay đổi vận mệnh, mặc kệ sau này anh muốn cái gì, cô đều sẽ tận lực tặng lại cho anh.

Xe bò chậm rãi chạy vào cổng làng, đang lúc cô suy nghĩ muôn vàn chuyện, một bóng người đột nhiên vọt tới trước xe bò ngăn cản đường đi của bọn họ.

“Dao Dao, xuống đây.” Giang Hoài gắt gao nhìn chằm chằm Phó Thập Đông, trước kia trong con ngươi lạnh lẽo, hiện tại như muốn phun ra lửa.

Biệt danh này nghe có vẻ thập phần chói tai, cái gọi là tình địch gặp mặt hết sức đỏ mắt, Phó Thập Đông dùng thân thể bảo vệ Diệp Ngưng Dao ở phía sau, trong ánh mắt tàn nhẫn mang theo gai: “Cút đi.”

Diệp Ngưng Dao thò đầu ra nhìn Giang Hoài một cái, không rõ người này hiện tại đang diễn vở kịch nào?

“Dao Dao, cô thật sự đã kết hôn với anh ta à? Anh ta có ép buộc cô không?” Giang Hoài nắm chặt nắm tay, lửa giận tràn đầy không có chỗ để ph.át t.iết.

Anh đã ở chỗ này đợi thật lâu, xa xa nhìn thấy bộ dạng tiểu nhân đắc chí của Phó Thập Đông chỉ cảm thấy vô cùng chướng mắt.

“Không ai có thể ép tôi cả, tôi gả cho ai không liên quan gì đến anh.”

Ánh mắt lạnh nhạt của Diệp Ngưng Dao, giọng điệu xa lạ đều k.ích thí.ch thần kinh của Giang Hoài, hắn hít sâu vào một hơi, định lấy lý thuyết phục người khác: “Nếu để cho thím Diệp cùng chú Diệp biết em được gả cho một tên du thủ du thực, anh phải giải thích với bọn họ như thế nào đây?”

“Chuyện giữa tôi và cha mẹ tôi sẽ không cần phiền anh quan tâm, mong anh nhanh chóng nhường đường.” Ngày đại hỉ đâu ra có người chạy ra đến tìm như vậy, thật là xui xẻo, Diệp Ngưng Dao trầm mặc xuống, cuối cùng chút kiên nhẫn kia vì bị hắn ta quấy rối mà mất hết.

Thấy hắn ta vẫn không động đậy, Phó Thập Đông nhảy từ trên xe trâu xuống, một thân sát khí buộc Giang Hoài bất giác lui về phía sau một bước.

“Đây là xã hội pháp quyền, anh muốn làm gì?”

Bởi vì quá phẫn nộ, đáy mắt Giang Hoài đầy tơ máu, giờ phút này tâm loạn như ma, không rõ có suy nghĩ nào.

Phó Thập Đông đi tới trước mặt hắn ta, chỉ thản nhiên nhìn hắn ta: “Dao Dao bây giờ là vợ của tôi, nếu như anh còn tới quấy rầy cô ấy, tôi sẽ mặc kệ anh là con rể nhà ai, sau này cũng đừng nghĩ có cuộc sống tốt đẹp.”

“Hai người sẽ không có kết quả tốt đâu, chú thím Diệp tuyệt đối sẽ không để cho con gái của mình gả cho loại hung hăng tàn nhẫn như anh đâu.” Giang Hoài cắn chặt răng, từng câu từng chữ đả kích lòng tự trọng của Phó Thập Đông.

Chỉ tiếc, tên du thủ du thực trong miệng thôn dân này cũng không có nổi giận như tưởng tượng, Phó Thập Đông nhìn chằm chằm tiểu bạch kiểm trước mắt này, anh lộ vẻ khinh thường: “Nếu như anh thật sự vì muốn tốt cho Dao Dao thì sẽ không quấy rầy ở chỗ này, nếu hôm nay tôi đánh anh ở đây, chỉ làm cho cô ấy trở thành trò cười cho người khác, cho nên anh nên cảm thấy may mắn vì hôm nay tôi không có ý định đánh anh đấy.”

Lúc hai người đang đối chọi gay gắt, Diệp Ngưng Dao đã sớm từ trên xe trâu đi xuống, cô tiến lên giữ chặt tay Phó Thập Đông, không chút lưu tình mà phân rõ giới hạn với Giang Hoài: “Họ Giang kia, hiện tại chúng ta cũng không có quan hệ gì cả, nếu như anh tiếp tục náo loạn, tôi liền gửi điện tín cho nhà tôi, đến lúc đó hậu quả gì anh cũng biết đấy.”

“Em nhất định phải nói như vậy sao?” Giang Hoài không thể tin mà nhìn về phía cô, không thể lý giải được cô gái từng dịu dàng thích cười sao lại biến thành như vậy chứ?

“Rốt cuộc thì anh có tránh ra hay không?” Diệp Ngưng Dao lười nói nhảm với hắn ta, ai biết trong sách này nam chính đánh đến bị điên sẽ như thế nào?

Uy h**p thẳng thừng như vậy, Giang Hoài biết Diệp Ngưng Dao hiện tại thật sự sẽ làm được, nghĩ đến chuyện khi nhà họ Diệp biết chuyện hắn ta thay lòng đổi dạ thì…
 
Back
Top Bottom