Chào bạn!

Để có thể sử dụng đầy đủ chức năng diễn đàn Của Tui À bạn phải đăng nhập hoặc đăng ký.

Đăng Ký!

Dịch [Thập Niên 70] Tiểu Thợ May Xinh Đẹp

[Thập Niên 70] Tiểu Thợ May Xinh Đẹp
Chương 450



Lưu Hạnh Hoa nói: “Lần này đưa chúng nó đến nhà máy dệt, chắc là chúng nó cũng hiểu ý của chúng ta, nếu còn biết điều thì sau này chắc là không đến nữa. Nhưng chúng nó mà biết điều thì cũng đã không từ quê xuống đây tìm mẹ.”

Nghe Lưu Hạnh Hoa nói vậy, Nguyễn Khê không nhịn được cười: “Không biết xấu hổ thì sao? Ở đây khóc lóc lăn lộn, một khóc, hai làm loạn, ba thắt cổ? Chúng nó cũng đã đôi mươi rồi nên không dám đâu.”

Nguyễn Thúy Chi cũng nói: “Tính tình vẫn hèn nhát giống ba nó nên không dám làm loạn đâu.”

Nguyễn Chí Cao nói tiếp: “Nhưng chắc chắn cũng sẽ hết hy vọng.”

Nếu không đến thành phố xem bọn họ sống thế nào thì còn tốt, đến xem rồi, vậy còn có thể không tiếc sao?

Nguyễn Thúy Chi bóc một quả quýt: “Con không quan tâm chúng nó hết hi vọng hay không hết hi vọng, con và Hạo Phong vất vả dựng nên cơ ngơi này, không thể nào không công đưa cho những người khác, cuối cùng cho dù có bao nhiêu thì cũng sẽ cho Nguyệt Nguyệt nhà chúng ta.”

Cô ấy nói đến đây thì Lưu Hạnh Hoa lại hỏi: “Tiểu Khê, sản nghiệp con gom góp thì cho ai?”

Nguyễn Khê nghe vậy thì nhìn Lưu Hạnh Hoa cười nói: “Bà nội, bây giờ con về nhà sinh một người thừa kế nhé.”

Lúc về đến nhà Lăng Hào đã tan làm về nhà tắm rửa rồi.

Nguyễn Khê cũng lấy quần áo đi tắm. Tắm xong rồi, cô quay lại nhà chính tựa vào bàn, nâng cằm Lăng Hào hỏi: “Đồng Chí Lăng Hòa, đồng chí có muốn giúp tôi sinh người thừa kế không?”

Lăng Hào lập tức kéo cô ngồi lên đùi mình: “Em muốn sinh mấy đứa?”

Nguyễn Khê thấy vẻ nghiêm túc của anh thì nghi ngờ: “Anh có thể kiểm soát cái này à?”

Lăng Hào cười: “Thử xem.”

Đương nhiên người thừa kế không phải cứ nói là sinh được, nhưng ngày cưới của Ôn Hiểu và Tạ Đông Dương lại càng ngày càng đến gần. Họ cưới vào mùa thu, thời tiết không lạnh lắm nên có thể mặc váy cưới.

Ngày nào Nguyễn Khê cũng rất bận rộn, nhưng vẫn giành phần lớn thời gian để làm váy cưới.

Hàng ngày dì Tần không làm gì cả, chỉ cần trong giờ làm việc là cắm cúi ở trong văn phòng. Nguyễn Khê trả bà ấy gấp ba lần tiền lương, lại cho bà ấy môi trường làm việc tốt như vậy, nên bây giờ bà ấy làm việc còn nỗ lực hơn lúc ở xưởng thêu.

Lúc Nguyễn Khê không bận việc khác thì sẽ ngồi trong văn phòng với dì Tần, đính ngọc trai lên hoa văn đã thiết kế sẵn, từng đường kim mũi chỉ đều vô cùng cẩn thận, không chút qua loa.

Bởi vì kiểu váy cưới Ôn Hiểu chọn có kỹ thuật khá phức tạp, nên Nguyễn Khê làm vô cùng cẩn thận, vì thế mà thời gian chế tác khá dài, từ mùa hè đến tận mùa thu.

Sau khi cắt bỏ sợi chỉ cuối cùng của chiếc váy, Nguyễn Khê đặt kéo xuống, cô cùng dì Tần cẩn thận mặc chiếc váy vào ma – nơ – canh. Sau khi mặc vào thì chỉnh vai, kích thước lưng áo và làn váy, cô lùi lại mấy bước, nghiêm túc ngắm nhìn.

Nguyễn Khê cất tiếng hỏi dì Tần: “Dì cảm thấy sao?”

Chiếc váy là dì Tần tự tay tham gia chế tác, nhưng bây giờ thành phẩm bày ra trước mắt, bà ấy vẫn cảm thấy vô cùng ngạc nhiên, ngỡ ngàng. Bà ấy từng làm vô số sản phẩm trong xưởng thêu, thêu váy, thuê sườn xám, nhưng chưa bao giờ thấy chiếc váy nào đẹp như vậy.

Bà ấy nhìn chiếc váy cưới nói: “Dì không thể nào hình dung hết vẻ đẹp của nó bằng lời được, thực sự quá đẹp.”

Nguyễn Khê nghe vậy thì mỉm cười. Đây chính là lời khen ngợi hay nhất.

Làm xong váy cưới, Nguyễn Khê cũng thở phào một hơi. Cô về phòng làm việc ngồi xuống, uống một ly cà phê thả lòng một lát, sau đó gọi cho đoàn ca múa, liên hệ với Ôn Hiểu.

DTV

Cô định là ngày mai sẽ bảo Ôn Hiểu đến đây xem, nhưng Ôn Hiểu vừa nhận điện thoại được một phút đã chờ không nổi, lập tức lái xe đến. Khoảnh khắc nhìn thấy bộ váy cưới, cô ấy lại lộ ra vẻ thán phục và kích động.

Cô che miệng đứng trước bộ váy cưới, dáng vẻ vừa muốn cười lại vừa muốn khóc.

Muốn cười là bởi vì đây là chiếc váy đẹp nhất mà cô ấy từng thấy, chiếc váy này lại thuộc về cô ấy. Muốn khóc là bởi vì cô ấy chờ đợi lâu như vậy, cuối cùng cũng có thể mặc nó gả đi.

Nguyễn Khê để cô ấy nhìn một lát, sau đó hỏi cô ấy: “Có muốn mặc thử không?”

Ôn Hiểu hồi thần, nhìn cô gật đầu: “Muốn.”

Nguyễn Khê và dì Tần tháo chiếc váy xuống, mang vào phòng thử đồ giúp Ôn Hiểu thay váy cưới.

Sau khi thay xong, Ôn Hiểu bước từ phong thử đồ ra, bước đi cũng cẩn thận từng ly từng tí.

Cô ấy bước đến trước gương, nhìn bản thân mình trong gương, đôi mắt lấp lánh ánh sáng, còn sáng hơn cả những ngôi sao giữa bầu trời đêm.

Lễ cưới của Tạ Đông Dương và Ôn Hiểu được tổ chức trong vòng một tuần.

Nguyễn Khê và Lăng Hào nhận lời mời tham gia lễ cưới, hai người ngồi trong đại sảnh được trang trí lộng lẫy nhìn Ôn Hiểu bước vào lễ đường.
 
[Thập Niên 70] Tiểu Thợ May Xinh Đẹp
Chương 451



Khoảnh khắc Ôn Hiểu bước vào lễ đường, ánh đèn hướng đến cô ấy, trong đại sảnh lập tức vang lên tiếng cảm thán, ngạc nhiên - “oa”.

Cô ấy bước đi trong hương hoa, làn váy mềm mại lay động theo bước chân cô ấy, dưới ánh đèn cô ấy giống như tiên nữ hạ phàm.

Khoảnh khắc này, Nguyễn Khê cảm thấy bao nhiêu tâm tư, công sức mình dồn vào bộ váy cưới này đều xứng đáng.

Bởi vì lễ cưới của Ôn Hiểu tổ chức khá long trọng, cô ấy lại là ca sĩ nổi tiếng, nên đương nhiên là được lên trang giải trí của báo. Bộ váy cưới Ôn Hiểu mặc cũng trở thành điểm sáng nhất trong lễ cưới này.

Đương nhiên người bình thường sẽ không chú ý đến váy cưới đặt ở đâu, ai làm, chỉ tán thưởng, khen ngợi một chút thôi.

Sau khi may xong váy cưới của Ôn Hiểu, cô cũng không trông mong có đơn hàng tiếp theo trong năm nay, thậm chí cô còn không nghĩ đến đơn hàng tiếp theo, bởi vì thời đại này quả thực sẽ không có người tiêu tiền cho loại trang phục này.

Cô có thể làm đơn hàng này của Ôn Hiểu là vì quan hệ với Tạ Đông Dương.

Nhưng một tuần sau lễ cưới của Ôn Hiểu, Ôn Hiểu lại đột nhiên gọi điện hẹn cô, chiều ngày hôm sau lại mang đến cho cô một vị khách mới – Tô Dã, diễn viên chính trong đoàn ca múa của bọn họ.

Nguyễn Khê tiếp đãi Ôn Hiểu và Tô Dã trong văn phòng.

Sau một hồi nhiệt tình chào hỏi, Nguyễn Khiết hỏi Tô Dã: “Cô muốn may lễ phục?”

Về diện mạo, Ôn Hiểu và Tô Dã là hai phong cách hoàn toàn khác nhau. Diện mạo của Ôn Hiểu thiên về ngọt ngào, xinh xắn, còn Tô Dã thì lại thiên về đoan trang, cứng cỏi hơn. Còn về tính cách thì Tô Dã bắt bẻ, chú ý hơn chút, thích nhất là đồ vật xinh đẹp, tinh xảo.

Cô ta nói với Nguyễn Khê: “Đúng vậy, tôi bảo Hiểu Hiểu đưa tôi đến gặp cô, vì cô đã may váy cưới cho Hiểu Hiểu.”

Nguyễn Khê cảm ơn sự chấp nhận và yêu thích của cô ta, gật đầu nói: “Cô muốn mặc trong trường hợp nào?”

Cô may trang phục phải xem người ta muốn mặc trong trường hợp nào, phải xem tất cả các yếu tố bên trong, để thiết kế trang phục phủ hợp nhất cho khách hàng. Đôi khi trang phục không chỉ là một bộ trang phục đơn giản, mà trang phục phù hợp còn có thể đem đến cho người ta nhiều sự tự tin hơn.

Tô Dã trả lời cô: “Tiệc tối, năm nay tôi phải lên Xuân Vãn.”

Nguyễn Khê bỗng sững sờ – Xuân Vãn?

Tô Dã thấy cô sững sờ thì cười nói: “Sao vậy? Có gì khó xử à?”

Nguyễn Khê vội đáp: “Không có gì, không có gì. Tôi cũng thích đồ vật xinh đẹp tinh xảo, nếu không thì cũng sẽ không thích may quần áo. Nếu như cô quyết định để tôi may lễ phục cho cô, tôi nhất định sẽ may một bộ lễ phục hợp với cô nhất.”

Tô Dã cười nói: “Tôi nghe Hiểu Hiểu nói trong phòng làm việc của cô có một vài kiểu lễ phục không giống nhau, tôi có thể xem trước không?”

Tất nhiên là có thể. Nguyễn Khê vội đứng dậy: “Cô đi theo tôi.”

Nguyễn Khê dẫn Ôn Hiểu và Tô Dã đến phòng làm việc, dì Tần đang thêu thùa ở trong đó. Tô Dã nhìn lễ phục một lát liền bị tay nghề của dì Tần thu hút, đứng cạnh bà ấy xem một lúc: “Thêu đẹp quá!”

DTV

Dì Tần quay đầu nhìn cô ta một cái, cười nói: “Đẹp sao?”

Dì Tần còn chưa nói xong thì bỗng phát hiện cô ta là ai, vừa vội lại vừa kích động đứng lên: “Cô có phải là cô ca sĩ đó không? Cái gì Tô ấy?”

Tô Dã nhìn bà ấy cười: “Cháu tên Tô Dã. Chào dì!”

Dì Tần đứng lên: “Cô cũng đến may quần áo sao?”

Tô Dã gật đầu: “Đi diễn nên cần dùng ạ.”

Tuy rằng dì Tần kích động, nhưng cũng không tán gẫu nhiều với Tô Dã, bà ấy chỉ nói: “Vậy thì cô cứ ngắm thử đi.”

Tô dã đi ngắm một vòng, nói mấy kiểu mình khá thích với Nguyễn Khê, nhưng không thử. Sau khi trở lại văn phòng, cô ta nói với Nguyễn Khê: “Tôi thích loại vải có mảng màu lớn đó, ở trên sân khấu khá nổi bật, có thể làm được không?”

Nguyễn Khê gật đầu: “Thế này đi, tôi vẽ cho cô mấy bản thảo phương án thiết kế, cô dành chút thời gian xem qua. Sau khi quyết định phương án thì tôi lại lấy số đo của cô.”

Tô Dã hỏi cô: “Vậy khi nào cô vẽ xong?”

Nguyễn Khê đáp: “Ngày mai, nhưng không biết là cô có rảnh không.”

Tô Dã còn vội hơn Nguyễn Khê: “Gần đây tôi rảnh. Vậy ngày mai tôi lại đến tìm cô.”

Nguyễn Khê mỉm cười nhìn cô ta: “Vậy được, ngày mai tôi ở trong này đợi cô.”

Sau khi nói chuyện xong, Tô Dã và Ôn Hiểu cũng chuẩn bị rời đi.

Trước khi bọn họ đi, Nguyễn Khê kéo Ôn Hiểu đến cạnh nói: “Cảm ơn nha. Còn giới thiệu khách cho tôi nữa.”

Ôn Hiểu cười: “Không phải tôi giới thiệu cho cô đâu, là trang phục ô may quá đẹp, mọi người vô cùng thích. Là cô ấy nhờ tôi dẫn cô ấy đến gặp cô đó, tôi còn sợ làm phiền cô kìa, dù sao thì cô cũng là bà chủ lớn.”

Nguyễn Khê cười: “Tôi là thợ may.”
 
[Thập Niên 70] Tiểu Thợ May Xinh Đẹp
Chương 452



Ôn Hiểu cũng cười: “Chưa từng gặp thợ may nào gioỏi như cậu cả.”

Hai người nói qua loa mấy câu, Ôn Hiểu vẫy tay tạm biệt Nguyễn Khê rồi rời đi cùng Tô Dã.

Nguyễn Khê và Trình Nặc Nặc cùng nhau tiễn họ xuống lầu, nhìn bọn họ rời khỏi cổng chính của công ty thì mới quay lại. Sau khi quay lại, Nguyễn Khê cũng không nhàn rồi, cô đến phòng làm việc xem kiểu dáng mà Tô Dã thích, ngồi trước giá vẽ cầm bút vẽ tập trung suy nghĩ ý tưởng.

Ngòi bút hạ xuống, di chuyển trên trang giấy phát ra những tiếng “ soạt soạt”.

Ý tưởng của Nguyễn Khê dần dần hình thành dưới ngòi bút, đến trưa hôm sau, trước khi Tô Dã đến, tổng cộng vẽ được năm bản thảo thiết kế. Sau khi Tô Dã đến, cô đến văn phòng tiếp đãi cô ta, cho cô ta xem bản phác thảo.

Tô Dã nhìn bản phác thảo thì rất thích, nói: “Tất cả đều vẽ giống ý thích của tôi.”

DTV

Nguyễn Khê nghe vậy thì cũng mừng: “Cô chọn ra một bộ trong đó, hoặc là cô còn có ý tưởng gì thì cứ nói với tôi, bây giờ chúng ta sửa lại luôn. Nếu cô hài lòng thì tôi bắt đầu làm bản mẫu.”

Qủa thật Tô Dã có ý kiến muốn đề xuất, nhưng về một vài chi tiết nhỏ, cô ta muốn kết hợp đặc điểm của năm bộ lễ phục lại một chút. Nguyễn Khê nghe ý kiến của cô ta, sửa cho cô ta. Đang sửa thì cô ta nói: “Như vậy hình như là quá rườm rà đúng không?”

Đang sửa cô ta lại nói: “Kết hợp như vậy cảm thấy cũng không hợp, có chút kì kì.”

Vì thế cuối cùng cô ta chọn một bộ trong năm bản phác thảo ban đầu của Nguyễn Khê.

Nguyễn Khê đương nhiên cũng không nói gì, cô ta thích bộ nào thì chọn bộ đó. Đợi cô ta quyết định xong, Nguyên Khê đưa cô ta đi lấy số đo, rồi nói với cô ta: “Tôi làm bản mẫu cho cô trước, đến lúc đó cô mặc thử cảm thấy chỗ nào không ổn thì bảo tôi để tôi sửa.”

Tô Dã vô cùng hài lòng, nói: “Cô làm xong thì gọi tôi, tôi lập tức đến thử.”

Nguyễn Khê không kìm được cười: “Được, làm xong tôi liên hệ với cô ngay.”

Bởi vì bộ lễ phục Tô Dã chọn không có trang trí cầu kỳ, điểm sáng của bộ trang phục là sự va chạm của các mảng màu cùng với kiểu dáng và cắt xẻ mới lạ, cho nên thời gian chế tác ngắn hơn rất nhiều so với thời gian làm bộ váy cưới đó của Ôn Hiểu.

Sau khi làm xong bản mẫu, Nguyễn Khê liền gọi Tô Dã đến thử, khi Tô Dã mặc thử, cô lại sửa lại một vài chi tiết nhỏ, tăng thêm một vài phụ kiện nhỏ cho phù hợp dựa vào hiệu quả thử trang phục của cô ta.

Sau khi nhận được sự đồng ý của Tô Dã thì bắt đầu chế tác chính thức.

Tô Dã vô cùng quan tâm đến bộ lễ phục này của mình, không có việc gì là lại đến chỗ Nguyễn Khê xem xem, xem tiến độ chế tác và hiệu quả làm ra. Mãi đến khi bước chế tác cuối cùng hoàn thành, cô ấy khoác lên chiếc váy, hoàn toàn thỏa mãn và hài lòng.

Lúc lấy lễ phục chuẩn bị rời đi, Tô Dã nói với Nguyễn Khê: “Sau này, lễ phục đi sự tiệc tối của tôi đều tìm cô may có được không? Ôn Hiểu nói cô là bà chủ lớn, không may quần áo cho người khác, tôi cũng được hưởng chút ánh sáng của cô ấy.”

Cảm ơn Ôn Hiểu đã nâng giá trị con người cô lên. Nguyễn Khê cười nói: “Được. Khách do người quen giới thiệu thì sẽ làm, tôi mở công ty may mặc mà.”

Tô Dã lại hỏi: “Vậy những ca sĩ khác trong giới chúng tôi, cũng có thể chứ?”

Nguyễn Khê nhìn cô ta gật đầu: “Đều có thể.”

Tô Dã cười nói: “Được. Tôi mặc quần áo đẹp là lại không kìm được mà muốn chia sẻ. Nếu bọn họ thích, đến hỏi tôi thì tôi liền giới thiệu chỗ cô với bọn họ. À đúng rồi, cô có danh thiếp không?”

Nguyễn Khê quả thực cũng có làm danh thiếp, cô đến bàn làm việc lấy ra một tấm rồi đưa cho Tô Dã: “Bên trên là địa chỉ công ty chúng tôi, cũng có số điện thoại của phòng làm việc này của tôi, gọi điện thoại hay đến thẳng đây đều được.”

Tô Dã nhận lấy danh thiếp cất vào túi: “Được. Sau này tôi cần sẽ đến tìm cô. Nếu thật sự có người muốn đến, tôi sẽ gọi cô trước, hẹn xong rồi mới bảo họ đến.”

Nguyễn Khê đáp: “Được. Cảm ơn cô đã ủng hộ.”

Tô Dã thật lòng nói: “Cảm ơn cô may váy cho tôi. Thực sự là không tìm được ai may váy đẹp như cô hết. Trước đây mỗi lần lên sân khấu tôi đều lo không có trăng phục phù hợp, bây giờ coi như là có trang phục khiến tôi hài lòng rồi.”

Nguyễn Khê và Tô Dxa lại khen ngợi, tâng bốc nhau vài câu, sau đó Nguyễn Khê tiễn cô ta xuống lầu, tiễn cô ta ra khỏi cổng công ty mới quay lại văn phòng ngồi, lấy bản thiết kế ra làm, thoải mái ngâm nga.

Mặt trời lặn rồi lại mọc.

Mùa đông vừa đến, sân trượt băng đã chật kím người đến trượt băng.

Rảnh rỗi nên Nguyễn Khê và Lăng Hào đi chơi. Bây giờ bọn họ không còn không ôm là ngã nữa rồi, bọn họ nắm tay tự do trượt trên sân băng, nhưng cũng cố gắng tránh khỏi đám đông, chỉ chơi riêng hai người.
 
[Thập Niên 70] Tiểu Thợ May Xinh Đẹp
Chương 453



Trượt chán rồi, Nguyễn Khê thay giày, cô hỏi Lăng Hào: “Mấy hôm nữa là đến Tết nguyên đán rồi, đơn vị các anh còn chưa cho ngủ à?”

Lăng Hào nói: “Cũng sắp rồi.”

Nguyễn Khê để giày trượt băng vừa tháo ra sang một bên: “Bây giờ không giống trước kia nữa, người từ nơi khác đến đây làm thuê nhiều, người về quê đón Tết Nguyên đán cũng nhiều, tàu hỏa không thể nào không đông được, nên là mua vé sớm chút.”

Lăng Hào ngồi thẳng nhìn cô: “Nếu không thì năm nay ở lại đón Tết cùng ông bà nội.”

Hai năm trước đều đến Thân Hải đón Tết cùng ba mẹ anh.

Nguyễn Khê quay đầu nhìn anh: “Bình thường chúng ta cũng đã dành thời ở cạnh ông bà nội rồi, sao có thế không về thăm ba mẹ anh được, nếu năm mới không về em sợ là họ sẽ rất quạnh quẽ.”

Lăng Hào nghe vậy thì trong lòng ấm áp, ánh mắt và giọng điệu đều dịu dàng: “Được, vậy thì về quê anh đón Tết.”

Hai người vừa nói chuyện vừa xách giày trượt băng về nhà. Vừa chạy xe vào ngõ, chuẩn bị về đến nhà thì bỗng nhìn thấy hai người đang đứng cạnh con sư tử đá ngoài cổng nhà, hình dáng và khí chất rất quen thuộc.

Lăng Hào hơi ngẩn ra: “Hình như là ba mẹ anh.”

Nguyễn Khê nghe vậy thì cũng cẩn thận nhìn: “Hình như có hơi giống.”

Khoảng cách có chút xa nên không chắc chắn, nhưng khi lái xe đến gần thì đúng là Lăng Trí Viễn và Chu Tuyết Vân. Hai người ôm chặt túi đồ, chỉ để lộ nửa khuôn mặt, không biết là đã đứng bên ngoài bao lâu rồi.

Lăng Hào dừng xe, xuống xe: “Ba mẹ, sao hai người lại đến đây?”

Lăng Trí Viễn và Chu Tuyết Vân nhìn Nguyễn Khê xuống xe, kéo khăn quàng cổ xuống, mỉm cười vẫy tay với cô, rồi quay qua nói với Lăng Hào: “Tránh cho hai đứa bối rối, năm nay ba mẹ đến đón Tết với hai đứa, vừa hay đến Bắc Kinh chơi luôn.”

Nguyễn Khê đi đến trước mặt hai người, cười nói: “Vậy con sẽ đứa bố mẹ đi chơi thật nhiều nha.”

DTV

Lúc mở cửa vào nhà, Lăng Hào lại nói: “Sao không gọi điện cho bọn con trước, vừa hay hôm nay bọn con rảnh, có thể đến ga xe lửa đón ba mẹ, ba mẹ cũng không cần đứng ngoài cổng chờ lâu như vậy.”

Lăng Hào kết hôn với Nguyễn Khê ba năm, tính cách bây giờ cũng trở nên cởi mở hơn không còn trầm lắng như trước đây nữa. So với những năm chưa gặp Nguyễn Khê ấy thì bây giờ giống như thay đổi thành một con người khác vậy.

Sau khi không còn phải lo lắng cho Lăng Hào nữa, Lăng Trí Viễn và Chu Tuyết Vân bây giờ rất thư thả, bọn họ nói với Lăng Hào và Nguyễn Khê: “Không phải là muốn cho hai đứa một niềm vui bất ngờ à, nói trước thì còn bất ngờ gì nữa.”

Nguyễn Khê không kìm được cười, trong lòng cũng rất vui vẻ.

Vậy là năm nay có thể cũng gia đình hai bên đón Tết.

Cô và Lăng Hào đưa Lăng Trí Viễn và Chu Tuyết Vân vào nhà, rót nước ấm cho họ, bảo họ ngồi nghỉ xem tivi. Sau đó cô lại cùng Lăng Hào dọn phòng khách, để hành lý của họ vào, trải giường cho họ.

Bởi vì thức ăn trong nhà không đủ cho bốn người ăn, nên Nguyễn Khê và Lăng Hào đưa Lăng Trí Viễn và Chu Tuyết Vân đến nhà hàng ăn tối. Lúc ăn cơm họ trò chuyện rất vui, nói về những chuyện mình đã trải qua trong một năm.

Ăn cơm xong mọi người trở về nhà tắm rửa rồi đi ngủ. Nguyễn Khê nằm trên giường nói: “Tốt ghê, năm nay có thể cùng nhau ăn Tết.”

Lăng Hào nhìn cô cười: “Đợi ba mẹ anh về hưu thì bảo họ qua đây dưỡng lão, đến lúc đó năm nào cũng cùng nhau ăn Tết, không cần nghĩ xem năm nay đón Tết ở đâu nữa.”

Nguyễn khê cũng cười: “Nếu họ đồng ý thì quá tốt!”

Lăng Hào vẫn chưa được nghỉ, hôm sau thức dậy vẫn phải đi làm. Cả nhà amsy và công ty của Nguyễn Khê đều nghỉ rồi cho nên cô chở Lăng Trí Hào và Chu Tuyết Vân đi chơi hai ngày, tiện thể mua một ít đồ Tết.

Nguyễn Khê cũng đã nói với cả nhà Nguyễn Thúy Chi, năm nay đến nhà cô ăn Tết.

Nguyễn Trường Sinh và Tiền Xuyến vẫn còn việc, vẫn đang ở miền Nam chưa về.

Trước giao thừa một hôm hai người mới về Bắc Kinh.

Buổi sáng ngày cuối cùng của năm, hai nhà Nguyễn Trường Sinh và Nguyễn Thúy Chi ở nhà dán câu đối xuân, dọn dẹp từ trong ra ngoài, xách theo một ít đồ Tết đã mua, cùng nhau đến nhà Nguyễn Khê đón Tết.

Nhiều người nên rất rộn ràng, cả ngày trong nhà đều ồn ào.

Buổi chiều làm cơm tất niên, Nguyễn Khê hỏi Nguyễn Thúy Chi: “Hai vợ chồng Lưu Tiểu Hổ không ở lại à?”

Nhắc đến chuyện này, Nguyễn Thúy Chi bình thản nói: “Sao có thể không ở lại, còn ước gì được ở lại không phải đi đâu cả ấy. Cô bảo chú dượng cháu mua vé đuổi họ về quê. Sao có thể để bọn họ ở lại ăn Tết được, để họ ở lại không phải là phiền c.h.ế.t đi được à.”

Lưu Hạnh Hoa tiếp lời: “Sang năm mà quay lại cũng không mở cửa.”

Mọi người vừa nói chuyện vừa làm một mâm cơm tất niên đầy. Bày cơm tất niên xong, mọi người vui vẻ, lần lượt ngồi vào bàn, cũng đến giờ bắt đầu chiếu Xuân Vãn rồi.
 
[Thập Niên 70] Tiểu Thợ May Xinh Đẹp
Chương 454



Vì thế mọi người vừa xem Xuân Vãn, vừa nói chuyện, vừa ăn cơm, uống chút rượu làm nóng bầu không khí.

Nguyễn Trường Sinh bỗng nhớ ra gì đó, đứng dậy nói: “Đúng rồi, tý thì quên, tôi muốn cho mọi người xem đại bảo bối.”

Anh ấy nói xong, mọi người trên bàn cơm đều tò mò nhìn anh ấy.

Nguyễn Nguyệt cất tiếng hỏi, cũng là tiếng lòng của mọi người: “Cậu năm, đại bảo bối gì vậy?”

Nguyễn Đại Bảo ở cạnh nói: “Con biết con biết, là điện…”

Cậu bé chưa kịp nói đã bị Nguyễn Trường Sinh bịt miệng, buộc phải nuốt lời định nói xuống.

Trị xong Nguyễn Đại Bảo, Nguyễn Trường Sinh cầm lấy túi của Tiền Xuyến, giống như khoe bảo bối, thừa nước đục thả câu, thần thần bí bí nói: “Thứ này mọi người đều chưa từng thấy, không…phải là chưa từng nghe qua, vô cùng ghê gớm.”

Nguyễn Chí Cao gấp gáp, bảo anh ấy: “Mau lấy ra đi!”

Vì thế Nguyễn Trường Sinh lập tức lấy ra một chiếc điện thoại màu đen giống như cục gạch từ trong túi của Tiền Xuyến. Sau khi lấy ra, anh ấy khoe một lượt, vênh váo không chịu được: “Điện thoại di động.”

Những người khác tò mò hỏi: “Điện thoại di động là gì?”

Nguyễn Trường Sinh làm mẫu, gọi vào số máy riêng của Nguyễn Khê, điện thoại bàn lập tức kêu lên.

Lúc máy bàn kêu lên, Nguyễn Trường Sinh nói: “Nhìn thấy không? Không cần nối dây điện thoại, đi đâu cũng có thể mang theo, có thể gọi bất cứ lúc nào, không bỏ lỡ một cuộc gọi nào hết…đương nhiên là…”

Nói đến đây anh ấy dừng một chút: “Tín hiệu tốt…”

Phốc…

Cả nhà phì cười, Nguyễn Đại Bảo cười lớn ha ha ha.

Trong lúc mọi người đang cười vui vẻ, Nguyễn Thúy Chi bỗng nhìn tivi nói: “Đến rồi, đến rồi, đến tiết mục của Tô Dã rồi, mau nhìn đi, trang phục tự tay Tiểu Khê làm…”

Nghe vậy, nét mặt mọi người đều tràn đầy vẻ tươi cười, cùng ngoảnh lại xem tivi.

Trong tivi, qua chuyển động của ống kính, Tô Dã đứng trên sân khấu, khoác trên mình bộ lễ phục được thiết kế riêng cho cô ta, vô cùng xinh đẹp, rực rỡ.

Tất cả mọi người trong nhà yên lặng ngồi xem TV, nghe Tô Dã hát xong một bài hát. Người dẫn chương trình cầm micro lên sân khấu và bắt đầu nói một tràng dài. Nguyễn Nguyệt nhìn Nguyễn Khê nói: “Chị cả, bộ quần áo chị may đẹp thật đấy.”

Nguyễn Khê nhìn cô mỉm cười, nói: “Nếu em thích nó thì cũng có thể học làm.”

Nguyễn Nguyệt gật đầu nói: “Vậy lớn lên em muốn làm thợ may như chị!”

Nguyễn Thúy Chi sửa lại lời cô bé cho đúng: “Chị cả của con được gọi là nhà thiết kế thời trang.”

Nguyễn Nguyệt: “Vậy con cũng muốn làm nhà thiết kế thời trang!”



Cả nhà cùng nhau trò chuyện, nói nói cười cười, không khí tràn ngập niềm vui. Mặc dù Lăng Trí Viễn và Chu Tuyết Vân không nói nhiều nhưng cũng không có vẻ gì là khách sáo, hai người họ vẫn luôn vui vẻ, trên mặt cả hai đều tràn đầy ý cười.

Nói xong, Nhạc Hạo Phong lại đưa tay về phía Nguyễn Trường Sinh: “Cho anh mượn một chút.”

Nguyễn Trường Sinh giao điện thoại cho Nhạc Hạo Phong như dâng một bảo vật trong tay. Sau đó, Nhạc Hạo Phong chơi chơi một chút rồi đưa nó cho Nguyễn Thúy Chi, Nguyễn Thúy Chi nghịch một hồi rồi lại đưa Nguyễn Khê, Nguyễn Khê nhìn nó nói: “Ồ, nó trông y như một viên gạch vậy.”

Nghe đến đây, những người khác cũng đều bật cười.

Đây là lô điện thoại di dộng đầu tiên được sản xuất tại Trung Quốc. Tuy không thể so sánh với các dòng điện thoại thông minh sau này nhưng nó cực kỳ hiếm và thời thượng trong thời đại này.

Dù chỉ có chức năng nghe gọi, thời gian chờ cũng rất ngắn, tín hiệu truyền đi cũng không được tốt lắm nhưng giá của nó những tận gần 20 000 tệ. Vì số lượng quá khan hiếm nên nhiề người không mua được, ở chợ đen bán với giá hơn 50 000 tệ.

Nếu không vì nó thuận tiện cho việc làm ăn buôn bán, để đề phòng việc bỏ lỡ một số thông tin quan trọng thì sẽ chẳng ai bỏ nhiều tiền như vậy chỉ để mua cái này. Nguyễn Trường Sinh đi đến phía nam và giành được một chiếc máy như vậy, tất nhiên đó là thứ hiếm lạ và quý giá nhất mà mọi người thường thấy.

Vậy nên mỗi người trong nhà đều muốn sờ qua một lần.

Sau khi lau sạch, Nguyễn Trường Sinh còn đưa cho Tiền Xuyến bỏ vào trong túi rồi tiếp tục ăn cơm tất niên. Mọi người trong nhà ngồi ăn cơm cùng nhau. Ăn cơm tất niên xong, các thành viên ngồi xem Hội Xuân.

Một lúc thì đếm ngược đến con số 0. Nguyễn Đại Bảo và Nguyễn Nguyệt đứng trước TV và đếm ngược với người dẫn chương trình.

Sau khi đếm ngược xong, hai đứa trẻ bổ nhào đến trước mặt của Nguyễn Chí Cao và Lưu Hạnh Hoa rồi hét to: “Chúc mừng năm mới, ông bà nội! Chúc ông bà năm mới phát tài!”

“Chúc mừng năm mới, ông bà nội! Chúc ông bà năm mới phát tài!”

DTV

Chúc Tết xong, Nguyễn Chí Cao và Lưu Hạnh Hoa cũng cho mỗi người một phòng bao lì xì lớn màu đỏ.

Những người đồng trang lứa với Nguyễn Thúy Chi thì không có, họ chỉ phát cho các cháu.

Sau khi nhận được bao lì xì, cả nhà lại cùng nhau đi đốt pháo.
 
[Thập Niên 70] Tiểu Thợ May Xinh Đẹp
Chương 455



Nhìn những chùm pháo hoa rực rỡ sắc màu nổ tung trên một góc trời, cả thành phố như được khoác lên mình vẻ lộng lẫy, cùng nhau đón chào năm mới.

Đốt pháo hoa xong mọi người lại quay trở vào nhà, vừa lúc đó thì tiếng chuông điện thoại cũng vang lên. Nguyễn Khê đi tới, cầm ống nghe lên, nghe thấy giọng nói là của Nguyễn Thu Nguyệt thì cô bật loa ngoài lên để cho mọi người trong nhà đều có thể nghe được.

Nguyễn Thu Nguyệt và Nguyễn Hồng Binh nói qua điện thoại: “Ông bà, bác ba, chú năm, cô năm và chị cả, anh rể, bọn em chúc tết tất cả mọi người.”

Vốn dĩ bọn họ cũng muốn đến đó ăn tết nhưng công việc của Nguyễn Trường Phú bị trì hoãn nên không thể đến được. Nguyễn Thu Nguyệt nói xong thì Nguyễn Trường Phú, Phùng Tú Anh, Diệp Phàm và vợ của anh ấy cũng chúc vài câu sôi nổi qua điện thoại.

Nguyễn Thu Dương đã lấy chồng từ sớm, mùa hè Nguyễn Hồng Quân tốt nghiệp xong liền dù bộ đội nên không về nhà ăn tết.

Trong nhà náo liệt hẳn lên, bên ngoài còn có người đốt pháo hoa, tiếng pháo nổ vang dội truyền đi khắp ngõ ngách. Dưới bầu khí lạnh phả vào mặt, Nguyễn Khê và Lăng Hào đưa Lăng Trí Viễn, Châu Tuyết Vân vào ga xe lửa và nhìn hai người lên xe.

Họ đứng ở sân ga, vẫy tay mãi đến khi xe lửa khuất xa.

Lúc rời khỏi ga xe lửa, Nguyễn Khê vừa thắt dây an toàn vừa nói: “Hôm nay, chúng ta sẽ đến nhà cô ba ăn cơm.”

Những ngày tết này năm nào cũng vậy, mọi người không tách riêng để nấu cớm mà tất cả sẽ thống nhất từ trước, hôm nay ăn nhà người này thù mai sẽ ăn nhà người kia.

Như vậy thì một ngày sẽ sinh động hơn. Thấy rằng nghĩ lễ sắp kết thúc, thời gian sum họp thoải mái như vậy cũng sẽ ít đi.

Thế nên, Nguyễn Khê và Lăng Hào tiễn Lăng Trí Viễn và Châu Tuyết Vân xong thì không về nhà luôn mà lái xe thẳng đến nhà Nguyễn Thúy Chi.

Khi tới nơi, cả nhà Nguyễn Khiết cũng đã về, không khí náo nhiệt hơn không ít. Nguyễn Khê và Lăng Hào đưa tiền mừng tuổi cho Trần Húc rồi lại trêu chọc cậu bé.

Họ bắt đầu nấu ăn vào khoảng giữa trưa, ăn xong cũng không ai rời đi mà ở lại nhà của Nguyễn Thúy Chi cắn hạt dưa trò truyện dưới ánh mặt trời, những người còn lại thì xem TV hoặc đánh bài.

Nguyễn Đại Bảo, Nguyễn Nguyệt dẫn theo Trần Húc mang tiền mừng tuổi ra ngoài mua đồ. Bọn trẻ mua một đống đồ ăn vặt phổ biến ở thời đại này trở về rồi cùng nhau ngồi thưởng thức món ăn ngon.

Nguyễn Đại Bảo nói với Trần Húc không biết chữ: “Đây là thịt của Đường Tăng đấy, ăn cái này còn có thể trường sinh bất lão!”

Để được trẻ mãi không già, Trần Húc bèn chạy theo Nguyễn Đại Bảo dọc khắp hành lang. Nguyễn Đại Bảo cố ý trêu chọc cậu bé, chạy hết hành lang rồi lại chạy qua cửa ngách, cậu cố ý chạy chậm để quay người lại dụ dỗ Trần Húc.

Lúc chạy ra ngoài cửa lại đ.â.m đầu vào lồng n.g.ự.c của một người. Đang chạy chậm nên cậu bé không có bị ngã mà chỉ phải lùi lại hai bước.

DTV

Nguyễn Đại Bảo ngước mặt lên thì thấy ngoài cổng có bốn người. Trong số đó có hai người mà cậu biết, đó là Lưu Tiểu Hổ - con trai của bác ba cậu và vợ của Lưu Tiểu Hổ là Ngô Tuệ Quyên.

Lúc Nguyễn Đại Bảo đang ngây người thì Trần Húc đã chạy thật nhanh đến và cướp lấy miếng thịt Đường Tăng trên tay cậu. Cướp được rồi thì Trần Húc quay người bỏ chạy ra ngoài sân, chạy đến trốn sau lưng của Nguyễn Khiết. Sau đó lấy miếng thịt của Đường Tăng ở trong bịch ra rồi nhét nó vào miệng.

Nguyễn Đại Bảo vẫn đứng ở cổng, nheo mắt nhìn Lưu Tiểu Hổ: “Sao anh lại tới đây nữa vậy?”

Lưu Tiểu Hổ nhìn cậu bé nói: “Đây là nhà mẹ ruột của tôi, sao tôi không thể tới chứ?”

Nguyễn Đại Bảo bất lực hít vào một ngụm khí: “Da mặt anh cũng dày quá rồi đó, bác ba và dượng rõ ràng không muốn các anh tới, cũng không muốn nhận anh là con trai. Sao anh lại muốn tới đây? Nơi này cũng không phải nhà của anh, các anh mau đi đi!”

Nói xong cậu giơ tay ra muốn đóng cửa nhưng còn chưa kịp đóng đã bị Lưu Tiểu Hổ dùng cánh tay giữ chặt. Lưu Tiểu Hổ chống tay không cho Nguyễn Đại Bảo đóng cửa, cậu ta nhìn Nguyễn Đại Bảo nói: “Đây là nhà mẹ tôi!”

Nguyễn Đại Bảo mới có mười tuổi nên đương nhiên sức lực không thể sánh được với Lưu Tiểu Hổ, cậu bé bèn dùng hết sức bình sinh để giữ cửa: “Anh buông ra nhanh lên! Bà của tôi nói rồi, năm nay nếu mấy người các anh đến đây, không thể để cho các anh vào cửa được!”

Giọng nói của Nguyễn Đại Bảo trở nên to hơn, đương nhiên những người lớn đang ngồi trong sân trò chuyện dưới ánh nắng cũng nghe thấy.

Mấy người Nguyễn Khê đều đồng loạt đứng dậy, họ mới vừa ra đến cánh cửa thứ hai đã thấy Nguyễn Đại Bảo đang giằng co với Lưu Tiểu Hổ, một người muốn đóng cửa, người kia lại không cho đóng.

Nguyễn Thúy Chi thấy Lưu Tiểu Hổ, cô ấy vô thức hít một hơi rồi đi đến bên cạnh Nguyễn Đại Bảo nói: “Cậu đang làm gì vậy?”
 
[Thập Niên 70] Tiểu Thợ May Xinh Đẹp
Chương 456



Lưu Tiểu Hổ cười nói: “Mẹ, còn và chị ba đến đây để chúc tết mẹ. Ấy thế mà thằng nhóc này muốn đóng cửa không cho bọn con vào.”

Chị ba? Nguyễn Thúy Chi nhìn ra ngoài, quả nhiên bên ngoài còn ba người nữa, trừ Ngô Tuệ Quyên ra thì còn hai người khác. Trong đó có một người phụ nữ trẻ tuổi trông khá quen mắt, chắc đấy là người mà Lưu Tiểu Hổ gọi là chị ba.

Tam Ny và chồng của cô ta cũng tới.

Cô ta bước ra ngoài và gọi Nguyễn Thuỳ Chi: “Mẹ, con là Tam Ny.”

Nguyễn Thúy Chi không trả lời, cô ấy không thể nhịn được cười - tuyệt thật đấy, mỗi năm đến một đôi, tương lai Đại Ny và Nhị Ny cũng sẽ đến đây, sau này có phải chúng còn muốn đưa cả Lưu Hùng và ông bà của bọn chúng, tất cả mọi người đến đây sao?

Bọn họ xem cô là cái gì cơ chứ?

Kiếp trước Nguyễn Thúy Chi cô mắc nợ nhà họ Lưu bọn họ cái gì?

Ở nhà họ Lưu bọn họ phục vụ già trẻ mười mấy năm, cô phải chịu bao nhiêu là oan ức, bao nhiêu là đau khổ. Khi ly hôn còn bị cả nhà họ chỉ trích, miệt thị, không ai thông cảm cho cô mà cũng không ai đến an ủi cô cả.

Bây giờ cô đã giàu có rồi, một đám người lại đến tìm cô ấy, mấy người đó hận không thể để cả nhà đến hút cạn m.á.u của cô.

Nguyễn Thúy Chi còn chưa nói gì thì lúc này, Nhạc Hạo Phóng đã đi đến chỗ của cô, kéo Nguyễn Đại Bảo qua và nói: “Tấm lòng của các cô tôi xin nhận. Cảm ơn các cô. Nhưng hôm nay nhà tôi có rất nhiều khách quan trọng, thật sự không tiện tiếp đãi các cô. Vì vậy không thể mời các cô vào nhà được.”

Nghe vậy Lưu Tiểu Hổ lộ rõ vẻ không vui: “Ông... nói vậy là có ý gì?”

Nguyễn Đại Bảo bất chấp tất cả mọi người nói gì, trả lời: “Ý là các người mau rời đi càng nhanh càng tốt! Ở đây không chào đón các người!”

Lưu Tiểu Hổ càng không vui, cậu ta nhìn Nhạc Hạo Phong nói: “Chúng tôi để chúc tết mẹ tôi, không phải đến chúc tết mấy người, liên quan gì đến mấy người hả? Đây là nhà mẹ của tôi, làm gì đến lượt mấy người các người chen miệng vào...”

Rầm! Trước khi kịp nói những lời sau đó, cậu ta đã bị một cái tát dữ dội giáng vào mặt. Lưu Tiểu Hổ không kịp đề phòng mà ăn một cái tát. Sau đó anh ta lập tức choáng váng. Ngô Tuệ Quyên cũng bị hoảng sợ, cô ta vội vàng chạy đến bên cạnh Lưu Tiểu Hổ, cau mày nhìn Nguyễn Thúy Chi nói: “Mẹ, sao mẹ lại đánh người vậy?”

Nguyễn Thúy Chi nhìn cô ta nói: “Đừng gọi tôi là mẹ. Cô không có một xu liên quan đến tôi. Nếu nói thì cũng sẽ bị đánh!”

Ngô Tuệ Quyên dừng lại một lát lại nói: “Sao mẹ lại nói như vậy chứ? Mẹ là mẹ ruột của chị ba và Tiểu Hổ mà!”

Nguyễn Thúy Chi nhìn Lưu Tiểu Hổ và Tam Ny: “Là mẹ ruột sao? Không phải các người đã sớm không nhận tôi là mẹ ruột à? Mấy năm trước ở nông thôn sao mấy người không chạy vào trong đó tìm tôi đi? Bây giờ tôi đã khá giả, vào trong thành phố yên bề gia thất, có chút tiền, mấy người lại xa xôi vạn dăm tới tìm? Mấy người đến đây tìm tôi làm gì chứ? Chỉ đơn giản là đến chúc tết thôi sao?”

Lưu Tiểu Hổ và Lưu Tam Ny bị nghẹn họng đến không nói nên lời. Lưu Tiểu Hổ che lại gương mặt bị đánh, nửa ngày sau Tam Ny mới lẩm bẩm nói: “Lúc trước mẹ nói mẹ không cần bọn con... Bọn con mới không nhận người...”

Ánh mắt của Nguyễn Thúy Chi dừng lại trên mặt cô ta nói: “Đúng vậy! Lúc trước là do tôi bỏ chồng, bỏ con, là do tôi không cần các người. Hiện tại tôi cũng đâu có nói là cần mấy người? Hồi đấy tôi có thể nhẫn tâm từ bỏ các người, bây giờ sao tôi có thể nhận mấy người chứ?”

Hốc mắt Lưu Tam Ny trở nên ướt át: “Mẹ thật sự nhẫn tâm như vậy sao?”

Nguyễn Thúy Chi: “Không phải các người đã sớm biết rồi sao?”

DTV

Lưu Tam Ny nhìn Nguyễn Thùy Chi với đôi mắt đỏ hoe mà không nói được lời nào.

Lúc này, Nguyễn Trường Sinh đi đến bên Nguyễn Thúy Chi và đẩy Nguyễn Đại Bảo sang một bên.

Anh ấy nhìn Lưu Tam Ny và Lưu Tiểu Hổ nói: “Mấy người đúng là loại vong ân phụ nghĩa mà. Vừa rồi là cho các người mặt mũi mà do các người không cần đấy nhé, để dành cho chính mình một chút thể diện không được sao? Một đám người giả bộ vô cùng đáng thương nói chị ba không cần các người nữa. Lúc trước cái tên súc sinh Lưu Hùng đánh chị ba ở nhà, đánh chị ấy đến nỗi trên người đều là vết thương, lúc ấy các người đang làm gì? Bây giờ các người đều đã hơn hai mươi tuổi rồi mà còn không biết chị ba ly hôn với cha mấy người là đúng hay sai sao? Mắt các người bị mù à? Nuôi các người còn không bằng nuôi chó! Hồi đó chị ba đi tận ra thị trấn mua đồ ăn ngon cho các người mà các người đối xử với chị như thế nào, không phải trong lòng các người rõ nhất sao?”

“Lưu Hùng là tên đàn ông đê tiện. Các người là phiên bản đê tiện nhỏ của ông ta.”
 
[Thập Niên 70] Tiểu Thợ May Xinh Đẹp
Chương 457



“Hơn nữa, mọi thứ trong gia đình này đều do chị ba và anh rể cùng nhau gánh vác. Một điểm là một điểm, một vạn là một vạn. Tóm lại, tất cả đều là của Nguyệt Nguyệt, một phân các người cũng đừng mong nghĩ đến! Hãy ngừng mơ mộng viển vông đi!”

“Năm ngoái, Lưu Tiểu Hổ cậu đến đây, năm nay lại dẫn theo vợ chồng chị ba cậu, tôi thực sự muốn hỏi một chút, ai cho Lưu Tiểu Hổ cái can đảm này? Nhà họ Lưu mấy người muốn làm gì? Các người muốn dựa vào chị ba để cả nhà các người chuyển đến Bắc Kinh à?”

Bốn người Lưu Tiểu Hổ và Lưu Tam Ny đứng sụ mặt ra. Họ không thể giữ lại biểu cảm nhỏ nhất trên gương mặt của họ, càng không thể nói được lời nào. Họ xấu hổ đến mức muốn động thổ chui đi.

Đương nhiên Lưu Tiểu Hổ viết năm ngoái Nguyễn Thúy Chi không thích cậu ta nên cậu ta và Ngô Tuệ Quyên mới tìm một cái xưởng len bỏ hoang để đánh bọn họ. Nhưng cậu ta đúng là đỏ mắt với tiền của Nguyễn Thuỳ Chi, về nhà liền kể lại một lần. Năm nay, cậu ta mới đưa Tam Ny đến đây.

Vốn dĩ cậu ta đưa Tam Ny đến cùng là vì hai chị em thành tâm thành ý như vậy thì có thể khiến Nguyễn Thúy Chi mềm lòng. Ai mà ngờ còn không được ưa thích hơn năm trước. Bây giờ mới vừa đến cửa đã bị đánh, bị mắng. Thật sự là vô cùng m.á.u chó.

Nếu sớm biết như vậy, cậu ta đã không dẫn theo chị ba tới rồi! Quả là không nghĩ tới, bọn họ sẽ đen đủi đến mức này.

Nguyễn Trường Sinh lại nói: “Còn không mau chạy đi à? Bọn tôi không rảnh để tiếp đón các người đâu.”

DTV

Nói xong, anh giơ tay ra đóng cửa lại, khoá chốt nhốt người bên ngoài. Nguyễn Thúy Chi cũng không nói gì nữa, cô xoay người đi vào phía trong sân. Những người khác cũng tự nhiên đi theo phía sau.

Sau khi vào trong sân, Lưu Hạnh Hoa nói: “Xé rách mặt là tốt.”

Tiền Xuyến ở bên cạnh cũng tiếp lời: “Đúng vậy. Nếu không xé rách mặt mấy người đấy cứ ở đấy giả ngu, giả ngơ.”

Ngoài hẻm nhỏ, tất nhiên đám người Lưu Tiểu Hổ và Lưu Tam Ny cũng chưa chạy ngay đi. Bọn họ tốn nhiều tiền, nhiều thời gian ngồi xe lửa đến đây như vậy, miếng nước cũng chưa kịp uống đã bị mắng chối chết. Sao mà đi cho nổi?

Vài người hàng xóm đến xem trò vui, có bà cụ chống nạnh hỏi họ: “Là bà con dưới quê lên à?”

Lưu Tiểu Hổ nói: “Không phải bà con mà là con trai, con gái ruột.”

Bà cụ kia lại bảo: “Các người là con trai, con gái ruột mà sao họ không cho vào?”

Lưu Tam Ny nói: “Chúng cháu là con riêng của bà ấy và chồng trước.”

Bà cụ gật đầu: “Ồ, trách nào tôi chưa gặp cô bao giờ.”

Thấy có người đến xem náo nhiệt, bọn họ lại cảm thấy uất ức.

Hốc mắt Lưu Tam Ny lại đỏ lên, nói: “Bà ơi, bà phân xử hộ con xem ạ. Con trai con gái ruột, ngàn dặm xa xôi đã đến tận nơi tìm bà ấy. Tại sao bà ấy không để vào nhà rồi nói chuyện mà lại mắng chúng con ngay ngoài đường như vậy? Thử hỏi trên đời này có người mẹ nào như vậy không?”

Bà cụ ồ lên một tiếng: “Vừa rồi chúng tôi không nghe thấy tiếng cãi nhau. Tôi cũng chả biết nguyên nhân, kết quả. Nhưng đây không phải là ý kiến hay. Có lẽ các cô, các cậu đã làm gì mới khiến cô ấy lạnh nhạt mà đối xử như vậy.”

Lưu Tiểu Hổ nói: “Lúc trước là do cô ấy cứ cố tình đòi ly hôn chứ không phải do chúng cháu. Hồi đó chúng cháu mới năm, sáu, bảy tuổi thì làm sao có thể lạnh nhạt với bà ấy được? Muốn nói thất vọng, buồn bã không phải chúng cháu mới là người nói câu đấy sao?”

Một người phụ nữ trung niên khác lại nói: “Cô ấy đã không cần cậu nữa mà cậu cứ tìm đến cô ấy làm gì. Cái này không phải tự giễu cợt bản thân sao? Nguyễn Thúy Chi đã sống ở con hẻm nhỏ này hai ba năm rồi, chúng tôi biết cô ấy không phải là người không nói lý, cũng không phải người nhẫn tâm. Tôi đoán rằng, trước đây mấy cô cậu trông nhận cô ấy, bây giờ lại thấy cô ấy giàu có nên muốn đến nhận mẹ đẻ.”

Lưu Tiểu Hổ: “...” Bà đoán đúng rồi đấy

Lưu Tiểu Hổ và Lưu Tam Ny không nói gì, bà cụ kia lại nói: “Cô ấy không cho các người vào, chắc là vì mười lăm mười sáu năm trước, khi cô ấy còn đang ở nông thôn, phụ nữ ly hôn đâu có dễ sống. Các cô cậu nghĩ thử xem, lúc cô ấy cực khổ nhất, các cô các cậu đang làm gì? Những khó khăn mà cô ấy phải chịu đựng lớn đến nhường nào. Bây giờ có giá đình mới, cuộc sống tốt dần lên, các cô cậu mới ầm ầm chạy đến nhận mẹ, thật sự không cần mặt mũi mà.”

Lưu Tiểu Hổ và Lưu Tam Ny: “...”

Người phụ nữ trung niên lại nói: “Các cô các cậu cứ về quê đi thôi. Các cô cậu cũng lớn, đã lập gia đình cả rồi. Mẹ các cô cậu cũng không cần các cô cậu hiếu kính, các cô cậu nên về nhà mà hiếu kính với cha cho tốt đi. Đừng lãng phí thời gian ở đây nữa.”
 
[Thập Niên 70] Tiểu Thợ May Xinh Đẹp
Chương 458



Lưu Tiểu Hổ: “Cô ấy chỉ có một đứa con trai là cháu thôi, cô ấy không cần cháu chăm sóc khi về già thì còn có thể trông cậy vào ai chứ?”

Lúc này, bà cụ mới bật cười: “Trời ơi, bây giờ đã là thời đại nào rồi! Cậu còn trẻ tuổi mà sao còn cổ hủ hơn bà già như tôi nữa! Từ khi Cộng Hoà Nhân Dân Trung Hoa được thành lập thì nam nhạc bình đẳng rồi, chủ trương kế hoạch hoá gia đình cũng được thực hiện trong vài năm. Nếu họ có con gái, cậu không cần lo lắng cho họ đâu. Cậu cũng đừng chờ mong khối tài sản trong tay họ.”

Lưu Tiểu Hổ bị nói trúng tim đen bèn giận tím người: “Ai thèm mong chờ vào tài sản của họ chứ?”

Bà cụ: “Vậy sao lúc trước cậu không đi nhận mẹ đi. Trước cải cách, lúc mở cửa, không phải mẹ cậu ở dưới quê sao?”

Lưu Tiểu Hổ: “...”

Chết tiệt! Cái con hẻm nhỏ này đều là người của Nguyễn Thúy Chi nên họ mới nói giúp cô ấy như vậy!

Không nói, đương nhiên họ cũng không rời đi, chỉ đứng canh ở ngoài cổng. Những người đến xem náo nhiệt coi họ như một trò đùa. Họ đi tới đi lui một hồi, mỗi lần đi qua lại chỉ chỉ chỏ chỏ.

Cuối cùng, Lưu Tam Ny và chồng của cô ta cũng không chịu được việc phải mất mặt như vậy nữa.

DTV

Cô ta nói nhỏ với Lưu Tiểu Hổ và Ngô Tuệ Quyên: “Tốt nhất là chúng ta nên đi thôi. Mấy người này cứ đi tới đi lui, họ xem chúng ta như mấy con khỉ đang diễn xiếc vậy á.”

Lưu Tiểu Hổ thầm thở dài: “Đi rồi chúng ta sẽ ngủ ở đâu đây? Chị có tiền ở trong khách sạn à? Bọn họ không sợ mất mặt thì sao chúng ta lại phải xấu hổ cơ chứ?”

Lúc này, Lưu Tam Ny đứng lại một lúc. Cô ta đang rất bực, thế này là mất hết thể diện rồi. Vậy nên cô ta và chồng đã rời đi và nói: “Em đã bảo với anh là cậu ta nói dối mà anh không nghe em, lại còn theo đến đây nữa chứ.”

Chưa kể tiền đi lại, ăn ở, còn bị mắng mỏ, làm trò cười cho thiên hạ.

Lưu Tiểu Hổ thấy Lưu Tam Ny lôi kéo chồng cô ta đi, hơn nữa còn có nhiều người chạy đến xem thì không khỏi run lên.

Nhưng trong lòng cậu ta không thể nuốt nổi cục tức này, quan trọng nhất là cậu ta cực kỳ luyến tiếc số tiền trong tay Nguyễn Thúy Chi.

Ngay lúc cậu ta đang do dự, cổng tứ hợp viện bỗng nhiên mở ra. Cậu ta đang thầm vui vẻ thì một chuỗi pháo bay vụt ra ngoài, đáp xuống dưới chân cậu ta và Ngô Tuệ Quyên rồi đột ngột nổ tung.

Cậu ta và Ngô Tuệ Quyên bị doạ sợ đến mức hét toáng lên, mặt hai người cắt không còn một giọt máu.

Nguyễn Đại Bảo và Nguyễn Nguyệt đứng trước cổng bật cười ha hả. Sau khi đuổi Lưu Tiểu Hổ ra ngoài, Nguyễn Thuý Chi không quan tâm đến bọn họ nữa. Nên làm cái gì thì làm cái đó, buổi tối họ vẫn nấu và ăn cơm như bình thường. Vì bận rộn nên việc này cũng nhanh chóng bị lãng quên.

Nhưng thật ra Nguyễn Đại Bảo, Nguyễn Nguyệt và Trần Húc vẫn chạy ra cửa xem xét. Ba đứa trẻ đều nghịch ngợm, đặc biệt là Nguyễn Đại Bảo thích gây sự, không lấy pháo đốt để đuổi bọn họ thì cũng múc nước tạt người.

Cả nhà cùng nhau ngồi ăn cơm tối, mấy đứa trẻ ăn vội vàng rồi chạy mất hút. Nguyễn Đại Bảo không kìm được sự vui sướng của mình mà dẫn Nguyễn Nguyệt và Trần Húc ra ngoài trêu đùa Lưu Tiểu Hổ tiếp. Kết quả là lần này mở cửa ra thì không còn thấy Lưu Tiểu Hổ và vợ của cậu ta nữa.

Nguyễn Đại Bảo hơi tiếc nuối nói: “Có ít nghị lực như vậy thôi sao, mới có thế đã đi rồi? Tôi còn chưa chơi đủ đâu.”

Nguyễn Nguyệt nói: “Họ bị anh bắt nạt nên đi rồi.”

Nguyễn Đại Bảo nhún vai: “Thật là nhàm chán.”

Nguyễn Nguyệt chạy về phòng chính và bảo Nguyễn Thúy Chi: “Mẹ ơi, bọn họ đã đi hết rồi.”

Nguyễn Thúy Chi hơi phản ứng: “Ồ, đi rồi là tốt.”

Kỳ nghỉ Tết âm lịch cũng nhanh chóng kết thúc. Sau khi Lưu Tiểu Hổ và Lưu Tam Ny rời đi thì cũng không xuất hiện nữa. Họ cũng không còn làm việc ở xưởng len nữa, đồ đạc ở ký túc xá cũng dọn đi luôn.

Tất nhiên Nguyễn Thuý Chi và Nhạc Hạo Phong cũng không quan tâm đến họ. Sau khi nhà máy đi vào hoạt động, hai người có rất nhiều việc phải làm.

Do vậy nhưng người khác cũng mặc kệ, mỗi người đều có lịch trình riêng cần hoàn thành.

Tuyết trên mặt sông cũng dần tan hết, thời tiết ấm lên từng ngày. Tháng ba hoa đào nở, đến tháng tư hoa lê nở trắng một vùng.

Nguyễn Khê đã thiết kế một bộ lễ phục được lấy cảm hứng từ hoa lê. Vừa vẽ xong nét bút cuối cùng thì bên ngoài phòng làm việc bỗng vang lên tiếng gõ cửa.

Nguyễn Khê buông cây bút trong tay xuống, đứng dậy khỏi giá vẽ và nói to một câu: “Mời vào.”

Vừa dứt lời, cánh cửa đã được người bên ngoài mở ra. Sau khi bước vào, Tạ Đông Dương chạy ngay đến trước mặt Nguyễn Khê rồi đưa một tờ báo tới trước mặt cô, vừa thở lấy thở để mà nói: “Tôi biết mà... Cứ đi theo cô là chuẩn không cần chỉnh...”
 
[Thập Niên 70] Tiểu Thợ May Xinh Đẹp
Chương 459



Nguyễn Khê nhận lấy tờ báo: “Quy định hiến pháp, quyền sử dụng đất có thể được chuyển nhượng theo quy định của pháp luật...”

Nguyễn Khê và Tạ Đông Dương vào văn phòng ngồi xuống, vừa uống trà vừa nói chuyện liên quan đến bất động sản. Trước mắt vẫn chưa có gì để nói cụ thể tỉ mỉ, Nguyễn Khê chỉ nhắc Tạ Đông Dương chú ý nhiều hơn chút đến mấy thông báo của chính phủ.

Chỉ cần chính quyền ra thông báo đấu thầu đất là họ sẽ đi đăng ký ngay.

Ngoài việc bảo Tạ Đông Dương chú ý đến mấy cái thông báo của chính phủ, Nguyễn Khê còn yêu cầu anh ấy học thêm những thứ liên quan đến ngành bất động sản. Nếu như đã đã chọn ngành này rồi thì mấy cái cần biết đều phải nắm cho rõ, chuyện này với chuyển vật liệu không giống nhau.

Tất nhiên cũng có một số điểm chung giống với kinh doanh, Tạ Đông Dương có kinh nghiệm quản lý các công ty kinh doanh nên việc am hiểu bất động sản không có gì quá khó khăn cả. Hơn nữa còn có những bạn làm ở bộ phận liên quan, rủ nhau đi ăn uống trò chuyện là cũng đã nắm được bảy tám phần rồi.”

Ba tháng sau, Tạ Đông Dương mang một tờ báo đến gặp Nguyễn Khê, trên tờ báo đăng thông báo đấu giá đất.

Bọn họ là đang chờ đợi cơ hội như này, Nguyễn Khê và anh ấy đương nhiên không chút do dự, trực tiếp làm thủ tục đăng ký đấu giá theo thời gian quy định để nhận số chính thức trước khi chính thức bắt đầu đấu giá đất.

Sau khi nhận được số thứ tự chính thức, Tạ Đông Dương nói với Nguyễn Khê: “Nói thật tôi vẫn còn khá lo lắng, lần đầu tiên được tiếp xúc với việc làm ăn lớn như vậy. Mảnh đất này chắc khoảng 9000m2, được quy hoạch làm đất ở, ba ngày sau sẽ chính thức đấu giá.”

Thấy anh ấy nói như vậy, Nguyễn Khê cũng có chút hồi hộp theo, dù sao cô cũng chưa từng kinh doanh loại này. Nhưng cô biết rõ tình hình của thời đại này, cho nên trong cô vẫn rất nắm chắc tự tin.

Cô cố ý tiếp lời Tạ Đông Dương: “Lo lắng cái gì?”

Tạ Đông Dương đáp: “Lo không lấy được đất, lại lo lấy được đất rồi chúng ta lại phát triển không được, cũng lo nếu phát triển được rồi thì sau này nhà lại không bán dễ. Nếu thế tôi lăn lộn nhiều năm như vậy chả phỉ tốn công vô ích rồi sao?”

Nguyễn Khê nghe vậy liền bật cười: “Anh cứ yên tâm, cái khác thì tôi không dám đảm bảo, chứ chỉ cần xây dựng nhà một cách suôn sẻ thì tuyệt đối sẽ không có chuyện thua lỗ. Ở trong thành phố có biết bao người muốn ở nhà lầu, anh còn không biết sao?”

Bởi từ trước đến nay không có chuyện nhà ở thương mại, chỉ có các đơn vị mới được chia nhà lầu, có rất nhiều gia đình vẫn là một nhà mấy người liền chen chúc sống trong căn nhà trệt cấp bốn. Nếu như có thể mua nhà bằng cách thế chấp, chắc chắn sẽ có rất nhiều người sẵn sàng mua nhà lầu.

DTV

Nhưng trong mắt mấy người Tạ Đông Dương thì tất cả vẫn chỉ là suy đoán, căn cứ thì đúng là có căn cứ đấy, nhưng không ai đoán trước được tình hình lúc đó sẽ như thế nào, ai đều không thể nói trước chính xác được, cho nên trong lòng vẫn cảm thấy không yên tâm.

Thực ra, chủ yếu vẫn là do trước đây chưa từng làm, cũng chưa thấy ai làm qua cả, với cả đầu tư quá lớn, rủi ro quá cao.

Nhưng dù làm kinh doanh gì cũng đều có rủi ro nên Tạ Đông Dương cũng không có ý định chùn bước. Nếu như đã thành lập công ty rồi, đã đợi chờ ngày này từ rất lâu rồi vậy thì đương nhiên phải biết nắm bắt lấy cơ hội.

Buổi chiều ba ngày sau lúc ba giờ, anh ấy mặc bộ vest đen, thắt cà vạt cùng với Nguyễn Khê đi đến địa điểm đấu giá.

Có khoảng 50 xí nghiệp đến tham gia đấu giá, không phải tất cả đều là xí nghiệp địa phương nhưng địa điểm đấu giá gần như chật kín.

Nguyễn Khê và Tạ Đông Dương tìm được hai chiếc ghế trống rồi ngồi xuống, yên tâm chờ đợi cuộc đấu giá bắt đầu.

Lần này, người gõ búa chốt giá là một lãnh đạo chính phủ, tất cả đều mặc vest và thắt cà vạt.

Sau khi cuộc đấu giá bắt đầu, người cầm búa lần đầu giới thiệu một số thông tin liên quan về khu đất đấu giá - khu đất này rộng 9.158m2 và được quy hoạch để làm đất ở, giá khởi điểm là 250 vạn, mỗi lần ra giá không dưới 5 vạn nhân dân tệ.

Giới thiệu xong, người cầm búa cũng không nhiều lời nữa, trực tiếp thông báo: “Cuộc đấu giá bắt đầu!”

Thế là nhiều xí nghiệp bắt đầu ra giá thầu, rất nhanh đã tăng từ 250 vạn lên 300 vạn.

Nghe bọn họ cứ ra thêm giá 5 vạn,10 vạn tiền, Tạ Đông Dương không kìm được mà tim đập càng nhanh, dù sao thì 5 vạn, 10 vạn cũng là một số tiền lớn trong đời, nhưng mà ở đây lại được hô ra giá như chơi vậy.

Nguyễn Khê vẫn chưa hề ra giá, Tạ Đông Dương không nhịn được hỏi: “Chúng ta không định ra giá sao?”

Nguyễn Khê nhỏ giọng đáp lại: “Ra giá thì có hơi nhanh, tạm thời chưa cần giơ bảng.”

Bọn họ không giơ thì còn có các xí nghiệp khác giơ.
 
Back
Top Bottom