Chào bạn!

Để có thể sử dụng đầy đủ chức năng diễn đàn Của Tui À bạn phải đăng nhập hoặc đăng ký.

Đăng Ký!

Dịch [Thập Niên 70] Tiểu Thợ May Xinh Đẹp

[Thập Niên 70] Tiểu Thợ May Xinh Đẹp
Chương 400



Lúc đạp xe Nguyễn Khê hỏi anh: “Mời cậu ăn cơm trưa hay là ăn cơm tối?”

Lăng Hào suy nghĩ một chút rồi nói: “Không thể mời cả trưa và tối sao?”

Nguyễn Khê: “…”

Thật sự anh không hề khách sáo nhỉ!

Nguyễn Khê mím môi lại cười gật đầu: “Có thể.”

Lăng Hào lại nghĩ đến: “Vậy nếu không thì giữa trưa làm ở nhà, ban đêm ra ngoài ăn?”

Nguyễn Khê hơi muốn đánh anh, nhưng mặt vẫn mỉm cười gật đầu với anh: “Được.”

Đứa nhỏ này thay đổi thật rồi, anh không còn là bé con dễ thương, hướng nội, thận trọng từng li từng tí và rất sợ làm người ta phiền phức nữa.

Đã nói xong, Nguyễn Khê cũng không vội dẫn Lăng Hào trở về, mà ở bên ngoài tùy tiện tìm một chỗ đi dạo chơi một chút, đi cùng anh đến vườn bách thú một chuyến, đi xem sư tử, hổ, ngựa vằn, gấu trúc lớn.

Chờ lúc khổng tước xòe đuôi, Nguyễn Khê hỏi Lăng Hào: “Cậu đã tới đây sao?”

Lăng Hào lắc đầu nói: “Không có.”

Nguyễn Khê quay đầu nhìn anh: “Cậu chưa ra ngoài chơi phải không? Cậu chưa đi đâu khác à?”

Lăng hào hơi mím môi lại gật đầu: “Đều chưa từng đi.”

Một lát anh lại nói: “Nếu không thì có thời gian, tôi cũng dẫn cậu đi chơi một chút nhé?”

Lực chú ý của Nguyễn Khê lại đặt trên người khổng tước, vô thức trả lời: “Được.”

Sau khi đáp xong cô mới phản ứng lại, lại quay đầu lại nhìn về phía Lăng Hào: “Tại sao tôi cảm giác giống như cậu muốn ỷ lại vào tôi.”

Hiện tại anh cũng không còn là đứa trẻ cần chăm sóc như trước kia.

Giống như bị chọt trúng chỗ đau, Lăng Hào nhẹ nhàng hít một hơi: “Không có bạn bè, những đồng nghiệp khác đều đã có gia đình, chủ nhật nếu không phải bận bịu ở đơn vị thì chính là ở nhà cùng vợ con, cũng là một người bạn của cậu.”

Nguyễn Khê nhìn anh một hồi, không tự giác nhớ tới khi anh còn bé, thế là hơi nín thở nói: “Vậy chủ nhật cậu không có việc gì thì tới nhà tôi đi.”

Lăng Hào gật đầu: “Được, cảm ơn.”

Nguyễn Khê lại không nhịn được quay đầu nhìn anh- nói anh không khách khí, anh lại khách khí.

Khổng tước vẫn luôn không chịu xòe đuôi, Nguyễn Khê chờ không còn hào hứng nữa, quay người đi về hướng khác.

Kết quả cô quay người đi chưa được mấy bước, cổ tay cô đột nhiên bị giữ chặt, sau đó cả người lập tức bị túm trở về.

Lăng Hào túm cô đồng thời còn nói một câu: “Xòe.”

Lăng Hào nói: “Hoàn cảnh dừng chân ở đơn vị không tốt, mỗi ngày đều mất ngủ ngủ không ngon, đã muốn dời ra ngoài từ sớm, vẫn luôn chưa tìm được chỗ.”

DTV

Mất ngủ thật sự rất khổ, Nguyễn Khê gật đầu: “Vậy thì cậu chuyển tới đi.”

Sau khi Nguyễn Khê đứng vững thì nhìn về phía bên trong lưới sắt, quả nhiên thấy một con khổng tước đang chậm rãi xòe đuôi ra.

Cô nhìn chăm chú, không nói ra một chút âm thanh nào, cho đến khi cái đuôi của khổng tước hoàn toàn xòe ra, to như bình phong lụa, cô mới cười lên rồi nói: “Hôm nay thật may mắn, lần trước tới đây với Thu Nguyệt, không có con nào xòe đuôi.”

Lăng Hào nhìn cô lại nhìn khổng tước, cũng cười nói: “Tôi cũng cảm giác gần đây tôi rất may mắn.”

Nguyễn Khê không khiêm tốn nói: “Người gặp được tôi đều rất may mắn.”

Lăng Hào trực tiếp bật cười: “Ừm, tôi cũng cảm thấy như vậy.”

Nguyễn Khê lại nhìn anh một chút, bị phụ họa làm cô bật cười càng vui vẻ hơn, ngoài miệng lại nói anh: “Đồ ngốc.”

Quả nhiên sau khi không còn cảm giác về khoảng cách, vẫn là đứa em trai khờ khờ ngơ ngác đần độn, mặc kệ cô tự biên tự diễn tự kiêu ngạo như thế nào, anh vẫn sẽ phụ họa ở đằng sau, dù cô nói mình là tiên nữ hạ phàm, anh cũng sẽ nói vâng.

Lúc còn cảm giác về khoảng cách cả người tỏa ra khí tràng tránh xa người khác ngàn dặm, nhìn cao giống như không ai với tới nổi, sau khi hoàn toàn quen thuộc thì vẫn là hình dạng như trong khí nhớ, đặc biệt là lúc cười lên.

Hai người đi dạo vườn bách thú xong, lập tức mua thức ăn mua thịt đi về tứ hợp viện.

Nguyễn Trường Sinh và Tiền Xuyến giữa trưa không trở lại ăn cơm, tất nhiên là hai người họ làm cơm cho hai người ăn.

Sau khi mang đồ ăn và thịt vào phòng bếp, Lăng Hào quay đầu tìm một vòng, trực tiếp lấy tạp dề đeo lên người.

Nguyễn Khê hơi sửng sốt: “Cậu làm à?”

Lăng Hào: “Ừm, mấy năm ở nông thôn, cơm trong nhà đều là do tôi làm, cậu quên rồi à?”

Nguyễn Khê không khách khí với anh: “Vậy tôi phụ cậu thôi.”

Thế là tiếp đó, tay Lăng Hào cầm muôi, Nguyễn Khê ở bên cạnh hỗ trợ, hai người hấp cơm xào ba món ăn, lại thêm một bát canh trứng cà chua. Làm xong ngồi xuống ăn cơm, Nguyễn Khê nếm thử mỗi món một miếng, giơ cho anh một ngón tay cái.

Hai người vừa ăn cơm vừa nói chuyện phiếm với nhau, lúc sắp ăn xong, Lăng Hào nhìn Nguyễn Khê rồi chợt nói: “Tôi có chuyện muốn làm phiền cậu, không biết có tiện hay không.”

Nguyễn Khê dùng ngữ khí giống nhau đáp lời anh: “Có phải quá khách khí hay không?”
 
[Thập Niên 70] Tiểu Thợ May Xinh Đẹp
Chương 401



Lăng Hào cười một chút, suy nghĩ một chút rồi tìm từ nói: “Tôi không muốn ở đơn vị, muốn dời ra ngoài ở, bản thân có thể dễ chịu hơn một chút, nhưng mà lại không có chỗ để đi. Gian phía tây ở nơi này của cậu không phải còn trống sao, có thể cho tôi thuê trước được không?”

Nguyễn Khê nhai cơm nhìn anh, đôi mắt chớp chớp, một lát mới nuốt cơm nói: “Nếu như cậu không ngại đi làm không tiện thì có thể mà, cậu ở đây không có quen ai lại không bạn bè, cũng chỉ có tôi quản cậu.”

Biểu cảm của Lăng Hào hơi trầm xuống: “Vậy nếu không… Buổi chiều tôi lập tức chuyển tới?”

Nguyễn Khê đưa cơm vào miệng, ngậm đầu đũa nhìn anh: “Vội vã như vậy à?”

DTV

Mấy người bạn cũ gặp lại ở nơi đất khách quê người, bởi vì đều là người vùng khác nên đương nhiên cũng quan tâm đến nhau hơn một chút. Sau khi ăn trưa nghỉ ngơi một hồi, Nguyễn Khê và Lăng Hào cùng đi đến đơn vị của anh, giúp anh chuyển hành lý.

Anh cũng không định mang nhiều, chỉ chuyển một số đồ cần dùng hàng ngày trước.

Sau khi chuyển về nhà, Nguyễn Khê cũng không tiếp tục bận rộn với anh, để anh tự mình dọn dẹp, sắp xếp hành lý ở gian phía tây.

Nguyễn Khê trở lại phòng chính, rót nước sôi pha một tách cà phê, sau đó ngồi xuống bên cạnh bàn làm việc lớn của mình. Cô vừa uống cà phê vừa tiên tay lật giở quyển sách trước mặt, thư giãn trong chốc lát.

Sau khi cô nhàn nhã uống hết tách cà phê, Lăng Hào cũng đã thu dọn đồ đạc xong.

Anh đi đến phòng chính nhìn quanh một lượt. Thấy căn phòng này của Nguyễn Khê kết hợp giữa phong cách cổ điển và hiện đại, trên chiếc giường chạm khắc hoa có tấm màn che phủ xuống tới đất, mấy chiếc ghế dựa có niên đại từ thời cổ xưa, còn có những thứ như chiếc bàn làm việc lớn, bàn là, máy may.

Trong phòng còn đặt ma nơ canh, mặc trang phục bán thành phẩm, bên trên còn treo một sợi thước dây.

Đợi anh quan sát hết, Nguyễn Khê mới cười hỏi: “Chỗ này của tôi thế nào?”

Lăng Hào gật đầu nói: “Cảm giác rất tốt.”

Bao nhiêu năm rồi mới đến đây, cô vẫn làm những việc cô thích như khi còn bé, không hề thay đổi.

Anh còn nhớ khi đó, mỗi ngày Nguyễn Khê đều đến nhà ông thợ may học nghề. Lúc đó ông thợ may vẫn còn sống, cô đi theo chiếc kiệu của ông thợ may trên con đường núi, đón mặt trời mọc và lặn, cho dù là mùa đông hay mùa hạ vẫn đến từng nhà để may quần áo.

Sau này ông thợ may không còn nữa, cô liền bầu bạn cùng cô ba Nguyễn Thúy Chi.

Cái tết năm đó, cô cũng may quần áo cho anh. Mặc dù những bộ quần áo đó đã nhỏ từ lâu rồi, nhưng anh vẫn không vứt đi.

Nguyễn Khê đứng dậy rót nước cho anh rồi đặt cái cốc vào tay anh: “Vậy cậu không cảm thấy tôi từ chối công việc tốt mà nhà nước bố trí để ở lại đây làm công việc này là rất tùy hứng và không có tương lai sao?”

Lăng Hào lắc đầu: “Làm chuyện mình thích là được.”

Nguyễn Khê nhìn anh một lát, cô không khỏi bật cười: “Ở cùng với cậu một thời gian dài, nhất định tôi sẽ phổng mũi lên thôi.”

Lăng Hào cũng cười: “Những gì tôi nói đều là lời thật lòng.”

Trong mắt anh, điểm nào của cô cũng tốt, cô làm gì cũng đúng cả.

Nguyễn Khê vui vẻ, sắc mặt và giọng nói đều tươi sáng lên: “Được rồi, mời cậu ra ngoài ăn tối.”

Lăng Hào đi theo cô ra ngoài: “Cậu cho tôi thuê phòng, lại còn giúp tôi dọn nhà. Tối nay để tôi mời cậu.”

Nguyễn Khê nói: “Không sao, chỉ là một bữa cơm thôi mà.”

Hai người ra ngoài tìm một tiệm cơm để ăn tối, sau bữa ăn vẫn là Lăng Hào tính tiền.

Cơm nước xong xuôi ra về thì trời đã tối, lúc vào hẻm tình cờ gặp Nguyễn Trường Sinh và Tiền Xuyến trở về.

Nguyễn Trường Sinh và Tiền Xuyến biết hôm nay Lăng Hào đến đây, buổi sáng còn cùng Nguyễn Khê đưa Nguyễn Hồng Quân, Nguyễn Hồng Binh và Nguyễn Thu Nguyệt đến nhà ga, cho nên vừa gặp mặt đã chào hỏi: “Lăng Hào, cậu đưa Tiểu Khê về à?”

Bây giờ Lăng Hào đối mặt với bọn Nguyễn Trường Sinh cũng đã thả lỏng không ít, anh cười nói: “Cháu chuyển đến đây.”

Nguyễn Trường Sinh và Tiền Xuyến đột nhiên sửng sốt: “Hả?”

Chuyện xảy ra từ khi nào?

Nguyễn Khê lên tiếng giải thích: “Cậu ấy nói ở đơn vị mất ngủ, không ngủ được ngon giấc nên đã muốn dọn ra ngoài ở từ lâu rồi, nhưng mà vẫn không tìm được chỗ thích hợp. Đúng lúc gian phía tây nhà mình cũng còn trống, nên cho cậu ấy thuê.”

Nguyễn Trường Sinh và Tiền Xuyến liền hiểu. Họ cũng không ngạc nhiên nữa, vội cười nói: “Vậy… Vậy chúng ta cùng về nhà đi.”

Rất tốt. Tất cả đều rất tốt.

Bốn người cùng đạp xe trở lại tứ hợp viện, mở cửa đi vào trong, đến phòng chính ngồi hàn huyên một lúc. Nguyễn Trường Sinh và Tiền Xuyến đều không nói nhiều, gần như chỉ chuyện trò vài câu tiếp khách rồi đi về gian phía đông.

Trở lại gian phía đông, Nguyễn Trường Sinh nhỏ giọng nói: “Thằng nhóc này được đấy.”
 
[Thập Niên 70] Tiểu Thợ May Xinh Đẹp
Chương 402



Lúc họ bất ngờ gặp lại, anh ấy đã hết sức đi gọi Nguyễn Khê, không để Nguyễn Khê và Lăng Hào bỏ lỡ nhau lần nữa. Cũng mặc kệ có tiện hay không, chủ nhật này mình phải đến dọn nhà giúp. Nhưng không ngờ tên nhóc này còn lợi hại hơn, trực tiếp chuyển vào ở!

Tốc độ này, thật sự không thể không phục!

Nguyễn Trường Sinh lại nhỏ giọng nói: “Lúc nhỏ thằng nhóc này nhìn thì ngốc, nhưng thật ra đầu óc lại rất sáng suốt. Anh nói em biết, cậu ấy để ý Tiểu Khê nhà chúng ta xinh đẹp, Tiểu Khê nhà chúng ta chính là bé gái xinh đẹp nhất trên núi Phượng Minh.”

Tiền Xuyến lườm anh ấy một cái: “Người ta hợp tính nên chơi được với nhau, tình cảm sâu đậm.”

Nguyễn Trường Sinh nhìn về phía phòng chính: “Theo tốc độ của tên nhóc này, mặc dù Tiểu Khiết kết hôn trước Tiểu Khê, nhưng anh nghi ngờ có thể Tiểu Khê sẽ sinh con trước Tiểu Khiết.”

Tiền Xuyến vừa cạn lời vừa không nhịn được cười, cô ấy nhấc chân đạp anh ấy: “Đồ thần kinh!”

Bởi vì hoạt động sản xuất may mặc của Tường Vi Các vẫn theo mô hình xưởng quy mô nhỏ, không đặt ra quy định và quy chế quá rõ ràng. Cho nên thời gian đi làm bình thường cũng không quá khắt khe, còn được nghỉ vào ngày chủ nhật.

Các cô gái làm việc ở Tường Vi Các đều có thời gian tương đối tự do, nếu có việc thì đi nói một tiếng là có thể đi. Nhưng bình thường các cô ấy cũng không có việc gì, kiếm tiền lại có khả năng gây nghiện. Cho nên chỉ cần có việc để làm thì các cô ấy sẽ không nhàn rỗi.

Mỗi lần chỉ có thể chờ một đợt công việc làm xong, và đợt công việc tiếp theo không tiếp nối, các cô ấy mới có thể về nhà nghỉ ngơi.

Hôm nay Nguyễn Thúy Chi và Nhạc Hạo Phong muốn cho mình một ngày nghỉ, đưa Nguyễn Đại Bảo và Nguyễn Nguyệt đi thành phố. Các cô gái vẫn không muốn về nhà nghỉ ngơi, cho nên Nguyễn Thúy Chi đã để lại chìa khóa cho bọn họ.

Cùng làm việc chung ba bốn năm, bọn họ rất thân quen với những cô gái này, việc nhà để lại cho các cô ấy cũng vô cùng yên tâm. Gặp trường hợp đặc biệt trong nhà không có người, còn gọi các cô ấy tới giúp trông coi bọn trẻ.

Nhạc Hạo Phong và Nguyễn Thúy Chi đạp xe đạp đưa hai đứa bé đi chơi. Đạp xe vào thành phố, trước mắt là nhà cửa lầu cao đứng đợi. Nguyễn Đại Bảo nhìn thấy chỗ b*n n**c ngọt, cậu bé liền nói với Nhạc Hạo Phong: “Dượng, cháu muốn uống nước ngọt.”

Người b*n n**c ngọt đi xe ba gác, xe đậu trong bóng râm, bên trên đặt một tảng nước đá lớn, ở giữa lõm vào, nước ngọt chất thành từng dãy trong đó. Bên cạnh còn đặt một cái khung chứa màu xanh lam, bên trong đặt những chiếc chai rỗng.

Nhạc Hạo Phong đương nhiên không nói gì, để Nguyễn Thúy Chi trông coi xe đạp, còn mình thì đưa Nguyễn Đại Bảo đi mua nước ngọt.

Anh ấy bỏ tiền mua hai chai, một chai cho Nguyễn Đại Bảo, chai kia cho Nguyễn Thúy Chi và Nguyễn Nguyệt. Bởi vì Nguyễn Nguyệt còn nhỏ tuổi, cho nên cũng không để cô bé uống nhiều đồ lạnh này, uống hai ngụm cho đỡ thèm là được.

Uống xong nước ngọt, Nhạc Hạo phong lại mang chai thủy tinh đi lấy lại tiền thối. Vừa nhận tiền xong trở về thì thấy Nguyễn Khê chạy tới.

Nguyễn Khê chạy chậm đến trước mặt bọn họ, cười hỏi: “Tới lâu rồi à?”

Nguyễn Thúy Chi nói: “Không có, vừa uống xong một chai nước ngọt.”

Trời đã gần trưa, thời tiết đang vào độ nóng nực, Nguyễn Khê cũng không đứng ở đây lâu, mang theo nhóm người Nguyễn Thúy Chi đi vào trong hẻm. Vừa đi vừa nói: “Cháu chạy đi mua đồ ăn, cũng vừa mới quay lại.”

Nguyễn Thúy Chi và Nhạc Hạo Phong cùng đẩy xe đạp đi theo cô, Nguyễn Đại Bảo và Nguyễn Nguyệt ngồi ở yên sau xe đạp.

Nguyễn Thúy Chi nhìn quanh một lượt, nói: “Chỉ có chút sân viện này thôi mà trị giá mười hai nghìn hả?”

Nguyễn Khê cười cười: “Cô cảm thấy không đáng giá ạ?”

Nguyễn Thúy Chi cũng cười: “Khó nói được, rất đặc biệt và đẹp mắt, hơn nữa còn là một ngôi nhà trong thành phố.”

Lúc Nguyễn Khê đi ra không khóa cửa, cô trực tiếp đẩy cửa ra dẫn Nguyễn Thúy Chi và Nhạc Hạo Phong vào, sau đó để hai người họ nhìn kỹ viện tử mà mình đã mua.

Bởi vì cô mới chuyển đến chưa được mười ngày, đây là lần đầu tiên Nguyễn Thúy Chi và Nhạc Hạo Phong đến xem.

Chờ bọn họ xem xong, Nguyễn Khê cười hỏi: “Cảm thấy thế nào ạ? Cô thích không?”

DTV

Nguyễn Thúy Chi gật đầu: “Giống nhà của một gia đình giàu có ghê.”

Nguyễn Khê nói với cô ấy: “Cháu có thời gian sẽ đi xem xét trong thành phố, nếu thấy có người muốn bán thì sẽ mua thêm hai căn nữa. Đến lúc đó cháu một căn, gia đình cô ba một căn, nhà chú năm một căn. Cô thấy sao ạ?”

Nguyễn Thúy Chi đương nhiên vui vẻ mỉm cười: “Có thể sống trong thành phố nhất định rất vui.”

Buổi trưa Nguyễn Trường Sinh và Tiền Xuyến không về, Nguyễn Khê cùng với Nguyễn Thúy Chi và Nhạc Hạo Phong kéo Nguyễn Đại Bảo Bảo và Nguyễn Nguyệt nấu cơm ăn trưa. Ăn xong thì ở nhà nghỉ ngơi một lát, sau đó mới ra ngoài đường đi dạo.
 
[Thập Niên 70] Tiểu Thợ May Xinh Đẹp
Chương 403



Mặc dù đa số thời gian Nhạc Hạo Phong và Nguyễn Thúy Chi đều ở nông thôn, nhưng bình thường có thời gian rảnh họ cũng sẽ đến thành phố chơi, cho nên cũng không xa lạ gì với thành phố. Đi dạo phố mua sắm, cả buổi chiều tung tăng vui vẻ cũng kết thúc.

Lúc chạng vạng mặt trời sắp xuống núi, cô mới bắt đầu nấu cơm. Khi nấu cơm xong, Nguyễn Trường Sinh và Tiền Xuyến đã đóng cửa tiệm về nhà.

Mà họ vừa về đến nhà, mới rửa tay xong thì hai người Trần Vệ Đông và Nguyễn Khiết cũng đã tới.

Mọi người đều đã đến đông đủ, đương nhiên trong sân nhanh chóng trở nên náo nhiệt.

Nguyễn Khiết chạy đến phòng bếp định giúp đỡ nấu nướng, thì thấy chẳng giúp được gì nên chơi đùa cùng Nguyễn Nguyệt. Khi đang chơi rất vui vẻ, cô ấy vừa ngẩng đầu lên, bỗng trông thấy một bóng người quen thuộc ở chỗ cánh cửa thứ hai.

Nguyễn Khiết hơi sửng sốt, sau đó cười khách sáo chào hỏi: “Thầy Lăng?”

Khi còn nhỏ, họ chơi khá thân với nhau, tuy Lăng Hào không phải là người chuyện gì cũng kể với cô ấy. Nhưng cũng vì chia cách nhiều năm như vậy, bây giờ, Nguyễn Khiết gặp lại Lăng Hào chỉ tỏ ra khách sáo và xa lạ.

Lăng Hào cất tiếng đáp lại: “Lâu rồi không gặp.”

Ngày đó, họ gặp gỡ chớp nhoáng ở lễ đường, Nguyễn Khiết vội trở về đi làm, khi ấy chào hỏi xong thì đi luôn.

DTV

Nghe hai người trò chuyện, Nguyễn Khê thò đầu từ trong bếp ra, nhìn Lăng Hào rồi hỏi: “Tối nay đơn vị cậu không bận à?”

Lăng Hào trả lời: “Không bận, vừa tan ca lập tức trở về.”

Nguyễn Khê nhìn anh mỉm cười: “Vậy đúng lúc cùng ăn cơm nhé, cô ba bọn họ cũng đến rồi.”

Lăng Hào gật đầu đồng ý: “Được.”

Nguyễn Khiết ở bên cạnh nhìn hai người họ nói chuyện, trong đầu nhảy ra bốn chữ ‘có chuyện gì thế’.

Trần Vệ Đông cũng tới gần cô ấy, nhỏ giọng hỏi: “Cậu ấy là ai thế?”

Nguyễn Khiết khẽ nói: “Là một người bạn ở dưới quê, sau này cha anh ấy được sửa lại án sai trở về thành phố, không còn liên lạc với chúng em nữa. Bảy năm không gặp, buổi tọa đàm lần trước cũng bất ngờ gặp lại, giờ lại liên lạc với chị gái em.”

Trần Vệ Đông: “Sao họp mặt gia đình mà chị em lại mời cậu ấy nhỉ?”

Nguyễn Khiết: “Nhưng sao em thấy lại không giống như chị em mời đến nhỉ?”

Sau đó, cô vừa dứt lời, Lăng Hào đã bước lên bậc thềm đi vào phòng phía Tây.

Nguyễn Khê nhìn Trần Vệ Đông, anh ấy lại nhìn Nguyễn Khiết, cả hai cùng đồng thanh lên tiếng: “Cậu ấy sống ở đây ạ?”

Nguyễn Khiết chạy tới chỗ Nguyễn Khê thăm dò một chút, rồi trở lại kể cho Trần Vệ Đông: “Đúng là sống ở đây, chủ nhật hôm trước vừa mới dọn tới. Nói là không có chỗ ở, nên thuê ở đây trước.”

Trần Vệ Đông hỏi: “Cậu ấy làm ở đơn vị nào thế? Trong đơn vị không có chỗ ở à?”

Nguyễn Khiết nhìn anh ấy: “Anh nhìn khí chất khắp người anh ấy làm gì? Người ta giỏi lắm đấy, là nhân viên trong viện Nghiên cứu cao nhất của quốc gia, nghiên cứu những hạng mục mà người thường như chúng ta không thể hiểu nổi.”

Trần Vệ Đông khẽ xuýt xoa: “Đó là nhân tài cao cấp đấy.”

Nguyễn Khiết nói: “Từ nhỏ anh ấy đã rất thông minh, không thích làm gì khác chỉ thích đọc sách, toàn xem những quyển mà chúng em chẳng hiểu gì cả.”

Trần Vệ Đông ngẫm nghĩ một chút: “Cậu ấy và chị gái em không có mối quan hệ nào khác chứ?”

Nguyễn Khiết tự nhiên nói: “Anh ấy là bạn tốt của chị em, bao năm rồi không gặp còn có thể có quan hệ gì chứ?”

Trần Vệ Đông thở phào nhẹ nhõm: “Vậy thì tốt.”

Nguyễn Khiết liếc nhìn anh ấy một lát: “Tốt gì cơ?”

Trần Vệ Đông mỉm cười: “Không có gì.”

Cơm tối nấu xong, cả gia đình cộng thêm Lăng Hào, ngồi chật kín một bàn, khắp phòng rất náo nhiệt.

Đều là người trong nhà nên ngồi cùng nhau cũng không có gì phải khách sáo, tùy ý ăn uống chuyện trò. Chỉ có một mình Lăng Hào làm khách, nhưng Nguyễn Khê lại nói với mấy người Nguyễn Thúy Chi một câu: “Cậu ấy cũng là người nhà mình, không cần phải khách sáo.”

Chính Lăng Hào cũng phụ họa theo: “Là người nhà cả.”

Họ vốn đều quen biết lẫn nhau, thật sự cũng không cần quá khách sáo. Vì thế đám Nguyễn Thúy Chi cũng thoải mái tự nhiên.

Nguyễn Khê ngồi bên cạnh Lăng Hào, thỉnh thoảng lại gắp mấy món ở xa vào bát cho anh, sợ anh thấy mình là người ngoài nên khách sáo không dám thò đũa gắp. Mà Lăng Hào cũng chẳng khách khí, không hề từ chối, thật sự ăn uống rất tự nhiên.

Trần Vệ Đông ở bên cạnh nhìn mà ngốc lặng, nhỏ giọng hỏi Nguyễn Khiết: “Đây thật sự là bạn bè à?”

Nguyễn Khiết gật đầu nói thầm: “Đúng đó, từ nhỏ chị em đã chăm sóc cho anh ấy, coi anh ấy như em trai mà thôi.”

Trần Vệ Đông: “...”

Tuy anh ít học nhưng em cũng đừng gạt anh chứ.

Nguyễn Khiết thì thầm hai câu với anh ấy rồi không để ý tới Trần Vệ Đông nữa. Cô ấy bỗng nhớ ra một chuyện rất quan trọng, bèn mở miệng nói với Nguyễn Trường Sinh: “Chú năm, chuyện đi học của Đại Bảo đã giải quyết xong xuôi rồi đó. Ngày mai khai giảng cứ đến thẳng trường báo danh là được.”
 
[Thập Niên 70] Tiểu Thợ May Xinh Đẹp
Chương 404



Nguyễn Trường Sinh nghe thấy vậy nói: “Thế cảm ơn Tiểu Khiết nhé.”

Nguyễn Khiết cười nói: “Người nhà cả nói mấy lời khách sáo làm gì chứ?”

Chú và cháu gái trong cùng một gia đình, nói một câu khách sáo là đủ rồi. Sau đó, họ vẫn ăn uống chuyện trò, cả tối nay trôi qua trong náo nhiệt. Bởi vì ngày hôm sau còn có việc, nên ăn cơm xong họ ở lại một chút, sau đó mấy người Nguyễn Thúy Chi và Nguyễn Khiết trở về nhà.

Nguyễn Thúy Chi và Nhạc Hạo Phong dẫn Nguyễn Nguyệt về quê, Nguyễn Khiết và Trần Vệ Đông thì về nhà mình.

Nguyễn Khê và Nguyễn Trường Sinh cùng Tiền Xuyến tiễn họ ra cửa, Lăng Hào cũng đứng bên cạnh Nguyễn Khê tiễn người.

Trước khi đi, Trần Vệ Đông còn nương theo ánh trăng liếc nhìn Lăng Hào thêm mấy cái. Đợi ra khỏi ngõ, chia tay với Nguyễn Thúy Chi và Nhạc Hạo Phong, anh ấy sốt sắng hỏi Nguyễn Khiết: “Em mau kể với anh, rốt cuộc Lăng Hào kia có quan hệ gì với bọn em thế?”

Nguyễn Khiết hết cách, chỉ đành ngồi sau xe đỡ eo anh ấy, rồi kể lại chuyện ba người họ lúc nhỏ cho anh ấy nghe một lượt. Thật ra, cũng chẳng có kỷ niệm gì đặc biệt cả, chính là cùng nhau chăn heo và học tập.

Ồ, nhưng có một chuyện rất đặc biệt, chính là lần Nguyễn Trường Sinh tới nhà họ Tiền xin cưới, họ tới hợp tác xã xem phim cùng nhau.

Trần Vệ Đông nghe xong gật đầu: “Nói vậy thì cũng hợp lý.”

Bởi vì quen biết từ nhỏ, quan hệ thân thiết nên coi như người nhà cũng là chuyện bình thường.

Lần này, Nguyễn Đại Bảo tới thành phố không tiếp tục ở nông thôn nữa. Ngày hôm sau, cấp một khai giảng, Nguyễn Khê dẫn cậu bé đến trường báo danh rồi nộp học phí, sau đó dẫn cậu bé vào lớp. Buổi trưa tan học, cô lại đến trường đưa cậu bé đi ăn cơm, ăn xong lại đưa về.

Cứ đưa đón như vậy hai ngày, Nguyễn Đại Bảo đã nhớ đường đi học, lúc tan học lại đi theo đội ngũ trở về. Hơn nữa, cậu bé đã làm quen với mấy đứa nhóc trạc tuổi sống cùng sống trong ngõ, còn hẹn mỗi ngày cùng nhau đi học, nên Nguyễn Khê không cần phải đưa đón cậu bé nữa.

DTV

Thời đại này không giống sau này, trẻ con lên đến cấp hai cấp ba vẫn cần phải cha mẹ đưa đón.

Sau khi cuộc sống trở nên có quy luật, phần lớn thời gian Nguyễn Khê vẫn ở trong phòng chính của tứ hợp viện, yên lặng làm thiết kế của mình. Nơi này nghiễm nhiên trở thành bộ phận thiết kế của Tường Vi Các. Nhưng tới tận bây giờ, chỉ có mình cô là nhà thiết kế.

Bây giờ muốn tuyển cũng không có nhân tài ở mặt này mà tuyển. Chờ thêm mấy năm nữa, ngành sản xuất trang phục phát triển toàn diện rồi lại bàn sau.

Mỗi ngày, Nguyễn Trường Sinh và Tiền Xuyến đều đến tiệm bán quần áo, còn ngày nào Lăng Hào cũng đi làm.

Vốn dĩ Nguyễn Trường Sinh và Tiền Xuyến còn định chờ công việc kinh doanh của cửa hàng ổn định rồi mới sinh đứa thứ hai. Nhưng bởi vì ban bố chính sách kế hoạch hóa gia đình, nên dự định này hoàn toàn ngâm nước nóng, nên họ không nghĩ tới chuyện này nữa.

Sau khi Lăng Hào tới sống trong tứ hợp viện, Nguyễn Khê và Nguyễn Trường Sinh đều không coi anh là người ngoài nên tự nhiên anh cũng trở thành một thành viên trong nhà này. Có đôi khi, Nguyễn Đại Bảo làm bài tập gặp phải đề khó, còn sẽ cầm sách bài tập đi tìm anh.

Ba chữ nhà khoa học trong lòng trẻ nhỏ có vòng hào quang thật lớn, không ngoa khi nói rằng lấp lánh khắp vũ trụ. Cho nên, Lăng Hào trong lòng Đại Bảo chính là sự tồn tại như thần tượng.

Cậu bé cực kỳ sùng bái Lăng Hào, rảnh rỗi lại hò hét sau này lớn lên mình cũng muốn trở thành nhà khoa học vĩ đại.

Nguyễn Khê tiêu số tiền lớn hơn ba ngàn đồng lắp điện thoại trong nhà. Buổi tối, nếu Lăng Hào bận không thể về nhà, thì anh sẽ gọi điện về nói một tiếng. Nếu không bận, tan ca như bình thường thì anh sẽ cùng ăn cơm với mấy người Nguyễn Khê và Nguyễn Trường Sinh.

Cũng đúng như ban đầu đã nói, nếu chủ nhật không bận, Nguyễn Khê sẽ dẫn anh ra ngoài đi chơi khắp nơi.

Nhưng dù bận đến đâu đi chăng nữa, mỗi tối Lăng Hào đều sẽ trở về, kể cả bận tới đêm khuya.

Có lúc, Nguyễn Khê tràn đầy linh cảm, bận thiết kế nên buổi tối cũng ngủ rất muộn.

Tối nay, Lăng Hào trở về khá trễ, Nguyễn Khê bận thiết kế nên cũng thức muộn.

Lăng Hào đi qua cổng chính rồi vào cánh cửa thứ hai, nhìn thấy nhà chính vẫn còn sáng đèn, bèn đi tới đó xem thử.

Anh tưởng rằng Nguyễn Khê vẫn còn đang vẽ đồ họa may quần áo. Kết quả, cô mệt đến mức trực tiếp ghé lên bàn làm việc ngủ thiếp đi.

Lúc này, Lăng Hào không phát ra tiếng, anh bước vào phòng đi tới bên cạnh cô, ngồi xổm xuống khẽ gọi cô hai tiếng.

Thấy cô ngủ say sưa, anh khẽ hít một hơi nhưng không tiếp tục gọi cô nữa, mà đứng dậy cúi người bế cô khỏi ghế.

Ôm cô đi đến bên cạnh giường gấp, động tác nhẹ nhàng đặt cô nằm ngay ngắn trên giường, giúp cô cởi dép, đắp chăn tử tế.
 
[Thập Niên 70] Tiểu Thợ May Xinh Đẹp
Chương 405



Sau đó, anh ngồi xuống bên mép giường, hàng mi cố gắng chống đỡ cơn mệt mỏi, lặng lẽ ngắm nhìn Nguyễn Khê một lát, miêu tả mỗi một chi tiết trên gương mặt cô. Mặc dù, những chi tiết này đã in trong đầu anh, khắc sâu trong ký ức.

Một lát sau, anh tỉnh táo lại, khẽ hít một hơi định đứng dậy trở về gian phía Tây. Nhưng anh còn chưa kịp làm ra hành động, ánh mắt bỗng lơ đãng nhìn lướt qua tay phải của Nguyễn Khê, chỉ thấy lòng bàn tay cô đang nắm một chiếc đồng hồ quả quýt cũ kĩ, lưng đồng hồ quay ra phía ngoài, mặt trên khắc tên của anh.

Ánh mắt như bị chiếc đồng hồ khóa chặt, anh không cử động như thể bị điểm huyệt vậy, nhưng vành mắt lại dần dần ửng đỏ.

Nét ửng đỏ lan dần đến đuôi mắt, như thể chỉ cần chớp mi hai cái là nước mắt sẽ rơi xuống.

Nguyễn Khê cảm thấy không thoải mái, cử động cơ thể một chút, cô hơi mở mắt ra thì nhìn thấy Lăng Hào đang ngồi bên mép giường của mình. Cô cố gắng nâng mi mắt khẽ hé khe hở còn chưa khép lại, mơ màng nhìn anh rồi nói một câu: “Cậu về rồi à?”

Giọng nói mê man chưa tỉnh ngủ, mang theo giọng mũi và nũng nịu nồng đậm.

Cô buồn ngủ tới mức muốn nhắm mắt ngủ tiếp, nhưng chớp mắt một cái bỗng bắt gặp vành mắt đỏ hoe của Lăng Hào. Cô tỉnh táo lại đôi chút, cố gắng chống cánh tay ngồi dậy, buồn ngủ đến choáng váng nhìn anh rồi hỏi: “Cậu sao thế?”

Vẫn là giọng mũi mang chút mơ màng như thế.

Thấy anh không nói gì, cô chỉ đành hỏi tiếp: “Ai bắt nạt cậu à?”

“Có phải làm việc quá mệt...”

Lăng Hào vẫn luôn nhìn Nguyễn Khê bằng đôi mắt đỏ hoe như thế, lúc cô hỏi đến câu cuối cùng, anh bỗng nghiêng người chặn miệng cô lại.

Cô còn chưa nói xong, giọng nói đột ngột dừng lại, ngắt gãy trong không khí.

Nguyễn Khê chợt cứng đờ, hô hấp nháy mắt biến mất y như giọng nói, chỉ có hàng mi khẽ chớp hai cái.

Mặt trời đã lên đến nóc nhà, ánh sáng chiếu vào trong phòng qua ô cửa.

Trên người ma nơ canh mặc chiếc áo mùa đông kiểu mới, độc đáo, thước cuộn bằng da rơi xuống một nửa trên mặt bàn của máy may. Đầu thước được bọc bằng kim loại lơ lửng giữa không trung, những con số được đánh dấu vào từng ô, cái bóng kéo dài trên mặt đất.

Cả tứ hợp viện đều rất yên tĩnh, chỉ có cây táo lay động mấy chiếc lá khô đã còn lại không nhiều trong gió thu. Cuống lá rụng khỏi cành, chao đảo rơi xuống, bay vào mương đá theo gió, dính lên vệt nước còn chưa khô trong đáy mương.

Bỗng nhiên, mặt trời trốn vào trong tầng mây, ánh sáng bên trong ô cửa lập tức biến mất không thấy.

Cổng viện bị người đẩy ra từ bên ngoài, một chân bước vào bên trong.

Tiếng bước chân khẽ khàng, đi qua cổng lớn vào trong cánh cửa thứ hai, rồi qua cửa hiên men theo hành lang vòm đi đến bên ngoài cánh cửa gỗ màu đỏ của phòng chính. Cánh cửa gỗ bị đẩy ra, mặt trời ló dạng, vừa hay một vùng ánh sáng chiếu qua ngạnh cửa, soi rõ bụi bặm trong không khí.

Một lúc sau, người đi vào lại đi ra khỏi phòng chính, khẽ khàng khép cửa lại. Ánh nắng chiếu lên cánh cửa, soi sáng ô thủy tinh có khắc hoa ở phía sau.

Lúc này, anh không đi trở lại vòm hành lang, mà trực tiếp xuống bậc thang, ngang qua sân ra đến cánh cửa thứ hai.

Sau khi cửa phòng mở ra ‘kẽo kẹt’ một tiếng, Nguyễn Khê tỉnh lại từ trong giấc ngủ nặng nề. Cô cảm nhận được ánh sáng, lại vùi mặt vào trong chăn, đôi mắt mê man một lúc.

Sau đó, cô vươn tay sờ mép gối, lần tìm chiếc đồng hồ quả quýt rồi nhìn thoáng qua, đã gần mười giờ sáng rồi.

DTV

Cô cầm phần dây đeo, ném đồng hồ xuống đống chăn, lại ngả người nằm xuống, nhắm mắt lại.

Cơn buồn ngủ đã giảm bớt đôi chút, Nguyễn Khê đặt đồng hồ xuống bên cạnh gối đầu, vén chăn ngồi dậy, hất mái tóc dài hơi rối ra sau lưng. Cô cầm kem đánh răng, bàn chải và chậu rửa mặt lên, xách theo một ấm nước rồi đi ra sân rửa mặt.

Lúc này, thời tiết đã vào giữa thu, mặt trời mới mọc không lâu đang lơ lửng trên không trung, ánh nắng mặt trời chiếu xuống sân vườn, bao trùm lên người, chỉ cảm thấy vô cùng ấm áp, không hề có cảm giác oi nóng.

Nguyễn Khê mở vòi nước, lấy kem đánh răng, đưa bàn chải đánh răng vào trong miệng. Trong nháy mắt, kem đánh răng mùi bạc hà thơm mát cùng với dòng nước mát lạnh trong miệng khiến cô tỉnh táo hơn rất nhiều, sự đỡ đẫn khi vừa mới thức dậy chỉ còn lại chưa đến ba phần.

Hàm răng trên bị chà xát xuất hiện một tầng bọt trắng noãn bên trên, cô chà răng một hồi, đôi mắt đang nhìn máng nước ngước lên, vô tình liếc thấy mái che trên cửa phòng phía Tây. Sau đó, cô bỗng dừng động tác đánh răng lại.

Cuối cùng, dường như đầu óc cô cũng hoàn toàn tỉnh táo lại, tiến vào trạng thái làm việc, một số hình ảnh của tối hôm qua mạnh mẽ tràn vào trong đầu. Cô nhìn mái che cửa phía Tây một hồi, bất giác quay đầu nhìn về phía phòng chính, đột nhiên cảm thấy hoảng hốt…

Tối hôm qua… là Lăng Hào mộng du… hay là cô nằm mơ vậy?
 
[Thập Niên 70] Tiểu Thợ May Xinh Đẹp
Chương 406



Vừa rồi còn đang mơ mơ hồ hồ nên không nghĩ tới, lúc này đột nhiên nhớ ra, cảnh tượng lúc đó tràn đầy trong đầu, không thể xua đi được. Tất nhiên, ngoại trừ hình ảnh thì còn có cả cảm xúc mềm mại khác thường trên cánh môi.

Không chỉ mềm mại mà còn có chút lạnh, như mang theo hơi lạnh của đêm khuya.

Nghĩ đến đây, Nguyễn Khê tỉnh táo lại, vội vàng đánh răng, súc miệng, rửa mặt.

Sau khi rửa mặt xong, trở về phòng, cô tùy tiện tìm một sợi dây da màu đen, buộc một nửa mái tóc lên. Cô cuộn mái tóc đã uốn xoăn của mình l*n đ*nh đầu, phần còn lại thì để thả suông.

Vẻ ngoài của cô không để lộ tuổi tác, mặc dù đã ở thành phố khoảng bảy tám năm, cũng học đòi theo Nguyễn Khiết đi uốn tóc. Thế nhưng, dáng vẻ của cô vẫn giống như chú nai con từ trong rừng sâu chạy ra ngoài, dáng vẻ vừa nhỏ nhắn vừa hoạt bát, đôi mắt như biết nói chuyện.

Buộc tóc xong, cô ngồi xuống bàn ăn cơm, trên bàn có mấy chiếc bánh quẩy, cháo, lúc nãy cô đã nhìn thấy rồi. Không biết ai mua cho cô, dù sao cũng là người trong nhà, không cần phải khách sáo, cứ ăn là được.

Hôm nay là chủ nhật, Nguyễn Đại Bảo đi đến cửa hàng với Nguyễn Trường Sinh và Tiền Xuyến. Nếu Lăng Hào không có ở nhà thì chắc chắn lại đến đơn vị làm thêm giờ. Trong nhà chỉ còn một mình cô, thời gian làm việc hàng ngày vẫn như cũ.

Một mình Nguyễn Khê cũng không muốn đi ra ngoài chơi, cũng giống như ngày thường, sau khi ăn xong cô trực tiếp đi đến bàn làm việc bên cạnh ngồi xuống, bắt đầu làm việc. Ngoại trừ Tường Vi Các yêu cầu mỗi quý một mẫu mới ra thì bản thân cô cũng thiết kế những mẫu quần áo khác.

Có lẽ tầm nhìn của cô hơi xa một chút, những năm tám mươi vẫn còn nhiều hạn chế, mức sống của người dân còn rất thấp. Phần lớn dân chúng đều rất nghèo, cho nên cô định ổn định giá quần áo của Tường Vi Các trước.

Chờ đến thập niên chín mươi, kinh tế thị trường phát triển mạnh, các ngành nghề đều tăng trưởng. Đến lúc đó, ngành thiết kế thời trang cũng sẽ có chỗ đứng. Khi đó, cô sẽ tuyển thêm các nhà thiết kế chuyên nghiệp, thành lập bộ phần thiết kế, tạo ra các nhãn hiệu quần áo từ trung cấp đến cao cấp.

Nếu để cô tự tuyển học viên, tự đào tạo họ thành nhà thiết kế thì cô thật sự không có bản lĩnh đó, cũng không có tinh lực làm việc này. Nhà thiết kế và công nhân may không giống nhau, đây là một chương trình học vô cùng chuyên nghiệp, có tính hệ thống, không phải tùy tiện học một chút là được. Tất cả phải được đào tạo trong các trường lớp chuyên nghiệp.

Ngoại trừ việc tạo ra các nhãn hiệu quần áo từ trung cấp đến cao cấp, cô cũng muốn biến bản thân trở thành một người nổi tiếng, sáng tạo một nhãn hiệu cao cấp thuộc về chính mình. Cô cũng muốn làm kinh doanh, cũng muốn kiếm tiền, cũng muốn hiện thực hóa ước mơ hai đời của mình.

Chưa cần biết có được hay không, nhưng ước mơ phải dám nghĩ thì mới làm được.

Ở nhà làm việc cả một ngày, bởi vì Nguyễn Khê ăn sáng muộn nên bữa trưa cô không ăn nữa. Đến lúc chạng vạng tối, cô hoạt động gân cốt, đạp xe đi chợ mua thức ăn, sau đó quay về nhặt rau làm cơm tối.

Lúc cô đang tập trung nấu cơm, Tiền Xuyến đạp xe về đến nhà.

Cũng giống như ngày thường, cô ấy đi vào sân, bước vào phòng bếp giúp đỡ Nguyễn Khê, vừa nói chuyện phiếm vừa thái thịt xào rau. Mấy món ăn đã được xào xong, họ bưng ra bàn, lúc này Nguyễn Trường Sinh và Nguyễn Đại Bảo cũng đã trở về.

Lăng Hào cũng tiến vào sân cùng với hai người.

Anh nắm tay Nguyễn Đại Bảo, có vẻ như anh mới là cha ruột của Nguyễn Đại Bảo vậy.

Buổi sáng, sau khi rửa mặt xong, Nguyễn Khê cũng không nghĩ gì đến chuyện tối hôm qua nữa. Bây giờ thấy Lăng Hào trở về, nhìn thấy gương mặt anh, cô bỗng nhiên nhớ lại chuyện này, trong lòng vang lên mấy tiếng lộp bộp.

Nhưng cô không biểu hiện gì cả, vẫn tỏ ra giống như bình thường, nên làm cái gì thì làm cái đó.

Lăng Hào cũng tỏ ra như không có chuyện gì, anh dẫn Nguyễn Đại Bảo đi rửa tay.

Rửa tay xong, mọi người ngồi xuống bàn ăn cơm, Nguyễn Trường Sinh nói với Lăng Hào: “Tôi thấy mấy hôm nay cậu khá bận, hôm nay là chủ nhật cũng không được nghỉ ngơi. Hình như tối hôm qua cậu cũng về rất muộn, mấy giờ mới về vậy?”

Bị hỏi đến vấn đề này, Lăng Hào liếc nhìn Nguyễn Khê, ánh mắt hai người chạm vào nhau.

Nguyễn Khê cũng không nhìn anh lâu, vội vàng dời mắt đi ăn cơm.

Lăng Hào nói: “Hơn một giờ sáng.”

Nguyễn Trường Sinh lại nói: “Tối hôm qua Tiểu Khê cũng ngủ khá muộn, bảo đi ngủ sớm đi thì cứ nói đợi lát nữa, đợi lát nữa.”

DTV

Lăng Hào ừ một tiếng, gật đầu nói: “Cháu biết rồi.”

Nguyễn Trường Sinh: “Tối hôm qua lúc cậu trở về con bé vẫn chưa ngủ à?”

Lăng Hào: “Cô ấy ngủ gục trên bàn làm việc.”

Nghe đến đây, Nguyễn Khê vội hắng giọng, gắp một miếng thịt đặt vào trong bát Lăng Hào, chặn kín miệng anh: “Mau tranh thủ ăn đi.”
 
[Thập Niên 70] Tiểu Thợ May Xinh Đẹp
Chương 407



Cho nên, tối hôm qua không phải là anh mộng du, cũng không phải là cô nằm mơ, mà anh thật sự đã hôn cô.

Cô vẫn còn mơ hồ về chuyện tối qua, không biết rốt cuộc mọi chuyện là như thế nào. Cô chỉ nhớ trong lúc mình còn đang mơ màng thì thấy vành mắt anh đỏ bừng, giống như phải chịu ấm ức gì đó, còn chưa hỏi rõ nguyên do thì anh đã hôn cô rồi.

Lăng Hào nhìn về phía Nguyễn Khê, dường như đang muốn tìm kiếm cái gì đó trong đáy mắt cô.

Nguyễn Khê không nhìn anh thêm, vội vàng chuyển sang đề tài khác: “Chú Năm, thím Năm, gần đây việc kinh doanh của tiệm có tốt không?”

Tiền Xuyến gật đầu nói: “Cháu thiết kế quần áo rất đẹp, việc kinh doanh vẫn rất tốt.”

Sau đó lại nói về việc may quần áo và bán quần áo.

Cơm nước xong xuôi, Lăng Hào chủ động thu dọn bát đũa đi rửa. Mặc dù không phải tối nào mọi người cũng ăn cơm cùng nhau, anh cũng không ăn chực, nên trả tiền thì trả tiền, nên làm việc thì làm việc.

Nguyễn Trường Sinh và Tiền Xuyến vẫn luôn rất ăn ý, chỉ cần Lăng Hào ở nhà ăn cơm thì sau khi ăn xong bọn họ sẽ dẫn Nguyễn Đại Bảo ra ngoài tản bộ cho tiêu cơm, để lại không gian cho Nguyễn Khê và Lăng Hào.

Nguyễn Khê ngồi bên bàn do dự một lát, cô chưa nghĩ xong có nên đi thu dọn phòng bếp giúp anh hay không thì đã nghe thấy giọng Lăng Hào từ bên ngoài truyền vào: “Khê Khê, mang đũa ra đây cho tôi.”

Nguyễn Khê ồ lên một tiếng, cô đứng dậy thu dọn đũa, xoay người đi ra ngoài.

Bước xuống bậc thềm, đi đến bên cạnh vòi nước, cô liếc nhìn Lăng Hào, thấp giọng nói: “Về sau không được phép gọi là Khê Khê nữa, phải gọi chị.”

Lăng Hào nhận đũa từ trong tay cô, mở vòi nước, vừa rửa bát vừa nói: “Lớn hơn một tuổi cũng không tính là lớn hơn, hơn nữa nhìn vẻ ngoài của cậu còn nhỏ tuổi hơn tôi, gọi Khê Khê thích hợp hơn.”

Nguyễn Khê cố chấp nói: “Lớn hơn một ngày cũng là chị.”

Lăng Hào quay đầu nhìn cô, một lát sau mới lên tiếng: “Được, chị.”

“…”

Nghe anh gọi thế, Nguyễn Khê cảm thấy anh gọi mình là Khê Khê còn hay hơn. Nhưng đây là do cô yêu cầu nên cô cũng không nói gì thêm, bèn xoay người đi vào nhà. Nhưng vừa bước lên bậc thềm, cô lại quay trở lại, đứng bên cạnh vòi nước nhìn Lăng Hào.

Cô muốn hỏi anh rốt cuộc tối hôm qua anh bị làm sao, nhưng cô còn chưa lên tiếng, Lăng Hào đã hỏi cô một câu: “Cậu vẫn luôn đeo chiếc đồng hồ có khắc tên tôi à?”

Nghe thấy câu hỏi này, Nguyễn Khê hơi sững sờ.

Cũng không phải là cô luôn đeo chiếc đồng hồ đó, vào thời điểm những năm bảy mươi, nếu cứ đeo món đồ này thì cũng không ổn lắm, cô vẫn luôn cất trong hộp bánh trung thu. Mãi cho đến lúc chuyển nhà, cô mới chỉnh lại giờ, sau đó lấy ra dùng.

DTV

Cô nhìn Lăng Hào, cảm giác nếu cô trả lời không phải, chắc chắn anh sẽ thất vọng cả buổi, chưa biết chừng lại khóc giống như tối hôm qua, vì vậy cô do dự một lát rồi nói: “Ừ… đúng thế…”

Kết quả không ngờ rằng, khi cô trả lời đúng thế, trong nháy mắt, vành mắt của anh lại phiếm hồng.

Đôi mắt anh đỏ ửng, mỉm cười rồi nói với Nguyễn Khê: “Tôi biết rồi.”

Nguyễn Khê: “…”

Anh biết cái gì thế?

Cô còn chưa kịp lên tiếng, Lăng Hào đã cầm bát đũa rửa xong đi vào phòng bếp.

Nguyễn Khê đứng bên cạnh vòi nước nhìn anh đi vào phòng bếp, trong đầu còn đang suy nghĩ, rốt cuộc anh đã biết điều gì rồi?

Một tuần sau đó, ngày nào Lăng Hào cũng bề bộn nhiều việc, buổi tối đến tận khuya anh mới trở về. Có đôi khi, anh trở lại Nguyễn Khê đã ngủ rồi, có lúc Nguyễn Khê vẫn đang ngồi dưới ánh đèn đọc sách thức đêm làm việc.

Đến ngày thứ bảy, lúc Lăng Hào về đến nhà thì đã nửa đêm.

Đêm nay, Nguyễn Khê vẫn còn đang thức chưa ngủ, cô đang nghĩ có nên sửa một số chi tiết nhỏ trên quần áo hay không, chợt nghe thấy hai tiếng đập cửa từ cửa chính truyền đến. Cô cho rằng mình nghe nhầm nên không quan tâm, kết quả một lát sau lại nghe thấy hai tiếng gõ.

Lăng Hào ở ngoài cửa gõ hai tiếng nhưng không thấy ai ra mở cửa, anh trực tiếp tựa lưng vào ván cửa, cúi đầu nhắm mắt, không gõ nữa.

Lúc Nguyễn Khê nghe thấy tiếng gõ cửa lần thứ hai, cô từ trong phòng chính đi ra. Lúc đi đến cửa chính, cô thấp giọng hỏi ai đấy, sau đó mới kéo khóa mở cửa. Kết quả cửa vừa mở ra, người đang tựa vào cửa trực tiếp ngã vào trong.

Nguyễn Khê vô thức đỡ lấy Lăng Hào, ngoài miệng nói: “Không biết người nào tiện tay khóa chốt cửa vào.”

Lăng Hào bám vào tay cô, mượn lực đứng lên, xoay người ôm Nguyễn Khê vào trong lòng, cả người anh đều tựa vào người cô.

Nguyễn Khê đứng không vững, bị đè nặng buộc phải lùi về sau hai bước, tựa lưng vào bức tường phía sau.

“…”

Lại nữa?

Lần này hai người đều tỉnh táo, Nguyễn Khê không nói gì, chỉ cảm thấy trái tim không thể không chế, đập thình thịch. Cả người cô bị Lăng Hào ôm trong ngực, cách một lớp áo khoác cũng có thể cảm nhận được nhịp tim đập của anh, còn có cả nhiệt độ nóng bỏng của cơ thể anh.
 
[Thập Niên 70] Tiểu Thợ May Xinh Đẹp
Chương 408



Cô không biết tình huống này là như thế nào, Nguyễn Khê cũng không đẩy anh ra, một lúc sau mới lên tiếng hỏi: “Cậu làm sao thế?”

Tại sao lại bày ra dáng vẻ tội nghiệp cần người che chở, an ủi này.

Im lặng một lúc, Lăng Hào mới lên tiếng bên tai cô: “Khê Khê, tôi sắp không nhịn được nữa rồi.”

Vốn dĩ anh cũng không định vội vàng quá, chuyển vào đây ở đã hơn hai tháng, mỗi ngày anh đều cảm thấy vô cùng vui vẻ, trong lòng cũng cảm thấy rất thỏa mãn. Thế nhưng đêm hôm đó, anh nhìn thấy Nguyễn Khê nắm chặt chiếc đồng hồ mà anh tặng, lập tức không thể khống chế nổi bản thân mình.

Ngày hôm sau, cô nói cô vẫn luôn đeo trên người, chút tâm tư trong lòng anh càng xao động muốn bùng phát.

Tim Nguyễn Khê bất giác đập nhanh hơn, lỗ tai nhanh chóng đỏ ửng. Cô muốn đẩy Lăng Hào ra nhưng sức lực cô nhỏ, không thể đẩy được, muốn lùi về phía sau thì lại vướng bức tường, đành phải nín thở để mặc anh ôm mình.

Bây giờ anh đã là một người đàn ông, không phải là một cậu bé nữa, Nguyễn Khê không thể giống như lúc còn bé, đưa tay ra bắt anh mà không quan tâm đến điều gì được. Thực tế, khi anh nói ra mấy câu nói mập mờ này, cô cũng không thể bình tĩnh được.

Đầu óc không nhịn được lại nhớ tới cảnh tượng và cảm giác lúc anh hôn cô vào tuần trước, chẳng khác nào muốn cái mạng già của cô. Nguyễn Khê nhẹ nhàng hít thở, lên tiếng nói: “Có phải cậu… uống rượu rồi đúng không? Hay là… bị sốt rồi… mê man rồi?”

Lăng Hào lại dán vào tai cô nói: “Tôi thích cậu, từ năm mười ba tuổi đã thích cậu rồi.”

Hơi thở nóng hổi thổi qua lỗ tai, luồng nhiệt nóng bỏng lập tức lan sang gương mặt cô.

Nguyễn Khê bị anh trêu chọc đến mức tim đập loạn nhịp. Một lúc sau, cô quay đầu nhìn anh, màn đêm đã che giấu vệt hồng trên gương mặt cô. Lăng Hào hơi ngẩng đầu, cụp mắt nhìn cô, hai gương mặt chỉ cách nhau khoảng mười centimet, hô hấp vấn vương cùng một chỗ, nóng đến mức sắp bốc cháy.

Ngay tại lúc môi Lăng Hào sắp áp xuống, Nguyễn Khê đột nhiên giơ tay cản trán anh lại.

Quả nhiên!

Anh bị sốt rồi!

Thảo nào, cô cảm thấy chỗ nào cũng nóng!

Nguyễn Khê thả tay nhìn anh: “Đứng ngay ngắn lại, tôi đi đóng cửa.”

Dứt lời, để anh đứng tựa vào bức tường đá ngay cổng, bản thân đi đóng cửa lớn trong sân lại, sau đó quay lại đỡ Lăng Hào vào trong nhà. Đi qua phía tây bật đèn lên rồi để anh ngồi tựa vào đầu giường, hỏi anh: “Uống thuốc hạ sốt chưa?”

Lăng Hào rũ mắt nhìn cô, nhẹ nhàng nói: “Vừa về đã uống rồi.”

Nguyễn Khê đứng dậy rót cho anh ly nước ấm, rót nước xong đặt cái ly vào trong tay anh, sau đó ngồi xuống mép giường, nhìn anh nói: “Bệnh rồi mà còn liều mạng như thế hả? Không biết về sớm chút à?”

Lăng Hào uống một ngụm nước ấm: “Không nghĩ đến sẽ bệnh.”

Ra khỏi phòng thí nghiệm, c** q**n áo tĩnh điện ra, lúc đi rửa mặt mới nhận ra toàn thân của mình nóng hổi, không chút sức lực.

Rửa mặt xong đi tìm thuốc hạ sốt uống một viên rồi lập tức về ngay trong gió lạnh.

Nguyễn Khê nhìn anh uống hết ly nước ấm, nhận lấy cái ly nói: “Mau ngủ đi, nếu ngày mai vẫn chưa hạ sốt thì đến bệnh viện khám một chút.”

Nguyễn Khê vừa định đứng dậy rời đi thì cổ tay bị nắm lấy.

Lòng bàn tay của anh cũng nóng hổi, nắm lấy cổ tay của Nguyễn Khê, hơi nóng làm cho da của cô ngứa ngáy.

Thấy anh đổ bệnh, không có tinh thần, vô cùng đáng thương, Nguyễn Khê không rút tay ra, chỉ nhìn anh hỏi: “Còn muốn gì nữa à?”

Lăng Hào nhìn vào mắt của cô, giọng nói mềm mại: “Muốn cậu ở bên tôi.”

Nguyễn Khê khẽ cười nhìn anh rồi nói: “Ngủ cùng cậu hả?”

Nhưng vừa nói xong cô lập tức hối hận, nhìn thấy ánh mắt của Lăng Hào tối sầm lại, cô vội vàng thu hồi lại biểu cảm đùa giỡn, định đứng dậy rời đi. Nhưng cô vừa mới quay người đứng lên đã bị Lăng Hào nắm lấy cổ tay kéo về.

Cả người bị anh lôi xuống, ngã thẳng lên người của anh.

Giây tiếp theo, Lăng Hào hôn lên môi cô.

Nguyễn Khê bối rối không kịp phản ứng, chờ đến lúc cô phản ứng lại thì Lăng Hào đã cạy mở hàm răng của cô. Cô vô thức muốn đứng dậy, nhưng mới chỉ vừa nhấc người lên một chút đã bị Lăng Hào ôm lấy eo kéo về.

Lần trước thân mật với anh là một đêm vô cùng lạnh lẽo, còn lần này mọi thứ đều vô cùng nóng bỏng.

Do sợ đánh thức Nguyễn Trường Sinh và Tiền Xuyến, miệng lại bị lấp kín, thế nên Nguyễn Khê cũng không gây ra bất cứ tiếng động nào. Cô bị ép phải đón nhận hơi thở của anh, đ** l*** n*ng b*ng, chơi vơi giữa cảm xúc choáng váng và không choáng váng.

Trong lúc chơi với đó, cô mơ hồ gọi tên của anh: “Lăng Hào…”

DTV

Đến khi anh buông cô ra, cô thở hổn hển nhìn anh nói: “Lăng Hào… Tôi vẫn xem cậu là em trai…”

Mí mắt của Lăng Hào vẫn không có sức lực, nhìn thẳng vào mắt của Nguyễn Khê, ánh mắt tối lại: “Nhưng tôi chưa bao giờ xem cậu là chị cả, tôi thích cậu, lúc đó cậu không trả lời tôi, tôi đã suy nghĩ rất nhiều, thậm chí còn muốn đi tìm cậu nhưng lại sợ quấy rầy đến cuộc sống của cậu, sợ cậu thấy tôi phiền, thấy tôi bám dây dẳng thế nên tôi đã nhịn lại. Tôi đã từng bỏ qua một lần, từng hết hy vọng với cậu một lần, tôi không thể bỏ qua lần thứ hai nữa.”
 
[Thập Niên 70] Tiểu Thợ May Xinh Đẹp
Chương 409



Nguyễn Khê cố hết sức kiềm lại hơi thở của mình, thấy trong mắt của anh có chút khổ sở, một lúc sau nói: “Cậu… Cậu để tôi suy nghĩ đã…”

Ánh mắt Lăng Hạo lóe lên vài tia sáng: “Được, tôi không vội.”

Cuối cùng nói xong lại nhìn Nguyễn Khê một lúc, rồi dán khuôn mặt nóng bỏng của mình lại gần, sau đó hôn lên môi cô.

Nguyễn Khê tìm lại hơi thở của mình: “Không phải nói không vội.. Để tôi từ từ suy nghĩ sao…”

Lăng Hào: “Cậu cứ từ từ suy nghĩ, không ảnh hưởng.”

Anh chặn môi của cô lại, không để cô tự hỏi nữa, cũng không cho cô nói gì nữa.

Hôm sau tỉnh dậy, Nguyễn Trường Sinh và Tiền Xuyến lại dẫn theo Nguyễn Đại Bảo đến cửa tiệm. Sau khi Nguyễn Khê rời giường đi qua phía tây xem thử xem Lăng Hạo đã hạ sốt chưa. Đúng lúc anh cũng vừa mới thức dậy, đang tựa vào đầu giường chợp mắt một chút.

Nguyễn Khê bước đến kiểm tra trán của anh, cảm thấy không nóng lắm nhưng vẫn đưa nhiệt kế cho anh, bảo anh tự đo. Trong lúc anh đo nhiệt độ, Nguyễn Khê ra ngoài mua bữa sáng về.

Lúc quay về Lăng Hào đã đứng dậy, nói với Nguyễn Khê: “Hết sốt rồi.”

Hai người đứng cạnh máng đá lấy nước rửa mặt, sau đó cùng nhau ăn sáng.

Khi ăn sáng Lăng Hào nói với cô: “Nghĩ xong thì nói cho tôi biết.”

Nguyễn Khê đang húp cháo, không cẩn thận bị nghẹn một chút, bình tĩnh nuốt xuống rồi trả lời: “Ồ, được.”

Gió lạnh thổi qua, mùa đông ở phương bắc đang dần đến. Ngoài những cây bạch dương trụi lá ra còn có những mặt hồ bị đóng thành những tảng băng thật dày. Hàng năm, vào thời gian này, có rất nhiều người đến hồ băng Vị Danh và hồ băng Thập Sát Hải ở Bắc Đại chơi.

Nguyễn Khê và Lăng Hào chỉ chơi ở rìa hồ, ôm nhau lăn lộn.

DTV

Hai người thay giày trượt băng ra rồi về nhà, Nguyễn Khê nói với Lăng Hào: “Hôm nay tôi đã ngã tám lần.”

Lăng Hào rất hài lòng nói: “Không tệ, so với cuối tuần trước ngã ít hơn ba lần.”

Dứt lời, anh lại hỏi Nguyễn Khê: “Suy nghĩ xong chưa?”

Lần suy nghĩ này từ mùa thu sang đến tận mùa đông.

Nguyễn Khê liếc anh một cái, mỉm cười nói: “Tạm thời vẫn chưa, còn muốn suy nghĩ thêm một chút nữa.”

Lăng Hào bỗng nắm lấy tay cô, sau đó đeo thứ gì đó lên tay cô.

Nguyễn Khê tò mò nâng cổ tay lên nhìn, nhìn thấy một chiếc đồng hồ vừa tinh tế vừa xinh đẹp. Tuy mặt đồng hồ và dây đeo đều làm bằng kim loại nhưng toàn bộ chiếc đồng hồ đã lây nhiễm hơi ấm của anh, đeo lên cổ tay không hề có chút cảm giác lạnh lẽo nào.

Lăng Hào nói: “Cái đồng hồ quả quýt đó quá cũ rồi, càng chạy càng chậm.”

Nguyễn Khê mỉm cười nhìn anh một lúc, rồi tháo chiếc đồng hồ ra, nhìn thấy phía sau mặt đồng hồ quả nhiên có khắc một chữ “Hào”.

Cô không nhịn được khẽ mỉm cười, sau đó cất đồng hồ vào túi rồi xoay người đi.

Miệng thổi ra một làn sương trắng, sau đó đọng lại trên đôi mi.

Câu chuyện của năm 1983, kết thúc viên mãn trước cổng thành vào mùa đông.

Ngày đầu năm 1984, đúng lúc rơi vào chủ nhật.

Nguyễn Khê đã đặt một bàn tiệc lớn ở nhà hàng, gọi một bàn đầy ắp thức ăn. Cùng Nguyễn Trường Sinh, Tiền Xuyến và Lăng Hào chở gia đình Nguyễn Thúy Chi đến, còn cả Nguyễn Khiết và Trần Vệ Đông.

Nguyễn Khiết và Trần Vệ Đông đến trước, bước vào khách sạn chà sát hai tay nói: “Ở bên ngoài tuyết lại rơi rồi.”

Nguyễn Khê nhìn ra ngoài cửa sổ phòng ăn, thấy tuyết bên ngoài quả thật đang rơi xuống.

Xem xong quay đầu lại, thấy gia đình Nguyễn Thúy Chi cũng đã đến. Một nhà ba người bọn họ vào trong cởi nón và khăn choàng ra, xoa xoa tay, uống một ngụm nước ấm xong cũng nói: “Đi được nửa đường, đột nhiên tuyết rơi.”

Đều là người một nhà với nhau nên cũng không cần phải khách sáo, dù sao cũng chỉ là một buổi tụ họp gia đình nho nhỏ, muốn ăn gì, gọi thêm gì hay làm gì đều không cần phải để ý đến lễ nghi, vai vế, giống hệt như ăn cơm ở nhà.

Nhưng lúc ăn cơm xong, Nguyễn Khê hắng giọng nói với bọn họ: “Hôm nay mời mọi người ra ngoài ăn cơm, thứ nhất là do Tết Nguyên Đán, thứ hai là do con muốn tuyên bố một việc.”

Nguyễn Khê luôn nhiều chủ ý và phương pháp, thế nên loại chuyện tuyên bố thế này cũng không phải lần đầu.

Nhưng Nguyễn Thúy Chi vẫn hỏi một câu phụ họa: “Tuyên bố chuyện gì thế?”

Nguyễn Trường Sinh ngồi bên cạnh hắng giọng, Tiền Xuyến bật cười, nhìn Nguyễn Thúy Chi nói: “Chuyện tốt.”

Nguyễn Thúy Chi, Nhạc Hạo Phong, Nguyễn Khiết và Trần Vệ Đông đều tò mò, nhìn chằm chằm Nguyễn Khê, muốn biết rốt cuộc là chuyện tốt gì. Thấy Tiền Xuyến cười như thế, chắc chắn là chuyện gì đó vô cùng tốt.

Nguyễn Thúy Chi thay mọi người hỏi: “Chuyện tốt gì thế?”

Tiền Xuyến không trả lời, Nguyễn Khê hắng giọng, khuôn mặt tươi tắn nói: “Hôm nay là ngày đầu tiên của năm 1984, ngay bây giờ tại chỗ này em xin tuyên bố…Con! Nguyễn Khê! Từ nay về sau, chính thức thoát ế!”

Những người khác đều ngây người, tỏ vẻ không nghe rõ.

Nguyễn Thúy Chi chớp mắt mấy cái: “Cái gì?”
 
Back
Top Bottom