Chào bạn!

Để có thể sử dụng đầy đủ chức năng diễn đàn Của Tui À bạn phải đăng nhập hoặc đăng ký.

Đăng Ký!

Dịch [Thập Niên 70] Tiểu Thợ May Xinh Đẹp

[Thập Niên 70] Tiểu Thợ May Xinh Đẹp
Chương 390



Nguyễn Khiết giúp Nguyễn Khê in bản hợp đồng ra, đưa cho Nguyễn Khê và nói: “Đi đi, xử lý xong thủ tục thì nhanh chóng dọn đến, sau này chú năm và dì năm đi làm có thể thuận tiện hơn chút, chúng ta cũng có thể gặp nhau thường xuyên hơn.”

Nguyễn Khê thực sự có kế hoạch này, sau khi mua nhà xong thì đưa Nguyễn Trường Sinh và Tiền Xuyến dọn vào trước. Vì họ phải coi cửa hàng trong thành phố, hàng ngày phải chạy đi chạy lại từ thành phố về nông thôn, đường xá xa xôi thực sự rất bất tiện. Vừa vặn vào học kỳ tiếp theo, cho Nguyễn Đại Bảo đến trường học trong thành phố để học.

Nguyễn Thúy Chi muốn đưa các cô gái ở dưới quê đi làm việc, Nhạc Hạo Phong nhập hàng cũng chuyển đến dưới quê, hơn nữa bây giờ Nguyễn Nguyệt còn nhỏ, chưa tới lúc đi học nên không vội chuyển đến trước.

Nguyễn Khê nhận hợp đồng và nói: “Vậy chị qua đó trước, em quay lại làm việc đi.”

Nguyễn Khiết vẫy tay với hai người, quay người đi vào công ty.

Nguyễn Khê và Nguyễn Thu Nguyệt nhận được hợp đồng thì không lập tức đi tìm bà cụ Châu, mà là đi tìm một nơi để ăn trưa trước. Đạp xe đi rồi tùy ý tìm một quán mì bên đường, hai người đi vào, mỗi người gọi một tô mì xào.

Khi đang ăn mì, Nguyễn Khê hỏi Nguyễn Thu Nguyệt: “Có phải ngày mai ông Nguyễn trở về đúng không?”

Nguyễn Thu Nguyệt gật đầu: “Lẽ ra tối nay là xử lý xong việc rồi. Sáng sớm mai sẽ đi tàu về, buổi tối mới về nhà.”

Nguyễn Khê nhìn cô bé rồi mỉm cười: “Vậy các em có muốn ở lại chơi không?”

Nguyễn Thu Nguyệt nói: “Ở lại ạ.”

Nguyễn Khê: “Vậy thì đợi chị có thời gian rảnh sẽ đưa các em đến Cố Cung, Bát Đạt Lĩnh, Di Hòa Viên... Hoặc là các em tự mình thương lượng một chút, còn muốn đi đâu chơi, chị đều đưa các em tới đó.”

Nguyễn Thu Nguyệt nghe thấy những địa danh này thì vô cùng phấn khích, không giấu được ý cười trên khóe miệng và nói: “Thật sao?”

Nguyễn Khê gật đầu: “Không dễ gì được tới đây, đương nhiên muốn cho các em chơi thật là vui vẻ.”

Nguyễn Thu Nguyệt há to miệng ăn mì: “Chị cả, chị là người chị tốt nhất.”

DTV

Sau khi ăn xong Nguyễn Khê không trì hoãn lâu, lại đạp xe chở Nguyễn Thu Nguyệt đến trước cửa, đi thẳng vào trong con hẻm để tìm nhà bà cụ Châu.

Lần này bà cụ Châu không có ở nhà, hai người đành phải đứng ngoài cổng đợi một lúc.

Trong con hẻm đều có người đi lại, có người đạp xe đạp bấm chuông inh ỏi, còn có tốp ba tốp bốn trẻ con xúm lại một chỗ chơi với nhau, hai bé lăn con quay bằng thép chạy phía trước, ba bé đuổi theo ngay phía sau, khi con quay bằng thép đổ xuống thì đổi người.

Nguyễn Thu Nguyệt nhìn một lúc rồi mỉm cười nói: “Khắp nơi trên đất nước đều giống nhau. Mấy bé trai trong đại viện của chúng ta cũng thích chơi trò này hồi còn nhỏ. Lăn con quay rồi chạy như điên khắp đại viện, ai ai cũng muốn thể hiện bản lĩnh của mình.”

Nguyễn Khê nhìn mấy bé trai đó chơi con quay một hồi, mỉm cười nói: “Dưới quê chúng ta chưa từng thấy ai từng chơi trò này.”

Vì căn bản không tìm được con quay thép, nên rất nhiều đứa trẻ đều chơi con quay trên chiếc xe đạp bỏ đi. Vùng quê nghèo đến mức ngay cả một chiếc xe đạp cũng không thể nhìn thấy, chưa nói đến có thể có những con quay thép bỏ đi được đám trẻ con lấy để chơi.

Trong ký ức thời thơ ấu của bản thân Nguyễn Khê cũng không có thứ này, suy cho cùng đây không phải là đồ chơi ở thời đại này.

Cô cảm thấy khá thú vị, cứ nhìn chằm chằm một hồi lâu.

Đợi rất lâu nhưng bà cụ Châu vẫn chưa trở về, Nguyễn Khê và Nguyễn Thu Nguyệt rất kiên nhẫn, cũng không ngại chờ đợi.

Sau khi nhìn đám trẻ con chơi con quay thép, Nguyễn Thu Nguyệt lại quay đầu nhìn về phía tứ hợp viện của bà cụ Châu, chuyển chủ đề nói: “Người ở thủ đô đúng là giàu có, trước đây cũng sống trong tứ hợp viện như vậy, căn nhà trong Hồng Lâu Mộng cũng gần giống như vậy.”

Nguyễn Khê gật đầu: “Căn nhà trong Hồng Lâu Mộng rất lớn, sân viện của bà cụ Châu chắc được coi là nhị tiến, bởi vì trong đây còn có một cánh cửa. Mà nơi mẹ Giả sống một mình chính là sân viện ngũ tiến, em nghĩ xem toàn bộ Giả phủ lớn đến mức nào.”

Nguyễn Thu Nguyệt cảm khái nói: “Nhà cửa xa hoa, gia tộc trâm anh thi hương.”

Nguyễn Khê nói: “Chúng ta không thể nhìn được Giả phủ trong Hồng Lâu Mộng, nhưng có thể dành thời gian để đến Cung vương phủ, tòa nhà do Hòa Thân xây dựng. Người ta đều nói ‘một tòa Cung vương phủ, chiếm một nửa lịch sử của thời nhà Thanh’, tòa nhà đó thực sự rất lớn.”

Nguyễn Thu Nguyệt gật đầu nói: “Được ạ, em muốn đi xem hết.”

Vì thường ngày cô bé đọc rất nhiều sách, nên cô bé có hứng thú với những di tích văn hóa cổ này, muốn được tận mắt chiêm ngưỡng.

Còn Nguyễn Khê rất có hứng thú với những tòa tứ hợp viện, tòa nhà cổ, còn muốn bỏ thêm tiền mua thêm mấy căn.
 
[Thập Niên 70] Tiểu Thợ May Xinh Đẹp
Chương 391



Ngoài ngôi nhà cần để ở bây giờ ra, cô còn cần thêm nhà là vì tứ hợp viện cổ xưa này rất có giá trị để đầu tư trong thời đại hiện giờ.

Thật ra, trong thời đại hiện giờ rất dễ chơi đồ cổ, bởi vì có rất nhiều những thứ đồ xưa cũ, vẫn chưa có người nào làm giả. Về cơ bản, nếu có tiền thì sẽ chơi đồ cổ, có khi còn lấy được rất nhiều bảo bối có giá trị, nhưng cô lại không có khiếu về phương diện này.

Cô không biết đánh giá nên sẽ không chơi đồ cổ, nhưng mua tứ hợp viện cũng không tệ.

Chỉ cần có tiền có thể đầu tư, lựa chọn đầu tiên trong thời đại này phải là tứ hợp viện. Sau này bất động sản và nhà đất bị thổi nóng lên, giá trị của căn viện tử được giữ gìn tương đối tốt này sẽ lên tới mấy trăm triệu, mấy tỷ nhân dân tệ.

Bởi vì có lạm phát, giữ tiền trong tay sẽ không ngừng mất giá trị, nhưng mua một căn tứ hợp viện, vậy thì nó sẽ vĩnh viễn tăng giá trị.

Hai người đứng bên cạnh con sư tử đá trước cổng nhà nói chuyện, một lúc sau bà cụ Châu chống gậy trở về. Gần đây trông bà cụ càng thêm già, tóc bạc trắng cả đầu, vì bị bó chân nên đi lại không được vững.

Không đợi bà cụ đến gần, Nguyễn Khê đã chào hỏi bà cụ: “Cháu chào bà Châu.”

Bà cụ Châu nghe thấy giọng nói thì nhìn sang, mỉm cười nói: “Tiểu Khê à, cháu đến rồi.”

Nguyễn Khê đi tới trước mặt bà cụ Châu, đỡ bà cụ đi đến cổng viện tử. Đợi bà cụ móc chìa khóa trên người ra, Nguyễn Khê nhận lấy chìa khóa của bà cụ rồi đi mở cửa, mở cửa xong cô trả lại chìa khóa cho bà cụ Châu.

Bà cụ Châu vừa đi vào trong nhà vừa nói: “Bà vừa mới đi ra ngoài, các cháu không đợi lâu đúng không?”

Nguyễn Khê đỡ bà cụ đi qua ngưỡng cửa: “Không lâu ạ, chỉ đợi một lát thôi, bà cẩn thận dưới chân, nhỡ đâu bị vấp ngã.”

Bà cụ Châu đi rất chậm, đi qua hai cánh cửa rồi đến viện tử, đến nhà chính thì đẩy cửa rồi đi vào.

Khi ngồi xuống giường đấy, bà cụ nhìn Nguyễn Khê và nói: “Có phải cháu đến đây để mua lại căn viện tử này của bà không?”

Nguyễn Khê ngồi xuống đối diện với bà cụ Châu, mỉm cười nói: “Đúng vậy ạ, vừa rồi cháu đã đi rút tiền, cháu đến căn viện tử này của bà thường xuyên nên cháu cũng không cần đi xem, chỉ cần bà đồng ý là bán, chúng cháu lập tức ký hợp đồng, làm thủ tục.

Nguyễn Thu Nguyệt không tham gia vào những chuyện quan trọng của Nguyễn Khê, tự mình chuyển chiếc ghế bành đến rồi ngồi xuống bên cạnh.

Bà cụ Chu hỏi: “Cháu chuẩn bị xong hợp đồng chưa?”

Nguyễn Khê trực tiếp lấy hợp đồng ra, đặt lên giường đất đối diện với bà cụ Châu.

Thật ra bà cụ Châu đọc không hiểu được, đọc một hồi thì bà nói: “Bà đọc không hiểu mấy cái thứ này, ký vào đây à? Lấy tất cả giấy tờ chứng nhận, rồi đến Cục quản lý nhà đất để làm thủ tục sang tên đúng không?”

Nguyễn Khê gật đầu: “Vâng làm như vậy ạ.”

Bà cụ Châu và Nguyễn Khê đã quen biết nhau từ lâu, bà cụ rất tin tưởng cô, vì thế bà cũng không định đọc thêm. Nguyễn Khê đồng ý mua nhà của mình nên bà cảm thấy rất vui, bà trực tiếp hỏi mượn Nguyễn Khê một cây bút, bàn tay run rẩy hỏi Nguyễn Khê phải ký ở chỗ nào.

DTV

Nguyễn Khê chỉ cho bà cụ chỗ để ký, nhưng bà cụ Châu còn chưa đặt bút xuống

chỗ để ký, thì đột nhiên nghe thấy một giọng nói truyền tới từ cửa nhà chính: “Mẹ, mẹ đang ký cái gì vậy?”

Bà cụ Châu quay đầu lại nhìn, chỉ nhìn thấy đó là con trai bà đã trở lại.

Bà cụ Châu dừng bút lại và nói: “Ký hợp đồng này, ký xong là sẽ bán nhà đi, bán nhà xong thì chẳng phải sẽ có tiền ứng cho con sao? Đúng lúc con về nhà, vậy con tới giải quyết đi, không có vấn đề gì thì hôm nay đi làm thủ tục sang tên.”

Ông Châu đặt vali hành lý xuống rồi đi tới, khách khí chào hỏi Nguyễn Khê và Nguyễn Thu Nguyệt một tiếng, sau đó cầm lấy tờ hợp đồng trên giường đất lên lật xem. Sau khi đọc qua xong, ông nhìn Nguyễn Khê và nói: “Cháu muốn mua nhà à?”

Nguyễn Khê gật đầu: “Cháu cũng mang tiền đến đây rồi.”

Ông Châu biết được tình hình cụ thể, nếu không ông cũng sẽ không quay trở lại ngay lúc này. Ông muốn trở về xem bán nhà, nhân tiện đưa bà cụ Châu ra nước ngoài, sau này nếu không có việc gì thì cũng không quay lại nữa.

Ông cầm lấy bản hợp đồng rồi suy nghĩ, nhìn về phía Nguyễn Khê và nói: “Như thế này đi, để đảm bảo an toàn, cháu trả trước bốn nghìn tệ, chúng ta ký hợp đồng xong. Sau đó, cháu trả tiếp bốn nghìn tệ nữa, chúng ta mang hết giấy tờ đến Cục quản lý nhà đất để làm thủ tục sang tên, đợi xét duyệt xong thì cháu nộp tiền thuế, rồi trả tiếp bốn nghìn tệ còn lại cho chú, chú sẽ giao chìa khóa cho cháu, cháu thấy thế nào?”

Nguyễn Khê không định làm phiền bà cụ Châu như vậy, nhưng con trai bà đã đưa ra đề nghị như vậy, đương nhiên cô đồng ý, cũng để đảm bảo an toàn cho cô, vì thế cô gật đầu nói: “Được ạ, cứ làm như lời chú nói đi.”

Vì vậy bà cụ Châu đã ký tên và lăn dấu vân tay theo sự chỉ dẫn của con trai bà.
 
[Thập Niên 70] Tiểu Thợ May Xinh Đẹp
Chương 392



Sau khi Nguyễn Khê ký xong và ấn dấu vân tay, cô trả trước bốn nghìn nhân dân tệ tiền đặt cọc cho họ.

Con trai của bà cụ Châu không có nhiều thời gian, ông cũng không định ở lại trong nước lâu vì chuyện này, thấy thời gian không còn nhiều. Ông trực tiếp lấy tất cả tài liệu giấy tờ rồi đưa bà cụ Châu đi cùng với Nguyễn Khê và Nguyễn Thu Nguyệt đến Cục quản lý nhà đất.

Đầu năm nay số người đi mua nhà vô cùng ít, đương nhiên cũng không có người đến xử lý nghiệp vụ mua nhà.

Nguyễn Khê lại trả thêm bốn nghìn nhân dân tệ, lấy giấy tờ ra của mình ra phối hợp với bà cụ Châu và con trai bà bà cụ để làm thủ tục sang tên.

Sau khi hoàn tất các thủ tục, người của Cơ quan Quản lý nhà đất nói với cô, việc thẩm duyệt sẽ mất hai ngày, yêu cầu cô hai ngày nữa tới nộp tiền thuế.

Sau khi ra khỏi văn phòng Cục quản lý nhà ở, Nguyễn Khê nhìn ông Châu và nói: “Vậy thì hôm nay cháu trở về trước, ngày kia cháu tới nộp tiền thuế, nếu tất cả không có vấn đề gì thì cháu sẽ đưa bốn nghìn nhân dân tệ còn lại cho chú, chú đưa chìa khóa nhà cho cháu.”

Ông Châu gật đầu nói: “Nếu thẩm duyệt không có vấn đề gì thì cháu tới nộp tiền thuế.”

Hai bên vừa nói xong, Nguyễn Khê mỉm cười chào bà cụ Châu: “Bà Châu, bây giờ cháu về nhà trước, ngày kia cháu sẽ lại đến thăm bà, tới lúc đó sẽ trò chuyện vui vẻ với bà.”

Dù sao sau khi đưa chìa khóa bà sẽ rời đi với con trai của mình, sau này cũng sẽ không gặp lại nhau nữa.

Bà cụ Châu nắm tay cô: “Đi cẩn thận nhé.”

Nguyễn Khê vẫy tay với bà, giao bà cho con trai, sau đói đạp xe rời đi với Nguyễn Thu Nguyệt.

Hai người đạp xe đạp đến nhà của Nguyễn Khiết, lên lầu rót hai cốc nước rồi ngồi nghỉ ngơi một lúc, xem ti vi thư giãn một chút, sau đó để lại một mẩu giấy trên bàn cà phê, rồi đưa Nguyễn Hồng Quân và Nguyễn Hồng Binh về nhà.

Bốn người họ đạp xe đi trong gió, đạp xe chạy như bay.

DTV

Nguyễn Khê rất vui mừng vì đã mua được tòa tứ hợp viện, Nguyễn Hồng Quân làm gì cũng đều vô cùng vui vẻ.

Khi có gió thổi cậu bé phải lao nhanh đến, khiến cho tóc và quần áo của mình đều bay lên.

Khi về đến nhà, đúng lúc trong nhà vừa chuẩn bị ăn tối, Nguyễn Khê, Nguyễn Khiết, Nguyễn Hồng Quân và Nguyễn Hồng Binh dựng xe, rửa tay rồi ngồi xuống ăn cơm. Nguyễn Trường Phú cũng làm việc xong rồi từ thành phố trở về, ngồi đối diện với Nguyễn Khê để ăn cơm.

Vì trước đó đã cãi nhau một trận, bầu không khí giữa hai người lúc này không được tốt lắm.

Không phải Nguyễn Trường Phú vẫn đang tức giận, mà là bị Nguyễn Khê làm cho nghẹn họng không nói được gì, cho nên bây giờ trong lòng ông ta cảm thấy mình đuối lý. Nhưng còn phải lo mặt mũi người làm cha, làm anh cả, vì thế trông có vẻ gượng gạo.

Ông ta gọi ba chị em Nguyễn Hồng Quân: “Ăn cơm xong thì thu dọn một chút, sáng mai ngồi xe lửa về nhà.”

Nguyễn Thu Nguyệt cắn một miếng bánh bao, nhìn ông ta và nói: “Bây giờ con chưa muốn về, con vẫn chưa được rất nhiều nơi con muốn đi. Mấy đứa muốn ở đây chơi một chút, đợi đến khi kỳ nghỉ hè kết thúc thì con về nhà.”

Nguyễn Trường Phú nói: “Chơi ba ngày rồi mà còn chưa đủ sao? Ra ngoài chơi mà không cần tiêu tiền sao? Các con ở lại đây thêm một ngày thì phải tốn thêm mộtmiệng ăn, các con cho rằng đây là chuyện bình thường sao?”

Nguyễn Thu Nguyệt còn chưa lên tiếng, Nguyễn Thúy Chi đã nói: “Cũng chỉ là chuyện bày thêm ba đôi đũa mà thôi, có gì mà phiền phức chứ, trong nhà đã có nhiều người như vậy, thêm ba đứa nó cũng không nhiều. Đã chơi chưa đủ thì cứ ở lại chơi đi.”

Nguyễn Khê nói tiếp: “Bác đừng lo lắng về chuyện tiền nong, không tốn nhiều tiền đâu.”

Nguyễn Trường Phú không thèm nhìn Nguyễn Khê mà nói: “Con đừng cho rằng bây giờ cháu kiếm được chút tiền là hoàn toàn vô tư không lo lắng. Không chừng một ngày nào đó có chính sách thay đổi thì chuyện này coi như xong đời, nghỉ việc rồi thì con ổn định một chút đi, lập kế hoạch tốt cho tương lai.”

Giọng điệu và lời nói của ông ta khi đang nói chuyện vẫn bình thường, đương nhiên Nguyễn Khê không tỏ vẻ gì, chỉ nói: “Cho dù lập kế hoạch tốt cũng không kém điều này, hay là bác không muốn chúng con ở cùng nhau vun đắp tình cảm chị em?”

Nguyễn Trường Phú lại bị cô làm cho nghẹn họng không nói được lời nào, lập tức nói: “Cô ba và chị cả mấy người đã nói như vậy, vậy thì các cháu cứ ở lại đi, bọn họ không chê phiền phức, thì ba còn sợ cái gì? Ở lại cũng đúng lúc, trong nhà được sạch sẽ.”

Nguyễn Hồng Quân nhếch miệng cười: “Được ạ, chúng con sẽ ở lại.”

Nguyễn Hồng Quân, Nguyễn Hồng Binh và Nguyễn Thu Nguyệt ở lại không chịu đi. Sáng sớm ngày hôm sau, đương nhiên Nguyễn Trường Phú đã tự mình xách túi rời đi. Nguyễn Khê không dậy sớm để tiễn ông ta, Nguyễn Thúy Chi và Nguyễn Trường Sinh đã đưa Nhạc Hạo Phong và Tiền Xuyến đi tiễn ông ta.
 
[Thập Niên 70] Tiểu Thợ May Xinh Đẹp
Chương 393



Vì mới ra ngoài chơi hai ngày nên vẫn cảm thấy hơi mệt, tiếp sau đó còn có việc phải làm, hai ngày qua Nguyễn Khê không định đưa bọn trẻ ra ngoài đi chơi.

Nguyễn Khê nghỉ ngơi ở nhà một ngày, làm công việc cắt may quần áo.

Chiều hôm sau cô lại đạp xe đi lên thành phố, gói ghém đủ tiền xong thì đến Cục quản lý nhà đất để nộp tiền thuế.

Nguyễn Hồng Quân và Nguyễn Hồng Binh không đi, Nguyễn Thu Nguyệt không muốn ở trong nhà đi cùng cô lên thành phố.

Hai người đến thành phố giao tiền trước, giao tiền xong cầm biên lai đi tới nhà của bà cụ Châu.

Vẫn chưa nhận được giấy chứng nhận bất động sản ngay, còn phải đợi vài ngày nữa mới đi nhận.

Đi đến trước nhà bà cụ Châu, Nguyễn Khê đã đi dạo phố mua một chút đồ ăn.

Cả ngày hôm nay, ngoài việc đưa bốn nghìn nhân dân tệ còn lại cho con trai bà cụ Châu, lấy được tất cả chìa khóa trong tứ hợp viện. Cô còn ngồi dưới gốc cây táo trong viện tử của tứ hợp viện và trò chuyện một hồi lâu với bà cụ Châu.

DTV

Khi bà cụ Châu đứng dậy và rời đi với con trai, bà nói với Nguyễn Khê: “Sau này, bà không được mặc quần áo do cháu may nữa rồi.”

Nguyễn Khê mỉm cười nói: “Nói không chừng sau này cháu cũng ra nước ngoài, đến lúc đó cháu sẽ đi tìm bà.”

Bà cụ Châu nghe thấy vậy thì mỉm cười nói: “Vậy thì tốt, bà chờ cháu.”

Nguyễn Khê mỉm cười, hít một hơi hạ quyết tâm —— một ngày nào đó quần áo do cô may sẽ được đưa ra nước ngoài.

Những chuyện mà kiếp trước cô còn chưa kịp làm thì kiếp này nhất định phải làm xong.

Chủ nhật.

Mặt trời khuất nửa mặt sau những tầng mây.

Đi ra khỏi cổng lớn của tứ hợp viện, mồ hôi Trên đầu Nguyễn Khê túa ra nhễ nhại. Cô bước qua ngưỡng cửa rồi chạy thẳng đến chiếc xe ba bánh đậu bên cạnh con sư tử đá, đi tới cúi người xuống ôm một cái chăn nặng năm cân ở phía trên lên, duỗi thẳng lưng đi vào bên trong.

Chăn che khuất tầm mắt của cô, cô quay đầu sang một bên để nhìn.

Kết quả còn chưa đi đến ngưỡng cửa, đột nhiên có người đưa tay ra cầm lấy chiếc chăn trong tay cô. Cô còn cho rằng người này là Nguyễn Hồng Quân, vừa buông tay ra muốn nói chuyện, ánh mắt nhìn lướt qua thì thấy Lăng Hào đang cầm lấy chiếc chăn trong tay cô, cô lập tức sững sờ.

Sững sờ xong cô bất ngờ nở nụ cười, giọng điệu kinh ngạc theo bản năng: “Sao cậu lại tới đây?”

Lăng Hào ôm chiếc chăn bông trả lời: “Chủ nhật rảnh rỗi, ra ngoài đi dạo một chút, đang chuyển nhà à?”

Nguyễn Khê gật đầu: “Vừa mới lấy được chìa khóa, chuyển tất cả những thứ cần dùng đến đây.” Bao gồm cả chăn bông mùa đông gì đó.

Cô cảm thấy hơi ngại khi gọi Lăng Hào làm những chuyện này, vì vậy cô vội vàng đưa tay ra muốn nhận lấy.

Nhưng cô còn chưa chạm vào chiếc chăn, Lăng Hào đã cúi xuống và nói: “Để tôi giúp cậu đi, cậu xách ít đồ nhẹ nhàng đi.”

Nguyễn Khê do dự một chút rồi rút tay về: “Được, vậy tôi đi lấy quần áo.”

Nói xong cô quay người đi về, xách theo một túi quần áo trở lại.

Hai người đi tới đi lui vào trong viện tử, đi đến cổng thứ hai thì đúng lúc gặp Nguyễn Hồng Quân và Nguyễn Hồng Binh.

Nguyễn Hồng Quân nhìn thấy anh cũng rất ngạc nhiên, nói: “Hả? Đây không phải là em Lăng Lăng sao?”

Lăng Hào: “...”

Anh hắng giọng một cái, nghiêm túc sửa lại xưng hô với Nguyễn Hồng Quân: “Lăng Hào.”

Mặc dù Nguyễn Hồng Quân đã trầm ổn hơn trước đây, nhưng cậu bé vẫn không biết ngại ngùng là gì, cười ha ha trực tiếp kéo Nguyễn Hồng Binh ra ngoài.

Ở bên cạnh, Nguyễn Khê đang xách túi cũng mím môi cúi đầu mỉm cười.

Lăng Hào nhìn cô, nhìn một hồi lâu mới hỏi: “Ngày hôm đó có phải tôi quá mất mặt không?”

Nghe thấy câu này, Nguyễn Khê vội vàng dập tắt nụ cười trên mặt, ngẩng đầu hắng giọng nói: “Không... không đâu...”

Lăng Hào: “Tôi đã bị đồng nghiệp trong đơn vị cười nhạo suốt một tuần.”

Điều này... vậy thì không còn cách nào...

Nguyễn Khê lại không nhịn được bật cười, cố nén lại rồi nhìn anh và nói: “Quả thực..... Có một chút...”

Lăng Hào thấy Nguyễn Khê vừa muốn cười vừa cố nhịn lại, bản thân cũng không nhịn được cười phá lên.

Khi anh cười như vậy, Nguyễn Khê hoàn toàn không kìm được, thế là hai người cùng nhau cười không ngừng, hơn nữa còn cười đến khó thở.

Cười một hồi, Nguyễn Khê vội vàng hắng giọng: “Mau đi thôi, mau đi thôi, đồ nặng quá, mau ôn vào phòng đặt xuống đi.”

Lăng Hào cũng không cười nữa, ôm chăn đi theo Nguyễn Khê đi vào nhà, đặt chăn vào căn phòng phía đông.

Nguyễn Thu Nguyệt ở trong phòng thu xếp đồ đạc, nhìn thấy Lăng Hào cũng thấy bất ngờ, sững sờ một chút mới cười chào hỏi anh: “Chào nhà khoa học.”

Lăng Hào không nhịn được lại giới thiệu một lần nữa: “Không được gọi, gọi anh là Lăng Hào là được rồi.”

Nguyễn Thu Nguyệt cười cười: “Được rồi, anh Lăng Hào.”

Vừa nói dứt lời, Nguyễn Hồng Quân và Nguyễn Hồng Binh lại khiêng bao tải đi tới.
 
[Thập Niên 70] Tiểu Thợ May Xinh Đẹp
Chương 394



Hai người buông bao tải xuống, thở một hơi lau mồ hôi như hạt châu, nói: “Chuyển thêm một chuyến nữa thì cũng gần đủ rồi.”

Không vội về chuyển ngay lập tức, Nguyễn Khê gọi bọn họ: “Nghỉ ngơi một lát, uống chút nước đi.”

Nguyễn Hồng Quân này cũng không vội vã đi làm việc, cùng Nguyễn Hồng Binh và Nguyễn Thu Nguyệt đi theo Nguyễn Khê đến phòng chính, Lăng Hào cũng tự nhiên đi phía sau cùng, đến phòng, năm người ngồi quanh bàn tròn, bưng ly lên uống nước.

Nước đã được đun sôi để nguội, bây giờ lại lạnh buốt, vừa vặn để uống giải nóng.

Nguyễn Hồng Quân uống một ngụm là xong một cốc nước lớn, để ly xuống sảng khoái thở phào một hơi.

Hô xong cậu nhìn về phía Lăng Hào hỏi: “Chị cả gọi anh tới giúp bọn em dọn nhà à?”

Nguyễn Khê vừa muốn nói không phải, người ta khó khăn lắm chủ nhật mới được nghỉ ngơi một chút, sao có thể gọi anh đến làm công việc thể lực được, nhưng cô còn chưa nói khỏi miệng, Lăng Hào đã nhìn thẳng Nguyễn Hồng Quân gật đầu đáp lời: “Ừm.”

Nguyễn Khê cứng lưỡi sửng sốt một chút, không nói nên lời đành phải cong khóe miệng cười với anh một cái.

Ngược lại Nguyễn Hồng Quân rất không khách sáo, còn cười nói: “Vậy đợi lát nữa anh chạy xe xích lô chứ sao.”

Lăng Hào cũng không từ chối, trực tiếp đồng ý: “Được.”

Nguyễn Khê đưa tay ta đập cậu một chút: “Được cái gì mà được.”

Nói xong nhìn về phía Nguyễn Hồng Quân: “Nếu như em mệt vậy để chị chạy cho.”

Nguyễn Thu Nguyệt và Nguyễn Hồng Binh nhìn bọn họ cướp đến cướp đi, yên lặng bưng chén nước uống nước.

Bởi vì Nguyễn Thu Nguyệt và Nguyễn Hồng Binh không giúp đỡ được cái gì, cho nên đến nông thôn khuân đồ Nguyễn Khê đều không cho bọn họ đi theo. Chỉ là kéo đồ vật qua, để bọn họ giúp chuyển vào, đều dọn dẹp từng gian phòng một chút.

Nghỉ ngơi xong, Nguyễn Khê và Nguyễn Hồng Quân chuẩn bị trở về chuyển một chuyến cuối cùng, lần này có Lăng Hào đi theo hỗ trợ.

Ba người đi ra khỏi cửa lớn của viện, Lăng Hào trực tiếp đi thẳng tới ngồi lên xe xích lô.

Nguyễn Khê theo tới bên cạnh anh, trực tiếp kéo cánh tay anh, kéo anh xuống xe: “Xuống đây xuống đây, tôi chạy.”

Tự thân chiếc xe xích lô tương đối nặng, mà lại có ba bánh xe, chạy vừa mệt lại vừa chậm, không bằng cưỡi xe đạp nhẹ nhàng. Nếu anh thật sự muốn đi theo giúp đỡ, vậy để anh chạy xe đạp là được rồi.

Nhưng Lăng Hào ngồi không nhúc nhích, nhìn cô nói: “Tôi chạy.”

Nguyễn Khê: “…”

Quả nhiên là không phải đứa nhỏ khi còn bé, cách nói chuyện cũng thay đổi.

Khi còn bé anh nghe lời, trên cơ bản cô nói cái gì thì chính là cái đó, xưa nay sẽ không có khó thương lượng như vậy.

Đã như thế…

Nguyễn Khê do dự một chút, buông cánh tay của anh ra: “Vậy cậu chạy đi.”

DTV

Nguyễn Hồng Quân cưỡi xe đạp đặt chân đến bên cạnh Lăng Hào, nói với anh: “Anh cưỡi qua đó là được rồi, em hơi chậm, lúc trở về em kéo, đến lúc đó anh chạy xe đạp.”

Lăng Hào quay đầu nhìn Nguyễn Hồng Quân: “Không có việc gì, để anh tới kéo.”

Nguyễn Hồng Quân cười lên: “Nếu như anh không ngại mệt mỏi vậy thì tốt quá rồi.”

Ba người cưỡi xe ra khỏi hẻm lên đường, Nguyễn Khê và Nguyễn Hồng Quân đạp xe đạp, Lăng Hào chạy xe xích lô.

Nguyễn Hồng Quân đạp xe lải nhải bên cạnh Lăng Hào: “Anh thật sự không thích nói chuyện nhỉ, xem xét chính là kiểu người khó gần, có phải nhà khoa học các anh đều như vậy không? Nhưng vậy làm sao có thể kết giao bạn bè được?”

Cái này là hỏi kiểu gì vậy, Nguyễn Khê hắng giọng với Nguyễn Hồng Quân, nhưng Nguyễn Hồng Quân không có phản ứng.

Lăng Hào nói: “Không có thời gian và cơ hội kết bạn.”

Nguyễn Hồng Quân: “Quả nhiên là không có bạn bè.”

Lăng Hào: “Cũng không phải, đồng nghiệp chính là bạn bè.”

Nguyễn Khê nhìn hai người trò chuyện kiểu này, cũng chỉ biết mặc kệ, yên lặng ở bên cạnh lắng nghe.

Nguyễn Hồng Quân còn nói: “Vậy chắc chắn là anh không có bạn gái.”

Lăng Hào không có nhận lời này, chợt nhìn về phía Nguyễn Khê hỏi: “Chị Khê Khê thì sao?”

Bởi vì không có tham gia nói chuyện phiếm, trong một thời gian ngắn Nguyễn Khê không phản ứng kịp, mở miệng hỏi: “Hả? Chị cái gì?” Bạn gái sao?

Lăng Hào không hỏi lại lần nữa, Nguyễn Hồng Quân nói tiếp: “Chị ấy à, chị ấy là một người cô đơn, tất cả tâm tư đều đặt trên chuyện bán quần áo. Anh có biết chị họ Nguyễn Khiết của em không, chị ấy còn nhỏ hơn chị cả của em một tuổi, chị ấy đã kết hôn từ sớm rồi, bây giờ cũng sắp sinh em bé, sắp trở thành người trong đại viện chúng em. Cô ba còn suốt ruột dùm chị cả của em, nói muốn tìm bà mối để tìm đối tượng cho chị ấy.”

Nói xong Nguyễn Hồng Quân còn hỏi Lăng Hào: “Người trong nhà anh không sốt ruột sao?”

Lăng Hào nói: “Người trong nhà không quản anh nhiều như thế.”

Có thể là mấy năm ở nông thôn quản anh quá chặt, dẫn tới cá tính trở nên âm thầm buồn bực, trong lòng Chu Tuyết Vân vẫn cảm thấy mắc nợ anh, sau đó cơ bản không quản thúc anh nữa. Chuyện anh không muốn làm thì Chu Tuyết Vân sẽ không sắp xếp cho anh.
 
[Thập Niên 70] Tiểu Thợ May Xinh Đẹp
Chương 395



Nguyễn Hồng Quân tiếp tục hỏi: “Vậy anh bao lớn rồi? Nhìn cũng không kém chị cả của em là mấy đâu.”

Lăng Hào gật đầu: “Cũng gần bằng.”

Nguyễn Khê đã bắt kịp đề tài, ở bên cạnh lên tiếng: “Nói chính xác thì c** nh* hơn tôi một tuổi.”

Lăng Hào liếc nhìn cô một cái: “Nhỏ hơn một tuổi không có gì khác biệt với bằng tuổi.”

Nguyễn Hồng Quân rõ ràng: “Khó trách khi còn bé chị cả của em quản anh, gọi anh là đứa con yêu, cũng bởi vì anh nhỏ hơn chị ấy, chị ấy xem anh trở thành em trai nhỏ, cho nên mới gọi anh như vậy.” Nói xong Nguyễn Hồng Quân đột nhiên cười: “Em còn hoài nghi có phải lúc đầu chị ấy còn muốn gọi anh là oắt con hay không.”

Nguyễn Khê cũng không nhịn được cười một cái, lại nhịn xuống nhìn về phía Nguyễn Hồng Quân: “Chớ nói nhảm, không chỉ là bởi vì nhỏ tuổi, là khi đó dáng dấp của cậu ấy rất bé nhỏ, lại mềm mềm đáng yêu, như vậy ai gặp mà không muốn tới bóp hai cái? Chính là nhóc con đáng yêu đó.”

Nguyễn Hồng Quân vẫn cười: “Anh xem, có phải oắt con không?”

Nguyễn Khê trợn mắt nhìn Nguyễn Hồng Quân một cái, cậu ở bên cạnh muốn nhiên chặc lưỡi một tiếng rồi nói: “Em không nhớ kỹ chút nào, cũng không tưởng tượng được khi còn bé vừa mềm vừa đáng yêu là dạng gì, thật là khó có thể tưởng tượng…”

Dáng dấp hiện tại của Lăng Hào tuyệt đối không mềm không thơm càng không đáng yêu.

Lăng Hào đạp xe hắng giọng: “Đều đã qua rồi, bây giờ đã lớn lên, không phải em trai cũng không phải đứa con yêu.”

Nhìn anh kháng cự như thế, Nguyễn Khê lại không nhịn được cười được, xem ra xưng hô con yêu này đã làm anh bị tổn thương.

Ba người cứ nói chuyện phiếm trên đường đi, đi về hướng nông thôn.

Tới nông thôn đậu xe vào sân xong, Nguyễn Khê và Nguyễn Hồng Quân dẫn Lăng Hào vào trong nhà uống nước. Rót nước, ngồi xuống nghỉ ngơi, uống một ngụm lớn cho đỡ mệt.

Nguyễn Thúy Chi nghe được động tĩnh, đi từ phòng chính đến bên này, vào nhà lập tức nói: “Có phải mệt c.h.ế.t hay không? Cô đã nói chờ dượng cháu rảnh rồi, để dượng giúp cháu chuyển, các cháu nhất định phải tự mình chuyển, vừa đi vừa về xa như vậy.”

Nguyễn Khê thả ly trong tay xuống, nói tiếp: “Chỉ có chút chuyện nhỏ này, không thành vấn đề với chúng cháu.”

Nguyễn Thúy Chi vừa muốn nói lại thôi, chợt nhìn thấy một bộ mặt lạ hoắc đứng lên khỏi bàn, tất nhiên là do nhìn thấy cô ấy vào nhà mới lễ phép đứng lên chào hỏi. Cô ấy hơi sửng sờ, đôi mắt tỏa sáng, cười hỏi: “Tiểu Khê, đây là ai thế?”

Thằng nhóc này lớn lên dáng dấp không tệ nha, vóc dáng cũng cao, nhìn đúng là tuấn tú lịch sự.

Nguyễn Khê cũng đứng lên: “Cô cũng không nhận ra sao? Lăng Hào đó.”

Nguyễn Thúy Chi lộ vẻ mặt kinh ngạc: “Hả?”

Hả xong cô ấy mới cẩn thận nhìn kỹ Lăng Hào, thần sắc trên mặt đều là vẻ không dám tin.

Lăng Hào lên tiếng nói: “Bác gái, cháu là Lăng Hào.”

Nguyễn Thúy Chi vẫn là không thể nào dám tin tưởng, cười nói: “Cháu biến hóa lớn quá đi, không giống với khi còn bé, bác nhớ rõ khi còn bé dáng dấp cháu như thế nào, mỗi ngày đều đến tiệm may học tập cùng với Tiểu Khê Tiểu Khiết.”

Cô ấy còn tưởng là Nguyễn Khê thông suốt tìm được đối tượng, đột nhiên mang về đây.

Nếu đã không phải thì tất nhiên cũng không đề cập đến cái này nữa, Nguyễn Thúy Chi lại hỏi: “Lăng Hào cháu cũng ở Bắc Kinh à?”

DTV

Lăng Hào gật gật đầu: “Vâng, ở chỗ này làm việc.”

Nguyễn Thúy Chi cười nói: “Vậy thì rất tốt, sau này có rảnh thì thường xuyên tới chơi.”

Thật ra cô ấy biết Lăng Hào ở Bắc Kinh, mấy ngày trước Nguyễn Khê dẫn theo bọn người Nguyễn Thu Nguyệt đi chơi trong thành phố trở về, mấy đứa bé đã nói tới chuyện này, chỉ nói lúc trước bị người ta xem như đồ ngốc, bây giờ anh ấy khó lường lắm.

Nhất là Nguyễn Trường Sinh nghe vô cùng kinh ngạc: “Là thằng bé ngốc kia à? Khi còn bé như quả dưa?”

Bây giờ lại nhắc tới hỏi một lần, tất nhiên là để trò chuyện.

Trò chuyện vài câu, Nguyễn Khê và Nguyễn Hồng Quân cũng không đứng lại nữa, tranh thủ thời gian mang đồ đạc còn lại lên xe. Chiếc xe xích lô không thể chứa hết được, buộc vào đằng sau xe đạp như mấy chuyến trước đó.

Lăng Hào và Nguyễn Khê, Nguyễn Hồng Quân cùng chào hỏi với Nguyễn Thúy Chi, sau đó đạp xe đi khỏi sân.

Xe xích lô chở đồ càng nặng hơn, tất nhiên Lăng Hào không để Nguyễn Khê và Nguyễn Hồng Quân chạy. Nguyễn Khê là nữ giới sức yếu, Nguyễn Hồng Quân còn nhỏ tuổi, chỉ có anh là thích hợp chạy nhất, cho nên vẫn là để Nguyễn Khê và Nguyễn Hồng Quân đi xe đạp.

Đi ra ngoài hơn nửa giờ, Nguyễn Hồng Quân quay đầu nói: “Chị cả, em chạy xe qua đó trước, đến lúc đó em để đồ đạc xuống, trở lại đón chị, em chạy xe của chị.”

Nguyễn Khê ổn định hơi thở: “Em đi đi, đến thì nghỉ ngơi đi.”

Nguyễn Hồng Quân không đáp lời này, đạp xe đi mất, đạp chiếc xe sắp bay lên.
 
[Thập Niên 70] Tiểu Thợ May Xinh Đẹp
Chương 396



Nguyễn Khê nhìn Nguyễn Hồng Quân đi xa, quay đầu lại nói với Lăng Hào: “Chúng ta không vội, từ từ chạy là được.”

Lăng Hào nhìn cô cười một cái: “Tôi cũng không vội.”

Nguyễn Khê quay đầu lại nhìn anh một cái, lúc xe loạng choạng muốn lệch đi mới vội vàng đỡ lại nhìn về phía trước. Giống như cô lại phát hiện có chỗ anh tương đối giống với trước kia, chỉ có lúc nói chuyện với cô mới có thể bật cười nhẹ nhõm.

Cũng không phải nói anh không cười với người khác, chỉ là ít cười, ngẫu nhiên cười một chút cũng chỉ dừng lại trên khóe miệng.

Nguyễn Khê nhẹ nhàng hít một hơi, nhìn con đường trước mắt, cũng không tự giác khẽ mỉm cười một cái.

Mà Nguyễn Hồng Quân vừa đi, cậu giống như cũng bằng lòng chủ động nói chuyện, bỗng nhiên mở miệng hỏi Nguyễn Khê: “Lâu như vậy không yêu đương kết hôn, là vẫn chưa gặp được người thích hợp hay sao?”

Nói đến tuổi tác của cô cũng không còn nhỏ nữa, theo điều kiện của cô, không nên cô đơn đến bây giờ. Lúc trước anh còn tưởng tượng, hắn là cô sẽ sớm tìm được người trong lòng đi vào con đường hôn nhân, trải qua cuộc sống hạnh phúc mỹ mãn.

Thật sự anh không nghĩ tới, đến bây giờ cô vẫn còn là một người độc thân, dù sao Nguyễn Khiết cũng đã kết hôn rồi.

Đương nhiên cho dù là không nghĩ tới, cho dù trong lòng đã xác định trước, nhưng hôm đó thấy được cô xuất hiện trong lễ đường, thậm chí không xác định có phải là cô hay không, trong khoảnh khắc đó anh vẫn mất lý trí mất khống chế.

Là trò cười náo loạn thật lớn nhưng anh cũng không hối hận.

Cho dù bây giờ cô đã kết hôn, anh và cô vẫn là người xa lạ, anh cũng không hối hận khi ngày đó đã làm như vậy.

Nghe anh hỏi như vậy, Nguyễn Khê quay đầu liếc anh một cái, trả lời: “Chắc duyên phận chưa tới.”

Tuy nói cô vẫn luôn bề bộn nhiều việc, trong đầu cũng không chừa lại nhiều không gian để nghĩ đến chuyện này, thật sự cô cũng không quan trọng không vội vã, nhưng cũng không cố gắng tránh né hay bài xích chuyện này.

Dù sao cũng chưa gặp được, vậy thì cứ như vậy thôi.

Bốn năm đại học, trường học không cho phép yêu đương, mọi người cũng đều lo học tập, không có ai biểu hiện có ý tứ với cô ở phương diện kia. Sau khi tốt nghiệp cô tưởng là Hứa Chước sẽ thổ lộ với cô, nhưng Hứa Chước cũng không nói.

Ngược lại cô từng cân nhắc, nếu như Hứa Chước thổ lộ với cô, cô sẽ từ chối hay là lựa chọn thử với anh ấy một chút xem sao.

Đương nhiên bởi vì thời gian quen biết nhau quá lâu, quen từ lúc trung học tới đại học, làm bạn với nhau bảy tám năm, thật sự là quá quen, cho nên cũng không có cảm giác tim đập thình thịch k*ch t*nh mênh mông, hắn là anh ấy cũng thế.

DTV

Hứa Chước không có bảy tỏ đã rời xa rồi, đây cũng coi như quên đi.

Lúc làm việc ở cục Công thương, cũng có đồng nghiệp thích giật dây giới thiệu đối tượng cho cô, nhưng không gặp được người nói chuyện hợp ý, có hai người lấy lòng cô, có ý tứ theo đuổi cô, nhưng sau khi cô đưa đơn từ chức thì họ lập tức rút tay lại.

Thế giới của người trưởng thành đều thực tế, tìm kiếm một đối tượng kết hôn, không có ai đang tìm kiếm tình yêu.

Từ chức đến nay đã một năm, phần lớn thời gian cô đều ở tại nông thôn, vẽ tranh quần áo cắt xén vải vóc, hoặc là tự mình đi vào thành phố nhìn một vòng, nhìn khách quen một chút, chọn lựa sợi và vật liệu tổng hợp.

Mấy người Nguyễn Thúy Chi muốn giới thiệu đối tượng cho cô, nhưng bọn họ lại không muốn bà mai nông thôn tìm kiếm đàn ông ở nông thôn cho cô. Sau đó bọn họ lại không biết gì về người trong thành phố, chỉ có thể tạm dừng lại, trông cậy vào Nguyễn Khê tự mình tìm.

Chính Nguyễn Khê lại không tích cực, luôn nói là tùy duyên, còn không phải kéo dài tới bây giờ sao.

Nhưng Nguyễn Khê không nói kỹ càng những lời này, cô hỏi lại: “Cậu thì sao?”

Lăng Hào nói: “Tôi cảm thấy mình còn nhỏ.”

Nguyễn Khê: “…”

Có ý gì! Cô lớn hơn anh một tuổi là già sao!

Coi như số tuổi hai đời cộng lại, cô cũng cảm thấy mình vẫn là mười tám tuổi!

Lăng Hào nhìn biểu cảm trên mặt cô thì bật cười: “Tôi giống như cậu, đều còn nhỏ, tôi cảm thấy không cần phải gấp.”

Nguyễn Khê thu hồi biểu cảm trên mặt, hài lòng nói: “Tôi cũng cảm thấy vậy.”

Tuổi mụ hai mươi lăm, tuổi tròn hai mươi bốn, có gì mà phải gấp?

Kiếp trước cô cũng sắp ba mươi, cũng chưa từng vội việc này, cuộc sống dễ chịu làm sao.

Nói tới đây, giữa Nguyễn Khê và Lăng Hào liền yên tĩnh lại. Nhất là Lăng Hào, phảng phất tháo dỡ tất cả đề phòng trên người, vẻ mặt nói chuyện và ngữ khí cũng thay đổi rất nhiều, không còn cảm giác vô cùng xa lạ như trước đó.

Hai người song song, vừa nói chuyện vừa đi về phía trước.

Đi được càng xa, cảm giác khoảng cách càng ngày càng ít, cảm giác quen thuộc cùng càng ngày càng nhiều.
 
[Thập Niên 70] Tiểu Thợ May Xinh Đẹp
Chương 397



Mặt mày Lăng Hào nhớ lại, Nguyễn Khê không tự giác nhớ tới năm mình mười bốn tuổi, cô và Lăng Hào đi lên trấn trên mua rượu cho ông thợ may, sóng vai đi trên đường núi. Mệt mỏi sẽ tay trong tay, cuối cùng gần như là lôi kéo nhau đi lên trấn trên.

Bóng dáng hai bạn nhỏ khi đó, chậm rãi trùng khớp với cảnh tượng hiện tại.

Cô nhìn Lăng Hào không nhịn cười được, Lăng Hào cũng cười một chút.

Ký ức nhạt nhòa của hai năm đó đột nhiên bị nhen lửa, màng bụi bay tán loạn, nhiệt độ truyền đến hiện tại, tám năm thời gian cùng khoảng cách giữa bọn họ dường như giờ phút này tan đi thành mây khói.

Lúc hai người trò chuyện sắp chạy đến trong thành phố, Nguyễn Hồng Quân cưỡi xe đạp trống trở về. Cậu vọt tới trước mặt Nguyễn Khê rồi phanh lại, đưa xe xích lô cho Nguyễn Khê, đón lấy xe đạp của Nguyễn Khê, nói: “Chị cả chạy xe xích lô nghỉ ngơi một lát đi.”

Nếu cậu đã trở lại thì Nguyễn Khê cũng không khách khí với cậu.

Cô leo lên chiếc xe trống, sau khi đi vào thành, chợt nghĩ tới chút gì đó, quay đầu nói với Nguyễn Hồng Quân và Lăng Hào: “Các em từ từ chạy, về thẳng nhà đi, chị đi mua một ít đồ.”

Cô chạy xe đạp không đi trước, chạy đi mua rất nhiều đồ ăn, đồ ăn vặt cũng có, hoa quả cũng có, còn mua một trái dưa hấu.

Cô mua đồ xong mà Nguyễn Hồng Quân và Lăng Hào còn chưa tới. Thế là cô đi đến phòng bếp cầm hai cái chậu lớn ra, đến máng bằng đá trong sân múc một chậu nước máy, đặt dưa hấu vào trong đó ngâm.

Vừa ngâm xong dưa hấu, Nguyễn Hồng Quân và Lăng Hào đến, thế là mấy người hoặc là không làm, đã làm thì làm cho xong, chuyển tất cả mọi thứ vào phòng, phân chia đặt vào phòng nên đặt, sau đó cùng ngồi vào bàn ở phòng chính ăn dưa hấu.

Nguyễn Hồng Quân gặm một miếng dưa hấu lớn, thoải mái nói: “Thật là ngọt!”

Nguyễn Khê không để ý tới cậu nhiều, nhìn về phía Lăng Hào hỏi: “Cậu muốn ăn cái gì? Đợi lát nữa mời cậu đi ăn.”

Lăng Hào ăn dưa hấu nói: “Tôi không chọn, gì cũng được.”

Nguyễn Khê đành phải nhìn về Nguyễn Hồng Quân cực khổ nhất: “Lão Ngũ, em muốn ăn cái gì?”

Nguyễn Hồng Quân hoàn toàn không khách khí nói: “Em muốn ăn thịt!”

Như ước nguyện của cậu, sau khi ăn xong dưa hấu lại nghỉ ngơi một hồi, Nguyễn Khê lập tức dẫn bọn họ đến tiệm cơm. Vào trong chọn một bàn toàn thịt, Thịt lợn, thịt cừu, thịt bò, cá, tôm, có thịt nào gọi thịt đó.

Nguyễn Hồng Quân cười vui vẻ: “Thật sự là chị cả ruột.”

Lúc ăn cơm, Nguyễn Khê nhìn Lăng Hào nói: “Bữa này không tính, lần sau tôi lại tìm thời gian mời cậu ăn cơm.

DTV

Loại chuyện như thế nào tất nhiên Lăng Hào không khách khí, không từ chối, lên tiếng nói: “Được.”

Nguyễn Hồng Quân, Nguyễn Hồng Binh và Nguyễn Thu Nguyệt không nói lời nào, thật sự rất đói bụng, cầm đũa quét ngang một trận.

Cơm nước xong xuôi ra khỏi tiệm cơm về nhà, ba người no bụng đến mức đánh nấc.

Lúc năm người trở lại Tứ hợp viện, Nguyễn Trường Sinh và Tiền Xuyến cũng đã đóng cửa hàng, ăn xong cơm tối trở về. Sau khi bọn họ trở về cũng không nhàn rỗi, thu dọn đồ đạc trong phòng mình, trải giường chiếu, xếp chăn, chỉnh lý quần áo.

Bọn họ đã nói với Nguyễn Khê, phòng chính để Nguyễn Khê ở, không gian cũng đủ lớn, Nguyễn Khê có thể bày biện bàn dài và máy móc xem như phòng làm việc, sau này ở đây chuyên tâm làm thiết kế, vẽ, tạo mẫu, sẽ không có ai làm phiền.

Mà Nguyễn Trường Sinh và Tiền Xuyến ở gian phía đông, tổng cộng có ba gian phòng, khai giảng sẽ đón Nguyễn Đại Bảo lên, cũng ở gian phía đông.

Còn lại gian phía Tây trông chưa có ai ở, tạm thời làm phòng cho khách, ai tới thì để họ ở.

Vì cửa nhà quay về hướng Bắc nên quanh năm không có ánh sáng mặt trời chiếu vào, không có người ở thì để một chút đồ lặt vặt.

Nhìn thấy mấy người Nguyễn Khê cơm nước xong xuôi trở về, Nguyễn Trường Sinh và Tiền Xuyến ngừng công việc trong tay lại, còn chưa nói chuyện với Nguyễn Khê thì họ thấy được Lăng Hào, Nguyễn Trường Sinh trước tiên lên tiếng hỏi một câu: “Hả? Đây là ai vậy?”

Lần này Nguyễn Khê còn chưa lên tiếng, Nguyễn Hồng Quân đã nói: “Chú không biết? Lăng Hào đó.”

Vừa nói như vậy, đầu Nguyễn Trường Sinh lập tức nhảy số, vội vàng đi lên nắm lấy tay Lăng Hào: “Như thế này nếu là đang đi trên đường thật sự không dám nhận, nghe bọn Tiểu Khê nói bây giờ cậu là nhà khoa học rất lợi hại.”

Lăng Hào nói: “Không lợi hại gì, rất bình thường.”

Nguyễn Trường Sinh buông tay của Lăng Hào ra, vẫn cười nói: “Thật sự là không nghĩ tới, khi còn bé là đứa trẻ im lặng không nói lời nào như thế, bây giờ lại có thể biến thành như thế này. Lúc ấy cảm thấy cậu ngốc, bây giờ mới biết là chúng tôi ngốc.”

Ai cho rằng đọc sách là một điều xấu, tất cả đều là đồ đần!

Lăng Hào đứng đấy hàn huyên vài câu với Nguyễn Trường Sinh, lại nói xuống nói chuyện phiếm.
 
[Thập Niên 70] Tiểu Thợ May Xinh Đẹp
Chương 398



Thấy bóng đêm bên ngoài ngày càng sâu hơn, Nguyễn Khê nhìn thời gian trên đồng hồ rồi hỏi Lăng Hào: “Thời gian không còn sớm, nếu không cậu về trước đi? Tôi sợ cậu về muộn quá sẽ không tiện.”

Dù sao bây giờ anh ở trong đơn vi, vẫn đừng trở về muộn quá mới tốt.

Lăng Hào nhìn bóng đêm bên ngoài, gật đầu với Nguyễn Khê, đứng dậy nói với mấy người Nguyễn Trường Sinh: “Thật sự thời gian không còn sớm, mọi người còn phải dọn dẹp phòng ở, vậy tôi không làm phiền nữa, đi về trước.”

Nói xong anh lại nhìn về phía Nguyễn Khê: “Có chuyện gì cần, cậu thì liên lạc bằng điện thoại.”

Nguyễn Khê gật gật đầu với anh: “Được rồi.”

Lăng Hào chuẩn bị đi, lúc ra cửa Nguyễn Khê đi theo sau đưa anh ra ngoài.

Nguyễn Trường Sinh muốn đi tiễn cùng, bị Tiền Xuyến kéo một cái, đưa mắt ra hiệu, anh ấy lập tức dừng lại. nhìn Nguyễn Trường Sinh và Tiền Xuyến không đưa ra ngoài, tất nhiên Nguyễn Hồng Quân, Nguyễn Hồng Binh và Nguyễn Thu Nguyệt cũng không đi ra ngoài.

Nguyễn Khê đưa Lăng Hào đến cửa chính, dặn dò anh: “Trời tối rồi, trên đường cẩn thận một chút.”

Lăng Hào quay đầu đáp lời: “Tôi sẽ cẩn thận, cậu trở về nhanh đi.”

Nguyễn Khê nhìn anh đi xuống bậc thềm, vòng qua sư tử đá trước cửa.

Lúc anh muốn đi đến bên cạnh chiếc xe đạp, cô chợt lên tiếng gọi anh: “Lăng Hào.”

Lăng Hào dừng bước chân, quay người lại trong màn đêm, nhìn về phía cô đợi cô nói chuyện.

Nguyễn Khê do dự một hồi rồi nói: “Thư cậu viết cho tôi sau khi về thành phố, tất cả tôi đều không nhận được, lúc ấy bởi vì trong đầu toàn là chuyện khác, mà biết cậu về thành phố tôi cũng yên lòng, biết cậu sẽ trải qua tốt đẹp nên không lo lắng cho cậu, cho nên cũng không suy nghĩ nhiều. Sau này tôi mới biết được, thư bị người ta đốt mất, tôi còn đánh cô ta một trận.”

Lăng Hào đứng tại chỗ một hồi lâu, một lát nói: “Thật xin lỗi, tôi cũng không có suy nghĩ nhiều Tôi sợ luôn viết thư sẽ làm phiền cuộc sống của cậu, sau khi khôi phục kỳ thi đại học thì không gửi nữa… Có lẽ tôi nên viết thêm mấy phong thư… Có lẽ… Hẳn là gửi về nông thôn…”

Nguyễn Khê hơi cong khóe miệng lên: “Không có việc gì, cậu muốn nói cái gì tôi đều biết.”

Lăng Hào nhìn cô, khóe miệng cũng cong lên, ánh mắt như nước.

Ban đêm trong hẻm rất yên tĩnh, hai người đứng cách bóng đêm nhìn nhau cười, mặt trăng tròn trịa treo trên đầu hẻm, chiếu sáng hai con sư tử đá trước cửa, cũng chiếu sáng khuôn mặt của hai người.

Trong lòng dễ chịu, Nguyễn Khê còn nói: “Nhanh đi về đi, tuần sau mời cậu đi ăn cơm.”

Lăng Hào cười đáp lời: “Vậy tôi tới tìm cậu.”

Ánh trăng chiếu xuống mặt đất, ánh sáng nhàn nhạt.

Nguyễn Khê đứng ở ngoài cửa lớn nhìn bóng dáng Lăng Hào biến mất trong ngõ hẻm, nhẹ nhàng thở phào một hơi, tâm tình rất tốt trở về nhà, trở tay đóng cửa lớn rồi cài chốt cửa, quay người đi vào cửa thứ hai đi đến phòng phía đông.

Nguyễn Trường Sinh và Tiền Xuyến còn muốn tiếp tục thu dọn đồ đạc, chính Nguyễn Khê cũng muốn dọn dẹp, cho nên cô cũng không nán lại phòng phía đông quấy rầy cặp đôi này, kêu Nguyễn Thu Nguyệt cùng nhau đi về phòng chính.

Đêm nay Nguyễn Hồng Quân và Nguyễn Hồng Binh ngủ trong một phòng khác ở gian phía đông, trải cái giường là được.

Nhưng hai người họ cũng không nhàn rỗi, trước tiên tìm quần áo đi tắm rửa.

Bọn người đi rồi, Nguyễn Trường Sinh hỏi Tiền Xuyến: “Làm sao không cho anh đưa tiễn Lăng Hào?”

Tiền Xuyến vừa thu dọn quần áo vừa nói: “Hai đứa bé chia xa nhiều năm như vậy, khó khăn lắm mới gặp lại, hiếm khi có buổi chủ nhật rảnh rỗi gặp nhau, cả ngày đều có bọn Hồng Quân đi theo, đã sắp đi rồi, anh để người ta nói riêng mấy câu không được sao?”

Nguyễn Trường Sinh nhìn Tiền Xuyến, suy nghĩ một lát: “Em là có ý gì vậy?”

Tiền Xuyến ngẩng đầu nhìn Nguyễn Trường Sinh một cái: “Anh nói xem em có ý gì?”

Nguyễn Trường Sinh lại suy nghĩ một lát, ý nghĩ chợt lóe, dáng vẻ bừng tỉnh đại ngộ nói: “Em đừng nói là, anh thật sự nhớ lại, hồi thằng nhóc này mười ba mười bốn tuổi đã nhớ thương Tiểu Khê nhà mình, còn từng nắm tay Tiểu Khê nhà mình nữa! Khi đó mỗi ngày thằng bé này chơi cùng Tiểu Khê Tiểu Khiết, còn bị những đứa trẻ khác ở trong thôn chê cười. Không phải là nhiều năm như thế mà tên nhóc này vẫn còn nhớ nhung Tiểu Khê nhà mình chứ?”

Tiền Xuyến nói: “Tám chín phần là vậy.”

Năm đó, lần thứ nhất Nguyễn Khê trở về nhà ăn tết sau khi vào thành phố, Tiền Xuyến đã cảm thấy Lăng Hào đối với Nguyễn Khê có lẽ không đơn giản chỉ là bạn bè. Đương nhiên khi đó Tiền Xuyến cũng không xác định được, dù sao cũng còn nhỏ, không có khả năng phân biệt rõ được tình bạn bè và tình yêu.

Nhưng lần này Tiền Xuyến lại nhìn thấy Lăng Hào, cô ấy đã cảm thấy Lăng Hào đối với Nguyễn Khê thật sự không đơn giản như vậy.

DTV

Tiền Xuyến cảm thấy nếu là thật cũng thật tốt, hai người quen biết từ nhỏ, hiểu rõ nhau.
 
[Thập Niên 70] Tiểu Thợ May Xinh Đẹp
Chương 399



Quan hệ khi còn bé tốt như vậy, nói rõ giữa hai người rất hợp ý nhau. Nếu họ có thể ở cùng nhau, chẳng phải tốt hơn là Nguyễn Khê chỉ ngẫu nhiên bắt lấy một người sao?

Hơn nữa bây giờ đứa nhỏ Lăng Hào này có nhiều triển vọng hơn.

Nguyễn Trường Sinh nghĩ rồi cười nói: “Cũng không biết thằng nhóc này có phúc đó hay không.”

Tiền Xuyến cũng cười cười: “Em cảm giác rất có thể.”

Nguyễn Khê và Nguyễn Thu Nguyệt trở lại trong phòng chính cùng nhau thu dọn đồ đạc, xếp lại tất cả quần áo giày đệm chăn. Cần mặc cần dùng đều xếp ở chỗ dễ dàng tìm được, mọi thứ đều được đặt chỉnh tề.

Sắp xếp đến một cái hộp sắt hình tròn, viền đỏ đáy vàng, trên nắp hộp là hình vẽ hằng nga bay lên cung trăng.

Nguyễn Thu Nguyệt cầm trên tay nhìn một chút, hỏi Nguyễn Khê: “Trong này đựng cái gì thế?”

Nguyễn Khê đưa tay nhận lấy, vừa mở ra vừa nói: “Trước kia cất giữ một vài thứ, thượng vàng hạ cám.”

Mở ra xem, chỉ thấy bên trong đặt một chút thư, còn có tem các loại.

Nguyễn Thu Nguyệt nhìn thấy một cái mới lạ, cầm trên tay nhìn một chút, cười nói: “Ơ? Đây là đồng hồ bỏ túi à? Còn đang chạy này, sao chị lại có thể có loại đồ vật này, nếu ở trước kia thì thứ này không phải ai cũng có thể tùy tiện mua được đâu?”

Nguyễn Khê nhìn chữ phía sau đồng hồ bỏ túi kia, cười nói nói: “Đúng là đồ cổ, người ta tặng.”

Nguyễn Thu Nguyệt nhìn hết một lượt hai mặt trái phải, nhìn thấy chữ ‘Hào’ kia, cô bé lập tức hiểu được ý nghĩa, hơi vui mừng và bất ngờ nhìn về phía Nguyễn Khê: “Là anh Lăng Hào đưa cho chị à?”

Nguyễn Khê đưa tay nhận lấy cái đồng hồ bỏ túi từ tay cô bé, nhìn một hồi rồi so sánh với thời gian của chiếc đồng hồ báo thức trên bàn nhỏ bên cạnh, chỉnh thời gian: “Đúng vậy, trước kia lúc cậu ấy và cha mẹ đi đến nông thôn thì lén mang theo, chị đi đến thành phố thì đưa cho chị.”

Cô còn nhớ rõ khi đó tách ra, trong lòng Lăng Hào không nỡ để cô đi, nhưng mà ngoài miệng không nói, vẫn luôn lén lút đi theo cô trên sườn núi rất lâu, dáng vẻ huyên náo kia của anh cũng khiến cô rơi không ít nước mắt.

Sở dĩ lúc ấy buồn như vậy, tất nhiên không bỏ được nguyên nhân có tình cảm tốt, những thật ra chủ yếu nhất là những năm này giao thông và thông tin liên lạc không phát triển, trong lòng hai người đều biết, từ biệt như thế, sau này cơ hội gặp mặt chỉ có thể đếm được trên đầu ngón tay, cơ bản là càng đi càng xa.

Có gì đáng buồn hơn là mất mát, nếu là biết sẽ không mất đi, tin tưởng vững chắc tất cả sẽ không thay đổi, khoảng cách và thời gian sẽ không thay đổi được bất kỳ thứ gì, vậy cũng không phải đỏ vành mắt, càng không phải rơi nước mắt.

DTV

Mà lại bởi vì một con d.a.o sắc, mạnh mẽ lôi m.á.u thịt ra cho nên khổ sở sẽ mãnh liệt hơn. Tình huống như vậy nếu đặt ở xã hội hiện đại có hệ thống thông tin phát triển sau khi tách ra cũng có ít nhiều liên hệ, rời khỏi thế giới của nhau như vậy thật ra cũng không có cảm giác gì.

Sau khi tách ra sẽ có cuộc sống của riêng mình, không còn tham gia vào cuộc sống của nhau nữa.

Mỗi ngày đều hối hả khắp nơi vì cuộc sống và học tập của riêng mình, thậm chí là sứt đầu mẻ trán, liền hoàn toàn rời khỏi thế giới của nhau một cách tự nhiên.

Có thể trùng phùng lần nữa là một sự bất ngờ trong đời, cũng là một niềm vui.

Nguyễn Khê chỉnh xong đồ hồ bỏ túi, cầm trong tay nhìn một hồi, vươn tay cười thả lên bàn.

Kim đồng hồ bên trong mặt đồng hồ nhích từng cái, đuổi theo thời gian hướng về phía trước.

Cuối tháng tám, không khí sáng sớm mát rượi thấm vào phổi.

Nguyễn Khê đứng trên đài ngắm trăng, sửa sang cổ lại lại cho Nguyễn Hồng Quân, Nguyễn Hồng Binh và Nguyễn Thu Nguyệt, chỉnh sửa xong lại vỗ nhẹ bờ vai của bọn họ, hít nhẹ một hơi nói: “Đi thôi, lên xe lửa đi, lần sau nghỉ lại tới tìm chị cả.”

Một tuần rồi bọn họ chơi rất sảng khoái, chỗ nên đi đều đã đi một lần.

Hai ngày nữa lập tức đến khai giảng đi học lại, thật sự là không thể kéo dài được nữa, nhất định hôm nay phải đưa bọn nó về.

Nguyễn Hồng Quân đáp lời, xách túi hành lý dẫn theo Nguyễn Hồng Binh và Nguyễn Thu Nguyệt lên xe lửa, sau khi cất kỹ hành lý ngồi xuống, cậu bé nhô đầu ra từ cửa sổ nói với Nguyễn Khê: “Chị cả, vậy chúng em đi đây.”

Vừa nói vừa phất tay với Lăng Hào đứng bên cạnh: “Anh Lăng Hào, lần sau gặp lại.”

Nguyễn Khê và Lăng Hào phất tay với bọn nó, chờ xe lửa đi xa mới thả tay xuống.

Nguyễn Khê quay đầu lại nhìn về phía Lăng Hào, cười một chút nói: “Cảm ơn cậu hỗ trợ đưa bọn nó, chúng ta trở về đi.”

Lăng Hào nhìn cô, nói: “Có phải quá khách sáo rồi không?”

Nguyễn Khê: “Tôi đây là có lễ phép.”

Hai người nói chuyện rồi cùng nhau quay người đi ra ngoài, ra ngoài cưỡi lên xe đạp, đi vào trong thành phố.
 
Back
Top Bottom