Chào bạn!

Để có thể sử dụng đầy đủ chức năng diễn đàn Của Tui À bạn phải đăng nhập hoặc đăng ký.

Đăng Ký!

Dịch [Thập Niên 70] Tiểu Thợ May Xinh Đẹp

[Thập Niên 70] Tiểu Thợ May Xinh Đẹp
Chương 80



Nghe đến đây, Nguyễn Chí Cao đặt ly rượu trên tay xuống nhìn về Lưu Hạnh Hoa: “Ai dám bắt nạt Thúy Chi?”

Lưu Hạnh Hoa mặt mày ủ rũ không nói gì, Nguyễn Khiết ở bên cạnh nói nhỏ: “Chị nói là dượng…”

Nguyễn Chí Cao nghe thấy ngơ ngác: “Lưu Hùng đánh Thúy Chi?”

Lưu Hạnh Hoa nghiến răng: “Chuyện cụ thể như thế nào vẫn chưa biết, bản thân Thúy Chi cũng giấu không muốn nói ra, nhưng xem ra thì đúng như vậy thật. Tôi thật sự rất hối hận, ban đầu không nên để Thúy Chi kết hôn với nó!”

Nguyễn Chí Cao sầm mặt xuống: “Bây giờ nói những điều này có ích gì?”

Nguyễn Trường Sinh ban đầu còn thèm ly rượu của Nguyễn Chí Cao, bây giờ cũng không thèm nữa. Gương mặt và ánh mắt của anh trông tối hơn Nguyễn Chí Cao, từ từ hiện ra sự tức giận, giống như một con hổ dữ muốn ăn thịt người.

Anh húp hết một ngụm lớn chén cháo trước mặt, vẻ mặt nham hiểm nói: “Ngày mai con sẽ đi qua đó, nếu như anh ta thật sự đánh chị ba, con tuyệt đối sẽ không bỏ qua cho anh ta. Anh ta nghĩ nhà họ Nguyễn chúng ta không có ai nên anh ta mới tùy tiện bắt nạt chị ba!

Nguyễn Chí Cao cầm ly rượu uống một ngụm: “Ba sẽ đi với con.”

Nguyễn Trường Sinh nói: “Không cần, tự con có thể giải quyết được, cả ba và con cùng đi sẽ rất chậm. Hơn nữa tuổi của ba đã cao rồi, ở đội sản xuất cũng không thể làm gì nặng, bây giờ không nên đi đến công xã.”

Lưu Hạnh Hoa hiểu rõ nhất về sức khỏe của Nguyễn Chí Cao cũng nói: “Tay chân đều đã già rồi, đừng có làm càng. Tiểu Ngũ là em trai của Thúy Chi, đi đến đó có thể giúp đỡ chị nó.”

Vừa nói bà vừa nhìn về hướng Nguyễn Trường Sinh: “Nhưng con đến đó cũng không được l* m*ng, cần phải tìm chị ba con hỏi rõ chuyện này. Nếu như đúng là Lưu Hùng đánh chị con, con cần phải thay mặt chị ba của con. Những năm gần đây chị con đều không về nhà, chẳng lẽ chỉ bị đánh một hai lần thôi sao? Cậu ta nghĩ chị ba con ở xa nhà cho nên mới dám bắt nạt chị ba con!”

Nguyễn Trường Sinh gật đầu: “Con nhớ rồi.”

Vì Nguyễn Trường Sinh lên thị trấn nên tối nay Lưu Hạnh Hoa đã chuẩn bị cho anh quần áo và đồ ăn khô.

Nguyễn Trường Sinh ăn bánh bao gật đầu: “Vâng, con nhớ rồi.”

Nói xong anh ấy cũng nhanh chóng đeo túi và chai nước rồi đi xuống núi.

Lưu Hạnh Hoa nhìn thấy Nguyễn Trường Sinh đi thật xa rồi mới quay người đi vào nhà, không nhịn được mà thở dài, thật sự bản thân cũng muốn để đánh c.h.ế.t Lưu Hùng.

Bà là người có tính cách mạnh mẽ nhưng lại sinh ra một đứa con gái có tính cách yếu đuối, nhiều lúc cũng giận Nguyễn Thúy Chi vì không thể sống đúng kỳ vọng của bà.

Nguyễn Khê ngủ như chết, ngủ đến trưa ngày hôm sau mới dậy.

Lúc cô tỉnh dậy đầu óc vẫn còn mơ màng, đứng bên chậu nước đổ nước ra rửa mặt sau đó dùng nước lạnh vỗ nhẹ lên mặt rồi mới từ từ tỉnh táo một chút. Sau khi tỉnh dậy đầu óc cũng còn đờ đẫn, ngồi vào bàn nhưng người vẫn đơ ra.

Lưu Hạnh Hoa và Nguyễn Khiết ở bên ngoài quay về thì nhìn thấy Nguyễn Khê đang ngồi thất thần trên bàn.

Nguyễn Khiết nhìn thấy chị như vậy, nhịn không được mà cười rồi nói: “Chị, chị ngủ dậy rồi à?”

Nguyễn Khê hành động một cách cứng đờ rồi gật đầu: “Ừ, cảm thấy như ngủ rất lâu rồi.”

Lưu Hạnh Hoa cầm nồi cơm đi vo gạo nấu cơm: “Ngủ lâu như vậy chắc cũng đói rồi, ngồi xuống đây đợi một lát bà sẽ đi nấu cơm ngay. Nếu như đói quá không chịu được thì bà lấy cho cháu một cái bánh bao ăn cho đỡ đói, có muốn không?

Nguyễn Khê nhìn bà lắc đầu: “Cháu muốn ăn cơm.”

Mấy ngày nay trên đường đều ăn bánh bao nên bây giờ không muốn ăn nữa.

Cơm phải được vo sạch rồi nấu chín, Nguyễn Khê ngồi ở bên cạnh đợi, sẵn tiện để cho cái đầu chậm chạp của mình hoạt động trở lại. Thậm chí cho đến lúc ăn cơm cô mới lấy lại được khả năng suy nghĩ, sau khi xem xét kỹ càng mới nhận ra rồi hỏi: “Chú năm ra ngoài rồi sao?”

Nguyễn Chí Cao trả lời cô: “Đi đến nhà cô ba con rồi.”

Nguyễn Khê gật đầu: “À.”

Đi thì tốt rồi.

DTV

Nguyễn Trường Sinh đã đi giải quyết chuyện này rồi, vì vậy cô cũng tạm thời gác chuyện này sang một bên.

Ăn cơm trưa xong, Nguyễn Khê cầm nửa cân rượu, mang theo cặp sách rồi đi đến nhà ông thợ may.

Sau khi ra ngoài không lâu thì phát hiện Nguyễn Dược Tiến đang ở phía sau cô.

Ban đầu cô cũng không để ý nhiều, còn nghĩ rằng Nguyễn Dược Tiến đi tìm bạn đồng lứa của anh ấy nên mới tiện đường đi chung với cô. Nhưng đến địa phận Thôn Kim Quan, Nguyễn Dược Tiến vẫn đi theo phía sau.

Nguyễn Khê có chút khó hiểu, đi chậm vài bước rồi đợi một lúc.

Đợi Nguyễn Dược Tiến đi lên trước, cô chặn anh ấy lại và hỏi: “Anh đi theo tôi làm gì?”

Nguyễn Dược Tiến ngước mắt lên nhìn rồi liếc cô: “Ai đi theo mày? Tao đi học nghề.”

Nguyễn Khê tỏ vẻ khó hiểu: “Anh đi học nghề gì?”
 
[Thập Niên 70] Tiểu Thợ May Xinh Đẹp
Chương 81



Nguyễn Dược Tiến hơi ưỡn ngực, hắng giọng và điệu bộ kiêu ngạo nói: “Đương nhiên là học nghề thợ may của ông thợ may. Bây giờ tao cũng là học trò của ông ấy hơn nữa cũng đã học mấy ngày rồi, ông ấy nói tao học tốt hơn mày.”

Nói xong anh trực tiếp cạ vào vai Nguyễn Khê rồi đi về phía trước như thể con đường này là nhà của anh.

Nguyễn Khê quay đầu nhìn anh ấy đi thật xa, mím môi nheo mắt, không nói được gì.

Cô đi ra ngoài mới mấy ngày, Tôn Tiểu Tuệ lại toan tính gì nữa?

Lần này lại làm ra cái quỷ gì đây?

Để Nguyễn Dược Tiến làm thợ may?

Cướp chén cơm của cô?

Nguyễn Khê không đứng tại chỗ lâu, xách hồ lô rượu tiếp tục đi về phía nhà ông thợ may.

Dù cho Nguyễn Dược Tiến có mục đích gì đi chăng nữa thì cũng không ảnh hưởng đến cô, chỉ cần anh ta không giở trò thì không đếm xỉa đến anh ta là được.

Đi đến trước cổng nhà ông thợ may, Nguyễn Khê giơ tay lên gõ cánh cửa hai lần, hô lớn: “Thầy ơi, con về rồi đây!”

Vừa dứt lời, ông thợ may đã xuất hiện ở ngoài cửa phòng chính “vèo” một cái, trên chân chỉ đi một chiếc giày.

Thấy ông ấy như vậy, Nguyễn Khê không nhịn được mà bật cười, xách hồ lô đi đến trước mặt ông ấy: “Nhớ con rồi hả?”

Ông thợ may hắng giọng, đợi cô đi đến trước mặt, nhận lấy hồ lô rồi nói: “Thầy nhớ rượu thôi!”

Ông ấy cầm hồ lô rượu đi vào trong phòng, gọi Nguyễn Khê: “Mang cái bát nhỏ đến cho thầy.”

DTV

Nguyễn Khê xoay người đi hướng nhà bếp: “Vậy thầy đợi một lát.”

Cô vào nhà bếp bỏ cặp sách xuống, không lập tức cầm lấy cái bát luôn mà trước tiên cầm cái đĩa ở trong tủ bát ra rồi bốc hai nắm đậu phộng. Sau đó đến sau bếp lò quẹt diêm nhóm lửa, sau khi nhóm xong thì bỏ vài miếng lõi ngô vào dưới đáy bếp lò từ từ đốt, còn mình thì rang đậu phộng trên bếp.

Đậu phộng được rang đến khi giòn và thơm phức thì đổ ra đĩa.

Nguyễn Khê bưng đậu phộng đã được rang lên, lại thuận tay cầm đôi đũa và một cái bát nhỏ, đi đến phòng chính.

Ông thợ may ngồi bên cạnh chiếc bàn trong phòng chính, nhìn rượu chờ cô nửa ngày trời nhưng không sốt ruột thúc giục cô. Thấy cô bưng một khay đậu phộng rang chín vào, mùi thơm xộc vào mũi, trên mặt ông ấy nở nụ cười, nói: “Vẫn là học trò này vừa lòng.”

Thật ra phòng chính không chỉ có một mình ông thợ may, Nguyễn Dược Tiến vẫn đang lúi húi trước máy may. Hôm nay ông thợ may dạy anh ta cách xỏ chỉ và kéo nút chỉ, anh ta làm cả buổi mà vẫn chưa kéo nút chỉ ra được một lần.

Lúc Nguyễn Khê đi vào sân đã nhìn thấy anh ta, chẳng qua là không muốn để ý đến anh ta thôi, cho nên trực tiếp coi anh ta là không khí, làm như không thấy. Bây giờ bưng đậu phộng vào phòng, cô vẫn giả bộ không nhìn thấy Nguyễn Dược Tiến.

Nguyễn Dược Tiến cũng làm như không nhìn thấy cô, nghiêm túc kéo nút chỉ, trong lòng giễu cợt chỉ có nịnh hót là giỏi.

Bàn về khả năng nịnh nọt tâng bốc người khác, quả thật anh ta không bằng cô.

Bày đậu phộng, đũa và chiếc bát nhỏ trước mặt ông thợ may xong, Nguyễn Khê cũng ngồi xuống bên cạnh chiếc bàn. Cô rót non nửa bát rượu cho ông thợ may rồi vò một viên đậu phộng bỏ vào trong miệng, cố ý nói: “Ôi, thơm quá.”

Mùi đậu phộng rang có thể thơm nức cả căn phòng, Nguyễn Dược Tiến ngồi ở trước máy may nuốt vài ngụm nước miếng, nín thở.

Nguyễn Khê ngồi cạnh ông thợ may uống rượu ở bên chiếc bàn, chốc chốc cô lại vò một viên đậu phộng bỏ vào trong miệng nhai. Uống chút rượu cũng nên nói đôi câu, cô bèn hỏi ông thợ may: “Thầy ơi, sao con ra ngoài mua rượu cho thầy mà thầy lại kiếm một sư đệ về cho con thế?”

Ông thợ may uống một ngụm rượu xong, tâm trạng cực kỳ vui sướng, đáp lời: “Cậu ta nói cậu ta là anh họ của con, thích hợp làm thợ may hơn con, có thể kế thừa tay nghề của thầy. Đã nói đến đây rồi, thầy có thể không nhận được sao?”

Nguyễn Khê cụp mắt xuống vò vỏ đậu phộng trong lòng bàn tay, cảm thấy buồn cười, ý cười xuất hiện nơi khóe miệng: “Thời buổi này, gặp được một nhân tài không dễ dàng, thầy hãy dạy cho tốt vào nhé. Anh họ của con cực kỳ thông minh, nhất định có thể kế thừa được tay nghề của thầy đấy.”

Ông thợ may không nói đến Nguyễn Dược Tiến nữa, hỏi: “Con có muốn uống một chút với thầy không?”

Nguyễn Khê vội xua tay: “Con không muốn đâu, cay lắm.”

Thật ra đối với cô mà nói chút rượu trắng này không có vấn đề gì lớn cả, nhưng suy cho cùng độ tuổi của cơ thể như vậy, không thích hợp để uống.

Nguyễn Khê và ông thợ may ngồi cạnh chiếc bàn uống rượu ăn đậu phộng và khoác lác, Nguyễn Dược Tiến không chen lời vào được, đành ngửi mùi đậu phộng rồi yên lặng nuốt nước miếng suốt, đồng thời ghé vào trước máy may nín thở kéo nút chỉ.

Ông thợ may cũng mặc kệ anh ta luyện tập như thế nào, dù sao học được thì học không học được thì đi, ông ấy không để tâm.
 
[Thập Niên 70] Tiểu Thợ May Xinh Đẹp
Chương 82



Đến khi giải được cơn thèm rượu, ông ấy đậy kín số rượu còn thừa lại rồi cất đi.

Nửa cân rượu này không dễ có được, ông ấy phải uống từ từ, uống mười ngày nửa tháng là còn ngắn đấy.

Uống rượu xong ông ấy cũng không để tâm nhiều nhiều đến Nguyễn Dược Tiến nữa, vào trong phòng lấy ra một tập vở giấy bổi và một chiếc bút chỉ còn một nửa, nhét vào tay Nguyễn Khê, nói: “Tiếp theo đây cô nhóc nhà con học vẽ tranh đi, cái này thầy không dạy đâu, con tự cân nhắc đi, tùy tiện vẽ cái bàn cái ghế gì cũng được, có cảm giác rồi thì hẵng vẽ người. Luyện nhiều quan sát nhiều vào, dùng giấy tiết kiệm thôi.”

Nguyễn Khê nhận lấy giấy và bút, đáp lời: “Vâng thưa thầy.”

Ông thợ may mặc kệ cô, xoay người đi ra ngoài tản bộ.

Ông thợ may vừa đi, trong phòng lập tức chỉ còn lại Nguyễn Khê và Nguyễn Dược Tiến. Nguyễn Khê phải giả vờ mình không biết vẽ tranh, cho nên cầm lấy giấy bút cố ý từ từ phỏng theo hình ảnh bàn ghế, vẽ xiêu xiêu vẹo vẹo.

Cô không nói chuyện với Nguyễn Dược Tiến. Quan hệ giữa nguyên thân và người anh họ này không tốt lắm, bình thường không chơi với nhau, cô còn từng bị Tôn Tiểu Tuệ lừa, bây giờ Nguyễn Dược Tiến đến đoạt bát cơm của cô nữa, cô thuận mắt anh ra mới là lạ đấy.

Nguyễn Khê ngồi cạnh chiếc bàn nghiêm túc vẽ tranh, khuôn mặt trầm tĩnh, cả người đều được bao phủ bởi sự tĩnh lặng. Nhưng Nguyễn Dược Tiến ngồi ở trước máy may lại rất bực bội, nôn nóng đến mức mồ hôi đầy đầu, chốc chốc lại giơ tay lên lau trán một lần.

Thực sự không kéo nút chỉ ra được, sự nhẫn nại của anh ta có hơi cạn kiệt, sự bực bội trong lòng không chỗ để trút lên, bèn nhìn về phía Nguyễn Khê đang vẽ tranh, tìm chuyện để nói: “Bởi vì mày nịnh hót giỏi cho nên ông thợ may mới thích mày đấy nhỉ?”

Nguyễn Khê không nhịn được mà bật cười, vẽ tiếp: “Đúng rồi, anh có ý kiến à?”

Nguyễn Dược Tiến cũng cười: “Tao có ý kiến gì đâu, khâm phục mày thôi.”

Nguyễn Khê nghiêm túc bắt chước nét vẽ: “Anh ghen tỵ đúng không, ghen tỵ em có thể ăn đậu phộng, còn anh chỉ có thể nhìn và ngửi.”

Nguyễn Dược Tiến cười hề hề: “Không bằng mày nói tao ghen tỵ mày nhóm lửa rang đậu phộng còn hơn.”

Nguyễn Khê: “Anh mạnh miệng thôi.”

Nguyễn Dược Tiến nóng nảy: “Ai mạnh miệng thì người đó là cháu!”

Nguyễn Khê: “Thế anh là cháu rồi.”

Nguyễn Dược Tiến sững sờ, đứng phắt dậy cạnh chiếc máy may “cạch” một tiếng.

Nguyễn Khê quay đầu lại nhìn anh ta: “Làm gì? Anh muốn đánh nhau à? Lúc về em bảo chú năm đập c.h.ế.t anh đấy, có tin không hả?”

Nguyễn Dược Tiến quả thực rất sợ Nguyễn Trường Sinh, đành nín thở ngồi xuống.

Anh ta thấy Nguyễn Khê mau mồm mau miệng, sau lưng lại có Nguyễn Trường Sinh, đụng vào cô chỉ làm mình thêm thua thiệt và bức bối hơn thôi, bởi vậy anh ta không lên tiếng nữa, lại quay về máy may hí hoáy với nút chỉ kia.

Thật sự không thể kéo ra nổi, mắc tiểu quá, anh ta vội chạy ra ngoài đi vệ sinh.

Chờ đến khi anh ta vội vội vàng vàng chạy ra khỏi sân, Nguyễn Khê liếc mắt nhìn máy may, tự lẩm bẩm một câu: “Đần c.h.ế.t đi được.”

Nguyễn Khê vẽ tranh ở nhà ông thợ may một lúc, căn chuẩn lúc mặt trời lên cao thì thu dọn đồ đạc rời đi đúng giờ giống trước kia. Lúc cô đi thì cũng đúng lúc ông thợ may quay về, cô bèn tạm biệt ông thợ may.

Trái lại Nguyễn Dược Tiến rất có kiên nhẫn, còn đang vật lộn với máy may ở đằng kia, dáng vẻ như thể không thành công sẽ không bỏ qua.

DTV

Đương nhiên là Nguyễn Khê nhìn ra được nguyên nhân trực tiếp khiến anh ta đến học nghề này chính là ghen ghét cô kiếm được ích lợi từ chỗ ông thợ may. Anh ta một nửa là muốn học thành tay nghề để sống khấm khá về sau, một nửa là muốn cướp bát ăn cơm của cô.

Chỉ cần cô ấy còn đi theo ông thợ may không bỏ thì Nguyễn Dược Tiến nhất định sẽ kiên trì.

Đây là nguyên nhân chủ yếu nhất khiến anh ta cáu kỉnh lúc học như vậy nhưng vẫn kiên trì nhẫn nại.

Nếu như không có Nguyễn Khê, e là anh ta sẽ giống với những người đến tìm ông thợ may để bái làm thầy trước đó, nuốt cục tức về nhà không tới nữa từ lâu rồi. Suy cho cùng thì dựa theo phương pháp dạy này của ông thợ may sẽ rất khó để học hết được, đã thế lại còn phải chịu uất ức nữa!

Với chỉ số thông minh và năng lực học tập của Nguyễn Dược Tiến, muốn cướp bát cơm của Nguyễn Khê chẳng khác nào mơ mộng hão huyền.

Nguyễn Khê hoàn toàn không để anh ta vào mắt, cô cảm thấy bỏ bát cơm vào tay anh ta thì anh ta cũng không cầm đi nổi.

Mặc kệ anh ta đau khổ thế nào, Nguyễn Khê không dư thừa tâm tình mà lo cho anh ta, chỉ cần lo cho bản thân là được rồi.

Nguyễn Khê đeo cặp sách rời khỏi nhà ông thợ may, vẫn giống như trước kia, gặp Nguyễn Khiết ở chỗ cũ, lại cùng leo lên dốc núi tìm Lăng Hào. Mấy ngày nay Nguyễn Khê và Lăng Hào không ở đây, Nguyễn Khiết đều tự củng cố những kiến thức đã từng học.
 
[Thập Niên 70] Tiểu Thợ May Xinh Đẹp
Chương 83



Hôm nay gặp ở chỗ cũ, Lăng Hào kiểm tra tình hình nắm giữ những kiến thức đã học của Nguyễn Khiết trước. Phát hiện cô ấy nắm rất vững, cậu bèn dựa theo nội dung dạy trong sách giáo khoa để dạy tiếp bài mới.

Về phần Nguyễn Khê, bởi vì trên đường đến công xã và trở về bọn họ đã nói chuyện rất nhiều, cũng nói đến nội dung học tập, cậu biết Nguyễn Khê đã nắm rất vững rồi, cho nên không cố ý hỏi lại cô nữa.

Ba người ghé vào bên cạnh tảng đá học tập, Lăng Hào dạy Nguyễn Khê và Nguyễn Khiết xong, trong lúc để hai cô tự ôn tập lại thì cậu cũng ở bên cạnh mở sách của mình ra. Đôi khi cần phải vẽ hình hoặc tính toán, cậu cũng cầm cục vôi vẽ lên tảng đá.

Nguyễn Khê ngủ một ngày rưỡi, mới tỉnh táo được vài tiếng, nhưng sau khi đọc sách giáo khoa và chép bài khoá một lúc, mí mắt cô lại bắt đầu không khống chế nổi mà díp lại. Thực sự không muốn kìm nén nữa, cô dứt khoát nằm bò lên tảng đá ngủ luôn.

Lăng Hào quay đầu đã thấy cô ngủ rồi, khuôn mặt áp lên trên tảng đá. Thế là cậu gấp cuốn sách trong tay mình lại, khẽ khàng đi đến bên cạnh cô, cẩn thận lót cuốn sách dưới khuôn mặt cô.

Nguyễn Khiết nhìn hành động này của cậu, cười nói: “Anh chu đáo thật đấy.”

Cô ấy biết lũ con trai trong thôn đều như những con nghé điên vậy, không bắt nạt con gái đã là tốt lắm rồi.

DTV

Lăng Hào lót sách dưới mặt Nguyễn Khê xong, ngồi xuống bãi cỏ bên cạnh, không nói chuyện, chỉ cười cười với Nguyễn Khiết.

Nguyễn Khiết vừa chép bài khoá, vừa nói chuyện với cậu: “Trẻ con ở thành phố lớn các anh đều giống như anh à?”

Lăng Hào nói: “Tính cách của mỗi người đều không giống nhau.”

Nguyễn Khiết: “Vậy cũng có người thích đánh nhau giống chú năm của em à?”

“Ừ, cũng có đấy.”

Thật ra Nguyễn Khiết muốn nói thêm vài câu với Lăng Hào, muốn hỏi cậu thành phố lớn trông như thế nào, cuộc sống của bọn họ ra sao. Cô ấy lớn lên trong núi, chưa đi thành phố lớn bao giờ, cuộc đời này cũng không nhất định có thể đi, cho nên rất tò mò.

Tuy nhiên, cô ấy cũng có thể nhìn ra được Lăng Hào không thích nói chuyện với cô ấy, hoặc là nói tính cách của cậu không thích nói chuyện. Những câu nói chuyện với cô ấy đều là câu đơn, không thừa từ nào, cũng không kéo dài câu chuyện.

Chỉ có cô ấy hỏi cậu đáp như vậy cũng chẳng có gì thú vị, Nguyễn Khiết mím môi, không nói tiếp nữa, nghiêm túc chép từ.

Nguyễn Khê nằm úp lên tảng đá ngủ ngon lành, một chiếc lá cây rơi xuống, rơi ngay bên cạnh khuôn mặt cô.

Cô bỗng như bị ai đó đẩy trong mơ vậy, bất chợt bừng tỉnh ngồi thẳng lên.

Nguyễn Khiết và Lăng Hào đều bị cô dọa sợ hết hồn, đồng thanh hỏi: “Làm sao thế?”

Nguyễn Khê giơ tay lên đỡ trán, nét mặt ngơ ngác, nói với giọng mũi hơi nặng: “Mơ thấy bị rơi xuống một cái hố lớn.”

Nguyễn Khiết cười: “Em cũng thường xuyên nằm mơ thấy rơi xuống hố, tiếp đó bừng tỉnh luôn.”

Nguyễn Khê bỏ tay ra khỏi trán, ngồi bên cạnh tảng đá với vẻ mặt đờ đẫn sau khi ngủ dậy, kế đó nhìn về phía tây, lại nói với một ít giọng mũi: “Chị lại ngủ đến ngơ luôn rồi, chắc có thể về nhà được rồi đấy nhỉ?”

Nguyễn Khiết quay đầu lại nhìn mặt trời, gấp cuốn sách trong tay lại: “Vậy chúng ta đi thôi.”

Nói đến đi, Nguyễn Khê lập tức đứng lên, bởi vì thời gian ngồi quá lâu nên đứng lên ngay lập tức khó tránh khỏi đầu váng mắt hoa. Cô vô thức nhắm mắt lại, giơ tay lên đỡ trán, một lúc lâu sau mới thích ứng được.

Nguyễn Khiết và Lăng Hào ở bên cạnh thu dọn sách, lại lùa heo, sau đó ba người cùng nhau đi về phía thôn.

Có Nguyễn Khê ở đây, lời nói của Lăng Hào sẽ tương đối nhiều hơn một chút.

Ba người vừa lùa heo vừa nói chuyện phiếm, tự nhiên cũng nói đến chuyện đã chơi gì vui ở công xã.

Nguyễn Khê nhìn Nguyễn Khiết mà nói: “Bọn chị ăn mì cay Thành đô, đúng rồi, còn xem phim nữa!”

Nghe thấy xem phim, Nguyễn Khiết lập tức hối hận: “Thật á?”

Lăng Hào gật đầu với cô ấy: “Thật, ở trên sân tập của trường Trung học Thiên Phượng chiếu “Anh hùng nhi nữ”.”

Nguyễn Khiết lập tức muốn khóc: “Em đã lớn như vậy rồi mà còn chưa được xem phim bao giờ, nếu biết trước có phim để xem thì em có mệt c.h.ế.t cũng muốn đi. Chị ơi, bộ phim mà hai người xem nói về cái gì thế, chị kể cho em nghe với.”

Nguyễn Khê mím môi, nhún vai: “Chị ngủ mất tiêu, chị cũng không xem được gì cả.”

Nguyễn Khiết chớp mắt: “Chị ngủ mất á?”

Nguyễn Khê giả vờ tiếc nuối: “Chị buồn ngủ quá mà.”

Vừa nói, cô vừa quay đầu nhìn về phía Lăng Hào: “Thầy Lăng có xem đấy, bảo thầy Lăng kể cho.”

Nguyễn Khiết quay đầu nhìn về phía Lăng Hào, Lăng Hào tức thì liếc mắt nhìn Nguyễn Khê. Chỉ cần là Nguyễn Khê mở miệng thì cơ bản là cậu luôn làm theo, thế là cậu bèn kể lại nội dung phim từ đầu tới cuối cho Nguyễn Khiết.

Nghe xong, trong lòng Nguyễn Khiết lại càng cồn cào hơn: “Trời ơi, em hối hận c.h.ế.t mất, đêm nay em không ngủ được cho mà coi.”
 
[Thập Niên 70] Tiểu Thợ May Xinh Đẹp
Chương 84



Nguyễn Khê cười vỗ vai cô ấy: “Chị cũng không xem mà, sau này có cơ hội thì xem lại là được.”

Nguyễn Khiết nhìn cô, nói: “Lấy đâu ra cơ hội nữa chứ, đi công xã một chuyến không dễ dàng chút nào, hơn nữa có đi cũng không nhất định có thể gặp được lúc chiếu phim. Em sợ đời này không còn cơ hội xem phim nữa, lần này không đi đúng là hối hận quá mà.”

Lúc đang nói thì cũng đã đi tới chỗ ngã ba, Nguyễn Khê và Nguyễn Khiết tạm biệt Lăng Hào xong rồi chia đường, hai chị em đi về phía nhà mình.

Lúc đi lên sườn dốc, Nguyễn Khiết bỗng hỏi Nguyễn Khê: “Chị ơi, chị nói xem dượng ba đánh cô ba thật sao? Trông dượng ấy rất thành thật mà, không giống cái loại biết đánh người khác gì cả. Hơn nữa tính cô ba hiền lành, sao dượng ấy lại đánh cô ba chứ?”

Nguyễn Khê bước lên sườn dốc: “Nhìn người không thể nhìn mặt ngoài được, vẻ bề ngoài của một người rất dễ đánh lừa đấy. Nếu cô ba không hiền lành thì có khi dượng ấy không dám ức h.i.ế.p cô ba đâu. Cũng bởi vì hiền cho nên mới dám ức h.i.ế.p đấy.”

Nguyễn Khiết khẽ hít vào một hơi: “Thì ra lấy chồng trên thị trấn cũng không sống tốt được.”

Nguyễn Khê quay đầu lại nhìn cô ấy: “Cho nên chúng ta không thể đặt cược cả đời mình vào việc lấy chồng được, lập gia đình giống như đánh bạc vậy, số đỏ lấy chồng tốt thì sẽ tốt, nếu lấy phải người không tốt, mà mình lại không có năng lực rời khỏi đàn ông để nuôi sống bản thân, vậy thì cả đời cũng coi như là tàn rồi. Cho nên chúng ta phải cược cuộc đời mình lên bản thân mình.”

Nguyễn Khiết nghe cái hiểu cái không, trên cơ bản vẫn cảm thấy câu nói này hư ảo quá. Bởi vì trong tư duy và hiểu biết vốn có của cô ấy thì phụ nữ không có lối ra khác, hoặc là nói người trên núi đều không có lối thoát.

Phần lớn mọi người đều ở trong ngọn núi này suốt đời, đào mỏ khai thác đồng, cày ruộng trồng trọt, sống bằng cách tính lúc mặt trời mọc và lặn.

Cô ấy nhìn Nguyễn Khê một lát rồi nói: “Chị ơi, em cảm thấy hình như dạo này chị đã thay đổi rất nhiều, lúc nào cũng nói những lời mà em chưa từng nghe đến bao giờ. Là vì chơi với Lăng Hào nên tư tưởng của chị cũng thay đổi rồi ạ?”

Nguyễn Khê nở nụ cười, lấy Lăng Hào ra làm bia đỡ đạn: “Chắc là thế đấy.”

Nguyễn Khiết suy nghĩ một lát, lại nói tiếp: “Dù sao thì em cũng nghe lời chị, chị bảo em học tập thì em sẽ học tập. Nếu chị bảo lấy chồng không tốt thì em sẽ không lấy chồng nữa, sống trong nhà cùng bà nội, làm một bà cô lỡ thì.”

Nguyễn Khê quay đầu lại nhìn cô ấy: “Chị không nói là lấy chồng không tốt mà là trước khi lập gia đình phải cảnh giác cao độ, đừng nên bốc đồng.”

Nguyễn Khiết cố gắng vận động bộ não của mình, một lát sau nói: “Thôi kệ, chúng ta về nhà cho gà cho heo ăn trước đã.”

Đường phải đi từng bước, cơm phải ăn từng miếng, chuyện phải làm từng cái, bản thân Nguyễn Khê bây giờ cũng không sốt ruột những chuyện này, cho nên không nhiều lời với Nguyễn Khiết nữa, về nhà cho gà cho heo ăn với cô ấy.

DTV

Lúc về đến nhà, Lưu Hạnh Hoa đang băm đồ ăn cho heo, Nguyễn Khê và Nguyễn Khiết bước tới hỗ trợ. Ba người cùng chung tay, những việc này làm loáng cái là xong. Lúc cho gà ăn, Nguyễn Khiết còn nhặt ra mấy quả trứng từ trong chuồng gà.

Lưu Hạnh Hoa, Nguyễn Khê và Nguyễn Khiết thoải mái như vậy, Tôn Tiểu Tuệ thì lại không nhẹ nhàng nổi.

Bà ta ngồi phía ngoài nhà bếp đối diện băm đồ ăn cho heo, vừa băm vừa thỉnh thoảng liếc nhìn sang phía đối diện, trong miệng lầu bầu mắng Nguyễn Khiết không ra cái gì hết. Đồng thời, bà ta suy tính trong lòng xem làm sao mới có thể đòi con gái về.

Đến khi bà ta lẩm bẩm cho gà cho lợn ăn xong, Nguyễn Dược Tiến đi học nghề cũng về đến nhà.

Hai hôm nay lúc Nguyễn Dược Tiến về trông sắc mặt cũng tốt hơn, bởi vì hôm qua anh ta biết đạp máy may, hôm nay đến khi mặt trời sắp xuống núi, cuối cùng anh ta cũng kéo được cái nút chỉ c.h.ế.t tiệt đó ra rồi.

Tôn Tiểu Tuệ thấy nét mặt của anh ta hớn hở, tâm trạng khó chịu vì Nguyễn Khiết tự nhiên cũng tốt lên theo. Vì vậy bà đã đã nói mà, phải nuôi con trai, nuôi con gái đơn thuần chỉ là vụ mua bán mất tiền mà không được cái gì tốt hết.

Sự chú ý đặt lên người Nguyễn Dược Tiến, bà ta không quan tâm Nguyễn Khiết thế nào nữa, lúc ăn tối người một nhà ngồi trên bàn, bà ta vẫn theo thường lệ mà hỏi Nguyễn Dược Tiến câu hỏi kia: “Việc học hôm nay thế nào rồi?”

Nguyễn Dược Tiến nói với vẻ rất thoải mái: “Học được hết những gì ông thợ may dạy rồi, không có gì khó cả.”

Nghe xong những lời này, Tôn Tiểu Tuệ rất vui mừng, gắp thức ăn vào trong bát cho Nguyễn Dược Tiến, cười nói: “Mẹ biết là con trai mẹ tài giỏi mà.”

Nói xong, ba ta lại hỏi với vẻ tò mò: “Ờm, Tiểu Khê học thế nào? Chẳng phải hôm nay nó cũng tới nửa ngày sao, ông thợ may dạy nó những gì thế? Nó có học tốt không?”
 
[Thập Niên 70] Tiểu Thợ May Xinh Đẹp
Chương 85



Nguyễn Dược Tiến hừ một tiếng khinh thường: “Cô ta? Cô ta ngay cả máy móc cũng không sờ vào, ông thợ may mang ra cho cô ta một xấp giấy và một cái bút chì, bảo cô ta nằm bò ra đó vẽ tranh. Cô ta vẽ cái gì không biết, giống như chó gặm vậy.”

Vẻ mặt Tôn Tiểu Tuệ khá là mừng rỡ: “Thế ông thợ may không dạy nghề cho nó à?”

Nguyễn Dược Tiến nói: “Dù sao thì hôm nay cũng không có dạy.”

Tôn Tiểu Tuệ lại hỏi: “Thế sao ông thợ may lại đối xử tốt với nó như vậy chứ?”

Nguyễn Dược Tiến: “Cô ta biết nịnh hót biết tâng bốc người khác chứ sao, con không học được chiêu này của cô ta. Mọi người biết mấy hôm nay cô ta đi công xã làm gì không? Trèo đèo lội suối cũng chỉ để mua nửa cân cho ông thợ may. Quay về đưa rượu cho ông thợ may, ông thợ may bảo cô ta đến nhà bếp cầm cái bát, cô ta thì hay rồi, đến nhà bếp trực tiếp rang một đĩa đậu phộng.”

Tôn Tiểu Tuệ tặc lưỡi một tràng: “Đúng là biết nịnh bợ thật đấy.”

Nguyễn Dược Tiến nhìn Tôn Tiểu Tuệ: “Cô ta lại biết nấu cơm, chẳng phải trước kia buổi trưa cô ta đều không về ăn sao, đoán chừng là ở lại chỗ này nấu cơm cho ông thợ may đấy. Tại sao ông thợ may thích cô ta, cô ta nịnh bợ giỏi, hầu hạ đến nơi đến chốn chứ sao nữa.”

Nghe xong, Tôn Tiểu Tuệ nhìn về phía Nguyễn Trường Quý: “Tôi đã nói gì nào, ông thợ may đối xử tốt với nó như vậy, chắc chắn không thể là bởi vì nó học nghề giỏi được. Bây giờ đã biết chưa, nó có chiêu trò nịnh hót người khác đấy.”

Nguyễn Trường Quý không nói gì về Nguyễn Khê cả, chỉ bảo Nguyễn Dược Tiến: “Thế con cứ học theo đi.”

Nguyễn Dược Tiến nói: “Con học giỏi mà.”

Nguyễn Khê không quan tâm Nguyễn Dược Tiến học thế nào, cô vẫn cứ như trước đây, nên làm gì thì làm đó.

Nhưng buổi sáng lúc cô đến nhà ông thợ may chuẩn bị quét dọn vệ sinh thì lại bị ông ấy ngăn lại.

Ông thợ may gọi cô đến bên cạnh, nói với cô: “Nên làm cái gì thì làm cái đó đi, những việc này đều có người làm rồi.”

Tiếp đó, ông ấy vừa dứt lời thì Nguyễn Dược Tiến đã xuất hiện ngoài sân.

Sau khi Nguyễn Dược Tiến bước qua ngưỡng cửa để đi vào, ông thợ may hắng giọng với anh ta, anh ta lập tức tự giác quét dọn vệ sinh. Chẳng qua là làm được một lúc, đột nhiên anh ta lại nghĩ ra, vội chạy tới hỏi ông thợ may: “Tại sao không gọi cô ta cùng làm với cháu?”

Ông thợ may nhìn Nguyễn Dược Tiến: “Buổi trưa con bé nấu cơm cho tôi.”

Nguyễn Dược Tiến không phản đối, hậm hực xoay người lại làm việc tiếp.

Làm xong việc thấy ông thợ may vẫn không dạy nghề cho Nguyễn Khê mà bắt cô ngồi đó vẽ tranh, trong lòng anh ta cũng thoải mái hơn một chút. Trước mắt, anh ta không yêu cầu cái khác, chỉ cần có thể học nghề giỏi hơn Nguyễn Khê là được, có vậy thì anh ta mới có thể chịu đựng được.

Theo như anh ta quan sát, Nguyễn Khê đã học được mười ngày ở chỗ ông thợ may rồi. Có lẽ giống với những gì mẹ nói, đó chính là một chân chạy vặt ở đây, không biết làm một chuyện nghiêm túc nào cả, cuối cùng đoán chừng cũng không học được tay nghề đâu.

Cho nên anh ta chỉ cần nhẫn nhịn, để ông thợ may nhìn ra được năng lực của anh ta, sớm muộn gì rồi cũng sẽ có một ngày danh hiệu học trò của ông thợ may chỉ được trao cho một mình anh ta thôi. Chờ đến khi ông thợ may qua đời, trên ngọn núi này cũng chỉ có một thợ may là anh ta.

Đến lúc đó lại xem xem ai mới là người ghen tỵ đây.

Nguyễn Dược Tiến nhìn chòng chọc vào Nguyễn Khê, Nguyễn Khê thì tiếp tục coi anh ta như không khí.

Nguyễn Khê nghiêm túc vẽ tranh của mình, lúc sắp đến buổi trưa thì đứng dậy đi vo gạo nấu cơm, lại đi vào vườn hái rau về xào. Hôm nay cô xào ớt xanh với trứng, còn có cà chua xào trứng nữa.

Lúc cô xào thức ăn xong, Nguyễn Dược Tiến vẫn chưa đi.

Nguyễn Dược Tiến đang định đứng dậy đi về nhà, nhưng thấy Nguyễn Khê bưng hai đĩa rau vào trong phòng rồi đặt lên bàn, một đĩa xanh vàng xen lẫn trông rất mát mẻ, một đĩa thì đỏ vàng giao nhau trông rất tươi sáng, anh ta bỗng chốc cảm thấy trên ghế như bị bôi một lớp keo dính vậy, anh ta không đứng lên nổi!

Phải biết, lúc trước nửa rổ trứng gà mẹ anh ta vay đều bị tặng cho ông thợ may rồi. Hiện giờ gà mái nhà anh ta cứ đẻ được tí trứng là lại phải gom vào mang đi trả người ta, trên bàn cơm ngay cả mùi trứng gà cũng không ngửi thấy.

Thế mà Nguyễn Khê lại xào một lần hai đĩa lận!

Nguyễn Khê đi nhà bếp xới cơm, ông thợ may lấy hồ lô rượu trong tủ ra đến bên cạnh bàn ngồi xuống. Thấy Nguyễn Dược Tiến ngồi bất động trước máy may, ánh mắt nhìn chằm chằm vào thức ăn trên bàn, ông ấy lên tiếng: “Tôi không giữ cậu ở lại ăn cơm đâu đấy.”

DTV

Nghe vậy, Nguyễn Dược Tiến hoàn hồn, vô thức nuốt ngụm nước miếng.
 
[Thập Niên 70] Tiểu Thợ May Xinh Đẹp
Chương 86



Anh ta hít một hơi thật sâu, thu hồi lại vẻ mặt không có tiền đồ kia, đứng dậy đi ra cửa.

Đi tới cửa thì gặp phải Nguyễn Khê, Nguyễn Khê trực tiếp làm lơ anh ta, bê bát đi vòng qua anh ta vào nhà.

Nguyễn Dược Tiến kìm nén nước miếng trong miệng, dừng bước quay đầu lại nhìn vào trong phòng, chỉ thấy Nguyễn Khê ngồi bên bàn, cầm đũa gắp cà chua xào trứng lên bỏ vào trong miệng, trên mặt tràn đầy nụ cười hạnh phúc.

Anh ta nuốt nước miếng, đột nhiên nghĩ: Hình như biết nịnh bợ cũng không có gì là không tốt cả.

Ngẫm nghĩ một hồi, thôi, anh ta không thèm ra vẻ đáng thương đâu.

Lượng thức ăn mà Nguyễn Khê xào cũng không nhiều, vừa đúng khẩu phần của hai người.

Sau khi ăn cơm với ông thợ may xong, cô đứng dậy thu dọn nồi bát.

Buổi trưa thỉnh thoảng ông thợ may sẽ ngủ trưa, hôm nay ăn no đ.â.m ra buồn ngủ, bèn về phòng làm một giấc.

Nguyễn Khê trông coi phòng chính, nằm bò ra bàn chuẩn bị chợp mắt một lúc.

Song cô vừa mới nhắm mắt lại ngủ mơ màng thì chợt có người gọi cửa đánh thức cô.

Cô nằm úp sấp trên mặt bàn giật mình tỉnh giấc, sau khi đứng lên thì chớp mắt vài cái, thấy một người phụ nữ dáng người hơi mập. Trên cánh tay của người phụ nữ có vắt cái quần, vừa vào nhà đã hô ầm lên: “Ông thợ may đâu? Gọi ông ấy sửa cái ống quần cho cô.”

Nguyễn Khê đứng lên bên cạnh chiếc bàn: “Thầy cháu đang ngủ rồi ạ, để cháu sửa giúp cô.”

Người phụ nữ mập quan sát Nguyễn Khê từ trên xuống dưới: “Cháu mới học được mấy ngày rồi hả, có được không đấy?”

Nguyễn Khê nói: “Được ạ.”

Người phụ nữ mập vẫn không yên lòng: “Vẫn nên để ông thợ may sửa cho cô đi, tuy quần áo của cô là được người khác tặng, nhưng dù gì cũng là vải còn khá mới, cháu sửa hỏng mất của cô thì cô biết tìm ai đây?”

Nguyễn Khê nói dứt khoát: “Sửa hỏng thì cháu sẽ bồi thường cho cô cái mới.”

Bồi thường cái mới?

Người phụ nữ mập trừng mắt: “Thật không đấy?”

Nguyễn Khê cười, gật đầu với cô ấy: “Thật ạ.”

Người phụ nữ mập nhìn mặt Nguyễn Khê, lại nhìn cái quần trong tay, hạ quyết tâm nói: “Thôi, vậy thì cháu sửa giúp cô đi. Sửa xong cô còn phải mặc luôn, không có thời gian chậm trễ ở nơi này lâu hơn nữa.”

Nguyễn Khê cũng không lề mề, nhận lấy quần từ trong tay cô ấy, lấy thước dây ra đo độ dài chân cho cô ấy trước. Đo xong, cô dựa theo kích thước mà cắt đi một đoạn quần, kế đó gấp vào trong nửa tấc, dùng máy may may lại.

May xong thì đi làm nóng bàn là, đợi bàn là nóng lên, cô là toàn bộ cái quần một cách cẩn thận.

Thấy Nguyễn Khê làm việc gọn gàng mà linh hoạt, hơn nữa còn là toàn bộ quần một lần, là đến khi ra dáng ra hình, người phụ nữ mập ở bên cạnh cười nói: “Cô nhóc cháu học cũng giỏi phết nhỉ, trông như thực sự có thể tiếp nối ông thợ may được rồi đấy.”

Nguyễn Khê nở nụ cười, đưa cái quần vào tay người phụ nữ: “Cô mặc vào thử xem.”

Người phụ nữ mập nhận lấy cái quần đi vào nhà kho bên cạnh, thay quần xong rồi đi ra, khen không ngớt miệng: “Trời ơi, cháu sửa rất vừa vặn luôn, đúng chiều dài mà cô muốn. Thế cô không cởi ra nữa, mặc đi luôn.”

DTV

Vừa nói, cô ấy vừa móc hai xu từ trong túi áo trên ra, nhét vào tay Nguyễn Khê: “Thế cô đi nhé.”

Nguyễn Khê nhận lấy hai xu, tiễn cô ấy ra đến cổng.

Thấy người phụ nữ mập đi xa, lúc cô xoay người lại muốn quay vào thì đúng lúc Nguyễn Dược Tiến cũng từ nhà tới.

Nguyễn Khê không thèm chảo hỏi anh ta, xoay người đi vào sân, đi thẳng đến chỗ xích đu dưới giàn nho rồi ngồi xuống. Cô vừa dựa theo lưng ghế xích đu để nằm xuống thì Đại Mễ đi tới nhảy lên đùi cô, thế là cô nhàn nhã vuốt mèo.

Nguyễn Dược Tiến đi qua trước mặt cô, liếc nhìn cô một cái: “Mày rảnh rang quá nhỉ.”

Nguyễn Khê dùng ngón tay gãi lên cổ của Đại Mễ, nhìn dáng vẻ hưởng thụ của nó, cười nói: “Có một số người nhất định là ghen ghét lắm đây.”

Nguyễn Dược Tiến hừ lạnh một tiếng: “Ai ghen tỵ với mày thì người đó là...”

Lần trước đã bị hớ rồi, anh ta ngừng lại không nói tiếp nửa câu sau, nuốt nó xuống rồi đi vào nhà.

Nguyễn Khê ôm Đại Mễ v**t v* một hồi, ngẩng đầu nhìn lên mặt trời trên không đã ngả về phía tây, nghĩ thầm trong lòng: Nguyễn Trường Sinh có sức chịu đựng dồi dào, tinh lực tốt, bước đi cũng nhanh nữa, hiện giờ hẳn là sắp đến công xã rồi.

Nguyễn Trường Sinh khác với thiếu niên vẫn chưa dậy thì hoàn toàn như Nguyễn Khê và Lăng Hào, lại càng không giống với cụ già như Nguyễn Chí Cao và Lưu Hạnh Hoa, anh ấy đang ở độ tuổi tinh lực và sức chịu đựng đều tốt nhất, làm việc cũng khỏe mà chạy cũng nhanh.

Cho dù có mệt thì nghỉ lấy hơi một cái là lấy lại sức mạnh ngay.

Vì vậy thời gian anh ấy đến công xã sớm hơn so với dự đoán của Nguyễn Khê một chút, cũng đúng lúc người người nhà nhà đang nấu cơm trưa chuẩn bị ăn cơm.
 
[Thập Niên 70] Tiểu Thợ May Xinh Đẹp
Chương 87



Anh ấy đi trên đường, thấy ống khói của mọi gia đình đều bốc khói nghi ngút, hít vào còn có thể ngửi thấy mùi thơm của rau xào.

Từ nhỏ Nguyễn Trường Sinh đã là một đứa thích quậy phá, ngoài đánh những tên oắt con muốn chơi trội khắp cả núi Phượng Minh ra thì còn thu nhận đàn em cho mình, đôi khi cũng sẽ đến công xã cùng với đám bạn này, một khi đi là sẽ không về nhà mấy ngày liền, cho nên khá là quen với nơi này.

Tuy mỗi lần tới anh ấy đều không dẫn lũ bạn đến nhà Nguyễn Thúy Chi làm phiền cô ấy, nhưng anh ấy biết nhà Nguyễn Thúy Chi ở đâu, không cần phải hỏi thăm trên đường đi như Nguyễn Khê. Vì vậy lúc đến công xã anh ấy không đi đâu hết mà đi một mạch đến nhà Nguyễn Thúy Chi.

Vốn dĩ anh ấy đã lên kế hoạch xong rồi, đến nhà Nguyễn Thúy Chi thì khách khí trước đã, suy cho cùng thì Lưu Hùng là anh rể của anh ấy, đó là thân thích. Đầu tiên bình tĩnh ăn trưa, cơm nước xong xuôi thì kéo Nguyễn Thúy Chi ra chỗ bí mật để hỏi, trước tiên phải làm rõ xem rốt cuộc Lưu Hùng có đánh chị ba của anh ấy hay không đã rồi hẵng nói tiếp.

Kết quả, anh ấy vừa mới tới cổng nhà Nguyễn Thúy Chi, còn chưa gọi cổng thì m.á.u đã dồn hết lên đầu trong nháy mắt.

Lúc đó Lưu Hùng gọi Nguyễn Thúy Chi khiêng chum đựng nước to ở trong sân, cánh tay của Nguyễn Thúy Chi gầy guộc yếu ớt, lại thêm trượt tay, không giữ chặt được miệng của chum nước, cái chum lập tức rơi xuống đất. Điều này cũng chẳng có gì là không ổn cả, khiêng lên lần nữa là được.

Kết quả, ấn đường của Lưu Hùng nhíu lại, buông chum nước xuống đi tới đá một phát vào bụng của Nguyễn Thúy Chi, khiến cô ấy ngã trên mặt đất, anh ta sa sầm mặt mày tức giận mắng: “Mẹ mày, không biết thì còn làm được cái trò trống gì nữa, ngay cả cái chum nước mà cũng không khiêng nổi!”

Thế này thì còn hỏi làm đếch gì nữa, vừa mới tới đã trông thấy luôn rồi!

Nguyễn Trường Sinh trẻ tuổi nóng tính, hoàn toàn không nén nổi dòng m.á.u nóng đang xông lên, anh ấy chửi một câu ở phía ngoài cửa: “Lưu Hùng, mẹ nhà mày!”

Đồng thời, anh ấy đá văng cánh cổng mở một nửa của nhà họ Lưu ra, không nói hai lời mà xông vào, hoàn toàn không cho Lưu Hùng thời gian phản ứng lại, siết chặt nắm đ.ấ.m tung một cú vào phía mặt bên trái của anh ta. Đấm xong lại đạp anh ta ngã nhào xuống đất, cưỡi lên người rồi nhằm vào chỗ hiểm trên mặt và đầu của anh ta mà đấm.

Trước đó Nguyễn Thúy Chi bị đạp đến mức ngơ người, tiếp theo lại bị Nguyễn Trường Sinh dọa cho sững sờ, ngồi xổm dưới đất một lúc lâu không kịp phản ứng lại.

Đứa con trai nhỏ của cô ấy chạy đến thấy ba mình đang bị đánh, sợ tới mức khóc òa lên.

Nghe thấy tiếng khóc, Nguyễn Thúy Chi mới phản ứng lại, vội vàng đứng dậy kéo Nguyễn Trường Sinh, gọi anh ấy: “Em năm, đừng đánh nữa!”

Toàn bộ m.á.u đã xông lên não rồi, sao Nguyễn Trường Sinh có thể ngừng lại được, anh ấy đánh Lưu Hùng mà đau cả tay, bỗng đứng dậy đi vào trong nhà với khuôn mặt hung tợn.

DTV

Lát sau anh ấy đi ra ngoài, trong tay đã có thêm một băng ghế dài một mét.

Anh ấy không cho Nguyễn Thúy Chi bất kỳ thời gian gì để phản ứng lại và ngăn cản, trực tiếp đi đến trước mặt Lưu Hùng, tay cầm băng ghế đột nhiên giơ lên cao, khuôn mặt dữ tợn cắn răng dùng hết sức mà nện lên người anh ta “rầm” một tiếng.

Băng ghế vốn đã không chắc chắn rồi, rơi xuống người Lưu Hùng lập tức chia năm xẻ bảy.

Nguyễn Thúy Chi trực tiếp bị dọa cho trợn trừng mắt đờ đẫn, con trai của cô ấy gào lên những tiếng thét chói tai.

Nguyễn Trường Sinh đứng thở hổn hển trước mặt Lưu Hùng, cụp mắt xuống nhìn anh ta, hỏi anh ta với ánh mắt tràn đầy sự hung hãn: “Mày đánh ai đó?”

Hỏi xong thì gào lên với giọng ồm ồm: “Chị tao là người mà mày có thể đánh sao?”

Lưu Hùng ôm cánh tay lăn lộn trên mặt đất, mặt mũi bầm dập, r*n r* không ngừng, nửa câu cũng không nói ra được.

Nguyễn Thúy Chi hoàn toàn bối rối, vẻ mặt hoảng sợ, đứng như trời trồng tại chỗ.

Còn đôi mắt thì một hồi lâu sau mới chớp một cái, rồi lại chớp cái nữa.

Dường như cô ấy không còn nghe thấy gì nữa, chỉ nghe được tiếng hít thở của chính mình, càng lúc càng nặng nề hơn.

Động tĩnh quá lớn, chẳng mấy chốc, toàn bộ hàng xóm láng giềng bên cạnh đều chạy tới. Thấy trong sân là một đống hỗn độn, Lưu Hùng nằm trên mặt đất rên hừ hừ, có người sợ hãi kêu lên một tiếng: “Trời đất ơi! Đang làm gì thế này?”

Nguyễn Thúy Chi bị tiếng hô này làm bừng tỉnh hoàn hồn lại, vội khom lưng kéo Lưu Hùng ở dưới đất dậy.

Lưu Hùng vẫn còn sức lực, giơ tay lên hất văng tay của Nguyễn Thúy Chi ra.

Thấy thế, Nguyễn Trường Sinh không nén được giận, lại đạp thêm một phát nữa, tưởng chừng như muốn đạp c.h.ế.t anh ta luôn vậy.
 
[Thập Niên 70] Tiểu Thợ May Xinh Đẹp
Chương 88



Lưu Hùng đau đến mức hét thảm một tiếng, mấy người đàn ông bên cạnh vội chạy tới giữ chặt lấy Nguyễn Trường Sinh: “Cậu là ai? Sao lại chạy đến nhà người ta giở thói ngang ngược đánh người thế hả? Không có ai dạy bảo à?”

Nguyễn Trường Sinh đang hăng máu, mở miệng: “Liên quan đếch gì đến mày?”

Thấy sắc mặt của mấy người đàn ông hàng xóm sắp biến đổi, Nguyễn Thúy Chi vội vàng đi tới đứng bên cạnh Nguyễn Trường Sinh, đuổi những người đàn ông này đi, giải thích với những người hàng xóm này: “Cậu ấy không phải người ngoài, đây là ta em trai ruột của tôi.”

Người ta nghe thấy là em trai bên nhà mẹ của cô ấy thì hiểu ngay đây là việc nhà, thế là lại có người lên tiếng: “Người một nhà có việc gì thì nói chuyện cho đàng hoàng, đừng động thủ mà đánh người ta. Mau tới giúp đi, đỡ Lưu Hùng vào trong phòng trước đã.”

Mấy người đàn ông bắt đầu dìu Lưu Hùng vào trong phòng, Lưu Hùng mặt mũi bầm dập, đau đến mức kêu la oai oái.

DTV

Đi vào phòng đặt Lưu Hùng ngồi trên chiếc ghế hỏng lạnh lẽo, một người đàn ông trong số đó quan tâm hỏi han anh ta: “Hiện giờ cơ thể cậu cảm thấy thế nào rồi? Có muốn đưa đến bệnh viện khám không? Tổn thương đến gân cốt là không ổn đâu đấy.”

Lưu Hùng bị đánh đến mức toàn thân đau như vỡ vụn vậy, nhưng anh ta thử rên hừ hừ một lát, cánh tay và chân vẫn còn giơ lên được, cảm nhận được không bị thương đến xương cốt, chỉ bị đánh đến mức đau hết cả thịt thôi, những chỗ khá hơn chút thì sưng lên.

Nhất là ở vùng mặt, nó sưng vù như mặt gấu vậy.

Nguyễn Thúy Chi và Nguyễn Trường Sinh còn đứng ở bên ngoài, có một người đàn bà đi đến bên cạnh Nguyễn Thúy Chi, nhỏ giọng hỏi cô ấy: “Có chuyện gì thế? Đang yên đang lành sao lại làm ầm ĩ lên như vậy, đánh đến mức đó rồi mà cô cũng không ngăn cản sao? Đó là chồng cô đấy.”

Nguyễn Thúy Chi cũng không biết vành mắt của mình đã ẩm ướt từ lúc nào, cô ấy chun mũi không nói chuyện.

Nguyễn Trường Sinh ở bên cạnh nói với giọng điệu cực kỳ hung hăng: “Đánh đến mức nào hả? Hôm nay tôi không đánh c.h.ế.t Lưu Hùng, là anh ta mạng lớn đấy!”

Người đàn bà nhìn bộ dạng và sắc mặt của Nguyễn Trường Sinh, cũng có chút sợ hãi, mím môi không nói gì nữa.

Bọn họ chỉ đến hóng chuyện và khuyên can thôi, không đáng làm mất lòng người khác gây rắc rối cho mình.

Một đám người đứng trong sân không bao lâu thì ba mẹ của Lưu Hùng đi tới.

Ba mẹ của Lưu Hùng không sống cùng gia đình Lưu Hùng, ngày thường cũng không hay tới đây. Nguyễn Thúy Chi là con dâu tốt tiêu chuẩn trong lòng bọn họ, lo chu toàn mọi chuyện mà tính cách cũng hiền lành, cho nên hai vợ chồng cũng không làm phiền lòng hai cụ bao giờ.

Hôm nay không biết tại sao lại đột nhiên làm ầm ĩ lên như vậy.

Vẻ mặt của hai cụ nôn nóng, vừa bước vào sân đã hỏi: “Làm sao thế này?”

Những người khác cũng không xen vào việc của người ta, sợ gây phiền phức cho mình, cho nên không nói gì cả.

Nguyễn Trường Sinh muốn nói chuyện thì lại bị Nguyễn Thúy Chi kéo một cái, anh ấy cũng ngậm miệng không lên tiếng.

Ba mẹ của Lưu Hùng vội vàng đi vào phòng, thấy con trai mình bị đánh thành sưng vù hết mặt mũi, trên mặt chỗ xanh chỗ tím, sưng vù lên không nhìn ra hình dạng gì nữa. Ngoài khuôn mặt gặp nạn ra thì cơ thể cũng toàn là bùn, quả thực trông giống như bị cực hình vậy.

Mẹ anh ta nhìn mà đau xót, viền mắt ẩm ướt, nhảy tới hỏi: “Ai đánh thế này?”

Có một người đàn ông khẽ nói: “Ở bên ngoài đấy, ông em vợ của cậu ấy kìa.”

Người bên nhà mẹ đẻ của Nguyễn Thúy Chi? Em trai của cô ấy?

Mẹ Lưu Hùng nhìn ra phía ngoài, không có ồn ào nữa, từ từ tỉnh táo lại. Tiếp đó bà ta và ba của Lưu Hùng liếc nhìn nhau, lại đi ra bên ngoài nhìn xem, ngầm hiểu nhau mà bắt đầu giải tán đám người đang hóng hớt trong nhà ra ngoài.

Suy cho cùng thì cũng là chuyện xấu trong nhà, nên đóng cửa tự giải quyết trong nhà mình với nhau thì hơn.

Chờ đến khi đuổi hết mọi người đi rồi, đóng cổng quay vào, đôi vợ chồng già cũng hoàn toàn bình tĩnh lại.

Mẹ Lưu Hùng tìm chút đồ ăn vặt trong nhà mang ra, đưa cho cháu trai mình rồi dỗ dành một lúc. Đến khi cháu trai yên tĩnh lại không khóc nữa, bà ta dẫn Nguyễn Thúy Chi và Nguyễn Trường Sinh vào trong nhà cùng với ba của Lưu Hùng.

Nguyễn Thúy Chi và Nguyễn Trường Sinh đi vào trong phòng thì đứng lại, nhìn Lưu Hùng đang dựa vào ghế rên hừ hừ.

Ba Lưu Hùng ngồi xuống băng ghế bên cạnh Lưu Hùng, không thấy rõ được thái độ qua sắc mặt, chỉ nhìn Nguyễn Thúy Chi và Nguyễn Trường Sinh rồi mở miệng hỏi: “Mọi người đã đi hết rồi, nói đi, tại sao lại đánh anh rể của cậu đến mức độ này?”

Nguyễn Trường Sinh thực sự không sợ hai vợ chồng già này.

Nếu không nói đạo lý thì đánh tiếp một trận là được, anh ấy không để ý già trẻ gì đâu.
 
[Thập Niên 70] Tiểu Thợ May Xinh Đẹp
Chương 89



Anh ấy không thèm nói lời thừa với hai cụ, duỗi tay trực tiếp kéo cánh tay của Nguyễn Thúy Chi ra, vén tay áo của cô ấy lên tận đến chỗ khuỷu tay, kế đó hỏi hai vợ chồng già: “Con trai ngoan mà hai người dạy dỗ đây, hai ông bà nói xem tại sao tôi lại đánh anh ta nào?”

Lúc này Nguyễn Thúy Chi không túm tay áo che lấp nữa, mặc kệ Nguyễn Trường Sinh kéo cánh tay của cô ấy cho ba mẹ của Lưu Hùng xem.

Ba mẹ của Lưu Hùng nhìn thấy vết thương trên cánh tay Nguyễn Thúy Chi thì lập tức biến sắc.

Mẹ Lưu Hùng đi tới, cầm lấy cổ tay của Nguyễn Thúy Chi, hỏi: “Có chuyện gì xảy ra thế? Đại Hùng đánh con à?”

Nguyễn Thúy Chi rơm rớm nước mắt không nói gì, đột nhiên giơ tay lên cởi hai nút cúc áo. Cô ấy vạch cổ áo ra, chỉ thấy trên bả vai và sau lưng đeo cũng có vết thương do bị đánh, có cả mới lẫn cũ, chồng chất lên nhau.

Thấy vậy, mẹ Lưu Hùng rất tức giận, vội vươn tay kéo cổ áo của Nguyễn Thúy Chi lên, xoay người đi đến trước mặt Lưu Hùng, giơ tay lên định đánh anh ta. Song thấy anh ta đã bị đánh thành bộ dạng kia rồi, bà ta lại không xuống tay được.

Rõ ràng là ba của Lưu Hùng cũng cực kỳ giận dữ, nghiêm mặt không nói thêm gì nữa.

Tất nhiên là Nguyễn Trường Sinh nhìn ra được hai cụ này vẫn là người biết nói đạo lý, biết bọn họ đuối lý vì Lưu Hùng làm không đúng, nhưng bọn họ vẫn thương xót con trai của mình, dù sao thì đứa con trai là do mình sinh ra mà.

Như vậy cũng dễ làm thôi, không cần phải ra tay khám xét nữa.

Nguyễn Trường Sinh trực tiếp kéo lấy Nguyễn Thúy Chi, nói với đôi vợ chồng già: “Chị ba của tôi đã chịu bao nhiêu uất ức ở nhà các người, các người cũng đã thấy rồi đấy. Nếu các người đã không đối xử tốt với chi ba của tôi thì bây giờ tôi sẽ dẫn chị ấy về nhà, các người đừng hòng ngăn cản!”

Nghe vậy, mẹ Lưu Hùng lập tức sốt ruột, tóm lấy cổ tay bên kia của Nguyễn Thúy Chi, nói: “Thúy Chi à, con xem Đại Hùng cũng đã bị đánh ra nông nỗi này rồi, chắc chắn là sau này nó không dám nữa đâu, con bớt giận được không?”

Nguyễn Thúy Chi không nói chuyện, Nguyễn Trường Sinh đi tới lôi tay của mẹ Lưu Hùng ra, kéo Nguyễn Thúy Chi đi ra ngoài.

Kết quả, mẹ Lưu Hùng lại nhào tới túm lấy Nguyễn Thúy Chi: “Thúy Chi à, mẹ cam đoan với con, sau này nhất định Đại Hùng sẽ không đánh con nữa đâu, nếu nó còn dám đánh con thì con cứ mách với mẹ và ba nó, bọn mẹ sẽ không tha cho nó đâu!”

Nguyễn Thúy Chi bị Nguyễn Trường Sinh và mẹ Lưu Hùng kéo, đứng ở giữa khung cửa không động đậy.

Mẹ Lưu Hùng chợt nghĩ đến cái gì đó, vội nói: “Con nhìn con trai của con xem, con nỡ bỏ lại con trai của con sao? Thằng bé vẫn còn nhỏ như vậy mà, con đi rồi thì nó biết làm sao đây? Miếng thịt rơi ra từ trên người con, con không thương sao?”

Nói xong quay đầu lại gọi: “Tiểu Hổ Tử, mau bảo mẹ ở lại đi.”

Thấy bà nội mình nói vậy, Tiểu Hổ Tử chỉ cảm thấy mẹ mình không cần mình nữa, lập tức sốt ruột mà òa khóc, chạy tới ôm chân Nguyễn Thúy Chi, nói với đôi mắt ngập nước: “Mẹ đừng đi mà, con không muốn mẹ đi đâu.”

Vậy là tay trái của Nguyễn Thúy Chi bị Nguyễn Trường Sinh kéo, tay phải bị mẹ Lưu Hùng kéo, hai chân thì bị Tiểu Hổ Tử ôm lấy, xung quanh toàn là người, đứng ở dưới khung cửa không thể động đậy nổi.

Thấy Tiểu Hổ Tử nước mắt lưng tròng gọi mẹ, Nguyễn Trường Sinh cũng sốt ruột, nhíu mày ồm ồm nói: “Chị, chị nghĩ kỹ đi, một khi em đi rồi, không có ai làm chỗ dựa cho chị nữa thì chắc chắn là anh ta vẫn đánh chị tiếp đấy.”

Đừng thấy ba mẹ Lưu Hùng nói đạo lý và cũng quý mến Nguyễn Thúy Chi, chứ dù có quý thế nào đi chăng nữa thì cũng sẽ không thực sự vì con dâu mà làm gì con trai ruột của mình đâu. Lần này Nguyễn Thúy Chi không đi theo thì rất có thể Lưu Hùng sẽ trả thù cô ấy gấp bội.

Nguyễn Trường Sinh tới đánh anh ta một lần mà có thể khiến anh ta tốt lên á?

Còn lâu nhé.

DTV

Bản thân Nguyễn Thúy Chi không đứng lên thì Lưu Hùng vĩnh viễn có thể n*n b*p cô ấy trong lòng bàn tay, ức h.i.ế.p cô ấy.

Người bên ngoài dù có nhúng tay thế nào đi nữa thì cũng đều vô ích thôi, chuyện này chỉ có bản thân Nguyễn Thúy Chi cứng rắn lên mới có thể giải quyết được.

Nếu như cô ấy lại mềm lòng lần nữa, tiếp tục mềm mỏng như thể không xương, không tỏ chút thái độ gì, thì lần này Nguyễn Trường Sinh tới đây tẩn Lưu Hùng một trận không những không thành chỗ dựa cho cô ấy mà còn có khả năng gây ra hoạ vô đơn chí cho cuộc sống của cô ấy sau này.

Làm rùm beng lên như vậy mà Nguyễn Thúy Chi còn không nỡ rời khỏi cái nhà này, không nỡ rời xa tên đàn ông này, thì tất nhiên là Lưu Hùng sẽ cảm thấy mình đã nắm cô ấy trong lòng bàn tay rồi, vậy chẳng phải sau này càng không kiêng nể gì mà đánh cô ấy đến c.h.ế.t sao?
 
Back
Top Bottom