Chào bạn!

Để có thể sử dụng đầy đủ chức năng diễn đàn Của Tui À bạn phải đăng nhập hoặc đăng ký.

Đăng Ký!

Dịch [Thập Niên 70] Tiểu Thợ May Xinh Đẹp

[Thập Niên 70] Tiểu Thợ May Xinh Đẹp
Chương 70



Tôn Tiểu Tuệ nghe nói như vậy, ánh mắt sáng lên, giọng điệu lập tức thay đổi: “Nói như vậy nghĩa là ông ấy đồng ý dạy con rồi?”

Nguyễn Dược Tiến có chút đắc ý, gật đầu: “Đương nhiên rồi.”

Tôn Tiểu Tuệ vui vẻ vỗ đùi, vui vẻ ra mặt nói: “Ôi trời, thực sự tốt quá rồi! Mẹ đã sớm nói rồi mà, con mạnh hơn con nhóc Tiểu Khê kia nhiều, không thì làm sao ông thợ may lại đồng ý chứ!”

DTV

Nói xong bà ta lại hỏi: “Hôm nay ông ấy đã dạy gì cho con rồi?”

Nhắc đến đây Nguyễn Dược Tiến có chút không vui, hít một hơi nói: “Không dạy dỗ gì cả, lão lưu manh đó bảo con làm này làm kia mất nửa ngày. Tí thì quét nhà, tí thì lau bàn ghế, lát sau lại gọi con đi dãy cỏ, coi con như con trâu đất vậy.”

Khóe miệng Tôn Tiểu Tuệ không vui hạ xuống, nhưng lại lập tức cong lên: “Nhất định là ông ấy đang thử con đó, con cứ chịu đựng là được rồi. Giúp ông ấy làm chút chuyện cũng không sao, chỉ cần có thể học nghề thành thạo là được rồi.”

Nguyễn Dược Tiến gật đầu: “Con cũng nghĩ vậy.”

Nguyễn Trường Quý lên tiếng tán thành: “Con có thể nghĩ như vậy chứng tỏ con đã trưởng thành rồi. Nếu ông ấy đã đồng ý dạy con thì con chỉ cần cố gắng theo học thôi. Đừng vì chút khó khăn mà than vãn mệt mỏi, như vậy so với đi đào mỏ vẫn thoải mái hơn nhiều.”

Nguyễn Dược Tiến biết mình không học được sẽ phải lên núi đào mỏ, gật đầu lần nữa: “Con biết rồi, ba.”

Cái đuôi vô hình phía sau Tôn Tiểu Tuệ cong lên, có chút vui vẻ, hào hứng nói: “Cố gắng học hành cho tốt, con nhất định sẽ mạnh hơn tất cả những người trước đây ông thợ may từng dạy dỗ, tốt nhất là bóp nát Tiểu Khê luôn đi.”

Nguyễn Dược Tiến không trả lời câu đó, Nguyễn Trường Quý cúi mặt xuống.

Ông ta nhìn Tôn Tiểu Tuệ tức giận nói: “Tôn Tiểu Tuệ, bà bị bệnh gì vậy? bà đã quên chuyện lần trước mình gây ra rồi đúng không? Bây giờ bà lại làm rạn nứt mối quan hệ giữa hai anh em Dược Tiến và Tiểu Khê, bà đừng quên bà là mẹ nuôi của Tiểu Khê đó!”

Tôn Tiểu Tuệ bị mắng, vẻ mặt cau có, hạ thấp giọng nói: “Tôi mà mẹ nuôi của nó, nhưng nó đã từng coi tôi là mẹ nuôi, coi ông là chú hai sao? Sau khi đi theo ông thợ may may quần áo, chưa từng cầm về nhà nửa con gà, nửa đồng tiền, đến một ít ớt cay, nó đã từng cho ông chưa? Có chút ân nghĩa nào với ba mẹ nuôi không? Coi như tôi từng hiểu lầm có tội với nó, nhưng ông với Dược Tiến thì không có, nó không biết lễ độ với hai người thì thế nào?”

Nguyễn Trường Quý nhìn Tôn Tiểu Tuệ ầm ĩ, không nói lên lời.

Chuyện này thực sự khiến ông ta phải nổi giận vài ngày, ngửi thấy mùi thịt gà nguyên một đêm ròng rã, nhưng một miếng cũng không được ăn, đến cả một món súp cũng không được nếm thử, cảm giác đó thực sự không dễ chịu.

Tôn Tiểu Tuệ Thấy ông ta không nói gì, tiếp tục nói: “Ông coi nó là cháu gái, nhưng nó chỉ coi chúng ta như người ngoài, thậm chí còn là kẻ thù. Nếu như ông thợ may chỉ dạy một người trong nhà chúng ta, sau này chúng ta có thể ăn sung mặc sướng, nhận được tiền lương, lúc đó bọn họ chỉ có thể hâm mộ đến ch** n**c miếng, cơn giận này coi như có thể giải tỏa được rồi, phải không?”

Nguyễn Trường Quý thực sự không nói thành lời, nhíu mày gặp một chút su hào nhét vào trong miệng, tiếng su hào bị nhai giòn kháy vang lên.

Nguyễn Dược Hoa nhỉ người nghe hiểu được câu nói này, chợt mở miệng lớn tiếng nói: “Mẹ nói đúng! Chúng ta phải ăn thịt, không được để cho bọn họ ăn! Để bọn họ ch** n**c miếng! Để bọn họ ch** n**c mắt luôn!”

Ngày đó cậu ta đã khóc suốt đêm, chú năm và chị họ của cậu ta còn cười nhạo cậu ta!

Tôn Tiểu Tuệ nhìn về phía Nguyễn Dược Hoa, ra hiệu suỵt một cái: “Nhỏ giọng một chút, đừng để bà nội của con nghe thấy, mẹ không muốn cãi nhau với bà ấy đâu.”

Nguyễn Dược Hoa biết rõ bà nội mình lợi hại, đành im miệng không nói nữa.

Một lúc lâu sau, đột nhiên Nguyễn Dược Tiến nói một câu: “Con biết rồi.”

Kìm nén bao lâu, giờ đã đạt được mục đích rồi.

Trong phòng bên, Nguyễn Chí Cao, Lưu Hạnh Hoa, Nguyễn Trường Sinh và Nguyễn Khiết đang ăn cơm tối. Bọn họ nghe thấy âm thanh của Nguyễn Dược Hoa, nhưng dù sao cũng cách một cái phòng hai bức tường nên không nghe rõ cậu ta nói gì.

Bọn họ thực sự không hứng thú với Tôn Tiểu Tuệ và Nguyễn Trường Quý, trong lòng chỉ nhớ tới Nguyễn Khê, Nguyễn Chí Cao vừa ăn cơm vừa nói: “Nếu như Tiểu Khê không đứng ỳ trên đường thì có lẽ lúc này đã đến công xã rồi.”

Dáng vẻ Nguyễn Trường Sinh có vẻ không bằng lòng: “Cháu gái của con không đủ bản lĩnh, lại không biết gọi chú năm của con bé theo, thiệt cho con bình thường đối xử với con bé tốt như vậy, có gì ngon đều cho con bé. Nếu như con bé dẫn con theo, con sẽ cõng con bé chạy, một ngày là tới công xã rồi!”
 
[Thập Niên 70] Tiểu Thợ May Xinh Đẹp
Chương 71



Nguyễn Chí Cao lập tức lườm anh ấy một cái: “Đúng rồi! Con còn bay được luôn ấy chứ!”

Nguyễn Trường Sinh nở nụ cười: “Vậy cũng đúng.”

Anh ấy vừa nói vừa nghi ngờ: “Mọi người nghĩ xem con bé nghĩ gì vậy, gần đây cũng yêu đương qua lại với thằng ngốc ở nhà sàn đó, đi công xã cũng đi cùng thằng nhóc đó. Ngoại trừ đẹp trai ra thì thằng nhóc đó cũng chỉ là một kẻ ngốc thôi mà!”

Nguyễn Chí Cao mặc kệ anh ấy, Nguyễn Khiết ở bên cạnh lên tiếng: “Chú năm, Lăng Hào không phải kẻ ngốc đâu ạ, chỉ là nhìn hơi ngốc một chút thôi. Vẻ ngoài ngốc nghếch không có nghĩa là người ta ngốc đâu ạ, chị còn nói như vậy là ngốc đáng yêu.”

“Tại sao lại gọi là ngốc đáng yêu?”

Nguyễn Trường Sinh vén tay áo, show cơ bắp ở tay: “Dáng vẻ một người đàn ông phải có!”

Lưu Hạnh Hoa sắp không nhịn được nữa, đánh anh ấy một cái, quát: “Mau ăn cơm đi, ăn cơm cũng không chặn được cái miệng con nữa.”

Nguyễn Trường Sinh đặt tay xuống kêu lên một tiếng: “Cháu gái mẹ bị người ta bắt cóc mà mẹ cũng không biết.”

Lưu Hạnh Hoa liếc nhìn anh ấy: “Nói hươu nói vượn, đứa bé mười ba mười bốn tuổi thì biết cái gì chứ?”

Nguyễn Trường Sinh lại đề cập tới Nguyễn Khiết: “Mẹ hỏi con bé đi, hỏi con bé có hiểu hay không.”

Nguyễn Khiết đưa tay gọi Nguyễn Trường Sinh: “Chú năm, chú mau ăn cơm đi!”

Nguyễn Trường Sinh càng hăng hái hơn: “Nhìn thấy chưa, mẹ xem đến con bé cũng không cho con nói!”

Nguyễn Chí Cao chê anh ấy ầm ĩ, chân ở dưới bàn chợt hung hăng đạp anh ấy một cú, đạp anh ấy kêu lên một tiếng, khuôn mặt tràn đầy ghét bỏ nói: “Con có biết con ồn ào lắm không! Im miệng lại cho cha!”

Nguyễn Trường Sinh xoa chân một chút, im miệng không nói nữa.

Bàn ăn yên tĩnh một lát, Lưu Hạnh Hoa lại mở miệng nói: “Tôi nghe nói, hôm nay Tôn Tiểu Tuệ lại đưa Dược Tiến đến thôn Kim Quan tìm ông thợ may để xin theo học đó, còn mang theo nửa rổ trứng gà. Vừa rồi trở về tôi thấy không còn trứng gà nữa.”

Nguyễn Chí Cao suy nghĩ một chút, nhìn về phía Lưu Hạnh Hoa: “Sao vậy? Nó cũng muốn làm nghề may sao?”

Lưu Hạnh Hoa nói: “Thấy Tiểu Khê có nho, có gà lại có tiền công cầm về nhà nên có người đỏ mắt, e là ghen tị đến rỉ m.á.u luôn rồi. Nhân mấy ngày Tiểu Khê đi công xã không có nhà, lợi dụng sơ hở tìm ông thợ may để xin học đó.”

Nguyễn Chí Cao: “Dược Tiến cũng là cháu trai ruột của bà mà, đừng nói chuyện kỳ lạ như vậy chứ. Nếu nó có thể học được thì cũng là bản lĩnh của nó, đối với nhà họ Nguyễn chúng ta cũng là chuyện tốt, cháu trai cháu gái chúng ta đều có tương lai cả.”

Lưu Hạnh Hoa: “Nếu nó một lòng một dạ muốn cố gắng học nghề, đương nhiên tôi không có ý kiến. Tôi chỉ sợ Tôn Tiểu Tuệ không tốt đẹp gì, khuyến khích Dược TIến đi học, không thực sự muốn làm chuyện nghiêm túc, chỉ nghĩ cách để ức h.i.ế.p Tiểu Khê.”

Nguyễn Trường Sinh nghe thấy vậy, lên tiếng: “Nếu nó dám, con sẽ đánh c.h.ế.t nó!”

Nguyễn Chí Cao suy nghĩ lại biểu hiện gần đây của Tôn Tiểu Tuệ, giọng nói nhẹ nhàng nói: “Nếu như nó thực sự làm chuyện gì xấu ở sau lưng, Dược Tiến học cũng không xong thì tôi sẽ đuổi cả nhà bốn người bọn họ ra ngoài, để bọn họ tự sinh tự diệt, tôi nói được làm được!”

Lưu Hạnh Hoa không nhịn được thở dài: “Ông nói xem sao chúng ta lại nuôi dạy Trường Quý thành ra như vậy chứ?”

Mọi người đều có thể thấy rõ, bà ấy cũng không bảo vệ con trai mình. Tôn Tiểu Tuệ có thể gây chuyện năm lần bảy lượt, nhưng Nguyễn Trường Quý vẫn ủng hộ sau lưng bà ta. Nếu như không có Nguyễn Trường Quý âm thầm đồng ý, Tôn Tiểu Tuệ chưa hẳn sẽ dám làm như vậy.

Hai vợ chồng họ giống nhau, chỉ khác là đầu óc Tôn Tiểu Tuệ có nhiều chủ ý hơn, mọi chuyện đều do bà ta ra mặt mà thôi. Nguyễn Trường Quý âm thầm ở sau lưng, kể cả mọi chuyện không phải do ông ta thì cũng không thể không liên quan đến ông ta được.

Nguyễn Chí Cao nói: “Rồng sinh chín con thì luôn có một con bị lỗi mà.”

Nguyễn Trường Sinh nghe nói như vậy bật cười, hỏi Nguyễn Chí Cao: “Vậy con thì sao?”

Nguyễn Chí Cao: “Con là con ruồi!”

Nguyễn Trường Sinh có chút thất vọng: “...”

Nguyễn Chí Cao: “Đánh mãi không chết, vù vù...”

Nguyễn Trường Sinh: “...”

Nguyễn Khiết bưng bát, nhìn sắc mặt Nguyễn Trường Sinh, đứng bên cạnh cười đến run người.

Nguyễn Khê và Lăng Hào ăn xong mì ở quán mì, tùy ý đi dạo một chút ở trên đường.

Mọi thứ liên quan đến công xã trong trí nhớ khá mơ hồ, Nguyễn Khê không biết nhà cô ba ở đâu. Vì thế trên đường đều hỏi thăm bằng tên ba cô ba, sau hoàng hôn một lúc lâu, cô dẫn Lăng Hào tìm thấy nhà cô ba.

Thấy cửa mở hé, Nguyễn Khê giơ tay gõ cửa mấy lần.

Không ai trả lời, cô lại vừa gõ vừa gọi thêm mấy lần: “Có ai ở nhà không? Cô ơi chú ơi, hai người có nhà không?”

DTV

Lần này gõ cửa có người trả lời, chỉ hỏi: “Ai vậy?”
 
[Thập Niên 70] Tiểu Thợ May Xinh Đẹp
Chương 72



Nguyễn Khê thấy có một người phụ nữ đi ra từ bên trong, tóc ngắn ngang vai, mặc một chiếc váy dài, dáng vẻ này chính là dáng vẻ của cô ba Nguyễn Thúy Chi trong ký ức của cô, chỉ là đã già hơn một chút, cô cười nói: “Cô ba, là cháu đây.”

Mấy năm gần đây Nguyễn Thúy Chi không về nhà mẹ đẻ, khi nhìn thấy Nguyễn Khê khi nhỏ còn bất ngờ.

Sau khi nhìn một lát đôi mắt cô ấy sáng lên, kéo Nguyễn Khê lại nói: “Là Tiểu Khê đó sao,giờ đã lớn thành một cô gái trưởng thành rồi, suýt chút nữa thì không nhận ra.”

Con gái chỉ cần vài năm là đã nhanh chóng trưởng thành, đầu óc và vóc dáng mỗi năm một khác.

Nguyễn Khê cười nói: “Cô đi lâu như vậy rồi không về, ông bà nhớ cô lắm, bảo cháu tới thăm cô một chút.”

Nhắc tới việc về nhà mẹ đẻ, Nguyễn Thúy Chi không nhịn được thở dài, nhưng không nói gì thêm, kéo Nguyễn Khê vào nhà, thấy phía sau cô còn có một chàng trai nhỏ lạ mặt, hỏi: “Đây là ai vậy?”

Nguyễn Khê giới thiệu cho cô ấy: “Bạn của cháu, ở trong thôn ạ.”

“À.” Nguyễn Thúy Chi gật đầu: “Mau, vào trong cùng đi.”

Lăng Hào lễ phép lên tiếng chào hỏi: “Chào dì ạ.”

Nguyễn Khê và Lăng Hào đi theo sau cô ấy, vào nhà ngồi xuống uống nước, uống đến khi cổ hết khát rồi Nguyễn Khê mới phát hiện trong nhà chỉ có một mình Nguyễn Thúy Chi.

Tối muộn rồi, cô có chút tò mò, lập tức đặt chén sứ màu trắng xuống hỏi một câu: “Chồng cô vơi em họ đâu rồi ạ?”

Nguyễn Khê vừa hỏi, Nguyễn Thúy Chi chợt nhớ ra, vội nói: “Đúng ròi, hôm nay các cháu đến đúng lúc sân thể dục trung học Thiên Phượng chiếu phim đêm, chú của cháu với em họ cháu đã sớm tới đó giành chỗ rồi, các cháu mau tới đó xem đi.”

Chiếu phim?

Nguyễn Khê quay đầu lại nhìn về phía Lăng Hào, hai người nhìn nhau một lát.

Trên núi không có người chiếu phim, Lăng Hào ở trên núi bốn năm chưa từng xem bộ phim nào. Trong trí nhớ cô cũng chưa từng được xem phim, trước đây cô theo Lưu Hạnh Hoa tới trấn, nhưng chưa từng được trải nghiệm chuyện vui như vậy.

Nhìn Lăng Hào xong, hai người cùng nhau đứng dậy khỏi băng ghế.

Nguyễn Khê nói: “Vậy chúng ta đi xem xem.”

Nguyễn Thúy Chi đi tới: “Muốn đi thì mau đi đi, hiện tại có lẽ hầu hết vị trí tốt đã không còn nữa rồi, đến chen lấn ở vị trí sau cùng thì chưa chắc đã xem được hình ảnh gì đâu. Không thấy hình thì có thể nghe thấy tiếng, để đồ trên người lại, mau đi đi, xem xong rồi lấy lại.”

Nghe vậy Nguyễn Khê để cặp sách trên người xuống, Lăng Hào cũng để cặp sách và ấm nước xuống theo.

DTV

Nguyễn Thúy Chi nhìn ấm nước và cặp sách của bọn họ, nghĩ ra gì đó, vội hỏi: “Các cháu đã ăn cơm chưa? Nếu chưa ăn thì cầm đồ ăn trong nhà đi mà lót dạ, khi nào về cô sẽ làm thêm đồ ăn cho các cháu.”

Nguyễn Khê vội nói: “Cô à, chúng cháu ăn rồi ạ, trong cặp sách vẫn còn lương khô chưa ăn hết.”

Nguyễn Thúy Chi không nói gì, để bọn họ mau đi.

Cô ấy biết rõ bọn nhóc trong thôn chưa từng được xem phim, hiếm khi có dịp như vậy, dù thế nào cũng phải để cho Nguyễn Khê đi xem thử.

Vì đã hòa nhập với nhịp sống ở thời đại này nên Nguyễn Khê thực sự muốn đi xem phim một chút, giống như lớn như vậy nhưng chưa từng được xem phim vậy. Cho nên cô không muốn làm lỡ thời gian, kéo Lăng Hào chạy ra bên ngoài.

Vừa hay lúc bọn họ hỏi thăm tìm nhà Nguyễn Thúy Chi có đi ngang qua khu gần trung học Thiên Phượng, cho nên hiện tại không cần hỏi lại đường, cứ như vậy chạy thẳng tới trung học Thiên Phượng là được.

Vì có chuyện mới mẻ trước mắt, Nguyễn Khê và Lăng Hào tạm quên đi mệt mỏi.

Bọn họ chạy tới trung học Thiên Phượng, thực sự thấy ở sân thể dục chật ních người.

Vì dáng người bọn họ thấp bé, chen chúc ở đằng sau hoàn toàn không nhìn thấy màn hình hoàn chỉnh,chỉ có thể một nửa ở phía trên.

Nguyễn Khê thử nhón chân lên: “Hoàn toàn không nhìn thấy gì.”

Lăng Hào cao hơn cô, nhưng cũng không thể nhìn được toàn bộ màn hình: “Tôi cũng không nhìn thấy.”

Cậu thử nhón chân lên, nghĩ mình có thể năng Nguyễn Khê lên, mình nghe âm thanh còn để Nguyễn Khê xem hình ảnh. Kết quả khi cậu quay đầu lại nhìn thì phát hiện Nguyễn Khê không còn đứng bên cạnh nữa.

Trong lòng cậu trùng xuống, vội quay đầu tìm kiếm xung quanh, lên tiếng gọi: “Khê Khê!”

Gọi vài tiếng vẫn không tìm được Nguyễn Khê, lại nghe được tiếng Nguyễn Khê gọi cậu: “Em trai! Ở đây!”

Lăng Hào cố gắng xác định phương hướng, nhưng vì xung quanh thực sự có quá nhiều người, âm thanh ầm ĩ, hoàn toàn không thể nghe được chính xác âm thanh đến từ đâu. Vì thế cậu phải cố gắng lắng nghe, tìm kiếm xung quanh một chút.

Cuối cùng cậu cũng thấy được Nguyễn khê ở trên một cái cây.

Đó là một gốc cây hoa hòe ở cạnh sân thể dục, cành cây đang mọc lá, lá cây xanh mướt.

Hiện tại đã qua mùa hoa rồi, trên cây không còn bông hoa nào.
 
[Thập Niên 70] Tiểu Thợ May Xinh Đẹp
Chương 73



Cậu chạy vài bước tới dưới tán cây hoa hòe, ngước đầu nhìn lên trên cây.

Nguyễn Khê ngồi ở trên cành cúi đầu xuống gọi cậu: “Em trai! Mau lên đây đi!”

Lăng Hào đồng ý, ở dưới tìm cảm giác và tư thế phù hợp để leo lên cây, nhưng thử vài lần vẫn không lên được. Từ nhỏ cậu đã là một người bạn nhỏ được yêu thương, những việc như đánh nhau, cạy khóa, chạy trốn, cậu đều không biết.

Nguyễn Khê thấy cậu không lên trên được, đành hạ thấp mình xuống, đưa tay cho cậu, dùng chút sức lực kéo cậu lên.

Lăng Hào nắm c.h.ặ.t t.a.y Nguyễn Khê, không dễ gì mới leo lên được, ngồi đối diện với Nguyễn Khê trên cây.

Hít vào một hơi, Lăng Hào bám vào cành cây nói: “Không ngờ chị còn có thể leo cây đó.”

Nguyễn Khê mỉm cười: “Bất ngờ đúng không, tôi như vậy mà lại có thể leo cây.”

Đây không phải là năng lực của bản thân cô, là ký ức trên cơ thể của cô.

Sau khi hai người ngồi vững rồi, điều chỉnh hô hấp một chút, nhìn xuống từ trên cây, mặc dù màn hình ở hơi xa nhưng dù sao vẫn có thể thấy được toàn bộ hình ảnh, cũng nhìn được rõ. Vì có loa nên đương nhiên có thể nghe được cả âm thanh.

Lúc này phim còn chưa chiếu, máy chiếu phim chiếu một ánh sáng màu trắng xóa trên sân khấu, xuất hiện hình bóng những đứa trẻ chen chúc chơi đùa với nhau. Có một đứa nhảy nhót giả làm con thỏ, có đứa dùng ngón tay bày ra một chú bồ câu, cánh rung rung lên rồi bay đi.

Nguyễn Khê nhìn những cái bóng trên màn hình, tò mò hỏi một câu: “Không biết đó là phim gì nhỉ?”

Lăng Hào tới đây cùng cô, sau khi tới đây chưa từng giao lưu với người khác, đương nhiên không biết được đó là phim gì, cho nên cậu trả lời Nguyễn Khê: “Đợi lát nữa thì biết thôi.”

Nguyễn Khê nghiêng đầu tựa vào cây khô: “Vận may lần này vẫn còn tốt lắm, lớn như vậy rồi nhưng tôi chưa từng được xem phim.”

Lăng Hào nói: “Tôi cũng lâu rồi chưa được xem.”

Hai người ngồi yên trên cây một lát, chờ đến khi hình ảnh trên màn hình đột nhiên lóe lên, sau đó có người cao giọng lên tiếng: “Tranh thủ thời gian ngồi xuống đi, đừng nô đùa nữa, phim chiếu rồi đây!”

Mấy đứa nhỏ phía trước nghe lời, nhanh chóng ngồi xuống, không còn thấy bóng dáng nữa.

Máy chiếu phim chuyển động, tiếng ồn ào cũng nhỏ dần, sân thể dục nhanh chóng yên tĩnh trở lại.

Một bản nhạc có cảm giác thời đại vang lên, tinh thần Nguyễn Khê dần lên cao, nhìn phụ đề hơi rung nhẹ trên màn hình. Phim ở thời đại này cũng vậy, phụ đề có hơi rung.

Sau khi chiếu tên của người sản xuất phim thì đến tên phim, Nguyễn Khê nhìn chằm chằm vào sân khấu, đọc thành tiếng: “Nhi nữ anh hùng được chuyển thể dựa trên một cuốn tiểu thuyết.”

Đọc xong cô nhìn về phía Lăng Hào: “Cậu từng xem chưa?”

Lăng Hào gật đầu: “Trước đây đã từng xem rồi, nhưng mà không nhớ rõ chi tiết cụ thể.”

Nguyễn Khê mỉm cười: “Vậy thì xem lại lần nữa đi.”

Ở thời đại cực kỳ thiếu tính giải trí này, đừng nói đến xem lần hai, dù có xem đến mười lần hai mươi lần cũng không ai cảm thấy chán. Lúc xem phim gần như đều có một cảm giác như đây là một câu chuyện thần thánh, người phụ trách chiếu phim để máy đó cho mọi người xem.

Nghề phụ trách chiếu phim này cũng khá mĩ miều, địa vị rất cao được mọi người kính trọng.

Mặc kệ là đi đến đâu chiếu phim cũng sẽ được cán bộ địa phương cũng sẽ chiêu đãi một bữa.

Khi phim bắt đầu chiếu không có ai nói chuyện lớn tiếng, thì thầm cũng hầu như không có, vì thế Nguyễn Khê và Lăng Hào cũng không tiếp tục nói chuyện nữa. Hai người họ ngồi trên cây, nhìn màn hình chiếu phim ở xa xa, cùng mọi người đắm chìm trong bộ phim.

Lúc vừa nghe ở sân thể dục có chiếu phim, Nguyễn Khê thực sự rất hào hứng, nhưng khi thực sự ngồi xuống xem, cô từ từ không còn hào hứng nữa. Dù sao đây cũng không phải lần đầu cô xem phim, hơn nữa còn đã từng xem qua rất nhiều bộ phim rồi.

Nếu như cô thật sự xem phim lần đầu, có lẽ tỉ lệ hào hứng xem phim từ đầu đến cuối sẽ cao hơn, cho dù có chiếu cả đêm cô cũng sẽ không bỏ qua dù chỉ một phút. Nhưng bây giờ cô đã không còn quá hào hứng nữa, bắt đầu buồn ngủ.

Cô đi hai người trên đường núi, thời gian ở suối nước nóng cũng rất ngắn, bộ phim trước mắt không k*ch th*ch được sự hưng phấn của cô, vì thế đã từ từ biến thành một thứ thuốc thôi miên.

DTV

Nguyễn Khê muốn kiên trì, vỗ đầu mấy lần để giữ tỉnh táo.

Nhưng sau đó vẫn hoàn toàn không có tác dụng. Vì thế cô dán trán vào cành cây, nhìn màn hình chiếu phim từ từ nhắm mắt lại. Đôi mắt càng ngày càng khép lại, từ từ đóng dần, cuối cùng cô dựa vào thân cây ngủ thiếp đi.

Lúc đầu Lăng Hào không phát hiện ra, thấy cô nhắm mắt lại lập tức gọi hai tiếng.

Phát hiện Nguyễn Khê mệt quá nên ngủ thiếp đi nên cậu không đánh thức cô nữa. Cậu tìm một tư thế thuận tiện ở trên cây, một tay đỡ lấy Nguyễn Khê, tránh để cô ngã xuống, một tay khác thì lót dưới mặt cô.
 
[Thập Niên 70] Tiểu Thợ May Xinh Đẹp
Chương 74



Cậu dùng bàn tay tách mặt cô với thân cây ra, không để mặt cô ma sát với vỏ cây trên thân cây.

Âm thanh của bộ phim vang vọng trên khắp trấn nhỏ, Nguyễn Khê chìm vào giấc ngủ trên cây hoa hòe.

Ngủ như vậy một lúc, cảm thấy không thoải mái, đầu cô hơi động đậy, cọ mặt lên tay Lăng Hào vài lần.

Cọ xong cô không động đậy nữa, tiếp tục dựa vào tay Lăng Hào mà ngủ.

Loa phát âm thanh của bộ phim rất lớn.

Nhưng Lăng Hào cảm thấy toàn bộ thế giới đều trở lên yên tĩnh.

Nguyễn Khê không biết mình đã ngủ bao lâu. Khi bị Lăng Hào gọi dậy người ở sân luyện tập đã gần như tản ra bớt. Cô tỉnh dậy rồi mở mắt ra, rất lâu sau đó mới nhớ ra mình đang xem phim trên sân luyện tập của trường cấp hai Thiên Phong.

Lăng Hào nói với cô: “Đã kết thúc rồi.”

Nguyễn Khê buộc mình phải tỉnh táo tinh thần, vừa nhận thức được bản thân mình đang vừa ôm cái cây vừa ngủ. Cô chớp mắt nhìn về hướng Lăng Hào, nói chuyện với âm mũi nặng, vừa có chút ân hận nói: “Tôi thật sự rất mệt.”

Tay trái của Lăng Hào vẫn nắm cánh tay của cô để đỡ cô, nghĩ rằng cô hơi buồn vì không thể xem phim, bèn an ủi cô và nói: “Không sao đâu, sau này có cơ hội sẽ xem lại. Nói chung những cái này đều sẽ phát đi phát lại nhiều lần.”

Chỉ là Nguyễn Khê cảm thấy có một chút không đúng đắn khi cùng anh ấy đi xem phim rồi mình lại ngủ. Về chuyện không xem bộ phim này cô cũng không có cảm giác gì, cô ngáp một hơi thật dài: “Đi, đi về đi ngủ.”

Khi bước xuống cây, cô lại hỏi Lăng Hào: “Bộ phim này kể về cái gì vậy?”

Lăng Hào bỗng nhiên cảm thấy đáng tiếc cho cô. Suy cho cùng đây là lần đầu tiên đi xem phim, không ngờ kết quả là khi phim bắt đầu cô đã mệt đến mức ngủ thiếp đi, hơn nữa ngủ đến nổi gọi cũng không thức dậy.

Vì vậy Lăng Hào đã kể cho cô nghe một cách chi tiết về nội dung của bộ phim: “Chính là thời kỳ kháng Mỹ viện Triều, một người ủy viên chính trị của quân tình nguyện tên là Vương Văn Thanh, ông ra tiền tuyến để thị sát. Trên chiến trường đã gặp được Vương Thành con trai của người đồng đội cũ. Vương Thành nói mình còn có một người em gái tên là Vương Phương cũng ở trong quân đội, sau đó Vương Thành đã hy sinh trong trận chiến. Sau khi Vương Phương và Vương Văn Thanh gặp lại nhau ở đoàn văn công, Vương Văn Thanh mới nhận ra cô ấy chính là đứa con gái mà mình đã thất lạc mười tám năm về trước…”

Nguyễn Khê nghe anh ấy kể toàn bộ bộ phim, gật đầu nói: “Tôi biết rồi, chính là câu chuyện hai ba con thất lạc nhau nhiều năm, gặp lại nhau trên chiến trường. Người ba đã giúp con gái kiên cường chiến đấu đến cuối cùng mới nhận ra nhau.”

Lăng Hào gật đầu: “Ừ.”

Nguyễn Khê vặn uốn éo cổ của mình: “Sau hai ngày đi đường tôi thật sự rất mệt, sau này có cơ hội sẽ xem lại lần nữa.”

Lăng Hào nhìn thấy cô dường như không quan tâm đến chuyện này cũng nhẹ nhàng thả lỏng tâm trạng.

DTV

Hai người đang nói chuyện trong nhà Nguyễn Thúy Chi, dượng của Nguyễn Khê và những người em họ đều đã tắm rửa xong xuôi. Nguyễn Khê chào dượng bằng một vài câu nói xã giao ngắn gọn rồi dượng cô cũng vào phòng ngủ.

Bản thân cô cũng rất ít khi tiếp xúc với dượng và những người em họ. Trước đây mỗi năm Nguyễn Thúy Chi đều về nhà một lần, khi trở về vùng núi vẫn có thể gặp lại nhau nhưng mấy năm gần đây đều không thấy nữa. Cho nên khó tránh khỏi việc tình cảm không thân thiết cũng không có nhiều sự nhiệt tình.

Nguyễn Khê không biết sau lần gặp này, lần sau không biết khi nào thì sẽ gặp lại. Cô chỉ ở lại đây một đêm, ngày mai đi mua rượu xong thì về nhà.

Nhưng Nguyễn Thúy Chi vẫn rất tốt với đứa cháu gái này. Khi Nguyễn Khê và Lăng Hào đi xem phim, cô còn lấy quần áo của Nguyễn Khê và Lăng Hào đem đi giặt, sau khi giặt xong còn mang đi phơi khô rồi lấy bàn ủi ra ủi một lần nữa. Bây giờ đã khô rồi.

Nguyễn Thúy Chi đem quần áo đưa cho Nguyễn Khê và Lăng Hào rồi nói với hai người họ: “Khi hai đứa đi xem phim, cô đã đem quần áo của hai đứa đi giặt rồi, cũng đã phơi khô. Hãy tắm sớm rồi ngủ đi nhé, trời đã không còn sớm nữa rồi.”

Ngược lại Nguyễn Khê muốn nói chuyện với Nguyễn Thúy Chi nhiều hơn, thay Lưu Hạnh Hoa hỏi những năm gần đây cô sống có tốt không. Chất lượng cuộc sống ở trên thị trấn tốt hơn nhiều so với cuộc sống trên núi.

Nhưng thời gian tối nay quá gấp gáp, Nguyễn Khê không có nhiều cơ hội để nói chuyện với Nguyễn Thúy Chi, bèn làm theo lời của cô đi chải đầu rửa mặt rồi đem quần áo dơ phơi lên sau đó đi ngủ trước.

Theo sự sắp xếp của Nguyễn Thúy Chi, Nguyễn Khê ngủ chung giường với ba người em gái, Lăng Hào sẽ ngủ chung giường với em trai của cô. Dù sao thì so với bên ngoài vẫn tốt hơn rất nhiều, vì vậy Nguyễn Khê và Lăng Hào đã ngủ rất sâu.
 
[Thập Niên 70] Tiểu Thợ May Xinh Đẹp
Chương 75



Biết là họ đã rất mệt sau hai ngày đi trên đường cho nên vào sáng hôm sau Nguyễn Thúy Chi cũng không kêu họ dậy mà để cho bản thân họ thức dậy một cách tự nhiên. Và khi Nguyễn Khê và Lăng Hào thức dậy thì trời đã gần trưa rồi.

Đã ngủ một giấc say sưa rồi nhưng sắc mặt vẫn có chút khó coi. Suy cho cùng đây không phải là nhà của mình, đến nhà người thân ngủ thế thì thật sự không phù hợp.

Nguyễn Thúy Chi nhìn Nguyễn Khê khách sáo, chỉ cười rồi nói: “Có gì đâu, mệt thì ngủ thêm một chút, không sao đâu.”

Nhưng ngủ như vậy là quá nhiều, đã ngủ hơn nữa ngày rồi.

Tuy Nguyễn Khê ngại ngùng nhưng cũng không đến mức quá khách sáo với Nguyễn Thúy Chi, suy cho cùng cũng là cô ruột của mình.

Bởi vì thời gian cũng sắp đến trưa, cô cũng không cùng Lăng Hào ra ngoài mà ở nhà phụ giúp Nguyễn Thúy Chi một số việc lặt vặt.

Nguyễn Thúy Chi nấu cơm trưa, Nguyễn Khê và Lăng Hào ngồi không ở bên cạnh, khi có việc gì sẽ đứng dậy giúp đỡ.

DTV

Cũng nhân cơ hội này, Nguyễn Khê và Nguyễn Thúy Chi đã nói chuyện với nhau.

Nguyễn Thúy Chi cũng nhớ về nhà, trước tiên hỏi Nguyễn Khê: “Tiểu Khê, sức khỏe ông bà con gần đây như thế nào?”

Nguyễn Khê cười nói: “Đều rất tốt ạ, có thể ăn uống được, còn có có thể xắn tay áo lên đánh nhau nữa.”

Chỉ là không đi đường núi được, người già chân tay cũng không có có sức chịu đựng.

Nghe thấy chuyện đánh nhau, Nguyễn Thúy Chi lộ ra ánh mắt hiếu kỳ và hỏi: “Đánh nhau? Ai đánh ai?”

Chuyện này cũng cần có một chút thời gian, bây giờ Nguyễn Khê nói ra cũng nhẹ nhàng: “Cô không biết, chú hai và thím hai đã chia nhà rồi. Trước đây thím hai còn vu khống con trộm đồ, bị bà đánh cho một trận.”

Nguyễn Thúy Chi và Tôn Tiểu Tuệ đã sống chung với nhau một thời gian rồi, biết rằng chị dâu thứ hai bên ngoài nhìn thật thà nhưng trong lòng thì rất ranh ma. Trên đời này không có gì mà cô ta không muốn lợi dụng, cũng không mất mát gì nên cô ta sẵn sàng gánh chịu.

May mắn thay Lưu Hạnh Hoa vẫn có thể cản cô ta lại, ngược lại cũng không sợ có một ngày sẽ hãm hại mình.

Nguyễn Thúy Chi không nói gì đến Tôn Tiểu Tuệ, chỉ hỏi Nguyễn Trường Quý tại sao muốn ở riêng. Suy nghĩ một lúc bản thân cô cuối cùng cũng tìm ra được manh mối, tiếp tục hỏi: “Có phải là vì chú năm của con muốn cưới vợ, ông ta không muốn chịu trách nhiệm?”

Nguyễn Khê gật đầu: “Cô đoán đúng rồi.”

Nguyễn Thúy Chi nhẹ nhàng hít một hơi, cũng không nói Nguyễn Trường Quý không tốt, chỉ tiếp tục hỏi: “Vậy chú năm con có đối tượng chưa? Đã quyết định được ngày tốt chưa? Khi nào thì kết hôn?”

Nếu Nguyễn Trường Sinh kết hôn, cho dù có nói cô ra sao thì cô cũng sẽ quay về nhà.

Kết quả là Nguyễn Khê lắc đầu nói với cô: “Vẫn chưa nói xong.”

Nguyễn Thúy Chi: “Ở tuổi này của chú ấy có thể đề cập đến những chuyện liên quan đến đính hôn, gần như có thể kết hôn rồi.”

Nguyễn Khê gật đầu: “Bà đã tìm bà mối đến xem mắt rồi nên sẽ nhanh thôi.”

Lăng Hào là người ngoài, không biết chuyện của nhà họ Nguyễn nên không xen vào chủ đề này, vì vậy chỉ ngồi ở bên cạnh cũng không phát ra tiếng động. Nhưng Nguyễn Khê vẫn đặc biệt chăm sóc cho cậu, để ý đến cậu một chút để cậu không cảm thấy ngại ngùng vì bị cho ra rìa.

Sau đó cô nhìn Lăng Hào vài lần thì đều phát hiện ra Lăng Hào đang nhìn chằm chằm vào Nguyễn Thúy Chi.

Lúc đầu cô cũng không cảm thấy gì nhưng sau đó cô cảm thấy Lăng Hào có chút bất thường. Vì vậy cô tò mò nhìn vào ánh mắt của anh ấy, sau đó nhìn theo hướng mắt anh ấy đang hướng về phía Nguyễn Thúy Chi thì nhìn thấy vết thương trên cánh tay của Nguyễn Thúy Chi.

Nguyễn Thúy Chi đang làm việc, mỗi lần duỗi tay ra thì trên cổ tay sẽ lộ ra những vết bầm tím.

Khi Nguyễn Khê và Lăng Hào cùng nhau nhìn chằm chằm vào cánh tay của cô, Nguyễn Thúy Chi cũng ý thức được vì vậy vội vàng thu cánh tay lại một chút, vẻ mặt hiện lên sự ngại ngùng rồi kéo ống tay xuống.

Cô ấy coi như không có gì, tiếp tục nói: “Nhất định rồi, kêu chú năm con đến đưa thiệp, đến lúc đó cô sẽ về sớm.”

Thật ra cô rất muốn hỏi về vết thương trên cánh tay của Nguyễn Thúy Chi, xem đã chuyện gì đã xảy ra nhưng nhìn thấy cô ấy đang cố gắng hết sức để che đậy, rõ ràng là không muốn cô nhìn thấy dáng vẻ này nên cô cũng kìm lòng không hỏi.

Khi ăn cơm vào buổi trưa, Nguyễn Khê và Lăng Hào tụ lại ở góc bàn không nói gì, những người khác trên bàn cũng không nói gì. Lúc này Nguyễn Khê mới cảm thấy không khí trong nhà của Nguyễn Thúy Chi rất tệ, đặc biệt là vẻ mặt của dượng cô lúc nào cũng tối sầm.

Vốn dĩ cô còn cho rằng đêm qua ông ấy xem phim về mệt nên mới không nhiệt tình. Bây giờ xem ra có mệt hay không cũng không liên quan gì. Dượng của cô đang cố tình để lộ vẻ mặt này, thậm chí còn không khách sáo như tối hôm qua.
 
[Thập Niên 70] Tiểu Thợ May Xinh Đẹp
Chương 76



Nguyễn Khê tự hỏi có phải là do mình tự ý đến nhà dượng ăn cơm nên khiến dượng không vui không?

Nhưng cô không nói gì trên bàn ăn, không khí này chỉ phù hợp ăn cơm.

Ăn cũng không dám ăn nhiều, ăn nửa chén cơm thì đã không muốn ăn thêm nữa rồi.

Lăng Hào cũng nhìn thấy được nên cũng ăn ít hơn Nguyễn Khê.

Đã như vậy Nguyễn Khê cũng không dự định ở nhà cô ba nữa. Sau khi ăn cơm xong, cô và Lăng Hào lấy quần áo đã phơi khô đem đi cất, rót một ấm nước sôi, liền cùng Nguyễn Thúy Chi chào hỏi rồi nói quay về.

Nguyễn Thúy Chi nhìn ra Nguyễn Khê bị gì, chỉ nói với cô: “Khó lắm mới đến đây được một chuyến, ở lại đây hai hôm rồi đi. Dượng của con chính là người như vậy, gặp ai cũng không thích cười cũng không thích nói chuyện. Con đừng để ý đến.”

Nguyễn Khê mím môi mỉm cười, nhìn Nguyễn Thúy Chi đột nhiên hỏi: “Cô ba, cô vẫn tốt chứ?”

Nguyễn Thúy Chi bị cô hỏi nên sững sờ, nhanh chóng mỉm cười rồi nói: “Đương nhiên là tốt rồi.”

Biểu cảm của cô ấy đều bị đôi mắt của Nguyễn Khê nhìn thấy, ngước mắt lên nhìn cô một lúc rồi cầm tay của Nguyễn Thúy Chi, xắn tay áo của cô ấy lên chỉ nhìn thấy trên cánh tay chỉ toàn những vết bầm tím.

Nguyễn Thúy Chi không chuẩn bị trước, cuống cuồng vội vàng kéo tay áo xuống một lần nữa.

Nguyễn Khê sắc mặt ủ rũ nhìn cô rồi hỏi: “Là dượng đánh đúng không?”

Nguyễn Thúy Chi tiếp tục che giấu: “Không có, do bản thân làm việc không cẩn thận nên bị ngã, va chạm là điều khó tránh mà.”

Nguyễn Khê ngẩng đầu nhìn cô: “Mấy năm nay dượng không muốn cô về thăm nhà đúng không?”

Những người trong làng đều nói cô ba Nguyễn Thúy Chi của cô số rất tốt, ra khỏi núi thì lấy được chồng ở trên thị trấn, cuộc sống chắc chắn rất thoải mái, thật đáng ngưỡng mộ.

DTV

Rốt cuộc đây chính là cuộc sống thoải mái sao?

Nguyễn Thúy Chi vẫn muốn tiếp tục che giấu: “Là đường quá xa, đi đi về về cũng mất hết bốn năm ngày, trong nhà không thể không có người…”

Khi cô ấy nói, giọng nói như nghẹn lại trong cổ họng không thể phát ra âm thanh.

Sau đó cô ấy giấu đi nỗi buồn nhìn Nguyễn Khê và nói: “Tiểu Khê, cô sống rất tốt, trên thành phố muốn gì được đó, ăn no mặc ấm. Về nhà đừng nói với ông bà, họ đã lớn tuổi rồi đừng để họ phải lo lắng.”

Nguyễn Khê mím môi nhìn vào ánh mắt của Nguyễn Thúy Chi không trả lời.

Cô bỗng thở phào nhẹ nhõm và nói: “Cô ba, vậy con về trước nhé.”

Nguyễn Thúy Chi muốn giữ cô lại nhưng lại không nói ra được câu đó, chỉ đành tiễn cô và Lăng Hào đi ra cửa. Khi ra về cô còn nhét một ít bánh gà vào trong túi của họ để họ mang theo ăn trên đường.

Nguyễn Khê đẩy vài cái không rớt, rồi cùng với Lăng Hào tiếp tục.

Hai người rời khỏi nhà Nguyễn Thúy Chi rồi đi đến quán rượu, suốt cả dọc đường đi dáng vẻ của Nguyễn Khê không vui.

Lăng Hào chậm rãi đi bên cạnh cô, quay lại nhìn cô rồi mở miệng hỏi: “Có phải là vì vết thương trên tay của cô ba không?”

Nguyễn Khê với vẻ mặt bất mãn nhìn về phía trước: “Mặc dù cô không nói gì nhưng tôi có thể nhìn thấy được cô ấy đang không ổn.”

Tối qua cả nhà đều đi xem phim, chỉ có một mình Nguyễn Thúy Chi ở nhà không đi.

Những vết thương trên tay Nguyễn Thúy Chi cùng với sắc mặt của dượng cô toàn bộ đã giải thích được vấn đề.

Ngược lại cô không quan tâm thái độ của dượng cô đối với cô ra sao, nhưng chỉ cần nghĩ đến những vết thương trên tay của Nguyễn Thúy Chi thì trong lòng cảm thấy rất buồn.

Điều khiến cô buồn chính là đứa cháu gái mười bốn tuổi.

Chuyện này vốn dĩ không thể giải quyết được.

Nghĩ đến đây, cô hít một hơi thật sâu, nghĩ đến việc sẽ không mang cảm xúc tiêu cực đến cho Lăng Hào, liền vui mừng nói: “Chúng ta đi mua rượu đi, mua xong thì nhanh chóng về nhà, chuyện này ông bà tôi nhất định phải biết.”

Lăng Hào nhìn Nguyễn Khê: “Như cô ba của chị kêu chị đừng nói.”

Nguyên Khê nói: “Làm sao mà không nói được, chồng của cô ba cho rằng cô ba dễ bị bắt nạt vì vậy sau này sẽ không ngừng bắt nạt cô ba. Tôi còn nhỏ nên không giải quyết được chuyện này nhưng ông bà và chú năm tôi có thể giải quyết được. Ông bà nếu như biết cô ba ở đây bị tủi nhục mà tôi lại không nói cho họ biết, chắc chắn họ sẽ rất tức giận. Chuyện này tuyệt đối không thể tiếp tục nhịn được nữa, nếu không dượng sẽ trở nên tệ hại hơn. Cần phải khiến dượng trả giá và cho dượng một bài học.”

Lăng Hào nghe xong gật đầu: “Vậy chúng ta mau đi thôi.”

Hai người nhanh chóng đến cửa hàng rượu dùng phiếu rượu và năm đồng tiền mua một cân rượu. Sau khi mua rượu xong không ở lại thị trấn chơi mà tức tốc chạy về nhà. Mặc dù sức lực quay về hơi yếu nhưng không hề chậm chạp.

Nguyễn Khê muốn về nhà sớm để kể cho Nguyễn Chí Cao và Lưu Hạnh Hoa nghe chuyện của Nguyễn Thúy Chi nhờ họ giúp đỡ Nguyễn Thúy Chi.
 
[Thập Niên 70] Tiểu Thợ May Xinh Đẹp
Chương 77



Tuy bây giờ tuổi của Nguyễn Chí Cao và Lưu Hạnh Hoa đã cao không dễ đi ra núi nhưng họ có để Nguyễn Trường Sinh lo chuyện này.

Trong lòng khi nhớ đến chuyện này, Nguyễn Khê và Lăng Hào còn đi nhanh hơn lúc đến.

Khi đến còn nhìn phong cảnh bên đường, lúc về đã không còn suy nghĩ nào khác ngoài việc muốn về nhà thật nhanh.

Thôn Kim Quan.

Nhìn thấy mặt trời sắp lặn, Nguyễn Dược Tiến ở dưới ruộng lau mồ hôi trên trán, thu dọn đồ đạc rồi trở về nhà ông thợ may. Vào sân đem nông cụ đặt vào góc tường sau đó chào hỏi ông thợ may rồi chuẩn bị về nhà.

Ông thợ may không giữ anh lại, chỉ phất tay rồi kêu anh đi.

Nguyễn Dược Tiến nén uất ức trong bụng, nhịn không được hiện ra trên mặt sau đó nín thở rồi quay người đi ra khỏi cổng sân.

Sau khi ra ngoài, sắc mặt anh ấy thay đổi ngay lập tức, lẩm bẩm chửi rủa: “Lão già c.h.ế.t tiệt, thảo nào không lấy được vợ.”

Đi bộ về đến nhà ngồi xuống ăn cơm, hơi thở trong lòng anh vẫn chưa nguôi đi.

Tôn Tiểu Tuệ bỏ rau vào nồi canh rồi quay qua hỏi anh: “Hôm nay như thế nào? Ông nhà may dạy cho con cái gì rồi?”

Nguyễn Dược Tiến cầm bát và nói: “Còn kêu con làm việc ở nhà ông ấy cả ngày, ruộng đất trong nhà cái gì mệt đều kêu con làm, không cho con đụng vô máy may. Mẹ nói xem dạy cái gì?”

Tôn Tiểu Tuệ cau mày: “Còn kêu con làm việc nhà?”

Hôm qua đã làm việc hết nửa ngày, lẽ nào hôm nay vẫn chưa bắt đầu dạy nghề sao?

Nguyễn Dược Tiến nói: “Ông ấy cố tình chơi con đó, bắt đi nhặt trứng mà không dạy nghề, còn luôn kêu con phải làm hết việc này đến việc khác. Nếu như ngày mai còn không dạy, con sẽ đi đến Ủy ban cách mạng của lữ đoàn để tìm bí thư của họ.”

Ngược lại Tôn Tiểu Tuệ rất bình tĩnh: “Con đừng tức giận mà xúc phạm ông ấy, có thể sẽ không có nơi nào để học nghề nữa, tìm bí thứ cũng không có tác dụng gì. Ông ấy càng tức giận thì sẽ càng không dạy nghề cho con, chẳng qua cũng chỉ là đi nhặt trứng mà thôi.”

Nguyễn Trường Quý ở bên cạnh nói: “Mẹ con nói đúng đó.”

Nguyễn Dược Tiến hít một hơi thật sâu rồi cắn môi, tức giận đến mức giống như muốn cắt nát đầu ông thợ may.

Sau một ngày mệt mỏi, tối nay Nguyễn Dược Tiến đã ngủ rất sớm.

Sau khi chìm vào giấc ngủ anh bắt đầu một giấc, trong mơ ông thợ may biến thành con chuột trên cánh đồng. Anh vác một cây búa lớn đập con chuột, đập một cách chính xác cho đến khi đầu óc ông thợ may choáng váng.

Đánh đến mức sảng khoái, anh đứng trên cánh đồng vác chiếc búa rồi cười thật to.

Khi đang cười vui vẻ thì bỗng nhiên bị tát vào mặt, làm cho tỉnh dậy.

Anh bị đánh đến nỗi sửng sốt, vội vàng mở mắt ra rồi ngồi dậy, vẻ mặt có chút sững sờ.

Nhìn thấy Nguyễn Trường Sinh đang nằm ở đầu giường bên kia, nói bằng giọng điểu rất hung hăng: “Nửa đêm rồi cười cái búa.”

Trong nhà phòng và giường đều có hạn nên phải anh ở cùng một phòng với Nguyễn Dược Hoa và Nguyễn Trường Sinh.

Bình thường thì anh và em trai ngủ cùng một đầu còn Nguyễn Trường Sinh thì một mình ngủ ở đầu còn lại.

Bị đánh thức từ một giấc mơ đẹp là một việc thực sự rất khó chịu nhưng anh nhìn Nguyễn Trường Sinh thì co rút bản thân mình, anh cũng biết chú năm mình rất giỏi đánh nhau nhưng không dễ bị trêu chọc cho nên không dám nổi giận, gục đầu xuống rồi đi ngủ tiếp.

Sau khi ngủ một giấc đến sáng hôm sau tỉnh dậy, đi rửa mặt trong trạng thái loạng choạng.

Sau khi ăn cơm xong đi đến nhà ông thợ may với cảm giác giống như sắp xuống mồ.

Anh cho rằng hôm nay ông thợ may còn hành hạ mình thêm một ngày nữa nhưng kết quả không ngờ rằng hôm nay đến nhà ông thợ may, ông thợ may lại không kêu anh làm việc nữa mà hỏi anh: “Cậu muốn học nghề trước hay là muốn làm trực tiếp trên máy?”

Điều này cần phải nghĩ?

Nguyễn Dược Tiến nói thẳng: “Đương nhiên là trên máy rồi.”

Anh đã bỏ rất nhiều công sức để học nghề chính là để học máy may, chỉ có ông thợ may của anh là có máy may.

Nếu như muốn học nghề, anh có thể học ở bất cứ đâu? Bà của anh, mẹ của anh ai mà không biết một chút may vá chứ?

Còn nữa việc xỏ kim đều là những việc phụ nữ làm, làm sao anh có thể học cái đó được?

Ông thợ may không nói gì nhiều, trực tiếp dẫn anh đến phòng chính.

Ông ấy đến trước máy may rồi ngồi xuống, đưa tay kéo chỉ trên rút chỉ dưới rồi sau cùng tháo kim ra, nhìn Nguyễn Dược Tiến nói: “Tôi chỉ chỉ một lần, học không được sẽ không dạy lần hai.”

DTV

Nguyễn Dược Tiến im lặng nuốt nước bọt, rồi nói: “Chỉ dạy…một lần?”

Ông thợ may ngẩng đầu lên nhìn chằm chằm vào anh, ánh sáng đặc biệt nổi bật: “Không phải cậu nói cậu rất thích hợp thợ may mà, có thể kế thừa tay nghề của tôi mà? Tôi đều dạy học trò đều như vậy, chỉ dạy một lần không dạy lần thứ hai.”
 
[Thập Niên 70] Tiểu Thợ May Xinh Đẹp
Chương 78



Nguyễn Dược Tiến nhẹ giọng, nhịn và nói: “Được rồi, một lần thì một lần.”

Ông thợ may nhìn xuống đặt tấm ép máy may rồi đặt chân lên bàn đạp bên dưới, nói tiếp: “Sợ cậu lãng phí đồ của tôi nên trước tiên dạy cậu những điều đơn giản nhất đó là đạp lên máy không. Cậu chỉ cần giữ cho máy may không quay ngược lại là được rồi.”

Nguyễn Dược Tiến đứng và trả lời: “Được.”

Ông thợ may giơ tay lên giữ đẩy bánh xe, tay thực hành còn miệng thì nói: “Nhìn này, dùng tay di chuyển bánh xe bên phải rồi dùng chân đạp lên máy may, máy may quay là được rồi.

Ông là một người có tay nghề lâu năm vì vậy không cần dùng tay di chuyển bánh xe phải mà vẫn sử dụng được máy may, chỉ cần dùng chân cũng có thể đạp lên được. Cho nên anh ấy dùng tay sẽ nhẹ nhàng và dễ dàng hơn.

Nguyễn Dược Tiến nhìn ông ấy đạp lên dễ dàng như vậy, chớp mắt tỏ vẻ không tin: “Chỉ có vậy?”

Thậm chí anh còn muốn cười lên chỉ có? Chỉ có vậy?

Ông thợ may không muốn nói với anh những lời vô ích, trực tiếp đứng dậy rồi đưa cho anh cái ghế cao: “Cậu làm đi.”

Nguyễn Dược Tiến nở một nụ cười nhẹ nhàng, đến trước máy may rồi ngồi xuống. Anh ấy đặt chân lên bàn đạp, tay phải quay bánh xe, vẽ quả bầu và vẽ cái muỗng, quay bánh xe bằng tay và dùng chân đạp lên bàn đạp.

Kết quả vừa với đạp chân xuống, bánh xe liền lật ngược lại.

Ông thợ may vỗ một cái vào lưng anh: “Ngược rồi.”

Nguyễn Dược Tiến lúc đó không cười nổi, thu mình lại giấu đi biểu cảm. Ngay cả giọng nói cũng bị kiềm chế, chỉ nói nhỏ: “Chỉ là không quen thôi.”

Ông thợ may không quan tâm đến anh, nói không dạy lần hai là không dạy lần hai. Ông ấy không muốn nhìn kẻ ngu ngốc này cho nên xoay người đi vào sân rồi tùy ý ném ra một câu: “Tự mình tìm hiểu đi, đạp lên làm hư máy may thì phải đền.”

Nguyễn Dược Tiến thở phào nhẹ nhõm khi thấy ông ấy ra ngoài, để tránh việc mình làm một hai lần không được ông ấy lại ở đây nói những câu khó nghe hoặc là dùng tay đánh anh. Anh ấy sẽ tự mình suy nghĩ, nhất định sẽ tìm ra cách.

Nhưng bản thân anh đã suy nghĩ nửa ngày, nghĩ đến ra mồ hôi cũng không nghĩ ra được tại sao lại xảy ra chuyện này. Rõ ràng là là anh dùng tay đúng, làm sao có thể thả lỏng tay rồi đạp, vậy thì bánh xe sẽ bị ngược, có ma làm được?

Càng nghĩ càng lo lắng, nhìn cái máy may vừa bị hỏng vừa bị ngược mà muốn đập nó. Nhưng bởi vì thứ này quá đắt, nếu như phá hư nó thì cũng không có khả năng bồi thường cho nên chỉ có thể chịu đựng.

Buổi trưa khi về nhà ăn cơm, Tôn Tiểu Tuệ hỏi anh đã học những gì.

Anh ấy sĩ diện liền nói: “Rất tốt.”

Buổi chiều đến cửa tiếp tục suy nghĩ, lưỡng lự giữa việc nhờ ông thợ may dạy lại và việc không nhờ ông thợ may dạy.

Cuối cùng vẫn quyết định nhờ dạy lại, ông thợ may trực tiếp phất tay rồi nói một câu: “Không dạy lần hai, học không được thì đi tìm người khác.”

Nguyễn Dược Tiến: “…”

DTV

Ông thợ may còn chế giễu anh ta, cố tính bắt chước giọng điệu lúc sáng của anh: “Chỉ có vậy?”

Nguyễn Dược Tiến: “…”

Ông già lưu manh, thảo nào không lấy được vợ!

Nguyễn Khê còn chưa đi, anh có thể đi sao?

Đương nhiên là Nguyễn Dược Tiến không đi, anh ta ngồi trước máy may tự mình suy nghĩ cả buổi chiều. Khi suy nghĩ đến mức nóng nảy, anh ấy không thể trút hết lên máy may bị hỏng, chỉ nằm lên máy may và thở nặng nề.

Thở hổn hển rồi tiếp tục đạp. Sau khi mặt trời lặn xuống giữa không trung phía Tây, tay chân anh bỗng nhiên kết hợp với nhau một cách tuyệt vời, bánh xe trước mặt anh đã bắt đầu chuyển đúng hướng rồi!

Nhìn thấy bánh xe chuyển đúng hướng Nguyễn Dược Tiến có chút phấn kích liền chộp lấy cảm giác đó làm đi làm lại thêm mấy lần.

Mỗi lần nhìn thấy bánh xe chuyển đúng hướng, anh ta liền phấn khởi đứng lên ghế đẩu rồi hét lên.

Sau khi hét lớn, toàn bộ sự tự tin của anh ta đã quay trở lại, ánh mắt hiện lên hào quang, sau đó tiếp tục ngồi xuống trước máy may và tiếp tục đạp lên máy may. Nghe được âm thanh chuyển động của máy may, lúc nhanh lúc chậm khiến cho tâm trạng vui vô cùng.

Buổi tối anh rời khỏi nhà ông thợ may, liền ngân nga một bài hát.

Đang men đường núi để về thôn Mắt Phượng, khi chuẩn bị về đến nhà thì tình cờ gặp Nguyễn Khê từ công xã trở về.

Trước đây anh ta thấy Nguyễn Khê thấp hơn một nửa nhưng bây giờ thì thấp hơn rất nhiều.

Anh ta chào hỏi Nguyễn Khê: “Mày về rồi à.”

Nguyễn Khê đi liên tục từ trưa hôm qua đến bây giờ. Ngay cả ban đêm cũng chỉ có thể ngồi nghỉ ngơi được một chút cũng không tìm được chỗ nào để ngủ. Cô mệt đến mức người như nhũn ra nên không thèm để ý đến Nguyễn Dược Tiến, chỉ nói: “Ừ.”

Lưu Hạnh Hoa nghe thấy lời của Nguyễn Dược Tiến trong nhà, vội vàng đi ra xem.
 
[Thập Niên 70] Tiểu Thợ May Xinh Đẹp
Chương 79



Nhìn thấy Nguyễn Khê quay về, bà vội vàng cầm bình rượu, cặp sách và chai nước trên người của Nguyễn Khê.

Nhìn thấy khuôn mặt mệt mỏi và quầng thâm dưới mắt Nguyễn Khê, Lưu Hạnh Hoa đau lòng hỏi: “Mệt lắm đúng không?”

Nguyễn Khê không nói gì chỉ đi vào nhà rót một cốc nước, uống một hơi hết sạch.

Uống nước xong cô lấy ghế ngồi xuống, một hồi sau từ từ nói: “Trong bình rượu có một cân rượu, bà lấy một nửa cho ông uống, phần còn lại ngày mai con sẽ mang đến cho sư phụ.”

Lưu Hạnh Hoa trực tiếp hỏi: “Cháu quên là ông ấy không uống được rượu sao, cháu đi nghỉ ngơi trước đi.”

Nguyễn Khiết đang đốt lửa sau bếp, nhìn thấy Nguyễn Khê mệt mỏi như vậy ngay cả nói chuyện cũng không có sức, nên nói: “Chị, chị đi ngủ trước đi. Đợi sau khi có cơm tối, ông và chú năm quay về thì gọi chị dậy ăn cơm.”

Nguyễn Khê lắc đầu: “Bà ơi, cháu vẫn còn chuyện muốn nói với bà.”

Lưu Hạnh Hoa nói: “Có chuyện gì gấp mà bây giờ phải nói chứ, cháu mong chóng đi nghỉ ngơi đi.”

Nguyễn Khê điều chỉnh hơi thở một chút rồi nhìn Lưu Hạnh Hoa: “Cháu đi đến nhà cô ba rồi ngủ lại nhà cô một đêm nhưng dượng hình như không chào đón cháu. Vả lại cháu nhìn thấy trên tay cô ba có nhiều vết thương bầm tím, giống như bị người ta đánh vậy.”

Nghe thấy lời nói này, Lưu Hạnh Hoa bỗng sửng sốt.

Nguyễn Khê tiếp tục nói: “Cô ấy nói là do va chạm nhưng cháu không nghĩ vậy. Cô còn không cho cháu nói với mọi người, sợ mọi người sẽ lo lắng. Nhưng cháu cảm thấy chuyện này mọi người cần phải biết, nếu không cô ba có thể sẽ bị bắt nạt mãi.”

Bị ai đánh mà muốn giấu không cho họ biết?

Lưu Hạnh Hoa cau mày khó chịu: “Lưu Hùng dám bắt nạt con gái bà sao?”

Nguyễn Khê: “Dượng cái gì mà không dám làm. Mấy năm nay bà và ông tuổi đã cao vốn dĩ không thể ra ngoài được, công xã thì cách chúng ta quá xa. Cô ba muốn trở về cũng không hề dễ, còn không phải dượng đang ức h.i.ế.p sao?

Lưu Hạnh Hoa tức giận nghiến răng: “Nếu như thật sự nó bắt nạt Thúy Chi, bà sẽ không tiếc cái mạng già này với Lưu Hùng.”

Nguyễn Khê thật sự quá buồn ngủ và mệt rồi, nghiêng đầu dùng tay chống mặt, nheo mắt nói: “Gọi chú năm đi, chú năm sức khỏe tốt, chân tay lanh lẹ, đánh nhau cũng không sao, cho chú ấy qua đó là thích hợp nhất.”

Cô càng nói thì giọng càng nhỏ lại, giọng nói cũng càng ngày càng không rõ ràng: “Nhưng cũng phải xem cô ba suy nghĩ như thế nào, nếu như cô ba sẵn sàng chịu đựng, không muốn làm ầm lên khiến dượng mất mặt. Vậy thì chúng ta cũng không làm gì được, suy cho cùng họ cũng là vợ chồng…”

DTV

Đang nói chuyện cánh tay của cô bỗng nhiên trượt xuống, cả người nghiêng ngả tỉnh dậy.

Cô thật sự chịu không nổi nữa rồi liền giữ mí mắt và nói: “Bà, cháu không chịu được rồi, cháu đi ngủ trước đây.”

Nói xong cô không quan tâm Lưu Hạnh Hoa và Nguyễn Khiết phản ứng ra sao, trực tiếp đứng dậy đi sang phòng bên cạnh.

Vừa vào phòng mắc mùng rồi leo lên giường sau đó chạm vào gối là ngủ ngay.

Lưu Hạnh Hoa đứng bên bếp lửa nghiến răng nhưng bà cũng không nói gì. Trong đó còn có rất nhiều chuyện mà những đứa trẻ như Nguyễn Khê và Nguyễn Khiết đều không biết, bà cũng không thể nói với Nguyễn Khiết, chỉ có thể đợi Nguyễn Chí Cao quay về.

Cùng với Nguyễn Khiết chuẩn bị cơm tối, Lưu Hạnh Hoa tìm cái cân trong nhà rồi lấy bình rượu ra chia đều mỗi bên nửa cân.

Ngay khi Nguyễn Chí Cao vừa về đến trước cửa thì đã ngửi được mùi thơm của rượu, liền mở miệng hỏi: “Tiểu Khê về rồi sao?”

Lưu Hạnh Hoa bởi vì nghe chuyện của Nguyễn Thúy Chi nên tâm trạng không được tốt, sắc mặt cũng không có biểu hiện gì vui vẻ, chỉ nói một tiếng “Ừ” rồi quay lại kêu Nguyễn Khiết: “Tiểu Khiết, kêu chị con dậy ăn cơm.”

Nguyễn Khiết lên tiếng trả lời rồi đi vào phòng nhưng lại thấy Nguyễn Khê đang trong mùng ngủ rất ngon. Cô đến bên giường kéo cái mùng ra rồi dùng tay lay Nguyễn Khê nhưng cô ấy không dậy, nên đành đi ra vào nói: “Chị hình như rất mệt, kêu không dậy.”

Lưu Hạnh Hoa cũng nhìn thấy được sự mệt mỏi đó: “Vậy thì để nó ngủ đi.”

Nguyễn Khiết gật đầu rồi qua bàn ngồi xuống. Vừa mới cầm đôi đũa nên đã ngửi thấy mùi rượu thơm phức trên bàn.

Có thể uống được rượu trắng thật không dễ. Nguyễn Chí Cao không dám uống nhiều chỉ dám rót hai ba li trong cái bát nhỏ. Sau khi rót rượu xong ngẩng đầu lên nhìn thấy trong mắt Nguyễn Trường Sinh cũng rất thèm, nên cười và hỏi: “Con cũng muốn uống?”

Nguyễn Trường Sinh định nói nhưng chưa kịp mở miệng thì Lưu Hạnh Hoa đã nói: “Nó không uống, ngày mai còn có việc phải làm.”

Nguyễn Trường Sinh sững sờ, quay đầu nhìn về hướng Lưu Hạnh Hoa: “Ngoại trừ đi làm thì còn có chuyện gì sao?”

Lưu Hạnh Hoa nhìn Nguyễn Chí Cao rồi nhìn Nguyễn Trường Sinh, giọng điệu tức giận nói: “Chị ba con bị người ta bắt nạt, mẹ muốn con ngày mai đi lên công xã gặp chị ba con, hỏi xem rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì.”
 
Back
Top Bottom