Chào bạn!

Để có thể sử dụng đầy đủ chức năng diễn đàn Của Tui À bạn phải đăng nhập hoặc đăng ký.

Đăng Ký!

Dịch [Thập Niên 70] Tiểu Thợ May Xinh Đẹp

[Thập Niên 70] Tiểu Thợ May Xinh Đẹp
Chương 10



Nguyễn Dược Tiến, Nguyễn Dược Hoa và Nguyễn Khiết thấy Nguyễn Trường Sinh bị đánh thì ở bên cạnh cười ồ lên.

Sau khi ăn cơm xong, Nguyễn Khê chủ động đi rửa bát, rửa bát xong rồi cô mới đi đến bên cạnh Lưu Hạnh Hoa, cười khúc khích nói với bà: “Bà ơi, có thể cho cháu mượn dùng nửa rổ trứng gà trong nhà mình không? Đợi đến khi cháu học được nghề rồi kiếm được tiền, cháu sẽ trả cho bà.”

Cô muốn tìm ông thợ may để nhận làm thầy, nên nhất định phải mang theo quà nhận thầy. Hai thôn trên núi Phượng Minh có một hợp tác xã cung tiêu, nhưng ở đây cơ bản là không có thứ gì để bán cả, ngay đến cả việc mua chút kẹo sữa cũng rất khó khăn, nên chỉ có thể mang trứng của con gà mái già trong nhà tới tặng.

Lưu Hạnh Hoa nhìn cô một cái: “Cháu thực sự muốn học sao?”

Bà vẫn cảm thấy Nguyễn Khê chỉ là đang nhất thời nổi hứng lên thôi, dù sao thì ngay cả việc may vá đồ dùng hàng ngày, Nguyễn Khê còn không biết, mà cô cũng là người không thích may vá nhất. Bây giờ đột nhiên lại nói muốn học may quần áo, không phải là đang nói đùa thì là cái gì?

Hơn nữa tính tình của ông thợ may kia thực sự vô cùng kỳ quặc, rất khó làm thân, những người khác không thể theo học ông ấy thì Nguyễn Khê lại càng không thế. Học nghề không được thì thôi đi, lại còn bị ông ấy làm khó mang tặng không ít đồ, thực sự là rất không đáng.

Nguyễn Khê đã sớm hạ quyết tâm rồi, cô gật đầu nói: “Vâng!”

Lưu Hạnh Hoa nhìn vào mắt Nguyễn Khê, một lúc sau nói: “Nếu cháu nghiêm túc, thì bà nội cũng sẽ không ngăn cản cháu.”

Nguyễn Khê giơ tay lên thề: “Chắc nhất định sẽ học hành ra trò!”

Lưu Hạnh Hoa lại do dự một chút, nhưng vẫn thở phào một tiếng: “Vậy cháu mang đi đi.”

Nguyễn Khê hôn một cái thật mạnh lên má Lưu Hạnh Hoa: “Cảm ơn bà nội.”

Lưu Hạnh Hoa được cô hôn thì bật cười, vui vẻ nói một câu: “Nghịch quá.”

Bà đồng ý như vậy không phải là vì cho rằng Nguyễn Khê sẽ học được, mà là vì cô không có ba mẹ ở bên cạnh, nên bà rất thương và chiều chuộng Nguyên Khê.

Nguyễn Khê thì vui rồi, nhưng người khác lại chẳng vui vẻ gì.

Tôn Tiểu Tuệ ở trong góc nghe thấy vậy thì về phòng, cau mày nói với Nguyễn Trường Quý: “Tiểu Khê tự nhiên nói một câu muốn đi học may quần áo, chúng ta ai cũng tưởng là nó nói đùa, ai mà ngờ mẹ ông lại thực sự đem trứng gà mà nhà chúng ta cực khổ tích góp ra cho nó hết, bảo nó đi tìm ông thợ may nhận thầy, đây không phải là đem bánh bao thịt đi đánh chó sao? Sao lại nuông chiều nó như vậy chứ? Nó cũng chỉ là một đứa con gái vô dụng thôi!”

Nguyễn Trường Quý ngồi xuống mép giường, ông ta không thích bận tâm mấy chuyện trong nhà, chỉ nói: “Cho thì cho thôi.”

Tôn Tiểu Tuệ trong lòng không vui chút nào, trong mười mấy năm kết hôn bà ta đã bị mẹ chồng gây áp lực rất nhiều, gần đây bà ta không muốn chịu áp bức nữa, bà ta cũng muốn là chủ trong nhà, dựa vào cái gì mà tất cả mọi chuyện trong nhà đều do một mình Lưu Hạnh Hoa quản lý chứ, chuyện gì cũng đều do bà ấy làm chủ sao?

Cục tức trong lòng bà ta từ đêm qua vẫn còn chưa tiêu tán hết, bây giờ lại thêm một cục nữa, càng khiến cho bà ta cảm thấy càng thêm ngột ngạt.

Suy nghĩ ra riêng lại bắt đầu điên cuồng hiện lên trong đầu bà ta, nó mạnh mẽ đến nỗi có thể làm nổ tung bộ não của bà ta.

Bà ta lấy lại bình tĩnh, đến ngồi xuống bên cạnh Nguyễn Trường Qúy, cố gắng dùng giọng điệu thật bình tĩnh để nói với ông ta: “Ông không nhận ra, gần đây đồ ăn thức uống trong nhà càng ngày càng tệ sao, chúng ta sắp phải uống gió tây bắc sống qua ngày rồi. Trước đây trên bàn ăn vẫn còn có đồ ăn nóng hổi, bây giờ ngay đến cả chút dầu cũng chẳng thấy đâu. Khó khăn lắm mới để dành được một ít trứng gà, thế mà một miếng cũng không được ăn, nói đem tặng là đem tặng ngay được.”
 
[Thập Niên 70] Tiểu Thợ May Xinh Đẹp
Chương 11



Trần Trường Quý nghe đến đây liền xoa bụng: “Cũng đúng, gần đây chi tiêu hạn hẹp quá.”

Tôn Tiểu Tuệ cố ý thở dài một tiếng: “Tôi thấy cứ thế này thì chúng ta không sống nổi mất.”

Nguyễn Trường Quý quay lại nhìn bà ta: “Sao thế?”

Tôn Tiểu Tuệ nói: “Ông không nhìn ra sao, số tiền mà mẹ ông thu lại ấy, sắp tới sẽ được dùng cho Tiểu Ngũ và Tiểu Khê. Ba mẹ ông thật bất công, cơ hội đi lính năm đó cũng đem cho anh của ông, bắt ông ở nhà nuôi cả một nhà từ lớn đến bé. Bây giờ thì sao, lại yêu thương Tiểu Ngũ và Tiểu Khê, nhưng hai đứa này chẳng ra sao cả, một đứa thì suốt ngày đi khắp nơi gây chuyện, một đứa thì được chiều hư thành thói, muốn gì được nấy. Đến việc may vá còn không biết, thế mà lại đòi học may quần áo, mẹ ông lại còn mang trứng gà ra đưa cho nó thật.”

Nói đến chuyện bất công, Nguyễn Trường Sinh khẽ thở dài một tiếng, nhưng vẫn không nói gì.

Tôn Tiểu Tuệ nói tiếp: “Nó thì có thể học được cái gì chứ, lại mang đồ cho người ta để rồi mất trắng. Việc ông thợ may kia làm giỏi nhất chính là làm khó người khác, những người trước đây đến đó học nghề đều mất không ít đồ cho ông ta rồi, nhưng cuối cùng lại chẳng học được gì.”

Bà ta nói rồi khua tay múa chân: “Mẹ ông bây giờ định đem tiền của cái nhà này cho hai đứa phá hoại, bà ấy đâu có nghĩ cho chúng ta, ông không thấy chúng ta cũng nên tự tính toán cho mình sao? Dược Tiến cũng đã mười lăm tuổi rồi, mấy năm nữa lấy vợ thì không cần tiền sao?”

Nguyễn Trường Quý khẽ động lỗ tai, nghe Tôn Tiểu Tuệ nói hết thì lập tức bị lay động.

Tôn Tiểu Tuệ đã tính toán rất kỹ trong lòng, trước đây tiền mà anh cả Nguyễn Trường Phúc gửi về đều dùng cho nhà này, cả nhà bọn họ cũng coi như là cũng ăn theo một chút, được ăn mặc tử tế, cuộc sống cũng rất thoải mái nên bà ta cũng không nói gì, cứ thế để mẹ chồng mình là Lưu Hạnh Hoa đàn áp.

Bây giờ Lưu Hạnh Hoa lại muốn tích kiệm tiền để cho Nguyễn Trường Sinh kết hôn, nên hàng ngày sẽ ăn uống ít đi một chút, bọn họ không những không ăn theo được, lại còn phải phụ giúp gia đình. Cả đời bà ta không thể để mình chịu thiệt được, nếu không sẽ rất khó chịu.

Bà ta thầm nghĩ, tên phá hoại đi khắp nơi gây chuyện không nên lấy vợ, còn chuyện Nguyễn Khê muốn học may quần áo lại là một chuyện vô cùng nực cười. Cả hai đều là những kẻ phá hoại, thế mà Lưu Hạnh Hoa lại muốn tiêu tiền cho họ, bà ta không muốn mình phải gom góp để cho họ hưởng lợi.

Đợi đến khi Nguyễn Trường Sinh cưới được vợ, vợ của anh lại sinh con, trong nhà lại có thêm một người, bọn họ chắc chắn sẽ phải tiếp tục gom góp nuôi sống cả nhà này.

Cho nên đối với bọn họ mà nói, càng ra riêng sớm thì càng tốt. dứt bỏ mối quan hệ với hai kẻ chỉ biết phá hoại là Nguyễn Trường Sinh và Nguyễn Khê, dựa vào sức kiếm tiền của bọn họ thì một nhà năm người sẽ được sống thoải mái hơn, ít nhất là được ăn ngon hơn hiện tại.

Nguyễn Trường Quý hiểu ý Tôn Tiểu Tuệ, trước đây bọn họ cũng đã từng nhắc đến chuyện ra riêng mấy lần. Ông ta mím môi, ngẫm nghĩ một lát rồi lên tiếng: “Anh cả không có ở đây, tôi là con cả, Tiểu Ngũ còn chưa lấy vợ, tôi nên phụ giúp gia đình, chia sẻ cực khổ và gánh nặng với ba mẹ, anh cả cũng gửi tiền về mà. Bây giờ mà ra riêng thì sẽ bị người khác chỉ chỏ đặt điều, không phải sao?”

Tôn Tiểu Tuệ lặng lời nói: “Tôi không chịu nổi nữa, hôm nay nhất định phải kết thúc chuyện này, tôi không sợ bị người ta mắng chửi, cứ để tôi làm người xấu đi.”

Ba ta tức giận cắn răng cắn lợi đưa ra quyết định, nhưng Nguyễn Trường Quý vẫn không hiểu được ý của bà ta.

Ngay khi bốn mắt của hai vợ chồng bọn họ chạm nhau, ánh mắt tràn đầy oán hận của Tôn Tiểu Huệ lại càng thêm đỏ, hơi thở của bà ta cũng càng thêm gấp gáp, sau đó bà ta đột nhiên bật dậy cứ như là đang vô cùng uất hận mà hét vào mặt Nguyễn Trường Quý: “Cút thì cút! Tôi sẽ về nhà mẹ tôi, Nguyễn Trường Quý, ông có bản lĩnh thì đừng cầu xin tôi quay lại! Tại sao tôi lại làm vậy? Không phải vì cái nhà này sao! Là vì hai đứa con trai của ông đấy!”

Nói rồi bà ta nước mắt lưng tròng, đỏ mặt xông ra khỏi cửa.
 
[Thập Niên 70] Tiểu Thợ May Xinh Đẹp
Chương 12



Nguyễn Trường Quý bị bà ta dọa sợ mà giật mình, ông sững người vài giây, những sau đó cũng lập tức có phản ứng trở lại, mau chóng hiểu ra ý đồ của Tôn Tiểu Tuệ.

Lưu Hạnh Hoa nghe thấy tiếng nói, bà thấy Nguyễn Khê ra khỏi phòng, thì chỉ thấy Tôn Tiểu Tuệ đang chạy ra ngoài với đôi mắt đỏ bừng.

Rồi lại thấy Nguyễn Trường Quý từ trong phòng đi ra, bà quan tâm hỏi: “Có chuyện gì thế?”

Nguyễn Trường Quý cố ý thở hổn hển, hai tay giữ eo, dùng diễn xuất vụng về nói: “Đột nhiên bà ấy làm loạn đòi ra riêng ở, kệ bà ấy đi, ông đây... ông đây không thể nuông chiều bà ấy như vậy được!”

Lưu Hạnh Hoa chỉ nhìn Nguyễn Trường Quý chứ không nói gì nữa, sau đó bà ấy xoay người đi vào phòng.

Nguyễn Khê chỉ là con cháu trong nhà nên cũng không lên tiếng mà chỉ đi vào phòng với Lưu Hạnh Hoa.

Vừa nãy Nguyễn Chí Cao ra ngoài không gấp lắm, nhìn thấy hai người vén rèm vào trong thì hỏi: “Sao vậy?”

Lưu Hạnh Hoa cầm kim chỉ ngồi lên giường, bà không hề bối rối chút nào, vẫn bình tĩnh nói: “Thằng hai muốn chia nhà, nên đi cùng mẹ vợ tới đây để nói.”

Nguyễn Chí Cao hút một ngụm thuốc lá, một lát sau ông cụ nói: “Vợ của thằng hai tinh ranh như con khỉ vậy. Nếu có lợi lộc thì xông lên đầu tiên, chỉ sợ không lấy được nhiều. Mà lúc có việc cần tới nó thì trốn nhanh như thỏ vậy.”

Lưu Hạnh Hoa: “Ông nói xem phải làm gì đây?”

Nguyễn Chí Cao nói: “Còn có thể làm gì nữa? Muốn chia thì chia thôi.”

Lưu Hạnh Hoa và Nguyễn Chí Cao đã có quyết định nên Nguyễn Khê cũng không lên tiếng để làm rối thêm chi nữa, cô chỉ cần lo làm tốt việc của mình.

Buổi chiều, Nguyên Khê nhìn thấy mặt trời đã lên cao thì xách nửa rổ trứng gà đi ra ngoài.

Vị trí thôn Kim Quan mà ông thợ may ở thấp hơn so với thôn Mắt Phượng, nên cô cần đi xuống dốc núi để tới được đó.

Tìm được thôn Kim Quan rồi, cô lại hỏi đường khắp nơi mới tìm được nhà của ông thợ may.

Tuy ông ấy chỉ ở một mình nhưng nhà không nhỏ chút nào, còn có tường rào xây xung quanh chiếc sân nhỏ. Ở bên cạnh cửa có một tấm gỗ, trên đó có viết bốn chữ ‘Tiệm may quốc doanh" xiêu xiêu vẹo vẹo.

Tiệm may này là tiệm may duy nhất ở núi Phượng Minh, vì vậy cũng có thể tưởng tượng được ông thợ may này sống thoải mái như thế nào. Người khác thì ăn cỏ ăn trấu, ông ấy thì ăn sung mặc sướng.

Hôm nay ông thợ may không ra ngoài may đồ nên cửa tiệm may được mở rộng sang hai bên.

Nguyễn Khê xách rổ trúc duỗi đầu vào trong nhìn, chỉ nhìn thấy giàn nhỏ ở trong sân, dây leo xanh mướt tạo thành một khoảng râm mát, ông thợ may đang nằm nhắm mắt nghỉ ngơi trên chiếc ghế bập bênh dưới giàn nho, trên đùi còn có một con mèo béo màu vàng.

Nguyễn Khê giơ tay gõ cửa, sau đó nghe được tiếng ông lão nói: “Vào đi.”

Nguyên Khê xách rổ trứng gà đi tới trước mặt ông thợ may, cô phát hiện hai mắt ông ấy chỉ hơi hé ra. Ông ấy v**t v* con mèo béo màu vàng đang nằm trên người mình, sau đó nhắm mắt lại hỏi: “Đến may đồ à?”

Ông thợ may đã hơn bảy mươi tuổi, tóc và râu đã trắng như đỉnh Quang Minh. Lúc nói chuyện, chòm râu trên cằm còn chuyển động theo.

Nguyễn Khê cầm chiếc rổ, nhìn ông ấy rồi nói: “Chào ông Tống, cháu là cháu gái của Nguyễn Chí Cao, bí thư của thôn Mắt Phượng, cháu tên là Nguyễn Khê. Cháu mang trứng gà đến cho ông, cháu không biết may đồ nên muốn đến học may, ông có nhận học trò không ạ?”

Ông thợ may không thèm mở mắt nhìn cô mà nói thẳng: “Nhận cái con khỉ!”

Nguyễn Khê sững sờ… Trời! Cái ông già này!

Tuy bị từ chối nhưng Nguyễn Khê không rời đi ngay. Hai tay cầm rổ trứng của cô đưa lên trước, cô đứng bất động trước mặt ông thợ may, khoé miệng cho cong lên một chút.

Con mèo béo màu vàng lười biếng duỗi eo rồi nhảy xuống mắt đất, lúc này ông thợ may mới mở to mắt ra nhìn.
 
[Thập Niên 70] Tiểu Thợ May Xinh Đẹp
Chương 13



Ông ấy nằm trên chiếc ghế bập bênh bằng gỗ, thuận tiện quan sát đánh giá Nguyễn Khê một phen.

Sau khi đánh giá xong, ông ấy nhìn vào mắt Nguyễn Khê, giọng điệu đã thay đổi: “Cháu muốn… học may đồ?”

Nguyễn Khê khẽ gật đầu: “Cháu muốn làm thợ may.”

“Không phải ai cũng làm thợ may được đâu.”

Nếu dễ làm như vậy thì e là trên núi sẽ không phải chỉ có một tiệm may của ông ấy, cuộc sống cũng không thoải mái như bây giờ.

Nguyễn Khê vừa định nói vài câu để chứng minh sự quyết tâm của mình, nói chắc chắn mình sẽ học thật giỏi. Nhưng còn chưa kịp nói câu nào thì ông thợ may đã chặn miệng cô: “Đặt trứng gà xuống đi, vào trong quét nhà.”

Nghe thấy vậy, Nguyễn Khê nuốt những câu mình định nói lại, cũng không định hỏi nhiều. Cô tự cho rằng ông thợ may đang cho mình một cơ hội nên lập tức cô đặt rổ trứng xuống, xoay người đi tới góc tường cầm chổi chuẩn bị quét tước.

Quét xong, cô lại giặt sạch giẻ lau rồi lau tất cả các món đồ trong nhà.

So sánh với các hộ gia đình bình thường ở núi Phượng Minh thì có thể nói ông thợ may có một cuộc sống như trên thiên đường. Ông ấy có một cái máy may secondhand của thương hiệu Thân Hải, một cái ngăn tủ đầy bánh mật ong hạch đào và các loại thực phẩm khác.

Sảnh chính là cửa hàng, ngoại trừ máy may, bàn ủi và các dụng cụ máy móc thi bên trong còn giăng một sợi dây thừng, các món đồ đã được may xong được treo ở đó. Trong một góc nhà có cất vải được sắp xếp không ngăn nắp, bên trên còn có trang phục đã được gấp gọn.

Nguyễn Khê sắp xếp các món đồ đang được để lung tung lại cho thật ngăn nắp rồi lại đổi một chiếc giẻ lau khác để lau sàn. Vì không có cây lau nhà nên cô chỉ có thể cúi xuống lau bằng tay.

Sau khi dọn nhà sạch sẽ, eo cô cũng trở nên đau nhức, mặt trời bên ngoài cũng được lặn xuống khỏi đỉnh núi.

Ông thợ may vẫn còn nằm thảnh thơi trên chiếc ghế bập bênh, gương mặt tỏ vẻ hài lòng lắm. Ông ấy không đứng lên mà chỉ nhìn Nguyễn Khê đang thở hổn hển rồi nói: “Hôm nay đến đây thôi, ngày mai cháu quay lại đây, ông dạy cách đạp máy may trước.”

Nghe vậy, chỉ trong nháy mắt Nguyễn Khê đã không còn thấy mệt mỏi nữa, cơ thể cũng trở nên vô cùng nhẹ nhàng.

Con mèo béo màu vàng cọ đầu lên chân cô, còn kêu ‘meo meo" hai tiếng.

Nguyễn Khê khom lưng xoa đầu con mèo, mỉm cười rồi đi về nhà.

Cô từ từ bước lên đường núi, tay thì phe phẩy cái rổ không, lúc vui vẻ còn ngân nga một bài hát dân ca.

Cô về nhà kịp bữa cơm tối, vì Tôn Tiểu Tuệ đã về nhà mẹ đẻ nên bàn ăn thiếu mất một người.

Không ai nhắc đến chuyện không vui là chuyện chia nhà cả, bà nội Lưu Hạnh Hoa hỏi Nguyễn Khê: “Ông ấy nhận trứng gà của con rồi, vậy có dạy nghề cho con chưa?”

Nguyễn Khê uống một hơi hết hơn nửa ly nước sôi để nguội, sau khi hết khát mới nói: “Chưa ạ, con dọn nhà cho ông ấy hết nửa ngày trời. Ông ấy nói còn ngày mai tới đó rồi sẽ dạy con đạp máy may.”

Nguyễn Trường Quý vừa ăn bánh bao vừa nói: “Dạy cháu? Ông ấy sẽ không dạy cháu đâu, chỉ muốn giữ cháu lại dọn dẹp nhà cửa rồi đưa trứng gà cho ông ấy thôi. Ngày mai cháu mà tới là sẽ có việc khác cho cháu làm thôi, có thể là bón phân tưới rau không chừng.”

Nguyên Khê nhìn ông ta rồi nói: “Có vẻ ông ấy cũng muốn dạy cháu đấy.”

Nguyễn Trường Quý: “Chỉ là ‘có vẻ" thôi.”

Ý của ông ta là tặng nhiều trứng gà như vậy thì chỉ được hai chữ ‘có vẻ" đó thôi?

Ông ta lại nói: “Tiểu Khê à, cháu sinh ra không phải để làm việc đó, nghe chú nói này, đừng nghĩ về nó nữa. Trăm phần trăm là cháu theo không được nghề này đâu, không biết còn phải tặng bao nhiêu món nữa đây, trên bàn ăn chả còn nổi một món ăn nóng nào nữa rồi.”

Nghe thấy vậy, Lưu Hạnh Hoa không nhịn nổi nữa, bà ấy nhìn Nguyễn Trường Quý rồi nói: “Cháu gái học nghề thôi mà con nói nhiều như vậy làm gì? Không có đồ ăn nóng chẳng liên quan gì tới Tiểu Khê cả, là vì Tiểu Ngũ muốn đi gặp mẹ vợ, mẹ phải để dành tiền cưới hỏi cho nó.”
 
[Thập Niên 70] Tiểu Thợ May Xinh Đẹp
Chương 14



Nhắc tới chuyện này, Nguyễn Chí Cao ngồi cạnh lại hỏi: “Vợ của con ra ngoài cũng vì việc này, sao con còn chưa đón về đi?”

Nguyễn Trường Quý muốn nói rất nhiều nhưng cuối cùng chỉ nói: “Tiểu Tuệ nói nếu không chia nhà thì cô ấy sẽ không về, con còn cách nào khác đâu?”

Lưu Hạnh Hoa hỏi ông ta: “Vậy con có ý kiến gì không?”

Nguyễn Trường Quý không nói gì, sau một lúc mới lên tiếng: “Con thì làm gì có ý kiến gì, nghe cha mẹ hết.”

Buổi tối, Nguyễn Chí Cao vừa hút thuốc trong phòng vừa nói chuyện này với Lưu Hạnh Hoa.

Nguyễn Chí Cao nói: “Cứ theo ý của bọn nó đi, ngày mai tôi sẽ đi tìm Cao Võ, cậu ta rất giỏi xây bếp sửa nhà. Tạm thời chưa chia nhà được thì chia ăn trước đã. Chúng ta xây nhà bếp cho tụi nó, rồi mua nồi chảo, bàn ghế, sau đó là chia chén đũa muỗng, lu nước, gà vịt, cả phần trăm đấy nữa, cái gì chia được thì chia hết đi. Chia cho tụi nó để cả nhà năm người qua đó mà sống sung sướng.

Là mẹ của Nguyễn Trường Quý, Lưu Hạnh Hoa vẫn cảm thấy lạnh lòng. Lúc gặp thời thì là người một nhà yêu thương lẫn nhau, lúc không còn gì thì cha mẹ con cái cũng có thể trở mặt, chỉ chăm chăm lo cho cuộc sống của mình.

Chưa nói đến việc cả nhà bọn họ đã lấy được không ít thứ tốt, mà dù cứ cho là không được gì đi nữa, giúp đỡ cha mẹ không phải cũng là nghĩa vụ của con cái sao? Vất vả nuôi nó lớn như vậy, dành dụm tiền bạc cho nó cưới vợ, cho ăn ngon mặc ấm nhiều năm, thế mà không chịu chia sẻ gánh nặng với cha mẹ gì cả.

Từ nhỏ đến lớn chỉ biết nhận chứ không chịu cho đi, mấy tên khốn cũng chỉ là như vậy thôi.

Nuôi chó chó cũng biết giữ nhà vẫy đuôi mà.

Lưu Hạnh Hoa không buồn mắng chửi nữa, bà ấy hít một hơi rồi nói: “Chia thì chia, sau này đừng cho nó hối hận.”

Nguyễn Chí Cao nói: “Nó sẽ không hối hận đâu, đúng thật là Tiểu Ngũ không nên thân, về sau có thể sẽ là gánh nặng, đều là do bà chiều hư đấy. Còn nữa, Tiểu Khê cũng không nên học may làm gì, thế mà bà lại cho nó đi học, lãng phí đồ trong nhà quá.”

Lưu Hạnh Hoa nghe vậy thì không vui, cao giọng nói: “Dù không nên thân nhưng cũng là em ruột cùng cha cùng mẹ với nó, còn nữa, trên cái núi này có người ngoan ngoãn thì cũng nằm dưới đất hết rồi, lúc thằng hai bằng tuổi thằng năm thì cũng có tốt lành gì đâu? Hai thằng giống nhau hết, chúng ta lúc nào cũng phải lo lắng giải quyết cho tụi nó. Bây giờ Tiểu Ngũ còn nhỏ, tới khi cưới vợ lập thất rồi thì sẽ biết điều hơn thôi. Ông thợ may là một tên xảo trá, có khi ông ấy thích Tiểu Khê nhà chúng ta rồi đấy. Nếu sau này con bé thành thợ may thật thì ông chỉ có thể đỏ mắt mà nhìn thôi!”

Nguyễn Chí Cao cười rộ lên: “Tôi đỏ mắt mong chờ, Tiểu Khê được tôi đích thân nuôi nấng, sau này nếu con bé thành thợ may thì ông nội tôi đây sẽ là người đầu tiên được hưởng phúc.”

Lưu Hạnh Hoa trừng mắt nhìn ông: “Ông hưởng cái con khỉ!”

Nguyễn Khê và Nguyễn Khiết nằm ngủ trong phòng.

Nguyễn Khiết hỏi Nguyễn Khê: "Chị ơi, chúng ta thật phải chia nhà ạ?”

Rõ ràng hôm qua vẫn là người một nhà, bây giờ lại nghiêm túc đề xuất chuyện chia nhà, đột nhiên cảm thấy rất nhanh sẽ không còn là người một nhà nữa. Cả nhà ở bên nhau mười mấy năm, đột nhiên lại tách ra, cô ấy còn chưa thể chấp nhận được.

Nguyễn Khê không coi trọng việc này lắm, là người của thế kỷ 21, cô thích những gia đình nhỏ ít người, chứ không phải là gia đình lớn mười mấy người. Nhiều người thì chuyện nhiều, mâu thuẫn nhiều, miệng cũng nhiều, có quan hệ huyết thống hay không cũng đều giống nhau.

Giống như Nguyễn Trường Quý và Tôn Tiểu Tuệ chỉ muốn chiếm lợi mà không muốn chịu một chút thiệt thòi nào, bụng đầy mưu kế, tách ra càng sớm càng tốt. Nếu không đến khi cô học thành thạo tay nghề, không biết bọn họ sẽ nghĩ cách nào để chiếm được lợi trên người cô nữa.

Chia nhà rồi mỗi người một cuộc sống, đến lúc đó bọn họ muốn chiếm lợi cũng không chiếm được.

Cô nói: "Chắc là vậy."

Nguyễn Khiết nằm trên giường thở dài: "Nhưng em không muốn đi theo cha mẹ. ”
 
[Thập Niên 70] Tiểu Thợ May Xinh Đẹp
Chương 15



Nguyễn Trường Quý và Tôn Tiểu Tuệ không đối xử tốt với đứa con gái này của mình, có thể nói là bà nội Lưu Hạnh Hoa một tay nuôi cô ấy lớn. Ngoài đi làm, tâm tư của Nguyễn Trường Quý và Tôn Tiểu Tuệ đều đặt trên người Nguyễn Dược Tiến và Nguyễn Dược Hoa.

Khi nào mà mở miệng gọi cô ấy, vậy chắc chắn là có chuyện tìm cô ấy làm.

Nguyễn Khê thẳng thắn nói: "Vậy em nói thẳng đi.”

Nguyễn Khiết do dự: "Có thể nói sao?”

Nguyễn Khê nói: "Tại sao không thể nói? Nhưng nếu em đi theo ông bà nội, thì sau này cũng đừng ăn cây táo, rào cây sung. Em phải nhớ kỹ em được ông bà nội nuôi lớn, sau này phải đối xử tốt với ông bà, cha mẹ cũng xếp sau.”

Nguyễn Khiết suy nghĩ một chút: "Vậy ngày mai em lén hỏi bà nội.”

Nguyễn Khê không xoắn xuýt việc này nữa, nghiêng người nhắm mắt lại, cơn buồn ngủ ập đến, rất nhanh đã tiến vào mộng đẹp.

Ngủ sớm nên ngày hôm sau dậy sớm, cô ngồi dậy rửa mặt, buộc tóc, sau đó giúp Lưu Hạnh Hoa làm bữa sáng, rồi lại cùng giặt quần áo bẩn với Nguyễn Khiết. Ăn sáng xong, cô không ở nhà lâu mà trực tiếp đeo cặp sách đi về phía thôn Kim Quan.

Chờ mọi người trong nhà đi ra ngoài hết, Nguyễn Khiết hỏi Lưu Hạnh Hoa: "Bà nội, nếu như chia nhà, cháu có thể đi theo bà và ông nội không ạ? Cháu không muốn đi theo cha mẹ, trong mắt bọn họ chỉ có anh cả và em trai, hoàn toàn không có cháu.”

Lưu Hạnh Hoa nói: "Chia nhà cũng vẫn ở cùng một chỗ mà, theo ai cũng như nhau cả, theo cha mẹ thì cháu có thể ăn ngon hơn một chút.”

Nguyễn Khiết quyết đoán lắc đầu: "Không giống, bọn họ có đồ ăn ngon cũng không cho cháu ăn, đều là của anh cả cùng em trai.”

Lưu Hạnh Hoa quay đầu nhìn cô ấy, cháu gái mình thì mình yêu thương, bèn nói: "Vậy xem ý của cha mẹ cháu thế nào, nếu bọn nó đồng ý thì cháu ở lại ăn cơm trong nồi với bà. Nhưng bà nội muốn để dành tiền cho chú năm cưới vợ, bình thường sẽ tiết kiệm một chút. ”

Nguyễn Khiết cười rộ lên: "Cháu không kén chọn ạ.”

Lưu Hạnh Hoa giống như một chỗ dựa vững chắc che mưa che gió: "Vậy cháu cứ đi theo bà nội đi.”

Lúc Nguyễn Khê đầy hăng hái đeo cặp sách đến tiệm may, ông thợ may vẫn đang ăn sáng.

Nguyễn Khê chào hỏi ông ấy một tiếng rồi thả cặp sách xuống, cầm chổi vào trong phòng quét dọn.

Ông thợ may vừa thổi cháo nóng hổi vừa tự mình nói: "Tốt lắm.”

Ông ấy ăn sáng vô cùng nhàn nhã, đến khi Nguyễn Khê quét dọn sơ gian nhà xong, đúng lúc ông ấy cũng vừa ăn sáng xong.

Nguyễn Khê vẫn vô cùng hiểu chuyện mà vội đi tới giúp ông ấy thu dọn bát đũa, sau đó mang đi rửa sạch.

Ông thợ may có gian xảo đến đâu, thì lần này cũng không nói được lời soi mói nào.

Nguyễn Khê nhìn hiểu biểu cảm trên mặt ông ấy, nhìn ra ông ấy vẫn rất hài lòng với cô, vậy nên lau khô hai tay rồi đứng trước mặt ông ấy, cười hỏi: "Thế nào? Thầy, bây giờ thầy có thể dạy con đạp máy may không?”

Ông thợ may hắng giọng mấy cái, chắp tay sau lưng rồi đi về phía sảnh chính: "Đi theo thầy.”

Nguyễn Khê theo ông ấy đến bên cạnh máy may, nhìn ông ấy kéo tấm vải vuông màu xanh phủ trên máy may ra, khom lưng ngồi xuống trước máy may. Cô lập tức bày ra dáng vẻ khiêm tốn học tập, giống như thật sự dốt đặc cán mai vậy.

Ông thợ may lại hắng giọng một cái: "Thầy chỉ dạy một lần, học không được thì cũng không dạy lại lần thứ hai đâu.”

Nguyễn Khê đồng ý vô cùng dứt khoát: "Vâng.”

Nghe vậy, ông thợ may có hơi ngạc nhiên ngẩng đầu nhìn cô, sau đó trong miệng phun ra hai chữ: "Báu vật.”

Nguyễn Khê hơi trợn mắt—— này! Tại sao trong miệng ông già này không có lời nào tốt hết vậy!

Cô nhếch miệng nuốt lại cơn giận, nhìn ông thợ may nói: "Thầy đừng khinh thường con, thật ra con vừa sinh ra đã vô cùng thông minh, nhìn qua là không sẽ quên. Con học một lần thôi, thầy muốn dạy con lần thứ hai con cũng không học đâu.”

Từ trước đến nay lão thợ may đều không thích giữ thể diện cho người khác: "Khoác lác.”

Nguyễn Khê cắn răng, nhếch cằm về phía lão thợ may: "Không nói nhiều nữa, chúng ta bắt đầu đi.”
 
[Thập Niên 70] Tiểu Thợ May Xinh Đẹp
Chương 16



Ông thợ may cũng lười nói nhiều, ông bắt đầu giảng từ cách xuyên kim, cũng không ngừng nghỉ giữa chừng để người ta có thời gian tiêu hóa và ghi nhớ. Trên tay vừa thao tác vừa giải thích đơn giản, nói nhiều thêm một chữ cũng không chịu.

"Luồn chỉ như thế này, dùng sợi chỉ bên trên để dẫn sợi bên dưới ra khỏi lỗ kim, xếp thẳng lại hai sợi chỉ trên dưới rồi đưa vải muốn may vào, sau đó hạ tấm ép xuống. Xoay bánh xe bên phải, đồng thời dùng chân đạp bàn đạp, máy may sẽ bắt đầu xoay. Lúc quay bánh xe thì chỉ có thể đẩy lên, không thể lùi ngược lại, nếu không sẽ bị đứt đường chỉ.”

Dạy xong, ông ấy cũng không hỏi Nguyễn Khê có nghe hiểu không, có nhớ không. Ông ấy trực tiếp rút hết chỉ trên máy may ra, đứng sang một bên nói: "Tới nào, vua trâu bò thông minh tuyệt đỉnh.”

Nguyễn Khê: "..."

Cô thành vua trâu bò rồi?

Cô khẽ nín thở, không so đo nhiều với lão thợ may, trực tiếp đi tới ngồi trước máy may, nắm đầu sợi chỉ rồi luồn qua, sau khi luồn qua thì dễ dàng rút ra được sợi bên dưới, lại đặt một miếng vải vụn lên rồi buông tấm ép xuống, giẫm ra một đường may thẳng tắp.

Ban đầu vẻ mặt của ông thợ may cũng không bằng lòng lắm, ông ấy đoán Nguyễn Khê sẽ không học được. Nhưng nhìn thấy Nguyễn Khê rút ra được sợi chỉ bên dưới rồi giẫm ra được đường may, biểu cảm trên mặt ông ấy chậm rãi cứng đờ, thậm chí còn nheo mắt lại.

Ông ấy đã dùng phương thức như vậy để dạy không ít học trò, trong mười học trò thì có ba người không nhớ được cách luồn chỉ, có năm người không rút ra được sợi bên dưới, có chín người vừa giẫm lên bàn đạp đã đứt chỉ, còn lại một người thì không giẫm ra được một đường may ngay ngắn ổn thỏa.

Ông ấy là một người thiếu kiên nhẫn, tính cách lại xấu, vì vậy chưa dạy ra được một học trò nào.

Ông ấy không chịu nổi sự lóng ngóng của bọn họ, cũng không có kiên nhẫn cầm tay chỉ bảo, những người đó thì không chịu được cái miệng cay nghiệt và tính cách kì lạ vô cớ của ông ấy. Dạy học không tốt thì thôi, trong miệng còn không nói được một câu dễ nghe.

Ông ấy nghĩ Nguyễn Khê cũng giống như những người đến bái thầy lúc trước, nhưng không ngờ cô thật sự xem một lần là học được.

Ánh mắt ông ấy toát lên vẻ nghi ngờ: "Có phải con nhóc nhà con đã học qua rồi không?”

Nguyễn Khê thẳng lưng nhìn ông ấy, ánh mắt lộ ra ý cười: "Đương nhiên là chưa ạ, núi Phượng Minh chỉ có một tiệm may này, chỉ có mình thầy là thợ may, và cũng chỉ có một cái máy may này, con học với ai chứ?”

Nói cũng đúng, tuy nói núi Phượng Minh có mười mấy thôn, nhưng chỉ có một mình ông ấy làm thợ may.

Tay nghề may của ông ấy là do tổ tiên truyền lại, trước khi cải cách đã dựa vào nghề này để kiếm cơm, nhưng không có ai nghiêm túc mở cửa tiệm. Sau khi cải cách, ông ấy thương lượng với công xã để chính thức mở một tiệm may. Cửa tiệm này xem như là của Nhà nước, nhưng do một mình ông ấy quản lý, dù sao người khác cũng không hiểu.

Thấy ông ấy không nói lời nào, Nguyễn Khê cười hỏi: "Thế nào? Con thông minh đúng không?”

Ông thợ may hừ cười một tiếng: "Còn không phải nhờ thầy dạy tốt à.”

Nguyễn Khê mỉm cười không nói gì.

Mặt trời lặn về phía tây, ngọn núi ngược chiều ánh sáng.

Bóng người bị kéo dài dưới nắng chiều trên con đường nhỏ chật hẹp.

Đạt được mục đích, Nguyễn Trường Quý đón Tôn Tiểu Tuệ về nhà, vừa leo núi vừa nói với bà ta: "Cha mẹ đồng ý cho chúng ta chia nhà rồi, hôm nay đã tìm Cao Võ tới xây bếp. Khi nào bếp xây xong thì đặt nồi, bát, bàn ghế vào, rồi lại chia những thứ khác cho chúng ta một nửa, chia nồi ăn cơm.”

Trong lòng Tôn Tiểu Tuệ vô cùng vui vẻ, ngoài miệng thì nói: "Tôi đã trở thành tội nhân nhà ông rồi, không biết cha mẹ ông nói sau lưng tôi thế nào nữa. Nhưng để mẹ ông bắt được nhược điểm, trước kia đã không muốn gặp tôi, sau này sẽ lại càng không có sắc mặt hòa nhã cho tôi nhìn.”

Nguyễn Trường Quý không để ý: "Bà cứ xem như không thấy là được rồi.”
 
[Thập Niên 70] Tiểu Thợ May Xinh Đẹp
Chương 17



Nói xong, ông ta nghĩ đến chuyện khác, bèn vội vàng nói: "Đúng rồi, Tiểu Khiết nói nó không muốn đi theo chúng ta mà muốn theo ông bà nội. Cha mẹ bên kia đồng ý rồi, còn bà thế nào?”

Nghe vậy, hai mắt Tôn Tiểu Tuệ sáng ngời: "Ôi, đúng như ước nguyện rồi còn gì? Không phải Tiểu Khiết đi theo bọn họ thì sẽ ăn ít cơm của chúng ta lại à? Giúp chúng ta nuôi con gái miễn phí, ai mà không muốn chứ?”

Nguyễn Trường Quý nói: "Bà đồng ý thì để nó theo ông bà nội là được.”

Tôn Tiểu Tuệ cười nói: "Đương nhiên đồng ý, đứa trẻ Tiểu Khiết này đúng là hiểu chuyện, biết tiết kiệm lương thực cho chúng ta. Nó ăn của ông bà nội, nhưng bình thường vẫn làm việc cho chúng ta, đúng là chuyện tốt. Vài năm nữa lập gia đình, chúng lại dễ dàng nhận được một phần sính lễ.”

Nói xong, bà ta nghĩ đến Nguyễn Khê, lại nói: "Nghe nói anh cả ông bên kia muốn đón tiểu Khê qua, nhưng nó lớn như vậy rồi, đón qua làm gì chứ? Ở nhà tùy tiện nói chuyện cưới xin rồi gả ra ngoài không tốt à? Ôi, chẳng lẽ muốn nó qua đó để giới thiệu cho con trai nhà cán bộ ư? Con nhóc quê mùa tiểu Khê này lớn lên ở nông thôn, người ta có để ý không?”

Nguyễn Trường Quý hiểu được ý của bà ta, tiếp lời: "Cho dù không đi qua, e là sính lễ cưới hỏi của tiểu Khê cũng không đến được tay chúng ta đâu. Nó được mẹ nuôi lớn, việc này bà không làm chủ được.”

Tôn Tiểu Tuệ nói: "Mọi chuyện đều do người. Từ nhỏ nó đã lớn lên trong nhà, cha mẹ nó không có ở đây, chúng ta làm chú thím, thì cũng là một nửa cha mẹ của nó, dựa vào đâu mà không thể làm chủ cho nó? Nhưng nó muốn đi quân khu, đây chỉ là lời nói suông.”

Nói xong, bà ta kéo lại chủ đề: "Tôi làm chủ cho Tiểu Khiết là được.”

Nguyễn Khê học tay nghề với ông thợ may một ngày, cuối cùng bản lĩnh vừa nhìn đã biết vẫn khiến ông thợ may mở to mắt. Đến gần tối, trước khi đi, xưng hô của ông ấy với Nguyễn Khê đã chuyển từ "vua trâu bò" thành "thông minh tuyệt đỉnh".

Thông Minh Tuyệt Đỉnh đeo cặp sách lên người, nói với ông thợ may: "Thầy, con đã học và ghi nhớ tất cả những gì thầy dạy hôm nay, cái cần sửa cũng sửa rồi. Vậy con về trước ạ, mai con lại đến."

Nói xong, cô ôm con mèo vàng lớn bên chân lên, lùa vào ngực vuốt mấy cái.

Ông thợ may không tiễn cô, chỉ bảo: "Đi đi."

Nguyễn Khê vuốt mèo xong thấy thỏa mãn, đeo cặp sách xoay người rời khỏi tiệm may.

Cô đi dọc theo đường núi về nhà. Lúc đi được hơn nửa lộ trình, chợt cô thấy một đám trẻ nam đang đánh nhau trên sườn núi cách đó không xa. Tại vùng núi hoang vu, nghèo khổ này, không có cơ sở học hành gì, đám con trai kết bạn đánh nhau cũng không phải chuyện hiếm lạ.

Hôm nay cậu đánh tôi, mai tôi đánh lại cậu, hoặc là hẹn kéo bè kéo phái đánh cùng. Tất cả đều là chuyện thường xảy ra.

Nguyễn Khê không định để ý nhiều hơn, nhưng cô đột nhiên cảm thấy một đứa bé trai đang bị đánh trong đó có hơi quen mắt. Để xác nhận, cô dừng bước, nhìn kỹ một hồi, sau đó vội vã lớn tiếng la một câu: "Này, mấy đứa đang làm gì đấy!"

Nghe thấy tiếng la, vài đứa bé trai đánh người quay đầu lại nhìn, không hề lên tiếng trả lời cô, rồi chúng quay lại tiếp tục động tay động chân. Nào là đập một cái lên đầu đứa kia, rồi lấy chân đạp mạnh lên người đứa đó, ra tay không hề nể tình.

Nguyễn Khê nhìn mà cạn lời không can được, bèn hít một hơi, xông lên lôi một đứa bé trai trong đó ra ngoài.

Họ đều ở chung một đại đội, tất nhiên đều quen biết lẫn nhau.

Mấy đứa bé đều biết Nguyễn Khê là cháu gái bí thư đại đội, hơn nữa chú năm Nguyễn Trường Sinh của cô lại là một người đánh nhau cực kỳ giỏi, chuyên lăn lộn ở núi Phượng Minh, nên chúng cũng không dám làm gì cô, càng không ra tay với cô.

Nguyễn Khê kéo hết mấy đứa bé trai đánh người ta, hơi nhíu mày lại, hỏi: "Mấy đứa làm gì vậy?"
 
[Thập Niên 70] Tiểu Thợ May Xinh Đẹp
Chương 18



Không ra tay không có nghĩa là thái độ sẽ tốt. Một đứa bé trai trong đó trả lời không hề khách sáo: "Ba nó là hạng năm phần tử xấu, nó là con trai năm phần tử xấu. Chúng tôi đang dạy dỗ con trai của năm phần tử xấu, liên quan chó gì đến chị?"

Nguyễn Khê nín thở nhìn về phía bé trai bị đánh. Quả là Lăng Hào. Cậu vẫn luôn lấy tay che mặt, bây giờ vẫn duy trì tư thế đó không ngẩng lên. Tóc cậu bị nắm đến lộn xộn, trên người có rất nhiều vết chân từ bùn đất.

Nguyễn Khê không kìm được siết chặt nắm tay.

Cô vẫn chưa nói gì thêm, Lăng Hào đã cong người, lấy tay đỡ mặt, bảo: "Chị không cần lo cho tôi, tôi không sao."

Cậu vừa nói, thằng nhóc bên cạnh đã cười phá lên: "Ôi chà, thì ra mày không bị câm điếc à? Tụi tao còn tưởng là mày câm điếc chứ, không câm điếc thì chắc cũng là thằng ngốc. Đồ thiểu năng!"

Nguyễn Khê nín thở nhìn về phía thằng nhóc vừa nói, sầm mặt bảo: "Nhóc câm miệng cho chị!"

Thằng bé nói chuyện thu nụ cười trên mặt lại: "Tôi cứ không câm đấy, chị làm được gì tôi nào? Chị ra mặt thay con trai phần tử xấu, lập trường giai cấp của chị có vấn đề. Chị đừng tưởng ông nội mình là bí thư đại đội thì chúng tôi không đánh chị được!"

Tay Nguyễn Khê siết lấy quai cặp, nhìn nó chòng chọc: "Nhóc đánh một cái chị xem."

Thằng bé còn muốn mở miệng nói tiếp, đứa bạn cạnh nó đã kéo nó một cái, nhỏ giọng bảo: "Mày dám đánh bả, Nguyễn Trường Sinh sẽ không tha cho mày, ổng có thể đập chết mày đó! Chúng ta thèm so đo với đồ ngốc làm gì, đi nhanh thôi."

Thằng bé dịu mặt lại, không hề phân cao thấp với Nguyễn Khê.

Nó và mấy đứa nhóc khác đánh mắt lẫn nhau, xoay người đi mất.

Thấy chúng đi xa rồi, Nguyễn Khê dời tầm mắt, nhìn về phía Lăng Hào, bảo: "Sao em không đánh lại hả? Nếu em cứ để bọn nó đánh thế, chúng sẽ thấy em dễ ức h**p, chắc chắn sẽ ăn h**p em nữa đó!"

Lúc này Lăng Hào thả tay che mặt xuống, nhỏ giọng bảo: "Chị không cần để ý em, sẽ gây phiền phức cho chị đấy."

Nguyễn Khê thấy cậu như vậy thì không kìm được mà thấy hơi đau lòng. Cô đưa tay lên vuốt lại mớ tóc rối bù cho cậu: "Chú năm của chị là giang hồ trên núi Phượng Minh ấy, chúng không dám làm gì chị đâu, em yên tâm đi."

Lăng Hào không né đi, như đã nhận sự quan tâm của Nguyễn Khê. Cậu im lặng một lát rồi hỏi: "Em... trên mặt em có bị thương không?"

Nguyễn Khê nhìn kỹ mặt cậu: "Không có."

Lăng Hào thở phào: "Không có thì tốt."

Nguyễn Khê đoán thử: "Sợ về bị ba mẹ thấy à?"

Lăng Hào nhìn cô gật đầu: "Dạ."

Nguyễn Khê đã hiểu. Cậu thấy nhịn chút là qua được, dù sao cũng sẽ không bị đánh chết. Thành viên trong gia đình cậu bị kỳ thị, bình thường ba mẹ cậu sống rất cẩn thận, dè dặt, không dám gây ra nửa chuyện gì, tất nhiên cậu không muốn gây phiền phức cho họ, mà cách ít gây phiền phức nhất chính là nhẫn nhịn.

Nguyễn Khê không nói thêm nữa, vươn tay giúp cậu phủi dấu chân dính đất trên người, phủi xong lại lùa heo với cậu, tiện đường đi cùng cậu một đoạn.

Về nhà rồi, lòng Nguyễn Khê vẫn còn nghĩ đến chuyện này. Cô không bỏ cả túi sách, tóm thẳng Nguyễn Trường Sinh ra ngoài, nói với anh ấy: "Chú năm, chú giúp cháu đi cảnh cáo đám Cao Hải Dương một chút, để chúng nó sau này không được ăn h**p Lăng Hào nữa."

"Lăng Hào?"

Nguyễn Trường Sinh nghĩ một chút: "Đồ ngốc trong nhà sàn kia đấy à?"

Nguyễn Khê giơ tay lên đánh anh ấy một cái: "Sao chú cũng bảo người ta là đồ ngốc vậy?"

Nguyễn Trường Sinh cười phá lên, bảo: "Không phải chú bảo, mà những người khác trong thôn cũng gọi thế. Đến lời cậu ta cũng không nói với người ta, cả ngày ôm sách ra ngoài thả heo, chăn dê, cứ bẩn bẩn, hệ như một kẻ ngốc có vấn đề ở chỗ này vậy!"

Ngón tay anh ấy trỏ vào đầu mình, ý bảo chỉ số IQ của Lăng Hào có vấn đề.

Nguyễn Khê trừng anh ấy: "Đọc được sách mà vẫn là kẻ ngốc à?"

Nguyễn Trường Sinh vẫn cười: "Đồ mọt sách."

Nguyễn Khê không thèm so đo với anh ấy nữa: "Chú chỉ cần nói chú có giúp hay không thôi!"
 
[Thập Niên 70] Tiểu Thợ May Xinh Đẹp
Chương 19



Nguyễn Trường Sinh trả lời: "Giúp! Tất nhiên là giúp! Chuyện cháu gái lớn đã căn dặn, sao chú dám không đồng ý? Mai chú sẽ đi nói, sau này mọt sách sẽ do chú bảo kê, không còn ai dám ức h**p nó đâu."

Nguyễn Khê hài lòng, cười ngọt ngào: "Cảm ơn chú năm!"

Nguyễn Trường Sinh vỗ lên đầu cô một cái: "Đi, đi ăn cơm."

Nguyễn Khê đưa tay lên mò chỗ đã bị anh ấy vỗ, theo sau anh ấy vào nhà.

Lúc Nguyễn Trường Quý và Tôn Tiểu Tuệ về đến nhà, hai anh em Nguyễn Dược Tiến và Nguyễn Dược Hoa đang quay con quay chơi ngoài nhà, mà Nguyễn Chí Cao, Lưu Hạnh Hoa, rồi Nguyễn Trường Sinh, Nguyễn Khê, Nguyễn Khiết đang ngồi ăn trong phòng khách.

Nguyễn Trường Quý liếc nhìn vào nhà, hỏi Nguyễn Dược Tiến và Nguyễn Dược Hoa: "Mấy đứa ăn rồi à?"

Nguyễn Dược Tiến bỏ sợi thừng trong tay vào tay Nguyễn Dược Hoa, thở hổn hển bảo: "Ông nội bà nội nói chúng con đã ở riêng rồi, sau này sẽ ăn riêng. Bọn họ không làm cơm cho chúng con, chỉ làm phần cho năm người."

Nguyễn Trường Quý quay đầu bèn đi vào trong nhà bếp. Thấy trong hai cái nồi sắt sạch sẽ chẳng còn lấy một hạt gạo, lòng ông ta đầy khó chịu, nuốt nghẹn bảo: "Hay lắm, thật sự có người làm ông bà nội như vậy..."

Tôn Tiểu Tuệ đi theo cạnh ông ta, trái lại không hề có gì, nhỏ giọng bảo: "Thôi đi, dù sao cũng chia lương thực cho chúng ta rồi, chúng ta tự làm là được, ông còn muốn làm biếng đấy à?"

Nguyễn Trưởng Quý suy nghĩ rồi cũng thấy vậy. Ăn thì sẽ mắc nợ ăn chùa, chi bằng tự làm.

Đói bụng rồi, Tôn Tiểu Tuệ không do dự thêm nữa, xoay người lập tức múc gạo đi.

Bếp rơm mới dựng ở trong căn nhà tranh nhỏ đối diện, phải mấy ngày nữa khô rồi mới sử dụng được. Bây giờ bọn họ chỉ có thể dùng tạm bếp bên nhà này, nấu đến khi bếp mới dùng được mới thôi.

Bây giờ Nguyễn Chí Cao và Lưu Hạnh Hoa vẫn đang ăn cơm với đám con trong phòng khách. Sau khi chia bếp, được đưa bàn, ghế mới rồi, bọn họ bèn ăn thẳng trong phòng ăn, không đến phòng khách.

Tôn Tiểu Tuệ bỏ gạo đã được vo xong vào trong nồi, ra khỏi nhà bếp, gọi với trong phòng khách: "Tiểu Khiết, qua giúp mẹ nhóm lửa."

Nguyễn Khiết còn chưa ăn xong cơm trong bát, cắn môi nhìn thoáng qua bên ngoài.

Chưa đợi cô ấy nói gì, Lưu Hạnh Hoa đã lên tiếng bảo: "Tiểu Khiết đang ăn cơm, không rảnh nhóm lửa cho cô."

Tôn Tiểu Tuệ vẫn còn có phần e sợ Lưu Hạnh Hoa, hẳn là bị bà ấy làm khó dễ mấy chục năm nên sinh ra áp lực tâm lý. Dù bây giờ đã ở riêng rồi, bà ta vẫn hơi không dám mở miệng nói lại Lưu Hạnh Hoa.

Vậy là bà ta kìm cơn giận lại, bảo: "Vậy con ăn nhanh đi."

Thấy Nguyễn Khiết định mở miệng nói đồng ý, Nguyễn Khê vội vàng gặp một miếng cà rốt muối lên bỏ vào miệng cô ấy, khiến cô ấy không trả lời được.

Nguyễn Chí Cao thấy thế lại mở miệng: "Ai ăn thì người ấy nhóm."

Đầu mày của Tôn Tiểu Tuệ đứng ngoài dựng lên. Ơ hay, con gái mình mà mình còn không nhờ được, chõ mỏ vào việc của người khác cái rắm!

Tuy nhiên, bà ta không phát tác, nén giận xoay người vào bếp nhóm lửa. Bà ta nói với Nguyễn Trường Quý: "Ông vào phần đất được chia chúng ta hái mấy quả cà và một nắm ớt, rồi vào chuồng gà nhặt một bận. Tối nay chúng ta ăn ngon chút."

Trong nhà có tổng cộng mười con gà mái, bọn họ đưa chia cho năm, chuồng cũng được tách rồi.

Nguyễn Trường Quý nghe vậy đi ra ngoài, ra vườn hái cà và ớt, về lại rửa rồi bỏ lên thớt, xong xuôi vào chuồng gà nhặt trứng. Năm con gà mái đẻ ba quả trứng, trong đó có hai con không đẻ.

Nhặt hết trứng, Nguyễn Khiết cũng vừa ăn cơm xong.

Tôn Tiểu Tuệ ở sau bếp lại ló đầu ra gọi cô: "Con nhỏ chết tiệt kia, mày còn chưa qua đây giúp nữa?"

Nguyễn Khiết ôm một chồng bát trong tay, không dám lớn tiếng với Tôn Tiểu Tuệ: "Nhưng con còn phải rửa chén nữa."

Tôn Tiểu Tuệ nổi giận, nói với giọng có phần cáu kỉnh: "Rốt cuộc mày do ai sinh ra?"
 
Back
Top Bottom