Chào bạn!

Để có thể sử dụng đầy đủ chức năng diễn đàn Của Tui À bạn phải đăng nhập hoặc đăng ký.

Đăng Ký!

Dịch [Thập Niên 70] Tiểu Thợ May Xinh Đẹp

[Thập Niên 70] Tiểu Thợ May Xinh Đẹp
Chương 30



Nguyễn Khê không bị Tôn Tiểu Tuệ làm ảnh hưởng đến tâm trạng, cô cùng Lưu Hạnh Hoa và Nguyễn Khiết nói nói cười cười nấu xong bữa tối. Đợi Nguyễn Chí Cao và Nguyễn Trường Sinh xong việc trở về thì dọn cơm đặt lên bàn trong phòng chính, sau đó dùng cơm trong tiếng cười nói vui vẻ.

Nói đến buổi trưa Nguyễn Khê không về nhà ăn cơm, Nguyễn Khiết lên tiếng: “Chị à, em biết buổi trưa chị ăn gì rồi, một món mướp xào xứng, một món ớt xanh da hổ, nấu rất thơm, ở bên ngoài cổng sân cũng có thể ngửi được, đúng không ạ?”

Nguyễn Khê phản ứng rất nhanh: “Em tới tìm chị à?”

Nguyễn Khiết gật đầu với cô: “Bà nội thấy chị không về nên bảo em đến nhà ông thợ may xem thử. Em thấy chị ăn ở nhà ông thợ may nên không vào trong quấy rầy chị. Mọi người đều nói ông thợ may không dễ gần nhưng em thấy ông ấy rất tốt.”

Nguyễn Khê hơi hạ thấp giọng: “Đúng là rất tốt, lúc chạng vạng tối chị trở về còn đưa cho chị một chùm nho.”

Nghe vậy, Nguyễn Trường Sinh đột nhiên phấn chấn, hơi không tin: “Nho hả?”

Nguyễn Khê nhìn anh ấy gật đầu: “Được trồng trong sân của ông ấy ạ.”

Nguyễn Trường Sinh húp một ngụm cháo: “Chú năm của cháu đã lớn đến từng này còn chưa từng được ăn nho đấy, chua không?”

Nguyễn Khê lắc đầu: “Ngọt ạ, ăn cơm xong chúng ta sẽ cùng nhau ăn.”

Một nhà năm người Nguyễn Khê ăn xong cơm tối thì Tôn Tiểu Tuệ cũng vừa nấu bữa tối xong.

Nguyễn Khê và Nguyễn Khiết thu dọn bát đũa trở về phòng bên cạnh, chờ Nguyễn Chí Cao, Nguyễn Trường Sinh và Lưu Hạnh Hoa bước vào hết, Nguyễn Khê mới vào phòng lấy một chùm nho trong cặp ra, bỏ vào chậu rửa sạch rồi mang đến trước mặt bọn họ.

Nhìn thấy nho, lần này bốn người đều tin ông thợ may đối xử với Nguyễn Khê thật sự không tệ.

Thấy nho đủ chia, Nguyễn Trường Sinh cũng không khách sáo nữa, tiên phong ngắt một quả bỏ vào miệng. Nếm được vị ngọt của nho, cả khuôn mặt anh ấy đều tỏa sáng, gật đầu nói: “Ừm, rất ngọt, ăn ngon lắm.”

Nói xong anh ấy lại ngắt hai quả, một quả cho Nguyễn Chí Cao, một quả cho Lưu Hạnh Hoa.

Nguyễn Chí Cao và Lưu Hạnh Hoa mỗi người nếm thử một quả, đều gật đầu nói rất ngon.

Tôn Tiểu Tuệ và Nguyễn Trường Quý dắt theo Nguyễn Dược Tiến và Nguyễn Dược Hoa vào phòng chính ăn cơm, ăn món rau được thêm dầu muối và tỏi băm nhỏ, trong miệng đầy hương vị tươi ngon. Cơn giận mà Tôn Tiểu Tuệ đã nhịn cả một ngày cuối cùng cũng tan biến.

Bà nói chuyện cũng bình thản, không còn mang theo xúc động, nói với Nguyễn Trường Quý: “Như vậy không được, ông vẫn nên gọi Tiểu Khiết đi theo chúng ta đi. Cứ tiếp tục như vậy thì chẳng phải tôi đã phí công sinh ra một đứa con gái sao? Cả ngày chỉ biết giúp người ngoài làm việc nhà.”

Nguyễn Trường Quý là một người nhu nhược, đang ăn cơm nên trả lời cho có lệ: “Để nói sau.”

Tôn Tiểu Tuệ nhìn ông ta: “Ông cứ như vậy là sợ cha mẹ sao?”

Nguyễn Trường Quý hơi mất kiên nhẫn: “Lúc đang ăn cơm nói những chuyện này làm gì? Lúc không có việc gì thì hãy nói.”

Thấy ông ta như vậy, Tôn Tiểu Tuệ cũng nhẹ nhàng hít sâu một hơi, tạm thời không nói nữa. Tóm lại con gái là bà sinh ra, xương gãy thì vẫn liền gân, dù sao cũng chạy không thoát được, để lần sau lại nói tiếp.

Hai anh em Nguyễn Dược Tiến và Nguyễn Dược Hoa không quan tâm đến những việc trong nhà, cho dù có lộn xộn thế nào thì cũng không ảnh hưởng đến miếng ăn của bọn họ. Bây giờ đã chia nhà, ăn cũng ngon hơn, bọn họ càng không có bất kỳ chuyện gì để phiền não.

Hai anh em ăn rất nhanh, ăn xong lập tức chạy ra ngoài chơi.

Kết quả chơi một lát thì hai người đột nhiên chạy về, tuổi tác của Nguyễn Dược Tiến cũng đã điềm tĩnh hơn chút, nhưng Nguyễn Dược Hoa thì lại trực tiếp chặn trước mặt Tôn Tiểu Tuệ, khoa trương nói: “Mẹ, năm người ông bà nội và chú năm, còn có Nguyễn Khê, Nguyễn Khiết đang ăn nho kìa!”
 
[Thập Niên 70] Tiểu Thợ May Xinh Đẹp
Chương 31



Nghe nói vậy, Tôn Tiểu Tuệ theo bản năng không tin: “Nói hươu nói vượn, bọn họ lấy đâu ra nho ăn?”

Hai mắt Nguyễn Dược Hoa trợn to như quả chuông đồng: “Con và anh cả ghé vào cửa tận mắt nhìn thấy, thật sự là nho.”

Tôn Tiểu Tuệ và Nguyễn Trường Quý nhìn về phía Nguyễn Dược Tiến, Nguyễn Dược Tiến gật đầu nói: “Con nghe nói là ông thợ may cho Nguyễn Khê.”

Ông thợ may cho Nguyễn Khê?

Tôn Tiểu Tuệ sững sờ một lúc, bật thốt: “Không thể nào! Chuyện này sao có thể chứ?”

Tính tình của ông thợ may mọi người ở núi Phượng Minh đều biết, nếu ông ấy có thể cho Nguyễn Khê nho thì mặt trời đã có thể mọc ở đằng tây, còn lập tức mọc thêm mười cái!

Nguyễn Dược Hoa cực kỳ sốt ruột: “Mẹ đi xem thử chẳng phải sẽ biết sao?”

Nói cũng phải, mắt thấy mới là thật. Tôn Tiểu Tuệ đặt đũa xuống, đi theo Nguyễn Dược Hoa ra ngoài, nhẹ nhàng bước đến ngoài của phòng bên cạnh rồi dừng lại, ghé đầu vào xem.

Nhìn thấy nhóm người Nguyễn Khê, Nguyễn Khiết quả nhiên đang ăn nho, ấn đường của bà ta lập tức nhăn lại như quả nho khô.

Bà ta không lên tiếng để làm bản thân xấu hổ, lặng lẽ lui về phòng chính.

Thấy bà ta đi vào, Nguyễn Trường Quý ngẩng đầu lên hỏi: “Thật à?”

Trong mắt Tôn Tiểu Tuệ mang theo vẻ thèm thuồng, bà ta ngồi xuống cầm đũa, nhìn Nguyễn Trường Quý gật đầu: “Là đang ăn nho.”

Nguyễn Dược Hoa ở bên cạnh lên tiếng: “Mẹ, con cũng muốn ăn nho.”

Nguyễn Trường Quý không thèm để ý đến cậu ta, tiếp tục hỏi Tôn Tiểu Tuệ: “Ông thợ may cho Nguyễn Khê à?”

Tôn Tiểu Tuệ cầm đũa suy nghĩ một chút, trong mắt lộ ra nghi ngờ: “Ông nói ông thợ may có thể cho nó sao? Chẳng lẽ là…”

Nói rồi bà ta hạ thấp giọng: “Nó ăn trộm được…”

Nguyễn Dược Hoa không có hứng thú với việc từ đâu mà có nho, thằng bé ngồi vào bên cạnh bàn, đưa tay lay cánh tay Tôn Tiểu Tuệ, một dáng vẻ thèm ăn cả người khó chịu: “Mẹ, con cũng muốn ăn nho.”

Tôn Tiểu Tuệ bị thằng bé lay lắc lư cả người, tốt tính nói: “Ông bà nội kia của các con tối hôm qua nấu cơm cũng không cho các con ăn, các con còn muốn ăn nho của bọn họ? Đó là đồ trộm được, chúng ta không ăn.”

Nguyễn Dược Hoa vẫn là thèm ăn không chịu nổi: “Thế nhưng mà con muốn ăn, anh cả cũng muốn ăn.”

Nói xong thằng bé lại bắt đầu bày ra dáng vẻ rung đùi đắc ý: “Con muốn ăn nho, con muốn ăn nho…”

Tôn Tiểu Tuệ rất có kiên nhẫn với Nguyễn Dược Hoa, tiếp tục dụ dỗ nói: “Con đừng nghe bọn họ nói là ngọt, mẹ nói cho con nghe, nho kia vừa nhìn đã biết là cực kỳ chua, có thể làm răng con chua ê ẩm luôn.”

Nguyễn Dược Hoa nuốt nước miếng một cái, vẫn uốn éo: “Chua con cũng muốn ăn.”

Nguyễn Trường Quý ở trước mặt Nguyễn Dược Hoa và Nguyễn Dược Tiến vẫn có uy nghiêm của người làm cha, ông ta không nhìn nổi dáng vẻ không có tiền đồ này của Nguyễn Dược Hoa, dựng mạnh nắm đũa trong tay lên bàn, mặt sầm lại: “Còn uốn éo nữa có tin cha quất con hay không!”

Nguyễn Dược Hoa bị ông ta dọa đến mức vội vàng buông cánh tay Tôn Tiểu Tuệ ra, tự mình ngồi xuống bên cạnh bàn.

Lúc này Nguyễn Dược Tiến ở bên cạnh lên tiếng: “Đều tách nhà ra rồi, đồ nhà ông ấy con không ăn, con cũng không cần.”

Nguyễn Trường Quý nghe nói như thế thì trong lòng dễ chịu một chút, trừng mắt nhìn Nguyễn Dược Hoa, nói: “Con học anh trai của con một chút đi!”

Nguyễn Dược Hoa cúi đầu xuống bĩu môi, có chỗ nào nghe lọt, trong đầu vẫn toàn là- con muốn ăn nho.

Ban đêm nằm trên giường đi ngủ, trước mắt vẫn là một chùm nho lớn rồi lại một chùm nho lớn.

Tôn Tiểu Tuệ và Nguyễn Trường Quý nằm trên giường, thừa dịp Nguyễn Trường Quý chưa ngủ, Tôn Tiểu Tuệ nói: “Tôi nghĩ tới nghĩ lui, nho kia chắc chắn là Tiểu Khê trộm được, tôi phải đi đến ủy ban cách mạng của lữ đoàn Kim Quan tố giác vạch trần.”

Nguyễn Trường Quý chống đỡ mí mắt: “Chút chuyện như thế này sao lại phải đến ủy ban cách mạng của lữ đoàn để tố giác, trong nhà dạy dỗ một chút là được rồi.”
 
[Thập Niên 70] Tiểu Thợ May Xinh Đẹp
Chương 32



Tôn Tiểu Tuệ nghiêng đầu nhìn ông ấy: “Nó có thể thừa nhận sao? Bây giờ trộm cây kim, lớn lên trộm vàng, đây cũng không phải là chuyện nhỏ. Ba mẹ ông cái gì cũng nuông chiều nó, nếu chúng ta không quản thì con nhóc này lớn lên sớm muốn cũng vào tù.”

Nguyễn Trường Quý nhẹ nhàng hít một hơi: “Nếu báo cáo lên thì không phải là sẽ bị bắt lên văn phòng quần chúng chuyên chính hay sao? Rồi bị treo tên trong đại hội phê bình, nói không chừng còn bị đưa vào trại lao động. Bà cũng đừng quản chuyện này, sau này nó có ngồi tù hay không ngồi tù thì cũng không có liên quan tới chúng ta.”

Tôn Tiểu Tuệ: “Làm sao mà không có liên quan được? Bây giờ đang đề xướng vì việc nước quên tình nhà, không thể bởi vì là người thân của mình mà có tâm tư bảo vệ. Đã phạm sai lầm thì phải nhận lấy sự trừng phạt vốn có, chúng ta không thể bao che cho nó…”

Bà ta nói một hơi thì nghe được tiếng ngáy của Nguyễn Trường Quý, biết ông ấy mệt mỏi ngủ thiếp đi, thế là dừng lại không nói nữa. Sau đó bà ta trở mình ngồi dậy, trong lòng suy nghĩ một trận, chậm chạp cũng không thấy buồn ngủ.

Bà ta nghĩ đến để cho Nguyễn Khê ăn một bài học mới được, để hạ uy phong của nó. Bắt nó đến văn phòng quần chúng chuyên chính đánh một trận, để nó bị phê bình hối lỗi trước quần chúng, tốt nhất là kéo nó đi cải tạo lao động, để nó lên công trường ăn nhiều đau khổ một chút!

Tôn Tiểu Tuệ trở mình mấy lần như vậy mới miễn cưỡng ngủ được mấy tiếng.

Ngày hôm sau, khi gà trống còn chưa gáy, bà ta thừa dịp ban đêm đã dậy. Bà ta lén lút cầm lấy đèn pin trong nhà, mò mẫm đi ra ngoài, đi một đường dọc theo đường núi đi tới thôn Kim Quan, lại tìm tới nhà bí thư lữ đoàn.

Nhìn thấy bí thư Vương của thôn Kim Quan, bà ta trực tiếp nói thẳng ý đồ đến: “Có người trộm nho nhà ông thợ may ở lữ đoàn của các anh, trộm một chùm về nhà. Loại không đứng đắn này nếu không sửa trị thì sẽ làm dao động ý chí cách mạng của mọi người!”

Bà ta nói rồi lấy ra một miếng vỏ nho đưa cho bí thư Vương xem: “Đây chính là tang vật, làm chứng cứ đanh thép!”

Bí thư Vương thấy vỏ nho trong tay bà ta, ánh mắt từ từ trầm xuống.

Sáng sớm Nguyễn Khê và Nguyễn Khiết nghe được tiếng gà trống gáy mới rời khỏi giường, rửa mặt nấu cơm làm việc nhà như thường ngày, làm xong xuôi chuyện cơm nước trong nhà thì đi ra cửa, ai cũng bận rộn.

Trước khi Nguyễn Khê đi thì chào hỏi Lưu Hạnh Hoa một tiếng, nói giữa trưa cô sẽ không về ăn cơm.

Đến nhà ông thợ may, trước tiên thì cô không tìm ông thợ may học tay nghề, cũng không nói với ông ấy chuyện học nghề, mà là dọn dẹp trong phòng và bên ngoài một chút. Lúc dọn dẹp sạch sẽ đang muốn ngồi xuống nghỉ ngơi thì ngoài cửa có một người phụ nữ mặc áo ca rô.

Bà ta đứng ở bên ngoài cổng sân chứ chưa bước vào, quay đầu nhìn bên ngoài đợi một hồi, chờ trong khung cửa xuất hiện bóng dáng một cô gái trẻ tuổi, bà ta mới nhẹ nhàng vẫy tay một cái, mới đi qua cửa đi về phía sân.

Sau khi đi vào, người phụ nữ mặc áo ca rô chào hỏi với ông thợ may trước, khuôn mặt khách khí, nói là mình tới may quần áo.

Ông thợ may hắng giọng một cái, đứng dậy khỏi xích đu, dẫn người phụ nữ mặc áo ca rô và cô bé kia đi vào nhà.

Tất nhiên là Nguyễn Khê có mắt nhìn, rửa tay giúp đỡ đãi khách, đi vào nhà bếp cầm hai cái bát sứ trắng, rót cho người phụ nữ mặc áo ca rô và cô con gái đi cùng ba ta một chén nước nóng.

Bưng nước nóng lên phòng chính, người phụ nữ mặc áo ca rô uống nửa bát nước rồi nói: “Đây là con dâu của tôi, không phải dự định vài ngày nữa sẽ kết hôn sao, cho nên phải may mấy bộ quần áo mới. Vải tôi đã mua xong, cũng đều mang tới. Phiền ông xem một chút, làm hai bộ quần áo mặc ngày thường, lại làm một bộ mặc ngày kết hôn, đều phải vui mừng một chút, kiểu dáng đẹp mắt một chút.”
 
[Thập Niên 70] Tiểu Thợ May Xinh Đẹp
Chương 33



Ông thợ may không nói chuyện nhiều, nhìn vải người phụ nữ mặc áo ca rô mang tới, lại gọi cô gái kia: “Cô đứng lên.”

Cô gái kia cũng không nói lời nào, trực tiếp đứng lên từ chiếc ghế đẩu, trên mặt mang chút e lệ và ngại ngùng xấu hổ.

Ông thợ may cũng mặc kệ trên mặt cô ấy có thần sắc gì, sau khi dò xét trên dưới cô ấy một phen, trực tiếp quay đầu nói với Nguyễn Khê: “Có thể, trong lòng tôi có chủ ý, con đo kích thước cho cô ấy đi.”

Nguyễn Khê nghe vội vàng đi lấy thước dây.

Nhưng khi cô cầm thước dây tới, trên khuôn mặt đang cười của người phụ nữ mặc áo ca rô không nén được tức giận, hơi không vui lên tiếng: “Sao ông để cô ta đo, cô ta có thể đo sao?”

Người này nhìn qua chỉ là một đứa nhỏ choai choai, dáng vẻ mười bốn mười lăm tuổi. Bà ta may quần áo cho con dâu, là muốn mặc lúc kết hôn cho người khác nhìn, bỏ ra nhiều tiền như vậy cũng không cho phép có sai lầm gì.

Ông thợ may trước giờ nói chuyện vừa trực tiếp vừa khó nghe, lột thẳng mặt mũi của người khác xuống: “Nó là học trò của tôi, tôi nói được là được. Nếu bà cảm thấy không được vậy thì đi tìm nhà khác may đi.”

Người phụ nữ mặc áo ca rô bị ông ấy nói làm cho mặt mũi cứng đờ, suýt chút nữa không ngồi vững.

Nếu không phải trên núi Phượng Minh này có một mình ông ấy may vá, làm sao bà ta lại chịu cơn tức như thế này!

Nguyễn Khê xem như mở mang kiến thức tại sao thợ may khó ở chung, nói với khách như thế luôn. Cô nhìn sắc mặt khó coi của người phụ nữ mặc áo ca rô, lập tức vội vàng cười với bà ta một cái rồi nói: “Cháu học với thầy vô cùng tốt, bác yên tâm đi, chắc chắc không có vấn đề.”

Người phụ nữ mặc áo ca rô tìm về được một chút mặt mũi, cũng không nói gì nữa.

Nguyễn Khê đo kích thước cho cô gái, cầm bút chì ghi nhớ từng cái. Lúc đo kích thước, cô thổi phồng cô gái kia như tiên trên trời, lại nói người phụ nữ mặc áo ca rô là một mẹ chồng tốt, nói cô gái tốt số, làm cho hai người kia cười tít mắt.

Đo kích thước xong, hẹn người phụ nữ áo ca rô thời gian đến may, cô đưa người đi ra ngoài.

Người phụ nữ mặc áo ca rô ôm vải vóc dẫn theo cô gái đi xa, lúc đi vào đường núi thì nói một câu: “Thợ may này nhận học trò từ lúc nào nhỉ? Cũng không biết là con bé nhà ai, lại chịu được lão già thợ may này?”

Cô gái hơi quay đầu lại một chút: “Nếu có thể học thành tài thì chịu tức một chút cũng đáng mà.”

Người phụ nữ mặc áo ca rô nói: “Điều này cũng đúng, mẹ nhìn thấy cô ấy học cũng tốt rồi.”

Thật ra chủ yếu là tính tình tốt biết ăn nói, làm tâm tình của bà ta rất tốt.

Nguyễn Khê đứng ở cửa sân nhìn người phụ nữ mặc áo ca rô và cô gái đi xa, quay người lại ôm lấy Đại Mễ bên chân, trở lại phòng chính nói với ông thợ may: “Lão đồng chí, thầy nói chuyện với người khác cũng quá không khách khí rồi.”

Ông thợ may nghe vậy thì hừ một cái: “Người bán hàng ở hợp tác xã cung tiêu còn không khách khí hơn thầy nhiều.”

Trong nháy mắt Nguyễn Khê hơi sững sờ, ngẫm lại cũng đúng, những năm này không giống với những năm sau. Về sau, phàm là người làm gì liên quan đến dịch vụ đều phải ra vẻ đáng thương trước mặt khách hàng, còn bây giờ rõ ràng họ là ông lớn.

Không nói đến cái này, Nguyễn Khê ôm lấy Đại Mễ ngồi xuống ghế đẩu trước mặt ông thợ may, hơi lệch xuống dưới nhìn ông ấy: “Thầy, hôm hay thầy định dạy con cái gì vậy?”

Ông thợ may nhìn cô còn chưa nói xong, bên ngoài cổng sân bỗng có mấy người đi vào.

Ông thợ may xoay đầu nhìn chỉ thấy người tới là mấy người bí thư Vương ở lữ đoàn, mấy người khác cũng là cán bộ trong thôn. Nhìn vẻ mặt của họ không giống như là tới làm quần áo, cũng không giống như tới để uống nước nói chuyện trời đất.
 
[Thập Niên 70] Tiểu Thợ May Xinh Đẹp
Chương 34



Như phỏng đoán của ông thợ may, bí thư Vương mang theo mấy cán bộ kia đi thẳng đến phòng chính, sau khi vào nhà ngồi xuống, nhìn ông thợ may lập tức nói: “Ông Tống, chúng tôi nhận được báo cáo của người khác, nói có người trộm của nhà ông một chùm nho, cho nên tới tra hỏi một chút.”

Nói xong ông ấy lấy ra một tờ báo ở trong túi, mở ra trước mặt ông thợ may.

Bên trong gói lấy một nửa miếng vỏ nho đã khô.

Ông thợ may già nhìn vỏ nho đã khô một nửa rồi nhìn lên Bí thư Vương, ưỡn người hỏi con dê rừng: "Là con rùa nào ăn trộm nho nhà tao?”

Nho nhà ông trong vườn, không phải lúc nào ông cũng ở ngoài canh chừng, trong nhà lúc nào cũng có khi ăn cơm, làm việc. Nhất là buổi tối giấc ngủ dài như vậy, có người leo tường sân đi vào ông cũng chẳng hay.

Đám nho trên giàn không sai trái nhưng ông cũng không đếm từng chùm, mất một hai chùm nhìn không ra, và ông cũng không thể nào phát hiện.

Bí thư Vương nhìn ông hỏi: "Vậy xem ra...ông không biết chuyện này?"

Ông thợ may già khịt mũi: "Nếu tôi biết thì đâu để cho con rùa chạy thoát?"

Bí thư Vương hắng giọng rồi gói vỏ nho: "Người đưa tin nói rồi, là người của lữ đoàn Mắt Phượng, chính là cô cháu gái của Bí thư Nguyễn Chí Cao, hình như là Nguyễn Khê? Mình phải đến gặp cô bé để hỏi.... "

"Thôi thôi thôi thôi..."

Bí thư Vương chưa nói hết ông thợ may già giơ tay bảo dừng một hơi.

Bí thư Vương nén chữ cuối, ông thợ may già cau mày hỏi: "Ông vừa nói ai kia? Người đã trộm nho nhà tôi?"

Nghe ông nói thế, tưởng mình lớn tuổi lãng tai bèn cất cao giọng và nghiêm nghị lặp lại: "Cháu gái nhà bí thư của lữ đoàn mắt phượng tên là Nguyễn Khê."

"Vớ vẩn!"

Ông thợ may già đập mạnh vào chiếc bàn nhỏ bên cạnh khiến mấy người Bí thư Vương giật nảy mình.

Nguyễn Khê vốn một dạng ‘đứng ngoài cuộc’, nhưng khi nghe được mới biết mình lại nhân vật chính của vụ trộm này, trên mặt chỉ còn vẻ không nói nên lời và cảm giác buồn cười.

Cô hắng giọng, nhìn Bí thư Vương nói: "Bí thư Vương, tôi chính là Nguyễn Khê mà ông nói."

Gì?

Bí thư Vương xoay đầu nhìn cô – Chuyện gì đây?

Kẻ trộm đồ lại ở ngay trong nhà ông thợ may già?

Ông thợ may già tức giận nói: "Cô bé là người học trò tôi mới nhận. Tối hôm qua lúc nó về nhà, tôi đã tự tay hái cho nó một chùm nho, thế quái nào thành ăn trộm rồi? Ông nói rõ ràng cho tôi, là đứa nào tố cáo?”

Bí thư Vương chưa lên tiếng, Nguyễn Khê nói: "Chắc là Tôn Tiểu Tuệ, mẹ hai của tôi."

Chuyện này…

Bí thư Vương hết lời rồi...

Nguyễn Khê nín thở nghiến răng, nắm tay xiết chặt cũng bất ngờ đấm xuống bàn.

Đấm xong, cô đứng dậy, xách cặp đi ra ngoài.

Đi được vài bước, cô quay người lạnh lùng nói với Bí thư Vương: "Ông muốn tra hỏi sự thật mà, vậy cùng tôi đi tìm Tôn Tiểu Huệ. Tôi không có trộm đồ, các người còn phải trả lại sự trong sạch cho tôi, không thể để bà ta vu oan cho tôi.”

Bí thư Vương đã đến đó tra rõ chân tướng rồi, sự việc đã đến hồi kết thúc, ông thật sự không muốn đối chất với Tôn Hiểu Huệ thêm một lần nữa, cứ nghĩ mọi chuyện cứ thế trôi qua. Chỉ là một sự hiểu lầm, không phải chuyện to tát.

Nguyễn Khê nhìn ra Bí thư Vương không muốn dây dưa thêm trên nét mặt ông ta, nên không đợi ông mượn cớ mở lời đã nhanh chóng nói: "Nếu ông không đi, dám chắc bà ta cho rằng ông đang bao che tôi, còn muốn kiện lên trên.”

Bí thư Vương trợn mắt: "Bà ta dám làm chuyện này?"

Ngón tay Nguyễn Khê dùng siết chặt quai balo: "Sao bà ta không dám? Bà ta còn dám dựa suy tưởng của bản thân với suy đoán ác ý mà chẳng có bất cứ bằng chứng đến chỗ của ông tố cáo tôi trộm nho."

Bí thư Vương nhướng mày suy nghĩ một lúc rồi đứng dậy nói: "Đi, cùng đi đi!"
 
[Thập Niên 70] Tiểu Thợ May Xinh Đẹp
Chương 35



Ông ta không sợ Tôn Tiểu Tuệ lại kiện ông lên trên, dẫu sao sự thật chính là sự thật. Chỉ là ông không muốn chút chuyện lòng vòng thêm nữa, nghĩ nói rõ ràng một lúc rồi giải quyết luôn thể tránh phát sinh những rắc rối khác.

Nguyễn Khê đeo balo cùng với mấy người Bí thư Vương đến khu đất của lữ đoàn Mắt Phượng. Mỗi xã viên trong đội được phân công khác nhau, một số đào đất khoét hàng, một số bón phân, một số thì nhổ cỏ.

Và Tôn Tiểu Tuệ, và một nhóm phụ nữ làm cỏ trên cánh đồng ngô.

Tìm thấy đầu bờ đồng ngô, những cây bắp vươn cao rậm lá đến nỗi không thấy có ai trong đó. Nguyễn Khê tiện tay cuộn thành chiếc còi và hét nhiều lần xuống đất: "Tôn Tiểu Tuệ! Ra ngoài cho tôi!"

Sau khi hét lên trong vài phút, Tôn Tiểu Tuệ đội một chiếc nón lá đi ra từ trong bụi ngô.

Trông thấy mấy người Bí thư Vương, cả Nguyễn Khê mặt mũi hầm hập, bà ta vô thức cảm nhận được chẳng phải chuyện gì tốt.

Nhưng bà ta vẫn cởi nón lá và đi đến trước mặt Bí thư Vương và Nhiếp Chính Vương, lấy mũ rơm quạt bên mặt và hỏi: "Chuyện gì?"

Nguyễn Khê cáu ra mặt, vừa nhìn Tôn Tiểu Huệ vừa ném mạnh tờ báo trên tay xuống đất. Xấp báo vừa rơi phịch xuống dưới chân Tôn Tiểu Huyên liền bung ra, một nắm vỏ nho vẩy ra ngoài.

Cô nhìn chằm chằm Tôn Tiểu Huệ: "Bà nói cái gì?"

Nguyễn Khê vừa dứt câu, vài phụ nữ thò ra khỏi đồng ngô. Bọn họ đều nghe thấy động tĩnh và nghe ra Nguyễn Khê đang cãi nhau với Tôn Tiểu Tuệ nên họ luồn vào đồng xem cuộc vui.

Nhìn vỏ nho rải trên đất, Tôn Tiểu Tuệ nói một cách tự tin: "Mày trộm đồ đáng phải dạy một trận!"

Nguyễn Khê vẫn nhìn chằm chằm bà ta: "Ai nói với bà là tôi trộm nho? Đây là thấy của tôi, ông thợ may già của lữ đoàn Mắt Phượng, ông ấy cho tôi ăn. Bà không bằng không chứng, dựa cái thá gì bảo tôi trộm nho?!"

Ngày càng có nhiều phụ nữ chui khỏi đồng ngô, rề rà tụ tập một nhóm bắt đầu thì thầm bàn tán.

Tôn Tiểu Tuệ chế nhạo, đột nhiên xoay người đập tay trước đám nữ đang xem cuộc vui: "Mọi người nói xem, đây có phải trò cười không, vậy mà nó nói ông thợ may già là thầy nó, còn cho nó ăn nho, có chuyện này không? "

Mấy người phụ nữ gần đó đồng loạt lắc đầu: “Đúng là không thể nào.”

Nguyễn Khê nghiêm mặt trừng mắt nhìn Tôn Tiểu Huệ chưa nói gì, Bí thư Vương hắng giọng lên tiếng: "Nói đến chuyện này, tôi phải cho ra bằng chứng, chúng tôi vừa mới từ nhà ông cụ Tống, ông cụ Tống thực sự đã nhận Nguyễn Khê là học trò. Còn chùm nho đêm qua, ông cụ Tống cũng nói là cho Nguyễn Khê. "

Nghe vậy, Tôn Tiểu Huệ trợn to hai mắt: "Này, Bí thư Vương, nó ăn trộm không phạt nó đã đành, sao còn giúp nó nói dối? Tôi là mẹ thứ kế của nó còn không bao che cho nó. Loại chuyện này không thể bao che, sẽ làm hại nó. Ông sẽ không nể mặt ông nội của nó, à giúp che lấp đúng chứ?"

Quả nhiên nếu bạn chỉ đưa ra kết quả tra mà không ba mặt một lời rõ ràng, vẫn không biết phải đưa ra lời lẽ thế nào. Cho dù bây giờ có đi cùng ông ta, Tôn Tiểu Tuệ vẫn chỉ tin những gì bà ta muốn tin.

Chỉ cần mọi thứ không đúng với tưởng tượng của mình liền cảm thấy người khác có vấn đề.

Bí thư Vương xị mặt, nhìn Tôn Tiểu Huệ nói: "Đồng chí, đồng chí sao lại nói thế? Chúng tôi là cán bộ dựa vào lương tâm, dựa vào chứng cứ, dựa vào sự thật! Không phải vì thể diện của ai cả!"

Tôn Tiểu Tuệ không chút nào sợ hãi: "Đừng lớn lối với tôi, quát tôi có gì hay ho? Hỏi mấy người khác ở đây xem có tin lời ông với con nhỏ này không. Ông thợ may già là người thế nào, mọi người đều biết cả!"

Bà ta nói xong, một người phụ nữ bên cạnh lên tiếng: "Các người thật sự nói như vậy thì gọi Ông thợ may già nói một câu chẳng phải được rồi à? Ông thợ may già đích thân lên tiếng, ai mà không tin?"

Nghe vậy, vị cán bộ bên cạnh Bí thư Vương nói: "Ông cụ Tống lớn tuổi, chân đi lại bất tiện, thường lên xuống núi may quần áo cho người ta đều gọi người khiêng đi, quấy rầy ông ấy làm gì?”
 
[Thập Niên 70] Tiểu Thợ May Xinh Đẹp
Chương 36



Tôn Tiểu Tuệ cười giễu: "Vậy thì mấy người đều đang nói nhảm! Dù gì Ông thợ may già không có ở đây, miệng mồm của mấy người muốn nói gì thì nói. Nếu không sợ Ông thợ may già tới đối chất thì khiêng ông ấy đến là được. Tôi thấy mấy người chột dạ không dám gọi đây mà!”

Nguyễn Khê nghiến răng, nín thở nhìn Tôn Tiểu Tuệ: "Vậy bà chờ đấy, bây giờ tôi tìm người khiêng ông cụ đến!”

Dứt lời cô chưa kịp quay người đi thì đã nghe thấy giọng nói của ông thợ may già phía sau. Giọng ông ấy không đầy đặn như mọi khi, vừa yếu vừa gấp gáp. Ông lấy hơi nói: “Không cần khiêng! Tự tôi đến!”

Nghe tiếng nói, mọi người đều quay lại nhìn.

Nguyễn Khê xoay người cái roẹt, chỉ thấy ông thợ may già đang chống cây gậy đầu rắn, bước đi loạng choạng.

Nhiều người trong đám phụ nữ vây xem kinh ngạc ra mặt, có người lên tiếng-

"Nhìn kìa, có phải ông thợ may già đến rồi chăng?"

"Tôi không có hoa mắt, đúng là ông thợ may già!"

"Ông ấy không thường ra ngoài đi dạo, ngoài chuyện làm quần áo cũng chẳng qua lại với người, sao lại đến đây kìa?"

"Lẽ nào ông ấy thật sự đã nhận Tiểu Khê là học trò?”

"Chắc không đâu? Chắc là xác nhận Tiểu Khê ăn trộm nho."

"Xem ông ấy nói gì thì biết."

...

Trong lúc đám phụ nữ vây xem bàn tán, biểu cảm trên mặt Tôn Tiểu Huệ cũng lên xuống bất định, đổi rồi lại đổi. Cuối cùng bà ta cũng cảm thấy ông thợ may già có lẽ đến chỉ mặt Nguyễn Khê nên vẻ mặt thoáng giãn ra một chút.

Nguyễn Khê cóc để tâm đám phụ nữ đang nói gì, cô nhanh chóng bình tĩnh và chạy đến chỗ ông thợ may già, đỡ cánh tay của ông và nói: "Sao ông lại tự mình đến đây?"

Ông thợ may già bước lên vài bước rồi ngừng lại thở dài nhẹ nhõm.

Ông thở nặng nhọc, khàn giọng nói: "Con phải nhận áo y của thầy, thầy không thể để ai bắt nạt con!"

Nói rồi ông quay sang nhìn, hỏi thẳng: "Tôn Hiểu Huyên là ai?"

"!!!"

Đám đông đang vây xem tính cả Tôn Tiểu Tuệ đồng loạt sững sốt, ngạc nhiên đến suýt rơi cả tròng mắt-ông thợ may già không phải đến tố cáo Nguyễn Khê trộm nho, mà cố ý đến trợ giúp cô bé! Ông còn thực sự coi Nguyễn Khê là học trò thân của mình rồi!

Nhìn ông thợ may già nua, vẻ mặt của Tôn Tiểu Tuệ suy sụp không chịu nổi, còn lại vẻ không muốn tin và không dám tin, suýt nữa thốt lên-không thể nào! Sao có thể như thế?!

Nếu loại chuyện này có thể xảy ra, thì mặt trời đã mọc đằng tây còn xuất hiện một trăm mặt trời!

Thấy không ai nói gì, ông thợ may già hỏi lại: "Ai là Tôn Hiểu Huệ là?!"

Lúc này Tôn Tiểu Tuệ bị gọi làm giật mình, cầm chiếc nón lá trên tay im thin thít. Bà ta gục đầu, ước có thể chui vào cánh đồng ngô bên cạnh, cũng hận bản thân đã kêu khiêng ông thợ may già đến để đối chất..

Cảm giác được ai đó trợ giúp này có thể nói là quá tuyệt, Nguyễn Khê bất giác có thêm động lực, đứng bên cạnh ông thợ may già chỉ ngón tay vào Tôn Tiểu Huệ: “Thầy, bà ta chính là Tôn Tiểu Huệ, mẹ thứ kế của con."

“Mẹ thứ kế?” Ông thợ may già phỉ nhổ: “Láo toét!”

Vừa phỉ nhổ vừa nhìn vế phía Tôn Tiểu Tuệ nói: "Hôm nay có thể mắt thấy tai nghe rõ ràng, đây học trò mà tôi chính thức thu nhận, không bao giờ đổi. Số nho đó là tối hôm qua tôi đem cho học trò của tôi mang về nhà, cô còn muốn nói gì nữa?"

Người đã đến trước mặt, cái tát vô hình vả bôm bốp vào mặt, Tôn Tiểu Tuệ còn có thể nói gì nữa?

Bị nhiều người nhìn vào, bà ta thấy mặt nóng bừng, lật đật đội nón lá lên đầu, xoay người bèn lẩn vào bãi ngô, miệng nói: "Không có thời gian ở đây đôi co với mấy người, tôi phải đi làm."

Nhưng ngay khi bà ta định quay lưng đi, vị cán bộ bên cạnh Bí thư Vương đã tóm lại.

Tôn Tiểu Huệ dữ tợn hất tay cán bộ, kéo góc áo xuống và nói: "Làm gì thế?”

Cán bộ nói: "Chưa nói xong, bà vội đi đâu?"
 
[Thập Niên 70] Tiểu Thợ May Xinh Đẹp
Chương 37



Tôn Tiểu Tuệ đưa tay kéo vành mũ xuống: "Chẳng phải đã rõ ràng rồi sao? Tôi hiểu lầm Tiểu Khê nhưng không cố tình vu khống nó. Nếu không phải ông cụ Tống lên tiếng ai mà tin ông cụ Tống cho nó ăn nho?”

Bí thư Vương giữ vững tư thế và thái độ nên có, kêu Tôn Tiểu Tuệ: "Nếu đã xác định đây là sự hiểu lầm, vậy bà xin lỗi Nguyễn Khê, chuyện này coi như kết thúc."

Kêu một trưởng bối như bà ta trước mặt bao nhiêu người xin lỗi kẻ vai dưới? Còn gì là mặt mũi?

Tôn Tiểu Tuệ ngàn lần không chịu, nói: "Tôi đã thừa nhận đã hiểu lầm nó, còn bắt rồi xin lỗi cái gì? Tôi là mẹ thứ kế của nó, đánh nó mắng nó đều là chuyện nên làm, hiểu lầm một lần thì làm sao?”

Bí thư Vương toan lên tiếng nhưng chưa kịp nói thì đã thấy hai người một già một trẻ đột nhiên lao ra khỏi đám đông, trẻ đi trước già theo sau bước chân vội vã, vẻ mặt của người già hung hung tợn tợn.

Bí thư Vương là người ngoài thôn nên không biết, nhưng Nguyễn Khê, đám phụ nữ vây xem cũng như Tôn Tiểu Tuệ thì biết. Cụ già là bà nội của Nguyễn Khê, Lưu Hạnh Hoa, và người trẻ là Nguyễn Khiết, em họ của Nguyễn Khê.

Mọi người quên cả chào hỏi, Lưu Hạnh Hoa mặt tối sầm xông thẳng đến trước mặt Tôn Tiểu Tuệ, trong khi mọi người chưa kịp phản ứng, bà cụ đã nghiến răng vũng bàn tay tát vào mặt Tôn Tiểu Tuệ.

"Bốp-"

Bốn dấu tay ngay lập tức hằn lên trên má trái của Tôn Tiểu Tuệ.

Sau cú tát Tôn Tiểu Tuệ, Lưu Hành Hoa đánh xắn tay áo, chỉ vào chị ta mà mắng: "Đồ tâm địa ác độc, lòng dạ thối nát nhà mày, đến cháu gái mày còn muốn giết! Mày muốn hại nó chết đúng không? Hôm nay tao sẽ liều mạng với mày! "

Bà cụ tát mạnh đến nỗi Tôn Tiểu Tuệ choáng cả mặt. Sau đó bà cụ không cho Tôn Tiểu Tuệ hoàn hồn bèn giơ tay giật mũ ra khỏi đầu Tôn Tiểu Tuệ và giáng thêm một cú tát mạnh.

Đám người bên cạnh mất một lúc mới phản ứng kịp, lật đật giữ Lưu Hành Hoa.

Vài người kéo Lưu Hạnh Hoa và Tôn Tiểu Tuệ ra. Nguyễn Khiết nắm cổ tay của Lưu Hạnh Hoa, tay còn lại vuốt lưng cho cụ nguôi giận, nói với cụ: “Bà nội, nóng giận hại thân, nội đừng tức giận đến thế."

Lưu Hạnh Hoa tức tốc chạy đến khi vừa hay tin, vừa rồi đã dùng hết sức đánh Tôn Tiểu Tuệ, giờ đang thở gấp muốn đứt hơi. Hít thở một lúc mới lên tiếng: "Nó rắp tâm muốn hại cháu, nội không giận thế nào được?”

Hít thở mấy hơi lại nói tiếp: "Giờ đánh xong hết giận rồi."

Nguyễn Khê tiếp tục giúp Lưu Hạnh Hoa vuốt lưng hạ giận cho Lưu Hạnh Hoa, thấy bà nội nguôi giận nên không nói gì nữa.

Cô quay đầu nhìn Tôn Tiểu Tuệ, thấy tóc tai của Tôn Tiểu Tuệ đều bị Lưu Hành Hoa làm cho rối tung, trên mặt còn hằn vết tát.

Sau khi Tôn Tiểu Tuệ phản ứng đã bị người lôi ra không cử động đựơc, sau đó bèn ngồi phịch xuống đất bắt đầu khóc lóc.

Bà ta khóc cho mình một lòng vì chính nghĩa, để sửa chữa sai trái tuyệt đối không có tư lợi, không có ác ý hại người, càng không thể dã tâm hãm hại cháu gái.

Bà ta kể lể rằng mình thực sự không biết ông thợ may già đã nhận Nguyễn Khê làm học trò, còn nói ông thợ may già đối xử người khác thế nào, ai có thể ngờ rằng ông ấy sẽ chính thức truyền tay nghề cho Nguyễn Khê, lại nói bà ta càng không ngờ ông thợ may già cho Nguyễn Khê ăn nho.

Mọi người thấy bà ta khóc lóc rất đáng thương quá, nghe cũng không có vẻ cố tình vu cáo Nguyễn Khê, nên có người đã nói với Bí thư Vương và Lưu Hành Hoa: "Đã đánh thành thế này rồi, mắng cũng mắng rồi, bỏ đi."

Bí thư Vương đúng thật không muốn nhúng tay vào chuyện này nữa, bây giờ thuần túy là việc trong nhà. Ông ta xua tay cho mọi người giải tán mau mau đi làm việc, mấy người phụ nữ đứng coi liền tản đi, có hai người kéo Tôn Tiểu Tuệ đi theo.

Tôn Tiểu Tuệ đứng dậy, khịt khịt mũi cùng mớ tóc rối, cầm lấy chiếc mũ rơm do người phụ nữ đưa cho, đội lên rồi không buồn nhìn Lưu Hành Hoa và Nguyễn Khê, đôi mắt và chóp mũi sưng đỏ vì khóc, oan ức một mặt rồi chui vào bãi ngô.
 
[Thập Niên 70] Tiểu Thợ May Xinh Đẹp
Chương 38



Bí thư Vương lại khuyên Lưu Hành Hoa vài câu, nói rằng chuyện trong nhà nên về nhà giải quyết, tránh gây sự bên ngoài khiến mọi người cười chê. Nói xong, ông và mấy vị cán bộ bên cạnh đi tìm ông thợ may già nhưng không thấy người đâu.

Bí thư Vương bèn nói với Lưu Hành Hoa: "Bà cụ, bọn tôi đi trước nghe. Ông cụ Tống đã lớn tuổi rồi, đi đi lại lại khó khăn, xuống núi nhất định phải có người trông chừng, bọn tôi phải gấp rút theo sau.”

Ông thợ may già lớn tuổi hơn mình, Lưu Hành Hoa tất nhiên hiểu điều đó, biết ông ấy mất bao nhiêu công sức lên đây một bận nên vội vàng gật đầu nói: "Mau đi đi, phiền chú rồi."

Nguyễn Khê thấy Lưu Hành Hoa đã phần nào nguôi giận, cô cũng nghĩ đến ông thợ may già, nên giao Lưu Hành Hoa cho Nguyễn Khiết rồi nói với Lưu Hành Hoa: "Nội à, nội với Tiểu Khiết về nhà trước, cháu sang đó xem thầy cháu."

Lưu Hạnh Hoa biết lần này ông thợ may già đã bán thể diện cho Nguyễn Khê lớn đến mức nào. Từ trước đến nay ông ấy luôn lạnh lùng hờ hững, bất chấp sống chết của người khác, vì tính tình lập dị cũng không thích tiếp xúc với người khác, lần này thật sự là lần đầu tiên.

Bà cụ vỗ vỗ cánh tay của Nguyễn Khê và nói: "Mau đi đi."

Khu đất nông nghiệp này cách nhà bà cụ không xa, bà cùng Nguyễn Khiết đi bộ vài bước là về đến nhà, không cần Nguyễn Khê ở lại cùng.

Nguyễn Khiết đeo túi xoay người đuổi theo ông thợ may già, khi bắt kịp đã có Bí thư Vương và một cán bộ khác dìu ông đi. Cô bé không gây tiếng động, lặng lẽ cùng đến thôn Kim Quan.

Bí thư Vương cùng mấy người đưa ông thợ may già về nhà an toàn, chào một tiếng rồi rời đi.

Không lâu sau khi ra khỏi cổng sân, một cán bộ trong số đố cất giọng: "Chuyện quái gì đây chứ!"

Đi đi về về hết một bạn, ông thợ may già mệt lừ nằm trên chiếc ghế xích đu dưới giàn nho không nhúc nhích.

Nguyễn Khê di chuyển băng ghế nhỏ ngồi xuống trước mặt ông, nhìn ông nói: "Cám ơn thầy ạ."

Vì cô mà lặn lội đường núi xa xôi, đến giằng co một bận.

Ông thợ may già không đáp lời, chỉ nói: "Hôm nay lặn lội oải quá, không còn sức dạy con, con về trước đi."

Nguyễn Khê đứng dậy, cởi túi đặt xuống băng ghế nhỏ phía sau: "Thấy cứ yên tâm nghỉ ngơi, hôm nay con không học thủ công với thấy, con sẽ ở lại giúp thầy làm việc."

Ông thợ may già hời hợt: "Tùy con."

Bận đi bận về cũng đã gần trưa.

Nguyễn Khê dọn những thứ có thể dọn trong ngoài nhà, sau đó ra vườn hái rau và quay lại bắt đầu nấu bữa trưa.

Vẫn là cơm và hai món, khiến ông thợ may già cảm thấy hài lòng.

Ăn trưa xong, cô cũng không nhàn rỗi, đi giúp ông thợ may già dọn dẹp đất riêng của ông. Cô tìm đại một bộ đồ cũ để mặc đi làm, nhổ sạch cỏ dại trên ruộng, chăm chỉ bón phân tưới cây cho rau dưa trái cây trên ruộng, tưới đến suýt nữa hồn thăng thiên.

Bận rộn hoàn thành những việc này thì mặt trời cũng đã ngã về tây.

Nguyễn Khê mệt đến nỗi lưng đau và cánh tay đau nhức, nên không ở lại nhà ông thợ may già nữa. Cô cởi bộ đồ làm ruộng cũ, rửa tay, rửa mặt bằng xà phòng rồi chào ông thợ may già ra nhà.

Bước chân chậm chạp, và sau đó trông thấy Lăng Hào đang chăn lợn trên sườn đồi.

Cả ngày lòng không vui chuyện không vui, khoảnh khắc trông thấy chàng trai trên sườn đồi, lòng chợt tiêu tan đi rất nhiều. Cô nghĩ giống như Lăng Hào cũng tốt mà, vùi đầu vào thế giới nhỏ của riêng mình, và những xáo trộn bên ngoài sẽ không bao giờ dính líu nên cậu ấy.

Cô bước lên bãi cỏ trên sườn đồi, đi đến trước mặt Lăng Hào, tự ý đặt cho cậu một biệt danh rồi chào: "Em Lăng Lăng?"

Lăng Hào nghe thấy giọng nói ngẩng đầu, bị ánh nắng chíu vào nheo mắt, nở một nụ cười chân thành với cô.

Nhìn thấy khuôn mặt tươi cười của cậu ấy, Nguyễn Khê cảm thấy rất an lành và tâm trạng nhẹ nhàng hơn, khom người ngồi xuống bên cạnh cậu ấy thở dài, nhìn khúc gỗ cậu đang cầm, mỉm cười hỏi: "Sao hôm nay không đọc sách nữa?"
 
[Thập Niên 70] Tiểu Thợ May Xinh Đẹp
Chương 39



Lăng Hào ôn tồn nói: "Cũng không phải ngày nào cũng đọc.”

Cậu cầm một con dao và một khúc gỗ trong tay, hôm nay cậu ấy khắc gỗ.

Nguyễn Khê lại hỏi: "Vậy cậu đang khắc cái chi?"

Lăng Hào nhẹ giương khóe miệng: "Làm xong cho chị xem."

Sau đó Nguyễn Khê bèn ngồi bên cạnh và nhìn cậu tập trung cầm dao khắc gỗ. Nhìn miếng gỗ chưa ra hình thù đã biến thành một chiếc máy bay nhỏ hai tầng cánh..

Khắc đường dao cuối cùng, Lăng Hào đưa mô hình cho Nguyễn Khê và nói với: "Máy bay."

Nguyễn Khê mỉm cười nhận máy bay, quan sát một lúc: "Thế mà cậu cũng biết làm, cậu đúng là giỏi..." Nghĩ rồi nói tiếp: “Tôi lớn vậy rồi còn chưa từng nhìn thấy máy bay. "

Lăng Hào nói: "Không đâu, khắc chơi thôi.”

Nguyễn Khê lại nhìn sang chiếc máy bay trong tay: "Cho tôi được không?”

Lăng Hào liền gật đầu: "Được, chị muốn cái gì, em khắc thêm cho chị.”

Nguyễn Khê cầm máy bay trong tay, nhìn bầu trời suy nghĩ, sau đó nhìn sang Lăng Hào: "Hợi, tôi tuổi hợi."

Lăng Hào lại gật đầu đáp: "Được."

Nguyễn Khê rất thoải mái khi ở bên Lăng Hào, nên đã ngồi với cậu ấy cho đến tối. Khi Lăng Hào thấy mặt trời khuất bóng, lùa đàn lợn trở về, cô cũng đứng dậy đeo túi trở về nha.

Đêm nay, nhà họ Nguyễn thế nào cũng không yên.

Trưa nay đội sản xuất có người nấu bữa lớn, và giao bữa trưa đến mỏ đồng. Nguyễn Chí Cao, Nguyễn Trường Quý và Nguyễn Trường Sinh không về nhưng đều đã nghe sự tình hồi sáng từ người khác.

Chập tối tan làm về nhà, ba người đàn ông người nào người nấy hầm hầm, bầu không khí căng thẳng đến mức chỉ một giọt nước bọt cũng có thể dẫn đến khói lửa. Người mang rặc ‘thuốc súng’ cũng chỉ có mình Nguyễn Trường Sinh.

Tuy nhiên, Nguyễn Chí Cao không muốn gọi người ta đến tiếp tục xem trò cười, và biết được Tôn Tiểu Tuệ đã bị Lưu Hạnh Hoa dạy cho dỗ một trận và bị đánh thậm tệ, nên Nguyễn Trường Sinh không được phép làm khó Tôn Tiểu Tuệ thêm nữa.

Ngược lại Nguyễn Trường Quý nhanh trí hơn mấy người họ, gọi Tôn Tiểu Tuệ vào phòng, cau mày hỏi bà ta: "Bà làm cái đách gì vậy? Tối hôm qua tôi đã nói không được xen thì không được xen, bà lại chạy đi tố giác?!”

Tôn Tiểu Tuệ đuối lý, sắp rụt đầu vào cổ rồi.

Bà ta lí nhí trả lời: "Tôi cũng...tôi cũng chướng mắt kẻ vụng trộm.”

Nguyễn Trường Quý nổi nóng đập tay thùng nhãn bên cạnh: "Giờ bà vừa lòng rồi chứ? Tiểu Khê nó không lấy trộm, là chính tay ông thợ may già đưa cho. Ông thợ may già không chỉ nhận con bé làm học trò, mà còn đứng ra nâng đỡ. Hôm này bà hết chuyện gọi cả lữ đoàn xem trò cười, tôi đã nghe nói toàn đội xem như trò đùa, không biết người ta còn bàn tán gì sau lưng nhà mình, vừa lòng bà chưa?”

Nhớ đến cảnh đã xảy ra ở bãi ngô hôm nay, Tôn Tiểu Tuệ nghẹn đến mức không nói nên lời.

Nguyễn Trường Quý cóc quan tâm đến vết thương trên mặt bà ta, nhíu mày nói tiếp: "Lúc trước chỉ là ra riêng mà sống, cũng chẳng có gì. Bây giờ bà gây chuyện, coi như rạn nứt rồi, sau này ăn ở thế nào với ba mẹ tôi, với Tiểu Khê?"

Tôn Tiểu Nhị cúi đầu lẩm bẩm: "Có ích lợi gì..."

Nguyễn Trường Quý sôi máu đập lên thùng lần nữa: "Bà nói xem? Sao tôi lại nhất thời hồ đồ nghe lời xằng bậy của bà, tách nhà ra. Bà bảo thằng năm với Tiểu Khê đều là vô tích sự. Giờ bà nhìn lại xem, công ăn chuyện làm của thằng năm còn suôn sẻ hơn mình. Hì hục làm chuyện như mấy đứa không cần tiền vậy, liều mình làm việc, lương lậu kiếm được nhiều lắm. Còn Tiểu Khê, ông thợ may già không chỉ dạy nghề mà còn nâng đỡ con bé, chính là thợ may tiếp theo của núi Phượng Minh!"

Thợ may tiếp theo có nghĩa là gì, ai cũng biết, đó là một điều khiến người nổ mắt!

Nhưng Tôn Tiểu Tuệ lại không nghĩ vậy, bà ta ngước mặt nhìn Nguyễn Trường Quý và nói: "Thằng năm ra sức làm lụng là để kiếm vợ cho nó, không tách riêng cũng không lợi dụng được mình. Con Tiểu Khê đến thêu thùa may vá còn làm không xong, sinh ra đã chẳng phải kiểu làm thợ may. Cho dù nó nịnh ông thợ may già kiên nhẫn dạy nó cũng trăm phần học không nên."
 
Back
Top Bottom