Chào bạn!

Để có thể sử dụng đầy đủ chức năng diễn đàn Của Tui À bạn phải đăng nhập hoặc đăng ký.

Đăng Ký!

Dịch Thập Niên 70: Thanh Niên Trí Thức Kiều Diễm Được Tháo Hán Dùng Mạng Nuông Chiều

Thập Niên 70: Thanh Niên Trí Thức Kiều Diễm Được Tháo Hán Dùng Mạng Nuông Chiều
Chương 40: Chương 40



"Đúng vậy đấy, tôi thích tốn tiền mời người ta, còn cô có muốn tốn tiền mời khéo người ta còn không thèm đấy" Vương Tiểu Thanh phản bác.

"Hừ, đúng rồi, cô cao thượng quá nhỉ, đi mời một tên nhà quê ăn cơm, cũng không mời chúng tôi ăn cơm, tốt xấu gì chúng ta cũng ăn chung một nồi cơm, ở chung một mái nhà mà" Trương Hồng Châu cũng không chịu thua.

"Vậy mà người ta còn tặng mũ cho Tiểu Thanh, cô biết cái mũ này giá bao nhiêu không? Có giỏi thì cô tặng một cái đi" Lưu Hiểu Yến bênh vực.

"Một cái mũ rách có thể đáng giá bao nhiêu chứ, chẳng qua chỉ là một cái mũ rách thôi, còn có thể đáng giá bao nhiêu" Trương Hồng Châu không thèm để ý.

"Tôi vừa thấy ở cửa hàng bách hóa, bán ba đồng năm đấy" Giả Nam Ngọc bất ngờ lên tiếng.

Trương Hồng Châu tức giận, mặt đỏ bừng, hóa ra mấy người họ đều cùng một phe.

Vương Tiểu Thanh nhìn chiếc mũ trong tay như có điều suy nghĩ, cái mũ này còn đắt hơn một bữa ăn nữa.

Lúc này, ở Thượng Hải, Lưu Thải Hồng đang đau đầu không chịu nổi, bà ta đợi ở cổng nhà máy hai ngày rồi mà vẫn không gặp được Vương Tiểu Thanh.

Sau đó nhờ người quen hỏi thăm, nghe nói cô đã bán công việc, nhưng bán cho ai thì bên kia không chịu tiết lộ, thực ra là mẹ Tiểu Bình đã đút lót để người ta không tiết lộ ra.

Vài ngày sau, Lưu Thải Hồng lại ra ga tàu chặn cô, nghĩ rằng cô đã bán công việc thì chắc chắn sẽ phải đi xuống nông thôn.

Ai ngờ đợi hai ngày vẫn không gặp được, đến phòng làm việc của thanh niên trí thức hỏi thăm, người ta nói cô đã xuống nông thôn từ mấy ngày trước rồi.

Lưu Thải Hồng tức đến mức suýt ngất, lúc này chị phụ trách ở phòng thanh niên trí thức lại bồi thêm một nhát dao.

“Chị của cô ấy là Vương Mộng Mộng sẽ xuống nông thôn vào ngày kia.”

“Cái gì cơ, đồng chí, cô có nhầm không, Vương Mộng Mộng đâu có đăng ký, hơn nữa nhà chúng tôi có hai cô con gái, đã có một người đi rồi mà.” phản ứng đầu tiên Lưu Thải Hồng là có sự nhầm lẫn.

“Không nhầm đâu, là em gái cô ấy đăng ký cho cô ấy, tôi nhớ rất rõ, các người không muốn đi à. Trước 11 giờ sáng ngày kia phải có mặt tại nhà ga.”

Chị phụ trách ở văn phòng thanh niên trí thức không muốn nói chuyện với bà ta nữa, đúng lúc đến giờ tan làm, liền đóng cửa sổ lại.

“Ơ, đồng chí, đồng chí…” Lưu Thải Hồng mơ mơ màng màng trở về nhà.

Cô con gái ngốc nghếch Vương Mộng Mộng còn đang ở nhà ăn vụng kẹo.

“Vương Tiểu Thanh đã đăng ký cho con xuống nông thôn vào ngày kia,” Lưu Thải Hồng nằm xuống sô pha rồi nói đúng một câu như vậy.

“A~Con không muốn xuống nông thôn, mẹ ơi~” Vương Mộng Mộng nghe xong giống như sét đánh ngang tai, ngồi bệt xuống đất khóc.

Lưu Thải Hồng xoa xoa thái dương, chuyện này là sao đây, bà ta có chút lưỡng lự không biết có nên chuyển công việc cho con gái không. Chủ yếu là trước đó đã nhờ mai mối giới thiệu để tái hôn, mai mối nói có công việc sẽ là điểm cộng, điều kiện của người kia cũng sẽ tốt hơn nhiều.

Nghĩ ngợi một lúc, Lưu Thải Hồng ngủ thiếp đi, sáng hôm sau còn chưa dậy đã có người tới gõ cửa.

“Ngủ à” Lưu Thải Hồng mắt nhắm mắt mở, mở cửa nhà, nhìn thấy là người đeo băng đô đỏ*, lập tức tỏ ra khách khí.

(*Người đeo băng đô đỏ: Họ thường tham gia vào các hoạt đ*ng t*nh nguyện hoặc giữ gìn trật tự công cộng, nguồn gốc xuất hiện có liên quan đến Hồng quân Trung Hoa và thời kỳ Cải cách Văn hóa của Trung Quốc.)

“Đồng chí, xin hỏi có chuyện gì không?"

Quản lý viên đánh giá Lưu Thải Hồng một lúc rồi mới nói.

“Căn phòng này vốn được phân cho Vương Đại Nghĩa, bây giờ ông ấy đã mất được hơn một tháng rồi, trong vòng nửa tháng các người phải dọn đi.”

Lời nói lạnh lùng của quản lý khiến Lưu Thải Hồng mất hết lý trí.
 
Thập Niên 70: Thanh Niên Trí Thức Kiều Diễm Được Tháo Hán Dùng Mạng Nuông Chiều
Chương 41: Chương 41



“Đồng chí, chồng tôi là Vương Đại Nghĩa đã hy sinh vì công việc, sao các người có thể đuổi chúng tôi đi?” Lưu Thải Hồng không thể tin được.

“Sự hy sinh của đồng chí Vương Đại Nghĩa, nhà máy cũng đã bồi thường đầy đủ, dù sao tôi cũng đã thông báo cho cô rồi, tôi đi đây.”

Nhân viên quản lý đối với cảnh tượng như vậy đã quá quen rồi, cách tốt nhất chính là tránh xa.

“Mẹ… ai vừa đến vậy?” Vương Mộng Mộng bị giọng nói lớn của Lưu Thải Hồng đánh thức.

“Chúng ta sắp không còn nhà để ở nữa rồi, nhà máy đến đòi lại nhà,” Lưu Thải Hồng dường như đã già đi mười tuổi.

“Vậy chúng ta phải làm sao bây giờ, lại phải đi thuê nhà như trước kia sao?”

“Mộng Mộng, biện pháp tốt nhất bây giờ chính là con xuống nông thôn, mẹ cho con năm mươi đồng mang theo, mẹ cam đoan mỗi tháng sẽ gửi tiền cho con.” Lưu Thải Hồng nắm tay Vương Mộng Mộng lại an ủi.

“Mẹ, nhưng ở nông thôn khổ lắm.” Vương Mộng Mộng làm nũng.

“Thế này nhé, mẹ hứa với con, một năm, tối đa một năm mẹ sẽ đón con về.”

Lưu Thải Hồng đã nghĩ thông suốt, tìm được bát cơm tiếp theo, chờ mối quan hệ đó ổn định rồi thì chuyển công việc cho Vương Mộng Mộng, để Vương Mộng Mộng quay về.

“Mẹ, thế mỗi tháng mẹ sẽ gửi cho con bao nhiêu tiền?” Vương Mộng Mộng xiêu lòng, năm mươi đồng có thể mua được rất nhiều đồ ăn ngon.

“Năm đồng,” Lưu Thải Hồng cắn răng, phải biết rằng lương của bà chỉ có mười tám đồng.

“Được, cảm ơn mẹ, vậy ngày mai con sẽ xuống nông thôn, đồ đạc vẫn chưa thu dọn nữa.” Vương Mộng Mộng đồng ý.

“Mẹ sẽ giúp con thu dọn ngay bây giờ.” Lưu Thải Hồng như trút được gánh nặng, lập tức bắt tay làm luôn, sợ con gái đổi ý.

Sáng hôm sau, Vương Mộng Mộng và Lưu Thải Hồng mang theo rất nhiều hành lý đến nhà ga, nhận được hai mươi đồng trợ cấp, Vương Mộng Mộng vui không chịu được.

Tiền riêng mà cô ấy đã tiết kiệm được là mười đồng, cộng với năm mươi đồng mẹ cho, lại thêm hai mươi đồng này nữa, tổng cộng có tám mươi đồng rồi.

Lưu Thải Hồng giúp Vương Mộng Mộng xách hành lý lên tàu, bảo Vương Mộng Mộng tạo mối quan hệ tốt với những người xung quanh, khi xuống tàu có thể nhờ người ta hỗ trợ xách hành lý giùm mình.

“Mẹ nhớ chưa, mẹ xuống đi, nhớ gửi tiền cho con hàng tháng đấy.” Trong đầu Vương Mộng Mộng chỉ nhớ mỗi chuyện tiền bạc.

Lưu Thải Hồng xuống tàu, bà thở dài, hy vọng con gái ở nông thôn có thể trở nên hiểu chuyện hơn, đừng suốt ngày chỉ biết ăn rồi lại ăn.

Tại thôn Phong Thu Loan.

“Nghe gì chưa, thôn chúng ta sắp có thanh niên trí thức mới đến” Hoàng Cẩm vừa ăn cơm vừa tám chuyện.

“Cái gì ~ lại có thanh niên trí thức mới đến, vậy có đủ chỗ ở không, bên nữ của chúng ta chỉ còn một chỗ thôi,” Lưu Tiểu Yến hai má phồng phồng, trông giống như con sóc.

Trương Hồng Châu thầm thề, nhất định phải kéo người mới về phe mình, loại cảm giác bị cô lập này quá mức tệ rồi.

Mấy ngày nay, năm người bọn họ đã quen với cuộc sống ở thôn Phong Thu Loan, có việc đồng áng thì làm, không có thì nghỉ ngơi. Người trong thôn phần lớn chất phác, tốt bụng, chỉ cần thanh niên trí thức không gây chuyện, thì người trong thôn cũng coi bọn họ như người nhà.

“Người mới tới thật là thảm, vừa đến đã gặp phải vụ cấy lúa,” Giả Nam Ngọc có chút hả hê khi người ta gặp họa.

Buổi chiều hai ngày sau, Vương Tiểu Thanh đang ở chân núi cắt cỏ lợn thì chợt nghe thấy tiếng máy kéo ầm ầm ầm chạy tới, cô nhìn thoáng qua.

Mẹ ơi, thật đúng là oan gia ngõ hẹp, trên máy kéo không phải là cô chị kế tròn trịa Vương Mộng Mộng của cô đó sao, còn có một người đàn ông.

Phản ứng sinh lý của Vương Tiểu Thanh tự nhiên có chút sợ hãi, dù sao nguyên chủ cũng bị bọn họ đánh chết, mặc dù chỉ là vô ý, nhưng đó cũng là sự thật.
 
Thập Niên 70: Thanh Niên Trí Thức Kiều Diễm Được Tháo Hán Dùng Mạng Nuông Chiều
Chương 42: Chương 42



Chạng vạng tối trên đường trở về điểm thanh niên tri thức, Vương Tiểu Thanh kể với mấy thanh niên trí thức rằng, nữ tri thức kia là chị kế của mình, nhưng bố cô đã mất, hiện tại giữa bọn họ đã không còn bất cứ quan hệ gì.

“Đồng chí Vương, không ngờ tình cảnh của đồng chí lại khó khăn như vậy, vậy cô chẳng phải là trẻ mồ côi sao?" Hoàng Cẩm cũng rất kinh ngạc.

Càng nhiều hơn chính là cảm thông, nghĩ về sau phải chiếu cố cô nhiều hơn một chút.

“Tiểu Thanh, cô chưa từng nói chuyện này với chúng tôi, tôi cũng không biết. Như vậy nhé, sau này khi cô về Thượng Hải thì đến nhà tôi nhé,” Lưu Tiểu Yến kéo tay Vương Tiểu Thanh.

“Cảm ơn mọi người, tôi kể với mọi người chuyện này là vì trước đây Vương Mộng Mộng thường xuyên bắt nạt tôi, thực ra tôi hơi sợ cô ấy gây sự” Vương Tiểu Thanh quyết định tỏ ra yếu đuối, dùng sức mạnh của tập thể để bảo vệ mình.

“Yên tâm, có chúng tôi ở đây, cô ta mà dám bắt nạt cô, chúng tôi sẽ đuổi cô ta đi.” Giả Nam Ngọc lên tiếng, Giả Nam Ngọc trông gầy yếu nhưng lời nói rất mạnh mẽ.

“Cảm ơn mọi người” Vương Tiểu Thanh cảm thấy yên tâm hơn nhiều.

Khi trở về điểm thanh niên tri thức, nam đồng chí kia đang ngồi trong phòng khách, thấy họ về liền bước tới. Hắn không thể nói là tuấn tú, nhưng cũng thanh tú, khá cao, ước chừng một mét bảy tám.

Trương Hồng Châu nhìn một cái liền đỏ mặt, lập tức bước tới.

“Chào anh, anh là thanh niên trí thức mới đến phải không, tôi tên là Trương Hồng Châu,” nói xong liền đưa tay ra, nhưng đối phương không bắt tay cô mà chỉ gật đầu.

"Chào mọi người, tôi là Chương Giang Bắc, đến từ thành phố Bắc, sau này mong được mọi người giúp đỡ nhiều hơn," Chương Giang Bắc ngượng ngùng, nhìn thấy tay của cô gái kia vẫn dính đầy bùn đất, trông rất bẩn.

"Chào mừng đồng chí, tôi là Hoàng Cẩm, đây là Giả Nam Ngọc, Lưu Tiểu Yến, và Vương Tiểu Thanh," Hoàng Cẩm giới thiệu.

Chương Giang Bắc nhìn về phía Vương Tiểu Thanh, Vương Tiểu Thanh gật đầu mỉm cười. Chương Giang Bắc ngẩn người, cảm thấy nơi đầu trái tim như có dòng nước ấm chảy qua, trong nháy mắt tràn đầy mềm mại.

"A~ cô đang làm gì vậy?"

Chương Giang Bắc đang mơ màng thì bị tiếng hét của Trương Hồng Châu làm giật mình. Mọi người đi về phía phòng ngủ của các đồng chí nữ, không biết chuyện gì đã xảy ra. Đến cửa phòng các đồng chí nữ, họ thấy một mớ hỗn độn trên sàn, chăn gối vứt tứ tung.

"Tôi chỉ muốn đổi giường ngủ, tôi không muốn ngủ ở ngoài cùng," Vương Mộng Mộng không hề tỏ ra ngượng ngùng.

"Nhưng cô cũng phải bàn bạc với tôi chứ," Trương Hồng Châu bình tĩnh lại, dù chăn gối của mình rơi đầy trên mặt đất, nhưng không thể nổi giận. Bởi vì cô vừa mới nghe nói Vương Mộng Mộng và Vương Tiểu Thanh không hợp nhau, cô muốn dựa vào Vương Mộng Mộng để hành hạ Vương Tiểu Thanh.

“Vương Tiểu Thanh, mày cũng ở đây à, tốt lắm, mau đưa tiền ra đây,” Vương Mộng Mộng nhìn thấy Vương Tiểu Thanh, lười để ý đến Trương Hồng Châu, trực tiếp xông tới muốn túm lấy cổ áo Vương Tiểu Thanh.

May mắn Vương Tiểu Thanh tránh được, có người đẩy Vương Mộng Mộng một cái khiến cô ta loạng choạng, suýt ngã.

“Vương Mộng Mộng, đó là tiền bồi thường của cha tôi, không phải của cha cô, cô phải hiểu rõ điều đó,” Vương Tiểu Thanh khiến cô ta nhận ra sự thật.

"Cô..." Vương Mộng Mộng nghẹn lời, cũng đúng thật, mẹ của cô dù sao cũng là quả phụ của Vương Đại Nghĩa, có thể thừa kế tài sản, còn cô, cô chỉ là con gái riêng mà con gái riêng thì...

"Đồng chí Chương, cảm ơn đồng chí vừa nãy đã cứu tôi, tôi phải đi nấu cơm rồi, mọi người đi rửa tay đi, một lát nữa ăn cơm," Vương Tiểu Thanh thấy Vương Mộng Mộng còn chưa kịp phản ứng, nhanh chóng rời đi. May mà vừa rồi đứng trước mặt cô là đồng chí Chương Giang Bắc, còn đẩy Vương Mộng Mộng một cái, nếu không có lẽ đã bị cô ta túm được.
 
Thập Niên 70: Thanh Niên Trí Thức Kiều Diễm Được Tháo Hán Dùng Mạng Nuông Chiều
Chương 43: Chương 43



Vương Tiểu Thanh đi vào bếp nấu cơm, Lưu Hiểu Yến sợ người mới làm loạn đồ của mình và Vương Tiểu Thanh, nên ở lại phòng canh trừng.

Ba người đàn ông rửa tay xong, ngồi trong phòng khách trò chuyện về cuộc sống ở thôn Phong Thu Loan. Chương Giang Bắc thỉnh thoảng liếc nhìn bóng dáng bận rộn trong bếp, cảm thấy cô quá gầy yếu.

"Đồng chí Mộng Mộng, nếu cô muốn ngủ giường trong cũng được thôi, vậy cô nhanh chóng thu dọn đi. Chúng ta ở cùng một chỗ, đều là duyên phận, sau này chính là chị em tốt của nhau, có gì không hiểu cô cứ hỏi tôi," Trương Hồng Châu nhìn thấy sức mạnh của Vương Mộng Mộng, cũng thấy Vương Tiểu Thanh sợ hãi, trong lòng rất vui, giọng điệu cũng trở nên vui vẻ hơn.

“Cảm ơn cô,” Vương Mộng Mộng vừa bị Trương Giang Bắc đẩy một cái, vẫn còn hơi mơ màng, nghe đến đây, nhớ lại lời dạy mẹ nói phải xây dựng mối quan hệ tốt. Cô ta từ trong túi lấy ra một viên kẹo đưa cho Trương Hồng Châu.

“Cho tôi à, cảm ơn đồng chí Mộng Mộng, để tôi giúp cô thu dọn đồ đạc,” lâu lắm rồi Trương Hồng Châu không được ăn kẹo. Cô nghĩ Vương Tiểu Thanh giàu có đến mức mua được đồng hồ, chắc chắn Vương Mộng Mộng cũng không kém, nên cô tỏ ra rất thân thiện với Vương Mộng Mộng.

Lưu Tiểu Yến có cảm giác như đang xem kịch, hai người này đúng là đầu giường cãi nhau, cuối giường làm lành.

Mười mấy phút sau, cơm đã nấu xong.

“Đến giờ ăn rồi!”

Mọi người nghe thấy tiếng gọi, liền đi vào phòng khách. Các thanh niên trí thức cũ ăn bánh ngô còn lại từ trưa, còn các thanh niên trí thức mới đến thì không kịp làm bánh ngô.

Tuy nhiên, lương thực đã được đem đến, Vương Tiểu Thanh liền làm cho mỗi người ba cái bánh ngô, bỏ thêm một chút dầu, rất thơm.

Trong bữa ăn, Hoàng Cẩm giới thiệu với hai người mới đến về quy tắc ở điểm thanh niên trí thức. Ngoài ra, số mỡ lợn, muối và rau trước đây mua được chia đều, mỗi người phải đóng bảy hào. Sau khi thu tiền xong, Hoàng Cẩm trả lại cho mỗi thanh niên trí thức tới trước một hào.

“Đồng chí Vương, tay nghề của cô thật tốt, loại bột ngô thô như này mà cô có thể làm ngon đến vậy,” Chương Giang Bắc thật lòng khen ngợi Vương Tiểu Thanh.

“Cảm ơn anh.”

“Nói đến nấu cơm, người mới đến, ngày kia đến lượt cô nấu đấy, đừng có quên,” giọng điệu Lưu Hiểu Yến nói chuyện với Vương Mộng Mộng không mấy thân thiện.

“Nhưng tôi không biết nấu cơm,” Vương Mộng Mộng nhỏ giọng thì thầm, mày cau lại.

“Không có việc gì, đồng chí Mộng Mộng, đến lúc đó tôi sẽ chỉ cho cô,” Trương Hồng Châu lại xen vào.

Vương Tiểu Thanh nhìn hai người này tương tác với nhau, quyết định ngày mai sẽ đi tìm trưởng thôn để bàn chuyện xây nhà, nếu không sớm muộn gì cũng bị hai người bọn họ hại chết.

Sau khi ăn xong, Lưu Hiểu Yến đi tắm, Trương Hồng Châu kéo Vương Mộng Mộng vào phòng ngủ thì thầm, chắc là nói xấu Vương Tiểu Thanh.

“Tôi biết ngay mà cô ta không phải loại tốt đẹp gì, tôi sẽ không để cô ta sống yên ổn đâu,” khuôn mặt tròn trĩnh của Vương Mộng Mộng lộ ra vẻ ghen tị.

Vì hôm nay khi cô ta gặp lại Vương Tiểu Thanh, suýt chút nữa đã không nhận ra, sao Vương Tiểu Thanh lại thay đổi nhiều tới như vậy, vừa trắng vừa xinh đẹp, trước đây Vương Tiểu Thanh chỉ là một cô gái đen gầy và xấu xí.

Hôm nay Vương Mộng Mộng mệt mỏi vô cùng, không muốn tắm, ngã xuống giường liền ngủ thiếp đi.

Khi Vương Tiểu Thanh từ không gian trở về phòng ngủ, Trương Hồng Châu và Vương Mộng Mộng đã ngủ, còn Lưu Hiểu Yến vẫn đang đợi cô.

"Tiểu Thanh, mau đi ngủ đi"

"Ừm" Vương Tiểu Thanh rất cảm động, ban đầu cô thân thiết với Lưu Hiểu Yến chỉ vì thấy tâm địa cô ấy không xấu, dễ thương, có thể tiếp xúc.

Không nghĩ tới, cô ấy lại đối xử chân thành với mình như vậy.
 
Thập Niên 70: Thanh Niên Trí Thức Kiều Diễm Được Tháo Hán Dùng Mạng Nuông Chiều
Chương 44: Chương 44



Sáng sớm hôm sau, Vương Tiểu Thanh vẫn dậy rất sớm, là người đầu tiên dậy sớm đánh răng rửa mặt, chải tóc, cô thắt hai b.í.m tóc, trông có chút giống cô thôn nữ, nhưng cũng là cô thôn nữ xinh đẹp nhất.

Cô đổ đầy nước suối thần vào bình nước của mình và của Lưu Hiểu Yến, nhìn đồng hồ đeo tay, thời gian cũng không còn sớm.

Cô nhẹ nhàng đánh thức Lưu Hiểu Yến, còn những người khác thì lười không quan tâm, khi Lưu Hiểu Yến rửa mặt xong, tiếng loa báo thức vang lên, ba nam tri thức cùng nhau đi ra rửa mặt.

"Chào buổi sáng, đồng chí Vương, đồng chí Lưu" Chương Giang Bắc mỉm cười chào hỏi hai người.

"Chào buổi sáng" Vương Tiểu Thanh lịch sự trả lời một câu.

Sau khi rửa mặt xong, Vương Tiểu Thanh và Lưu Hiểu Yến đi tập hợp trước, hôm nay có người mới đến, chắc chắn phải họp giới thiệu một chút.

Mười phút sau, tiếng loa báo làm việc bắt đầu thúc giục, trên sân phơi lúa đã tập hợp hơn hai trăm người, còn một số ít người đang nhanh chóng bước tới.

"Mọi người yên lặng một chút, hôm nay tập hợp là để giới thiệu cho mọi người hai tri thức mới đến" trưởng thôn vẫy tay về phía các thanh niên tri thức, không ngờ chỉ có Trương Giang Bắc bước lên.

"Ừm ~ còn một người nữa đâu" trưởng thôn nhìn xung quanh.

"Tôi ở đây, trưởng thôn, tôi ở đây" Vương Mộng Mộng thở hổn hển chạy tới, đến cả cúc áo còn chưa cài xong.

"Được rồi, được rồi, đứng ngay ngắn vào, giới thiệu với mọi người, đây là hai thanh niên tri thức mới đến, Chương Giang Bắc, Vương Mộng Mộng, hy vọng mọi người giúp đỡ lẫn nhau, cùng nhau xây dựng nông thôn tươi đẹp, tan họp".

Trưởng thôn nhìn Vương Mộng Mộng với vẻ mặt không hài lòng, hôm qua đến mà không ghé nhà chào hỏi, ngược lại chỉ có Trương Giang Bắc đến, còn mang đến nửa cân đường đỏ, vợ trưởng thôn vui mừng không ngớt.

Tan họp, mọi người nhanh chóng đi làm, đội trưởng nói vài câu với các tri thức mới tới.

"Đồng chí Vương Mộng Mộng, hôm nay là ngày đầu tiên đi làm mà cô đã đến muộn, chuyện gì vậy" đội trưởng nghiêm nghị hỏi.

"Xin lỗi, đội trưởng, tất cả là do Vương Tiểu Thanh và Lưu Hiểu Yến dậy trước mà không gọi chúng tôi, bọn họ có đồng hồ, có thể xem giờ cho nên bọn họ không đến muộn, đều do bọn họ không đoàn kết" Vương Mộng Mộng mặt nghiêm túc nói.

"Cô có biết xấu hổ không, trong ba người nam tri thức bọn tôi không một ai có đồng hồ cả, cũng không có ai đến muộn, thật sự là cố tình gây sự mà"

Chương Giang Bắc thực sự không chịu nổi nữa, đặc biệt là hôm qua ở ga tàu hỏa, khi lên máy kéo, vì kéo cô béo hôi thối này lên máy kéo, suýt chút nữa anh đã ngã xuống.

"Thôi được rồi, Vương Mộng Mộng, suy nghĩ của cô quả thực có vấn đề, quy định của Phong Thu Loan chúng tôi là đến muộn thì không có việc tốt, hôm nay là lần đầu tiên nên sẽ cảnh cáo cô, còn có lần sau sẽ sắp xếp cho cô đi đổ phân".

Đội trưởng cũng lười tranh cãi với cô ta, đội trưởng có ấn tượng rất tốt về Vương Tiểu Thanh.

Hôm nay sắp xếp cho tất cả thanh niên tri thức nhổ mạ, đưa mạ cho đồng chí cấy lúa, vì vậy các tri thức đều làm việc ở cùng một chỗ.

Vương Tiểu Thanh và Lưu Hiểu Yến ở cùng nhau vừa nói vừa cười, khiến Trương Hồng Châu cảm thấy rất chướng mắt. Khi Trương Hồng Châu đang nghĩ cách làm sao để khiến bọn họ không vui, thì bị một tiếng kêu la thảm thiết làm gián đoạn.

"Á ~ cứu tôi với, cứu tôi với!"

Mọi người nhìn về phía phát ra tiếng kêu, phát hiện là Vương Mộng Mộng đang lăn lộn trong ruộng nước.

Trương Hồng Châu định kéo cô ta lên, nhưng cô ta quá béo, Trương Hồng Châu không kéo lên nổi.

Mọi người bị tiếng kêu la của cô ta dọa sợ, còn tưởng rằng cô ta bị rắn cắn, hai bà cô vội vàng đỡ cô ta dậy.
 
Thập Niên 70: Thanh Niên Trí Thức Kiều Diễm Được Tháo Hán Dùng Mạng Nuông Chiều
Chương 45: Chương 45



"Chuyện gì vậy?" Đội trưởng nghe tiếng la liền chạy đến.

"Có... có con sâu cắn tôi" Vương Mộng Mộng còn chưa hết hoảng hồn.

"Chỉ là một con sâu thôi mà, có gì mà phải làm ầm lên, cô xem các nữ tri thức khác xem, không phải đều làm rất tốt sao." Đội trưởng không xem là chuyện lớn gì, làm việc đồng áng vốn là khắp nơi đều có sâu.

May mà Vương Tiểu Thanh có dự tính trước, mặc thêm một chiếc quần bên trong, cũng nhắc nhở Lưu Hiểu Yến.

Nói cách khác là mặc hai chiếc quần, tuy hơi nóng một chút, nhưng sâu bọ không thể chui vào, cả đỉa cũng không vào được.

Cuối cùng đội trưởng không còn cách nào khác, đành để Vương Mộng Mộng đi cắt cỏ lợn.

Vương Tiểu Thanh cũng làm từ từ, chủ yếu là vì có chút mệt, đội trưởng giao cho các nữ đồng chí nhiệm vụ, trong hôm nay được năm công điểm.

Vương Tiểu Thanh cảm thấy không thể hoàn thành, nhưng cũng không sao, làm bốn công điểm cũng được rồi.

Làm cho tới trưa, cảm thấy eo rất đau, chủ yếu là do lưng cúi xuống suốt.

Vương Tiểu Thanh muốn nhanh chóng trở về ngâm nước suối để giảm bớt một chút, nếu không buổi chiều sẽ ngất mất.

Một vài người trở về điểm thanh niên tri thức, phát hiện Vương Mộng Mộng đang ăn vặt, sáng không ăn sáng, giờ không chịu nổi, Vương Mộng Mộng đói muốn c.h.ế.t rồi.

Hôm nay Lưu Hiểu Yến nấu cơm, Vương Tiểu Thanh thấy Vương Mộng Mộng ở trong phòng ngủ, cô không muốn vào, nên ở nhà chính trò chuyện với Hoàng Cẩm và mấy người khác.

Trương Hồng Châu thấy Vương Mộng Mộng đang ăn ngon lành, liền muốn tới gần.

"Mộng Mộng, sao cô về sớm vậy" Trương Hồng Châu vừa nói, mắt vừa nhìn chằm chằm vào chiếc bánh đào trong tay Vương Mộng Mộng, nuốt một ngụm nước miếng.

"Lúc cắt cỏ lợn không có ai để ý tới, tôi cắt qua loa một chút, dù sao mỗi tháng mẹ tôi đều gửi tiền, tôi cũng không sợ không có gì ăn" Vương Mộng Mộng nói đến đây có chút đắc ý.

"Thật sao, Mộng Mộng, mẹ cô tốt với cô thật đấy, tôi cũng đói lắm, nhưng đồ ăn vặt của tôi đã hết rồi" Trương Hồng Châu làm bộ không thèm để ý.

"Này, cầm lấy, cái này cho cô" Vương Mộng Mộng do dự một chút, cầm một miếng bánh đào đưa qua, dù có chút đau lòng, nhưng nghĩ đến hôm nay khi mình ngã, Trương Hồng Châu là người đầu tiên kéo mình lên, vẫn nên đưa cho cô ấy.

"Cảm ơn Mộng Mộng" Trương Hồng Châu không ngờ, lại có thể dễ dàng lấy được một miếng bánh đào như vậy, cẩn thận thưởng thức từng li từng tí.

Buổi chiều đi làm, Vương Tiểu Thanh nhìn công việc trong ruộng nước đã được làm gần xong, ngạc nhiên đứng ngẩn người.

Buổi sáng Vương Tiểu Thanh làm được hai công điểm, vốn còn ba công điểm nữa, buổi chiều đến chỉ còn lại một công điểm, Vương Tiểu Thanh nhìn xa xa thấy Trương Vũ đang vùi đầu cấy lúa.

Trong lòng có một dòng nước ấm áp trào dâng, lan tràn đến khắp tứ chi.

"Tiểu Thanh, anh ấy đối xử với cô tốt thật" trong lòng Lưu Hiểu Yến có chút hâm mộ.

Vương Tiểu Thanh cười không có đáp lại, trong lòng Vương Tiểu Thanh, anh ấy chính là một khúc gỗ.

A, không đúng, Vương Tiểu Thanh nhớ lại anh còn là phó thủ lĩnh của chợ đen, cô vẫn chưa thực sự hiểu về anh, tất nhiên, cho tới bây giờ anh chưa bao giờ cho cô có cơ hội để hiểu.

"Một công điểm, đồng chí Vương Mộng Mộng, cô thực sự đã phá kỷ lục của đại đội Phong Thu Loan chúng tôi, chỉ hy vọng sau này cô cố gắng hơn nữa."

Đội trưởng không muốn tốn thời gian vô ích, chỉ cảm thấy hôm qua giẫm phải cứt chó, gặp xui xẻo nên mới dẫn về một người như cô ta.

"Nghe nói chưa, có một tri thức mới đến, hôm nay chỉ được một công điểm, thật đáng mừng nha."

Một số bà cô đứng bên đường đang cười đùa, Vương Mộng Mộng cũng không cảm thấy xấu hổ chút nào.

“Hừ, các người là những kẻ quê mùa phải dựa vào những công điểm này để ăn, còn tôi thì không, mẹ tôi mỗi tháng đều gửi tiền cho tôi ăn uống đấy” Vương Mộng Mộng đắc ý bỏ đi.
 
Thập Niên 70: Thanh Niên Trí Thức Kiều Diễm Được Tháo Hán Dùng Mạng Nuông Chiều
Chương 46: Chương 46



“Xem ra tri thức béo này gia đình còn khá giàu có ha” mắt mẹ Nhị Cẩu sáng lên.

“Này, mẹ Nhị Cẩu, nếu bà thích cô bé này, vậy phải nhanh tay đấy, hahaha” vợ trưởng thôn trêu chọc.

“Phi phi phi, một ngày chỉ kiếm được một công điểm, còn thua cả mấy đứa trẻ vài tuổi, ai mà thèm cưới cô ta” mẹ Nhị Cẩu không muốn thừa nhận mình nhắm vào tiền trong túi của Vương Mộng Mộng, nhưng vẫn vội vã chạy về nhà.

“Nhị Cẩu, Nhị Cẩu” mẹ Nhị Cẩu gọi Nhị Cẩu còn đang nằm ngủ say trên giường.

“Làm gì vậy mẹ, không phải con đã nói không ăn cơm sao” Nhị Cẩu trở mình.

“Ăn cái đầu con đấy, mẹ nói lấy vợ cho con, con có muốn không” mẹ Nhị Cẩu tức giận, chỉ tiếc rèn sắt không thành thép.

“Vợ, vợ ở đâu vậy” Nhị Cẩu bật dậy ngay lập tức.

“Mẹ nói cho con nghe, trong làng chúng ta có một cô tri thức trắng trẻo béo tròn mới tới, cô tri thức này không chỉ dễ sinh con mà còn là người thành phố, mỗi tháng mẹ cô ta đều gửi tiền cho cô ta để tiêu đấy.

Con mà cưới được cô ta, số tiền đó đủ cho cả nhà ta ăn uống rồi.” mẹ Nhị Cẩu toàn nói những điều tốt về Vương Mộng Mộng.

“Ôi trời, mẹ ơi, mấy cô tri thức đó con đã nhìn qua hết rồi, chỉ có tri thức Vương Tiểu Thanh là vừa mắt con, còn lại con không thích ai cả” Nhị Cẩu đã sớm có người trong lòng.

“Con ngốc à, người ta lớn lên đẹp như vậy, người ta có thể coi trọng con không?” mẹ Nhị Cẩu có tầm nhìn xa, Vương Mộng Mộng dù sao cũng ngang tầm với Nhị Cẩu.

“Mẹ, đừng đả kích con được không, mẹ chờ đi, ngày mai con sẽ đi giúp cô tri thức đó làm việc, cô ấy chắc chắn sẽ cảm động” Nhị Cẩu bắt đầu tưởng tượng về tương lai tươi đẹp.

Sáng hôm sau, mấy tri thức đều cùng lúc đến đại đội, nhưng thiếu mất một người là Vương Mộng Mộng.

“Đội trưởng, đồng chí Vương Mộng Mộng không hợp khí hậu, đêm hôm qua ói mửa, thực sự không còn sức để làm việc, có thể cho cô ấy xin nghỉ hai ngày được không” Trương Hồng Châu nói với đội trưởng.

“Được rồi, nhiều nhất là hai ngày, cô ấy phải trở lại làm việc, cô ấy là tới nông thôn, không phải tới hưởng phúc.” trong lòng đội trưởng hiểu rõ chuyện gì đang xảy ra, nhưng cũng lười quan tâm, nhắm một mắt mở một mắt cho qua.

“Vâng, cảm ơn đội trưởng”.

Trương Hồng Châu thở phào nhẹ nhõm, Vương Mộng Mộng đã nói rằng nếu xin nghỉ thành công, sẽ cho cô hai miếng bánh trứng.

Hôm nay vẫn là nhổ mạ, làm xong công việc ngày hôm nay có lẽ còn thêm một ngày nữa, là kết thúc vụ lúa.

Vương Tiểu Thanh đang chăm chỉ nhổ mạ, đột nhiên có một bóng người đi đến.

“Đồng chí Vương Tri Thanh, nhổ mạ vất vả quá nhỉ, để tôi tới giúp cô” Nhị Cẩu hăng hái giúp Vương Tiểu Thanh nhổ mạ.

Vương Tiểu Thanh nhìn người đàn ông trước mắt, lôi thôi, lếch thếch, lưu manh, còn có chút hèn mọn.

"Vị đại ca này, cảm ơn ý tốt của anh, nhưng tôi không cần. Tôi tự làm được." Vương Tiểu Thanh bước lên phía trước chặn hắn lại, không cho hắn cơ hội.

Nhị Cẩu Tử không có cơ hội nên đành phải quay trở về, một màn này bị Trương Hồng Châu chú ý đến, trên mặt hiện lên một nụ cười xấu xa.

Buổi trưa lúc trở về, Nhị Cẩu Tử lại mò đến.

"Đồng chí Vương Tri Thanh, đây là trứng gà nhà tôi, nhận lấy, đừng khách sáo." Nhị Cẩu đưa qua hai quả trứng luộc.

Vương Tiểu Thanh nhìn hàm răng đen đúa, móng tay còn có bùn của Nhị Cẩu, thực sự không có chút thèm ăn nào.

"Không cần đâu." Vương Tiểu Thanh kéo Lưu Hiểu Yến chạy đi.

"Ơ..." Nhị Cẩu định đuổi theo.

"Vị đại ca này, có phải anh muốn tặng trứng gà cho đồng chí Vương Tiểu Thanh không?" Trương Hồng Châu gọi Nhị Cẩu lại.

"Phải." Nhị Cẩu nhìn cô ta, người phụ nữ này cũng không tệ, nhưng so với Vương Tiểu Thanh mà nói thì còn kém xa.
 
Thập Niên 70: Thanh Niên Trí Thức Kiều Diễm Được Tháo Hán Dùng Mạng Nuông Chiều
Chương 47: Chương 47



"Tôi có thể giúp anh, tôi và Vương Tiểu Thanh ở cùng một phòng. Vị đại ca này, cô ấy hay ngại ngùng, không dám nhận đồ của anh. Tôi giúp anh đưa qua, cô ấy chắc chắn sẽ nhận." Trương Hồng Châu nhìn chằm chằm vào hai quả trứng, hai mắt sáng lên.

"Vậy không còn gì tốt hơn, sau này ở Phong Thu Loan chỉ cần nhắc tên Nhị Cẩu, tôi sẽ bảo vệ cô, tôi đi trước đây."

Nhị Cẩu đưa trứng cho Trương Hồng Châu, còn tiện tay s* s**ng một cái. Trương Hồng Châu nhét trứng gà vào túi, nhanh chóng đi về rửa tay, thật ghê tởm.

"Tiểu Thanh, chuyện gì xảy ra thế, sao người đàn ông đó cứ bám theo cô mãi vậy?" Lưu Hiểu Yến có chút lo lắng.

"Tôi cũng không rõ lắm, không sao đâu, giữa ban ngày ban mặt, anh ta không dám làm gì đâu." trong lòng Vương Tiểu Thanh cũng không để ý tới, dù sao mình có không gian, thời điểm gặp nguy hiểm liền trốn vào trong không gian.

"Đồng chí Vương, vậy sau này cô đừng đi một mình, lòng người hiểm ác, hơn nữa cô lớn lên xinh đẹp, sợ có người nổi lên tâm tư xấu." Chương Giang Bắc lên tiếng.

"Được, cảm ơn đã nhắc nhở."

Ăn cơm xong, Trương Hồng Châu trốn vào nhà vệ sinh ăn hết hai quả trứng gà, trong lòng thoải mái hơn nhiều.

Buổi chiều khi đi làm, công việc của Vương Tiểu Thanh lại bị làm gần hết.

"Tiểu Thanh, cô nói xem ai làm thế này?" Lưu Hiểu Yến hỏi.

"Không phải là người sáng nay đâu, anh ta không thể lén lút làm việc khi tôi không có ở đây, loại người đó nếu làm thì đã sớm đến tranh công rồi." trong lòng Vương Tiểu Thanh hiểu rõ.

"Đúng vậy, Tiểu Thanh, vẫn là cô thông minh." Lưu Hiểu Yến thầm than mình không hiểu lòng người.

Ngày thứ ba, vụ cấy lúa kết thúc sớm, lưng ai cũng mệt rã rời, trưởng thôn tuyên bố nghỉ ngơi một ngày.

Buổi tối về phòng, Vương Mộng Mộng vẫn nằm trên giường ngủ ngon, mấy ngày nay cô ta xin nghỉ chỉ ăn với ngủ.

Hôm nay vốn đến lượt cô ta nấu cơm, nhưng cô ta lại nói không biết nấu, chỉ biết ăn. Cuối cùng vẫn là Trương Hồng Châu nói giúp cô ta nấu, nhưng mỗi tháng phải trả một đồng, Vương Mộng Mộng liền vui vẻ đồng ý.

Không phải chỉ là một đồng thôi sao, trên người cô ta còn có tám mươi đồng nữa.

Trên bàn ăn, Lưu Hiểu Yến hỏi Vương Tiểu Thanh ngày mai có đi chợ không.

"Có chứ."

Vương Tiểu Thanh còn có rất nhiều thứ chưa mua, lần trước mua dụng cụ nấu ăn, vốn định nấu nướng trong không gian, lại phát hiện không có d.a.o và thớt để thái, còn có muỗng xào rau cũng không có.

Còn một việc quan trọng nữa là, Trương Vũ vẫn luôn giúp cô làm việc, lại không lấy tiền, Vương Tiểu Thanh cảm thấy áy náy, quyết định học theo anh ấy, tặng quà, nhưng lại không biết nên tặng gì, thời đại này, quần áo giày dép gì đó, chỉ người thân thiết mới có thể tặng.

Vương Tiểu Thanh suy nghĩ mãi, vẫn là tặng kẹo đường, thời đại này, ai cũng thích ăn kẹo đường, tặng cái này cũng không quá đà.

Sáng sớm hôm sau, trời còn tờ mờ sáng, Vương Tiểu Thanh đã thức dậy, rón rén đi tới lay lay Lưu Hiểu Yến.

Lưu Hiểu Yến cũng hiểu ý, nhẹ nhàng chuẩn bị, sợ đánh thức hai người kia, đến lúc đó bọn họ sẽ tranh chỗ ngồi trên xe kéo với bọn họ.

Hai người rửa mặt xong, ba nam đồng chí mới đi ra ngoài.

"Hai cô sao lại dậy sớm thế." Giả Nam Ngọc mỉm cười.

"Đúng vậy, thật ngại quá, lại sớm hơn mấy người một bước rồi." Lưu Hiểu Yến kéo Vương Tiểu Thanh chuẩn bị đi.

Lúc này mới nghe thấy tiếng Trương Hồng Châu gọi Vương Mộng Mộng rời giường.

"Mộng Mộng, Mộng Mộng, dậy đi, dậy đi mua đồ ăn ngon, dậy mau lên, lần trước tôi đến muộn phải đi bộ rất xa." Trương Hồng Châu nhớ lại lần trước mình đã phải đi bộ hơn một tiếng đồng hồ mới đến được thị trấn.

Thấy mọi người đều đang rửa mặt, Trương Hồng Châu sốt ruột, dùng sức đẩy mạnh.

"Có thịt kho tàu đấy."

"Thịt kho tàu, thịt kho tàu đâu?" Quả nhiên, Vương Mộng Mộng bật dậy ngay lập tức.
 
Thập Niên 70: Thanh Niên Trí Thức Kiều Diễm Được Tháo Hán Dùng Mạng Nuông Chiều
Chương 48: Chương 48



"Đồng chí Mộng Mộng, thịt kho tàu ở trên thị trấn, nếu cô còn không dậy ngay thì chúng ta phải đi bộ đấy." Trương Hồng Châu không để ý đến cô ta nữa, tranh thủ thời gian đi đánh răng rửa mặt.

Vương Mộng Mộng cũng nhanh chóng xốc chăn lên và đi theo.

Khi Vương Tiểu Thanh và Lưu Hiểu Yến lên xe kéo, vẫn chỉ có vài bác gái.

"Bác gái, các bác dậy sớm thật đấy." Lưu Hiểu Yến tươi cười chào hỏi bọn họ.

"Chúng tôi dậy sớm là bình thường, còn hai cô gái trí thức các cô lần nào cũng dậy sớm, ngược lại mới hiếm thấy."

Vợ trưởng thôn rất thích hai cô gái này, ăn mặc sạch sẽ gọn gàng, lại dậy sớm. Hôm nay trời không quá lạnh, Vương Tiểu Thanh mặc áo sơ mi màu hồng phấn, bên trong là áo lót trắng bằng vải cotton, quần ống đứng màu đen.

Bình thường cô toàn mặc đồ cũ để làm việc, bộ quần áo mới này là lần đầu tiên cô mặc, chiếc váy liền màu trắng lần trước mua vẫn còn chưa mặc.

Thực ra Vương Tiểu Thanh có chút hối hận vì lần trước đã mua váy liền màu trắng, đây là nông thôn, mặc đồ trắng thì không làm việc được, sợ bị bẩn.

Khoảng năm phút sau, có nhiều người đến hơn, ba đồng chí nam cũng đến.

Đoán chừng không còn ai nữa, Trương Vũ chuẩn bị khởi động xe.

"Đợi chúng tôi với!" là Trương Hồng Châu chạy đến.

Đằng sau còn có Vương Mộng Mộng đang chạy theo.

Trương Hồng Châu lên xe, anh Hoàng đứng bên cạnh và một bác gái giúp Trương Hồng Châu lên xe.

"Đồng chí Mộng Mộng, hình như không còn chỗ nữa." Trương Hồng Châu nhìn quanh, thực sự không còn chỗ để chứa thêm cô gái béo này.

"Tôi không cần biết, tôi muốn đi, Trương Hồng Châu, cô xuống đi, cô đừng đi lên thị trấn nữa, tôi sẽ mua đồ ngon cho cô ăn." Vương Mộng Mộng bắt đầu dụ dỗ bằng đồ ăn.

Trương Hồng Châu nghiến răng, cô lên thị trấn vốn chính là đi ăn chực, nếu không đi thì thật là chán.

"Thôi được rồi, tôi xuống, tôi đi bộ." Trương Hồng Châu nói là làm, nhảy xuống ngay lập tức.

Vương Mộng Mộng quá béo, dù có người kéo cô ta lên xe, cô ta vẫn không thể lên được. Cuối cùng, Trương Hồng Châu phải đẩy một cái vào m.ô.n.g mới giúp cô ta lên được. Trương Hồng Châu thầm nghĩ đúng thật xui xẻo. Vương Tiểu Thanh và Lưu Hiểu Yến chỉ đứng một bên cười trộm.

Khi đến thị trấn, thị trấn đã rất náo nhiệt, hai bên đường đều là tiếng rao bán. Vương Tiểu Thanh để Lưu Hiểu Yến đi đến cửa hàng hợp tác xã trước, còn mình thì đi gửi thư cho một người thân. Nhưng thật ra, Vương Tiểu Thanh đi đến chợ đen, bất quá lần này là vì đi mua đồ, nên cũng không cần phải lén lút hoặc hóa trang.

Đi qua nhiều ngõ ngách, cuối cùng cô cũng đến chợ đen.

Vương Tiểu Thanh đến để mua gà con và vịt con, vì trong không gian của cô có nước, có vỏ trấu, có sâu, có cỏ, nhiệt độ phù hợp. Rất thích hợp để nuôi gà con và vịt con. Nhưng Vương Tiểu Thanh nghĩ rằng sau khi mua về, cần phải vậy lại, nếu không chắc chắn chúng sẽ phá hỏng rau mà cô trồng.

“Ông ơi, gà con và vịt con bán thế nào?” Vương Tiểu Thanh ngồi xuống trước cái lồng của một ông lão để hỏi giá.

“Đều đồng giá hai hào.” Ông lão nói nhỏ.

“Cho cháu bảy con gà mái, ba con gà trống, vịt cũng vậy.” Vương Tiểu Thanh nghĩ nên nuôi nhiều gà mái để đẻ trứng.

“Cô gái, tổng cộng là bốn đồng.” Ông lão dùng một cái túi nhựa màu đen nhét vào kỹ rồi mới đưa qua.

Vương Tiểu Thanh trả tiền, rồi đi dạo thêm, mua một cái muỗng xào rau, một con d.a.o và một cái thớt, nhìn thì giống như đặt vào túi nhựa đen, nhưng thật ra cô đã cho hết vào không gian của mình, trong túi nhựa chỉ bỏ vài củ cà rốt.

Khi gần đến lối ra chợ đen, có một người đi về phía cô. Vương Tiểu Thanh hơi căng thẳng, ngại ngùng tránh ánh mắt, cúi đầu xuống, cầu nguyện anh ấy không nhìn thấy mình.
 
Thập Niên 70: Thanh Niên Trí Thức Kiều Diễm Được Tháo Hán Dùng Mạng Nuông Chiều
Chương 49: Chương 49



“Sao em lại đến đây?” Bước chân dừng lại trước mặt cô.

“Sao tôi không thể đến đây?” Vương Tiểu Thanh dí dỏm hỏi, vẻ mặt vô tội.

Trương Vũ nhìn khuôn mặt gần trong gang tấc của cô, nuốt một ngụm nước miếng.

“Nơi này rất nguy hiểm, em không nên đến. Có gì muốn mua, sau này anh giúp em mua.”

Không phải Trương Vũ hù dọa cô, gần đây kiểm soát rất nghiêm, nếu bị bắt, nặng thì bị phê bình, nhẹ thì bị phạt tiền.

“Biết rồi, không có gì thì tôi đi trước.” Vương Tiểu Thanh vội vàng lướt qua anh, khí thế của anh quá mạnh mẽ, thêm vào đó Vương Tiểu Thanh có chút chột dạ, sợ mình bị bại lộ.

Trương Vũ nhìn bóng lưng cô rời đi, như có điều suy tư. Có phải cô ấy sợ mình không, mình trông đáng sợ lắm sao.

“Này, anh nghĩ tôi có hung dữ không, trông tôi đáng sợ lắm sao?” Trương Vũ túm lấy một người qua đường hỏi.

“Không, không, không, không đáng sợ.” Người qua đường không hiểu sao nhưng nhìn Trương Vũ cao lớn, với cái giọng điệu này, thì có chút sợ hãi.

“Nhị ca, anh hù dọa người ta làm gì.” đàn em đứng canh gác để người qua đường rời đi, nếu không người ta sẽ sợ đến mức tè ra quần mất.

“Trông tôi có đáng sợ không, có làm cho người ta sợ hãi không?” Trương Vũ lại hỏi đàn em canh gác.

“Nhị ca, thực ra ngoại hình của anh tuấn tú, sở dĩ, có vài người nhìn anh thấy sợ hãi, là bởi vì anh luôn nghiêm mặt, không thích cười, nên trông không dễ gần.” Đàn em canh gác phân tích cho Trương Vũ nghe. Trương Vũ nghe xong, cũng cảm thấy có lý.

Vương Tiểu Thanh ra khỏi chợ đen, chạy đến cửa hàng thực phẩm mua gần ba cân thịt ba chỉ, một cân rưỡi mỡ lợn, một cân thịt nạc. Tốn bốn đồng cộng với một ít phiếu thịt, có chút đau lòng, lần sau phải đi chợ đen xem có thịt heo mà không cần dùng phiếu không.

Lần trước hình như quên mua hạt giống ớt, cô liền đi đến cửa hàng hợp tác xã.

“Đồng chí, cho hai gói kẹo sữa Bạch Thỏ và một gói hạt giống ớt nữa.”

“Ba đồng một hào.” Đồng chí thu ngân dùng dây thừng cột chặt đồ lại rồi mới đưa qua.

Vương Tiểu Thanh nhận xong thì gặp ngay Lưu Hiểu Yến, cô ấy mua bao lớn bao nhỏ toàn là đồ ăn.

“Hiểu Yến, cô mua đều là đồ ăn, vậy cô có muốn đi xem quần áo không, tôi muốn đi xem.” Vương Tiểu Thanh thích làm đẹp, chủ yếu là do bây giờ thân hình và nhan sắc của cơ thể này rất đẹp, mặc cái gì cũng đẹp.

“Được, đi thôi.” Vương Hiểu Yến cũng muốn đi xem một chút, dù sao vẫn còn sớm.

Hai người đi tới cửa hàng bách hóa chọn quần áo, Vương Tiểu Thanh có khiếu chọn đồ, giúp Lưu Hiểu Yến chọn một chiếc áo sơ mi hoa xanh, rất hợp với cô ấy. Còn Vương Tiểu Thanh thì mua một chiếc váy dài tay màu xanh dương.

“Tiểu Thanh, cô chiếc mặc váy này trông như công chúa vậy.” trong mắt Lưu Hiểu Yến tràn đầy sự ngưỡng mộ.

“Thật sao, tôi cũng cảm thấy nhìn được, vậy mua cái này đi.” Vương Tiểu Thanh trả hai mươi đồng. Hai người đều mua được quần áo ưng ý, vui vẻ đi thẳng đến nhà hàng.

Không ngờ trong nhà hàng lại gặp được người quen, Vương Tiểu Thanh và Lưu Hiểu Yến đang ăn thịt kho tàu và đậu hủ Ma Bà.

“A, hai người các ngươi ăn ngon thật đấy.” Trương Hồng Châu không biết từ đâu chui ra.

“Hừ, chẳng qua chỉ là thịt kho tàu thôi mà. Đồng chí, cho tôi thịt kho tàu, chân giò hầm nước tương, ớt xào trứng gà, canh trứng rong biển, bốn bát cơm.”

Vương Mộng Mộng nói lớn, sợ người khác không biết bọn họ ăn ngon.

“Ba đồng năm và tem lương thực một cân.” Đồng chí thu ngân tính tiền rất nhanh.

Vương Mộng Mộng vui vẻ trả tiền, không lâu sau món ăn được dọn ra, Trương Hồng Châu liền đi bưng.

"Mộng Mộng, ăn nhiều thịt kho tàu một chút, tôi ăn cơm với nước sốt là được rồi." Vương Mộng Mộng không nói mời cô ăn cơm, Trương Hồng Châu sợ lát nữa Vương Mộng Mộng bắt cô trả tiền. Dù sao nước sốt thịt cũng rất ngon, ngon đến mức muốn nuốt cả lưỡi.
 
Back
Top Bottom