Chào bạn!

Để có thể sử dụng đầy đủ chức năng diễn đàn Của Tui À bạn phải đăng nhập hoặc đăng ký.

Đăng Ký!

Dịch Thập Niên 70 Ở Niên Đại Văn Ăn No Chờ Chết

Thập Niên 70 Ở Niên Đại Văn Ăn No Chờ Chết
Chương 320: Chương 320



Ba năm nay, tính tình Tiểu Huy không thay đổi nhiều lắm, bà nội Tống chỉ không ngờ anh cư xử với người yêu cũng như vậy, còn chưa kết hôn đã dám nghiêm mặt răn dạy người yêu, lá gan thật là lớn.

Có điều bà nội Tống muốn xem trò hay nhưng không lên diễn, Diệp Tiểu Muội ở trong mắt người khác là một người đỏng đảnh, bản thân cô lại cảm thấy mình không hề cáu kỉnh tí nào, cả ngày bị đồng chí Vương Thúy Phân uy h**p, bị cha đội trưởng áp bức, ngay cả nữ chính cùng lứa cũng có thể trừng phạt cô, anh Tống thì luôn nghiêm mặt dạy môn giáo dục tư tưởng, hôm nay Diệp Tiểu Muội nợ nhiều không lo điển hình, căn bản không để bụng dạy dỗ bằng lời.

Lúc này, anh Tống đen mặt lại như cha đội trưởng cũng không còn khiến Diệp Tiểu Muội sợ hay là không vui nữa, vừa hay trái lại, cô nhớ bản thân hưởng ké phúc của anh Tống, bây giờ mới có thể hưởng thụ tắm nước nóng thư thái như vậy, ngược lại chủ động sáp vào người Tống Thanh Huy, giải thích: “Người ta ở trên xe vài ngày chưa gội đầu, da đầu vừa dầu vừa ngứa...”

Tống Thanh Huy cảm thấy trước kia anh là người không ăn cả mềm lẫn cứng, sau khi quen biết Diệp Tiểu Muội lại trở nên vừa ăn mềm vừa ăn cứng, cô tùy hứng khiến anh không còn cách nào, nhưng cô ngoan ngoãn tỏ vẻ đáng yêu như vậy, anh càng không nghiêm mặt nổi, ngoài miệng vẫn kiên trì nói: “Vậy cũng không thể gội buổi tối, dù sao bất cứ lúc nào cũng có nước nóng, ban ngày em muốn gội đầu lúc nào, muốn gội mấy lần mà không được chứ? Ngộ nhỡ cảm lạnh thì phải làm sao!”

DTV

Diệp Tiểu Muội vừa nhìn sắc mặt của anh đã biết vạn sự đại cát, thế là “càng làm quá hơn”, trực tiếp lắc tay anh Tống nói: “Nhưng mà lần đầu tiên em tắm kiểu này, nước nóng lại thuận tiện nên không nhịn được...”

Trong lòng Tống Thanh Huy cũng không khỏi lung lay theo cô, nghĩ thầm Diệp Tiểu Muội đúng là một người hay hiếu kỳ, tắm vòi sen tiện lợi như vậy, cô sẽ muốn thử gội đầu cũng là bình thường.

Nhưng đây không phải là lý do để cô nói không giữ lời, dù sao trước khi cô vào phòng tắm mình còn từng dặn dò không đượcgội đầu! Nghĩ tới đây, Tống Thanh Huy lại lần nữa nghiêm mặt, đang định tiếp tục giáo huấn lại nhìn thấy Diệp Tiểu Muội nheo mắt lại cười với vẻ mặt thoả mãn: “Anh Tống, bây giờ em đã tắm và gội đầu rồi, cảm giác thật thoải mái, rất muốn ngủ một giấc!”

Bà nội Tống ngồi nhìn tận mắt cháu trai ruột thất bại tan tác dưới sự làm nũng của cô bé, không khỏi lắc đầu, vừa đành chịu vừa buồn cười, lúc này mới đứng dậy hòa giải nói với Tống Thanh Huy: “Lần này thôi đi, Tiểu Muội, về sau không được gội đầu buổi tối nữa. Bà đi tìm khăn lông mới đến cho cháu, lau kỹ cho mau khô, buổi tối đi ngủ tuyệt đối không được để ướt tóc.”

Dù sao khi bạn gái nói chêm chọc cười, Tiểu Huy đã không thể tiếp tục mặt đen được nữa, bà đành phải đi ra diễn vai phản diện rồi.

Bà nội Tống vui vẻ nói xong bèn xoay người đi ra, bước chân hết sức vững chãi.

Mà Tống Thanh Huy được bà nhắc nhở, mới nhớ tới mình chỉ lo giáo huấn Diệp Tiểu Muội mà quên bảo cô nhanh chóng lau khô mái tóc mới là chuyện chính, anh cũng biết lắng nghe phụ họa nói: “Tiểu Muội, còn không mau lau tóc đi, đang nhỏ giọt kia kìa.”

Nghe được lời này Diệp Tiểu Muội thầm muốn trợn trắng mắt với anh, nếu không phải là anh Tống giằng co không thôi thì có lẽ bây giờ cô đã sắp lau khô tóc rồi, dù sao tóc cô ngắn nên khô rất nhanh!

Nhưng người ở dưới mái hiên không thể không cúi đầu, cho dù không có đồng chí Vương Thúy Phân căn dặn và sự “giáo dục” của chị nữ chính thì Diệp Tiểu Muội cũng hiểu rõ trong lòng, đến Bắc Kinh rồi cô sẽ cụp đuôi để làm người, làm một tiểu yêu tinh nỗ lực làm việc còn không dính người, đợi thành công vượt qua cửa ải này, về đến nhà, hừ hừ, xem cô có ooxx lại xxoo anh Tống hay không!

Diệp Tiểu Muội thức thời ngay cả trợn mắt cũng không dám, hèn nhát ngồi ở giường bắt đầu lau tóc cho mình.

Sợ cô lại gây ra sai lầm, Tống Thanh Huy còn đứng bên cạnh giống như một địa chủ nhìn chòng chọc đứa ở làm việc.

Trong chốc lát, bà nội Tống đã cầm khăn lông mới đi lên, Tống Thanh Huy nghe động tĩnh thì hết sức hiếu thuận ra đón, đồng thời nói: “Bà nội, đã khuya lắm rồi, bà trở về phòng ngủ đi, không cần phải lo cho chúng cháu đâu.”

Diệp Tiểu Muội cũng hết sức ngoan ngoãn thò đầu ra: “Bà nội đi ngủ sớm đi ạ.”

“Được.” Bà nội Tống cười với Diệp Tiểu Muội rồi mới ngoảnh lại nhìn về phía Tống Thanh Huy: “Vậy còn cháu, còn trở về phòng ngủ không?”

Tống Thanh Huy nắm chặt khăn lông mới trong tay, đường hoàng tỏ ý: “Cháu ở chỗ này nhìn Tiểu Muội lau tóc, nếu không chúng ta mà đi thì khẳng định cô ấy sẽ cứ để như vậy nằm lên giường đi ngủ.”
 
Thập Niên 70 Ở Niên Đại Văn Ăn No Chờ Chết
Chương 321: Chương 321



Bà nội Tống có ấn tượng rất tốt đối với Diệp Tiểu Muội, dù cho cô mới vừa làm như thế cũng không khiến bà thay đổi quan điểm, chủ yếu là Diệp Tiểu Muội căn bản chưa từng che giấu sự đỏng đảnh của mình. Bà nội Tống là cô chiêu nhà giàu, cha còn là người làm công tác văn hoá từng đi tây, khi còn bé bà cũng được nuông chiều lớn lên cho nên tư tưởng của bà rất tân tiến, bà chủ trương con gái là phải nuông chiều, tô son điểm phấn cũng không có vấn đề gì, nào có cô gái nào không thích đẹp chứ?

Diệp Tiểu Muội ở trên xe lửa nhịn vài ngày, vừa đến nhà đã sốt ruột tắm gội đầu, theo bà thấy cũng không sao, con gái cũng thích sạch sẽ mà.

Cho nên chuyện buổi tối, bà nội Tống không chỉ không thấy Diệp Tiểu Muội tùy hứng làm bậy mà ngược lại còn cảm thấy tính cách cô bé này thật không tệ, bị Tiểu Huy nghiêm mặt giáo huấn mà không hề tức giận lại nghiêm túc giải thích còn làm nũng, một đứa bé nghe lời biết bao, Tiểu Huy nói gì mà lo lắng muốn ở chỗ này trông Tiểu Muội, rõ ràng chính là mượn cớ!

Nhìn thấu chiêu trò của cháu trai, bà nội Tống bèn nở nụ cười vỗ vỗ vai anh: “Nói nhìn Tiểu Muội lau tóc cái gì? Tiểu Muội không phải tội phạm, cần cháu trông ư? Nếu cháu vẫn chưa muốn trở về phòng nghỉ ngơi thì nên giúp Tiểu Muội lau khô tóc sớm mới là đúng lý.”

Trong lòng Tống Thanh Huy đúng là có ý này, nhiều người sức mạnh lớn, Diệp Tiểu Muội sớm lau khô tóc thì anh cũng có thể yên tâm sớm trở về phòng nghỉ ngơi.

Chỉ là thầm nghĩ thì thầm nghĩ, bị bà nội một lời nói toạc ra thì không được, Tống Thanh Huy cầm khăn mặt đang muốn “từ chối” lời đề nghị của bà nhưng bà nội Tống không cho anh cơ hội, đã vững vàng xuống lầu, còn đưa lưng về phía anh xua tay cười: “Bà già này sẽ không ở đây quấy rầy hai đứa, sớm làm xong rồi ngủ đi.”

Vừa nói như vậy, dường như việc anh lau tóc cho Diệp Tiểu Muội là một hoạt động không phù hợp với thiếu nhi cho lắm.

Tống Thanh Huy mắc cỡ đỏ bừng cả khuôn mặt.

DTV

Diệp Tiểu Muội lại nghiêm túc. Tóc ngắn đến mấy đi nữa, muốn dựa vào hai tay lau khô hoàn toàn chúng nó cũng rất khó, cô mới lau được vài phút đồng hồ đã cảm thấy mỏi tay, vừa vặn nghe thấy lời bà nội Tống nói, Diệp Tiểu Muội sốt ruột nằm lỳ ở trên giường, dọn sẵn tư thế gọi: “Anh Tống mau tới đây đi.”

Tống Thanh Huy nhìn lại: “...”

Càng giống như loại giao dịch bí mật nào đó.

Nhưng mà nhìn vào ánh mắt quật cường của Diệp Tiểu Muội, cuối cùng Tống Thanh Huy vẫn chấp nhận cầm khăn mặt mới đi qua giúp cô lau tóc.

Diệp Tiểu Muội rất hạnh phúc ở nhà bà nội Tống, có ăn có uống còn có thể tắm nước nóng, đương nhiên cô vui đến quên cả trời đất.

Không được hoàn mỹ là bọn họ số đen, hai ngày này Bắc Kinh mưa suốt. Mùa đông phương bắc vốn đã rét mướt, mưa xuống thì càng giảm nhiệt, Diệp Tiểu Muội đã chuẩn bị đầy đủ, có áo bông có áo len, mặc dù áo bông không phải mới tinh nhưng mẹ cô từng lấy bông bên ra phơi nắng, lại trộn một nửa bông mới vào, chẳng khác đồ mới là bao. Bà nội Tống sờ vẫn cảm thấy mỏng, ngày hôm sau bèn lấy cái áo khoác ngoài quân đội mới bảy tám phần cho Diệp Tiểu Muội trùm lên, thậm chí ngay cả nón lính giày lính đều đủ cả. Diệp Tiểu Muội cảm giác mình võ trang vô cùng đầy đủ, lòng tin tràn đầy, vừa ra khỏi cửa vẫn đông cứng chạy về nhà như con gà con.

Nhìn cô như vậy, bà nội Tống vừa vui, vừa thương lượng với Tống Thanh Huy, thời tiết lạnh tạm thời đừng dẫn Tiểu Muội ra ngoài, dù sao họ cũng ở nhà hơn một tháng, đợi mặt trời lên ấm áp hơn, cả nhà bọn họ cùng đi ra ngoài dạo một lát.

Trời lạnh như thế này, đừng nói Diệp Tiểu Muội không quen, ngay cả ông nội Tống và bà nội Tống đã sinh sống quen ở Bắc Kinh cũng không muốn ra ngoài cho lắm.

Đương nhiên Tống Thanh Huy rất tích cực muốn dẫn Diệp Tiểu Muội đi dạo một vòng khắp phố lớn ngõ nhỏ của Bắc Kinh, ngoại trừ quảng trường Thiên An Môn, Cố Cung, công viên và Trường Thành cũng đều nên đi một lần, kẻo sau khi Diệp Tiểu Muội về nhà lại nhớ tới, trách mình không đi chơi với cô, đến lúc đó lại làm ầm với anh.

Nhưng mà bây giờ Diệp Tiểu Muội vừa ra khỏi cửa là cóng đến run lên, tỏ vẻ thà ngồi nhà đến mọc lông cũng không ra ngoài, dù cho bà không khuyên anh thì Tống Thanh Huy cũng biết anh không thể lôi Diệp Tiểu Muội từ trong căn phòng ấm áp như mùa xuân ra được, đành phải gật đầu dạ vâng với bà nội: “Vậy được, vài ngày nữa chúng ta hãy ra ngoài.”
 
Thập Niên 70 Ở Niên Đại Văn Ăn No Chờ Chết
Chương 322: Chương 322



Bà nội Tống cười không khép được miệng. Người già rồi chỉ thích trong nhà thật náo nhiệt, mỗi ngày ngậm kẹo đùa cháu là tốt nhất, đáng tiếc con cháu nhà bọn họ đều có chí khí lớn, lần lượt ra sức ở trời nam biển bắc, cho dù là mấy người ở bên cạnh cũng bận rộn đến mức không có thời gian ở cùng bọn họ. Khó lắm mới đợi đến khi Tiểu Huy dẫn Tiểu Muội trở về, cho dù là bởi vì nguyên nhân thời tiết không tiện ra ngoài chơi, bà cũng coi như bọn trẻ ở nhà với họ. Căn nhà lớn vắng lặng thường ngày trở nên náo nhiệt, bà nội Tống là người vui mừng nhất.

Nhưng mức độ vui vẻ của Diệp Tiểu Muội cũng tương đương với bà nội Tống. Lúc ở nhà họ Diệp, cô vô cùng chờ mong ngày anh Tống đến Bắc Kinh là bởi vì ở nông dân lâu đến mức không còn gì thú vị nữa, đừng nói nhà anh Tống ở Bắc Kinh, cho dù là huyện thành nhỏ quanh nhà họ, cô cũng sẽ ôm sự chờ mong như vậy. Có điều sau khi tới Bắc Kinh, không ra khỏi cửa đi dạo cũng không sao, dù sao đời trước cô không phải người Bắc Kinh nhưng có nhà ở Bắc Kinh, đám bạn gây dựng sự nghiệp có lòng cầu tiến hơn cô cũng ở Bắc Kinh, khiến cô hàng năm có hơn phân nửa thời gian đều ở Bắc Kinh ăn nhậu chơi bời, vô cùng quen thuộc đối với chỗ này.

Trên thực tế, làm cô chủ xinh đẹp giàu có không thể giả được, đời trước cô chiêu nhà họ Diệp có không ít bất động sản, là con gái “không chịu thua kém” thế hệ này của nhà họ Diệp, còn chưa tốt nghiệp đại học mà cha cô đã mua nhà cho cô ở New York, nói là chuẩn bị ngày sau cô đi du học sẽ dùng. Mẹ cô vừa nghe nói, ngay sau đó đã mua căn nhà kiểu tây cho cô tại châu Úc, muốn về sau cô đi du học ở châu Úc. Đáng tiếc sau khi tốt nghiệp cô chủ Diệp chuyên chú ăn chơi hát lượn, căn bản không có ý định đi nước ngoài học bồi dưỡng, chỗ nhà cha mẹ chuẩn bị liền trở thành căn cứ địa trên khắp thế giới của cô, bản thân có nhà sẽ thoải mái hơn ở khách sạn nhiều, chí ít bất cứ lúc nào đều có chỗ ăn chơi.

Hảo hán không nhắc tới sự dũng mãnh trước đây, bây giờ Diệp Tiểu Muội đã không còn hy vọng xa vời du lịch khắp nơi trên thế giới nữa, bây giờ ở nhà bà nội Tống có thể hưởng thụ hệ thống sưởi ấm, tắm nước nóng bất cứ lúc nào, còn có TV để xem thì cô đã hạnh phúc quên hết tất cả rồi, dù cho TV chỉ là tivi đen trắng kiểu cũ.

Lúc được bà nội Tống kéo đi xem TV, Diệp Tiểu Muội còn giật mình không có tiền đồ, lại còn có TV, đây rốt cuộc là gia đình thần tiên gì thế này! Nhưng nghĩ lại thì ngay cả hệ thống sưởi ấm và nước nóng hai tư trên hai tư mà nhà bà nội Tống đều có thì TV cũng là chuyện bình thường. Diệp Tiểu Muội thích ứng hiện thực rất nhanh, tràn đầy phấn khởi nhìn TV, thi thoảng còn thầm cảm khái ở trong lòng, TV trắng đen vẫn hơi nhỏ, chất lượng màn hình cũng không tốt, nếu như có TV màu thì tốt rồi.

Mới vừa nghĩ như vậy, bà nội Tống ở bên cạnh đã cười nói: “Nếu như các cháu không cần xuống nông thôn nữa thì bà sẽ đi đổi TV màu, nghe nói bây giờ TV màu vừa lớn, hình ảnh vừa đẹp, chắc chắn Tiểu Muội sẽ thích.”

Thì ra thật sự có TV màu rồi, Diệp Tiểu Muội rất là tò mò hỏi: “Bà nội, TV màu bao nhiêu tiền một cái ạ?”

Bà nội Tống cười híp mắt nói một con số, Diệp Tiểu Muội sợ hãi khoát tay lia lịa: “Một cái TV màu đã có thể đổi được sáu bảy tám cái TV trắng đen rồi, đắt quá, không đáng không đáng.”

Không phải Diệp Tiểu Muội tiết kiệm thật mà là cô biết tính toán, cuộc sống ở nhà bà nội Tống xem như là đã thoát nghèo vươn lên nhà giàu sang rồi, nhưng một tháng sau trở lại nhà họ Diệp lại là một buổi sáng trở lại trước giải phóng, mỗi ngày chỉ có thể trông cậy vào kiện hàng bà nội Tống gửi tới, cho nên bà nội Tống tiết kiệm tiền mua TV màu thì mỗi tháng sẽ gửi thêm hai cân thịt cho bọn họ cũng có thể được hai ba năm, TV đâu có đáng yêu như thịt.

Diệp Tiểu Muội tính toán xong xuôi, đương nhiên bà nội Tống không thể nào biết, bà chỉ cảm thấy cháu dâu vô cùng hiểu chuyện, trong lòng càng vui mừng hơn, trời còn chưa tối đã lên kế hoạch buổi tối phải làm chút đồ ăn ngon cho Tiểu Muội bồi bổ, con gái mập một chút thì càng đẹp.

Ăn ngon chơi vui, đương nhiên Diệp Tiểu Muội cũng càng thật lòng thật dạ dỗ dành bà nội Tống, hai bà cháu hợp nhau lại càng thêm sức mạnh, cái này gọi là vòng tuần hoàn tốt đẹp.

Nhưng lại vui đến quên cả trời đất, con dâu xấu vẫn phải gặp cha mẹ chồng, mặc dù Diệp Tiểu Muội không thừa nhận cô là con dâu xấu.

Chương 323 -

Nghe nói cha mẹ chồng tương lai của Diệp Tiểu Muội rất bận rộn, không để ý tới việc đoàn tụ với con trai ruột đã rời nhà nhiều năm. Tống Thanh Huy và Diệp Tiểu Muội ở nhà bà nội ba ngày, cuối cùng hai người cực kỳ bận rộn ấy mới có thời gian gặp bọn họ.

Theo lý thuyết, bây giờ Tống Thanh Huy và Diệp Tiểu Muội ở nhà bề trên, cha mẹ Tống tới thăm cha mẹ, thuận tiện gặp mặt con dâu mới là bình thường. Trước kia bà nội Tống cũng nghĩ như vậy, chỉ không ngăn nổi mẹ Tống quá chú ý, cố ý ở đơn vị gọi điện thoại tới trước một ngày, bảo Tống Thanh Huy hôm sau dẫn Diệp Tiểu Muội trở về ăn cơm trưa.

Bà nội Tống tự nhận không phải bề trên độc tài ngang ngược, mẹ Tống hay để ý, dù sao cũng là người làm mẹ chồng, vẫn phải có chút tự do ấy. Cho nên sau khi bà nhận được điện thoại cũng đã đồng ý giúp bọn nhỏ, để điện thoại xuống còn đang suy nghĩ làm sao nói với bọn nhỏ, chủ yếu là lo lắng Tiểu Muội sẽ sợ.

Không ngờ Diệp Tiểu Muội rất thoải mái, mới vừa nghe bà mở đầu đã gật đầu: “Được ạ được ạ.”

Dường như đối với cô mà nói gặp cha mẹ chồng không có một chút khó khăn nào.

Ngay cả Tống Thanh Huy còn căng thẳng hơn Diệp Tiểu Muội, dù sao anh hiểu cha mẹ, có lẽ là mẹ anh đang dự định lập uy đấy.

Nhưng thấy Diệp Tiểu Muội nhẹ nhàng như vậy, Tống Thanh Huy cũng thấy không cần quá lo lắng, cho nên anh cũng từ từ bình tĩnh lại.

DTV

Bà nội Tống rất thích sự lạc quan tự tin này của Diệp Tiểu Muội, thấy thế bèn cười nói: “Bà thấy sắc trời chắc ngày mai cũng trong lành rồi, vừa hay đến chỗ cha mẹ Tiểu Huy ăn cơm, buổi chiều chúng ta đi dạo cửa hàng bách hóa.”

Sự chú ý của Diệp Tiểu Muội bỗng chốc bị việc đi dạo phố mua sắm hấp dẫn, tràn đầy phấn khởi hỏi: “Cháu có thể đi mua son môi không ạ?”

Bà nội Tống hào phóng cười nói: “Có đồ đẹp thì sẽ mua cho cháu hai thỏi.”

Diệp Tiểu Muội càng mong đợi hơn, đồng thời thông minh tỏ ý: “Cũng mua cho bà hai thỏi.”

Dù sao cũng không xài tiền của cô.

Bà nội Tống vẫn không nhìn ra tính toán nhỏ nhặt của Diệp Tiểu Muội, lại bị dáng vẻ ngây thơ của cô chọc cho vui: “Bà già rồi, tô son môi tiếp thì không phải thành lão yêu bà ư?”

Không đợi Diệp Tiểu Muội nói cái gì, bà lại nheo mắt lại, hơi hoài niệm nói: “Lúc còn trẻ bà may mắn hơn các cháu, chỗ son môi này thượng hạng đều đã dùng qua, còn có nước hoa nhập khẩu nữa, phun một cái lên trên người là có thể thơm cả ngày.”

Diệp Tiểu Muội không hề ra vẻ nữa, có chút hâm mộ gật đầu: “Bà nội thật hạnh phúc.”

Đời trước cô cũng bày đầy một cái giá nước hoa, bây giờ ngay cả nước hoa cũng phải dùng tiết kiệm, vô cùng thảm.

Nếu đã muốn đi gặp cha mẹ chồng thì cũng phải cần thể hiện thành ý, ngày hôm sau, Diệp Tiểu Muội hết sức chịu khó, anh Tống gọi một lần cô đã rời giường.

Đúng vậy, từ sau khi đến Bắc Kinh, phục vụ đánh thức mỗi ngày do anh Tống cung cấp. So với đồng chí Vương Thúy Phân một lời không hợp đã muốn đánh gãy chân thì đương nhiên anh Tống vừa dịu dàng vừa biết quan tâm, không có chút uy h.i.ế.p nào đối với Diệp Tiểu Muội. Cô không thích nghe là xoay người giả chết, ngày đầu tiên gọi cô, ngay cả chăn mà Tống Thanh Huy còn ngại không vén lên, ngồi trơ ra ở trong phòng cô nửa giờ, cuối cùng thất bại tan tác mà quay trở về, đành phải che giấu cho cô trước mặt ông bà nội, nói ngày đầu tiên ngồi xe lửa cực kỳ “không quen thời tiết”, ở trên xe hầu như không chợp mắt, bây giờ cần phải ngủ bù cho tốt.

Ông bà vốn không phải là người quá hà khắc, nghe anh nói nghiêm trọng như vậy thì càng đau lòng, trái lại khuyên anh đừng đi quấy rầy Tiểu Muội, để cho cô nghỉ ngơi thật tốt vài ngày.

Tống Thanh Huy vâng dạ trước mặt hai ông bà, quay đầu lại gọi Diệp Tiểu Muội dậy.

Nói ra thì, khi Tống Thanh Huy vừa mới bắt đầu nhận được “nhiệm vụ” này, nội tâm ít nhiều có chút thất thường. Nguyên nhân rất đơn giản, ở nhà họ Diệp anh được cho phép ra vào “khuê phòng” của Diệp Tiểu Muội, nghĩ cũng biết, thím Diệp sẽ chỉ cho anh vào lúc Diệp Tiểu Muội đọc sách viết chữ, hai thanh niên tâm sự học tập, đúng lúc tăng một chút tình cảm. Nhưng thời điểm nhạy cảm như lúc Diệp Tiểu Muội ở trên giường ngủ, thím Diệp tuyệt đối không thể yên tâm để anh vào, dù sao còn chưa kết hôn, lỡ như truyền ra ngoài thì sẽ há chẳng phải họ đang “làm loạn quan hệ nam nữ” ngay trước mắt mọi người ư?

Cho nên lần đầu tiên hưởng thụ hành vi thân mật gọi Diệp Tiểu Muội rời giường này, Tống Thanh Huy ngoài miệng không nói nhưng trong lòng vẫn có chút hơi mong đợi.
 
Thập Niên 70 Ở Niên Đại Văn Ăn No Chờ Chết
Chương 323: Chương 323



Nguồn thiếu chương này, mong độc giả thông cảm!
 
Thập Niên 70 Ở Niên Đại Văn Ăn No Chờ Chết
Chương 324: Chương 324



Hoàn toàn không ngờ Diệp Tiểu Muội lại lừa bịp như thế, ngủ như chết, gọi cũng không tỉnh, càng đừng nói tới hưởng thụ thời khắc riêng tư gì cả. Tống Thanh Huy cũng từ tâm địa gian giảo ban đầu biến thành coi thành công kéo Diệp Tiểu Muội khỏi giường là nhiệm vụ của mình.

Diệp Tiểu Muội biết chơi xấu, còn anh thì càng ngày càng tiến bộ, từ ban đầu không có cách nào đến học được cách vén chăn. Chỉ là Diệp Tiểu Muội cũng càng ngày càng tiến bộ, anh vén chăn, cô sẽ ôm anh cho ấm, cách lớp vải mỏng manh, thân thể mềm mại áp sát vào người anh, Tống Thanh Huy mắc cỡ đỏ bừng cả khuôn mặt, không để ý tới việc kéo Diệp Tiểu Muội lên nữa.

Thế là Diệp Tiểu Muội vẫn hạnh phúc tùy tiện nằm.

Hôm nay phải dẫn cô con dâu xấu về nhà gặp cha mẹ, Tống Thanh Huy thật sự lo lắng cô lại muốn nằm ỳ không dậy, không ngờ Diệp Tiểu Muội phối hợp như vậy, còn buồn ngủ đã từ trong chăn bò ra.

Ngoài kinh ngạc, Tống Thanh Huy còn sinh ra một chút cảm động, không nhịn được mà hỏi: “Hôm nay dậy sớm như thế?”

Thật ra không còn sớm mà đã hơn tám giờ rồi, ở nhà Diệp Tiểu Muội cũng thường dậy vào giờ này.

“Phải đến chỗ cha mẹ anh, đương nhiên phải dậy sớm hơn rồi.” Diệp Tiểu Muội lăn lông lốc bò xuống giường. Bên trong phòng ấm áp như mùa xuân, quần áo đều lười thay, trực tiếp mặc quần áo thu đến phòng tắm đánh răng rửa mặt, vừa duyên dáng nói: “Còn phải đi dạo cửa hàng bách hóa, phải trang điểm cho đẹp.”

Tống Thanh Huy: “...”

DTV

Một câu sau mới là trọng điểm của Diệp Tiểu Muội đúng không?

Cảm động không công một trận, anh Tống yên lặng đứng dậy đi ra ngoài nhưng vẫn dặn dò một câu: “Rửa mặt xong thì xuống lầu ăn trước, ăn xong lại trang điểm cũng kịp.”

Diệp Tiểu Muội ngậm bàn chải đánh răng đáp một tiếng giòn giã.

Thời tiết đẹp, thời tiết hôm Diệp Tiểu Muội gặp cha mẹ chồng quả thực không tệ giống như bà nội Tống nói, sáng sớm đã nhìn thấy mặt trời, có thể dự đoán là một ngày ánh nắng tươi sáng.

Nhưng sau khi Diệp Tiểu Muội chỉnh lý gọn gàng xinh đẹp, đã không chút do dự lựa chọn áo khoác ngoài quân đội mà bà nội Tống tìm cho cô. Tuy là áo khoác ngoài quân đội không phải mới tinh, mặc lên người vừa dày vừa cồng kềnh, không mang phong cách tây, thế nhưng so với áo bông hoa của cô, mặc áo khoác ngoài quân đội quả thực mốt đến mức có thể để cô leo lên tuần lễ thời trang nửa phút rồi.

Từ trước tới nay Diệp Tiểu Muội có mới nới cũ, sau khi có áo khoác quân đội mốt nhất đương thời, không thèm áo bông hoa mà đồng chí Vương Thúy Phân cố ý giặt sạch rồi phơi, còn may lại cho cô.

Trang điểm xong xuôi, quần áo cũng mặc theo phong cách tây, Diệp Tiểu Muội chẳng những mặc áo khoác quân đội, còn thay giày quân dụng cùng kiểu, mái tóc ngắn sạch sẽ gọn gàng. Cô đã sớm nghĩ phải phối như thế, ngay cả lông mày lúc đầu thiên hướng thanh tú cũng vẽ đen và dày hơn, nhìn vừa tinh xảo vừa không mất vẻ khí khái.

Thấy cô cứ lặng lẽ đứng ở phòng khách như vậy, chẳng những bà nội Tống khen luôn miệng, ngay cả ông cụ cũng gật đầu khen: “Tiểu Muội mặc quân trang vào rất ra dáng, không hổ là người nhà chúng ta.”

Diệp Tiểu Muội biết ông nội Tống không thể ném cô vào bộ đội huấn luyện quân sự, cho nên rất yên tâm tiếp nhận lời khen của ông cụ sau đó nhún nhảy đi tới trước mặt anh Tống nên mở miệng nhất lại không mở miệng, chủ động hỏi: “Em như vậy không đẹp ư?”

Tống Thanh Huy không ngờ anh khiêm tốn như vậy cũng có thể bị Diệp Tiểu Muội bắt tới, đành phải qua loa lấy lệ gật đầu: “Đẹp, rất đẹp.”

Kinh nghiệm của quá khứ nói cho anh biết, loại thời điểm này tốt nhất là làm như ý của Diệp Tiểu Muội, bằng không cô mà không tha cho thì phiền phức to rồi.

Diệp Tiểu Muội quả nhiên rất hài lòng, không hề để tâm anh qua loa có lệ, tràn đầy phấn khởi khoác tay anh Tống: “Em đã chuẩn bị xong rồi, chừng nào thì xuất phát?”

Tống Thanh Huy bị Diệp Tiểu Muội khoác, tay kia cầm đồ đã chuẩn bị xong, đang muốn chào tạm biệt ông bà cụ, không ngờ bà nội Tống ở một bên cười híp mắt nói: “Để bà đi cùng các cháu.”

Bà không chú ý giống như mẹ Tống, bà cảm thấy đều là người một nhà, bề trên chủ động đến nhà con cháu cũng không mất mặt, chủ yếu là ngày hôm nay thời tiết tốt, bà cụ cũng sẵn lòng ra ngoài hoạt động gân cốt. Cộng thêm đã hẹn với Tiểu Muội buổi chiều sẽ đi dạo cửa hàng bách hóa, chi bằng cùng đi đến nhà con trai ruột của mình, cũng không cần chào hỏi nữa.

Một mình bà nội Tống vào góp vui còn chưa đủ, lại muốn gọi cả ông nội Tống đi cùng, đáng tiếc khó khăn lắm trời mới trong xanh nhưng ông cụ cũng có hoạt động rồi, ông chuẩn bị uống trà đánh cờ với đám bạn già nên không chuẩn bị góp náo nhiệt nữa. Bà nội Tống không thất vọng, vẫn vô cùng vui mừng ra ngoài với cháu trai cháu dâu.
 
Thập Niên 70 Ở Niên Đại Văn Ăn No Chờ Chết
Chương 325: Chương 325



Diệp Tiểu Muội vui vẻ không thua kém bà cụ, cô cho rằng bà nội Tống đi cùng bọn họ đến nhà cha Tống mẹ Tống có nghĩa là họ làm xong chính sự cơm nước xong thì có thể lập tức ra ngoài dạo phố, tiết kiệm quy trình trở về hội họp cùng bà nội, chí ít có thể đi dạo thêm một hai giờ, lẽ nào chuyện này không đáng để vui mừng ư? Diệp Tiểu Muội đương nhiên là vui sướng như điên rồi, một tay kéo anh Tống, một tay kéo bà nội Tống, hùng dũng oai vệ khí thế bừng bừng đi ở giữa bọn họ, người biết thì hiểu là đi gặp bề trên, không biết còn tưởng rằng Diệp Tiểu Muội đến trường học, quá mức hưng phấn.

So với Diệp Tiểu Muội vô tâm, không lo lắng điều gì thì phản ứng của Tống Thanh Huy bình thường hơn rất nhiều, dù sao thần chí anh tỉnh táo, biết mẹ cứ ở nhà, chỉ gọi điện thoại bảo họ trở về, ít nhiều có ý không tốt. Cho nên khi bà nội là bề trên lại đi cùng bọn họ, phản ứng đầu tiên của anh là may mắn, nói cho cùng Tiểu Muội vẫn chưa từng gặp mẹ, chưa thực sự làm gì sai, mẹ cũng chỉ có thể lấy thân phận của bề trên để gây áp lực, có bà ở bên cạnh thì sẽ không tới phiên mẹ ra vẻ bề trên. Nói cách khác “lễ ra mắt” hôm nay chắc sẽ đều vui vẻ.

Đứng ở lập trường của Tống Thanh Huy, môi hở răng lạnh, có thể bớt một chút xung đột thì đương nhiên là tốt nhất. Nhưng đối với mẹ mà nói tất nhiên cách nghĩ này của anh là không hay, mẹ muốn ra dáng bề trên ở trước mặt đối tượng của anh, anh lại vui mừng ở trong lòng vì bà nội đi cùng đồng hành khiến mẹ không dùng kiểu cách của bề trên, nghĩ như thế nào cũng hơi đại nghịch bất đạo. Cho nên Tống Thanh Huy vừa chột dạ, vừa không thể khống chế lấy làm may mắn, tâm trạng cực kỳ phức tạp mâu thuẫn, không muốn nói chuyện.

Tống Thanh Huy không nói lời nào cũng không sao, Diệp Tiểu Muội và bà nội Tống lại có chuyện để nói, nói từ lúc ra ngoài cho tới khi vào cửa, dọc đường hai bà cháu không hề ngơi miệng.

Hiểu con không ai bằng mẹ, từ sáng sớm hôm nay mẹ Tống đã nghiêm mặt, có vẻ cực kỳ nghiêm túc, không thể mạo phạm.

Ngược lại cha Tống không tùy hứng nói cười thực sự thử hòa hoãn bầu không khí: “Bà Triệu à, đã mấy năm con trai không trở về rồi, ngày hôm nay cũng là ngày lành đoàn tụ, tốt xấu gì thì bà cũng thả lỏng một ít đi chứ?”

Mẹ Tống nghe vậy nhếch mép, ngoài cười nhưng trong không cười.

Cha Tống khuyên bảo thất bại, định đến ghế sa lon xem báo, thi thoảng ngẩng đầu nhìn về phía cửa, tất nhiên trong lòng đang ngóng trông con trai. Cấp bậc của cha Tống bây giờ không thấp, ít nhiều gì cũng là một thủ trưởng, có điều nhà đơn vị mà bọn họ ở hoàn toàn không so được với ông nội Tống, diện tích một tầng cũng không lớn bằng nhà ông cụ chứ đừng nói gì đến biệt thự nhỏ, lầu trên lầu dưới chỗ họ đều đã chật cứng người.

Đương nhiên căn nhà này cũng không tính là nhỏ, chí ít nhiều gian phòng, làm một cái phòng làm việc nhỏ, còn có ba căn phòng ngủ, Tống Thanh Huy chỉ có một người anh ruột, cho dù hai anh em họ đều dẫn vợ về nhà thì trong nhà cũng hoàn toàn đủ chỗ ở.

Ở niên đại này, dù cho không dựa vào ông cụ, điều kiện nhà cha Tống cũng vô cùng tốt.

Lúc cha Tống làm bộ làm tịch, thực ra đang vô cùng mong ngóng, mẹ Tống Triệu Hải Lan đã đang tính toán mặt tốt theo ý mình muốn.

Đương nhiên bà ấy cũng nhớ con trai mình mang nặng đẻ đau, chỉ là con trai ruột không có chí tiến thủ, vợ còn chưa cưới đã quên mẹ, ở chỗ ông cụ vài ngày, dù thế nào cũng nên về nhà chứ? Nhưng thằng nhóc này chẳng những không về ở, ngay cả đến thăm cha mẹ cũng phải để họ gọi điện thoại đi mời, việc này khiến Triệu Hải Lan rất tức giận.

Nói thật thì thực ra Diệp Tiểu Muội không ở nhà mình, Triệu Hải Lan còn mừng rỡ tự tại, từ ban đầu bà ấy đã không hài lòng về cô con dâu này, có gặp hay không đều giống nhau, không cần lắc lư trước mắt cả ngày thì vừa hay mắt không thấy cho sạch. Thế nhưng, bà ấy có thể không định gặp Diệp Tiểu Muội song Diệp Tiểu Muội không vui vẻ đến trước mặt họ thì đúng là đại nghịch bất đạo.

Hơn nữa, bản thân Diệp Tiểu Muội không tới thì đã đành, không ngờ cô còn kéo Tiểu Huy cũng không để Tiểu Huy về nhà, trong mắt còn có họ nữa không?

DTV

Đúng vậy, ở trong lòng đồng chí Triệu Hải Lan, con trai đương nhiên là tốt, chỉ là bị người ta làm hư. Lúc đầu họ không đồng ý mối hôn sự này, Tiểu Huy rất sốt ruột, viết hết phong thư này đến phong thư khác về cầu xin, ngay cả bên ông bà cụ cũng không thề bỏ qua, làm như lửa cháy đến nơi vậy. Có lẽ chính là bị cô gái kia k*ch th*ch, bây giờ ở chỗ ông cụ không trở về nhà khẳng định cũng là ý của đối phương. Cho nên bà ấy phải tìm cơ hội lập quy củ với con nhóc kia, họ không phải gia đình bình thường, vào nhà họ Tống thì phải nghe bọn họ, nếu như mang thói hư tật xấu khóc lóc om sòm ở nông thôn kia vào thì chẳng phải sẽ khiến người ta cười đến rụng răng?
 
Thập Niên 70 Ở Niên Đại Văn Ăn No Chờ Chết
Chương 326: Chương 326



Cho nên từ sáng sớm Triệu Hải Lan đã bắt đầu chuẩn bị tâm lý, chuẩn bị đầy đủ, chỉ chờ người tới thôi.

Duy chỉ không ngờ tới, con dâu tương lai không thấy lại nghe giọng nói quen thuộc của mẹ chồng truyền vào cách một cánh cửa, dường như bà đang chào hỏi hàng xóm cách vách: “Đúng vậy, đây là bạn gái của Tiểu Huy nhà chúng tôi, nó cũng đến tuổi rồi... Ngoại hình rất xinh đẹp? Sinh chắt sẽ rất đẹp? Vậy thì xin mượn lời chúc lành của cô ha ha ha...”

Nghe đến đó, mặt Triệu Hải Lan tái cả đi, cả nhà sát vách đều là bà ba hoa, để cho bọn họ biết thì không cần chờ đến sáng sớm ngày mai, toàn bộ bộ đội đều sẽ biết con trai của bà ấy dẫn một cô vợ nhỏ ở nông thôn trở về!

Lần này không để ý tới việc ra vẻ ta đây nữa, mặt Triệu Hải Lan đen lại, vội vã tiến lên mở cửa mời bà cụ vào: “Mẹ, sao mẹ lại đích thân đến đây?”

Bà nội Tống đang kéo Diệp Tiểu Muội, nở nụ cười trò chuyện bình thường với hàng xóm của con trai.

Nói là hàng xóm thật ra cũng không hẳn, đây là khu nhà chung, hàng xóm chẳng những đều là chiến hữu, đồng thời phải có cấp bậc tương đương mới có thể chia cùng một chỗ, cho nên quan hệ rất thân mật. Bà nội Tống thi thoảng qua đây thăm hỏi, đều có thể nói chuyện với mọi người cách vách.

Hiện giờ người ta khen bà có phúc, tìm được một cháu dâu xinh xắn lại có tinh thần như thế, bà cụ nghe được đang rất vui vẻ, thấy Triệu Hải Lan đi ra còn không muốn vào nhà: “Mẹ với thím con đã lâu không gặp, vừa hay trò chuyện một lúc.”

Triệu Hải Lan không dám để hai bà cụ tiếp tục trò chuyện, trò chuyện tiếp thì cuối cùng sẽ bị người ta đào hết, chỉ hối hả quét mắt liếc Diệp Tiểu Muội bị bà kéo như bảo bối, ngay cả cháu trai ruột cũng không để ý tới, thầm nghĩ con nhóc kia đúng là lắm thủ đoạn, nên không hề dây dưa, ôn tồn tiến lên nói: “Mẹ, sao hôm nay mẹ đến mà không nói một tiếng, mẹ đi mệt rồi đúng không? Mau vào uống nước nghỉ một lát đi.”

Nói rồi không nói gì nữa dắt bà cụ vào nhà, lại dịu giọng xin lỗi người cách vách, nói để cho bà nghỉ một lát trước rồi đợi lát nữa lại đến nhà bên ôn chuyện.

Bà cụ hàng xóm cũng hiểu rõ tình hình, cười to nói: “Tôi với chị trò chuyện khi nào cũng được, nhưng mà mấy năm rồi Tiểu Huy chưa trở lại đúng không? Thằng nhóc này đã trưởng thành rồi, còn dẫn vợ về nhà đấy, người một nhà mọi người đoàn tụ đi, tôi sẽ không quấy rầy nữa.”

Dường như rất sợ quấy rầy người ta đoàn tụ, bà nói xong bèn xoay người chạy mất, nhưng không trở về nhà mình, Triệu Hải Lan tận mắt nhìn thấy bà lại đến nhà cách vách, vẻ mặt như phát hiện tin tức lớn, reo lên: “Thằng hai Tiểu Huy nhà Anh Thịnh đã trở về rồi, còn mang theo bạn gái đấy, ngoại hình của cô gái ấy thật là xinh đẹp...”

Nghe đến đó, Triệu Hải Lan chỉ cảm thấy mắt tối sầm lại.

Triệu Hải Lan bình thường vô cùng sĩ diện, tuy bà ấy bị ép đồng ý mối hôn sự này vì tình cảm mẹ con nhưng không quá sẵn lòng chấp nhận cô con dâu xuất thân nông thôn này. May mà con trai trở về thăm người thân, còn phải tiếp tục xuống nông thôn ở, bà ấy bèn dứt khoát giữ bí mật với bên ngoài, ngoại trừ mấy thân thích có quan hệ gần gũi nhất thì người khác căn bản không biết chuyện con trai của bà ấy muốn dẫn bạn gái về nhà.

Ở trong lòng Triệu Hải Lan, thà để mọi người hiểu lầm con trai của mình vẫn còn độc thân cũng không muốn bị người khác biết anh tìm một cô con dâu ở nông thôn cho bà ấy.

Còn về sau này họ trở về thành phố nên giấu giếm như thế nào thì chờ ngày sau hẵng tính, dù sao bây giờ bà ấy không thể mất mặt được.

Hoàn toàn không ngờ cẩn thận mấy cũng có sơ sót, bà cụ yêu thích con nhóc nông thôn này, hí ha hí hửng đi một chuyến cùng con nhóc kia. Triệu Hải Lan quả thực vô cùng hối hận, biết trước mẹ chồng tự mình dẫn họ trở về, còn giới thiệu với người khác trong khu nhà chung mà không hề ngại mất mặt chút nào thì dù như thế nào bà ấy cũng sẽ không gọi con nhóc này qua đây!

Đáng tiếc trên đời không có thuốc hối hận, Triệu Hải Lan chỉ còn lại sự hối hận trà ngập trong lòng, còn về lập quy củ gì gì đó cũng đừng nghĩ tới nữa, nhìn tư thế bà cụ kéo con nhóc thối đó không nỡ buông, bà ấy đã biết không thể lập quy củ gì ở trước mặt mẹ chồng rồi.

Triệu Hải Lan càng nghĩ lại càng tức giận hơn.

Tống Thanh Huy coi như còn có tâm, thấy mẹ ruột bị đả kích thành như vậy lập tức để đồ xuống chủ động ngồi bên cạnh bà ấy.

DTV

Nói thật, tính toán của mẹ không hề lộ liễu, nếu không phải là nhìn thấy phản ứng của bà ấy, anh cũng không nghĩ trong lòng mẹ còn cất giấu những tính toán nhỏ nhặt này, may mà bà và Tiểu Muội đánh bừa mà trúng, khiến nguyện vọng của mẹ sụp đổ. Dùng lời Tiểu Muội nói thì bây giờ mẹ đã bị hiện thực đả kích hoài nghi nhân sinh rồi.

Cho dù mẹ có vài tính toán nhỏ những cũng là do bị anh ép, người làm con trai như anh có thể nhắm một mắt mở một mắt, làm như không biết. Tống Thanh Huy chủ động gọi: “Mẹ...”
 
Thập Niên 70 Ở Niên Đại Văn Ăn No Chờ Chết
Chương 327: Chương 327



Triệu Hải Lan tức giận đến choáng đầu hoa mắt, chỉ cần vừa nghĩ tới người quen biết đều biết bà ấy tìm một cô con dâu nông thôn là lại buồn, lúc này ngay cả con trai ruột cũng không muốn thấy, quay đầu đi, căn bản không muốn quan tâm đến anh.

Hai mẹ con không được tự nhiên, Diệp Tiểu Muội lại hoàn toàn không có sự tự giác của kẻ đầu sỏ gây nên. Bà nội Tống vừa vào đã kéo cô đến trước mặt cha Tống, cô cũng không hề luống cuống, ung dung tự tại ngồi xuống như đang ở nhà của mình.

Cha Tống Tống Anh Thịnh không khỏi cảm thấy hứng thú đối với phản ứng của cô, bất tri bất giác trò chuyện, bầu không khí còn khá hòa hợp!

Thật ra nếu không phải Triệu Hải Lan giơ chân phản đối, lúc đầu Tống Anh Thịnh cũng không quá để ý gia đình nhà con dâu, mấy tháng trước lời ông cụ dạy dỗ đã đánh vào lòng ông ấy, nhà mình cũng là chân đất làm giàu, không chú ý nhiều như vậy.

Thời gian lâu như thế cũng đủ để Tống Anh Thịnh điều chỉnh tốt tâm trạng, chấp nhận thực tế. Cho nên ngày hôm nay vừa thấy Diệp Tiểu Muội được mẹ yêu thích như thế, ông ấy còn có cảm giác bất ngờ.

Chủ yếu là lần nào Triệu Hải Lan nhắc tới Diệp Tiểu Muội đều thích dùng mấy chữ như “con nhóc ở nông thôn”, “cô gái thôn quê” gì gì đó, mặc dù không nên nhưng Tống Anh Thịnh nghe xong luôn không tự chủ nhớ đến hình tượng một cô gái nông thông cần cù chất phác, bây giờ vừa thấy lại hoàn toàn không có chuyện như vậy. Con gái nhà người ta trắng nõn, hoàn toàn không hề quê mùa, khí chất tự nhiên hào phóng nói là người thành phố cũng đáng tin. Mặc áo khoác quân đội còn có mấy phần oai hùng ngay thẳng, con mắt cong cong, càng thêm mấy phần vui mừng. Nói chung nhìn thế nào cũng là cô gái khiến người khác yêu quý.

Mắt nhìn của con trai không tệ, giống ông ấy.

Ban đầu tưởng Diệp Tiểu Muội là cô gái thôn quê cần cù chất phác, con trai thích thì Tống Anh Thịnh quyết định sẽ nhịn, ông ấy sẵn lòng chấp nhận hiện thực. Bây giờ phát hiện con dâu nhỏ vừa đẹp vừa phóng khoáng, còn có mấy phần thông minh linh lợi, quả thực rất tốt!

Cho nên Tống Anh Thịnh còn có chút thoả mãn khó tả, dường như tìm được cô con dâu này là nhà bọn họ được hời vậy...

Triệu Hải Lan hục hặc còn chưa làm loạn xong, hoàn hồn lại đã phát hiện ngay cả chồng cũng phản bội, không ngờ lại tỏ vẻ mặt ôn hoà trò chuyện với con bé nhà quê. Có cái gì đáng để vui chứ?

Triệu Hải Lan quả thực giận không chỗ phát tiết.

Lúc đầu nể mặt bà cụ ngồi đó, bà ấy dự định dù sao cũng phải khách sáo một chút, uyển chuyển một chút, nhưng bà ấy vẫn chưa nói gì, người bên cạnh đều đã phản bội, chỉ còn một mình bà ấy tứ cố vô thân. Triệu Hải Lan tức giận, không quan tâm được nhiều như vậy nữa, Diệp Tiểu Muội nhìn thấy bà ấy cũng không biết tiến lên ân cần thăm hỏi, chỉ biết ngồi ở bên cạnh bà cụ nói chêm chọc cười, bà ấy bèn lạnh lùng nói: “Tiểu Diệp đúng không?”

DTV

Lúc Diệp Tiểu Muội vừa mới bắt đầu trò chuyện cùng cha Tống, bà nội Tống đã thần bí đứng dậy rời đi, khi trở về trong tay đã cầm album, chỉ vào một đứa bé đáng yêu môi hồng răng trắng, có nét đẹp phi giới tính bên trong nói với cô: “Những thứ này đều là ảnh chụp của Tiểu Huy khi còn bé.”

Nếu không có ảnh chụp làm chứng, Diệp Tiểu Muội thực sự không cách nào tưởng tượng, khi còn bé, anh Tống nghiêm trang đến mức làm người ta giận sôi bây giờ lại là một shota mặc váy là có thể hoá trang thành bé gái, quả là đáng yêu.

Anh Tống khi còn bé thú vị hơn nhiều! Diệp Tiểu Muội nhất thời hứng thú, không còn để ý đến việc trò chuyện với cha Tống nữa, sáp lại với bà nội Tống, tràn đầy phấn khởi thưởng thức bức ảnh đáng yêu của anh Tống khi còn bé. Cô tâng bốc như thế, đương nhiên bà nội Tống cũng phấn khởi, vui vẻ lật album giới thiệu cho cô, ví dụ như bức này chụp lúc Tiểu Huy mấy tuổi, ở tình cảnh gì, hai bà cháu cười cười nói nói, bổ sung cho nhau.

Lúc này, âm thanh nghiêm túc như thầy chủ nhiệm của mẹ Tống truyền tới, Diệp Tiểu Muội đương nhiên sửng sốt một chút, thiếu chút nữa đã nhảy dựng lên trả lời “có” theo phản xạ có điều kiện, may mà cuối cùng cô đã kiềm chế được, trả lời khách sáo lại không thất lễ: “Đúng vậy thưa dì.”

Diệp Tiểu Muội biết cô nên xưng hô “bác trai” “bác gái”, trên đường tới anh Tống đã giới thiệu qua rồi. Cha Tống mẹ Tống vừa vặn lớn hơn cha mẹ cô hai tuổi, chỉ là cô đi tới nhà họ Tống thì thấy cha Tống mẹ Tống lớn tuổi hơn so với đồng chí Vương Thúy Phân và cha đội trưởng bảo dưỡng quá tốt, ngược lại trông còn nhỏ hơn cha mẹ của cô. Nhất là mẹ Tống, vừa nhìn đã biết sống an nhàn sung sướng, lại tinh thông dưỡng sinh và bảo dưỡng, nhìn trông còn nhỏ hơn đồng chí Vương Thúy Phân năm sáu tuổi. Cô không tiện gọi bác gái, gọi dì chắc sẽ thích hợp hơn.

Vả lại trước cô khi tới, mẹ già cũng đã dặn đi dặn lại, đến nhà của anh Tống phải biết nhìn sắc mặt, miệng ngọt một chút, cười nhiều một chút, cho nên bây giờ cô gọi mẹ Tống là dì thì chắc đồng chí Vương Thúy Phân cũng sẽ không quá để ý?
 
Thập Niên 70 Ở Niên Đại Văn Ăn No Chờ Chết
Chương 328: Chương 328



Diệp Tiểu Muội cảm giác mình đã rất ngọt rồi, đồng chí Triệu Hải Lan lại không hề bị đả động, vẫn nói một cách xoi mói: “Cô đã theo Tiểu Huy nhà chúng tôi trở về gặp bề trên, cũng coi như là đi đường sáng, nhưng có đạo lý này tôi hy vọng cô có thể hiểu, ban đầu chúng tôi không hài lòng với điều kiện của cô, nếu như không phải Tiểu Huy kiên trì muốn kết hôn với cô thì bây giờ chắc hai đứa là người của hai thế giới...”

Biểu cảm của mẹ Tống quá kiêu ngạo tự phụ, đặt ở trong phim truyền hình, có lẽ một giây kế tiếp sẽ hất chi phiếu buông lời “rời khỏi con trai tôi” rồi, không hề che giấu vẻ khinh thường, Tống Anh Thịnh và bà nội Tống nghe thấy đều tỏ vẻ mặt không vui, bầu không khí hòa hợp trước kia đã bị quét sạch.

Tống Thanh Huy không nhịn được mà ngắt lời, nói: “Mẹ, mẹ đừng nói như vậy.”

“Dì ơi, thật ra cháu có thể hiểu được tâm trạng của dì.” Diệp Tiểu Muội nên tức giận nhất, hoặc có lẽ là đứng ngồi không yên, lúc này vẫn ngồi ngay ngắn ở trên ghế sa lon một cách cực kỳ thản nhiên, nói với mẹ Tống bằng khuôn mặt đồng cảm.

“Lúc đầu nhà của chúng cháu cũng không muốn để cháu kết hôn với anh Tống, đoạn thời gian trước vẫn còn đang than thở...”

“Cô nói cái gì?” Khuôn mặt Triệu Hải Lan đã thay đổi. Ban đầu bà ấy nói đến mức này, thấy Diệp Tiểu Muội ngồi ở đó như không có chuyện gì, bà ấy còn khinh thường nghĩ, con nhóc này quả nhiên lợi hại, còn nhỏ mà da mặt đã dày như vậy, thảo nào có thể lôi kéo được Tiểu Huy nhà bọn họ, vậy thì xem xem con nhóc này có thể dùng thủ đoạn gì ở trước mặt bà ấy.

Duy chỉ không ngờ Diệp Tiểu Muội nói khoác mà không biết ngượng như thế, không ngờ “hiểu rõ tâm trạng của bà ấy” lại là bởi vì trước kia nhà cô cũng không nhìn trúng Tiểu Huy nhà bọn họ. Đồng chí Triệu Hải Lan cảm thấy mình vô cùng hơn người liền vô cùng khó chịu, có chút không cam lòng chất vấn: “Nhà các cô dựa vào đâu mà không muốn?”

Sắc mặt Triệu Hải Lan lại đen hơn, Diệp Tiểu Muội coi trời bằng vung không sợ gì, cô cực kỳ thành thực tỏ ý: “Bởi vì anh Tống là thanh niên trí thức ạ, nhà lại cách xa như vậy, nếu ngày nào đó anh ấy không muốn chịu trách nhiệm nữa, một mình len lén chạy về nhà, chúng cháu sẽ không tìm được, dù sao chỗ chúng cháu thì cho dù là nam hay nữ đều không muốn tìm thanh niên trí thức đâu.”

“Hơn nữa nếu không phải là anh Tống đột nhiên đến nhà cháu, tìm cha mẹ cháu thì có lẽ bây giờ cháu đã cùng anh ba vào thành phố xem mặt rồi...” Nói đến đây, Diệp Tiểu Muội dừng một chút, liếc nhìn anh Tống với vẻ kỳ quái.

DTV

“Anh Tống nói anh ấy đã từng viết thư cho mọi người, thì ra chưa từng nói đến quá trình quan trọng như thế sao?”

Trên mặt Triệu Hải Lan hiện lên vẻ chột dạ, trong thư Tiểu Huy gửi cho bọn họ không nói nhưng thư gửi cho bà cụ lại nói rất cặn kẽ, họ cũng xem rồi, không khác biệt gì so với lời Diệp Tiểu Muội nói lúc này. Chỉ là sau đó bà ấy về nhà cân nhắc tỉ mỉ, càng nghĩ càng thấy không thể tin được, điều kiện nhà bọn họ như vậy, đối phương dính chặt lấy dây dưa còn không kịp, làm sao có thể bỏ Tiểu Huy đi tìm người khác được?

Tiểu Huy viết như vậy trong thư hơn phân nửa là sợ bọn họ không đồng ý, muốn ép bọn họ gật đầu.

Con trai hướng ra ngoài, liên hợp với người ngoài đối phó mình, sau khi nhận ra, đương nhiên tâm trạng của Triệu Hải Lan không được tốt, thậm chí ngay cả bà ấy còn bắt đầu hối hận vì mình đã gật đầu đồng ý mối hôn nhân này.

Nghĩ cũng biết, Triệu Hải Lan không nỡ trách con trai ruột thịt, thế là trong lòng bà ấy, Diệp Tiểu Muội và người nhà cô là đầu sỏ gây nên, cả nhà đều là loại không cần mặt mũi!

Diệp Tiểu Muội chơi đường ngang ngõ tắt hiện tại đã rơi vào trong tay và ấy, đương nhiên Triệu Hải Lan không thể dễ dàng bỏ qua cho cô, ra oai phủ đầu trước, dọa sợ cô gái thôn quê không có kiến thức, sau đó mới từ từ dạy dỗ. Bà ấy không kiên trì được, để cô gái thôn quê này vào nhà bọn họ, nhưng không thể mang cả những thói hư tật xấu không ra gì này vào được.

Triệu Hải Lan tự nhận là kế hoạch rất hoàn mỹ, chỉ không ngờ lời con trai nói trong thư đều là thật, “sự thực” mà bà ấy vô cùng tin tưởng không chịu nổi một kích!

Vả mặt nhanh như gió xoáy, bây giờ Triệu Hải Lan không còn lòng dạ nào để lập uy nữa, bà ấy luôn cảm thấy mắt Diệp Tiểu Muội to như vậy, không chừng trong lòng đang chê cười mình. Bà ấy bi phẫn chỉ có thể trút giận lên trên người Tống Thanh Huy, hung ác trợn mắt nhìn cậu con trai không có chí tiến thủ này, có tiền đồ ghê, không ngờ thật sự bị một cô ả quê mùa chê, mặt mũi nhà họ Tống đều bị anh làm mất hết rồi!

Mẹ Tống xuất sư chưa kịp đánh đã tử vong, Tống Thanh Huy trở thành bên thua nhiều nhất, đương nhiên anh cảm thấy mình rất vô tội nằm không cũng trúng đạn.

Nhưng mất mặt thì mất mặt thôi, mẹ trút giận ở trên người anh, dù sao cũng hơn bà ấy tiếp tục xoi mói Diệp Tiểu Muội. Tống Thanh Huy an ủi mình như vậy.
 
Thập Niên 70 Ở Niên Đại Văn Ăn No Chờ Chết
Chương 329: Chương 329



Tuy đều là người một nhà nhưng mạch suy nghĩ của mỗi người lại không giống nhau, bà nội Tống và cha Tống không hề cảm thấy lời Diệp Tiểu Muội nói có gì vả mặt, dù sao lúc trước Tống Thanh Huy không tiện nói tỉ mỉ trong thư, bây giờ nghe Diệp Tiểu Muội nhắc tới, hai mẹ con đều thật sự cảm thấy hứng thú mà hỏi: “Tiểu Muội, cháu nói là bởi vì nhà cháu thu xếp xem mắt cho cháu, Tiểu Huy mới vội vã đến nhà cháu cầu hôn?”

Diệp Tiểu Muội cũng hiểu việc này không có gì đáng giấu giếm, thứ nhất lúc cô quyết định đi coi mắt cũng rất tự giác chia tay với anh Tống rồi, thứ hai, cuối cùng cô cũng không đến thành phố, anh Tống vừa đến nhà thì mọi tính toán đều đã bị nhỡ, cô hoàn toàn không có lỗi với anh Tống về chuyện này. Cho nên bà nội Tống và Cha Tống hỏi thăm, cô cũng rất thành thực gật đầu, còn lên án một câu: “Đối tượng là do đồng nghiệp của anh ba cháu giới thiệu, anh Tống vừa đến nhà, cha cháu còn đích thân vào thành phố xin lỗi đồng nghiệp của anh ba, từ chối ý tốt của ông ấy.”

Khiến cô bỏ lỡ một đối tượng xem mắt có điều kiện cực kỳ tốt.

Nghe thấy vẻ lên án trong giọng điệu của Diệp Tiểu Muội, Tống Thanh Huy mấp máy môi, ngay trước mặt cha mẹ bề trên, anh không tiện đôi co tại chỗ cùng Diệp Tiểu Muội, sau đó cảm thấy hơi khó chịu mà nghĩ, may mắn anh tới nhà đúng lúc, nếu thật sự để cho Diệp Quân Hoa dẫn cô vào thành phố xem mắt thì e là bây giờ Diệp Tiểu Muội vô tâm này đã không còn nhớ anh là ai rồi.

Tống Thanh Huy oán thầm, bà nội Tống và Tống Anh Thịnh thì trợn mắt há mồm, Tiểu Huy viết trong thư dễ nghe như vậy, nói cha mẹ Tiểu Muội thấu tình đạt lý, phải lấy được sự đồng ý của cha mẹ bề trên mới bằng lòng mối hôn sự của bọn họ, thì ra tình huống thật sự là “một nhà có gái trăm nhà cầu”, đã có người đang thu xếp xem mặt cho Tiểu Muội, không cẩn thận là cô gái tốt sẽ thành của người khác!

Chỉ nghe dăm ba câu của Diệp Tiểu Muội, đám bà nội Tống đều có thể tưởng tượng sự sứt đầu bể trán, lửa cháy đến nơi của Tống Thanh Huy ngay lúc đó, khó trách anh gấp gáp như vậy, viết hết lá thư này đến lá thư khác về cầu xin.

Tuy Tống Thanh Huy là ruột thịt nhưng bà nội Tống và Tống Anh Thịnh lại không hề thương xót cho việc anh gặp phải, đương nhiên càng không có ý định giận chó đánh mèo lên Diệp Tiểu Muội. Cô gái được hoan nghênh không phải là lỗi của cô, người lại Tiểu Huy nhìn thì chín chắn vững vàng, không ngờ còn có lúc tuổi trẻ ngông cuồng như thế. Bà nội Tống nhìn sắc mặt nghiêm trang của anh cũng cảm thấy tức cười, vỗ bắp đùi nói vuốt đuôi trêu ghẹo.

“Bà nội nói thế nào hả? Cô gái ưu tú như vậy, cháu nhìn trúng thì người khác cũng nhìn trúng, không sớm quyết định thì chẳng phải suýt chút nữa đã bị người ta đoạt trước!”

Tống Thanh Huy chỉ cảm thấy ách tắc, không phải anh suýt chút nữa bị người khác nhanh chân đến trước, mà là suýt chút nữa bị Diệp Tiểu Muội bội tình bạc nghĩa.

Đáng tiếc chân tướng sự thật chỉ có thể rối bời ở trong bụng.

Bà nội Tống trêu ghẹo xong, Tống Anh Thịnh cũng vỗ vai của anh, vui mừng cười nói: “Tính trước làm sau, hành động nhanh chóng, không tệ không tệ, cuối cùng cũng không làm mất mặt của cha con.”

Cha Tống thật lòng cảm thấy con trai lần này gặp nguy mà không sợ hãi, rất có phong phạm của đại tướng, giữ chặt nhà cha vợ trước thì không cần lo đối thủ cạnh tranh nào hết, chẳng phải vợ cũng đã tới tay rồi sao?

Đợi Triệu Hải Lan một lần nữa chỉnh đốn tâm trạng xong, chuẩn bị bỏ qua chuyện làm bà ấy mất mặt này liền thấy chồng lại khen con trai làm rất tốt, dường như tìm một cô con dâu nông thôn là chuyện rất đáng để kiêu ngạo vậy.

Triệu Hải Lan: ???

Tâm trạng khó khăn lắm mới bình phục được nhất thời lại bị họ chọc tức đến đau cả đầu.

Đáng tiếc đầu của bà ấy có đau mấy đi nữa, có bức tượng phật là bà nội Tống trấn giữ ở đây thì vẫn phải chuẩn bị bữa trưa với dáng vẻ nhiệt tình.

Nhưng lúc nấu cơm, Triệu Hải Lan lại có kế hoạch mới, lập uy không thành thì dứt khoát coi thường, cô gái ở tuổi này có tâm cơ mấy đi chăng nữa, khẳng định cũng biết sợ nhà chồng không thích, bà ấy dứt khoát không đếm xỉa gì đến, thời gian dài, không tin con nhóc này không chịu thua bà ấy.

Chỉ cần Diệp Tiểu Muội chủ động chịu thua, bà ấy sẽ có cách trị cô.

Nhưng mà lý tưởng rất đẹp, Triệu Hải Lan mới thờ ơ Diệp Tiểu Muội không bao lâu, ăn cơm trưa xong, bà cụ đột nhiên nói bây giờ muốn đi, bọn họ phải đến cửa hàng bách hóa đi dạo một lát, Diệp Tiểu Muội cũng ở bên cạnh nhiệt liệt hưởng ứng.

Triệu Hải Lan nhất thời lại tức đến đau cả đầu, đương nhiên bà ấy không tin họ đã bàn xong từ trước, chỉ không cam lòng nghĩ mình còn chưa ghét bỏ Diệp Tiểu Muội, Diệp Tiểu Muội đã ghét bỏ mình trước, không chịu ở nhà lâu hơn một giây, thậm chí ngay cả bà cụ cũng bị cô xúi giục rồi.

DTV

Nhưng Triệu Hải Lan không cam lòng cũng không thể chủ động giữ lại, như thế thì có vẻ như bà ấy rất hoan nghênh Diệp Tiểu Muội, thế là chỉ có thể vừa tức tối, vừa nhìn Diệp Tiểu Muội hết sức phấn khởi kéo tay bà cụ đi dạo phố. Cha Tống không có lập trường ở bên cạnh bà ấy vẫn còn đang khen: “Tính tình của Tiểu Muội tốt quá, vừa phóng khoáng lại hoạt bát, vừa hay dỗ dành cha mẹ giúp chúng ta.”
 
Back
Top Bottom