Chào bạn!

Để có thể sử dụng đầy đủ chức năng diễn đàn Của Tui À bạn phải đăng nhập hoặc đăng ký.

Đăng Ký!

Dịch Thập Niên 70 Ở Niên Đại Văn Ăn No Chờ Chết

Thập Niên 70 Ở Niên Đại Văn Ăn No Chờ Chết
Chương 300: Chương 300



Diệp Tiểu Muội không hề phản kháng, dĩ nhiên không phải bởi vì tiếc đồ tốt mà là cô được mẹ nhắc nhở. Không biết trên xe lửa bây giờ có thể đánh răng rửa mặt hay không, bây giờ cô trang điểm đẹp đẽ, mấy ngày kế tiếp, lớp trang điểm sẽ biến thành quỷ mất, chẳng những tổn thương da còn tổn hại hình tượng hoàn mỹ của mình, cái được không bù đắp đủ cái mất, chi bằng nhẹ nhàng sạch sẽ lên xe đi.

Lúc Vương Thúy Phân không ngại phiền phức căn dặn con gái, Tống Thanh Huy cũng qua đây hội hợp.

Qua nỗ lực suốt mấy tháng của người nhà, cuối cùng Vương Thúy Phân thu dọn cho bọn họ mấy cân “hành lý”. Vì nghĩ đến Bắc Kinh quả thực quá xa, Diệp Tiểu Muội lại hầu như không giúp được gì, Vương Thúy Phân đã cố ý giản lược đồ vật, cho nên mấy cân hành lý này đều phải mang, một thứ cũng không thể thiếu.

Tống Thanh Huy không từ chối được, chỉ có thể nghe lời nhận lấy tấm lòng của nhà vợ tương lai.

Nhưng nhiều đồ như vậy, đi tới đi huyện ngồi xe lửa thật không có nhân đạo. Đội trưởng Diệp đã tìm người ở công xã hỏi thăm trước một hai tháng, rốt cuộc tìm được xe có thể chở họ đi nhờ một đoạn đường, thời gian và giá cả gì gì đó đều đã bàn xong rồi, chỉ là tài xế người ta không đi qua đại đội của họ, hẹn tập hợp ở tiệm cơm nhà nước trên trấn. Bởi thế đội trưởng Diệp lại hiếm khi mưu tính một hồi, chào hỏi với chú Nhị Ngưu phụ trách lái máy kéo, nhờ chú ấy sáng sớm hôm nay đưa thanh niên tri thức Tống lên trên trấn một chuyến, đương nhiên thanh niên trí thức Tống sẽ trả tiền xăng chú ấy.

Đội trưởng Diệp đích thân tìm chú ấy nói chuyện, nhân phẩm của thanh niên trí thức Tống lại tốt, người ta còn chịu trả tiền, chú Nhị Ngưu đương nhiên không có gì không vui, trời chưa sáng đã dậy, đến phòng làm việc của đại đội lái xe đến nhà đội trưởng Diệp.

Nhớ tới “tuyến đường” này, chú Nhị Ngưu lấy làm lạ trong lòng. Thanh niên trí thức Tống về nhà thăm người thân, sao không xuất phát từ ký túc xá thanh niên trí thức của họ mà sáng sớm lại chạy tới nhà đội trưởng? Sau đó chờ chú ấy lái máy kéo chạy đến cửa nhà họ Diệp liền thấy người nhà đội trưởng Diệp cũng đứng ở bên cạnh chờ, thậm chí ngay cả Diệp Đại Bảo chưa đầy hai tuổi cũng vậy!

Không biết còn tưởng rằng không phải thanh niên trí thức Tống trở về thành phố thăm người thân mà là đám đội trưởng muốn đi thăm người thân ấy chứ.

Chú Nhị Ngưu nghĩ như vậy, đương nhiên cũng hiếu kỳ hỏi đội trưởng Diệp: “Anh ơi, các anh làm cái gì thế?”

Mấy tháng nay, nhà họ Tống không có giở trò hạnh họe gì, thậm chí ngay cả vé xe lửa đi Bắc Kinh cũng đều là bên bọn họ tìm người đặt cho. Bởi vì Tiểu Tống nói mất mấy chục tiếng, sợ Tiểu Muội không chịu nổi, vẫn là ngồi giường nằm khá hơn, bây giờ xe lửa giường nằm chỉ có cán bộ lãnh đạo mới có thể hưởng thụ, cho nên nhà họ Tống đã đứng ra giải quyết.

Đội trưởng Diệp nghĩ, nếu tương lai thông gia nhiệt tình thu xếp như vậy thì ông ấy không còn gì phải lo lắng nữa rồi. Việc hôn nhân của hai đứa trẻ ván đã đóng thuyền. Huống hồ con gái út sắp xuất phát cùng Tiểu Tống đi Bắc Kinh gặp nhà chồng rồi, không cần thiết giấu giếm nữa, đội trưởng Diệp mở miệng chuẩn bị nói đúng sự thực lại bị Vương Thúy Phân cướp lời: “Ôi, không phải là Tiểu Tống và Tiểu Muội nhà tôi chạy theo trào lưu yêu đương ư? Nhà Tiểu Tống vẫn luôn thúc giục, muốn cậu ấy dẫn Tiểu Muội trở về thăm người thân đấy...”

DTV

Cũng bởi vì chính sách khiêm tốn của đội trưởng Diệp, chuyện tốt như vậy không thể chia sẻ cùng hàng xóm nên mấy tháng nay Vương Thúy Phân nhịn vô cùng vất vả, bây giờ rốt cục cũng có thể công bố khắp nơi rồi, đương nhiên là bà ấy sẽ thao thao bất tuyệt. Hơn nữa Vương Thúy Phân không chỉ đơn thuần chia sẻ, bà ấy còn không quên vận dụng nghệ thuật của ngôn ngữ dát ít vàng lên trên mặt nhà mình, làm nổi bật “sự thực” Tiểu Muội nhà bọn họ rất được nhà chồng yêu quý.

Dát vàng cho mình ngay trước mặt Tống Thanh Huy, thật ra Vương Thúy Phân vẫn có chút e dè, nói rồi ngước mắt nhìn Tống Thanh Huy, thấy anh ở bên cạnh gật đầu với vẻ mặt tán thành.

Đúng là con rể tốt của bà ấy! Vương Thúy Phân cảm thấy vui mừng gấp bội, vô cùng kiêu ngạo ngẩng đầu ưỡn n.g.ự.c nhìn chú Nhị Ngưu.

Chú Nhị Ngưu quả thật bị lời của bà ấy làm cho trợn mắt há mồm, nửa ngày cũng chưa lấy lại tinh thần được: “Thanh niên trí thức Tống và Tiểu Muội yêu đương, còn muốn dẫn Tiểu Muội trở về thành phố thăm người thân???”

Chú Nhị Ngưu trợn mắt há mồm ngồi ở trên máy kéo.

Người Nhà họ Diệp không để ý phản ứng của chú ấy, khuân hành lý cũng không cần tới chú Nhị Ngưu, anh cả Diệp và anh hai Diệp cao to lực lưỡng hợp lực mang hành lý lên rồi. Hai anh em đang muốn khiêng Tiểu Muội lên xe như thế, ngoảnh lại thấy Diệp Tiểu Muội sốt ruột đã trực tiếp nắm tay thanh niên trí thức Tống bò lên rồi.
 
Thập Niên 70 Ở Niên Đại Văn Ăn No Chờ Chết
Chương 301: Chương 301



Động tác rất lưu loát, anh cả Diệp và anh hai Diệp đứng ở phía dưới trêu ghẹo.

Sau đó đợi chú Nhị Ngưu hoàn hồn lại, nhóm “hành khách” đã tự động ngồi vững vàng, chỉ chờ chú ấy lái xe thôi.

Diệp Tiểu Muội và thanh niên trí thức Tống đều ngồi ở phía sau, “ghế phó lái” bên cạnh chú Nhị Ngưu chừa lại cho đội trưởng Diệp. Chú Nhị Ngưu lại lấy làm kinh hãi: “Anh ơi, anh cũng đi Bắc Kinh ư?”

DTV

“Tiểu Tống trở về thành phố thăm người thân, tôi đi theo có thể làm cái gì?” Đội trưởng Diệp vừa thúc giục chú Nhị Ngưu lái xe, vừa bất đắc dĩ lắc đầu: “Lần này hành lý nhiều, tôi định đưa chúng nó đến trạm xe lửa.”

“Cũng phải, mang nhiều đồ như vậy ngồi xe bất tiện lắm.” Chú Nhị Ngưu vừa khởi động xe vừa phụ họa, nghĩ thầm đội trưởng có cùng đi Bắc Kinh chú ấy cũng không lấy làm lạ. Tiểu Muội nhà họ Diệp mà người ta đồn ham ăn lười làm còn yếu ớt cũng có thể yêu đương với thanh niên trí thức Tống thì trên đời còn có chuyện gì là không thể chứ?

Chú Nhị Ngưu bình thường không mấy tham dự vào chuyện hóng hớt cũng có nghe nói đến lời đồn trong đội về Diệp Tiểu Muội, sau đó bị tin tức cô và thanh niên trí thức Tống sắp có chuyện hỉ đập cho tam quan hủy hết, e là những người khác trong đội đại đội Song Cương sẽ càng khiếp sợ. Trời còn chưa sáng, tin đồn mới nhất đã như mọc cánh truyền vào nhà nhà, không bao lâu, ngay cả ký túc xá thanh niên trí thức cũng biết, nghe tin tức lớn như vậy thì chẳng thèm ngủ nữa. Trời mới sáng, một đám thanh niên trí thức lần đầu tiên “tập hợp” ở trong sân, ồn ào loạn xị bát nháo, mạnh mẽ lên án phê phán hành vi giữ kín không nói ra, giấu giếm của thanh niên trí thức Tống.

Đáng tiếc thời gian này, Tống Thanh Huy và Diệp Tiểu Muội đều đã thay đổi phương tiện giao thông, thành công “đi nhờ xe” ở cửa tiệm cơm nhà nước, vui vẻ đi vào thành phố rồi.

Ký túc xá thanh niên trí thức có ầm ĩ hơn nữa cũng không có liên quan gì tới bọn họ.

Bởi vì đi nhờ xe tiện lợi, tài xế không thể đưa người đến tận cửa trạm xe lửa, đương nhiên là thả bọn họ xuống ở chỗ thuận đường, còn lại không đến một giờ đi đường, đi cũng tiện.

Hành lý nặng hơn cũng có anh Tống và đội trưởng tranh nhau khiêng, dù sao thì Diệp Tiểu Muội hết sức ung dung, chỉ cần đeo cái túi xách nhỏ của cô, còn thuận tiện giúp anh Tống ôm cái ba lô quân đội dưới sự thỉnh cầu của anh, hùng dũng oai vệ khí thế bừng bừng đi đầu tiên trong đội ngũ ba người, còn thu hoạch được ánh mắt của mọi người trong thành phố. Điều này làm cho Diệp Tiểu Muội vốn cực kỳ tự sướng càng thêm nhận định mình cực kỳ nổi bật, đi tới chỗ nào cũng là tiêu điểm của mọi người.

Nhưng Diệp Tiểu Muội cũng chỉ đi được một lúc như vậy, còn chưa tới trạm xe lửa, ngay cả túi của mình cô cũng không cần đeo, bởi vì anh ba Diệp đã thở hổn hển chạy tới.

Xa xa nhìn thấy hai người đội trưởng Diệp và thanh niên trí thức Tống khiêng hành lý, anh ba Diệp cuồng em gái đã nhận lấy đồ trong tay Tiểu Muội đầu tiên và chào hỏi: “Cha, Tiểu Muội, anh… anh Tống.”

Diệp Quân Hoa là người cuối cùng trong nhà biết Diệp Tiểu Muội và thanh niên trí thức Tống sắp kết hôn. Trên thực tế, nếu như trong một tháng Tống Thanh Huy dằn vặt đợi thư hồi âm từ gia đình, Diệp Quân Hoa không nhanh trí về nhà một chuyến thì thậm chí ngay cả thời gian hòa hoãn cũng không có. Bởi vì lần đội trưởng Diệp tự mình đến xưởng dệt nói xin lỗi đầu bếp Lưu, vì để tránh nhiều người nhiều miệng, đồng thời cũng biết giữa Tiểu Muội và thanh niên trí thức Tống không đùa cợt nên đã dứt khoát không nói cho Diệp Quân Hoa mảy may về việc Tiểu Muội nhà mình quyến rũ thanh niên trí thức Tống mà bội tình bạc nghĩa, hại người ta tới cửa đòi công bằng, sau đó Diệp Quân Hoa được nghỉ về nhà mới nghe nói chân tướng từ chỗ Vương Thúy Phân và anh cả Diệp.

Nhưng dù cho anh ba Diệp có đầy đủ thời gian giảm xóc, từ tháng trước lúc anh ấy biết được sự thực nhà họ Tống cũng đồng ý, Tiểu Muội nhà mình sắp lấy thanh niên trí thức Tống thì đến bây giờ vẫn chưa hoàn toàn chấp nhận được hiện thực.

“Tình cảm” của Diệp Quân Hoa đối với Tống Thanh Huy khác đám anh cả Diệp anh hai Diệp đối với Tống Thanh Huy. Anh cả Diệp và anh hai Diệp đối với thanh niên trí thức Tống có lẽ có thân cận, bội phục, còn có thể ước ao điều kiện tốt nhà anh như vậy, nhưng không thể sản sinh tâm trạng tôn kính, dù sao tuổi tác của họ cũng lớn hơn Tống Thanh Huy. Còn Diệp Quân Hoa thì thật sự coi anh Tống trở thành người bạn vừa là thầy vừa là bạn. Không ngờ ông anh khiến anh ấy “tôn kính” này lại nhanh chóng biến thành em rể, từ nay về sau phải cùng Tiểu Muội gọi anh ấy là anh rồi, tâm trạng anh ba Diệp chẳng những vi diệu mà còn hơi rối loạn.
 
Thập Niên 70 Ở Niên Đại Văn Ăn No Chờ Chết
Chương 302: Chương 302



Sự xấu hổ và lúng túng trong lòng Tống Thanh Huy cũng không kém bao nhiêu.

Cho nên thanh niên trí thức Tống và anh ba Diệp được gọi là “vừa gặp mà như đã quen” bây giờ đã thật sự trở thành người một nhà lại cực kỳ xa cách, chào hỏi qua quýt rồi ăn ý cùng dịch chuyển tầm mắt đi.

Diệp Tiểu Muội thấy anh ấy thì rất vui vẻ: “Sao anh ba lại tới đây?”

“Biết ngày hôm nay mọi người xuất phát, anh đổi ca với đồng nghiệp, tới tiễn mọi người, cuối năm rồi, chắc trạm xe đông người lắm.”

Nghe thấy thằng ba thay ca chứ không xin nghỉ, đội trưởng Diệp đã yên tâm, lời muốn nói ban đầu lại nuốt vào trong bụng.

Đúng lúc Diệp Quân Hoa quay đầu lại hỏi họ đã ăn gì chưa, có muốn đi ăn cơm sáng trước không, đội trưởng Diệp trực tiếp xua tay: “Ăn ở nhà rồi, đến thẳng trạm xe đi.”

Ngay cả Tống Thanh Huy cũng gật đầu phụ họa theo lời đội trưởng Diệp nói, sáng sớm anh vừa đến nhà họ Diệp cũng được thím Diệp nhiệt tình kéo tới ăn hai bát cháo khoai lang.

Diệp Tiểu Muội lại làm như không ăn cùng một bữa cơm với bọn họ, xoa cái bụng hơi sốt ruột: “Dày vò tới trưa, hiện giờ em cũng hơi đói rồi.”

Diệp Quân Hoa bất đắc dĩ cười: “Bây giờ mới chín giờ, còn tính là buổi sáng đấy, làm gì đã tới trưa rồi?”

“Bây giờ thời gian còn sớm nhưng hơn năm giờ em đã bị mẹ lừa rời giường rồi.” Diệp Tiểu Muội vừa nói, vừa điên cuồng nháy mắt với anh ba Diệp, hy vọng anh ba có thể đại phát từ bi dẫn cô đi ăn một bữa ngon nữa, nếu như có bánh bao thịt thì tốt rồi.

Anh ba Diệp quả thật bị đôi mắt lấp lánh của cô nháy cho choáng váng, thầm nghĩ hơn năm giờ đã thức dậy, bữa cơm sáng này quả thực chắc đã tiêu hóa sạch sẽ rồi, thế là không giấu giếm nữa, lấy ra một cái túi giấy dầu từ trong lòng ra cho cô: “Biết em nhớ thứ này nên trước khi ra ngoài anh cố ý đến căn tin mua, vẫn còn nóng lắm, nhân lúc nóng ăn đi.”

DTV

Muốn cái gì có cái đó, Diệp Tiểu Muội rất hưng phấn, hai tay ôm lấy bánh bao thịt, cười đến mức mắt đều híp lại: “Em có thể ăn luôn bây giờ không?”

Cha đội trưởng cũng lên tiếng: “Ăn đi.”

Sau đó Diệp Tiểu Muội bèn ôm bánh bao thịt chuyên tâm gặm, ngay cả đường cũng không lòng dạ nào nhìn nữa, làm anh ba Diệp vô cùng buồn bực, đành phải để một tay không kéo cánh tay Tiểu Muội, chỉ sợ cô đi mà ngã ngay trên đất bằng.

Nhưng ngoài bất lực, trong lòng Diệp Quân Hoa cũng thở phào nhẹ nhõm. Anh ấy không phải là muốn đến tiễn Tống Thanh Huy, người này ở trước mặt anh ấy giả bộ nghiêm trang, ẩn dật, sau lưng lại len lén lừa Tiểu Muội chạy mất, có thể thuận lợi, lặng lẽ không một tiếng động như vậy, chỉ sợ bên trong cũng không ít “mèo mả gà đồng”, trong lòng Diệp Quân Hoa còn đang tức đây. Trước đây tán thưởng thậm chí là tôn kính anh Tống bao nhiêu thì bây giờ lại oán lúc đầu mắt mình bị mù bấy nhiêu, không thể nào tự mình qua đây tiễn anh một đoạn.

Thật ra Diệp Quân Hoa không yên tâm về cô em gái ngốc.

Diệp Tiểu Muội lớn như vậy, đây là lần đầu tiên rời nhà đi xa, bên cạnh không có người thân bề trên chăm sóc, lại còn một mình chạy đi gặp nhà chồng chưa từng gặp mặt. Diệp Quân Hoa thật sự có chút lo lắng con nhóc kia sẽ sợ cho nên cố ý mang theo bánh bao thịt mà cô thích nhất chuẩn bị an ủi, không ngờ Diệp Tiểu Muội có hưng phấn có đắc ý, duy chỉ không có tâm trạng căng thẳng sợ hãi chút nào. Sự phát hiện này khiến Diệp Quân Hoa vừa bất ngờ vừa đành chịu, không nhịn được liếc nhìn Tống Thanh Huy sau lưng, thầm nghĩ sắc mặt Tống Thanh Huy thoạt nhìn còn thận trọng hơn em gái ngốc nhà anh ấy nhiều, đó mới là phản ứng chính xác lúc gặp phụ huynh chứ.

Nhưng nhìn như vậy thì lại có vẻ thanh niên trí thức Tống còn nghiêm túc hơn Tiểu Muội nhà anh ấy nhiều.

Cuối cùng trong lòng Diệp Quân Hoa cũng thăng bằng hơn, sắc mặt đối với “em rể” tương lai cũng khá hơn.

Bắt xe lửa ở huyện thành nhỏ quả thật hơi giống như đánh nhau, xe lửa còn chưa vào, người thì khiêng đồ, người thì ôm con, cảnh tượng cực kỳ hoành tráng. Nhưng chuyện này không dọa được Diệp Tiểu Muội, dù sao hành lý to lớn đã có đám anh Tống phụ trách, cô cầm lấy túi xách của mình từ chỗ anh ba Diệp, lại hỏi anh Tống rồi cầm vé xe, linh hoạt chen vào trong đám người: “Em đi lên trước tìm vị trí giường, mọi người từ từ chen nhé.”

Rõ ràng là lần đầu tiên ra ngoài bắt xe lửa lại biểu hiện quen thuộc giống như ở nhà, hành vi của Diệp Tiểu Muội rơi vào trong mắt đám cha đội trưởng lại thành bằng chứng vô tâm, ba người đàn ông nhìn nhau trong đám người nhưng không quản được Diệp Tiểu Muội, chỉ có thể nâng hành lý đưa thanh niên trí thức Tống lên xe.
 
Thập Niên 70 Ở Niên Đại Văn Ăn No Chờ Chết
Chương 303: Chương 303



Có đội trưởng Diệp và anh ba Diệp hỗ trợ, tuy là hiệu suất thấp nhưng Tống Thanh Huy cũng thuận lợi chen lên, song đội trưởng Diệp và anh ba Diệp không được phép lên xe, chỉ có thể đứng trên sân ga lo lắng nhìn xung quanh, còn Tống Thanh Huy thì một mình kéo hành lý từ từ tìm vị trí.

Chờ lúc rốt cuộc anh cũng tìm được vị trí giường của bọn họ, Diệp Tiểu Muội đã thoải mái ngồi ở giường dưới, đồng thời không hề khách sáo móc bình nước từ trong túi của anh ra uống rồi.

Nhìn thấy anh qua đây, Diệp Tiểu Muội còn rất “ghét bỏ” phỉ nhổ một câu: “Anh Tống, động tác của anh chậm quá đấy.”

Nói xong lại giơ bình nước quân dụng hỏi: “Anh có muốn uống nước hay không?”

Trong chốc lát Tống Thanh Huy không biết nên vui mừng hay là đau đầu. Lá gan của Diệp Tiểu Muội vô cùng lớn, đi ra khỏi nhà hình như chưa bao giờ biết luống cuống là cái gì, nhưng về phương diện khác, cô quả thực cũng rất thông minh, lần đầu tiên ngồi xe lửa mà có thể thuận lợi tìm được vị trí như vậy, đến Bắc Kinh rồi cũng không cần sợ cô đi lạc nữa.

DTV

Tất cả quấn quýt hóa thành hai chữ “không cần”, Tống Thanh Huy không để ý tới chuyện thu xếp hành lý, thò đầu ra cửa sổ xe trước tiên, vẫy tay và hô về phía hai cha con cách đó không xa: “Chú Diệp, Quân Hoa, cháu và Tiểu Muội đã tìm được vị trí, hai người hãy đi về trước đi.”

Cô cũng chưa chào tạm biệt người cha đội trưởng và anh ba. Diệp Tiểu Muội hoàn hồn lại, vội vàng đặt bình nước xuống bên cạnh, chen vào bên cạnh Tống Thanh Huy, hưng phấn hô: “Cha, anh ba!”

Đội trưởng Diệp đang muốn hỏi Tiểu Muội có lạc hay không, có tìm đến toa khác không thì thấy khuôn mặt nhỏ nhắn thần thái phấn chấn của cô, đương nhiên không cần hỏi nữa, chạy mau đến ngoài cửa sổ xe của họ để căn dặn. Chủ yếu là nhằm vào hành vi vừa nãy của Diệp Tiểu Muội, cha đội trưởng và anh ba Diệp rất sợ cô đến Bắc Kinh rồi còn thích gì làm nấy, không quan tâm gì hết như vậy, tranh thủ thời gian căn dặn cô phải nghe lời, bất kể là ở trên xe hay là lúc xuống xe cũng phải đi theo sát phía sau Tiểu Tống mới được, chắc chắn không thể cách anh quá một mét vân vân.

Đội trưởng Diệp và Diệp Quân Hoa cha một câu con một câu nói đến ồn ào, Tống Thanh Huy chào hỏi họ trước tiên lại trở thành nhân vật phụ, vô thức lui về phía sau, sau đó bất tri bất giác, Diệp Tiểu Muội đã chen đến trước người anh, ở trước mặt mọi người, thân thể hai người dính vào nhau, tựa như anh đang ôm chặt Diệp Tiểu Muội vào trong n.g.ự.c vậy.

Sân ga biệt ly, tất cả mọi người tranh thủ thời gian chào tạm biệt người thân, không quá bận lòng loại chi tiết nhỏ này. Đợi xe lửa từ từ xuất phát, bóng dáng cha con nhà họ Diệp dần dần dịch về phía sau, Tống Thanh Huy mới nhận ra tư thế mập mờ này của bọn họ, xấu hổ mặt đỏ rần, còn muốn rời ra như không có việc gì, sau đó dùng động tác thu xếp hành lý để cho mình khôi phục lại bình tĩnh.

Tống Thanh Huy nỗ lực giả vờ bình tĩnh, Diệp Tiểu Muội thì thật sự không hề nhận ra. Vừa mới lên xe, tạm thời vẫn không cảm giác được sự khổ cực và khô khan của đường sá xa xôi, Diệp Tiểu Muội chỉ cảm thấy tương đối mới mẻ, cô ngồi xe lửa ở thập niên bảy mươi, thật là thần kỳ.

Sau đó cô giống như một tài xế già dặn, thảnh thơi dựa vào trên chăn, nhìn bóng dáng bận rộn của anh Tống, cực kỳ giống cô vợ nhỏ hiền huệ.

Anh Tống đương nhiên không biết ý nghĩ lúc này của Diệp Tiểu Muội, anh đã dọn dẹp tàm tạm, tâm thái cũng cơ bản khôi phục bình thường, nhìn thấy tư thế thả lỏng của Diệp Tiểu Muội, cười nói rất tự nhiên: “Tiểu Muội, buổi tối em ngủ giường dưới à?”

Giường trên dưới đều là của bọn họ, nhưng Diệp Tiểu Muội thích lăn lộn như thế, nếu cô ngủ giường trên thì Tống Thanh Huy còn phải lo lắng nửa đêm không cẩn thận ngã xuống phải làm sao, cho nên anh tự mình chọn giường.

Không ngờ Diệp Tiểu Muội lại bá đạo như vậy, chẳng những thích nằm giường dưới còn nhìn trúng cả giường trên, cô không chút nghĩ ngợi lắc đầu: “Buổi tối em muốn ngủ ở bên trên!”

Giọng điệu như c.h.é.m đinh chặt sắt.

Tống Thanh Huy còn muốn khuyên: “Giường trên leo lên leo xuống không tiện lắm, ngủ giường dưới không phải tốt hơn sao?”

“Cho nên lúc em ngủ mới đi lên, bây giờ thì ở giường dưới chơi.”

Có lý có căn cứ làm người ta tin phục.

Tống Thanh Huy nhìn vẻ mặt tươi tắn của cô thì không khăng khăng nữa, chủ yếu là trước đây anh và Diệp Quân Hoa có cùng một nối lo lắng, đều sợ Diệp Tiểu Muội lần đầu tiên đi xa nhà sẽ không quen, sợ người lạ gì gì đó. Mặc dù biểu hiện trước mắt của Diệp Tiểu Muội hầu như nói rõ cô căn bản không hề biết viết mấy chữ căng thẳng sợ hãi như thế nào, nhưng Tống Thanh Huy vẫn không hoàn toàn yên tâm, còn chưa biết sau này cô có sợ người lạ hay không. Để không làm Diệp Tiểu Muội buồn, Tống Thanh Huy quyết định cố hết sức nghe theo cô.
 
Thập Niên 70 Ở Niên Đại Văn Ăn No Chờ Chết
Chương 304: Chương 304



Dự định của Diệp Tiểu Muội chỉ có một chỗ không tốt lắm, cô “chơi” ở giường dưới là trực tiếp nằm chơi, Tống Thanh Huy không khỏi nghĩ, cô nằm một ngày như vậy, buổi tối anh lại ngủ, chín bỏ làm mười, không phải là “cùng giường chung gối” ư?

Anh Tống da mặt mỏng lại nóng hết cả mặt. Nhưng nghĩ lại, hành khách trên xe lửa lên lên xuống xuống, người từng nằm ở cái giường này nhiều vô kể, coi Diệp Tiểu Muội trở thành hành khách bình thường là được.

DTV

Tống Thanh Huy rạo rực một lúc rồi rất nhanh lại khôi phục bình thường, thậm chí còn thoải mái ngồi xuống giường dưới.

Giường ngủ hẹp như thế, hai người trưởng thành một ngồi một nằm, Tống Thanh Huy không thể tránh khỏi cọ vào chân Diệp Tiểu Muội, anh cố hết sức quên sự đụng chạm này đi, ngoảnh lại nhẹ giọng hỏi Diệp Tiểu Muội: “Ngày hôm nay thức dậy hơi sớm, em có muốn ngủ bù một lát hay không?”

Diệp Tiểu Muội nhàn nhã đến mức bắt chéo chân, trực tiếp từ chối lời đề nghị của anh Tống: “Bây giờ tinh thần của em rất tốt, không hề buồn ngủ chút nào cả.”

Tống Thanh Huy nhìn sắc mặt của cô cũng biết, bây giờ Diệp Tiểu Muội dồi dào sức lực cho nên anh lại đề nghị: “Nếu như vậy thì chi bằng đọc sách?”

Diệp Tiểu Muội đã sớm biết anh Tống sẽ giở chứng, cô đã chuẩn bị trước, lúc này nói với vẻ mặt chân thành: “Em cũng muốn nhưng mẹ em bỏ sách và quần áo vào chung một chỗ, ở trong túi lớn đấy, nhiều đồ như vậy tìm ra được thì cũng quá phiền phức, hay là thôi đi.”

Tống Thanh Huy thong thả ung dung xác nhận: “Sách của em cùng tất cả hành lý bỏ vào một chỗ?”

Diệp Tiểu Muội gật đầu, tự giác chuẩn bị đầy đủ, không cần sợ hãi anh Tống nửa phút hóa thân thành chủ nhiệm lớp. Nhưng một giây kế tiếp, cô đã nghe thấy anh Tống không nhanh không chậm nói: “Không sao, trong túi của anh vừa hay mang theo hai quyển sách, chúng ta có thể cùng xem.”

Khi nói chuyện, Tống Thanh Huy đã mở ba lô quân đội của anh, quả nhiên móc ra sách giáo khoa khiến Diệp Tiểu Muội quen mắt thậm chí căm thù đến tận xương tuỷ từ bên trong, sau đó hỏi cô với vẻ mặt hiền hòa: “Tiểu Muội, em muốn ngồi dậy đọc sách hay là cứ nằm như thế xem?”

Diệp Tiểu Muội trợn mắt há mồm, bây giờ cô chỉ muốn một cước đạp anh Tống ra ngoài xe.

Có lẽ là trong khoảng thời gian này Tống Thanh Huy giám sát Diệp Tiểu Muội học tập, bị thái độ tích cực phối hợp của cô tạo ra cảm giác thành tựu nên bỗng chốc lòng tin tràn đầy, cho rằng Diệp Tiểu Muội đi theo anh trở về Bắc Kinh cũng sẽ ngoan ngoãn đọc sách dưới sự giám sát của anh.

Trên thực tế, trong khoảng thời gian ở nhà này Diệp Tiểu Muội rất nghe lời là bởi vì cô không có cách nào khác. Người cha đội trưởng và đồng chí Vương Thúy Phân cường cường liên hợp, nhìn chòng chọc cô như đang nhìn chòng chọc tội phạm trong trại tạm giam, bên cạnh còn có một nữ chính đang nhìn chằm chằm, hơn nữa còn có chồng chưa cưới “quan mới nhậm chức” là anh Tống, một mình Diệp Tiểu Muội chiến đấu hăng hái cũng chỉ có thể đầu hàng.

Đương nhiên nếu như nhất định phải phản kháng thì đó cũng là tự do của cô, chỉ là Diệp Tiểu Muội thức thời rất rõ ràng, sau khi phản kháng thì rất có thể cô sẽ bị cha đội trưởng và đồng chí Vương Thúy Phân song kiếm hợp bích cùng đánh, sau đó sách phải học thuộc vẫn phải tiếp tục học thuộc.

Nói vậy, thà rằng cô tự giác hơn, đắp nặn hình tượng một học bá học tập chăm chỉ hàng ngày tiến lên, chẳng những có thể lấy lòng cha đội trưởng và đồng chí Vương Thúy Phân mà ngay cả anh Tống cũng sẽ dịu dàng với cô hơn rất nhiều, lúc học tập có thể nói là mặc cô “muốn làm gì thì làm”.

Nhưng cái này không có nghĩa là Diệp Tiểu Muội khó khăn lắm mới thoát khỏi ma trảo của đám đội trưởng Diệp còn có thể ngoan ngoãn nghe lời của Tống Thanh Huy giống như ở nhà.

Bởi vì ở trong mắt Diệp Tiểu Muội, bây giờ cô cùng anh Tống là “thế lực ngang nhau”, thậm chí nếu phải liệt kê một chuỗi thức ăn thì, đồng chí Vương Thúy Phân và cha đội trưởng đều cao hơn cô, nhưng anh Tống nhất định sẽ ở bên dưới cô.

Người được thiên vị đều không lo ngại gì.

Diệp Tiểu Muội quyết đoán lựa chọn dúi đầu vào trong chăn giữa nằm đọc sách và ngồi đọc sách: “Ôi, bây giờ em đột nhiên hơi buồn ngủ rồi.”

Tống Thanh Huy vốn đang bình tĩnh nhàn nhã cầm sách bỗng không còn gì để nói.

Diệp Tiểu Muội có thể chơi xấu, Tống Thanh Huy không tiện vạch trần cô.

Khoang xe giường nằm không náo nhiệt ầm ĩ giống như khoang xe ghế ngồi, hoàn cảnh bên này yên tĩnh khoan thai như “chốn bồng lai tiên cảnh”. Ở trong hoàn cảnh này, dù cho đoàn tàu đến trạm, hành khách lên lên xuống xuống, mọi người cũng rất tự giác hành động khẽ khàng, ngay cả Tống Thanh Huy và Diệp Tiểu Muội nói chuyện cũng hơi thấp giọng. Trong xe chẳng những yên tĩnh, thậm chí còn hơi trống trải, thời tiết này e rằng ngay cả hành lang ở khoang xe ghế ngồi cũng có người nằm, giường nằm vẫn còn có rất nhiều giường ngủ trống, ví dụ như hiện nay đối diện đám Tống Thanh Huy cũng chỉ có một hành khách.
 
Thập Niên 70 Ở Niên Đại Văn Ăn No Chờ Chết
Chương 305: Chương 305



Có điều một người hành khách cũng là người. Từ khi họ lên xe, người đàn ông trung niên mang dáng vẻ cán bộ đối diện này đã thỉnh thoảng liếc mắt về phía họ, dường như rất tò mò về hai người bọn họ, nếu như đổi thành một dì lớn tuổi thì chỉ sợ sớm đã bỏ sự dè dặt trực tiếp hỏi thăm bọn họ rồi.

Bây giờ Tống Thanh Huy thấy ánh mắt như có như không của đối diện thì càng ngại không dám hành động thiếu suy nghĩ, chỉ có thể nhìn Diệp Tiểu Muội giống như con cá c.h.ế.t nằm úp sấp ở trên chăn mãi không nhúc nhích. Thật lâu sau, anh mới chấp nhận để sách xuống, hơi cúi người hỏi cô: “Tiểu Muội, em không muốn đi lên ngủ à?”

Diệp Tiểu Muội nhàm chán nằm úp sấp lâu như vậy, vốn muốn chơi xỏ nhưng bây giờ thật sự đã hơi buồn ngủ, ôm chăn tỏ ý không nhúc nhích: “Không đi.”

Nghe được vẻ buồn ngủ trong giọng nói của cô, Tống Thanh Huy không khăng khăng nữa, chỉ nói càng thêm dịu dàng: “Vậy em cũng phải đứng lên trải giường trước rồi cởi áo khoác ra ngủ mới thoải mái được.”

Diệp Tiểu Muội lại bắt đầu giả chết, vừa nhìn đã biết là lười hoạt động.

Tống Thanh Huy tốt tính gọi: “Tiểu Muội?”

“Người ta không muốn động đậy mà.” Che chăn, giọng Diệp Tiểu Muội hơi ồm ồm, quả thực cho người ta một loại cảm giác buồn ngủ mắt nhập nhèm, Tống Thanh Huy không biết phải làm thế nào với cô.

Thật ra anh không biết, Diệp Tiểu Muội không buồn ngủ tới mức này, cô chỉ là lười di chuyển, dù sao rốt cục đã thoát khỏi ma trảo của mẹ già, không bao lâu đã có thể buông thả mình rồi. Hơn nữa giọng điệu của anh Tống tương đối dịu dàng, Diệp Tiểu Muội càng được sủng mà kiêu, lúc anh Tống trầm mặc im lặng, cô lại ngọ nguậy làm nũng trong chăn: “Anh Tống giúp em có được hay không?”

Tống Thanh Huy rất quẫn bách, dường như cô đã đề ra yêu cầu rất xấu hổ vậy, nói với âm thanh nhỏ chỉ hai người có thể nghe thấy: “Em tự cởi áo khoác, anh trải giường chiếu giúp em được không?”

Anh Tống đã lớn như vậy nhưng đây là lần đầu tiên trải giường chiếu cho người khác phái, đây là sự quật cường cuối cùng của anh rồi.

Đáng tiếc Diệp Tiểu Muội càng quật cường hơn anh, che chăn nổi giận nói: “Vậy anh đừng quản em, để em ngủ như c.h.ế.t là được rồi.”

Tống Thanh Huy: ...

Chú Diệp thím Diệp yên tâm giao con gái vào tay anh như thế, làm sao anh có thể không quan tâm đến cô? Tống Thanh Huy đành chịu một hồi, cuối cùng tinh thần trách nhiệm chiến thắng lòng xấu hổ, rốt cục đứng dậy, khom lưng mặt hướng về phía Diệp Tiểu Muội.

Nhận thấy được động tác của anh, lúc này Diệp Tiểu Muội lại phối hợp, chủ động trở mình, vừa lúc mặt đối mặt với anh.

Thấy thế, Tống Thanh Huy không khỏi cong khóe miệng, anh biết ngay Diệp Tiểu Muội vẫn chưa buồn ngủ tới mức đó, cô chỉ đơn thuần là lười mà thôi.

Có điều anh cũng không nói gì, nhẹ chân nhẹ tay rút chăn dưới người Diệp Tiểu Muội, mở ra đắp lên trên người cô, sau đó lại ngồi ở bên mép giường, cởi giày và áo khoác cho cô.

Quần áo mùa đông vừa nhiều vừa dày, áo bông cũng không có nhiều công năng chống lạnh, muốn giữ ấm chỉ có thể mặc nhiều, dù cho Diệp Tiểu Muội còn muốn giữ phong độ cũng phải chấp nhận. Nhất là muốn đi Bắc Kinh nên càng phải mặc dày hơn, bên trong áo khoác cô còn mặc hai ba cái áo len áo lót, cho nên Tống Thanh Huy giúp cô c** q**n áo cũng chỉ có chút xấu hổ trong lòng mà thôi, nét mặt vẫn rất tự nhiên.

Bận trước bận sau năm sáu phút, cuối cùng thu xếp ổn thỏa cho Diệp Tiểu Muội rồi, cuối cùng Tống Thanh Huy dém góc chăn cho cô, ngồi ở bên mép giường thở phào nhẹ nhõm, nghĩ thầm mới vừa lên xe đã bị cô dày vò thành như vậy, bây giờ anh đã bắt đầu lo lắng liệu cuộc hành trình trở về này của mình có tràn đầy nước sôi lửa bỏng hay không.

Tống Thanh Huy bận rộn bao lâu thì người trung niên đối diện cũng nhìn bấy lâu, có lẽ là cảm thấy cậu trai tuấn tú nhã nhặn như thế, chăm sóc cô bé bên cạnh tỉ mỉ chu đáo như một bà mẹ già, quá thú vị, người trung niên không nhịn được nhẹ giọng hỏi: “Cậu nhóc, hai đứa đi đâu thế?”

“Bắc Kinh ạ.”

DTV

“Đi cùng cậu là em gái cậu à?”

Trước đó Tống Thanh Huy vẫn giữ vững sự bình tĩnh, bây giờ bị hỏi như vậy thì lại đỏ mặt, nhận ra trong xe cũng là nơi công cộng, chuyện anh làm với Diệp Tiểu Muội ở nơi công cộng quả thật hơi quá thân mật.

Nhưng mà anh không muốn gật đầu theo lời nói của người đàn ông trung niên, anh và Diệp Tiểu Muội không phải là tình anh em thân mật khắng khít gì cả, cho nên Tống Thanh Huy có chút chột dạ “giải thích” rằng: “Không phải, đây là vợ của cháu.”

“Hai đứa là vợ chồng à?” Người trung niên tỏ vẻ mặt vô cùng kinh ngạc, ông ấy thấy dáng vẻ cậu nhóc này chăm sóc cô bé kia, đoán bọn họ là anh em còn cảm thấy không phù hợp, nhìn thế nào cũng giống như cha chăm con gái.
 
Thập Niên 70 Ở Niên Đại Văn Ăn No Chờ Chết
Chương 306: Chương 306



Không ngờ họ lại là vợ chồng son, người trung niên lại quan sát Tống Thanh Huy vài lần. Kinh ngạc thì kinh ngạc, loại chuyện này không thể nói lung tung, ông ấy vẫn tin tưởng gật đầu, cười nói: “Mới kết hôn đúng không?”

Khoác lác rồi, nếu đối phương đã cho là thật thì Tống Thanh Huy cũng chỉ có thể gật đầu với vẻ mặt chột dạ.

Bộ dạng này rất có mùi vị của đôi vợ chồng son, người trung niên càng tin tưởng không nghi ngờ, mím môi cười hỏi: “Chúc mừng, lần này dẫn vợ về nhà thăm người thân?”

“Đúng vậy...”

Diệp Tiểu Muội tỉnh dậy thấy anh Tống đang trò chuyện rất high với ông chú đối diện. Đương nhiên đề tài đã sớm thay đổi không biết bao nhiêu cái, họ đã từ thơ từ ca phú cho tới nhân sinh triết học rồi.

Có lẽ là trò chuyện quá tập trung, ngay cả Diệp Tiểu Muội đã sờ cái bụng dẹp lép ngồi dậy mà Tống Thanh Huy cũng không phát hiện, người đàn ông trung niên nhiệt tình trò chuyện với anh nhắc nhở một câu: “Tiểu Tống, vợ cậu dậy rồi.”

Cái hay không nói, nói cái dở, vẻ mặt Tống Thanh Huy quẫn bách, nhưng rất nhanh đã xoay người đi dìu “vợ” của mình: “Tiểu Muội?”

Diệp Tiểu Muội mới vừa tỉnh ngủ, đại não còn mơ hồ, không chú ý tới ông chú đối diện nói gì nhưng lại nghe thấy hình như anh Tống rất dịu dàng hỏi cô miệng có khô hay không, có muốn uống nước hay không.

Diệp Tiểu Muội gật đầu, Tống Thanh Huy bèn buông cô ra, lại luống cuống tay chân đi tìm siêu, chất lượng của siêu quân dụng rất đạt chuẩn, nước rót đầy từ sáng sớm mà bây giờ nhiệt độ vừa vặn, Tống Thanh Huy lấy nắp rót chén nước ấm đưa đến trước mặt Diệp Tiểu Muội, cô còn không thèm chìa tay, chỉ biết chớp mắt nhìn anh.

Phải ngủ mơ màng cỡ nào chứ, Tống Thanh Huy đành phải đưa nước đến bên miệng cô. Chỉ cần cúi đầu là có thể uống được nước, Diệp Tiểu Muội rất phối hợp, uống một cốc xong còn muốn cốc nữa.

DTV

Tống Thanh Huy cho là cô quá khát, cốc thứ hai rót đầy hơn, không ngờ cô mới uống hai ngụm đã tỏ khuôn mặt chê bai, còn phỉ nhổ một câu: “Đã sắp uống no nước rồi.”

Trong âm thanh còn mang theo giọng non nớt mới vừa tỉnh ngủ, không hiện lên kiêu căng mà ngược lại có phần đáng yêu. Tống Thanh Huy không để ý, chỉ là anh quen tiết kiệm, không nỡ đổ một chén nước sôi ấm đi, đồ đã uống rồi đương nhiên không thể đổ vào trong bình, Tống Thanh Huy quấn quýt hai giây rồi lặng lẽ uống hết nước trong nắp.

Anh Tống tiết kiệm lo việc nhà không làm Diệp Tiểu Muội chú ý, ngay cả người đàn ông trung niên đối diện cũng không kinh ngạc nữa, dù sao bọn họ là vợ chồng son, hình như còn là tự do yêu đương, dính nhau cũng bình thường.

Người đàn ông trung niên khép sách trong tay lại, đứng lên nói: “Chắc đã đến lúc ăn cơm trưa rồi, tôi đi xem ngày hôm nay toa ăn cung ứng món ăn gì. Tiểu Tống, cậu với vợ cậu muốn cùng đi không?”

Lúc này Diệp Tiểu Muội đã tỉnh táo rồi, nghe thấy xưng hô của ông chú đối diện thì con mắt sáng lên, vẻ mặt hứng thú đánh giá anh Tống bên cạnh, không ngờ anh nhìn nghiêm trang mà nội tâm đã gấp gáp như vậy.

Tống Thanh Huy đang để siêu về chỗ cũ, không chú ý tới phản ứng của Diệp Tiểu Muội, chỉ ngẩng đầu cười nói với người đàn ông trung niên: “Chú Vương, chú đi trước đi, bọn cháu tự mình mang lương khô cho bữa trưa rồi.”

Thật ra anh cũng hiểu mua ở trên xe rất thuận tiện, tuy là giá tiền hơi đắt nhưng cơm tẻ mì sợi nóng hổi, ăn vào thoải mái hơn lương khô. Chỉ là mẹ vợ tương lai đồng chí Vương Thúy Phân không đồng ý, đi ra khỏi nhà sao có thể không mang theo lương khô, không phải là phá gia ư?

Vẫn phải nghe lời cha mẹ vợ nói, sau khi mấy người thương lượng, mỗi bên lùi một bước, để Vương Thúy Phân chuẩn bị cho bọn họ hai bữa lương khô, mấy bữa còn lại thì họ ăn ở trên xe cũng được.

Đây cũng là thao tác thường thấy, người trung niên không bất ngờ, gật đầu nói: “Được, thế tôi đây đi trước.”

Đổi thành lúc khác, có lẽ Diệp Tiểu Muội còn đang hâm mộ ông chú có cơm hộp thơm ngào ngạt để ăn, nhưng bây giờ có chuyện thú vị hơn, cô chỉ hâm mộ hai giây rồi thôi, thừa dịp chú ấy đi mất, nhào tới trong lòng anh Tống: “Anh Tống, sao em mới ngủ một giấc đã trở thành vợ của anh rồi?”

Thật ra Diệp Tiểu Muội không quá bận lòng những chi tiết này, bạn gái cũng được, vợ chưa cưới cũng tốt, người yêu cũng xong, trong mắt cô chỉ là một cách xưng hô mà thôi, đổi “người yêu” thành “chồng” “vợ” thì rất dễ hiểu, đời trước rất nhiều người mới vừa yêu đương đã gọi nhau là vợ chồng, cô và anh Tống qua lại sắp được một năm, bây giờ mới đổi xưng hô đã là rất chậm rồi.

Nếu như Tống Thanh Huy tự nhiên phóng khoáng, ở trước mặt cô cũng xưng hô như vậy thì chắc chắn Diệp Tiểu Muội sẽ đồng ý ngay mà không thèm chớp mắt.

Vấn đề là tính anh rất trầm! Ở trước mặt cô giả bộ bình chân như vại, không có chút rung động nào, dường như họ có kết hôn hay không đều không có ảnh hưởng gì với anh, sau lưng cô lại nói với mọi người chung quanh họ đã là vợ chồng son, còn chưa đăng ký kết hôn đã gọi “vợ” rồi. Kỳ quặc đến nước này, Diệp Tiểu Muội làm sao có thể bỏ qua cho anh?
 
Thập Niên 70 Ở Niên Đại Văn Ăn No Chờ Chết
Chương 307: Chương 307



Người đàn ông trung niên “bóng đèn” duy nhất cũng tạm thời rời đi, trong không gian nhỏ hẹp chỉ còn lại hai người bọn họ. Tống Thanh Huy bị Diệp Tiểu Muội nháo vào đột ngột nhưng không bị dọa cho luống cuống, ngược lại đưa tay nhẹ nhàng đỡ eo của cô, kẻo để cô hành động quá mạnh làm mình lăn xuống giường.

Nhưng Tống Thanh Huy không ngờ cử chỉ quan tâm nho nhỏ của mình lại bị Diệp Tiểu Muội quen được một tấc lại muốn tiến một thước lý giải thành mời gọi, bây giờ cô không chỉ nhào vào trong n.g.ự.c anh mà còn không khách sáo ngồi lên trên đùi anh, ôm cổ anh dương dương đắc ý.

Thế này thì hơi k*ch th*ch rồi, bất kể là trước đây lén lút hẹn họ hay là bước vào phòng của Diệp Tiểu Muội dưới sự ngầm cho phép của Vương Thúy Phân, họ cũng chưa từng ôm ấp như vậy. Tống Thanh Huy lại đỏ bừng cả mặt, đương nhiên vẫn đang cố gắng giữ sự bình tĩnh, vừa đỡ eo của Diệp Tiểu Muội theo bản năng vừa nhẹ giọng nhưng không mất nghiêm nghị mà khiển trách: “Tiểu Muội, mau xuống đi, ở nơi công cộng còn ra thể thống gì nữa!”

Nếu như Diệp Tiểu Muội phối hợp như vậy thì đã không gọi là Diệp Tiểu Muội rồi. Cô làm như không nghe thấy tiếng mắng của Tống Thanh Huy, tiếp tục ôm cổ anh cười híp mắt hỏi: “Anh Tống, anh còn chưa nói cho em đã có chuyện gì xảy ra đâu, em mới ngủ một giấc đã bị kết hôn rồi?”

Anh Tống bị Diệp Tiểu Muội nắm được thóp, trong chốc lát á khẩu không trả lời được.

Thật ra dù cho Diệp Tiểu Muội không hỏi, Tống Thanh Huy cũng cảm thấy chột dạ đối với lời mình nói ra. Bây giờ Diệp Tiểu Muội còn tỏ dáng vẻ nóng lòng muốn thử xem kịch vui, đương nhiên anh sẽ chỉ càng thêm xấu hổ và lúng túng, không để ý tới việc bảo Diệp Tiểu Muội mau chóng xuống khỏi người anh.

Bởi vì nguyên tắc làm người của Tống Thanh Huy chính là trước khi muốn cầu xin người khác thì mình phải làm không thẹn với lương tâm. Lúc này anh bất chính, nào còn không biết xấu hổ mà ăn nói đường hoàng bảo Diệp Tiểu Muội làm này làm kia. Trầm mặc vài giây mới vội vàng sắp xếp ngôn ngữ giải thích: “Tiểu Muội, tuy là chúng ta còn chưa kết hôn nhưng hai người chúng ta đi xa nhà, nói với bên ngoài đã kết hôn sẽ tốt hơn, nếu như nói đúng sự thực thì chỉ sợ người bên ngoài sẽ dùng ánh mắt kì lạ để nhìn chúng ta.”

Chủ yếu là cử chỉ lúc họ lên xe, đặt ở trên vợ chồng chưa cưới nhà mình thì quả thực quá mức thân mật. Tống Thanh Huy là đàn ông đương nhiên không sợ danh tiếng bị hao tổn, thói đời này luôn khoan dung hơn đối với người đàn ông, chỉ lo lắng Diệp Tiểu Muội phải chịu sự chỉ trích của người bên cạnh. Tuy là cô nhóc kia có lẽ không sẽ để ý cách nhìn của người xa lạ nhưng Tống Thanh Huy không muốn thấy cô gặp bất cứ điều hiểu lầm nhỏ nhặt nào.

DTV

Diệp Tiểu Muội không khỏi chớp mắt, lý do của anh Tống nghe thì hết sức chí công vô tư nhưng không phải điều cô muốn nghe, cho nên cô còn có lời muốn nói, đáng tiếc chưa kịp mở miệng, Tống Thanh Huy tự nhận đã giải thích rõ ràng mọi chuyện một lần nữa nói năng hùng hồn: “Tiểu Muội nghe lời, xuống dưới tự mình ngồi cho vững, chúng ta cũng nên ăn cơm rồi.”

Chỉ là lương khô mà thôi, lại không được ăn cơm hộp thơm ngào ngạt, ngày hôm nay Diệp Tiểu Muội không chờ mong hoạt động ăn uống này chút nào nên không hề nhúc nhích mông.

Tống Thanh Huy mấp máy môi, không hề cảm thấy bất ngờ đối với phản ứng của cô, ngược lại hướng dẫn từng bước như bà ngoại chó sói: “Tiểu Muội, nếu như em nghe lời thì buổi tối anh sẽ mua cơm trên xe cho em ăn.”

“Thật không? Thế thì em muốn ăn cá kho!”

“Chỉ cần trên xe có đều được.”

Diệp Tiểu Muội nghe được thì lập tức nuốt nước bọt, dường như cô đã ngửi thấy hương vị của cá kho rồi.

Nhưng nhộn nhạo vài giây, cô lại nghĩ tới đồng chí Vương Thúy Phân đen mặt, xoắn xuýt hỏi: “Thế lương khô mẹ em chuẩn bị thì phải làm sao?”

Tuy là gia cảnh của Tống Thanh Huy khấm khá nhưng cũng không có thói quen lãng phí lương thực, hơn nữa những thứ lương khô này cũng là tấm lòng của cha mẹ vợ tương lai cho nên anh rất kiên định tỏ ý: “Em ăn cơm trên xe lửa, anh sẽ từ từ ăn lương khô.”

Anh Tống quả là hi sinh mình để soi rọi cho cô, Diệp Tiểu Muội nhất thời vô cùng cảm động, chẳng những ôm chặt cổ anh Tống, ngay cả đầu cũng vùi hết vào trong n.g.ự.c anh, phát ra tiếng cảm thán thật lòng thật dạ: “Sao anh Tống có thể tốt như vậy!”

Vốn chỉ muốn bảo cô ngoan ngoãn xuống khỏi người mình, Tống Thanh Huy phát hiện đã hoàn toàn ngược lại, đành phải bất đắc dĩ gọi: “Tiểu Muội…”

Mới vừa gọi tên của cô lại nghe thấy Diệp Tiểu Muội trong n.g.ự.c anh nói như này: “Có điều làm sao em có thể một mình ăn ngon uống đã, nhìn anh Tống gặm lương khô chứ?”
 
Thập Niên 70 Ở Niên Đại Văn Ăn No Chờ Chết
Chương 308: Chương 308



Diệp Tiểu Muội ngẩng đầu lên, hưng phấn nói: “Hay là mua cơm rồi chúng ta ăn chung? Dù cho ăn không đủ no còn có thể gặm lương khô đỡ đói, có phải rất tuyệt bổng?”

Không ngờ có thể nghĩ ra cách cơ trí như thế, Diệp Tiểu Muội cảm giác mình quả nhiên là một thiên tài.

Tống Thanh Huy vô thức cúi đầu đối diện với cô, lại có mấy phần cảm động, quen biết Diệp Tiểu Muội lâu như vậy, từ trước đến giờ đều là cô tiến đến bên cạnh anh lừa ăn lừa uống, chưa từng nghĩ đến Diệp Tiểu Muội tham ăn như thế cũng sẽ chịu chia sẻ đồ ăn ngon với anh. Trái tim bị cô làm cho vừa mềm vừa ngọt ngào, chỉ có thể lặng lẽ gật đầu, ngoài miệng vẫn kiên trì nguyên tắc nói: “Vậy em xuống trước đi, nên ăn cơm rồi.”

Bữa tối có thể ăn cơm hộp thơm ngào ngạt rồi, Diệp Tiểu Muội cảm thấy chờ mong gấp bội nên phối hợp xuống khỏi đùi anh Tống, sau đó ngoan ngoãn ngồi ở trên giường như một đứa bé đợi anh Tống tìm lương khô cho cô.

Đương nhiên cô chỉ im lặng được trong chốc lát mà thôi, không có nghĩa là chuyện “vợ” kia đã qua. Cơm nước xong, Diệp Tiểu Muội lại lôi nó ra nói mà không hề có dấu hiệu báo trước: “Anh Tống, nếu chúng ta kết hôn rồi thì có phải em cũng nên nghĩ cho anh một cái tên thân mật không? Em không thích gọi “chồng” cho lắm, nghe không có chút phong cách tây nào cả.”

Anh Tống đang uống nước bị cô dọa cho sặc, ho dữ dội một hồi, chờ anh hoà hoãn lại, Diệp Tiểu Muội đã nghĩ xong “tên gọi nựng” rồi, cười híp mắt nhìn anh: “Em gọi anh là ông xã có được hay không?”

Tống Thanh Huy vốn đã bị sặc khiến mặt đỏ tới mang tai, hai chữ này càng làm anh m.á.u dồn lên đầu, lỗ tai đều bị nung đỏ, không để ý tới việc hỏi xem rốt cuộc Diệp Tiểu Muội nghe được cách nói này từ đâu, lắc đầu lia lịa: “Không nên không nên, không có ai gọi như vậy cả.”

Lúc thiếu niên anh đã nghe đám bạn nói với vẻ mặt thần bí, bên Hồng Kông rất biết chơi, vợ không gọi chồng là cha nó à, cũng không gọi tên mà gọi là ông xã, chồng cũng gọi vợ là bà xã.

Cho tới bây giờ, Tống Thanh Huy vẫn còn nhớ rõ, lúc bạn chơi nói xưng hô bên Hồng Kông khác với người khác thì nháy mắt ra hiệu, vẻ mặt mập mờ, người nghe thì liên tục gật đầu, bỗng nhiên tỉnh ngộ, cho nên cách xưng hô ông xã bà xã trong ấn tượng của anh là chữ rất mắc cỡ rất riêng tư, căn bản không có thể nói ra trước mặt mọi người.

Diệp Tiểu Muội không ngờ phản ứng của anh dữ dội như vậy, khó hiểu hỏi: “Người thành phố các anh không phải cũng gọi như vậy ư?”

Tống Thanh Huy như c.h.é.m đinh chặt sắt: “Hoàn toàn không!”

Được rồi. Diệp Tiểu Muội rất bình tĩnh gật đầu, không phải là cô nhất định phải theo cái mốt này, anh Tống không thể chấp nhận cái tên gọi nựng này thì lại nghĩ một cái thôi, Diệp Tiểu Muội nghiêng đầu, lại cười híp mắt gọi: “Darling!”

DTV

Tống Thanh Huy: !!!

Ngay cả hai chữ “ông xã” này anh còn không nghe nổi, độ xấu hổ của “Darling” lại càng bùng nổ hơn, Tống Thanh Huy luống cuống tay chân muốn ngăn cản Diệp Tiểu Muội gọi loạn, không ngờ chú Vương đối diện cơm nước xong đã trở về, vừa vặn nghe tiếng Diệp Tiểu Muội, cực kỳ tán thưởng cười nói: “Cháu tên là Tiểu Diệp đúng vậy? Nghe Tiểu Tống nói bình thường cháu thích luyện chữ vẽ tranh, không ngờ ngay cả tiếng Anh cũng tinh thông? Đúng là một đứa bé giỏi giang.”

Diệp Tiểu Muội vẫn biết mình biết ta, đời trước cô học dốt thật, tuy là mua đồ xách tay bình thường như cơm bữa nhưng không cần tiếng Anh quá tốt, chỉ cần biết đối thoại đơn giản hằng ngày là được, cho nên đối mặt với sự khen ngợi của ông chú xa lạ, cô rất khiêm tốn xua tay: “Không tinh thông đâu ạ.”

Chú Vương càng yêu quý hơn, nói: “Trường học không dạy tiếng Anh, cháu có thể hiểu ngoại ngữ đã rất hiếm thấy rồi, sao chưa tính là tinh thông?”

Diệp Tiểu Muội lại tự biết mình, không chịu nổi đối phương thổi phồng, ông chú này ăn mặc đẹp đẽ, ăn nói không tầm thường, lời nói ra khỏi miệng tự nhiên làm người ta tin phục, Diệp Tiểu Muội nhanh chóng lộ ra nụ cười tự đắc, trò chuyện với chú về đề tài tiếng Anh.

Tống Thanh Huy cũng dần dần khôi phục bình tĩnh, gia nhập vào cuộc trò chuyện của bọn họ, không còn nhớ đến việc anh chưa nhắc nhở Diệp Tiểu Muội không được tùy tiện gọi anh thân thiết nữa.

Không nghiêm khắc nhắc nhở, Diệp Tiểu Muội coi như anh Tống đã chấp nhận cái tên thân mật này rồi, trong mấy chục tiếng kế tiếp, chỉ cần anh có dấu hiệu ép cô học tập thì Diệp Tiểu Muội sẽ nháy mắt nói với vẻ mặt ngọt ngào “Darling, chúng ta trò chuyện một lúc nữa đi”, “Darling, hay là anh nói cho em nghe đi”, sau đó anh Tống đã mất phương hướng trong từng tiếng “người yêu ơi” của cô, không dám bảo Diệp Tiểu Muội đọc sách luyện chữ nữa.
 
Thập Niên 70 Ở Niên Đại Văn Ăn No Chờ Chết
Chương 309: Chương 309



Mãi cho đến khi xe lửa tới trạm Bắc Kinh, Diệp Tiểu Muội còn chưa đọc lấy một trang sách.

Diệp Tiểu Muội tràn đầy cảm giác thành công đối với tình hình chiến đấu của mình, mắt thấy xe lửa sắp đến trạm dừng rồi thì càng bừng bừng hứng khởi, cảm thấy dựa vào sự thông minh tài trí của cô, chinh phục Bắc Kinh rộng lớn cũng không thành vấn đề. Chỉ là Diệp Tiểu Muội thông minh tuyệt đỉnh còn chưa kịp triển khai kế hoạch lớn đã bị anh Tống xách lấy sau cổ: “Tiểu Muội, người lên xe xuống xe ở trạm nhiều lắm, em ngoan ngoãn ở đằng sau anh, nắm lấy quần áo của anh, không được để lạc đâu đấy. Nếu như em không nghe lời, về nhà anh sẽ nói cho chú Diệp thím Diệp đấy.”

“Nắm quần áo của anh?” Diệp Tiểu Muội trực tiếp từ chối: “Em không phải học sinh tiểu học, như vậy thì thật mất mặt!”

Anh Tống lạnh nhạt hỏi: “Vậy em hy vọng anh tìm sợi dây trói tay em và anh vào với nhau à?”

Có so sánh mới lựa chọn được, Diệp Tiểu Muội nhanh chóng đi tới phía sau anh Tống, ngoan ngoãn dùng hai tay tóm lấy góc áo anh Tống, thậm chí còn đổi giọng nói: “Cha, chúng ta đi thôi!”

Làm học sinh tiểu học dù sao cũng hơn làm tội phạm.

Tống Thanh Huy nhìn cô đùa giỡn, cuối cùng chỉ bất đắc dĩ lắc đầu cười, không nói gì.

Vác hành lý nặng nề lên, kéo “cái đuôi” nặng nề ở phía sau, Tống Thanh Huy theo sóng người cùng xuống xe.

Bởi Diệp Tiểu Muội cố ý giở trò, lôi vạt áo anh về phía sau giống như muốn kéo quần áo của anh xuống, ngược lại khiến Tống Thanh Huy bớt rất nhiều chuyện, cảm nhận được lực nặng trình trịch kia đã biết Diệp Tiểu Muội rất nghe lời đi theo phía sau anh, không cần anh thỉnh thoảng quay đầu lại xem Diệp Tiểu Muội có bị lạc hay không.

Tống Thanh Huy rất yên tâm kéo cái đuôi nhỏ đi ra ngoài. Nơi này là quê nhà của anh, dù cho rời đi trọn ba năm cũng vẫn là nơi mà anh quen thuộc nhất, Tống Thanh Huy cảm thấy anh nhắm mắt lại cũng có thể trở về nhà.

DTV

Diệp Tiểu Muội không cần làm cái gì, chỉ cần đi theo phía sau anh Tống, rất nhanh đã ra khỏi sân ga.

Trong đám đông, một người đàn ông trẻ tuổi cao lớn mặc thường phục vẫy tay với họ từ xa: “Tiểu Huy.”

Tống Thanh Huy cũng rất ngạc nhiên trả lời: “Anh Thanh Ngọc, sao anh lại tới đây? Bộ đội không bận ư?”

Đối phương sải bước đi về hướng bọn họ: “Bà trẻ lo lắng, bảo anh tới trạm xe đón các em.”

Ở trên xe hai ngày hai đêm, Diệp Tiểu Muội nói chêm chọc cười các loại không muốn đọc sách, Tống Thanh Huy không làm sao được, đành phải giới thiệu đại khái thành viên gia đình cho cô. Anh Tống có hai cô một bác, đến đời họ thì anh chị em lại càng nhiều, nhưng nhiều cháu nội cháu ngoại như vậy, người ông nội Tống thích nhất lại là cháu trai Tống Thanh Ngọc – anh cả của anh.

Diệp Tiểu Muội nghe anh Tống nói, ông nội cả và ông nội Tống cùng tham chiến từ thời trẻ, vì nước quên mình, con trai ông nội cả là bác họ cả cũng ốm yếu lắm bệnh, lúc anh họ mười mấy tuổi đã qua đời. Để chăm sóc con nối dòng duy nhất của dòng chính, ông nội Tống công chính nghiêm minh cả đợi người đã phá lệ một lần duy nhất, để cháu trai cố chấp theo lệnh cha đi tòng quân ở bên mình. Cho nên người anh họ này là người duy nhất có thể ở lại Bắc Kinh trong số tất cả các anh em cùng thế hệ của anh Tống, ngay cả anh ruột của anh Tống bây giờ cũng làm hải quân ở Phúc Kiến xa xôi.

Trước kia Diệp Tiểu Muội chẳng qua chỉ coi là tin vỉa hè mà nghe, phát hiện lại là ông anh cả có nhiều chuyện đáng nói này đến trạm xe đón họ mới tò mò ló đầu nhìn anh ấy một cái, sau đó tiến đến hỏi bên tai anh Tống với vẻ mặt mong đợi: “Vậy chúng ta đến chỗ bà nội Tống ư?”

Cô nhớ anh Tống còn từng nói thân thể cha anh họ không tốt, trên căn bản là lớn lên ở bên cạnh ông nội Tống bà nội Tống, ắt hẳn anh họ Tống với ông nội Tống và bà nội Tống hết sức thân mật, hôm nay tới đón bọn họ, hơn phân nửa sẽ trực tiếp dẫn bọn họ đến chỗ bà nội Tống.

Có thể đến ở chỗ bà nội Tống nhiệt tình phóng khoáng với cô, còn chưa gặp mặt đã tặng cho cô nhiều đồ tốt như vậy, Diệp Tiểu Muội rất vui vẻ.

Động tác kề tai nói nhỏ của cô rất cẩn thận, ngay cả Tống Thanh Huy cũng cảm thấy có chỗ nào không đúng, cũng có thể là đã quen với việc thỉnh thoảng cô lại thân mật nên bớt đi tính cảnh giác vốn có, anh mỉm cười gật đầu, muốn nói điều gì nhưng không ngờ mắt anh họ Tống quá tinh, liếc mắt đã nhìn thấy, còn cách mấy bước đã cười trêu ghẹo: “Đây là em dâu đúng không, hai đứa đang nói lén lút nói gì đó?”
 
Back
Top Bottom