Chào bạn!

Để có thể sử dụng đầy đủ chức năng diễn đàn Của Tui À bạn phải đăng nhập hoặc đăng ký.

Đăng Ký!

Dịch Thập Niên 70 Ở Niên Đại Văn Ăn No Chờ Chết

Thập Niên 70 Ở Niên Đại Văn Ăn No Chờ Chết
Chương 290: Chương 290



Đời trước Diệp Tiểu Muội xuất thân gia đình thương nhân, dựa vào cha mẹ cô làm chuyện ăn mới có thể ăn ngon mặc đẹp, ăn no chờ chết, cô đương nhiên không cảm thấy thương nhân có gì không tốt, lại càng không hiểu sự thanh cao và cảm giác ưu việt của gia đình cán bộ, vì thế dưới cái nhìn của cô, mẹ nam chính nói như vậy đơn giản chính là tìm cớ.

Vì thế coi như không có áp lực cướp của chị gái nữ chính, Diệp Tiểu Muội c*̃ng không nghĩ tới gả cho anh Tống, cô rất ngốc, ánh mắt mẹ nam chính cao đến nữ chính cũng không xứng với con trai bà ấy, loại con gái thôn quê như cô cũng đừng tự bôi xấu, dù cho Tống Thanh Huy lời thề son sắt nói sẽ làm cha mẹ anh đồng ý, cô cũng không để ở trong lòng, trừ phi cha mẹ Tống bị người khác xuyên vào, nếu không không thể nào đồng ý.

Hoàn toàn không nghĩ tới, chuyện làm người ta không tưởng tượng nổi đã xảy ra.

Đến tột cùng là tư thế cô xuyên sách không đúng, hay là cha mẹ Tống thật sự bị người khác xuyên vào?

Diệp Tiểu Muội không thể tin vào tai của mình, sau khi thán phục chuyện đầu tiên, là lập tức nhắc nhở người cha đội trưởng: "Cha, cha cẩn thận nghiên cứu chữ viết, xem có dấu vết bị người ta mô phỏng hay không!"

Nói xong câu đó, Diệp Tiểu Muội lại một lần nữa chìm đắm ở trong sự nhanh trí của mình, so với việc cha mẹ anh Tống bị người khác xuyên vào, anh Tống lén lút mô phỏng theo nét chữ cha mẹ anh giả tạo thư từ mới giống như đáp án tiêu chuẩn. Có thể thoáng chốc nhìn thấu dụng tâm hiểm ác của anh Tống cô thực sự giỏi quá đi.

Trong lòng đội trưởng Diệp cũng cảm thấy suy đoán của con gái có chút khả năng, so với Tiểu Tống dăm ba câu thuyết phục cha mẹ anh, trực tiếp mô phỏng theo chữ viết của cha mẹ anh trái lại càng dễ dàng hơn.

DTV

Chỉ là Tiểu Muội ở ngay trước người ta, cười toe toét nói hoài nghi ra miệng, vậy thì có chút không thích hợp.

Đội trưởng Diệp không nhịn được nhíu lông mày, quả nhiên một giây sau, lập tức nghe thấy Tiểu Tống khó nén tức giận phản bác: "Tiểu Muội, coi như anh có thể mô phỏng nét chữ của người nhà giả tạo thư, lẽ nào bọn họ chuẩn bị những lễ vật đó cho em cũng là bỗng dưng biến ra sao?"

Thực ra nghe thấy hoài nghi của Vương Thúy Phân, Tống Thanh Huy cũng chỉ phiền muộn một chút, cũng không quá khó chịu, nhưng Diệp Tiểu Muội không chỉ nghi ngờ anh, còn tỏ vẻ không thể nào tiếp thu được thực tế, khiến anh khó tránh khỏi tức nổ phổi.

Hồi trước, Diệp Tiểu Muội bội tình bạc nghĩa với anh, sau khi Tống Thanh Huy tức giận, cũng luôn tìm giúp cô rất nhiều lý do ở trong lòng, trong đó có một điều rất quan trọng, chính là anh tự mình nói cha mẹ hi vọng anh sau khi về Bắc Kinh tìm người vợ môn đăng hộ đối, Tống Thanh Huy nghĩ, Diệp Tiểu Muội nhất định là vì vậy, mới không chút do dự muốn chia tay với anh đi xem mắt, vì thế chính anh cũng có trách nhiệm, không thể hoàn toàn trách cô.

Chỉ là anh rất nỗ lực, giải quyết lực cản từ gia đình, cho rằng Diệp Tiểu Muội nghe vậy ít nhất có thể sẽ cảm thấy vui mừng, không nghĩ tới ngược lại cô lại mang vẻ mặt khó hiểu, có phải là từ đầu tới cuối cô đã không muốn gả cho anh không?

Bây giờ Tống Thanh Huy không chỉ tức giận, còn có cảm xúc phẫn nộ bị đùa giỡn tình cảm, thanh niên trí thức Tống thận trọng tự tin, kín kẽ không một lỗ hổng, lần đầu tiên ở trước mặt người nhà họ Diệp lộ tâm tình ra bên ngoài, giọng điệu của anh không giống như phản bác, gần như làm cho người ta có cảm giác bi phẫn đẫm m.á.u và nước mắt: "Huống hồ bọn họ còn căn dặn anh ở trong thư, năm nay phải dẫn em về cùng ăn tết, nếu như anh tự ngụy tạo thư, làm sao anh dám viết câu này?"

Diệp Tiểu Muội nghiêng đầu, anh Tống nói cũng có chút lý lẽ, cô cũng biết, lúc nói dối nhất định không thể nói kiểu lời nói dối đ.â.m một cái là rách, nghĩ đến anh Tống cũng không phạm phải loại sai lầm cấp thấp này.

Tuy rằng Diệp Tiểu Muội còn có chút không tin cha mẹ anh Tống dễ nói chuyện như vậy, nhưng nhìn anh căm phẫn sục sôi lên án, thoáng chốc cũng không dám nhiều lời nữa, túng túng nói lời xin lỗi: "Em nói sai rồi, xin lỗi mà…"

Đến Diệp Tiểu Muội cũng biết sợ, đội trưởng Diệp lúc trước còn cảm thấy cô rất có lý cũng không dám xúi quẩy, vẻ mặt như không có chuyện gì xảy ra cúi đầu tiếp tục xem thư.

Ngược lại Vương Thúy Phân còn bao che khuyết điểm hơn người cha đội trưởng, đối diện với ánh mắt của thanh niên trí thức Tống giúp đỡ điều hòa: "Tiểu Muội chỉ không giữ mồm giữ miệng, nói cho cùng nó cũng quá bất ngờ, Tiểu Tống cháu đừng tức giận."
 
Thập Niên 70 Ở Niên Đại Văn Ăn No Chờ Chết
Chương 291: Chương 291



Ban đầu Tống Thanh Huy rất tức giận, có điều nhìn thấy Diệp Tiểu Muội co được dãn được, tâm tình của anh lại từ từ khôi phục, cũng không phải nói anh dễ dỗ bao nhiêu, mà là lý trí đã trở về, ý thức được tức giận với con nhóc vô lương tâm Diệp Tiểu Muội quá uổng phí, ngược lại dù cho cô tự mình đồng ý, hay bị không trâu bắt chó đi cày, đều không chạy thoát khỏi lòng bàn tay anh, người thực sự tức giận sốt ruột không phải là anh mới đúng.

Nghĩ như vậy, Tống Thanh Huy còn mơ hồ có cảm giác ưu việt nắm giữ sân nhà, đúng lúc thấy đồng chí Vương Thúy Phân đứng ra hòa giải, vẫn phải cho mẹ vợ tương lai mặt mũi, Tống Thanh Huy thuận thế thu hồi vẻ giận dữ, dịu dàng nói: "Thím Diệp, cháu không có tức giận."

DTV

Vương Thúy Phân đương nhiên không tin, chỉ cảm thấy Tiểu Tống nể mặt bà ấy mới không tính toán với Tiểu Muội, điều này làm cho bà ấy cảm thấy dễ chịu, không nhịn được hỏi: "Thực ra không chỉ Tiểu Muội bất ngờ, chú thím c*̃ng rất bất ngờ, điều kiện nhà Tiểu Tống cháu cũng không bình thường, cha mẹ cháu làm sao có thể đồng ý?"

"Chú Diệp thím Diệp, chú thím đã hỏi, cháu cũng không phải che giấu, cha mẹ cháu ban đầu quả thực không ủng hộ." Tống Thanh Huy thành khẩn giải thích: "Cũng không phải nói nhà chúng cháu điều kiện rất tốt, mẹ cháu chỉ đang cân nhắc hoàn cảnh trưởng thành của cháu và Tiểu Muội không giống nhau, sau này cùng sống chung sẽ không quá dễ dàng. Thêm vào ngày sau Tiểu Muội còn xa quê hương và cha mẹ, theo cháu về Bắc Kinh ở, đây cũng là một vấn đề rất khó khăn, cha mẹ cũng hy vọng cháu suy nghĩ rõ ràng hơn."

Nghe đến đó, Vương Thúy Phân không tự chủ gật đầu, phản ứng của cha mẹ Tiểu Tống như thế mới đúng chứ, bà ấy xem con dâu cũng không muốn tìm quá xa, gia cảnh kém nhà bọn họ quá nhiều.

Tuy rằng đội trưởng Diệp và bọn anh cả Diệp không chen vào, nhưng rất nghiêm túc nghe Tống Thanh Huy nói.

"Nhưng nhà chúng cháu bình thường là ông nội bà nội làm chủ, đặc biệt là bà nội, bà ấy rất thích Tiểu Muội, hy vọng chúng cháu lập tức kết hôn." Nói tới đây, Tống Thanh Huy dừng một chút, trên mặt lộ ra nụ cười thả lỏng: "Bà nội còn nói với cha mẹ cháu, nếu như bọn họ không muốn, cũng không cần miễn cưỡng, sau này cháu và Tiểu Muội về nhà ở chung với bà ấy, như vậy cũng không cần e ngại ánh mắt bọn họ…"

Vương Thúy Phân không khỏi tò mò hỏi: "Tiểu Tống, bà nội cháu không ở cùng các cháu sao?"

Tống Thanh Huy lắc đầu cười nói: "Nhà trong đơn vị của ông bà nội cháu còn rộng rãi hơn nhà cháu và nhà bác cả, bọn họ thường nói tự sống thoải mái, không thích chen chúc trong căn nhà nhỏ với bọn cháu."

Vương Thúy Phân nghe thấy hai chữ "rộng rãi", con mắt sáng lên, thử dò hỏi: "Nói như vậy các cháu ở chỗ ông bà cụ c*̃ng rất dễ dàng?"

Tống Thanh Huy cười sửa lại: "Thực ra ở nhà ông bà nội dễ chịu hơn ở nhà cha mẹ cháu một chút."

Nhận được đáp án muốn nghe, trên mặt Vương Thúy Phân lộ ra ý mừng, khó nén chờ mong quay đầu nhìn đội trưởng Diệp, hy vọng cha đứa nhỏ có thể nghiêm túc cân nhắc, đừng dễ dàng bác bỏ Tiểu Tống.

Vương Thúy Phân ngả nghiêng giống như cỏ đầu tường, cũng là có nguyên nhân, bà ấy vốn rất vừa ý điều kiện của Tống Thanh Huy, bình thường ngoài miệng nói bà ấy không phải người trèo cao, đó là bà ấy không nghĩ tới Tiểu Tống lại nhìn trúng con gái nhà bà ấy. Bây giờ Tiểu Tống đã bày tỏ thích Tiểu Muội, bà ấy còn có gì không dám nghĩ?

Nói thật, Vương Thúy Phân c*̃ng tán thành cách nói lúc trước của cha đứa nhỏ, Tiểu Muội coi như bỏ lỡ gia đình tốt như Tiểu Tống và cháu trai đầu bếp Lưu, chắc chắn vẫn có thể tìm được đối tượng không tệ. Nhưng cái "không tệ" này cũng phải nhìn so với ai, so với điều kiện với cháu trai đầu bếp Lưu, Vương Thúy Phân tin tưởng không phải không thể, thế nhưng Tiểu Tống có điều kiện tốt như vậy lại còn là duy nhất, bỏ qua sẽ không có người thứ hai.

Nếu như Tiểu Muội nhà bọn họ gả cho Tiểu Tống, sau này sẽ là người Bắc Kinh, có phúc cỡ nào! Vương Thúy Phân ngẫm lại đắc ý, thật sự rất không muốn bỏ qua cơ hội này.

Cha mẹ Tiểu Tống hơi khó chịu, nhà của ông bà nội Tiểu Tống còn to hơn rộng rãi hơn nhà cha mẹ anh, hình như c*̃ng rất có uy nghiêm, ngược lại bọn họ nghe lai lịch cũng rất lớn. Nếu như ông bà cụ thích Tiểu Muội của bọn họ, sau này cứ ở cùng ông bà cụ, cha mẹ anh còn có thể đến trước mặt người lớn làm khó dễ con dâu sao?

Vương Thúy Phân phản chiến cực kỳ nhanh, thực ra đội trưởng Diệp cũng không kém bao nhiêu, nhưng điểm xuất phát của ông ấy không phải "công danh lợi lộc" giống Vương Thúy Phân, trái lại hơi không biết làm sao. Là ông ấy cam kết với Tiểu Tống trước, nếu như cha mẹ anh đồng ý cho bọn họ kết hôn, vậy ông ấy cũng sẽ không phản đối, mà nguyên nhân ông ấy cam kết như thế c*̃ng rất đơn giản, bởi vì con gái quyến rũ người ta trước, muốn gặp nhau vui vẻ chia tay trong hòa bình nhất định phải cho một lời giải thích, dù sao anh chàng mà không chịu ầm ĩ lên, người bị ảnh hưởng thật sự là con gái nhà bọn họ.
 
Thập Niên 70 Ở Niên Đại Văn Ăn No Chờ Chết
Chương 292: Chương 292



Nhưng bất kể là nguyên nhân gì, chuyện đồng ý với người ta cũng không thể lật lọng, dù kết quả không như ông ấy tưởng, cũng chỉ có thể đáp lại, nếu không phải còn có thể làm sao? Để Tiểu Tống ầm ĩ bảo Tiểu Muội ai cũng gả hay sao?

Đội trưởng Diệp trả lại bức thư đọc liên tục nhiều lần cho Tống Thanh Huy, trên mặt rất ôn hòa hỏi: "Tiểu Tống, nhà các cháu còn có sắp xếp gì khác không?"

Đây là đang trao đổi việc kết hôn của bọn họ rồi. Dù Tống Thanh Huy biết có hồi âm của gia đình, anh và Diệp Tiểu Muội cũng đã ổn, thế nhưng nghe thấy câu hỏi thẳng thắn của đội trưởng Diệp, vẫn là không thể tránh khỏi hưng phấn kích động, trên mặt c*̃ng lộ ra nụ cười xán lạn, hiếm thấy gấp gáp như thằng nhóc vắt mũi chưa sạch: "Chú Diệp thím Diệp, trong nhà chuẩn bị rất nhiều đồ cho chú thím và Tiểu Muội, cháu lấy tới ngay đây!"

Trước đó không có sự cho phép của bọn đội trưởng Diệp, anh cũng không tiện làm động tĩnh quá lớn, dù sao nhiều đồ như vậy, làm sính lễ cầu hôn cũng thừa sức.

Không nghĩ tới đội trưởng Diệp đến bây giờ cũng không muốn rêu rao, khoát tay nói: "Cái này không vội vã, trong đội nhiều người nhiều miệng, cháu đem lại đây trễ một chút cũng được."

Tống Thanh Huy đang hăng hái nghe nói như thế khó tránh khỏi có hơi thất vọng, nhưng nghĩ lại như vậy cũng tốt, ngược lại chuyện của anh và Tiểu Muội cũng sẽ không giấu quá lâu, qua một thời gian ngắn bọn họ sẽ đi Bắc Kinh, kẻ ngu si cũng nên biết tại sao anh phải đưa Tiểu Muội về nhà thăm người thân, hiện tại biết điều một chút, bọn họ còn có thể yên tĩnh, chú Diệp dù sao cũng suy nghĩ chu đáo hơn anh.

Tống Thanh Huy rất phối hợp gật đầu đáp lại, thực ra anh không biết là lần này đội trưởng Diệp có chu đáo hay không không có liên quan gì, ông ấy đơn giản là vẫn chưa hoàn toàn chấp nhận hiện thực. Sợ trên đường có biến cố gì, ví dụ như cha mẹ Tiểu Tống đột nhiên lại hối hận, vì lẽ đó trước tiên biết điều, ngày sau cũng không tới mức quá lúng túng.

Cuộc nói chuyện của đội trưởng Diệp và Tống Thanh Huy, nghe vào trong tai Diệp Tiểu Muội thì có hơi không đầu không đuôi, nhưng cô cũng không phải kẻ ngốc, bao nhiêu c*̃ng đã nhận ra không đúng, ngẩng đầu nhỏ giọng hỏi đồng chí Vương Thúy Phân: "Mẹ, bọn cha con đang nói cái gì vậy?"

DTV

"Còn có thể nói cái gì?" Vương Thúy Phân không nhịn được ôm con gái bảo bối không chịu thua kém nhất của bà ấy, cười đến không ngậm mồm vào được.

"Đương nhiên là đang bàn chuyện kết hôn của các con rồi."

"Chuyện kết hôn?" Diệp Tiểu Muội trợn mắt ngoác mồm, lập tức cuống lên: "Con còn chưa đồng ý…"

Vương Thúy Phân hiếm khi ôm con gái sắp lập gia đình như ôm con nít như thế, vốn xuất phát từ vui mừng và kích động, hiện tại trái lại thuận tiện bà ấy dạy dỗ Diệp Tiểu Muội tác oai tác oái, không chờ cô nói hết lời, Vương Thúy Phân đã không chút khách sáo nhéo cô: "Con còn không thấy ngại mà phản đối à, nếu không phải tự con trêu chọc Tiểu Tống, bây giờ có thể trở thành như vậy sao!"

Thấy Diệp Tiểu Muội còn có chút không phục, Vương Thúy Phân lại hạ thấp giọng uy h.i.ế.p nói: "Vừa vặn lần trước chưa kịp dạy dỗ con, không phải con thật sự muốn bị đánh gãy chân đấy chứ?"

Đánh gãy chân gì đó thực sự rất đáng sợ, Diệp Tiểu Muội sợ nhất cái này, cái đầu còn chưa ló ra trong nháy mắt lại rúc về, tốc độ nhanh đến mức khiến Tống Thanh Huy chỉ kịp liếc nhìn cô, cũng không có cơ hội nói cái gì.

Nếu mẹ vợ tương lai đã giúp anh trấn áp Diệp Tiểu Muội khiến người ta không bớt lo, vậy anh c*̃ng không cần để ý tới, Tống Thanh Huy lại không chút biến sắc thu tầm mắt lại, tiếp tục bàn bạc với đội trưởng Diệp: "Chú Diệp, không biết lúc nào thuận tiện xin nghỉ? Vé xe lửa cũng phải chuẩn bị mua."

Đội trưởng Diệp đồng ý để anh đưa Diệp Tiểu Muội đi Bắc Kinh thăm người thân, đương nhiên cũng không bất ngờ với câu hỏi của anh, chỉ là ân cần hỏi: "Từ chỗ chúng ta tới Bắc Kinh, đi xe lửa cũng phải mười mấy tiếng?"

Tống Thanh Huy gật đầu: "Qua lại trên đường gộp lại quả thực cần bốn, năm ngày."

Đội trưởng Diệp vuốt cằm suy tư một chút, nói: "Những năm này cháu xuống nông thôn còn chưa về nhà thăm người thân, lần này lại kết hôn, cũng là chuyện lớn, với cả trên đường cũng phải tốn nhiều ngày, chú cho các cháu một tháng đủ chưa?"

Mặc dù là thời gian nông nhàn, những thanh niên trí thức khác về nhà thăm người thân cũng không được nghỉ dài như vậy, đội trưởng Diệp nói lý do nhìn như rất đầy đủ, nguyên nhân chủ yếu nhất là bởi vì chính ông ấy là đội trưởng, quyền lợi mở cửa sau cho con gái vẫn phải có.

Tống Thanh Huy c*̃ng rất rõ, nhưng vẫn thành khẩn gật đầu: "Còn phải dẫn Tiểu Muội tới nhà thăm người lớn, thời gian thật sự hơi gấp."

Vẻ mặt đội trưởng Diệp chính trực nói: "Vậy cũng hết cách rồi, cũng không thể làm lỡ việc trong ruộng."

"Chú Diệp nói đúng lắm."
 
Thập Niên 70 Ở Niên Đại Văn Ăn No Chờ Chết
Chương 293: Chương 293



Cha vợ con rể đạt được nhận thức chung, đội trưởng Diệp đánh nhịp: "Vậy cứ thế đi, mùng mười tháng chạp các cháu xuất phát, trước nguyên tiêu nhất định phải về đến nhà."

Một tháng thêm mấy ngày, c*̃ng miễn cưỡng tính một tháng. Tống Thanh Huy đương nhiên sẽ không nhắc nhở vấn đề số học của đội trưởng Diệp, chỉ cười nói: "Được, vậy cháu viết thư nói với trong nhà."

Đội trưởng Diệp và Tống Thanh Huy cùng thương lượng chuyện lớn, không chỉ Diệp Tiểu Muội không có chỗ trống xen mồm, anh cả Diệp và anh hai Diệp cũng không có phần nói gì, nhưng sau khi bọn họ bàn bạc xong xuôi Tống Thanh Huy vui vẻ rời khu nhà họ Diệp, anh cả Diệp và anh hai Diệp lập tức khó nén kích động, không thể chờ được nữa hỏi đội trưởng Diệp: "Cha, lần trước thanh niên trí thức Tống… à Thanh Huy không phải nói muốn cho một người chúng con cùng Tiểu Muội đi Bắc Kinh sao, cha định cho ai đi?"

Thanh niên trí thức Tống đã là em rể chắc như đinh đóng cột, không cần bất kỳ người nào nhắc nhở, anh cả Diệp và anh hai Diệp rất rất tự giác thay đổi xưng hô.

Hai anh em bọn họ bình thường cũng rất hoà hợp, là anh em tương thân tương ái, nhưng bây giờ vì trở thành người đi Bắc Kinh, cũng anh tranh tôi cướp không chút nào lập lờ. Anh cả Diệp nói mình là anh cả, anh cả như cha, trọng trách theo em gái đến nhà thông gia nên giao cho anh ấy.

Anh hai Diệp thì lại bày tỏ cũng bởi vì anh là anh cả, vì thế phải ở lại chăm sóc một nhà già trẻ, chân chạy việc vẫn nên giao cho em trai đi.

Nói chung ông nói ông có lý, bà nói bà có lý, hai anh em tranh chấp như trò đùa, một câu nói của đội trưởng Diệp lại trực tiếp phá vỡ ảo tưởng của bọn họ: "Đi Bắc Kinh, đi đi lại lại mất bốn năm ngày, vé xe lửa đắt tiền như vậy, các con có mặt mũi để Tiểu Tống bỏ tiền à?"

Anh cả Diệp rất ngay thẳng nhỏ giọng lẩm bẩm một câu: "Chẳng phải đã thành người một nhà à…"

Mấu chốt là em rể tương lai chính mồm đáp ứng!

Thực ra Vương Thúy Phân c*̃ng rất hi vọng thằng cả hoặc là thằng hai có thể đi Bắc Kinh một chuyến, người nhà quê như bọn họ, không có phước phần, trên căn bản từ khi sinh ra đến c.h.ế.t già đều ở trong thôn, người có thể có cơ hội từng ra thị trấn cũng không có mấy người. Nếu như bọn thằng cả có thể đi theo tới thủ đô Bắc Kinh lượn một vòng, đó là vinh quang cỡ nào, được thêm bao nhiêu kiến thức, hơn nữa bọn họ đi Bắc Kinh trước, sau này mọi người muốn đi tìm thông gia thăm Tiểu Muội c*̃ng tương đối dễ dàng.

DTV

Có điều cha đứa nhỏ đã nói như vậy, luôn có đạo lý của ông ấy, Vương Thúy Phân quen tín nhiệm đội trưởng Diệp, rất nhanh đã thu hồi thất vọng, cười nói với anh cả Diệp và anh hai Diệp: "Các con gấp làm gì, ngày sau Tiểu Muội và Tiểu Tống trở về Bắc Kinh, còn có thể không mời các con tới chơi à?"

Ánh mắt anh cả Diệp và anh hai Diệp sáng lên, bọn họ thiếu chút nữa đã quên, sau này Tiểu Muội thành người Bắc kinh, bọn họ muốn đi lúc nào nên chơi lúc gì, quả thực không cần phải gấp gáp trong thời gian ngắn.

Không chỉ anh em nhà họ Diệp hưng phấn, đến ngay cả Lâm Hồng Mai và Tống Tú Tú ở trong đầu cũng nóng hừng hực lên, không hẹn mà cùng sờ cái bụng, sau này bọn nhỏ có cô và dượng ở Bắc Kinh, dính rất nhiều ánh sáng. Sau khi nghĩ thông suốt, ánh mắt hai chị em dâu nhìn Diệp Tiểu Muội nóng bỏng trước nay chưa từng có.

Diệp Tiểu Muội cũng không để ý các chị dâu nhiệt tình hay là lạnh nhạt với cô, ngược lại đều không ảnh hưởng tới cô, nhưng cô nhìn cả nhà hưng phấn thảo luận việc cô kết hôn, làm người trong cuộc nhưng không có quyền lên tiếng, trong lòng rất buồn bực, nỗ lực ở bên cạnh xoát cảm giác tồn tại: "Mọi người thật sự không hỏi ý kiến con một chút sao?"

Sau đó chuyện lúng túng đã xảy ra, Diệp Tiểu Muội nhảy nhót tưng bừng, thế mà chỉ dẫn tới anh cả Diệp và anh hai Diệp liếc mắt, thế nhưng hai anh trai cũng chỉ nhìn cô bất đắc dĩ nở nụ cười một tiếng, đến nói cũng không nói lập tức dời tầm mắt.

Anh cả Diệp và anh hai Diệp rất ăn ý nghĩ, Tiểu Muội lại bắt đầu làm trò rồi, thanh niên trí thức Tống hình như còn rất hứng thú với cái trò này của cô, Tiểu Muội càng làm ầm ĩ anh càng đuổi tới, có lẽ đây là tình thú của thanh niên, bọn họ cũng lười quản.

Đến anh trai ngốc cũng nghĩ như vậy, Vương Thúy Phân và đội trưởng Diệp đối với Diệp Tiểu Muội bày trò, mí mắt cũng không nhấc một cái, tự nhiên tiếp tục thương lượng: "Tiểu Tống nói trong nhà chuẩn bị đồ cho chúng ta, tôi đoán nhà bọn họ ra tay sẽ không keo kiệt, chúng ta cũng phải sớm chuẩn bị, trong nhà không có gì đáng giá, vậy thì xem tâm ý, làm chút đặc sản chỗ chúng ta đi."
 
Thập Niên 70 Ở Niên Đại Văn Ăn No Chờ Chết
Chương 294: Chương 294



Vương Thúy Phân rất tán đồng gật đầu: "Đúng rồi, thực ra Tiểu Tống có đồng hồ đeo tay cũng đã rất có thể diện, nhà bọn họ mang đồ tới, chúng ta coi như quà cáp trả về, c*̃ng có vẻ tự nhiên hào phóng."

Đội trưởng Diệp mím môi cười nói: "Trước khi bọn nó lên đường, nói không chừng còn có thể bắt vài con thỏ rừng gà rừng gì đó, đến lúc đó thương lượng với người trong đội một chút, chúng ta lấy hai con trước, để Tiểu Tống mang về c*̃ng có thể diện."

Săn thú chính là chuyện của đội trưởng Diệp, Vương Thúy Phân phụ họa theo một câu, không biết nghĩ tới điều gì, đột nhiên đắc ý quay đầu lại nhìn Diệp Tiểu Muội: "Tiểu Tống đã nói mấy ngày này đưa đồ tới, có lẽ vải lần trước cha mẹ tịch thu cũng sẽ gom vào trong, dù sao cậu ấy giữ lại cũng vô dụng, vừa vặn cầm cho Tiểu Muội làm mấy bộ bộ đồ mới. Dù sao tới Bắc Kinh cũng phải ăn mặc có thể diện một chút, không để Tiểu Tống mất mặt mới được."

Cái này là chuyện Vương Thúy Phân phụ trách, đội trưởng Diệp cũng không chen vào được, Vương Thúy Phân nói xong lại quay đầu dặn dò hai đứa con dâu: "Tiểu Muội thêu thùa không tốt, các con làm chị dâu vất vả chút, lần này con bé gả đi, không cần các con vất vả mỗi ngày này nữa."

Lâm Hồng Mai và Tống Tú Tú c*̃ng mong chờ cô em chồng sau khi đi tới Bắc Kinh làm người bề trên, cũng không quên các anh trai chị dâu, hiện giờ đang lo không có cơ hội lấy lòng em chồng đây, đương nhiên phải tranh cướp giành giật muốn "vất vả". Tranh đấu trong lòng một trận, cuối cùng là Lâm Hồng Mai rút được thứ nhất, giành trước một bước tỏ thái độ: "Mẹ yên tâm, Tiểu Muội muốn làm bao nhiêu bộ quần áo con đều có thể làm kịp."

Tính tình vợ thằng cả tuy rằng mạnh mẽ, làm việc có hấp tấp, Vương Thúy Phân vẫn coi như yên tâm gật đầu: "Có lời này của con mẹ an tâm."

Tống Tú Tú chậm một bước, c*̃ng không sợ chút nào, cười khanh khách nói:

"Mẹ, lần trước vải mà thanh niên trí thức lần Tống lấy tới, con thấy hình như là chất liệu sợi tổng hợp, màu sắc hoa văn cũng rất khác biệt, đồ tốt như thế cũng không thể cắt lung tung, kiểu dáng quần áo chắc chắn cũng phải bắt kịp mốt mới tốt."

Lời này quả thực nhắc nhở Vương Thúy Phân, bà ấy chỉ mới nghĩ mặc quần áo mới chính là có thể diện, thế nhưng người Bắc kinh lại không giống nông thôn bọn họ, quần áo mới không hợp thời trang, có lẽ vẫn sẽ bị người ta khinh thường.

Có điều Vương Thúy Phân cũng không sầu lo, bà ấy tán thưởng nhìn vợ thằng hai

một chút, cười nói: "Nếu nói trong đội chúng ta ai thời thượng nhất, Tiểu Sở tuyệt đối số một số hai, ngày nào đó Tiểu Sở lại đây chơi, có thể xin cô ấy giúp đỡ."

Kiến nghị được mẹ chồng coi trọng, Tống Tú Tú tỏ vẻ thoả mãn, còn không dấu vết nhìn em chồng một chút, nghĩ thầm cô em chồng thích ăn diện nghe thấy lời của cô ta nhất định sẽ vui vẻ. Kết quả không nhìn không biết, vừa nhìn giật mình, em chồng mím môi đứng ở đằng kia, sắc mặt cũng không hề vui sướng chút nào, Tống Tú Tú dường như có thể thấy ấn đường cô mơ hồ biến thành màu đen.

Bây giờ hai mắt Diệp Tiểu Muội thật sự biến thành màu đen, cảm thấy đời người vô vọng.

DTV

Nghe thấy mẹ già nói đến chị gái nữ chính, cô rốt cục nhớ tới mình quên cái gì, cô và chị gái nữ chính đã ký thỏa thuận bất bình đẳng!!

Học sinh học dốt không dễ gì nhịn đến tốt nghiệp, ăn no chờ c.h.ế.t dạo chơi cuộc đời, một cái chớp mắt lại xuyên sách, còn sắp mở ra nhiệm vụ hằng ngày bị nữ chính ép đọc sách, Diệp Tiểu Muội thật sự rất muốn đi chết.

Nữ chính có thể sẽ đến muộn, nhưng vĩnh viễn sẽ không vắng chỗ.

Ngay khi Diệp Tiểu Muội còn đang an ủi mình, người cha đội trưởng đã nói muốn cô và anh Tống giữ kín tin tức "đính hôn", cô nói không chừng cũng có thể lừa dối qua ải trước mặt chị gái, chị gái nữ chính tới cửa, vừa đến đã không vòng vèo hỏi: "Trong nhà thanh niên trí thức Tống có phải có tin tức không?"

Diệp Tiểu Muội tự nhận đã chuẩn bị chu toàn nhưng khi cô ấy hỏi trái tim nhỏ vẫn run lên, trên mặt lộ ra mấy phần chột dạ: "Vì sao chị lại nghĩ như vậy?"

Cái gì Diệp Tiểu Muội cũng viết lên mặt, Sở Hàm nhìn là hiểu ngay, chẳng muốn giúp thanh niên trí thức Tống che đậy, không chút khách sáo ngồi ở bên cạnh Diệp Tiểu Muội, cười nhạo nói: "Mấy ngày trước thanh niên trí thức Tống còn mặt ủ mày chau, tâm sự nặng nề, gần đây nhìn như trở lại bình thường, khóe mắt đuôi lông mày lại không che dấu được niềm vui sướng, trừ trong nhà anh ta đồng ý hôn sự của các em ra, bây giờ còn có thể có chuyện gì có thể làm cho anh ta hăng hái như thế?"

Hóa ra là anh Tống bán đứng cô! Trong phút chốc Diệp Tiểu Muội chỉ tiếc mài sắt không thành thép, thầm nghĩ làm nam chính sao ngay cả một chút hành động cũng không có, quá làm khó người ta rồi.

Vào lúc này, Sở Hàm không hề có điềm báo trước tiến đến trước mặt cô, cười híp mắt nhiều chuyện nói: "Các em định lúc nào sẽ kết hôn?"
 
Thập Niên 70 Ở Niên Đại Văn Ăn No Chờ Chết
Chương 295: Chương 295



"Bọn em không…." Diệp Tiểu Muội còn muốn lúc sắp c.h.ế.t giãy giụa một cái, nhưng khi nhìn dáng vẻ chị gái khí bình tĩnh nhàn nhã, cuối cùng vẫn chấp nhận số phận, nói thật.

"Bây giờ chúng em chưa sắp xếp, nhà anh Tống bảo chúng em năm mới trở lại thăm người thân, cha em nói sau khi từ Bắc Kinh trở về đãi tiệc ở trong đội."

Sở Hàm rất đồng ý gật đầu: "Vậy qua hết năm các em trở về đãi tiệc à? Em vừa vặn cũng có thể đăng ký kết hôn rồi."

DTV

Không nghĩ tới cô gái nhỏ bên cạnh người ngốc có phúc của kẻ ngốc, mình vì chuyện cô lén lút yêu đương lo lắng hơn nửa năm, chỉ lo cô gái bị bội tình bạc nghĩa, kết quả một cái chớp mắt, bọn họ lại sắp kết hôn.

Nếu thanh niên trí thức Tống đồng ý dẫn Tiểu Muội về Bắc Kinh thăm người thân, nói rõ anh vẫn tương đối chịu trách nhiệm, so với gã đàn ông kết hôn rồi còn gạt gia đình tốt hơn nhiều. Dù sao Sở Hàm cũng hơi yên tâm, không nhịn được vuốt Diệp Tiểu Muội thở dài nói: "Ánh mắt em vẫn rất tốt, thanh niên trí thức Tống đã thuyết phục được gia đình đồng ý chuyện kết hôn của các em, nói vậy bớt đi rất nhiều chuyện, anh ta nguyện ý làm đến bước này, về sau chắc cũng sẽ không phụ lòng em."

Quan trọng là cô ấy cũng sẽ ở bên cạnh thúc giục, trước mắt Diệp Tiểu Muội và thanh niên trí thức Tống sắp kết hôn, tương lai khả năng khôi phục thi đại học lớn nhất, chỉ cần Tiểu Muội có thể cùng thi lên đại học, tốt nhất ở chung một thành phố với thanh niên trí thức Tống. Đừng chơi cái trò tình yêu tha hương xứ người, thanh niên trí thức Tống có cô vợ nhỏ là sinh viên đại học xinh đẹp như vậy, cô ấy cũng không tin anh còn có thể mắt mù yêu đứa khác.

Diệp Tiểu Muội không biết dự định của chị gái, ngược lại cô âm thầm kêu khổ, nghĩ thầm ánh mắt của mình nếu như kém chút nữa là tốt rồi, sẽ không không biết sống c.h.ế.t trêu chọc người yêu tương lai của nữ chính, chị gái nữ chính lại vẫn thật lòng thật dạ chúc phúc cô.

Diệp Tiểu Muội có ranh giới đạo đức không ra sao nghe vậy cũng đỏ mặt, theo lý thuyết ít nhất cô nên nói xin lỗi với chị gái, lại sợ cứ như vậy, trái lại nhắc nhở cô ấy nhớ tới hiệp ước bất bình đẳng, cuối cùng tự hố mình. Diệp Tiểu Muội cũng không dám không mở bình thì ai mà biết trong bình có gì, chỉ có thể ừ hử qua loa.

Sở Hàm đương nhiên nhìn thấy sự chột dạ trong mắt Diệp Tiểu Muội, trong lòng buồn cười nhưng giả vờ không biết, cô ấy còn chưa rõ tình huống, vì thế tiếp tục hỏi: "Nếu đính hôn rồi, sao trong đội lại không nghe được tin tức gì?"

Diệp Tiểu Muội lời ít mà ý nhiều nói là ý của người cha đội trưởng.

"Như vậy cũng tốt." Trầm ngâm gật đầu, có ý riêng nói: "Thanh niên trí thức Tống nhà các em vẫn rất được hoan nghênh, nói không chừng trong ký túc xá thanh niên trí thức có đồng chí nữ yêu thầm anh ta, bây giờ khiêm tốn một chút, vừa vặn tránh khỏi rất nhiều chuyện. Chờ sau khi các em thăm người thân trở lại, mọi chuyện đều trần ai lạc định, lúc đó lại có người muốn tác oai tác oái c*̃ng không có chút ý nghĩa nào."

Sở Hàm nói lời này, vốn là muốn nhắc nhở Diệp Tiểu Muội chú ý tình địch trong ký túc xá thanh niên trí thức, tuy rằng cô ấy cảm thấy không ra thể thống gì, nhưng có chuẩn bị cũng tốt hơn không chuẩn bị.

Đáng tiếc Diệp Tiểu Muội hoàn toàn không nghe hiểu ý của cô ấy, vẫn còn đang chột dạ gật đầu qua loa, đáy mắt Sở Hàm xẹt qua một tia bất đắc dĩ, trái lại tự mình nghĩ thông, nếu như cô ấy dùng dăm ba câu có thể đánh thức người khác, vậy thì không phải Diệp Tiểu Muội rồi.

Diệp Tiểu Muội bớt lo cũng tốt, như vậy sẽ có người bận tâm hơn cô. Sở Hàm tưởng tượng như vậy thì càng mong đợi, dứt khoát bỏ qua chuyện này, giả vờ nghiêm túc gọi: "Tiểu Muội!"

Sợ điều gì sẽ gặp điều đó, Diệp Tiểu Muội nghe thấy giọng điệu cô ấy đột nhiên trở nên nghiêm túc thì hốt hoảng, cẩn thận từng li từng tí một đáp: "Làm sao vậy?"

Sở Hàm đàng hoàng trịnh trọng nhìn cô: "Em còn nhớ chúng ta ước định gì không?"

Diệp Tiểu Muội cố gắng giả ngu: "Là cái gì?"

"Chính là em nói không giữ lời, phải đọc sách trừng phạt đấy."

Quả nhiên không né được, khuôn mặt nhỏ của Diệp Tiểu Muội nhăn lại, vai sụp xuống, mềm oặt gật đầu: "Em nhớ rồi…"

"Nhớ là tốt rồi." Sở Hàm không biết từ nơi nào giống như ảo thuật móc ra một quyển sách giáo khoa ngữ văn của học sinh tiểu học, cười híp mắt nói: "Trong vòng một tháng em phải học thuộc những chỗ chị khoanh, những câu khác không khoanh cũng phải ráng đọc một lượt cho hiểu, chị sẽ kiểm tra định kỳ."
 
Thập Niên 70 Ở Niên Đại Văn Ăn No Chờ Chết
Chương 296: Chương 296



"Đọc thuộc lòng? Còn là một tháng?" Diệp Tiểu Muội sợ đến hai mắt đăm đăm, đến sách giáo khoa cũng không muốn đưa tay nhận: "Không cần nghiêm túc như thế đâu chứ."

"Có nghiêm túc hay không là chị định đoạt, ai kêu em nói không giữ lời." Tuy rằng cô ấy không biết tại sao Diệp Tiểu Muội đưa nhược điểm tới trong tay cô ấy, nhưng đây chính là điểm chí mạng của Diệp Tiểu Muội, Sở Hàm cười híp mắt nắm nhược điểm của Diệp Tiểu Muội, tự mình đưa sách đến trong tay cô.

Diệp Tiểu Muội khóc không ra nước mắt, cuối cùng c*̃ng không dám bỏ gánh không làm.

Mà Sở Hàm thưởng thức vẻ mặt của Diệp Tiểu Muội, vậy mà cũng không bỏ qua, đi tới khu nhà họ Diệp, còn cười híp mắt nói với đội trưởng Diệp bọn họ: "Chú Diệp thím Diệp, Tiểu Muội cược với cháu, tiền cược là em ấy dựa theo tiêu chuẩn của cháu đọc sách học tập, bây giờ Tiểu Muội thua cuộc, cháu không thể tới đây nhìn chằm chằm mỗi ngày, đành phiền chú Diệp thím Diệp đốc thúc em ấy giúp cháu."

Thực ra Sở Hàm cũng không hi vọng vào Vương Thúy Phân, chủ yếu là cô ấy muốn được đội trưởng Diệp ủng hộ, bởi vì đội trưởng Diệp coi trọng người đọc sách. Mỗi ngày Diệp Tiểu Muội bị ông ấy ép luyện chữ, bảo cô đọc sách gì đó, nghĩ rằng đội trưởng Diệp cũng sẽ không từ chối. Hơn nữa đội trưởng Diệp nói chuyện có tác dụng hơn Vương Thúy Phân nhiều, bởi vì Vương Thúy Phân dễ dàng nhẹ dạ, ngoài miệng nói thì lợi hại, chứ thực ra ở trước mặt con gái tinh quái không hề có lập trường, đội trưởng Diệp vừa sừng sộ lên, Diệp Tiểu Muội mới có thể thật sự sợ.

Có điều lần này, Sở Hàm nhìn hơi nhầm rồi, đội trưởng Diệp không đáp lại "thỉnh cầu" của cô ấy như dự liệu, không nghĩ tới Vương Thúy Phân lại vui mừng nói: "Tiểu Sở, bây giờ cháu muốn trông Tiểu Muội học tập à? Quá tốt rồi, thím với chú Diệp cháu đều sẽ đốc thúc giúp cháu, Tiểu Muội đừng hòng lén lười biếng!"

Sở Hàm nhíu mày, có chút bất ngờ, nhưng vẫn cười gật đầu: "Vậy thì phiền thím Diệp rồi."

Vương Thúy Phân không cảm thấy phiền phức chút nào, bà ấy rất vui, tự mình đưa Tiểu Sở đến cổng sân, còn nhờ vả nói: "Tiểu Sở à, gần đây không bận lắm, vì thế cháu đừng lo Tiểu Muội không có thời gian đọc sách, cứ chú tâm sắp xếp nhiệm vụ cho nó."

Tuy rằng người mẹ không biết chữ, cũng rất hiểu đời thông minh, bà ấy cũng không quên Tiểu Tống giới thiệu với người trong nhà thế nào, cha mẹ anh có thể đồng ý việc kết hôn, chủ yếu là bà cụ thích Tiểu Muội, mà chỗ bà cụ coi trọng nhất ở Tiểu Muội, cũng bởi vì Tiểu Muội nhà bọn họ thông minh yêu học tập. Vì vậy, Tiểu Sở càng nhìn chằm chằm Tiểu Muội đọc sách học tập, Tiểu Muội đi tới Bắc Kinh càng sẽ khiến người già yêu thích, ở nhà chồng cũng sẽ sống tốt hơn, đây hoàn toàn là vì tốt cho Tiểu Muội!

Vương Thúy Phân tính toán âm mưu, đưa tiễn Sở Hàm, còn cố ý đe dọa với con gái ở trong phòng một trận: "Đọc sách đàng hoàng, không cho lười biếng. Mẹ với cha con đều sẽ nhìn chằm chằm con!"

Diệp Tiểu Muội nâng sách vở, khát vọng muốn tự tử càng thêm mãnh liệt.

Đương nhiên Diệp Tiểu Muội rất sợ c.h.ế.t vì còn chưa trải qua cuộc sống tốt, không nỡ lòng cứ như vậy c.h.ế.t đi, chỉ có thể lau khô nước mắt khổ ép gặm sách. Cuối cùng Tống Thanh Huy cũng tìm được cơ hội thích hợp đến đưa "quà cưới", lại không có nhìn thấy bóng dáng Diệp Tiểu Muội ở trong sân, không khỏi tò mò hỏi: "Thím Diệp, Tiểu Muội đâu ạ?"

Vương Thúy Phân nâng một đống đồ tốt cười đến không ngậm mồm vào được: "Tiểu Muội nhốt mình ở trong phòng đọc sách, cháu tới đúng lúc, vào xem thử con bé học như thế nào."

DTV

Tuy rằng người ngoài còn không biết, thế nhưng người nhà bọn họ đã quyết định việc kết hôn, thông gia lại hào phóng với Tiểu Muội như vậy, bây giờ Vương Thúy Phân nhìn Tống Thanh Huy thế nào cũng thoả mãn, cũng không chú ý bọn họ vợ chồng bọn họ lén gặp gỡ, tâm sự riêng.

Mẹ vợ tương lai đã chủ động cho cơ hội, Tống Thanh Huy đương nhiên chỉ có thể vui lòng nhận, anh giơ cờ kiểm tra thành quả học tập của Diệp Tiểu Muội, quang minh chính đại tiến vào "phòng con gái" của Diệp Tiểu Muội, còn thuận lợi đóng cửa phòng lại.

Tống Thanh Huy theo bản năng tiết lộ nội tâm nóng lòng không chờ nổi của thanh niên trí thức Tống, vừa đóng cửa, Tống Tú Tú ở trong sân đang vây xem quà cưới không nhịn được che miệng, nhỏ giọng trêu ghẹo nói với mẹ chồng chị dâu: "Trước đó con còn chưa tin, thanh niên trí thức Tống là người chú trọng như vậy, sao lại có thể có lén lút yêu đương với Tiểu Muội? Bây giờ thật sự tin rồi."

Vương Thúy Phân đắc ý thu tầm mắt lại: "Đương nhiên." Con gái bà ấy thật sự có chút bản lĩnh.
 
Thập Niên 70 Ở Niên Đại Văn Ăn No Chờ Chết
Chương 297: Chương 297



Tống Thanh Huy đã rất lâu không tới nhà họ Diệp rồi, dù sao anh cũng rất tán thành và ủng hộ chính sách khiêm tốn của đội trưởng Diệp, cho nên để cho ổn thoả, anh cố ý cách mấy ngày mới tới.

Nhưng thời gian quá lâu, an toàn thì an toàn rồi, chỉ là có chút không theo kịp “trào lưu mới” của nhà họ Diệp, bởi vì anh hoàn toàn không biết gì về “tiền đặt cược” của Diệp Tiểu Muội và Sở Hàm. Dựa vào sự hiểu biết vốn có của anh đối với Diệp Tiểu Muội, khi nghe Vương Thúy Phân nói cô ở trong phòng đọc sách thì Tống Thanh Huy vô thức cho rằng Diệp Tiểu Muội đang xem các loại tiểu thuyết.

Lúc Tống Thanh Huy phát hiện Diệp Tiểu Muội đang đọc sách giáo khoa đường hoàng thì khá kinh ngạc, không nhịn được lại gần một chút, nhìn mấy lần cho chắc chắn mới tò mò hỏi: “Tiểu Muội, sao đột nhiên lại đọc sách giáo khoa thế?”

Diệp Tiểu Muội vò đầu bứt tai vì học tập, khó lòng phòng bị, kẻ đầu sỏ hại cô lưu lạc tới mức độ này lại làm như không có chuyện gì, Diệp Tiểu Muội đương nhiên rất oán giận, nhìn anh chằm chằm một cách u ám: “Chẳng phải đều tại anh đấy ư?”

Tự dưng đội một cái nồi to, Tống Thanh Huy cũng rất khó hiểu: “Đã rất nhiều ngày anh chưa tới rồi, có thể làm gì chứ?”

“Dù sao thì cũng là do anh hại đấy.” Diệp Tiểu Muội vẫn rất cố chấp muốn ụp nồi lên trên đầu anh, nguyên nhân thực sự thì cô không tiện nói, cho nên đổi một cách giải thích.

“Nếu như không phải anh đột nhiên giở quẻ thì chị Sở Hàm sẽ không nói em nói không giữ lời, hại em phải chịu trừng phạt vô nhân đạo như thế.”

“Trừng phạt?” Tống Thanh Huy nhíu mày, đột nhiên hiểu được điều gì, nghiêm túc hỏi: “Bắt đầu từ khi nào thế?”

Diệp Tiểu Muội buồn bực nói thời gian ra, Tống Thanh Huy âm thầm tính toán, phát hiện chính là ngày thứ ba anh và đội trưởng Diệp bàn hôn sự xong, vậy thì giống hệt suy đoán của anh.

Tống Thanh Huy không nhịn được xoa mái tóc của Diệp Tiểu Muội bị cô vò loạn lên, cười hỏi: “Thanh niên trí thức Sở có nói trừng phạt tới khi nào thì kết thúc không?”

Vấn đề này khiến Diệp Tiểu Muội ngẩn ra, tiếp đó sắc mặt thay đổi, nhận ra một chuyện lớn, chị gái ấy chỉ bảo cô đọc và học thuộc quyển sách này trong một tháng chứ chưa nói sau khi hoàn thành nhiệm vụ có phải là trừng phạt của cô sẽ kết thúc hay không.

Ngộ nhỡ cô hoàn thành cái nhiệm vụ này rồi, chị gái ấy lại bố trí nhiệm vụ mới cho cô thì phải làm sao?

Nghĩ tới khả năng này, trước mắt Diệp Tiểu Muội lại tối sầm.

Tâm trạng của Tống Thanh Huy thì lại rất tốt, anh cảm thấy ý đồ của thanh niên trí thức Sở đã rất rõ ràng rồi, ngoài miệng nói là trừng phạt Tiểu Muội, nói cho cùng cũng là muốn tốt cho cô. Bởi vì với quan hệ của họ, thanh niên trí thức Sở ắt hẳn đã sớm biết chuyện anh và Tiểu Muội sắp kết hôn cho nên mới ép Tiểu Muội học tập vào lúc này.

DTV

Trong lòng đám người bọn họ đều không hề từ bỏ hy vọng thi đại học, bây giờ Tiểu Muội học tốt phần cơ bản, một ngày kia thực sự khôi phục việc thi đại học, với sự thông minh cộng với sự nỗ lực trước khi thi của cô thì có lẽ có thể thi lên đại học.

Còn anh nếu có thể cùng lên đại học với Tiểu Muội, con đường tương lai của họ cũng sẽ bằng phẳng thuận lợi hơn rất nhiều.

Nghĩ tới đây, Tống Thanh Huy rất cảm kích thanh niên trí thức Sở.

Ở phương diện này, anh và Sở Hàm coi như rất ăn ý, đều cảm thấy đối phương là nhân vật khó dây dưa, không có việc gì thì nên kính trọng nhưng không gần gũi, song đều chưa từng nghĩ coi nhẹ quan hệ của đối phương và Diệp Tiểu Muội. Không chỉ Sở Hàm thừa nhận Tống Thanh Huy đối xử với Diệp Tiểu Muội không thể xoi mói, Tống Thanh Huy cũng biết Sở Hàm luôn luôn nghĩ cho Diệp Tiểu Muội.

Bây giờ thanh niên trí thức Sở “trừng phạt” Diệp Tiểu Muội học tập, Tống Thanh Huy cũng đơn phương quyết định cùng một chiến tuyến với cô ấy, cùng giám sát Diệp Tiểu Muội học tập.

Nghĩ như vậy, Tống Thanh Huy hơi khom lưng, rất tự giác nói với Diệp Tiểu Muội: “Được rồi, nếu anh đã có trách nhiệm thì có phải anh nên bồi thường không?”

Diệp Tiểu Muội không có tính cách oán trời trách đất, cô nhanh chóng đi ra khỏi đả kích, mong đợi nhìn anh Tống: “Anh dự định bồi thường em như thế nào?”

“Chi bằng anh giảng giải bài học cho em? Như vậy em sẽ hiểu ý nghĩa trong đó, học thuộc cũng nhẹ nhàng hơn.”

Kiến nghị của anh Tống không tệ, nhưng Diệp Tiểu Muội ngồi ở trên băng ghế, ngửa đầu nhìn gương mặt nghiêng tuấn tú sáng sủa của anh, vô thức l.i.ế.m môi một cái, cô Diệp cái gì cũng có thể ăn, chỉ không chịu ăn thiệt thòi. Lần này anh Tống hại cô thảm như vậy, chỉ bồi thường một chút như thế làm sao đủ được? Nhất định phải lấy thân báo đáp mới được.

Động lòng liền hành động, Diệp Tiểu Muội vươn cánh tay, dễ dàng móc lấy eo Tống Thanh Huy chủ động tiến đến gần cô, vẻ mặt nóng lòng muốn thử, nói: “Anh hôn em trước rồi em sẽ suy nghĩ xem có muốn tha thứ cho anh hay không.”
 
Thập Niên 70 Ở Niên Đại Văn Ăn No Chờ Chết
Chương 298: Chương 298



“Ở chỗ này?” Tống Thanh Huy không hề chuẩn bị, bị sự mạnh dạn nhiệt tình của cô dọa cho nuốt một ngụm nước bọt.

Nếu chỉ đơn thuần là ôm hôn thì trước đây họ cũng từng len lén làm rồi, Tống Thanh Huy vẫn không đến mức chuyện bé xé ra to tới mức này, vấn đề là họ đang ở trong nhà của Tiểu Muội, đám thím Diệp vẫn còn ở bên ngoài đấy, bất cứ lúc nào cũng có thể vào, ngộ nhỡ bị họ bắt gặp thì phải làm sao? Cho dù bây giờ bọn họ xem như đã định danh phận rồi nhưng bị phụ huynh bắt gặp thì cũng rất xấu hổ.

Tống Thanh Huy rất kiên trì phân tích tình huống chung quanh.

Nhưng Diệp Tiểu Muội đã quen coi trời bằng vung, bĩu môi nói: “Em mặc kệ, là tự anh nói muốn bồi thường cho em.”

Nhưng mà anh không ngờ cô lại trực tiếp đòi loại bồi thường này mà.

Bây giờ Tống Thanh Huy rất hối hận, anh không nên cái hay không nói, lại nói cái dở, nhưng gáy bị hai tay của Diệp Tiểu Muội ôm chặt lấy, không thể lui được nữa, mà trước người, chóp mũi của cô đã gần như kề sát chóp mũi của anh rồi. Tống Thanh Huy tiến thoái lưỡng nan, nhìn khuôn mặt như hoa như ngọc trước mắt, cuối cùng quyết tâm, cúi đầu như cô mong muốn, tóm lấy cái miệng nhỏ không an phận này.

Trước kia họ đã từng hôn mấy lần, nhưng đã qua mấy tháng rồi, trong thời gian này đã xảy ra rất nhiều chuyện, Tống Thanh Huy không ngờ hôn một cái, không chỉ Diệp Tiểu Muội bám chặt lấy anh không buông mà ngay cả chính anh cũng không nỡ dời ra. Môi hai người quấn quýt nhau một lúc lâu, Tống Thanh Huy mới cố gắng hết sức ngẩng đầu lên, cuối cùng tránh khỏi sự dây dưa của Diệp Tiểu Muội, hạ giọng nhắc nhở: “Tiểu Muội, được rồi.”

Tuy là anh Tống vô cùng mất tự nhiên nhưng lúc hôn vẫn vô cùng nhiệt tình, Diệp Tiểu Muội l.i.ế.m môi nhớ lại cảm giác, đại khái coi như thỏa mãn nên không dây dưa nữa, rất sảng khoái giao sách giáo khoa lên tay anh: “Không phải anh nói muốn giảng bài cho em ư? Tranh thủ thời gian bắt đầu đi.”

Diệp Tiểu Muội dễ nói chuyện một cách lạ thường khiến Tống Thanh Huy luôn cảm thấy vừa rồi dường như họ đã tiến hành giao dịch không đứng đắn gì đó. Lắc đầu bỏ suy nghĩ không hợp với lẽ thường đi, Tống Thanh Huy mở sách giáo khoa ra, nghiêm túc giảng giải giúp Diệp Tiểu Muội.

DTV

Không bao lâu sau, trong phòng vang lên tiếng đọc sách lanh lảnh, Tống Tú Tú trong sân thoáng nghe thấy âm thanh thì cười chia sẻ với mẹ chồng: “Xem ra thanh niên trí thức Tống cũng đang dạy Tiểu Muội đọc sách đấy.”

Vương Thúy Phân cũng hoàn hồn lại nghe một lúc, trên mặt lộ ra nụ cười vui mừng: “Tiểu Tống và Tiểu Sở đều là học sinh trung học phổ thông, chúng nó nghiêm túc dạy dỗ Tiểu Muội như thế thì nói không chừng Tiểu Muội của chúng ta cũng có thể có văn hóa giống như học sinh trung học phổ thông rồi.”

Đi Bắc Kinh thì càng dễ được ông nội bà nội của Tiểu Tống yêu thích hơn.

Tống Thanh Huy ở trong phòng của Diệp Tiểu Muội hơn nửa giờ, tuy là Vương Thúy Phân không giục anh đi, mà anh cũng đúng là đang đường hoàng dạy Diệp Tiểu Muội học tập, chỉ là cô nam quả nữ ở trong phòng đóng cửa lại “quấn lấy nhau” quá lâu, bản thân Tống Thanh Huy cũng cảm thấy không yên lòng cho nên không cần người khác nhắc nhở, anh đã rất tự giác chủ động rời đi.

Có lẽ Vương Thúy Phân vẫn chưa thay đổi tâm thái, gọi với ở phía sau anh giống như chiêu đãi khách: “Lần sau trở lại chơi nhé.”

Tống Thanh Huy đồng ý rất phối hợp nhưng tần suất đến nhà họ Diệp chơi không cao lắm, đại khái giữ ở tần suất một tuần một lần, Tống Thanh Huy đã rất thỏa mãn rồi. Như vậy vừa không khiến người khác ngờ vực vô căn cứ, họ lại có thể ở chung đường đường chính chính trước mặt người nhà họ Diệp, tốt hơn so với trước đây nửa tháng một lần, còn phải lén lén lút lút hẹn riêng rất nhiều.

Nếu như thanh niên trí thức Sở không thường xuyên đến nhà họ Diệp nhiều lần hơn, thời gian ở lại mỗi lần đều nhiều hơn anh thì tốt rồi. Tống Thanh Huy cầu nguyện ở trong lòng như vậy.

Đương nhiên nguyện vọng của Tống Thanh Huy không có tác dụng gì. Đối với người nhà họ Diệp mà nói, Sở Hàm có ích hơn anh nhiều, cô ấy chẳng những có thể dạy Diệp Tiểu Muội học tập, còn có thể chỉ đạo bọn họ làm quần áo mới đẹp đẽ mang phong cách tây, để Tiểu Muội đi Bắc Kinh cũng sẽ không bị cười nhạo là đồ nhà quê. Cho nên khi thời tiết lạnh dần, chẳng những số lần Sở Hàm đến nhà họ Diệp càng ngày càng nhiều mà thời gian ở lại mỗi lần cũng càng ngày càng dài.
 
Thập Niên 70 Ở Niên Đại Văn Ăn No Chờ Chết
Chương 299: Chương 299



Nháy mắt đã đến ngày họ lên đường.

Trong khoảng thời gian này, vì chuyện Diệp Tiểu Muội đi Bắc Kinh mà nhà họ Diệp hầu như bận đến mức tối mắt tối mũi, nhân vật chính Diệp Tiểu Muội lại hầu như không giúp được bất cứ cái gì, ngay cả quần áo mới cũng không cần cô quan tâm, bị đồng chí Vương Thúy Phân nhốt ở trong phòng học tập quên ăn quên ngủ.

Cho nên khi thanh niên trí thức Tống muốn khởi hành xuất phát, chẳng những đám đội trưởng Diệp thở phào nhẹ nhõm mà ngay cả Diệp Tiểu Muội cũng không thể chờ đợi nữa, rốt cục có thể ra ngoài hít thở không khí, dù cho chị gái nữ chính mất trí sắp xếp rất nhiều “nhiệm vụ” cho cô, nói là trở về sẽ kiểm tra thì cũng không ảnh hưởng tới tâm trạng chờ mong của Diệp Tiểu Muội.

Giao thông bên nhà họ Diệp coi như không tệ, trong huyện đã có trạm xe lửa, nghe nói thời gian dừng không lâu, lần nào lên xe cũng giống như đánh nhau, nhưng có trạm xe lửa thì không cần đổi mấy chiếc xe khác để đi vào thành phố ngồi xe lửa nữa, bớt rất nhiều chuyện.

Nhưng xe lửa dừng ở trạm nhỏ không nhiều, xe lửa đi Bắc Kinh thì chỉ có một chuyến buổi sáng, không có lựa chọn khác, Tống Thanh Huy chỉ có thể đặt trước chuyến xe này.

Thế là hôm mùng mười, trời chưa sáng Diệp Tiểu Muội đã bị mẹ cô gọi dậy cho kịp xe lửa.

Bởi vì chờ mong đã lâu, Diệp Tiểu Muội không phản kháng bị lừa rời giường, đợi rửa mặt xong, tỉnh táo hoàn toàn, vừa nhìn đồng hồ đeo tay mới phát hiện đồng chí Vương Thúy Phân gọi dậy trước quá sớm.

Đúng vậy, sắp đi Bắc Kinh gặp nhà chồng rồi, buổi tối hôm trước Vương Thúy Phân đã trả lại đồng hồ đeo tay cất kỹ đã lâu cho Diệp Tiểu Muội, ân cần dạy bảo cô nhất định phải cẩn thận giữ gìn cái đồng hồ này.

Đều đã đánh răng rửa mặt xong, ngay cả cơm sáng cũng ăn rồi, mặc dù phát hiện mình bị “lừa” nhưng Diệp Tiểu Muội cũng không thể chạy lên giường đi ngủ một giấc nữa được, cô đành phải trở về phòng kiểm tra hành lý mang theo người.

DTV

Đồng chí Vương Thúy Phân hỏi thanh niên trí thức Sở về kiểu dáng quần áo thịnh hành trong thành phố, tuyệt đối là lựa chọn sáng suốt nhất . Chị nữ chính chẳng những dạy họ làm quần áo mốt nhất, còn tự mình ra tay làm một cái túi đeo chéo tinh xảo xinh xắn cho Diệp Tiểu Muội - đương nhiên còn dùng vải mà nhà họ Tống đã chuẩn bị.

Diệp Tiểu Muội không tính là quá quan tâm đối với quần áo thời thượng, tuy là quần áo được làm ra từ tay nữ chính quả thực tinh xảo hợp mốt hơn nhà khác rất nhiều nhưng cũng không tiện làm quá thời thượng quá đặc biệt. Dù sao Diệp Tiểu Muội là con dâu đi gặp mẹ chồng, ăn mặc đẹp quan trọng hơn tất cả. Cho nên đám chị dâu Diệp làm quần áo mới cho Diệp Tiểu Muội vẫn tương đối theo quy củ, không thể so sánh với phòng chứa quần áo của cô chủ Diệp đời trước, cũng không thể trách cô phản ứng bình thường.

Nhưng, cái túi đeo chéo nhỏ này quả thật làm Diệp Tiểu Muội cảm thấy rất kinh ngạc, chủ yếu là chỗ họ căn bản không có thói quen đeo túi, dưới sự trợ giúp của chị nữ chính, Diệp Tiểu Muội mới sở hữu cái túi xách đầu tiên trong cuộc đời này, dù cho xấu thì cô cũng sẽ vui mừng, huống hồ cái túi xách thủ công này còn rất tinh xảo đáng yêu.

Diệp Tiểu Muội đã quyết định phải đeo cái túi xách của cô ấy theo bên cạnh, đồng thời rất hưng phấn bỏ hết “đồ trang điểm mỹ phẩm dưỡng da” và đồ ăn vặt của mình vào trong túi xách.

Lúc này, Diệp Tiểu Muội dư dả thời gian kiểm tra qua túi xách, dứt khoát móc “đồ trang điểm” ra, muốn trang điểm thật đẹp cho mình, không ngờ lại bị đồng chí Vương Thúy Phân đang bận tối mắt tối mũi ngăn lại: “Phải ngồi xe lửa hai ba ngày, còn không có chỗ mà rửa mặt đâu, có lẽ lúc xuống xe đã nhếch nhác lắm rồi, bây giờ trang điểm cho đẹp thì có ích lợi gì? Chẳng phải là lãng phí đồ tốt ư?”

Đúng vậy, Vương Thúy Phân không hề phản đối Diệp Tiểu Muội “trang điểm”.

Chỗ của họ nhỏ, dù cho trong thành phố cũng không tìm được mấy cô gái biết ăn diện như vậy, từ trước đến giờ Vương Thúy Phân chưa từng thấy những thứ đồ này, cũng không biết là tốt hay xấu. Nhưng nếu những thứ “đồ trang điểm” này là bà nội của Tiểu Tống tự mình mua cho Tiểu Muội thì Vương Thúy Phân cảm thấy chắc là đồ tốt, có lẽ con gái thành phố lớn đều làm đỏm như vậy, Tiểu Muội đến thành phố lớn thì nên học cách “hòa nhập” mới tốt.

Vương Thúy Phân nói rồi tiến lên cất đồ vào trong cái túi nhỏ của Diệp Tiểu Muội, đồng thời ân cần dạy bảo: “Con dùng tiết kiệm cho mẹ, người ta gọi là bột ngọc trai thì chắc là làm từ ngọc trai, một lọ có thể mua được rất nhiều lọ kem bảo vệ da mà anh ba con mua đấy.”
 
Back
Top Bottom