Chào bạn!

Để có thể sử dụng đầy đủ chức năng diễn đàn Của Tui À bạn phải đăng nhập hoặc đăng ký.

Đăng Ký!

Dịch Thập Niên 70 Ở Niên Đại Văn Ăn No Chờ Chết

Thập Niên 70 Ở Niên Đại Văn Ăn No Chờ Chết
Chương 280: Chương 280



Nghe thấy hai chữ kết hôn, Diệp Tiểu Muội đang hưng phấn tỉnh táo một chút, con mắt chột dạ lóe lên, im lặng không lên tiếng rụt về đằng sau mẹ cô.

Sau khi Diệp Tiểu Muội phản ứng Vương Thúy Phân không có để ý, bà ấy chỉ cảm thấy con nhóc này quả nhiên là quỷ đòi nợ, mới để bà ấy vui mừng chưa tới hai phút đã không khiến người bớt lo, nghe thấy đi Bắc Kinh lập tức hưng phấn, chỉ nhớ tới chơi, cũng không nghĩ tới đến Bắc Kinh rời nhà xa như vậy. Bọn họ cũng không có bản lĩnh tới Bắc Kinh thăm cô, con nhóc này muốn về nhà mẹ đẻ c*̃ng không dễ dàng, một thân một mình ở bên ngoài, bị ức h**p, thậm chí bị bán cũng không ai biết!

Vương Thúy Phân bị con gái ngốc chọc giận không thôi, nhịn không được chọc trán cô dạy dỗ ngay trước mặt Tống Thanh Huy.

Lời nói này không dọa dẫm được Diệp Tiểu Muội, lại làm cho Tống Thanh Huy cảm giác thất bại, không nghĩ tới mẹ vợ tương lai khó lấy lòng như vậy lấy, lời thề son sắt viết chứng từ, không mang theo Diệp Tiểu Muội sẽ không trở về thành không được, nghĩ cách để ngày sau Diệp Tiểu Muội lấy phương thức thăm người thân về Bắc Kinh với anh cũng không được, đáp án tiêu chuẩn của mẹ vợ tương lai rốt cuộc là cái gì?

Tống Thanh Huy không nhịn được quay đầu lại nhìn đội trưởng Diệp.

Đội trưởng Diệp chẳng biết lúc nào lại đốt một điếu t.h.u.ố.c lá rời hút phì phèo, cau mày nhìn như chìm đắm ở trong thế giới của mình, Tống Thanh Huy vẫn tin tưởng những gì bọn họ nói vừa nãy đội trưởng Diệp cũng sẽ không nghe sót câu nói, không nói một lời, nói vậy cũng là tán thành thái độ của thím Diệp.

Lời nên nói và không nên nói đều nói hết, vậy mà chỉ đánh động được Diệp Tiểu Muội không hề có lập trường, Tống Thanh Huy thoáng chốc không có gì để nói.

Thế nhưng nếu anh đã tới cửa, lại không thể không có thu hoạch gì trở lại, thanh niên trí thức Tống với tính tình c*̃ng rất cố chấp nhìn Diệp Tiểu Muội giả bộ trong suốt đằng sau Vương Thúy Phân, không khỏi lòng sinh một kế, nói rằng: "Nếu không thì như vậy, sau khi công việc hết bận, chú Diệp viết hai bức thư giới thiệu cho chúng cháu, cháu dẫn Tiểu Muội trở lại thăm người thân trước?"

Bởi vì những ví dụ thanh niên trí thức lúc trước bỏ vợ bỏ con nên thím Diệp mới ôm thái độ hoài nghi với anh. Có điều những thanh niên trí thức tiền bối kia trở về thành phố lập tức bốc hơi, nói cho cùng vẫn là bởi vì nhà gái không biết rõ lai lịch của bọn họ, sau khi kết hôn không tới nhà chồng, vì thế dù cho biết đối phương ở thành thị nào, không hề có mục đi tìm kiếm như thế giống như như mò kim đáy biển, căn bản không thể nào tìm thấy người. Mà bên nam kia trở lại một mình, muốn xem mắt che giấu chuyện kết hôn c*̃ng rất dễ dàng, nói không chừng còn có hàng xóm họ hàng nhiệt tình vội vàng làm mai cho anh, rất nhanh sẽ có thể kết hôn sinh con với cô gái thành phố môn đăng hộ đối, sinh hoạt ổn định lại, thì càng không nhớ rõ vợ con ở nông thôn quê nhà.

Nhưng anh dẫn Tiểu Muội về nhà thăm người thân thì khác, một người sống sờ sờ như thế cũng không thể giấu đi không gặp người, ở chừng mười ngày, bạn bè người thân và hàng xóm biết anh muốn kết hôn. Cộng thêm địa chỉ trong nhà cũng để cho họ biết, dù cuối cùng anh muốn làm Trần Thế Mỹ, thì cũng chạy trời không khỏi nắng.

Nghe thấy đề nghị của anh, Diệp Tiểu Muội lại không kiềm chế nổi nhảy ra hỏi: "Có thể đi Bắc Kinh chơi bao lâu?"

Tống Thanh Huy nhìn cô nhẹ giọng nói: "Còn không biết chú Diệp có thể xin nghỉ về thăm người thân bao lâu."

DTV

Diệp Tiểu Muội quả nhiên theo anh, vẻ mặt chờ mong quay đầu nhìn người cha đội trưởng. Không nghĩ tới nhanh như vậy đã có cơ hội đi Bắc Kinh chơi, thật chờ mong.

Đội trưởng Diệp vẫn trầm mặc hút thuốc, có điều sắc mặt trông hơi buông lỏng. Vương Thúy Phân cũng không vội vã phản đối, hẳn cũng có chút d.a.o động.

Tống Thanh Huy thấy bọn họ bắt đầu buông lỏng, không chút biến sắc lại thêm cây đuốc: "Nếu như trong nhà giải quyết được, có thể để cho anh cả Diệp và anh hai Diệp theo chúng cháu một chuyến, tiền vé xe cháu bỏ ra, đến Bắc Kinh ăn ở đều ở nhà, c*̃ng không tốn quá nhiều tiền."

Lần này không chỉ Diệp Tiểu Muội nóng lòng muốn thử, đến ngay cả anh cả Diệp và anh hai Diệp cũng không nhịn được giúp đỡ: "Cha mẹ, con thấy thanh niên trí thức Tống rất có lòng."

"Đúng vậy, thanh niên trí thức Tống đối tốt với Tiểu Muội, còn chưa kết hôn đã nguyện xài nhiều tiền vì Tiểu Muội như vậy, đàn ông khác cũng không hào phóng như thế."

Có giúp đỡ, Tống Thanh Huy c*̃ng không quên theo lời bọn họ tỏ thái độ: "Chú Diệp thím Diệp, cháu bảo đảm sau này sẽ đối tốt với Tiểu Muội hơn!"

Đối tốt với Tiểu Muội hơn? Lâm Hồng Mai và Tống Tú Tú không nhịn được nhìn mẹ chồng mới tìm được đồng hồ "giá trị liên thành" từ phòng em chồng, nghĩ thầm sau này còn muốn đối tốt với em chồng hơn, chẳng lẽ thanh niên trí thức Tống là tên phá của? Nếu như do các cô sinh, thật sự đánh gãy chân anh!
 
Thập Niên 70 Ở Niên Đại Văn Ăn No Chờ Chết
Chương 281: Chương 281



Hai chị em dâu không biết, điều các cô phỉ nhổ, vừa vặn chính là nơi Tống Thanh Huy đả động tới Vương Thúy Phân nhất. Cô lo lắng con gái nhỏ lấy chồng ở xa đến thủ đô, cả đời bọn họ cũng không đi qua đó, sau này bị người ta bắt nạt bọn họ cũng không biết, c*̃ng không có cách nào lấy lại công bằng cho cô. Nhưng thanh niên trí thức Tống quả thật cũng thật lòng thật dã đối với Tiểu Muội, không phải nhà anh giàu cỡ nào, mà là anh nguyên tiêu cho Tiểu Muội, ngoại trừ đồng hồ đeo tay, kem dưỡng da đắt giá, từ bình kẹo sữa còn chưa ăn hết bà ấy cũng có thể đoán được, Tiểu Tống lén đưa không ít đồ ngon cho Tiểu Muội, ngẫm lại Tiểu Tống còn thường xuyên đưa khô bò thịt bò tương cho bọn họ, chắc chủ yếu cũng là vì cho Tiểu Muội ăn.

Những món đồ này, vốn cũng là gia đình Tiểu Tống bớt ăn bớt mặc gửi cho anh, anh lại cho Tiểu Muội hết. Vương Thúy Phân sống hơn bốn mươi năm, xưa nay còn chưa thấy người ngốc nhiều tiền đến mức độ này, bà ấy thấy con rể trong thành phố tốt, điều kiện gia đình cũng không kém, thế nhưng bảo anh ta bớt ăn bớt mặc mua đồ ăn ngon đồ dùng tốt cho Tiểu Muội, vậy tuyệt đối đừng có mơ, có thể để Tiểu Muội ăn no mặc ấm không bắt nạt cô, bọn họ đã cám ơn trời đất.

Có điều nói ngược lại, con gái gả tới nhà chồng, ăn của nhà chồng ở của nhà chồng, vốn kém hơn người ta một bậc, có được tức giận một chút nào đâu? Hồi đó bà ấy mới vừa gả tới c*̃ng không ít lần bị mẹ chồng làm khó dễ, là chồng bà ấy có chính kiến, cũng coi như giữ gìn bà ấy, cho nên bà ấy chỉ hơi tức giận, ngược lại cũng không chịu bao nhiêu khốn khổ.

Cho nên nói vợ có làm được hay không, còn phải xem chồng có lòng hay không. Tiểu Tống bây giờ quyết tâm muốn kết hôn với Tiểu Muội, ngày sau hẳn cũng sẽ che chở cô?

Vương Thúy Phân nghĩ như vậy, mâu thuẫn trong lòng ít đi một chút, theo bản năng hỏi con gái: "Tiểu Muội, con cảm thấy thế nào?"

Diệp Tiểu Muội rất thành thực, khuôn mặt xoắn xuýt trả lời: "Con muốn đi Bắc Kinh chơi, thế nhưng không muốn kết hôn với anh Tống."

Tống Thanh Huy quả thực tức đến ngửa ra sau, anh đã cố gắng kéo anh cả Diệp và anh hai Diệp vào trận doanh, mắt thấy thím Diệp cũng sắp d.a.o động, lại không nghĩ rằng người đầu tiên ủng hộ nói làm phản là làm phản, không muốn kết hôn với anh, nếu như thế ghét bỏ anh, lúc trước tại sao dính chặt lấy muốn ở bên anh chứ?

Trong cơn thịnh nộ, anh Tống cũng không nhịn được ở trước mặt người nhà họ Diệp, như oán phụ bị tên đàn ông cặn bã bội tình bạc nghĩa chất vấn cô lúc trước tại sao phải trêu chọc anh.

Thực ra Diệp Tiểu Muội rất đồng ý kết hôn với anh Tống, từ khi nghe anh nói muốn dẫn cô đi Bắc Kinh cô đã hận không thể gật đầu, chỉ là nghĩ tới chị gái nữ chính, khát vọng cầu sinh khiến cô kiên trì chịu đựng ranh giới, hiện tại cũng chỉ có thể giả vờ ngây ngốc: "Có ai quy định không kết hôn thì không thể bên nhau à?"

"Con câm miệng cho mẹ." Diệp Tiểu Muội cặn bã đến mẹ ruột cũng không nghe nổi nữa, đưa tay kéo Diệp Tiểu Muội ra phía sau mình, cảm thấy áy náy sâu sắc an ủi thanh niên trí thức Tống bị tổn thương: "Tiểu Tống chớ để ý, Tiểu Muội chỉ giỡn thôi."

Diệp Tiểu Muội cũng vui vẻ tự tại, trốn ở phía sau mẹ cô trồng nấm.

DTV

Thế nhưng cô không biết, bởi vì một màn cặn bã này của cô, Vương Thúy Phân vốn đang do dự trái lại càng muốn để Tống Thanh Huy làm con rể. Nguyên nhân rất đơn giản, con gái nhà bọn họ không tim không phổi quả thực làm cho bà ấy nhìn thấy mà than thở, con nhóc này rất xấu xa, trông xinh đẹp đi nữa c*̃ng không có đàn ông nào dám lấy. Tiểu Tống biết tính tình của cô còn nguyện ý ở bên cô, còn một lòng một dạ nhất định phải kết hôn với cô, ngốc nhiều tiền như thế cũng không thể bỏ qua!

Vương Thúy Phân đổi ý, bèn quay đầu hỏi đội trưởng Diệp: "Cha đứa nhỏ à, Tiểu Tống nói vậy ông thấy thế nào?"

Người cha đội trưởng là một người mưu tính sâu xa, nếu không nói thì không nói, vừa nói chuyện lập tức đ.ấ.m thẳng chỗ yếu, ông ấy ngẩng đầu hỏi: "Tiểu Tống, cháu nói những lời này là ý của chính cháu, hay là ý của người nhà cháu?"

Tống Thanh Huy cũng không kinh ngạc, trên mặt lộ ra nụ cười áy náy, thành thực nói: "Xin lỗi chú Diệp thím Diệp, chuyện của cháu và Tiểu Muội còn chưa kịp nói với cha mẹ cháu, thế nhưng ông nội bà nội cháu đã biết rồi, bọn họ rất ủng hộ quyết định của cháu. Bà nội còn rất thích Tiểu Muội, kem dưỡng ngọc trai và bút kẻ lông mày, còn có vải vóc trên tay cháu, chính là bà nội cố ý mua cho Tiểu Muội."
 
Thập Niên 70 Ở Niên Đại Văn Ăn No Chờ Chết
Chương 282: Chương 282



Nghe anh nói còn chưa nói cho cha mẹ, Vương Thúy Phân cảm thấy rất bình thường, bà ấy có lòng tin, Tiểu Muội và thanh niên trí thức Tống chỉ lén lút quen nhau, c*̃ng chắc chắn không bắt đầu bao lâu, nếu không bọn họ sẽ không thể không phát hiện được. Bọn họ ở bên cạnh đều mới vừa biết, cha mẹ Tiểu Tống không biết chuyện cũng rất bình thường.

Nhưng Tống Thanh Huy nói bà nội rất thích Tiểu Muội, điều này làm cho Vương Thúy Phân càng thêm kinh ngạc: "Tiểu Tống, sao cháu nói với bà nội cháu vậy?"

Bởi vì bà nội ruột cũng rất không thích Diệp Tiểu Muội, sau đó Vương Thúy Phân không cam lòng, cũng cảm thấy Tiểu Muội có thể là không có duyên người già, dù sao các bà cụ cố chấp cũng không phải nhìn cô có xinh đẹp hay không, có khiến người ta thích hay không, các bà ấy chỉ thích những người tính tình điềm đạm, nhẫn nhục chịu khó, tốt nhất là cô gái có quy củ.

Tống Thanh Huy nói bà nội thích Tiểu Muội, Vương Thúy Phân lập tức lo lắng anh nói rất nhiều lời hay không đúng sự thật. Những cô gái khác còn có thể giả vờ một chút, Tiểu Muội nhà bọn họ mà để người ta nhìn tới cùng, chỉ cần gặp mặt tuyệt đối bị lộ.

Giống như nhìn thấu Vương Thúy Phân lo được lo mất, Tống Thanh Huy cười nói: "Cháu nói Tiểu Muội hoạt bát rộng rãi hào phóng còn yêu học tập, lại cho bọn họ nhìn chữ viết của Tiểu Muội, bà nội cháu cũng rất hài lòng, hồi âm nói nhìn thấy chữ Tiểu Muội thì biết ngay là một cô gái tốt thông minh hoạt bát, bà rất thích."

Tiểu Tống cũng không nói mò, Vương Thúy Phân không khỏi gật gật đầu, nhìn con gái ngồi xổm ở bên chân trồng nấm, thầm nghĩ người ngốc có phúc của kẻ ngốc, không nghĩ tới bà cụ ở thủ đô không coi trọng người biết lo việc nhà, lại thích cô gái thông minh yêu học tập, Tiểu Muội đúng là chó ngáp phải ruồi.

Cha mẹ vợ nhìn con rể, càng nhìn càng thoả mãn, bây giờ Vương Thúy Phân cũng càng cảm thấy thanh niên trí thức Tống và con gái quả thực chính là một đôi trời sinh.

Có điều đội trưởng Diệp lại không dễ dàng thay đổi ý như thế, ông ấy cò hỏi Tống Thanh Huy: "Nói cách khác, thái độ của cha mẹ cháu đối với việc cháu và Tiểu Muội kết hôn, bây giờ cháu cũng không biết rõ ?"

DTV

Tống Thanh Huy gật đầu: "Nhưng cháu đã viết thư về."

"Lúc nào bọn họ có thể nhận được?"

"Có lẽ cuối tháng này, tháng sau cháu có thể nhận được hồi âm."

Đội trưởng Diệp trầm ngâm chốc lát, nghiêm túc nói: "Tiểu Tống, không phải chú Diệp không tin cháu, chỉ có điều kết hôn là chuyện lớn, tất cả chờ nhận được thư trả lời của cha mẹ cháu hãy nói, cháu và Tiểu Muội có tình cảm, chú thím cũng không muốn gậy đánh uyên ương. Chỉ cần cha mẹ cháu không có ý kiến, cuối năm cháu cứ dẫn Tiểu Muội trở lại thăm người thân, gặp hết người nhà các cháu lại trở về đãi tiệc."

"Nếu như cha mẹ cháu không muốn, chú thím cũng không cưỡng cầu, đến lúc đó cháu cứ thu dọn đồ đạc, mọi người coi như chẳng có chuyện gì, ngược lại chuyện của cháu và Tiểu Muội c*̃ng không có người ngoài biết."

Tống Thanh Huy nghe xong vẻ mặt cũng có chút nghiêm nghị, anh cũng không bất ngờ đối với yêu cầu của đội trưởng Diệp, chỉ là không nghĩ tới sẽ "gấp gáp" như vậy. Vốn anh dự định ổn định nhà họ Diệp trước, đừng để Diệp Tiểu Muội xem mắt sớm như vậy, anh lại chậm rãi làm công tác tư tưởng cho cha mẹ, có bà nội chống đỡ, anh tin tưởng cuối cùng cha mẹ sẽ đồng ý. Nhưng khi thấy ý của đội trưởng Diệp càng giống như là muốn một bức thư định càn khôn, nếu như cha mẹ anh hồi âm không được, mình phải một đao cắt đứt với Tiểu Muội.

Đây đương nhiên không phải kết quả Tống Thanh Huy mong muốn, nhưng thông qua lần này trong quá trình trò chuyện với đội trưởng Diệp và vợ đội trưởng, anh c*̃ng hơi hiểu dụng ý của đội trưởng Diệp. Suy cho cùng vẫn là chưa tin nhà anh có thể đồng ý, không muốn anh cứ hao phí nữa, có một kỳ hạn ở đây, vừa cho anh một câu trả lời, cũng sẽ không làm lỡ Tiểu Muội quá lâu.

Nghĩ tới đây, Tống Thanh Huy cảm thấy khâm phục sâu sắc với đội trưởng Diệp, thím Diệp nhìn thông minh tháo vát, thực ra kém xa chú Diệp.

Vì thế anh c*̃ng không cần cầu xin đội trưởng Diệp thư thả đến hai tháng, đội trưởng Diệp vốn không tin mới có thể nói như vậy, lúc này anh mở miệng muốn xin, chỉ có thể đúng với suy đoán của đội trưởng Diệp, còn không bằng trở lại ngẫm nghĩ làm công tác tư tưởng cho cha mẹ thế nào.

Trên bức thư anh còn chưa ý thức được mọi chuyện vướng tay chân, viết khá uyển chuyển, với tính cách của cha mẹ anh nhất định sẽ không đồng ý, anh phải dành thời gian lại viết hai bức thư về, chủ yếu nhất là viết thư cho ông nội bà nội, xin bọn họ giúp đỡ thuyết phục cha mẹ.
 
Thập Niên 70 Ở Niên Đại Văn Ăn No Chờ Chết
Chương 283: Chương 283



Tống Thanh Huy nghĩ như thế nào, trên mặt vẫn bình tĩnh đáp lại yêu cầu đội trưởng Diệp, đồng thời mở bọc ra nói: "Thím Diệp, hai cuộn vải này là bà nội cháu cố ý mua cho Tiểu Muội, ngược lại cháu c*̃ng không dùng được, không bằng chờ trời giá rét, may thêm hai bộ áo mới cho Tiểu Muội đi ạ, cái này cũng là tấm lòng thành của bà nội."

Sắc trời tối tăm, nhưng không che giấu được màu sắc sáng rực và hoa văn mỹ lệ trên vải vóc, những người phụ nữ trong sân nhìn thấy đều lộ ra ánh mắt vui mừng.

Đáng tiếc cuối cùng Diệp Tiểu Muội cũng không thể nhận lấy hai cuộn vải này, ngược lại cô rất muốn, đáng tiếc chuyện này đến mẹ cô cũng không chen lời, đội trưởng Diệp giải quyết dứt khoát, bảo anh Tống mang đồ về trước, còn nói chờ một chút thì tốt hơn, giữ lại cho cô làm đồ mới kết hôn. Sau đó anh Tống c*̃ng không kiên trì, ánh mắt vi diệu gật đầu, rồi cầm vải còn nguyên rời đi, để lại Diệp Tiểu Muội trông mòn con mắt.

Diệp Tiểu Muội giống đội trưởng Diệp, cũng không tin người nhà anh Tống sẽ đồng ý, lúc trước bọn họ đến chị gái nữ chính có điều kiện tốt như vậy cũng xoắn xuýt nửa ngày, loại trong suốt như cô thì càng không thể, cho nên cô chỉ ai thán đã từng có cuộn vải xinh đẹp đặt ở trước mặt cô, mà cô không có quý trọng, từ đây chỉ có thể hối tiếc không kịp.

Tống Thanh Huy đi rồi, ngược lại Diệp Tiểu Muội cũng không có bị cha mẹ cô ở đằng sau cánh cửa đóng kín hợp nhau đánh giống tưởng tượng, bởi vì lúc nào dạy dỗ đứa trẻ hư cũng được, trước mặt người cha đội trưởng và đồng chí Vương Thúy Phân còn có chuyện quan trọng hơn cần thương lượng.

Vương Thúy Phân chỉ đoạt lại những món quà quý giá như đồng hồ đeo tay kem dưỡng ngọc trai mà Tống Thanh Huy không chịu mang đi, cũng không lo đuổi Diệp Tiểu Muội về phòng, sau đó bản thân bà ấy c*̃ng vào nhà sắp xếp tốt đồ đạc một cách thỏa đáng.

Diệp Tiểu Muội có thể bảo vệ chân chó của cô, đương nhiên không còn ước mong gì khác, cong đuôi ngoan ngoãn trở về phòng ngủ.

Vương Thúy Phân trở về phòng, mới không hiểu hỏi đội trưởng Diệp: "Tôi thấy Tiểu Tống rất thực lòng thực dạ, ông nói như vậy có phải hơi làm khó cậu ấy hay không? Cha mẹ cậu ấy cũng không biết chuyện Tiểu Tống và Tiểu Muội ở bên nhau, làm sao có khả năng dễ dàng đáp ứng."

Đúng, không chỉ Tống Thanh Huy cảm thấy áp lực như núi đối với yêu cầu của đội trưởng Diệp, Vương Thúy Phân cũng cảm thấy quá hà khắc rồi. Bà ấy cũng là người làm cha mẹ, đừng nói điều kiện này của Tiểu Tống, ví dụ như thằng ba nhà bọn họ đột nhiên trở về nói anh ta coi trọng một cô gái nghèo trong vùng núi hẻo lánh, còn quyết tâm muốn kết hôn với cô gái này, bà ấy cũng không đồng ý.

Có điều nếu như thằng ba cực kỳ kiên trì, không phải cô ấy thì không cưới, thời gian dài bà ấy chắc chắn c*̃ng không cứng được với đứa nhỏ.

Vì thế Vương Thúy Phân cảm thấy nên cho Tiểu Tống một chút thời gian thuyết phục người nhà anh, nếu ông nội bà nội anh đều vừa ý Tiểu Muội, anh hẳn có thể bàn bạc được với cha mẹ.

DTV

Nhưng đội trưởng Diệp không chút nghĩ ngợi lắc đầu: "Dưa hái xanh không ngọt, nếu vừa bắt đầu cha mẹ Tiểu Tống không hài lòng, coi như sau này miễn cưỡng đồng ý, có lẽ cũng sẽ không quá thích Tiểu Muội. Nếu như Tiểu Muội đi tới Bắc Kinh cùng Tiểu Tống, vậy chính là không nơi nương tựa, bà cảm thấy cha mẹ cậu ấy sẽ không làm khó dễ người con dâu từ nơi khác mà bọn họ vốn không thích, còn không có người nhà mẹ đẻ chống lưng à?"

Vương Thúy Phân nghe vậy không khỏi nhíu mày, trái tim bởi vì con gái có thể gả tới thủ đô mà hừng hực cũng khôi phục một chút bình tĩnh, dù sao bản thân bà ấy cũng làm mẹ chồng, vợ thằng cả và vợ thằng hai vẫn do bà ấy tự thấy hài lòng mới cưới vào cửa, như vậy còn thường xuyên nổi lòng hẹp hòi, nếu thật sự đổi thành người con dâu mà bà ấy không hài lòng vào cửa, còn không biết phải ồn ào ra sao. Quan trọng là bọn họ không ở bên cạnh, Tiểu Muội cũng không phải quá thông minh, cô gái ngốc đó không làm tốt bị bắt nạt cũng không biết phản kích thế nào.

"Vì lẽ đó nên ông vốn không muốn gả Tiểu Muội cho Tiểu Tống?"

Đội trưởng Diệp c*̃ng rất tiếc nuối nói: "Tiểu Tống là người hiếm có, chỉ là chúng ta không trèo cao nổi."

"Nếu ông không đồng ý, tại sao còn muốn nói những câu đó với Tiểu Tống?" Vương Thúy Phân có chút bất mãn: "Thế không phải làm lỡ Tiểu Muội sao?"

Bà ấy cũng không phải người quá tham lam, nếu không với cao nổi nhà họ Tống, có thể gả Tiểu Muội cho cháu trai của đầu bếp Lưu c*̃ng rất tốt, bây giờ cha đứa nhỏ đồng ý đợi gia đình Tiểu Tống hồi âm, chỗ bên đầu bếp Lưu còn không biết có thể chờ bọn họ lâu như vậy không.
 
Thập Niên 70 Ở Niên Đại Văn Ăn No Chờ Chết
Chương 284: Chương 284



"Người ta tìm tới rồi, dù sao cũng phải cho một lời giải thích, rốt cuộc là Tiểu Muội có lỗi với người ta trước." Đội trưởng Diệp dường như biết ý nghĩ của Vương Thúy Phân, nhìn bà ấy một cái, không chút lưu tình lắc đầu nói.

"Cháu trai của đầu bếp Lưu bà cũng đừng nghĩ nữa, tôi định hai ngày nữa tự mình tới xưởng dệt một chuyến xin lỗi ông ấy."

DTV

Vương Thúy Phân quả thực khó có thể tin, không nghĩ tới dưa hấu không còn, đến hạt vừng cũng không giữ được, lập tức vội la lên: "Làm gì gấp gáp như vậy?"

"Tiểu Tống sớm không tới, muộn không tới, cứ đến vào lúc này thẳng thắn với chúng ta, đến cha mẹ cậu ấy cũng không kịp thông báo đã muốn cưới Tiểu Muội, bà cho rằng cậu ấy thực sự vì chịu trách nhiệm với Tiểu Muội à?"

"Nếu không thì vì cái gì?"

"Đương nhiên là vì ngăn cản Tiểu Muội xem mắt."

Vương Thúy Phân trợn mắt ngoác mồm: "Làm sao cậu ấy biết Tiểu Muội muốn đi xem mắt?"

Còn chưa nói xong, Vương Thúy Phân đã đoán được ngoại trừ con gái ngốc, sẽ không có người thứ hai tiết lộ chuyện này, lập tức hận đến nghiến răng nghiến lợi: "Con nhỏ c.h.ế.t tiệt kia, sớm biết nó có thể gây ra chuyện tệ hại như thế, tôi nên đánh gãy chân nó, để nó ở nhà cả ngày, không cho đi đâu nữa!"

Nhưng đội trưởng Diệp không quá tức giận, trái lại rất đúng trọng tâm nói: "Tiểu Muội và Tiểu Tống lui tới là không đúng, nhưng việc này nó quả thực không làm sai, thế nào cũng phải nói rõ với Tiểu Tống mới có thể đi xem mắt, nếu không không phải thành lừa dối tình cảm người ta sao?"

Nói tới đây, đội trưởng Diệp còn nhìn Vương Thúy Phân một chút, mới tiếp tục nói: "Đến bà cũng biết điều kiện nhà Tiểu Tống không biết tốt hơn cháu trai đầu bếp Lưu bao nhiêu, Tiểu Muội có thể không rõ ràng sao? Có thể thấy nó còn hiểu rõ lấy hay bỏ hơn bà."

Nói tới chỗ này, đội trưởng Diệp còn có chút cảm giác vui mừng vi diệu: "Nếu như Tiểu Tống có thể chấp nhận, mọi chuyện âm thầm được nó giải quyết."

Vương Thúy Phân tức giận đến mắt trợn trắng: "Nó càn quấy như vậy, ông còn khen nó làm rất khá?"

"Một số quy về một số." Ngược lại trong lòng đội trưởng Diệp còn có chút tự hào, công xã bọn họ có nhiều thanh niên trí thức như vậy, Tiểu Tống bất kể là xuất thân hay điều kiện cá nhân đều là số một số hai, ánh mắt cũng nổi tiếng kén chọn. Những năm này cho tới bây giờ bọn họ không nghe nói Tiểu Tống qua lại gần gũi với cô gái nào, không nghĩ tới anh có điều kiện tốt như thế vậy mà có thể coi trọng Tiểu Muội nhà bọn họ, Tiểu Muội muốn kết thúc với anh còn không tình nguyện, đuổi tới trong nhà đến muốn bàn bạc.

Dù cho nhà bọn họ không với cao nổi, trong lòng đội trưởng Diệp vẫn vui sướng, chuyện này c*̃ng cho ông ấy niềm tin rất lớn, xem ra không phải một mình ông ấy nhìn thấy ưu điểm của con gái, thằng nhóc có ánh mắt chân chính cũng nhìn thấy, vì thế bỏ lỡ Tiểu Tống và đứa cháu trai không biết nội tình của nhà đầu bếp Lưu, ông ấy cũng không lo lắng con gái không tìm được người tốt.

Vương Thúy Phân vốn rất đau lòng mất đi đứa con rể hai trăm người mới chọn được một, nghe đội trưởng Diệp phân tích, tâm thái ngược lại cũng dần dần khôi phục vững vàng.

Bà ấy nghĩ xưa nay cha đứa nhỏ chưa từng nhìn lầm, khi bà ấy còn đang phát sầu vì con gái quá ngốc nghếch ngây thơ, cha đứa nhỏ đã nói Tiểu Muội thông minh, sẽ có phúc khí, bây giờ đúng là có hơi xác thực cách nói của ông ấy. Giờ Tiểu Muội cũng chưa tròn mười tám tuổi, lại không vội vã lấy chồng, chậm rãi chọn, luôn có người có điều kiện tốt hơn đưa tới cửa.

Đồng chí Vương Thúy Phân không hoảng hốt nữa, tiếp đó ngày thứ hai ngày thứ ba đến ngày thứ N, cũng không có ghi việc dạy dỗ nhóc hư vào lịch trình, Diệp Tiểu Muội rất may mắn tránh được một kiếp, vì thế khi chị Sở Hàm đến nhiều chuyện, cô còn có thể ung dung cảm thán: "Chị Sở Hàm thật là lợi hại, cái gì cũng không gạt được con mắt của chị."

Sở Hàm có chút chột dạ đối với sự thán phục của Diệp Tiểu Muội, thầm nghĩ thanh niên trí thức Tống cứ cái dáng vẻ đứng ngồi không yên đó, chỉ cần không phải người mù đều có thể thấy, cô ấy thật sự không quá lợi hại.

Có điều từ trước đến giờ Diệp Tiểu Muội luôn mang phong cách này, cô đã quen không thèm để ý, mà trực tiếp nhắc nhở: "Vì vậy rốt cuộc em đã làm cái gì với thanh niên trí thức Tống vậy?"

"Chị nên hỏi anh ấy làm chuyện gì tốt đẹp với em." Diệp Tiểu Muội còn có chút kiêu ngạo hừ lạnh: "Nếu không phải em thông minh, lần này hai cái chân đều bị đánh gãy rồi."

Câu nói trước của Diệp Tiểu Muội khiến Sở Hàm không khỏi cảm thấy hưng phấn, lẽ nào thanh niên trí thức Tống còn có thể không để ý ý nguyện của Tiểu Muội mạnh mẽ kéo cô đi ăn cơm trước kẻng?
 
Thập Niên 70 Ở Niên Đại Văn Ăn No Chờ Chết
Chương 285: Chương 285



Nói ra câu sau, Sở Hàm lập tức biết mình cả nghĩ quá rồi, nhưng cảm thấy rất hứng thú hỏi: "Anh ta làm gì thế?"

Tuy rằng vật đổi sao dời, Diệp Tiểu Muội thù dai vẫn tức đến nện giường: "Không phải là chuyện nhỏ như chia tay thôi à, anh ấy lại chạy tới nhà em cáo trạng, học sinh tiểu học cũng trưởng thành hơn anh ấy."

"Chia tay?" Điểm quan tâm của Sở Hàm hơi lệch: "Đang yên đang lành tại sao chia tay?"

Chuyện yêu sớm cũng để chị gái biết rồi, xem mắt cũng không có gì phải che giấu, Diệp Tiểu Muội giải thích ngọn nguồn trong dăm ba câu, Sở Hàm nghe mà trợn mắt ngoác mồm, tam quan bị hủy diệt sạch sẽ: "Bởi vì phải đi xem mắt, em lại không chút do dự chia tay với thanh niên trí thức Tống sao?"

"Sớm muộn cũng phải chia tay mà."

Nói thì nói như thế, Sở Hàm không nhịn được nói: "Nhưng tình cảm vẫn có, em sẽ không luyến tiếc à?"

DTV

Diệp Tiểu Muội vẫn thành thực gật đầu: "Ban đầu rất không nỡ."

Đời này lần đầu tiên yêu đương, cô nỗ lực theo đuổi lâu như vậy, bỏ ra nhiều công sức, anh Tống ở thời đại này xem như là bạn trai hoàn mỹ hiếm thấy, đối với cô có thể nói muốn gì được đó, Diệp Tiểu Muội rất thích cảm giác được người ta cưng chiều, dù cho không vì thịt hộp của anh Tống, bảo cô chia tay nhanh như vậy, cô cũng sẽ khổ sở.

"Thế nhưng anh ấy chạy tới nhà em cáo trạng, em cũng rất tức."

"Đường não của em đi kiểu gì vậy." Sở Hàm dở khóc dở cười, chọt đầu nhỏ của cô nói: "Người bình thường không phải nên vui sướng thậm chí là cảm động sao?"

Diệp Tiểu Muội cố chấp nhớ kỹ mối thù: "Em suýt chút nữa bị đánh gãy chân, không dám động không dám động."

Sở Hàm nhịn xuống kích động cười to, tiếp tục hóng hớt: "Thanh niên trí thức Tống cũng coi như đến nhà em xin cưới, vô cùng có thành ý, em không cân nhắc đồng ý gả cho anh ta sao?"

Vẻ mặt Diệp Tiểu Muội căng thẳng bảo đảm nói: "Chị Sở Hàm chị yên tâm, em chắc chắn không gả cho anh ấy."

Khuôn mặt Sở Hàm bất đắc dĩ, nghĩ thầm Diệp Tiểu Muội có lấy thanh niên trí thức Tống hay không, cô ấy có gì không yên lòng ? Thế nhưng cũng lười sửa lại từ ngữ lung ta lung tung của Diệp Tiểu Muội, đánh vỡ nồi đất hỏi đến cùng: "Thật sự không rung động chút gì sao?"

Tuy rằng bây giờ Diệp Tiểu Muội ở trong lòng mẹ già và Tống Thanh Huy, đã lưu lại đánh giá nói dối hết lần này tới lần khác, nhưng bản thân cô vẫn cảm thấy mình rất thành thực, hoặc là hỏi một đằng trả lời một nẻo, hoặc là tránh nặng tìm nhẹ, ít nói dối, chủ yếu là viện lời nói dối, phía sau phải che lấp, quá phiền phức, sống phải thích làm gì thì làm, Diệp Tiểu Muội coi trời bằng vung tình nguyện giải quyết nhanh chóng.

Vì thế bây giờ câu hỏi của chị gái không tránh khỏi, cô chần chờ một chút, c*̃ng vẫn thành thực gật đầu: "Có một chút, thật sự chỉ có chút xíu thôi."

Vừa nói còn vừa cẩn thận từng li từng tí đánh giá biểu hiện của Sở Hàm, chỉ lo cô ấy không vui.

Sở Hàm không biết Diệp Tiểu Muội có tật giật mình ở đâu ra, thế nhưng trông rất thú vị, lập tức nổi tính đùa giỡn, vờ nhướng cao mày: "Thật sao?"

Diệp Tiểu Muội quả nhiên rất hồi hộp bảo đảm nói: "Thế nhưng em rung động cũng không có nghĩa lý gì, gia đình anh Tống chắc chắn sẽ không đồng ý, vì thế chị Sở Hàm không cần lo lắng."

Sở Hàm nghe cô nói như vậy, hứng thú nhiều chuyện thoáng phai nhạt.

Đừng thấy Diệp Tiểu Muội không tim không phổi, thanh niên trí thức Tống bị cô làm tổn thương, chứ thực ra trong chuyện kết hôn, Tiểu Muội mới là quần thể yếu. Dù cho Tiểu Muội đồng ý cùng chống lại với anh, cũng phải gánh vác cái giá to lớn, bởi vì cô không có bất kỳ đường lui, một khi mọi chuyện làm lớn lên, không gả được cho Tống Thanh Huy, ở thời đại và trong hoàn cảnh này, trên căn bản c*̃ng không gả được cho người khác. Tống Thanh Huy có thể lùi một bước trời cao biển rộng, thất bại, trở về thành phố vẫn như thường có thể tìm một cô gái tốt môn đăng hộ đối.

Nghĩ như vậy nghĩ, Sở Hàm còn có chút đau lòng cho Diệp Tiểu Muội, vuốt đầu cô an ủi: "Coi như gia đình thanh niên trí thức Tống không đồng ý, em cũng không cần khổ sở. Tiểu Muội của chúng ta đáng yêu như thế, người thích em rất nhiều, luôn có thể tìm được người thật sự có mắt nhìn."

Diệp Tiểu Muội rất tán thành gật đầu: "Em cũng nghĩ như vậy."

Sở Hàm không nhịn được mím môi nở nụ cười.

Có điều cô ấy ngẫm lại lại cảm thấy thanh niên trí thức Tống nói không chừng sẽ có cách thuyết phục trong nhà, thằng nhóc này không biết trưởng thành thế nào, tuổi còn trẻ đã xấu xa như vậy, đến cô ấy cũng không cẩn thận trúng chiêu, nếu như anh đủ quyết tâm, gia đình anh rất có thể không làm lại anh.

Cho nên cô ấy đang nói, lại chuyển đề tài, thản nhiên nói: "Nhưng nếu như gia đình thanh niên trí thức Tống đồng ý..."
 
Thập Niên 70 Ở Niên Đại Văn Ăn No Chờ Chết
Chương 286: Chương 286



Diệp Tiểu Muội chưa từng suy xét tới khả năng này, thế nhưng đối mặt với nữ chính bản năng cảm thấy chột dạ, khá thấp thỏm hỏi: "Vậy chị Sở Hàm sẽ rất tức giận sao?"

Sở Hàm nhịn xuống kích động cười to, vẻ mặt nghiêm túc gật đầu nói: "Đúng, chị sẽ rất tức giận, sau đó nhìn chằm chằm em đọc sách học tập, đồng thời còn có thể sắp xếp nhiệm vụ."

Diệp Tiểu Muội ngơ ngác: "Tại sao?"

Sở Hàm đàng hoàng trịnh trọng nói: "Bởi vì em nói không giữ lời, dù sao cũng phải nhận trừng phạt, có đúng không?"

Nhưng trừng phạt này cũng làm khó người ta quá rồi. Diệp Tiểu Muội học dở bị hù tới run lẩy bẩy.

Diệp Tiểu Muội bị nữ chính dọa sợ đến run lẩy bẩy, thậm chí vì việc này mà ở trong lòng cầu khẩn cha mẹ anh Tống nhất định phải kiên trì có nguyên tắc, tuyệt đối không thể thỏa hiệp.

Đáng tiếc không như mong muốn, cha Tống mẹ Tống rất kiên trì có nguyên tắc, nhưng bởi vì bị bà nội Tống gọi về nhà chửi đến m.á.u chó đầy đầu.

DTV

"Thủ trưởng Tống" ở bộ đội được tôn kính, bị bà nội Tống chửi như cháu trai cũng không dám phản bác, chỉ có thể tận dụng thời gian hỏi một câu: "Mẹ, mẹ cũng biết chuyện của Tiểu Huy ở nông thôn?"

Nói đến đây, cơn tức giận của bà Tống giảm xuống, khá thận trọng gật đầu: "Tiểu Huy nói với mẹ rồi, từ rất lâu đã viết thư nói cho cha mẹ, thằng bé ở nông thôn có cô gái mình thích rồi."

Là người đầu tiên trong gia đình biết "bí mật" của Tống Thanh Huy, bà nội Tống rất đắc ý, mẹ Tống không kiềm chế được oán giận trong lòng: "Mẹ, nếu Tiểu Huy đã sớm nói cho mẹ, sao mẹ không nói một tiếng cho chúng con biết, hiện tại nó đã hồ đồ thành thế nào rồi kìa."

"Cái gì gọi là hồ đồ?" Bà nội Tống không vui liếc mẹ Tống: "Mẹ cảm thấy Tiểu Huy làm tốt lắm, nó thích cô bé ấy mẹ c*̃ng thích, cha con c*̃ng hài lòng."

Ông nội Tống ở một bên im lặng không lên tiếng gật đầu.

Ông cụ chinh chiến một đời, ở nhà vẫn nghe lời vợ răm rắp, bởi vậy cha Tống cũng không coi thái độ của cha là thật, chỉ bất đắc dĩ nhìn mẹ nói: "Mẹ, con cũng chưa từng gặp cô gái kia, làm sao có thể biết cô ấy khiến người khác yêu mến?"

"Mẹ chưa từng thấy, nhưng từng thấy chữ của cô gái nhỏ này viết, người ta không giống đám thô thiển chỉ có thể đánh đánh g.i.ế.c giết như các con, bút đầu cứng hay bút mềm cô bé đều sở trường, chữ viết rất phóng khoáng, còn có thể vẽ, đa tài đa nghệ lắm." Từ lần đầu tiên ở trong thư nhắc tới Diệp Tiểu Muội, cô thành chủ đề thư từ của Tống Thanh Huy và bà nội Tống, Tống Thanh Huy ở trước mặt bà nội Tống, hữu ý vô tình giúp Diệp Tiểu Muội xoát đầy độ thiện cảm.

Mà Tống Thanh Huy cũng không phải cố sức nói tốt giúp Diệp Tiểu Muội, những câu nói này anh nói đều vô cùng thật lòng thật dạ, không đơn giản là vì người tình trong mắt hóa Tây Thi, thực ra Tống Thanh Huy đều biết rõ ràng Diệp Tiểu Muội có khuyết điểm nào, ví dụ như hết ăn lại nằm, không tim không phổi cùng với yếu ớt tùy hứng vân vân. Nói thật, những khuyết điềm này của Diệp Tiểu Muội nếu như bị người ta tuyên truyền ra ngoài, ở địa phương có lẽ cô cũng không có ai thèm lấy, đặc biệt là hai điểm hết ăn lại nằm và yếu ớt tùy hứng, ở nông thôn gần như là khuyết điểm trí mạng nhất của con gái. Nhưng Tống Thanh Huy không phải dân bản xứ, anh từ thủ đô xuống, thân phận như vậy đặt ở hai mươi, ba mươi năm trước chính là cậu chủ quen sống trong nhung lụa, cậu chủ cưới vợ có thể để ý đối phương có thể làm việc, có thể cần kiệm lo toan việc nhà sao? Đương nhiên không phải, mợ chủ ở thời đại trước mỹ lệ làm rung động lòng người, tri tình thức thời, lại có chút tài nghệ, là có thể nói chuyện vợ chồng hòa hợp, tình yêu trai gái với cậu chủ rồi.

Cũng giống vậy, Tống Thanh Huy cũng không để ý Diệp Tiểu Muội có thể làm việc không, cô thông minh kiêu ngạo, nhí nha nhí nhảnh, thư pháp vẽ vời đều lấy ra được, những ưu điểm này trái lại càng làm cho anh vui mừng kinh ngạc thậm chí là quý trọng.

Tống Thanh Huy thật lòng vui mừng, bà nội Tống thậm chí có thể từ giữa những hàng chữ cảm thụ được, hai bà cháu luôn luôn tâm ý tương thông, bà nội Tống đọc thư của anh, lại nhìn chữ cô gái viết, tranh cô gái vẽ, c*̃ng dần dần yêu thích từ tận đáy lòng.

Chính là bởi vì yêu thích, lần này, lúc Tống Thanh Huy đột nhiên viết thư trở về nói muốn tới nhà cô gái cầu hôn, cầu xin bà hỗ trợ thuyết phục cha mẹ anh, tuy rằng bà nội Tống rất bất ngờ, nhưng cuối cùng vẫn vui vẻ, ngay lập tức gọi con thứ hai và con dâu trở về.

Vào lúc này, bà nội Tống thuộc lòng các mục sở trường của cháu dâu tương lai, trên mặt tràn đầy hài lòng, nói xong lời cuối cùng còn không nhịn được thở dài nói: "Lại nói mẹ không giống các con, ánh mắt của mẹ với Tiểu Huy rất giống nhau."
 
Thập Niên 70 Ở Niên Đại Văn Ăn No Chờ Chết
Chương 287: Chương 287



Bà nội Tống hài lòng, mẹ Tống rất khó chịu, con trai ruột có chuyện gì cũng không nói cho bà ấy, ngược lại nói rất rõ ràng với bà nội anh, bà nội anh còn ở đây khoe khoang sự hiểu ngầm của bọn họ, mẹ Tống vốn rất không hài lòng lần này càng tức giận, thậm chí không để ý tới mẹ chồng khen không dứt miệng Diệp Tiểu Muội, lập tức phản bác: "Mẹ, nhưng mẹ biết cô gái kia có xuất thân gì không? Đến thanh niên trí thức mà cô ta cũng không phải, tổ tiên ba đời đều là nông dân, bần nông! Xuất thân như vậy làm sao có thể làm con dâu nhà chúng ta!"

Tâm trạng của phụ nữ rất dễ nói không biết lựa lời, mẹ Tống cũng vậy, nói lời này trong giọng lập tức hiển rõ sự xem thường.

Bà nội Tống nghe ra ý của bà ấy, trên mặt không tình nguyện.

Thực ra gia đình của cô bé mà cháu trai thích, lần này bà nội Tống mới biết, trong thư trước cháu trai từng chích mấy mũi dự phòng trước, nói điều kiện của cô gái vô cùng bình thường, bà nội Tống đã có chuẩn bị tâm lý, thêm vào bà đã biết cô gái cũng rất thích bà, bây giờ biết xuất thân của cô gái cũng không quá để ý. Đương nhiên bà cũng là người hiểu đạo lý, cha mẹ Tiểu Huy bởi vì thân phận của thông gia tương lai mà hơi chần chờ cũng coi như bình thường, bà sẽ từ từ khuyên bọn họ buông bỏ thành kiến, tôn trọng ý nguyện của bọn nhỏ.

Nhưng mẹ Tiểu Huy nói gì không nói, trực tiếp bày ra tư thái hơn người một bậc, bà nội Tống không thích nghe, thổi lông mày trừng con mắt hỏi ngược lại: "Bần nông thì làm sao, ba đời trước, nhà con không phải cũng là bần nông à?"

"Mẹ Tiểu Huy, tư tưởng như con không thể được." Ông cụ vẫn không lên tiếng cũng không nghe nổi nữa, lên tiếng nói: "Nếu thật sự coi trọng dòng dõi, năm đó nhà cha nghèo đến đói meo, cha và bác cả các con chỉ có thể kiên cường ra chiến trường kiếm cơm ăn, coi như sau này làm tới tiểu trung đội trưởng, c*̃ng không gột sạch sẽ bùn trên đùi. Mẹ các con lại là cô chủ giàu có, năm đó ăn cơm uống nước đều có người hầu chăm sóc, ông ngoại còn là giáo sư từng du học nước ngoài, giới tri thức, nếu như ông ngoại các con xem thường cái này xem thường cái kia, cha có thể lấy được mẹ con, sinh ra mấy anh em mấy con sao?"

Ông cụ nói xong lời cuối cùng, chĩa mũi dùi về phía cha Tống.

Cả khuôn mặt cha Tống hổ thẹn gật đầu: "Cha, là chúng con hẹp hòi…"

DTV

Mẹ Tống cũng không tán đồng quan điểm của ông cụ, nhẹ giọng phản bác: "Cha, cha là anh hùng kháng chiến, bọn họ sao có thể so với cha?"

Ông cụ cũng rất rộng rãi xua tay: "Khi cha cưới mẹ con không phải là anh hùng gì, gấu chó cũng không phải."

Mẹ Tống lập tức nghẹn lại, ông cụ đã nói tới mức này, bà ấy cứ kiên trì trên vấn đề xuất thân, sẽ thành xem thường cha chồng.

So với mẹ chồng có tri thức hiểu lễ nghĩa, kỳ thực mẹ Tống càng tôn trọng cũng càng sợ hãi cha chồng chiến công lừng lẫy, cho nên bà ấy suy tư một chút, đổi cách giải thích: "Cha, mẹ, chúng con không phải làm dáng, cân nhắc nhiều như vậy cũng là vì tốt cho Tiểu Huy, trình độ văn hóa ở nông thôn không cao, tố chất đạo đức khắp mọi mặt cũng không bằng người thành phố. Tiểu Huy lại còn trẻ chưa trải sự đời, có lẽ thấy con gái xinh đẹp nên bị mê hoặc, cần người lớn như chúng ta kiềm giữ nó, có phải là lý lẽ này không?"

Bà nội Tống vừa nghe lập tức biết bà ấy hoàn toàn không coi lời nói trước đó của mình là thật, bất mãn hỏi ngược lại: "Con gái nhà người ta cũng là học xong cấp hai, lại đa tài nhiều nghệ, viết chữ vẽ vời đều biết, tố chất đạo đức nào không ổn?"

Mẹ Tống quả thật có chút không cho là đúng, một cô gái nông thôn có thể đa tài đa nghệ chỗ nào?

Vừa định há mồm nói, lại nghe thấy bà nội Tống hỏi một câu: "Các con biết cô bé mấy tuổi không?"

"Tiểu Huy không nói trong thư." Mẹ Tống thành thực lắc đầu, nghĩ thầm mặc kệ bao nhiêu tiểu, c*̃ng không thay đổi được chuyện cô gái này không an phận, quyến rũ thậm chí mê hoặc Tiểu Huy.

"Người ta còn vài tháng mới tròn mười tám tuổi, năm nay Tiểu Huy đã hai mươi mốt."

Thấy thế nào cũng giống như là đứa nhỏ nhà bọn họ dẫn dụ thiếu nữ vị thành niên người ta.

Cha Tống mẹ Tống bất ngờ, hai vợ chồng lập tức hai mặt nhìn nhau, lý do này c*̃ng không thể bác bỏ được.

Bà nội Tống dừng lại mấy phút, thưởng thức vẻ mặt lúng túng của bọn họ, mới nói tiếp: "Thực ra nếu để mẹ nói, các con đánh c.h.ế.t không hé miệng mới tốt đấy, sau này cũng đừng quản bọn nhỏ, Tiểu Huy về nhà thăm người thân, hoặc là chính thức trở về thành, cũng sẽ dẫn vợ tới đây ở chung với mấy người già bọn mẹ, vừa vặn chỗ cha mẹ trống rỗng, có thêm cháu trai cháu đâu cũng rất náo nhiệt. Thanh niên bọn nó có sức khỏe tốt, nói không chừng khi trở về thành phố, đến chắt trai chắt gái cũng có, vậy thì càng náo nhiệt hơn."

Ông cụ nghe c*̃ng rất hài lòng: "Sức khỏe cha mẹ còn khỏe mạnh, có thể trông chắt giúp bọn nó."

Bà nội Tống cười không ngậm mồm vào được: "Tôi cũng dự định vậy đấy."
 
Thập Niên 70 Ở Niên Đại Văn Ăn No Chờ Chết
Chương 288: Chương 288



Cha Tống mẹ Tống lòng rất mệt mỏi cầu khẩn nói: "Cha mẹ, cha mẹ đừng vừa nói vừa cưới."

"Cha mẹ chỉ có thể nói cười thôi, vợ chồng các con không hiểu chuyện này đâu, cha mẹ người ta còn không chịu gả cô bé cho Tiểu Huy kìa."

Cha Tống không khỏi hỏi: "Không chịu gả cô gái cho Tiểu Huy là có ý gì?"

"Tiểu Huy muốn tới nhà cô bé cầu hôn, thế nhưng cha mẹ cô bé nói, kết hôn là chuyện lớn cả đời người, không có bề trên gật đầu thì không được, bèn để Tiểu Huy viết thư hỏi ý các con trước. Nếu các con không muốn, người ta cũng không miễn cưỡng, càng không có hứng thú lề mề với các con, bọn họ còn muốn vội vàng cho cô bé xem nhà khác, thu xếp việc kết hôn đấy."

Mẹ Tống bất ngờ hỏi: "Nhưng không phải cô gái đó còn chưa tròn mười tám tuổi sao, nhà bọn họ gấp gáp như vậy?"

"Chờ đầy mười tám tuổi là có thể đăng ký kết hôn rồi, chỗ bọn họ có phong tục kết hôn vốn là tương đối sớm, Tiểu Huy nói nhà cô bé khá thương con gái, giữ lại trễ một chút, có vài cô gái cùng tuổi với cô bé đã lập gia đình trước, nói là đến tuổi lại bù giấy kết hôn cũng rất bình thường." Bà nội Tống nói rồi dừng một chút, mới không mặn không nhạt bỏ thêm câu.

"Ngược lại việc này chỉ có thể do vợ chồng các con làm chủ, là thật sự vì tốt cho Tiểu Huy, hay là giữ mặt mũi cho các con tốt cho chính mình, chính các con tự biết trong lòng, mấy ông bà già này cũng chỉ có thể thêm phiền mà thôi."

Cha Tống vội an ủi: "Mẹ, mẹ là bà nội của Tiểu Huy, việc kết hôn của nó mẹ không làm chủ, còn ai có thể làm chủ?"

Bà nội Tống nghe vậy kiêu ngạo hừ một tiếng, không lên tiếng.

Cha Tống nhìn cha mẹ, lại nhìn vợ hé miệng không nói, thoáng chốc cũng không biết nên nói gì.

So với cha Tống gặp tình thế khó xử kẹp ở giữa cha mẹ, thái độ của mẹ Tống lại kiên định hơn rất nhiều, lúc trước bà nội Tống và ông cụ mỉa mai thế nào, bà ấy cũng không chút d.a.o động, nhưng lời cuối cùng của bà nội Tống thực sự làm cho bà ấy không kịp ứng phó. Bà ấy không nghĩ tới con trai của mình đuổi tới, thì ra nhà gái cũng không để ý, chỉ cần bọn họ không muốn, thì lập tức gả con gái cho người khác, ý tứ chính là Tiểu Huy không thể ở bên cô gái mình thích, tất cả trách nhiệm đều ở trên người vợ chồng bọn họ!

Người làm mẹ cũng không muốn trở mặt thành thù với đứa nhỏ mình mang thai mười tháng, dù cho thái độ của mẹ Tống kiên định, liên tục nhận vài bức thư của Tống Thanh Huy nhưng không đáp lại một bức nào, cũng là hy vọng tìm thấy phương thức uyển chuyển hơn, lại không dễ dàng thương tổn tình cảm mẹ con để từ chối. Nhưng bây giờ xem ra, mặc kệ bọn họ uyển chuyển cũng được, trực tiếp cũng thế, bọn họ đều là đầu sỏ hại cô gái mà Tiểu Huy thích gả cho người khác, Tiểu Huy trẻ tuổi nóng tính có thể không trách bọn họ sao?

DTV

Trước đó mẹ Tống đã quyết định dù cho mẹ chồng bức bách thế nào, bọn họ cũng không chấp nhận cô gái nông thôn này, hiện giờ trái lại chần chờ, không biết nói gì hỏi: "Tiểu Huy thật sự nói như vậy? Nhưng nó cũng không nói chuyện này với chúng con ở trong thư…"

"Nói với các con thì có tác dụng gì?" Bà nội Tống cười ha ha nói: "Với tính tình của các con, Tiểu Huy coi như nói cho con sự thật, các con có lẽ còn muốn ác ý suy đoán, nếu không phải hoài nghi Tiểu Huy uy h.i.ế.p các con, thì chính là thủ đoạn của cha mẹ cô gái, đang lùi một bước để tiến hai bước buộc các con đồng ý."

Bà nội Tống hiểu rõ con trai và con dâu, nói đương nhiên cũng là gãu đúng chỗ ngứa, lúc này cha mẹ Tống quả thật có chút lúng túng, đồng thời c*̃ng thấy rõ một điều, so với cha mẹ, đứa nhỏ quả thực càng thêm tin tưởng bà nội, có thể nói hết không giữ gì với bà nội.

Sự phát hiện này khiến vợ chồng hai người càng để ý, đặc biệt là mẹ Tống, bà ấy vốn rất chú ý con trai ruột thân mật với bà nội còn hơn bà ấy, lần này nếu như không xử lý tốt, có thể từ đây hoàn toàn xa cách với con trai, đứa nhỏ oán hận mình, có khác gì mất đi đứa nhỏ đâu?

Trong giây phút mẹ Tống gặp tình thế khó xử, cha Tống chủ động hỏi bà nội Tống: "Mẹ, thư Tiểu Huy viết cho mẹ, có thể cho con xem một chút không?"

"Con chờ chút, mẹ đi tìm xem." Bà nội Tống cũng rất dễ nói chuyện, rất nhanh lấy ra một xấp giấy từ trong phòng, rút ra một tờ giấy trong đó cho con trai: "Từ từ xem đi."

Cha Tống đầu nhìn mấy lần, khá chần chờ hỏi: "Mẹ, hình như đây không phải thư của Tiểu Huy?"

"Mẹ xem một chút." Bà nội Tống đeo kính lão, thoáng chốc lắc đầu cười nói: "Mẹ cầm nhầm, đây là chữ Tiểu Muội luyện viết?"

Cha Tống không rõ: "Tiểu Muội?"
 
Thập Niên 70 Ở Niên Đại Văn Ăn No Chờ Chết
Chương 289: Chương 289



"Chính là cô gái trên đầu quả tim của Tiểu Huy đấy, họ Diệp, tên Diệp Thư Hoa, tên cũng dễ nghe, có điều trong nhà con bé là con út, người nhà bọn họ đều gọi biệt danh của cô bé là Tiểu Muội, Tiểu Huy thân thiết với nhà họ Diệp, c*̃ng gọi Tiểu Muội theo bọn họ." Bà nội Tống thuận miệng giải thích, lại cúi đầu liếc nhìn phong thư.

"Mẹ tìm xem... Bức này là ngày hôm qua nhận được."

Bất kể là lời bà ấy huận miệng nói ra, hay là một xấp thư dày đặc, đều chứng minh Tống Thanh Huy và bà nội thân mật không bình thường. Sự phát hiện này khiến mẹ Tống càng không thích, thoáng chốc đến thư mà con trai viết cho bà nội cũng không muốn xem, mặt không hề cảm xúc ngồi ở chỗ đó không nhúc nhích.

Cha Tống đương nhiên sẽ không ghen với mẹ, vì thế ông ấy rất tự nhiên nhận lấy bức thư mẹ đứa tới lần nữa, nghe mẹ nói tờ giấy trước là chữ Diệp Tiểu Muội luyện, cũng không định trả lại, hai bức thư chồng lên nhau từ từ xem.

Bà nội Tống thấy động tác nhỏ ở trong mắt ông ấy, chủ động hỏi: "Chỗ mẹ còn có chữ bút lông và tranh của Tiểu Muội, con muốn xem không?"

"Muốn." Cha Tống cười nói: "Làm phiền mẹ."

Bà nội Tống không cảm thấy phiền, bà rất nhiệt tình cúi đầu tìm.

Sau khi xem thư của Tống Thanh Huy và tác phẩm tranh chữ không chính quy của Diệp Tiểu Muội, thực ra cha Tống đã không còn mâu thuẫn, chỉ là mẹ Tống còn cắn không chịu nhả ra, ông ấy không tiện một mình "làm phản".

Có điều mẹ Tống cũng chỉ là vịt c.h.ế.t mạnh miệng, cả chồng cũng d.a.o động, bà ấy tiếp tục kiên trì đến cuối cùng người bị con trai oán hận cũng chỉ có một mình bà ấy, bà ấy sẽ không cho người thân đau đớn kẻ thù vui vẻ, người nhà họ Tống đều không sợ cưới con dâu nông thôn mất mặt không ngóc đầu lên được trước mặt bạn bè thân thích, vậy bà ấy còn sợ gì? Cùng lắm cùng mất mặt thôi.

DTV

Xoắn xuýt rất nhiều ngày, cuối cùng mẹ Tống trong nụ cười "hiểu tình hiểu lý" của bà nội Tống, bất đắc dĩ hồi âm, đồng ý để tết đến Tống Thanh Huy dẫn cô gái trở về gặp mặt.

Bởi vì không phải xuất phát từ thật lòng, bức thư này của mẹ Tống viết rất lạnh nhạt, cũng may bà nội Tống sớm biết tính tình khó chịu của mẹ Tiểu Huy, bảo mẹ Tống viết xong lấy thư tới gửi chung với bà ấy, bà nội Tống cũng viết một bức "thư cầu hôn" đầy nhiệt tình, còn thu xếp một đống "sính lễ" gửi đi, bảo đảm có thể làm cho thông gia tương lai cảm nhận được nhiệt tình của bọn họ.

Song Cương, khu nhà họ Diệp.

Thanh niên trí thức Tống đã một hai tháng không tới chơi lại đến nhà chào hỏi lần nữa, mang tới tin tức khiến đội trưởng Diệp có dự liệu từ trước giật nảy mình, thậm chí nghi ngờ lỗ tai của mình: "Cháu nói cái gì?"

Tống Thanh Huy hăng hái tiến lên cười nói: "Chú Diệp, đây là thư hồi đáp của nhà cháu, nếu không thì chú tự xem đi?"

Đội trưởng Diệp đã thất thố đến nước này, Vương Thúy Phân tin tưởng không nghi ngờ anh nên đương nhiên chỉ có thể càng kinh hãi.

Vương Thúy Phân không giống đội trưởng Diệp, đội trưởng Diệp còn có thể tiếp nhận thư nhà của Tống Thanh Huy tự mình kiểm tra và tìm chứng cứ, Vương Thúy Phân không biết một chữ, bà ấy cũng chẳng thể tụ tập xem náo nhiệt, dứt khoát đứng ở nơi đó, vẻ mặt khó có thể tin lẩm bẩm: "Chuyện này không thể nào…"

Đã nói cha mẹ Tiểu Tống nhất định sẽ không lấy con dâu nông thôn mà?

Tiếng của Vương Thúy Phân không lớn không nhỏ, Tống Thanh Huy vừa vặn có thể nghe thấy, trong lòng anh chỉ cảm thấy bất đắc dĩ.

Tuy rằng anh sớm suy đoán chú Diệp thím Diệp có khả năng không phải coi trọng mình, thế nhưng không dễ gì mới được cha mẹ ủng hộ, lại đây chia sẻ tin tức tốt này với bọn họ, thím Diệp vừa nghe đã hồn bay phách lạc như vậy, Tống Thanh Huy vẫn rất buồn bực.

Có điều thím Diệp dù sao cũng là người lớn, so với phiền muộn, đúng lúc loại trừ nghi ngờ của bà ấy quan trọng hơn, Tống Thanh Huy c*̃ng rất nhanh chỉnh đốn tâm tình, há mồm muốn nói điều gì, phía sau lại truyền tới một âm thanh còn khiếp sợ hơn Vương Thúy Phân: "Đúng vậy, chuyện này không khoa học!"

Nếu như nói Vương Thúy Phân nghe thấy tin tức này chỉ là khó có thể tin, như vậy Diệp Tiểu Muội chính là nghi ngờ cuộc đời, cô tạm thời còn chưa nhớ tới trừng phạt của chị gái nữ chính, có điều chuyện cha mẹ anh Tống đồng ý hai người bọn họ kết hôn cũng đã rất khiến người ta kinh sợ, trong nguyên tác đoạn nội dung này cô nhớ rất rõ ràng, nam chính có xuất thân gia đình cán bộ cao cấp, cha mẹ anh mắt cao hơn đầu đến nữ chính nắm giữ bàn tay vàng cũng không lọt mắt!

Quan trọng là vào lúc ấy nữ chính cũng không có xuống nông thôn, cô ấy và nam chính cùng thi đậu đại học, một ở Bắc Đại, một ở Thanh Hoa, rõ ràng là trời đất tạo nên, tuy rằng gia cảnh nam chính tốt, thế nhưng nữ chính có bàn tay vàng. Lúc học đại học người ta cũng đã lôi kéo một đám bạn tự gầy dựng sự nghiệp, làm rất thịnh vượng, có thể nói học hành và sự nghiệp đều gặt hái tốt đẹp, nữ chính và nam chính rõ ràng là liên minh mạnh mẽ, nhưng khi bọn họ mới vừa ở bên nhau, mẹ nam chính lại không hài lòng, lý do là nữ chính thích làm ăn, hoàn toàn không hợp với gia đình bọn họ.
 
Back
Top Bottom