Chào bạn!

Để có thể sử dụng đầy đủ chức năng diễn đàn Của Tui À bạn phải đăng nhập hoặc đăng ký.

Đăng Ký!

Dịch Thập Niên 70 Ở Niên Đại Văn Ăn No Chờ Chết

Thập Niên 70 Ở Niên Đại Văn Ăn No Chờ Chết
Chương 270: Chương 270



Lúc này đội trưởng Diệp không ở nhà, người có tư cách quyết định chuyện lớn của đời của Diệp Tiểu Muội cũng chỉ có Vương Thúy Phân, anh cả Diệp và anh hai Diệp bình thường cười đùa vui vẻ cũng không lắm mồm với việc này, anh ba Diệp cũng không nói nhiều. Mấy anh em đều đang chờ Vương Thúy Phân chậm rãi cân nhắc, trái lại Lâm Hồng Mai và Tống Tú Tú rất muốn bảo mẹ chồng đừng xoắn xuýt nữa, gia đình như bọn họ nhà có thể gả con gái vào gia đình cán bộ, quả thực chính là chó ngáp phải ruồi được không. Lúc đó Lâm Hồng Mai còn đang giận dỗi vì cô em chồng có số mệnh tốt, vào lúc này cũng hiểu rõ, em chồng gả cho người tốt đối với nhà bọn họ chỉ có chỗ tốt không có chỗ xấu, mẹ chồng còn tỏ vẻ xoắn xuýt, không phải được hời còn ra vẻ à!

Cũng may Vương Thúy Phân xoắn xuýt thì xoắn xuýt, quyết định sau cùng cũng không khiến chị dâu cả Diệp và chị dâu hai Diệp thất vọng, bà ấy thấu hiểu gật đầu: "Chàng trai lớn tuổi hơn chút, nhà bọn họ sốt ruột cũng bình thường, vậy nếu không thì để bọn nhỏ gặp mặt trước đi?"

Lâm Hồng Mai và Tống Tú Tú ngay lập tức hưởng ứng quyết định của Vương Thúy Phân, cũng đầy miệng khen quyết định này chính xác và tuyệt vời cỡ nào, lại hâm mộ Tiểu Muội rất nhanh sẽ có thể vào thành phố hưởng phúc vân vân.

Các cô đã quyết định chắc, sau khi anh cả Diệp và anh hai Diệp phản ứng lại, cũng vui vẻ ha ha trêu ghẹo Diệp Tiểu Muội vài câu, anh ba Diệp cũng tươi cười kiến nghị : "Còn thời gian, vừa vặn có thể may thêm hai bộ đồ mới cho Tiểu Muội."

Xem mắt phải ăn diện một chút, đặc biệt là nhà trai là gia đình có điều kiện như thế, quần áo của em chồng càng đẹp, cơ hội thành công cũng lớn hơn, không nỡ thả con săn sắt sao bắt được cá rô, vì thế lần này Lâm Hồng Mai và Tống Tú Tú cũng không phản đối may đồ mới cho em chồng.

Mọi người vui vẻ sung sướng, Diệp Tiểu Muội làm người trong cuộc, phản ứng lại khác với tất cả mọi người, cô chẳng những không vui vì được mặc quần áo mới, trái lại khó có thể tin kêu thành tiếng: "Mẹ, không phải nói muốn giữ con đến 20 tuổi sao?"

DTV

Tới bây giờ Diệp Tiểu Muội mới bắt đầu kháng nghị, là bởi vì ban đầu đầu cô bị Vương Thúy Phân làm cho hiểu lầm, biểu hiện của mẹ cô không động tâm chút nào, đồng thời còn thỉnh thoảng soi mới. Diệp Tiểu Muội còn tưởng rằng mẹ cô thật sự nói lời giữ lời, nói giữ cô đến 20, thì tuyệt đối sẽ không bảo cô đi xem mắt kết hôn sớm!

Cho nên cô c*̃ng rất yên tâm nghe bọn họ thảo luận. Không nghĩ tới vả mặt đến quá nhanh như cơn lốc, đồng chí Vương Thúy Phân nhìn như thái độ kiên định, thế mà không kiên trì được tới mười phút đã thay đổi chủ ý, muốn cô đi xem mắt, Diệp Tiểu Muội quả thực không ứng phó kịp.

Nếu như nửa năm trước nghe tin tức này, Diệp Tiểu Muội nhất định sẽ rất vui sướng, thậm chí còn gấp gáp hơn bọn họ, bởi vì gả vào thành phố sớm một chút, cô có thể bớt chịu khổ. Nhưng tình huống bây giờ không giống với lúc trước, đồng chí Vương Thúy Phân lời thề son sắt nói tuyệt đối không cho cô lấy chồng sớm, lúc này cô mới đi tìm anh Tống yêu đương, không dễ gì cua được anh Tống tới tay, còn chưa yêu đủ, đột nhiên lại bảo cô đi xem mắt, thế không phải trêu đùa cô sao?

Đồng chí Vương Thúy Phân nói không giữ lời, Diệp Tiểu Muội hiển nhiên rất có nguyên tắc, điều kiện của đối tượng mà anh ba Diệp giới thiệu có tốt hơn nữa, cô cũng không hề động tâm.

Chỉ là lời kháng nghị của cô dường như c*̃ng không có tác dụng gì, Vương Thúy Phân trực tiếp vỗ tay một cái, xoa đỉnh đầu con gái ngốc dở khóc dở cười giải thích: "Nói con ngốc con còn không thừa nhận, chuyện như vậy lại không có quy định gì, gả sớm hay muộn một chút, đều xem tình huống, anh ba con nói điều kiện của chàng trai ấy tốt như vậy, bỏ qua cơ hội này sẽ không còn có cơ hội tốt như này nữa đâu, con còn có gì không hài lòng?"

Diệp Tiểu Muội cố chấp bày tỏ: "Nhưng con tưởng thật."

Trước đó Vương Thúy Phân còn kiên trì giải thích, nhưng nhìn thấy con gái ngốc còn đang kiên trì với lời nói "ở thêm hai năm", trong phút chốc lại không nhịn được, không nhẹ không nặng vỗ cô một cái, đe dọa: "Việc này do mẹ với cha con định đoạt, lại léo nha léo nhéo nữa, cẩn thận mẹ đánh gãy chân của con!"

Nghe thấy mẹ cô đe dọa, Diệp Tiểu Muội mới vừa rồi còn mạnh miệng không đồng ý các kiểu đột nhiên kinh sợ ngay lập tức, chỉ là trước khi rụt đầu về, vẫn yếu ớt bày tỏ thái độ: "Vậy con cũng phải xem mặt, nếu như dung mạo không đẹp, trong nhà có nhiều tiền hơn nữa con cũng không đồng ý."

Vương Thúy Phân sắp bị đứa con ngốc ngốc không bớt lo chọc tức chết, chỉ về phía cô nói: "Cút về phòng con ngay cho mẹ, một đứa con gái chưa gả chồng cứ tụ tập xem náo nhiệt, cũng không biết e lệ!"
 
Thập Niên 70 Ở Niên Đại Văn Ăn No Chờ Chết
Chương 271: Chương 271



Không nghĩ tới vài câu nói thật có thể khiến người mẹ già hiền lành tức thành như vậy, lần này Diệp Tiểu Muội cũng không dám chậm trễ nữa, trong lòng yên lặng nói xin lỗi với anh Tống. Xin lỗi, cô cố sức rồi.

Sau đó không hề chậm trễ cút đi.

Trước khi cút khỏi cửa, anh ba Diệp giống như an ủi sờ đầu cô, đáng tiếc lúc này Diệp Tiểu Muội cũng không có tâm tình đáp lại anh ấy.

DTV

Có điều ưu điểm lớn nhất của Diệp Tiểu Muội chính là biết điều, nếu không thuyết phục được mẹ già hiền lành, vậy cũng chỉ có thể thuyết phục chính mình.

Trở lại trong phòng cô bắt đầu tự mình an ủi, nghĩ về phương diện tốt, điều kiện của người này quả thực rất tốt, cha là lãnh đạo một xưởng lớn, mẹ là kế toán, bản thân người đàn ông lại là công chức, có nghĩa là công việc ổn định lương còn rất cao, không phải còn tốt hơn công nhân mà hồi trước mẹ cô tìm rất nhiều sao?

Ngoại trừ những chỗ tốt này, còn có một điểm rất then chốt, sau này cô với đầu bếp Lưu chính là họ hàng, có nghĩa là đầu bếp Lưu làm bánh bao thịt to ngon lành muốn ăn bao nhiêu thì ăn bấy nhiêu, chẳng phải rất tốt đẹp à?

Nghĩ như vậy, Diệp Tiểu Muội cũng không kháng cự xem mắt nữa.

Như vậy vấn đề lại tới rồi, chỗ anh Tống nên làm sao đây?

Diệp Tiểu Muội không biết là, cô đã thuyết phục mình muốn đi xem mắt, trái lại anh ba Diệp bị thái độ của cô làm cho hơi chần chờ, ban đêm, anh bèn tới phòng cha mẹ một chuyến thương lượng việc này.

"Cha, mẹ, con cảm thấy Tiểu Muội nói không sai, điều kiện bên nam cho dù có tốt, cũng phải chính em ấy thích mới được, hơn nữa con chỉ nghe đầu bếp Lưu giới thiệu, đến cháu trai ông ấy lớn lên thế nào, có tính cách gì cũng không biết…"

Buổi tối đội trưởng Diệp vừa về nhà, mọi người bèn mồm năm miệng mười nhắc tới chuyện nói với ông ấy, ở trong sân, biểu hiện của đội trưởng Diệp rất bình tĩnh, không có phát biểu ý kiến, có điều trở về nhà cũng đang thương lượng với Vương Thúy Phân.

Diệp Quân Hoa tiến vào vừa vặn, vẻ mặt đội trưởng Diệp ôn hòa hỏi: "Con có ý kiến gì?"

"Con cảm thấy tuy rằng đầu bếp Lưu rất thích Tiểu Muội, trong lòng hẳn c*̃ng không ôm hi vọng quá lớn, vì thế chúng ta cũng không phải vội trả lời. Ngày mai con trở lại xưởng, trước tiên nói cho ông ấy biết, trong nhà quả thực không nỡ để Tiểu Muội lấy chồng sớm như vậy, vì thế còn đang cân nhắc, qua một vài ngày lại trả lời chắc chắn với ông ấy, sau đó thừa dịp khoảng thời gian này, con tìm người hỏi thăm thử về tình huống của cháu trai đầu bếp Lưu." Diệp Quân Hoa đã có dự tính trước trong lòng tỏ vẻ: "Tuy rằng con với anh ta không quen biết, nhưng nếu cùng trường cấp ba, đám bạn học trong thành phố của con chắc chắn biết anh ta, tốt nhất nhờ bọn họ hỗ trợ dẫn con đi gặp cháu trai đầu bếp Lưu, như vậy dù sao cũng hơn là chỉ nghe đầu bếp Lưu giới thiệu khiến người yên tâm hơn."

Tuy rằng anh ba suy tính rất chu đáo, trong lòng Vương Thúy Phân vẫn có chút do dự, bà ấy biết điều kiện nhà cháu trai đầu bếp Lưu rất tốt, người khác cũng biết, người muốn xem mắt chắc chắn không ít, lỡ như khi bọn họ rề rà lề mề, người ta chọn trúng người khác thì làm sao bây giờ?

Phụ nữ đều khó tránh khỏi lo được lo mất, suy nghĩ của đàn ông thì khác, sau khi đội trưởng Diệp nghe nói điều kiện của gia đình anh ta quả thực c*̃ng động lòng, nhưng đồng thời c*̃ng rất tán thành ý kiến của Diệp Quân Hoa, không chút do dự ủng hộ nói: "Chuyện như vậy vẫn nên tự mình dò la thì tốt hơn, cứ làm theo như con nói."

Vương Thúy Phân há miệng, nhìn thấy hai cha con bọn họ đã đạt thành nhận thức chung, ngược lại không tiện phát biểu ý kiến của mình nữa, chỉ có thể gật đầu: "Hai cha con đã bàn xong, vậy thì làm như vậy đi."

Ý nghĩ của Diệp Quân Hoa được cha mẹ ủng hộ, c*̃ng an tâm về phòng mình nghỉ ngơi.

Diệp Tiểu Muội không hề biết gì đối với cuộc nói chuyện này, đương nhiên cũng sẽ không biết thời gian cô đi xem mắt đã được đẩy lùi, cô đã quyết định thẳng thắn với anh Tống sau đó chia tay.

Tuy rằng Tống Thanh Huy cảm thấy Diệp Tiểu Muội vô tâm vô tư, rõ ràng rất cặn bã, bản thân Diệp Tiểu Muội lại không hề nghĩ vậy, cô thậm chí cảm động vì phẩm cách cao thượng của mình. Đời trước thì rất nhiều lần cưỡi lừa tìm ngựa, vừa yêu đương vừa xem mắt với người khác, cô cũng không nghĩ tới muốn làm như thế, ban đầu thậm chí bởi vì nhớ mình đang quen anh Tống cô thậm chí muốn trực tiếp từ chối đối tượng hẹn hò với điều kiện tốt như vậy.

Đáng tiếc việc này tự cô nói không tính, đồng chí Vương Thúy Phân đã tỏ ra muốn đánh gãy chân cô, ngoại trừ phục tùng dâm uy của mẹ cô, cô còn có thể làm thế nào đây.
 
Thập Niên 70 Ở Niên Đại Văn Ăn No Chờ Chết
Chương 272: Chương 272



Xem mắt bắt buộc phải làm, Diệp Tiểu Muội cũng chỉ có thể nói xin lỗi với anh Tống, gạt anh Tống đi xem mắt là chuyện của những ả phụ nữ cặn bã mới có thể làm, tiểu tiên nữ có phẩm cách như cô xem thường chân đạp hai thuyền, vì thế phải nói chia tay với anh Tống trước rồi.

Không làm như vậy c*̃ng hết cách, Diệp Tiểu Muội đã quyết định muốn

ôm đùi vàng chị gái nữ chính, anh Tống lại là người chồng chính thức của nữ chính, ngẩng đầu không gặp cúi đầu gặp, đã rất lúng túng, không xử lý quan hệ này thỏa đáng, gặp nhau vui vẻ chia tay trong hoà bình gì đó, sau này cô còn vui vẻ ôm đùi thế nào?

Vì lẽ đó thái độ Diệp Tiểu Muội rất kiên quyết.

Chỉ nói chia tay, thực ra cô c*̃ng rất không nỡ, anh Tống hơi phiền một chút, quá trình theo đuổi gian nan đến mức khiến từng phút từng giây cô đều muốn ói máu. Thế nhưng sau khi thành công, anh Tống làm bạn trai thật không thể xoi mói, ngoại hình đẹp trai như vậy, tính tình lại tốt, hơn nữa còn chăm chỉ hiếu học có thể dạy dỗ. Quan trọng nhất chính là gói hàng của anh sánh ngang với túi thần kỳ của mèo máy Doraemon, cô muốn thứ gì trong gói hàng của anh Tống đều có hết, có gói hàng trợ giúp, dù anh Tống không ưu tú thoáng chốc cũng có thể thăng cấp thành người tình hoàn mỹ, huống hồ anh còn danh xứng với thực.

Vì thế, khi không biết trong túi đồ của anh Tống còn có thể móc ra vật gì tốt, Diệp Tiểu Muội thật sự rất không nỡ chia tay cô.

Có lẽ đây chính là cuộc đời, có được tất có mất. Diệp Tiểu Muội thở dài thật sâu, đi ngủ, ngày hôm sau thức dậy lại là một bé đáng yêu xinh đẹp.

Thừa dịp mọi người không chú ý, bé đáng yêu lẻn vào ký túc xá thanh niên trí thức gửi tin ngắn gọn cho anh, đêm nay giờ cũ, cô có chuyện rất quan trọng!!!

Để tỏ ra mình rất nghiêm túc, Diệp Tiểu Muội còn bỏ thêm ba dấu chấm than ở đằng sau.

Tống Thanh Huy lại không thể hiểu được sự nghiêm túc của cô, trái lại nhìn ra được sự không thể chờ nổi của Diệp Tiểu Muội từ ba dấu chấm than.

Lần trước bọn họ hẹn hò là một tuần trước, theo lý thuyết còn phải chờ mấy ngày, quen nhau lâu như vậy, vẫn là lần đầu tiên Diệp Tiểu Muội gấp gáp muốn gặp anh như thế, Tống Thanh Huy bất giác có chút chờ mong, cẩn thận thu bức thư của cô cẩn thận, còn chưa tới "giờ cũ" đã sớm tới chỗ hẹn.

Nhờ vào lần này là Diệp Tiểu Muội chủ động hẹn anh, trong lòng Tống Thanh Huy ngoại trừ chờ mong, còn có chút đắc ý, lần đầu tiên không mang bất kỳ đồ ăn ngon, chỉ mặc áo sơ mi trắng sạch sẽ, hai tay trống trơn đi tới phía ngoài sân nhà họ Diệp.

Diệp Tiểu Muội c*̃ng không để anh đợi lâu, rất đúng giờ đẩy cửa ra, giống như kẻ trộm nhìn xung quanh vài lần, mới cất bước chạy tới chỗ anh.

Tống Thanh Huy hơi giang hai tay, đã chuẩn bị xong được Diệp Tiểu Muội nhào thẳng vào trong lồng ngực, không nghĩ tới cô chạy đến còn cách một mét thì miễn cưỡng thắng xe lại, không biết nhớ tới cái gì, trên mặt dường như có hơi xoắn xuýt.

Lúc này Tống Thanh Huy mới phát hiện khác thường, không khỏi cau mày hỏi: "Tiểu Muội, làm sao vậy?"

Diệp Tiểu Muội nói chuyện chính trước, trước tiên nhìn trong tay anh một chút, nhìn thấy ngoại trừ đèn pin không có thứ gì, trái lại thở phào nhẹ nhõm. Cô lo lắng nhất chính là anh Tống quá tốt với cô, nếu như lần này lại mang một đống đồ ăn ngon lại đây, có lẽ cô không có cách nào thẳng thắn với anh Tống.

Không nghĩ tới anh Tống hiểu ý như thế, ngày hôm nay cũng không mang gì, cô giảm đi rất nhiều áp lực, Diệp Tiểu Muội lên tinh thần nói: "Anh Tống, chúng ta chia tay đi."

Trước khi đến anh Tống còn đang vui sướng, nghĩ thầm Diệp Tiểu Muội vô tâm vô tư cuối cùng cũng coi như nghĩ thông, cũng biết nhớ anh, kết quả anh tràn ngập chờ mong lại đây hẹn hò, bất thình lình nghe cô nói hai chữ "chia tay", nội tâm khiếp sợ đến mức nào không cần nhiều lời. Tống Thanh Huy thậm chí hoài nghi Diệp Tiểu Muội đang đùa anh, tiến lên một bước muốn kéo cô: "Tiểu Muội, đừng quậy."

Vừa mới dứt lời, cánh tay vươn tới lại vồ hụt, lần đầu tiên Diệp Tiểu Muội nhanh nhạy lùi về sau như thế, giống như anh là lũ lụt thú dữ gì.

Chuyện này thì rất đau đớn.

Tống Thanh Huy hé mắt, khắp khuôn mặt khó hiểu thu tay về, lẳng lặng nhìn cô.

Diệp Tiểu Muội không có chú ý tới vẻ mặt của anh, cô cũng không phải cố ý k*ch th*ch anh Tống, chẳng qua là cảm thấy nếu muốn chia tay, phải chia tay thật dứt khoát mới được, cứ vương vấn không dứt, lằng nhà lằng nhằng căn bản không phải là thái độ chia tay.

DTV

Diệp Tiểu Muội tự cảm thấy cực kỳ tốt, quyết đoán gọn gàng, còn rất có trách nhiệm nói lời xin lỗi: "Xin lỗi anh Tống, em biết không nên đột nhiên nhắc tới chuyện này, thế nhưng kế hoạch không đuổi kịp biến hóa mà, em thật sự đã cố sức rồi…"
 
Thập Niên 70 Ở Niên Đại Văn Ăn No Chờ Chết
Chương 273: Chương 273



Tống Thanh Huy thiếu kiên nhẫn nghe cô nói những lời không đâu, nghẹn giọng hỏi: "Xảy ra chuyện gì?"

Nghe ra sự mất kiên nhẫn mà anh không hề che giấu, Diệp Tiểu Muội ngẩn ra, cảm thấy sao anh Tống giống như biến thành người khác? Sau đó cô cũng không dám rề rà nữa, chậm chạp giải thích: "Chính là có đồng nghiệp của anh ba em muốn giới thiệu đối tượng cho em, điều kiện cực kỳ tốt, mẹ em nói bỏ qua cơ hội này sẽ không còn có cơ hội tốt như này nữa, bảo em chuẩn bị đi xem mắt, nhưng em không thể gạt anh lén lút đi xem mắt được."

Nói xong lời cuối cùng, Diệp Tiểu Muội lại cảm thấy mình không làm sai, ưỡn n.g.ự.c nhỏ, vừa nhìn phản ứng của anh Tống, lại nhìn thấy anh Tống bình thường như gió xuân ấm áp lúc này mặt đen như đáy nồi.

Không hề có điềm báo trước bị nói chia tay là ai cũng không vui nổi, phản ứng của anh Tống như thế cô cũng có thể hiểu. Diệp Tiểu Muội tự nói với mình như thế, nhưng vẫn yên lặng rụt đầu lại.

Anh Tống trông thật đáng sợ hiu hiu hiu.

Tống Thanh Huy chỉ cảm thấy "lời nói thật" của Diệp Tiểu Muội còn hoang đường hơn chuyện cười, đang quen anh rất tốt, còn muốn đi tìm người khác xem mắt, còn nói điều kiện của người này cực kỳ tốt.

Điều kiện cho dù có tốt có thể tốt hơn anh sao? Tống Thanh Huy không nhịn được cười gằn: "Xem mắt? Điều kiện cực kỳ tốt?"

Diệp Tiểu Muội cũng không biết cô đang ở ranh giới tìm đường chết, còn tưởng rằng anh Tống tò mò về đối tượng hẹn hò tương lai của cô, vì thế kiên trì giới thiệu một phen: "Đúng vậy, chính anh ta làm ở cục công thương, cha của anh ta còn là lãnh đạo xưởng máy móc, mẹ em bảo nếu có thể thành, thì để nhà bọn họ tìm một công việc cho em, sau này em cũng có thể làm công ăn lương rồi."

Vương Thúy Phân nói lời này vào sáng hôm nay, thừa dịp hai đứa con dâu không chú ý, lén lút lôi kéo Diệp Tiểu Muội đến một bên căn dặn, có lẽ là sơ con gái ngốc còn bướng bỉnh, vì thế muốn nói ra những chỗ tốt cho cô nghe.

Vốn là Diệp Tiểu Muội nghe muốn cô đi làm việc còn rất không vui, cô cho rằng lấy chồng là có thể ăn no chờ chết, tất cả đều thuận lợi, công việc gì đó căn bản không ở trong kế hoạch của cô. Nhưng mẹ cô lại nói, cha chồng tương lai là lãnh đạo, sắp xếp một công việc dễ dàng chỉ ngồi văn phòng không chịu cực cho cô, sau này cô có nghề ổn định, kiếm tiền lương, cũng là người độc lập, cũng không cần cô hầu hạ cả gia đình nhà chồng.

Diệp Tiểu Muội ngẫm lại cũng đúng, ở trong phòng làm việc đọc báo uống trà, còn ung dung hơn ở nhà làm việc nhà nhiều, được rồi, nghe lời của mẹ có thịt ăn!

Vì thế lúc này, nội tâm của cô đối với chuyện xem mắt, đã từ vô cùng bất đắc dĩ biến thành thật là thơm.

Tống Thanh Huy coi như bị tức muốn chết, cũng không bỏ qua sự chờ mong trong giọng nói của Diệp Tiểu Muội.

Làm sao anh có thể ngây thơ cho rằng đối xử với cô đủ tốt, thì Diệp Tiểu Muội không tim không phổi sẽ nhớ tới anh thật? Tống Thanh Huy rất hận mình quá ngây thơ, nhưng so với tự kiểm điểm lại, bây giờ anh càng không thể chấp nhận các nói của cô, tiến lên một bước, hai mắt như đuốc nhìn chằm chằm Diệp Tiểu Muội: "Vì thế em muốn chia tay với anh à?"

DTV

Diệp Tiểu Muội nhíu mày, đột nhiên ý thức được anh Tống có thể không dễ nói chuyện giống như cô tưởng tượng, thế nhưng đã đến mức này, cũng chỉ có thể kiên định gật đầu.

Tống Thanh Huy quả nhiên nổi giận, trong giọng nói khó có thể che giấu ý lạnh: "Em nói chia tay là chia tay à?"

Diệp Tiểu Muội bị khí thế đột nhiên xuất hiện của anh dọa sợ run chân, nhưng vẫn ngoan cường nói: "Nhắc chia tay trước là em không đúng, nhưng em đã nói xin lỗi, anh Tống c*̃ng không cần quấy rầy như thế chứ?"

"Anh quấy rầy?" Tống Thanh Huy giận dữ cười: "Vậy lúc trước khi em quấn quýt lấy anh muốn anh làm người yêu em, sao không cảm thấy quấy rầy?"

Vốn ý của Tống Thanh Huy là lên án Diệp Tiểu Muội có mà không quý trọng, trước đây điên cuồng theo đuổi anh, không qua bao lâu đã vứt bỏ anh như giày cũ. Nhưng mà Diệp Tiểu Muội hiển nhiên không nghe ra nghĩa bóng, còn tưởng rằng anh Tống muốn lôi lại chuyện cũ với cô.

Anh nhắc tới cái này, Diệp Tiểu Muội lại hăng hái, lúc trước nếu không phải anh không chủ động không từ chối quyết không phụ trách, cô cũng sẽ không đuổi theo hăng say như vậy.

Có điều Diệp Tiểu Muội suy nghĩ một chút vẫn không mở rộng trận chiến, tùy việc mà xét, quả thật là cô có lỗi trước, thêm vào dáng vẻ bây giờ của anh Tống hơi đáng sợ, cô thật sự không dám chọc, cho nên vẫn đè xuống ý muốn phản bác, ôn tồn giải thích: "Là em không đúng, em c*̃ng từng tranh thủ, mẹ em lại quyết muốn đánh gãy chân em, vậy em c*̃ng hết cách rồi."
 
Thập Niên 70 Ở Niên Đại Văn Ăn No Chờ Chết
Chương 274: Chương 274



Diệp Tiểu Muội không biết, thái độ cô càng tốt, nói xin lỗi càng nghiêm túc, Tống Thanh Huy lại càng tức giận, bởi vì những lời này rõ ràng cô đều hiểu đạo lý, nhưng vẫn muốn chia tay với anh, mà không phải cô không biết gì cả, như vậy chí ít có thể an ủi mình cô không cố ý.

Nghe cô thành khẩn giải thích như thế, Tống Thanh Huy xem thường nở nụ cười.

Giải thích có dễ nghe đi nữa, cũng chẳng qua là cái cớ, nếu Diệp Tiểu Muội thật sự sợ bị đánh gãy chân, sẽ không thể lén lén lút quen anh.

Nói cho cùng, cô chính là đứng núi này trông núi nọ, hơn nữa đối tượng còn không ra sao.

Tống Thanh Huy càng thêm khó bình tĩnh.

Diệp Tiểu Muội cũng là người nóng tính, đã xin lỗi đến mức này, anh Tống lại vẫn quái gở, cô bộc phát tính tình c*̃ng không kiềm được, không nhịn được phản bác nói: "Sớm muộn cũng phải chia tay, không phải là nói trước một chút thôi sao, tức giận thì tức giận, làm gì khiến cho em giống như bội tình bạc nghĩa, tội ác tày trời vậy."

Cô là tiểu tiên nữ rất có phẩm cách.

DTV

Tống Thanh Huy cũng không nghĩ tới, đã đến mức này, Diệp Tiểu Muội lại vẫn có thể trả đũa, anh đương nhiên muốn nói rõ ràng: "Cái gì gọi là sớm muộn cũng phải chia tay?"

Đáp lại anh lại là tiếng hừ lạnh kiêu ngạo của Diệp Tiểu Muội, chủ động nói chia tay trái lại còn dữ dội hơn người bạn trai không hiểu ra sao bị đá là anh, Diệp Tiểu Muội cao lạnh tỏ vẻ: "Ngược lại lời nên nói em đều nói rồi, nếu như anh còn tức giận em cũng hết cách."

Ném lại một câu trích lời kinh điển của đàn ông cặn bã, Diệp Tiểu Muội quay đầu muốn về nhà.

Tống Thanh Huy đương nhiên không cho phép cô đi như thế, muốn đưa tay kéo Diệp Tiểu Muội, lúng túng phát hiện không kéo được, Diệp Tiểu Muội như con cá chạch trơn tuột không túm được, một cái chớp mắt bỏ chạy đến cổng sân, mắt thấy muốn đẩy cửa đi vào, Tống Thanh Huy theo bản năng đuổi theo hai bước nói: "Nếu như anh không đồng ý thì sao?"

Đáng tiếc anh tỏ thái độ quá muộn, Diệp Tiểu Muội c*̃ng không cảm thấy những lời này của anh là câu trả lời, trái lại càng giống như là cố tình gây sự, cho nên cô như tên đàn ông cặn bã lạnh lùng vô tình, cũng không quay đầu lại tiến vào sân, đồng thời ở trước mặt Tống Thanh Huy đóng kín cửa lại.

Diệp Tiểu Muội c*̃ng không nghĩ tới một chuyện chia tay đơn giản, vậy mà có thể ầm ĩ như thế tan rã trong không vui, cô cũng có chút khổ sở, còn hơi thấy thất bại, vì vậy sau khi trở lại phòng, hóa bi thương thành động lực, ngả đầu ngủ ngay, ở trong mơ mơ thấy giấc mơ đẹp cô và anh Tống gặp nhau vui vẻ chia tay trong hoà bình, cả nhà đều vui.

Trạng thái của Tống Thanh Huy thì hoàn toàn ngược lại, anh bị Diệp Tiểu Muội vô tình chọc tức muốn nổ tung, tức giận đến nửa đêm cũng không ngủ được, vô số lần kích động muốn xông vào cổng nhà họ Diệp, đẩy Diệp Tiểu Muội ra ngoài nói rõ ràng, nhưng cuối cùng vẫn kiềm chế lại, mặt không hề cảm xúc, bước bước chân nặng nề trở về ký túc xá.

Nếu Diệp Tiểu Muội trở mặt vô tình, anh cần gì phải dây dưa? Không bằng theo cô, chỉ xem cô cuối cùng rốt cuộc có thể được toại nguyện hay không.

Đương nhiên lý tưởng và hiện thực đều sẽ có chút chênh lệch, Tống Thanh Huy quyết định muốn lạnh lùng quan sát, xem sau khi Diệp Tiểu Muội từ bỏ anh có thể có kết cục như thế nào, thế nhưng thật sự ít nhất vẫn có chút cảm xúc mất bình tĩnh. Mấy ngày kế tiếp, đám bạn trong ký túc xá thanh niên trí thức cũng phát hiện thanh niên trí thức Tống thân ái dường như gặp khó khăn gì, hơn nữa bọn họ kết luận, lần này thanh niên trí thức tống gặp khó khăn trước nay chưa từng có, thanh niên tốt bình thường như trời quang trăng sáng, vậy mà cả người tản ra oán khí nồng đậm, nếu không phải bọn họ biết anh độc thân, còn tưởng rằng thanh niên trí thức Tống ưu tú c*̃ng chịu nỗi khổ bội tình bạc nghĩa rồi.

Không phải vấn đề tình cảm, quá nửa là trong nhà thanh niên trí thức Tống lại xảy ra vấn đề rồi, dù sao cũng không phải lần đầu tiên, đám bạn lại bắt đầu tri kỷ không hỏi gì, chỉ yên lặng quan tâm an ủi cuộc sống của thanh niên trí thức Tống.

Sau đó Sở Hàm c*̃ng lại lần nữa mọi người đều say chỉ mình ta tỉnh, có thể khiến cho thanh niên trí thức Tống bình tĩnh thất thố như vậy, cô ấy dùng đầu ngón chân nghĩ cũng biết, chắc chắn lại là cô ngốc Diệp Tiểu Muội làm chuyện gì k*ch th*ch anh.

Nhưng bọn họ đã xác định quan hệ, đợt ấy còn ngọt ngào như thế, Sở Hàm quả thực khó có thể tưởng tượng, thanh niên trí thức Tống rốt cuộc chịu bao nhiêu k*ch th*ch, mới có thể trong một đêm "tính tình thay đổi" đến mức này. Chẳng lẽ là Diệp Tiểu Muội không chịu nổi con hổ mặt cười này, quyết định chia tay với anh?
 
Thập Niên 70 Ở Niên Đại Văn Ăn No Chờ Chết
Chương 275: Chương 275



Vậy thực sự làm người ta chờ mong, trong đám người, Sở Hàm không nhịn được sờ cằm cười trộm, lúc này Thẩm Tư Mặc đứng ở ngoài nhóm người lại đột nhiên nhìn qua cô ấy, hơi có chút ý tứ ngầm hiểu.

Sở Hàm và người thanh niên lạnh lùng nhìn nhau một chút, rất nhanh mất tự nhiên thu tầm mắt lại, kiên định hơn quyết tâm muốn xem đủ chuyện cười của thanh niên trí thức Tống, thầm nghĩ qua mấy ngày nữa cô ấy tìm cơ hội đi tìm Diệp Tiểu Muội nhiều chuyện!

Nhưng mà Sở Hàm vẫn chậm một bước, Tống Thanh Huy trằn trọc trở mình mấy ngày, rốt cục vẫn nghĩ thông suốt, c*̃ng chấp nhận số mệnh, sớm biết Diệp Tiểu Muội chính là đồ vô lương tâm như thế, có sữa chính là mẹ, tính toán cái này với cô, còn không phải mình anh khó chịu à?

Dù sao anh ở đây ăn ngủ không yên, tức giận khó chịu, Diệp Tiểu Muội có lẽ đang tràn đầy vui mừng chuẩn bị xem mắt lấy chồng!

Sau khi phản ứng lại, anh Tống bèn yên lặng thu hồi lời nói hung ác mình thả ra, chọn thời gian đội trưởng Diệp và vợ đội trưởng đều ở nhà, mang tới mấy cuộn vải bà nội gửi cho anh, đường hoàng ra dáng đến nhà chào hỏi.

Tống Thanh Huy đến rất đột nhiên, c*̃ng không hề che giấu mục đích của anh chút nào, vào cửa đã nói: "Chú Diệp, thím Diệp, cháu biết rất không phải với chú thím, thế nhưng chuyện này nên nói với chú thím sớm một chút, gần đây cháu và Tiểu Muội đang quen nhau."

Lúc này nhà họ Diệp mới vừa ăn cơm tối xong, người một nhà đang ngồi ở trong sân trò chuyện thả lỏng, thanh niên trí thức Tống đột nhiên tung chiêu to như thế, cả nhà đều ngơ ngác, theo bản năng quay đầu nhìn về phía Tiểu Muội dưới mái hiên.

Diệp Tiểu Muội c*̃ng cũng rất mơ hồ, nói là lén lút yêu sớm mà, một lời không hợp lại mách lẻo người lớn là có ý gì?

DTV

Khu nhà họ Diệp rơi vào một trận lúng túng trầm mặc, Vương Thúy Phân hoàn toàn không có cách nào tin tưởng đứa con gái ngoan ngoãn nghe lời trong lòng bà ấy có lá gan làm chuyện như vậy, nhưng bà ấy mới vừa quay đầu lại, lại nhìn thấy cô nhóc ngốc mang vẻ mặt chột dạ cúi đầu xuống, không đánh đã khai, vậy còn có cái gì không hiểu?

Vương Thúy Phân hận không thể lập tức lật mặt thực hiện "lời hứa", đánh gãy chân cô nhóc ngay tại chỗ, khiến cô biết có vài chuyện nhất định phải trả giá thật lớn.

Nhưng ở trước mặt thanh niên trí thức Tống, căn bản không phải lúc dạy dỗ đứa nhỏ, Vương Thúy Phân chỉ có thể trừng Diệp Tiểu Muội, sau đó quay đầu, cố gắng giả vờ yên bình cười nói với Tống Thanh Huy: "Tiểu Tống à, chuyện này có phải hiểu lầm không? Tiểu Muội còn nhỏ, cái gì cũng không hiểu, có lẽ con bé chỉ đùa với cháu thôi…"

Vợ đội trưởng phản ứng cực nhanh, cười thân thiết hiền lành trước sau như một, thật giống như không hề để "chuyện cười" của bọn họ ở trong lòng. Nếu như Tống Thanh Huy không phải sớm biết bà ấy đang chuẩn bị để Diệp Tiểu Muội xem mắt lấy chồng, e rằng vào lúc này sẽ tin chuyện hoang đường của bà ấy.

Nhưng anh hiện tại, thậm chí không hề sợ hãi Vương Thúy Phân.

Trước khi đến nhà, Tống Thanh Huy đã từng suy đoán phản ứng của đội trưởng Diệp và vợ đội trưởng, anh hoài nghi Diệp Tiểu Muội học được dùng xong là vứt là có nguồn gốc gia truyền.

Dựa theo lời giải thích của Diệp Tiểu Muội, cả nhà bọn họ rất hài lòng với người sắp xem mắt với cô, mà những ưu điểm trước đây của anh ở trong lòng Diệp Tiểu Muội, bị đối tượng hẹn hò này tôn lên không đáng giá một đồng, cho nên cô mới không chút do dự vứt bỏ anh. Như vậy có lẽ thái độ của chú Diệp thím Diệp bọn họ cũng gần như vậy, coi như anh chọc thủng tầng quan hệ này, vì bảo đảm xem mắt thuận lợi tiến hành, bọn họ c*̃ng vô cùng có khả năng không công nhận.

Tống Thanh Huy đã nhìn thấy được lòng người hiểm ác từ trên người Diệp Tiểu Muội trở mặt vô tình, lần này đã chuẩn bị xong tâm lý mới tới cửa chào hỏi.

Chỉ là, Vương Thúy Phân cũng không hề chần chờ nói với anh chỉ là đùa giỡn, chuyện này vẫn khiến Tống Thanh Huy chuẩn bị vẹn toàn cảm thấy bị thương. Uổng anh tự xưng là điều kiện ưu việt, là Diệp Tiểu Muội tầm nhìn hạn hẹp, mới có thể vứt bỏ thanh niên tốt đẹp như anh đi xem mắt với gã đàn ông xưa nay chưa từng gặp, có thể trên thực tế không phải Diệp Tiểu Muội tầm nhìn hạn hẹp. Ở trong mắt những người khác ở nhà họ Diệp, anh hoàn toàn không thể so sánh với đứa con trai cán bộ trong thành phố được, bất kể là đội trưởng Diệp rất tán thưởng anh, hay là thím Diệp từ trước đến giờ nhiệt tình thân thiết với anh, bọn họ chưa từng cân nhắc gả Diệp Tiểu Muội cho anh.

Con cưng của trời, lưu lạc tới mức cầu hôn một cô gái nông thôn cũng bị soi mói và ghét bỏ, Tống Thanh Huy gặp phải đả kích là chuyện có thể nghĩ tới.

Nhưng bọn đội trưởng Diệp xoi mói ghét bỏ thế nào c*̃ng hết cách rồi, là Diệp Tiểu Muội trêu chọc anh trước, mà anh cũng đã quyết định không buông tay rồi. Tống Thanh Huy mím môi, che đậy mù mịt dưới đáy mắt, vẻ mặt chân thành nói: "Chú Diệp thím Diệp, cháu biết đột nhiên nói việc này mọi người rất khó tin tưởng, c*̃ng quả thực phụ tín nhiệm của mọi người với cháu từ trước tới giờ. Thế nhưng chuyện của cháu và Tiểu Muội là thật, nếu như mọi người không tin, trước đó cháu từng tặng một chiếc đồng hồ đeo tay… xem như tín vật của chúng vậy."
 
Thập Niên 70 Ở Niên Đại Văn Ăn No Chờ Chết
Chương 276: Chương 276



Vương Thúy Phân nghe nói như thế, lập tức ngay cả nụ cười lúng túng cũng không cười ra được, khó có thể tin hỏi: "Đồng hồ đeo tay gì?"

Đội trưởng Diệp nhìn như bình tĩnh cũng bị sợ đến mức suýt chút nữa làm rơi mất gói t.h.u.ố.c lá bảo bối.

DTV

Anh cả Diệp và anh hai Diệp thì càng thêm ngoác mồm kinh ngạc, bọn họ còn chưa thoát khỏi đả kích Tiểu Muội gạt mọi người lén lút qua lại với thanh niên trí thức Tống, lại đột nhiên biết được em gái ngốc mắt cũng không chớp nhận đồng hồ đeo tay của thanh niên trí thức Tống làm tín vật, trong giây lát không nhịn được dùng ánh mắt quỳ lạy nhìn Diệp Tiểu Muội. Thứ quý giá như đồng hồ đeo tay bọn họ còn chưa được cầm, sờ cũng chưa từng sờ mấy lần, Tiểu Muội thật lợi hại. Hai người anh đánh giá từ trên xuống dưới, giống như lần đầu tiên phát hiện em gái ngốc của bọn họ thâm tàng bất lộ như thế.

Mà Diệp Tiểu Muội giấu tài, giờ khắc này vẻ mặt còn khó tin hơn bọn họ, cô sững sờ nhìn anh Tống, hoài nghi sâu sắc anh không phải vì yêu sinh hận trong truyền thuyết, mà đã biến thành nhân vật phản diện không đánh c.h.ế.t cô không bỏ qua.

Sớm biết sẽ như vậy, lúc cô chia tay nên chu toàn một chút, ngoại trừ đồ ăn ngon của anh cũng trả lại hết quà cáp, những vật ngoài thân này so với đánh gãy, cô biết rõ phải lựa chọn như thế nào.

Diệp Tiểu Muội hít thật sâu tự mình kiểm điểm, chỉ là cô tự hối lỗi cũng không khiến Tống Thanh Huy hủy bỏ kế hoạch "trả thù", anh vẫn không chút biến sắc đốt lửa, nhìn như phối hợp giải thích nghi hoặc cho Vương Thúy Phân: "Là đồng hồ hoa mai của Thượng Hải…"

Lời còn chưa nói hết, Vương Thúy Phân đã hoàn toàn ngồi không yên, hai ba bước đi tới trước mặt Diệp Tiểu Muội gan to bằng trời, không chút lưu tình xách lỗ tai của cô: "Thứ quý trọng như thế con nói nhận là nhận, còn không nói cho cha mẹ biết, từ lúc nào con to gan như vậy? Đi, tìm đồng hồ đeo tay ra, còn nhận đồ gì của Tiểu Tống nữa, một cái cũng không cho phép giữ làm của riêng!"

Diệp Tiểu Muội cứ như vậy không hề có sức chống đỡ bị đồng chí Vương Thúy Phân nổi giận xách vào phòng. Thanh niên trí thức Tống dõi theo cả đoạn đường, nhìn Vương Thúy Phân nổi giận đùng đùng, thầm nghĩ thím Diệp gấp gáp như vậy, e rằng không phải đang hoài nghi lời anh nói, mà muốn tìm đủ "chứng cứ" trả lại anh, để bọn họ thanh toán xong.

Đáng tiếc anh không định phối hợp diễn với thím Diệp.

Tống Thanh Huy đoán không sai, dù cho đã nói đến mức này, Vương Thúy Phân vẫn hy vọng có thể chuyện lớn hóa nhỏ, chuyện nhỏ hóa không.

Bà ấy nghĩ như vậy, có hai nguyên nhân, đầu tiên đương nhiên là bởi vì bọn họ còn băn khoăn cháu trai của đầu bếp Lưu, thậm chí một giây trước khi thanh niên trí thức Tống không mời mà tới, người nhà họ Diệp cũng còn đang nói chuyện này.

Khoảng thời gian này, người nhà họ Diệp ăn cơm xong sẽ bàn về chuyện này, mọi người trêu ghẹo cũng tưởng tượng về tương lai một phen, mỗi ngày làm việc đều tràn đầy mạnh mẽ, mỗi khi vào lúc này, cả khu nhà họ Diệp tràn đầy không khí vui vẻ.

Tống Thanh Huy còn cảm thấy mình bị ghét bỏ, trên thực tế, nếu như biến thành người khác khi mọi người đang vui vẻ đột nhiên chạy đến giội nước lã, ngăn cản Tiểu Muội nhà bọn họ xem mắt với người thành phố, Vương Thúy Phân tuyệt đối không nói hai lời đuổi người ra ngoài, anh vốn không có cơ hội ở lại tố giác. Đương nhiên Vương Thúy Phân hạ thủ lưu tình với Tống Thanh Huy, cũng không chỉ bởi vì "giao tình" mấy năm qua của bọn họ, cũng bởi vì điều kiện của thanh niên trí thức Tống thật sự rất tốt, mặt mày thanh tú, còn có nhiều đồ ăn ngon như vậy, mỗi lần chỉ cần anh tới nhà làm khách, Tiểu Muội đều không để ý tới người khác, lại như mèo con ngửi thấy mùi tiến đến trước mặt thanh niên trí thức Tống.

Vì thế, Vương Thúy Phân không tin đứa con gái trong đầu chỉ có ăn uống nhà bọn họ có thể nảy ra ý nghĩ bất chợt muốn yêu đương với người khác, nghe thấy Tống Thanh Huy lời thề son sắt, bà ấy vẫn tin mấy phần, dù cho không tin nhân phẩm của Tiểu Tống, cũng tin những món đồ tốt của anh quả thật có thể khiến Tiểu Muội nhà họ họ nảy ra ý tưởng.

Chỉ là tin tưởng thì tin tưởng, bảo Vương Thúy Phân chấp nhận chuyện này là chuyện rất ít khả năng.

Ngày hôm nay bà ấy thừa nhận bọn họ đang quen nhau, ngày mai sẽ đến thương lượng chuyện kết hôn của hai người, nếu không Tiểu Muội thành "hàng đã xài" truyền đi khắp mười dặm tám thôn, còn có thể gả cho người nào? Nhưng bảo Vương Thúy Phân gả con gái cho thanh niên trí thức Tống là không thể nào, đời này cũng không thể, bà ấy tình nguyện gả Tiểu Muội cho công nhân, gả cho người ở nông thôn, dù cho không ai thèm lấy làm gái lỡ thì đều được. Như vậy bọn họ cũng chỉ cần nuôi một mình cô, nếu để cho cô gả cho thanh niên trí thức, ngày nào đó đứa con rể thanh niên trí thức c*̃ng học những thanh niên trí thức khác phủi m.ô.n.g một cái trở về thành phố, vợ con ở nông thôn cũng chẳng quan tâm, bọn họ còn phải nuôi cả con gái lẫn cháu ngoại.
 
Thập Niên 70 Ở Niên Đại Văn Ăn No Chờ Chết
Chương 277: Chương 277



Vương Thúy Phân vẫn rất tỉnh táo, không chỉ tính món nợ xong, đầu óc xoay chuyển c*̃ng nhanh, chỉ chịu thiệt mỗi đứa con gái chỉ biết cản trở, không nghĩ tới tuổi cô không lớn lá gan lại không nhỏ, hơn trăm đồng, đồng hồ đeo tay bán cô cũng không đền nổi vậy mà nó lấy là lấy. Lần này Vương Thúy Phân nào còn sức ngồi ở đây từ chối Tống Thanh Huy, chỉ có thể hấp tấp theo Diệp Tiểu Muội đi tìm "tang vật", hi vọng sau khi trả lại hàng còn nguyên có thể có được thanh niên trí thức Tống tha thứ.

Sau đó không lục soát không biết, vừa lục soát là giật mình, con gái không chỉ nhận đồng hồ đeo tay của người ta, dưới đáy giường còn có bình kẹo cô ăn chưa hết, cùng với lọ kem dưỡng da cao cấp, lần này Vương Thúy Phân tức giận đến mức c.h.ế.t đi sống lại, một sống hai c.h.ế.t giận dữ hung hăng xách Diệp Tiểu Muội ra: "Đến đây, các người tới xem con nhỏ coi trời bằng vung này xem, đồng hồ đeo tay đắt như vậy, kẹo sữa chưa ăn hết, kem dưỡng da… Còn có, cây bút này là bút gì?!"

DTV

Vương Thúy Phân đặt từng món "tang vật" của Diệp Tiểu Muội tới trước mặt mọi người, người nhà họ Diệp lại sợ ngây người lần nữa, anh cả Diệp và anh hai Diệp không nhịn được đánh giá thanh niên trí thức Tống, đột nhiên có hơi hiểu hành vi của anh, thanh niên trí thức Tống bỏ ra mấy trăm đồng ở trên người Tiểu Muội nhà họ, chẳng trách vội vã đuổi theo tới cửa.

Chị dâu cả Diệp và chị dâu hai Diệp nhìn thanh niên trí thức Tống, là ước ao và không rõ, trong ký túc xá thanh niên trí thức có nhiều cô gái có văn hóa đẹp đẽ dịu dàng như thế, người nào mà không tốt hơn em chồng hết ăn lại nằm? Thanh niên trí thức Tống thân là thanh niên trí thức nam được công nhận ưu tú nhất trong ký túc xá thanh niên trí thức, vậy mà có nhiều đồng chí có điều kiện tốt như thế lại không muốn, một mực nhìn trúng cô em chồng ngoại trừ xinh đẹp cái miệng dẻo quẹo thì không còn gì khác, trong giây phút đó hai chị em dâu vô cùng khiếp sợ, không hề ít hơn với lúc biết em chồng sắp xem mắt với con trai bán bộ thành phố. Bởi vì thanh niên trí thức Tống không chỉ ưu tú, vẻ ngoài đẹp trai, bọn họ còn lén lút suy đoán, thanh niên trí thức Tống tới từ Bắc Kinh, hơn nửa cũng là xuất thân gia đình cán bộ, tuy rằng cháu trai của đầu bếp Lưu cũng có xuất thân gia đình cán bộ, nhưng cán bộ của huyện thành nhỏ, có thể so với cán bộ của thủ đô Bắc Kinh sao?

Ở trong cái nhìn của các cô, em chồng có cơ hội gả vào thành phố cũng đã là chó ngáp phải ruồi, bây giờ lại được thanh niên trí thức Tống coi trọng, có cơ hội gả tới Bắc Kinh làm người thủ đô, tổ tông hiển linh cũng không phù hộ tới mức ấy,l. Lâm Hồng Mai và Tống Tú Tú cũng không nhịn được hoài nghi thanh niên trí thức Tống có phải bị mù không!

Nhưng thanh niên trí thức Tống bị mù, con mắt các cô lại khỏe mạnh, nhìn thanh niên trí thức Tống lén đưa nhiều đồ tốt cho em chồng như thế, không muốn tin tưởng cũng không được, còn chưa kết hôn đã bỏ ra nhiều tiền vì em chồng như vậy, có tiền cũng không phải gió to thổi tới, thanh niên trí thức Tống thật sự rất thích cô em chồng!

Tống Thanh Huy nhìn từng món đồ bị thím Diệp lấy từng cái từng cái ra, thoáng chốc cũng không biết nên cảm thán thím Diệp quá lợi hại, hay là nên phỉ nhổ bản lĩnh giấu đồ của Diệp Tiểu Muội quá tệ.

Nhưng với anh càng có lợi, những món đồ này đều là "tín vật đính ước" của bọn họ. Tống Thanh Huy không dấu vết cong khóe môi.

Có người ước ao ghen tị, có người vui vô cùng, cũng có người đang ở trong phúc mà không biết phúc, lúc trước Diệp Tiểu Muội ở trong phòng không tìm được cơ hội giải thích, bị mẹ cô lôi vào trong sân công khai từng phạt, trái lại thành công xuyên vào một câu: "Con nhận đồng hồ là không đúng, nhưng anh Tống nói là đồ cũ, giữ lại cũng vô dụng…"

Cái cớ này còn là Tống Thanh Huy tự mình nghĩ, đối với Vương Thúy Phân vốn bao che khuyết điểm, không nỡ lòng thật sự dạy dỗ Diệp Tiểu Muội mà nói, vốn rất hữu dụng, chỉ là vào lúc này chưa kịp d.a.o động bà ấy, Tống Thanh Huy đã nói sâu xa: "Thế nào lại là đồng hồ cũ? Cái đồng hồ này là mấy tháng trước cháu nhờ họ hàng mua ở Thượng Hải, biên lai nhận tiền còn giữ đây, thím Diệp không tin cháu có thể tìm lại."

Diệp Tiểu Muội lập tức mang vẻ mặt đậu móe nhìn anh, lúc trước khi lấy khẩu cung không phải nói như vậy.

Tống Thanh Huy cúi đầu nhìn lòng bàn tay, dáng vẻ hồn bay phách lạc, rơi vào trong mắt người nhà họ Diệp, chính là bị hành vi rũ sạch quan hệ của Diệp Tiểu Muội làm thương tâm. Vương Thúy Phân không hi vọng Tiểu Muội và anh có liên quan gì, thấy cảnh thế này cũng có hơi áy náy, xưa nay sét to mưa nhỏ lần này bà ấy tức giận thật sự đánh Diệp Tiểu Muội hai cái: "Làm chuyện xấu không chủ động thẳng thắn còn chưa tính, con còn nói dối, viện cớ cho mình, miệng đầy lời nói dối…"
 
Thập Niên 70 Ở Niên Đại Văn Ăn No Chờ Chết
Chương 278: Chương 278



Đúng, Vương Thúy Phân đánh hai lần, ngay khi Diệp Tiểu Muội gào khóc thảm thiết thì thu tay về, lại biến thành chỉ nói miệng rồi thôi, cho tới việc đánh gãy chân Diệp Tiểu Muội gì đó cũng không nhớ ra.

Tống Thanh Huy cũng không biết nên nói cái gì cho phải, ngoài miệng vẫn còn thật lòng cầu xin giúp Diệp Tiểu Muội: "Thím Diệp, thím tuyệt đối đừng trách Tiểu Muội, suy cho cùng vẫn là trách nhiệm của cháu, biết rõ cô ấy tuổi còn nhỏ không hiểu gì cả nhưng không có đúng lúc từ chối cô ấy, hoàn toàn phụ tín nhiệm của mọi người."

Hoá ra còn là Diệp Tiểu Muội chủ động?

Vương Thúy Phân trợn mắt ngoác mồm nhìn Diệp Tiểu Muội, bà ấy vốn muốn an ủi bản thân, coi như Tiểu Muội thật sự có quen thanh niên trí thức Tống một quãng thời gian, đó cũng là bởi vì cô không hiểu chuyện, bị người khác mê hoặc. Hoàn toàn không nghĩ tới, cô lại có bản lĩnh, còn biết chủ động đi quyến rũ người khác!

Vương Thúy Phân lại nổi giận đùng đùng, lần này bị chọc tức vô cùng, không hề báo trước đã dùng sức véo thịt trên đùi Diệp Tiểu Muội, Diệp Tiểu Muội đau đến mức nhảy dựng lên: "Oa mẹ ơi, đau quá, con sai rồi!!"

Tống Thanh Huy tiến lên hai bước vội la lên: "Thím Diệp xin thím bớt giận, muốn trách thì trách cháu đi."

Con gái mình trêu chọc người ta trước, còn lấy nhiều thứ tốt của người ta như vậy, Vương Thúy Phân đã mất mặt với anh, áy náy nói: "Xin lỗi Tiểu Tống, thím không biết việc này ầm ĩ thế…"

"Nếu không thì cháu lấy lại những món đồ này trước đi?" Món nợ còn lại có thể từ từ tính.

Tống Thanh Huy lắc đầu còn chân thành hơn bà ấy: "Thím Diệp tuyệt đối đừng nói như vậy, ngày hôm nay cháu tới cửa không phải ý này, chuyện lớn như vậy gạt mọi người thực sự lòng rất bất an, lúc này mới chủ động thẳng thắn với mọi người."

Không hề nhắc tới chuyện lấy đồ về, Vương Thúy Phân lập tức biết không dễ xóa bỏ như thế, trong phút chốc cũng không biết làm sao.

Từ khi Tống Thanh Huy tới cửa đội trưởng Diệp vẫn trầm mặc, chỉ không ngừng hút t.h.u.ố.c lá trong tay, hoàn toàn trong trạng thái bị áo bông nhỏ đả kích, cho đến giờ phút này, đội trưởng Diệp mới mở miệng, vẻ mặt không rõ hỏi: "Tiểu Tống có tính toán gì?"

Diễn lâu như vậy, rốt cục nói đến trọng điểm, Tống Thanh Huy xoay người mặt hướng về phía đội trưởng Diệp, chân thành nói: "Xin chú Diệp hãy yên tâm, nếu cháu đã quen Tiểu Muội, thì nhất định sẽ phụ trách tới cùng."

Không nghĩ tới người phản ứng lớn nhất với chuyện này không phải Vương Thúy Phân, mà là Diệp Tiểu Muội, Tống Thanh Huy vừa mới nói xong, cô đã không thể chờ được nhảy ra ngoài: "Con phản đối!"

Người không nên phản đối nhất đột nhiên phản đối, mọi người dồn dập nhìn về phía Diệp Tiểu Muội, đến ngay cả đội trưởng Diệp cũng hiện lên vẻ mặt "con gái mình không thể cặn bã như thế" nhìn cô: "Con phản đối cái gì?"

Diệp Tiểu Muội không chút nào luống cuống, bình tĩnh trả lời: "Phản đối cuộc hôn nhân này."

Nếu như là bình thường, Vương Thúy Phân chắc chắn đập cô một cái, cũng không chút khách sáo nói "chỗ này không có chuyện của con, sang một góc chơi". Nhưng bây giờ, có thể là Diệp Tiểu Muội gãi đúng chỗ ngứa, trái lại Vương Thúy Phân trong ánh mắt khó có thể tin cổ vũ nhìn con gái ngốc: "Tại sao phản đối?"

"Anh Tống sớm muộn gì cũng phải về thành phố, con không muốn biến thành người bị chồng ruồng bỏ không ai cần."

Nhìn Diệp Tiểu Muội cây ngay không sợ c.h.ế.t đứng, Tống Thanh Huy bất đắc dĩ thở dài, không dễ gì khiến đội trưởng Diệp nhả ra, trên đường nhảy ra một Trình Giảo Kim, lại không phải thím Diệp anh cho rằng khó dây dưa nhất, mà là cô người yêu Diệp Tiểu Muội anh phí hết tâm tư muốn chịu trách nhiệm, đây thực sự là câu chuyện khiến người ta bi thương.

Nhưng anh vẫn hết cách với cô.

DTV

Thanh niên trí thức Tống trầm mặc.

Có người vui mừng có người sầu lo, Vương Thúy Phân rất hài lòng đối với biểu hiện của con gái ngốc, còn biết đạo lý không thể gả cho thanh niên trí thức, cuối cùng cũng coi như không ngốc đến mức không có thuốc nào cứu được.

Cho tới vấn đề cô biết rõ không gả cho thanh niên trí thức được, mà không sợ c.h.ế.t đi trêu chọc thanh niên trí thức Tống người ta, tạm thời không vội vã, có thể chờ sau khi cánh cửa đóng kín lại tính sổ, lúc này Vương Thúy Phân vui mừng vỗ Diệp Tiểu Muội, quay đầu nói với Tống Thanh Huy: "Tiểu Tống, Tiểu Muội có hơi ham chơi không biết gì, thím nhất định sẽ dạy dỗ nó đàng hoàng, giúp cháu hả giận! Thế nhưng con bé nói câu này không sai, cháu sớm muộn cũng phải trở về, không phải người cùng một con đường với bọn thím, chuyện này không thích hợp."
 
Thập Niên 70 Ở Niên Đại Văn Ăn No Chờ Chết
Chương 279: Chương 279



Diệp Tiểu Muội chỉ lo lắng anh sẽ có một ngày vứt bỏ cô trở về thành phố, lời này của Vương Thúy Phân là lời trực tiếp vạch bọn họ thành người của hai thế giới, Tống Thanh Huy tiến lên một bước, vẻ mặt thành khẩn nói: "Thím Diệp, không có gì mà người cùng một đường hay hai người qua đường, chúng ta đều là người Trung Quốc. Từ ba năm trước cháu tới đội sản xuất, cùng ăn ở, cùng làm việc với mọi người, lẽ nào đến bây giờ thím Diệp còn chưa tin cách làm người của cháu sao?"

"Nhân phẩm của cháu bọn thím tin tưởng, chỉ là…" Vương Thúy Phân đang chần chờ muốn dùng cái cớ khéo léo từ chối, lại nghe thấy Tống Thanh Huy chủ động nói.

"Chú Diệp thím Diệp nếu không yên tâm, cháu có thể viết chứng từ, bảo đảm khi trở về thành phố nhất định dẫn Tiểu Muội cùng đi, nếu như chỉ có thể đi một mình, vậy cháu cũng không trở về thành phố nữa. Chú Diệp có tờ giấy cam đoan này, có thể vô điều kiện từ chối ký tên trên văn kiện cho cháu, cho dù cháu muốn đi cũng không có cách nào."

Dựa theo chính sách mấy năm qua, thanh niên trí thức bất kể là chữa bệnh hay là thông qua công tác điều lệnh trở về thành phố, không có đội trưởng đội sản xuất và chủ tịch xã ký tên thì không đi được. Tống Thanh Huy chủ động yêu cầu viết chứng từ có thể nói vô cùng thành ý, dù sao đội trưởng Diệp chẳng những là cha của Diệp Tiểu Muội, còn là một trong những người "nắm giữ vận mệnh trở về thành phố của anh", đội trưởng Diệp có giấy cam đoan tự tay viết của Tống Thanh Huy, thì có lý do tuyệt đối dồn ép không cho Tống Thanh Huy rời đi, cho dù là lãnh đạo bên trên cũng không dễ làm.

Tống Thanh Huy vốn cho là anh đưa đằng chuôi cho đội trưởng Diệp, ít nhiều cũng có thể đánh động bọn họ một chút, không nghĩ tới Vương Thúy Phân không chút nghĩ ngợi xua tay: "Không được không được, làm như vậy không phải làm lỡ cháu sao?"

Vương Thúy Phân không chỉ từ chối, còn ý vị sâu xa khuyên anh: "Tiểu Tống, thím biết tâm ý của cháu, nhưng việc này thật sự không được, bây giờ cháu còn trẻ, thời gian đến đội sản xuất cũng không dài, nếu sau này thật sự để cháu ở lại nông thôn mười năm hai mươi năm, cháu sẽ hối hận, như vậy cũng rất có lỗi với cha mẹ cháu đúng không?"

Nhà bà ấy muốn kết thân chứ không phải muốn kết thù, bây giờ thanh niên trí thức Tống trẻ tuổi nóng tính, cho rằng ở bên Tiểu Muội nhà họ là chuyện quan trọng nhất, nhưng anh sớm muộn có một ngày sẽ hối hận. Cho đến lúc này, vì Tiểu Muội, coi như anh hối hận, cha đứa nhỏ cũng không thể thả anh trở về thành phố, khi đó anh còn có thể đồng ý sinh sống tốt đẹp với Tiểu Muội, còn có thể đối tốt với Tiểu Muội sao?

Vương Thúy Phân chưa từng nghe tới tình yêu, cũng không tin tưởng trên đời có thứ thần kỳ như thế, ngược lại bà ấy cảm thấy Tiểu Tống chẳng qua nhất thời ấm đầu, qua một thời gian ngắn hẳn sẽ nghĩ thông suốt, bọn họ làm bề trên nên khuyên bảo, mà không phải ồn ào theo người trẻ.

Có điều thành ý của Tiểu Tống làm cho bà ấy rất cảm động, vì thế bây giờ Vương Thúy Phân cũng không quá giận anh, những câu nói mà anh cân nhắc tương đối thật lòng thật dạ.

DTV

Tống Thanh Huy hiếm khi há hốc mồm, lúc này mới ý thức được mình phạm vào sai lầm, lấy lòng cha mẹ vợ không phải thái độ đủ kiên quyết, khẩu hiệu kêu đủ vang là có thể thành công, tâm tư của cha mẹ vợ tương lại quá phức tạp khiến người ta khó có thể phỏng đoán, anh chỉ có thể tùy cơ ứng biến, vội vã sửa lời: "Thím Diệp hiểu lầm rồi, ý của cháu là bây giờ ở lại nơi này, xem chính sách quốc gia có thể thay đổi hay không, nếu như vẫn là chính sách này, có thể để cho người trong nhà sắp xếp công việc cho cháu trước, sau đó chú Diệp lại viết thư giới thiệu cho Diệp Tiểu Muội, chúng cháu cùng về Bắc Kinh. Tiểu Muội không có hộ khẩu ở Bắc Kinh, chỉ không được nhận khẩu phần lương thực mà thôi, ở Bắc Kinh cũng không có ai quản."

"Có thật không?" Đội trưởng Diệp và Vương Thúy Phân vẫn không phản ứng, Diệp Tiểu Muội được xưng là chia tay phải thật sạch sẽ, đã không thể chờ được nữa nhô đầu ra từ sau lưng Vương Thúy Phân, ánh mắt sáng quắc nhìn Tống Thanh Huy.

"Anh Tống thật sự có thể mang em tới Bắc Kinh sao?" Làm cô gái thôn quê đã lâu, càng ngày càng trở nên không tiến tới, một cơ hội gả vào huyện thành nhỏ cũng có thể làm cho cô chờ mong lâu như vậy, nếu như có thể đi Bắc Kinh đương nhiên là càng thêm cầu cũng không được.

Thủ đô tốt, sống phóng túng cái gì cũng có. Diệp Tiểu Muội quả thực mong ước.

Tống Thanh Huy nhìn hai mắt cô tỏa sáng, cuối cùng cũng coi như lộ ra nụ cười đầu tiên từ tâm trong mấy ngày qua, rụt rè trả lời: "Nếu như chúng ta kết hôn, đương nhiên phải dẫn em về Bắc Kinh."
 
Back
Top Bottom