Chào bạn!

Để có thể sử dụng đầy đủ chức năng diễn đàn Của Tui À bạn phải đăng nhập hoặc đăng ký.

Đăng Ký!

Dịch Thập Niên 70, Những Năm Tháng Hạnh Phúc

Thập Niên 70, Những Năm Tháng Hạnh Phúc
Chương 480: Chương 480



"Em đâu có nhõng nhẽo như vậy ..." Cố Khanh Khanh lẩm bẩm: "Hai đứa nhỏ giống anh mới đúng, da trắng quá, va chạm chút là hiện rõ." Nhìn vết đỏ trên cằm anh do mình chạm vào, cô hơi chột dạ.

"Ừ, giống anh." Anh không phản bác.

Tay buông xuống, vô tình chạm vào túi quần anh, cô "ồ" một tiếng, lấy ra bao thuốc.

"Lão Dư cho, anh không hút."

"Em biết, lúc chú Dư cho anh em có ở đó mà." Cố Khanh Khanh nhìn bao thuốc Đại Tiền Môn: "Loại này khá đắt đấy, chú Dư đúng là nhớ thương anh, bình thường chú ấy ki bo lắm, lần này chúng ta đến chú ấy mua thuốc, còn bảo thím Dư mua sườn, mua thịt."

"Cũng tạm, ba hào năm một bao, phải có phiếu thuốc. Ở đây giá thực phẩm đắt, ngân sách ít, mỗi ngày mở mắt ra đã có bốn, năm nghìn người chờ ăn, khó tránh khỏi việc phải tính toán chi ly. Sở Đại hỏi cô: "Ngày kia về nhé?"

"Vâng, tối ngày kia ra ga tàu, anh và A Tuy chỉ được nghỉ một tuần." Cố Khanh Khanh lại nhét bao thuốc vào túi quần anh: "Thật ra anh có thể hút thuốc mà, em không để ý đâu."

Người đàn ông nhìn cô rất lâu, đột nhiên cười: "Anh biết, từ lúc bắt đầu đến giờ em chưa bao giờ yêu cầu anh cai thuốc, nhưng hình như em rất thích mùi kẹo sữa trên người anh."

"Đúng vậy." Cố Khanh Khanh tiến lại gần anh, hít sâu một hơi: "Ngọt ngào, rất thơm."

"Nếu hút thuốc thì mùi này sẽ bị mùi thuốc ám." Anh đặt ngón tay lên trán vợ: "Vì để em có thể gần anh hơn, anh sẽ không hút."

Ngón tay anh hơi lạnh, chạm vào giữa trán cô.

Đôi mắt long lanh nhìn anh, Cố Khanh Khanh có chút bực bội, nắm lấy tay anh kéo xuống: "Anh đang quyến rũ em."

"Không, anh đang dỗ em." Sở Đại cúi xuống hôn lên trán vợ: "Nếu em thấy ổn thì sau này cứ theo tiêu chuẩn này."

Ngón tay mảnh mai của Cố Khanh Khanh nắm lấy bàn tay lớn của anh, tay anh rất đẹp, các đốt ngón tay rõ ràng như tre trúc. Bàn tay mềm mại chạm vào vết chai mỏng trên ngón tay anh.

Cô nhận ra, người đàn ông này rất ít khi bộc lộ cảm xúc không tốt trước mặt cô, anh đều âm thầm chịu đựng.

"Anh." Sau một lúc đắn đo, cô mở miệng: "Sau này nếu anh có chuyện buồn muốn phát tiết ra bên ngoài, anh cứ nói."

"Hả?" Sở Đại hơi nhướng mày.

Rõ ràng là anh không hiểu tại sao vợ đột nhiên nói điều này.

"Em sẽ dỗ anh." Vẻ mặt Cố Khanh Khanh rất nghiêm túc.

"Ha ..." Sở Đại cười, nắm c.h.ặ.t t.a.y cô, siết chặt trong lòng bàn tay mình: "Anh không phải là người hèn nhát như thế." Trút hết cảm xúc tiêu cực cho người nhà tiêu hóa.

Vợ anh đau lòng anh, anh hiểu điều đó.

Anh cũng rất thương vợ, một mình ở nhà chăm sóc hai đứa nhỏ. Dù Đoàn Đoàn và Niên Niên không phải là những đứa trẻ nghịch ngợm nhưng dù sao chúng vẫn là con trai, thích chạy nhảy lung tung, sức cũng mạnh. Khi có anh và Thẩm Tuy ở nhà, phải hai người mới trông nổi bọn nhỏ huống chi là vợ ở nhà một mình suốt ngày.

Vì vậy, việc đầu tiên khi anh và Thẩm Tuy về nhà là chia ra trông hai đứa nhỏ, để vợ có chút thời gian thở và nghỉ ngơi.

Cố Khanh Khanh tiến lại gần, nằm trong vòng tay anh, giọng nhỏ nhẹ: "Em chưa bao giờ nghĩ anh yếu đuối, anh là con người, tức giận là chuyện bình thường."

Ánh mắt anh trầm xuống, môi chạm vào trán vợ, không nói lời nào.

"Anh ơi?" Thấy anh im lặng, cô ngẩng đầu lên nhìn, ngờ vực.

"Ừ." Cổ họng anh chuyển động, nhìn xuống cô, cười không thành tiếng: "Cứng rồi."

“……”

Cố Khanh Khanh đẩy anh ra, với lấy chiếc đồng hồ bên cạnh gối, kéo tay anh để đeo vào: "Xem mấy giờ rồi, đến giờ đi ăn ở nhà ăn rồi."

Nghĩ đến gì đó, cô nhìn anh từ trên xuống dưới, nói: "Anh nên đi sau một lúc nữa, không thì sẽ không hay."

Rồi cô đứng dậy đi về phía cửa.

"Rầm——" là tiếng cửa đóng lại.

Sở Đại nhìn chiếc đồng hồ bạc trên cổ tay mình, rồi lại tựa vào đầu giường, nhìn xuống chân mình, khẽ cười.

Tiểu Thỏ và Tiểu Húc đã tan học về, mẹ nói chị đã đến, nên hai đứa cứ đứng đợi ngoài cửa.

Cố Khanh Khanh mở cửa ra là thấy được hai chị em, vui mừng gọi lên: "Tiểu Thỏ! Tiểu Húc."

Tiểu Thỏ vẫn như trước, khuôn mặt đỏ bừng như quả táo, răng đã đều đặn không còn thưa thớt như hồi trước nữa.

Tiểu Húc mặc quần đũng hở ngày nào cũng đã lớn hơn nhiều, cao gần đến eo chị gái.

"Chị ơi ~" Tiểu Thỏ chạy tới ôm lấy Cố Khanh Khanh: "Sao chị lâu vậy mới đến thăm em."

Vân Mộng Hạ Vũ

"Thực xin lỗi, chị nên đến thăm em sớm hơn." Cố Khanh Khanh xoa đầu cô bé: "Vừa tan học à?"

"Bốn giờ em tan học rồi, mẹ nói anh chị đi tàu mệt nên đang nghỉ ngơi, bảo em đừng đánh thức anh chị. Tiểu Thỏ cười tít mắt: "Chị mang nhiều kẹo quá! Còn có loại kẹo hoa quả đủ màu mà em thích, trong lớp em có bạn sưu tầm được rất nhiều giấy gói kẹo, ai cũng ngưỡng mộ bạn ấy."

"Giấy gói kẹo?" Cố Khanh Khanh không ngờ có người sưu tầm cái đó, cô nhớ mình hồi bé không mấy khi ăn kẹo, nhiều nhất là ăn chút đường trắng và đường phèn, cũng chỉ vào dịp Tết khi mở trộm gói đường gói bằng giấy dầu ăn vụng.

Vừa lúc Sở Đại bước ra, ánh mắt Cố Khanh Khanh vô thức nhìn xuống thắt lưng anh. Anh dùng ánh mắt cảnh báo cô một cái.

Cô hoàn hồn, nhớ tới hai đứa trẻ đang đứng đó.
 
Thập Niên 70, Những Năm Tháng Hạnh Phúc
Chương 481: Chương 481



"Khụ." Cô quay đầu đi: "Mấy cái giấy gói kẹo bình thường anh hay ăn anh để đâu?"

"Vứt rồi." Anh hỏi: "Làm sao vậy?"

"Không có gì, Tiểu Thỏ nói trong lớp có bạn sưu tầm giấy gói kẹo." Cố Khanh Khanh quay người xoa đầu cô bé: "Lần sau chị thấy kẹo đẹp sẽ mua gửi cho em, được không?"

"Vâng! Cảm ơn chị ~"

Tiểu Húc cũng nói to: "Cảm ơn chị!"

Cố Khanh Khanh cười tươi.

Tôn Thục Phân từ phòng bên cạnh bước ra, kéo hai đứa trẻ khỏi Cố Khanh Khanh: "Mẹ đã bảo các con tự chơi, đừng làm phiền anh chị mà? Sao mà dính người thế."

Tiểu Thỏ nấp sau lưng chị, le lưỡi với mẹ.

"Cái con nhóc này..." Tôn Thục Phân dở khóc dở cười, nhìn sang Sở Đại: "Lão Dư bảo khi các em dậy thì đến thẳng nhà ăn ăn cơm, anh ấy đã mời Trưởng phòng Trương và lão Chu đến rồi."

"Được." Sở Đại gật đầu: "Chị dâu không đi sao?"

"Nhà chị ăn cơm ở nhà, trưa còn thức ăn, không ăn hết để qua đêm sẽ hỏng." Tôn Thục Phân kéo Tiểu Thỏ ra khỏi lưng Cố Khanh Khanh: "Rổ kẹo mà chị mang tới bị các con lấy hết một nửa rồi, nhét nhiều vào túi làm gì, trời ơi, để thế này kẹo để lâu sẽ ch** n**c hết."

Mắng xong hai đứa trẻ, cô lại nhớ ra gì đó: "Đúng rồi, Đoàn Đoàn và Niên Niên được các cậu mang đi tham quan Binh Đoàn rồi, Thanh Liệt nói sẽ cho chúng xem xe tăng, chắc giờ vẫn ở doanh trại đấy."

"Có thể đưa chúng vào doanh trại sao?" Cố Khanh Khanh nghiêng đầu hỏi người đàn ông bên cạnh.

"Không phải khu vực cấm thì được." Sở Đại nói với Tôn Thục Phân: "Chị dâu, chúng em đi trước."

"Ừ! Được, đi đi."

Trên đường đến nhà ăn, vừa lúc đụng Cố Thanh Liệt và bọn trẻ về, Đoàn Đoàn và Niên Niên vừa xem xong xe tăng, ngồi trong lòng cậu vui mừng múa may tay chân. Thấy cha mẹ, chúng vui vẻ khoa tay múa chân mô tả——

"Xe lớn! Bùm~"

Sở Đại nhéo má con trai: "Chơi mệt rồi đúng không? Không đói bụng à con?"

Niên Niên chớp chớp mắt: "Đói!"

"Đói thì đi ăn cơm thôi." Sở Đại giơ tay đón con trai từ tay của anh vợ: "Cậu con đang bị thương, cũng không biết thương cậu gì cả."

"Có gì đâu." Cố Thanh Liệt gãi đầu: "Lão Dư nói chúng ta đợi chút nữa mới đi ăn ở nhà ăn, đợi các đồng chí ăn xong rồi mở bếp nấu riêng cho chúng ta, chi phí do ông ấy chịu."

"Vậy chúng ta đi dạo quanh một chút đi." Sở Đại một tay đỡ m.ô.n.g con trai, hỏi: "c** nh* con đâu rồi?"

Niên Niên nghiêng đầu tìm xung quanh: "Cậu ~"

"Lúc nãy còn ở đây, chắc đi vệ sinh rồi." Cố Thanh Liệt cũng không khách khí, tiện tay lấy một viên kẹo trong túi áo em rể, bóc ra cho vào miệng: "Thằng bé này thể chất yếu quá, đợi khi tôi vào quân khu mỗi sáng sẽ dẫn nó chạy bộ."

"Nó lớn lên ở phương Nam, lần đầu ngồi tàu đi xa như vậy không tránh khỏi không thích ứng được." Cố Khanh Khanh giải thích một câu, còn nói: "Ai như anh, ngày nào cũng tràn đầy năng lượng hoạt bát nhảy nhót lung tung."

"Vậy mới nói vẫn phải làm quân nhân, yếu ớt thì làm sao mà chịu nổi." Cố Thanh Liệt nhai kẹo sữa, lấy anh trai và em rể làm ví dụ: "Em xem anh cả cùng lão Sở xem, nhìn thì gầy gió thổi một trận là ngã chứ thể lực của họ không thua gì anh đâu."

Cố Khanh Khanh lười tranh luận với anh ấy" "Còn nửa tiếng nữa thì các chiến sĩ ăn xong rồi nhỉ?"

"Gần xong rồi." Sở Đại nhìn đồng hồ, hỏi con trai: "Khát không? Hôm nay cha chưa thấy các con uống nước."

Niên Niên l.i.ế.m môi: "Uống nước ~"

"Lúc này mới nhớ ra muốn uống nước à." Anh buồn cười: "Về khu gia đình quân nhân đi, buổi chiều trời mát gió lên, bụi nhiều." Nhìn áo dài tay mỏng của vợ, anh nhắc nhở: "Về mặc thêm áo vào."

Cố Xán Dương suốt buổi không nói gì, bé con Đoàn Đoàn nằm trên vai anh tự kéo cái khóa trường mệnh trên cổ mình đung đưa, đung đưa, chuông bạc kêu leng keng leng keng.

Bé con cười đôi mắt cong lên như hình trăng lưỡi liềm.

Sở Đại đi tít ở phía trước, quay về khu gia đình quân nhân, Cố Xán Dương từ từ đi theo sau.

Cố Thanh Liệt lùi lại nửa bước, kéo tay em gái, cúi đầu ghé tai hỏi nhỏ: "Cẩu Thặng làm sao vậy?"

"Làm sao em biết được." Cố Khanh Khanh nghi ngờ: "Có phải anh lại nói sai gì không?"

"Sao có thể." Cố Thanh Liệt nghĩ kỹ lại: "Thật không có đâu, anh chỉ dẫn Đoàn Đoàn, Niên Niên đi xem xe tăng, từ lúc đến Binh Đoàn hình như anh ấy không nói gì luôn á."

Cố Khanh Khanh suy tư rồi tự mình ngộ ra: "Anh cả đau lòng cho anh đấy, ở nơi khắc nghiệt thế này bảo vệ biên giới."

Vân Mộng Hạ Vũ

Cố Thanh Liệt nhe răng cười để lộ hai cái răng nanh: "Thật sao?" Theo bản năng vò đầu, cánh tay giơ lên cao kéo cái miệng vết thương ở bụng căng lên, anh rít lên một tiếng vì quá đau.

"Đau?" Cố Khanh Khanh vén áo sơ mi xanh của anh hai lên xem, băng không rỉ máu, cô thở phào nhẹ nhõm: "Anh có thể hành động nhẹ nhàng chút không? Nếu vết thương toạc ra thì rắc rối đấy!"

"Biết rồi biết rồi, lần sau chú ý."

Trong lúc anh em họ nói chuyện, bất giác đã đến cửa khu gia đình quân nhân, có mấy chị dâu vừa ăn cơm xong từ nhà ăn về thấy họ cười chào: "Cố đoàn trưởng à, em gái anh đây sao? Đến thăm anh à?"

"Đúng vậy, là em gái tôi! Đến đón tôi về nhà." Cố Thanh Liệt nhe răng cười rạng rỡ.
 
Thập Niên 70, Những Năm Tháng Hạnh Phúc
Chương 482: Chương 482



Cho hai đứa nhỏ uống nước xong, ngồi thêm trong nhà một lát, Sở Đại nhìn đồng hồ thấy gần bảy giờ, đứng lên: "Có thể đi ăn cơm rồi."

"Tôi đói bụng quá rồi." Cố Thanh Liệt không chờ nổi mà bước ra ngoài: "Trước kia tập luyện đói rất nhanh, một bữa có thể ăn bốn năm củ khoai lang, bây giờ không tập luyện cũng dễ đói, không biết sao nữa."

Anh khoác tay lên vai Cố Xán Dương, cười hề hề: "Anh cả nói xem là sao hả anh." Nghe phân tích của Khanh Khanh, nói rằng Cẩu Thặng quan tâm mình, anh cố ý kéo gần quan hệ anh em một chút.

Cố Xán Dương liếc em trai một cái: "Rảnh rỗi."

Sở Đại mắc cười, nhận được ánh mắt không thiện cảm của anh hai vợ, anh ngại ngùng sờ sờ mũi, nhấc bé con bên chân lên: "Đi nào, ăn cơm thôi."

Cố Khanh Khanh đang thì thầm hỏi Thẩm Tuy bây giờ cảm thấy thế nào: "Còn khó chịu không?"

"Tốt hơn nhiều rồi, em không sao, chị đừng lo." Thẩm Tuy mặt có chút mệt mỏi, dạ dày hơi khó chịu, nóng rát, nôn xong một trận đã đỡ hơn nhiều rồi.

Cố Khanh Khanh thấy em trai đang gắng gượng, xoa đầu em trai, dịu dàng hỏi: "Không quen ở đây sao?"

Thẩm Tuy ban đầu muốn phủ nhận, thấy lo lắng trong mắt chị, cuối cùng vẫn gật đầu.

"Sở Đại." Cô gọi một tiếng.

"Hả?" Người đàn ông đang ôm Đoàn Đoàn dừng bước, quay lại hỏi: "Sao vậy?"

"Chiều mai về." Cô chỉ nói một câu như vậy.

Sở Đại hơi nhướn mày, nhìn cô một lúc, cũng không hỏi tại sao, chỉ gật đầu: "Được."

Cố Thanh Liệt không có ý kiến gì, việc lớn nghe Cẩu Thặng những chuyện khác em gái nói gì nghe nấy.

Đến nhà ăn, xung quanh vắng tanh, các chiến sĩ đã ăn xong rồi.

Dư Phú Quý vẫn đang bận rộn, các đồng chí trong ban bếp núc đang giúp đỡ ông nấu ăn.

"Em gái!" Có người cười chào Cố Khanh Khanh.

Những người lên tiền tuyến không về được bao nhiêu người, thay hết nhóm này đến nhóm khác, chỉ có người ban bếp núc, bao năm cũng chỉ nhóm người này.

Những năm qua, chính ủy cũng nói có thể điều họ đến quân đoàn khác hoặc quân khu khác. Các chiến sĩ nghĩ anh em ở đây quen ăn cơm họ nấu, qua thêm vài năm nữa mới đi, đến đơn vị tốt hơn xem có tìm được vợ không.

Kết quả cứ kéo, kéo dài đến bây giờ.

Ngoài miệng thì họ nói Binh Đoàn Xây Dựng quá khổ, vậy mà luyến tiếc không nỡ rời đi.

"Anh à." Cố Khanh Khanh mỉm cười, đến gần dựa vào bàn ăn nói chuyện: "Anh hình như cao thêm chút rồi?"

"Có à?" Đồng chí ngượng ngùng gãi đầu: "Có lẽ thức ăn ngon, lại cao thêm một chút."

Anh thấy Đoàn Đoàn trong tay Sở Đại, ngạc nhiên: "Đây là con của em và Sở đại đội trưởng? Cháu ngoại của anh sao?!"

Nói xong, vội vàng phủi đi bột mì trong tay, nhanh chân chạy ra khỏi bếp.

"Cho anh xem nào!"

Cố Khanh Khanh cảm thấy vừa buồn cười vừa cảm động.

Trên đảo, chính là nhóm anh em trong Binh Đoàn Xây Dựng thường xuyên bảo vệ cô, các chị dâu trên đảo đều biết mười mấy người xuất thân từ Binh Đoàn Xây Dựng vừa hung hãn vừa binh vực người mình, không ai dám chọc cô.

Các chiến sĩ Binh Đoàn Xây Dựng lúc trước đều coi cô như em gái, dẫn cô đi dựng nhà kính trồng rau cho người dân thành phố Biên, trên đường về còn hát những bài quân ca, nhiệt huyết vô cùng.

Chỉ trong hai năm ngắn ngủi, mười người còn không đến một người.

"Ôi thật giống! Giống như đúc từ một khuôn với Sở đại đội trưởng, lần đầu tiên tôi thấy sinh đôi đấy." Chiến sĩ nhỏ nhìn Đoàn Đoàn trong tay Sở Đại, rồi lại nhìn Niên Niên trong tay Cố Xán Dương, chùi tay vào tạp dề trắng, thận trọng giơ tay.

Đoàn Đoàn trong tay cha, đầu nhỏ hơi nghiêng nghiêng nhìn, thấy ánh mắt thật cẩn thận của chú lạ mặt này, bỗng nhiên cậu nhóc vươn cái tay ra, đặt vào lòng bàn tay của ông chú ấy.

Anh chiến sĩ thấy bàn tay mềm mại ấm áp trong lòng bàn tay mình, không biết phải miêu tả cảm xúc trong lòng mình thế nào, vừa chua xót vừa ấm áp, hốc mắt đỏ lên: "Nếu các anh em còn ở, nhìn thấy ... Chắc vui lắm."

Nếu các chiến sĩ lúc trước còn ở đây, nếu Sở Đại không điều đi, Cố Khanh Khanh theo anh ở lại Binh Đoàn.

Hai đứa nhỏ chắc chắn mỗi ngày được các chiến sĩ dẫn đi khắp nơi, từ vòng tay này đến bờ vai kia, chính là cháu ngoại bảo bối của họ.

Sở Đại hiểu ý cậu ấy, im lặng một lúc, đưa bé con cho cậu: "Ôm một cái đi."

Anh chiến sĩ thấy Đoàn Đoàn trắng trẻo, có chút do dự.

Anh chưa từng ôm bé con lần nào.

Đoàn Đoàn đôi mắt đen láy nhìn cha, Sở Đại hơi gật đầu.

Bé con chủ động nghiêng người, hai tay vắt lên cổ anh chiến sĩ, khẽ gọi: "Cậu cậu~"

Sở Đại thấp giọng cười.

Nhóc nhóc này thật lanh lợi.

"Ừ!" Anh chiến sĩ sợ bé con ngã, vội vàng ôm bé con vào lòng, có chút lóng ngóng, đưa tay muốn sờ mặt nhỏ của bé con, lại sợ tay mình thô ráp làm xước da Đoàn Đoàn.

Cố Khanh Khanh nhìn cảnh này, cảm xúc nghẹn trong cổ họng, mãi không nói được.

Dư Phú Quý đưa cho cô cái bánh màn thầu: "Ăn tạm đi, không biết lão Trương và lão Chu kia đang làm gì, lề mà lề mề mãi không tới."

"Cháu không đói." Cố Khanh Khanh lắc đầu, thấy chú ấy kiên trì, đành nhận cái màn thầu trắng: "Cảm ơn chú Dư."

Vân Mộng Hạ Vũ

Màn thầu trắng và món thịt hôm nay đều do Dư Phú Quý tự bỏ tiền mua, trước đây về quê cùng Thẩm Tuy, ăn cơm ở nhà chú của Thẩm Tuy, có thể trả tiền, trả ân tình bữa cơm ở lại.

Dư Phú Quý và Tôn Thục Phân lại khác, nếu nhà cô mà đưa tiền thì chẳng khác nào sỉ nhục tình cảm mấy người bọn họ. Tiền chú thím Dư tiêu mà cảm thấy vui, dù vài tháng sau khó khăn cũng không sao.

Đây là những người vẫn luôn lui tới với nhau, không cần tính toán thiệt hơn, nhận lấy là được.
 
Thập Niên 70, Những Năm Tháng Hạnh Phúc
Chương 483: Chương 483



Cố Khanh Khanh nhận ra, những người thuần khiết nhất mà cô từng gặp chính là những người trong Binh Đoàn Xây Dựng, cuộc sống tuy khó khăn nhưng họ rất lạc quan, một lòng bảo vệ tổ quốc, trong lòng không có nhiều cong cong vòng vòng tính toán.

Dư Phú Quý ban đầu định vỗ vai cô, nhận ra không phải nhóm ông bạn cũ trong đoàn thì ngại ngùng rụt tay lại: "Đợi thêm chút nữa, chú nấu canh thịt bằm cho Đoàn Đoàn và Niên Niên, sắp xong rồi."

Đồng thời trong lòng cũng mắng Trương Triều và lão Chu, kêu đến ăn cơm mà chậm chạp như vậy, Sở đại đội trưởng và Khanh Khanh khó khăn lắm mới về được một lần.

"Vâng, không vội đâu ạ!" Cố Khanh Khanh dịu dàng nói.

Trương Triều vừa bước đến ngoài nhà ăn thì hắt hơi, xoa mũi, nói với lão Chu bên cạnh: "Sao tôi cứ có cảm giác có ai đang nhớ đến tôi thì phải."

"Chắc là lão Dư, ông ấy thích nói xấu sau lưng người khác nhất." Lão Chu cười ha hả.

"Hả?" Trương Triều vừa định nói gì đó, thấy bóng dáng bên kia: "Đoàn trưởng và chính ủy đến đây làm gì thế nhỉ?"

"Chắc là đến cùng ăn cơm."

Họ bước chậm một chút, để Quan Huân và chính ủy Từ vào trước, rồi mới bước vào theo.

Thấy mọi người đến đủ, các chiến sĩ của ban nấu ăn ghép hai cái bàn dài lại, bắt đầu dọn thức ăn.

Rốt cuộc có thể ăn cơm rồi, tất cả cùng ngồi xuống, Dư Phú Quý đem món canh xương hầm khoai tây cuối cùng ra, kéo ghế ngồi xuống.

Bọn họ đều là các đồng chí lâu năm, rất quen thuộc với đoàn trưởng cùng chính ủy. Hiện tại không phải dịp chính thức gì nên không cần quá câu nệ.

Hai bé con từ tay Trương Triều và lão Chu đến tay Quan Huân và Từ chính ủy, không ai dám giành, chỉ đành trông mong nhìn thôi.

Sở Đại và Cố Thanh Liệt ngược lại được thanh nhàn. Hai nhóc con càng lớn càng bám người, còn rất thông minh, muốn cái gì là làm nũng. Ở quân khu thường xuyên dỗ ông nội Sở Uyên và ông nội Tần Chu dắt hai đứa đi mua quà vặt ở cung tiêu xã.

Thẩm Tuy không thoải mái, Cố Khanh Khanh cho thằng bé ăn thanh đạm một chút, múc cho em ấy chén canh thịt bằm.

"Chớp mắt hai người đã kết hôn hai năm rồi, con cũng lớn thế này rồi." Quan Huân v**t v* khuôn mặt nhỏ của Đoàn Đoàn, cảm thán: "Chú còn nhớ hai năm trước, Khanh Khanh mới đến Binh Đoàn dựng nhà kính trồng rau, cả binh đoàn hoan hô phấn khởi, lão Dư chỉ thiếu điều mang nhà vào đó ở."

Chính ủy Từ bẻ một nửa chiếc bánh màn thầu đưa cho Niên Niên đang trong lòng mình, bình thản bổ sung: “Hình như cũng là tối hôm đó, Sở Đại bị thương, Khanh Khanh từ nhà kính đi ra suýt ngã.”

Sở Đại nghiêng đầu nhìn người phụ nữ bên cạnh đang nói chuyện nhỏ với em trai, không ngờ còn có chuyện như vậy.

“Đứa nhỏ này theo hắn chịu không ít khổ, chưa ở cùng nhau đã truyền cho người ta hai đơn vị máu.” Quan Huân liếc nhìn Sở Đại, tiếp tục nói: “Cũng là đứa nhỏ thật thà."

Hai người anh trai đều ở trong quân đội, không nghĩ đến việc đi cửa điều chuyển chức vụ. Cố Thanh Liệt nếu lần này không lập công lớn e là phân nửa cuộc đời còn ở lại Binh Đoàn Xây Dựng.

Bản báo cáo đề nghị công nhận thành tích do chính tay ông viết, mấy vị chỉ huy quân khu đồng ý, đến cuối cùng mới trình lên Sở Uyên.

Lần điều động này, không cần một xíu quan hệ gì hết.

Ngay cả Bộ Ngoại giao cũng khen ngợi vị sĩ quan trẻ tuổi này.

Nhìn thấy Cố Xán Dương, Quan Huân phát hiện người nhà họ Cố đều vô cùng xuất sắc.

Không biết cha mẹ bọn họ làm sao bồi dưỡng ra được.

Chính ủy Từ và hắn là bạn nối khố, phối hợp ăn ý: “Khanh Khanh kết hôn ở Binh Đoàn Xây Dựng, chúng ta đều là nhà mẹ đẻ của con bé, nếu có ai bắt nạt con bé …”

Sở Đại cảm thấy buồn cười: “Chú Quan, chính ủy Từ, không cần hai vị nhiều lần cảnh cáo, cháu chắc chắn không làm ra những việc hai vị lo lắng."

Thương cô ấy còn không kịp, sao nỡ bắt nạt cô ấy.

Nghe Quan Huân và chính ủy Từ nói giúp mình, Cố Khanh Khanh cười rất ngọt ngào: “Cảm ơn chú Quan, chú Từ, có hai chú trông chừng, anh ấy chắc chắn không dám bắt nạt cháu.”

Vân Mộng Hạ Vũ

Người đàn ông ở dưới gầm bàn khẽ chạm đầu gối vào chân cô.

Chính ủy Từ gật đầu cười.

Ông và Quan Huân đều sẽ được điều đến khu chiến sự, tính cách của Quan Huân không phải ai cũng phối hợp được, dễ bị tức đến phát bệnh tim.

Trương Triều và lão Chu không có ý định rời đi, theo lời họ: “Chúng tôi một người quản vật tư, một người nuôi lợn, đi đâu cũng là nuôi lợn, cũng là quản vật tư, chi bằng ở lại chỗ cũ, quen thuộc rồi, đến nơi khác không quen.”

Còn Dư Phú Quý, cũng không có ý định rời đi.

Quan Huân và chính ủy Từ với tư cách là bậc trưởng bối, hỏi Sở Đại và Cố Thanh Liệt về kế hoạch tương lai, họ cũng nghe được một số thông tin, nên nói bóng gió: “Có muốn đến thủ đô học nâng cao không?”

Sở Đại gật đầu: “Khi có cơ hội sẽ đi.”

Cố Thanh Liệt ngơ ngác, không hiểu họ đang nói gì.

Nhìn thấy vẻ ngốc nghếch của anh ấy, Cố Khanh Khanh bất lực thật sự, cô và Cố Xán Dương nhìn nhau, rồi thở dài.

Sở Đại ăn xong, tay trái đặt lên lưng ghế bên cạnh, tay phải nắm tay vợ, đặt lên đùi.

Nhẹ nhàng bóp lòng bàn tay cô, ra hiệu vợ yên tâm.

Có anh ở đây.

Anh vợ ngốc một chút cũng không sao đâu.
 
Thập Niên 70, Những Năm Tháng Hạnh Phúc
Chương 484: Chương 484



Quan Huân vốn còn muốn nói thêm mà thôi, bây giờ mọi thứ chưa chắc chắn, cũng không tiện nói ra, nghĩ rằng đến lúc đó mình chắc chắn phải đến Quân khu phía Nam một chuyến, sẽ hỏi ý kiến lãnh đạo.

Chính ủy Từ và hắn nhìn nhau hiểu ý, gật đầu, đến lúc đó cùng nhau đi.

Cố Thanh Liệt ngơ ngác đến, ngơ ngác đi, bên ngoài trời đã tối, anh theo sau em gái, hỏi: “Lúc nãy trên bàn ăn họ nói gì thế? Đi thủ đô học nâng cao?”

“Về quân khu để anh em anh nói cho anh nghe." Cố Khanh Khanh nắm lấy chân nhỏ của con trai đang đạp loạn: “Để cha bế con nhé?”

Cố Xán Dương bế Đoàn Đoàn đi trước, Sở Đại đi bên cạnh, nói chuyện vui vẻ với Thẩm Tuy, giao con trai nhỏ giao cho Cố Thanh Liệt, người đang bị thương.

Niên Niên sức chân mạnh, một cú đá vào bụng Cố Thanh Liệt, anh rên lên một tiếng, mồ hôi tuôn ra.

Cậu bé thấy chú bị như vậy, ngạc nhiên không hiểu chuyện gì, nhìn thấy mồ hôi chảy xuống mặt cậu, đưa tay vội vàng lau mồ hôi cho cậu: “Cậu cậu ~”

“Cậu không sao, Niên Niên đừng sợ.” Cố Thanh Liệt nhẹ nhàng an ủi cháu trai.

Cố Khanh Khanh không chịu nổi anh hai nữa: “Anh chỉ chiều chuộng tụi nó thôi. Sở Đại! Ôm con anh đi!"

“Hả?” Người đàn ông phía trước quay lại, đón con từ tay Cố Thanh Liệt, cười nói: “Sao lại làm mẹ giận rồi?”

Niên Niên mím môi: “Cậu đau.”

Cố Thanh Liệt xoa đầu nhóc con: “Cậu không đau.”

Cố Khanh Khanh không vui nhìn tình cảm chú cháu này: “Được rồi, chỉ có tôi là phá hỏng tình cảm của mọi người.”

Sở Đại chọc vào má con trai: “Hôn mẹ đi, mẹ giận rồi.”

“Mẹ~” Cậu bé rất hiểu chuyện, từ lòng cha cúi xuống, hôn mẹ một cái rõ to.

Cố Khanh Khanh bất lực thở dài, nhìn con trai cười nịnh, ngón tay chỉ vào cái mũi con mà mắng.

“Mấy ngày này không được để cậu bế, cậu bị thương, con đạp mạnh như vậy rách vết thương cậu ra."

“Vâng! Không bế ~ Đi với mẹ!” Cậu bé giọng non nớt trả lời.

Rất sảng khoái.

Cố Thanh Liệt đứng sau lưng em gái ra hiệu ý bảo cậu không sao, có thể trộm mẹ bế con.

Niên Niên cười toe toét, lộ ra cái răng nhỏ trắng.

Trên bầu trời có mặt trăng khuyết, ánh sáng mờ mờ chiếu qua tán cây, gió đêm thổi qua, bóng cây lắc lư trên mặt đất.

Cố Xán Dương thấy Đoàn Đoàn trong lòng co lại, lặng lẽ ôm chặt hơn một chút.

Về đến khu gia đình quân nhân, sau khi tắm rửa xong, Cố Thanh Liệt trò chuyện một lúc rồi về ký túc xá.

Hai bé con buồn ngủ, Cố Khanh Khanh lấy khăn ấm lau mặt cho chúng, để anh trai và chồng đặt chúng lên giường.

Bên cạnh Thẩm Tuy mặc dù vẫn còn mệt mỏi song tinh thần trông có vẻ khá hơn buổi chiều.

Cố Khanh Khanh cẩn thận quan sát tình hình em trai: "Sáng mai đưa em đi cưỡi lạc đà trên sa mạc, ăn trưa xong thì ra ga tàu.”

“Vâng.” Thẩm Tuy không có ý kiến.

Sau khi rửa mặt xong, cô đẩy cửa bước vào phòng.

“Anh cả đâu rồi?” Cô kéo khóa túi hành lý, lấy ra chai dầu gió.

“Đi sang phòng bên, anh ấy cũng mệt cả ngày rồi.” Sở Đại cởi áo khoác cho con trai, nhận áo ngủ vợ đưa, mặc vào cho con.

Đoàn Đoàn rất quấn cậu, nếu không phải có Cố Thanh Liệt bế rồi, Niên Niên thích dính lấy Cố Xán Dương, hai anh em thường hôn dính nước miếng nên mặt cậu Cố Xán Dương, Sở Đại nhìn mà tặc lưỡi.

Đối với hai anh em, Cố Xán Dương rất kiên nhẫn, mức độ chịu đựng cao, còn thường xuyên thay tã cho chúng.

Nếu Cố Thanh Liệt dám dính dính anh trai như vậy ... thôi anh không dám.

Đặt tay lên vai cũng phải quan sát nét mặt anh trai trước, Cố Xán Dương bình thường ít thể hiện cảm xúc, Cố Thanh Liệt thường nhìn nên thấy được ánh mắt không kiên nhẫn của anh.

Cố Khanh Khanh thì không có nhiều kiêng dè, thường làm nũng với hai anh trai, Cố Xán Dương chiều chuộng em gái, Cố Thanh Liệt dù hay đấu khẩu với gái thực ra cũng sợ em gái chịu thiệt.

“Đây là vết muỗi cắn phải không? Hay là côn trùng?” Cố Khanh Khanh nhìn thấy nốt đỏ trên cánh tay trắng nõn của con trai, xót không chịu nổi.

Cô đổ dầu gió ra lòng bàn tay, xoa đều rồi thoa lên tay con.

“Muỗi.” Sở Đại nhìn thoáng qua: “Ở đây nhiều muỗi, lần trước em đến trời lạnh nên không gặp, bây giờ ấm lên rồi chúng tỏa ra khắp nơi."

Cố Khanh Khanh liếc nhìn tay anh kéo chăn, thấy nốt đỏ trên cổ tay.

Cô kéo tay anh qua: “Anh cũng bị cắn à?” Cánh tay trắng có mấy nốt đỏ nhỏ.

Ba cha con da trắng, còn cả Thẩm Tuy nữa, va chạm nhẹ cũng thấy rõ vết hằn, bị muỗi đốt trông rất đáng sợ, đỏ cả một mảng.

Cô bị chích nhiều lắm chỉ có một chấm đỏ nhỏ.

“Không sao.” Sở Đại đáp: “Mai dậy sớm, ăn sáng xong đưa mọi người ra sa mạc, sau này có lẽ ít đến đây.”

Cố Khanh Khanh gật đầu, nghĩ đến Dư Phú Quý, định nói lại thôi.

Sở Đại biết cô đang nghĩ gì, vốn định cởi áo khoác, nhưng thấy cô nắm tay mình bôi dầu gió, cũng không rút tay lại: "Lão Dư nữa vài năm là về hưu rồi."

Cố Khanh Khanh có chút ngỡ ngàng.

Vân Mộng Hạ Vũ

Đúng rồi, chú Dư và chú Quan tuổi tác cũng gần nhau, ở trong Binh Đoàn cũng đã lâu rồi.

"Sau này ông ấy về hưu sẽ được an bài thế nào?"

"Về quê cũ." Sở Đại nhìn cô: "Lão Dư không phải hộ khẩu thành phố, sau này cũng chỉ có thể về quê thôi."

Cố Khanh Khanh gật đầu, không nói gì thêm.

Đã thay đồ ngủ, sợ trên tường có muỗi, Cố Khanh Khanh không để hai đứa nhỏ ngủ gần tường, hiếm khi chúng được ngủ giữa cha mẹ.

Cố Khanh Khanh lưng hơi cách xa tường, tay đặt ngang trên chăn, đè lên bụng hai đứa nhỏ.

Người đàn ông tay trái duỗi ra đặt lên mu bàn tay cô, tay phải để sau đầu, nghiêng đầu nhìn hai đứa con trai.
 
Thập Niên 70, Những Năm Tháng Hạnh Phúc
Chương 485: Chương 485



Đoàn Đoàn và Niên Niên có sáu bảy phần giống anh, còn vài nét giống Cố Xán Dương.

Nghĩ đến gì đó, anh nói: "Mọi người đều nói cháu giống cậu, quả không sai."

Cố Khanh Khanh cười mỉm: "Giống Cẩu Thặng cũng tốt mà, trong nhà chúng ta chỉ có cậu và anh là đẹp trai nhất."

"Không phải còn em và anh hai sao." Sở Đại khiêm tốn nói: "Các em đều giống anh cả, anh chỉ có thể xếp cuối cùng."

Cố Khanh Khanh ở dưới lớp chăn đá anh ấy một cái.

Sở Đại cười lớn, tiếng cười hòa vào đêm đen.

Một lát sau, anh thu lại nụ cười, sợ cô vợ nhỏ tức giận đá anh thêm cái nữa.

"Thực ra con gái giống anh cả cũng rất tốt. Cố Xán Dương nhìn nét mặt mềm mại hơn anh một chút, đường nét khuôn mặt anh sắc bén, trông khó gần lắm."

Tiếp xúc lâu sẽ thấy tính cách anh trái ngược với Cố Xán Dương, anh dễ gần hơn, còn Cố Xán Dương thật sự khiến người khác khó mở miệng.

Cố Khanh Khanh tay trái vô thức đặt lên bụng, cúi đầu suy nghĩ.

Vì ở trong chăn, Sở Đại không phát hiện động tác của vợ, anh nghiêng đầu nhìn ánh trăng ngoài cửa sổ, hỏi: "Vợ à."

"Vâng?" Cố Khanh Khanh lơ đễnh.

"Sao anh cả lại tên là Cố Xán Dương? Tên này không hợp với tính cách của anh ấy."

"Em cũng không biết, ông ngoại đặt tên á."

Anh gật đầu, không hỏi thêm.

Đêm nay thực ra có chút khó ngủ.

Muỗi vo ve bên tai, nếu chỉ có mình anh thì ngủ sao cũng được, không quan tâm.

Bây giờ có vợ và con không thể không để ý.

"Khanh Khanh." Anh gọi nhỏ.

Không biết từ lúc nào cô đã ngủ, có lẽ là do đi đường hai ngày quá mệt, cả buổi chiều không được nghỉ ngơi đủ.

Ngón tay anh khẽ động, chạm vào đầu ngón tay ấm áp của cô, rồi đan tay vào nhau.

Chiều nay cô nói khi tỉnh dậy, cảm giác như một giấc mơ, anh bây giờ cũng thấy không thực.

Hai năm trước và hiện tại tâm trạng hoàn toàn khác, trong hai năm ngắn ngủi, đã có vợ con, thêm hai người anh vợ và một cậu em vợ.

Cảm giác này thật kỳ diệu.

Hai đứa nhỏ ngủ rất ngon, lúc nãy không uống sữa mà ngủ luôn, chắc nửa đêm đói sẽ tỉnh dậy.

Sở Đại cúi người, hôn nhẹ lên con trai nhỏ nằm gần bên cạnh mình.

Anh vẫn luôn không ngủ, đến chừng hai giờ sáng, hai anh em đồng loạt tỉnh dậy, mơ mơ màng màng mở mặt ra, mím môi muốn khóc.

Hai bình sữa đồng thời được nhét vào tay chúng, ngăn tiếng khóc.

Cố Khanh Khanh cũng bị đánh thức, ngồi dậy: "Sao vậy?" Cô ngáp, mắt nhắm mắt mở m.ô.n.g lung.

"Không sao, ngủ đi, có anh ở đây." Sở Đại kéo chăn sau lưng cô, nhiệt độ ban ngày ở thành phố Biên cao, ban đêm lạnh đột ngột.

"Vâng." Nghe vậy, cô lại nằm xuống, lẩm bẩm: "Anh cũng ngủ sớm đi..."

"Ừ."

Đoàn Đoàn và Niên Niên ôm bình sữa, miệng b.ú chùn chụt, chưa uống hết đã ngủ lại.

Anh ngồi tựa vào đầu giường, ánh mắt dịu dàng nhìn vợ và con.

Sau này nếu có con gái, anh hy vọng cô bé giống vợ từ tính cách đến ngoại hình.

Nếu cô bé có chí tiến thủ, anh sẽ dẫn dắt, nếu lười biếng, thì giống mẹ làm cô gái nhỏ trong nhà, anh sẽ yêu chiều.

Mặc kệ thế nào cùng đều được hết.

Không nhất thiết phải có hoài bão lớn cỡ nào, chỉ cần sống vui vẻ là được.

Vân Mộng Hạ Vũ

Màu đen của đêm dần phai, trời bắt đầu hửng sáng, tầng mây từng lớp từng lớp xếp chồng lên nhau.

Gần sáng, Sở Đại chợp mắt một chút, tinh thần tỉnh táo, anh mặc đồ cho hai đứa nhỏ rồi để chúng tự đi tìm cậu.

Cô vợ quay lưng lại, mặt úp vào tường, không chịu dậy.

"Vợ ơi." Anh cúi xuống, nhéo cái má mũm mĩm của vợ.

Cô lẩm bẩm, đẩy tay anh ra: "... Cho em ngủ thêm chút nữa."

"Đến giờ ăn sáng rồi." Vợ đòi ngủ anh không khó chịu chút nào.

"Không muốn ăn." Cố Khanh Khanh xoay người, trán chạm vào đầu gối anh: "Đừng gọi em."

Anh chỉ thấy buồn cười: "Không đi cưỡi lạc đà trên sa mạc sao?"

Cô không phản ứng, anh chậm rãi nói: "Được rồi, anh biết rồi, vậy không đi nữa."

Một lát sau, cô chịu thua, thò tay ra khỏi chăn: "Kéo em dậy."

Anh nắm cổ tay cô, nhẹ kéo một cái, ôm vợ vào lòng.

Cố Khanh Khanh đầu chạm vào n.g.ự.c anh, cọ cọ, hít sâu: "Ngọt quá."

Sở Đại một tay ôm eo vợ, tay kia thả xuống, cúi đầu nhìn vợ: "Muốn thử không?"

"Hả?" Cô ngơ ngác ngẩng đầu, vì mới tỉnh dậy, mắt như phủ sương mờ.

Ánh mắt anh tối lại, từ túi lấy ra kẹo sữa thỏ trắng, một tay bóc vỏ, nhét vào miệng.

Cố Khanh Khanh nhìn động tác của anh, hơi nghiêng đầu.

Một lát sau, miệng cô tràn ngập vị ngọt.
 
Thập Niên 70, Những Năm Tháng Hạnh Phúc
Chương 486: Chương 486



Hai vợ chồng lề mề hơn nửa tiếng mới ra khỏi phòng, những người khác đã ăn sáng xong từ lâu, Tôn Thục Phân để phần cơm cho họ, nhìn Cố Khanh Khanh với ánh mắt “người từng trải”.

Cố Khanh Khanh định giải thích, mà thôi sợ thím ấy càng hiểu lầm, dứt khoát kệ luôn."

"Tiểu Thỏ và Tiểu Húc đâu rồi?" Cô nhìn quanh.

"Đi học rồi, hai đứa hôm nay không muốn đi đâu, cứ nhắc mãi muốn chơi với Đoàn Đoàn và Niên Niên."

Cố Khanh Khanh cầm chặt đũa, ngại ngùng nói: "Thím ơi, chiều nay chúng cháu phải ra ga, có lẽ..."

"Không có việc gì, không có việc gì đâu." Tôn Thục Phân tuy có chút không nỡ, nhưng cũng hiểu: "Hôm qua thím nghe Sở đại đội trưởng nói rồi, A Tuy bị dị ứng khí hậu, mới đến nơi này không dễ thích nghi."

Sở Đại ngồi cạnh Cố Khanh Khanh, tiện tay lấy cái màn thầu, bẻ một nửa đặt vào chén của cô.

Cố Khanh Khanh gắp miếng dưa muối ăn cùng màn thầu: "Lúc mới đến đây cháu cũng không quen lắm mà không phản ứng mạnh như em ấy, thể chất A Tuy không tốt lắm."

Lúc ở đảo em ấy còn kém hơn, có thể do hồi nhỏ không đủ dinh dưỡng, thường xuyên bệnh, luôn phải vào trạm y tế.

"Nên phải bồi bổ nhiều, thường xuyên cho ăn thịt, để chúng rèn luyện thêm, như Tiểu Húc nhà thím mỗi ngày chạy nhảy với các chiến sĩ, thân thể khỏe mạnh, cảm cúm cũng hiếm.”

"Ăn nhiều mà, Sở Đại còn đặt sữa tươi cho ba đứa. Hiện giờ đã khá hơn trước, hồi trước thật sự gầy quá." Cố Khanh Khanh nghĩ lại mà thấy xót xa.

Nói chuyện một lúc, ăn sáng xong, Cố Khanh Khanh giúp dọn dẹp bát đũa sau đó ra cổng đợi chồng.

Sở Đại lái một chiếc xe tải nhỏ ra ngoài, thùng xe phía sau có thể chở người, không có mái che, Cố Xán Dương và Cố Thanh Liệt ôm hai đứa nhỏ ngồi ở đó, một tay bám vào thành xe.

So với ngồi trong xe, Thẩm Tuy thích ngồi ngoài hơn, thoáng gió hơn, nên cũng ngồi phía sau.

Cố Khanh Khanh mở cửa xe, bước lên.

"Vẫn đi chỗ cũ hả anh?" Cô đóng cửa, nghiêng đầu hỏi.

"Ừ, không biết đoàn lạc đà của ông bác đấy còn không, nếu không có thì chúng ta đành quay về." Sở Đại vững vàng lái xe rẽ khỏi binh đoàn.

Đã hai năm rồi, cảnh vật không thay đổi nhiều, ấy thế mà người đổi thay khá nhiều.

Cố Khanh Khanh hạ cửa sổ, nheo mắt nhìn phong cảnh dọc đường.

Nắng buổi sáng không quá gay gắt, gió sớm mát mẻ, anh lái xe chậm, chỉ cuốn lên chút bụi nhỏ.

Phía sau vang lên tiếng cười trong trẻo của Cố Thanh Liệt và tiếng đùa nghịch của hai đứa nhỏ, Niên Niên biết không thể đá cậu nên cứ lắc hai cái tay, tiếng cười vang như chuông bạc.

Cố Khanh Khanh nhớ lại hai năm trước, tiếng chuông lạc đà từ xa vọng lại cùng bóng dáng người dắt lạc đà dài mảnh.

Cô vô thức quay đầu, nhìn khuôn mặt nghiêng của anh tự dưng bật cười.

Sở Đại nhìn thoáng qua vợ, cũng cong khóe môi.

Càng đi xa, cây cối càng thưa thớt, trước mắt chỉ còn cát vàng trải dài, không thấy bờ.

Một mặt trời đỏ như lửa trên sa mạc, cô khẽ giơ tay, từ góc nhìn này, tưởng như có thể với tới.

"Anh ơi." Cô cất tiếng gọi.

"Ừ."

"Em quên mua máy ảnh rồi." Cô có chút tiếc nuối.

"Anh mang theo rồi." Anh tăng tốc, để tránh bánh xe bị lún vào cát.

"Hả?" Cố Khanh Khanh ngạc nhiên quay đầu nhìn anh: "Anh mua khi nào vậy? Sao em không biết?"

"Trước đó nghe em nhắc nên anh nhờ người mua, trước khi đi binh đoàn mới nhận được." Anh cười: "A Tuy nói giấu trong túi quần áo của em ấy, để làm em bất ngờ."

Cố Khanh Khanh: "... Dưới tã của Đoàn Đoàn, Niên Niên?"

"Chắc vậy." Anh không rõ lắm, Thẩm Tuy giấu.

Cô xoa trán: "Bảo sao tối qua em lấy đồ cho con thấy cái gì cấn cấn tay."

Anh chỉ cười.

Cố Khanh Khanh lẩm bẩm, mắt sáng long lanh nhìn anh: "Anh, em thấy anh thật tuyệt vời."

"Sao lại nói vậy?"

“Lời em nói anh đều ghi nhớ, em muốn gì anh cũng làm cho em.” Cố Khanh Khanh cười tít mắt: "Anh nói sao anh tốt thế nhỉ."

"Hồi trước không tốt như vậy, lấy vợ rồi mới từ từ học." Sở Đại liếc qua hàng cây bạch dương ngoài cửa sổ, ước tính sắp đến hồ: "Lấy anh em chịu khổ rồi, không nỡ để em thiệt thòi thêm nữa."

Cố Khanh Khanh mở miệng, muốn nói gì đó mà không nói được thành lời, ánh mắt dừng lại trên cổ tay gầy của anh.

Anh mặc chiếc áo vải bông đen mẹ Tiểu Hoan làm cho lúc còn trên đảo, lúc ấy Cố Khanh Khanh nghĩ trong nhà chỉ có anh mặc được màu tối.

Tay áo xắn lên hai lần, lộ ra cổ tay trắng trẻo.

Anh gầy nhưng vững chãi chống đỡ cả gia đình, ở bên anh cô luôn thấy an tâm.

Vân Mộng Hạ Vũ

Chưa từng bị thiệt thòi.

Cô nắm lấy cổ tay anh, dịu dàng nói: "Anh ơi, em sẽ đối xử tốt với anh."

Anh cúi nhìn bàn tay mảnh khảnh của vợ, để yên cho cô đặt tay lên tay mình, cười nhạt: "Anh không tin em."

Giây phút này tình cảm đong đầy, chỉ một giây sau có thể vì hai đứa nhỏ mà trở mặt không nhận người.

Sở Đại không nhớ nổi bao nhiêu lần vợ vì buột miệng nói những lời ngọt ngào xong rồi quên ngay.

"Em nghiêm túc mà." Cô nghiêm mặt: "Về nhà em sẽ hầm canh, nấu cháo bồi bổ cho anh, nhất định sẽ nuôi anh rắn chắn như Cẩu Đản."

"Được." Anh nói: "Rửa mắt mong chờ."
 
Thập Niên 70, Những Năm Tháng Hạnh Phúc
Chương 487: Chương 487



Cố Thanh Liệt ôm cháu ngoại, tay trái bám vào thanh ngang xe, lỗ tai nghe thấy âm thanh quen thuộc, anh la lên: "Tiếng chuông lạc đà."

Cố Xán Dương lơ đãng ngẩng đầu, từ cuối sa mạc thấy một đoàn lạc đà đi tới, nếu không nhìn kỹ sẽ nghĩ là kiến vì quá xa.

Tiếng chuông lạc đà du dương từ xa vọng lại, Đoàn Đoàn nghiêng đầu hỏi: "Cậu cậu ~ con sâu?"

"Không phải con sâu." Người đàn ông nhấc cậu bé lên cao, để nhóc con nhìn rõ hơn: "Là lạc đà."

"Lạc lạc!" Cậu bé lặp lại, thắc mắc: "Lạc lạc là gì? Cậu cậu ~"

Cố Thanh Liệt đứng bên cạnh cười thả ga: "Đoàn Đoàn nhà chúng ta đúng là phát âm không rõ ràng gì cả, chỗ cần rõ thì lại không rõ."

Niên Niên trong lòng anh tò mò bám vào lan can, đứng trên chân cậu mà vẫn nhón chân: "Cậu cậu ~ Niên Niên muốn xem lạc đà ~ nâng cao cao!"

"Được, cậu sẽ nâng Niên Niên cao cao." Cố Thanh Liệt cười lớn, dùng lực nhẹ nhàng đặt nhóc con lên vai mình.

Niên Niên không hề sợ, mắt to tròn đen láy nhìn phía trước, vỗ tay: "Lạc đà! Chơi với Niên Niên~"

Cậu bé rất tin tưởng cậu mình, không sợ bị ngã xuống, tiếng cười trong trẻo vang vọng trên sa mạc.

Cố Khanh Khanh cũng nhìn thấy đàn lạc đà và bóng dáng một người còng lưng dẫn đầu, có lẽ vẫn là ông bác đó.

Mặt mày cô hớn hở: "Có vẻ chúng ta may mắn ghê á anh." Đến trễ chút nữa có lẽ sẽ không gặp được.

Sở Đại cười, tìm chỗ đỗ xe.

Hai đứa nhỏ không chờ đợi được nữa, từ xe nhảy xuống, chạy tung tăng trên sa mạc, ngã xuống để lại một hố cát, rồi lại đứng dậy, hớn hở chạy về hướng lạc đà.

Thẩm Tuy và Cố Thanh Liệt theo sau, sợ hai nhóc con sẽ chạy mất tăm.

Sở Đại từ thùng xe phía sau lấy ra túi hành lý đen, quần áo của Thẩm Tuy đã được lấy ra, bên trong là tã và bình sữa, sữa bột của hai nhóc con, cùng với một bình nước ấm.

Còn có vài món bánh ngọt bọc giấy da bò, sợ hai đứa nhỏ đói quấy khóc.

Dưới cùng là chiếc máy ảnh màu đen hiệu Đông Phong.

Anh cầm lên, đưa cho vợ ở phía sau lưng mình.

Vân Mộng Hạ Vũ

Cố Khanh Khanh cầm máy, nghịch một hồi mà không biết dùng, lại tựa lưng vào cửa xe, khoanh tay nhìn về phía trước.

"Anh, anh xem cái này dùng thế nào?"

Cố Xán Dương liếc nhìn một cái, từ tay cô cầm lấy máy ảnh, từ tốn: "Đây là nút chụp, đưa cuộn phim cho anh."

Cố Khanh Khanh vội đưa qua.

Sở Đại nhướng mày, cô nàng này có ý gì đây, nghĩ anh không biết dùng cứ thể bỏ qua anh luôn sao?

Được thôi.

Ông bác kia bước chậm rãi nhưng rất vững, thấy có xe thì biết là người của binh đoàn, ông dẫn lạc đà qua hỏi có cần giúp gì không.

Hai nhóc con thấy lạc đà to lớn, mắt sáng rực, kéo quần Cố Thanh Liệt không ngừng: "Cậu cậu! Lạc đà!"

"Ừ lạc đà, lạc đà." Cố Thanh Liệt cười, chào ông bác, rồi đặt cháu lên yên lạc đà: "Niên Niên cưỡi lạc đà nhé."

Anh quen ông bác, không cần nói nhiều.

Đoàn Đoàn thấy em trai được ngồi mình không thể ngồi yên, vẫy tay: "Cậu cậu ! Cậu cậu!"

Cố Thanh Liệt lại bế nhóc lên con lạc đà khác, hỏi Thẩm Tuy: "Muốn cưỡi không?"

Mắt Thẩm Tuy lộ vẻ hào hứng mà vẫn lắc đầu: "Em sẽ coi chừng Niên Niên."

"Không cần lo, nó bám chặt yên lạc đà rồi." Cố Thanh Liệt nhìn lại, thấy nhóc con ôm chặt vào bướu lạc đà, mắt không chút sợ hãi gì chỉ có hứng thú.

Dù không đứng cạnh ánh mắt anh vẫn lia để ý hai đứa nhỏ, nếu có gì bất ngờ sẽ sẵn sàng ứng phó.

Thẩm Tuy tuy cao leo lên lạc đà vẫn khó khăn, đang nghĩ cách leo lên Cố Thanh Liệt đã nắm eo em ấy, nhấc người lên, Thẩm Tuy ngồi ổn định trên yên.

Cố Thanh Liệt cao lớn, Thẩm Tuy ngồi trên lạc đà mới hơn anh một chút, anh cười hiền: "Có gì cứ gọi anh nhé."

Nghe ra ý tứ của anh, lòng Thẩm Tuy ấm áp, gật đầu: "Cảm ơn anh hai."

"Anh em trong nhà, khách sáo gì." Cố Thanh Liệt gãi đầu, dắt lạc đà của Niên Niên đến bên cạnh Đoàn Đoàn, đi song song với nhau.

"Sở đại đội trưởng!" Ông bác bước nhanh hơn, đến trước xe tải, hơi th* d*c: "Đúng là cậu thật."

Nhìn thoáng qua đã thấy giống mà không dám chắc.

Hai năm trước Sở Đại điều đi mà ông không biết, sau gặp các chiến sĩ Binh Đoàn đến đây huấn luyện dã ngoại, ông hỏi sao lâu rồi không thấy Sở đại đội trưởng, lúc này ông mới biết người đã được điều đi rồi."

"Tôi nghĩ sẽ khó gặp lại cậu." Ông đã có tuổi, người mà đã điều đi khỏi Binh Đoàn rất ít khi trở về.

"Ngài vẫn khỏe mạnh, tinh thần phấn chấn như thế." Sở Đại từ túi hành lý lấy một bình nước quân đội màu xanh đưa ông: "Uống nước đi cho đỡ mệt."

"Không cần không cần, tôi có." Ông bác đeo bình nước cũ bên hông, mở ra uống ừng ực nửa bình, ánh mắt hướng đến hai người đang nghịch máy ảnh đằng kia, hơi giật mình.

"Là cô gái lần trước à?" Hai năm trước Sở đại đội trưởng hình như có mang cô gái này đến cưỡi lạc đà mà.

"Phải." Sở Đại ngón tay móc vào dây bình nước xanh quân đội, mắt cười: "Giờ là vợ tôi, đưa cô ấy về thăm Binh Đoàn."
 
Thập Niên 70, Những Năm Tháng Hạnh Phúc
Chương 488: Chương 488



Sau khi nói vài câu xã giao, ông bác vẫn phải đi đến làng khác để vận chuyển đồ, để lại ba con lạc đà cho họ rồi rời đi.

Cố Khanh Khanh nghe hết những gì họ nói, nhìn những nhóc con vui vẻ trên lưng lạc đà xa xa, cô nói với anh: "Chúng ta qua chụp vài bức ảnh nhé? Chơi thêm một lúc nữa rồi về Binh Đoàn, trưa đến nhà thím Dư ăn trưa rồi đi thẳng ra ga tàu."

"Được, nghe em." Sở Đại không có ý kiến, bỏ chìa khóa xe vào túi quần, theo sau vợ và anh vợ đi tới.

Cát mềm mịn, mỗi bước đi lún rất sâu, vì gió lớn, dấu chân nhanh chóng bị cát che phủ.

Cố Thanh Liệt rất hứng thú với máy ảnh, sau khi nghịch một hồi với Cẩu Thặng, lùi lại hai ba mét, chỉ huy: "Các em lại gần nhau, Đoàn Đoàn, Niên Niên và A Tuy cứ ở trên lưng lạc đà, đừng xuống, anh cả thì lại gần Khanh Khanh một chút."

Hai nhóc con cùng Thẩm Tuy cưỡi trên lưng lạc đà, Cố Khanh Khanh đứng ở giữa, hai người đàn ông mỗi người đứng một bên, bảo vệ nhóc con bên cạnh.

Thẩm Tuy cưỡi lạc đà bên cạnh Niên Niên, hai con lạc đà đi song song nhau, nhóc con còn muốn đưa tay chạm vào cậu.

Sở Đại kéo nhóc lại: "Ngồi yên, nhìn phía trước, chụp ảnh nào con trai ngốc."

Cố Thanh Liệt chụp liên tục vài bức, sau đó đưa máy ảnh cho Thẩm Tuy để em ấy chụp, mọi người lần lượt cầm máy ảnh chụp một lần, rồi chụp phong cảnh sa mạc, dùng hết hai cuộn phim.

"Một cuộn phim mười hai đồng nhỉ?" Cố Khanh Khanh cất máy ảnh, hỏi: "Rửa một cuộn hình như cũng mất mười hai đồng."

Cô đếm ngón tay: "Vậy là tốn bốn mươi tám đồng rồi đó."

Cô tiếc tiền, lương nhà máy quốc doanh có hai mươi ba đồng một tháng thôi.

Thật ra chi tiêu nhà cô rất lớn, mỗi ngày ba đứa trẻ uống sữa tươi, thịt trứng không thể thiếu, gạo trắng, dầu muối và các gia vị khác cộng thêm đồ ăn vặt. Mỗi tháng cô không tính toán là tổng cộng tiêu hết bao nhiêu tiền, cơ mà thấy nhiều rất nhiều tiền.

Trợ cấp cao nhất là của Sở Uyên, hơn ba trăm, sau đó là của ông Tần, gần ba trăm, cuối cùng là của Sở Đại, gần hai trăm.

Tất cả số tiền đó đều ở trong tay cô.

Hai anh trai thỉnh thoảng cũng đưa tiền cho cô, Cố Khanh Khanh không còn tính xem mình có bao nhiêu tiền, mỗi tháng đều có tiền bổ sung.

Lương thực, thịt và vải là do ba người đàn ông kiếm được, những thứ này thường đủ dùng.

Đoàn Đoàn, Niên Niên được nuôi dưỡng rất tốt, mỗi ngày đều có trứng hấp, thịt. Cộng thêm nhà có hai người lớn tuổi cần bồi bổ dinh dưỡng, Cố Khanh Khanh muốn bổ xung dinh dưỡng cho cha nên muốn nấu thêm thịt.

Sữa tươi hiện nay không phải ai cũng uống được, hoặc là trẻ mới sinh có giấy chứng nhận của bệnh viện, hoặc là cán bộ hưu trí có định mức hàng tháng.

Ông Tần thực ra có định mức, ông không dùng, Đoàn Đoàn, Niên Niên là Sở Đại tìm mối quan hệ để cung cấp sữa tươi.

Thấy vợ nhíu mày suy nghĩ, Sở Đại tưởng cô tiếc tiền cuộn phim, giơ tay vuốt mái tóc bị gió thổi rỗi ra sau tai: "Đừng nhíu mày, chồng em kiếm được tiền, mình không cần tiếc số tiền đó."

Cố Khanh Khanh hoàn hôn, đầu dụi vào lòng bàn tay anh, mặt mày nhu hòa: "Em không tiếc tiền, chỉ nghĩ là về nhà sẽ bồi bổ dinh dưỡng cho các anh, không thể để Đoàn Đoàn, Niên Niên ăn thịt trứng mãi."

"Nghe lời em, em làm gì chúng ta ăn nấy, nếu tiền không đủ thì nói, anh sẽ nghĩ cách."

Cố Khanh Khanh bật cười, ngước nhìn cằm lún phún râu của anh: "Nhà mình không thiếu tiền anh à, chỉ thấy anh vất vả quá thôi."

Sở Đại xoa đầu vợ: "Không làm em tủi thân là được."

Cố Khanh Khanh nhìn lén Cố Thanh Liệt đang nói cười không xa, duỗi tay ôm lấy eo của anh, đầu dụi vào cổ anh, nhẹ nhàng nói: "Gả cho anh em chưa từng tủi thân, thật đấy, anh đối xử với em rất tốt, rất tốt, cha cũng rất thương em, cha và cha nuôi mỗi ngày về đều mang Đoàn Đoàn, Niên Niên đi, em biết là để em có thời gian nghỉ ngơi."

"Còn có trước kia em ở cữ, hai nhóc con đều do anh và A Tuy chăm sóc, sau này khi có thời gian các anh cũng thường xuyên bế con, thím Dư hỏi em có bị bệnh hậu sản gì không, nói là trong lúc ở cữ ôm con nhiều tay sẽ đau, cơ mà lúc đó em rất ít phải bế con."

Lúc đó Cẩu Đản còn ở đảo, ba người đàn ông thay nhau chăm sóc con giúp cô, cô thật sự không có áp lực gì.

Bây giờ càng tốt hơn, nhà họ Cố có nhiều người ở quân khu, Đoàn Đoàn, Niên Niên rất thân thiết với các cậu, các nhóc con đã lớn hơn, có cha nuôi dạy bảo.

Cô rất thoải mái, mỗi ngày chỉ giặt giũ phơi phóng quần áo, mang chăn ra phơi nắng, rồi nấu ăn, trò chuyện với các chị em ở quân khu.

Cô đã nói với anh Kiến Quốc và anh Vệ Đông rằng sau này không cần mang rau nữa, cô sẽ dẫn Đoàn Đoàn, Niên Niên đi chợ đồ ăn.

Như vậy có thể nói chuyện với các chị dâu nhiều hơn, mỗi ngày nghe được nhiều chuyện thú vị, xung quanh có khu công viên nào chơi vui cô cũng biết.

Chờ quay lại quân khu, nếu A Tuy được nghỉ, cô sẽ dẫn các con đi dạo công viên, số tiền mua vé vào cửa cô không có tiếc, giờ mua được máy ảnh rồi, phải phát huy tác dụng của nó.

Phải dẫn cha và cha nuôi đi cùng, cả nhà cùng nhau điền đầy album ảnh.

Sở Đại cúi đầu, dùng cằm chạm vào trán vợ, bất chợt cười: "Anh luôn sợ mình làm chưa đủ tốt, nếu em có điều gì không hài lòng thì nhất định phải nói ra để anh sửa."

"Không có điều gì không hài lòng cả." Lông mi của Cố Khanh Khanh khẽ rung: "Anh là người chồng tốt, là người cha tốt, anh rất tuyệt vời."

Anh nhoẻn miệng cười, cằm cọ cọ vào trán vợ.
 
Thập Niên 70, Những Năm Tháng Hạnh Phúc
Chương 489: Chương 489



Khi lạc đà biến mất trong sa mạc mênh mông, Sở Đại lái xe đưa họ đến hồ gần đó chơi một lúc, đến 11 giờ rưỡi, cả đoàn người theo đường cũ về lại Binh Đoàn.

Bọn họ xuống xe, Cố Thanh Liệt lái xe quân sự về doanh trại để hoàn thành thủ tục nhập kho, sau đó cùng nhau trở về khu dành cho gia đình quân nhân.

Đồ đạc của anh đã được thu dọn rồi, đặt trong phòng của Cố Khanh Khanh.

Một chiếc túi màu xanh quân đội, nhìn có vẻ xẹp xẹp không có nhiều đồ bên trong.

"Em có thể xem được không anh?" Cố Khanh Khanh hỏi.

"Xem đi, chúng ta có phải người ngoài đâu." Cố Thanh Liệt không bận tâm, lấy từ gói giấy dầu ra một miếng bánh táo đỏ, bẻ một nửa đưa cho Niên Niên đang ngồi trên chân mình.

Hai cậu cháu ăn uống giống hệt nhau, còn l.i.ế.m miếng bánh vụn ở khóe miệng.

Cố Khanh Khanh kéo khóa, thấy bên trong chỉ có vài bộ quân phục thường phục, gấp gọn gàng, trên đó có mấy cái mụn vá.

Còn hai bộ quân phục, nhìn cũng cũ rồi, có một bộ mới dùng cho những ngày quan trọng.

"Sao chỉ có mấy bộ quần áo thế?"

"Đây là đồ mùa hè, đồ mùa đông anh để lại cho lão Dư rồi, đồ dày hơn để giữ ấm, mấy bộ đồ của hắn còn cũ hơn của anh, kéo một cái là rách. Cố Thanh Liệt tựa vào lưng ghế phía sau: "Thời tiết ở quân khu nóng, có vài bộ đồ là đủ rồi, quân đội sẽ phát lại quân phục khi cần, với lại em đã chuẩn bị thường phục cho anh mà."

"Được đi." Cố Khanh Khanh không tranh cãi với anh làm gì.

Bởi vì Cẩu Đản nói cũng đúng.

Trong túi hành lý còn có hai cái cốc tráng men, một chiếc bàn chải đánh răng sờn, không thấy có kem đánh răng và xà phòng.

Cố Khanh Khanh nghĩ, với tính cách của Cẩu Đản, có thể là không dùng hoặc đã tặng người khác.

Cô nghĩ khả năng không dùng lớn hơn, anh hai sống quá cẩu thả.

Mười ngày nửa tháng mới tắm một lần là chuyện bình thường, ở đảo và quân khu nếu không bị Sở Đại thúc giục, anh ấy lười tắm lắm.

Thói quen ở Binh Đoàn thiếu nước, không thể thích ứng trong thời gian ngắn, Cố Khanh Khanh hiểu suy nghĩ này.

Khi từ đảo về, cô còn để nước rửa rau lại để rửa bát, sau đó dùng để dội toilet hoặc tưới cây.

"Mọi thứ đã chuẩn bị xong chưa?" Tôn Thục Phân đến nhìn qua: "Cơm canh thím đã chuẩn bị xong rồi, ban đầu tưởng mọi người ở thêm một ngày, xem ra về sau đợi lão Dư về hưu mới có cơ hội đi thăm mọi người."

"Thường xuyên liên lạc bằng điện báo mà." Cố Khanh Khanh kéo lại khóa, ôm Tôn Thục Phân: "Cháu sẽ viết thư lại đây thường xuyên, chú Dư và Tiểu Thỏ đọc được mà. Tiểu Thỏ chẳng phải nói lớn lên muốn vào đoàn văn công ở quân khu phương Nam sao, em ở quân khu chờ con bé."

Tôn Thục Phân ôm Cố Khanh Khanh, mắt ngấn lệ: "Được, đến lúc đó nhà thím sẽ đưa Tiểu Thỏ qua, khi Tiểu Húc lớn lên cũng cho nó đi lính, hai chị em đều ở lại quân khu."

"Vâng." Cố Khanh Khanh mỉm cười: "Thím à, biết đâu sau này chúng ta còn tới đây nữa, muốn gặp thì sẽ gặp được thôi. Hơn nữa, nhà mẹ đẻ thím hai cháu cùng một thôn với chú Dư, sau này chú Dư chuyển nghề về quê, tết cháu có thể sang thăm thím mà."

"Đúng! Đúng." Tôn Thục Phân dùng tay áo lau nước mắt: "Lúc đó cả nhà cháu đến thăm cũng được, nhà ở quê rộng, nhà gạch có tận mấy phòng trống."

"Được." Cố Khanh Khanh đồng ý ngay.

"Vậy chúng ta đi ăn cơm thôi." Lão Dư còn bận ở nhà ăn, đợi các mọi người ăn xong, ông ấy về lái xe đưa mọi người ra nhà ga, thím cũng theo đi tiễn."

"Vâng." Cố Khanh Khanh gật đầu cười: "Hai ngày này làm phiền thím rồi."

"Nói gì thế, thím thấy Khanh Khanh thím vui lắm, mong sao cháu mang hai đứa nhỏ về đây nhiều hơn." Tôn Thục Phân khoác tay cô đi ra ngoài: "Thanh Liệt! Sở đại đội trưởng, đừng ngồi đó nữa, đi gọi hai người kia đến ăn cơm."

"Vâng! Được." Cố Thanh Liệt nhanh chóng đáp lời, bế Niên Niên đứng dậy, dùng ngón tay lau sạch vụn bánh ở khóe miệng: "Nhóc con tham ăn, ăn cơm thôi, ăn xong lại phải ngồi xe."

Anh quay đầu hỏi người đàn ông phía sau: "Đồ ăn vặt còn nhiều không? Không đủ thì lát nữa ghé cung tiêu xã gần ga tàu mua, ngồi xe lâu vậy rất mệt."

"Không còn nhiều." Sở Đại không vội vàng theo sau: "Đi mua thêm đi, mua thêm một ít để lão Dư mang về cho hai đứa nhỏ."

"Được, tôi cũng nghĩ vậy."

Họ sang phòng bên gọi Thẩm Tuy và Cố Xán Dương, Đoàn Đoàn chơi cả buổi sáng mệt quá, bây giờ có chút ủ rũ, dựa vào vai cậu cả ngủ gà ngủ gật, mí mắt nặng trĩu.

Nghe thấy giọng của cha, đứa trẻ ngẩng đầu lên nhìn một cái, rồi nhanh chóng mơ màng buồn ngủ.

“Chơi ở đồi cát vui quá mà.” Sở Đại lắc đầu.

“Vẫn phải cho ăn một chút rồi mới để nó ngủ.” Cố Thanh Liệt vỗ vỗ vào m.ô.n.g Niên Niên: “Tiểu Bảo của chúng ta tinh thần hơn Đại Bảo ha, về sau mỗi buổi sáng cậu dẫn hai đứa đi tập thể dụng được không?"

Sở Đại liếc nhìn cậu ấy một cái: "Với cấp bậc của cậu có thể xin ở riêng rồi, chắc ở khu nhà quân nhân quân dã chiến. Đến quân khu chúng ta ở cùng nhau hay xin ở riêng?"

“Ở với cậu đi, tạm thời tôi chưa nghĩ đến chuyện lập gia đình, có thể ở bên cạnh Đoàn Đoàn và Niên Niên thêm vài năm nữa.” Cố Thanh Liệt hôn má Niên Niên một cái.

Thấy Niên Niên dùng mu bàn tay chùi nước miếng trên mặt, anh giả vờ đáng thương: “Tiểu Bảo chê cậu rồi.”

Niên Niên chớp chớp mắt, dưới ánh mắt xem kịch vui của cha, cậu nhóc ôm mặt cậu, hôn một cái.
 
Back
Top Bottom