Chào bạn!

Để có thể sử dụng đầy đủ chức năng diễn đàn Của Tui À bạn phải đăng nhập hoặc đăng ký.

Đăng Ký!

Dịch Thập Niên 70, Những Năm Tháng Hạnh Phúc

Thập Niên 70, Những Năm Tháng Hạnh Phúc
Chương 470: Chương 470



Dù sao thì không thể có được Sở Đại, những người xuất sắc hơn trong quân khu cũng đã sớm lập gia đình, giống như Chử Chiêu chắc chắn sẽ không muốn lấy Bạch Dung.

Không có lý do nào khác, chỉ đơn giản là vì coi cô ấy như em gái.

Vì vậy, hiện tại chàng trai trẻ đầy triển vọng này là lựa chọn tốt nhất cho cô.

Con trai của đồng đội cũ của cha cô ấy, lấy anh ta chắc chắn sẽ không bị cha mẹ chồng ức h**p, hơn nữa việc thăng tiến của chồng có lẽ còn phải dựa vào nhà bên ngoại.

Con trai nhà họ Bạch đã mất, chắc chắn nhà họ Bạch sẽ tận tâm bồi dưỡng con rể.

Hơn nữa, nhà anh ta cũng không tệ, ông ngoại của anh ta cũng có thể giúp đỡ một tay.

Gia thế tốt, bản thân lại có tài năng, có tham vọng, có nền tảng, Bạch Dung lấy anh ta là một lựa chọn rất tốt.

Cố Khanh Khanh ngồi xuống, “Cha, đến lúc đó chúng ta có cần đi không?”

Một tuần nữa là đã từ Binh Đoàn Xây Dựng trở về.

“Tùy các con.” Sở Uyên uống một ngụm canh sủi cảo: “Nếu con cảm thấy không thoải mái thì không cần đi, đám cưới của các con, nhà họ Bạch không có ai đến, chỉ gửi lễ thôi.”

Lão Bạch là đồng đội cũ của ông, lần trước Sở Đại kết hôn ông ấy không đến, một phần là vì thấy Sở Đại sẽ nhớ đến Bạch Diên, phần còn là vì con gái.

Ông ấy biết con gái mình có tình cảm với Sở Đại, trước đây hết lòng ủng hộ.

Các thím trong đại viện nhìn Bạch Dung lớn lên, mà mẹ Bạch Dung lại là bạn thân của họ, không tránh khỏi việc thiên vị cô bé họ Bạch này.

Sở Uyên trong lòng hiểu rõ, con dâu ở trong quân khu chịu không ít uất ức, may mắn là nhà con bé có mấy anh em ở đây, nghe nói con bé có quan hệ rất tốt với những người cùng tuổi trong quân khu.

“Anh, chúng ta có cần đi không?” Cố Khanh Khanh nhìn người đàn ông bên cạnh.

Sở Đại nghĩ một lúc, rồi nói: “Thôi bỏ đi.” Ban đầu anh định đi thay anh trai Bạch Diên nhìn Bạch Dung xuất giá, nhưng anh lại sợ chú Bạch và thím Bạch thấy anh, ngày vui lại nhớ đến A Diên, sẽ buồn.

Cố Khanh Khanh hiểu ý anh, dưới bàn nắm c.h.ặ.t t.a.y trái của chồng, nhẹ nhàng cào vào lòng bàn tay anh để an ủi.

Sở Đại cười lắc đầu, ra hiệu không sao.

Cố Xán Dương từ đầu đến cuối không lên tiếng, ăn xong chào hai vị trưởng bối, anh đi đến ghế sofa nhìn hai đứa nhỏ ăn hoành thánh.

Ăn xong là hơn sáu giờ, Thẩm Tuy và Sở Đại cùng nhau dọn bàn, Sở Uyên hỏi con dâu: “Khanh Khanh, những thứ mang đến Binh Đoàn Xây Dựng đã chuẩn bị xong chưa? Để Tiểu Hủ lái xe đưa các con ra ga tàu.”

“Cha yên tâm, đã kiểm kê đầy đủ.” Nhớ ra điều gì đó, cô cười hỏi: “Cha có cần mang gì cho chú Quan không?”

Sở Uyên lắc đầu: “Ông ấy sắp được điều động đến tổng quân khu, sắp phải đến báo cáo, sớm muộn gì cũng thấy hắn."

Nói ra thì, ông và Quan Huân đã gần mười năm chưa gặp nhau.

Lần này Binh Đoàn Xây Dựng đã hoàn thành nhiệm vụ rất xuất sắc.

Cố Thanh Liệt dẫn đầu một đội nhỏ thâm nhập vào sở chỉ huy liên hợp của địch, chụp được bằng chứng về việc hai nước liên minh, giao nộp cho Bộ Ngoại giao, Bộ Ngoại giao gay gắt buộc nước kia phải ngay lập tức rút quân nếu không sẽ đồng thời khai chiến.

Nước đó luôn tuyên bố không can dự vào bất kỳ cuộc chiến nào, lần này âm thầm phái binh sang giống như tự vả vào mặt mình, làm mất uy tín trên trường quốc tế.

Họ chỉ có thể rút quân ngay lập tức vì diện tích đất nhỏ và binh lực không đủ, không chịu nổi chiến tranh.

Họ can thiệp cũng chỉ là muốn nhân cơ hội kiếm chút lợi ích, không ngờ bị phát hiện.

Họ rút quân, chỉ còn lại nước láng giềng phải đơn độc chống đỡ, quân đoàn Lục Trung sớm đã điều quân đến sát biên giới để phục kích, hơn nữa khi Cố Thanh Liệt trở về, tổng quân khu còn điều vài chiếc máy bay vận tải Y-5 mang theo quân tinh nhuệ của quân dã chiến đến cùng với đầy đủ vật tư.

Trận này thắng rất đẹp, ít nhất trong mười năm tới, biên cương sẽ không có chiến sự.

“Lệnh điều chuyển của Thanh Liệt đã được phát ra rồi, giữ chức vụ phó đoàn trưởng Đoàn pháo dã chiến của quân đoàn đặc chủng dã chiến.” Sở Uyên không khỏi khen ngợi: “Thằng nhóc này rất giỏi.”

Lệnh điều chuyển này do chính ông ký, người đề xuất lại là các tư lệnh quân đoàn khác.

Đủ thấy công lao của Cố Thanh Liệt trong trận chiến này lớn đến mức nào.

“Anh hùng xuất thiếu niên.” Ông Tần cười nói: “Chúng ta già rồi.”

Sở Uyên chỉ lắc đầu.

Mỗi thời đại có một sứ mệnh khác nhau, thời của họ không thua kém gì lớp trẻ bây giờ.

Sở tư lệnh có sự kiêu ngạo của chính mình, Sở Đại rất hiểu điều này.

Thẩm Tuy rửa chén xong đi lên lầu mang quần áo của cậu và túi hành lý trong phòng chị xuống, cậu chỉ mang theo một bộ quần áo để thay, không gian còn lại trong túi là dành cho tã và quần áo của hai đứa cháu.

“Anh, anh không cần mang gì sao?” Cố Khanh Khanh bỏ cá khô vào túi giấy, xếp vào túi hành lý.

Cố Xán Dương cúi mắt nhìn em gái: “Không cần.”

“À?” Cố Khanh Khanh há hốc miệng, ngước lên nhìn anh: “Anh đến Binh Đoàn Xây Dựng không tắm rửa à?”

Vân Mộng Hạ Vũ

Ánh mắt lạnh lùng của người đàn ông có chút xíu sự bất đắc dĩ thoáng qua: “Thanh Liệt có quần áo.”

“À, đúng rồi, anh mặc có thể bị rộng đó." Cố Khanh Khanh nhìn dáng người anh ấy: “Trên lầu em có làm vài bộ quần áo cho anh để ở phòng trên tầng ba còn đúng không?” Nghĩ đến đây, cô gọi em trai: “A Tuy! Lên phòng trên tầng ba của anh cả lấy cho anh ấy một bộ quần áo, bộ màu đen ấy, cho vào túi hành lý của em nha."

“Vâng.” Thẩm Tuy lại quay người lên lầu.
 
Thập Niên 70, Những Năm Tháng Hạnh Phúc
Chương 471: Chương 471



Đồ đạc đã được thu dọn gần xong, Cố Khanh Khanh lấy từ trong tủ ra bốn, năm hộp hoa quả đóng hộp, hai đứa nhỏ chắc chắn sẽ không chịu ngồi yên trên tàu hỏa, phải mang nhiều đồ ăn để dỗ chúng.

Sở Đại xách hai túi, nâng lên: “Cũng khá nặng.”

“Đúng thế, cá khô và tôm khô không đấy. Hai tháng nay em liên tục mua phơi khô." Cố Khanh Khanh từ phòng tắm đi ra, cầm khăn ướt lau miệng cho hai đứa con: “Chú Dư lần trước không phải đã gửi điện báo nói cá khô và tôm khô đều rất ngon, Tiểu Thỏ thích ăn lắm, lần này đi em muốn mang nhiều một chút.”

“Gần xong rồi chứ?” Tiểu Hủ từ bên ngoài vào: “Xe dừng ở cổng quân khu, tôi giúp mọi người mang hành lý sang đây."

“Túi đen bên cạnh.” Sở Đại hất cằm: “Em gái cậu hai tháng qua phơi nhiều cá khô quá, đóng gói ba, bốn túi kia kìa.”

Hai đứa nhỏ bám lấy cậu, Cố Xán Dương một tay ôm một đứa, không còn tay để xách đồ.

Thẩm Tuy xách hai túi quần áo, cũng không rảnh tay.

Về phần Cố Khanh Khanh, cầm túi giấy của cửa hàng bách hóa đựng mấy cái đồ hộp với lại một túi điểm tâm.

Cô chỉ có thể xách chút đồ nhẹ nhẹ.

Còn lại hai túi để Tiểu Hủ xách.

Cố Khanh Khanh nhìn quanh thấy đã đủ đồ, chào tạm biệt cha và cha nuôi, còn không quên dặn dò: “Rau trong vườn sau của con …”

Sở Uyên cười: “Biết rồi, tưới nước phải không, cha và cha nuôi con nhớ rồi.”

Trước đây khi còn trẻ chưa từng trồng rau, giờ già rồi lại phải học đủ thứ.

Con trai ông cưới được người vợ tốt.

Ông Tần cũng đứng dậy: “Cha đưa các con đến cổng quân khu."

Cố Khanh Khanh yên lòng: “Vâng, cảm ơn cha.” Đôi khi gọi nhanh, cha và cha nuôi không cần phân biệt, cứ thế gọi thôi.

Tần Chu không quá để ý, Sở Uyên càng không có ý kiến.

“Chăm sóc tốt Đoàn Đoàn và Niên Niên, ở thành phố Biên nhiều muỗi và nắng gắt.” Sở Uyên tay chắp sau lưng đi trên con đường đá xanh, luôn miệng nói với con trai.

Sở Đại lơ đãng đáp một tiếng, hai cha con đối diện không nói gì.

Đặt đồ lên xe, Cố Khanh Khanh vẫy tay chào hai vị trưởng bối: "Cha, hai người về nghỉ ngơi sớm ạ, đừng luyện chữ vào buổi tối nữa, hại mắt."

“Được.” Tần Chu cười gật đầu.

Cả nhóm lên xe, Tiểu Hủ đạp nhẹ ga, lái xe ra khỏi cổng quân khu.

Kiểm tra xong giấy thông hành và chứng minh sĩ quan, lính gác cho qua.

Tiễn họ đến ga tàu, còn giúp mua bốn vé, Tiểu Hủ trên sân ga tiễn mọi người lên tàu, đợi tàu khởi hành mới về.

Đoàn Đoàn và Niên Niên dán mặt vào cửa sổ tàu, nhìn sân ga từ từ lùi lại và Tiểu Hủ dần biến mất, một lát sau lại ngồi vào lòng n.g.ự.c ấm áp.

Niên Niên ngồi bên cạnh cậu, Đoàn Đoàn ngồi trong lòng cậu, miệng nhỏ ngáp dài.

Cố Xán Dương ngồi bên cạnh Thẩm Tuy, đối diện là Cố Khanh Khanh và Sở Đại, Đoàn Đoàn được cô đẩy qua cho Sở Đại, sữa bột pha sẵn mang theo vẫn còn ấm.

Cố Khanh Khanh lấy hai bình sữa ra từ túi giấy, đưa cho hai con trai.

Đoàn Đoàn và Niên Niên đều đã buồn ngủ, uống sữa được một nửa, tựa vào cậu và cha ngủ thiếp đi.

Trên tàu không nhiều người, chủ yếu là người của nhà máy quốc doanh hoặc đơn vị khác đi công tác, đều được chi trả tiền xe, tiền ăn uống, không cần sầu.

Cố Khanh Khanh thu hồi ánh mắt, cô hơi buồn ngủ, nhìn đồng hồ đeo tay, bây giờ là tám giờ rưỡi.

Cô hơi nghiêng đầu dựa vào vai chồng, cọ cọ cánh tay anh, định chợp mắt một lúc.

Dọc đường đi tàu dừng lại, thỉnh thoảng có người lên người xuống, tiếng loa phát thanh không ảnh hưởng gì đến cô.

Bốn giờ sáng đến ga thành phố Diêm, giữa đường dừng lại hơn một tiếng.

Xe lửa khó đúng giờ, mọi người đã quen, không ai vội việc gì.

Nồi hơi liên tục đốt, mùi than lan tỏa trong toa.

Sở Đại không ngủ được, nhìn sang đối diện, Thẩm Tuy đã ngủ.

Cố Xán Dương ôm đứa nhỏ trong lòng cũng đã nhắm mắt.

Sở Đại nhìn anh ấy vài lần, người này dù ngủ cũng trông rất lạnh lùng, vẻ mặt khó gần kinh khủng.

Lần đầu gặp anh ấy không có cảm giác gì đặc biệt, sau này có lẽ bị vợ và Cẩu Đản ảnh hưởng, càng nhìn Cố Xán Dương càng thấy sợ.

Theo lời Cố Thanh Liệt, biểu cảm của anh cả rất nhạt nhẽo nhưng chỉ cần nhìn bạn một cái là bạn cảm giác như bạn làm sai chuyện gì đó rồi, vô cùng bất an.

Sở Đại tò mò nhìn chằm chằm vào mặt anh ấy vài lần, không khỏi nghĩ đến lời của vợ lúc trưa.

Từ nhỏ đến lớn người đẹp nhất vợ từng gặp là anh trai cô ấy, cho đến khi Cẩu Đản gửi anh của bọn họ về.

Vợ anh không chút do dự ngồi tàu đến Binh Đoàn Xây Dựng.

Chắc cũng là chuyến tàu này.

Chỉ qua hai năm, Cố Khanh Khanh ban đầu một mình đến Binh Đoàn Xây Dựng, bây giờ có cả gia đình đi cùng.

Những gì muốn cũng đã có.

Sở Đại nhìn người phụ nữ tựa vào vai mình, cô ngủ rất yên bình, lông mày giãn ra.

Vân Mộng Hạ Vũ

Bất giác cong môi cười.

Lần này tàu dừng ở các ga khá lâu, ban đầu ngồi một đêm, sau lại ngồi tiếp một ngày một đêm, đến trưa ngày thứ ba mới xuống tàu.

Cố Khanh Khanh xoa eo nhức mỏi, lẩm bẩm: “May mà mang đủ đồ ăn, không thì hai đứa nhỏ chắc quấy không ngừng nghỉ quá."

Bọn họ ăn cơm trên tàu, ăn khá ổn.

Ba người đàn ông đều xách đồ, Cố Khanh Khanh hai tay nắm tay hai đứa nhỏ đi theo ra khỏi nhà ga.

Lại là mùi gió cát quen thuộc, không khí kèm theo cát mịn, nóng bức vô cùng.
 
Thập Niên 70, Những Năm Tháng Hạnh Phúc
Chương 472: Chương 472



Dư Phú Quý nhận được điện báo, từ hôm qua đến hôm nay, sáng trưa tối ba lần ra ga tàu chờ người đến.

Ông còn bị trưởng phòng quân nhu Trương Triều cười nhạo: “Không phải ông keo kiệt từng chút tiền xăng sao? Sao lần này lại chịu đi ba chuyến trong ngày thế.”

“Tôi chia ba lần mua rau cho tươi hơn chứ sao.” Dư Phú Quý lúc đó trả lời vậy.

Trương Triều nào không hiểu ý ông ta: “Không phải sợ lỡ mất chuyến tàu của họ sao, không ai cười ông đâu, tôi cũng rất nhớ họ.”

“Nếu chỉ có Sở đại đội trưởng thôi thì không nói, đây còn có Khanh Khanh và hai đứa nhỏ.”

“Sở đại đội trưởng gì chứ, người ta thăng chức phó đoàn rồi, ông thường xuyên liên lạc mà sao tin tức chậm thế.”

“Gọi quen miệng rồi.”

“Chú Dư?!” Cố Khanh Khanh tinh mắt, vừa ra khỏi ga, đã thấy một chiếc xe tải quân sự Đông Phương Hồng ngoài chợ, chủ sạp đang giúp Dư Phú Quý chuyển khoai tây lên xe.

Ông đang mua rau cho ngày mai, cơm trưa của nhà ăn đã chuẩn bị xong, xét thời gian chắc các chiến sĩ đã ăn xong rồi.

“Hả?” Dư Phú Quý nghe giọng quen thuộc, quay lại thấy người phụ nữ nở nụ cười rạng rỡ đang dắt hai đứa trẻ chạy đến.

Ba người đàn ông phía sau cô gái vô cùng nổi bật.

Dư Phú Quý chỉ nhận ra Sở Đại, còn cậu thanh niên thấp hơn chắc là Thẩm Tuy, Khanh Khanh thường nhắc trong thư.

“Chú Dư, sao chỉ có mình chú thôi?” Cố Khanh Khanh thò đầu nhìn xung quanh.

“Giờ là giờ ăn, đội bếp không có người rảnh.” Dư Phú Quý lau tay vào áo, định chạm vào hai đứa nhỏ mà sợ làm bẩn quần áo chúng.

Hai mắt to đen láy của Đoàn Đoàn nhìn ông một lúc, nhón chân đưa khuôn mặt nhỏ nhắn đến gần, dán vào lòng bàn tay ông.

“Ồ?” Dư Phú Quý vừa mừng vừa sợ: "Đứa nhỏ này đáng yêu quá.” Nhìn kỹ, gương mặt giống hệt Sở Đại.

Trắng trẻo, đôi mắt trong trẻo.

Ông vội vàng lấy từ trong túi ra những viên kẹo đã chuẩn bị sẵn cho hai đứa nhỏ, ngồi xuống đưa kẹo sữa thỏ trắng cho hai đứa nhỏ: "Cha các cháu rất thích loại kẹo này, không thể thiếu nó, không biết các cháu ăn có ngán chưa?"

Niên Niên nghiêng đầu nhìn anh một lúc, sau đó bàn tay nhỏ nhắn lấy kẹo từ lòng bàn tay ông, giọng trẻ con non nớt: "Cảm ơn ông~”

Nhìn thấy kẹo sữa, đôi mắt của Đoàn Đoàn cũng cười cong như trăng lưỡi liềm: “Cảm ơn ông!”

Cậu rất thích ăn kẹo mà mẹ chỉ cho l.i.ế.m l**m hai cái, còn cậu và cha thì sẽ lén mẹ cho cậu l.i.ế.m nhiều hơn.

Dư Phú Quý cười ngây ngô: “Không có gì, không có gì.”

Sở Đại đã đặt hết túi hành lý lên xe, giúp chủ sạp chuyển khoai tây và bí ngô lên thùng xe, phủi phủi bụi trên tay: “Đừng nói nữa, chúng tôi chưa ăn trưa.”

“À? Đúng đúng, về nhà rồi nói.” Dư Phú Quý nhìn thấy họ có chút kích động: “Thím đã mua thịt ở cung tiêu xã, còn đang hầm trên bếp, hầm chắc mềm rục rồi."

“Về nhà ăn cơm thôi.” Ông tiện tay bế Đoàn Đoàn, mở cửa xe đặt cậu lên ghế sau, rồi lấy giấy từ phía trước để đối chiếu và thanh toán tiền với chủ sạp.

Sở Đại và Dư Phú Quý ngồi ở phía trước, Sở Đại lái xe.

Bánh xe lăn, cuốn lên bụi cát.

“Con đường này cậu đã đi biết bao nhiêu lần rồi, chắc quen lắm rồi chứ? Không quên được đâu nhỉ.” Dư Phú Quý lấy bình nước màu xanh quân đội bên cạnh, uống một ngụm nước, còn không quên trêu chọc Sở Đại.

“Quên không được."

Vân Mộng Hạ Vũ

Dù nhắm mắt anh cũng có thể lái về.

Cố Xán Dương lần đầu đến thành phố Biên, nhìn ra ngoài qua cửa sổ xe, mặt trời như lòng đỏ trứng muối treo cao trên bầu trời.

Cố Khanh Khanh dựa vào anh, nhẹ giọng nói: “Lần đầu em đến đây em thấy rất thú vị, em chưa từng thấy nhiều cát như vậy.”

Người đàn ông im lặng lắng nghe cô nói.

“Sau đó đến Binh Đoàn Xây Dựng, em mới biết anh hai sống khó khăn thế nào. Hai anh thường gửi tiền về nhà, trong mắt em, hai anh rất giỏi, em không nghĩ rằng số tiền đó kiếm được không dễ dàng biết bao nhiêu.”

Cố Xán Dương quay đầu, thấy gương mặt em gái đau lòng, cong môi cười cực nhẹ: "Có đôi khi, các anh không phải rất giỏi."

Cố Khanh Khanh nghiêng đầu dựa vào cánh tay anh: “Nhưng trong lòng em, anh cả là bất khả chiến bại, anh vĩnh viễn là chỗ dựa của em."

“Ừm.” Cố Xán Dương cười nhẹ: “Anh sẽ luôn là chỗ dựa của em.”

Nghe đoạn đối thoại phía sau, Dư Phú Quý đã hiểu rõ thân phận của người nọ.

Là anh trai của Cố Thanh Liệt, anh rể của Sở Đại.

Cố Khanh Khanh nằm trên vai anh cả, ngẩng đầu nhìn anh: “Đôi khi em thấy mình quá yếu đuối trước mặt các anh.” May là không ai chê cô.

Cố Xán Dương đưa tay xoa đầu em gái, quay mắt nhìn ra ngoài cửa sổ.

Trong đầu không tự chủ hiện lên hình ảnh người em trai thường hay cười ngu ngơ, có việc gì cũng gãi đầu.

Là chấp niệm như thế nào khiến hắn ở chỗ này, ở lâu đến thế.

Sở Đại và Dư Phú Quý ở phía trước nói chuyện, đều là chuyện trong Binh Đoàn, những chuyện quá cơ mật Dư Phú Quý không tiếp cận được, chi tiết cuộc chiến lần này ông không biết gì cả, hỏi một câu đã ba cái không biết.

Sở Đại cười bất đắc dĩ: “Tiểu Thỏ đi học rồi phải không?” Chỉ đành chuyển chủ đề.
 
Thập Niên 70, Những Năm Tháng Hạnh Phúc
Chương 473: Chương 473



“Lớp năm, kỳ sau lên lớp sáu.” Dư Phú Quý cầm bút chì và cuốn sổ ghi chép chi chít chữ để đối chiếu: “Trong đoàn bổ sung nhiều lính mới, có nhiều gia đình theo quân, quân đội đã thành lập trường tiểu học cho con em quân nhân.”

Cấp hai thì phải đi xa hơn một chút, lên thị trấn học.

Ông muốn mua cho con gái một chiếc xe đạp, mà đường ở đây không phù hợp để đi xe đạp.

Sở Đại nhướng mày: “Có gia đình sẵn sàng theo quân?”

“Có chứ, không ít đâu.” Dư Phú Quý thấm chút nước miếng vào ngón tay, lật cuốn sổ: “Ở đây trợ cấp cao, giờ đã có rau xanh ăn rồi, điều kiện tuy khổ nhưng ai chẳng muốn gia đình được quây quần, hơn nữa phần lớn là người trẻ.”

Sở Đại gật đầu, tỏ ý hiểu rồi.

Bốn mươi phút sau, họ đến Binh Đoàn Xây Dựng.

Dư Phú Quý đưa giấy tờ cho trạm gác, được cho qua.

Cố Khanh Khanh nhìn một lượt, thấy toàn khuôn mặt lạ. Những người anh em mang cho cô táo và hạt dẻ năm đó giờ đã không còn.

Lòng cô chua xót, trong lòng như nghẹn một tảng đá lớn.

Hai đứa nhỏ trườn lên người cậu, cùng cậu nhìn ra ngoài, suốt dọc đường thì thầm to nhỏ với nhau.

Vân Mộng Hạ Vũ

Thẩm Tuy rất kiên nhẫn, giải thích cho chúng về đặc điểm địa lý của sa mạc.

Cơ mà hai đứa nhỏ … hoàn toàn không hiểu.

Sở Đại đỗ xe, lấy túi đựng quần áo từ xe xuống, cá khô để lại trên xe: “Những thứ này là mang cho anh, anh tự xử lý nhé.”

Dư Phú Quý kéo khóa túi nhìn qua: “Nhiều quá. Tôi giữ lại vài món thôi, còn lại để nhà ăn làm bữa phụ.”

“Tùy anh.” Sở Đại không có ý kiến.

Dư Phú Quý quay lại xe, lấy một bao Đại Tiền Môn đưa cho cậu ấy: “Thứ này tốn phiếu thuốc lại tốn tiền, không biết sao cậu thích nó thế, Algerian tốt hơn nhiều.” Vừa rẻ vừa không cần phiếu thuốc.

Sở Đại định nói tôi không còn hút thuốc nữa mà nhìn thấy vẻ vui mừng trên mặt lão Dư, im lặng một lúc, nhét vào túi: “Cảm ơn, Lão Dư.”

“Đừng khách sáo.” Dư Phú Quý xua tay, tự mình lên ghế lái: “Các cậu đến khu nhà quân nhân chờ tôi, tôi phải kéo đồ này về bếp, còn phải trả xe về kho nữa.”

“Được.” Anh cười gật đầu.

Ánh mắt nhìn về khu doanh trại trắng xóa trước mặt, ký ức từng đoạn từng đoạn hiện về, thời trẻ nông nổi của anh đều ở nơi này.

Hai đứa nhỏ chạy khắp nơi, Thẩm Tuy từ tốn đi theo phía sau.

Cố Khanh Khanh đang giới thiệu về tình hình của Binh Đoàn Xây Dựng với anh cả, cảm nhận được ánh nhìn của Sở Đại, cô quay đầu hỏi: “Anh ơi, chúng ta đi đâu vậy?”

Cố Xán Dương bên cạnh liếc nhìn người đàn ông không xa một cách khó hiểu, Sở Đại sờ sờ mũi, cảm thấy hơi ngượng: “Về khu nhà quân nhân, chị dâu đang đợi chúng ta ăn cơm.”

“Ồ? Được rồi.”

Hai vợ chồng mỗi người gọi một kiểu, một người gọi là chị dâu, một người gọi là thím ấy thế mà không hề gượng gạo.

Cố Xán Dương đi theo họ đến khu gia đình quân nhân, con đường đã đi qua tự động hình thành bản đồ trong đầu anh, hoàn toàn là thói quen vô thức.

Hai đứa nhỏ không cần bế, cũng không quậy phá, vì nghĩ rằng sắp gặp cậu hai rồi, đôi chân nhỏ chạy rất nhanh.

Sở Đại và Cố Khanh Khanh về khu nhà quân nhân như về nhà mình, rất quen thuộc.

Thỉnh thoảng có đoàn tuần tra đi qua, toàn là những gương mặt xa lạ.

Hai vợ chồng không ai nói gì.

Thành phố Biên xảy ra chiến sự, Binh Đoàn Xây Dựng là lực lượng tiên phong, số thương vong báo cáo lên mỗi năm cao nhất trong tất cả các đơn vị.

“Khanh Khanh à!” Tôn Thục Phân đã mong ngóng rất lâu rồi, nhìn thấy người từ xa đến, bà bước nhanh tới, đôi mắt đỏ hoe ngắm nhìn con bé từ đầu đến chân: “Con bé này, từ lúc rời Binh Đoàn Xây Dựng đã nói sẽ đến thăm thím, thím chờ hai năm, đã hai năm không gặp con rồi, sao bây giờ mới đến?” Bà ngày mong đêm đợi, cuối cùng cũng gặp được người.

“Thím.” Cố Khanh Khanh đưa tay ôm thím Dư, dựa vào vai thím Dư, khóe mắt đỏ lên: “Làm thím lo lắng rồi.”

“Con bé ngốc này.” Tôn Thục Phân nhìn hai đứa nhỏ giống hệt nhau, kêu lên một tiếng “Ái chà”, buông Cố Khanh Khanh ôm lấy hai đứa nhỏ thơm mấy cái.

“Tiểu Thỏ và Tiểu Húc đâu rồi thím?” Cố Khanh Khanh thắc mắc.

“Ở trường học rồi, chúng không về ăn trưa, chính sách của quân đội tốt lắm, giờ còn lo cả bữa trưa nữa.”

“Đúng rồi, mọi người chưa ăn cơm đúng không? Mau vào nhà, thím đã chuẩn bị xong hết rồi.” Tôn Thục Phân bế Đoàn Đoàn lên, mời họ vào nhà.

Vẫn là căn nhà cũ, cạnh phòng mà Cố Khanh Khanh từng ở.

Trên chiếc bàn vuông nhỏ bày đầy món ăn, có cả cá khô kho, thịt kho tàu, dưa chua xào, còn chuẩn bị riêng cho hai đứa nhỏ món trứng hấp.

“Tự lấy ghế ngồi nhé, thím đi lấy bát đũa.”

“Để con giúp thím.” Cố Khanh Khanh đi theo vào bếp.

Sở Đại đặt túi hành lý xuống, lấy hai cái ghế từ góc tường, tiện tay để một cái sau lưng Cố Xán Dương.

Những căn nhà hiện nay đều đã được cải tạo theo một tiêu chuẩn nhất định, có hai phòng ngủ, một phòng khách và một nhà vệ sinh, kèm theo bếp, thuận tiện hơn trước nhiều.

Binh Đoàn Xây Dựng này ngoài đất đai, cái gì cũng thiếu thốn.

Đứa nhỏ trong lòng giãy ra, Tôn Thục Phân trong bếp thì thầm với Cố Khanh Khanh: “Người cao kia là anh trai con à? Nhìn có điểm giống con đấy."

Lần đầu tiên nghe có người nói cô và Cố Xán Dương giống nhau, Cố Khanh Khanh cười tươi không khép miệng được: “Đúng đúng đúng, là anh cả của con.”

“Người kia là A Tuy phải không? Thằng bé đó thím thấy rất tốt, hai đứa nhỏ cũng thân thiết với nó nữa.”

“Vâng, A Tuy là một đứa trẻ rất tốt.” Cố Khanh Khanh nói chuyện với thím ấy một lúc rồi hỏi: “Thím, anh hai con vẫn đang huấn luyện trong quân đội sao? Con nghe nói lệnh điều động của anh ấy đã được phê duyệt rồi mà.”

Trên đường đến đây không thấy Cẩu Đản, nhìn giờ cũng không thể ở nhà ăn.

Chẳng lẽ anh ấy đang ở trong doanh trại?
 
Thập Niên 70, Những Năm Tháng Hạnh Phúc
Chương 474: Chương 474



Tôn Thục Phân nhìn cô, định nói rồi lại thôi.

Cố Khanh Khanh sốt ruột: “Anh ấy có chuyện gì giấu con phải không?”

Vân Mộng Hạ Vũ

Người đã đến đây rồi, sớm muộn gì cũng biết, chuyện này cũng không thể giấu được, Tôn Thục Phân suy nghĩ một lúc rồi nói: “Thanh Liệt trước đó đánh trận về bị thương, đang dưỡng thương ở trạm y tế, bây giờ vẫn chưa khỏi hẳn, giờ này chắc đang đi thay băng ở trạm y tế.”

Cố Khanh Khanh banh mặt: “Con biết rồi thím, cảm ơn thím.” Nói xong cô không màng đến lời giữ lại ăn cơm của thím Dư, bước ra cửa, đi nhanh về hướng trạm y tế.

Sở Đại thấy thế, trong lòng đoán vợ chắc đã biết chuyện rồi.

Đoàn Đoàn cọ cọ lên chân cậu cả, Cố Xán Dương cúi xuống bế cháu lên, chuẩn bị đút cơm.

Anh không hỏi Cố Khanh Khanh vội vã đi đâu vì anh hiểu rất rõ em gái mình.

Quân y đang thay băng cho Cố Thanh Liệt bị trúng đạn ở bụng, người đàn ông cao lớn ngồi đó c** tr*n, cười nói với quân y: “Tôi thế này chắc mười ngày nửa tháng nữa sẽ khỏi đúng không?”

Quân y cười nhạt: “Có thể xuống giường đi lại được đã là tốt rồi, doanh trưởng Cố à, anh có thể nghe lời chúng tôi một chút được không, nằm trên giường lâu hơn sẽ tốt cho việc phục hồi vết thương.”

“Vết thương đã đóng vảy rồi, nằm hơn nửa tháng không nằm nổi nữa.” Cố Thanh Liệt thấy anh ta lại băng bó bụng mình, thở dài: “Còn rất nóng."

Giờ ở thành phố Biên, ban ngày nhiệt độ lên đến ba mươi bảy, ba mươi tám độ, đi vài bước là đã đổ mồ hôi đầy người.

“Đi quân khu phía Nam mát mẻ hơn.” Quân y xử lý xong, thuận miệng nói: “Hai ngày nữa anh sẽ đi quân khu đúng không? Đến đó nhớ tìm quân y thay băng, ban đầu định kê đơn cho anh mà thôi điều kiện y tế bên đó tốt hơn chúng ta bên này, quân y cũng không kém tôi nên không kê đơn nữa.”

“Tôi còn phải thay băng mấy lần nữa?”

“Ba ngày một lần, ít nhất năm lần nữa.” Quân y đứng lên, liếc thấy người phụ nữ lạ đứng ở cửa, giật mình: “Đồng chí, cô có chỗ nào không khỏe à?”

Cố Thanh Liệt nhìn theo ánh mắt anh ta, toàn thân giật mình, vội vàng đứng dậy, thấy cô đang nhìn vào băng quấn trên bụng, anh nhanh chóng lấy áo sơ mi màu xanh quân đội bên cạnh mặc vào.

Vì vội vàng, cài nhầm cả cúc áo.

“... Em gái à, sao em lại đến đây?” Anh hơi hoảng hốt.

“Đến đón anh về nhà.” Cố Khanh Khanh bước tới, mở từng cúc áo cài sai chuyên tâm cài lại.

Nhìn em gái cẩn thận sửa lại cúc áo, Cố Thanh Liệt nghĩ, xong rồi, xong rồi.

Quân y bên cạnh nghe thấy Cố Thanh Liệt gọi người nọ là em gái thì hiểu ra: "Đồng chí, cô chính là em gái huyền thoại của Binh Đoàn Xây Dựng chúng ta đúng không?"

"Chào anh." Cố Khanh Khanh không hiểu anh ta đang nói gì, cô vẫn gật đầu chào hỏi.

"Ngưỡng mộ đại danh đã lâu, các đồng chí trước đây thường nhắc đến cô, tính cách thẳng thắn không rụt rè, còn trồng rau xanh trong nhà kính nữa." Quân y nhìn cô ấy vài lần, rồi để lại không gian cho hai anh em nói chuyện, trước khi đi ra ngoài còn để lại một câu: "Hai anh em nhà cô giống nhau thật đấy."

Cố Khanh Khanh: "..."

Lạnh lùng liếc nhìn anh trai đang gãi đầu không biết làm sao, giọng điệu không cảm xúc: "Đi theo em."

"Ơ? Ơ!" Cố Thanh Liệt vội vàng đi theo, nhăn mặt nói: "Khanh Khanh à, anh sắp khỏi rồi, không lừa em đâu."

Cố Khanh Khanh lười đáp lại.

Trước khi đi cô đã dặn anh kỹ càng, có chuyện gì phải gửi điện báo cho cô, bị thương không được giấu, vật mà lần nào anh cũng giữ kín như bưng.

Nhớ ra điều gì, cô đột nhiên quay đầu, suýt va vào cằm anh: "Sở Đại có biết không?"

Cố Thanh Liệt nghĩ không thể để một mình mình gánh chịu cơn giận của em gái, có người chia sẻ vẫn tốt hơn là bị dồn hết, đậy lại cái lương tâm: "Biết."

Xin lỗi nhé, người anh em.

Cố Khanh Khanh mặt càng lúc càng lạnh, hừ một tiếng rồi bước nhanh về khu nhà quân nhân.

Cố Thanh Liệt gãi đầu, bước nhanh thì bụng lại đau, đành phải đi chậm lại.

Cố Khanh Khanh bước vào nhà họ Dư trước, Tôn Thục Phân nhìn thấy người đàn ông sau lưng cô thì hiểu ra, vội chuyển chủ đề: "Thanh Liệt à, em ăn cơm chưa? Ăn thêm chút nữa nhé? Để chị lấy thêm cái chén cho em."

"Không cần đâu, chị dâu em ăn ở nhà ăn no rồi."

Sở Đại thấy vợ quay lại kéo ghế cho vợ ngồi.

Cô nhìn chằm chằm anh, khiến anh thấy kỳ lạ: "Sao vậy?"

"Anh biết anh ấy bị thương phải không?" Mặt Cố Khanh Khanh lạnh tanh.

"..." Sở Đại thật sự biết, Dư Phú Quý đã gửi điện báo cho anh, nên anh gật đầu: "Anh —"

Chưa kịp nói hết, cô đã ngồi xuống: "Em đã biết."

Cố Thanh Liệt gãi đầu, nhìn anh em trao đổi ánh mắt, nghĩ cách gì đi.

Sở Đại nhướng mày, liếc nhìn Cố Xán Dương đang cho Đoàn Đoàn ăn trứng hấp.

Cố Thanh Liệt tưởng Sở Đại không biết anh bị thương, nên mới giúp mình che giấu, nghĩ dù sao đã kéo một người xuống nước thì kéo luôn cả hai, cắn răng nói thêm: "Chuyện này anh cả cũng biết."

Cố Khanh Khanh đang cầm bát đũa, "bốp" một tiếng đặt chén mạnh xuống, nhìn ba người đàn ông: "Vậy chỉ mình em không biết?"

Sở Đại ngạc nhiên nhìn Cố Thanh Liệt, Cẩu Đản to gan lớn mật dữ dội, dám kéo cả anh cả xuống nước.

Cố Thanh Liệt nháy mắt bối rối, chẳng phải cậu bảo tôi...

Sở Đại cạn lời, cạn lời.

Anh chỉ muốn Cố Thanh Liệt giống như Cố Xán Dương, nhân cơ hội ôm đứa nhỏ ngồi xuống, cho Niên Niên ăn.
 
Thập Niên 70, Những Năm Tháng Hạnh Phúc
Chương 475: Chương 475



Tính khí của Cố Khanh Khanh đến nhanh và đi cũng nhanh, thấy anh hai dỗ Niên Niên, lửa giận trong lòng cô ấy sẽ tan biến hết, nghĩ đến việc anh hai vẫn còn bị thương, e là trong lòng còn đau lòng nữa đấy.

Giờ thì hay rồi, khiến em ấy càng tức giận như thể cả nhà đều cố ý giấu em ấy.

Cố Xán Dương liếc nhìn em trai một cách nhẹ nhàng, từ tốn cho đứa nhỏ ăn, nói khẽ: "Anh không biết."

Cố Thanh Liệt lập tức thấy chột dạ, tránh ánh mắt của anh cả.

Lúc nãy anh bị ma quỷ ám.

Cố Khanh Khanh không hề do dự mà tin lời anh cả anh cả cô không bao giờ nói dối.

Liếc nhìn người đàn ông còn đang đứng ngơ ngác, cô nói: "Cố Thanh Liệt, anh sao thế?"

Vân Mộng Hạ Vũ

Cố Thanh Liệt lần này đúng theo ánh mắt của em rể, bế lấy Niên Niên đang ngồi bên cạnh: "Anh sai rồi, lần sau không thế nữa.”

“Niên Niên ơi, có nhớ cậu hai không nè?"

Niên Niên lập tức được bế lên, nhận ra người đàn ông cao lớn cười tươi trước mặt, nhỏ bé cọ cọ trán vào mũi anh, vui vẻ quậy tới quậy lui: "Cậu cậu!"

"Ừ!" Cố Thanh Liệt nhe răng cười, lộ ra hai chiếc răng nanh: "Cậu ở đây."

Anh ôm cậu bé ngồi xuống, liếc nhìn sắc mặt em gái, lấy một cái chén không, hỏi Tôn Thục Phân: "Chị dâu, còn muỗng không? Cho em một cái."

"Có, để chị đi lấy." Thấy Khanh Khanh không mắng hắn, Tôn Thục Phân cũng yên tâm.

Trong mắt bà, Khanh Khanh rất mềm lòng, dễ nói chuyện.

"Cảm ơn chị dâu, chị cũng mau ăn đi." Cố Thanh Liệt nhận muỗng, tay trái ôm cậu bé đứng trên đùi mình, tay phải múc trứng hấp.

Cậu bé mấy tháng không gặp cậu, trong lòng anh quậy tới quậy lui, Cố Thanh Liệt hít một hơi lạnh.

Cố Khanh Khanh không thể chịu nổi nữa, giơ tay vỗ nhẹ vào m.ô.n.g con trai: "Cậu bị thương, con phải ngoan." Giọng cô tuy lạnh lùng nhưng đã bớt nhiều so với trước.

Cố Thanh Liệt cười: "Không sao không sao." Anh biết em gái vẫn đang lo lắng cho mình mà.

Ăn xong, Sở Đại tay đặt lên lưng ghế của vợ, lộ ra chiếc đồng hồ bạc đeo trên cổ tay trắng: "Vết thương của anh ..."

Thấy Sở Đại nhắc lại chuyện này, Cố Thanh Liệt cười khổ: "Đừng nhắc đến nữa, bị trúng đạn, không sao đâu, hai ngày nữa có thể đi huấn luyện được rồi."

"Huấn luyện gì?" Cố Khanh Khanh đặt cái chén xuống, giọng không mặn không nhạt: "Không phải lệnh điều động của anh đã xuống rồi sao? Không nỡ rời Binh Đoàn à?"

"Không, không có.” Cố Thanh Liệt im lặng một lúc, nói: "Người cũ trước kia còn lại không nhiều, ở lại thêm cũng chỉ nhìn cảnh mà sầu bi mà thôi."

Nghe đến đây, giọng Cố Khanh Khanh trở nên dịu dàng hơn: “Chú Chu và chú Trương vẫn khỏe chứ?”

“Họ đều khỏe cả, chẳng phải em thường viết thư cho lão Trương sao? Ông ấy thường ra trại nuôi heo đọc thư cho lão Chu nghe.”

“Chút nữa em sẽ đi thăm họ, nghe nói chú Quan cũng sắp điều đi, có đi cùng anh không?”

“Lão ấy sẽ đi muộn vài ngày, là đoàn trưởng mà có nhiều việc phải bàn giao, không như anh chỉ cần phủi m.ô.n.g là đi được.”

“Anh sắp làm đoàn trưởng rồi.” Sở Đại cười nói: “Chúc mừng anh, đoàn trưởng Cố.”

“Phó đoàn trưởng thôi.” Cố Thanh Liệt thấy cháu ngoại mở miệng đợi anh đút trứng hấp, tự dưng vui vẻ.

Múc một thìa to cho Niên Niên, Cố Thanh Liệt nói: “Mặc dù thăng chức mà ngồi chỗ này vẫn thấp nhất."

Anh được điều đến làm phó đoàn trưởng đoàn pháo binh thuộc quân đoàn dã chiến, nghe có vẻ oai phong chứ thực ra chỉ là một sĩ quan bình thường của đơn vị tác chiến.

Cố Xán Dương thì khỏi nói, là liên trưởng của liên phi hành tinh nhuệ trong quân đoàn không quân, đừng nhìn chỉ là liên trưởng, thực ra quyền hạn và đãi ngộ của anh ấy cao hơn nhiều so với bọn họ.

Anh ấy là sĩ quan nòng cốt của quân đoàn không quân.

Phi công rất hiếm, trong liên đội của họ có chín mươi người, đều là những tài năng được chọn lọc kỹ càng từ các quân khu địa phương và quân khu trung ương, trong đó ít nhất một nửa là lính nhảy dù.

Yêu cầu đối với lính dù rất cao, ngoài kỹ năng nhảy dù là bắt buộc, họ còn phải thành thạo sử dụng các loại vũ khí như một lính bộ binh, thậm chí phải nắm vững các kỹ năng cơ bản của lính trinh sát, lính hóa binh và lính tên lửa.

Lính dù tinh nhuệ có thể tiến hành sinh tồn chiến đấu dã chiến trong các môi trường khác nhau như cao nguyên, núi rừng, hải đảo, rừng nhiệt đới, thực hiện các nhiệm vụ chiến đấu đặc biệt trên mặt đất.

Mà những kỹ năng này, phi công cũng phải thông thạo, thậm chí còn phải biết nhiều hơn.

Công binh, thông tin liên lạc…

Đều là những kỹ năng cơ bản khắc sâu trong xương tủy.

Trong nội bộ không quân có câu nói –

Những gì lính dù biết, phi công đều biết.

Khác biệt lớn nhất là lính dù không biết lái máy bay.

Đây cũng là lý do trước đây quân đoàn dã chiến muốn mượn Cố Xán Dương, bởi vì thể chất của phi công có thể sánh ngang với lực lượng đặc chủng, còn xét về tố chất tâm lý cường đại hơn rất nhiều.

Phương pháp huấn luyện của họ là điều mà Tiêu Hồi cần.

Thể chất của phi công tương đương với hoàng kim, quốc gia bỏ ra rất nhiều công sức và tài lực để đào tạo họ.

Tương lai của Cố Xán Dương vô cùng sáng sủa, vô cùng rộng mở.

Còn Sở Đại thì khỏi nói, cậu ấy vào bộ chỉ huy cấp cao của hải quân, chức phó đoàn chỉ là cấp bậc thấp nhất ở trong đó song thực quyền vẫn có.

“Bây giờ Cố Thanh Liệt chỉ tiến gần hai người thêm một bước thôi mà.” Cố Thanh Liệt nhe răng cười.
 
Thập Niên 70, Những Năm Tháng Hạnh Phúc
Chương 476: Chương 476



Khi họ nói chuyện chính sự, Cố Khanh Khanh thường không lên tiếng, Thẩm Tuy đi vào phòng vệ sinh chung phía sau, kéo dài đến bây giờ mới vào.

“Mọi người sắp ăn xong rồi.” Cố Khanh Khanh kéo ghế bên cạnh cho em ấy ngồi: “Có chỗ nào không thoải mái không em?”

Vừa mới đến miền Bắc, Cố Khanh Khanh sợ em ấy không quen với khí hậu.

Trước đây thanh niên trí thức ở thôn Đại Truân Tử cũng có người không quen với khí hậu. Cố Khanh Khanh nghĩ phải đi chợ mua miếng đậu phụ cho em ấy ăn tối.

Có lẽ phải ở Binh Đoàn Xây Dựng hai ngày mới về.

Sở Đại cũng ngẩng đầu nhìn sắc mặt của em vợ, thấy không có gì khác thường thì yên tâm, tiếp tục nói chuyện với Cố Thanh Liệt.

“Em không sao, chị ạ.” Thẩm Tuy ngồi xuống bên cạnh Cố Khanh Khanh, nhận lấy bát chén đũa chị gái đưa, múc nửa chén cơm: “Chỉ là ngồi xe lửa lâu, hơi chóng mặt.”

“Ăn xong thì vào phòng bên cạnh nằm nghỉ nhé?” Tôn Thục Phân lên tiếng: “Phòng của chị cháu với phòng trước kia của Hứa Niệm còn trống, lát nữa thím đi dọn dẹp, tối cháu cùng anh cả cháu một phòng, chị gái, anh rể cháu một phòng."

“Thế nào Khanh Khanh?” Tôn Thục Phân cầm chén, nhìn Cố Khanh Khanh.

“Được ạ.” Cố Khanh Khanh mỉm cười: "Đều nghe thím cả."

“Ừm!” Sao mà Khanh Khanh nói chuyện thật dễ nghe thế chứ.

"Tiểu Thỏ mà biết cháu đến chắc vui lắm đấy.”

“Cháu cũng rất nhớ hai chị em Tiểu Thỏ.” Cố Khanh Khanh thấy thím Dư gắp miếng thịt ba chỉ mềm đưa cho mình, cô nhanh đưa chén sang.

Ba chỉ ba tầng béo mà không ngấy, tan trong miệng, nước kho đặc biệt ngon, Cố Khanh Khanh nghĩ bữa này mình ít nhất phải ăn hai chén cơm.

Mọi người cơm nước xong xuôi, Dư Phú Quý mới về.

Vân Mộng Hạ Vũ

Tay ông xách túi hành lý mà Cố Khanh Khanh đựng cá muối, ba cái đã trống không, còn lại một túi nom không còn nhiều.

“Anh giữ lại bốn năm con cá muối và một túi tôm khô, còn lại để ở nhà ăn, tối nay cho các chiến sĩ thêm đồ ăn.” Nói xong, ông để túi hành lý vào góc tường.

Cố Khanh Khanh không có ý kiến, đã đưa cho chú ấy thì tùy chú ấy xử lý, phơi nhiều như vậy cũng là muốn các chiến sĩ nếm thử chút.

Tôn Thục Phân cầm giẻ lau bàn sạch sẽ: “Nhà mình còn mười mấy con cá muối, mấy tháng trước Thanh Liệt mang về, em thấy chưa khô hẳn nên phơi thêm, hai đứa nhỏ thèm không chịu được có hấp một con ăn, ngon lắm."

“Ngon thật, cá biển vị khác hẳn cá ở đây, nhiều thịt ít xương.” Dư Phú Quý pha trà: “Khanh Khanh, cháu định ở Binh Đoàn bao lâu?”

Nghe vậy, Tôn Thục Phân cũng nhìn sang.

“Nhiều nhất là hai ngày.” Cố Khanh Khanh có chút ngại ngùng, khó khăn lắm mới gặp mặt mà không thể ở lại Binh Đoàn lâu hơn: “Sở Đại và Thẩm Tuy chỉ xin nghỉ một tuần, đi lại không đã hết bốn ngày rồi.”

“Vậy à.” Dư Phú Quý đưa cho cô cốc trà nóng: “Thím cháu ngày nào cũng nhắc cháu, còn Triệu Trạch nữa, không biết họ ở đảo thế nào rồi.”

Họ chỉ liên lạc qua thư từ và điện báo với Cố Khanh Khanh, rất ít liên lạc với Triệu Trạch.

“Tiểu Ngư sắp hai tuổi rồi, trên đảo không có chỗ chụp ảnh, nếu không cháu sẽ gửi điện báo bảo chị A Niệm gửi một tấm ảnh gia đình qua đây cho chú xem.” Cố Khanh Khanh thổi nguội trà, uống một ngụm: “Cháu còn đang tính xem thời gian nào đó ra đảo thăm họ."

Đi đến đảo Bạch Sa tiện hơn đến Binh Đoàn Xây Dựng nhiều, đi tàu chỉ mất bảy tám tiếng, ngồi tàu so với đi tàu hỏa gần hai ngày hai đêm thoải mái hơn nhiều.

Cô lần đầu tiên đến đây, từ thành phố Diêm ngồi xe đến thành phố Biên, mất một ngày một đêm cộng thêm một buổi sáng. Lần này đi từ Nam Dương đến còn khổ hơn, xương cốt như muốn rã rời, may mà có Sở Đại và mọi người bên cạnh.

"Thím cũng muốn đến thăm các cháu mà thật sự không thể đi được." Tôn Thục Phân thở dài: "Bọn trẻ cần đi học, đường xá xa xôi, đến đảo kiểm tra lý lịch cũng phải mất vài tháng."

"Ban đầu còn bàn với lão Dư, nếu năm nay ông ấy có nghỉ phép, chúng tôi sẽ đến Nam Dương thăm mọi người, lão Dư phơi khá nhiều khoai lang khô và khoai môn cắt lát."

"Đúng rồi, để chú tìm xem, mấy hôm trước chú phơi khoai lang khô còn mềm, yên tâm, cắn được không cứng ê răng đâu." Dư Phú Quý vừa nói vừa định đứng lên đi lấy.

Cố Khanh Khanh thở dài: "Đợi đã, chú Dư, vừa ăn xong mà, không cần vội ăn ngay đâu."

Hai đứa nhỏ, một đứa ngủ gục trong lòng cậu cả, một đứa nghịch ngợm trong lòng cậu hai, Sở Đại dựa lưng vào ghế, đưa tay nghịch với Niên Niên, mặt mày lộ vẻ lười biếng.

Dư Phú Quý lại ngồi xuống, suy nghĩ một chút rồi nói: "Tối nay không ăn ở nhà nữa nhé? Chúng ta đến nhà ăn, tụ họp với lão Trương và lão Chu, sau khi các chiến sĩ ăn xong, tôi sẽ nấu thêm món."

Nói đến đây, ông hỏi Tôn Thục Phân: "Nhà còn thịt không? Chiều nay em đi cung tiêu xã mua ít sườn về, nấu sườn hầm khoai tây, thêm ít miến, Khanh Khanh ngày xưa rất thích ăn."

"Nhà còn đủ cả." Tôn Thục Phân lau sạch bàn rồi đi rửa chén, từ bếp ló nửa đầu ra: "Khanh Khanh, chờ thím một chút, thím rửa chén xong sẽ đi chuẩn bị giường cho cháu."

Họ ngồi tàu lâu như vậy chắc cũng mệt rồi.

"Không cần đâu, cháu tự làm được." Cố Khanh Khanh đứng dậy: "Thím ơi, hai căn nhà bên cạnh có chăn không ạ?"

"Có, nhận được điện báo của các cháu, thím đã đến phòng quân nhu lấy hai bộ chăn, mấy ngày nay phơi nắng xong rồi cất trong tủ, cháu qua xem đi."

"Được ạ." Cố Khanh Khanh không ngồi yên được, kéo chồng đi cùng dọn giường.

Cố Thanh Liệt định trêu đùa với lão Dư vài câu, mà thấy anh trai yên ổn ngồi đó, anh từ bỏ ý định.
 
Thập Niên 70, Những Năm Tháng Hạnh Phúc
Chương 477: Chương 477



"Kẽo kẹt —" Cửa gỗ bị đẩy mở.

Cửa sổ mở, chắc là do thím Dư mở để thoáng khí.

Giường vẫn như cũ, giường đơn quân dụng, cơ mà lần này có hai cái.

Cấu trúc giống nhà Tôn Thục Phân bên cạnh, một phòng khách, một phòng ngủ, một bếp, một vệ sinh, đất đai của Binh Đoàn Xây Dựng nhiều, xây dựng rộng rãi.

Trước đây chỉ là một phòng lớn, bây giờ mở rộng ra sân trước một chút, không hề có cảm giác chật chội.

Lấy chăn từ tủ quần áo đặt lên giường, Cố Khanh Khanh quay đầu hỏi chồng đang đứng yên góc kia: "Đang nghĩ gì thế? Giúp em trải chăn nào."

"Đang nghĩ về chuyện trước kia." Sở Đại bước lên một bước, cúi người cầm hai đầu chăn, lắc lắc, rồi cùng cô trải phẳng: "Chị dâu và Hứa Niệm ở hai bên, tối đó lão Dư và Triệu Trạch ..." Anh cười, không nói tiếp.

Cố Khanh Khanh chìm vào ký ức, nhớ ra điều gì, cô nhìn xuống: "Lúc đó anh sẽ không ..."

Tối đó cô không bật đèn, hai người ngồi trong phòng tối om, chỉ nghe thấy tiếng hít thở của đối phương ... và những tiếng động nhỏ phát ra từ hai phòng bên cạnh.

"Ừ." Sở Đại vuốt phẳng nếp gấp trên chăn: "Lúc đó anh hai mươi tuổi, là một chàng trai trẻ trung, em đừng nghĩ anh là người đứng đắn."

Cố Khanh Khanh liếc anh: "Đâu có, em chưa bao giờ nghĩ anh đứng đắn cả, bây giờ anh hai mươi ba tuổi vẫn còn trẻ trung mà."

Sở Đại hiểu ý trong lời cô, nhướng mày: "Đó chẳng phải là cuộc sống vợ chồng bình thường sao?"

Cố Khanh Khanh hừ một tiếng, chuyển chủ đề: "Anh giũ chăn nữa đi, phơi ngoài trời có cát."

Sở Đại nghe theo, ánh mắt nhìn cô trêu chọc.

Cô vờ như không thấy.

Trải xong giường, họ qua phòng bên cạnh dọn giường, cô nói với Thẩm Tuy: "Em nghỉ ngơi đi, tối ăn cơm chị sẽ gọi."

Loay hoay một hồi thời gian đã không còn sớm, đã hai giờ ba mươi lăm rồi.

Thẩm Tuy thực sự hơi chóng mặt, đặc biệt là đoạn đường từ ga tàu về Binh Đoàn Xây Dựng, lắc lư đến mức nhìn ai cũng thành hai cái bóng.

"Vâng, túi đựng quần áo anh rể em để trên ghế kia, tã và sữa của Đoàn Đoàn và Niên Niên đều ở trong đó."

"Biết rồi." Cố Khanh Khanh nhớ ra điều gì, quay lại nói với chồng: "Anh đi lấy bình nước nóng ở nhà ăn đi, hai đứa nhỏ lát nữa phải pha sữa."

Niên Niên mệt lả, nằm trong lòng cậu hai sắp ngủ đến nơi rồi mà nghe đến pha sữa liền mở mắt, tay nhỏ lắc lắc cánh tay cơ bắp cứng ngắt của cậu hai: "Cậu cậu ~ uống sữa!"

"Được, uống sữa." Cố Thanh Liệt nói với Sở Đại: "Đừng đi nữa, nhà bếp lão Dư đang đun nước mà? Cậu lấy nước sôi để nguội bên đấy là được rồi."

"Đúng, đúng, nhà thím bây giờ có bếp riêng, nấu nước tiện lắm, Sở địa đội trưởng đưa bình sữa và sữa bột đây, tôi pha cho." Tôn Thục Phân rửa bát xong từ bếp đi ra.

"Bây giờ người ta không còn là Sở đại đội trưởng nữa, dạo trước người ta thăng chức phó đoàn rồi." Dư Phú Quý lục trong tủ tìm túi khoai lang khô chưa phơi kĩ, ông đặc biệt để lại cho hai đứa nhỏ mài răng, không quá mềm không quá cứng, rất vừa phải.

"Gọi quen miệng rồi mà."

"Không sao, gọi sao cũng được." Sở Đại lấy bình sữa và nửa túi sữa bột từ túi hành lý, đưa cho Tôn Thục Phân: "Phiền chị dâu rồi."

"Nhìn Sở đại đội trưởng nói kìa." Tôn Thục Phân lắc đầu, đi vào bếp.

Cố Xán Dương bế Đoàn Đoàn đã ngủ say qua phòng bên cạnh, đợi Sở Đại đến, anh rời khỏi giường: "Em trông Đoàn Đoàn, anh ra ngoài đi dạo."

"Em đi cùng anh nhé, anh cả?" Sở Đại hỏi.

"Không cần."

Đợi anh ấy đi rồi, Sở Đại thu hồi ánh mắt.

Cũng có chút buồn ngủ, ngồi xuống mép giường rồi nằm xuống, chân trái để trên đất, đầu gối chân phải hơi cong lơ lửng, hai tay gối sau đầu.

Nghiêng đầu nhìn đứa bé đang ngủ bên cạnh, trong lòng anh có một cảm giác khó tả, chỉ cảm thấy rất kỳ diệu.

Hai năm trước anh còn ở Binh Đoàn Xây Dựng, nghĩ đến kế hoạch chiến lược ngày mai và đoán xem tối nay lão Dư sẽ hấp khoai lang hay hầm khoai tây.

Ai ngờ, một bức ảnh chụp cùng với Cố Thanh Liệt cho anh một gia đình, có vợ có con, quỹ đạo nhân sinh cứ như vậy thay đổi.

Vốn định ở lại đội Binh Đoàn Xây Dựng, cả đời bảo vệ biên giới, khi nào c.h.ế.t cũng được.

Chỉ trong hai năm ngắn ngủi, anh lấy vợ sinh con, đến đảo Bạch Sa tham gia và chứng kiến quá trình xây dựng căn cứ quân sự hải quân hoàn thành, rồi quay về quân khu phương Nam, vào chỉ huy hải quân.

Hằng ngày ngồi ăn tối cùng một bàn với cha, người mà anh tưởng rằng cả đời này sẽ không thể hòa giải được. Hơn nữa, thái độ của ông ngày càng trở nên hiền lành, bây giờ còn chủ động hỏi anh về công việc ở bộ chỉ huy. Điểm này, thật sự khó thích nghi.

“Cha ơi ~” Đoàn Đoàn lẩm bẩm một câu, mắt nhắm nghiền lăn về phía người đàn ông, bởi vì bị chăn ngăn cách nên không lăn vào lòng anh được.

Đứa nhỏ nhíu mày, miệng lẩm bẩm mãi, Sở Đại ghé tai lại nghe mà không thể hiểu con trai nói gì.

Vân Mộng Hạ Vũ

Dứt khoát anh kéo thằng bé ra khỏi chăn, đặt nó nằm lên người mình.

“Con muốn gì?” Anh nhẹ nhàng vỗ lưng nó, hỏi.

Đứa nhỏ bị lăn lộn vậy mà không tỉnh, cái m.ô.n.g nhỏ ủn ủn nhích lên, cái đầu cọ cọ vào cổ của anh, hít hít ngửi ngửi: "Cha."
 
Thập Niên 70, Những Năm Tháng Hạnh Phúc
Chương 478: Chương 478



“Muốn cha à?” Người đàn ông ngừng lại một chút, đứa nhỏ trong lòng nhíu mày, miệng vẫn lẩm bẩm, anh lại tiếp tục vỗ lưng con, lười biếng nói: “Cha đây mà, ngoan nào.”

Đoàn Đoàn có lẽ ngửi thấy mùi kẹo sữa ngọt ngào trên người anh, mày giãn ra, rất nhanh sau đó đã ngủ lại an bình.

Sở Đại cũng hơi chút buồn ngủ, nhất là khi trong lòng ôm đứa nhỏ mềm mại, thơm mùi sữa, mắt anh trĩu xuống, từ từ nhắm lại.

Khi Cố Khanh Khanh bế con trai út vào, cảnh tượng cô thấy là hai cha con đang nằm ngủ với tư thế cực kỳ bá đạo.

Người đàn ông cao lớn, chân dài, chiếm nửa chiếc giường, giày còn chưa tháo, chân trái đạp trên đất.

Có thể nhìn thấy được anh rất mệt.

Cô tháo giày cho Niên Niên, để con ngồi trên giường, đặt bình sữa còn lại lên bàn bên cạnh.

Niên Niên khi uống sữa rất ngoan, cái miệng nhỏ nhóp nhép, đôi mắt đen láy nhìn ba và anh trai ôm nhau ngủ.

Cố Khanh Khanh ngồi xuống mép giường, chân trái vừa vặn chạm vào đầu gối phải của người đàn ông.

Nghiêng đầu, cô thấy khuôn mặt gầy và đường nét gương mặt sắc sảo của anh.

Sở Đại đang thiu thiu ngủ, từ lúc vợ đẩy cửa vào đã tỉnh, chỉ là luôn giả vờ ngủ.

Ánh mắt nóng bỏng của người phụ nữ đặt trên người anh, cuối cùng anh không nhịn được mở mắt: “Em đang nghĩ gì vậy em gái.”

Cố Khanh Khanh ngẩn ra, bật cười: “Vẫn nhớ à.”

“Ừ.” Người đàn ông hôn nhẹ lên má con trai đang nằm trên người mình: “Lúc em mới đến Binh Đoàn Xây Dựng, không phải em gọi anh như vậy sao, em gái.” Trong mắt anh mang theo ý cười.

Cố Khanh Khanh lén cù lòng chân anh, thấy anh không động đậy, bĩu môi: “Nghe nói đàn ông sợ nhột sẽ thương vợ đấy, anh không thương em sao.”

“Anh thương em mà.” Sở Đại giả vờ sợ nhột, hừ nhẹ hai tiếng rồi cười nhìn cô: “Thế này được không? Vợ yêu.”

Cố Khanh Khanh thu tay lại: “Cũng tạm.” Nghĩ đến điều gì đó, cô hỏi: “Anh, có phải ngay từ đầu anh đã biết em đến đây làm gì đúng không?”

“Câu hỏi này em đã hỏi rồi, anh cũng đã trả lời rồi.” Người đàn ông bất đắc dĩ, bàn tay lớn kéo góc chăn đắp lên lưng Đoàn Đoàn.

“Quên mất rồi.” Người phụ nữ chớp chớp mắt: “Nói lại đi?”

“Đúng vậy.” Sở Đại thở dài: “Từ lần đầu gặp em, không cần lão Dư giới thiệu anh cũng biết em là em gái của lão Cố, hai người ...”

Cái câu “rất giống nhau” bị anh nuốt lại dưới ánh mắt sắc bén của vợ.

“Lão Cố thường nhắc đến em, em cũng biết trong bao năm nay Binh Đoàn Xây Dựng không có nhiều nhà quân nhân đến thăm, anh ấy chịu để bảo bối duy nhất của mình đến đây chắc chắn là có ý đồ.”

“Hơn nữa, câu đầu tiên em nói khi gặp anh hai em, anh đã nghe thấy. Hắn nói hắn chưa thu phục được, bảo em tự nghĩ cách.” Sở Đại cười: “Lúc đó anh không cảm thấy gì, sau này hắn cố tình bảo anh dẫn em đến khu nhà quân nhân, cố ý tạo cơ hội cho chúng ta tiếp xúc, khi đó anh mới hiểu đại khái.”

Cố Khanh Khanh nhướng mày: “Chỉ vì mấy chuyện đó anh đã đoán được ý đồ của anh em chúng tôi?”

“Gần như vậy.” Người đàn ông đặt mu bàn tay phải lên mắt, hồi tưởng: “Nhưng điều thật sự xác nhận lại là chuyện khác.”

“Hử? Chuyện gì?”

Sở Đại không biết nói sao, trong cổ họng tuôn ra tràn cười: "Từ khi em đến, mỗi lần Cẩu Đản đi vệ sinh đều nhìn trộm anh.”

Thực ra chuyện này không có gì lạ, đàn ông thường hay so bì nhau về phương diện này, lại là nhóm thanh niên mười chín đôi mươi, đùa giỡn với nhau sẽ so sánh kích thước của nhau.

Cố Thanh Liệt từ trước tới giờ không phải là người thích những trò vô bổ này.

Gã khờ ấy chỉ quan tâm đến việc mình có thể b.ắ.n trúng bao nhiêu điểm trên bia ngắm, khi đấu tay đôi có thể lật đổ bao nhiêu người.

Cố Khanh Khanh nghe đến chủ đề này có chút ngượng ngùng, tai đỏ bừng.

Người đàn ông thấy bộ dạng của cô, nảy sinh ý định trêu đùa: “Còn em thì sao, đồng chí Cố Khanh Khanh.”

“Em hài lòng không.”

Cố Khanh Khanh đẩy nhẹ đầu gối anh: “Trẻ con đang ở đây, anh nói chuyện chú ý chút.”

Người đàn ông hơi ngẩng cằm, ra hiệu cô nhìn qua.

Cố Khanh Khanh theo ánh mắt của anh, nghi ngờ quay đầu lại.

Niên Niên vốn đang ngồi phía sau cô, cầm bình sữa uống, không biết từ lúc nào rơi vào trong ổ chăn ngủ rồi, sữa uống được một nửa, tay vẫn giữ chặt bình, khóe miệng có vết sữa chảy xuống.

Người đàn ông cười thành tiếng: “Bây giờ có thể nói cho anh biết rồi chứ? Em hài lòng không, vợ yêu?”

“Bình thường.” Cố Khanh Khanh không chớp mắt: “Cũng tàm tạm thôi.”

Vân Mộng Hạ Vũ

Cổ của cô đã đỏ bừng, cô vẫn đang cố gắng giữ vẻ bình tĩnh khi nói xong câu này.

Người đàn ông ánh mắt tối tăm nhìn cô một lúc, rồi gật đầu: “Được.”

“Hả?” Cố Khanh Khanh không hiểu, phản ứng của anh không đúng lắm.

“Tối nay thử lại nhé, không biết phòng này cách âm có tốt không chứ trước kia thì tệ lắm.”

“Sở Đại!” Cố Khanh Khanh tức giận, cầm gối xanh quân đội bên cạnh ném vào người anh: “Ngủ ngay đi!”

Người đàn ông dùng một tay bắt lấy, ngón tay trắng muốt và vỏ gối xanh quân đội tạo thành sự tương phản rõ rệt, Cố Khanh Khanh nhìn một cái liền không muốn rời mắt.
 
Thập Niên 70, Những Năm Tháng Hạnh Phúc
Chương 479: Chương 479



“Không đùa nữa.” Anh khẽ xoay người, đặt đứa nhỏ xuống, rồi đứng lên, kéo chăn đắp cho hai đứa con, lấy bình sữa trong tay con ra, đặt lên bàn bên cạnh.

Người đàn ông từ tốn tháo cúc áo khoác, vắt lên lưng ghế bên cạnh, rồi tháo đồng hồ: “Ngủ một lát đi, mai anh dẫn em đi cưỡi lạc đà trong sa mạc.”

“Hả?” Cố Khanh Khanh phấn khởi hẳn lên, ôm lấy eo gầy của anh không chịu buông: “Chúng ta còn có thể đi sa mạc sao?”

“Có thể chứ.” Người đàn ông đưa tay vuốt mấy sợi tóc rơi trên má vợ ra sau tai: “Chiều anh sẽ đến thăm chú Quan, mượn xe của ông ấy.”

Ban đêm trong sa mạc quá lạnh nếu không anh đã muốn dẫn vợ đi ngắm sao.

Dù sao thì hai anh vợ, cả cậu em vợ đều ở đây, không lo không người chăm sóc mấy đứa nhỏ.

Không ai dám làm tổn thương chúng, mấy người cậu này chắc chắn sẽ không để chúng phải thiệt thòi.

“Em sẽ đi cùng anh thăm chú Quan.” Cố Khanh Khanh rúc đầu vào cổ anh, cọ cọ: “Đưa cả Đoàn Đoàn và Niên Niên đi cùng.”

Chuyện của cô và Sở Đại, chú Quan cũng rất quan tâm.

Lần anh bị thương, chú Quan nói với cô rằng Sở Đại là một con chim ưng kiêu ngạo, cần phải từ từ chinh phục.

Giờ đã chinh phục được rồi, tất nhiên phải đến cảm ơn.

Chú Quan coi Sở Đại như con cháu, hai đứa nhỏ này cũng nên đến để ông thấy một lần.

Sở Đại phát hiện ra hai đứa nhỏ có tính cách giống vợ lắm, thích cọ vào người khác, anh cúi đầu cười, hôn lên tóc cô, nói: “Được.”

Hai đứa nhỏ ngủ bên trong, Cố Khanh Khanh ngủ giữa, nằm trong lòng người đàn ông, ngập ngừng nói: “Ngủ thôi.”

“Anh không ngủ được.” Sở Đại nghịch mấy lọn tóc đen của cô, ra vẻ vô tình nói: “Đoàn Đoàn và Niên Niên cuối năm nay sẽ hai tuổi rồi, chúng có thể tự ngủ rồi nhỉ.”

“Hả?” Cố Khanh Khanh ngáp, trong lòng người đàn ông ấm áp, mơ màng hỏi: “Gì cơ?”

“Không có gì.” Sở Đại cúi xuống hôn vợ: “Ngủ đi.”

Cố Khanh Khanh gối đầu lên cánh tay phải của anh, rất nhanh chìm vào giấc ngủ.

Sở Đại mở mắt, quan sát hết căn nhà.

Bên trong vẫn như cũ, chỉ có khu bếp và nhà vệ sinh được mở rộng ra.

Nãy anh quên không hỏi vợ, lúc cô một mình đến Binh Đoàn Xây Dựng, mỗi đêm ở đây một mình, trong lòng cô ấy nghĩ đến điều gì?

Thật ra sau đó anh có chút hối hận, hối hận vì anh không đáp lại tình cảm của cô sớm hơn.

Nghĩ đến đây, anh nhìn người phụ nữ trong lòng, ánh mắt tràn đầy tình cảm dịu dàng.

Cảm ơn em đã dũng cảm như vậy.

Ngủ đến năm giờ chiều, khi Cố Khanh Khanh tỉnh dậy thì thấy bên cạnh không có ai, ánh nắng chiều chiếu vào từ cửa sổ, hắt lên tường trắng.

Cô ngơ ngác, ánh mắt mơ màng dừng lại ở vệt sáng màu cam.

Hai đứa nhỏ tỉnh dậy muốn đi vệ sinh, rồi đòi gặp cậu, Sở Đại đưa chúng đi vệ sinh, rồi giao cho Cố Xán Dương và Thẩm Tuy, xong xuôi anh bưng cốc nước lại đây.

Nghe tiếng động, cô từ từ định thần, nhìn người đàn ông mặc đồ đen đứng bên giường.

“Tỉnh rồi à? Em uống nước đi.” Sở Đại đưa cái cốc cho cô.

Cố Khanh Khanh không nhận, nhìn anh hồi lâu rồi cất giọng khàn khàn: “Anh.”

“Ừ?”

“Em cứ tưởng đây là một giấc mơ.” Cố Khanh Khanh lẩm bẩm: “Cứ như là em mới đến Binh Đoàn Xây Dựng vậy, bên cạnh không có anh, cũng không có Đoàn Đoàn và Niên Niên.”

Người đàn ông nhướng mày, đặt cốc nước xuống, ngồi xuống mép giường.

Cánh tay trắng muốt của anh tùy ý đặt lên đầu giường: "Nếu là như vậy, lần này anh sẽ là người ngủ động chủ động." Anh cười nhìn vợ.

Cố Khanh Khanh ngẩng đầu lên, thấy ngay gương mặt mạnh mẽ của anh.

Cô giơ tay chạm vào: "Anh không giống người sẽ chủ động đâu, anh à."

Anh cười ra thành tiếng: "Vậy em dạy anh đi, phải làm thế nào để dỗ dành em."

"Anh đang dỗ dành em đấy." Cố Khanh Khanh trề môi: "Em đói rồi, Đoàn Đoàn và Niên Niên đâu rồi?"

"Anh cả và A Tuy đưa chúng ra ngoài rồi, chưa thấy nhiều cát như vậy bao giờ, chúng thấy lạ lắm.”

"Anh còn dám nói, con cái sinh ra ở Nam Dương chưa bao giờ thấy nhiều cát như thế này. Bình thường anh không dành thời gian đưa chúng ta ra biển chơi, ngay cả cháu trai nhỏ nghỉ học đã biết được em ra bờ biển nhặt vỏ ốc."

Cố Khanh Khanh chống tay lên mép giường đứng dậy, nửa người khom lại: "Qua vài năm nữa cháu trai nhỏ đến tuổi nhập ngũ rồi, không biết cha thằng bé có cho phép thằng bé nhập ngũ vào Binh Đoàn Xây Dựng hay không?"

Vân Mộng Hạ Vũ

Trương Tháp rất chấp nhất với Binh Đoàn Xây Dựng, đặc biệt sau khi Sở Đại tặng thằng bé một huy hiệu sói đầu đen, thằng bé cứ suốt ngày đòi vào Binh Đoàn Xây Dựng, không ít lần bị Trương Kiến Thiết rượt đánh.

"Cha con từ Binh Đoàn Lục Trung ra mà con một hai đòi vào Binh Đoàn Xây Dựng? Thằng nhóc ranh con bị ma nhập rồi à!"

Kẻ gây ra chuyện này lại không để tâm: "Còn sớm mà, với tuổi của nhóc con ấy ít nhất phải bốn, năm năm nữa."

Cố Khanh Khanh bám vào vai anh đứng dậy, ngồi tựa vào đầu giường, được anh ôm vào lòng, đôi mắt trong veo: "Anh, sau này anh định làm gì?"

"Em không đoán ra sao?" Người đàn ông cười mỉm: "Không muốn đi cùng anh? Muốn ở lại Nam Dương à."

"Làm gì có, em đã nói rồi, anh ở đâu em và con sẽ ở đó, trừ khi anh không muốn đưa bọn em theo."

"Em nói quá lời rồi." Giọng người đàn ông lười biếng: "Chuyện này chưa quyết định, qua một, hai năm nữa xem sao. Chúng ta tận lực đi cùng A Tuy lên thủ đô, em chẳng phải không yên tâm thằng nhóc đó sao."

"Em có chút tiếc nuối, cả nhà được ở bên nhau là tốt nhất." Cố Khanh Khanh lấy ngón tay chạm vào cằm lởm chởm râu của anh: "Đến lúc cạo râu rồi, anh à."

"Ừ, hai đứa nhỏ cứ thích cọ vào cằm anh, cọ xong trán đỏ lên lại khóc, nhõng nhẽo lắm." Sở Đại để mặc kệ vợ xoa xoa cằm của mình, cúi mắt nhìn vợ: "Giống em."
 
Back
Top Bottom