Chào bạn!

Để có thể sử dụng đầy đủ chức năng diễn đàn Của Tui À bạn phải đăng nhập hoặc đăng ký.

Đăng Ký!

Dịch Thập Niên 70: Mẹ Kế Sau Khi Thức Tỉnh

Thập Niên 70: Mẹ Kế Sau Khi Thức Tỉnh
Chương 150



Ninh Hương biết làm rất nhiều món, hầu như mỗi món đều làm rất ngon. Hiện tại nhớ tới, dù là mùi vị hay là cách bày trí, tất cả đều không thể bắt bẻ.

Chỉ là không còn nữa, đó đều là những cảnh tượng mà bây giờ về nhà không còn nhìn thấy nữa.

Hiện tại mỗi ngày trước khi về nhà, Giang Kiến Hải đều sẽ hít sâu thầm cầu nguyện trong lòng, hy vọng hôm nay về nhà có thể trải qua một đêm bình an, có thể yên ổn không cãi nhau không làm loạn cho đến sáng mai.

Tiện thể, có thể sống thêm mấy năm.

Kết quả hôm nay anh ta hít sâu vài hơi về đến nhà, mới vừa duỗi tay ra mở cửa, đến chân còn chưa bước vào, đầu óc liền vang một tiếng 'ong' lớn, suýt nữa trực tiếp bị một cơn nổ mạnh.

Trong nhà giống như vừa mới bị trộm, hoặc là nói vừa mới bị cướp, đồ vật đều bị đập phá, không còn nhiều chỗ có thể đặt chân hay có thể xem. Mà Lưu Doanh đang ngồi ở ghế sô pha gỗ được phủ bằng ren trắng, trên cánh tay là vết xanh tím.

Lại chuyển mắt một chút, Giang Ngạn bị thương ở đầu, trán đang đổ máu, mà Giang Nguyên bị thương ở mu bàn tay, không biết khi nào mà bị đồ làm xước một lỗ trên mu bàn tay thằng bé, cũng là một đường m.á.u đỏ doạ người.

Thời gian tựa như đọng lại trong nháy mắt, sau đó không biết Giang Hân từ nơi nào chui ra, lập tức chạy đến cửa bổ nhào vào n.g.ự.c Giang Kiến Hải, khóc lóc kêu một tiếng: “Cha, cha đi đâu vậy? Lưu Doanh cô ta bắt nạt chúng con!”

Đầu óc Giang Kiến Hải không bùng nổ, cũng không có thở gấp mà ngất xỉu. Thật lâu sau, anh ta khom lưng bế Giang Hân lên, nâng chân bước vào nhà, tìm chỗ có thể đi đặt chân xuống, sau đó đi thẳng đến cạnh sô pha, trơ mặt nhìn Lưu Doanh.

Lưu Doanh cũng ngẩng đầu nhìn anh ta, khắp mặt đều là nước mắt, rõ ràng mới vừa làm loạn không lâu, hơi thở cũng không gấp gáp.

Giang Kiến Hải nhìn cô ta như vậy một hồi, đột nhiên đến cả tức giận cũng không thể nữa, chỉ hỏi: “Còn phải sống những ngày thế này sao?”

Hô hấp Lưu Doanh vẫn dồn dập, ngẩng đầu nhìn Giang Kiến Hải nói: “Lời này anh phải hỏi hai đứa con trai của anh, là bọn nó ra tay với em trước, em chỉ phòng vệ chính đáng!”

Giang Ngạn mặt mày hung dữ, mở miệng chính là: “Là cô ta, là cô ta đẩy Giang Hân trước! Giang Hân đụng vào ghế, đầu cũng bị bầm xanh! Chính là mẹ kế độc ác như cô ta, ở nhà bắt nạt bà thì không nói đi, hiện tại lại bắt nạt chúng con!”

Giang Hân ở trong lòng Giang Kiến Hải ôm đầu oan ức: “Cô ta đẩy con!”

Giang Kiến Hải nhìn Lưu Doanh không nói lời nào, dùng ánh mắt ép hỏi.

Vẻ mặt Lưu Doanh vẫn là biểu tình kiên cường, không hề giải thích ngược lại nhìn Giang Kiến Hải hỏi: “Vậy phải hỏi anh trước, hôm nay anh đi làm gì vậy? Anh nói anh đến công xưởng làm việc, em đi tìm anh, người ta nói anh cả ngày nay không hề ở đó!”

Vốn dĩ cô ta cho rằng cùng Giang Kiến Hải đi vào thành, thoát khỏi bà già Lý Quế Mai thì có thể trải qua ngày tháng nhẹ nhàng vui vẻ. Nhưng kết quả không hề giống trong tưởng tượng của cô ta, Giang Kiến Hải càng ngày càng không kiên nhẫn với cô ta, thời gian ở nhà với cô ta có thể đếm trên đầu ngón tay.

Đừng nói cải tạo anh ta, đến thời gian nói chuyện đàng hoàng với anh ta cũng ít ỏi. Mỗi ngày buổi tối gặp được một lát, chỉ luôn là vì các loại chuyện vặt vãnh mà cãi nhau, có đôi khi thậm chí cãi đến mức đập đồ cho hả giận.

Chuyện gì trong nhà anh ta cũng mặc kệ, ném ba đứa con cho một mình cô ta chăm sóc. Vốn dĩ cô ta ôm ý tưởng ba đứa nhỏ này sẽ có tiền đồ nên đối xử với chúng nó không tồi. Nhưng ba đứa nhỏ này thật sự khiến người khác nghiến răng nghiến lợi!

Giang Ngạn và Giang Nguyên không phải làm chuyện xấu ở bên ngoài thì là ẩu đả đánh nhau với người ta. Hoặc là bị bắt đến đồn công an, hoặc là chọc phải người ngang ngược hung hãn thì bị tìm tới nhà, còn khiến bà mẹ kế như cô ta bị đem ra mắng chửi. Công việc của Giang Kiến Hải bận rộn nên căn bản mặc kệ những việc này.

Vân Mộng Hạ Vũ

Sau khi cô ta vì mấy chuyện này mà bị mất mặt vài lần, xui xẻo vài lần thì không nhìn được nổi nóng bảo Giang Ngạn Giang Nguyên có thể sống yên ổn chút hay không, có thể đừng cả ngày làm mất thể diện hay không, kết quả đứa con trai không biết tốt xấu mà mở miệng chính là một câu: “Lo bản thân cô cho tốt đi!”

Hơn nữa, đừng nhìn Giang Hân tuổi không lớn, nhưng được bà nội nó “dạy rất ngoan”, chính là một đứa tiểu yêu quái tâm địa xấu xa.

Ba đứa nhỏ căn bản không xem cô ta là người một nhà, trừ việc tìm cô ta đòi tiền đòi phiếu lương thực đòi ăn đòi uống, những lúc khác căn bản không để ý tới cô ta, làm ra chuyện xấu liên lụy cô ta còn không cho cô ta mặt mũi. Cô ta ở trong cái nhà này như một dã quỷ khác họ, căn bản không ai xem cô ta ra gì, đều xem cô ta như giúp việc như quản gia thôi!
 
Thập Niên 70: Mẹ Kế Sau Khi Thức Tỉnh
Chương 151



Cô ta vốn dĩ đã không phải người có kiên nhẫn, lại rất không thích Giang Ngạn Giang Nguyên và Giang Hân, bởi vì cốt truyện trong tiểu thuyết mà cố ý có chút kiên nhẫn nhưng sớm đã bị làm cho mất hết.

Cho dù ba đứa nhỏ này sau này có thể đạt thành công lớn, bây giờ cô ta cũng đã không kiên nhẫn được nữa!

Hôm nay cô ta vốn dĩ bởi vì bị Giang Kiến Hải lừa mà khó chịu, hoài nghi có phải anh ta ra ngoài làm gì đó, sau khi trở về trong lòng vẫn luôn nghẹn tức, ai biết Giang Hân lại đi tới chọc cô ta, dùng thái độ sai bảo kêu cô ta ra ngoài mua bánh đại phương ăn.

Cô ta thật sự rất phiền, bảo Giang Hân tránh ra để cô ta yên tĩnh một lát, kết quả Giang Hân giở tính khí khóc lóc om sòm ra với cô ta, túm quần áo cô ta, lớn tiếng kêu gào đòi cô ta phải đi mua bánh đại phương, nói nếu cô ta không đi mua, sẽ bảo cha nó về đánh c.h.ế.t cô ta, đuổi cô ta đi.

Lưu Doanh thật sự sắp phiền mà bùng nổ, thuận tay đẩy nó một cái, sau đó nó liền lăn long lóc đ.â.m vào ghế. Sau đó nữa Lưu Doanh còn chưa kịp phản ứng, Giang Ngạn như bị điên vậy, đưa đầu tới đụng vào cô ta nên cô ta mới đánh nhau với Giang Ngạn Giang Nguyên.

Cô ta có ưu thế vóc dáng cao khung người lớn, Giang Ngạn Giang Nguyên vẫn là con nít, vóc dáng đều không tính là cao hơn nữa lại gầy, cho nên về mặt đánh nhau thì cô ta không thua, xem như cô ta hung hăng với hai con gấu Giang Ngạn và Giang Nguyên này.

Đương nhiên, đồ đạc trong nhà cũng gần như bị đập bể hết.

Cuộc sống này còn tiếp tục hay không cô ta không biết, cô ta chỉ biết chính mình chịu không nổi cơn tức này. Mặc kệ mẹ nó là ai, chỉ cần khiến cho cô ta chịu ủy khuất, cô ta sẽ trả về gấp mười lần gấp trăm lần ngàn lần!

Đến thành khổ sở một năm này cô ta cũng xem như là hoàn toàn thấy rõ, ba đứa Giang Ngạn Giang Nguyên Giang Hân này căn bản cô ta không nương tựa được, chính là ba đứa vô ơn vô lương tâm, cho tiền bọn nó xài đối xử tốt với bọn nó đều uổng phí, bọn nó xem là đương nhiên mà căn bản không thèm ghi nhớ, cảm thấy cô ta là do cha bọn nó cưới về để hầu hạ bọn nó.

Còn có chuyện cải tạo Giang Kiến Hải, căn bản chính là chuyện viển vông!

Vân Mộng Hạ Vũ

Cô ta hiện tại con mẹ nó bất chấp tất cả!

Trong nhà này ai không muốn cho cô ta sống tốt, vậy cũng đừng nghĩ đến chuyện sống tốt!

Cùng nhau chết!!

Giang Kiến Hải nhìn mặt Lưu Doanh, thấy cô ta nước mắt đầy mặt, vẻ mặt hung dữ, thật sự đến cả phát giận cũng không thèm nữa, cãi cũng không muốn cãi với cô ta. Cô ta là người vợ điên, là người bệnh thần kinh, trước khi kết hôn anh ta bị mù mới coi trọng cô ta!

Không trả lời Lưu Doanh, Giang Kiến Hải ôm Giang Hân kéo căng mặt đi ra ngoài, gọi Giang Ngạn và Giang Nguyên: “Đến trạm y tế.”

Cả nhà bốn người trước sau đi ra cửa, đến trạm y tế xử lý băng bó vết thương, chỉ để lại một mình Lưu Doanh ngồi trên sô pha sa sầm mắt tiếp tục th* d*c. Trên người cô ta không bị thương chảy m.á.u nên không cần xử lý.

Đống tàn cục trong nhà cô ta cũng không dọn dẹp, đứng dậy tìm quần áo đi tắm rửa rồi trực tiếp về phòng nằm.

Giang Kiến Hải dẫn Giang Ngạn Giang Nguyên đến nhà vệ sinh của công xưởng xử lý miệng vết thương, dẫn bọn nó đếm tiệm cơm ăn cơm tối. Sau đó một nhà bốn người tìm một công viên nhỏ ngồi đón gió đêm thổi qua rồi về đánh răng rửa mặt đi ngủ.

Trên đường đi, Giang Ngạn Giang Nguyên và Giang Kiến Hải cũng không nói gì, quan hệ cha con giữa bọn họ kỳ thật rất lạnh nhạt. Hằng năm Giang Kiến Hải ở bên ngoài ra sức kiếm tiền, thời gian ở nhà vô cùng ít, ba đứa con cũng không thân với anh ta.

Rửa mặt xong, Giang Ngạn Giang Nguyên liền dẫn Giang Hân về phòng đi ngủ. Một mình Giang Kiến Hải ngồi trong phòng khách, ngồi giữa đống mảnh vỡ hỗn độn đầy đất, lấy một túi t.h.u.ố.c lá trên người ra sau đó đánh lửa hút hết điếu này đến điếu khác.

Trong phòng, nghe thấy Giang Hân đã ngủ say, Giang Nguyên ở trong bóng tối sắc nói với Giang Ngạn: “Anh, em muốn về nhà.”Ở chỗ này căn bản không có người nào thương bọn nó, công việc của cha bọn nó vẫn luôn rất bận, căn bản là mặc kệ bọn nó, mẹ kế là người ngoài, hơn nữa bọn nó cũng không ở chung với người mẹ kế này nổi, ngay từ còn chung sống hoà thuận được, sau khi ở chung thời gian dài, va chạm mâu thuẫn gì cũng có, tích góp cho tới hôm nay liền đánh nhau.

Hơn nữa hôm nay bọn nó bị đánh thành thế này, cha bọn nó cũng không nói gì mẹ kế bọn nó hết, cũng không giúp bái thù cho bọn nó.

Trước kia cảm thấy có mẹ kế trong thành thì có thể diện, vào thành cũng rất có thể diện, nhưng qua một năm tới nay, ngoại trừ chuyện ăn uống thì cũng không cảm thấy trong thành có cái gì khác tốt hơn. Trong thành có mấy đứa trẻ khinh thường bọn nó, luôn có người chê cười bọn nó là con nít ở nhà quê lên.

Nghĩ tới nghĩ lui, vẫn là ngày tháng ở nông thôn tốt hơn, có bà nội thương bọn nó, người ta cũng bởi vì cha boj nó là xưởng trưởng trong thành mà không dám bắt nạt bọn nó, chỉ có bọn nó bắt nạt người khác.

Giang Ngạn không nói chuyện, Giang Nguyên lại nghẹn ngào nói: “Em nhớ bà…”

Giang Ngạn ở trong bóng đêm chớp chớp mắt, một lát sau đáp lời: “Được, ngày mai anh dẫn em và Hân Hân quay về.”
 
Thập Niên 70: Mẹ Kế Sau Khi Thức Tỉnh
Chương 152



Giang Ngạn, Giang Nguyên cùng Giang Hân đã hẹn nhau, ngày hôm sau tất cả đều không đến trường.

Sau khi quan sát Lưu Doanh đi ra ngoài, bọn họ lặng lẽ lẻn vào trong nhà, lật tung phòng của Lưu Doanh cùng với Giang Kiến Hải, Giang Ngạn lấy dây thép bẻ khóa, cho tất cả tiền và phiếu vào cặp sách, sau đó dẫn Giang Nguyên và Giang Hân bỏ trốn.

Hai người anh trai dẫn theo em gái, đầu tiên ba người đi ra Tô Thành ăn uống no say một bữa, ăn mấy món như là cá quýt sóc, tôm chiên long tỉnh, móng giò, cá bạc má cải xoong.

Ăn uống no lại đi đến cửa hàng mua ít bánh ngọt, lần mò ra bến tàu trả tiền một chuyến thuyền quay về trấn Mộc Hồ. Sau khi đi thuyền lớn thì đổi sang ngồi thuyền nhỏ, từ thuyền chạy bằng dầu đổi thành thuyền tự chèo, lần mần suốt ban ngày mãi cho đến chập tối mới đến được trấn Mộc Hồ.

Ba người trong bóng tối, lưng đeo cặp sách từ công xã chạy về nhà. Trong cặp đương nhiên không phải là sách vở, mà là bảy tám món đồ chơi như “vũ khí” đánh nhau, cùng với bánh ngọt mới ra mua từ Tô Thành về.

Đợi đến khi bọn họ chạy đến nhà thì trời đã tối thui lại, Lý Quế Mai vừa ngồi xuống chuẩn bị ăn cơm tối, nhìn thấy ba đứa trẻ thở hổn hển chạy vào nhà, đầu tiên bà ta ngạc nhiên một chút, sau đó để đôi đũa xuống gọi to cục cưng.

Giang Ngạn lấy bánh ngọt từ trong cặp ra, cùng Giang Nguyên, Giang Hân ngồi xuống ăn cơm tối với Lý Quế Mai. Vừa ăn vừa tố cáo đủ loại hành vi phạm tội của Lưu Doanh, nói cô ta ngược đãi bọn họ như thế nào, sau đó chỉ vào vết thương cho Lý Quế Mai xem.

Lý Quế Mai nghe thấy vậy thì đau lòng muốn chết, trên trán Giang Ngạn có dán băng gạc, trên tay Giang Nguyên cũng quấn một vòng băng gạc, trên trán Giang Hân cũng có một mảng tím xanh, tóm lại là chịu rất nhiều uất ức, ba đứa nhỏ mới dám tự mình chạy về đây! Đường đi xa như vậy!

Lý Quế Mai đau lòng lau nước mắt. Luôn miệng mắng chửi Lưu Doanh. Chửi cô ta là con quỷ xui xẻo, ở nông thôn mà gây chuyện chắc chắn cô ta không có lấy một ngày sống yên ổn, mỗi ngày đều dày vò cô ta cho đến chết, dám đến thành phố hành hạ cháu trai cháu gái bà ta, khiến cháu trai cháu gái bà ta không được sống yên ổn qua ngày.

Vân Mộng Hạ Vũ

Nghe Lý Quế Mai chửi Lưu Doanh, Giang Hân cắn một miếng bánh ga tô, vừa ăn vừa nói với Lý Quế Mai: “Được rồi bà, chúng cháu sẽ không bao giờ... vào thành phố với mẹ kế nữa, chúng cháu sẽ không bao giờ quay về đó nữa, từ giờ về sau chúng cháu sẽ ở nông thôn với bà.”

Nghe Giang Hân nói vậy, không cần nói cũng biết Lý Quế Mai đau khổ và phiền muộn đến nhường nào. Cái nhà ở Tô Thành kia là con trai bà ta cố gắng mới có được, con đàn bà Lưu Doanh kia sống ở đó miễn phí không phải trả tiền, lại còn hành hạ cháu trai cháu gái bà ta, công lý ở đâu chứ?

Ngay lúc Lý Quế Mai sắp không thở nổi nữa, bí thư đại đội bỗng nhiên đến nhà, gõ cửa hai cái thò đầu vào hỏi: “Chị Lý, Giang Ngạn, Giang Nguyên, Giang Hân có về đây không?”

.....

Lưu Doanh nhìn một đống lộn xộn do Giang Ngạn với Giang Nguyên bày ra, Giang Kiến Hải không dọn, lại không có khả năng mà trông chờ vào Giang Ngạn với Giang Nguyên, cho nên vẫn là Lưu Doanh tự mình dọn dẹp sạch sẽ. Dọn dẹp cả một buổi sáng xong cô ta đi ra ngoài, ở bên ngoài nguyên một ngày không về.

Gần tối, cô ta từ bên ngoài trở về nhà để nấu cơm thì thấy trong nhà một người cũng không thấy.

Mới vừa rồi cãi nhau với bốn cha con họ, Lưu Doanh cũng không hèn hạ mà chủ động đi quan tâm bọn họ. Suy cho cùng hôm qua Giang Kiến Hải đi làm việc gì anh ta cũng không có giải thích, có bản lĩnh thì từ nay về sau đừng có quay về cái nhà này nữa.

Không nghĩ nhiều, Lưu Doanh mở chiếc ti vi đen trắng trong nhà lên, ngồi trên sofa xem TV. Ngồi một lúc cảm thấy có chút lạnh, lập tức đứng dậy đi vào phòng định lấy quần áo mặc.

Ai không vào phòng thì không biết, vừa vào thì chắc chắn bị dọa mà nhảy dựng lên. Phòng ngủ của cô ta giống như bị kẻ trộm đột nhập, tất cả ngăn kéo ngăn tủ đều bị mở hết ra, quần áo rải đầy trên giường với trên mặt đất.

Nghĩ nghĩ cái gì, cô ta vội vàng mở cửa tủ quần áo, trên tủ quần áo có cái ngăn kéo quả nhiên cũng bị mở ra, chiếc khóa đồng nằm lăn lóc trên mặt đất bên cạnh chân cô ta, mà toàn bộ tiền và phiếu bên trong đều không còn một đồng nào.

Lập tức cô ta cảm thấy trong nhà chắc chắn có kẻ trộm đột nhập, vì thế tùy tiện tìm áo khoác mặc vào, vội vàng ra ngoài tìm công an báo án. Nhưng cô ta còn chưa đi đến đồn công an, lại nhớ ra cái gì đó.

Dừng chân lại, cô ta giơ tay lên xem đồng hồ, nhìn xung quanh bầu trời, đã là giờ này, trời cũng đã tối, Giang Ngạn, Giang Nguyên, Giang Hân đã tan học từ lâu rồi, vậy bọn chúng đâu?
 
Thập Niên 70: Mẹ Kế Sau Khi Thức Tỉnh
Chương 153



Trong lòng suy đoán, cô ta vội vàng quay đầu lại, đi nhà xưởng tìm Giang Kiến Hải. Cũng may anh ta ở ngay văn phòng nhà xưởng chứ không đi đâu, cô ta tìm được văn phòng lập tức đi vào cửa nói: “Tiền với phiếu trong nhà đều bị trộm hết rồi, Giang Ngạn, Giang Nguyên với Giang Hân bây giờ cũng không thấy về nhà, anh có biết bọn nó đi đâu không?”

Giang Kiến hải nghe thấy vậy trong lòng trùng xuống, anh ta cả ngày đều vội vàng làm việc, chạy đi chạy lại quanh nhà xưởng xử lý đủ loại chuyện, làm sao nah ta biết Giang Ngạn, Giang Nguyên với Giang Hân đi đâu? Bọn chúng có thể đi đâu được chứ?

Giang Kiến Hải nhíu mày nói: “Có ý gì?”

Lưu Doanh lạnh lùng nghiêm mặt, nói chuyện cũng không dễ nghe: “Ý của em là, chắc chắn bọn chúng đã lấy trộm tất cả tiền bạc ở trong nhà rồi trốn đi! Anh nuôi dạy con cái cũng tốt thật, trộm toàn bộ tiền của gia đình, không chừa lại đồng nào!”

Giang Kiến Hải nghe cô ta nói vậy lại đau đầu, não như muốn nổ tung. Anh ta cắn răng nhẫn nhịn, không muốn chấp nhặt cùng cô ta, vội vàng đứng dậy về nhà.

Sau khi vừa về đến nhà, trong phòng quả nhiên bị người khác lục tung lên, mà Giang Ngạn, Giang Nguyên cùng Giang Hân không về nhà.

Bây giờ thật sự anh ta không đau lòng vì bị mất tiền, mà lo lắng cho sự an toàn của ba đứa nhỏ. Bản thân bọn chúng chưa từng đi xa nhà, hơn nữa không có đủ tiền để ở nhà khách, chỉ có thể ngủ đầu đường xó chợ. Còn có Giang Hân nhỏ như vậy, sợ rằng Giang Ngạn với Giang Nguyên sẽ làm lạc mất Giang Hân.

Vân Mộng Hạ Vũ

Anh ta lo lắng, không biết đi đâu để tìm người. Suy nghĩ một lúc, vội vàng bước chân ra cửa, quay trở lại văn phòng của mình. Sau đó ngồi xuống cầm lấy điện thoại, gọi điện cho đại đội Cam Hà.

Điện thoại được kết nối anh ta chợt nghe ra đó là giọng nói của bí thư đại đội, chào hỏi qua loa hai câu, anh ta nói đột nhiên không tìm thấy Giang Ngạn, Giang Nguyên với Giang Hân đâu, làm phiền bí thư đại đội đi đến nhà anh ta xem thử giúp, xem bọn chúng có phải chạy về nông thôn với bà nội không.

Bí thư đại đội bỏ điện thoại xuống lập tức đi đến nhà họ Giang, tình cờ nhìn thấy ba đứa trẻ đang ăn cơm cùng Lý Quế Mai. Bây giờ anh ta mới yên tâm, trước khi đi còn dặn ba đứa nhỏ một câu: “Nên nhớ, sau này đi đâu thì phải nói với người nhà một tiếng.”

Giang Ngạn, Giang Nguyên, Giang Hân tai trái lọt sang tai phải, một người ngoài như anh ta thì biết cái gì?

Bí thư đại đội dặn dò hai câu rồi rời đi, còn phải về gọi điện báo cho Giang Kiến Hải biết bọn trẻ vẫn an toàn. Kết quả anh ta còn chưa kịp đi, Lý Quế Mai lại buông đôi đũa xuống đứng lên nói với anh ta: “Tôi đi với cậu.”

Bí thư đại đội nghĩ thầm rằng bà ta muốn nói chuyện cùng với con trai, lập tức cùng bà ta đi về đại đội. Ba đứa nhỏ Giang Ngạn cũng không yên phận ở nhà, đi theo đằng sau m.ô.n.g bà nội cùng đi đến đội đội.

Vào phòng truyền thanh, bí thư đại đội đến bàn làm việc cầm điện thoại lên, gọi điện cho Giang Kiến Hải. Vang lên hai tiếng không đợi Giang Kiến Hải nhấc máy, anh ta lại cúp điện điện thoại rất nhanh.

Khoảng ba giây sau, Giang Kiến Hải điện lại.

Bí thư đại đội nhận điện thoại chào hỏi với Giang Kiến Hải hai câu, chỉ nói Giang Ngạn, Giang Nguyên và Giang Hân đều đã về nhà, gọi điện để anh ta yên tâm, sau đó nói Lý Quế Mai muốn nói chuyện cùng anh ta, rồi đưa ống nói đến tay Lý Quế Mai.

Lý Quế Mai cầm ống nghe đặt bên tai, nói với điện thoại: “Người phụ nữ c.h.ế.t tiệt kia đã làm gì cháu của mẹ? Con không những không giúp con gái mình, con lại đi giúp người phụ nữ kia! Rốt cuộc đó là nhà của ai, dựa vào cái gì mà lại đánh đập cháu trai cháu gái của mẹ? Ba đứa nhỏ cả người đầy thương tích, có phải do người phụ nữ kia làm hay không?”

Giang Kiến Hải nghe được tiếng quát hung dữ của Lý Quế Mai, thần kinh cũng theo bản năng mà kéo căng. Anh ta cầm điện thoại hít một hơi thật sâu, cố gắng bình tĩnh hết sức nói: “Là bọn nhỏ tự mình chạy về nhà, hai ngày nữa con sẽ về đón bọn chúng.”

Giang Ngạn, Giang Nguyên cùng Giang Hân nghe được giọng nói trong điện thoại, Giang Ngạn lập tức hung dữ nói: “Bọn con không về!”

Lý Quế Mai cũng nói trong điện thoại: “Người phụ nữ kia vẫn ở đấy, con nghĩ cháu trai cháu gái mẹ sao có thể về được chứ? Quay về lại bị cô ta đánh đập sao? Bản thân con có vợ, là con mặc kệ không quan tâm người trong nhà mỗi này như thế nào sao? Đợi đến khi con dạy dỗ lại vợ mình cho thật tốt thì hãy đến đón bọn trẻ về.”

Giang Kiến Hải vừa định nói chuyện, điện thoại “cạch” một tiếp bị cúp.

Ngày trước thì không nói, bây giờ bọn trẻ phải đến trường, vừa mới khai giảng học kỳ mới không lâu, vì thế anh ta lại càng vội vàng điện lại. Nhưng Lý Quế Mai không nhận, dẫn theo Giang Ngạn, Giang Nguyên cùng Giang Hân về nhà.

Bí thư đại đội thấy điện thoại vẫn vang, lập tức nói: “Đi hết rồi.”
 
Thập Niên 70: Mẹ Kế Sau Khi Thức Tỉnh
Chương 154



Nói chuyện với bí thư đại đội vài câu rồi cúp điện thoại, Giang Kiến Hải nắm chặt ống nghe trong tay, tức giận không nhịn được đập chiếc điện thoại xuống mặt bàn. Sau đó anh ta nâng tay che mặt, cúi đầu nhíu lông mày.

Lúc này, anh ta con mẹ nó không thể chịu được nữa.

Ninh Hương cùng với Lâm Kiến Đông trở lại đại đội Điềm Thủy, mỗi người ôm một nửa tập tài liệu về nhà, đầu tiên đều tự đọc sách ôn tập. Ninh Hương vì chuyên tâm ôn tập, bây giờ là nửa ngày ở nhà đọc sách, nửa ngày đi đến nhà Vương Lệ Trân thêu.

Vài ngày sau Hồng Đào đến tìm cô đến phường thêu để giúp đỡ, cô lại tình cờ từ miệng những người thợ thêu biết được mấy ngày nay nhà họ Giang lại ầm ĩ. Nghe nói Giang Ngạn, Giang Nguyên cùng Giang Hân bị Lưu Doanh ngược đãi, ba đứa trẻ mang theo cả người đầy vết thương tự mình chạy về thôn.

Tất cả đều là từ miệng Lý Quế Mai nói ra, sau đó tự nhiên có rất nhiều người đi cùng nhau nói Lưu Doanh là đồ mẹ kế ác độc, lòng dạ độc ác. Cái này không khác gì trên mạng sau này, đầu tiên một người kể khổ, tiếp đến mọi người đều lên tiếng ủng hộ, sau đó người khác lại đến phản bác lại, có thể mang đến sự đảo ngược kinh khủng.

Ninh Hương biết Giang Ngạn, Giang Nguyên cùng Giang Hân không phải là những đứa trẻ dễ ở chung, cũng biết Lưu Doanh phông phải người có tính tình tốt biết nhẫn nhịn. Cô ta ở nông thôn dồn tất cả hỏa lực lên người Lý Quế Mai, ba đứa nhỏ có việc gì cũng tìm bà nội, bình thường cô ta cũng không cần tốn công, mua đồ ăn đồ uống thoải mái, cho nên ở nông thôn một tháng, cô ta cùng với ba đứa nhỏ cũng không có xuất hiện chút mâu thuẫn nào.

Nhưng tới khi về thành phố không có Lý Quế Mau, Giang Kiến Hải lại là ông chồng vô trách nhiệm, tất cả chuyện liên quan đến ba đứa nhỏ đều đổ lên đầu cô ta, cô ta không thể chăm sóc tất cả mọi thứ cho ba đứa nhỏ được, ba đứa nhỏ có chuyện gì cũng tìm cô ta.

Mỗi ngày đều phải ở chung một chỗ, tính tình đối chọi gay gắt, không cãi nhau mới là lạ.

Ninh Hương vừa làm đồ thêu vừa nghe mấy người thợ thêu tám chuyện nhà người khác, nói qua nói lại bọn họ bỗng nhắc tới người nhà họ Lâm, sau đó có một thợ thêu hắng giọng, đột nhiên mềm giọng hỏi Ninh Hương: “A Hương, nghe nói cô đi cùng với Kiến Đông tới Tô Thành hả?”

Chuyện này vốn không phải chuyện gì bí mật, nếu thật sự sợ người khác biết nói lời dèm pha thì lúc đó Ninh Hương đã không đi tìm Hứa Diệu Sơn viết thư giới thiệu rồi. Vì thế khi bị hỏi vấn đề này, cô cũng không trốn tránh mà trực tiếp trả lời: “Đúng thế.”

Ninh Hương nói chuyện rất thoải mái, những người khác trước giờ cũng không nghĩ xấu về việc này, nên cũng thoải mái hỏi cô: “Vậy cô với Kiến Đông. . . . . . Hai người đang. . . . . .”

Dù sao đều là người độc thân, cho dù bọn họ thật sự có làm đối tượng của nhau thì cũng là chuyện bình thường, đâu có phạm pháp. Chỉ có điều Ninh Hương kết hôn lần hai, mà Lâm Kiến Đông là lần đầu kết hôn, vì thế nếu như chuyện này là sự thật thì trong nhà lại có chuyện để nói rồi.

Chưa nói tới việc này, trước hết mấy cô ấy muốn đoán xem —— cha mẹ Lâm sẽ có phản ứng gì? Bọn họ có đồng ý không?

Ninh Hương biết các cô ấy hỏi chuyện này là có ý gì, nhưng cô cũng không cảm thấy bị xúc phạm, chỉ cười một tiếng nói: “Hai chúng tôi chẳng có cái gì cả, là bạn bè bình thường, quan hệ đồng chí thôi, cùng nhau đi Tô Thành mua ít đồ ấy mà.”

Vân Mộng Hạ Vũ

Thấy cô cực kỳ bình tĩnh thẳng thắn nói như vậy, người khác cũng không cảm thấy khó tin. Thật ra cho dù bọn họ có lén lút bàn luận thì chuyện khiến bọn họ tò mò vẫn là không biết hai người có phải đang nói chuyện yêu đương hay không thôi, không hề nghi ngờ những chuyện khác.

Nhân phẩm của Lâm Kiến Đông bày ra ở đó, anh không thể không lấy hôn nhân làm mục đích mà yêu đương bừa bãi với người khác, cho dù là người kết hôn lần đầu hay lần hai.

Nếu Ninh Hương đã nói rõ hai người bọn họ không phải đối tượng của nhau, vậy giữa họ hẳn là mối quan hệ bình thường.

Lâm Kiến Đông vốn là người có lòng nhiệt tình, thấy cuộc sống của Ninh Hương sau khi ly hôn một mình vất vả, không có việc gì giúp đỡ cô một chút cũng là chuyện thường tình. Không nói tới Ninh Hương, thực ra ngay cả Vương Lệ Trân thì bình thường anh cũng sẽ quan tâm ít nhiều.

Ninh Hương đã nói vậy thì chuyện này cũng không còn gì để nói, chỉ là chuyện hết sức bình thường, người khác cũng không hỏi thêm nữa.

Mà chuyện Ninh Hương và Lâm Kiến Đông cùng nhau đi tới Tô Thành tự nhiên cũng truyền đến tai người nhà họ Lâm. Vì chuyện này, mẹ Lâm Trần Xuân Hoa gọi Lâm Kiến Bình tới, nói đi gọi anh ba cậu buổi tối về nhà ăn cơm.

Chạng vạng tối Lâm Kiến Đông đúng giờ quay về, cáng đáng phụ giúp vài việc trong nhà. Chờ đến khi mọi người đều trở về, người một nhà bắt đầu quây quần ngồi vào bàn ăn cơm tối.

Có điều mới ăn được mấy đũa, Trần Xuân Hoa đã không nhịn được nhìn Lâm Kiến Đông hỏi một câu: “Kiến Đông, mẹ nghe người ta nói mấy ngày trước con với A Hương chèo thuyền đi tới Tô Thành hả?”
 
Thập Niên 70: Mẹ Kế Sau Khi Thức Tỉnh
Chương 155



Lâm Kiến Đông nghe bà ấy nói vậy cũng không bất ngờ, rất bình tĩnh gật đầu đáp: “Vâng ạ. Con đi đặt mua ít máy móc cho đội sản xuất, A Hương đi mua một ít sách, vừa vặn chung đường nên đi cùng nhau.”

Trần Xuân Hoa vẫn rất uyển chuyển, bà ấy nhịn nửa ngày mới lại hỏi tiếp: “Vậy con với con bé ấy. . . . . . Bây giờ là tình huống gì?”

Lâm Kiến Đông ngẩng đầu nhìn Trần Xuân Hoa, lại nhìn sang mấy ánh mắt cũng đang tò mò, gương mặt đầy vẻ căng thẳng kia, sau đó anh chợt nở nụ cười.

Trần Xuân Hoa không hiểu: “Con cười cái gì?”

Lâm Kiến Đông gắp một miếng dưa muối cho vào trong miệng, anh vẫn cười, lên tiếng hỏi: “Mọi người cảm thấy thế nào?”

Trần Xuân Hoa đưa mắt lườm anh: “Vậy con cảm thấy chúng ta cảm thấy thế nào?” Ngoại trừ việc hỏi về mối quan hệ kia ra, bọn họ còn có thể hỏi chuyện gì nữa?

Lâm Kiến Đông cầm đũa bình tĩnh nhai cơm và dưa muối trong miệng, nuốt xuống rồi mới nói: “Vậy con nói cho mọi người nghe một chút, mọi người quay về nghĩ lại chuyện này một lần nữa xem. A Hương tự mình muốn ly hôn với Giang Kiến Hải, vì sao, bởi vì sau khi kết hôn cuộc sống cô ấy phải trải qua vô cùng mệt mỏi, quả thật là không ai ngờ tới. Gia đình Giang Kiến Hải là cái dạng gì, anh ta vừa có công việc lại có tiền, trong nhà chỉ có một mẹ già và ba đứa con nhỏ, cộng thêm cả A Hương nữa thì ngày thường cũng chỉ có năm người. Ngay cả cuộc sống nhà Giang Kiến Hải mà A Hương còn không muốn, chẳng lẽ cô ấy lại muốn cuộc sống của nhà chúng ta?”

Nói xong anh dùng ánh mắt nghi ngờ quét qua một lượt người trong nhà mình, sau đó dưới ánh mắt của mọi người, lại nói tiếp: “Nhà chúng ta có bao nhiêu miệng ăn, cha, mẹ, anh cả, chị dâu cả, anh hai, chị dâu hai, cháu trai cháu gái. Còn có con và thằng tư cũng sắp tới tuổi cưới vợ, lại nghèo tới nỗi không xây nổi cái nhà, đi ngủ còn phải chen lấn suýt không có chỗ mà ngủ. . . . . .”

Lâm Kiến Đông còn chưa nói hết lời đã bị Trần Xuân Hoa quở trách mắng một tiếng cắt đứt lời anh. Trần Xuân Hoa lườm anh, tức giận nói: “Có câu nói, ‘mẹ không chê con xấu, chó không chê chủ nghèo’, có người nào nói nhà mình như con sao?”

Lâm Kiến Đông rất thản nhiên: “Con nói thật mà, vì thế mọi người đừng nghĩ tới chuyện không có khả năng nữa, cũng đừng nghĩ tới những chuyện không nên nghĩ, trước mắt con còn chưa muốn kết hôn đâu.”

Anh nói tới chỗ này, người trên bàn ai cũng đã hiểu, Ninh Hương người ta căn bản không muốn gả cho nhà bọn họ. Trước đó cũng có không ít đàn ông muốn lấy vợ hai tìm bà mai tới cửa làm mối, đều bị cô đuổi đi, có khi còn nói lời khó nghe.

Ninh Hương không phải bị nhà chồng chán ghét không cần cô nữa nên đuổi cô đi, mà là tự cô muốn ly hôn, bây giờ xem ra cũng không có ý định tái hôn với bất kỳ ai. Bọn họ cứ vậy cẩn thận nghĩ lại, lúc này đâu còn cảm thấy được gì nữa?

Bây giờ cũng không phải xã hội phong kiến nam nữ mà nói với nhau chút chuyện riêng thì đều đáng phải chết, hai người làm bạn đi thành phố Tô mua đồ gì đó mà thôi, chỉ cần quang minh chính đại thì cũng không phải là chuyện gì to tát.

Không nhắc tới Ninh Hương nữa, Trần Xuân Hoa đang bưng bát cơm lại đưa mắt lườm Lâm Kiến Đông, mắng anh: “Lớn bé cũng không phải là cán bộ, suốt ngày bận rộn chuyện của người khác, con coi mình là Lôi Phong thật hả? Con có mấy suy nghĩ kia, vậy thì cũng bận rộn lo chuyện của mình đi. Tự con nói thử xem con đã bao nhiêu tuổi rồi, mấy năm qua giới thiệu cho con không ít đối tượng, cô gái nhà người ta cũng không có ý kiến gì, mà mắt con nhiều tật quá, không người nào lọt được vào mắt con. Trước mắt còn chưa muốn kết hôn, vậy khi nào muốn kết hôn?”

Ở phía sau hai anh trai và chị dâu mỗi người một câu phụ thêm vào ——”

Vân Mộng Hạ Vũ

Đúng là không còn nhỏ nữa.”

“Mau mau lấy vợ về để cha mẹ yên tâm.”

“Lại kéo dài thêm vài năm nữa thì không dễ tìm nữa đâu.”

“Kết hôn xong là đến lượt thằng tư rồi.”

Lâm Kiến Đông đang ăn cơm thở dài một hơi: “Mỗi lần con về nhà là lại nói tới những chuyện này thôi, vậy thì về sau con cũng không dám trở về nữa. Chuyện kế thừa hương khói đã có ba người anh cả, anh hai với thằng tư là đủ rồi, thiếu một người là con cũng không có gì đâu.”

Cha Lâm nghe anh nói như thế cũng cảm thấy con trai vô liêm sỉ, ông ấy trừng mắt nhìn về phía Lâm Kiến Đông: “Mày không lấy được vợ, làm lưu manh cả đời, lại còn bị người ta mắng c.h.ế.t mày. Tao với mẹ mày cũng không có mặt mũi nào đi ra ngoài gặp người khác. Nhà ta có nghèo cũng không tới mức không lấy được vợ.”

Lâm Kiến Đông thực sự không muốn nói chuyện với mọi người về đề tài này, mỗi người một câu cũng làm anh phải ăn đủ, vì thế cái miệng lớn của Lâm Kiến Đông không ngừng bới cơm, nhanh chóng ăn hết cơm trong bát, sau đó vội vàng đứng dậy nói có việc rồi trốn tới phòng chăn nuôi.

Trần Xuân Hoa nhìn con trai như vậy thì càng thêm tức giận, bà siết chặt đũa quay đầu nói với cha Lâm: “Tôi thật không hiểu nổi, người lớn như vậy rồi mà vẫn không muốn lấy vợ kết hôn, hay là nó có cái tật xấu gì phải không?”

“. . . . . .”
 
Thập Niên 70: Mẹ Kế Sau Khi Thức Tỉnh
Chương 156



Bà ấy vừa thốt ra lời này, bầu không khí trên bàn cơm trong nháy mắt bị đông cứng lại một lúc.

Có . . . . . Cái tật xấu gì?

Tật xấu ở phương diện nào?

Anh cả Lâm Kiến Quốc hắng giọng, dựa theo hiểu biết của mình về “tật xấu” ở phương diện kia, nói: “Có gì để con hỏi nó chút xem sao.”

***

Lâm Kiến Đông trốn tới phòng chăn nuôi mới được yên tĩnh, sau khi rửa mặt xong, anh bèn thắp đèn ngồi bên bàn đọc sách. Đây chính là sách Ninh Hương chia cho anh [Bộ sách tự học Toán Lý Hoá], kiến thức bên trong đó quả thật sâu sắc hơn sách giáo khoa cấp ba.

Đã lâu rồi Lâm Kiến Đông không nghiêm túc học tập, lúc mới bắt đầu nhìn sách anh còn khó tiến vào trạng thái tập trung, nhưng sau đó mỗi ngày ngồi nhìn một hai tiếng đồng hồ, đến buổi tối hôm nay lại nhìn tới thì đã phát hiện ra đầu mối tốt hơn một chút rồi.

Đối với anh mà nói, học tập luôn là việc phong phú và hạnh phúc. Sâu trong lòng Lâm Kiến Đông luôn có một loại khát vọng đối với tri thức, học bao nhiêu cũng sẽ không cảm thấy đủ, cũng nguyện ý tiêu tốn thời gian vào những chuyện này.

Đọc sách mệt mỏi, anh sẽ lấy lịch treo trên tường xuống và vẽ lên giấy trắng ở mặt sau tờ lịch một lúc. Lâm Kiến Đông vẽ lại khung cảnh vườn Chính trị mà anh đã nhìn thấy trước đó, một chòi nghỉ mát, một hành lang và một ao hoa sen đang dần xuất hiện dưới ngòi bút của Lâm Kiến Đông.

Từ nhỏ Lâm Kiến Đông đã rất thích vẽ vời, có điều vì trong nhà nghèo không mua nổi giấy, mà anh lại rất thích học tập, yêu quý sách giáo khoa nên cũng không nỡ vẽ linh tinh vào sách, vì thế Lâm Kiến Đông toàn cầm cành cây nhỏ vẽ trên mặt đất, thêm nữa là vẽ vào lịch treo trên tường.

Khi còn bé anh thích nhất là trong nhà mua quyển lịch theo ngày, loại lịch kia cứ hết một ngày là lại lật một tờ lịch. Phía trước in ngày tháng năm, còn phía sau ngược lại để trống không. Tuy rằng trang giấy rất mỏng, mặt trái cũng không được sạch sẽ cho lắm, nhưng dù sao cũng tốt hơn là không có.

Cha Lâm sẽ ghi chép các khoản nợ trên quyển lịch, có lúc anh sẽ xé mấy tờ những ngày trước đó xuống, cầm lấy vẽ vời lên trên đó. Thấy cái gì vẽ cái đó, nhìn theo lịch treo tường vẽ người, vẽ chim chóc hoa lá, vẽ phong cảnh núi non, vẽ ngựa trong tranh Từ Bi Hồng.

Vẽ xong một cái đình nhỏ cho đỡ chán, Lâm Kiến Đông lại treo lịch treo tường về lại chỗ cũ, sau đó thu hồi sự chú ý tiếp tục ôn tập tài liệu và đọc sách. Đến khi nhìn thấy màn đêm đen kịt, hai mí mắt sắp đánh nhau, anh mới thổi đèn lên giường đi ngủ.

***

Mọi người đều sống cùng một thôn, người khác biết chuyện Ninh Hương và Lâm Kiến Đông đi thành phố Tô, đương nhiên người nhà họ Ninh cũng biết chuyện này. Hồ Tú Liên và mấy người phụ nữ khác nói chuyện phiếm với nhau, cũng giống như những thợ thêu trong trong phường kia, chuyện gì cũng có thể nói ra được.

Vân Mộng Hạ Vũ

Nghe được chuyện này, buổi tối trước khi đi ngủ bà nói với Ninh Kim Sinh, nói xong thì tức giận: “Cuộc sống nhà họ Giang thật là tốt thì nó không muốn, phu nhân xưởng trưởng thì không muốn làm, chẳng lẽ lại muốn cuộc sống ở nhà họ Lâm? Nếu mà đúng như vậy, thì mắt nó bị mù thật rồi!”

Hồ Tú Liên vẫn luôn xem thường nhà họ Lâm, lúc trước khi Ninh Hương còn chưa đính hôn với Giang Kiến Hải, Trần Xuân Hoa cũng có ý muốn Ninh Hương làm con dâu bà ấy, nhưng khi đó Hồ Tú Liên đã nói mấy câu để Trần Xuân Hoa bỏ ý nghĩ này đi.

Trước đây xem thường, hiện tại tất nhiên vẫn là xem thường mà thôi.

Ninh Kim Sinh trái lại cũng không thuận theo bà nói nhà họ Lâm không tốt, chỉ tiếp lời nói: “Bà cũng đừng bận tâm về chuyện này nữa, Kiến Đông người ta là một thanh niên trẻ tuổi, nó lại là cưới lần hai, chẳng lẽ người ta có thể cưới nó về hay sao? Bà dùng ngón chân mà ngẫm thì cũng không có khả năng đâu.”

Hồ Tú Liên cẩn thận ngẫm lại cũng cảm thấy vậy, nào có thanh niên trẻ tuổi nhà ai lại lấy một người cưới lần hai về nhà chứ, nếu vậy thì cũng bị người ta chê cười c.h.ế.t mất thôi. Tuy nói nhà họ Lâm nghèo, nhưng Lâm Kiến Đông cũng không lưu lạc tới mức phải kết hôn với người lấy chồng lần hai.

Bây giờ bà vừa xem thường nhà họ Lâm, cũng không vừa mắt Ninh Hương, nói một lúc bèn cảm thấy tốt nhất là không nên nói mấy chuyện này nữa. Nghĩ kỹ lại, quả thực hai người họ hoàn toàn không có khả năng, dựa theo nhân phẩm của Kiến Đông, bọn họ chắc cũng chỉ là mối quan hệ bình thường thôi.

Không nhắc tới chuyện Ninh Hương có thể gả đi được hay không, Hồ Tú Liên lại nhắc tới cô con gái thứ hai Ninh Lan: “Tới bây giờ cũng đã nhờ bà mối giúp đỡ thăm dò được một năm rồi, nhà có điều kiện tốt thì không vừa ý con bé, nhà điều kiện kém thì chúng ta lại không vừa mắt, bực c.h.ế.t tôi rồi.”
 
Thập Niên 70: Mẹ Kế Sau Khi Thức Tỉnh
Chương 157



Ninh Lan mặc dù là học sinh cấp ba, nhưng ở nông thôn, dân quê cưới vợ cũng không xem cô ta biết bao nhiêu chữ. Đương nhiên những người theo đuổi chủ kiến cá nhân như Giang Kiến Hải thì lại khác, đa số mọi người vẫn muốn lấy một người lớn lên đẹp đẽ lại biết chu toàn cuộc sống về làm vợ.

Ninh Lan lớn lên không xinh đẹp được như Ninh Hương, hơn nữa vì phải làm việc lao động cả một năm nên người cô ta thô ráp hơn rất nhiều, cũng không biết sinh sống như Ninh Hương. Đồng thời bản thân cô ta đọc sách biết chữ có chút kiến thức, cũng có mục tiêu theo đuổi riêng, vì thế chuyện tìm đối tượng vô cùng khó khăn.

Theo suy nghĩ của Ninh Lan, cô ta đương nhiên muốn tìm một gia đình đứng đầu trong thành để cô ta lấy được hộ khẩu trong thành phố. Nhưng điều kiện của bản thân và gia đình cô ta thực ra đều chẳng ra gì, ở quê còn không tìm được những người có điều kiện tốt chứ đừng nói đến người ở thành phố.

Ninh Kim Sinh thật sự không muốn quan tâm tới những chuyện phiền phức này, lăn qua lăn lại chán rồi mới nói tiếp: “Nếu vẫn không được thì tuỳ tiện tìm một nhà rồi gả qua đi, cứ để nó ở nhà như vậy, mỗi năm làm ra được tí công điểm còn không đủ để nuôi cái miệng ăn của nó thì có ích gì đâu?”

Nói lời này là muốn thế nào đây, Hồ Tú Liên lập tức nói: “Tùy tiện tìm một nhà như nhà họ Lâm thì ông có đồng ý không? Từ nhỏ đến lớn trong nhà bỏ ra bao nhiêu tiền cho nó đi học, chúng ta tốn nhiều tiền vào người nó như vậy, để nó tùy tiện tìm một nhà nghèo rồi gả cho người ta hả? Do dù nó không có tiền đồ đồng ý, thì tôi cũng sẽ không đồng ý đâu!”

Nhắc tới chuyện học hành, Ninh Kim Sinh cũng hối hận: “Mất trắng chín năm học phí, lãng phí nhiều năm ở trường học như vậy mà chẳng có ích lợi gì. Cuối cùng vẫn phải làm ruộng, vẫn phải lấy chồng sinh con đấy thôi?”

Ông vừa nói xong, Hồ Tú Liên liền nói: “Không phải tại ông đồng ý hay sao?”

Ninh Kim Sinh suýt tắc thở, còn không phải tại lúc đó Ninh Hương cầu xin ông. Chuyện cũng đã qua, bây giờ còn nhắc lại làm gì, người cũng đã tốt nghiệp, Ninh Kim Sinh chẳng muốn nói nữa, chỉ nói: “Cứ nhìn đi, cuối cùng kiểu gì cũng sẽ tìm được nhà thích hợp.”

Mà chuyện tìm đối tượng cho Ninh Lan, không chỉ có Ninh Kim Sinh với Hồ Tú Liên sốt ruột mà bản thân Ninh Lan cũng vô cùng lo lắng.

Bởi vì… chuyện này đối với cô ta, không chỉ đơn giản là tìm người để kết hôn, mà còn là cơ hội duy nhất giúp cô ta thoát khỏi cái gia đình này.

Chị cô ta ly hôn đã chặt đứt tính toán duy nhất của cô ta trong tương lai, cũng bỏ mặc không quan tâm tới cô ta nữa. Ninh Lan không thể không đi đội sản xuất kiếm công điểm, còn cha mẹ chỉ ước gì có thể lột da róc thịt cô ta cân bán lấy tiền phụ giúp hai đứa em trai kia, bây giờ cô ta chỉ có thể tự cứu lấy mình.

Mà ở những năm này, cô ta không có đường ra nào khác, chỉ có con đường lấy chồng mà thôi. Cho nên Ninh Lan nhất định phải tìm một nhà chồng thật tốt, sau khi kết hôn rời khỏi nhà họ Ninh.

Bây giờ bọn họ đối xử với cô ta như thế, bắt cô ta phải chịu hết mọi chua xót oan ức, chờ sau khi cô ta kết hôn rời khỏi đây, nhất định sẽ không để cho bọn họ chiếm được một chút lợi ích gì từ người cô ta. Cô ta rời đi không lấy bất cứ thứ gì từ trong nhà này, bọn họ cũng đừng nghĩ cô ta sẽ vì cái nhà này mà trả giá bất cứ điều gì.

Vân Mộng Hạ Vũ

Mỗi người đều có gia đình riêng, mỗi người đều có cuộc sống riêng.

***

Trong giai đoạn rối ren không thấy rõ được tương lai này, rất nhiều người vẫn còn đang vùng vẫy trong cuộc sống của mình để tiến lên phía trước. Rõ ràng có thể nhìn thấy rõ những bước chân của mình, có mục tiêu hướng đến nhưng không có một chút hy vọng.

Đương nhiên, Ninh Hương có thể nhìn thấy rõ ràng, tương lai không xa sẽ là bầu trời sáng rõ.

Vào tháng mười năm nay sẽ có tin tức chính thức khôi phục kỳ thi đại học, mà chuyện trước mắt cô cần phải làm là dành thời gian chăm chỉ ôn tập, chuẩn bị đầy đủ để chờ đợi tin tức này đến.

Nhưng trong lòng Ninh Hương cũng có chuyện khiến cô lo lắng không yên, đó là không biết cô có thể thuận lợi báo tên lên trên không. Nhưng cho dù có thể báo lên hay không thì việc chuẩn bị của cô cũng không thể dừng lại được.

Thế là những ngày sau đó, mỗi ngày Ninh Hương đều lao vào ôn tập tài liệu và thêu thùa, đầu óc mệt mỏi thì thêu thùa, thêu thùa mệt mỏi thì lại hoạt động đầu óc, tóm lại cô không cho phép mình nhàn rỗi.

Sau đó cứ mỗi ngày trôi qua như vậy, Ninh Hương lại khoanh tròn vào một ngày trên lịch treo tường.

Từ những ngày đầu tháng ba ấm áp tới tháng bảy trời nóng như lửa, từ tháng tám vào thu tới tháng mười mùi hoa quế phủ khắp thôn xóm.

Ninh Hương nhớ rất rõ ràng, ngày các phương tiện truyền thông lớn công bố tin tức khôi phục lại kỳ thi đại học, là vào ngày 21 tháng 10.
 
Thập Niên 70: Mẹ Kế Sau Khi Thức Tỉnh
Chương 158



Lại đến tết trung thu một năm một lần, nhưng không phải nhà nào cũng có thể được đoàn viên.

Ngửi mùi hương hoa quế ở khắp nơi, ăn hạt khiếm thực, thịt viên và gạo nếp củ sen do Lý Quế Mai nấu, Giang Ngạn, Giang Nguyên chợt nhớ đến Ninh Hương. Thật ra sau khi ở Tô Thành chạy về đây, Giang Nguyên đã muốn đi qua tìm Ninh Hương, nhưng bị Giang Ngạn cản lại.

Giang Ngạn không phải đồ hèn nhát không biết xấu hổ, không biết thẹn như Giang Nguyên. Sau khi nó bị Ninh Hương oán trách trước mặt mọi người mấy lần thì đã thấy rõ thái độ của Ninh Hương đối với bọn họ. Nó cũng không phải người mặt dày, sẽ không tiếp tục đi tìm cô, không để cô mỉa mai nói móc nữa.

Mặc dù thật ra nó là người hối hận nhất vì trước kia đã bắt nạt Ninh Hương.

Lúc trước nếu không phải nó dẫn theo Giang Nguyên và Giang Hân bắt nạt Ninh Hương, thậm chí còn làm cô vỡ đầu thì Ninh Hương cũng không tức giận chạy về nhà ngoại, ồn ào muốn ly hôn với cha nó. Như vậy cha nó cũng sẽ không cưới Lưu Doanh, nhà nó cũng không biến thành dáng vẻ như bây giờ.

Có đôi khi nó và Giang Nguyên đến bờ sông hóng mát, ngắm sao, nhìn những ngôi sao sáng lấp lánh trên bầu trời, nó lại đặc biệt mong ước thời gian có thể quay ngược trở lại. Quay ngược về hai năm trước, nó nhất định sẽ dẫn theo em trai em gái nghe lời Ninh Hương, nhất định không làm cô tức giận.

Bởi vì Giang Nguyên nói đúng, Ninh Hương rất tốt, tất cả mọi mặt đều tốt, cũng đối xử rất tốt với bọn họ.

Nghĩ lại Ninh Hương ở nhà nó hơn nửa năm trời, bà nội bọn họ sống thế nào, còn bọn họ sống thế nào. Nhìn lại hai năm đã trôi qua này, quả thật đúng là mỗi ngày đều ngâm mình trong nước đắng, không có một chút ngọt ngào nào.

Nếu nói Ninh Hương có chỗ nào không tốt, vậy đó là cô quá tốt, tính cách quá mức mềm dịu, quá dễ bắt nạt.

Mà hiện tại nhà họ Giang biến thành dáng vẻ gì, đó chính là bốn chữ: Tan vỡ thành mảnh.

Từ sau khi Giang Ngạn dẫn theo Giang Nguyên và Giang Hân trộm sạch tiền trong nhà xong bỏ chạy về đây, bọn họ không còn quay lại Tô Thành nữa. Đương nhiên Giang Kiến Hải có tự mình đi về đón bọn họ đi, nhưng Giang Nguyên và Giang Hân chỉ nghe lời Giang Ngạn, hoàn toàn không chịu nghe lời anh ta.

Ba đứa nhỏ kết thành một sợi dây, quật cường đến cùng với anh ta, hoặc là để anh ta đánh c.h.ế.t bọn họ, hoặc là một mình anh ta rời đi.

Cũng từ lúc đó, Giang Kiến Hải mới nhận ra, mình ở trong ngôi nhà này đóng vai ‘người cha’ thất bại đến mức nào. Anh ta và ba đứa trẻ không có chút tình cảm nào, bình thường không nói chuyện, ba đứa trẻ không nghe lời anh ta, hoàn toàn không có cách nào trao đổi được.

Lưu Doanh thì càng không thể dựa vào. Từ khi cô ta đánh đám trẻ một trận thì cô ta và Giang Kiến Hải cũng chiến tranh lạnh. Lúc chiến tranh lạnh còn chia phòng ngủ, cho nên lúc Giang Kiến Hải dẫn đám trẻ quay về thì cô ta cũng không hề về cùng.

Ba đứa trẻ thà c.h.ế.t cũng không đi về thành phố, anh ta không có cách nào, chỉ có thể kìm nén cơn giận thỏa hiệp. Sau đó anh ta chào hỏi với bí thư đại đội, để Giang Ngạn, Giang Nguyên và Giang Hân đến nông thôn học tập.

Sau này chỉ có anh ta và Lưu Doanh ở trong thành phố, Giang Ngạn, Giang Nguyên và Giang Hân theo Lưu Quế Mai, tiếp tục ở lại nông thôn.

Mỗi lần nghĩ đến anh ta và Lưu Doanh ở trong thành phố sống những ngày tháng tốt lành, còn mẹ già và đám trẻ thì ở nông thôn đầy hỗn loạn, trong lòng anh ta lại vô cùng áy náy. Thế là mỗi tháng anh ta gửi tiền và phiếu về nhà nhiều hơn, để mẹ già và con trẻ có tiền tiêu xài.

Bởi vì trong lòng có cảm giác áy náy này, nên Giang Kiến Hải càng phiền chán và chán ghét Lưu Doanh nhiều hơn, vẫn luôn đối xử vô cùng lạnh nhạt với cô ta. Anh ta nhìn thấy cô ta ở nhà nhàn rỗi thì lại phiền lòng, không nấu ăn, làm việc nhà cũng kém. Thế là anh ta nghĩ cách kiếm một công việc cho cô ta đi làm.

Từ sau khi Lưu Doanh gả cho anh ta, ngoài việc làm cho anh ta ngột ngạt ra thì không có một chút lợi ích hay trợ giúp gì cho cuộc đời của anh ta.

Chăm sóc mẹ của anh ta cũng không được, còn chỉ biết chọc mẹ anh ta tức giận muốn chết. Chăm lo cho ba đứa trẻ cũng không nên hồn, còn ép đám trẻ chạy về nông thôn. Còn cô ta thì vô cùng nhàn rỗi, mỗi tháng ngoài tìm anh ta đòi tiền và phiếu sống phóng túng thì không còn nghĩ đến chuyện gì khác nữa.

Vân Mộng Hạ Vũ

Nếu anh ta không đưa tiền thì Lưu Doanh sẽ quậy lên. Cô ta không có bản lĩnh gì khác, nhưng gây chuyện thì rất giỏi, cô ta có thể chọc người ta tức giận đến ói máu. Giang Kiến Hải trọng sĩ diện cũng không thắng nổi cô ta, đành phải chấp nhận số phận đưa tiền cho cô ta.
 
Thập Niên 70: Mẹ Kế Sau Khi Thức Tỉnh
Chương 159



Mà Giang Kiến Hải coi như cũng hoàn toàn thấy rõ, anh ta đâu phải cưới một người vợ, rõ ràng là cưới một tổ tông sống. Không đúng, tổ tông cũng không bằng cô ta, cô ta là quỷ hút m.á.u chỉ muốn hút m.á.u không nghĩ đến cố gắng, ích kỷ đến không có giới hạn cuối cùng!

Anh ta thật sự không muốn nuôi cô ta, cho nên định đi tìm một công việc cho cô ta làm.

Cũng nhờ có quan hệ, vất vả lắm mới tìm thấy bên nhà xưởng len sợi có người muốn rời đi, để trống một vị trí nữ công nhân. Thế là anh ta quả quyết dùng tiền mua công việc này, để cho Lưu Doanh đi làm. Hộ khẩu của Lưu Doanh là theo anh ta chuyển đến Tô Thành, nên cũng không phiền phức.

Mà Lưu Doanh nghe anh ta bảo cô ta đến nhà xưởng len sợi làm thì gương mặt lộ vẻ không vui và chán ghét. Trước đây cô ta cũng làm trong nhà xưởng như vậy, hoàn cảnh bên trong xưởng may vô cùng kém, quả thật là muốn mạng người khác.

Trong thời gian làm bên trong nhà xưởng vô cùng ồn ào, nhiệt độ cao, độ ẩm lớn, nhiều bụi, cường độ lao động cũng rất lớn, mỗi ngày đều là ngày làm đêm làm, đau lưng chuột rút, một tháng cũng chỉ có thể nhận được mười tám đồng tiền.

Làm loại công việc này thì cô ta thà ở nhà nằm ngủ còn hơn.

Tuy nói thời đại này địa vị của công nhân vô cùng cao, có thể do cô ta không phải là người của thời đại này, cho nên trong đáy lòng cô ta bài xích đi vào xưởng làm công nhân dưới tầng chót. Dưới cái nhìn của cô ta, đi xưởng may làm nữ công nhân tức là lấy mạng kiếm tiền!

Trên thế giới này tiền còn rất nhiều, rất nhiều, tại sao phải lấy mạng đi kiếm tiền?

Thế là sau một tháng làm việc, cô ta thật sự không ăn nổi quả đắng này, nên đã tìm người bán lại công việc kia.

Thời đại này vào công tác trong thành phố rất được yêu thích, có rất nhiều người tranh nhau sứt đầu bể trán cũng không tìm được, chỉ có thể ở nông trường nông thôn phí thời gian, thế nên chỉ cần muốn bán, hầu như chỉ vài phút sau là đã có người mua. Cô ta bán công việc rồi ngồi đếm tiền, cảm thấy cảm giác kiếm tiền này thật tốt.

Mà sau khi Giang Kiến Hải biết cô ta bán công việc này thì tức giận đến mức suýt nữa phun m.á.u c.h.ế.t ngay tại chỗ. Hai người ồn ào ầm ĩ cãi nhau một trận lớn, ai cũng không nói được ai, chỉ đơn thuần là phát giận trong lòng ra, sau đó hai người lại chiến tranh lạnh, chia phòng.

Sau khi chiến tranh lạnh kết thúc, vẫn là Giang Kiến Hải chấp nhận số phận trước. Anh ta thấy Lưu Doanh thật sự không muốn đi làm, nên thương lượng với cô ta, bảo cô ta học nấu ăn cho tốt, làm tốt mọi việc trong nhà, để anh ta có thể có một mái nhà thoải mái, để mỗi ngày được ngủ ngon giấc.

Kết quả Lưu Doanh gác tay lên thành ghế sô pha, nhìn anh ta và nói: “Trong nhà ăn có sẵn cơm, muốn ăn gì mà không có, tại sao phải tốn công làm việc? Cái nhà này chỉ có hai người chúng ta, không phải chỉ có một mình tôi, việc nhà cũng phải là hai người cùng nhau gánh vác.”

Giang Kiến Hải tức giận đến mức như muốn cắn nát hàm rằng già, sau đó chịu đựng cơn giận hỏi cô ta: “Vậy cô định làm gì? Cứ thế mỗi ngày ngủ đến giữa trưa, cơm nước xong xuôi thì xem TV, xem TV xong thì ra ngoài đi dạo, cứ sống cuộc sống như vậy đúng không?”

Lưu Doanh cười rộ lên: “Rất tốt mà, hay là em sinh cho anh một đứa con nhé?”

Vân Mộng Hạ Vũ

Ba đứa Giang Ngạn, Giang Nguyên và Giang Hân kia đều không thể dựa dẫm được, hay là cô ta tự mình sinh một đứa, trói chặt Giang Kiến Hải.

Giang Kiến Hải cười khẩy: “Tôi thà sinh con cùng chó cũng không muốn sinh với cô!”

Lưu Doanh nói: “Nếu anh có bản lĩnh như vậy, vậy anh và chó sinh một đứa cho tôi xem thử đi.”

Giang Kiến Hải: “...”

Bỗng nhiên có một ngày Giang Kiến Hải thấy rõ, thì ra người phụ nữ anh ta ghét bỏ cả đời trước đã cố gắng như thế nào trong ngôi nhà của anh ta. Người phụ nữ kia im lặng không nói một lời, thiêu đốt cuộc đời mình, tạo thành hạnh phúc viên mãn cho nhà họ Giang anh ta.

Anh ta cảm thấy đời này của mình đã bị hủy hoại, trước mắt anh ta không có quyết đoán lại cưới một lần nữa. Lưu Doanh cũng không phải người dễ vứt bỏ như vậy, anh ta sợ sẽ ảnh hưởng rất lớn. Ba đứa bé không chịu nghe lời anh ta, mà anh ta còn phải kiếm tiền nuôi cả nhà, hoàn toàn không có thời gian lo cho mẹ già già và đám trẻ.

Hiện tại anh ta cũng thấy rõ ràng là Giang Ngạn, Giang Nguyên và Giang Hân cũng đã thoát khỏi quỹ đạo của kiếp trước. Anh ta thật sự vô cùng muốn thay đổi tất cả của hiện tại, nhưng lại sâu sắc cảm thật bản thân lực bất tòng tâm, không có cách nào phân thân, thật sự rất mệt mỏi.

Kiếp trước không cần phải thế này, kiếp trước anh ta chỉ cần an tâm đi làm kiếm tiền nuôi cả nhà là được, chỉ cần quản lý tốt nhà máy, tất cả mọi chuyện trong nhà tự nhiên đều rất tốt. Anh ta vẫn luôn cảm thấy nhà này là do anh ta chèo chống lên, xem Ninh Hương đổi thành ai cũng không có gì khác biệt.
 
Back
Top Bottom