Chào bạn!

Để có thể sử dụng đầy đủ chức năng diễn đàn Của Tui À bạn phải đăng nhập hoặc đăng ký.

Đăng Ký!

Dịch Thập Niên 70: Mẹ Kế Sau Khi Thức Tỉnh

Thập Niên 70: Mẹ Kế Sau Khi Thức Tỉnh
Chương 140



Hồ Tú Liên cười nói: “Đúng rồi, nói thế nào cũng là con gái ruột, cho dù có phạm phải lỗi tày trời, làm cha làm mẹ cũng phải quan tâm, cũng không thể bỏ nó bên ngoài không quản.”

Người phụ nữ gật gật đầu thuận theo: “Gia đình hòa thuận mọi chuyện suôn sẻ mà.”

Hồ Tú Liên cười hớn hở: “Đúng vậy đúng vậy, gia đình có hòa thuận thì mọi việc mới suôn sẻ.”

***

Vân Mộng Hạ Vũ

Trong lúc Hồ Tú Liên đang nói chuyện với người phụ nữ ấy thì Ninh Hương đang ở phòng nhân giống của đại đội. Cô đem trả hết các cuốn sách đã đọc xong cho Lâm Kiến Đông, lại nói với anh: “Em kiếm đủ tiền rồi, khi nào anh có thời gian, em đưa anh đi Tô Thành.”

Mỗi lần Ninh Hương nói đến chuyện đi Tô Thành với Lâm Kiến Đông, Lâm Kiến Đông thật ra không để tâm lắm. Tuy rằng anh cũng rất muốn đi, nhưng dù gì đường sá xa xôi, hơn nữa cứ ra khỏi cửa là phải tiêu tiền.

Từ khi lần đầu tiên Ninh Hương nói chuyện này đến bây giờ đã cách nhau hơn một năm rồi. Anh nhìn Ninh Hương, vẫn còn cảm thấy rất kinh ngạc rất không chân thực, liền hỏi lại: “Thật hay giả đấy?”

Ninh Hương nghiêm túc đáp: “Đương nhiên là thật rồi, từ trước đến giờ em nói lời luôn giữ lấy lời. Anh cũng không cần phải lo chuyện tiền nong, phiếu lương thực các thứ em cũng chuẩn bị hết rồi, chúng ta đi tìm thư ký Hứa xin đơn giới thiệu là được rồi.”

Ở thời đại này thật ra đi ra ngoài rất bất tiện, ăn cơm cần đến phiếu lương thực, không có đơn giới thiệu thì không được ở nhà nghỉ, nếu như xui xẻo bị đội quân cảnh, rất có khả năng bị coi là phần tử bạo động, thế nên cũng không có khái niệm “đi du lịch”.

Ninh Hương ngược lại không có ý định qua đêm ở bên ngoài, nhưng suy đi nghĩ lại vẫn là nên dự phòng đơn giới thiệu bên người thì hơn. Thời đại này không có chứng minh thư, đi ra bên ngoài, đơn giới thiệu cũng chính là chứng minh thư, nói không chừng có lúc phải dùng đến.

Lâm Kiến Đông nghe Ninh Hương nói vậy cũng không nghĩ đông nghĩ tây nữa, cười vui vẻ nói: “Được, thế hai ngày này anh sắp xếp một chút, sắp xếp được thời gian sẽ đến tìm em, rồi cùng nhau đi tìm thư ký Hứa làm đơn giới thiệu.”

Ninh Hương tiếp lời: “Cứ nói là chúng ta lên thành phố mua sách, sẽ về luôn trong ngày.”

Lâm Kiến Đông không để tâm, gật đầu đáp: “Được.”

Ninh Hương bàn xong chuyện đi Tô Thành với Lâm Kiến Đông liền quay người trở về thuyền.

Cô cũng không phải nói dối, cô đúng thật là muốn đi Tô Thành mua sách, trước đây cô đã nhân thời gian rảnh đi lên thị trấn một lần, tiệm sách nhỏ ở thị trấn không có cuốn “Tập sách tự học Toán Lý Hóa”, vậy thì chỉ có thể đi Tô Thành tìm mua thôi.

Nhưng khi cô lên đến thuyền chuẩn bị mở khóa cửa thì đột nhiên nghe thấy một người phụ nữ gọi mình: “A Hương, cháu về rồi đấy à?”

Ninh Hương ngoảnh đầu lại nhìn, nhìn thấy một người phụ nữ đứng trên thuyền gọi mình. Mà ở bên bến đỗ còn có một người phụ nữ nữa đang đứng, cô vừa nhìn đã nhận ra, là mẹ ruột của cô- Hồ Tú Liên.

Nhìn thấy Hồ Tú Liên từ xa mỉm cười nhìn mình, đôi lông mày của Ninh Hương không tự chủ được mà khẽ chau lại.

Chỉ nhìn một cái, Ninh Hương lập tức quay đầu lại. Bước vào trong thuyền, coi như không nhìn thấy Hồ Tú Liên.

Hồ Tú Liên đứng tại chỗ, nụ cười trở nên gượng gạo.

Người phụ nữ trên thuyền cũng sững sờ, sau đó mỉm cười giữ thể diện cho Hồ Tú Liên: “Chắc là con bé không nhận ra chị rồi.”

Hồ Tú Liên cười lạnh trong lòng, còn có loại còn không nhận ra mẹ ruột à? Cũng không phải là mười mấy năm mấy mươi năm không gặp, ở chung trong một cái thôn, thỉnh thoảng vẫn chạm mặt nhau. Hơn nữa, hai người họ cũng chẳng qua chỉ là hơn một năm không nói chuyện với nhau thôi.

Cái đứa ôn con này rõ ràng là đang làm bẽ mặt bà.

Nhưng bà cũng không mở miệng trách móc gì, chỉ âm thầm hít vào một hơi, mỉm cười với người phụ nữ nọ, “Chị à, tôi đi đây, tôi qua đó tìm nó.”

Sau khi Ninh Hương vào nhà, lấy ra một quyển Điền tự cách bản. Cô dùng cục tẩy để xóa toàn bộ chữ viết bằng bút chì trên điền tự, sau đó gọt một chiếc bút chì nhọn, sau đó viết các bài văn lên điền tự, tiện thể luyện chữ luôn.

Sau đó vừa mới viết được đến chữ thứ mười, lại nghe được tiếng Hồ Tú Liên gọi ở ngoài thuyền, gọi cô: “A Hương.”

Nhưng Ninh Hương giả vờ không nghe thấy, lông mi cũng không động đậy lấy một cái, ánh mắt chỉ chăm chú nhìn trang giấy, tiếp tục từ từ viết chữ, một lúc sau Hồ Tú Liên ở bên ngoài vẫn tiếp tục gọi to: “A Hương.”

“Ninh Hương.”

Quả thực có chút phiền phức, Ninh Hương nhẹ nhàng hít sâu một cái, buông bút chì trong tay xuống đứng dậy đi ra bên ngoài, đến cửa phòng thuyền, nhìn Hồ Tú Liên đang đứng ở bến tàu, không cảm xúc hỏi một câu: “Chuyện gì?”

Hồ Tú Liên nóng nảy hét lên, vừa rồi lúc Ninh Hương nhìn bà làm như không để ý, trực tiếp đi vào phòng thuyền, bà còn có chút không vui. Bây giờ bà đang cố gắng dồn nén cơn tức giận trong người, nhìn Ninh Hương nói thẳng: “Con gây nên chuyện ly hôn ầm ĩ như vậy, bây giờ mẹ và cha con không so đo nữa, con cũng đừng ở đây để người khác chê cười nữa, thu dọn một chút rồi đi về nhà với mẹ.”
 
Thập Niên 70: Mẹ Kế Sau Khi Thức Tỉnh
Chương 141



Ninh Hương: ?

Có ý gì vậy chứ? Tới để tha thứ cho cô sao?

Cô nhìn Hồ Tú Liên, không nhịn được mà phì cười.

Buồn cười thật.

Hồ Tú Liên không biết cô có ý gì, thấy cô không nói chuyện, lại nói: “Để hàng xóm láng giềng chê cười hơn một năm rồi, chúng ta đừng làm loạn nữa được không? Người một nhà chúng ta hãy sống thật tốt, mỗi ngày đều vui vẻ.”

Ninh Hương thu lại nụ cười trên mặt nhìn bà: “Một nhà các người sống cũng tốt quá đi, tôi đã là lại phụ nữ đã ly hôn, không dám cùng các người mỗi ngày vui vẻ. Chúc các người mỗi ngày đều vui vẻ, càng ngày càng phát đạt.”

Hồ Tú Liên không phải người kiên nhẫn: “Đã qua hơn một năm rồi, con vẫn còn giận dỗi như vậy sao? Chuyện con ly hôn mẹ và cha con đã không so đo tính toán nữa, mẹ đã tự mình đi tìm con, con còn quái gở đến vậy.”

Làm sao mà Ninh Hương lại không hiểu được hàm ý mà Hồ Tú Liên nói, bọn họ chỉ đang cảm thấy cô không có thể diện, cảm thấy cô là người phụ nữ đã ly hôn nên bẩn thỉu không đáng tiền, làm mất thể diện cha mẹ của bọn họ, nhưng bây giờ bọn họ vẫn tình nguyện nhận cô, bao dung cô, bọn họ thật quá rộng lượng.

Ha ha, nếu không phải sự nổi tiếng của vụ ly hôn này đã hết, nếu người trong thôn đối với chuyện này không có cái nhìn gay gắt, lời nói cũng không khó nghe như vậy, liệu bọn họ có thể chấp nhận sự thật là cô đã ly hôn không? Đáy lòng bọn họ vẫn rất khinh thường cô, cảm thấy cô đã làm mất mặt người trong nhà, đánh mất thể diện của phụ nữ, nhưng tại sao lại đến tìm cô để “tha thứ” chứ, nguyên nhân rất rõ ràng- trên người cô vẫn còn rất nhiều thứ để bóc lột.

Bọn họ để ý đến thể diện, vì không muốn để cho cô ly hôn nên trực tiếp dồn ép cô, thấy cô vẫn khăng khăng ly hôn, lập tức nói rằng coi như không nhận đứa con gái như cô. Bây giờ mọi chuyện dần qua đi, bọn họ lại muốn nhận con gái về.

Con gái như cô đúng thật là rẻ rúng, lúc chuyện ly hôn ầm ĩ ảnh hưởng đến gia đình, người ta đạp một cái muốn xa bao nhiêu thì xa bấy nhiêu. Đợi đến khi mọi chuyện qua rồi, sóng to gió lớn ngừng lại, đi đến nói một câu nhẹ nhàng “tha thứ cho con, theo mẹ về nhà tiếp tục làm lừa làm ngựa, sống một cuộc sống thật tốt.”

Cuộc sống tốt?

Gia đình?

Anh em?

Đó thật sự là gia đình của cô sao?

Những người trong gia đình kia, thật sự còn coi cô là người nhà sao?

Từ nhỏ cô đã là một người cực kỳ thảm hại, chưa từng được cha mẹ yêu thương thật lòng, em trai, em gái đối với cô cũng chỉ có lấy chứ không muốn trả, cô chưa bao giờ cảm nhận được tình cảm gia đình thực sự, nhưng vẫn bị cái tình cảm gia đình đấy ràng buộc.

Vân Mộng Hạ Vũ

Chỉ cần cô không nỗ lực, sẽ không có “nhà.”

Hồ Tú Liên đến tìm cô trở về, không phải vì quan tâm cô, lại càng không phải vì lo lắng hay yêu thương cô, muốn đưa cô về nhà cho cô một gia đình ấm áp, chỉ là đưa cô về để cô tiếp tục trả giá cho cái nơi gọi là “nhà” mà thôi.

Nói nghe cảm động thật - người một nhà cùng nhau sống thật tốt.

Ninh Hương nhìn Hồ Tú Liên một lúc lâu, giọng nói không có chút cảm xúc nào nói: “Con không kỳ lạ, nơi đó từ lâu đã không phải là nhà của con rồi. Kể từ ngày con lấy chồng, các người nhận một trăm đồng tiền sính lễ từ nhà họ Giang, con cũng không phải người thân của các người nữa. Mẹ và Ninh Kim Sinh đã nói, con gái gả ra ngoài giống như bát nước đổ đi, con chỉ là người thân của gia đình các người. Nước đổ khó hốt, ý nghĩa chính là, bát nước đổ đi, không bao giờ... có thể thu về được nữa.”

Hồ Tú Liên bị Ninh Hương nói làm cho nghẹn họng, cổ họng giống như có quả trứng gà.

Thấy bà không nói chuyện, Ninh Hương nhìn bà nói tiếp: “Lúc trước con nghĩ ly hôn khi về nhà, các người sẽ không đồng ý, muốn ép con quay về nhà họ Giang. Sau khi ly hôn, các người lại sỉ nhục con nói không cần con, hộ khẩu của con cũng bị gạch ra khỏi nhà họ Ninh các người, con chỉ có thể nhập vào hộ khẩu tập thể của đội sản xuất. Dù xét từ khía cạnh nào đi chăng nữa, quả thực chúng ta là hai gia đình khác nhau, nhiều lắm cũng chỉ có thể xem là có quan hệ huyết thống, nếu mẹ không còn việc gì khác, xin mời về cho.”

Hồ Tú Liên bị Ninh Hương nói thì tức giận, giọng nói cũng không được bình tĩnh, mở miệng nói: “Sao lại không phải là người một nhà? Con là do Hồ Tú Liên mẹ sinh ra, trên người chảy dòng m.á.u của mẹ, cả đời này là con gái của Hồ Tú Liên mẹ.”

Ninh Hương không kìm chế được, liền tức giận đến mức trợn mắt lên, nhìn chằm chằm Hồ Tú Liên lớn tiếng nói: “Từ nhỏ đến lớn, mẹ có lấy một ngày nào coi con là con gái không? Có ích thì là con gái, vô dụng thì giống như bát nước đổ đi! Mẹ coi con là con gái, cho nên khi con ly hôn mắng con làm vợ cả chết, ép con ra khỏi nhà! Đã bao giờ mẹ lo lắng con một mình ở bên ngoài gặp chuyện gì không! Lúc con thật sự cần các người, các người đã làm gì?”
 
Thập Niên 70: Mẹ Kế Sau Khi Thức Tỉnh
Chương 142



“Ở nhà chồng bị ấm ức về nhà mẹ để, nhận được không phải an ủi cũng không phải là chỗ dựa, mà là một câu nhà mẹ đẻ là thông gia, không có việc gì tức giận cũng chạy về nhà mẹ đẻ, như vậy không đúng! Nhà họ Giang sẽ có thành kiến đối với nhà chúng ta.”

“Cho tới bây giờ các người cũng không bao giờ quan tâm con ở nhà họ Giang có sống tốt hay không, con sống ở nhà họ Giang giống như một góa phụ, hầu hạ ác phụ Lý Quế Mai, con có ba đứa nhóc hư hỏng Giang Ngạn, tất cả các người đều không thấy đau lòng. Vừa nói thì

bro con già mồm cãi láo, có người vợ nào hầu hạ mẹ chồng mà không tủi thân, trẻ con đứa nào cũng nghịch ngợm, là do con xấu tính nên mới so đo với trẻ con.”

Có một số việc, không nói thì nghĩ là tốt, nhưng vừa nói thì giống như miệng cống trào ra, muốn dừng cũng không dừng được. Giọng nói Ninh Hương có chút khàn khàn, nhưng hốc mắt của cô cũng không đỏ.

Cô không để cho Hồ Tú Liên cơ hội nói chuyện, đơn giản là muốn trút ra hết, tiếp tục gào lớn: “Từ nhỏ lúc con mới biết cầm cái chổi, đã giúp mẹ làm việc! Con chỉ lớn hơn Ninh Lan hai tuổi, năm tuổi con phải chăm nó! Mười tuổi bỏ học về nhà kiếm tiền, tất cả tiền kiếm được đều đưa cho gia đình, bản thân con ngay cả một cây kẹo bông gòn cũng không dám mua.”

“Sau khi kết hôn mỗi lần về nhà mẹ đẻ, Ninh Ba, Ninh Dương thấy mặt là đòi ăn, không mua đồ ăn thì lập tức cùng nhau lục tìm túi đồ của con, trong mắt bọn nó không có con, chỉ có tiền và đồ ăn thôi! Ninh Lan lại vô lương tâm nhất!”

Nghe thấy câu cuối, Hồ Tú Liên cũng tức giận, trừng mắt nhìn cô: “Vậy thì Ninh Hương con có lương tâm! Con có lương tâm nên con biến cuộc sống tốt đẹp của cả nhà thành thảm họa? Mẹ thấy con mới là người vô lương tâm!”

Ninh Hương cười lạnh lùng: “Vậy mẹ nên tránh xa con ra một chút, bằng không cẩn thận một ngày nào đó con sẽ gây họa cho các người.”

Hồ Tú Liên tức giận cắn chặt răng nói: “Ninh Hương, đời này Hồ Tú Liên mẹ sinh con ra, chính là nghiệp báo lớn nhất của mẹ! Con chờ đi, con đối xử như vậy với cha mẹ ruột, con nhất định sẽ gặp quả báo! Để mẹ nhìn xem con có thể làm được cái gì tốt, nghĩ cũng đừng có nghĩ, Vương Lệ Trân chính là ví dụ cho con!”

Tức giận nói xong lời này, Hồ Tú Liên phủi người xoay đi. Nếu bà còn ở lại đây tranh cãi với Ninh Hương, bà cảm thấy bản thân chắc chắn sẽ bị cô làm cho bùng nổ. Sinh ra một đứa con như vậy, Hồ Tú Liên coi như mình đen tám đời!

Sau khi bà lên bờ đi chưa được mấy bước, bỗng đụng phải Lâm Kiến Đông đi đến.

Mặt Lâm Kiến Đông cứng lại, cũng không biết đứng tại chỗ bao nhiêu lâu. Cũng không biết anh nghĩ cái gì, gặp phải Hồ Tú Liên là người lớn, lại không chào hỏi tiếng nào.

Hồ Tú Liên đang tức giận, cũng không để ý đến anh, lập tức đi qua.

Ninh Hương đứng ở ngoài của phòng thuyền, ánh mắt nhìn Hồ Tú Liên một lúc, tự nhiên lại thấy Lâm Kiến Đông. Cô không sợ mất mặt, lúc nhìn thấy Lâm Kiến Đông, cô nhẹ nhàng hít một hơi thu lại cơn tức giận.

Cô rời thuyền lên bờ, cô cùng Lâm Kiến Đông tiến vài bước về phía trước, đi đến trước mặt nhau. Dáng vẻ cùng giọng nói cô bình thường đều rất nhẹ nhàng, không giống như lúc cô cãi nhau với Hồ Tú Liên.

“Làm sao vậy?”

Lâm Kiến Đông giơ tay đưa một quyển sách đến trước mặt cô, giọng nói dịu dàng nói: “Mượn bạn cùng lớp một tập thơ, vừa rồi ở phòng nhân giống quên không đưa cho em, cho nên đến đây tặng em.”

Ninh Hương cười một cái vươn tay nhận tập thơ: “Cám ơn.”

Vân Mộng Hạ Vũ

Lâm Kiến Đông thu tay cầm tập thơ lại, nhìn Ninh Hương một lúc, anh không nhìn ra chuyện gì không ổn trên mặt cô, nhưng anh vẫn hỏi một câu: “Em... có ổn không?”

Ninh Hương đoán vừa rồi anh thấy cô cãi nhau cùng với Hồ Tú Liên, cô không cần bất cứ sự thương hại hay đồng tình của bất kỳ ai, vì thế chỉ nhẹ nhàng nhếch khóe miệng, nhìn Lâm Kiến Đông nói: “Không sao đâu, tranh cãi chút mà thôi.”

Lâm Kiến Đông muốn cười mà không thể cười nổi, nghe Ninh Hương nói như vậy, cũng không hỏi gì nữa, chỉ nói: “Tập thơ này em cứ cầm đến lúc nào cũng được, bạn họ của anh cũng không cần luôn.”

Ninh Hương gật đầu với anh, nói một lần nữa: “Cảm ơn.”

Không còn chuyện gì khác, Lâm Kiến Đông nhìn Ninh Hương quay về phòng thuyền, còn mình thì về phòng nhân giống. Trở về phòng nhân giống rửa mặt chải đầu xong nằm xuống ngủ, nhưng lại không có lấy một chút mệt mỏi nào, tất cả tâm trí đều nhớ lại lúc Ninh Hương và Hồ Tú Liên cãi nhau.

Nghĩ đến nỗi không ngủ được, anh s* s**ng đứng dậy trong bóng tối mặc thêm áo khoác, đi dạo một mình trong đêm tối, không biết lúc nào lại vô tình đi đến phòng thuyền của Ninh Hương ở bờ sông.
 
Thập Niên 70: Mẹ Kế Sau Khi Thức Tỉnh
Chương 143



Đêm nay không có trăng, bóng đêm đen kịt không có lấy một tia sáng nhỏ nào. Anh không có làm phiền ai, lặng lẽ ngồi xuống bờ sông. Đầu xuân gió thổi vào mặt, len lỏi vào cổ áo, tạt lên khắp người.

Cách đó không xa trong phòng thuyền có một ngọn đèn sáng lên, ngọn lửa giống như đậu trên cửa sổ, một bóng người mảnh mai ngồi dưới cửa sổ lật giở một cuốn sách.

Anh chỉ nhìn như vậy, suy nghĩ thả trôi trong gió.

Vân Mộng Hạ Vũ

***

Hồ Tú Liên mang theo một bụng tính toán đến phòng thuyền tìm Ninh Hương, lúc về thì mang theo một bụng tức giận về nhà. Mãi cho đến buổi tối sau khi rửa mặt xong nằm lên giường ngủ, bà cũng không thể nào nuốt trôi được cái cục tức xuống.

Bà nói với Ninh Kim Sinh: “Để cho nó c.h.ế.t bên ngoài luôn đi!”

Ninh Kim Sinh giống như đã đoán trước được biểu cảm của bà: “Tôi đã nói với bà rồi, con bé đó một chút lương tâm cũng không có, nó chính là một con sói mắt trắng, bà lại không tin, bà không nên đi để chuốc bực vào người. Bây giờ thì tốt rồi, nhìn thử xem? “

Hồ Tú Liên vẫn đang nhớ về cuộc cãi vã của bà và Ninh Hương, hỏi một đằng trả lời một nẻo: “Nó nói nó không dễ dàng, chúng ta dễ dàng sao? Làm việc chăm chỉ như vậy để kiếm được nhiều điểm công, có đôi khi còn không đủ cho gia đình ăn trong một năm, nó là con cả, nó không giúp chúng ta chia sẻ thì ai giúp chúng ta chia sẻ bây giờ? Từ nhỏ đến lớn nó đều phải chịu oan ức, chúng ta thì được hưởng phúc gì sao? Một mình nó khó khăn hay sao? “

Ninh Kim Sinh liếc nhìn Hồ Tú Liên: “Mấy lời này tốt nhất để trong bụng đi, nói cho nó nghe không bằng nói cho chó nghe. Nếu nó thật sự hiểu những khó khăn của gia đình, ngay từ đầu đã không ly hôn với Giang Kiến Hải. Tại vì nó ly hôn, bây giờ nhà chúng ta phải sống kiểu gì? Vốn dĩ đang sống yên ổn, đều do nó ly hôn mà làm hỏng bét! “

Hồ Tú Liên căm hận bóp chặt đùi mình: “Tôi xem như nó lợi hại, tôi sẽ không bao giờ... đi tìm nó nữa, cứ để cho nó sống một mình xem nó có thể sống như thế nào! Không người thân, không gia đình, làm thêu dệt cả đời, kiếm được tiền mang vào quan tài! “Những kẻ ích kỷ như vậy cả đời sẽ bị người đời phỉ nhổ!

Ning Kim Sinh nói: “Nó kiếm được nhiều tiền, cũng không ai thấy. Nó cũng chỉ có thể ở cùng một chỗ với Vương Lệ Trân, cuối cùng bước theo vết chân của Vương Lệ Trân trở thành cô hồn dã quỷ.”

Hồ Tú Liên hít một hơi thật sâu: “Từ xưa đến nay, không có người phụ nữ rời xa cha mẹ mà sống tốt cả, đời này nhất định sẽ có lúc nó thấy hối hận. Bây giờ nó kiếm được ít tiền ăn uống không lo, nhưng đời người còn dài, nó sẽ luôn gặp phải những chuyện không thể ngờ đến. Có gia đình nó còn có chỗ để trở về, không có nhà, đến c.h.ế.t cũng chẳng ai quan tâm!”

Ninh Kim Sinh thổi đèn, kéo chăn bông rồi nằm xuống: “Mặc kệ nó.”

Hồ Tú Liên cũng nằm xuống, chớp chớp mắt, hít một hơi thật sâu.

***

Đêm nay, Ninh Hương ở dưới cửa sổ đọc vài tờ thơ thì thổi đèn đi ngủ.

Gần tối Hồ Tú Liên xuất hiện như một đoạn nhạc đệm ngắn ngủi, cô cũng không để trong lòng, bởi vì không đáng để nghĩ nhiều. Sáng hôm sau tỉnh dậy, cô đến phường thêu để lấy tài liệu,là của Trạm trưởng Trần, đều là những vật liệu để làm nên những tác phẩm nghệ thuật giá cao.

Làm nghề thêu này, không giống như trước đây, trước kia là làm cho đủ số lượng, còn bây giờ là hoàn toàn thiên về chất lượng. Một bức tranh thêu, làm tầm hai ba tháng trời là bình thường, thậm chí là một, hai năm hoặc nhiều năm.

Ninh Hương cầm vật liệu lên suy nghĩ, nghĩ phải làm thế nào mới có thể làm được tác phẩm thật xuất sắc. Phường thêu cấp cho vật liệu thêu, bản thảo đương nhiên lại cho để phường thêu, chuyện còn lại của cô là thêu thùa.

Ở đây không có bất kỳ ai làm phiền, Ninh Hương ở nhà suy nghĩ hai ngày, hôm nay đang chuẩn bị tách chỉ xỏ kim, bỗng nghe thấy bên ngoài có người gọi cô. Cô không cần nhìn cũng biết là ai, vội bỏ đồ trong tay xuống đi ra ngoài.

Lâm Kiến Đông đứng ở trên bờ, cười nói với cô: “Anh đã dành thời gian ra đây, ngày mai anh đi Tô Thành, tiện thể đi đến đội sản xuất giải quyết công việc, có làm phiền đến thời gian của em không?”

Đối với một người nhân viên nhàn hạ như Ninh Hương, toàn bộ thời gian đều do mình làm chủ, cô lập tức khóa cửa rời thuyền đi lên bờ, nói với Lâm Kiến Đông: “Bây giờ chúng ta đi tìm bí thư Hứa khai thư giới thiệu đi, ngày mai khai không kịp.”

Từ đại đội Điềm Thủy đến Tô Thành rất xa, chèo thuyền phải đi vào ban ngày, cho nên đi sớm một chút. Tốt nhất là đi đến đó vào buổi sáng, ăn sáng rồi đi dạo một vòng, sau đó chèo thuyền trở về.

Ninh Hương đã nghĩ hai bữa ở Tô Thành ăn những gì, buổi sáng ăn cháo với bánh quẩy, chấm nước tương vừa giòn lại vừa ngon, tiếp theo ăn một chén óc đậu mặn mặn thơm thơm, giữa trưa ăn mì nước, thêm hai cái bánh bao chiên vàng óng ánh.

Buổi sáng đều là đồ mặn, giữa trưa là đồ ngọt.
 
Thập Niên 70: Mẹ Kế Sau Khi Thức Tỉnh
Chương 144



Ninh Hương và Lâm Kiến Đông đến đại đội, khi gõ cửa bước vào phòng làm việc của bí thư Hứa Diệu Sơn thì thấy anh ta đang uống trà.

Anh ta nhìn Ninh Hương và Lâm Kiến Đông một cái, nhổ ra lá trà vừa vô ý nuốt phải, lấy nắp chén trà đậy lên, hỏi Lâm Kiến Đông và Ninh Hương: “Có chuyện gì thế?”

Lâm Kiến Đông và Ninh Hương bước đến trước bàn làm việc của anh ta, nói ra ý định muốn đi Tô Thành.

Hứa Diệu Sơn hỏi: “Đi Tô Thành làm gì?”

Lâm Kiến Đông đáp: “Tôi đi mua chút đồ cho đội sản xuất, ở trên huyện không có.”

Hứa Diệu Sơn nghe vậy khẽ cười một cái, nhìn Ninh Hương: “Cô không biết chữ thì mua sách về làm gì?”

Ánh mắt Ninh Hương trở nên nghiêm túc, nhìn Hứa Diệu Sơn: “Bí thư Hứa, tôi vẫn luôn cố gắng học tập, bây giờ tôi đã biết chữ rồi.”

Hứa Diệu Sơn lộ ra vẻ mặt đầy kinh ngạc và hiếu kỳ, “Thật sao?”

Lâm Kiến Đông đứng bên cạnh gật đầu, nói giúp Ninh Hương: “Thật, tôi đã cho Ninh Hương mượn sách giáo khoa.”

Hứa Diệu Sơn nghe xong chớp chớp mắt, lại nhìn về phía Ninh Hương: “Cô đúng là không giống người khác chút nào.”

Vân Mộng Hạ Vũ

Tóm lại chuyện đi Tô Thành một ngày cũng không phải chuyện quá khó khăn. Hứa Diệu Sơn không nói thêm gì, kéo ngăn kéo của bàn làm việc rút ra hai tờ đơn giới thiệu, để Lâm Kiến Đông và Ninh Hương tự điền đơn.

Là một văn kiện mang tính đặc trưng của thời đại, đơn giới thiệu cũng giống như các đơn phiếu khác, ví dụ như phiếu lương thực, đều in trích dẫn của chủ tịch Mao.

Mở đầu tờ đơn là dòng chữ viết lớn: Trích Dẫn Của Chủ Tịch

Phía dưới là hai câu: lực lượng chủ chốt lãnh đạo chúng ta là đảng cộng sản Trung Hoa

Cơ sở lý luận lãnh đạo tư tưởng của chúng ta là chủ nghĩa Mác-Lênin.

Lâm Kiến Đông và Ninh Hương dùng chiếc bút máy cũ kĩ ngòi bị chẻ làm hai của Hứa Diệu Sơn lần lượt điền hết đơn giới thiệu, rồi đưa lại cho Hứa Diệu Sơn ký tên, đóng dấu đỏ của ủy ban cách mạng đại đội Điềm Thủy, coi như đã làm xong “chứng minh thư” xuất hành.

Nhận lấy đơn giới thiệu, hai người họ cảm ơn Hứa Diệu Sơn xong thì định quay về luôn. Kết quả vừa quay người bước được vài bước, Hứa Diệu Sơn đột nhiên gọi Lâm Kiến Đông một tiếng, vẫy tay với anh, tỏ ý để anh đừng vội rời đi.

Anh ta không giữ Ninh Hương lại, Ninh Hương cũng rời khỏi phòng làm việc quay về thuyền.

Hứa Diệu Sơn thấy Ninh Hương đi xa rồi, ho khan một cái rồi hỏi Lâm Kiến Đông: “Anh với A Hương...” nói đến đây lại ho khan tiếp, “Hai người ... có phải đang ...” nói xong lại ho khan thêm lần nữa.

Lâm Kiến Đông vừa nghe đã hiểu được ý của Hứa Diệu Sơn, anh chỉ cười khẽ rồi đáp: “Bí thư Hứa, anh nghĩ nhiều quá, tôi với A Hương chỉ là quan hệ đồng chí bình thường thôi, không như anh nghĩ đâu.”

Hứa Diệu Sơn lại ho khan một tiếng, vui vẻ nói: “Nếu là thật cũng không sao, quốc gia đề ra nam nữ yêu đương bình đẳng mà.”

Lâm Kiến Đông lại cười, “Không phải thật mà.”

Hứa Diệu Sơn cũng chỉ do buồn chán muốn hóng chuyện một chút, chuyện yêu đương của nhà người ta cũng không đến lượt cậu quản, thấy Lâm Kiến Đông kiên định nói vậy, không hề giống đang nói dối che giấu một chút nào, anh ta cũng không hỏi nhiều nữa.

Khi để Lâm Kiến Đông rời đi, anh ta lại dặn dò Lâm Kiến Đông: “A Hương chưa đi xa bao giờ, cô ấy là một người phụ nữ, ở nơi không quen không biết, nếu như anh đã đi cùng cô ấy thì phải chăm sóc cô ấy thật tốt, đảm bảo cô ấy an toàn quay về.”

Lâm Kiến Đông gật đầu: “Anh cứ yên tâm.”

Hứa Diệu Sơn không nói thêm gì, cầm tách trà tráng men gốm, tiếp tục uống trà.

Lâm Kiến Đông cầm đơn giới thiệu quay về phòng nhân giống, thu dọn một chút rồi ăn cơm, buổi tối đã tắt đèn đi ngủ từ rất sớm. Sau đó nửa đêm thức dậy, gặp Ninh Hương ở bờ sông, lên một chiếc thuyền nhỏ đi Tô thành.

Ninh Hương ngồi trên thuyền, Lâm Kiến Đông chèo thuyền. Tuy rằng anh lớn đến từng này vẫn chưa đi đến Tô Thành, nhưng anh đã hỏi kĩ đường đi rồi, cũng đã nhớ hết ở trong đầu, trên đường cũng không bị phân tâm.

Bởi vì dậy quá sớm, khi Lâm Kiến Đông chèo thuyền đã để cho Ninh Hương nghỉ ngơi một lát. Ninh Hương quả thật cũng cảm thấy buồn ngủ, liền đặt túi xách màu vàng lên đùi, gục xuống đùi ngủ một lúc, trước khi chợp mắt nói với Lâm Kiến đông: “Khi nào mệt thì gọi em nhé.”

Kết quả Lâm Kiến Đông không hề gọi cô, khi cô bởi vì tư thế ngủ khó chịu mà tỉnh lại thì phát hiện mặt trời đã lên đến đường chân trời phía đông rồi. Bình minh nhuộm đỏ cả mây, mặt trời là một vùng đỏ au.

Ninh Hương chớp mắt để tỉnh táo lại, sau đó vội vàng cầm lấy mái chèo từ tay Lâm Kiến Đông: “Trời sáng hẳn rồi sao anh không gọi em? Anh đã chèo lâu thế rồi, đổi cho em đi, anh đi nghỉ ngơi một lát đã.”
 
Thập Niên 70: Mẹ Kế Sau Khi Thức Tỉnh
Chương 145



Lâm Kiến Đông giữ chặt mái chèo không muốn đưa cho cô, chỉ nói: “Không cần đâu, chèo thuyền thì tốn bao nhiêu sức lực chứ? Em cứ ngồi đấy là được, có lẽ sắp đến nơi rồi. Em phải giữ lại sức, khó lắm mới đi được chuyến này, đến Tô Thành phải đi dạo khắp nơi.”

Ninh Hương vẫn thấy như vậy không tốt, tranh giành với anh một hồi, nhưng cuối cùng vẫn không giành nổi anh, vậy nên chỉ đành ngồi xuống để anh chèo. Nhìn thấy mặt trời từ phía Đông nhô dần lên cao, Ninh Hương liền nói chuyện phiếm với Lâm Kiến Đông.

Hai người bây giờ cũng đã thân thiết, nói chuyện cũng không còn câu nệ nhiều nữa, chuyện gì cũng có thể lôi ra nói vài câu. Nói chuyện một hồi lại nói sang vấn đề tình cảm, Ninh Hương cũng không hề né tránh, hỏi Lâm Kiến Đông: “Sao anh lại không kết hôn thế?”

Nói xong cô lại giải thích: “Em không có ý gì đâu, chỉ là hơi tò mò thôi.”

Điều kiện của bản thân anh thật sự cũng khá tốt, tốt nghiệp cấp ba, vừa có văn hóa lại ham làm lụng, chẳng qua điều kiện gia đình không tốt gây trở ngại cho anh, nhưng cũng không đến mức không lấy được vợ, dù gì nhân phẩm ngoại hình đạo đức của anh đều rất tốt.

Theo Ninh Hương nhận thấy, anh so với những người con trai khác đều tốt hơn rất nhiều lần, biết giặt giũ nấu cơm, mỗi ngày đều để tâm đến công việc, bỏ công sức vì chuyện lớn nhỏ trong đại đội, trông đại đội không một ai nói anh không tốt.

Lâm Kiến Đông cũng không ngại người khác hỏi anh vấn đề này, rất thành thật trả lời Ninh Hương: “Không muốn kết hôn, không muốn làm khổ con gái nhà người ta. Nhà anh nghèo, lấy vợ về cũng là để cô ấy sống tủi sống khổ, cả nhà cãi vã ồn ào, không có gì vui cả.”

Vân Mộng Hạ Vũ

Ninh Hương nhìn anh, trong lòng thầm nghĩ anh đúng là người có suy nghĩ khác thường, cô lại hỏi: “Không có ai trách anh à? Trách anh ích kỷ không có trách nhiệm, không muốn kết hôn mà lại muốn thoải mái ở một mình.”

Lâm Kiến Đông đáp: “Người khác thì không biết, trong nhà nhiều người quả thật sẽ nói. Hình như nếu anh không kết hôn sinh con sớm thì sẽ thành tội nhân thiên cổ, không kết hôn thì là ích kỷ chỉ quan tâm đến bản thân, kết hôn sinh con là nhiệm vụ của anh.”

Ninh Hương không nhịn nổi mà cười một cái, quả nhiên vẫn có những lời đó.

Lâm Kiến Đông thấy cô cười, không biết cô đang nghĩ cái gì, lại hỏi cô: “Em thì sao? Còn muốn kết hôn không?”

Ninh Hương lắc đầu, “Em cũng rất ích kỷ, không muốn tiếp tục gả đi chịu khổ nữa, ngày tháng hầu hạ người khác em đã sống quá đủ rồi.”

Lâm Kiến Đông bật cười, “Vậy thì chúng ta nghĩ giống nhau quá.”

Hai người cứ như thế nói nói cười cười, khi sắc trời sáng bừng lên thì vừa đến Tô Thành. Lâm Kiến Đông đưa thuyền cập bến, sau đó cùng Ninh Hương lên bờ tiến vào Tô Thành.

Từ đêm qua đến giờ, bụng vẫn còn đói, hai người tìm một quán ăn sáng để lấp đầy bụng trước, tào phớ nước tương và bánh quẩy. Lâm Kiến Đông gần như chuyện gì cũng giành trước, không để Ninh Hương phải động tay động chân, thế nên lúc trả tiền đưa phiếu lương thực Ninh Hương cũng giành không kịp.

Lúc ngồi xuống ăn, Ninh Hương nói với Lâm Kiến Đông: “Không phải đã nói là em mời anh sao? Anh làm vậy là sao chứ?”

Lâm Kiến Đông cười, “Bữa trưa để em mời.”

Ninh Hương cũng không trách anh nhiều, chỉ nhỏ giọng đáp: “Bữa trưa mà còn như thế nữa là em giận đấy nhé.”

Lâm Kiến Đông gật đầu, “Anh cũng đâu nhiều tiền như thế.”

Hai người ăn xong bữa sáng, nhân thời gian còn sớm, dự tính vào thành phố dạo một vòng trước, sau đó dựa theo kế hoạch ban đầu, đi đến Viên Lâm ngắm cảnh. Chủ yếu là đi Chuyết Chính Viên, nghe nói đây là viện to nhất.

Bọn họ dự tính dạo xong Viên Lâm thì đi ăn cơm trưa, rồi lại đi tìm một quán trà uống tách trà, nghe bình đàn, sau đó đi mua đồ rồi về nhà.

Khi đi dạo trong thành phố, Nhìn thấy chiếc xe mô tô Liên Xô cũ có 3 bánh lướt qua trên phố, chiếc hộp bên hông xe còn chở thêm một người, cảm thấy vô cùng mới lạ. Dù gì ở cái thời đại đến cả xe đạp còn chưa phổ biến này, những thứ này lại càng mới lạ. Lâm Kiến Đông và Ninh Hương dạo trong thành phố, suốt chặng đường đều dựa vào hỏi đường để tìm đến Chuyết Chính Viên, sau đó mua vé vào vườn.

Ở thời gian này, khách du lịch vẫn chưa nhiều như sau này khi ngành du lịch toàn quốc đã phát triển mạnh mẽ, những người bình thường hay đến đây chơi đa số đều là những cặp đôi yêu nhau, muốn đến một nơi vừa cổ điển vừa tao nhã để hẹn hò.

Đương nhiên hẹn hò cũng không làm gì hơn, chỉ sánh vai đi dạo cùng nhau ngắm cảnh, ngay cả nắm nay cũng không dám nắm.

Ninh Hương và Lâm Kiến Đông đến đây chỉ đơn giản là để ngắm cảnh, người dưới quê lên thành phố, đương nhiên cũng là để mở mang tầm mắt. Tuy rằng cảnh sắc của Chuyết Chính Viên Ninh Hương đã sớm được nhìn thấy, nhưng đến vào thời gian khác nhau, cảm xúc cũng sẽ khác nhau.
 
Thập Niên 70: Mẹ Kế Sau Khi Thức Tỉnh
Chương 146



Hai người họ cứ như vậy đi qua đại sảnh, men theo hành lang bước qua Nguyệt Môn, tâm trạng thư giãn mà đi dạo hết nửa viện. Sau đó Lâm Kiến Đông muốn đi vệ sinh, Ninh Hương vừa hay cũng muốn nghỉ ngơi một lát, liền đến đình nghỉ chân gần đó ngồi xuống nghỉ một lát đợi anh.

Sau khi Lâm Kiến Đông rời đi, Ninh Hương ngồi trong đình, tay vịn lan can, ngắm dòng suối đang chảy róc rách.

Ngồi nghỉ ngơi thư giãn một hồi, đột nhiên nghe thấy tiếng gọi: “A Hương.”

Cô nghĩ rằng Lâm Kiến Đông trở lại rồi, kết quả quay đầu lại nhìn phát hiện người vừa gọi cô là chồng cũ Giang Kiến Hải. Từ sau khi ly hôn, Ninh Hương chưa từng nhìn thấy Giang Kiến Hải, bây giờ đột nhiên gặp mặt, Ninh Hương bỗng dưng ngây người.

***

Hôm nay là chủ nhật, Giang Kiến Hải không muốn ở nhà, sáng sớm thức dậy ăn xong bữa sáng thì mượn cớ là đến đơn vị. Ở đơn vị ngồi một lát thì thấy buồn chán, anh ta đành một mình đi ra ngoài, đến viện này dạo một lát.

Sau khi đón Lưu Doanh và ba đứa trẻ lên thành phố, cuộc sống của anh ta không hề yên ổn và thuận lợi giống như trong tưởng tượng. Tuy rằng bớt đi sự cãi vã giữa Lý Quế Mai và Lưu Doanh, những cãi vã giữa anh ta và Lưu Doanh lại tăng thêm từng ngày, vẫn cứ dăm ba bữa lại cãi nhau một lần.

Nhắc đến thì cũng chỉ vài chuyện vặt vãnh, có khi cãi vài câu anh ta nhẫn nhịn im miệng, có không nhịn nổi thì cãi nhau đến khi trời long đất lở. Lúc mà không thể kiềm chế được nóng giận, cả hai người sẽ cùng nhau đập phá đồ đạc trong nhà, khiến Giang Hân sợ hãi bật khóc tu tu.

Có rất nhiều lúc anh ta nghĩ, tại sao cuộc sống của mình lại biến thành như vậy?

Anh ta cũng không biết.

Vân Mộng Hạ Vũ

Trong cuộc sống gần như không có chuyện gì là vui vẻ cả, điều bình đạm đã trở nên xa xỉ, mỗi ngày trừ sự kìm nén và mệt mỏi, không còn cảm giác đặc biệt nào khác. Nhiều lúc thậm chí còn nghĩ chi bằng đập đầu c.h.ế.t quách đi để đầu thai lại cho xong, cũng không cần sống mệt mỏi như vậy nữa. Khi áp lực đến mức không muốn quay về nhà nữa, anh ta lại mượn cớ tăng ca ở đơn vị, có lúc qua đêm luôn ở phòng làm việc, hoặc là đi đến các tứ hợp viện tản bộ thư giãn. Không cần ai bầu bạn, chỉ cần một mình đi đi lại lại, hít thở bầu không khí mới mẻ.

Hôm nay cũng đến đây tản bộ một chút, khi bước vào đình dừng chân, ánh mắt vừa quét qua đột nhiên nhìn thấy Ninh Hương đang ngồi trong đình.

Hôm nay cô mặc chiếc áo khoác len mỏng, chiếc áo len lông trắng mịn khiến cho cả người cô trở nên dịu dàng thuần khiết. Tóc cắt ngắn hơn trước một chút, hai b.í.m tóc bện hơi bồng, hai b.í.m tóc hai qua vai một chút, vắt trên áo len.

Cô không bị anh ta quấy rầy, một tay vịn trên lan can, cúi đầu nghiêm túc nhìn phong cảnh dưới đình.

Hơn một năm không gặp, cô trở nên càng xinh đẹp càng có khí chất, vừa nhìn thì thấy giống ngôi sao điện ảnh, so với trong tưởng tượng của anh ta lại càng tinh xảo xinh đẹp hơn rất nhiều. Trong trí nhớ cô luôn gắn liền với củi gạo dầu muối, bận bịu nhiều việc, lôi thôi lếch thếch, lúc này cô ở trước mắt hoàn toàn khác trước rồi.

Cứ như vậy đứng ở trong đình nhìn một hồi lâu, Giang Kiến Hải nhìn Ninh Hương gọi thêm một tiếng: “A Hương?”

Ninh Hương cứ ngỡ là Lâm Kiến Đông, quay đầu lại nhìn thì phát hiện là Giang Kiến Hải, hơn nữa lại là Giang Kiến hải với vẻ mặt đầy vẻ tang thương.

Sống với Giang Kiến Hải cả một đời, Ninh Hương chưa từng nhìn thấy anh ta ở trạng thái này. Một năm trước khi anh ta về quê ly hôn với cô vẫn còn trong dáng vẻ anh tuấn hiên ngang, giống như con gà trống lớn màu lông đẹp đẽ khí thế hừng hực.

Lúc đó anh ta ngang tàn biết bao, cùng cô đến công xã ly hôn, còn muốn nhìn xem cô khóc lóc hối hận.

Mới có bao lâu chứ, cô còn chưa hối hận, anh ta ngược lại đã bị cuộc sống dày vò đến mức tang thương.

Ninh Hương ngây người nhìn anh ta một lúc, sau đó đứng dậy, mỉm cười qua loa: “Chào anh, lâu rồi không gặp.”

Đúng là mặt trời mọc đằng Tây, lần đầu tiên thấy Giang Kiến Hải khách sáo lại tôn trọng Ninh Hương đến vậy, khuôn mặt anh ta tràn ngập ý cười, nhìn Ninh Hương hỏi: “Đến Tô Thành chơi à?”

Ninh Hương cảm thấy nghi hoặc, đây là người đàn ông đã chê bai cô cả một đời sao?

Cô khẽ cong khóe môi, đáp: “Ừ.”

Giang Kiến Hải lại hỏi: “Chỉ có một mình cô thôi à? Hay là để tôi đưa cô đi dạo nhé?”

Ninh Hương không nhịn được liền bật cười, thật sự không biết trong đầu người đàn ông này đang nghĩ cái gì. Chuyện ly hôn của cô ở đại đội đã bị quên lãng rồi, anh ta cũng quên lãng rồi?

Cô thu lại nụ cười, ánh mắt sắc nhọn, nhìn Giang Kiến Hải nhẹ giọng nói: “Loại người như tôi chỉ đáng bê nước rửa chân cho người ta, làm sao xứng đi cùng đại xưởng trưởng như ngài đi dạo chứ?”
 
Thập Niên 70: Mẹ Kế Sau Khi Thức Tỉnh
Chương 147



Giang Kiến Hải nghe cô nói vậy sững người, cũng không biết phải nói gì thêm. Tuy rằng anh ta không nhớ rõ là khi nào mình nói như vậy, nhưng anh ta nhớ câu này anh ta từng nói rồi.

Ninh Hương vừa nói xong thì nhìn thấy Lâm Kiến đông bước đến. Thế nên cô có tình nhìn ra ngoài đình lâu một chút, ánh mắt không hề thu về, nói với Giang Kiến Hải: “Không làm phiền xưởng trưởng Giang nữa, chúng tôi là đi hai người đến đây.”

Giang Kiến Hải ý thức được điều gì đó, theo ánh mắt của cô quay đầu lại nhìn, thấy một người đàn ông bước vào đình, người này trông trẻ tuổi hơn anh ta rất nhiều. Khoảnh khắc nhìn thấy người đàn ông này, biểu cảm của anh ta trong phút chốc trở nên khó coi vô cùng, mím chặt môi, thu hồi tầm mắt quay người lại.

Vân Mộng Hạ Vũ

Giang Kiến Hải không quen biết Lâm Kiến Đông, nhưng nhân vật như Giang Kiến Hải, Lâm Kiến Đông đương nhiên biết đến. Khi anh bước đến đã nhìn thấy anh ta, thế nên bước vào trong đình thì lập tức đứng cạnh Ninh Hương, mỉm cười chào hỏi một câu: “Đây không phải là xưởng trưởng Giang sao? Anh cũng đến đây đi dạo à?”

Nói xong thì nghiêng đầu nhìn ra bên ngoài, không đợi Giang Kiến Hải nói gì thêm, lại tiếp tục cười hỏi: “Một mình anh đến đây thôi sao? Xưởng trưởng phu nhân đâu? Hình như anh còn có ba đứa con nhỉ, chủ nhật không đi dạo cùng nhau sao?”

Vành tai Giang Kiến Hải nóng lên, sắc mặt trở nên không tự nhiên, giống như người ta hỏi là câu hỏi khó trả lời vậy. Ánh mắt anh ta lạnh băng nhìn Lâm Kiến Đông một cái, khóe miệng vẽ lên nụ cười khô khan: “Còn bận lắm.”

Lâm Kiến Đông lại nói: “Tôi nhớ là vợ mới cưới của anh hình như bán công việc trên thành phố rồi nhỉ, chủ nhật vẫn còn bận như vậy sao? Vậy có lẽ là ở nhà dạy con nhỉ, vậy ba đứa con của anh chắc chắn sẽ thành tài.



Giang Kiến Hải tức đến mức không nhịn nổi, nhìn ra hướng khác khẽ hít một hơi dài, vành tai lại nóng hơn một chút.

Ninh Hương ở bên cạnh đem tất cả các động tác nhỏ và sự thay đổi biểu cảm của anh ta thu hết vào trong tầm mắt, mím chặt môi. Cô sợ nếu như không mím chặt môi lại, bản thân sẽ phì cười mất.

Giang Kiến Hải không nhìn Ninh Hương, lại nhìn về phía Lâm Kiến Đông, hơi khó chịu nói: “Cậu là ai? Liên quan đến cậu không?”

Lâm Kiến Đông vẫn mang dáng vẻ khách sáo, “Xem ra là tôi lo chuyện bao đồng rồi, anh còn có chuyện gì không? Nếu như anh không còn chuyện gì nữa thì tôi và A Hương đi trước đây, chúng tôi còn có nhiều chuyện cần làm.”

Nói xong câu này, Lâm Kiến Đông và Ninh Hương cũng không để ý đến Giang Kiến Hải nữa, cùng nhau bước ra khỏi đình.

Giang Kiến Hải một mình đứng trong đình, ánh mắt càng ngày càng trở nên lạnh lẽo, một lát sau anh đưa tay chỉnh kính, nghiến chặt răng hít sâu một hơi, lại quay người nhìn về phía Ninh Hương và Lâm Kiến Đông cho đến khi bóng lưng của bọn họ biến mất.

Vừa mới cùng Lâm Kiến Đông ra đến đình viện, Ninh Hương liền nhịn không được nhếch môi nở nụ cười. Đợi đến khi đi xa hơn chút, cô trực tiếp cười thành tiếng, vui vẻ đến không chịu được.

Cười tận hứng thì hơi thu lại một chút, cô quay đầu nhìn về phía Lâm Kiến Đông nói: “Không nghĩ được anh có thể nói như vậy, vừa rồi anh có nhìn kỹ không, anh ta bị nói đến mức xanh mặt luôn.”

Bởi vì Ninh Hương cười vui vẻ, trên mặt Lâm Kiến Đông cũng mang ý cười, nói tiếp: “Anh cũng là nói thật, người đàn ông có vợ con, chủ nhật một mình tới vườn đi dạo thì thật kỳ lạ. Thời điểm này dẫn theo vợ con ra ngoài vui chơi, không có ý nghĩa hơn so với anh ta một mình đi lang thang không mục đích ở đây sao?”

Giữa môi Ninh Hương mang nụ cười, khẳng định và tán đồng gật đầu.

Vừa tiếp tục đi về phía trước, Lâm Kiến Đông lại tiếp tục nói: “Hơn nữa anh ta cũng ly hôn với em rồi, cũng tái hôn rồi, sao vẫn tiến tới bắt chuyện với em. Lúc trước làm loạn khó coi đến như vậy, ai cũng không để lại tình cảm và thể diện cho ai, ly hôn rồi thì cả đời không qua lại với nhau là phải rồi, coi như ngẫu nhiên gặp phải thì cũng xem như người xa lạ mà lướt qua nhau mới đúng.”

Ninh Hương vẫn gật đầu cười, lại lần nữa biểu thị hoàn toàn tán đồng lời anh nói.

Về chồng trước Giang Kiến Hải, Ninh Hương cũng không có gì muốn nhiều lời, mặc kệ nói với ai, chỉ cần nói đến người này, nhớ tới diện mạo của anh ta, Ninh Hương ngoại trừ một bụng mắng chửi cũng không còn gì khác, cho nên tốt nhất là không đề cập tới.

Ninh Hương vẫn duy trì tâm tình tốt đẹp vui vẻ, cùng Lâm Kiến Đông đi dạo hết sân vườn còn lại, gần tới buổi trưa thì ra lâm viên, sau đó liền đi thẳng đến tiệm cơm.

Bọn họ đến quán mì Phục Hưng dân tộc Hồi ở khu Diên An, vào trong mỗi người gọi một tô mì nước, cùng mấy cuộn thịt bò chiên. Ăn xong từ quán mì đi ra, hai người đều no đến không chịu nổi, bèn tùy tiện đi dạo ven đường cho tiêu thức ăn.
 
Thập Niên 70: Mẹ Kế Sau Khi Thức Tỉnh
Chương 148



Lúc hơn một giờ chiều, hai người đang quan sát con đường trước cung hạng để tìm một quán trà lâu năm, Ninh Hương đánh bạo xa xỉ một phen, chọn quán trà Bích Loa Xuân nổi tiếng ở Tô Thành, hơn nữa là loại trà mới đưa lên gần đây, ngồi xuống cùng Lâm Kiến Đông nghe Bình đàn.

Diễn viên trên sân khấu một người ôm đàn tam huyền một người ôm tỳ bà, từ từ hát lên truyện dân gian truyền kỳ.

Ninh Hương uống trà nghe Bình Đàn, lúc nghe đến nhập tâm, Lâm Kiến Đông đột nhiên nhìn cô hắng giọng. Cô hoàn hồn nhìn về phía Lâm Kiến Đông, không biết anh có ý gì, sau đó theo anh ra hiệu mà quay đầu qua xem thì thấy được Giang Kiến Hải.

Ninh Hương: “……”

Một ngày gặp được hai lần, cũng đủ lạ lùng.

Lúc Ninh Hương nhìn về phía Giang Kiến Hải, vừa vặn Giang Kiến Hải cũng thấy được cô và Lâm Kiến Đông, ánh mắt hai người chạm nhau một giây. Buổi sáng mới “chào hỏi” nhau ở lâm viên, hiện tại lại gặp nhau trong quán trà, không thể nói không xấu hổ.

Giang Kiến Hải lập tức liền muốn quay đầu rời đi, bởi vì một mình anh ta đi dạo lâm viên đã bị Lâm Kiến Đông làm cho xấu hổ, nói cũng thật mất mặt gì đỏ cả lỗ tai. Hiện tại anh ta lại một mình tới nghe Bình Đàn, vậy không phải càng bị anh và Ninh Hương chê cười sao?

Ninh Hương không quan tâm nhiều tới anh ta, thu hồi ánh mắt tiếp tục nghe Bình Đàn.

Lâm Kiến Đông lại ở bên cạnh vẫn luôn nhìn anh ta, thấy anh ta cứng đơ mặt muốn đi rồi lại không đi, ngồi xuống bàn cách đó mấy bàn, gọi nước trà rồi một mình ngồi đó nghe Bình Đàn.

Sau khi anh ta ngồi xuống uống trà, Lâm Kiến Đông liền thu hồi ánh mắt, tiếp tục cười nhìn về phía diễn viên trên đài.

Kỳ thật anh cảm thấy Giang Kiến Hải sắc mặt cũng đẹp mắt, nhưng mà không đáng để nhìn nhiều hơn.

Ninh Hương trực tiếp xem Giang Kiến Hải ngư không khí, chính mình nên uống trà thì uống trà, nên nghe Bình Đàn thì nghe Bình Đàn, ngẫu nhiên sẽ thảo luận vài câu chuyện xưa về Bình Đàn với Lâm Kiến Đông. Cô và Lâm Kiến Đông trò chuyện ngày càng hăng say.

Mà Giang Kiến Hải một thân một mình ngồi ở bàn bên, uống trà đầy miệng đắng chát, căn bản nghe không vào diễn viên ở trên sân khấu đàn hát gì. Thỉnh thoảng anh ta nhịn không được nhìn về phía Ninh Hương, càng nhìn trong lòng càng hụt hẫng.

Chủ yếu là trước kia Ninh Hương là vợ anh ta, một người chỉ thuộc về anh ta, hiện tại lại ăn mặc xinh đẹp tươi tắn như vậy, mỗi động tác giơ tay nhấc chân đều duyên dáng thanh lịch, cứ như vậy ngồi đối diện với một người đàn ông khác nói nói cười cười vui vẻ thật sự làm anh ta chướng mắt.

Chướng đến mắt, anh ta thậm chí có một loại xúc động mãnh liệt muốn đi lên trực tiếp kéo cô rời đi.

Anh ta cũng không rõ, vì sao hơn một năm này, Ninh Hương một mình sinh sống, bị mọi người xem thường nhưng chẳng những chưa từng tiều tụy mà còn trở nên càng dịu dàng xinh xắn, so với nữ diễn viên đàn tỳ bà trên sân khấu còn đẹp hơn.

Cô và người phụ nữ th* t*c chỉ biết chùi nồi rửa bát trong trí nhớ của anh ta là cùng một người, nhưng lại hoàn toàn không giống một người. Cô như nhộng vào kén, con thiêu thân trắng sau khi cắn kén tằm mà bay ra, như hoàn toàn lột xác.

Lúc thật sự nghẹn đến mức sắp thở không nổi, anh ta bèn liều mạng rót trà uống, một ngụm lại một ngụm to, hoàn toàn không thưởng thức hương vị của nước trà, quả thực là xem hình như một con lừa đang uống, phí trà lại phí dạ dày.

Mà Ninh Hương ngoại trừ lúc anh ta tiến vào quán thì nhìn anh ta một cái, sau đó đến cả nửa ánh mắt cũng không thèm cho anh ta. Cô và Lâm Kiến Đông uống xong trà nghe xong Bình đàn, đoán thời gian không sai biệt lắm liền ra khỏi quán trà rồi đi mua đồ.

Ninh Hương và Lâm Kiến Đông đi rồi, Giang Kiến Hải vẫn tiếp tục ở tại quán trà uống như lừa một hồi. Uống đến căng bụng thật sự là uống không nổi nữa, anh ta mới buông chén trà, lại nghe Bình đàn thêm một lát.

Nói là nghe Bình Đàn, kỳ thật chính là nhìn diễn viên trên đài mà ngẩn người.

Lúc ngẩn người, anh ta dùng đại não mình suy nghĩ rất nhiều chuyện, càng nghĩ càng không ra —— nói cho cùng thì thế giới này, cuộc sống của anh ta làm sao vậy, Ninh Hương lại làm sao thế này, vì sao tất cả mọi thứ đều vượt qua phạm vi hiểu biết của anh ta.

Rõ ràng là anh ta trọng sinh trở về, rõ ràng mọi thứ đều là dựa theo dáng vẻ hoàn mỹ trong tưởng tượng của mình mà ra, đời này anh ta vốn nên là vô cùng hoàn mỹ không khuyết điểm, nhưng sao cuộc sống lại từng bước từng bước bị mất khống chế vậy?

Vân Mộng Hạ Vũ

Lưu Doanh à Lưu Doanh, người phụ nữ hoàn mỹ phù hợp với tiêu chuẩn kén chọn của anh ta này, trước khi kết hôn làm cho anh ta thích tới trong tim, anh ta cho rằng cô ta là món quà mà trời ban cho, để cho anh ta bù đắp tiếc nuối của kiếp trước, có được một đời càng thêm hoàn mỹ.
 
Thập Niên 70: Mẹ Kế Sau Khi Thức Tỉnh
Chương 149



Lâm Kiến Đông thấy cô mê mệt chuyện học kiến thức, chỉ xem như lúc nhỏ cô không được đi học, trong lòng vẫn để tâm, cho nên bây giờ mới khao khát đối với kiến thức, muốn học tập đến nhiều hơn. Anh đương nhiên cũng nguyện ý việc trao đổi này, vì thế biểu thị chấp thuận.

Từ sau khi anh tốt nghiệp, đọc sách cũng không có ai trao đổi ý tưởng cùng. Bởi vì những người khác đều vì lấp đầy bụng mà bôn ba, người vẫn duy trì thói quen đọc sách thật sự quá ít, đặc biệt là ở nông thôn.

Nếu Ninh Hương muốn học tập như vậy, dù sao thường ngày ngoại trừ chuyện ở đội sản xuất, anh cũng không còn việc gì khác phải làm, buổi tối cơ bản đều là có thể dành thời gian, vậy thì dứt khoát cùng Ninh Hương đọc sách là được rồi.

Sau đó hai vừa chèo thuyền vừa thương lượng, sau khi trở về mỗi người lấy một nửa sách về nhà, đọc xong rồi lại trao đổi, sau đó lại cùng nhau thảo luận chỗ còn thắc mắc, cho đến khi hiểu hết toàn bộ nội dung mới thôi.

Đường về rất xa, con sông uốn lượn như nhìn không thấy cuối. Nói xong chuyện đọc sách, Ninh Hương lại hàn huyên vài chuyện khác với Lâm Kiến Đông, nói về những sách ngoại khoá trước đây từng xem qua, về các bộ điển ảnh kiểu mẫu của thời đại này, cái gì cũng hàn huyên cả.

Trong tiếng cười vui vẻ thoải mái, mái chèo trên mặt sông vẽ ra từng đợt sóng gợn, chậm rãi dập dờn tản ra.

***

Giang Kiến Hải một mình ra ngoài lang thang một ngày, đến lúc chạng vạng mới đi về nhà. Chỗ anh ta ở chính là phòng trong công xưởng, bởi vì anh ta là xưởng trưởng cho nên nơi ở là chỗ tốt nhất trong số các công nhân.

Anh ta không ăn cơm tối ở bên ngoài, định là về nhà ăn để khỏi phải nghe Lưu Doanh kia không ngừng cằn nhằn lải nhải. Mặc dù chính cô ta hầu như là không nấu cơm, thường ngày đều gọi cơm ở tiệm về ăn.

Cơm của tiệm cơm Giang Kiến Hải ăn đến sắp phun ra rồi, mỗi lần nhìn thấy Lưu Doanh gọi món từ tiệm cơm trở về, anh ta đều hít sâu một hơi, ngồi ở bên bàn cầm đũa nhưng không gắp nổi, sau đó liền nhớ tới cảnh tượng mỗi ngày tan làm về nhà ở đời trước.

Ninh Hương sẽ làm xong một bàn đồ ăn rồi đợi anh ta về nhà, có cơm có đồ ăn có canh, mỗi món đều rất ngon miệng. Lúc anh ta nhíu mày nói hai câu chán ngấy, mấy ngày tiếp theo cô sẽ không ngừng đổi món đổi canh các kiểu.

Lâm Kiến Đông thấy cô mê mệt chuyện học kiến thức, chỉ xem như lúc nhỏ cô không được đi học, trong lòng vẫn để tâm, cho nên bây giờ mới khao khát đối với kiến thức, muốn học tập đến nhiều hơn. Anh đương nhiên cũng nguyện ý việc trao đổi này, vì thế biểu thị chấp thuận.

Từ sau khi anh tốt nghiệp, đọc sách cũng không có ai trao đổi ý tưởng cùng. Bởi vì những người khác đều vì lấp đầy bụng mà bôn ba, người vẫn duy trì thói quen đọc sách thật sự quá ít, đặc biệt là ở nông thôn.

Nếu Ninh Hương muốn học tập như vậy, dù sao thường ngày ngoại trừ chuyện ở đội sản xuất, anh cũng không còn việc gì khác phải làm, buổi tối cơ bản đều là có thể dành thời gian, vậy thì dứt khoát cùng Ninh Hương đọc sách là được rồi.

Sau đó hai vừa chèo thuyền vừa thương lượng, sau khi trở về mỗi người lấy một nửa sách về nhà, đọc xong rồi lại trao đổi, sau đó lại cùng nhau thảo luận chỗ còn thắc mắc, cho đến khi hiểu hết toàn bộ nội dung mới thôi.

Đường về rất xa, con sông uốn lượn như nhìn không thấy cuối. Nói xong chuyện đọc sách, Ninh Hương lại hàn huyên vài chuyện khác với Lâm Kiến Đông, nói về những sách ngoại khoá trước đây từng xem qua, về các bộ điển ảnh kiểu mẫu của thời đại này, cái gì cũng hàn huyên cả.

Trong tiếng cười vui vẻ thoải mái, mái chèo trên mặt sông vẽ ra từng đợt sóng gợn, chậm rãi dập dờn tản ra.

***

Giang Kiến Hải một mình ra ngoài lang thang một ngày, đến lúc chạng vạng mới đi về nhà. Chỗ anh ta ở chính là phòng trong công xưởng, bởi vì anh ta là xưởng trưởng cho nên nơi ở là chỗ tốt nhất trong số các công nhân.

Anh ta không ăn cơm tối ở bên ngoài, định là về nhà ăn để khỏi phải nghe Lưu Doanh kia không ngừng cằn nhằn lải nhải. Mặc dù chính cô ta hầu như là không nấu cơm, thường ngày đều gọi cơm ở tiệm về ăn.

Cơm của tiệm cơm Giang Kiến Hải ăn đến sắp phun ra rồi, mỗi lần nhìn thấy Lưu Doanh gọi món từ tiệm cơm trở về, anh ta đều hít sâu một hơi, ngồi ở bên bàn cầm đũa nhưng không gắp nổi, sau đó liền nhớ tới cảnh tượng mỗi ngày tan làm về nhà ở đời trước.

Ninh Hương sẽ làm xong một bàn đồ ăn rồi đợi anh ta về nhà, có cơm có đồ ăn có canh, mỗi món đều rất ngon miệng. Lúc anh ta nhíu mày nói hai câu chán ngấy, mấy ngày tiếp theo cô sẽ không ngừng đổi món đổi canh các kiểu.
 
Back
Top Bottom