Chào bạn!

Để có thể sử dụng đầy đủ chức năng diễn đàn Của Tui À bạn phải đăng nhập hoặc đăng ký.

Đăng Ký!

Dịch Thập Niên 70: Mẹ Kế Sau Khi Thức Tỉnh

[BOT] Mê Truyện Dịch

Active member
Quản Trị Viên
Tham gia
7/9/25
Bài viết
419,215
Điểm cảm xúc
0
Điểm thành tích
36
thap-nien-70-me-ke-sau-khi-thuc-tinh.jpg

Thập Niên 70: Mẹ Kế Sau Khi Thức Tỉnh
Tác giả: Thư Thư Thư
Thể loại: Ngôn Tình, Đô Thị, Trọng Sinh, Nữ Cường, Gia Đấu, Điền Văn
Trạng thái: Đang ra


Giới thiệu truyện:

Tác giả: Thư Thư Thư

Thể loại: Truyện Nữ Cường, Ngôn Tình, Truyện Gia Đấu, Điền Văn, Đô Thị, Trọng Sinh...

Nhóm dịch: Tiểu Mộc

Văn án:

Cuối đời, Ninh Hương lạnh lẻo thê lương một mình nằm trong căn phòng trống rỗng, nghe tiếng tuyết tuôn rơi ngoài trời, nhìn lại cả đời mình ——

Cô xứng đáng với chức vị chị cả, con gái và con dâu thuận, mẹ kế vĩ đại, người phụ nữ sau lưng người đàn ông thành công...

Cô thôi học làm việc nuôi dưỡng em trai em gái lớn lên thành tài, hiếu thuận mẹ chồng đến già, dạy dỗ con chồng thành tài, phục vụ chồng cuộc sống không lo, vốn nghĩ những gì mình bỏ ra có thể nhận được hồi báo, kết quả đến cuối đời, ở trong mắt em cô và con chồng cô chỉ là một người phụ nữ nhà quê ngu dốt, cả đời lởn vởn ở bếp sau vườn, khiến người ta xem thường...

Mở mắt ra lại lần nữa, trở về năm mười chín tuổi, Ninh Hương gửi cho người chồng ở xa một tờ điện báo.

Một tuần sau cô cầm giấy đăng ký kết hôn thả trước mặt chồng: "Ly hôn đi."

Cả đời này, cô nên vì mình mà sống.​
 
Thập Niên 70: Mẹ Kế Sau Khi Thức Tỉnh
Chương 1: 1: Tỉnh Lại 1



Phanh, phanh, phanh —— Ninh Hương ngồi ở mép giường, trong tay nắm thật chặc một chiếc gương tròn viền sắt, mặt sau gương in song hỷ và uyên ương nửa mới, cô nhìn bản thân trẻ trung trong gương mà xuất thần, mặc cho tim đập rộn rã từng chút, nhanh hơn từng chút.Ngay vào mười phút trước, cô vẫn còn là u hồn vô hình còn sót lại thế gian, mỗi ngày bồng bềnh ở trong trang giấy, đầu ngọn bút hoặc vải thêu, góc bàn, không tiếng động nhìn lạnh ấm vui buồn thuộc về người khác.Cô lấy vì kết cục của mình chính là thần hồn chôn vùi, đang lúc hoàn toàn biến mất ở hậu thế, không lưu lại một tia dấu vết tồn tại, kết quả không nghĩ tới phiêu bạc nhiều năm như vậy, sau khi ý thức rơi vào bóng tối vô tận mở mắt ra thì cô lại trở lại lúc mình còn trẻ.Cô trong gương tròn là dáng vẻ lúc chừng mười chín tuổi, trên gò má còn có nét ngây thơ chưa phai, đó là kiểu non mịn như lòng trắng trứng mà người đời sau hay nói.

Trên gò má có mấy phần non nớt, mi này, mắt này và môi này đều rõ ràng như tranh vẽ, gánh nổi bốn chữ "dịu dàng tinh xảo".Nếu không phải dáng dấp của cô đẹp, tính cách dịu dàng làm người hài lòng, cười lên có thể ngọt thấu gỗ hồ trấn phong, lại là cô gái tốt nhã nhặn hiền thục nhất mười dặm tám, nhưng tại sao lại làm cho Giang Kiến Hải lãnh đạo cấp cao của một công xưởng lớn nguyện ý cưới một thôn cô mù chữ như cô làm vợ?Hồi tưởng kiếp trước, lúc Giang Kiến Hải cưới cô làm vợ sau, đã làm chức vị phó trưởng xưởng một nhà máy tơ lụa.

Bởi vì anh ta từ nhỏ đã đi học, ở trong công xưởng lại không ngừng học tập bổ túc, cho nên đã không cùng đẳng cấp với người nhà quê nữa rồi.Người đàn ông cho tới bây giờ đều thực tế hơn phụ nữ, chẳng qua là không thường bộc lộ tiếng lòng chân thực mà thôi.

Người vợ đầu tiên của Giang Kiến Hải bởi vì bệnh qua đời, sau đó yêu cầu của anh ta với người vợ thứ hai của mình không hề thấp, một lòng muốn tìm người có học thức có kiến thức, tốt nhất còn có thể là cô gái trong thành phố.Dĩ nhiên, một cái yêu cầu chủ yếu nhất đó là người đó chưa từng kết hôn.Nhưng Giang Kiến Hải đã có một đời vợ, không chỉ kết hôn một lần mà vợ trước sau khi còn để lại ba đứa bé.

Không ít cô gái có điều kiện tốt, đối với điều kiện của Giang Kiến Hải rất hài lòng, nhưng vừa nghe đến làm mẹ ghẻ cho ba đứa bé kia thì trong nháy mắt liền lắc đầu không làm.Ninh Hương cũng không muốn làm mẹ ghẻ cho người ta, đối với Giang Kiến Hải cực kỳ hài lòng là người nhà của cô cơ.Sau khi bà mai tìm tới cửa, mẹ cô Hồ Tú Liên mỗi ngày ở bên tai cô lải nhải, nói phụ nữ kết hôn chính là phải nuôi đứa nhỏ, nuôi con ruột của mình cũng là nuôi, nuôi con người khác cũng là nuôi, người đàn ông có bản lĩnh, sau khi cưới có chỗ dựa mới là điều quan trọng.Ninh Hương nơi nào nghe không hiểu, cha mẹ cô là muốn tìm cho gia đình một chỗ dựa.Thời điểm thập niên bảy mươi, công nhân là cấp bậc lãnh đạo quốc gia, phó trưởng xưởng đó là một lãnh đạo đàng hoàng.

Gả cho người như vậy, gia đình có thể hưởng được rất nhiều ánh sáng, bất kể ra cửa ở nơi nào cũng có thể được người khác tôn trọng, không lo cuộc sống trải qua không tốt.Huống chi, Giang Kiến Hải trước khi kết hôn mới vừa được sắp xếp đi vùng khác khảo sát học tập, trong tổ chức đã nói, học tập xong một năm, trở lại liền thăng chức cho anh ta làm trưởng xưởng, đó chính là người đứng đầu công xưởng.Ninh Hương cả đời chưa từng sống vì mình, đi học đến lớp hai liền bị buộc thôi học trông em trai em gái, không ngày không đêm làm công việc thêu thùa kiếm tiền nuôi gia đình, ngay cả cuộc hôn nhân này cũng đơn thuần là vì để cho cuộc sống gia đình tốt hơn, cho gia đình cho chỗ dựa.Cô và Giang Kiến Hải coi như là xem mắt, Giang Kiến Hải đối với việc xem mắt cùng cô không hề tích cực, bởi vì trong đáy lòng anh ta không muốn kết hôn với một người phụ nữ nông thôn mù chữ.

Trước đó anh ta cũng xem qua mấy nông thôn, người khác đều nguyện ý gả cho anh ta, nhưng chính anh ta không muốn.Sở dĩ anh ta đáp ứng hôn sự cùng Ninh Hương dĩ nhiên là phát hiện bản thân tìm mẹ cho ba đứa trẻ quả thực không dễ dàng, điều kiện tốt anh ta không tìm được, mà điều kiện không tốt anh ta lại coi thường.

Trong đám người có điều kiện không tốt, Ninh Hương coi như là người vượt trội nhất.Ninh Hương dáng dấp đẹp, là cô gái dịu dàng lớn lên ở vùng sông nước Trà Giang điển hình.

Cô mi mắt ngũ quan rất tinh xảo, cười lên có một loại cảm giác ngọt ngào khiến người ta vừa lòng, mặc dù giọng nói quê mùa nhưng mà là ôn uyển hiền thục mười dặm tám hương công nhận..
 
Thập Niên 70: Mẹ Kế Sau Khi Thức Tỉnh
Chương 2: 2: Tỉnh Lại 2



Ninh Hương tánh tình như vậy, làm mẹ kế cho ba đứa bé con anh ta tự nhiên sẽ không bạc đãi bọn nhỏ.

Anh ta thay đổi suy nghĩ một chút, mình không chỉ là tìm vợ, mà còn là tìm mẹ cho ba đứa trẻ, cân nhắc hai bên, cuối cùng liền đồng ý cửa hôn sự này.Từ xưa tới nay mẹ ghẻ luôn gắn liền với hai từ "Ác độc" và "Xấu", Ninh Hương chưa từng ngây thơ cho rằng làm mẹ kế cho người ta là chuyện dễ dàng.

Náo loạn sau khi cưới cũng chứng minh một điểm này, ba đứa bé nhà họ Giang rất bài xích cô, xem cô là kẻ địch.Nửa đời sau khi cưới, toàn bộ nội dung cuộc sống của Ninh Hương chính là —— giúp đỡ nhà mẹ, dùng kiên nhẫn và thật lòng để giành được sự chấp nhận của ba đứa con chồng, làm một người mẹ kế tốt, tận hiếu với mẹ chồng khắc nghiệt xảo quyệt, sau khi mẹ chồng qua đời, mang ba đứa con chồng vào thành phố hầu hạ Giang Kiến Hải.Cô dâng hiến cả đời, đổi lấy là cái gì chứ?Là sự xem thường toát ra trong lời nói của em trai em gái, là Giang Kiến Hải đối với cô như đối với bà vú, là con chồng được cô nuôi lớn thành tài sau đó cũng không kêu cô một tiếng mẹ, là Giang Kiến Hải sau khi qua đời, con chồng hợp táng anh ta và mẹ ruột của chúng nó, là cuộc sống cuối đời cô nằm ở trong căn phòng trống, nghe tiếng tuyết tuôn rơi ngoài trời, cô đơn lạnh lẽo trút ra hơi thở cuối cùng.Đến lúc chết cô đã bị ép khô gần hết giá trị phái nữ, giá trị duy nhất không bị ép khô có lẽ chính là cả đời này cô cũng không sinh con.

Ngược lại không phải là cô không muốn sinh, chỉ là vì gia đình hài hòa và hạnh phúc, bị buộc từ bỏ mà thôi.Mà cô bị ép từ bỏ nào chỉ là quyền sinh con của mình, thứ cô từ bỏ quả thật chính là cả cuộc đời của mình."Bành" một tiếng vang thật lớn, Ninh Hương bị dọa đến cả người giật mình một cái.

Cô lấy lại tinh thần, theo bản năng quay đầu nhìn lại, chỉ thấy là ba đứa con chồng của cô nằm ở bên ngoài cửa phòng nhìn lén cô, vô tình vấp đổ cái giá để chậu nước rửa mặt nơi góc tường.Cái giá đựng chậu nước rửa mặt màu đỏ in song hỷ và chậu sứ tráng men đập xuống ở bên cạnh khung cửa, còn có một cái khăn lông nửa mới nửa cũ, đều là đồ dùng lúc kết hôn, vừa rực rỡ vừa mang cảm giác vui mừng, bây giờ nhìn cảm thấy rất nhức mắt.Ba đứa bé nhìn Ninh Hương bị kinh động, cái giá không đỡ, chậu và khăn lông cũng đều không nhặt, xoay người liền lao ra ngoài.

Bọn họ như một làn khói chạy đến trước mặt bà nội bọn họ Lý Quế Mai, chống nạnh thở hổn hển nói: "Bà nội ơi, cô ta tỉnh lại rồi.

.

."Ninh Hương đúng là tỉnh lại rồi, hoàn toàn tỉnh lại rồi.Cô không có đứng dậy đi đỡ cái giá đựng chậu nước rửa mặt hay nhặt khăn lông, mà là thu hồi ánh mắt, giơ tay lên nhẹ nhàng đụng vào khung vải thưa dán trên trán, để gương trong tay xuống, đứng dậy đi tới trước lịch treo tường, nghe mùi hoa quế từ cửa sổ bay vào, nghiêm túc phân biệt thời gian bây giờ.Bây giờ là năm 1975, cô và Giang Kiến Hải vừa mới đăng kí kết hôn làm hôn lễ.Bởi vì Giang Kiến Hải đối với cô không phải đặc biệt hài lòng, trong lòng luôn có chút tiếc nuối, cho nên đầu năm hôn lễ làm xong ngày hôm sau anh ta liền thu dọn hành lý đi vùng khác làm khảo sát.

Lại bởi vì khảo sát học tập vô cùng bận rộn, chặng đường rất xa, niên đại này giao thông cũng không thông thuận, cho nên anh ta cơ bản cũng bận quá không có thời gian về nhà.Vì vậy, Ninh Hương một mình ở nhà họ Giang ngẩn ngơ chính là hơn nửa năm, một mình đối mặt với mẹ chồng xảo quyệt và ba đứa trẻ không bớt lo, nhẫn nhục chịu khó phục vụ bọn họ, giống như một nhà họ Giang bỏ một trăm đồng lễ vật đám hỏi mua nha hoàn vậy.Nhà họ Giang già trẻ bốn người đều cảm thấy Ninh Hương là với cao nhà bọn họ, tới nhà họ Giang bọn họ chính là sống ngày tốt, cho nên đối với Ninh Hương vô cùng không khách khí.

Mẹ chồng Lý Quế Mai biết sai sử con dâu nhất, cũng biết gây khó khăn cho con dâu nhất, ba đứa bé lại là cũng không có việc gì xúm lại tới dày vò Ninh Hương.Ninh Hương lần này té xỉu chính là bị con trai lớn của chồng Giang Ngạn giơ tay đẩy mạnh một cái, cô bất ngờ không kịp đề phòng không thể đứng vững, dưới chân lảo đảo một cái ngã xuống, trán đập vào góc bàn, trực tiếp dập đầu ngất đi.Hồi tưởng kiếp trước, vào mấy năm mới gả tới, loại chuyện này cũng xem như là loại chuyện bình thường trong một ngày của cô.Người nhà họ Giang căn bản không xem cô là là người một nhà, cô từ đầu chí cuối đều là người ngoài.

Con chồng đẩy cô là chuyện bình thường, không có việc gì nhổ nước miếng vào cô, mắng cô, xem cô như người giúp việc cũng là chuyện bình thường, mẹ chồng Lý Quế Mai chỉ biết nói một câu —— trẻ con có biết gì đâu.Xác định thời gian xong, Ninh Hương hít thật sâu một cái.Hạ tuần tháng sáu chính là thời gian hoa quế nở rộ, trong sân mùi hoa quế xuyên qua khung cửa sổ, rót vào sâu trong tim trong phổi.Ninh Hương thở ra hít vào một làn hương, xoay người cầm lấy rương gỗ làm bằng gỗ nhãn khảm vàng để trên giường kéo khóa kéo ra, sau đó mở cửa tủ treo quần áo ra, đi lấy túi xách thu dọn mấy món quần áo quý giá.

Còn đồ rửa mặt, cô cũng đều thu một ít..
 
Thập Niên 70: Mẹ Kế Sau Khi Thức Tỉnh
Chương 3: 3: Tỉnh Lại 3



Mới vừa thu dọn xong túi xách chuẩn bị ra cửa, Lý Quế Mai mang ba đứa bé nhà họ Giang từ bên ngoài trở lại.

Bà ta vào nhà thấy cái giá đỡ chậu nước rửa mặt ngã xuống đất, mở miệng chính là càu nhàu một trận, vừa nghe chính là trách Ninh Hương không có đở lên.Ninh Hương bây giờ lại nghe thấy Lý Quế Mai nói dông dài, chỉ cảm thấy ông ông ông giống như con ruồi vậy, ong đến mức muốn đau đầu.

Cô không rảnh đi quan tâm Lý Quế Mai, thậm chí không nhìn bà ta, trực tiếp xách túi xách tiếp tục đi ra ngoài.Lý Quế Mai lần này nhìn ra không được bình thường, nhìn chằm chằm Ninh Hương liền hỏi: "Cô xách túi đi đâu đó?"Ninh Hương hơi dừng bước chân một chút, quay đầu nhìn về phía bà ta, "Đi về nhà."Lý Quế Mai trừng mắt, "Bị mù hả, nơi này không phải nhà của cô? Cô muốn về nhà nào hả? Làm sao, cô còn muốn trở tính? Trẻ nít không hiểu chuyện, cũng không phải cố ý đẩy cô đụng đầu, cô là người lớn, chấp nhặt với trẻ con làm gì."Ninh Hương liếc nhìn Giang Ngạn một cái, đứa con trai lớn này của Giang Kiến Hải lúc này cũng đã mười tuổi.

Mười tuổi còn nhỏ sao? Lúc cô mười tuổi đã là người lớn, em trai em gái đều là cô tự tay nuôi lớn, bình thường còn phải làm công việc thêu thùa kiếm tiền nuôi gia đình, làm gì còn nhỏ.Kiếp trước cô cũng tự nhủ như vậy, bọn nhỏ đều còn nhỏ, hơn nữa mâu thuẫn mẹ kế cũng là bình thường, cho nên cô vô hạn bao dung ba đứa bé này, nuôi bọn họ lớn lên thành tài.

Sau đó ba đứa bé này cũng coi là tiếp nhận cô, nhưng đối với cô gọi vẫn là "dì Hương" .Cô vốn cũng không để ý đến chuyện xưng hô, suy nghĩ đứa trẻ xem mình là mẹ được rồi.

Nưng càng về sau cô mới phát hiện, bọn họ từ trong đáy lòng vẫn không có xem cô là người trong nhà, khổ cực cả đời, cuối cùng cô vẫn là người khác họ.Trong cuộc sống rất nhiều chi tiết nhỏ sẽ khiến cho người ta tâm lạnh, lúc đáy lòng lạnh thật sự đó là sau khi Giang Kiến Hải chết, con trai trưởng Giang Ngạn trực tiếp đứng ra hợp táng cho Giang Kiến Hải và mẹ ruột của bọn họ, mà người mẹ ghẻ là cô đây bỏ ra hơn nửa đời vì bọn họ, đến chết đều là "người thứ ba".Lúc Giang Kiến Hải còn sống, cô ở nhà họ Giang đã hoàn toàn không có địa vị đình, không nói gì đến quyền lợi, đến một lời nói lớn tiếng cũng chưa nói qua.

Sau khi Giang Kiến Hải chết, cô lại ngay đến quyền phát ngôn không có, con chồng căn bản đều không hỏi ý kiến cô, cũng không cân nhắc đến cảm nhận của cô.Dưới cái nhìn của bọn họ, cha bọn họ nuôi cô cả đời, sau khi Giang Kiến Hải qua đời, bọn họ lại theo tháng đưa tiền nuôi cô, đã là đối xử tốt với cô vô cùng rồi.

Nếu như cô muốn so sánh với mẹ ruột của bọn họ, muốn lấy địa vị vốn có của mẹ ruột bọn họ ở nhà họ Giang, vậy thì thật là nghĩ cũng đừng nghĩNghĩ đến những chuyện cuối đời người kia, Ninh Hương không lên tiếng.

Cô đưa ánh mắt từ trên mặt Giang Ngạn thu hồi lại, cũng không đáp lời của Lý Quế Mai, xách túi đi thẳng ra cửa.Lý Quế Mai nhìn cô làm thật, cùng ra cửa nói với theo cô: "Có đứa con dâu nhà ai con trai đẩy một cái liền về nhà mẹ? Còn ra thể thống gì? Không sợ người cười nhạo cô trở về, nhưng có chút dáng vẻ làm mẹ chưa?"Ninh Hương lười lãng phí nước miếng gây gổ với bà ta, cứ thế không quay đầu, xách túi ra cửa dọc theo ngõ hẻm mà đi.Giang Ngạn còn sững sờ tại chỗ, cậu ta bị mới vừa rồi bị cái nhìn kia của Ninh Hương làm cho sững sốt.

Cậu ta cũng nói không rõ, chỉ cảm thấy Ninh Hương lần này nhìn hắn, trong ánh mắt có chút bi ai sầu khổ, khiến cánh tay cậu ta cũng nổi da gà.Phải biết người mẹ kế này của cậu ta bình thường vẫn là một người phụ nữ tánh tình dịu dàng, nói trắng ra chính là dễ ăn h**p, chỉ biết vùi đầu làm việc.

Ánh mắt lạnh lùng mang cảm xúc hời hợt như hôm nay vẫn là lần đầu tiên.Ninh Hương sau khi ra cửa một hồi, bà cụ nhà hàng xóm chống gậy tới tham gia náo nhiệt, đến trước mặt Lý Quế Mai liền mở miệng hỏi: "Đây không phải là mới vừa tỉnh lại, làm sao xách túi đi? Còn mang vẻ mặt không vui đó."Lý Quế Mai cắn hàm răng vàng khè kia của bà ta, trong lòng cũng cảm thấy không thoải mái.

Ninh Hương gả đến nhà họ Giang hơn nửa năm nay vẫn luôn là dáng vẻ nhẫn nhục chịu khó không có câu oán hận nào, mặt lạnh về nhà mẹ như vậy vẫn là lần đầu tiên, hơn nữa còn nổi nóng với Giang Ngạn, rất lạ!Bà ta nói với bà lão hàng xóm: "Ai biết? Tỉnh lại không nói hai lời, trực tiếp xách túi lên đi.

Không giải thích được, muốn đi thì cứ đi, tôi không ngăn cản cô ta, cũng đừng nghĩ tôi mời cô ta về, có bản lĩnh cô ta ở nhà mẹ đẻ đừng về, chìu quen cô ta!"Bà lão cười cười, "Con gái gả ra ngoài như bát nước đổ đi, nhà mẹ có thể để cho cô ta ở mấy ngày? Qua hai ngày sẽ tự trở về."Lý Quế Mai đi ra ngoài cửa trừng mắt một cái, "Trở lại không để yên cho cô ta đâu!".
 
Thập Niên 70: Mẹ Kế Sau Khi Thức Tỉnh
Chương 4: 4: Về Nhà Mẹ Đẻ 1



Huyện Vu nước nhiều, hầu hết thôn trang và thị trấn ở đây đều xây dựng ở gần nước.

Thời đại này ở quê vẫn chưa mở đường, dân làng ra ngoài gần như đều đi bằng đường thủy.

Thuyền nhỏ thuyền lớn ngoằn ngoèo đong đưa chầm chậm trên mặt hồ nhỏ, trên chuyền đánh cá có thể nhìn thấy chim Ưng Biển đang nhắm mắt nghỉ ngơi. Nhà mẹ đẻ Ninh Hương và nhà họ Giang cách nhau hai thôn, trong tay cô không có thuyền, tất nhiên không đi đường thủy về nhà mà là xách túi giẫm trên con đường đất vàng, đi qua làng mạc, đi qua cánh đồng, đi qua cầu đá đếm không hết, chân bước về nhà.Cô thu dọn hành lý quay về nhà mẹ đẻ, tất nhiên không phải vì giận dỗi mà chỉ đơn giản là để tỏ thái độ cùng đứa con riêng Giang Ngạn.Đời trước sau khi cô nhắm mắt ra đi, hồn phách đã du đãng ở thế gian rất nhiều năm.

Cô nhiều năm như một ở trong lớp học, có kiến thức văn hóa cơ bản, cũng đã thấy thế giới to lớn, sau khi được mở rộng tầm mắt, tư tưởng cũng xảy ra thay đổi nghiêng trời lệch đất.Cũng do sự thức tỉnh trong tư tưởng, cô mới triệt để hiểu ra, cuộc đời của cô đã sống nực cười biết bao.

Bị vô số xiềng xích tình thân, đạo đức trói buộc, vô tư cống hiến hết cuộc đời mình, đến cuối cùng lại trở thành người không có giá trị nhất, không được chấp nhận nhất của gia đình, thậm chí của cả xã hội.Vậy nên khi hồn phách du đãng, cô đã nghĩ-------nếu như có thể sống lại lần nữa, cô quyết sẽ không đi lại con đường cũ!Nếu đã thật sự quay về khi còn trẻ, vậy lần này cô đương nhiên sẽ nắm chắc cuộc đời của cô trong tay.Đời này, cô phải chặt đứt tất cả xiềng xích đã trói buộc cô, sống vì mình!Cô sẽ không làm mẹ kế của Giang Ngạn, Giang Nguyên và Giang Hân nữa, ba đứa nhỏ của nhà họ Giang đó đứa này khốn nạn hơn đứa kia, lúc nhỏ vừa nghịch vừa hư, nhất là đối xử với mẹ kế là cô đây rất ác ý, tốn tâm tư thời gian dạy dỗ bọn họ không bằng dành thời gian làm giàu cho bản thân.Cô sẽ không tiếp tục treo “dịu dàng hiền thục” trong đầu đi hầu hạ bà mẹ chồng xảo quyệt Lý Quế Mai đó nữa.Đương nhiên, cũng sẽ không tiếp tục duy trì cuộc hôn nhân bất bình đẳng này với Giang Quế Hải, cam lòng làm “vú em” làm mụ già, hi sinh cống hiến cả nửa cuộc đời còn lại của cô cho nhà họ Giang, mà bắt đầu từ lúc cô vào nhà họ Giang cho đến khi nhắm mắt xuôi tay, ngay cả một câu tức giận cũng chưa từng nói qua.Đời này, cô muốn thẳng lưng mà sống!Tục ngữ nói, bắt người tay ngắn cắn người miệng mềm, dựa vào đàn ông nuôi sống thì có thể sống thoải mái như nào được? Rất nhiều đàn ông không có trái tim, phụ nữ cho dù có hi sinh cho gia đình cho con cái nhiều hơn đi nữa thì trong mắt bọn họ cũng chỉ là làm mấy việc lặt vặt không có giá trị.Không chỉ trong mắt những người đàn ông, mà ngay cả trong mắt rất nhiều phụ nữ cũng không thừa nhận giá trị nội trợ gia đình này.

Tự thân phụ nữ cũng coi thường phụ nữ, coi sự hy sinh cho gia đình của phụ nữ không đáng một đồng, chỉ một lòng ca tụng giá trị của đàn ông.* * * Ninh Hương không quay đầu bước nhanh về nhà, vừa đi đến cửa thôn đúng lúc gặp Ninh Lan vừa đi cắt cỏ heo về.Ninh Lan là em gái của Ninh Hương, xếp thứ hai trong nhà, năm nay đang học lớp 11, đến cuối năm sẽ tốt nghiệp.

Cô ấy cắt cỏ heo ướt hết quần, ống quần xắn đến trên đầu gối.

Tay áo cũng xắn lên rất cao, trên mép áo còn dính mấy cái lá bèo.Nhìn thấy Ninh Hương, mắt cô ấy sáng lên, trên lưng đeo giỏ trúc, trong tay cầm muôi vớt vui vẻ tiến lên gọi cô: “Chị, sao chị lại về vậy?”Ninh Hương cười nhẹ một cái, “Đụng vào góc bàn.”Trong mắt Ninh Lan hiện lên đau lòng, “Đang tốt lành sao lại đụng phải góc bàn?”Trải qua một đời quay lại nhìn Ninh Lan thời còn trẻ, loại cảm giác này quả thực rất kỳ diệu.

Ninh Hương cũng cảm thấy lòng của mình đã không thể nhiệt tình nổi nữa, cũng không muốn cố tình giả vờ thân thiết, chỉ là vẫn cười nhẹ nói: “Về nhà trước.”Ninh Lan nhìn Ninh Hương nhiều một cái, cảm thấy chắc là cô ở nhà chồng chịu uất ức cho nên tâm trạng không tốt.

Lúc thường Ninh Hương nói chuyện giọng điệu và ánh mắt đều vô cùng nhiệt tình dịu dàng, dịu mềm như nước mùa xuân.

Có thể làm cho cô biến thành như bây giờ thì chắc do chịu không ít uất ức..
 
Thập Niên 70: Mẹ Kế Sau Khi Thức Tỉnh
Chương 5: 5: Về Nhà Mẹ Đẻ 2



Ninh Lan hít nhẹ một hơi, cũng không vặn hỏi thêm cái gì cùng Ninh Hương đi về nhà.Cả đường chào hỏi với các chú các bác các thím trong làng cho đến khi đến cổng nhà, hai đứa em trai Ninh Ba cùng Ninh Dương đang đập bao diêm chơi.Đầu những năm này trẻ con không có đồ chơi gì nhiều, chỉ có nhặt giấy gói kẹo, hộp bao diêm hoặc là vỏ hộp thuốc lá, thu gom lại làm đồ chơi.

Vỏ bao diêm có thể dùng miệng để thổi, cũng có thể dùng tay dập, ai có thể thổi cho nó ngược lại hoặc đập được ngược lại thì sẽ thắng.Ninh Ba cùng Ninh Dương đang sắp đánh nhau vì một bao diêm, trong lúc tranh đoạt đột nhiên nghe thấy giọng nói của Ninh Lan, “Ninh Ba, Ninh Dương, chị cả quay về nè!”Nghe thấy Ninh Hương đã quay về, Ninh Ba Ninh Dương không cần vỏ hộp diêm kia nữa, nhảy tót lên như con khỉ chạy đến trước mặt Ninh Hương cười hihi hỏi: “Chị cả quay về rồi, có đem theo đồ ngon gì không chị?”Trước đây mỗi lần Ninh Hương về nhà mẹ đẻ đều sẽ tiện đường đem theo một chút đồ ăn vặt như điểm tâm xốp giòn, kẹo Cao Lê hoặc bánh gato từ công xã về nhà.

Cha mẹ sẽ không ăn mấy thức này, Ninh Lan là cô gái đã lớn cũng chỉ thử một chút, phần lớn đều rơi vào bụng hai đứa em trai này.Lần này Ninh Hương cái gì cũng không đem theo, cũng không còn sự cưng chiều và thương yêu hai người em trai song sinh Ninh Ba Ninh Dương như đời trước, chỉ đơn giản đáp lại một câu: “Hôm nay quay về không đi công xã, không đem theo đồ gì ngon cả.”Nghe nói như vậy, vẻ mặt Ninh Ba Ninh Dương bỗng chốc sụp đổ.Ninh Ba không tin tiến lên kéo khóa chiếc túi màu vàng của Ninh Hương, sau khi kéo ra thì thò tay vào tìm một lúc, không tìm được đồ mà nó muốn thì thất vọng nói một câu: “Thật sự là cái gì cũng không mang.”Ninh Dương thấy không có đồ ăn ngon, lực chú ý tức khắc quay về với vỏ hộp diêm.

Nó quay người bận đi tranh vỏ hộp diêm trên mặt đất, nhưng ngón tay còn chưa động đến thì Ninh Ba cũng đã đi qua, hai đứa lại bắt đầu ồn ào.Ninh Hương cũng không quan tâm hai đứa nó ầm ĩ thế nào, cầm túi đi vào trong nhà.Mẹ Hồ Tú Liên đang ở bếp nấu bữa tối, ngó đầu ra nhìn Ninh Hương một cái có hơi tò mò nói: “Sao lại quay về lúc này?”Ninh Hương bình thường khi về nhà mẹ đẻ, tần suất quay về không nhiều, mỗi lần đều là tranh thủ buổi sáng quay về, ăn trưa xong ngồi chơi một lúc liền về nhà chồng.

Chưa từng quay về vào buổi tối, càng không có chuyện quay về còn đem theo một túi hành lý to.Ninh Hương vào phòng Ninh Lan để túi xuống, trong miệng qua loa nói: “Quay về ở mấy ngày.”Hồ Tú Liên trong lòng ngạc nhiên, lúc cho củi vào lò dùng khẩu hình hỏi Ninh Lan: “Chuyện gì vậy?”Ninh Lan thả giỏ trúc trên lưng xuống bên bếp chuẩn bị nấu thức ăn cho heo lắc lắc đầu với Hồ Tú Liên không nói gì.Ninh Hương vào phòng bỏ túi xuống, không lập tức đi ra mà là ngồi trên giường nghỉ ngơi một lúc.

Đợi đến khi Hồ Tú Liên nấu cơm xong, Ninh Lan cũng đã nấu thức ăn cho heo chăn heo xong, cô mới chậm rì rì từ trong phòng đi ra.Hồ Tú Liên đang cắt cải cúc trên thớt gỗ, chặt ngang mấy xong cái buông dao xuống nhìn Ninh Hương nói: “A Hương con biết cắt, con đến cắt đi.

Cắt xong thì cha con cũng về đến nhà thì đúng lúc ăn cơm.”Ninh Hương vẫn không nói gì nhiều, đi qua cho trông chảo đợi nóng lên.Ninh Lan nhóm lửa ở sau bếp, Hồ Tú Lan vừa bóc tỏi vừa thăm dò hỏi: “Là con đánh nhau với mẹ chồng à?”Ninh Hương cho một chút mỡ heo vào chảo, nhìn mỡ heo nóng chảy trong chảo dần dần tan ra, đơn giản đáp: “Là Giang Ngạn đẩy.”Hồ Tú Liên ngẩng đầu nhìn cô, một lúc lâu sau mới cười nhẹ nhõm nói: “Ôi dào ôi, mẹ còn tưởng mẹ chồng con ủy khuất con chứ.

Con với đứa bé Giang Ngạn thì tức giận cái gì? Con làm mẹ, phải kiên nhẫn một chút, trẻ con ai cũng thế cả.”Ninh Hương cho tỏi băm nhỏ vào chảo, đợi mỡ heo tỏa ra hương vị tỏi, lại cho cải cúc đã cắt vào trong chảo đảo mấy cái, cô mở miệng nói: “Con không phải mẹ của nó.”.
 
Thập Niên 70: Mẹ Kế Sau Khi Thức Tỉnh
Chương 6: 6: Về Nhà Mẹ Đẻ 3



Hồ Tú Liên bị cô nói cho ngơ ngác, chớp chớp mắt nói: “Lời này nói trước mặt chúng ta thì thôi, không được để người nhà họ Giang nghe thấy được.

Cho dù trong lòng không thoải mái thế nào đi chăng nữa cũng không thể nói như thế.

Có thể gả cho xưởng trưởng Giang là phúc khí của con!”Ninh Hương nhịn không được cười lạnh một tiếng, cho lá cải cúc vào chảo, xẻng xào tiếp tục đảo rau, “Ninh A Hương con đây sợ là mệnh mỏng không hưởng được phúc khí này, lời này cũng không sợ ai nghe được, bắt đầu từ hôm nay, con không phải là người của nhà họ Giang nữa.

Cái phúc này ai cần thì cứ lấy.”Ninh Hương rất ít khi nói chuyện cứng rắn như vậy, Ninh Lan đang nhóm lửa ở sau bếp cũng ngẩng đầu nhìn cô hai cái.Hồ Tú Liên càng là ấn đường nhăn hết lại nhìn Ninh Hương nói: “Nói linh tinh, mày bị đụng nhầm chỗ à? Cái gì gọi là cái phúc khí này ai muốn thì lấy? Mày là người vợ mà xưởng trưởng Giang cưới hỏi đàng hoàng, phúc khí này cả đời này chỉ có mày đến hưởng!”Ninh Hương thả xẻng xào trong tay xuống, cho chút muối vào chảo, “Đây là thứ phúc khí gì chứ? Người đàn ông của mình quanh năm không về nhà, đơn thuần là tìm một vú em ở lại nhà hầu hạ mẹ già với 3 đứa nhỏ mà thôi.

Trong nhà không ai coi con là người, a hoàn của xã hội cũ chẳng qua cũng chỉ như này, đây là thứ phúc gì chứ?”Hồ Tú Liên cũng cảm thấy Ninh Hương lần này chắc là chịu oan ức không nhỏ, nhưng bà cũng không dám gây chuyện với người nhà họ Giang, chỉ đành tận tình khuyên bảo Ninh Hương: “Phụ nữ chúng ta à, sinh ra chính là như vậy, gả cho ai thì không phải sống chứ? Xưởng trưởng Giang là lãnh đạo, mày gả cho nó không lo ăn không lo mặc, ra ngoài cũng nở mày nở mặt, ngay cả nhà mình cũng hưởng được chút tiếng thơm.

Công việc của Ninh Lan sau này, tiền đồ của Ninh Ba Ninh Dương, đều dựa vào xưởng trưởng Giang cả.

Người có thân phận như vậy đi đâu tìm? Nếu không phải người ta có ba đứa con, căn bản không đến lượt mày, có đúng không?”Ninh Hương nghe mà tức cả ngực, cô cầm xẻng xào lên đang muốn cho rau lên đĩa, ngay khi xẻng sắp chạm đến rau đột nhiên đập xuống chảo một phát, “khang tang” một tiếng kêu lên, Hồ Tú Liên và Ninh Lan cùng run một cái.Hồ Tù Liên nhìn cô, một lúc lâu sau nói một câu: “Mày uống nhầm thuốc à? Ở nhà chồng bị oan ức thì mày về nhà ở hai ngày, trong lòng hết tức thì quay về.

Về nhà còn đập chảo đập bát, mày muốn làm gì?”Ninh Hương nhìn chằm chằm vào mắt Hồ Tú Liên nói từng chữ cứng rắn: “Con muốn ly hôn.”Hồ Tú Liên cùng Ninh Lan lại ngạc nhiên lần nữa, nhìn Ninh Hương bằng ánh mắt ngơ ngác.Cha Ninh - Ninh Kim Sinh đúng lúc tan làm ở đội sản xuất về nhà, vừa vào cửa đã nghe được Ninh Hương nói câu muốn ly hôn.

Ông nhìn Ninh Hương một cái, vừa múc nước rửa tay vừa hỏi bâng quơ: “Ai muốn ly hôn vậy?”“Con muốn ly hôn.”Ninh Hương múc cải cúc đã xào xong cho lên đĩa, thái độ không mềm yếu chút nào, giọng điệu giảm dần.Ninh Kim Sinh trước sau không coi lời của Ninh Hương là thật, không biết nó học được từ đâu, chỉ xem là cô nóng đầu nói mê sảng.

Kết hôn trước nay là chuyện của cả đời, ở nông thôn không có chuyện ly hôn, cho dù tốt hay xấu, đã lấy rồi thì sẽ là cả đời.Ông đến bên bàn ngồi đợi ăn cơm, không mặn không nhạt tiếp tục hỏi: ‘Mẹ chồng mày oan ức mày à?”Hồ Tú Liên đứng dậy đáp một câu: “Ngược lại không liên quan đến mẹ chồng, là Giang Ngạn đẩy nó một cái.”Ninh Kim Sinh nghe được lời này, sắc mặt bỗng chốc chìm xuống, “Giang Ngạn nó là trẻ con, nó đẩy mày một chút thì giận dỗi cái nỗi gì? Nói ra không sợ người ta cười cho, mày nhanh lên, ăn cơm xong thì quay về nhà họ Giang.

Kết hôn rồi mà tính tình không thay đổi gì cả, tao nói với mày, mày như vậy là không được, mày gả vàonhà họ Giang.

thì chính là người nhà họ Giang, nhà mẹ đẻ chỉ là thân thích, đừng không có việc gì mà giận dỗi chạy về nhà mẹ đẻ, như thế không thích hợp, chúng ta cũng không thể để mày ở lâu được, đến lúc nhà họ Giang lại có ý kiến với nhà mình.”.
 
Thập Niên 70: Mẹ Kế Sau Khi Thức Tỉnh
Chương 7: 7: Về Nhà Mẹ Đẻ 4



Đời trước Ninh Hương gần như không quay về nhà mẹ đẻ vì bị oan ức, trong mắt người khác cô chính là người chịu khổ chịu khó, quả thực tất cả uất ức cô đều nuốt xuống tự chịu đựng.

Cô không có kinh nghiệm trải qua tình cảnh như bây giờ, chịu uất ức đầu bị thương quay về nhà mẹ đẻ, cha mẹ hoàn toàn không quan tâm cô bị làm sao, chỉ quan tâm người nhà họ Giang có ý kiến với nhà họ.Đúng, sao có thể không quan tâm nhà họ Giang chứ?Bọn họ còn mong đợi Giang Kiến Hải sắp xếp công việc cho Ninh Lan, trải đường cho tương lai Ninh Ba và Ninh Dương mà.Ninh Hương đặt cải cúc đã xào xong lên bàn, không nói chuyện với giọng hờn giận nữa.Đúng, trong lòng cô có oán hận.

Đời trước nhìn Ninh Lan cùng Ninh Ba Ninh Dương mỗi người ai cũng thành tài, nhà mẹ đẻ nhà chồng ai ai cũng có tiền đồ hơn cô, thỉnh thoảng còn lộ vẻ coi thường cô, xem cô là mụ già chỉ biết lau nồi rửa bát làm mấy chuyện nhà cửa, chuyện lớn chuyện nhỏ gì cũng xem nhẹ cảm thụ và quan điểm của cô, trong lòng cô liền dần dần nổi lên căm hận.Ninh Kim Sinh không biết cô đang nghĩ gì, tưởng rằng cô nghe lọt tai, sắc mặt nhẹ nhõm xuống tiếp tục nói: “Từ nhỏ con đã là người hiểu chuyện nhất trong nhà, từ nhỏ đến lớn chưa từng để cha mẹ lo lắng, đã gả cho người rồi thì càng phải tốt hơn.

Bây giờ con chính là vợ xưởng trưởng đó, cả đời không lo ăn mặc còn được người ta kính trọng, sống tốt hơn người khác nhiều? Không cần nghĩ đến những thứ khác, kiên nhẫn dỗ dành mẹ chồng với bà đứa trẻ đó là được.”Ninh Hương vẫn không nói tiếng nào, trong lòng nghĩ------- vợ xưởng trưởng người người ngưỡng mộ này, đời này khẳng định cô không làm nữa.

Bà mẹ chồng vừa gian xảo vừa cay nghiệt Lý Quế Mai, còn có Giang Ngạn, Giang Nguyên cùng Giang Hân bà đứa trẻ nghịch ngợm đó, ai muốn dỗ thì cứ đi mà dỗ!Đương nhiên trong lòng Ninh Hương rõ ràng hơn ai hết, Hồ Tú Liên cùng Ninh Kim Sinh có đánh chết cũng sẽ không đồng ý cho cô ly hôn.Chuyện ly hôn này, ở nông thôn trong thời đại này là một chuyện vô cùng khác người, phụ nữ ly hôn sẽ người bị bôi danh không đàng hoàng, sẽ làm mất mặt bản thân và gia đình, sẽ bị người chỉ chỉ trỏ trỏ chỉ trích sau lưng, không ngẩng đầu lên nổi với hàng xóm láng giềng.Trong giá trị quan của những người xung quanh, phụ nữ kết hôn chính là cả đời.

Cho dù sống tốt hay không tốt, cả đời chỉ theo một người đàn ông.

Làm vú em cho người này cả đời, nối dõi tông đường cho anh ta, chăm sóc cha mẹ già cho anh ta, chết cũng không thể ly hôn.Quan niệm truyền thống đời đời truyền lại, cãi vã nói đạo lý thì sẽ giành được kết quả?Giành không được, vậy nên Ninh Hương lười tốn sức đi cãi nhau.Ninh Kim Sinh thấy cô vẫn không nói chuyện liền hỏi một câu: “Có nghe thấy không?”Ninh Hương đứng bên bếp chảo, lại múc mỡ heo cho vào chảo, nhìn cục mỡ biến thành váng dầu, không hề trả lời Ninh Kim Sinh, một bộ dáng vào tai trái ra tai phải, hoàn toàn là bộ dáng không nghe thấy.Ninh Kim Sinh vẫn là lần đầu tiên thấy cô như vậy, ông đột nhiên không nhịn nổi nữa, nhấc tay đập mạnh lên bàn, “Bụp” một tiếng, trầm giọng nói: “Ninh A Hương, tai mày bị điếc à? Tao hỏi mày có nghe thấy không!”Hồ Tú Liên với Ninh Lan bị dọa, hai người lại đồng thời run lên một cái.

Hồ Tú Liên nâng mắt nhìn Ninh Hương, đè giọng xuống nhắc nhở cô, “Cha con nói chuyện với con đó.”Ninh Hương đứng bên cạnh chảo nhìn dầu sôi, nhẹ nhàng nín thở.

Một lúc lâu sau cô buông tay vứt xẻng xào trong tay xuống chảo, nhìn Ninh Kim Sinh nói một câu: “Con đã quyết định ly hôn rồi.”Nói xong không đợi Ninh Kim Sinh phát tác lần nữa, cô không lo chuyện xào rau nữa, trực tiếp đi vào ra ngoài, trong miệng còn nhẹ nhàng nói tiếp một cậu: “Con đi tìm A Tam A Tứ về ăn cơm!”Ninh Kim Sinh trừng mắt nhìn bóng lưng Ninh Hương hét lên: “Tao xem mày dám ? Làm phản mà!”Bên đấy Hồ Tú Liên đứng dậy đến bên bếp cầm xẻng xào lên tiếp tục đảo rau, nói với Ninh Kim Sinh: “A Hương gả đến nhà họ Giang thời gian đã hơn nửa năm, trước giờ chưa từng quay về kể khổ lần nào.

Đầu năm chuyện kết hôn vừa xong, Giang Kiến Hải đã đóng gói chạy lấy người, nó một đứa con dâu mới, vừa kết hôn xong đã phải sống cuộc sống góa phụ, ở nhà hầu hạ mẹ chồng với 3 đứa nhỏ hơn nửa năm, trong lòng sao lại không có uất ức? Sợ là uất ức tích lại nhiều mượn chuyện lần này muốn giải tỏa thì sao.

Ông cũng đừng nói nó nữa, để nó ở nhà hai ngày là được.”Ninh Kim Sinh ép cơn giận xuống hít sâu một hơi, nghĩ một lúc lâu cũng không nói gì..
 
Thập Niên 70: Mẹ Kế Sau Khi Thức Tỉnh
Chương 8: 8: Lâm Kiến Đông 1



Ninh Hương ra ngoài dạo một vòng, dắt Ninh Ba Ninh Dương về, một nhà sáu người ngồi xuống cùng nhau ăn cơm.Món ăn đơn giản thanh đạm, xào hai món chay, thêm một chút dưa chua và củ cải muối tự làm.Lúc ăn cơm Ninh Lan cứ luôn liếc nhìn Ninh Hương, cô cảm giác lần này Ninh Hương trở về so với trước kia có vài điểm khác nhau.

Tuy rằng vẫn tính tình ít nói, nhưng trước kia sắc mặt dịu dàng nhu mì, mà bay giờ luôn cảm thấy ánh mắt cô mang chút lạnh lùng, cũng không thích cười nữa.Mà Ninh Hương không liếc nhìn một ai, cúi đầu ăn cơm không nói câu nào.

Miếng cơm lớn nhai trong miệng mang theo hương vị của quê nhà, ở kiếp trước sau khi cùng Giang Kiến Hải lên thành phố thì cô chưa lần nào ăn được loại gạo trồng ở làng Thiên Thủy nữa.Hai chị em Ninh Hương Ninh Lan không nói chuyện, còn lại Ninh Kim Sinh, Hồ Tú Liên và Ninh Ba Ninh Dương thì nói không ngừng, người lớn thì nói chuyện nhà chuyện cửa trong thôn, trẻ con thì bàn luận chuyện chơi trò chơi ai thắng ai thua.Nhìn thấy bát cơm trên tay Ninh Hương đã vơi đi phân nửa, Hồ Tú Liên lại chuyển chủ để sang phía cô, nhẹ giọng nói: “Nếu không vui thì ở nhà thêm hai hôm, thấy trong lòng thoải mái rồi thì để cha con chèo thuyền đưa con về bên ấy.

Làm mẹ kế đúng là rất khó, nhưng tim người cũng đều là máu là thịt, chỉ cần con thật lòng đối đãi với họ, ba đứa Giang Ngạn sớm muộn gì cũng nhận người mẹ là con thôi!”Ninh Hương ăn nốt miếng cơm cuối cùng trong bát, cũng coi như lót dạ.

Cô buông bát đũa xuống, giọng nói không mang nhiều cảm xúc, cũng không nhìn Hồ Tú Liên, chỉ đáp lại một câu: “Con không có rẻ rúng như thế, con sẽ không về đó nữa đâu!”Lời nói này khiến Hồ Tú Liên nghẹn họng.Ninh Kim Sinh trừng mắt nhìn Ninh Hương, nặng giọng nói: “Thế mày muốn đi đâu? Mày còn có thể đi đâu?”Trong lòng Ninh Hương hiểu rõ, Hồ Tú Liên và Ninh Kinh Sinh sẽ không đồng ý cho cô ly hôn, một mặt khác là không muốn cô về nhà mẹ đẻ.Con gái bắt đầu từ ngày kết hôn đã không còn nhà rồi, về nhà mẹ đẻ là họ hàng, ở nhà chồng là người ngoài.Nếu như cha mẹ không che chở, con gái ly hôn ở thời đại này đồng nghĩa với mất hết tất cả, không chốn dung thân.Ninh Hương lúc này đây không sợ mất hết tất cả không chốn dung thân, chỉ sợ số phận bị người khác chèn ép, bị người ta hút máu đến khi không còn một cắt, không được người khác coi trọng, lại sống phí thêm một kiếp người, vậy nên cuộc hôn nhân với Giang Kiến Hải cô nhất định phải ly hôn!Cô bình thản đáp lại Ninh Kim Sinh: “Cha mẹ yên tâm, con sẽ không làm phiền nhiều đến hai người đâu!”Ninh Kim Sinh tức đến nghiến chặt răng, Hồ Tú Liên sợ hai người cãi nhau, vội vàng mở miệng: “A Hương, ly hôn cũng không thể nói tùy tiện như thế, con bình tĩnh lại đã, bình tĩnh lại rồi tính tiếp, được không nào?”Ninh Hương hiểu rõ vấn đề này sẽ không thể giải quyết được, cô chỉ tùy tiện nói một câu, bọn họ sẽ có hàng ngàn hàng vạn lý do đáp trả cô.

Cô tạm thời không muốn lãng phí lời nói, vì vậy cũng không đáp trả nữa, buông bát đũa xuống đứng dậy rồi bước ra khỏi cửa.Hồ Tú Liên nắm lấy cánh tay của Ninh Kim Sinh, không để ông tiếp tục liên tiếng quở trách Ninh Hương, lý do đương nhiên cũng đã rất rõ ràng- không để chuyện trong nhà xé ra to, để Ninh Hương bớt nóng giận lại, ổn định lại cảm xúc rồi nói tiếp.Ninh Hương mặc kệ bọn họ đang dự tính những gì, dù sao thì cô sẽ không vì bất kỳ ai hay bất kỳ việc gì mà thay đổi quyết định trong lòng mình.Ninh Hương có khuôn mặt xinh đẹp, dáng người mảnh khảnh, với tướng mạo này thì ở thôn trên xóm dưới trong vòng 10 dặm đều có thể đứng đầu.

Bởi vì cô thêu thùa rất giỏi, trước khi kết hôn cô vẫn luôn dựa vào nghề thêu để kiếm tiền nuôi gia đình, rất hiếm khi ra ngoài làm nông nên da dẻ luôn mịn màng trắng trẻo.

Nửa năm này ở nhà họ Giang bị dằn vặt dày vò tuy rằng có ảnh hưởng nhưng không lớn.19 tuổi vừa hay là độ tuổi xuân xanh, cô bện hai bím tóc hai bên mang đậm nét đặc trưng của thời đại, khoác chiếc áo trắng hoa nhí, ngồi trên bờ sông thất thần, khóm liễu dày đặc bên sông lay động, khiến cảnh sông càng trở nên xinh đẹp..
 
Thập Niên 70: Mẹ Kế Sau Khi Thức Tỉnh
Chương 9: 9: Lâm Kiến Đông 2



Đội trưởng đội hai - Lâm Kiến Đông bê chậu ra bờ sông giặt quần áo, vừa đến bờ sông liền nhìn thấy Ninh hương ngồi đó hóng gió đến thất thần.

Nhìn thấy cảnh tượng như tranh vẽ, anh bất giác dừng bước, đứng tại chỗ ngắm một hồi rồi mới bước về phía sông.Anh ngồi xuống bên bờ liền kề với Ninh Hương, múc nước dưới sông lên giặt quần áo. Thời đại này nước sông vẫn còn rất sạch, cuộc sống của người dân trong thôn đều gắn liền với con sông này.

Sáng sớm thức dậy đánh răng rửa mặt, vo gạo rửa rau giặt quần áo đều dùng nước ở dưới sông.

Đương nhiên, bãi sông cũng là bến dừng của tàu thuyền.Giặt giũ một hồi, thấy Ninh Hương vẫn còn ngồi lơ đãng trên bờ, Lâm Kiến Đông bèn chủ động chào hỏi: “Về nhà mẹ đấy à?”Ninh Hương nghe tiếng nói mới phát hiện có người đến, ngoảnh đầu lại nhìn, nhận ra là đội trưởng đội sản xuất của cô đến giặt quần áo.

Thời đại này có con trai đến bờ sông giặt quần áo thật đúng là hiếm thấy, cô khách sáo cười đáp lại: “Vâng!”Lâm Kiến Đông không lớn tuổi hơn Ninh Hương là bao, điều kiện gia đình còn kém hơn Ninh Hương một chút, nhưng anh học xong cấp ba, sau khi tốt nghiệp liền về quê làm việc.

Bởi vì làm việc chăm chỉ, lại có văn hóa có đầu óc, tuổi còn trẻ đã được bầu làm đội trưởng đội sản xuất.Ninh Hương với anh cũng miễn cưỡng được tính là bạn thân, lúc còn nhỏ cũng từng cùng nhau bắt chuồn chuồn ở cánh đồng giữa thôn.

Nhưng sau khi Ninh Hương học hết lớp hai nghỉ học về nhà, Lâm Kiến Đông học lên cấp hai cấp ba, hai người dần dần trở nên xa lạ.Đột nhiên gặp mặt nhau thế này, cũng không có gì để nói, bầu không khí ngại ngùng đến lạ.

Lâm Kiến Đông cười, cố tìm kiếm chủ đề, nói: “Sau khi em kết hôn thì không còn thấy em nữa, anh cứ luôn nghe thấy mọi người nói em làm phu nhân xưởng trưởng, gả được vào nhà tốt đấy!”Có thật là gả được vào nhà tốt hay không, chỉ có người gả đi rồi mới biết.Nhiều thứ nhìn bề ngoài hào nhoáng tươi mới, thật ra bên trong toàn bộ đều thối rữa hết rồi.Ninh Hương không có tâm trạng ôn lại chuyện cũ với Lâm Kiến Đông, chỉ hàn huyên vài câu với anh rồi thăm dò một câu: “Đội trưởng, nếu như em muốn quay về đại đội Điềm Thủy, người nhà không nhận em, có thể làm phiền anh đóng giúp em một nhà thuyền không? Không cần to lắm, giá cả rẻ một chút là được.”Ở nơi gần sông nước, thuyền còn nhiều hơn nhà, có không ít người ở luôn trên thuyền, đặc biệt là các ngư dân gần bờ sông sinh sống nhờ nghề đánh cá, các thế hệ đều sinh hoạt trên thuyền.

So với việc tìm một căn nhà trống thì tìm một chiếc thuyền trống còn dễ hơn nhiều.Ninh Hương từng nghĩ, nếu cô khăng khăng ly hôn với Giang Kiến Hải, cũng không thể ở mãi nhà mẹ đẻ, vậy nên tốt nhất là nhanh chóng tìm một chiếc thuyền, để bản thân có nơi che mưa chắn gió, không đến mức phải lang thang đầu đường xó chợ.Ở thời đại này, phần lớn tài sản đều thuộc về quốc gia và tập thể, do quốc gia và tập thể phân phát.

Gặp phải khó khăn thì tìm đến tổ chức tìm đến cán bộ, chắc chắn sẽ không có vấn đề gì.

Chỉ cần là cán bộ có trách nhiệm, sẽ cố hết sức giúp đỡ đội viên của mình giải quyết vấn đề.Ninh Hương vốn dĩ định là ngày mai lên huyện gửi điện báo cho Giang Kiến Hải, gửi điện báo xong mới tìm đến đội trưởng Lâm Kiến Đông nói chuyện này.

Không ngờ lúc này lại gặp được anh ở đây, vậy thì cô cũng dứt khoát hỏi trước vậy.Lâm Kiến Đông nghe xong ngây người một lát, chỉ hỏi cô: “Làm sao vậy?”Thế nào lại quay về đại đội Điềm Thủy?Thế nào lại người nhà không nhận cô chứ?Ninh Hương vừa mở miệng đáp lời, lời còn chưa kịp nói ra, đột nhiên nghe thấy tiếng của một người phụ nữ từ trên bờ truyền đến: “Ôi chao, A Đông à, không phải đã bảo con để đó rồi sao? Mẹ giặt là được rồi, con là con trai, giặt quần áo làm gì chứ?”Ninh Hương ngoảnh đầu lại nhìn, là mẹ của Lâm Kiến Đông- Trần Xuân Hoa.

Bà bước dẫm lên bậc thềm bước xuống sông, có ý giành lấy quần áo từ tay Lâm Kiến Đông để tự mình giặt, để anh đi ra bên cạnh nghỉ ngơi.Lâm Kiến Đông cầm giật lại quần áo, “Mẹ, cái gì mà con trai con gái, ai nói con trai thì không được giặt quần áo chứ? Chủ tịch không phải đã nói rồi sao, xã hội mới đề cao nam nữ bình đẳng, mẹ về nhà nghỉ ngơi đi, quần áo này để con giặt.”.
 
Back
Top Bottom