Chào bạn!

Để có thể sử dụng đầy đủ chức năng diễn đàn Của Tui À bạn phải đăng nhập hoặc đăng ký.

Đăng Ký!

Dịch Thập Niên 70 Em Gái Ghẻ Trọng Sinh

Thập Niên 70 Em Gái Ghẻ Trọng Sinh
Chương 480: Chương 480



Sau khi nhận được tin tức, bà ấy lập tức cùng với Lương Ngộ Nông đi đến Bắc Thành.

Sau khi liên lạc với Trình Tố Nhã một ngày trước, Trình Tổ Nhã lại hỏi ý Trình Ninh vào đêm qua, hôm nay bà ấy và Lương Hằng Châu cùng nhau đến bệnh viện để thăm Trình Ninh .

Tiêu Lan rời Bắc Thành khi Trình Ninh được hơn một tuổi, Trình Ninh cũng chưa từng gặp lại bà ấy nữa.

Thế nên là Trình Ninh không hề có ấn tượng gì với bà ấy cả.

Nhưng cô được Trình Tố Nhã nuôi dạy rất tốt, cô cũng không có bất kỳ oán hận gì với Tiêu Lan cả.

Cho nên, cô cũng không có tình cảm nào với Tiêu Lan.

Nếu mà nói về cảm xúc thì có lẽ có chút tò mò.

Trình Ninh biết mình lớn lên xinh đẹp.

Người ta nói rằng biết chọn những ưu điểm của bố mẹ ruột, trang điểm lên còn đẹp hơn nữa.

Cho nên khi gặp Tiêu Lan, cô mới phát hiện bà ấy với mình thật ra không giống nhau cho lắm.

Đặc biệt là khí chất khác nhau.

Sau khi mọi người nói chuyện một lúc, Tiêu Lan đột nhiên hỏi Trình Ninh có muốn hay có hứng thú đến Nam Thành không.

Tiêu Lan nói: "Thời tiết ở Nam Thành ấm áp, ẩm ướt, có nhiều suối nước nóng, thích hợp để phục hồi cơ thể, con nên đi nghỉ ngơi một thời gian ngắn. Con không phải là thích vẽ tranh sao? Cô của dượng Lương con là một giảng viên ở Học Viện Mỹ Thuật Quảng Thành. Con qua đó, chúng ta có thể mời bà ấy hướng dẫn cho con.”

Nói xong, bà ấy dừng lại một chút, nói: "Hằng Châu nói rằng thằng bé vừa lúc có cơ hội điều chuyển về Nam Thành. Nếu con bằng lòng đến Nam Thành, thằng bé cũng có thể đi cùng con, để ngày thường có thể thỉnh thoảng có một người bạn quen thuộc nói chuyện với con.”

Trình Ninh có chút ngạc nhiên.

Cô quay lại nhìn Trình Tố Nhã đang ngồi ở một bên.

Nếu là bình thường, Trình Tố Nhã đương nhiên sẽ không muốn Trình Ninh đi Nam Thành.

Nhưng hiện giờ cô như thế này, đầu óc thỉnh thoảng vẫn mơ hồ, với tình trạng của cô, kỳ thật cô có thể về nhà dưỡng thương, chỉ cần thường xuyên đi khám bác sĩ là được.

Nhưng Hàn Đông Nguyên gặp chuyện không may, bầu không khí trong nhà không tốt, Trình Tố Nhã càng sợ Hàn Nhất Mai nói gì kích động Trình Ninh nên liên tục trì hoãn, không cho cô xuất viện.

Nếu cô đi xuống miền nam một khoảng thời gian cũng tốt.

Ít nhất bà có thể thấy Tiêu Lan sẽ không có ảnh hưởng gì tới Trình Ninh.

Vân Mộng Hạ Vũ

Bởi vì Trình Ninh căn bản không quan tâm tới Tiêu Lan.

Còn có, Kỷ Thành Quân.

Kỷ Thành Quân đó, bà vừa nghĩ đến nhà họ Kỷ, liền cảm thấy tức giận.

Khi Ninh Ninh gặp tai nạn, Kỷ Thành Quân và mẹ anh ta, Lưu Mẫn Phân, lúc đầu đã đến thăm hai lần, sau đó khi biết Ninh Ninh có vấn đề về não, Lưu Mẫn Phân và mẹ bà ta – bà cụ Kỷ cùng nhau sang đây thăm một lần nữa, bà chân trước vừa tiễn bọn họ ra cửa, vừa đóng cửa phòng bệnh, bà cụ Kỷ đã nói với Lưu Mẫn Phân ở ngoài phòng bệnh: “Mẫn Phân, Thành Quân chúng ta là sinh viên đại học, tìm loại con gái nào cũng được, cũng đừng dính dáng đến con gái nhà họ Trình này, sinh ra không bao lâu mất cha, mẹ cũng bỏ đi, tiếp nữa, cô ruột thì cả đời không sinh được con, Hàn Đông Nguyên thay con bé đó về làng, mới nửa năm thôi mà đã mất một cánh tay rồi, nếu là trước kia, đây chính là mệnh khắc người đó."

“Dĩ nhiên, hiện tại chúng ta không thịnh hành mê tín, chúng ta nghe theo lời bác sĩ nói. Mẹ không biết sao, mẹ của cô gái này có vấn đề về não. Bác sĩ nói là do di truyền, cho nên nếu có chuyện gì xảy ra thì đầu óc sẽ có vấn đề, con dâu như vậy, con cũng muốn sao? Cho dù con không ngại con trai con lấy một cô con dâu như vậy để chăm sóc mình, con cũng không sợ sau này cháu trai của con cũng có vấn đề về não à?”

Khi đó, Trình Tố Nhã tức giận đến mức suýt mở cửa cho bọn họ hai bạt tai.

Chỉ vì lo lắng cho Ninh Ninh nên bà mới kìm lại.
 
Thập Niên 70 Em Gái Ghẻ Trọng Sinh
Chương 481: Chương 481



Hoàn cảnh như vậy, e rằng đưa Ninh Ninh đi mới là lựa chọn tốt nhất.

Trình Tố Nhã cảm thấy rất khó chịu, nhưng Trình Ninh nhìn về phía bà, bà nở nụ cười dịu dàng, nói: “Khí hậu ở Nam Thành rất tốt, Ninh Ninh, nếu con đồng ý, cô cùng con đi một chuyến”.

Hàn Đông Nguyên không cố ý nghe lén. Nhưng anh có thính lực tốt, đứng ở cửa, những lời đó vẫn lọt vào tai anh từng lời một.

Anh đứng ở cửa một lúc, sắc mặt càng ngày càng lạnh lùng rồi quay người bỏ đi.

Trong phòng, Trình Tố Nhã vừa nói với Trình Ninh xong, trong lòng cảm thấy khó chịu, sợ chính mình không che giấu được nên bảo mọi người ra ngoài lấy nước, lấy bình nước nóng rồi đi ra ngoài. Vừa rẽ vào khúc cua, bà đã nhìn thấy bóng lưng Hàn Đông Nguyên đang đi lên cầu thang.

Vân Mộng Hạ Vũ

Bà sửng sốt một chút, mở miệng định gọi anh, nhưng khoảng cách hơi xa, tâm trạng có chút sa sút nên do dự một lát rồi bỏ cuộc.

Chảng qua, khi trở về phòng, vẫn nói với Trình Ninh về chuyện Hàn Đông Nguyên tới.

Trong khoảng thời gian này, bà biết Trình Ninh thường xuyên đến thăm Hàn Đông Nguyên, bà biết tâm tư của cháu gái mình, sợ xảy ra sự việc này, cháu gái bà sẽ khó ở lại nhà họ Hàn.

Khi bà nhìn thấy hai người họ rất hợp nhau, tâm trạng của cháu gái bà cũng có vẻ tốt hơn, bà thở phào nhẹ nhõm, ít nhất bằng cách này, mọi người trong nhà họ Hàn sẽ cảm thấy dễ chịu hơn.

Khi Trình Ninh nghe thấy Trình Tố Nhã nói Hàn Đông Nguyên vừa tới, nhưng anh không vào, có lẽ là bởi vì trong phòng có người, lập tức không còn kiên nhẫn nói chuyện với Lương Ngộ Nông, Tiêu Lan và Lương Hằng Châu.

Lúc này, đuổi người đi cũng đơn giản, cô ấn đầu nói hơi mệt, mọi người lập tức lo lắng bảo cô nghỉ ngơi, đợi cô nghỉ ngơi tốt rồi buổi chiều mới đến thăm cô.

Sau khi mọi người rời đi, Trình Ninh đi lên phòng bệnh trên tầng năm.

Hàn Đông Nguyên đang cúi đầu cầm d.a.o khắc, luyện tập điêu khắc bằng tay trái.

Anh không thích luyện chữ nên vẫn luyện tập điêu khắc về độ thuần thục của tay trái.

Nói thật, anh không có tay trái, người bình thường có thể sẽ không chịu nổi, ý chí sa sút, thậm chí suy sụp, nhưng mà Trình Ninh đến bây giờ cũng chưa từng thấy những thứ cảm xúc này trên người anh, chẳng qua, thỉnh thoảng mới thấy sự tối tăm trong mắt anh, nhưng dù có làm gì anh cũng không bao giờ mất kiểm soát.

Trình Ninh nhìn gò má của anh, vẻ mặt lạnh lùng, trên trán và thái dương đều ướt đẫm mồ hôi, làm ướt nhẹp đầu tóc, Trình Ninh có thể nhìn ra, anh tựa hồ đang kiềm chế cái gì đó.

Cảm giác đau lòng quen thuộc lại nổi lên.

Trình Ninh hít một hơi thật sâu, đè nén những cảm xúc đó, đi tới ngồi cạnh anh không gây ra tiếng động, chỉ nhìn anh chậm rãi chạm khắc...

Trình Ninh có chút ảo giác, cảm thấy đã lâu trước đây, không biết từ khi nào, cô đã từng ngồi cạnh anh như vậy, chậm rãi nhìn những thứ anh đang khắc trên tay.

Từ lúc cô ngồi cạnh anh, đôi tay của Hàn Đông Nguyên đã trì trệ, nhưng anh rất nhanh kiềm chế, tiếp tục chạm khắc.

Nhưng cô ngồi rất gần, anh thậm chí có thể ngửi thấy mùi thơm thoang thoảng trên cơ thể cô, cảm nhận được hơi thở nóng hổi của cô.

Như vậy còn chưa đủ, cô nhìn một lúc rồi vươn đầu tiến lại gần.

Cuối cùng, anh không nhịn được nữa, một tay đặt con d.a.o khắc lên bàn rồi quay lại nhìn cô.

Anh đột nhiên quay đầu lại, dọa Trình Ninh giật mình.

Hai người nhìn nhau, anh mở miệng nhưng không lên tiếng.

Trình Ninh chạm mắt anh, ánh mắt của anh luôn sắc bén, Trình Ninh theo bản năng hơi cụp mắt xuống, ánh mắt rơi vào trên môi anh.

Anh đổ mồ hôi nhưng đôi môi mỏng lại rất khô, như thế anh đã khát khô cả đêm, cũng chưa hề uống một ngụm nước nào.

Qủy thần xui khiến, Trình Ninh không biết bị cái gì xui khiến, như thể đột nhiên bị váng đầu, cô hôn anh thăm dò, thế này còn chưa đủ, cánh môi họ chạm nhau, cô cảm nhận được độ nóng của môi anh, còn vươn lưỡi ra l**m.
 
Thập Niên 70 Em Gái Ghẻ Trọng Sinh
Chương 482: Chương 482



Cả hai người lập tức cứng đờ.

Hàn Đông Nguyên cảm giác như m.á.u trong cơ thể đột nhiên dâng trào.

Anh biết mình nên đẩy cô ra.

Nhưng lúc này anh còn có lý trí sao?

Giống như một con thú hung dữ bị mắc kẹt trong sa mạc đã lâu, có người chợt rơi trên môi một giọt mưa ngọt ngào, có thể mong đợi anh đẩy đi “giọt mưa ngọt ngào” này, tình nguyện khô khốc đến c.h.ế.t sao?

Hàn Đông Nguyên là con người, vốn không phải người “tu thân dưỡng tính” gì.

Cô l.i.ế.m môi anh, sau đó theo bản năng đưa tay níu lấy vai anh, ôm cổ anh, nhưng Hàn Đông Nguyên, ý nghĩ của anh muốn đẩy cô ra, nhưng môi anh lại hé ra.

Đôi tay ôm eo cô có chút cứng ngắc, nhưng vừa ôm vào, lại vô cùng dùng sức.

Nụ hôn này không kéo dài lâu.

Anh nhất thời mất tự chủ, nếm được mùi vị và trái tim “nứt nẻ” nhận được chút thoải mái trong giây lát, anh nhanh chóng đẩy cô ra.

Im lặng đến mức không một tiếng động.

Không khí yên tĩnh đến mức tiếng thở của họ rất rõ ràng trong phòng.

Hàn Đông Nguyên nắm chặt bàn tay còn lại, gân xanh nổi lên.

Anh biết nếu không mất cánh tay thì anh sẽ tuyệt đối không đẩy cô ra.

Cho dù đầu óc cô có hỏng, cho dù cô có thể không biết mình đang làm gì, anh cũng không buông cô ra.

Nhưng bây giờ, anh không thể.

Một cảm giác xé rách hiện ra trong đáy lòng, giống như bị d.a.o nhọn đ.â.m thật mạnh rồi lại bị xẹt qua.

Trình Ninh bị đẩy ra cũng bối rối một lúc lâu.

Cô quay lại nhìn anh thì thấy anh hơi cúi đầu, cắn chặt quai hàm, lông mày và cằm vốn đã sắc cạnh lại càng sắc hơn, gân xanh nổi lên trên bàn tay còn lại, toàn bộ cơ thể anh. Anh cứng đờ đến mức dường như đã đạt đến giới hạn, mồ hôi từ trên trán chảy xuống nhỏ giọt xuống chiếc áo choàng bệnh viện rộng lớn.

Sau khi Trình Ninh bị đẩy ra, cô cũng cảm thấy mình đã làm một chuyện “long trời lở đất”.

Xấu hổ, ngượng ngùng vừa khẩn trương.

Vân Mộng Hạ Vũ

Nhưng khi nhìn thấy bộ dạng của anh, trong lòng lại lại cảm thấy khó chịu.

Cô đã nhìn ra, việc đẩy cô ra là một chuyện vô cùng thống khổ đối với anh.

Còn nụ hôn vừa rồi, không chỉ cô bị mê hoặc mà anh cũng khao khát nó, vô cùng khao khát.

Cô đưa tay ra nắm lấy tay anh.

Anh muốn hất ra nhưng cuối cùng lại không thể.

“Anh ba”

Cô nắm tay anh, ban đầu thận trọng, thăm dò, nhưng khi tay của anh giật giật, anh không tránh ra, cô đã nắm lấy tay anh hoàn toàn.

Cô nói: "Xin lỗi, anh ba, em không biết, em không biết chuyện gì đang xảy ra, em chỉ là...”

Nếu anh không muốn em tới đây thì em sẽ không đến đây nữa.

Cô liếc nhìn anh, thấy mắt anh chợt biến sắc. Rốt cuộc không nỡ nói nặng lời hơn, vì vậy cô lẩm bẩm, nói: “Em cũng không muốn như vậy. Anh biết không, em ở bệnh viện mấy ngày trước. Mẹ và bà của Kỷ Thành Quân đã đến thăm em, hai người đó ở cửa nói, nói em có bệnh về não, sau này nếu có con, sẽ bị di truyền..”

“Anh không biết đâu, hôm nay mẹ em đã tới đây rồi, bà ấy là mẹ ruột của em, người mà mấy chục năm em đã không gặp mặt, em nghe cô nói, bà ấy rất yếu ớt, không thể chịu k*ch th*ch, bà ấy gần như phát điên khi bố em qua đời, sau này, bà ngoại em mang bà ấy đi, thế nên người khác hỏi em có oán mẹ em hay không, thật ra thì em là không oán, đầu óc của bà ấy không tốt, bà ấy chắc chắn cũng không muốn thế, người ta luôn muốn lúc mình tốt rồi mới có thể yêu người khác, không phải sao? Hơn nữa, bà ấy chắc hẳn không có may mắn như em, em nghe cô ruột kể về chuyện của bà ấy, mẹ em khi còn bé không có may mắn như em, có người như cô nuôi dạy , nên tính khí mới có thể như vậy, cho nên em không oán bà ấy, trái lại em cảm thấy rất may mắn”

"Nhưng họ nói rằng nhìn em bây giờ, em cũng giống như mẹ em lúc đầu, chịu một chút kích động thôi, não liền xảy ra vấn đề...”

Trình Ninh dừng lại một chút.
 
Thập Niên 70 Em Gái Ghẻ Trọng Sinh
Chương 483: Chương 483



Cô cau mày, cảm thấy không phải như vậy, cô không yếu đuối như vậy, không có gì có thể khiến trạng thái tinh thần của cô xảy ra vấn đề, ngay cả cô và Hàn Đông Nguyên cũng không như vậy, nếu anh thực sự không thích cô, thì cô sẽ không nư bây giờ, ở bênh cạnh anh.

Cô biết anh thích cô.

Nhưng quả thực đầu cô có vấn đề, chắc là do vụ va chạm ô tô gây ra.

Cô lắc đầu nói: “Họ nói rằng tình trạng của em như thế sẽ không có ai cưới em, cho dù lớn lên có khá hơn, cũng voo dụng, ai muốn cưới một búp bê về cung phunng chứ, không thể va chạm, không cẩn thận liền biến thành người bị bệnh tâm thần... Nhưng em biết anh ba chắc chắn không ghét bỏ em đâu, đúng không?”

Bất kể lúc nào, anh cũng sẽ không ghét bỏ em. Sao anh có thể ghét bỏ cô được? Anh nghĩ.

Cô mềm mại, yếu ớt dựa vào anh, cúi đầu nói với anh những lời người khác ở sau lưng đã nói về cô trong khoảng thời gian này.

Từ nhỏ đến nay cô luôn là người xinh đẹp quyến rũ nhất, được yêu thích nhất, sao có thể bị chê bai và chịu tủi nhục như vậy?

Thật ra, dù mất đi một cánh tay, Hàn Đông Nguyên cũng chưa bao giờ cảm thấy tự ti.

Là bất tiện, nhưng không ảnh hưởng anh làm việc.

Anh vẫn là anh, ánh mắt của người khác liên quan gì với anh?

Anh muốn mở nhà máy thì vẫn mở được.

Phải nuôi cô... Anh cũng có thể nuôi cô.

Anh biết rất rõ cô đã được nuôi dạy như thế nào.

Làm sao anh có thể khoan nhượng cho người khác coi thường và bắt nạt cô?

Cuối cùng anh cũng vòng tay ôm lấy cô.

Cô được anh ôm.

Đây là lần đầu tiên anh chủ động.

Nhưng đối với Trình Ninh mà nói, giống như đây không phải là lần đầu tiên, cái ôm này quen thuộc và vừa vặn, như thể anh đã ôm cô vô số lần trước đó.

Khoảnh khắc được ôm lấy, cô không khỏi run khẽ.

Anh cảm nhận được, đủ loại cảm xúc chợt dâng trào trong lòng, tự trách, hối hận.

Tay ôm chặt hơn nữa.

Cái ôm này dường như kéo dài cả thế kỷ.

Thời tiết nóng nực, cái ôm giữa hai người cũng rất nóng bỏng nhưng không ai chịu buông ra.

Dường như một khi buông tay là sẽ mất nhau.

Cơ thể cô mềm mại, có mùi thơm thoang thoảng, má cô tựa vào n.g.ự.c anh, hơi thở của cô quét qua trái tim anh, tóc cô quét qua cổ anh, năm giác quan của cô dường như được phóng đại vô số lần, khiến hơi thở của anh trở nên nặng nề hơn, anh cúi đầu xuống, làn da trắng nõn mềm mại của cô lúc này lại nhuốm một màu hồng thanh tú, n.g.ự.c anh trướng lên, như muốn tìm một cái miệng để phát tiết, nhưng rồi lại sợ không thể vãn hồi.

Anh lại đẩy cô ra.

Nhưng ngay lúc Trình Ninh cảm thấy tủi thân, tay anh đã nắm chặt lấy tay cô.

Trái tim vốn đang tủi thân của Trình Ninh bỗng trở nên ngọt ngào, cô liếc nhìn bàn tay anh đang nắm tay mình, sau đó ngước mắt nhìn anh, đôi mắt có chút ngượng ngùng như tràn đầy ánh sao.

Hàn Đông Nguyên vừa chạm vào đôi mắt ướt của cô, tay anh lại nắm chặt lại.

Nhưng ánh mắt anh vẫn nhìn thẳng vào cô.

“Trình Ninh, em có biết mình đang làm gì không?” Anh hỏi cô.

Vân Mộng Hạ Vũ

Trình Ninh nghiêng đầu, nói: "Anh có phải cũng cho rằng đầu em có vấn đề sao?”

Hàn Đông Nguyên: "…“

Thực ra là có.

Nhưng điều này có thể nói sao?

Anh chỉ có thể nhìn đi nơi khác.

Anh nhìn ra ngoài cửa sổ.

Cuối tháng 9, thời tiết ở Bắc Thành vẫn oi bức, nắng cuối hè có chút chói chang, khiến lòng người vô cớ có chút cáu kỉnh.

Vừa hạnh phúc vừa phiền não, nó giống như một trái tim lúc thì tràn đầy, lúc lại trống rỗng.

“Anh ba”

Cô gọi anh, sau đó mềm mại hỏi anh: “Vậy không phải là em nhớ nhầm, anh thật sự rất yêu em, rất thích em à?”

Hàn Đông Nguyên: “...”

Muốn anh trả lời như nào đây?

May là, Trình Ninh cũng không cần anh trả lời cô.
 
Thập Niên 70 Em Gái Ghẻ Trọng Sinh
Chương 484: Chương 484



Cô thở dài, nhẹ nhàng nói: "Thật ra em cũng không ngốc lắm, mấy ngày nay em cẩn thận sắp xếp lại trí nhớ của mình, phát hiện nhất định là mình nhớ nhầm. Chúng ta lúc trước chắc không có gì, nhưng em chung quy vẫn thấy anh thích em, em cẩn thận nghĩ nguyên nhân, có lẽ trước đây, em thích anh, nhưng anh quá hung dữ, em liền ảo tưởng anh thích em, sau đó đầu bị va chạm đến ngốc, liền trực tiếp bày tỏ điều suy nghĩ trong lòng ra ngoài...”

Mặc dù chung quy vẫn thấy không đúng lắm .

Nhưng tìm hiểu sâu hơn cũng vô ích phải không?

Cô cười và nói: "Thì ra em là người như vậy”

Cô chỉ tùy tiện nói một câu nhưng đã khiến tinh thần của anh chấn động.

Anh lo lắng nhất về điều gì?

Nỗi lo lắng lớn nhất là cô nghĩ sai rồi.

Nếu anh trước đây, cô có nghĩ sai thì cũng nghĩ sai rồi, cô trêu chọc anh, cũng chỉ có thể đ.â.m lao phải theo lao.

Nhưng hiện tại, sự mâu thuẫn sâu thẳm trong lòng anh chính là anh không muốn chiếm tiện nghi của cô khi đầu óc cô không ổn.

Nhưng cô nó, lúc trước cô thích anh, ảo tượng rằng anh thích cô nên lúc mất trí, cô muốn đến gần anh.

Có phải cô vẫn luôn thích anh không?

Anh cúi đầu nhìn cô hồi lâu, rồi đột nhiên hỏi cô: "Có muốn hôn nữa không?”

"Hả?”

Trình Ninh đón nhận ánh mắt của anh, khi cô hiểu được anh đang nói gì thì mặt cô đỏ bừng.

Anh buông tay cô ra, đưa tay kéo cô lại gần, như muốn dụ dỗ cô: "Thử một chút sẽ biết”

Trình Ninh nhắm mắt lại, hai má đỏ bừng, lông mi dài như lông vũ, hơi run rẩy như cánh bướm sợ hãi.

Đẹp đến mức khó tin.

Hàn Đông Nguyên trong lòng vô cùng đau đớn, anh cảm thấy mình nên dừng lại, nhưng anh vẫn cúi đầu hôn lên lông mi cô, cảm nhận được cô đang run rẩy, anh siết chặt hai tay, nụ hôn chậm rãi trượt xuống, cuối cùng rơi xuống trên môi cô. Cô không có từ chối anh, hai lưỡi đan vào nhau, cả hai đều vô cùng chấn động, Trình Ninh có chút mất phương hướng, mà anh vừa thỏa mãn lại vừa đau đớn.

Anh hỏi cô: "Thích không?”

Trình Ninh đỏ mặt, không lên tiếng, nhưng cũng đã cho anh đáp án.

Sau ngày hôm nay, hai người đã có một khoảng thời gian vô cùng ngọt ngào.

Dù anh bị kìm nén nhưng anh vẫn chiều chuộng cô hết mức có thể.

Vân Mộng Hạ Vũ

Trình Ninh từ chối Tiêu Lan.

Trạng thái tinh thần của cô cũng nhanh chóng hồi phục và rất nhanh được xuất viện.

Mặc dù trạng thái tinh thần của cô đã hồi phục tốt nhưng những người rất thân thiết với cô như Trình Tổ Nhã và bà Hàn đều biết rằng vấn đề của cô là trí nhớ chưa thực sự hồi phục, nhiều khi lại đột nhiên ngẩn ngơ, đối với chuyện trước kia nhớ được cũng mơ mơ hồ hồ, chỉ cần vừa cố gắng suy nghĩ cái gì, liền có đầu đau như muốn nổ tung, thậm chí trực tiếp ngất xỉu.

Vì Trình Tố Nhã không yên tâm, cô sẽ quay lại làm việc ở xưởng nội thất nên đã giúp cô xin nghỉ ốm nửa năm.

Trình Ninh nghỉ ở nhà không có việc gì khác làm, hầu như ngày nào cũng đến bệnh viện, từ sáng đến tối mới trở về.

Đây cũng quá khoa trương đi.

Phải đến khi Trình Tố Nhã đến phòng bệnh của Hàn Đông Nguyên, tận mắt chứng kiến hai người hôn nhau, bà mới xác nhận suy đoán mà mình không muốn xảy ra nhất.

Hàn Đông Nguyên rất nhạy cảm.

Anh đối diện cửa thì thấy Trình Tố Nhã đang đẩy cửa vào.

Vì cánh cửa chỉ đang khép lại, Trình Tố Nhã nghe thấy giọng nói bên trong nên bàn tay vốn đang định gõ cửa, buông xuống, bà trực tiếp đẩy cửa vào.

Sau đó, bà nhìn thấy Trình Ninh đang ngồi trên giường bệnh, và Hàn Đông Nguyên đang cúi đầu hôn cô.

Lúc đó, bà bị sốc và sợ hãi.

Vì quá bối rối nên bà không có cách nào đối mặt với họ mà quay người rời khỏi bệnh viện.

Khi trở về nhà Trình Tố Nhã vô cùng đau đớn.

Bà suy nghĩ cả ngày, vào buổi tối, liền nói chuyện với Trình Ninh.

Vì Trình Ninh có vấn đề về tâm thần nên bà nói phải cẩn thận.
 
Thập Niên 70 Em Gái Ghẻ Trọng Sinh
Chương 485: Chương 485



Bà hỏi cô về dự định tương lai của mình và nói: "Ninh Ninh, con biết cô nhất định sẽ không muốn cho cô vào miền nam, nhưng đi đến đó cũng có lợi, chẳng phải con luôn muốn đi học sao, muốn đi đến những nơi khác nhau sao? Con đến đó có thể học vẽ tốt hơn, bác sĩ cũng nói, tập trung vẽ tranh, sẽ rất có ích cho bệnh tình của con”

Trình Ninh im lặng một lúc rồi nói: "Cô, con không muốn đi.”

"Tại sao?”

Trình Tố Nhã nói: "Là vì anh ba của con sao?”

Trình Ninh có vẻ hơi giật mình.

Nhưng cô nhanh chóng bình tĩnh lại, suy nghĩ một lúc rồi nói "vâng", nói: "Dạ, cô, con muốn ở một chỗ với anh ba”

Trong lòng cô rất quyết tâm.

Nhưng cũng biết rằng chuyện này trong mắt người khác có vẻ kỳ lạ.

Cô biết bà quan tâm đến mình nhiều đến mức nào, sợ là Hàn Đông Nguyên của trước đây bà sẽ không đồng ý, bây giờ bà chắc chắn sẽ lo lắng hơn, nhưng lại không thể trực tiếp phản đối.

Cô quả thật đã đẩy cô của mình vào một tình thế rất khó khăn.

Cô cảm thấy có chút áy náy, nhỏ giọng nói: “Cô, con cũng biết chuyện này có chút đột ngột, nhưng anh ba…"

Vân Mộng Hạ Vũ

"Cô, kỳ thực ngày đó con đã nghe được lời của bà nội Kỷ Thành Quân nói, còn có người khác nói, cho dù là con tốt, họ cũng cảm thấy não con có vấn đề. Con cũng biết con lớn lên xinh đẹp, sẽ có rất nhiều thích con, nhưng chẳng qua chỉ là sự hời hợt mà thôi, như là Kỷ Thành Quân, đã quen nhau từ khi còn nhỏ, con chỉ xảy ra chút sự cố, anh ta đi học Đại học Công Nông Binh. Trong khi con còn đang bệnh, nhà họ cố ý nói như vậy, đàn ông như thế, người đời cũng như vậy sao?”

"Còn có Lương Hằng Châu, anh ấy đã thăm con vài lần, rất chu đáo về mọi mặt. Anh ấy thậm chí còn sẵn sàng từ bỏ công việc ở đây và được chuyển về Nam Thành vì con. Cô ơi, cô có cảm thấy anh ấy thực sự có tình cảm sâu đậm như vậy với con không? Là vì con xinh đẹp hay vì mẹ con là mẹ kế của anh ấy, vì mẹ con mà cha ruột của anh ấy không chịu nhận anh ấy về nhà? Con không biết lý do là gì, cũng không muốn tìm hiểu sâu, càng không muốn xen vào việc vướng vào tranh chấp giữa nhà họ Lương và nhà họ Tiêu, bởi vì con không tin anh ấy, cũng không thích anh ấy”

“Nhưng anh ba thì khác, con tin anh ấy và thích anh ấy. Anh ấy đã mất một cánh tay, nhưng vậy thì sao, anh ấy còn một cánh tay khác. Anh ấy có thể làm mọi việc mà người khác có thể làm, nhưng việc anh ấy làm được thì người khác chưa chắc có thể làm được để làm. Con không nghĩ việc đó có vấn đề gì cả... Hơn nữa lại nói, anh ấy đã gặp chuyện ngoài ý muốn vì anh ấy đã xuống nông thôn thay con, nhưng hãy nhìn anh ấy, từ đầu đến cuối có chút oán giận hay hối hận về quyết định ban đầu của mình không?”

“Cô ơi, con có thể làm mình tốt hơn nếu không có anh ba, nhưng nếu muốn tìm được người thực lòng yêu con, con không nghĩ trên đời này có ai đáng tin cậy hơn anh ba”.

Trình Tố Nhã chạm vào tóc của cháu gái mình, nếu cô không ở trong tình cảnh hiện tại, nếu trạng thái tinh thần của cô ấy không ổn trước khi cô có quan hệ yêu đương với Hàn Đông Nguyên, Trình Tố Nhã sẽ không lo lắng như vậy.

Bà không ghét bỏ Hàn Đông Nguyên không có một cánh tay, bà cũng không có tư cách để ghét bỏ.

Chỉ là chuyện này tiến triển quá nhanh và quá đột ngột.

Khi Trình Ninh khỏe lại, cô cũng có trạng thái tinh thần tốt.

Nhưng mọi người nhanh chóng phát hiện ra rằng tình trạng thể chất của cô ngày càng tệ hơn.

Làn da của cô trắng nõn, vốn là một làn da trắng hồng khỏe mạnh trong trẻo nhưng dần dần trở nên nhợt nhạt như là mất máu.

Và thời gian ngủ càng ngày càng dài hơn.

Tiêu Lan cũng rất nhanh đã biết được chuyệnTrình Ninh và Hàn Đông Nguyên đang bên nhau.

Bà ấy hết sức khiếp sợ.
 
Thập Niên 70 Em Gái Ghẻ Trọng Sinh
Chương 486: Chương 486



Vì tình trạng của Trình Ninh, trong một thời gian, bà ấy cảm thấy không yên tâm khi quay lại Nam Thành nên đã ở lại Bắc Thành.

Nhà họ Tiêu bên kia nghe tin Trình Ninh đã xảy ra chuyện, Lương Ngộ Nông đưa Tiêu Lan trở lại Bắc Thành, cảm thấy rất bất an.

Vân Mộng Hạ Vũ

Nhà họ Tiêu xuất thân từ đại địa chủ, là giai cấp không tốt.

Chị cả Tiêu kết hôn với một tên khốn tư bản, nhà họ Tiêu và gia đình chị cả Tiêu trong những năm gần đây hầu như không phải chịu bất kỳ tội ác nào vì sự chăm sóc của Lương Ngộ Nông. Con gái nhỏ của chị cả Tiêu giao cho Tiêu Lan. Lương Niệm lớn lên thậm chí còn tránh được việc phải bị đưa về quê cùng bố mẹ, được nuôi dưỡng như một đứa trẻ được cưng chiều mà nuôi dưỡng cho đến tận bây giờ, sau khi tốt nghiệp trung học, thì vào đoàn văn công Quân khu hải quân, bây giờ lạnh đạo còn có ý giới thiệu cho cô ấy người trẻ tuổi trong Quân Khu Hải Quân, đối tượng cũng đã là chức vụ, quân hàm đoàn trưởng, xuất thân gia đình thuộc đoàn trưởng lại càng hiển hách.

Lúc này, nếu có người phát hiện ra xuất thân thực sự của Lương Niệm, không chỉ sẽ bị chỉ trích mà sợ là đoàn văn công cũng có thể không giữ.

Chị cả Tiêu và anh rể Tiêu bị giữ nông trường rất xa, không thể ra ngoài nên đã cầu xin bà cụ Tiêu. Bà cụ Tiêu bất chấp tuổi già, bà cụ Tiêu vẫn được cậu cả Tiêu và bà Phương đi cùng. Bà ta thường gọi là chị em và thực ra là người hầu cũ, đi tàu hai ngày một đêm, mới đến Bắc Thành.

Khi đó, Tiêu Lan cùng với Lương Ngộ Nông, sau khi nói chuyện với Trình Tố Nhã, Lương Ngộ Nông tìm Hàn Đông Nguyên .

Lương Ngộ Nông trước tiên đánh giá chàng trai trẻ lạnh lùng đối diện mình.

Sau khi đánh giá, ông ta thực sự rất tán thưởng người đối diện.

Ông ta nhập ngũ nhiều năm, cũng đã ở chiến trường mấy năm, quen với việc nhìn thấy sinh tử.

Nhưng không có nhiều người chỉ bị mất một cánh tay trong vài ngày mà đôi mắt vẫn còn sắc bén.

Lương Ngộ Nông hỏi anh: "Nghe nói cậu sẽ về quê sau một thời gian nữa, Ninh Ninh, hai người có dự định gì không?”

Hàn Đông Nguyên không có lên tiếng.

Thành thật mà nói thì, trong thời gian này, anh cũng đã suy nghĩ về vấn đề này.

Việc đưa cô về quê không thích hợp, người trong nhà cúng tuyết đối không cho.

Anh không yên lòng khi bỏ cô lại ở Bắc Thành.

Lương Ngộ Nông chậm rãi nói: “ Thể chất và tinh thần Ninh Ninh không tốt, cùng cậu về nông thôn rõ ràng là không thực tế. Ở lại Bắc Thành, tôi nghe nói trong đại viện cũng rải rác có những lời đồn về con bé, nói gì mà khắc bố khắc mẹ, trời sinh tâm thần, là điềm xấu, mới sinh đã khắc c.h.ế.t bố mình, mẹ ruột biến thành kẻ tâm thần, cô ruột cả đời không thể sinh con,, anh kế thay con bé xuống làng thì bị mất cánh tay, suyt nữa mạng sống cũng không còn,...”

“Có thể nói là lới nói rất ác độc, trạng thái tinh thần con bé không tốt, hoàn cảnh như vậy làm sao có lợi cho con bé điều dưỡng cơ thể, tinh thần? Còn có người nhà của cậu, bởi vì cậu xảy ra chuyện ngoài ý muốn, sợ là người nhà cậu ít hoặc nhiều đối với con bé có chút khó chịu.”

Hàn Đông Nguyên lạnh lùng nhìn ông ta.

“Thuyết phục con bé đến Nam Thành." Lương Ngộ Nông nói. “Trước khi cậu có thể quay lại thành phố để ở bên con bé và thực sự bảo vệ con bé, hãy thuyết phục con bé trở về Nam Thành một thời gian, chúng tôi có thể chăm sóc tốt cho con bé.”

Hàn Đông Nguyên cười lạnh,nói: "Không phải là để cô ấy gả con trai của chú sao?”

Lương Ngộ Nông không bận tâm sau khi nghe những lời của Hàn Đông Nguyên. Ánh mắt ông ta nhìn thẳng vào Hàn Đông Nguyên, trên mặt lạnh lùng như thường lệ, nói: "Với tình trạng hiện tại của Ninh Ninh, cậu nghĩ chúng ta sẽ có ý nghĩ như vậy sao?”

Ông ta dừng lại một chút, thản nhiên nói: "Nếu cậu thực sự có ý như vậy, điều đó có nghĩa là cậu chưa chắc mình có thể chăm sóc tốt cho con bé.”
 
Thập Niên 70 Em Gái Ghẻ Trọng Sinh
Chương 487: Chương 487



"Cậu cũng biết rằng bây giờ, sức khỏe của con bé rất kém và trạng thái tinh thần càng không ổn định, mọi người quan tâm đến con bé đều hoài nghi việc hai người ở bên nhau, nếu cậu thậm chí không tin vào tình cảm của hai người, nếu Hằng Châu thực sự có thể chăm sóc con bé tốt hơn cậu, tại sao con bé không thể chọn thằng bé chứ? Trong hoàn cảnh hiện tại của con bé, nếu cậu thực sự quan tâm và yêu con bé, hẳn là nên chọn điều gì tốt nhất để con bé hồi phục về thể chất, tinh thần, thay vì thỏa mãn nhu cầu của bản thân.”

“Cậu nghĩ vì sao năm đó mẹ con bé lại bỏ rơi con bé? Tâm trạng của mẹ con bé lúc đó rất tệ, con gái gần như là niềm an ủi duy nhất của bà ấy, nhưng bà ấy vẫn từ bỏ việc tranh đoạt với cô Trình của cậu vì bà ấy biết mình không thể. Làm một người mẹ tốt, bà ấy nghĩ Ninh Ninh đi theo Trình Tố Nhã sẽ tốt hơn…"

"Đương nhiên, bà ấy cũng có thể lựa chọn ở lại Bắc Thành, nhưng lúc đó bà ấy gần như suy sụp, bác sĩ đã dùng rất nhiều thuốc, còn nói rằng bà ấy nên rời khỏi Bắc Thành và để quay về môi trường khi còn bé, dùng thuốc và thôi miên sẽ giúp ích cho bà ấy!”

"Hàn Đông Nguyên, tôi rất tán thưởng, nhưng nếu cậu thực sự yêu một người, nên suy nghĩ cho người đó, đừng nên chỉ vì nhu cầu của bản thân”

Lương Ngộ Nông nói xong rồi quay người rời đi.

Hàn Đông Nguyên tức giận đến tâm trạng rối loạn.

Nhưng, anh không muốn Trình Ninh đến Nam Thành, nhưng anh cũng biết Lương Ngộ Nông nói đúng.

Anh đi tìm Trình Ninh.

Trình Ninh không muốn rời đi.

Trong lúc bế tắc, Bà cụ Tiêu đã đến.

Khi bà cụ Tiêu nghe về kế hoạch của Tiêu Lan và Lương Ngộ Nông, không vội vàng làm gì cả.

Bà cụ Tiêu mắng Tiêu Lan hồ đồ và nói: "Con cứ như vậy đón Trình Ninh đến Nam Thành. Niệm Niệm sẽ làm sao bây giờ? Chưa kể con bé sẽ như thế nào ở nhà. Nếu đối tượng của con bé biết nó không phải là con ruột của con xuất thân như vậy, làm sao có thể ở chung một chỗ lại với con bé chưa?Vị trí trong đoàn văn công sợ là cũng không giữu được, con đây là muốn phá hủy Niệm Niệm sao? Đó là đứa trẻ cùng con như là tri kỉ.”

Tiêu Lan cúi đầu, nói: "Mẹ, Ninh Ninh là con gái của con. Mẹ có nghĩ vị trí trong đoàn văn công, đối tượng của Niệm Niệm quan trọng hơn mạng sống của Ninh Ninh sao?”

Bà Phương ở một bên nắm lấy bà cụ Tiêu, nói: "Việc này trước tiên không vội, chúng ta hãy suy nghĩ lại đã”

Tiêu Lan luôn đối xử tốt với Bà cụ Tiêu, đối với Lương Niệm lại càng yêu thương, nhưng cũng bướng bỉnh, dù bây giờ bà cụ Tiêu có nói gì đi chăng nữa, bà ấy cũng sẽ không bao giờ từ bỏ ý định đưa Trình Ninh về Nam Thành.

Bà cụ Tiêu tức giận đến mức ôm n.g.ự.c đau đớn.

Bà Phương thuyết phục bà cụ Tiêu,nói: "Tôi nghe nói hiện tại sức khỏe và tinh thần của cô Trình không được tốt. Chúng ta qua đó xem cô ấy thế nào rồi hãy nói?”

Bà cụ Tiêu và bà Phương đến nhà họ Hàn để gặp Trình Ninh.

Cả hai đều ngạc nhiên khi nhìn thấy Trình Ninh, họ không ngờ rằng Trình Ninh lại đẹp đến thế.

Tiêu Lan là người đẹp nhất đời trước của nhà họ Tiêu, nhưng Trình Ninh lại bắt mắt hơn Tiêu Lan vài phần, huống chi là so với Lương Niệm.

Bà cụ Tiêu cảm thấy có chút đáng tiếc.

Nhưng cho dù có đáng tiếc thì dù sao người này cũng không phải tự mình nuôi nấng, cũng không ruột thịt, cho nên vẫn không thể đưa về Nam Thành.

Lần đầu tiên bà cụ Tiêu và Trình Ninh gặp nhau, họ chỉ trao đổi vài câu và không nói gì đặc biệt.

Vân Mộng Hạ Vũ

Ngay khi rời khỏi nhà họ Hàn, bà Phương đã nói với bà cụ Tiêu: “Cô ấy không sống được bao lâu nữa, không cần phải lo lắng gì cả.”

Nói thì nói thì, nhưng khi Hàn Đông Nguyên về quê, Trình Ninh vẫn chưa chết.
 
Thập Niên 70 Em Gái Ghẻ Trọng Sinh
Chương 488: Chương 488



Dưới sự khuyên bảo của Hàn Đông Nguyên và Trình Tổ Nhã, Trình Ninh cuối cùng đã đồng ý đi Nam Thành một thời gian, đợi khi Hàn Đông Nguyên trở lại thành phố sẽ đón cô.

Suy cho cùng, bác sĩ cũng nói, thay đổi môi trường sẽ tốt hơn cho tình trạng của cô.

Bây giờ bà cụ Tiêu không thể ngồi yên nữa.

Bà cụ Tiêu và bà Phương lại đến gặp Trình Ninh một lần nữa.

Bà cụ Tiêu nói với Trình Ninh: "Bọn họ đưa con đến Nam Thành, cũng không có ý định cho con trở về. Họ vốn có ý định để con kết hôn với Lương Hằng Châu, nếu không bọn họ sẽ không để cho Lương Hằng Châu từ Bắc Thành chuyển về Nam Thành”

Trình Ninh có chút bất ngờ, nhưng không sao cả.

Việc họ có ý định đó là việc của họ, cô không phải là một con diều, để mặc cho người khác định đoạt.

Bất quá, cô chỉ ở một thời gian ngắn, thời gian tới sẽ quay trở về.

Bà cụ Tiêu và bà Phương thấy rằng Trình Ninh sau khi nghe lời này,nhưng không để tâm chút nào, vẻ mặt cũng không thay đổi.

Bà cụ Tiêu mặt lạnh nói: "Đây cũng là chủ ý của Hàn Đông Nguyên, cậu ta đã mất đi một cánh tay, không thể trở về thành phố... Không phải là không thể, mà là cậu ta có thể làm gì khi trở về thành phố? Để cho thanh niên trí thức giúp sắp xếp công việc ở Ban quản lý khu phố? Cậu ta về quê, coi như mất cánh tay, cũng có thể tiếp tục làm xưởng trưởng, lập nghiệp, thế nên biết rõ ý định của mẹ con và bố dượng con, vấn khuyên con đi Nam Thành, bởi vì cậu ta cũng cảm thấy, đây là sắp xếp tốt nhất đối với con.”

Sắc mặt của Trình Ninh đột nhiên thay đổi.

Lúc này, bà Phương cũng xen vào khuyên: “Cô bé, thể trạng của con có lẽ không thích hợp để lặn lội đường xa. Trong khoảng thời gian này, không bằng thuận theo yêu cầu của người thân sống thật tốt, rời xa nơi chôn rau cắt rốn, nếu xảy ra chuyện ngoài ý muốn, hối hận cũng không kịp."

Trong lòng Trình Ninh quay cuồng.

Nhưng dù trong lòng có bao nhiêu ưu tư, cô cũng không muốn bộc lộ ra trước mặt hai bà già trước mặt.

Cô đuổi hai người họ đi, tuy biết bà cụ Tiêu và bà Phương có lý do riêng ngăn cản cô đến Nam Thành, nhưng lúc này cô cũng không quan tâm đến họ. Cô muốn về quê gặp Hàn Đông Nguyên.

Cô muốn hỏi anh tại sao lại từ bỏ cô.

Anh thực sự nghĩ rằng sẽ tốt hơn nếu cô đến Nam Thành hoặc thậm chí kết hôn với Lương Hằng Châu nên đã thuyết phục cô đến Nam Thành.

Tất nhiên cô biết những lời bà cụ Tiêu nói với cô là cố ý k*ch th*ch cô, khiến cô không muốn đến Nam Thành.

Vân Mộng Hạ Vũ

Nhưng với tình huống của Hàn Đông Nguyên lúc này, cô cảm thấy anh có thể có ý định đó.

Cô có thể cảm nhận được, khi hai người ở bên nhau, anh đã luôn kiềm chế bản thân, cô cảm thấy anh không hoàn toàn muốn ở bên cô, anh vẫn do dự...

Điều này khiến cô băn khoăn, không biết anh nghĩ rằng cô đến Nam Thành sẽ tốt hơn hay là kết hôn với Lương Hằng Châu thì tốt hơn nên anh quyết định từ bỏ tình cảm của cô.

Cô muốn về quê hỏi riêng anh.

Nhưng cuối cùng cô không đến Nam Thành cũng như không thể về quê.

Cô bị cảm trước khi về quê, ở trong bệnh viện hôn mê nhiều ngày rồi qua đời.

Trình Ninh dường như mơ hồ nghe được suy nghĩ của bà Phương trong lúc hỗn loạn, liền nói: “Cô bé, đừng trách tôi, hồn phách cô có vấn đề gì đó, chỉ sợ khi cô gặp tai nạn xe hơi đã sớm c.h.ế.t rồi. Đã c.h.ế.t thì sớm siêu sinh một chút, linh hồn cố chấp lưu lại đối với ai đều là tai họa.”

Trình Ninh cảm thấy một đầu đau dữ dội rồi lại ngất đi.

Khi tỉnh dậy lần nữa, cô nhìn thấy một chiếc tủ quần áo quen thuộc, một chiếc bàn làm việc quen thuộc, một hộp đựng bút, một cuốn album ảnh, một cuốn sổ tay và một ngọn đèn dầu mờ ảo trên bàn.
 
Thập Niên 70 Em Gái Ghẻ Trọng Sinh
Chương 489: Chương 489



Vô cùng quen thuộc nhưng lại có chút giống như bị hôn mê lần nữa.

Cô ngơ ngác hồi lâu mới dần dần nhận ra, đây là làng Thượng Hàn sao?

Sau đó, ký ức về làng Thượng Hàn dần dần hiện về trong tâm trí cô.

Mưa lớn, lũ quét, người dân bị lũ cuốn trôi, còn có Hàn Đông Nguyên...

Cô cử động và cảm thấy các cơ khắp người vô cùng đau nhức, đầu cô đau nhức và hơi chóng mặt.

Đặt tay lên giường, cô từ từ ngồi dậy.

Với một tiếng "cạch", cánh cửa bị đẩy mở.

Là Hàn Đông Nguyên.

Anh đang cầm một cái khay có hai cái bát trên đó.

Ánh mắt của Trình Ninh rơi vào người anh, sau đó rơi vào tay anh đang bưng khay.

Là Hàn Đông Nguyên có đôi bàn tay khéo léo.

Hàn Đông Nguyên sửng sốt giây lát khi nhìn thấy Trình Ninh đang ngồi trên giường, sau đó vui mừng khôn xiết, sải bước đến bên giường, đặt chiếc khay trên tay lên bàn rồi đưa tay ra chạm vào trán Trình Ninh, gọi "Ninh Ninh" và nói: "Ninh Ninh, em cảm thấy thế nào?”

Trình Ninh nhìn anh, vẫn có chút ngẩn ngơ.

Cô đưa tay chạm vào mặt anh, rồi từ từ đưa mắt từ mặt sang cánh tay phải của anh, nhìn vài giây rồi hạ tay xuống cầm và chạm vào một lần nữa, những ký ức sống lại đó cuối cùng cũng dần dần trở nên rõ ràng hơn, và con người trở nên tỉnh táo hơn rất nhiều.

Cô có một giấc mơ rất dài.

Trong giấc mơ, cô quay trở lại kiếp trước, trải qua nỗi đau xé lòng.

Ngay cả bây giờ khi tỉnh dậy, cô vẫn không thể hồi phục, cô chỉ cảm thấy trái tim mình nhói đau.

Nhưng kiếp trước trong ký ức của cô khác với kiếp trước cô đã trải qua trong giấc mơ, có rất nhiều điều không ổn, nhưng chúng giống như một cuộn giấy dài, được ghép lại với nhau và kết nối với nhau một cách kỳ lạ, thậm chí có nhiều điều cô không thể hình dung được. Nhưng không cho cô suy nghĩ kỹ càng, Hàn Đông Nguyên đã đi vào.

"Em không sao”

Hàn Đông Nguyên nhìn thấy cô ôm cánh tay anh, tưởng cô lo lắng anh sẽ bị thương vào ngày anh cứu người nên đã bế cô lên, đưa tay cho anh xem, phía trên một miếng gạc quấn quanh.

Anh nhẹ nhàng nói với cô: "Chỉ là một vết thương nhỏ thôi. Anh đã bôi thuốc, băng bó lại sẽ ổn thôi. Bây giờ em cảm thấy thế nào?”

Bây giờ cảm thấy thế nào?

Không tốt chút nào.

“Anh ba”

Khi cô gọi cho anh, cổ họng cô đau đến mức gần như không nghe được giọng nói.

Vân Mộng Hạ Vũ

“Uống chút nước trước đã."

Hàn Đông Nguyên quay người định lấy bát đặt trên bàn, nhưng khi giơ tay lên, cô đã nắm lấy cổ tay anh. Ấnh mắt anh dừng ở trên cổ tay cô. Dù tay cô không còn chút sức lực nào, anh cũng không rút cổ tay mình ra mà đổi tay, dùng tay trái bưng bát từ trên bàn lên rồi đút cô ăn bằng tay trái.

Trình Ninh thực sự khát nước,tay không còn sức nên cô từ từ dùng tay anh uống hết bát nước.

Chua chua ngọt ngọt, có mùi thơm nhẹ, hình như là mùi vị quen thuộc, chính là nước lê hầm.

Sau khi uống xong, cổ họng dễ chịu hơn, người cảm thấy tỉnh táo hơn.

“Còn có thuốc”

Anh bưng thêm một bát đen thùi lùi nữa tới.

Trình Ninh cau mày, chán ghét liếc nhìn bát kia, hỏi anh: "Em sao vậy?”

Hàn Đông Nguyên cảm thấy vừa đau khổ vừa buồn cười khi nhìn thấy vẻ mặt cô, nói: “Em đã hôn mê ba ngày ba đêm vì sốt cao. Cũng may trước đó chúng ta đã chuẩn bị đầy đủ lương thực, thuốc men và vật tư y tế. Bằng không, ngay cả những người không bị lũ quét cuốn trôi cũng có thể phải chịu nhiều đau khổ.”

Nói đến đây, anh cau mày. Họ đã tốn rất nhiều thời gian và công sức để chuẩn bị cho trận lũ lụt này nhưng sáu người trong làng vẫn thiệt mạng.

Đó là sáu mạng sống.

Nhưng các đại đội khác ở thượng nguồn và hạ lưu bị thương vong nặng nề, trong đó có hàng chục người thiệt mạng.

Đây là tin tức từ các đại đội khác truyền đến khi họ đến mượn đồ của họ.
 
Back
Top Bottom