Chào bạn!

Để có thể sử dụng đầy đủ chức năng diễn đàn Của Tui À bạn phải đăng nhập hoặc đăng ký.

Đăng Ký!

Dịch Thập Niên 70 Em Gái Ghẻ Trọng Sinh

Thập Niên 70 Em Gái Ghẻ Trọng Sinh
Chương 470: Chương 470



Mấy người liền nắm tay nhau nằm trên tảng đá. Nước lũ đã ngập đến n.g.ự.c họ, nhưng mực nước vẫn dâng cao và lũ vẫn đang trút xuống. Có vô số sỏi, gỗ, cát hoặc không biết là vật gì, nện vào người họ, đau nhức nhưng không ai dám buông tay.

Hàn Đông Nguyên đang họp với đại đội trưởng và thư ký đại đội ở văn phòng nhà máy thì nghe thấy tiếng nổ và sấm sét dữ dội Từ Kiến Quốc, Thẩm Thanh, Tôn Kiện, Chu Lương Sơn cũng có mặt ở đó.

Khi thiết kế văn phòng của nhà máy, bọn họ đặc biệt chọn vị trí cao, cửa sổ hướng ra giữa làng Thượng Hàn và suối Đông Sơn, vì vậy tiếng nổ này, làm rung chuyển mọi người, tất cả đều quay đầu nhìn ra ngoài cửa sổ. Sau đó họ trợn to hai mắt, không thể tin được nước lũ từ thượng nguồn sông Đông Sơn đổ xuống, như thể một dòng nước khổng lồ bất ngờ từ trên trời đổ xuống.

Mọi người sửng sốt vài giây, sau đó Hàn Hữu Phúc hô to một tiếng và lao ra ngoài, những người khác theo sau, tất cả đều chạy đến sườn núi gần nhất bất chấp cơn mưa lớn để xem tình hình dưới núi.

Sau khi Hàn Đông Nguyên lao ra ngoài, không nhìn xuống núi mà nhìn thẳng vào điểm cao nhất của sườn dốc, bởi vì anh biết Trình Ninh luôn thích đứng trên đỉnh đồi và nhìn xuống sườn núi.

Vừa quay đầu lại, anh đã nhìn thấy bóng dáng cô.

Một nhóm nhỏ tụ tập trên sườn núi.

Trái tim anh như bị thứ gì đó xé rách, đau đớn vô cùng.

Nước lũ phía dưới có ý nghĩa gì đâu, lúc này anh chỉ mong cô được khỏe mạnh, không phải chịu bất cứ đau đớn nào.

Lúc đó, anh thậm chí còn căm ghét những người dưới chân núi, những người bị lũ cuốn trôi.

Anh lao tới ôm cô, anh muốn ôm cô về sân nhà. Nhưng thư ký đại đội đã gọi anh ở lại.

Chu Phác Hòe vội vàng nói: "Đông Nguyên, nhanh lên, chúng ta phải đi xuống, phải nghĩ cách, bọn họ đã bị mắc kẹt, chúng ta phải xuống cứu bọn họ, cậu đã tham gia quân đội và đã được huấn luyện chuyên môn, chúng tôi cần sự chỉ huy của cậu.”

Trình Ninh một tay nắm lấy chiếc ô và tay kia nắm lấy quần áo của anh.

Toàn thân Hàn Đông Nguyên cứng lại.

Sau đó, tay Trình Ninh đang nắm chặt quần áo anh từ từ buông ra, từng chút một.

Chu Phác Hòe vội vàng nói: “Giao thanh niên trí thức Trình cho thanh niên trí thức Trầm, Tôn lão đâu rồi, cô cảm thấy không thoải mái, mời Tôn lão đến xem. Đúng rồi, Tôn Kiện, cậu hỗ trợ, đi gọi Tôn lão nhanh tới. Lương Sơn, gọi thêm vài người khỏe mạnh hơn, chúng ta hãy đi xuống cứu người”

Những người đang cố gắng chống đỡ dưới nước có thể sẽ bị cuốn trôi bất cứ lúc nào.

"Em không sao”

Trình Ninh bảo anh đặt cô xuống rồi lại lần nữa kéo quần áo anh, dơ ô lên đầu anh, ngước nhìn anh, nói với giọng gần như không nghe được: "Anh qua đó đi, hứa với em phải bảo vệ tốt mình. Trong mắt em, anh mới là quan trọng nhất.”

Chiếc ô ở phía trên đầu anh, tóc cô nhỏ giọt nước, ướt át dính vào mặt.

Khuôn mặt nhỏ nhắn của cô trắng như tuyết.

Anh nắm tay cô, dơ ô lên đầu cô, đưa tay chạm vào mặt cô rồi nói: “Trở về đi, nếu không anh sẽ phân tâm. Chúng ta là chuẩn bị đầy đủ rồi. Anh hứa với em, nhất định sẽ ổn thôi.”

Trình Ninh gật đầu.

Sau đó anh buông tay cô ra, sau đó quay sang Thẩm Thanh dặn dò, trông nom cô một bước không được dời, rồi quay người rời đi.

Anh không quay lại, vì anh sợ nếu quay lại sẽ không thể rời đi.

Thẩm Thanh kéo Trình Ninh nói: "Ninh Ninh, chúng ta trở về phòng thay quần áo.”

Trình Ninh tựa hồ hoàn toàn không nghe thấy cô ấy đang nói cái gì.

Vân Mộng Hạ Vũ

Khuôn mặt cô đã đẫm nước mắt, nhưng may mắn thay trời đang mưa rất to, vì mưa mà những giọt nước mắt đó không nhìn thấy được.
 
Thập Niên 70 Em Gái Ghẻ Trọng Sinh
Chương 471: Chương 471



Cô nhìn Hàn Đông Nguyên rời đi cùng Chu Phác Hoè và Hàn Hữu Phúc.

Cô không thể ngăn họ lại.

Cô không thể đi theo vì biết làng không an toàn, cô chỉ biết ở đây xảy ra lũ lụt bất ngờ, cô chỉ biết sau trận lũ, một nửa ngôi làng ở hai bên bờ sông Đông Sơn bị ngập, nhà cửa ở chỗ thấp bị phá hủy hoàn toàn, cảnh hoang tàn khắp nơi, thương vong nặng nề.

Vân Mộng Hạ Vũ

Cô không thể làm anh phân tâm, cô nên làm việc mình nên làm.

Cô tự nhủ rằng kiếp này khác hoàn toàn với kiếp trước.

Không giống như sự việc bất ngờ ở kiếp trước, hàng chục người và nhà cửa dưới chân núi lập tức bị nước lũ nuốt chửng, người chạy trốn và người đi cứu người còn chưa kịp phản ứng đều bị nước cuốn trôi, tất cả hỗn độn không chịu nổi.

Bọn họ đã chuẩn bị rất nhiều, chỉ là đi cứu mấy người đó thôi, sẽ không có chuyện gì xảy ra.

Kiếp trước anh không chuẩn bị gì, cứu người khỏi cơn lũ mà không chết, chỉ bị thương thôi, kiếp này nhất định sẽ ổn thôi.

Nhưng tim cô vẫn đau như nghẹt thở.

"Ninh Ninh, chúng ta trở về thay quần áo đi, nếu không bị bệnh sẽ càng phiền phức hơn”

Trong lòng Thẩm Thanh cũng hoang mang, rối loạn.

Nhìn lũ trút xuống, nhìn những người quen ở xa bị lũ cuốn trôi trong tích tắc, giờ phút này, chỉ cần các cô nhìn lại vẫn có thể nhìn thấy những người đang đứng trong dòng lũ, bị lũ giội rửa, bất cứ lúc nào cũng có thể bị cuốn trôi, lòng làm sao có thể không bối rối, làm sao có thể không hoảng sợ?

May thay, Hàn Đông Nguyên giao cho cô ấy nhiệm vụ chăm sóc Trình Ninh, điều này khiến cô ấy cảm thấy yên tâm.

Đúng, cô ấy phải chăm sóc cô thật tốt.

Khi bóng dáng của Hàn Đông Nguyên cùng đại đội trưởng và thư ký đại đội dần dần biến mất phía dưới sườn núi, Trình Ninh cuối cùng cũng thu ánh mắt lại, không biết là nói với Thẩm Thanh hay với chính mình: “Được, đi thôi, chúng ta về thay quần áo, đổi ủng đi mưa. Lũ lụt dễ xảy ra dịch bệnh. Chúng ta còn rất nhiều việc phải làm".

Hai người trở về phòng thay quần áo bảo hộ lao động và ủng đi mưa, Thẩm Thanh thay đồ xong liền đi đến phòng Trình Ninh, Trình Ninh lấy từ trong ngăn kéo ra một đống đồ, rút ra hai mảnh giấy, nói: “Đây là điều mình đã thảo luận với lãoTôn, tóm tắt các biện pháp phòng ngừa sau lũ lụt. Cậu lấy bút lông sao chép ba tờ giấy lớn, mình sẽ tìm người khác tới đây hỗ trợ.”

Thẩm Thanh liếc nhìn những việc cần lưu ý trên tờ giấy dài, cũng chẳng nghi ngờ, chỉ lo lắng nói: “Ninh Ninh, cô chép lại, tôi ra ngoài gọi người. Cô ở lại đây, chúng ta cần cô chỉ huy.”

Cô không dám để Trình Ninh rời đi.

Trình Ninh lắc đầu nói: "Cô ở đây, lát nữa tôi sẽ gọi Đình Đình tới. Tôi sẽ đến nhà máy bên kia trước để ổn định mọi người”

Thẩm Thanh không muốn.

Trình Ninh thở dài nói: “Được rồi, đi thôi, chúng ta cùng nhau đến văn phòng làm việc của nhà máy”.

Hai người đi đến văn phòng nhà máy, may là viện họ ở trên sườn núi này, cách đó không xa.

Trên đường đi, cô gặp Mã Đình Đình và Chu Tiên Khai đang vội vã chạy tới.

Trình Ninh bảo họ cùng nhau đến văn phòng nhà máy, bảo Mã Đình Đình và Thẩm Thanh chép những việc cần lưu ý trước, Trình Ninh và Chu Tiên Khai cầm loa phóng thanh cùng nhau đi đến nhà máy.

Để Chu Tiên Khai dán một bản đồ lớn của ngôi làng lên tường, Trình Ninh dùng loa triệu tập và nhắc nhở mọi người, nói với họ nếu không có việc gì đặc biệt để làm thì nên ở lại trong nhà máy. Đây là nơi an toàn nhất.

Nếu cần vào làng để tìm người nhà, thì chỉ vào bản đồ và cho họ biết con đường cần đi. Nhưng hãy nhớ rằng trời đã tối và nhất định phải trở về nơi an toàn gần đây, cố gắng giữ bình tĩnh, bảo vệ bản thân thật tốt trước, chỉ khi đó mới có thể dành công sức đi tìm, cứu trợ gia đình, người thân của mình.
 
Thập Niên 70 Em Gái Ghẻ Trọng Sinh
Chương 472: Chương 472



Trình Ninh trình bày nững việc cần chú ý, như là tuyệt đối không thể uống nước lã, không thể ăn thức ăn bị ngâm nước lũ, trong nhà không có nước thì đến nhà máy hoặc đại đội để nhận,… Sắp xếp từng cái một.

Mặc dù trái tim Trình Ninh luôn như bị thứ gì đó bóp chặt, thỉnh thoảng cảm thấy khó thở nhưng cô cũng không biết phải làm cái gì bây giờ sau trận lũ quét. Nên làm những gì, những thứ đã sớm hiện lên trong lòng cô không biết bao nhiêu lần, thế nên, cả người cảm thấy không thoải mái, vẫn sắp xếp đâu vào đấy.

Tất nhiên, đây cũng là nhờ sự giúp đỡ những thanh niên trí thức như Thẩm Thanh, Mã Đình Đình, Chu Tiên Khai hay những công nhân trong nhà máy, họ đều quen nghe cô và Hàn Đông Nguyên, cho dù bọn họ không hiểu cô nói gì, vẫn làm theo như lời cô nói.

Nhất là sau khi họ từng nghĩ rằng trận lũ quét đã quá xa vời và những quy định do Trình Ninh và Hàn Đông Nguyên đưa ra thật rắc rối, nhưng trận lũ quét đã nổ ra ngay trước mắt họ.

Trình Ninh sắp xếp từng thứ một rồi cầm ô quay lại sườn núi.

Nhiều người cũng cầm ô và im lặng theo cô lên sườn núi.

Lúc đó, Hàn Đông Nguyên, Từ Kiến Quốc, Đại Đội trưởng, thư ký đại đội và những người khác đã bận rộn trên những tảng đá cao bên bờ suối.

Nước lũ đã tràn qua các lớp đá, gần đến cổ những người đang bám vào tảng đá dưới nước.

Trong cơn bão, Trình Ninh nhìn Hàn Đông Nguyên dẫn mọi người đóng cọc trên sườn dốc cao, sau khi đóng vài cọc, họ buộc sợi dây gai quanh lốp xe, xem họ cố gắng ném dây thừng nhưng tiếc là lũ lụt quá lớn, mấy lần đều là tốn công vô ích.

Trong khoảng thời gian này, họ cũng nhìn thấy dân làng lao tới, quỳ trước mặt Hàn Đông Nguyên và đội trưởng, la hét điều gì đó nhưng bị người kéo đi.

Một số người quỳ trên đá, khóc.

Thời gian trôi qua từng phút, may là, sau nỗ lực của mọi người, người đàn ông ở cuối tảng đá cuối cùng cũng ôm được chiếc lốp xe, mọi người đều nín thở nhìn. Người dân trên bờ cùng nhau kéo sợi dây, vài giây sau, hình bóng người đàn ông cuối cùng cũng nổi lên trong làn nước lũ, mọi người cùng nhau hợp sức để kéo anh ta vào bờ.

Tiếp theo là vòng thứ hai.

Sau vô số nỗ lực, cuối cùng cũng cứu được người thứ hai lên.

Nhưng không phải lần nào cũng thành công, họ còn chứng kiến người thứ ba cố gắng túm lấy chiếc lốp xe, sau đó anh ta ngay lập tức bị nước lũ cuốn trôi, không bao giờ xuất hiện nữa.

Trời đang tối dần.

Vân Mộng Hạ Vũ

Trái tim mọi người đều đập nhanh hơn, bởi vì sau khi trời tối, không chỉ việc cứu người khó khăn hơn mà những người ở trên sườn núi cao cũng gặp nguy hiểm.

Bên dưới ngập nước, khó mà rời đi trong đêm đen. Ngoài ra còn có khả năng xảy ra sạt lở đất từ trong núi đá bất cứ lúc nào. Dù không có thì cũng bị mắc kẹt trên con dốc cao đó một thời gian, cho dù người làm bằng sắt, cũng không chịu nổi.

May là, người thứ tư cũng được cứu sống.

Nhưng trong khi người thứ tư đang bám chặt vào lốp xe thì người cuối cùng còn lại trên tảng đá cuối cùng đã không thể kiên trì đợi cứu viện ở phía sau, bị lũ cuốn trôi.

Đã hơn hai giờ trôi qua.

Đêm tối cuối cùng cũng đã đến.

Dù Trình Ninh có cố gắng thế nào cũng không còn nhìn thấy bóng dáng bên bờ suối nữa, chỉ còn dòng lũ từ trên trời cuồn cuộn đổ xuống.

“Ninh Ninh, chúng ta về thay quần áo đi.”

Thẩm Thanh và Mã Đình Đình kéo Trình Ninh, bọn họ đã đứng đó trong cơn bão mấy giờ liền ... Dù có cầm ô thì nó cũng chỉ là vật che chắn nhỏ để không bị ướt mà thôi.

Thẩm Thanh nghiến răng nghiến lợi nói: "Ninh Ninh, chúng ta về đi. Nếu cô như vậy, tất cả chúng ta sẽ bị bệnh. Nếu cô bị bệnh, xưởng trưởng và những người khác quay lại, và họ chắc chắn sẽ bị thương và bị bệnh, làm sao chúng ta có thể chăm sóc họ? Ít nhất hãy quay lại, nấu một bát canh gừng”
 
Thập Niên 70 Em Gái Ghẻ Trọng Sinh
Chương 473: Chương 473



Trình Ninh lúc này mới quay đầu lại và nói: “Được rồi.”

Mã Đình Đình cùng Trình Ninh trở về phòng, Thẩm Thanh từ trong phòng mang theo mấy bộ quần áo, thay quần áo xong liền vào bếp nấu canh gừng.

Trực tiếp nấu vài nồi lớn.

Nhìn giỏ gừng được xếp gọn gàng trong bếp, Thẩm Thanh suýt rơi nước mắt lần nữa.

Khi lửa được nhóm lên, Thẩm Thanh, Mã Đình Đình trông coi bếp lò, Trình Ninh nói: "Tôi ra ngoài xem một chút.”

Mã Đình Đình đưa tay kéo cô, sau đó sợ hết hồn, kinh ngạc nói: "Nóng quá, Ninh Ninh, cô sốt rồi”

Trình Ninh lắc đầu, nói: "Tôi ra ngoài xem”

Bên ngoài gió lớn, mưa to, chẳng thấy gì ngoài khoảng sân tối om và những cây to bị gió thổi bay.

Cô bám vào tường đứng ở hành lang, tuy hơi choáng váng nhưng vẫn nhìn chằm chằm vào cửa sân cho đến khi cuối cùng cũng có một bóng người xuất hiện ở đó, cô nhìn thấy anh, thấy toàn thân anh ướt đẫm nước, sải bước về phía cô, cô thậm chí không biết người đó là thật hay là ảo giác của mình.

Cho đến khi người đàn ông đó lao tới trước mặt cô và hình như gọi cô vài lần, nhưng cô không còn nghe thấy gì nữa, cô đưa tay ra nắm lấy anh, tay anh vừa lạnh vừa thô ráp nhưng cũng vậy mạnh mẽ và chân thật. Cô mới nghĩ đây là thật, anh quay lại, sau đó rốt cuộc ngất đi trong vòng tay anh.

Trình Ninh không biết mình đã ngủ bao lâu.

Cảm giác như cả một đời người đã trôi qua, lâu đến mức khi tỉnh dậy, cô không biết mình đang ở đâu, cũng không thể nhớ được mình ở đây khi nào và tại sao ở chỗ này.

Sau khi mở mắt ra, cô nhìn chằm chằm lên trần nhà trắng xóa một lúc lâu, rồi từ từ quay đầu lại nhìn xem mình đang ở đâu.

Đây là một căn phòng xa lạ.

Tường trắng, mái trắng, ga trải giường trắng, quay người lại, có vài chai lọ, dụng cụ trên một chiếc xe đẩy, và một chai nước muối treo ngược bình cao, ngay trước giường cô, rồi một tấm rèm dài màu trắng, che bên trong và bên ngoài.

Đây là phòng bệnh bệnh viện?

Trình Ninh ngơ ngác nhìn quanh phòng, vô thức đặt tay lên giường muốn ngồi dậy, sau đó cô cảm thấy tay đau nhói, đầu choáng váng, cô ngã xuống giường, sau khi nghỉ ngơi hồi lâu, cô cúi đầu nhìn tay trái và tay phải, mới phát hiện một tay của mình được quấn một lớp băng dày, trên lưng có một cây kim treo ngược.

Cô đang ở bệnh viện.

Tại sao?

Cô cảm thấy như mình đã quên một điều gì đó rất quan trọng nhưng lại không biết đó là gì.

“Bác sĩ, con bé rốt cuộc bị sao vậy, con bé cứ ngủ như vậy mấy ngày liền, cho dù tỉnh lại cũng không nhận ra người nào, cũng không nhớ rõ gì".

Một giọng nói đè nén vang lên từ phía sau tấm màn. Là cô.

Sau đó cô nghe thấy một giọng nam nói: “Việc não bộ cô ấy bị va chạm và mất trí nhớ tạm thời hoặc mất trí nhớ trốn tránh do bị k*ch th*ch quá mức là chuyện bình thường. Giai đoạn này điều quan trọng nhất là để cơ thể cô ấy hồi phục trước, sau đó đợi cho đến khi cơ thể cô ấy hồi phục và tình trạng não cũng được phục hồi, từ từ quan sát.

Theo giọng nói, bức màn được vén lên. Đôi mắt của Trình Ninh gặp một bác sĩ già tóc bạc.

“Ninh Ninh”

Trình Ninh nghe thấy tiếng gọi và nhìn về phía người lên tiếng.

“Cô”

Vừa nói, cô nhận ra giọng mình khàn khàn và yếu ớt, như thể đã rất lâu rồi không nói chuyện.

“Ninh Ninh.”

Vân Mộng Hạ Vũ

Khi Trình Tố Nhã thấy Trình Ninh gọi bà, đôi mắt u ám và buồn bã của bà đột nhiên sáng lên, bà ngồi xuống trước giường và duỗi tay ra vuốt tóc Trình Ninh, thậm chí trong mắt hiện lên ánh lệ, nói: "Ninh Ninh,con tỉnh rồi à? Con có nhớ cô không?”

Trình Ninh đương nhiên nhớ tới cô của mình.

Tại sao cô không nhớ đến cô của mình?

Cô cau mày suy nghĩ một lúc, sau đó trong đầu cô hiện lên rất nhiều mảnh vỡ.
 
Thập Niên 70 Em Gái Ghẻ Trọng Sinh
Chương 474: Chương 474



Hàn Đông Nguyên về làng thay cô, lũ đến bất ngờ, người của công xã gọi điện báo Hàn Đông Nguyên bị thương nặng, dượng và anh cả cũng đi đến đón anh về, bệnh viện, cô đi đến bệnh viện...

Nghĩ đến đây, đầu cô đột ngột đau đớn.

Cô cảm thấy như mình đã quên điều gì đó quan trọng, nhưng khi nghĩ lại, cô lại không thể nhớ ra được.

Trình Ninh đưa tay ôm đầu mình, trên mặt lộ ra vẻ đau đớn.

"Ninh Ninh, Ninh Ninh..”

Giọng nói của cô ruột truyền đến bên tai cô, Trình Ninh bình tĩnh lại và nhìn thấy vẻ mặt của cô mình nhìn cô với vẻ mặt lo lắng rồi nói: "Đừng nghĩ tới, không nhớ rõ thì đừng nghĩ tới.”

Người cô trong ký ức của cô luôn tao nhã, bình tĩnh.

Mà người cô ruột trước mặt trông hốc hác, dưới mắt có quầng thâm dày đặc, trong mắt nhìn cô với nỗi buồn và lo lắng.

Trong lòng Trình Ninh cảm thấy đau đớn, duỗi tay kéo Trình Tố Nhã, nhẹ giọng nói: "Cô, con không sao... Nhưng con bị sao vậy? Anh ba, đúng rồi, anh ba bây giờ thế nào rồi?”

Ký ức cuối cùng của cô là việc cô đến bệnh viện gặp Hàn Đông Nguyên.

Cô nhớ ra phía sau có rất nhiều chuyện xảy ra, nhưng cô không thể nhớ hết được.

Trình Tố Nhã nghe thấy Trình Ninh hỏi về Hàn Đông Nguyên, liền im lặng.

"Cô”

Trình Ninh gọi cô ruột, tuy rất lo lắng, sốt ruột nhưng vẫn cố gắng ổn định cảm xúc, nói: "Cô, con thực sự không sao rồi, con chỉ là muốn biết, cô không cần giấu con, những chuyện này rồi con cũng phải biết, cô giấu con cũng vô dụng, còn khiến con lo lắng, hoảng sợ, suy nghĩ lung tung”

“Cậu ấy đã không có chuyện gì rồi.”

Nhưng làm sao mà không có chuyện được?

Vân Mộng Hạ Vũ

Trong lòng Trình Tố Nhã tắc nghẹn, nhưng khi bình tĩnh lại, bà chạm vào đầu Trình Ninh, nói tiếp: “Ca phẫu thuật của cậu ấy đã thành công, Ninh Ninh, cô biết con rất quan tâm đến chuyện của cậu ấy, nhưng đây không phải lỗi của con. Việc cậu ấy về làng thay con là một chuyện, nhưng chuyện phía sau không phải lỗi của con...”

Trình Ninh nằm viện hai ngày.

Mấy ngày qua, bà Trình, Hàn Kỳ Sơn, Hàn Nhất Mai đều đến thăm cô, ngay cả Lương Hằng Châu cũng đến thăm cô vài lần.

Cuối cùng cô cũng hiểu được tình hình hiện tại.

Hàn Đông Nguyên về làng thay cô, xảy ra lũ lụt đột ngột, bây giờ cách trận lũ lụt đã hơn hai tháng.

Cánh tay của Hàn Đông Nguyên bị thương, việc điều trị trên núi bị trì hoãn, buộc anh phải cắt cụt cánh tay.

Nửa tháng trước, cô tự mình đến phòng bệnh của Hàn Đông Nguyên để thăm Hàn Đông Nguyên, sau khi nhìn thấy anh, khi trở về, do trong lòng rất kích động liền xảy ra tai nạn giao thông. Vốn dĩ vụ va chạm không nghiêm trọng, nhưng va chạm vào đầu nên hôn mê hơn một tuần, cô tỉnh dậy vài lần, nhưng mỗi lần tỉnh dậy, cô lại ngây ngô, đừng nói đến việc ghi chép, ngay cả mọi người cũng không nhớ rõ.

Người ta nói rằng mẹ ruột của cô có một gen di truyền có thần kinh yếu ớt, không chịu nổi k*ch th*ch.

Khi cha cô c.h.ế.t trận biên giới, mẹ ruột của cô gần như suy sụp, sau đó được gia đình mẹ cô đưa về phía nam, hơn mười năm không gặp lại.

Vậy không biết là do gen di truyền bị k*ch th*ch hay là não của cô bị tổn thương trong một vụ tai nạn giao thông.

Trình Ninh sửng sốt.

Cô luôn cảm thấy không phải như vậy, nhưng trong trí nhớ của cô, hình như quả thực là như vậy.

Nếu cố suy nghĩ nhiều hơn, cô sẽ đau đầu như vỡ tung, cái gì cũng không thể nghĩ ra.

Nhưng cô không phải yếu ớt, cô thực sự không nhớ ra.

Tầng năm.

Trình Ninh sau đó phát hiện ra rằng cô và Hàn Đông Nguyên thực sự ở cùng một bệnh viện.

Cô ở tầng hai còn anh ở tầng năm.

Nhưng đến ngày thứ ba cô mới có thể đứng dậy đi lại, chậm rãi đi từng bước một đến phòng bệnh của Hàn Đông Nguyên.

Cô đẩy cửa phòng bệnh ra, bên trong im lặng.

Cô nhìn về phía giường bệnh, thấy anh nằm trên giường bệnh, hình như anh nghe thấy tiếng cô mở cửa, liền ngẩng đầu lên nhìn cô.
 
Thập Niên 70 Em Gái Ghẻ Trọng Sinh
Chương 475: Chương 475



Khi Trình Ninh bắt gặp ánh mắt của anh, toàn thân cô như bị vật gì đó cắt mạnh, đau lòng đến mức khó có thể đứng vững.

Lúc này anh trông tiều tụy, đường nét vốn đã cứng rắn và sắc bén, lúc này anh giống một lưỡi d.a.o đá thô ráp hơn, đôi mắt sâu thẳm và tàn nhẫn, lạnh lùng, xa cách, như bị gai cứng bao bọc, khoảng cách rất xa, không ai có thể đến gần.

Trình Ninh đứng ở cửa, bị ánh mắt kia làm cho choáng váng, một cỗ đau đớn cực lớn quét qua, cùng với đó là sự tủi thân không thể hiểu được.

Sao anh lại dùng ánh mắt như thế nhìn cô?

Nhưng nghĩ đến hoàn cảnh hiện tại của anh, cô cảm thấy mình không nên có những cảm xúc hỗn loạn này.

Cô cụp mắt xuống, hít một hơi thật sâu, điều chỉnh thể trạng rồi chậm rãi bước tới.

Hàn Đông Nguyên nhìn thấy cô từng bước đi đến, đi tới trước giường, sau đó trực tiếp ngồi lên giường của anh mà không cần anh mời hay thậm chí là đồng ý của anh.

Anh không biết về chuyện tai nạn giao thông của Trình Ninh, và hiển nhiên anh không biết Trình Ninh đã tốn bao nhiêu sức lực, thời gian để đi bộ từ tầng hai đến phòng của anh ở tầng năm, hết sức khó khăn.

Trình Ninh làm cho mình quên đi sự lạnh lùng hiện tại của anh.

Nhưng khi cô ngồi trước giường đối mặt với khuôn mặt đó, cô vẫn cảm thấy đau lòng như cắt.

Cô không biết cảm giác này đến từ đâu, nhưng nó thực sự rất đau và cô rất... đau lòng.

Cô chắc chắn, đó là đau lòng, chứ không phải áy náy.

Hai người cứ như vậy nhìn nhau hơn mười giây, cuối cùng Hàn Đông Nguyên mới thu ánh mắt lại trước.

Trình Ninh đưa tay, chạm vào mặt anh.

Hàn Đông Nguyên hiển nhiên không nghĩ tới cô lại đột nhiên chạm vào mặt anh.

Anh vô thức muốn mở bàn tay cô ra, nhưng khi giơ tay lên lại không có gì xuất hiện, lúc này mới nhận ra cánh tay phải của anh đã không còn nữa.

Mặt anh chợt trầm xuống, anh giơ tay trái còn lại lên kéo tay cô ra, lạnh lùng nói: "Em làm gì vậy?!”

Trình Ninh bị kéo tay cũng sửng sốt một chút.

Đúng vậy, cô, cô sao đột nhiên lại sờ vào mặt anh?

Bọn họ có mối quan hệ kiểu này sao?

Nhưng mà, cô cảm thấy việc mình làm như vậy là bình thường, anh lại dùng vẻ mặt như vậy tấn công cô, đánh vào tay cô, Trình Ninh nhất thời cảm thấy tủi thân.

Vân Mộng Hạ Vũ

Mặc dù điều này có vẻ vô lý.

Tất cả các loại ưu tư dâng trào trong cô, nhưng cô không thể giải thích được tại sao, và mắt cô trở nên ươn ướt.

Hàn Đông Nguyên: "???”

Anh nhìn thấy cô rơi lệ, vẫn cố kìm lại, nước mắt tràn mi, nhưng cắn chặt môi không chịu khóc, khuôn mặt nhỏ nhắn hơi tái nhợt, xinh đẹp lạ thường.

Dáng vẻ kia, thật sự giống như anh đã làm chuyện tội lỗi tày trời với cô, như thể anh đã bắt nạt cô, làm tổn thương cô.

Anh đã làm gì?

Hàn Đông Nguyên nhắm mắt lại, hầu kết lăn lăn.

"Em khóc cái gì?”

Anh mở mắt ra, bình tĩnh nói: “Anh chưa chết, không đến nỗi đau lòng như vậy đâu”.

Nước mắt Trình Ninh không ngừng rơi.

Cô cũng cảm thấy mình có vấn đề, có vấn đề lớn, tùy tiện lau nước mắt, đứng dậy nói: "Xin lỗi", quay người rời đi, kết quả đi chưa tới hai bước, liền trực tiếp ngã trên mặt đất.

Hàn Đông Nguyên: "???”

Hàn Đông Nguyên sợ hết hồn, làm cái gì vậy?

Anh vội vàng xuống giường đỡ cô, dọc đường làm đổ nhiều chai lọ.

Hai y tá đang đi trên hành lang nghe thấy động tĩnh trong phòng liền vội vàng mở cửa bước vào, nhìn thấy Hàn Đông Nguyên đang đỡ người nằm trên mặt đất, các cô ấy liền bước lên trước hỗ trợ, đợ dậy mới phát hiện là cô bé ở phòng bệnh trên tầng hai hôn mê nhiều ngày dường như có chút vấn đề về não.

Trong phòng vẫn còn một chiếc giường trống, hai y tá đỡ người bệnh lên giường, sau đó quay đầu hỏi Hàn Đông Nguyên: "Chuyện gì vậy? Bệnh nhân này sao lại đến đây?”
 
Thập Niên 70 Em Gái Ghẻ Trọng Sinh
Chương 476: Chương 476



Chẳng qua, một y tá nhanh chóng nghĩ đến người nhà đến thăm Hàn Đông Nguyên hình như cũng đã đến thăm cô bé này nên hỏi: "Đồng chí Hàn, tiểu đồng chí này có phải là người nhà của anh không?”

Hàn Đông Nguyên đứng trước giường bệnh, ánh mắt nhìn thẳng vào Trình Ninh.

Lúc này anh mới chú ý đến cô cũng đang mặc áo bệnh viện, năng lực quan sát của anh luôn rất nhạy cảm, nhưng vừa rồi khi nhìn thấy cô, anh thậm chí còn không để ý cô đang mặc bộ quần áo gì.

Sắc mặt anh u ám nói " ừ ", nói, "Cô ấy bị sao vậy?”

Hai y tá nhìn nhau.

Ngay lập tức suy nghĩ rất nhiều chuyện.

Thật sự là, tình huống của hai bệnh nhân này có chút kỳ la.

Nói là người nhà, nhưng hai người này, một người ở tầng 5 và người kia ở tầng 2. Người ở tầng 5 không biết tình hình của người ở trên tầng 2. Người ở tầng 2 ngất xỉu ở phòng bệnh tầng 5?

Họ thường không tùy tiện tiết lộ tình trạng của bệnh nhân cho người khác .

Nhưng tình huống của Trình Ninh khá đặc biệt, bác sĩ nói cô không thể chịu k*ch th*ch.

Cô té xỉu trong phòng bệnh đồng chí Hàn, có lẽ bị k*ch th*ch bởi điều gì đó.

Hai người này sợ rằng không phải quan hệ họ hàng với nhau?

Nghĩ đến tình huống của hai người này mà thực làm người ta thổn thức.

Người lớn tuổi hơn nghĩ nghĩ rồi nói: “Cô bé này cách đây không lâu bị tai nạn giao thông, hôn mê hơn mười ngày, tỉnh lại mấy lần, bác sĩ nói có thể cô ấy đã va chạm đến đầu, cũng có thể chịu k*ch th*ch quá độ, mấy lần tỉnh lại, đều không nhớ gì, ngay cả mọi người cũng không nhận ra. Lần này tỉnh lại, có khá hơn chút, cuối cùng nhận ra được người, nhưng không bình phục hoàn toàn, bác sĩ đặc biệt dặn dò, ngàn vạn lần không thể để cô ấy bị k*ch th*ch, phải chiếu cố cô ấy thật tốt, cố gắng thuận theo cô ấy, cô ấy nói gì thì chính là cái đó.”

Hàn Đông Nguyên: "???”

Khi Trình Ninh tỉnh lại, vẫn còn trên giường bệnh, nhưng đó không phải là giường bệnh của mình, cô ngơ ngác nhìn đỉnh đầu, sau đó quay đầu lại, bắt gặp ánh mắt của Hàn Đông Nguyên.

Anh ngồi xuống chiếc ghế đối diện, bình tĩnh nhìn cô.

Chỉ là, đôi mắt không còn lạnh lùng xa cách như lúc đầu nữa mà thay vào đó là bóng tối sâu thẳm khó tả.

“Anh ba.”

Trình Ninh ngồi dậy, ngơ ngác gọi anh.

Mỗi khi tỉnh dậy, cô đều cảm thấy có chút ngơ ngác, trước tiên cô cần phải thích ứng với hoàn cảnh hiện tại như thế nào.

Nhưng ngoài việc ngơ ngác, giọng nói đó dường như còn mang theo chút tủi thân, khổ sở và những cảm xúc ưu tư.

Sau khi nói xong, cô không biết phải đối mặt với anh như thế nào.

Mối quan hệ giữa hai người trong trí nhớ có thể rất xa lạ, nhưng cô lại cảm thấy không đúng, họ hẳn là thân thiết hơn, rất thân mật mới đúng.

Nhưng cô còn không nhớ rõ.

Cô nhìn anh và chịu đựng mới không nhìn vào vị trí cánh tay đã mất kia của anh anh, bởi vì dù cô có buồn hay đau đớn đến đâu thì người đã mất đi cánh tay chính là anh, và cô biết mình không nên ở trước mặt anh biểu hiện bất kỳ cảm xúc thái quá nào vì cánh tay đã mất đó.

Nhưng ánh mắt của anh, dù là mắt hay cơ thể anh, đều khiến cô khó chịu nên lại phải cúi đầu xuống.

“Trình Ninh”. Hàn Đông Nguyên đã tự mình làm công tác tư tưởng rất lâu.

Cũng tự nhủ rằng, cô bị bệnh về thần kinh, không thể chịu kích động được, cố gắng thuận theo cô, cô nói gì thì chính là cái đó.

Anh không biết tại sao người bị mất cánh tay lại là anh, nhưng anh vẫn phải thuận theo cô, cô nói cái gì thì chính là cái đó.

Nào, Cô là tổ tông sao.

Khi Trình Ninh nghe thấy anh gọi cô, liền ngẩng đầu nhìn anh.

Hàn Đông Nguyên vừa chạm vào đôi mắt đảo liên hồi của cô.

Được rồi, cô bị bệnh.
 
Thập Niên 70 Em Gái Ghẻ Trọng Sinh
Chương 477: Chương 477



Anh nhìn cô, nói: “Em đến đây làm gì vậy? Thăm anh? Đừng khóc, đừng nhìn anh như vậy. Anh rất khỏe, chỉ là mất một cánh tay thôi, mất đi thì mất đi thôi, tốt hơn nhiều so với việc mất mạng, bất tiện là bất tiện, nhưng luyện tay kia một chút nên làm gì vẫn có thể làm được, nên em không cần phải cảm thấy quá áy náy”

Trình Ninh há miệng, tựa hồ đang giãy giụa và do dự thật lâu, cuối cùng mới thấp giọng nói: "Em có thể sờ vào anh một chút không?”

Hàn Đông Nguyên: "???”

Anh không dám tin nhìn cô.

Vân Mộng Hạ Vũ

Câu "Đầu óc em hỏng thật rồi" gần như buột miệng thốt ra.

Anh làm sao thuận theo cô?

Anh nhìn cô chằm chằm hồi lâu, cuối cùng nói: "Trình Ninh, em thật sự không phải giả vờ?”

Nói xong, anh dừng lại, nói: "Em có phải luôn thích anh không, bây giờ mượn đầu óc… mượn việc bị thương mà đùa bỡn lưu manh?”

Anh nhìn chằm chằm vào cô, cô cũng nhìn anh.

Cô dường như không quá để ý đến việc anh nói những lời như vậy, như thể cô đã quen với việc đó.

Cô suy nghĩ một lúc, dĩ nhiên, đầu óc không tốt, không nghĩ ra lý do phía sau.

Nhưng anh không nghĩ ra được gì, chân thành nói: "Không đúng, đúng là em thích anh.”

Hàn Đông Nguyên: “...”

Hàn Đông Nguyên bị sốc đến mức khuôn mặt gần như vặn vẹo.

Nếu không phải cô y tá liên tục nói với anh rằng người đối diện đầu bị ô tô đụng phải, không thể bị k*ch th*ch nên anh phải thuận theo cô, anh sẽ có thực sự chỉ muốn bế cô, ném cô xuống.

Nhưng bây giờ, cô không thể bị k*ch th*ch nữa...

Anh có thể làm gì được?

Lườm cô cũng chẳng ích gì.

Anh nhớ rõ ràng, lúc trước anh vừa liếc cô một cai, dáng vẻ cô có vẻ sợ hãi và phòng bị.

Nhưng bây giờ cô không những không sợ anh mà còn có vẻ “hợp tình hợp lý”.

Nếu anh không nhịn được một chút, cô sẽ bật khóc, vừa tức giận vừa tủi thân như thể anh đã làm điều gì đó rất tàn ác.

Ngoài việc chịu đựng thì anh còn có thể làm gì khác?

Nhưng cô tuyệt đối không được phép sờ vào.

Anh chậm rãi bước trở lại giường bệnh, ngồi xuống giường và nói: "Trừ việc lại gần anh, muốn làm gì thì làm”

Một lúc sau, không nghe thấy câu trả lời của cô, anh lại nói: "Tai nạn ô tô có nghiêm trọng không? Có cảm thấy khó chịu ở đâu không?”

Trình Ninh nhìn anh một lúc.

Quả nhiên là anh quan tâm đến cô.

Giữa bọn họ nhất định có cái gì khác, anh như bây giờ lạnh lùng, là bởi vì liên quan đến cánh tay sao?

Cô nói: "Chắc không nghiêm trọng lắm đâu. Ngoại trừ cảm giác đau đầu khi nghĩ đến chuyện gì đó, chỉ bị trầy da một chút, không nghiêm trọng”

Nhưng, vấn đề về đầu thì có vẻ rất nghiêm trọng. Hàn Đông Nguyên nghĩ.

Anh phiền muộn nhắm mắt lại.

Cả hai đều im lặng một lúc.

Trình Ninh cảm thấy có chút khát nước, nghỉ ngơi một lát cũng thấy dễ chịu hơn nên đi xuống giường uống nước.

Nước ở trên tủ đầu giường của giường bệnh của Hàn Đông Nguyên, cô đi tới rót nước, uống hai ngụm, cả người thấy dễ chịu hơn.

Hàn Đông Nguyên vẫn đang nhìn cô.

Trình Ninh quay lại hỏi anh: "Anh muốn uống nước sao?”

Hàn Đông Nguyên không lên tiếng.

Trình Ninh nhìn ly nước của mình, suy nghĩ một lúc, cuối cùng lấy một ly khác rót cho anh một ly nữa, sau đó cô ngồi xuống trước giường anh, đưa cho anh.

Hàn Đông Nguyên không biểu cảm đưa tay ra nhận lấy, uống hai ngụm dưới cái nhìn của cô.

Trình Ninh thấy anh đã ngừng uống, đưa tay đón lấy chiếc cốc trong tay anh, cô đυ.ng vào tay anh cũng không có chút phật lòng, tự nhiên rút nó ra khỏi tay anh.

"Trình Ninh”

Hàn Đông Nguyên nhìn cô đặt cốc nước lại lên bàn rồi ngồi xuống trước giường anh, anh không nhịn được nữa, nói, "Em rốt cuộc muốn làm cái gì thế?”

Chạy đến chỗ anh, dùng bộ dạng thân mật như thể đương nhiên bắt đền không đi, muốn làm cái quái gì vậy?

Vì áy náy, thương hại sao?

Anh thực sự không cần những thứ này.

Trình Ninh nhìn anh.
 
Thập Niên 70 Em Gái Ghẻ Trọng Sinh
Chương 478: Chương 478



Cô không nhớ được nhiều điều, nhưng cô nhớ rằng người đàn ông trước mặt đã từng yêu cô hơn cả bản thân mình, và cô có thể hoàn toàn tin tưởng anh.

Cô cảm thấy rằng trong hoàn cảnh của mình, điều quan trọng hơn là phải thẳng thắn và trực tiếp tương đối quang trọng.

Cô nhìn anh, nghiêm túc nói: "Em không nhớ nhiều chuyện. Nhưng em nhớ anh rất yêu em, là anh đã nói với em.”

Cô nghiêng đầu, giống như là nghĩ đến cái gì rồi nói: “Anh đã nói với em, luôn ở bên cạnh em, không biết em có nhớ nhầm không, xin lỗi, em đã quên mất một chuyện quan trọng như vậy, nhưng không sao. Từ nay về sau em sẽ đến đây mỗi ngày cùng anh, nhất định sẽ nhớ lại.”

Hàn Đông Nguyên: “…”

Mặt Hàn Đông Nguyên tái xám.

Hàn Đông Nguyên gần như bùng nổ khi đối mặt với Trình Ninh như thế này.

Nhưng anh có thể nói với cô rằng: "Không, em lầm rồi, anh không yêu em, anh cũng không nói gì với em để giữ em ở bên cạnh"?

Anh không thể.

Não bộ cô không tốt, không thể bị k*ch th*ch được.

Điều quan trọng nhất là nhìn vào mắt cô, anh không bỏ được.

Đúng vậy, anh không bỏ được.

Khi cô nói câu đó, khi cô nói “Em nhớ anh rất yêu em”, nói “Anh bảo em hãy để em luôn ở bên cạnh anh”, trái tim anh nhảy dựng lên.

Vân Mộng Hạ Vũ

Anh biết rất rõ anh nghĩ gì về cô.

Đó hoàn toàn không phải là một suy nghĩ thuần khiết.

Anh chưa bao giờ nói với cô bất cứ lời gì về việc yêu cầu cô luôn ở bên cạnh anh, anh cũng chưa bao giờ nói bất cứ lời gì về việc yêu cô đến thấu xương.

Anh chỉ nổi lên h*m m**n với cô thôi.

Tất nhiên, những h*m m**n này đã bị anh xóa bỏ.

Nhưng dù có véo sạch đến đâu thì gốc rễ vẫn còn đó.

Cô cứ thế chạy tới trước mặt anh, sờ mó trêu chọc anh, hễ là người đàn ông bình thường, gốc rễ kia chắc chắn sẽ bị cô trêu chọc “sống lại”.

Anh muốn ném cô ra ngoài. Nhưng mà lại không thể làm được vì sợ cô bị k*ch th*ch. Gì cũng không làm được. Phiền muốn chết.

Còn nữa, sau khi cô mất trí, tại sao cô lại nói rằng cô nhớ anh rất yêu cô?

Anh đã biểu hiện điều gì trước mặt cô mà khiến cô có ảo giác này?

Anh nhắm mắt lại, nằm xuống giường, một lúc sau mới nói: “Tùy em vậy”.

Trình Ninh hỏi anh: "Anh có chuyện muốn em giúp anh làm không?”

Hàn Đông Nguyên có chút phiền não, một câu "Đi tắm, em có thể giúp anh tắm không?" súyt nữa bật thốt ra.

Nhưng khi cho rằng cô bị bệnh về thần kinh, anh đã hết giận.

Một lúc sau, anh nói: "Không có, cứ làm những gì em muốn”

Trình Ninh không biết mình có thể làm gì. Cô nói: "Vậy anh nói chuyện với em đi. Em không nhớ rất nhiều chuyện. Anh kể cho em nghe chút chuyện của chúng ta đi.”

Hàn Đông Nguyên: "???”

Chuyện của chúng ta?

Chúng ta có chuyện gì?

Ngay khi Hàn Đông Nguyên đang cân nhắc làm sao nói với cô rằng hai người không quen biết nhau, anh lại nghe thấy cô nói một câu khiến người ta kinh hãi: "Chúng ta đã từng hẹn hò riêng tư với nhau chưa?”

Hàn Đông Nguyên: “…”

"Trình Ninh.”

Anh lạnh mắt, nói: "Ngoài anh ra, em còn nói những lời này với ai nữa?”

Trình Ninh cau mày, không vui nói: " Hàn Đông Nguyên, sao anh lại nói như vậy? Anh cho rằng em đã quên một vài chuyện, quên mất người yêu, liền chạy khắp nơi, trước mặt người khác hỏi xem anh có phải là người yêu của em không sao? Em là đang thiếu một phần ký ức của mình, không phải là não bị hỏng!”

Hàn Đông Nguyên: “…” Có khác biệt gì không?

Nhưng oán thầm là oán thầm, ít ra cũng thở phào nhẹ nhõm.

Anh ngượng ngùng, nói: "Anh là lo lắng, em nhớ kỹ, từ nay trở đi, em không được nói những lời này với bất kỳ ai ngoại trừ anh.”

Dừng lại một chút, anh nói: "Nếu em không nhớ mình có quan hệ gì với ai thì cứ đến hỏi anh”
 
Thập Niên 70 Em Gái Ghẻ Trọng Sinh
Chương 479: Chương 479



Sau khi nghe anh nói như vậy, vẻ giận dỗi ban đầu của Trình Ninh dịu đi, vẻ mặt ôn nhu lại, cô ngoan ngoãn, nói: "Ừm, em biết, sau này em sẽ tới hỏi anh”

Hàn Đông Nguyên: "…“

Lời này là tự anh nói trước.

Nhưng nghe Trình Ninh biết điều như vậy đáp lại, trái tim anh vẫn như bị một mũi tên b.ắ.n trúng.

Dù Hàn Đông Nguyên phiễn não cũng tốt, bị trúng tên cũng được, Trình Ninh vẫn nán lại trong phòng bệnh rất lâu, mãi cho đến giờ ăn trưa không chịu rời đi.

Y tá phải đến khuyên cô, nói: "Cô phải về ăn cơm và uống thuốc, sau bữa trưa bác sĩ Tiết sẽ tới kiểm tra tình trạng của cô, cô không thể tùy tiện đi loạn được.”

Trình Ninh nói với cô ấy: “Nhưng chẳng phải bác sĩ Tiết đã nói rằng tình huống tốt nhất hiện tại với tôi là mọi chuyện đều thuận theo ý tôi sao? Cô có thể mang đồ ăn và thuốc qua đây cho tôi uống hay không, hay tôi có thể xin bệnh viện đến phòng bệnh này ở không?”

Y tá và Hàn Đông Nguyên: “...”

Vị đồng chí này, đây là phòng bệnh khoa ngoại, còn của cô là phòng bệnh khoa Não.

Vân Mộng Hạ Vũ

Dù thế nào đi nữa, các quy định của bệnh viện vẫn phải được tuân thủ.

Trình Ninh chỉ có thể quay lại tầng hai.

Hai người ở lại bệnh viện một thời gian dài.

Sau đó, Trình Ninh mỗi sáng đến lúc xế chiều đều đến phòng của Hàn Đông Nguyên để gặp anh.

Chính là không làm gì cả, hai người đọc sách của riêng mình, hoặc Trình Ninh đọc sách, còn Hàn Đông Nguyên thì tập các bài huấn luyện phục hồi, cô cũng thích chạy qua.

Thỉnh thoảng cô sẽ cùng anh đi phục hồi chức năng, tất nhiên ban đầu anh không để ý đến cô, chỉ nghĩ rằng cô có tâm trí không tốt, không thể bị k*ch th*ch nên để tùy vậy, nhưng một thời gian dài, đã quen, thậm chí còn ngầm đồng ý hành vi thỉnh thoảng lau mồ hôi cho anh và nhét một miếng thức ăn vào miệng anh khi anh đang vận động.

Trình Ninh luôn đến phòng Hàn Đông Nguyên đúng giờ sau khi ăn sáng và thay thuốc lúc 9 giờ 30 sáng.

Nhưng mãi đến hơn mười giờ sáng thứ Bảy, cô cũng không xuất hiện.

Hàn Đông Nguyên lúc đầu chỉ lật sách, sau đó đảo mắt nhìn đồng hồ treo trên tường trước mặt.

Sau khi nhìn vài lần, cuối cùng anh cũng đứng dậy và quyết định đi xuống tầng xem một chút.

Anh không hỏi số phòng của cô nhưng anh thấy tấm danh thϊếp được ghim trên n.g.ự.c cô.

Sở dĩ hôm nay Trình Ninh không đến thăm Hàn Đông Nguyên là vì hôm nay có khách đến.

Lương Hằng Châu và một cặp vợ chồng.

Mẹ ruột của cô, Tiêu Lan và bố dượng Lương Ngộ Nông.

Lương Hằng Châu không thể không nói với cha ruột của mình, bố dượng của Trình Ninh, Lương Ngộ Nông, về việc Trình Ninh bị tai nạn giao thông, hôn mê nhiều ngày.

Lương Ngộ Nông luôn yêu thương vợ mình là Tiêu Lan.

Trình Ninh gặp chuyện không may bị hôn mê, ông ta sợ bà ấy bị k*ch th*ch nên không dám nói trực tiếp cho bà ấy biết, trước tiên ông ta đến Bắc Thành gặp Trình Ninh, sau đó đợi để Lương Hằng Châu gọi điện thoại nói cho ông ta biết, Trình Ninh đã tỉnh lại, cũng khôi phục trí nhớ, ông ta mới nói chuyện này cho Tiêu Lan.

Tiêu Lan ngây người.

Không phải là bà ấy không nhớ Trình Ninh suốt những năm qua.

Nhưng, năm đó, chồng cũ qua đời, bà ấy quá đau buồn và sa sút, bố mẹ ruột bà ấy đã đưa bà ấy về Nam Thành, chị cả thấy bà ấy không còn h*m m**n sống, vừa nhớ con gái quá nên đưa đứa con gái nhỏ của mình cho bà ấy nuôi, sau này Tiêu Lan gả cho Lương Ngộ Nông, bà ấy vẫn nuôi đứa bé ở bên mình, đặt tên là Lương Niệm.

Đứa nhỏ luôn cho rằng con bé là con gái ruột của bà ấy và Lương Ngộ Nông, chị cả của bà ấy đã xin bà ấy đừng nói cho Niệm Niệm biết chuyện của Trình Ninh, nếu không con bé nhất định sẽ suy sụp, thế nên, những năm này, bà ấy chỉ có thể nhớ thương con gái ruột trong tâm trí.

Nhưng Trình Ninh bị tai nạn ô tô, bị hôn mê, đây lại là một chuyện khác rồi.
 
Back
Top Bottom