Chào bạn!

Để có thể sử dụng đầy đủ chức năng diễn đàn Của Tui À bạn phải đăng nhập hoặc đăng ký.

Đăng Ký!

Dịch Thập Niên 70 Em Gái Ghẻ Trọng Sinh

Thập Niên 70 Em Gái Ghẻ Trọng Sinh
Chương 450: Chương 450



Nhất định phải làm cho tất cả mọi người nghĩ rằng cô ta thật sự bị điên rồi.

Anh rời khỏi trạm y tế, đứng ở bên ngoài hóng gió, các dây thần kinh căng thẳng trong người dường như bắt đầu chậm rãi thả lỏng một chút.

Trở về văn phòng công xã, anh trước tiên gọi một cuộc điện thoại cho giáo quan Trầm, sau đó qua lời giới thiệu của ông ấy liên hệ với một bệnh viện tâm thần hẻo lánh chuyên giam giữ bệnh nhân tâm thần nặng.

Sau khi liên lạc với đối phương, anh nói muốn đưa một bệnh nhân đến đó.

Tiếp đến nói với thư ký Từ một tiếng, buổi chiều liền tìm người hẹn một chiếc xe bò trở về trên núi.

Lên núi là lúc mặt trời lặn.

Mặt trời chiều ngả về Tây, ánh chiều tà chiếu vào thôn trang, yên tĩnh, bình an, những hỗn loạn kia như thế chưa từng tồn tại.

Lúc Hàn Đông Nguyên trở về sân thì cũng đã đến giờ ăn cơm, mọi người đang ở trong sân vây quanh bàn gỗ dài ăn bữa tối.

Mùa hè mọi người cùng nhau ăn cơm tối, ai cũng thích dọn bàn gỗ dài ra bên ngoài ăn, vừa náo nhiệt lại có gió thổi rất mát mẻ.

Hàn Đông Nguyên vừa bước vào cửa sân lớn, mọi người lập tức nhìn thấy anh.

Không cần hỏi anh, chắc chắn anh cũng chưa ăn cơm.

Trình Ninh cười nói với mọi người một câu: “Tôi đi hỏi anh ấy chuyện ở công xã thế nào” rồi đứng dậy tiến về phía anh.

Hàn Đông Nguyên đứng ở cửa sân, gật đầu chào hỏi với mọi người rồi nhìn cô đang đi về phía mình, ánh mắt dõi theo cô mãi cho đến lúc cô đứng ở trước mặt anh.

Anh nhìn thấy cô ngước mắt nhìn anh, đôi mắt xinh đẹp như mang theo một ánh sao, một thứ ánh sáng xinh đẹp.

Anh bỗng dưng nhớ tới lúc ở trong núi này, khi anh lần đầu tiên nhìn thấy cô.

Khi đó tuyết còn đang rơi, cô mặc một chiếc áo khoác dày, có chút vụng về, nhưng gương mặt lại xinh đẹp đến rung động lòng người. Vẻ xinh đẹp đến mức không chân thật khiến anh cho rằng đó là ảo giác do anh tưởng tượng ra.

Tuy rằng chỉ là ảo giác nhưng khi cô ngẩng đầu về hướng anh cười một cái, nụ cười kia như đã thắp sáng sơn thôn xám xịt này, thắp sáng cuộc sống xám xịt của anh ở nơi đây.

“Anh ba"

Trình Ninh gọi anh, nhìn thấy sắc mặt anh, lông mày ban đầu giãn ra lại hơi nhíu lại, nhưng rất nhanh lại thả lỏng, dịu dàng nói: “Anh Ba, anh ăn cơm chưa? Em đi lấy cho anh một bộ bát đũa, tối nay chúng ta ăn sủi cảo a."

“Không hỏi về tình hình công xã bên kia sao?" Anh hỏi.

Trình Ninh cười nói: “Loại chuyện này anh nhất định sẽ xử lý tốt, dù sao sớm muộn gì anh cũng sẽ nói chuyện đó với em để thỏa mãn lòng hiếu kỳ của em."

Cô chưa bao giờ nghi ngờ về năng lực của anh.

Bị Triệu Chi và Cố Cạnh Văn ám hại là chuyện ngoài ý muốn, hoặc có thể nói là anh chưa từng nghĩ tới trẻ tuổi như Cố Cạnh Vãn và Triệu Chi lại thâm hiểm ác độc như vậy, không tiếc lấy tính mạng người khác để hãm hại anh.

Tuy nhiên, chỉ cần anh ra tay xử lý, tuyệt đối sẽ giải quyết rất nhanh chóng.

Anh nói tiếp: “Chứng cứ Cố Cạnh Văn và Triệu Chi hợp mưu gϊếŧ người đã rất đầy đủ, Cố Cạnh Văn đã bị đưa đến trại tạm giam của công an huyện giam giữ chờ xét xử. Với tội mà anh ta phạm phải, ít nhất là hơn mười năm tù, còn Triệu Chi vì quá sợ nên sốt cao mấy ngày, đầu óc bị tổn thương, hiện tại tinh thần rất thất thường"

“À."

Cố Cạnh Văn được đưa đến huyện, Trình Ninh có thể hiểu, chỉ là không ngờ Triệu Chi vậy mà lại điên rồi.

Người phụ nữ này và Cố Cạnh Văn đều bỏ thuốc cho Chu Hùng, muốn anh ta quấy rối với cô, loại người có thể nghĩ ra được loại kế ác độc như vậy, cô sẽ không sinh ra một chút lòng trắc ẩn nào với cô ta.

Sắc mặt anh không tốt, có lẽ vẫn đang giận Cố Cạnh Văn và Triệu Chi.

Vân Mộng Hạ Vũ

Cô đưa tay kéo anh, nói: “Lần này bọn họ cũng không thể hại ai nữa. Anh ba, chúng ta đi ăn cơm đi"

“Được.” Anh nói.
 
Thập Niên 70 Em Gái Ghẻ Trọng Sinh
Chương 451: Chương 451



Anh nắm lấy tay đang kéo áo anh của cô: “Đi thôi."

Trình Ninh bị anh nắm tay kéo đi về phía trước, bỗng chốc bối rối.

Vân Mộng Hạ Vũ

Việc nắm tay nhau chẳng là gì cả.

Nhưng mọi người đều ở đây, bà Hàn và Hàn đại ca đều ở trong sân.

Cô ho nhẹ một tiếng, giật giật tay thì anh lại nắm chặt hơn.

Trình Ninh cảm thấy anh có cái gì đó không đúng, nhìn anh, suy nghĩ một chút rồi vẫn là quên đi, liền làm bộ tự nhiên cùng anh đi đến trước bàn.

Bên kia Thẩm Thanh đã để thêm một bộ bát đũa bên cạnh Trình Ninh cho Hàn Đông Nguyên .

Tất cả mọi người nhìn thấy hai người nắm tay nhau.

Nhưng đều mượn bóng đêm làm như không thấy.

Chỉ là khóe mắt Hàn Đông Chí giật giật, cuối cùng cũng phải nhẫn nại nhìn sang chỗ khác.

Bởi vì chuyện của Chu Hùng làm cho náo loạn, tất cả mọi người đều cảm thấy Trình Ninh bị kinh hãi, Hàn Đông Nguyên cũng bị kích động, hai người họ dính lấy nhau cũng là chuyện bình thường.

Bà nội Hàn và Hàn Đông Chí cùng với Tiểu Vũ ở trên núi cũng hơn một tuần,ở thêm công xã hai đêm nữa thì rời đi.

Trong những ngày này Trình Ninh hầu như luôn ở bên cạnh bà nội Hàn, cùng nhau đi thăm bạn cũ, cùng nhau trở lại những nơi đã từng đi qua, cùng nhau nấu cơm làm điểm tâm ăn, có gì thì ăn đó. Lúc chia tay rất không nỡ rời xa, bà nội Hàn nhìn Trình Ninh đỏ mắt, trong lòng đương nhiên cũng không thoải mái, nói: “Nha đầu ngốc, đừng buồn nữa, thư ký Từ không phải đã nói rồi sao, nếu cháu muốn trở về Bắc thành thì liền trở về Bắc thành ở. Đợi mấy ngày nữa công xưởng này gần xong thì trở về sống một thời gian đi.

Nói xong bà thở dài: “Bà cũng biết, nói thì nói như vậy, nhưng vẫn phải chú ý, tốt nhất là có thể lấy được chút hạn ngạch trở về thành phố thì tốt"

“Vâng"

Trình Ninh gật đầu đồng ý, bật cười nói: “Qua mùa hè cháu sẽ về ở.

Chuyện của Chu Hùng đã xảy ra sớm hơn so với dự định, vậy chờ qua đợt lũ lụt này cô cũng không cần lo lắng, cũng không cần thiết nhất định phải ở lại đây nữa.

Cảm giác đó thực sự rất tuyệt, khi có thể đi đến bất cứ đầu mà bản thân muốn, làm bất cứ việc gì mà bản thân muốn làm.

Dáng vẻ xinh đẹp của Trình Ninh khi cười lên ánh mắt như là có ánh sao lấp lánh, luôn có sức thu hút mạnh mẽ, nỗi sầu ly biệt lập tức bị phá tan, bà nội Hàn cũng nở nụ cười.

Nhưng mà khi bà nội Hàn quay đầu thì thấy khuôn mặt lạnh lùng của cháu trai mình.

Bà thu lại nụ cười.

Trước kia bà cũng loáng thoáng nhận ra cháu trai mình thích Trình Ninh.

Nhưng khi đó bà thật sự cũng không quá để ý, chỉ cảm thấy chỉ cần Trình Ninh và dì cô ấy đồng ý, đây đương nhiên là một chuyện tốt.

Nhưng trải qua chuyện của Chu Hùng, lại ở nơi này hai tuần, bà mới phát hiện, cháu trai đâu chỉ thích Trình Ninh, chỉ cần có Trình Ninh, sự chú ý của cháu trai gần như mỗi phút mỗi giây đều ở trên người cô. Mặc dù vẫn là một khuôn mặt lạnh lùng như trước đây nhưng bộ dạng như như thế này đúng là hận không thể bỏ người vào trong túi cất đi mới yên tâm.

Bà cũng thật sự không thể ngờ đứa cháu trai từ nhỏ đã nghịch ngợm khó quản lý này, vậy mà lại có thể thích một người đến mức độ này.

Bà thở dài, sau đó nghiêm túc nói với cháu trai: “Nguyên Tử, bà biết con đang căng thẳng, nhưng cho dù hai con ở bên nhau, cũng không nên cả đời đều ở lại đây."

"Có cơ hội trở về thành phố hãy để Trình Ninh về trước, sau này con bất kể là trở về như thế nào, cũng từ từ, bản lĩnh của con lớn, luôn luôn có cơ hội, cả đời mà, còn dài, chuyện gì, cũng đừng nóng vội nhất thời."

Hàn Đông Nguyên tùy tiện “Dạ” một tiếng.

Đưa bà nội Hàn và mọi người lên xe lửa, quay trở lại công xã cũng đã gần đến giờ cơm trưa, hai người cùng nhau về nhà Hàn Đông Nguyên nấu mì.
 
Thập Niên 70 Em Gái Ghẻ Trọng Sinh
Chương 452: Chương 452



Mì rất ngon nhưng Trình Ninh lại ăn có chút không thoải mái, ăn hai miếng đã buông đũa xuống, thở dài nói: “Mỗi ngày có bà nội đều là rất náo nhiệt, bay giờ lại có chút không quen"

Hàn Đông Nguyên nhìn cô, nói: “Đối với anh thì cảm thấy nhàm chán"

Trình Ninh: “???"

Cô nhìn anh chợt nghĩ đến cái gì đó.

Trong khoảng thời gian này tâm trạng anh vẫn không tốt lắm.

Người ngoài nhìn không ra là vì làm sao, cô lại càng không cảm nhận được gì nên vẫn có chút âm trầm không nói nên lời.

Cô cảm thấy đó là do sự việc của Chu Hùng ảnh hưởng đến anh, bởi vì cả ngày lẫn đêm đều ở cùng với bà nội Hàn, cũng không có thời gian nghiêm túc nói chuyện với anh.

Lúc này nhìn anh xụ mặt nói ra một câu như vậy, nhất thời cũng không biết anh là đang nổi điên hay là nghiêm túc, suy nghĩ một chút liền đưa tay chọc chọc mặt anh, cười nói: “Có một chút đó, ngày nào cũng đối mặt với anh tất nhiên là cũng có chút nhàm chán rồi"

Nói xong cô thở dài: “Anh nghĩ xem, nếu để anh ngày nào cũng ở bên cạnh em, chuyện gì cũng không được phép làm, anh chắc chắn sẽ khó chịu hơn cả em nữa. Cho nên, buổi chiều em sẽ bắt đầu giúp anh làm việc đi, không phải bảo mật, tư liệu của xưởng nội thất đều cho em xem, em xem xem có thể giúp được gì không, chờ nhà máy các anh mở cửa sớm một chút, em sẽ về Bắc Thành giúp anh điều hành công việc kinh doanh... Đúng rồi, văn kiện tuyên truyền và tranh tuyên truyền, em sẽ làm cái này đi, làm thiết kế, em quen thuộc nhất."

Ngẫm lại mấy chục năm cô bị nhốt trong nhà anh ngày ngày đối mặt với anh, cái gì cũng không làm được.

Thật sự là buồn bực đến mức ngay cả vị trí mỗi quyển sách trên giá sách của anh cũng nhớ rất rõ ràng.

Đương nhiên là một lời khó nói hết.

Cho nên có việc có thể làm, có thể nói chuyện, có thể tự do tự tại đi đến những nơi khác nhau, đối với cô mà nói, thật sự là chuyện rất hạnh phúc rất xa xỉ.

Anh nói: “Anh sẽ không"

Trình Ninh: ???!

Không cái gì?

Vân Mộng Hạ Vũ

“Anh muốn em ở bên anh mọi lúc mọi nơi."

Anh nhìn cô nói: “Trình Ninh, lúc trước không phải em nói muốn về thành phố, về Bắc Thành ở sao? Anh phát hiện bản thân anh không thể chấp nhận được, anh hy vọng em luôn luôn ở bên cạnh anh"

Anh nghiêm túc đấy.

Nếu như nói, lúc trước anh hỏi cô câu "Cảm thấy không có ý nghĩa gì với anh" đó, Trình Ninh còn không biết ấy là anh đang nổi điên như thường lệ hay là nói thật, nhưng giờ đây, cô biết rõ, những lời này của anh vô cùng nghiêm túc.

Trình Ninh đối diện với ánh mắt của anh, đôi mắt ấy nhìn như bình tĩnh nhưng lại nồng đậm, như thể gió mưa sắp ập tới, gương mặt anh vốn dĩ đã sắc bén, khi nhìn người ta như thế lại mang đến một cảm giác áp bách rất nặng nề.

Trình Ninh hơi choáng váng.

Đang ăn cơm yên lành, mà những lời đó cũng có vẻ như rất bình thường, sao đột nhiên lại nghiêm túc như vậy, hung dữ đến thế chứ?

Cô có chút không chịu nổi mà cụp mắt xuống.

Sau đó lại cảm nhận được bàn tay anh đang đè trên tay mình.

Chính là bàn tay mà cô mới vừa chạm lên mặt anh.

Tay anh rất lớn, khớp xương rõ ràng, hơi đen, thô ráp, khác biệt rất rõ ràng so với tay cô.

Ánh mắt của cô chạm qua, bàn tay anh lại cử động một chút, nắm lấy tay cô.

"Ninh Ninh"

Anh lại gọi cô một tiếng nữa.

Giọng nói mang theo chút cảm xúc gì đó thật khó tả.

Trình Ninh đột nhiên cảm thấy hơi khổ sở.

Bởi vì cô bất chợt lại nhớ tới dáng vẻ cô độc của anh trong kiếp trước.

Cô nghĩ, có lẽ cô nên nói chuyện về Chu Hùng với anh một chút.

Có thể, điều đó thực sự có sức ảnh hưởng đối với anh.

Bởi vì chuyện kia, hình như gần đây tâm tình của anh cũng luôn có hơi không được bình thường.
 
Thập Niên 70 Em Gái Ghẻ Trọng Sinh
Chương 453: Chương 453



Thậm chí còn có vẻ căng thẳng quá độ với cô, đôi lúc ánh mắt sẽ dừng lại trên người cô, trước kia thỉnh thoảng cũng sẽ như thế, nhưng không, nói như thế nào đây, thường xuyên đến vậy, làm cho người ta cảm thấy áp lực.

Thật ra, cô đã sớm cảm nhận được điều ấy, nhưng bởi vì hơn một tuần nay bà nội Hàn, anh cả Hàn và Tiểu Vũ đều ở đây, Trình Ninh còn ở chung một phòng với bà nội Hàn, cho nên đã rất lâu rồi hai người không ngồi riêng cùng nhau, vả lại cô cũng nghĩ, chuyện đã qua rồi, có lẽ sau vài ngày cũng đã ổn hơn.

Vậy nên việc này vẫn cứ luôn để ở đó, hai người chưa từng nói chuyện trao đổi thêm gì nữa.

Vân Mộng Hạ Vũ

Cô "ừm" một tiếng, nghĩ xem nên bắt đầu từ đâu.

Nhưng còn chưa đợi cô nghĩ ra cách lên tiếng cho hợp lý, anh đã buông cô ra, sau đó nghiêng người kéo cô lại, áp cô thẳng tới sát bên anh, ôm lấy cô.

Đang nghĩ đến việc muốn trao đổi với anh một chút, cho nên mặc dù hiện giờ đã là giữa trưa, vẫn còn ở trong nhà chính, song Trình Ninh cũng không đẩy anh ra.

Thật ra cô cũng hơi nhớ anh một chút.

Nhớ lồng n.g.ự.c của anh.

"Anh ba", cô túm lấy quần áo của anh, khẽ điều chỉnh lại tư thế để mình thoải mái hơn một chút trong lòng anh, cân nhắc một lát, mới nói: “Anh ba, thật ra chuyện của Chu Hùng là trường hợp đặc biệt, lúc bình thường sẽ không xảy ra những việc như thế, vả lại cũng không có nhiều người xấu như Cố Cạnh Văn với Triệu Chi, đa số mọi người đều là người bình thường... ”

"Còn nữa, thật ra em cũng có thể bảo vệ chính mình rất tốt, thật sự thì lần đó Chu Hùng cũng không đạt được mục đích gì, em đã lập tức đá bay anh ta bằng một cước... Ai, anh đừng bị chuyện này ảnh hưởng quá nhiều”

Cô nói tiếp, nhưng biểu cảm của anh cũng chẳng hề có chuyển biến tốt đẹp hơn chút nào vì lời nói của cô, Trình Ninh đành phải dừng lại, suy nghĩ một chút rồi mới nói: “Anh ba, chúng ta sẽ mãi mãi ở bên nhau, chỉ cần, anh còn là anh, không thay đổi tình cảm đối với em, thì em cũng sẽ không rời khỏi anh...”

" Có điều, cho dù chúng ta ở bên nhau, mỗi chúng ta vẫn còn có chuyện riêng phải làm, hiện tại anh phải mở xưởng, sau này cũng sẽ có sự nghiệp của mình, mà em Mà em cũng muốn tận hưởng cuộc sống thật tốt, có thể nhắc thẳng những lời này hay sao?

Cô nói đến đây thì khựng lại.

"Mà em thì sao?”

Sự khựng lại bất chợt ấy đã khiến anh hiểu lầm, cũng tự động xem nhẹ những lời trước đó của cô.

"Em à?”

Trình Ninh vắt óc nghĩ tới nghĩ lui, một lần nữa cân nhắc tới lý do giải thích khác, nghe không tiêu cực như thế nữa.

Cô nói: "Em muốn làm một số việc, mà cũng không muốn ăn không ngồi rồi, dù sao thì chờ sau cơn lũ quét, em sẽ được giải phóng, có thể muốn làm gì thì làm rồi”

"Giải phóng?”

Anh nói: “Là chuyện cơn lũ quét, hay là còn cả chuyện của Chu Hùng... ”

Có điều, có một số thứ anh không muốn vạch trần, cho nên vẫn giấu câu nói này đi, dừng một chút, nói tiếp: "Là bởi vì lũ quét, hay là bởi vì những giấc mơ kia, khiến em mắc kẹt ở đây?”

"Ừm, đúng vậy đấy.” Trình Ninh nói.

Tay Hàn Đông Nguyên dùng sức siết lấy eo cô, nhưng không bóp mạnh xuống.

Một lúc sau, dù đã biết rõ câu trả lời, nhưng vẫn hỏi: "Vậy lúc đó có thích anh không? Có ý định ở lại bên anh không?”

Trình Ninh ngồi thẳng dậy trong lòng anh, nhìn anh một cách kỳ quái, nói: "Anh bị mất trí nhớ à? Dĩ nhiên là không rồi, anh sẽ không cho rằng em thật sự giống như những gì người khác nói, đuổi theo anh chạy tới đây là bởi vì thầm mến anh đó chứ?”

Hàn Đông Nguyên: "…“

Đúng là tự mình chạy tới chịu d.a.o đ.â.m mà.

"Còn bây giờ thì sao?”

Anh vẫn hỏi: "Sau khi xong chuyện lũ quét đó, thì sẽ được giải phóng, muốn làm gì thì làm, vậy em muốn làm gì?”

"Không có kế hoạch cụ thể nào cả”

Trình Ninh nhìn anh chăm chú.
 
Thập Niên 70 Em Gái Ghẻ Trọng Sinh
Chương 454: Chương 454



Cô cũng không phải kẻ ngốc, dĩ nhiên nghe ra được cảm xúc trong lời nói của anh.

Thế nhưng anh có quá nhiều cảm xúc, từ nhỏ đến lớn, anh luôn hung dữ biết bao, cô đang chơi đùa vui vẻ, không hiểu sao anh lại chạy tới đá một cái, hất bay đồ chơi của cô, chẳng lẽ lúc anh phát điên, cô còn phải tự thu dọn lại thứ đồ bị anh đá bay, dỗ dành anh nói: "Anh ba, anh đá hay lắm, đá đúng lắm, em chơi ở đây làm chướng mắt anh, là em không đúng", hừ, vậy thì không phải là anh có bệnh, mà là cô mắc bệnh rồi.

Vân Mộng Hạ Vũ

Nghĩ đến đây, cô càng ngồi thẳng người hơn.

Quyết tâm không thể chiều anh nữa.

Đặc biệt là về cuộc sống của cô, cuộc sống mà cô vất vả lắm mới có thể lấy lại được.

Cô nghiêm túc nói: "Cụ thể thì chưa nghĩ ra, chờ đến lúc đó xem sao, có điều muốn làm chuyện gì, nhất định sẽ làm.”

Nhận thấy được ánh mắt của anh, hay nói cách khác là, toàn bộ người anh đều có chút gì đó không đúng, suy nghĩ một lúc, cuối cùng vẫn vỗ về an ủi anh một chút, nói: "Có điều, anh ba à, anh yên tâm, dù em có làm gì hay đi đâu, cũng không liên quan gì đến việc chúng ta có ở bên nhau hay không. Anh ba, trước kia anh đã đồng ý với em, cho dù chúng ta có ở bên nhau thì anh cũng không thể hạn chế em làm gì, em không muốn kết hôn quá sớm, anh đã đồng ý với em tất cả những chuyện đó, anh không thể nói lời không giữ lời được”

Sắc mặt Hàn Đông Nguyên rất nặng nề, một lúc lâu sau mới nói: "Vậy nếu anh cầu xin em thì sao? Anh cầu xin em ở lại đây bên anh. Anh sẽ đồng ý với em, nhất định sẽ không để cho em phải chịu khổ, em muốn gì, chỉ cần em nói với anh, anh sẽ cố gắng hết sức để làm em hài lòng, chỉ cần em ở lại đây, anh đều sẽ đáp ứng cho em, em muốn trở về thành phố, chờ anh tìm được cơ hội, chúng ta cùng nhau trở về, đến lúc đó em muốn học đại học cũng được, anh sẽ cho em một ghế.”

Trình Ninh: …..

Cô muốn nói gì đó, nhưng lại không biết bắt đầu từ đâu.

Một lúc lâu sau cô mới lẩm bẩm: "Anh ba, trước đây anh đâu phải người như vậy.”

Tại sao giờ lại kỳ lạ thế?

"Ồ, vậy trước kia anh là loại người gì?” Anh hỏi.

Anh đã từng là loại người gì?

Trong ký ức của cô trước khi chết, anh vừa hung dữ vừa tàn nhẫn lại lạnh lùng, chưa bao giờ thèm để ý tới người khác, lúc nhìn thấy cô, ánh mắt sẽ nhanh chóng lướt qua, nếu không phải giống như cái đinh có thể chọc thủng một cái lỗ trên người, thì là lạnh lùng và ghét bỏ, như thể cô đang làm chướng mắt anh vô cùng.

Trước đây, cô đã chịu đựng bao nhiêu sự chèn ép của anh.

Còn mấy thập niên sau khi cô c.h.ế.t thì sao?

Đơn giản là “người không liên quan chớ đến gần”, trong vòng vài dặm không có đến ngay cả một con muỗi cái.

Nghĩ tới đây, cô lại đưa tay nhéo nhéo má anh, cười nói: "Chính là loại, con gái chạy đuổi theo anh, anh cũng không buồn để ý tới ấy? Trước đây hình như em còn từng nghĩ, nếu anh có bạn gái, hay là có người yêu, thì sẽ như thế nào nhỉ? Nhưng thật sự không thể tưởng tượng ra... Cảm thấy những cô gái nhà bình thường, chắc là không chịu nổi đâu”

Khuôn mặt của Hàn Đông Nguyên càng nặng nề hơn.

"Em không chịu nổi sao?” Anh nói.

Người đàn ông này thật là.

Trình Ninh thở dài trong lòng.

Cô thầm nghĩ, trên đời này, có lẽ thật sự cũng chỉ có cô mới có thể chịu được anh.

Bởi vì mấy chục năm sau khi cô qua đời ở kiếp trước, đã quen ở bên cạnh anh rồi, nên cũng không buồn để ý tới khuôn mặt lạnh lùng và tính khí xấu xa của anh nữa.

Cô ôm lấy cổ anh, đầu chủ động nhích tới gần, má áp sát lên gò má anh, mang theo chút làm nũng nhè nhẹ, nói: "Ở lại thì ở lại.”

Cô vốn định ở lại đây hai năm nữa, thật ra thì giờ đây còn tốt hơn rất nhiều so với dự tính ban đầu của cô, ít nhất là không cần phải xuống đồng làm ruộng mỗi ngày...
 
Thập Niên 70 Em Gái Ghẻ Trọng Sinh
Chương 455: Chương 455



Thực tế ở nông thôn còn tốt hơn ở trong thành phố một chút, nếu thật sự quay trở về thành phố, làm sao cô có thể muốn làm gì thì làm giống như bây giờ, mà ngoài việc làm những chuyện mình thích, cho dù không làm gì cũng chẳng sao, bỏ qua tính khí anh đôi lúc sẽ không tốt, anh cũng vẫn rất nuông chiều cô, nếu cô không chịu thừa nhận điều này thì là quá vô lương tâm rồi.

Nghĩ như vậy, tâm trạng cô lập tức tốt lên.

Cô nói: "Dù sao, sau này chúng ta cũng sẽ cùng nhau rời đi, có điều cho dù em có ở lại, anh cũng đừng quan tâm em nhiều quá, em không thích người khác quan tâm em như vậy, hơn nữa nhìn chung, nếu ở lại, em muốn làm cụ thể thứ gì đó, thì anh cũng đừng để ý em... Ví dụ có đôi khi em trở về Bắc Thành ở một hai tháng chẳng hạn, anh cũng đừng ngăn cản.”

Anh không lên tiếng.

Một lúc lâu sau mới siết chặt lấy tay cô, ấn cô trở lại vào trong lòng anh, sau đó cúi đầu hôn lên cổ cô, rồi đến sau tai, vành tai, Trình Ninh run rẩy, kêu "A" một tiếng.

Tay Trình Ninh nắm chặt lấy áo của anh, lại nghe thấy anh thấp giọng nói bên tai cô: "Được, chỉ một khoảng thời gian đó thôi, một thời gian sau lại trở về.”

Dù sao nếu là thời gian ngắn, anh cũng có thể đi theo cô.

Vân Mộng Hạ Vũ

Nói xong lại nhíu nhíu mày, cho dù cô nói như vậy, vẫn không thể xua đi cảm giác lo âu âm ỷ trong lòng được.

Anh đột nhiên hỏi cô: "Trong thời gian ở nhà, người họ Lương kia có tới tìm em không?”

Đề tài này thật sự nhảy cóc đi quá xa.

Cô bối rối, sau đó hắng giọng: "Anh hỏi chuyện này để làm gì?”

Lúc này vẫn còn hỏi à.

Cô lẩm bẩm: "Dù có tới thì sao chứ? Em với anh ta không quen biết, chuyện này mà anh cũng ghen sao?”

Anh thật là, hiện tại anh trước mặt cô hoàn toàn khác hẳn so với Hàn Đông Nguyên trong trí nhớ của cô.

Anh "Ồ" một tiếng, lại không hỏi tiếp nữa.

Không cần nghĩ cũng biết, làm sao người nọ có thể không tới được?

Ban đầu anh chỉ ghét người đó, nhưng cũng không để ý quá nhiều, song, nghe những lời của Triệu Chi nói rồi, anh đã suy xét đủ mọi khía cạnh.

Anh biết Triệu Chi nói thật.

Trong giai đoạn cô ta bị sốt cao hôn mê, anh cũng đã phát hiện ra chuyện ấy rồi, đó là trong tất cả các chuyện cô ta nói, Trình Ninh đều vắng mặt.

Tại sao?

Ngay cả khi cô không đi về quê, tại sao cuộc sống sau này của anh lại không có cô?

Anh lại cúi đầu hôn cô, rõ ràng là dùng sức mạnh hơn rất nhiều.

Trình Ninh cảm nhận được ngay lập tức.

Có lẽ là do đã không thân mật một đoạn thời gian dài như vậy, Trình Ninh bị anh hôn đến mức cả người đều nhũn ra run rẩy, chờ đến khi anh ôm cô đi vào phòng, cô cũng không từ chối, chỉ níu chặt lấy áo của anh, nói với anh: "Anh ba, anh dịu dàng một chút.”

Cô biết cô nói như vậy, phần nhiều là anh sẽ cười nhạo cô, nói "Làm gì dịu dàng một chút? Em nghĩ đi đâu rồi vậy", nhưng cho dù là cười nhạo cô như thế, sau đó anh vẫn sẽ thật sự rất dịu dàng.

Cô thích anh hôn mình một cách dịu dàng.

Cho nên dù anh có chê cười thì cứ mặc anh chê cười là được rồi.

Nhưng lần này anh lại khác hẳn với bình thường, chỉ nói một câu "Được".

Anh đặt cô xuống, hôn cô, quấn lấy đầu lưỡi cô, âu yếm v**t v*, tay anh x** n*n người cô, dùng sức đè xuống, không thể nói là nặng mà lại dịu dàng đến cùng cực, hệt như muốn hút sạch hồn vía của cô ra rồi nghiền nát, hoàn toàn khác với trước kia, mỗi một điều anh đều rất khác.

Trình Ninh đâu đã từng trải qua điều này?

Cả người cô run b.ắ.n lên trong hồi hộp và hoảng loạn, cô nghe được tiếng rên ɾỉ tràn ra từ cổ họng mình, thậm chí là từ đầu lưỡi, đắm chìm, kinh hoàng, xấu hổ, chỉ cảm thấy trái tim đã nhảy vọt ra, muốn túm chặt lấy áo của anh, nhưng lại yếu ớt buông lỏng.
 
Thập Niên 70 Em Gái Ghẻ Trọng Sinh
Chương 456: Chương 456



Cô giống như một chiếc thuyền nhỏ trôi nổi trên sóng biển, bị người ta nắm trong tay mà thưởng thức.

Không biết từ lúc nào, đột nhiên lớp quần áo mỏng manh mùa hè ban đầu đã bị lướt qua... Trình Ninh đang bị anh hôn đến mất hồn, mà tay anh vừa khẽ chạm lên đã khiến cô giật mình, cả người cũng tỉnh táo trở lại.

Cô lập tức túm lấy áo anh, nghiêng đầu thoát khỏi nụ hôn của anh, gọi một tiếng "Anh ba", giọng nói cũng run rẩy.

Lúc này mở mắt ra, mới phát hiện vẻ mặt anh đã hoàn toàn khác đi, sâu trong đôi mắt dường như đang bốc cháy, khóe mắt nhuộm sắc ửng đỏ, trán và thái dương đã thấm mồ hôi, cô liếc mắt một cái chỉ cảm thấy kinh hồn bạt vía, lại gọi một tiếng "Anh ba".

Vân Mộng Hạ Vũ

Trước đây hai người cũng đã từng âu yếm rất nhiều lần, dù anh từng nắm tay cô để cô v**t v* anh, cũng từng rất mất kiểm soát, nhưng anh vẫn còn khống chế được, chưa từng xé bỏ quần áo cô, vượt qua ranh giới ấy.

Đây là lần đầu tiên.

Lòng bàn tay anh nóng rực, nóng đến độ khiến toàn thân cô run rẩy.

Ngón tay cái của anh v**t v*, vết chai trên tay cọ mạnh lên người cô.

Trình Ninh đột nhiên trở nên sợ hãi.

Thậm chí, lần trước khi anh bảo cô quay lưng về phía anh để phát tiết, cô cũng chưa từng sợ hãi đến như vậy.

Cô bật khóc thành tiếng, lại gọi một tiếng "Anh ba".

Thật ra thì rõ ràng cũng không có gì phải sợ.

Chẳng phải cô đã từng thấy rất nhiều trên TV đó sao?

Nhưng anh chỉ mới như vậy, cô đã hoảng hốt thế này.

Cô gọi anh hết tiếng này đến tiếng khác.

Anh cũng cảm nhận được cô đang run rẩy, bàn tay nắm lấy anh không còn chút sức lực nào nữa, mềm mại khiến lòng anh ngứa ngáy, da thịt trắng như tuyết ban đầu đã nhuộm kín sắc ửng đỏ, ánh mắt lấp lánh mang theo hơi nước trong suốt, khóe mắt cùng với đuôi lông mày đều đã đỏ phớt lên, trong mắt tràn đầy vẻ mê man, mồ hôi anh nhỏ giọt lên cần cổ cô.

Anh nghĩ, lúc này cô đẹp đến vậy, đẹp tới mức làm người ta phát điên, mà nhìn chung, mặt mũi anh lại đáng ghét vô cùng.

Nhưng anh thích nghe cô gọi anh là anh ba, mỗi một tiếng đều giống như gọi đến tận linh hồn của anh, làm cho anh trở nên điên cuồng.

Tay anh khẽ chuyển động, cô lập tức kêu lên một tiếng, nhưng rất nhanh sau đó lại giống như cực kỳ xấu hổ, hàm răng cắn chặt lấy đôi môi đỏ mọng, dáng vẻ vô tội càng khiến người ta trở nên điên cuồng hơn.

Anh cúi đầu dùng đầu lưỡi l.i.ế.m l**m cô, để cho cô thả lỏng, sau đó khàn giọng nói với cô: "Không sao đâu, cứ kêu lên là được, bên ngoài viện chúng ta không có ai, chỉ có anh nghe thấy thôi, anh thích nghe tiếng của em, anh không làm gì đâu, chỉ hôn em... Em yên tâm, anh sẽ không bao giờ làm hại em, em thả lỏng chút đi, anh không làm gì cả.”

Nói xong nhắm mắt lại, tiếp tục hôn cô, nói: "Nhưng em làm gì với anh đều được, em muốn anh làm gì cũng được, Ninh Ninh, chẳng phải em đã nói, cả ngày chỉ hướng về em, anh sẽ càng trở nên không thể chịu nổi sao? Ừm, anh không thể chịu nổi, có điều, không phải là không có việc gì để làm, mà là muốn làm nhiều việc quá rồi, làm mấy đời cũng không chán, nhưng chuyện muốn làm nhất lại không thể thực hiện được... Em có thể làm, em làm gì với anh cũng được”

Trình Ninh: “…”

Tay cô run rẩy, đầu óc hoàn toàn mơ màng.

Chỉ còn lại một tia tỉnh táo kia, cũng không hiểu rốt cuộc anh đang nói cái gì?

Rõ ràng anh đang làm những việc này với cô, còn nói là không làm gì sao? Còn nói cô làm gì anh cũng được?

Chuyện này không phải là ngược lại sao?

Nhưng rất nhanh sau đó, cô đã không còn dù chỉ một chút sức lực nào để suy nghĩ thêm nữa.

Anh hôn cô hết lần này đến lần khác, g*m c*n cô, không là nuốt chửng cô.

Cả người Trình Ninh đều run rẩy, vừa hoảng loạn vừa sợ hãi, trái tim còn gần như nhảy vọt ra, anh hôn cô vỗ về cô, nhưng rõ ràng, vỗ về chỉ làm cô thêm khó chịu hơn, rốt cuộc cô cũng không nhịn được mà nức nở ra thành tiếng.
 
Thập Niên 70 Em Gái Ghẻ Trọng Sinh
Chương 457: Chương 457



Cô khóc gọi anh ba, song, mỗi lần gọi anh là anh ba, hình như anh hơi khựng lại đôi chút, sau đó bão táp càng trở nên mãnh liệt hơn.

Cô không thể chịu đựng được, nói "từ bỏ", anh nói với cô: "Bé cưng, anh sẽ dịu dàng.”

Người như anh, thậm chí còn dùng tới cả từ ngữ như thế.

Đúng là anh thật sự dịu dàng, kiềm chế sức lực, dịu dàng giày vò cô hết lần này tới lần khác.

Bởi vì đã kiềm chế, mồ hôi trên trán anh nhỏ xuống người cô, cuối cùng cô đưa tay ra nắm lấy tóc anh, khóc gọi là "anh ba", cảm thấy dường như mình đang dập dềnh trôi trên mây, hệt như một bó hoa được buộc chặt, đột nhiên đứt tung ra rơi xuống ngập trời.

Nhưng khi cô cho rằng mọi việc đã kết thúc rồi, sau đó mới biết ấy chỉ là bắt đầu thôi.

Cuối cùng cô cũng kiệt sức, ngất lịm đi trong lồng n.g.ự.c của anh.

Sau đó hình như anh đã cho cô uống một ít nước, cô quá mệt mỏi, hoàn toàn không muốn để ý tới anh, anh bèn trực tiếp đút cho cô uống vài ngụm, chọc cho cô đang ngủ cũng phải tức giận.

Tiếp đó, hình như anh đã lau qua giúp cô một lần.

Lại không biết qua bao lâu sau, cô mới mơ mơ màng màng tỉnh lại.

Bên cạnh anh, trong vòng tay anh.

Trời đã tối, trên bàn thắp đèn dầu hỏa, nhuộm cả căn phòng một sắc vàng mờ tối.

Vân Mộng Hạ Vũ

Cô đẩy cánh tay anh ra, hơi cử động, cảm thấy cả cơ thể đều hết sức khó chịu, lập tức có rất nhiều ký ức tràn qua trong đầu.

Cô kìm nén sự tức giận và nỗi sợ hãi, mang tâm trạng đầy phức tạp quay đầu nhìn người bên cạnh.

Anh đã tỉnh rồi.

Không giống như những hình ảnh kia, mồ hôi đầm đìa, khắc chế nhẫn nhịn đến cực điểm mà chỉ làm cho người ta càng thêm kinh hồn bạt vía, lúc này đây anh rất nhẹ nhàng khoan khoái, trên người còn mang theo mùi hương xà phòng nhàn nhạt.

Đã tắm sao?

Anh nhoài người dậy, hỏi cô: "Tỉnh rồi?”

Giọng anh dịu dàng đầy cưng chiều tràn tới từ trong đêm tối.

Trình Ninh đối diện với ánh mắt của anh, những ký ức... Phóng túng càng lúc càng rõ ràng, cũng may mà trời đã tối, bóng đêm cùng với ánh đèn mờ ảo trong phòng luôn có thể phủ thêm một lớp cảm giác an toàn cho tâm lý, khiến cho sự mập mờ và phóng túng kia không quá làm cho người ta hoảng loạn.

Nhưng cô vẫn không được tự nhiên mở mắt ra "Ừ" một tiếng, mà khi vừa lên tiếng thì lại phát hiện, cổ họng rất không thoải mái, giọng nói cũng có hơi khàn khàn...

Hàn Đông Nguyên đã ngồi lên, một tay đỡ cô dậy, tay kia lấy chiếc ly sứ từ trên tủ đầu giường, cầm đến trước mặt cô, nói: "Uống chút nước đi.”

Trình Ninh không muốn để ý tới anh, nhưng cổ họng thật sự không thoải mái, đành đưa tay lấy ly sứ, anh lại nói: "Để anh đút cho em.”

Vẫn dịu dàng như vậy.

"Không cần.”

Trình Ninh từ chối, nhưng anh đã đặt ly sứ đến bên môi cô, tay kia cầm lấy cánh tay cô từ phía sau, để tay cô chỉ chạm vào đáy ly.

Trình Ninh thật sự cũng không có sức nữa, không để ý tới anh, cầm tay anh uống hai ngụm, lành lạnh ngọt ngọt, dĩ nhiên vẫn là nước đường nhàn nhạt, nhưng lại không giống thế, rất dễ uống, nước chảy thẳng vào cổ họng.

"Anh thêm đường à?”

Cô hỏi anh.

“Nước lê tuyết”. Anh nói: "Anh nhớ khi còn nhỏ em rất thích uống”

Trình Ninh: Khi còn nhỏ sao?

Hình như đúng là có chuyện đó, thật ra thì chính cô cũng không nhớ rõ lắm.

Bởi vì nói đến những việc khi còn bé, cơn tức giận trong lòng cô đã hơi dịu đi chút ít.

Cô uống thêm vài ngụm nữa rồi đẩy cốc ra.

Anh lại hỏi cô: "Em có đói không? Anh làm gì đó cho em ăn nhé, mì, trứng chần, hay em có muốn ăn gì không?”

Uống xong nước lê tuyết, cổ họng cũng dễ chịu hơn đôi chút, hình như đúng là có hơi đói bụng.

Cô hỏi anh: "Mấy giờ rồi?”

Hàn Đông Nguyên với tay cầm đồng hồ đeo tay đặt trên bàn, nhìn một cái, nói: "Mười một giờ rưỡi.”

Mười một giờ rưỡi...

Trình Ninh ngẩn người.
 
Thập Niên 70 Em Gái Ghẻ Trọng Sinh
Chương 458: Chương 458



Lúc bọn họ đưa bà nội Hàn và anh cả Hàn về rồi trở lại cũng chỉ mới hơn mười giờ thôi, anh nấu mì, ăn cơm trưa nhiều nhất cũng chỉ hơn mười một giờ, sau đó ăn được hai miếng thì dây dưa với nhau, vậy là đến giờ, đã qua mười hai tiếng rồi sao?

Thảo nào cô mà cảm thấy đói, cả ngày hôm nay, buổi sáng chỉ mới ăn một chút đồ, bữa trưa ăn mì cũng chỉ ăn được hai miếng mà thôi.

Vừa rồi còn tiêu tốn nhiều sinh lực như vậy...

Cô nghĩ đến đây thì vô cùng tức giận nhìn anh một cái.

"Ánh mắt của em là sao?”

Anh bắt được ánh mắt của cô, không hiểu sao lại có chút buồn cười, nói.

Giọng anh khàn khàn còn xen lẫn với chút hương vị gợi cảm.

"Anh là hồ ly tinh nam sao?” Cô nói.

Hàn Đông Nguyên sửng sốt.

Cách so sánh này của cô thật sự có chút ngô khoai lẫn lộn, đương nhiên, anh thoạt nghe thì lập tức "???", cái gì vậy?

Đối với một người có tính cách như anh, tất nhiên, thoạt nghe người khác nói là hồ ly tinh nam, ắt sẽ cảm thấy đây chắc chắn không phải lời khen, nhưng anh lại phản ứng rất nhanh, hồ ly tinh là ý gì thế?

Anh bật cười, đưa tay v**t v* cánh môi cô, nói: "Thích không?”

Trình Ninh cũng lười gạt tay anh ra... Không còn đủ sức nữa. Nhắm mắt lại, nói: "Có thể hút sinh lực của người khác”

Suy nghĩ một chút lại nói: "Không phải hồ ly tinh, là sói, nói là dịu dàng nhưng thực chất lại ăn thịt người ta mà không thèm nhỏ xương”

Cô tin được anh mới là lạ!

Hàn Đông Nguyên lại sửng sốt một lần nữa, sau đó ôm lấy cô thấp giọng bật cười.

Trình Ninh thật sự là tức giận mà không xả đi đâu được, buồn cười lắm hả?

Cô không cảm thấy buồn cười chút nào hết!

Cô đẩy anh ra, nói: "Em ngủ tiếp đây”

Rất đói, nhưng vừa buồn ngủ vừa mệt mỏi, không muốn di chuyển chút nào.

Anh v**t v* gương mặt cô, dịu dàng nói: "Vậy em ngủ đi, để anh đi làm hai quả trứng chần, lát nữa gọi em ra ăn”

Dịu dàng đến kỳ lạ.

Trình Ninh nhắm mắt lại.

Cho dù là vừa mệt vừa buồn ngủ, cô cũng không thể không cảm thán, Hàn Đông Nguyên lúc này đâu phải là những Hàn Đông Nguyên trong trí nhớ đó?

Cho dù là anh trước khi cô chết, hay là anh sau khi cô chết, đã có khi nào cô thấy được anh như thế này đâu?

Cho nên, thật sự là đã ngủ rồi, thì sẽ không giống trước nữa sao?

Từ này vừa nảy ra trong đầu, cô lập tức cảm thấy mình cũng thật b**n th**.

Kéo chăn mỏng lên, chẳng quan tâm trời mùa hè nóng nực ra sao, lấy chăn đắp cho bản thân rồi trượt xuống giường, ngủ luôn.

Hàn Đông Nguyên nhìn dáng vẻ cô như vậy thì rất buồn cười, cũng không nói gì, chỉ nghiêng người hôn lên tóc và vành tai cô, nói với cô một câu "Vậy chờ anh quay lại", rồi xuống giường đi nấu đồ ăn.

Trình Ninh lại run lên trước câu nói kia của anh, người tỉnh táo hơn đôi chút, đến khi anh rời đi cô cũng đã không muốn ngủ nữa.

Cô nằm một lúc, nóng đến hốt hoảng, vén chăn lên ngồi dậy, dựa vào thành giường ngẩn người nhìn đèn dầu hỏa trên bàn.

Thật ra, sau khi xấu hổ hoang mang, lúc này đã hoàn toàn tỉnh táo lại, tất nhiên cô cũng phát hiện ra sự bất thường của Hàn Đông Nguyên.

Ban đầu cô cho rằng là vì chuyện của Chu Hùng, nhưng bây giờ lại cảm thấy không phải.

Vân Mộng Hạ Vũ

Chuyện của Chu Hùng đã trôi qua lâu như thế, mọi chuyện cũng đều đã được giải quyết xong, cho dù có khiến anh phát điên thì cũng không phải kiểu phát điên này.

Cô cảm thấy hình như anh đang cố đè nén một cảm xúc gì đó, mà càng dịu dàng, sự đè nén lại càng mạnh mẽ hơn.

Hơn nữa cô nhớ rõ ngày hôm qua anh còn nhắc tới Lương Hằng Châu, đang yên lành mà đề cập đến Lương Hằng Châu làm gì?

Cho dù là ghen tuông, lúc trước cô vừa trở về từ Bắc Thành, anh cũng không nhắc tới, giờ phút này không hiểu tại sao lại nhắc đến đột ngột như vậy?

Động tác của Hàn Đông Nguyên rất nhanh, lúc Trình Ninh còn đang suy nghĩ lung tung, anh đã bưng bát tới rồi.
 
Thập Niên 70 Em Gái Ghẻ Trọng Sinh
Chương 459: Chương 459



Một bát trứng chần nước tương, thêm cả một bát mì nước tương cùng với đậu phụ khô và thịt bằm mà cô thích.

Ngửi thấy mùi trứng chần và mì nước tương đầy nóng hổi bay tới, đúng là Trình Ninh thật sự đói bụng.

Anh bê đến trước giường, Trình Ninh bèn nói: "Đặt lên bàn đi, để em qua ăn”

Hàn Đông Nguyên đề đồ lên bàn, xoay người lại ôm cô qua.

Trình Ninh: “…”

Cô cũng không còn sức mà tranh luận với anh, cứ mặc cho anh làm, xem rốt cuộc anh có thể làm tới mức độ nào.

Sau đó anh ôm cô ngồi xuống, lại cầm đũa gắp thêm một miếng trứng cho cô ăn.

Trình Ninh: "...”

Cô không ăn, chỉ nhìn anh, nhìn một lúc lâu, sau cùng mới không nhịn được nói: "Anh ba, có phải anh chịu k*ch th*ch gì đó, hành vi thất thường cực kỳ nghiêm trọng đấy?”

Hàn Đông Nguyên: "???”

Anh hỏi: "Sao vậy?”

Trái lại, biểu cảm hết sức bình tĩnh.

Trình Ninh bất đắc dĩ: "Anh còn hỏi sao ư?”

Anh tiếp lời: "Ăn trước đi, ăn xong rồi anh sẽ nói”

Trình Ninh cúi đầu tự cầm thìa múc một miếng trứng bỏ vào trong miệng.

Hàn Đông Nguyên yên lặng buông đũa xuống, nói: "Không phải em vẫn bảo tính khí anh không tốt, thích người dịu dàng một chút sao? Anh nói với em, anh cũng có thể làm được điều đó. Em ở bên anh, anh sẽ không để em chịu thiệt thòi, anh đã nói rồi, chỉ cần em ở bên cạnh anh, em muốn gì, anh cũng sẽ cho em”

Giọng điệu bình thường, vẻ mặt điềm nhiên.

Nhưng Trình Ninh lại sững sờ, ngẩng đầu nhìn anh, sau đó không hiểu sao, nước mắt bất chợt chảy xuống.

Hàn Đông Nguyên thấy cô đột nhiên bật khóc thì hơi sửng sốt rồi đưa tay lau cho cô, gọi cô: “Ninh Ninh". Anh hỏi cô: “Sao vậy?”

Vân Mộng Hạ Vũ

Trình Ninh cũng không biết mình bị làm sao.

Có lẽ là do giữa màn đêm tối mịt, anh nói chuyện với cô bằng giọng điệu đó nên khiến cô khó chịu.

Anh luôn kiêu ngạo như vậy.

Ngay cả khi anh giả vờ nói bằng ngữ điệu thong dong và bình thản nhưng thế thì vẫn quá nhún nhường, Anh hơi do dự, duỗi tay ôm cô vào lòng, vừa lau nước mắt vừa dỗ dành cô, nói: "Xin lỗi, tối qua dọa em sợ rồi phải không? Được rồi, em đừng khóc, sau này anh sẽ không làm thế nữa, chỉ làm những chuyện em thích, nhé? Do hôm qua anh không nhịn được...”

Anh quá thích cô.

Nhưng lại không thể làm gì hơn, chỉ có thể không ngừng hôn cô và nghe cô liên tục gọi mình là “anh ba”. Cõi lòng như có một cái hố không đáy, chỉ vậy mới có thể hơi chút giải tỏa khát vọng nơi vực thẳm không đáy kia.

Cô nói đúng, anh thật sự có bệnh. Từ lâu anh đã biết mình có bệnh, vốn tưởng rằng sau khi ở bên cô, bệnh sẽ khỏi, không ngờ càng ngày càng điên cuồng.

Anh nghĩ không bao giờ có được thì cũng thôi.

Tính ra vẫn nhịn được.

Nhưng được rồi lại mất, xong bắt anh chịu đựng à?

Thế thì đánh giá cao anh quá.

Trình Ninh nghe ra giọng điệu của anh có chút khó chịu và tự trách, mặc dù chuyện tối qua vẫn còn khiến cô sợ hãi, nhưng khóc một trận cuối cùng cũng trút bớt kha khá...

Thật ra cô không già mồm cãi láo đến vậy.

Nhưng, anh cũng hơi đáng sợ rồi.

Cô lau nước mắt rồi nhỏ giọng nói: “Anh đừng khiến bản thân phải chịu thiệt thòi.”

Thấy cô ngừng khóc, giọng Hàn Đông Nguyên dịu đi, trái tim anh mềm nhũn.

Anh nói: "Anh thiệt thòi chỗ nào? Là anh tự nguyện, nhưng có lúc anh thực sự không kiềm chế được bản thân, nhưng em yên tâm, dù anh không khống chế được mình thì anh cũng quyết không làm chuyện tổn thương đến em. Trước khi kết hôn anh chắc chắn sẽ không bao giờ làm chuyện không nên làm.”

Mặc dù anh thực sự muốn, nhưng vẫn có giới hạn.

Trình Ninh liếc nhìn anh một cái.

Thật ra, đối với một linh hồn đã từng phiêu đãng mấy chục năm như cô mà nói, chuyện anh làm tối hôm qua có khác gì làm tới bước cuối luôn đâu?
 
Back
Top Bottom