Chào bạn!

Để có thể sử dụng đầy đủ chức năng diễn đàn Của Tui À bạn phải đăng nhập hoặc đăng ký.

Đăng Ký!

Dịch Thập Niên 70 Em Gái Ghẻ Trọng Sinh

Thập Niên 70 Em Gái Ghẻ Trọng Sinh
Chương 210: Chương 210



“Thanh niên trí thức Hàn đã tự mình xây dựng một sân nhỏ, muốn để một ít người vào ở, cho nên còn lại chỉ có tám đến chín nam thanh niên trí thức, cũng còn lại chín nữ thanh niên có học thức. Bên này của chúng ta có bốn gian ký túc xá, bên kia tám gian thì bảy gian để người vào ở, vậy là mười ba phòng, mười bảy mười tám người, vậy là chả phải sẽ có rất nhiều người được ở phòng đơn rồi sao?"

Nói tới đây, ánh mắt Lưu Lệ Na sáng lên.

Không chỉ mắt cô ấy sáng lên mà mắt của vài người khác trong ký túc xá cũng sáng lên.

Triệu Chi và Tưởng San San đều nhìn Thẩm Thanh.

Vân Mộng Hạ Vũ

"Khụ"

Thẩm Thanh hắng giọng, nói có bài bản hẳn hoi: "Nội vụ nhà máy đã bàn bạc qua rồi, nhưng vẫn còn đang trong giai đoạn thảo luận, cho nên chúng ta chưa thể đưa ra quyết định cho đến khi chưa thấy có công bố chính thức thì mọi việc vẫn chưa xác thực."

Tưởng San San bĩu môi.

Lưu Lệ Na mỉm cười và nói: "Biết rồi biết rồi, đã nói rồi thì nói đi, chúng tôi tò mò quá."

"Ký túc xá của chúng ta ở đây khác với ký túc xá ở đằng kia."

Thẩm Thanh nói: “Ký túc xá bên này là của đại đội, còn ký túc xá bên kia là của nhà máy, là ký túc xá công nhân, không phải ký túc xá thanh niên có trí thức, cho nên phân đội nhất định phải khác nhau. Mọi người trong cuộc họp đều đã nhất trí với ý kiến là ký túc xá ở nhà máy bên kia dành cho ký túc xá công nhân, tất cả nhân viên trong nhà máy của chúng ta có nhu cầu, dù là thanh niên trí thức hay thôn dân đều có thể nộp đơn. Nhà máy sẽ xét duyệt ứng viên dựa trên tình trạng của họ và phân bổ họ theo nhu cầu thực tế của họ. Ngoài ra, mỗi tháng cũng sẽ phải nộp lệ phí nhất định cho ký túc xá của nhà máy bên kia, miễn cho ký túc xá bị lạm dụng"

Tất cả mọi người đều rất sửng sốt.

Họ không ngờ rằng không chỉ những thanh niên có trí thức mà cả thôn dân cũng có thể xin vào ở ký túc xá, và họ cũng không ngờ rằng ở trong ký túc xá sẽ tốn kém như vậy.

Bảy gian phòng mới kia không rộng rãi như mong đợi, nhưng dù sao thì điều kiện của ký túc xá mới ở đó rất tốt, nghe nói nhà máy sẽ cung cấp đồ nội thất cơ bản, điều này rất hấp dẫn đối với đông đảo những thanh niên trí thức, mà đối với rất nhiều thôn dân cũng rất có sức hấp dẫn.

Vì trong núi nghèo nàn nên thôn dân sinh sống khó khăn, nhiều gia đình chỉ sống trong mấy ngôi nhà tranh.

Nếu có thể ở lại ký túc xá mới xây, vẫn là có sức hấp dẫn rất lớn.

Nhưng đây không phải là tin tốt cho nhóm thanh niên trí thức.

"Khi thôn dân nộp đơn, chỉ có nhân viên mới được sống ở đó hay cả gia đình đều được sống ở đó?"

Triệu Chi nhịn không được hỏi.

“Cả nhà đều có thể sống ở đó."

Thẩm Thanh cười nói: “Mục đích chính là giải quyết khó khăn về nhà ở của công nhân viên chức. Mỗi gian phòng sẽ có chi phí cố định, hoặc là nhiều người cùng nhau nộp đơn, hoặc một nhân viên có thể nộp đơn và đưa gia đình của mình đến sống cùng, nhưng khi nộp đơn phải nêu rõ ai sẽ vào ở, đây đều là những yếu tố mà nhà máy sẽ cân nhắc khi quyết định xem có chấp thuận hay không”.

Mọi người đều im lặng.

Điều họ nghĩ đến là một số thôn dân sống trong những ngôi nhà tù túng chật hẹp, nếu họ xin một căn phòng để ở cho cả gia đình, lại có đám trẻ con nữa thì tình hình sẽ thực sự...như một mớ hỗn độn. Hoàn cảnh sống ở đó có lẽ còn không bằng sân thanh niên trí thức bây giờ.

Vả lại họ cũng không có ưu thế để nộp đơn.

Nhiều người nộp đơn như vậy, muốn một người ở một gian thì thật sự là rất khó.

Bọn họ âm thầm có ý kiến trong lòng, nhưng cũng không nói ra miệng.

Cũng không thể nói rằng đây là ký túc xá của thanh niên trí thức, thôn dân không thể nộp đơn.
 
Thập Niên 70 Em Gái Ghẻ Trọng Sinh
Chương 211: Chương 211



Không, đây không phải là ký túc xá của thanh niên trí thức, mà đây là ký túc xá của công nhân nhà máy.

Bây giờ họ mới ý thức được điều đó.

Quả nhiên, khi mọi người đang trầm mặc, Thẩm Thanh lại nói thêm: “Cho nên nếu muốn đăng ký ở ký túc xá, tôi đề nghị không nên đăng ký một mình. Tốt nhất là nên cùng nhau đăng ký hai hoặc ba người. Như vậy, cơ hội sẽ lớn hơn"

Hai hoặc ba người cùng nhau nộp đơn...

Lưu Lệ Na thì cũng đành, nhưng Triệu Chi cùng Tưởng San San tuyệt đối không muốn sống cùng hai ba người.

Một lúc sau, Triệu Chi mới nhỏ giọng nói: “Còn thanh niên trí thức, không, còn cái sân nhỏ phía sau ký túc xá nhân viên thì sao? Nghe nói đây là sân mà thanh niên trí thức Hàn định ở một mình? Một mình anh ấy, chắc là không ở được hết hẳn một cái sân lớn như vậy đi?"

Cô ta nói xong lời này, mọi người đều nhìn cô ta, sau đó lại quay về phía Thẩm Thanh.

Đúng, họ nghe nói Hàn Đông Nguyên đã tự bỏ tiền ra để xây dựng nó.

Nhưng trên thực tế, thôn dân đã cùng nhau xếp gạch, xây móng, xây nhà, tiền của nhà máy đều nằm trong tay anh và Trình Ninh, là tiền của nhà máy hay tiền của chính amh, ai có thể nói rõ ràng? Về phần sổ sách bên kia, muốn xử lý chẳng phải là chuyện dễ dàng hay sao?

Thẩm Thanh sắc mặt trầm xuống.

Lần trước Triệu Chi không trúng tuyển trợ lý văn phòng, Cố Cạnh Văn còn nói xấu Trình Ninh sau lưng cô ấy, chuyện này cô ấy còn chưa tìm cơ hội mắng cô ta đâu.

Lần này cô ta lại dám thừa dịp nhà máy đang xây ký túc xá để gây rắc rối, cô ấy nhất định phải lột lớp da mặt của cô ta xuống!

Cô ấy nhìn Triệu Chi, nói: “Anh ấy có ở được hay không thì ở đó đều là tiền của anh ấy, không liên quan gì đến chúng ta.

Triệu Chi hơi hơi hé miệng, vẻ mặt trong nháy mắt trở nên mất tự nhiên.

"Nhưng móng thuộc về đại đội, phải không?"

Tưởng San San nói: "Đúng vậy.

Cô ta nhịn không được lại hỏi: "Thẩm Thanh, cô làm trong văn phòng nhà máy, có biết xây một sân như thế này tốn bao nhiêu tiền không?"

Thực ra, khi nhìn thấy xây nền và biết Hàn Đông Nguyên sắp xây sân, cô ta có chút động tâm.

Đặc biệt là khi bàn chuyện phòng tân hôn với nhà họ Lý.

Cô ta không muốn sống chen chúc cùng với gia đình nhà kế toán Lý.

Nhưng cho dù sau này cô ta có cùng Lý Thắng đến công xã, ngẫu nhiên thỉnh thoảng về sống, nếu cô ta có thể xây một khoảng sân nhỏ cho riêng mình, dù chỉ có hai gian phòng thôi cũng tốt.

Vân Mộng Hạ Vũ

"Bao nhiêu tiền vậy?"

Thẩm Thanh nhìn Tưởng San San.

Cô ấy cũng đã mất kiên nhẫn với Tưởng San San từ lâu rồi.

"Vẫn đang trong giai đoạn xây dựng nên chúng tôi cũng chưa biết nó sẽ có giá bao nhiêu cả. Ngoài ra, San San à, cô cũng là người nhà máy của chúng ta, cô nên biết rằng một trong những quy định quan trọng của nhà máy chúng ta là không thể tiết lộ kỹ thuật, tài chính và thiết kế của nhà máy ra bên ngoài. Nếu để lộ ra bên ngoài sẽ vi phạm nghiêm trọng và bị sa thải. Việc cô trực tiếp hỏi tôi như thế này là không đúng quy định.”

Cô ấy vừa cười vừa nói: "Có điều là cô muốn biết xây một cái sân tốn bao nhiêu tiền, đối chúng tôi thì khó, nhưng đối với cô không phải là dễ rồi sao? Ba chồng cô là kế toán của đại đội chúng ta, cũng có nhiều phòng ở ở trong thôn là do ông ấy cấp tiền, cô hỏi ông ấy xem, khẳng định là rõ ràng nhất"

Tưởng San San lập tức đỏ mặt.

"Được rồi Thẩm Thanh”

Thấy Tưởng San San quẫn bách như vậy, Lưu Lệ Na không đành lòng, nói: "Thẩm Thanh, cô đừng để ý, San San nhất thời không nhớ ra thôi, chúng ta bình thường nói chuyện quen rồi, quên mất có một số việc trong nhà máy không thể kể với người ngoài"

Thẩm Thanh nhún vai, lấy cuốn sổ trên bàn đất rồi đi ra ngoài.
 
Thập Niên 70 Em Gái Ghẻ Trọng Sinh
Chương 212: Chương 212



Khi người đã đi ra ngoài, Tưởng San San đập cuốn sách trên tay lên bàn đất, tức giận nói: “Cô ta không phải chỉ là một trợ lý văn phòng thôi sao, làm những việc lặt vặt cho người khác, lại còn dám vênh mặt!"

"San San!"

Lưu Lệ Na vội vàng ngăn cô ta lại và nói: "Cô lại nói nhảm gì nữa? Có còn muốn nộp đơn phòng ở không?"

Tưởng San San tức giận đến suýt chút nữa cắn nát môi.

Lúc này, Triệu Chi thấp giọng nói: “Chị Lệ Na, khó trách chị San San tức giận như vậy. Chị Thẩm Thanh trước đây rất tốt, nhưng từ khi trở thành trợ lý văn phòng, việc gì chị ấy cũng nghe theo Trình Ninh, Trình Ninh nói gì thì chính là c** **, xây phòng ở thực sự tốn bao nhiêu tiền đâu, chưa kể đó là phòng ở của thanh niên trí thức Hàn, không phải là bí mật của nhà máy, vậy thì có liên quan gì đến việc nói cho chúng ta biết? Chị ấy cũng biết hoàn cảnh của chị San San rồi, nhưng vẫn cố tình đ.â.m chọt chị San San."

Lưu Lệ Na mím môi rồi thở dài.

Trên thực tế, cô ấy cũng cảm thấy Thẩm Thanh đã thay đổi.

Rất nhiều người đã thay đổi.

Trước khi Trình Ninh đến, ký túc xá của họ có mối quan hệ rất tốt với ký túc xá của nữ thanh niên trí thức ở bên cạnh.

Nhưng giống như từ khi Trình Ninh đến mới được một tháng, dường như mối quan hệ giữa họ và ký túc xá bên cạnh đã xảy ra rạn nứt rất lớn, quan hệ của họ không còn hòa hợp như trước nữa.

"Còn có chuyện xây dựng phòng ở nữa."

Triệu Chi đ.â.m một cái gai rồi mà vẫn không chịu dừng lại, còn muốn đ.â.m chọt cái thứ hai, nói: “Thật ra nhà xưởng mời thôn dân cùng nhau xây dựng nhà máy, thôn dân chỉ cần mấy công lao động và không cần tiền lương. Gạch sống là đào bùn dưới đất rồi phơi, chặt gỗ trên núi không tốn kém gì, nếu có gì nhân tiện giúp đỡ được thì cũng sẽ giúp đỡ. Chị Lệ Na, chị biết hoàn cảnh của chị San San rồi đấy, chẳng trách chị ấy lại cảm thấy khó chịu.."

“Phanh” một tiếng, cửa bị đẩy ra, Thẩm Thanh đứng ở cửa lớn tiếng nói: “Không thoải mái, sao cô ta lại cảm thấy không thoải mái? Tại sao lại cảm thấy khó chịu hả?"

Những người trong phòng đều bị sốc.

Họ tưởng Thẩm Thanh vừa mới cầm sổ ra ngoài tìm Trình Ninh ở ký túc xá bên cạnh, phải một lúc lâu cô ấy mới quay lại, ai ngờ chỉ nói hai câu là cô ấy đã quay lại... Nói không chừng cô ấy không hề rời đi, vẫn đứng ngay tại cửa.

Thẩm Thanh bỗng nhiên mở cửa ra và quay lại.

Sắc mặt của Triệu Chi trắng bệch.

"Thẩm, chị Thẩm Thanh Thanh, chị."

Nét mặt cô ta trở nên hoảng loạn, muốn nói gì đó nhưng lại không biết phải nói gì.

"Câm miệng"

Thẩm Thanh mắng: “Cô là một con khốn hai mặt, chỉ biết ở sau lưng xúi giục người khác, coi người ta như kẻ ngốc, là một kẻ để tiện chỉ biết lợi dụng người khác. Đừng gọi tôi là chị! Tôi thật ghê tởm!"

Thẩm Thanh vốn là người lạnh lùng, ít nói, đặc biệt là không thích cãi vã với người khác.

Thật không ngờ cô ấy sẽ lớn tiếng mắng người, thậm chí còn dùng những từ như "đê tiện " và "ghê tởm" như vậy.

"Thẩm Thanh, cô bình tĩnh một chút."

Lưu Lệ Na nhảy dựng lên.

Cô ấy chạy tới, một bên kéo Trầm Thanh, một bên định đóng cửa lại. Nhưng Thẩm Thanh lại đẩy cô ấy ra, sau đó anh không những không cho cô ấy đóng cửa mà còn đạp một cú thật mạnh vào nó.

Lưu Lệ Na vội vàng la lên: " Thẩm Thanh, cô đang làm gì vậy? Có chuyện gì thì vào trong rồi nói. Chị em với nhau, có hiểu lầm gì không thể nói rõ ra sao, đừng làm ầm lên như vậy, rất khó coi"

Vân Mộng Hạ Vũ

"Hiểu lầm? Ầm ĩ khó coi?"

Thẩm Thanh lạnh lùng cười, nói: “Có gì hiểu lầm? Những gì tôi nghe được lúc nãy không phải là hiểu lầm về tôi, mà là bôi nhọ xưởng trưởng và chủ nhiệm văn phòng của chúng ta. Nếu trong lòng mọi người đều có suy nghĩ đó, vậy tại sao không thẳng thắng nói ra để mọi người cùng nghe. Tại sao lại đi xúi giục, kích động sự bất mãn của mọi người với xưởng trưởng và công xưởng?"
 
Thập Niên 70 Em Gái Ghẻ Trọng Sinh
Chương 213: Chương 213



Lúc này là thời điểm mọi người mới ăn tối xong và trở về, Thẩm Thanh cứ đứng ngoài cửa nói lớn như vậy, rất nhanh đã có rất nhiều người đến xem.

Thẩm Thanh lập tức quay đầu lại và hét về phía những thanh niên tri thức đang thò đầu ra ngoài, nói: “Mọi người hãy quay về gọi những người ở cùng ký túc xá của mình tới đây. Ở đây có người phản đối việc xây dựng nhà ở cho công xưởng, xây ký túc xá cho công nhân, cũng như có ý kiến về cách phân bổ ký túc xá. Thay vì nói sau lưng, tại sao mọi người không đến đây để lắng nghe và thảo luận một cách công bằng, để tránh bị kẻ xấu kích động và xúi giục.”

Tưởng San San nghe được những lời Thẩm Thanh đang hét lớn ở bên ngoài, vừa xấu hổ vừa tức giận đến mức mặt mũi đỏ bừng.

Triệu Chi suýt chút nữa ngất xỉu.

Cô ta kiềm chế lại cơn choáng váng, bước tới kéo Thẩm Thanh, khóc lóc: “Chị Thẩm Thanh, chị Thẩm Thanh, chị đừng như vậy, đừng như vậy nữa, em sai rồi, em sai rồi, chị muốn đánh muốn mắng gì cũng được, đừng như thế nữa..."

Lưu Lệ Na cũng kéo lấy Thẩm Thanh, van nài: "Bà cô à? Cô điên rồi sao? Cô làm ầm ĩ như vậy, sau này San San và Triệu Chi phải sống như thế nào chứ? Hãy chừa cho họ một con đường sống đi!"

Cuộc tranh cãi ồn ào này đã thu hút sự chú ý của rất nhiều người đến vây quanh. Chẳng bao lâu, hầu hết tất cả thanh niên tri thức trong sân đều có mặt tại đây.

Thẩm Thanh nhàn nhạt cười, nói: “Làm ầm ĩ, sau này bọn họ phải sống như thế nào? Chừa cho bọn họ một con đường sống?"

“Những gì cô nói đúng là một trò hề. Nếu những gì họ nói và làm ở sau lưng là điều đúng đắn, đàng hoàng, thì khi bị đưa ra ánh sáng, người nên cảm thấy ngượng ngùng và khó xử phải là người khác chứ? Tại sao họ không thể làm người? Sao lại không có đường sống?"

Lưu Lệ Na: "… "

Lúc này, Cố Cạnh Văn đã đi tới.

Vân Mộng Hạ Vũ

Anh ta nhìn thấy Thẩm Thanh, Lưu Lâm Na và Triệu Chi đang cãi nhau.

Triệu Chi túm chặt lấy quần áo của Thẩm Thanh, mặt đầy nước mắt, run rẩy như sắp ngã, không ngừng khóc lóc và cầu xin cô ấy.

Anh ta đã từng nhìn thấy Triệu Chi như thế này bao giờ chưa?

Lập tức trở nên giận dữ.

Anh ta xô đám đông ra, một tay đẩy mạnh Thẩm Thanh và kéo Triệu Chi vào lòng, đối diện Thẩm Thanh nói: “Cô đang làm gì vậy? Cô đã làm gì cô ấy?"

"Tôi đã làm gì cô ta à?"

Thẩm Thanh bị anh ta đẩy mạnh, lạnh lùng cười, nói: “Anh vừa mù vừa điếc hay sao mà không nghe được cô ta nói mình đã sai rồi sao? Anh trước tiên phải nghe xem cô ta đã làm cái gì đã! Được rồi, mọi người đều đã ở đây, vậy thì chúng ta hãy vào nhà chính để nói chuyện rõ ràng đi"

"Không, không”. Triệu Chi vốn dĩ đang dựa vào trong n.g.ự.c Cố Cạnh Văn như muốn ngất xỉu, nhưng sau khi nghe được lời nói của Trầm Thanh, cô ta đột nhiên giãy giụa, liên tục lắc đầu, nói: “Không"

Cố Cạnh Văn nhận ra có gì đó không ổn, nhăn mặt, nghiêm túc nói với Trầm Thanh: “Các người đều là nữ thanh niên tri thức, chuyện xảy ra ở ký túc xá nữ, không thể giải quyết nội bộ được à? Tại sao nhất định phải làm ầm ĩ ra bên ngoài?"

“Ký túc xá nữ thì sao?"

Thẩm Thanh lạnh nhạt cười, nói: “Đây không chỉ là chuyện của ký túc xá nữ."

Tưởng San San biết hôm nay không thể tránh khỏi chuyện này được.

Cô ta đã ở cùng Thẩm Thanh được mấy năm, nên hiểu rất rõ tính tình của Thẩm Thanh

Người này bình thường không quan tâm đến đúng sai, nhưng cũng không phải là người dễ chọc.

Vì vậy, nếu không đem chuyện kia làm sáng tỏ, cô ấy sẽ không bao giờ từ bỏ.

Đã như vậy rồi, cô ta quyết định đứng lên một cách mạnh mẽ.

Cô ta thẳng lưng, đi đến cửa rồi bước ra ngoài, nói: "Nếu vậy thì chúng ta đi thôi, vào nhà chính để giải thích rõ ràng mọi chuyện đi”.

Triệu Chi thực sự muốn ngất xỉu.
 
Thập Niên 70 Em Gái Ghẻ Trọng Sinh
Chương 214: Chương 214



Cô ta dùng tay véo vào eo của Cố Cạnh Văn, mặc dù anh ta đang mặc áo len dày nhưng vẫn cảm thấy đau nhức.

Nhưng cô ta cũng không phải là người bình thường.

Cô ta biết dù có giả vờ choáng váng hay thực sự ngất xỉu đi nữa cũng vô ích.

Nếu thật sự ngất đi, thì mọi thứ đều có thể bị người khác nói ra.

Tốt hơn hết là nên cố gắng kiên trì, cùng đi vào trong, có chuyện gì thì cũng có thể đối phó được.

Cô ta hung hăng nắm lấy áo của Cố Cạnh Văn. Trước khi quần áo của anh ta bị xé rách, cô ta cuối cùng cũng xoay người thoát khỏi vòng tay của anh ta, giọng nói mặc dù nhỏ nhưng chứa đầy sự căm phẫn: “Đi thôi, vào nhà chính"

Lưu Lệ Na thực sự rất lo lắng, chỉ vài câu nói mà đã gây ra rắc rối lớn đến mức này?

Nhưng bây giờ cô ấy có thể làm gì chứ?

Trong lúc Thẩm Thanh và Triệu Chi đang náo loạn trong ký túc xá thì Trình Ninh và Hàn Đông Nguyên đang tính toán sổ sách trong nhà chính.

Họ đang tính toán tổng hợp tất cả các chi phí hoạt động của công xưởng trong hai tháng vừa qua.

Một bên là các bản kê khai chi tiết về chi phí thực tế, một bên là dự kiến các khoản thu chi trong tháng ba và tháng tư.

Chi phí trong hai tháng.

Đầu tiên là chi phí xây dựng công xưởng, ký túc xá cho nhân viên và sân trường.

Ba mươi dân làng làm việc trong một tháng rưỡi, mỗi người làm đủ công sẽ nhận được 30kg lương thực phụ. Ba mươi dân làng thì tổng cộng là 1.450kg lương thực phụ. Tuy nhiên, trong những ngày này, họ đã mua thêm một ít thịt và gạo, cộng thêm vật tư và các chi phí khác,nên tổng kinh phí dự kiến là hai trăm tám mươi tệ.

Tiếp theo là chi phí từ công xưởng.

Trước kia, những dân làng tham gia khai thác gỗ được lựa chọn từ các thôn trong làng và thay phiên nhau, trung bình mỗi ngày có khoảng mười hai người. Trong giai đoạn sản xuất, có mười lăm người, và chín người ở giai đoạn cuối cùng. Cộng thêm với Hàn Đông Nguyên, Trình Ninh, Liêu Thịnh, Từ Kiến Quốc, Thẩm thanh, Hứa Đông Mai, cùng với thầy Diêu, Kỷ Dương, tổng cộng là bốn mươi bốn người. Mỗi tháng, một người nhận được 1.320 kg lương thực phụ, tính theo giá một đồng tiền một ký, tổng cộng là một trăm ba mươi đồng mỗi tháng.

Ngoài việc nhận được 30kg lương thực phụ mỗi tháng như những người khác, thầy Diêu còn có mức lương hàng tháng là 30 đồng và 10 kg phiếu bột mì trắng, giá trị thực tế là 32 tiền mặt.

Những người khác tạm thời không tính lương, nhưng mỗi tháng học sẽ được chia một trăm sáu mươi bốn công điểm.

Hai tháng là ba trăm hai mươi tám.

Sau đó là tất cả các chi phí mua công cụ để mở công xưởng. Ban đầu, việc mua mới một số máy móc và công cụ này khá đắt, nhưng tất cả các công cụ được sử dụng trong công xưởng đều là những công cụ cũ mà Hàn Đông Nguyên đã mua từ một xưởng sản xuất nội thất và đã bị vứt vào kho. Tất cả công cụ được đưa về chỉ với tổng cộng một trăm tám mươi tệ.

Còn lại là các vật liệu sau xử lý như sơn bóng, các loại sơn, giấy nhám, vữa, cọ, giấy và các vật tư tiêu hao hàng ngày. Tất cả đều là chi phí thực tế, tổng cộng đã chi ra tám mươi lăm đồng hai mươi xu.

Vân Mộng Hạ Vũ

Ngoài ra còn có chi phí đi lại của Liêu Thịnh, Hàn Đông Nguyên và Trầm Ninh, cũng như tiền vé tàu cho thầy Diêu đến đây.

Mọi việc đều làm theo quy trình, cho dù có tiền thì họ cũng sẽ không tự chi trả. Vé tàu, tiền ăn hàng ngày, phí giao thông và các chi phí khác, tổng cộng là bảy mươi hai đồng. Trong số này, chi phí vé tàu là đắt nhất, mỗi vé tàu là bảy đồng một xu, nên một vé khứ hồi cho ba người đã là bốn mươi hai đồng sáu xu, với một số ít người sống ở nhà, số tiền còn lại chỉ có vài đồng để trợ cấp thực phẩm.

Bằng cách này, tổng chi phí trong hai tháng là tám trăm sáu mươi đồng tiền.
 
Thập Niên 70 Em Gái Ghẻ Trọng Sinh
Chương 215: Chương 215



Thực tế, một phần trong số này chỉ là dự kiến, còn một số chi phí thực tế họ chưa tính vào.

Nhưng với tám trăm sáu mươi đồng, nếu là cá nhân một người phải chi trả, thì người bình thường nào có khả năng trả được chứ.

Trình Ninh tính đến đây thì chặc lưỡi, may là họ đã ký được một hợp đồng lớn, nếu không thì đến tháng năm, họ sẽ phải bỏ ra bao nhiêu tiền đây.

Trình Ninh cảm thấy đau lòng khi nhìn vào những con số này.

Cô nhìn Hàn Đông Nguyên, thầm nghĩ, trách sao kiếp trước anh phải dựa vào việc trồng dược liệu và làm những công việc phụ khác để phụ thu chi cho công xưởng.

Vân Mộng Hạ Vũ

Nếu không có tiền và các loại phiếu cô mang theo từ kiếp trước, cũng như không có cánh tay phải như cô giúp đỡ, thì làm thế nào anh có thể duy trì hoạt động của công xưởng khi phải chi trả một số tiền lớn như vậy? Lúc đầu anh còn kiên quyết nói không cần cô đóng góp tiền.

Còn nữa, nếu không có những mẫu mã và chi tiết bao bì do cô thiết kế, thì những vật phẩm của anh cho dù có để trong bao tải hay túi da rắn, nếu đưa đến xưởng sản xuất đồ nội thất chắc chắn cũng sẽ không bán được giá cao.

Hàn Đông Nguyên bị cô nhìn đến nổi cả da gà, nói: "Sao vậy?"

Trình Ninh không tiếp tục tính toán sổ sách nữa.

Cô cầm bút, hỏi: “Này anh ba, nếu em không đến đây, cũng như không có tiền và các loại phiếu đổi gạo, bột, ngũ cốc và dầu thì anh phải làm thế nào khi phải chi nhiều tiền như vậy?"

Lại nhắc nhở về tầm quan trọng của cô?

Hàn Đông Nguyên cảm thấy cô gái này bây giờ đúng thật là...

Anh không bắt nạt cô, cô sẽ thực sự muốn bay lên trời.

Tuy nhiên, chỉ cần nhìn cô một cái, anh lại lười tranh cãi với cô. Cô đã muốn tự mãn thì cứ tự mãn đi, đúng lúc anh định mở miệng dỗ dành cô mấy câu, thì Trình Ninh lại nói thêm: “Anh ba, anh hãy nghiêm túc suy nghĩ kỹ lại đi, đừng tùy tiện nói lung tung chỉ để lừa em. Thực ra, em biết anh rất giỏi, không có em anh cũng nhất định sẽ thành công. Em chỉ là tò mò, muốn biết anh sẽ làm như thế nào thôi, cái này cũng có thể mang lại cho em chút cảm hứng"

Cô là thực sự rất tò mò.

Tuy nhiên, anh giỏi thì giỏi, nhưng trong thời đại đặc biệt này, đôi khi không thể đề phòng trước cạm bẫy của kẻ ác.

Ban đầu, Hàn Đông Nguyên chỉ định nói lung tung hai câu để đuổi cô đi.

Nhưng khi nhìn thấy ánh mắt vô cùng nghiêm túc, gần như thành kính của cô, những lời đó đã bị nghẹn lại.

Anh chăm chú nhìn cô hai giây rồi thu ánh mắt lại, im lặng một lúc mới nói: “Thì kiếm tiền, chứ còn có cách nào khác đâu. Tôi cũng không nghèo như cô tưởng. Trước đây tôi đã bán mấy chiếc radio, còn có thu mua một số lâm sản. Đó đã là một số tiền không ít rồi, với lại..."

"Nếu cô không ở đây, sạp hàng nhất định sẽ không lớn được như vậy!

Nhìn thấy mùa đông mọi người đều phải ra ngoài mỗi ngày để chặt cành củi, hoặc đuổi bắt thỏ. Một đám người mỗi ngày cũng chỉ bắt được vài con thỏ và vài con chim sẻ, thậm chí khi trời tuyết còn bị trượt xuống đồi và bị chấn thương, thật là. Vì vậy anh mới chuyển sang làm nghề mộc, nói là xây dựng một công xưởng, nhưng thực tế chỉ là một xưởng thủ công mà thôi.

Mùa đông năm ngoái, anh đã yêu cầu mọi người làm những chiếc ghế đẩu thớt đơn giản, cũng đã bán được một trăm hai mươi đồng đó thôi.

Tất nhiên, nhiêu đó chỉ đủ cho mỗi người một bữa no nê.

Nhưng anh thực sự không muốn mở rộng sản xuất.

Chỉ là một đại đội, dù công xưởng có lớn đến đâu cũng chỉ là đại đội, nếu thật sự kiếm được tiền, còn phải cẩn trọng trước sự chú ý của người khác, cần thiết không?

Nhưng nếu cô đã làm việc hăng say như vậy thì cứ để cô làm đi.

Cô thấy vui vẻ là được.

Dù sao cô cũng chỉ muốn làm ra sản phẩm tốt chứ không nghĩ đến việc làm lớn.
 
Thập Niên 70 Em Gái Ghẻ Trọng Sinh
Chương 216: Chương 216



“Vậy mấy cái nguyên liệu làm thuốc kia, mọi người vẫn được phép trồng chứ?"

“Không thành vấn đề. Sạp hàng không lớn lắm, nên cũng không cần nhiều nhân công như vậy. Những dân làng khác không có việc gì làm, trồng trọt các loại dược liệu cũng là một ý tưởng hay. Dù sao tôi cũng chỉ là người giật dây mà thôi. Chuyện này cứ giao cho đại đội đi, đừng quấy rầy tôi, nếu trồng không được đừng trồng"

Trình Ninh không quan tâm đến thái độ khó chịu của anh.

Cô đang nghĩ về vấn đề này.

Đúng vậy, đầu nào đội đỉnh đó, công xưởng ban đầu cũng không cần phải làm lớn như vậy.

Vân Mộng Hạ Vũ

Vậy là khâu nào có vấn đề?

Phải rồi, cô chợt nhớ rằng kiếp trước khi lũ lụt quét tới, toàn bộ ngôi làng và hoa màu ven suối đã bị lũ lụt cuốn trôi, có vô số dân làng thiệt mạng và bị thương.

Kho để gỗ không bên kia không phải là nơi bị ảnh hưởng trực tiếp, nhưng thiệt hại chắc chắn rất nghiêm trọng.

Mọi năm, mọi người đều không có đủ ăn, nếu lại gặp phải thảm họa như vậy, có thể tưởng tượng ra cảnh ngộ bi đát của cả thôn làng.

Cô nhìn vào hàng lông mày lạnh lùng và có chút lười biếng của anh, đột nhiên mắt đỏ hoe.

Cho dù có nhiều người xung quanh nhìn thấy anh, họ cũng chỉ nói rằng anh có tính tình thất thường, không ổn định, kiêu ngạo, ngang ngạnh, luôn thích gây rắc rối và đánh nhau...

Anh không hòa thuận với bố, cũng không thân thiết với những người trong nhà.

Cô bỗng cảm thấy trong lòng có chút buồn bã.

Không đúng, là rất buồn.

Cô cúi đầu, cụp mắt, sau đó xoa xoa cái mũi đau nhức, hít vào một hơi, nghĩ đến điều gì đó, đột nhiên nói: “Đúng rồi, từ giờ trở đi, nếu có người hỏi thì cứ nói toàn bộ số tiền đầu tư vào công xưởng đều là của em"

Dù sao, tương lai anh cũng để cô quản lý toàn bộ số tiền từ công việc bán hàng, vậy thì tiền đầu tư vào đó là của anh hay của cô thì có gì khác biệt chứ?

“Không phải lúc nào cũng nói vậy sao?"

Anh nói như việc đó không hề quan trọng.

Cô ngước nhìn anh và nói: “Đó không chỉ là tiền của em, mà còn là tiền trợ cấp mà bố đã để lại cho em."

Cô không hẳn là một người giàu có.

Số tiền đầu tư vào công xưởng là tiền trợ cấp mà bố cô để lại khi ông hy sinh ở biên giới. Nhà nước đã trợ cấp cho gia đình liệt sĩ, suốt những năm qua, dì của cô chưa bao giờ sử dụng đến số tiền đó, mà luôn để dành cho cô.

Anh lập tức choáng váng.

Trình Ninh nói xong cũng không giải thích gì thêm.

Cô thu lại ánh mắt, không để ý đến sự trầm ngâm của Hàn Đông Nguyên, cúi đầu tiếp tục tính toán sổ sách.

Lần này là tính tiền thu nhập.

Trước đó, Hàn Đông Nguyên đã bán một lô ghế đẩu thớt, kiếm được một trăm hai mươi.

Xưởng nội thất đã đặt một đơn hàng lớn với một trăm bộ nội thất lớn, tổng cộng là tám trăm tám mươi, đã nhận tiền đặt cọc là một trăm bảy mươi sáu.

Sau đó là tám bộ nội thất lớn được bán cho người thân và bạn bè của nhân viên với giá chín đồng tám mỗi bộ và mười hai bộ đồ ăn dành cho trẻ em với giá mỗi bộ là ba đồng hai. Tổng cộng là một trăm mười sáu đồng tám xu.

Ngoài ra còn có mười bộ nội thất lớn và hai mươi bộ đồ ăn dành cho trẻ em được gửi đến và bán tại nhà ăn của xưởng máy móc và tiệm cơm nhà nước ở Bắc Thành, tạm thời vẫn chưa nhận được tiền.

Vậy là, tổng thu nhập tạm thời là 1.116 đồng 8 xu.

Tính toán xong xuôi, tay Trình Ninh run lên, trong lòng vô cùng vui mừng. Mọi cảm xúc đột ngột vừa rồi đều bị quét sạch, cô đẩy sổ sách qua cho anh xem và nói: “Chỉ cần chúng ta nhận được tiền từ xưởng nội thất bên kia, thì chính ta sẽ kiếm được lợi nhuận ròng là hai trăm năm mươi sáu đồng tám xu trong hai tháng tới, không tính phiếu đổi lương thực mà anh đã phát cho dân làng vào mùa đông năm ngoái."
 
Thập Niên 70 Em Gái Ghẻ Trọng Sinh
Chương 217: Chương 217



Khi đó, công điểm của dân làng chủ yếu là do bên trong đại đội thanh toán.

Hàn Đông Nguyên đưa tay nhận lấy sổ sách, mỉm cười, vừa định nói gì đó thì bên ngoài đã có rất nhiều người ồn ào chen chúc.

Hai người kinh ngạc nhìn đám đông mọi người đột ngột đổ tới.

Ồ, hầu hết các thanh niên tri thức trong đại đội đều đến.

Hàn Đông Nguyên quay đầu nhìn Trình Ninh, là cô hẹn gặp bọn họ à?

Trình Ninh cũng không hiểu chuyện gì.

Nhưng rất nhanh đã có người giải đáp thắc mắc của họ.

Thẩm Thanh đi ở phía trước, sau khi bước vào, lập tức nói với Triệu Chi và Tưởng San San: “Không phải hai người vừa mới nói chuyện trong phòng sao? Bây giờ tất cả mọi người đều ở đây, bao gồm cả xưởng trưởng và chủ nhiệm văn phòng. Chi bằng nói rõ ra trước mặt mọi người luôn đi.”

Vân Mộng Hạ Vũ

Triệu Chi mặt mũi đỏ bừng, hốc mắt cũng đỏ.

Trong đời cô ta chưa bao giờ cảm thấy xấu hổ đến thế.

Cô ta tưởng rằng mình đã chuẩn bị đủ tâm lý, nhưng vào lúc này, khi đối mặt với nhiều người như vậy, cô ta vẫn cảm thấy run rẩy như sắp ngã.

Cố Cạnh Văn thay mặt Đối tượng của mình lên tiếng nói: " Thẩm Thanh, cô đừng quá hung hăng"

Thẩm Thanh cười lạnh: “Tôi hung hăng sao?"

Tình thế trở nên căng thẳng, sắp sửa lại náo loạn, Tưởng San San đi tới phía trước nói: “Để tôi nói đi"

Cô ta muốn nói, nhưng Triệu Chi lại cắn môi, đứng ở phía trước, giọng nói nhỏ nhẹ nhưng đầy kiên quyết, nói: "Chị San San, chuyện không liên quan đến chị, để em nói đi!"

Đôi mắt cô ta đỏ hoe, khuôn mặt xinh đẹp cũng đỏ bừng lên, nói ra những lời đầy sự dũng khí, mang theo vẻ mong manh bướng bỉnh, tựa như lê hoa đái vũ, thực sự khiến người khác cảm thấy thương hại.

Nhưng ngồi phía trên lại là Trình Ninh xinh đẹp thanh tú hơn cô ta, đang mở to đôi mắt kỳ lạ nhìn cô ta.

Dường như không thể thương xót được.

Mọi người đều theo dõi.

Triệu Chi hít một hơi thật sâu, nói: “Chuyện là thế này. Chị San San sắp sửa kết hôn, nên muốn biết chi phí xây nhà ở trong công xưởng của chúng ta. Bởi vì chúng tôi đang trò chuyện ở trong ký túc xá nên cũng không để ý nhiều đến chuyện này. Chuyện của công xưởng, nhân công bình thường như chúng tôi không được phép hỏi. Vì vậy, tôi đã đi hỏi trực tiếp chị Thẩm Thanh, xem nhà ở mà thanh niên tri thức Hàn đã xây lên giá bao nhiêu, nhưng đã bị chị ấy từ chối"

“Sau đó chị Thẩm Thanh ra ngoài, tôi thấy chị San San buồn bã nên tôi đã đến an ủi chị ấy một chút. Tôi đã nói... nói...nói rằng xây một căn nhà thì tốn bao nhiêu tiền chứ? Hơn nữa, đó là nhà của thanh niên tri thức Hàn, cũng không phải là bí mật của công xưởng, có nói cho chúng tôi biết hay không thì có liên quan gì chứ? Hơn nữa, tôi còn nói…”

Cô ta cắn môi, nói: “Tôi nói, về việc xây ngôi nhà này, thực ra là chúng tôi đã mời các dân làng tham gia xây dựng cùng với công xưởng. Dân làng chỉ cần một ít công điểm, không cần nhận tiền công. Tường gạch được làm bằng bùn được đào trên mặt đất và đem phơi khô, gỗ được chặt từ trên núi, hoàn toàn không tốn kém bất kỳ chi phí nào. Nếu có thể giúp đỡ những người cần thiết thì chúng ta cũng có thể làm được, chẳng trách chị San San cảm thấy khó chịu"

Nói xong, cô ta cúi đầu trước Thẩm Thanh nói: “Xin lỗi chị Thẩm Thanh, em biết nói như vậy sau lưng chị là không đúng. Nếu có bất cứ đề nghị hay ý kiến gì về công xưởng thì nên nói trực tiếp thay vì nói sau lưng như thế này. Nhưng thực ra em không hề có ý phản đối quy định của công xưởng. Mọi người cũng biết tôi không có nhu cầu xây nhà, lúc đó tôi chỉ muốn an ủi chị San San nên mới nói như thế thôi"

Thẩm Thanh tức giận đến sắc mặt tái nhợt.

Lần này cô ấy thật sự đã thấy được bộ dạng thật sự của người em gái trong ký túc xá, vốn là người ăn nói nhẹ nhàng, tốt bụng, thật thà và ân cần với mọi người.
 
Thập Niên 70 Em Gái Ghẻ Trọng Sinh
Chương 218: Chương 218



Chẳng trách chính cô ta cũng nói Trình Ninh không thích cô ta và có ác cảm với cô ta.

Người như vậy, chỉ cần hiểu biết một chút thôi, thì ai có thể thích cô ta được cơ chứ, có ai là không muốn tránh xa cô ta?

Thẩm Trầm Thanh đang định nói thì Trình Ninh đã đứng dậy đi đến bên cạnh và giữ cô ấy lại.

Trình Ninh giữ cô ấy lại, khẽ mỉm cười, ánh mắt quét qua Thẩm Trầm Thanh và Tưởng San San. Sau đó lại nhìn Triệu Chi, trong mắt không có chút ý cười, nhưng miệng lại nở một nụ cười nhạt, nói: “Triệu Chi, việc nói xấu ai đó ở sau lưng là chuyện của cậu và người liên quan. Nhưng lần này điều cậu nói không phải là việc riêng của một ai đó. Đây là cậu đang nói kích động sự bất mãn của mọi người đối với công xưởng và xưởng trưởng của chúng ta.”

Vừa nói, cô vừa đưa mắt nhìn qua từng người trong phòng chính rồi nói: “Vậy, nếu mọi người đều ở đây rồi, thì nhân cơ hội này chúng ta hãy nói về việc xây dựng nhà xưởng và ký túc xá trong công xưởng đi, cũng như việc phân bổ ký túc xá cho công nhân, để tránh bị người có ý đồ xấu xuyên tạc gây ra hiểu lầm"

"Mọi người đều biết, công xưởng của chúng ta không chỉ là công xưởng dành cho những thanh niên tri thức, mà còn là công xưởng của Đại đội Thượng Hàn. Công nhân cũng không chỉ là những người trẻ, thực tế là dân làng chiếm tỉ lệ nhiều hơn. Vì vậy, việc xây dựng nhà xưởng và ký túc xá, cũng như việc phân phối ký túc xá cho công nhân, không chỉ là chuyện của nhóm thanh niên tri thức chúng ta, mà còn là chuyện của cả đại đội. Ban đầu tôi định hai ngày nữa sẽ tổ chức một cuộc họp để nói với mọi người về chuyện này, nhưng vì hôm nay mọi người đều đã tụ tập ở đây rồi, vậy thì càng sớm càng tốt. Hôm nay chúng ta sẽ tổ chức một cuộc họp hội nghị công nhân viên chức ngay hôm nay đi"

Vân Mộng Hạ Vũ

"Xưởng trưởng Hàn vừa gọi điện cho chủ nhiệm Từ và chủ nhiệm Liêu để mời Đại đội trưởng và Đại đội thư ký, cũng như những người dân làng là nhân công của công xưởng chúng ta. Vì vậy xin mọi người hãy kiên nhẫn chờ đợi. Khi mọi người đều đã có mặt đông đủ, chúng tôi sẽ tập trung thông báo cho mọi người về kế hoạch phân bổ ký túc xá tạm thời của chúng ta."

"Hiện tại còn một khoảng thời gian nữa, trước tiên chúng ta hãy lắng nghe ý kiến của mọi người. Công xưởng của chúng ta mới được xây dựng, trước đó mọi người cũng chưa có nhiều kinh nghiệm, đều là mò đá qua sông. Vì vậy, nếu mọi người có ý kiến gì, có đề xuất gì, cứ nói ra đi"

Hội nghị công nhân viên chức?

Tưởng San San và Triệu Chi lại như ngất đi khi nghe tin mọi người trong đại đội đều được mời đến.

Mọi chuyện sao lại trở nên lớn như vậy chứ?

Nhưng cho dù Tưởng San San, Triệu Chi và Cố Cạnh Văn có phản ứng thế nào, thì Trình Ninh lại tỏ vẻ như mình không biết gì cả.

Cô khuyến khích mọi người thoải mái nói chuyện, sau đó để Hứa Đông Mai và Trầm Thanh ghi lại các vấn đề của mọi người. Cô cẩn thận lắng nghe, thỉnh thoảng quay đầu nói vài câu với Hàn Đông Nguyên.

Thôn của Đại đội Thượng Hàn rất rộng lớn, nhưng Viện Thanh niên tri thức cách nhà của Đại đội trưởng Hàn Hữu Phúc và Đại đội thư ký Chu Phác Hòe cũng không xa lắm.

Liêu Thịnh và Từ Kiến Quốc đã thảo luận với nhau và sau đó chia ra đi tới nhà của Đại đội trưởng và Đại đội thư ký. Sau đó, Đại đội trưởng và Đại đội thư ký đã tự mình đi đến Viện Thanh niên tri thức và yêu cầu gia đình họ tìm kiếm những dân làng làm việc trong công xưởng. Với sự kêu gọi của người nhà và sự theo sát của Đại đội trưởng và Đại đội thư ký, dân làng đã từ từ tập trung tại viện Thanh niên tri thức. Ngay cả một số người không làm việc trong công xưởng nhưng lại thích đông vui cũng đến tham gia.

Tổng cộng có năm mươi hoặc sáu mươi người đến.
 
Thập Niên 70 Em Gái Ghẻ Trọng Sinh
Chương 219: Chương 219



Nhà chính của Viện Thanh niên tri thức đã chật kín không còn chỗ ngồi.

Trình Ninh quyết định cho mọi người mang bàn ghế dài từ trong nhà chính ra sân.

Còn yêu cầu nhóm thanh niên tri thức chuyển toàn bộ ghế trong ký túc xá ra sân.

Nhóm lãnh đạo công xưởng cộng thêm Đại đội trưởng và Đại đội thư ký, còn có Đại đội kế toán ngồi bàn đối diện với mọi người.

Phụ nữ hoặc người lớn tuổi ngồi ở hàng ghế đầu, còn những người còn lại đứng ở phía sau.

Khi mọi người đã đến đông đủ, Hàn Đông Nguyên gõ nhẹ vào bàn, cũng không nhắc đến chuyện của Tưởng San San và Triệu Chi, chỉ đơn giản nói: “Gần đây mọi người đều thấy xưởng sản xuất đồ tre gỗ của chúng ta đang xây dựng nhà xưởng và ký túc xá cho công nhân. Chắc hẳn mọi người đàn rất quan tâm đến việc phân bổ ký túc xá cho công nhân. Hôm nay tôi gọi mọi người đến đây là để nói với mọi người về kế hoạch phân bổ này.

"Vấn đề này đã được Chủ nhiệm văn phòng của chúng ta Thanh niên tri thức Trình Ninh theo dõi từ lâu. Bây giờ chúng tôi sẽ mời cô ấy nói chi tiết hơn cho mọi người về vấn đề này nhé."

Trình Ninh không lãng phí thời gian, chỉ lấy bản vẽ ra, trình bày từ trái sang phải cho mọi người xem, sau đó nói: “Ký túc xá công nhân của chúng ta không lớn lắm, chỉ có tám phòng, còn có một gian nhà chính nên chỉ còn lại bảy phòng. Số lượng rất hạn chế, nhưng chúng tôi trong số công nhân của chúng ta có rất nhiều người gặp khó khăn về nhà ở, nên sau khi bàn bạc với lãnh đạo đại đội, xưởng trưởng đã quyết định để mọi người tự đề xuất bất kể là thanh niên tri thức hay dân làng, miễn là công nhân của công xưởng chúng ta, đều có thể nộp đơn"

Vân Mộng Hạ Vũ

"Tuy nhiên, trong đơn phải nêu rõ tình hình gia đình, có ai và bao nhiêu người sẽ sống ở đó. Chúng tôi sẽ xem xét toàn diện các yếu tố, bao gồm nhu cầu của công nhân đối với công xưởng, sự đóng góp của công nhân cho công xưởng và nhiều yếu tố khác để quyết định xem có phê duyệt cấp phòng hay không."

"Ngoài ra, để hạn chế việc lạm dụng ký túc xá, bất kỳ ai nhận được phòng ở đều cần phải đóng phí, một phòng một đồng tiền mỗi tháng"

Ban đầu, nhiều dân làng bên dưới rất vui mừng khi biết tin có thể nộp đơn xin phòng ở nhưng khi nghe nói rằng họ còn phải đóng tiền thì lại cảm thấy rất nản chí.

Đùa chứ, một đồng tiền một tháng là rất nhiều đối với bọn họ đó.

Trình Ninh nhìn phản ứng ở bên dưới, thấp giọng cười nói: "Nghe đến thu tiền, có phải khiến mọi người rất thất vọng phải không?"

"Cũng không phải là thất vọng"

Phần lớn dân làng đều khá thẳng thắn, một người dì lớn tiếng nói: "Thanh niên tri thức Trình à, một đồng một tháng là rất nhiều đấy. Nếu có ai đó cho tôi một đồng một tháng, tôi cũng có thể nhường phòng cho họ."

Đương nhiên, dì ấy chỉ nói thế thôi, thật sự nhà họ đã quá đông đúc, không còn chỗ trống nữa.

Đó chỉ là diễn đạt sự vô lý của việc thu tiền mà thôi.

Trình Ninh cũng không để ý.

Cô mỉm cười, nói: “Dì, một tháng một đồng, bây giờ dì có thể cảm thấy đắt, nhưng khi kỹ thuật của công nhân công xưởng chúng ta được cải thiện, sản xuất ra hàng hóa nhanh hơn, sản phẩm bán chạy hơn, hiệu suất của công xưởng chúng ta được cải thiện, thì tiền lương của công nhân chắc chắn sẽ tăng lên và sẽ dần dần cân bằng với công xã bên kia. Khi đó mọi người cũng có thể có mức lương hàng tháng từ mười đến mười lăm đồng, tiền nhà ở mỗi tháng cũng không còn là vấn đề gì cả."

Tiền lương hơn mười đồng?

Mọi người ngay lập tức bị sốc trước tin này, đặc biệt là các dân làng!

Trình Ninh lại nói thêm: “Với lại chúng tôi sẽ không trực tiếp thu phí ký túc xá của mọi người. Hiện tại mọi người chỉ có công điểm, chưa có lương nên chúng tôi sẽ ghi nợ trong sổ sách. Khi nhận được tiền lương rồi, chúng tôi sẽ trừ vào lương. Nếu công xưởng tiếp tục không trả lương, như tôi đã nói, chúng tôi sẽ không thu tiền của mọi người."
 
Back
Top Bottom