Chào bạn!

Để có thể sử dụng đầy đủ chức năng diễn đàn Của Tui À bạn phải đăng nhập hoặc đăng ký.

Đăng Ký!

Dịch Thập Niên 70: Cuộc Sống Hạnh Phúc Trên Đảo

[BOT] Mê Truyện Dịch

Active member
Quản Trị Viên
Tham gia
7/9/25
Bài viết
411,141
Điểm cảm xúc
0
Điểm thành tích
36
AP1GczM-3dXRZW9d-ArcU_YGQLdbYdP7xBdSS8gipOUaNf8ORXH6reUiXB5gr464idZq0JMV9yg4-DWxvBJptB2B2Vc6_TI0oIfgmxsQ-oApKzTdHbBJpQ-0WXRr1BLMKhlBxBwP3kkcWoJ_s9v66tDOut9-=w215-h322-s-no-gm

Thập Niên 70: Cuộc Sống Hạnh Phúc Trên Đảo
Tác giả: Hạ Vãn Ca
Thể loại: Ngôn Tình, Xuyên Không, Trọng Sinh, Hài Hước, Điền Văn, Sủng
Trạng thái: Đang ra


Giới thiệu truyện:

Ôn Như Ý xuyên vào nữ phụ một quyển văn niên đại.

Nữ phụ xinh đẹp động lòng người, da trắng môi hồng, tính cách dịu dàng như nước.

Nhưng dựa theo cốt truyện thì cô chính là cô vợ kế luôn ăn nói khép nép để lấy lòng con riêng của cha mẹ chồng, hầu hạ chồng cơm áo không lo, dốc hết tâm huyết, hy sinh bản thân nhưng lại chỉ đổi lấy được một tên cặn bã ăn bám, bồ nhí tới cửa cảnh cáo cuối cùng thì tức chết.

Ôn Như Ý: !

Mẹ nó, từ hôn, loại người này ai thích làm thì đi mà làm.

Nàng quyết định chấp nhận ý kiến của tổ chức, đi xem mắt vị sĩ quan thô kệch nhưng trẻ tuổi đầy hứa hẹn mà bọn họ đã nói kia.



Tần Trí Viễn trời sinh mày kiếm mắt sáng, anh tuấn bất phàm, tuổi còn trẻ mà đã là phó đoàn trưởng, nhưng tính cách vừa lạnh lùng vừa không có lòng nữ nhi tình trường, đã qua hai mươi tám mà vẫn còn độc thân.

Lãnh đạo và người nhà anh đều rất sốt ruột, vội sắp xếp một đối tượng rất dịu dàng cho anh, hy vọng sắt thép cũng có thể bị nung chảy.

Mọi người nghe nói đối tượng kia của anh liễu yếu đào tơ, không chỉ chân yếu tay mềm mà còn là một đại tiểu thư nhà tư bản chỉ biết khóc thút thít, chính là loại hình mà anh ghét nhất.

Mọi người: Mẹ nó, có nên đôi nổi không vậy?

Người biết rõ sự tình: Đơn xin kết hôn của cậu ta đã được duyệt

Mọi người kinh hãi: Thế mà cũng thành á hả?

Tần Trí Viễn, nếu như anh bị bắt cóc thì hãy chớp mắt một cái!

Thẳng cho đến một ngày về đoàn kia, Tần Trí Viễn dẫn theo một cô gái cùng nhau lên đảo.

Khi một đám đàn ông thô kệch nhìn thấy cô gái trẻ mi mục như họa, da trắng nõn nà đứng bên cạnh anh kia lập tức hô to một tiếng “vãi…”.

Có một người vợ xinh đẹp giống tiên nữ như vậy, nếu như bị bắt cóc thì bọn họ cũng bằng lòng.

Nhưng môi trường hải đảo khắc nghiệt như vậy, đại tiểu thư yếu ớt nhỏ bé kia có thể chịu được không?

Cuộc hơn nhân mới được hơn nửa năm của hai người vẫn phải chia ly thôi!

Sau đó…

Một tháng qua đi, bọn họ không ly hôn mà Tần Trí Viễn còn trở thành người đàn ông của gia đình.

Hai tháng trôi qua, Ôn Như Ý dẫn các bà vợ xây một công xưởng ngay trong quân đội để giải quyết vấn đề khó khăn việc làm.

Nửa năm trôi qua, bụng của Ôn Như Ý to rồi.

Mọi người: Mẹ nó, mặt rát ghê.​
 
Thập Niên 70: Cuộc Sống Hạnh Phúc Trên Đảo
Chương 1: Kiếm Cớ



Năm 1974, Giang thành.

Gần tới tiết xử thử rồi, tuy rằng liên tiếp đổ mưa mấy hôm nhưng lại không xua đi được cái nóng trong không khí, thời tiết nóng nực giống như cái lò hấp, oi đến mức khiến người không tài nào thở được.

Loại thời tiết như vậy khiến cho Triệu Tú Hoa vốn đã bức bối trong người lại càng trở nên nóng nảy hơn, đặc biệt là khi nghe thấy người phụ nữ trước mặt nói xong ý định tới đây của mình, sắc mặt bà càng lúc càng nặng nề: “Ý của chị là trước khi kết hôn, các chị không muốn mua giường với tủ quần áo trước?”

Người phụ nữ kia gật đầu: “Chủ yếu là vì bây giờ Quốc Bình sắp được bình bầu làm chủ nhiệm rồi, mà thành phần của nhà họ Ôn các chị lại không tốt, lỡ như để đối thủ nhìn thấy hai đứa trẻ kết hôn lại làm đến mức xa xỉ đến như thế, sau này đi báo cáo thì cũng phiền phức lắm!”

Triệu Tú Hoa cười lạnh một tiếng: “Đây là ý của chị hay là ý của Quốc Bình thế? Hôm nay sao cậu ta không tự mình tới đây nói với chúng tôi?”

Người phụ nữ cười đáp: “Hai hôm nay Quốc Bình ra ngoài đào tạo rồi, tôi tới tìm các chị nói cũng như nhau cả thôi, chị…”

Lời của bà ta còn chưa nói xong thì Triệu Tú Hoa đã trực tiếp ngắt ngang: “Nhà họ Dương các người có ý gì hả? Rõ ràng chúng ta đã nói rõ sính lễ rồi nhưng các người vẫn năm lần bảy lượt tới tìm thôi thương lượng muốn bỏ cái này, bỏ cái kia.

Lần trước chị nói không mua đồng hồ đeo tay là vì thành phần gia đình chúng tôi không thích hợp để khoe khoang, cái này tôi chịu. Nhưng bây giờ đến ngay cả giường với tủ quần áo mà các người cũng không muốn mua, này nhé, con trai chị kết hôn lần hai đấy!”

Thấy vẻ mặt của bà giận dữ, người phụ nữ kia lại vội vàng giải thích: “Tú Hoa, chị hiểu lầm rồi, tôi không nói là không mua mà chỉ là tạm nán lại trước đã, đợi Như Ý gả qua đó rồi, Quốc Bình cũng được bình bầu xong là chúng tôi chắc chắn sẽ mua mà.”

Triệu Tú Hoa nghe thế cũng tức đến bật cười, lúc trước bọn họ đã nói rõ rồi, hai đứa trẻ kết hôn, nhà họ Dương phải bỏ ra hai trăm đồng tiền sính lễ, một chiếc đồng hồ đeo tay, ngoài ra còn phải thêm một chiếc giường và tủ quần áo mới. Dù sao thì người vợ trước của nhà họ Dương cũng c.h.ế.t vì bệnh tật, căn nhà ban đầu kia chắc chắn không thể dùng tiếp được nữa.

Đương nhiên, đến khi hai đứa trẻ kết hôn, nhà họ Ôn bọn họ cũng sẽ thêm một trăm đồng tiền và một ít chăn bông cho con gái mang theo cùng với toàn bộ sính lễ, coi như của hồi môn qua nhà chồng.

Kết quả, nào có ngờ hôm nay nhà họ Dương tới đây không phải để tìm con gái bà qua đó chọn giường và tủ, mà ngược lại muốn hủy hai thứ này.

Vốn dĩ Triệu Tú Hoa đã có hơi bất mãn với việc con gái bằng lòng gả cho một người đàn ông kết hôn lần hai lớn hơn cô tận mười một tuổi rồi, bây giờ vừa nghe được câu này, trong lòng lập tức phừng phừng lửa giận.

“Lưu Thiểu Mai, chị bớt lấy mấy lý do thoái thác này để lừa tôi đi, thành phần của nhà họ Ôn chúng tôi không tốt bằng các chị nhưng mấy năm nay cũng rất an phận, nếu như lúc đầu làm mai, nhà các chị để ý thành phần nhà chúng tôi vậy thì cứ nói thẳng, chúng tôi có thể không đồng ý hôn sự này.”

Lưu Thiểu Mai nhìn bà rồi vội vàng cười lấy lòng, nói: “Bây giờ không phải tôi đang tìm các chị bàn bạc hay sao, chị giận dữ như thế làm gì, cũng không phải tôi nói không mua mấy thứ đó mà chỉ nói đợi sau khi Quốc Bình được bình bầu xong rồi mới mua sau, sao chị mãi không nghe hiểu ý của tôi thế nhỉ?”

Triệu Tú Hoa cười lạnh một tiếng: “Chị không phải tới để bàn bạc mà tới để thông báo cho chúng tôi biết, tôi biết nhà họ Dương các chị đang suy tính chuyện gì, không phải chỉ là không muốn đổi mấy món đồ gia dụng kia để tiết kiệm tiền thôi sao.

Tôi nói cho chị biết, chúng ta có thể không mua đồng hồ nhưng con trai chị là kết hôn lần hai, giường với tủ quần áo nhất định phải là đồ mới!”

Nghe thấy bên ngoài truyền tới tiếng cãi nhau, Ôn Như Ý nằm trên giường đã lâu dần dần kéo suy nghĩ đang phân tán về lại, cô nhìn đồ trang trí trong căn phòng cũ kỹ trước mặt, lúc này mới chấp nhận được sự thật rằng mình đã xuyên sách rồi.

Đúng vậy, cô đã xuyên sách, xuyên thành nữ phụ cùng tên trong văn niên đại, là tiểu thư của một nhà tư bản.
 
Thập Niên 70: Cuộc Sống Hạnh Phúc Trên Đảo
Chương 2: Gia Đình Nguyên Chủ



Vào những năm năm mươi, nhà họ Ôn vẫn là một nhà tư bản, có cổ phần trong công xưởng, lúc ấy nguyên chủ sống trong một tòa nhà kiểu Tây, mặc những bộ váy xinh đẹp, không thiếu ăn thiếu mặc.

Nhưng đến giai đoạn sau những năm sáu mươi, cuộc sống của nhà họ Ôn một đi không trở lại, cha Ôn bị điều xuống cơ sở rèn luyện đã vạch rõ ranh giới với nhà họ Ôn.

Gia sản của nhà họ Ôn trên cơ bản đều phải giao hết lên, ngay cả căn nhà kiểu Tây đang ở cũng bị tịch biên nốt.

Mẹ Ôn dẫn hai đứa con chuyển đến căn nhà mười mấy mét vuông ở đại tạp viện, cuộc sống trôi qua rất túng thiếu.

Không chỉ như thế, bây giờ lời kêu gọi xuống nông thôn vẫn đang được tiến hành, dựa theo chính sách thì nguyên chủ cũng phải đối diện với vấn đề về nông thôn. Trước đây trong đại tạp viện cũng có không ít đứa trẻ về nông thôn.

Mọi người đều biết cái khổ ở nông thôn rồi, nguyên chủ là một đứa trẻ sinh non, từ nhỏ cơ thể đã yếu ớt, chưa từng làm việc nặng nhọc gì cả, thậm chí trước đây khi trong nhà còn có người giúp việc, đến ngay cả cơm cũng chưa từng phải nấu bữa nào. Cô lớn lên lại xinh đẹp, cha Ôn và mẹ Ôn lo lắng cô về quê sẽ không chịu nổi cho nên cũng không có dự định ấy.

Nhưng nếu như không về quê thì nữ đồng chí nhất định phải có công việc, hoặc là đã lập gia đình, bằng không, cho dù có bằng lòng hay không thì vẫn bị cưỡng chế về quê.

Bây giờ học sinh đã tốt nghiệp vừa bắt là được một đám đông, hoàn toàn không có nhiều công việc để sắp xếp đến vậy, nguyên chủ tốt nghiệp cấp ba đã được gần hai tháng rồi mà vẫn chưa nhận được sắp xếp công việc của phố, muốn mua công việc cũng không có quan hệ cho nên gần đây, mẹ Ôn – Triệu Tú Hoa vẫn luôn tìm đối tượng kết hôn cho cô.

Nhưng thành phần của nhà họ Ôn không tốt, cho dù bọn họ vẫn luôn hạ thấp yêu cầu về đối tượng nhưng những người có điều kiện gia đình tốt một chút kia biết được thành phần của bọn họ đều không tới cửa cầu hôn.

Về phần mấy người tới cầu hôn kia, phần lớn điều kiện gia đình còn kém hơn so với tưởng tượng của nhà họ Ôn, thậm chí còn có người kết hôn lần hai.

Nguyên chủ là một người hiếu thuận và hiểu chuyện, nhìn thấy mẹ ruột lo lắng cho mình, bận rộn vì mình mà thành ra như vậy nên cũng chấp nhận số phận, cuối cùng lấy lùi làm tiến, chọn Dương Quốc Bình có điều kiện tương đối tốt.

Dương Quốc Bình là phó chủ nhiệm phân xưởng của xưởng hóa chất, năm nay ba mươi tuổi, tuy rằng có một đứa con trai sáu tuổi nhưng anh ta lớn lên quả thật không tồi, dáng người cũng rất cao, thoạt nhìn nho nhã lịch sử.

Hai vợ chồng già nhà họ Dương đều là công nhân, trong nhà cũng chỉ có một đứa con trai là anh ta, điều kiện tổng thể đã tốt hơn mấy người tới xem mắt trước đó không ít, thậm chí còn có một người cậu là ủy viên ủy ban cách mạng khu.

Nhưng trong nguyên tác, vẻ ngoài của Dương Quốc Bình trông không tồi thật nhưng trên thực tế anh ta là một tên đàn ông cặn bã, ỷ vào bản thân lớn lên khá đẹp mắt nên đi đến đâu cũng liếc mắt đưa tình, có quan hệ không rõ ràng với một vài đồng chí nữ, cho dù là sau khi đã kết hôn với nguyên chủ thì anh ta cũng không hề khiêm tốn hơn một chút nào.

Nguyên chủ vốn đã nhát gan, sau khi bị cuộc vận động này đả kích lá gan lại càng nhỏ hơn, cho dù có biết cũng chỉ có thể ngậm đắng nuốt cay, từ một đại tiểu thư nhà tư bản không biết làm một việc gì lại bị ép phải trở thành một người mẹ kế tốt, một người vợ tốt, một người con dâu tốt trong miệng mọi người.

Ngay lúc cô cho rằng mình đã sắp chịu hết nổi rồi, cuối cùng lại nhân tình trẻ ở bên ngoài của tên chồng cặn bã kia tới tận cửa cảnh cáo và sỉ nhục, sau đó thì tức c.h.ế.t tươi.

Mà mẹ Dương càng không thích nguyên chủ hơn, bây giờ bà ta chỉ đang cảm thấy con trai của mình lấy nguyên chủ đúng là chịu thiệt, không muốn cho nhà họ Ôn sính lễ cho nên mới lấy chuyện bình bầu chủ nhiệm ra để làm lý do chèn ép nhà họ Ôn.
 
Thập Niên 70: Cuộc Sống Hạnh Phúc Trên Đảo
Chương 3: Mặt Dày



Mấy chuyện này hiển nhiên Dương Quốc Bình cũng biết, mà hôm nay anh ta không tới nhà họ Ôn cũng không phải vì đang ở bên ngoài đào tạo mà là qua thành phố bên cạnh an ủi bạch nguyệt quang vừa mới mất chồng kia của anh ta.

“Hay là thế này đi, hôn sự này trước đừng bàn nữa, đợi chuyện Quốc Bình bình bầu xong rồi lại nói sau, tôi thấy thời gian cũng không lâu đâu, cùng lắm là một đến hai tháng thôi, chị thấy có được không?”

“Chị…”

Triệu Tú Hoa lập tức nghẹn họng.

Nhà họ Dương rõ ràng cố tình, biết rõ nhà bọn họ vì chuyện về quê nên mới muốn kết hôn sớm một chút, bây giờ bà ta lại nói phải đợi thêm một đến hai tháng nữa, còn nữa, người trong đại viện cũng đã biết bọn họ sắp kết thông gia với nhà họ Dương rồi, nếu như chơi kiểu này, nói không chừng sẽ xuất hiện tin đồn thất thiệt gì đó, đây là muốn ép bọn họ sao.

Ôn Như Ý ở trong phòng lập tức không bình tĩnh nổi nữa, cô cũng từng là người bị tra nam làm tổn thương, lúc đầu khi đọc sách cũng bị cái cảnh vợ chính thức với tình nhân bên ngoài chung sống hòa hợp của nhà Dương Quốc Bình làm cho tức muốn chết, bây giờ vừa mới xuyên tới đã bị nhà họ Dương uy h**p, cô làm sao có thể nhịn được cục tức này chứ?

Bản thân cô còn chưa tự lo xong đây này, con mẹ nó, chức mẹ kế này ai thích làm thì đi mà làm!

Cô trực tiếp ngồi bật dậy khỏi giường, nhanh chóng đứng dậy đẩy cửa phòng ra.

Trong nhà, không gian rất nhỏ, Triệu Tú Hoa và Lưu Thiểu Mai ngồi đối diện với nhau. Mặt Triệu Tú Hoa đỏ gay, đôi mắt đen láy trợn trừng, bộ dáng trông rất giận dữ.

“Mẹ.” Ôn Như Ý mở miệng gọi bà một tiếng.

Nghe thấy tiếng gọi, Triệu Tú Hoa lập tức nâng mắt nhìn qua: “Con dậy từ khi nào vậy? Đã đỡ đau đầu chưa?”

Lưu Thiểu Mai nghe vậy bèn quay đầu, trông thấy Ôn Như Ý bước qua, bà ta lập tức sững sờ, tuy rằng bà ta không thích cô nhưng khi nhìn thấy gương mặt kia của cô, trong lòng vẫn không nhịn được mà cảm thán.

Suy cho cùng cũng là con nhà tư bản mà, từ nhỏ chưa từng phải làm việc cả, làn da vừa trắng vừa mềm cứ như trứng gà bóc vậy.

Gương mặt trứng ngỗng, mắt to, sống mũi cao, cái miệng nhỏ cũng tiêu chuẩn như được vẽ ra vậy, cũng khó trách con trai bà ta vừa gặp đã say mê, nói gì mà sính lễ có cao cỡ nào cũng phải lấy được người về, bằng không chỉ dựa vào thành phần này của nhà họ Ôn, làm sao bà ta lại muốn kết thông gia với bọn họ cơ chứ?

Bà ta cũng vội vàng cười bảo: “Như Ý à, cháu dậy cũng vừa lúc, thím đang bàn bạc với mẹ cháu về hôn sự của cháu với Quốc Bình đây.”

Ôn Như Ý liếc mắt nhìn bà ta rồi quay đầu, ngồi xuống kế bên cạnh Triệu Tú Hoa, hỏi: “Mẹ, vừa rồi hai người đang nói gì vậy, con nghe thấy ban nãy hình như thím Lưu nói không mua giường với tủ quần áo trước nữa thì phải?”

Lưu Thiểu Mai nhanh chóng nói: “Đúng đúng, chỉ là không mua trước, đợi chuyện Quốc Bình bình bầu xong, thím chắc chắn sẽ mua mà, chủ yếu là bây giờ vừa vặn đúng giai đoạn chọn hồ sơ, thật sự không thể để người khác nắm được dù chỉ là một chút nhược điểm nhỏ, cháu cũng sắp kết hôn với Quốc Bình rồi, chuyện của nó chính là chuyện của cháu, cháu phải nghĩ cho nó một chút chứ, đúng không?”

Ôn Như Ý còn chưa kịp nói gì thì Triệu Tú Hoa đã giành trước một bước, lạnh giọng nói: “Lưu Thiểu Mai, chuyện này tôi cũng đã nói rồi, không được chính là không được, bà không cần dụ dỗ đứa nhỏ.”

Ôn Như Ý nghe vậy, vừa mỉm cười vừa nhìn Triệu Tú Hoa: “Mẹ, mẹ đừng như vậy, chúng ta có chuyện gì thì cứ từ từ bàn bạc.”

Lưu Thiểu Mai vừa nghe được câu này đột nhiên lại hăng hái hẳn, xem ra vẫn là Ôn Như Ý hiểu chuyện, thấu hiểu lòng người, sớm biết thế bà ta nên trực tiếp tìm cô để bàn việc này mới đúng, cần gì phải lãng phí thời gian đi tìm Triệu Tú Hoa, bị chửi một trận oan uổng không nói, đã vậy còn không bàn ra được kết quả gì cả.

“Còn không phải sao, chúng tôi cũng khó xử lắm nên mới tới tìm các chị bàn bạc, chị phải lượng thứ cho chúng tôi chứ.”
 
Thập Niên 70: Cuộc Sống Hạnh Phúc Trên Đảo
Chương 4: Từ Hôn



Trong lòng Ôn Như Ý lại cười lạnh, thật sự cho rằng nhà họ Ôn bọn họ đều bị ngu hết cả sao, tưởng cô không nhìn ra được một chút suy tính này của bọn họ chắc?

Cô hít nhẹ một hơi, khóe miệng lộ ra vẻ chế nhạo: “Thím này, nếu các người đã khó xử như thế vậy hôn sự giữ tôi với Quốc Bình cứ bỏ đi vậy.”

Cô vừa nói ra lời này đã khiến Triệu Tú Hoa và Lưu Thiểu Mai sững sờ, Lưu Thiểu Mai vỗ vào miệng mình hai cái: “Cháu nói cái gì? Thím nghe không rõ.”

May

Sắc mặt của Ôn Như Ý bình tĩnh, lạnh lùng nhìn bà ta: “Thím này, tôi thấy tuổi tác của thím cũng không lớn cho lắm mà sao lỗ tai lại không tốt như vậy chứ, tôi nói, hôn sự giữa tôi với Quốc Bình cứ bỏ đi, tôi không chấp nhận hôn sự này!”

Lúc này, Lưu Thiểu Mai mới nghe được rõ ràng, bà ta cho rằng Ôn Như Ý sẽ đứng về phía mình nhưng không ngờ người ta lại muốn từ hôn.

Bà ta trực tiếp tức đến bật cười: “Ôn Như Ý, cô điên rồi à, cô muốn từ hôn sao?”

Ôn Như Ý cũng cười nhạo một tiếng: “Sao thế, bây giờ thím còn không nghe hiểu tiếng người nữa à?”

Triệu Tú Hoa cũng phản ứng lại được, tuy rằng bà thật sự không thích hôn sự này cho cam nhưng hành động trái ngược bất thình lình xuất hiện này của con gái nhà mình vẫn khiến bà có hơi luống cuống.

Bà vội vàng kéo tay áo của con, ho nhẹ một tiếng: “Con đừng kích động vội, chúng ta có gì thì từ từ nói.

Ôn Như Ý nhìn Triệu Tú Hoa: “Mẹ, vừa rồi mẹ nói rất đúng, bọn họ hoàn toàn không muốn kết thành thông gia với chúng ta đâu cho nên mới năm lần bảy lượt tìm cái cớ, đưa ra đủ các loại yêu cầu về sính lễ. Nếu như bọn họ đã chê chúng ta như vậy rồi vậy chúng ta cũng không cần phải chịu uất ức làm gì, con đồng ý hôn sự này.”

Sắc mặt của Lưu Thiểu Mai tối tăm hẳn đi: “Ôn Như Ý, tôi đang từ từ thương lượng với các cô, không phải chỉ là ép sính lễ một chút trước thôi sao? Cũng không phải không cho cô, cô kích động như vậy làm gì? Đây chính là thái độ khi nói chuyện với người lớn của cô sao?”

Ôn Như Ý nhìn bà ta, ánh mắt rất lạnh lùng: “Này thím, thím cũng đừng cả v.ú lấp miệng em, coi chúng tôi là đồ ngốc, thím nói như vậy chẳng qua là không muốn cho sính lễ mà thôi, bây giờ tôi cũng không muốn nói cái khác với thím mà chỉ muốn hỏi một câu, các người có từ hôn không đây!”

Lưu Thiểu Mai vốn chỉ muốn dọa Ôn Như Ý một chút mà thôi nhưng xem chừng hình như đối phương muốn làm thật. Trong lòng bà ta cũng nổi giận.

Nhà họ Ôn là cái thá gì chứ?

Cho dù muốn từ hôn thì cũng nên là bọn họ từ hôn trước mà không phải là một tiểu bối như Ôn Như Ý ở đây nói nhăng nói cuội.

Sắc mặt bà ta lập tức đen như đ.í.t nồi, giọng nói cũng sắc bén hơn: “Ôn Như Ý, cô muốn làm thật đúng không? Tôi nói cho cô biết, bây giờ nhà họ Ôn các cô là đang trèo cao bám vào nhà chúng tôi, cũng chỉ có con trai tôi không chê thành phần nhà các cô nên mới lấy cô thôi. Tốt nhất cô đừng có làm bộ làm tịch với tôi, nghĩ cho kỹ đã rồi hãy nói câu này.”

Nghe thấy giọng điệu khoa trương như vậy của bà ta, sắc mặt của Triệu Tú Hoa rất nặng nề. Bà vốn còn có chút ý kiến bất đồng về vụ từ hôn này nhưng bây giờ cũng không còn một chút dị nghị nào nữa mà chỉ còn tức giận.

“Lưu Thiểu Mai, chị bớt tự dát vàng lên mặt mình đi, lúc trước khi tới cầu hôn Như Ý nhà tôi, các người hễ mở mồm ra là nói Như Ý tốt, chỉ cần Như Ý vào cửa thì sẽ thương yêu con bé như châu bảo, nếu không phải lúc trước các người nói chuyện dễ nghe như thế thì tôi có thể gả một đứa con gái trong trắng chưa chồng của mình cho đứa con trai kết hôn lần hai đó của chị sao?”

Vẻ chán ghét trong lời nói của bà vô cùng rõ ràng khiến Lưu Thiểu Mai rất yêu con trai tức muốn nhồi m.á.u cơ tim. Bà ta đứng bật dậy, chỉ tay vào Triệu Tú Hoa.

“Con trai tôi kết hôn lần hai thì đã sao? Dù kết hôn lần hai thì vẫn là phó chủ nhiệm một phân xưởng đấy nhé, người muốn gả cho nó còn xếp hàng dài, nếu không phải đứa con gái hồ ly tinh này của chị quyến rũ con trai tôi thì làm sao nó có thể khăng khăng đòi lấy loại người như cô ta được chứ?”
 
Thập Niên 70: Cuộc Sống Hạnh Phúc Trên Đảo
Chương 5: Chị Nói Ai Là Hồ Ly Tinh



Triệu Tú Hoa cũng đứng bật dậy, còn thuận tay vớ luôn cái chày cán bột ở bên cạnh, bộ dáng muốn đánh nhau, bà giận dữ nói: “Chị nói ai là hồ ly tinh?”

Mắt thấy hai người sắp đánh nhau, Ôn Như Ý vội vàng kéo Triệu Tú Hoa, việc đã đến nước này rồi, cô cũng không muốn tốn nước bọt với Lưu Thiểu Mai nữa, chỉ đành nhẹ giọng khuyên Triệu Tú Hoa: “Mẹ, mẹ đừng giận, giận nhiều hại người, bây giờ mẹ cứ lấy lễ hỏi mà chúng ta đã nhận trước đó ra đây trả cho bà ta đi, chúng ta từ hôn là được.”

Nói xong, cô đảo mắt sang nhìn Lưu Thiểu Mai, mỉm cười bảo: “Thím, nếu như tôi đã kém cỏi như vậy, chắc hẳn các thím sẽ không có ý kiến về vụ từ hôn này đâu nhỉ?”

Lưu Thiểu Mai nhìn cái chày cán bột trong tay Triệu Tú Hoa, lần này cũng tức đến mức muốn bể phổi, nhưng bà ta nghĩ lại, bây giờ từ hôn cũng mất mặt bao nhiêu, bà ta không tin, nhà họ Ôn thật sự còn có thể từ hôn được chắc?

Đợi qua hai hôm nữa, nhà họ Ôn ý thức được lỗi sai của mình sẽ lại ngoan ngoãn tới cửa nhận lỗi thôi. Đến khi ấy đừng nói là giường với tủ quần áo mà ngay cả tiền sính lễ hai trăm đồng kia bà ta cũng không cho nhà họ Ôn nốt.

Bà ta hừ lạnh: “Từ hôn thì từ hôn, chị tưởng rằng Như Ý nhà các chị là cái thứ gì tốt đẹp lắm sao, vậy mà lại dám làm ô uế con trai tôi, bây giờ nhà các chị muốn từ hôn chứ gì, vậy giờ các chị phải đích thân mang lễ hỏi trước đấy của chúng tôi đến tận nhà tôi trả, thiếu một cái nào thì tôi cũng sẽ tính sổ với các người.”

Nói xong, bà ta thuận tay cầm đồ mà mình mang tới vào lúc chiều, vừa đứng dậy vừa chửi: “Chỉ với thành phần như của nhà các người, ai kết hôn với các người thì người đó xui xẻo, chị cứ đợi con ma bệnh của nhà các chị ủ rũ về quê chịu tội đi! Không biết thức…”

Bà ta còn chưa nói xong thì Triệu Tú Hoa đã giơ cái chày cán bột trong tay đi lên hai bước: “Có đi không đây?”

Lưu Thiểu Mai bị bà dọa sợ mặt mày trắng bệch, lập tức quay người chạy ra ngoài.

Triệu Tú Hoa thấy bà ta bỏ chạy bèn nhanh chóng đi lên định đóng cửa lại, nhưng tiểu viện bé như mắt muỗi này, mấy gia đình liền kề san sát nhau, chỉ một động tĩnh nhỏ thôi các hàng xóm đều có thể nghe thấy được.

Bây giờ có người nhìn thấy Lưu Thiểu Mai nổi giận đùng đùng rời đi, vội hỏi Triệu Tú Hoa đã xảy ra chuyện gì.

Tuy rằng Triêu Tú Hoa không ngại từ hôn nhưng dù sao từ hôn cũng không phải là chuyện hay hớm gì, bà muốn ép chuyện này xuống trước nên tìm một cái cớ đáp qua loa với đám người, sau đó đóng cửa lại, quay đầu nhìn Ôn Như Ý và nói: “Con nghe mấy lời mà Lưu Thiểu Mai kia vừa mới nói đi, nếu như con gả qua đó sau này cũng không biết sẽ sống khổ sở thế nào nữa.”

Hiển nhiên Ôn Như Ý biết chuyện này rồi, bằng không vừa rồi cô cũng sẽ không sốt ruột muốn từ hôn đến vậy, bây giờ từ hôn mới là chuyện quan trọng nhất cho nên cô ngoan ngoãn gật đầu: “Con biết rồi, mẹ, chúng ta thu dọn đồ trước đi đã, ngày mai còn trả về cho nhà họ Dương nữa.”

Lúc trước, Triệu Tú Hoa cũng vì thấy Ôn Như Ý rất thích Dương Quốc Bình nên mới đồng ý hôn sự này, bây giờ thấy cô nóng vội muốn từ hôn như thế trong lòng lại có hơi khó hiểu. Nhưng xét từ thái độ vừa rồi của Lưu Thiểu Mai, cho dù nhà họ Dương không đồng ý từ hôn thì bà cũng không bằng lòng làm thông gia với bọn họ.

Chẳng qua từ hôn rồi, hôn sự của đứa trẻ này lại biến thành một vấn đề.

Trong lúc nhất thời, Triệu Tú Hoa cũng không biết phải làm sao nữa, bà gật đầu: “Được, cứ dọn đồ trước đi đã.”

Lễ hỏi mà nhà họ Dương tặng cũng không có bao nhiêu, chỉ là một ít thuốc lá, rượu, bánh ngọt và một ít kẹo, tiền sính lễ còn chẳng cho. Mấy thứ này Triệu Tú Hoa đều nhớ rất rõ ràng.

Hai mẹ con cầm một quyển sổ nhỏ đối chiếu, chưa được một lúc đã dọn đầy đủ đồ xong, sau khi dọn xong, Ôn Như Ý lại cùng bà ra ngoài nấu cơm tối.

Đại tạp viện ở đây vốn là một tứ hợp viện kiểu ngũ tiến, sau khi giải phóng, công tư hợp doanh, tứ hợp viện chính là nhà được đơn vị cấp cho công nhân viên chức, thường thì mỗi một hộ gia đình sẽ được chia một gian, một gian cũng chỉ cỡ mười mấy mét vuông.
 
Thập Niên 70: Cuộc Sống Hạnh Phúc Trên Đảo
Chương 6: Nếu Từ Hôn, Dương Quốc Bình Có Đồng Ý Không



Một đại tạp viện như vậy chia ra cho mấy chục hộ, cũng vì phòng nhỏ nên mọi người đều thích dựng lều ở ngoài hành lang làm phòng bếp. Tuy rằng nhà họ Ôn thuộc kiểu sau này mới tới nhưng cũng không ngoại lệ, phòng bếp đều được dựng ở bên ngoài.

Đợi hai người nấu cơm canh xong, Triệu Tú Hoa đi đón cháu trai, nhà trẻ của đại tạp viện ở gần đây, đợi khi bà đón được người về thì anh cả và chị dâu của nguyên chủ cũng tan làm về nhà.

Ôn Minh Khang nhìn thấy ở chân tường để một đống đồ đã được đóng gói lại bèn hơi nhíu mày, nhìn Triệu Tú Hoa và hỏi: “Mẹ, lần này nhà họ Dương đã đưa đủ lễ hỏi rồi sao?”

Triệu Tú Hoa trực tiếp kể lại toàn bộ sự việc chiều nay cho bọn họ nghe, hai vợ chồng nghe được mà hơi sững sờ, không dám tin đây chính là quyết định do Ôn Như Ý lúc trước khăng khăng muốn được gả qua đó làm ra, bọn họ còn chưa phản ứng lại được thì Ôn Thần An bốn tuổi ở bên cạnh đã giành trước, nói với giọng trẻ con: “Cô không đi lấy chồng vậy là sẽ ở nhà, không đi nữa sao?”

Triệu Tú Hoa vừa cười vừa giơ tay nhéo gương mặt nhỏ của cậu bé: “Đúng, cô cháu sẽ không đi đâu hết.”

Chị dâu cả - Châu Mỹ Thanh cũng hoàn hồn lại, hỏi: “Nếu từ hôn, Dương Quốc Bình có đồng ý không?”

Ôn Như Ý cảm thấy Dương Quốc Bình chẳng qua chỉ có hứng thú với sắc đẹp của nguyên chủ mà thôi, chứ cũng không có tình cảm nhiều đến vậy: “Anh ta không đồng ý từ hôn thì em cũng không kết hôn với anh ta đâu, chuyện này cũng không do anh ta quyết định.”

Triệu Tú Hoa nghĩ đến bộ dạng c.h.ế.t tiệt lúc chiều kia của Lưu Thiểu Mai mà tức không có chỗ xả: “Đúng đó, bây giờ cho dù có gom đủ toàn bộ ba mươi hai chân thì mẹ cũng sẽ không cho Như Ý gả qua đó, ngày mai mẹ sẽ đi trả lễ hỏi về.”

[
 
Thập Niên 70: Cuộc Sống Hạnh Phúc Trên Đảo
Chương 7: Không Sao, Em Có Thể Về Quê



Nếu phải về quê thật vậy chắc chắn cũng không c.h.ế.t đói được đâu, và nếu vận may tốt, nói không chừng còn có thể được phân đến chỗ mà cha nguyên chủ đang lao động, huống chi bây giờ cũng đã là năm bảy mươi tư rồi, về quê chịu đựng ba năm là cô có thể trở về thành phố, cũng không có gì ghê gớm cả.

Cô cười bảo: “Không sao, em có thể về quê.”

“Không được.”

Triệu Tú Hoa trực tiếp từ chối.

Đứa trẻ này từ nhỏ đã là một siêu thuốc di động, chưa từng làm một việc nặng nhọc gì hết, cô lại lớn lên ưa nhìn như thế, nếu thật sự bị phân đến cái góc xó xỉnh nào đó đến ngay cả đường cũng không tìm được, lại bị người xấu nhớ thương vậy mới đúng là đòi mạng thật, cho nên về quê là chuyện hoàn toàn không có khả năng.

Bà trừng mắt nhìn Ôn Như Ý: “Con không nhìn thấy mấy đứa trẻ ở đại viện chúng ta sau khi về quê đã gầy thành ra thế nào rồi hay sao, nếu con thật sự về đó mẹ cũng chỉ sợ con không về được nhà mất, cho dù không thể kết hôn với nhà họ Dương thì chúng ta lại tìm mối khác cũng được, không cần con phải về quê.”

Nhìn thấy thái độ của bà như vậy, Châu Mỹ Thanh cũng vội nuốt những lời vốn muốn nói về.

Triệu Tú Hoa nhìn Ôn Minh Khang ở bên cạnh: “Không phải chủ nhiệm Tôn của hội phụ nữ xưởng các con vẫn còn nợ con một nhân tình hay sao. Lần này nhờ người ta tìm giúp một người đáng tin một chút. Mẹ không tin Giang thành này đông người như thế mà chúng ta lại không thể chọn ra được một người tốt.”

Hội phụ nữ chính là một tổ chức nhiệt tình, mỗi một đơn vị đều có văn phòng hội phụ nữ, đơn vị cấp trên của họ chính là phố, khu, hội phụ nữ thành phố, người ở trong này thường xuyên tiến hành giao lưu, học hỏi hoặc là báo cáo công tác, nhân mạch cũng rất rộng, Triệu Tú Hoa cảm thấy tìm chủ nhiệm Tôn giúp đỡ là chuẩn không cần chỉnh.

Ôn Minh Khang nghe vậy lại hơi trầm ngâm.

Trước đây, lúc em họ của chủ nhiệm Tôn vừa mới vào xưởng là làm việc dưới trướng của anh ấy, anh ấy có chăm sóc đối phương hơn một chút, đây chỉ là chyện nhỏ cho nên anh ấy cũng không muốn lấy chút chuyện nhỏ này ra để tìm đối phương cầu giúp đỡ cho lắm.

Nhưng nghĩ đến cảnh ngộ khó khăn trước mặt cũng chỉ đành gật đầu: “Được, ngày mai đi làm con sẽ tìm cô ấy nói chuyện xem sao.”



Tuy rằng bây giờ Ôn Như Ý không phản đối xem mắt và kết hôn nhưng nhìn thấy Triệu Tú Hoa sốt ruột thành ra như vậy cũng thật sự sợ bà sẽ hạ thấp tiêu chuẩn của con rể xuống cho nên vội vàng nói.

“Mẹ, sáng ngày mai để con đến ủy ban cách mạng phố hỏi trước đã, nói không chừng công việc đã được sắp xếp cho rồi cho nên chúng ta cũng không cần quá gấp về chuyện kết hôn này đâu, người cần phải từ từ chọn, gia đình ấm no, quan trọng nhất là người lớn lên phải đẹp mắt, nhân phẩm tốt, gia đình đơn giản là được.”

Triệu Tú Hoa nghĩ đến người đang xếp hàng đợi công việc đã xếp đến tận cổng thành luôn rồi, làm sao có thể dễ dàng rơi lên đầu bọn họ được như vậy chứ.

Thay vì đặt hy vọng lên phố còn không bằng trông mong vào chính bản thân mình, nhưng bà cũng không muốn đả kích con, chỉ nhìn cô rồi cười bảo: “Con lo lắng lung tung làm gì, cho dù nhà mình có khó khăn đến đâu thì chúng ta cũng sẽ không tùy tiện tìm một người rồi gả con qua đó đâu.”

Lần này thì Ôn Như Ý yên tâm rồi, chuyện kết hôn cũng không thể qua loa được, đương nhiên phải tìm một người lớn lên đẹp trai một chút, bằng không thà rằng không kết hôn còn hơn.
 
Thập Niên 70: Cuộc Sống Hạnh Phúc Trên Đảo
Chương 8: Ủy Ban Cách Mạng Phố



Sau khi ăn cơm tối xong, trên cơ bản sắc trời đã tối, lúc này, mọi người cũng không có hoạt động giải trí gì cả, hầu hết mọi người sau khi ăn cơm xong đều sẽ tắm rửa và đi ngủ.

Ôn Như Ý dọn dẹp bàn cơm xong cũng vội vàng đi tắm, vì ngày hôm sau còn phải tới văn phòng phố hỏi chuyện công việc nên sau khi tắm xong cô trở về phòng ngay.

Tuy bây giờ môi trường nhà ở không được thân thiện cho lắm, nhà cửa rất nhỏ, giường cũng cứng như đá nhưng xưa nay cô là một người dễ thích nghi được với hoàn cảnh, nếu đã tới đây rồi thì cứ an tâm, gỡ bỏ lo lắng chất chứa trong lòng nguyên chủ trước, sau khi thoải mái tắm xong một phen, cô nằm lên giường, vừa tựa vào gối đã ngủ đến ngày hôm sau.

Ôn Như Ý nằm trên giường mở mắt, nhìn xà nhà kiểu cũ trên trần nhà rất lâu mới bàng hoàng nhớ ra chuyện mình đã xuyên sách rồi, chẳng qua bây giờ trong nhà rất yên tĩnh, không có một chút động tĩnh gì cả, xem chừng người nhà chắc hẳn đều đã ra ngoài hết rồi, nghĩ đến hôm nay mình còn có việc, cô nhanh chóng rời khỏi giường.

Kim đồng hồ để bàn bên ngoài đã chỉ đến chín giờ, trên mặt bàn phòng khách vẫn còn để phần bánh bao và sữa đậu nành cho cô.

Tuy rằng nhà họ Ôn nghèo túng nhưng về phương diện ăn uống luôn cố gắng hết sức để thỏa mãn bản thân. Cái khác không nói, tuy cái bánh bao này là nhân cải thảo nhưng vẫn rất ngon miệng, chẳng qua bây giờ không phải là lúc để cảm thán chuyện này, ủy ban cách mạng phố cách đại tạp viện có hơi xa cho nên cô vội vàng ăn cho xong bữa sáng rồi trực tiếp ra cửa.

Thời đại này rất đặc biệt, bên ngoài đi đến đâu cũng có thể nhìn thấy trên mặt tường các công trình kiến trúc dán đủ các loại biểu ngữ, quần áo của người đi đường cũng thuộc màu lạnh, phần lớn đều là màu xám trắng và xanh, đơn giản lại mộc mạc.

Cô đi ra khỏi đại viện được một lúc là đến trạm xe buýt, hôm nay thời tiết tốt, xe tới cũng nhanh, sau khi lên xe đi khoảng nửa tiếng là đến ủy ban cách mạng phố.

Bây giờ đang là lúc tốt nghiệp tìm công việc và về quê bộc phát, hiện tại, ủy ban cách mạng có rất nhiều người đang làm việc, người tới người lui, Ôn Như Ý vừa vào ủy ban cách mạng đã tới thẳng văn phòng hành chính phố, ở đây có rất nhiều người đang xếp hàng chứng thực chuyện công việc.

Cô xếp hàng một lúc lâu mới đến lượt mình, nhưng điều đáng tiếc là công việc của cô vẫn chưa được sắp xếp. Nhân viên công tác liếc mắt nhìn hồ sơ của cô cũng không để cô mấy ngày nữa lại tới đây giục mà trực tiếp giục cô về quê làm tốt công cuộc xây dựng nông thôn.

Ôn Như Ý đáp qua loa vài câu với nhân viên công tác rồi bước ra khỏi phòng, cô đứng ở bên ngoài một lúc, dự định đi vệ sinh một cái rồi lên đường hồi phủ, nhưng hôm nay người tới làm việc rất đông, đến đâu cũng phải xếp hàng, đến nhà vệ sinh có rất nhiều người đang đợi đến lượt.

Trước đây nguyên chủ đã từng tới chỗ này vài lần nên đại khái Ôn Như Ý cũng biết kết cấu ở đây, ngoại trừ cửa trước ra thì phía sau tòa nhà văn phòng cũng có một nhà vệ sinh. Chỗ đó khá ít người nên cô vòng qua hành lang đi ra đằng sau, đợi khi đến văn phòng hội phụ nữ, đột nhiên cánh cửa phòng nghỉ bên cạnh mở ra, ngay sau đó, một cô gái trẻ tuổi có hỏi tức tối bước ra từ bên trong.

Ôn Như Ý bị cô gái kia chặn đường, cô theo bản năng rụt chân về, chỉ thấy cô gái đang nhìn về phía cửa với vẻ mặt giận dữ và nói: “Cứ như vậy đi, không ngờ anh đã có đối tượng rồi mà còn tới đây xem mắt nữa!”
 
Thập Niên 70: Cuộc Sống Hạnh Phúc Trên Đảo
Chương 9: Đồ Lừa Đảo



Sau đó, một người đàn ông có dáng người cao lớn cũng bước từ bên trong phòng, nhìn cô ta: “Đồng chí Trần, sự việc thật sự không giống như vừa rồi cô nghe thấy đâu, cô ta không phải đối tượng của tôi, cô ta chỉ…”

Anh ta còn chưa kịp nói xong thì đã bị cô gái ngắt lời: “Người đã chạy tới tận đây rồi mà anh vẫn còn nói với tôi không phải như vậy nữa sao? Tôi thấy anh vẫn nên xử lý cho xong chuyện trước mắt rồi hãy ra ngoài xem mắt sau, đồ lừa đảo!”

Cô gái nói xong bèn nổi giận đùng đùng rời đi, Ôn Như Ý vốn cũng không xem náo nhiệt nhưng người đàn ông lại trực tiếp bước ra từ bên trong cánh cửa chặn đường đi của cô.

Anh ta bước lên hai bước muốn đuổi theo cô gái trước mặt nhưng không ngờ từ bên trong phòng lại có một cô gái trẻ tuổi hơn kéo anh ta lại: “Họ Tần kia, tôi đã đợi anh mấy năm rồi, vất vả lắm mới đợi được anh về, kết quả anh vừa về đã lén lút xem mắt người khác sau lưng tôi, anh đối xử với tôi nhẫn tâm như vậy sao?”

Người đàn ông nghe thế lập tức quay đầu, nhìn chằm chằm vào cô gái với vẻ mặt hung dữ vô cùng: “Cô ầm ĩ đã đủ chưa hả, nếu cô còn như vậy nữa đừng trách tôi không khách sáo với cô.”

Rõ ràng không ngờ đối phương sẽ hung hãn như vậy, cô gái chợt sững sờ, sau đó hai mắt đỏ hoe, môi mím chặt, trực tiếp òa khóc.

Bây giờ đang là thời gian làm việc, tuy rằng chỗ này là cuối hành lang nhưng phía sau vẫn có một vài người đang đi lại, vừa nghe thấy tiếng khóc, mọi người lập tức dồn tầm nhìn về phía bên này.

Trông thấy ánh mắt sáng quắc của mọi người, người đàn ông cũng phát hiện ra thái độ của mình không tốt nên lập tức dịu mặt, giải thích với mọi người: “Cô ấy thật sự không phải đối tượng của tôi mà, mọi người đừng hiểu lầm.”

“Sao lại không phải đối tượng, từ nhỏ tôi đã theo anh, vẫn luôn đợi anh, anh giấu diếm tôi nói xem mắt là đi xem mắt.” Cô gái kia cũng không chừa lại mặt mũi cho anh ta mà bước từng bước lại gần, ép anh ta đi vào phòng.

Bây giờ, Ôn Như Ý cũng nhìn ra được trước mắt đã xảy ra chuyện gì rồi, đại khái chính là người đàn ông này ra ngoài xem mắt dưới tiên đề đã có đối tượng, chắc tám phần lại là một tên cặn bã nữa rồi.

Bị ép phải nhìn một màn như vậy khiến trong lòng cô cũng rất tức tối, trước khi xuyên sách, cô cũng từng hẹn hò với tra nam, sau khi xuyên thư xong lại có một vị hôn phu tra nam, bây giờ tới hỏi công việc một tiếng còn có thể đụng phải tra nam, cô cũng không hiểu nổi mình đã trêu ai chọc ai, sao đi đến đâu cũng có thể gặp được tra nam vậy?

Nghe thấy bên trong phòng kia truyền tới tiếng đối thoại, cô trực tiếp đi đến trước cửa phòng, người đàn ông vừa vặn cũng định đóng cửa lại, cô duỗi tay đè lên cửa, đôi mắt đen láy nhìn người đàn ông với vẻ thờ ơ, lần này cũng nhìn thấy rõ bộ dáng của anh ta rồi.

Dáng người của người đàn ông cao lớn, cơ bắp khỏe mạnh, bên trên mặc một chiếc áo sơ mi ngắn màu trắng, dắt cốt, càng làm tôn lên dáng người thẳng tắp, anh ta để đầu đinh, đường nét ngũ quan rõ ràng lập thể, sống mũi rất cao và thẳng, khi đôi mắt đen láy đó nhìn người vừa sâu thẳm lại vừa mang theo chút lực uy h**p.

Lớn lên rất đẹp trai nhưng đáng tiếc, lại là một tên cặn bã!

Tầm nhìn của Ôn Như Ý trông về phía cô gái vẫn đang khóc như mưa ở trong phòng, hỏi cô ta: “Đồng chí cần giúp đỡ không? Có cần tôi gọi người của hội phụ nữ qua đây giúp cô không?”
 
Back
Top Bottom