Chào bạn!

Để có thể sử dụng đầy đủ chức năng diễn đàn Của Tui À bạn phải đăng nhập hoặc đăng ký.

Đăng Ký!

Dịch Thập Niên 70: Cuộc Đời Hoàn Mỹ Của Nữ Phụ Trí Thức

Thập Niên 70: Cuộc Đời Hoàn Mỹ Của Nữ Phụ Trí Thức
Chương 280



Chiều hôm đó, Hứa Nhã mang ba bài toán khó mà cô đã nghĩ mãi không ra tới hỏi Bạch Nguyệt Quý.

Có nhiều cách giải, Bạch Nguyệt Quý lần lượt viết ra từng cách, rồi bảo Hứa Nhã chọn cách giải đơn giản nhất, dễ tiếp cận nhất.

Hứa Nhã vô cùng khâm phục:

“Em thật giỏi, nếu em làm giáo viên, chắc chắn sẽ là một cô giáo tuyệt vời nhất!”

Mấy bài này là cô ấy đã vắt óc suy nghĩ mãi mà không ra, vậy mà Bạch Nguyệt Quý không những giải được, còn có nhiều cách giải đến thế.

Quan trọng là, Bạch Nguyệt Quý chỉ cần gợi một chút là Hứa Nhã lập tức bừng tỉnh ngộ ra.

Thật sự quá giỏi.

Bạch Nguyệt Quý mỉm cười, rồi kể lại chuyện bác gái Niên lo cho cô:

“Bây giờ chị đã dẫn trước rất nhiều người rồi, đừng ép bản thân quá. Nếu đúng là có ‘gió Đông’ thổi tới, thì với trình độ hiện tại, chị chắc chắn không bị bỏ lại đâu.”

Vì Hứa Nhã và Sở Sương đều từng đến hỏi bài nên cô biết rõ năng lực của hai người.

Sở Sương có phần vượt trội hơn, nhưng Hứa Nhã cũng không kém. Giờ đã bắt đầu ôn luyện, nếu thi đại học thật, họ chắc chắn sẽ “cất cánh”, không lo bị bỏ lại phía sau.

Hứa Nhã cười:

“Chị biết mà. Nhưng cũng không học tới khuya lắm đâu, chín giờ là đi ngủ rồi.”

Bạch Nguyệt Quý gật đầu, không nói thêm gì nữa.

Chín giờ thật sự không muộn, chỉ là ở quê thì người ta ngủ sớm, nên mới thấy muộn thôi.

Dù Hứa Nhã giữ kín chuyện, nhưng sau khi Niên Viễn Phương trở về và thấy vợ đang mang thai mà vẫn chăm học như thế, anh bắt đầu sinh nghi.

Người đi nhiều, nghe nhiều, biết nhiều. Dù chưa có tin chính thức, nhưng cảm giác trong lòng thì không sai được.

“Sao em học chăm thế này? Có phải… em đang muốn thi đại học không?” Niên Viễn Phương hỏi thẳng.

Hứa Nhã sững người, không ngờ Niên Viễn Phương lại đoán trúng.

Hạt Dẻ Rang Đường

Nhưng với chồng, cô cũng không định giấu:

“Nếu thật sự có ngày đó, em muốn đi thi. Em muốn học đại học.”

Có một câu Đặng Tường Kiệt nói rất đúng:

Thi đại học là giấc mơ của tất cả những thanh niên tri thức bị đưa đi lao động ở nông thôn.

Hứa Nhã cũng không ngoại lệ.

Không ít người luôn chờ đợi kỳ thi quay trở lại. Nhất là tình hình hiện tại, vài người đã âm thầm bắt đầu chuẩn bị rồi.

Niên Viễn Phương trầm mặc.

Hứa Nhã không nhịn được hỏi:

“Nếu ngày đó đến, anh không muốn em thi sao?”anh nhìn cô, “Chỉ là… còn các con thì sao?”

Hứa Nhã trừng mắt lườm anh:

“Chuyện đó mà cũng lo à? Nếu thực sự có ngày ấy, mà em còn thi đỗ nữa, thì đơn giản thôi, con cái thì mang theo!”

Niên Viễn Phương nhìn cô:

“Em muốn đưa cả nhà đi đâu?”

“Ý em là nếu thật sự có cơ hội, thì sẽ thi một trường gần nhà, ở thành phố của mình. Khi đó thuê nhà gần trường, để mẹ đến trông con. Nếu mẹ bận thì nhờ mẹ em, vì gần nhà em cũng có một trường đại học.” Hứa Nhã nói dứt khoát.

Nghe vậy, Niên Viễn Phương mới thở phào.

Hứa Nhã nhìn biểu cảm của anh, bèn hỏi:

“Bộ anh tưởng nếu có cơ hội, em sẽ bỏ chồng con chạy một mình à?”

Câu này cũng tương tự như lời Bạch Nguyệt Quý từng nói.

Mà phản ứng của Niên Viễn Phương cũng giống hệt Chu Dã.

“Không… không có…” anh chối ngay.

Hứa Nhã lườm anh một cái:

“Nghĩ ngợi cái gì không đâu. Em đã lấy anh, chỉ cần anh không làm chuyện có lỗi với em, thì đời này em không bao giờ thay lòng đổi dạ.”

Ban đầu đúng là do xúc động mà lấy một người đàn ông thô kệch như anh, nhưng sống chung rồi mới phát hiện cô thật sự yêu người đàn ông này.

Anh đúng là thô, tay chân to bè, nhưng là người đàn ông tốt, chu đáo, tinh tế.

Lúc cô tuyệt vọng nhất, chính anh là người bước vào cuộc đời cô.

Chỉ cần anh không làm gì có lỗi khiến cô không thể tha thứ, thì cô sẽ sống với anh cả đời.

Chỉ là khác với Bạch Nguyệt Quý thỉnh thoảng nói vài lời tình tứ chọc chồng vui, thì Hứa Nhã là một cô gái thẳng tính, cô không biết nói lời ngọt ngào.

Hôm sau, Niên Viễn Phương tìm đến Chu Dã.

Anh không tin chỉ có vợ mình là đang âm thầm học hành để chuẩn bị thi đại học.

Chu Dã nghe anh nói thế thì khá bất ngờ:

“Gì cơ? Nếu thực sự có thể thi đại học, chẳng lẽ anh không cho vợ anh đi thi à?”

“Không phải, không phải vậy.” Niên Viễn Phương lắc đầu. “Tôi chỉ là…”

Chu Dã nói luôn:

“Anh chỉ là cái gì? Nếu thật có ngày đó, tất nhiên phải ủng hộ chứ! Không cần do dự!

Vợ em mà muốn thi đại học, em là người đầu tiên ủng hộ luôn!

Mà nếu cô ấy thi đỗ thật, thì phải nói là tổ tiên nhà em phù hộ đấy!”

Niên Viễn Phương: “…”

Thôi được rồi, thằng này đúng là tâm lý vững thật.

“Anh đang lo là vợ anh thi đỗ đại học rồi sẽ quen được người ưu tú hơn, sau đó không muốn sống với anh nữa đúng không?” Chu Dã liếc nhìn anh nói.

“Thế cậu không lo sao?” Niên Viễn Phương hỏi ngược lại.

Chu Dã lo chứ, sao lại không lo!

Vợ anh ấy mà, sắc đẹp thì như Tây Thi, tài năng thì chẳng kém Đường Bá Hổ, nếu đặt giữa trường đại học thì chắc chắn là nổi bật vô cùng.

Nhưng mà ở trước mặt Niên Viễn Phương, anh tuyệt đối không thể để lộ chữ “sợ”.

“Có gì mà phải lo? Chẳng lẽ mình lại không tin nổi vợ mình à?” Chu Dã vênh mặt.

“Vợ mình thì mình tin, nhưng mấy thằng sói ngoài kia thì không!” Niên Viễn Phương liếc anh một cái.

Chu Dã cũng thấy đúng. Nếu thật sự tới ngày đó, mà ngăn cản không cho đi, thì đừng nói đến chuyện học, ở nhà cũng sống không nổi nữa rồi.

“Nếu thật sự có ngày đó, thì lúc cô ấy được nghỉ, anh cứ dẫn con đi thăm trường, coi như đi du lịch. Cả nhà tới thăm vợ, xem trường đại học trông thế nào.”

Nghe vậy, Niên Viễn Phương hiểu ngay ý tứ trong lời khuyên, liền bật cười.

“Anh còn chưa hiểu vợ anh sao? Hứa Nhã là kiểu người thế nào, anh cứ yên tâm đi.” Chu Dã phẩy tay cười.

Sau khi trò chuyện xong, tinh thần của Niên Viễn Phương cũng nhẹ nhõm hơn hẳn.

Anh còn nói luôn kế hoạch: nếu thực sự có ngày đó, anh sẽ mua nhà gần trường đại học của vợ rồi định cư luôn ở đó.

“Mua nhà thì tốt chứ sao, nhưng chắc chắn không rẻ đâu. Nếu có điều kiện thì cứ mua, nhắm mắt cũng mua được.” Chu Dã nói ngay.

Niên Viễn Phương hỏi lại:

“Còn cậu, cậu có tính gì chưa?”

“Tính gì là tính gì?”

“Nếu đến ngày đó, vợ cậu chắc chắn sẽ đỗ đại học. Còn cậu và bọn nhỏ thì sao?”

“Còn phải hỏi à? Dĩ nhiên là đi theo vợ lên trường rồi.” Chu Dã nói như thể chuyện đương nhiên:

“Mua thì mua không nổi, nhưng thuê thì thuê. Nhất định phải thuê một nhà gần trường. Mấy đứa nhỏ còn nhỏ như vậy, không thể xa mẹ được.”

Niên Viễn Phương cười gật đầu:

“Cậu nói đúng, con còn nhỏ, nhất định không thể rời mẹ.”

Tâm trạng bỗng tốt lên hẳn.

Ai mà chẳng khó khăn lắm mới cưới được người vợ mình ưng ý mọi mặt, làm sao có thể để đám “sói hoang” bên ngoài có cơ hội nhòm ngó chứ!

Niên Viễn Phương nghỉ phép mấy hôm rồi trở lại đơn vị làm việc, còn Chu Dã thì tiếp tục “dầm lưng bán sức” ngoài đồng.

Làm ruộng làm vườn mệt đến mức anh chỉ muốn hét lên:

“Ông trời ơi, đừng chỉ đánh sấm dọa người nữa, thi đại học mau trở lại đi! Để tôi còn quẳng cái cuốc này đi, dắt vợ con theo lên đại học!”

Thật đấy, anh không còn muốn động tay vào cái việc đồng áng này thêm chút nào nữa rồi!
 
Thập Niên 70: Cuộc Đời Hoàn Mỹ Của Nữ Phụ Trí Thức
Chương 281



So với các thanh niên tri thức, mong muốn kỳ thi đại học được khôi phục của Chu Dã còn mãnh liệt hơn, mà mục đích rất đơn giản: anh không muốn làm ruộng nữa.

Nhưng không muốn làm cũng phải làm thôi.

Tháng Sáu, Hứa Nhã sinh con, lần này là một bé trai, khiến bác gái Niên năm vui mừng không để đâu cho hết.

Trong suốt tháng ở cữ, bà tận tình chăm sóc con dâu chẳng khác gì khi trước lúc sinh bé gái Dao Dao, chưa từng bạc đãi Hứa Nhã chút nào.

Trong thời gian Hứa Nhã ở cữ, họ đã ăn hết cả một rổ trứng gà, g.i.ế.c ba con gà để tẩm bổ, giúp cô hồi sức và có sữa cho con bú.

Ngay lúc Hứa Nhã đang ở cữ thì ở nông thôn bắt đầu vào vụ thu hoạch mùa hè.

Từ đầu tháng Sáu kéo dài đến tận tháng Bảy, mọi người đều tất bật không ngơi tay, đến khi thu hoạch xong lúa thóc thì lại phải nhanh chóng gieo vụ mới và tưới nước cho kịp.

Chỉ đến khi mọi thứ tạm ổn, mọi người mới có thể nghỉ ngơi một chút.

Chu Dã lúc ấy đang ngâm mình dưới sông, cảm thấy mình đúng là một con cá khô mặn ngắt.

Nhưng cá khô cũng có hoài bão! Anh muốn tranh thủ lúc rảnh rỗi này sửa sang lại căn nhà, dựng một ngôi nhà gạch ngói đàng hoàng.

Tối đến, anh bàn với vợ.

Bạch Nguyệt Quý nói:

“Chờ sau này hãy sửa, bây giờ thì thôi đã.”

Căn nhà đất họ đang ở là căn nhà cũ, là nơi hai vợ chồng kết hôn, cũng là nơi bọn nhỏ chào đời và lớn lên. Đối với cô, nó còn mang tính tổ nghiệp, không thể để mục nát mãi được.

Việc sửa sang chắc chắn phải làm, nhưng không phải bây giờ.

Dạo gần đây, tin đồn kỳ thi đại học sắp khôi phục đã bắt đầu âm thầm lan truyền, nhiều thanh niên tri thức bắt đầu mượn sách để ôn luyện.

Dĩ nhiên cũng có những người chẳng thèm quan tâm, bởi vì chuyện “sắp khôi phục thi đại học” này đã từng được tung ra vài lần trước đó, cuối cùng toàn là tin vịt — chỉ khiến người ta hy vọng rồi lại thất vọng.

Nhưng lần này là thật.

Tháng Mười sẽ có thông báo chính thức toàn quốc, giờ chỉ còn ba tháng.

Một khi thi xong, gia đình cô cũng sẽ không còn ở lại đội sản xuất Ngưu Mông lâu nữa, nên giờ mà xây nhà gạch thì thật không cần thiết. Một căn nhà gạch như thế cũng phải tốn hai, ba trăm đồng.

Tuy trong nhà hiện có nhiều tiền, nhưng cũng không phải khoản nhỏ.

Tương lai họ phải ra ngoài sống, cái gì cũng cần tiền. Tốt hơn hết là đợi ổn định ở ngoài rồi hãy tính chuyện xây dựng lại sau.

Chu Dã nghe vợ nói vậy, hiểu ngay cô đang tính toán cho tương lai, bèn gật đầu:

“Được rồi, vậy mình chưa xây vội. Đợi sau này có tiền rồi quay về dựng cái nhà to cũng chưa muộn.”

Chuyện đó tạm gác lại, Bạch Nguyệt Quý đưa tay sờ mặt anh:

“Dạo này anh mệt lắm phải không?”

“Có chút… mệt ghê lắm luôn.” Chu Dã lật người lên, vừa tháo nút áo vợ vừa than thở đầy tủi thân.

Bạch Nguyệt Quý: “… Vậy sao anh không nghỉ ngơi nhiều chút?”

“Thì đây chính là đang nghỉ ngơi mà.” Chu Dã nói xong liền cúi xuống hôn cô.

Đối với anh, không gì khiến anh thấy thư giãn bằng thế này.

Bạch Nguyệt Quý vừa khẽ đ.ấ.m anh hai cái, nhưng rất nhanh, cô cũng theo dòng nước mà trôi đi…

….

Tháng Bảy, tháng Tám là khoảng thời gian nóng nực nhất trong năm.

Chính là “tam phục thiên” những ngày nóng đến mức không chịu nổi.

Vào thời tiết như vậy, Chu Dã và đám đàn ông làm đồng vẫn phải gánh nước tưới ruộng.

Hạt Dẻ Rang Đường

Những thửa đất không có hệ thống tưới tiêu đành phải dùng sức người mà gánh từng gánh nước.

Đội nón rơm lên đầu, gánh nước trong nắng gắt, đúng là lao lực tột độ.

Cho nên chuyện Chu Dã chán làm ruộng, Bạch Nguyệt Quý hoàn toàn hiểu được, vì thật sự quá cực khổ, quá vất vả.

Mỗi ngày sau khi tan làm, Chu Dã đều phải ngâm mình dưới sông đến hơn nửa tiếng, về đến nhà, mỗi lần Bạch Nguyệt Quý xoa bóp vai cho anh thì đều cứng đờ như đá.

Cô xót xa cho chồng, nên chẳng tiếc sức mà bóp nắn cho anh thư giãn, đến mức Chu Dã thoải mái r*n r* không thôi.

Tháng Bảy, tháng Tám vất vả cuối cùng cũng qua đi.

Vào tháng Chín, thời tiết bắt đầu dịu hơn một chút.

Chỉ là vụ thu cũng chẳng thể coi thường, và vụ thu hoạch mùa thu cũng bắt đầu từ tháng này.

Năm nay thời tiết lại có dấu hiệu không thuận, vừa bước sang tháng Chín thì trời đã đổ mưa, khiến ai nấy đều thấp thỏm không yên.

Chỉ sợ mùa màng chưa kịp thu hoạch đã bị mưa gió phá hỏng mất.

Chính vì không khí mùa gặt căng thẳng như vậy nên Bạch Nguyệt Quý cũng không ngồi yên.

Cô tham gia vào vụ thu hoạch, đi ra sân phơi lúa để giúp phơi thóc.

May mắn là sau cơn mưa đầu tháng Chín thì suốt tháng không mưa lại, nên công việc không bị gián đoạn.

Tuy nhiên, ai cũng cẩn trọng cao độ.

Bởi vì từng có nhiều chuyện “gần xong lại hỏng”, nên chỉ khi thóc lúa được chuyển hết vào kho thì mọi người mới dám thở phào.

Và đúng vào lúc này, Dương Nhược Tình lại lần nữa khiến các chị em phụ nữ trong thôn khó chịu, bởi vì cô ta không tham gia vụ thu hoạch.

Từ đầu năm đến giờ, ngoại trừ đầu mùa có ra đồng nhổ cỏ vài lần, thì từ tháng Năm, cô ta hầu như không rời khỏi khu nữ trí thức.

Ban đầu ai cũng tưởng cô mang thai nên đang giữ gìn thai kỳ, nhưng hóa ra chẳng có gì cả.

Nếu không có thai, cũng không bệnh tật, cũng chẳng có việc gì đặc biệt, vậy tại sao không ra đồng làm việc?

Dù cô ta không ăn lương thực của đội sản xuất, nhưng vẫn phải mua gạo từ đội, mà mua gạo thì phải có phần chia, không làm sao có phần?

Trước đây, ngay cả Chu Dã mà còn bị xì xào khi không đi làm đồng, dù anh là người bản xứ.

Còn cô ta là thanh niên tri thức từ nơi khác đến, sao lại không bị nói?

Nhất là năm nay thời tiết thất thường, ai ai cũng căng như dây đàn, vậy mà cô ta chẳng ló mặt ra lấy một lần.

Phải biết rằng ngay cả Mã Quyên cũng ra đồng gặt, Bạch Nguyệt Quý mỗi tháng kiếm được bốn mươi đồng mà cũng buông việc riêng xuống đi gặt.

Sở Sương và Hứa Nhã còn ngừng cả việc dạy học để tham gia vụ mùa, không ai là ngoại lệ.

Chỉ mỗi cô ta là như chẳng liên quan gì, không hề tham gia thu hoạch. Làm sao không bị chỉ trích?

Nhưng Dương Nhược Tình lại hoàn toàn phớt lờ những lời đàm tiếu ấy.

Vì vào tháng Bảy, cô ta lại nhận được một bức thư từ nhà gửi đến, lần này càng nhấn mạnh phải nỗ lực học hành, chăm chỉ đọc sách.

Dương Nhược Tình biết chắc chắn: Năm nay, kỳ thi đại học sẽ được khôi phục!

Cô ta đã chán ngán nơi này đến cực điểm.

Cô ta không thể chờ thêm một ngày nào nữa, cô ta nhất định phải thi đỗ để rời khỏi đây!

Còn Đặng Tường Kiệt thì vẫn tham gia vụ mùa, nhưng sau khi về nhà vẫn tập trung ôn luyện.

Dù vừa làm vừa học, nhưng anh ta lúc nào cũng ung dung như chẳng có gì làm khó được.

Không ít câu hỏi khó, Dương Nhược Tình còn phải hỏi anh ta, và anh ta đều giải thích rõ ràng từng ly từng tí.

Càng ngày cô ta càng khâm phục Đặng Tường Kiệt, cô ta chưa bao giờ nghi ngờ trí tuệ và tài năng của Đặng Tường Kiệt, vì đó là người đàn ông mà cô ta đã lựa chọn.

Một người đàn ông hoàn hảo không chê vào đâu được.

Chỉ có một điều khiến cô ta không khỏi thở dài, đến tận bây giờ, cô ta vẫn không thể thuyết phục được Đặng Tường Kiệt đi học đại học ở Thượng Hải cùng cô ta.

Đặng Tường Kiệt muốn lên thủ đô.

Thủ đô đương nhiên không tệ, nhưng cô ta nhớ nhà, thật sự muốn quay về, nhưng dù cô ta nói thế nào, Đặng Tường Kiệt cũng không lung lay.

Đặng Tường Kiệt ưu tú như thế, nếu cô ta không ở bên cạnh, chắc chắn sẽ có không ít cô gái nhào vào.

Ngày xưa cô ta từng kén chọn thế kia, vậy mà cũng bị Đặng Tường Kiệt làm rung động ngay lần đầu gặp mặt.

Nếu để Đặng Tường Kiệt một mình lên thủ đô học, cô ta thật sự không yên tâm!

Ngày 21 tháng 10 là một ngày không thể nào quên được.

Bởi vì… tin tức khôi phục kỳ thi đại học đã chính thức được đăng lên báo!

Tin tức như lửa bén rừng, lan ra khắp cả nước, gây chấn động.

Tất cả những người có học thức đều vỡ òa trong xúc động!
 
Thập Niên 70: Cuộc Đời Hoàn Mỹ Của Nữ Phụ Trí Thức
Chương 282



Tin tức khôi phục kỳ thi đại học đã được đăng trên các tờ báo toàn quốc, vậy nên lần này chắc chắn là thật, tuyệt đối không thể là tin đồn.

Ngay lập tức, các thanh niên tri thức đang làm đồng không chút do dự bỏ việc quay về mượn sách, đọc sách, không ai còn muốn làm ruộng nữa.

Đặng Tường Kiệt đến lúc này mới chính thức “đình công”, quay về nhà học bài.

Sở Sương, Hứa Nhã, Bạch Nguyệt Quý và Đổng Kiến cũng vậy.

Tất nhiên họ cũng phải hòa mình vào dòng người học hành, nếu không người khác sẽ thấy khó hiểu, vì thật ra họ đều đã âm thầm chuẩn bị từ sớm.

Còn đối với những hành động này của thanh niên tri thức, lão đội trưởng không nói gì, cũng không ép họ phải ra đồng làm việc, vì ông hiểu rất rõ nỗi khao khát được thi đại học của đám thanh niên.

Muốn học thì cứ học đi, dù sao nếu ra đồng thì họ cũng chẳng làm được bao nhiêu.

Nếu chỉ có nhóm thanh niên tri thức tham gia thi đại học, thì dù có rôm rả đi nữa cũng chẳng liên quan gì đến dân làng.

Nhưng mấu chốt là: những cô gái trí thức đã lấy chồng là người trong thôn cũng đi thi,không chỉ là họ, mà Trần Tùng và Mã Quyên đều muốn thi.

Cả nhóm người vẫn đang cật lực gặt lúa ngoài đồng, thì Lý Thái Sơn hỏi Chu Dã:

“Anh Dã này, chị dâu có định thi đại học không?”

“Tất nhiên là có rồi.” Chu Dã không chút do dự trả lời.

Anh cuối cùng cũng thấy ánh sáng cuối con đường rồi, quá mừng rỡ!

Đoán chừng làm xong vụ mùa năm nay là khỏi phải lao lực vất vả nữa!

Lý Thái Sơn nói tiếp:

“Em không biết người khác thế nào, nhưng chị dâu thì học vấn cao, rất lợi hại, lúc nào cũng thấy đọc sách. Em đoán mười phần thì tám chín phần là chị sẽ đỗ. Nhưng mà nếu chị dâu đỗ rồi phải đi học, còn mấy đứa cháu của em, với anh nữa, tính sao đây?”

Cố Quảng Thu, Lý Đại Sơn, Lý Phong Thu, nghe thế cũng quay sang nhìn Chu Dã:

“Đúng đấy, nếu mẹ của Đâu Đâu mà đỗ thật thì anh với mấy đứa nhỏ tính sao?”

“Chuyện đó đơn giản thôi,” Chu Dã đáp, “vợ tôi đi học đại học thì tôi với mấy bố con sẽ theo luôn. Thuê nhà gần trường, mỗi tháng trả tiền ở, vợ tôi toàn tâm học hành, tôi thì chuyên tâm chăm con.”

Tất cả đều là kế hoạch từ sớm, giờ đại học mở lại thật rồi, cũng chẳng cần phải vắt óc tính toán thêm nữa, đến đâu thì đến, luôn có cách xoay sở.

Hạt Dẻ Rang Đường

“Đi thành phố lớn thuê nhà mà ở, đâu phải chuyện nhỏ.” Lý Đại Hải xen vào.

Mọi người đều gật đầu.

Đúng là chuyện không nhỏ, ra ngoài thành phố thuê nhà, mỗi tháng đều mất tiền.

Chưa kể tiền ăn uống sinh hoạt, rồi nhỡ đâu con cái ốm đau, đi viện là phải tốn một mớ.

Chu Dã đi rồi cũng chẳng có thu nhập nữa.

“Chuyện lớn thì cũng chịu thôi,” Lý Thái Sơn nói, “chị dâu mà thi đỗ thật, thì anh Dã cũng không thể để chị dâu đi một mình được.”

Vợ chồng xa cách mỗi nơi một ngả, không phải chuyện hay.

Hơn nữa, trong trường toàn sinh viên, mà chị dâu đẹp vậy, dù đã có bốn con, nhìn ngoài ai cũng tưởng còn là gái chưa chồng.

Đến trường rồi mà không có chồng kè kè bên cạnh, thì… ai mà yên tâm cho được?

“Đến lúc đó chi tiêu sẽ rất lớn đấy.” Lý Phong Thu nói.

Chu Dã chỉ cười:

“Giờ chưa nói được gì, thi đại học đâu phải chuyện dễ, chưa chắc vợ tôi đỗ được.”

Ở ngoài đồng, Chu Dã đang bàn chuyện này với mấy anh em.

Còn ở nhà, Bạch Nguyệt Quý thì đang nói chuyện với mợ.

“Không ngờ thật đấy, đúng là thi đại học sẽ khôi phục rồi.” Bạch Nguyệt Quý nói.

Mợ thì phấn khích thấy rõ:

“Cháu mau mau vào học đi, đừng lo gì hết! Việc gì cũng mặc kệ, chỉ lo học thôi!”

Ôi giời ơi, sắp được thi đại học rồi!

Với bản lĩnh của cháu dâu nhà mình, chắc chắn là đỗ, chắc chắn là đại học sinh rồi!

Nhà họ Chu mà có người đỗ đại học, đúng là tổ tiên phù hộ, mộ tổ bật khói nghi ngút!

Mợ kích động còn hơn cả Bạch Nguyệt Quý, bởi Bạch Nguyệt Quý đã sớm biết trước, nên không có gì bất ngờ nữa.

Bạch Nguyệt Quý bật cười, rồi nói chuyện nghiêm túc:

“Mợ ơi, đại học này với cháu là chắc như đinh đóng cột rồi, không phải vấn đề gì cả.”

Mợ nhìn cô với ánh mắt rạng ngời:

“Nguyệt Quý, mợ biết cháu giỏi mà, mợ sống từng này tuổi rồi, chưa thấy ai vừa xinh lại vừa giỏi như cháu. Nhưng… nhưng mà phải khiêm tốn, khiêm tốn nghe chưa!”

Bây giờ còn chưa thi, mấy lời như vậy không thể để người ngoài nghe thấy được.

Bạch Nguyệt Quý mỉm cười gật đầu:

“Cháu biết rồi mà, cháu chỉ đang tính đến chuyện sau khi đỗ đại học thôi. Mợ ơi, nếu thật sự đỗ, cháu sẽ dẫn theo Chu Dã và mấy đứa nhỏ cùng rời đi. Nhưng mà một mình anh ấy phải chăm bốn đứa con, lại là đàn ông, cháu sợ ảnh xoay xở không nổi. Nên cháu muốn hỏi mợ, lúc đó mợ với cậu có chịu đi cùng bọn cháu không ạ?”

Mợ không cần suy nghĩ liền nói ngay:

“Chịu chứ sao không! Cháu cứ yên tâm, cháu mà đi học đại học rồi, mợ sẽ đi với các cháu. Để các cháu tự xoay xở, mợ không yên lòng đâu!”

Rồi lại tiếp:

“Có điều, cậu của cháu thì thôi đi, ông ấy đi theo làm gì, chẳng giúp được gì. Ở nhà làm việc kiếm công điểm vẫn tốt hơn!”

Bạch Nguyệt Quý bật cười:

“Sao mà được? Cậu cũng phải đi chứ! Nếu không thì mợ với cậu lại phải chia cách hai nơi.”

Mợ xua tay không chút do dự:

“Mợ già rồi, chẳng quan trọng nữa. Chuyện của các cháu là quan trọng hơn. Để cậu ở lại quê cũng chẳng sao, mợ biết tính ông ấy mà, có rủ ông ấy đi, ông ấy cũng không chịu, sợ làm gánh nặng cho các cháu. Trừ khi sau này các cháu sống dư dả rồi, lúc ấy rủ đi qua đó chơi chắc ông ấy mới đồng ý.”

Bạch Nguyệt Quý trấn an:

“Làm gì mà gánh nặng chứ! Bọn cháu không có áp lực đâu. Khi đi học, nhà trường cũng sẽ cấp trợ cấp. Khoản đó đủ để cháu trang trải chi tiêu học hành. Sau này cháu vẫn sẽ viết bài kiếm tiền, nhuận bút để lại cho mợ lo sinh hoạt. Hơn nữa cháu với Chu Dã cũng có dành dụm được, nên không sợ không có tiền tiêu. Kinh tế nhà mình sẽ ổn mà.”

Mợ gật đầu, bà biết hai vợ chồng nhà này có của ăn của để.

Không nói đến tiền dành dụm, riêng cái hũ dưới đáy lu nước ở sân sau, còn giấu nhiều món giá trị, bao nhiêu năm rồi chưa hề đụng tới.

Khi đi học đại học, chỉ cần mang theo là được, cần thiết thì bán đi cũng có tiền ngay.

Về phần thằng cháu trai, thông minh lanh lợi, sau này ra thành phố rồi, bà sẽ giúp trông bọn trẻ, để nó cũng tranh thủ tìm việc làm thêm gì đó.

Dù cháu dâu giỏi giang có năng lực, thì cũng không thể để một mình nó gánh vác cả gia đình lớn như vậy được.
 
Thập Niên 70: Cuộc Đời Hoàn Mỹ Của Nữ Phụ Trí Thức
Chương 283



Chu Dã tan ca về nhà cũng đã không còn sớm.

Mỗi năm đến vụ hè thu đều như vậy, ra khỏi nhà từ sáng sớm, đến tối đen trời mới trở về.

Bạch Nguyệt Quý và bọn trẻ đã ăn cơm trước rồi, Chu Dã về liền lấy quần áo đi ra sân sau tắm rửa, toàn thân sạch sẽ mát mẻ xong mới quay lại ăn cơm vợ chuẩn bị.

Lúc này Bạch Nguyệt Quý đang tắm cho mấy đứa nhỏ ở ngoài sân, lão đại và lão tam cùng ngồi tắm trong chậu gỗ, sau đó thay nước rồi tắm tiếp cho lão nhị và lão tứ.

“Mợ, mợ biết tin công xã thông báo về việc khôi phục kỳ thi đại học chưa ạ?” Chu Dã vừa ăn cơm vừa hỏi.

Mợ đang ngồi đối diện liền đáp ngay:

“Biết rồi, còn cháu thì sao, có suy nghĩ gì không?”

Chu Dã cười toe toét:

“Cháu còn nghĩ gì nữa, đương nhiên là ủng hộ rồi!”

Mợ cười theo:

“Ừ, ủng hộ là tốt.”

Bà cũng rất ủng hộ chuyện cháu dâu đi học đại học.

Chu Dã tiếp lời:

“Mợ ơi, đến lúc đó chắc phải nhờ mợ đi cùng tụi cháu, phụ trông mấy đứa nhỏ, chứ một mình cháu e là không kham nổi.”

Chuyện này vợ chồng đã bàn trước rồi, Bạch Nguyệt Quý cũng từng nói với anh, và Chu Dã rất đồng tình.

Quả thật nếu đi học đại học, không có mợ giúp một tay thì khó xoay xở nổi.

Mợ liền nói:

“Yên tâm đi, mợ nhất định sẽ đi cùng các cháu!”

Không để bà đi theo, bà cũng chẳng yên tâm nổi. Bốn đứa con nít mà chỉ có một người đàn ông trông, vợ thì đi học, lại nơi đất khách quê người, nếu có chuyện gì thì biết trông cậy vào ai?

Không lâu sau, Bạch Nguyệt Quý cũng đã tắm cho bọn trẻ xong, quay vào.

Chu Dã liền nhìn vợ cười:

“Vợ à, em phải cố gắng đó nhé, tương lai cả nhà mình có đi ra khỏi đây được hay không là trông vào em cả.”

Bạch Nguyệt Quý mỉm cười:

“Được, vậy sau này cùng em lên thủ đô học đại học.”

Chu Dã hơi ngớ người, mợ cũng tròn mắt ngạc nhiên.

“Vợ à… em định thi đại học ở thủ đô à?”

Chu Dã nuốt nước miếng.

Anh vốn nghĩ vợ sẽ chọn đại học ở thành phố gần nhà là cùng, ai ngờ cô lại nhắm đến thủ đô.

“Đúng vậy,” Bạch Nguyệt Quý gật đầu, “Em muốn vào Bắc Đại, và em tin chắc mình sẽ đỗ.”

Hạt Dẻ Rang Đường

Chu Dã nhìn người vợ khí thế rực rỡ trước mặt, chỉ thấy càng lúc càng mê c.h.ế.t đi được, nhưng trước mặt mợ nên không tiện thể hiện, đợi tối đến sẽ tính sau.

“Không mệt à, cả ngày nay bận bịu rồi còn gì…” Bạch Nguyệt Quý không nhịn được nói.

“Vợ à, để anh yêu thương em một chút, cho anh yêu thương em thật tốt…” Gã đàn ông si mê nài nỉ.

Bạch Nguyệt Quý còn có thể nói gì? Đã vậy rồi, anh còn chẳng kêu mệt, thì cô cũng chẳng có lý do từ chối. Huống chi từ đầu vụ thu hoạch đến nay vì sức khỏe của anh, cô đã kiêng cữ cho anh rồi.

Cô cũng… có nhu cầu mà!

Sau một hồi âu yếm “yêu thương”, Chu Dã ôm vợ ngủ. Nhưng lại bị Bạch Nguyệt Quý đẩy ra:

“Nóng c.h.ế.t đi được, ngủ cách ra!”

Chu Dã đáng thương lủi sang mép giường, nhưng do mệt quá, chẳng mấy chốc cũng ngủ thiếp đi.

Chưa tới sáng, anh lại phải dậy ra đồng gặt lúa.

Mặc dù cả nước đều rúng động vì tin tức khôi phục kỳ thi đại học, nhưng đối với người dân địa phương thì lại chẳng có mấy ảnh hưởng.

Bởi chuyện thi đại học quá xa vời đối với họ.

Thay vì nghĩ m.ô.n.g lung, họ thà tập trung gặt cho xong lúa trong ruộng còn hơn, ít ra còn có cái ăn.

Thế nhưng đám thanh niên tri thức thì sao? Họ phản ứng mạnh mẽ chưa từng thấy.

Chẳng hạn như Mã Quyên bên nhà họ Trần, bình thường sáng sớm dậy đi làm đồng, giờ cũng bật dậy để đọc sách.

Trần lão tứ còn mỉa mai cô ta, nhưng Mã Quyên chẳng thèm bận tâm.

Cuộc sống ở nông thôn này, cô ta đã chịu đựng đủ rồi.

Cô ta phải học, phải cố gắng hết sức để thi đậu đại học, thoát khỏi địa ngục trần gian này!

Cô ta biết rõ: từ lâu Sở Sương và Hứa Nhã đã luôn âm thầm đọc sách.

Còn có Bạch Nguyệt Quý, Đổng Kiến, Đặng Tường Kiệt, tất cả đều đã sớm học bài chuẩn bị từ trước rồi.

Ngay cả con mụ đáng ghét Dương Nhược Tình kia cũng đã trốn trong nhà không ra ngoài mấy tháng, chẳng phải là vì đã sớm biết tin sao?

Nếu muốn đuổi kịp họ, cô ta phải nỗ lực gấp mấy lần.

Vậy nên Mã Quyên mặc kệ cả con nhỏ, dốc hết tâm sức vào việc học hành.

Chuyện này khiến mẹ chồng cô ta – bác gái Trần – không hài lòng chút nào!

Cái cô con dâu thanh niên trí thức này, tuy không đến mức như cô con dâu nhà họ Chu, người mà mỗi tháng có thể viết bài kiếm được tận bốn mươi đồng, nhưng ít ra cũng nên giống như cô con dâu nhà họ Niên, biết đi dạy học kiếm công điểm một cách đàng hoàng, phải không?

Kết quả thì chẳng được gì cả.

Suốt ngày chỉ loay hoay trong nhà lo chuyện ăn uống, tắm rửa, vệ sinh của con cái, lười biếng đến chết, mà lại chẳng biết cách quản chồng.

Ngày nào cũng cãi nhau, chửi lộn với Trần Lão Tứ, cái dạng này mà nếu thật sự thi đậu đại học thì chẳng phải là sẽ bỏ chồng bỏ con mà chạy mất sao?

Trong lòng bác gái Trần bắt đầu gieo mầm nghi ngờ.

Còn bên kia, tình cảnh của Trần Tùng thì lại hoàn toàn khác một trời một vực!

Lý Phong Mai đã sinh cho anh ta một cô con gái, nhưng mơ ước cả đời cô ta là được theo chồng về lại thành phố.

Bởi vì ở cái làng quê này, Trần Tùng hoàn toàn không thể nuôi nổi hai mẹ con cô ta. Cô ta mới ở cữ được nửa tháng đã phải cắn răng xuống ruộng làm việc kiếm công điểm.

Không đi làm không được, nếu không thì chẳng sống nổi qua ngày!

Tuy vậy, cô ta cũng liên tục cầu cứu nhà mẹ đẻ, mà nhà mẹ đẻ cô ta cũng giúp không ít, vì ai cũng hy vọng có được một thông gia ở thành phố.

Cầu mãi cầu mãi, vậy mà tin khôi phục kỳ thi đại học lại đến thật, đúng là vui mừng ngoài mong đợi!

Nếu Trần Tùng thi đậu đại học, cô ta chẳng phải sẽ trở thành vợ của một sinh viên đại học sao?

Sinh viên đại học mà tốt nghiệp rồi, nghe nói còn có thể làm cán bộ nữa!

Vì thế, so với chuyện thi đại học, mọi chuyện khác đều trở thành chuyện nhỏ.

Lý Phong Mai lập tức nuôi chồng ăn học. Không chỉ mình cô ta, mà bố cô ta cũng đem hết lòng hết sức ra ủng hộ con rể. Ngay cả anh trai cô ta – Lý Phong Mậu và chị dâu cũng không tiếc đầu tư.

Bố cô ta đích thân gánh một bao to lúa cũ từ năm ngoái qua cho con rể ăn bồi dưỡng. Mặc dù năm nay chưa thu hoạch xong, nhưng số lúa ấy được bảo quản rất tốt.

Còn anh chị của Lý Phong Mai thì g.i.ế.c một con gà mang sang, nói là để bồi bổ sức khỏe cho em rể, lại còn móc ra năm đồng đưa cho Lý Phong Mai giữ, dặn cô đi mua đồ ngon về bồi dưỡng thêm cho Trần Tùng!

Cho nên bạn hỏi đãi ngộ của Trần Tùng à?

Còn phải nói sao? Không cần làm gì hết, chỉ việc ngồi nhà ôn thi.

Vốn dĩ Trần Tùng không có tài liệu học tập, nhưng Đổng Kiến thì có, anh ta liền chạy sang mượn Đổng Kiến.

Không chỉ mình anh, mà cả đám người khác cũng thi nhau chạy đi mượn, có người tìm đến Sở Sương, có người tìm đến Hứa Nhã.

Ngay cả Hứa Nhã, cũng không hề keo kiệt. Vì cô và Sở Sương đều học theo cách của Bạch Nguyệt Quý, tự làm lại sổ tay ghi chú những phần trọng điểm, nên có cho người khác mượn sách cũng không ảnh hưởng gì.

Bạch Nguyệt Quý cũng vậy, sách vở đã bị mượn sạch, nhưng cô chỉ cần nhìn sổ tay ghi chép cũng đủ để ôn thi rồi.
 
Thập Niên 70: Cuộc Đời Hoàn Mỹ Của Nữ Phụ Trí Thức
Chương 284



Về chuyện Bạch Nguyệt Quý muốn thi đại học, mợ giơ cả tay cả chân ủng hộ, nhưng bác gái Niên thì không được rộng lòng như thế.

Nhìn thấy Hứa Nhã chăm chăm đọc sách, như thể muốn chui vào đống sách luôn, bà đã nặng lòng mấy ngày trời.

Cho đến khi Niên Viễn Phương trở về, bà không nhịn được nữa liền kéo con trai ra nói chuyện ở sau vườn.

“Vợ con sau này đi học đại học rồi, thì Dao Dao với em nó tính sao? Con lại còn đi làm ở bên ngoài, vậy chẳng phải mỗi người một nơi à?”

Niên Viễn Phương đã sớm biết chuyện khôi phục kỳ thi đại học, cả nước đều biết rồi, anh chạy xe ngoài thành, tin tức càng nhạy thì làm sao mà không biết?

Thấy mẹ lo lắng, anh hỏi:

“Mẹ, mấy hôm nay mẹ cứ nghĩ chuyện này mãi hả?”

Thấy sắc mặt mẹ không được tốt, anh cũng lo.

“Chứ không thì sao,” bác gái Niên nói “mẹ lo muốn chết.”

Bà lo lắng lắm: nếu con dâu lên đại học, xung quanh toàn là nam sinh, liệu nó có còn muốn cái ông chồng thô kệch nhà mình nữa không?

Niên Viễn Phương lúc này mới chia sẻ suy tính của mình:

“Vợ con đi thi, chắc chắn phải ủng hộ. Mà thi đậu rồi thì lại càng phải ủng hộ.”

Về phần anh và con cái thì rất đơn giản: mua một căn nhà gần trường đại học, rồi tìm mối lo liệu xem có chuyển hộ khẩu qua được không.

“Nhưng đến lúc đó không có ai chăm con, mẹ có bằng lòng qua đó giúp chúng con chăm cháu không? Nếu mẹ không tiện thì bọn con tính nhờ bên nhà vợ con.”

Hạt Dẻ Rang Đường

Những lời này là hai vợ chồng đã bàn bạc trước rồi.

Tết năm ngoái, Niên Viễn Phương cũng đã về nhà vợ ra mắt, bố vợ mẹ vợ rất hài lòng, không hề coi thường anh vì là trai quê. Sau buổi ra mắt đó, bên nhà vợ còn gửi đồ sang mấy lần.

Nếu mẹ không giúp được, thì đành nhờ bà ngoại của bọn trẻ.

Bác gái Niên trừng mắt:

“Mẹ còn sống sờ sờ đây, mắc gì phải đi làm phiền mẹ vợ con?”

“Mẹ chịu đi là tốt nhất rồi.” Niên Viễn Phương cười.

Bác gái Niên lại hỏi:

“Vợ con đi học đại học, con không thấy lo hả?”

“Trời ơi mẹ lo chi mấy chuyện tào lao vậy! Mẹ coi vợ Chu Dã, người ta đi học, Chu Dã nó có sợ không? Người ta đâu có lo, sao con phải lo?”

“Chu Dã thì giỏi khỏi nói rồi, mà lại còn đẹp trai hơn con nữa.” bác gái Niên hậm hực “Nhìn con xem, thô kệch như vậy!”

“Vợ con mê đúng kiểu này đấy!” anh vừa nói vừa cười.

“Không biết xấu hổ!”

“Nói chung mẹ đừng có lo xa, cả vợ con con đều không phải hạng người như thế.”

Phải nói rằng, sau khi bị con trai “an ủi” một trận, bác gái Niên cũng thấy nhẹ lòng đi nhiều.

Hôm sau, bà rốt cuộc cũng có tâm trạng sang tám chuyện với mợ, vừa gặp đã bị hỏi:

“Dạo này bà đi đâu thế, sao không thấy mặt mũi đâu hết?”

“Tôi còn định hỏi bà kìa, cũng chẳng thấy bà qua nhà tôi.”

“Tôi đi đổi trứng gà đó!” mợ đáp “Bà không biết chứ giờ trứng gà hiếm lắm, tôi đi mấy đội rồi mà còn không gom nổi một rổ đầy.”

Những ngày này, mỗi sáng lo xong việc nhà, mợ lại xách giỏ đi đổi trứng, nhưng lượn mấy đội liền cũng chỉ được chút ít, có hôm phải đi xa thật xa mới đổi được kha khá.

Tính ra mấy hôm rồi gom lại chỉ được có một rổ trứng đem về.

“Bà đổi trứng làm gì nhiều vậy? Nhà bà không phải nuôi gà sao, lại còn hay đổi trứng với người trong thôn nữa mà?” bác gái Niên thắc mắc.

“Giờ sắp thi đại học rồi, tôi phải gom trứng về tẩm bổ cho Nguyệt Quý chứ sao, gà nhà đẻ chẳng đủ cho mấy đứa nhỏ nó ăn, còn đổi được gì với người trong làng nữa, ai cũng tranh giành kịch liệt.”

Bác gái Niên ngó quanh, hạ giọng hỏi:

“Bà nói thiệt đi, bà nghĩ sao về chuyện Nguyệt Quý đi thi đại học?”

“Nghĩ gì là nghĩ?” mợ chẳng hiểu “Ý bà là sao?”

“Nguyệt Quý đẹp thế kia, dù sinh mấy đứa con rồi mà nhìn vẫn như gái chưa chồng ấy. Giờ mà đi học đại học…”

“Thôi thôi thôi bà ơi!” mợ vội cắt lời “Bà đang lo xa rằng con dâu bà mà đậu đại học thì sẽ bỏ chồng bỏ con đúng không?”

Bác gái Niên hơi ngượng, “Bà nói gì kỳ vậy…”

Mợ lườm, nói:

“Vợ thằng Viễn Phương là người thế nào bà còn không biết à? Là kiểu gái thấy trai ngon là muốn bỏ chồng chạy theo sao? Bà nhìn đi, hai đứa con rồi, mỗi lần có bầu là ốm nghén khổ c.h.ế.t đi sống lại, có điên mới bỏ chồng con để đi tái giá.

Chồng như Viễn Phương thì kiếm đâu ra người thứ hai? Nếu lấy chồng khác, chẳng lẽ lại đẻ lại từ đầu?

Có sẵn con rồi mà không giữ, khác nào tự hại mình?

Tôi nói bà nghe, chính bà mới là người suy nghĩ kỳ cục đó!”

Bác gái Niên nói:

“Tôi nghĩ mấy chuyện đó cũng bình thường thôi mà. Viễn Phương chỉ là gã thô kệch, sao mà so với đám sinh viên nam kia được?”

Mợ liền mắng:

“Bà nói vớ vẩn gì đấy! Viễn Phương thì có gì mà không tốt? Gã thô kệch thì sao? Thô mà biết thương vợ, biết kiếm tiền nuôi vợ nuôi con, thế là đàn ông tốt rồi! Mấy cái còn lại bà quan tâm làm gì cho mệt. Tôi thấy Hứa Nhã với Viễn Phương sống với nhau cũng tốt, biết đâu con bé lại khoái đúng cái kiểu đàn ông thô kệch như vậy. Bà bớt lo chuyện bao đồng đi, người ta cần giúp gì thì giúp, chứ mấy chuyện khác đừng có xen vào.”

Bác gái Niên cười, rồi kể chuyện Niên Viễn Phương đã nói với bà hôm qua.

Mợ nói:

“Bà thấy chưa, vợ chồng người ta tự lo được hết rồi, bà còn ngồi đó lo thay, không phải tự chuốc mệt vào người là gì nữa. Nghe tôi đi, đến lúc đó thì giúp họ chăm cháu cho tốt, ráng chịu mấy năm đi, sau này Hứa Nhã học xong, tiền đồ sáng lạn, có thể cùng chồng gánh vác cả gia đình, khổ trước sướng sau!”

Nghe vậy, bác gái Niên cười khẽ:

“Tôi biết rồi… Tôi còn từng nghĩ, hay là… bảo vợ lão Tứ đừng đi thi nữa…”

“Bà điên à?” Mợ trợn mắt “Nó là đứa giỏi nhất trong mấy đứa con dâu của bà đấy! Có một người mẹ là sinh viên đại học, Dao Dao với em nó làm sao mà không khá lên được? Rồi còn làm tấm gương cho đám cháu chắt nhà bà, sau này biết đâu mấy đứa cũng ham học, cũng thành sinh viên hết. Có một đứa con dâu như thế, đó là phúc phần tổ tiên tích đức nhiều đời để lại đó!

Vậy mà bà lại định khuyên nó đừng thi nữa? Bà nghĩ kiểu gì vậy?”

“Tôi hồi đó bị lú lẫn thôi…” bác gái Niên ngượng ngùng nói.

“Lú không phải vừa, mà là lú đến mười vạn tám ngàn dặm luôn đấy!” Mợ bĩu môi “Cũng may là Viễn Phương về nhà nói lý lẽ cho bà nghe, chứ không thì bà lại làm hỏng chuyện cả đời người ta. Học hành thì ít, mà nghĩ ngợi lung tung thì nhiều!”

“Thôi thôi, bà đừng mắng tôi nữa, tôi biết sai rồi.”

Bác gái Niên nhanh chóng đổi đề tài, hỏi ngược lại:

“Còn Chu Dã thì sao? Nó có định đi theo vợ lên đại học không? Chứ một mình nó trông bốn đứa con sao mà xuể được? Bà có tính đi theo giúp không?”

“Dĩ nhiên là tôi đi theo rồi!” Mợ đáp ngay “Ra ngoài nơi đất khách quê người, không bà con họ hàng, tôi mà không đi theo, không tận mắt trông nom bọn Đâu Đâu, sao tôi yên tâm nổi!"
 
Thập Niên 70: Cuộc Đời Hoàn Mỹ Của Nữ Phụ Trí Thức
Chương 285



Không chỉ mợ thấy mình nên đến giúp đỡ, mà cậu Cố cũng nghĩ như vậy.

Bên đội sản xuất Cố gia đương nhiên cũng biết chuyện khôi phục kỳ thi đại học, bên đó cũng có thanh niên trí thức, ai nấy đều đang dốc sức học hành.

Bận rộn với thu hoạch mùa thu nên chưa có thời gian, nhưng sau khi việc thu hoạch kết thúc, cậu Cố đặc biệt ghé sang một chuyến.

“Trong nhà mọi việc đều ổn cả, bà cứ chăm lo bên này cho tốt, để mẹ của Đâu Đâu yên tâm học hành là được, không cần quay về đâu.” Cậu Cố vừa đến đã nói với mợ như thế.

Mợ gật đầu, rồi cũng nói với chồng là nếu vợ chồng đứa cháu đi học thì bà phải đi theo để chăm mấy đứa cháu.

“Đương nhiên là phải đi chứ, không thì chỉ có A Dã một mình liệu có lo nổi bốn đứa nhỏ không.” Cậu Cố chẳng cần suy nghĩ liền đáp ngay.

Nếu vợ đứa cháu thực sự đậu đại học, chuyện này vốn không cần phải bàn, nhất định phải để vợ chồng già theo qua bên đó giúp đỡ.

Còn chuyện trong nhà không ai lo thì sao? Có gì đâu, ông ở lại với Quảng Hạ cũng không vấn đề gì. Tất nhiên là vẫn nhớ thương, nhưng nỗi nhớ đó không bằng việc để bà nhà đi giúp đỡ vợ chồng đứa cháu, việc đó quan trọng hơn.

Nếu vợ đứa cháu mà thật sự đỗ, không cho bà nhà qua đó thì cả hai ông bà đều không yên lòng.

Cậu Cố còn được Bạch Nguyệt Quý giữ lại ở chơi hai ngày.

Chuyện chia lương thực, chia tiền, rồi xay ngũ cốc, gom củi, muối cải chua bên nhà không phải còn có Cố Quảng Hạ với vợ anh ấy lo sao.

Còn Bạch Nguyệt Quý thì thật ra cũng không khác gì mọi ngày, vẫn chủ yếu là viết bản thảo, thỉnh thoảng lại tranh thủ thời gian xem lại mấy ghi chú cũ.

Toàn là những kiến thức cô đã học thuộc lòng từ trước, đến mức nhắm mắt cũng có thể đọc vanh vách, nhưng cho dù như vậy, cô vẫn chăm chỉ xem lại, không hề sinh ra tâm lý kiêu ngạo.

Bên đội sản xuất Cố gia năm nay thu hoạch sớm hơn đội Ngưu Mông mấy ngày.

Vì diện tích trồng trọt không nhiều như đội Ngưu Mông, sản lượng lại càng không bằng, người dân thì cũng không hăng hái lao động như bên này, nên nhiều lúc trồng cũng không chăm nổi.

Nghèo khổ không phải là không có nguyên nhân.

Cậu Cố ở lại hai ngày rồi tính về, nhưng lại bị vợ chồng đứa cháu giữ lại.

Chu Dã nói: “Cậu còn chưa thấy cảnh bên cháu chia lương thực bao giờ nhỉ? Cậu ở lại xem thử, về bên đó cũng chẳng có gì gấp mà.”

“Đúng đó cậu, đừng vội về. Đâu Đâu mấy anh em, rồi còn cả mấy đứa Niên Sinh, nguyên năm cũng chỉ gặp cậu được vài lần. Nay cậu đã qua đây rồi thì cứ ở chơi thêm mấy hôm.” Bạch Nguyệt Quý cũng níu kéo.

Cậu Cố nói: “Cậu đâu có mang khẩu phần qua đây đâu.”

Vì ban đầu không định ở lại nên chẳng mang theo, vậy mà vừa đến là bị bắt ở lại luôn.

Chu Dã cười nói: “Chẳng lẽ mấy bữa cơm của cậu mà cháu cũng không lo nổi sao?”

Nhưng Cố Quảng Thu thì không để bố mình ăn không uống không của em họ, liền xách một bao lương thực đến.

Chu Dã lườm Cố Quảng Thu một cái rõ to: “Anh Quảng Thu, anh làm thế là không được rồi, coi em là người ngoài hả? Cậu ở lại có mấy ngày thôi mà anh cũng mang lương thực đến?”

Cố Quảng Thu liên tục xua tay, chỉ vào mấy đứa nhỏ như Đâu Đâu.

Em họ nuôi nhiều con thế kia, áp lực nuôi sống gia đình đâu phải nhỏ, sao lại có thể để bố anh đến ăn không ở không được? Như vậy có thấy cắn rứt không?

Bao lương thực thì vẫn để lại, còn cậu Cố thì cũng định ở lâu hơn một chút mới quay về.

Ông cũng được chứng kiến cảnh chia lương thực ở đây, thật sự khiến ông ngưỡng mộ không thôi.

Chưa nói đến chia nhiều lương thực, mà tiền chia cũng nhiều nữa.

Hạt Dẻ Rang Đường

“Bên đội sản xuất này, chỉ cần ăn uống tiết kiệm một chút, đến vụ thu năm sau nhà nào cũng sẽ còn một ít lương cũ để đem bán lấy tiền.” Mợ nói với ông.

Như nhà họ Trương năm nay, lại đem lương thực cũ năm ngoái đi bán, vậy mà cũng kiếm được một khoản không nhỏ.

Đây chính là sự khác biệt giữa đội sản xuất tiên tiến và đội sản xuất bình thường.

Đội bình thường thì lương thực căn bản không đủ ăn, cả nhà phải thắt lưng buộc bụng mà sống, tiền chia thì chẳng bao nhiêu, sau khi trừ đi các khoản chi phí cần thiết, suốt cả năm tiết kiệm được chẳng là bao.

Sao có thể so được với đội tiên tiến.

Sau khi chia xong lương thực, Chu Dã liền cùng Cố Quảng Thu vào rừng gom củi.

Năm nay vì cậu Cố đang ở lại, cũng đi theo họ vào rừng.

“Chờ bọn cháu bên này làm xong, sẽ qua bên mợ gom củi chất sẵn luôn.” Chu Dã nói.

Cậu Cố bảo: “Không cần đâu, Quảng Hạ với vợ nó vào rừng gom củi rồi, để chúng nó chất là được.”

Nghe vậy Chu Dã liền cười: “Gì cơ, chị dâu cả mà cũng chịu đi núi gom củi cơ à? Không sợ bị anh Quảng Thu ăn mất phần hả?”

Những năm trước, vợ của Quảng Hạ chưa từng chịu vào rừng gom củi, vì chuyện đó mà bị Cố Quảng Hạ mắng không ít lần, nhưng cũng vô ích, chị ta sống c.h.ế.t cũng không đi.

Lý do là gì? Là bởi vì nhà này đâu chỉ có đại phòng, tại sao việc gì cũng phải đổ hết lên đầu họ?

Lúc chia nhà thì chia đều, vậy thì việc cũng phải chia đều. Muốn dồn hết việc gom củi lên đầu chị ta, còn nhà lão Nhị chẳng phải làm gì hết? Không đời nào!

Chỉ có điều, Cố Quảng Thu chưa từng nghĩ đến chuyện chiếm phần tiện nghi đó.

Khi còn ở nhà thì chuyện vào rừng gom củi đều là anh với Cố Quảng Hạ cùng đi, đến khi sang bên nhà họ Trương ở tạm, sau khi gom củi với em họ xong, anh vẫn sẽ quay lại nhà cũ để giúp gom củi tích trữ cho bố mẹ chuẩn bị qua mùa đông.

Cố Quảng Hạ từng bảo anh không cần phải quay về giúp nữa, nhưng Cố Quảng Thu không nghe. Tiền gửi mỗi năm, lương thực, còn có công việc đến tay phụ giúp, chưa bao giờ thiếu.

Chu Dã tuy không nhúng tay vào chuyện nhà họ Cố, nhưng chuyện gì cũng đều biết rõ.

Cậu Cố vốn ít nói chuyện thị phi, nhưng trong lòng thì rõ mồn một: “Chẳng phải nghe nói là khôi phục kỳ thi đại học rồi sao? Cậu nghĩ với trình độ văn hóa của vợ cháu thì chắc chắn sẽ thi đỗ, cho nên muốn lấy lòng trước thôi.”

“Chậc.” Chu Dã không nhịn được tặc lưỡi.

Cố Quảng Thu cũng lắc đầu, người chị dâu cả này thật sự quá mức thực dụng.

“Hồi trước cậu với mợ sao lại chọn cho anh Quảng Hạ một cô vợ như thế? Mắt mũi đúng là có vấn đề mà.”

Cậu Cố nói: “Hồi đó nghèo quá, làm gì dám kén chọn gì nhiều. Mà trước khi cưới cũng không nhìn ra được gì đâu.”

Hồi đó kết hôn thì có thể kén chọn được gì? Nhà họ Cố cũng không phải danh gia vọng tộc gì, chỉ cần đối phương không có bệnh tật nghiêm trọng, không có vấn đề đạo đức thì coi như có thể cưới được rồi.

Chỉ gặp mặt một lần để xem mắt thôi.

Hơn nữa mợ cũng đã đi dò hỏi rồi, danh tiếng chị ta tuy không tốt hẳn, nhưng cũng không đến mức xấu, nói chung là tầm trung.

Cuối cùng thì cưới về thôi.

“Nói đến chuyện xem mắt, vẫn là ánh mắt của cháu là chuẩn nhất.” Chu Dã cười, chuyển chủ đề sang Cố Quảng Thu, “Anh Quảng Thu nhà ta bây giờ được chị dâu xinh đẹp nuôi cho trắng trẻo béo tốt. Trong thôn có bao nhiêu phụ nữ, mà vào mùa thu lại chịu g.i.ế.c gà tẩm bổ cho chồng, đếm trên đầu ngón tay cũng chưa chắc đủ.”

Cố Quảng Thu bây giờ không còn như hồi mới cưới, dễ bị trêu chọc đến đỏ mặt. Nghe em họ nói vậy chỉ mỉm cười mà không đáp.

Cậu Cố đương nhiên nhìn thấy hết.

Trước đây còn hơi có chút lăn tăn về chuyện hôn sự của con trai thứ hai, dù sao việc ở rể bên nhà gái cũng có phần khó chấp nhận với tư tưởng của thế hệ ông. Nhưng bây giờ thì ông thật sự cảm thấy hài lòng.

Cuộc sống là của mình, người ngoài nói gì thì mặc kệ.
 
Thập Niên 70: Cuộc Đời Hoàn Mỹ Của Nữ Phụ Trí Thức
Chương 286



Khi vào núi gom củi được nửa chừng, Chu Dã liền giao việc lại cho cậu Cố và Cố Quảng Thu lo tiếp, còn anh thì rẽ sâu vào trong núi. Đến khi cậu Cố và Quảng Thu gom gần xong, Chu Dã quay lại với hai con gà rừng săn được và khoảng hai cân trứng gà rừng nhặt được.

Một con gà rừng đưa cho Cố Quảng Thu, con còn lại thì mang về nhà ăn.

Việc gom củi kéo dài khoảng sáu bảy ngày, mỗi ngày Chu Dã đều có thể mang về một ít gà rừng hoặc trứng gà rừng, hôm qua thậm chí còn bắt được một con thỏ béo.

Thời điểm này hằng năm trong núi có rất nhiều thú hoang. Giờ trời đã bắt đầu lạnh, không ăn hết thì g.i.ế.c thịt rồi để vào bể đá đông lạnh, chẳng phải lo gì cả.

Trong khoảng thời gian mọi người đi gom củi, lương thực trong nhà cũng đã được xay xong.

Năm nay là thím Trương, bác gái Niên và mợ hợp tác cùng nhau đi xay bột. Vẫn thuê con lừa đen to của nhà chú Đào, tốc độ rất nhanh, sau khi xay xong còn chở tận nơi về nhà.

Vì việc xay không quá vất vả, nên khi rảnh rỗi, mợ cũng tranh thủ muối luôn một mẻ cải chua.

Toàn bộ quá trình làm những việc này đều không cần Bạch Nguyệt Quý động tay vào chút nào, cô chỉ cần tập trung học hành là được.

Thời gian trôi nhanh như chớp mắt, thoắt cái đã giữa tháng Mười Một rồi.

Tháng sau là đến kỳ thi, có thể không tranh thủ được sao?

Không chỉ mình Bạch Nguyệt Quý được đối xử đặc biệt thế này, mà những người khác chuẩn bị thi cũng vậy.

Bác gái Niên bây giờ cũng không để Hứa Nhã phải động tay vào chuyện gì. Trước đây là vì còn u uất, sau được con trai Niên Viễn Phương khuyên nhủ, rồi lại bị mợ mắng cho một trận, cuối cùng cũng như bừng tỉnh. Hiện tại bà coi Hứa Nhã như báu vật.

Bà còn đặc biệt đến tìm Chu Dã để đổi hai con gà rừng bồi bổ cho Hứa Nhã.

Tuy những việc khác không cần Hứa Nhã nhúng tay, nhưng vì còn đang cho con bú, lại phải học hành nữa, đương nhiên cần bồi bổ thì mới có sức.

Bên khu nhà thanh niên trí thức, Đổng Kiến và Sở Sương cũng đang dốc hết sức học hành.

Cũng giống như Bạch Nguyệt Quý, Đổng Kiến gần như chắc chắn đỗ, nhưng anh không hề kiêu căng, suốt ngày vẫn chăm chỉ ôn luyện từng điểm kiến thức một.

Mà có ai đến hỏi bài thì anh cũng không hề giấu giếm, sau cùng vì người hỏi quá đông, anh dứt khoát mỗi ngày dành ra một khoảng thời gian để giảng bài.

Cũng nhờ thế mà bên khu nhà thanh niên trí thức càng ngày càng đông người tụ tập.

Cả những trí thức cũ như Trần Tùng, Mã Quyên đều cầm ghế đến đúng giờ để nghe anh giảng bài.

Nhưng giảng được mấy hôm thì công việc ấy được Đặng Tường Kiệt tiếp quản. Vì Đổng Kiến thấy Đặng Tường Kiệt rất thích giảng bài, lại thêm kiến thức của Đặng Tường Kiệt rất vững, nên giao lại cho Đặng Tường Kiệt.

Thế là Đặng Tường Kiệt bận rộn hẳn, ngày nào cũng bị các thanh niên tri thức vây quanh hỏi bài. Một số thanh niên trí thức từ các đội khác thậm chí chẳng muốn quay về, trực tiếp xin ở nhờ trong khu nhà thanh niên để tiện học hành.

Nhưng cũng chính vì người giảng đổi thành Đặng Tường Kiệt mà Trần Tùng không đến nữa, giữa anh ta và Đặng Tường Kiệt vốn không đội trời chung.

Mã Quyên cũng chẳng thèm tới, cô ta yêu Đặng Tường Kiệt đến c.h.ế.t đi sống lại, vậy mà Đặng Tường Kiệt lại đẩy cô vào tay cái tên khốn Trần Lão Tứ. Đặng Tường Kiệt là đồ đàn ông bạc tình, Mã Quyên hận Đặng Tường Kiệt thấu xương, đến nhìn mặt còn chẳng muốn, nói gì đến nghe giảng bài!

Huống chi chỗ nào có Đặng Tường Kiệt, thì kiểu gì cũng có Dương Nhược Tình, cô ta lúc nào cũng mang vẻ mặt kẻ chiến thắng đắc ý, nhìn mà phát ngán!

Nhưng thực sự có quá nhiều chỗ không hiểu, vì từ lúc bị đưa xuống nông thôn đến giờ hầu như không đọc sách, đừng nói là kiến thức, có những chữ thôi mà nhìn vào còn thấy lạ.

May mà vẫn có thể hỏi Sở Sương và Hứa Nhã.

Trước kia quan hệ với hai cô ấy chỉ bình thường, không thân cũng chẳng có hiềm khích gì, nên giờ đi hỏi bài cũng không ngại.

Trần Tùng thì bám riết lấy Đổng Kiến hỏi bài, đến mức khiến Đổng Kiến phát cáu, cuối cùng phải lánh tạm sang công xã để phụ giúp sắp xếp giấy tờ, lúc đó mới được yên thân.

Không còn cách nào khác, Trần Tùng đành đi tìm những thanh niên trí thức mới xuống nông thôn như Tiền trí thức để hỏi bài. Những người này vừa mới học xong nên còn nhớ rõ kiến thức, lại sẵn sàng chia sẻ.

Chỉ là, học được từ họ chẳng bao nhiêu, sao mà bằng được lúc Đổng Kiến còn giảng bài!

Trần Tùng nghi ngờ nặng rằng chính Đặng Tường Kiệt cố ý cướp việc giảng bài!

Nhưng biết sao được, anh ta đành tập trung học hành thôi.

So với người khác thì Trần Tùng vẫn còn may, vì bố vợ và cả nhà vợ đều nâng niu anh ta như trứng mỏng, ngoài việc học hành thì chẳng cần bận tâm điều gì.

Còn Mã Quyên thì không được may mắn như vậy.

Trần Lão Tứ ngày nào cũng cãi nhau với cô ta, vì cô ta chẳng làm gì ngoài học, đứa nhỏ thì cứ khóc lóc ầm ĩ, một phút yên tĩnh cũng không có. Chỉ ở trong cái nhà như vậy thôi đã đủ thấy mệt mỏi, nói gì đến chuyện học hành!

Mã Quyên thấy tình hình này không ổn, cứ thế này thì chắc chắn không thể thi đậu đại học.

Vì vậy, đêm hôm đó cô ta liền dùng chút thủ đoạn để làm Trần Lão Tứ hài lòng, rồi lại dỗ ngon dỗ ngọt hắn, nói rằng nếu cô ta thi đậu, sẽ đưa cả hắn và con cùng đi lên đại học, bảo đảm sau này cuộc sống sẽ khá hơn nhiều!

Trần Lão Tứ sau khi sung sướng xong thì hoàn toàn không để tâm đến lời cô ta nói: “Thôi đi, cô mà cũng đòi đậu đại học à? Người như cô mà đòi thi được à? Phải như Nhược Tình thì may ra.”

“Dương Nhược Tình đã gả cho Đặng Tường Kiệt rồi, đến giờ anh còn mơ tưởng cô ta sao?” Mã Quyên khó tin hỏi.

Cái con tiện nhân Dương Nhược Tình ấy có gì mà hấp dẫn dữ vậy chứ?

Trần Lão Tứ thực ra cũng chẳng còn mơ tưởng, nhưng trong lòng hắn, cô ta vẫn luôn là ánh trăng sáng trong tim, không ai thay thế nổi.

“Cô thì biết cái gì.” Trần Lão Tứ liếc cô ta một cái, “Tôi cũng khuyên cô sớm dẹp cái mộng đó đi, cô có thi đậu thì cũng chẳng để làm gì!”

Hắn tuyệt đối không cho phép Mã Quyên đi học đại học. Với hạng người như Mã Quyên, một khi đã đi rồi thì còn quay về nữa chắc? Mơ đi!

Mã Quyên tức đến muốn phát điên, nhưng Trần Lão Tứ chẳng thèm để tâm, chẳng mấy chốc đã lăn ra ngủ mất.

Nhìn bộ dạng của hắn, trong lòng Mã Quyên nổi lên một ý nghĩ vô cùng đáng sợ, cô ta hận người đàn ông này đến tận xương tủy!

Nhưng cô ta không thể hành động thiếu suy nghĩ, vì nếu làm vậy, người gặp họa trước hết sẽ là chính cô ta. Đó chẳng phải là tự chôn vùi mình sao?

Nghĩ lại, tất cả mọi chuyện cô ta lâm vào ngày hôm nay, đều là do Đặng Tường Kiệt và Dương Nhược Tình gây ra.

Hai kẻ đó, thật sự quá tàn nhẫn!

Cô ta nhất định phải thi đậu đại học, nhất định phải rời khỏi nơi quỷ quái này, thoát khỏi con quỷ dữ Trần Lão Tứ và cái hố lửa nhà họ Trần ấy!

Thời gian cứ thế trôi qua giữa không khí học tập sôi nổi của các thanh niên trí thức.

Tháng Mười Một nhanh chóng kết thúc, chớp mắt đã bước sang tháng Mười Hai.

Tuy chưa có tuyết rơi, nhưng tiết trời tháng Mười Hai đã rất lạnh, gió lạnh thổi vù vù, sáng sớm thức dậy, ở góc tường còn có thể thấy lớp băng mỏng kết lại.

Hạt Dẻ Rang Đường

“Trời lạnh thế này, đến lúc đi thi tay có khi bị cóng mất.” Mợ không nhịn được cảm thán.

Cậu Cố đã về rồi, ở nhà cháu trai mười ngày thì quay về.

“Không sao, đến lúc đó bảo vợ cháu mang theo túi chườm nước nóng.” Chu Dã nói.

Bạch Nguyệt Quý cười, “Trên đường thì có thể cầm sưởi tay, nhưng lúc vào phòng thi thì không được nữa.”

Vì một khi bước vào phòng thi, ngoài thẻ dự thi thì chỉ được mang theo bút, những thứ khác đều không được phép mang vào.
 
Thập Niên 70: Cuộc Đời Hoàn Mỹ Của Nữ Phụ Trí Thức
Chương 287



Ngày thi của họ là vào hai ngày 10 và 11 tháng Mười Hai.

Tất cả thí sinh sau hơn một tháng học hành điên cuồng, đều mong chờ tỏa sáng trong hai ngày này.

Hai ngày thi này thật sự không dễ dàng gì.

Vì địa điểm thi được đặt tại trường trung học huyện, mà bọn họ lại không sống trong huyện, nên mỗi sáng đều phải xuất phát từ lúc ba giờ hơn, chưa đến bốn giờ đã rời nhà.

Buổi sáng thi lúc tám giờ rưỡi, mà còn phải vào phòng thi trước nửa tiếng, tức là họ phải đến điểm thi trước tám giờ.

Tuy đội sản xuất Ngưu Mông cách huyện khá xa, nhưng mỗi sáng, tất cả đều kịp đến điểm thi đúng giờ.

Khác với nhóm Đổng Kiến đi xe lừa nhà họ Lão Đào vào thành, Bạch Nguyệt Quý lại được Chu Dã đưa đi thi bằng chiếc xe đạp “Đại Kim Lộc” của anh.

Cô ngồi phía sau, trong tay ôm túi chườm nước nóng, dù sáng sớm có lạnh đến mấy cũng chẳng thấy rét là bao.

Chu Dã thì ngồi trước lái xe, đạp Đại Kim Lộc lao vùn vụt lên huyện.

Tới nơi, việc đầu tiên anh làm là xem đồng hồ.

Thế mới thấy anh là người có của trong thôn.

Đồng hồ, xe đạp đều có đủ, chỉ là sống quá kín tiếng mà thôi. Chiếc đồng hồ đó, anh chỉ mang ra dùng khi đi lấy hàng hoặc giao hàng, bình thường thì giấu biệt đi.

Trong thôn chỉ có Bạch Nguyệt Quý biết anh có đồng hồ, ngay cả đám con nhỏ cũng chưa từng thấy nó.

Lần đầu tiên anh kiếm được tiền là chuộc lại chiếc vòng vàng của mình, lần thứ hai là để mua chiếc đồng hồ này, tiện cho việc xem giờ khi buôn bán.

Từ ba giờ hơn sáng khởi hành, đến huyện chưa tới bảy giờ.

Chỉ vậy thôi cũng đủ thấy Chu Dã đã đạp xe nhanh cỡ nào — đạp đến mức đầu bốc khói!

Giữa trời đông giá lạnh, mồ hôi vẫn túa đầy trán anh.

Bạch Nguyệt Quý thấy thời gian vẫn còn thoải mái, liền bảo anh chậm lại một chút, nhưng Chu Dã không muốn.

So với việc vợ anh đi thi đại học, chút mệt này tính là gì chứ? Tất cả chỉ là chuyện nhỏ.

Anh đến huyện trước bảy giờ, còn kịp đưa cô đi ăn sáng, gọi cho cô bánh bao thịt, sủi cảo nhân thịt cho đủ chất.

Ăn sáng xong, thong thả đi đến trường trung học làm thủ tục thi vẫn kịp.

Đó là buổi thi sáng, toàn bộ thời gian Chu Dã đều ở bên cạnh.

Còn buổi chiều tiếp tục thi nữa, vì bắt đầu lúc hai giờ nên đương nhiên không cần quay về.

Chu Dã đã nghĩ sẵn cách để cô có thể nghỉ trưa, anh hỏi cô có kiêng kị bệnh viện không?

Bạch Nguyệt Quý lắc đầu, hỏi anh ý gì. Chu Dã liền nói là trong lúc cô thi, anh đã liên hệ với y tá trưởng trong bệnh viện để mượn một chiếc giường cho cô ngủ trưa.

Nếu người khác đến xin, chắc chắn y tá trưởng sẽ không đồng ý, nhưng Chu Dã và Bạch Nguyệt Quý thì khác. Cô y tá đó có ấn tượng rất sâu sắc với vợ chồng họ.

Đặc biệt là Bạch Nguyệt Quý, cô sinh hai cặp sinh đôi ở chính bệnh viện đó, mà bản thân y tá trưởng cũng tham gia ca sinh ấy, đến mức trở thành chuyện “khoe mẽ suốt đời” của chị.

Giờ cô đến thi đại học, muốn mượn một chỗ nghỉ trưa, nếu không có bệnh nhân, thì tất nhiên chị sẽ giúp, thậm chí còn đặc biệt giữ lại một phòng trống riêng cho Bạch Nguyệt Quý.

Vì vậy, khác với những người như Sở Sương, sau khi ăn trưa xong, Bạch Nguyệt Quý còn có thể ngủ một giấc.

Dĩ nhiên, như Sở Sương và các thí sinh khác, dù có chỗ ngủ cũng không ngủ, ăn xong vẫn cố gắng nhồi thêm kiến thức, dù chỉ là “gần vạch vôi” vẫn còn có thể lật kèo!

Nhưng theo Chu Dã, vợ anh mà không nghỉ trưa là không được. Sáng dậy quá sớm, thi cử thì anh không hiểu, nhưng cũng biết tốn sức lắm chứ.

Anh đứng chờ ngoài điểm thi, thấy có thí sinh vừa bước ra là khóc òa, sắc mặt thì trắng bệch như tờ giấy.

Không nói những người không quen biết, chỉ riêng mấy người quen như Sở Sương, Hứa Nhã cũng chẳng khá hơn là bao.

Vì vậy, anh nhất định phải kiếm cho vợ mình một chỗ nghỉ ngơi lấy lại tinh thần để chiều còn thi tiếp.

Còn nói bệnh viện không sạch sẽ, không may mắn ư? Chu Dã anh chẳng tin mấy chuyện đó. Nơi nào có anh và vợ anh ở, nơi đó sẽ tự nhiên hóa thành may mắn!

Đúng vậy, anh Dã là người tự tin như thế đấy!

May mắn thay, vợ anh cũng chẳng câu nệ.

Bạch Nguyệt Quý cảm động trước sự chu đáo của người chồng thô lỗ mà dịu dàng, nên dĩ nhiên không từ chối. Sau khi ăn hết bát sủi cảo do Chu Dã gọi về, cô liền đi ngủ.

Ngủ từ 11 giờ rưỡi đến 1 giờ, cả người như được hồi phục hoàn toàn.

Cô rửa mặt, rồi ăn thêm hai quả táo không biết Chu Dã moi từ đâu ra, sau đó cùng nhau đến trường trung học.

Buổi chiều thi lúc 2 giờ, nên phải đến phòng thi trước 1 giờ 30.

Mãi đến chiều ngày 11, khi môn Lịch sử - Địa lý kết thúc, kỳ thi đại học lần này mới thực sự khép lại.

Khoảnh khắc bước ra khỏi phòng thi và nhìn thấy Chu Dã đang đứng chờ bên chiếc xe đạp, tim Bạch Nguyệt Quý bỗng chốc ấm áp hẳn lên.

Chu Dã lập tức đưa túi chườm nước nóng tới: “Vợ à, lạnh không? Cầm lấy đi.”

Bạch Nguyệt Quý ôm túi chườm, nhìn anh nói: “Thi xong rồi.”

Chu Dã nhe răng cười: “Ừ, thi xong rồi.”

Anh cũng không hỏi vợ thi thế nào, bởi anh có mười phần tin tưởng vào cô.

Vợ anh đã nói là thi đậu Bắc Đại thì chắc chắn sẽ đậu, tuyệt đối không có vấn đề gì.

Việc anh cần làm chỉ là chuẩn bị sẵn tiền bạc để theo cô lên thủ đô là được.

Hai vợ chồng không vội về, mà đứng chờ nhóm Đổng Kiến.

Chẳng bao lâu sau, Đổng Kiến, Sở Sương và Hứa Nhã cũng bước ra.

Tất nhiên còn có cả Đặng Tường Kiệt và Dương Nhược Tình, Trần Tùng và Mã Quyên, cùng nhóm thanh niên tri thức mới đến.

Gương mặt Đổng Kiến thì không biểu lộ gì, Sở Sương cũng không nhìn ra cảm xúc, chỉ có Hứa Nhã là có vẻ hơi thất vọng.

Nhưng Đặng Tường Kiệt thì rõ ràng là “ý chí bừng bừng”, khuôn mặt Dương Nhược Tình cũng viết rõ “quyết tâm tất thắng”.

Còn Trần Tùng và Mã Quyên thì sắc mặt trắng bệch như tờ giấy.

Đặng Tường Kiệt liếc nhìn Chu Dã và Bạch Nguyệt Quý một cái, chẳng nói lời nào, chỉ khẽ gật đầu với Đổng Kiến rồi dẫn Dương Nhược Tình đi mất.

Anh ta mượn xe đạp nhà lão đội trưởng để chở Dương Nhược Tình đi thi.

Đổng Kiến cười nói với Chu Dã và Bạch Nguyệt Quý: “Hai người về trước đi.”

Hạt Dẻ Rang Đường

Anh cùng Sở Sương và những người khác vào thành bằng xe lừa nhà chú Đào, giờ còn phải tranh thủ về kịp chuyến xe lừa đó.

Chu Dã cười: “Được, vậy bọn tôi về trước. Mấy hôm nay ai nấy đều cực rồi, nghỉ ngơi vài ngày đi, rồi tới nhà tôi ăn một bữa, tụ họp cho vui nhé?”

“Được.” Đổng Kiến vui vẻ nhận lời.

Sở Sương và Hứa Nhã cũng nói: “Trên đường nhớ đi chậm chút đấy.”

“Biết rồi mà.” Bạch Nguyệt Quý ngồi sau yên xe, quay đầu vẫy tay chào mọi người.

Trên đường về nhà, Bạch Nguyệt Quý chợt nhớ ra, liền hỏi: “Anh có mua ít hoa quả mang sang cho y tá trưởng không?”

Chu Dã cười: “Trong lúc em thi, anh đã mang sang rồi, xách một túi quýt qua, chị ấy chia cho mấy cô y tá trẻ.”

Làm phiền người ta thì không thể tay không, phải có chút quà cảm ơn, nếu không thì nợ tình bao nhiêu cho đủ?

Bạch Nguyệt Quý gật đầu, rồi vòng tay ôm lấy eo anh, ngồi yên ổn trên yên sau, cùng anh về nhà.
 
Thập Niên 70: Cuộc Đời Hoàn Mỹ Của Nữ Phụ Trí Thức
Chương 288



Sau khi thi xong trở về, mợ không hề hỏi kết quả thi mà chỉ lo nấu thật nhiều món ngon cho Bạch Nguyệt Quý, giục cô ăn nhiều vào rồi đi ngủ.

Dậy từ sáng sớm mấy ngày liền lại còn thi cử, đúng là rất hao tổn sức lực.

Bạch Nguyệt Quý quả thực cũng nghỉ ngơi hẳn hai ngày.

Trong lúc cô nghỉ ngơi, những thí sinh khác thì lại bắt đầu đối chiếu đáp án.

Đối chiếu đáp án là chuyện rất nhiều thí sinh sẽ làm.

Ví dụ như Hứa Nhã cũng đã đi đối chiếu với người khác, kết quả là Hứa Nhã như c.h.ế.t lặng cả người, viền mắt đỏ hoe không kiềm được.

Khi đến nhà tụ họp ăn cơm, Bạch Nguyệt Quý hỏi cô ấy bị sao vậy, sao sau khi nghỉ ngơi về lại càng tiều tụy như thế?

Sở Sương nói: “Cô ấy đối đáp án xong thì thành ra vậy.”

Đổng Kiến nói: “Không cần thiết mà, người ta chưa chắc đã đúng đâu.”

“Đúng đấy, sao lại bị ảnh hưởng ghê thế.” Bạch Nguyệt Quý cũng thấy kỳ lạ.

Hứa Nhã bị đả kích nặng, rõ ràng ở nhà đã khóc rồi, giọng nói cũng khàn cả đi: “Tôi sợ năm nay không đậu được rồi…”

Bạch Nguyệt Quý không tin: “Sao có thể?”

Cô từng đánh giá trình độ của Sở Sương và Hứa Nhã, tuy Hứa Nhã không giỏi bằng Sở Sương, nhưng vẫn là học tốt. Lần này thi lại đại học sau nhiều năm gián đoạn, đề thi thật ra không quá khó, chủ yếu là kiến thức cơ bản.

Hứa Nhã không đến nỗi rớt mới đúng.

Nhưng Hứa Nhã thật sự bị ảnh hưởng tâm lý, đáp án của cô khác hẳn với những thanh niên tri thức khác mà cô đối chiếu.

Thấy tình hình như vậy, Bạch Nguyệt Quý liền dựa vào trí nhớ của mình viết lại toàn bộ đề thi, trí nhớ của cô thì khỏi cần nói, gần như là chép lại y chang. Bên cạnh còn có Đổng Kiến và Sở Sương hỗ trợ, ba môn Chính trị, Ngữ văn, Toán đều được khôi phục lại đầy đủ.

Còn hai môn Lịch sử – Địa lý thì Đổng Kiến và Sở Sương không nhớ rõ, Bạch Nguyệt Quý tự mình viết lại dựa trên trí nhớ, Hứa Nhã lại bổ sung thêm, cuối cùng cũng ghép được gần như toàn bộ đề.

“Trí nhớ của cô đúng là siêu thật.” Ba người Đổng Kiến đều tấm tắc ngợi khen.

Bạch Nguyệt Quý cười cười, đưa cả đề ba môn cho Hứa Nhã: “Lịch sử – Địa lý chỉ khôi phục được khoảng tám phần, nhưng cũng đủ rồi. Đây là ba môn còn lại, chị làm lại một lượt, bọn em sẽ giúp chị xem lại.”

Hứa Nhã liên tục gật đầu, nhanh chóng làm lại toàn bộ đề thi. Vì là những câu đã từng làm, lại mới đối chiếu không lâu, cô nhớ rất rõ, làm lại cũng nhanh.

Cô ấy làm xong một môn, thì Bạch Nguyệt Quý, Đổng Kiến và Sở Sương liền cùng nhau chấm, chẳng mấy chốc đã chấm xong toàn bộ.

Kết quả sau khi chấm cho thấy điểm số của Hứa Nhã vượt xa những gì cô từng ước tính sau khi đối đáp án.

“Với điểm này, nếu muốn vào những trường đại học top đầu thì hơi khó thật, nhưng chị đăng ký trường trong thành phố mình thì không vấn đề gì, có thể nói là gần như chắc chắn rồi, chị đừng lo lắng quá.” Bạch Nguyệt Quý nói.

Hứa Nhã xúc động đến mức thở gấp: “Thật sự ổn chứ?”

“Chị hỏi anh Đổng Kiến với Sở Sương xem.”

Đổng Kiến nói: “Lịch sử – Địa lý tôi không dám chắc, nhưng ba môn Chính trị, Ngữ văn, Toán thì cô làm ổn.”

“Đúng thế, rất ổn.” Sở Sương cũng gật đầu.

Hạt Dẻ Rang Đường

“Còn Lịch sử – Địa lý cũng không tệ, điểm trừ chủ yếu ở những câu khó, nhưng phần cơ bản thì chị đã làm được rồi.” Bạch Nguyệt Quý nói thêm.

Có sự xác nhận của ba người như vậy, Hứa Nhã cuối cùng cũng nở được nụ cười sau những ngày đầy nước mắt.

“Tôi đã nói rồi, đừng quá lo lắng mà.” Sở Sương khuyên.

“Tại tôi thực sự rất muốn được đi học đại học, nếu lúc ấy mọi người đều đi rồi, chỉ còn lại một mình tôi thì phải làm sao…”

Hứa Nhã tự biết năng lực của mình, không thể so được với Bạch Nguyệt Quý, Đổng Kiến hay Sở Sương. Chính vì biết rõ điều đó nên cô mới càng lo lắng và áp lực

Bạch Nguyệt Quý bật cười: “Giờ thì cứ yên tâm mà nghỉ ngơi đi.”

Hứa Nhã vô cùng cảm kích: “Nguyệt Quý, anh Đổng, Sở Sương, cảm ơn mọi người. Nếu tôi thi đậu được đại học, thì công lao của mọi người là lớn nhất!”

“Đó là công sức của cô, liên quan gì đến chúng tôi đâu.” Ba người đều không có ý tranh công.

“Không, là nhờ có mọi người giúp đỡ!” Hứa Nhã kiên quyết lắc đầu.

Sao cô ấy có thể không biết, chính mấy người này đã kéo cô ấy lên?

Nếu không có họ, cô ấy cũng sẽ như bao thí sinh khác, vừa bước ra khỏi phòng thi đã khóc òa rồi.

Vì thực sự có quá nhiều kiến thức chưa kịp học, chưa kịp ôn!

Từ ngày 21 tháng Mười mới công bố khôi phục thi đại học, đến ngày 10 tháng Mười Hai đã tổ chức thi, thời gian chuẩn bị còn chưa đến hai tháng!

Mọi người đã bỏ sách vở bao lâu rồi? Thời gian ôn tập chưa tới hai tháng, thì làm sao học được bài, làm sao nắm được trọng tâm?

Nhưng chính vì có Bạch Nguyệt Quý, Đổng Kiến và Sở Sương nên họ mới được hướng dẫn rất nhiều, không chỉ tóm tắt kiến thức trọng điểm, mà những gì không hiểu còn có thể hỏi thẳng, luôn được giải thích rõ ràng và chính xác.

Nếu không có ba người bọn họ, kỳ thi lần này cô chắc chắn đã lỡ mất rồi!

“Các sinh viên ơi, ăn cơm thôi nào!”

Ông chồng đảm đang Chu Dã thấy mọi người gần xong liền lên tiếng gọi.

Câu nói đó vừa vang lên, ai nấy đều bật cười vui vẻ.

Sở Sương vừa bước ra liền nói với Chu Dã: “Làm chồng của sinh viên đại học, anh vất vả rồi nhé, để chúng tôi đến ăn sẵn thế này.”

Câu nói ấy vốn đã khiến Chu Dã sướng rơn trong lòng, kết quả Đổng Kiến lại nói thêm một câu:

“Mọi người đừng khách sáo, cùng nhau nếm thử tay nghề của ‘chồng sinh viên đại học’ đi nào!”

Chu Dã vội kêu lên: “Ây da, anh Đổng ơi, đừng nói mấy lời to tát thế chứ!” Tuy miệng thì khiêm tốn vậy, nhưng gương mặt anh đã cười đến mức sắp rách tới tận mang tai.

Sở Sương và Hứa Nhã lập tức hùa theo: “Phải đó phải đó!”

“Mọi người đúng là…” Bạch Nguyệt Quý cũng vừa dở khóc dở cười.

Bữa tụ họp hôm nay, Chu Dã đúng là đã bỏ công không ít, lấy gà rừng làm món gà hấp chấm giấm hoặc tương ớt, ngon hết xảy.

Tiếp theo là thỏ hầm khoai tây, rồi miến khoai lang hầm với ba chỉ heo, còn có món củ cải hầm… đầy đủ cả rượu lẫn thịt lẫn rau, đúng là phong phú đủ đầy.

Ăn xong, Sở Sương và Hứa Nhã tranh nhau dọn dẹp bàn ăn, rửa sạch bát đũa. Nhất là Hứa Nhã, còn nói chờ Niên Viễn Phương trở về, nhất định sẽ mời vợ chồng Bạch Nguyệt Quý đến nhà ăn một bữa ra trò!

Chính nhờ buổi tụ họp này, được Bạch Nguyệt Quý và mọi người dùng kết quả cụ thể để an ủi, Hứa Nhã sau khi về nhà đã từ buồn bã chuyển sang vui vẻ.

Trước đó cô trốn trong phòng khóc đến nỗi con gái là Dao Dao cũng bị dọa sợ.

Bác gái Niên cũng thở phào nhẹ nhõm.

Chỉ là, những thanh niên tri thức bị rơi vào trạng thái như Hứa Nhã không hề ít. Đừng nói đâu xa, chỉ riêng Trần Tùng và Mã Quyên thôi.

Sau khi họ trở về, tinh thần luôn u uất buồn bã.

Lý Phong Mai rất lo lắng, vì nhìn qua cũng biết, kiểu đó là do thi không được như ý rồi.

Mà bên nhà họ Trần, Trần Lão Tứ đối với Mã Quyên thì khỏi phải nói, chẳng có chút thương xót nào, toàn là châm chọc hoặc mắng mỏ, khiến cuộc sống của Mã Quyên như rơi vào địa ngục, ngày nào cũng như sống trong dầu sôi lửa bỏng.

Không chỉ khổ sở ở nhà họ Trần, mà còn phải lo sợ kết quả thi. Dù biết mình thi không tốt, nhưng trong lòng vẫn ôm một tia hy vọng mong manh.

Lỡ như… lại đậu thì sao?

Khác với sự bất an đầy cầu may đó, Dương Nhược Tình thì đầy tự tin, cô ta nắm chắc mười phần, thậm chí còn nhắm luôn đến danh hiệu nữ trạng nguyên toàn tỉnh trong kỳ thi đại học này!
 
Thập Niên 70: Cuộc Đời Hoàn Mỹ Của Nữ Phụ Trí Thức
Chương 289



Sự tự tin của Dương Nhược Tình định sẵn là sẽ bị một đòn nặng nề giáng xuống.

Tuy điểm thi đại học còn chưa công bố, nhưng danh sách trạng nguyên, bảng nhãn và thám hoa toàn tỉnh thì đã được công bố trước.

Cả khối Tự nhiên lẫn Xã hội đều đã có kết quả.

Lần này, cả tỉnh đều chấn động.

Bởi vì từ một công xã nhỏ vùng quê, một đội sản xuất nho nhỏ, lại đồng thời xuất hiện hai vị trạng nguyên và hai vị bảng nhãn!

Đây chẳng phải là chuyện kinh thiên động địa sao?

Thậm chí chính quyền tỉnh còn nghi ngờ có điều mờ ám phía sau.

Vì kỳ thi đại học là chuyện vô cùng nghiêm ngặt, không thể có chút sai sót nào, nên ngay lập tức đã cử người xuống điều tra.

Kết quả là, người đạt trạng nguyên khối Xã hội chính là một nữ thanh niên trí thức xuống vùng quê. Cô ấy từ mấy năm trước đã bắt đầu viết sách gửi đăng trên báo thành phố, phía tòa soạn cũng còn lưu trữ toàn bộ hồ sơ bài viết và bản thảo của cô trong những năm qua.

Không chỉ vậy, nữ trạng nguyên khối Xã hội còn có một câu chuyện rất đặc biệt: cô từng mang thai hai lần đều sinh ra hai cặp sinh đôi, mà cả hai cặp đều là con trai. Thân thế, gia cảnh bên nhà mẹ đẻ cũng đều rõ ràng, sạch sẽ.

Có thể nói là “gốc gác đỏ, nền nếp đỏ” rõ ràng.

Không chỉ mình cô, trạng nguyên khối Tự nhiên cũng được điều tra kỹ càng, là một trí thức xuống nông thôn từ những ngày đầu, nhân cách và phẩm hạnh không có gì để nghi ngờ.

Lãnh đạo công xã địa phương sẵn sàng đứng ra làm chứng, trình ra đủ loại hồ sơ từ bao năm nay anh ấy đi kiểm tra, đối chiếu. Tất cả đều hoàn toàn hợp lý, cho thấy năng lực học thuật của anh ấy sâu dày đến đâu.

Cả hai trạng nguyên khối Tự nhiên và Xã hội đều đã vượt qua kiểm tra.

Tiếp theo là đến bảng nhãn khối Tự nhiên và bảng nhãn khối Xã hội — đôi vợ chồng này, người chồng là một tài tử có tiếng trong vùng, người vợ là một nữ thanh niên trí thức xinh đẹp nổi bật, được đưa từ Thượng Hải xuống nông thôn.

Cả bốn người đều bị điều tra kỹ lưỡng, cuối cùng cho ra kết luận, quả thật không có vấn đề gì.

Việc họ tụ hội tại cùng một nơi, hoàn toàn là do vận may. Người ta có thực lực, có năng lực, thì không thể cứ nhất định nói là họ làm điều sai trái.

Dù sao kỳ thi lần này cũng được bảo mật nghiêm ngặt, thậm chí còn có người áp tải đề thi. Làm sao có chuyện lộ đề cho được?

Vậy nên nếu đã không có vấn đề gì, thì dĩ nhiên phải khen thưởng long trọng!

Đội trưởng đội sản xuất Ngưu Mông, cả đời này chưa từng gặp cảnh tượng lớn đến thế.

So với lần này, việc được lên huyện họp rồi được mời phát biểu trên sân khấu cũng chẳng đáng gì.

Bạn dám tưởng tượng không?

Kỳ thi đại học toàn quốc, cả tỉnh, mà đội sản xuất Ngưu Mông nho nhỏ của họ lại cho ra tới hai trạng nguyên và hai bảng nhãn!

Cả đội sản xuất Ngưu Mông có bao nhiêu thanh niên trí thức đâu? Vậy mà chiếm luôn phần lớn danh hiệu!

Lúc nhìn thấy lãnh đạo huyện kính cẩn đón tiếp lãnh đạo tỉnh tới, ông còn chưa hiểu đầu đuôi ra sao. Đến khi nghe nói đội họ cho ra trạng nguyên bảng nhãn của cả hai khối, ông sững sờ đến không biết nói gì.

Vì cảnh tượng quá hoành tráng, mấy đứa trẻ đang chơi đùa trong thôn cũng kéo nhau đến xem náo nhiệt.

Trong số đó có cả hai anh em Đâu Đâu và Đô Đô.

Khi nghe một vị lãnh đạo tỉnh cười hỏi: “Tôi còn nghe nói nữ trạng nguyên khối Xã hội sinh hai cặp sinh đôi toàn là con trai?”

Hạt Dẻ Rang Đường

Lão đội trưởng lập tức gật đầu lia lịa, còn gọi to: “Hai đứa các cháu, mau lại chào các bác lãnh đạo đi!”

Hai đứa vốn không sợ người lạ, Đâu Đâu còn hơi cảnh giác, chứ Đô Đô nghe được gọi tên thì hãnh diện lắm, lập tức kéo tay anh trai chạy ra.

“Ông đội trưởng gọi bọn cháu làm gì đó.” Cậu hỏi thì hỏi ông đội trưởng, nhưng mắt thì dán chặt vào vị lãnh đạo tỉnh, tay còn đang cầm một con bọ bóng loáng.

To, rất to — đó là “Đại Ngưu” của cậu bé!

“Lãnh đạo, đây là cặp sinh đôi lớn nhà Chu Dã. Trong nhà còn một cặp sinh đôi nhỏ nữa.” Lão đội trưởng giới thiệu.

“Thật sự là giống hệt nhau, nhìn mà không biết ai với ai luôn.” Những người đi cùng lãnh đạo tỉnh cũng trầm trồ ngạc nhiên.

Vị lãnh đạo tỉnh cười hỏi: “Hai cháu, ai là anh, ai là em?”

“Anh ấy là anh, cháu là em.” Đô Đô chỉ vào anh rồi chỉ vào mình.

Lãnh đạo tỉnh liếc thấy con bọ trong tay cậu bé, bị thu hút liền hỏi. Đô Đô thấy lãnh đạo nhìn “Đại Ngưu” thì lập tức khoe:

“Nó tên là Đại Ngưu, đào đất siêu giỏi, chớp mắt là đào được rất sâu luôn!”

Lãnh đạo bật cười ha ha, dịu dàng nói: “Vậy nó thật giỏi đấy. Nhóc con, dẫn các bác đến nhà cháu được không? Các bác đến báo tin vui cho mẹ cháu.”

“Dạ được ạ!” Đô Đô cười toe toét, Đâu Đâu nghe nói là đến báo tin vui cũng yên tâm hơn, hai anh em lập tức đi trước dẫn đường.

Lão đội trưởng cũng rất lanh lợi, liền sai người sang khu nhà thanh niên trí thức báo tin cho Đổng Kiến và mấy người khác cũng tới!

Lúc cả nhóm người kia tới nhà, thì mợ đang ngồi ở sân chia bánh ngô cho lão tam và lão tứ.

Bánh ngô là món ăn thường ngày trong nhà họ.

Lão tứ đang làm nũng, không muốn ăn bánh ngô mà đòi ăn bánh trứng.

Nhưng lão tam thì không kén chọn chút nào, tay cầm bánh ngô ngồi trước cửa nhà, bên cạnh là Sư Tử đang nằm gác, ăn rất ngon lành.

“Lãnh đạo, đây là lão tam nhà cháu.” Đô Đô thấy em trai mình đang ăn, lập tức nhiệt tình giới thiệu.

Lão tam thấy có nhiều người đến, dù toàn là người lớn nhưng cũng chẳng chút sợ hãi, vẫn từ tốn gặm bánh ngô của mình.

Dáng vẻ tròn trĩnh, bụ bẫm của thằng bé khiến lãnh đạo tỉnh cũng bật cười vui vẻ.

Đứa nhỏ này nhìn qua thì không thiếu ăn, có vẻ cả nhà dồn hết điều kiện vào nuôi mấy đứa nhỏ này rồi.

Dọc đường đến đây, ông đã thấy không ít nhà đã xây nhà gạch ngói, dù sao đội sản xuất Ngưu Mông cũng là đội tiên tiến, điều đó không có gì lạ. Nhưng điều khiến ông bất ngờ là, giữa bao căn nhà gạch, nhà của nữ trạng nguyên lại chỉ là một căn nhà đất thấp lè tè.

Không khó hiểu tại sao cô ấy lại viết sách gửi báo, vì nuôi bốn đứa con trai chắc chắn là áp lực không nhỏ.

“Ơ kìa, lão đội trưởng, sao thế này, sao lại có nhiều người tới vậy?”

Mợ nghe thấy tiếng Sư Tử sủa cảnh giác ngoài sân thì lập tức chạy ra xem, vừa ra đã giật mình vì thấy có đông người đứng đó như vậy.

“Đây là lãnh đạo tỉnh mình đấy! Cháu dâu của chị, cũng chính là vợ của Chu Dã, là trạng nguyên khối Xã hội toàn tỉnh đó!” Lão đội trưởng hưng phấn nói.

“Trạng nguyên khối Xã hội là cái gì?” Mợ trợn tròn mắt ngạc nhiên.

“À thì…” Lão đội trưởng cũng ngượng ngùng, bản thân ông cũng chẳng rõ ràng lắm giữa khối Xã hội với khối Tự nhiên là gì.

Vẫn là lãnh đạo công xã ở bên cạnh giải thích: “Tức là cháu dâu chị thi đứng nhất toàn tỉnh, nên lãnh đạo tỉnh mới đích thân đến chúc mừng đấy!”

“Nhất toàn tỉnh á?”

“Đúng thế, cô ấy là người giỏi nhất toàn tỉnh.”

“Trời ơi! Trời ơi!”

Mợ kêu lên hai tiếng liên tiếp, rồi bỗng nhiên hụt hơi một cái, ngay trước mặt bao nhiêu người liền ngất xỉu vì quá xúc động.

Đến khi tỉnh lại thì đoàn lãnh đạo đã rời đi.

Bạch Nguyệt Quý đang ngồi cạnh giường chờ mợ tỉnh lại.

“Mợ ơi, mợ tỉnh rồi à?”

“Ra là đang nằm mơ à…” Mợ còn mơ mơ hồ hồ, ngơ ngác hỏi.

“Mợ mơ thấy gì vậy?” Bạch Nguyệt Quý bật cười.

Mợ xúc động nói: “Mợ mơ thấy cháu đậu đại học, mà còn là thủ khoa, là nữ trạng nguyên giỏi nhất tỉnh mình, rồi mấy ông lãnh đạo tỉnh đến tận nhà chúc mừng cơ!”
 
Back
Top Bottom