Chào bạn!

Để có thể sử dụng đầy đủ chức năng diễn đàn Của Tui À bạn phải đăng nhập hoặc đăng ký.

Đăng Ký!

Dịch Thập Niên 70: Cuộc Đời Hoàn Mỹ Của Nữ Phụ Trí Thức

Thập Niên 70: Cuộc Đời Hoàn Mỹ Của Nữ Phụ Trí Thức
Chương 210



Chớp mắt đã đến ngày Tịch Bát.

Tịch Bát tất nhiên là phải nấu cháo Tịch Bát, mấy nguyên liệu cần thiết Chu Dã đã chuẩn bị sẵn, để mợ dậy từ sáng sớm mà nấu.

Mùi thơm ấy, đúng là thơm đến mức lôi cả Chu Dã từ trong chăn dậy.

“Mợ ơi, mợ nấu cháo Tịch Bát đúng là tuyệt đỉnh luôn ấy.”

Mợ cười tủm tỉm: “Cũng tại cho nhiều nguyên liệu mà.”

Đây là lần đầu tiên bà nấu cháo Tịch Bát đầy đủ nguyên liệu thế này, mà đúng thật, ngay cả bà cũng thấy thơm ngào ngạt không chịu nổi.

Cháo ngon thế thì đương nhiên không thể thiếu phần mang biếu cậu Cố.

Đến nơi rồi mới biết, mấy hôm nay cậu Cố không được khỏe, đang ho nhiều.

“Cậu, sao cậu ho ghê thế? Có chuyện gì vậy?” Chu Dã vừa bước vào đã nghe thấy tiếng ho, không nhịn được hỏi.

Cậu Cố ho khan mấy tiếng rồi mới lên tiếng: “Bệnh cũ thôi mà.”

“Bệnh cũ gì chứ, năm ngoái còn thấy cậu khỏe re mà.” Chu Dã lo lắng, rót cho cậu Cố ly nước.

Cậu Cố uống xong cảm thấy dễ chịu hơn một chút: “Không có gì lớn, đừng lo.”

Nhưng Chu Dã vẫn không yên tâm, bèn hỏi Cố Quảng Hạ.

Cố Quảng Hạ nói: “Chuyện gì cũng ổn cả, không biết sao lại ho dữ vậy.”

Là con trai ruột, anh đâu có để bố thiếu thốn gì, nhưng người già mà, năm nay đúng là không bằng năm ngoái, tự nhiên cứ ho mãi không dứt.

Chu Dã hỏi: “Đã đi trạm y tế lấy thuốc chưa?”

“Lấy rồi, nhưng uống vào cũng chẳng thấy bớt, vẫn ho suốt.” Cố Quảng Hạ nói.

Cậu Cố vốn ho đã khổ rồi, giờ lại bị sốt nữa. May mà Cố Quảng Hạ trước khi ngủ còn qua xem thử, mới phát hiện ông nóng đầu như lửa.

Anh không dám chậm trễ, lập tức chạy đi gọi bác sĩ chân đất ở thôn về khám.

Bác sĩ chân đất vừa nhìn đã nói:

“Cái này phải đưa lên bệnh viện huyện khám ngay. Tôi ở đây không có thuốc.”

Cố Quảng Hạ liền đi mượn xe lừa của thôn, rồi về lấy tiền từ vợ.

Vợ Cố Quảng Hạ chỉ đưa có hai đồng, nhưng chính cô ta cũng biết, đi viện mà chỉ có hai đồng thì chẳng đủ vào đâu.

Cố Quảng Hạ tưởng vợ không chịu đưa tiền, nên giơ tay lên định tát!

Mọi chuyện có thể nhịn, nhưng nếu lúc này còn keo kiệt không chịu đưa tiền, thì anh tuyệt đối không bỏ qua!

“Có phải là em không muốn đưa đâu!” Vợ anh nhìn thấy ánh mắt ấy, biết là né không xong, liền vội nói.

“Vậy còn lề mề cái gì nữa, mau đưa đây!” Cố Quảng Hạ giận dữ.

“Tiền… tiền bị mẹ em mượn mất rồi, năm nay nhà mẹ xây lại nhà mà thiếu tiền… chỉ còn hai đồng này thôi, còn lại… bị mẹ mượn hết rồi…” Chị ta nói lắp bắp.

Hạt Dẻ Rang Đường

Năm nay bên nhà mẹ chị ta sửa nhà, tốn rất nhiều. Nhà mẹ chị ta còn nghèo hơn cả nhà họ Cố, làm gì có tiền? Đành phải qua chị ta mượn.

Cố Quảng Hạ tức điên:

“Nhiều tiền như vậy, cô dám đưa hết cho nhà mẹ sao?”

“Chỉ là mượn tạm thời thôi mà, có gì nghiêm trọng đâu? Ai mà ngờ bố lại đổ bệnh đúng lúc này chứ?” Chị ta biện hộ.

Cố Quảng Hạ không đôi co nữa, lập tức sang mượn xe lừa của đội trưởng, còn nhờ con trai đội trưởng chạy sang đội sản xuất Ngưu Mông báo tin.

Thế nên Chu Dã là người đầu tiên nhận được tin.

Mợ cũng nghe tin, vội vã lo lắng.

Chu Dã liền nói:

“Mợ đừng lo, giờ cũng tối rồi, mợ về nghỉ ngơi trước đi. Mai để anh Quảng Thu mang cơm vào bệnh viện huyện. Cháu mang theo tiền và phiếu, giờ đi ngay đây.”

“Được, cháu cẩn thận nhé.” Mợ tiễn anh ra tận cửa.

Chu Dã gật đầu, liền đạp xe nhanh chóng đuổi theo.

Bạch Nguyệt Quý lúc này cũng đã dậy, an ủi mợ:

“Có anh Chu Dã đi theo rồi, mợ đừng lo nữa.”

Trong lòng cô cũng thấy hơi áy náy, vì mợ sang đây, bên nhà cậu Cố chẳng ai để ý, thế là bệnh luôn.

“Lúc trước mợ bảo ông ấy đừng hút t.h.u.ố.c lá nữa, ông ấy lại không nghe!” Mợ không nhịn được mà oán trách chồng.

“Lần này khỏi bệnh rồi, thì bắt cậu bỏ thuốc luôn nhé.” Bạch Nguyệt Quý cười nói.

Vì Chu Dã đã ra ngoài, nên Bạch Nguyệt Quý để mợ sang đây ngủ, sợ bà ở một mình nghĩ ngợi lung tung.

Còn Chu Dã, lúc này đang đạp xe hết tốc lực.

Tuy đội sản xuất Cố gia và đội sản xuất Ngưu Mông cách nhau khá xa, nhưng đường lên huyện lại trùng nhau, nên chưa đi bao lâu, anh đã đuổi kịp xe lừa của Cố Quảng Hạ.

“Anh Quảng Hạ!” Chu Dã gọi lớn.

Cố Quảng Hạ vừa thấy em họ tới, trong lòng lập tức yên tâm hẳn, có Chu Dã ở đây thì không sao cả. Anh dừng xe lừa lại.

Chu Dã dựng xe đạp xong là lập tức chạy đến xem tình hình của cậu Cố. Ông đang sốt nặng, đầu óc mơ màng, cả người lả đi.

“Mau đưa cậu vào thị trấn!” Chu Dã không chút do dự nói.

Xe lừa không nhanh bằng xe đạp, nhưng cũng chẳng còn cách nào khác, chỉ có thể dựa vào nó.

May là tốc độ cũng không đến nỗi, sau một hồi gấp rút thì cũng đã đến bệnh viện thị trấn.

Dù ở thời nào, bệnh viện cũng có bác sĩ trực ban về đêm, thời này cũng không ngoại lệ. Các bác sĩ rất có trách nhiệm, vừa thấy bệnh nhân là lập tức tiến hành hạ sốt vật lý.

Vì còn có bệnh nhân khác, bác sĩ chỉ dẫn Chu Dã và Cố Quảng Hạ tự làm.

Hai người đàn ông bận rộn cả đêm, nhiệt độ của cậu Cố mới dần dần hạ xuống.

Trong lúc đó, bác sĩ cũng đến kiểm tra vài lần, còn truyền dịch cho cậu Cố. Mãi đến nửa đêm, ông mới thấy dễ chịu hơn, ngủ được một giấc ngon lành.

Cũng đến lúc ấy, Chu Dã và Cố Quảng Hạ mới thở phào nhẹ nhõm.

“Anh Quảng Hạ, anh đi chợp mắt một lát đi.” Chu Dã nói.

“Không cần, em đi ngủ đi.” Cố Quảng Hạ lắc đầu.

Cuối cùng thì cả hai không ai chịu ngủ, cứ thay phiên canh chừng bên giường cậu Cố, cho đến tận sáng hôm sau.

Lúc ấy, Cố Quảng Thu mới mang hộp cơm đến.

Anh vừa biết tin lúc hơn 5 giờ sáng. Mẹ anh dậy từ sớm, nấu bữa sáng xong liền bảo anh mang vào bệnh viện.

Không có gì cao sang, chỉ là cháo trứng gà, đựng trong bình giữ nhiệt mang theo.

Anh mượn xe đạp của lão đội trưởng, nên đi rất nhanh, đến nơi cháo vẫn còn ấm.

“Tối qua cậu đã hạ sốt rồi, không sao đâu, anh Quảng Thu đừng lo.” Chu Dã an ủi.

Cố Quảng Thu đến bên giường nhìn bố, thấy ông đang ngủ say thì cũng yên lòng.

“Anh Quảng Hạ, anh ăn xong rồi về đi. Để em và anh Quảng Thu trông cậu là được rồi.” Chu Dã nói với Cố Quảng Hạ.

Có hai người em ở lại chăm sóc, Cố Quảng Hạ cũng an tâm hơn, huống chi xe lừa phải mang trả lại cho đội.

“Tiền trong nhà bị mẹ của Tiểu Tây cho nhà bên ngoại mượn hết để xây nhà, giờ chỉ còn hai đồng thôi…” Cố Quảng Hạ ngượng ngùng lấy ra hai tờ tiền, giọng đầy áy náy.

Chu Dã cười, không hề trách:

“Có gì đâu mà ngại? Em từng nói với cậu mợ rồi, chuyện nuôi dưỡng hay đau ốm, em nhất định phải góp phần. Toàn bộ chi phí để em ứng trước, sau này chia đều, sang năm khi đội sản xuất chia tiền thì trả em sau cũng được.”

Anh hoàn toàn đủ khả năng trả hết, nhưng không thể làm vậy, vì phải giữ thể diện cho hai người anh họ.

Chia đều ra là hợp lý nhất.
 
Thập Niên 70: Cuộc Đời Hoàn Mỹ Của Nữ Phụ Trí Thức
Chương 211



Cậu Cố ngủ một mạch đến hơn tám giờ sáng mới tỉnh dậy, cháo trứng mang theo từ hôm qua cũng nguội mất rồi.

Chu Dã bèn ra ngoài mua thêm một phần bánh bao nhân thịt lợn cải thảo mang về.

Sau khi ăn xong, cậu Cố hỏi:

“Lần này hết bao nhiêu tiền vậy?”

Chu Dã đáp:

“Bao nhiêu tiền thì cậu cũng không cần lo. Ba anh em bọn cháu chia nhau ra là được.”

Cậu Cố cười, nhưng cũng không khỏi thở dài:

“Người già rồi, không còn được như trước nữa.”

Thật ra cũng không phải dính mưa hay trúng gió gì, nhưng chẳng hiểu sao lại ho đến mức phát sốt cao, suýt thì mê man mất.

Nhưng lúc nửa tỉnh nửa mê, ông vẫn loáng thoáng nghe thấy giọng con trai và cháu ngoại, biết là họ thay nhau chăm sóc cho mình.

“Già gì mà già, cậu cũng mới năm mươi mấy tuổi thôi, tính theo trăm tuổi thì còn chưa tới nửa đời người. Về sau còn nhiều ngày tốt phía trước nữa, đừng nói mấy lời kiểu ‘tôi già rồi’.” Chu Dã cười nói.

Cố Quảng Thu cũng gật đầu đồng tình.

Cậu Cố cười cười:

“Thôi, cậu khỏi rồi, đi làm thủ tục xuất viện, mình về nhà thôi.”

“Không được đâu, hôm nay cậu vẫn phải nằm viện theo dõi thêm ngày nữa.” Chu Dã đáp liền.

Cậu Cố bèn cằn nhằn:

“Cậu muốn về, ở đây nằm mãi cậu thấy khó chịu trong người.”

Đúng là “ổ chó nhà mình còn hơn tổ vàng tổ bạc nhà người”.

Bệnh viện điều kiện cũng không tệ, lại có hẳn một phòng riêng, nhưng cậu Cố vẫn cảm thấy không thoải mái, chỉ muốn quay về nhà nằm giường đất ấm áp của mình.

Dù cậu nói thế nào, Chu Dã vẫn không đồng ý.

Cậu Cố đành nằm viện thêm một ngày, đến hôm sau thật sự không chịu nổi, cứ đòi lén ra về, Chu Dã mới đành để Cố Quảng Thu về báo với anh cả Cố Quảng Hạ đến đón bằng xe lừa.

Tuy cậu Cố không còn nguy hiểm, nhưng Chu Dã và Bạch Nguyệt Quý cũng không giữ mợ ở lại nữa, vì bên kia vẫn cần người chăm nom.

Hạt Dẻ Rang Đường

Vừa về đến nơi, mợ đã xả một trận mắng cậu Cố te tua.

“Ông ốm một trận, làm thằng nhỏ Chu Dã với cháu dâu nó cứ áy náy, nghĩ do mời tôi sang nhà mà không có ai ở bên chăm ông, nên ông mới phát bệnh. Nhưng tôi biết rõ, ông đúng là tự mình làm khổ mình! Tôi không ở nhà là ông lại hút thuốc liên tục, đúng không?”

Cậu Cố không dám cãi lại, đúng thật như thế.

Mợ mắng tiếp:

“Lần này tôi quay về là để bắt ông bỏ thuốc cho bằng được. Sau này một hơi thuốc cũng không được hút! Không nghe lời hả? Tôi ly hôn rồi về ở với Chu Dã luôn! Dù sao tụi nhỏ cũng quý tôi, sẵn lòng nuôi tôi!”

“Cái gì? Giờ bà mọc cánh rồi hả?” Cậu Cố lẩm bẩm.

“Cứ coi lời tôi là gió thoảng ấy, rồi coi tôi có làm thật không!” Mợ hừ một tiếng, không chỉ mắng suông, mà còn đập gãy cả ống điếu, còn đám t.h.u.ố.c lá thì bị bà ném hết vào bếp lửa thiêu sạch.

Cậu Cố nằm trên giường đất, cảm giác địa vị trong nhà tụt dốc không phanh.

Nói về Chu Dã.

Vì thức suốt đêm trông cậu Cố nên hôm sau nghỉ ngơi một ngày, nhưng sáng hôm sau anh đã vào rừng săn bắn.

Anh b.ắ.n được mấy con gà rừng, để lại một con ăn trong nhà, còn lại ba con mang qua cho cậu Cố bồi bổ.

Ngoài ra, tặng một con cho con trai đội trưởng đội sản xuất Cố gia, người đã giúp truyền tin đêm hôm đó.

Chu Dã đích thân mang gà đến tận nhà, cảm ơn tử tế, còn để lại con gà.

Cả nhà người kia đều có ấn tượng cực tốt với anh.

Ai nấy đều cảm thấy:

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/thap-nien-70-cuoc-doi-hoan-my-cua-nu-phu-tri-thuc/chuong-211.html.]

Thằng cháu ngoại này của cậu Cố đúng là không uổng công thương yêu, còn giỏi hơn cả con ruột.

Chuyện vừa có việc là tức tốc đến nơi, lại còn biết cách trả lễ, lo toan chu đáo, không ai bằng.

Vì chuyện này, Chu Dã cũng hoàn toàn dứt bỏ ý định qua lại với cậu cả và cậu hai.

Cậu Cố bệnh nặng như vậy, mà cả hai bên không có lấy một ai tới hỏi thăm, vậy thì thôi, cắt đứt luôn quan hệ cho xong!

Thể chất cậu Cố vốn không tệ, thêm vào đó là được Chu Dã săn cho không ít đồ bồi bổ, ban đầu là hai con gà rừng, sau đó lại có thỏ rừng hầm xì dầu, ăn uống đầy đủ, nên sức khỏe hồi phục rất nhanh, chỉ khoảng một tuần sau là đã khỏe khoắn trở lại.

Hôm ấy Chu Dã còn mang hai lon trái cây ngâm đến cho ông ăn.

Cậu Cố nói:

“Thôi, đừng mang gì nữa, cậu khỏe hẳn rồi. Để dành cho vợ con cháu ăn đi, vợ cháu còn đang mang thai mà.”

Chu Dã cười:

“Làm sao mà vợ cháu thiếu phần được.”

Cậu Cố thở dài nói:

“Giúp cậu khuyên mợ cháu đi, đùng một cái cấm cậu hút thuốc, đêm qua cậu mất ngủ luôn đó.”

“Thuốc lá có gì tốt đâu, từ lâu nên bỏ rồi.” Chu Dã cũng tán thành chuyện bỏ thuốc, “Để hôm nào cháu mang ít kẹo đến cho cậu. Thèm thuốc thì ăn kẹo, ăn dần rồi cũng quên.”

“Nghe chưa? Mau bỏ thuốc đi. Suốt ngày không có việc gì làm thì lại đi gây chuyện, còn định để ông hút thuốc rồi ảnh hưởng đến việc viết bản thảo kiếm tiền của cháu dâu tôi nữa hả?” Mợ hậm hực nói.

“Mợ nói đúng đấy. Giờ thì mợ còn ở nhà, nhưng sau Tết mợ vẫn phải sang giúp cháu một tay nữa nhé.” Chu Dã gật đầu.

“Ừ, đợi qua Rằm tháng Giêng, mợ sẽ qua.” Mợ đáp.

Chu Dã ở lại chơi thêm một lúc rồi mới về.

Hôm nay trong thôn cũng khá náo nhiệt, ai nấy đều hào hứng cả.

Đang bàn chuyện mổ hlợn, ngày mai, đội sản xuất sẽ mổ hai con lợn béo mà đội trưởng đã chọn ra từ các hộ nuôi trong đội, mỗi con nặng khoảng một trăm năm mươi cân!

Béo không thể tả nổi.

Sáng hôm sau, cảnh mổ lợn quả thật náo nhiệt vô cùng. Không ai sợ lạnh, chẳng mấy ai còn bám giường, đều kéo nhau ra xem.

Tất nhiên Chu Dã cũng không thể vắng mặt, anh xách chậu đi theo như bao người khác.

Còn Bạch Nguyệt Quý thì không đi, dù có náo nhiệt đến đâu, với cô cũng không bằng chiếc giường ấm trong nhà.

Lại còn Đâu Đâu với Đô Đô vẫn chưa tỉnh ngủ, thế là ba mẹ con lại ôm nhau ngủ tiếp.

Giống như năm ngoái, lần này Chu Dã được chia một ít thịt nạc và một cái bao tử lợn mang về.

Bên nhà ông Trương cũng được chia kha khá. Năm nay, thím Trương còn làm sạch một bộ lòng lợn, đưa cho con rể là Cố Quảng Thu mang về bồi bổ cho cậu Cố.

“Đem về cho bố con ăn, xào cải chua là hết sảy.”

Thím Trương rửa sạch xong, cười đưa cho con rể.

“Đúng đấy, đem về cho bố ăn.” Trương Xảo Muội cũng gật đầu.

Cố Quảng Thu xúc động thật sự, mẹ vợ và vợ đúng là chu đáo, biết lo cho chồng và bố chồng.

Trong nhà vẫn còn chút tiết lợn và một miếng thịt nhỏ, thế là cũng khá đủ đầy.

Anh liền qua mượn xe đạp của Chu Dã, mang bộ lòng lợn đó về cho bố.

Mợ cũng nhận tấm lòng của bà thông gia, không khách sáo gì, chỉ dặn con trai nhớ về thay bà cảm ơn tử tế.

Món lòng lợn xào cải chua do mợ nấu quả thực ngon đến mức cậu Cố ăn mà mặt như muốn chui vào trong bát!

Thơm đến nức mũi.

Cố Tiểu Tây và Cố Tiểu Bắc cũng được ăn ké một chút, đúng là có lộc.

Còn vợ của Cố Quảng Hạ, thì đứng trong nhà thèm ch** n**c miếng, đến mức gãi cả nền gạch… mà vẫn không được ăn một miếng lòng lợn xào cải chua.

Mà cũng đúng thôi, chị ta đem hết tiền trong nhà cho mẹ ruột xây nhà, nên Cố Quảng Hạ quyết định từ nay về sau, tiền nong sẽ do chính anh quản!
 
Thập Niên 70: Cuộc Đời Hoàn Mỹ Của Nữ Phụ Trí Thức
Chương 212



Trong thôn thì chuyện náo nhiệt chẳng bao giờ thiếu, nhưng Bạch Nguyệt Quý cũng không quan tâm nhiều lắm.

Gần đây cô phản ứng buồn ngủ rất rõ rệt, ăn no là ngủ, ngủ dậy lại ăn, khiến Chu Dã cũng có phần lo lắng.

Anh sợ vợ mình không đủ chất dinh dưỡng.

Cá mà Cố Quảng Thu gửi đến thì Bạch Nguyệt Quý không ăn, thịt do anh mang về, dù là thịt dê hay thịt lợn, cô cũng không động đũa mấy, cùng lắm gắp một miếng cho có lệ.

Gần đây đến trứng cũng ăn không nhiều, chỉ ăn ít cải thảo, hoa quả và bánh ngọt.

Tuy sắc mặt vợ trông vẫn ổn, nhưng Chu Dã vẫn thấp thỏm không yên.

Bạch Nguyệt Quý liền dỗ:

“Bình tĩnh đi, giờ thai còn nhỏ, cần bao nhiêu đâu. Em ăn vậy là đủ rồi.”

Tuy ăn không nổi cá thịt, trứng cũng bắt đầu ngán, nhưng thật sự cô không thiếu chất dinh dưỡng.

Ví dụ như đậu hũ, sữa đậu nành, bánh hạt dẻ, gà hầm hạt dẻ thì cô không ăn được gà nhưng vẫn uống chút canh, thêm vào đó là rất nhiều loại bánh tự làm.

Nên nói thật thì không đến mức bị đói hay thiếu chất.

Đặc biệt là trong giai đoạn đầu thai kỳ, nhu cầu về chất cũng chưa cao lắm.

Chỉ là người đàn ông thương vợ này cứ muốn vỗ béo vợ, cảm thấy vợ càng mập càng yên tâm, giờ trông như vậy, anh lại thấy xót.

Mùng năm Tết, Chu Dã và Cố Quảng Thu đưa Bạch Nguyệt Quý, Trương Xảo Muội, cùng Đâu Đâu, Đô Đô và Niên Sinh, hai nhà rộn ràng đi chúc Tết họ hàng.

Vẫn là mượn xe lừa của chú Đào dùng tạm.

Cậu Cố và mợ tất nhiên rất vui mừng, Cố Quảng Hạ, Cố Tiểu Tây, Cố Tiểu Bắc cũng rất hoan nghênh chú hai và chú họ đến chơi.

Chỉ có vợ Cố Quảng Hạ vẫn như cũ, trốn trong nhà không ló mặt ra, còn lại mọi thứ vẫn ổn.

Nhưng không ai để ý đến chị ta cả, không ra mặt còn hay, đỡ làm người khác tức giận khi nhìn thấy thái độ.

Trong lúc trò chuyện, lại nhắc đến vụ nhà Niên lão nhị bị trộm.

Triệu Mỹ Hương mùng hai có dẫn con về nhà mẹ đẻ, nên bên đội sản xuất Cố gia cũng nghe được chuyện bên đội sản xuất Ngưu Mông có vụ trộm lớn.

Bị lấy mất hơn hai trăm đồng, số tiền này chẳng nhỏ gì cho cam, đúng là tin chấn động, sao mà không đem ra bàn tán.

Lão mợ nói:

“Tôi đã bảo là sẽ có chuyện mà, Niên lão nhị làm việc quá tuyệt tình, chẳng để cho mình đường lui. Đợi mấy người kia được thả ra, bọn họ chắc chắn sẽ không để yên đâu.”

Hạt Dẻ Rang Đường

Chu Dã gật đầu:

“Đúng là hóa điên rồi, bây giờ nhìn ai cũng là trộm.”

Cố Quảng Thu cũng đồng tình.

Hiện tại, vợ chồng Niên lão nhị đúng là nhìn ai cũng nghi ngờ là trộm, ngay cả anh đi bắt cá cũng bị họ nhìn soi mói.

May mà anh còn nhịn được, chứ người khác bắt đầu khó chịu rồi.

“Không ăn trộm nhà họ mà cũng bị nghi, ai mà không tức cơ chứ?”

Trương Xảo Muội nói:

“Họ còn đổ vạ lên đầu bác gái Niên nữa kia.”

Mợ ngạc nhiên:

“Sao lại lôi cả bà Niên ra mà trách?”

Trương Xảo Muội kể:

“Hồi trước không phải lão Niên bị tố cáo sao, bác gái Niên vừa về nhà liền nổi giận, mắng là nếu không phải vì hai vợ chồng họ đòi chia nhà thì đã chẳng lộ chuyện, dẫn đến bị tố cáo. Sau đó mới ép họ dọn ra ngoài sống.”

Mợ nghe vậy thì hừ lạnh:

“Đúng là không đẻ được lại đổ cho t* c*ng, không ngủ được lại trách cái giường. Chính họ đòi ra ở riêng còn trách bà Niên? Lão đại với lão tam nhà họ Niên có dọn đâu, sao bà Niên không mắng gì?”

Lúc trước cả nhà bị tố cáo rùm beng như thế, không cho bác gái Niên mắng vài câu xả giận à?

Với lại bác gái Niên mắng cũng đâu sai, chính vì họ đòi chia nhà, mới để lộ tài sản ra ngoài.

Ở cùng dưới mái nhà bao năm không hiểu rõ tính bác gái Niên sao?

Chẳng qua chỉ mắng chút cho hả, lại cứ tưởng thật.

Cứ nhìn vợ Niên lão đại và vợ Niên lão tam, giờ vẫn sống chung yên ổn mà.

Chỉ có mỗi nhà này đòi ra riêng, lại còn khoe mẽ làm nhà gạch ngói, cuối cùng bị trộm mất sạch, còn trách ai được?

“Hai vợ chồng y như nhau, giỏi đổ lỗi hơn ai hết.”

Chuyện đó cũng chỉ bàn qua một chút rồi thôi.

Nhìn thấy trời gần trưa, mọi người bắt tay nấu cơm.

Vẫn là Chu Dã qua giúp mợ nấu cơm.

Trước Tết, Chu Dã có đưa ít thịt qua làm đồ Tết, Cố Quảng Thu cũng mang không ít cá đông lạnh.

Nhưng mợ với cậu vẫn không ăn, để dành đợi hôm nay mọi người tới mới làm.

Vừa bận rộn, Chu Dã vừa cười nói:

“Nhà thím Trương còn gửi tặng một bộ lòng lợn nữa đó!”

Lúc Cố Quảng Thu đến mượn xe đạp, Chu Dã đương nhiên cũng biết chuyện đó.

Mợ cười bảo:

“Ừ, dọn sạch sẽ gọn gàng, chẳng cần mợ động tay, mang đến là cắt ra xào ăn luôn.”

Chu Dã bật cười:

“Thế này là biết làm thể diện cho anh Quảng Thu của cháu rồi, nhà thông gia này cũng tốt đấy chứ!”

Mợ cũng cười vui vẻ.

Lúc đầu, chuyện con trai thứ hai đi ở rể bên nhà vợ, thật ra bà với chồng đều có chút lo ngại, sợ nó không có tiếng nói, bị lép vế.

Nhưng mấy năm nay nhìn lại, bà thật sự hài lòng với nhà họ Trương.

Con trai sống tốt, lại được bố mẹ vợ là chú thím Trương đối đãi như con ruột.

Trương Xảo Muội cũng biết thương chồng, thấy anh mệt mỏi sau vụ thu hoạch thì dám g.i.ế.c gà bồi bổ cho anh ăn, cho ăn nhiều hơn.

Đến như vụ g.i.ế.c lợn chia thịt, mà cũng gửi một bộ lòng lợn sang, tất nhiên là nể mặt con trai, cũng là làm thể diện cho thông gia, để mọi người thấy con mình cũng có của đem về hiếu kính bố mẹ ruột.

Một nhà thông gia làm được như vậy thì chẳng có gì để chê trách.

Ít nhất khác xa bên nhà mẹ đẻ của con dâu cả, bà biết rõ tiền trong nhà con trai lớn đã bị đem về bên vợ xây nhà.

Theo bà nghĩ, đúng là “ném bánh bao cho chó” chỉ đi mà không về.

Nhưng mà đã chia nhà rồi, bà không nói thêm gì, không thèm chấp nữa.

Cố Quảng Hạ vẫn còn tốt, nên bà chỉ nhắc nó tự quản lý tiền bạc, nó nghe lời là đủ rồi, còn chuyện đòi tiền về thì thôi, không cần thiết.

Tiền đã mang đi xây nhà rồi, giờ còn gì để lấy lại?

Bên đó còn nghèo hơn bên này, Tết nhất lại gây sự thì mất vui, chỉ cần rút kinh nghiệm là được.

So ra, bên nhà họ Trương đúng là thông gia tốt, biết điều và có tình nghĩa.

Bữa trưa nhanh chóng được chuẩn bị xong, cả nhà quây quần ăn cơm.

Cá kho, gà xông khói hấp, khoai tây hầm, thỏ kho với miến, còn có canh củ cải, đúng là một bàn tiệc phong phú.

Vợ của Cố Quảng Hạ ngồi trong nhà, ngửi thấy mùi thơm thì cứ hy vọng chồng với con trai, con gái sẽ đem cho mình một bát, kết quả là chẳng có gì cả.

Điều đó khiến chị ta ấm ức đến muốn khóc.

Cái tên chồng vô lương tâm, bây giờ thật sự không còn xem chị ta là vợ nữa, hở chút là quát nạt, thậm chí ra tay, chứ ngày xưa đâu có thế.

Ngay cả con trai con gái cũng vậy, toàn lũ vong ân bội nghĩa, chẳng lẽ không nhớ ra còn có người mẹ đang nhịn đói sao?

Chỉ lo ăn uống sung sướng ngoài kia!
 
Thập Niên 70: Cuộc Đời Hoàn Mỹ Của Nữ Phụ Trí Thức
Chương 213



Trong thôn thì chuyện náo nhiệt chẳng bao giờ thiếu, nhưng Bạch Nguyệt Quý cũng không quan tâm nhiều lắm.

Gần đây cô phản ứng buồn ngủ rất rõ rệt, ăn no là ngủ, ngủ dậy lại ăn, khiến Chu Dã cũng có phần lo lắng.

Anh sợ vợ mình không đủ chất dinh dưỡng.

Cá mà Cố Quảng Thu gửi đến thì Bạch Nguyệt Quý không ăn, thịt do anh mang về, dù là thịt dê hay thịt lợn, cô cũng không động đũa mấy, cùng lắm gắp một miếng cho có lệ.

Gần đây đến trứng cũng ăn không nhiều, chỉ ăn ít cải thảo, hoa quả và bánh ngọt.

Tuy sắc mặt vợ trông vẫn ổn, nhưng Chu Dã vẫn thấp thỏm không yên.

Bạch Nguyệt Quý liền dỗ:

“Bình tĩnh đi, giờ thai còn nhỏ, cần bao nhiêu đâu. Em ăn vậy là đủ rồi.”

Tuy ăn không nổi cá thịt, trứng cũng bắt đầu ngán, nhưng thật sự cô không thiếu chất dinh dưỡng.

Ví dụ như đậu hũ, sữa đậu nành, bánh hạt dẻ, gà hầm hạt dẻ thì cô không ăn được gà nhưng vẫn uống chút canh, thêm vào đó là rất nhiều loại bánh tự làm.

Nên nói thật thì không đến mức bị đói hay thiếu chất.

Đặc biệt là trong giai đoạn đầu thai kỳ, nhu cầu về chất cũng chưa cao lắm.

Chỉ là người đàn ông thương vợ này cứ muốn vỗ béo vợ, cảm thấy vợ càng mập càng yên tâm, giờ trông như vậy, anh lại thấy xót.

Mùng năm Tết, Chu Dã và Cố Quảng Thu đưa Bạch Nguyệt Quý, Trương Xảo Muội, cùng Đâu Đâu, Đô Đô và Niên Sinh, hai nhà rộn ràng đi chúc Tết họ hàng.

Vẫn là mượn xe lừa của chú Đào dùng tạm.

Cậu Cố và mợ tất nhiên rất vui mừng, Cố Quảng Hạ, Cố Tiểu Tây, Cố Tiểu Bắc cũng rất hoan nghênh chú hai và chú họ đến chơi.

Chỉ có vợ Cố Quảng Hạ vẫn như cũ, trốn trong nhà không ló mặt ra, còn lại mọi thứ vẫn ổn.

Nhưng không ai để ý đến chị ta cả, không ra mặt còn hay, đỡ làm người khác tức giận khi nhìn thấy thái độ.

Trong lúc trò chuyện, lại nhắc đến vụ nhà Niên lão nhị bị trộm.

Triệu Mỹ Hương mùng hai có dẫn con về nhà mẹ đẻ, nên bên đội sản xuất Cố gia cũng nghe được chuyện bên đội sản xuất Ngưu Mông có vụ trộm lớn.

Bị lấy mất hơn hai trăm đồng, số tiền này chẳng nhỏ gì cho cam, đúng là tin chấn động, sao mà không đem ra bàn tán.

Lão mợ nói:

“Tôi đã bảo là sẽ có chuyện mà, Niên lão nhị làm việc quá tuyệt tình, chẳng để cho mình đường lui. Đợi mấy người kia được thả ra, bọn họ chắc chắn sẽ không để yên đâu.”

Hạt Dẻ Rang Đường

Chu Dã gật đầu:

“Đúng là hóa điên rồi, bây giờ nhìn ai cũng là trộm.”

Cố Quảng Thu cũng đồng tình.

Hiện tại, vợ chồng Niên lão nhị đúng là nhìn ai cũng nghi ngờ là trộm, ngay cả anh đi bắt cá cũng bị họ nhìn soi mói.

May mà anh còn nhịn được, chứ người khác bắt đầu khó chịu rồi.

“Không ăn trộm nhà họ mà cũng bị nghi, ai mà không tức cơ chứ?”

Trương Xảo Muội nói:

“Họ còn đổ vạ lên đầu bác gái Niên nữa kia.”

Mợ ngạc nhiên:

“Sao lại lôi cả bà Niên ra mà trách?”

Trương Xảo Muội kể:

“Hồi trước không phải lão Niên bị tố cáo sao, bác gái Niên vừa về nhà liền nổi giận, mắng là nếu không phải vì hai vợ chồng họ đòi chia nhà thì đã chẳng lộ chuyện, dẫn đến bị tố cáo. Sau đó mới ép họ dọn ra ngoài sống.”

Mợ nghe vậy thì hừ lạnh:

“Đúng là không đẻ được lại đổ cho t* c*ng, không ngủ được lại trách cái giường. Chính họ đòi ra ở riêng còn trách bà Niên? Lão đại với lão tam nhà họ Niên có dọn đâu, sao bà Niên không mắng gì?”

Lúc trước cả nhà bị tố cáo rùm beng như thế, không cho bác gái Niên mắng vài câu xả giận à?

Với lại bác gái Niên mắng cũng đâu sai, chính vì họ đòi chia nhà, mới để lộ tài sản ra ngoài.

Ở cùng dưới mái nhà bao năm không hiểu rõ tính bác gái Niên sao?

Chẳng qua chỉ mắng chút cho hả, lại cứ tưởng thật.

Cứ nhìn vợ Niên lão đại và vợ Niên lão tam, giờ vẫn sống chung yên ổn mà.

Chỉ có mỗi nhà này đòi ra riêng, lại còn khoe mẽ làm nhà gạch ngói, cuối cùng bị trộm mất sạch, còn trách ai được?

“Hai vợ chồng y như nhau, giỏi đổ lỗi hơn ai hết.”

Chuyện đó cũng chỉ bàn qua một chút rồi thôi.

Nhìn thấy trời gần trưa, mọi người bắt tay nấu cơm.

Vẫn là Chu Dã qua giúp mợ nấu cơm.

Trước Tết, Chu Dã có đưa ít thịt qua làm đồ Tết, Cố Quảng Thu cũng mang không ít cá đông lạnh.

Nhưng mợ với cậu vẫn không ăn, để dành đợi hôm nay mọi người tới mới làm.

Vừa bận rộn, Chu Dã vừa cười nói:

“Nhà thím Trương còn gửi tặng một bộ lòng lợn nữa đó!”

Lúc Cố Quảng Thu đến mượn xe đạp, Chu Dã đương nhiên cũng biết chuyện đó.

Mợ cười bảo:

“Ừ, dọn sạch sẽ gọn gàng, chẳng cần mợ động tay, mang đến là cắt ra xào ăn luôn.”

Chu Dã bật cười:

“Thế này là biết làm thể diện cho anh Quảng Thu của cháu rồi, nhà thông gia này cũng tốt đấy chứ!”

Mợ cũng cười vui vẻ.

Lúc đầu, chuyện con trai thứ hai đi ở rể bên nhà vợ, thật ra bà với chồng đều có chút lo ngại, sợ nó không có tiếng nói, bị lép vế.

Nhưng mấy năm nay nhìn lại, bà thật sự hài lòng với nhà họ Trương.

Con trai sống tốt, lại được bố mẹ vợ là chú thím Trương đối đãi như con ruột.

Trương Xảo Muội cũng biết thương chồng, thấy anh mệt mỏi sau vụ thu hoạch thì dám g.i.ế.c gà bồi bổ cho anh ăn, cho ăn nhiều hơn.

Đến như vụ g.i.ế.c lợn chia thịt, mà cũng gửi một bộ lòng lợn sang, tất nhiên là nể mặt con trai, cũng là làm thể diện cho thông gia, để mọi người thấy con mình cũng có của đem về hiếu kính bố mẹ ruột.

Một nhà thông gia làm được như vậy thì chẳng có gì để chê trách.

Ít nhất khác xa bên nhà mẹ đẻ của con dâu cả, bà biết rõ tiền trong nhà con trai lớn đã bị đem về bên vợ xây nhà.

Theo bà nghĩ, đúng là “ném bánh bao cho chó” chỉ đi mà không về.

Nhưng mà đã chia nhà rồi, bà không nói thêm gì, không thèm chấp nữa.

Cố Quảng Hạ vẫn còn tốt, nên bà chỉ nhắc nó tự quản lý tiền bạc, nó nghe lời là đủ rồi, còn chuyện đòi tiền về thì thôi, không cần thiết.

Tiền đã mang đi xây nhà rồi, giờ còn gì để lấy lại?

Bên đó còn nghèo hơn bên này, Tết nhất lại gây sự thì mất vui, chỉ cần rút kinh nghiệm là được.

So ra, bên nhà họ Trương đúng là thông gia tốt, biết điều và có tình nghĩa.

Bữa trưa nhanh chóng được chuẩn bị xong, cả nhà quây quần ăn cơm.

Cá kho, gà xông khói hấp, khoai tây hầm, thỏ kho với miến, còn có canh củ cải, đúng là một bàn tiệc phong phú.

Vợ của Cố Quảng Hạ ngồi trong nhà, ngửi thấy mùi thơm thì cứ hy vọng chồng với con trai, con gái sẽ đem cho mình một bát, kết quả là chẳng có gì cả.

Điều đó khiến chị ta ấm ức đến muốn khóc.

Cái tên chồng vô lương tâm, bây giờ thật sự không còn xem chị ta là vợ nữa, hở chút là quát nạt, thậm chí ra tay, chứ ngày xưa đâu có thế.

Ngay cả con trai con gái cũng vậy, toàn lũ vong ân bội nghĩa, chẳng lẽ không nhớ ra còn có người mẹ đang nhịn đói sao?

Chỉ lo ăn uống sung sướng ngoài kia!
 
Thập Niên 70: Cuộc Đời Hoàn Mỹ Của Nữ Phụ Trí Thức
Chương 214



Sau khi sang nhà cậu mợ chúc Tết vào mùng năm, nhà Chu Dã cũng không ra khỏi cửa nữa.

Vì lại bắt đầu có tuyết rơi, mà còn rơi khá to.

Mãi đến tối mùng mười tháng Giêng, khi Chu Dã ra ngoài, trời vẫn còn đang tuyết rơi.

Những năm trước, việc lấy hàng thường rơi vào rằm, nhưng năm nay ấn định từ mùng mười, mà Chu Dã thì chưa từng bỏ qua một đợt nhập hàng nào, quấn áo chặt kín, nửa đêm đạp xe vòng đường xa đi ra ngoài.

Việc đầu tiên khi đến nơi dĩ nhiên là hỏi lịch lấy hàng tiếp theo, vì anh còn phải đi thông báo lại với kênh phân phối tuyến dưới, để bên đó sẵn sàng đợi hàng.

“Ngày 20.” Người lấy hàng đáp.

“Mười ngày sau à?” Chu Dã nhướng mày.

Bình thường là mỗi tháng một lần, gặp mùa thu hoạch thì có thể lùi lại, nhưng qua mùa rồi thì lại tăng tần suất giao dịch.

Năm ngoái sau vụ thu hoạch, từ đó đến trước Tết, gần như cứ nửa tháng lại có một lần, có thể nói là khá dày đặc.

Không ngờ lần này vẫn là mười ngày sau.

“Ừ.” Người kia gật đầu.

Chu Dã không ý kiến gì, trời lạnh thế này, người trong thôn toàn ngủ sớm, chỉ cần cẩn thận chút là khó mà bị phát hiện.

Tiếp đó là mua – giao – nhập – xuất hàng, chạy hai chuyến, xong xuôi mới mang tiền hàng về nhà.

Hôm sau, Bạch Nguyệt Quý dậy sớm sắp xếp lại đồ đạc.

Lần này không khác mấy so với mọi khi, nhưng đặc biệt là có thêm mấy cân thịt bò.

Điều khiến cô bất ngờ là sau khi nấu lên, cô ăn được thịt bò, mà lại cảm thấy ngon miệng.

Chu Dã mừng muốn phát điên:

“Lần sau chắc vẫn có, anh sẽ mang về thêm!”

Bạch Nguyệt Quý nhìn dáng vẻ vui mừng của anh thì khóe miệng cũng cong lên, gã đàn ông thô kệch này giờ cưng cô như búp bê sứ vậy.

Ví dụ như đêm kia, lúc hai người nằm chung, mùi hương trên người anh khiến cô mê mẩn, rất thơm, vừa mát lạnh, vừa gây nghiện, nên cô chủ động muốn.

Dù tháng thai còn sớm, Chu Dã cũng rất muốn, nhưng lại nhịn xuống khuyên cô, mà cô cứ đòi.

Thế là anh đành cực kỳ nhẹ nhàng, thật sự cẩn thận vô cùng.

Kết quả là Bạch Nguyệt Quý cảm thấy vô cùng thoải mái.

Hôm nay, chỗ thịt bò Chu Dã mang về được đem hầm với khoai tây.

Khoai mềm, thịt bò thơm, cô ăn được kha khá, Đâu Đâu và Đô Đô cũng ăn cùng, hai anh em mê thịt đến mức ăn gật gù.

Bạch Nguyệt Quý còn dùng thịt nạc Chu Dã mang về làm ruốc, đựng vào lọ như trước,

lúc cho hai bé ăn cháo thì trộn vào, hai anh em ăn rất hào hứng.

Đợt thu hoạch vừa rồi, hai bé được đem cân thử, đến mức lão đội trưởng cũng phải trố mắt:

“Trời đất, đúng là hai cục mỡ nhỏ!”

Thật sự là như vậy, mập tròn trắng trẻo đáng yêu, ai nhìn cũng thích.

Cũng vì mập quá mà giờ chỉ có Chu Dã bế nổi hai đứa, Bạch Nguyệt Quý với mợ thì bế một lúc là mỏi tay.

Hạt Dẻ Rang Đường

Hai bé răng lợi rất tốt, ăn khoai, thịt bò đều ngon lành, đến bữa là tự xách thìa ngồi ngay ngắn chờ cơm, vừa bưng ra là bắt đầu ăn ngay.

Hoàn toàn không phải lo vụ bón cơm, có thể nói đây cũng là lý do lớn khiến Bạch Nguyệt Quý không ngại bầu lần hai.

Vì sao? Vì hai anh em vừa xinh vừa ngoan, cộng thêm Chu Dã yêu chiều vợ hết mực.

Nếu không có thai thì thôi, sẽ để Chu Dã đi triệt sản

Nhưng nếu có thì… sinh thôi, lại thêm một đứa ngoan như này thì chẳng sao cả.

Chỉ là có một chuyện…

Ăn nhiều thịt quá khiến người hơi bứt rứt, tối nằm ngủ, cô lại mò tay lên bụng Chu Dã.

Chu Dã hiểu ý ngay, cúi xuống hôn lên trán vợ, dỗ dành:

“Ngoan, mới đầu thai thôi, không thể muốn là được đâu.”

Bạch Nguyệt Quý lí nhí:

“Không nhiều đâu, lần trước là hôm kia rồi còn gì.”

Chu Dã ghé sát lại hôn vợ một cái, định dỗ dành cô ngủ, nhưng vừa hôn xong, Bạch Nguyệt Quý lại càng thấy nhớ anh hơn.

“Không sao đâu, nếu thân thể có gì khó chịu thì em sẽ để ý, nhưng mà giờ không được ôm anh thì em mới thấy khó chịu đó.”

Bạch Nguyệt Quý vừa nói vừa v**t v* mặt anh.

Chu Dã thấy vậy thì không nhịn được nữa, liền nhẹ nhàng dỗ dành vợ yêu.

Sau một trận âm dương điều hòa, Bạch Nguyệt Quý mới thấy thân tâm thư thái, rất nhanh ngủ thiếp đi, Chu Dã cũng cảm thấy vô cùng thỏa mãn, thấy vợ không sao thì cuối cùng cũng yên tâm.

Sáng hôm sau, Bạch Nguyệt Quý ngủ đến hơn chín giờ mới dậy, vì đang mang thai nên cô thường mệt mỏi, không gắng sức viết bài nữa.

Mặc dù cô không giữ tiền trong nhà, nhưng nhìn việc Chu Dã cứ tầm mười ngày lại đi lấy hàng một lần từ đầu đông đến giờ, thì thu nhập chắc chắn không ít.

Thêm vào đó, tiền tiết kiệm, cùng với đồ chôn dưới chum nước sau vườn, thì nhà họ tạm thời không thiếu tiền tiêu.

Cho nên chuyện viết bài kiếm thêm, thì cứ từ từ tính sau.

Rất nhanh đã đến Tết Nguyên Tiêu.

Chu Dã và Bạch Nguyệt Quý cùng nhau làm bánh sủi cảo.

Đâu Đâu và Đô Đô cũng đòi góp tay, thế là hai vợ chồng phải để riêng một góc bột cho hai nhóc chơi.

Hai anh em bắt chước bố mẹ làm bánh, tuy vụng về nhưng lại rất ra dáng, nhìn mà cưng c.h.ế.t đi được.

Làm được nhiều sủi cảo, ăn không hết thì bỏ vào tủ lạnh cấp đông, để lần sau ăn thì mang ra hấp là xong – rất tiện.

Tối hôm đó, Chu Dã còn mang một phần bánh sủi cảo đến nhà cậu mợ, đồng thời hẹn với mợ là ngày 21 tháng Giêng sẽ sang đón bà qua ở với nhà mình.

Vì ngày 20 anh còn phải đi một chuyến nữa, ngày 21 được nghỉ, còn ngày 22 thì anh, Lý Thái Sơn, Cố Quảng Thu cùng mấy người đàn ông khác đã hẹn nhau vào núi sâu đi săn.

Lần này cũng phải mất vài ngày mới về.

Thời gian trôi qua nhanh, chuyến hàng lần thứ hai sau Tết của Chu Dã cũng đến.

Sau khi giao dịch xong, anh ngủ một giấc, đến chiều thì đạp xe sang đón mợ về.

“Bà!” Đô Đô, cậu bé lanh lợi, vừa thấy cữu bà đến là lao tới ôm chầm lấy chân bà.

Đâu Đâu thì kiểu trầm ổn hơn, nhưng lại lẳng lặng đi lấy ly nước, đưa cho mẹ, ý bảo:

“Mẹ rót nước cho bà đi.”

Thấy hai đứa vui mừng ra mặt, Bạch Nguyệt Quý cười tủm tỉm:

“Mợ nhìn thấy không, hai đứa nó mừng rỡ thấy rõ luôn kìa.”

Mợ cũng mấy ngày rồi chưa gặp cháu ngoại, ôm hai đứa hôn lấy hôn để, rồi mới cười đón lấy ly nước từ cháu dâu:

“Dạo này còn nghén nữa không? Có đỡ hơn chưa?”

“Đỡ nhiều rồi ạ, chỉ là giờ không chịu nổi mùi tanh của cá thôi.” Bạch Nguyệt Quý cười nói.

Mợ gật đầu:

“Vậy thì ăn nhiều trứng gà với thịt vào, cũng bổ không kém.”

Có mợ ở nhà trông, hôm sau Chu Dã mang theo lương khô là bánh khô do mợ làm, cùng Lý Thái Sơn, Cố Quảng Thu và mấy người khác lên núi sâu đi săn.
 
Thập Niên 70: Cuộc Đời Hoàn Mỹ Của Nữ Phụ Trí Thức
Chương 215



Lần này Chu Dã cùng nhóm người vào rừng sâu còn lâu hơn mọi khi, bình thường thì khoảng năm ngày là về, nhưng lần này mất đến bảy ngày.

Tuy vậy, trước khi đi anh cũng đã dặn dò với người nhà, nên mọi người ở nhà không quá lo lắng.

Bảy ngày sau, giữa đêm khuya thanh vắng, từng người lục tục về đến nhà.

Chị dâu Lý nửa đêm đã thức dậy, giúp chồng đổ nước nóng lau người, rửa mặt, đợi anh ta dọn dẹp sạch sẽ rồi mới từ trong túi lấy ra thứ này lần này kiếm được:

Một cái Lão Viên Đầu.

Lão Viên Đầu: tiền xu cổ

“Lão Viên Đầu? Ở đâu ra vậy?” – Chị dâu Lý sững người.

Lý Phong Thu thở dài:

“Bị người ta ép đổi lấy đấy.”

Chị dâu lập tức hỏi kỹ càng mọi chuyện.

Lý Phong Thu biết vợ mình kín miệng, nên không giấu, kể lại chuyện chuyến đi rừng lần này.

Sự thật chứng minh, có Chu phúc tinh đi cùng, họ quả thật không bao giờ tay không quay về.

Lần này lại còn là rừng sâu núi thẳm, nên thu hoạch cực kỳ dồi dào: Hai con hoẵng trưởng thành, hai con lợn rừng to, Cùng gà rừng, thỏ rừng các loại, gánh cả gánh, tổng lượng thịt không thua gì cả đàn lợn hay hoẵng.

Lần đi săn này, quá thu hoạch!

Nhưng rồi trong rừng sâu, họ gặp một nhóm người nhìn là biết không phải loại tốt lành gì.

Theo lời Chu Dã kể lại, có khả năng cao là bọn trộm mộ.

Bọn trộm mộ này đều là hạng liều mạng, hơn nữa giọng nói không giống người vùng này, không rõ từ đâu đến.

Nếu chỉ là hỗn chiến thì nhóm của Lý Phong Thu không hề sợ, bởi bên họ là cả nhóm đàn ông lực lưỡng, còn đối phương chỉ có bốn tên.

Nhưng vấn đề là:

Một trong bốn tên đó có vũ khí nóng – súng.

Cũng chính vì bên nhóm Chu Dã người đông, đối phương không muốn gây án mạng, sợ phiền phức.

Chúng chỉ muốn số thịt săn mà nhóm Chu Dã bắt được.

Cuối cùng, Chu Dã đứng ra mặc cả, bọn họ đưa thịt săn cho bọn trộm, đổi lại, được mỗi người một cái Lão Viên Đầu.

Chị dâu Lý nghe xong thì sợ đến run cả tim,

“Gặp cả bọn trộm mộ mang súng? Trời đất ơi, lần sau có đi đâu, an toàn là trên hết, những cái khác không quan trọng, biết chưa?”

Lý Phong Thu gật đầu:

“Biết rồi, không ai muốn liều mạng cả. Nhìn bọn đó là biết toàn dân liều, trừ khi bị ép quá đáng, chứ chẳng ai muốn xung đột đâu.”

“Mà lần này tụi mình cũng không thiệt đâu, đồng hồ này đáng giá lắm!” Lý Phong Thu nói tiếp.

Hạt Dẻ Rang Đường

Chị dâu từng thấy loại đồng hồ này một lần:

“Nghe nói mỗi cái đáng mấy đồng cơ mà?”

Lý Phong Thu đáp:

“Lý Thái Sơn từng thấy Vương Nhị Anh bán một cái lấy được mười đồng!”

“Gì cơ, tận mười đồng?” – Chị dâu trợn mắt.

“Cụ thể không rõ, nhưng lúc nào rảnh anh sẽ đem lên thành phố đổi.”

Không chỉ nhà họ Lý bàn chuyện này, nhà Lý Đại Sơn, vợ chồng Đào Ngoã Phiến, Lý Thái Sơn và mẹ cùng Kim Tiểu Linh cũng rì rầm bàn tán.

Cố Quảng Thu thì không nói được, nhưng hôm sau Trương Xảo Muội qua hỏi Bạch Nguyệt Quý.

Bạch Nguyệt Quý đã biết việc nhóm Chu Dã gặp chuyện trong rừng sâu, nhưng giấu không kể với mợ để khỏi làm người lớn lo lắng, liền ghé tai nói nhỏ với Trương Xảo Muội.

Nghe xong, cô nàng tim đập thình thịch mấy cái.

“Giờ an toàn rồi, chị yên tâm.” Bạch Nguyệt Quý trấn an.

Trương Xảo Muội thở phào, gật đầu:

“Đây, Lão Viên Đầu của nhà chị, hôm nào Chu Dã lên phố thì nhờ đổi giùm nha?”

Bạch Nguyệt Quý cười nói:

“Hôm nay anh ấy nghỉ ngơi, mai bảo Quảng Thu đi cùng anh ấy.”

“Ừ, thế cũng được.”

Hôm sau, không chỉ Chu Dã và Cố Quảng Thu lên phố, mà Lý Thái Sơn cũng đi cùng.

Lý Thái Sơn hỏi:

“Anh Dã, mấy Lão Viên Đầu này thật sự đáng giá không?”

Chu Dã đáp:

“Anh không dám chắc mấy cái của bọn họ, nhưng ba cái của chúng ta, anh dám khẳng định là đáng tiền.”

Vì lúc bọn trộm đưa đồng hồ ra, là rút cả nắm ra,

bảo họ tự chọn lấy một cái.

Lý Phong Thu, Lý Đại Sơn, Đào Ngoã Phiến đều tự tay chọn, còn Lý Thái Sơn và Cố Quảng Thu, là Chu Dã chọn giùm.

Chu Dã thấy trong đám Lão Viên Đầu kia có cái giống hệt cái mà vợ anh nhặt được trong núi, liền chọn lấy ba cái, lúc đó người đối phương còn liếc anh một cái, nhưng cũng không nói gì.

Anh đoán chắc là bên kia thu hoạch được kha khá, nhìn cái bao tải ai nấy cũng phồng căng cả lên.

Sau khi giao dịch xong, ai về nhà nấy, nước sông không phạm nước giếng.

Cả nhóm sáu người của họ cũng đồng lòng giữ kín, ai cũng biết chuyện lần này không thể tiết lộ ra ngoài, nếu không, chẳng khác gì tự rước họa vào thân.

Chuyện Niên lão nhị miệng tiện đi tố cáo bị người ta vét sạch của cải là bài học rõ ràng nhất.

Được Chu Dã cho đi cùng săn bắn, đều là những người biết chừng mực, không lắm mồm.

Thật ra lần này Chu Dã vào thành không phải để đổi lão Viên Đầu, anh chỉ đi gửi bản thảo giúp vợ, là mấy bài đã viết trước Tết.

Nhưng tiện đường, cùng Lý Thái Sơn và Cố Quảng Thu ghé luôn tiệm cầm đồ quốc doanh xem Lão Viên Đầu đáng giá bao nhiêu.

Kết quả: mỗi cái đổi được ba mươi đồng.

Chu Dã nhìn mà phải thốt lên:

“Tổ cha nó, quá lời luôn rồi!”

Quả nhiên, vợ anh mới là thần tài thật sự, theo vợ đi đâu là có lộc đến đó!

Đến Chu Dã còn vậy, Lý Thái Sơn và Cố Quảng Thu càng khỏi phải nói, sững người vì giá trị của cái Lão Viên Đầu.

Ra khỏi tiệm cầm đồ, hai người đều hưng phấn đến mức thở hổn hển.

Lý Thái Sơn kéo Chu Dã ra góc tường thì thầm:

“Anh Dã, ba mươi đồng lận đó! Không ngờ nó lại đáng giá tới mức này!”

Hồi trước, chỉ thấy Vương Nhị Anh bán được mười đồng, Lý Thái Sơn đã tưởng là quá lãi rồi, không ngờ lần này cái Chu Dã chọn giúp lại lên tới ba mươi đồng!

Cố Quảng Thu kích động thì không nói nhiều, lấy mười đồng trong túi ra đưa cho em họ để tạ ơn.

Lý Thái Sơn cũng định chia tiền cho Chu Dã.

Nhưng lần này Chu Dã không nhận lấy một xu,

“Tôi cũng có một cái mà, hai người cứ giữ lấy đi.”

Lý Thái Sơn hào hứng đề nghị:

“Vậy thì đi ăn một bữa hoành tráng đi!”

Chu Dã không từ chối.

Cả ba kéo nhau đến quán ăn, ăn bánh bao thịt lợn và bánh chẻo thịt, đổi phiếu ăn cộng tiền mặt, hai người tiêu hết hai đồng.

Nhưng mời được Chu Dã một bữa, giữ lại được hai mươi tám đồng, Lý Thái Sơn và Cố Quảng Thu mới cảm thấy yên tâm trong lòng.

Lý Thái Sơn đã tính kỹ rồi: Tám đồng đem về đưa cho mẹ giữ, Hai tờ “Đại đoàn kết” mười đồng thì đưa vợ cất giữ làm của để dành.

Cố Quảng Thu lần này vào thành, Trương Xảo Muội còn đưa cho anh cuốn sổ tiết kiệm năm ngoái hai người cùng làm.

Hai mươi tám đồng lần này, anh gửi vào ngân hàng luôn cùng lúc với Chu Dã gửi bản thảo.

Nhìn số tiền trong sổ tiết kiệm, Cố Quảng Thu cười toe toét không ngậm được miệng.

Chu Dã thấy dáng vẻ đó cũng bật cười theo.

Anh còn khuyên Lý Thái Sơn cũng mở một cuốn sổ tiết kiệm, nhưng Lý Thái Sơn quên mang hộ khẩu, nên chưa làm được.

Lý Thái Sơn nói chắc như đinh đóng cột:

“Lần sau vào thành, nhất định mang theo làm cái sổ. Vợ chồng em cũng phải dành dụm một quỹ nhỏ để dành!”
 
Thập Niên 70: Cuộc Đời Hoàn Mỹ Của Nữ Phụ Trí Thức
Chương 216



Lý Phong Thu, Lý Đại Sơn và nhóm của họ như Đào Ngoã Phiến… từng người một cũng lần lượt lên thành phố đổi Lão Viên Đầu. Tuy nhiên, không ai hỏi người kia đổi được bao nhiêu tiền, được nhiều hay ít đều tự mình chịu, bởi vì Lão Viên Đầu là do tự mình chọn.

Còn chuyện Chu Dã đi triệt sản, anh dẫn theo Cố Quảng Thu đến thành phố để làm thủ thuật, chuyện này được giữ bí mật đến mức ngay cả Lý Thái Sơn cũng không hề hay biết.

Hạt Dẻ Rang Đường

Ngay ngày hôm sau sau khi đổi Lão Viên Đầu, anh lại dẫn Cố Quảng Thu vào thành phố, gửi xe đạp xong thì lên xe đi thẳng đến bệnh viện thành phố.

Nếu hỏi vì sao không làm ở huyện thì là vì huyện của họ quá lạc hậu, không có chỗ làm thủ thuật này. Bác sĩ nghe anh hỏi đến chuyện triệt sản cũng sững người, sau đó mới phản ứng lại, bảo anh đến bệnh viện thành phố.

Thế là anh đi luôn.

Cố Quảng Thu vốn dĩ không biết, đến bệnh viện rồi mới biết cậu em họ muốn triệt sản. Anh lập tức kéo Chu Dã lại, lần đầu tiên trừng mắt nhìn cậu em họ!

Cố Quảng Thu nghĩ: Thằng này điên rồi à? Sao lại muốn triệt sản?!

Chu Dã nói: “Anh xem, em đã có Đâu Đâu với Đô Đô rồi, vợ em còn đang mang thai thêm một đứa nữa, trai hay gái gì cũng được cả, em không muốn sinh thêm nữa.”

Cố Quảng Thu vẫn phản đối, triệt sản chẳng khác gì bị thiến!

Đúng vậy, trong thời đại này, nhiều người vẫn nghĩ triệt sản đồng nghĩa với việc bị thiến. Trước đây chính Chu Dã cũng từng nghĩ vậy.

Thấy anh họ hiểu lầm, Chu Dã kiên nhẫn giải thích rõ, sau đó còn dặn dò: “Anh Quảng Thu, chuyện này đừng nói ra ngoài nhé, anh biết là được rồi.”

Cố Quảng Thu thấy cậu em quyết tâm thật thì cũng chỉ biết thở dài, ngoài gật đầu ra thì còn biết làm gì?

Hôm đó, Chu Dã vừa đăng ký xong là được làm phẫu thuật luôn. Bây giờ mấy ca như vậy không hiếm, chỉ là thường thì người đến triệt sản đều là đàn ông trung niên. Thành ra vị bác sĩ già cũng hơi ngạc nhiên khi thấy một thanh niên như vậy tới làm.

Ông bác sĩ hỏi anh có mấy đứa con.

Chu Dã thuận miệng nói: “Hai đứa con trai, vợ tôi đang mang thai một đứa nữa. Nhưng nhà nghèo, không nuôi nổi, nên không muốn sinh thêm.”

Bác sĩ bảo: “Giờ chẳng có biện pháp kế hoạch hóa gia đình đó sao? Tránh thai là được rồi.”

Chu Dã lắc đầu: “Triệt sản vẫn tốt hơn.”

Vị bác sĩ cũng không nói thêm gì nữa, tôn trọng quyết định của bệnh nhân. Dù sao thì anh cũng có hai con trai rồi, vợ còn đang mang thai, không sinh thêm cũng là chuyện hợp lý.

Phẫu thuật triệt sản chưa tới nửa tiếng là xong.

Tuy nhiên, hôm đó vẫn phải nghỉ ngơi một ngày tại bệnh viện. Sau ca mổ, Chu Dã ăn một bữa sủi cảo do Cố Quảng Thu đi mua về. Ăn xong, anh ngủ một giấc thật say.

Cố Quảng Thu ở bên cạnh trông anh. Trước khi ngủ, Chu Dã bảo anh ấy cũng nên ngủ một chút ở giường bên cạnh, nhưng Cố Quảng Thu không chịu, chỉ ngồi bên cạnh ngủ gật canh chừng.

Chu Dã ngủ một mạch đến sáng hôm sau, tỉnh dậy thấy người khoẻ hẳn. Không nhịn được cảm thán với Cố Quảng Thu: “Đi bác sĩ vẫn nên chọn người già như thế này, tay nghề thật sự tốt.”

Giờ chỉ còn hơi ê ê một chút, còn lại thì chẳng có cảm giác gì.

Cố Quảng Thu ra hiệu hỏi anh có cần ở lại nghỉ thêm một ngày nữa không.

Chu Dã lắc đầu: “Không cần đâu, về thôi.”

Trước khi về, anh còn đi gửi số tiền mang theo vào ngân hàng, xong xuôi mới cùng Cố Quảng Thu ra bến xe đón xe về.

Về đến huyện thì trời đã xế chiều.

Tới chỗ gửi xe đạp trả phí, lấy lại xe, thế là lên đường về nhà.

Lúc còn đi cùng Cố Quảng Thu, Chu Dã vẫn làm như không có chuyện gì xảy ra, nhưng khi về đến nhà, gặp lại vợ rồi, anh liền tỏ vẻ như mình vừa “trải qua một kiếp nạn lớn”.

Mợ không biết họ đi đâu làm gì, nhưng chuyện của đám trẻ nếu không muốn nói thì bà cũng không hỏi nhiều.

Dù gì đi với con trai bà, nếu thằng cháu có làm chuyện bốc đồng thì con bà chắc chắn sẽ cản lại.

Thành ra bà không hề biết chuyện triệt sản kia.

Nhưng Bạch Nguyệt Quý thì chắc chắn là biết. Chính cô là người bảo anh đi triệt sản mà. Tất nhiên, cô cũng đối xử với anh rất dịu dàng và quan tâm sau đó.

Để anh nằm nghỉ trên giường mấy ngày liền.

Mà thật ra bây giờ đi triệt sản cũng hợp lý, vì đang đúng lúc nông nhàn, có nhiều thời gian nghỉ ngơi, hồi phục.

Thể chất của Chu Dã rất khoẻ, chỉ hai ba ngày sau là không còn vấn đề gì, nhưng Bạch Nguyệt Quý vẫn nhất quyết bắt anh điều dưỡng đủ bảy ngày.

Tuy nhiên, trong khoảng thời gian này thì đúng là không thích hợp để quan hệ, bác sĩ đã dặn dò rõ ràng: phải đợi ít nhất một tháng mới được.

Chu Dã sợ ảnh hưởng đến “năng lực” của mình, nên hoàn toàn không dám manh động, cư xử vô cùng nghiêm chỉnh.

Nhưng trong mắt Bạch Nguyệt Quý, mối lo của anh thật ra là thừa thãi, bởi mỗi sáng cô đều thấy phản ứng của anh vô cùng rõ rang, có bị ảnh hưởng gì đâu chứ?

Mãi đến khi qua đúng một tháng, chính thức “thử súng”, phát hiện “phong độ” vẫn không suy giảm chút nào, Chu Dã mới thật sự yên tâm.

Lúc này, ở nông thôn cũng sắp bắt đầu vào vụ làm việc rồi.

Thế nhưng trước khi khởi công, nhà lão đội trưởng lại xảy ra một chuyện.

Chính là cô con gái gả đi rồi – Lý Tiểu Lệ – quay về nhà mẹ đẻ để mượn tiền.

Chuyện là bên nhà chồng cô ta vừa mới chia nhà, cô muốn ra riêng xây một căn nhà gạch, nhưng khi chia nhà chỉ được có năm mươi đồng, làm sao mà đủ?

Tất nhiên là Lý Tiểu Lệ quay về nhà mẹ để mượn thêm.

Bác gái Tôn đã đưa cho cô ta năm mươi đồng, cũng coi như rất rộng rãi với “bảo bối” của mình rồi.

Còn lại thì phải đi xin tiền ba người anh trai, mỗi nhà không nhiều, năm mươi đồng thôi!

Không chỉ mượn tiền, cô ta còn gọi cả ba người anh là Lý Đại Hải, Lý Đại Sơn và Lý Đại Hà qua giúp đào móng, làm nhà, thậm chí còn gọi cả con trai lớn của Đại Hải và Đại Sơn qua giúp, bọn trẻ giờ cũng không còn nhỏ, có thể hỗ trợ được rồi.

Nói trắng ra là cần họ qua “ra mặt”, làm thể diện cho cô ta.

Kết quả, Lý Tiểu Lệ vốn rất tự tin quay về, nào ngờ lại vấp phải sự phản đối đồng loạt của các chị dâu.

Vợ của Đại Hải là người đầu tiên thẳng thừng từ chối:

“Muốn mượn tiền á? Nhà tôi lấy đâu ra tiền, không thấy chính nhà tôi còn đang ở nhà đất đấy à? Không có!”

Vợ của Đại Sơn cũng không hề nể nang gì, từ chối dứt khoát:

“Nhà tôi không có tiền, tiền vừa mới cho nhà mẹ đẻ vay để xoay xở, giờ đang thiếu trước hụt sau, một xu cũng không rút ra được đâu!”

Vợ của Đại Hà thì tính cách yếu đuối, không dám nói gì, nhưng người từ chối là chính Đại Hà:

“Em về tìm bọn anh giúp sức thì được, bọn anh có thể qua làm phụ được một tay. Nhưng em muốn bọn anh cho tiền để xây nhà gạch thì xin lỗi, chính bọn anh còn đang sống trong nhà đất. Nếu có tiền thì bọn anh chẳng xây cho mình trước à?”

Trước khi về, Lý Tiểu Lệ còn nghĩ chuyện này chẳng có vấn đề gì, mấy anh trai lúc chia nhà cũng được chia kha khá, sau đó ai nấy tự lo tài chính, sống cũng đâu đến nỗi nào, sao lại không có tiền?

Cô ta tức đến run cả người:

“Tôi là em gái của mấy anh đó! Mấy người đối xử với tôi như vậy à? Bố mẹ mình còn chưa c.h.ế.t đấy nhé! Đến khi họ mất rồi, tôi còn có cần về thăm nhà mẹ đẻ nữa không đây?!”

Gặp phải Đại Hải hoặc Đại Sơn thì có lẽ còn đỡ bị nói thẳng mặt như vậy, nhưng gặp phải Đại Hà, người chẳng nể ai, đến cả mẹ ruột còn dám tranh cãi, thì khỏi mong được nể nang.

Anh ta liền lạnh lùng đáp:

“Em muốn về hay không, tùy em!”
 
Thập Niên 70: Cuộc Đời Hoàn Mỹ Của Nữ Phụ Trí Thức
Chương 217



Lý Tiểu Lệ vừa khóc vừa chạy đến tìm mẹ, đem toàn bộ những lời mà chị dâu cả, chị dâu hai, và cả anh ba nói kể lại y nguyên không sót một chữ.

“Con là em ruột của họ mà! Họ chỉ có mỗi mình con là em gái, vậy mà con không ngờ… đúng là coi con như nước hắt đi, hoàn toàn không xem con là em! Nhìn thái độ của họ mà xem, cứ như chờ bố mẹ trăm tuổi xong là sẽ cắt đứt quan hệ với con luôn ấy!”

Lão đội trưởng thì đang ung dung ngồi đọc báo ở bên. Tuy ông chưa từng học hành bài bản, nhưng từng đi lớp xóa mù chữ, lại siêng năng nên giờ đọc báo không vấn đề gì.

Bác gái Tôn tức đến run người, thấy ông vẫn dửng dưng như không, bèn nổi giận quát:

“Ông nó, ông không nghe thấy con bé Tiểu Lệ nói gì sao?”

Lão đội trưởng lúc này mới mở miệng:

“Anh ba con nói cũng chẳng sai. Nếu con còn không biết điều, sau này lúc bố mẹ trăm tuổi rồi, con thật sự không cần phải quay về cái nhà này nữa. Nếu sau này ở nhà chồng bị chồng đánh, cũng không ai đứng ra bênh con đâu, chỉ có mà ráng chịu thôi.”

Lý Tiểu Lệ sững người:

“Bố! Họ đối xử với con như vậy, mà bố còn bênh họ sao?”

Lão đội trưởng nhìn con gái, thản nhiên nói:

“Chúng nó là con trai, con dâu của bố, không bênh chúng nó thì bênh con à? Sau này già rồi, bố còn trông mong gì vào con sẽ về nhà chồng để hầu hạ trà nước cho bố à? Lúc còn ở nhà, con có bao giờ đổ cho bố một chậu nước rửa chân không? Giờ đi lấy chồng rồi, bố càng không dám trông chờ. Sau này bố chỉ trông vào con trai, con dâu và cháu chắt thôi.”

Câu này không chỉ là nói với con gái, mà cũng ngầm nói với vợ mình – Bác gái Tôn.

Nhưng Bác gái Tôn tất nhiên không chịu nổi, liền lớn tiếng phản bác:

“Ông già, nó là con gái ruột của chúng ta đấy!”

Lão đội trưởng đáp:

“Là con ruột nên tôi chưa từng bạc đãi nó! Trước khi lấy chồng, nó hầu như chẳng bao giờ ra đồng, chỉ làm vài việc lặt vặt trong nhà, vậy mà cũng chẳng ra gì, vẫn phải đợi chị dâu đi làm về rồi vào làm tiếp. Lúc gả đi, tôi chuẩn bị cho nó hai mươi đồng tiền mặt, hai cái chăn bông, hai bộ quần áo, hỏi xem ai có của hồi môn như nó chưa? Lý Tiểu Lệ, con còn thấy không đủ à? Con còn muốn gì nữa?

Đây là nhà mẹ đẻ, chứ không phải nơi để con ra lệnh sai bảo người ta. Đã gả đi rồi, về nhà thì phải biết điều, phải kính trọng các chị dâu!”

Nói trắng ra là dạy con cách làm người.

Nhưng Lý Tiểu Lệ không nghe lọt tai, bật khóc nức nở:

“Đây là nhà mẹ đẻ của con, con về nhà mình mà cũng phải rón rén giữ lễ nghĩa sao?”

Lão đội trưởng lạnh lùng đáp:

“Mấy chuyện này không cần bố dạy, con tự phải hiểu. Nhưng nhìn con cưới chồng bao nhiêu năm rồi mà vẫn chẳng khá lên chút nào.

Cái năm mươi đồng mà mẹ con hứa cho con, bố sẽ đưa. Nhưng chỉ có năm mươi đồng này, sau này sẽ không cho thêm một xu nào nữa.

Con lo cho rõ ràng cái cuộc sống bên nhà chồng của mình đi, chưa lo được thì đừng về nhà mẹ đẻ nữa, mỗi lần về là làm nhà này loạn hết cả lên!”

Tiền trong nhà là do lão đội trưởng quản, không để Bác gái Tôn giữ.

Ông rút ra năm tờ đại đoàn kết (mỗi tờ 10 đồng) đưa cho con gái, coi như xong.

Vì là con gái, ông có thể giúp một chút.

Nhưng con trai con dâu không có nghĩa vụ này, họ không giúp thì cũng không trách.

Chỉ trách con gái không biết điều, đến giờ còn giữ nguyên nỗi oán hận trong lòng.

Quả đúng là trong lòng Lý Tiểu Lệ đầy một bụng oán hận.

Cô ta hậm hực, cũng tỏ ra có khí phách, không nhận tiền, quay người bỏ đi, tuyên bố không cần cái nhà mẹ đẻ này nữa!

Chính Bác gái Tôn mới là người cầm tiền đuổi theo con gái, vừa chạy vừa gọi:

“Lệ Lệ, Lệ Lệ, chờ mẹ với!”

Lý Tiểu Lệ vừa khóc vừa nói:

“Mẹ, bố con là bố ruột con sao? Mẹ nói thật đi, con có phải là con nhặt từ đâu về không? Mấy lời như thế mà cũng có thể là một người bố ruột nói ra sao?!”

Bác gái Tôn bực quá chửi:

“Con đừng để ý đến cái lão già c.h.ế.t tiệt đó, ông ấy từ trước tới giờ là cái thứ mất hết lương tâm như vậy đó!”

Lý Tiểu Lệ khóc nức nở:

“Nhưng mà mẹ ơi, Lý Đại Hải bọn họ không ai chịu cho con mượn dù chỉ một xu! Làm sao con ra ngoài dựng được nhà gạch đây? Con không thể sống nổi ở cái nhà đó nữa rồi, mấy bà chị dâu bên ấy hợp lại bắt nạt con!”

Cô ta gọi thẳng cả tên anh cả ra, đủ hiểu đã giận đến cỡ nào.

Hạt Dẻ Rang Đường

Cô ta là em gái ruột, mà sao mấy người đó có thể tuyệt tình như vậy, sao có thể bạc bẽo tới mức không cho nổi một đồng?

Nếu không phải đường cùng, cô ta có muốn quay về vay tiền không?

Chỉ vì cô ta ở nhà trông con, không đi làm đồng, chỉ vì bận con nhỏ nên việc nhà cũng không đụng nhiều, vậy mà mấy bà chị dâu lại cứ bới móc, kiếm chuyện với cô ta.

Hôm nay châm chọc vài câu cho bực, ngày mai lại viện cớ gây sự, cãi nhau với cô ta.

Những lúc nhà mẹ đẻ gửi đồ qua, mấy đứa con của chị dâu cũng ăn theo, cuối cùng thì sao? Cho lũ sói đói vô ơn ăn mất rồi!

Chỉ vì làm ít việc một chút, mà đáng để họ mỉa mai đay nghiến, hành hạ người ta đến vậy sao?

Còn mẹ chồng cô ta nữa, đúng là một bà già độc ác hết thuốc chữa!

Lúc mẹ cô ta mang đồ sang nhà chồng thì cười niềm nở là thế, giờ không mang nữa thì quay sang ra lệnh, sai bảo đủ điều, cái này bắt cô ta làm, cái kia bắt cô ta lo, không có lúc nào được yên thân!

Thế nên lần này chia nhà, cô ta mới vui đến vậy.

Về thẳng nhà mẹ đẻ, tính lấy một khoản từ bên nhà mình để dựng căn nhà gạch sáng sủa, để rồi xem có khiến bà mẹ chồng và mấy bà chị dâu tức c.h.ế.t không!

Kết quả không ngờ là chẳng vay được lấy một xu từ tay anh chị mình!

Lý Tiểu Lệ nước mắt ròng ròng không ngớt.

Bác gái Tôn thì đau lòng không chịu nổi, cũng hùa theo con gái mà mắng bà thông gia cùng đám con dâu bên chồng con mình, mắng xong thì đưa luôn cho con gái năm tờ đại đoàn kết.

Còn móc thêm mấy đồng tiền lẻ bà tằn tiện tích góp được hằng ngày rồi dúi vào tay con:

“Trong tay mẹ không còn bao nhiêu, con cầm hết đi.”

Lý Tiểu Lệ cũng không khách sáo gì, cầm tiền xong là bỏ đi.

Cô ta thầm quyết định: sau này có cầu xin thế nào, cô ta cũng không quay về cái nhà mẹ đẻ này nữa!

Nhưng chưa tới hai ngày, cô ta lại khóc lóc quay về, bảo Lý Đại Hải bọn họ sang giúp đào móng làm nhà, vì ở bên nhà chồng, hàng xóm chẳng ai thân thiết, ông chồng thì vô dụng, có chuyện là trốn, nên giờ chẳng ai ra tay giúp cả.

Bên kia không nhờ được, thì chẳng phải lại phải quay về cầu nhà mẹ đẻ sao?

Dù không cho mượn tiền, Lý Đại Hải, Lý Đại Sơn và Lý Đại Hà vẫn qua giúp đào móng.

Nhưng đến làm thì cũng phải tự mang theo đồ ăn, ngay cả một ngụm nước cũng không ai bên đó đưa cho.

Vợ của Đại Hải và vợ của Đại Sơn tuy rất tức cái đứa em chồng này, nhưng vẫn không nói gì, không muốn làm lớn chuyện.

Chỉ là Bác gái Tôn thì không nhịn được, đầy một bụng tức, lại còn lắm lời châm chọc, khiến hai bà chị dâu không nhịn được nữa mà phản pháo thẳng mặt.

Ngay trước lúc khởi công, nhà lão đội trưởng cũng đã cho cả xóm xem một màn kịch vui.

Cũng may là thời gian khởi công đến nhanh, Lý Đại Hải bọn họ cũng qua giúp vài ngày, làm không ít việc, rồi sau đó phải về đi làm công, không có thời gian nữa.

Phần còn lại thì đành để chồng Lý Tiểu Lệ tự xoay xở.

Dù vậy, Lý Tiểu Lệ vẫn trút lên đầu họ một tràng mắng mỏ, nói họ chưa làm xong việc đã bỏ về, cô ta không hài lòng tí nào!

Trên đường về, Lý Đại Hà tức đến mức nói:

“Sau này nó có chuyện gì, em tuyệt đối không tới nữa, các anh cũng đừng gọi em. Em xem như không có đứa em gái này!”

Lý Đại Hải và Lý Đại Sơn không nói gì, nhưng trong lòng cũng chẳng vui vẻ gì.

Đi giúp mà không mong em gái em rể cảm ơn, nhưng mấy ngày trời vất vả, mà thật sự đến một bát nước cũng không ai cho uống.

Cứ như là mấy kẻ làm thuê!

Không đúng, ngay cả nhà địa chủ cũng không đối xử với tá điền kiểu này đâu!
 
Thập Niên 70: Cuộc Đời Hoàn Mỹ Của Nữ Phụ Trí Thức
Chương 218



“Cái cô em chồng này đúng là không biết điều, sau này bố mẹ cô ấy già rồi, chắc mấy anh chị dâu cũng chẳng buồn qua lại nữa đâu.” mợ vừa lắc đầu vừa nói.

Chuyện trong nhà lão đội trưởng lần này cũng không nhỏ, nên Bạch Nguyệt Quý cũng có nghe được đôi chút.

“Nghe nói chồng cô ấy cũng chẳng được tích sự gì đúng không?”

“Còn không à? Gặp chuyện là trốn. Mợ nghe bà Trương nói, trước kia lão đội trưởng vốn không ưng mối này, nhưng chính cô ta cứ đòi cưới cho bằng được, thế là cưới. Cũng kiểu rùa vàng gặp đậu xanh, thấy nhau là hợp mắt!” mợ kể chuyện một cách tường tận.

Bạch Nguyệt Quý cười nhẹ.

Nghe mấy chị dâu như vợ của Đại Sơn kể, thì Lý Tiểu Lệ bên nhà chồng cư xử như thể đó là nhà mẹ đẻ, không biết làm việc lại cũng chẳng ra trò.

Không chỉ bị mẹ chồng ghét, mà cả chị em dâu bên ấy cũng coi thường.

Lần này mấy anh em Lý Đại Hải sang giúp đào móng, ban đầu còn có cả con trai lớn của Lý Đại Hải và của Lý Đại Sơn đi theo.

Nhưng chỉ đi được một ngày là không quay lại nữa.

Vì ngay cả một bát nước cũng không được cô em gái này mang ra, thế nên họ chẳng buồn đi tiếp.

Chính vì chuyện này, hai bà chị dâu như vợ Đại Hải và vợ Đại Sơn mới thấy rõ cô em chồng này thật sự quá tệ.

Ở nhà chồng thì bị cả nhà chồng ghét, về nhà mẹ đẻ thì bị cả anh trai chị dâu chán, mà vẫn cứ thấy mình đáng thương!

Đúng là kiểu không có mệnh công chúa nhưng lại mắc “bệnh công chúa”.

Cả nhà chồng lẫn nhà mẹ đẻ, ngoại trừ mẹ ruột ra thì chẳng ai còn muốn để ý đến cô ta nữa.

Nhưng dù gì, đó cũng là chuyện nhà người ta, Bạch Nguyệt Quý không định can thiệp.

Tính ra thì cô đã mang thai được bốn tháng, bụng cũng bắt đầu lộ rõ, nhưng tinh thần lại khá hơn trước rất nhiều.

Không còn hay buồn ngủ như mấy tháng đầu.

Cũng nhờ vậy, cô có thể tiếp tục viết bài gửi đi.

Mấy hôm trước, cậu bưu tá trẻ mang đến phiếu chuyển tiền và thư hồi âm, còn có thêm mấy tấm tem phiếu gửi kèm.

Bạch Nguyệt Quý rất thích công việc này, vì nó ổn định.

Lại còn có mợ giúp trông Đâu Đâu và Đô Đô, nên cô cũng rảnh rỗi hơn, có thời gian viết lách kiếm thêm thu nhập.

Hôm đó Hứa Nhã tan học về, đến tìm Bạch Nguyệt Quý hỏi chuyện dạy thay.

Cô ấy mang thai từ khoảng tháng 7, tháng 8 năm ngoái, gần như cùng thời điểm với Trương Xảo Muội.

Giờ qua một mùa đông, bụng đã to vượt mặt, chắc chỉ còn hơn một tháng nữa là sinh.

Nên Hứa Nhã cần tìm người dạy thay khi cô nghỉ sinh.

Sở Sương thì phải lo dạy lớp riêng, một mình dạy hai lớp là bất khả thi.

Còn Dương Nhược Tình với Mã Quyên thì không thân, nên cô không dám nhờ.

Muốn nhờ Bạch Nguyệt Quý dạy giúp nửa tháng, vì định ở cữ chỉ chừng đó thôi.

Bạch Nguyệt Quý từ chối ngay:

“Em còn phải viết bài nữa. Hay chị nhờ anh Đổng dạy giúp nửa tháng xem?”

Cô thật sự không hứng thú với việc dạy lũ học sinh nghịch ngợm kia, nghe đồn đứa nào đứa nấy nhảy như khỉ, không ai chịu nghe lời.

Cũng may là Sở Sương nổi tiếng nghiêm, trực tiếp lôi roi mây ra xử lý bọn quậy phá, đặc biệt là đám “đầu sỏ”.

Sau một trận roi nặng tay, không khí lớp học mới được dẹp yên.

Hứa Nhã cũng học theo, dạy lớp mình bằng roi mây luôn.

Chừng đó vẫn chưa đủ, Niên Viễn Phương còn đích thân đến trợ uy, biểu diễn một bài quyền quân đội oai hùng trước mặt lũ trẻ khiến tụi nhỏ choáng váng há hốc mồm.

Anh ta còn nói:

“Ai mà dám ức h.i.ế.p vợ đang mang thai của tôi, thì đừng trách tôi không khách sáo! Còn nếu ngoan ngoãn nghe lời, lần sau tôi sẽ kể cho mấy đứa nghe chuyện trong quân đội!”

Nhờ thế, Hứa Nhã mới có thể ổn định việc giảng dạy.

Nhưng bảo Bạch Nguyệt Quý đi, cô dứt khoát từ chối, quá mệt!

Hứa Nhã cười khổ:

“Thật ra cũng không đến nỗi đâu. Nhưng thôi, chị sẽ đi nhờ anh Đổng vậy, phải trông cậy vào anh ấy rồi.”

Chuyện này bỏ qua, Bạch Nguyệt Quý hỏi sang chuyện mang thai.

Hứa Nhã cười dịu dàng, xoa bụng nói:

“Lúc mới đầu thì rõ là khó chịu, nhưng giờ đỡ rồi. Không biết có phải do bận rộn nên chẳng để ý đến mấy triệu chứng đó nữa không.”

Bạch Nguyệt Quý cười:

Hạt Dẻ Rang Đường

“Cũng có khả năng như vậy. Nhưng ăn có ngon không?”

Hứa Nhã vừa nói vừa ngượng ngùng:

“Trời ơi, ăn khỏe dã man luôn ấy! Chị không ngờ có ngày mình lại ăn giỏi như vậy. Mới buông đũa xuống đã thấy đói tiếp rồi!”

Không phải nói quá đâu, đúng là cảm giác như vậy thật, rất dễ đói. Có lúc đang dạy học mà tự dưng choáng váng, cũng là vì đói quá mà ra.

Nhưng may mà Niên Viễn Phương là người rất thương vợ.

Ví như lần trước anh ấy về, mang theo đủ thứ đồ ngon: một hộp bột mạch nha, một túi sữa bột, một gói kẹo sữa, trong nhà còn có cả đường đỏ, đường trắng, đường phèn… đều để cô ấy khi thèm thì pha nước ngọt uống cho đỡ cơn thèm.

Mỗi lần về, anh ấy đều mang theo vài tấm phiếu thịt.

Ví như hôm kia, Hứa Nhã nhờ mẹ chồng đi cắt về nửa cân thịt, không nhiều, vì phiếu thịt có hạn, nhưng mỗi tháng cũng có thể ăn thịt được hai ba lần.

Còn trứng gà thì càng quan trọng. Ngoài ba con gà mái cô ấy tự nuôi để lấy trứng ăn, cô ấy còn đổi trứng với hàng xóm, sợ cô ấy tiếc tiền không dám đổi, mỗi lần Niên Viễn Phương về đều tự đi đổi một rổ trứng cho vợ ăn dần.

Anh còn tới tìm Chu Dã, nếu có vào rừng săn được gà rừng, thì có thể mang tới đổi cho vợ anh ăn bồi bổ.

Chu Dã thì không nhỏ mọn, trước sau đã đổi cho Hứa Nhã ba con gà rừng.

So với nhiều bà bầu trong thôn, chế độ dinh dưỡng của Hứa Nhã quả thật là rất tốt.

Không ít phụ nữ mang thai trong thôn, muốn ăn một quả trứng cũng là thứ xa xỉ, dù đội sản xuất Ngưu Mông không đến nỗi nghèo, nhưng ai nấy đều sống tằn tiện, không ai dám buông thả ăn uống bừa bãi.

Mà Trương Xảo Muội, người mang thai gần như cùng thời điểm với cô, cuộc sống cũng rất khá.

Suốt thai kỳ, Cố Quảng Thu đều ra sông đánh cá hoặc lên núi săn thú, thím Trương dành dụm trứng gà cho cô, quả thật là được chăm sóc rất tốt.

Lúc Bạch Nguyệt Quý đang trò chuyện cùng Hứa Nhã, thì Trương Xảo Muội xách một cái giỏ đi tới, cười hỏi:

“Hai chị em đang nói gì mà vui thế?”

“Đang tám chuyện mang thai ấy mà, còn chị đi đâu thế?” Bạch Nguyệt Quý hỏi.

“Chị đi dạo với mẹ, nhìn thấy có rau dại nên đào ít mang về, mang cho em nè.” Trương Xảo Muội cười, đưa giỏ cho cô.

Bạch Nguyệt Quý bật cười:

“Chị giữ lấy mà ăn, còn mang qua đây làm gì. Mai em với mợ cũng định đi đào rau dại. Chị đào chỗ nào đấy?”

“Bên đồi phía đông, rau tươi lắm.” Trương Xảo Muội đáp.

“Chỗ đó nhiều không?” Hứa Nhã cũng có hứng thú.

Rau dại vào thời điểm này là ngon nhất, ai cũng thích ăn, dùng làm nhân bánh bao, hoặc bánh rau dại thì thơm lừng khỏi chê.

“Không nhiều lắm, phải đi tìm mới có.” Trương Xảo Muội nói.

Bụng của Trương Xảo Muội và Hứa Nhã to ngang nhau, nhưng Trương Xảo Muội trông mũm mĩm hơn, có lẽ vì ở nhà mẹ đẻ, được mẹ ruột chăm nom, nên sống cũng rất thoải mái, thư thái.

Hứa Nhã nói chắc chắn mai sẽ rủ mẹ chồng đi tìm rau, ăn suốt mùa đông toàn cải thảo với củ cải, ăn phát chán luôn rồi.

Bạch Nguyệt Quý cũng có ý định như vậy, cô cũng muốn đi đào rau dại để đổi vị.
 
Thập Niên 70: Cuộc Đời Hoàn Mỹ Của Nữ Phụ Trí Thức
Chương 219



Sau khi rửa sạch rau dại được mang đến, Bạch Nguyệt Quý dùng chúng để làm bánh rau dại cho bữa tối.

“Mẹ ơi, em bé có ăn không ạ?” Đâu Đâu vừa ăn bánh vừa hỏi, thấy ngon nên nghĩ ngay đến em.

Đô Đô cũng nhìn sang bụng mẹ, chợt nhớ ra trong đó có em bé, liền lấy thêm một cái bánh đưa cho mẹ:

“Em thích ăn, mẹ mau ăn đi!”

Một mùa đông trôi qua, hai anh em đã nói năng rõ ràng hơn hẳn năm ngoái, trước chỉ nói được mấy từ đơn lẻ, giờ có thể nói thành câu ngắn mạch lạc.

Hai bé biết trong bụng mẹ có em gái.

Tại sao lại là “em gái” chứ không phải “em trai”? Tất cả là do Chu Dã dạy.

Cho nên bây giờ hai anh em đều tin chắc trong bụng mẹ là em gái, còn rất ra dáng làm anh, không còn quấn lấy mẹ như trước nữa, sợ mẹ mệt.

Thậm chí lúc đang chơi ngoài sân, còn chạy về nhà hỏi mẹ có muốn uống nước không?

Bạch Nguyệt Quý cười hiền:

“Mẹ ăn rồi, em cũng ăn rồi, các con ăn đi nhé.”

“Ăn thêm một cái nữa đi ạ.” Hai anh em vẫn muốn mẹ ăn thêm.

Bạch Nguyệt Quý không từ chối, nhận lấy cái bánh Đô Đô đưa, ngồi ăn cùng hai con.

Thấy mẹ ăn, hai đứa trẻ mới yên tâm, cũng cầm bánh vừa ăn vừa vui cười rạng rỡ.

Vừa ăn bánh, Bạch Nguyệt Quý vừa trò chuyện với mợ, nói rằng ngày mai muốn đi đào rau dại. Mợ cũng hứng thú, đang ăn bánh rau dại cũng thấy rất tươi ngon.

Khi Chu Dã làm đồng xong trở về, họ đã ăn xong, phần cho anh đã chuẩn bị sẵn vài cái bánh rau và một quả trứng gà.

Thấy bố về, Đâu Đâu đi lấy cốc nước đã được mẹ rót sẵn, còn Đô Đô thì chạy ra dây phơi lấy khăn, mang đến cho bố.

Chu Dã nhận lấy ly nước từ tay con trai lớn, uống một hơi rồi cười:

“Cảm ơn Đâu Đâu, nước của con ngọt nhất luôn!”

Đâu Đâu vui vẻ mang ly nước cất đi.

Rồi anh lại nhận lấy khăn của Đô Đô:

“Cảm ơn Đô Đô, bố đang định rửa mặt đây.”

Đô Đô cười toe toét:

“Rửa xong được ăn bánh rau!”

“Có bánh rau à? Thế thì bố phải rửa nhanh thôi!” Chu Dã bật cười.

Anh đến chậu rửa tay rửa mặt xong mới ngồi xuống ăn tối.

“Mợ, vợ ơi, hai người ăn chưa?” Chu Dã hỏi.

“Mợ với Nguyệt Quý ăn rồi, bánh vừa ra là ăn luôn cho nóng.” Mợ đáp.

Bạch Nguyệt Quý cũng gật đầu.

Hai cậu nhóc thì ngồi bên cạnh xem bố ăn, vì ăn no rồi nên chỉ ngồi ngó.

Chu Dã xé bánh đưa cho con, nhưng cả hai đều lắc đầu:

“Không ăn nữa đâu, ăn no rồi.”

Chu Dã cười, vừa ăn vừa cảm thấy ấm lòng. Ăn hết mấy cái bánh, rồi bóc thêm quả trứng gà.

Biết chừng đó chắc không đủ no vì anh làm việc nặng, mợ lại mang thêm vài chiếc bánh bắp trong nồi ra, anh ăn sạch sẽ cả đống.

Cuối cùng là một bát canh rong biển tôm khô.

Ăn xong, bụng mới gọi là lưng lửng.

Đâu Đâu và Đô Đô ngồi nhìn mà há hốc mồm, hai cậu bé cảm thấy bố thật giỏi, sao mà ăn được nhiều thế!

Ăn no, Chu Dã cầm quần áo ra sau nhà tắm rửa.

Cả ngày mệt nhoài, tắm xong mới thấy dễ chịu.

Anh không quên giặt sạch quần áo của mình bằng xà phòng, đến lúc này mới coi như kết thúc một ngày làm việc vất vả.

Đâu Đâu và Đô Đô chẳng chịu ngồi yên, đã dắt Sư Tử ra ngoài chơi mất.

Chu Dã ngồi trên chiếu trúc, thoải mái nói:

“Không biết bao giờ mới khôi phục kỳ thi đại học nữa.”

Mợ ngạc nhiên:

“Sao tự nhiên lại nhắc đến chuyện thi đại học? Có khi nào mở lại không?”

“Cháu chỉ nói linh tinh thôi. Nếu có thi lại, vợ cháu chắc chắn đậu đại học, thế là cháu có thể dựa vào vợ để ăn sung mặc sướng rồi.” Chu Dã cười hề hề.

Làm mấy năm rồi, đáng ra phải quen với công việc này.

Ví như Lý Thái Sơn, giờ không còn kêu ca như trước nữa, cũng quen với công việc lao động thường ngày rồi.

Chỉ riêng Chu Dã là không quen nổi, cả đời này chắc không bao giờ hợp với kiểu việc nặng bán sức này.

Mợ lườm anh:

“Cái miệng cháu nói được ra câu đó cũng giỏi thật!”

Chu Dã quay sang nũng nịu với vợ:

“Vợ ơi, em chịu nuôi anh không?”

Bạch Nguyệt Quý liếc anh một cái đầy yêu chiều:

“Chẳng phải em đang cố gắng nuôi anh đấy sao?”

Chu Dã cười tít mắt.

Bạch Nguyệt Quý nhẹ giọng:

“Ráng thêm vài năm nữa thôi. Em đoán, chậm thì ba năm, nhanh thì hai năm, sẽ có tin thôi.”

Năm nay đã là 1975, năm 1977 sẽ khôi phục thi đại học, cũng không còn bao lâu nữa.

Nhưng Bạch Nguyệt Quý vẫn mong kỳ thi được mở lại càng sớm càng tốt.

Làm nông kiểu này thật sự quá vất vả đối với anh.

Mỗi ngày trở về là mồ hôi đầm đìa, quần áo dù có giặt sạch đến mấy, vẫn phảng phất mùi mồ hôi.

Đó là thứ mùi bám lại sau bao năm tháng đổ mồ hôi vì lao động chân tay.

Nhưng giờ cả đại gia đình đều sống ở đội sản xuất Ngưu Mông, nếu không ra đồng thì cũng khó mà nói với người khác được, dù xót anh phải bán sức, Bạch Nguyệt Quý cũng đành để anh đi làm.

Nhưng nếu kỳ thi đại học được khôi phục, cô thi đậu rồi thì có thể danh chính ngôn thuận đưa Chu Dã và các con lên thành phố, thuê nhà gần trường đại học để sống.

Đúng vậy, trước tiên là thuê nhà, còn mua nhà thì chắc chắn phải mua, nhưng không cần quá vội.

Hạt Dẻ Rang Đường

Về phần kế hoạch tương lai, Bạch Nguyệt Quý đã vạch sẵn hết rồi.

Sau khi cô vào đại học, sẽ để Chu Dã mang theo tiền của gia đình đi buôn bán làm ăn.

Còn cô thì ngồi đợi đếm tiền là được.

Có tiền rồi, cô không định lập nghiệp gì to tát cả.

Cô muốn gom một ít tứ hợp viện để dưỡng già, đến lúc thích hợp thì đi mua vài mã cổ phiếu sau này sẽ có giá, còn phải mua đất ở ba thành phố siêu cấp hàng đầu sau này, đặc biệt là đất ở những khu trọng điểm, càng nhiều càng tốt.

Vậy là đủ rồi.

Cô chẳng có khát vọng gì phải lao lực phấn đấu, nếu cần phải có người gánh vác, thì đó cũng phải là Chu Dã, chứ cô thật sự không muốn dấn thân.

Từ trước đến nay, Bạch Nguyệt Quý vẫn là kiểu người “cá mặn” không có chí tiến thủ.

Nhưng tư tưởng “cá mặn” này thì cả mợ lẫn Chu Dã đều không biết.

Mợ hơi tò mò hỏi:

“Thật sự sẽ khôi phục thi đại học à?”

Bạch Nguyệt Quý cười nhè nhẹ đáp:

“Đất nước mình không thể cứ thế này mãi được đâu. Muốn phát triển thì phải có nhân tài.

Ngày xưa có khoa cử để tuyển người tài khắp cả nước, bây giờ thì phải là thi đại học.

Dùng kỳ thi để chọn ra những học sinh ưu tú vào đại học, rồi đào tạo ra nhân tài xây dựng đất nước.”

Mợ nghe mà ngẩn ra, còn Chu Dã thì nhìn vợ đầy kính nể.

Cháu dâu rõ ràng đã nhìn thấy tương lai rõ ràng rành mạch!

Thật ra bản thân Chu Dã cũng cảm thấy vậy.

Anh từng lên thành phố, thấy rằng thành phố và huyện chẳng khác nhau là bao, phát triển thì lờ đờ trì trệ, không thấy sức sống.

Ao tù nước đọng thì làm sao có thể nuôi được rồng lớn cá to?

Chỉ là bị hạn chế bởi tư duy và tầm nhìn, nên anh không nghĩ được nhiều như thế.

Nhưng nghe vợ nói xong, tựa như mây mù tan hết, trời trong rạng ngời.

Bạch Nguyệt Quý cười dặn dò:

“Những lời này đừng nói ra ngoài, chưa đến lúc nói đâu.”

Mợ tất nhiên không nói ra ngoài.

Chu Dã lại càng không.

Đêm xuống, anh ôm vợ thì thầm về tương lai, cùng tưởng tượng những viễn cảnh phía trước.

Mặc dù hiện tại anh chưa nghĩ xa được như vợ, nhưng ít nhất, trong đầu anh đã có một mục tiêu: Anh muốn trở thành bao công đầu. (tức là thầu xây dựng)
 
Back
Top Bottom