Chào bạn!

Để có thể sử dụng đầy đủ chức năng diễn đàn Của Tui À bạn phải đăng nhập hoặc đăng ký.

Đăng Ký!

Dịch Thập Niên 70: Cuộc Đời Hoàn Mỹ Của Nữ Phụ Trí Thức

Thập Niên 70: Cuộc Đời Hoàn Mỹ Của Nữ Phụ Trí Thức
Chương 180



Cũng nhờ có lời khuyên nhủ của Dương quả phụ, Dương Nhược Tình mới chịu buông bỏ thành kiến trong lòng, quyết định “vô tình” đi ngang qua chỗ mà Đặng Tường Kiệt chắc chắn sẽ đi qua.

Dù làm bộ như không nhìn thấy, nhưng Đặng Tường Kiệt vẫn nhanh chóng nhận ra tín hiệu mà Dương Nhược Tình phát ra.

Không chút do dự, anh ta lập tức bước tới, siết chặt Dương Nhược Tình vào lòng.

Dương Nhược Tình vùng vẫy:

“Anh buông em ra.”

“Không buông, anh không buông. Nhược Tình, đời này em đừng hòng thoát khỏi anh!”

Dương Nhược Tình nước mắt vỡ òa, cũng vòng tay ôm lấy anh ta.

Hai người đã hành h* th*n xác lẫn tâm hồn suốt nửa tháng, cuối cùng cũng lại quay về bên nhau.

Bốn phía chẳng có ai, tất nhiên là không thể thiếu cảnh ôm nhau hôn đến trời đất mịt mù.

Sau khi tâm ý nối lại, Dương Nhược Tình dĩ nhiên phải chất vấn chuyện lúc trước.

“Cô gái đó thích anh, nhưng hôm đó không như em nghĩ…”

Qua lời giải thích của Đặng Tường Kiệt, Dương Nhược Tình mới biết được hóa ra cô gái ấy đến để nói lời chia tay lần cuối, vì gia đình đã gả cô ta cho người khác.

Trước khi lấy chồng, cô ta muốn tới chào tạm biệt cảnh mà Dương Nhược Tình nhìn thấy cũng là do cô ta quá xúc động.

Sau khi cô gái đó rời đi, thật ra anh ta đã đẩy cô gái đó ra rồi.

“Mã Quyên biết cô ấy đấy. Đáng lẽ Mã Quyên phải biết chuyện đó chứ, chẳng lẽ không nói gì với em sao?”

Đặng Tường Kiệt nhẹ nhàng vuốt má Nhược Tình, ánh mắt đầy xót xa.

Dương Nhược Tình sững người:

“Mã Quyên biết cô ấy? Chính Mã Quyên là người nói với em rằng anh đi hẹn hò vụng trộm với người ta đấy!”

Sắc mặt Đặng Tường Kiệt trầm xuống ngay:

“Sau này em đừng quá thân thiết với Mã Quyên nữa.”

Lúc này, Dương Nhược Tình cũng đã hiểu ra, khuôn mặt lập tức hiện lên sự giận dữ!

Sau khi âu yếm bên Đặng Tường Kiệt, khi quay về khu tập thể nữ trí thức, Dương Nhược Tình liền chất vấn Mã Quyên về chuyện kia.

Mã Quyên đương nhiên là không nhận, nhưng Dương Nhược Tình đã chẳng còn tin cô ta nữa:

“Tôi xem cô là chị em, chuyện gì cũng chia sẻ với cô, vậy mà cô lại khiến tôi thất vọng như thế!”

“Nhược Tình, có lẽ… có sự hiểu lầm ở đây, tôi là…”

“Đừng nói nữa!”

Dương Nhược Tình lập tức cắt lời, không muốn nghe thêm bất kỳ lời nào.

Trước kia ở cùng phòng với Mã Quyên, bây giờ cô ta chuyển qua ở với Sở Sương.

Mã Quyên níu kéo đủ kiểu, nhưng Nhược Tình không hề lung lay.

Chuyện cô ta và Đặng Tường Kiệt hiểu lầm nhau lớn như thế, Mã Quyên không thể nào không có phần.

Hơn nữa, theo lời Dương quả phụ, hình như Mã Quyên cũng thích Đặng Tường Kiệt thế thì càng dễ hiểu: cô ta ghen ghét, cố tình khiến hai người họ hiểu lầm để chen chân vào.

Mã Quyên chỉ có thể trơ mắt nhìn Dương Nhược Tình dọn đi, nghiến răng nghiến lợi trong lòng.

Không ngờ mọi chuyện rùm beng đến mức này rồi mà vẫn không thể khiến họ chia tay.

Không những thất bại, mà còn khiến Dương Nhược Tình cảnh giác với cô ta.

Chuyện này… rất bất lợi!

Cô ta phải tính toán lại, nhất định phải nghĩ ra cách đối phó.

Dương Nhược Tình chuyển qua ở với Sở Sương, dù Sở Sương ban đầu có hơi do dự, nhưng cũng không tiện từ chối dù sao khu tập thể nữ trí thức cũng không phải nhà riêng của Sở Sương, mà Dương Nhược Tình với Mã Quyên cãi nhau như thế, không qua đây thì đi đâu?

Từ Nhã là người qua thăm mới biết chuyện, rồi cũng qua nói lại với Bạch Nguyệt Quý.

Bây giờ Từ Nhã thường xuyên đến nhà Bạch Nguyệt Quý.

Nghe kể, Bạch Nguyệt Quý cũng không hỏi han gì thêm về chuyện Mã Quyên và Dương Nhược Tình, chỉ hỏi:

“Sở Sương sao rồi?”

“Cô ấy không bị ảnh hưởng gì mấy.” Từ Nhã đáp.

Nghe vậy, Bạch Nguyệt Quý cũng yên tâm.

Rồi cô lại hỏi:

“Niên Viễn Phương sắp về rồi phải không? Hình như đi cũng lâu rồi?”

“Không biết nữa.” Từ Nhã trả lời rất thản nhiên.

Từ Nhã cũng biết Niên Viễn Phương là chồng mình, người đã đăng ký kết hôn hợp pháp với cô ấy.

Nhưng mà sau ba ngày cưới, anh đã đi làm.

Chớp mắt đã hơn một tháng, rõ ràng lúc đầu nói là mỗi tháng được về một lần, mà giờ đã quá hẹn rồi.

Hai người lại chẳng có nền tảng tình cảm gì, cô biết phải nghĩ gì bây giờ?

Từ Nhã không nghĩ đến Niên Viễn Phương, nhưng Niên Viễn Phương thì nhớ vợ đến phát điên rồi.

Chỉ là Niên Viễn Phương không ngờ, tháng đầu tiên chạy xe lại bận đến mức chẳng có thời gian về nhà.

May là đơn vị cũng không quá khắt khe làm việc hơn một tháng, cuối cùng cũng được nghỉ phép.

Dù không dài, nhưng cũng có thể về nghỉ được bốn ngày.

Thu xếp xong xuôi, Niên Viễn Phương không nghĩ ngợi gì liền lập tức về quê.

Khi anh ta đến nhà, trời đã tối muộn.

Cả nhà họ Niên ngủ sớm, đều đã yên giấc.

Nhà họ Niên có tường rào, nhưng đối với một người từng là lính như Niên Viễn Phương thì mấy bức tường đó có là gì đâu?

Ba bước năm nhảy là đã leo vào rồi.

Anh ta cũng lặng lẽ muốn trở về phòng mà không làm ai thức giấc, chỉ là cửa phòng đã bị Từ Nhã khóa trái từ bên trong, nên đành phải khẽ gọi cô dậy.

Hạt Dẻ Rang Đường

Tuy Từ Nhã cũng phải đi làm đồng vào ban ngày, nhưng đêm đến cô lại chẳng ngủ ngon là bao.

Bởi vì cho đến giờ, cô vẫn chưa thật sự hòa nhập được với nhà họ Niên ở một nơi chưa thân quen, làm sao có thể ngủ yên giấc cho được?

Vậy nên vừa nghe thấy tiếng gọi, cô lập tức tỉnh, ra mở cửa và thấy Niên Viễn Phương.

Dưới ánh trăng, người đàn ông cao lớn quay lưng đón ánh sáng nhàn nhạt, mỉm cười với cô hàm răng trắng sáng nổi bật đến chói mắt.

Từ Nhã cũng không ngờ Niên Viễn Phương lại trở về vào giờ này.

“Anh về giờ này á? Muộn thế rồi… có đói không? Em đi nấu gì cho anh ăn nhé?”

Đừng nghĩ là cô quan tâm thực ra chỉ là vì nhất thời không biết nói gì, nên tìm chuyện để lấp chỗ trống mà thôi.

“Không cần đâu, anh đã ăn ở nhà ăn của đơn vị rồi mới về.” Niên Viễn Phương nhìn vợ, ánh mắt như dính chặt trên người cô.

Tuy hai người đã là vợ chồng hợp pháp, nhưng sau ngần ấy ngày xa cách, giữa họ vẫn còn sự xa lạ.

Bị anh nhìn như thế, Từ Nhã chẳng biết phải nói gì tiếp.

Đúng lúc này, bên ngoài vang lên giọng của mẹ chồng:

“Lão Tứ về đấy à?”

“Vâng, là con.” Niên Viễn Phương đáp lời, rồi bước ra ngoài nói chuyện với mẹ.

Mẹ Niên tất nhiên là rất vui, hỏi han chuyện làm ăn thế nào, sau đó mới hạ giọng dặn dò:

“Con dâu con nó sạch sẽ, về rồi thì đi tắm đi rồi hẵng lên giường.”

Bà biết con trai chắc chắn là vội vã chạy về, cả người toàn mồ hôi.

Niên Viễn Phương không những đi tắm nước lạnh sau vườn mà còn đánh răng nữa.

Vợ anh là trí thức có tiêu chuẩn rõ ràng: không đánh răng thì vi khuẩn nhiều, sáng một lần, tối cũng phải một lần, chẳng có gì khó cả anh đương nhiên làm theo.

Thu dọn xong xuôi, anh trở lại phòng.

Mấy anh trai chị dâu trong nhà tuy không ra ngoài, nhưng đều nghe thấy tiếng động Niên Viễn Phương trở về.

Chỉ mong là… cẩn thận đừng làm sập giường là được!

Nhưng chuyện không như họ tưởng.

Tuy rằng Niên Viễn Phương rất nhớ vợ, nhưng anh không phải kẻ thô lỗ.

Bởi vì anh cảm nhận được sự xa cách của vợ, nên đầu tiên là muốn trò chuyện để kéo lại cảm xúc.

Người lính thô ráp ấy bắt đầu kể chuyện chạy xe đường dài bằng giọng nói trầm thấp, nhẹ nhàng và ấm áp điều đó khiến Từ Nhã dần buông lỏng cảnh giác.

Không phải cô cố ý cảnh giác, mà là bản năng con người.

Còn anh, nhạy cảm vô cùng vừa cảm thấy không còn bị đề phòng nữa là không chần chừ gì, lật người ôm lấy cô.

“Anh làm gì vậy?” Từ Nhã khẽ giật mình, thì thào hỏi.

“Vợ ơi, anh nhớ em c.h.ế.t đi được ấy!” Niên Viễn Phương vừa nói xong liền cúi đầu hôn xuống.

Tuy trong lòng Từ Nhã vẫn còn chút do dự, nhưng cô không từ chối.

Vì cô biết họ là vợ chồng, chuyện này là bình thường.

Chỉ là… chẳng mấy chốc, cô đã bị người đàn ông thô kệch ấy đưa thẳng lên mây.

Từng nhịp từng nhịp, thân xác và trái tim cô cùng chìm nổi trong cơn sóng dâng trào, cuối cùng cũng vòng tay ôm lấy anh, mặc cho sóng cuốn đi không dứt…
 
Thập Niên 70: Cuộc Đời Hoàn Mỹ Của Nữ Phụ Trí Thức
Chương 181



Lần này Niên Viễn Phương về nhà được bốn ngày.

Trong bốn ngày đó, Từ Nhã không đi làm đồng. Vì sao à? Vì Niên Viễn Phương mượn chiếc xe đạp “Đại Kim Lộc” của Chu Dã, chở Từ Nhã vào thành phố chơi.

Hai người đi mua đồ, vào quán ăn, còn đi xem phim nữa.

Trên đường đi và về, Từ Nhã ôm lấy eo anh ta, lắng nghe anh ta kể về những chuyện hồi còn đi lính, và cả những điều mắt thấy tai nghe trong lần ra xe vừa rồi.

Hạt Dẻ Rang Đường

Ban đầu đúng là vẫn còn có chút xa cách, nhưng dần dần, Từ Nhã tựa má lên tấm lưng vững chãi, đầy cảm giác an toàn của anh.

Chỉ là… thời gian trôi quá nhanh, mới chớp mắt mà bốn ngày đã trôi qua.

Đêm trước ngày chia tay, Từ Nhã bị Niên Viễn Phương “ăn” đến mức sáng hôm sau ngủ vùi đến tận trưa mới dậy.

Tỉnh lại thì tất nhiên Niên Viễn Phương đã không còn trong phòng.

Bốn giờ sáng, Niên Viễn Phương đã lặng lẽ lên đường vào thành phố.

Theo lý mà nói, anh nên quay lại ký túc xá từ tối qua rồi, nhưng anh ta luyến tiếc vợ quá nên nấn ná ở lại.

Thế là rạng sáng lặng lẽ lên đường, nhờ thể lực tốt và đi nhanh nên vẫn kịp giờ làm.

Từ Nhã ôm lấy chiếc gối của Niên Viễn Phương, trên đó vẫn còn vương mùi của anh, một mùi khiến cô cảm thấy an tâm.

Lúc anh mới về, cô còn thấy xa lạ, thấy khó gần. Dù là vợ chồng hợp pháp, ngoài ba ngày tân hôn thì thật sự chưa có tình cảm gì nhiều.

Cho dù ba ngày tân hôn đó có nhen nhóm một chút cảm xúc, thì thời gian xa cách cũng làm chúng nhạt đi ít nhiều.

Nhưng người đàn ông thô kệch kia lại có một loại năng lượng đặc biệt, vừa về nhà, căn phòng này đã tràn ngập hơi thở của anh.

Có anh ở đây, cô không tài nào tập trung vào thứ gì khác, ánh mắt cứ bị hút chặt vào anh.

Anh rất khác với vị hôn phu trước đây của cô.

Mà rõ ràng, Niên Viễn Phương tốt hơn, làm tim cô rung động hơn.

Đúng vậy, lần này anh về, trong lòng cô thật sự đã nảy sinh tình cảm với anh.

Ví dụ như sáng nay, thức dậy mà không thấy anh đâu, trong lòng cô cảm thấy hụt hẫng.

Người đàn ông thô kệch này… thật sự có một sức hút rất riêng.

Từ Nhã không nằm nán lại nữa, dậy thu dọn rồi ra ngoài.

Vì đã muộn nên cô không đi làm đồng, mà ở nhà giúp mẹ chồng cho lợn ăn.

Cô không hề cảm thấy khó chịu vì chuyện nhà nuôi lợn, vì đã làm dâu thì đương nhiên phải chấp nhận hoàn cảnh của nhà chồng.

“Anh Viễn Phương đi lúc mấy giờ vậy mẹ? Không biết có ăn sáng không?”, Từ Nhã hỏi mẹ chồng.

Bác gái Niên cười tươi:

“Yên tâm đi, tối qua mẹ đã luộc vài quả trứng với nướng mấy cái bánh bột, để sẵn trong bếp rồi, sáng nay nó mang theo cả rồi.”

Bác gái Niên rất vui, vợ chồng son tình cảm thế này là tốt quá rồi.

Không biết lần này về có để lại cái mầm nào không, nếu có thì càng tốt. Còn nếu không thì cũng không sao, mỗi tháng chỉ về được vài ngày thôi mà.

Nghe vậy, Từ Nhã cũng thấy yên tâm.

Sau khi cho lợn ăn xong, cô nói:

“Mẹ, con qua nhà Nguyệt Quý chơi một chút, hôm nay con không đi làm đâu.”

“Ừ, đi đi.”, Bác gái Niên gật đầu.

Với tính nết của con trai mình, đã biết là đêm qua chắc chắn lại quấn lấy vợ không rời, hôm nay con dâu không ra đồng là đúng rồi.

Bà cũng không ngăn cản việc con dâu thân thiết với Bạch Nguyệt Quý, vì Bạch Nguyệt Quý thật sự có phúc, hai đứa nhỏ Đâu Đâu và Đô Đô đáng yêu đến mức ai thấy cũng muốn mang về nuôi.

Người ngoài không biết, nhưng bà thì biết rõ,

Trương Xảo Muội sinh được con trai là nhờ từng đến nhờ bà của Đâu Đâu xin một mảnh vải cầu tự đấy.

Cho nên con dâu đi lại với Bạch Nguyệt Quý nhiều, biết đâu cũng “dính tí hơi trẻ con”, không chừng lại có tin vui thì sao.

Từ Nhã thì chẳng biết mẹ chồng đang tính toán gì, cô chỉ đơn thuần muốn đến thăm Bạch Nguyệt Quý ngồi chơi, và dĩ nhiên cũng muốn gặp hai đứa nhỏ Đâu Đâu và Đô Đô.

Lúc Từ Nhã đến, Bạch Nguyệt Quý đang ngồi trong phòng viết lách.

Bây giờ Bạch Nguyệt Quý đã xem việc viết truyện là công việc nghiêm túc.

Mỗi ngày bắt đầu viết từ 9 giờ sáng đến 11 giờ rưỡi, rồi từ 2 giờ chiều đến 5 giờ.

Cô là người rất có nguyên tắc, đã coi đây là công việc thì phải làm một cách chuyên nghiệp.

Ngoài thời gian viết cố định, những giờ khác đều do cô tự sắp xếp, thực ra rất thoải mái.

Tiền nhuận bút mỗi tháng gần như đều đặn 30 đồng, rất ổn định.

Sau lần trước, tòa soạn lại gửi thêm một đợt nữa, cũng là 30 đồng và vài tấm phiếu.

Biết Bạch Nguyệt Quý đang viết sách, nên sau khi đến, Từ Nhã ngồi trò chuyện cùng mợ trên chiếc chiếu mát.

Còn Đô Đô thì cứ thế nhào vào lòng cô.

Từ Nhã mỉm cười đón lấy thằng bé, rồi nói với mợ:

“Vẫn phải có thím đến phụ mới được, chứ một mình Nguyệt Quý sao trông nổi hai nhóc con nghịch như khỉ thế này.”

Mợ cười:

“Không khó trông đâu, sáng nay thím còn dắt hai đứa đi dạo một vòng về rồi.”

Rồi lại hỏi: “Viễn Phương đi làm rồi à?”

“Vâng.”, Từ Nhã gật đầu.

Mợ liền nói:

“Nó là công nhân chính thức trên thành phố đấy nhé, làm trong đơn vị đàng hoàng, người ngoài nhìn vào ai mà không ganh tị với cháu cơ chứ.”

Niên Viễn Phương đúng là người biết đối nhân xử thế.

Lần này mượn xe đạp “Đại Kim Lộc” của Chu Dã, lúc trả xe còn mua về cho Đâu Đâu và Đô Đô một gói kẹo.

Dĩ nhiên, kẹo thì được cất kỹ, không cho hai đứa ăn nhiều đồ ngọt, không thì sâu răng ngay.

Bây giờ, sau mỗi bữa ăn, Bạch Nguyệt Quý đều dạy hai đứa súc miệng.

Đừng tưởng còn nhỏ không biết, hai đứa học theo người lớn nhanh lắm.

Chỉ có điều Đô Đô hơi nghịch, sau khi súc miệng thì nuốt nước luôn, rồi còn khoe với mẹ bằng nụ cười toe toét đầy tự đắc.

Bạch Nguyệt Quý đành bó tay, nhưng cũng đã có chuẩn bị, dùng nước đun sôi để nguội cả rồi.

Gần đây cô cũng định bắt đầu tập cho hai đứa đánh răng.

Mấy chuyện này tạm gác lại.

Từ Nhã và mợ nói chuyện rất vui, còn Bạch Nguyệt Quý thì ngồi viết một mạch xong chương truyện rồi mới ra ngoài.

Vừa nhìn thấy Từ Nhã, trong đầu cô liền hiện lên một câu thơ:

“Liên diệp tiếp thiên vô tận bích, Ảnh nhật hà hoa biệt dạng hồng.”

(“Lá sen xanh trải ngút trời, hoa sen hồng soi dưới nắng lại càng rực rỡ.”)

Ừm… kèm chút sắc thái hơi mờ ám.

Mềm mại, căng đầy, đẹp đến nao lòng, đúng là dáng vẻ hiện tại của Từ Nhã, như một đoá sen vừa thấm sương sớm, vô tình khoe sắc mà không hay biết.

Bạch Nguyệt Quý khẽ cười trêu chọc.

Dáng vẻ cô như thế khiến Từ Nhã hơi chột dạ, đỏ mặt:

“Cô nhìn gì vậy?”

Bạch Nguyệt Quý cười ngồi xuống:

“Không nhìn gì đâu, chỉ là thấy anh Viễn Phương đúng là có phúc.”

“Anh ấy mà có phúc bằng Chu Dã nhà cô sao?”, Từ Nhã lập tức phản công, không chịu để chị Kỳ trêu một mình.

Bạch Nguyệt Quý cười nhẹ, chuyển sang hỏi:

“Dạo mấy hôm nay trong thành phố chơi có vui không? Có gì hay nhớ giới thiệu nhé. Để hôm nào rảnh, phải bảo Chu Dã dẫn tôi vào thành phố dạo một chuyến.”

Từ Nhã liền giới thiệu một bộ phim mới ra rạp, thật sự rất hay.

Từ cuộc trò chuyện, Bạch Nguyệt Quý cũng hiểu được, lần này Niên Viễn Phương về, Từ Nhã rất vui.

Chỉ tiếc là thời gian quá ngắn, mới đó đã lại phải rời đi.

Lần sau quay về, cũng phải đợi tới tháng sau.

Tuy công việc lái xe vận tải trong đơn vị thành phố có mức lương khá cao, nghe đâu còn có không ít “hoa hồng riêng”, nhưng giữa vợ chồng mà cứ xa cách thế này thì thật là… khó lòng vun đắp.
 
Thập Niên 70: Cuộc Đời Hoàn Mỹ Của Nữ Phụ Trí Thức
Chương 182



Việc Niên Viễn Phương trở về cũng chỉ là một đoạn nhạc đệm nho nhỏ.

Vài ngày sau khi anh ta quay lại đơn vị làm việc, trời lại đổ mưa.

Nếu như trận mưa trước là cơn mưa được mọi người mong đợi, thì trận mưa lần này… đến cả Chu Dã cũng không mong nó tới.

Bởi vì lúa mì ngoài ruộng đã sắp đến kỳ thu hoạch, còn có không ít loại ngũ cốc khác nữa, giai đoạn này đã là giai đoạn cuối cùng, mà giờ còn mưa thế này thì biết làm sao?

Nếu mà cứ mưa ròng rã như đợt trước, bảy tám ngày không dứt, thì đúng là xong đời.

May thay, tuy mưa xuống đột ngột và ào ạt, nhưng chỉ sau hai ba ngày, trời lại nắng trở lại.

Tuy nhiên, do thời tiết rất dễ trở mặt, nên lão đội trưởng cũng chờ thêm hai ngày quan sát, rồi mới vội vàng phát lệnh bước vào vụ thu hoạch mùa hè.

Mặc dù trời nóng như đổ lửa, nhưng thời tiết cứ thay đổi chóng mặt như vậy, ai dám lơ là?

Ngay cả Chu Dã cũng không ngoại lệ, tinh thần căng như dây đàn.

Anh cùng mọi người bắt đầu chiến dịch thu hoạch mùa hè, bắt đầu từ lúa mì.

Lương thực thu vào mùa hè không nhiều như mùa thu, các loại như lúa mì, kiều mạch, đậu xanh, đậu Hà Lan… không chiếm toàn bộ diện tích ruộng, nên thời gian bận rộn cũng ngắn hơn.

Nhưng không vì thế mà mọi người làm hời hợt. Ai nấy đều dốc hết sức lực.

Cũng vì dốc hết sức, nên hậu quả là, ai nấy tối về chỉ kịp ăn qua loa vài miếng cơm, rồi lăn ra ngủ như chết.

Không chỉ riêng Chu Dã, mà mấy người đàn ông trong thôn đều như thế cả.

Do thời tiết thất thường, ngay cả Bạch Nguyệt Quý cũng ra ngoài tham gia thu hoạch.

Tuy không xuống ruộng, nhưng cô phụ trách bên sân phơi lương thực.

Tưởng là nhẹ nhàng hơn so với làm ruộng, nhưng thật ra trách nhiệm lại rất lớn, vì phải luôn luôn trông trời.

Chỉ cần thấy trời có dấu hiệu không ổn, là phải lập tức gom toàn bộ lương thực lại, phủ kín bằng tấm bạt nhựa.

Nếu để dính mưa, thì cả đội sản xuất coi như xong.

Lần này Bạch Nguyệt Quý mới thực sự cảm nhận được cái gọi là “ăn cơm nhìn trời” khổ cực đến nhường nào.

Bởi vì không biết bao nhiêu lần phải “phát còi báo động giả”,

Lúa vừa đem ra phơi chưa được nửa tiếng, trên trời lấp ló mây đen, thế là mọi người vội vã gom lại, che bạt.

Mà gom xong rồi, mây lại trôi đi.

Thế là… lại phải trải lúa ra phơi tiếp.

Nhưng chưa đầy một tiếng, mây đen lại kéo tới, và lại một lần nữa chạy đi gom lúa vào, phòng bất trắc.

Mấy ngày liền, Bạch Nguyệt Quý đều sống trong cảnh như vậy, vừa mệt vừa căng thẳng, chỉ sợ sơ suất một chút là thiệt hại lớn.

Chính vì vậy mà mọi người trong đội lại càng quý mến cô hơn.

Ai cũng biết cô là người viết báo, mỗi tháng kiếm được mấy chục đồng, vậy mà trời vừa có mưa gió, cô vẫn bỏ việc ở nhà, cùng mọi người lao ra giúp, đúng là đáng quý!

Những ngày cô ra sân phơi lúa, việc trông Đâu Đâu và Đô Đô đều giao cho mợ.

Bạch Nguyệt Quý rất biết ơn.

Mợ không những chăm hai đứa cẩn thận, mà bữa cơm nấu cũng rất chu đáo, rồi nhờ thím Trương mang ra đồng cho ăn.

Cố Quảng Thu và Trương Xảo Muội vẫn đi làm đồng.

Thím Trương thì ở nhà chăm tiểu Niên Sinh.

Đến giờ cơm thì mang đồ ăn ra đồng, tiện thể gửi Niên Sinh cho mợ trông hộ một lúc.

Bữa ăn của Cố Quảng Thu và Trương Xảo Muội thì không nói làm gì, nhưng của Chu Dã và Bạch Nguyệt Quý thì phải gọi là cao cấp:

Có trứng, có cà chua, có dưa chuột, có bánh hấp, và một hộp canh đậu xanh đóng hộp.

Món canh đậu xanh rõ ràng là đã được ngâm trong nước giếng, mát lạnh, uống vào mát rượi, ngọt lịm, sảng khoái vô cùng.

Chu Dã cũng không ngoại lệ, uống một hớp mà thấy cả người như được “hồi sinh”.

Lý Thái Sơn cũng đang uống canh đậu xanh, cười hề hề:

“Giờ em không cần ghen tỵ với anh Dã nữa rồi.”

Hồi trước, mẹ cậu ấy lười, chẳng bao giờ nấu cho cậu món này.

Nhưng giờ có vợ rồi, bắt đầu từ vụ hè này, ngày nào vợ cũng nấu cho cậu một bình canh đậu xanh.

Chu Dã chỉ cười, không nói gì.

Anh vẫn hơi lo cho vợ, trời thì nắng nóng, mà còn phải ra sân phơi lúa, nhỡ đâu say nắng thì sao?

Thật ra anh không muốn để vợ đi, nhưng năm nay thời tiết thất thường, vợ anh nhất định muốn giúp,

mà Bạch Nguyệt Quý thì không phải loại người “liều mình”.

Cô chẳng phải hoa trong nhà kính gì cả, đã chuẩn bị kỹ chống nắng, cũng không cố sức nếu thấy khó chịu.

Hạt Dẻ Rang Đường

Tự lượng sức, biết điều tiết, có chừng có mực.

Có mệt, nhưng không đến mức kiệt sức.

May mắn là công sức của cả đội không uổng phí.

Toàn bộ lúa vụ hè đều đã được thu hoạch, phơi khô và nhập kho kịp thời.

Cũng chính trong ngày hôm đó, nhà Chu Dã lại một lần nữa lan tỏa mùi thịt gà hầm thơm nức.

Vụ thu hoạch hè này, đây đã là lần thứ hai nhà họ có mùi thịt bay ra ngoài sân.

Lần đầu tiên là vào giữa mùa gặt, Chu Dã bắt được một con thỏ hoang ngoài đồng lúa mì, xách về.

Hôm đó mợ liền làm món thỏ kho tộ.

Không chỉ nhà ăn, mà còn chia phần cho mấy anh em cùng đội với Chu Dã nếm thử.

Lần này thì là hôm qua, Bạch Nguyệt Quý từ sân phơi lúa trở về thì gặp một con gà rừng.

Nói thật, bắt gà rừng thì cô không có bản lĩnh đó.

Nhưng đúng là vận đỏ tới không cản nổi, con gà rừng lao quá nhanh, không nhìn đường, đ.â.m đầu vào một gốc cây nghiêng mà c.h.ế.t tại chỗ.

Muốn không mang về cũng không được!

Còn bên Chu Dã, hôm ấy trong ruộng đậu xanh cũng bắt được một con gà rừng.

Vậy là vợ chồng mỗi người xách một con gà rừng về nhà, cảnh tượng ấy khiến ai nhìn thấy cũng nuốt nước miếng thèm thuồng.

Lý Thái Sơn lập tức mang bát ra, định xin một ít.

“Anh đi đâu đấy?” Kim Tiểu Linh vội níu tay chồng.

“Anh múc cho em một bát canh về uống.” Lý Thái Sơn cười đáp.

“Không cần đâu, em không thèm canh…” Kim Tiểu Linh đỏ mặt xua tay từ chối.

Lý Thái Sơn cười ha hả:

“Với vợ chồng anh Dã thì không cần khách sáo đâu. Có những hai con gà cơ mà.”

Nếu chỉ có một con thì cậu đã không đi xin, nhưng có hai con thì đi xin một bát canh cho vợ bầu là chuyện rất hợp lý.

Cậu cứ thế bê bát ra ngoài, Kim Tiểu Linh gọi cũng không kịp.

Thấy mẹ chồng đi vào, cô bèn nói:

“Mẹ ơi, anh Thái Sơn vừa bê bát sang nhà anh Chu xin canh gà rồi ạ.”

“Cái thằng mặt dày đó, nó dám thật đấy!” Mẹ Thái Sơn cũng phì cười, rồi an ủi con dâu:

“Thôi kệ nó, nó với thằng Dã còn thân hơn cả anh em ruột, để nó đi đi.”

Nếu nhà khác mà có thịt ngon, thằng con trai này dù thèm cũng không mở miệng xin, nhưng với Chu Dã thì khác, tình cảm thân thiết thế đấy!

Không chỉ mang về được một bát canh gà thơm nức mũi, trong bát còn có đến bốn năm miếng thịt gà hẳn hoi.

Kim Tiểu Linh ngại ngùng:

“Anh múc canh thôi chứ sao lấy cả đống thịt thế?”

“Toàn là chị dâu múc riêng cho em đấy. Nhanh ăn đi!” Lý Thái Sơn đưa bát cho cô.

Cậu cũng thèm ăn chứ, nhưng giờ vợ đang mang thai, cái bụng cũng lớn rồi, chưa đầy hai tháng nữa là sinh, không bồi bổ thì sao được?
 
Thập Niên 70: Cuộc Đời Hoàn Mỹ Của Nữ Phụ Trí Thức
Chương 183



Lý Thái Sơn còn hẹn với Chu Dã là mấy hôm nữa rảnh rỗi thì lại vào núi, nên cậu về phòng chuẩn bị xem cần giặt giũ hay sắp xếp gì trước.

Kim Tiểu Linh nhìn bát canh gà nóng hổi trong tay, thật sự không nỡ ăn một mình.

Cô gọi mẹ chồng ăn cùng, nhưng mẹ Thái Sơn từ chối, còn giục cô ăn nhanh khi còn nóng.

Kim Tiểu Linh vừa ngại vừa sung sướng, cầm bát canh gà nóng hổi, thêm mấy miếng thịt, từng miếng từng miếng ăn hết sạch, thật sự quá ngon, ăn xong thấy cả người nhẹ nhõm hẳn.

“Ngon chứ gì?” Lý Thái Sơn bước ra, nhìn thấy vợ ăn như vậy thì cười hỏi.

Kim Tiểu Linh gật gù, ngượng ngùng nói: “Một mình em ăn ngại quá…”

“Không phải một mình em ăn đâu, còn có con của chúng ta nữa mà.”

Lý Thái Sơn vừa nói vừa nhìn vào bụng vợ, ánh mắt đầy cưng chiều.

Kim Tiểu Linh liếc cậu một cái, ánh mắt đầy dịu dàng.

Lúc trước khi gả cho cậu vẫn còn lưỡng lự, nhưng giờ cô chỉ thấy may mắn vì khi đó đã đồng ý, bởi vì nghe nói cậu bắt đầu chăm chỉ đi làm.

Nếu đổi là người khác, chưa chắc đã được như thế này, có người chồng tâm lý, có mẹ chồng không bắt bẻ.

Đúng vậy, sau khi cưới, không chỉ Lý Thái Sơn yêu thương cô, mà mẹ chồng cũng đặc biệt cưng chiều cô con dâu út.

Chẳng nói đâu xa, hôm qua mẹ chồng đi lên công xã mua diêm, mua thêm vài thứ đồ dùng thiết yếu, vậy mà còn mua cả một hộp mứt hoa quả cho cô ăn.

Hôm nay nữa, thịt gà với canh cũng đều vào bụng cô rồi.

Trên đời kiếm đâu ra nhà chồng tốt thế này?

Nhưng mà, cũng bởi vì con dâu này đáng để yêu thương.

Mẹ Thái Sơn đợt này cũng tham gia thu hoạch hè, việc nhà đều giao cho cô.

Hai con lợn trong chuồng, cơm nước trong nhà, tháng mang thai cũng không nhỏ rồi, đã hơn sáu tháng, gần bảy tháng rồi mà vẫn lo toan chu toàn.

Đúng là một nàng dâu chăm chỉ, chịu thương chịu khó, tất nhiên phải thương yêu rồi.

Bên nhà Chu Dã thì hôm nay hai vợ chồng vừa ăn một bữa mì gà hầm vừa thỏa mãn lòng người.

Hai con gà rừng mang về, chặt nửa con mang sang nhà Trương Xảo Muội tẩm bổ.

Trương Xảo Muội đã cai sữa cho Niên Sinh rồi, vì thật sự không kham nổi nữa, mà bé ăn uống bình thường cũng tốt cả.

Ở nông thôn rất ít ai cho b.ú tới một tuổi như Bạch Nguyệt Quý, lại còn có sữa đầy đủ.

Dù không cho b.ú nữa, nhưng vẫn phải bồi bổ cơ thể, để tránh tổn hao.

Nửa con gà còn lại đem nấu canh, con còn lại thì xào nấu với mộc nhĩ, cực kỳ thơm ngon.

Gà rừng mà nấu canh thì dễ bị dai, nhưng đem xào thì đúng chuẩn ngon tuyệt.

Chỉ một bữa cơm mà đã ăn sạch sành sanh, cả nhà đều hài lòng, ấm bụng, ấm lòng.

Mùa thu hoạch hè vừa xong, mọi người cũng không được nghỉ ngay, vì phải gieo vụ thứ hai, vụ mùa mới.

Sau khi gieo xong và tưới nước đầy đủ, lúc đó mọi người mới thật sự được thở phào nhẹ nhõm.

Cũng đúng lúc này, đội sản xuất bắt đầu chia một ít lương thực cho các hộ dân, vì vụ hè năm nay lúa mỳ đạt sản lượng cao, nên mỗi nhà đều được chia thêm 5 cân lúa mì.

Đừng coi thường 5 cân này, vì mấy năm nay chưa từng có.

Từ khi đại đội Ngưu Mông thành lập đến giờ, vụ hè chưa từng chia được lúa mì, chỉ chia các loại ngũ cốc khác thôi.

Vậy mà năm nay lại chia được, quá đỗi bất ngờ.

Chu Dã cũng như thường lệ, đợi ở bãi chia lương thực để đổi lúa mì lấy các loại ngũ cốc khác.

Ai không cần lúa mì thì có thể đổi với anh.

Không những vậy, anh còn tiếp tục bỏ tiền mua thêm lương thực của đội.

Nhưng chuyện này… đã không còn là tin tức mới mẻ gì nữa.

Vì lần nào cũng vậy, Chu Dã không mua mới là chuyện lạ!

Đến cả mợ cũng không nói thêm gì nữa.

Dù sao mua là mua của đội, danh chính ngôn thuận, ai có tiền thì cứ đi mua.

Ngay cả Từ Nhã cũng bỏ tiền riêng mua thêm 20 cân lúa mì từ đội sản xuất.

Cô muốn chờ Niên Viễn Phương về thì có thể nấu gì ngon ngon cho anh ăn.

Chỉ là… cô không biết, mấy chị dâu trong nhà đều có chút ý kiến trong lòng về việc cô giữ tiền riêng nhiều như vậy.

Nhưng đó là việc nội bộ nhà họ Niên, người ngoài không ai hay.

Còn vào đêm hôm đó, Chu Dã lặng lẽ ra khỏi nhà lúc nửa đêm, đến tận sáng hôm sau mới quay về.

Và hai ngày sau, anh lại đạp xe ra ngoài.

Lần này đi, anh mang gì về nhà?

Vải thiều!

Chính là thứ mà Chu Dã mang về lần này.

Cũng là năm nay anh đi dò hỏi mới biết, thì ra vải thiều vẫn luôn có người chở tới vùng này bán, chỉ là số lượng không nhiều, vì đường xa, vận chuyển vất vả.

Nhưng dù ít, thì vẫn có thể mua được, chỉ cần tìm đúng chỗ và đúng lúc.

Lần này Chu Dã mang về không nhiều, chỉ đúng ba cân.

Nhưng mà ba cân vải thiều này giá còn đắt hơn cả thịt.

Nhưng sao chứ?

Năm xưa bố anh đã từng mua vải cho mẹ và anh ăn,

Giờ đến đời anh, anh lại không thể mua được cho vợ con mình à?

Không thể nào.

Lần này anh mua đúng loại vải mà Bạch Nguyệt Quý thích nhất, vải “nếp cẩm” .

Vừa to, vừa ngọt, cùi dày, hạt nhỏ, ăn mềm mịn như xôi.

Vừa nhìn thấy vải, Bạch Nguyệt Quý liền nói với Chu Dã:

“Giờ cũng rảnh rồi, anh đi đón cậu về ở chơi mấy hôm đi.”

Mợ vừa nghe đã hiểu ngay ý cháu dâu, muốn đón cậu qua để ăn vải đấy mà.

Bà cười nói: “Cần gì chứ? Vợ chồng cháu ăn là được rồi, khỏi cần gọi ông ấy.”

“Vậy thì không được rồi.”, Bạch Nguyệt Quý mỉm cười.

“Đúng, phải đi đón ông cậu về chứ.”, Chu Dã cũng tán thành, nói xong liền nhanh nhảu đạp chiếc Đại Kim Lộc đi đón ông cậu ngay.

Cậu Cố rất vui khi sang nhà cháu chơi, không chỉ vì có cháu trai, cháu dâu, mà còn có cả bà cụ và đứa con thứ hai cũng ở đây.

Kết quả là vừa đến nơi, đã được ăn ngay vải thiều.

Cậu Cố chỉ ăn hai quả rồi không ăn nữa.

Không nói gì trước mặt mọi người, nhưng đến tối, lúc đi ngủ, ông mới nhỏ giọng làu bàu với vợ:

“Bà đi theo để giám sát đấy, mà lại để tụi nó mua cả vải thiều về ăn? Bà không biết can ngăn à?”

Mợ nói tỉnh queo: “Có ai thấy đâu?”

Vỏ vải sau khi ăn xong đều đem đốt trong bếp, còn hạt thì đem vứt ra sông, xử lý sạch sẽ không để lại dấu vết.

“Có phải vấn đề bị thấy hay không đâu? Vải thiều đắt lắm đấy!” Cậu Cố vẫn rầu.

Mợ cười khúc khích:

“Đắt thì đắt, nhưng mình có điều kiện, ăn được mà. Miễn là đừng để người khác biết, chứ ngoài ra không sao hết. Ông cứ yên tâm.”

Còn chuyện kho báu sau nhà của cháu trai, bà còn chẳng thèm nói với ông cơ mà.

Bà biết rõ nhà cháu không lo thiếu thốn gì, nên mua chút đồ ngon lén lút về ăn, bà không có ý kiến gì.

Cậu Cố: “…”

Cảm thấy vợ mình đúng là đang hưởng thụ quá độ, đến mức quên mất nhiệm vụ giám sát là gì rồi.

“Phải trông chừng kỹ vào đấy, nhớ chưa?” Ông nhắc nhở.

“Trông rồi, khỏi lo.” Mợ ngáp một cái, quay người ngủ luôn.

Cậu Cố: “…”

Mà người ngoài đâu có biết, chuyện ăn vải thiều này còn là một kiểu tình thú giữa vợ chồng nhà Chu Dã nữa kia!

Ban đêm, Chu Dã cầm mấy quả vải tới bên vợ, đút cho cô ăn.

Chờ cô vừa ăn xong, anh liền áp người hôn tới tấp, hôn đến trời đất quay cuồng, rồi mới thì thầm hỏi:

Hạt Dẻ Rang Đường

“Vợ ơi, anh thật sự ngọt hơn vải thiều sao?”

Bạch Nguyệt Quý còn có thể nói gì?

Chỉ có thể cảm khái sau trận… rằng: gã đàn ông thô lỗ này đúng là biết chơi chiêu, cô thật sự không đỡ nổi rồi.
 
Thập Niên 70: Cuộc Đời Hoàn Mỹ Của Nữ Phụ Trí Thức
Chương 184



Cậu Cố không ở chơi lâu, chỉ ở lại ba ngày rồi về.

Chu Dã giữ lại không được, đành đạp xe Đại Kim Lộc đưa cậu về tận nơi.

Nhưng trong ba ngày cậu ở lại, Chu Dã cũng không để cậu Cố thiệt, anh đã vào núi một chuyến, mang được ít đặc sản rừng về bồi bổ cho cậu.

Một con thỏ kho tộ, hai con gà rừng hầm thuốc.

Ba ngày liền, ngày nào cũng có thịt ăn.

Cháu dâu còn làm món mì gà hầm, cơm trắng nấu bằng gạo thơm hẳn hoi.

Thỏ kho thì ăn với cơm trắng, sợ cậu không đủ no, cháu dâu còn nấu hẳn một tô đầy ụ.

Mì cũng là cả một thau to.

Cậu Cố không khỏi cảm khái, thằng cháu này đúng là có bản lĩnh, cứ vào núi là có chiến lợi phẩm mang về.

Ông không nói nhiều, chỉ lúc về mới lén dặn mợ:

“Trông coi kỹ vào, đừng có tiêu xài phung phí quá mức.”

Chỉ là cậu về sớm một bước, vì đúng hôm sau, công xã đưa dưa hấu về làng.

Chu Dã lúc đó đang đi làm đồng, không hề hay biết.

Lý Đại Hải hôm ấy lên công xã có việc, tình cờ nhìn thấy, về nhà liền báo ngay với anh.

Nghe xong, Chu Dã còn chẳng kịp đi tắm sông như mọi hôm, vội vàng đạp xe về nhà lấy tiền.

Vừa vào đến nhà, thím Trương đang bế Niên Sinh ngồi trò chuyện với mợ, thấy anh hớt hải liền hỏi:

“Cháu vội vã thế là đi đâu đấy?”

“Đi mua dưa hấu đấy ạ! Thím có muốn mua không? Cháu mua giúp một quả mang về cho thím luôn.”

“Muốn chứ! Mua giúp thím một quả nhé!” Thím Trương không chút do dự.

Người muốn mua dưa hấu không chỉ có thím Trương, mà Lý Thái Sơn cũng muốn, thế là ngồi ké lên xe Chu Dã đi theo luôn.

Cuối cùng hai người mang về tổng cộng bốn quả dưa hấu lớn:

Một quả cho thím Trương.

Một quả cho Lý Thái Sơn

Hai quả còn lại là của Chu Dã

Nhưng trong thôn, người mua dưa không chỉ có họ, Lý Đại Hải sau khi đưa tin cũng mua một quả, chia cho bố mẹ nửa quả, còn lại tự mình ăn.

Lý Đại Sơn và chị dâu Đại Sơn ban đầu không định mua, nhưng mấy đứa nhỏ thèm đến phát khóc, nên cũng chạy đi mua một quả.

Chị dâu Đại Sơn mang một nửa biếu bên nhà mẹ đẻ, còn bên nhà chồng thì không cho, vì bà mẹ chồng nhà này có tiếng là khó tính.

Hai anh em Mãn Thương, Mãn Khố cũng thèm lắm.

Lý Phong Thu thì muốn mua, trong nhà tuy không khá giả nhưng dưa hấu thì vẫn mua nổi.

Nhưng chị dâu Lý lại không cho, vì nếu mua dưa hấu thì phải biếu nhà chồng một phần, mà chị ấy không muốn ăn thứ phải chia sẻ như vậy!

Cuối cùng, hai cậu bé Mãn Thương, Mãn Khố được ăn một miếng dưa hấu ở nhà Bạch Nguyệt Quý.

Chị dâu Lý rất ngại, nhưng nhà không có gì để báo đáp, nên mang sang một đôi dép cỏ do chính tay mình đan từ thân lúa mì.

“Chúng nó ăn mỗi đứa một miếng dưa thôi mà, chị còn mang dép sang làm gì, em không cho chúng nó ăn nổi một miếng dưa chắc? Bạch Nguyệt Quý cười nói.

Chị dâu Lý cũng cười:

“Không phải vậy, chị đan đúng cỡ chân em với Chu Dã, đem sang tặng riêng, em thử xem có vừa không?”

Quả nhiên có hai đôi, đan kỹ lưỡng, thoải mái.

Bạch Nguyệt Quý vừa xỏ chân vào là không nhịn được khen:

“Chị ơi, tay nghề chị mang ra chợ bán chắc chắn sẽ cháy hàng đấy!”

Chị dâu Lý cười toe toét:

“Chị đo luôn cỡ chân của Đâu Đâu với Đô Đô rồi, để chị đan thêm mỗi đứa một đôi.”

Bạch Nguyệt Quý không khách sáo, cười cảm ơn chị thật lòng.

Phải nói rằng lần này dưa hấu mua về đúng là ngon tuyệt.

Đâu Đâu và Đô Đô giống hệt mẹ, cực kỳ thích ăn trái cây, từ vải thiều đến dưa hấu, ăn cái gì cũng nhiệt tình lắm.

Cả hai đứa đều muốn tự ăn, không cho người lớn đút.

Ai đút thì chúng liền quay mặt đi, mắt nhìn chằm chằm cho đến khi miếng dưa được đưa vào tay chúng, lúc đó mới cười toe toét.

Kết quả, người thì đầy nước dưa, bẩn không thể tả,

Nhưng vì tính tự lập quá mạnh, Bạch Nguyệt Quý cũng không ngăn, cứ để chúng ăn theo cách của mình.

Ngày trước, khi con còn bé, cô rất kỹ lưỡng, mọi thứ đều sạch sẽ.

Nhưng giờ thì sao?

Đâu Đâu – Đô Đô thay đổi hoàn toàn nếp sống của cô.

Vì… có dọn sạch đến đâu, chúng cũng có thể quay lại làm bẩn ngay lập tức.

Thế nên, không phải thói quen không thể thay đổi, chỉ là chưa đến lúc phải thay đổi mà thôi.

Hiện tại Bạch Nguyệt Quý đã quen rồi, cho dù có thấy bọn trẻ ăn mà nước dưa hấu dây đầy lên quần áo, cô cũng chỉ bình tĩnh lau sạch rồi cho qua.

Nhà cô ăn dưa hấu rất hòa thuận, nhưng nhà lão Niên bên cạnh thì lại vì quả dưa hấu này mà xảy ra chuyện.

Lúc Bạch Nguyệt Quý đang ở nhà viết lách không hay biết gì, thì mợ dẫn Đâu Đâu và Đô Đô ra ngoài hóng gió về liền kể lại.

“Vì quả dưa hấu mà xảy ra chuyện? Có thể ra chuyện gì chứ?” Bạch Nguyệt Quý không hiểu.

Mợ vừa nhặt rau vừa giải thích: “Chẳng phải nhà mình vừa mua dưa hấu à? Đám cháu nhà lão Niên thèm lắm, nhưng mẹ của Viễn Phương không định mua, thế là Hứa Nhã tự bỏ tiền mua một quả dưa hấu về cho bọn nhỏ ăn. Kết quả, chị em dâu của cô ấy lại hỏi có phải cô ấy giấu nhiều tiền riêng không? Hỏi ngay trước mặt mợ đó, còn nói mấy người làm dâu tụi nó chẳng có đồng tiền riêng nào hết. Nói với mợ làm gì cơ chứ? Mợ chỉ dẫn Đâu Đâu và Đô Đô qua thăm mẹ của Viễn Phương thôi, kết quả bị kẹt giữa, đi không được mà ở cũng chẳng xong, quê c.h.ế.t được!”

Bạch Nguyệt Quý cười cười: “Chắc là ghen tị chuyện Hứa Nhã có tiền riêng từ lâu rồi, giờ mượn chuyện quả dưa hấu để bộc phát ra thôi.”

Cô biết, nhà họ Niên kiểu gì cũng sẽ có chuyện xảy ra.

Quả nhiên, chỉ vì quả dưa hấu mà nhà họ Niên rùm beng cả lên.

Mâu thuẫn bị mấy người chị em dâu trút hết lên người Hứa Nhã, cuối cùng Hứa Nhã tức quá thu dọn đồ đạc, quay về ký túc xá của nữ thanh niên trí thức ở.

Bác gái Niên tức muốn chết.

Tất nhiên không phải tức Hứa Nhã, mà là tức mấy nàng dâu kia, bà cũng không ngờ bọn họ bất mãn đến vậy!

Một mình Hứa Nhã thì ăn được bao nhiêu dưa hấu chứ? Rõ ràng là thấy đám cháu thèm nên mới tự bỏ tiền ra mua cho bọn nhỏ ăn thôi mà.

Tiền đó là cô ấy mang theo từ nhà mẹ đẻ về, là tiền riêng của cô ấy.

Hạt Dẻ Rang Đường

Còn mấy nàng dâu khác, nếu lúc gả tới mà có mang theo tiền riêng, bà cũng chẳng đòi. Nhưng tụi nó đến tay không, giờ thấy người khác có tiền riêng thì lại ghen tị.

Thật ra chỗ tiền mà Niên Viễn Phương đưa cho Hứa Nhã, bà cũng chưa từng động đến, vốn chỉ là xuất phát từ ý tốt, ai ngờ lại thành chuyện xấu, làm ầm lên mất mặt thế này?

Vốn Hứa Nhã rất cố gắng để hòa nhập vào nhà họ Niên, kết quả giờ cô ấy lại nhận ra là mình đã nghĩ quá đơn giản rồi.

Bác gái Niên liền tới tìm Bạch Nguyệt Quý nhờ giúp, vì bà đã đi khuyên mà Hứa Nhã vẫn không chịu về, nên muốn Bạch Nguyệt Quý ra mặt khuyên hộ.

Nhưng Bạch Nguyệt Quý không muốn dính vào.

“Cứ đợi Viễn Phương về rồi để anh ấy tự đi đón. Dù sao cháu cũng là người ngoài.” Bạch Nguyệt Quý từ chối thẳng thừng.
 
Thập Niên 70: Cuộc Đời Hoàn Mỹ Của Nữ Phụ Trí Thức
Chương 185



Mợ cũng nói thêm: “Thì cũng phải để Viễn Phương tự về rồi đi đón chứ, bảo Nguyệt Quý đi thì coi là gì? Với lại, không phải tôi nói chứ, có đón được về rồi thì sau này mâu thuẫn cũng chẳng thiếu đâu. Chuyện này hai ông bà già nhà chị phải suy nghĩ kỹ đi, đừng để cuối cùng thành ra như nhà lão Trần, hết lợn c.h.ế.t đến gà chết, nói không phải người nhà làm thì tôi cũng chẳng tin, rõ ràng là mâu thuẫn trong nhà gây ra cả, làm cho người ngoài xem náo nhiệt mà cười vào mặt.”

Những lời này chính là lời cảnh tỉnh cho bác gái Niên.

Bác gái Niên cũng ngồi xuống trò chuyện cùng mợ, thở dài: “Thật ra tôi cũng biết trong lòng tụi nó nghĩ gì, lần này chẳng qua là mượn cớ chuyện nhà lão Tứ mua dưa hấu để trút giận mà thôi.”

Chim lớn tách đàn, cây lớn tách cành, bác gái Niên với bác trai Niên thật ra cũng từng nghĩ tới chuyện chia nhà, nhưng vì thấy Viễn Phương là con út, nếu chia thì chẳng phải nó sẽ bị thiệt sao?

Những anh em khác con cái đã lớn cả rồi, đặc biệt là con trai lớn của anh cả Viễn Phương, trông là sắp tới tuổi lấy vợ.

Mấy người con trai con dâu khác, con cái cũng đã lớn, có thể phụ giúp việc nhà.

Chỉ có mình Viễn Phương, tận hai mươi sáu tuổi mới cưới vợ. Tuy rằng nói “cơm ngon không sợ muộn”, nhưng đúng là đã muộn hơn nhiều so với mấy anh.

Nếu bây giờ chưa chia, thì đợi con cái nhà tứ phòng lớn hơn chút rồi chia cũng chưa muộn.

Bà từng bàn với bác trai Niên chuyện này, và họ cũng định như vậy – nhưng giờ xem ra, chắc phải chia sớm hơn dự tính rồi.

Mợ nói: “Tuy tôi mới gặp Viễn Phương có vài lần, nhưng phải nói là, đây đúng là đứa thương vợ đấy. Lần sau nó về mà biết vợ mình bị chị dâu ăn h.i.ế.p đến mức bỏ về ở ký túc xá thanh niên trí thức, chị thử xem nó có chịu nổi không. Chị với anh Niên nên chuẩn bị tinh thần sớm đi là vừa.”

Hạt Dẻ Rang Đường

Vì chuyện này liên quan đến việc chia nhà, nên mợ cũng chỉ nhắc nhở chứ không định can thiệp hay khuyên nhủ gì thêm, nhắc nhở thế cũng là nể mặt bác gái Niên không phải người hồ đồ thôi.

Bác gái Niên cũng hiểu: “Chị nói đúng, thằng con út này tôi vất vả lắm mới cưới được vợ cho nó, vậy mà giờ chỉ vì chút chuyện vặt vãnh lại khiến con dâu tức đến bỏ nhà về ký túc xá ở. Nó mà biết, chắc chắn không để yên. Tôi mới phải vội qua tìm Nguyệt Quý nhờ giúp khuyên nhủ đây.”

“Chị thôi đi. Hứa Nhã bị chọc tức bỏ đi thì chỉ có Viễn Phương mới đón về được. Chị bảo Nguyệt Quý khuyên gì? Nếu Hứa Nhã với Viễn Phương cãi nhau thì còn hợp lý, lúc ấy bảo Nguyệt Quý khuyên còn được. Chuyện kiểu này đừng lôi nó vào.” mợ nói thẳng.

Bạch Nguyệt Quý cười với bác gái Niên, thái độ từ chối rất rõ ràng.

Bác gái Niên cũng không miễn cưỡng, tiếp tục nói chuyện chia nhà với mợ.

Nhưng mợ thì không muốn bàn nữa: “Chuyện này chị với anh Niên tự liệu lấy, tôi là người ngoài, lại là người từ nơi khác tới, chị nói với tôi cũng chẳng giúp được gì.”

Cuối cùng, bác gái Niên chỉ đành quay về nói với bác trai Niên.

Người vừa đi khỏi, mợ liền lẩm bẩm: “Thiệt tình, lại còn kéo mình vào bàn chuyện này. Mình mà nói thẳng phải chia nhà thì sau này có chuyện gì chẳng đổ lên đầu mình à?”

Bạch Nguyệt Quý suýt nữa cười ngất. Bộ dạng mợ vừa rồi, rõ ràng là muốn tránh liên quan, đúng là đáng yêu c.h.ế.t đi được.

“Chẳng qua là nói chuyện với mợ thấy hợp nên hỏi xin tí kinh nghiệm thôi, mợ thông minh thế mà.” Bạch Nguyệt Quý vừa cười vừa nói.

“Nói mấy chuyện khác thì được, chứ chuyện lớn như chia nhà mợ không dám dính vào đâu.” mợ cũng bật cười.

Tối đến, khi đi ngủ, Bạch Nguyệt Quý kể chuyện này với Chu Dã, còn nói phải học hỏi mợ nhiều thêm, mấy chuyện này đều là kinh nghiệm sống quý báu của người đi trước.

Chu Dã vừa cởi cúc áo vợ vừa cười nói: “Vợ anh cũng thông minh lắm mà.”

“Cả ngày mệt rồi, anh định làm gì?” Bạch Nguyệt Quý giơ tay đ.ấ.m nhẹ một cái.

“Thì đang thả lỏng cơ thể chút mà.” Anh nói tỉnh bơ.



Hứa Nhã sau khi về ký túc xá thanh niên trí thức thì chẳng muốn quay lại nữa. Bạch Nguyệt Quý tuy không đi khuyên, nhưng cũng có dẫn Đâu Đâu và Đô Đô qua thăm cô.

Có lúc chạm mặt Mã Quyên với Dương Nhược Tình, cũng coi như không thấy, nước sông không phạm nước giếng.

Hứa Nhã mãi đến cuối tháng Bảy mới được Niên Viễn Phương đích thân đón về.

Tối qua anh về thị trấn nửa đêm, không kịp làm gì. Sáng sớm hôm sau liền về tới nhà, mà chẳng thấy vợ đâu. Lúc này anh mới biết thì ra lúc mình đi lái xe, vợ vì mua một quả dưa hấu chia cho các cháu ăn, mà bị các chị dâu bắt nạt tới mức phải về ký túc xá ở.

Trước hết, anh đi dỗ vợ về đã. Sau đó, đợi đến trưa, khi cả nhà đông đủ, anh liền “tính sổ”!

“Vợ tôi chỉ mua một quả dưa hấu cho các cháu thôi, mà bị ức h.i.ế.p đến mức phải về ký túc xá, mấy người làm anh chị thật hay quá ha?” Niên Viễn Phương quét mắt nhìn đám anh chị, mặt lạnh như tiền.

Anh cả vội nói: “Lão Tứ, chú nói gì vậy…”

“Chẳng lẽ không phải?” Niên Viễn Phương đập mạnh lên bàn “Nếu không phải mấy người ức h**p, vợ tôi có cần bỏ về ký túc xá không? Nếu muốn chia nhà thì cứ nói thẳng! Bố mẹ không đồng ý, tôi cũng sẽ khiến họ đồng ý! Nhưng mấy người dựa vào cái gì mà ăn h.i.ế.p vợ tôi? Tôi cưới vợ vất vả lắm, chẳng lẽ cưới về để cho mấy người ức h.i.ế.p sao?”

“Lão Tứ, chú đừng có trút giận lên tụi anh chứ, bọn anh…” Anh hai cũng không nhịn được mà lên tiếng.

“Các anh cái gì mà các anh!” Niên Viễn Phương trừng mắt nhìn anh “Các anh chị là anh trai chị dâu, vợ chồng tôi tôn trọng, nhưng đừng có tự cho mình là đúng. Cũng đừng tưởng làm anh chị thì có quyền ức h.i.ế.p chúng tôi. Nói cho mà biết, không có cửa đâu!”

Đừng tưởng Niên Viễn Phương là con út thì dễ bắt nạt, chứ mỗi khi anh nổi giận, đừng nói là các chị dâu, đến anh cả, anh hai cũng chẳng dám ho he gì, nói gì tới đám đàn bà trong nhà.

Muốn biết ai dám động đến vợ anh thì cứ nhớ vụ lần trước anh xử lão Trần lão Tứ là rõ.

Đừng tưởng chuyện lão đại nhà họ Niên từng đi tìm lão Trần lão Tứ để nói chuyện là xong, khi Niên Viễn Phương quay về biết chuyện, vẫn lôi lão Trần lão Tứ ra đánh một trận ra trò! Lại còn là đánh nội công, bên ngoài chẳng thấy gì, mà ngày hôm sau lão Trần lão Tứ không xuống được giường!

Nhà họ Trần lúc ấy cũng chẳng dám than lấy nửa câu!

Từ đó, ai cũng biết tính anh, trong thôn không còn ai dám bắt nạt Hứa Nhã lúc chồng vắng nhà. Mấy gã đàn ông không đàng hoàng trong thôn, chẳng ai dám động vào!

Lúc này, anh cả, anh hai nhà họ Niên đều im re. Nói cho cùng, chuyện này đúng là do mấy chị dâu gây ra, cũng chẳng thể cãi nổi. Nói đi nói lại, đúng là đã ức h.i.ế.p nhà lão Tứ.

“Đã sống đến nước này rồi thì chúng tôi cũng chẳng thèm chiếm tiện nghi nhà anh chị…” Niên Viễn Phương nói vậy, nhưng câu tiếp theo về việc muốn chia nhà còn chưa kịp nói xong, thì bác trai Niên đã lên tiếng.

“Lần này lão Tứ về cũng đúng lúc. Bố với mẹ đã quyết rồi, sẽ chia nhà cho con!”

Chuyện chia nhà, vẫn phải để người làm cha nói ra. Bằng không, nếu để lão Tứ tự nói, thì bên ngoài dễ dị nghị, ảnh hưởng đến danh tiếng.

Anh cả, anh hai, anh ba nhà họ Niên đều sửng sốt, không ngờ bố mẹ lại quyết định dứt khoát như vậy?

Muốn nói gì đó, nhưng cuối cùng cũng đều bị vợ mình kéo lại.

Các chị dâu thật ra đều đã muốn chia nhà từ lâu rồi.
 
Thập Niên 70: Cuộc Đời Hoàn Mỹ Của Nữ Phụ Trí Thức
Chương 186



Nhà họ Niên cuối cùng cũng không ngoài dự đoán, đã chính thức chia nhà.

Tuy nhiên, lần chia này chỉ đơn thuần là phân chia tài sản, chứ không ai tách riêng ra sống cả. Nếu trong mấy anh em nhà họ Niên có ai muốn ra ngoài tự lập bếp núc, thì bác gái Niên và bác trai Niên cũng không ngăn cản.

Chỉ có điều, chẳng ai trong số họ có ý định đó.

Đừng tưởng chuyện ra riêng là đơn giản.

Như ba anh em Lý Đại Hải, Lý Đại Sơn và Lý Đại Hà nhà họ Lý chia ra sống thoải mái như vậy, đâu chỉ vì nhà họ có điều kiện kinh tế tốt, mà còn vì họ có quan hệ, có mối, mới có thể đổi được phiếu công nghiệp để mua nồi niêu xoong chảo.

Không thì tách ra rồi lấy gì mà nấu nướng?

Nói đâu xa, năm xưa Lý Phong Thu và chị dâu Lý rời khỏi nhà tay trắng, chỉ dựa vào cái nồi sứt mà bên nhà gái mang theo để trụ lại, may mà gặp được người chuyên vá nồi đi ngang qua, bỏ ít tiền sửa lại là xài được. Nếu để nông dân tự thân đi mua nồi thì đúng là khó như lên trời, có tiền cũng chưa chắc đổi được phiếu công nghiệp đủ mà mua.

Như anh em nhà họ Đoạn, đến tận bây giờ vẫn còn phải dùng nồi đất đun nước nấu cơm, mà mấy nhà như thế trong thôn không phải hiếm.

Thế nên nếu không tới mức bất đắc dĩ, ai mà muốn tách ra sống riêng? Vừa tốn tiền vừa mệt người, tiền để dành còn hơn.

Chỉ có khi thật sự không thể chịu nổi thì mới phải ra riêng.

Nhưng bác gái Niên lại không phải là kiểu mẹ chồng hà khắc.

Vì vậy, mấy chị dâu trong nhà tuy đồng ý chia tài sản, nhưng lại chẳng ai muốn ra riêng. Vẫn tiếp tục ở chung một nhà, chỉ là tài sản đã phân chia rõ ràng, rành mạch.

Nghe nói nhà họ Niên có của chìm của nổi khiến ai nhìn cũng phải đỏ mắt, hơn hai ngàn đồng tiền tích lũy!

Nói họ là gia đình giàu nhất đội sản xuất Ngưu Mông, cũng chẳng có gì quá lời.

Mà nói đến công lớn tích góp được chừng ấy tiền, không ai khác chính là Niên Viễn Phương. Toàn bộ tiền trợ cấp quân đội trước đây, anh đều gửi hết về nhà, không thiếu một đồng.

Anh đi lính từ năm hai mươi tuổi, tới năm nay hai mươi sáu thì xuất ngũ. Lúc đầu tiền gửi không nhiều, nhưng mấy năm gần đây tăng dần đều, cộng lại cũng gần hai ngàn. Mỗi khoản gửi về, bác trai Niên đều ghi chép cẩn thận, kể cả khoản được chia từ tập thể cũng rõ ràng rành mạch.

Chỉ là trước giờ chưa cưới, cũng chưa chia nhà, nên tiền đó vẫn là tiền công cộng trong gia đình.

Mấy anh lớn dù cũng có thu nhập, nhưng còn phải nuôi con cái. Còn Niên Viễn Phương thì chưa có con, nếu giờ chia đều như các anh em thì rõ ràng là thiệt thòi cho anh.

Chị dâu hai còn lẩm bẩm nói: “Chúng tôi ở nhà còn phải chăm sóc bố mẹ, chuyện đó tính sao?”

Ai ngờ vừa dứt câu đã bị bác gái Niên mắng thẳng mặt: “Cô gả vào nhà này bao năm nay, tôi từng nhờ cô rót giùm chén nước, rửa cho tôi cái chân bao giờ chưa? Ngược lại lúc cô ở cữ, tôi là người hầu hạ cô từng ly từng tý đấy!”

Chị dâu hai lập tức câm nín.

Chị dâu cả với chị dâu ba thì mỗi người một bụng tính toán, nhưng không ai dám hé môi phản đối.

Vì vậy cuối cùng, khi phân chia tài sản, phần của Niên Viễn Phương được nhiều hơn một trăm đồng so với các anh. Dù trong lòng có người không phục, nhưng chuyện này là do chính đội trưởng đứng ra làm chủ.

Buổi phân chia có cả đội trưởng, kế toán, cùng mấy vị trưởng lão có uy tín trong thôn tới làm chứng.

Thế là nhà họ Niên chính thức chia tài sản.

Dù phần của mỗi người ít hơn Niên Viễn Phương một trăm đồng, nhưng cũng đều được chia mấy trăm cả.

Chuyện lan ra, nhà họ Niên muốn giấu cũng chẳng giấu nổi.

“Thấy chưa? Cái này mới gọi là có của ăn của để đấy!”

“Đúng vậy, không ngờ nhà họ Niên lại giàu đến thế.”

“Tôi thì biết nhà họ giàu từ lâu rồi, năm ngoái chia còn được hơn hai trăm đồng cơ mà, hơn cả nhà họ Trần đấy. Còn Niên Viễn Phương thì mỗi tháng đều gửi tiền về, sao mà không giàu cho được?”

“Tôi cũng biết là giàu, nhưng không nghĩ lại nhiều tiền đến thế!”

“So với nhà đội trưởng, còn hơn hẳn một bậc. Bảo nhà họ Niên là giàu nhất thôn này, tôi chẳng nghi ngờ gì.”

“Đúng là có tiền khiếp!”

“Mà nói chứ, không biết Chu Dã giấu được bao nhiêu tiền nhỉ? Vợ anh ta một tháng cũng kiếm được ba chục đấy.”

“Lấy Chu Dã ra so với nhà họ Niên? Cậu cũng đề cao anh ta quá rồi đấy.”

“Nhà họ Niên thì sống tiết kiệm, còn Chu Dã thì sống kiểu có một đồng tiêu một đồng hai. Như cái vụ dưa hấu ấy, một lần mua liền hai quả, còn nhà họ Niên thì chỉ vì cô con dâu trí thức mua một quả mà cũng rùm beng cả lên!”

“Chu Dã đúng là tiêu tiền không biết tiếc tay, muốn tiết kiệm thì khó lắm!”

“…”

Vì trong thôn có một “gia đình đại phú” như nhà họ Niên, nên ngay cả nhà đội trưởng cũng bị lu mờ hẳn, còn Chu Dã, người không biết cách xoay xở tiết kiệm thì bị so sánh đến nỗi thảm hại như cặn bã.

Sự việc ầm ĩ tới mức này thật ra cũng chẳng nằm ngoài dự đoán của bác trai Niên và bác gái Niên.

Đây cũng chính là lý do vì sao hai ông bà vốn không muốn chia nhà, vì đã chia là phải mời người đến làm chứng, mà một khi có người ngoài, thì không thể giấu chuyện được.

Nhưng không còn cách nào khác, dù không muốn thì cũng phải chia, đã động thì cứ để nó động lớn đi.

Thế nhưng, đừng tưởng chia xong là yên, còn lâu mới hết chuyện!

Chính vì việc chia nhà làm lộ ra của cải khổng lồ, mà nhà họ Niên bị người ta tố cáo.

Không phải tố gì khác, mà là tố bác trai Niên hành nghề bói toán, xem bát tự, vi phạm cấm kỵ phong kiến mê tín!

Hạt Dẻ Rang Đường

Đội trưởng bị lãnh đạo công xã gọi lên hỏi chuyện mới biết, tức đến mức suýt chửi thề.

Ông vội vàng giải thích với lãnh đạo, rằng sở dĩ nhà họ Niên có của ăn của để như vậy là bởi con trai ông bà ấy đi lính, mà không phải lính thường, mà là một người đủ tư cách, đủ phẩm chất chính trị, gia cảnh không vấn đề gì, mới được chọn đi bộ đội. Nay đã xuất ngũ, còn được tổ chức phân công việc làm đàng hoàng. Có thể thấy là người có công, có đóng góp.

Những chuyện này, đội trưởng cũng không giấu diếm, trình bày với lãnh đạo đầy đủ rành mạch.

Lãnh đạo công xã hừ lạnh: “Đội các ông, có một số xã viên tâm địa đúng là không tốt. Trước thì tố cáo vợ chồng anh thanh niên trí thức kia, vợ viết văn kiếm được tiền nhuận bút, lại còn tố chuyện cô ấy tẩm bổ để nuôi con sinh đôi. Giờ thì quay qua tố ông già nhà họ Niên, đúng là cái kiểu ‘thấy ai hơn mình là đỏ mắt lên’!”

Lúc ấy đội trưởng mới biết, hóa ra Chu Dã và vợ mình từng bị người ta tố cáo!

Ông sững người, sau đó lập tức hỏi rõ: “Lãnh đạo, thật có người từng tố cáo vợ chồng Chu Dã sao?”

“Có chứ, chuyện từ năm ngoái rồi. Tôi có hỏi đồng chí Đổng Kiến, cậu ấy nói là có người bị ‘đỏ mắt’ đấy.” Vị lãnh đạo tỏ vẻ cực kỳ khinh thường mấy kẻ tiểu nhân kiểu đó.

“Đúng là đỏ mắt! Tiền bản thảo vợ Chu Dã tự viết tự kiếm, hai đứa nhỏ lại là sinh đôi, sinh xong thì cơ thể yếu, không ăn uống bồi bổ sao có sữa mà nuôi con? Cái này cũng đi tố cáo? Tôi thật không ngờ!” Đội trưởng tức đến nỗi không chịu nổi.

Tuy trong lòng ông cũng từng nhắc nhở Chu Dã không nên sống hoang phí, nhưng trong tình huống này, đối diện với lãnh đạo, ông vẫn phải đứng ra bênh vực cho thanh niên của mình.

Lãnh đạo khoát tay: “Không cần giải thích nhiều, chuyện đó tôi nghe đồng chí Đổng Kiến kể rồi. Tôi còn từng xem qua mấy bài viết của nữ trí thức đó, viết rất tốt, chữ đẹp. Nhưng mà chuyện bây giờ mới là chính. Ông về mở một buổi họp xã viên, nâng cao nhận thức tư tưởng cho người dân. Hạnh phúc phải do chính mình phấn đấu mà có. Bên ta không thể để cái kiểu thích gây sóng gió ấy tồn tại!”

Đội trưởng lập tức đáp lời đồng ý.

Lúc bước ra khỏi trụ sở công xã, cả người ông toát mồ hôi lạnh.

Lý Đại Hải thấy thế liền hỏi cha: “Có chuyện gì vậy bố?”

“Chuyện gì à? Chuyện của lão Niên đấy, không biết bị cái đứa nào đi tố cáo!” Đội trưởng trèo lên xe đạp, nghiến răng nghiến lợi nói.
 
Thập Niên 70: Cuộc Đời Hoàn Mỹ Của Nữ Phụ Trí Thức
Chương 187



Lão đội trưởng và bác trai Niên vốn có quan hệ rất tốt, ngày xưa cùng nhau trải qua không ít chuyện, đương nhiên không thể trơ mắt nhìn bác trai Niên xảy ra chuyện, nhất là vì chuyện chia nhà mà bị tố cáo, dù sao cũng phải tìm cách bảo vệ cho bằng được.

“Thế nào rồi?” Lý Đại Hải nghe đến hai chữ “bị tố cáo” thì sống lưng lạnh toát, vội vàng hỏi.

“Không sao cả.” Lão đội trưởng lắc đầu, rồi nói tiếp: “Không chỉ có lão Niên, năm ngoái Chu Dã cũng từng bị tố cáo đấy!”

Lý Đại Hải sững người: “Chu Dã cũng bị tố cáo sao?”

“Bố đoán chắc là do Giang Đại Hổ làm!” Lão đội trưởng nói chắc như đinh đóng cột.

Tính thời điểm Chu Dã bị tố cáo, chẳng phải trùng khớp với lúc chuyện Giang Đại Hổ và Lý Tiểu Liên bị phanh phui hay sao?

Khi đó, lão đội trưởng còn ngạc nhiên không hiểu sao đột nhiên lại lan truyền cái câu “đắc tội với Chu Dã thì sẽ xui xẻo”. Giờ nghĩ lại thì mọi chuyện đều có lý do cả, e là Chu Dã chính là người âm thầm “tính sổ” với Giang Đại Hổ!

“Vậy thì đáng đời hắn!” Lý Đại Hải nghe xong cũng lập tức hiểu ra, lạnh mặt nói.

Sau đó, lão đội trưởng về đến đội sản xuất, lập tức dùng loa phát thông báo toàn thôn: tối nay sau khi tan làm, toàn bộ xã viên không được đi đâu, phải tập trung họp!

Chiều tà, mọi người đều lần lượt kéo đến.

Mà đã là lão đội trưởng lên tiếng kêu họp thì chắc chắn không phải chuyện nhỏ, mỗi lần họp đều có lý do rõ ràng, chưa từng nói suông.

“Có chuyện gì vậy?”

“Đúng đấy, chuyện gì thế, làm ruộng xong mệt rã người, tôi còn định ra sông ngâm chân đây!”

“Lão đội trưởng, có gì thì nói nhanh đi!”

“…”

Một đám người tụ tập xung quanh, duy chỉ có Chu Dã không lại gần họ, anh cùng Lý Thái Sơn, Cố Quảng Thu đứng tách ra một góc.

Một đám đàn ông vừa làm đồng về, người toàn mồ hôi mùi nắng, mùi đất, đứng chen nhau là y như đốt lỗ mũi, ai mà chịu nổi.

Đợi mọi người đến đông đủ, lão đội trưởng mặt mày u ám, bắt đầu kể chuyện nhà họ Niên bị tố cáo.

Hạt Dẻ Rang Đường

“Cái gì? Lão Niên bị tố cáo hả?”

“Ai làm ra chuyện đó vậy?”

“Là vì nhà họ Niên chia nhà, lộ ra nhiều của cải nên bị ghen tị đấy mà!”

“Đúng rồi, ai làm chuyện thất đức thế? Chẳng phải không có hậu môn hay sao!”

“…”

Nghe xong, cả đám người ai nấy đều sững sờ, rồi nhanh chóng phản ứng, chửi rủa om sòm.

Tuy ai cũng ghen tị với tài sản nhà họ Niên, thậm chí là đỏ mắt, nhưng mà đi tố cáo người ta vì thế thì đúng là chuyện cực kỳ mất nhân tính.

Không thù không oán, đâu cần làm đến mức ấy?

Lý Thái Sơn cũng không nhịn được thốt lên: “Còn có người làm ra chuyện như vậy sao? Phải ghen ăn tức ở đến cỡ nào mới làm thế?”

Cố Quảng Thu, Lý Phong Thu cũng nhíu chặt mày.

Chỉ có Chu Dã là không nói lời nào, bởi chính anh năm ngoái cũng từng bị tố cáo, anh hiểu cái tâm lý đó quá rõ.

Nhà họ Niên lần này chia ra một số tiền quá lớn, ngay cả người có của như anh nghe còn thấy choáng, huống gì đám nghèo rớt mồng tơi trong thôn. Đêm nằm ngủ không yên là chuyện dễ hiểu.

Bị tố cáo… cũng chẳng bất ngờ là mấy.

Lúc này, ánh mắt lạnh lùng của lão đội trưởng quét qua một lượt, rồi trầm giọng nói:

“Tôi biết ai là người tố cáo. Cái kẻ đó, vẫn còn đang ở trong đội chúng ta! Tôi không nêu tên, nhưng nói thẳng giữa ban ngày ban mặt: mày tưởng mày chui rúc như chuột dưới cống đi tố cáo nhà họ Niên thì họ sẽ sụp đổ à? Không có đâu!”

“Nhà họ Niên gốc gác trong sạch, mọi người trong đội đều có thể làm chứng. Tiền bạc của họ, đều do lao động mà có, có lý do rõ ràng. Cái đơn tố cáo kia, chỉ là do lòng dạ hẹp hòi, ganh ghét mà ra! Lãnh đạo công xã sáng suốt, không vì mấy lời một phía mà tin tưởng đâu!”

Xã viên phía dưới rộ lên hưởng ứng:

“Đúng vậy! Chúng tôi làm chứng được!”

“Nhà họ Niên có của cũng là nhờ cố gắng cả thôi!”

Thế là, dưới sự lãnh đạo kiên quyết của lão đội trưởng, chuyện này coi như bị đè xuống.

Nhưng sau đó, lão đội trưởng vẫn tìm gặp riêng Chu Dã, bởi ông đến tận bây giờ mới biết năm ngoái anh từng bị tố cáo.

“Chuyện lớn vậy mà cháu không hé răng với bác tiếng nào à?” Lão đội trưởng giận mà quát.

Chu Dã cười hì hì: “Chuyện cũ năm ngoái rồi, giờ bác mới hỏi thăm thì muộn rồi đấy.”

Lão đội trưởng rủa: “Thằng ranh con, cháu bị tố mà không thèm nói với bác câu nào? Hôm nay nghe lãnh đạo kể, tao suýt c.h.ế.t lặng luôn!”

Chu Dã chỉ cười: “Không sao đâu. Cháu biết ai làm, tự xử lý rồi. Kẻ có tội, cũng đã nhận quả báo xứng đáng rồi.”

Lão đội trưởng lườm Chu Dã một cái, tuy cách mà Chu Dã xử lý chuyện Giang Đại Hổ và Lý Tiểu Liên đúng là có phần mạnh tay, khiến cả đội Ngưu Mông thành ra có một vụ bê bối bị người ta nhắc mãi không thôi, nhưng nói cho cùng, thì hai kẻ đó cũng đáng bị như thế.

Vì vậy, lão đội trưởng cũng không nói gì thêm, chỉ dặn dò: “Lần sau nếu có chuyện tương tự, nhất định phải báo với bác trước, để bác xử lý.”

Chu Dã ngoài miệng thì dạ vâng, nhưng trong lòng lại không hề để tâm.

Anh biết lão đội trưởng là lo cho mình thật, nhưng nếu sau này còn có người nào dám giở trò, anh vẫn sẽ tự ra tay, bởi vì lão đội trưởng không thể ra đòn nhanh gọn, dứt khoát và hả giận như anh được.

Quay lại chuyện nhà họ Niên.

Bác trai Niên suýt nữa thì bị gán cho cái mũ “truyền bá mê tín phong kiến”, may mà cuối cùng vẫn yên ổn vượt qua.

Lúc họp đội, bác trai Niên mặt mày trầm ngâm không nói một lời, bác gái Niên thì sắc mặt tái nhợt, anh cả, chị dâu cả và mấy người khác trong nhà cũng chẳng khá hơn chút nào, may mắn thay, chuyện cuối cùng cũng không đi quá xa.

Nhưng khi vừa về đến nhà, bác gái Niên lập tức mắng cho ba chị dâu một trận xối xả!

Bao nhiêu năm làm dâu, đây là lần đầu tiên ba người bị mẹ chồng mắng đến như vậy.

Lại còn là bị mắng trước mặt cả đại gia đình!

Vì nếu không phải bọn họ cứ nhất định đòi chia nhà, thì nhà họ Niên đâu có bị lộ ra tài sản, lại càng không đến mức bị người ta tố cáo?

Cả nhà suýt nữa thì rơi vào lửa bỏng nước sôi, tất cả đều là do mâu thuẫn trong nhà tự bùng ra cả!

Cuối cùng, bác gái Niên giận dữ hạ lệnh:

“Ngoại trừ nhà lão Tứ, ba nhà còn lại, toàn bộ đi tìm người làm gạch đất, tự dọn ra ở riêng cho tôi!”

Lệnh đuổi ra khỏi nhà chính thức được ban hành.

Chị dâu cả thì không cam tâm chút nào, dọn ra ngoài không chỉ phải tìm người làm đất đắp gạch, mà còn phải nhờ vả đủ mối quan hệ để đổi phiếu công nghiệp mua một cái nồi lớn.

Xây nhà đất thì còn đỡ, rẻ tiền, nhưng mua được một cái nồi đầy đủ phiếu và tiền thì không dưới vài chục đồng, đó là một khoản tiền lớn!

Vì vậy, chị dâu cả và chị dâu ba đều muốn lỳ mặt ở lại, biết rõ mẹ chồng chỉ đang nói trong lúc nóng giận.

Chỉ có chị dâu hai là quyết tâm dọn ra!

Không những muốn ra riêng, chị ta còn muốn xây hẳn nhà gạch ngói, vì chị ta không muốn sống trong nhà đất!

Anh hai cũng đồng quan điểm với vợ, dù sao họ cũng vừa được chia mấy trăm đồng, xây một căn nhà gạch tốn chừng hai trăm là đủ, nhà gạch ở được vài thế hệ, tuy đắt nhưng rất đáng!

Thế là hai vợ chồng liền tất bật tìm mối đặt gạch, đặt luôn cả nồi sắt to.

Cuối cùng, kẻ đứng sau vụ tố cáo cũng bị lôi ra ánh sáng.

Không ai khác, chính là hai tên khốn Giang Nhị Anh và Trần Lão Tứ!

Trần Lão Tứ vốn đã có thù với nhà họ Niên, đợi đúng lúc Niên Viễn Phương đi làm, hắn liền không nói không rằng, lén lút chạy đi tố cáo.

Còn Giang Nhị Anh thì đơn thuần là ghen tị đến phát rồ!

Hắn nghèo đến mức phải cắn răng cắn lợi mà sống, thế mà nhà họ Niên lại giàu đến mức tiền đầy két, của cải đầy nhà, hỏi thử sao hắn nuốt nổi cơn tức đó?

Ghen ăn tức ở, đỏ mắt đến mù lý trí, cuối cùng tự biến mình thành trò cười cho cả thôn.
 
Thập Niên 70: Cuộc Đời Hoàn Mỹ Của Nữ Phụ Trí Thức
Chương 188



Chuyện Trần lão Tứ và Vương Nhị Anh làm ra, nhà họ Niên cũng không thèm truy cứu.

Nhưng ai cũng biết rõ, nhà họ Trần và nhà họ Vương coi như đã kết oán sâu với nhà họ Niên rồi.

Nhà họ Trần thật ra không ngờ lại đẩy mâu thuẫn đi xa đến vậy. Trước đó, Niên Viễn Phương về nhà đã đánh Trần lão Tứ một trận, khiến hắn nằm bẹp trên giường cả nửa tháng, nhưng nói cho cùng, Trần lão Tứ cũng là tự làm tự chịu.

Nhà họ Trần dù có tức giận, cũng chỉ đành cắn răng nuốt xuống, cho qua chuyện.

Ai ngờ giờ lại nổ ra chuyện này.

Vốn dĩ vụ chia nhà đã làm không khí nhà họ Trần căng thẳng, chị dâu cả nhà họ Trần mấy hôm nay càng ngày càng nháo loạn, kiểu này mà còn không chia nhà thì sớm muộn gì cũng xảy ra chuyện lớn, bị người ta hại lúc nào không hay!

Không cần nhà họ Niên làm gì, nhà họ Trần cũng tự loạn lên rồi, đúng kiểu “gà bay chó sủa”.

Nhà họ Vương cũng chẳng khá hơn bao nhiêu.

Tuy bác trai Vương và bác trai Niên quan hệ chẳng thân thiết, nhưng cũng không đến mức thù hằn. Dù gì cũng là người cùng thôn, gặp nhau suốt ngày, không cần thiết phải làm đến mức này.

Vậy mà chỉ vì thằng con không ra gì, mọi thứ rối tung cả lên!

Anh em nhà họ Vương đều giận đến nghiến răng, đặc biệt là Vương Đại Anh, vì anh ta với anh cả nhà họ Niên là chỗ quen biết mấy chục năm, vậy mà giờ chỉ vì một chuyện này mà cắt đứt quan hệ!

Từ nay, hai người xem nhau như người xa lạ.

Chị dâu cả nhà họ Niên với vợ Vương Đại Anh vốn dĩ quan hệ cũng không tồi, giờ gặp nhau thì chẳng ai buồn hé răng nữa.

Tất cả… đều do Vương Nhị Anh gây ra!

Không những vậy, trong thôn bây giờ mọi người đều có ý giữ khoảng cách với hai nhà này.

Vì sao?

Vì ganh tị, đố kỵ, lời ra tiếng vào thì ở đâu chả có, nhưng đa phần đều chỉ trong thôn, không ai làm to chuyện.

Nhưng chuyện này lại trực tiếp tố cáo lên tận công xã, quá sức kinh hãi!

Mọi người bắt đầu lo, nếu thân thiết với hai nhà đó, lỡ nói sai một câu, có bị mang ra tố cáo không?

Dân quê, ai cũng ngán nhất là dây vào chính quyền, vì chẳng ai có khả năng gánh nổi hậu quả.

Không chỉ người trong thôn, mà Chu Dã và Lý Thái Sơn cũng tuyên bố cắt đứt quan hệ với Vương Nhị Anh, tuyệt giao hoàn toàn!

Thấm thoát đã sang tháng Tám.

Tháng Tám nắng nóng gay gắt đến mức như thiêu như đốt, tuy lúa ngô đã lớn nhưng việc chăm sóc vẫn không thể lơi lỏng.

Tưới nước, bón phân… bao nhiêu việc nặng nhọc giữa ngày hè nóng bức, người nào người nấy đều mệt đến bở hơi tai. Nên chè đậu xanh gần như trở thành thức uống “quốc dân” trong mỗi nhà.

Hứa Nhã và Trương Xảo Muội hiện tại đều không đi làm nữa.

Vì sao?

Đều đang mang thai!

Hứa Nhã có thai từ lần Viễn Phương về chia nhà, phản ứng nghén rất nặng, ăn gì cũng nôn, dễ choáng váng, hoa mắt.

Đừng nói làm việc, đi bộ thôi cũng phải dừng lại ngồi thở.

Bác gái Niên thương con dâu, lập tức cho nghỉ luôn, không cho đi làm nữa.

Chuyện lần trước rùm beng đến vậy, bác gái Niên chưa từng trách móc Hứa Nhã. Bà biết, chia nhà là do lòng người ly tán, chẳng thể đổ hết lên đầu một nàng dâu, dù có là con dâu từ vùng khác đến.

Vì không đi làm được nên Hứa Nhã ăn cơm chung với bác trai bác gái Niên, cũng tiện vì cô chỉ có một mình, nấu riêng cho một người đúng là tốn củi lãng phí.

Những nhà khác thì tự nấu riêng, nhưng chuyện chăm sóc bố mẹ sau này thì chia đều.

Còn về Trương Xảo Muội…

Mang thai cũng nhanh quá đi mất!

Niên Sinh mới tám tháng tuổi, sáu tháng đã cai sữa, vậy mà chưa đầy hai tháng đã dính bầu tiếp.

Hai chị em dâu đều qua chỗ Bạch Nguyệt Quý ngồi chơi, mợ tiếp đón nồng hậu, trải chiếu ngồi hóng mát, tám chuyện rôm rả.

Bạch Nguyệt Quý thì đang viết bản thảo trong nhà, xong việc mới ra ngồi cùng.

Câu chuyện dần dần trôi đến chủ đề Tết Trung Thu tháng Tám.

Trông thế mà sắp đến Trung Thu rồi!

Hứa Nhã quay sang hỏi:

“Năm nay có làm bánh Trung Thu không?”

“Có chứ.”Bạch Nguyệt Quý lập tức gật đầu.

Năm ngoái vì phải trông Đâu Đâu và Đô Đô, cô bận túi bụi chẳng có thời gian, nhưng năm nay có mợ giúp đỡ, nên mỗi dịp lễ tết đều muốn làm cho đàng hoàng.

Đoan Ngọ vừa rồi đã gói bánh ú, thì Trung Thu này làm bánh Trung Thu là điều hiển nhiên rồi!

Hơn nữa, Chu Dã còn chưa từng được ăn bánh trung thu do cô làm, mà Đâu Đâu với Đô Đô thì giờ cũng đã biết ăn rồi.

Vậy nên Bạch Nguyệt Quý đã chuẩn bị sẵn trứng vịt muối để làm bánh, ủ từ sớm.

“Tôi cũng muốn làm.” – Hứa Nhã cười nói, cô cũng đã chuẩn bị nguyên liệu, định nhân dịp trung thu tự tay làm bánh ăn.

“Bánh trung thu làm thế nào vậy?” Trương Xảo Muội tò mò hỏi.

Trương Xảo Muội từ trước tới giờ chưa từng ăn bánh trung thu, đừng nói là ăn, đến nhìn cũng chưa từng thấy.

“Mấy hôm nữa là làm rồi. Khi nào làm thì qua đây, em dạy chị.” Bạch Nguyệt Quý cười đáp.

Trương Xảo Muội lại hỏi cần chuẩn bị những gì?

Nguyên liệu thì không ít đâu, chẳng hạn như lòng đỏ trứng muối là thành phần không thể thiếu trong bánh trung thu.

Ngoài ra còn có hạt sen, đường trắng, bột mì và một số nguyên liệu khác.

Khi mọi thứ đã chuẩn bị xong, đúng vào ngày 14 tháng 8 âm lịch, Bạch Nguyệt Quý bắt đầu làm bánh.

Cô tách lòng đỏ trứng vịt muối ra để riêng vào đĩa, rồi rắc một ít muối và rượu trắng lên để khử mùi tanh.

Hạt sen được hấp chín, sau đó cho vào cối giã thành bột nhuyễn.

Tiếp theo, cô đổ dầu vào chảo, cho phần hạt sen nghiền vào xào trên lửa nhỏ, trong lúc xào thì thêm lượng đường trắng vừa đủ.

Khi đường đã hoàn toàn tan và hòa quyện vào hạt sen thì tắt bếp, để riêng ra, quá trình này phải cực kỳ cẩn thận, vì rất dễ khét nồi.

Lúc cô xào xong, lòng đỏ trứng muối trên bếp than cũng đã chín, để nguội sẵn sàng sử dụng.

Tiếp theo là nhào bột, cho vào bột mì một lượng mỡ lợn, đường trắng và nước, trộn bằng đũa trước rồi bắt đầu nhào thành khối, sau đó để ủ bột cho nghỉ.

Đồng thời, cô còn chuẩn bị một phần bột khác trộn với mỡ để làm phần bột dầu.

Gói lớp dầu này vào trong khối bột chính, dùng cây cán bột cán mỏng, gấp lớp rồi để nghỉ thêm.

Bước cuối cùng là nặn bánh: lấy phần bột đã nghỉ, nhồi nhân vào giữa gồm trứng muối + nhân sen, sau đó nặn tròn, cán nhẹ thành hình bánh.

Rắc thêm mè (vừng) lên hai mặt, rồi đem đặt lên bếp than để nướng.

Trương Xảo Muội đứng xem từ đầu đến cuối, tròn mắt kinh ngạc.

Chi phí làm bánh trung thu đúng là không nhỏ, không chỉ cần đường trắng, mà còn cần mỡ lợn, bột mì, hạt sen…

Mợ cũng tiện thể ra xem, tuy chưa từng làm bánh trung thu, nhưng nhìn qua là nắm được quy trình ngay.

Hạt Dẻ Rang Đường

Mợ cảm thán, tay nghề của cháu dâu đúng là không chê vào đâu được, cái gì ngon cũng biết làm.

Chỉ là… nếu để bà tự làm thì thấy tiếc nguyên liệu quá.

Chừng ấy đường, trứng muối, mỡ lợn, bột mì, toàn là thứ quý giá.

Nhưng Bạch Nguyệt Quý thì chẳng mấy bận tâm đến chi phí. Với cô, chỉ cần nguyên liệu sẵn có thì làm thôi, chứ cô còn chưa làm mấy loại cầu kỳ hơn đâu.

Nếu thật sự muốn đạt đến độ “tuyệt phẩm”, còn có thể dùng gạo nếp hấp chín, giã bằng cối đá thành vỏ bánh, rồi bao lấy nhân bên trong, hương vị dẻo thơm hơn hẳn.

Chỉ có điều, cách đó quá rườm rà, mất thời gian, nên cô bỏ qua luôn.

Với cách làm hiện tại, bánh trung thu cô làm ra vẫn cực kỳ ngon, không thua bao nhiêu đâu.
 
Thập Niên 70: Cuộc Đời Hoàn Mỹ Của Nữ Phụ Trí Thức
Chương 189



Hứa Nhã bên nhà họ Niên cũng đã làm xong bánh trung thu. Dù Bạch Nguyệt Quý có làm rồi, cô vẫn mang một chiếc đến cho Đâu Đâu và Đô Đô, để hai anh em nhỏ nếm thử bánh của mình.

Nhưng bánh trung thu thời nay thật ra cũng không khác nhau nhiều, không phải loại bánh nhỏ xíu như hiện đại, mà là loại bánh lớn cỡ bàn tay đàn ông trưởng thành.

Chỉ là bánh của Hứa Nhã ngọt hơn hẳn, vì cô cho khá nhiều đường.

Bạch Nguyệt Quý nếm thử bánh của Hứa Nhã, sau đó cũng mời cô nếm lại bánh của mình.

Hứa Nhã nếm xong, có phần bất đắc dĩ:

“Lúc làm tôi cũng nghi là cho hơi nhiều đường… Giờ ăn mới biết, đúng là ngọt gắt luôn!”

Hạt Dẻ Rang Đường

“Cô thích ăn ngọt mà, hợp khẩu vị là được.” Bạch Nguyệt Quý cười.

Mà nói thật, Hứa Nhã cũng là người rất rộng lượng.

Lần trước tuy cô mâu thuẫn với các chị dâu, nhưng chưa bao giờ trút giận lên đám cháu của Niên Viễn Phương.

Ví như lần này làm bánh trung thu, cô không hề keo kiệt, mỗi người đều được chia phần.

Việc này khiến chị dâu cả và chị dâu ba nhà họ Niên có phần ngại ngùng, chỉ có chị dâu hai là bĩu môi: “Nhà lão Tứ đúng là biết làm màu, lại còn làm ra vẻ tốt đẹp với mọi người!”

Trong lòng chị ta vẫn canh cánh chuyện lão Tứ chia nhà được thêm 100 đồng, mà Hứa Nhã cũng không lên tiếng phản đối, nên chị ta chẳng phục chút nào.

Nhưng mà, đó là chuyện nhà họ Niên, Bạch Nguyệt Quý không can thiệp làm gì.

Lần này cô làm 8 cái bánh trung thu.

Không làm nhiều, cũng không tặng lung tung, chỉ gói một cái bằng giấy dầu, mang qua cho nhà bác Trương.

Còn lại, cô nhờ Chu Dã đạp chiếc xe “Đại Kim Lộc” mang sang cho bác Cố một chiếc.

Số còn lại thì để nhà dùng. Mợ rất thích ăn, còn Chu Dã và Đâu Đâu, Đô Đô thì khỏi nói, ăn ngon lành đến mức không ngẩng đầu lên nổi.

Tối Trung thu, cả nhà nấu trà thảo mộc mát lạnh, rồi ngồi ngoài sân thưởng trăng, ăn bánh trung thu.

Mấy đứa trẻ trong thôn cũng chạy sang chơi, Bạch Nguyệt Quý không tiếc của, lấy ra một chiếc bánh, đưa cho Chu Dã cắt ra chia phần.

Chu Dã dùng d.a.o cắt bánh thành tám nhát, chia được 16 miếng nhỏ đều tăm tắp, tay nghề cắt gọt đúng là khéo.

Mỗi đứa nhỏ được một miếng, có Mãn Thương Mãn Khố, con nhà chị dâu Đại Sơn, con nhà Đào Ngoã Phiến, và vài đứa nữa.

Mặc dù phần ăn không nhiều, nhưng là lần đầu tiên được nếm bánh trung thu, nên tụi nhỏ ăn mà cười không khép miệng được, vui sướng vô cùng.

Trẻ con trong thôn hồi trước còn không biết thế nào là ghen tị, nhưng giờ thì biết rồi.

Chúng ghen tị với Đâu Đâu và Đô Đô, có một người mẹ nấu ăn giỏi như Bạch Nguyệt Quý, và một người bố chịu mua cả dưa hấu to về ăn như Chu Dã.

Ngay cả Chu Tam Đản cũng vậy.

Lần trước làm bánh sinh nhật thì cậu không được ăn, nhưng lần này thì có phần bánh trung thu, được chia một miếng nhỏ.

Cậu còn lén đến tìm Chu Dã, nói một câu khiến Chu Dã vừa buồn cười vừa bất ngờ:

“Chú nhỏ, cháu có thể làm cháu của chú được không?”

Chu Dã phì cười, nhìn đứa cháu ngốc nghếch:

“Làm sao được? Cháu là con của bố mẹ cháu, không thể làm con của chú được.”

Chu Tam Đản nhìn chú, cụp mắt xuống, rồi lại chạy đi chơi đèn lồng với Mãn Thương Mãn Khố.

Vợ chồng Chu Xuyên và chị dâu cả đương nhiên biết con mình chạy qua nhà Chu Dã ăn bánh trung thu.

Tâm lý của họ là: “Có lợi thì cứ hưởng, giả vờ như không biết.”

Nhưng đêm hôm đó, Chu Tam Đản đang ngủ lại khóc trong mơ.

“Làm sao thế này? Đang ngủ mà khóc cái gì chứ?” Chị dâu cả nhíu mày.

“Còn sao nữa? Chắc bị con trai Triệu Mỹ Hương đánh rồi! Bọn Giang Cẩu Thặng không ít lần bắt nạt nó!” Chu Xuyên tức giận, đứa con này là đứa duy nhất, thật ra ông rất thương.

“Y chang anh, vô dụng! Đồ hèn!” Chị dâu cả chửi luôn, không nhịn được.

Lúc này, Chu Nhị Nha vẫn chưa ngủ, bèn nói:

“Tam Đản không bị ai bắt nạt đâu, là do nó muốn làm con của chú nhỏ, nhưng chú nhỏ không chịu nhận.”

Cô bé cũng đi ăn bánh, và nghe lén được đoạn trò chuyện giữa em trai và chú.

Vừa dứt lời, chị dâu cả càng chế giễu dữ hơn, quay sang nhìn chồng khinh bỉ:

“Thấy chưa? Con trai anh muốn gọi người khác là bố, đủ thấy anh là thứ cha ruột vô dụng đến mức nào khiến nó thất vọng như vậy!”

Chu Xuyên tức lắm, toan lôi con dậy đánh một trận, nhưng chị dâu cả lại chặn lại:

“Đánh cái gì! Giờ là mấy giờ rồi? Mai còn đi làm không?”

Nhưng Chu Tam Đản vẫn không thoát nổi một trận đòn, sáng hôm sau trước khi Chu Xuyên đi làm, cậu đã bị đánh một trận no đòn.

Tam Đản vừa khóc vừa ra ngoài bắt giun, nhưng không mang về cho nhà mình, mà lại mang sang cho nhà Chu Dã, để cho gà ăn.

Mợ nhìn thấy, không nhịn được hỏi:

“Giun này sao không đem về cho gà nhà cháu ăn?”

Chu Tam Đản nhỏ giọng:

“Cháu cho gà chú nhỏ ăn. Bà nhớ nói với chú nhỏ nhé, sau này có món ngon, nhớ giữ lại cho cháu một phần.”

Mợ đưa cho Chu Tam Đản một quả cà chua, dặn dò:

“Trời nóng thế này, nhớ giữ gìn đấy, đừng để bị say nắng.”

Chu Tam Đản vừa ăn cà chua vừa chạy đi tìm Mãn Thương Mãn Khố. Nhưng hai anh em đó đang bận cho lợn ăn, nên cậu lại lon ton đi tìm đám trẻ khác để rủ xuống sông chơi nước.

Trẻ con trong thôn, mười đứa thì chín đứa là lớn lên cùng sông nước, từ nhỏ đã lăn lộn trong dòng sông quê.

Bạch Nguyệt Quý lúc ấy vừa mới ngủ dậy cùng Đâu Đâu và Đô Đô, thì nghe mợ kể rằng Tam Đản mang giun đến cho gà ăn.

Cô nghe xong, cảm khái nói:

“Đứa nhỏ này mà không bị người lớn dẫn lệch, sau này chắc chắn sẽ là trụ cột trong nhà nó đấy.”

Không phải phân biệt nam nữ gì cả, mà đó là kết luận của Bạch Nguyệt Quý sau khi quan sát một thời gian.

Chu Đại Nha thì giống bố là Chu Xuyên, còn Chu Nhị Nha thì giống mẹ, chị dâu Chu.

Chỉ có Tam Đản là không giống bố mẹ, không biết là vì còn nhỏ chưa bị ảnh hưởng, hay là do bản chất khác biệt. Nhưng xét về tính cách và phẩm chất, thì thằng bé rất tốt.

Như lần đó, Đô Đô chơi đùa cùng đám trẻ lớn, suýt nữa bị người ta vô ý đụng trúng, may mà Tam Đản nhanh chân chạy đến che chắn và bế về đưa lại cho cô, rồi lại tiếp tục ra chơi tiếp.

Thế nên thỉnh thoảng, Bạch Nguyệt Quý cũng sẽ cho Tam Đản một quả dưa leo, một quả cà chua để ăn. Cậu bé lúc đầu không dám nhận, phải đợi cô bảo cầm đi rồi mới rụt rè ăn.

Mợ thở dài:

“Với kiểu dạy con của cái cặp vợ chồng kia, không biết sau này thằng bé sẽ ra sao…”

Thấy mợ có phần bận lòng, Bạch Nguyệt Quý mỉm cười:

“Vậy nếu sau này thằng bé qua đây chơi, mợ cứ để mắt chăm chút thêm, tiện thì chỉ bảo cho nó vài điều.”

Cô không cản mợ quan tâm đến Tam Đản.

Bởi vì trong mắt mợ, Tam Đản hay Đâu Đâu, Đô Đô thì cũng đều là cháu nội của bố mẹ chồng.

Chu Xuyên và vợ đúng là không ra gì, nhưng Tam Đản còn nhỏ, không thể vì tội của người lớn mà ghét bỏ đứa trẻ.

Bạch Nguyệt Quý sống rạch ròi ân oán, không bao giờ trút giận lên đầu con trẻ.

Nếu mợ muốn quan tâm, cô chẳng bao giờ ngăn cản.

Mợ nhìn cô cười trìu mến:

“Nếu bố mẹ chồng của cháu còn sống, chắc chắn họ sẽ rất quý cháu.”

Một nàng dâu như thế này, có học vấn, khéo léo, đảm đang, suy nghĩ ngay thẳng, không có bậc trưởng bối nào lại không thích.

Mợ cũng không biết phải khen sao cho đủ, chỉ cảm thấy rằng, nếu ai đó cưới được người con dâu như Bạch Nguyệt Quý, thì chắc chắn gia đình ấy sẽ càng ngày càng hưng vượng.

Còn Bạch Nguyệt Quý, được khen như vậy, lại thấy hơi ngại, chỉ mỉm cười, nói mấy lời thật lòng.
 
Back
Top Bottom