Chào bạn!

Để có thể sử dụng đầy đủ chức năng diễn đàn Của Tui À bạn phải đăng nhập hoặc đăng ký.

Đăng Ký!

Dịch Thập Niên 70: Cuộc Đời Hoàn Mỹ Của Nữ Phụ Trí Thức

Thập Niên 70: Cuộc Đời Hoàn Mỹ Của Nữ Phụ Trí Thức
Chương 270



Dương Nhược Tình như không thể tin nổi anh ta lại có thể nói ra những lời như thế, trừng lớn mắt, nước mắt như vỡ đê trào ra.

“Là lỗi của anh… là anh sai rồi.” Đặng Tường Kiệt vừa nghe thấy đã mềm lòng, định ôm lấy cô ta.

Thế nhưng Dương Nhược Tình lại gạt tay anh ta ra, “Anh đừng chạm vào em! Đặng Tường Kiệt, anh quá xúc phạm người khác rồi. Nếu anh đã nghi ngờ, không tin em như vậy, thì được thôi, chúng ta ly hôn! Đứa bé trong bụng em, em cũng không cần nữa!”

Nói xong, cô ta đẩy Đặng Tường Kiệt ra rồi chạy vọt ra ngoài.

Đặng Tường Kiệt vội đuổi theo: “Em đang mang thai, đừng chạy, đi chậm thôi!”

Nhưng Dương Nhược Tình không màng gì nữa, chạy một mạch về khu nữ trí thức, đóng cửa phòng đánh sầm một tiếng, mặc kệ Đặng Tường Kiệt ở ngoài đập cửa gọi đến khàn giọng cũng không đáp lại.

Sống ở phòng bên cạnh, Sở Sương đã thật sự chịu hết nổi hai người này rồi, ngày nào cũng ầm ĩ!

Cô chạy sang nhà họ Niên bên kia tìm Hứa Nhã để trút bầu tâm sự:

“Hôm nay anh đuổi theo tôi không để ý, mai tôi đuổi theo anh thì anh không thèm để ý, cứ như đang chơi trò đuổi bắt vậy!”

Hứa Nhã lúc rảnh rỗi lại chạy sang chỗ Bạch Nguyệt Quý buôn chuyện kể lại tin hot này.

Bạch Nguyệt Quý chỉ cười.

Cặp đôi trời sinh như Đặng Tường Kiệt và Dương Nhược Tình vốn là kiểu “ngươi trốn ta đuổi, có cánh cũng không thoát!”

Thật ra vốn dĩ không có gì lớn, nhưng cứ vì mấy chuyện hiểu lầm nhỏ nhặt mà tự đẩy mọi thứ đi xa. Hơn nữa cả hai lại đều có “thể chất đào hoa”.

Phụ nữ gặp Đặng Tường Kiệt thì chân mềm nhũn, đàn ông gặp Dương Nhược Tình thì đều muốn chiếm hữu. Kết quả là đám vai phụ cứ thế gây sự, dắt mũi, tạo ra đủ thứ tình tiết cẩu huyết đau lòng.

Nhưng hình như không ít độc giả lại cực thích kiểu ngược này?

Lúc đọc truyện, Bạch Nguyệt Quý còn từng thấy bình luận của độc giả dưới phần truyện, toàn là:

“Hu hu hu tác giả đừng ngược nữa, xin hãy cho họ hóa giải hiểu lầm đi!”

“Chị nữ chính của chúng ta khổ quá mà, rõ ràng là có lòng tốt, lại cứ bị hiểu lầm…”

“Chị tỏa ra sức hút chỉ là kỹ năng bị động thôi mà, anh nam chính đừng ghen tuông nữa, tiếp tục như vậy là không đáng yêu nữa đâu nha~”

Những bình luận kiểu đó cô đều từng đọc qua.

Còn về chuyện giữa hai người kia, Bạch Nguyệt Quý cũng chẳng bình luận gì them, miễn là đừng quấy rầy đến cuộc sống yên ổn của cô là được.

Dạo này cô cũng rất bận rộn, vì đang chuẩn bị đón Tết.

Ngoài chuyện phải quét dọn nhà cửa, còn phải hấp bánh bao, làm sủi cảo, mổ gà… Vì Chu Dã muốn ăn bánh gạo đậu ngọt nên cô còn làm thêm cả mấy mẻ.

Về chuyện ăn uống, Bạch Nguyệt Quý luôn cố gắng đáp ứng hết mức cho Chu Dã, người đàn ông này, thật sự không dễ dàng gì.

Nhưng gần đây, cô bắt đầu tự phản tỉnh.

Không biết có phải cô chăm sóc anh quá kỹ, bồi bổ quá nhiều hay không, mà tên này bây giờ “được voi đòi tiên”, ngày nào cũng muốn gần gũi, ai mà chịu nổi chứ?

Bạch Nguyệt Quý bị anh quấn riết đến sợ.

Hai ba ngày gần đây, cô luôn giữ khoảng cách, còn ôm các con ngủ chen vào giữa, không cho anh có cơ hội đến gần.

Chu Dã thì tủi thân vô cùng.

Chẳng phải anh chỉ là nhớ vợ thôi sao, sao vợ lại tránh anh như tránh tà thế chứ? Với bản lĩnh của anh, mấy người ngoài kia uống thuốc bổ cũng không bì nổi đâu nhé!

Tất nhiên, Bạch Nguyệt Quý chẳng biết anh đang nghĩ gì, cũng mặc kệ anh có tủi thân hay không, nói cho cùng, đừng có tới gần cô nữa, cứ thế này mãi thì không phải anh gục mà là cô mất sức trước!

Chớp mắt đã đến giao thừa.

Giống như mọi năm, Đổng Kiến và Sở Sương đều được mời đến nhà cô ăn cơm tất niên.

Mà tiệc tất niên của Bạch Nguyệt Quý thì chưa bao giờ khiến người ta thất vọng, gà quay, thịt hầm, cá kho… món nào món nấy đều hấp dẫn.

Ngoài ra còn có bánh bao, sủi cảo đủ nhân và cả nước uống tự pha cho mỗi người một cốc.

Một bữa cơm như thế, nói không quá đáng là rất ấm cúng và thịnh soạn.

Ăn xong, Đổng Kiến và Sở Sương cũng không nán lại lâu, vì biết vợ chồng Chu Dã còn phải sang thôn trên chúc Tết. Nhưng trước khi đi, họ không quên lì xì cho mấy đứa nhỏ, mỗi đứa một bao năm xu.

Đâu Đâu và Đô Đô cầm bao lì xì, miệng cười tít như bôi mật, không chỉ cảm ơn mà còn không thiếu lời chúc tụng,dù chẳng ai dạy các bé nói đâu.

“Chúng con hỏi bà đấy, bà nhận bao lì xì là phải nói lời tốt đẹp!” Hai anh em giải thích.

Bạch Nguyệt Quý nghe mà buồn cười, sao lại sinh được hai đứa con láu cá thế này chứ?

Ngay cả lão Tam và lão Tứ cũng bị ảnh hưởng, vừa thấy bao lì xì là mắt sáng rỡ, ai tặng thì lễ phép cảm ơn ngay, nhận lấy rồi cất gọn.

Dẫn mấy anh em nhà này ra đường chẳng lo bị thiệt bao giờ.

Trước đây mỗi lần lì xì cho người khác còn phải móc túi đắn đo, nhưng mấy năm gần đây thì đúng là “kẻ đến sau vượt mặt”, không còn phải lo gì nữa, vì bốn anh em nhà này ở đây rồi!

Ăn xong bữa cơm tất niên, thấy cũng gần đến giờ đẹp, Chu Dã và Bạch Nguyệt Quý liền bế lão Tam, lão Tứ, dắt theo Đâu Đâu và Đô Đô, cả nhà sáu người cùng nhau ra ngoài đi chúc Tết hàng xóm láng giềng.

Lý Phong Thu và chị dâu Lý vui vẻ chào đón họ vào nhà, nhưng Chu Dã và Bạch Nguyệt Quý cũng không ngồi lại, vì còn phải đi chúc Tết những nhà khác nữa.

Nói chuyện dăm ba câu rồi họ đưa lũ trẻ đến nhà họ Trương, sau đó là đến nhà Lý Thái Sơn, nhà Lý Đại Sơn, nhà chú Đào, cuối cùng là đến nhà bác Đội trưởng để chúc Tết ông.

Những nhà quen thân và có giao tình tốt đều đã đến đủ, lúc này Chu Dã và Bạch Nguyệt Quý mới đưa bốn đứa con về nhà.

Tuy phát đi không ít bao lì xì, nhưng cũng nhận về kha khá. Bao lì xì chỉ có vài xu, một hai xu là cùng, chủ yếu là lấy hên lấy may.

Vừa về đến nhà, Lý Thái Sơn cũng ôm cậu con trai nhỏ là Lý Dư đến chơi, còn cậu con trai lớn là Lý Đa cũng lon ton theo sau.

Bạch Nguyệt Quý đưa cho Lý Dư một miếng bánh ăn vặt, còn bốc đầy tay bánh kẹo, đồ ngọt cho Lý Đa, khiến cậu nhóc vui mừng ra mặt.

“Chị dâu, chị đừng cho nó nhiều thế.” Lý Thái Sơn cười nói.

“Cứ để dành ăn dần.” Bạch Nguyệt Quý cười đáp.

Bố con họ ở lại chơi một lát rồi về, lúc này Chu Tam Đản cũng đến chúc Tết.

Chỉ có mình Chu Tam Đản đến, còn Chu Đại Nha và Chu Nhị Nha thì không đến nữa, mấy lần trước chịu khó sang vì muốn lấy được bao lì xì, giờ thì chú nhỏ và thím nhỏ đẻ lắm con, số người trong nhà còn nhiều hơn nhà họ, đến nữa làm gì?

Nhưng Chu Tam Đản thì vẫn đến.

Chu Dã ngồi uống trà trò chuyện cùng cháu: “Qua Tết là lớn thêm một tuổi rồi, phải cố gắng học hành cho tốt đấy.”

Bạch Nguyệt Quý cũng khuyến khích: “Cô giáo Hứa khen cháu học giỏi lắm, phải giữ phong độ nha.”

Chu Tam Đản xấu hổ gật gật đầu.

Chúc Tết xong bên nhà chú nhỏ, cậu lại đi chúc Tết họ hàng khác, thật ra cũng chẳng có bao nhiêu, chủ yếu là nhà chú Trương.

Bởi vì Cố Quảng Thu là cậu họ của cậu.

Hạt Dẻ Rang Đường

Trước kia vợ chồng anh cả Chu vốn định kết thân với nhà chú Trương, nhưng họ không phải người ngốc, cũng nhận ra nhà ấy không nhiệt tình cho lắm.

Sau này dứt khoát không “mặt nóng dán lên m.ô.n.g lạnh” nữa, chẳng thèm đến nữa luôn.

Chuyện chúc Tết nhà chú Trương, cứ để Chu Tam Đản tự lo. Bố mẹ cũng chẳng dặn gì, tự cậu đi chúc Tết thôi.
 
Thập Niên 70: Cuộc Đời Hoàn Mỹ Của Nữ Phụ Trí Thức
Chương 271



Chu Dã và Bạch Nguyệt Quý cũng rất hài lòng với sự chín chắn của Chu Tam Đản.

Không trách sao khi mợ còn ở đây cũng thường xuyên để ý, quan tâm cậu bé hơn một chút.

Giờ Chu Tam Đản đã bắt đầu gánh vác chuyện xã giao của nhà anh cả Chu, trong khi Đâu Đâu và Đô Đô thì vẫn còn chưa tới lượt.

Hai cậu nhóc đã sớm chia nhỏ bao lì xì của mình ra rồi.

Bao lì xì của lão Tam và lão Tứ thì đưa lại cho bố mẹ giữ, còn của mình thì giữ riêng.

Bây giờ cả hai đều biết đếm số rồi, đếm từ một đến một trăm không thành vấn đề. Đâu Đâu còn nhanh hơn Đô Đô một chút, đã có thể đếm đến một trăm hai mươi.

Hạt Dẻ Rang Đường

Đếm chừng này tiền thì có gì khó.

Sau khi đếm xong, hai cậu bé đem một nửa tiền cất vào hộp gỗ của mình, để dành dùng dần, mua bi thuỷ tinh hay truyện tranh đọc.

Còn một nửa tiền thì, để đi mua pháo.

Trên công xã có bán pháo, tụi trẻ con thường tụ tập lại thành nhóm kéo nhau lên đó mua, rồi mang về thôn đốt.

Bọn nhóc nhà này cũng không ngoại lệ.

“Đâu Đâu, Đô Đô, xong chưa đó!”

Chẳng bao lâu sau, Mãn Thương – Mãn Khố, con trai út của chị dâu Đại Sơn và con của Đào Ngoã Phiến, cả đám trẻ con lớn nhỏ đã lục tục kéo tới, rủ hai anh em đi cùng.

“Ra liền đây!” Cả hai hô lên, rồi còn gọi theo Sư Tử.

Một đám trẻ con ríu rít, cười nói ầm ĩ, kéo nhau đi mua pháo.

Tuy để trẻ con chơi pháo có chút nguy hiểm, nhưng Bạch Nguyệt Quý cũng không phải là người cái gì cũng cấm cản.

Bởi vì đó là tuổi thơ của bọn trẻ. Cái gì cũng “không được”, “cấm đoán” thì không thể nuôi được những đứa trẻ gan dạ.

Nhất là còn có Chu Dã bên cạnh dạy cho bọn nhỏ cách chơi an toàn thì chẳng cần lo lắng gì cả.

Lúc bọn trẻ đi chơi, Lý Thái Sơn cũng tự qua nhà. Dù gì hôm nay cũng là đêm giao thừa, cậu tới để trò chuyện với “anh Dã” của mình.

Chu Dã bèn dẫn Lý Thái Sơn qua gian tây phòng ngồi uống trà.

Lý Thái Sơn vừa uống trà vừa cảm khái, hồi trước cậu ta còn tính ăn bám bố mẹ cơ mà.

Không ngờ từ lúc nào lại biến thành một “thanh niên chăm chỉ làm ăn”.

“Cậu cứ vui vẻ mà sống đi, nếu còn giống hồi đó thì giờ cậu với Vương Nhị Anh đã cùng bị bắt nhốt cả rồi.” Chu Dã nói.

“Anh Dã, anh đừng nói chuyện xui xẻo như thế chứ! Em bỏ cái trò đánh bài với hắn ta từ lâu rồi mà!”

Chu Dã lại hỏi: “Chẳng phải chỉ đánh bài ăn tiền thôi à? Những người khác cũng bị bắt, giờ còn được thả về ăn Tết, sao chỉ mình hắn còn chưa được thả?”

Những người bị Niên lão Nhị báo hồi năm ngoái, mấy ngày trước đều đã được thả về đón năm mới, ai cũng về hết, chỉ có Vương Nhị Anh là chưa thấy bóng dáng.

Nhắc đến chuyện này, Lý Thái Sơn lập tức hào hứng hẳn lên:

“Vương Nhị Anh chắc là không ra được rồi, sợ là phải ngồi tù mục xương mất!”

“Sao cơ?” Chu Dã sửng sốt.

Lý Thái Sơn khá thạo tin, chuyện này cũng là nghe mẹ kể lại:

“Bác trai Vương và bác gái Vương không biết từ đâu nhận được một vụ việc, cũng ác lắm, nhận tiền rồi thì lập tức đồng ý cho Vương Nhị Anh đứng ra chịu tội thay người khác.”

“Giống như anh ngày xưa à?” Chu Dã hỏi.

“Không giống đâu! Hồi đó anh vào có hai năm là ra. Nhưng vụ của Vương Nhị Anh này ấy hả… em nghe nói là ngồi tù mục xương còn nhẹ đó, có khi còn phải…”

Câu sau Lý Thái Sơn không nói hết, nhưng đưa tay lên trán làm động tác ám chỉ.

Chu Dã trầm mặc.

Lý Thái Sơn thở dài:

“Dù gì Vương Nhị Anh cũng chẳng ra gì, đúng là thứ không nên thân, nhưng hai vợ chồng già nhà họ Vương cũng nhẫn tâm thật đấy. Em nghe nói chỉ vì năm trăm đồng mà bán con như vậy…”

“Thôi, đừng nhắc đến hắn nữa.”

Lý Thái Sơn lắc đầu, dù sao cũng là người cùng lớn lên, trước kia hai người cũng từng thân thiết. Nhưng cuối cùng Vương Nhị Anh lại không chịu đi theo con đường đúng đắn như Chu Dã.

“Anh Dã, anh nói xem bao giờ chúng ta mới hết khổ? Giờ em chỉ muốn nằm một chỗ không phải dậy nữa, có ngày nào mới sống kiểu nằm cũng có cơm ăn được không?” Lý Thái Sơn lại không đứng đắn, ngả lưng xuống phản gỗ kêu gào.

Chu Dã rót thêm chén trà cho cậu ta:

“Chuyện đó đơn giản thôi mà,chờ hai thằng nhỏ nhà cậu lớn lên là được.”

“Chờ tụi nó lớn thì chẳng biết đến năm nào tháng nào. Làm mãi thế này, em sợ mình chẳng sống nổi tới lúc ấy luôn.”

Chu Dã cười cười:

“Tết nhất rồi mà nói năng xúi quẩy quá. Hơn nữa anh còn chưa kêu mệt, cậu kêu cái gì?”

“Anh Dã anh có chị dâu nên khỏe quá rồi còn gì, ngày nào cũng có đồ ăn ngon. Vợ em thì tính toán tằn tiện, mấy món ngon cũng không dám ăn.”

“Đợi mùng Năm Tết xong, anh lại vào núi một chuyến, kiếm ít đồ ngon mang về bồi bổ cho cậu.” Chu Dã nói.

Lý Thái Sơn lập tức đáp:

“Được được, qua mùng Năm là đi liền! Giờ trên người em toàn xương sườn không à, có săn được chút thịt thì phải để dành nhiều tí để bồi bổ đó nha!”

Nhà Lý Thái Sơn thực ra thuộc loại khá giả trong thôn, chỉ là mẹ của Lý Thái Sơn sống tằn tiện quá mức.

Kim Tiểu Linh — vợ cậu ta — cũng chẳng khác gì, tiết kiệm từng đồng. Lý Thái Sơn tuy ăn uống không đến mức đói meo, có thể no được bảy tám phần, nhưng muốn có miếng thịt hay đồ mặn cũng khó.

Đàn ông ở cái tuổi này mà không được ăn thịt, chỉ ăn mỗi lương thực no bụng thôi thì lấy gì mà có sức vóc chứ?

Còn như Chu Dã, từ khi bước vào mùa đông đến nay, chưa hôm nào thiếu đồ mặn.

Được tẩm bổ đầy đủ nên sắc mặt hồng hào, tinh thần phơi phới.

Lại thêm chuyện không phải lao động nặng, một thân sức lực chẳng biết dùng vào đâu, ngày nào cũng phải… tìm vợ “gần gũi”, đến mức bây giờ bị vợ… “ngán” luôn rồi.

Còn người khác thì không được như vậy, vì họ phải lo liệu chi tiêu từng ly từng tí.

Chu Dã đang ngồi tán chuyện với Lý Thái Sơn thì Cố Quảng Thu và Trương Xảo Muội cũng vừa làm xong việc, dẫn hai anh em Niên Sinh – Lâm Lâm sang nhà chơi, cùng hàn huyên chút chuyện.

Chu Dã nhân tiện cũng nói với Cố Quảng Thu:

“Mùng Năm Tết mình qua thăm cậu mợ, nếu mùng Sáu trời không có tuyết thì vào núi chuyến nhé?”

Cố Quảng Thu đương nhiên đồng ý ngay.

Một lát sau, chị dâu Lý và Lý Phong Thu, vợ chồng Lý Đại Sơn và chị dâu Đại Sơn cũng kéo sang tụ họp, trong nhà thoáng chốc đông vui hẳn lên.

Mọi người đều cảm thấy, nhà Chu Dã giờ nên tính chuyện nới rộng nhà cửa rồi.

Bốn cậu con trai, nếu không mở rộng nhà thì sau này sao đủ chỗ ở?

“Chúng tôi đang tích cóp đây, đợi có tiền thì làm luôn một căn nhà gạch ngói tử tế, đỡ phải lằng nhằng sửa tới sửa lui.” Bạch Nguyệt Quý mỉm cười đáp.

Dù gì với thu nhập từ việc viết lách của cô, cộng thêm Chu Dã săn b.ắ.n kiếm được, lại có tới bốn cậu con trai,mà không dựng được một căn nhà ra hồn thì đúng là khó mà giải thích được.

Cứ nói rõ ràng luôn rằng: đang tích tiền làm nhà to, như thế người ngoài cũng không phải lo lắng thay họ nữa.

Mà năm nay thì… cũng là năm khôi phục kỳ thi đại học, đến lúc đó mới thật sự là lúc “thấy rõ bản lĩnh” của từng người, chẳng ai rảnh mà đi quan tâm nhà cửa người khác nữa đâu.

Sau khi trò chuyện rôm rả xong, mọi người lần lượt ra về thì trời cũng đã khuya.

Mấy anh em Đâu Đâu – Đô Đô cũng muốn thức đêm canh giao thừa cùng bố mẹ, nhưng cuối cùng vẫn không cưỡng lại được cơn buồn ngủ, chẳng mấy chốc đã lăn ra ngủ mất.

Chu Dã đắp chăn cho mấy cậu nhóc xong, ngồi xuống khẽ thở dài đầy mãn nguyện:

“Vợ ơi, nhà mình bây giờ thật sự rất ấm cúng.”

Bạch Nguyệt Quý liếc nhìn bốn “con heo con” đang ngủ lăn lóc trên giường đất, cũng bật cười.

Quả thật là rất náo nhiệt, náo nhiệt đến mức cả ngày chỉ có lúc này là được yên tĩnh một chút.

Cô cảm thấy khoảnh khắc hai vợ chồng có thời gian riêng như thế này, thật sự quý giá biết bao.

Nhưng có mất thì cũng có được và điều mà cô đang có bây giờ, chính là một cuộc sống hạnh phúc, viên mãn.
 
Thập Niên 70: Cuộc Đời Hoàn Mỹ Của Nữ Phụ Trí Thức
Chương 272



Tết năm nay cũng trôi qua giống như mọi năm, chỉ là so với mấy năm trước thì náo nhiệt hơn nhiều.

Từ mùng Một đến mùng Bốn, trong nhà không lúc nào ngớt khách khứa ra vào, thêm tiếng cười đùa của lũ trẻ khiến căn nhà đất nhỏ bé này trở nên vô cùng ấm áp, đông vui.

Đến mùng Năm, cả nhà phải sang nhà cậu để thăm hỏi họ hàng.

Sáng sớm, Cố Quảng Thu đã sang nhà chú Đào mượn xe lừa.

Trương Xảo Muội dắt theo hai đứa nhỏ là Niên Sinh và Lâm Lâm lên xe, cả nhà bốn người cùng đến nhà Chu Dã và Bạch Nguyệt Quý. Cả nhà họ cũng đã chuẩn bị xong từ sớm.

“Trời ơi, sao mang nhiều đồ thế này? Bố mẹ thấy chắc lại trách hai người cho coi.” Trương Xảo Muội nhìn đống đồ Chu Dã và Bạch Nguyệt Quý xách trên tay, cười nói.

Chu Dã mang theo hai con gà rừng đã làm sẵn, thêm một gói đường đỏ, một gói đường phèn, thậm chí còn có một chai rượu.

Mang theo từng ấy lễ vật đi thăm họ hàng trong dịp Tết thế này, ở thời buổi hiện tại quả thật là rất ra dáng, rất có mặt mũi.

Bạch Nguyệt Quý cười bảo:

“Cả năm mới đi một lần, chẳng lẽ lại tay không đến ăn uống cho được?”

“Ăn uống gì mà tay không, xách bao nhiêu thứ thế kia cơ mà.” Trương Xảo Muội cười, nhưng trong lòng lại hơi ngại.

Vì so với những gì Chu Dã và Bạch Nguyệt Quý mang đi biếu hai cụ, thì vợ chồng cô là con cái ruột thịt, lại có phần kém hơn hẳn.

Bạch Nguyệt Quý mỉm cười:

“Chuyện ai nấy tính mà.”

Trương Xảo Muội và Cố Quảng Thu vốn cũng là người hiếu thảo.

Lần trước đội chia thịt, Trương Xảo Muội còn bảo chồng mang một nửa sang biếu bố mẹ. Sau vụ thu hoạch mùa thu, Cố Quảng Thu cũng mang rất nhiều lương thực mới về biếu bố mẹ, chuyện tiền nong cụ thể thì không rõ, nhưng chắc chắn là có lòng hiếu thảo.

Những chuyện như vậy tùy tâm, không nên so bì.

Nhà ai có điều kiện thì biếu bố mẹ nhiều một chút cũng tốt, còn điều kiện khó khăn, mà ông bà vẫn còn khỏe mạnh, tự lo được, thì cũng chẳng cần phải cố quá thành ra mệt mỏi.

“Lão Tam, lão Tứ, hai đứa ngồi cho vững nhé, coi chừng ngã đó.” Hai anh em Đâu Đâu và Đô Đô vừa lên xe lừa đã ôm chặt hai em nhỏ, dặn dò rất có dáng làm anh.

Hai đứa em nhỏ cũng rất thích ngồi xe lừa, còn với tay sờ thử con lừa đen to lớn nữa.

Niên Sinh thì ôm chặt lấy Lâm Lâm.

Bạch Nguyệt Quý và Trương Xảo Muội ngồi phía sau vừa đi vừa chuyện trò, còn Chu Dã và Cố Quảng Thu ngồi phía trước điều khiển xe, cũng vừa đi vừa tán gẫu.

Chẳng hạn như: năm nay trong sông cá dường như nhiều hơn năm ngoái thì phải? Vì từ khi vào đông, Cố Quảng Thu có nhiều thời gian rảnh đi đánh cá, mà cũng thường xuyên mang cá sang nhà Chu Dã ăn.

Cố Quảng Thu gật đầu: đúng là nhiều hơn thật, mà toàn cá lớn tầm năm, sáu cân, nhưng không rõ vì sao.

Chú lừa đen cứ thế chở theo mười người cả hai nhà tiến về nhà họ Cố.

Cậu và mợ đã đứng đợi từ sáng sớm.

“Bọn nhỏ tới rồi!” Cậu đang đi qua đi lại trước cửa thì từ xa đã thấy xe lừa, liền hô to vào trong nhà.

Mợ vội vàng bước ra, cùng đi ra còn có hai anh em Cố Tiểu Tây và Cố Tiểu Bắc, cũng như Cố Quảng Hạ.

“Chú Hai, thím Hai! Chú nhỏ, thím nhỏ! Đâu Đâu, Đô Đô! Niên Sinh, Lâm Lâm! Tiểu Bác, Tiểu Viên!” Hai anh em Tiểu Tây, Tiểu Bắc vừa chạy ra vừa gọi to.

“Chị Tiểu Tây! Anh Tiểu Bắc!” Đâu Đâu và Đô Đô cười tươi rói đáp lại, Niên Sinh cũng hớn hở gọi theo.

Lâm Lâm và hai em nhỏ thì đã quên mất mặt mũi họ hàng này rồi, không gọi ai cả, nhưng ánh mắt thì rất lanh lợi, vừa đến chỗ lạ là đảo mắt nhìn xung quanh không ngớt.

“Ôi trời, sang thăm cậu mợ đông đủ thế này à, xe lừa đông người quá trời, thật náo nhiệt ghê!” Hàng xóm đi ngang qua nhìn thấy, ngạc nhiên cảm thán.

“Người đông mới vui mà!” Mợ tươi cười đáp lời.

Hàng xóm gật đầu lia lịa.

Từ khi mụ mồm to Triệu Mỹ Hương truyền tin đi khắp nơi, bên đội sản xuất Cố gia đã sớm biết chuyện đội sản xuất Ngưu Mông trở thành đội sản xuất tiên tiến .

Trước kia, có người trong đội sản xuất Cố gia từng bàn tán xì xào chuyện Cố Quảng Thu dọn về bên nhà bố vợ, lại còn chuyển cả hộ khẩu đi. Nhưng đến giờ thì ai nấy đều chỉ còn lại sự… ghen tỵ.

Ngoài chuyện đó ra, tất nhiên còn có cả chuyện Bạch Nguyệt Quý từng sinh một lần liền hai cặp sinh đôi — bốn cậu con trai!

Chuyện đó quả thực không thể xem thường.

Năm ngoái do trời quá lạnh, Bạch Nguyệt Quý không dắt lão Tam và lão Tứ theo, chỉ để Chu Dã dẫn Đâu Đâu và Đô Đô đi cùng Cố Quảng Thu sang thăm cậu mợ.

Năm nay là lần đầu tiên lão Tam và lão Tứ tới nhà ông bà.

Trong lúc mợ đang trò chuyện cùng hàng xóm, xe lừa cũng đã tới nơi.

Đâu Đâu và Đô Đô nhảy xuống xe, gọi to:

“Ông ngoại ơi! Bà ngoại ơi!”

“Ông ngoại, bà ngoại!” Lão Tam và lão Tứ cũng bắt chước hai anh, lễ phép gọi theo.

Bọn trẻ vốn gọi là “ông ngoại – bà ngoại”, nhưng Niên Sinh và Lâm Lâm cũng gọi theo là “ông ngoại – bà ngoại”, khiến đám người lớn không nhịn được mà phá lên cười.

“Niên Sinh, Lâm Lâm, hai đứa phải gọi là ông nội, bà nội chứ.” Cố Quảng Hạ cười nhắc nhở.

Lúc này hai đứa nhỏ mới phản ứng lại, vội vàng đổi lời chào: “Ông nội! Bà nội!”

Chu Dã, Bạch Nguyệt Quý, Cố Quảng Thu và Trương Xảo Muội cũng cười vui vẻ chào hỏi ông mợ và mấy hàng xóm đang đứng gần đó.

Một bác hàng xóm vừa nhìn thấy đống đồ Chu Dã đang xách liền trêu chọc:

“Sang nhà cậu thôi mà, chỉ cần mang cái miệng đến là được rồi, mang theo lắm đồ thế này làm gì?”

Chu Dã cười ha ha:

Hạt Dẻ Rang Đường

“Bác nói vậy là không được rồi. Hồi còn nhỏ thì thế được, lớn rồi mà còn tay không đến ăn uống thì còn ra gì nữa.”

Bác hàng xóm cũng cười theo.

Mợ liền nói thêm:

“Tết năm nay mấy đứa mang sang đây trước hai con gà mua ở đâu về còn chưa ăn hết, giờ lại mang thêm nữa làm gì.”

Sợ cậu mợ không có cái ăn đàng hoàng trong mấy ngày Tết, trước đó Chu Dã đã đưa đến hai con gà nhà làm, thêm mấy con cá đông lạnh do Cố Quảng Thu mang theo. Giờ lại mang thêm gà rừng nữa.

Chu Dã cười bảo:

“Nhà nhiều đồ ăn quá không để đâu được, phải đem qua đây bớt thôi.”

Cậu Cố giả vờ bực bội:

“Cái thằng này, nói năng kiểu đó là ngông cuồng rồi đấy.”

Bạch Nguyệt Quý cười tiếp lời:

“Cậu à, lát nữa cậu nhớ phải cùng uống vài ly với anh Dã đấy nhé.”

Cậu Cố cũng cười:

“Chỉ sợ lát nữa uống xong, mấy đứa không đi nổi về nhà thôi!”

Chu Dã hớn hở:

“Ô, cậu cháu giờ còn khí thế hơn cả cháu nữa! Vậy lát nữa ta thử xem cậu năm nay uống giỏi hơn năm ngoái không nhé!”

Mợ liền gọi mọi người vào nhà:

“Thôi thôi, vào nhà nhanh đi!”

Chào hàng xóm xong, cả nhóm người lục tục kéo vào trong.

Đâu Đâu, Đô Đô và Niên Sinh thì không vào nhà ngay, ở lại ngoài sân chơi với chị em họ là Tiểu Tây và Tiểu Bắc. Cố Tiểu Bắc còn mang cả pháo ra chia cho các em.

Lũ trẻ nô đùa rộn rã ngoài sân, người lớn thì ngồi trong nhà uống trà trò chuyện rôm rả.

Cậu Cố nhìn lão Tam, lão Tứ và Lâm Lâm đang chơi mấy món đồ chơi thủ công mà ông tự làm trên giường đất, bỗng tò mò hỏi:

“Cũng là sinh đôi mà sao Đâu Đâu với Đô Đô giống nhau như đúc, còn hai đứa này lại khác nhau một trời một vực vậy?”

Trước đây ông từng gặp bọn nhỏ khi còn bé, nhưng giờ càng lớn thì hai em trai càng mỗi người một vẻ, ai không biết chắc chẳng đoán ra là sinh đôi.

Mợ liền nói:

“Sinh đôi cũng có loại này loại kia. Nguyệt Quý từng nói rồi, nhưng có nói chi tiết thì ông cũng không hiểu nổi đâu.”

Bạch Nguyệt Quý cười cười giải thích:

“Đâu Đâu và Đô Đô là sinh đôi cùng trứng, nên giống nhau. Còn hai đứa nhỏ là sinh đôi khác trứng, loại này chiếm tỉ lệ cao hơn trong sinh đôi, nên thường không giống nhau đâu ạ.”

Cậu Cố nghe không hiểu tường tận, nhưng cũng phần nào nắm được ý, thì ra sinh đôi cũng có loại giống nhau và không giống nhau.
 
Thập Niên 70: Cuộc Đời Hoàn Mỹ Của Nữ Phụ Trí Thức
Chương 273



“Hồi đó anh cứ không phân nổi đứa nào là Đâu Đâu, đứa nào là Đô Đô, giờ thì dễ rồi,đứa nào giống bố là Tiểu Bác, đứa giống mẹ là Tiểu Viên.” Cố Quảng Hạ cười nói.

Trương Xảo Muội chen vào:

“Sinh tận bốn đứa thì ít nhất cũng phải có một đứa giống mẹ chứ, chẳng lẽ để một mình Nguyệt Quý ‘đẻ thuê’ à?”

Vừa nói xong, cả nhà đều phá lên cười, tụ họp đông đủ thế này, đúng là náo nhiệt vui vẻ.

Trong bầu không khí ấy, mọi người cũng rất có chừng mực, không ai nhắc một lời đến chuyện “vợ của Quảng Hạ” cả.

Lúc ăn trưa, Chu Dã nói với mợ rằng lát nữa cả nhà định đưa bà về nhà chơi vài hôm.

Vì nếu ngày mai không có tuyết, anh định cùng Quảng Thu và mấy người nữa vào núi săn bắn.

“Được, lát nữa mợ về với mấy đứa.” Mợ gật đầu.

Cậu Cố cũng không phản đối.

Dù gì nếu thực sự vào núi sâu săn bắn, thì để một mình vợ thằng cháu trông bốn đứa nhỏ ở nhà cũng không ổn.

Cố Quảng Hạ lúc này có chút ngượng nghịu hỏi:

“Anh… anh có thể đi cùng được không?”

Câu hỏi khiến cả cậu mợ ngẩn ra, đang định nói gì thì Chu Dã đã cười:

“Tất nhiên là được. Không thì hôm nay anh về cùng bọn em luôn đi, để mợ ngủ giường đất, em với anh ngủ giường nệm.”

Với Chu Dã mà nói, thêm một người đi cùng hay bớt một người cũng chẳng ảnh hưởng gì lớn, anh đâu phải sống dựa vào vài đồng tiền săn bắn.

Vào núi chủ yếu là vì rảnh rỗi sau Tết, lại thêm có bốn đứa con trai, càng phải thể hiện thái độ làm ăn đàng hoàng.

Cho người ta thấy anh không chỉ chăm chỉ, mà còn vừa hết Tết đã nhanh chóng vào núi kiếm tiền, như vậy sau này nếu xây được nhà gạch to, cũng chẳng ai dám nói là nhà họ kiếm tiền từ đâu mà ra.

Khác với Bạch Nguyệt Quý vốn chỉ thuận miệng ứng phó, Chu Dã thật sự có ý định xây nhà gạch, nhưng việc lớn thế này thì đương nhiên phải chờ vợ gật đầu.

Hiện tại chưa bàn tới, nên nếu Cố Quảng Hạ muốn đi theo, anh cũng sẵn lòng dẫn theo.

Cậu Cố nhắc nhở:

“Con không có kinh nghiệm mấy chuyện này, đi thì phải lanh lợi một chút.”

“Không sao đâu, đi nhiều thì quen thôi, ai mà chẳng từng qua giai đoạn này.” Chu Dã cười đáp.

Mợ lại hỏi:

“Bây giờ trong nhà, tiền là do con quản hay là vợ con quản?”

“Con quản.”

Mợ lúc này mới gật đầu:

“Vậy thì được, con có thể đi cùng các anh em, cũng nên tích góp ít của cải cho Tiểu Tây, Tiểu Bắc sau này làm của hồi môn. Nhưng nếu tiền là do vợ quản thì con đừng có mà chen vào làm gì, kẻo người ta nói ăn theo.”

Chu Dã bật cười:

“Mợ nói thế không đúng rồi, anh Quảng Hạ cũng là người làm ra việc, vào núi giúp được bao nhiêu là chuyện rõ ràng, đâu ra cái chuyện ai ăn theo ai chứ.”

Bạch Nguyệt Quý cũng mỉm cười tiếp lời:

“Mà chuyện tích góp của hồi môn cho Tiểu Tây, Tiểu Bắc thì vẫn còn sớm quá, tụi nhỏ còn bé lắm. Quan trọng nhất là cho các bé học hành đến nơi đến chốn, chứ tích vàng tích bạc cũng không bằng cái chữ.”

Cố Quảng Hạ gật đầu dứt khoát:

“Chỉ cần tụi nó chịu học, muốn học, thì dù có phải bán nhà bán cửa anh cũng lo cho tụi nó học hành tới nơi tới chốn!”

“Con sẽ học thật giỏi ạ!” Cố Tiểu Tây vội vàng nói.

Hạt Dẻ Rang Đường

Cô bé rất quý trọng cơ hội học tập khó khăn lắm mới có được, cũng cực kỳ chăm chỉ.

Dù vì chuyện học mà bị mẹ mắng suốt ngày, mắng vì viết chữ xấu, mắng vì học chậm, có lúc mẹ cô bé còn nghi ngờ bị cô bé lừa, định đến trường rút tiền học phí về.

Phải nhờ cô bé cắn răng chịu đựng, lại thêm bố dọa cầm gậy đánh, mới dập tắt được ý định đó của mẹ.

Cố Tiểu Bắc thì cảm thấy học hành vất vả, nhưng vẫn gật đầu tỏ vẻ mình sẵn sàng học, lúc này mà không gật là không xong.

Về phần “vợ của Quảng Hạ”, thì vẫn trốn trong phòng không bước ra.

Mãi đến khi Chu Dã, Cố Quảng Thu cùng mợ rời đi trước, Cố Quảng Hạ quay vào nhà thu dọn đồ, chị ta mới không nhịn được lên tiếng:

“Anh làm gì vậy?”

Cố Quảng Hạ liếc chị ta một cái:

“Ngày mai tôi đi núi với mấy anh em Chu Dã, Quảng Thu. Chắc đi vài hôm!”

Chị ta nghe vậy thì trong lòng mừng rỡ, đây chẳng phải là đi kiếm tiền sao?

Chị ta biết rõ, lần trước em chồng Cố Quảng Thu đến đưa lương thực cho bố, không chỉ mang bao nhiêu đồ ăn, mà còn đưa tận mười đồng tiền sinh hoạt phí!

Em chồng ra tay hào phóng vậy, không chỉ vì đội sản xuất Ngưu Mông là đội sản xuất tiên tiến , điều kiện tốt, mà còn vì đi núi săn b.ắ.n với Chu Dã có thể kiếm được rất nhiều tiền.

Cụ thể bao nhiêu thì không rõ, nhưng chắc chắn không ít.

Thế nhưng nụ cười còn chưa kịp tắt, chị ta lại nhớ ra: tiền trong nhà giờ không phải chị ta quản nữa, lập tức cả hứng thú cũng bay sạch.

Chị ta nghiến răng nghiến lợi, vì trước đó đã lục tung cả nhà lên, thế mà vẫn không tìm được chỗ Cố Quảng Hạ giấu tiền.

Tên đàn ông c.h.ế.t tiệt này, sao có thể làm như vậy với chị ta được chứ?

Nhà ai mà tiền chẳng do phụ nữ cầm chứ? Vậy mà giờ đây, chị ta tiêu mỗi một xu cũng phải chìa tay xin chồng, sống kiểu này thật sự không chịu nổi nữa!

“Cô mà đòi được hết tiền từ bên nhà mẹ cô về, thì tôi sẽ xem xét để cô tiếp tục quản tiền.” Cố Quảng Hạ thản nhiên nói.

Chị ta lập tức hỏi:

“Anh nói thật chứ?”

“Cô đòi về được rồi hẵng nói.” Cố Quảng Hạ đáp dửng dưng.

Trong lòng anh ta đối với bên nhà vợ đã hoàn toàn lạnh nhạt, mấy năm gần đây anh ta thậm chí còn chẳng buồn về, chỉ có bọn trẻ thỉnh thoảng được dẫn qua, nhưng lần nào đi cũng mang uất ức quay về.

Năm nay cũng vậy, hai đứa con không chịu đi nữa, chỉ mỗi chị ta mùng Hai sang nhà mẹ đẻ một mình.

Khi Cố Quảng Hạ theo Chu Dã và Cố Quảng Thu vào núi săn bắn, thì vợ anh ta cũng lập tức chạy về nhà mẹ đẻ… đòi tiền.

Nhưng mẹ chị ta lại nói:

“Tiền thì đem đi xây nhà hết rồi, còn đâu mà cho con nữa? Mẹ đã nói từ trước rồi mà, sau này mẹ sẽ trả lại cho con. Chẳng lẽ con còn sợ mẹ ruột mình ăn quỵt số tiền đó à?”

“Con không có ý đó… Con chỉ muốn mẹ vay tạm giúp con một khoản, để con mang về cho Quảng Hạ xem. Đến lúc anh ấy giao tiền lại cho con giữ rồi, thì con sẽ trả lại tiền vay sau.” Chị ta cố gắng giải thích.

Tự thấy mình nghĩ ra cách này cũng khá thông minh rồi.

Nhưng mẹ chị ta liền hừ lạnh:

“Thật ra người đang cần tiền là con thì có! Đừng dùng mấy cái lý do vớ vẩn đó để bịp mẹ. Mẹ vừa nghe là hiểu ngay con muốn gì rồi!”

Chị ta sững người, chưa kịp mở miệng thì mẹ chị ta đã tiếp lời:

“Mẹ cũng vất vả nuôi con khôn lớn đấy chứ, nhưng giờ thì chịu rồi, thật sự không còn tiền đâu. Đội sản xuất bên mình thì nghèo rớt mồng tơi, con cũng biết rõ còn gì.”

“…Mẹ nói vậy là sao?” Chị ta nhíu mày hỏi, có phần không tin được.

“Con còn trẻ, cứ từ từ mà tích cóp, không gấp được đâu.” Mẹ chị ta trả lời nhàn nhạt.

Nếu đến mức này mà còn không hiểu, thì chỉ có thể là đầu óc có vấn đề.

Nhưng vợ Cố Quảng Hạ nào phải loại ngu ngốc, lập tức bùng nổ:

“Hồi đó mẹ đâu có nói vậy! Mẹ nói chỉ mượn tạm thôi mà! Giờ con không cần biết, mẹ trả tiền lại cho con ngay, không thiếu một xu nào hết!”

Năm mươi đồng đó, là toàn bộ tài sản mà chị ta có!
 
Thập Niên 70: Cuộc Đời Hoàn Mỹ Của Nữ Phụ Trí Thức
Chương 274



Cuối cùng vợ của Quảng Hạ trở về nhà họ Cố với một dấu bàn tay đỏ rực trên mặt.

Trong thôn cũng có người nhìn thấy bộ dạng thê thảm ấy của chị ta, mấy người phụ nữ thân thiết liền đến thăm, hỏi xem có chuyện gì xảy ra.

Vợ Quảng Hạ vừa lau nước mắt vừa kể nỗi khổ của mình, cuối cùng mắng chửi:

“Lũ lòng lang dạ sói! Còn dám nói lúc tôi ăn cơm sung sướng thì ở nhà mẹ đẻ, lúc kiếm tiền thì ở nhà chồng! Cái lời nhẫn tâm ấy mà cũng nói ra được sao? Khi tôi còn ở nhà mẹ đẻ, xong việc nhà lại ra ngoài làm thêm, dậy còn sớm hơn gà, ngủ muộn hơn chó, làm còn hơn trâu mà ăn chẳng bằng lợn, tôi đã hưởng cái gì ở nhà mẹ đâu? Tôi đóng góp cho nhà mẹ biết bao nhiêu! Cuối cùng khi gả đi còn bị lấy một khoản sính lễ không hề nhỏ từ nhà họ Cố! Giờ thì sao, ngay cả năm mươi đồng tiền riêng của tôi cũng bị nuốt sạch, không trả lại lấy một xu!”

“Năm mươi đồng mà không trả lại một xu nào ư?” Người phụ nữ kia sửng sốt hỏi.

Vợ Quảng Hạ khóc to: “Phải đấy, nói nuôi tôi lớn từng này, không có công lao thì cũng có khổ lao… Trời ơi, sao tôi lại gặp phải cái nhà mẹ đẻ như thế này! Quảng Hạ còn nói nếu tôi không đòi được số tiền đó về thì anh ấy không tin, ai ngờ thật sự bị ăn chặn mất rồi, mà lại chính là mẹ ruột của tôi làm chuyện đó đấy!”

Năm mươi đồng đó là toàn bộ tài sản của chị ta sau khi chia nhà, từng đồng từng xu đều chắt bóp mà có.

Cũng vì đang giữ trong người số tiền lớn như vậy nên chị ta mới sợ rằng Chu Dã sẽ tiêu hết của cải rồi quay sang mượn tiền của mình.

Không ngờ cuối cùng lại bị chính nhà mẹ đẻ nuốt trọn.

Không chỉ bị đuổi về, còn ăn thêm một cái tát rõ đau!

Người phụ nữ kia bĩu môi nói:

“Không phải tôi không nói trước với cô, lúc đó tôi đã khuyên rồi mà cô không chịu nghe. Làm mẹ có con trai rồi thì con gái có là gì đâu? Không đáng một đồng, chỉ mong vắt kiệt để nuôi con trai thôi!”

Vợ Quảng Hạ vừa khóc vừa nói:

“Tôi đâu phải không nghe lời cô, chỉ là tôi bị mẹ tôi cho uống ‘canh mê hồn’ đó chứ! Còn nói là giữ tiền giúp tôi, sau này không sợ bị Quảng Hạ lấy đi đưa người khác, kết quả thì sao…” Càng nói càng đau lòng.

Nói xong lại nghiến răng nghiến lợi:

“Cứ chờ đấy! Sau này nếu nhà họ có việc gì đến cầu xin tôi, để xem tôi còn nhận cái nhà mẹ đẻ đó nữa không!”

“Không nhận thì sao chứ? Giờ cô cũng chẳng giữ tiền, cả nhà họ Cố đều có ý kiến với cô như vậy, nhà mẹ đẻ thật sự có chuyện gì, cô cũng không giúp nổi nữa. Người ta còn đến nịnh nọt cô à? Mơ tưởng quá rồi.” Tiền bị lấy mất rồi thì chị ta còn giá trị gì chứ.

Lời này đ.â.m trúng chỗ đau của vợ Quảng Hạ, chị ta lại tiếp tục khóc lóc chửi rủa.

Ngay cả là bố mẹ, anh em ruột thịt nhà mẹ đẻ, đã lấy tiền chị ta thì đều bị chị ta nguyền rủa cả tổ tông mười tám đời.

Tạm gác chuyện đó lại.

Lần này Chu Dã và mấy người vào rừng cũng mất kha khá thời gian.

Lúc trước Cố Quảng Hạ chưa từng tham gia nên không biết quy trình thế nào.

Lần này đi cùng mới hiểu được đám anh em của em họ mình kiếm tiền cực khổ thế nào.

Họ vào rừng sẽ mang theo một số dụng cụ, ví dụ như nồi đất nấu nước để uống, thêm ít lương khô.

Mỗi người mang một cái lon đựng nước, ăn kèm với đồ khô cứng ngắc, còn ngủ thì phải tìm hang động mà ngủ.

Đám đàn ông chen nhau nằm nghỉ, đồng thời phải thay phiên nhau gác đêm.

Vì trong rừng có dã thú lớn, dù có nhóm lửa để dọa nhưng vẫn cần hai người thay nhau canh gác, hai người gác nửa đêm đầu, hai người còn lại gác nửa đêm sau.

Công việc này không giao cho Chu Dã vì ban ngày anh còn phải tìm dấu vết của thú lớn, chuyện này phải dựa vào anh.

Lần này họ thu hoạch không nhỏ: b.ắ.n được hai con lợn rừng, ba con hoẵng, thêm mấy con thỏ và gà rừng, còn có cả hai con cáo.

Cáo thì mùi hôi nồng nặc, nhưng bộ lông thì cực kỳ quý giá, bán rất được giá.

Cuối cùng, mỗi người được chia hơn mười đồng, chia đều cực kỳ công bằng.

Đối với mấy người còn lại thì đây là thu nhập không tồi, vì có khi đi chuyến chỉ kiếm được bảy tám đồng, không phải lần nào cũng may mắn thế này.

Nhưng họ cũng dần quen rồi, bởi mỗi lần đi theo Chu Dã vào núi đều có thu hoạch lớn.

Chỉ có Cố Quảng Hạ là khác.

Lần đầu tiên anh tham gia hoạt động này, mới thực sự hiểu em họ của mình giỏi thế nào.

Cái việc vợ anh lo em họ đến mượn tiền đúng là chuyện nực cười, chẳng khác gì lo trời sập sẽ đè trúng mình.

Mới tám ngày vào núi mà mỗi người đã chia được hơn mười đồng!

Bên đội sản xuất Cố gia, làm việc suốt cả năm, sau khi trừ phần lương thực chia cho mọi người thì hầu như chẳng còn dư đồng nào, cùng lắm được hơn hai mươi đồng, mà đó còn là nhà có nhiều lao động cơ.

Năm nay anh ta chỉ được chia khoảng mười sáu đồng, đó còn là kết quả của việc anh ta và vợ mình cắn răng làm việc cật lực ngoài đồng cả năm trời.

Mười sáu đồng này là toàn bộ thu nhập của cả một năm làm việc!

Cố Quảng Hạ thực sự bị chấn động.

“Anh Quảng Hạ, chuyện này chúng em đều yêu cầu giữ bí mật.” Sau khi chia tiền xong, ngay trước mặt mọi người, Chu Dã nói với Cố Quảng Hạ như vậy.

Lý Thái Sơn, Cố Quảng Thu, còn có Lý Phong Thu, Lý Đại Sơn và cả Đào Ngoã Phiến đều đồng loạt nhìn về phía Cố Quảng Hạ.

Chuyện này ngoài người đầu gối tay ấp bên gối ra thì họ chưa bao giờ hé miệng với ai khác, mà ngay cả khi nói với vợ thì cũng là bởi vợ họ đều là người kín miệng, biết điều, không phải loại ra ngoài ba hoa.

“Yên tâm, anh hiểu mà.” Cố Quảng Hạ gật đầu nghiêm túc đáp.

Anh ta biết Chu Dã đang nhắc khéo anh không được nói cho vợ nghe, nhưng không cần nhắc thì anh ta cũng chẳng dại mà nói.

Anh ta còn không rõ tính vợ mình chắc? Cái miệng thì không có cửa khóa, chuyện trên giường cũng từng mang ra tám chuyện với mấy bà trong thôn!

Lần này đi săn mà kiếm được nhiều tiền thế, nếu để vợ truyền ra ngoài thì sẽ rước lấy biết bao nhiêu ánh mắt đỏ hoe. Lúc đó thể nào cũng gây chuyện.

Dù không có mấy ấn tượng tốt với vợ Quảng Hạ, nhưng Chu Dã vẫn nể mặt anh họ, không nói thêm gì.

“Trước khi khởi công chắc còn một chuyến vào núi nữa, đến lúc đó em lại gọi anh.”

“Được thôi.”

Vì trời cũng không còn sớm, nên để Cố Quảng Hạ về trước.

Còn mợ thì tiếp tục ở lại nhà Chu Dã, vì sắp tới lại phải lên đường, đỡ phải đi đi về về rắc rối.

Thế nên Cố Quảng Hạ để lại khá nhiều đồ ăn cho mợ, Cố Quảng Thu cũng chia cho ít, còn định đưa một ít để anh cả mang về.

Nhưng Cố Quảng Hạ không nhận của em trai, vì trong gùi vẫn còn ba bốn cân nữa, mang về cũng đủ rồi.

Mang theo mấy thứ ấy, anh ta trở về.

Hạt Dẻ Rang Đường

Vợ anh ta thì khỏi nói, vui như mở hội, vừa thấy chồng đã vội hỏi kiếm được bao nhiêu tiền.

Bị Cố Quảng Hạ hỏi ngược lại: “Còn cô, đã lấy lại được tiền chưa?”

Một câu khiến vợ anh ta nghẹn họng.

Cố Quảng Hạ cười lạnh: “Bị ăn mất rồi chứ gì?”

Vợ anh ta bật khóc: “Sau này em không bao giờ về đó nữa…”

“Đó là nhà mẹ đẻ thân yêu nhất của cô mà, sao lại không về? Nhất định phải quay về mà hiếu thảo chứ!” Cố Quảng Hạ cười lạnh, rồi nghiêm giọng:

“Nhớ kỹ lời tôi nói đây, từ nay trở đi, đụng đến tiền trong nhà một lần nữa, tôi sẽ đánh gãy chân chó của cô!”

Vợ anh ta hoàn toàn tuyệt vọng.

Cái nhà này, chị ta thật sự chẳng còn chút địa vị nào nữa rồi!
 
Thập Niên 70: Cuộc Đời Hoàn Mỹ Của Nữ Phụ Trí Thức
Chương 275



Ngày hôm sau khi Chu Dã và mấy người kia đi săn trở về, trời bắt đầu đổ tuyết lớn.

Thực ra trên núi cũng đã có tuyết, nhưng chỉ lác đác. Còn hôm nay tuyết rơi mới thật sự dày đặc.

So với ở nhà thì rõ ràng ở trên núi không dễ chịu gì, cho nên đêm qua sau khi về đến nhà, Chu Dã đã dùng nước nóng để kỳ cọ sạch sẽ một trận, ăn một bát mì nước canh bánh chẻo rồi mới thoải mái leo lên giường ngủ một giấc no nê.

Hạt Dẻ Rang Đường

Một mạch ngủ thẳng đến sáng hôm sau, bị mùi thịt hầm thơm nức trong bếp đánh thức.

Trên giường chỉ có mình anh, bọn nhỏ cũng không có đứa nào trong phòng, từ phòng bên còn vang vọng tiếng bọn nhỏ đang nói chuyện.

Chu Dã lười biếng nằm thêm một lát rồi mới chịu bò dậy mặc quần áo.

Thịt đang hầm trong bếp, ở phòng phía tây thì mợ của Bạch Nguyệt Quý đang vừa gói bánh bao vừa trò chuyện.

Lão Tam đang ngồi ăn bánh ngọt bên cạnh – là bánh đậu đỏ, món nó rất thích.

Lão Tứ thì đang nghịch bột mì, vo vo nặn nặn chơi cho vui.

Còn Đâu Đâu với Đô Đô thì hai anh em đang học thuộc bảng cửu chương.

Vừa thấy Chu Dã bước vào, lão Tứ cũng ngừng chơi, dang tay nhào đến nhào vào lòng bố. Chu Dã bật cười, ôm lấy thằng nhỏ.

Mợ cười nói:

“Sao không ngủ thêm chút nữa, còn sớm mà.”

“Ngủ đủ rồi,” Chu Dã đáp, “cháu có hơi đói bụng.” Nói rồi liếc mắt nhìn vợ mình.

Bạch Nguyệt Quý giả vờ như không thấy. Tên đàn ông xấu xa này, vào rừng đi săn bảy tám ngày, đêm qua còn hăng hái khác thường, nay lại ngủ một mạch tới giờ này, không đói mới lạ.

“Bố ơi, bố bị mùi thịt hầm thơm quá làm thèm tỉnh dậy đúng không?” Đô Đô cười hỏi.

“Ừm, thơm thật.” Chu Dã gật đầu, “Thịt này ai hầm vậy? Thơm quá.”

“Mẹ hầm đó. Trưa nay mình ăn bánh bao!”

Nghe đến đây, lão Tứ chỉ về phía mẹ với mợ đang bận rộn, nói: “Bánh bao.”

“Làm xong rồi hấp lên cho cháu ăn nhé.” Chu Dã cười nói.

Mợ cười: “Trong bếp có để phần cho cháu đó, mau qua ăn sáng đi.”

Chu Dã đúng là cũng đói thật, nên đi ăn sáng. Lão Tứ còn nhất quyết đòi bố bế mãi không chịu buông.

Bao ngày không gặp bố, nó nhớ lắm, đương nhiên muốn được ôm nhiều hơn.

Chu Dã định bế thêm lão Tam nữa, nhưng lão Tam lại lắc đầu, rất điềm tĩnh tiếp tục ăn bánh.

Tuy rất vui khi thấy bố, nhưng nó không cần phải bế đâu.

Chu Dã ăn sáng, lão Tứ cũng đòi ăn ké một chút. Ăn xong hai bố con mới quay lại phòng phía tây.

Mợ và Bạch Nguyệt Quý đã gần gói xong hết bánh bao. Bánh được chia làm ba loại nhân: nấm thịt, cà rốt thịt và bắp cải thịt.

Phải hấp chín trước, sau đó để đông lạnh. Muốn ăn thì chỉ cần hấp lại, nấu thêm nồi cháo gà là có bữa ăn thịnh soạn.

Thịt hầm trong nồi cũng vừa chín, Bạch Nguyệt Quý bắt đầu dọn dẹp. Đâu Đâu với Đô Đô nhìn thèm thuồng, chạy lại gần. Cô cười cắt cho mỗi đứa một miếng đút vào miệng rồi mới đuổi tụi nhỏ về phòng.

Mùi thịt hầm lan khắp nhà, trong tiết trời đầy tuyết như thế này thật khiến người ta thèm nhỏ dãi.

Không chỉ nhà họ Chu có mùi thịt thơm lừng đâu, mấy nhà khác trong thôn cũng nấu, khiến nhiều người nghe mùi mà phát thèm.

Nhà họ Giang ở đầu thôn là thèm lắm, nhưng Giang Đại Hổ và Lý Tiểu Liên thì không dám có ý đồ gì với Chu Dã nữa.

Triệu Mỹ Hương vừa ngửi thấy mùi thịt đã xách giọng chua lét đến tìm chị dâu Chu than vãn:

“Năm nào cũng vậy, mùa đông là mùi thịt hầm thơm đến muốn chết! Nhà tôi ở ngay chỗ gió thổi qua, mùi thịt cứ bay thẳng vào mũi!”

Cách khá xa mà vẫn ngửi được, vì mùi thật sự quá đậm.

Chị dâu Chu mặt không cảm xúc, vì ghen tị riết rồi cũng chẳng còn cảm giác gì nữa. Có trách thì trách chị ta lấy phải người chồng vô tích sự.

Nhất là cái thằng đàn ông vô dụng ấy còn đang nằm ngủ bên cạnh kia, suốt ngày chỉ biết ngủ!

Triệu Mỹ Hương lại nói:

“Tôi nghe bảo lần này họ còn rủ cả Cố Quảng Hạ đi theo nữa đấy.”

Chị dâu Chu nghe xong mới có phản ứng, cô còn chưa biết chuyện này, ngạc nhiên hỏi lại:

“Cố Quảng Hạ cũng đi à?”

“Chứ sao.” Triệu Mỹ Hương nói, “Cố Quảng Hạ với Cố Quảng Thu chỉ là anh em họ thôi, thế mà được thơm lây. Ngược lại, Chu Xuyên là anh ruột đấy lại chẳng được gì.”

Trong lòng chị dâu Chu thấy rất khó chịu.

Nhà Chu Dã giờ thật không thể xem thường, vợ là trí thức mà mỗi tháng kiếm được tận bốn chục đồng nhuận bút, bản thân Chu Dã cũng ngày càng ra dáng.

Vừa đi làm, vừa biết đi săn, mà lần nào vào rừng cũng không tay trắng trở về.

Phải nói là bỏ xa mấy gã đàn ông khác trong thôn cả một con sông lớn.

Tuy nói là vẫn chưa biết cách sống tằn tiện, nhưng cuộc sống như vậy thực sự khiến người ta phải ganh tị.

“Chị không định làm lành lại à?” Triệu Mỹ Hương nói, “Nếu làm lành được, sau này Chu Xuyên cũng có thể đi săn cùng, dù không kiếm được nhiều tiền thì cũng có thịt mang về ăn, thế cũng tốt rồi còn gì.”

Sau khi Triệu Mỹ Hương về, chị dâu Chu liền đến tìm anh cả Chu để nói chuyện này.

Anh cả Chu bực bội đáp: “Muốn đi thì chị đi mà đi, tôi không đi!” Mất mặt lắm chứ!

Thật ra anh ta cũng từng nghĩ đến chuyện làm lành với Chu Dã, nhưng Chu Dã hoàn toàn phớt lờ anh ta. Lúc làm việc bên ngoài, nó còn cố ý chia đội ra, không chịu làm chung với anh ta. Suốt cả buổi cũng chẳng buồn nói với anh ta một câu.

Anh ta cố tình giả vờ quên mang theo nước, đúng lúc Chu Dã đang uống, vậy mà nó cũng chẳng buồn để ý đến anh ta.

Anh ta đâu có ngu, chẳng lẽ không hiểu ý của Chu Dã? Rõ ràng là nó không muốn dính dáng gì đến anh ta nữa.

Nhưng anh cả Chu cũng không giấu nổi sự ghen tị khi thấy em trai được ăn ngon như vậy.

Nhìn mợ là biết ngay, hồi mới đến còn là một bà lão gầy còm, tiều tụy, giờ thì khác hẳn, quần áo mới tinh, sắc mặt hồng hào, tóc bạc cũng chuyển sang đen, nhìn còn trẻ ra nhiều nữa.

Đúng là có thịt, có trứng, có cơm gạo thì sẽ sống tốt hơn!

Nghĩ tới đây, anh cả Chu đột nhiên như được khai sáng:

“Này, em nói xem, lúc trước thằng hai cố tình hỏi vay tiền mình, có khi nào là để thử lòng không?”

Chị dâu Chu vốn đang định mắng chồng, nghe vậy thì sững người:

“Cái gì?”

“Anh thấy lúc đó nó cố tình vay tiền mình là để thử xem bọn mình có thật lòng với nó không đấy!” Anh cả Chu càng nói càng chắc chắn.

Chị dâu Chu không nhịn được:

“Ý anh là… cái lần vay tiền để mua bình sữa ấy hả? Là nó thử xem bọn mình có đối tốt với nó thật không?”

“Đúng rồi! Thằng nhóc đó từ nhỏ đã khôn ranh, chắc chắn là đang thử mình!” Anh cả Chu nghiến răng.

Chuyện đầu óc, anh ta thừa biết mình không bằng Chu Dã. Từ nhỏ nó đã khéo mồm, thông minh, giỏi ăn nói, lại còn đánh nhau giỏi. Hồi nhỏ còn chẳng bắt nạt nổi nó, huống hồ là khi đã lớn.

Nó chịu bỏ lại tất cả, chỉ mang theo một chiếc xe kéo rời khỏi nhà là còn nể tình anh ta từng vào trại, nể tình hai vợ chồng anh ta là người đưa mẹ đi đoạn đường cuối.

Nếu không phải vì thế, thì chắc chắn nó sẽ không chịu để yên dễ dàng như vậy đâu.

“Thế chẳng phải là mình đánh mất dưa hấu chỉ để nhặt mỗi hạt mè à?” Chị dâu Chu chép miệng tiếc nuối.

Anh cả Chu nằm phịch xuống giường:

“Thằng hai đúng là đồ c.h.ế.t tiệt, nó cố tình như vậy đó, nó không muốn để cho chúng ta được lợi!”
 
Thập Niên 70: Cuộc Đời Hoàn Mỹ Của Nữ Phụ Trí Thức
Chương 276



Nghe xong lời anh cả Chu nói, chị dâu Chu sững người như bị sét đánh. Chị ta thật không ngờ, thì ra năm xưa lại bị Chu Dã giăng bẫy một vố!

“Nó đúng là không có đạo đức! Anh em ruột mà cũng tính toán nhau như thế! Đồ súc sinh vô lương tâm, chẳng lẽ không sợ sau này sinh con ra không có hậu môn à?!” chị dâu Chu vừa tức vừa xấu hổ, mắng ầm lên.

Chu Tam Đản đang làm bài tập ở phòng bên nghe đến không nhịn được nữa, quát lên:

“Mẹ, mẹ nói năng cho cẩn thận đi! Mẹ có thấy ai lại nói xấu em chồng của mình kiểu vậy không?!”

Hai vợ chồng giật nảy mình khi thấy con trai đột ngột xuất hiện ở cửa. Tỉnh táo lại thì quay ra mắng con:

“Thằng ranh, con là con ai hả? Mày dám bênh người ngoài hả?”

“Ai đúng thì con bênh người đó. Chính bố mẹ không có phong thái làm anh làm chị, còn dám nói chú tính toán với mình? Tính toán cái gì?” Chu Tam Đản trừng mắt.

Chị dâu Chu liền chạy đi tìm gậy, anh cả Chu thì trực tiếp nhặt cái dép lên.

Chu Tam Đản đứng yên không nhúc nhích, nói thẳng:

“Cứ đánh đi, tha hồ mà đánh! Nhưng nếu đánh không c.h.ế.t con, thì sau này đừng hòng mong con nuôi nấng gì hết!”

Lời này vừa thốt ra, anh cả Chu c.h.ế.t sững, chị dâu Chu cũng cứng họng.

“Đánh đi! Đừng dùng gậy hay dép, lấy luôn con d.a.o mà c.h.é.m con một nhát cho rồi!” Chu Tam Đản nói xong liền đi lấy con d.a.o trong bếp ném ra trước mặt cha mẹ, “Này, lấy con d.a.o này!”

“Con bị điên rồi à?!” chị dâu Chu hoảng hồn, hét lên.

Anh cả Chu cũng quát:

“Thằng khốn, đừng có tưởng bố mày không dám!” rồi vươn tay định cầm lấy dao.

Chị dâu Chu hét lớn lao đến ngăn lại:

“Anh cũng điên rồi hả?!”

Anh cả Chu suýt bị đập trúng, bực mình gắt:

“Anh chỉ định cất d.a.o đi thôi!” Dù gì thì cũng chỉ có một đứa con trai, đánh vài cái cho hả giận thì được, chứ dùng dao? Anh đâu có điên mà tuyệt tự!

Chị dâu Chu vẫn chưa yên tâm, giằng lấy con d.a.o cất đi, rồi mắng con:

“Con bị làm sao thế hả? Bố mẹ nói chuyện của bố mẹ, liên quan gì tới con?!”

“Con nói cho mà biết, nếu còn coi con là con ruột, còn muốn sau này con phụng dưỡng, thì tốt nhất là từ bỏ cái ý định bán chị cả đi! Nếu không thì đừng mong trông cậy gì vào con nữa!” Chu Tam Đản chẳng thèm đôi co về chuyện của chú, nói thẳng luôn vào vấn đề chính.

Vợ chồng Chu nghe vậy thì sững người, quay sang nhìn nhau:

“Con nói linh tinh gì đấy? bố mẹ nói bán chị bao giờ đâu?”

“Đừng tưởng con không biết hôm trước bà mối tới nói gì. Con nghe hết rồi. Bà ta mà còn dám tới nữa, con lấy gậy đánh gãy chân bà ta luôn! Không tin thì cứ thử mà xem!” nói xong, quay người về phòng tiếp tục làm bài tập.

Vợ chồng Chu tức đến tái mặt:

“Thằng ranh con này lớn rồi, cánh cứng rồi đây mà!”

Thật sự là không thể đánh được nó nữa. Có đánh thì nó cũng không khóc, chỉ đứng đó mặc cho đánh, cứ nhìn thẳng khiến người ta phát sợ.

Năm ngoái đánh một trận, đánh giữa chừng hai vợ chồng đã không nỡ xuống tay nữa.

“Không hiểu sao cái thằng ranh này lại chẳng giống mình chút nào, hồi trước mình sợ bố mình c.h.ế.t đi được.” anh cả Chu lẩm bẩm. Ngược lại thì Chu Dã chẳng sợ bố, mà bố cũng thương nó nhất. Từ nhỏ đã cưng chiều.

Còn với anh ta thì lại nghiêm khắc, suốt ngày dạy phải làm gương, phải có trách nhiệm của người anh cả… Nói bao nhiêu câu cũng không lọt tai nổi. Chỉ thấy bố thiên vị!

Chị dâu Chu lườm một cái:

“Giờ chuyện bị nó phát hiện rồi, anh tính sao? Nó nhìn không giống đang nói đùa đâu!”

Hai vợ chồng thực sự có ý định gả Đại Nha cho một nhà. Nhà đó cũng ưng ý Đại Nha, còn đồng ý đưa sính lễ tới tận 400 đồng.

Bốn trăm đồng đó! Đúng là giá trên trời!

Mà lý do người ta chịu chi nhiều như vậy đương nhiên không phải vì Đại Nha xinh đẹp gì, mà là vì bên đó là vùng núi sâu, xa xôi, lại còn… có con trai bị thiểu năng.

Nên người ta mới chịu chi nhiều như thế, mong cưới được một cô vợ chăm sóc con cả đời.

Số tiền này khiến vợ chồng Chu động lòng không thôi. Bà mối còn nói, nhà bên kia còn đang tranh nhau xin cưới, nếu không phải vì họ gần gũi, thì đã giới thiệu cho người khác rồi.

Năm nay Đại Nha đã mười lăm tuổi, ở vùng quê thì độ tuổi này đã là sẵn sàng để gả chồng rồi.

Nhưng nếu gả cho nhà bình thường thì tiền sính lễ chỉ vài chục đồng là nhiều lắm rồi. Không thể nào so được với bốn trăm đồng kia.

“Chuyện cưới hỏi của Đại Nha là do vợ chồng mình quyết định, nó là cái thá gì mà dám xen vào!” anh cả Chu nói cứng.

“Vậy thì anh làm đi, em nói là em không biết gì hết!” chị dâu lập tức đẩy trách nhiệm.

Dù gì thì chị ta cũng chỉ có một đứa con trai, chị ta không muốn làm nó oán hận đến tận xương tủy.

“Dựa vào đâu mà anh làm? Sao em không đi làm đi?” anh cả Chu đâu có ngu.

Cái kết của Đoạn lão đại ở đầu thôn chính là bài học nhãn tiền: con cái bị tổn thương rồi, về sau có quỳ xuống khóc lóc van xin, ba đứa con trai cũng chẳng thèm nhìn mặt.

Thằng ranh nhà anh ta giờ đã lớn, cánh cứng rồi. Vài năm nữa chớp mắt là đến tuổi lao động, tới lúc đó là trụ cột cả nhà.

Lúc đó có khi anh ta chẳng còn làm nổi gì nữa, phải trông cậy hết vào con trai. Anh cả Chu luôn cảm thấy sức khỏe mình không tốt, từ nhỏ đã bị thiệt thòi.

Giờ mà làm mất lòng con trai, sau này nó có chịu nuôi mình không?

“Anh không làm, em cũng không làm, thế cuối cùng Đại Nha có lấy chồng được không hả?” chị dâu Chu bực bội nói. “Đó là bốn trăm đồng đấy!”

“Bốn trăm đồng thì sao? Không phải chỉ là bốn trăm thôi à? Sau này cần bao nhiêu tiền, con sẽ kiếm cho bố mẹ!” lại là giọng của Chu Tam Đản vang lên từ phòng bên cạnh.

Anh cả Chu quát:

“Thằng ranh, con còn dám nghe lén hả?!”

Nhưng nghe giọng con trai khí phách như vậy, trong lòng anh ta lại thấy có chút tự hào.

Chị dâu Chu nhìn bộ dạng đắc ý của chồng là biết ngay anh ta đang nghĩ gì, nhưng mà… phải nói thật, chị ta cũng thấy mát lòng mát dạ.

Ngoài sân, ở gian bếp, Chu Đại Nha đang băm rau cho lợn từ đầu đến cuối không nói một lời.

Bởi cô bé biết, nếu bố mẹ đã quyết định gả cô cho thằng ngốc kia, thì cô bé không có quyền từ chối.

Nhưng hôm nay em trai đứng ra bênh vực, cô bé thấy nhẹ nhõm hẳn. Vì cô bé thật sự không muốn lấy một người ngốc!

Chu Nhị Nha nhỏ giọng ghé tai chị:

“Chị, có phải chị cũng muốn giống Lý Phong Mai, gả cho thanh niên tri thức không?”

Chu Đại Nha đỏ mặt:

“Nói linh tinh gì đấy.”

“Đừng tưởng em không biết nha. Hôm trước chị còn lén giấu một quả trứng gà, mang cho anh Tiền trí thức kia đấy!”

Anh “Tiền trí thức” kia là một trong các thanh niên trí thức mới về quê năm ngoái. Mười tám tuổi, tướng mạo sáng sủa, nhưng đến vùng quê thì sống rất khó thích nghi. Nghe nói nhà anh ta ở thành phố.

Chu Đại Nha mặt tái đi, nhưng Chu Nhị Nha lại cười hì hì:

“Em sẽ không nói cho ai biết đâu. Nhưng chị à, với nhan sắc thế này của chị, anh Tiền trí thức chắc chắn sẽ không thích đâu. Đừng phí công vô ích, lại còn lãng phí cả trứng gà nữa.”

Hạt Dẻ Rang Đường

Chu Đại Nha trừng mắt nhìn em gái, nhưng không phản bác.

Cô biết mình không xứng với anh ấy, nhưng vẫn thích, vẫn muốn tốt với anh ấy một chút. Chỉ vậy thôi. Cô chưa từng nghĩ đến chuyện được gả cho anh.

Chu Nhị Nha lại tiếp:

“Chị à, chị đừng lấy chồng vội, nếu không mấy việc ở nhà sẽ đổ hết lên đầu em đó.”

Chu Đại Nha không đáp lại, chỉ tiếp tục cúi đầu băm rau lợn.
 
Thập Niên 70: Cuộc Đời Hoàn Mỹ Của Nữ Phụ Trí Thức
Chương 277



Chuyện trong nhà anh cả Chu, dĩ nhiên Chu Dã không hề hay biết.

Sau khi nghỉ ngơi một đêm sau chuyến đi săn trên núi, anh lại ra ngoài từ sáng sớm.

Mợ không nhịn được kéo anh lại hỏi:

“Sao còn đi nữa? Trong nhà có thiếu thứ gì đâu?”

Chu Dã cười:

“Cháu biết là không thiếu gì, nhưng cháu muốn ra ngoài mua chút đồ dùng hằng ngày. Tuyết Hoa Cao của vợ cháu hết rồi, xà phòng cũng gần hết, còn có diêm với dầu hoả nữa.”

Mợ lúc này mới gật đầu:

“Vậy con nhớ cẩn thận nhé.”

Chu Dã gật đầu rồi ra khỏi nhà.

Thật ra trong nhà đúng là không thiếu thịt, nên lần này anh không mua thịt. Dù sao trước khi công việc bắt đầu, anh cũng sẽ còn vài lần đi nữa.

Có điều trứng gà gần hết rồi, nên anh mua một rổ trứng cùng một số món lặt vặt khác, tổng cộng cũng chỉ hết khoảng năm đồng.

Trước đây tiêu tốn nhiều là do mua nhiều gạo, bột và thịt trứng, nhất là thịt, dù có giá tốt đến mấy thì vẫn tốn tiền.

Mà vì lần này ít chi, nên số tiền lời kiếm được càng nhiều.

Anh còn tính nếu vài hôm nữa rảnh, phải đi thành phố một chuyến để gửi tiền vào ngân hàng. Trong nhà giờ tiết kiệm được kha khá rồi.

Lúc anh quay về thì trời còn chưa sáng, nhưng anh vẫn cắn răng đội gió tuyết mà về. Lúc này trời vẫn còn đang đổ tuyết khá lớn.

Phải qua hết tháng Giêng, thời tiết mới dần tốt lên. Nhưng thỉnh thoảng vẫn có những đợt rét đậm trái mùa, lạnh đột ngột trở lại.

Những năm gần đây còn đỡ, chứ trước kia, mỗi khi rét trái mùa kéo dài, mùa vụ xuân bị ảnh hưởng thì đúng là mất công phí sức, lỗ đủ đường.

Cuộc sống cứ thế trôi qua, đến cuối tháng Giêng, Chu Dã lại dẫn một nhóm đàn ông vào núi lần nữa.

Có điều lần này không đi lâu, chỉ ba ngày là quay về. Săn không được nhiều, mỗi người chỉ chia được vài đồng.

Vì tuyết lớn mà, ở trong núi không ở được, chỉ khi nào trời tạnh tuyết mới săn b.ắ.n được. Còn lúc tuyết rơi dày và liên tục như thế thì bó tay.

Thế nên cả nhóm đành quay về.

Lần này trong thôn không còn mùi thịt hầm lan tỏa nữa, vì mấy con thú săn được đều mang bán lấy tiền cả rồi.

Dù tuyết rơi, nhưng không ảnh hưởng đến việc Chu Dã đi kênh mối lấy hàng giao dịch.

Đừng nói là tuyết, cho dù trời có rơi dao, anh cũng phải chống thép mà đi.

Vì đây là kế sinh nhai của cả gia đình anh. Anh có thể để cả nhà sống sung túc là nhờ vào công việc này.

Cho nên mỗi lần đến hẹn đều phải đi, vì có thể nếu lần này không tới, thì sẽ trật mất thông tin địa điểm mới. Không đến được điểm gặp thì coi như đứt luôn đường làm ăn.

Còn về mấy người buôn hàng kia, họ cũng không biết anh là người đội nào. Anh cũng không hỏi họ là từ đâu.

Lúc giao dịch, ai nấy đều che mặt bằng khăn đen, quen biết cũng chỉ dựa vào giọng nói để nhận.

Mùa đông năm 1977 quả thực rất dài, dù đã sang tháng Hai mà trời vẫn còn lạnh, tuyết vẫn rơi dày.

Mãi đến giữa tháng Hai, thời tiết mới khá lên. Chu Dã liền đạp xe lên huyện để gửi tiền.

Mang theo hai sổ tiết kiệm, anh gửi vào chi nhánh ở huyện một khoản, không nhiều, khoảng hai trăm đồng. Cả năm anh chỉ gửi một lần.

Số còn lại, anh bắt xe vào thành phố gửi tiếp.

Thành phố lớn, người giàu cũng nhiều. Khi anh gửi tiền, bên cạnh còn có người khác cũng gửi, ba trăm đồng.

Nhưng Chu Dã gửi còn nhiều hơn người kia.

Gửi tiền xong, anh tranh thủ dạo phố. Ở thành phố, anh mua cho vợ một đôi giày da nhỏ, hàng từ Thượng Hải, không cần tem phiếu nhưng giá đến bảy đồng.

Dù vậy anh chẳng chớp mắt vẫn mua luôn. Còn mua thêm một chiếc khăn quàng cổ rất đẹp và thời thượng cho vợ.

Hạt Dẻ Rang Đường

Còn mấy đứa con thì không cần mua gì cả, Tết vừa rồi đều đã có quần áo mới, giày mới, đâu cần sắm thêm nữa.

Ngược lại, vợ anh thì từ lúc ở với anh đến giờ chẳng mua sắm gì cho bản thân.

Cô luôn nói là còn dùng được, nhưng anh biết cô chỉ muốn để dành tiền lo cho các con.

Và lo cho cả anh.

Thật sự là, vợ anh đối với con cái và với anh đều hết lòng. Bao nhiêu tiền đổ vào anh, cô chưa từng tiếc một xu.

Mang theo những món đồ ấy, Chu Dã trở về nhà.

Khi anh về tới nơi, Bạch Nguyệt Quý đang ngồi đọc sách. Cô hiện tại vẫn tiếp tục viết sách, nhưng không vì viết mà bỏ bê việc khác, cô sắp xếp thời gian hợp lý, thời gian còn lại đều dùng để đọc sách và ghi chép cẩn thận.

Bởi vì đây là năm mà cô đã chờ đợi bấy lâu nay, dù cô đã có thể thuộc lòng hết sách vở, kiến thức trong đó không sót một chữ.

Vốn dĩ đã là người có học thức cao, sau khi về nông thôn, cô chưa từng buông bỏ tri thức của mình, không chỉ viết sách, mà còn luôn đọc sách và ghi chép, chưa từng kiêu ngạo hay lười biếng.

Việc cô thuộc làu làu mọi kiến thức trong sách hoàn toàn dễ hiểu.

Nhưng cho dù là như vậy, cô vẫn không ngừng học, bởi cô tuyệt đối không xem nhẹ kỳ thi đại học sắp tới.

Thế nhưng, khi thấy Chu Dã mang về đôi giày da nhỏ và chiếc khăn quàng cổ, cô vẫn có phần vừa buồn cười vừa bất đắc dĩ.

Chiếc khăn là màu đỏ tươi, điển hình của gu thẩm mỹ “thẳng nam” cứ cho rằng phụ nữ ai cũng thích màu đỏ.

Dù sao thì khăn cũng không có gì đáng chê, vì dạo này ngoài đỏ ra thì cũng chỉ có đen và xám là phổ biến, đâu còn màu nào khác đâu mà chọn.

Khăn thì có thể choàng, dù đeo ở nông thôn có phần hơi nổi bật, nhưng da mặt cô dày nên cũng chẳng ngại.

Còn đôi giày da nhỏ kia thì thật sự không hợp để đi ở nông thôn.

Đường làng đầy bùn đất, mang ra ngoài thì chỉ tổ làm hỏng giày mà thôi.

Thế nhưng, người đàn ông này thật lòng và chu đáo như thế, Bạch Nguyệt Quý cũng không muốn đả kích lòng nhiệt tình của anh, liền khen ngợi chân thành:

“Gu thẩm mỹ của anh không tệ, em rất thích.”

Chu Dã cười toét miệng:

“Vợ à, thử đi, thử xem nào!”

Bạch Nguyệt Quý liền thử như lời anh nói, không chỉ mang giày da mà còn quàng luôn khăn đỏ.

Chu Dã nhìn mà thấy vợ mình đúng là đẹp rạng ngời, còn Bạch Nguyệt Quý thì lại cảm thấy bộ đồ không ăn nhập tí nào:

Áo bông màu nâu đất, quần bông dày cộm, lại thêm giày da nhỏ cùng khăn đỏ, phối với nhau đúng là “trời đất không hợp”.

Tổng thể mà đẹp được hoàn toàn là nhờ gương mặt và khí chất của cô gồng gánh cả bộ.

Nhưng mà đã mua rồi thì dùng thôi, cứ mang ở nhà, tuyệt đối không đi ra ngoài.

Nếu có khách đến chơi, chắc chắn cô sẽ thay ngay, không một chút chần chừ!

Chỉ là… trong nhà năm người đàn ông cả lớn cả bé không ai cho cô tháo xuống, tất cả đều đồng thanh cho rằng cô đẹp như tiên nữ hạ phàm vậy.

Đâu Đâu khen: “Mẹ đẹp quá, đúng là người đẹp nhất đội mình luôn!”

Đô Đô cũng hùa theo: “Đúng rồi, xinh quá đi mất, con thấy mẹ là người đẹp nhất trần đời!”

Lão Tam cũng góp phần: “Mẹ đẹp lắm.”

Lão Tứ thì hành động luôn, ôm cổ mẹ hôn lấy hôn để: “Đẹp!”

Bạch Nguyệt Quý: “……”

Bị một cha bốn con liên tiếp khen không ngừng, cô cũng bắt đầu choáng váng đầu óc, suýt chút nữa tin là thật.

Mà cũng đâu phải chỉ mấy cha con họ nói cô đẹp, ngay cả mợ cũng khen xinh.

Thôi được rồi, nếu ai cũng nói đẹp, thì cô cứ mặc vậy đi?
 
Thập Niên 70: Cuộc Đời Hoàn Mỹ Của Nữ Phụ Trí Thức
Chương 278



Không những để Bạch Nguyệt Quý mặc nguyên bộ đồ đó, trước khi khởi công, Chu Dã còn mượn xe lừa nhà chú Đào, chở cả nhà một đại gia đình lên huyện chụp ảnh!

Bộ “thời trang hợp mốt” này của Bạch Nguyệt Quý liền được ghi dấu lại vĩnh viễn qua bức ảnh đó.

Không lâu sau khi chụp ảnh, Chu Dã và mọi người bắt đầu vào vụ làm việc.

Ảnh sau đó được Đổng Kiến từ huyện mang về giúp, vì anh ta phải đi huyện với Lý Đại Hải, nên có qua mượn xe đạp, Bạch Nguyệt Quý nhân tiện đưa biên lai nhờ anh lấy giùm.

“Nguyệt Quý, từ giờ cố gắng học hành cho tốt nhé.” Sau khi đưa ảnh cho cô, Đổng Kiến nói.

Bạch Nguyệt Quý nhạy bén nhìn anh:

“Chẳng lẽ trên huyện có tin tức gì sao?”

Mới tháng Tư thôi, không lẽ đã có động tĩnh?

Đổng Kiến lắc đầu:

“Không có, nhưng tôi cảm thấy… năm nay rất khác biệt, nên chúng ta nên học hành thật nghiêm túc.”

Lần này lên huyện, anh có một cảm giác rất rõ, năm nay thực sự không giống những năm trước.

Bạch Nguyệt Quý cũng thấy có lý. Dù có tin gì thật thì truyền xuống đến vùng quê cũng không thể nhanh đến vậy, trừ phi là đăng báo toàn quốc.

Nhưng cô vẫn gật đầu:

“Tôi cũng có cảm giác đó. Vậy anh cũng cố gắng học nhé, về rồi thì nhắn lại với Sở Sương một tiếng.”

Sau khi Đổng Kiến về, Bạch Nguyệt Quý lập tức đi tìm Hứa Nhã.

Lúc này bụng của Hứa Nhã đã to rồi, chỉ một hai tháng nữa là sinh.

Bạch Nguyệt Quý cũng không nói nhiều, chỉ nhắc cô tranh thủ ôn lại kiến thức, xem lại sách vở cũ.

Sắc mặt Hứa Nhã chợt nghiêm lại:

“Nguyệt Quý, chẳng lẽ em nghe được tin gì rồi?”

“Chị biết đấy, em ở quê thì có tin gì đâu. Là Đổng Kiến nói với em, bảo em nhắn lại cho chị. Chị cũng biết anh ấy thường xuyên lên huyện.”

Bạch Nguyệt Quý dặn dò:

“Chuyện này đừng nói với ai khác.”

Hứa Nhã gật đầu: “Chị hiểu.”

Bốn người bọn họ vốn đã thường xuyên đọc sách, nên giờ tiếp tục ôn tập cũng không khiến ai nghi ngờ gì.

Sở Sương còn qua mượn sách của Bạch Nguyệt Quý, vì bên cô ấy không đủ sách.

Mà ai cũng biết, sách vở bên chỗ Bạch Nguyệt Quý thì cái gì cũng có.

Cô cũng hào phóng cho mượn, vì bản thân đã làm xong đầy đủ ghi chú, chỉ cần đọc ghi chú thôi cũng đủ dùng.

Vào tháng Năm, Dương Nhược Tình nhận được một bức thư từ Thượng Hải.

Từ khi nhận được thư, cô ta nghỉ hẳn việc đồng áng, bắt đầu lao vào học hành.

Cô ta và Đặng Tường Kiệt đương nhiên đã hóa giải hiềm khích.

Mà lý do hiểu lầm được hóa giải cũng rất “dở khóc dở cười”.

Khi đó Dương Nhược Tình tưởng mình mang thai, nhưng Đặng Tường Kiệt lại nghi ngờ cái thai không phải của anh ta, thế là hai người lại mâu thuẫn bùng nổ.

Nhưng sau đó, một lần Nhược Tình “sảy thai”, hoảng quá liền nhờ Sở Sương đi gọi Đặng Tường Kiệt tới.

Đặng Tường Kiệt gấp đến độ mượn xe lừa của đội đưa cô ta đến bệnh viện huyện.

Kết quả bác sĩ bệnh viện huyện chẩn đoán: là… có kinh nguyệt!

Chứ không phải sảy thai hay gì cả.

Dương Nhược Tình lúc đó không tin, nói tính ra đã hai tháng không có kinh rồi, sao có thể không phải mang thai?

Bác sĩ kiên nhẫn giải thích: do thể trạng yếu nên kinh nguyệt không đều, hoàn toàn không phải mang thai, cũng chưa từng có thai.

Chuyện này khiến Dương Nhược Tình xấu hổ muốn chui xuống đất, còn Đặng Tường Kiệt cũng cảm thấy có lỗi với cô ta.

Bác sĩ bảo, căng thẳng tâm lý quá cũng khiến kinh nguyệt rối loạn, mà căng thẳng này, rõ ràng là do anh ta tạo ra.

Thế là hai người họ lại “gương vỡ lại lành”.

Mà giờ đây, gia đình bên Thượng Hải không chỉ gửi thư, còn gửi cả một đống sách giáo khoa.

Trong thư không nói quá rõ ràng, nhưng vì sao lại bất ngờ gửi sách tới và bảo phải chăm chỉ học?

Hạt Dẻ Rang Đường

Dương Nhược Tình không phải đồ ngốc, nhất là khi cô ta có cô và chú ruột đều làm việc ở thủ đô.

Nhiều tin tức nội bộ họ đều có được rất sớm, cô ta vô cùng nhạy bén cảm thấy, năm nay có khả năng sẽ khôi phục kỳ thi đại học!

Thế nên cô ta quyết định nghỉ việc, tập trung ôn thi.

Nếu thật sự được thi, thì cô ta nhất định phải thi đỗ, phải rời khỏi nơi thôn quê nghèo khổ này. Cô ta thực sự chịu đủ rồi.

Đặng Tường Kiệt đương nhiên cũng chăm học, nhưng vì anh vốn luôn đọc sách nên vẫn đi làm bình thường, chỉ tranh thủ thời gian ngoài giờ để ôn tập.

Dù sao hai người mà đều nghỉ làm cùng lúc thì dễ gây nghi ngờ, bị lộ ra thì không hay.

Chỉ là… khi thấy Dương Nhược Tình học hành liều mạng như thế, Đặng Tường Kiệt bỗng có chút trầm mặc.

Một ngày nọ, anh ta chợt lên tiếng:

“Nhược Tình… sau khi tụi mình cưới, vẫn chưa đi đăng ký kết hôn nhỉ?”

Dương Nhược Tình cũng sững người, nói:

“Chúng ta ở bên nhau lâu như vậy rồi, có lấy giấy đăng ký kết hôn hay không thì quan trọng gì? Huống chi bây giờ đâu phải lúc để lo mấy chuyện đó chứ?”

Đặng Tường Kiệt không trả lời.

“Tường Kiệt, anh đang nghĩ gì thế? Em thấy anh gần đây cứ hồn bay phách lạc. Ngay cả mấy công điểm anh cũng vẫn đi làm, anh điên rồi sao?”

Dương Nhược Tình nhìn anh, không nhịn được mà nói.

“Giả sử… nếu thật có một ngày đó, em định sẽ đi học ở đâu?” Đặng Tường Kiệt không trả lời cô ta, mà chuyển sang hỏi.

Dương Nhược Tình không hề do dự:

“Còn phải hỏi sao? Đương nhiên là Thượng Hải rồi.”

Nói xong lại ngẩn ra, bỗng hỏi:

“Tường Kiệt… chẳng lẽ anh không định đi Thượng Hải với em sao?”

Đặng Tường Kiệt thực sự không muốn đi.

Một phần là vì anh ta không quen thuộc gì với Thượng Hải, phần quan trọng hơn là so với nhà Dương Nhược Tình, anh ta chẳng là gì cả.

Trong mắt nhà Dương Nhược Tình, anh ta chỉ là một thằng nghèo.

Nếu anh ta đi theo, liệu họ có coi trọng anh ta không? Không đâu. Thậm chí họ có thể còn muốn chia cách hai người.

“Chẳng lẽ anh nỡ rời xa em sao?” Dương Nhược Tình không ngờ anh ta lại không muốn đi cùng, hốc mắt lập tức đỏ hoe.

“Đương nhiên là anh không nỡ.”

“Vậy thì đi Thượng Hải với em đi!” cô ta nói lớn, “Anh không đi Thượng Hải thì định quay lại cái thành phố nhỏ nhà anh à?”

Trong mắt cô ta, ngoài Thượng Hải và thủ đô ra, tất cả những nơi khác đều là “thành phố nhỏ”.

Nhưng nơi mà Đặng Tường Kiệt muốn đến là thủ đô.

“Anh không về thành phố của mình đâu. Anh muốn thi đại học ở thủ đô.”

Nếu kỳ thi đại học thực sự được khôi phục, thì anh ta hoàn toàn tự tin sẽ thi đỗ vào trường ở thủ đô.

Dương Nhược Tình nghe xong vẫn cố gắng thuyết phục anh đi Thượng Hải với mình.

“Để sau rồi tính, giờ còn sớm. Việc có thi hay không vẫn còn chưa chắc.” Đặng Tường Kiệt lắc đầu.

Dương Nhược Tình nhìn anh ta, nhưng cũng không nói gì thêm nữa.

Dương Nhược Tình không có ý định kể chuyện này với ai cả, dù là Trần Tùng hay Mã Quyên, cô ta cũng không muốn nói ra.

Ngược lại, Đặng Tường Kiệt lại đi tìm Bạch Nguyệt Quý.

Lúc ấy, Bạch Nguyệt Quý đang dẫn theo lão Tam và lão Tứ ra ngoài dạo chơi, thì anh ta tranh thủ đến gặp.

Bạch Nguyệt Quý vốn không định để ý đến anh ta, nhưng Đặng Tường Kiệt mở miệng liền hỏi:

“Cô có muốn thi đại học không?”

Không ngờ anh ta lại nói chuyện này, Bạch Nguyệt Quý khựng lại trong giây lát, nhưng không nói gì.

Thấy cô không đáp, trong lòng Đặng Tường Kiệt cũng có chút chua xót khó tả.

Nhưng anh ta cũng không nói thêm gì nữa, chỉ thẳng thắn dặn:

“Sau này cô nên chuyên tâm học đi. Mấy đứa nhỏ cứ để cho mợ của Chu Dã trông giúp. Đừng bỏ lỡ cơ hội lần này.”
 
Thập Niên 70: Cuộc Đời Hoàn Mỹ Của Nữ Phụ Trí Thức
Chương 279



Đặng Tường Kiệt không phải kẻ ngốc. Tuy không ra ngoài nhiều, nhưng anh ta thường xuyên đọc báo, báo của công xã bên đó anh ta muốn đọc lúc nào cũng được, mà anh ta cũng luôn quan tâm đến tình hình thời sự.

Anh ta hiểu rất rõ tình thế hiện giờ thay đổi rất nhanh.

Nhà Dương Nhược Tình lại gửi thư như thế tới, chắc chắn là đã biết được điều gì đó.

Khả năng cao là kỳ thi đại học sẽ được khôi phục, chỉ là tin tức vẫn chưa công khai mà thôi.

Nhưng anh ta tin sẽ không còn bao lâu nữa.

Nói xong, Đặng Tường Kiệt liền nhìn chằm chằm vào Bạch Nguyệt Quý.

Liên quan đến đại học, anh ta không tin cô thực sự thờ ơ như bề ngoài thể hiện. Đây là chuyện mà bất kỳ một thanh niên tri thức nào cũng từng mơ đến trong những đêm dài nơi thôn quê.

Thế nhưng Bạch Nguyệt Quý lại hoàn toàn không có phản ứng, chỉ muốn đưa hai đứa nhỏ về nhà.

“Xin lỗi, tránh đường một chút.”

Đặng Tường Kiệt ngẩn người, không ngờ cô lại thờ ơ đến vậy.

Anh ta không nhịn được nói:

“Nguyệt Quý, tôi biết trong lòng cô vẫn còn oán trách tôi. Nhưng bây giờ không phải lúc để nói chuyện tình cảm. Chuyện này cô thực sự nên bắt đầu chuẩn bị rồi. Chẳng lẽ cô định cả đời bị trói trong thôn quê này? Quanh quẩn quanh bếp lửa và bọn trẻ? Cô vẫn còn trẻ. Nếu cô chuẩn bị kỹ, khi thời cơ đến, tương lai cô sẽ không có giới hạn đâu!”

Hạt Dẻ Rang Đường

Khi nói ra những lời này, ánh mắt anh ta không kìm được mà dừng lại trên gương mặt Bạch Nguyệt Quý.

Cô kết hôn với Chu Dã từ năm 1972. Mấy năm trôi qua, cô đã sinh cho Chu Dã hai cặp song sinh, đứa nào cũng thông minh lanh lợi.

Anh ta từng nhìn thấy hai đứa lớn bên ngoài, đúng kiểu đứa nhỏ ai gặp cũng quý, miệng dẻo, lanh lợi như khỉ con.

Đến cả anh ta còn phải nghĩ thầm: “Giá mà đó là con của mình thì tốt biết mấy.”

Còn hai đứa nhỏ thì béo múp míp, nhìn thôi đã thấy muốn ôm.

Trước đây anh ta không ngờ, hóa ra Bạch Nguyệt Quý lại là người có bản năng làm mẹ đến vậy, nuôi con giỏi đến thế.

Còn Bạch Nguyệt Quý thì sao?

Mấy năm qua không hề bị cuộc sống nông thôn vùi dập, ngược lại càng ngày càng xinh đẹp.

Trước kia lúc nào gương mặt cũng u sầu, mệt mỏi. Bây giờ lại rạng rỡ, làn da trắng ngần, nét mặt dịu dàng và đầy ấm áp.

Phải thừa nhận rằng, anh ta thật sự ghen tị với Chu Dã.

Một kẻ quê mùa như Chu Dã lại có một cuộc sống khiến người ta phải ghen tị đến thế?

Nếu Bạch Nguyệt Quý thi đỗ đại học và rời đi, bốn đứa con chắc chắn sẽ để lại cho Chu Dã.

Cô sẽ có cuộc sống mới ở trường, còn Chu Dã một mình nuôi bốn đứa con, liệu còn giữ được gương mặt hạnh phúc khiến người khác ganh tị như bây giờ không?

Và đó chính là lý do Đặng Tường Kiệt đến tìm cô, để cô nghiêm túc chuẩn bị cho kỳ thi đại học.

Bạch Nguyệt Quý không biết những suy nghĩ đó của anh ta, nhưng cô biết rõ người này đúng là kiểu chồn chúc Tết gà, chẳng có ý tốt gì cả.

Cô chỉ lạnh nhạt liếc anh ta một cái, rồi đẩy xe chở hai đứa nhỏ quay đầu bỏ đi.

Cô biết rõ kết cục sau này của Đặng Tường Kiệt và Dương Nhược Tình, cả hai đều chuẩn bị kỹ càng trước khi kỳ thi khôi phục, rồi thi đỗ ngoạn mục, gây chấn động cả tỉnh.

Nhưng mấy chuyện đó không liên quan đến cô.

Cuộc sống ở nông thôn vẫn diễn ra đều đều như mọi ngày.

Giờ không còn cảnh hễ chút là bị tố cáo như trước nữa, nên mợ vẫn ở lại giúp cô trông con, lo việc nhà, vì cháu dâu của bà còn phải kiếm tiền mà!

Hôm đó mợ còn mang ba con gà con từ nhà mẹ Lý Thái Sơn về nuôi.

Bạch Nguyệt Quý thấy vậy liền nhướng mày:

“Nhà mình nuôi ba con rồi đấy, giờ thêm ba con nữa là thành sáu con rồi nha.”

Mợ nhỏ giọng:

“Thì sao chứ? Mình nuôi để ăn, có đem đi bán đâu mà sợ. Không sao cả.”

Rồi lại kể cho cháu dâu nghe chuyện nhà này nhà kia từ năm ngoái đã nuôi nhiều hơn rồi.

Chỉ cần là để ăn trong nhà, không đem bán kiếm lời thì không vấn đề gì.

Nếu thật sự có người đến kiểm tra, thì cùng lắm để họ bắt gà đi thôi, chứ người thì chắc chắn không sao cả, không cần quá lo.

Bạch Nguyệt Quý mỉm cười:

“Vậy thì mình cứ nuôi thôi.”

Năm nay, không khí thật sự đã thoáng hơn rất nhiều.

Mấy người từng chuyên quyền sụp đổ rồi, giống như ngọn núi lớn đè trên lưng mọi người cuối cùng cũng được dời đi.

Trương Xảo Muội bế con trai nhỏ đến ngồi chơi.

Cô vừa sinh con được hai tháng, đứa con trai thứ hai với Cố Quảng Thu.

Đứa con này mang họ Trương, theo họ nhà mẹ đẻ.

Chú thím Trương đều rất vui.

Dù từ sau khi Cố Quảng Thu về sống bên nhà vợ, rồi lần lượt sinh ra Niên Sinh và Lâm Lâm, hai ông bà đã chẳng còn cố chấp chuyện con cháu phải mang họ Trương nữa.

Nhưng giờ thật sự có một đứa cháu ngoại mang họ Trương thì vẫn rất hạnh phúc.

Về chuyện này, cậu và mợ cũng không có ý kiến gì.

Vốn dĩ trước khi kết hôn đã thống nhất rõ ràng từ đầu rồi.

Nhà họ Trương cũng rất biết điều, trước đây Niên Sinh và Lâm Lâm đều mang họ Cố, mãi đến đứa con thứ ba này mới theo họ Trương. Chuyện này cũng chẳng có gì là không tốt.

Huống hồ, dù mang họ Trương thì chẳng phải cũng vẫn là cháu nội của họ đó sao?

Sau khi Trương Xảo Muội hoàn thành “nhiệm vụ” sinh con trai nối dõi cho nhà mẹ đẻ, cả người cô cũng thấy nhẹ nhõm hơn hẳn.

Hiện giờ cô không đi làm đồng nữa, thím Trương đi thay, vì cô còn phải cho con bú, thêm vào đó còn ở nhà nuôi lợn.

Năm nay nhà cô nuôi hai con lợn, nếu nuôi tốt thì phân heo cũng có thể nộp lấy công điểm, đến cuối năm còn được chia tiền bán lợn, cũng chẳng kém là bao.

Hôm đó cô bế con sang bên này chơi, lúc ấy bác gái Niên đang ngồi với mợ của Chu Dã, vừa bóc đậu phộng vừa trò chuyện.

Mợ liền gọi Trương Xảo Muội vào ngồi, bác gái Niên cũng tranh thủ khen mấy câu về đứa bé trong lòng Trương Xảo Muội, vì quả thực là đứa bé trông rất kháu khỉnh, béo tròn trắng trẻo.

Bây giờ bác gái Niên cũng ít ra đồng, chủ yếu ở nhà lo chuyện trong nhà, và trông nom Hứa Nhã đang mang bầu.

Nói một hồi, bác gái Niên lại nhắc đến chuyện gần đây Hứa Nhã cứ cắm đầu đọc sách.

“Thì đúng rồi, con bé là giáo viên mà, không học thì lấy gì mà dạy người ta.” mợ của Chu Dã đáp.

Bác gái Niên nói:

“Tôi biết, trước giờ nó cũng vẫn đọc, nhưng dạo này thì chăm quá mức, đêm nào cũng chong đèn dầu đọc tới khuya.”

“Chong đèn dầu học ban đêm luôn à?” mợ ngạc nhiên hỏi.

Bác gái Niên gật đầu:

“Chứ sao nữa, nếu không thì tôi đã chẳng nhắc chuyện này ra.”

“Cô giáo Hứa chắc cũng sắp sinh rồi nhỉ?” Trương Xảo Muội xen vào hỏi.

“Nếu chậm thì còn một tháng, nhanh thì chỉ nửa tháng là sinh thôi.” bác gái Niên gật đầu. Họ đã mời bà đỡ Lý đến xem rồi mà.

Bạch Nguyệt Quý lúc này vừa viết xong bản thảo, cũng bước ra khỏi nhà.

Mợ liền hỏi:

“Nguyệt Quý à, cháu có biết chuyện bên nhà Viễn Phương không? Bà Niên nói là dạo này Nhã dâu cứ học tới khuya lắm.”

Vì Hứa Nhã cũng từng qua nhà Bạch Nguyệt Quý hỏi bài vài lần, không chỉ cô mà cả Sở Sương năm nay cũng thường xuyên đến. Đều là để hỏi mấy chỗ chưa hiểu.

Mợ cảm thấy rất tự hào, bởi vì đều là thanh niên tri thức như nhau, nhưng cháu dâu của bà lại có thể giải thích được những chỗ khó mà cả Hứa Nhã lẫn Sở Sương không hiểu.

Không trách sao cháu dâu bà viết báo kiếm được tiền, mấy người khác không làm được điều đó.

Chỉ là bây giờ Hứa Nhã đang mang bầu lớn thế kia, mà học hành quá sức cũng không tốt.

Bạch Nguyệt Quý biết nhưng không thể nói ra, nên chỉ mỉm cười nói với bác gái Niên:

“Lần tới cô ấy qua đây, cháu sẽ hỏi thử.”

“Ừ, cháu hỏi xem, cũng khuyên nó đừng tạo áp lực quá. Nó như vậy là rất cố gắng rồi.” bác gái Niên gật đầu.
 
Back
Top Bottom