Chào bạn!

Để có thể sử dụng đầy đủ chức năng diễn đàn Của Tui À bạn phải đăng nhập hoặc đăng ký.

Đăng Ký!

Dịch Thập Niên 70: Cuộc Đời Hoàn Mỹ Của Nữ Phụ Trí Thức

Thập Niên 70: Cuộc Đời Hoàn Mỹ Của Nữ Phụ Trí Thức
Chương 260



“Nhà còn nhiều thịt mà. Mợ đừng có làm lụng quá sức, mình đâu thiếu chút lương thực đó đâu.” Chu Dã nói.

Mới về nhà được bao lâu đâu, vậy mà mợ anh, người đã ở nhà ăn uống có da có thịt ra được, giờ lại gầy sộc đi, sắc mặt tiều tụy, người đen sạm cả lại.

Mợ cười, liếc anh một cái, rồi hỏi thăm vợ chồng cháu trai và mấy đứa chắt dạo này có khỏe không. Sau đó mới giục anh: “Cả ngày vất vả rồi, mau về nhà tắm rửa nghỉ ngơi đi!”

Chu Dã cũng không nấn ná nữa, đạp xe quay về.

Nửa con thỏ đó được mợ đem nấu món thỏ kho tàu, mùi thơm lan khắp nhà, hấp dẫn vô cùng.

Hàng xóm ai nấy đều không nhịn được mà khen: “Thằng cháu này còn hiếu thảo hơn cả con ruột ấy chứ, cứ gửi đồ tới liên tục thế này, ai mà không ghen tị cho được.”

Những lời này, tất nhiên chẳng mấy chốc đã lọt vào tai của cậu cả và cậu hai Cố, khiến hai người tức nghẹn đến mức khó thở!

Trước kia cứ tưởng thằng cháu này chỉ là “đuôi thỏ”, chẳng tồn tại được lâu, ai ngờ bây giờ nhìn lại, chả thấy nó có dấu hiệu xuống dốc, trái lại, đội sản xuất Ngưu Mông còn trở thành đội tiên tiến!

Người ta ai cũng mong có người thân trong đội tiên tiến để nhờ vả, còn họ thì hay rồi, không chỉ một mà có hẳn hai đứa cháu ruột, do chính em gái mình sinh ra.

Vậy mà lại cắt đứt quan hệ hết sạch. Giờ thì hay rồi, trong thôn có không ít người cười sau lưng bọn họ đấy!

Thực ra, cậu cả với cậu hai Cố vẫn còn chút “ý đồ”. Khi Chu Dã đến nhà cậu để đưa đồ, hai người cũng cố tình ra ngoài “tình cờ gặp gỡ”.

Nhưng thằng cháu ấy thấy họ lại làm như không thấy, thảnh thơi đạp con xe đạp “Đại Kim Lộc” chạy qua, hoàn toàn không coi họ là người quen.

Hai ông cậu vốn định làm ra vẻ người lớn, cho thằng cháu một cơ hội làm lành. Nếu nó thật tâm, thái độ tốt, chịu đến nhận lỗi, họ cũng có thể “miễn cưỡng” nối lại quan hệ họ hàng.

Ai ngờ thằng cháu này quá đáng thật!

Giờ mà nó có tới cầu xin, họ cũng không thèm để ý nữa!

Hai ông cậu nghĩ vậy, nhưng tuyệt đối sẽ không thừa nhận là mình đang hối hận, kiểu hối hận muốn xanh cả ruột gan ấy chứ.

Nghĩ lại, nếu ngày xưa không đoạn tuyệt với nó, thì giờ chắc cũng không đến mức để nó chỉ gửi đồ cho mỗi cậu ba, còn họ thì chẳng được gì.

Những món Chu Dã gửi cho cậu ba trong suốt một năm, đủ để khiến hai ông đỏ mắt thèm thuồng.

Chu Dã không biết rõ hai ông cậu xa lạ kia nghĩ gì, nhưng anh là kiểu người nào chứ? Sao lại không nhìn ra họ muốn làm lành cơ chứ.

Chỉ là chẳng cần thiết.

Anh có cậu và mợ là đủ rồi. Còn mấy người cậu cả, cậu hai, mợ cả, mợ hai kia, có thì thêm phiền chứ chẳng có ích gì. Những thứ quý giá thì nên ít thôi.

Hồi anh bị bắt vào trong kia, cậu và mợ là hai người chạy đôn chạy đáo khắp nơi, vay mượn khắp lượt, chỉ mong có thể đưa anh ra ngoài.

Không đưa ra được, họ vẫn không bỏ cuộc, liên tục gửi đồ tiếp tế vào trong cho anh. Anh hiểu rõ điều kiện của họ, những món họ gửi vào là ngoài khả năng kinh tế của họ rất nhiều.

Chỉ vì sợ anh bị đánh, bị đối xử tệ.

Hai người đó như vậy, còn hai ông cậu thì sao?

Chưa từng một lần đến thăm, đừng nói là gửi đồ gì.

Ra tù rồi, anh cũng không tính toán gì, từng đến tận nhà họ một lần, bởi vì người thân giờ chẳng còn nhiều, có một nhà tính một nhà.

Kết quả, cửa đóng then cài, lạnh nhạt ra mặt, rõ ràng là không muốn dính dáng gì.

Vậy thì thôi, “đường lớn chia đôi”, mạnh ai nấy đi!

Không nhắc chuyện đó nữa, về đến nhà, Chu Dã lại tiếp tục những ngày làm việc đồng áng từ sáng sớm đến tối mịt, tham gia vào vụ thu hoạch mùa thu.

Đến cuối tháng Mười, toàn bộ lương thực đã được thu gom xong.

Theo quy trình hằng năm, bắt đầu bước vào giai đoạn nộp công lương, cày đất trồng lúa mì đông, sau đó là bán lợn, bán dê.

Và điều dân thôn quan tâm nhất, chính là giai đoạn chia thóc, chia tiền.

Dù năm nay tình hình chung có biến động, nhưng đội sản xuất Ngưu Mông không bị ảnh hưởng gì cả.

Không chỉ hoa màu ngoài ruộng tốt tươi, đàn lợn nuôi cũng khỏe mạnh, và đàn dê thì càng phát triển hơn, hiện đã có hơn 70 con, chủ yếu là dê cái. Năm nay họ còn bán được 15 con dê đực.

Năm ngoái vốn dự định g.i.ế.c dê mà không thực hiện được, năm nay đội quyết tâm làm cho bằng được. Đồng thời cũng để dành sẵn ba con lợn cho dịp Tết.

Còn chuyện có ai tố cáo à? Cứ việc!

“Phe con số” đã bị lật đổ rồi, xem thử giờ còn ai dám chống lưng cho đám người thích đi tố cáo lung tung nữa?

Chống lưng ư? Giờ đến bản thân họ còn lo sống yên cho qua ngày, vì đã đắc tội quá nhiều người, giờ mà không cẩn thận, sợ là sẽ bị trả thù đó!

Năm nay, điểm công của đội sản xuất Ngưu Mông lại tăng thêm một xu so với năm ngoái. Đến lúc chia lương thực, mọi người cũng được chia thêm một chút. Không nhiều, chỉ vài đồng bạc thôi, nhưng có thêm cũng đủ khiến ai nấy đều vui vẻ phấn khởi.

Chu Dã dắt theo bốn đứa con trai đứng chờ ở bãi chia lương. Đợi mọi người chia xong hết, anh mới tới chỗ đội trưởng mua thêm một trăm cân lúa mì, hai trăm cân bắp, ngoài ra còn mua thêm nhiều loại khác như đậu phộng, đậu tương…

Quan trọng nhất là khoai lang, năm nay anh cố tình mua thêm hẳn ba trăm cân! Lý do? Năm nay nhà anh định làm bún khoai lang!

Đội trưởng không nhịn được trách anh: “Không phải cậu bảo đang cố tiết kiệm tiền xây nhà sao? Sao còn mua nhiều lương thực như vậy? Cùng lắm thì mua mấy củ khoai lang, ăn dè sẻn cũng đủ rồi mà.”

Chu Dã cười đáp: “Thế sao được, có đói ai thì đói, chứ vợ con cháu thì không được để đói.”

Đội trưởng liếc nhìn hai đứa nhỏ mập mạp là Tiểu Bác và Tiểu Viên, thêm cả Đâu Đâu và Đô Đô cao to cứng cáp, cái kiểu này mà là đói hả?

Nhưng ông cũng không nói thêm nữa, biết Chu Dã là người có bản lĩnh, không cần ông lo nhiều.

Tính toán tiền xong, ông để anh mang lương thực đi.

Chu Dã đẩy xe chở lương thực về nhà, Cố Quảng Thu và Lý Thái Sơn cũng tới giúp một tay. Đâu Đâu với Đô Đô thì ôm lấy hai đứa em nhỏ, ngồi chễm chệ trên đống bao tải lương thực, cả đám kéo nhau về nhà, khí thế rầm rộ.

Ở nhà, Bạch Nguyệt Quý đã dọn dẹp sẵn căn phòng phía Tây. Sau khi lương thực mang về, tất cả đều được chất gọn lên các kệ gỗ trong phòng để tích trữ.

“Cuối cùng cũng xong rồi.” sau khi dọn dẹp xong hết, Chu Dã thở phào.

“Chưa đâu, mai còn phải lên núi chặt củi đấy.” Bạch Nguyệt Quý cười cười.

Chu Dã liếc vợ một cái đầy trêu ghẹo, cười hừ một tiếng, không nói thêm gì.

Nhưng đến tối, người này cứ qua lại liên tục, không chịu nghỉ.

Nửa đêm, Đâu Đâu bỗng tỉnh dậy, vừa mở mắt ra đã thấy cảnh tượng “kinh điển”, lập tức lên tiếng:

“Bố, bố đang bắt nạt mẹ!”

Một câu nói bất ngờ khiến Chu Dã và Bạch Nguyệt Quý đều khựng lại.

Đâu Đâu đang mở to mắt nhìn hai vợ chồng đang trùm chăn “chồng chất” lên nhau. Bạch Nguyệt Quý đầu óc như bị đứng hình ngay tại chỗ.

Trước kia từng nghe người ta kể chuyện bố mẹ ngủ chung giường với con rồi bị “bắt quả tang” khi làm chuyện vợ chồng, không ngờ đến phiên mình cũng gặp phải.

Chỉ muốn độn thổ!

“Đâu Đâu ngoan, bố không bắt nạt mẹ đâu, bố mẹ đang nói chuyện thôi.” So với vợ, Chu Dã tỏ ra rất bình tĩnh, mặt không đỏ, hơi không gấp, nói tỉnh bơ.

Đâu Đâu nhíu mày: “Nhưng con nghe mẹ khóc!”

“Con nghe nhầm rồi…” Bạch Nguyệt Quý lí nhí phản đối.

Hạt Dẻ Rang Đường

Đâu Đâu bò tới sờ mặt mẹ, không thấy nước mắt thì mới yên tâm, quay sang nói với bố: “Bố, con muốn đi tè.”

Chu Dã bế con xuống đất đi vệ sinh, xong xuôi lại bế nó trở về giường.

“Ngủ ngoan đi con.” Chu Dã nhẹ giọng dỗ.

Đâu Đâu cũng nhanh chóng chìm vào giấc ngủ.

Còn chuyện sau đó… bố có tiếp tục “bắt nạt” mẹ không, thì bé không biết nữa rồi.
 
Thập Niên 70: Cuộc Đời Hoàn Mỹ Của Nữ Phụ Trí Thức
Chương 261



Sáng hôm sau, Đâu Đâu cũng không nhắc lại chuyện đêm qua nữa, khiến Bạch Nguyệt Quý cứ tưởng cậu bé đã quên rồi. Trẻ con mà, trí nhớ đâu có dài, chuyện gì cũng nhanh quên thôi, cô đã tin là vậy.

Cho đến khi mợ xách một rổ trứng gà tới chia cho cô và Trương Xảo Muội, thì thằng nhỏ lại bất ngờ… mách lẻo!

“Bà ơi, bà phải dạy dỗ bố cháu đi, bố bắt nạt mẹ con đó!”

Mợ chưa hiểu gì: “Sao thế?”

Bạch Nguyệt Quý lúc này cũng đã quên chuyện đó, nên thoáng cái không kịp phản ứng, không kịp bịt miệng con trai lại.

“Nửa đêm cháu dậy đi tè, thấy bố làm mẹ khóc luôn!”

Một giây “chết đứng”, chỉ diễn ra trong tích tắc.

Thật đấy.

Mợ khựng lại một chút, rồi nhanh chóng hiểu ra, liền quay sang nói với Bạch Nguyệt Quý:

“Nguyệt Quý à, cháu vô bếp nấu cơm đi, mấy hôm mợ ở nhà, nhớ tay nghề nấu ăn của cháu lắm rồi đó.”

“Dạ!” Bạch Nguyệt Quý lập tức chui thẳng vào bếp, chạy trốn như một làn khói.

Mợ thì kéo Đâu Đâu ra một góc, không biết đã giải thích ra sao, chỉ biết lúc cậu nhóc quay lại, vừa thấy mẹ là đã cười tươi rói.

Bạch Nguyệt Quý thì cảm thấy là lạ, linh cảm chẳng lành:

“… Sao mẹ lại thấy không ổn chút nào?”

“Mẹ yên tâm, con sẽ không nói với ai đâu.” Đâu Đâu thì thầm nói.

Bạch Nguyệt Quý: “…… Mẹ hỏi nè, bà nói gì với con thế?”

“Bà nói là bố mẹ đang cố gắng sinh thêm em cho con chơi, giống như lão tam với lão tứ đó.” Đâu Đâu đáp.

Bạch Nguyệt Quý: “………”

Mợ mà nói thế, có hơi… liều quá không?

Nhưng mợ chẳng thấy có gì to tát.

Vì đây là Đâu Đâu, nếu là Đô Đô thì bà nhất định không nói vậy, nhưng Đâu Đâu thì được. Tuy nhỏ tuổi nhưng rất biết suy nghĩ, đúng kiểu “ba tuổi đã thấy dáng người lớn”.

Chính vì nói rõ ràng như thế, Đâu Đâu cũng hiểu ra rằng không phải bố đang bắt nạt mẹ, nên từ đó về sau cậu ngủ ngon lành, không còn cố thức để “bắt quả tang” bố nữa.

Trước đó, cậu còn giả vờ ngủ, chỉ để chờ lúc bố “ra tay” bắt nạt mẹ, sẽ bắt quả tang tại trận!

Chỉ là… cơn buồn ngủ kéo tới nhanh quá, không chống nổi…

“Trước còn giả bộ ngủ, sao hôm nay lại ngoan thế.” Chu Dã vừa nhìn là đã đoán ra, hỏi ngay.

Bạch Nguyệt Quý ngượng ngùng kể lại chuyện hồi sáng, Chu Dã nghe xong không nhịn được cười:

“Thằng nhóc này đúng là kiểu sẽ làm nên chuyện lớn. Em xem, nó nhịn đến hôm nay mới mách, chờ đúng lúc mợ tới, biết mợ có thể trị được anh, rồi mới kể.”

Bạch Nguyệt Quý vừa xấu hổ vừa buồn cười, trước đó cô thật sự tưởng con trai đã quên chuyện này rồi, ai ngờ nó còn “rình thời cơ” mách lẻo!

Sáng sớm hôm sau, Chu Dã lại cùng Cố Quảng Thu lên núi kéo củi về. Hai nhà cùng tranh thủ gom đủ củi dùng cho mùa đông. Sau khi xong việc, Cố Quảng Thu mới quay về nhà họ Cố giúp bố anh gom củi, tiện thể còn mang theo không ít thịt về.

Vì đi núi chung, lại vất vả cả mùa thu hoạch, nên cũng phải bồi bổ lại chút.

Còn mợ thì lúc này đã muối xong mẻ dưa cải ở nhà, liền tranh thủ lúc rảnh rỗi qua ở nhà cháu ngoại một thời gian. Dù sao dạo này tình hình cũng yên ổn, chuyện tố cáo linh tinh gần như không còn xuất hiện nữa.

Cũng nhờ mợ đến, nên chuyện dưa muối, làm bún khoai, v.v… trong nhà đều được bắt tay làm ngay.

Mợ thì không thể ngồi yên một chỗ, nhưng may là lần này có mợ và Chu Dã lo hết, nên Bạch Nguyệt Quý không phải đụng tay. Mợ còn nói thẳng: “Cháu cứ nghỉ ngơi, hoặc lo viết bản thảo, đừng có vướng vào.”

Vậy là Bạch Nguyệt Quý chọn viết bản thảo.

Vì đợt trước mợ về, cô bận rộn suốt nên cũng không viết được bao nhiêu. Nay tranh thủ viết thêm để kiếm tiền, bởi năm sau cô sẽ thi đại học, phải tích góp sẵn tiền sinh hoạt.

Từ khi mợ đến, bác gái Niên dẫn theo Niên Dao Dao cũng thường ghé sang chơi.

Bà còn đùa: “Bà về có vài tháng mà đen gầy hẳn ra rồi. Quả nhiên chỉ có nước của đội Ngưu Mông mới dưỡng người tốt được.”

“Không phải nước đội Ngưu Mông gì cả, là thịt trứng nhà cháu tôi nuôi người đấy!” mợ liếc bà một cái, cười đùa.

Bác gái Niên cũng cười, hàn huyên đôi câu rồi bắt đầu hỏi xin bí quyết:

“Bà có phương thuốc gì không, có thể chữa phản ứng thai nghén không?”

“Sao thế?” mợ hỏi lại.

Bác gái Niên thở dài: “Là con dâu thứ tư nhà tôi đó. Hồi mang thai Dao Dao đã phản ứng dữ dội, giờ mang thai đứa thứ hai lại càng kinh khủng, nhìn mà xót cả ruột.”

Trước kia, Trương Xảo Muội và Hứa Nhã sinh con cách nhau không lâu, đều sinh vào tháng 5 năm ngoái.

Lần này không chỉ có Trương Xảo Muội mang bầu, mà Hứa Nhã ở nhà cũng có thai, chỉ là tháng thai còn sớm hơn, giờ mới vào tháng thứ ba thôi.

Nhưng Hứa Nhã lại rất ghen tị với Trương Xảo Muội.

Vì sao ư? Vì Trương Xảo Muội mang thai mà hầu như không có chút phản ứng gì.

Cho dù có thì cũng chỉ là chút cảm giác nhẹ, còn Bạch Nguyệt Quý, người mang song thai, ngoại trừ việc hơi buồn ngủ thì không có biểu hiện thai nghén nào nghiêm trọng cả.

Còn Hứa Nhã thì thật sự không ổn.

Ngay từ khi mang thai đã nôn nghén liên tục, lại còn chóng mặt, không ăn uống nổi.

Hạt Dẻ Rang Đường

Những thứ như cá, gà hay mùi tanh, mùi thịt là không thể ngửi nổi, chỉ cần ngửi thấy là muốn ói.

Cùng lắm, cũng chỉ gắng gượng ăn được một quả trứng.

Khi mang thai Niên Dao Dao đã từng bị như thế, đi đang đi mà có thể tối sầm mắt, suýt ngất giữa đường.

Lần này còn tệ hơn, ngay cả cửa nhà cũng không bước ra được.

Có lần đang đứng trong sân nói chuyện với chị dâu cả, đang nói giữa chừng thì mắt tối sầm, nếu không nhờ chị dâu cả phản ứng nhanh đỡ kịp thì té ngã là điều chắc chắn, còn cái thai có giữ được hay không cũng là điều khó nói.

Không hề nói quá, có lúc Hứa Nhã nôn ra cả dịch mật, đến giờ đã gần ba tháng rồi mà triệu chứng nghén vẫn không thuyên giảm bao nhiêu.

Bữa cơm nào cũng là ép bản thân ăn vào, khiến bác gái Niên, chị dâu cả và cả chị dâu ba đều nhìn mà thấy xót xa.

Ngay cả Bạch Nguyệt Quý cũng cảm thấy quá khổ cực.

Hứa Nhã thỉnh thoảng đến tìm cô tâm sự, vừa nói vừa lau nước mắt, nghẹn ngào bảo:

“Sinh xong đứa này là chị không sinh nữa đâu, khổ quá rồi!”

Tình hình của Hứa Nhã, trong thôn ai ai cũng biết.

Chỉ là… lại có vài bà già miệng lưỡi sắc bén châm chọc, bảo cô làm quá lên, làm như thể chỉ có mỗi mình cô từng mang thai, ai cũng từng mang thai, ai cũng từng nghén, sao cô phải “diễn sâu” vậy?

May mà bác gái Niên là người mẹ chồng tốt, không ít lần an ủi con dâu, nghe người ngoài chê bai cũng bật lại ngay không nể mặt.

Dù Hứa Nhã có đôi chút kiêu kỳ của một nữ thanh niên trí thức, nhưng không phải dạng gây chuyện vô lý.

Ví như chuyện dạy học, cô rất nghiêm túc, còn hay nấu món ngon cho con gái Dao Dao ăn, mà con cháu nhà anh chị em trong nhà cũng được ăn ké, cô không phải kiểu tính toán chi li.

Từ sau khi chia nhà, quan hệ giữa cô và các chị em dâu lại khá tốt. Ở nhà, cô cũng thường dạy thêm bài cho mấy đứa cháu, ai cũng quý mến.

Bác gái Niên cũng rất hài lòng với cô con dâu út này, chỉ là càng hài lòng càng thấy xót xa vì cô quá vất vả.

Cũng từng đến trạm y tế hỏi thăm, nhưng bên đó chẳng có cách gì hữu hiệu.

Lúc nghe xong, mợ nói:

“Hay là chị lấy ít phục long can cho vợ Viễn Phương thử xem sao?”

Bác gái Niên ngẩn người:

“Gì cơ? Còn có liên quan tới… rồng nữa à?”

“Đó chỉ là tên thuốc thôi, thật ra là đất ở đáy bếp lò.” mợ giải thích.

“Đáy bếp lò?” bác gái Niên chưa từng nghe qua.

Thế là mợ dẫn bà vào bếp, lấy một ít tro đất ở giữa lòng bếp cho, rồi dặn:

“Đây, lấy cái này đem về cho con dâu chị thử. Mỗi lần dùng một chút xíu thế này thôi, tuyệt đối không được dùng nhiều.”

Trong lúc đó, vài bà lão miệng độc khác thì vẫn đang xì xào bàn tán sau lưng, nói Hứa Nhã “làm màu”, giả vờ yếu đuối, cứ như thể bản thân là tiểu thư nhà quyền quý vậy, trong khi ai mà chưa từng sinh con đâu?
 
Thập Niên 70: Cuộc Đời Hoàn Mỹ Của Nữ Phụ Trí Thức
Chương 262



Bài thuốc dân gian này là thứ mà mợ đã nghe từ rất lâu rồi.

Khi còn nhỏ, mợ đã từng nghe những người già trong thôn nhắc đến, nhưng vì phụ nữ mang thai là đối tượng đặc biệt cần được chăm sóc, nên không thể tùy tiện dùng linh tinh được.

Chỉ là nghe bác gái Niên kể Hứa Nhã khổ sở như thế, ăn không vô, uống không nổi, thì mợ mới nghĩ đến cách này, thử một chút cũng chẳng sao, biết đâu lại có hiệu quả.

Và đúng là có lúc, một vài phương thuốc dân gian lại rất hữu dụng thật.

Dùng mấy lần, triệu chứng nghén của Hứa Nhã giảm đi thấy rõ, gần như bảy tám phần là đỡ rồi!

Hạt Dẻ Rang Đường

Bác gái Niên mừng quýnh, không ngớt lời khen:

“Trời ơi, bà đúng là thần tiên! Bài thuốc của bà thiêng thật đó!”

Sáng nay vừa thức dậy, bà đã thấy con dâu út ăn liền hai bát cơm bắp, ăn thêm cả trứng luộc với vẻ rất ngon miệng, rau củ như cải trắng, củ cải cũng ăn sạch bách!

Một bữa như vậy, ăn bằng tổng lượng của hai ngày trước gộp lại!

Bà vui quá, lập tức chạy sang cảm ơn mợ.

Mợ chỉ cười, nói: “Tốt rồi là được.”

Hứa Nhã vì hết nôn nghén nên ăn uống lại được, sắc mặt vốn vàng vọt cũng nhanh chóng tươi tắn hẳn lên.

Niên Viễn Phương mấy lần về thăm đều thấp thỏm, thấy vợ phản ứng nghén quá nặng, suýt nữa vì lo quá mà xin nghỉ làm ở nhà.

Lần này về, thấy vợ khỏe lên, hỏi ra mới biết là nhờ bài thuốc mợ gợi ý, liền mang một túi đường đỏ mà anh mua ở ngoài đem sang tặng mợ.

“Thôi thôi, thím không thiếu đường đỏ đâu. Cháu đem về cho vợ ăn đi.” mợ từ chối ngay.

Muốn uống đường đỏ thì lúc nào mợ chẳng có thể pha, mấy thứ của vợ chồng đứa cháu ngoại, chẳng có gì mà mợ không có.

Tết năm ngoái còn gửi rượu sâm quý giá đến tặng hai ông bà uống mà!

Lúc đó mợ còn định đập đứa cháu ra trò, nhưng nghe nói là ngâm rượu sâm để bồi bổ cho vợ, tiện thể gửi cho ông bà nếm thử, nên mợ đành cho qua.

Lần này về quê làm đồng hơi mệt, vợ cháu ngoại còn đặc biệt nấu vài lần trứng đường đỏ cho mợ uống bồi bổ.

Niên Viễn Phương cười:

“Cháu biết thím không thiếu, nhưng đây là lòng thành của cháu thôi mà.”

Cuối cùng mợ cũng không từ chối nữa, nhận túi đường đỏ rồi tiễn anh về.

Khi Bạch Nguyệt Quý viết xong bản thảo rồi từ phòng bước ra, mợ liền kể chuyện ấy cho cô nghe, cười nói:

“Khách sáo quá, còn mang đường đỏ tới nữa.”

Bạch Nguyệt Quý cũng cười:

“Có gì đâu. Mợ giúp Hứa Nhã bớt nghén nghiêm trọng như vậy, nhận một túi đường đỏ cũng đâu có gì quá đáng.”

Mợ bật cười, thu dọn túi đường đỏ bỏ vào tủ, tủ nào trong nhà, mợ cũng có chìa khóa cả.

Khlão tamo lâu sau, Chu Dã từ trên núi về, mang về rất nhiều tổ ong rừng.

Đây chính là tổ ong dại mà năm ngoái anh cùng Lý Thái Sơn phát hiện khi vào rừng. Anh quyết định mỗi năm chỉ lấy mật một lần, coi như giữ nguồn mật lâu dài.

Tuy có hơi “bóc lột” đàn ong một chút, nhưng cũng đành vậy thôi.

Lượng mật năm nay cũng nhiều như năm ngoái, được khoảng hơn 10 cân, Chu Dã chia cho Lý Thái Sơn 3 hũ, còn lại giữ lại dùng dần.

Mỗi ngày pha một ly mật ong uống cũng tốt cho sức khỏe.

Sau khi muối xong dưa, làm xong bún khoai lang, mợ cũng chuẩn bị về nhà.

Chớp mắt đã tới tháng Chạp, trời bắt đầu đổ tuyết, từ tuyết nhỏ chuyển sang tuyết lớn chỉ trong vài ngày.

Đâu Đâu và Đô Đô dắt theo hai em nhỏ ra trước sân chơi tuyết.

Cả đám chơi ném tuyết ầm ầm, chỉ là lão tứ yếu hơn hai anh, đánh không lại, nên tức đến mức gào lên xả giận.

Còn lão tam thì “đại lão gia” hơn, ngồi thảnh thơi trên ghế xích đu của mợ, vừa nhìn các anh em đánh nhau vừa ăn bánh đậu đỏ, thật nhàn nhã.

Chu Dã từ ngoài về, trên xe chất đầy một thùng táo và vài quả bưởi, mua từ công xã.

Những năm trước chỉ có bưởi là dễ mua, táo thì hiếm lắm, nhưng năm nay có rồi.

“Táo về rồi nè!” Chu Dã cười vui vẻ.

Nghe thấy bố mua trái cây về, Đâu Đâu và Đô Đô hò reo, lão tứ cũng lập tức bỏ tuyết chạy vào, vì… cậu cũng muốn ăn táo!

“Lão tam, vào nhà ăn táo đi con.” Chu Dã nhìn lão tam, gọi đùa một tiếng.

Lão tam ngồi trên ghế, cười toe với bố, ăn hết miếng bánh đậu đỏ còn lại, vỗ tay phủi sạch rồi từ từ đi vào nhà.

Lúc đó, Bạch Nguyệt Quý đang ở trong nhà xếp lại quần áo, mấy đứa nhỏ được mặc đủ ấm mới được cho ra sân chơi tuyết.

“Công xã cũng có táo á?” thấy Chu Dã mang táo về, Bạch Nguyệt Quý không khỏi bất ngờ.

“Anh cũng không rõ sao lại có nữa, nhưng thấy có là mua liền.” Chu Dã cười.

Táo này là loại táo nhỏ, kích cỡ không lớn nhưng mùi vị lại rất ngon, thơm nức, cắn vào giòn ngọt, đậm hương.

Còn bốn quả bưởi, giữ lại hai quả để ăn, hai quả còn lại Bạch Nguyệt Quý dùng làm trà bưởi mật ong.

Vài năm gần đây, năm nào cô cũng làm. Sau khi nấu xong thì cho vào hũ thủy tinh bảo quản, rồi từ từ lấy ra uống. Mùa đông mà được uống trà bưởi mật ong nóng thì đúng là ấm người, dễ chịu vô cùng.

Trong lúc ăn táo, Đâu Đâu hỏi:

“Bố ơi, đội sản xuất sắp mổ lợn rồi phải không?”

“Ừ, đúng vậy. Sao thế?”

“Năm ngoái bọn con không được coi!” Đô Đô chen vào ngay: “Năm nay nhất định phải cho bọn con đi coi!”

Bạch Nguyệt Quý nghe xong liền gắt:

“Cái cảnh tượng đó thì đi coi cái gì, ở nhà hết cho mẹ!”

Năm ngoái cô không ngăn cản vì đã sớm biết sẽ không g.i.ế.c được lợn, nên không coi là vấn đề.

Nhưng năm nay khác, chắc chắn sẽ mổ lợn.

“Bọn con gan lắm, chuyện lớn chuyện nhỏ gì bọn con cũng coi được, có sợ đâu!”

“Đúng đó mẹ! Mẹ coi thường bọn con quá rồi. Năm Sinh cũng được đi đó!”

“Con muốn!” lão tam cũng mở miệng.

“Muốn muốn!” lão tứ lập tức phụ họa.

Đứa nào cũng muốn đi xem náo nhiệt.

Nhưng Bạch Nguyệt Quý rất cứng rắn:

“Ở nhà chờ ăn thịt là được rồi, không ai được phép đi!”

Lão tam còn yên, chứ lão tứ bắt đầu chu miệng muốn khóc, Đâu Đâu với Đô Đô biết tính mẹ mình thế nào, càng la càng không có cửa, nên vội vàng dỗ dành em út.

Rồi cả hai nhìn bố mình với ánh mắt khẩn cầu, hi vọng anh ra tay giúp.

Chu Dã ra hiệu cho các con cứ yên tâm, để anh dùng “mỹ nam kế” thuyết phục mẹ tụi nhỏ.

Đêm đến, anh cũng bận rộn một trận thật sự.

Sau khi xong việc, ôm vợ trong lòng, anh nhẹ nhàng thương lượng:

“Em yên tâm, lúc đó anh sẽ che mắt tụi nhỏ, không để thấy cảnh ấy đâu. Cho chúng nó tham gia một chút thôi, con trai mà, đừng nuôi như chim trong lồng.”

Đâu Đâu và Đô Đô thì có thể đưa theo, lão tam với lão tứ thì dĩ nhiên khỏi bàn, không đi.

Bạch Nguyệt Quý lười biếng rúc trong lòng anh:

“Anh một mình thì che sao nổi hai đứa?”

“Thì để người đứng cạnh che giúp một đứa, vậy là đủ.”

Thật ra cô cũng không phải phản đối chuyện con nít đi coi g.i.ế.c lợn, chỉ là sợ chúng nhỏ quá, bị ám ảnh thì không ổn.

“Anh thật sự lo được chứ?”

Chu Dã cười:

“Con ruột anh mà, sao để chúng nó bị dọa được? Một năm có một lần, mà lỡ chúng nó không được coi, trong khi con người ta được theo, thì chúng nó dễ tủi thân lắm đó.”

“…Vậy thì dắt đi đi.” – Bạch Nguyệt Quý cuối cùng cũng đồng ý.

Chu Dã cười rạng rỡ, lập tức rướn người lên hôn vợ một cái, rồi lật người đè xuống lần nữa.

Bạch Nguyệt Quý giơ tay đ.ấ.m nhẹ vào anh, nhưng vừa bị hôn tiếp là đầu óc đã lạc lối.

Mỹ nam kế này, rốt cuộc vẫn là đắc thắng hoàn toàn.
 
Thập Niên 70: Cuộc Đời Hoàn Mỹ Của Nữ Phụ Trí Thức
Chương 263



Trong tháng Chạp, ngoài đại sự cuối năm là g.i.ế.c lợn, còn có một ngày lễ không thể thiếu: Tết Tịch Bát.

Vào đúng ngày đó, sáng sớm tinh mơ, Chu Dã đã dậy sớm nấu nồi cháo Tịch Bát thơm lừng, vừa mở nắp là mùi thơm lan khắp nhà, khiến ai nấy đều thèm ăn.

Lão tam và lão tứ còn chưa dậy, nhưng Đâu Đâu và Đô Đô thì đã thức sớm, ăn xong bát cháo Tịch Bát rồi cùng nhau xách hộp cơm đi đưa cháo cho người thân trong thôn.

Những năm trước đều là Chu Dã đi đưa, năm nay anh giao nhiệm vụ ấy cho hai cậu con trai.

Mang cho nhà chú Trương, nhà Lý Phong Thu, nhà chị dâu Đại Sơn, nhà lão đội trưởng, nhà chú Đào, và tất nhiên không thể thiếu nhà của Lý Thái Sơn.

Lý Thái Sơn thấy hai đứa nhỏ tới liền mừng rỡ, còn bốc cho chúng một nắm táo đỏ, rồi cũng dẫn con trai mình tới trả cháo.

Dù nguyên liệu không nhiều bằng cháo nhà Chu Dã nấu, nhưng hương vị vẫn ngon lành, ngọt dịu.

Tết Tịch Bát năm nay còn náo nhiệt hơn năm ngoái, vì trong nhà lại có thêm hai đứa nhỏ biết nhảy biết chạy, khiến cho không khí gia đình lúc nào cũng rộn ràng.

Cả thôn cũng đều bận rộn qua lại thăm hỏi, trao đổi cháo lễ. Sau khi phần “giao lưu xã hội” kết thúc, chị dâu Lý, chị dâu Đại Sơn, vợ Đào Ngoã Phiến đều tụ về nhà chú Trương để tụ tập.

Họ còn nhờ Mãn Thương chạy sang gọi Bạch Nguyệt Quý, rủ cô xem có rảnh thì sang tán gẫu chút cho vui.

Hôm nay là lễ, Bạch Nguyệt Quý không viết bản thảo, tự thưởng cho mình ngày nghỉ, liền dẫn Đâu Đâu, Đô Đô, lão tam và lão tứ cùng đến chơi.

“Niên Sinh, em với Lâm Lâm đã ăn cháo Tịch Bát chưa?” Đô Đô hỏi.

Niên Sinh gật đầu: “Ăn rồi, ngon lắm! Mấy anh em vô đây đi, nhà em có bánh củ cải, để em lấy cho ăn.”

Đâu Đâu và Đô Đô không khách sáo gì, lão tam và lão tứ chưa từng ăn bánh củ cải, thế là cả bọn kéo nhau vào nhà Niên Sinh ăn luôn.

Bạch Nguyệt Quý chỉ biết dở khóc dở cười, nhưng cũng không ngăn, mấy đứa ăn no rồi, cùng lắm ăn được vài miếng bánh củ cải thôi.

Khi vào phòng, thấy chị dâu Lý, chị dâu Đại Sơn, vợ Đào Ngoã Phiến và Kim Tiểu Linh đều đã đến, ai nấy mang theo đủ loại đồ ăn vặt tự làm như bánh hồng, hạt dưa rang, đậu phộng muối…, cô đùa:

“Các chị thì mỗi người mang chút gì, còn em tới tay không, tới chỉ để ăn.”

Chị dâu Lý cười: “Thôi nào, vào ngồi đi, chị em gặp nhau là vui rồi.”

Chị dâu Đại Sơn tiếp lời: “Em mà rảnh tới chơi là quý lắm rồi.”

Hạt Dẻ Rang Đường

“Viết bản thảo tốn sức lắm, nên em cũng ít ra ngoài.” Bạch Nguyệt Quý cười đáp.

Kim Tiểu Linh nói: “Làm nghề viết lách thì đúng là hao não thật đấy. Nếu chị chịu được vị đó, có thể nấu óc lợn hầm đương quy, bổ não lắm. Em nghe người ta nói vậy.”

Trương Xảo Muội tiếp lời: “Đầu dê cũng tốt, năm nay đội mình g.i.ế.c hai con dê, em lấy một cái mà hầm ăn, bổ lắm đó.”

Bạch Nguyệt Quý cười: “Óc lợn thì em không chịu nổi, nhưng đầu dê thì năm nay thử xem.”

Nhưng không phải cô ăn, mà cô định nấu cho Chu Dã ăn, đã dặn anh chuẩn bị đầy đủ gia vị từ lâu rồi, chỉ chờ lúc đó là nấu thôi.

Sau khi chuyện ăn uống xong, cả nhóm lại chuyển sang bàn chuyện chia lương thực và phát tiền năm nay.

Mỗi nhà có thu hoạch riêng, chuyện rôm rả một hồi lại chuyển sang chuyện của người khác, như chuyện cô em chồng của chị dâu Đại Sơn, Lý Tiểu Lệ.

Vợ Đào Ngoã Phiến hỏi: “Năm nay sao rồi? Vài bữa lại quay về nhà mẹ đẻ khóc lóc, không phải một lần đâu nhé?”

Chị dâu Lý nói: “chia nhà rồi, chắc chồng không lo được việc, nên cuộc sống khó khăn chứ gì?”

Kim Tiểu Linh tiếp: “Lại quay về đòi tiền nữa à?”

Chị dâu Đại Sơn cũng không giấu: “Ừ, lần này lấy lý do con bệnh, bảo quay về vay tiền để khám bệnh.”

Nói là vay tiền cho con, nhưng ai cũng biết chỉ là cớ, mục đích là vòi tiền từ bố mẹ ruột.

Nhưng lần này không thành công, lúc cô ta khóc lóc quay về, anh cả Lý Đại Hải đang ở nhà cũ, lão đội trưởng có mặt.

Lão đội trưởng cho Lý Đại Hải chở xe đạp tới tận nhà xem cháu có bệnh thật không, nếu thật thì sao lại để nó khổ?

Vừa nghe vậy, Lý Tiểu Lệ liền hoảng hốt, đòi đi theo, nhưng bị ông ngăn lại, bảo cứ ngồi yên ở nhà.

Thấy con gái phản ứng như thế, ông đã hiểu ra tất cả, quả nhiên như dự đoán, chẳng có đứa trẻ nào bệnh cả, tất cả chỉ là mượn cớ để vòi tiền.

Kết quả, lão đội trưởng tức đến tím mặt, Lý Tiểu Lệ không moi được xu nào, ngược lại bị ăn đòn bằng dây lưng.

Bác gái Tôn định can, cũng bị quất cho vài roi.

Cuối cùng, lão đội trưởng tuyên bố thẳng:

“Về sau cho dù nó có c.h.ế.t đói trước mặt tôi, tôi cũng sẽ không để mẹ nó giúp nó một hạt gạo!”

Lý Tiểu Lệ vừa tức vừa tủi, vừa khóc vừa bỏ về nhà chồng.

Cô ta nghĩ: Nếu không phải chồng mình vô dụng, chẳng biết làm gì, thì sao cô lại phải tính kế vòi tiền nhà mẹ đẻ thế này? Đàng hoàng ra, nhà mẹ đẻ vốn giàu có, là đội tiên tiến, lại còn có bố làm đội trưởng, lẽ ra dù không mở miệng xin, họ cũng nên tự biết điều mà giúp đỡ cô chứ!

Kết quả không những không moi được tiền, còn bị ăn đòn, rồi nghe một câu tuyệt tình đến thế!

Cô ta thề, không thèm quay lại nữa, sau này c.h.ế.t cũng đừng mong cô về thắp nhang!

Chị dâu Đại Sơn đương nhiên biết rõ chuyện này, nhưng không quan tâm nhiều, vì với cái tính nết của đứa em chồng này, thì thật sự không còn thuốc chữa.

Mấy người làm chị dâu, cũng đâu phải hôm nay mới thấy thất vọng, lạnh lòng từ lâu rồi.

Nói xong chuyện nhà chị dâu Đại Sơn, câu chuyện lại chuyển sang vợ Đào Ngoã Phiến.

“Chị có giới thiệu cháu gái bên nhà ngoại cho Đoạn Văn à?” chị dâu Đại Sơn hỏi.

Đoạn Văn là người nhà họ Đoạn, một trong ba anh em Đoạn Vũ, Đoạn Sơn, Đoạn Văn, từng bị mẹ kế hành hạ, sau này lớn lên thì ra riêng sống tự lập.

Vợ Đào Ngoã Phiến cười đáp: “Vừa hay tuổi tác hợp nhau, chị thấy Đoạn Văn hiền lành, chịu khó, gả về cũng yên tâm.”

“Cũng đúng, giờ ba anh em sống đàng hoàng, làm ăn đâu vào đấy rồi.” chị dâu Lý gật đầu.

“Đoạn lão đại thì sao? Yên ổn chưa?” Kim Tiểu Linh hỏi. Giờ cô đã hoàn toàn hòa nhập với đội Ngưu Mông, chuyện thôn nắm rõ từng ngóc ngách.

Nhà chị dâu Đại Sơn ở sát cạnh ba anh em họ Đoạn, bĩu môi nói:

“Giờ thì hối hận muốn c.h.ế.t rồi, chỉ mong được nhận lại ba đứa nó. Mấy hôm trước còn xảy ra một trận ầm ĩ, bác gái Đoạn mặt dày tới tận nơi khóc lóc, bảo nhớ cháu!”

“Không biết xấu hổ luôn đấy!” chị dâu Đại Sơn hừ lạnh.

Hồi đó, mẹ ruột của ba anh em nhà họ Đoạn là vì bị mẹ chồng đòi hỏi vô lý, chồng thì nhu nhược, không bênh vợ, cuối cùng chị ấy tức mà uất ức chết.

Sau đó, mẹ kế vào cửa, ba anh em chịu đủ cảnh địa ngục trần gian, thế mà bà già đó có từng thương lấy một lần?

Giờ ba đứa cháu đã lớn, trong đó có hai đứa đã là lao động khỏe mạnh, có công điểm cao, bà ta mới nhớ ra cháu?

Đáng nói là, bà ta còn rất ác độc, muốn ép Đoạn lão đại đuổi vợ đang ở trong nhà ra ngoài, nói chính vì người phụ nữ ấy mà mấy đứa cháu mới bỏ nhà đi.

Không ngờ, chị vợ đó không phải dạng hiền lành, vừa nghe liền xách d.a.o lao ra, suýt nữa bổ luôn Đoạn lão đại một nhát, sau đó còn xông thẳng tới nhà họ Đoạn, khiến bà ta rụng cả tóc vì hoảng.

Tóc bị cắt cả nắm, bà già sợ phát khiếp, từ đó không dám hó hé gì về việc đuổi người kia nữa.

Chỉ dám ở nhà khóc lóc than thân trách phận, rằng mình xui xẻo mới rước thú dữ về làm con dâu…

Nhưng ai nghe cũng chỉ cười khinh, gậy ông đập lưng ông mà thôi.
 
Thập Niên 70: Cuộc Đời Hoàn Mỹ Của Nữ Phụ Trí Thức
Chương 264



Không đuổi được người vợ dữ dằn kia, bác gái Đoạn liền đổi chiêu, tới trước cửa ba anh em Đoạn Văn để chơi chiêu tình thân.

Chỉ tiếc là, không có tác dụng gì.

Ba anh em đã từng nói rất rõ: sau này cho dù bà ta có chết, họ cũng sẽ không tiễn bà ta một bước cuối cùng, nói gì thêm nữa?

Tuy còn mang họ Đoạn, nhưng trong lòng sớm đã đoạn tuyệt hoàn toàn với cái gọi là “nhà họ Đoạn” rồi.

Cũng chính vì thích sự dứt khoát rõ ràng này, cộng thêm ba anh em đều là người làm ăn giỏi giang, biết chịu khó, lại là người trong thôn, nhìn lớn lên từ nhỏ, nên vợ Đào Ngoã Phiến mới vui vẻ giới thiệu cháu gái mình gả qua đó.

Giờ nghèo một chút cũng không sao, quan trọng là phải là người đáng tin.

Hạt Dẻ Rang Đường

Chỉ cần biết làm ăn, chịu khó sống, thì tương lai kiểu gì cũng khấm khá.

“Ba anh em đó sau này chắc chắn không tệ. Đợi cháu chị cưới về năm sau, kiểu gì cũng sống ngày càng khá lên.” chị dâu Lý mỉm cười.

Chị ấy cũng biết cô cháu bên nhà mẹ của vợ Đào Ngoã Phiến, từng đến giúp trông trẻ, là một cô gái rất khá.

Vợ Đào Ngoã Phiến cười đáp:

“Anh chị bên nhà tôi cũng gặp Đoạn Văn rồi, đều ưng cái bụng. Sau này cưới về đây, tôi cũng có thể đỡ đần ít nhiều, chỉ cần biết vun vén, sẽ không đến nỗi nào đâu.”

Chuyện này qua đi, lại chuyển sang nhắc đến mẹ của Lý Phong Thu.

Trong nhóm mấy chị em ngồi đây, nếu nói ai có cuộc sống vất vả nhất, thì người đó chính là chị dâu Lý.

Bạch Nguyệt Quý thì khỏi bàn, cuộc sống yên ổn nhất.

Vợ Đào Ngoã Phiến cũng sống dễ chịu, hòa thuận với mẹ chồng như mẹ con ruột.

Trương Xảo Muội thì trước đây vất vả, nhưng giờ con trai con gái đủ cả, bụng lại đang mang thai, sống trong nhà mẹ đẻ, cuộc sống gọi là mỹ mãn cũng không quá.

Chị dâu Đại Sơn thì dù có bà mẹ chồng chua ngoa như bác gái Tôn, nhưng bố chồng là lão đội trưởng lại là người hiểu lý lẽ.

Mấy chuyện lớn như chia nhà, chia tài sản, rồi để từng nhà tách ra tự lập, đều công bằng rạch ròi, nên tổng thể cũng là sống thoải mái.

Chỉ có chị dâu Lý là thật sự khổ.

Khi chia nhà, ra đi hai bàn tay trắng. Bao năm chăm chỉ lao động, cuối cùng năm ngoái mới tích cóp đủ để xây lại gian nhà chính bằng gạch, đỡ khổ hơn một chút, thì bà mẹ chồng nằm liệt giường chờ chăm sóc.

Chăm sóc đã đành, lại còn phải bỏ tiền thuốc, mà tiền thuốc thì đúng là cái hố không đáy, tháng nào cũng phải chi.

Nhưng chị dâu Lý cũng đã nghĩ thông suốt, vì Lý Phong Thu không để vợ mình phải chịu ấm ức, anh tự đi chăm mẹ, dù bị nhìn bằng ánh mắt căm ghét hay bị mắng mỏ, anh cũng tự chịu, nhất quyết không để vợ bị xúc phạm.

Chỉ riêng điều đó thôi, cũng đủ khiến chị dâu Lý cảm thấy ấm lòng.

Rồi lại nói đến chuyện của cô em chồng Lý Phong Mai.

“Ly hôn về nhà đã gần một năm, tôi nghe nói cũng có nhiều người mai mối, sao chẳng chọn ai vậy?” chị dâu Đại Sơn vừa nhai hạt dưa vừa hỏi.

Chị dâu Lý nói:

“Không chọn ai hết, toàn là mối kêu đi làm mẹ kế, hoặc mấy ông già ế vợ, nó không chịu.”

“Thật ra nếu nó tử tế, thiếu gì người muốn cưới. Nhưng cái tính nết đó, ai mà ưng nổi?” chị dâu Đại Sơn hừ nhẹ. Dù sao Lý Phong Mai cũng có chút nhan sắc, không thì sao cưới được chồng thành phố?

Vợ Đào Ngoã Phiến tiếp lời:

“Tôi thấy có mấy lần cô ta thân thiết với Trần trí thức bên khu của thanh niên trí thức ấy.”

Chị dâu Lý thì bực mình nhất với cô em chồng này, nghe vậy cũng sửng sốt:

“Thật à?”

“Thật chứ còn giả gì. Biết đâu cô ta lại cưới được trí thức đấy chứ!” vợ Đào Ngoã Phiến cười.

Chị dâu Lý bĩu môi:

“Dù có cưới được tiên trên trời thì cũng chả liên quan gì đến chúng ta cả!”

Bạch Nguyệt Quý ngồi nghe mà thấy rất thú vị, đúng kiểu chuyện thôn quê mà nghe mãi không chán.

Nhưng bàn chuyện Lý Phong Mai, không chỉ có mấy chị em ở đây, mà bên phía vợ chồng Lý Phong Mậu cũng đang nói đến.

Vợ Lý Phong Mậu bực dọc bảo chồng:

“Cái tuổi này rồi, lại còn không có việc làm, không biết làm lụng gì, chỉ có ở nhà ăn không ngồi rồi.”

Chuyện mua xe đạp năm ngoái, tiền đã giao hết cho bố, Lý Phong Mai thì có bao nhiêu tiêu hết bấy nhiêu, một năm qua tiêu hoang, giờ chẳng còn gì trong tay, mỗi lần ăn thêm của nhà mẹ đẻ là chị dâu lại xót ruột!

Lý Phong Mậu cũng không vui gì với em gái:

“Cô ta thì ai tử tế là chê, chê xong quay sang thích mấy ông chả ai thèm. Người ta không thèm mới đau!”

Kêu đi chăm mẹ thì làm dở dang, chẳng sạch sẽ bằng anh ta, lại còn hay than nôn mửa, đúng là kiểu yếu ớt vô dụng!

Nhưng lý do lớn nhất, là vì nhà này để một đứa con gái bị ly hôn ở mãi không chịu đi, Lý Phong Mậu cảm thấy mất mặt!

Còn vợ anh ta?

Cũng chẳng nghĩ khác gì chồng.

Đừng nói người khác nhiều chuyện, bởi vì chuyện giữa Lý Phong Mai và Trần Tùng bên khu thanh niên tri thức đúng là thật.

Sở dĩ Trần Tùng lại qua lại với Phong Mai, một phần vì chính Lý Phong Mai để ý anh ta trước, cố tình tiếp cận và quyến rũ.

So với đám đàn ông thô kệch trong thôn, Lý Phong Mai rõ ràng là thích kiểu thanh niên có học, có chữ nghĩa như Trần Tùng.

Tuy là gái đã qua một đời chồng, nhưng cô ta lại không hề tự ti hay tự xem thường bản thân. Trái lại, cô ta luôn thấy mình rất xuất sắc, hoàn toàn xứng đáng với một người đàn ông trẻ tuổi, có học vấn và chưa từng kết hôn như Trần Tùng.

Cuối cùng, ánh mắt của cô ta dừng lại ở Trần Tùng.

Vài lần đưa đẩy, cô ta thật sự quyến rũ được Trần Tùng.

Có lần mang trứng gà luộc sang cho anh ta ăn, lợi dụng lúc những người khác không có ở nhà, cô ta liền “tặng luôn cả bản thân mình” cho Trần Tùng.

Trần Tùng cũng là một người đàn ông có bản lĩnh, và Lý Phong Mai rất mê anh ta.

Từ sau khi lên giường với Trần Tùng, cô ta mới thấy tên chồng cũ Triệu Kim trước đây đúng là vô dụng.

Toàn thân chưa nóng đã xong việc, chưa tới năm phút đã đầu hàng. Nhưng với Trần Tùng, cô ta lần đầu tiên cảm thấy mình thật sự là một người phụ nữ, mới hiểu niềm vui làm phụ nữ là thế nào!

Còn về phía Trần Tùng, tại sao lại chấp nhận một người phụ nữ đã từng ly hôn như Lý Phong Mai?

Chuyện đó, phải nhắc đến Dương Nhược Tình.

Chính Dương Nhược Tình là người khiến trái tim anh ta tan nát, nhưng anh ta không có bối cảnh như Giang Tân, không thể rút lui về thành phố dễ dàng, chỉ có thể tiếp tục ở đây, nhìn cô ta và Đặng Tường Kiệt ân ái như hình với bóng.

Nhiều đêm không ngủ, anh ta thậm chí còn nghe thấy tiếng “vui vẻ” từ phòng bên cạnh truyền qua, khiến Trần Tùng phẫn uất đến sắp phát điên.

Có một lần, không kìm chế được nữa, lợi dụng lúc Đặng Tường Kiệt đi vắng, Trần Tùng bịt miệng Nhược Tình, định cưỡng ép cô ta, ngay trên chiếc giường của cô ta và Tường Kiệt!

Trần Tùng đã sờ mó cô ta, nhìn thấy cô ta, nhưng đúng vào lúc định tiến thêm bước cuối cùng, lại nhìn thấy gương mặt cô ta đầy nước mắt, Trần Tùng chợt mềm lòng.

Tự vả một cái tát, rồi luống cuống bỏ chạy.

Dù Nhược Tình không nói cho Đặng Tường Kiệt biết, nhưng sau đó thì cô ta thật sự tránh mặt Trần Tùng như tránh tà, càng khiến trái tim anh ta vỡ vụn.

Và đúng lúc đó, Lý Phong Mai xuất hiện.

Trần Tùng không còn bận tâm đến chuyện Lý Phong Mai từng ly hôn hay không, bởi vì Lý Phong Mai đã chứng minh cho anh ta thấy, anh ta không tệ như anh ta tưởng, không phải là kẻ chẳng ai cần đến.

Vậy nên, anh ta thuận nước đẩy thuyền.

Dù sao thì Lý Phong Mai tự dâng đến cửa, là đàn ông, sao lại từ chối?

Anh ta cũng là một người bình thường, cũng cần có phụ nữ!
 
Thập Niên 70: Cuộc Đời Hoàn Mỹ Của Nữ Phụ Trí Thức
Chương 265



Lý Phong Mai thì đâu chỉ muốn “ngủ với Trần Tùng một lần cho vui”, mục tiêu của cô ta là cưới Trần Tùng.

Dưới sự thúc ép của Lý Phong Mai, Trần Tùng thật sự đã cùng cô ta đi đăng ký kết hôn.

Lý Phong Mai từng bị thiệt thòi trong cuộc hôn nhân với Triệu Kim, nên lần này cô ta rất rõ rang, không có giấy chứng nhận kết hôn, thì miễn bàn!

Vì vậy, khi thấy Trần Tùng không nói gì mà sẵn sàng đi kết hôn, cô ta càng cảm thấy vui mừng, cho rằng anh ta thật lòng muốn cưới mình, không giống như Triệu Kim trước đây cứ lấp l.i.ế.m trốn tránh.

Nhưng cô ta không biết rằng, với Trần Tùng thì mọi thứ chẳng quan trọng gì cả.

Khi Dương Nhược Tình biết chuyện Trần Tùng lấy Lý Phong Mai, cô ta tranh thủ lúc Đặng Tường Kiệt ra ngoài, lén tìm đến gặp anh ta.

“Trần Tùng, anh điên rồi sao? Anh định lấy một người phụ nữ đã ly hôn à? Anh không cần danh dự nữa sao?” trong mắt Dương Nhược Tình là sự thất vọng cùng cực.

Trần Tùng chỉ thản nhiên nhìn Dương Nhược Tình:

“Tôi đã bỏ lỡ người phụ nữ tôi muốn cưới nhất rồi, thì cưới ai cũng được.”

Dương Nhược Tình tức đến giậm chân:

“Anh nhất định phải tự hủy hoại mình như vậy sao?”

Trần Tùng lao tới ôm chầm lấy Dương Nhược Tình, khiến Dương Nhược Tình hoảng loạn:

“Anh lại muốn làm gì? Anh cố ép tôi phải ghét anh đến tận xương tủy mới cam lòng sao?”

Trần Tùng ôm chặt lấy cô ta, khẩn cầu trong tuyệt vọng:

“Cho tôi ôm một cái thôi, chỉ một cái thôi…”

“Thả tôi ra!” Dương Nhược Tình vùng vẫy giãy giụa.

Đúng lúc này, cửa bị đẩy mạnh ra, Đặng Tường Kiệt xông vào, vừa nhìn thấy liền lao lên đ.ấ.m thẳng vào mặt Trần Tùng một cú, rồi thêm một cú đá nữa!

“Đồ cặn bã! Cậu dám giở trò đồi bại? Có tin tôi báo công xã xử lý cậu không?!” Đặng Tường Kiệt giận dữ quát.

Trần Tùng không phản kháng, còn cười gằn một tiếng:

“Báo đi. Nói là vợ cậu chạy đến phòng tôi, bị tôi ôm rồi tôi còn định lôi lên giường.”

“Anh nói linh tinh gì đấy! Tôi và anh từ đầu đến cuối chưa từng có gì cả!” Dương Nhược Tình mặt cắt không còn giọt máu.

Trần Tùng nhìn cô đầy đau đớn, rồi mỉm cười cay độc:

“Chưa từng? Cô có nốt ruồi trên n.g.ự.c phải, lúc chúng ta lén lút sau lưng Đặng Tường Kiệt, tôi nhìn rõ mồn một.”

Câu này vừa thốt ra, sắc mặt Dương Nhược Tình trắng bệch, Đặng Tường Kiệt trừng lớn mắt, không thể tin nổi.

Trước đó, anh ta đã nghe được tiếng vùng vẫy trong phòng, nhưng vẫn tin Dương Nhược Tình không phản bội.

Nhưng giờ đây, nốt ruồi kín đáo đó chỉ anh ta mới biết, vậy mà Trần Tùng lại biết chính xác…

Cả lý trí lẫn tự tôn đều bị giẫm nát, Đặng Tường Kiệt không giữ được bình tĩnh, điên cuồng đánh Trần Tùng:

“Mẹ kiếp! Cậu dám cắm sừng tôi à?!”

Trần Tùng mặc kệ bị đánh, thậm chí còn cố tình kích anh ta:

“Là do cậu bất lực, không thoả mãn được cô ấy, thì đừng trách cô ấy tìm tôi! Lỗi là tại cậu!”

“Đừng nói nữa! Anh im đi!!!” Dương Nhược Tình sụp đổ, gào khóc, cô ta chưa từng ngờ Trần Tùng lại hạ thấp nhân cách cô ta đến thế!

Ngay lúc ấy, một tiếng hét chói tai vang lên ngoài cửa, Lý Phong Mai lao vào, đẩy Đặng Tường Kiệt ra, ôm lấy Trần Tùng đầy lo lắng:

“Anh sao rồi? Anh có sao không?”

Trần Tùng mặt mũi bầm dập, nhưng khi thấy gương mặt vặn vẹo của Đặng Tường Kiệt, lại cảm thấy thỏa mãn chưa từng có.

Lý Phong Mai gầm lên với Đặng Tường Kiệt:

“Đặng trí thức! Anh tự nhiên xông vào nhà người ta đánh người là sao hả? Không nói rõ ràng hôm nay thì đừng mong yên chuyện!”

Cô ta còn liếc Dương Nhược Tình bằng ánh mắt thù hằn, rõ ràng nghĩ tất cả là vì “con hồ ly tinh” này.

Đặng Tường Kiệt không nói một lời, quay người bỏ đi, Dương Nhược Tình vội đuổi theo kéo tay anh ta, nhưng bị anh ta hất mạnh ra!

Về đến nhà, anh ta quăng hết đồ đạc của Dương Nhược Tình ra ngoài:

“Từ hôm nay, tôi với cô không còn quan hệ gì! Ly hôn! Cút! Cút khỏi đây ngay!”

Trái tim Dương Nhược Tình tan nát, nhưng cô ta biết Đặng Tường Kiệt đang nổi giận, không người đàn ông nào chấp nhận nổi cú sốc như thế.

Nhưng cô ta thực sự bị oan!

Trần Tùng là một kẻ điên, không có được cô ta thì muốn kéo cô ta xuống địa ngục cùng hắn!

Thật nực cười là vì chuyện Lý Phong Mai, cô ta còn định đi khuyên nhủ Trần Tùng!

Trong căn phòng sát vách, Lý Phong Mai đang gặng hỏi Trần Tùng:

“Rốt cuộc là chuyện gì thế? Sao Đặng trí thức lại nổi điên đánh anh thành ra thế này? Có phải là Dương Nhược Tình dụ dỗ anh, rồi anh ta lại đổ hết tội lên đầu anh không?”

Cô ta nghĩ tới nghĩ lui, chỉ có thể đoán được như vậy, chắc chắn là con tiện nhân lẳng lơ Dương Nhược Tình gây chuyện, trốn không thoát đâu!

Trần Tùng không giải thích nhiều, chỉ thản nhiên nói:

“Nhà em nói sao rồi? Nếu họ đồng ý, thì sang xuân năm sau phải xây nhà cho chúng ta ở đấy.”

Lý Phong Mai gật đầu, hơi mím môi:

“Bố em biết chuyện rồi thì mừng lắm, cũng đồng ý rồi. Nhưng anh hai em thì không chịu, nói là anh đâu có làm rể nhà họ, mắc gì nhà họ Lý phải xây nhà cho?”

Trần Tùng liếc cô một cái, giọng có phần lạnh nhạt:

“Không dựng thì thôi, vậy cứ để như bây giờ, em ở nhà em, anh ở bên này.”

Lý Phong Mai lập tức biến sắc:

“Sao mà được!”

Trần Tùng nhướn mày:

Hạt Dẻ Rang Đường

“Chẳng lẽ em muốn dọn sang đây ở với anh à? Đây là khu thanh niên tri thức đấy, em nghĩ sống ở đây dễ à?”

Năm nay lại vừa có thêm vài thanh niên tri thức nam mới tới, căn ký túc vốn đã chật nay càng không đủ chỗ.

Mà quan trọng hơn, Trần Tùng đã không muốn sống ở đây nữa.

Anh ta nhìn lại Lý Phong Mai, lạnh giọng nói:

“Chẳng phải năm ngoái nhà em vừa bán cái xe đạp được ba trăm đồng sao? Không lẽ còn lo không có tiền xây nhà? Anh cũng chẳng đòi gì nhà gạch ngói cả, chỉ cần căn nhà vách đất là được rồi.”

Lý Phong Mai nghe vậy thì cảm động thật sự, cô ta cảm thấy Trần Tùng thật lòng muốn sống chung lâu dài với mình.

“Nếu sau này có cơ hội về thành phố, anh sẽ đưa em theo chứ?” cô ta hỏi.

“Sẽ.” Trần Tùng thuận miệng trả lời.

Lý Phong Mai lập tức vui mừng:

“Đây là anh nói nhé! Nếu anh mà dám nuốt lời, cho dù có chạy lên trời hay trốn xuống đất, em cũng sẽ không tha cho anh!”

Trần Tùng không nói gì, trực tiếp đẩy cô ta ngã lên giường, Lý Phong Mai cười quyến rũ liếc anh ta:

“Anh bị thương thế này, còn muốn nữa à?”

“Anh có bị thương đâu chỗ đó.” Trần Tùng đáp.

Chỉ cần nghĩ đến chuyện mình khiến Đặng Tường Kiệt tức điên lên, trong lòng anh ta lại sung sướng và khoái trá, nhất là biết chắc hai người kia chắc chắn sẽ cãi nhau một trận long trời lở đất. Dương Nhược Tình cả đời này cũng sẽ không quên được anh ta!

Thế thì phải ăn mừng một trận mới được!

Sau khi xong việc, Lý Phong Mai về nhà báo với bố mình chuyện xây nhà vách đất.

Bố cô ta đồng ý.

Nói là đợi sang năm, mùa xuân đến là bắt tay dựng nhà ngay.

Tuy nhiên, ông cũng bảo rằng chuyện cưới hỏi phải làm đàng hoàng.

Không chỉ là đi đăng ký kết hôn, mà còn phải bày ít nhất hai mâm cưới để ra mắt họ hàng, thôn xóm.
 
Thập Niên 70: Cuộc Đời Hoàn Mỹ Của Nữ Phụ Trí Thức
Chương 266



Cũng chính vì nhà họ Lý bày hai mâm cỗ, nên mọi người trong thôn mới biết chuyện Lý Phong Mai cưới Trần Tùng.

Ai nấy đều ngạc nhiên:

“Lý Phong Mai lấy đâu ra bản lĩnh thế chứ? Một người phụ nữ từng ly hôn mà còn lấy được thanh niên tri thức?”

Trong thôn không thiếu những bà mẹ ngày đêm mong ngóng gả con gái còn trinh nguyên cho mấy cậu thanh niên tri thức, nếu sau này họ được trở về thành phố thì con gái mình cũng được theo về, oai biết mấy!

Thế mà cuối cùng, gái nhà lành không gả được, lại để Lý Phong Mai – một món hàng đã qua sử dụng – cưới được, hỏi sao người ta không ghen tị đỏ mắt?

Tính từ khi thành lập đội sản xuất tới giờ, đội Ngưu Mông chưa từng có ai ly hôn, Lý Phong Mai chính là người đầu tiên, thế mà còn lấy được chồng tốt, đúng là trái ngang đến nghẹn họng.

Bất kể ai có phục hay không, thì sự thật là Phong Mai và Trần Tùng đã đăng ký kết hôn đàng hoàng, lại còn đãi hai bàn tiệc, chẳng ai phá nổi.

Hiện tại, Phong Mai vẫn sống ở nhà họ Lý, còn Trần Tùng thì vẫn ở ký túc xá thanh niên tri thức. Phải đợi sau Tết Nguyên Đán, tranh thủ trước khi ra đồng làm việc lại, họ sẽ gọi mấy thanh niên khỏe mạnh cùng đắp một căn nhà vách đất để dọn vào.

Vì lấy được Trần Tùng, nếu sau này anh ta được điều về thành phố, thì Phong Mai cũng sẽ được đi theo, thân phận lập tức khác biệt.

Hồi trước, Lý Phong Mậu và vợ chồng nhà anh ta khinh thường Phong Mai ra mặt, bởi họ cho rằng phụ nữ ly hôn coi như phế rồi, lấy lại cũng chẳng được gì tử tế, còn phải phiền nhà mẹ đẻ nuôi cô ta.

Thế mà giờ, Lý Phong Mai lại “đắc thắng hồi môn”, lấy được cả thanh niên tri thức, khiến không ít người kinh ngạc lẫn khó chịu.

Vợ Lý Phong Mậu còn vờ khen ngợi trước mặt mẹ chồng:

“Em chồng em đúng là có số phận tốt trời cho. Nếu sinh vào thời phong kiến, chắc cũng làm được mợ hai mợ ba, được người hầu kẻ hạ rồi!”

Lý Phong Mai được tâng lên tận mây xanh, nằm trên giường không đi nổi như mẹ cô ta cũng mãn nguyện nghiêng đầu mỉm cười, lòng thầm nghĩ: Phong Mai số tốt như vậy, dù trước có khúc khuỷu, nhưng giờ khiến bao người hâm mộ đấy thôi. Là do nhà họ Triệu không có phúc mà!

Lý Phong Mai ân cần nói với mẹ:

“Mẹ yên tâm, sau này con mà về thành phố rồi, nhất định sẽ mời bác sĩ giỏi nhất từ bệnh viện lớn về khám cho mẹ, sẽ không để mẹ nằm trên giường mãi đâu.”

“Ư… ư…” mẹ cô gật đầu lia lịa.

Chớp mắt đã đến giữa tháng Chạp.

Lúc này tuyết bắt đầu rơi dày đặc, mấy anh em Đâu Đâu và Đô Đô cũng chính thức bước vào giai đoạn “ngủ đông”, tức là chỉ chơi loanh quanh trong sân nhà.

Cả nhóm tranh thủ trời tuyết mà nặn người tuyết, cùng Chu Dã làm hẳn cả gia đình tuyết: người tuyết bố, người tuyết mẹ, người tuyết Đâu Đâu, người tuyết Đô Đô, rồi cả người tuyết Tiểu Bác và người tuyết Tiểu Viên.

Chưa hết, tụi nhỏ còn đắp cả một căn “nhà tuyết”, thật ra chỉ là một cái hố to giữa sân, nhưng mấy anh em thì chơi đùa phấn khích vô cùng.

Chỉ cần mặc đủ ấm, kiểm soát thời gian chơi, thì sẽ không lo cảm lạnh.

“Được rồi, vô nhà uống trà mật ong bưởi đi nào.” Bạch Nguyệt Quý gọi lớn.

Nghe đến trà mật ong bưởi, cả đám hí hửng chạy vào, mỗi đứa một chén, được mẹ pha sẵn, ai nấy đều thích mê.

“Không đủ, con muốn thêm!” Đô Đô nói.

Đâu Đâu cũng muốn thêm, chỉ có lão tam và lão tứ thì biết lượng sức, uống vừa đủ.

Bạch Nguyệt Quý cười nói:

“Sắp ăn cơm chiều rồi, còn muốn uống nữa chắc gì ăn nổi? Tối nay có gà hầm đó.”

Nghe thấy có gà hầm, hai cậu bé lập tức bỏ luôn trà mật ong bưởi, gà mới là quan trọng!

Bữa tối hôm đó là gà hầm hạt dẻ, thơm lừng, cả nhà ăn rất hài lòng, Đâu Đâu và Đô Đô ăn no căng bụng, Chu Dã cũng ăn được khá nhiều.

Chỉ có Bạch Nguyệt Quý ăn rất tiết chế: vài miếng thịt, một bát canh, vài hạt dẻ và hai cái bánh bắp lúa mạch, không dám ăn quá nhiều.

Cô vẫn luôn kiểm soát vóc dáng rất nghiêm ngặt, vì vận động không đủ nên ăn nhiều rất dễ tăng cân.

Sau bữa cơm, cô bắt tụi nhỏ học đọc và viết chữ, nhất là hai anh Đâu Đâu và Đô Đô, mùa đông năm nay đã học được kha khá chữ, nét chữ cũng ngày càng gọn gàng rõ ràng hơn.

Học xong thì cho chúng đánh răng rửa mặt rồi đi ngủ.

Còn Chu Dã và Bạch Nguyệt Quý thì ngồi trò chuyện một lát, chuyện không liên quan đến “người lớn” mà chỉ tâm sự thường ngày, bình dị.

Đến khoảng 11 giờ đêm, Chu Dã mới một lần nữa ra khỏi nhà.

Từ đầu tháng Chạp đến giờ, đây là lần thứ hai anh ra ngoài vào ban đêm.

Bình quân, mười ngày mới được đi một lần.

Vào lúc hơn mười một giờ đêm, Chu Dã mới ra khỏi nhà, mãi đến bốn rưỡi, gần năm giờ sáng hôm sau mới quay lại.

Cả đội Ngưu Mông lúc đó vẫn lặng ngắt như tờ, mọi người còn đang say giấc. Chu Dã trở về với gương mặt tái xanh vì lạnh.

Bạch Nguyệt Quý lập tức thắp đèn dầu, dậy rót nước nóng cho anh.

“Vợ ơi, em không cần dậy đâu, mau lên giường nằm nghỉ đi, anh tự lo được mà.”

Nguyệt Quý nghe vậy cũng không nấn ná, lên giường ngủ tiếp.

Chu Dã uống nước nóng, cơ thể ấm lên được chút, sau đó mang hết đồ anh đem về đặt vào căn phòng phía tây, giờ đang là mùa lạnh, đồ ăn để đó cũng không sợ hư.

Xong xuôi, anh cũng lên giường nghỉ.

Sáng hôm sau trời vừa hửng sáng, vì có đồ mang về, nên Nguyệt Quý không ngủ nướng, dậy sớm hơn thường lệ.

Cô để Chu Dã và mấy đứa nhỏ ngủ thêm, còn mình thì mặc áo ấm, ra ngoài sắp xếp đống đồ mà Chu Dã đem về.

Có: 10 cân thịt lợn, 7–8 thanh xương sườn, 5–6 dẻ sườn cừu, một miếng thịt cừu khoảng 3–4 cân.

Hạt Dẻ Rang Đường

Cô phát hiện ra một điều, khoảng 1–2 năm gần đây, thịt thà trong nhà ngày một nhiều hơn, trước kia rất hiếm thịt cừu, nhưng giờ mỗi lần đổi hàng về là có một ít.

Chính vì ăn thịt cừu nhiều quá, nên Chu Dã dạo gần đây ban đêm cứ “không yên ổn”, ý cô là… cái chuyện ấy đấy.

Ngoài thịt, lần này còn có: Trứng gà và trứng vịt muối, không có rong biển hay tép khô, vì lần trước mua khá nhiều, trong nhà còn thừa.

Còn lại là: Một thùng táo và một thùng lê trắng.

Lần trước mua ở công xã đem về chưa được mấy ngày đã ăn hết, lần này thấy có thì phải tranh thủ lấy.

Mùa đông đốt lò, không khí rất khô, ăn nhiều trái cây vừa tốt cho da, lại giúp cả người lớn lẫn trẻ nhỏ tránh bị nóng trong.

Cô sắp xếp mọi thứ gọn gàng, rồi bắt tay vào chuẩn bị bữa sáng.

Cũng không cần làm gì cầu kỳ: Rửa sạch khoai lang, cắt bỏ phần bị sâu ăn, lấy bánh bao làm từ hai hôm trước ra hấp lại.

Đập hai quả trứng làm món trứng hấp, rắc thêm hành lá và ít tép khô lên mặt, vừa ngon vừa thơm, tụi nhỏ ăn rất có khẩu vị.

Phần của Nguyệt Quý, chỉ là bánh bao kèm trứng hấp, thêm một bát canh rong biển, đủ no mà vẫn kiểm soát calo.

Chu Dã thì thích ăn trứng vịt muối, ăn kèm với bánh bao nóng hổi, thêm bát canh rong biển là mãn nguyện lắm rồi.
 
Thập Niên 70: Cuộc Đời Hoàn Mỹ Của Nữ Phụ Trí Thức
Chương 267



Sau khi mang canh thịt dê đến cho cậu Cố và mợ Cố, Chu Dã quay về từ đội sản xuất Cố gia, trên đường còn thấy có người đang đánh nhau ở thôn. Anh nhìn qua thì phát hiện là người lạ, không quen biết.

“Chuyện gì thế? Họ đâu phải người trong thôn mình, sao lại đánh nhau dữ vậy?” Chu Dã dừng xe đạp lại, hỏi một người đàn ông trong thôn đang đứng xem náo nhiệt.

Người kia với vẻ mặt hóng chuyện nói: “Toàn là người đến đội mình xem mắt đấy, là vì con gái nhà họ Đoạn. Ban đầu đã định ưng rồi, ai ngờ bà mối lại nhận quà của phía sau, nên lại dắt thanh niên nhà sau đến thêm một lần. Cô con gái nhà họ Đoạn thích anh sau hơn, nên đòi hủy hôn với anh trước để gả cho anh sau. Anh trước không đồng ý, anh sau biết chuyện này, hôm nay đụng mặt nhau, thế là đánh nhau luôn.”

Chu Dã nghe xong chỉ tặc lưỡi: “Cũng đến mức phải thế à?”

“Đương nhiên là đến mức đó rồi, đại đội mình là đội sản xuất tiên tiến mà, ai cũng muốn có người thân ở đại đội mình.” Người kia tỏ ra đầy tự hào.

Đội sản xuất tiên tiến là chuyện vinh quang, đã là người của đại đội Ngưu Mông thì sau này đi đâu cũng có khí thế. Trai gái trong đội chẳng cần lo chuyện cưới gả, bà mối giành nhau tới nói!

Giống như Chu Dã vừa thấy, giờ đây trai gái trong thôn đều rất được ưa thích, trời thì lạnh mà bà mối hết người này đến người khác vẫn đến gõ cửa.

Hạt Dẻ Rang Đường

Chuyện con gái nhà họ Đoạn bị giành đã đành, ngay cả Chu Đại Nha và Lý Đại Ni cũng được bà mối đến ngồi nói chuyện.

Lý Đại Ni sau Tết sẽ mười sáu, ở quê thì tuổi đó cũng xem là lớn rồi, thường kết hôn sớm. Nhưng cũng chỉ là mời bà mối uống chén trà thôi, còn chưa muốn vội vàng định hôn, ai biết sau này có người tốt hơn hay không?

Vụ này không chỉ mẹ của Lý Đại Ni mà ngay cả chị dâu của Chu Dã cũng nghĩ như vậy, đều không phải người ngốc.

Trong thôn đang náo nhiệt thì chớp mắt đã đến ngày mổ lợn rồi.

Tối qua, hai anh em Đâu Đâu và Đô Đô khi đi ngủ còn dặn bố kỹ càng: “Nhất định phải gọi bọn con dậy sớm, không được để bọn con bỏ lỡ!”

Chu Dã là người giữ lời, sáng sớm đã gọi hai đứa dậy, mặc quần áo chỉnh tề rồi đưa ra ngoài rửa mặt đánh răng, xong xuôi mới dẫn đi.

Còn lão Tam và lão Tứ thì vẫn đang ngủ say trên giường đất.

Khi ba bố con xách giỏ đi đến nơi mổ lợn, nơi đó đã đông kín người, dù gì cũng là sự kiện lớn, cả năm mới có một lần.

Năm ngoái còn làm rất âm thầm. Thực ra năm nay cũng không nên làm to như vậy, nhưng vì muốn khích lệ tinh thần mọi người, thôi thì cứ làm thôi, ở quê thì cũng không gây ra chuyện gì lớn.

Hai anh em Đâu Đâu và Đô Đô rất thích tụ họp náo nhiệt.

Lý Thái Sơn và mẹ cậu ta cũng đã đến.

“Anh Dã!” Lý Thái Sơn vẫy tay gọi.

Chu Dã liền dắt hai đứa nhỏ qua.

“Chú Thái Sơn, chú không dẫn Đa Đa đến à?” Đô Đô hỏi.

Con trai của Lý Thái Sơn tên là Lý Đa.

Cái tên “Đa” đó là vì Lý Thái Sơn mong con là con gái để gả cho hai anh em Đâu Đâu và Đô Đô, ai ngờ lại ra “thừa” một chú chim nhỏ, nên đặt tên là Đa.

Không chỉ đứa đầu, đứa thứ hai mà Kim Tiểu Linh mang thai cũng là con trai, Lý Thái Sơn đặt tên là Dư.

Hai cái tên cộng lại là “Đa Dư” (thừa thãi), chẳng có đứa nào như ý, cậu ta mong có con gái để sau này gả cho lão Tam và lão Tứ, ai dè toàn sinh con trai, tức c.h.ế.t đi được!

“Đa Đa còn nhỏ, chưa xem được cảnh này.” Lý Thái Sơn đáp: “Thật ra các cháu cũng không nên xem đâu.” Rồi hỏi Chu Dã, “Anh Dã, sao anh lại dẫn hai đứa nhỏ đến?”

Cách đây hai năm, cũng có một gã ngốc trong thôn dắt con trai nhỏ đến xem cảnh mổ lợn, kết quả là đứa bé bị dọa sợ, ban ngày còn bình thường, tối đến thì sốt cao, hồn phách bay mất.

Cuối cùng phải mời bà nội của nó và bác trai Niên trong thôn – hai người duy nhất biết gọi hồn – đến tính toán canh giờ, mất nguyên buổi tối mới gọi được hồn về, sốt mới lui.

“Bọn cháu gan lớn, không sợ đâu ạ!”

“Cảnh này không nhỏ đâu đấy.”

“Chính vì là cảnh lớn nên mới phải xem, chú Thái Sơn đừng coi thường bọn cháu!”

Lý Thái Sơn bật cười, liền bế Đô Đô lên, “Người đông, chú bế cháu.”

Đô Đô cũng không phản đối, Chu Dã thì bế Đâu Đâu, nói với Lý Thái Sơn: “Lát nữa bịt tai lại, đừng cho tụi nhỏ xem.”

“Không được bịt đâu!”

“Đúng rồi, bọn con muốn xem!”

Hai anh em phản đối kịch liệt.

“Được rồi, cho các cháu xem.” Lý Thái Sơn cười gật đầu, đồng ý ngay tắp lự.

Đâu Đâu và Đô Đô bán tín bán nghi, nhưng chưa bao lâu thì Cố Quảng Thu, thím Trương và Niên Sinh cũng đến.

Niên Sinh cũng muốn xem cảnh mổ lợn, thấy Đâu Đâu và Đô Đô thì vui lắm, ba đứa nhỏ ríu rít trò chuyện với nhau.

Chẳng mấy chốc, Mãn Thương, Mãn Khố và mấy người khác cũng đến cùng Lý Phong Thu, Chu Tam Đản và Chu Nhị Nha cũng đi với anh cả Chu và chị dâu Chu, đứng ở bên kia. Tam Đản còn vẫy tay chào bên này, nhưng anh cả Chu và chị dâu coi như không thấy.

Khi người đến đông đủ, đồ tể trong thôn bắt đầu mổ lợn.

Đầu của ba đứa nhỏ – Đâu Đâu, Đô Đô và Niên Sinh – lập tức bị ôm chặt vào lòng, tai cũng bị che kín. Đâu Đâu và Đô Đô còn giãy giụa đòi xem.

“Chưa xong đâu, lát nữa xem sau.” Chu Dã nói.

Lý Thái Sơn cũng không buông Đô Đô ra, Cố Quảng Thu cũng vậy, mãi đến khi mổ xong mới để bọn nhỏ xem.

Đâu Đâu và Đô Đô vội vàng quay đầu lại nhìn. Dù chẳng hiểu gì, nhưng cũng thấy con lợn đã chết, lúc nãy còn sống mà.

Hai anh em thoáng chốc trầm ngâm, Niên Sinh cũng vậy.

“Có hơi buồn phải không?” Chu Dã hỏi.

“Vâng…” Cả ba gật đầu.

“Không sao, lát nữa ăn nhiều thịt lợn vào là hết buồn liền.” Lý Thái Sơn cười hề hề.

Không xem thì không bị dọa, hồi nhỏ cậu còn từng nuôi thỏ, sau cũng bị mẹ cậu thịt mất. Khi đó cậu khóc dữ lắm, nhưng lúc ăn thịt thỏ kho lại thấy ngon vô cùng.

Mổ lợn thì náo nhiệt, còn mổ dê thì chẳng mấy ai để ý, nên đã mổ xong từ trước khi mọi người đến xếp hàng.

Giờ mổ lợn xong rồi, tiếp theo là xếp hàng chia thịt.

Xếp theo điểm công – nhà ai nhiều điểm thì đứng trước, ít điểm thì sau.

Chu Dã thì điểm công chắc chắn không cao, nên xếp gần cuối – chuyện thường năm nào cũng thế.

Tới lượt anh thì mấy miếng mỡ trắng bóng đã chẳng còn lại bao nhiêu, nhưng anh không để tâm. Thấy mấy cái đầu dê chẳng ai lấy, anh liền hỏi bác đội trưởng.

“Nếu cậu muốn thì lấy cả ba cái đầu dê đi.” Bác đội trưởng nói.

Năm nay mổ hai con lợn, ba con dê.

Chu Dã cũng không khách sáo, liền lấy luôn ba cái đầu dê – tuy rẻ nhất nhưng cũng đủ để trừ hết điểm công anh tích được.
 
Thập Niên 70: Cuộc Đời Hoàn Mỹ Của Nữ Phụ Trí Thức
Chương 268



“Anh Dã, sao anh lại lấy đầu dê vậy? Thứ này toàn là xương, chẳng có bao nhiêu thịt, nhìn còn thấy rợn người nữa.” Lý Thái Sơn vội nói.

“Đầu lợn nhìn cũng rợn đấy, mà đem xào lên ăn thì anh nuốt cả lưỡi theo luôn.” Chu Dã cười đáp.

“Nhưng đầu dê thì làm sao mà ăn chứ?”

“Anh cũng không biết, là vợ anh dặn đích danh bảo lấy.” Chu Dã nói. Anh rất tin vào tay nghề nấu nướng của vợ mình, gia vị các thứ đều chuẩn bị đầy đủ, hầm đầu dê ra chắc chắn sẽ ngon không chê được.

Chu Dã ôm ba cái đầu dê về nhà.

Đâu Đâu và Đô Đô lon ton chạy sau lưng bố, rất tò mò với ba cái đầu dê này.

Quả thật hai đứa gan không nhỏ, chẳng hề sợ hãi chút nào.

Mới nãy còn thương cảm cho hai con lợn, vậy mà giờ đã háo hức hỏi: “Bố ơi, đầu dê này thật sự ngon lắm hả?”

“Ngon chứ, mẹ các con làm món gì mà chẳng ngon?” Chu Dã vừa cười vừa nói.

Hạt Dẻ Rang Đường

Anh cũng rất hài lòng với tâm lý vững vàng của hai cậu con trai – con trai thì phải mạnh mẽ như vậy, lớn lên mới có tiền đồ.

Chu Dã đem ba cái đầu dê về bắt tay vào xử lý.

Y hệt như lời Bạch Nguyệt Quý đã dặn tối qua: đầu tiên là thui cho cháy lớp lông, rồi cạo sạch sẽ một lần nữa cho đến khi bóng nhẵn, sau đó ngâm vào nước lạnh khoảng hai tiếng.

Trong thời gian đó, phải làm sạch kỹ trong ngoài đầu dê, dùng bàn chải chà kỹ từng chỗ một – cả mũi, miệng, tai, đều phải rửa sạch không còn chút bẩn nào.

Xong hết phần sơ chế, công việc mới đến tay Bạch Nguyệt Quý.

Ăn sáng xong, cô bắt đầu nấu ba cái đầu dê, đồng thời dặn Chu Dã: “Anh đi gọi Đổng Kiến qua đi, tối nhậu với nhau một chén.”

“Được thôi.” Chu Dã cười đồng ý.

Ba cái đầu dê này xử lý thì đúng là phiền toái thật, nhìn có vẻ chẳng nhiều thịt, nhưng khi bưng ra bàn thì lại thành cả một nồi đầy ụ.

Bạch Nguyệt Quý nấu nướng rất có tay nghề, không hề có chút mùi hôi nào, gia vị nêm nếm đậm đà, thịt đầu dê thơm nức mũi.

Ngay cả hai anh em Đâu Đâu và Đô Đô cũng ăn đến mức miệng bóng nhẫy, lão Tam và lão Tứ cũng rất thích món này.

Đổng Kiến đến ăn tối không tay không – mang theo một chai rượu và hai gói đường đỏ tặng cho Bạch Nguyệt Quý.

Mỗi lần đến nhà ăn cơm, anh ấy đều có quà, Chu Dã dù nói đừng khách sáo nhưng Đổng Kiến vẫn cứ mang, thành thói quen rồi.

Đổng Kiến chưa từng ăn thịt đầu dê, đây là lần đầu tiên, ăn xong xuýt xoa không ngừng, giơ ngón cái khen ngợi tay nghề của Bạch Nguyệt Quý.

Sau bữa tối, tuyết rơi dày bên ngoài, Chu Dã và Bạch Nguyệt Quý mời anh ở lại nghỉ qua đêm: “Phòng phía tây không ai ngủ, anh ngủ ở đó, để Đâu Đâu và Đô Đô qua ngủ cùng, ban đêm không lo lạnh.”

“Được.” Đổng Kiến cũng không khách sáo, uống nhiều rượu lại thấy tuyết rơi, cũng không cố sức về nữa.

Chu Dã chuẩn bị một bình chườm nước nóng, mợ cũng không mang về vì nhà có giường đất, chẳng sợ lạnh.

Bình chườm được đổ nước sôi, quấn khăn lại rồi đặt sẵn vào trong chăn. Đổng Kiến còn cùng Đâu Đâu và Đô Đô ngâm chân trước khi ngủ.

Đô Đô tò mò hỏi: “Bác Đổng, sao bác chỉ nhận anh cháu làm con nuôi mà không nhận luôn cháu?”

“Hồi đó bác nghèo, chỉ lo được một phần quà nhận con nuôi, nên đành nhận mỗi anh cháu.” Đổng Kiến cười đáp.

Đô Đô gật gù, “À thì ra là vậy.”

“Chứ cháu tưởng là sao?” Đổng Kiến xoa đầu nó cười hỏi.

“Cháu tưởng là bác chê cháu.” Cậu bé nhỏ giọng nói.

“Sao lại vậy được.” Đổng Kiến bật cười.

“Bác tặng quà cho anh cháu, cũng tặng cả cháu với lão Tam lão Tứ nữa, mà các cháu không phải con nuôi bác, chẳng phải là ăn không của bác sao?” Đô Đô vừa cười vừa nói.

“Không có ăn không đâu. Các cháu gọi bác là bác, thì bác tặng quà là điều nên làm.” Đổng Kiến cười hiền, rất quý mấy đứa nhỏ, có quà cho Đâu Đâu thì cũng có phần Đô Đô, lão Tam lão Tứ cũng không thiếu.

Mấy năm nay, tình cảm giữa hai bên càng lúc càng thân thiết.

Đô Đô nghe vậy thì yên tâm, vốn rất hoạt bát, lại tiếp tục trò chuyện với Đổng Kiến. Thỉnh thoảng Đâu Đâu cũng chen vào đôi câu, hai anh em nói chuyện rôm rả một lúc mới chịu ngủ.

Đổng Kiến cười nhẹ, rồi vẫn sang gõ cửa phòng Chu Dã, bảo anh bế hai đứa về.

“Có bình chườm rồi, anh không sợ lạnh đâu, nhưng mà tụi nhỏ phải về giường đất ngủ, chứ không khéo ban đêm đạp chăn ra là lạnh đấy.”

Anh không có kinh nghiệm trông trẻ, lại nằm giường chứ không phải giường đất, lỡ tụi nhỏ bị lạnh thì nguy.

Chu Dã thấy Đổng Kiến có vẻ lo lắng thì mỉm cười, rồi bế Đâu Đâu và Đô Đô về phòng ngủ, “Vậy anh ngủ sớm chút nhé.”

Lúc này Đổng Kiến mới gật đầu.

Sáng hôm sau, khi Chu Dã dậy nấu bữa sáng, Đổng Kiến cũng dậy, chào một tiếng rồi quay về khu thanh niên trí thức.

Vừa về đến nơi, anh đã thấy Dương Nhược Tình đang gõ cửa phòng Đặng Tường Kiệt. Vừa thấy Đổng Kiến về, cô ta liền mắt đỏ hoe đi lại nhờ anh giúp đỡ.

Nhưng Đổng Kiến không nói nhiều: “Chuyện giữa cô và Đặng Tường Kiệt thì tự hai người giải quyết. Tôi không rõ đầu đuôi ra sao, cũng không thể khuyên can gì.”

Nói xong, anh đi rửa mặt đánh răng.

Sau đó ăn sáng đơn giản xong, anh lấy sách ra đọc.

Qua khoảng nửa tiếng, Dương Nhược Tình mới rời đi, u sầu quay về khu nữ trí thức.

Cô ta tìm Chu Sương để nhờ vả, nhưng Chu Sương đang bận chấm bài kiểm tra cho học sinh, không thể giúp gì.

Không còn nơi nào để trông cậy, Dương Nhược Tình rơi nước mắt đầy mặt. Trong lúc ấy, cô ta không nhịn được mà nhớ đến Giang Tân.

Bởi vì nếu như Giang Tân còn ở đây, Giang Tân nhất định sẽ an ủi cô ta, sẽ giúp đỡ cô ta, tuyệt đối sẽ không để cô ta rơi vào tình cảnh tuyệt vọng như hiện giờ.

Cuối cùng, Dương quả phụ cũng rảnh rỗi, bèn qua thăm Dương Nhược Tình.

Vừa đến nơi đã thấy cô ta tiều tụy đến thế.

“Em gái, sao lại ra nông nỗi này vậy? Chị qua bên kia tìm em, thì Đặng trí thức bảo em đã dọn sang đây rồi? Rốt cuộc là sao thế?” Dương góa phụ không nhịn được hỏi.

Dương Nhược Tình rốt cuộc cũng gặp được một người có thể nói hết nỗi lòng, liền lau nước mắt kể: “Chị dâu, chị không biết em khổ tâm đến mức nào đâu!”

“Em mau kể cho chị nghe.”

Dương Nhược Tình không giấu giếm, kể hết chuyện Trần Tùng định giở trò với cô, rồi nghẹn ngào nói: “Em và Trần Tùng hoàn toàn trong sạch, nhưng thân thể em bị anh ta nhìn thấy rồi. Anh ta còn vu khống em, kể chuyện cái nốt ruồi trên người em. Vậy nên Tường Kiệt tưởng em và Trần Tùng có gì đó… Anh ấy giận lắm, muốn ly hôn với em, còn ném hết đồ đạc của em ra ngoài!”

Dương góa phụ nghe mà há hốc mồm.

Thật sự không ngờ đến chuyện thân thể của Dương Nhược Tình lại bị Trần Tùng nhìn thấy. Còn chuyện cô ta nói là không có gì xảy ra… nếu nói thật lòng, chị ta cũng khó mà tin.

Vì Dương Nhược Tình quá đẹp, dù bây giờ tiều tụy, cũng khiến người ta vừa nhìn đã thương.

Một người con gái không mảnh vải che thân đứng trước mặt đàn ông, mà người đàn ông đó lại có thể nhẫn nhịn được sao?
 
Thập Niên 70: Cuộc Đời Hoàn Mỹ Của Nữ Phụ Trí Thức
Chương 269



Đặc biệt là Dương quả phụ còn biết rõ, Trần Tùng vốn đã thích Dương Nhược Tình, nếu không thì sao lại nhân lúc Đặng Tường Kiệt không có ở đó mà định giở trò với cô ta? Đã đến mức ấy rồi, lại còn có thể kìm lại ở thời khắc quan trọng sao?

Ai mà tin được chứ?

Trong lòng thì nghĩ thế, nhưng miệng chị ta lại hỏi:

“Em không giải thích với Đặng trí thức à?”

“Em chưa có cơ hội giải thích…” Dương Nhược Tình nghẹn ngào, “Chị dâu, chị có tin em không?” Cô ta thật sự bị Trần Tùng hại c.h.ế.t rồi, còn oan hơn cả Đậu Nga nữa.

“Tất nhiên là chị tin em. Nhưng chuyện này, người khác tin hay không không quan trọng, quan trọng là Đặng trí thức nghĩ sao. Nhìn dáng vẻ anh ta bây giờ, chắc là tin chuyện đó thật rồi.”

Dương Nhược Tình nghe xong thì càng không chịu nổi, ôm mặt khóc nức nở.

Dương quả phụ đảo mắt suy nghĩ, rồi an ủi:

“Em đừng khóc nữa. Nếu em tin chị, thì để chị thay em nói một lời, chị đi giải thích với Đặng trí thức cho rõ ràng! Không thể cứ thế này mãi được, em thế này, chị nhìn còn thấy đau lòng.”

Dương Nhược Tình nghe vậy liền nắm c.h.ặ.t t.a.y bà, cảm kích nói:

“Chị dâu, cảm ơn chị!”

Dương quả phụ bảo cô ta cứ ở yên đấy đợi, rồi một mình đi tìm Đặng Tường Kiệt.

Chị ta cũng rất khôn ngoan, viện cớ nói Dương Nhược Tình để quên đồ trong phòng anh ta, xin Đặng Tường Kiệt mở cửa để chị ta vào lấy.

Nghe vậy, Đặng Tường Kiệt mới chịu mở cửa, nói: “Tự vào tìm đi.”

Dương quả phụ thuận lợi bước vào phòng, còn tiện tay đóng luôn cửa lại.

Việc tìm đồ đạc chẳng qua chỉ là cái cớ. Chị ta nhìn thẳng Đặng Tường Kiệt rồi nói:

“Đặng trí thức, chuyện giữa anh và Nhược Tình tôi đều biết cả, tôi đến đây là để khuyên anh.”

Đặng Tường Kiệt hừ lạnh:

“Không cần chị khuyên, tôi và cô ấy đã không còn quan hệ gì nữa. Tôi không thể chấp nhận vợ mình phản bội.”

Đặng Tường Kiệt nói xong cũng không nghe thấy chị ta đáp lời, quay đầu lại nhìn thì suýt nữa thì sững sờ, Dương quả phụ đã… không mặc gì cả!

Không biết từ lúc nào chị ta đã cởi hết đồ, đứng tr*n tr** giữa phòng.

“Chị…” Đặng Tường Kiệt lập tức đứng bật dậy.

Trời đang lạnh, nên bà cũng run lẩy bẩy, nhưng vẫn nhìn anh ta chằm chằm:

“Anh biết vì sao tôi làm vậy không?”

Đặng Tường Kiệt quay mặt đi, không dám nhìn:

“Chị đang làm cái gì vậy!”

“Tôi chỉ muốn nói cho anh biết, chuyện giữa anh và Nhược Tình là hiểu lầm. Cho dù bây giờ giữa tôi và anh không làm gì hết, thì thân thể tôi anh cũng đã thấy rồi. Nếu anh muốn bôi nhọ tôi, cũng rất dễ dàng.”

Đặng Tường Kiệt trừng mắt nhìn bà:

“Nói bậy!” Nói xong liền quay mặt đi.

Dương quả phụ liền kể lại tất cả những gì Dương Nhược Tình đã nói với mình, đặc biệt nhấn mạnh rằng cô ta không bị Trần Tùng làm gì cả.

“Chỉ là trong lúc giằng co, thân thể cô ấy bị Trần Tùng nhìn thấy, hắn ta mới lấy cớ đó để vu oan rằng hai người có gì với nhau. Nhưng thật ra không hề có. Trong chuyện này, Nhược Tình mới là người bị hại!”

Đặng Tường Kiệt cười lạnh:

“Nếu thật sự như chị nói, thì cô ấy phải tránh xa Trần Tùng mới đúng. Nhưng hôm đó tôi tận mắt thấy cô ấy ở trong phòng Trần Tùng, còn ôm ấp nhau! Tôi tận mắt thấy!”

Dương quả phụ mặc lại quần áo, nói:

“Chuyện đó tôi không rõ, nhưng tôi tin Nhược Tình. Tôi cũng tin rằng một người phụ nữ, nếu đã có người chồng xuất sắc như anh, thì sẽ không để mắt tới người đàn ông khác.”

Câu nói ấy khiến Đặng Tường Kiệt không nhịn được mà đưa mắt nhìn người phụ nữ nông thôn trước mặt.

Dương quả phụ nhìn thẳng vào anh ta nói tiếp:

“Trần Tùng làm sao sánh được với anh? Nếu Nhược Tình thật sự thích hắn, thì đã không chọn anh. Anh hiểu tính cô ấy mà, dù dịu dàng yếu ớt, nhưng không phải loại người phản bội chồng. Cô ấy không phải người như vậy.”

“Tôi là người ngoài còn tin cô ấy, anh là chồng cô ấy, chẳng lẽ lại không tin nổi một lần sao?”

“Tôi cũng muốn tin cô ấy, nhưng chuyện xảy ra như vậy, tôi thật sự không thể tin được!” Đặng Tường Kiệt nói.

“Trần Tùng đã phát điên vì thích Nhược Tình rồi, người điên vì yêu, chuyện gì cũng dám làm! Toàn là vu khống cả thôi!”

“Giống như chuyện của Mã trí thức với anh, lúc đó chẳng phải cũng vì yêu mà phát cuồng sao? Còn hại Nhược Tình biết bao lần? Anh thử nghĩ kỹ lại đi.”

Nói xong, Dương quả phụ định rời đi. Nhưng khi đi ngang qua Đặng Tường Kiệt, chị ta đỏ mặt nói nhỏ:

“Tôi là một người phụ nữ mang tiếng xấu, nhưng tôi cũng có liêm sỉ. Chuyện tối nay… xin anh đừng nói với ai. Chuyện này, trời biết, đất biết, anh biết, tôi biết.”

Nói xong lại liếc anh ta một cái đầy thẹn thùng, rồi mới rời khỏi phòng.

Đặng Tường Kiệt nhìn bóng lưng bà rời đi, không nói gì.

Nhưng hình ảnh người phụ nữ nông thôn ấy tr*n tr**ng đứng trong phòng lại cứ quẩn quanh trong đầu anh ta, không sao xua được.

Chuyện Dương quả phụ thích anh ta, anh ta biết rất rõ, nhưng nó khác hẳn với thứ tình cảm ích kỷ của Mã Quyên, cũng khác hẳn sự si mê méo mó của Trần Tùng dành cho Nhược Tình.

Tình cảm của người phụ nữ thôn quê này dành cho anh ta, ngược lại lại giống như một thứ “tình yêu lớn”, âm thầm, nhẫn nại, có phần hy sinh, chẳng màng bản thân bị hiểu lầm.

Vì Dương quả phụ chưa từng làm chuyện gì khiến anh ta hay Dương Nhược Tình tổn thương thêm. Trái lại, chị ta như thể tự đặt mình vào vị trí của Dương Nhược Tình, chỉ mong được nhìn thấy anh ta và Dương Nhược Tình sống tốt bên nhau thì chị ta mới cảm thấy hạnh phúc.

Tình cảm của người phụ nữ nông thôn ấy dành cho anh ta thật sự rất thuần khiết.

Cũng chính vì có sự giải thích thẳng thắn từ Dương quả phụ, nên khi Dương Nhược Tình lại đến lần nữa, Đặng Tường Kiệt mới ngầm đồng ý để cô ta vào nhà nói chuyện.

Dương Nhược Tình vừa lau nước mắt, vừa kể lại chuyện hôm đó suýt bị Trần Tùng c**ng b*c, nhưng đến phút chót không biết vì sao, hắn lại buông tha cho cô ta.

“Xảy ra chuyện như vậy, sao em không nói với anh một lời? Hôm đó sao còn đến tìm hắn? Em không nên tránh xa hắn mới phải sao?” Đặng Tường Kiệt chất vấn.

Dương Nhược Tình bật khóc:

“Chuyện như vậy… em biết nói thế nào với anh đây? Nhưng sau đó em cũng đã luôn tìm cách tránh xa hắn. Hôm đó em đến tìm hắn là vì… em không ngờ hắn lại định cưới một người như Lý Phong Mai. Em nghĩ dù sao cũng đều là trí thức về nông thôn, nên mới đến khuyên hắn một câu…”

Đặng Tường Kiệt lập tức giận dữ:

“Hắn đã đối xử với em như vậy, mà em còn chạy tới để khuyên hắn làm cái gì? Đều là người trưởng thành rồi, hắn làm gì là chuyện của hắn, cần gì đến em lo? Dù có lòng tốt cũng không nên dồn cho một kẻ cầm thú như thế! Em làm vậy chẳng khác nào ‘dắt cừu vào miệng sói’ em có biết không?!”

“Em cũng rất hối hận… nhưng em thật sự không ngờ hắn lại vu oan em như vậy…” Dương Nhược Tình vừa lau nước mắt vừa nghẹn ngào:

“Anh Tường Kiệt… anh tha thứ cho em được không… Mấy hôm nay em không thấy kinh nguyệt nữa… em nghĩ là… em có rồi.”

Đặng Tường Kiệt sững người, bao nhiêu tức giận trong khoảnh khắc ấy tan biến. Anh ta vội vàng hỏi:

Hạt Dẻ Rang Đường

“Em nói gì cơ? Em… em mang thai rồi sao?”

Dương Nhược Tình đỏ mặt, nhẹ nhàng nói:

“Kinh nguyệt của em đã trễ gần cả tuần rồi…”

Trước khi xảy ra chuyện hiểu lầm này, tình cảm giữa hai người vẫn rất tốt, quan hệ vợ chồng cũng vô cùng mặn nồng. Đặng Tường Kiệt nhớ rất rõ, có vài lần hai người gần gũi mà không dùng biện pháp tránh thai.

Nếu thật sự mang thai thì khả năng cao là vào những lần đó.

Anh ta cảm thấy vui mừng, nhưng niềm vui ấy chưa kéo dài bao lâu thì ánh mắt anh ta chợt trở nên nghi ngờ. Anh ta nhìn chằm chằm Dương Nhược Tình:

“Em chắc chắn… đứa bé này là của anh chứ?”
 
Back
Top Bottom