Chào bạn!

Để có thể sử dụng đầy đủ chức năng diễn đàn Của Tui À bạn phải đăng nhập hoặc đăng ký.

Đăng Ký!

Dịch Thập Niên 70: Cuộc Đời Hoàn Mỹ Của Nữ Phụ Trí Thức

Thập Niên 70: Cuộc Đời Hoàn Mỹ Của Nữ Phụ Trí Thức
Chương 240



Lần này Chu Dã đi lấy mật ong, Bạch Nguyệt Quý đã chuẩn bị cho anh rất chu đáo.

Tối qua nghe chồng nói sẽ vào núi lấy tổ ong, cô không nói hai lời liền chuẩn bị sẵn một chiếc mũ cho anh. Nghĩ tới việc Lý Thái Sơn cũng sẽ đi cùng, cô còn lấy vải màn làm thêm một cái cho Lý Thái Sơn đội.

Cả hai đều mặc áo tay dài, đeo găng tay đầy đủ, còn mang theo cả hương đốt.

Loại hương này là Chu Dã âm thầm chuẩn bị để “cúng tổ” cho bố mẹ, mỗi lần đi đốt giấy tiền đều sẽ mang theo một bó hương đốt cùng, gọi là để bố mẹ dưới suối vàng có cái “ăn”.

Giờ thì phát huy tác dụng thực tế, đốt hương xông qua người, ong sẽ không hung dữ như bình thường.

Lần này họ chuẩn bị rất kỹ lưỡng.

Tổ ong họ nhắm tới không nhỏ, nằm sâu trong khe đá, nên phải dùng cuốc đào ra.

Vì Lý Thái Sơn không khéo tay, lại thêm Chu Dã có dự tính riêng, nên toàn bộ quá trình anh tự làm là chính.

Sau khi mở được tổ, ong bắt đầu ào ra.

Chu Dã đã đội mũ sẵn từ trước, ong không chích được mặt, thêm việc xông hương cẩn thận nên ong cũng dịu đi rất nhiều.

“Anh Dã, nhiều bánh tổ ong thế này, chắc phải được bao nhiêu mật nhỉ!” – Lý Thái Sơn nhìn vào trong hốc đá, phấn khích không chịu nổi.

Chu Dã cũng rất hài lòng.

Đợi ong đã dịu bớt, anh bắt đầu dùng liềm cắt tổ ong, dùng lá cây quét sạch ong bám trên đó.

Lý Thái Sơn nhanh chóng mở bao tải sẵn sàng đựng.

Tổ ong rừng này rất to, nếu lấy hết có thể thu được chừng 20–30 cân mật ong.

Nhưng Chu Dã chỉ lấy một nửa, phần còn lại thì giữ lại.

“Còn nhiều thế mà anh không lấy nữa à?” Lý Thái Sơn hỏi.

“Để cho ong còn mật mà sống qua mùa đông. Tổ ong này mình cũng giữ lại, năm sau quay lại lấy tiếp.” Chu Dã đáp.

Mắt Lý Thái Sơn sáng rực:

“Thế thì từ giờ năm nào cũng có mật ong ăn rồi!”

Chu Dã gật đầu, sau đó dùng đá đã đào ra lấp lại hốc đá, nhét thêm đá vụn, rồi dùng bùn trát lại, che kín tổ ong, khiến nó gần như trở về trạng thái ban đầu, cực kỳ kín đáo.

Lấy xong mật ong, cộng với hôm trước đã săn được nhiều thú, Chu Dã không nán lại lâu, dẫn Lý Thái Sơn quay về thôn.

Hai người xuất phát từ sáng, lúc về đến nhà thì cũng đã gần trưa.

Mật ong rừng lấy được không nhiều, chỉ hơn mười cân, nên Chu Dã chỉ cho Lý Thái Sơn ba hũ nhỏ.

Anh còn chuẩn bị một hũ cho Cậu Cố, một hũ gửi nhà chú Trương, và hai hũ cho Hứa Nhã và Đổng Kiến.

Lần trước Niên Viễn Phương vào núi lấy được tổ ong, Hứa Nhã cũng từng mang một hũ sang tặng Bạch Nguyệt Quý, nên lần này cô cũng đáp lễ.

Còn Đổng Kiến thì là người kết nghĩa, những thứ khác không tặng, nhưng mật ong này thì quý lắm.

Hàng xóm láng giềng khác thì không chia nữa, lần trước đã chia là khách sáo rồi, không thể có gì tốt là lại mang chia mãi được.

Trừ phần mang tặng, nhà Chu Dã vẫn giữ lại được năm sáu cân mật ong, đựng trong hũ trái cây cũ.

Bây giờ, ngày nào Đâu Đâu và Đô Đô sau khi chơi về cũng được thưởng một ly nước mật ong ngọt lịm, uống vào là thấy mãn nguyện cực kỳ.

Bạch Nguyệt Quý cùng mợ cũng thường pha một ly để nhâm nhi trong lúc rảnh rỗi, cuộc sống phải nói là dễ chịu vô cùng.

Tuy chưa hoàn toàn nhàn rỗi, nhưng cũng gần tới rồi, đợi chia lương thực xong, đem xay thành bột, rồi tích trữ đủ củi đốt, làm sẵn dưa muối để ăn mùa đông, lúc đó mới thật sự rảnh rang.

Tới khi ấy cũng sẽ để mợ về nhà chăm sóc cho cậu Cố.

Việc hai cậu mợ phải sống riêng là bất đắc dĩ, nhưng chuyện này, Bạch Nguyệt Quý và Chu Dã đành phải ích kỷ một chút, thật sự cần có người lớn phụ giúp.

May mắn là mợ cũng sẵn lòng giúp, Cậu Cố cũng ủng hộ để bà sang đây hỗ trợ.

Công việc nộp công của đội sản xuất Ngưu Mông rất nhanh đã xong, sau đó bước vào giai đoạn nộp lợn.

Năm nay, có một hộ trong đội nuôi được con lợn nặng hơn 250 cân!

Gia đình này năm ngoái nuôi không đạt chuẩn, thấy nhà khác được chia tiền nhiều mà ham, nên năm nay quyết tâm nuôi kỹ, giữ luôn con lợn từ năm ngoái, đến nay đã được 255 cân, đúng chuẩn “lợn siêu cấp một”.

Là con lợn mập nhất đội sản xuất Ngưu Mông từ trước tới nay.

Hạt Dẻ Rang Đường

Nhưng không chỉ nhà đó, các hộ khác cũng nuôi rất khá, tổng số lợn nộp năm nay nhiều hơn năm ngoái 5 con, số đạt chuẩn loại hai cũng tăng lên.

Ngoài lợn ra, còn có mười con dê đực trưởng thành được đem đi bán.

Đây là nhờ đàn dê sinh sản tốt, dê được giữ lại từ năm ngoái, trải qua một năm, số lượng đã tăng lên hơn ba chục con.

Vì vậy chọn ra mười con dê đực bán đi.

Hiện tại, trong chuồng vẫn còn sáu con dê mẹ đang mang thai nữa.

Có con dê mẹ chỉ sinh một con, nhưng cũng có con sinh hai, thậm chí vào giữa năm nay còn có một con dê mẹ sinh liền ba dê con một lúc.

Chú Trương chăm sóc cẩn thận, cả ba con dê con đều lớn lên khỏe mạnh.

Cũng chính nhờ vậy mà đàn dê phát triển rất nhanh.

Chú Trương liền đề nghị với lão đội trưởng rằng có thể mở rộng thêm quy mô chăn nuôi.

Năm mươi con dê thì thật sự không nhiều, nếu nuôi được lên đến một hai trăm con thì mới gọi là ổn.

Khi các lãnh đạo công xã đến xem tình hình đàn lợn và đàn dê của đội Ngưu Mông, ai nấy đều cười tít mắt:

“Đội Ngưu Mông đúng là tiến bộ thật rồi, đây đã là năm thứ ba liên tiếp có thành tích tốt thế này. Năm nay nhất định sẽ cố gắng xin cho các anh danh hiệu Đội Tiên Tiến!”

Lão đội trưởng đương nhiên cũng nở mày nở mặt, bèn báo cáo thêm về kế hoạch mở rộng đàn dê.

“Chuyện này tôi cũng phải về xin ý kiến cấp huyện,” lãnh đạo công xã nói, “Nhưng bình thường thì không vấn đề gì lớn, tối đa cũng chỉ được nuôi khoảng một trăm con, hơn nữa thì không được đâu.”

“Nuôi được một trăm con là tốt lắm rồi.” Lão đội trưởng nghe vậy gật đầu.

Lãnh đạo công xã gật đầu:

“Được rồi, để tôi đi làm thủ tục xin cấp trên.”

Vì có kinh nghiệm từ năm trước, nên năm nay phía công xã đã chuẩn bị sẵn từ sớm, chủ động xin ngân sách từ trên xuống.

Vậy nên toàn bộ tiền bán lợn và bán dê năm nay của đội Ngưu Mông đều được thanh toán dứt điểm một lần.

Tổng thu từ việc bán số vật nuôi này giúp đội Ngưu Mông tăng thêm gần 1000 đồng.

Ngoài ra còn có tiền bán lương thực ký gửi theo định mức, cùng với số lúa gạo cũ từ năm ngoái bán ra, tất cả được tính toán kỹ càng.

Sau khi cộng trừ, công điểm của đội Ngưu Mông năm nay tăng thêm 3 xu.

Năm ngoái là 0.3 đồng/công, năm nay thành 0.33 đồng/công!

Khi lão đội trưởng cùng kế toán từ trạm thu mua mang tiền về, lập tức triệu tập một cuộc họp, ngày mai chia lương thực, chia tiền!

Bà con trong đội một năm cày cấy vất vả, chẳng phải cũng chỉ mong đến lúc này hay sao? Ai nấy đều vui như Tết.

Hôm sau, Bạch Nguyệt Quý ở nhà trông lão tam và lão tứ, mấy cảnh náo nhiệt đó trước đây cũng xem rồi, giờ thôi ở nhà nghỉ cho yên.

Chu Dã thì cùng mợ đi chia lương thực.

Hai anh em Đâu Đâu và Đô Đô ngồi trên xe kéo của nhà mình, mặt mũi rạng rỡ.

Niên Sinh cũng ngồi trên xe bò nhà mình, theo bố và bà ngoại đi theo.

“Niên Sinh!” Đô Đô vừa thấy là hét to gọi.

“Anh cả! Anh hai!” Niên Sinh thấy hai anh họ thì cũng vui không tả xiết, vội vàng giơ tay vẫy, rồi còn nài nỉ bố dừng xe để bà ngoại bế xuống, chạy qua bên này để bà nội bế lên xe ngồi cùng với hai anh họ.
 
Thập Niên 70: Cuộc Đời Hoàn Mỹ Của Nữ Phụ Trí Thức
Chương 241



Vì có ba đứa nhỏ là Đâu Đâu, Đô Đô và Niên Sinh, nên suốt quãng đường đến nơi chia lương thực, cả nhóm không lúc nào yên tĩnh, hết nói cái này lại nói cái kia, nói không ngớt miệng.

Chỗ chia lương thực đã có không ít người đang xếp hàng rồi.

Nhà của Lý Thái Sơn cũng có mặt, thấy Chu Dã đến thì không nói không rằng đã gọi họ lại xếp hàng bên cạnh, cậu ta đã giữ chỗ sẵn rồi.

Mọi người tụ lại cũng tán gẫu vài câu, nhưng lão đội trưởng cũng không làm lỡ thời gian của mọi người quá lâu, thấy người đến đông đủ thì liền gọi bắt đầu chia lương thực và tiền.

So với năm ngoái thì mọi người đều được chia nhiều hơn, không chỉ lương thực mà tiền cũng nhiều hơn, vì thế ai nấy đều vui vẻ, cười nói rôm rả.

Đâu Đâu và Đô Đô cũng rất vui vẻ, khi chia lương thực thì chạy qua chạy lại giúp một tay, sợ rằng nhà mình bị chia thiếu.

Chia xong, Đâu Đâu còn không quên hỏi bố mình: “Bố ơi, nhà mình chia đủ lương thực chưa ạ?”

“Còn tiền nữa, tiền cũng phải mang về chứ, bố vẫn chưa lấy tiền từ chỗ bác kế toán!” Đô Đô cũng nói.

“Lương thực chia đủ rồi, còn tiền thì nhà mình không được chia.” Chu Dã vừa cười vừa bế hai đứa ngồi lên đống lương thực nhà mình.

“Sao lại không được chia tiền? Mọi người đều có mà!” Đâu Đâu và Đô Đô ngồi trên đống lương thực chỉ vào những nhà khác.

Mợ mỉm cười nhìn hai đứa, Chu Dã cũng kiên nhẫn giải thích với con trai.

Dù công điểm của anh khá nhiều, nhưng nhà có sáu miệng ăn thì chỉ có mỗi mình anh là lao động kiếm công điểm. Mỗi người chỉ được chia ba phần (ba phần trên bảy phần khẩu phần), còn lương thực đầu người cũng phải dùng công điểm để đổi, thiếu thì phải bù tiền vào.

Lão tam, lão tứ dù sinh ra đúng lúc được chia lương thực, nhưng vẫn cần có công điểm.

Năm nay Chu Dã đã làm việc rất chăm chỉ, nhưng dẫu vậy thì vẫn không được chia tiền.

Đâu Đâu và Đô Đô nghe không hiểu hết, nhưng biết được một điều: vì các em còn nhỏ, chưa thể lao động, nên bố phải nuôi, và vì thế mà không được chia tiền.

“Đợi chúng con lớn lên, chúng con sẽ tự làm việc!” Hai đứa cùng nói.

Lão đội trưởng và kế toán nhìn hai đứa con trai nhà Chu Dã đều nở nụ cười.

Những nhà khác cũng vậy thôi, nhìn hai đứa nhỏ nhà họ Chu cũng có phần cảm khái.

Chỉ mấy năm thôi mà Chu Dã thay đổi nhiều đến thế sao?

Trước đây là kiểu người chỉ cần mình no là được, chẳng buồn làm việc nghiêm túc. Vậy mà bây giờ con trai đã biết giúp đỡ, trong nhà lại còn hai đứa nhỏ nữa.

Thêm vài năm nữa, bọn trẻ đều biết chạy biết nhảy, chắc chắn sẽ rất náo nhiệt.

Cũng khó trách mọi người đều nói Bạch trí thức thật sự là người đem đến may mắn, không chỉ vượng phu mà còn ích tử. Có thể nói ngoài chuyện không biết lo toan gia đình ra thì gần như hoàn hảo.

Bên kia, Đặng Tường Kiệt đến chia lương thực tất nhiên cũng thấy hết cảnh tượng này.

Trần Tùng giờ đây đã trở mặt với Đặng Tường Kiệt, lạnh mặt xếp hàng ở một góc gần đó, nhưng cũng nhìn thấy Đâu Đâu và Đô Đô.

Trước kia không phải có tin đồn đó là con của Đặng Tường Kiệt sao? Nhưng giờ nhìn lại đi, hai đứa nhỏ đó rõ ràng là phiên bản thu nhỏ của Chu Dã, còn ai nghi ngờ nổi nữa?

Nhìn vẻ mặt của Đặng Tường Kiệt, trong lòng Trần Tùng vừa khinh thường vừa chế giễu.

Tên này chắc đang ghen tỵ phát điên lên rồi. Với cái đức hạnh đó, dù bây giờ có được Dương Nhược Tình thì trong lòng chắc chắn vẫn hối hận vì năm xưa đã không chọn Bạch Nguyệt Quý!

Đặng Tường Kiệt cũng chẳng thể nói rõ là hối hận, nhưng trong lòng lại thấy rất phức tạp.

Từ khi biết Bạch Nguyệt Quý sinh liên tiếp hai cặp song sinh, trong đầu hắn cứ lởn vởn suy nghĩ: Nếu năm đó chấp nhận cô ấy, vậy giờ hai cặp song sinh đó có phải là con của hắn rồi không?

Nhìn hai đứa nhỏ xem, được nuôi dạy tốt biết bao!

Đôi mắt đen láy, sống mũi cao, ngũ quan rất đẹp. Cả bộ dáng lẫn quần áo trên người đều không giống như trẻ con vùng quê chút nào.

Đặng Tường Kiệt cũng muốn có con, nhưng Dương Nhược Tình lại không muốn sinh, còn đi bệnh viện lấy thuốc kế hoạch hóa gia đình. Dù tình cảm giữa hai người vẫn tốt, nhưng thi thoảng anh ta lại nhớ đến Bạch Nguyệt Quý năm ấy.

Tâm tư của anh ta chẳng ai bận tâm, bên chia lương thực thì mọi người đều hân hoan vui vẻ nhận lương và tiền.

Dĩ nhiên, vẫn ngoại trừ nhà họ Trần.

Dù giờ nhà họ Trần đã tách ra, Trần lão đại và mấy người em cũng rất cố gắng, nhưng dù sao thì cũng mới tách nhà sau vụ thu mùa hè, thời gian quá ngắn, sao mà sánh được với những người đã làm việc chăm chỉ cả năm? Trước đó vì chưa tách nên đều làm lấy lệ.

Thế nên giờ dù được chia khá nhiều lương thực, nhưng tiền thì thật sự chẳng được bao nhiêu.

Đợi mọi người chia xong lương thực, Chu Dã lại bỏ tiền ra mua thêm lúa mì, ngô và các loại ngũ cốc khác, vì anh vẫn muốn mua nhiều để dự trữ.

Còn các nhà khác thì không cần nữa.

Mọi người đều được chia nhiều lương thực, nếu tiết kiệm thì đến vụ thu năm sau còn có thể bán được kha khá ngũ cốc cũ.

Năm nay, Lý Phong Thu và vợ đã bán được 25 đồng từ ngũ cốc cũ!

Vợ chồng chú Trương bán được 30 đồng tiền ngũ cốc cũ.

Những nhà khác cũng vậy, đều có lương thực cũ còn sót lại từ năm ngoái, ít nhiều gì cũng bán được một khoản kha khá.

Cộng thêm tiền chia từ tập thể trong đội, chỉ cần chi tiêu tiết kiệm một chút thì mỗi năm cũng có thể để dành được một khoản không nhỏ.

Hạt Dẻ Rang Đường

Không giống như các đội sản xuất khác, đừng nói đến chuyện tiết kiệm, đến lương thực chia còn không đủ ăn.

Giống như Đội sản xuất Ngưu Mông này, trong toàn công xã cũng được xếp vào hàng có tiếng, tất nhiên là không có nhiều nơi được như vậy.

Hiện giờ, ở ngoài kia, khi các cô gái lớn chọn chồng hay nhà trai chọn dâu, đều ưu tiên chọn nam thanh nữ tú của Đội sản xuất Ngưu Mông.

Thế mới thấy Đội sản xuất Ngưu Mông giàu có đến mức nào.

Năm nay trong đội còn có một chuyện vui nữa, đó là không chỉ mổ lợn mà còn mổ cả hai con dê cho mọi người ăn Tết, tất nhiên cũng sẽ tính bằng công điểm để chia.

Đây cũng được xem là một tin vui không nhỏ trong thôn.

Năm nay Lý Thái Sơn vẫn cùng bố mình lên núi lấy củi, còn Chu Dã thì cũng vào núi cùng Cố Quảng Thu.

“Anh Dã, anh không định mở rộng thêm căn nhà à?” Trong lúc cùng Chu Dã trèo lên cây bẻ cành khô, Lý Thái Sơn hỏi.

Chu Dã lắc đầu: “Không có tiền.”

Gặp ai cũng nói không có tiền, nhà thì không mở rộng được.

Lý Thái Sơn hạ giọng nói: “Vợ chồng em cũng để dành được ít tiền riêng, nếu anh cần thì cứ lấy dùng đỡ trước.”

Hai vợ chồng cậu đã để dành được mấy chục đồng rồi.

Dù gì thì tiền kiếm được từ việc săn bắn, ngoài việc đưa một ít cho mẹ cất giữ, còn lại đều được để dành làm tiền riêng, cũng chẳng có gì cần tiêu, nên cứ thế mà tích lũy.

Chu Dã cười: “Chút tiền đó thì thôi đi.”

Nhưng đúng là năm nay có không ít hộ trong Đội sản xuất Ngưu Mông đã đặt mua gạch ngói để sửa sang nhà cửa.

Ví dụ như nhà của chú Đào.

Vì nhà chú Đào có nhiều con trai, không còn đủ chỗ ở, nên nhân năm nay mùa màng tốt, họ định sửa sang lại nhà cửa một phen.

Chú ấy đã đặt khá nhiều gạch và ngói.

Ngoài nhà chú Đào, còn có ba anh em Lý Đại Hải, Lý Đại Sơn và Lý Đại Hà cũng định sửa nhà, làm nhà ngói gạch.

Ba người họ vốn sống rất khiêm tốn, chứ thật ra với điều kiện gia đình, ngay từ lúc mới tách hộ cũng đã có thể xây nhà gạch ngói rồi, vậy mà mãi đến năm nay mới đặt mua gạch ngói.

Như nhà của Niên lão nhị, lúc mới tách hộ thì chẳng nói chẳng rằng đã đi đặt gạch ngói ngay, làm nhà ngói rầm rộ một phen đó thôi?
 
Thập Niên 70: Cuộc Đời Hoàn Mỹ Của Nữ Phụ Trí Thức
Chương 242



Chuyện ba anh em Lý Đại Hải, Lý Đại Sơn và Lý Đại Hà muốn xây nhà ngói gạch, khiến bác gái Tôn ở sau lưng chửi bới không ít!

Trước kia em gái út của họ về nhà mẹ đẻ vay tiền xây nhà, ba anh em họ lại nhất quyết không cho, nói là không có tiền!

Giờ thì đến lượt mình xây nhà, lại có tiền rồi!

Họ chỉ có đúng một đứa em gái thôi mà, sao có thể nhẫn tâm đến vậy, không thèm quan tâm chút nào?

Cùng lúc đó, bác gái Tôn cũng không ngớt oán trách lão đội trưởng.

Chỉ vì năm xưa bà phản đối chia nhà, nếu như không chia nhà thì tiền trong nhà vẫn do bà quản, lão đội trưởng cũng sẽ không biết bà đã lén hỗ trợ con gái bao nhiêu.

Chính vì khi chia nhà người ta phát hiện bà đã âm thầm trợ cấp con gái không ít tiền, nên mới không cho bà quản lý tiền bạc nữa.

Chuyện này khiến bà tức đến nghẹn họng.

Giờ thì bà đã mất quyền kiểm soát, mấy đứa con trai, con dâu chẳng ai coi bà ra gì, dù bà có mặt mày cau có, họ cũng làm như không thấy.

Toàn là lũ con cháu bất hiếu!

Còn chuyện bị mẹ chửi mắng, ba anh em Lý Đại Hải cũng quá quen rồi, vợ của Lý Đại Hải… ai cũng như thế cả.

Nhưng họ cũng không phải là người duy nhất bị mẹ ruột mắng chửi.

Bởi vì người cùng đặt gạch ngói với ba anh em họ còn có Lý Phong Thu, và anh ta cũng bị mắng rất nặng.

Năm nay, Lý Phong Thu và chị dâu Lý cũng quyết định mạnh tay chi tiền, đặt một ít gạch ngói, tuy không nhiều, chỉ định sửa lại ngôi nhà chính thành nhà ngói gạch.

Dù sao thì gạch ngói cũng đâu có rẻ.

Huống hồ nhà họ vẫn còn nghèo, hoàn toàn đi lên từ hai bàn tay trắng, không giống như nhà của ba anh em Lý kia, khi chia nhà thì lão đội trưởng đã phân chia rất công bằng, nên ai cũng có vốn liếng kha khá.

Còn vợ chồng Lý Phong Thu và chị dâu Lý đúng là từng đồng từng hào đều phải tích góp mới có được.

Hạt Dẻ Rang Đường

Hai vợ chồng họ cũng rất chịu khó làm việc, nên mỗi năm được chia nhiều lương thực, tiền bạc cũng không ít. Nếu không vì chuyện hai đứa con trai hay bị sốt cao, đau đầu phải đến trạm y tế mua thuốc thì gần như họ có thể tiết kiệm hết số tiền ấy.

Bình thường đến trứng gà họ cũng tiếc không dám ăn, toàn mang đi đổi lấy muối, diêm hoặc những vật dụng thiết yếu, có thể tưởng tượng ra cuộc sống họ tằn tiện đến mức nào.

Dĩ nhiên, việc họ nhanh chóng tích góp đủ tiền để xây một ngôi nhà chính bằng ngói gạch, phần lớn là nhờ đi núi cùng Chu Dã, kiếm được không ít con mồi đem bán.

Ví dụ như lần gặp bọn trộm mộ, đổi được lão viên đầu từ tay chúng.

Lúc đó còn tưởng là lỗ vốn, nhưng sau Lý Phong Thu đem lên huyện đổi được tận mười đồng. Những người khác thì đổi được bao nhiêu không rõ, chẳng ai hỏi nhau, nhưng anh ta thì chắc chắn đổi được mười đồng thật.

Còn những lần khác đi săn bán đồ, lúc nhiều thì được kha khá, lúc ít thì cũng được năm sáu đồng, tất cả đều có thể tiết kiệm lại.

Chính vì vậy, năm nay thấy anh em Lý Đại Hải đặt mua gạch ngói, anh ta cũng đặt một ít theo, dự định sửa lại nhà chính, sống cho thoải mái hơn một chút.

Cũng giống như bác gái Tôn, khi mẹ của Lý Phong Thu biết chuyện thì cũng chửi rủa vợ chồng đứa con cả một trận ở nhà cũ:

“Hồi gả Phong Mai đi, tao bảo cho nó hai chục đồng làm của hồi môn, rốt cuộc một xu cũng không chịu đưa. Ngày thường mang về đây cúng bái thì keo kiệt, động cái là kêu nghèo. Giờ thì hay rồi, lại có tiền xây nhà gạch ngói! Đồ nghịch tử bất hiếu! Biết sớm mày như vậy thì lúc nhỏ tao đã nhấn c.h.ế.t mày trong cái chậu tiểu rồi cho xong!” bà ta tức đến run người.

“Mẹ nói vậy có ích gì? Có gan thì bà sang nhà nó làm ầm lên đi!” vợ của Phong Mậu hằn học nói.

Cô ta cũng đang hậm hực. Chồng cô ta – Lý Phong Mậu chẳng phải người giỏi giang gì, nhà không có tích lũy, nhìn lại nhà anh cả sắp có nhà ngói gạch để ở thì ghen tị là phải!

Bị con dâu thứ hai chặn họng, mẹ của Phong Thu cũng tức mà không dám phản bác.

Nếu là trước kia, bà đã sớm chạy sang nhà con cả ngồi khóc ăn vạ, sống c.h.ế.t cũng không để họ được yên mà xây nhà gạch ngói.

Nhưng lần trước, khi chị dâu Lý về mời người nhà mẹ đẻ đến giúp đỡ, bà vẫn còn ám ảnh. Nhớ lại mấy bà cô ấy xông vào ấn bác gái Tôn xuống đất mà đánh cho một trận ra trò, khiến bà sợ hãi chẳng dám làm loạn nữa.

Vì vậy, giờ chỉ dám tụ lại với bác gái Tôn để chửi rủa lũ con trai, con dâu bất hiếu: “Đứa nào đứa nấy đều gan đen bụng thối!”

Trong thôn không chỉ có họ, còn nhiều nhà khác cũng vậy.

Lần này các tổ viên đồng loạt hành động, càng khẳng định rõ ràng rằng Đội sản xuất Ngưu Mông thật sự rất khá giả. Người ngoài thôn nhìn thấy cả đống gạch ngói được xe máy kéo chở đến thì khỏi nói là ghen tị đến mức nào.

Tháng này, Niên Viễn Phương được nghỉ phép về nhà, vừa về đã thấy cảnh tượng này, không khỏi ngạc nhiên.

Mà anh ta vừa về, thì Hứa Nhã liền gặp xui xẻo, đến hôm sau đi học còn bước đi không tự nhiên nổi.

Sau khi bận rộn xong vụ thu hoạch mùa thu, việc học hành lại được tiếp tục. Đám trẻ con cũng phải cố gắng học hành thêm, vì thời gian gặt hái đã làm chậm trễ nhiều tiết học rồi.

Tối qua ăn no uống đủ, Niên Viễn Phương bế con gái mình là Niên Dao Dao sang bên này chơi.

Chu Dã mấy ngày nay vừa mới thu gom xong củi, hôm nay đúng lúc không phải ra ngoài, thấy anh ta đến thì liền gọi vào ngồi.

“Giờ trong thôn ai cũng đang xây nhà gạch ngói, sao cậu không xây luôn một cái? Cậu nhiều con trai như vậy, không tranh thủ lúc này xây, sau này chỉ riêng nuôi chúng thôi cũng đã đuối sức rồi.” Niên Viễn Phương lên tiếng hỏi.

Việc Chu Dã một lần sinh được bốn đứa con trai, có lẽ chẳng ai trong thôn mà không ganh tỵ. Ngay cả Niên Viễn Phương, dù không nói ra, trong lòng cũng có chút ngưỡng mộ.

Không phải anh chê con gái, mà thật sự rất cưng chiều cô con gái này. Nhưng việc thấy người khác có hai cặp song sinh con trai thì ganh tỵ cũng là chuyện rất thường tình.

Là đàn ông, Niên Viễn Phương hiểu rõ, hồi nhỏ thì không nói, nhưng đến độ tuổi dậy thì, bọn con trai ăn khỏe vô cùng.

Trước kia, chính vì thấy nhà không đủ ăn nên anh ta mới quyết tâm đi lính, ở đó người ta cho ăn bao nhiêu cũng đủ.

Chu Dã cười: “Em cũng muốn chứ, nhưng xây nhà gạch ngói tốn nhiều tiền lắm. Nhà em làm được đồng nào tiêu đồng đó, không tích lũy được bao nhiêu cả.”

“Nếu cậu đang kẹt tiền thì tôi có thể đưa trước cho cậu, cứ xây nhà đi rồi từ từ trả tôi cũng được mà.” Niên Viễn Phương nói.

Chu Dã đáp: “Em không quen mượn tiền người khác, nhưng anh nói cũng đúng, giờ chúng em đang bắt đầu tiết kiệm rồi. Nếu cố gắng dè xẻn, tích góp chừng ba bốn năm, chắc cũng đủ để xây.”

Thấy Chu Dã không định vay tiền xây nhà, Niên Viễn Phương cũng không nói thêm gì. Dù sao anh ta cũng đã thể hiện thành ý, nếu sau này Chu Dã đổi ý thì có thể đến tìm anh ta mượn bất cứ lúc nào.

Anh ta thật sự muốn làm thân với Chu Dã.

Không chỉ vì Hứa Nhã thân với Bạch Nguyệt Quý, mà còn vì anh ta thật lòng thấy Chu Dã là một người đàn ông không tồi.

Sau khi ở chơi một lúc, anh ta bế con gái qua bên kia xem vợ mình dạy học, nhưng trước khi đi còn hẹn với Chu Dã rằng ngày mai cùng vào núi săn b.ắ.n nhé?

Chu Dã đồng ý ngay, anh cũng muốn xem thử bản lĩnh của Niên Viễn Phương ra sao.

Hôm sau, hai người họ lên đường từ sáng sớm, còn Hứa Nhã và Bạch Nguyệt Quý thì tiếp tục ngủ nướng.

Cũng phải thôi, hai ông chồng rõ ràng biết hôm nay phải vào núi săn bắn, vậy mà tối hôm trước vẫn hăng hái làm “việc riêng” cả đêm.

Thật không hiểu nổi sao lại đam mê chuyện đó đến thế?

Ừ thì thôi, ăn uống và ngủ nghỉ vốn là bản năng tự nhiên của con người mà, đôi khi chính họ cũng phải thừa nhận, đúng là có lúc họ cũng nhớ các ông chồng của mình lắm.
 
Thập Niên 70: Cuộc Đời Hoàn Mỹ Của Nữ Phụ Trí Thức
Chương 243



Niên Viễn Phương là người từng ở trong quân đội, bất kể là kỹ năng hay các phương diện khác, anh ta đều đã được huấn luyện bài bản. Ngay cả trong điều kiện sống dã ngoại, anh ta cũng có nhiều kinh nghiệm, nên vào núi săn b.ắ.n có thể nói là như cá gặp nước.

Chỉ cần anh ta về nhà là sẽ săn được không ít thú rừng đem về cho Hứa Nhã để dành ăn.

Anh ta biết Chu Dã cũng biết săn, lại từng nghe vợ mình kể là Chu Dã săn được nhiều cũng hay đưa cho Bạch Nguyệt Quý đem đổi, giá còn ưu đãi nữa, tặng không ít luôn.

Lần này vào núi cùng nhau, anh ta mới tận mắt thấy được bản lĩnh của Chu Dã.

Người ngoài miệng gọi Chu Dã là “Chu Phúc Tinh”, nói anh may, nhưng người trong nghề nhìn là biết: anh là người có tay nghề.

Anh có thể dựa vào tập tính động vật, dấu phân, dấu chân… để suy đoán đường đi của chúng.

Dĩ nhiên, Niên Viễn Phương cũng làm được điều đó.

Chỉ là hôm nay vận may của Chu Dã quả thật nghịch thiên, lúc anh đang moi tổ gà rừng thì bên cạnh tổ lại phát hiện một bụi nhân sâm đã khô héo.

Tuy hiện tại cây sâm này đã héo, nhưng đến mùa xuân sang năm sẽ lại mọc mầm trở lại, tiếp tục hấp thụ tinh hoa đất trời theo chu kỳ.

Bao nhiêu năm qua, đây là lần đầu tiên Chu Dã phát hiện ra nhân sâm.

Hạt Dẻ Rang Đường

Trước giờ mấy lời đồn kiểu “nhân sâm ngàn năm, linh chi vạn năm” đều là bịp bợm cả, chẳng cái nào là thật. Nhưng hôm nay vận may đến, có cản cũng không nổi, đào tổ gà rừng mà cũng gặp nhân sâm.

Hôm nay vào núi, cả hai người đều không mang cuốc xẻng, chỉ có đòn gánh, liềm và giỏ tre. Không còn cách nào, Chu Dã đành dùng liềm cắt sạch đám cỏ dại xung quanh, rồi bắt đầu hì hục đào nhân sâm bằng liềm.

Dùng liềm đào nhân sâm thì đúng là khổ cực, nếu có cuốc thì ba phát là xong.

Anh nghĩ sau này phải chuẩn bị một cái xẻng nhỏ cho gia đình, loại dễ mang theo ấy.

Sau khi hai người đã thăm dò qua lại, đều hiểu rõ thực lực của đối phương, liền tách nhau ra ai săn nấy.

Hôm nay quả thật là một ngày trúng lớn với Chu Dã.

Còn Niên Viễn Phương thì cũng không kém: b.ắ.n được hai con thỏ béo ú, đào được ba tổ gà rừng, b.ắ.n được bốn con gà. Chừng đó đem về chắc chắn đủ cho vợ anh bồi bổ rồi.

Không ăn hết thì ướp muối làm khô, cũng chẳng vấn đề gì.

Lúc tìm sang bên này, anh ta thấy Chu Dã đang lom khom đào cái gì đó, trong tay còn có thỏ rừng, hai con gà rừng và một ít trứng gà rừng.

“Cậu làm gì đấy?” – Niên Viễn Phương hỏi.

Chu Dã ngẩng lên, cười: “Đào nhân sâm.”

Niên Viễn Phương ngẩn ra: “Nhân sâm?”

Niên Viễn Phương nhìn về phía anh đào, đã gần xong rồi, hình dáng nhân sâm cũng lộ ra rõ ràng.

Cảnh tượng này khiến Niên Viễn Phương sững sờ.

Vốn dĩ còn tưởng mấy lời gọi Chu Dã là “Chu Phúc Tinh” trong thôn chỉ là mê tín, ai ngờ cái tát lại đến nhanh thế này, đúng là không phải mê tín thật!

Nhìn xem, người ta vừa đi đã đào được nhân sâm rồi!

Niên Viễn Phương đứng cạnh nhìn Chu Dã đào, hỏi: “Cái nhân sâm này có thể bán được bao nhiêu tiền?”

“Còn phải mang cho người am hiểu xem qua mới biết, có loại thì đáng tiền, có loại thì không.” Chu Dã nói vậy, nhưng trong lòng anh hiểu rõ, cây này mà đào cẩn thận, ít nhất cũng được khoảng hai trăm đồng.

“Đào xong thì bán lại cho tôi, được không?” Niên Viễn Phương đề nghị.

Chu Dã ngạc nhiên nhìn anh: “Anh lấy nhân sâm làm gì?”

“Tôi muốn ngâm rượu nhân sâm.” Niên Viễn Phương đáp “Có một đồng đội của tôi ở nhà ngâm rượu, từng mang nhân sâm tửu cho chúng tôi uống thử. Cậu ta nói rượu nhân sâm kiện tỳ bổ phế, sinh tân ích khí, đại bổ nguyên khí. Sau khi uống vào thì quả thật công hiệu không chê vào đâu được.”

“Ghê vậy sao?” Chu Dã ngạc nhiên.

Niên Viễn Phương gật đầu: “Bán cho tôi đi, giá ngoài bao nhiêu tôi trả bấy nhiêu.”

Chu Dã giờ đâu thiếu gì hai trăm đồng, liền hỏi: “Anh biết ngâm rượu nhân sâm à?”

“Biết.”

“Ngâm thế nào?” Chu Dã hỏi tiếp.

Niên Viễn Phương hơi bất ngờ: “Cậu muốn tự ngâm à?”

“Có nghĩ tới. Anh xem, cậu mợ em ngày xưa để lại không ít bệnh vặt, nếu nhân sâm đúng như anh nói, thì dùng để bồi bổ cho họ cũng tốt.” Chu Dã nói.

Vợ anh cũng uống được, dù nhìn ngoài trông vẫn khỏe, nhưng đã sinh liền hai cặp song sinh, ai biết bên trong có bị hao tổn gì không?

Nếu rượu nhân sâm mà thật sự có công hiệu tốt như vậy, Chu Dã cũng muốn ngâm để nhà mình dùng.

Niên Viễn Phương thì thoải mái, nói: “Củ nhân sâm lớn như vậy, cần phải ngâm với ba cân rượu trắng. À, nhớ là phải dùng rượu trắng trên 60 độ, ngâm kín một đến hai tháng là có thể uống được rồi.”

Chu Dã cười: “Được, đến lúc ngâm xong em mang cho anh một ít.”

Niên Viễn Phương bật cười. Anh ta vốn nắm rõ giá trị thị trường: “Củ nhân sâm này nếu đem bán, cũng phải được một hai trăm đồng đấy. Cậu không bán, thật sự định dùng hết để ngâm rượu à?”

Thế chẳng phải là không thiếu tiền sao?

Một hai trăm đồng đâu phải số tiền nhỏ.

Chu Dã thản nhiên đáp: “Tiền nhiều để làm gì, đủ dùng là được. Mà sức khỏe của người lớn tuổi tốt mới là quan trọng, cái đó thì có tiền cũng không mua được.”

Câu nói này khiến Niên Viễn Phương cảm động không ít.

Bởi vì anh ta cũng biết chuyện năm xưa Chu Dã từng bán thân để chữa bệnh cho mẹ. Nếu không phải vậy thì sao anh ta lại bằng lòng kết giao với Chu Dã? Một người hiếu thảo như thế, nhân phẩm chắc chắn không tồi.

Lại mất thêm một lúc nữa, Chu Dã mới đào được củ nhân sâm lên, bị mất vài rễ phụ nhưng nhìn chung vẫn khá nguyên vẹn.

Vì hôm nay đào được nhân sâm nên anh không định săn thêm gì nữa, dặn Niên Viễn Phương đừng nói ra ngoài.

“Có phải chuyện gì mờ ám đâu mà không nói được.” Niên Viễn Phương nói.

Chu Dã giải thích: “Bán thì bị kẻ trộm dòm ngó, không bán mà đem ngâm rượu thì đến lúc đó ai cũng đến xin một ly, xin hỏi rượu đủ cho bao nhiêu người chứ?”

Nghe thế, Niên Viễn Phương bật cười: “Được rồi, không nói. Nhưng đến lúc ấy tôi muốn xin nửa cân nhé.”

“Nửa cân? Em định chỉ ngâm có hai cân rượu thôi, cho anh hai lạng là cùng rồi.”

“Ngâm ba cân luôn đi, củ sâm to thế mà. Với lại hai lạng thì được gì? Uống một ngụm là hết.”

“Uống đặc thì hiệu quả mới cao. Rượu nhân sâm 60 độ, anh mà tu luôn hai lạng một ngụm, có tiêu hóa nổi không?”

“Nhưng hai lạng cũng ít quá.”

“Ba lạng, không hơn được nữa. Em còn phải để lại một cân mang biếu cậu mợ tôi, rồi còn vợ em sinh liền hai cặp song sinh, chắc chắn cũng bị tổn hao nguyên khí, em còn phải giữ lại cho cô ấy tẩm bổ, chẳng còn bao nhiêu cả.”

“Được rồi, ba lạng thì ba lạng.”

Hai người vừa đi về thôn vừa vừa mặc cả, cuối cùng Chu Dã còn lấy thêm từ Niên Viễn Phương hai con gà rừng.

Vì hôm nay bận đào nhân sâm nên anh không săn được nhiều, mà cậu mợ sắp về rồi, còn phải g.i.ế.c hai con đem cho họ mang về ăn.

Niên Viễn Phương cũng rộng rãi, đưa ngay không chút do dự.

Chuyến đi săn lần này khiến quan hệ giữa hai người trở nên thân thiết hơn hẳn. Đàn ông mà, chỉ khi nào thật sự công nhận bản lĩnh, nhân phẩm và khí phách của nhau thì mới coi là bạn bè đúng nghĩa.
 
Thập Niên 70: Cuộc Đời Hoàn Mỹ Của Nữ Phụ Trí Thức
Chương 244



Mang củ nhân sâm về nhà, Chu Dã liền bàn bạc với Bạch Nguyệt Quý, anh có hơi lo vợ không đồng ý dùng nhân sâm để ngâm rượu, dù gì cũng là thứ trị giá tới hai trăm đồng, đem ngâm vài cân rượu thì có vẻ hơi xa xỉ.

Nhưng vừa mở miệng nói ra, Bạch Nguyệt Quý đã hỏi ngay: “Anh biết ngâm không?”

Cô thì không giỏi mấy chuyện này, nếu không thì trước kia đã chẳng lỡ ngâm hỏng một củ nhân sâm rồi.

Dù bây giờ hai trăm đồng đúng là rất có giá trị, nhưng tiền có thể kiếm lại, còn nhân sâm hoang dã loại này thì đúng là hiếm gặp. Một củ mà nặng tới hơn 250g!

“Niên Viễn Phương chỉ anh rồi, bảo là rửa sạch củ sâm rồi phơi khô, sau đó có thể ngâm rượu được. Củ này ngâm chừng ba cân rượu trắng là đủ.” Còn vụ nói với Viễn Phương là chỉ định ngâm hai cân rượu thì chỉ là để đánh lạc hướng thôi.

Chứ nếu nói thật là ba cân, chắc chắn anh ta sẽ đòi ít nhất nửa cân, vậy vợ chồng anh uống gì? Hai người cũng phải bồi bổ nữa chứ.

“Ngâm đi, để cho anh và cậu mợ bồi bổ cũng tốt mà.” Bạch Nguyệt Quý gật đầu sau khi nghe xong.

Thứ tốt như vậy đem bán lấy tiền thì tiếc quá, giữ lại nhà dùng chẳng phải thơm hơn sao?

Chu Dã cười tít mắt: “Anh thì không cần, để dành cho em bồi bổ.”

“Anh cũng phải bồi bổ chứ. Năm nay anh cực nhọc nhiều vì gia đình, em biết anh đã rất cố gắng.” Bạch Nguyệt Quý không chỉ nói những lời động viên mà còn đưa tay v**t v* gương mặt tuấn tú của anh.

Quả đúng là một người đàn ông trời sinh đã đẹp. Dù ra đồng vất vả, nắng gió dãi dầu, mà làn da vẫn mịn màng, chỉ là đen hơn một chút thôi, nhưng không chê vào đâu được.

Chu Dã nghe vợ nói mà trong lòng thấy được an ủi vô cùng.

Nếu không phải vì thời gian không thích hợp, anh đã ôm vợ vào lòng mà “trả ơn” một trận rồi.

Việc rửa nhân sâm được giao cho Bạch Nguyệt Quý, vì Chu Dã không cẩn thận bằng cô. Lúc rửa còn phải cố tình tránh mặt cậu mợ.

Khi phơi cũng phải chọn lúc mợ không có ở nhà, phơi ba ngày là xong. Chu Dã còn đi đến công xã mua rượu trắng nồng độ cao về, còn mang về một cái chum sành để ngâm.

Củ nhân sâm ấy được đặt vào chum, đổ đầy rượu trắng, niêm phong cẩn thận rồi cất luôn vào kho củi phía sau nhà.

Đến bữa tối, Chu Dã mới lên tiếng: “mợ à, việc nhà bên mình cũng lo xong hết rồi, ngày mai cháu chở mợ về lại bên cậu nha?”

“Thu hoạch mùa thu ba bước, xay ngũ cốc, trữ củi, muối dưa, nhà anh lúc nào cũng nhanh nhất, giờ đã đâu vào đấy hết cả. Giờ anh phải ở nhà trông con, mợ thì nên về lại bên cậu để chăm sóc cho cậu thôi.”

Mợ gật đầu: “Được.”

Ăn cơm xong, Bạch Nguyệt Quý và Chu Dã bắt đầu chuẩn bị lương thực và các thứ khác để mang về cho mợ, đương nhiên còn cả tiền nữa.

Biết mợ không chịu nhận, nên họ giấu tiền vào một túi nhỏ rồi nhét vào trong bao lương thực.

Hôm sau Chu Dã chở mợ về, Cố Quảng Hạ đã thanh toán chi phí thuốc men từ lần trước của cậu, Chu Dã trả lại một phần, nói là mình cũng có đóng góp, phần còn lại thì nhận luôn, không khách sáo gì.

Lúc tiễn về, Chu Dã chỉ nói trong bao có đồ, dặn mợ nhớ lấy ra.

Mợ vừa nghe đã định kéo anh lại, nhưng anh nhảy lên xe đạp rồi đạp vù đi mất.

“Thằng nhóc thối tha!” Mợ tức tối mắng với theo.

Thế nhưng vẫn quay lại nhà, mở bao lương thực ra xem rốt cuộc đã giấu bao nhiêu, tận 50 đồng!

Lần này về, ngoài mang theo 30 cân bột mì trắng, còn có cả bột ngô và đủ loại lương thực khác, cộng lại cũng phải hơn trăm cân.

Ngoài ra còn có hai con gà rừng đã làm sạch, nếu không phải do mợ kiên quyết không cho mang thêm thì anh còn định cho cả trứng gà rừng.

Xe đạp rất tiện lợi, chở chừng đó đồ cùng với mợ cũng không thành vấn đề.

“Sau này có điều kiện thì trả lại cho tụi nhỏ là được.” Cậu nói.

Mợ cũng nghĩ thế: “Thằng nhóc thối đó, rõ ràng tôi bảo nó đừng phiền phức, vậy mà vẫn cố tình đi một chuyến.”

Cậu nhìn đống lương thực, lầm bầm: “Lương thực lấy cũng hơi nhiều đó.”

“Gì mà nhiều! Bột mì ban đầu là định đưa cho tôi 50 cân, mấy thứ khác là tôi phải nói mãi, nó mới chịu bớt xuống. Không lấy thì nó không cho tôi về! Tôi qua bên này, ăn không hết thì mang về sau. Ông cũng đừng hòng ăn phần của tôi.”

Cậu hừ lạnh: “Ai thèm ăn của bà, tôi cũng được chia phần lương thực mà.”

Sau đó liếc mắt nhìn mợ: “Bà qua đó có phải hay ăn vụng không? Sao béo ra thấy rõ, cằm cũng tròn vo rồi kìa.”

Mợ nghe xong thì liếc xéo ông một cái: “Tôi mà cần phải ăn vụng à? A Dã với Nguyệt Quý ăn gì thì tôi ăn đó. Nếu tôi lỡ ăn ít một bữa là tụi nó lại gắp thịt gắp cá đầy vào bát tôi!”

Cậu hừ một tiếng, cười mũi: “Tôi thấy bà sung sướng tới mức không muốn về luôn thì có.”

Mợ chỉ mỉm cười, bên đó giúp đỡ hai vợ chồng đứa cháu trông con, ngày ngày đầy ắp tiếng cười, chẳng có gì phải buồn phiền cả.

Đâu Đâu và Đô Đô giờ đã lớn, rất hiểu chuyện, gần như chẳng cần bà lo lắng gì.

Tiểu Bác và Tiểu Viên ăn uống no nê xong cũng biết tự chơi, tã lót hay quần áo cả nhà đều không cần bà động tay đến, việc lau nhà dọn dẹp cũng chẳng ai bắt bà làm. Thỉnh thoảng tắm rửa cho Đâu Đâu và Đô Đô, lâu lâu phụ nấu bữa cơm là cùng, còn lại đều có thể dắt Tiểu Bác và Tiểu Viên ra ngoài chơi, tám chuyện với hàng xóm.

Quan trọng hơn cả là hai vợ chồng đứa cháu sống rất sung túc, có sức sống, khiến người nhìn vào cũng thấy vui lòng và được truyền thêm tinh thần.

Thật sự rất mãn nguyện.

Vì ở đây không có đá lạnh để bảo quản, bà cậu đành nấu cả hai con gà rừng luôn.

Sau đó gọi Cố Quảng Hạ, cả đám cháu chắt đều đến ăn chung, còn vợ Cố Quảng Hạ thì không gọi.

Bà nói với cô ta: “Tôi biết cô không muốn nhận họ hàng bên này, nên tôi không gọi cô ăn cùng. Đỡ phải ăn đồ của A Dã rồi còn phải mang ơn nó.”

Cô con dâu nghẹn họng: “…” Trong lòng trăm mối tủi thân bốc lên.

Chị ta lập tức vào phòng cào tường, cảm thấy mẹ chồng chưa từng coi mình là con dâu. Mình đã chăm sóc bố chồng bao lâu, không công lao thì cũng có khổ lao chứ? Vậy mà bữa cơm có thịt cũng chẳng gọi mình, đến một miếng nước canh cũng không có!

Ở trong phòng mắng chửi mẹ chồng xong, lại mắng sang chồng, rồi mắng đến cả con cái, bởi chẳng ai nhớ đến việc chị ta chưa ăn, chỉ lo cho bản thân ăn uống no say!

Còn Cố Quảng Hạ thì khỏi bàn, vốn dĩ chẳng thèm để tâm, anh ta cũng chỉ qua ăn một bát canh thôi, còn lại để dành cho bố mẹ.

Còn Cố Tiểu Tây thì tới giờ vẫn còn giận.

Năm nay tiền học phí của bé là do ông nội đóng, vì mẹ đã gửi hết tiền về nhà ngoại để xây nhà!

Không cho con gái đi học, lại mang hết tiền về lo cho nhà mẹ đẻ, mà bà ngoại đối xử tốt với chị em cô bé thì không sao, đằng này đối đãi tệ vô cùng!

Về phần Cố Tiểu Bắc, cậu bé thì chẳng nghĩ xa xôi gì cả, chỉ thấy gà hầm của bà thơm quá trời!

Mợ liếc sang cánh cửa nhà đối diện, hừ lạnh trong bụng.

Hạt Dẻ Rang Đường

Lúc bà chưa về, mấy thứ A Dã gửi tới không còn cách nào khác đành phải để con dâu cả dính chút lộc, vì cần cô ta nấu ăn, không cho ăn cũng bị lén ăn.

Giờ bà đã về rồi, con dâu này còn muốn ăn đồ của A Dã?

Muốn cắt đứt họ hàng thì cũng phải có bộ dạng cắt đứt thật sự. Ngửi mùi là được rồi, đừng mơ ăn miếng nào!

Bà nhai dưa muối, vừa ăn vừa nghĩ bụng.

“Mẹ, mẹ cũng ăn thêm chút đi.” Cố Quảng Hạ nói.

Bà khoát tay: “Ở bên đó ăn đồ dầu mỡ nhiều quá rồi, giờ về ăn dưa muối thấy ngon miệng hẳn.”

Cố Quảng Hạ: “…” Mẹ mình nói chuyện sao giống y chang thằng em họ thế không biết.
 
Thập Niên 70: Cuộc Đời Hoàn Mỹ Của Nữ Phụ Trí Thức
Chương 245



Nói tiếp chuyện bên nhà.

Sau khi mợ về rồi, nhiệm vụ chăm con tất nhiên được giao lại cho Chu Dã.

Trước đó đã từng chăm sóc hai anh em Đâu Đâu và Đô Đô, nên giờ chăm lão tam là Tiểu Bác và lão tứ là Tiểu Viên thì Chu Dã đã rất thành thạo, xử lý dễ như trở bàn tay.

Tiểu Bác và Tiểu Viên rất thích được bố dắt ra ngoài chơi, giờ mới hơn bốn tháng nhưng ngày nào cũng phải được dắt đi dạo một vòng thì mới chịu. Giống hệt như hồi Đâu Đâu và Đô Đô còn bé.

Nếu đổi là người đàn ông khác chăm thì chắc phải quay như chong chóng rồi, nhưng Chu Dã thì khác. Trước đây anh bận, dù có về nhà mỗi ngày nhưng cơ bản chẳng mấy khi ở bên con. Đặc biệt là vào mùa gặt mùa thu, về đến nhà là chỉ muốn nằm vật ra nghỉ, còn sức đâu mà chơi với con?

Giờ rảnh rang rồi, việc chăm con lại trở thành một niềm vui.

Thay tã hay làm gì cũng không thành vấn đề. Bắt đầu từ tháng này còn tập cho hai bé ăn cháo loãng nữa, cả hai đều thích nghi rất tốt, ăn ngon lành.

Sau khi ăn no uống đủ, lại đẩy xe nôi đưa hai anh em đi dạo một vòng, hai đứa đều cười toe toét.

Chính vì vậy, tình cảm giữa Tiểu Bác – Tiểu Viên với bố phát triển rất nhanh. Bây giờ đến bế cũng không cần mẹ nữa, chỉ đòi bố bế thôi.

Chu Dã dù có chút tiếc nuối vì đợt này không sinh được cô con gái nào, nhưng là con của anh thì dù trai hay gái đều yêu thương như nhau, chẳng hề phân biệt.

Thành ra anh rất cưng chiều bọn nhỏ.

Chỉ là hai đứa được Bạch Nguyệt Quý chăm bẵm quá tốt, nặng trĩu, bế lâu cũng đuối sức. Thế nên anh phải dỗ dành rồi chơi đùa với tụi nhỏ để đánh lạc hướng.

Chu Dã chăm con cũng khá bận rộn, nhưng Bạch Nguyệt Quý thì cũng chẳng rảnh rỗi gì. Vừa nấu ăn vừa viết bài, cả hai vợ chồng đều không được nhàn thân.

Sao không thấy nhắc tới việc phải chăm Đâu Đâu với Đô Đô? Là bởi vì hoàn toàn không cần thiết.

Sáng dậy ăn xong bữa sáng, hai anh em lau miệng cái rồi vác lọ thủy tinh chạy biến ra ngoài, vì đã hẹn với bạn bè hôm nay đi đào giun,ba con gà mái trong nhà cần được nuôi thật tốt, có như vậy mới đẻ trứng đều.

Giờ hai đứa chỉ cần được chuẩn bị ba bữa cơm mỗi ngày, còn lại chẳng cần người lớn can thiệp gì cả.

Chúng chạy như bay, cực kỳ hoạt bát.

Nhưng vì có Sư Tử luôn đi kè kè bên cạnh nên Chu Dã và Bạch Nguyệt Quý hoàn toàn yên tâm, để mặc cho hai anh em tự do vui chơi.

Cả hai vận động nhiều, ăn ngon, ngủ sâu. Những đứa trẻ khác có thể bị thiếu dinh dưỡng vì không có thịt, trứng thì cũng chẳng mấy khi được ăn, nhưng hai anh em nhà này thì không bao giờ thiếu.

Thịt gà rừng, thịt thỏ, gà nhà, trứng gà, thịt lợn, cá… Từ lúc sinh ra là đã ăn đầy đủ, thậm chí còn dư.

Chỉ là lúc nhỏ chưa hoạt động nhiều nên ít tiêu hao, giờ thì chạy nhảy khắp nơi nên có ốm đi chút, nhưng so với đám trẻ khác thì khác biệt vẫn rất rõ ràng.

Tối hôm đó, Chu Dã chuẩn bị ra ngoài.

Đây là đợt giao dịch đầu tiên sau vụ mùa thu, trước khi rời nhà vào nửa đêm, anh còn dặn dò chú chó: “Sư Tử, trông nhà cho tốt.”

Sư Tử “gừ” lên một tiếng như thể nhận mệnh lệnh từ chủ.

Chu Dã đẩy xe đạp, bắt đầu lên đường.

Lần này đi giao dịch, người bán hàng báo rằng lần sau địa điểm sẽ đổi, không còn ở chỗ cũ nữa.

Hạt Dẻ Rang Đường

Anh ta đưa cho Chu Dã một tờ giấy, địa điểm mới được ghi rõ trên đó.

Chu Dã nhìn thấy thì vui không tả nổi, vì chỗ mới gần hơn hẳn, ít nhất tiết kiệm được khoảng nửa tiếng đi đường.

Tất nhiên bên ngoài anh vẫn giữ bình tĩnh, chỉ khẽ gật đầu rồi bắt đầu chọn hàng.

Trước tiên chọn mấy món đồ nhà mình cần, để lại cho người bán giữ. Chờ người ta bán xong thì quay lại lấy, lúc ấy mới thanh toán.

Trong lúc đó, anh tranh thủ giúp hai khách khác lấy hàng xuống, giao dịch tiền hàng xong xuôi thì mới quay lại thanh toán phần của mình.

Ba mươi cân gạo trắng, mười cân thịt lợn, năm cân thịt bò, thêm một cái đùi dê.

Từ khi có đá lạnh bảo quản, nguồn cung thịt từ bên kia dồi dào hẳn, chẳng biết họ nuôi ở đâu mà hàng luôn có sẵn?

Ngoài thịt, đương nhiên không thể thiếu trứng gà, thứ nhà ăn hằng ngày, thế nào cũng phải xách một giỏ về.

Còn có tôm khô, rong biển, cả cá muối, lấy tới bảy tám con để đổi món ăn hằng ngày.

Cuối cùng là táo và lê trắng, mỗi loại lấy một túi đầy.

Chừng đó thực phẩm rõ ràng tiêu tốn không ít tiền, một nửa số tiền kiếm được hôm nay đều dồn vào đây, món nào cũng không rẻ chút nào.

Nhưng những thứ đó đều là nhu yếu phẩm, chắc chắn phải mua nhiều một chút mang về nhà ăn. Anh không muốn vợ con mình phải chịu đói như mấy đứa nhỏ trong thôn.

Lương thực đã đủ mà còn tiếc không dám cho con ăn no thì đúng là quá khắt khe rồi.

Mang theo mấy thứ ấy, Chu Dã lại đạp xe về nhà.

Dù việc giao dịch này anh đã quá quen tay, nhưng Chu Dã vẫn luôn cẩn thận. Hơn nữa lúc này trời cũng đã khuya, tự nhiên cũng ít người qua lại.

Về đến nhà an toàn, việc đầu tiên anh làm là cất hết những thứ vừa mang về.

Thịt thì được trữ ngay vào thùng đá, trứng, gạo thì mang vào đặt trong gian nhà phía tây. Sau khi sắp xếp mọi thứ xong xuôi, anh mới quay về phòng.

Lúc này, Đâu Đâu, Đô Đô cùng hai đứa út vẫn đang ngủ say.

Bạch Nguyệt Quý tất nhiên cũng nghe thấy tiếng động, cô biết đêm nay anh ra ngoài, nên không thể ngủ sâu được, dù trong nhà có Sư Tử trông coi.

Nhưng vừa có tiếng động bên ngoài mà Sư Tử không sủa thì cô đã biết ngay là chồng mình đã về.

Chu Dã trèo lên giường, ôm vợ cùng đi ngủ.

Sáng hôm sau, Bạch Nguyệt Quý dậy sớm nấu cơm sáng, còn bảo Chu Dã ngủ thêm một lát. Khi bữa sáng đã chuẩn bị xong thì Đâu Đâu và Đô Đô cũng thức dậy rồi.

“Mẹ ơi, bố với các em vẫn còn ngủ, có cần gọi dậy ăn sáng không ạ?” Đâu Đâu hỏi.

“Không cần, để bố với các em ngủ thêm tí nữa, lát nữa dậy ăn cũng được.” Bạch Nguyệt Quý nói.

Đô Đô giục anh mình: “Ăn nhanh lên, hôm nay chúng ta có bao nhiêu chuyện phải làm đấy!”

Bạch Nguyệt Quý múc cho cậu bé một muỗng canh tôm khô nấu rong biển: “Hôm nay định làm gì thế?”

“Bọn con chơi trò cảnh sát bắt kẻ trộm!” Đô Đô đáp ngay.

“Không thể suốt ngày chỉ nghĩ đến chơi được đâu nhé. Chiều nay còn phải kiểm tra nữa đấy. Nếu không làm bài được thì đừng mơ chơi tiếp.” Bạch Nguyệt Quý nhắc nhở.

“Kiểm tra thì kiểm tra, có gì to tát đâu!” Đô Đô chẳng để tâm, khẩu khí còn rất lớn.

Bạch Nguyệt Quý bật cười: “Được, ăn no rồi đi chơi đi. Đừng đến tối không làm bài được lại quay sang làm nũng là được.”

Đâu Đâu cũng chẳng thấy đó là chuyện gì lớn. Hai anh em còn chưa ăn xong thì đã có lũ trẻ ngoài sân gọi í ới.

“Chờ chúng ta ăn xong rồi ra!” Đô Đô đáp lại.

Ăn rất nhanh, vừa xong là hai anh em lau miệng, xách hũ thủy tinh chạy biến ra ngoài.

Bạch Nguyệt Quý ăn xong bữa sáng cũng sang phòng phía tây ngồi viết bài. Đến khoảng tám giờ hơn, mới nghe thấy tiếng ọ ẹ của hai đứa út từ phòng bên.

“Dậy ăn sáng chút rồi ngủ tiếp nha.” Bạch Nguyệt Quý bước vào, thấy Chu Dã cũng đã tỉnh.

Thấy vợ vào, Chu Dã càng vui vẻ, nhân cơ hội nằm lười thêm chút, nằm trên giường nhìn vợ đang thay tã cho hai đứa nhỏ.

Thằng út còn xì ra một cái đánh rắm rõ to khiến Bạch Nguyệt Quý bật cười.

Chu Dã trong mắt cũng đầy ý cười.

Anh cảm thấy cuộc sống hiện tại của mình, thật sự là quá đỗi êm đềm và sung sướng.
 
Thập Niên 70: Cuộc Đời Hoàn Mỹ Của Nữ Phụ Trí Thức
Chương 246



Nói đến nhà Chu Dã thì vì họ hàng không nhiều, số ít thân thích còn lại thậm chí cũng đã cắt đứt quan hệ, không qua lại nữa, nên cuộc sống trong nhà anh rất yên ổn.

Nhưng trong thôn thì luôn có chuyện lục đục xảy ra.

Chẳng hạn như chuyện của Lý Tiểu Lệ, em gái của ba anh em Lý Đại Hải, Lý Đại Sơn và Lý Đại Hà.

Không biết cô ta nghe tin từ đâu, biết được ba anh trai đều đang chuẩn bị xây nhà gạch ngói, thậm chí gạch ngói đã được chở về nhà, thế là liền xồng xộc quay về nhà mẹ đẻ chất vấn.

“Em là em ruột của các anh, trước đây về mượn tiền thì chẳng ai cho em một xu, ai cũng bảo không có tiền! Giờ thì sao, lại có tiền xây nhà hết cả rồi? Tiền ở đâu ra thế hả?” Lý Tiểu Lệ tức đến run người.

Hồi đầu năm cô ta có về vay tiền, nhưng cả ba anh trai không ai đồng ý, giờ thì lại mỗi nhà đều xây được nhà ngói, đúng là “anh tốt”!

Chị dâu cả đã quá chán ngán cô em chồng này từ lâu: “Chúng tôi dùng tiền nhà mình xây nhà, mắc gì phải hỏi ý cô? Cô là cái thá gì mà lên giọng?”

Thân là chị dâu, đáng ra không nên nói cay nghiệt thế với em chồng, nhưng thật sự nhịn không nổi nữa!

Cả nhà đang yên ổn, chỉ có mỗi cô ta là cái đinh nhọt, khi còn ở nhà đã gây bao chuyện, gả đi rồi vẫn không để ai yên.

Khiến cả nhà bị người trong thôn chê cười không ít, giờ còn dám quay về chất vấn nữa, đúng là bị chiều hư!

Lý Tiểu Lệ tức đến phát run: “Chị mà cũng là chị dâu à? Nói với em chồng kiểu đó à? Từ nay tôi sẽ không bao giờ bước chân đến nhà nữa!”

“Chà, vậy thì tôi cảm ơn trước nhé! Nói cho rõ luôn: nhà này không hoan nghênh cô, từ đâu tới thì cút về đó, từ nay cắt đứt! Coi như nhà này không có đứa em gái nào tên Lý Tiểu Lệ!” chị dâu cả dứt khoát.

Chị chẳng muốn giữ mối quan hệ này tí nào, dứt khoát luôn cho nhanh!

Lý Tiểu Lệ quay sang nhìn anh cả: “Lý Đại Hải, anh để yên cho vợ anh nói với em như thế đấy à?”

Lý Đại Hải chỉ liếc cô ta một cái, rồi tiếp tục làm việc, không buồn đáp lại.

Lý Tiểu Lệ tức phát khóc, lại chạy sang nhà anh hai.

Chị dâu hai nhìn thấy cô thì mặt đã hiện rõ vẻ chán ghét, Lý Tiểu Lệ chưa kịp mở miệng đã bị đả kích đến bật khóc lần hai.

Tiếp tục sang nhà anh ba, Lý Đại Hà cũng chẳng thèm khách sáo: “Không rảnh tiếp cô, mau đi đi.”

Thế là Lý Tiểu Lệ chạy đến tìm mẹ, khóc sướt mướt: “Sau này bố mẹ mất rồi, con sẽ không bao giờ quay về nữa, ba người anh trai này coi như không có cũng được!”

Bác gái Tôn nghe con gái khóc thì cũng đau lòng, mắng chửi một tràng: “Mặc kệ tụi nó! Lũ mất nhân tính, gan đen ruột thối, chẳng đứa nào có lương tâm!”

Lý Tiểu Lệ vẫn khóc: “Mẹ ơi, con thật sự hối hận rồi. Biết vậy con đã không lấy cái tên vô dụng Tôn Hữu Tài kia!”

Chồng cô ta tên là Tôn Hữu Tài, ngoại hình khá được, ngày xưa cô ta bị gương mặt Tôn Hữu Tài mê hoặc nên nhất quyết đòi cưới.

Nhưng sau khi cưới, qua giai đoạn ngọt ngào, cô ta mới nhận ra chọn chồng không thể chỉ nhìn mặt.

Chồng mà không nuôi nổi gia đình thì đẹp trai cũng chẳng để làm gì. Tôn Hữu Tài đúng là chẳng nuôi nổi.

Nhất là sau khi tách hộ, điểm yếu của anh ta càng lộ rõ.

Bên đội sản xuất Tôn gia vốn dĩ công điểm đã thấp, mỗi điểm chỉ hơn một hào một chút, đã vậy Tôn Hữu Tài cả ngày đi làm chỉ được có năm điểm.

Không ít phụ nữ siêng năng trong thôn còn được sáu bảy điểm một ngày cơ mà, thế mà anh ta còn không bằng mấy người phụ nữ!

Còn cô ta thì phải ở nhà trông con, lo việc nhà, không đi làm được. Kết quả là đến kỳ chia lương, nhà cô ta phải tự bỏ tiền ra bù mới đủ lương thực ăn.

Thật đúng là khổ đến tận cùng.

Không chỉ không dành dụm được đồng nào, mà còn phải bù thêm, khiến cô ta tức đến mức cãi nhau ầm ĩ với chồng. Nhưng đó là cô ta tự cãi một mình, vì Tôn Hữu Tài là người mềm như bún, mặc cô ta nổi điên, Tôn Hữu Tài cũng chẳng buồn đáp.

Cũng chính vì vậy mà cô ta mới muốn các anh trai bên ngoại giúp đỡ nhiều hơn.

Bởi mấy người anh của cô ta đều là người làm giỏi, đội sản xuất Ngưu Mông là đội sản xuất tiêu biểu trong vùng, nhà họ cũng thuộc hàng khá giả trong đội.

Vậy mà không ai chịu giúp cô ta, ai cũng làm ngơ, sao mà nhẫn tâm đến vậy?

Bác gái Tôn thở dài: “Hồi đó bố con đã nói thằng đó không được, không cho con cưới, là con cứ khăng khăng đòi lấy nó.”

Thật ra lúc đó bà cũng thấy thằng rể này gầy nhẳng, yếu ớt, không làm nên trò trống gì, đội sản xuất bên Tôn gia cũng chẳng khá giả gì mấy, kém xa đội sản xuất bên nhà.

Nhưng con gái đã bị sắc mê rồi, cứ khăng khăng đòi cưới cho bằng được, bố mẹ cũng hết cách. Quả nhiên giờ thì không ổn rồi, chẳng chống đỡ nổi cho gia đình.

“Mẹ, giờ mẹ còn trách con sao?” Lý Tiểu Lệ nghẹn ngào.

“Mẹ không có ý trách con. Giờ con cũng đã lấy chồng, con cái cũng sinh ba đứa rồi, thì còn biết làm sao được nữa?” bác gái Tôn chuyển giọng, dịu dàng nói: “Giờ chỉ có thể ráng mà sống, đợi tụi nhỏ lớn rồi sẽ đỡ thôi.”

Nói rồi bà lục trong túi áo lấy ra hai đồng, “Đây là tiền mẹ chắt chiu mãi mới để dành được, con cầm lấy đi.”

Lý Tiểu Lệ nhăn mặt, tỏ vẻ không hài lòng: “Chỉ có hai đồng thôi à? Chẳng mua nổi cái gì!”

“Thật sự không còn nhiều hơn đâu, mẹ có bao nhiêu thì cho con hết rồi đấy.”

Lý Tiểu Lệ miễn cưỡng cầm tiền, tiếp tục khóc lóc: “Chúng nó còn bé tẹo, mà giờ con đã phải ráng chịu đựng, liệu có chờ được đến lúc chúng lớn không? Cả ngày như ma đói đầu thai, suốt ngày cứ gào ‘đói, đói’, mà bố chúng thì vô dụng, không kiếm nổi lương thực, chẳng phải con phải nhịn để nhường phần ăn cho tụi nhỏ sao?”

Bác gái Tôn thở dài: “Bố con đang lên công xã, nhân lúc ông ấy không ở nhà, lát nữa con mang ít lương thực về đi.”

Nghĩ đến lũ cháu ngoại đang đói, bà cũng không đành lòng. Không chỉ lấy cho con gái ít lương thực, bà còn bắt một con gà trong chuồng để con đem về tẩm bổ.

Lý Tiểu Lệ lúc này mới nguôi ngoai một chút, nắm tay mẹ, nghẹn ngào nói: “Mẹ, con biết trong nhà chỉ có mẹ thương con, sau này mẹ già rồi, con nhất định sẽ quay về chăm sóc mẹ!”

“Mẹ biết con hiếu thảo. Con về rồi thì cố gắng sống với thằng Hữu Tài cho yên ổn, giờ cũng chẳng còn cách nào khác.” bác gái Tôn dỗ dành.

Nếu ông chồng có mặt ở nhà, nhất định sẽ không cho mang đi chút lương thực nào đâu. Ông giờ cũng chẳng coi Lý Tiểu Lệ là con gái nữa. Vì thế nên hôm nay cô ta mang được một bao lương thực và cả một con gà mái, tâm trạng ra về nhẹ nhõm vô cùng.

Chị dâu cả, chị dâu hai đều biết mẹ chồng lại âm thầm chu cấp cho con gái, nhưng các chị dâu cũng chẳng để tâm.

Đó là con gái của bà, bà muốn cho thì cứ cho, miễn là đừng lấy đồ của các chị là được. Còn chuyện hiếu kính bố mẹ, mỗi năm hai vợ chồng các chị đều có phần, nhưng chỉ một lần duy nhất trong năm mà thôi.

Mãi đến khi lão đội trưởng trở về mới biết được là cô con gái “giặc nhà” đã lấy đi 50 cân lương thực, lập tức sầm mặt thu luôn chùm chìa khóa trong tay vợ!

“Chúng nó bao nhiêu tuổi, còn chúng ta bao nhiêu tuổi, mà vẫn còn phải nuôi chúng nữa à?! Chúng nó cụt tay hay què chân chắc?!” lão đội trưởng mắng vợ một trận ra trò.

“Nhưng đó là con mình, là cháu ngoại của mình mà!” bác gái Tôn bật khóc.

“Thì sao chứ? Nuôi không nổi thì đừng có đẻ!” ông lão đội trưởng nói thẳng, không một chút nể nang.

Hạt Dẻ Rang Đường
 
Thập Niên 70: Cuộc Đời Hoàn Mỹ Của Nữ Phụ Trí Thức
Chương 247



Bác gái Tôn giờ đây không chỉ không quản được tiền, mà cả lương thực cũng không kiểm soát nổi, tức đến mức vừa lau nước mắt vừa thở dài. Từ nay về sau, bà thực sự không thể giúp đỡ con gái được nữa, con gái bà rồi sẽ sống ra sao cho nổi?

Bà vốn đã nghĩ con gái mình là đủ khổ rồi, nào ngờ con gái của chị em tốt của bà còn thê thảm hơn, khiến bà bất giác cảm thấy được an ủi.

Con gái cưng của mẹ Lý Phong Thu – Lý Phong Mai – người đã gả vào thành phố, bị chồng ly hôn rồi đuổi thẳng về quê!

Lý Phong Mai vừa khóc vừa đạp xe đạp nhãn hiệu Phượng Hoàng trở về xin cứu viện.

Lúc đó, mẹ Lý Phong Thu đang ngồi dưới gốc cây to trong thôn cùng một nhóm bà già tám chuyện. Mấy bà kia đang khen ngợi con trai cả của bà có tiền đồ, đang định xây nhà gạch, tán dương rối rít.

Nếu là Lý Phong Mậu thì mẹ Phong Thu còn cười toe toét nhận lời khen, nhưng đây lại là đứa con trai “oan nghiệt” kia, nên bà liền xị mặt, tỏ vẻ khinh thường mà than thở với mọi người.

Bà nói con trai cả bất hiếu thế nào, có tiền rồi cũng không đưa lấy một xu cho bố mẹ, cả năm chỉ gửi về chút ít lương thực, lại còn keo kiệt nữa chứ. Nếu không phải bà không đồng ý thì chắc nó đã định gửi cả thóc cũ năm ngoái về cho xong!

Thật ra tất cả chỉ là chuyện bịa đặt. Để không bị mẹ chồng bắt thóp, chị dâu Lý trước giờ đều rất thận trọng, thậm chí trước khi mang lương thực về còn đi một vòng quanh thôn cho mọi người chứng kiến, để phòng chuyện “gắp lửa bỏ tay người”.

Cho nên mấy bà trong thôn đều hiểu cả. Một vài người như bác gái Giang hay bác gái Tôn thì vẫn hùa theo mẹ Phong Thu, cùng nhau chửi rủa. Nhưng cũng có mấy người rõ chuyện thì chọn cách im lặng, không lên tiếng.

Cả nhóm đang nói chuyện rôm rả dưới tán cây thì Lý Phong Mai khóc sưng cả mắt, vừa đạp xe vừa trở về.

“Phong Mai, sao cháu khóc ghê thế? Xảy ra chuyện gì vậy?” bác gái Tôn là người phát hiện đầu tiên, lập tức kêu lên.

Mẹ Phong Thu cũng nhận ra con gái mình đang khóc nức nở, liền vội vã bước tới, “Phong Mai, con sao vậy? Có chuyện gì thế?”

Vừa nhìn thấy mẹ, cảm xúc trong lòng Lý Phong Mai không kìm được nữa, dựng xe xong là òa khóc nức nở:

“Mẹ ơi! Tên khốn Triệu Kim đó… anh ta ly hôn với con rồi, còn đuổi con về nữa!”

Tin này khiến tất cả bà cô bà thím ngồi dưới gốc cây đều sững sờ.

“Sao cơ? Ly hôn? Hai đứa ly hôn thật à?” bác gái Giang lập tức hỏi.

Bác gái Tôn thì vui ra mặt, nhưng miệng lại nói đầy vẻ quan tâm:

“Trời ơi, sao đang yên đang lành lại ly hôn chứ?”

Bà cũng không biết nên nói sao nữa. Bà cứ tưởng con gái mình đã đủ khổ, nhưng giờ thấy Lý Phong Mai còn bị đuổi về sau ly hôn, so ra con gái bà vẫn còn sống khá hơn.

Mẹ Lý Phong Thu thì không còn tâm trí để quan tâm mấy lời đó nữa. Lúc đó đầu bà như nổ tung, sau khi định thần lại thì nắm c.h.ặ.t t.a.y con gái mà hỏi dồn:

“Chuyện gì thế? Sao lại nói Triệu Kim ly hôn rồi đuổi con về? Có thật không?”

Lý Phong Mai chỉ biết òa khóc. Bao nhiêu tủi hờn đè nén lâu nay bùng nổ, khiến cô ta khóc đến mức thảm thương, cực kỳ uất ức.

Cô ta vốn tưởng gả vào thành phố là vào ổ phú quý, ai ngờ nhà họ Triệu lại là nơi ăn người không nhả xương. Khi còn làm công nhân thời vụ, nhà họ Triệu tuy đối xử không tốt, nhưng vì mỗi tháng cô ta còn kiếm được mười lăm đồng nên vẫn còn tạm ổn. Cô ta chi tiêu tằn tiện, mỗi tháng vẫn gửi được một nửa về nhà.

Nhưng công nhân thời vụ khác hoàn toàn với công nhân chính thức. Công nhân chính thức không thể bị sa thải dễ dàng, còn cô ta thì nói cho nghỉ là nghỉ.

Ban đầu còn làm bình thường, nhưng rồi bị thay thế không kèn không trống, đến chỗ khóc cũng không có. Sau khi mất việc, cô ta chỉ biết ăn cơm chực ở nhà chồng, và thái độ của nhà họ Triệu cũng thay đổi hẳn.

Vốn đã không coi trọng con dâu nhà quê, giờ mất việc rồi thì càng không nể nang gì. Việc nặng việc bẩn trong nhà đều giao cho cô ta làm, sống chẳng khác nào người ở.

Lý Phong Mai không biết mình đã sống kiểu gì nữa. Nhưng ngoài việc nhẫn nhịn thì cô ta còn làm được gì? Cô ta không có con, chỉ có thể tiếp tục cắn răng chịu đựng ở nhà họ Triệu.

Thực ra cô ta không phải không từng có thai. Mới cưới được một thời gian thì cô ta đã mang thai, nhưng năm đó vào mùa đông, mấy đứa cháu nghịch dại đổ nước linh tinh khiến sân đóng băng. Cô ta không cẩn thận trượt ngã một cú đau điếng, bị sảy thai ngay sau đó.

Có lẽ do thời gian ở cữ không được chăm sóc đúng cách, mới hai ngày cô ta đã phải gắng gượng đi làm, chịu đói chịu rét. Từ đó đến nay, cô ta không mang thai lại được.

Ở nhà họ Triệu, cô ta luôn lẻ loi một mình. Năm nay, vì sau vụ thu hoạch mùa thu bố cô ta không gửi lương thực lên thành phố nữa, nhà họ Triệu quyết định không chứa cô ta thêm nữa.

Triệu Kim viện đại một cái cớ rồi gây gổ to với cô, sau đó trực tiếp đuổi cô ra khỏi nhà.

Lúc cưới nhau cũng chẳng làm giấy kết hôn gì cả, dù sao cũng có biết bao nhiêu người chứng kiến, sợ gì? Thời buổi này không có giấy kết hôn mới là chuyện thường, có giấy hẳn mới là hiếm!

Thực ra khi ấy Lý Phong Mai cũng từng đề cập đến chuyện đăng ký kết hôn, nhắc đến mấy lần, nhưng lần nào cũng bị Triệu Kim kiếm cớ lảng tránh. Rốt cuộc, chuyện đó cứ thế bị bỏ qua.

Hạt Dẻ Rang Đường

Giờ ngẫm lại, hóa ra tất cả đều là có sắp đặt từ trước. Họ Triệu ấy vốn dĩ chẳng có ý định sống tử tế với cô ta cả đời!

Vậy thì mấy năm cô ta gả vào nhà họ Triệu rốt cuộc là cái gì? Không chỉ bị người ta chiếm đoạt thân thể suốt từng ấy năm, cuối cùng còn mất việc, rồi mang đủ thứ bệnh, bị đá ra khỏi cửa một cách thảm hại!

Nghĩ đến đó, Lý Phong Mai đau đớn đến tận xương tủy, ngồi phịch xuống đất gào khóc thảm thiết:

“Con không sống nổi nữa! Con không muốn sống nữa đâu!”

“Con đừng chỉ biết khóc, nói rõ ràng chuyện rốt cuộc là sao đi chứ!” Mẹ Lý Phong Thu vừa sốt ruột vừa choáng váng đầu óc.

“Còn hỏi gì nữa, Phong Mai đã nói rõ ràng thế rồi! Theo tôi thì bà mau gọi tất cả bà con thân thích lại, dẫn lên thành phố một chuyến, tìm nhà họ Triệu đòi lại công bằng cho Phong Mai!” Bác gái Giang vội lên tiếng.

Bác gái Tôn cũng nói theo:

“Đúng thế, nhất định phải đòi lại công bằng cho Phong Mai! Đến lúc đó tôi sẽ đi cùng bà. Phong Mai là đứa tôi nhìn lớn lên đấy, bà Giang, bà có đi không?”

“Tôi đi chứ, chuyện lớn như vậy sao có thể thiếu tôi được?” Bác gái Giang gật đầu cái rụp, không chút do dự.

Mẹ Lý Phong Thu định đứng dậy cảm ơn mọi người, nhưng vì quá xúc động, lại cộng thêm cú sốc quá lớn khi hay tin con gái bị đuổi về, nên vừa đứng dậy đã tối sầm mặt mày, ngất xỉu ngay tại chỗ.

Hiện trường lập tức rối loạn, ai cũng vội vàng đỡ lấy bà, rồi sai người đi gọi bác sĩ chân đất đến khám. May mà bác sĩ tới nhanh, nhìn một cái liền nói do tức giận quá hóa hại người, bèn dùng phương pháp dân gian để trích m.á.u giải nhiệt, còn dặn phải nghỉ ngơi điều dưỡng, rồi sẽ ổn lại thôi.

Mẹ Lý Phong Thu vừa tỉnh lại đã nghe thấy lời dặn của bác sĩ:

“Phải nghỉ ngơi đấy, tĩnh dưỡng cho khỏe đã…”

Nhưng bà lập tức ngắt lời, giận dữ quát lớn:

“Nghỉ ngơi cái gì mà nghỉ ngơi? Ông già kia, mau đi gọi người cho tôi, gọi hết tất cả những ai gọi được, mang theo cuốc xẻng với dây thừng! Nhà họ Triệu mà không cho tôi một lời giải thích tử tế, tôi treo cổ c.h.ế.t ngay trước cửa nhà chúng nó!”

Bác sĩ vội vàng khuyên:

“Bà bớt giận chút đi, đừng nóng quá, dễ tổn hại thân thể.”

Mẹ Phong Thu gắt gỏng ngay:

“Không phải con gái ông bị người ta ly hôn thì ông mới không thấy nóng! Mau đi tìm lão Đào chuẩn bị xe lừa, chúng ta lên huyện thành đòi lại công bằng!”
 
Thập Niên 70: Cuộc Đời Hoàn Mỹ Của Nữ Phụ Trí Thức
Chương 248



Bác gái Tôn với bác gái Giang đúng là nói được làm được, thật sự đã theo đoàn đi lên thành phố.

Vì chuyện của Lý Phong Mai không nhỏ, nên dù nhà chú Đào đang rất bận rộn, cũng phải dành ra chút thời gian, cho mượn xe lừa để chở mấy bà già ấy lên huyện thành.

Cùng đi còn có Lý Phong Mậu và vợ anh ta cùng mấy người trẻ trong nhà.

Nhưng kết quả cuối cùng là, thất bại ê chề trở về!

Mẹ Phong Thu còn “đi thẳng đứng, về nằm ngang”.

Dĩ nhiên không phải bà c.h.ế.t rồi, mà là sau khi lên thành phố, bị tức đến ngất xỉu tại chỗ, khiến cả đoàn phải vội vã kết thúc “trận chiến” mà quay về trong bộ dạng cực kỳ chật vật.

Những người ở thôn không đi theo thì tất nhiên sẽ tò mò hỏi: “Sao mới đi đó mà đã quay về rồi?”

Bác gái Tôn sau khi uống mấy bát nước liền bắt đầu mắng chửi nhà họ Triệu vô liêm sỉ.

Lúc đi, họ khí thế bừng bừng, quyết phải đòi lại công bằng cho đội sản xuất Ngưu Mông. Không thể để con gái mình bị ly hôn một cách oan ức như vậy. Dù thật sự phải ly hôn thì cũng phải bồi thường đàng hoàng một chút chứ!

Nhưng khi đến nơi, mới biết nhà họ Triệu đã chuẩn bị sẵn.

Nghe nói bà cụ nhà họ Triệu vừa được đưa vào viện một chuyến, lúc họ đến thì bà ta cũng vừa về.

Vì sao vào viện? Là do cãi nhau mấy câu với Lý Phong Mai, rồi bị cô đẩy một cái, đập đầu vào tường, choáng váng đến mức ngất xỉu.

Bà cụ họ Triệu đầu quấn băng trắng, còn rỉ máu, mặt mũi tái nhợt đứng trước cửa chỉ vào Lý Phong Mai mà mắng:

“Loại con dâu thế này, ai dám rước? Ai muốn thì cứ rước đi, chứ nhà họ Triệu chúng tôi chịu không nổi! Ly hôn, nhất định phải ly hôn!”

Lý Phong Mai tức đến phát run tại chỗ, phản bác rằng cô ta tuyệt đối không hề đẩy bà ta, trên đầu chắc chắn không có vết thương gì cả, đó nhất định là m.á.u gà!

Cô ta còn yêu cầu bà cụ gỡ băng ra để mọi người nhìn tận mắt.

Ai ngờ bà cụ họ Triệu liền lăn ra đất, k** r*n “ôi trời ơi” một trận, miệng thì oán trách cô ta: “Cô đã làm tôi bị thương đến thế này, giờ còn muốn bóc cả miếng băng trên đầu tôi! Thứ con dâu thất đức như cô, ai mà dám giữ!”

Mẹ Lý Phong Thu lúc đó cũng nổi m.á.u chiến, chẳng còn gì gọi là thông gia, xông lên cãi tay đôi luôn.

Bà đã nghe hết chuyện con gái sống ở nhà chồng khổ sở thế nào, đến lúc bị đuổi về vẫn còn phải làm việc như trâu như ngựa, cuối cùng còn chẳng được gì. Bà đồng ý ly hôn!

Nhưng nhà họ Triệu phải trả lại toàn bộ tiền lương con gái bà đã đóng vào công quỹ gia đình nhà họ từ ngày gả đi, kể cả bồi thường, một đồng cũng không thiếu!

Nhưng bà cụ họ Triệu đã chuẩn bị sẵn lời đối phó. Bà ta chậm rãi nói:

“Hồi đó, nhà họ Triệu chúng tôi vì muốn đổi lấy chiếc xe đạp Phượng Hoàng cho Lý Phong Mai, đã nhờ người đổi phiếu và bỏ ra một khoản tiền. Tính ra tổng cộng tốn gần bốn trăm tệ. Giờ chiếc xe này cho con gái bà luôn, coi như kết thúc mối duyên giữa hai nhà, cũng nể tình các người là dân quê nghèo, cho chút bồi thường. Nhưng tốt nhất nên biết điều, đừng được voi đòi tiên!”

Chính câu nói này đã khiến mẹ Lý Phong Thu tức đến ngất xỉu.

Rõ ràng chiếc xe đạp đó là nhà gái tự bỏ tiền ra mua để không mất mặt khi gả con gái. Lúc ấy, nhà trai keo kiệt, không chịu lo gì. Nhà gái vì muốn con có chỗ dựa nên phải vét cả “tiền hòm” ra, đi nhiều đường mới kiếm được xe đó.

Ra ngoài thì bảo là nhà trai mua cho Lý Phong Mai đi làm, nhưng thực chất là nhà gái tự lo hết.

Giờ qua miệng bà cụ họ Triệu, lại thành nhà trai đại lượng ban ơn cho chiếc xe đó?

Thật là tức đến nổ đom đóm mắt, mẹ Lý Phong Thu chưa kịp mở mồm chửi thì mắt đã tối sầm, ngã lăn ra đất, đúng là tức đến phát bệnh.

Vì vậy, trận đối đầu vốn đang căng như dây đàn đành phải kết thúc giữa chừng. Mẹ Lý Phong Thu ngã xuống rồi, còn ai mà tiếp tục cãi nhau nữa?

“Chuyện này chẳng lẽ coi như xong à?” Có người hỏi.

Bác gái Tôn nói:

“Tất nhiên là không xong rồi, còn phải xem mẹ Phong Mai muốn làm tới đâu nữa.”

Nhưng bà thì chắc chắn không đi nữa đâu. Bởi vì nhà họ Triệu không phải hạng dễ chơi, đi một lần cho biết là được rồi.

Có điều, mẹ Phong Thu muốn làm tới cũng không làm được nữa rồi.

Bởi vì, bà bị đột quỵ, nằm liệt luôn trên giường, nửa mặt méo xệch không nhúc nhích được.

Hạt Dẻ Rang Đường

Bác sĩ chân đất sau khi khám thì xác nhận: bà bị tai biến thật rồi.

Tin tức này vừa truyền ra, chưa nói đến người ngoài, riêng vợ của Lý Phong Mậu đã như bị sét đánh giữa trời quang.

Mẹ chồng cô ta bị đột quỵ rồi, nghĩa là từ nay trong nhà sẽ có thêm một người tàn phế. Mà người sống chung, chăm sóc bà chính là cô ta. Những ngày tháng sau này…

Trước đây mẹ chồng chỉ bị gãy chân mà cô ta đã phải hầu hạ đến mức sống không bằng chết, mà khi đó chỉ vài ba tháng thôi. Còn giờ thì… là cả đời!

Ôi trời ơi, không được rồi, cô ta choáng váng quá! Đầu óc quay cuồng!

Còn Lý Phong Mai thì càng đau đớn gào khóc bên giường mẹ. Sau cùng, vì quá uất ức, cô ta quyết không cam tâm, liền xông thẳng lên huyện lần nữa, đến tận đơn vị của Triệu Kim để gây chuyện!

Không chỉ thế, cô ta còn tố cáo đích danh rằng Triệu Kim ngoại tình với một nữ đồng nghiệp cùng đơn vị!

Chuyện ầm ĩ đến mức công an trực tiếp đến đơn vị áp giải Triệu Kim đi.

Vì sao lại như thế?

Bởi vì chuyện này đã có nhiều người biết, và cũng có không ít người muốn “hạ bệ” Triệu Kim. Một khi hắn bị kéo xuống, thì chỗ ngồi quyền lực kia sẽ trống, chẳng phải cơ hội cho kẻ khác sao?

Vì thế, có người còn chủ động cung cấp bằng chứng cho Lý Phong Mai, còn giúp cô ta thêm dầu vào lửa, xem như tiện tay tiễn luôn Triệu Kim xuống hố.

Còn cô nhân tình kia, vì muốn giữ lại công việc, cũng lập tức quay đầu tố cáo lại Triệu Kim. Cô ta nói:

“Anh ta lừa tôi rằng mình chưa kết hôn, nên tôi mới quen anh ta. Một hôm, anh ta nhân lúc tôi không đề phòng, đã cưỡng ép tôi làm chuyện đó! Tôi chống cự không nổi, còn bị anh ta uy h**p, nên không dám nói ra. Tôi là người bị lừa gạt và ép buộc, hoàn toàn không phải thông dâm tự nguyện!”

Tóm lại, sự việc ồn ào đến long trời lở đất. Cuối cùng, công việc của Triệu Kim đã bị Lý Phong Mai phá nát.

Không chỉ mất việc, hắn còn bị gán tội lưu manh, đầu bị cạo trọc lóc, phải chịu trừng phạt theo pháp luật.

Biết được chuyện này, bà cụ nhà họ Triệu tức đến mức phun m.á.u thật sự.

Lần trước bà ta còn dùng m.á.u gà giả vờ bị thương, nhưng lần này thì là m.á.u thật, phun ra ngay trước mặt người ta. Người cũng đổ bệnh nặng, phải đưa đi bệnh viện.

Nhưng bà vẫn gắng gượng lê thân để thăm con trai. Khi nhìn thấy cảnh thê thảm của hắn, bà lại không chịu nổi, hét một tiếng rồi ngất xỉu tại chỗ.

Còn Lý Phong Mai, sau khi biết chuyện, cũng đặc biệt đến “thăm hỏi” hắn một phen. Cô thậm chí còn gom một đống phân lợn, tạt thẳng lên người Triệu Kim.

Nhìn thấy bộ dạng chó không ra chó, người chẳng ra người của Triệu Kim, câm như hến không dám phản kháng, Lý Phong Mai mới thật sự cảm thấy hả giận!

Cuộc ly hôn giữa hai nhà họ Lý và họ Triệu, rốt cuộc là đôi bên cùng tổn thất, chẳng ai được lợi.
 
Thập Niên 70: Cuộc Đời Hoàn Mỹ Của Nữ Phụ Trí Thức
Chương 249



Giờ đã là giữa tháng Mười Một rồi, trời âm u xám xịt, trông như sắp có tuyết rơi.

Chị dâu Lý xách nửa giỏ bánh hồng khô sang nhà.

Năm nay cây hồng sau vườn nhà chị lại được mùa lớn, vì chị đã bón phân nhiều lần nên cây phát triển rất tốt, trái cũng to tròn căng mọng. Tháng Mười, chị đã dùng thang hái xuống, gọt vỏ rồi treo lên phơi, sau đó bọc kín lại, đến giờ trên mặt bánh hồng đã kết một lớp đường trắng mịn.

“Em ăn bánh hồng của chị suốt, thấy ngại quá.” Bạch Nguyệt Quý nói.

Chị dâu Lý cười: “Có tí bánh hồng thôi mà, có đáng gì.”

Bạch Nguyệt Quý đón lấy rồi cho vào cái giỏ sạch nhà mình. Chị dâu Lý còn mang theo một ít vỏ hồng nữa, nếu thích thì ăn, không thì cứ để đó, càng để lâu, lớp đường trắng phủ lên sẽ càng dày.

Chị dâu Lý không vội về, ngồi xuống trò chuyện với Bạch Nguyệt Quý đôi ba câu chuyện nhà. Nhìn hai bé Chu Bác và Chu Viên đang ngủ ngon lành trên giường đất, chị cảm thán:

“Em giỏi thật đấy, một hơi sinh liền bốn đứa con trai, chị nhìn mà thấy ghen tị ghê.”

Chị và anh Phong Thu kết hôn nhiều năm, chỉ sinh được hai cậu con là Mãn Thương và Mãn Khố.

Thực lòng chị vẫn muốn sinh thêm, hai đứa ít quá, nhưng hồi sinh Mãn Thương và Mãn Khố xong thì sức khỏe sa sút, không còn khả năng sinh nữa.

Còn Bạch Nguyệt Quý, chỉ trong ba, bốn năm mà sinh liền hai cặp sinh đôi, lại toàn là con trai, khiến chị dâu thật lòng ngưỡng mộ.

Bạch Nguyệt Quý cười nói: “Đợi tụi nhỏ lớn lên, chắc nhà em bị tụi nó ăn đến sạt nghiệp mất.”

Hạt Dẻ Rang Đường

“Lo gì, sinh thêm mấy đứa cũng không sợ. Em với Chu Dã bản lĩnh thế, chẳng phải không nuôi nổi.” Chị dâu Lý vui vẻ đáp.

Bạch Nguyệt Quý chỉ cười không đáp. Đó là giới hạn rồi, cô không định sinh nữa, hơn nữa Chu Dã cũng đã đi triệt sản rồi.

Chị dâu Lý thở dài:

“Nói thế thì hơi thiếu đạo đức, nhưng em không có mẹ chồng, thật sự là sung sướng.”

Nghe đến đó, Bạch Nguyệt Quý mới tiếp lời:

“Em quanh năm suốt tháng cứ quanh quẩn trong sân nhà, chuyện bên ngoài cũng không rõ. Chỉ nghe thím Trương nói mấy hôm trước bác gái bị đột quỵ, nằm liệt giường không nhúc nhích gì được, giờ phải có người chăm sóc?”

Chị dâu Lý mắt đã rơm rớm:

“Chị nói chứ, sao một ngày lại không yên ổn chút nào? Nhà chị vừa mới bắt đầu đỡ đần một tí, thì giờ lại thành ra thế này!”

Mặc dù không ưa mẹ chồng, nhưng chị cũng không mong bà gặp chuyện như vậy. Giờ thì nằm liệt giường thật rồi, ngoài ăn thì chẳng làm được gì, phải có người hầu hạ.

Ngày trước chăm sóc vài ba tháng đã cực chết, giờ lại thêm thuốc thang. Tiền thuốc chia đôi giữa hai nhà, mà cũng chẳng phải nhỏ nhặt gì.

Vừa mới tốn tiền xây nhà gạch mái ngói, chưa kịp vui mừng thì lại gặp chuyện thế này!

Bạch Nguyệt Quý cũng thấy thương, vì hiểu rõ tính nết chị dâu Lý, liền nói:

“Chiếc xe đạp của Lý Phong Mai cũng đáng giá lắm chứ, sao không bán đi? Giờ xảy ra chuyện thế này, chẳng phải cũng vì cô ấy sao?”

“Chị cũng nói thế, nhưng em biết nó nói gì không? Nó nói xe đạp không thể bán, sau này nó còn phải lấy chồng, còn phải để dành làm của hồi môn!” Nhắc tới cô em chồng, Chị dâu Lý tức đến nghiến răng, như thể muốn xé xác người ra.

Rõ ràng mọi chuyện do cô ta gây ra, giờ lại chỉ biết ngồi đó nói miệng, còn lại thì chẳng đụng tay đụng chân vào gì cả.

“Cô ta tưởng như vậy là xong chuyện à? Không thể nào! Chị đã tuyên bố rồi, nếu chiếc xe đạp đó không bán, nhà chị sẽ không bỏ ra một đồng nào nữa, cũng không đi hầu hạ đâu!” Chị dâu Lý nghiến răng.

Hiện tại việc chăm sóc mẹ chồng là do vợ chồng Lý Phong Mậu và cả Lý Phong Mai đảm nhiệm, nhưng trong lòng chị dâu thì đầy oán khí.

Hồi nhà chị tách ra, thật sự là tay trắng rời khỏi, đến một cái bát sứt cũng không được mang theo. Mọi thứ trong nhà đều là bên ngoại hỗ trợ mới gây dựng được chút ít như hôm nay.

Còn khi Lý Phong Mậu cưới vợ thì khỏi nói, mà đến cả Lý Phong Mai, chỉ để cưới chồng mà cũng vét sạch tiền chôn cất để mua xe đạp làm sính lễ cho đẹp mặt.

Chị dâu Lý không biết đã bao lần hỏi anh Phong Thu:

“Anh có chắc anh là con ruột không đấy?”

Làm anh trai có lợi gì? Chẳng được hưởng gì, nhưng khổ cực thì luôn là người đầu tiên bị sai đi làm!

Ngay cả chị dâu còn thấy thương chồng mình.

Bạch Nguyệt Quý nói:

“Chuyện cưới hay không tính sau, nhưng xe đạp thì phải bán mới có tiền mua thuốc, chứ thuốc đâu rẻ.”

“Mười thang thuốc mất hết một đồng, mỗi ngày một thang, một tháng mất ba đồng lận!”

Bạch Nguyệt Quý hiểu rất rõ, một tháng ba đồng tiền thuốc, đúng là gánh nặng không hề nhỏ.

Cả nhà cùng nhau cực khổ làm việc quanh năm, may ra mỗi gia đình mới được chia vài chục đồng, mà đó là còn trong năm được mùa đấy.

Nếu chẳng may gặp năm mất mùa thì sao? Một nhà tất bật quanh năm suốt tháng, đến cuối cùng chỉ chia được mười mấy đồng là cùng.

Lấy ví dụ như bên đội sản xuất Cố gia, hồi nhà cậu Cố chưa tách riêng ra, trừ đi phần lương thực được chia, cả năm cộng lại cũng chưa chắc chia nổi hai mươi đồng.

Không phải đội nào cũng may mắn như đội Ngưu Mông đâu.

Cho nên, một tháng ba đồng tiền thuốc, cả năm là ba mươi sáu đồng, vậy chẳng phải quá nhiều sao?

Chưa hết, giờ người bệnh nằm một chỗ không làm được gì, việc dưỡng già cũng phải làm sớm hơn, mà lương thực mang sang nhà bên kia cũng phải tăng gấp đôi.

Vừa phải qua đó chăm sóc, vừa phải bỏ tiền thuốc, vừa phải mang theo lương thực…

“Chiếc xe đạp đó, cô ta có muốn bán cũng phải bán, không muốn cũng phải bán!” Chị dâu Lý nhà họ Lý cuối cùng nói đầy tức giận.

Lý Phong Mai dĩ nhiên không cam tâm bán chiếc xe đạp đó. Nhưng cô ta không bỏ ra đồng nào cả, đừng nói đến Chị dâu Lý, đến cả vợ chồng anh hai Lý Phong Mậu cũng không thể hài lòng nổi.

Cô ta ly hôn trở về nhà, còn khiến mẹ ngã bệnh nằm liệt, vậy mà lại tay không quay về? Thế chẳng phải định ăn bám cả nhà người ta hay sao?

Chiếc xe đạp ấy sao có thể không bán? Nhất định phải bán!

Lý Phong Mai bị cả anh cả chị dâu ép, rồi lại bị vợ chồng anh hai ép, đến cuối cùng ngay cả bố cô ta cũng lên tiếng: “Bán đi.”

Không còn cách nào khác, cô ta đành phải đồng ý bán chiếc xe đạp.

Nhưng việc bán xe cũng không đơn giản gì. Một chiếc xe đạp có thể bán được tới mấy trăm đồng, dù đã dùng lâu rồi, nhưng là xe hiệu Phượng Hoàng, lại còn rất mới.

Vậy nên Lý Phong Mai ra giá 350 đồng, ai trả đủ thì cứ đến mà lấy.

Dân trong thôn đúng là giờ cũng khá giả hơn xưa, nhưng người có thể một hơi bỏ ra hơn 300 đồng thì thực sự không nhiều. Mà dù có khả năng chi tiền đi nữa, có ai lại đi mua một chiếc xe đạp đắt như thế để rồi chẳng dùng đến làm gì?

Toàn là dân thôn, quanh năm suốt tháng chỉ biết đi làm công điểm, có mấy khi ra khỏi thôn đâu mà cần tới xe đạp?

Thế nên chiếc xe đạp của Lý Phong Mai cứ thế mà ế chỏng chơ.

Nói thật thì người có thể cần xe đạp chỉ có Lý Đại Hải, nhưng anh ta đang dùng xe đạp của bố anh rồi.

Nếu thực sự cần gấp, thì vẫn có thể mượn tạm của Chu Dã, việc gì phải đi mua làm gì?
 
Back
Top Bottom