Chào bạn!

Để có thể sử dụng đầy đủ chức năng diễn đàn Của Tui À bạn phải đăng nhập hoặc đăng ký.

Đăng Ký!

Dịch Thập Niên 70: Cuộc Đời Hoàn Mỹ Của Nữ Phụ Trí Thức

Thập Niên 70: Cuộc Đời Hoàn Mỹ Của Nữ Phụ Trí Thức
Chương 230



“Anh Dã, anh đừng lo, chị dâu là người có phúc khí lớn, lần trước sinh Đâu Đâu với Đô Đô đều thuận lợi, lần này chắc chắn cũng sẽ bình an vô sự.”

Lý Thái Sơn ngồi bên cạnh vừa ăn nốt phần đồ hộp còn lại do bà nội anh để lại, vừa an ủi. Đồ hộp này là anh Dã mua cho.

Chu Dã không nói gì, chỉ đứng ngoài phòng sinh ngóng vào, đầy căng thẳng.

Lý Thái Sơn ăn hết phần nước đường trong hộp, lau miệng rồi cũng nhìn sang anh Dã.

Cậu biết anh Dã đang rất sốt ruột, nhưng chuyện này có muốn giúp cũng không giúp được gì, chỉ biết cùng ngóng vào phòng sinh.

Bên trong phòng sinh, Bạch Nguyệt Quý đang cố gắng điều chỉnh nhịp thở của mình.

Trước khi chuyển dạ, cô còn nghĩ không biết có trùng với vụ gặt mùa hè không nữa.

Nếu trùng thì chắc phải để Chu Dã nghỉ làm, vì cô sắp sinh con, anh ấy nhất định phải theo cô vào bệnh viện.

Dù chuyện sinh con không cần anh trực tiếp giúp được gì, nhưng chỉ cần anh đứng ngoài kia, cô cũng thấy yên lòng.

May mà hai đứa nhỏ trong bụng rất biết điều, nửa tháng sau vụ gặt hè, lúc Chu Dã vừa rảnh rỗi thì bụng cô mới bắt đầu có dấu hiệu chuyển dạ.

Bà đỡ Lý đang ngồi bên cạnh trò chuyện:

“Bà sống từng này tuổi rồi, chưa từng thấy ai như cháu. Đúng là sống lâu mới thấy chuyện lạ.”

Lần trước là sinh đôi, lần này lại tiếp tục sinh đôi. Cả đời bà làm nghề đỡ đẻ, đây đúng là lần đầu gặp phải chuyện thế này.

Ngay cả chị trưởng y tá đứng bên cạnh cũng nói:

“Đúng đó, tôi làm ở bệnh viện mấy năm nay, ngày nào cũng đón sản phụ, vậy mà suốt bao năm mới đỡ đẻ song sinh đúng hai lần – đều là cô.”

Không phải huyện thành này chưa từng có ai sinh đôi, mà là đúng lúc đẻ thì người trực ca khác nhận, chứ không phải chị ấy.

Bạch Nguyệt Quý khẽ mỉm cười, nhưng ngay sau đó, cơn đau bụng lại ập đến, khiến cô không còn nói nổi lời nào, lập tức áp dụng phương pháp thở của bà Lý để điều chỉnh.

Chờ cơn đau qua đi, bà Lý lại kiểm tra cho cô:

“Sắp rồi đó. Có kinh nghiệm từ lần sinh đầu tiên, lần này chắc chắn sẽ nhanh thôi!”

Chị trưởng y tá thấy vẫn chưa tới lúc sinh, nên tranh thủ đi kiểm tra các phòng khác.

Mấy người làm y tá cũng thật sự bận rộn.

Vừa ra khỏi phòng sinh, chị đã thấy Chu Dã đứng đó, anh lập tức đưa cho chị một lon trái cây đóng hộp:

“Chị ơi, chị vất vả rồi, ăn chút trái cây cho đỡ mệt.”

Chị y tá cười đáp:

“Chúng tôi không nhận một sợi chỉ cây kim nào của nhân dân.” rồi đẩy hộp lại cho anh.

Từ đầu đến cuối, cả hai lần mang thai đều là sinh đôi, và đều do chính chị đỡ đẻ, chị quyết tâm lần này phải đảm bảo cả mẹ lẫn con đều an toàn.

Vì đây là một thành tích huy hoàng trong sự nghiệp làm nghề của chị!

“Tôi biết chị là bác sĩ giỏi, cái này chỉ là tấm lòng nhỏ của em thôi.” Chu Dã vẫn kiên trì đưa cho.

Chị y tá lắc đầu, rồi không đợi anh hỏi, liền nói luôn:

“Vợ cậu tình trạng rất ổn định, giờ đang mở t* c*ng, còn cần thêm chút thời gian. Tôi đi xem các sản phụ khác rồi quay lại ngay.”

Nói xong thì rời đi.

Chu Dã cũng thở phào nhẹ nhõm.

“Anh Dã, có bà nội em ở đây, anh không tin ai thì cũng phải tin bà chứ!” Lý Thái Sơn nói, cảm thấy anh Dã sốt ruột quá rồi.

Cứ như vợ sinh lần đầu vậy, trong khi đây đã là lần thứ hai rồi còn gì.

Chu Dã không thèm để ý, chỉ bảo cậu cầm lon trái cây rồi ngồi yên một chỗ đi.

Không lâu sau, y tá trưởng quay lại phòng sinh, vừa vào liền nói với Bạch Nguyệt Quý:

“Chồng cô lo lắng lắm, tôi vừa ra ngoài là nhét ngay cho tôi một hộp trái cây đóng hộp, sợ tôi không tận tâm.”

Bạch Nguyệt Quý lúc đó còn đang đau, nhưng nghe thấy câu này thì không nhịn được cười, khóe môi cong cong.

Bà Lý nói với y tá trưởng:

“Nếu nói ở quê ta ai thương vợ nhất, thì chắc chắn là Chu Dã rồi đó.”

Y tá trưởng cười gật đầu:

“Tôi cũng nhìn ra được. Trước đây có một chị đến sinh con, chồng thì ở ngoài lăng nhăng với người khác, chọc tức chị ấy đến mức sinh non luôn! Phụ nữ cả đời này, gả đúng người hay không, khác nhau một trời một vực.”

“Câu này quá đúng. Mình giỏi thì quan trọng thật, nhưng nếu gả đúng người, sẽ có người biết quan tâm chia sẻ. Còn gả nhầm, thì chẳng khác gì trâu ngựa, đi làm kiếm tiền đã đành, về nhà còn phải cơm nước hầu hạ cả nhà, sống chẳng thấy hy vọng gì cả.” bà Lý tiếp lời.

Y tá trưởng cũng bị kéo vào câu chuyện, mở lời ra là nói liền không dứt:

“Thì đúng rồi đấy. Tôi đây còn đỡ, chứ chị bạn hàng xóm lớn lên cùng tôi ấy, cuộc sống của chị ấy thật sự khiến người ta nhìn mà thấy thương. Hồi đó bố mẹ chị ấy nhất quyết không đồng ý mối hôn sự đó, nhưng chị ấy bị tình yêu làm mờ mắt, cứ đòi gả bằng được.”

“Theo kinh nghiệm bao năm làm bà đỡ của tôi, những chàng trai mà bố mẹ không cho cưới, mười phần thì tám chín là không ra gì.” bà Lý nói chen vào.

Y tá trưởng gật đầu, rồi bật cười:

“Còn tôi thì ngược lại, hồi đó bố mẹ tôi gật đầu ngay, nhưng tôi lại không vừa ý. Thế mà vì không cãi lời bố mẹ, cứ thế gả đi, không ngờ lấy nhau xong lại sống rất hợp.”

Hai người cứ vừa trò chuyện, vừa để ý đến Bạch Nguyệt Quý, giúp cô phân tán sự chú ý để đỡ đau, đồng thời bà Lý vẫn không quên theo dõi tình hình chuyển dạ.

Lần này, tốc độ sinh của Bạch Nguyệt Quý đúng là nhanh hơn nhiều.

Cô được đưa vào bệnh viện lúc chập tối, vậy mà hơn mười giờ đêm đã sinh xong đứa đầu tiên.

Khi tiếng khóc trẻ con vang lên từ trong phòng sinh, Chu Dã lập tức xúc động bật dậy.

“Sinh rồi! Sinh rồi! Anh Dã, chị dâu sinh rồi!” Lý Thái Sơn phấn khởi reo lên.

“Còn một đứa nữa mà.” Chu Dã không quên nhắc.

Quả nhiên chưa đến mười phút sau, lại vang lên một tiếng khóc nữa.

Hạt Dẻ Rang Đường

Tuy cùng là song sinh, nhưng hai đứa cách nhau đúng mười phút, thời gian sinh đã khác.

Một đứa sinh giờ Hợi, một đứa sinh giờ Tý, giống như lần sinh Đâu Đâu và Đô Đô.

Hai cặp song sinh, bốn lá số tử vi riêng biệt.

Sau khi cùng y tá trưởng dọn dẹp cho mẹ con Bạch Nguyệt Quý xong, bà Lý mới ra báo tin vui.

“Nội ơi, chị dâu sinh con trai hay con gái vậy?” Lý Thái Sơn là người hỏi đầu tiên.

“Hai đứa con trai, chúc mừng cháu lại có thêm hai cậu con trai nữa!” bà cụ cười rạng rỡ nói với Chu Dã.

“Hai đứa nữa cũng là con trai?!” Lý Thái Sơn phấn khích hét lên.

Bà Lý gật đầu, đúng là đại phúc.

Lần trước sinh đôi đã là con trai, lần này lại là con trai, hai lần sinh, bốn đứa con trai, ai nghe mà chẳng thốt lên “phúc khí đầy nhà”.

Chu Dã, người từng âm thầm mong có được một cô con gái, phải nói là có chút tiếc nuối, nhưng vẫn không quên hỏi đến tình hình của vợ:

“Bà ơi, vợ cháu thế nào rồi?”

“Vợ cháu ổn lắm, lúc nãy vừa cho ăn cháo đường đỏ, còn ăn rất ngon là đằng khác.” bà Lý đáp.

Chu Dã nghe vậy thì cuối cùng cũng yên tâm, liền bảo Lý Thái Sơn đỡ bà nội về nghỉ ngơi.

Quả thật bà Lý tuổi đã cao, sau ca đỡ đẻ cũng thấy mệt mỏi, tinh thần có phần uể oải, lưng cũng đau ê ẩm.

“Đúng là càng già càng xuống sức.” bà thở dài cảm thán.

Chỉ mới hai năm trước thôi, sau khi đỡ đẻ xong bà vẫn thấy khỏe, giờ thì thực sự thấy mệt mỏi, cần phải nghỉ ngơi rồi.
 
Thập Niên 70: Cuộc Đời Hoàn Mỹ Của Nữ Phụ Trí Thức
Chương 231



“Vợ à, em vất vả rồi.”

Trong phòng bệnh lúc này chỉ còn lại Bạch Nguyệt Quý và Chu Dã, anh không nhịn được cúi xuống hôn lên má vợ mình một cái.

Bạch Nguyệt Quý lúc này tinh thần khá tốt, thậm chí còn muốn bật cười. Cô nhìn Chu Dã, nói:

“Không có con gái rồi.”

Ai mà ngờ, chỉ vì cô lỡ miệng nói với em họ một câu “lại là sinh đôi”, kết quả đúng thật lại là sinh đôi, mà còn là hai cậu con trai nữa.

Giá như có một cô con gái thì hay biết mấy. Giờ thì hay rồi, anh chồng thô kệch của cô đã đi triệt sản, không có con gái chắc sẽ trở thành tiếc nuối cả đời mất thôi.

Dù nghĩ vậy, nhưng Bạch Nguyệt Quý vẫn rất bình thản.

Đời người mà, sao có thể mọi chuyện đều như ý? Hai cặp sinh đôi – tổng cộng bốn cậu con trai, với cô như thế cũng là một dạng “hoàn mỹ”.

Chỉ cần con cái khỏe mạnh, bình an là đủ, những chuyện khác đều có thể xếp sau.

Chu Dã lắc đầu, nói:

“Không sao, có bốn cậu con trai cũng tốt lắm rồi!”

Thật ra vẫn có chút tiếc nuối, nhưng không sao. Làm gì có ai mà cả đời không tiếc điều gì?

Nhìn Đâu Đâu và Đô Đô vừa lanh lợi vừa dễ thương, giờ lại có thêm một cặp như vậy nữa, nghĩ đến thôi cũng thấy vui rồi.

Anh ghé lại nhìn hai bé trai đang nằm ngủ bên cạnh, nói:

“Trông y như hồi Đâu Đâu với Đô Đô mới sinh vậy.”

Bạch Nguyệt Quý cũng nhìn sang hai đứa con bên cạnh, cười nói:

“Trẻ sơ sinh thì đứa nào chẳng giống nhau.”

Rồi cô tiếp lời:

“Sau này mấy anh em lớn lên, dắt em đi dạo phố, là em có bốn vệ sĩ luôn bên cạnh, xem ai còn dám động đến em!”

Cho nên, cô cũng phải bắt đầu chăm sóc giữ gìn nhan sắc rồi!

Thử tưởng tượng mà xem, nếu mình trẻ mãi không già, đến khi mấy đứa con cao mét tám, đẹp trai ngời ngời, mà mình vẫn trẻ trung xinh đẹp, thì ra ngoài người ta sẽ tưởng là bà chủ giàu có đi cùng vệ sĩ riêng!

Một mình dắt bốn anh đẹp trai đi dạo!

Chu Dã nghe xong dở khóc dở cười, nhưng nghĩ lại cũng thấy rất vui.

“Vậy thì năm bố con anh cùng cưng chiều mình em thôi!” Anh nghiêm túc gật đầu.

Bạch Nguyệt Quý cười, sau khi trò chuyện với Chu Dã một lúc, tinh thần đang căng thẳng của cô cũng dần thư giãn, buồn ngủ kéo tới, rồi cô từ từ thiếp đi.

Chu Dã ngồi bên cạnh, lặng lẽ canh chừng ba mẹ con.

Sáng hôm sau, Bạch Nguyệt Quý bị đánh thức bởi tiếng ồn ào bên ngoài.

“Vợ à, có làm em tỉnh không?” Chu Dã thấy cô mở mắt thì vội vàng bước đến rót nước ấm cho vợ uống, trong lòng cũng đang bực mình không ít.

“Bên ngoài xảy ra chuyện gì vậy?” Bạch Nguyệt Quý hỏi.

Chu Dã đỡ vợ uống nước xong mới nói:

“Bên ngoài có một thai phụ cãi nhau với mẹ chồng, bị mẹ chồng tát cho một cái, động thai rồi! Giờ đang gấp gáp sinh con, nhà chồng nhà vợ thì đang ầm ĩ ngoài hành lang luôn!”

Bạch Nguyệt Quý nghe xong cũng chỉ biết cạn lời.

Dù gì cũng tỉnh rồi, cô quyết định dậy ăn sáng.

Cố Quảng Thu đã đạp xe đem cháo hạt sen nấu với thịt nạc mang tới.

Tối qua sau khi sinh, cô đã ăn một bát cháo đường đỏ, giờ cũng tiêu hóa sạch rồi, nên vừa ăn cháo hạt sen vừa thấy thơm ngon dễ chịu.

Ăn xong, cả người nhẹ nhõm hơn hẳn. Đói bụng mà chịu không nổi cũng khiến dạ dày rất khó chịu.

Hiện giờ trời đã rất nóng, dù mới chỉ hơn tám giờ nhưng nắng đã chang chang ngoài kia.

Thời tiết này chắc chắn không thích hợp để về nhà. May là Chu Dã đã dặn trước chú Đào – nhắn ông chiều tối mới tới đón, nên sáng nay ông vẫn chưa đến, phải đến chiều mới lên.

Thế nên Bạch Nguyệt Quý cứ ở lại bệnh viện nghỉ ngơi.

Dù mẹ con cô chưa về, nhưng Cố Quảng Thu đã đạp xe đưa bà Lý về trước.

Ban đầu anh còn định ở lại chăm sóc, để Lý Thái Sơn đưa bà nội về, vì dù sao anh cũng là anh họ.

Nhưng Lý Thái Sơn thì nói thẳng:

“Anh đâu có nói được, giao tiếp không tiện. Có việc gì cũng không sai được anh đi, người ta chẳng hiểu anh nói gì. Vẫn là em ở lại trông, anh đưa bà em về trước đi.”

Vậy là Cố Quảng Thu đành đạp xe đưa bà Lý về thôn trước.

Về đến nơi, mọi người tất nhiên là sẽ hỏi bà Lý:

“Lần này sinh con trai hay gái?”

Hạt Dẻ Rang Đường

Bà Lý chẳng hề giấu giếm, nói thẳng:

“Lại là hai đứa con trai nữa!”

“Cái gì? Lại là hai đứa con trai nữa à?!”

“Trời đất ơi, vậy là có bốn đứa con trai rồi hả?”

“Thế thì đúng là ghê gớm thật đó! Người ta tám năm sinh bốn đứa con trai cũng đã nhanh lắm rồi, hai vợ chồng nhà này mới vài năm đã có bốn cậu con trai!”

“Không phải gọi là Chu Phúc Tinh thì gọi là gì nữa!”

“Chu Phúc Tinh thì đúng là giỏi rồi, nhưng vợ cậu ta cũng không vừa đâu nha! Làm vợ Phúc Tinh thì chính bản thân cũng phải có phúc mới được!”

“……”

Mọi người nghe vậy đều sững sờ, lập tức bàn tán rôm rả.

Nói không ghen tỵ thì là giả, ở nông thôn ai mà chẳng mong sinh được nhiều con trai, con trai càng nhiều thì càng có khí thế, càng có chỗ dựa.

Nhà họ Chu vốn không phải người gốc ở đội sản xuất Ngưu Mông, là bố của Chu Dã trôi dạt đến đây rồi mới lấy vợ, sinh được mỗi hai anh em là Chu Dã và Chu Xuyên.

Mà Chu Xuyên lại sinh liền hai đứa con gái đầu, đến đứa thứ ba mới là con trai, đúng là nhân đinh đơn bạc.

Hồi xưa nhà mẹ đẻ của chị dâu Chu từng đến nhà họ Chu gây sự, chẳng phải cũng là vì bên đó đông người, còn bên nhà họ Chu thì ít người nên mới chẳng kiêng dè gì sao?

Không ngờ tới đời Chu Dã thì quá giỏi giang, lần trước sinh đôi được hai cậu con trai, lần này lại sinh đôi tiếp, cũng là con trai nốt.

Tổng cộng là bốn đứa con trai, nhà họ Chu bỗng chốc nhân khẩu hưng vượng hẳn lên.

Đến Chu Xuyên cũng chỉ biết im lặng, còn chị dâu Chu thì trong lòng có chút ghen tỵ, lúc này ở trước mặt Bạch Nguyệt Quý, chị ta không thể giữ vẻ “làm chị dâu” được nữa rồi.

Trước kia là vậy, bây giờ thì càng không cần phải nói.

Chị dâu Chu chua chát, nói với người ngoài:

“Sinh con trai thì cũng vui đấy, nhưng mà bốn đứa trai cơ đấy! Lúc còn nhỏ thì không thấy gì, chứ đợi đến lúc lớn, mấy thằng nhóc ăn như rồng ấy, có mà ăn mòn cả nhà! Cứ chờ mà xem, hai vợ chồng họ liệu có nuôi nổi không!”

Lúc đó, chị dâu Lý đứng gần đó, liền lên tiếng thay Bạch Nguyệt Quý:

“Chu Dã giờ đi làm kiếm điểm công, còn Nguyệt Quý thì viết bài đăng báo lấy nhuận bút, chị còn phải lo giùm họ à?”

“Cứ cái kiểu sống của hai người đó, không lo mới lạ!” Lý Tiểu Liên ở cạnh tiếp lời, giọng chua lè chua lét.

Cô ta từng sinh liền bốn đứa con gái, vì thế mới dại dột nghĩ quẩn đi vay “giống” của Giang Đại Hổ.

Còn Bạch Nguyệt Quý thì sao? Hai lần đều sinh đôi, và toàn là con trai, đúng là khiến cô ta ghen tỵ đến phát điên.

Cũng là phụ nữ với nhau, tại sao số người ta lại tốt như vậy, còn mình thì khổ như thế?

Vợ của Lý Thái Sơn đứng bên cạnh cười hi hi:

“Có người trông mong con trai đến đỏ cả mắt, cuối cùng cũng chẳng mong nổi. À mà tôi không nói ai đâu nha.”

Nói xong còn cố tình quay sang nhìn Lý Tiểu Liên, ánh mắt vừa như cười vừa như móc.

Lý Tiểu Liên không chịu nổi nữa, xoay người bỏ đi.

Ngay lúc đó, có một bà cụ ghé đầu lại hỏi vợ Lý Phong Mậu:

“Lúc mấy người xông vào, thật sự thấy hai người đó không mặc quần hả?”

Vợ Lý Phong Mậu khẽ cười, “Thì đúng vậy chứ còn gì! Nhìn thấy hết luôn!”

Hôm đó cô ta cùng với Triệu Mỹ Hương và chị dâu Chu là những người đầu tiên xông vào. Cái gì mà chưa thấy?

Nói thật chứ, bảo sao Giang Đại Hổ đẻ được con trai, Lý Tiểu Liên mới tình nguyện vay giống từ anh ta, “vốn liếng” của người ta đúng là không tệ chút nào.

Còn hơn hẳn chồng cô ta - Lý Phong Mậu!

Đêm hôm bị bắt gian về, cô ta còn mơ liên tục mấy hôm, mơ thấy Giang Đại Hổ kéo mình vào trong ruộng ngô rồi làm gì đó không tiện kể!
 
Thập Niên 70: Cuộc Đời Hoàn Mỹ Của Nữ Phụ Trí Thức
Chương 232



Vợ Lý Phong Mậu thật sự từng mơ thấy chuyện đó.

Theo lý mà nói, lẽ ra cô nên phản kháng chứ, vậy mà không hiểu sao trong giấc mơ, cô lại ôm chầm lấy Giang Đại Hổ, vui vẻ vô cùng.

Nghĩ lại thôi cũng thấy xấu hổ muốn độn thổ.

Một bà cụ đứng cạnh cười châm chọc:

“Nhìn cô ta chua loét như thế kia, chắc là ghen tỵ với chuyện người ta sinh con trai đến đỏ cả mắt rồi, trách sao lại làm ra chuyện mất mặt đến thế!”

Con dâu bà cụ ấy trước kia sinh liền hai đứa cháu gái, bị Lý Tiểu Liên mỉa mai rằng “cũng là loại không đẻ nổi con trai”, suýt chút nữa làm con dâu tức đến phát bệnh!

Giờ thì bắt được cơ hội rồi, bà cụ mới trả đũa lại một phen cho hả dạ!

Thế là chủ đề từ chuyện Chu Dã lại sinh đôi con trai, chuyển nhanh sang mấy chuyện phong lưu cũ của Lý Tiểu Liên và Giang Đại Hổ.

Hạt Dẻ Rang Đường

Mặc dù chuyện đó đã qua, nhưng họ thì đâu có dễ quên.

Nếu cô ta biết thân biết phận, sống cho yên ổn thì thôi, đằng này còn cứ thích chường mặt ra, không bị người ta lôi ra m.ổ x.ẻ mới là lạ!

Còn chuyện nhà Chu Dã và Bạch Nguyệt Quý, thì đúng là có người ghen tỵ, có người mừng thầm, nhưng người thật lòng vui thay cho họ cũng không ít.

Ví như lão đội trưởng, ông ấy còn tự mình đạp xe lên công xã để báo tin với cấp trên.

Chủ yếu là để xin thêm một phần trợ cấp dinh dưỡng cho sản phụ.

Lãnh đạo công xã nghe xong chuyện lần này lại là song sinh, lại còn là hai đứa con trai, cũng thật sự kinh ngạc.

Trước sau đều là sinh đôi, mà lại toàn là con trai, chuyện như vậy mà công xã không có động thái gì thì cũng không được!

Thế là lãnh đạo vui vẻ vỗ bàn quyết định, duyệt luôn!

Duyệt cho: 4 cân trứng, 2 cân thịt lợn, 1 cặp móng lợn, 2 gói đường đỏ, và 2 hộp trái cây đóng hộp.

Đội trưởng mang phiếu đến lấy đồ.

Trứng, đường đỏ và đồ hộp đều có đủ, mang hết về.

Thịt lợn và móng lợn thì phải đợi đợt tới hàng mới có, chỉ cần mang phiếu đến chỗ bán thịt lấy là được.

Ông mang tất cả cùng tờ phiếu được duyệt đến đưa cho mợ.

Mợ mừng rỡ nói:

“Đội trưởng, thật sự cảm ơn ông quá. Đợi A Dã về, tôi sẽ nói với nó ngay!”

“Cảm ơn tôi làm gì, là lãnh đạo công xã duyệt cho mà.” Đội trưởng cười.

“Nhưng cũng phải nhờ ông chịu khó đi giúp nó xin mới có đấy chứ!”

Hai người khách sáo thêm đôi câu rồi ông mới quay về.

Chuyện lão đội trưởng giúp Chu Dã xin được đồ bổ từ công xã thì cả thôn đều biết, nhưng ai cũng biết chuyện này có muốn cũng không bắt chước được.

Bác gái Tôn càu nhàu với ông chồng:

“Hồi con dâu nhà mình đẻ cháu, sao ông không đi xin cho nó như thế?”

Lão đội trưởng dằn mạnh:

“Bà thôi ngay đi! Nếu nhà mình cũng được như nhà người ta, khỏi cần xin, tôi móc cả tiền túi ra mua luôn!”

Ông cũng ganh tỵ không kém, hai lần đều sinh đôi, mà lần nào cũng là con trai!

Bác gái Tôn nghẹn họng không nói gì thêm.

Nhưng dù sao thì mấy thứ đồ này cũng đã được mợ cất kỹ trong nhà.

Hôm nay Đâu Đâu và Đô Đô đặc biệt ngoan ngoãn, không đi chơi đâu cả. Dù có trẻ con đến rủ cũng không chịu đi xa, chỉ quanh quẩn chơi trước cửa.

Vì các bé đang chờ bố mẹ về, mẹ đi sinh em gái rồi cơ mà!

“Bà ơi, khi nào bố mẹ cháu mới dắt em gái về?” Đâu Đâu hỏi.

“Không phải em gái, là em trai, hai em trai cơ.” Mợ cười tươi đáp.

“Bố bảo là em gái mà.” Đô Đô vội nói.

“Bố các cháu nói nhầm rồi.” Mợ kiên nhẫn giải thích.

Bà vui lắm! Lần này thêm hai đứa cháu ngoại nữa, nếu em gái và em rể còn sống, chắc cũng vui đến phát khóc mất thôi.

Nghĩ vậy, bà liền nhờ Cố Quảng Thu sang báo tin mừng cho bên Đội sản xuất Cố gia.

Cậu Cố nghe tin cũng mừng rỡ, thu dọn quần áo, mang theo chút lương thực rồi lập tức lên đường, định ở lại vài hôm để nhìn mặt cháu!

Cậu Cố từ trước cũng hay được vợ chồng cháu mời đến ở chơi, mợ cũng chẳng thấy phiền gì.

Đợi hai vợ chồng kia về, bà nhất định phải tìm dịp sang mộ em gái và em rể, kể chuyện mừng này cho họ nghe.

Tầm chiều muộn, Chu Dã ôm Bạch Nguyệt Quý lên xe lừa nhà chú Đào, còn hai đứa nhỏ – em bé thứ ba và tư – thì do Lý Thái Sơn lần lượt bế ra.

Lên xe lừa rồi thì Chu Dã cứ ôm chặt lấy Bạch Nguyệt Quý, vì Lý Thái Sơn còn phải đạp xe về sau.

“Lão đội trưởng đã lên công xã xin phần dinh dưỡng rồi đó. Trứng, đường đỏ mấy thứ kia đều mang về nhà hết rồi.” Chú Đào vừa chắc tay điều khiển xe lừa, vừa nói.

Chu Dã cười nói:

“Bác đội trưởng thật sự lên xin cho vợ cháu à.”

“Nghe nói còn được duyệt cả thịt lợn nữa. Về rồi thì đến công xã lấy mà bồi bổ thêm cho sản phụ.” Chú Đào đáp.

Chu Dã cười gật đầu:

“Về đến nơi là cháu đi lấy thịt liền, để nấu cho vợ cháu ăn bồi bổ.”

Sắp tới lại đến ngày anh ra ngoài buôn bán, giờ trong nhà đã có đá lạnh, anh định lần này mang thêm nhiều thịt về để trữ đông, cho vợ tẩm bổ dần.

Nhưng nếu có hàng được phân phát theo tiêu chuẩn lãnh đạo thì anh cũng không từ chối.

Bạch Nguyệt Quý chỉ mỉm cười, cũng hơi bất ngờ chuyện đội trưởng lại đi xin phần dinh dưỡng giúp cô. Nhưng cô hiểu rõ, đội trưởng là người chính trực, thấy cô sinh hai lần đều là sinh đôi, lại đều là con trai, nên chuyện này có lý do chính đáng để trình bày, mới ra mặt giúp xin.

Cô vẫn rất cảm kích trong lòng.

Hai vợ chồng cứ ngồi xe lừa mà về, còn Lý Thái Sơn thì đạp chiếc xe đạp của Chu Dã về trước.

Trên đường, cậu còn cố tình chạy ngang qua cây đa lớn đầu thôn, quả nhiên, ở đó tụ tập một đám người.

Vừa thấy cậu quay về là mọi người liền túa ra hỏi han. Lý Thái Sơn đương nhiên không thể bỏ qua cơ hội khoe mẽ này!

Dựng xe xong, cậu đứng giữa đám đông thao thao bất tuyệt, nói phun nước bọt, kể chuyện thì khoa trương không để đâu cho hết.

Thế nhưng mọi người vẫn lắng nghe say sưa, chẳng rời tai. Vì theo lời Lý Thái Sơn, ca sinh con lần này của Bạch Nguyệt Quý còn khiến cả bệnh viện phải “báo động”.

Sáng sớm đã có người kéo đến chật cổng bệnh viện để hóng chuyện, thậm chí có mấy người quá đáng còn định bỏ tiền ra… mua tã lót của hai đứa bé!

Cậu và anh Dã phải canh giữ cổng, vì sợ có người đỏ mắt đến mức… trộm mất đứa trẻ!

Nói năng thì đầy kịch tính, nhưng ai nấy nghe mà cứ gật gù hứng thú.

“Đúng là có phúc khí, bảo sao mà ai cũng tranh nhau xin tã lót!”

“Tôi nhớ hồi đó Xảo Muội sinh con, cũng bị đồn là mượn được tã lót đấy!”

“Còn gì nữa! Tôi qua nhà mẹ Xảo Muội chơi, thấy cái tã lót ấy rõ rành rành, hỏi thì cứ chối.”

“Các bà đừng cười, chứ nước tiểu của bé trai đúng là linh lắm đó! Nhà mẹ tôi có người bạn mãi không sinh được, ăn uống đủ kiểu mà không được, sau nghe ai mách dùng nước tiểu trẻ con, bèn gọi một đứa bé đến tè một bãi trên giường. Kết quả hai vợ chồng đó… tháng sau có thai liền!”

“…”

Nhờ cái miệng dẻo quẹo của Lý Thái Sơn, sau cặp sinh đôi Đâu Đâu – Đô Đô, thì nay đến lượt tã lót của bé thứ ba và thứ tư nhà Chu Dã – Bạch Nguyệt Quý cũng trở thành “hàng hiếm” được săn lùng.

Không đầy hai ngày sau, có một chị dâu ở thôn bên xách nguyên một rổ trứng gà đến, xin đổi lấy một cái tã của bé thứ ba hoặc thứ tư!

Và không chỉ có mỗi thôn bên, người từ xa có, người từ gần cũng có, lần lượt lũ lượt xách trứng gà đến nhà họ Chu, chỉ để xin tã lót có nước tiểu trẻ con!
 
Thập Niên 70: Cuộc Đời Hoàn Mỹ Của Nữ Phụ Trí Thức
Chương 233



Chuyện “giành tã lót” náo nhiệt mấy ngày liền, cuối cùng Chu Dã dứt khoát không cho ai cả, ai tới xin cũng từ chối hết.

Lý do đưa ra cũng rất chính đáng: trong nhà tã lót vốn chẳng có nhiều, cho hết rồi thì lấy gì dùng cho con?

Có người mang cả vải tốt đến đổi lấy một miếng tã, Chu Dã cũng không nhận. Ai đến cũng bị anh khéo léo đuổi về.

Nếu không làm vậy, lan ra ngoài thì đúng là chẳng có ngày yên thân.

Vì chuyện này gây náo loạn quá, Chu Dã còn “dạy dỗ” Lý Thái Sơn một trận ra trò.

Cả cái thôn bị làm phiền không nhỏ.

Nhưng vì từ đầu đến cuối không ai lấy được cái tã nào, mọi người dần dần cũng hiểu rõ lập trường của anh, nên cũng không ai đến nữa.

Dù vậy, vẫn có người nói mát mẻ:

“Có mỗi cái tã thôi mà cũng keo kiệt. Người ta mang vải tốt đến mà không chịu đổi!”

Nhưng Chu Dã thì chẳng buồn quan tâm.

Đợi đến khi không còn ai quấy rầy nữa, đêm đó anh lại ra ngoài buôn bán.

Không chỉ mang về nhà rất nhiều thịt và trứng cho vợ bồi bổ sau sinh, mà lần này anh còn bán được luôn cả công thức làm đá.

Giá trong lòng anh nghĩ là 500 đồng, nhưng miệng báo ra là 1.000 đồng.

Đối phương đâu phải “con gà béo”, trả giá xuống còn một trăm, sau đó đôi bên thương lượng tới lui, cuối cùng chốt giá đúng 500.

Thế là chuyến đi này, ngoài việc chở về hàng đống thực phẩm, anh còn mang về hẳn 50 tờ “Đại đoàn kết”.

Thịt lợn mang về thì tất nhiên phải được trữ đông. Chu Dã tự làm một “tủ lạnh” đơn giản, thực ra là một chiếc lu đá lớn, bên trong được lót bằng vải, giống như mấy thùng xốp bán kem que hồi nhỏ.

Chính nhờ kín đáo, lượng đá lại nhiều, nên khả năng bảo quản cực kỳ tốt.

Ngoài mấy món thực phẩm anh mang về, Chu Dã còn vào núi bẫy thêm gà rừng và thỏ rừng, làm sạch lông, lột da rồi đông lạnh hết vào lu đá.

Tất cả đều dành để tẩm bổ cho vợ trong thời gian ở cữ.

Bạch Nguyệt Quý lúc này chính thức bắt đầu kỳ ở cữ lần hai.

Vì là sinh con lần hai, nên sữa về rất nhanh, chưa đến hai ngày là có.

Hai cậu con trai sinh đôi, bé ba và bé út, lập tức bỏ bình sữa, quay sang b.ú sữa mẹ thật sự.

Đâu Đâu và Đô Đô bây giờ đã quên mất mùi vị sữa mẹ là gì, nên khi thấy mẹ cho hai em bú, cả hai đều tỏ vẻ thèm thuồng.

Khi ra ngoài chơi, hai anh em cũng từng thấy người lớn cho trẻ con bú.

Thời ấy tuy nói là bảo thủ thì bảo thủ, mà nói thoáng cũng không sai, vì nhiều phụ nữ có thể ngay ngoài đường vạch áo cho con b.ú mà chẳng ngại.

Dù hiểu là chuyện gấp gáp, nhưng có nhiều người lại chẳng hề giữ ý chút nào.

Vì vậy hai đứa nhóc cũng từng tận mắt thấy rồi.

Thấy hai anh em cứ nhìn chằm chằm, Bạch Nguyệt Quý cũng không keo kiệt.

Hiện giờ hai đứa nhỏ mới sinh còn ăn rất ít, cô liền bảo hai anh thử một miếng?

Đô Đô rất hào hứng, chẳng nói chẳng rằng đã nhào tới b.ú thử, nhưng b.ú xong thì mặt mày nhăn nhó.

Đâu Đâu dù ngại một chút cũng tò mò làm theo, và kết quả cũng y hệt, mặt mày nhăn nhó vì… vị tanh khó nuốt của sữa.

Sau khi được nếm thử đồ “ăn chính” của em, cả hai anh em mới vỡ lẽ:

“Các em phải ăn thứ này á?”Đâu Đâu hỏi.

Bạch Nguyệt Quý cười nói:

“Vì các em còn nhỏ, nên chỉ có thể b.ú sữa thôi.”

“Tội nghiệp quá.” Đô Đô cũng nhìn các em đầy thương cảm.

Vừa rồi bé còn bị sặc một chút, vì vị sữa thật sự rất khó uống.

Nhưng chính vì đã nếm thử và biết là không ngon, nên hai cậu nhóc cũng hết thèm thuồng khi thấy em bú.

Ngược lại, còn vừa nhìn em b.ú vừa lẩm bẩm:

“Các em mau lớn đi nhé, lớn rồi sẽ được ăn cơm ngon!”

Trẻ con nói chuyện ngây thơ nhưng nghe lại buồn cười, dễ thương vô cùng.

Đợt ở cữ lần này của Bạch Nguyệt Quý trúng đúng thời điểm nóng đỉnh điểm trong năm.

Nếu cứ phải ngồi trong phòng kín suốt ngày, thật sự có thể phát ốm vì nóng.

May mà cô đã kịp chuẩn bị đá lạnh, thế nên suốt thời gian ở cữ, trong phòng luôn đặt một chậu đá lớn để tỏa hơi mát, hạ nhiệt.

Về chuyện này, mợ từng phản đối, sợ cô bị lạnh bụng. Vì người ta thường nói, phụ nữ sau sinh mà bị lạnh thì sẽ để lại hậu họa lâu dài.

Nhưng Chu Dã đã thuyết phục bà.

Vợ anh đọc sách nhiều, hiểu rõ nguyên tắc, ở cữ cũng cần khoa học, không thể mù quáng theo cổ truyền.

Nếu không dùng đá, phòng nóng quá lại bị sốc nhiệt thì còn nguy hiểm hơn.

Biết cháu dâu là người hiểu chuyện, mợ cuối cùng cũng gật đầu đồng ý.

Chính mợ là người rất cẩn thận, đã đặc biệt đi kiếm rất nhiều ngải cứu về phơi khô.

Tới ngày thứ bảy sau sinh, khi Bạch Nguyệt Quý thật sự không chịu nổi nữa, bà đã dùng ngải cứu đun nước, nấu một chậu nước để lau người cho cháu dâu, còn giúp cô gội đầu nữa.

Bà là người trực tiếp giúp cô gội.

Gội xong rồi dùng khăn lau khô, vì trời nóng nên tóc cũng nhanh khô.

Chính nhờ được lau người sạch sẽ, lại thêm gội đầu bằng nước ngải cứu, Bạch Nguyệt Quý mới thấy cả người nhẹ nhõm, dễ chịu hẳn ra.

Với thời tiết oi bức như thế này, sinh con xong mà cả tuần không được gội đầu, lau người, cô thực sự đã đến giới hạn, thêm ngày nào nữa chắc phát rồ mất.

Ban đầu cô còn muốn tắm luôn, nhưng mợ khuyên chưa nên vội.

Bà bảo cứ lau người trước đã, nửa tháng sau rồi hãy đun nước ngải cứu để tắm cũng chưa muộn.

Cũng vì thời tiết quá nóng nên bà không ép phải kiêng đến một tháng như lời đồn.

Người mà không vệ sinh mấy ngày giữa thời tiết thế này, cơ thể thực sự sẽ bốc mùi.

Tuy không được tắm, nhưng lau người sạch sẽ cũng đủ thấy dễ chịu.

Sau khi được mợ chăm sóc kỹ lưỡng, Bạch Nguyệt Quý cảm thấy tinh thần phấn chấn hẳn lên.

Hạt Dẻ Rang Đường

“Mợ ơi, thịt với đồ ăn các thứ, mợ ăn thêm đi. Đừng để dành hết cho cháu, cháu ăn không xuể đâu.” Bạch Nguyệt Quý nói.

Mợ ngạc nhiên:

“Sao lần này cháu ăn ít thế? Nhớ lần trước sinh Đâu Đâu với Đô Đô, cháu ăn khỏe lắm mà?”

Bạch Nguyệt Quý có chút ngượng:

“Lần đó cháu sợ không đủ sữa cho con bú, nên mới cố ăn nhiều. Giờ thì cháu đủ chất rồi, không cần ăn nhiều quá nữa đâu.”

Lần này Chu Dã mang từ ngoài về bao nhiêu là thịt:

10 cân thịt ba chỉ, 5 cân sườn, toàn bộ đều dùng để hầm, nấu cho cô ăn.

Chưa kể, còn có mấy con gà rừng và hai con thỏ rừng bắt được từ trong núi.

Cộng thêm mấy con gà mái đặt trước với người trong thôn, rồi còn cả con gà trống để ăn cho có sữa, và vô số trứng gà nữa.

Chưa hết, còn có cá do Cố Quảng Thu đánh về.

Với từng ấy thực phẩm tẩm bổ, đừng nói cho hai bé trai b.ú sữa, ngay cả có thêm hai đứa nữa cô cũng vẫn đủ sữa!

Không phải khoe đâu, khả năng tạo sữa của cô là “không phải dạng vừa”.

Cũng vì sợ ăn quá nhiều mà bị căng tức sữa, nên Bạch Nguyệt Quý đã tự điều chỉnh khẩu phần.

Cô cũng đang chủ động kiểm soát chế độ ăn uống của mình.

Làm mẹ rồi, cô nhớ lại một câu từng nghe từ kiếp trước:

“Con đầu thì nuôi như nuôi báu vật, con thứ thì nuôi như heo con.”

Hồi sinh Đâu Đâu và Đô Đô, cô đúng là cẩn thận từng chút một.

Còn lần này thì… phải nói là bình tĩnh và ung dung hơn rất nhiều.

Mợ đâu biết trong lòng cô nghĩ gì, vẫn cố khuyên:

“Đẻ con ra là mất bao nhiêu máu, phải ăn vào mới bù lại được! Ăn nhiều chút, nhất là trong tháng này, ăn uống là quan trọng lắm!”

Tấm lòng bà, Bạch Nguyệt Quý đương nhiên ghi nhận, nhưng vẫn ăn uống vừa phải.

Thấy tinh thần cô tốt, sữa cho con cũng dồi dào, nên bà cũng không ép thêm nữa, cứ để cô theo ý mình vậy.
 
Thập Niên 70: Cuộc Đời Hoàn Mỹ Của Nữ Phụ Trí Thức
Chương 234



Mợ sẽ đưa ra vài lời khuyên, nhưng sẽ không ép buộc bạn phải làm theo.

Ý kiến mợ đưa rồi, phần còn lại quyết định thế nào là tùy bạn, mợ sẽ không can thiệp thêm.

Chính nhờ có một người lớn như vậy chăm sóc cữ, Bạch Nguyệt Quý mới có thể ngồi cữ lần hai một cách yên ổn và tốt đẹp.

Trong phòng có đặt sẵn các tảng băng, nên dù là đang vào tiết trời nóng nực nhất trong năm, ba đợt nắng đỉnh điểm, cô vẫn không ngại chuyện ở cữ.

Trong suốt thời gian ở cữ, nước tắm đều được đun từ ngải cứu, dù là gội đầu hay tắm người đều dùng nước này.

Mà cũng phải nói thật, dùng thứ nước ấy đúng là tốt thật.

Sau khi ở cữ xong, Bạch Nguyệt Quý cảm thấy như được “lột xác”, cả người nhẹ nhõm, trạng thái cũng rất tốt, tinh thần tràn đầy.

Chỉ cần nhìn là biết: ở cữ đúng cách rồi.

Hai bé trai lần này cũng đã được đặt tên, vẫn là nhờ bác trai Niên xem bát tự.

Lão tam thì không thiếu ngũ hành gì, không cần thêm Kim Mộc Thủy Hỏa Thổ vào tên.

Nhưng lão tứ thì lại thiếu Thổ, nên tên phải có bộ Thổ.

Tuy bố mẹ không cầu được con gái, nhưng Chu Dã cũng không trách ai cả.

Anh vẫn lấy mấy cái tên vợ đã viết sẵn đưa ra rút thăm.

Cuối cùng, lão tam tên là Chu Bác, lão tứ tên là Chu Viên.

Nói thật, lần này không có con gái, Chu Dã cũng hơi tiếc, nhưng nghĩ lại, đã có bốn đứa con trai rồi, đâu còn thời gian để tiếc nuối nữa?

Phải cật lực kiếm tiền thôi!

Sau này con lớn lên, bốn đứa đều phải cưới vợ, đều phải dựng nhà, anh định sẽ dành dụm sẵn vốn liếng cho con, không muốn chúng phải tay trắng như anh trước đây.

Dù gì anh cũng không trách bố anh, vì bố anh khi còn sống rất thương anh, lúc gần đi còn dúi tiền lại cho anh giữ.

Chẳng qua người đi sớm quá, chứ nếu còn sống, bố anh chắc chắn cũng sẽ dành dụm cho anh.

Vì vậy, giờ đến lượt anh, Chu Dã nhất định phải tích góp cho con.

Từ lúc sinh thêm hai con trai, Chu Dã đã bắt đầu được tính công điểm đầy đủ.

Trước kia, chỉ mùa hè hay mùa thu mới được tính công nặng, bình thường chỉ có tám điểm.

Nhưng vì lúc đó vẫn giữ hình tượng chăm chỉ, lão đội trưởng chưa từng nói nặng lời nào, còn từng khen nữa là đằng khác.

Còn bây giờ, thì làm chung hàng ngũ với Cố Quảng Thu luôn rồi, được hẳn mười công điểm một ngày.

Thật sự mệt c.h.ế.t người ta!

Đừng tưởng tám điểm với mười điểm chỉ cách nhau có hai điểm, thực chất là cả một trời một vực.

Chỉ những người đàn ông trẻ, khỏe, thật sự siêng năng mới kiếm được đủ mười điểm.

Trong thôn, trước đây Trương Xảo Muội chưa lấy Cố Quảng Thu thì cũng là người làm đủ công điểm.

Có thể tưởng tượng cô ấy đã phải vất vả cỡ nào: gương mặt không nụ cười, da đen nhẻm vì nắng, sức khỏe cũng không tốt, kinh nguyệt không đều.

Sau khi cưới Cố Quảng Thu rồi, cô ấy mới được nhẹ nhõm hơn, gánh nặng được gỡ bỏ, da dẻ cũng sáng hơn vì có thai rồi chăm con.

Hạt Dẻ Rang Đường

Thấy ai cũng tươi cười, đi đâu cũng chào hỏi lễ phép, ai thấy cũng phải công nhận cô ấy lấy đúng người rồi.

Mà Cố Quảng Thu dù là người câm, nhưng ai cũng biết anh chăm chỉ hiếm có, ngoài không nói được ra thì chẳng có chỗ nào để chê.

Còn bây giờ Chu Dã cũng đã là người đủ mười điểm công, mà thực sự là cực khổ đến rã rời.

Lúc đầu Bạch Nguyệt Quý không biết chuyện này, sau đó mới nghe và liền không kìm được mà mắng anh:

“Anh bị ngốc à? Nhà mình tài sản đủ dùng rồi, việc gì phải cày cuốc khổ sở như vậy? Anh không biết như thế là hại thân à?!”

Nếu là người phụ nữ khác, hẳn đã khen chồng đảm đang rồi.

Nhưng Bạch Nguyệt Quý thì không như vậy, cô liên tục dụ chồng trốn việc, mà nếu không phải không còn cách khác, cô thật sự không muốn để chồng phải đi làm đồng.

Thời tiết thế này, chỉ cần đứng ngoài ruộng thôi đã mệt lả người, chứ nói gì làm việc nặng, khổ tới mức nào có thể tưởng tượng được rồi.

Người khác thế nào cô không quản, nhưng chồng của cô, cô thật sự xót không để anh ấy chịu khổ.

Đúng lúc ấy, mợ từ ngoài mang tã của Chu Bác và Chu Viên vào, vừa nghe đoạn đó, liền đứng hình: “…”

Thật đấy, tổ tiên nhà họ Chu chắc chắn là có tích đức, mới lấy được cô con dâu biết thương chồng đến thế.

Theo suy nghĩ của mợ thì: Cháu trai muốn làm thì cứ để nó làm, thật hiếm có người nào hiểu chuyện như vậy. Trước kia nó còn ham chơi chẳng ra sao.

Giờ có bốn con trai rồi, không làm thì sống sao?

Tất nhiên, mợ cũng biết cháu trai có của ăn của để, cháu dâu cũng có thể kiếm tiền, nên cũng không nói thêm gì.

Chỉ là cháu trai giờ hiểu chuyện thế này, bà vẫn cảm thấy rất vui.

Bởi vì công điểm ở đội sản xuất Ngưu Mông càng ngày càng có giá.

Công càng cao thì chia lương thực càng nhiều.

Nhưng chuyện vợ chồng người ta, cứ để họ tự quyết định, mợ cũng làm như không biết gì.

Trong nhà, Chu Dã bị vợ mình làm cho cảm động hết mức, ôm lấy khuôn mặt cô rồi hôn một cái, cười nói:

“Anh không sao đâu, nếu thật sự không chịu nổi, anh sẽ tự nghỉ ngơi mà.”

Bạch Nguyệt Quý nói:

“Làm cực như vậy để lấy thêm hai điểm công thì đâu đáng. Em còn có một tin vui đây.”

“Tin gì cơ?” Chu Dã hớn hở hỏi.

Thật ra tin gì không quan trọng, quan trọng là vợ anh thương anh, thế là đủ để anh thấy mãn nguyện rồi.

Bạch Nguyệt Quý bèn mang thư trả lời của tòa soạn ra cho anh xem, hôm nay vừa mới nhận được.

Trong thư, tòa soạn báo tin rằng: tiền nhuận bút sau này sẽ tăng.

Bởi vì sau mấy năm nỗ lực, bút danh “Quý Bạch” của cô giờ đã có trọng lượng, có một lượng lớn độc giả trung thành.

Thậm chí đã có không ít người viết thư gửi về cho tòa soạn, bày tỏ sự yêu thích với tác phẩm của “Quý Bạch tiên sinh”.

Biên tập chính của tòa soạn vì vậy đã xin với cấp trên, vốn dĩ ngay từ đầu ông ấy đã cảm thấy tài năng như “Quý Bạch tiên sinh” mà chỉ được trả như vậy là thiệt thòi.

Trước đây chỉ có thể giúp cô xin thêm vài phiếu mua hàng, không làm được gì hơn.

Nhưng năm nay tình hình khởi sắc hơn, hơn nữa tiếng tăm của bút danh cũng đã được tích lũy kha khá.

Ban đầu mỗi cuốn sách chỉ được trả 20 đồng, giờ có thể tăng lên 30 đồng.

Nếu cố gắng hơn, viết thêm vài truyện ngắn gửi đi cùng lúc, thì một tháng kiếm 40 đồng cũng không phải vấn đề lớn.

Chu Dã xem xong thư thì cười tít mắt, vui là vui, nhưng vẫn không muốn nghỉ.

Anh vẫn muốn thể hiện thái độ làm việc chăm chỉ cho dân làng thấy.

Bạch Nguyệt Quý hết cách, đành nói:

“Vậy anh mà thấy mệt thì nghỉ chút, đừng cố quá. Mình phải làm ăn kiểu phát triển bền vững, lâu dài cơ mà.”

“Anh biết rồi, chắc chắn không để mình kiệt sức đâu.” Chu Dã gật đầu.

Nghe vậy, Bạch Nguyệt Quý cũng không nói thêm gì nữa. Đúng lúc này lão tứ, Tiểu Viên tỉnh dậy và bắt đầu khóc toáng lên, chắc là đói rồi.

Bạch Nguyệt Quý liền đi ôm con.

Ngủ từ chiều đến giờ, chắc chắn đói bụng lắm.

Chu Dã cười tủm tỉm nhìn, nhưng vợ cho con b.ú thì không cho anh nhìn, liền đuổi ra ngoài.

Bạch Nguyệt Quý rất kín đáo, lúc trước cho Đâu Đâu và Đô Đô bú, cô cũng quay lưng lại.

Giờ cũng thế, với cô, không phải cứ vợ chồng lâu năm thì muốn nhìn gì cũng được.

Chu Dã cười rồi bước ra ngoài, tiện thể kể cho mợ chuyện vợ anh được tăng nhuận bút.

Mợ biết hôm nay anh chàng đưa thư đẹp trai có đưa đến tiền nhuận bút, nhưng cũng không hỏi gì thêm.

Không ngờ cô cháu dâu lại được tăng nhuận bút thật.

Thảo nào mà xót chồng, bảo chồng nghỉ ngơi, vì cô có năng lực, có tự tin mới dám nói vậy chứ!
 
Thập Niên 70: Cuộc Đời Hoàn Mỹ Của Nữ Phụ Trí Thức
Chương 235



Đôi song sinh Đâu Đâu và Đô Đô giờ đã lớn, hai anh em mỗi ngày gần như không cần người trông nom, chỉ cần lo ba bữa ăn đầy đủ là được.

Tất nhiên, Bạch Nguyệt Quý chăm con rất kỹ, đánh răng là việc bắt buộc, giữa các bữa chính còn có thêm đồ ăn vặt. Cũng nhờ vậy mà hai anh em mới mập mạp như thế.

Nhưng từ đầu xuân năm nay, hai đứa cứ tung tăng chạy nhảy khắp nơi, dù ăn khỏe nhưng vẫn sụt cân đi chút ít, da cũng đen đi. Thỉnh thoảng chơi mệt ngoài đường, tụi nhỏ lại chạy về nhà uống nước, người đầm đìa mồ hôi.

Thế nhưng hai đứa càng lúc càng khỏe mạnh, đôi mắt đen nhánh sáng ngời, diện mạo thì giống hệt Chu Dã – cứ như bản sao thu nhỏ của anh ta vậy.

Hai anh em là kiểu khá bướng bỉnh, ra ngoài không dễ bị bắt nạt, dù gặp mấy đứa lớn tuổi hơn, chúng cũng có thể hét lên và “ra tay” luôn.

Nhưng chúng lại rất biết nói chuyện ngọt ngào, gặp ai cũng chào hỏi thân thiện, tính cách cởi mở, hoàn toàn giống Chu Dã. Đến cả bác gái Tôn – người vốn nổi tiếng chua ngoa – gặp hai đứa cũng phải rót cho mỗi đứa một cốc nước. Nhưng hai đứa không tùy tiện ăn uống ngoài đường.

Đó là do mợ dạy dỗ – phải về nhà ăn uống, ra ngoài không được ăn linh tinh.

Thật ra khẩu vị của hai đứa cũng không quen với đồ bên ngoài, vẫn thấy đồ nhà ngon hơn, ăn ngoài thì không thấy ngon.

Hai đứa không chỉ giống Chu Dã về ngoại hình mà cả tính nết cũng thế. Vậy nên có người nói, sau này lớn lên, chắc chắn tụi nhỏ sẽ là nhân vật có tiếng ở trong thôn.

Lý Thái Sơn thì cực kỳ quý hai đứa nhỏ, giờ đang nỗ lực “tập thể dục” cùng vợ, chỉ mong sinh được một cô con gái, sau này gả cho một trong hai anh em đó, thế là tâm nguyện đời này xem như trọn vẹn.

Khi Chu Dã đang làm việc ngoài đồng, có người hỏi anh chuyện xây nhà:

“Giờ con cái nhiều rồi, ở vậy không đủ chỗ đâu, có tính xây thêm nhà không? Ở mãi nhà đất vậy cũng không ổn, sao không xây nhà gạch ngói?”

Chu Dã cười đáp: “Tôi cũng muốn lắm, mà không có tiền.”

Thật ra anh cũng có chút mong muốn xây nhà gạch, nhưng vợ anh không đồng ý, nói là không đáng tiêu tiền. Ở tạm vậy là được rồi. Cũng đâu ở được bao nhiêu lâu nữa đâu, xây nhà gạch làm gì? Nếu xác định ở mười năm tám năm thì còn đáng, chứ giờ thì không cần thiết.

Mai mốt lên đại học, để nhà to thế cũng chỉ làm mồi cho trộm thôi. Nhà như bây giờ là tốt rồi, đến trộm nhìn vào còn lắc đầu.

Nhưng Chu Dã nói không có tiền xây nhà thì không ai nghi ngờ gì. Nhìn hoàn cảnh nhà anh là biết, có núi vàng núi bạc cũng bị tiêu vào ăn uống hết.

Vợ anh là thanh niên trí thức, lúc ở cữ ăn bao nhiêu thứ ngon? Gà rừng, thỏ rừng trong núi thì khỏi nói, đến gà trống, gà mái trong thôn với trứng gà cũng toàn là của ngon.

Thật sự khiến người ta phải ghen tỵ c.h.ế.t mất!

Nhưng lần này không ai đi tố cáo nữa. Vì sao à? Vì lãnh đạo công xã còn viết giấy giới thiệu, bảo lão đội trưởng mang đủ loại thực phẩm bổ dưỡng tới cho vợ anh ở cữ mà!

Đã làm đúng quy trình, có đi tố cáo cũng vô ích thôi!

Mà giờ cũng chẳng ai dám tùy tiện tố cáo Chu Dã, bởi trước kia đã có không ít người chuốc họa vì dám đắc tội với “Chu Phúc Tinh” này rồi!

Những chuyện trong thôn thì tạm không nói đến nữa.

Sau khi Bạch Nguyệt Quý ở cữ xong, cô lại bắt đầu nghiêm túc viết bài.

Tuy giờ thêm cặp song sinh bé là lão tam và lão tứ, nhưng cô chỉ cần lo cho hai đứa b.ú sữa là được, còn lại đã có mợ lo, cô chẳng cần bận tâm nhiều.

Hai đứa nhỏ ăn xong, được vỗ lưng ợ hơi, tập vài động tác giúp xì hơi là có thể ngủ ngon lành, mợ cũng không cần lo quá. Chỉ cần không đầy bụng thì mấy tháng đầu rất dễ chăm, gần như suốt ngày ngủ.

Hơn nữa, có Lý Đại Ni giúp giặt giũ quần áo cho cả nhà, kể cả mấy thứ như tã lót dính phân dính nước tiểu, mợ cũng không đến mức kiệt sức.

Chăm trẻ nhỏ mà còn phải giặt đống tã lót đó thì đúng là mệt muốn chết, lưng mỏi nhừ, người tê cứng hết cả.

Lúc đầu mợ còn hơi phản đối chuyện để Lý Đại Ni giúp, giờ thì lại thấy rất ổn, tiền bỏ ra đúng là đáng.

Bạch Nguyệt Quý thì có chút ngại, vì chỉ trả một đồng để giặt quần áo cho cả nhà, nên thỉnh thoảng gặp Lý Đại Ni cô lại dúi cho cô bé hai viên kẹo sữa ngọt ngào, Lý Đại Ni cũng rất vui.

Từ nhỏ tới lớn chưa từng được ăn kẹo sữa, giờ mới biết nó có vị như thế nào, thật sự rất ngon.

Bạch Nguyệt Quý thấy Lý Đại Ni như thế thì thỉnh thoảng còn pha cho cô bé một ly sữa mạch nha để nếm thử, rồi trò chuyện vài câu.

Cô thấy cô bé này thật sự rất tốt, sau này nếu có cơ hội đi học, thì nhất định sẽ muốn mợ theo, còn cậu Cố thì khỏi nói, chắc chắn cũng muốn đi cùng.

Việc có thể mang theo hay không là chuyện khác, nhưng dù có đi cùng thì cũng không thể bắt hai ông bà già làm việc cực nhọc được.

Nếu như Lý Đại Ni cũng chịu đi theo thì quá tốt, người quen biết rõ gốc gác, dùng cũng yên tâm hơn nhiều.

Người ngoài không biết tính toán của Bạch Nguyệt Quý, nhưng mẹ của Lý Đại Ni thì biết con gái qua nhà giặt đồ, được Bạch Nguyệt Quý cho kẹo sữa ăn, thậm chí còn được pha sữa mạch nha nữa.

Bà liền dặn dò con gái rằng nếu làm xong việc nhà, rảnh rỗi thì có thể sang đó giúp dọn dẹp, quét nhà linh tinh. Đều không phải việc nặng nhọc gì.

Phải biết rằng có không ít người đang để mắt đến công việc này của Lý Đại Ni, một tháng được một đồng là không hề ít. Mà Bạch Nguyệt Quý lại là người tử tế, hào phóng, nên mẹ Lý Đại Ni rất bằng lòng để con gái qua đó làm cho tốt.

Một năm được mười hai đồng, cũng xem như tăng thu nhập cho gia đình rồi.

Hạt Dẻ Rang Đường

Thời gian cứ thế trôi, chớp mắt đã bước sang tháng Chín.

Tuy những ngày nắng gắt nhất của mùa hè coi như đã qua, nhưng đợt nóng “mùa thu hổ” tiếp theo cũng chẳng thể xem thường.

Bạch Nguyệt Quý không ít lần cảm thán: sao trước kia lại không nghĩ ra việc làm đá chứ? Làm sớm thì đã được tận hưởng sớm rồi.

Giờ trong nhà có đá, mát lạnh dễ chịu vô cùng, buổi tối cũng ngủ rất ngon.

Tuy nhiên, bước vào tháng Chín cũng là lúc phải chuẩn bị bước vào vụ thu hoạch mùa thu rồi.

Trước khi bắt đầu thu hoạch, Chu Dã lại đi một chuyến nữa.

Chuyện thịt, trứng, sữa thì không cần nói, mỗi lần đi là bắt buộc phải mua, lần này anh còn mang về thêm một túi lưới đầy lựu!

Lựu không to, mỗi quả chỉ bằng nắm tay của Chu Dã, hôm sau Bạch Nguyệt Quý dậy sớm nhìn thấy thì rất thích, còn bóc một quả ra ăn thử, bất ngờ thay, lại rất ngọt.

Trong thời buổi người ta còn ăn không đủ no, hoa quả chẳng ai quá chú trọng, ngoài một số khu vực chuyên canh thì hầu như không có mấy nơi trồng trọt bài bản. Vì kỹ thuật còn kém nên trái cây cũng không ngon là mấy.

Không thể so sánh với thời hiện đại được.

Nhưng lần này mang về được đám lựu này thật sự rất ngọt.

Không chỉ Bạch Nguyệt Quý thích ăn, mà Đâu Đâu và Đô Đô cũng rất thích. Đến cả mợ cũng khen ngon, chỉ có điều mợ ăn luôn cả hạt lựu, trong khi Bạch Nguyệt Quý và hai đứa nhỏ thì không ăn hạt, chỉ hút nước rồi nhè hạt ra.

Trước đây mợ từng ăn lựu rồi, bảo rằng hạt lựu có thể ăn được. Bạch Nguyệt Quý thì biết chứ, chỉ là… nuốt không trôi…

Còn hai anh em Đâu Đâu và Đô Đô thì đơn giản là còn nhỏ, nên được dặn dò cẩn thận phải nhè hạt ra, và chúng cũng thông minh, không thích nuốt mấy thứ đó.

Túi lưới lựu mang về, Chu Dã chỉ ăn nửa quả nếm thử, mợ cũng ăn nửa quả, phần còn lại đều lọt vào bụng của Bạch Nguyệt Quý cùng hai đứa nhỏ.

Chưa được mấy ngày sau khi Chu Dã mang đồ về, thì tiếng kèn thu hoạch mùa thu chính thức vang lên!
 
Thập Niên 70: Cuộc Đời Hoàn Mỹ Của Nữ Phụ Trí Thức
Chương 236



Vụ thu hoạch mùa thu năm nay vẫn mệt như mọi năm.

Nhưng tinh thần của mọi người lại vô cùng phấn khởi và hào hứng, bởi vì năm nay là một năm được mùa đến mức có thể nhìn thấy bằng mắt thường!

Xã viên đi gặt lúa, bông lúa thì khỏi nói, chắc nịch đầy đặn. Đến khi thu hoạch ngô thì ngô cũng đặc biệt được mùa.

Kéo đến ruộng lạc để nhổ lạc, những củ lạc mập mạp khiến ai nhìn thấy cũng phải thích mê.

Lão đội trưởng cười tươi như hoa, động viên xã viên cố gắng thêm sức, phải nhanh chóng thu hết lương thực, tuyệt đối không để sót một hạt nào ngoài ruộng!

Người lớn bận rộn vui vẻ, đám trẻ con cũng hào hứng không kém.

Năm nay Đâu Đâu và Đô Đô cũng gia nhập “đội quân nhí nhặt lúa” rồi.

Hai anh em, mỗi đứa xách một đầu chiếc giỏ tre nhà mình, đi cùng đám trẻ như Mãn Khố nhà chị dâu Lý, con út nhà chị dâu Đại Sơn và mấy đứa nhỏ khác ra đồng nhặt lúa.

Còn Chu Tam Đản giờ không đi nhặt mấy thứ này nữa, cả Mãn Thương cũng không đi, vì cả hai đều đã có thể tham gia thu hoạch để kiếm điểm công.

Ví dụ như nhổ lạc, hay giúp phơi lúa ngoài sân phơi, đều được tính điểm, nên chẳng còn hứng thú với trò nhặt nhạnh của trẻ con nữa rồi.

Nhưng nói thật thì, trẻ con đúng là rất biết “gom hàng” cho gia đình.

Đâu Đâu và Đô Đô mới hai tuổi rưỡi, nhưng nhờ ăn uống tốt, hai anh em trông rất chắc nịch, còn cao lớn thuộc hàng đầu trong độ tuổi này.

Thêm nữa là từ đầu năm đã bắt đầu tung tăng chạy nhảy khắp nơi, chẳng sợ người lạ, đến đánh nhau cũng không hề ngán.

Huống chi đi đâu cũng có Sư Tử đi theo, ai dám bắt nạt tụi nó chứ?

Buổi sáng hai anh em xách giỏ tre nhặt được nửa giỏ lúa mang về, buổi chiều lại thêm nửa giỏ nữa. Khi không xách nổi nữa thì chúng sẽ treo giỏ lên cổ Sư Tử để nó mang về.

Sư Tử vốn rất to khỏe.

Bởi vì xương cá, xương sườn, xương gà gì cũng đều vào bụng nó, lúc hầm thịt còn rưới thêm vài muỗng nước canh vào cơm, ăn rất bắt miệng.

Bạch Nguyệt Quý rất quý Sư Tử, không bao giờ keo kiệt chuyện ăn uống cho nó.

Dù người ngoài có thấy nhà cô nuôi chó như nuôi hoàng thượng, cô cũng không bận tâm.

Chó nuôi mà chắc khỏe, lại mang dòng m.á.u sói, đến hai người đàn ông trưởng thành cũng không địch lại.

Đúng là cao thủ trông nhà giữ cửa.

Đặc biệt là với Đâu Đâu và Đô Đô – hai đứa được nuôi cùng nó từ nhỏ – nó càng bảo vệ kỹ lưỡng.

Hành động chăm chỉ gom lúa về nhà của hai anh em cũng được mợ khen ngợi hết lời.

Còn thưởng cho chúng một mẻ bắp rang nữa!

Đâu Đâu và Đô Đô vui lắm, vừa ăn bắp rang vừa méc với mợ là ai ai đó không biết điều, còn định giành lúa với tụi nó.

Mợ vừa nghe vừa dạy tụi nhỏ rằng đừng cãi nhau với mấy đứa lớn, sẽ chịu thiệt.

Hạt Dẻ Rang Đường

“Có Sư Tử ở đó tụi nó chẳng dám đánh cháu đâu, cháu đánh nó mà nó còn không dám đánh lại!” – Đô Đô hừ một tiếng.

Mợ bật cười: “Nhưng cũng không được ỷ vào có Sư Tử mà ra ngoài bắt nạt người khác nha.”

“Chúng cháu đâu có bắt nạt ai, là tụi nó chửi trước!” Đâu Đâu vội vã cải chính.

Mợ nhìn hai đứa nhỏ, bất giác nhớ lại Chu Dã hồi nhỏ, đúng là y chang.

Bà vừa cười vừa đi hái cà chua, cắt ra, rắc thêm chút đường làm món ăn vặt mà hai anh em thích nhất.

Vừa ăn vừa nói chuyện với mợ, còn kể cả chuyện hôm nay mấy em nhỏ trong nhà có ngoan không nữa.

Những câu chuyện ngây ngô đáng yêu ấy vang vọng đến tai Bạch Nguyệt Quý đang viết bài trong nhà, khiến khóe môi cô không nhịn được mà cong lên.

Hai anh em giờ ra ngoài rất lanh lợi, đặc biệt từ khi được tự do tung tăng đi chơi, khả năng ngôn ngữ phát triển nhanh chóng, biểu đạt rõ ràng.

Cô còn nhớ lúc Mãn Thương Mãn Khố lớn chừng này cũng mới biết nói được vậy thôi.

Ai nhìn thấy cũng khen thông minh.

Mà cũng đúng thôi, ai cũng nói: chắc vì lúc còn trong bụng mẹ, dinh dưỡng tốt nên con sinh ra mới lanh lợi.

Quả thực là như vậy.

Tuy Bạch Nguyệt Quý đến muộn, bỏ lỡ ba tháng đầu thai kỳ, nhưng sau đó thì cực kỳ chú trọng dinh dưỡng, tuyệt đối không để con mình thua kém ai ngay từ trong bụng mẹ.

Đó là nền tảng bẩm sinh, nhất định phải nuôi tốt, một khi sinh ra rồi thì rất nhiều thứ đã cố định, có muốn bù đắp cũng khó.

Đâu Đâu và Đô Đô không hề chịu thiệt ở điểm này.

Khi còn trong bụng mẹ đã được chăm kỹ, sau khi sinh ra, tuy là lần đầu làm mẹ, nhưng Bạch Nguyệt Quý lo chu toàn từng li từng tí, từ ăn uống cho đến chuyện b.ú sữa, cô cố gắng cho b.ú đến tận một tuổi mới cai.

Thể chất của hai anh em đều được Bạch Nguyệt Quý chăm sóc, điều dưỡng rất tốt.

Viết xong bản thảo, Bạch Nguyệt Quý mới bước ra, mang theo bài học hôm nay cho hai anh em, các con số và phiên âm tiếng Trung, để dạy cho tụi nhỏ.

Mà từ việc học hành này, hai anh em sinh đôi lại bộc lộ ra hai tính cách hoàn toàn khác nhau.

Ví dụ như Đô Đô, bắt đầu mè nheo ngay:

“Mẹ ơi, hôm nay mệt quá, tay con mỏi, con không muốn học nữa…”

Còn Đâu Đâu thì không như vậy, bắt đầu nghiêm túc đọc theo lời mẹ.

Từ nhỏ bé đã có tính cách điềm đạm, ngồi học ngoan ngoãn, không bồn chồn như Đô Đô, cứ như ngồi trên đống kim, chẳng lúc nào chịu yên.

“Thi với anh cả nhé, xem ai giỏi hơn nè.” Bạch Nguyệt Quý khích lệ.

Đô Đô nhìn thấy anh cả đang học, bản thân dù không muốn học, nhưng cuối cùng cũng không thắng được tính hiếu thắng trong lòng, cũng đành ngoan ngoãn đọc theo.

Mợ đang ngồi bên nhặt rau, cũng tiện thể nhìn bọn trẻ học bài.

Bà chưa từng thấy ai dạy chữ cho trẻ nhỏ từ sớm thế này, nhưng lại có thể cảm nhận rõ rệt rằng – hai đứa cháu ngoại của bà, nhờ có người mẹ như vậy, mà đã vượt xa những đứa trẻ cùng trang lứa.

Giờ Đâu Đâu đã biết đếm đến mười rồi, còn Đô Đô dù không thích học bằng anh, nhưng cũng có thể đếm đến mười.

Thậm chí còn nhận biết được chữ cái, biết đọc phiên âm.

Mới hai tuổi rưỡi thôi đấy, mà cứ đà này, đến năm sáu tuổi chắc sẽ nhận được rất nhiều chữ.

Sau này lớn lên, muốn không xuất chúng cũng khó!

Bạch Nguyệt Quý không cấm hai đứa ra ngoài chơi, nhưng sau khi chơi thì vẫn phải học.

Mỗi ngày cô đều dành thời gian dạy tụi nhỏ học hành.

Chờ hai anh em học xong, Bạch Nguyệt Quý mới để chúng tự cầm bút vẽ vời viết chữ.

Đô Đô vẫn chưa thạo, nhưng Đâu Đâu thì đã cầm bút ra dáng lắm rồi, đang luyện viết các số.

Viết xong số, còn muốn viết phiên âm, rồi đến các chữ số Hán tự “一二三”… Cậu bé rất thích học.

Bạch Nguyệt Quý quay vào nhìn thử lão tam và lão tứ – cặp song sinh nhỏ hơn – không biết đã tỉnh dậy từ khi nào, đang nằm trên giường lặng lẽ quan sát cả nhà.

Cô không quấy rầy hai đứa nhỏ, lặng lẽ đi ra, cũng thuận tiện nhận luôn việc nấu cơm.

Vì Chu Dã dạo này rất mệt, nên Bạch Nguyệt Quý nấu ăn bao giờ cũng đậm đà, nhiều dinh dưỡng, nấu món nào Chu Dã cũng rất thích.

Ví như món thịt kho của cô, Chu Dã mê tít.

Chỉ cần chan chút nước thịt vào cơm, dù không có món nào khác, anh cũng có thể ăn sạch sẽ không còn hạt cơm.

Tất nhiên không chỉ có nước chan, trong đó còn có thịt, trứng gà, dưa leo, cải thảo, đậu que…

Tất cả nấu chung thành một nồi thịt kho rau củ – ăn vào thì đúng là thơm ngon không chê vào đâu được.
 
Thập Niên 70: Cuộc Đời Hoàn Mỹ Của Nữ Phụ Trí Thức
Chương 237



Chính vì Bạch Nguyệt Quý nấu ăn rất hào phóng, không tiếc nguyên liệu, nên dù Chu Dã có mệt đến mức gần như gục ngã, thì chỉ cần nghĩ đến bữa cơm vợ nấu ở nhà là anh lại tràn đầy động lực.

Tuy nhiên năm nay còn đỡ hơn, vì trước đó khi Bạch Nguyệt Quý ở cữ, Chu Dã cũng được bồi bổ kha khá, nên thể trạng không tệ như mọi năm.

Nhưng việc đầu tiên sau khi lê cái thân mệt nhừ về đến nhà lại không phải là ăn cơm, mà là… tắm rửa.

Đâu Đâu và Đô Đô chạy ra sau vườn giúp bố kỳ lưng, ba bố con còn nô đùa ầm ĩ một trận. Đến lúc tắm xong đi vào, cả hai anh em cũng ướt sạch quần áo.

May là Bạch Nguyệt Quý đoán trước được nên chưa tắm cho tụi nhỏ.

Mỗi lần bố về nhà, hai đứa đều phấn khích tột độ, đứa thì cầm khăn, đứa thì rót nước, tranh nhau phục vụ bố, tắm cũng đòi theo.

Chỉ là Chu Dã bận rộn quanh năm, mấy bố con chỉ có thời gian này để chơi đùa cùng nhau nên cô cũng không cản.

Tắm xong, Chu Dã cảm thấy nhẹ người hẳn, bụng cũng đói cồn cào.

Anh cầm ngay bát cơm lớn vợ chuẩn bị cho mình, bắt đầu ăn ngon lành.

“Ăn xong là phải đi ngủ ngay, hai đứa không được quấy bố nữa nghe chưa.” mợ ngồi bên cạnh dặn dò Đâu Đâu và Đô Đô.

“Dạ.” Hai anh em đồng thanh đáp, rất nhanh nhẹn.

Vừa nãy chơi quá vui nên giờ cũng ngoan ngoãn, không làm phiền bố nữa.

Bạch Nguyệt Quý gắp thịt cho Chu Dã:

“Ăn nhiều một chút, đừng tiết kiệm phần của em, em không thiếu dinh dưỡng đâu.”

Chu Dã cười với vợ:

“Vợ ơi, bát anh đầy thịt thế này rồi.”

Nhưng có một kiểu “bồi bổ” gọi là: vợ thấy anh cần thì nhất định phải bồi.

“Ăn thêm đi.”

Mợ ngồi bên nhìn cảnh đó chỉ muốn phì cười.

Năm xưa em chồng bà có thương Chu Tuấn Sinh thật đấy, nhưng cũng không chiều đến mức này.

Khiến bà cũng không biết nên nói gì cho phải.

Nhưng vợ chồng tình cảm tốt cũng là điều đáng mừng.

Bị ảnh hưởng bởi Bạch Nguyệt Quý, ngay cả Xảo Muội cũng thay đổi – năm ngoái g.i.ế.c gà cho Quảng Thu, năm nay lại g.i.ế.c thêm một con nữa.

Vì Bạch Nguyệt Quý không đi gặt mùa, Trương Xảo Muội còn phải chăm em bé, nên nấu xong thì mợ giúp mang qua, cũng tiện thể thấy bữa ăn của con trai bà ngon ra trò.

Không nói mỗi bữa đều có món mặn, chứ điều kiện ăn uống như cháu trai bà thế này thì đừng nói là trong thôn, đến cả trong huyện e là cũng không tìm ra nhà thứ hai.

Còn Xảo Muội chuẩn bị khẩu phần cũng dư dả lắm.

Ngoài con gà kia, còn có trứng, cách ngày là có cái ăn – như vậy là quá được rồi.

“Mợ đang cười chuyện tụi mình kìa.” Chu Dã vừa ăn vừa phát hiện mợ đang mỉm cười, bèn nói.

Mợ liếc mắt trắng anh một cái:

“Mợ đâu có cười gì hai đứa.”

Bạch Nguyệt Quý cười rồi gắp một miếng thịt cho bà:

“Mợ đừng chỉ nhìn bọn cháu ăn, mợ cũng ăn nhiều chút đi.”

“Mợ mập lên bao nhiêu rồi, còn gắp thịt nữa.” mợ định gắp trả miếng thịt cho Chu Dã.

Nhưng Chu Dã không chịu: “Mợ ăn đi.”

“Bà ăn đi.” Đang ăn cơm, Đâu Đâu cũng gật đầu theo.

Còn Đô Đô thì giơ bát về phía mẹ:

“Mẹ ơi, con muốn ăn đậu đũa.”

Bạch Nguyệt Quý liền gắp cho cậu một ít, Đô Đô lại tiếp tục cúi đầu ăn ngon lành.

Chuyện ăn cơm, hai anh em đều rất nghiêm túc, chẳng cần ai lo.

Ngay cả hai đứa nhỏ đang ngủ trên giường trong nhà cũng vậy, đến giờ b.ú sữa cũng phải để Bạch Nguyệt Quý chủ động ngắt, nếu không chúng sẽ b.ú đến nỗi trào ngược mất.

Không phải nói quá, mà đúng là hai đứa ăn giỏi đến thế. Nhưng còn nhỏ, ruột dạ yếu ớt, nên không thể cho ăn quá no.

Giờ thì có kinh nghiệm rồi, thấy đủ liều lượng là cô sẽ ngắt sữa.

Lão tam lão tứ đều sẽ nhìn mẹ bằng ánh mắt tội nghiệp, nhưng cảm giác trong bụng cũng tạm ổn, nên không khóc.

Rất nhanh sau đó, Đâu Đâu và Đô Đô ăn xong, tự lấy khăn lau miệng rồi tranh thủ lúc trời chưa tối chạy ra ngoài chơi tiếp.

Vì mẹ mà ăn xong, rửa bát xong là sẽ lôi đi tắm, tắm rồi là không được chơi nữa.

“Hai con khỉ nhỏ này cả ngày không biết mệt à.” Bạch Nguyệt Quý bật cười.

Sáng theo mọi người đi nhặt lúa, trưa về ăn cơm ngủ một giấc hai tiếng, rồi lại ra ngoài nhặt tiếp, nghe bảo ngày mai cũng đi nữa.

Vậy mà tới giờ vẫn chưa thấy mệt.

Chu Dã cười:

“Ở tuổi này là vậy đó.”

Tuy ngoài đồng thật sự rất mệt, nhưng nhà mình cứ như có phép màu, chỉ cần anh về tới, mọi mệt nhọc đều tan biến.

Ăn xong cơm dưới sự quan tâm của vợ, anh quay vào phòng chơi với lão tam lão tứ.

Còn ngoài kia, Bạch Nguyệt Quý đi rửa bát, mợ thì gọi hai đứa nhóc về tắm – như thả bánh trôi vào nồi, l*t s*ch rồi tống cả hai đứa vào chậu gỗ.

Ngày nào cũng phải tắm một lần, buổi trưa còn phải rửa mặt, rửa tay, thay đồ sạch mới được lên giường.

Vậy mà tụi nó vẫn có thể tự biến mình thành một cục bụi.

Tắm xong, hai anh em cười khúc khích đi vào nhà. Trong phòng lúc nào cũng có bồn đá giữ mát, vì còn có lão tam và lão tứ nữa, nên căn phòng luôn mát lạnh, khiến hai đứa ngủ cũng dễ chịu hơn.

“Bố ơi, sao hai em vẫn chưa biết đi vậy ạ?” Đô Đô hỏi.

Hạt Dẻ Rang Đường

Chu Dã còn chưa kịp trả lời thì Đâu Đâu đã lên tiếng:

“Chưa nhanh được đâu, tụi nó còn phải học ngồi trước, giống như Lâm Lâm vậy.”

Lâm Lâm chính là Cố Lâm – con gái của Cố Quảng Thu và Trương Xảo Muội.

Sinh vào tháng Năm, giờ đã là đầu tháng Chín, mới được hơn bốn tháng. Hai anh em thỉnh thoảng vẫn qua thăm Lâm Lâm, còn Niên Sinh thì cứ chạy lon ton theo sau.

Chỉ là vì Niên Sinh còn nhỏ nên hôm nay đi nhặt lúa không mang theo, nó khóc ầm ĩ cả buổi trời.

Hai đứa cũng từng hỏi bác hai, bác hai nói với tụi nhỏ rằng Lâm Lâm phải học ngồi trước, rồi mới biết bò, sau đó mới học đi.

Vậy nên hai em trai cũng phải như vậy.

Đô Đô nhớ ra rồi, lại nói:

“Hai đứa nó mập lắm, con thấy mấy đứa nhỏ ngoài kia không đứa nào mập bằng em mình hết.”

“Chắc chắn rồi, vì nhà mình có bố mà, bố giỏi như vậy mà.” Đâu Đâu đáp.

Đô Đô nghe vậy cũng quay qua nhìn bố:

“Bố lợi hại lắm.”

Chu Dã nghe xong liền bật cười:

“Ai dạy mấy đứa nói thế?”

“Là mẹ nói đó. Mẹ bảo bố lợi hại nhất, có thể bắt được gà rừng mang về, mẹ ăn rồi mới có sữa cho em bú.” Đâu Đâu kể.

“Đùi gà ngon lắm.” Đô Đô vẫn còn nhớ hương vị đùi gà.

Chu Dã bật cười, lúc đó Bạch Nguyệt Quý cũng bước vào phòng:

“Trễ rồi, hai đứa mau đi ngủ.”

Đâu Đâu và Đô Đô cười khúc khích, nhưng cũng rất ngoan ngoãn, không làm nũng, chỉ chốc lát đã ngủ say.

Bạch Nguyệt Quý cũng bảo Chu Dã đi ngủ. Quả thật Chu Dã rất mệt, sau khi hôn vợ một cái thì cũng nhắm mắt ngủ luôn, chẳng mấy chốc đã ngủ say.

Còn Bạch Nguyệt Quý thì bế lão tam và lão tứ – lúc này đã thức dậy – ra ngoài thay tã, cho b.ú sữa rồi vỗ ợ hơi, làm vài động tác giúp xì hơi cho tụi nhỏ, sau đó mới cùng mợ nằm trên chiếu tre ngắm sao, trò chuyện.

Lúc này bầu trời thật sự rất trong, sao lấp lánh lung linh, không giống thời hiện đại – ở thành phố lớn muốn thấy sao cũng khó.

Đợi đến khi hai bé lại ngủ thiếp đi, Bạch Nguyệt Quý mới bế chúng vào nhà. Lúc này cũng đã gần chín giờ tối, còn Chu Dã và hai con trai thì từ lúc bảy rưỡi đã ngủ rồi.

Nhưng đến hơn ba giờ sáng, chưa đến bốn giờ, Chu Dã đã cùng Lý Phong Thu, Cố Quảng Thu và mấy người khác lại tiếp tục lên đường ra đồng tranh thủ gặt mùa lần nữa.
 
Thập Niên 70: Cuộc Đời Hoàn Mỹ Của Nữ Phụ Trí Thức
Chương 238



Vào mùa thu hoạch, thật sự ai nấy đều bận rộn và mệt mỏi, dậy từ sớm tinh mơ, làm đến tối mịt, về đến nhà là mệt rã rời.

Tuy vậy, trong những ngày thu hoạch này, Chu Dã vẫn tranh thủ bắt được gà rừng hoặc thỏ rừng từ ngoài đồng mang về.

Riêng mùa thu năm nay thu hoạch được kha khá – ba con gà rừng và một con thỏ rừng.

Tất cả đều được Bạch Nguyệt Quý chế biến thành món ngon tẩm bổ cho Chu Dã.

Tất nhiên không phải chỉ mình anh ăn, mà cả nhà cùng ăn chung.

Ngoài ra còn có chè đậu xanh ướp lạnh, hoặc lúc mang cơm trưa ra đồng còn mang theo một hũ chè đậu đỏ ý dĩ cho anh – đó là điều mà Bạch Nguyệt Quý luôn làm được.

Thật ra, khẩu phần ăn của Chu Dã là không có gì để chê.

Từ những vụ gặt mùa hằng năm, ai ai cũng đều phải ngó nghiêng mâm cơm của anh một lượt.

Biết bao thứ ngon lành cứ thế mà đi vào bụng anh, nhưng người khác chỉ biết ghen tỵ mà thôi, vì không đủ điều kiện để ăn như thế, mà có điều kiện thì cũng tiếc chẳng nỡ ăn.

Cũng bởi vì Chu Dã ăn uống ngon lành quá, nên trong lúc nghỉ ngơi, Niên lão nhị còn liếc nhìn anh từ trên xuống dưới bằng ánh mắt như thể đang nhìn trộm.

Nhìn cứ như thể anh đã ăn cắp tiền nhà họ để mới có tiền ăn uống sung sướng như vậy.

Chu Dã còn chưa kịp đen mặt thì Niên lão đại đã vội quát Niên lão nhị, bảo anh ta mau quay lại làm việc!

Năm ngoái Chu Dã còn đi xếp hàng ở lò mổ từ sáng sớm, Niên lão đại còn thấy rõ anh xếp hàng cùng Lý Thái Sơn, Lý Đại Sơn và Cố Quảng Thu để lấy thịt chia đều – vậy mà giờ lại nghi ngờ anh trộm tiền?

Hơn nữa, từ khi nào mà khẩu phần ăn của Chu Dã tệ đâu?

Vợ anh là trí thức, thương chồng, năm nào chẳng lo cơm nước cho anh tươm tất rồi mang đến đồng?

Nể mặt Niên lão đại, lại thêm việc Bác gái Niên vẫn hay qua nhà hàn huyên với mợ của anh, bác trai Niêncòn từng xem bát tự cho lão tam lão tứ.

Ngay cả trứng gà nhà anh cũng không lấy một quả, còn cố giữ lại cho hai đứa nhỏ Đâu Đâu – Đô Đô ăn.

Thêm nữa là Niên Viễn Phương, hai nhà quan hệ cũng rất tốt, vậy nên Chu Dã chẳng buồn chấp Niên lão nhị làm gì.

Từ sau vụ mất tiền đó, Niên lão nhị và vợ đều bị cả thôn xa lánh.

Vì sao à?

Gặp ai cũng nghi là kẻ trộm, ai cũng bị họ ngờ vực là người lấy cắp tiền nhà họ.

Chuyện “nghi ngờ hàng xóm trộm rìu” chẳng phải nói đúng về hai vợ chồng này sao?

So đo với loại người như thế chỉ khiến mình hạ thấp bản thân, tốt nhất là mặc kệ.

Dù gì thì Niên lão nhị cũng chẳng ngốc hoàn toàn, ai chả biết Chu Dã ăn ngon là chuyện ai cũng rõ.

Vợ người ta mỗi tháng kiếm được ba mươi đồng tiền nhuận bút, hỏi ai mà không ghen tỵ?

Chẳng cần dựa vào tiền của anh ta, người ta vẫn sống tốt, ăn uống ngon lành.

Vậy thì rốt cuộc ai mới là kẻ lấy trộm tiền nhà họ?

Chỉ là… chẳng ai thèm bận tâm đến anh ta, ai cũng đang bận thu hoạch.

Người lớn bận, trẻ con cũng chẳng rảnh rỗi gì.

Đâu Đâu và Đô Đô ngoài việc nhặt lúa ngoài đồng, sau đó còn theo Mãn Khố đi qua ruộng lạc nhặt đậu phộng.

Trong ruộng lạc cũng hay rơi rớt vài củ lạc, Đâu Đâu và Đô Đô nhặt được khá nhiều mang về.

Mợ cười hớn hở, đem luộc đậu phộng nước muối cho tụi nhỏ ăn.

Hai đứa nhấm nháp đậu phộng mềm dẻo thơm ngon, hạnh phúc không để đâu cho hết – vì đó là khẩu phần tự tay tụi nhỏ kiếm về!

Ngoài ruộng lạc, tụi nhỏ còn đi nhặt bông lúa ở ruộng lúa mì.

Tóm lại, những việc bọn trẻ trong thôn có thể làm, thì từ năm nay, hai anh em Đâu Đâu – Đô Đô đã bắt đầu làm được hết rồi.

Hạt Dẻ Rang Đường

Khi về cùng với Sư Tử, mặt mũi hai đứa đỏ rực, mồ hôi lăn dài trên má.

Bạch Nguyệt Quý nhìn mà cũng cảm thấy thay tụi nhỏ mệt lắm, nhưng chúng lại không hề thấy vậy, uống nước xong là bắt đầu thao thao kể lại những chiến công ngoài đồng.

Mợ thì cười tủm tỉm ngồi nghe, tay cũng không quên đi hái cà chua, rửa sạch, rắc đường rồi cho tụi nhỏ ăn.

“Chỉ là tụi con nhỏ quá thôi, chứ không thì tụi con chắc chắn sẽ nhặt được nhiều nhất!” Đâu Đâu vừa ăn cà chua vừa luyến tiếc nói.

Đô Đô gật đầu:

“Đúng rồi, tụi con nhỏ quá, không nhanh bằng mấy đứa kia, con suýt thì bảo Sư Tử đi cắn tụi nó rồi!”

Vì không nhặt lại được của người ta, lại phát hiện trễ hơn nên bé tức lắm.

Đâu Đâu bèn nhắc:

“Họ đâu có đánh tụi mình, Sư Tử không được cắn người trước, không thì nhà mình phải bồi thường bằng tiền với lương thực đó.”

Đô Đô hừ một tiếng:

“Em biết mà, có bảo nó cắn đâu.”

Mợ: “……”

Bạch Nguyệt Quý bế lão tam và lão tứ đi ra: “……”

Mợ đón lấy lão tam, đặt lên chiếu tre, lão tứ cũng đặt lên theo – giờ hai bé cũng thức nhiều hơn rồi, sắp được ba tháng tuổi, người mềm mềm tròn trịa, trông rất dễ thương.

Hai anh em Đâu Đâu – Đô Đô lập tức lại gần trò chuyện với hai em, mỗi người một đứa.

Lão tam lão tứ vừa thấy anh cả anh hai, liền nhe răng cười toe toét, còn a a ồ ồ trò chuyện đáp lại.

Bạch Nguyệt Quý bắt đầu dạy bảo hai đứa nhỏ:

“Các con là trẻ con, trẻ con chơi với nhau có xô xát một chút cũng là chuyện bình thường. Nhưng không thể có chuyện gì là lại để Sư Tử ra mặt được. Ngay cả hai người lớn cũng không phải đối thủ của Sư Tử, nếu để nó đi cắn trẻ con, như vậy có đúng không?”

Đô Đô vội phản bác:

“Con cũng đâu có bảo Sư Tử đi cắn ai đâu!”

Đâu Đâu tiếp lời:

“Sư Tử cũng không cắn trẻ con mà, nó nhiều nhất chỉ ‘gừ gừ’ vài tiếng để dọa thôi. Nó thông minh lắm!”

Bạch Nguyệt Quý mỉm cười, liếc nhìn Sư Tử đang nằm duỗi người nghỉ ngơi gần đó rồi nói:

“Sư Tử rất thông minh, nên tối nay sẽ được thêm khẩu phần!”

“Thêm khẩu phần” ở đây là phần xương gà còn lại sau khi Bạch Nguyệt Quý nấu món gà rừng mà Chu Dã mang về từ đồng.

Thịt đã được lọc ra, phần xương được hầm mềm, sẽ để lại cho Sư Tử.

Ngoài ra còn một bát cơm, trên rưới thêm ít nước hầm gà.

Khẩu phần này ngay cả mợ nhìn vào cũng thấy “ngon lành thật”.

Quả đúng là “thà làm chó thời bình, chớ làm người thời loạn”.

Tuy nhiên, thực ra khẩu phần như vậy vẫn chưa đủ với Sư Tử.

Chu Dã đã ăn khỏe, thì nó ăn còn gấp đôi.

Nhưng khẩu phần mà Bạch Nguyệt Quý chuẩn bị cho nó chỉ bằng một nửa.

Có lúc Đâu Đâu và Đô Đô còn lén lấy bánh bao hay gì đó trong bếp mang ra cho nó ăn.

Cũng vì Sư Tử lớn lên cùng hai anh em, lại được chăm bẵm yêu thương nên tình cảm giữa chúng rất thân thiết.

Hiện tại khẩu phần của Sư Tử chưa được dư dả lắm, nhưng sau mùa gặt, tình hình sẽ tốt hơn.

Bởi lúc đó Chu Dã sẽ có thời gian vào núi săn bắn, khi ấy gà rừng, thỏ rừng đều đã béo tốt chuẩn bị cho mùa đông, rất bổ dưỡng.

Mỗi năm vào mùa đông, Sư Tử đều được “vỗ béo” thêm ít nhiều, nhưng đến hè lại gầy đi.

Đợt thu hoạch mùa thu bắt đầu từ giữa tháng Chín, mãi đến cuối tháng Mười mới kết thúc.

Nhiệm vụ của đội sản xuất Ngưu Mông cũng nhờ sự đồng lòng của mọi người mà cuối cùng đã hoàn thành.

Mọi năm, Chu Dã thường sẽ nằm như cá khô hai ba ngày để hồi sức, nhưng năm nay anh chẳng nghỉ ngơi gì nhiều, sáng hôm sau đã tự vác đòn gánh và liềm lên núi rồi.

Đến hơn bốn giờ chiều quay về, mang theo năm con gà rừng và hai con thỏ béo mập.

Hứa Nhã qua hỏi, đổi được một con gà rừng.

Còn lại thì không cho ai nữa. Chu Dã sau khi làm sạch, liền bỏ tất cả vào tủ đá.

Từ khi có đá tự làm, thịt săn về cũng không cần chia bớt, ăn không hết thì để đông lạnh, không sợ hỏng.

Bạch Nguyệt Quý sau khi nấu món thỏ kho thì bảo Chu Dã mang một phần qua cho cậu Cố.

Người khác không quan trọng, nhưng cậu Cố thì nhất định phải gửi ít thịt sang bồi bổ cho ông.
 
Thập Niên 70: Cuộc Đời Hoàn Mỹ Của Nữ Phụ Trí Thức
Chương 239



Sau khi dự trữ được một ít thịt cho gia đình, Chu Dã liền nằm “làm cá mặn” hai ngày liền, không đi đâu cả, chỉ quanh quẩn trong nhà.

Chẳng màng ngày đêm, anh cứ ngủ mãi không dậy nổi.

Hạt Dẻ Rang Đường

Trong khi đó, Cố Quảng Thu và mấy người đàn ông khác vẫn còn rất chăm chỉ, dù là thời điểm này rồi, họ vẫn đi cày bừa hoặc mang lương thực đi nộp để kiếm công điểm.

Chu Dã thì mặc kệ, anh nói: “Mệt đến phát điên luôn rồi, nhất định phải nghỉ, không nghỉ là thiệt thân đấy.”

Mà đúng thật, làm sao thiệt được cơ chứ?

Thịt săn mang về được Bạch Nguyệt Quý nấu đủ món ngon để bồi bổ cho anh.

Hai ngày này, ngoài ăn thì là ngủ, lại còn đang tuổi thanh niên , năm nay Chu Dã mới vừa tròn hai mươi lăm.

Thể lực thì khỏi phải bàn, ngủ nghỉ đầy đủ, đồ ăn cũng nhiều chất béo, chỉ trong hai ngày đã hồi phục được sáu bảy phần thể trạng rồi.

Lý Thái Sơn tìm đến anh:

“Anh Dã, chúng ta lại vào núi thêm chuyến nữa đi, miệng em sắp nhạt đến mọc lông rồi!”

Lý Thái Sơn cũng nghỉ hai hôm nay, vì bản thân cũng mệt rã rời.

Có điều, so với Chu Dã thì khẩu phần ăn của cậu ta không bằng.

Biết chị dâu còn phải cho Tiểu Bác và Tiểu Viên b.ú sữa, nên số thịt Chu Dã săn được, cậu ta không dám đến xin một miếng – mặt dày chưa đến mức đó.

Nhưng giờ đúng là thèm thịt quá rồi.

Chu Dã thì thể trạng cũng đã ổn lên nhiều, mà lúc này vẫn còn trong giai đoạn nộp lương thực, nên anh cũng muốn tranh thủ đi săn thêm chút nữa.

Dù mấy hôm trước săn được kha khá, nhưng vợ anh nấu ăn không phải kiểu tiết kiệm như mợ.

Cô nấu món nào cũng đầy đặn thơm ngon, ăn uống thỏa mái, nên lượng thịt trữ cũng không còn nhiều.

Thế là phải vào núi tiếp.

Lý Thái Sơn nghe vậy thì phấn khích hẳn.

Sáng hôm sau liền cùng Chu Dã vào núi, chuẩn bị đủ thứ đồ nghề.

Chẳng hạn như bao tải sạch thì mang tận hai cái, đòn gánh, liềm, rổ tre v.v., không thiếu món gì.

“Không biết có còn tổ ong rừng không nhỉ?” Lý Thái Sơn nói, “Hồi hè Niên Viễn Phương vào núi còn lấy được một tổ ong khá to cơ mà!”

Chu Dã cũng biết chuyện đó, hồi mùa hè, Niên Viễn Phương tranh thủ kỳ nghỉ cũng vào núi, không chỉ săn được gà rừng và thỏ rừng cho vợ, mà còn mang về một tổ ong.

Sau đó Hứa Nhã còn mang tặng nhà anh một hũ mật không nhỏ.

“Cứ tìm thử xem, biết đâu lại gặp.” Chu Dã cũng muốn kiếm ít mật ong đem về.

Vợ anh không thích đồ ngọt, nhưng lại thích mật ong.

Chẳng hạn, khi có bưởi về, cô sẽ làm trà mật ong bưởi để dành.

Mùa đông, hai vợ chồng nằm trên giường ấm, nhâm nhi tách trà nói chuyện nhân sinh, đúng là quá tuyệt.

Hai người vào núi trước tiên vẫn là săn thú.

Sau khi bắt được vài con gà rừng và thỏ, Chu Dã mới bắt đầu tập trung tìm dấu vết của tổ ong.

Cũng phải nói là Chu Dã có bản lĩnh, anh thật sự tìm thấy một tổ ong rừng.

Chỉ là vị trí hơi khó – nó nằm trong một hốc đá, mà quy mô tổ ong trông cũng không nhỏ chút nào!

“Không lấy được hôm nay đâu, mai chúng ta quay lại.” – Chu Dã quan sát xong thì nói.

Lý Thái Sơn tất nhiên không ý kiến gì.

Hôm nay vì mải tìm tổ ong nên không săn được nhiều, nhưng vẫn càn quét vài ổ trứng gà rừng, nhặt được kha khá trứng.

Gà rừng săn được tám con, thỏ rừng thì được nhiều hơn, bốn con.

Chu Dã chia cho Lý Thái Sơn ba con gà rừng và một con thỏ.

Đừng tưởng như vậy là ít, nếu không vì Lý Thái Sơn, Chu Dã đoán chừng mình còn săn thêm được hai con thỏ nữa cơ.

Ai bảo cậu ta hậu đậu, hắt hơi một cái làm con thỏ sắp bị bắt chạy mất tiêu.

Lý Thái Sơn cười gượng, tay ôm đống chiến lợi phẩm có chút xấu hổ:

“Anh Dã, hay là bớt cho em một con gà đi.”

Chu Dã nói:

“Cậu mang qua nhà bố vợ biếu hai con đi, thêm món cho nhà bên ấy.”

Lý Thái Sơn gật đầu lia lịa.

Lúc đó vẫn còn sớm, nhưng vì nhà bố vợ ở xa một chút, nên Lý Thái Sơn mượn luôn xe đạp của Chu Dã, đạp xe mang hai con gà qua biếu.

Thật ra, bố vợ cậu ta hồi đầu vốn chẳng ưa gì người con rể này, bởi tiếng tăm của Lý Thái Sơn khi xưa cũng chẳng tốt lành gì.

Sở dĩ lúc đầu đồng ý gả con gái sang nhà họ Lý, phần lớn là vì nhà họ có điều kiện tốt. Thêm nữa, bố mẹ của Lý Thái Sơn thật sự rất chân thành, mà lúc đó bản thân Lý Thái Sơn cũng có dấu hiệu thay đổi theo chiều hướng tích cực, nên cuối cùng cuộc hôn sự này mới được thành.

Nhưng ông bố vợ lại không ngờ rằng, người con rể bị đánh giá thấp nhất trong ba chàng rể lại trở thành người thương con gái ông nhất.

Nhà có tận ba người con rể, vậy mà chính người này lại khiến ông bất ngờ.

Bởi vì con gái thỉnh thoảng cũng dắt cháu về thăm, sống có hạnh phúc hay không, với tư cách người làm cha mẹ, chỉ cần nhìn là biết.

Con gái từng kể với mẹ rằng, lúc cô mang thai, chồng chẳng dám ăn gì ngon, toàn nhường hết cho cô; đến khi ở cữ, không chỉ bỏ tiền ra đổi hai con gà trong thôn để bồi bổ, còn có cả gà rừng, trứng gà… tất cả đều được mẹ chồng nấu nướng kỹ càng rồi bưng tận giường cho cô ăn.

Ở cữ như vậy, ngay cả bố mẹ ruột nghe xong cũng chẳng còn gì để chê.

Vì vậy mà ông bà càng thêm hài lòng với chàng rể Lý Thái Sơn.

Đặc biệt hôm nay, thấy cậu ta còn xách hẳn hai con gà rừng đến biếu, ông bố vợ còn nói:

“Sao lại mang đến tận đây, để nhà ăn chứ.”

Lý Thái Sơn liền đáp:

“Nhà vẫn còn mà, cho bố mẹ thêm món ăn thôi. Giờ cũng muộn rồi, con xin phép về trước.”

Mẹ vợ giữ lại bắt ăn cơm rồi hãy về, nhưng Lý Thái Sơn vẫn khéo từ chối:

“Con còn phải đem xe đạp đi trả, không ăn nữa. Đợi con bên đó xong việc, sẽ đưa Tiểu Linh về thăm sau ạ.”

Chào tạm biệt hai bên bố mẹ vợ xong, Lý Thái Sơn quay về, đến nhà Chu Dã trả xe rồi mới về nhà mình.

Ánh mắt Kim Tiểu Linh nhìn chồng thì khỏi cần nói cũng biết, tràn đầy tự hào.

Việc này rõ ràng là chồng cô đang “làm mặt mũi” cho cô.

Gửi hai con gà rừng về nhà mẹ đẻ, sau này khi cô trở về nhà ngoại, thể diện cũng sẽ sáng rực.

Các chị dâu bên đó cũng phải nhìn cô bằng con mắt khác.

Dù nghe có vẻ hơi thực dụng, nhưng đây chính là cách người lớn giao thiệp.

Sau khi lấy chồng, nhà họ Lý này mới là nhà của cô. Còn bên ngoại vẫn là gia đình, nhưng không thể giữ mãi tâm lý như lúc còn ở nhà mẹ đẻ.

Tất nhiên, với bố mẹ ruột thì không cần nói, tình cảm vẫn nguyên vẹn.

Bố mẹ vẫn rất thương yêu cô, nhưng cô cũng sẽ không vì thế mà sinh hư, như kiểu Lý Tiểu Lệ nhà lão đội trưởng.

Chọc giận cả ba chị dâu, ngay cả cháu trai cháu gái bên nhà mẹ đẻ cũng không ưa cô ta, ba người anh ruột thì ai cũng có ý kiến.

Là vì quá không biết cư xử.

Về phần chuyện hôm nay, mẹ Lý Thái Sơn cũng rất hài lòng.

Bà thấy con trai mình giờ theo sát Chu Dã, bị ảnh hưởng tích cực, làm việc gì cũng chững chạc hơn hẳn.

Thế chuyện đó không nhắc nữa, hôm sau từ sáng sớm, Lý Thái Sơn lại đến tìm Chu Dã.

Chu Dã ăn sáng xong, hai người vác cuốc, mang theo bao tải rắn chắc sạch sẽ, lên núi đào tổ ong.
 
Back
Top Bottom