Chào bạn!

Để có thể sử dụng đầy đủ chức năng diễn đàn Của Tui À bạn phải đăng nhập hoặc đăng ký.

Đăng Ký!

Dịch Thập Niên 70: Cuộc Đời Hoàn Mỹ Của Nữ Phụ Trí Thức

[BOT] Mê Truyện Dịch

Active member
Quản Trị Viên
Tham gia
7/9/25
Bài viết
418,166
Điểm cảm xúc
0
Điểm thành tích
36
AP1GczPz5x0-o6pslH9OLZADzt8cKYbSw57CCQNpymcqfEEggyhApvJXmJ3HxXjj-uCYbogb-p2o29hjFoL3OjUEXJwKsw8y3OOkEnmXSBSY_1uTjK_maUAaVEyj_CLihUqd-1AVVkVC8PdvcXgiZzz2M-GU=w215-h322-s-no-gm

Thập Niên 70: Cuộc Đời Hoàn Mỹ Của Nữ Phụ Trí Thức
Tác giả: Khuyết Danh
Thể loại: Xuyên Không, Điền Văn, Sủng
Trạng thái: Đang ra


Giới thiệu truyện:

Là một nữ phụ tuyến mười tám, vừa là pháo hôi vừa là “tiểu tiên nữ làm màu” trong truyện niên đại, số phận đương nhiên không thể thiếu một cái kết bi thảm khiến người ta tiếc thương.

Nhưng… xin lỗi nhé, lần này là tôi xuyên đến đây.

Nhìn người đàn ông trước mắt — dáng người cao lớn thẳng tắp như cây tùng, mắt phượng, sống mũi cao thẳng, từ khuôn mặt đến vóc dáng, hoàn toàn là kiểu hình lý tưởng trong thẩm mỹ của cô.

Bạch Nguyệt Quý nói: Phải ngu đến mức nào mới bỏ qua một người đàn ông như thế để lao vào tìm người khác chà đạp mình?

Sau này có người hỏi: Cô không hối hận khi gả cho một anh chàng quê mùa nhà quê sao?

Bạch Nguyệt Quý: Nói thật lòng thì, lấy được một anh trai thô kệch mà ngọt như mật — đúng là hạnh phúc không tưởng~​
 
Thập Niên 70: Cuộc Đời Hoàn Mỹ Của Nữ Phụ Trí Thức
Chương 1



Bạch Nguyệt Quý vốn là người rất ít khi nằm mơ, vậy mà không ngờ có một lần lại mơ thấy mình kết hôn với một người đàn ông.

Thậm chí còn mơ thấy đêm động phòng với anh ta, cảm giác chân thực đến lạ thường, đúng là chuyện hoang đường không tưởng.



“Về nhà với anh!” Chu Dã giận dữ quát lớn với cô!

Bạch Nguyệt Quý đối diện với gương mặt đẹp trai và kiêu ngạo ấy, giờ đây toàn thân người đàn ông ấy phủ kín khí lạnh, ánh mắt như muốn xé xác cô ra từng mảnh.

Như có tia sét đánh ngang đầu, hàng loạt ký ức không thuộc về hiện tại tràn vào não cô.

Chỉ trong chốc lát, Bạch Nguyệt Quý tiếp nhận toàn bộ ký ức, hơi thở dồn dập, sắc mặt trắng bệch, kinh hãi tột độ.

Chuyện… chuyện gì thế này? Tại sao… tại sao cô lại xuyên vào quyển sách mà em họ cô viết?

Cô từ nhỏ đã là kiểu “con nhà người ta” trong truyền thuyết: xinh đẹp, học giỏi, luôn bỏ xa bạn đồng trang lứa.

Em họ – con của chú hai – từ nhỏ đã luôn ngưỡng mộ cô, không biết từ khi nào sự ngưỡng mộ ấy biến chất, cuối cùng lại thành ra ghen ghét.

Vì thế, em họ đã lấy tên cô để đặt cho một nữ phụ trong cuốn tiểu thuyết của mình.

Ban đầu cô không hề biết chuyện đó. Mẹ cô nghe dì hai kể em họ viết tiểu thuyết nên cũng muốn ủng hộ, xem thử một chút. Ai ngờ xem xong tức đến sôi gan!

Đừng nói là mượn tên, ngay cả ngoại hình, tính cách, sở thích… tất cả đều là sao y bản chính từ con gái bà!

Rõ ràng là viết con bà vào truyện, lại còn biến thành một vai nữ phụ đáng ghét như thế, tâm lý thế này thì lệch lạc quá rồi!

Mẹ cô tức giận đem chuyện này kể cho cô nghe.

Đang lúc nghỉ phép rảnh rỗi, cô cũng đọc thử. Và rồi nhìn thấy kết cục bi thảm của nữ phụ Bạch Nguyệt Quý.

Theo cốt truyện, hiện tại cô đã giận dỗi mà gả cho tên lưu manh trong thôn – Chu Dã.

Ba tháng trước sau đêm động phòng, cô chưa từng để Chu Dã chạm vào người mình thêm lần nào.

Chu Dã thật lòng thích cô – một nữ thanh niên trí thức từ thành phố về, có gì tốt nhất đều dâng cho cô, đêm nào cũng thao thức nằm bên cạnh cô mà không hề động vào một ngón tay.

Nhưng dù vậy cũng không ngăn nổi cốt truyện do em họ sắp đặt: chỉ một đêm đó, Bạch Nguyệt Quý đã mang thai.

Vì bất cẩn, mãi đến hai hôm trước cô mới nhận ra mình đã chậm kinh ba tháng. Vội vàng đi bệnh viện kiểm tra, đúng thật đã có thai được ba tháng!

Còn hiện tại, chính là cảnh cô đang mang thai muốn lên núi để phá cái thai này đi!

Chu Dã đến kịp, gào lên giận dữ ngăn cản, hai người giằng co một hồi, cô không cẩn thận ngã xuống, đứa bé mất luôn.

Người đàn ông luôn nhẫn nại dịu dàng với cô từ đó hoàn toàn tuyệt vọng, lạnh lùng quay lưng.

Nhưng đó vẫn chưa phải điều tồi tệ nhất. Diễn biến tiếp theo trong truyện mới thật sự khiến người ta rùng mình:

Sau cú ngã ấy, em họ còn để cho nưc phụ này bị vô sinh suốt đời.

Chưa hết, sau đó Chu Dã ly hôn với cô, thời đại cải cách mở ra, anh rời quê lên thành phố, nhiều năm sau trở thành tỷ phú hàng đầu cả nước.

Còn cô thì sao? Không những không giữ được trái tim nam chính, mà còn như một quả táo thối không ai muốn, bị cuộc đời vứt bỏ.

Cái kết của nhân vật là: làm bà lao công dọn dẹp trong một quán ăn, sống lay lắt đến khi một hôm ngẩng lên nhìn thấy Chu Dã trên tivi, anh vẫn trẻ trung phong độ, còn đẹp trai phong độ hơn năm xưa. Cú sốc đó khiến cô tức nghẹn mà c.h.ế.t ngay tại chỗ!

Đó là toàn bộ cuộc đời của nữ phụ Bạch Nguyệt Quý trong truyện.

Nhưng bây giờ… lại thành cuộc đời của cô.

Vậy ra, giấc mơ trước khi cô xuyên sách, chính là đêm tân hôn với người đàn ông trước mặt này?

Bạch Nguyệt Quý ngẩng mặt lên, sững sờ nhìn Chu Dã.

Để tạo hiệu ứng “ngược tâm” và “vả mặt” rõ rệt, em họ đã miêu tả nhân vật nam phụ này vô cùng xuất sắc, thậm chí còn hấp dẫn hơn cả nam chính.

Anh cao lớn rắn rỏi, làn da rám nắng, đôi mắt dài hẹp là kiểu mắt phượng sắc sảo, ánh mắt lấp lánh thông minh; sống mũi cao, môi mím chặt, từ ngoại hình đến vóc dáng đều đúng chuẩn mẫu hình lý tưởng của cô ngày trước.

Cũng đúng thôi, để viết chân thực, em họ từng hỏi cô thích kiểu người thế nào.

Nhân vật này chính là được xây dựng dựa trên gu của cô. Cho nên dù là “lưu manh quê mùa”, Chu Dã vẫn là một gã đàn ông vừa thô kệch vừa đẹp trai hiếm thấy.

Chỉ tiếc là, lúc này đây, ánh mắt anh nhìn cô tràn đầy lạnh lùng, lửa giận gần như không giấu nổi…

Bạch Nguyệt Quý rõ ràng cũng nhận ra ánh nhìn của anh, dời mắt khỏi gương mặt và vóc dáng anh, đối diện với ánh mắt ấy, khẽ mấp máy môi:

“Anh… sao anh lại tới đây?”

Đến cả giọng nói của cô cũng được mang đến thế giới này — mềm mại, ngọt ngào, nghe rất dễ chịu!

Xem ra em họ của cô đúng là rất “có tâm” rồi!

Hạt Dẻ Rang Đường

Chu Dã giận đến mức sắp không kiềm chế nổi nữa:

“Em nói xem sao anh lại đến? Nếu anh không đến… thì hôm nay con của chúng ta chẳng phải đã không còn rồi sao?!”

Anh có thể vì yêu mà không để tâm việc cô lấy anh chỉ để chọc tức Đặng Tường Kiệt.

Thậm chí còn thấy vui vì điều đó, nếu không vì lý do đó, sao cô có thể chịu gả cho một gã nhà quê như anh?

Anh cũng có thể vì yêu mà không để bụng việc sau khi cưới, cô không để anh chạm vào mình, ngoại trừ đêm động phòng.

Và hơn hết, anh cũng có thể vì yêu mà không bận tâm đến việc sau khi kết hôn cô vẫn còn luyến tiếc Đặng Tường Kiệt, vì anh luôn tin cô sẽ sớm nguôi ngoai, sẽ thật lòng sống bên anh.

Nhưng hóa ra… là anh ngốc!

Hôm nay người phụ nữ này lại muốn phá bỏ đứa con của anh, lại còn dùng cách độc ác như thế!

Bạch Nguyệt Quý: “…”

Anh đến thì cuối cùng con cũng không giữ được đấy thôi.

Nhưng câu này dĩ nhiên không thể nói ra miệng.

Cô bèn chối bay:

“Anh đang nói linh tinh gì thế? Con cái gì mà mất chứ?”

Chu Dã trừng mắt:

“Em còn muốn giấu anh? Em có thai rồi, là đứa con mà chúng ta có vào đêm tân hôn, đã ba tháng! Hôm nay em lên núi là để bỏ nó!”

Anh nhìn gương mặt đẹp hoàn hảo không tì vết kia, thật không thể tưởng tượng nổi, cô phải sắt đá cỡ nào mới có thể nhẫn tâm phá bỏ đứa con bằng cách đó?

Bạch Nguyệt Quý khẽ cười:

“Chuyện em mang thai chỉ nói với Mã Quyên, có phải là cô ấy nói với anh là em muốn bỏ con đúng không?”

Câu nói ấy khiến lửa giận mà Chu Dã vừa cố đè nén lại bùng lên lần nữa. Cái người phụ nữ nhẫn tâm này, đến lúc này rồi mà còn cười nổi!

“Đừng nói bậy. Chỉ là em chưa sẵn sàng làm mẹ thôi! Đột nhiên phát hiện mình đã mang thai ba tháng, tâm trạng rất hỗn loạn, nên mới lên núi hóng gió cho khuây khỏa.”

Bạch Nguyệt Quý đáp, giọng cô vốn mềm mại ngọt ngào, ngay cả khi cãi nhau cũng giống như đang làm nũng, huống gì lúc này lại đang nói với vẻ ôn hòa dịu dàng.

Câu nói ấy lập tức dập tắt phân nửa cơn giận của Chu Dã. Nhưng vì hiểu rõ cô, anh vẫn đầy nghi ngờ, nhìn chằm chằm:

“Thật không?”

“Anh còn không hiểu tính em à? Nếu em thật sự muốn bỏ đứa bé, dù anh có tới cũng vô ích, em vẫn sẽ làm thôi.”

Bạch Nguyệt Quý nhìn anh một cái, ánh mắt mang theo vẻ u oán nhẹ nhàng.

Chính ánh mắt ấy lại khiến phần giận dữ còn lại trong lòng Chu Dã tiêu tan thêm mấy phần.

“Là Mã Quyên nói em không muốn sinh con…”

“Anh thử nghĩ xem, em mới bao nhiêu tuổi chứ? Em còn cảm thấy bản thân mình vẫn là một đứa trẻ, thế mà anh lại muốn em sinh con rồi, anh có còn lương tâm không vậy?”
 
Thập Niên 70: Cuộc Đời Hoàn Mỹ Của Nữ Phụ Trí Thức
Chương 2



Lúc này, Bạch Nguyệt Quý cúi nhẹ đầu xuống. Tháng mười âm lịch, thời tiết đã rất lạnh, gió rét thổi qua khiến thân hình cô, vốn mặc không nhiều, giờ trông càng thêm mỏng manh và bất lực.

Khoảnh khắc đó, Chu Dã lập tức tan biến hết lửa giận, vội vàng cởi áo khoác của mình quấn lên người cô.

Trong đầu anh chỉ có một ý nghĩ: Tiểu tổ tông này thật sự có thể lấy mạng mình, đúng là ông trời phái tới để trị gã lưu manh không sợ trời không sợ đất như mình mà!

“Anh biết em ấm ức, nhưng đứa nhỏ đã có rồi, chẳng lẽ không cần nữa à? Em đói chưa? Về nhà đi, anh nấu mì cho em ăn, anh vừa mang về một con gà, hầm cho em bồi bổ cơ thể.” Chu Dã thấy cô không bài xích mình, giọng điệu cũng trở nên dịu dàng lấy lòng.

Bạch Nguyệt Quý cảm nhận được hơi ấm từ chiếc áo khoác anh đưa, sắc mặt cũng bớt tái đi, cô nhìn anh:

“Con gà ở đâu ra vậy?”

“Anh đổi được với người ta.” Chu Dã đáp.

Bạch Nguyệt Quý cũng không hỏi nhiều, cúi đầu nhìn cái bụng mình:

“Chu Dã, anh nói xem, em có nên sinh đứa bé này ra không?”

Nói thật thì cô hơi do dự. Một phần vì sợ đau, thời này lại chẳng có gây tê không đau khi sinh.

Hơn nữa, cũng không biết có phải do đã tiếp nhận cốt truyện hay không, mà cô lại thấy mọi chuyện diễn ra như vậy… hoàn toàn bình thường.

Chu Dã nghe vậy thì gương mặt trở nên căng thẳng, nhìn cô chằm chằm:

“Tất nhiên là phải sinh rồi! Đây là con của chúng ta! Em nỡ lòng nào bỏ con?”

Bạch Nguyệt Quý liếc nhìn anh một cái, khiến Chu Dã nghẹn họng, cô nàng nhẫn tâm này, có khi thật sự nỡ bỏ. Hôm nay nếu anh không đến, ai biết được cô sẽ quyết định thế nào.

“Anh đã sẵn sàng làm bố chưa?” cô hỏi.

Chu Dã không chút do dự:

“Tất nhiên là sẵn sàng rồi!”

“Nếu sinh con rồi, thì em phải ở nhà chăm con. Một mình anh có nuôi nổi hai mẹ con em không?”

Bố mẹ Chu Dã mất từ sớm, chỉ còn anh cả và chị dâu, mà có cũng như không.

Nghĩa là, nếu cô sinh con, sẽ chẳng ai giúp đỡ, việc chăm con là phần cô gánh, còn việc nuôi cả nhà — đương nhiên là phần của anh.

Nghe cô nói vậy, Chu Dã không những không lo lắng mà còn lộ ra nụ cười vui vẻ:

“Anh nuôi được! Anh sẽ không để hai mẹ con em phải ăn cơm chan nước mắt, anh sẽ cố gắng để em và con sống thật tốt!”

Anh xúc động thật sự. Chẳng lẽ… vợ anh đã chịu sống yên ổn với anh rồi sao?

Chẳng lẽ anh đợi được ngày cô ấy hồi tâm chuyển ý rồi sao?

Bạch Nguyệt Quý thấy anh hiểu rõ thực tế, cũng không nói thêm gì. Cô biết Chu Dã có những nguồn thu khác, không cần chỉ dựa vào điểm công đất ruộng cũng có thể nuôi gia đình.

“Không còn sớm nữa, về thôi.” Bạch Nguyệt Quý đứng dậy. Nhưng nhìn con đường núi dốc đứng, cô thầm nghĩ: nếu lại ngã, thật sự có thể dẫn đến vô sinh như trong truyện mất, không do dự, cô nói:

“Anh đỡ em đi, lúc lên không cảm thấy, giờ xuống mới thấy dốc quá.”

Chu Dã không nói hai lời, lập tức tiến tới đỡ vợ, trong lòng vui như mở hội:

“Vợ à, em cứ từ từ, mình đi chậm cũng không sao.”

____

Trong khi đó, người bạn thân Mã Quyên tính toán kỹ lưỡng thời gian, dẫn người chạy vội tới định đưa “Bạch Nguyệt Quý bị sẩy thai” về khu nhà thanh niên trí thức, nhằm tạo ra một màn kịch “sốc tận trời xanh” trước mặt cả đội sản xuất.

Hạt Dẻ Rang Đường

Nhưng điều mà cô ta thấy được lại là cảnh đôi vợ chồng trẻ tình cảm dìu nhau xuống núi, vừa đi vừa trò chuyện vui vẻ.

Mã Quyên: “…”

Hai nam thanh niên trí thức đi cùng cũng ngẩn ra. Người lớn tuổi hơn lên tiếng hỏi:

“Mã Quyên, chẳng phải cô nói Bạch Nguyệt Quý bị sẩy thai rồi, còn muốn ly hôn với Chu Dã sao?”

Mặt Mã Quyên cứng đờ.

Cô ta hiểu quá rõ tính Bạch Nguyệt Quý, cho rằng dù Chu Dã có đến cũng không cản nổi ý định phá thai của Bạch Nguyệt Quý.

Không ngờ lại thấy cảnh tượng này?!

Nhưng phản ứng của Mã Quyên cũng nhanh, lập tức làm ra vẻ thở phào nhẹ nhõm:

“Không sao là tốt rồi, không sao là tốt rồi. Đổng đại ca, làm anh lo lắng rồi.”

Trong lúc họ đang nói chuyện, Chu Dã và Bạch Nguyệt Quý đã đi đến gần.

Bạch Nguyệt Quý dĩ nhiên nhận ra ba người này — cô gái là bạn thân của cô, Mã Quyên; hai người còn lại là thanh niên trí thức: Đông thanh niên tri thức và Trần thanh niên tri thức.

Sau khi cô bị ngã và sẩy thai, tuy Chu Dã thất vọng vô cùng, nhưng cuối cùng vẫn cõng cô xuống núi.

Ngay dưới chân núi, họ gặp ba người này.

Dưới sự sắp xếp của Mã Quyên, cô bị đưa về khu thanh niên tri thức. Suốt quãng đường ấy, toàn thân bê bết máu, cảnh tượng rúng động đến mức khiến cả đội sản xuất trầm trồ bàn tán.

Tin đồn cô mang thai rồi cố ý phá nhanh chóng lan khắp đội sản xuất Ngưu Mông.

Vốn dĩ ấn tượng mọi người dành cho cô không tốt, giờ lại còn chuyện này, hình ảnh của cô rơi thẳng xuống đáy vực.

Thậm chí khiến cả đội sản xuất Ngưu Mông trở thành đề tài bàn tán cười cợt của những đội sản xuất khác.

Tin đồn càng lan càng sai lệch:

Nữ thanh niên trí thức bị gã nhà quê c**ng b*c mang thai, tự phá rồi mất nửa cái mạng!

Người đến đội sản xuất hóng chuyện không ít, còn có cả cơ quan nhà nước đến điều tra xác minh!

Tóm lại là: mất hết mặt mũi!

Mà tất cả những chuyện này, dĩ nhiên là điều mà “cô bạn thân” Mã Quyên rất muốn thấy.

Đổng thanh niên tri thức tên thật là Đổng Kiến, là một trong những thanh niên trí thức đã xuống nông thôn từ năm 1968, thuộc nhóm “ba khóa đầu” của phong trào. Anh ta là người lâu năm ở khu thanh niên tri thức, được bầu làm tổ trưởng bên nam, tính tình thật thà, chín chắn.

Trần thanh niên tri thức tên thật là Trần Tùng, là bạn thân của nam chính trong truyện, Đặng Tường Kiệt. Hai người vốn cùng một giuộc, chẳng ai tốt đẹp gì.

Khi đi tới gần, Bạch Nguyệt Quý cố tình làm bộ ngạc nhiên:

“Quyên Nhi, Đổng đại ca, Trần đại ca, sao mọi người cũng lên đây vậy?”

Lúc này, Chu Dã vẫn đang dìu vợ, anh liếc ba người một cái, chỉ khẽ gật đầu chào Đổng Kiến, còn hai người kia thì không thèm đoái hoài.

“Chúng tôi nghe Mã thanh niên tri thức nói, tưởng cô gặp chuyện không hay.” – Đổng Kiến lên tiếng.

Mã Quyên nhìn hai người họ vẫn đang tay nắm tay, sắc mặt hơi gượng gạo, ánh mắt quét qua Bạch Nguyệt Quý rồi cười:

“Nguyệt Quý, cậu không sao à? Làm tôi sợ muốn chết, còn tưởng cậu lên núi vì nghĩ quẩn!”

Bạch Nguyệt Quý cũng không hề gạt tay Chu Dã ra, chỉ mỉm cười đáp lại Đổng Kiến:

“Làm phiền anh phải chạy một chuyến rồi. Tôi chỉ là mang thai nên nhất thời hoang mang, nghe Quyên Nhi nói lúc tâm trạng rối bời thì lên núi hóng gió sẽ thấy khá hơn, tôi cũng thử một chút. Không có chuyện gì lớn đâu ạ.”

Giọng nói ngọt ngào, mềm mại của cô quả thật rất dễ khiến người ta dịu lại.

Tuy vậy, ánh mắt của Chu Dã lập tức lia sang Mã Quyên, ánh nhìn sắc bén như lưỡi d.a.o của đôi mắt phượng khiến cô ta không khỏi rùng mình.

Hai năm xuống nông thôn, Mã Quyên quá rõ — trong đám lưu manh ở thôn, Chu Dã là tên cứng đầu nhất, đánh nhau cũng là tay tàn độc nhất!

“Quả nhiên là có tác dụng thật.”

Bạch Nguyệt Quý tỏ vẻ như không để ý đến không khí gượng gạo, cười nhẹ:

“Lên núi hóng gió một chút, mọi thứ liền thông suốt hơn nhiều.”

Đổng Kiến không nhận ra điều gì, thấy cô thật sự không có chuyện gì thì thở phào:

“Không sao là tốt rồi.”

Trần Tùng thì âm thầm liếc Mã Quyên một cái, trong mắt không giấu được vẻ khó chịu, rõ ràng lúc trước nói Bạch Nguyệt Quý sẽ sảy thai, còn gây ra một vụ ầm ĩ trời long đất lở, kết quả là thế này sao?

“Thôi, mọi người về đi. Chúng tôi cũng về.”

Bạch Nguyệt Quý khoát tay, không muốn dây dưa với bọn họ thêm nữa, rồi quay sang cùng Chu Dã rời đi.

Chỉ là lần này, cô không để anh dìu nữa.

Chu Dã thì đương nhiên vẫn muốn đỡ vợ, nhưng cô không để, anh cũng không dám ép, hiện tại, anh vẫn chưa chắc chắn vợ anh rốt cuộc có thật lòng với anh chưa.
 
Thập Niên 70: Cuộc Đời Hoàn Mỹ Của Nữ Phụ Trí Thức
Chương 3



Nhìn hai vợ chồng kia có vẻ như đã làm lành, Đổng Kiến cũng hơi ngạc nhiên, nhưng anh ta không phải người thích hóng chuyện người khác nên chỉ nói với Trần Tùng và Mã Quyên:

“Tôi còn chút việc, đi trước đây.”

Đổng Kiến vừa đi, Trần Tùng liền mất kiên nhẫn, trừng mắt nhìn Mã Quyên:

“Cô làm ăn kiểu gì vậy? Còn hứa chắc như đinh đóng cột là Bạch Nguyệt Quý sẽ bị bôi tro trát trấu, thân bại danh liệt cơ mà?!”

Mã Quyên cũng đầy khó hiểu:

“Chuyện hôm nay ngoài dự đoán của tôi thật mà! Tôi còn tưởng cô ta sẽ lên núi phá cái nghiệt chủng trong bụng kia chứ!”

Cô ta vốn đã gió thổi bên tai, dụ dỗ cô bạn “không có đầu óc” Bạch Nguyệt Quý lên núi, bảo rằng nên ra chỗ vắng để ngẫm nghĩ lại xem có nên tiếp tục yêu Đặng Tường Kiệt không.

Nói xong lại cố tình liếc nhìn bụng cô, thở dài tiếc nuối, bảo rằng nếu không có đứa bé thì tốt biết bao…

Chính vì câu ấy, Bạch Nguyệt Quý mới đồng ý gả cho gã nhà quê Chu Dã chỉ để chọc tức Đặng Tường Kiệt, muốn hắn hối hận!

Chuyện lớn như vậy mà còn nghe lời, vậy việc khiến cô ta phá thai rồi mang tiếng cả đời chẳng phải là chuyện dễ như trở bàn tay sao?

Thế nên cô ta mới liên hệ với Chu Dã, bảo anh ta đi trước ngăn lại, còn mình thì dẫn người đến “giải quyết hậu quả”…

Mọi thứ tính toán đâu vào đó rồi, chỉ không ngờ hai người kia lại bình an vô sự mà xuống núi!

“Còn nữa, chẳng phải cô nói sau khi kết hôn với gã lưu manh kia thì cô ta sống khổ như địa ngục hay sao? Tôi thấy hai người họ thân thiết lắm đấy, lúc xuống núi còn nắm tay dìu nhau!”

Trần Tùng nói xong, vẻ mặt ghen tức không giấu nổi.

Mã Quyên liếc anh ta một cái, ánh mắt đầy khinh thường.

Hồi đó cô ta và Bạch Nguyệt Quý cùng được đưa xuống thôn, Bạch Nguyệt Quý với nhan sắc nổi bật đã nhanh chóng trở thành “bông hoa” của khu thanh niên tri thức.

Trần Tùng từng tỏ tình nhưng bị cô thẳng thừng mắng cho:

“Cóc ghẻ mà đòi ăn thịt thiên nga! Không soi gương xem cái bộ dạng của mình đi!”

Từ đó, Trần Tùng hằn học với cô.

“Cô ta nhìn người kiểu gì không biết! Bao nhiêu người không thân lại đi thân với một đứa như cô, chồng thì chọn tên nhà quê quê mùa kia làm báu vật, trong khi người như tôi mới là thanh niên ưu tú thì lại chẳng coi ra gì!”

Mã Quyên: “…” Thật muốn chửi người cho hả giận.

Trần Tùng bực dọc:

“Lần sau kiếm thông tin nào hữu ích một chút!”

Nói xong quay lưng bỏ đi, để lại một mình Mã Quyên đứng đó.

Cô ta nghĩ đến chuyện hôm nay bày mưu tính kế chẳng được tích sự gì, ngược lại còn bị tên Chu Dã đó để ý — đúng là thiệt đơn thiệt kép.

Xem ra tạm thời không nên đến tìm Bạch Nguyệt Quý nữa, đợi một thời gian rồi hẵng tính tiếp xem rốt cuộc Bạch Nguyệt Quý có chuyện gì!

Còn Bạch Nguyệt Quý và Chu Dã đã về đến nhà.

Nói là “nhà” nhưng thực ra chỉ là một căn nhà đất được quây quanh bằng hàng rào tre đơn sơ.

Hai phòng đơn, một phòng hướng đông, một phòng hướng tây. Ngoài phòng phía tây còn có một gian nhỏ làm bếp, vô cùng giản dị, chỉ có một cái bếp lò, một cái nồi, vài chiếc thìa, bát, chậu và nồi niêu xoong chảo.

Chỉ nhìn qua một lượt là đã nắm được toàn bộ cái bếp nghèo nàn ấy.

Vừa về đến nơi, Chu Dã lập tức chạy đến lu nước múc nước uống, mồ hôi ướt đẫm lưng, chạy cả quãng đường lên núi, mùa đông lạnh cắt mà vẫn đổ đầy mồ hôi lạnh!

Toàn là mồ hôi lạnh! Bị dọa cho c.h.ế.t khiếp!

Hạt Dẻ Rang Đường

Nhưng anh cũng chẳng để ý đến việc lau mồ hôi, quay sang nói với Bạch Nguyệt Quý:

“Vợ à, em vào trong nghỉ trước đi. Anh đun nước nấu mì, ăn xong trưa nay rồi anh làm thịt con gà luôn, đảm bảo trước khi đi ngủ tối nay em có món gà tẩm bổ!”

Bạch Nguyệt Quý vốn là người sống khá “phật hệ” — không tranh, không giành, nhưng học lực vẫn xuất sắc, ra trường lương cao, không cần phải cố gắng gì cũng rực rỡ hơn người.

Cô có chút lo lắng rằng bố mẹ sẽ không chịu nổi việc cô biến mất, nhưng cô là kiểu “đến đâu thì sống đến đó”, nên suốt quãng đường về, cô đã quyết tâm thử thích nghi với cuộc sống ở đây.

Vào trong phòng, cô bắt đầu quan sát.

Trong phòng có một cái giường đất, ngoài ra là vài cái tủ quần áo, tủ đựng đồ.

Cô biết lúc Chu Dã bị anh trai chị dâu “phân nhà” thì chẳng có gì cả — gọi là “phân”, thực chất là đuổi anh ra khỏi nhà.

Căn nhà đất này cùng với toàn bộ vật dụng trong nhà đều là một tay Chu Dã tự dựng nên.

Thoạt nhìn thì thấy chẳng có gì giá trị, nhưng Bạch Nguyệt Quý không nghĩ vậy.

Bởi vì ở thời kỳ thiếu thốn như thế này, có một nơi che mưa chắn gió, yên ổn sống qua ngày đã là điều vô cùng quý giá.

Nhất là những thứ như chăn gối, nồi niêu bát đũa trong bếp, tủ quần áo… đều là đồ mới toanh.

Là sau khi cưới cô, Chu Dã mang về từng chút một.

Trước đây lúc còn sống một mình, Chu Dã vốn chẳng để tâm chuyện trong nhà, chỉ cần có chỗ ngủ là đủ.

Chỉ đến khi cô dọn đến, dù khi ấy lòng cô vẫn không hướng về nơi này, Chu Dã mới thật sự biến nơi này thành “nhà”.

Nghĩ tới đây, đúng lúc ấy Chu Dã cũng bước vào…

Người đàn ông này nhìn qua chắc phải cao tầm 1m83, đầu đinh gọn gàng, sạch sẽ, khí chất thì có phần bất cần đời, hơi ngông ngông, trên mặt luôn nở nụ cười ra vẻ lưu manh, nếu thêm chút kiêu căng nữa thì đúng là kiểu bất cần đời.

Có thể người khác sẽ không thích kiểu đàn ông này, nhưng Bạch Nguyệt Quý cô từ nhỏ sống theo khuôn mẫu, quy củ nề nếp, lại có một chút nổi loạn trong lòng, và cô rất thích kiểu này.

Không chỉ khuôn mặt đẹp trai, dáng người anh cũng cực chuẩn, vai rộng eo thon, tỉ lệ hoàn hảo. Đúng chuẩn hình mẫu lý tưởng của cô, không sai một ly!

Mà Chu Dã không hề biết mình đang được vợ đánh giá một cách “chăm chú”, đã mở tủ lấy đồ:

“Vợ ơi, anh có mang về cho em một túi bánh đào và một hũ bột mạch nha đấy.”

Anh lấy ra mấy món rồi chỉ vào hũ trứng bên cạnh tủ:

“Trong đó còn ba cân trứng nữa, hôm nay anh cũng mang về đấy, vợ muốn ăn thì cứ lấy ra nấu.”

Bạch Nguyệt Quý nhìn anh:

“Đang đói đây, anh pha cho em một cốc đi.”

Chu Dã không nói hai lời, liền đi rót nước nóng, pha cho cô một ly bột mạch nha thơm lừng, lại đưa cả túi bánh đào đến trước mặt cô:

“Vợ à, mau ăn chút đi, lót dạ đã. Nước sôi rồi anh sẽ nấu mì trứng cho em!”

Bạch Nguyệt Quý ngẩng lên nhìn vào đôi mắt phượng sắc sảo của anh, nhướng mày:

“Cuộc sống của mình giờ cũng khá quá nhỉ? Bột mạch nha, bánh đào, rồi còn mì trứng, gà nguyên con nữa. Vài hôm nữa mới được chia lương thực, em nhớ công điểm nhà mình không cao, cùng lắm cũng chỉ chia được mấy chục cân? Mà giờ ăn uống thế này, tiền trong nhà còn đủ không đấy?”

“Đủ mà, đủ mà! Em đừng lo, lần trước anh đào được củ nhân sâm ngàn năm trong núi, bán được hơn trăm đồng đó, chúng ta không thiếu tiền đâu!” Chu Dã cười tít mắt.

Vợ anh bắt đầu quan tâm đến chuyện chi tiêu trong nhà, nghĩa là… thật sự muốn sống cùng anh rồi? Chỉ nghĩ thôi cũng khiến lòng anh sướng phát điên.

Bạch Nguyệt Quý liếc anh:

“Anh nói là lần trước, mà lần trước đó cũng mấy tháng rồi còn gì.” (trong bụng thầm nhủ: nhân sâm ngàn năm cái đầu anh, ba hoa!)

Chu Dã lúng túng ho khan:

“Vợ à, thật đấy, em cứ yên tâm. Anh thề sẽ không để em và con phải chịu đói.”

(Những chuyện kia tuyệt đối không thể để vợ biết, lỡ cô mà đi tố giác thì toi!)

Bạch Nguyệt Quý nhìn anh chằm chằm:

“Em sống với anh ba tháng rồi, biết anh có đường đi riêng. Em cũng không định truy hỏi mấy chuyện đó. Nhưng mà… lúc anh ra ngoài ban đêm, phải nghĩ đến em và con.”

Một câu nói khiến tim Chu Dã như sắp nổ tung, nhìn cô, vừa hồi hộp vừa chờ mong:

“Vợ… ý em là… em thật sự muốn sống với anh à?”

“Em có con của anh rồi, anh thấy sao?”

Bạch Nguyệt Quý vừa uống một ngụm bột mạch nha thơm nức, vừa mềm giọng nhìn anh:

“Trước đây em hơi nông nổi, nhưng hôm nay lúc lên núi, em đã nghĩ rất nhiều. Em thấy điều quan trọng nhất là sống yên ổn, sống tốt những ngày tháng sau này với anh, còn những chuyện khác… bỏ qua hết đi.”

“Được được được! Bỏ qua hết! Bỏ hết!” Chu Dã xúc động đến mức không nói nên lời, ôm chầm lấy cô vào lòng.

Anh Chu Dã cuối cùng cũng đợi được đến ngày trời quang mây tạnh — vợ anh đã thật sự hồi tâm chuyển ý rồi!
 
Thập Niên 70: Cuộc Đời Hoàn Mỹ Của Nữ Phụ Trí Thức
Chương 4



Bạch Nguyệt Quý nhẹ nhàng tựa vào vai anh, để mặc anh ôm mình. Người đàn ông này trên người có chút mùi mồ hôi, nhưng lại xen lẫn một hương vị khác, rất dễ chịu, đặc biệt cuốn hút.

Nhưng cô chỉ dựa vào một lúc liền nói:

“Để em đi nấu cơm.”

“Để anh, để anh! Không cần em phải động tay đâu. Chỉ cần anh còn ở nhà, em không cần phải làm gì cả!” Chu Dã nói, tuy vẫn lưu luyến cảm giác ôm vợ, nhưng cũng sợ cô đói bụng.

Giờ mà đói là đói hai người lận!

Anh dỗ cô ăn tạm bánh đào và uống bột mạch nha cho đỡ đói, sau đó lấy trứng và mì sợi ra ngoài.

Nấu mì cũng không quá phức tạp, nước sôi là có thể cho vào, đun một lát là xong.

Trước khi nấu, Chu Dã còn tranh thủ đổ đầy ấm nước nóng trong nhà.

Hạt Dẻ Rang Đường

Anh thì chẳng sao, mùa đông uống nước lạnh cũng chẳng hề gì, nhưng cô thì khác, cô ấy cẩn thận, đã vậy còn đang mang thai, tuyệt đối không thể sơ suất.

Anh còn múc một chậu nước sôi để chuẩn bị vặt lông gà, rồi mới bắt đầu luộc mì.

Không lâu sau, anh bê vào hai tô mì nóng hổi — tô của Bạch Nguyệt Quý có hẳn hai quả trứng ốp la, còn anh thì chỉ có một quả.

Bạch Nguyệt Quý đã uống bột mạch nha cách đây mười phút, còn bánh đào thì chưa ăn, cô gói lại cất đi. Nhưng một mình cô ăn không hết bát mì to như vậy, nên gắp bớt cho Chu Dã một phần.

“Vợ à, em không cần gắp cho anh đâu, anh ăn đủ rồi.” Chu Dã hơi ngẩn ra, nói.

Tô mì của anh vốn ít hơn hẳn. Tuy anh có buôn bán bên ngoài, kiếm ra tiền, nhưng giờ anh là người có vợ có con rồi, nên tất nhiên phải tiết kiệm. Anh ăn ít một chút, thì vợ con sẽ có thêm một chút.

Bạch Nguyệt Quý nói:

“Nhiêu đây em ăn không hết.”

Cô gắp thêm cho anh một quả trứng nữa, rồi nhìn anh, nhẹ nhàng nói:

“Ăn đi.”

Chu Dã cười tít mắt, nhưng vẫn gắp trứng lại cho vợ:

“Mì thì được, chứ trứng thì không. Trứng em phải ăn!”

Lòng anh như tan chảy, vợ anh bắt đầu quan tâm anh thật rồi, món mì thơm ngon như vậy mà cô bảo không ăn hết, trứng cũng sẵn lòng nhường cho anh…

Đây chính là để anh trong lòng rồi còn gì!

Anh thậm chí còn muốn đi ra mộ bố mẹ để “báo cáo”, để họ yên tâm, vì khi mất, điều họ lo nhất là anh. Anh trai anh chẳng buồn nghe lời bố mẹ, chỉ mấy ngày sau khi họ qua đời là đã đuổi anh ra khỏi nhà.

Nhưng anh chẳng buồn giận, nói đúng ra còn phải “cảm ơn” anh trai chị dâu — nếu không bị đuổi, làm sao anh có thể có được vận may như bây giờ?

Bạch Nguyệt Quý không biết những suy nghĩ trong lòng người đàn ông này.

Anh yêu thương cô, nấu cả một tô mì to đùng, cô ăn không hết là phải.

Huống chi, anh mới hai mươi hai tuổi, đang là tuổi ăn khỏe, bao nhiêu ăn cũng không hết, tất nhiên là nên chia bớt cho anh, cũng không nên để phí.

Bởi vì thời buổi này, mì là thứ rất quý giá.

Thế là, hai vợ chồng vừa ăn mì, vừa thi thoảng đưa mắt nhìn nhau, không khí giữa họ ngọt ngào và ấm áp vô cùng.

Bạch Nguyệt Quý cũng ngạc nhiên với chính mình, cô ăn hết phần mì còn lại sau khi đã chia cho anh.

Ngày trước, nhiều nhất cô chỉ ăn được một quả trứng với nửa bát mì là cùng, nhưng giờ… chẳng chừa lại chút nào.

Chẳng lẽ đây là khẩu vị khi mang thai?

Chu Dã thấy vợ ăn ngon thì mừng rỡ:

“Vợ à, trong tủ còn mì sợi đấy, em thích thì cứ ăn. Anh còn đặt thêm năm cân bột mì nữa, khi nào lấy được thì mình làm bánh bao hay nấu mì tùy ý nhé!”

“Ừm.”

“Em nghỉ ngơi chút đi, để anh đi hầm gà.” Chu Dã thu dọn chén bát xong thì nói.

Bạch Nguyệt Quý vốn định thu dọn, nhưng thấy anh làm rồi thì thôi, để mặc anh đi.

Cô cất gói bánh đào vào tủ đồ, và cũng lần đầu tiên nhìn kỹ những thứ bên trong.

Trước kia, cô và Chu Dã “nước sông không phạm nước giếng”, chẳng hề ăn cơm chung, ai ăn nấy lo.

Nên cô chưa từng để ý tủ của Chu Dã có những gì, không ngờ mở ra mới thấy, bên trong toàn là lương thực.

Giờ này, nhiều nhà đã sắp hết gạo đến nơi, đều đang trông chờ mấy hôm nữa chia lương thực.

Vậy mà trong nhà cô, có hẳn một bao ngô khô, chắc cũng phải hai ba chục cân.

Nửa bao hạt bắp xay nhuyễn, một bao bột khoai, một bao bột đậu, mỗi thứ cũng chừng hai mươi cân.

Ngoài ra còn có một túi nhỏ đậu phộng và đậu nành, chắc khoảng ba đến năm cân.

Nhìn kỹ lại, cô hiểu ngay, phần lớn số lương thực này là Chu Dã mua từ bên ngoài.

Anh thường xuyên đi ra ngoài, mỗi lần đều là: ngủ rất sớm, nửa đêm ra đi, trời gần sáng mới về.

Những thứ mang về cũng chính là số lương thực này.

Mấy hôm nữa chia lương thực, nhưng cô không có công điểm, còn Chu Dã là kẻ nổi tiếng lười nhác trong đội — chẳng làm gì, chỉ có mấy ngày thu hoạch lúa là ra đồng phụ giúp, còn lại toàn lảng vảng cho có mặt.

Thế nên, dù chia thì cũng chẳng được bao nhiêu.

May mà anh đã chuẩn bị từ trước, mua sẵn lương thực đầy đủ mang về nhà.

Trước đây, khi còn độc thân, Chu Dã gần như chẳng bao giờ mua nhiều lương thực, có mua cũng chỉ là tầm hơn trăm cân từ đội sản xuất, đủ ăn là được, hiếm khi nấu nướng ở nhà.

Nhưng năm nay thì khác — anh có vợ rồi, thế là bắt đầu mua nhiều hơn, cũng thật sự bỏ ra không ít tiền.

Đợi vài hôm nữa chia lương thực, anh còn dự định sẽ lại mua thêm trước mặt mọi người, vì lượng chia theo công điểm thì chắc chắn không đủ ăn!

Mọi người trong đội sản xuất cũng không lấy làm lạ gì, chỉ biết vừa ghen tị vừa không thể làm gì, ai bảo cái tên lưu manh Chu Dã này, lắm vận may làm chi!

Cách đây hai năm, hình như anh vào rừng săn được cả một con lợn rừng, đúng là bản lĩnh, thứ đó mà bắt được thì quả là ghê gớm thật.

Không hổ là tên lưu manh số một của thôn.

Năm ngoái, anh vào núi săn gà rừng, nghe đâu gặp được một cây linh chi to cỡ cái chậu.

Năm nay càng không tưởng nổi, vào núi săn thỏ lại gặp phải củ nhân sâm ngàn năm!

Dĩ nhiên, tất cả chỉ là tin đồn, chẳng ai tận mắt thấy.

Nhưng có người bảo nhìn thấy anh lén mang mấy thứ đó đi cầm ở hiệu cầm đồ trong thành phố, nghe nói được một khoản kha khá!

Có tiền rồi, sau khi cưới cô vợ trí thức Bạch Nguyệt Quý, Chu Dã mua tủ áo, tủ đựng đồ, ai thấy cũng không lạ gì.

Dù ai cũng ghen tị, nhưng cũng chỉ biết nuốt ngược vào trong.

Không ít người cũng từng vào núi tìm vận may, nhưng chẳng kiếm được gì, lại suýt nữa bị rắn độc cắn chết.

Dưới đáy tủ, nơi Chu Dã khóa lại, là những bao lương thực quý giá.

Phía trên cùng của tủ còn có một gói đường đỏ, một gói đường trắng, bột mạch nha và bánh đào cũng đặt ở đây, cùng với một túi mì sợi khô.

Mì sợi bây giờ không như thời hiện đại, sợi to, làm thô sơ, không được tinh xảo.

Nhưng đây chính là mì làm thủ công 100%, mang theo mùi thơm đậm đà của lúa mì, là loại tinh lương cực kỳ quý trong thời buổi này, giá đương nhiên không rẻ.

Còn tiền mua đống đồ này, Bạch Nguyệt Quý biết rõ, không phải nhờ lợn rừng, linh chi hay nhân sâm gì cả.

Thực ra là chuyện thế này:

Sau khi bị anh trai và chị dâu đuổi khỏi nhà, Chu Dã tình cờ quen một ông địa chủ già bệnh tật đầy mình.

Ông ấy không sống được bao lâu, trước khi c.h.ế.t dặn Chu Dã chôn mình tử tế, đừng để xác bị vứt ngoài hoang bị chó hoang rỉa thịt, và tặng anh một vòng ngọc cùng một vòng vàng làm chi phí.

Chu Dã sau đó chôn cất ông ta cẩn thận, rồi mang vòng vàng đi bán, lấy tiền đó làm vốn bắt đầu buôn bán kiếm lời.

Còn cụ thể anh buôn gì, làm gì thì ngay cả Bạch Nguyệt Quý cũng không rõ.

Bởi trong nguyên tác, hai người chỉ là tuyến phụ, dùng để làm nền cho cú “vả mặt” nữ chính, nên không miêu tả quá kỹ.

Mà tình hình hiện tại, dù có biết anh làm ăn mạo hiểm, thì cũng chẳng có cách nào khác, vì cả gia đình trông vào mình anh để sống.

Nếu không liều, chẳng lẽ ngồi ăn gió uống sương à?

Còn chuyện trồng trọt cần cù đàng hoàng?

Bạch Nguyệt Quý trực tiếp bỏ qua. Mệt lắm! Chu Dã thì càng không thích làm ruộng, cô thì càng không thể trông mong vào chuyện đó.

Huống chi, bây giờ cô đã mang thai ba tháng, mà kể cả chưa có thai, cô thì sức đâu mà đi làm đồng?

Hơn nữa, từ giờ đến lúc khôi phục kỳ thi đại học, Chu Dã cũng không xảy ra chuyện gì cả, nên cô thấy cứ để mọi thứ theo ý anh đi.
 
Thập Niên 70: Cuộc Đời Hoàn Mỹ Của Nữ Phụ Trí Thức
Chương 5



Sau khi kiểm lại lương thực trong nhà, Bạch Nguyệt Quý đi ra ngoài thì thấy Chu Dã đã gần như vặt sạch lông gà. Biết vợ mình là người thích sạch sẽ, anh cố gắng làm sạch đến từng sợi lông tơ cuối cùng, sau đó mới rửa kỹ rồi cho vào nồi!

Người ta nói đàn ông biết nấu ăn là quyến rũ nhất, quả thật không sai, nhìn bóng lưng anh bận rộn nơi bếp, Bạch Nguyệt Quý cũng có chút rung động.

Chu Dã vừa hầm gà xong, ngẩng đầu lên đã thấy cô đang nhìn mình, lập tức cười tươi rói:

“Vợ ơi, em chỉ cần ngồi chờ ăn là được rồi!”

Bạch Nguyệt Quý nói:

“Bột mì đã đặt rồi thì lấy về, nhưng sau này đừng mua mấy thứ đó nữa. Có lương thực thô ăn là được.”

Dù cô có học thức, nhưng trong thời đại này, chẳng có đất dụng võ.

Cô đã xác định sẽ ở nhà toàn thời gian chăm con, mọi chuyện kiếm sống phải trông vào Chu Dã. Nhưng cô không muốn tạo áp lực cho anh, không cần phải ăn cơm trắng, bánh mì đâu, ngũ cốc thô cũng tốt, còn lành mạnh nữa.

Chu Dã sao lại không hiểu ý của cô chứ? Anh cười dịu dàng:

“Vợ yên tâm, anh biết rồi. Mấy thứ đó cũng chẳng hay có đâu.”

Bạch Nguyệt Quý gật đầu, không nói gì thêm.

Chu Dã nói tiếp:

“Vợ, em coi lửa giùm anh một lát, anh đi ra sông tắm cái.”

Bạch Nguyệt Quý nhíu mày:

“Đợi chút rồi nấu nước nóng tắm đi, lạnh thế này mà ra sông tắm à?”

“Không sao, anh quen rồi. Anh toàn tắm thế mà.”

Chu Dã vừa nói vừa cầm quần áo đi ra sông.

Ra đến nơi còn gặp hai “chiến hữu” thân quen của mình.

Tên cao hơn gọi là Lý Thái Sơn, còn tên thấp hơn là Vương Nhị Anh.

“Anh Dã!” Cả hai thấy anh liền vẫy tay gọi.

Chu Dã liếc nhìn xung quanh, sau đó c** đ* nhảy xuống sông, một cú lặn mạnh xuống nước, vài giây sau đã trồi lên bên cạnh hai người họ.

“Hai cậu sao cũng ra đây tắm thế?” Chu Dã vuốt mặt, hỏi.

Lý Thái Sơn cười nói:

“Nghĩ lại mới nhớ mấy hôm rồi chưa tắm.”

Vương Nhị Anh chen vào:

“Anh Dã, tối nay có kèo ở Đông thôn, chỗ cũ, anh đi không?”

Chu Dã khoát tay:

“Từ giờ mấy chuyện đó đừng gọi tôi nữa. Không đi được đâu, vợ tôi mà biết là làm ầm lên đấy.”

Giọng điệu nghe có vẻ rất thản nhiên.

Vương Nhị Anh bật cười:

“Anh Dã đừng sĩ diện thế. Ai mà chẳng biết quan hệ giữa anh với Bạch thanh niên tri thức là kiểu gì? Cô ấy còn thèm quản chuyện anh đi đánh bạc à!”

Lý Thái Sơn cũng cười hùa theo: “Phải đấy!”

Chu Dã liếc xéo hai người:

“Hai cậu biết gì chứ? Vợ tôi đang mang thai rồi, sau này cũng định sống yên ổn với tôi, cô ấy chẳng lẽ lại không để tâm đến tôi sao?”

Hai tên kia đồng loạt trố mắt:

“Bạch thanh niên tri thức mang thai rồi á?! Không thể nào, chẳng phải hai người là vợ chồng giả sao?”

Thực ra, Chu Dã cũng mới biết tin vợ mang thai từ Mã Quyên hôm nay, nên việc hai người này không biết cũng là bình thường.

“Giả cái đầu cậu! Chúng tôi là vợ chồng hợp pháp hẳn hoi!” Chu Dã khó chịu đáp lại.

Lý Thái Sơn và Vương Nhị Anh nhìn nhau, ngơ ngác không tin nổi. Trước giờ cứ tưởng anh Dã là “chó trung thành si tình”, hóa ra lại cắn được thiên nga thật rồi?

Vương Nhị Anh kích động hỏi:

“Anh Dã, nếu anh còn có thể cưới được Bạch thanh niên tri thức, con gái thành phố xinh đẹp như thế, thì em… em mà theo đuổi cô Mã thanh niên tri thức, liệu có cơ hội không?”

Chu Dã nhìn cái bản mặt mắt hí, miệng chuột của Vương Nhị Anh, thầm nhủ: Cậu mà so với tôi được chắc? Với cái bộ dạng này, cộng thêm tiếng xấu lười nhác ăn bám, đến tìm vợ trong thôn còn khó, chứ đừng nói là lấy được nữ trí thức có học thức.

Nhưng nghĩ đến Mã Quyên, con nhỏ xấu bụng độc miệng kia, Chu Dã lại không nhịn được.

Đừng tưởng anh không biết, chính cô ta xúi vợ anh lên núi phá thai đấy!

Dám động đến vợ con anh, anh tha chắc?

Chu Dã không do dự, nói thẳng:

“Tất nhiên là có cơ hội rồi! Cậu thì kém ai? Sao lại không thể theo đuổi Mã thanh niên tri thức chứ?”

Vương Nhị Anh nghe xong mừng rơn:

“Anh Dã, anh thật sự nghĩ vậy hả?”

“Tôi nghĩ thật đấy. Cậu là con nhà nghèo mười tám đời, gốc gác tốt, thành phần xuất thân cũng đẹp như mơ. Nghèo thì sao? Nghèo càng vinh quang!” Chu Dã nói.

“Chuẩn luôn!” Vương Nhị Anh gật đầu phấn khởi.

Lý Thái Sơn cười lạnh:

“Nói thì nói thế, nhưng liệu cô Mã thanh niên tri thức có thèm nhìn tới cậu không?”

Câu nói ấy như một gáo nước lạnh tạt thẳng vào mặt Vương Nhị Anh, tức khí quá, anh ta liền đạp cho Lý Thái Sơn một phát ngay dưới nước, mà xui cái là đạp trúng ngay “chỗ hiểm”!

Cú đá này không nhẹ, suýt nữa đá Lý Thái Sơn chìm luôn.

May mà Chu Dã vội đỡ anh ta lên khỏi mặt nước, để anh ta thở lại được.

Lý Thái Sơn chửi thề:

“Vương Nhị Anh, cậu c.h.ế.t tiệt, cậu muốn đánh nhau đúng không?!”

Vương Nhị Anh gân cổ cãi:

“Đánh thì đánh! Ai sợ ai!”

Chu Dã thấy bạn mình đã bình tĩnh lại, liền buông tay ra và lên tiếng dàn hòa:

“Thôi đủ rồi, anh em với nhau, có tí chuyện vặt cũng phải cãi ầm à?”

Nghe vậy, Vương Nhị Anh lập tức nhìn Lý Thái Sơn đầy nghi ngờ:

“Không phải là cậu cũng nhắm đến Mã thanh niên tri thức đấy chứ?”

Nghĩ đến đây, anh ta lại cảm thấy rất có khả năng, lập tức cảnh giác:

“Tôi nói trước nha, nếu cậu dám giành Mã thanh niên tri thức với tôi, thì tình anh em này coi như chấm hết!”

Lý Thái Sơn ra mặt khinh thường:

“Mã thanh niên tri thức như vậy, tôi còn lâu mới để mắt tới!”

“Cậu nhớ kỹ lời cậu nói đấy!” Vương Nhị Anh hừ lạnh, sau đó quay sang hỏi Chu Dã:

“Anh Dã, Bạch thanh niên tri thức thật sự muốn sống tử tế với anh hả?”

“Vợ tôi từ đầu đã muốn sống với tôi rồi.” Chu Dã bắt đầu nổ to, còn liếc Vương Nhị Anh một cái:

“Gọi là chị dâu! Chị dâu, chứ không phải Bạch thanh niên tri thức!”

Vương Nhị Anh trực tiếp bỏ qua màn khoác lác ấy, tiếp tục truy vấn:

“Anh Dã, anh làm sao mà tán đổ được chị dâu thế?”

“Chân thành thì đá cũng phải mủi lòng.” Chu Dã đáp, giọng rất nghiêm túc:

“Tôi chỉ nói với cậu một câu đó, ngẫm kỹ mà hiểu.”

“Sao lại bày đặt chữ nghĩa thế, cái gì mà… đá với lòng…?”

Hạt Dẻ Rang Đường

Tên mù chữ như Vương Nhị Anh nghe xong mặt đầy mơ hồ.

Lý Thái Sơn – người từng nghe bà nội hát hí khúc – hừ một tiếng rồi dịch lại:

“Ý là đối xử tốt với Mã thanh niên tri thức!”

Vương Nhị Anh không tin, hỏi ngược lại Chu Dã:

“Anh Dã, cậu ta nói đúng không?”

“Thái Sơn nói đúng đấy!” Chu Dã gật đầu,

“Cậu cứ đối xử tốt với Mã thanh niên tri thức, không có lý gì người ta lại không để ý. Người ta thích cậu, chắc chắn cũng vì cậu tốt với họ.”



Không nói chuyện Chu Dã đang “dạy bảo” bạn bè bên bờ sông, ở nhà, Bạch Nguyệt Quý canh lửa đã bắt đầu ngửi thấy mùi gà hầm thơm phức bay ra từ nồi rồi.

Nói cũng lạ, trong nồi chỉ có một con gà, vài quả táo tàu và chút kỷ tử, vậy mà mùi hương toả ra thơm nức mũi.

Nhà Chu Dã ở khu cuối làng, vốn vắng vẻ, nhưng xung quanh vẫn có mấy hộ dân.

Quả nhiên, mùi gà hầm thơm lừng ấy chẳng bao lâu đã lan ra ngoài.

Gần nhất là nhà họ Lý, ông chồng tên Lý Phong Thu, nghe mùi bèn nói:

“Đang hầm gà đấy nhỉ? Nhà họ đâu có nuôi gà, gà đâu ra thế?”

Chị dâu Lý đang ngồi bện dây thừng, ngẩng đầu nhìn về phía nhà Chu Dã rồi nói:

“Chắc là Chu Dã mua đấy, thanh niên bây giờ đúng là không biết tính toán.”

Lý Phong Thu lại không thấy vậy, cảm thán:

“Không biết tính toán gì? Cuộc sống người ta thế còn chẳng đáng để mình ghen tị à?”

Chị dâu Lý hừ một tiếng:

“Vậy anh cũng đi vào núi kiếm thử xem, biết đâu lại đào được nhân sâm ngàn năm như người ta!”

Hai vợ chồng còn đang nói chuyện, đám con nít ở ngoài đã chạy ùa vào nhà, miệng kêu la:

“Bố mẹ ơi! Con muốn ăn thịt gà! Nhà chú Dã thơm quá!”

Lý Phong Thu quay sang nhìn vợ, dùng ánh mắt dò hỏi:

Hay là… nấu một con gà đi?

Chị dâu Lý trừng mắt liếc anh một cái, sau đó mắng lũ nhỏ:

“Ăn ăn ăn! Nhà còn có ba con gà mái, thịt ăn hết thì lấy đâu ra trứng mà ăn nữa?! Đi chỗ khác chơi hết cho tôi!”
 
Thập Niên 70: Cuộc Đời Hoàn Mỹ Của Nữ Phụ Trí Thức
Chương 6



Chu Dã cầm quần áo đã giặt sạch ở sông về đến nhà, gà vẫn đang được hầm trong nồi, lửa nhỏ liu riu, từ từ ninh nhừ, cách này hầm ra gà mềm, xương cũng nhừ luôn.

“Sao anh đi lâu thế?” Bạch Nguyệt Quý nhìn anh.

Anh vừa tắm xong, người sạch sẽ, trông sáng sủa hẳn ra, tinh thần phấn chấn, dáng vẻ đặc biệt dễ nhìn.

Cô chợt phát hiện, khi đã vừa ý một người, thì nhìn thế nào cũng thấy thuận mắt.

Chu Dã phơi quần áo lên hàng rào tre, cười tươi:

“Gặp Lý Thái Sơn với Vương Nhị Anh, tám chuyện một lúc.”

Bạch Nguyệt Quý thừa biết hai tên đó là loại người thế nào, về sau đều từng vào tù ngồi đếm lịch cả rồi.

“Em không can thiệp chuyện anh kết giao bạn bè, nhưng anh nên nhớ, bây giờ anh là người có gia đình, có vợ có con, không còn là kiểu sống một mình mặc kệ thiên hạ nữa. Chuyện trước kia em không truy, nhưng sau này nếu anh không biết lo cho gia đình, không đặt gia đình lên hàng đầu, thì hậu quả… anh biết rồi đấy.” Cô nghiêm túc nhìn anh nói.

Hạt Dẻ Rang Đường

Tuy rằng cô thích vẻ ngoài phong trần, ngang ngược của người đàn ông này, nhưng cô chưa từng là người “não yêu đương” — nếu dám lén lút đi hút chích, ăn chơi bài bạc gái gú, thì đừng trách cô không khách khí.

Chu Dã lập tức đáp:

“Vợ à, em nói thế là oan cho anh rồi. Nhà chưa có em anh đã chẳng mặn mà gì với mấy cái chỗ đó. Bẩn thỉu, khói thuốc với mùi mồ hôi, vào đấy như bị tra tấn. Giờ có em rồi, tất nhiên anh phải tính chuyện đàng hoàng. Năm sau anh cũng tính đi làm ruộng kiếm thêm công điểm.”

Thực ra những “việc bên ngoài” anh làm cũng không thường xuyên, mùa đông thì nhiều hơn, còn lại mỗi tháng đi ra ngoài buôn bán hai ba lần là cùng. Nhưng chỉ cần hai ba ngày đó đã đủ chi tiêu cả tháng, vì thế anh mới không thiết tha việc đồng áng — vừa mệt vừa không lời.

Nhưng bây giờ anh đã hạ quyết tâm, sang năm mà bắt đầu mùa vụ là phải cố gắng làm chút.

Không có người phụ nữ nào lại không thích đàn ông có chí tiến thủ, kiếm tiền và lo cho gia đình, Bạch Nguyệt Quý cũng vậy.

Không phải cô thực dụng, mà đó là yêu cầu rất đỗi bình thường, ai mà thích người lười biếng, ăn bám, không lo toan? Có đấy, nhưng không phải là cô.

Nên cô gật đầu hài lòng:

“Lười tí cũng được, đừng để mình mệt quá.”

Rồi cô mới nhận ra, người ta thì khuyên chồng chăm chỉ, cô thì dặn chồng nhớ… trốn việc.

Chu Dã cười đến tận mang tai, vợ anh đúng là “đại trí giả như ngốc”, giống y anh, rất thực tế, khôn ngoan, biết tính đường lâu dài.

Mà anh cũng hiểu, cô đang thương anh, sợ anh vất vả.

Tầm hơn ba giờ chiều đã ăn một bữa nhẹ rồi, nhưng đến sáu giờ, Chu Dã lại nấu thêm một tô mì gà cho cô ăn, bên trên còn đặt một cái đùi gà to.

Tô mì gà này, Bạch Nguyệt Quý chia một nửa cho anh, còn múc thêm mấy miếng thịt trong nồi ra cho anh nữa.

Chu Dã vừa định từ chối, bảo là không đói:

“Em ăn đi, anh không đói.”

“Anh ăn cùng em, em mới ăn ngon.” Bạch Nguyệt Quý nói, ánh mắt mềm mại như nước.

Chu Dã đỏ cả mặt, vợ anh ngọt như mật, khiến anh chỉ muốn cắn một cái…

Sau khi ăn xong đùi gà và mì, Bạch Nguyệt Quý lại múc thêm một tô canh gà, bên trong có mấy miếng thịt, rồi nói với Chu Dã:

“Em mang cho chị dâu Lý một bát nhé? Trước đây chị ấy từng khuyên em rằng anh không phải người xấu, bảo em nên thử sống tử tế với anh.”

Ở làng có mấy hộ dân, chỉ có chị dâu Lý từng đứng về phía cô, mấy hôm trước mùa thu hoạch, còn tự tay tết tặng cô một chiếc nón cỏ.

Chu Dã cười, “Vợ thấy sao thì làm vậy.”

Vợ anh đã bắt đầu hòa nhập với cuộc sống làng quê rồi.



Bạch Nguyệt Quý mang bát canh gà đến nhà họ Lý, vừa đến nơi thì nghe thấy mấy đứa trẻ con đang nhốn nháo:

“Con muốn ăn thịt gà! Con muốn uống canh gà!”

Chị dâu Lý giận đến muốn đánh m.ô.n.g bọn nhỏ, vừa ngẩng đầu đã thấy Bạch Nguyệt Quý, ngạc nhiên:

“Ôi trời, Bạch thanh niên tri thức, sao cô lại đến đây?”

Bạch Nguyệt Quý mỉm cười:

“Chị dâu, em mang canh gà đến cho Mãn Thương với Mãn Khố, chị lấy giùm em cái bát nhé.”

“Không cần đâu, hai đứa ranh này thấy gì cũng đòi ăn!”

Chị dâu Lý vội nói:

“Mang về cho hai vợ chồng cô ăn đi.”

“Nhà em còn nhiều.”

Bạch Nguyệt Quý cười:

“Mấy hôm nay em cũng nghĩ thông rồi. Em thấy chị nói đúng, Chu Dã không xấu, em sẽ sống tốt với anh ấy.”

Chị dâu Lý nghe vậy thì mừng rỡ:

“Thật à? Tốt quá rồi! Cô nghe lời chị là đúng đấy! Chu Dã là người có bản lĩnh đấy chứ. Cô nhìn cái nhà của chị đi, hai vợ chồng góp sức mà còn chẳng bằng một mình cậu ấy làm ra!”

“Chị mang canh vào trước đi, mấy hôm tới em rảnh sẽ qua chị chơi, tiện thể học hỏi kinh nghiệm bầu bí luôn.”

Bạch Nguyệt Quý hơi ngại ngùng, nhưng giọng lại mềm mại dễ nghe.

Chị dâu Lý lập tức nhìn về phía bụng cô:

“Cô… có rồi à?”

“Hôm kia đi bệnh viện khám mới biết.”

Bạch Nguyệt Quý gật đầu:

“Chị mang canh vào đi, đừng để bọn nhỏ sốt ruột.”

“Ôi, cô khách sáo quá. Chuyện này có gì đâu.”

Tuy miệng thì nói vậy, nhưng tay vẫn nhận bát canh, đổ ra bát nhà mình rồi rửa sạch bát của Bạch Nguyệt Quý.

“Chị ơi, không cần rửa đâu, em mang về rửa cũng được.”

“Không sao, chị làm quen tay rồi.”

Chị dâu Lý cười tươi:

“Chuyện bầu bí ấy à, chị có kinh nghiệm đấy, cô cứ hỏi chị là đúng người rồi!”

Bạch Nguyệt Quý mỉm cười:

“Vâng, khi nào rảnh em lại sang tìm chị tám chuyện. Giờ em về trước đây.”

Chị dâu Lý tiễn cô ra tận cửa, dặn dò cô đi chậm một chút, đợi đến khi thấy cô đi xa rồi mới quay người vào nhà.

Lý Phong Thu đã cùng hai đứa con ngồi quanh bàn chờ canh gà, chị dâu Lý liền chia phần canh cho hai cậu bé, kèm theo mấy miếng thịt gà rất đầy đặn.

Hai đứa nhỏ ăn ngon lành, miệng không ngừng khen “thơm quá”, ăn xong là được đưa lên giường ngủ, chưa đầy một lát đã lăn ra ngủ ngon lành, còn mơ thấy cả mộng đẹp.

Lúc này, Lý Phong Thu mới bắt đầu lải nhải với vợ:

“Không phải Bạch thanh niên tri thức và Chu Dã là vợ chồng giả sao? Sao giờ lại có con thật rồi?”

Anh ta ngạc nhiên.

Chị dâu Lý trợn mắt lườm chồng một cái:

“Vợ chồng giả cái đầu anh! Người ta cưới hỏi đàng hoàng, chính anh cũng được mời ăn cưới còn gì?”

Tuy cuộc hôn nhân giữa Bạch Nguyệt Quý và Chu Dã ban đầu trông rất tùy tiện, thậm chí là bốc đồng, nhưng Chu Dã thì nghiêm túc vô cùng.

Lúc đó anh còn mở hai bàn tiệc, đãi cả món cá hầm, thịt kho miến, trứng xào, canh xương hầm…

Trong thời buổi này, đó đều là món “cao cấp”!

Ngay cả lão đội trưởng cũng được mời đến dự tiệc.

Nên chuyện Bạch Nguyệt Quý là vợ chính thức của Chu Dã, cả làng đều có thể làm chứng.

Chu Dã đúng là giảo hoạt, sợ vợ mình sau này tỉnh ngộ, đổi ý không muốn gả cho anh nữa, nên mới nhanh chóng làm hôn lễ như vậy — Đã cưới rồi, có đi đâu thì cũng phải nói đây là vợ tôi!

Lý Phong Thu bật cười:

“Bên ngoài người ta đồn thổi ghê lắm. Ai ngờ giờ còn có con luôn rồi. Vậy là tính sống tử tế với nhau rồi à?”

“Em thấy đúng là vậy.” Chị dâu Lý gật đầu:

“Tối nay trông cô ấy khác hẳn trước kia, chắc chắn là có thai rồi nên bắt đầu nghĩ lại, muốn sống ổn định.”

Lý Phong Thu chậc lưỡi cảm thán:

“Không ngờ được luôn đấy. Chu Dã lại cưới được một cô gái thành phố, đúng là ‘trai lười cưới được cành hoa’!”

Chị dâu Lý lập tức trợn mắt:

“Ý anh là sao? Anh là hảo hán, em không phải ‘vợ tốt’ sao?”

Lý Phong Thu cuống quýt phủ nhận, giải thích mãi mà vẫn bị chị dâu Lý cấu cho mấy cái, đau đến mức méo cả miệng.
 
Thập Niên 70: Cuộc Đời Hoàn Mỹ Của Nữ Phụ Trí Thức
Chương 7



Lúc này mọi người trong làng đều đi ngủ sớm — trời vừa tối là phải thắp đèn dầu, mà dầu thì quý lắm, mỗi tháng chỉ được cấp một chút, đâu có dư để đốt nhiều?

Hơn nữa mùi cũng hắc, khó chịu.

Bạch Nguyệt Quý sau khi mang canh về thì cũng chuẩn bị đi ngủ.

Nhưng có một vấn đề… cô phải ngủ chung với Chu Dã.

Dù cô đã quyết định “đến thì an tâm ở lại”, đã xác định đổi đời làm lại cuộc sống… nhưng mà…

Cô liếc nhìn khuôn mặt của Chu Dã, ừm, nhìn kỹ thì vẫn tạm chấp nhận được.

Thật ra thì cũng chẳng có gì phải ngại ngùng, dù sao cũng là chồng cô, hợp pháp, mà lại còn có con rồi, nghĩ nhiều chẳng phải là… tự mình làm khó mình à?

Chu Dã đã dọn giường từ sớm, trải đệm dày, đắp chăn bông lớn, mùa này thế là đủ ấm rồi.

Chưa cần đến việc đốt lò sưởi, vẫn chưa lạnh đến mức đó.

“Vợ à, em mệt rồi đúng không? Để anh chuẩn bị nước rửa chân cho em, rửa xong mình đi ngủ nhé.”

Chu Dã đã pha sẵn nước ấm, dịu dàng nói.

Bạch Nguyệt Quý nhìn anh một cái, mỉm cười:

“Anh sẽ luôn đối xử tốt với em như vậy chứ?”

“Vợ ơi, anh nhất định sẽ luôn đối xử tốt với em! Cả đời này cũng sẽ như vậy! Anh, Chu Dã thề, nếu không làm được, trời đánh thánh đâm!”

Chu Dã nói chắc như đinh đóng cột.

Bạch Nguyệt Quý để mặc cho anh tháo giày, tất, ngâm chân cho mình, nhìn anh rồi chậm rãi nói:

“Những điều anh đang làm bây giờ chỉ là biểu hiện bên ngoài. Một người đàn ông nếu muốn lừa phụ nữ, mấy việc ngọt ngào này dễ làm lắm.

Nhưng để thật sự chạm đến trái tim phụ nữ, một người đàn ông tốt phải có những phẩm chất sau. Anh biết đó là gì không?”

Chu Dã nghĩ bụng — chẳng lẽ lại là kiểu như Đặng Tường Kiệt? Nhưng tên đó chỉ được cái vẻ ngoài tử tế, bên trong thì chẳng ra gì.

Bạch Nguyệt Quý nhẹ nhàng nói:

“Có bảy điểm.”

Chu Dã lập tức nghiêm túc lắng nghe:

“Em nói đi, dù bây giờ anh chưa đạt, sau này cũng sẽ cố gắng đạt được.”

“Thứ nhất: Có trách nhiệm. Một người đàn ông biết lo cho gia đình chưa chắc có trách nhiệm, nhưng người có trách nhiệm thì chắc chắn sẽ biết chăm lo cho gia đình.

Thứ hai: Cảm xúc ổn định. Không phải không được nổi giận, mà là không nóng nảy vì mấy chuyện vặt vãnh.

Thứ ba: Có lòng bao dung.

Thứ tư: Nhân phẩm tốt.

Thứ năm: Có tinh thần tích cực.

Thứ sáu: Có chính kiến.

Thứ bảy: Biết tôn trọng người khác. Vì tôn trọng là điều kiện tiên quyết để sống hòa hợp với nhau.”

Chu Dã nghe xong mà trong lòng hơi… ghen:

Không phải đang nói tên Đặng Tường Kiệt chứ? Thằng cha đó ngoài mặt thì ngon lành, chứ bên trong giả tạo c.h.ế.t đi được.

Bạch Nguyệt Quý cười:

“Đừng suy nghĩ nhiều. Đã nói chuyện cũ bỏ qua là bỏ qua. Em với Đặng Tường Kiệt không có khả năng nữa. Mà thật ra… anh ta cũng bình thường thôi. Bên ngoài thì một kiểu, sau lưng lại một kiểu. Không bằng anh, quang minh chính đại, dẫu hơi lưu manh chút.”

Chu Dã nghe mà lòng nở hoa:

“Thật không đấy?” – giọng anh đầy mong chờ.

“Thật.” Bạch Nguyệt Quý gật đầu.

“Cái gì càng không có được thì càng dễ bị ảo tưởng. Nghĩ kỹ lại thấy chả có gì tốt đẹp. Mà con gái ai chẳng có một thời… mù mắt vì tình chứ.”

Chu Dã cười ngoác cả miệng, nhưng cố nhịn lại, nghiêm túc nói:

“Vợ à, mấy tiêu chuẩn đàn ông tốt em nói, anh thấy rất có lý. Mà anh cũng thấy… anh hợp hết luôn!”

Bạch Nguyệt Quý nhướng mày:

“Nói tiếp đi, để xem anh hợp kiểu gì.”

Chu Dã thấy vợ mình lúc kiêu kiêu thế này đúng là đáng yêu muốn chết, bèn bắt đầu đếm ngón tay:

“Thứ nhất: Trách nhiệm. Anh cực kỳ có trách nhiệm luôn! Hai mẹ con em cứ yên tâm, anh sẽ không bao giờ để em đói hay lạnh!

Thứ hai: Tâm trạng ổn định. Miễn là em với con khỏe mạnh, anh dịu dàng khỏi chê!

Thứ ba: Bao dung. Anh bao dung lắm, lòng anh rộng như trời như biển!

Thứ tư: Nhân phẩm. Lần trước lên thành phố, anh còn cho một đứa bé đói khát một cái bánh bao!

Thứ năm: Tinh thần tốt. Anh lạc quan cực kỳ, chẳng bao giờ lo nghĩ linh tinh!

Thứ sáu: Chính kiến. Từ nhỏ đã có chính kiến, quyết cái gì là làm tới cùng!

Thứ bảy: Tôn trọng. Cái này khỏi nói. Anh đặc biệt tôn trọng vợ, vợ nói gì là anh nghe nấy, không cãi nửa câu!”

Nói xong, tên mặt dày này còn tự hào tuyên bố:

“Tóm lại, anh chính là mẫu đàn ông sinh ra để dành cho em, em lấy anh là đúng bài luôn!”

Bạch Nguyệt Quý bĩu môi:

“Mặt dày như thế, đúng là tự khen không biết ngượng.”

Nhưng trong mắt lại đầy ý cười, giọng nói mềm mại, còn xen chút làm nũng.

Chu Dã không nhịn được mà bật cười sung sướng.

Bạch Nguyệt Quý nói:

“Đi đánh răng đi. Một ngày phải đánh hai lần — sáng và tối. Nhớ pha nước ấm.”

Chu Dã ngạc nhiên:

“Sáng đánh một lần là đủ rồi mà?”

Thời này nhiều người còn chẳng đánh răng, anh mà ngày nào cũng đánh một lần đã thấy mình sạch sẽ lắm rồi, răng thì đều và trắng sáng.

“Tối cũng phải đánh.”

Bạch Nguyệt Quý nghiêm túc nói:

“Còn nữa, sau này nếu không tắm thì ít nhất cũng phải rửa chân, không thì đừng ngủ chung với em.”

Chu Dã lau xong chân cho cô rồi đỡ cô lên giường, sau đó nhanh chóng đi lấy nước đánh răng.

Xong xuôi, anh mới quay lại.

“Vợ ơi, anh đánh răng sạch rồi nhé! Mấy cái này đều là thói quen vệ sinh tốt, anh sẽ nghe lời vợ, duy trì mỗi ngày!”

Anh tắt đèn lên giường, miệng thì cười toe toét.

Bạch Nguyệt Quý cảm nhận hơi thở của anh sát bên, cố chuyển chủ đề để không quá bối rối:

“Nhà mình sắp hết củi rồi đấy. Em thấy mấy nhà khác đã bắt đầu đi gom củi cả nhà, mà mình thì chưa.”

Chu Dã trong chăn nắm lấy tay cô, nói:

Hạt Dẻ Rang Đường

“Anh cũng đang định đi gom đây. Mai đi luôn.”

Bạch Nguyệt Quý để mặc anh nắm tay, rồi nói:

“Mai em đi với anh.”

Chu Dã mân mê tay vợ trong chăn, cười:

“Không cần đâu, mình anh đi là được rồi. Nhà có cái xe đẩy, anh kéo đi.

Hai vợ chồng gom ba xe củi cứng là đủ dùng mùa đông.”

Bạch Nguyệt Quý nói:

“Dù sao cũng rảnh, gom nhiều một chút cũng không sao. Củi là đồ tiêu hao, bao nhiêu cũng xài hết.”

Mùa đông năm nay sẽ đặc biệt lạnh.

Chu Dã nghe vậy liền gật đầu:

“Được, nghe vợ.”

Nói rồi còn cúi đầu hôn lên tay cô một cái.

Bạch Nguyệt Quý bị anh chọc cười:

“Anh này, tự dưng lại hôn tay em làm gì?”

Giờ vợ đã cho phép anh nằm sát như vậy, lại còn không phản ứng khi anh hôn tay, thế là có tiến triển rồi!

“Giờ thì thôi, nhưng sang xuân, đất trống trước sau sân nhà mình phải tận dụng. Trồng ít rau quả tự ăn, anh thấy sao?”

Bạch Nguyệt Quý hỏi anh.

“Được, sang năm anh sẽ cuốc đất trồng.”

“Mỗi nhà được phép nuôi ba con gà, mình cũng đừng bỏ phí suất này. Vây chuồng nuôi vài con. Khi nào rảnh em sẽ hỏi chị dâu Lý, nếu chị có gà con thì em mua ba con về nuôi.”

Bạch Nguyệt Quý tiếp tục nói ra kế hoạch của mình.

Chu Dã đáp:

“Nhà Lý Thái Sơn có cả gà trống lẫn gà mái, hôm trước anh sang nghe nói gà mái đang ấp rồi.

Anh sẽ qua đổi với họ.”

“Được.”

Bạch Nguyệt Quý nghĩ bụng, gà con mua về chưa chắc nuôi sống được hết, “Vậy anh cứ đổi nhiều hơn một chút cũng không sao.”
 
Thập Niên 70: Cuộc Đời Hoàn Mỹ Của Nữ Phụ Trí Thức
Chương 8



Hai vợ chồng nói chuyện xong cũng đi ngủ, gió lạnh bên ngoài thổi vù vù, nhưng trong phòng thì vẫn ấm áp dễ chịu.

Sáng hôm sau, Chu Dã dậy sớm chuẩn bị bữa sáng.

Mỗi bữa đều ăn mì thì đúng là hơi đơn điệu, nhưng bây giờ chưa có điều kiện.

Tuy anh có chút tiền dành dụm, nhưng vẫn chưa đủ để ăn toàn tinh lương, nên vẫn phải tiếp tục cố gắng.

Anh muốn sau này vợ mình có thể ăn cơm trắng mỗi ngày.

Nhắc đến cơm trắng, lần trước anh còn gặp được gạo trắng. Loại đó đúng là bổ dưỡng, nhưng ở vùng này hiếm lắm, vì lúa gạo đều phải nộp cho nhà nước.

Thế nên giá cũng cao, anh lúc đó không nỡ mua, nhưng lần sau gặp lại, chắc chắn sẽ mua một ít về, để khi vợ thèm còn có mà ăn.

Đàn ông mà, có tiền thì mới có khí phách.

Trong thời buổi này, có củ khoai ăn, lót bụng được bốn năm phần là tốt lắm rồi. Ai còn dám mơ đến việc ngày nào cũng ăn cơm trắng?

Chu Dã hấp khoai lang, còn tận dụng hấp luôn phần canh gà còn lại từ hôm qua.

Làm xong xuôi, anh bước vào phòng thì thấy Bạch Nguyệt Quý đã dậy mặc quần áo.

“Còn sớm mà, vợ ngủ thêm chút đi.” Chu Dã nói.

Bạch Nguyệt Quý đáp:

“Ngủ đủ rồi.”

Tối qua nói chuyện xong ngủ từ khoảng 8 giờ rưỡi, giờ chắc cũng gần 6 giờ sáng rồi.

Dù thời tiết lạnh, nằm trong chăn rất dễ chịu, nhưng ngủ mãi thì cũng không yên được.

Huống chi, hôm nay còn phải lên núi gom củi.

Hai người cùng ra ngoài đánh răng rửa mặt, rồi cô nhìn thấy Chu Dã đang chuẩn bị xe kéo, liềm, rìu, dây thừng…, bèn hỏi:

“Trước kia anh sống một mình chẳng cần gì, sao lại có cả xe kéo thế?”

Xe kéo lúc bấy giờ là tài sản lớn, không phải nhà nào cũng có.

Cũng vì thế mà chị dâu Lý mới khen Chu Dã là người có bản lĩnh, nhà chị ấy chẳng có gì, đều phải dùng sức người.

Còn nhớ những lần chia lương thực trước, nhà họ Lý được chia nhiều, vác về cực lắm, toàn phải mượn xe kéo của Chu Dã, chỉ cần một chuyến là xong, mà Chu Dã thì không hề tính toán.

Chu Dã vừa sắp xếp đồ đạc lên xe, vừa đáp:

“Là anh mang từ nhà anh trai về. Hồi trước xe này là anh bỏ tiền thuê người sửa, mấy thứ khác thì có thể nhường, chứ xe kéo này anh nhất định không để lại cho họ!”

“Mà sao họ để anh lấy đi dễ vậy?” Bạch Nguyệt Quý cười hỏi.

“Cũng không dễ đâu. Chị dâu anh còn định làm ầm lên, may mà anh trai anh hiểu tính anh nên kìm chị ấy lại.” Chu Dã bật cười.

“Bố mẹ anh không còn người thân nào khác sao?”

Rảnh rỗi, Bạch Nguyệt Quý hỏi chuyện nhà chồng một chút.

Chu Dã cũng sẵn lòng kể:

“Bố anh là người nơi khác đến, chuyện năm đó… em cũng biết rồi, anh không nói thêm nữa. Mẹ anh thì quê ở thôn bên cạnh, cũng còn họ hàng. Nhưng trừ cậu út ra thì hai ông cậu kia không ra gì cả.”

Anh nói rất thẳng thắn với vợ, chẳng cần giấu giếm.

“Cậu út tốt với anh à?” Bạch Nguyệt Quý bỏ qua hai người anh họ, hỏi luôn trọng điểm.

“Từ nhỏ cậu đã thương anh. Cái nhà đất mình đang ở, hai anh họ của anh sau khi làm đồng xong còn đi bộ từ thôn bên sang giúp anh đắp đất, đào móng. Nhà cậu cũng nghèo, nhưng lúc anh bị đuổi ra khỏi nhà, cậu lén dúi cho anh năm đồng bạc.” Chu Dã kể.

Bạch Nguyệt Quý gật đầu:

“Vậy Tết này mình nên mang ít quà đến thăm cậu.”

Chu Dã lập tức quay sang nhìn cô, mắt sáng rỡ:

“Vợ à, em nói thật chứ? Đã hứa rồi thì đừng nuốt lời đấy!”

“Đi chúc Tết người lớn là chuyện nên làm.”

Chu Dã vui không để đâu cho hết:

“Được! Tết mình đi! Không xa đâu, đi bộ chậm chậm khoảng hai tiếng là tới!”

Hai tiếng mà gọi là “không xa”, nhưng Bạch Nguyệt Quý cũng gật đầu đồng ý.



Bữa sáng vẫn là khoai lang hấp và canh gà từ hôm qua, trong nồi còn mấy quả trứng hấp Chu Dã vừa làm, anh bỏ vào túi vải, cùng phần khoai ăn không hết, mang theo.

Còn mang theo một bình nước nóng đựng trong lon trái cây, hai vợ chồng khóa cửa, kéo xe ra khỏi nhà.

“Chu Dã, Bạch thanh niên tri thức, hai người đi lên núi gom củi đấy à?”

Lý Phong Thu và vợ anh ấy – chị dâu Lý – cũng vừa chuẩn bị xong, tay xách liềm, rìu, dây thừng, gánh gồng đầy đủ.

“Phải rồi, giờ mà không đi thì sẽ muộn, người ta gom hết mất, lúc đó phải đi xa hơn.” Chu Dã cười đáp.

“Chúng tôi cũng đi, đi chung cho vui.” Lý Phong Thu nói.

Thế là hai nhà đi cùng nhau.

Chu Dã và Lý Phong Thu đi trước, vừa đi vừa nói chuyện về chuyện nộp lương thực năm nay.

Chu Dã không đi nộp nên nghe chăm chú, thi thoảng hỏi vài câu.

Chị dâu Lý và Bạch Nguyệt Quý đi phía sau.

“Nhìn hai vợ chồng cô thế này chị mừng lắm đấy,” chị dâu Lý cười nói, “Kệ người ta nói gì, chị thấy Chu Dã không hề tệ. Bạch thanh niên tri thức à, theo cậu ấy rồi thì cứ yên tâm mà sống!”

Bạch Nguyệt Quý mỉm cười:

“Giờ em cũng nghĩ thông rồi. Không còn muốn theo đuổi những thứ không thuộc về mình nữa. Người nên trân trọng, chính là người đang ở bên cạnh mình.”

Chị dâu Lý nghe thì thấy có phần văn vẻ, nhưng ý nghĩa thì hiểu rõ, liền cười:

“Cô nghĩ được vậy là tốt lắm rồi. Mà này, Bạch thanh niên tri thức, thai của cô được mấy tháng rồi?”

“Chị cứ gọi em là Nguyệt Quý được rồi.”

Bạch Nguyệt Quý nói,

“Em vừa tròn ba tháng.”

Chị dâu Lý tính nhẩm một chút, ngạc nhiên hỏi:

“Vậy là… mang thai ngay sau khi cưới à?”

Bạch Nguyệt Quý hơi xấu hổ cười nhẹ, chị dâu Lý cũng hiểu — các cô gái trẻ thường ngại mấy chuyện này, chứ như mấy bà mụ già trong làng thì nói chuyện kiểu gì cũng chẳng biết ngượng.

May là chị dâu Lý thuộc kiểu người kín đáo, chỉ cười:

“Ba tháng rồi mà trông cô yên ắng quá, chẳng thấy phản ứng gì. Nếu không nói ra thì chị cũng chẳng biết cô có thai luôn đấy.”

Bạch Nguyệt Quý hỏi:

“Ngày trước chị mang thai Mãn Thương với Mãn Khố thì thế nào ạ?”

Hạt Dẻ Rang Đường

Chị dâu Lý nghe xong liền như mở máy kể chuyện:

“Cô không biết lúc đó chị khổ thế nào đâu! Hồi ấy nhà chị còn chưa được phân nhà, vẫn phải sống chung với bố mẹ chồng trong căn nhà cũ nát. Cô cũng biết hai ông bà già ấy rồi đấy, con út thì như vàng ngọc, con cả như cỏ rác, thiên vị tới mức không còn gì để nói!”

“Lúc chị sinh Mãn Thương, hôm sau chỉ được ăn chút cháo loãng, mà chỉ có… nửa bát thôi! Chị liều mạng sinh đứa cháu đích tôn đầu tiên cho nhà họ Lý, vậy mà chỉ được nửa bát cháo, ba ngày sau còn bắt chị xuống đồng làm việc, nói nhà họ Lý không thiếu tổ tiên, sinh đẻ là chuyện thường, đàn bà nào mà chẳng phải đẻ, làm gì mà yếu ớt vậy chứ!”

“Trời ơi, sao mà ác vậy?” Bạch Nguyệt Quý nghe mà lạnh cả sống lưng.

“Chứ còn gì nữa! Đúng là ác nghiệt!”

Chị dâu Lý nói đến đây mà vẫn còn tức anh ách:

“Lúc chị mang thai Mãn Khố cũng chẳng khá hơn là mấy. Chị nghén nặng, buồn nôn cả ngày, mà mẹ chồng còn bảo chị làm bộ làm tịch, nói chị không có mệnh phú quý mà lại mắc bệnh kiểu quý tộc. Cô không biết đâu, chị nôn từ lúc mang thai cho tới lúc sinh luôn đấy!”

“Giờ Mãn Khố đã bốn tuổi rồi, mà chị vẫn chưa có lại. Trước sau sinh hai đứa con trai mà chẳng được ăn uống bồi bổ gì, cơ thể yếu đi hẳn, có muốn có thêm cũng khó lắm rồi.”
 
Thập Niên 70: Cuộc Đời Hoàn Mỹ Của Nữ Phụ Trí Thức
Chương 9



“Khổ cho chị rồi.” Bạch Nguyệt Quý dịu giọng nói.

“Làm dâu nhà nào mà chẳng vất vả, đâu phải chỉ mình chị, đành chịu số phận vậy thôi. Nhưng cô biết vì sao chị nhất quyết ép Phong Thu đòi phân nhà không?”

Chị dâu Lý hỏi lại.

Tới tận bây giờ, trong thôn vẫn có người bàn ra tán vào chuyện đó, bảo chị xúi giục Lý Phong Thu phân nhà, làm mất mặt nhà họ Lý, không phải người tốt lành gì.

Nhưng chị dâu Lý chẳng mảy may bận tâm, vì nếu còn tiếp tục sống chung ở nhà đó, chị ấy thật sự sẽ phát điên mất!

“Là vì mẹ chồng thiên vị quá đúng không?”

Bạch Nguyệt Quý là người biết lắng nghe, hỏi lại.

Cô không thích buôn chuyện nhà người khác, nhưng cũng muốn hiểu thêm xem các bà mẹ chồng ở quê có thể ‘quái đản’ tới mức nào.

“Đúng! Chính là vì thiên vị!”

Chị dâu Lý tức giận nói:

“Cùng là con dâu, khi chị cưới thì chỉ được có một tấm vải với đôi giày, hết. Chị với Phong Thu không được mở tiệc cưới — nhưng lúc đó hoàn cảnh khó khăn, chị không thấy ấm ức gì. Còn cô em dâu kia thì sao? Từ khi vào nhà đã được chiều chuộng hơn chị. Bố mẹ chồng sắm cho quần áo mới, dọn cho ở riêng trong căn nhà lợp ngói gạch hẳn hoi. Con gái nhà họ còn mang cả ấm nước, chậu rửa mặt về tặng! Chị mang thai, sinh con khổ sở như thế nào? Còn cô ta thì như bà hoàng. Mang thai là thành “cục cưng”, nằm cữ thì được ăn trứng, ăn bánh bao bột mì trắng! Chị sống c.h.ế.t vì nhà họ Lý, vậy mà vẫn phải làm trâu làm ngựa cho họ?”

“Nghe xong em cũng thấy tức.”

Bạch Nguyệt Quý thở dài.

Chị dâu Lý lau nước mắt, vẻ mặt vẫn đầy tủi thân:

“Lúc đó chị chịu hết nổi rồi, nên mới bắt Phong Thu phân nhà!”

“Qua hết rồi.”

Bạch Nguyệt Quý dịu dàng an ủi.

“Phải, qua rồi thì cho qua, giờ cũng coi như khổ tận cam lai. Nhưng trong lòng chị thì chuyện này vĩnh viễn không quên được đâu. Sau này mà ông bà già nhà họ còn muốn chị quay về chăm sóc? Đừng có mơ! Mấy lời đàm tiếu trong làng chị nghe riết thành quen, chẳng thèm để ý nữa.”

“Miệng mọc trên người ta, muốn nói gì thì kệ họ thôi.” Bạch Nguyệt Quý nhẹ giọng đáp.

Lên đến núi, hai nhà tách nhau ra tự làm việc.

Lý Phong Thu bèn trách vợ:

“Em này, chẳng phải bảo sẽ chia sẻ cho Bạch thanh niên tri thức chút kinh nghiệm mang thai sao? Kết quả chẳng nói được gì, lại quay sang kể khổ, còn khóc lóc nữa chứ!”

Anh với Chu Dã đi phía trước, cách không xa nên nghe rõ mồn một, ngại muốn chết.

May mà Chu Dã rộng lượng, chỉ nói:

“Chuyện nhà người ta, quan to còn khó xử, em hiểu được.”

Chị dâu Lý không chịu thua:

“Thì sao? Em nói có sai không? Em nói cho anh biết, sau này bố mẹ anh mà dám nhăm nhe bắt em chăm sóc, thì mơ đi, không bao giờ có chuyện đó!”

“Không đâu mà.” Lý Phong Thu đáp.

“Tốt nhất là không có!”

Chị dâu Lý hừ lạnh một tiếng.



Về phần Chu Dã và Bạch Nguyệt Quý.

Bạch Nguyệt Quý sớm đã biết làm dâu thời nay cực khổ, nhưng không ngờ lại khổ đến mức này. Cô hiểu đây là chuyện quá phổ biến, mẹ chồng cay nghiệt, bắt nạt con dâu là chuyện như cơm bữa.

Chu Dã ho nhẹ một tiếng:

“Vợ à, em có muốn uống nước không?”

“Không cần.” Bạch Nguyệt Quý lắc đầu.

Dù có hơi cảm khái, nhưng mà… cô không có mẹ chồng, không lo chuyện mẹ chồng nàng dâu.

Chu Dã thấy cô không bị ảnh hưởng tâm trạng, thì cũng nhẹ nhõm hơn, bắt đầu lo việc gom củi.

Anh trèo lên cây, chặt mấy cành khô, còn Bạch Nguyệt Quý thì đi nhặt cành rụng, củi vụn, gom thành bó, buộc bằng dây rơm rồi để lên xe.

Hai vợ chồng đang bận rộn thì những người khác cũng lần lượt đến, nhiều nhà là cả gia đình cùng đi gom củi.

Thấy Chu Dã và Bạch Nguyệt Quý cùng nhau đi gom củi, nhiều người tỏ ra khá bất ngờ.

Nhưng hai người chẳng để tâm.



Anh trai và chị dâu của Chu Dã hôm nay cũng lên núi gom củi.

Chị dâu thấy cực quá thì bắt đầu càu nhàu:

“Hồi đó em đòi giữ cái xe kéo mà anh không chịu, giờ có phải đỡ cực không? Gom hai ba chuyến là đủ đốt tới sang năm luôn rồi!”

Anh trai Chu Dã cũng tiếc cái xe, nhưng hiểu rõ tính em mình:

“Lúc đó mà không cho nó mang đi, em tin không — nó cãi tới cùng, đòi phân nhà chia tài sản luôn ấy!

Tính nó thế nào cậu còn lạ gì? Chẳng qua nó thấy lúc bố mẹ sắp mất, mình cũng bỏ công chăm lo nhiều, nên mới không tranh gì cả, để yên cho mình đuổi nó ra.”

Chị dâu Chu hừ lạnh:

“Bố mẹ là do chúng ta chăm lo từ đầu tới cuối, nó giúp được cái gì? Của cải trong nhà tất nhiên phải là của chúng ta rồi!”

Anh trai Chu Dã nói thẳng:

“Lúc đó em không biết tại sao nó bị bắt à? Chẳng phải vì bố mẹ không có tiền chữa bệnh, nó mới đi nhận tội thay người ta rồi bị nhốt sao? Chuyện đó cả đội trưởng và dân làng đều biết rõ, đừng được nước lấn tới nữa.”

Chị dâu Chu hừ lạnh một tiếng, vừa đúng lúc thấy cả nhà hàng xóm chị dâu Trương đang đi về phía này.

Chị ta lập tức không nói chuyện với chồng nữa, quay sang đi gom củi với chị dâu Trương, tính buôn vài câu chuyện Đông chuyện Tây, nào ngờ lại nghe được một tin nóng hổi.

“Lão nhị nhà cô với Bạch thanh niên tri thức, hôm nay lên núi gom củi cùng nhau đấy. Tôi thấy hai vợ chồng trông tình cảm lắm, chắc là thật sự định sống yên ổn rồi?”

Chị dâu Trương vừa nói vừa nhướng mày.

Chị dâu Chu sững người:

“Cái gì cơ? Không thể nào! Khi nào vậy?”

“Tôi vừa mới từ bên đó qua, hai con mắt tôi trông thấy rành rành, sao mà giả được?”

Chị dâu Trương nói, rồi hạ giọng dò hỏi:

“Không phải hai người đó là vợ chồng giả sao? Sao giờ lại có vẻ sống thật rồi?”

Chị dâu Chu nhếch môi nói:

“Tôi làm sao mà biết? Nhà tôi với nó có thân thiết gì đâu! Nhưng mà tôi thấy không thể nào đâu, Bạch thanh niên tri thức đó là ai chứ? Lúc nào cũng kênh kiệu, mắt mọc trên trán, ngoài Đặng thanh niên tri thức kia ra, cô ta để ai vào mắt đâu?”

Chị dâu Trương gật đầu:

“Nhưng mà bây giờ thế này là sao?”

Chị dâu Chu suy nghĩ một lúc rồi nói:

“Cô ta ấy hả, chuyện gì mà chẳng dám làm. Tôi đoán là lại đang muốn chọc tức Đặng thanh niên tri thức ấy mà. Cô ta lấy em chồng tôi cũng vì lý do đó, giờ chắc cũng vậy thôi.”

Hạt Dẻ Rang Đường

Chị dâu Trương gật gù:

“Đợi tôi gom củi xong, xuống núi phải đi hỏi cho rõ mới được!”

“Chờ gì nữa mà phải đợi xuống núi?”

Chị dâu Chu cười lạnh, nhếch cằm chỉ về một hướng khác:

“Nhìn bên kia xem, chẳng phải là Mã thanh niên tri thức đó sao?”

Quả nhiên, Mã Quyên đang cùng hai nữ trí thức khác đi gom củi.

Chị dâu Trương mắt sáng rực:

“Đúng là buồn ngủ gặp chiếu manh! Có Mã thanh niên tri thức ở đây thì hỏi cái gì cũng ra hết, miệng cô ta là cái rổ rò rỉ!”

Rất nhiều chuyện về Bạch Nguyệt Quý, thật ra đều là do Mã thanh niên tri thức này lỡ miệng mà lộ ra.

Hai người giả vờ đi đến gần, cũng nhặt nhạnh mấy cành khô, tiện thể chào hỏi mấy nữ trí thức, đặc biệt tập trung nói chuyện với Mã Quyên.

Mã Quyên là ai chứ? Vừa nhìn liền biết hai người này có ý đồ.

Cô ta đảo mắt một cái, cười ngọt ngào nói với chị dâu Chu:

“Chị dâu Chu, chị đúng là người thân tốt đấy. Nhưng mà chị yên tâm, sau này Nguyệt Quý chắc chắn sẽ sống yên ổn với Chu Dã thôi. Cô ấy đang mang thai mà, bụng ba tháng rồi đó!”
 
Back
Top Bottom