Chào bạn!

Để có thể sử dụng đầy đủ chức năng diễn đàn Của Tui À bạn phải đăng nhập hoặc đăng ký.

Đăng Ký!

Dịch [Thập Niên 70] Con Tôi Không Cần Ba Vẫn Được

[BOT] Mê Truyện Dịch

Active member
Quản Trị Viên
Tham gia
7/9/25
Bài viết
420,166
Điểm cảm xúc
0
Điểm thành tích
36
AP1GczPyGa7-n_CiPcwVf4Ra7CGoGUM2XJ2hb6FCGVNHadWo8UOMo-nP3U9Rc6_qmzLA25h1cc089fd-3DRK0UUMMpny6X88XNDkHh8su26ZONYk_48A29ZOHWcZE0YysJc8eVL2k4lVOOcXoXSXHcr1uP3X=w215-h322-s-no-gm

[Thập Niên 70] Con Tôi Không Cần Ba Vẫn Được
Tác giả: Khuyết Danh
Thể loại: Nữ Cường, Mạt Thế
Trạng thái: Đang ra


Giới thiệu truyện:

Năm 1970, Công xã Hồng Dương.



Tôi và con gái đói đến mức phải lên núi đào rau dại mà ăn.



Chồng tôi kế thừa công việc của ba tôi ở trạm lương thực, lại lén lút đem phiếu lương thực đi cho nữ thanh niên trí thức.



Con gái bị bệnh, tôi phải về bên ngoại vay mười cân phiếu lương thực.



Vừa quay lưng đã bị chồng trộm mất, đem đi mời khách mừng sinh nhật nữ thanh niên trí thức.



Tôi vừa khóc vừa nói con gái mà không ăn cơm nữa sẽ đói chết, van xin anh ta đi lấy lại phiếu lương thực từ chỗ cô ta.



Chồng tôi lại mắng tôi, bảo tôi học theo nữ thanh niên trí thức, thà chec đói chứ không được đánh mất thể diện.



Sau này, tôi bán luôn công việc ở trạm lương thực, chồng tôi khóc lóc cầu xin tôi cho vay tiền mua lương thực.



Tôi cười nói: “Vì thể diện, anh cứ đói tiếp đi!”​
 
[Thập Niên 70] Con Tôi Không Cần Ba Vẫn Được
Chương 1: Chương 1



Năm 1970, Công xã Hồng Dương.

Tôi và con gái đói đến mức phải lên núi đào rau dại mà ăn.

Chồng tôi kế thừa công việc của ba tôi ở trạm lương thực, lại lén lút đem phiếu lương thực đi cho nữ thanh niên trí thức.

Con gái bị bệnh, tôi phải về bên ngoại vay mười cân phiếu lương thực.

Vừa quay lưng đã bị chồng trộm mất, đem đi mời khách mừng sinh nhật nữ thanh niên trí thức.

Tôi vừa khóc vừa nói con gái mà không ăn cơm nữa sẽ đói chết, van xin anh ta đi lấy lại phiếu lương thực từ chỗ cô ta.

Chồng tôi lại mắng tôi, bảo tôi học theo nữ thanh niên trí thức, thà chec đói chứ không được đánh mất thể diện.

Sau này, tôi bán luôn công việc ở trạm lương thực, chồng tôi khóc lóc cầu xin tôi cho vay tiền mua lương thực.

Tôi cười nói: “Vì thể diện, anh cứ đói tiếp đi!”

1

Lương thực trong nhà sắp cạn, tôi tìm chồng mình là Lý Đại Minh, hỏi phiếu lương thực.

Ai ngờ anh ta ấp úng một hồi, nhỏ giọng giải thích:

“Bạch Hoa tháng này lại không nhận được phiếu lương thực từ nhà, anh đem mười cân phiếu ấy cho cô ta trước rồi.”

Tôi choáng váng, đầu ong ong cả lên, không nhịn được lớn tiếng chất vấn:

“Bạch Hoa có một mình, làm sao ăn hết từng ấy phiếu lương thực?!”

"Lần trước đơn vị anh phát phiếu lương, anh nói Bạch Hoa hết lương thực, đã đưa hết phiếu lương tháng đó cho cô ta rồi."

“Còn lần này là mười cân em mượn từ bên ngoại, anh lấy tư cách gì đem cho cô ta?”

Lý Đại Minh hùng hồn nói: “Chẳng phải em biết hoàn cảnh nhà Bạch Hoa sao, ba cô ta bị tàn tật, mẹ một mình nuôi bốn đứa con, chút phiếu lương thực ấy thì làm được gì?”

Tôi khóc mà nói: “Chẳng lẽ nhà mình không khổ sao? Thời buổi này, nhà ai có dư phiếu lương thực chứ?!”

“Anh đem hết phiếu cho nhà Bạch Hoa, nhà mình sống sao đây?”

“Tháng trước cả nhà mình bữa nào cũng là rau dại với cháo ngô, vài hôm nữa là sinh nhật của Nữu Nữu, em chỉ muốn làm cho con bé một bữa bánh trứng hẹ thôi, cũng không được sao?”

“Em mặc kệ! Hôm nay anh nhất định phải đi tìm Bạch Hoa, đòi lại mười cân phiếu ấy!”

Nghe tôi nói vậy, sắc mặt Lý Đại Minh thay đổi ngay.

Chỉ đăng truyện Cơm Chiên Cá Mặn, Cá Mặn Rất Mặn và MonkeyD

“Không được! Mười cân phiếu đó anh đã hứa cho Bạch Hoa rồi, Nữu Nữu muốn ăn bánh mì trắng vào sinh nhật, cùng lắm anh lại nghĩ cách khác, đi vay mấy cân phiếu từ đồng nghiệp.”

Nói xong, Lý Đại Minh vội vã đi luôn, như thể sợ đi chậm một bước, tôi sẽ ép anh ta đi tìm Bạch Hoa đòi phiếu vậy.

Tôi ôm Nữu Nữu, ngồi thẫn thờ trên giường.

Nói ra thì, công việc ở trạm lương thực của Lý Đại Minh là kế thừa từ vị trí của ba tôi.

Tôi lấy Lý Đại Minh được hai năm thì ba tôi hy sinh trong công tác.

Lúc đó tôi vừa mang thai Nữu Nữu, mẹ chồng tôi liền bảo, hay là để Lý Đại Minh tạm thay vị trí của ba tôi, giữ lấy công việc này đã.

Đợi đến khi Nữu Nữu tròn một tuổi rồi, thì để Đại Minh trả lại công việc cho tôi.

Thế nhưng giờ, Nữu Nữu đã ba tuổi, mẹ chồng và Lý Đại Minh đều không đả động gì đến chuyện trả lại công việc.

Tôi từng nhắc đến hai lần, mẹ chồng lại nói, dù sao cũng là người một nhà, Lý Đại Minh đi làm ở trạm lương thực, tiền lương hàng tháng cũng là để nuôi cả nhà, còn tôi ở nhà thì chăm sóc Nữu Nữu là được.

Hai năm ấy, Lý Đại Minh đúng là cũng ngoan thật, tiền lương, phiếu lương thực hàng tháng, rồi cả phiếu đường, phiếu vải, phiếu công nghiệp mà đơn vị phát, đều mang hết về nhà giao cho tôi.

Thời gian lâu dần, tôi cũng thấy cuộc sống như vậy không tệ, Lý Đại Minh đi làm kiếm tiền, tôi ở nhà chăm Nữu Nữu.

Cho đến khi trong thôn xuất hiện một cô thanh niên trí thức tên là Bạch Hoa.

3

Bạch Hoa rất đẹp, kiểu đẹp liễu yếu đào tơ như Lâm Đại Ngọc.

Lần đầu tiên Lý Đại Minh gặp Bạch Hoa, cô ta đang ở bên sông hái mầm liễu ăn.

Cô ta sức khỏe yếu, ba mẹ lại trọng nam khinh nữ, lẽ ra là chị hai của cô ta phải đi xuống nông thôn làm thanh niên trí thức, nhưng mẹ cô ta thấy chị hai khỏe mạnh, ở nhà còn làm được việc, thế là bắt Bạch Hoa thay thế.

Tiểu thư thành phố vốn yếu đuối, không khuân nổi, không gánh nổi, điểm công lao động mỗi ngày không bằng đám thiếu niên trong thôn.

Lại thêm Bạch Hoa hay ốm, không thể xuống đồng làm việc, không có điểm công thì không đổi được khẩu phần, đành phải đi ra sông hái mầm liễu mà ăn.

Lý Đại Minh đưa Bạch Hoa về nhà, tôi thương cô gái thành phố nhỏ hơn mình ba tuổi này, lấy trứng gà tôi để dành cho Nữu Nữu, nấu một bát trứng đường đỏ thật lớn cho cô ta.

Nhưng tôi không ngờ, từ hôm đó trở đi, Lý Đại Minh như bị mê hoặc, trái tim như dốc hết về phía Bạch Hoa.

Bạch Hoa nói ở điểm tập trung của thanh niên trí thức có người chèn ép cô ta, Lý Đại Minh liền lén tôi, dọn dẹp căn nhà cũ ba mẹ tôi để lại, cho cô ta vào ở.
 
[Thập Niên 70] Con Tôi Không Cần Ba Vẫn Được
Chương 2: Chương 2



Bạch Hoa nói nhà không gửi tiền và phiếu lương thực tháng này, Lý Đại Minh đem hết tiền lương và phiếu lương thực cho cô ta.

Bạch Hoa khóc nói nhà quên gửi áo bông, Lý Đại Minh lén lấy chiếc áo bông mẹ tôi may cho tôi trước khi mất, đưa cho Bạch Hoa.

Hai năm nay, Lý Đại Minh giống như chồng của Bạch Hoa vậy.

Anh ta không nhìn thấy trong hũ gạo ở nhà thường xuyên trống rỗng, để có cơm ăn, tôi phải cõng theo Nữu Nữu đi đào rau dại rất xa.

Cũng không thấy tôi và Nữu Nữu vì thiếu dinh dưỡng lâu ngày mà gầy đến như dân chạy nạn.

Anh ta đã sớm quên lời hứa ban đầu với tôi.

Nếu đã như vậy, thì dứt khoát chia tay đi.

4

Buổi tối, Lý Đại Minh lại về rất muộn.

Thấy tôi đang ngồi xổm nhặt rau dại, sắc mặt anh ta có phần mất tự nhiên.

Cố ra vẻ bình thường, giải thích: “Bạch Hoa bảo cảm ơn vì anh cho mượn phiếu lương thực, nhất định bắt anh ở lại ăn cơm rồi mới cho đi…”

Tôi ngẩng đầu nhìn anh ta: “Ồ, vậy cô ta có nói khi nào trả lại phiếu lương thực nhà mình không?”

Lý Đại Minh nghẹn lời, thẹn quá hóa giận, mắng:

“Trương Hồng Anh, sao em lại trở nên như vậy?”

“Em không thể học theo người ta, như Bạch Hoa, có học thức, biết điều, khí chất cao nhã à…”

Tôi bật dậy, trừng mắt nhìn Lý Đại Minh.

“Cô ta có học thức, biết điều, sao lại trơ mặt ở nhà mình, ăn phiếu lương thực của nhà mình?”

“Phải rồi, Bạch Hoa không phải lên núi nhặt củi, không phải xuống ruộng đào rau, suốt ngày ôm một cuốn thơ ca mà r*n r*, tất nhiên là cao nhã được rồi.”

“Còn tôi, vì nuôi sống cái nhà này, mỗi ngày bận đến mức đầu bù tóc rối, lấy gì mà cao nhã được?”

"Nếu anh ta thích Bạch Hoa như vậy, dứt khoát ly hôn với tôi, cưới cô ta có phải tốt hơn không?"

“Lý Đại Minh, chúng ta ly hôn đi, anh trả lại công việc của ba tôi cho tôi.”

Lý Đại Minh sững sờ: “Vì sao?”

“Vì sao à? Bởi nếu tôi còn không đi làm, tôi với con gái sẽ chec đói mất!” Tôi đau đớn gào lên.

Ánh mắt căm hận của tôi khiến Lý Đại Minh hoảng hốt lùi lại liên tiếp.

“Hồng Anh, hôm nay em tâm trạng không tốt, anh không chấp với em.”

“Anh đâu có làm chuyện gì có lỗi với em, đang yên đang lành, ly hôn gì chứ?”

Nói xong, không thèm để ý đến tôi níu kéo, anh ta chạy biến ra ngoài.

Lần này đi, Lý Đại Minh cả đêm không về.

Hôm sau, tôi gặp Bạch Hoa ở bờ sông.

5

Cô ta vẫn còn mặc cái áo bông hoa mẹ tôi may cho tôi khi còn sống.

Mái tóc đen mượt được buộc thành hai b.í.m gọn gàng.

Tôi cúi đầu nhìn lại bản thân.

Vẫn là chiếc áo bông cũ cách đây bốn năm, vì thường xuyên vác củi nên vá chằng vá đụp khắp nơi.

Do thiếu dinh dưỡng lâu ngày, tóc tôi khô vàng xơ xác, túm lại một búi phía sau đầu, rối bù như ổ quạ.

Tôi bật cười cay đắng.

Bảo sao trái tim Lý Đại Minh dồn cả vào người Bạch Hoa.

Một cô gái mơn mởn thế kia, đàn ông nào mà không mê?

Thấy tôi, Bạch Hoa vân vê lọn tóc, giọng cố làm ra vẻ ngại ngùng:

“Tôi đã bảo là không lạnh rồi mà, anh Đại Minh cứ bảo tôi thể trạng yếu, nhất định bắt tôi mặc áo bông của chị.”

“Chị không để bụng đấy chứ?”

Tôi nghiến răng, lao tới túm lấy tóc Bạch Hoa, giằng cái áo bông khỏi người cô ta chỉ trong ba nốt nhạc.

“Tôi có để bụng đấy! Đây là áo mẹ tôi để lại cho tôi, là cái cuối cùng rồi đấy. Cô về bảo Lý Đại Minh, nếu muốn lấy lòng đàn bà bên ngoài thì bảo anh ta tự bỏ tiền ra mà mua áo bông!”

Nói xong, tôi ném áo bông xuống sông, vò mạnh trong nước.

Tôi mà không vò cho sạch thì chẳng khử nổi cái mùi hồ ly chồn hoang trên đó!

“Chị… huhu!” Bạch Hoa ôm mặt khóc, bỏ chạy.

Chẳng bao lâu, Lý Đại Minh giận đùng đùng chạy tới.

Phía sau còn có cả Bạch Hoa.

Trên người cô ta giờ là cái áo bông dày cộp của Lý Đại Minh.

6

Lý Đại Minh gào lên: “Trương Hồng Anh, em quá đáng thật rồi! Sao có thể lột đồ Bạch Hoa giữa thanh thiên bạch nhật như vậy?”

Tôi cười lạnh: “Là cô ta không biết xấu hổ trước, dám ăn trộm áo mẹ tôi để lại cho tôi.”

Lý Đại Minh bị tôi chặn họng, mặt mày không tự nhiên, miễn cưỡng nói: “Là anh cho Bạch Hoa mượn…”

“Tôi không đồng ý!”

Lý Đại Minh hít một hơi thật sâu, nén giận: “Chúng ta là vợ chồng, đồ của em cũng là của anh, còn phân biệt cái gì?”

Tôi: “Sắp không còn là vợ chồng nữa rồi.”

Sắc mặt Lý Đại Minh thay đổi: “Em thật sự muốn ly hôn? Trương Hồng Anh, em nghĩ kỹ chưa? Nữu Nữu còn nhỏ như vậy, em nỡ để con không có ba à?”

Tôi cười khẩy liên tiếp: “Có người ba ăn cơm nhà mà lo việc thiên hạ như anh, ba ngày nhịn ăn chín bữa, chẳng bằng không có!”

Lý Đại Minh không cãi lại được tôi, chỉ đành cứng đầu không chịu ly hôn.

Anh ta không chịu, thì tôi cõng Nữu Nữu, bám theo anh ta và Bạch Hoa khắp nơi.

Hễ thấy hai người đi chung, tôi lại gọi hàng xóm ra xem.

Thời nay, mà dính vào chuyện mèo mỡ thì bị đưa đi lao động cải tạo là cái chắc.

Chỉ đăng truyện Cơm Chiên Cá Mặn, Cá Mặn Rất Mặn và MonkeyD

Huống hồ, thân phận của Bạch Hoa cũng chẳng ra gì, là tiểu thư nhà tư sản.
 
[Thập Niên 70] Con Tôi Không Cần Ba Vẫn Được
Chương 3: Chương 3



Không lâu sau, trưởng thôn đến cảnh cáo Bạch Hoa, nếu còn tiếp tục thì sẽ bị đưa lên nông trường cải tạo.

Bạch Hoa sợ đến mức nép chặt vào lòng Lý Đại Minh run rẩy.

Gái đẹp ôm trong lòng, xương cốt Lý Đại Minh mềm nhũn hết cả.

Tôi nhân lúc đó, đuổi phăng Bạch Hoa ra khỏi căn nhà cũ mà ba mẹ tôi để lại.

Cô ta chẳng còn chỗ nào để đi, chỉ còn biết bám chặt lấy Lý Đại Minh như thể anh ta là cọng rơm cứu mạng.

Nhưng cô ta đâu biết rằng, công việc ở trạm lương thực của Lý Đại Minh là ba tôi chỉ đích danh để lại cho tôi.

Ba tôi làm ở trạm lương thực Hồng Tinh hơn hai mươi năm, mấy vị lãnh đạo ở đó toàn là bác chú của tôi cả.

Nghe tin Lý Đại Minh vì một cô gái trí thức mà đòi ly hôn với tôi, trạm lương thực lập tức đình chỉ công việc của anh ta.

Công việc dạng gia đình thay thế này mà bị điều tra là đi tong, không có cửa mà chối, chỉ một hồi là các bác chú ở trạm lương thực đã giúp tôi đoạt lại công việc.

Tôi nhờ mấy anh ở trạm, mượn một chiếc máy kéo, đến nhà Lý Đại Minh chuyển đồ hồi môn về.

Máy khâu, xe đạp, đài phát thanh, tất cả là của hồi môn tôi mang đến.

Còn có hai chiếc chăn mới, mười mấy mảnh vải may chăn, bình giữ nhiệt, cả bộ ấm chén…

Những thứ là hồi môn tôi mang sang, hay sau này tôi dùng tiền riêng mua thêm, dù chỉ là một sợi chỉ, tôi cũng không để lại cho Lý Đại Minh!

Chỉ đăng truyện Cơm Chiên Cá Mặn, Cá Mặn Rất Mặn và MonkeyD

7

Mẹ chồng nhìn căn nhà bị tôi dọn sạch, trực tiếp ăn vạ lăn lộn ngoài sân, làm ầm ĩ đòi Lý Đại Minh cướp lại đồ.

Miệng còn la hét: “Trương Hồng Anh đã gả cho con trai tôi, đồ hồi môn cũng là của nhà họ Lý chúng tôi, dựa vào đâu mà đòi mang đi?”

Một bác ở trạm lương thực tức tối đáp trả: “Tôi sống từng ấy năm, lần đầu tiên nghe chuyện ly hôn mà lại bị đòi giữ hồi môn đấy!”

“Bà đừng lo, cũ không đi thì mới không đến, chẳng phải con trai bà đã tìm được con dâu mới rồi sao?”

“Giỏi thì bảo con dâu mới mua cho bà đồ đạc đi!”

Mẹ chồng tôi như con vịt bị bóp cổ, câm họng không nói được gì.

Bạch Hoa tuy xinh thật, nhưng thể trạng yếu ớt, trong nhà thì còn cả đống gánh nặng, làm sao so với tôi được?

Bà ta cũng chẳng hiểu nổi, con trai bà nhìn trúng con hồ ly tinh ấy ở điểm nào nữa?

Lý Đại Minh vẫn còn muốn níu kéo: “Hồng Anh, Nữu Nữu còn nhỏ vậy, em một mình nuôi con, còn phải đi làm, sau này làm sao sống nổi?”

“Vì con, em ở lại đi! Anh hứa, chỉ cần em tha thứ, sau này anh sẽ cố gắng giữ khoảng cách với Bạch Hoa.”

Bạch Hoa nghe tin vội vàng chạy đến, nước mắt rưng rưng nhìn Lý Đại Minh: “Anh Đại Minh, xin lỗi anh, em không ngờ chỉ vì mấy phiếu lương thực mà khiến anh với chị dâu phải ly hôn.”

“Ngàn sai vạn sai đều là lỗi của em, thân thể em ốm yếu thế này, vốn dĩ không nên sống làm gì. Anh yên tâm, em sẽ đi chec ngay bây giờ, không bao giờ làm phiền hai người nữa!”

Nói xong, Bạch Hoa bụm miệng chạy vụt ra ngoài.

Chốc lát sau, bên ngoài đột nhiên vang lên một tiếng hét lớn:

“Không xong rồi! Trí thức trẻ Bạch nhảy sông rồi!”

Lý Đại Minh như phát điên, húc văng tôi ra, lao về phía con sông nhỏ.

Tôi cười khổ trong lòng.

Quả nhiên, khi yêu một người, sẽ đánh mất lý trí.

Dòng sông nhỏ ngay trước cửa nhà, bây giờ đang vào mùa cạn, đến trẻ con mấy tuổi còn không chec đuối, Bạch Hoa chẳng qua chỉ là làm bộ làm tịch mà thôi.

Nhưng mà, chuyện yêu hận dây dưa giữa bọn họ, giờ đã không liên quan gì đến tôi nữa rồi.

8

Sau khi lấy lại được công việc ở trạm lương thực, tôi đến đơn vị ứng trước phiếu lương thực tháng sau, rồi tìm nhà trong thôn nuôi gà, mua hai chục quả trứng.

Tối hôm đó, tôi làm cho Nữu Nữu một bát trứng hấp thật to, còn nướng thêm một đĩa bánh trứng hẹ thơm lừng.

Nhìn con gái ăn từng miếng thật to, tôi biết, quyết định của mình là đúng.

Từ ngày đó trở đi, cuộc sống của tôi và Nữu Nữu cuối cùng cũng trở lại như một gia đình bình thường.

Tiền lương hai mươi hai đồng mỗi tháng của tôi, cộng thêm phiếu thịt, phiếu đường, phiếu vải mà đơn vị phát, hai mẹ con tôi căn bản dùng không hết, thậm chí còn có thể tiết kiệm được chút đỉnh.

Tôi may cho mình và Nữu Nữu mỗi người một bộ quần áo mới, mua thịt, nấu một bát thịt kho thật to.

Đang ăn cơm, Lý Đại Minh đột nhiên đến tìm.

Thấy trên bàn còn một nửa bát thịt kho, tôi rõ ràng nghe thấy tiếng anh ta nuốt nước miếng.

Tôi chắn trước cửa, không cho vào.

“Anh đến làm gì?”

Sắc mặt Lý Đại Minh có chút khó coi, ấp a ấp úng một lúc lâu mới hạ giọng van nài:

“Giờ anh không còn việc làm nữa, trong nhà cũng hết sạch gạo rồi, Hồng Anh, em có thể cho anh mượn mười cân phiếu lương thực không?”

Tôi tỏ vẻ kinh ngạc: “Anh không phải đã đưa cho Bạch Hoa không ít phiếu lương thực rồi sao? Giờ đến nhà mình cũng thiếu đói rồi, sao không đi đòi lại chỗ đó?”

Sắc mặt Lý Đại Minh lập tức trở nên vặn vẹo, nghiến răng nghiến lợi nói: “Bạch Hoa nói nhà cô ta cũng sắp hết gạo, phiếu lương thực, phiếu vải, phiếu thịt anh đưa cho cô ta, cô ta chỉ giữ lại phần đủ dùng cho mình, còn lại đều gửi hết về nhà mẹ đẻ rồi!”

Tôi cười giễu cợt: “Lý Đại Minh, sao ai theo anh, người đó cũng phải ăn cháo chan nước thế?”
 
[Thập Niên 70] Con Tôi Không Cần Ba Vẫn Được
Chương 4: Chương 4



“Anh quên rồi à? Trước kia lúc chúng ta chưa ly hôn, anh cũng thế, đưa hết phiếu lương thực cho Bạch Hoa, tôi và Nữu Nữu đói đến không chịu nổi, chỉ còn cách lên núi đào rau dại ăn qua ngày.”

“Cuộc sống như thế, tôi đã chịu đựng gần một năm trời, sao? Bây giờ các người mới chịu nổi có một tháng đã kêu trời rồi?”

“Không có gạo, thì để Bạch Hoa lên núi đào rau dại đi, không phải anh nói cô ta cứng cỏi nhất đấy à? Thà c.h.ế.t đói cũng không đánh mất thể diện mà, thì cứ để đói đi!”

Nói xong, tôi không chút khách sáo đóng sập cửa lại, cài then từ bên trong.

9

Ngoài cửa, Lý Đại Minh lượn lờ một hồi lâu, giữa chừng còn gõ mấy lần, thấy tôi không đáp lại câu nào, cuối cùng đành bất lực rời đi.

Tối đó, tôi dẫn Nữu Nữu ra ngoài đi dạo, mới nghe được từ miệng dân thôn, sau khi ly hôn với tôi, cuộc sống nhà Lý Đại Minh có thể nói là tụt dốc không phanh.

Ngay cả cuộc sống của Bạch Hoa, cũng không dễ dàng gì.

Đám trí thức trẻ ở điểm tập kết đa phần đều có tinh thần chính nghĩa, trước kia lúc Bạch Hoa cố tình quyến rũ Lý Đại Minh, đòi phiếu lương thực của anh ta, nhóm trí thức trẻ đã âm thầm cảnh cáo cô ta, bảo cô ta đừng phá hoại gia đình người khác.

Bạch Hoa không chịu nghe, sau đó cả điểm trí thức trẻ không ai muốn giao du với cô ta, cũng không cho cô ta cùng ăn cơm chung. Không còn cách nào, cô ta đành cầu cứu Lý Đại Minh, tạm thời chuyển đến ở trong ngôi nhà cũ của tôi.

Giờ tôi đã lấy lại nhà cũ, dọn về ở, Bạch Hoa không có chỗ nào để đi, lại cứ mập mờ như vậy, chuyển đến ở nhà Lý Đại Minh.

Tưởng rằng nhà họ Lý có ba lao động khỏe mạnh, nuôi cô ta không thành vấn đề.

Ai ngờ, đến ở rồi mới phát hiện, không chỉ ba mẹ Lý Đại Minh lười biếng ham ăn, ngay cả Lý Đại Minh sau vài năm an nhàn ở trạm lương thực, cũng trở thành kẻ tay yếu chân mềm, không thể gánh vác được việc nặng.

Cả ba người xuống ruộng làm việc, một ngày chỉ kiếm được hơn chục điểm công.

Lý Đại Minh liền bắt Bạch Hoa cùng xuống ruộng kiếm điểm.

Phân chuồng đã ủ chín bốc mùi hôi nồng nặc, Bạch Hoa gánh chưa được hai lượt đã trắng mắt ngất xỉu ngay trên bờ ruộng.

Hôm đó, không những Lý Đại Minh chẳng kiếm được điểm công nào, mà còn phải đưa Bạch Hoa đi trạm y tế khám bệnh, tốn thêm một đồng tiền.

Từ đó trở đi, Lý Đại Minh không dám ép Bạch Hoa xuống ruộng kiếm điểm nữa.

Đành để cô ta ở nhà nấu cơm giặt giũ, phụ làm việc nhà.

Ai ngờ, Bạch Hoa lại là kiểu tiểu thư mười ngón tay không dính nước sương sớm mùa xuân.

Bảo cô ta nấu cơm, cô ta quên cho nước, không chỉ nấu hỏng chút gạo cuối cùng trong nhà thành cơm bung, mà còn làm cháy luôn cái nồi gang duy nhất của cả nhà.

Bảo cô ta giặt quần áo, cô ta ngồi ôm gối bên đống đồ dơ, nước mắt lưng tròng, vừa khóc vừa lẩm bẩm mấy bài thơ ai oán mà người trong thôn nghe không hiểu.

Chỉ đăng truyện Cơm Chiên Cá Mặn, Cá Mặn Rất Mặn và MonkeyD

Lý Đại Minh đi làm về, thấy nhà không cơm nước, chạy đi tìm, nhìn thấy cảnh đó, suýt nữa thì ngất ngay tại chỗ.

Từ hôm đó, nhà họ Lý không dám bắt Bạch Hoa làm việc gì nữa, nhưng mẹ Lý thì không cam tâm nuôi không một kẻ ăn bám như thế.

Bà ta ra điều kiện với Bạch Hoa: hoặc là cút về khu tập thể thanh niên trí thức, sau này đừng có đến nhà họ ăn chực nữa.

Hoặc là, gả cho Lý Đại Minh, sinh cho bà ta một đứa cháu đích tôn.

10

Hôm Lý Đại Minh kết hôn, tôi không đi, nhưng nghe nói lễ cưới rất không vui vẻ.

Ba mẹ Bạch Hoa yêu cầu nhà họ Lý đưa sính lễ năm mươi đồng, cộng thêm hai trăm cân lương thực làm đồ dẫn cưới.

Mẹ Lý phản bác tại chỗ, hỏi nhà họ Bạch chuẩn bị bao nhiêu của hồi môn.

Khi biết của hồi môn của Bạch Hoa chỉ có hai chiếc chăn mỏng, một cặp chậu men đỏ và hai bình thủy, suýt nữa bà Lý ngất tại chỗ.

Chút đồ thế này mà đòi đổi lấy năm mươi đồng với hai trăm cân lương thực của bà ta?

Hai nhà cãi nhau một trận lớn ngay trong ngày cưới.

Lý Đại Minh bù đầu bù cổ, định bảo Bạch Hoa ra ngoài khuyên nhủ ba mẹ, ai ngờ Bạch Hoa chỉ biết khóc!

Cãi cọ một hồi, cuối cùng thì cũng cưới, ba mẹ Bạch Hoa lấy luôn chút lương thực cuối cùng của nhà họ Lý.

Từ lúc đó, nhà họ Lý thật sự phải ra núi đào rau dại ăn.

Sau khi cưới, mẹ Lý vẫn định làm như lúc trước đã làm với tôi, bắt Bạch Hoa lên núi đào rau, nhặt củi lửa.

Bạch Hoa xách giỏ nhỏ, vừa khóc vừa đi lên núi, cuối cùng lại đào về một đống cỏ dại căn bản không ăn được, trong tay còn nâng niu một nhành hoa anh đào dại.

Mẹ Lý lại bảo cô ta lên núi nhặt củi, Bạch Hoa đi cả buổi chiều, về đến nhà thì tay không, ngay cả sợi dây gai dùng để buộc củi cũng không thấy đâu.

Hỏi ra mới biết, thì ra là cô ta thấy có quạ đang nhặt cành cây làm tổ, nên đã để lại hết củi nhặt được cùng với dây gai cho lũ quạ…

Mẹ Lý tức đến ngất xỉu ngay tại chỗ, miệng còn hét to: “Thật tạo nghiệp mà!"

Điều Lý Đại Minh từng ngưỡng mộ nhất, chính là khí chất siêu thoát của Bạch Hoa, nhưng khi thật sự sống cùng cô ta, mới phát hiện cuộc sống hoàn toàn không đẹp như tưởng tượng.
 
[Thập Niên 70] Con Tôi Không Cần Ba Vẫn Được
Chương 5: Chương 5



Bạch Hoa căn bản không quan tâm trong nhà có còn lương thực hay không, lại càng không biết tính toán chi tiêu như tôi.

Lý Đại Minh chỉ có thể liều mạng xuống ruộng kiếm điểm công, thời gian nghỉ ngơi thì lên núi nhặt củi, đào rau dại.

Chưa đến nửa năm, anh ta đã khổ sở đến mức trông như một ông già rách nát.

11

Lần nữa nhìn thấy Lý Đại Minh, anh ta đang xách giỏ, từ trên núi đi về sau khi đào rau dại.

Thấy tôi đang chở Nữu Nữu về nhà sau giờ làm bằng xe đạp, Lý Đại Minh liền bước nhanh mấy bước, chặn tôi lại.

“Hồng Anh! Anh biết mà, em vẫn chưa tái giá, mối nào bà mối đến làm mai em cũng không nhận lời, nhất định là trong lòng vẫn còn anh đúng không?”

“Anh sai rồi, Bạch Hoa căn bản không phải người biết vun vén gia đình! Em không biết đâu, từ khi cưới cô ta vào cửa, nhà anh bị cô ta làm cho rối tung rối mù!

Ba anh già như vậy rồi còn phải xuống ruộng kiếm điểm công. Mẹ anh thì ngày nào cũng giặt đồ nấu cơm, mệt đến mức lưng đau vai mỏi.

Còn cô ta thì tốt rồi, suốt ngày ốm yếu chẳng làm được gì, chỉ biết nghịch mấy nhành hoa dại, ngâm nga mấy bài thơ chua loét!”

“Còn đám người nhà không biết điều của cô ta nữa! Anh vất vả lắm mới kiếm được chút phiếu lương thực, cô ta lại lén lút gửi hết về cho nhà mẹ đẻ rồi!”

“Hồng Anh, anh thật sự hối hận c.h.ế.t đi được, anh không nên đối xử với mẹ con em như vậy. Em đưa Nữu Nữu quay về được không?”

“Anh thề! Chỉ cần em chịu quay lại, anh lập tức cắt đứt với Bạch Hoa, sau này chuyện của cô ta, anh sẽ mặc kệ!”

Tôi dừng xe lại, mặt không biểu cảm hỏi anh ta: “Anh định nói, sau khi tôi quay lại, chúng ta vẫn như trước đây, anh đi làm ở trạm lương thực, tôi ở nhà hầu hạ cả nhà anh?”

Lý Đại Minh gật đầu như điên.

Tôi khinh bỉ nhổ vào anh ta một bãi nước bọt.

“Đúng là nằm mơ giữa ban ngày!”

“Dù tôi cả đời không lấy chồng, cũng tuyệt đối không gả lại cho anh, Lý Đại Minh.”

“Còn nữa, tôi không lấy chồng, không phải vì trong lòng còn có anh, mà là tôi bỗng nhận ra, một mình nuôi Nữu Nữu, hình như còn sống tốt hơn hồi ở nhà anh.”

“Bây giờ Nữu Nữu muốn ăn bánh trứng, tôi liền làm cho con bé.“

“Muốn ăn thịt, tôi liền mua cho con bé.”

“Không cần ngửa tay xin ai tiền, cũng chẳng phải nhìn sắc mặt ai.“

“Tôi bỏ qua cuộc sống tốt như thế này, quay về tiếp tục làm osin cho nhà anh?”

”Lý Đại Minh, trời còn chưa tối đâu, anh bớt mơ mộng hão huyền đi!"

Nói xong, tôi mạnh tay đẩy Lý Đại Minh ra, leo lên xe đạp, chở theo Nữu Nữu về nhà.

Hôm nay vận may tốt, nhờ người mua được một miếng gan heo, buổi tối, tôi nấu cho Nữu Nữu một tô canh gan heo cải bó xôi, còn tự làm cho mình món gan heo xào ớt, ăn kèm cơm bắp thơm lừng, ăn mà lòng đầy thỏa mãn.

Nhà họ Lý ở cách đó không xa, lại lần nữa vang lên tiếng cãi vã dữ dội.

12

Thì ra, trời bắt đầu trở lạnh, mẹ Lý định lấy áo bông mùa đông của cả nhà ra phơi nắng.

Không ngờ mở rương ra, áo bông, quần bông của hai ông bà, còn có áo khoác bông của Lý Đại Minh, tất cả đều không cánh mà bay!

Lúc này, Bạch Hoa mới lạnh nhạt lên tiếng giải thích:

“Ba mẹ em năm ngoái vì đổi phiếu lương thực nên bán áo bông mùa đông rồi. Năm nay thật sự không có tiền mua áo mới, em chỉ có thể lấy áo bông của ba mẹ chồng và anh Đại Minh gửi về cho ba mẹ em trước, chẳng lẽ lại trơ mắt nhìn họ c.h.ế.t cóng sao?”

Chỉ đăng truyện Cơm Chiên Cá Mặn, Cá Mặn Rất Mặn và MonkeyD

Mẹ Lý tức giận đến nỗi bùng nổ ngay tại chỗ: “Thế mày định trơ mắt nhìn vợ chồng tao c.h.ế.t cóng à?”

Bạch Hoa mất kiên nhẫn nói: “Nhà mình không còn tiền sao? Giờ trời cũng chưa lạnh lắm, lại đi mua ít bông và vải, làm áo mới là được rồi mà.”

Mẹ Lý tức đến mức phải bấm nhân trung.

Lý Đại Minh giận dữ gầm lên: “Nhà mình còn tiền ở đâu? Nửa năm nay, em không kiếm nổi một điểm công, nhà chỉ dựa vào anh và ba anh đi làm kiếm điểm. Nuôi bốn người lớn, lương thực không đủ ăn, chỉ có thể lấy tiền đi chợ đen mua thêm gạo, mấy chuyện này em không biết chắc?”

Sắc mặt Bạch Hoa thoáng hoảng loạn: “Nhưng em đã gửi áo bông về nhà rồi, giờ đòi lại, mặt mũi em biết để đi đâu?”

Mẹ Lý xông tới, lao vào cấu véo, miệng còn mắng: “Đó là áo bông con dâu trước tao làm cho hai ông bà già này! Cái áo lính đại bào của Đại Minh cũng là nó mua cho, mày lấy cái gì mà đem cho người khác?”

Bạch Hoa vừa giãy giụa, vừa nhìn về phía Lý Đại Minh cầu cứu.

Nhưng lần này, Lý Đại Minh lại hoàn toàn đứng yên tại chỗ, không hề động đậy.

Chỉ lẳng lặng nhìn mẹ mình đè lên người Bạch Hoa, tát cho cô ta mấy chục cái bạt tai.

Khuôn mặt Bạch Hoa bị đánh đến sưng đỏ, tróc da, khóe miệng chảy máu, ngất xỉu ngay tại chỗ.

Cả nhà họ Lý không ai quan tâm đến cô ta, giữa trời đông giá rét, vậy mà cứ thế ném cô ta ngoài sân.

Sáng hôm sau, tôi đạp xe chở Nữu Nữu đi làm, trên đường lại gặp Bạch Hoa.

13

Khuôn mặt cô ta đã sưng phù đến mức không nhận ra, khóe miệng bầm tím, trên mặt ửng lên một màu đỏ bất thường.

Thấy tôi xuất hiện, Bạch Hoa “phịch” một tiếng quỳ xuống trước xe đạp.
 
[Thập Niên 70] Con Tôi Không Cần Ba Vẫn Được
Chương 6: Chương 6



“Chị Hồng Anh! Chị cứu em với! Cả nhà Lý Đại Minh không phải người! Tối qua suýt nữa đánh c.h.ế.t em rồi!”

“Em ngất đi rồi, Lý Đại Minh lại mặc kệ, cứ thế bỏ em ngoài sân…”

“Em sốt cao, Lý Đại Minh không cho tiền, cũng không đưa em đi trạm y tế… Chị Hồng Anh, em cầu xin chị đưa em đi trạm y tế có được không?”

Tôi dừng lại, dựng xe xong đi tới, mặc kệ cô ta giãy giụa, kéo thẳng Bạch Hoa đến trước cửa nhà Lý Đại Minh.

Bạch Hoa sững sờ nhìn tôi.

Tôi cười khẩy một tiếng:

“Đồng chí Bạch, chị cũng là người có học, chắc không quên câu này của thánh nhân đã dạy chứ?”

“Lấy đức báo oán, vậy còn lấy gì để báo đức?”

“Cô cướp chồng tôi, phá nát gia đình tôi, hại con gái tôi không còn ba.”

“Bây giờ cô bị đánh đập, chịu khổ ở nhà họ Lý, còn mong tôi không tính chuyện cũ mà giúp cô, cứu cô sao?”

“Cô có biết không? Nhìn thấy cô và Lý Đại Minh sống không ra gì, trong lòng tôi sung sướng biết bao nhiêu.”

“Tôi sao có thể cứu cô được chứ?”

“Nhưng mà, tôi còn phải cảm ơn cô nữa, nếu không có cô, bây giờ tôi vẫn còn đang ở nhà họ Lý làm trâu làm ngựa.“

“Bây giờ thì hay rồi, những ngày tháng khổ sở, cũng đến lượt cô nếm trải rồi…“

Chỉ đăng truyện Cơm Chiên Cá Mặn, Cá Mặn Rất Mặn và MonkeyD

Nói xong, tôi gõ cửa nhà họ Lý rồi quay người bỏ đi.

Sau lưng vang lên tiếng kêu vui mừng của Lý Đại Minh, cùng tiếng gào khóc thê lương của Bạch Hoa.

Tôi đạp xe thật nhanh, bỏ lại thật xa những con người đã khiến tôi phải sống những ngày tháng khổ cực.

14

Sau ngày hôm đó, tôi cứ tưởng nhà họ Lý sẽ lại ầm ĩ một trận lớn, nào ngờ Lý Đại Minh và Bạch Hoa lại nhanh chóng làm lành.

Không cần tôi đi nghe ngóng, mẹ chồng cũ của tôi đã sớm lan truyền tin khắp thôn.

Thì ra, Bạch Hoa có thai rồi.

Mẹ Lý cuối cùng cũng được dịp nở mày nở mặt, đi đâu cũng khoe khoang rằng đứa bé trong bụng Bạch Hoa nhất định là cháu đích tôn.

Còn ngấm ngầm chê bai tôi, nói rằng vì tôi không sinh được con trai nên Lý Đại Minh mới ly hôn.

Trong thôn bàn tán đủ kiểu, nhưng tôi không để tâm, vì tôi có chuyện quan trọng hơn cần làm.

Cuối tháng Mười, trên báo đột ngột tuyên bố khôi phục kỳ thi đại học.

Trước đây Lý Đại Minh nhiều lần đến quấy rầy, tôi đã định dắt Nữu Nữu rời khỏi thôn.

Nhưng bây giờ, tôi có một ý nghĩ mới: Tôi muốn thi đại học, tôi muốn dắt theo Nữu Nữu đi học đại học!

Nhà họ Lý vừa mới yên ổn chưa bao lâu, lại một lần nữa xảy ra cãi vã kịch liệt.

Bạch Hoa cũng muốn đi thi đại học, nhưng trong bụng cô ta đang mang cháu đích tôn của nhà họ Lý, mẹ Lý sống c.h.ế.t không đồng ý.

Nghe nói để ngăn Bạch Hoa đi đăng ký, mẹ Lý bắt Lý Đại Minh nhốt cô ta trong phòng.

Bạch Hoa tức đến nỗi đập phá hết đồ trong nhà, cuối cùng động thai, phải đưa vào trạm y tế để dưỡng thai.

15

Trong khi Lý Đại Minh ở trạm y tế chăm sóc Bạch Hoa dưỡng thai.

Tôi thì đang ở trạm thu mua phế liệu không xa, cùng mấy thanh niên trí thức lục lọi tìm sách giáo khoa cấp ba của mấy năm trước.

Nhìn thấy có mấy cô gái giống tôi, lưng đeo đứa trẻ nhỏ, chúng tôi nhìn nhau cười, thẳng lưng lên, cái lưng đã từng bị cuộc sống đè nặng.

Học sinh cấp ba ở thị trấn nhỏ không nhiều, sách giáo khoa lại càng ít hơn, chúng tôi gom góp từng quyển một, mười mấy người cũng chỉ vất vả ghép được hai bộ sách hoàn chỉnh.

Ai nấy đều là thanh niên trí thức nghèo, trong tay chẳng có mấy đồng, cuối cùng bàn bạc, mỗi người mua một quyển, rồi thay nhau mượn chép lại.

Những ngày thi, tôi gửi Nữu Nữu cho một người thân ở trạm lương thực trông giúp, mỗi ngày trả năm hào.

Sau khi thi xong, tôi dắt Nữu Nữu về lại thôn, mới biết nhà họ Lý lại xảy ra chuyện lớn.

Bạch Hoa không cam tâm bỏ lỡ kỳ thi đại học, khi mẹ Lý một lần nữa dùng đứa bé ra uy với cô ta, Bạch Hoa cắn răng, đ.â.m thẳng cái bụng vào cối xay.

Cô ta tự mình làm sảy đứa bé chưa đầy ba tháng trong bụng.

Nghe nói hôm đó, Lý Đại Minh lại muốn đánh cô ta ở trạm y tế, nhưng Bạch Hoa đã nhờ người báo công an, ngược lại khiến Lý Đại Minh bị bắt vào đồn.

Bạch Hoa vẫn kịp đi đăng ký dự thi vào ngày cuối cùng.

Nhưng cô ta không có sách giáo khoa, đánh điện nhờ nhà gửi sách lên, mới biết bộ sách cấp ba cô ta để lại ở nhà mẹ đẻ đã bị mẹ cô ta đem bán với giá cao.

Cô ta cứ như vậy, hoàn toàn không chuẩn bị gì mà bước vào phòng thi, lúc ra khỏi phòng, mặt trắng bệch như tờ giấy.

16

Một tháng sau, kết quả thi đại học được công bố.

Không ngoài dự đoán, Bạch Hoa trượt.

Còn tôi, lại đỗ vào trường Đại học Sư phạm phía Nam!

Khi nhận được giấy báo trúng tuyển, toàn bộ lãnh đạo và đồng nghiệp ở trạm lương thực đều vui mừng thay tôi.

Mọi người cùng góp quà, tổ chức cho tôi một buổi tiệc mừng nhập học đơn giản mà ấm cúng.

Sau tiệc, tôi tìm người bán lại công việc ở trạm lương thực, cầm số tiền đó, tôi dự định sớm dẫn Nữu Nữu đến phương Nam.

Dù gì cũng dắt theo con nhỏ, ở ký túc xá chắc chắn không tiện, tôi muốn thuê một căn nhà gần trường, rồi tìm một nhà trẻ cho Nữu Nữu.
 
[Thập Niên 70] Con Tôi Không Cần Ba Vẫn Được
Chương 7: Chương 7



Ngay lúc tôi quay về thôn thu dọn đồ đạc, chuẩn bị đưa Nữu Nữu đi phương Nam, thì Lý Đại Minh lại tìm đến cửa.

Thấy tôi, trên mặt anh ta lướt qua một tia xấu hổ.

“Hồng Anh, nghe nói em đậu đại học rồi à? Chúc mừng em.”

Tôi gật đầu, giọng nhạt nhẽo: “Có việc gì không?”

Lý Đại Minh ngập ngừng một lát, cố nén xấu hổ, nói nhỏ:

“Hồng Anh, em đi học đại học rồi, vậy... công việc ở trạm lương thực chắc không cần nữa phải không?”

“Hay là, em nhường công việc ở trạm lương thực lại cho anh đi?”

Tôi lạnh lùng nhìn anh ta: “Dựa vào cái gì?”

Lý Đại Minh cuống lên: “Dựa vào việc anh là ba của Nữu Nữu! Anh sống tốt, chẳng phải Nữu Nữu cũng được hưởng theo sao?”

Nếu anh ta không nói câu này thì thôi, vừa nói ra, tôi lập tức nổi giận, vớ lấy cây củi bên tường, giáng cho anh ta một trận.

“Anh còn mặt mũi nói sống tốt để Nữu Nữu hưởng theo?”

“Năm đó khi anh bảo tôi nhường công việc trạm lương thực cho anh, anh đã nói sao?”

“Anh nói cả đời sẽ không để tôi và Nữu Nữu phải chịu đói!”

“Vậy mà anh quay đầu liền dan díu với cô thanh niên trí thức trẻ đẹp, anh cầm phiếu lương thực của mẹ con tôi đi lấy lòng người ta, anh có từng nghĩ đến mẹ con tôi ở nhà đang đói lả?”

“Nói thật cho anh biết, công việc ở trạm lương thực, tôi đã bán rồi!”

Lý Đại Minh bị tôi đánh đến ôm đầu bỏ chạy, nghe thấy tôi nói đã bán công việc ở trạm lương thực, anh ta sững người tại chỗ.

“Bán rồi? Bán cho ai? Được bao nhiêu tiền?”

Tôi nhìn anh ta đầy cảnh giác: “Anh định làm gì?”

Lý Đại Minh dày mặt quỳ phịch xuống.

“Hồng Anh, thùng gạo trong nhà cạn đáy rồi, phiếu lương thực cũng hết sạch, ba mẹ anh sắp c.h.ế.t đói rồi.”

“Anh biết em có tiền, em cho anh mượn năm mươi đồng, với hai mươi cân phiếu lương thực được không?”

17

Bốn bề tối đen như mực, nhìn ánh mắt của Lý Đại Minh như sói đói, tôi thầm rùng mình, giả vờ do dự nói:

“Tiền và phiếu lương thực tôi đều khóa trong tủ ở văn phòng, anh để tôi suy nghĩ đã, mai tôi cho anh câu trả lời.”

Lý Đại Minh miễn cưỡng bỏ đi.

Anh ta vừa rời đi, tôi lập tức tìm đến hai thanh niên trí thức cùng đậu đại học với tôi.

Nghe nói chồng cũ lại tới quấy rầy tôi, hai nam thanh niên trí thức đồng ý sáng mai đi cùng tôi đến trạm lương thực.

Sợ đêm dài lắm mộng, hôm sau trời vừa sáng, tôi liền cõng Nữu Nữu, dưới sự hộ tống của hai thanh niên trí thức, đi đến trạm lương thực.

Sau khi làm xong thủ tục bàn giao, tôi lập tức đưa Nữu Nữu lên tàu đến phương Nam.

Những chuyện sau này, tôi đều biết được qua thư của nam thanh niên trí thức gửi cho tôi.

Sau khi tôi đi không lâu, Lý Đại Minh ăn mặc tươm tất đến nhà tôi.

Phát hiện nhà trống không, tôi đã đưa Nữu Nữu rời khỏi, anh ta liền trèo tường vào, đập phá căn nhà cũ của tôi tan tành.

May mà tôi đã có kế hoạch rời đi từ sớm, sau khi nhận được giấy báo trúng tuyển, tôi đã bán hết những thứ có thể bán trong căn nhà cũ.

Những thứ còn lại chẳng đáng bao nhiêu, cũng không mang theo được, bị đập cũng chẳng tiếc.

Lý Đại Minh không cam lòng, lại chạy đến trạm lương thực làm ầm ĩ, nói tôi là vợ anh ta, bây giờ tôi đậu đại học rồi, công việc đó nên để anh ta tiếp quản.

Lãnh đạo trạm lương thực lập tức báo công an, Lý Đại Minh lại một lần nữa bị bắt vào đồn.

Đợi đến khi anh ta được thả ra, nhà cũng chẳng còn ai.

Thì ra, để được thi đại học, Bạch Hoa đã liều mình đ.â.m bụng đến sảy thai, mẹ Lý thì nóng lòng bế cháu, đi khắp nơi tìm “bí phương sinh con” bắt Bạch Hoa uống.

Chỉ đăng truyện Cơm Chiên Cá Mặn, Cá Mặn Rất Mặn và MonkeyD

Bạch Hoa không chịu uống, mẹ Lý liền bảo ba Lý giữ chặt cô ta lại, từng bát từng bát thuốc đổ vào bụng.

Bạch Hoa nhịn hết nổi, sau một lần bị ép uống thuốc, đã rắc thuốc chuột vào nồi cháo khoai lang vừa nấu xong.

Nhìn tận mắt ba mẹ chồng trút hơi thở cuối cùng, Bạch Hoa vẫn chưa dừng lại, dứt khoát phóng hỏa, đốt trụi nhà Lý Đại Minh!

Cô ta cũng c.h.ế.t trong trận hỏa hoạn đó.

Nghe nói, khi Lý Đại Minh trở về thì phát điên.

Anh ta không chịu cho chôn Bạch Hoa vào mộ tổ nhà họ Lý, còn chạy khắp nơi nói, vợ anh ta không phải Bạch Hoa, mà là Trương Hồng Anh.

Nhưng chẳng ai tin, ngược lại còn chê cười anh ta cóc ghẻ đòi ăn thịt thiên nga.

Giờ trong thôn ai cũng cười nhạo anh ta, nhặt được vừng thì vứt bỏ dưa hấu, vì một người như Bạch Hoa mà ly hôn với tôi.

Không ngờ tôi lại là nữ sinh đầu tiên trong thôn đậu đại học.

Còn Bạch Hoa thì tự tay đầu độc c.h.ế.t ba mẹ của Lý Đại Minh.

Chuyện này, chẳng phải là báo ứng sao?

18

Lần cuối cùng tôi gặp lại Lý Đại Minh là mười năm sau đó.

Mười năm nay, tôi vẫn chưa tái hôn, ngoài việc nuôi dưỡng Nữu Nữu, tôi dồn hết tâm sức vào sự nghiệp giáo dục.

Mười năm sau, tôi trở lại công xã Hồng Dương, trở thành hiệu trưởng trường trung học thị trấn Hồng Dương.

Hôm ấy, tôi nghe nói gần đây thị trấn bỗng xuất hiện một kẻ điên, thường xuyên theo đuôi nữ sinh tan học khi chỉ có một mình.

Miệng còn luôn miệng hét lên: “Tôi tới đón vợ tôi tan học.”

Tôi lập tức liên hệ với công an, bắt được gã điên quấy rối nữ sinh kia.

Không ngờ, khi đồn công an tra hộ khẩu, tôi hoàn toàn sững sờ.

“Lý Đại Minh? Anh là Lý Đại Minh?”

Lý Đại Minh đã không còn nhận ra tôi nữa.

Nghe thấy tôi gọi tên mình, anh ta ngẩng đầu lên, ánh mắt mơ màng, miệng vẫn lặp đi lặp lại:

“Vợ tôi là Trương Hồng Anh, tôi đến đón vợ tôi tan học.”

Vì Lý Đại Minh không còn người thân, họ hàng cũng không muốn chăm sóc anh ta.

Cuối cùng, công an chẳng còn cách nào khác, đành đưa anh ta vào bệnh viện tâm thần.

Nhìn Lý Đại Minh bị áp giải lên xe cảnh sát, miệng vẫn không ngừng gọi tên tôi.

Tôi không khỏi thẫn thờ.

Tôi đang đứng ngay trước mặt anh ta, vậy mà anh ta đã không còn nhận ra tôi nữa.

(Hết)
 
Back
Top Bottom