Chào bạn!

Để có thể sử dụng đầy đủ chức năng diễn đàn Của Tui À bạn phải đăng nhập hoặc đăng ký.

Đăng Ký!

Dịch Thập Niên 70: Cô Vợ Nhỏ Được Cưng Chiều

Thập Niên 70: Cô Vợ Nhỏ Được Cưng Chiều
Chương 120: Chương 120



Nhìn bọn họ đi xa, bấy giờ Tưởng Chính Quang mới hoàn hồn. Anh ta cực kỳ phiền não, nhìn vẻ mặt sa sầm của Tưởng Chính Hoa, anh ta hít một hơi: “Anh, em xin lỗi, em không ngờ họ sẽ đến.”

Tưởng Chính Hoa nhìn ba người kia đi xa, lạnh lùng mắng thầm trong lòng, nhìn Tưởng Chính Quang: “Việc này không liên quan đến em, em đừng áy náy.”

Vốn dĩ Mã Ái Vân không hề ghét nhà họ Lưu, có điều sau sự việc vừa rồi, cảm giác căm ghét dấy lên trong lòng bà. Bà nhìn Tưởng Phúc Dân, tức giận đến mức mặt đỏ bừng: “Nếu sau khi chúng tôi đi, họ còn đến ăn vạ thì ông cứ làm như những gì hôm nay đã nói. Chúng ta không cần thứ thông gia như vậy.”

Bây giờ Lưu Thải Nga đang bị tạm giam trong nhà lao, thằng Ba không ly hôn được, đợi khi nào cô ta được thả ra, bất luận thế nào họ cũng phải hoàn thành thủ tục ly hôn ngay lập tức.

Tưởng Phúc Dân gật đầu: “Tôi biết rồi.”

Nhà họ Lưu khá quan tâm đến Lưu Thải Nga, sau sự việc ngày hôm nay, Giang Nguyệt Vi đoán có lẽ sau này, nhà họ Lưu muốn đến ăn vạ cũng sẽ đắn đo cân nhắc. Cô không ngờ trong chuyến về quê lần này, chuyện của Nguyệt Hà tiến triển một cách thuận lợi, có điều lại vướng vào rắc rối của Lưu Thải Nga. Với chuyến thăm nhà này, cô chẳng còn chút hào hứng nào nữa, chỉ mong quay về thành phố.

Tưởng Chính Hoa hiểu cảm xúc của cô. Thế là trưa hôm đó, anh nhờ Mã Ái Vân sắp xếp đồ đạc, sau đó anh đến đồn công an, báo với công an trực hôm đó là sau này Tưởng Phúc Dân sẽ thay thế bọn họ, khởi tố vụ việc của Lưu Thải Nga.

Đối với ba chữ Lưu Thải Nga, Giang Nguyệt Vi giờ đã sinh lòng ác cảm, không muốn nghe thêm về tình huống của cô ta. Thậm chí lúc Tống Xuân Ninh đưa hai bộ quần áo mà Lưu Thải Nga may cho con cô, cô cũng không nhận, nói thẳng: “Chị cho người khác đi, không ai lấy thì vứt đi.”

Tống Xuân Ninh cũng không muốn Giang Nguyệt Vi bực bội thêm, chẳng qua nếu không đưa hai bộ quần áo cho Giang Nguyệt Vi thì nhà họ cũng không ai mặc. Nếu bây giờ Giang Nguyệt Vi đã nói không cần thì cô ta cũng không ép uổng: “Được, vậy tôi cho người khác.”

Giang Nguyệt Vi gật gật đầu, cất quần áo mà Tống Xuân Ninh may vào túi, sau đó tranh thủ thời gian để gọi điện cho Nguyệt Hà.

Nguyệt Hà muốn đến nhà xưởng xin nghỉ việc, thu xếp công việc cho xong xuôi nên đã lên huyện trước bọn họ, đến mùng sáu mới về nhà.

Ba ngày trôi qua nhanh như gió, đến mùng tám, Giang Nguyệt Vi dậy từ sớm tinh mơ.

Đồ đạc trong nhà đã được sắp xếp ổn thỏa. Sau khi ăn sáng, đợi Mã Ái Vân dặn dò Tống Xuân Ninh xong, bọn họ lập tức đi bắt xe. Vừa khéo hôm nay là ngày họp chợ nên có rất nhiều người đi lại trên đường, không ít người lên huyện. Lúc bọn họ đến nơi, xuyên qua lớp cửa kính, Giang Nguyệt Vi nhìn thấy trên xe đã chật ních người, sắp sửa hết chỗ.

Tưởng Chính Hoa vội vàng đỡ Giang Nguyệt Vi lên xe. Sau khi lên xe, Giang Nguyệt Vi vừa nhìn lướt qua đã thấy hai bóng dáng quen thuộc, một người là Triệu Phượng Tiên, một người là Hà Hiểu Oánh.

Nhìn thấy hai người họ, Giang Nguyệt Vi hơi bất ngờ, có điều chẳng mấy chốc cô đã nghĩ ra điều gì đó. Bây giờ chưa hết thời gian nghỉ Tết, có rất nhiều người lên huyện vui chơi, có điều nhìn mặt mũi họ sa sầm, trông không giống đi dạo phố lắm. Mà Hà Hiểu Phong đang bị nhốt trong nhà lao, vẻ mặt họ như này chắc là đến thăm Hà Hiểu Phong ha?

Chẳng qua cô không ngờ lại trùng hợp như vậy, ấy thế mà họ lại ngồi cùng một chuyến xe.

Hà Hiểu Oánh nhìn thoáng qua cũng nhận ra Tưởng Chính Hoa và Giang Nguyệt Vi. Cô ta hơi sửng sốt rồi sực nhớ ra bây giờ Giang Nguyệt Vi không còn quan hệ với nhà họ Hà của cô ta nữa.

Tầm mắt của cô ta nhẹ nhàng lướt qua bụng bầu lộ rõ của Giang Nguyệt Vi, bỗng nhiên cảm thấy có thứ gì đó chặn ở cổ họng, nghẹn đến mức suýt nữa cô ta không hít thở nổi.

Tầm mắt của cô ta nhẹ nhàng lướt qua bụng bầu lộ rõ của Giang Nguyệt Vi, bỗng nhiên cảm thấy có thứ gì đó chặn ở cổ họng, nghẹn đến mức suýt nữa cô ta không hít thở nổi.

Bây giờ tất cả mọi người đều biết Giang Nguyệt Vi mang thai. Tết năm nay, cô ta gặp phải rất nhiều người giả vờ vô tình hỏi nhà cô ta đã biết chuyện này chưa.

Trước kia nhà họ Hà của cô ta mắng Giang Nguyệt Vi không biết đẻ thậm tệ cỡ nào thì bây giờ nhà họ phải hứng chịu hậu quả gấp đôi. Hơn nữa những lời chửi rủa mà họ đã từng thốt ra đó sẽ bám theo họ cả đời, kể cả con gái nhà họ Hà đã được gả đi cũng sẽ bị thiên hạ chế giễu sau lưng.

Triệu Phượng Tiên cũng nhìn thấy họ, thoạt đầu bà ta sửng sốt, sau đó cáu kỉnh hừ một tiếng, đưa mắt nhìn sang chỗ khác.

Giang Nguyệt Vi giả bộ như không nhìn thấy bà ta và con gái, đi thẳng về phía chỗ ngồi còn trống, Tưởng Chính Hoa đi theo đằng sau cô. Còn Mã Ái Vân đi cuối cùng, nhác trông thấy Triệu Phượng Tiên thì “ồ” lên một tiếng rồi cười hỏi bà ta: “Nhà bà cũng lên huyện hả? Lên huyện làm gì?”

Chỉ một câu hỏi đơn giản lại có thể khiến Hà Hiểu Oánh không biết giấu mặt đi đâu. Bởi vì bọn họ đi thăm Hà Hiểu Phong, hắn ta đang bị giam giữ trong nhà tù của huyện. Chuyện này khiến Hà Hiểu Oánh mất hết thể diện nên cô ta không dám ho he câu nào.

Triệu Phượng Tiên nghe thấy Mã Ái Vân hỏi như vậy thì cũng rất tức giận. Nhà bà ta và nhà họ Tưởng chẳng thân thiết gì, Mã Ái Vân hỏi như vậy là cố tình xát muối vào lòng bà ta, thế nên bà ta cũng đáp lại bằng giọng điệu cực kỳ không thân thiện: “Chúng tôi đi đâu liên quan gì đến bà?”

Mã Ái Vân bị bà ta đáp trả như vậy nhưng cũng không giận dữ, tiếp tục cười hỏi rằng: “Dù sao cũng là người quen mà, gặp mặt thì chào hỏi vài câu, bà cáu gắt như vậy làm gì?”

Nhìn Mã Ái Vân cười hí ha hí hửng, cơn thịnh nộ trong lòng Triệu Phượng Tiên bùng cháy ngùn ngụt, tựa như ngọn lửa được đổ thêm dầu. Nếu không phải đang ở trên xe, Tưởng Chính Hoa ngồi ở đằng sau thì nhất định hôm nay bà ta phải cãi nhau một trận với Mã Ái Vân. Thế nhưng giờ đây bà ta chỉ có thể nén cơn giận lại.

Bà ta biết Mã Ái Vân đắc ý vì Giang Nguyệt Vi mang thai. Nhưng mang thai có phải chuyện gì to tát đâu, nhìn bụng Giang Nguyệt Vi to như vậy, chắc chắn là mang thai hai đứa con gái. Hai đứa con gái thì nối dõi tông đường kiểu gì, sinh hai đứa con gái có khác nào tuyệt hậu đâu, tuổi gì đòi sánh ngang với nhà họ Hà của bà ta?

Nghĩ vậy, Triệu Phượng Tiên thoải mái hơn một chút, nói bằng giọng lạnh tanh: “Tôi với bà không thân nhau.”

Mã Ái Vân nghe bà ta nói thế thì cười ồ lên, không định đôi co với bà ta nữa nên nhanh nhẹn đi đến vị trí ở ngay phía sau Giang Nguyệt Vi, ngồi xuống rồi thì thầm với cô: “Chắc chắn họ đi thăm Hà Hiểu Phong.”

Giang Nguyệt Vi nghe vậy, khe khẽ gật đầu: “Con biết.”

Mã Ái Vân cười: “Đúng là con tạo xoay vần, ông trời không tha một ai. Bởi vậy ấy, đã là người thì đừng làm quá nhiều việc ác, nếu không sẽ bị ông trời để mắt đến. Họ ra nông nỗi này đúng là đáng đời.”

Lúc còn ở nhà, Giang Nguyệt Vi từng nghe Mã Ái Vân kể về gia cảnh hiện tại của nhà họ Hà. Bây giờ nhà họ Hà chẳng còn của cải gì đáng giá, đã vậy còn gánh thêm tiếng xấu muôn đời. Hà Hiểu Oánh và Hà Hiểu Phương ngại tiếng xấu của nhà họ Hà nên hầu như không về nhà ngoại.

Cô kìm lòng không được mà nhớ đến quãng thời gian mình và Hà Hiểu Phong vẫn chưa ly hôn. Nhà chồng Hà Hiểu Oánh ở gần nhà mẹ đẻ nên gần như tháng nào cô ta cũng dẫn con về nhà họ Hà hai ba lần, hễ ở là ở liền hai ba ngày.
 
Thập Niên 70: Cô Vợ Nhỏ Được Cưng Chiều
Chương 121: Chương 121



Bọn họ ăn cơm của nhà họ Hà, dùng đồ của nhà họ Hà, lúc về nhà chồng còn xách đi không ít đồ vật. Còn Hà Hiểu Phương thì khỏi phải nói, hồi đó phải cung cúc phục vụ cô ta học cấp ba. Kết quả khi nhà họ Hà gặp khó khăn, hai người này chạy nhanh hơn ai hết.

Bây giờ Giang Nguyệt Vi không muốn lãng phí thời gian với nhà họ Hà, chỉ gật đầu, cười đáp: “Đó là lẽ đương nhiên, đã sống trên đời thì nên ăn ở hiền lành.”

Chẳng mấy chốc xe đã lăn bánh. Tuy rằng họ ngồi ở cuối xe nhưng đoạn đường từ công xã lên huyện khá bằng phẳng, suốt chặng đường xe chưa từng xóc nảy lần nào. Chiếc xe chạy mất ba tiếng đồng hồ, cuối cùng cũng đến nhà ga ở huyện.

Chiếc xe dừng lại, Triệu Phượng Tiên và Hà Hiểu Oánh lập tức xuống xe. Vì nhóm người Giang Nguyệt Vi ngồi ở cuối xe nên đành chờ những người ngồi phía trước xuống xe hết thì mới đến lượt họ đi xuống, thế nên chẳng kịp thấy bóng dáng hai người kia đâu.

Giang Nguyệt Hà đứng đợi họ ở cổng nhà ga từ lâu, vừa thấy bọn họ xuống xe đã lên tiếng vẫy gọi.

Giang Nguyệt Vi nhìn cô bé đi tới, bèn hỏi: “Em thu xếp công việc xong chưa?”

Công việc hiện tại của Giang Nguyệt Hà là do người thân của bạn cô bé giới thiệu. Bây giờ không làm nữa nên mùng sáu Tết cô bé đã tìm bạn học, trả lại công việc này. Vì hôm nay nhà xưởng mới quay lại làm việc nên buổi sáng nay cô bé mới hoàn thành xong thủ tục bàn giao lại công việc. Nói chung là mọi chuyện đều diễn ra thuận lợi.

Cô bé gật đầu: “Em sắp xếp ổn thỏa hết rồi, nhà xưởng cũng viết thư giới thiệu giúp em nữa.”

Mã Ái Vân cảm thấy cuộc sống của hai chị em Giang Nguyệt Vi quá vất vả, không biết Lý Mỹ Ngọc nghĩ gì mà dồn hai người con gái ngoan ngoãn như vậy đến bước đường đoạn tuyệt quan hệ với gia đình ruột thịt: “Mẹ cháu không nghi ngờ chứ?”

Giang Nguyệt Hà lắc đầu, cô bé nói rằng mình được tăng lương nên Lý Mỹ Ngọc chẳng mảy may nghi ngờ, tin sái cổ. Có lẽ do quá sung sướng nên bà ta hơi đắc ý, chủ quan, thậm chí Giang Nguyệt Hà nói là mùng sáu đầu năm sẽ đi làm mà bà ta cũng chẳng hoài nghi. Hôm mùng sáu, bà ta còn bỏ một ít trứng gà vào túi cô bé: “Không đâu ạ, sáng nay cháu gọi điện về nhà, bọn họ không hề nghĩ cháu đi cùng mọi người. Cho dù họ biết thì đến lúc đó cũng không thể làm gì.”

Giang Nguyệt Vi nở nụ cười: “Vậy là được rồi, đi ăn cái gì trước đi.”

Bốn giờ chiều tàu hỏa mới xuất phát, bây giờ hẵng là đầu buổi chiều, nhà ga cách chỗ này một đoạn, nhóm Giang Nguyệt Vi bèn ăn cơm ở một quán gần nhà ga. Tưởng Chính Hoa mượn điện thoại của phòng văn thư, quay số gọi cho người quen làm việc trong trại giam, xong xuôi mới xách đồ đạc lên xe buýt, đi đến nhà ga. Lúc bọn họ đến nhà ga cũng là lúc Triệu Phượng Tiên và Hà Hiểu Oánh tới nhà tù của huyện.

Thủ tục thăm tù nhân cần phải xin phép từ trước. Hôm nay không có ai đến thăm tù nhân nên Triệu Phượng Tiên và Hà Hiểu Oánh chỉ cần đưa giấy chứng nhận, cảnh ngục lập tức dẫn họ đến phòng gặp gỡ. Sau đó cảnh ngục đến phòng giam, áp giải Hà Hiểu Phong đến.

Lúc sắp đến phòng gặp gỡ, vị cảnh ngục kia nhìn Hà Hiểu Phong và nói: “Người bạn tên Tưởng Chính Hoa của anh nhờ tôi chuyển lời đến anh, Giang Nguyệt Vi mang thai rồi.”

Đầu óc Hà Hiểu Phong vốn đang mơ hồ, thế nhưng lúc nghe thấy câu nói của cảnh ngục thì hắn ta lập tức tỉnh táo. Hắn ta bỗng nhiên dừng lại, nhìn cảnh ngục: “Anh nói ai mang thai?”

Cảnh ngục nhìn hắn ta, lặp lại những lời mình vừa nói thêm lần nữa: “Nếu anh không tin thì hỏi lại mẹ anh.”

Dứt lời, cảnh ngục không cho Hà Hiểu Phong có cơ hội hỏi lại, nhanh chóng dẫn hắn ta vào phòng gặp gỡ.

Nhác trông thấy con trai mình, Triệu Phượng Tiên lập tức đứng bật dậy. Đến khi nhìn rõ gương mặt hốc hác và cơ thể gầy guộc của hắn ta, nước mắt bà ta tuôn rơi: “Sao con lại gầy như vậy?”

Hà Hiểu Phong còn chưa hoàn hồn, hắn ta vẫn đang thất thần bởi câu nói của cảnh ngục, dù Triệu Phượng Tiên hỏi thăm cũng không trả lời. Qua một lúc lâu, hắn ta mới hỏi lại Triệu Phượng Tiên: “Có đúng là Giang Nguyệt Vi mang thai không?”

Triệu Phượng Tiên bỗng nhiên nghe thấy Hà Hiểu Phong hỏi vậy thì ngây người ra. Tuy bà ta biết Giang Nguyệt Vi mang thai từ lâu nhưng không hề hé răng nói nửa lời với Hà Hiểu Phong, hơn nữa nhà giam được quản lý một cách nghiêm ngặt, cách ly với thế giới bên ngoài nên Hà Hiểu Phong càng không hay biết. Bây giờ Hà Hiểu Phong đột nhiên hỏi như vậy, chứng tỏ hắn ta đã biết tin, nhưng rốt cuộc là ai nói?

Triệu Phượng Tiên hơi lúng túng, bèn nói ngay: “Không có! Con bé đó đâu biết đẻ, sao con lại nghĩ rằng nó mang thai? Ai nói với con?”

Mặt Hà Hiểu Phong sa sầm lại: “Tưởng Chính Hoa!”

Triệu Phượng Tiên nghe xong thì cứng họng ngay tắp lự. Bà ta rào trước đón sau đủ đường nhưng không tài nào ngờ rằng Tưởng Chính Hoa có thể tuồn tin vào đến tận phòng giam. Có điều bà ta tuyệt đối không thể để Hà Hiểu Phong biết chuyện này, bèn phủ nhận: “Nó nói tào lao đấy, làm gì có chuyện đó, sao con lại tin lời bịa đặt của nó? Nó đương nhiên sẽ nói vậy rồi.”

Hà Hiểu Phong vẫn còn nửa tin nửa ngờ. Tưởng Chính Hoa là người chồng hiện tại của Giang Nguyệt Vi, nếu chỉ muốn đả kích hắn ta thì không cần đợi đến bây giờ: “Mẹ không lừa con chứ?”

Triệu Phượng Tiên thấy hắn ta nói thế, nhíu mày: “Mẹ lừa con làm gì, chẳng lẽ lời mẹ nói mà con cũng không tin?”

Hà Hiểu Phong đờ đẫn rời tầm mắt, nhìn Hà Hiểu Oánh ngồi bên cạnh Triệu Phượng Tiên: “Em nói đi, chuyện Giang Nguyệt Vi mang thai có phải là sự thật không?”

Triệu Phượng Tiên lập tức lên tiếng: “Nó không có thai, con lo giữ sức khỏe trong đây đi, nghĩ nhiều như vậy làm gì?”

Hà Hiểu Oánh không biết Tưởng Chính Hoa làm cách nào mà có thể truyền tin đến chỗ anh trai mình. Nhưng nếu Hà Hiểu Phong đã nói vậy thì cô ta và mẹ giấu giếm cũng chỉ vô dụng, huống hồ việc này có thể giấu cả đời ư? Nhà tù không cách biệt hoàn toàn với thế giới bên ngoài, cơ mà mẹ cô ta không cho cô ta nói thì thôi vậy, cứ tạm thời giấu đã, thế là cô ta không dám mở miệng.

Nhìn thái độ của hai người, Hà Hiểu Phong không cần họ trả lời cũng biết được đáp án của câu hỏi. Giang Nguyệt Vi thật sự mang thai!

Hắn ta ngồi im như pho tượng, lặng thinh nhìn Triệu Phượng Tiên, ngây người một lúc lâu vẫn chưa hoàn hồn.

Giờ Giang Nguyệt Vi đã có con, vậy phải chăng người có vấn đề thật sự là hắn ta?

Nghĩ vậy, sắc mặt hắn ta hơi tái nhợt. Nếu thật sự là như thế thì chắc chắn những người bên ngoài đã biết. Nếu bọn họ đã biết thì chắc chắn họ sẽ không bỏ qua cơ hội đàm tiếu về hắn ta. Ngay giờ phút này, hắn ta đã có thể tưởng tượng ra những người ngoài kia nhìn nhận hắn ta bằng con mắt như nào, mắng chửi hắn ta ra sao, cười nhạo hắn ta cỡ nào.

Hà Hiểu Phong cảm giác như thể một tảng đá khổng lồ đang đè nặng lên n.g.ự.c làm hắn ta nghẹt thở, nghẹt đến mức hắn ta sắp không hít thở nổi, trong đầu toàn là sao có thể như vậy? Sao hắn ta lại ra nông nỗi này?

“Tại sao lại như vậy?” Hắn ta lúng túng mấp máy môi.

Triệu Phượng Tiên nhìn vẻ mặt dại ra của con trai, sốt ruột: “Như vậy là như nào, mẹ nói mà con còn không tin à? Cứ cho là sau này nó sinh được con thì sao, chờ đến khi con ra ngoài thì vẫn sinh được mà.”

Dứt lời, bà ta huých tay Hà Hiểu Oánh ra hiệu cô ta cũng lên tiếng đi.

Hà Hiểu Oánh không biết nên nói gì nhưng vẫn hùa theo: “Đúng vậy anh à, anh đừng nghĩ nhiều, cứ chăm chỉ cải tạo trong trại đi, cố gắng giảm nhẹ hình phạt. Nếu anh được ra tù sớm thì mọi chuyện sẽ tốt đẹp hơn thôi.”
 
Thập Niên 70: Cô Vợ Nhỏ Được Cưng Chiều
Chương 122: Chương 122



Triệu Phượng Tiên và Hà Hiểu Oánh càng an ủi thì càng lộ. Vốn dĩ Hà Hiểu Phong chỉ tin chín phần, giờ hắn ta đã tin hoàn toàn.

Ngày đó, vì Giang Nguyệt Vi không thể sinh con nên hắn ta mới chung chạ với Chung Bảo Ý. Nếu cô có thể sinh nở thì hắn ta ở với Chung Bảo Ý làm gì, phí công phí sức tìm cách ly hôn làm gì?

Sau khi về chung một nhà với Chung Bảo Ý, để dỗ dành cô ta mà Hà Hiểu Phong phải cố gắng kiếm tiền, do cô ta xúi giục nên hắn ta mới làm những việc trái pháp luật. Kết cục là hắn ta bị bắt vào tù, không có công việc, không có vợ con, mất hết thể diện, trở thành con chuột chui lủi ngoài đường bị mọi người đánh đuổi!

Nếu Giang Nguyệt Vi không vô sinh thì trước kia hắn ta đã chẳng dây dưa với Chung Bảo Ý, không chọc vào Tưởng Chính Hoa, càng không ly hôn với Giang Nguyệt Vi. Giang Nguyệt Vi có ngoại hình xinh đẹp, tính tình dịu dàng, lại còn nấu ăn ngon, từ trước đến nay đều một mực vâng lời hắn ta. Còn Chung Bảo Ý hầu như không có những ưu điểm đó, cô ta không những không cung phụng hắn ta mà còn chơi khăm hắn ta một vố. Cả cuộc đời hắn ta đều chôn vùi trong tay Chung Bảo Ý!

Đầu óc Hà Hiểu Phong bây giờ rối như tơ vò, càng nghĩ càng giận.

Đúng vậy, thoạt đầu hắn ta vẫn nghĩ cuộc đời của mình bị Giang Nguyệt Vi phá hỏng, nhưng bây giờ cẩn thận ngẫm nghĩ lại, thật ra cuộc đời của hắn ta bị Chung Bảo Ý phá hỏng. Mụ đàn bà phá hỏng cuộc đời hắn ta lại là người phụ nữ hắn ta lựa chọn sau khi vứt bỏ Giang Nguyệt Vi.

Chợt nghĩ ra điều này, Hà Hiểu Phong bỗng nhiên cảm thấy cơn giận trong lồng n.g.ự.c xông thẳng l*n đ*nh đầu, khiến trước mắt hắn ta tối sầm, cả người hắn ta mềm nhũn, hôn mê ngay tại chỗ.

Triệu Phượng Tiên thấy con trai mình đang yên đang lành bỗng nhiên đổ gục xuống, hoảng hốt thét lên một tiếng. Bà ta vội vàng gọi cảnh ngục đến hỗ trợ, véo xong lại ấn. Bấy giờ trong phòng gặp gỡ loạn như cào cào.

Hà Hiểu Phong bị véo mà tỉnh dậy, đến khi tỉnh táo, trong đầu hắn ta chỉ còn sự hối hận, hối hận vì mình đã dây dưa vào Chung Bảo Ý, hối hận vì mình đã ly hôn với Giang Nguyệt Vi. Hắn ta hối hận muốn c.h.ế.t quách cho xong!

Trong phòng gặp gỡ loạn như cào cào, còn bên nhà ga tàu hỏa, vì số lượng hành khách quá nhiều nên cũng phải chen chúc lên tàu. Nhóm người Giang Nguyệt Vi vất vả lắm mới lên được tàu, sau khi tìm được khoang tàu của mình, họ mới thở phào nhẹ nhõm.

Bốn vé họ mua đều là ghế giường nằm và đều ở cùng một khoang tàu. Thời gian tàu hỏa dừng đón khách ở nhà ga khá ngắn, họ lên xe không lâu là tàu hỏa bắt đầu khởi hành. Lát sau Mã Ái Vân đi pha sữa mạch nha cho mọi người uống.

Đây là lần đầu tiên Giang Nguyệt Hà đi tàu hỏa, cô bé ngồi ở bên cạnh cửa sổ, tò mò nhìn quang cảnh chạy lùi phía sau qua khung cửa, hệt như Giang Nguyệt Vi hồi trước. Dù bên ngoài chỉ là một thân cây hay một bụi cỏ giống cây cối ở chân núi cạnh đại đội cũng khiến cô bé cảm thấy mới mẻ. Nhưng ngắm nghía được một hồi, niềm háo hức nho nhỏ trong lòng cô bé vơi đi vì cơn say xe, chỉ muốn chợp mắt nghỉ ngơi.

Đây là lần thứ ba Giang Nguyệt Vi đi tàu hỏa, sau khi lên xe, cô chỉ muốn ngủ. Chung quy chỉ có Mã Ái Vân là không chịu ngồi yên, chạy đến khoang tàu bên cạnh, nói chuyện phiếm với người khác.

Tuy rằng chuyến đi kéo dài những mười mấy giờ nhưng nhìn chung thì ngủ một giấc qua đêm, hôm sau sẽ đến thành phố. Hiện tại cả khoang tàu chỉ có bốn người bọn họ, thế nên lúc ngủ tối, Tưởng Chính Hoa có thể đóng cửa khoang tàu lại, yên tâm ngủ một giấc, không cần phải lo lắng nửa đêm nửa hôm có kẻ đến trộm đồ.

Hơn tám giờ ngày hôm sau, chiếc tàu hỏa dừng lại. Mấy người xách hành lý, đi theo đoàn hành khách lần lượt xuống xe rồi đi về hướng cửa nhà ga.

Sau khi bước ra khỏi cửa nhà ga là một không gian rộng mênh mông.

Đây là lần đầu tiên Giang Nguyệt Hà và Mã Ái Vân lên thành phố. Nhìn những căn nhà lầu san sát nhau, xen kẽ với đường lớn rộng thênh thang, đôi mắt họ sáng bừng lên. Mã Ái Vân luôn miệng khen thành phố lớn thật tuyệt.

Năm nay Châu Lập Dương không về quê, lại lái xe địa hình đến đón họ. Cậu ta mặc quần áo bộ đội đứng ở cửa nhà ga, thoạt nhìn cực kỳ bắt mắt. Tưởng Chính Hoa nhìn lướt qua đã nhận ra cậu ta, vẫy tay với cậu ta ở đằng xa.

Châu Lập Dương lại gần chào hỏi và xách đồ đạc giúp bọn họ. Mã Ái Vân tấm tắc khen ngợi cậu ta lễ phép, đến lúc lên xe hơi, bà vẫn không quên hỏi cậu ta bao nhiêu tuổi, đã kết hôn chưa, hỏi nhiều đến mức mặt Châu Lập Dương đỏ như trái cà chua.

Tưởng Chính Hoa vội vàng hắng giọng: “Mẹ, mẹ đừng hỏi nữa, để cậu ta tập trung lái xe.”

Bấy giờ Mã Ái Vân mới dừng lại, rất có thiện cảm với cậu thanh niên dễ ngại ngùng này. Thậm chí bà còn tiếc nuối vì mình không có con gái, nếu không đã tuyển cậu thanh niên thoạt nhìn ngoan ngoãn, thẹn thùng này làm con rể. Mã Ái Vân nghĩ vậy, bất giác nhìn Giang Nguyệt Hà ngồi bên cạnh, sau đó nhoẻn miệng cười.

Bị Mã Ái Vân nhìn chòng chọc rồi cười tươi rói, Giang Nguyệt Hà cảm thấy hơi kỳ cục. Có điều xe hơi đã lăn bánh, phố xá sầm uất bên ngoài khiến cô bé không còn lòng dạ nào nghĩ ngợi nhiều. Chiếc xe chạy hơn nửa giờ thì rẽ vào một khu đại viện, trong đại viện, nơi nơi đều là những tòa nhà, bên cạnh đó là những ngôi nhà ba tầng nhỏ hơn. Cuối cùng chiếc xe dừng ở trước một ngôi nhà lầu.

Mấy người xuống xe, xách đồ đạc vào nhà, lên tầng hai, Tưởng Chính Hoa mở cửa phòng. Căn phòng đóng kín cửa sổ một tháng cũng không có mùi lạ. Trước kia, Châu Lập Dương đã chuyển đồ đạc từ nơi đóng quân về nhà anh, đang để ở phòng khách đợi sắp xếp.

Châu Lập Dương hoàn thành xong nhiệm vụ thì định quay về. Mã Ái Vân thấy cậu ta nhiệt tình giúp đỡ như vậy thì vội nói: “Cháu ăn cơm trưa đã rồi hẵng về?”

Châu Lập Dương lắc đầu nguầy nguậy: “Thím à, cháu còn nhiệm vụ cần làm nữa.”

Mã Ái Vân nhìn cậu ta: “Dù làm nhiệm vụ cũng phải ăn cơm chứ. Bây giờ sắp mười một giờ trưa rồi, nấu cơm nhanh lắm, cháu ăn xong rồi đi cũng được mà?”

Giang Nguyệt Vi nghe vậy thì cười, nhìn Tưởng Chính Hoa: “Chi bằng cấp trên lên tiếng đi?”

Tưởng Chính Hoa ho nhẹ một tiếng, trợn mắt với Châu Lập Dương: “Cậu ở lại ăn cơm với nhà tôi đi, ăn xong tôi và cậu cùng về doanh trại.”

Cấp trên đã lên tiếng, Châu Lập Dương nào dám từ chối. Mã Ái Vân lập tức chuẩn bị đồ đi nấu cơm, Giang Nguyệt Vi cũng không rảnh rỗi, cô thu dọn đồ đạc trong nhà một cách gọn gàng, mọi thứ đều được sắp xếp ngăn nắp. Ngôi nhà bao gồm một phòng khách ba phòng ngủ, vừa khéo đủ chỗ cho bốn người, Mã Ái Vân và Giang Nguyệt Hà đều có phòng riêng cho mình.

Vốn dĩ Giang Nguyệt Hà hơi tiếc nuối công việc cũ của mình, dẫu sao cô bé cũng làm ở nhà xưởng một năm, với lại nếu cô bé còn làm ở huyện thì thỉnh thoảng vẫn được gặp gỡ bạn học cũ. Nhưng bây giờ đặt chân lên thành phố lớn hoa lệ, nhìn thấy căn nhà nhiều phòng, mà phòng nào phòng nấy đều tiện nghi hơn phòng ký túc xá hồi trước, thế nên cô bé chẳng còn mảy may nuối tiếc. Suy cho cùng con người đều phấn đấu tiến về phía trước, sau khi cải cách, thành phố lớn có nhiều cơ hội hơn đất huyện chật hẹp kia.

Mọi người tất bật đến trưa rồi ăn cơm cùng nhau. Cơm nước xong xuôi, Tưởng Chính Hoa và Châu Lập Dương cùng trở về doanh trại. Mã Ái Vân thu dọn bát đũa xong, bèn đi chào hỏi hàng xóm, làm quen với hoàn cảnh xung quanh.

Giang Nguyệt Vi khệ nệ ôm bụng bầu, không tiện ra ngoài nên Giang Nguyệt Hà ở nhà chăm sóc cô.
 
Thập Niên 70: Cô Vợ Nhỏ Được Cưng Chiều
Chương 123: Chương 123



Hai chị em ngồi trên ghế sô pha, Giang Nguyệt Hà nghĩ ngợi gì đó, bèn hỏi Giang Nguyệt Vi: “Chị, chị muốn buôn bán cái gì?”

Chuyện buôn bán đơn giản chỉ quanh quẩn trong bốn chữ “ăn, mặc, ở, đi lại”. Mà trong bốn chữ này, lĩnh vực Giang Nguyệt Vi giỏi nhất tất nhiên chỉ có “ăn”. Thế nên cô không cần nghĩ ngợi nhiều, trả lời ngay lập tức: “Mở cửa hàng ăn uống gì đó. Trước tiên nghỉ ngơi hai ngày đã, đợi đến khi nghỉ ngơi lại sức thì chúng ta ra ngoài xem xét.”

Giang Nguyệt Hà nhìn bụng bầu của cô, hơi lo lắng: “Anh rể biết chuyện này chưa?”

Giang Nguyệt Vi cười, gật đầu: “Tất nhiên là biết rồi. Anh ấy ủng hộ chị, việc này không cần gấp gáp, phải xem xét tình hình mới biết được bước tiếp theo cần làm gì.”

Cuối năm ngoái, phiên họp toàn thể lần thứ ba của nhà nước đã thông qua chính sách cải cách, hạn chế cấm vận. Mùa xuân năm nay, thực hiện đúng theo khẩu hiệu thời đại mới, khắp nơi trên các con đường lớn đều rực rỡ sắc màu, những chiếc áo sơ mi sặc sỡ, những chiếc quần ống loe cũng xuất hiện nhiều hơn. Phái nữ bắt đầu uốn tóc xoăn, trang điểm ăn diện xinh đẹp giống như những ngôi sao trên màn ảnh. Thậm chí, mới tháng một đã có người bày bán hàng hóa trên vỉa hè.

Dù sao chính sách mới chỉ bắt đầu nên số người bán hàng vỉa hè không nhiều. Có điều hiện tại đã sắp hết tháng hai, vả lại vừa hết kỳ nghỉ Tết nên chắc hẳn thị trường sẽ có nhiều thay đổi, đến lúc đó đợi xem tình hình rồi tính tiếp.

Giang Nguyệt Hà không hỏi nữa, yên tâm may quần áo cho cháu ngoại sắp chào đời. Giang Nguyệt Vi về phòng ngủ một giấc, lúc cô tỉnh lại, Mã Ái Vân đã về nhà, trong tay còn cầm một túi nhỏ đựng hoa quả.

Giang Nguyệt Vi ngạc nhiên, nhìn bà mà hỏi: “Mẹ mua ở đâu vậy? Có xa đại viện của chúng ta không?”

Mã Ái Vân bèn trả lời: “Không phải là mẹ mua, mẹ tán dóc với người ta rồi được người đó cho, mẹ đã bảo là không cần nhưng người ta nhất quyết dúi vào tay mẹ. Mẹ và người ta đã hẹn mai gặp nhau tán gẫu ở chỗ cũ, đến lúc đó mẹ gửi lại bà ấy ít đồ.”

Giang Nguyệt Vi nghĩ thầm, khả năng xã giao của Mã Ái Vân thật là đáng nể, vừa mới chân ướt chân ráo lên thành phố nhưng không hề sợ sệt, mới một buổi trưa mà đã làm quen được bạn mới?

Có điều không thể lơ là, thiếu cảnh giác, cô bèn nói: “Chúng ta mới chuyển đến đây, mẹ hàn huyên với người ta ở trong đại viện là được rồi, đừng đi lung tung với ai ra ngoài.”

Mã Ái Vân cũng cười: “Con yên tâm, mẹ có phải trẻ con đâu, chẳng lẽ còn bị ngời khác lừa bán à?”

Có điều Mã Ái Vân ngẫm nghĩ lại. Ban nãy có rất nhiều người nói chuyện tán phét ở đó, ai cũng chê bà là bác gái nông thôn, nói chuyện mang giọng địa phương. Nhưng chỉ có duy nhất người phụ nữ kia là nhiệt tình bắt chuyện với bà, lại còn cho hoa quả, nghĩ lại cảm thấy hơi kỳ quặc.

Tuy rằng không nên nghĩ xấu cho người khác nhưng cẩn thận một chút vẫn hơn.

Nghĩ vậy, Mã Ái Vân lại nhớ đến hành động trước kia của Lưu Thải Nga, nhìn Giang Nguyệt Vi và nói: “Con đừng ăn túi hoa quả này, đợi ngày mai mẹ mua trái cây mới rồi con hẵng ăn.”

Biết Mã Ái Vân đề cao cảnh giác, Giang Nguyệt Vi cũng yên tâm hơn.

Sau khi ăn xong cơm tối, Mã Ái Vân quét dọn sạch sẽ phòng ốc. Thừa dịp Tưởng Chính Hoa tắm rửa, bà thủ thỉ dặn dò Giang Nguyệt Vi rằng trong thời gian mang thai, tuyệt đối phải chú ý, không thể làm càn với Tưởng Chính Hoa.

Thoạt đầu Giang Nguyệt Vi không hiểu Mã Ái Vân nói “làm càn” nghĩa là gì, chờ đến khi bà ghé tai thì thầm, mặt cô đỏ bừng lên, vội vàng đáp: “Mẹ, không có chuyện đó đâu, chúng con đều chú ý và biết nên làm gì.”

Hai người đều là người trẻ tuổi, thể lực sung mãn. Hôm trước ở nhà nên Mã Ái Vân khó tìm được cơ hội để nhắc nhở .

Bây giờ thấy bụng bầu của Giang Nguyệt Vi, bà cảm thấy chỉ “chú ý và biết nên làm gì” vẫn chưa ổn: “Chi bằng các con tách nhau ra ngủ đi?”

Giang Nguyệt Vi nhận ra khả năng tự chủ của Tưởng Chính Hoa rất cao. Lúc họ ân ái trên giường, h*m m**n của anh dư thừa như một con sư tử đực, chỉ cần cô không kêu dừng lại thì mãi mãi anh sẽ không dừng, đúng ăn quen bén mùi. Nhưng hễ cô mệt mỏi, kêu dừng thì anh sẽ kết thúc cuộc yêu một cách nhanh chóng, huống chi bây giờ cô đang mang. Nói chung là họ chưa quay lại cuộc sống ân ái của vợ chồng.

Cứ nghĩ một người đàn ông sung mãn như anh phải nhịn lâu như vậy, thú thật cô cũng rất đau lòng, có điều cô ngại không dám nói thẳng với Mã Ái Vân, chỉ đáp: “Lát nữa con sẽ nói chuyện với Chính Hoa.”

Tưởng Chính Hoa tắm rửa xong, ra ngoài thì thấy Giang Nguyệt Vi ngồi trên ghế sô pha, không biết đang thì thầm gì đó với mẹ anh, vẻ mặt của hai người là lạ, vành tai cô đỏ chót, ngượng ngùng cúi đầu. Quan trọng nhất là lúc hai người đó nhìn thấy anh đi ra, họ lập tức im bặt.

Đợi đến khi về phòng, anh lập tức hỏi Giang Nguyệt Vi. Cô nở nụ cười, kể lại cuộc đối thoại vừa rồi: “Hình như mẹ không tin tưởng anh lắm, còn bảo chúng ta tách nhau ra ngủ.”

Tưởng Chính Hoa nghe mà tai cũng hơi ửng đỏ. Tuy rằng trước kia bọn họ sinh hoạt vợ chồng hơi phóng túng, trong thời gian Giang Nguyệt Vi được nghỉ hè, ngày nào họ cũng làm, nhưng từ lúc cô mang thai, cuộc sống của anh giống như một vị hòa thượng. Đừng nói đến chuyện kia, giờ bụng bầu của cô to như vậy, anh ôm cô thôi cũng phải rất cẩn thận.

Anh khẽ ho một tiếng: “Sao lại phải tách ra ngủ riêng? Anh là người không biết kiểm soát bản thân như vậy sao?”

Giang Nguyệt Vi cười tủm tỉm, nhìn anh: “Còn anh tự cảm thấy mình thế nào?”

Tưởng Chính Hoa khẽ xoa chóp mũi: “Tất nhiên là biết kiểm soát rồi, là một người bộ đội, nếu ngay cả khả năng tự kiểm soát bản thân cỏn con này mà anh cũng không có thì lúc ra chiến trường, có gián điệp trà trộn...”

Anh còn chưa dứt lời, người phụ nữ lập tức ngồi lên đùi anh, vòng tay quàng cổ anh, sau đó đặt một nụ hôn lên đôi môi anh.

Đôi môi mềm mại dán lên môi anh mang theo hương thơm ngọt ngào, cơ thể cô cũng yêu kiều, tỏa ra hương thơm thoang thoảng của mùi cơ thể. Hương thơm ấy quanh quẩn ở chóp mũi khiến anh ngây dại.

Cô làm vậy có ý gì? Sao lại tấn công vật lý trực tiếp như vậy?

Chẳng mấy chốc Giang Nguyệt Vi buông anh ra, mỉm cười, đôi mắt cong cong: “Anh ra chiến trường mà cũng gặp tình huống này nào?”

Ngọn lửa trong lòng Tưởng Chính Hoa bốc cháy dữ dội như muốn lấy mạng anh, chú em Tưởng cũng rục rịch, coi bộ rất kích động. Ấy nhưng anh không muốn đẩy cô ra, chỉ xụ mặt nhìn cô: “Không gặp tình huống này, nhưng khi lên chiến trường không loại trừ khả năng gián điệp cải trang thành dân thường, sau đó trà trộn vào đám đông đòi báo ơn các thứ...”

Giang Nguyệt Vi nhìn gương mặt đỏ chót và vành tai ửng hồng của người đàn ông, sao lại không hiểu tình huống gì cơ chứ. Cô mỉm cười, bưng mặt anh rồi hỏi: “Vậy anh từng gặp tình huống kia chưa?”

Lúc đầu cô ngồi im trên đùi mà đã khơi dậy ngọn lửa trong lòng anh, bây giờ cô còn cố ý nhích tới nhích lui, ngọn lửa kia càng bùng cháy dữ dội, thiêu đốt khiến anh cảm thấy khó thở. Anh bạnh cằm, cắn chặt răng, nói: “Không gặp, nếu có anh cũng có thể vượt qua.”

Giang Nguyệt Vi thấy anh hít thở nặng nề, gân xanh trên cổ nổi gồ lên, đúng là anh chịu đựng rất giỏi: “Vậy bây giờ anh có muốn không?”

Tưởng Chính Hoa nghe cô hỏi thế thì khấp khởi mừng thầm, đôi mắt đen láy nheo lại: “Còn em có cho không?”

Giang Nguyệt Vi nhướng mày, lập tức đứng dậy khỏi đùi anh, cười nói: “Cho gì cơ?”

Tưởng Chính Hoa rướn người qua, ôm vai cô, ghé sát vào mặt cô, lúng búng nói: “Bây giờ không phải ở trên chiến trường, em xem đã bao lâu rồi chúng ta chưa làm chuyện đó?”
 
Thập Niên 70: Cô Vợ Nhỏ Được Cưng Chiều
Chương 124: Chương 124



Giọng anh thủ thỉ, nghe có vẻ rất tủi thân, có điều Giang Nguyệt Vi không chiều theo ý anh: “Em đang mang thai, bụng nặng nên mệt muốn chết.”

Tưởng Chính Hoa nhướng mày: “Vậy sao em còn mặt dày trêu chọc anh như thế?”

Giang Nguyệt Vi cười cười: “Chẳng phải anh tự nhận là mình kiểm soát bản thân rất tốt sao? Em chỉ kiểm tra chút thôi, cơ mà anh không vượt qua bài kiểm tra rồi, sau này anh phải chú ý.”

Khóe miệng Tưởng Chính Hoa giật giật, trên chiến trường và bây giờ sao giống nhau được? Bây giờ vợ anh đang quyến rũ anh, ai có thể kìm lòng được chứ? Thật là.

Anh không muốn phải đi tắm rửa thêm lần nữa, đành hít một hơi thật sâu giúp bản thân bình tĩnh hơn. Qua một lúc lâu anh mới nhìn Giang Nguyệt Vi, nói: “Vậy sau này em đừng trêu chọc anh nữa, nếu không anh phải mời em ăn một vài thứ.”

Giang Nguyệt Vi nghe vậy thì trợn trừng mắt, liếc xéo anh, vô thức thốt lên: “Ăn cái đầu anh!”

Tưởng Chính Hoa nghe xong, bật cười ngay lập tức: “Ừm, ăn cái đầu bự của anh.”

Bấy giờ Giang Nguyệt Vi mới phản ứng lại, lập tức duỗi tay bịt miệng anh, không cho anh nói nữa: “Ngủ thôi, nếu anh nói nữa thì chúng ta sẽ tách ra ngủ riêng thật.”

Tưởng Chính Hoa thầm buông tiếng thở dài, rõ ràng cô trêu chọc anh trước, ấy thế mà còn không cho anh nói, rõ ràng là chỉ cho quan binh phóng hỏa, không cho dân thường đốt đèn mà.

Thế nhưng anh không biết phản bác bằng cách nào, suy cho cùng vợ mang thai là to nhất nhà.

Tưởng Chính Hoa gật đầu, sau đó Giang Nguyệt Vi mới buông tay ra. Hai người nằm trên giường, người đàn ông chỉnh trang lại quần áo cho cô, nằm trên giường ôm cô. Anh nằm nghiêng người, một tay chống đầu, một tay luồn vào ổ chăn v**t v* bụng cô, nói: “Không cần tách ra ngủ riêng đâu, có lẽ mấy hôm nữa bọn anh sẽ lên đường làm nhiệm vụ.”

Giang Nguyệt Vi đưa mắt nhìn anh: “Lại có nhiệm vụ ư? Khi nào anh đi?”

Tưởng Chính Hoa gật đầu: “Đúng vậy, nhưng hiện tại chưa có quyết định chính thức, cũng không nói chắc chắn bao giờ xuất phát, có lẽ trong vòng mấy hôm tới sẽ lên đường.”

Giang Nguyệt Vi biết một khi anh đi thực hiện nhiệm vụ là đi biền biệt mấy tháng trời. Bây giờ em bé trong bụng cô đã được sáu tháng, nói không chừng đợi đến khi anh hoàn thành nhiệm vụ quay về, có lẽ cô đã sinh con rồi. Nếu vậy thì đúng là không cần tách ra ngủ riêng.

Tưởng Chính Hoa nghĩ đến điều gì, v**t v* bụng cô, nói bằng giọng điệu tha thiết: “Hai đứa nhóc à, lúc ba không ở nhà, các con phải ngoan ngoãn nhé, đừng giày vò mẹ con.”

Không biết có phải do âm thanh của anh không mà hai đứa nhỏ trong bụng Giang Nguyệt Vi khẽ cựa quậy vài lần. Giang Nguyệt Vi mang thai những hai em bé nên bụng cô vốn đã to, đứa nhỏ chỉ hơi động đậy cũng có thể nhận ra rõ ràng trên bụng.

Tưởng Chính Hoa sung sướng cười không khép được miệng: “Em xem đi, tụi nhỏ đồng ý với anh đấy.”

Hiện tại đang là những tháng cuối của thai kỳ, Giang Nguyệt Vi không nỡ lòng chia xa anh, muốn anh bầu bạn với mình. Có điều quyền quyết định phân công thực hiện nhiệm vụ không thuộc về họ, bây giờ nghe anh nói xong, cô không biết nên nói gì cho phải, đành dặn dò anh nếu đi thì nhất định phải chú ý an toàn, bình an trở về.

Ngày hôm sau, sáng sớm Tưởng Chính Hoa đã đến doanh trại. Hôm qua Giang Nguyệt Vi đã nói với Giang Nguyệt Hà rằng hôm nay họ sẽ ra ngoài xem xét tình hình, thế nên người đàn ông vừa đi, cô cũng chuẩn bị ra ngoài. Mã Ái Vân nấu xong bữa sáng từ lâu, thấy các cô muốn đi ra ngoài thì cũng muốn đi cùng họ.

Giang Nguyệt Vi không phản đối, dù sao tay nghề nấu nướng của Mã Ái Vân khá ổn, sau này gặp khó khăn gì thì cô có thể tham khảo ý kiến của bà. Vậy là ăn sáng xong, ba người lập tức ra ngoài. Thoạt đầu họ đi dạo một vòng trong đại viện để làm quen hoàn cảnh rồi mới rời khỏi đại viện.

Sau khi ra khỏi đại viện, họ đi về hướng nam, chẳng mấy chốc đã đến trạm xe công cộng, bởi vì vẫn chưa hết Tết nên đường sá nườm nượp người qua lại, số lượng người cũng khá đông đúc. Mã Ái Vân hỏi đường, cửa hàng bách hóa cách chỗ này ước chừng hơn hai mươi phút đi xe, nhưng chỉ cần đi thẳng về phía, qua một ngã tư đường là có một cửa hàng thực phẩm và tiệm tạp hóa, khoảng cách rất gần, hầu như người dân sinh sống xung quanh đây đều đến đó mua đồ.

Vì chỉ cách một ngã tư đường nên họ không bắt xe, cứ đi bộ về phía trước. Giang Nguyệt Vi xem đồng hồ, áng chừng đi bộ mười lăm phút là các cô đến nơi.

Bây giờ đã gần trưa, số lượng người đi lại trên ngã tư này còn nhiều hơn số người ở con đường ban nãy, dòng người lưu thông hết sức tấp nập. Giang Nguyệt Vi nhìn lướt qua ngã tư, hiện tại đã có một số người mở quán buôn bán, hầu hết đều là bán đồ ăn.

Đúng lúc Mã Ái Vân cũng đang muốn mua thức ăn, bèn đến một sạp hàng ở gần đó, nhân tiện hỏi thăm chủ hàng. Lúc trở về, bà nói với Giang Nguyệt Vi rằng rau củ trong sạp hàng đều do chính người bán trồng, buôn bán được gần hai tháng, từng bị tổ duy trì trật tự đuổi vài lần, nhưng do nhà nước ban hành chính sách nên tổ duy trì chỉ đuổi chứ không tịch thu hàng hóa của họ.

Giang Nguyệt Vi nghe bà nói xong thì hơi lo lắng. Nếu sau này họ mở một sạp hàng vỉa hè, chắc chắn cũng gặp phải trường hợp như vậy.

Giang Nguyệt Vi nghĩ ngợi một lát rồi nói: “Trước tiên xem xung quanh đây có ai cho thuê nhà không. Nếu có thì chúng ta không mở quán vỉa hè nữa mà thuê mặt bằng mở cửa hàng luôn.”

“Nếu vậy thì tốn kém lắm nhỉ?” Giang Nguyệt Hà nói.

Đương nhiên Giang Nguyệt Vi biết mở quán vỉa hè sẽ tiết kiệm kinh phí hơn, nhưng nếu có thể thuê mặt bằng mở cửa hàng, đăng ký được giấy cấp phép kinh doanh của bộ công thương thì bọn họ không phải lo lắng sẽ bị tổ duy trì trật tự đuổi nữa. Vả lại theo như cô biết, ở đời trước, tình trạng này còn kéo dài dai dẳng một thời gian.

Hơn nữa ở đây không có quán ăn, nếu bọn họ thuê mặt bằng mở quán ăn ở đây thì có thể mở rộng quy mô hơn. Nói tóm lại, thuê mặt bằng chắc chắn sẽ thu lãi tốt hơn.

Mã Ái Vân cũng chêm vào: “Vậy chúng ta xem quanh đây có nhà nào cho thuê không?”

Giang Nguyệt Vi kéo hai người đi một vòng xung quanh. Ở đây, ngoại trừ cửa hàng thực phẩm, tiệm tạp hóa và vài tiệm cắt tóc ra, chỉ có lác đác vài nhà dân. Có điều nhà nào cũng đóng cửa im ỉm, cô không biết tình hình cụ thể như nào: “Về nhà trước đã, chúng ta khảo sát thêm hai ngày nữa. Sau đó con hỏi xem ý Chính Hoa như nào, anh ấy biết rõ khu vực này hơn con.”

Ba người quay về nhà, Mã Ái Vân nấu cơm trưa xong, lập tức mang một ít hoa quả ra ngoài. Giang Nguyệt Vi đoán chừng bà đi gặp người bạn kia để tặng quà cảm ơn.

Buổi tối Tưởng Chính Hoa về nhà, Giang Nguyệt Vi kể với anh về dự định tìm mặt bằng cho thuê của mình. Tưởng Chính Hoa thấy cô mang bầu to như vậy còn đi bộ ngoài đường, lập tức lên tiếng: “Em đừng tìm, cứ giao việc này cho anh.”

Tất nhiên Giang Nguyệt Vi mừng còn chẳng kịp. Cô nghĩ đi nghĩ lại, bỗng nhiên hỏi người đàn ông: “Có phải Sư trưởng Dương cũng ở trong khu đại viện này đúng không?”

Tưởng Chính Hoa sửng sốt, gật đầu: “Hình như vậy.”

Giang Nguyệt Vi bèn nói: “Vậy thì chúng ta nên đến chào hỏi ông ấy chứ nhỉ?”

Tưởng Chính Hoa hơi do dự, theo lý mà nói, đúng là bọn họ nên đến nhà Sư trưởng Dương chào hỏi, có điều do sự việc Dương Tiểu Quả nên nếu bọn họ đến thăm hỏi thì hơi khó xử. Anh lập tức đáp: “Chờ anh hoàn thành nhiệm vụ về rồi tính sau.”

Giang Nguyệt Vi gật đầu, nói: “Được.”

Có người đàn ông hỗ trợ, hôm sau Giang Nguyệt Vi không cần ra ngoài tìm nhà cho thuê nên khá nhàn rỗi, không có việc gì làm.
 
Thập Niên 70: Cô Vợ Nhỏ Được Cưng Chiều
Chương 125: Chương 125



Cô bèn rủ Giang Nguyệt Hà nghiên cứu một số quy định khi mở cửa hàng buôn bán, thậm chí còn mượn thêm tài liệu. Mã Ái Vân không hiểu những thứ này, bà là người không thể ngồi yên một chỗ nên lại ra ngoài đi dạo.

Buổi tối hai ngày sau, rốt cuộc người đàn ông trở về và cho cô một câu trả lời: “Ngày mai anh dẫn em đi xem nhà, có điều căn nhà đó không ở gần cửa hàng thực phẩm, nó ở khu vực ngã tư đường.”

Bây giờ tìm được nhà cho thuê không hề dễ dàng nên Giang Nguyệt Vi không kén chọn: “Vậy chủ nhà muốn cho thuê bao nhiêu tiền một tháng?”

Tưởng Chính Hoa nhướng mày: “Hai mươi.”

Giang Nguyệt Vi buông tiếng thở dài. Trước kia, hồi còn đi làm, tiền lương một tháng của cô chỉ có mười lăm đồng, ấy thế mà tiền thuê nhà đòi những hai mươi đồng một tháng, nhiều hơn cả tiền lương công nhân: “Tiền thuê đắt quá ha?”

Thế nhưng Tưởng Chính Hoa lại cảm thấy khá ổn, chủ yếu là do vị trí của căn nhà rất đẹp, bèn nói: “Ngày mai em đi xem nhà rồi tính tiếp. Nếu em không thích, anh sẽ bảo người tìm căn nhà khác.”

Giang Nguyệt Vi gật đầu, thế là sáng sớm hôm sau, cô theo người đàn ông đi xem nhà. Mã Ái Vân thấy có Tưởng Chính Hoa đi cùng Giang Nguyệt Vi nên không đi theo nữa.

Đến nơi, Giang Nguyệt Vi nhìn thấy một người đàn ông đang chờ trong nhà, chắc hẳn người đó là chủ nhà.

Căn nhà gồm có hai tầng, diện tích rất lớn nhưng hơi cũ, vị trí ở sát ngã tư đường. Nếu muốn đến cửa hàng thực phẩm và tiệm tạp hóa thì phải đi lên một đoạn nữa, thế nên ai muốn đến đó đều phải đi qua ngã tư này.

Đối với Giang Nguyệt Vi, vị trí này quả đúng là tuyệt vời ngoài sự mong đợi, nhưng điều duy nhất không ưng lắm là căn nhà này có hai tầng nên tiền thuê mới cao như thế, vả lại chi phí tân trang cho căn nhà cũng tốn kha khá.

Có điều cô ngẫm nghĩ lại, cảm thấy nhà có hai tầng cũng tốt, coi như tầng một làm mặt bằng buôn bán, tầng hai để cất trữ một ít đồ đạc và làm nơi nghỉ ngơi. Nếu sau này cô làm ăn khấm khá thì thuê thêm vài người nữa, đến lúc đó có thể ở tầng hai.

Giang Nguyệt Vi ưng lắm, nhưng tiền thuê nhà đắt như vậy, cô không thể hiện sự hài lòng của mình, nhìn người đàn ông kia mà nói: “Căn nhà cũng ổn lắm, nhưng tiền thuê đắt quá, ông bớt chút được không?”

Người đàn ông biết họ ưng ý căn nhà, cười: “Thú thật là tiền thuê như vậy đã khó bớt lắm rồi, nếu hai người ưng căn nhà này thì tôi bớt cho hai đồng nhé?”

Tưởng Chính Hoa cảm thấy căn nhà không tệ lắm, chủ yếu là vì vị trí của căn nhà, anh định đồng ý ngay lập tức, cơ mà Giang Nguyệt Vi lên tiếng trước: “Đợi chúng tôi bàn bạc đã, lúc nào cần thì liên hệ với ông.”

Dứt lời, cô lập tức kéo Tưởng Chính Hoa đi. Tưởng Chính Hoa cảm thấy khó hiểu, Giang Nguyệt Vi bèn giải thích với anh: “Anh đừng vội vã đồng ý với ông ấy. Ông ấy thấy chúng ta ưng căn nhà nên chắc chắn hét giá đắt.”

Nói rồi cô lại tiếp lời: “Em thấy đã lâu rồi chưa ai thuê nhà của ông ấy, mặt bàn phủ một lớp bụi mỏng, chắc chắn ông ấy cũng nóng lòng muốn cho người khác thuê. Đợi hai hôm nữa chúng ta quay lại tìm ông ấy, mặc cả tiền thuê xuống mười ba đồng, cùng lắm cũng không thể trên mười lăm đồng.”

Tưởng Chính Hoa thấy cô tính toán chu đáo như vậy, bật cười: “Được, anh nghe theo em.”

Ba người thong thả quay về đại viện. Sau khi vào đại viện, thấp thoáng trông thấy Mã Ái Vân đang tán gẫu với một người ở chòi nghỉ mát ở đằng xa, Giang Nguyệt Vi cất tiếng gọi bà.

Mã Ái Vân quay đầu lại nhìn bọn họ, sau đó chỉ vào họ, nói với người bạn đứng trước mặt: “À... đấy là con trai và con dâu của tôi, khi nào rảnh thì bà đến nhà tôi chơi nhé?”

Người phụ nữ kia nhìn thấy ba người lại gần thì vẻ mặt thoáng thay đổi. Bà ta nhanh chóng đứng dậy, nói: “Được, hẹn hôm nào đến nhà bà chơi.

Bỗng nhiên tôi nhớ ra là mình có việc gấp, không tán dóc với bà nữa, lần sau nói tiếp.”

Mã Ái Vân chưa kịp đáp lời thì người phụ nữ kia đã quay ngoắt đi, bà vội vàng cầm túi đồ bên cạnh, gọi với theo bóng lưng bà ta: “Bà vội lắm hả?”

Người nọ không những không trả lời Mã Ái Vân mà tốc độ đi càng nhanh hơn, Mã Ái Vân cảm thấy khó hiểu.

Thoắt cái Giang Nguyệt Vi đã đi đến trước mặt Mã Ái Vân, nhìn bóng dáng người phụ nữ kia, cười hỏi: “Đó là bạn mới ở đây của mẹ à? Sao con thấy hơi quen nhỉ.”

Tưởng Chính Hoa cũng cảm thấy người kia rất quen mắt nhưng ban nãy cách hơi xa nên anh không nhìn rõ, không nhớ ra mình đã gặp người ta ở đâu.

Mã Ái Vân gật đầu, nói: “Bà ấy tốt bụng lắm, mẹ đang định giới thiệu cho các con làm quen, ai dè bà ấy bảo có việc gấp nên đi rồi.”

Tưởng Chính Hoa cũng biết dạo này Mã Ái Vân chơi thân với một bác gái, anh hơi nhướng mày: “Biết đâu là không muốn gặp chúng con.”

Mã Ái Vân ơ một tiếng: “Vì sao?”

Tưởng Chính Hoa mím môi: “Con không biết, có điều tốt nhất vẫn phải cảnh giác, bạn bè gì mà không muốn cho người khác biết mặt, nếu bà ấy có tặng gì thì mẹ cũng đừng nhận.”

Tất nhiên Mã Ái Vân biết điều đó, khốn nỗi người bạn của bà quả là rất nhiệt tình, biết nhà bà có thai phụ thì quan tâm thật lòng, hôm trước còn định cho bà ít rau ngâm gì đó, có điều bà không nhận mà thôi.

Tuy bốn người đều hiểu rõ ý tứ của nhau nhưng đều không nói thẳng ra. Vốn dĩ Giang Nguyệt Vi định hôm nào tìm chủ nhà để thương lượng, ai dè ngay buổi tối hôm sau, Tưởng Chính Hoa vừa về nhà đã thông báo rằng buổi sáng chủ nhà gọi điện đến doanh trại, sau buổi ép giá hôm trước của hai người, ông ta đồng ý hạ tiền thuê nhà xuống còn mười lăm đồng,

Thuê được nhà rồi, cuối cùng Giang Nguyệt Vi cũng thực hiện đến bước cuối cùng trong kế hoạch mở cửa hàng của mình!

Mặt bằng đã thuê được, việc tiếp theo là tân trang lại căn nhà. Giang Nguyệt Vi không biết trang trí nội thất, thế là gánh nặng này thuộc về Tưởng Chính Hoa.

Tất nhiên Tưởng Chính Hoa cũng không hiểu biết về thiết kế nội thất hay kiến trúc, nhưng nếu bà xã đã ngỏ lời thì chắc chắn anh sẽ gánh trọng trách này thay cho vợ. Sau khi hai người bàn bạc về chủ đề trang trí căn nhà, sáng hôm sau, Tưởng Chính Hoa bèn mang chai rượu ngon mà anh được đơn vị thưởng vào lần lập công trước, đi tìm kỹ sư máy móc của doanh trại.

Một bản thiết kế thì quá đơn giản với kỹ sư máy móc, huống chi nể mặt chai rượu ngon, kỹ sư máy móc hoàn thành bản thiết kế ngay trong ngày hôm đó.

Buổi tối về nhà, Tưởng Chính Hoa đưa bản thiết kế cho Giang Nguyệt Vi, sau đó nhìn mọi người và nói: “Đơn vị đã ra quyết định chính thức, ngày mai sẽ xuất phát đến chiến trường.”

Giang Nguyệt Vi biết tin này từ mấy hôm trước, có điều Mã Ái Vân lại chưa biết. Vừa nghe con trai nói sẽ lên tiền tuyến, bà than thở mấy câu: “Nguyệt Vi sắp sinh rồi, sao con lại đi công tác vào lúc này?”

Tưởng Chính Hoa hơi nhướng mày. Tuy rằng anh cũng muốn ở nhà trong quãng thời gian tới nhưng chức trách của một nguời lính là bảo vệ đất nước, không phân biệt thời điểm. Anh còn chưa trả lời thì Giang Nguyệt Vi đã nói trước: “Mẹ à, đây là nhiệm vụ mà Chính Hoa cần phải hoàn thành, trước đây anh ấy đã thông báo với con, chúng ta nên thông cảm cho anh ấy.”

Nào có chuyện Mã Ái Vân không hiểu điều này chứ. Có điều nếu Tưởng Chính Hoa rời nhà chuyến này thì sẽ không có ai làm trụ cột, bà rất lo lắng, nhìn Giang Nguyệt Vi và nói: “Mẹ biết nhưng vẫn lo lắm. Con đang mang thai, mẹ không hiểu biết nhiều, Nguyệt Hà thì còn trẻ quá. Chi bằng tạm gác việc trang trí cửa hàng một thời gian, đợi khi nào Chính Hoa về thì làm sau được không?”
 
Thập Niên 70: Cô Vợ Nhỏ Được Cưng Chiều
Chương 126: Chương 126



Giang Nguyệt Vi lắc đầu, họ đã đồng ý thuê nhà nên sắp sửa phải ký hợp đồng, đã ký tên thì tất nhiên phải nộp tiền thuê nhà. Tưởng Chính Hoa lên tiền tuyến, chưa biết khi nào quay về, hoãn trang trí một nhà đồng nghĩa với việc lãng phí tiền thuê nhà một ngày: “Không sao đâu ạ, chẳng lẽ ba người chúng ta cùng làm lại không bằng sức một mình anh ấy sao?”

Tưởng Chính Hoa nghe vậy thì nở nụ cười: “Mẹ đừng lo lắng, chiều nay con đã tìm được thợ sửa sang nhà rồi, muốn tân trang bằng vật liệu nào thì cứ trao đổi với anh ta. Ngày mai con dẫn anh ta đến gặp mọi người. Nguyệt Vi, em đưa bản thiết kế và chi phí mua vật liệu cho anh ta, sau này mọi người chỉ cần giám sát quá trình là được.”

Giang Nguyệt Vi nghe vậy thì tặc lưỡi, cô không ngờ anh lại chu đáo đến vậy, vả lại tốc độ làm việc còn nhanh nữa chứ.

Mã Ái Vân lại nói: “Người này có đáng tin không? Không ỷ vào việc chúng ta là đàn bà con gái, không am hiểu kiến trúc mà lừa gạt chứ?”

Tưởng Chính Hoa nhướng mày: “Mẹ cứ yên tâm, Điền Á Đông là lính giải ngũ của chúng con, anh ta làm việc chắc chắn rất đáng tin.”

Mã Ái Vân nghe vậy thì yên tâm, nhưng cứ nghĩ đến cảnh Tưởng Chính Hoa lên chiến trường – một nơi đầy rẫy nguy hiểm như vậy, bà không nhịn được mà dặn dò một tràng dài.

Những gì cần nói, Giang Nguyệt Vi đã nói tất cả với anh, bây giờ có thêm Mã Ái Vân căn dặn nên cô không nói nữa. Cơm nước xong xuôi, cô lập tức sửa soạn hành lý cho người đàn ông.

Người đàn ông nhìn cô sắp xếp đồ đạc, nói: “Chuyến này cả đoàn anh đều đi thực hiện nhiệm vụ, cả Châu Lập Dương và Hoàng Chính Thành cũng lên tiền tuyến với anh. Nếu xảy ra chuyện gì, em cứ tìm Điền Á Đông nhờ cậy, nếu không thì tìm Chu Lệ Vân - người yêu của Sư trưởng Dương cũng được.”

Tuy rằng khả năng cần hai người này giúp đỡ không cao nhưng Giang Nguyệt Vi vẫn gật đâu, nhìn anh mà nói: “Chuyến này đi xa không biết bao giờ mới quay về?”

Tưởng Chính Hoa gật đầu, sờ bụng cô, cười nói: “Cơ mà chắc hẳn anh sẽ trở về trước khi em sinh con, khoảnh khắc em sinh con, chắc chắn anh sẽ ở bên cạnh.”

Giang Nguyệt Vi thầm buông tiếng thở dài, khi nào anh trở về cũng được, miễn là anh bình an trở về.

Tờ mờ sáng hôm sau, Tưởng Chính Hoa mang theo hành lý đến doanh trại. Người đàn ông nói hôm nay Điền Á Đông sẽ đến nhà nên Giang Nguyệt Vi không dám đi đâu, một mực chờ ở nhà, đến khi bọn họ ăn trưa xong thì Điền Á Đông xuất hiện.

Giang Nguyệt Vi thấy anh ta chất phác thật thà, hơn nữa có Tưởng Chính Hoa cam đoan nên cô rất yên tâm đưa bản thiết kế và chi phí mua nguyên vật liệu cho anh ta.

Tốc độ làm việc của Điền Á Đông rất nhanh, nhận lấy bản thiết kế rồi lập tức đi mua nguyên vật liệu, chưa đến hai ngày đã thông báo với Giang Nguyệt Vi là chuẩn bị khởi công. Giang Nguyệt Vi và Mã Ái Vân đều đến xem, nguyên vật liệu mua về đều được xếp ở tầng một. Điền Á Đông tìm bốn bác thợ, thoạt nhìn đã biết bốn người này đều là những thợ mộc dày dặn kinh nghiệm, thường xuyên sửa chữa nhà cửa, thế nên họ làm việc cực kỳ thành thạo.

Có điều việc tu sửa nhà cửa vốn là công việc rắc rối, không thể hoàn thành trong ngày một ngày hai. Thế nên tranh thủ lúc tân trang lại căn nhà, Giang Nguyệt Vi đến bộ công thương tìm hiểu về giấy tờ và thủ tục đăng ký giấy phép kinh doanh.

Sau khi hỏi thăm thủ tục, cô lại vội vàng chuẩn bị giấy tờ để viết đơn xin cấp phép. Một tuần lễ cứ thế trôi qua trong mớ công việc bận rộn. Đồng thời, sau một thời gian sửa chữa, hình dáng của căn nhà cũng đang dần hoàn thiện.

Sàn nhà của phòng khách không cần sửa chữa nhưng tất cả bức tường đều được sơn lại.

Cửa sổ của phòng bếp tầng một được tu sửa nên trông căn phòng sáng sủa hơn hẳn, bệ bếp được xây mới, giữa phòng khách và phòng bếp được xây thêm một cửa sổ, cửa sổ đó được lắp kính để ngăn cách phòng khách và phòng bếp. Cửa kính trong suốt như vậy, người ngồi ở phòng khách chỉ cần nhìn lướt qua là có thể thấy được khung cảnh nấu nướng trong phòng bếp.

Chủ nhà không cho sửa sang quá nhiều nên với diện mạo hiện tại, Giang Nguyệt Vi đã rất hài lòng. Họ dành mấy ngày cuối cùng để lắp đặt đường dây điện trong nhà, ước chừng chẳng mấy chốc căn nhà sẽ hoàn thiện.

Giang Nguyệt Vi kiểm tra lại căn nhà mình thuê làm mặt bằng buôn bán. Phòng khách rộng rãi thoáng mát, diện tích ước chừng hơn sáu mươi mét vuông, đủ để bày tám chím bộ bàn ghế, thậm chí có thể nhiều hơn. Có điều cô không muốn nhét quá nhiều bàn ghế vào phòng khách. Nhắc đến chuyện bàn ghế, cô phải cảm ơn Điền Á Đông đã hỏi mua giúp mình, nhìn chung các cô không cần giám sát quá nhiều.

Sắp sửa đến lễ khai giảng, bây giờ cô không cần bận tâm việc sửa sang cửa hàng, tranh thủ lúc rảnh rỗi, bọn họ lại đến quán cơm trong doanh trại, xem người ta bán những món gì, món nào bán chạy nhất. Sau khi khảo sát xong, ba người lại quay về nhà, cẩn thận bàn bạc lại.

Hai kiếp trước, Giang Nguyệt Vi đều làm việc ở tiệm cơm nên cô biết nấu rất nhiều món. Có điều xuất phát điểm của quán ăn nhà họ không thể sánh bằng tiệm cơm nhà người ta, có thể bán tất cả các món. Thứ nhất là do tiền vốn quá cao, thứ hai là nhân lực không đủ, đến khi cô sinh con, Mã Ái Vân phải chăm sóc hai em bé, trong tiệm chỉ còn mỗi Nguyệt Hà gánh vác, cô bé không thể đảm đương quá nhiều công việc cùng một lúc.

Cô có thể bắt đầu bán từ những món đơn giản nhất, ví dụ như bán sủi cảo, bánh bao hoặc mì sợi vân vân. Đây đều là những món ăn nhanh, giá cả bình dân, vừa khả thi vừa dễ thực hiện. Các cô có thể chuẩn bị một số thành phần món ăn từ hôm trước, hôm sau chỉ cần hoàn thiện là bán được, vả lại làm như thế có thể tiết kiệm chi phí và thời gian mua nguyên liệu.

Mã Ái Vân và Giang Nguyệt Hà đều đồng ý. Khốn nỗi tài nghệ nấu nướng của họ không bằng Giang Nguyệt Vi, thế nên sau khi căn nhà được sửa chữa xong, Giang Nguyệt Vi tiện đà hướng dẫn họ làm sủi cảo và mì sợi.

Bước quan trọng nhất khi làm bánh bao và sủi cảo là phần nhân bánh. Nhào bột phải đều tay, nhân bánh nhất định phải thơm ngon thì bánh mới ngon. Đối với sủi cảo, ngoại trừ phần nhân thì nước chấm cũng rất quan trọng. Hai hôm nay các cô đến những quán ăn khác, thấy nước chấm họ chuẩn bị đều là nước tương, nếu bọn họ có thể nghiên cứu ra nước chấm nào ngon hơn nước tương thì đúng là như hổ thêm cánh.

Với món mì thịt kho, quan trọng nhất là nước lèo phải ngọt, sợi mì phải mướt nhưng vẫn giữ được độ dai, sốt thịt phải thơm. Nhào bột là sở trường của Mã Ái Vân, trước kia Tưởng Chính Hoa thường xuyên gửi bột mì về nhà nên ngày nào gia đình bà cũng làm mì, làm dễ như trở bàn tay.

Còn phần nước lèo, Giang Nguyệt Vi định chuẩn bị hai dạng nước lèo, nước lèo được ninh từ xương lợn và nước lèo vị gà. Nước hầm từ thịt gà và thịt heo đều cực kỳ đậm đà, không cần thêm quá nhiều gia vị mới tạo được độ ngọt cho nước. Có điều lúc ninh xương, cô quyết định cho thêm một ít nấm hương và táo đỏ để nâng cao giá trị dinh dưỡng cho món ăn.

Giải quyết xong vấn đề về nước lèo và mì, chỉ còn lại mỗi thịt. Trước kia Giang Nguyệt Vi thường xuyên làm nên giải quyết càng dễ dàng hơn, thật ra chỉ cần thái thịt nhỏ như hạt lựu, trộn với nấm hương, đậu phộng, giấm thơm, ớt cay và một số gia vị khác, xào lên là được. Lúc thưởng thức mì có thể ăn kèm với một ít mộc nhĩ, hoàng hoa thái, rau xanh các thứ, trang trí bằng một ít rau thơm, đảm bảo hương, vị, sắc đều hấp dẫn.
 
Thập Niên 70: Cô Vợ Nhỏ Được Cưng Chiều
Chương 127: Chương 127



Ba người luyện tập những mấy ngày, rốt cuộc luyện tập đến mức thành thạo, ăn cũng căng cả bụng. Họ cảm thấy các món đều không tệ, có điều bọn họ là người mở cửa hàng nên ý kiến chủ quan của họ không có giá trị tham khảo. Vừa khéo dạo này quan hệ giữa Mã Ái Vân và các bác gái trong đại viện thân thiết hơn xưa, thế là Mã Ái Vân gọi họ đến nhà mình ăn thử.

Buổi trưa các bác gái ăn sủi cảo, đến chiều lại ăn mì, họ ăn liên tục suốt hai ngày, cảm thấy hương vị rất tuyệt, khen ngợi không ngớt lời. Mã Ái Vân bèn nói: “Các bà phải nói thật nhé, nếu không chúng tôi không biết được vấn đề ở đâu, không thể cải thiện được.”

Các bác gái lập tức trả lời: “Ngon thật mà, nếu bà một mực muốn chúng tôi chê bai thì vấn đề là nhân sủi cảo quá nhiều, thịt trong bát mì cũng quá nhiều, ăn nhiều mỡ xót cả ruột.”

Mã Ái Vân bèn hỏi Giang Nguyệt Vi: “Mẹ cũng cảm thấy thế, con có định thay đổi không?”

Giang Nguyệt Vi ngẫm nghĩ một hồi. Hai hôm nay, vì nấu cho các bác gái ăn nên họ làm hơi nhiều nhân và thịt. Có điều bọn họ không thể bán món ăn với giá thành thấp hơn các quán ăn khác, nếu không sẽ bị lên án. Vì cạnh tranh, giá cả các mặt hàng giữa các quán được quy định tương đương nhau. Nếu có giảm bớt phần nhân sủi cảo và thịt trong mì, cô cũng không giảm quá nhiều: “Đến lúc đó tính sau.”

Bấy giờ có một bác gái hỏi Mã Ái Vân rằng: “Đúng rồi, sao bà không gọi Trần Tố Phân đến đây ăn thử?”

Trần Tố Phân là người bạn thân mà Mã Ái Vân mới quen. Sau lần bà ta vội vàng rời đi ấy, vốn dĩ Mã Ái Vân định tìm cơ hội dò la thông tin về bà ta. Có điều mấy hôm sau, Mã Ái Vân không thấy bóng dáng bà ta đâu, vả lại bà cũng bận rộn trang trí cửa hàng và hỏi thăm đó đây nên không để ý xem bà ta có xuất hiện hay không.

Nghĩ vậy, Mã Ái Vân bèn nói: “Không phải tôi không gọi, nhưng từ lần gặp cuối cùng đến giờ, tôi bận đầu tắt mặt tối đến nỗi không gặp được bà ấy. Mọi người có nhìn thấy bà ấy không?”

Mấy bác gái đều lắc đầu: “Mấy hôm nay chúng tôi cũng không gặp được bà ấy. Trước kia chúng tôi không thường xuyên gặp bà ấy, cũng chẳng thân thiết gì cho cam. Có mỗi bà chơi thân với bà ấy thôi, bà ấy ở tòa nhà bao nhiêu?”

Mã Ái Vân hơi nhún vai: “Tôi hỏi thì bà ấy nói là tòa nhà số mười tám, đang làm bảo mẫu cho gia đình người ta. Cơ mà bà ấy không nói là phòng số bao nhiêu, tôi cũng ngại không đến tận nơi tìm bà ấy.”

Mấy bác gái kia nghe vậy thì bảo: “Có lẽ bà ấy cũng mới chuyển đến, không thể ngày nào cũng đi chơi nhỉ?”

Thật ra Mã Ái Vân thấy không sao cả, dù sao bọn họ ở cùng một khu, chắc chắn sau này còn gặp lại nhau: “Vậy thôi, sau này có cơ hội thì tôi mời bà ấy ăn. Khi nào cửa hàng của chúng tôi khai trương, các bà nhớ giới thiệu giúp nhé.”

Mấy bác gái cười tủm tỉm đồng ý, họ trò chuyện thêm dăm ba câu, ăn hoa quả rồi ra về.

Giang Nguyệt Vi thầm nghĩ, những bác gái này đã ở trong đại viện nhiều năm, lại thích buôn chuyện như vậy. Khi cô khai trương cửa hàng, nếu được họ tuyên truyền giúp thì không gì tốt hơn. Cô lại nghĩ, chỉ nhờ mấy bác gái tuyên truyền thì chưa đủ, bản thân cô cũng phải nghĩ cách như phát tờ rơi quảng cáo hoặc đưa ra ưu đãi mới được.

Có điều sau mấy hôm bận rộn, Giang Nguyệt Vi thấy mình ăn uống mất ngon nên không vội vàng quảng cáo, bèn ở nhà nghỉ ngơi hai ngày. Thời gian bước sang cuối tháng hai, trường học sắp khai giảng.

Bây giờ cô mang thai hơn sáu tháng, bụng bầu lộ rõ rất to, hàng ngày đi học đúng là rất bất tiện. Thế nên cô định tạm gác chuyện học hành của học kỳ này. Có điều không được bỏ bê bài tập, cô định hôm sau ngày khai giảng sẽ đến trường nộp bài, xin chủ nhiệm lớp tạm nghỉ học, sau đó mang sách giáo khoa về nhà tự học.

Làm vậy thì cô có thể giảm bớt gánh nặng cho mình, đồng thời cũng giảm bớt áp lực cho Giang Nguyệt Hà.Dẫu sao cô bé mới chỉ mười chín tuổi, lần đầu buôn bán, còn rất non trẻ, cô sợ rằng một số việc cô bé không xử lý được.

Cô nghỉ ngơi thêm một ngày, sáng sớm ngày hôm sau, Giang Nguyệt Vi chuẩn bị đến trường học báo danh. Vốn dĩ Mã Ái Vân muốn đi cùng cô đến trường, có điều Điền Á Đông đã trang hoàng xong cửa hàng nên cần người đến kiểm kê đồ đạc. Vậy nên Mã Ái Vân đành bảo Giang Nguyệt Hà đi cùng cô.

Hai chị em ăn sáng xong thì lập tức lên đường đến trường. Mã Ái Vân thu dọn bát đũa xong, xách túi ra ngoài, bà định lát nữa tiện đường mua rau. Bà đi về phía cổng, chưa đến nơi đã thấy Trần Tố Phân xách chiếc túi màu xanh đi vào từ cổng.

Mã Ái Vân vội vã gọi bà ta, tiến lên: “Dạo này bà đi đâu vậy? Sao không thấy bà đâu? Hai hôm trước, mọi người đến nhà tôi ăn uống, cơ mà không gọi được bà.”

Khu vực này là đại viện quân đội, Trần Tố Phân cũng không phải là “Trần Tố Phân”, càng không sinh sống ở đây. Bà ta có thể ngang nhiên bước vào đây là bởi trước kia Tiểu Quả thường xuyên ghé thăm Dương Húc nên đã làm thẻ người nhà. Tuy nhiên từ sau lần suýt gặp phải Giang Nguyệt Vi, bà ta không dám bén mảng đến nữa, sợ Giang Nguyệt Vi nhận ra mình.

Bà ta hít một hơi, cười nói: “Mấy hôm trước tôi đã kể với bà là tôi có việc gấp mà? Tôi xin nghỉ mấy ngày, vừa mới quay về.”

Mã Ái Vân ồ lên một tiếng, quan sát bà ta rồi nói: “Trong nhà không có việc gì quan trọng chứ?”

“Trần Tố Phân” thấy Mã Ái Vân ân cần hỏi thăm thì trái tim đau đớn như bị ai đó đ.â.m trúng. Gia đình bà ta không xảy ra việc gì quan trọng, bởi vì sự kiện quan trọng nhất đã xảy ra từ lâu rồi, mà nguyên nhân lại do chính Giang Nguyệt Vi gây ra!

Bây giờ hai vợ chồng Giang Nguyệt Vi sống nhàn nhã, trải qua những tháng ngày tươi đẹp. Còn Tiểu Quả của bà ta thì mất hết thanh danh, phải chịu bao đắng cay khổ cực trong nhà lao quân đội, chôn vùi bản thân ở đó những năm năm. Nếu bà ta không khiến bọn họ nếm trải sự mất mát, há chẳng phải làm Tiểu Quả thất vọng rồi sao?

Bà ta siết chặt tay, hít một hơi rồi viện cớ: “Không có gì, chẳng qua con gái tôi bị bệnh, tôi đi chăm sóc con bé mất hôm, bây giờ thì ổn rồi.”

Mã Ái Vân cũng không nghĩ nhiều, bây giờ bà đang tất bật ra ngoài, đến chỗ Điền Á Đông để kiểm kê đồ vật, không định tán gẫu với bà ta. Mã Ái Vân bèn nói: “Bà chưa nói cho tôi biết bà ở phòng số bao nhiêu của tòa số mười tám đâu đấy, đợi khi nào tôi rảnh thì đến nhà tìm bà nhé?”

Một suy nghĩ xẹt qua trong đầu “Trần Tố Phân”, Mã Ái Vân nói vậy là có ý gì, nghi ngờ bà ta sao?

Bà ta không ở tại tòa nhà số mười tám, đương nhiên không có số phòng. Có điều Mã Ái Vân hỏi nên bà ta đành nói bừa: “Phòng ba trăm linh tư.”

Bà ta dứt lời, Mã Ái Vân đã định nói tiếp thì nghe thấy bà ta nói: “Có điều bà cũng biết đây, nhà chủ của tôi đặt ra nhiều quy củ, không hài lòng nếu có người tìm tôi. Chẳng phải bà nói là hôm trước định mời tôi đến nhà bà ăn cơm đấy sao? Vừa khéo tôi đang rảnh, tôi đến nhà bà nhé?”

Mã Ái Vân quá cảnh giác, trước kia bà ta từng thử tặng ít quà cho Mã Ái Vân nhưng bà đều từ chối. “Trần Tố Phân” cảm thấy đêm dài lắm mộng, vừa khéo sáng nay bà ta thấy Giang Nguyệt Vi đi ra ngoài, chứng tỏ bây giờ trong nhà họ không còn ai, nếu bà ta lén lút bỏ ít thứ vào thức ăn hoặc vật dụng thiết yếu của Giang Nguyệt Vi, có lẽ sẽ không ai hay biết.

Mã Ái Vân nghe vậy bèn nói: “Bây giờ thì chắc không được rồi.
 
Thập Niên 70: Cô Vợ Nhỏ Được Cưng Chiều
Chương 128: Chương 128



Tôi phải đến cửa hàng kiểm tra xem trang trí như nào, chi bằng hẹn bà buổi chiều nhé? Chiều nay tôi đi tìm bà, dù sao nhà chúng ta cũng khá gần nhau mà.”

“Trần Tố Phân” nghe mà giận sôi máu, không hiểu sao bà ta luôn có cảm giác đến cả ông trời cũng giúp đỡ Giang Nguyệt Vi. Bà ta không thể để Mã Ái Vân đến nhà tìm mình, bèn nói: “Không được, đợi mấy hôm nữa đi. Tôi vừa mới về, nhà chủ còn nhiều việc cần tôi làm. Chắc mấy hôm nữa tôi không rảnh đâu, đợi khi nào có thời gian thì tôi tìm bà nhé.”

Dứt lời, bà ta lấy một lọ rau ngâm đưa cho Mã Ái Vân: “Đây là thức ăn khai vị mà tôi làm, có vị chua cay, chẳng phải bà nói dạo này con dâu bà thích ăn món này sao? Bà cầm đi.”

Mã Ái Vân đau đầu, bà không thích thiếu nợ người ta, cũng không thích nhận đồ của người khác. Có điều Trần Tố Phân thường xuyên tặng quà cho bà, bà ta nhiệt tình đến mức bà không chịu nổi. Bà nở nụ cười, đẩy lọ rau về phía đối phương: “Cái này tôi không nhận được, tôi làm một lọ cho con dâu, con bé cũng ăn rồi.”

Lại bị từ chối thêm lần nữa, “Trần Tố Phân” cũng biết có chừng mực, nếu bà ta nằng nặc đòi tặng quà thì sẽ rất dễ bị nghi ngờ. Vậy nên bà ta lập tức cất lọ rau ngâm đi, tủm tỉm cười nói: “Tôi biết bà không nhận mà, chỉ mời khách sáo thôi, bà đừng cười tôi nhé.”

Mã Ái Vân thở phào một hơi, tuy bà vẫn ôm mối nghi ngờ nhưng hiện tại không có thời gian buôn chuyện, bà lập tức nói: “Tôi phải đến cửa hàng, không nói chuyện với bà nữa, đợi khi nào rảnh chúng ta tán gẫu tiếp.”

“Trần Tố Phân” chỉ gật đầu, chẳng nói chẳng rằng, nhìn bóng dáng hối hả rời đi của Mã Ái Vân bằng ánh mắt tăm tối.

Xem chừng cách tặng quà không thể thực hiện được, quá tốn sức lại không chắc chắn thành công. Vậy bà ta đành tìm cách khác, tóm lại bà ta nhất định phải khiến Giang Nguyệt Vi mất đi thứ quý giá nhất!

“Trần Tố Phân” chầm chậm rời tầm mắt. Hiện tại Mã Ái Vân đã nghi ngờ bà ta, nói không chừng chỉ vài ngày nữa Mã Ái Vân sẽ đến tòa nhà số mười tám tìm bà ta. Bà ta phải nghĩ cách mới được. Có điều trong thời gian ngắn khó mà nghĩ ra cách, đành đi về phía trước.

Bà ta hít sâu một hơi, nhanh chân quay lại cổng đại viện, đi ra ngoài.

Còn phía Giang Nguyệt Vi, cô vừa mới bước vào cổng trường đã hắt xì hơi mấy lần, cô xoa chóp mũi, cười nói: “Không biết anh rể em nhớ chị hay người khác mắng chị, từ lúc ngồi trên xe chị đã hắt xì mấy lần rồi.”

Giang Nguyệt Hà nhìn cô, nói: “Chắc chắn là anh rể nhớ chị.”

Tưởng Chính Hoa đã rời nhà đi thực hiện nhiệm vụ hơn nửa tháng, ấy nhưng một cuộc điện thoại cũng không gọi về. Giang Nguyệt Vi đoán chắc anh rất bận, không có thời gian nhớ cô, thế nên chắc hẳn là có người mắng chửi nên cô mới hắt xì. Có điều cô chưa nghĩ ra ai đang mắng cô.

Ngày hôm sau ngày báo danh, chủ nhiệm lớp và giáo viên hướng dẫn đều có mặt. Giang Nguyệt Vi dẫn Giang Nguyệt Hà đi vào tìm họ. Đây là lần đầu tiên Giang Nguyệt Hà bước chân vào trường đại học, cô bé nhìn ngang ngó dọc, đôi mắt trợn tròn như hai chiếc chuông đồng.

Chỉ ba tháng trôi qua mà những cành cây uốn cong hai bên đường trong trường đã đ.â.m ra những lá non mơn mởn. Tòa nhà giảng dạy cao sừng sững, sân thể thao rộng mênh mang, sinh viên hối hả qua lại, bất kỳ chỗ nào cũng phả ra hơi thở tri thức.

Giang Nguyệt Hà chỉ học hết cấp hai, huống chi trường cấp hai ở huyện nào sánh được với trường cấp hai chốn thành thị phồn hoa. Lần đầu tiên được chiêm ngưỡng ngôi trường như này, nếu Giang Nguyệt Hà nói không hâm mộ thì là nói dối.

Giang Nguyệt Vi cảm nhận được sự hâm mộ qua ánh mắt Giang Nguyệt Hà, không làm phiền cô bé, mặc cho cô bé được ngắm nhìn cảnh vật, biết đâu bỗng dưng một ngày nào đó cô bé muốn đi học lại.

Đi dạo một vòng trong trường học, Giang Nguyệt Vi không gặp được người quen nào, chẳng mấy chốc các cô đã đến phòng giáo vụ. Hồi học kỳ một, Giang Nguyệt Vi đã từng trình bày với chủ nhiệm lớp nên lần này cô chỉ cần điền thông tin vào đơn xin nghỉ học, nộp cho ban giám hiệu, thoắt cắt đã nhận được giấy chứng nhận nghỉ học tạm thời.

Giang Nguyệt Vi cầm giấy chứng nhận đi nhận sách giáo khoa. Vừa khéo khu giảng dạy cách ký túc xá không xa, vả lại cô cũng muốn quảng bá cho cửa hàng, bèn dẫn Giang Nguyệt Hà đến ký túc xá.

Bởi vì Giang Nguyệt Vi báo danh muộn một ngày nên mọi người trong ký túc xá đều đã có mặt đông đủ. Mọi người xách hộp cơm, coi bộ định ra ngoài ăn cơm.

Thấy Giang Nguyệt Vi ôm bụng bầu bước vào, họ trợn tròn mắt, nói bằng giọng điệu ngạc nhiên: “Sao cậu lại đến đây? Mới hơn một tháng không gặp nhau mà sao bụng cậu đã to như vậy?”

Giang Nguyệt Vi cười: “Tôi mang thai hơn sáu tháng rồi, lại còn mang song thai nữa, không to sao được?”

Triệu Tiểu Phương vội vàng đỡ cô ngồi xuống giường: “Học kỳ này cậu có đến trường không?”

Giang Nguyệt Vi lắc đầu: “Không, tôi xin được giấy chứng nhận nghỉ học tạm thời và nhận sách giáo khoa rồi. Khu giảng dạy cách đây không xa nên đến thăm mọi người.”

Mọi người thấy Giang Nguyệt Vi béo lên trông thấy, hỏi thăm cô mấy câu. Họ hỏi gì Giang Nguyệt Vi cũng trả lời, sau đó nhìn Giang Nguyệt Hà, giới thiệu với mọi người: “Đây là em gái của tôi, đến tháng ba tôi sẽ khai trương tiệm mì nên gọi em gái đến giúp đỡ.”

Hai chị em gái hao hao giống nhau nên không cần Giang Nguyệt Vi giới thiệu, mọi người cũng nhận ra. Có điều vừa nghe thấy Giang Nguyệt Vi nói rằng sắp mở tiệm mì, bọn họ đều ngỡ ngàng đến mức nói lắp…

“Cậu nói thật hay đùa vậy? Cậu noi theo chính sách nhà nước nhanh như vậy á?”

“Cậu mở tiền mì ở đâu?”

Giang Nguyệt Vi gật đầu, muốn buôn bán đương nhiên phải nhanh nhạy từ lúc còn sớm, vậy thì mới thu lãi được sớm: “Tiềm mì ở đại viện quân đội, từ trường đến đó chỉ tốn ba mươi phút đi xe. Lúc nào tiệm khai trương, tôi sẽ mời mọi người một bữa mì nhé.”

Cô hơi dừng lại rồi lại cười nói tiếp: “Hai ngày đầu có ưu đãi ăn thử, miễn phí, tôi không lấy tiền của các cậu.”

Quan hệ của mọi người trong ký túc xá với Giang Nguyệt Vi rất tốt, nay được ăn thử miễn phí nên các cô đều đồng ý ngay tắp lự. Bạch Linh vốn nằm ườn trên giường, thấy các cô nói chuyện rôm rả, không ai quan tâm đến mình thì cáu kỉnh. Cô ta ngồi bật dậy, quát mọi người: “Ồn ào quá, im lặng một lúc có được không?”

Cả phòng lập tức im phăng phắc. Giang Nguyệt Hà hơi sửng sốt, lờ mờ nhận ra điều gì, hóa ra ký túc xá đại học cũng giống như ký túc xá trường cấp hai của cô bé, cũng tồn tại những mối quan hệ đối chọi, cũng có lúc xích mích cãi vã.

Bạch Linh thấy mọi người lặng thinh, liếc bọn họ bằng ánh mắt khinh khỉnh: “Ở đời chẳng có bữa cơm nào miễn phí, các cô đừng vui mừng quá sớm.”

Tất nhiên Giang Nguyệt Vi biết những lời của Bạch Linh là đang ám chỉ mình, cô nhìn mọi người, cười nói: “Tôi nói miễn phí ăn thử là thật, nếu các cậu không phiền thì tôi có thể nhờ bạn bè các cậu đến động viên. Đương nhiên nếu mọi người thấy đồ ăn ngon miệng thì nhân tiện giới thiệu giúp tôi.”

Thật ra mọi người đều hiểu. Giang Nguyệt Vi khai trương cửa hàng, mời mọi người đến cho đông vui, mọi người quảng cáo giúp cô, đều là mối quan hệ xã giao hết sức bình thường giữa bạn bè. Có điều Bạch Linh nói năng như thể Giang Nguyệt Vi có âm mưu gì, tất nhiên mọi người đều biết quan hệ giữa Bạch Linh và Giang Nguyệt Vi rạn nứt vì tranh chấp giường dưới, cô ta không nhằm vào Giang Nguyệt Vi mới là lạ.

Hiện tại, quan hệ giữa mọi người và Bạch Linh cũng không thân thiết, bèn nhìn cô ta mà nói: “Cô không muốn đi thôi, chúng tôi đi là được rồi, nói năng khó nghe như vậy làm gì.”
 
Thập Niên 70: Cô Vợ Nhỏ Được Cưng Chiều
Chương 129: Chương 129



Bạch Linh thầm hừ lạnh trong lòng, cô ta chẳng thèm miếng ăn miễn phí, ai biết thứ đó được làm từ nguyên liệu gì. Có điều bị mọi người nói như vậy, cô ta cũng khó chịu: “Tôi nói vậy là vì tốt cho các cô. Miễn phí gì chứ, cẩn thận ăn xong lăn đùng ra ốm.”

Nếu là thời điểm khác, Giang Nguyệt Vi chẳng thèm để bụng những lời tào lao của Bạch Linh. Có điều bây giờ cô còn chưa khai trương cửa hàng đã bị đặt điều nói xấu, đây là vấn đề liên quan đến chữ tín của cửa hàng, cô nhìn Bạch Linh, cười lạnh: “Miệng cô thối vậy, vừa mở miệng đã bôi nhọ người khác? Chẳng lẽ buổi sáng cô chưa đánh răng à? Tại sao cô chưa bị mùi thối bốc ra từ miệng mà lăn đùng ra ốm đi?”

Bạch Linh nghe vậy thì tái mặt, còn chưa lên tiếng đã bị Giang Nguyệt Vi chặn họng: “Nếu cô chướng tai gai mắt tôi mời họ ăn mì, thế thì cô cũng mời mọi người một bữa đi.”

Diệp Lâm ngứa mắt tính cách của Bạch Linh đã lâu, bèn hùa theo: “Đúng vậy, học kỳ một mọi người mua cơm, rửa bát giúp cô bao nhiêu lần, chi bằng cô mời chúng tôi ăn một bữa trước đi.”

Học kỳ một, mọi người thương cô ta ít tuổi nhất nên đều giúp đỡ cô ta. Ai ngờ lâu dần, cô ta coi đó là lẽ đương nhiên, bây giờ còn đá đểu Giang Nguyệt Vi chỉ vì việc cỏn con là cô không muốn giường dưới cho cô ta.

Triệu Tiểu Phương cũng cười nói: “Em gái Bạch Linh à, tôi nhớ rõ mấy lần cô nhờ chúng tôi mua cơm giúp, hình như cô còn chưa trả tiền cơm cho chúng tôi đâu. Chuyện mời cơm có thể để sau này hẵng nói, có điều bây giờ cô có thể trả nợ cho mọi người được không?”

Triệu Phượng Tiên vừa dứt lời, những người khác cũng đồng loạt hưởng ứng. Ngày trước họ mua cơm giúp Bạch Linh, mỗi lần mua cơm đều mất năm hào hai xu, mọi người chỉ tính số chẵn là năm hào, không tính hai xu lẻ kia. Một lần thì thôi, thế nhưng Bạch Linh nhờ họ mua những mấy lần, tính tổng của tất cả mọi người thì số tiền khá lớn.

Bạch Linh mọi người nói thế thì mặt tái đi. Không phải cô ta không có tiền, chẳng qua lúc ấy không có tiền lẻ để trả họ, với lại chỉ tốn một hai hào chứ có phải một đồng to tát đâu, những người này nghèo đến mức này sao? Chuyện từ tận học kỳ một mà còn bây giờ vẫn còn nhớ, lại còn hùa vào chỉ trích cô ta một cách công khai như vậy!

Vẻ mặt Bạch Linh sượng lại, chớp chớp mắt: “Có hả? Tôi chưa trả à?”

Hoàng Tú Anh nhìn điệu bộ của cô ta, cười càng tươi hơn: “Chưa trả, hồi đó cô nói là không có tiền lẻ, tôi còn ghi lại tiền nợ giúp cô, tôi lấy sổ ghi nợ cho cô xem nhé.”

Nói rồi Hoàng Tú Anh lấy một cuốn sổ nhỏ ra: “Số tiền cũng chẳng nhiều nhặn gì, chỉ vài hào mà thôi. Có điều tôi là người có thói quen ghi chép vào sổ tay, thế nên tôi đã ghi lại hết.”

Khóe miệng Bạch Linh giật giật, chỉ vài hào mà đám người đó cũng ghi chép lại. Với gia cảnh của cô ta, nào có thiếu mấy hào nho nhỏ này, bây giờ bọn họ nói thẳng mặt như vậy, tình hình từ cô chèn ép Giang Nguyệt Vi biến thành bọn họ công khai lên án mình.

Bạch Linh nhìn lướt qua cuốn sổ, làm tròn lên còn chưa được một đồng nữa, có điều cô ta chỉ có thể vừa mở ví tiền ra vừa nói: “Ngại quá, tôi chẳng bao giờ bận tâm vì mấy đồng bạc lẻ này cả, quên béng mất, ấy thế mà mọi người cũng không nhắc tôi.”

Mọi người nghe xong thì trợn trừng mắt. Các cô nhắc khéo không chỉ một hai lần, lần nào Bạch Linh cũng lấy một tờ Đại Đoàn Kết ra, nào có ai đủ tiền trả lại cho cô ta chứ. Quả nhiên lần này cũng thế, cô ta lại lấy một tờ Đại Đoàn Kết, giơ ra: “Mấy người các cô tìm xem có tiền lẻ trả tôi không.”

Trả nợ mấy hào bằng cả tờ Đại Đoàn Kết, mọi người đều không phải hạng giàu sang, chẳng ai có nhiều tiền rủng rỉnh trong túi như vậy. Trong lúc mọi người im lặng, Giang Nguyệt Vi nhàn nhạt lên tiếng: “Tìm tiền lẻ làm gì? Chẳng phải cô cảm ngứa mắt việc tôi mời mọi người ăn cơm đó sao? Vậy bây giờ cô mời họ một bữa đi.”

Bạch Linh nghe xong thì cứng họng, chuyện mời cơm là do cô ta khởi xướng, bây giờ muốn từ chối cũng khó. Cô ta đắn đo một lúc, Hoàng Tú Anh cười lạnh: “Cô đừng căng thẳng như vậy, chúng tôi chỉ nói đùa thôi.”

Nói rồi Hoàng Tú Anh nhanh tay lấy tờ Đại Đoàn Kết mà Bạch Linh đang cầm: “Chúng tôi cầm tờ tiền này đi đổi tiền lẻ với dì quản lý căng tin, lát nữa về trả cho cô.”

Mọi người đều nhìn Bạch Linh bằng ánh mắt khinh thường. Bạch Linh lúng túng như thể bị mọi người l*t s*ch quần áo, cơ mà cô ta không biết phản bác như nào, đành trơ mắt nhìn bọn họ cầm tiền rời đi, không thể thốt nên thành lời.

Mọi người đi ra ngoài, Triệu Tiểu Phương nhìn Giang Nguyệt Vi, cười nói: “Cô ta dám mặt dày đá đểu cậu. Vừa nhắc đến chuyện mời cơm thì sắc mặt cô ta xanh mét, cứng họng không nói được câu nào.”

Hoàng Tú Anh cười: “Nói chung là cô ta tiếc của, sợ chúng ta ăn đến nỗi tờ Đại Đoàn Kết cũng chẳng còn.”

Diệp Lâm cũng hùa theo: “Gia đình cô ta khá giả, ba mẹ đều là nhân viên của cơ quan nhà nước, sinh được mỗi cô con gái nên từ nhỏ cô ta đã bị chiều quá sinh hư, hễ làm cô ta phật lòng là cô ta trở mặt. Ai ngờ giàu vậy mà lại bủn xỉn.”

Triệu Tiểu Phương thấy bây giờ còn nhắc đến Bạch Linh nữa chỉ khiến mọi người không vui: “Đừng nhắc đến cô ta nữa, đỡ mất công sau này cô ta đặt điều chúng ta xa lánh cô ta.”

Dứt lời, Triệu Tiểu Phương nhìn Giang Nguyệt Vi, cười: “Đến ngày cậu khai trương cửa hàng, nhất định chúng tôi sẽ rủ bạn bè đến cổ vũ, cố gắng quảng bá cho tiệm mì nhà cậu!”

Giang Nguyệt Vi không muốn bận tâm chuyện của Bạch Linh, càng nghĩ càng mất hứng. Bây giờ mọi người đồng ý sẽ đến nên cô cũng vui hơn phần nào. Xuống đến tầng một, mỗi người đi một ngả nên họ tạm biệt nhau. Giang Nguyệt Vi và Giang Nguyệt Hà bắt xe buýt về nhà.

Lúc về đến nhà, cơm canh đã được Mã Ái Vân chuẩn bị tươm tất. Thấy các cô trở về, bà lập tức đưa danh sách cho Giang Nguyệt Vi: “Đây là danh sách mà cậu thợ họ Điền đưa cho. Mẹ mới chỉ kiểm tra số lượng bàn, ghế và nồi niêu, bát, muôi, chậu, những thứ này có thể đếm được. Còn những thứ khác con kiểm tra nhé, thợ Điền bảo rằng ngày mai anh ta sẽ kiểm kê số lượng những thứ khác với con.”

Giang Nguyệt Vi nhìn lướt qua danh sách, từ tiền thuê nhà, tiền mua nguyên vật liệu đến tiền thuê thợ đến sửa chữa, tiền mua bàn ghế và vật dụng nhà bếp, tính tổng cộng tốn hết hai trăm đồng của cô.

Giang Nguyệt Vi cảm thấy hai trăm đồng là cái giá phải chăng, nằm trong khả năng chi trả của cô. Đợi ngày mai Điền Á Đông đến kiểm kê lại số liệu, trả tiền cho anh ta là xong.

Có điều Giang Nguyệt Hà lại tiếc tiền gần chết, cửa hàng chưa khai trương đã tốn mất hai trăm đồng, đến lúc khai trương còn phải cho khách hàng ăn thử miễn phí, tất cả đều tốn tiền: “Chị, lúc khai trương, chúng ta cho ăn thử miễn phí thật à?”

Tuy Giang Nguyệt Vi nói rằng cô sẽ bỏ tiền túi ra để mở cửa hàng, có điều Mã Ái Vân và Giang Nguyệt Hà đều có chung suy nghĩ, làm gì cũng tốn tiền, lại còn cho ăn thử miễn phí, làm vậy thì lỗ vốn mất, xót của quá.

Bây giờ chưa phát triển như sau này, không tiện phát tờ rơi quảng cáo. Tuy nhiên Giang Nguyệt Vi cảm thấy đã khai trương thì ít nhất cũng phải quảng cáo chút đỉnh, để mọi người biết đến quán mì: “Coi như mỗi ngày bỏ ra tầm năm mươi đồng để quảng cáo cho tiệm mì, chính xác là bao nhiêu thì chị chưa tính.”
 
Back
Top Bottom