Chào bạn!

Để có thể sử dụng đầy đủ chức năng diễn đàn Của Tui À bạn phải đăng nhập hoặc đăng ký.

Đăng Ký!

Dịch Thập Niên 60: Xuyên Từ Mạt Thế, Cường Nữ Làm Giàu

Thập Niên 60: Xuyên Từ Mạt Thế, Cường Nữ Làm Giàu
Chương 60: Chương 60



Cô gái này tay chân nhanh nhẹn, làm việc nhanh lắm, lượng công việc hằng ngày đã vượt xa tiêu chuẩn rồi, hơn nữa làm xong cũng rất nhẹ nhàng, chi bằng tới buồng lò hơi xúc than đá.

Đừng thấy công việc đó bẩn thỉu mà chê, tiền công cao lắm đấy.

Công nhân ở buồng lò hơi luôn thuộc tuyết đầu, kiếm cơm dựa vào sức lực, tiền lương có khi còn nhiều hơn cả dân văn phòng.

“… Thiên Chương à…” Đầu bếp Giang do dự một lát mới lên tiếng: “Tôi có chuyện này muốn nói với cậu.”

Trần Thiên Chương thoáng sững sờ, sau đó không kiềm được mà ngẩng đầu nhìn mặt trời trên đỉnh… đúng rồi, hôm nay mặt trời vẫn mọc từ đằng đông cơ mà.

“Ai u, đầu bếp Giang đấy à, ông tìm tôi có chuyện gì?” Mặt anh ta vô thức xụ xuống, lòng nhủ thầm: Chẳng lẽ ông già này lại tính giới thiệu cháu ngoại gái cho mình nữa sao trời?

Đầu bếp Giang đen mặt, suýt nữa phất tay bỏ đi, nhưng nghĩ một hồi vẫn cố nhịn xuống, nói: “Mấy hôm nay buồng lò hơi các cậu thiếu người lắm đúng không? Vừa hay sau bếp có một cô nhóc khỏe lắm, quan trọng là hoàn cảnh gia đình cũng có chút khó khăn, hay là để cô ấy sang phụ mấy cậu một tay lúc rảnh rỗi đi.”

Hóa ra là bàn chuyện công việc, thế là Trần Thiên Chương lập tức nghiêm chỉnh hẳn lên.

Giọng đầu bếp Giang có hơi sượng, nhưng Trần Thiên Chương không từ chối ngay, bởi vì bên phía họ đang thiếu người thật. Sau khi tự hỏi vài giây, anh ta nói: “Thế ông bảo cô ấy qua làm thử xem sao. Nhưng nói trước, tuy chỗ bọn tôi thiếu người, nhưng không phải ai bọn tôi cũng nhận đâu.”

Nếu không thì đã sớm có người lấp chỗ rồi.

Đầu bếp Giang gật đầu: “Đứa bé kia làm được lắm, còn rất thành thật, trong nhà cũng tương đốn túng thiếu, mấy người chúng ta giúp được gì thì giúp vẫn hơn.”

Thương lượng xong, đầu bếp Giang tiếp tục đi ra sau bếp, sau đó báo ngay việc này cho Sở Thấm biết.

Sở Thấm kinh ngạc lắm: “Buồng lò hơi? Hình như người gọi tôi lại giúp một tay hôm qua cũng làm trong buồng lò hơi thì phải. “

Đầu bếp Giang: “Thế cũng xem như có duyên với nhau rồi, ở mấy nhà máy khác, buồng lò hơi chỉ là một bộ phận vặt vãnh, nhưng trong nhà máy thép chúng ta thì nơi đó lại cực kỳ quan trọng đấy. Công việc ở đó tuy tốn nhiều sức nhưng lại rất dễ, người đứng đầu là Trần Thiên Chương… hầy, tính cách xem như cũng bình thường, tóm lại chắc chắn sẽ không bắt nạt người khác.”

Hai mắt Sở Thấm lóe lên tia sáng: “Có trả lương không?”

Đầu bếp Giang cạn lời: “Hỏi câu gì vô nghĩa quá vậy. Nếu không trả tiền thì sao tôi lại bảo cô đi chứ.”

Có điều tiền lương cụ thể là bao nhiêu thì ông ấy không biết, mà chắc cũng không nhiều, vì chỉ cần người làm trong vài ngày mà thôi. Đợi tới khi công nhân trong buồng lò hơi đi làm lại đủ, có lẽ Sở Thấm sẽ phải khăn gói ra đi.

Sở Thấm vui ra mặt: “Có trả lương là tốt rồi.”

Nhờ vậy mà lúc làm việc sau bếp cô càng thêm hăng say, hồi trước có lẽ còn sẽ bớt chút thời gian giúp người khác làm chút chuyện, chủ yếu là do công việc sau bếp không bao giờ được phân chia chính xác, ai có khả năng thì làm nhiều thôi, vì cô không quen tranh chấp với người khác nên thỉnh thoảng cũng tiện tay làm nhiều việc hơn một chút.

Khi đó cô nghĩ rằng nếu để lại ấn tượng tốt cho mọi người, sau này nếu còn cần người làm giúp thì cơ hội của mình cũng nhiều hơn. Nhưng bây giờ vì một cơ hội hư vô mờ mịt kia mà buông bỏ tiền tài gần ngay trước mắt hả? Tuyệt đối không bao giờ có chuyện đó đâu.

Thế là cô vội vàng hoàn thành xong phần việc của mình rồi lập tức đứng phắt dậy, chạy thẳng tới buồng lò hơi.

Lúc này, Trần Thiên Chương đã đứng chờ trước cửa, anh ta đánh giá cô một lượt từ trên xuống dưới rồi nói: “Vào làm thử xem sao, cho cô thử việc nửa ngày, nếu không được thì mời rời đi.”

Anh ta chỉ nói vậy thôi chứ không hề chê bai hay khinh bỉ gì cô cả.

Sở Thấm vội đáp: “Tôi biết rồi.”

Dứt lời, cô lập tức được Trần Thiên Chương dẫn vào trong.

Diện tích buồng lò hơi rất lớn, đó không phải buồng lò hơi dùng để nấu nước cho công nhân trong nhà máy thép sử dụng, mà là buồng lò hơi chuyên dùng để luyện thép.

Sở Thấm dạo quanh một vòng, trong lòng cũng có cái nhìn tổng quát về nơi này.

Trần Thiên Chương chỉ vào khu vực công tác của cô, nói: “Cô chỉ cần xúc than bỏ vào lò là được, nhưng phải nhớ chú ý tới nhiệt độ của lò, thấy vạch đỏ đó không, nhiệt độ không được vượt qua cái vạch đó nhưng cũng không thể quá thấp.”

Sở Thấm lập tức ghi nhớ vào đầu: “Tôi biết rồi. “

“Nếu rảnh không có gì làm thì phải đi dọn than đá tới đây, nhưng cô là con gái, hôm nay chỉ cần giám sát chặt chẽ cái lò này là được, nếu còn dư sức thì hẵng đi dọn than, nếu mệt quá có thể nghỉ ngơi tại chỗ.” Anh ta nói tiếp.

Sở Thấm gật đầu, có hơi ngạc nhiên. Cô còn tưởng người ở đây sẽ xem mình như lừa mà sai sử chứ, hóa ra làm mệt cũng được quyền nghỉ.

“Chỉ vậy thôi, cô làm việc đi.”

Dứt lời, Trần Thiên Chương chuẩn bị xoay lưng rời đi.
 
Thập Niên 60: Xuyên Từ Mạt Thế, Cường Nữ Làm Giàu
Chương 61: Chương 61



“Đợi đã, tôi vẫn còn chuyện muốn hỏi.” Sở Thấm gọi anh ta lại: “Tôi muốn biết tiền lương của tôi là bao nhiêu, anh nói tôi nghe đi.”

Trần Thiên Chương vỗ trán cái bốp: “Vội quá nên tôi quên mất. Nếu cô làm tốt thì lương mỗi ngày là tám hào, tệ chút thì năm hào.”

Sở Thấm cau mày: “Vậy nếu tốt ngoài mong đợi thì sao?”

Trần Thiên Chương quan sát cô lại lần nữa, rồi nghiêm túc nói: “Nếu có thể sánh ngang với công nhân trong buồng lò hơi bọn tôi thì sẽ tính lương cho cô ngang với bọn tôi luôn, mỗi ngày một đồng năm hào.”

Dù sao cô cũng không làm ở đây quá lâu, mình lại đào được không ít tiền từ chỗ lão tặc Hoàng, thế nên cho nhiều một chút cũng không sao.

“Tách” một cái, hai mắt Sở Thấm lập tức sáng rực lên như đèn pha!

Trời đất ơi, hóa ra buồng lò hơi lại “ngon” như vậy!

Sở Thấm vội vàng lao đầu vào công việc mới.

Đúng vậy, nếu tiền lương mỗi ngày tận một đồng năm hào, vậy thì với cô mà nói, công tác ở buồng lò hơi mới là nghề chính, còn sau bếp chỉ là nghề tay trái mà thôi.

Trần Thiên Chương thấy cô hừng hực khí thế thì không kiềm được mà gật đầu hài lòng, bất kể thế nào, thái độ làm việc của cô cũng rất đàng hoàng.

Sở Thấm tay cầm xẻng sắt, đứng bên cạnh lò hơi, liên túc xúc than nằm trên đất cho vào lò không ngừng nghỉ.

Sau khi làm liền tù tì mấy chục phút, cuối cùng cô cũng chịu dừng lại nghỉ ngơi một lát, cảnh tượng này khiến những người đang đứng cách đó không xa để quan sát cô khẽ thở phào nhẹ nhõm,

Cô gái này đúng là có năng lực, không phải bình bông di động, quả nhiên ông già Giang kia không có lừa mình.

Sở Thấm không hề hay biết chuyện mình bị người khác nhìn chằm chằm, lúc này cô đang toàn tâm toàn ý chui đầu vào công việc. Trong mắt cô, những chuyện này chẳng khác công việc đào hầm trong sân lúc trước là bao, vì lúc đào hầm, đất sẽ cứng lại nên cũng cần dùng rất nhiều sức lực.

Hôm sau, Sở Thấm nhốt mình trong buồng lò hơi, làm việc liên tục suốt sáu tiếng.

Hôm sau nữa cũng giống vậy.

Buổi sáng, sau khi làm xong công việc sau bếp, cô sẽ tới buồng lò hơi, đổi sang đồng phục làm việc màu đen của chỗ này rồi làm một mạch tới mười hai giờ.

Sau đó, cô đi ăn cơm trưa, ăn xong lại quay về buồng lò hơi làm tiếp, tầm hai giờ chiều thì về lại sau bếp, nhanh chóng hoàn thành xong công việc ở đó rồi lại tới buồng lò hơi…

Có thể nói là làm không ngơi tay, chẳng thèm dừng lại nghỉ ngơi chút nào.

Điều này không chỉ khiến người làm sau bếp sững sờ, mà tới cả công nhân của buồng lò hơi cũng bắt đầu tò mò: Rốt cuộc Sở Thấm đào đâu ra nhiều sức cũng như tinh thần như vậy chứ?

Thật sự không thấy mệt chút nào hả?

Trần Thiên Chương hoang mang hỏi: “Cô chắc chắn bản thân sẽ không mệt ngất xỉu, càng sẽ không c.h.ế.t đột ngột đó chứ?”

Sở Thấm thật sự nhịn không nổi nữa, ngước mắt lườm anh ta một cái: “Không có chuyện gì quan trọng thì làm ơn né sang một bên đi, tôi còn phải xúc than tiếp đây.”

Chậm trễ hết chuyện của cô rồi.

Dứt lời, một tiếng “rào” vang lên, xẻng sắt chui vào trong đống than, cô dồn sức nhấc xẻng lên, than đá lập tức bay vào trong lò hơi hừng hực lửa nóng.

“…”

“Tóm lại cô đừng có hại tôi đấy nhá, lỡ xảy ra chuyện thì buồng lò hơi chúng tôi cũng không có tiền đền đâu.”

Trần Thiên Chương luôn cảm thấy hình như mình nhận trúng một củ khoai lang nóng phỏng tay rồi, đúng là Sở Thấm làm việc rất được, nhưng cũng chính vì cô quá có khả năng nên mới khiến người khác nhọc lòng.

Sở Thấm bực mình rồi, chống xẻng nhìn anh ta: “Người của buồng lò hơi các anh ai cũng bất lực như vậy sao?”

Trần Thiên Chương lập tức khép chặt hai chân, nghiêm túc nói: “Bất lực đâu ra? Bọn tôi cực kỳ sung sức đó nha!”

Vậy thì mau cút đi chỗ khác để cô còn kiếm tiền, phiền c.h.ế.t đi được.

Vì tìm được con đường khác để kiếm tiền nên Sở Thấm vui lắm, thậm chí còn cầu nguyện cho những công nhân xin nghỉ phép của buồng lò hơi sẽ đi làm lại trễ một chút.

Và cứ thế, một tuần trôi qua.

Lễ mừng năm mới cũng dần tới hồi kết.

Chiều hôm đó.

Dạo gần đây rất hiếm khi có tuyết rơi, đặc biệt là hôm nay, thời tiết đẹp đến lạ, nắng chiều phủ kín khắp lối, có lẽ mai cũng sẽ là một ngày đẹp trời đây.

Nhiệt độ cũng không còn thấp như mấy hôm trước, Sở Thấm có thể cảm nhận được rất rõ mỗi lần rửa rau.

Lúc này, di chứng khi làm hai công việc có môi trường trái ngược một nóng một lạnh cuối cùng cũng xuất hiện – tay cô bị nứt nẻ cực kỳ nặng, không có cách nào chữa khỏi, chỉ có thể để thuốc mỡ qua một bên, có gì tính sau vậy.

Thế nhưng, thời tiết ấm lên lại khiến trái tim của Sở Thấm lạnh đi.

Chuyện này nói lên điều gì? Nói lên rằng công việc ở buồng lò hơi của cô sắp kết thúc rồi.
 
Thập Niên 60: Xuyên Từ Mạt Thế, Cường Nữ Làm Giàu
Chương 62: Chương 62



Trần Thiên Chương nói, người công nhân cuối cùng của buồng lò hơi sẽ trở về vào ngày mai, nghĩa là ngày mai cô sẽ phải rời đi, không phải sao?

Sở Thấm thật sự không nỡ.

Cô chỉ muốn nắm chặt xẻng sắt của mình, bảo vệ chặt chẽ lò hơi của bản thân, muốn hét lên rằng: Để tôi làm tiếp đi, tôi làm được mà!

Mỗi ngày một đồng năm hào, cô có thể làm đến khi trời sụp đất nứt.

Nhưng tên quỷ đen Trần Thiên Chương kia ngày nào cũng sợ cô ngã quỵ lúc làm việc, báo hại anh ta biến thành đốc công lòng dạ hiểm độc ép c.h.ế.t công nhân nên nhất quyết không cho cô ở lại buồng lò hơi làm việc tiếp nữa.

Thế nên Sở Thấm có đầy đủ lý do để cho rằng bọn họ đang ghen tị.

Đám đàn ông yếu đuối ở buồng lò hơi kia đang ghen tị với cô!

Sở Thấm bất mãn vô cùng, sau khi hoàn thành xong công việc ngày cuối cùng, cô trợn trừng mắt rời khỏi buồng lò hơi.

Bấy giờ, Trần Thiên Chương suýt chút nữa là ngửa mặt lên trời cười to, bằng chứng là anh ta còn chẳng giấu được nụ cười rạng rỡ trên môi, vừa móc tiền ra vừa nói: “Tám ngày, tổng lương là mười hai đồng, cô cất đi này.”

Sở Thấm nén giận, nhận lấy số tiền trong tay anh ta, sau khi nghiêm túc đếm lại một lần mới bỏ vào túi.

Trần Thiên Chương lại nói: “Bộ đồng phục làm việc kia… Thôi bỏ đi, cho cô luôn vậy, mấy hôm nay cô thật sự làm việc quá tốt rồi.”

Bộ đồ đó là lấy từ chỗ hậu cần, vốn là theo số đo của cô, mỡ ngay trước mặt mà không húp thì phí quá. Nhưng giờ mà bắt con gái người ta cởi ra trả lại thì sau này biết cho ai mặc đây.

Tự nhiên được cho không bộ đồ cũng chẳng thể khiến Sở Thấm vui lên chút nào, sau khi cảm ơn sau thì lập tức xoay người rời đi.

Trần Thiên Chương nghĩ thầm trong lòng: Tính tình cũng ngang ngạch ghê.

Nói thẳng ra là tệ, còn tệ hơn cả anh ta.

Cuộc sống ở nhà máy thép những ngày kế tiếp cũng chẳng có gì đặc biệt.

Sở Thấm thành thật làm việc sau bếp, tới cuối tháng sẽ gom toàn bộ phần thưởng có được từ trò chơi rồi chạy vào thành phố bán lấy tiền.

Đối tác của cô tất nhiên vẫn là cô Trương kia, lý do là vì người này cực kỳ phóng khoáng trong chuyện tiền nong, phong cách làm việc còn rất cẩn thận, nên cô cảm thấy bà ấy sẽ làm được.

Chẳng bao lâu sau, cô đã nhận được mười tám đồng lương của mình từ tay chú Lương. Cộng thêm tiền công ở buồng lò hơi, bây giờ cô đã có tròn ba mươi đồng.

Sở Thấm xém bật khóc thành tiếng.

Có trời mới biết, cô chưa từng được cầm nhiều tiền như vậy bao giờ, cuối cùng cô cũng thoát khỏi diện hộ nghèo rồi!

Sau khi cộng luôn số tiền của hai lần bán bánh quy sữa bò, rồi lại trừ đi tiền mua nguyên vật liệu trong khoảng thời gian này, trong tay Sở Thấm hiện tại có tổng cộng ba mươi tám đồng sáu hào bốn xu.

Cô cẩn thận v.uốt ve xấp tiền giấy dày cộm, sau đó chuyển ý thức vào trong ba lô, ngắm nhìn sáu ký thịt heo, còn có một tủ đầy tràn gạo và lương thực, cuối cùng cô cũng có cảm giác yên tâm rồi.

Giờ phút này cô cảm nhận được rất rõ rằng bản thân thật sự có thể dựa vào sự nỗ lực làm việc mà sống thật tốt ở thế giới này.

Thời gian thấm thoát thoi đưa, chẳng mấy chốc, đất đai đã được khoác màu áo mới, lớp tuyết trắng tan biến, thay vào đó là màu xanh mơn mởn đầy sức sống đang nhú dần lên.

Tháng ba đã qua hơn phân nửa, thời gian làm công của Sở Thấm cũng chỉ còn lại nửa tháng. Cô chẳng hề sốt ruột, bản thân đã kiếm được đủ số tiền trong dự tính, nếu có bắt cô khăn gói lên đường ngay lúc này thì cô cũng không có ý kiến.

Nhưng mọi người sau bếp lại cảm thấy cô hoàn toàn có đủ tư cách trở thành công nhân thời vụ, nhưng vẫn là câu nói đó, mỗi hố chỉ có một củ cái, công việc ở nhà máy thép là miếng thịt mỡ thơm ngon, một người có hộ khẩu ở nông thôn, bằng cấp còn bình thường như Sở Thấm rất khó được nhận vào làm.

Lại một tuần nữa trôi qua, tới cây đào già trồng dưới lầu ký túc xá cũng đã sinh sôi nảy nở, nhú lên những nụ hoa ú nụ.

Sở Thấm lại quay thưởng.

Thật không sự không còn cách nào, vì cô tình cờ phát hiện bên dưới máy quay thưởng có để một dòng chữ nhỏ, khái quát lên thì có ý là một khi quá thời hạn sẽ thành phế phẩm, nói đơn giản thì nếu tuần này hoặc tháng này mà người chơi không quay thưởng thì lượt quay cũng sẽ không được cộng dồn tới tuần sau hoặc tháng sau.

Chính vì thế mà tính đến thời điểm hiện tại, Sở Thấm đã trúng được năm mươi cục gạch, cùng một bộ chăn ga gối nệm.

Sở Thấm: “…”

Nếu cô có thể bắt đầu xây nhà, chắc chắn cô sẽ tiết kiệm được tiền mua năm mươi cục gạch.

Nếu cô có thể mua được thật nhiều bông, chắc chắn cô sẽ tiết kiệm được vải để may một bộ chăn ga gối nệm.

Thật sự không thể nói là không quan trọng.

Nhưng theo tình hình thực tế thì tạm thời, mấy thứ này không quá cần thiết.
 
Thập Niên 60: Xuyên Từ Mạt Thế, Cường Nữ Làm Giàu
Chương 63: Chương 63



Sau khi nghĩ ngợi hồi lâu, Sở Thấm quyết định đi hỏi thăm mấy đồng nghiệp cùng làm sau bếp một chút xem còn dư bông cho cô mua không.

Thời tiết sắp ấm lên rồi, thế mà cô vẫn chưa có chăn mỏng để xài nữa này.

“Bông?” Đường Á tò mò nói: “Tôi cũng thiếu bông lắm, con cả của tôi sắp kết hôn rồi, con dâu cao gần một mét bảy lận đó.”

Sở Thấm hỏi: “Thím à, chuyện này có liên quan gì tới chiều cao của con dâu thím hả?”

Đường Á hùng hồn trả lời: “Cao thì tất nhiên phải đắp chăn lớn hơn một chút, nghĩa là số bông cần dùng cũng phải nhiều hơn chứ sao nữa.”

Sở Thấm: “… Vậy còn con trai cả của thím?”

Đường Á mỉm cười: “Con cả của tôi không cao hơn cô bao nhiêu hết.”

Tốt, Sở Thấm hiểu rồi.

Cô cũng mới chỉ có một mét sáu sáu thôi.

Đường Á lại tiếp tục kéo tay cô kể khổ: “Đừng nói là bông, tới cả vải may chăn cũng phải dài hơn người ta một khúc đấy.”

Sở Thấm nghiêm túc an ủi: “Không sao đâu, chỉ cần cháu trai cháu gái của thím có thể cao một chút thì mấy chuyện này chỉ là vấn đề nhỏ thôi.”

Để gen được tiến hóa thì sự đầu tư cho giai đoạn trước là không thể thiếu mà.

Nghe cô nói vậy, mọi người sau bếp cũng bật cười khúc khích, tuy Sở Thấm trông rất thật thà nhưng có đôi khi lời an ủi lại bọc lưỡi d.a.o đấy.

Đường Á cứng họng, quyết định không nói chuyện với cô nữa.

So đo với một đứa khờ làm gì chứ.

Sở Thấm không mua được bông cũng không nổi giận, dù sao cũng không phải nhu yếu phẩm, đến lúc đó đắp áo bông mỏng cũng được.

Những ngày tháng kế tiếp, cô lại tiếp tục an phận làm việc, mãi tới đêm ba ngày trước khi cô rời đi.

Tối hôm đó, vầng trăng nhô cao trên bầu trời.

Nhà máy thép được xây trên một khu đất hoang, xung quanh ngoại trừ thôn làng ra thì chính là đất và núi hoang, điển hình là phía sau tòa nhà ký túc xá, thậm chí nơi đó còn có một đầm nước nhỏ.

Chẳng hiểu sao dạo này Sở Thấm cứ thấy có gì đó là lạ.

Lạ chỗ nào á hả? Cô cảm thấy hình như trên ngọn núi hoang sau ký túc xá có người lui tới.

Ban đầu cô còn tưởng chỉ là ảo giác, nhưng sau hai ngày quan sát cô lại chắc mẩm là không phải.

Thật ra thì tai mắt của cô nhạy bén hơn người bình thường đôi chút, sau khi xuyên tới đây, cơ thể cô đã tiến hóa, không chỉ sở sức lực vượt trội như đời trước mà tới cả thính giác lẫn thị giác cũng nhanh nhạy hơn nhiều.

Cô có thể nghe được âm thanh cực kỳ nhỏ, còn có thể nhìn thấy rõ ràng rất nhiều thứ ẩn trong ánh trăng mờ ảo giữa đêm.

“Chị Tiểu Trịnh ơi, trên ngọn núi hoang đằng sau ký túc xá của chúng ta có loài thú rừng nào sinh sống không?” Khoảng tám giờ tối, trước khi tắt đèn đi ngủ, Sở Thấm bỗng quay qua hỏi.

“Chị không biết, chị mới tới làm hồi năm ngoái mà.” Tiểu Trịnh lắc đầu: “Nhưng chắc là có đấy, trên núi sao lại không có thú rừng chứ.”

Sở Thấm chớp chớp mắt nghi ngờ, ban nãy khi cẩn thận lắng nghe, cô phát hiện âm thanh đó không giống như thú hoang săn mồi.

Nếu đã nghĩ không ra, cô cũng chẳng thèm lo nhiều làm chi, lập tức xoay người, kéo chăn, chìm vào giấc ngủ say.

Sở Thấm đang dạo chơi trong mơ không hề hay biết rằng, ở một nơi cách chỗ cô không xa, trên ngọn núi hoang vu kia, có mấy người đang ra sức làm việc.

“Anh Đen, rốt cuộc chúng ta mệt đến c.h.ế.t đi sống lại ở đây để trồng cái gì vậy?”

Công việc ban ngày đã đủ mệt mỏi rồi đó!

Mồ hôi trên đầu Trần Thiên Chương nhỏ xuống như mưa, anh ta cau mày dùng khăn khoác trên cổ lau mặt, nói nhỏ: “Ngu ngốc, có rảnh thì cậu thử tới đập chứa nước xem thử đi, ngó coi bây giờ ở đó đã biến thành cái dạng gì.”

Đúng lúc này, một làn gió thổi tới, kéo mây đen che khuất ánh trăng, hoàn toàn khớp với câu đêm đen trăng mờ.

Người đang nói khẽ giật mình thon thót, gằn giọng bảo: “Nhưng… không cần tới tới vào buổi tối thế này chứ.”

Trần Thiên Chương tiếp tục đào: “Ban ngày làm gì có thời gian, tốt nhất là cậu hãy nghe tôi, nhanh chân trồng thêm hai đợt nữa, sau này dù có ra sao thì trong lòng cũng cảm thấy yên tâm hơn.”

Từ năm ngoái, ông nội của anh ta đã luôn miệng lẩm bẩm sẽ xảy ra chuyện, sẽ xảy ra chuyện, từ đầu xuân năm nay đến giờ trời vẫn chưa đổ cơn mưa nào, phải biết là đã qua Kinh Trập rồi đó!

Trần Thiên Chương vốn không tin, nhưng sau đó, ông nội của anh ta lại lén chạy mười mấy dặm đường để tới đập chứa nước, Trần Thiên Chương không còn cách nào, chỉ đành đi theo.

Không thấy không biết, thấy rồi chỉ biết giật hết cả mình.

Mực nước trong đập chứa nước năm nay không cao như mọi năm, nếu lượng mưa năm nay sụt giảm, vậy lương thực tuyệt đối sẽ trở thành vấn đề lớn.
 
Thập Niên 60: Xuyên Từ Mạt Thế, Cường Nữ Làm Giàu
Chương 64: Chương 64



Trần Thiên Chương cày cuốc liên tục không ngừng nghỉ, mãi đến tận mười một giờ khuya mới uể oải ngã ngồi ra đất. Anh ta đã mệt đến hồn vía lên mây, hai mắt như phủ sương, tay cũng run lẩy bẩy.

“Trở về thôi.” Sau khi nghỉ ngơi chốc lát, anh ta nói, trong lòng nghĩ thầm trưa mai sẽ lén trốn ra đây tưới nước.

Qua hôm sau, trời xanh mây trắng.

Sở Thấm chỉ cảm thấy dạo này thời tiết rất tốt, đếm ngón tay tính toán thì trong thôn sắp bắt đầu vụ mới.

“Cũng đến lúc phải về nhà rồi.” Sáng sớm, sau khi tỉnh lại, cô ngước mắt nhìn bầu trời ngoài cửa sổ, miệng lẩm bẩm.

Chuyện ông trời không đổ mưa không hề khiến mọi người trong nhà máy thép mảy may để ý tới. Bọn họ cho rằng mình đang ăn cơm nhà nước, không cần xem sắc mặt của ông trời để kiếm ăn, nếu không có lương thực thì chỉ cần ra ngoài mua thôi, đâu có giống nông dân lúc nào cũng phải chú ý tới tình hình thời tiết làm gì.

Trái lại Sở Thấm cũng phát hiện chút manh mối. Nhưng ở kiếp trước, cô luôn sống trong hoàn cảnh cực đoan, thế nên cũng không nhận ra thời tiết hiện tại có gì bất thường.

Lạ ở đâu nhỉ?

Sở Thấm nghĩ ngợi hồi lâu vẫn không ra, ngay lúc cô định đặt nó sang một bên thì Trần Thiên Chương lại tìm tới cửa.

Trong tòa nhà ký túc xá.

Lúc này, Sở Thấm đang thu dọn hành lý, ngày mai cô phải về nhà rồi..

Chú Lương bảo vợ mình đã ở cữ xong, sức khỏe rất ổn định, nên sắp tới tính quay lại làm việc. Thậm chí chú Lương còn lén đưa trả mười tám đồng lương cho cô trước, làm cô vui mừng khôn xiết luôn ấy.

Hành lý lúc tới rất nhiều, lúc đi lại càng nhiều.

Cũng may hôm qua cô đã vào thành phố một chuyến để bán nốt số bánh quy sữa bò, bằng không trong balo sẽ chẳng còn chỗ để cất đống lương thực này.

Mặc dù đã nhét lương thực vào balo thì đồ đặc còn đặt bên ngoài của Sở Thấm vẫn còn rất nhiều, phải dùng tới ba cái bao tải lớn mới chứa hết. Ngay lúc cô thu dọn xong xuôi thì người được Trần Thiên Chương nhờ đi gọi cô cũng tới.

“Tìm tôi?” Sở Thấm nghi hoặc: “Tìm tôi làm gì?”

Người được nhờ nói: “Sao tôi biết được, anh ta đang đứng dưới lầu chờ cô đó.”

Sở Thấm trầm ngâm một lúc, sau khi cột đống bao tải lại thật chắc mới chầm chậm bước xuống lầu.

Cô thật sự không thích người này chút nào, nhưng nể tình bộ đồng phục làm việc chất lượng kia, cô sẽ đi gặp anh ta một lần. Không thể phủ nhận một điều bộ đồ kia thật sự không tệ, chất lượng ổn áp hơn nữa còn rất bền.

Trần Thiên Chương đợi tới sốt cả ruột, lúc này đang đứng ngắt lá đào g.i.ế.c thời gian.

Sở Thấm bước tới, hỏi: “Có gì không?”

Trần Thiên Chương nhủ thầm bản thân đang có việc cần nhờ vả người ta, nên ráng nhịn cái tính cay nghiệt của mình xuống, hiền hòa hỏi: “Nghe nói cô là người ở huyện Tân Minh hả?”

Sở Thấm khó hiểu nhìn anh ta, gật đầu.

“Nhà ở nông thôn sao?”

Trong đầu Sở Thấm hiện lên vô vàn dấu chấm hỏi, hỏi nhảm gì vậy trời?

Cô nhướng mày: “Có gì thì nói thẳng đi.”

Trần Thiên Chương chỉ tay về phía góc khuất: “Cô lại đây, chúng ta qua bên kia nói.”

Sở Thấm đi theo anh ta qua đó.

Trần Thiên Chương nhỏ giọng bảo: “Tôi muốn tìm cô mua chút lương thực… nếu nhà cô không có, có thể hỏi giúp tôi những người khác trong thôn cô không?”

Sở Thấm càng thêm khó hiểu: “Anh có thể tới xã cung ứng mua mà, bằng không thì qua mấy thôn gần đây mà mua.”

Trần Thiên Chương đáp: “Không giống nhau.”

“Không giống chỗ nào.” Trái tim Sở Thấm nhảy lên thình thịch, một suy nghĩ chợt lóe qua trong đầu, nhưng quá nhanh nên cô không kịp bắt lại.

Trần Thiên Chương nhìn trời thở dài: “Lợi cho cô.”

Sau đó anh ta nhìn cô chằm chằm, cảm xúc trong mắt cực kỳ phức tạp, cuối cùng vẫn nói thẳng: “Nếu tôi đến xã cung ứng, hoặc là tới mấy thôn lân cận mua, chắc chắn sẽ có người biết tôi đã mua bao nhiêu lương thực, cô hiểu chưa?”

Giữa những câu chữ của anh ta như che giấu hàm ý sâu xa nào đó, không để lồ lộ ra ngoài, chỉ he hé đôi chút, nhưng Sở Thấm vẫn hiểu.

Nói trắng ra thì là: Anh ta rất cần lương thực, nhưng tuyệt đối không thể để người khác biết trong tay anh ta có lương thực.

Nhưng nếu vậy thì vấn đề tới rồi đây: “Tại sao anh lại muốn mua lương thực?”
 
Thập Niên 60: Xuyên Từ Mạt Thế, Cường Nữ Làm Giàu
Chương 65: Chương 65



Trần Thiên Chương không ngờ Sở Thấm lại nhạy bén đến vậy.

Ấn tượng của anh ta đối với cô gái này là một người bán mạng làm việc, không thích nói chuyện, còn rất thẳng thắn, về phần thông minh sáng suốt thì… Xin lỗi nhé, quả thật không có miếng nào.

Nếu cô thông minh thì sẽ trò chuyện với những người khác trong lúc làm việc tại buồng lò hơi để tạo mối quan hệ, có thêm cơ hội làm việc sau này.

Trần Thiên Chương đứng dựa vào cây nói: “Mua lương thực còn để làm gì nữa, dĩ nhiên là ăn rồi. Ông nội tôi đã lớn tuổi rồi, tính tình hơi bướng, ông cụ cứ mong trong nhà có lương thực, người làm cháu như tôi chỉ có thể thỏa mãn ông ấy thôi.”

Trong mắt Sở Thấm vẫn mang theo vẻ nghi ngờ.

Được thôi, dù sao cũng không cản trở chuyện của cô.

Cô ngẫm nghĩ rồi nói: “Nhà tôi không có dư lương thực, nhưng bên tôi có khu chợ, anh có thể đến đó tìm thử.”

Trần Thiên Chương: “Khu chợ của các cô còn có thể bán lương thực à?”

Biết rõ còn phạm tội à, bây giờ ngay cả khu chợ bên cạnh nhà máy thép đã không được bán lương thực và thịt nữa rồi. Dĩ nhiên thịt heo rừng săn được trong núi tạm thời không tính. Dầu, lương thực và thịt heo đều phải thu mua thống nhất, không ai được mua bán riêng lẻ cả.

Sở Thấm không chịu nói sự thật: “Cũng không thể, vẫn chưa bán lương thực. Được rồi anh đừng hỏi tôi nữa, tôi chẳng biết gì hết.”

Khoai lang khô không có bao gồm trong số lương thực được thu mua thống nhất, nhưng anh dám nói nó không phải lương thực không?

Anh ta giấu giấu diếm diếm, Sở Thấm làm theo y chang, cô nói xong bèn đút hai tay vào túi quần rời đi, trở về ký túc xá.

Trần Thiên Chương tặc lưỡi một tiếng, bắt đầu nhíu mày suy nghĩ về những lời khi nãy của cô. Anh ta đã quyết định, nếu có cơ hội phải đến nông thôn xa xôi kia xem thử.

Thời gian làm giúp việc hai tháng sắp kết thúc.

Hôm nay là ngày làm việc cuối cùng của Sở Thấm, những người trong bếp ít nhiều gì cũng thấy lưu luyến với cô.

Đầu bếp Giang còn thở dài, bùi ngùi nói: “Cô đi rồi, khoai tây không còn sạch như trước nữa.”

“…”

Sở Thấm không nói nên lời.

Đầu bếp Giang mỉm cười: “Tôi chỉ nói đùa thôi. À đúng rồi, chẳng phải lúc trước cô nhờ tôi canh bông vải ở xã cung ứng sao, nói ra cũng trùng hợp, xã cung ứng gần nhà tôi đúng lúc có hàng, để tôi mua hai cân giúp cô.”

Sở Thẩm lập tức tươi cười niềm nở: “Cảm ơn đầu bếp Giang rất nhiều, tôi về ký túc xá lấy tiền đã.”

Đầu bếp Giang xua tay: “Không cần gấp, tôi chưa mang bông vải tới, ngày mai cô về đúng không, đến lúc đó tôi sẽ đưa cho cô.”

Sở Thấm gật đầu: “Cũng được.”

Hiện tại quả thật không dễ mua được bông vải, đặc biệt là năm nay.

Sở Thấm đến xã cung ứng trong thành phố hai lần cũng không mua được, nghe nói hai tỉnh trồng bông vải đều gặp nạn rồi, vì vậy nó đã trở thành hàng bán chạy.

Hai cân bông vải quá đủ đối với cô rồi, hoàn toàn có thể làm tấm chăn giường mỏng.

Ngày hôm sau, cậu út Dương đến đón cô.

Lúc này Sở Thấm đã lấy được bông vải rồi, còn có hai hũ đồ chua của đầu bếp Giang.

Một hũ là vỏ và chùm củ cải ngâm, hũ còn lại là gừng non ngâm, không biết đầu bếp Giang tìm đâu ra gừng non nữa.

Sở Thẩm chờ khoảng nửa tiếng đồng hồ ở trước cổng nhà máy, cậu út Dương mới chậm trễ đến nơi.

Ông ấy buồn bực nói: “Trên đường gặp phải cây to, tốn hết sức mới dọn nó sang một bên.”

Cái cây này chắc là do dân làng gần đây trồng, may mà hôm nay không gặp phải người trông chừng, nếu không còn phải cãi cọ.

Sở Thấm không biết thì ra lái xe ra ngoài còn gặp đủ chuyện nguy hiểm, xem ra mặc dù ngày nay có công an nhưng vẫn còn rất nhiều nơi lực lượng này không với tay vào được.

“Cậu út, hôm nay chúng ta vẫn ngồi xe của đội vận tải về sao?” Sở Thấm xách hành lý hỏi.

Cậu út Dương cũng xách đồ trong tay, ông ấy gật đầu: “Ngày nào đội vận tải cũng phải chạy tuyến đường này, thuận tiện chở cháu luôn.”

Sau khi ông ấy lên xe lại hỏi cô: “Ở nhà máy như thế nào, có ai bắt nạt cháu không?”

Sở Thấm lắc đầu: “Không, cháu ở đó tốt lắm, những người quen được khá tốt.”

Cậu út Dương quan sát cháu gái mình, nhìn vẻ mặt nghiêm túc của cô, chắc hẳn đang nói thật. Nhưng nghĩ lại thì Sở Thấm là một người thần kinh thô, có lẽ dù có người bắt nạt thì cô cũng không nhận ra.

Bởi vì có cây cản đường nên xe đã đổi sang đường khác để về huyện Tân Minh, mất thêm nửa tiếng đồng hồ.

Lúc bọn họ đến nơi đã là hai giờ chiều.

Hai cậu cháu đổi sang xe lừa, cậu út Dương lo tới lúc về đến nhà đã quá muộn, vì vậy đã lái xe chạy như bay khi đi từ huyện Tân Minh về xã Dương Tử Câu.
 
Thập Niên 60: Xuyên Từ Mạt Thế, Cường Nữ Làm Giàu
Chương 66: Chương 66



Lúc đến xã Dương Tử Câu, sắc trời đã tối đen, bọn họ vội vàng chạy đi, khi đến thôn Cao Thụ cũng sắp bảy giờ tối.

“Trời tối mù tối mịt, cậu đưa cháu đến nhà chú cháu trước nhé?” Lúc này cậu út Dường hoàn toàn yên tâm hỏi cô.

Sở Thấm vội vàng đáp lại: “Không cần đâu, cháu đang nhớ nhà, muốn về.”

Đùa thôi, cô chỉ muốn nhanh chóng đi kiểm tra thịt dê mà mình giấu.

Cậu út Dương không hỏi giữa hai chú cháu cụ thể đã xảy ra mâu thuẫn gì, ông ấy đưa Sở Thấm về nhà theo ý của cô.

Trước khi rời đi còn dặn dò: “Mấy ngày nay chú ý an toàn, nếu có chuyện gì thì nhớ nhờ người gọi cậu đến.” Ông ấy là người cẩn thận, lo lắng sau khi Sở Thấm làm việc trở về sẽ có người nhắm vào cô.

Sở Thấm lập tức hiểu rõ gật đầu.

Làm xong việc thì có lương mà.

Khi thấy cậu út sắp đi, cô lại nhét hai cân thịt heo cho ông ấy, đây là do cô lấy từ ba lô và cất vào hành lý vào sáng nay để chuẩn bị cho cậu út.

Cậu út Dương cũng không khách sáo, cảm thấy Sở Thấm tuy lạnh lùng nhưng khá biết cách đối nhân xử thế.

“Cậu út, trên đường chú ý an toàn.”

Sở Thấm vẫy tay, sau đó xoay người vào nhà.

Thôn trang vào bảy giờ tối khá yên tĩnh, chỉ có vài hộ gia đình biết Sở Thấm đến nhà máy thép làm công đã về.

Sở Thấm đi qua đi lại hai vòng, cuối cùng cũng chuyển hết hành lý dưới chân sườn núi đến trước cửa nhà, cô lấy chìa khóa mở cửa.

“Cót két——”

Cánh cửa bị đẩy ra, màn đêm bao phủ khắp nhà, nhưng Sở Thấm mắt tốt, có thể nhìn rõ tình trạng trong sân.

Không có thay đổi gì.

Mặt đất hình như bằng phẳng hơn một tí, có lẽ chú Sở hoặc thím Sở từng đẩy đá đè phẳng lại.

Trước khi cô rời khỏi nhà thì nghe thím Sở bảo rằng muốn làm phẳng mặt đất trong sân, xem ra bà ấy cũng thuận tay làm giúp cô rồi.

Hố bên góc tường tạm thời không có gì thay đổi.

Cũng đúng, sau khi Sở Thấm nhờ thím Sở trông coi đồ đạc trong nhà thì sẽ không có trộm tìm tới cửa đâu.

Hơn nữa trong nhà không có gì đáng tiền để trộm cả.

Cô hì hục xách hành lý vào sân, rồi lấy chìa khóa mở cửa phòng chính, thắp hai ngọn đèn dầu.

Bốn cây nến trong hành lý của cô là do Vương Kiến Minh lén đưa cho cô.

Lúc gã trông chừng nhà kho thấy trong đó có rất nhiều đồ để quên, gã là người làm công không dám đụng vào, nhưng người khác thì dám, bọn họ luôn tặng gã một ít để bịt miệng.

Gã được ép trở thành “đồng bọn”, không nhận cũng không được. Nếu thật sự không nhận thì người ta còn nghĩ rằng gã đang muốn báo cáo đấy.

Dù là tham ô thì chỉ lấy một vài thứ nhỏ nhoi, không đáng đồng tiền trong nhà máy. Chẳng hạn như nến hoặc găng tay bị tét chỉ, Vương Kiến Minh nhận được tám cây, chia cho Sở Thấm một nửa, xem như nể tình cô đưa cơm nước cho gã hai tháng nay, cô cũng vui lòng nhận lấy.

Đèn dầu được đốt lên, ánh lửa đong đưa trong cơn gió đêm.

Sở Thẩm buông hành lý xuống và ngồi trên ghế đẩu, cảm nhận mùi mốc thoang thoảng trong không khí, trong lòng lại vô cùng yên bình.

Vẫn là trong nhà khiến cô yên lòng nhất.

Sau khi nghỉ ngơi một lúc, Sở Thấm không vội dọn dẹp hành lý mà đứng dậy đi đến nhà kho, cô để thịt dê ở đó.

Trước khi đi thời tiết rất lạnh, Sở Thấm làm rất nhiều khối băng và dùng thùng gỗ làm thành một chiếc tủ lạnh đơn giản, sau đó bỏ thịt dê vào giữa đống băng kia, dựa vào nhiệt độ hiện giờ thì chắc hẳn băng chưa tan bao nhiêu.

Quả nhiên, lớp băng bên ngoài đã tan thành nước rồi, nhưng phần băng gần thịt dê vẫn còn rất cứng cáp.

Sở Thấm dứt khoát lấy bột mì trong ba lô không gian ra và cất thịt dê vào trong.

Trước mắt, trong ba lô không gian của cô có ba loại thực phẩm là thịt heo, thịt dê và sữa bò, về phần nửa con gà rừng còn dư, cô đã cho thím Sở trước khi đi.

Sở Thấm làm xong bèn dọn dẹp hành lý một chút, bộ mì và lương thực để trong tủ bếp, hai cân bông vải để ở cuối giường, còn hũ đồ chua thì… hiếm khi tủ bếp không chứa nổi nữa, chỉ có thể đặt ở một góc trong phòng bếp.

Ngoài ra còn có những thứ lặt vặt khác như tảo tía, rong biển, thịt xông khói và đào đóng hộp thì có thể nhét vào tủ bếp, cuối cùng nhét đến suýt chút không khóa được cửa tủ.

Sở Thấm nhìn chiếc tủ đầy ắp và hài lòng gật đầu, chuyến đi xa này của cô đúng là bội thu!

Bận bịu cả ngày, cô dọn hành lý xong thì không làm gì nữa, vừa tắm xong đã ngả đầu ngủ say.
 
Thập Niên 60: Xuyên Từ Mạt Thế, Cường Nữ Làm Giàu
Chương 67: Chương 67



Ngày hôm sau.

Không khí trong thôn tốt hơn nhà máy thép rất nhiều, khi hít thở dường như còn có thể ngửi thấy mùi tươi mát của cỏ cây.

Lâu lắm rồi Sở Thấm mới dậy muốn, cô hiếm khi ngủ đến bảy giờ sáng, bình thường vào lúc này là cô đã ăn sáng xong rồi.

Bữa sáng hôm nay là mì lạnh nướng và sữa bò.

Ba lô không gian của cô đã đầy rồi, chỉ có thể mỗi ngày tự mình tiêu hóa hết món mì lạnh nướng này.

Hơn nữa khoảng thời gian trước cô quả thật làm việc quá cật lực, không biết sau này lúc nào có thể vào thành phố nữa, vì vậy dứt khoát uống cả sữa bò.

Muốn rèn sắt thì bản thân phải cứng, Sở Thấm còn lâu mới để bản thân chịu thiệt vì kiếm tiền.

Sau khi ăn sáng xong, cô mang theo một hũ đào đóng hộp đi tìm thím Sở.

Lúc này bà ấy đang phơi quần áo, khi nhìn thấy Sở Thấm cũng không bất ngờ, sáng nay bà ấy đã nghe người ta nói cô trở về từ đêm qua rồi.

Bà ấy vừa giũ quần áo vừa nói: “Cháu ăn cơm chưa? Trong nồi còn vài củ khoai lang đấy, nếu chưa ăn thì ăn ở chỗ thím luôn.”

Sở Thấm đáp lại: “Cảm ơn thím, cháu ăn rồi.”

Cô đặt hũ đào ngâm xuống bàn trong phòng và hỏi: “Chú đâu rồi, còn Tiểu Kiến và Hồng Hồng nữa?”

Hai người em họ của cô tên là Sở Kiến và Sở Hồng.

“Chú cháu lên núi rồi, mấy ngày nữa phải đi làm nên nhân lúc rảnh đốn tí củi. Tiểu Kiến và Hồng Hồng đang đi học, hôm nay trường bảo phải dọn vệ sinh.” Sở Thấm nói, khi nhìn thấy hũ đào ngâm thì vô cùng kinh ngạc: “Con bé này, sao mà mang thứ đắt tiền như thế đến đây chứ.”

Sở Thấm mỉm cười: “Không sao, nhà máy tặng quà năm mới, có hai hũ lận.”

Thím Sở trả lại cho cô nhưng cô không nhận.

“Cháu không lấy thật à? Loại đồ hộp này không mua được ở xã cung ứng của chúng ta đâu đấy.” Thím Sở lại hỏi.

Sở Thấm gật đầu.

Thím Sở bèn nhận lấy, bà ấy chưa từng ăn thử, hai đứa nhỏ trong nhà cũng chưa được nếm lần nào.

Sau khi cất đồ hộp thì bà ấy cảm khái nói: “Vẫn là người làm công tốt hơn, trong nhà có một người làm công, cả nhà không cần sầu lo nữa.”

Sở Thấm mím môi, vậy thì không phải. Người trong thành phố ăn uống mặc đều phải tiêu tiền, nếu trong nhà chỉ có một người làm công thì vẫn sống rất chật vật.

Nhưng cô không nói ra điều này, lần này cô đến để lấy lại đồ đạc gửi nhờ ở chỗ thím Sở.

Kể cả bốn con gà.

Bởi vì có quá nhiều đồ nên cô còn kéo theo xe đẩy nữa.

Thím Sở hỏi kỹ càng chuyện ở nhà máy thép xong mới chịu cho Sở Thấm đi, sau đó mang theo túi hạt bí của mình đi ngồi lê đôi mách với những người trong thôn.

Nói về chuyện gì à? Dĩ nhiên là nói chuyện nhà máy thép mà Sở Thấm đã kể rồi.

Bà ấy có thể nói tận mấy ngày trời đấy!

Sở Thấm không hề hay biết, cô đẩy nửa xe đồ đạc về nhà, rồi lại bắt đầu sắp xếp, dọn dẹp lần nữa.

Sở Thấm có bệnh sạch sẽ thậm chí còn lau cả xà nhà, càng đừng nói đến hũ lọ trong nhà.

Thế là cô dọn dẹp vệ sinh đến tận buổi tối, cuối cùng nằm bò trên giường thở hổn hển như con cá mắc cạn.

Trách sao được, cô có cơ thể cường tráng, sức khỏe như trâu, chỉ cần ngủ một giấc, sáng mai thức dậy lại tràn trề sức sống!

Chuyện phải làm khi về nhà không chỉ có dọn dẹp vệ sinh mà còn phải cày xới chỗ rau cải… Chờ đến lúc đi làm thì không có thời gian cày nữa.

Sở Thấm không biết khi nào mới đi làm, nhưng nghe nói đội trưởng đã phân chia các tổ khu vực rồi, hình như cô được phân vào tổ 1 đội 2.

Có thể nói rằng hiện tại mọi thứ thay đổi rất nhiều, trong thôn không chỉ có bí thư của thôn mà còn xuất hiện cả đội trưởng nữa.

Đại đội trưởng tên là Hàn Định Quốc, có một người em trai tên là Hàn An Bang. Hàn An Bang vào thôn Tịnh Thủy từ rất sớm, vợ của anh ấy là Dương A Tú, điều trùng hợp là… cô ấy chính là em họ của mẹ nguyên chủ, tính ra thì là dì của Sở Thấm.

Nếu không phải thím Sở vội vàng chạy tới nói rõ mối quan hệ này với Sở Thấm, cô cũng không biết bản thân lại có mối quan hệ họ hàng quanh co với đại đội trưởng mới nhậm chức.

Đại đội trưởng quản lý việc sản xuất, tất cả mọi hoạt động sản xuất, quyền lực trong tay chắc chắn rất lớn.

Sở Thấm cảm thấy bản thân không thân quen với người ta, thím Sở lại cứ nói là có, còn cố tình nhắc chuyện này với Hàn Định Quốc.

Mục đích là gì đây?

“Đứa ngốc này, một đứa con gái như cháu, dĩ nhiên phải được phân vào tổ có nhiều người làm được việc rồi.” Thím Sở nói với thái độ chỉ tiếc sắt không rèn thành thép.
 
Thập Niên 60: Xuyên Từ Mạt Thế, Cường Nữ Làm Giàu
Chương 68: Chương 68



Bà ấy ghét bỏ đầu óc của Sở Thấm, cảm thấy cháu gái của mình thật bướng, lôi kéo một tí quan hệ thì sao chứ, có quan hệ mới có đường đi.

Sở Thấm bị chọc đến đỏ trán không cãi lại nữa, thôi, dù sao cô được phân đến đâu cũng phải dựa vào hai tay mình ăn cơm.

Cô nghĩ rất thoáng, lúc những người trong thôn còn đang nghe ngóng trong tổ mình có ai thì cô đang cày xới trong ruộng rau.

Toàn bộ rau trồng vào năm ngoái đều c.h.ế.t sạch trong những ngày đông giá rét, may mà đất đai vẫn khá màu mỡ, Sở Thấm vẫn trồng củ cải và cải trắng theo kế hoạch.

Không còn cách nào khác, thời tiết vẫn chưa ấm lại, chỉ có hai loại rau củ này mọc tốt thôi.

Ồ, còn có rau diếp và rau chân vịt.

Ruộng rau được chia làm sáu khu vực, ngoại trừ chỗ trồng rau cải còn trồng thêm gừng và tỏi, cô cũng không bỏ qua những chỗ ở góc khuất, trồng mấy cây hồ tiêu ở đó.

Sở Thấm vùi mình trong vườn rau mấy ngày liền, thậm chí còn đang nghĩ có nên khai hoang phần đất ở sườn núi không.

Nhưng sau khi khai hoang thì không cần dùng để trồng rau nữa, cô ăn không hết. Cô lại muốn trồng ngô, không biết có được không.

Thật ra khoảng thời gian này trong lòng Sở Thấm luôn nhớ đến chuyện Trần Thiên Chương muốn mua lương thực, tin tức của anh ta chắc chắn lưu thông hơn cô nhiều, cô tự hỏi có phải anh ta biết chuyện gì rồi không.

Sở Thấm không đoán được anh ta biết được điều gì, nhưng ý định muốn dự trữ lương thực của anh ta rất rõ ràng, vậy thì cần gì phải đoán nữa, chẳng phải làm theo người ta là được rồi sao?

Sở Thấm muốn trồng ngô, lại sợ nó quá khoa trương.

Buổi tối sau khi ăn cơm tắm rửa xong, Sở Thấm ngồi trong sân suy đi nghĩ lại, cuối cùng vẫn quyết định chuẩn bị trồng khoai lang.

Nhà cô cách xa đám đông, bên trái sườn núi có một mảnh đất trống, là một nơi rất yên tĩnh. Nếu muốn đi đến đó thì bắt buộc phải đi ngang qua ruộng rau của cô, từ từ đi xuống từ bờ rìa ruộng mới được.

Nếu đứng dưới sườn núi sẽ không nhìn thấy mảnh đất này, bởi vì nơi đó có rất nhiều cây chắn ngang tầm mắt. Điều đó cũng có nghĩa là nếu Sở Thấm muốn trồng những thứ không thể trồng thì đây là nơi thích hợp nhất, mặc dù diện tích không lớn lắm.

Không lớn lắm là như thế nào?

Sở Thấm ước chừng rồi lẩm bẩm: “Cũng khá ổn, bằng ba phần tư ruộng rau.”

Nếu làm thành ruộng bậc thang thì diện tích có thể tăng thêm một chút, lúc đó dễ trồng hơn.

Ngay vào lúc Sở Thấm chuẩn bị khai hoang thì trong thôn đã bắt đầu đi làm, và ngày mai cũng là ngày cô đi làm.

Ngày hôm đó, bà nội Tần tìm đến nhà.

Sở Thấm đang sửa chữa dụng cụ trong sân, khi thấy người đến thì sửng sốt một lúc, sau đó đón người vào nhà: “Bà nội Tần có chuyện gì sao?”

Tần Hoa đáp lại: “Không có chuyện gì to tát, chẳng phải lúc đầu cháu nhờ bà tìm một chú chó sao, sau đó bà thấy cháu đến nhà máy thép nên bảo Lão Trương nuôi trước, hôm qua họp chợ, ông ấy hỏi cháu có muốn nữa không?”

Sở Thấm vỗ trán một cái, phiền muộn nói: “Cháu quên mất. Xin lỗi bà Tần, cháu muốn chứ, vẫn muốn ạ.”

Nhà cô cần một chú chó, càng hung dữ càng tốt.

Bà nội Tần mỉm cười nói: “Không sao, lão Trương thích chó mà, để chó mẹ nuôi giúp hai tháng cũng không tệ.”

“Nhưng mà…” Bà ấy lại khó xử nói: “Nhưng chắc cháu phải tốn ít tiền, phải trả năm hào phí nuôi.”

Sở Thấm vui vẻ chấp nhận: “Không sao, năm sáu hào để giúp cháu hai tháng, có thể hiểu được.”

Tần Hoa thở phào nhẹ nhõm, bà ấy sợ cả hai bên đều không thương lượng được, vì vậy bèn nói: “Vậy buổi chiều bà đưa nó đến cho cháu, lát nữa ông già nhà bà phải vào xã học rồi.”

Cô tò mò hỏi: “Học ạ?”

“Đúng vậy, nói là bồi dưỡng, mấy ngày sau bà cũng phải đi, đến lúc đó đổi thành ông ấy trở về.” Tần Hoa thở dài.

Sở Thấm hiểu rõ, thầy lang không dễ làm, phải học, học nữa, học mãi thôi.

Tần Hoa nói xong bèn rời đi, trước khi đi Sở Thấm đưa năm hào cho bà ấy, nhờ bà ấy đưa cho lão Trương nuôi chó giúp cô.

Thời gian dần trôi qua, cơn gió nhẹ thỉnh thoảng thổi trong sân, khiến lá cây xung quanh vang lên tiếng xào xạc.

Sở Thấm để đồng phục đi làm đã sửa xong sang một bên, đứng dậy chống eo nhìn ngắm trong sân, cô đã chuẩn bị một ổ chó để đón chào thú cưng nhà mình.

Dĩ nhiên ổ được làm tối giản, dù sao bản thân cô còn ở nhà bùn gỗ mà.

Sở Thấm chỉ tìm hai khúc gỗ trong nhà kho rồi dùng rìu chặt thành từng mảnh, sau đó đóng đinh làm thành một thùng gỗ không nắp, cuối cùng đệm thêm rơm rạ ở trong đó là được.

Về phần có dột mưa hay không thì… Không sao cả, đặt ổ chó ở nhà kho là không dột nữa.

Sở Thấm vô cùng hào hứng, cảm thấy rất vui khi trong nhà sắp có thêm một sinh vật biết giao lưu với người.

Cô lại quay đầu và ghét bỏ nhìn con gà chỉ biết ị còn không biết đẻ trứng, tặc lưỡi lắc đầu, đúng là không thể so sánh. Con chó nhỏ của cô phải gần tối mới đến đây.
 
Thập Niên 60: Xuyên Từ Mạt Thế, Cường Nữ Làm Giàu
Chương 69: Chương 69



Lúc này mặt trời lặn đằng Tây, Sở Thấm đứng trong sân nhà mình có thể nhìn thấy mặt trời đỏ rực đang lặn dần xuống núi.

Tần Trường Thành ôm lấy con ch.ó nhỏ gần ba tháng tuổi, gõ cửa nhà cô.

“Tiểu Thấm, cháu có ở nhà không?” Ông ấy lớn tiếng gọi.

Sở Thấm vội vàng chạy ra: “Có ạ!”

Cô đang nấu cơm.

Vừa mở cửa, khi nhìn thấy chú chó trong lòng Tần Trường Thành thì đôi mắt sáng bừng lên, nói với giọng điệu chắc chắn: “Đây chính là chú chó kia!”

Tần Trường Thành mỉm cười thả chó xuống đất: “Đây là con hung dữ nhất trong cái ổ đó đấy, lão Trương huấn luyện nửa tháng, những thứ còn lại là cháu phải tự lo rồi.”

Sở Thấm dùng sức gật đầu.

Chó dữ đến mức nào gặp phải cô cũng vô dụng, cô đang nuôi chó, không phải hầu hạ nó.

Nếu không nghe lời thì dạy dỗ, dù sao chỉ cần thành chó ngoan ở chỗ cô là được.

Tần Trường Thành thả chó xuống rồi rời đi, Sở Thấm ngồi xổm xuống, ôm lấy chú chó đen không hề sợ hãi đối với môi Tr**ng X* lạ.

Đây là chú chó mực, còn là chó mực thuần chủng.

Nó có đặc điểm rất rõ ràng, đôi tai vừa lớn vừa thẳng, nghe nói thính lực phát triển hơn những loài chó khác, thích hợp để giữ nhà nhất.

Sở Thấm tạm thời không cần chó săn, chỉ cần chó giữ nhà, vì vậy rất hài lòng với chú chó mực này.

Cô vu.ốt ve đầu nó, không thèm để ý đến tiếng chó sủa mà nghiêm túc nói: “Sau này gọi mày là… Tiểu Bạch đi.”

Chú chó này cả người một màu đen tuyền, chỉ có nhúm lông trên trán là màu trắng.

Chủ yếu là vì trong thôn có người tên là Tiểu Hắc, thậm chí là A Hắc, nếu Sở Thấm lấy tên người ta đặt cho con ch.ó thì chẳng phải đang tìm đường c.h.ế.t sao?

Cô vui mừng vu.ốt ve, không quan tâm Tiểu Bạch đang giãy dụa lung tung, dù sao chỉ cần đóng cửa lớn thì nó chẳng chạy ra ngoài được.

“Tự mình làm quen đi, chừng nào ngoan mới cho mày ăn cơm.”

Vào buổi tối.

Bữa tối của cô là thịt xông khói xào tỏi rừng, ăn với bánh làm từ bột cám và khoai lang, còn lấy cám nấu cháo.

Dù sao những thứ này đều rất rẻ, ăn bao nhiêu cũng không thấy đứt ruột.

Về phần chú chó, dĩ nhiên cô ăn gì nó ăn nấy.

“Khá ngoan đấy.” Sở Thấm thấy Tiểu Bạch ăn đến không thèm ngẩng đầu thì gật đầu.

Ừm, là chú chó chỉ thích ăn cháo cám, dễ nuôi.

Chú chó mực cứ như vậy mà ở lại nhà cô, nó là chú chó có mắt nhìn, những ngày đầu vào buổi tối còn kêu la bên cánh cửa, hiển nhiên muốn về lại ngôi nhà ban đầu. Nhưng sau khi Sở Thấm ôm nó về ổ hết lần này đến lần khác, chú chó đã hoàn toàn yên tĩnh hẳn đi.

Sở Thấm không biết là nó đã hiểu chuyện hay hết sức vùng vẫy nữa, dù sao cô cũng buồn ngủ muốn chết.

Cô ngáp dài kéo chăn.

Ngủ thôi!



Vào tiết xuân phân, nước suối chảy đầu nguồn.

Cơn mưa xuân chưa đến, nhưng hôm nay trong thôn đã bắt đầu đào đất khởi công để cầu sự may mắn.

Sở Thấm thuộc tổ 1 đội 2, không biết là được đi cửa sau hay là phân chia ngẫu nhiên mà cô và chú út nhà mình cùng một tổ.

Ngoài ra còn có nhà họ Trương cách vách chú Sở, mặc dù chỉ có gia đình của Trương Lão Nhị.

“Biết vì sao không?” Thím Sở chia sẻ chuyện đã hóng hớt với Sở Thấm trên đường đi đến đồng ruộng: “Hai ngày nay nhà họ Trương đã đòi chia nhà rồi, chỉ tách gia đình Trương Lão Nhị ra ngoài.”

Sở Thẩm ngạc nhiên: “Chẳng phải đã tách từ lâu rồi sao?”

Trong ký ức của nguyên chủ có chuyện này, lúc đó nguyên chủ còn trèo tường với em họ để xem trận cãi vã của nhà họ Trương.

“Chuyện đó không tính là tách ra, chỉ là ngoài miệng nói chia tài sản mà thôi. Cuối cùng vẫn là thu nhập của nhà thằng lớn thuộc về thằng lớn, của nhà thằng ba thuộc về thằng ba, còn Trương Lão Nhị, người làm nhiều nhất mà phải giao một nửa thu nhập của mình ra.” Thím Sở bụm miệng cười: “Lần này chia sòng phẳng hết rồi, Trương Lão Nhị dẫn vợ con ra ở riêng.”

Tối qua bà ấy được xem một màn kịch lớn, lúc này vẫn còn vô cùng phấn khích đấy.

Sở Thấm cảm khái: “Chà, may mà không phải Trương Lão Đại cùng tổ với chúng ta.”

Thím Sở: “…” Khóe miệng bà ấy co rút, cảm thấy chia sẻ chuyện phiếm với Sở Thấm không thú vị gì cả.

Nhưng cô lại thật lòng cảm thấy như vậy, vợ chồng Trương Lão Nhị làm việc rất giỏi, cô mong trong tổ không có ai kéo chân sau.

Mỗi tổ đều có một tổ trưởng, tổ trưởng của tổ 1 đội 2 bọn họ là một người tên Quang Triệu Hưng, mọi người đều gọi ông ấy là lão Quan.

Lão Quan phân công nhiệm vụ và phân phát dụng cụ làm nông, sau đó vung tay một cái: “Làm việc thôi, chúng ta hãy tranh thủ hoàn thành nhiệm vụ xới đất trong vòng ba ngày.”

Sở Thấm đã “chộn rộn” từ lâu rồi.

Người ta vừa dứt lời, cô đã cầm cái cuốc vùi đầu cày xới ở phần đất của mình.

Cuối cùng đã trở về vùng an toàn của mình rồi, quả nhiên… cô vẫn thích hợp làm những công việc trồng trọt không cần giao lưu với mọi người nhất.
 
Back
Top Bottom