Chào bạn!

Để có thể sử dụng đầy đủ chức năng diễn đàn Của Tui À bạn phải đăng nhập hoặc đăng ký.

Đăng Ký!

Dịch Thập Niên 60: Xuyên Từ Mạt Thế, Cường Nữ Làm Giàu

Thập Niên 60: Xuyên Từ Mạt Thế, Cường Nữ Làm Giàu
Chương 80: Chương 80



Cô đoán như vậy cũng không lạ gì, bởi Sở Thấm cũng từng nghĩ đến việc có thể lên núi lén trồng cây gì được không.

Nếu không phải sợ trồng trong núi xong đều bị mấy con vật như lợn rừng ăn sạch, biết đâu đấy cô đã thật sự tìm một nơi để thử rồi.

Dùng một phép so sánh hơi khập khiễng thì thực ra đây là nhìn kẻ gian bằng đôi mắt gian.

Vấn đề là: “Tại sao Trương Phi Yến phải trồng lén chứ?

Cô ấy không giống mình, lại càng không giống Trần Thiên Chương. Cô ấy có cha mẹ người nhà có thể lấy công điểm, cô ấy không kiếm được nhiều cũng có người đỡ lương thực cho.

Cô ấy không cần mua lương thực, sau khi thu hoạch vùng ruộng đất trong thôn tất nhiên sẽ chia. Kể cả sắp c.h.ế.t đói, người trong thôn cũng sẽ không để cô phải c.h.ế.t đói, đều là đồng hương với nhau, ít nhiều cũng giúp đỡ mà.

Sở Thấm cảm thấy hình như mình đã nhìn thấy gì đó.

Cô nghĩ, cô cần phải quan sát thêm.

Núi Đại Nham là ngọn núi người trong thôn rất hiếm lui tới,bởi núi này không có sản phẩm gì, đến cả rau dại cũng ít hơn những ngọn núi bên cạnh, chỉ khi xong vụ mùa thu lúc đi săn bắt mới đi lại trong núi.

Sở Thấm cũng không thích đi, núi Đại Nham không có nhiều cây, có nghĩa là cũng chẳng chặt được bao nhiêu củi, đi xong rất dễ đi về tay không.

Mấy ngày nay cô cũng nhìn ra quy luật rồi, ước chừng cứ ba ngày Trương Phi Yến sẽ lên núi một lần.

Nói ba ngày cũng không chính xác lắm, cô ấy khá cảnh giác, có lúc hai ngày có lúc năm ngày, không đoán được quy luật.

Nhưng người ta nói rồi, vỏ quýt dày có móng tay nhọn.

Tôi mặc kệ mấy ngày cô đến, tôi cứ chờ ở đây liên tục là được, kiểu gì cô cũng phải lên núi.

Sở Thấm dành hết thời gian rảnh rỗi vào việc này, giữa chừng thì bởi có người tới thăm nên bỏ lỡ một lần.

Lúc đó cô đi theo Trương Phi Yến suốt, đã đi đến cổng thôn rồi, thì nhìn thấy có người đạp xe đạp đi vào trong thôn. Nhìn kỹ lại thì đó là Bạch Nguyên từng tới hỏi thăm nhà cô năm ngoái.

Sở Thấm hết cách, đành phải tạm thời bỏ cuộc.

Bạch Nguyên đến thăm hỏi, lúc đầu nói là sẽ chăm đến, nhưng khi biết cô đi làm giúp việc cho nhà máy thép thì không đến nữa, cho đến tận bây giờ.

Nhớ ban đầu Sở Thấm còn ngốc nghếch nghĩ có thể săn bắt xong mang đến nhà ăn hậu cần của chính quyền xã buôn bán, bây giờ cho cô ba cái gan cô cũng không dám.

Càng sinh sống ở đây lâu, cô càng hiểu được quy tắc sinh tồn ở chỗ này, càng cảm thấy khoảng thời gian vừa mới xuyên qua gan to bằng trời.

Bây giờ cô càng mong Bạch Nguyên đừng nhớ đến những chuyện cô nói ban đầu.

Bạch Nguyên quả thực không nhắc đến, chỉ nói vài câu rồi chuẩn bị đi luôn, phải biết là dạo này sau khi lấy được công điểm tối đa Sở Thấm toàn hô lên quá đỉnh rồi nghiêm túc ghi chép vào sổ ghi chú.

Cô ấy cảm thán nói: “Mới đầu tôi thật sự không yên tâm về cô, bây giờ tôi mới biết tại sao cô lại kiên trì ở riêng như thế. Cô yên tâm, tôi sẽ phản ánh lại tình trạng của cô lên bên trên, sau này sẽ là hình mẫu điển hình của chúng ta.”

“...” Không cần phải thế đâu.

Thực ra Sở Thấm rất không muốn lộ diện, cô thích những ngày tháng thanh tịnh tự do.

Trước khi đi, cô nhớ đến những đứa em ở xã Hoa Khê, không nhịn được hỏi Bạch Nguyên: “Hội hỗ trợ phụ nữ như các cô là xã nào cũng có thành lập sao?”

Bạch Nguyên gật đầu: “Đương nhiên.”

Sở Thấm do dự một lát rồi nói: “Mấy năm trước mẹ tôi tái hôn ở xã Hoa Khê, bà ấy qua đời năm ngoái, để lại hai đứa con trai gái. Đứa lớn bốn tuổi, đứa nhỏ mới hai tuổi, kết quả là cha hai đứa em tôi bỏ chạy rồi, để con lại cho ông bà nội với bác cả chăm lo. Tôi muốn hỏi là, trong trường hợp này thì có thể báo cảnh sát rồi tìm đến chính quyền không? Hội phụ nữ của các cô có giúp đỡ không? ”

Bây giờ đến lượt Bạch Nguyên im lặng.

Cô ấy cũng đã nghe về chuyện của nhà họ Kim ở xã Hoa Khê, nhưng làng nọ làng kia còn có chuyện kỳ cục hơn chuyện này nữa, làm gì đến mức cần phải báo cảnh sát.

Chuyện của nông thôn cực kỳ hiếm khí tìm đến công an giải quyết, chuyện ầm ĩ đến mức phải báo cảnh sát là phải đến bước xé rách mặt nhau rồi.

Còn chính quyền cũng không có cách nào can thiệp được, người ta cũng có phải không nuôi đâu, người làm cha thì nói sẽ gửi tiền, người làm bác làm ông làm bà cũng bằng lòng, chính quyền còn làm được gì nữa đây.

Cô ấy khéo léo diễn đạt ý mình.

Sở Thấm thở dài, dường như lại hiểu sâu hơn một phần với thế giới này.
 
Thập Niên 60: Xuyên Từ Mạt Thế, Cường Nữ Làm Giàu
Chương 81: Chương 81



Sau khi Bạch Nguyên rời đi Sở Thấm cũng không đi núi Đại Nham nữa, lại chán nản chờ ba ngày, ba ngày sau lại nhìn thấy Trương Phi Yến trước cổng thôn tiếp, lần này cô thuận lợi đi theo được.

Cô đi chậm lại, chỉ đi theo ở khoảng cách vừa phải, Trương Phi Yến đi vào núi xong thì không chú ý đến đằng sau nữa, đợi đến khi cô ấy đến một chỗ bên khe suối thì bỗng quay đầu lại, Sở Thấm vội vàng ngồi xuống sau cái cây, đám cỏ che trước người vừa đủ chắn hết người cô.

Qua khe hở, Sở Thấm có thể nhìn rõ được Trương Phi Yến đến trước một cái hang động, nhưng lại không đi vào trong, mà đi vòng sang con đường bên trái hang động đi sâu vào.

Lúc này Sở Thấm đã không thấy bóng dáng cô ấy đâu nữa.

Nghĩ rồi Sở Thấm chọn một cái cây cao để trèo lên, từ trên cây nhìn xuống kiểu gì cũng biết được, hóa ra bên trái hang động còn một cái động nhỏ nữa, bị cây cối che khuất, giờ đây ở đó có dấu vết từng có người đi qua.

Có cần đi theo nữa không đây?

Không cần nữa, Sở Thấm đã biết được vị trí rồi thì chờ Trương Phi Yến đi rồi cô vào xem.

Cô lại trèo lên trên nữa, ngồi trên cành lớn cành lá um tùm quan sát mọi thứ xung quanh.

Núi Đại Nham có lẽ khá nhiều động vật hoanag dã, nhưng chắc đều ở sâu trong rừng, trước mắt cô chưa phát hiện ra chỗ nào có dấu vết động vật hoang dã từng hoạt động.

Sở Thấm còn nhìn thấy lá dương xỉ ăn được, không ngờ trên núi Đại Nham vậy mà cũng không ít lá dương xỉ ăn được.

Giờ cô lại càng không gấp nữa, vẫn đợi hơn nửa tiếng đồng hồ, chờ Trương Phi Yến đi từ bên trái hang động ra thì ôm chặt lấy cây nhìn chằm chằm cô ấy. Từ phía xa, cô nhìn thấy được miệng cô ấy đang lẩm bẩm gì đó, nhưng nghe không rõ lắm.

“Cái gì… đến rồi?” Sở Thấm nhíu mày.

Hiên tai? Thiên cai? Thiên… tai?

Đúng rồi, thiên tai!

Sở Thấm giật mình, biểu cảm ngạc nhiên, vẫn ở nguyên trên cây chờ lúc lâu sau Trương Phi Yến xuống núi rồi, không còn bóng dáng đâu mới nhảy xuống.

Dưới gốc cây, Sở Thấm dựa vào cây ổn định lại tâm trạng.

Cô đang nhớ lại về Trương Phi Yến, trước đây chỉ cảm thấy hành vi của cô ấy kỳ lạ, nhất thời vô cùng chú ý đến mình.

Lại nhớ đến thím Trương từng than vãn từ sau trận sốt cao lần đó con gái mình càng ngày càng kiêu căng, tính tình cũng càng ngày càng tệ, thậm chí rất có chủ ý của mình, lúc cố chấp không nghe lời ai hết.

Dường như cô hiểu ra vài điều rồi.

Bản thân cô vốn là một sự tồn tại đặc biệt, sao lại không tin những người khác cũng có những trải nghiệm giống mình chứ.

Sở Thấm không có suy nghĩ gì khác, chỉ cảm thán: Thế giới rộng lớn, không thiếu điều gì.

Nghĩ thông suốt xong cô lại càng thấy yên tâm hơn trong lòng, trước mắt càng chắc chắn hơn: đi theo Trương Phi Yến.

Rõ ràng Trương Phi Yến biết được chuyện tương lai, bất kể thế nào cô ấy làm gì mình cứ làm theo là được.

Nhưng cũng không thể vì thế mà làm loạn tiết tấu của mình được, cô cũng không phải chưa từng gặp thiên tai, nếu lúc nào cũng cứ nghĩ đến thì ảnh hưởng tâm trạng bình thường lắm.

Thế là Sở Thấm cũng không vội đi đến bên hang động kia, mà là đi hái lá dương xỉ trước.

Lá dương xỉ lúc này vẫn còn non, hái xong để nơi thoáng mát là có thể để được hai ba ngày. Đời trước Sở Thấm luộc thẳng với nước lã, nhưng dân làng ở đây thích xào với bã rượu, rồi bỏ thêm ít tỏi dại tăng hương vị.

Nghĩ đến đây Sở Thấm lại nghiền ngẫm, cuối năm nay có cần ngâm ít rượu gạo không ta?

“Khó là khó ở chỗ không có gạo nếp.” Sở Thấm cảm thán nói. Ngâm rượu gạo một lần trong nhà ba năm không bao giờ thiếu rượu, hơn nữa còn có cả bã rượu, bã rượu có thể làm dưa muối, trứng vịt muối với các món xào khác, Sở Thấm thích hương vị của bã rượu.

Lá dương xỉ chiếm hết nửa giỏ tre, hái hai chiếc lá lớn che lại, sợ phá đường mà Trương Phi Yến vừa đi, Sở Thấm cố ý vòng sang đường khác để đi, đi đến nửa đường vậy mà còn nhìn thấy hai bụi mâm xôi, trông mọng vô cùng.

Quả mâm xôi hay còn gọi là phúc bồn tử, là loại quả mùa này thường có trên núi.

Mùi vị ngon cực kỳ, đời trước từng có một đứa con nhà giàu cho cô hai nắm cơm nguội bảo cô lên núi hái hai giỏ mâm xôi cho anh ta.

Sở Thấm vui sướng đi hái, vừa hái vừa nghĩ, hay là lấy sữa trong ba lô không gian ra uống hết, rồi hái nhiều nhiều mâm xôi bỏ vào trong ba lô không gian để ăn sau.

Nhưng nghĩ lại, bây giờ cô đang ở thế giới bình thường, thiên tai cũng không thể lập tức đến được, trong núi đâu có thiếu hoa quả.

Sở Thấm hái hết sạch mâm xôi trên hai cây, vậy mà lấp đầy hết chỗ trống còn lại trong giỏ tre.

Bây giờ cô cũng không chê núi Đại Nham nữa, chỉ nhìn những cây thông rải khắp trên núi, cũng biết đến mùa thu quả thông trên núi sẽ nhiều đến mức nào.
 
Thập Niên 60: Xuyên Từ Mạt Thế, Cường Nữ Làm Giàu
Chương 82: Chương 82



Sở Thấm vui vẻ ghi nhớ lại, đến lúc về nhà còn phải ghi lại vào sổ ghi chú. Lần trước cô phát hiện ra cây hạt dẻ với cây kiwi trong núi Thanh Tuyền cũng phải ghi nốt vào sổ ghi chú.

Vài phút sau, đến hang động.

Cẩn thận đi theo đường mà Trương Phi Yến đã đi, đi đến chỗ cái động nhỏ đó.

Sở Thấm bỏ gùi xuống trước, nhét gùi vào trong đó trước rồi mình mới từ từ chen vào trong.

Trước mắt bỗng nhiên bừng sáng lên. Xuyên qua cái động, bên này vẫn là núi, chỉ là đất núi bằng phẳng, cỏ dại mọc um tùm hơn bên ngoài.

Sở Thấm lại đeo ba lô lên, chỉ nhìn những cây cỏ dại đổ rạp là có thể đoán được vùng đất Trương Phi Yến trồng ở chỗ nào.

Quả nhiên! Ở ngay gần đây.

Vị trí cô ấy chọn khá đẹp, đất ở bên ao nước, đất ở đây đã được nuôi dưỡng bởi những lá cây thối rữa nhiều năm, thêm cả việc nguồn nước đầy đủ, nên cũng phì nhiêu ngoài dự đoán.

Cô ấy trồng khoai lang, Sở Thấm có thể nhìn thấy rõ ràng giống khoai lang cô ấy trồng tốt hơn so với loại mình trồng ở nhà.

Nhưng lại có một khuyết điểm lớn… vẫn là vấn đề đó, quá dễ bị lợn rừng phá, cũng dễ bị chuột rừng ăn nữa.

Sở Thấm thà ổn định chút, thiên tai không chỉ là thiên tai của con người, còn là thiên tai của động vật nữa.

Chưa chứng thực được suy nghĩ trong lòng bao lâu, cô chỉ nhìn rồi rời đi.

Vào trong thôn, Sở Thấm đi qua nhà thím Sở thì gọi với từ ngoài vào: “Thím có nhà không?”

Gọi hai câu không ai trả lời, chắc là đi chặt củi rồi.

Thế là cô dứt khoát đẩy cửa đi vào, để lá dương xỉ với hai bụi mâm xôi vào rồi mới đi ra.

Trương Phi Yến đang phơi quần áo trong sân thì thấy Sở Thấm đi qua cửa nhà, tim giật thót một cái, không nhịn được hỏi: “Sở Thấm cô đi từ đâu ra đấy?”

Sở Thấm đáp: “Từ sau núi.”

“Sau núi? Sao cô lại đi đường này về nhà?”

Đôi mắt đen láy của Sở Thấm nhìn cô ấy, nghiêm túc nói: “Tôi đi chán đường đó rồi, nên đổi đường khác xuống núi thôi.”

Cô dừng bước chân không nhúc nhích, vốn tưởng rằng Trương Phi Yến vẫn còn hỏi cô gì đó, kết quả người ta nhìn thấy mâm xôi ở trong gùi của cô xong thì như thở phào một hơi gật đầu, cười nói: “Cô đi con đường nhỏ ở đầu thôn về đúng không, con đường xuống núi đó có mâm xôi, lần trước tôi nhìn thấy vẫn chưa chín, vốn định để mấy hôm nay đi hái, không ngờ lại bị cô hái hết rồi.”

“...”

Phải nói thế nào đây, Sở Thấm cố ý đi con đường này về nhà, là muốn đi qua cổng nhà họ Trương.

Cũng là cố ý dừng lại cho thím Sở lá dương xỉ với mâm xôi, là muốn thu hút sự chú ý của Trương Phi Yến.

Mục đích không vì điều gì khác, là muốn để cho cô ấy đoán xem có phải mình đi từ trên núi Đại Nham xuống hay không, để cô ấy nói mấy câu gài mình.

Chỉ khi cô ấy bắt đầu nói gài mình, Sở Thấm mới có thể lật lại những lời cô ấy nói để moi được tin. Dù cho chỉ có vài câu vài chữ, cô cũng có thể moi được vài thông tin.

Ai mà biết được, người ta đã tìm lý do sẵn cho cô rồi! Mặc kệ trong lòng Sở Thấm có nhiều suy nghĩ hơn nữa cũng không thể thực hiện.

Được thôi, cô thấy hơi bất lực.

Sở Thấm vốn định về thẳng nhà luôn, suy nghĩ xem vẫn nên rẽ sang đi xem xem mấy cây mâm xôi mà cô ấy nói, nếu mà chín thì phải hái thôi.

Không gài gì nữa, cứ thế đi.

Về đến nhà, lấy trước lá dương xỉ ra nấu, số còn lại để thoáng trong phòng bếp.

Vặt lá dương xỉ thành những khúc nhỏ rồi phải trụng qua nước sôi, lúc trụng nước sôi thì Sở Thấm đi rửa mâm xôi.

Mâm xôi trên con đường mà Trương Phi Yến nói vẫn chưa được hái, Sở Thấm hái tận gần mười phút mới hái hết được mâm xôi chín.

Lúc này thực sự trong nhà có quá nhiều mâm xôi, Sở Thấm nghĩ xem có nên làm mứt mâm xôi để dự trữ không.

Dự trữ mứt mâm xôi cần phải có lọ, mà không dùng lọ đất sét được, phải là lọ thủy tinh.

Vừa khéo, trong nhà thật sự có lọ thủy tinh, còn giữ lại từ hộp đào vàng.

Những ngày trước làm việc nặng quá, cô thèm đồ ngọt khủng khiếp, nên t bèn mở hộp đào vàng ra ăn, vị ngọt vô cùng.

Nói làm là làm luôn.

Mâm xôi rửa xong chỉ bỏ ra bát một nửa, còn lại để để trong mẹt hong khô chờ lát nữa mang đi nấu.

Lá dương xỉ trong nồi cũng chín rồi, cho tỏi với bã rượu vào xào chung, mùi thơm của rượu hấp dẫn đến mức khiến người ta phải ch** n**c miếng.

Bày ra xong trên lá dương xỉ còn vương bã rượu đỏ, mùi rượu qua nồi sát trử nên thăng hoa thành một mùi hương khác.

Chó không thể ăn những thứ này, Sở Thấm chỉ cho nó ăn cơm khoai lang, khiến Tiểu Bạch cứ cắn mãi không ngừng.

Này, trông Tiểu Bạch lồng lộn, cơm canh cũng ngon hơn gấp đôi!
 
Thập Niên 60: Xuyên Từ Mạt Thế, Cường Nữ Làm Giàu
Chương 83: Chương 83



Màn đêm dần buông xuống.

Đống lửa trong sân đang cháy bùng,mâm xôi đã hong khô đang được đun trong một chiếc nồi đất nhỏ.

Quả mâm xôi trong nồi chuyển sang màu đỏ sẫm, khi lửa than cháy hết, mứt mâm xôi sẽ đủ độ chín.

Cuối cùng để nguội rồi đổ vào lọ thủy tinh đã làm sạch, sẽ có được lọ mứt mâm xôi đầy ắp.

Tiếng bút viết sột soạt vang lên trong phòng ngủ, dưới ánh nến, lại có thêm vài thứ đồ nữa được ghi vào sổ.

*

Tháng ngày trôi qua, mặt trời mọc mặt trăng lên.

Chớp mắt một cái xuân đã qua, hè sắp đến.

Theo tiết trời ấm dần lên, quần áo của mọi người cũng ngày càng mỏng hơn, bây giờ hầu hết mặc một áo, chỉ cần khoác thêm áo khoác vào buổi sáng với buổi tối là được.

Những cây đào già trong làng đang ra quả xanh, cây hồng sau sân nhà cô cũng có dấu hiệu sắp nở hoa.

Sở Thấm chia một nửa số xương cô ăn ngày thường cho Tiểu Bạch, nửa còn lại chôn dưới gốc cây này, cô rất mong chờ lúc mùa thu đến, trên cây sẽ nặng trĩu những quả hồng vàng.

Những cây hoa màu trên cánh đồng cũng phát triển rất tốt sau mấy lần tưới nước. Thực ra nhìn tình hình hiện tại, Sở Thấm thật sự không thấy được dấu hiệu nào của việc thiên tai sắp xảy ra.

Gần một nửa diện tích đất trong làng được trồng cải dầu, nửa còn lại trồng khoai lang, còn lại trồng lúa, các loại đậu rồi lạc các thứ.

Qua tết Tiểu Mãn, hạt giống của cây vào mùa hè bắt đầu lớn chắc nịch, hạt cải dầu cũng như vậy

Hôm trước ngày Tiểu Mạn, sáng sớm dậy Sở Thấm đã nghĩ đến ngày mai là ngày sinh nhật của mẹ nguyên chủ, muốn thay mặt nguyên chủ đến thăm hai đứa em ruột của mình.

Nhưng sự xuất hiện của thím Sở đã báo tin cho cô rằng dì của nguyên chủ sắp đến nhà.

Lúc này Sở Thấm đang đi bắt cua dưới sông.

Dạo này Sở Thấm đã thu hút không ít sự chú ý, từ sau khi biết được thiên tai, cô càng tích cực tích trữ đồ hơn. Thím Sở còn từng cười gọi cô là ma lột da, nhìn thấy đồ có ích hay không cũng nhặt hết về nhà.

“Thím bảo, cháu mang mấy con cua nhỏ này về nhà làm gì?” Thím Sở xách giỏ đến tìm Sở Thấm lên núi hái nấm, nhưng không ngờ lại nhìn thấy Sở Thấm đang ngồi xổm bên bờ sông, dùng mẹt vớt cua.

Bà ấy tới gần nói: “Mười con này cũng không cho được nửa thìa thịt. Chỉ có mấy đứa trẻ con ở tuổi Tiểu Kiến thích bắt về chơi.”

Sở Thấm không nói gì, vẫn giữ bình tĩnh, giây tiếp theo, cô nhanh tay nhanh mắt nhấc cái mẹt lên, trên mẹt đầy những con cua nhỏ!

Sau đó cô đổ cua vào thùng gỗ rồi cười nói: “Cháu không ăn, tôi nghiền thành bột cho gà ăn”.

Thím Sở ngạc nhiên: "Cho gà ăn? Cái này có tác dụng gì thế?"

"Sau khi ăn bột cua gà phát triển tốt, có thể đẻ trứng." Cô nói, lại bổ sung thêm: "Bảo Tiểu Kiến tốt nhất là ăn ít lại, chưa biết chừng trong đó có ký sinh trùng gì đó cũng nên."

Gà của cô mãi không đẻ trứng, làm Sở Thấm buồn sắp chết. Hôm qua, cô nhớ đến đời trước ông nội cô bắt được cua rồi mang đến chợ bán cho người nuôi gà, nên cô mới nghĩ đến việc bắt cua.

Thím Sở "ôi trời" một tiếng: "Thế thì không thể để nó ăn được thật. Nó cứ như con ma đói ấy, cái gì cũng nhét vào miệng thôi."

Sau đó lại hỏi Sở Thấm: "Cháu có đi lên núi hái nấm không?"

Sở Thấm lắc đầu: "Thím đi trước đi, sáng sớm cháu đi hái rồi. Thím đừng đi rừng trúc sau núi nhà cháu, cháu hái hết cả rồi."

Thím Sở thấy cô không đi thì đi một mình, quay người lại như chợt nhớ ra điều gì đó nói: “Đại đội trưởng mới từ xã về, thím nghe ông ấy nói dì cháu sắp về đến nhà rồi.”

“Dì cháu á?” Sở Thấm sửng sốt một chút: “Ông ấy biết chuyện này kiểu gì vậy?”

Thực ra đáng lẽ dì cô phải về sớm hơn, nhưng sắp xếp hành lý xong, anh họ của cô bất ngờ bị thương phải nhập viện nên bà ấy đành phải ở lại quân đội thêm một thời gian nữa.

“Chắc là Hàn An Bang nói.” Thím Sở nói: "Lần nào dì ấy về cũng phải gọi điện cho chồng vào thành phố đón. Gọi điện thoại tất nhiên sẽ có người biết.”

Sở Thấm gật đầu: “Ngày mai vốn dĩ cháu muốn đi gặp Kim Kim với Kim Ngọc. Nếu mà dì cháu sắp về rồi, thì đợi dì ấy ổn định rồi dì cháu cùng đi luôn.”

Thím Sở: “Thế là đúng rồi, cháu cũng đâu có xe.”

Hơn nữa, kể cả có xe thì đường cũng rất xa, con gái đi một mình nguy hiểm lắm.

Nói xong bà ấy bèn rời đi.

Sở Thấm bắt được nửa thùng cua cũng đi về nhà, sau khi về nhà, cô cho cua vào nồi sấy khô, sấy khô xong cua đã c.h.ế.t hẳn thì cho vào cối đá, dùng búa gỗ nghiền thành bột mịn.

Nửa thùng cua cho được khá nhiều bột cua, đựng đầy ba hộp tre lớn.

Cô vẫn cảm thấy vẫn không đủ, lại tìm chỗ khác để bắt cua.

"Đi lên thượng nguồn, là cái nơi từng xảy ra lở đất hồi trước. Ở đó mới có nhiều cua nhỏ." Hoàng Đậu Tử bắt gặp cô thì chỉ đường.

Mấy ngày nay, bởi vì Sở Thấm tìm anh ta đổi hạt bí, nên bỗng nhiên anh ta thấy cũng không sợ Sở Thấm đến thế.

Nhìn đi, có giỏi đến đâu đi nữa cũng phải đổi hạt giống với anh ta đấy thôi.
 
Thập Niên 60: Xuyên Từ Mạt Thế, Cường Nữ Làm Giàu
Chương 84: Chương 84



Sở Thấm cảm ơn anh ta, xác thùng gỗ với cái mẹt đi lên thượng nguồn. Chỉ cần ở lại đây một lúc thôi là sẽ thấy ở đây không chỉ có nhiều cua nhỏ mà thậm chí còn nhìn thấy cả bóng dáng mấy con trạch nữa.

“Cũng đúng, xung quanh đều là lau sậy và cây nhỏ mà.” Xuân đi hạ tới, nhiệt độ tăng cao, nhưng thảm thực vật che khuất ánh nắng, dòng nước dưới bóng mát tất nhiên là mát mẻ hơn, con trạch rất thích môi trường này.

Nhưng trạch tinh quái lắm, Sở Thấm vẫn chỉ bắt được mỗi cua, về nhà chế biến xong thì được hai hộp bột cua, chỗ bột cua này hoàn toàn đủ cho mấy con gà, thậm chí còn thừa.

"Phần còn lại để làm phân bón đi." Sở Thấm nghĩ thầm, thực ra những thứ kiểu xương dùng làm phân bón rất hiệu quả.

Chiều tối, Sở Thấm trộn bột cua với rau dại rồi đổ vào máng đá cho gà ở bên trong hàng rào.

Thực tế thì cô hiếm khi thả gà ra ngoài để chúng tự đi kiếm ăn, vì thả chúng ra ngoài xong thì cô không biết phải gọi chúng nó về kiểu gì, chỉ có thể bắt ép.

Sở Thấm thực sự không thể học được câu thần chú mà những người khác trong làng gọi: "Cục cục cục…"

Việc này cũng khiến cô phải đi tìm rau rừng hàng ngày để cho gà ăn, qua một thời gian, khi cây giống khoai lang đã phát triển thì cây khoai lang giống được đem trồng lại.

Không biết là bột cua có tác dụng tốt hơn hay thời cơ đã đến, chỉ hai ngày sau, con gà đầu tiên bắt đầu đẻ trứng.

Sáng nay nhiệt độ mát mẻ.

Đêm qua trời mưa nhẹ, trên dãy núi đối diện sân vẫn còn đọng sương mù.

Có những giọt sương treo trên đám cỏ dại ở góc sân, chúng lớn lên đột ngột dưới sự tưới nước của mưa, Sở Thấm dễ dàng nhổ chúng ra.

Sở Thấm hôm kia không đi làm, nên hôm sau cô dậy sớm, sau khi thức dậy, cô nấu cơm và tắm rửa, sau đó cô ra sau nhà lùa gà vào chuồng gà. vào hàng rào.

Nhưng sau khi thả gà xong, tôi quay lại thì thấy một quả trứng sáng rực trên tấm thảm rơm trong chuồng gà!

“Đệt…"

Sở Thấm vui mừng khôn xiết! Con gà này ngon quá, ấn tượng đến nỗi nó đẻ trứng thật.

Đây là những quả trứng gà con đầu lòng, những quả trứng này tương đối nhỏ nhưng cô không hề ghét bỏ, cô chỉ đem chúng vào phòng ngủ như bảo bối rồi bỏ vào giỏ tre trong tủ.

Sau khi gà đẻ trứng giống như bật công tắc, ngày hôm sau Sở Thấm nhìn thấy trong chuồng gà có hai quả trứng.

Vào ngày thứ ba, cô nhìn thấy ba.

Bây giờ cô không còn phải lo lắng về việc nên cho trứng của ai vào bữa ăn nữa, cả ba con gà mái đều chắc chắn đã bắt đầu đẻ trứng.

Sở Thấm vui vẻ cất chúng lại với nhau, điều cô mong chờ nhất mỗi sáng thức dậy chính là nhặt trứng.

Ngày hôm đó Sở Thấm cũng luộc hết trứng, ăn xong đi đến bí thư thôn mượn xe đạp, về phần cô muốn đi đâu hả? Đương nhiên là tới thị trấn Lạc Thủy.



Xã Lạc Thủy.

Hôm nay trời đất quang đãng, là một ngày rất đẹp.

Hôm trước đến tận khuya Dương Lập Thu mới về đến nhà, bà ấy đã ngồi xe lửa hai ngày nên đầu óc choáng váng, cứ thế nằm ở nhà suốt một ngày mới tỉnh lại.

Lý Giải Phóng thấy bà ấy như vậy nên cũng không dám nói chuyện nhà họ Kim với bà, cho tới hôm nay ăn điểm tâm xong, thấy sắc mặt bà ấy tốt hơn nên ông ấy mới nói ra.

Không ngoài dự đoán, Dương Lập Thu nghe xong thì m.á.u dồn lên não, giận đến mức váng đầu hoa mắt, suýt chút nữa là ngã xuống đất, sau khi được đỡ lên thì răng va vào nhau cầm cập, đầu hồi lâu không nói nên lời.

"Lập Thu này, bà nói chuyện đi, đừng để cơn giận làm cơ thể tổn thương nặng nề, chuyện giờ đã không có cách nào thay đổi được, hãy suy nghĩ cho Kim Kim và Kim Ngọc đi." Lý Giải Phóng lo lắng khuyên nhủ.

"Tôi còn có thể nói gì?" Dương Lập Thu nghiến răng thật chặt: "Tôi chỉ ước gì có thể xé xác Kim Đại Lực."

"Tất nhiên là xé được thì sẽ xé, nhưng không phải nó bỏ chạy rồi sao." Lý Giải Phóng thấy Dương Lập Thu cứ nhìn xe đạp, thậm chí còn định đi lấy d.a.o thì vội vàng ngăn cản: "Kẻ gây họa là Kim Đại Lực đã chạy rồi, giờ phải suy nghĩ cho hai đứa trẻ, tôi cũng muốn bàn bạc chuyện hai đứa nhỏ này với bà, bằng không chúng ta cứ đón Kim Kim cùng Kim Ngọc về đây đi?"

Dương Lập Thu vỗ bàn cái rầm, căm giận nói: "Vậy thì quá hời cho Kim Đại Lực rồi, năm đó là nó xin cưới Tiểu Mãn, bây giờ Tiểu Mãn mới đi không bao lâu thì nó cũng vứt luôn hai đứa nhỏ."

Lý Giải Phóng than thở: "Hôm đó tôi đến xem xong là muốn dẫn Kim Kim và Kim Ngọc về nhà ngay, nhưng tôi lại nghĩ nhà họ Kim sẽ không chịu, nên mới chờ bà về rồi bàn bạc lại kỹ càng."

Ông ấy đang nói lời thật lòng.

Trước tiên nếu bà nhà mình mà biết chuyện thì nhất định sẽ muốn đón hai đứa trẻ về đây, vậy thì ông ấy cứ nói trước.

Hai người đàn ông nhà họ Kim một người thì lười biếng lạ thường, người kia thì đánh bạc quen thói, tóm lại đều không phải là loại người tốt lành gì. Người lớn trong nhà họ Kim lại là hai ông già nát rượu, vừa lười vừa thích cờ bạc, có thể tưởng tượng được nếu hai đứa nhỏ mà sống ở nhà họ Kim thì sẽ như thế nào.

Vả lại, nhà ông bà vẫn có thể ráng nuôi thêm được hai đứa nhỏ.

Mẹ ông ấy đã qua đời từ lâu, cha ông ấy thì lớn tuổi, hiện giờ thân thể vẫn khỏe mạnh, đuổi gà đuổi chó đều được, tháng nào cũng có tiền trợ cấp, về vấn đề dưỡng lão thì không cần bận tâm một cái gì.

Còn con trai lớn nhà ông ấy mỗi tháng đều có tiền gửi về nhà, còn ông ấy và Lập Thu, cùng với con trai nhỏ đều chăm sóc hoa màu rất lành nghề, của cải quả thật rất sung túc.
 
Thập Niên 60: Xuyên Từ Mạt Thế, Cường Nữ Làm Giàu
Chương 85: Chương 85



Ông ấy cũng không có anh chị em gì, lúc trước thì có, nhưng chiến tranh loạn lạc nên cũng bị thất lạc. Bây giờ số người trong nhà chỉ đếm trên đầu ngón tay, một bàn tay là đếm hết. Sau khi xây nhà xong thậm chí ở cũng không thoải mái, cha ông ấy ngày nào cũng lải nhải rằng nhà yên tĩnh quá.

Con trai cả đã kết hôn sinh con nhưng lại ở xa ngàn dặm, con trai thứ mới tròn mười bảy tuổi, muốn kết hôn thì sớm nhất cũng phải chờ ba bốn năm.

Nuôi trẻ con nói phiền thì cũng phiền, thế nhưng nếu nói đơn giản thì cũng rất đơn giản. Từ nhỏ đến lớn chuyện cần tiền nhất chỉ là học phí, những chuyện khác thì Lý Giải Phóng thấy rằng cũng chỉ có thêm mấy phần cơm.

Cháu nhà mình mà không nhận về, chẳng lẽ giao cho người cậu họ như Tiểu Hưng sao?

Còn về Sở Thấm, hai vợ chồng không hề nghĩ tới.

Dương Lập Thu dần dần tỉnh táo lại: "Chỉ sợ nhà họ Kim không chịu thả người."

Đúng vậy. Lý Giải Phóng cau mày.

Hai vợ chồng đều cảm thấy chuyện này cần phải bàn bạc cẩn thận, khi Lý Giải Phóng chuẩn bị đi cùng Dương Lập Thu một chuyến đến xã Hoa Khê, Sở Thấm cũng đến cửa nhà ngay lúc đó.

"Thấm à, sao cháu lại tới đây!" Dương Lập Thu vội vàng đi mở cửa: "Mới ít lâu không thấy mà cháu gầy đi nhiều thế."

Lý Giải Phóng thấy vậy, thầm nghĩ không ổn rồi.

Ông ấy cứ luôn cảm thấy còn chuyện gì chưa nói, thì ra là chuyện Sở Thấm. Ông ấy vẫn chưa nói với Lập Thu việc Sở Thấm dọn từ nhà chú ra ngoài sống một mình, lúc ấy ông ấy chỉ sợ vợ mình lo lắng.

Trong trí nhớ Sở Thấm thì người dì cả này luôn nhiệt tình quá đáng, thế nên cô học theo thái độ nguyên chủ, cũng thân thiết cười cười: "Cháu không ốm đâu, còn cảm thấy đã mập thêm mấy cân."

Lý Giải Phóng nói: "Là do trổ mã đấy, cô bé nào lớn lên cũng sẽ nhìn gầy đi một chút."

"Dượng," Sở Thấm chào ông ấy, sau đó nói với Dương Lập Thu: "Cháu nghe nói dì mới về nên muốn sang thăm, sau đó chúng ta cùng đến xã Hoa Khê xem Kim Kim cùng Kim Ngọc ra sao."

"Cháu nói đúng, đúng lúc dì cũng sắp đi." Dương Lập Thu nói rồi quay sang Lý Giải Phóng đang ngồi trên xe: "Ông cũng phải mau mau chút đi."

Phải, đợi một hồi nữa nhất định sẽ có thêm một màn khóc lóc.

Quả nhiên.

Khi ba người đang trên đường đến xã Hoa Khê, Sở Thấm nói hết mọi chuyện mấy tháng nay một lần, Dương Lập Thu chỉ cảm thấy nước mắt của mình sắp chảy khô: "Cả bốn mẹ con các cháu đều thật đáng thương, mẹ cháu thì mất sớm quá, ban đầu dì tưởng chú cháu là người tốt... ai ngờ lại có thể đuổi cháu ra bên ngoài. Bây giờ đến phiên Kim Kim và Kim Ngọc, tự nhiên lại có một người cha như cầm thú."

Sở Thấm: "..."

"Thật ra thì chú thím nhà cháu cũng rất tốt bụng, lúc ấy cũng là do cháu hồ hồ làm loạn thôi, sau đó cháu ở mấy ngày thì nhận ra mình sống ở đó cũng không tệ, thím cháu có gọi cháu về thì cháu cũng không trở về."

Sở Thấm sợ dì cả đau lòng, càng sợ bà ấy cầm d.a.o đến thôn Cao Thụ nên cứ luôn miệng kể hết chi tiết tường tận cuộc sống của mình.

Nói thật ra thì nếu ở nhà chú thím cô sẽ được ăn ngon, sống cũng thoải mái hơn, còn không có người quản, muốn ngủ lúc thì ngủ lúc đó, muốn không giặt quần áo thì cũng không cần giặt quần áo...

Nói xong câu cuối cùng, Dương Lập Thu cũng không nói ra cái gì không tốt, bà ấy lau nước mắt, nghiêm túc suy nghĩ một chút rồi cũng thấy nhẹ lòng phần nào.

Sở Thấm làm như vậy không phải là vì bị chú thím ức h**p, cô vẫn rất hiểu lòng chú thím nhà mình, nếu họ có muốn bắt nạt Sở Thấm thì cũng sẽ không chờ tới bây giờ, cô đã ở nhà bọn họ nhiều năm như vậy, chưa từng nghe qua cái gì không tốt.

Thật lâu sau, dì Dương bỗng nhiên nói: "Nói thế cũng hay, từ nay về sau cháu có muốn kiếm tấm chồng cũng dễ dàng hơn một chút."

Sở Thấm suýt chút nữa là lao thẳng xuống mương!

*

Xã Hoa Khê.

Chỉ cần là xã thì sẽ rộng rãi hơn so với thôn, đất đai cũng bằng phẳng hơn rất nhiều.

Ở đây thì những gia đình bình thường sẽ không đói đến mức thật sự đi ăn xin, thường thì sẽ có lúc không tính là ăn no, nhưng dù sao cũng sẽ không đói bụng

Ông cụ nhà họ Kim cứ tỏ vẻ nhà mình không phải là nhà bình thường, đây cũng là nguyên nhân vì sao Dương Lập Thu phải đón hai đứa trẻ về, bà ấy sợ hai đứa trẻ thật sự có thể c.h.ế.t đói ở nhà họ Kim.

Bây giờ vấn đề là: nếu nhà họ Kim không thả người thì sao?

Dương Lập Thu cùng Lý Giải Phóng không nghĩ ra được cách giải quyết, nhưng Sở Thấm đã suy nghĩ suốt đường đi, và cô đã thật sự nảy ra một ý tưởng.

Cô nói: "Nhà họ Kim là vì tiền nên mới giữ lấy bọn trẻ, nhưng nếu như không có tiền thì sao?"

"Làm sao có thể không có tiền, còn Kim Đại Lực thì sao, hàng tháng đều gửi tiền về đây là để..." Dương Lập Thu vừa nói xong lại ngẩn ra, quay đầu hỏi: "Ý cháu là khiến cho Kim Đại Lực không gửi tiền về nữa?"

Sở Thấm gật đầu.
 
Thập Niên 60: Xuyên Từ Mạt Thế, Cường Nữ Làm Giàu
Chương 86: Chương 86



Sau khi nghiên cứu kỹ trí nhớ của nguyên chủ, Sở Thấm có sự nhận biết nhất định đối với tên cha ghẻ Kim Đại Lực của nguyên chủ này.

Ông ta là loại người vô cùng bội bạc.

Hoặc là bởi vì từ nhỏ cha mẹ đã thiên vị, dẫn đến việc ông ta một mặt thì muốn được cha mẹ chú ý cùng yêu mến, mặt khác lại không nhịn được mà oán hận cha mẹ, phải đối đầu với cha mẹ.

Mẹ của nguyên chủ kết hôn với ông ta, nhất định là bởi vì cha mẹ ông ta không muốn ông ta và mẹ nguyên chủ kết hôn.

Phải nói rằng ông ta thật sự không hề đặt con gái vào mắt, rõ ràng là con mình có thể sống một cuộc sống thoải mái ở nhà dì cả, thế mà cũng phải bắt đứa trẻ ở lại nhà họ Kim chịu sống khổ... Mà hình như ông ta cũng chẳng để tâm cho lắm.

Chính là kiểu không để ý rồi coi như đồ bỏ, may là chưa tới mức coi con mình là cái đinh trong mắt rồi muốn phá hủy đi.

Sở Thấm lại nói: "Nếu như hai đứa nhỏ Kim Kim và Kim Ngọc không được nuôi ở nhà họ Kim, nếu có chuyện gì sẽ không tìm đến ông ta, chắc chắc người vợ mới cưới của ông ta sẽ càng thích thú."

Nói vậy cũng đúng.

Dương Lập Thu lại tự suy nghĩ theo hướng đó một chút, nếu như bà ấy là con dâu mới, dĩ nhiên bà ấy sẽ hy vọng con của vợ trước được nuôi ở phía nhà ngoại. Vì chuyện này, chắc hẳn vợ mới cũng sẽ khuyên bảo một hai câu.

Lý Giải Phóng chợt hiểu ra: "Cho nên trước tiên chúng ta phải nghĩ cách lấy được thông tin liên lạc của Kim Đại Lực, đến lúc đó sẽ thương lượng với cậu ta, để cậu ta ngừng gửi tiền về nhà họ Kim mỗi tháng, đến lúc đó nhà họ Kim chắc chắn sẽ không muốn giữ bọn trẻ lại nữa."

Sau khi nói xong, ông ấy không khỏi nhìn Sở Thấm, trong đầu nghĩ Tiểu Thấm cũng là sống một mình một thời gian mới rèn luyện được, ngay cả mắt nhìn sự việc cũng sâu xa kỹ càng hơn.

Trong lúc nói chuyện, ba người đã đến được chỗ xã trưởng.

Lý Giải Phóng nói: "Tôi đi hỏi thử trước, lúc ấy Kim Đại Lực chuyển hộ khẩu nhất định là còn để lại địa chỉ."

Dương Lập Thu gật đầu, dẫn Sở Thấm đến nhà họ Kim.

Trên đường gặp người, có người liền nói: "Không biết chừng ông cụ Kim lại chui đến cái xó kia đánh bài rồi, ông cụ Kim đó nghĩ y chang cha ông ấy, dù sao chuyện làm ruộng chỉ có ông cụ Kim lo, bà cụ Kim thì vẫn ở nhà."

Sở Thấm nghe xong là cảm thấy buồn bực.

Thời tiết tốt như vậy, không lo đi làm việc mà lại đi đánh bạc?

Nhà họ Kim vô cùng yên tĩnh.

Lúc Dương Lập Thu đến cũng không có gõ cửa mà cứ "Két" một tiếng đẩy cửa bước vào.

Sau đó bà ấy cố chịu đựng cơn giận đang dâng lên, vừa đi vừa nói: "Này thím Kim, tôi là dì của hai đứa."

Vừa dứt lời, chỉ thấy Kim Ngọc mặc bộ quần áo đơn sơ cũ nát ngồi trên mặt đất gian nhà chính, đang gặm một quả dưa chuột.

Thấy bà ấy, cô bé ngẩng đầu, nhưng người vẫn còn lơ mơ.

Nước mắt Dương Lập Thu chợt rơi xuống, bà ấy ôm cô bé vào trong ngực, chỉ thấy Kim Kim chạy ra từ trong phòng bếp, nhìn Dương Lập Thu bằng ánh mắt xa lạ.

Ngược lại là nhìn Sở Thấm thì có vẻ như còn nhận ra được, chỉ có điều cậu bé vẫn thấp thỏm vô cùng.

Sở Thấm than thở trong lòng, đi qua sờ đầu cậu bé: "Còn nhớ chị là ai không?"

"Chị hai." Cậu bé ngẩng đầu lên nói, nói xong ánh mắt đỏ lên, nhưng cũng không khóc.

Dương Lập Thu liền rơi nước mắt lã chã, bà ấy không chịu nổi chuyện này nên kéo cậu bé lại: "Dì là dì cả của cháu, giờ dì cả dẫn cháu về nhà dì ở mấy ngày được không?"

Kim Kim gật gật đầu, hỏi: "Còn em gái thì sao ạ?"

"Dẫn theo cả em gái nữa."

Dương Lập Thu nói xong thì có tiếng nói vọng ra từ trong phòng, là giọng của bà cụ Kim kêu lên: "Ai đó?"

"Tôi, Dương Lập Thu."

Bà ấy lẳng lặng giao Kim Ngọc cho Sở Thấm, nói thì thầm: "Dẫn em trai em gái đi ra ngoài, để dì nói chuyện với nhà họ Kim."

Vốn dĩ họ chưa tính dẫn hai đứa bé đi ngay trong hôm nay, còn định chờ nhà họ Kim đưa chúng sang.

Nhưng bây giờ chỉ vừa gặp mặt thì họ đã thật sự không muốn để cho Kim Kim cùng Kim Ngọc đợi thêm một giây nào nữa, có cướp cũng phải cướp về.

Sở Thấm gật đầu, hơi ngại ngùng quay sang ôm đứa bé, lại dắt Kim Kim đi ra cửa.

Cô cũng không đứng canh ngay cửa mà đi tới ngồi dưới tàng cây cách đó không xa, lại móc từ trong túi ra trứng gà luộc từ buổi sáng. Cô lột vỏ trứng trong ánh mắt đầy sự thèm thuồng của Kim Kim cùng Kim Ngọc, sau đó đưa cho Kim Ngọc trước: "Tới đây, tự ăn... Thôi, để chị đút em ăn trứng gà."

Tay này bẩn.

Cô vừa nói vừa nhét quả trứng vào tay cho Kim Kim: "Em tự lột vỏ đi."

Kim Kim cúi đầu xoắn xoắn vạt áo, không nhận lấy: "Chị ăn đi."

Sở Thấm kéo cậu bế ngồi xuống, lại móc ra thêm cho cậu bé nhìn: "Xem này, trong túi chị còn tận bốn quả mà."
 
Thập Niên 60: Xuyên Từ Mạt Thế, Cường Nữ Làm Giàu
Chương 87: Chương 87



Lúc này Kim Kim mới nhận lấy trứng rồi từ từ bóc vỏ, cậu bé cũng không dám ngồi dựa vào Sở Thấm, chỉ nhìn chằm chằm Kim Ngọc đang ăn trứng gà.

Bộ dạng hai đứa trẻ bây giờ chênh lệch quá xa so với hình dáng trong trí nhớ của nguyên chủ, Sở Thấm tỉ mỉ quan sát.

Quần áo trên người Kim Ngọc hình như không phải của cô bé, bộ đồ quá cũ quá lớn, đã mòn đến mức có thể thấy thịt trên người, cổ áo rộng thùng thình để lộ cả nửa bả vai.

Chúng cũng gầy đi rất nhiều, mái tóc rối bời, ôm vào người chỉ cảm thấy gầy trơ cả xương, đến cả khuôn mặt cũng không có thịt, đôi mắt thì lờ đờ lạ thường.

Kim Kim nhìn còn gầy hơn, trên trán còn có hai vết trầy da, sưng đỏ tấy lên.

Sở Thấm lại lột thêm một quả đút cho Kim Ngọc, thấy Kim Kim chưa ăn xong, cô hỏi: "Có phải trán em bị ai đẩy hay không?"

Kim Kim rốt cuộc cũng không nhịn được mà để cho nước mắt rơi: "Bác cả đẩy em, ông nội cũng đẩy em, bọn họ thua tiền."

Sở Thấm tức giận: "Phải tìm cơ hội đánh bọn họ một trận!" Cô còn tưởng rằng do con nít trong nhà đẩy, hóa ra lại là người lớn, đúng thật là người cặn bã.

Tức tối nói xong, Sở Thấm lại nhét thêm quả trứng cho cậu bé.

Cô không nói được những lời an ủi, càng không biết phải ở bên bọn trẻ như thế nào. Trứng gà luộc cô mang theo chính là dùng để an ủi bọn trẻ nít. Xem ra cũng không tệ lắm, làm còn hơn nói.

"Chị, em nhớ mẹ." Ăn được một nửa quả trứng thứ hai, Kim Kim bỗng nhiên nói vu vơ.

Sở Thấm không biết nói sao, chỉ có thể thở dài mãi, sau đó cô sờ đầu cậu bé, yên lặng ở bên cậu.

Thời gian trôi qua, khoảng chừng nửa tiếng sau, Sở Thấm nhìn thấy dượng cả đi lại từ đằng xa.

"Dượng đã lấy được rồi sao?" Cô hỏi.

Lý Giải Phóng gật đầu một cái: "Lấy được rồi."

Xã trưởng cũng nói chỉ ước bọn họ có thể đón hai đứa trẻ đi ngay lập tức, ông ấy cũng sợ bọn trẻ xảy ra chuyện, thậm chí còn đồng ý giúp bọn họ lừa gạt.

Lại thêm mấy phút, Dương Lập Thu đi ra từ nhà họ Kim.

Thái độ bà ấy rất lạnh lùng, ngoắc ngoắc tay gọi ông Lý qua: "Chúng ta đi thu dọn một ít hành lý."

Sở Thấm còn cho là họ còn phải làm một hồi lâu, ai ngờ chỉ không đến mười phút là bọn họ lại đi ra, chỉ có một túi hành lý.

Dương Lập Thu hoàn toàn đen mặt, sắc mặt Lý Giải Phóng cũng không tốt lắm, đến khi thấy ba người Sở Thấm thì họ mới dịu lại.

Ngực bà ấy phập phồng, nói: "Quần áo của hai đứa nhỏ đều bị đem cắt ra rồi may thành quần áo mới. Cái rương đựng của hồi môn của mẹ cháu cũng bị kéo ra, thậm chí cái chăn duy nhất của Kim Kim cũng đem đi lót giường cho bác cả Kim..."

Trước mắt phải đặt bọn trẻ lên hàng đầu, những thứ đó có thể không lấy lại, nhưng sớm muộn gì bà cũng phải nói ra cho đã.

Nuốt xuống cơn uất nghẹn trong cổ họng, bà ấy miễn cưỡng cười cười với Sở Thấm: "Chúng ta về thôi."

Dương Lập Thu ôm Kim Ngọc, còn Kim Kim thì được buộc vào người Sở Thấm bằng dây vải, để cho cậu bé vững vàng ôm eo Sở Thấm.

Lúc trở về họ đi không quá nhanh, cho nên đến tận ba giờ chiều mới về đến xã Lạc Thủy.

Có hàng xóm nhìn thấy rồi thở dài nói: "Thứ trời đánh thánh đâm, sao lại hành hạ con trẻ thành ra như vậy!"

Vì vậy cũng không lâu sau, xã trưởng đã thông qua chuyện Dương Lập Thu đón hai đứa con của em mình về nhà.

Bởi vì đã là buổi chiều, Sở Thấm không ở lại nhà dì cả nữa. Cô chờ dì cả tắm cho hai đứa trẻ xong liền rời đi, dì cả có giữ lại cũng từ chối.

Dương Lập Thu kéo tay cô nói: "Cháu phải cố gắng sống thật tốt, có chuyện thì cứ tới tìm dì cả, đừng sợ phiền toái. Nhà thì phải xem chừng cửa nẻo, cháu nuôi chó là đúng... Mẹ cháu đã đi rồi, ba người các cháu không ai được xảy ra chuyện gì,phải sống cho thật tốt."

Trên mặt bà ấy có vẻ mệt mỏi lạ thường, ngay cả người lạnh lùng như Sở Thấm cũng không khỏi thấy lòng chua xót, cô gật gật đầu nói: "Vâng."

Dương Lập Thu lại nói: "Cũng không bao lâu nữa là đến tết đoan ngọ rồi, cháu cứ tới nhà dì ăn cơm, dì sẽ gói bánh chưng cho cháu ăn."

Sở Thấm vốn định từ chối, thế mà nghe được hai chữ bánh chưng thì cô liền gật đầu một cái. Cô vẫn chưa từng ăn bánh chưng, cũng không tìm được công thức nào để nấu trong trí nhớ nguyên chủ.

"Được rồi, gần bốn giờ rồi, cháu nên lên đường nhanh hơn chút." Cuối cùng, Dương Lập Thu dặn dò.

Sở Thấm lên xe, vẫy tay một cái rồi rời đi.

Mặt trời đang chuyển về tây, người lao động trên đồng ruộng ven đường vẫn còn chưa xong việc trở về nhà.

Trên đường, cô đi ngang trại chăn nuôi của xã Lạc Thủy, bên trong hơi huyên náo. Sở Thấm không khỏi thả chậm tốc độ, phát hiện thì ra là có heo đang sinh con.

Là heo thật này, muốn nuôi quá!
 
Thập Niên 60: Xuyên Từ Mạt Thế, Cường Nữ Làm Giàu
Chương 88: Chương 88



Ôm heo con thì dễ, chứ nuôi heo thì lại khó.

Người nuôi heo trong thôn không nhiều lắm, vì sao chứ? Bởi vì thức ăn cho heo là một vấn đề lớn kể từ khi làm việc tập thể.

Trước khi chưa làm việc tập thể, thức ăn gia súc cho heo tự mình trồng, sau khi làm việ tập thể thì tất cả lương thực đều dựa vào phân phối, phân phối theo đầu người và công điểm, làm sao còn dư để cho heo?

Hơn nữa nuôi heo cũng phải tốn thời gian, mỗi ngày lao động nặng nhọc đã tiêu hao phần lớn sức lực của mọi người, không còn thời gian để quản lý chăm sóc heo trong nhà nữa.

Cuối cùng, chuồng heo thực sự ảnh hưởng đến vệ sinh.

Gập tay mà tính toán, tính tới tính lui, trong thôn cũng chỉ có hơn mười hộ gia đình là có nuôi, phần lớn là chỉ nuôi một hai con.

Nhưng trước đó không lâu Sở Thấm lại nghe nói hợp tác xã sẽ có sự ủng hộ, trên báo chí cũng viết là những hộ gia đình nuôi heo sẽ được “tài trợ tự có tự nuôi”, nếu như có thể, nuôi hai con cũng vẫn được.

Tài trợ ở đây là hợp tác xã phải giữ lại đất để giải quyết vấn đề thức ăn chăn nuôi, còn phải mua phân lợn và khôi phục thời gian cho xã viên nuôi heo.

Xã Lạc Thủy chú đáo hơn, còn phân phối heo con cho xã viên, có lẽ trại chăn nuôi cứ như vậy mà được hình thành, cũng không biết xã Dương Tử Câu bọn họ sẽ có cách làm như thế nào đây.

Sở Thấm trở lại thôn Cao Thụ.

Lúc này sắc trời đã tối, Sở Thấm trả xe đạp lại, còn nhét một viên đường đỏ cho vợ bí thư chi bộ thôn.

Trong nhà thật sự là cái gì cũng thiếu, hiện tại cô cảm thấy hình như so với xây nhà ngói, nên mua xe đạp hơn.

Lúc về đến nhà đã gần bảy giờ, đầu tiên là cho mấy con gà ăn cơm, sau đó tùy tiện làm chút đồ ăn cho mình và Tiểu Bạch.

Kim Kim và Kim Ngọc được dì cả đón về chăm sóc, Sở Thấm cũng hoàn toàn thở phào nhẹ nhõm, chuyện này đối với cô coi như xong.

Chẳng qua ông nội và bác cả nhà họ Kim quá ác độc, có cơ hội cô nhất định phải cho một trận.

Trước khi ngủ, Sở Thấm mơ mơ màng màng nghĩ như vậy.

Mấy ngày trôi qua, trong vườn rau có vài loại rau đã lớn.

Cuối cùng Sở Thấm cũng không cần cứ cách hai ngày lại lên núi đào rau dại, mấy ngày nay cô đã ăn hết rau củ dại ở khắp đồi núi, loại nào ăn ngon, cô có thể nói ba tiếng về cách làm những thứ đó sao cho ngon nữa.

Thím Sở cho chút hạt giống cà tím, dưa chuột và đậu đũa, Sở Thấm thuận tay trồng ở sau nhà.

Cô tận dụng một khoảng đất nho nhỏ ở sau nhà, trước đó đổi lấy hạt bí đỏ rồi cũng trồng ở đây.

Phải nói hiện tại bí đỏ cũng là lương thực chính, sau khi trồng ước chừng phải năm tháng mới có thể thu hoạch, khi đó chính là ngày mùa thu, khiến lòng Sở Thấm tràn đầy háo hức với mùa thu.

Thời tiết dần dần chuyển nóng, trong nháy mắt đã tới Hạ Chí.

Sở Thấm lớn lên trong tinh cầu bị hỗn loạn các mùa, lần đầu tiên cảm nhận được sự biến hóa của ngày đêm dài ngắn.

Hạ chí tới gần, thời gian ban đêm ít đi, trước đây sáu giờ là trời đã hoàn toàn tối, còn hiện tại phải đợi đến bảy giờ.

Buổi sáng năm giờ thì trời càng trong xanh sáng chói, làm bốn giờ Sở Thấm đã có thể bò dậy, cơm nước xong còn có thể đi vào núi một chuyến.

Mùa hè trong núi có rất nhiều thú hoang, mấy ngày qua từ khi Lạc Thủy trở về, Sở Thấm đã dùng bẫy bắt được ba con thỏ và hai con gà rừng.

Hôm qua cô ở trên núi còn nhìn thấy hai ổ ong mật, trong lòng cứ nhớ thương định tìm thời gian rảnh rỗi để đến xem thử có mật ong không.

Cũng hết cách, tại đường quá đắt.

Sở Thấm phải tiết kiệm tiền nhưng lại chưa có phiếu, lọ đường trong nhà đã trống không đến mức không có nỗi nửa viên, hôm nay cô bèn chuẩn bị lên núi đi tìm mật ong.

Tổ ong lớn ở đỉnh Thanh Tuyền, tổ ong nhỏ thì ở chung quanh nơi cô phát hiện ra dê rừng.

Cũng bình thường, người trong thôn Thanh Tuyền ít đến, nơi đó là địa bàn hoạt động của các động vật hoang dã. Mà phát hiện xung quanh dê rừng có đầm nước, bên cạnh cỏ dại mọc tràn lan, mùa xuân mùa hạ đóa hoa lại càng nở rõ, nên ong mật xây tổ cũng hầu hết chọn những chỗ này.

Cô mặc đồ lao động vào, lại dùng vải cắt từ mép màn để khâu lên mũ rơm, sau khi đội xong có thể che mặt và cổ, phòng ngừa bị ong đốt.

May mắn lúc trước bốc được màn, cũng may màn đủ dài, cắt đi một đoạn vẫn không sao.

Không ngờ tấm màn này chưa kịp dùng cho muỗi, ngược lại đã dùng cho ong mật trước.
 
Thập Niên 60: Xuyên Từ Mạt Thế, Cường Nữ Làm Giàu
Chương 89: Chương 89



Sở Thấm tràn đầy sức lực chạy lên núi, Hoàng Đậu Tử ở bên bờ sông dưới sườn núi nhìn thấy thì lại trầm mặc, rồi tự hỏi: Dù gì mình cũng là một người đàn ông, mỗi sáng sớm thức dậy nghĩ đến việc sắp bắt đầu làm việc là đã mệt muốn chết, mà sao ngày nào Sở Thấm cũng có sức lực để vào núi vậy?

Quan trọng là cũng không thấy cô mang cái gì xuống núi, cùng lắm cũng chỉ hái chút nấm và rau dại thảo dược, ngay cả củi cũng rất ít chặt.

Hoàng Đậu Tử thật ra là người rất kỹ tính, nhát gan thận trọng. Mặc dù e ngại Sở Thấm nhưng cũng nhịn không được mà chú ý đến cô, lúc này mới phát hiện mỗi sáng sớm trước khi đi làm cô đều sẽ bí mật lên núi.

Sở Thấm bị chú ý cũng không thèm để ý, lúc này cô đã sắp đến đỉnh Thanh Tuyền.

Trong khoảng thời gian này cô thường đến đỉnh Thanh Tuyền, số trời xui rủi khiến cô tìm được một con đường tắt.

Mặc dù bò hơi khó khăn nhưng gần hơn rất nhiều. Tiết kiệm được gần nửa giờ đi bộ so với con đường cũ.

Đỉnh Thanh Tuyền đúng là có rất nhiều thú rừng, nhưng cũng thật sự nguy hiểm. Cô từng gặp phải chó sói hai lần, thậm chí có một lần chỉ cách một trăm mét, cô hoảng hốt đổ mồ hôi ròng ròng trốn ở trên cây nửa tiếng mới thoát được.

Trừ chó sói ra còn có gấu đen, đây cũng là lần đầu tiên Sở Thấm phát hiện trong núi có gấu đen, mà đến cả thím Sở cũng không biết.

Nhưng cô cũng đại khái tìm ra được địa điểm hoạt động của những con thú rừng này, cố ý tránh đi thì xem như cũng an toàn.

Đi tới đỉnh Thanh Tuyền, tổ ong lớn ở trên một vách núi, nói lớn cũng thật sự không khoa trương, tổ ong này phải dài tầm nửa thước.

Vách núi dốc, cũng may vẫn có chỗ đặt chân.

Những con ong mật này cũng rất thông minh, trên vách núi con người có thể đặt chân nhưng động vật thì lại khó, ngược lại thuận tiện cho Sở Thấm.

Sở Thấm sửa sang lại quần áo, lại đội mũ rơm, sau khi đến vách núi thì cẩn thận đi về phía tổ ong.

Động tác của cô nhẹ nhàng chậm chạp, cũng không có đả động đến ong mật. Thỉnh thoảng ong mật vây quanh cô, cũng nhanh chóng bay đi.

Tiếp theo, cô lấy ra công cụ đã chuẩn bị sẵn khi ở nhà. Trước tiên là hun khói, lúc hun cô vội vàng di chuyển xuống vách núi, lúc này ong mật thật sự đã dốc toàn sức lực mà bay vù vù vù ra khỏi tổ ong. Sở Thấm dùng tốc độ nhanh nhất để chạy xa, rồi lại leo lên trên cây.

Trong khoảng hai ba phút, những con ong đã tản đi rất nhiều.

Sở Thấm lại chờ hai phút, mới dám xuống cây rồi đi về phía vách đa, dùng d.a.o nhỏ đem cạo tổ ong xuống, đặt ở trong ba lô không gian.

Đôi khi ba lô không gian rất nhân đạo.

Không tách sáp ong, mật ong và nhựa ong ra làm ba thứ, mà toàn bộ tổ ong đều được tính là một loại.

Nhưng nhộng ong và mật ong còn sót lại lại giúp cô loại bỏ, sau đó không chút nể tình mà ném vào ba lô không gian thứ hai, thứ ba.

“...”

Bộ dạng vừa hào phóng vừa keo kiệt.

Cũng được, cô cứ từ từ lựa chọn cho tiết kiệm thời gian, phải biết rằng nhộng ong cũng coi như một món ăn ngon.

Cái tổ ong lớn này Sở Thấm cạo suốt mười lăm phút, trên vách núi vẫn còn lưu lại một chút ít mật ong, cô nhìn mà thấy đau lòng.

Cạo xong Sở Thấm lập tức xuống núi, trên đường xuống núi tùy ý hái chút rau dại, lúc sắp về đến nhà lại chặt hai cây trúc, chuẩn bị làm nan trúc lúc rảnh rỗi.

Hoàng Đậu Tử thấy cô thu hoạch không phong phú, cũng không theo dõi sát sao. Hiện tại anh ta cảm thấy Sở Thấm là dạng ngốc nghếch, đầu óc đơn giản mà tứ chi phát triển, rõ ràng không có thu hoạch mà mỗi ngày đều chạy lên núi.

Về đến nhà, lại ăn hai củ khoai lang lấp đầy bụng, vắt khăn mặt lau mồ hôi trên người một chút, rồi cũng đã sắp đến giờ làm việc.

Công việc chính trong mùa hè là nhổ cỏ dại.

Sau đó gánh nước tưới nước, trước đây cứ ba ngày gánh nước một ngày, giờ đây dường như ngày nào cũng gánh.

Mực nước trong sông đã giảm xuống đáng kể mà mắt thường cũng có thể nhìn thấy, nếu không bởi vì hoa màu phát triển rất tốt đẹp, đội trưởng Hàn cũng đã sầu đến bạc đầu rồi.

Trong thôn dường như luôn lạc hậu hơn xã một bước, xã Lạc Thủy đã sớm chuẩn bị chuyện hợp tác xã giúp xã viên nuôi heo, nhưng hôm nay thôn Cao Thụ mới thông báo tin tức này.

Sở Thấm lập tức cân nhắc ở trong lòng, về việc chính sự, thật ra xã Dương Tử Câu hương cũng không sánh bằng xã Lạc Thủy.

Ngày hôm đó làm lụng xong xuôi, Hàn Định Quốc bảo mỗi nhà đại diện một người ở lại, ông ấy phải giao phó chút chuyện ở sân đập lúa.

Bên tai ông ấy kẹp điếu thuốc, trên tay cầm quyển sổ, cau mày đọc: “Căn cứ vào chỉ định “Quyết định phát triển chăn nuôi heo” do chúng tôi ban hành vào tháng hai năm nay, trong thôn quyết định trợ giúp mọi người nuôi heo!”
 
Back
Top Bottom