Chào bạn!

Để có thể sử dụng đầy đủ chức năng diễn đàn Của Tui À bạn phải đăng nhập hoặc đăng ký.

Đăng Ký!

Dịch Thập Niên 60: Quân Tẩu Dựa Vào Nuôi Con Đi Lên Đỉnh Cao Nhân Sinh

Thập Niên 60: Quân Tẩu Dựa Vào Nuôi Con Đi Lên Đỉnh Cao Nhân Sinh
Chương 160



"Năm ngoái anh nhận được một lá thư khẩn cấp từ ông ấy, nói rằng tình hình hiện tại đã thay đổi, khiến lòng người hoảng sợ, thân phận lưu học sinh nước ngoài của ông ấy bị người khác lên án, nguy ngập nguy cơ. Ông ấy quyết định từ bỏ mọi thứ, mau chóng chuyển nhà dọn đến Hồng Kông, việc trao đổi thư từ giữa bọn anh trong tương lai có khả năng trở thành bằng chứng cho mối quan hệ bà con bạn bè ở nước ngoài của anh, sau khi ông ấy rời đi nếu bị người khác điều tra ra, sẽ ảnh hưởng đến cuộc sống sau này của anh, cho nên trong thư ông ấy muốn cả nhà anh cũng rời đi cùng ông ấy. Đồng thời, trong thư còn kẹp ba vé xe lửa đi đến Kinh Thị vào mùng năm tháng giêng, bởi vì viết thư nên không dám tiết lộ quá nhiều, ông ấy chỉ để lại vài nét bút ít hỏi, điều này khiến cho lòng anh cũng rất thấp thỏm, không biết nên làm thế nào cho phải, có nên vứt bỏ tất cả mọi thứ hiện có để đi theo chú không, cảm giác rời xa quê hương không dễ chịu gì. Chị dâu của em mấy ngày nay đã lén khóc rất nhiều lần, cô ấy không muốn rời khỏi nơi cô ấy sinh ra và lớn lên, nơi này có người thân của cô ấy, còn anh làm sao muốn lang bạt ngoài kia, đây không phải không còn cách nào sao? Lỡ đâu thật sự xảy ra chuyện gì, một người đàn ông như anh có thể chịu đựng gian khổ, nhưng cô ấy và Mao Đầu phải làm sao bây giờ?" Trình Kiệt bất đắc dĩ nói.

Trên thực tế, tính đến hôm nay, anh ấy đã đưa ra quyết định.

Trong lòng Lý Thanh Vận gào thét chói tai như con chuột marmot.

Trình Kiệt đây là sinh ra đã có mệnh làm ông lớn!

Không dám tưởng tượng, người như anh ấy đến Hồng Kông, tương tai có thể trở thành thần thánh phương nào. Ông lớn, ông lớn thật sự, thế mà cô có thể ôm cái đùi vàng này trước.

Đi, nhất định phải đi!

"Anh cả Trình, anh chắc chắn người này là chú của anh không?" Đừng bị người ta lừa.

"Chắc chắn không sai, trước đó ông ấy đã gửi tín vật đến cho anh, là một món trang sức ngọt do tổ tiên nhà bọn anh truyền lại, cha anh cũng có một món giống hệt, diện mạo trên ảnh chụp cũng giống cha anh đến sáu bảy phần, chuyện ngày xưa ông ấy nói cha anh cũng từng nói, chắc chắn là sự thật."

"Nếu chú của anh thật sự có biện pháp, em kiến nghị các anh vẫn nên đi theo ông ấy, Đình Chu nhà em cũng từng mơ hồ nhắc nhở em rằng, hiện tại khắp nơi đều loạn lạc, đặc biệt là bên phía Kinh thị, một chút gió thổi cỏ lay cũng có khả năng liên lụy đến cả gia đình. Trước đây các anh còn chưa nhận thân thì không sao, nhưng vừa vặn các anh lại gặp nhau vào lúc đầu sóng ngọn gió này, cũng là chuyện không còn cách nào. Các anh trốn đi trước, chờ đến lúc thời cơ chín muồi hãng trở về, em nghe nói hiện tại bên kia phát triển rất tốt, dù không tốt cũng tốt hơn bây giờ rất nhiều."

"Đúng vậy, trước hết phải giữ được gia đình, em không dám lấy hai mẹ con bọn họ ra mạo hiểm, cho nên anh đã quyết định, đi theo đi!" Trình Kiệt chém đinh chặt sắt nói.

Thu Cúc lại lau nước mắt một lần, đạo lý lớn cô ấy đều biết, nhưng đối với cô ấy, thế giới bên ngoài thật xa lạ và đáng sợ, nửa đời trước của cô ấy đều ở trong cái thôn nhỏ trên núi này, nơi xa nhất từng đến chỉ là công xã mà thôi.

Hiện tại bảo cô ấy phải nhanh trốn đến một nơi thật xa để sinh sống, rất có thể sẽ không nhìn thấy cha mẹ người thân trong nhiều năm sau đó, nghĩ đến điều này đã thấy khó chịu. Đặc biệt là cha mẹ ruột đã sớm già rồi, chờ đến khi cô ấy trở vê, cũng không biết bọn họ còn ở đây không.

Hôm nay nghĩ đến chuyện này cô ấy liên không câm được nước mắt, thậm chí còn không dám trở về nhà mẹ đẻ, sợ bị cha mẹ phát hiện manh mối, chỉ biết nhờ người giúp mang đồ đạc qua thăm.

Lý Thanh Vận ngồi xuống bên cạnh cô ấy, vỗ võ tay cô ấy an ủi nói: "Chị dâu Thu Cúc, người lớn như thế nào cũng không sao, nhưng Mao Đầu còn nhỏ, chị có nhẫn tâm để thằng bé gặp nguy hiểm khi ở cùng các chị không? Em nghe nói một số quan chức cấp cao ở Kinh thị bị điều động đến nơi khác, ăn sống đều ở trong chuồng bò, phải làm những công việc bẩn thỉu và mệt mỏi nhất, ăn thức ăn không bằng gia súc, bị gọi là chó, chị nhẫn tâm sao?"

"Đáng sợ như thế á? Không được, chị phải nhanh chóng thu dọn đồ đạc." Trình Kiệt và Lý Thanh Vận nhìn nhau mỉm cười.

Thực ra Thu Cúc cũng hiểu cái lợi và hại trong đó, chỉ là trong lòng không quyết định được, Lý Thanh Vận cho cô ấy uống một viên thuốc an thân, viên thuốc an thân này chính là Mao Đầu.

Mỗi đứa con đều là điểm yếu của người mẹ.

Việc nhà họ Trình rời đi đã là điều chắc chắn.

Cái gì Thu Cúc cũng muốn đem đi, nhưng Trình Kiệt không chịu, cô ấy khó thở, lại sao cái này không được mang theo, cái kia cũng không cho mang theo, đến nơi đó ăn cái gì uống cái gì?

Trình Kiệt biết rõ năng lực của chú mình, đến nơi đó tự nhiên ông ấy đã có sắp xếp, không đến mức sẽ phát sầu về những việc như cơm ăn áo mặc, đi đường xa cần phải mặc quần áo nhẹ.

Chỉ là sau này bản thân cũng phải đổi một phương thức khác để nuôi sống gia đình, cũng không biết bên kia làm thầy giáo có kiếm được việc làm không?

Mặc kệ, quan tâm anh ấy làm cái gì, cho dù có phải đi vác bao tải, anh ấy vẫn có thể nuôi sống một nhà ba người của mình.

Cuối cùng, Trình Kiệt chỉ mang theo những vật phẩm có giá trị trong nhà, tiền giấy và quần áo giày vớ tùy thân, còn có mấy quyển sách của anh ấy.

Đồ dùng trong nhà loại lớn chắc chắn không mang được và lương thực trong nhà cũng không thể mang đi, chỉ có thể lấy đủ lương khô ăn trên đường, những thứ khác cần phải xử lý xong trước khi đi.

Lý Thanh Vận biết nỗi khó khăn của bọn họ, chủ động nói muốn mua số lương thực còn lại và hai con gà của nhà bọn họ.

Thu Cúc bán lương thực cho Lý Thanh Vận, nói sẽ giữ lại hai con gà để gửi cho cha mẹ mình, còn có một túi bột mình trắng, sau này còn không biết bao nhiêu năm mới trở về, không thể tân hiếu trước mặt hai vợ chồng già.

Hai vợ chồng Trình Kiệt cũng thành thật, trá hình bán lương thực cho Lý Thanh Vận nửa mua nửa tặng, còn đưa hết số củ cải và cải trắng và dưa chua dưa muối mình ướp còn dư lại trong hâm cho cô.

Cũng là muốn để sau này Lý Thanh Vận giúp đỡ coi chừng phòng ốc trong nhà một chút, lỡ đâu còn có thể trở về sống thì sao?

Lý Thanh Vận không thiếu lương thực, nhưng có được nhiều lương thực với giá rẻ và cho không như vậy cũng rất có lời, dù sao cô có không gian có thể tích trữ, sau này đi theo quân đội sẽ không có lương thực đầu người, hiện tại có thể mua lương thực thì phải chuẩn bị nhiều hơn, càng nhiều càng tốt, phải biết rằng hiện tại người dân ở rất nhiều nơi vẫn còn đói bụng.

Tất cả điều này được thực hiện một cách lặng lẽ.

Sáng sớm mùng ba, Lý Thanh Vận đưa hai đứa nhỏ đến nhà ông bà nội nhờ bọn họ trông nom, bản thân mang theo quà cáp lên đường đi đến nhà Thanh Duyệt cùng hai vợ chồng Thanh Hoan.

Thanh Hoan vốn dĩ không muốn để Trình Hoài Sơn tới, dù sao thì loại chuyện này, hai người phụ nữ ởi là được, đi cùng một người đàn ông mới kỳ quái.

Nhưng buổi sáng cô ấy ra khỏi nhà quá sớm, Trình Hoài Sơn lo lắng cô ấy đi một mình trong bóng tối, nhất quyết muốn đưa cô ấy đi.

Từ chối không được chỉ có thể hưởng thụ nó thôi.

Trong khi mọi người nói chuyện, cũng có cảm giác đi rất nhanh, đi bộ gần một tiếng, cuối cùng cũng đến thôn nơi Thanh Duyệt gả vào.

Hỏi một bà cụ trên đường, ba người liền đi về hướng nhà Thanh Duyệt.

Từ xa xa đã nhìn thấy Dư Quý vô cùng vui vẻ cầm trên tay một con cá to đi về nhà.

"Dư Quý!" Lý Thanh Vận gọi anh ấy, anh ấy mới phản ứng lại, vui sướng nói: "Chị cả, chị hai, anh rể hai, mọi người tới rồi."

Một câu nói một phút cũng chưa xong, may mắn là mọi người đều được giáo dục rất tốt, không cắt ngang lời của anh ấy.

Người gặp được việc vui tâm trạng sẽ sảng khoái, anh ấy cũng không ngượng ngùng như những ngày khác, nhiệt tình tiếp đón bọn họ đi vào trong nhà.

Trong lúc trò chuyện, biết được sáng sớm anh ấy đã đặc biệt tới hố băng đi câu một con cá về, để cho Thanh Duyệt ăn.

Hai chị em nghĩ thầm, em gái mình cũng coi như gặp được một người chồng tốt, trời lạnh như vậy, muốn ra ngoài phải rất có dũng khí, càng đừng nói tới việc anh ấy đi bắt cá, xem ống quần của anh ấy đề đã ướt một mảng.
 
Thập Niên 60: Quân Tẩu Dựa Vào Nuôi Con Đi Lên Đỉnh Cao Nhân Sinh
Chương 161



"Mẹ.” Dư Quý gọi người phụ nữ đang giặt tã ngoài sân.

Bà cụ ngẩng đầu lên, nhìn thấy có khách đến, vội vàng rửa tay gọi: "Đây là hai cô chị của Thanh Duyệt phải không? Thật là khách hiếm gặp, mau vào trong ngồi."

Dư Quý ở nhà chính trò chuyện với Trình Hoài Sơn, Thanh Vận và Thanh Hoan thì đi theo bà cụ đến thăm sản phụ và em bé.

Suốt dọc đường đi bà cụ đều cười không khép được miệng, khen ngợi cháu nội mình đáng yêu đến cỡ nào.

Ban đầy bà ta tưởng rằng là con gái, còn rất thất vọng, không nghĩ tới lúc sinh hạ thế mà lại có tay cầm, lúc ấy bà mụ nói là đứa con trai, bà ta đã vui mừng đến khóc, nhà họ Dư cuối cùng cũng có người kế tục. Thanh Duyệt ở trong phòng đã sớm nghe thấy giọng nói của hai chị gái, ngặt nỗi miệng vết thương trên người nên không dám đứng dậy.

"Thanh Duyệt, em vất vả rồi, thân thể thế nào rồi?" Lý Thanh Vận đánh giá cô ấy từ trên xuống dưới một phen, thoạt nhìn sắc mặt hồng hào, béo hơn lần gặp mặt trước một chút.

"Lúc sinh con ra đau lắm, nhưng sau khi sinh liền tốt hơn nhiều rồi, cuối cùng em cũng biết sinh con đau đến cỡ nào, chị cả, chị sinh tận hai đứa, đau hai lần." Thanh Duyệt cười trả lời.

Thanh Hoan đón lấy em bé trong lòng cô ấy trêu đùa.

"Bé con nhỏ quá, làn da hồng hồng." Trong lòng Thanh Hoan cũng tràn ngập tình thương của mẹ.

"Qua mấy ngày nữa sẽ lớn lên trắng nõn m.ềm m.ại, trẻ con sau khi sinh ra đều như thế này, mỗi ngày một bộ dạng khác nhau.” Bà cụ nói.

Lý Thanh Vận và Lý Thanh Hoan lấy quà cáp trong rổ ra ngoài, đặt lên bàn bên cạnh giường đất, giải thích với bà cụ và Thanh Duyệt một cách thuộc như trong lòng bàn tay.

"Chị tặng cho đứa bé một cái yếm đỏ và mũ thai, xem thử có mặc vừa người không, nơi này còn có một túi quần áo mà Nhị Bảo mặc mấy tháng trước, chờ đến khi đứa bé lớn hơn một chút là có thể dùng được, đều được làm mới từ năm ngoái, chị đã giặt sạch sẽ. Cái này cho em, hai cân táo đỏ và hai cân đường đỏ, còn có năm cân gạo.

Thím ơi, làm phiền thím nhận mấy thứ này, trong thời gian ở cữ làm cho em ấy một chút đường đỏ trứng gà hoặc là cháo táo đỏ, chúng cháu thân là chị không thể lúc nào cũng ở bên cạnh chăm sóc, chỉ có thể tặng chút đồ vật, gửi tất cả tâm ý, phần còn lại chỉ dành làm phiền thím. Đúng rồi, chỗ này còn có một gặp chân lợn, móng heo hầm đậu nành, ăn nhanh có sữa."

"Các cháu quá khách khí rồi, sao lại chuẩn bị nhiều đồ như vậy, vừa cho con nhỏ, vừa cho người lớn, thím còn đang lo không tìm được móng heo đây, thật sự cảm ơn các cháu." Bà cụ không nghĩ tới hai người chị của con dâu nhà mình lại ra tay hào phóng như vậy, nhiêu đây thì kém gì so với cha mẹ ruột chứ?

Nhớ lại trước đây, chị cả của cô ấy cũng chưa bao giờ để cô ấy tay không trở về, vừa ăn vừa nhận đồ.

Tuy rằng đã cắt đứt quan hệ với người nhà mẹ đẻ, nhưng hai cô chị này càng giống người nhà mẹ đẻ hơn bất kỳ ai khác.

"Cái này là của chị cả, của chị vẫn chưa đưa đâu." Thanh Hoan nói rồi liên bắt đầu lấy quà của chính mình ra.

"Đây là mũ đầu hổ và giày đầu hổ tặng cho đứa cháu nhỏ, được làm dày dặn, rất tiện dụng khi mang đi ra ngoài. Người đàn ông nhà chị là thợ săn, trong nhà có nhiều da lông, chị làm cho em gái một cái mũ lông thỏ và vòng tay, đúng lúc nhà chị cũng có được cái hái chân lợn, cùng mang đến đây cho em ra sữa.

Bà cụ vuốt chiếc mũ đầu hổ tinh xảo, khen ngợi tay nghề của Thanh Hoan rất tốt.

Lần này đem tới đây bốn cái chân lợn, không sợ cháu nội không có sữa uống.

Thanh Duyệt cảm nhận được sự yêu thương của các chị, không khống chế được nước mắt chảy ròng ròng, cô ấy không muốn yếu ớt như vậy, nhưng không biết vì sao, sau khi sinh con xong, cảm thấy bản thân đột nhiên trở nên hay khóc nhè.

"Khóc cái gì? Như vậy không tốt cho đôi mắt, không được khóc." “Đúng vậy, đang yên đang lành, khóc cái gì, để hai chị chọc cho."

"Em chỉ không kiềm chế được thôi, chị cả chị hai, hai chị thật sự quá tốt, em thật sự không biết nên nói cái gì cho tốt."

"Em chỉ cần chăm sóc bản thân cho tốt, nó tốt hơn bất cứ thứ gì."

"Oa oa...'” Em bé phát ra vài tiếng kêu nhỏ như tiếng mèo con.

Thanh Duyệt nhanh chóng lau nước mắt và bắt đầu chăm sóc em bé.

Làm mẹ, động tác của Thanh Duyệt tuy rằng không thành thạo, thế nhưng lại dỗ dành đứa bé rất tốt, nhìn bộ dáng uống sữa đầy thỏa mãn của đứa bé, mọi người đều nở một nụ cười.

"Đúng rồi, chị cả, cha thằng bé đã đặt một cái nhũ danh cho bảo bảo rồi, gọi là Lạc Lạc, tên chính thì em muốn nhờ chị nghĩ giúp một chút, chị nhất định có thể đặt một cái tên nghe hay."

Thanh Duyệt không nghĩ đến câu nói của chị cả lại đúng, thực sự sinh ra một đứa con trai, cuối cùng cô ấy cũng có thể nở mày nở mặt ở trong nhà rồi.

Trước đó mẹ chồng vẫn rất hay quái gở nói những lời rất khó nghe.

Hơn nữa chị cả lại biết đặt tên, những cái tên lúc trước đặt cho ba chị em nghe rất hay.

Mẹ chồng của Thanh Duyệt cũng không ngăn cản cô ấy, bọn họ bên này cũng rất chú ý đến việc đặt cho hậu bối một cái tên may mắn, người chị cả của Thanh Duyệt này, vừa nhìn là một người có phúc khí, lấy chồng tốt, điều kiện gia đình cũng tốt, liên tục sinh được hai đứa con trai, không phải là người được ban phước saol

Chỉ cần đặt tên cho đứa cháu của bà ta là quá đủ rồi.

Mọi người đều nhìn Lý Thanh Vận, cô cũng không từ chối, cúi đầu suy nghĩ một phen.

"Nếu như nhũ danh của bảo bảo là Lạc Lạc, vậy không bằng tên chính gọi là Dư Trường Lạc đi? Hạnh phúc vui sướng lâu dài, vĩnh viễn không buồn không lo toan.”

"Cái tên này nghe rất hay! Dư Trường Lạc, em rất thích." Thanh Duyệt lẩm bẩm cái tên, vui vẻ nói.

"Chị cả của cô thật sự là một người có tri thức đấy, lấy một cái tên dễ nghe như vậy.”

Ba chị em đều sững sờ, nơi này làm gì có người có tri thức chứ, các cô chưa từng đọc qua sách, những từ mà mấy người bọn họ biết được chính là những từ đã học được trong lớp xóa mù chữ của đội sản xuất.

Lý Thanh Vận sửng sốt một giây, lúng túng nói: "Nào có tri thức gì chứ, không thể đặt trên mặt bàn được."

"Chị cả, sau này em có con, chị cũng đặt tên giúp em nhé, chị tùy tiện chọn một cái tên cũng có thể nghe rất hay." Thanh Hoan nói.

Mọi người đều nở nụ cười, trêu ghẹo cô ấy có phải là muốn làm mẹ rồi không, nhanh nhanh cùng Trình Hoài Sơn sinh một đứa con.

Buổi trưa nhất định phải lưu lại dùng cơm, bọn họ muốn rời đi, người nhà họ Dư lại không cho đi, thật là một gia đình hiền hậu.

Mẹ Dư đưa hết mấy thứ của đứa trẻ cho Thanh Duyệt tiếp nhận, bà ta thì mang theo đồ ăn đi xuống phòng bếp, chuẩn bị bữa trưa.

Thanh Hoan xung phong nhận việc đi hỗ trợ.

Lý Thanh Vận ở lại trong phòng, cùng với Thanh Duyệt nói một số điều cần chú ý, mặc dù cô cũng không biết rõ ràng cụ thể lắm, thế nhưng có kinh nghiệm của nguyên thân, còn có một số kiến thức cơ bản của thế hệ sau, cũng có thể biết rõ phải làm gì.

"Để Dư Quý cùng mẹ chồng của em nấu thêm nhiều món bổ dưỡng cho em, cơ thể em tốt rồi thì đứa bé cũng sẽ tốt. Khi sữa bị căng thì nhớ xoa xoa, để sữa được khai thông ra ngoài, nếu không để lâu ngày sẽ kết thành cục cứng rồi mưng mủ, lúc đó chỉ có em chịu khổ thôi. Vào lúc cho bú nhớ chú ý đến tình trạng của đứa bé, đừng để bị nghẹn, đứa bé bị nghẹn rất dễ xảy ra những vấn đề nghiêm trọng, đặc biệt là lúc ngủ, nếu như bị trào ngược dạ dày, sẽ dẫn đến việc hít thở không thông. Còn có ban ngày nên để đứa bé dưới ánh nắng, nhớ đem đứa bé đi phơi nắng một chút, phơi vào buổi sáng, tình trạng vàng da của trẻ sơ sinh cũng sẽ được giảm bớt. Buổi tối đi ngủ nhớ phải cảnh giác, em và Dư Quý thay phiên nhau canh chừng, ngàn vạn lần không thể ngủ đè lên đứa nhỏ, trọng lượng của một người lớn đè xuống, đứa nhỏ nhỏ như vậy sẽ không chịu nổi đâu."

"Chị cả, em nhớ rồi." Thanh Duyệt ghi lại lời cô nói vào trong lòng, chị cả chắc chắn sẽ không hại cô ấy, chị đã nuôi hai đứa con trai, còn nuôi tốt như vậy nữa.

Lý Thanh Vận cố ý gọi Dư Quý vào trong phòng.

"Dư Quý, hiện tại Thanh Duyệt vẫn còn đang ở trong tháng, em khoan dung một chút, chăm sóc em ấy cho tốt. Bây giờ là tháng giêng, ở trong nhà cũng không có việc gì, em giúp đỡ chăm sóc đứa bé, để em ấy nghỉ ngơi nhiều một chút. Em ấy có cần gì, em chịu khó chạy giúp em ấy, nếu như em ấy nổi giận, em cũng chăm sóc em ấy nhiều một chút, phụ nữ sau khi sinh con một tháng đều rất yếu ớt, dễ ủy khuất, nhớ tới cái gì đó cũng đều muốn khóc." Lý Thanh Vận giải thích.

"Được, chị cả, em biết rồi."

"Chị cả, chị yên tâm đi, Dư Quý và mẹ đều rất tốt với em."

"Vậy là tốt rồi."
 
Thập Niên 60: Quân Tẩu Dựa Vào Nuôi Con Đi Lên Đỉnh Cao Nhân Sinh
Chương 162



Sau khi dùng bữa trưa đơn giản ở nhà họ Dư, mọi người cũng tạm biệt quay về.

Ngày mai nha bọn họ sẽ tắm ba ngày cho đứa bé, cũng chỉ có vài người trong nhà, không mời người ngoài đến, vì vậy mà bọn họ cũng không tới nữa.

Ba chị em lưu luyến chia tay nhau, không biết được sau lần từ biệt này phải mất bao lâu mới có thể gặp lại, mặc dù cách không xa, thế nhưng sau khi lập gia đình, muốn gặp nhau thật sự rất khó, một năm cũng chỉ có thể gặp nhau vào mấy ngày lễ tết.

Lý Thanh Vận càng không muốn chia tay, năm sau cô chuẩn bị nhập ngũ, thật sự là việc gặp nhau sẽ ngày càng ít, sau này có lẽ chỉ có thể gặp nhau vào dịp lễ mừng năm mới.

"Sau mùa xuân, chị sẽ đi nhập ngũ, đến lúc đó, có lẽ chỉ có thể gặp mặt các em một lần vào dịp lễ tết, vốn dĩ ngày hôm nay không muốn nói, thế nhưng có một dịp như thế này không dễ dàng, chị sợ đến lúc đó không kịp nói lời từ biệt với Thanh Duyệt" Lý Thanh Vận cân nhắc một phen, thế nhưng vẫn muốn nói lời tạm biệt với các em một cách đàng hoàng.

"Thật sự phải đi sao?"

"Chị cả, chị đi rồi em sẽ rất nhớ chị."

Hai người em gái đều không nỡ nhìn về phía cô.

Tuy rằng về tình về lý các cô ấy đều mong muốn chị cả có thể ở cùng một chỗ với anh rể, không nên ở riêng hai nơi lâu như vậy, phụ nữ ở một mình sống rất cực khổ.

Thế nhưng các cô ấy không nỡ cũng là thật, hơn nửa năm qua, bởi vì rất nhiều chuyện, mối quan hệ giữa chị em các cô ngược lại trở nên tốt đẹp hơn trước rất nhiều.

Chị cả giống như định hải thần châm của các cô vậy.

Không có chị ấy, trong lòng các cô vẫn luôn cảm thấy trống rỗng.

"Này, các em nên chúc mừng chị mới đúng chứ, một mình mấy năm nay thật sự rất mệt, hiện tại anh rể các em lên chức, có thể đưa người nhà đi nhập ngũ, chị cuối cùng cũng hết khổ rồi."

"Vậy thì chúc mừng chị cả, mong rằng ngày sau của chị sẽ ngày càng tốt hơn." Thanh Duyệt cũng không phải là người ngại ngùng, lập tức chúc mừng cô.

"Chị cũng chúc gia đình các em mọi điều đều tốt đẹp, bảo bảo Lạc Lạc lớn lên khỏe mạnh nhé."

"Chị cả..." Trái lại Thanh Hoan hai mắt đỏ bừng nhìn cô.

Lý Thanh Vận vỗ vỗ vai cô ấy. "Tuy rằng sau này không thể thường xuyên gặp nhau, thế nhưng nếu các em nhớ chị, thì có thể đến công xã gửi thư cho chị, bên kia có người viết hộ thư. Có vấn đề gì thì đều có thể viết thư cho chị, có cái gì khó khăn nhớ kỹ nhất định nói cho chị biết, anh rể của các em biết chữ, có thể đọc cho chị nghe, như vậy thì cũng giống như việc chúng ta gặp nhau ma..

"Đúng vậy, em thế mà quên mất, chị đến nơi đó tôi nhớ viết thư vê cho chúng em, cho chúng em biết địa chỉ của chị, đến lúc đó em nhất định sẽ viết thư cho chị.”

-Được, vậy em tự chăm sóc mình cho tốt nhé, chúng ta về trước đây."

Trên đường trở về.

Dọc đường đi Thanh Hoan đều rầu rĩ không vui, miễn cưỡng nở một nụ cười, Lý Thanh Vận và Trình Hoài Sơn phải an ủi rất nhiều, cô ấy mới nín khóc cười lên. "Chị cả, em biết chị đi nhập ngũ thì sẽ tốt hơn, thế nhưng, em chỉ là không nỡ để chị đi." Thanh Hoan khổ sở nói, chị cả trong lòng cô ấy ngoại trừ là một người chị, còn là một người bạn, là thầy giáo, dạy cô ấy rất nhiều điều, cũng ảnh hưởng đến sự thay đổi của cô ấy rất nhiều.

Nếu như không có chị cả, thì sẽ không có Thanh Hoan ngày hôm nay.

Nhắc mới nhớ, trong hai người em gái, Lý Thanh Vận và Thanh Hoan thân thiết với nhau hơn, dù sao thì cô ấy ở nhà chị cả nhiều ngày như vậy, sau này còn bởi vì hôn sự của cô ấy mà tính toán, tốn nhiều công sức như vậy.

Thanh Hoan không muốn, làm Lý Thanh Vận cảm thấy rất đau lòng.

Người em gái này cô thương không uổng mà.

Ngày mùng bốn tháng giêng.

Trình Kiệt và Thu Cúc mang theo Mao Đâu quay trở về nhà mẹ đẻ của Thu Cúc.

Bọn họ mang một túi bột mì, còn có hai con gà, cùng nhau cưỡi trên chiếc xe cũ của họ.

Loại xe đạp này không thể mang theo thứ gì đó quá lớn, Lý Thanh Vận cũng không muốn nó.

Năm sau cô chuẩn bị nhập ngũ nên không có ý định mua một chiếc, hơn nữa trong không gian của cô còn có một chiếc xe đạp mới tinh, chỉ là lấy ra ngoài thì có chút không tiện mà tôi, vì vậy mà khi Trình Kiệt hỏi cô có muốn mua hay không, cô đã từ chối.

Chuyện rời đi cũng rất bí ẩn, không dám nói khắp nơi, Trình Kiệt quyết định đem chiếc xe đạp này gửi đến nhà mẹ đẻ của Thu Cúc, để em trai cô ấy đi.

Một lần đi mất nhiều năm, không biết bao giờ mới trở về, phải để vợ rời xa gia đình, trong lòng anh ấy cũng cảm thấy rất áy náy, thứ này coi như là sự bồi thường của anh ấy đi.

Mẹ vợ và cha vợ thật sự không nỡ rời xa con gái, thế nhưng sau khi biết nơi bọn họ đến rất phồn vinh, là một nơi tốt tấc đất tấc vàng, bọn họ cũng đồng ý, so với việc ở lại đây chịu khổ, không bằng rời đi để có ngày lành, chỉ cần cô ấy sống tốt, bọn họ cũng yên tâm.

Cuối cùng vẫn là ôm con gái của mình khóc rống một trận.

Bọn họ đã già, sau này càng khó gặp mặt hơn.

Về phần em trai của Thu Cúc không chút bận tâm nào về chuyện chị gái phải rời đi, tập trung vào chiếc xe đạp, trong thôn cũng chỉ có gia đình đại đội trưởng mới có xe đạp, hiện tại nhà cậu ta cũng có, cậu ta đã ao ước chiếc xe đạp này của anh rể từ lâu, không nghĩ đến cuối cùng nó lại rơi xuống tay cậu ta.

Thu Cúc nhìn dáng vẻ âm thầm vui vẻ của cậu ta, trong lòng cũng lạnh đi nửa phần, nhưng mà, cũng không muốn tính toán chuyện này với cậu ta, cậu ta cũng chỉ mới hai mươi tuổi mà thôi, vẫn còn là một đứa trẻ lớn, muốn cậu ta giống như cha chống đỡ một gia đình, cũng không dễ dàng gì.

"Em trai lớn, trong nhà nhờ cả vào em, chăm sóc cha mẹ cho tốt, mọi việc đều phải suy nghĩ cẩn thận, đừng có giống một đứa con nít nữa, khiến người khác lo lắng."

"Chị cả, em biết rồi, chị yên tâm đi."

Bọn họ không biết, lần từ biệt này, kéo dài hơn mười năm.

Đêm ngày mùng bốn đó, một nhà Trình Kiệt mời Lý Thanh Vận đến ăn cơm tối.

Sáng sớm ngày mùng năm tháng giêng, cả nhà Trình Kiệt rời đi.

Đồ đạc trong nhà đều đã được thanh lý hết, chỉ còn lại một ít đồ đạc đơn giản, cũng không có thứ gì đáng tiền.

Sáng sớm Lý Thanh Vận đã thức dậy, luộc sáu quả trứng gà, hâm nóng mười cái bánh bao nhân thịt lớn, còn có một bình nước sốt tự cô làm, đều là một ít đồ ăn tiện lợi để ăn trên xe lửa.

Mang theo Đại Bảo, gấp gáp đi đến nhà họ Trình, cả nhà bọn họ đã chuẩn bị tốt mọi thứ ra ngoài.

"Chị dâu, may mà đuổi kịp, đây là một ít tấm lòng của em, mọi người ăn trên đường đi.” Lý Thanh Vận đưa một gói vải bọc cho Thu Cúc.

"Chúng ta đã chuẩn bị xong đồ ăn rồi, thật sự làm phiền em quá." Thu Cúc ngượng ngùng nói.

"Đúng vậy, cực khổ cho em rồi." Trình Kiệt đang cõng gì đó trên lưng, trong tay cũng cầm rất nhiều đồ vật.

"Anh Trình, chị dâu Thu Cúc, mấy tháng này hai người cực khổ nhiều rồi, giúp đỡ em không ít việc, đặc biệt là chuyện đi học của Đại Bảo, đều là do anh Trình lo liệu, cảm ơn hai người lắm. Sau này không biết đến bao giờ mới có thể gặp lại, chúc cả nhà hai người thuận buồm xuôi gió, tiền đồ rực rỡ."

"Anh nhận lời chúc của em, khách khí quá rồi, Đại Bảo cũng là con nuôi của anh, sau này chúng ta còn có thể gặp lại, cũng chúc nhà em mọi việc đều thuận lợi, tiền đồ của Đình Chu càng ngày càng rộng mở, vận may chờ đợi ở phía sau hai người. Trình Kiệt nghiêm túc nói.

"Đúng a, Thanh Vận, chúng ta đã kết nghĩa cả đời, đừng quên chị dâu này a. Chị cũng không phải là một người lạc hậu, cần có một người con trai như thế, nếu như chị có một đứa con gái thì đã chỉ định cho Đại Bảo nhà em rồi, cả đời này chúng ta có thể làm thông gia rồi." Chị dâu Thu Cúc cười nói.
 
Thập Niên 60: Quân Tẩu Dựa Vào Nuôi Con Đi Lên Đỉnh Cao Nhân Sinh
Chương 163



"Cái này không khó, nếu như hai người có thể sinh được một cô con gái, chúng ta liên có thể trở thành thông gia của nhau, ha ha" Trình Kiệt nửa đùa nửa thật nói.

Từ nhỏ Lý Thanh Vận đã tiếp nhận giáo dục tự do yêu đương, chuyện sắp đặt chuyện tình của một đứa trẻ như thế này, cô hoàn toàn không thể nào tiếp thu được.

Vậy nên cô chỉ cười ha ha cho có lệ.

Cũng đến lúc bọn họ rời đi, chị dâu Thu Cúc giao lại chìa khóa nhà cho Lý Thanh Vận bảo quản.

Mao Đầu và Đại Bảo ôm chặt lấy nhau, lưu luyến từ biệt, bọn họ là những người bạn tốt nhất của nhau trong thông này, cách đây một thời gian mỗi ngày đều ăn chung ngủ chung, mối quan hệ thật sự rất sâu sắc. "Anh đến bên kia rồi nhất định phải nhớ em a, anh Mao Đầu. Đây là chim gỗ mà ông nội làm cho em, tặng cho anh, anh nhìn thấy nó thì giống như nhìn thấy Đại Bảo vậy."

"Được, cảm ơn Đại Bảo, chúng ta sẽ gặp lại, mẹ anh đã nói vài năm nữa chúng ta sẽ trở về, sẽ rất nhanh thôi."

Hai đứa trẻ không biết, chờ đến khi bọn họ gặp lại nhau, đều đã thành thanh niên rồi.

Ba người lớn cũng không nghĩ tới, lời nói đùa năm ấy lại thực sự trở thành sự thật.

Sau khi tiễn một nhà Trình Kiệt đi, trong lòng Lý Thanh Vận vẫn có chút phiền muộn.

Người bạn tốt nhất trong thôn của cô là Thu Cúc, nói gì thì nói, từ lúc cô ấy đi, trong nhất thời cô có chút không thích ứng được.

Nghĩ đến việc cô cũng sớm rời đi, cũng liền tiêu tan.

Cũng không biết một nhà Trình Kiệt sau khi đến Hồng Kông sẽ phát triển như thế nào, có chú nhỏ dẫn đường, bọn họ hẳn là có thể cắm rễ ở Hồng Kông, nói không chừng sau này gặp lại, bọn họ đã trở thành ông chủ lớn rồi.

Mùng năm tháng giêng trôi qua, tết cũng phảng phất trôi qua gần hết, trong thôn lại khôi phục về dáng vẻ bình yên.

Một nhà Trình Kiệt rời đi cũng là rời đi lặng lẽ không một tiếng động, chỉ có cho cha Cố người đã viết thư giới thiệu cho bọn họ biết, thế nhưng ông cũng chỉ cho là một nhà bọn họ đến Bắc Kinh, thăm hỏi họ hàng nhiều năm không gặp mà thôi.

Thời gian vội vã trôi.

Vào ngày tết nguyên tiêu, Lý Thanh Vận tự mình làm một ít chè trôi nước, vị mè đen.

Hai mẹ con đang ăn, mẹ Cố đột nhiên đi tới cửa.

"Nhà thằng hai, nhà con còn đường đỏ không? Có thể cho mẹ một ít được không?" Mẹ Cố chạy nhanh đến, thở hổn hển nói.

"Mẹ, mẹ đi chậm một chút, mặt đất trơn lắm, đừng để bị ngã. Sao đột nhiên mẹ lại cần đường đỏ, nhà con vẫn còn một ít, để con lấy cho mẹ." Lý Thanh Vận liền vội vàng đứng lên đi vào trong phòng bếp.

Trong không gian của cô có rất nhiều, thế nhưng rất khó lấy ra nhiều, bình thủy tỉnh trong nhà cũng chỉ đựng được khoảng một cân đường đỏ mà thôi.

Mẹ Cố nhanh chóng đuổi theo.

"Vậy cảm ơn con, sẽ không lấy không của con, mẹ sẽ trả thù lao. Cũng không có gì, sáng sớm nay truyên đến tin tức, con bé sinh non, chạng vạng ngày hôm qua bị té một cái, đau suốt một đêm, sáng sớm nay mới sinh được, sinh một bé gái nặng hơn bốn cân. Vốn dĩ tháng ba mới tới ngày sinh, mẹ nghĩ trước xuân chuẩn bị đường đỏ cũng kịp rồi, không nghĩ đến bây giờ đã sinh rồi, trong nhà cái gì cũng không có. Hiện tại cha con đã vào trong thôn tìm người mua cá rồi, mẹ thì đi mua một ít đường đỏ cùng bột mì, sau đó đến gặp cô ấy. Cũng không biết đứa bé bốn cân này có thể sống tiếp không, thật đáng thương."

Mẹ Cố vừa đi vừa nói chuyện.

Lý Thanh Vận lấy từ trong tủ bát một bình đường đỏ, bên trong có hơn một cân đường đỏ.

Cô trực tiếp để mẹ Cố mang tất cả đi.

Cô thoải mái nhận số tiền mà mẹ Cố đưa, nếu như là người khác cô đã tặng đi mà không lấy thứ gì, dù sao thì chuyện sinh con này cũng là chuyện lớn. Thế nhưng ai bảo người này là người cô mang thù chứ.

Cố Đình Hoa ba lần bốn lượt đến nhà cô gây phiền phức, cô còn chưa có quên đâu.

Có thể đem đường đỏ ra cũng chỉ là vì nhìn đứa trẻ vừa mới sinh ra kia thôi, một cô bé đáng thương, có một người mẹ tồi tệ như vậy.

Khi mẹ Cố trở về từ nhà Cố Đình Hoa, làm bà cảm thấy khó chịu trong một khoảng thời gian.

Thái độ của người nhà họ Tôn khiến trái tim bà ớn lạnh.

Cha Cố cũng rất không vui, thế nhưng đây chính là con đường Cố Đình Hoa lựa chọn, khóc lóc thì cũng phải tự mình đi hết, người khác không giúp được cô ta.

Vốn dĩ nhà họ Tôn đón Cố Đình Hoa vê, chính là nhìn vào đứa con trong bụng của cô ta, kết quả cô ta sinh ra một đứa con gái, còn là một đứa trẻ gầy yếu như vậy nữa.

Thái độ của bọn họ rất rõ ràng, đều coi thường người mẹ và đứa con, theo như Cố Đình Hoa kể, từ khi sinh con cho đến bây giờ, ngay cả một quả trứng luộc cô cũng không được ăn, chỉ cấp cho một chén cháo.

Cố Đình Hoa ôm đứa con gái yếu ớt ngồi trên giường lặng lẽ rơi nước mắt, khiến hai vợ chồng nhìn cũng cảm thấy đau lòng.

Con cái đều là nợ mà.

Mẹ Cố hiểu được mong muốn có cháu trai của nhà họ Tôn, thiện chí khuyên nhủ, ra hoa trước kết quả sau, cuối cùng sẽ có cháu trai.

Lại trình ra những thứ mang theo, muốn mẹ Tôn chăm sóc tốt cho Cố Đình Hoa.

Mẹ Tôn ngoài cười nhưng trong không cười nói, con người bây giờ thật yếu ớt, trước đây bọn họ vừa mới sinh xong đã có thể xuống giường làm việc.

Mẹ Cố nghẹn lại, vốn muốn chửi ầm lên, thế nhưng lo lắng cuộc sống về sau của con gái, đành phải nhịn lại.

Bà cũng không thể luôn chăm sóc cô ta được. Cuối cùng hai vợ chồng chịu đựng cơn tức giận bỏ về.

Chỉ chừa lại một mình Cố Đình Hoa nằm ở trên giường khóc đứt ruột đứt gan.

Cô ta hối hận vì sao lại nghe theo lời sai sử của mẹ Tôn mà đi làm việc, nếu không thì cũng không phải té ngã sinh non, làm hại đứa trẻ sinh ra yếu như vậy, hít vào thì ít mà thở ra thì nhiều.

Cũng không biết có thể nuôi sống được không.

Có thể là do mẹ con kết nối với nhau, vất vả lắm mới có thể sinh hạ cô bé, thế nhưng Cố Đình Hoa lại chưa từng ghét bỏ cô con gái này.

Sau này cô ta hết lòng chăm sóc cho đứa bé này, cuối cùng cũng có thể sống sót, thế nhưng quá yếu lại nhiều bệnh, thỉnh thoảng lại đổ bệnh.

Cuối tháng hai.

Cố Đình Chu gửi thư vê. Anh đã thu dọn xong nhà cửa, chỉ chờ mẹ con Lý Thanh Vận đến nữa thôi.

Bởi vì trong khoảng thời gian này anh phải liên tục trực ở đơn vị, giữa tháng ba anh mới được nghỉ khoảng một tuần, đến lúc đó sẽ quay lại đó cô.

Dặn dò Lý Thanh Vận thu dọn đồ đạc trong nhà, cái cần gửi thì gửi qua bằng bưu điện, cái cần giấu thì giấu đi, kỳ nghỉ có hạn, không thể ở lại, anh vừa về sẽ trực tiếp mang người đi.

Mắt thấy chỉ còn nửa tháng nữa, Lý Thanh Vận cũng bắt đầu bận rộn.

Cha Cố mẹ Cố sau khi biết cô sẽ nhập ngũ, cũng rất kinh ngạc, vốn cho rằng hai người họ xây một căn nhà mới, sẽ dự định sống lâu dài trong thôn.

Nghĩ đến việc họ rời đi, một năm chỉ có thể gặp hai người cháu trai một lần vào ngày lễ tết, bọn họ liền cảm thấy khó chịu.

"Đừng khóc, chúng ta cũng không thể quá ích kỷ vì muốn gặp mặt hai đứa nhỏ thường xuyên được, sẽ làm lỡ tương lai của chúng nó. Điều kiện của quân khu dù như thế nào đi nữa cũng tốt hơn nơi này của chúng ta, hai đứa cháu trai nhất định có thể đến trường học, học tri thức thật tốt, sau này nhất định còn giỏi hơn cha của chúng. Đại Bảo của chúng ta rất thông minh, vừa mới đi học năm nay mà đã có thể học đến hai trăm, sau này nhất định sẽ đầy hứa hẹn." Trong lòng cha Cố cũng khó chịu, vẫn nói lời an ủi mẹ Cố.

"Em biết, em chỉ là nghĩ đến những năm này số lần nhìn thấy mặt thằng hai, chỉ đếm trên đầu ngón tay, sau này cũng khó nhìn thấy hai người cháu trai, trong lòng em liên khó chịu." Mẹ Cố lau nước mắt, suy nghĩ một chút bà liên đứng lên.

"Không được, em phải đi chuẩn bị vài thứ cho bọn nó mang đi.'

"Được rồi, nhà thằng hai thì cái gì không có chứ, tiền chúng ta tiết kiệm trong nhà đều đưa cho bọn nó mang đi đi, ở nhà thế nào cũng được nhưng ra đường thì phải giàu có, sống ở bên ngoài không phải chỉ cần lời nói là xong, có tiền còn có thể sai sử được ma quỷ." Cha Cố suy nghĩ một chút rồi nói.
 
Thập Niên 60: Quân Tẩu Dựa Vào Nuôi Con Đi Lên Đỉnh Cao Nhân Sinh
Chương 164



"Anh nói có lý, bọn chúng đi xe lửa với hai đứa nhỏ, tốt nhất là mang theo ít đồ, em đi lấy tiền. Trước khi phân gia vẫn còn hơn một trăm đồng, đưa hết cho bọn nó à?”

'Chừa lại một chút phòng các trường hợp khẩn cấp, đưa một trăm đồng đi." Cha Cố đánh nhịp.

"Được, em đi đến nhà thằng hai một chuyến." Mẹ Cố vui vẻ chạy đi.

Lý Thanh Vận đang thu dọn đồ đạc trong nhà, quần áo giày dép cả nhà cô, chăn bông, không ít đồ lặt vặt, bọc thành vài kiện hàng.

Mấy thứ này cô chuẩn bị đóng gói gửi qua bưu điện, che giấu tai mắt của người khác.

Dù sao thì nhiều đồ như vậy, không lấy một phần gửi qua bưu điện, đột nhiên biến mất hết, cũng gây sự chú ý. Mấy thứ quần áo này được gói rất lớn, nhưng thực ra trọng lượng lại rất nhẹ, cước phí cũng rẻ hơn một ít.

Cô chỉ chừa lại một bộ quần áo để giặt thay, những thứ khác đều được đóng gói chuẩn bị gửi đi trước, hiện tại gửi qua bưu điện rất chậm chạm, chờ đến khi bọn họ đến quân khu, kiện hàng không chừng vẫn còn chưa đến.

Những thứ của Nhị Bảo thì để lại nhiều một chút, cậu bé còn nhỏ, thay đồ thường xuyên, nhưng mà quần áo của cậu bé đều rất nhỏ, cũng không chiếm quá nhiều diện tích.

Đang dọn dẹp, mẹ Cố lại đến.

"Những thứ này đều là gửi qua bưu điện à?”

"Đúng vậy, hai chúng con còn phải dẫn theo hai đứa nhỏ, cũng không thể câm theo nhiều đồ như vậy."

"Cũng phải, mẹ nghe nói trên xe lửa không an toàn đâu, bọn buôn người rất nhiều, bọn móc túi cũng rất nhiều, các con phải cẩn thận."

Hai người trò chuyện vài câu, lúc này mẹ Cố mới tiến vào chủ đề chính.

"Vợ thằng hai, đây là một chút tấm lòng của mẹ và cha con, con cầm lấy. ở nhà thế nào cũng được nhưng ra đường thì phải giàu có, trong tay có tiền thì trong lòng sẽ không sợ hãi, hai đứa trẻ này cũng tốn rất nhiều tiền. Lúc cùng thằng cả phân gia, trong nhà chỉ còn dư lại nhiêu đây tiền, chỉ có thể đưa cho các con một trăm đồng, đừng chê ít nhé.

Mẹ Cố đưa một xấp tiền giấy màu sắc rực rỡ trong tay qua.

Lý Thanh Vận ngẩng đầu lên nhìn, đều là một ít đồng tiền vụn vặt gom góp lại.

Đủ để nhìn ra rằng số tiền tiết kiệm này của hai người để dành khó khăn như thế nào. Chỉ là không nỡ dùng, một phân lại một phần, một đồng rồi một đồng để dành đến bây giờ, lại hào phóng đưa cho cô.

Sóng mũi Lý Thanh Vận chua xót, một giọt nước mắt không kìm lại được chảy xuống từ khóe mắt.

Tuy nói rằng ý định ban đầu của mẹ Cố là vì hai đứa cháu trai và Cố Đình Chu, thế nhưng không thể không nói, hai người này đối xử với cô không tệ lắm.

Tuy rằng bình thường mẹ Cố có chút nói nhiều, nhưng cũng là do quan niệm bất đồng, người lớn tuổi muốn tiết kiệm, cô cũng có thể hiểu được.

"Mẹ, mẹ làm gì vậy, con không lấy, hai người tiết kiệm tiền không dễ dàng gì, sao con có thể nhận được chứ."

Lý Thanh Vận vội vàng đẩy trở lại.

"Số tiền này con phải nhận lấy, mẹ không phải cho hai con, dây là cho hai đứa cháu lớn của mẹ, bọn chúng còn nhỏ, con giúp chúng bảo quản, nhất định sẽ có ích. Mẹ và cha con ở nhà, cũng không dùng nhiều tiền, cũng không có nơi để dùng tiền, năm nay con may cho hai người chúng ta áo bông mới, còn có chăn nệm mới bằng bông, chúng ta không thiếu cái gì. Trong nhà căn bản không có chỗ tiêu tiền, chỉ là thỉnh thoảng sẽ có một ít ân huệ, cũng không tiêu bao nhiêu tiền. Dù sao thì mẹ và cha con tiết kiệm tiền, cuối cùng cũng sẽ để lại cho hai đứa cháu trai, tuy nói rằng nam nữ đều tốt, thế nhưng con trai vẫn phải luôn gánh vác gia đình, không dễ dàng như con gái được.

Mẹ Cố cưỡng chế muốn nhét tiền vào trong túi áo của Lý Thanh Vận.

Lý Thanh Vận nhanh chóng lấy ra trả lại cho bà, hai người cứ vờn nhau qua lại như đánh nhau vậy, Nhị Bảo đang ở một bên xem náo nhiệt khóc lên. "Oa..." Nhị Bảo vốn đang rất vui vẻ nhìn hai người nói chuyện, nhưng đột nhiên thái độ lại thay đổi, tưởng rằng hai người đang đánh nhau, sợ đến mức khóc lên.

Lý Thanh Vận cũng không quan tâm đến tiền nữa, vội vàng ôm đứa nhỏ lên dỗ dành.

Mẹ Cố thấy có khoảng không thì liền trực tiếp chạy đi, để lại một mình Lý Thanh Vận trong mớ hỗn độn.

"Bà cụ thật là... Lý Thanh Vận nhìn đống tiền lẻ trong túi, trong lòng có một cảm giác rất khó tả.

Cô nhất định không thể nhận số tiền này, cầm lấy trước để cho bọn họ yên tâm vậy, sau đó tìm cách trả lại sau.

Lý Thanh Vận thuê một chiếc xe bò ở trong thôn và chất đầy đồ đạc lên xe đi tới công xã để gửi bưu kiện.

Tư thế gióng trống khua chiêng để cho người trong thôn biết cô muốn đi theo quân đội và thể hiện ra là cái gì cũng có cả.

Tuy nhiên, không lan truyền đến lỗ tai của cô là được.

Ở công xã, cô còn đụng phải Trân Lập, kẻ đã bám theo đuôi cô lúc trước nữa.

Anh ta đi cùng với một cô gái trẻ đi ra khỏi xã cung ứng, đúng lúc cô gặp phải bọn họ.

Trân Lập vừa nhìn thấy Lý Thanh Vận, tức thì cả người anh ta đều cảm thấy không thoải mái. Vì sao lại đụng phải ngôi sao chổi này chứ? Anh ta nhanh chóng dẫn theo đối tượng đi tới phương hướng khác.

Kể từ khi tống tiền Điền Mỹ Tuyết được năm trăm đồng, anh ta thật sự là đi đường mà cũng tỏa sáng. Trong nhà gióng trống khua chiêng đi mai mối cho anh ta, chọn tới chọn lui anh ta mới chọn được đối tượng này và chuẩn bị đầu xuân sẽ kết hôn.

Hôm nay, bọn họ tới đây để mua đồ dùng kết hôn.

Trong tay có tiền trong nên lòng không hoảng hốt, Trân Lập hào phóng mua không ít đồ vật nhỏ cho nhà gái, dỗ người ta cười đến nỗi không khép được miệng.

Trong khoảng thời gian này, có thể nói là anh ta vui vẻ đắc ý trước sự thành đạt của bản thân.

Anh ta không biết rằng Điền Mỹ Tuyết đã sớm biết là anh ta cầm tiền đi, chỉ là cô ta còn chưa kịp tới xử lý anh ta mà thôi. Hiện tại, cô ta đang tới chơi nhà của Cố Đình Hoa.

Điền Mỹ Tuyết hiếm khi chỉnh trang cho bản thân trở nên ngăn nắp chỉnh tê, cô ta mặc một cái áo bông mà bản thân đã may trước đó, tóc búi cao lên một nửa, khuôn mặt đã được dưỡng trở nên trắng trẻo hơn qua một mùa đông, cô ta lại thoa thêm một chút dầu vỏ sò lên mặt, trông cô ta có vẻ dịu dàng và thoải mái.

Tuy rằng không còn năm trăm đồng nhưng mà cô ta đã đòi được tám mươi đồng mà mẹ Trần phải đưa cho mình để lấy lại căn nhà.

Số tiền ở trong tay của cô ta cũng không quá căng thẳng. Năm sau, cô ta chuẩn bị đi tới chợ đen nhìn một cái, làm một ít đồ lặt vặt để bán, như vậy sẽ khá khẩm hơn so với việc đi làm ruộng nhiều.

Nghe nói Cố Đình Hoa sinh non ra được một bé gái, cô ta hơi kinh ngạc. Kiếp trước, đứa nhỏ này không phải là sinh non. Xem ra ký ức của cô ta vẫn có rất nhiều sai lệch và không thể tin tưởng được toàn bộ.

Cố Đình Hoa thích bỏ đá xuống giếng như vậy, cô ta thành lập sự vui sướng của bản thân trên cơ sở nỗi đau của người khác, vậy hãy để cho cô ta nếm thử mùi vị này đi.

"Đình Hoa, nghe nói em mới sinh con nên chị đến thăm em. Đây là khoai lang khô tự tay chị làm, em đừng ghét bỏ nha" Điền Mỹ Tuyết bên ngoài mỉm cười nhưng bên trong không cười.

Nào ngờ Cố Đình Hoa ngày thường hay khinh thường người khác lại có một ngày như thể. Cô ta nhận lấy khoai lang khô từ trong tay của Điền Mỹ Tuyết, cô ta vội vàng bốc một nắm khoai bỏ vào trong miệng nhai không ngừng, giống như là người đã bị bỏ đói mấy ngày rồi Vậy.

Khoai lang khô vừa lạnh vừa cứng được cô ta ăn mà có cảm giác như đang ăn món sơn hào hải vị nào đó.

Sau khi ăn liên tiếp mấy ngụm lớn, cô ta mới dừng lại.

Giống như một người cực kỳ đói bụng và chỉ quan tâm tới đồ ăn.

Lúc này, cô ta mới nhìn thấy Điền Mỹ Tuyết ở bên cạnh trợn mắt há hốc mồm nhìn mình.

Cô ta hơi ngượng ngùng, thật sự là cô ta quá đói bụng.

Mẹ Tôn ghét bỏ cô ta đã sinh ra một đứa cháu gái ốm lòi cả xương, cũng không giúp cô ta chăm sóc đứa bé. Ngay cả ăn cơm cô ta cũng phải ăn chung với bọn họ, không thể làm riêng, chứ đừng nói là có được bao nhiêu.

Cô ta nói bản thân đói, mẹ Tôn còn nói cô ta là quỷ chết đói đầu thai, ăn nhiều như vậy mà còn nói đói, bắt cô ta phải chịu đựng.

Kể từ khi sinh con xong, mỗi ngày cũng không nhìn thấy bóng dáng chồng của cô ta đâu, nghe nói là anh ta đi tới trường học để chuẩn bị khai giảng.

Cô lết thân thể chưa hồi phục của mình đi vào phòng bếp muốn nấu chút gì đó cho bản thân ăn.
 
Thập Niên 60: Quân Tẩu Dựa Vào Nuôi Con Đi Lên Đỉnh Cao Nhân Sinh
Chương 165



Kết quả là những thứ có thể ăn đều bị mẹ chồng của cô ta khoá lại hết.

Cô ta chỉ có thể chịu đựng.

Không có cơm ăn thì không có sữa, không có sữa thì đứa bé khóc. Tiếng khóc của đứa bé nhỏ giống như tiếng mèo kêu vậy, nhỏ đến mức cô ta cũng chỉ có thể khóc theo.

Thật sự rất uất ức, cô ta lớn như vậy rồi mà còn chưa từng chịu đựng qua nỗi tủi thân như vậy.

Lúc còn ở nhà mẹ đẻ, dù có chuyện gì xảy ra che mẹ cũng đều cho con cái ăn no trước. Đây là lần đầu tiên mà cô ta biết cảm giác đói bụng là như thế nào.

Vì thế, nhìn thấy Điền Mỹ Tuyết đưa khoai lang khô tới, cô ta cũng không quan tâm thứ này khó nhai như thế nào cả, cô ta cứ lần lượt nhét nó vào trong miệng mới cảm giác có chút thức ăn ở trong bụng.

"Bọn họ không cho em ăn cơm sao?" Điền Mỹ Tuyết không ngờ một Cố Đình Hoa luôn luôn kiêu ngạo lại biến thành dáng vẻ như vậy.

Điều này khiến cô ta nhớ tới cái năm Tiểu Nghị được sinh ra, lúc đó giống như cô ta bây giờ, mỗi ngày đều ăn không đủ no, lại vừa lo lắng con mình không có đủ sữa để uống, đứa bé cứ khóc ê ê a a suốt ngày.

Lần đầu tiên làm mẹ không biết cách chăm sóc con, đứa bé khóc thì bản thân cũng khóc theo.

Cả ngày đều không ngừng ru đứa bé ngủ, cho đứa bé bú sữa, đi kiếm sống, cô ta sống giống như một con gia súc, nỗi đau về thể xác và tinh thần sắp lấn át toàn bộ cơ thể.

Nghĩ đến đây, lòng cô ta đau nhói.

Sự oán hận của cô ta lập tức tiêu tan. Ruy rằng Cố Đình Hoa thích đua đòi lại vừa kiêu ngạo, thích khoe khoang về sự ưu việt của bản thân, nhưng mà từ kiếp trước đến kiếp này, cô ta thật sự chưa từng gây tổn thương cho cô ta. Kiếp trước, cô ta còn giúp đỡ bản thân gả cho Cố Đình Chu nữa.

Cố Đình Hoa lộ ra một nụ cười trào phúng.

"Bởi vì em đã sinh một đứa con gái nửa chết nửa sống."

Cố Đình Hoa nhẹ nhàng bế đứa bé ở trong tay lên cho Điền Mỹ Tuyết xem.

"Thậm chí là Tôn Chí Cường cũng không thèm đặt tên cho con bé. Em đã hiểu rõ được bộ mặt thật của cả nhà bọn họ rồi, nhưng mà em không thể quay lại được nữa, chị có hiểu không?”

Nếu khi đó anh hai đứng ra bảo vệ cô ta thì việc hiểu được những đạo lý này thật là tốt mài

Sớm biết rằng như vậy, không bằng ly hôn với Tôn Chí Cường và nắm được nhược điểm của anh ta, sau đó tống tiền anh ta được một khoản tiền rồi sống một mình với con gái. Như vậy chẳng phải là tốt hơn việc phải ăn nhờ ở đậu và ngay cả cơm ăn còn phải xem sắc mặt của người khác như hiện tại hay sao?

Đáng tiếc là con người luôn như vậy. Người khác tận tình khuyên bảo thì không nghe lọt tai, chỉ khi nào bản thân đã trải qua mới biết hối hận, nhưng đã quá muộn rồi.

Hiện tại, cô ta chỉ có thể căng da đầu mà chịu đựng thôi.

Trải qua chuyện lần này, dường như cả người Cố Đình Hoa đã thay đổi rất nhiều, cô ta không còn đua đòi và nói năng kiêu căng giống như trước nữa.

Vì đứa nhỏ này, cô ta cũng cân phải kiên cường hơn. Có lẽ bởi vì đã làm mẹ thì sẽ trở nên mạnh mẽ hơn. Điền Mỹ Tuyết nhìn đứa bé đáng thương ngủ say như vậy, đứa bé không hê hay biết chuyện bản thân vừa mới sinh ra đã bị ghét bỏ.

Giờ phút này, dường như trong lòng Điền Mỹ Tuyết cũng đã thông suốt được rất nhiều thứ, đã nhận ra được rất nhiều chuyện, bởi vì đứa bé thuần khiết như thiên sứ này.

"Tôn Chí Cường không đặt nổi một cái tên cho con bé, vậy thì em tự đặt tên cho nó đi. Đứa bé đáng yêu như vậy, sao bọn họ lại nhẫn tâm như thế! Vì đứa bé, em cũng phải kiên cường hơn, em có tốt thì đứa bé mới có thể tốt được. Nếu em có chuyện gì khó xử thì em có thể tới tìm chị. Tuy rằng chị sống cũng vất vả nhưng chị vẫn có thể truyền lời thay em hay là có thể làm được chút gì đó. Nếu em thật sự sống ở nhà họ Tôn không nổi, cha mẹ của em cũng sẽ không mặc kệ em đâu.”

Nhắc tới cha mẹ, Cố Đình Hoa tức khắc cảm thấy toàn bộ sự uất ức đang dâng trào, nước mắt của cô ta không ngừng rơi xuống lớp chăn bông quấn quanh người đứa bé.

Cô ta là một đứa con gái bất hiếu đã làm tan nát trái tim của cha mẹ.

Lúc trước, cha của cô ta đã từng nói rất nhiều lần rằng Tôn Chí Cường không phải là một người xứng đôi với cô ta, ông ấy yêu câu cô ta ly hôn với anh ta và về nhà để ông ấy nuôi, cô ta vẫn có thể sống qua ngày.

Là cô ta bị mỡ heo che mắt và sợ hãi người khác đàm tiếu mình, nên cô ta mới muốn đi theo Tôn Chí Cường về nhà.

Cô ta còn cãi nhau với anh hai khiến trong nhà gà bay chó sủa.

Hiện giờ, cô ta đã biến thành như vậy, cô ta thật sự không còn mặt mũi mà nhờ cha mẹ hỗ trợ mình.

"Em không thể, bởi vì Tôn Chí Cường mà em đã đắc tội người trong nhà, em không mặt mũi mà tiếp tục nhờ vả bọn họ giúp mình nữa." Cố Đình Hoa nói xong, cô ta ôm mặt gào khóc.

Tất nhiên là Điền Mỹ Tuyết biết những chuyện tùy hứng mà cô ta đã làm và cũng biết "chuyện tốt" mà Tôn Chí Cường làm, ngàn lời nói vạn câu thê hóa thành một tiếng thở dài.

"Sẽ không đâu mà, dù thế nào đi chăng nữa, cha mẹ của em cũng sẽ không mặc kệ em đâu. Em hãy tự chăm sóc bản thân thật tốt, rồi cơn ác mộng cũng sẽ trôi qua thôi.'

Sau khi gửi xong những vật phẩm có kích thước lớn ở trong nhà, Lý Thanh Vận bắt đầu đi cất đồ.

Trong hầm còn thịt và lương thực, chỉ chừa một ít khoai tây và cải trắng, toàn bộ những thứ khác cất vào trong không gian.

Trong phòng bếp chỉ để lại một ít dưa muối, dưa cải muối, kim chi, còn những món khác thì cất vào trong không gian.

Ở trong tủ, gạo, bột mì, trứng gà và bánh nhân đậu và sủi cảo đông lạnh, Lý Thanh Vận đều chỉ chừa lại một lượng đủ để mấy ngày ăn. Có thể ăn hết thì ăn, còn ăn không hết thì đem qua cho cha Cố và mẹ Cố trước khi đi là được.

Tuy rằng cô mới ở căn nhà mới này được mấy tháng, nhưng Lý Thanh Vận thực sự cảm thấy hơi không muốn rời đi.

Cô giao căn nhà của mình và nhà của Thu Cúc lại cho cha Cố.

Sau khi cả nhà bọn họ tới Hồng Kông, bọn họ không thể quay về trong thời gian ngắn được.

Trình Kiệt cũng dự kiến được chuyến đi này sẽ không nhẹ nhàng nên đã đề cập qua với Lý Thanh Vận rằng sau này nếu có ai đồng ý mua căn nhà này thì cô có thể thay mặt anh ấy bán nó hoặc là tặng cho thôn cũng được.

Đúng lúc căn nhà cũ của cô cũng không sử dụng, Lý Thanh Vận trực tiếp nhờ cha Cố nhìn xử lý này hai căn nhà này.

Lý Thanh Vận trực tiếp giao chìa khóa của căn nhà mới cho mẹ Cố nhờ ấy thỉnh thoảng đi qua đó hỗ trợ dọn dẹp nhà cửa và trông chừng giúp mình để tránh bị kẻ trộm ghé thăm.

Cô không nói, mẹ Cố cũng sẽ giúp đỡ trông nhà giúp cô.

Những người ở trong thôn biết Lý Thanh Vận sắp vào quân đội nên đều tới hỏi thăm và chào tạm biệt cô.

Thím Cao, thím Giang và thím Lý đều đã tới đây.

Nhị Ngưu cũng mang tới một cái sọt đựng hạt thông mà cậu ta đã để dành từ năm ngoái vì cậu ta biết Lý Thanh Vận thích ăn món này.

Cậu ta ăn nói vụng về, không nói được lời nói dễ nghe, ngàn câu nói, vạn câu thê cũng chỉ gói gọn ở bên trong một sọt hạt thông này.

"Thím, bảo trọng."

"Cảm ơn cháu, Nhị Ngưu, cháu là một đứa trẻ tốt. Cho dù cuộc sống có gian khổ đến đâu thì cháu cũng đừng quên lương tâm ban đầu của mình và trở thành một người chính trực. Sau này, nếu có cơ hội học tập kiến thức thì cháu nhớ rõ phải học tập nhiều hơn nhé."

Đáng tiếc Cố Đình Chu cũng không biết người thân của Nhị Ngưu cụ thể ở đâu, tên họ là gì. Bằng không, bọn họ cũng có thể giúp đỡ cậu ta tìm người thân một chút, để cho cậu ta sớm kết thúc cuộc sống cực khổ này.

Mấy tháng nay, thỉnh thoảng Nhị Ngưu sẽ đi theo Đại Bảo học một ít, cậu ta có thể học được số học cơ bản, học được một ít cách ghép vần và từ giản thể đơn giản. Cậu ta đã có thể viết được tên của mình. Dù sao thì cậu ta cũng một đứa bé mới mười mấy tuổi, học tập mấy thứ đơn giản này cũng không quá sức.

"Thím, cháu đã biết rồi. Cảm ơn thím và chú Đình Chu đã giúp đỡ cháu. Giọng nói của Nhị Ngưu cũng nghẹn ngào.

Mấy tháng qua, cậu ta cảm thấy đây là lần đầu tiên cậu ta sống giống như một con người, không chỉ có thể ăn uống no đủ và mặc ấm, mà trong lòng cậu ta cũng có sự kỳ vọng.

Thím dạy cậu ta cách trở thành một người ngay thẳng như thế nào, nói cậu ta đã là một người đàn ông thực thụ đầu đội trời, chân đạp đất. Cậu ta cảm thấy bản thân không còn là một con gia súc vô dụng sống tạm bợ qua ngày nữa.

Em trai Đại Bảo cũng đã dạy những thứ bản thân học được cho cậu ta để cậu ta không làm những việc mà có mắt như mù.

Chú Đình Chu dẫn theo cậu ta đi săn, dạy cho cậu cách mưu sinh. Sau này, dù cậu ta có vô dụng đến đâu cũng sẽ không bị chết đói.

Dường như cuộc sống của cậu ta đã trở nên càng ngày càng tốt đẹp hơn sau khi gặp được cả nhà bọn họ.

Trong thâm tâm, cậu ta thật sự đã xem bọn họ trở thành người thân của mình rồi.

"Cháu cầm những quyển sách này mà học tập nhiều hơn đi. Nếu cháu không hiểu thì có thể đi hỏi người hiểu biết. Hồi còn trẻ, ông thôn trưởng của cháu cũng đã từng đi học qua rồi, cháu có cái gì không hiểu cũng có thể đi hỏi ông ấy"

Lý Thanh Vận cho cậu ta một chồng sách.
 
Thập Niên 60: Quân Tẩu Dựa Vào Nuôi Con Đi Lên Đỉnh Cao Nhân Sinh
Chương 166



Những quyển sách này là Trình Kiệt đã để lại cho cô trước lúc rời, anh ấy không thể mang theo nên để lại cho cô, nói là để lại cho Đại Bảo sử dụng.

Lý Thanh Vận chọn ra một ít sách mà Nhị Ngưu có thể đọc được rồi đưa cho cậu ta.

Cô cũng chỉ có thể giúp được cho cậu ta tới đây thôi, con đường sau này như thế nào phải dựa vào chính cậu ta rồi.

Lúc này, Thanh Hoan lại tới đây, cô ấy mang theo một ít điểm tâm bản thân làm tới để cho Lý Thanh Vận mang theo ăn ở trên đường đi.

Hai chị em lưu luyến chia tay nhau.

Hiện tại, cô ấy cũng đã có mái nhà êm ấm. Xem ra Trình Hoài Sơn đối xử với cô ấy cũng không tồi.

Lý Thanh Vận cũng không còn lo lắng cho cô ấy nữa.

Thanh Duyệt ở cữ nên không có tới đây.

Giữa tháng ba.

Hai ngày nay, Lý Thanh Vận vẫn đang nhắc mãi rằng tại sao Cố Đình Chu vẫn còn chưa quay lại.

Trong giây tiếp theo, anh lại đột nhiên xuất hiện ở cổng lớn.

Trong khoảnh khắc bốn mắt nhìn nhau, hai người đều thấy được hình ảnh của bản thân trong mắt nhau.

Hai người chia xa nhau gần bốn tháng nhưng lại giống như đã lâu lắm rồi vậy.

Cố Đình Chu trực tiếp xông tới, anh bế Lý Thanh Vận lên xoay người một vòng, sau đó lại hôn thật mạnh một cái ở trên trán của cô.

"Vợ ơi, anh tới đón em.” Giọng nói chân thành của anh vang lên ở bên tai cô.

Lý Thanh Vận chỉ cảm thấy dường như đã qua mấy đời.

"Ừm." Cô nhẹ nhàng gật đầu.

Hai người không có thời gian bày tỏ tình cảm với nhau, còn rất nhiều việc để làm nên bọn họ dự định sẽ để dành mối tình nóng bỏng nhất của mình cho đến tối.

Lúc Cố Đình Chu về nhà, anh đã mua xong vé xe cho hai người.

Giữa trưa ngày mai phải lên xe lửa, thời gian cũng rất gấp gáp. Hôm nay, bọn họ cần phải thu xếp xong mọi việc và sáng mai trực tiếp khởi hành ngay.

Lý Thanh Vận mang hai đứa nhỏ đến nhà cũ ở bên kia để cho mẹ Cố trông nom, bản thân chỉ huy Cố Đình Chu hỗ trợ dọn đồ.

Trong hầm còn thừa một ít đồ ăn, một miếng thịt lợn rừng nhỏ, trong phòng bếp còn thừa lại mấy cân gạo, mấy cân bột mì trắng, một ít ngũ cốc, một ít dưa muối và dưa cải muối cùng với kim chi, toàn bộ đều dọn qua nhà cũ ở bên kia.

Cô chỉ muốn cảm ơn cha Cố và mẹ Cố đã hỗ trợ trông nhà giúp mình.

Còn thừa lại mười mấy bánh nhân đậu và bốn chục tới năm chục cái sủi cảo, Lý Thanh Vận không có lấy qua, cô dự định sáng mai hấp lên rồi mang theo lên xe ăn.

Bởi vì toàn bộ thức ăn có thể ăn được đều đã dọn qua nên buổi tối cả nhà bọn họ ăn ở nhà cũ. Cha Cố còn gọi cả nhà thằng cả tới để tiễn bọn họ đi.

Mẹ Cố cũng thể hiện kỹ năng nội trở của mình mà nấu ra một bàn thức ăn thơm ngào ngạt.

Cha Cố lấy ra chai rượu mà mình quý nhất ra, ông ấy uống mấy chén với hai đứa con trai.

Chị dâu cả Cố hiếm khi không hề làm ra bất kỳ chuyện nào làm mất hứng cả. Có thể là cô ta biết sau khi bọn họ rời đi, sẽ giảm bớt một đối thủ mạnh và nhà mình có thể độc chiếm của hời từ nhà cha mẹ già.

Trên đường về nhà, hai đứa nhỏ cũng đã ngủ say ở trong lồng ng.ực của hai người, cực kỳ nể mặt cha mẹ của mình.

Đôi mắt của Cố Đình Chu sáng lấp lánh nhìn vợ của mình giống như sói.

Lý Thanh Vận tức giận trừng mắt liếc anh một cái nhưng lại không hê có bất kỳ lực sát thương nào cả, làm cho Cố Đình Chu càng ngo ngoe rục rịch hơn, anh bước nhanh vài bước trở về nhà.

Đặt con xuống, Cố Đình Chu nhanh chóng đi đun nước, anh biết vợ của mình thích sạch sẽ, cần phải tắm rửa mới có thể.

Lý Thanh Vận bật cười, cuối cùng cô cũng ỡm ờ chiều theo ý của anh.

Dù sao cũng đã mấy tháng, cô cũng rất nhớ anh, việc l*m t*nh với người mình thích là chuyện hết sức hiển nhiên.

Nhưng mà sức chịu đựng của tên đàn ông chó này cũng thật sự quá tốt đi, cô đã kiệt sức rồi.

"Ngày mai còn phải lên đường, đi ngủ sớm một chút nhé?”

Người nào đó ghé vào bên tai cô nói: "Vợ ơi, lại đến một lần nữa rồi ngủ."

"Cút... Cút con bê, đi con mẹ nó mà lại đến một lần. Suốt đêm nay, không còn nhớ rõ đã đến bao nhiêu lần rồi nữa? Bò của đội sản xuất cũng không phải sử dụng như vậy mà.

Những lời nói muốn nói ra lại bị một đợt tiếng r*n r* mới bao phủ.

Mãi cho đến khi người phụ nữ ngay cả sức lực để nói chuyện cũng không có và hoàn toàn xụi lơ ở trên giường đất, người đàn ông mới thoả mãn buông tha cho cô, anh còn nhớ rõ đứng dậy lấy nước ấm rửa sạch cho cô nữa. Sau đó, anh ôm vợ của mình rồi chìm vào mộng đẹp.

Cố Đình Chu thức dậy đúng sáu giờ sáng theo đồng hồ sinh học.

Suốt đêm đó, anh chỉ ngủ chưa đây hay tiếng đồng hồ.

Nhưng anh vẫn tinh thần sảng khoái mà tỉnh giấc.

Một ngày không gặp nhau như cách ba mùa thu. Đêm qua xem như một đêm giúp anh giải nỗi khổ tương tư.

Tối qua, vợ của anh quá mệt mỏi, anh đành phải dọn dẹp nhà cửa để đến lúc cô tỉnh lại thì không cần phải làm việc nhà nữa.

Sau khi cho Nhị Bảo bú sữa và thay tã xong, anh ngủ tiếp.

Anh dùng vỉ hấp bánh nhân đậu và sủi cảo còn dư lại lên.

Sau đó, anh bắt đầu thu dọn những món còn sót lại ở trong nhà mà muốn mang đi theo.

Quần áo sạch để thay của bọn nhỏ và người lớn đóng gói vào cùng một cái túi.

Tã của Nhị Bảo đóng gói riêng vào một cái túi. Trong hai ngày lên đường, phải chuẩn bị nhiều tã hơn, bằng không sẽ không đủ dùng. Ngoài ra, sữa bột và bình sữa của Nhị Bảo cho vào một cái túi riêng.

Anh lấy hộp cơm ở trong nhà ra rửa. Chờ lát nữa sẽ đóng hộp bánh nhân đậu và sủi cảo, ấm đun nước quân dụng được đổ đầy nước để mang theo uống.

Mấy thứ này đều được mang theo trên đường đi và đóng gói riêng.

Ấm nước ở trong nhà, đồng hồ để bàn và cả những đồ vật linh tinh ở trong ngăn tủ đều được gom vào chung một chỗ. Chờ vợ của anh tỉnh lại, bọn họ sẽ cất chúng vào trong không gian. Mấy thứ này không tiện mang theo ở trên đường đi, hai người dẫn theo hai đứa nhỏ ngồi xe lửa, tốt nhất là mang theo đồ đạc nhẹ để dễ di chuyển.

Đại Bảo tỉnh lại đầu tiên, anh cho thằng bé rửa mặt rồi ăn cơm trước.

Cố Đình Chu quan sát thời gian, 6 giờ 40, đến lúc đánh thức vợ của anh rồi, bằng không bọn họ sẽ muộn và lỡ mất chuyến xe bò ở trong thôn.

Trong tiếng đánh thức rất cẩn thận của anh, cuối cùng Lý Thanh Vận cũng đã tỉnh táo được vài phần.

Vừa nghe thấy thời gian sắp muộn và bọn họ có thể lỡ chuyến xe, cô đã lập tức muốn đứng dậy ngay.

Người đàn ông đè cô lại, anh săn sóc đưa cho cô một cái khăn nóng để lau mặt.

Sau đó, anh tiếp tục đưa cho cô bàn chải đánh răng và chậu để cho cô súc miệng. Tiếp theo, anh đưa cho cô một ly sữa bò nóng, một cái bánh nhân đậu và sáu cái sủi cảo.

Anh trực tiếp đút thức ăn tới miệng của cô.

Chỉ thiếu điều không giúp cô nhai thức ăn mà thôi...

Đàn ông chó, phục vụ đỉnh của chóp.

May mắn là anh còn biết đưa Đại Bảo ra ngoài, bằng không cô sẽ thấy rất xấu hổ.

Tuy nhiên, cô thật sự rất mệt mỏi, ngủ không đủ giấc, toàn thân bủn rủn, thật sự là không muốn nhúc nhích.

Thậm chí là Cố Đình Chu ga lăng giúp cô mặc quần áo và giày vớ. Anh không cho để cho chân cô chạm đất mà bế cô đi tới đi lui ở trong phòng.

Đâu tiên là hai người cất những món đồ vật có kích thước lớn muốn mang đi vào trong không gian. Sau đó, gấp chiếc chăn ở trên giường đất lại rồi cất nó vào ngăn tủ ở giường đất.

Đến khi mùa đông quay về còn phải sử dụng tiếp nên không thể mang theo.

Ở trong không gian còn có mấy cái chăn bông, qua bên kia cũng không cần mua nữa, đủ dùng rồi.

Nồi và dụng cụ làm bếp linh tinh ở trong phòng bếp cũng không cần mang theo, bọn họ chỉ mang theo gia vị linh tinh vì để lại sẽ hư hỏng mất.

Hai người kiểm tra lại trong nhà thêm một lần nữa, sau khi xác nhận xong không để sót bất kỳ thứ gì cả, cả hai mới dẫn theo hai đứa nhỏ chuẩn bị xuất phát đi tới cửa thôn.

Lý Thanh Vận cảm thấy mất mặt nếu để Cố Đình Chu bế mình đi ra ngoài, cô kiên trì muốn tự mình đi.

Cố Đình Chu ẵm Nhị Bảo ở trong tay, trên lưng anh cống một cái túi rất to, bên trong trông có vẻ căng phồng, thật ra đều là một ít quần áo sạch mà thôi.

Trên lưng Lý Thanh Vận cũng cõng theo một cái túi nhỏ gói thức ăn mang theo trên đường, sữa bột, bình sữa, tã lót và những món đồ linh tinh khác của Nhị Bảo.

Đại Bảo cũng cống một cái cặp nhỏ, bên trong đựng sách vở của thằng bé.

Cả nhà bọn họ đi đến cửa thôn, cha Cố và mẹ Cố đã chờ sẵn ở đó.

Thấy bọn họ đi tới, mọi người vội vàng tiến lên.

Cha Cố nhịn không được mà xoa đầu của cháu trai lớn.

"Đại Bảo, cháu qua bên đó phải nghe lời của cha mẹ nói, phải chăm chỉ học tập.

"Ông nội, cháu biết rồi ạ. Ông cũng phải chăm sóc tốt cho thân thể của mình đó. Tới lúc ăn Tết, cháu sẽ quay về mà. Đến lúc đó, cháu sẽ mang theo bài kiểm tra hai trăm điểm về."

Mẹ Cố cũng ôm và hôn cháu trai của mình lần cuối.

Chẳng có ai thúc giục bọn họ, ông Cố lái xe cũng chỉ quan sát bọn họ với vẻ mặt hâm mộ mà không nói năng gì.
 
Thập Niên 60: Quân Tẩu Dựa Vào Nuôi Con Đi Lên Đỉnh Cao Nhân Sinh
Chương 167



"Mẹ đã luộc mười quả trứng gà cho các con mang theo trên đường ăn. Trên đường đi, các con phải cảnh giác một chút, chăm sóc hai đứa nhỏ thật tốt, đừng để cho bọn buôn người bắt mất bọn nhỏ đó." Mẹ Cố không yên tâm dặn dò.

Cố Đình Chu gật đầu.

Mãi cho đến khi xe bò đã đi thật xa, hai người già cả vẫn còn đứng tại chỗ nhìn theo.

Một nỗi buồn man mát dâng lên ở trong lòng Lý Thanh Vận.

Nhưng sau đó lại bị mấy câu nói của hai đứa nhỏ chọc cười khiến cô quên mất cả việc đó.

Từ trong thôn đến công xã, từ công xã đến huyện thành, từ huyện thành đến tỉnh thành.

Sau khi thay đổi nhiều loại phương tiện giao thông khác nhau và bôn ba suốt một buổi sáng, rốt cuộc một nhà bốn người cũng đã đến ga xe lửa nửa tiếng trước khi xe khởi hành.

Đây vẫn là lần đầu tiên mà Lý Thanh Vận tới tỉnh thành ở thời đại này.

Nhưng mà cô không rảnh để bận tâm quá nhiều bởi vì cô thật sự quá mệt mỏi, đầu cứ ong ong suốt.

Xe buýt nhỏ ở thời đại này đông đúc đến mức đừng mong sẽ được thoải mái ngồi, một mùi hương kỳ lạ khiến ai cũng buồn nôn.

Bọn họ còn dẫn theo hai đứa nhỏ nữa. Cho dù Cố Đình Chu đã rất săn sóc cô, Nhị Bảo vẫn luôn được anh ẵm, Đại Bảo cũng biết dựa gần cha mẹ, không cần ai đặc biệt chăm sóc mình, Lý Thanh Vận vẫn khó chịu không nhịn nổi.

Cố Đình Chu bắt đầu hối hận đêm qua không nên lăn lộn vợ của mình như vậy, làm cho cô mệt mỏi vì không ngủ đủ giấc.

Khi tới ga xe lửa, cuối cùng cả nhà bốn người có thể nghỉ chân một chút, cách giờ xe lửa xuất phát còn nửa tiếng đồng hồ.

Cố Đình Chu nhìn thấy một người bán rong lén lút bán quýt ở bên ngoài ga xe lửa, anh vội đuổi theo người đó và mua hết toàn bộ quýt ở trong túi.

Tuy rằng hơi khó chịu, nhưng sau khi ăn quýt xong, Lý Thanh Vận thật sự cảm thấy dạ dày thoải mái hơn nhiều, tinh thần cũng tốt không ít.

Vỏ quýt cũng có tác dụng giúp tinh thần phấn chấn hơn.

Dọc đường đi, tinh thần của Đại Bảo thật sự không tôi, đôi mắt đảo tới đảo lui quan sát thế giới phồn hoa.

Tòa nhà cao mấy tầng và người tới người lui vội vã muôn hình muôn vẻ.

Đây là thế giới thằng bé chưa từng trông thấy qua. Nơi mà thằng bé đã từng đi xa nhất chính là huyện thành, là nơi mà lúc trước đi chụp ảnh gia đình cha của thằng bé đã dẫn nó đi.

Nơi này còn lớn hơn cả huyện thành nữa và càng phồn hoa hơn.

Thật ra, Lý Thanh Vận cũng giống thằng bé vậy. Đây là lần đầu tiên mà cô nhìn thấy tỉnh thành ở thời đại này.

Chúng hơi kém hơn một chút so với trong tưởng tượng của cô. So với những tòa cao ốc của thế hệ sau mà nói, có vẻ chúng hơi cũ kỹ và tồi tàn.

Nhưng mà tỉnh thần của mọi người lại mạnh mẽ hơn thế hệ sau rất nhiều. Tuy rằng mọi người đều thắt lưng buộc bụng, ăn thịt cũng trở nên hiếm hoi nhưng mọi người vẫn cứ tràn ngập hy vọng sống.

Có đôi khi cô cũng suy nghĩ vì sao thế hệ sau rõ ràng là đủ cơm ăn áo mặc nhưng lại sống càng ngày càng không hạnh phúc và áp lực càng lớn như thế?

Trong lòng cô đã có đáp án.

Bởi vì sợ bỏ lỡ chuyến xe nên cả nhà không đi dạo ở bên ngoài, cả nhà bọn hoi tìm một vị trí còn trống ở ga xe lửa rồi ngồi xuống nghỉ ngơi.

Cố Đình Chu thấy tinh thần của Lý Thanh Vận tốt hơn rất nhiều, lúc này anh mới yên tâm hơn.

Anh tìm một chút nước ấm pha sữa cho Nhị Bảo uống. Sau đó, anh đút cho cậu bé ăn thêm nửa bánh bao thì mới được tính no rồi.

Dọc đường đi, đứa nhỏ này cũng rất tranh đua. Đi tới một nơi xa lạ như thế, cậu bé không khóc không quậy phá, mà chỉ mở to hai mắt tròn xoe giống như anh trai của mình mà quan sát khắp nơi.

Người đi ngang qua đều hâm mộ mà nhìn một nhà bốn người.

Nam tuấn tú nữ xinh đẹp, thật đúng là một đôi trai tài gái sắc, nhìn là cũng biết điều kiện trong nhà không tồi rồi.

Hai đứa nhỏ đều bụ bẫm, đặc biệt là đứa nhỏ nhất, hai con mắt cứ đảo qua đảo lại, mà không dừng lại khiến ai cũng thấy lạ.

Một người phụ nữ ở trong một góc cũng thấy cả nhà bốn người, ánh mắt của cô ta dừng lại ở trên người Nhị Bảo trong tay Cố Đình Chu. Sau đó, cô ta lộ ra một nụ cười lạnh lùng.

Dường như Cố Đình Chu phát hiện ra mà ngẩng đầu lên nhưng anh chẳng nhìn thấy gì cả.

Cố Đình Chu ẵm Nhị Bảo và vác hành lý, còn Lý Thanh Vận ôm chặt Đại Bảo.

Cả nhà bốn người gian nan mới lên được xe lửa.

Cuối cùng, bọn họ thở phào nhẹ nhõm một hơi.

Trước kia, Cố Đình Chu mua vé xe cho bản thân đều là mua vé ngồi, thậm chí là vé không có chỗ ngồi, một mình anh có đi xe như thế nào đều được.

Nhưng mà lần này suy xét đến vợ của mình và hai đứa nhỏ, anh cố ý dùng thân phận quân nhân của mình đi mua hai vé giường nằm.

Sau khi người bán vé biết bọn họ còn dắt theo hai đứa nhỏ, người đó còn cố ý bán cho anh hai tấm vé giường nằm ở dưới.

Vì thế, hiện tại bọn họ có thể ngồi đối diện nhau và cuối cùng cũng có thể ngồi nghỉ rồi.

Nửa ngày tiếp theo, bọn họ đều sẽ ở trên chiếc xe lửa này.

Trên giường trên ở hai bên có một người đàn ông trung niên và một người phụ nữ cũng đang bế một em bé.

Người phụ nữ ở giường trên của Lý Thanh Vận vừa mới tiến vào đã mang điệu bộ muốn nói lại thôi. Nhìn thấy bọn họ cũng dắt theo hai đứa nhỏ nên cô ta cũng không nói nữa. Có lẽ là cô ta muốn đổi vị trí giường nằm.

Tất nhiên là Lý Thanh Vận cũng muốn ngủ ở giường dưới nên cô giả vờ như không biết, cô đặt đồ đạc của mình lên trên giường.

Xe lửa bắt đầu xình xịch di chuyển, Đại Bảo cách lớp cửa kính nhìn ra bên ngoài, thằng bé cảm thấy tất cả đều rất mới lạ.

Cố Đình Chu giao con cái cho Lý Thanh Vận, anh cầm theo một cái hộp cơm rỗng đi tới toa ăn ở phía trước mua một ít canh nóng về để ăn cơm.

Ba người uống canh nóng, ăn bánh nhân đậu, sủi cảo ở nhà mang tới và trứng gà mà mẹ Cố đã chuẩn bị cho.

Người phụ nữ ở giường trên cũng lấy bánh mà mình đã mang theo ra ăn. Thỉnh thoảng, ánh mắt của cô ta ngó xuống cả nhà bốn người ở giường dưới, cô ta thấy hơi hâm mộ.

Người đàn ông trung niên ở phía đối diện vừa lên xe đã nằm xuống ngủ ngay.

Lý Thanh Vận không có cảm giác thèm ăn, cô ăn được một chút đã ôm Nhị Bảo đi ngủ trưa.

Đại Bảo quan sát mọi thứ mới mẻ một lúc, thằng bé cũng không còn tinh thần. Một lát sau, thằng bé cũng ngủ thiếp đi. Cố Đình Chu ngồi ở một bên chợp mắt, canh chừng vợ và các con của mình. Lý Thanh Vận ngủ một giấc tỉnh dậy, sắc trời đã hơi tối.

Cố Đình Chu đã đút cháo và sữa cho Nhị Bảo xong, Đại Bảo cũng tỉnh ngủ từ lâu, thằng bé đang ngồi chơi đùa với em trai trên một cái giường khác.

Thấy cô tỉnh lại Cố Đình Chu vội vàng hỏi cô có muốn uống nước hay không, anh đưa bình nước cho cô.

Tuy rằng đang ở xe lửa thượng, nhưng cô đã có một giấc ngủ đặc biệt thoải mái và tinh thân khôi phục lại không ít. Có thể là bởi vì cô đã thật sự quá mệt mỏi.

"Em giữ hai đứa nhỏ đi, anh đi phía trước mua chút thức ăn rồi quay về."

Cố Đình Chu lấy ra hai cái hộp cơm rồi câm ở trên tay.

“Anh mau đi đi.” Lý Thanh Vận vừa vuốt lại mái tóc rối bù xù của mình vừa lên tiếng đáp.

Cố Đình Chu vừa mới đi được một lát, đứa bé ở trong tay của người phụ nữ giường trên đã quấy khóc.

Ban đầu, tiếng khóc chỉ nhỏ thôi, nhưng dường như người phụ nữ đó không thể dỗ dành được đứa bé nên nó càng khóc càng lớn tiếng hơn.

Đại Bảo tò mò hỏi: "Mẹ, có phải là nó đói bụng hay không?" Thằng bé nhớ rõ trước kia khi em trai còn nhỏ, lúc cậu bé đói cũng sẽ khóc ré lên như thế. Tiếng khóc đinh tai nhức óc, cho dù dỗ như thế nào cũng không dừng lại được.

Người phụ nữ nghe thấy lời nói của Đại Bảo, cô ta lúng túng tiếp tục dỗ đứa bé.

"Đồng Đồng ngoan, đừng khóc, đừng khóc nữa.”

Suốt một ngày nay, cô ta ăn uống không đàng hoàng. Giữa trưa, cô ta chỉ mới gặm một cái bánh bột ngô, ngay cả một ngụm nước cũng chưa uống, cho nên cô ta không có sữa cho con bú, nó đói đến mức khóc ré lên.

Lúc này, tiếng khóc của đứa bé đánh thức người đàn ông trung niên đang ngủ ở phía đối diện.

"Mau làm cho nó câm miệng, ồn muốn chết đi được. Nếu không làm cho nó câm miệng thì tôi sẽ đi tìm nhân viên xe lửa tới đây xử lý" Người đàn ông mất kiên nhẫn quát.
 
Thập Niên 60: Quân Tẩu Dựa Vào Nuôi Con Đi Lên Đỉnh Cao Nhân Sinh
Chương 168



Người phụ nữ lúng túng sững sờ ở đó, cô ta chỉ có thể thử lại hết lần này tới lần khác cho con mình bú sữa, đứa bé không bú được sữa thì tiếp tục khóc.

Đây cũng là lần đầu tiên mà cô ta đi xa nhà, một mình cô ta dẫn theo đứa bé nhỏ như vậy có rất nhiều chuyện bất tiện. Cô ta vừa phải trông hành lý, chăm sóc cho con, ăn cơm uống nước, đi vệ sinh đều trở thành vấn đề.

Nhìn xuống người phụ nữ giường dưới có thể tùy ý đi ngủ, con cái có chồng mình chăm nom, cơm cũng có chồng mình đi mua, ngủ tỉnh lại cũng có người rót nước dâng tới trước mặt, trong lòng cô ta cảm thấy rất chua xót.

Đối mặt với cái trừng mắt đây lạnh lùng của người đàn ông trung niên kia, cô ta lại càng không còn lời nào để nói. Rốt cuộc, điều người ta nói chính là sự thật, tiếng con mình khóc quá lớn sẽ gây ảnh hưởng tới người khác.

Nghĩ đến chuyện con của mình khóc suốt một đêm dài, cô ta không biết nên vượt qua như thế nào, cô ta có một loại cảm giác bất lực đầy mãnh liệt.

"Anh ơi, thật sự rất xin lỗi, tôi sẽ dỗ nó ngay.”

"Rất xin lỗi có ích lợi gì... Người nọ còn muốn nói thêm cái gì nữa.

Lý Thanh Vận thật sự nhìn không nổi nữa, cả hai đều là người có con nhỏ.

"Ông không nghe được tiếng khóc thì đừng có ngồi xe nữa. Nếu ông có năng lực thì hãy bao một khoang xe đi, bảo đảm sẽ không có ai làm phiền đâu. Ông lớn như vậy rồi mà còn đi so đo với một đứa trẻ, ông không có con à!"

Người phụ nữ giường trên không ngờ rằng Lý Thanh Vận sẽ lên tiếng giúp mình, cô ta liên tục nói cảm ơn: "Cảm ơn, cảm ơn, tôi thật sự không phải cố ý đâu. Con của tôi đói bụng, nhưng tôi lại không có sữa cho nó bú cho nên bây giờ nó mới khóc không ngừng."

Người đàn ông trung niên ở giường đối diện lập tức bị câu quở trách của Lý Thanh Vận làm cho sợ hãi, ông ta xoay người đi mà không nói lời nào. Bởi vì lúc này Cố Đình Chu đã quay lại. Người bị bắt nạt đều là kẻ yếu. Ông ta thấy người phụ nữ ở giường đối diện dắt theo một đứa con nên dễ bắt nạt, tất nhiên là ông ta dám nói lời lẽ cay nghiệt với cô †a.

Nhưng tới lượt Lý Thanh Vận thì tình huống lại khác biệt.

Cả nhà này trông có vẻ không phải là người dễ chọc, phụ nữ thì miệng lưỡi sắc bén, còn người đàn ông thì lại cao to, cả người anh toát ra một loại khí chất áp bức mạnh mẽ. Ông ta cũng không dám trêu chọc.

Đứa bé ở giường trên vẫn khóc ré không ngừng. Lý Thanh Vận cũng hơi nghe không nổi nữa, không phải là cô ghét tiếng động ầm ĩ, mà là cô cảm thấy đứa bé bị bỏ đói quá đáng thương.

"Cô mang hộp cơm không? Chỗ của tôi có sữa bột, cô pha một chút cho đứa bé uống trước đi."

Dĩ nhiên là cô ta biết sữa bột là cái gì. Buổi chiều, cô ta tận mắt nhìn xuống thấy đứa bé ở giường dưới đã uống qua. Sữa được đựng ở trong một cái bình nhỏ, sữa rất trắng và có mùi rất thơm.

"Sao tôi lại không biết xấu hổ như thế được...

"Chỉ bữa này thôi, sữa thừa lại cũng không nhiều lắm, con trai của tôi cũng không đủ ăn." Lý Thanh Vận trực tiếp cắt ngang lời nói của cô ta. Cô không muốn giúp đỡ cô ta hoài được, giúp cô ta một lần này thì được, chứ đừng để bị ăn vạ. Cố Đình Chu cầm lấy hộp cơm của người phụ nữ đi rót một chút nước ấm để pha sữa bội.

Người phụ nữ dùng cái muỗng đút từng muỗng sữa cho con của mình, trong xe lập tức trở nên yên tĩnh, chỉ còn lại tiếng nuốt của đứa bé.

Cả nhà Lý Thanh Vận mới bắt đầu ăn cơm tối.

Bữa tối hôm nay là mấy quả trứng gà, sủi cảo còn sót lại từ bữa trưa và cả hai hộp mì thịt heo thái sợi do Cố Đình Chu mua, cả nhà chia nhau ăn.

Lý Thanh Vận bỏ sủi cảo và trứng gà vào bát mì nóng, cả nhà bọn họ ăn sạch hai hộp mì.

Buổi trưa, cô ăn không nhiều, bây giờ cô ăn ngon miệng hơn nên ăn không ít mì sợi.

Người phụ nữ ở giường trên đút con mình uống sữa xong, đứa bé ngủ rôi.

Cô ta cống đứa bé ở trên người, xoay người đi xuống giường: "Đồng chí, cô có thể trông hành lý giúp tôi được không? Tôi đi mua chút thức ăn."

Cô có thể chia sữa bột quý giá như vậy cho con của mình, người phụ nữ đó biết là cả nhà này không giàu có thì là nhà quyền quý, chắc hẳn là bọn họ chướng mắt chút đồ đạc nhỏ này của mình.

Cô ta thật sự quá đói bụng. Nếu cô †a tiếp tục không ăn không uống nữa, e rằng nửa đêm không cho con bú thì nó lại khóc lóc âm. Đến lúc đó, cô ta cũng sẽ không còn mặt mũi nữa.

"Được, cô đi đi." Lý Thanh Vận thản nhiên nói.

Người phụ nữ thấy cô đồng ý hỗ trợ mình, cô ta bèn vội vàng mang theo con mình đi tới khoang xe phía trước.

Người phụ nữ nhanh chóng mang một bát mì vê, cô ta đứng ở hành lang ăn sạch bát mì.

Sắc trời đã hoàn toàn tối sầm lại.

Trong xe có bật đèn, nhưng lại cực kỳ tối tăm, chỉ có một tia ánh sáng lờ mờ, miễn cưỡng có thể trông thấy rõ gương mặt của người khác thôi.

Ăn cơm xong, Lý Thanh Vận chủ động đi rửa sạch hộp cơm rồi đi loanh quanh.

Cô đã ngủ suốt một buổi trưa, hiện tại tỉnh thân của cô rất tốt và không cảm thấy buồn ngủ. Cô bảo Cố Đình Chu tranh thủ đi ngủ, tối qua anh cũng không ngủ đủ giấc, buổi trưa anh lại không ngủ trưa.

Cố Đình Chu nghĩ buổi tối mình còn phải gác đêm nên cũng biết nghe lời mà nằm xuống ngủ. Chưa đầy một phút, anh đã ngủ rồi.

Thật đúng là... Nhanh mà.

Lý Thanh Vận và hai đứa nhỏ chơi ở trên giường, nói chuyện cũng nhỏ tiếng sợ làm ồn Cố Đình Chu.

Người đàn ông trung niên ở giường trên đối diện cũng xuống giường đi tới phía trước mua cơm ăn.

Người phụ nữ ở giường trên gần như thở phào nhẹ nhõm một hơi, cô ta ghé sát ở ngoài mép giường rồi nhỏ giọng nói với Lý Thanh Vận: "Đồng chí, cảm ơn cô đã nói chuyện thay tôi. Tôi tên là Trân Quế Chi, chồng của tôi đi lính. Lần này, tôi dắt theo con đi theo quân đội, chồng của tôi không có thời gian quay về nhà đón chúng tôi. Con cái còn quá nhỏ, dọc theo đường đi cũng không có ai giúp đỡ cả. May mắn là tôi gặp được người tốt như cô giúp đỡ."

Lý Thanh Vận thâm nghĩ thảo nào như thế. Cô liên nói người phụ nữ này trông không giống như người có tiền có quyền mà cũng có thể mua được vé giường nằm.

Có thân phận là người nhà của quân nhân thì vẫn có cách có thể mua được vé này.

Người phụ nữ này có thể đi theo quân đội thì ít nhất là chồng của cô ta cũng là một phó tiểu đoàn trưởng. Tuổi tác của cô ta có vẻ không còn nhỏ, nhưng con cái lại còn nhỏ như vậy, cũng không biết tình huống của cô ta như thế nào. Tuy nhiên, cô cũng không muốn quản những việc này của người khác.

"Không sao đâu, chúng ta đều là người có con nhỏ mà." Cô nói một câu cho có lệ.

Người phụ nữ thấy cô không muốn nhiều lời, cũng không nói thêm gì nữa.

Đèn ở trong xe không biết khi nào đã tắt rồi.

Mọi người ở trong khoang xe đều đã chìm vào mộng đẹp, em bé ở giường trên cũng không khóc nữa.

Lý Thanh Vận muốn cho Cố Đình Chu ngủ thêm một lát nữa nên cô ru hai đứa nhỏ ngủ, còn bản thân nằm ở mép giường chợp mắt.

Trong lòng cô đang tính toán tới đó rồi sẽ mua gì, cũng không biết khu mua sắm ở quân khu có tiện mua đồ hay không nữa.

Bỗng nhiên, Lý Thanh Vận ngửi được một mùi hương gay mũi, cô thầm nghĩ không ổn nên lập tức nín thở.

Cũng không biết mùi hương này ngửi vào người có gây tác dụng phụ gì hay không nên cô theo bản năng ôm theo hai đứa nhỏ trốn vào trong không gian.

Ở bên kia giường, Cố Đình Chu cũng cảm nhận được điều gì đó mà mở to hai mắt, anh cũng nín thở, hít sâu một hơi rồi lẳng lặng chờ đợi màn biểu diễn tiếp theo.

Lý Thanh Vận cảm nhận được Cố Đình Chu ở giường đối diện hơi động đậy, cô biết anh cũng đã tỉnh lại nên trong lòng cô lập tức cảm thấy yên tâm hơn.

Giá trị vũ lực của người đàn ông này khiến cô yên tâm.

Qua vài phút.

Cửa khoang xe của bọn họ bị người ở bên ngoài mở ra.

Một bóng người tiến vào trong.

Có lẽ anh ta rất tin tưởng vào thuốc mê của mình, trong tay anh ta còn cầm một cái đèn pin chĩa thẳng vào bốn cái giường để quan sát một phen.

Khi phát hiện chỉ có một em bé, anh ta còn hơi kinh ngạc, chẳng lẽ tình báo bị nhầm hay sao? Mặc kệ đi, ôm đứa bé đi trước rồi nói sau Vậy.

Lý Thanh Vận dùng khóe mắt quan sát người nọ, đây là một thanh niên trẻ có vẻ ngoài đáng khinh.

Thấy anh ta ôm đứa bé sắp rời đi, Lý Thanh Vận hơi sốt ruột, tại sao Cố Đình Chu lại không có phản ứng? Không nên mài! Chẳng lẽ là anh muốn thả dây dài để câu cá lớn hay sao?

Người đàn ông lặng yên không một tiếng động rời khỏi khoang xe.

Lý Thanh Vận lập tức từ trên giường xoay người ngồi dậy, tính toán đuổi theo anh ta, nói không chừng là cô còn có thể bắt được một con cá lớn.

Cố Đình Chu đi tới, anh vỗ nhẹ lên tay cô ngụ ý rằng anh sẽ xử lý, không cần phải lo lắng.

Sau đó, anh nhanh chóng đuổi theo người đó ra ngoài.

Lý Thanh Vận chỉ đành phải ở yên tại chỗ và chờ đợi tin tức.

Cô mở cửa chờ cho mùi hương ở trong xe tản đi hết, cô mới thả hai đứa nhỏ từ trong không gian ra rồi cho bọn nhỏ ngủ tiếp.
 
Thập Niên 60: Quân Tẩu Dựa Vào Nuôi Con Đi Lên Đỉnh Cao Nhân Sinh
Chương 169



Cố Đình Chu đề nghị muốn thẩm vấn gã đàn ông bắt cóc trẻ con kia.

Bởi vì kỳ lạ là mấy đứa trẻ khác trên xe đều bị ẵm đi từ ga xe lửa, chỉ có mỗi nhóc con này là gã đàn ông tự mình bắt cóc, tại sao đối phương lại bí quá hóa liều như vậy?

Tên đàn ông nhanh chóng khai báo, là cấp trên sai anh ta đi bắt, người đó nói rằng trong toa xe có một nhóc con vô cùng đáng yêu, nhất định có thể bán được với giá cao. Đối phương quen một khách hàng đặc biệt giàu có, người ta muốn một đứa trẻ ưa nhìn.

Ban ngày bọn họ đã lần theo, chờ đến tối sẽ lặng yên bồng đứa bé đi trước khi đến ga.

Cố Đình Chu lập tức hiểu rõ, có người theo dõi Nhị Bảo, ngờ đâu ma xui quỷ khiến ôm nhầm đứa bé nằm giường trên.

Cảnh sát cũng rất khó hiểu, điều kiện của đứa bé trong lòng không được tốt lắm, da dẻ vàng vọt, người gầy gò yếu ớt.

Đáng tiếc cấp trên của tên đàn ông vô cùng gian xảo, đối phương không ở trong toa xe kia.

Lúc xảy ra chuyện, người này đã nhân cơ hội cảnh sát đang điều tra bọn buôn người trên toa xe mà lén lút bỏ trốn ngay khi đến ga.

Thế nhưng có thể cứu được nhiều trẻ em như vậy cũng xem như lập công lớn rồi.

Lý Thanh Vận nghe xong cũng sợ hãi không thôi.

Rõ ràng bọn họ nhắm vào Nhị Bảo đây mà, trời đánh mấy kẻ buôn người kia đi.

Bé con đáng thương, cản tai ương cho Nhị Bảo. Trải qua chuyện này, Lý Thanh Vận không tài nào ngủ nổi, cô đành ôm đứa trẻ tựa lưng vào cạnh giường.

Khi người phụ nữ giường trên tỉnh lại đã là rạng sáng hôm sau, cô ta vừa tỉnh đã giật mình phát hiện không thấy đứa con trong lòng mình đâu, kêu lên đầy sợ hãi.

Lý Thanh Vận nghe thấy tiếng động bèn vội vàng đứng dậy giải thích, rồi đưa đứa trẻ cho đối phương.

"Cảnh sát nói bác sĩ đã kiểm tra qua, bé con chỉ hôn mê tạm thời, hẳn lát nữa sẽ tỉnh lại."

Người phụ nữ nhìn con trai ngủ mê man mà lòng đầy xót xa.

Cố Đình Chu tìm viên cảnh sát tới giải thích rõ ràng mọi chuyện cho cô ta, miễn đối phương nghỉ ngờ bọn họ.

Bấy giờ cô ta mới biết con mình suýt thì bị người ta bắt cóc mất, không tìm vê được! Cô ta hoảng sợ đến mức toát hết mồ hôi lạnh, liên tục cảm ơn cảnh sát và vợ chồng Lý Thanh Vận.

Chẳng trách người ta hay nói xe lửa rất nguy hiểm, hạng người gì cũng có.

Vất vả lắm Trân Quế Chi mới sinh được một đứa con này, yêu thương tận tâm can, nếu bị bắt mất thì cô ta biết đối mặt với chồng mình thế nào? Nói năng với nhà cha mẹ chồng ra sao?

Chuyện này mà xảy ra thật thì cô ta cũng không cần sống tiếp, cứ thế mà nhảy thẳng từ xe lửa xuống luôn.

May mà đám buôn người trời đánh kia sợ khiến đứa trẻ ngu ngốc nên không bỏ thuốc mạnh lắm, chỉ chốc lát sau là cậu bé tỉnh lại rồi.

Thế nhưng Trần Quế Chi bị hù dọa hú hồn hú vía một phen, không có sữa.

Cậu bé đã không ăn gì suốt cả đêm, giờ đói bụng không chịu nổi, gào khóc ¡nh ỏi. Lý Thanh Vận đành tài trợ một ít sữa bột, ai bảo đứa trẻ này cản tai ương cho Nhị Bảo nhà cô chứ.

Tuy không có cậu bé, Nhị Bảo dưới sự bảo vệ của cô cũng sẽ không xảy ra chuyện gì nhưng tóm lại vì đám buôn người muốn lừa bán Nhị Bảo nên mới bắt cậu bé đi, xem như một hồi tai bay vạ gió.

Trân Quế Chi hết lòng cảm ơn, pha sữa cho con uống.

Đêm đó cả Cố Đình Chu và Lý Thanh Vận đều không được nghỉ ngơi đàng hoàng.

Sau khi cho hai đứa trẻ ăn sáng xong, lại giải quyết vấn đề sinh lý, Đại Bảo nói mình có thể trông hành lý để cha mẹ nghỉ ngơi.

Tối hôm qua thằng bé ngủ say như chết, chẳng biết chuyện gì xảy ra.

Lý Thanh Vận dặn nó không được chạy lung tung, chỉ được ở trong này rồi ôm Nhị Bảo thiếp đi.

Xe lửa đong đưa qua lại, Nhị Bảo rất dễ buồn ngủ.

Cố Đình Chu cũng ngả người xuống giường chợp mắt một lát.

Chuyện tối hôm qua khiến mọi người trên xe hoảng sợ lo lắng một phen nhưng ngược lại cũng an toàn hơn.

Hai người nhắm mắt đến tâm hơn hai giờ chiều mới tỉnh.

Đại Bảo đói đến mức bụng xẹp lép nhưng vẫn săn sóc không quấy rầy cha mẹ.

"Đại Bảo, đói bụng chưa con, trông em nhé, cha đi tới trước mua chút đồ ăn" Cố Đình Chu ngủ một giấc, tinh thần phấn chấn, anh rời giường đi tới phía trước mua cơm.

"Xin hứa nhất định sẽ hoàn thành nhiệm vụ." Đại Bảo nghịch ngợm chào theo kiểu nghi lễ quân đội trông chẳng ra ngô ra khoai gì.

Cố Đình Chu búng gáy thằng bé: "Không đúng tiêu chuẩn, phạt con luyện tập ba mươi lần."

Nom dáng vẻ chán nản của con trai, người đàn ông nhếch mép cười, cầm hộp cơm của hai người đi.

Lý Thanh Vận nghe giọng nói của hai cha con thì lười biếng xoay người ngồi dậy, khàn giọng hỏi: "Đại Bảo, Nhị Bảo đã thay tã chưa con?"

"Ấy, con quên mất, để con xem thử” Đại Bảo vội vàng kéo quân em trai, quả nhiên bên trong đã ướt đẫm.

Giờ cứ hễ chút là Nhị Bảo lại bò lung tung, còn không thèm nghe lời chỉ huy, suýt thì Đại Bảo không giữ được thằng bé.

Hai mẹ con luống cuống một phen, tay giữ tay mặc mới thay được quân mới và tã sạch cho Nhị Bảo.

Vừa thay xong, Cố Đình Chu cũng mang cơm trưa vê.

Một hộp đầy ắp cơm tẻ.

Hôm kia thì đựng đồ ăn, một mặn một chay, khoai tây sợi xào thịt và cải trắng xào giấm.

Ba người chia nhau giải quyết hết hai hộp cơm.

Mặc dù không ngon lắm nhưng có còn hơn không.

Càng tới gần Kinh thị, đất đai càng trống trải.

Nguyên một vùng là đồng bằng và đập nước, rất ít núi non trập trùng.

Lần này bọn họ cần đến Kinh thị, sau đó đổi xe đi quân khu.

Tầm khoảng một tiếng đồng hồ nữa thì xe lửa sẽ dừng lại.

Lý Thanh Vận đã thu dọn đồ đạc xong xuôi, chuẩn bị sẵn sàng hết rồi.

Người phụ nữ giường trên không kiềm chế được nỗi kích động, cô ta nịt con trước ngực, đeo hành lý lên, hai tay xách hai cái túi, sau khi tạm biệt bọn họ thì chen chúc về phía cửa xe.

Lý Thanh Vận lại thấy không cần phải nôn xuống dưới làm gì, dù sao mọi người cũng phải xuống hết, muốn ở lại thì nhân viên xe lửa cũng không cho phép. Ôm con chen tới chen lui, lỡ xảy ra chuyện gì chẳng cứu vãn được. Thế nên bọn cô chờ dòng người vơi bớt mới ung dung dẫn con xuống xe.

Cố Đình Chu mắt sắc tìm thấy tấm bảng chào đón ghi tên mình.

Tên anh cũng không được tính là phổ biến, lẽ nào là đặc biệt đến đón bọn họ? Thế là anh dẫn cả nhà bước sang.

"Giang Phàm? Sao cậu biết hôm nay tôi vê?" Thật lòng mà nói, Cố Đình Chu có hơi bất ngờ.

Anh không báo tin trở về cho Giang Phàm, cũng không dặn anh ấy hôm nay đến phụ đón người.

Thế mà thằng nhóc này nghĩa khí thật, đúng là không nhìn lầm người.

Dù bọn họ tự đổi xe đến quân khu cũng không sao cả nhưng không thể đi thẳng một mạch đến nơi được, phải tạt ngang qua một hẻm núi. Trời đang âm u, anh có hơi không yên lòng, giờ có xe đến đón thuận tiện hơn rất nhiều. Trước khi trời tối là bọn họ có thể tới quân khu được rồi, vẫn còn thời gian để dọn dẹp một phen nữa.

"Anh xin nghỉ năm ngày, tôi đoán anh nhất định sẽ bắt chuyến xe này về, thấy chưa, tôi đoán đúng rồi này, ha ha." Giang Phàm cười đắc ý, ai da, chút chuyện nhỏ này sao mà làm khó anh ấy được.

Với bạn bè mình đã nhận định, anh ấy đối xử rất thật lòng, biết lần này Cố Đình Chu quay về để đón vợ con đi theo, anh ấy đã suy tính tới phụ đón người từ lâu rồi.

Khiến chị dâu và bọn trẻ có ấn tượng tốt với quân khu thì sinh hoạt của Đình Chu mới thoải mái được.

Lúc nào ông bạn này của anh ấy cũng treo vợ con bên mép, đủ để thấy rõ vị trí của ba người này trong lòng anh.

Cố Đình Chu giơ tay đấm nhẹ vào bả vai Giang Phàm, không nói gì nhưng cả hai đều ngầm hiểu.

"Đại Bảo, chào chú Giang đi con!" Lý Thanh Vận võ nhẹ ra hiệu cho Đại Bảo.

"Con chào chú Giang!" Đại Bảo rụt rè lấy hết can đảm lên tiếng.

"Ấy, Đại Bảo lớn quá ha, rất rắn chắc!" Giang Phàm khen.

"Chào chị dâu, vất vả cả đường rồi, chúng ta đi thôi, xe em đang đậu ngay bên ngoài." Giang Phàm rất tự nhiên duỗi tay nhận lấy túi xách trong tay Lý Thanh Vận.
 
Back
Top Bottom