Chào bạn!

Để có thể sử dụng đầy đủ chức năng diễn đàn Của Tui À bạn phải đăng nhập hoặc đăng ký.

Đăng Ký!

Dịch Thập Niên 60: Quân Tẩu Dựa Vào Nuôi Con Đi Lên Đỉnh Cao Nhân Sinh

Thập Niên 60: Quân Tẩu Dựa Vào Nuôi Con Đi Lên Đỉnh Cao Nhân Sinh
Chương 130



Sau khi Cố Đình Chu đi, Đại Bảo cũng rời giường ăn cơm, đắc ý mang đôi giày Ô Lạp nhỏ của thằng bé đi học, bây giờ trong nhà chỉ còn lại Lý Thanh Vận và Nhị Bảo.

Lý Thanh Vận đặt Nhị Bảo trên trên ghế trẻ em làm bằng gỗ, đưa cậu bé cái bánh bao để cậu bé tự bẻ ra ăn, miếng bánh bao mà cậu bé có thể ăn rất ít, tạm thời để cậu bé chơi giết thời gian, còn có thể rèn luyện chuyển động tinh tế của ngón tay.

Bản thân cô cũng có thể tự do làm vài việc, ngày mai Cố Đình Chu sẽ rời nhà, cô phải chuẩn bị đồ ăn mang đi cho anh.

Cô nhớ lại lúc anh vừa trở về như chuyện mới xảy ra ngày hôm qua, ngày mai anh phải rời đi.

Trước đó vì để góp đủ lông thỏ để làm áo len cho mẹ, Cố Đình Chu đã săn được rất nhiều thỏ.

Đúng lúc hôm nay Lý Thanh Vận chuẩn bị dùng những con thỏ này để nấu đồ ăn ngon: Thịt thỏ ăn lạnh, cho Cố Đình Chu mang đi.

Thịt thỏ ăn lạnh là một món ăn có hương vị cay, nghe tên là biết có thể mở ra ăn trực tiếp, rất tiện lợi, với thời tiết hiện tại thì dự trữ mười ngày là không thành vấn đề.

Cô lấy con thỏ đã xử lý xong từ trong không gian ra, làm thịt thỏ ăn lạnh phải chọn con thỏ khoảng một kg rưỡi là tốt nhất, Lý Thanh Vận lấy ra mười con thỏ chất.

Con thỏ bị chặt đứt đầu, cơ thể bị thái lựu to bằng đầu ngón tay, đầu tiên bỏ thêm muối, rượu gia vị, xì dầu, hành, gừng vào, ướp gia vị nửa tiếng, chuẩn bị làm thịt thỏ ăn lạnh phải dùng gia vị.

Nguyên liệu chủ yếu là một rổ ớt khô lớn cô đã dùng đã dùng kéo cắt vào tối hôm qua, chuẩn bị thêm những loại gia vị như miếng gừng, hành lá, hạt tiêu, rượu gia vị, đường trắng, dấm, dầu hạt cải, muối, xì dầu này là được.

Chuẩn bị xong thì cô lấy ra dầu hạt cải từ trong không gian đổ thẳng vào trong thùng, chờ dầu nóng đến bảy mươi độ thì đổ thịt thỏ thái lựu cho đến khi hơi nước bốc lên thì vớt ra dự trữ.

Bởi vì có nhiều thịt thỏ, khoảng mười lăm kg, cô chiên ba nồi mới chiên xong, khi chiên xong thì cục thịt thỏ đã teo lại không ít.

Giữ dâu ban đầu trong nồi, chờ đến khi dâu hạ xuống sáu mươi độ, bỏ hạt tiêu, ớt khô vào, xào cho đến khi có mùi thơm, rồi đổ thịt thỏ đã chiên, dùng lửa nhỏ xào sơ cho đến khi thịt thỏ xốp giòn thơm ngon, thêm đường trắng, dấm, chờ thịt thỏ tỏa mùi thơm thì có thể bỏ dầu vào nồi thứ hai, tiếp tục xào, chia ra ba nồi rồi cuối cùng chiên kỹ tất cả thịt thỏ.

Lý Thanh Vận đổ thịt thỏ vào trong mấy cái chậu lớn, đặt xuống dưới mái hiên chờ chúng nó làm lạnh tự nhiên thì có thể bỏ vào hộp.

Cô làm xong thì dành thời gian cho con bú, dỗ cậu bé ngủ, chờ cậu bé ngủ thiếp đi, cô ăn vài chiếc bánh bao thịt to trong không gian thành bữa trưa, nghỉ ngơi một chút rồi bắt đầu chuẩn bị nước sốt thịt.

Thịt heo rừng trong không gian còn nhiều, cô chuẩn bị làm vài loại nước sốt thịt để anh mang theo, có đôi khi anh bận rộn thì có thể bánh bao không nhân, bánh kếp, cũng có thể ăn với cơm, tất cả đều rất ngon.

Cô làm thêm sốt, trong bộ đội có nhiều người, còn phải đưa cho lãnh đạo, Giang Phàm và mấy bạn bè có quan hệ tốt đưa một chút, đến lúc đó không còn gì để chia. Cô cũng lấy ra mười lăm kg nạc mỡ đan xen của thịt heo rừng ra, bước đầu tiên chính là phải cắt thành nhỏ thành hạt lựu, gân bằng ngón út.

Đây chính là công trình lớn, thịt heo rừng còn khó cắt hơn thịt thỏ buổi sáng, cắt xong cô nghỉ ngơi cả buổi mới có tinh thần tiếp tục làm nước sốt thịt.

Cô làm nước sốt thịt thường xuyên nên đã quen tay, chỉ là hôm nay thịt tương đối nhiều, phải lặp lại từng bước rất nhiều lần mới làm toàn bộ mười lăm kg thịt thành nước sốt thịt, một nửa vị ớt, một nửa vị nấm.

Làm xong cô cũng chờ nó làm lạnh tự nhiên mới có thể bỏ vào.

Làm xong những việc này thì đã hơn bốn giờ chiều, cô không biết bọn họ ở trên núi như thế nào, có gặp nguy hiểm hay không, nhưng mà nhóm bọn họ có khoảng mười người, chỉ cân không đụng tới đàn sói hoặc là động vật cỡ lớn, chắc hẳn không có phiền phức gì.

Lý Thanh Vận tìm ra những cái hộp có thể sử dụng trong nhà, rất nhiều hộp hoa quả mà Giang Phàm gửi tới trước kia cũng có thể dùng được, cô lấy thêm vài hộp trong không gian rồi bắt đầu cho thịt thỏ ăn lạnh và nước sốt thịt heo vào trong hộp.

Thịt thỏ ăn lạnh và cả dầu ăn đều bị bỏ vào trong mười hộp, đều là những cái hộp nhỏ khoảng một kg, cuối cùng còn lại khoảng một hai kg thịt thỏ ăn lạnh, phần thịt này để lại trong nhà ăn.

Cô rót nước sốt thịt vào sáu lọ có dung lượng lớn khoảng hai kg, đóng nắp lại với lượng nước sốt đầy.

Cô gói hết nước sốt thịt để mang đi, nước sốt thịt cô làm trước đó còn khá nhiều trong nhà, muốn ăn thì cũng có thể làm mọi lúc, phải ưu tiên người xa nhà trước.

Mỗi cái lọ đều được cô xử lý để tránh rò rỉ, cô thử đi thử lại vài lần, sau khi xác định sẽ không bị rò rỉ, Lý Thanh Vận mới đặt mười mấy cái lọ này vào cái hộp chứa đồ mà Cố Đình Chu mang về, giữa các lọ bị nhét đầy cỏ Ô Lạp để đề phòng chúng nó va nhau dẫn đến việc vỡ lọ.

Khi cô thu dọn xong đã hơn sáu giờ, trời đã tối mà bọn họ còn chưa quay về, Lý Thanh Vận có hơi sốt ruột đứng ở ngoài cửa nhìn quanh mấy lần, vẫn không thấy bóng dáng của bọn họ.

Không lâu sau, Đại Bảo đã quay về, đoàn người Cố Đình Chu vẫn là không thấy bóng dáng. Lý Thanh Vận đành phải chuẩn bị đồ ăn trước, khi cô bận rộn sẽ không nghĩ lung tung.

Cô lấy ra một chậu đầu thỏ đã ngâm dưa muối từ lâu.

Mười cái đầu thỏ buổi sáng, cộng thêm số đầu thỏ đã tích lũy từ trước, con thỏ còn lại cũng bị cô chặt đầu, tổng cộng tất cả hơn hai mươi đầu thỏ.

Cô chuẩn bị làm một món ăn nổi tiếng của đời sau, đầu thỏ cay.

Trước kia cô không biết có người thích ăn đầu thỏ, cô cảm thấy món ăn đó ăn không ngon, sau đó khi cô nếm thử đầu thỏ cay ở phương Nam thì muốn ngừng ăn cũng không thể, cô yêu cái vị này.

Tính cả thịt thỏ ăn lạnh thì cũng là khi cô đi làm ở phương Nam rồi tình cờ nếm thử, liên tự học cách làm của nó, mặc dù không phải món ăn chính gốc, nhưng có tám phần tương tự. Cô dùng nước rửa sạch đầu thỏ, sau đó bỏ vào nước sôi trong nồi để trôi nổi một chút rồi vớt ra.

Cô đổ đầu thỏ và gia vị đã chuẩn bị từ sớm vào trong nồi, nấu bằng lửa lớn vài phút rồi tắt bếp, cô lấy đầu thỏ ra từ nồi rồi xếp gọn vào cái nồi to, để nó ngâm thấm vị.

Sau đó lại bắt nồi cơm, làm một nồi miến hầm thịt heo dưa chua mà Cố Đình Chu thích nhất, ngày mai anh phải đi rồi, không biết trong bộ đội anh có thể ăn được không, cô đành nấu cho anh ăn một lần đủ no.

Cô vừa múc miến ra khỏi nồi thì ngoài cổng truyền đến tiếng hoan hô của Đại Bảo: "Cha? Mẹ ơi, cha về rồi."

Lý Thanh Vận không để ý tới đồ ăn trong nôi, vội vàng đi ra khỏi phòng bếp.

"Sao bây giờ anh mới về?"

Cố Đình Chu nhìn người vợ đang khẩn trương của mình, anh cong môi cười.

"Anh về được một lúc rồi chia thịt trong nhóm, quên về nhà nói với em một tiếng trước." Nói xong anh chỉ vào đồ vật anh đã mang về nằm trên mặt đất với vẻ mặt mong được khen ngợi.

Lý Thanh Vận mượn đèn dầu trong tay Đại Bảo, vừa nhìn thì thấy trên mặt đất lại là một con dê rừng to mọng.

"Đều là của nhà mình sao?" Lý Thanh Vận khó tin hỏi, không trách cô kinh ngạc, dù sao trong thôn nhiều người như vậy, cuộc săn đông diễn ra mà nhà mình có thể được chia mấy cân thịt đã không tệ rồi, cô không ngờ nhà mình thế mà có thể độc chiếm nguyên một con dê đầu đàn.

Cố Đình Chu hơi ỉu xìu gật đầu: "Đều là của nhà mình, may mà chuyên gia anh dẫn theo săn được bốn con dê rừng và ba con lợn rừng to, gà rừng và thỏ rừng cũng không ít, anh không muốn thịt heo rừng và gà rừng thỏ rừng, anh tự chia trong đội được con dê rừng.
 
Thập Niên 60: Quân Tẩu Dựa Vào Nuôi Con Đi Lên Đỉnh Cao Nhân Sinh
Chương 131



Mặc dù anh nói rất bình tĩnh, nhưng Lý Thanh Vận biết, có thể lấy nguyên một con dê vê, mà mọi người còn không có ý kiến gì, chắc chắn anh đã phải bỏ ra rất nhiều công sức.

Thương anh vất vả, lại cảm động khi anh quan tâm đến mình.

Tối qua cô chỉ vô tình nói rằng, đầu mùa đông tuyết rơi ăn thịt dê là bổ dưỡng nhất, dạ dày ấm áp, mùa đông sẽ không còn sợ lạnh nữa.

Thật ra cô vẫn còn hai cái đùi dê trong không gian, chỉ là lấy ra ăn luôn thì không hay, không ngờ hôm nay anh lại quang minh chính đại mang một con dê về, lần này cô có thể ăn thịt dê thỏa thích rồi.

Đại Bảo vây quanh con dê sờ chỗ này chỗ kia ngắm nghía, đây là lần đầu tiên cậu bé nhìn thấy một con dê nguyên vẹn đó.

"Cha, cha lợi hại ghê, sau này lớn lên con cũng sẽ giống như cha." Cậu bé kiêu ngạo nói.

Cố Đình Chu xoa xoa cái đầu xù của con trai nói: "Sau này con lớn lên, chắc chắn sẽ còn giỏi hơn cha nữa."

Quả thật chuyến này Cố Đình Chu không dễ dàng gì, mọi người lên núi đều bắt một vài con gà rừng thỏ rừng các loại, không dám tùy tiện chọc vào bọn chúng.

Lợn rừng cũng chỉ dám đánh con lạc đàn, vì thế lên núi rất lâu mà vẫn chưa săn được con mồi lớn nào.

Cố Đình Chu muốn săn một con dê, đến lúc đó có thể được chia một ít thịt dê mang về cho vợ ăn, cho nên anh mang theo Nhị Ngưu, hai người rời khỏi đội ngũ, lần tìm dấu chân trên tuyết hơn một tiếng đồng hồ, mới tìm được mấy con dê. Hai người chờ mãi mà vẫn không thấy con dê nào lạc đàn, thông báo cho đại đội thì không kịp, không còn cách nào, bọn họ chỉ có thể dựa vào chính mình thôi.

Lập ra một kế hoạch đơn giản, trước tiên hai người đào tuyết lên, tìm một ít cỏ mà dê thích ăn, hấp dẫn một con dê đi tới, Cố Đình Chu nhấc đao trong tay lên giải quyết.

Ngoài hai con dê ngửi thấy mùi chạy tới, Nhị Ngưu chém trúng một con dê bằng đao chẻ củi, con còn lại thì Cố Đình Chu giải quyết, đánh từng con như thế, hai người hạ gục được bốn con dê.

Một con dê nặng một trăm ba một trăm bốn mươi cân, Cố Đình Chu cố gắng lắm chỉ khiêng được hai con dê, Nhị Ngưu thì không khiêng nổi.

Nhưng nếu không rời đi nhanh, thì ngay sau đó sẽ có đám động vật khác ngửi thấy mùi máu chạy tới, bọn họ sẽ gặp nguy hiểm. Lúc này tìm người tới cũng không kịp nữa rồi, Cố Đình Chu tạm thời chém mấy cành cây to bằng cánh tay, làm một cái xe trượt tuyết đơn sơ, hai người để bốn con dê lên rồi kéo đi.

Dọc đường cũng không gặp phải nguy hiểm gì, bọn họ nhanh chóng dọc theo kí hiệu trên đường, đuổi kịp đến gần đại đội, không ngờ lại gặp phải ba con lợn rừng đang ra ngoài kiếm ăn, lợn rừng ngửi thấy mùi máu trên xe trượt tuyết, thở phì phò đuổi theo bọn họ.

May mà lúc này mọi người đang ở gần đây, mọi người nhanh chóng tập hợp lại cùng nhau giải quyết ba con lợn rừng.

Một mình Cố Đình Chu giải quyết một con, mọi người giải quyết hai con.

Nhị Ngưu đã giết dê rồi, nên cũng đã chiến thắng được nỗi sợ hãi trong lòng, lúc vây giết lợn rừng, cậu ta bỏ ra rất nhiều công sức, một con lợn rừng trong đó đã bị cậu ta chém một nhát trúng cổ mà chất.

Thấy Cố Đình Chu và Nhị Ngưu săn được bốn con dê, hiện tại còn có ba con lợn rừng, mọi người đều cười toe toét, khen ngợi bọn họ quá là tài giỏi.

Lần này, mọi người cũng không dám xem thường thiếu niên mười mấy tuổi này nữa.

Năm ngoái có thể giết mấy con lợn rừng đã không tệ rồi, năm nay còn săn thêm được mấy con dê, quả thật là niềm vui bất ngờ, đây là do Cố Đình Chu và Nhị Ngưu săn được.

Đây cũng là lí do vì sao lần này Cố Đình Chu được chia cho một con dê, Nhị Ngưu cũng được chia cho nguyên một cái chân lợn rừng, nặng mười mấy hai mươi cân, đủ để cậu ta có thể sống thoải mái qua mùa đông.

Lợn rừng và dê đã làm thịt xong, hiện giờ người trong đội đã được thông báo tới để nhận thịt, trừ số thịt nộp lên công xã, thịt còn lại, bình quân mỗi nhà được chia năm sáu cân thịt, người đi săn, có thể được chia nhiều hơn một con gà hoặc thỏ rừng.

Lần này chia thịt, khác năm ngoái là có thêm dê, chủ yếu là nhờ có cỗ máy giết chóc Cố Đình Chu, nhiều năm đi lính, anh sớm đã không còn là người ngốc nghếch không biết gì như năm đó nữa, những thú săn này không đáng giá trong mắt anh.

Sau khi chia thịt xong, đến cuối năm trong đội lại làm thịt lợn nuôi, còn có thể được chia thêm thịt một lần nữa, ước chừng mỗi nhà có thể được chia mấy cân, năm nay là một năm giàu có hiếm thấy.

Mấy cân thịt này, chính là nguồn thịt dành cho cả năm của mọi người trong thôn, người trong thôn không có phiếu thịt, cũng không nỡ mua thịt đắt đỏ, cho nên suốt một năm chỉ dựa vào số thịt này để sống.

Ướp thật tỉ mỉ cẩn thịt, khi có khách hay là tết đến, cắt một miếng nhỏ, nấu lên nếm thử một chút là được.

Lý Thanh Vận cẩn thận kiểm tra từ trên xuống dưới chông mình một lần, chỉ có tay là bị trầy xước một chút, trên người cũng không có vết thương gì, lúc này cô mới yên tâm.

Bên ngoài mọi người đang đốt lửa, vui vẻ sung sướng đi nhận thịt, cả nhà bọn họ ngồi trên giường đất ăn cơm tối.

Cố Đình Chu và từng miếng lớn ăn cơm, cả ngày hôm nay phải tập trung tinh thần cao độ, tiêu hao quá nhiều thể lực, buổi trưa chỉ ăn mấy cái bánh bột ngô lạnh lẽo, do thế mà cần phải bổ sung năng lượng ngay lập tức. Ăn cơm xong, Đại Bảo thắp ngọn đèn dầu lên học bài, Nhị Bảo uống sữa xong thì chơi một mình, Lý Thanh Vận giúp Cố Đình Chu xử lý dê ở bên ngoài.

Cả thân con dê chỗ nào cũng quý giá, bởi vì đã chết rồi, cho nên cũng bớt một bước giết thịt.

Cố Đình Chu cắt vỡ động mạnh chủ của nó, cho máu chảy vào trong chậu, trước đó con dê này đã chảy máu rồi, nhưng vẫn chưa chảy hết hoàn toàn, lúc này vẫn hứng được nửa chậu máu, máu dê cũng là thứ đồ bổ dưỡng.

Hứng máu xong, Cố Đình Chu giơ đao lên, phân chân sau của dê, anh tạo ra khoảng không nhỏ giữa da và thịt dê, theo khoảng không đó dùng miệng thổi vào, tách thịt và da dê ra, lôi kéo một lúc thì đã tách được chúng ra hoàn toàn.

Sau khi tách da dê ra, lại dùng sống đao mổ bụng dê, lấy nội tạng ra xử lý sạch sẽ, lòng dê cũng không thể bỏ qua, có thể làm dùng để nấu canh lòng dê.

Cuối cùng xối một chậu nước, cả con dê đã được xử lý sạch sẽ.

Cố Đình Chu còn cẩn thận chia cả con dê thành một số bộ phận, để lúc ăn Lý Thanh Vận có thể lấy ra cho thuận tiện.

Anh chia thịt dê xong, Lý Thanh Vận cũng cố gắng nhẫn nhịn làm xong lòng dê.

Lý Thanh Vận bỏ thịt dê và lòng dê đã được làm sạch sẽ vào không gian, bỏ da dê ra, Cố Đình Chu phơi khô nó ở bên ngoài, dặn dò ngày mai mang qua nhà tổ, bảo cha Cố xử lý giúp da dê, có thể làm áo bằng da dê, còn ấm áp hơn cả áo làm bằng lông thỏ.

Lúc này cũng không còn sớm nữa, hai đứa trẻ đã ngủ say từ lâu, thôn xóm ồn ào vui vẻ cũng đã trở nên yên tĩnh.

Sáng sớm mai Cố Đình Chu còn phải lên đường trở về bộ đội, Lý Thanh Vận bảo anh đừng dọn dẹp nữa, ngủ sớm đi.

Cố Đình Chu nhìn vào mắt cô, so với bình thường thì nhiều thêm mấy phần nóng bỏng, giống như một ngọn lửa đang rực cháy, Lý Thanh Vận không dám nhìn thẳng.

"Vợ à, anh sắp phải đi rồi." Anh giống như một đứa trẻ đòi kẹo, lắc lắc tay đòi vợ mình.

Sao Lý Thanh Vận lại không hiểu ý anh, hai người tâm đầu ý hợp, thật ra cô cũng không bài xích những chuyện này, chỉ là ngại ngùng là người chủ động, người đàn ông thúi này sắp đi rồi, cũng nên cho chút ngon ngọt thôi.

Vì thế cô khẽ nói: “Anh không mệt à, đã chạy cả ngày hôm nay rồi, ngày mai còn phải lên đường nữa đó."

Cố Đình Chu cười hớn hở nhìn cô: "Anh không mệt, chồng em khỏe lắm, em đợi đó.

Nói xong anh ân cần bưng nước ấm trong nồi tới, phục vụ vợ rửa mặt, mình thì vọt vào trong nhà tắm tắm rửa, khi trở về phòng, Lý Thanh Vận đã nằm xuống rồi, cô giống như một con đà điểu vậy, vùi người ở trong chăn.

"Vợ ơi? Vợ ơi?" Cố Đình Chu kéo kéo chăn của cô.

Lý Thanh Vận giả chết.

Cuối cùng vẫn không thể thoát được móng vuốt của Cố Đình Chu, tên đàn ông thối này dày vò cô cả một đêm, thử đủ các loại tư thế, giống như là đang đòi lại những khoản nợ trong khoảng thời gian này.

Lý Thanh Vận xin tha hết lần này đến lần khác nhưng vô dụng, bảo một lần này nữa thôi lại biến thành một lần thêm một lần nữa, làm cô mệt tới nỗi hai chân run lẩy bẩy.

Mãi đến bốn năm giờ sáng, bên ngoài đã vang lên tiếng gà gáy, Cố Đình Chu mới bỏ qua cho cô, hai người ôm nhau chìm vào giấc ngủ say.
 
Thập Niên 60: Quân Tẩu Dựa Vào Nuôi Con Đi Lên Đỉnh Cao Nhân Sinh
Chương 132



Lý Thanh Vận ngủ hơn một tiếng đồng hồ, chịu đựng cơ thể mệt mỏi, bò dậy chuẩn bị bữa sáng cho tên đàn ông thúi nhà mình.

Tối qua cô để lại một ít lòng dê và một miếng thịt, chuẩn bị cho sáng nay ngủ dậy, nấu canh dê với cà rốt cho anh, ăn một bát canh nóng hổi rồi lên tàu hỏa.

Cố Đình Chu kéo cô trở lại trong chăn.

"Tối qua em vất vả rồi, để anh làm." Anh nói bên tai cô, giọng nói lúc sáng sớm mang theo sức hấp dẫn, cô nghe mà lỗ tai muốn đỏ bừng, tên đàn ông thúi, giọng nói quá là dễ nghe rồi đó.

Cuối cùng người nào đó được ăn no thịt, tinh thần phấn chấn bò dậy, mặc quần áo vào, đến phòng bếp nấu cơm.

Lý Thanh Vận thật sự quá mệt, chui vào trong chăn ngủ tiếp, lúc tỉnh dậy, Đại Bảo cũng đã rời dường, cô cũng nhẫn nhịn thân thể đau nhức vội vàng bò dậy.

Cố Đình Chu đã nấu xong một nồi canh thịt dê cà rốt thơm phức, món này không cần phải nấu ăn tài giỏi gì, uống vào chỉ thấy giữ nguyên mùi vị.

Cả nhà ăn xong bữa ăn cuối cùng thì cũng đã đến lúc chia tay, hai người lớn không nói gì, chỉ là không nỡ nhìn đối phương.

Đại Bảo thút thít nói: "Cha, sau khi cha đi phải nhớ con, mẹ và Nhị Bảo đấy nhé.

"Cha, cha đi tàu hỏa về chỗ bộ đội sao ạ? Tàu hỏa nhìn thế nào ạ? Chạy có nhanh không?”

"Cha, cha nói muốn dẫn bọn con theo vào bộ đội là thật sao ạ? Ở bộ đội có to như thôn chúng ta không? Chơi có vui không ạ?” Cố Đình Chu trả lời con trai từng câu hỏi một, lại dặn dò cậu bé: "Sau khi cha đi, con chính là người đàn ông duy nhất trong nhà, phải chăm sóc cho mẹ và em trai, cố gắng đọc sách, năm sau cha trở về sẽ đón mọi người, cả nhà chúng ta có thể sống bên nhau."

Nghe thấy vậy, Đại Bảo mới thật sự nhận ra cha sắp phải đi rôi, mấy ngày nay hai cha con ở chung với nhau rất thân thiết, cậu bé cũng không nỡ rời xa cha mình.

Đại Bảo ôm chân cha: "Cha, con không muốn cha đi đâu."

Lý Thanh Vận cũng rơm rớm nước mắt, thịt dê trong bát canh thơm phức cũng không còn ngon nữa.

Cô đứng dậy đi vào nhà bếp, cầm đầu thỏ cay mình đã ngâm tối qua ra, bỏ bảy tám đầu vào trong một cái hộp to, cho đến khi hộp đựng đầy ắp đến mức suýt không đậy lại được nữa mới dừng. Bình nước hay dùng trong quân đội của Cố Đình Chu cũng được cô rót đầy một bát canh dê mới nấu sáng nay.

Lại lấy ra khỏi không gian thức ăn nhanh là gà cắt miếng mua ở trong siêu thị, lấy giấy dầu bọc lại, còn cả một vỉ màn thầu hấp tối qua hấp nữa, cũng gói lại.

Bọc những đồ đồ ăn vào trong một túi vải mang theo bên mình, là chuẩn bị cho đồ ăn ở trên xe.

Sau đó lại lấy bốn miếng thịt heo rừng đã ướp xong từ trước ra khỏi không gian, và ba con thỏ rừng, ba con gà rừng, những đồ này cũng là để anh mang đi, thêm làm thức ăn cũng được, tặng cho cấp trên bạn bè cũng được, đều là đồ tốt.

Cố Đình Chu cũng đã nói xong lời từ biệt với Đại Bảo, anh đến phòng bếp, nhẹ nhàng ôm lấy Lý Thanh Vận từ phía sau. "Vợ à, mỗi ngày phải nhớ đến anh nhé, ít nhất một lần, mỗi tuần phải viết một bức thư, một tháng bốn bức, một bức cũng không được thiếu." Thật ra anh cũng không nỡ rời xa.

"Nào có ai như anh chứ, một tháng một bức là được rồi, còn đòi bốn bức, anh cho là nhà mình là cái bưu điện đấy à. Lý Thanh Vận bị anh chọc cười, quay đầu lại cụng vào ngực anh.

"Anh mặc kệ, bốn bức là bốn bức, dù sao em cứ theo đó mà làm" Cố Đình Chu chơi xấu nói.

Anh ép Lý Thanh Vận quay người lại, để cô đối mặt với mình, hôn nhẹ lên trán cô.

"Chờ anh về đón em nhé."

"Vâng."

Hành lý của Cố Đình Chu rất ít, chỉ có hai bộ quần áo hằng ngày, mặc một bộ mang theo một bộ, còn có áo len do chính tay Lý Thanh Vận đan, mấy hôm trước mới đan xong, anh không nỡ mặc, trân trọng bỏ vào túi hành lý.

Túi hành lý khá trống, bên trong còn có thể nhét thêm mấy miếng thịt heo, gà rừng và thịt thỏ.

Hành lý khác của anh chính là cái hòm toàn chai lọ, và một cái túi vải đựng đồ ăn.

Mấy túi hành lý này cộng lại cũng chỉ bảy tám chục cân, đối với anh mà nói cũng coi như là nhẹ nhàng.

Đã sắp đến giờ, bỗng nhiên Lý Thanh Vận muốn nói gì đó, cảm thấy có rất nhiều lời muốn nói, dặn dò mãi không hết: “Anh phải chú ý đến chân mình, đừng có lập tức trở về huấn luyện với cường độ cao ngay.

Em xếp thịt lợn, gà, thỏ rừng vào, còn cả thịt băm và thịt thỏ cay, nhớ phải chia cho các đồng đội, sau này ăn hết rồi thì em lại gửi tới cho anh."

"Anh biết rồi, thế này đã đủ nhiều rồi, đừng gửi qua bưu điện nữa, cơm trong quân đội đầy đủ lắm, em với các con cứ ở nhà ăn uống đầy đủ, anh mới có thể yên tâm được.

Có chuyện gì quan trọng thì gọi điện cho anh, mỗi tuần một bức thư đừng có quên đấy nhé.

Anh về đó thì sẽ báo cáo, bên đó sắp xếp xong, anh sẽ về đón em và các con." Cố Đình Chu ôm Lý Thanh Vận vào trong lòng, như muốn khảm cô vào trong lồng ng.ực mình.

Tiễn chồng đi lính xa ngàn dặm, cuối cùng vẫn phải nói lời từ biệt, thấy thời gian cũng không còn sớm nữa, Cố Đình Chu cầm hành lý của mình rồi lên đường, anh qua nhà tổ trước tạm biệt cha mẹ, thế là lại bị cha Cố mẹ Cố nhét cho một đống đồ ăn, cho đến khi không nhét nổi nữa mới thôi.

Anh đi xe bò đến công xã, sau đó ngồi xe từ công xã lên thị trấn, rồi lại ngồi xe từ thị trấn lên tỉnh, ở đó mới có bến tàu, hiện giờ tàu hỏa sơn xanh vẫn còn chạy với tốc độ vô cùng chậm, đến thủ đô cũng phải mất hai ngày, sau đó lại ngồi xe vê chỗ bộ đội.

Khó khăn của đoạn đường này, giống như cuộc đời của anh vậy, là một đứa trẻ từ nông thôn, một đường đi tới, thật sự không dễ dàng gì.

Người khác vừa sinh ra đã là con cháu cán bộ cao cấp, được hưởng tài nguyên giáo dục tốt nhất, chất lượng cuộc sống ưu tú nhất, có được nhiều sự lựa chọn nhất, anh lại không có gì cả, chỉ có tấm lòng liều lĩnh dám xông pha thôi.

Nhưng sống lại một lần, anh cũng có rất nhiều cảm nhận khác biệt, đời này, hẳn là sẽ bước đi ổn định vững vàng hơn đời trước.

Cố Đình Chu đến thị trấn, đi lấy ảnh trước, nhìn vợ con cười rực rỡ trong tấm ảnh, khóe môi anh nở nụ cười ấm áp, vô cùng trân trọng những tấm ảnh này rồi bỏ vào trong ngực.

Lý Thanh Vận tiễn Cố Đình Chu đi xong, trong lòng cảm thấy trống vắng, đột nhiên cảm thấy thật là vắng vẻ, rõ ràng trước đây khi cô và hai đứa trẻ ở nhà, cũng là thế này, nhưng hiện tại lại không quen được.

Thói quen là một thứ đáng sợ, cô đã quen sự có mặt của người đàn ông kia rồi.

Lúc này Trình Kiệt cũng tới đón Đại Bảo.

"Em dâu, Đình Chu đi rồi sao?"

"Vâng, anh Trình, vất vả cho anh rồi." Lý Thanh Vận bỏ hộp cơm của Đại Bảo vào trong cặp sách, đưa cậu bé ra cửa.

"Nghe nói tối qua một mình anh ấy bắt được bốn con dê, ba con lợn rừng? Quá là giỏi đó.

Sau này em có chuyện gì, hoặc là có việc gì làm không xong, thì tìm anh, hoặc là nhờ chị dâu giúp đỡ, hai nhà chúng ta không cần phải khách sáo gì đâu.' Trình Kiệt nhiệt tình nói.

"Có giỏi giang gì đâu, anh ấy chỉ giết được mấy con dê thôi, mấy con khác cũng là nhờ có người giúp đỡ, được rồi, chắc chắn sẽ không khách sáo với nhà anh đâu, đường nhiều tuyết trơn trượt, mọi người đi đường cẩn thận nhé."

Tối qua lại có một trận tuyết rơi, mặt đất tích một lớp tuyết dày, nhưng vẫn chưa tới mức không thể ra ngoài đi học, đi học vốn là chuyện vất vả, tình hình chưa đến mức không thể ra ngoài, thì vẫn phải đến trường lên lớp.

Lý Thanh Vận bế Đại Bảo lên xe, nhìn chiếc xe đạp đi xa dần, biến mất ngay trước mắt.

Cô lắc lắc đầu, cũng tìm chút chuyện để làm, nếu không cả ngày hôm nay sẽ khó chịu lắm.

Nhớ đến thịt dê đã chia ngày hôm qua, cô lấy ra khoảng hai cân thịt dê, chuẩn bị mang đến nhà tổ.
 
Thập Niên 60: Quân Tẩu Dựa Vào Nuôi Con Đi Lên Đỉnh Cao Nhân Sinh
Chương 133



Lý Thanh Vận mặc áo bông thật dày cho Nhị Bảo, đội mũ quàng khăn kín mít, chuẩn bị đưa thằng bé ra ngoài đến nhà tổ.

Mẹ Cố xách một con gà rừng đến nhà.

"Đang chuẩn bị đi đâu đây?" Mẹ Cố thấy dáng vẻ chuẩn bị đầy đủ của cô thì hỏi.

"Mẹ, mẹ tới đúng lúc ghê, con đang định đưa chút thịt dê qua, tối qua chúng con được chia nguyên một con dê đó.' Lý Thanh Vận vừa ra đến cửa, đã thấy bà ấy đi vào, vội vàng cởi dày u-la dưới chân ra, bế Nhị Bảo về phòng đặt trên giường đất.

Bên ngoài thật sự rất lạnh, sương gió lạnh thấu xương, người lớn còn không chịu nổi nói gì trẻ nhỏ, thế nhưng đây cũng không phải là thời gian lạnh nhất, hiện giờ vẫn có thể ra ngoài, thêm một thời gian nữa, nhiệt độ xuống còn âm mấy chục độ, một bát nước sôi cũng có thể đóng băng trong nháy mắt, đó mới gọi là cái lạnh thật sự.

Mẹ Cố cũng đi vào phòng theo, đặt gà rừng trong tay xuống cửa.

"Không cần đưa cho mẹ đâu, con giữ lại ăn đi, tối qua nhà chúng ta cũng được chia mấy cân thịt, đủ ăn rồi, cha con cũng ra sức, ngoài thịt lợn rừng còn được chia thêm một con gà rừng, mẹ nghĩ Đại Bảo đang tuổi ăn tuổi lớn, học hành cũng vất vả, cho nên cầm tới cho các con."

Hiện giờ anh cả cũng đã ra ở riêng, cả nhà cũng có thể được chia mấy cân thịt, thật ra thì hai người già bọn họ, cả năm cũng không thèm thịt, trước đây lúc sống cùng nhau, thịt chia cho cả nhà đều tiết kiệm cho con trai con dâu và cháu gái ăn, cũng không nhiều.

Lần này nhờ có thằng hai, mà được chia nhiều thịt lại còn thêm một con gà rừng, hơn nữa tất cả đều là của hai ông bà, muốn cho ai thì cho, không cần phải để ý nhà thằng cả nữa.

Hai ông bà thâm nghĩ muốn đưa cho Đại Bảo, dù sao thì đây là cháu trai lớn nhà mình, tình cảm cũng khác, hiện giờ đọc sách vất vả như thế, bọn họ cũng không giúp đỡ gì được, mang con gà rừng này tới cho cháu bồi bổ cơ thể.

Trong không gian Lý Thanh Vận còn rất nhiều gà rừng, thỏ rừng, còn có cả thịt lợn rừng nữa, nhưng cô lại không thể nói ra, hơn nữa mẹ chồng cũng là quan tâm, cô chỉ có thể nhận, nhưng chắc chắn vẫn phải đưa thịt dê cho ông bà.

Không phải cô hẹp hòi, chỉ đưa hai cân, thật ra bên đó có một chị dâu cả xấu tính, cô sợ đưa nhiều, lại bỗng dưng vô cớ chọc ra chuyện, dù sao thì sau này lúc nào có đồ ăn ngon, cô cũng sẽ mang tới cho hai ông bà. "Mẹ cầm thịt dê này về đi, hầm canh với cà rốt, uống cho bổ dưỡng, đến mùa đông sẽ thấy ấm áp, không thấy lạnh nữa.

Thấy mẹ Cố còn định từ chối, cô vội vàng nói: "Nếu mẹ mà không nhận, thì mẹ cũng cầm gà rừng về đi."

"Thế được rồi, mẹ nhận." Mẹ Cố thấy cô đưa cũng không quá nhiều, cũng thoải mái nhận, vợ thằng hai thoải mái hào phóng, cô cho đồ cũng cho đến vui vẻ.

Hiện giờ, trong lòng mẹ Cố cảm thấy càng ngày càng hài lòng với đứa con dâu này, làm người hay làm việc đều có quy tắc, không giống vợ thằng cả, ánh mắt nông cạn, cũng đã ra ở riêng rồi, còn la l**m tới hỏi bọn họ được chia bao nhiêu thịt, thấy hai ông bà được chia nhiều thêm một con gà rừng, thì mắt suýt nữa rớt xuống đất, bị thằng cả kéo đi.

Mấy năm trước sống chung, cấp đồ ăn đồ uống cho nhà cô ta, bây giờ ra ở riêng rồi, còn muốn chiếm lợi chỗ này chỗ kia là điều không thể.

Trước đây vợ thằng hai không quan tâm đến Đại Bảo, mình khó khăn lắm mới dẫn Đại Bảo về nhà ăn bữa cơm, vợ thằng cả cứ luôn thấy không hài lòng ngứa mắt, giống như chiếm cái lợi lớn của nhà cô ta, thật ra người chiếm được lợi nhiều nhất chính là nhà thẳng cả.

Nhớ đến những chuyện này, bà ấy thở dài một hơi, mỗi cây mỗi hoa mỗi nhà mỗi cảnh, con cái lớn rồi, không nên trộn chung vào nhau là tốt nhất.

Nhà thằng cả đã xây xong trước khi tuyết rơi, tối qua bọn họ đã làm xong giường đất và bếp rồi, hai hôm nữa là có thể chọn ngày để dọn qua, cuộc sống của hai ông bà già bọn họ cũng có thể thanh tịnh rồi.

Lý Thanh Vận không biết trong lòng mẹ Cố đang bùi ngùi như thế nào, cô đột nhiên nhớ đến một chuyện, tối qua bọn họ không dùng biện pháp tránh thai.

Ông trời ơi, cô không muốn mang thai bây giờ đâu, chưa làm xong công tác chuẩn bị, chồng thì không ở bên cạnh, còn có hai đứa con phải chăm sóc nữa.

Mặc dù đây không phải lần đầu tiên của thân thể này, nhưng Lý Thanh Vận cô là lần đầu tiên đó, không có quá nhiều kinh nghiệm, trong lúc * l**n t*nh m* nhất thời quên sạch sẽ, hơn nữa trước khi cô chuyển kiếp đến đây cũng không mua đồ tránh thai, lúc đó hoàn toàn không ngờ còn có thể điên đảo cùng đàn ông.

Không thể hiện ra mặt, câu có câu không nói chuyện với mẹ Cố, nhưng trong lòng lại đang nổi bão điên cuồng, lân đến tháng trước đó là ngày mấy? Có được coi là làm trong kỳ an toàn không? Làm sao bây giờ?

Mẹ Cố bế Nhị Bảo thơm thơm mấy cái, yêu thích vô cùng, đứa bé mặc áo bông mới tinh, được nuôi đến mũm mĩm trắng mềm, giống như cục bột, mới có một khoảng thời gian không để ý, đã lớn hơn không ít, hiện giờ đã có thể tự mình ngồi vững rồi.

Hiện giờ Nhị Bảo không còn dễ trông như trước nữa, chơi một lúc là muốn có người ở cùng, không ngừng ủn tới ủn lui trong lòng người khác, cái này cũng không sao, nhưng thuận tay là túm tóc của bà nội, nhoáng cái mẹ Cố làm ra vẻ mặt đau đớn, Lý Thanh Vận vội vàng gỡ tóc bà ấy ra khỏi tay Nhị Bảo.

Rõ ràng mẹ Cố đang đau chết đi được, nhưng lại nói một đằng nghĩ một nẻo: "Cục cưng này nắm giỏi quá, sức lớn, giống cha và ông nội nó, sau này lớn lên chắc chắn không tệ." Nói xong lại chọc cho bé cười khanh khách.

Tuy rằng đã nuôi con trai con gái, từ nhỏ mẹ Cố cũng nuông chiều Cố Đình Hoa, nhưng con cháu luôn là cái gì đó hằn sâu trong tâm trí ông bà, trong lòng vẫn có chút trọng nam khinh nữ, chỉ là không thể hiện rõ ràng ra thôi.

Mỗi lần tới đều thơm hôn hai đứa cháu, ân cần hỏi han, thấy cháu mình tăng cân, tăng chiêu cao, hai ông bà đều vui vẻ vô cùng.

Mẹ Cố thơm cháu trai cục cưng của bà ấy xong, lại nói phải trở về trước, trong nhà đang có một đống việc, nhà anh cả sắp ra ở riêng, còn có rất nhiều đồ đạc phải mua sắm lần nữa.

Lý Thanh Vận nhớ đến miếng da dê đang treo ở cửa, gói nó lại, bảo mẹ Cố mang về nhà đưa cho cha Cố xử lý, rồi lấy bát múc cho mẹ Cố một bát máu dê đông, thứ này giúp thanh phổi.

Tiên mẹ Cố đi, Lý Thanh Vận tính nhẩm một chút, có lẽ là đang trong thời kỳ an toàn.

Cô chậm rãi bình tĩnh lại, lỡ như xui xẻo, mang thai thì cô chắc chắn không thể nào ác độc mà bỏ con đi được, có khó đến mấy cũng phải giữ con lại rồi sinh ra, xe tới núi ắt có đường, thấy chiêu phá chiêu vậy.

Công tác chuẩn bị làm mèo ngủ đông cũng gần xong hết rồi, hiện giờ trong nhà cũng không có chuyện gì, mỗi ngày chỉ cần nấu chút thức ăn, thu dọn vệ sinh thôi.

Từ giờ trở đi phải bỏ nhiều thời gian ở bên Nhị Bảo, hiện giờ thằng bé đang trong thời gian khám phá thế giới, cần có người ở bên giúp đỡ, nói chuyện, người nhà truyền vào đầu được bao nhiêu, sau này thằng bé có thể phát huy được bấy nhiêu, phải bỏ ra thì mới có thể thu hoạch được.

Nuôi dạy tốt một đứa trẻ cũng không phải một câu đơn giản như thế, cần phải kiên trì bền bỉ mới được.

Sau khi mẹ Cố rời đi, Nhị Bảo cũng buồn ngủ, sau khi uống sữa xong cô ru ngủ bé rồi đặt trên giường đất.

Lý Thanh Vận bắt đầu thu dọn tủ đầu giường, tìm thấy hai ruột bông cũ, đây chính là đồ mà nguyên thân dùng trước đây khi vào mùa đông, một cái ruột chăn hơi dày là lúc Cố Đình Chu và nguyên thân kết hôn, do cha Cố chuẩn bị cho.

Còn có một chiếc hơi mỏng hơn một chút, cũng là khi nguyên thân gả tới đây đã có, đây là cái mà trước đây khi Cố Đình Chu chưa kết hôn, lúc về nhà hay dùng, mùa đông vẫn luôn làm đệm, trải dưới giường, mùa xuân hay mùa thu thì lấy ra đắp.

Trước khi Lý Thanh Vận chưa tới đây cũng chỉ có hai chiếc chăn như thế, nguyên thân đã sử dụng mấy năm rồi.

Bởi vì phải trông trẻ nhỏ, khó tránh khỏi những lúc không thể theo sát, bên trên dính không ít nước tiểu hay các loại chất lỏng không rõ ràng, nổi lên từng đốm trắng, quả thật không thể nói là sạch sẽ mà còn có mùi lạ nữa.
 
Thập Niên 60: Quân Tẩu Dựa Vào Nuôi Con Đi Lên Đỉnh Cao Nhân Sinh
Chương 134



Sau khi Lý Thanh Vận tới đây thì đã thu dọn giặt giũ chúng sạch sẽ, nhưng cô không muốn dùng, thấy nó bẩn thỉu.

Tuy rằng cô không muốn dùng, nhưng dù sao đây vẫn là chăn tốt, đặc biệt là chiếc ruột chăn dày hơn kia, mặc dù không nặng đến bảy tám cân, nhưng cũng phải đến năm sáu cân, mùa đông đắp trên giường đất cũng đủ ấm.

Chiếc chăn hơi mỏng hơn cũng nặng ba bốn cân, nhìn có vẻ hơi bẩn, nước tiểu trước kia cũng khó xử lý, nhưng cũng không còn mùi gì lạ nữa, trải lên giường cũng không nhìn ra gì.

Cô chắc chắn sẽ không đắp hai chiếc chăn này, trong nhà cũng đã đổi chăn mới mà cô có trong không gian của mình, hiện giờ Đại Bảo đã không còn đái dầm nữa, buổi tối Nhị Bảo có tiểu cũng sẽ không ướt, ban ngày chơi trên giường đất cũng sẽ không làm ướt chăn, nhiều lắm là dọn dẹp giường thôi.

Ngẫm nghĩ một lúc, cô quyết định đưa chiếc chăn dày hơn cho cha mẹ chồng đắp, cả đời này bọn họ đều vì con cái, bản thân lại tiết kiệm, có lẽ chăn cũng đã sử dụng rất nhiều năm rồi.

Mặc dù cái chăn này là đồ đào thải, nhưng thật ra vẫn dùng tốt, đây là chăn nguyên thân mới dùng mấy năm, thoải mái hơn những cái chăn cũ trong thôn đã đắp mười mấy năm nhiều.

Mặc dù không có tình cảm yêu mến gì với cha Cố mẹ Cố, nhưng dù sao thì nếu như muốn sống hạnh phúc cùng Cố Đình Chu, trong khả năng của mình, những đồ nên đưa cho cha mẹ anh vẫn phải đưa, nên hiếu thuận thì vẫn phải hiếu thuận, cô vẫn có chừng mực.

Bao gồm cả cha mẹ của nguyên thân, khi Lý Thanh Vận vừa mới tới đây, mặc dù không ưa bọn họ, nhưng cũng không định mặc kệ bọn họ, chỉ cần bọn họ đối xử tốt với ba chị em họ tốt một chút, thì cô sẽ phụng dưỡng bọn họ đến cuối đời, bảo đảm cuộc sống của bọn họ trong khả năng cho phép.

Nhưng hết lần này đến lần khác, bọn họ thách thức lòng kiên nhẫn của Lý Thanh Vận, ép bản thân đến đường cùng, tóm lại, bậc cha mẹ ác độc như thế, cô sẽ không quan tâm nữa.

Chiếc chăn mỏng hơn còn lại thì đưa cho Nhị Ngưu, mấy hôm trước Đại Bảo và Nhị Bảo đến nhà cậu ta chơi, về nói là nhà Nhị Ngưu không có chăn mùa đông, lấy tất cả quần áo của mình để đắp cho ấm, may mà còn có giường đất, có thể sưởi ấm, thật sự không biết trước đây đứa trẻ này sống như thế nào.

Nghĩ đến là thấy đau lòng, có người sinh ra đã ngậm thìa vàng, có người sinh ra đã thấp kém như hạt bụi.

Còn có dạng người đáng thương nhất, chính là kiểu như Nhị Ngưu, rõ ràng sinh ra đã ngậm thìa vàng, nhưng lại rơi vào cát bụi, nhận lấy những giày vò vốn không thuộc về mình.

Như Cố Đình Chu đã nói, xuất thân của Nhị Ngưu không đơn giản, nhưng bởi vì thời gian đã quá lâu, lại thêm đời trước anh cũng không cố gắng tìm hiểu, cho nên cũng không biết rõ tình hình cụ thể của gia đình đã sinh ra Nhị Ngưu.

Chỉ là sau này thỉnh thoảng có nghe người khác nhắc tới, nói Nhị Ngưu được cha mẹ ruột tìm thấy rồi đón đi, sống một cuộc sống tốt đẹp.

Lúc đó Cố Đình Chu cũng chỉ là vui mừng cho đứa trẻ đáng thương này, cũng không hỏi nhiều, cho nên hiện tại muốn tìm lại cha mẹ ruột cho cậu ta trước, cũng là điều không thể, chỉ có thể chăm sóc cậu ta nhiều hơn mà thôi.

Con người ai cũng có lòng riêng, một mặt Lý Thanh Vận muốn tạo nên một mối quan hệ tốt đẹp trước, dệt hoa trên gấm, giúp đỡ người khác lúc họ gặp khó khăn.

Một mặt cũng là thật lòng thương cậu ta bơ vơ không nơi nương tựa, giống như bản thân mình năm đó, nhưng dù gì thì bản thân còn có thể ăn no, mặc ấm. Cậu ta sinh sống trong thời đại này, ngay cả sống thôi cũng phải cố gắng hết sức mình.

Nghĩ đến đây, Lý Thanh Vận lại tìm mấy bộ quần áo trước đây Cố Đình Chu đã mặc chật, và một cái áo bông dày có rất nhiều chỗ chắp vá, dù sao những bộ quần áo này anh cũng không mặc nữa, năm sau bọn họ tòng quân cũng sẽ không mang theo, không bằng cho Nhị Ngưu luôn.

Bảo cô làm cái mới thì chắc chắn là không thể, không cân phải nịnh bợ như thế, vì một tương lai không xác định, mà lại uốn mình theo người, đó không phải là phong cách của cô, trên đời này có biết bao nhiêu người khổ cực, cô cũng không thể giúp hết, chỉ có thể làm hết sức mình thôi. Nhân lúc con đang ngủ, Lý Thanh Vận mang chăn dày đến nhà tổ.

Cửa không đóng, vừa vào sân, còn chưa đi đến gần gian nhà chính, đã nghe thấy tiếng cãi cọ ồn ào gào khóc âm.

"Sao lại cho nhà thăng hai, nhà cậu ấy đã được chia cho cả một con dê, còn cần thêm một con gà rừng hay sao? Mẹ mẹ cũng quá thiên vị rồi đó."

Chị dâu cả Cố không thấy con gà rừng mà cha mẹ chồng được chia ở trong nhà bếp đâu nữa, hỏi mẹ chồng, bà ấy nói là đã đưa cho nhà thằng hai, cô ta bỗng nhiên nổi điên lên.

Trong lòng mẹ Cố cũng chứa một bụng lửa giận, trước đây chưa ra ở riêng, vì kiêng ky nhà thằng cả mà không thể nào thẳng thắn mang đồ trong nhà đến cho cháu trai, đã không nói gì rồi.

Hiện giờ đã ra ở riêng, bà mang chút thịt đến cho cháu trai mình thì có làm sao? Trước đây Đại Ni với Nhị Ni ăn còn ít hay sao?

Tuy bà ấy cũng có chút lòng riêng, nhưng vợ thằng hai còn đưa cho bà ấy hai cân thịt dê đó, bình thường nếu có đồ gì ngon cũng sẽ đưa qua cho bọn họ, đưa cho một con gà rừng thì có làm Sao.

Vợ thằng cả đã vê đây làm dâu bao nhiêu năm rồi, nhưng chẳng đưa lấy một đồng, đều sống dựa vào bà và chồng bà, nên cũng không nợ bọn họ cái gì.

Nghĩ đến thằng cả phải khó xử, cũng vì duy trì gia đình có thể êm ấm, mẹ Cố mới nhịn không giận, không muốn nói những lời khó nghe.

"Cha con có bệnh cũ ở chân, ăn thịt dê ấm người, đuổi lạnh đi. Mẹ cầm gà rừng đến nhà thằng hai để đối ít thịt dê" May mà lúc đó vợ thằng hai đưa chút thịt dê, bà đã cầm về. Thật ra chị dâu cả Cố đã nhìn thấy miếng thịt dê ở trên thớt, nhưng cô ta cảm thấy nhà thằng hai được chia cả một con dê, đưa sang đây cũng là điều nên làm.

"Thôi dẹp đi, nhà thằng hai được chia nhiều thịt như thế, đưa qua một ít cũng là điều nên làm mà, nào có cần mẹ phải mang gà rừng đến đổi, có chút thịt dê thế mà vợ thằng hai cũng không biết ngại, còn chẳng đủ mà ăn.

Nói thẳng ra thì mẹ muốn bổ sung dinh dưỡng cho hai đứa con của nhà thằng hai, đừng cho là con không biết."

Nhà thằng hai có cả một con dê lại còn thêm một con gà rừng, đã k.ích thích chị dâu cả Cố đến cái gì cũng quên sạch sẽ, không biết lựa lời mà trách móc, giống như bản thân đã phải chịu sự uất ức lớn lao lắm vậy.

Cha Cố và anh cả Cố không có ở nhà, đã đến nhà mới bên kia dọn dẹp, hai đứa con cũng háo hức không muốn ở nhà, cũng đã đi theo rồi.

Chính vì vậy, mà chị cả Cố mới không kiêng nể gì mà tuôn ra những gì không vui trong lòng.

Mẹ Cố nghe những lời không biết xấu hổ của cô ta xong, nhất thời không biết là do quá tức giận hay là khó chịu, bà ấy đã nuôi ra một con người vô ơn mà, đồng thời bà ấy cũng cảm thấy hơi chột dạ, đúng là bà ấy muốn bồi bổ cho cháu trai, bà ấy thấy nghẹt thở, tay chỉ lãm lăm vào chị dâu cả Cố.

Lý Thanh Vận dựa theo âm thanh mà đi tới bên ngoài nhà bếp, cũng bị những lời không biết xấu hổ của chị dâu cả Cố làm cho tức cười, cô đen mặt đi vào, ném cái túi to trong tay về phía chị dâu cả Cố.

Lý Thanh Vận bỗng nhiên xuất hiện, dọa hai người giật cả mình, cũng đừng nói đến cô xuất hiện hùng hổ thế này, đập chị dâu cả Cố cũng bối rối, không ngờ những lời oán trách âm thầm của mình đã bị em dâu nghe thấy trực tiếp, trong lòng cảm thấy chột dạ không thôi.

"Nghiêm Thục Phân, nói lại những gì chị vừa nói một lần nữa."
 
Thập Niên 60: Quân Tẩu Dựa Vào Nuôi Con Đi Lên Đỉnh Cao Nhân Sinh
Chương 135



Mẹ Cố nhìn thấy vợ thằng hai tới, không biết vì sao, lại âm thâm thở phào một hơi.

Thấy hai cô con dâu giương cung bạt kiếm, bà ấy vội vàng ra ngoài đi gọi người.

Chị dâu cả Cố thấy đã xé rách mặt nhau, cô em dâu còn dám đập đồ vào người mình, vì thế dứt khoát bắt đầu cãi lại: "Chẳng lẽ tôi nói sai hay sao? Có phải cô đã nhận con gà rừng của cha mẹ rồi không?"

"Tôi nhận rồi đấy, sao nào?

Nếu như tôi nhớ không nhầm, nhà chị đã tách ra ở riêng với cha mẹ rồi mà, gà cha mẹ được chia, muốn làm gì thì đó là quyền của bọn họ, có liên quan gì đến nhà chị.

Hay là chị cũng muốn con gà rừng đó? Thế thì chị lấy thịt ra đây đổi đi? Không nỡ đúng không?

Tôi lấy hai cân thịt dê đổi với mẹ đó, chị cầm hai cân thịt lợn đến đây, tôi đổi với chị, chị nỡ không?

Cái gì mà bảo tôi nên cho cơ? Là bởi vì nhà tôi được chia nhiều thịt, nên nhà tôi phải cho có đúng không? Đây là đạo lý chết tiệt gì thế? Số thịt đó là chồng tôi liều chết kiếm được, chị muốn thì cũng tự đi mà kiếm, cứ nhìn người khác thì tính là cái giống gì.

Thịt nhà chị được chia sao không biếu bố mẹ lấy hai cân? Còn dám chê tôi cho ít, cho chị mặt mũi rồi đấy.

Cha mẹ đổi thịt với nhà tôi là thiên vị, cho không nhà cô mới là không thiên vị chứ gì? Muốn không làm mà có ăn, không có cửa đâu."

Lý Thanh Vận có lý, làm một trận oán trách, chị dâu cả Cố không thể nói lại một câu nào, bị chửi cho máu chó rơi đầy đầu.

Vốn chị dâu cả Cố đã đuối lý, muốn lấy không một con gà, trước mặt mẹ Cố, còn có thể lấy sự thiên vị của mẹ chồng ra để che giấu cho mục đích của mình, nhưng trước mặt em dâu, cô ta chỉ có thể im lặng.

Cô ta cũng không ngốc, hai cân thịt lợn đổi được hơn hai cân thịt gà, cô ta còn lâu mới làm thế.

Trời lạnh, hiện giờ gà rừng cũng không tìm được thức ăn, nên rất gầy, con gà này cũng mới hơn hai đến ba cân, vặt hết lông thì cũng chỉ còn hai cân, toàn là thịt nạc, làm sao so được với thịt heo mỡ màng kia cơ chứ?

Thịt mỡ có thể làm thành mỡ lợn xào rau, thịt nạc có thể muối rồi để ăn dần, có thể ăn được rất lâu, có ngu mới đổi ấy.

"Cô, cô cũng quá không tôn trọng người khác, dù gì tôi cũng là chị dâu của cô, chỉ nói có đôi đâu mà cô đã nói tôi như thế rồi đấy." Chị dâu cả Cố không còn sức lực trả lời lại.

"Tôn trọng? Chị xứng không? Tôn trọng là dựa vào bản thân mà dành lấy, nói xấu sau lưng tôi, bị bắt ngay tại trận còn không biết ăn năn hối cải, còn muốn tôi tôn trọng chị à, nằm mơ đi."

Lý Thanh Vận cũng không nhường, dù sao thì hôm nay cô cũng phải dạy dỗ bà chị dâu này một trận, dạy dỗ cho cô ta sợ thì thôi, sau này sẽ không dám làm ra cái trò gì nữa.

"Em dâu, lời này có phải đã hơi quá rồi không?" Giọng anh cả Cố vang lên từ phía cửa.

"Chồng ơi, cuối cùng anh cũng về rồi, anh nhìn đi, người ta đã trèo lên đầu em làm trời làm đất rồi, hôm nay anh phải làm đứng ra làm chủ cho em." Chị dâu cả Cố thấy anh cả Cố về, giống như nhìn thấy cứu tinh. Mẹ Cố vội vàng chạy đến nhà mới cách nhà tổ không xa, gọi người nhà về.

Anh cả Cố vừa bước vào cửa đầu tiên, đã nghe thấy câu cuối cùng của Lý Thanh Vận.

"Anh cả, anh vê đúng lúc lắm, hôm nay chúng ta ở trước mặt cha mẹ, nói cho rõ ràng đi. Lý Thanh Vận cũng không sợ, hôm nay hoàng đế có đứng ra thì cô vẫn là người có lý.

Cha Cố cũng theo sau vào nhà, ông ấy cũng đã biết đại khái đã xảy ra chuyện gì từ lời mẹ Cố kể, vốn đang tách ra ở riêng thuận lợi, hiện giờ lại có chuyện.

"Các con vào với cha" Ông ấy nghiêm mặt, chắp tay sau lưng vào gian nhà chính.

Cả nhà ở trong nhà chính bày ra tư thế như sắp xét xử một vụ án lớn.

Đại Ni Nhị Nhi trốn ở trong góc, nhìn dáng vẻ giương cung bạt kiếm của người lớn, có hơi sợ hãi co người lại.

Suy cho cùng Lý Thanh Vận cũng là người mềm lòng, không muốn liên lụy đến trẻ nhỏ, cô lấy chìa khóa nhà chính của mình ra đưa cho Đại Ni: "Cháu mang Nhị Ni đến nhà thím hai chơi đi, giúp thím trông Nhị Bảo một chút, thằng bé mà tỉnh dậy thì chơi cùng nó, trên tủ trong nhà có đồ ăn, các cháu cứ lấy mà ăn."

Đại Ni sợ sệt liếc qua cha mẹ mình, không dám cầm chìa khóa.

Chị dâu cả Cố vốn không muốn để cô sai khiến con mình, nhưng dù sao thì cũng không muốn để trẻ con tham gia vào mâu thuẫn của người lớn, đành gật đầu bảo hai bé đi đi.

Cha Cố nhìn hành động của Lý Thanh Vận, trong lòng cũng cảm thấy được an ủi, hai đứa con dâu, cuối cùng cũng có một đứa rộng rãi thoải mái.

Lý Thanh Vận cầm túi đồ mà mình mang tới, phủi chút bụi bặm dính trên đó đi.

"Chuyện này để con kể lại đi, mẹ nói chị dâu cả lại bảo mẹ thiên vị."

Cha Cố và anh cả Cố gật đầu đồng ý, chị dâu cả Cố muốn nói gì đó, nhưng cũng nhịn.

Lý Thanh Vận kể hết những lời chị dâu cả Cố nói với mẹ Cố nói mà mình nghe thấy được khi vừa đến, nói ra nguyên vẹn.

"Anh cả, em muốn hỏi anh một câu, cha mẹ có thiên vị không?" Lý Thanh Vận nói xong, nhìn chằm chằm anh cả Cố nói.

Anh cả Cố nghe kể lại xong, nhìn cô vợ nhà mình im thin thít thì sao lại không hiểu, chắc hơn nữa là sự thật.

Người phụ nữ này, trong giờ phút quan trọng mà lại làm ra chuyện ngu ngốc như thế, một con gà rừng quan trọng như thế sao?

Khiến anh ta bỗng nhiên không ngẩng đầu lên được trước mặt em dâu.

"Cha mẹ chưa từng thiên vị, là chị dâu cả của em sai rồi." Anh cả Cố cười nói.

"Nếu hôm nay chúng ta đã nói đến chuyện này, thì nói luôn cho rõ ràng đi, tránh để chị dâu lại cảm thấy không phục.

Mấy năm nay em chuyển ra ngoài, cũng không câm một cắc một đồng tiền nào trong nhà, cha mẹ còn có thể kiếm công điểm, nhất là cha còn là thợ mộc nổi tiếng gần xa, tiên kiếm được đi đâu rồi? Nhà em chưa thấy một đồng nào đâu nhé. Hai đứa con nhà em, vẫn luôn là một mình em chăm sóc, trừ tháng ở cữ mẹ tới chăm giúp, bình thường trông con giúp gia đình anh là chiếm đa số đúng không?

Không nói đến trước đây, chỉ nói bây giờ thôi, nhà em có đồ gì ngon, em cũng nhớ đến mang sang cho cha mẹ, nhà anh cũng được hưởng ké không ít mà? Em có tính toán đến những thứ này không?

Đại Ni Nhị Ni nhà anh đi học cùng Đại Bảo, em thường giữ lại ăn cơm, chiêu đãi kẹo, bánh quai chèo, đây đều là trách nhiệm của thím hai hay sao?

Trước đây nhà anh chưa ra ở riêng thì không nói, nhưng giờ đã ra riêng rồi, đồ của cha mẹ, bọn họ thích làm sao thì làm, đó là chuyện của bọn họ, em nghe ý của chị dâu, hình như vẫn coi đó là đồ của mình nhỉ?

Cố Đình Chu khổ sở lên núi săn bắn, được chia một con dê, em muốn cho ai thì cho, cái gì mà bảo em phải cho ai, sao các anh không cho đi?

Mẹ chỉ đổi gà rừng của mình lấy chút thịt dê của em thôi, mà đã khó chịu không nhìn nổi hay sao.

Còn nói gì mà thiên vị, nếu như thật sự thiên vị cũng là thiên vị nhà anh chị, nhà em có vơ vét được cái gì đâu."

Mỗi một câu nói Lý Thanh Vận nói ra, sắc mặt của anh cả Cố lại càng đen hơn một phần, làm ra chuyện xấu hổ, bị người khác nói trúng chỗ đau trong lòng, bộc lộ hết ra bên ngoài, tức giận vợ không biết điều, lại không có chỗ để trút giận.

"Đúng vậy, em dâu nói đúng, anh thay mặt chị dâu em xin lỗi em, cô ấy không biết nói chuyện, em đừng trách cô ấy." Lúc anh cả Cố vừa vào nhà có bao nhiêu chính đáng thì hiện giờ lại càng hèn mọn bấy nhiêu.

Lý Thanh Vận không thèm quan tâm đến anh ta và lời xin lỗi hời hợt kia.

"Vợ thằng hai nói đúng. Cha và mẹ con cũng nên xin lỗi con mới phải, mấy năm nay đúng là chúng ta đã thiên vị, thiên vị nhà thằng cả để con phải chịu uất ức rồi.' Lúc này cha Cố đứng dậy nói.
 
Thập Niên 60: Quân Tẩu Dựa Vào Nuôi Con Đi Lên Đỉnh Cao Nhân Sinh
Chương 136



Cha Cố không hổ là một vị gia trưởng có nề nếp, nên là cái gì chính là cái đó, nói lời xin lỗi với con dâu ông ấy cũng không cảm thấy mất mặt.

Lời này vừa nói ra, anh Cả Cố hoàn toàn không còn mặt mũi, sắc mặt đỏ bừng.

Chị dâu cả Cố cũng cúi đầu không dám nói lời nào, cô ta cảm thấy sự việc ngày càng nghiêm trọng, tới cục diện mà cô ta không thể nào giải quyết nổi.

Thực ra trước đó khi Lý Thanh Vận nói những lời này, trong lòng cô cũng tức giận đối với cha Cố mẹ Cố, tuy rằng nguyên thân là người rất kỳ lạ, nhưng mấy năm nay một mình cô ấy chăm nuôi hai đứa con, quả thực không dễ dàng gì.

Nhưng cha Cố thẳng thắn nói ra lời xin lỗi như vậy, ngược lại khiến cô không biết nên nói cái gì cho tốt.

Cô cũng không thể lựa chọn tha thứ thay nguyên thân, rốt cuộc thì cô cũng không có quyền làm thế, cho nên dứt khoát im lặng.

"Những gì nhà thằng cả nói hôm nay quả thật rất vô lý, nhà thằng hai chia dê, là do Đình Châu trăm cay ngàn đắng kiếm được về cho vợ con của nó, bọn nó muốn chia cho ai thì cho, cho là tình cảm, không cho là bổn phận, không đạo lý nhà ai nhiều thì cho nhiều cả. Huống hồ vợ của thằng hai vẫn luôn là người tốt, mỗi khi trong nhà có cái gì tốt, đều không quên cho cha và mẹ con, trong lòng chúng ta đều nhớ kỹ lòng tốt của con.

Nhà thằng cả vẫn nên nói lời xin lỗi với em dâu của con đi, sau này chớ nên nói lại những lời này. Nếu bây giờ đã chia nhà rồi, sau này đồ vật của nhà ai sẽ do chính người ấy làm chủ, đừng có gây ồn ào đến nỗi khó coi như hôm nay, cha và mẹ con đã vất vả nửa đời người, đồ vật của mình còn không thể để chính mình làm chủ sao?

Nhưng cho dù thật sự cho nhà thằng hai cũng là điều nên làm, mấy năm nay cố kỵ suy nghĩ của các con, Đại Bảo và Nhị Bảo đã lớn như vậy rồi, thân là ông nội, trước đến nay cha chưa từng chỉ cho bọn nhỏ từng đường kim mũi chỉ, dù sao bọn nhỏ cũng là đích tôn của nhà cũ họ Cố chúng tal"

Ông cụ nói đến phần sau, càng nghĩ càng bi phẫn, chẳng qua chỉ là muốn quang minh chính đại cho cháu nội của mình ăn một con gà, làm sao chuyện lại thành ra thế này, hai đứa nhỏ nhà thằng cả trước giờ có thiếu ăn thứ gì sao?

Cho nên giọng điệu nói chuyện của ông ấy cũng nặng nề hơn, lần đầu tiên làm mấy mặt cả nhà thằng cả.

Mẹ Cố nghe cha Cố nói xong, ở bên cạnh một mình lau nước mắt, bà ấy chỉ là nghĩ chia nhà rồi, có thể quang minh chính đại đưa một số đồ đạc trong nhà mình cho cháu nội, làm sao mọi chuyện lại thành ra thế này.

Anh cả Cố bị ông cha già nói đến không chỗ dung thân.

Mấy năm nay tuy rằng mọi người đều chê cười anh ta không có nổi một đứa con trai, nhưng cha mẹ vẫn luôn an ủi anh ta, cũng nói với anh ra rằng không sao đâu, con gái cũng tốt như vậy.

Nghĩ đến việc trong lòng cha nhớ nhất vẫn là đích tôn của nhà cũ họ Cố, anh ta có hơi thất vọng, nhưng cũng biết rằng lần này thật sự là vợ mình chuyện bé xé ra to.

Trước đây, mặc dù trong lòng cha mẹ có nhớ mong hai đứa nhỏ, nhưng vì quan tâm đến tâm trạng của anh ta, bọn họ cũng không có gì bất công trong việc của bọn nhỏ, đã làm đủ tốt, anh ta cũng không thể yêu cầu quá cao, xử lý sự việc công bằng là điều không thể. Lý Thanh Vận nghe đến đó, cũng có vài phần xấu hổ, lần này ông cụ thật sự là buồn bực phát cáu, ngay cả mặt mũi của anh cả Cố cũng không thèm chừa.

Thực ra cô cũng hiểu tâm tư của ông cụ, tuy rằng miệng nói không trọng nam khinh nữ, nhưng khó tránh khỏi việc trong lòng vẫn thiên về phía con trai trong nhà, đây là bi kịch của thời đại này, cũng là chuyện không thể giải quyết.

Hơn nữa nhà cô cũng là người được hưởng lợi nên khó có thể nói được điều gì.

Đứng dưới góc độ của người ngoài cuộc, cha Cố mẹ Cố đã khá hơn rất nhiều so với các bậc cha mẹ treo con trai cháu nội ở ngoài miệng trong làng.

Cô cũng cảm thấy may mắn khi mẹ Cố đưa gà rừng sang, bản thân đã nhất quyết để bà ấy lấy thịt dê, cũng coi như biến tướng trao đổi, mọi người trọng mặt mũi không thể nói được gì, nếu mẹ Cố không nhận, hiện tại không biết còn muốn gây ồn ào đến mức nào đâu.

Trong lòng anh cả Cố biết mình đã làm cha thất vọng rồi, anh ta đang định nói gì đó.

Chị dâu cả Cố nghe những gì cha Cố nói xong, trong lòng rất không vui.

Trong lòng cô ta cũng có một dây thần kinh yếu ớt, đó chính là cô ta đã được gả vào cửa nhiều năm rồi vẫn không sinh ra được một đứa con trai.

Lời nói này của Cha Cố không chỉ khiến anh cả Cố không thể rời khỏi đài, cũng quất thẳng vào trái tim của cô ta.

"Cha, lời này của cha là có ý gì, còn không phải là con không thể cho nhà cũ họ Cố của cha thêm một trái ớt sao?" Cô ta đứng lên lớn tiếng nói.

"Đủ rồi!" Anh cả Cố hét lên còn lớn giọng hơn cô ta.

"Em còn ngại chưa đủ mất mặt sao? Nhanh chóng xin lỗi em dâu đi."

"Em càng không, em không muốn, dựa vào cái gì mà em phải xin lỗi, cô ta còn cầm đồ đánh em đấy, các người là đồ bất công, lúc nào cũng hướng về nhà thằng hai, thấy tôi không có con trai nên bắt nạt tôi chứ gì, chúng ta chờ xem." Chị dâu cả Cố điên điên khùng khùng hét lên những lời này, sau đó Xông ra ngoài.

Trong lòng cha Cố mẹ Cố cũng không thoải mái, bị con dâu chỉ thẳng vào mũi mắng bất công, đây là lần đầu tiên, làm sao lại thành bắt nạt cô ta, bình thường lúc được ăn ngon uống tốt sao không nói bắt nạt đi?

Anh cả Cố nhìn Lý Thanh Vận với vẻ mặt áy náy: "Em dâu, xin lỗi em, anh thay mặt cô ấy xin lỗi em, hiện tại cô ấy chỉ là nhất thời không chấp nhận nỗi mà thôi.

Lý Thanh Vận trước đây vẫn luôn cảm thấy anh chồng này là người có thể kết giao, làm người thành thật hàm hậu đáng tin, nhưng hiện tại xem ra cũng chỉ là trông mặt mà bắt hình dong, con người khi đề cập đến lợi ích của bản thân, đều ích kỷ.

Cô cũng không muốn tiếp tục tham gia vào trò hê này của bọn họ, sau này tránh xa cả nhà bọn họ là tốt rồi, dù sao sang năm ởi theo quân đội, cơ hội gặp mặt cũng không nhiều lắm.

Lý Thanh Vận đứng lên xua xua tay nói: "Không cần đâu, các anh không cần xin lỗi em đây, người các anh nên xin lỗi chính là cha mẹ em, cực cực khổ khổ nuôi nấng các anh mấy năm nay, không có công lao cũng có khổ lao, đừng để họ già rồi vẫn cảm thấy trong lòng rét lạnh.”

Nói xong, cô đưa cái túi gói mà chính mình mang đến cho mẹ Cố: "Mẹ, cái chăn giường này cho mẹ và cha, tới đưa món đồ này không ngờ lại dẫn tới sự việc này, tính tình của con cũng không tốt, làm phiền sự thanh tịnh của mọi người, con nhỏ vẫn còn ở nhà, thôi con về trước đây, có việc gì con sẽ đến đón một tiếng."

Cuối cùng Lý Thanh Vận liếc nhìn anh cả Cố một cái, xoay người rời đi, không chút do dự.

Mẹ Cố ở phía sau gọi: "Chúng ta vẫn còn chăn mà, con cầm vê giữ cho mình dùng đi.

Lý Thanh Vận xua tay mà không quay đầu lại, đi về nhà.

Cố Đình Xuyên nhớ lại ánh mắt cuối cùng Lý Thanh Vận dành cho mình, suy nghĩ rất nhiều, cảm thấy Lý Thanh Vận đang châm chọc anh ta, một người đàn ông mà lại xử lý không tốt chút việc nhà nhỏ xíu như vậy, mong chờ chút đồ vật từ cha mẹ, còn muốn cha mẹ hao tổn tinh thần vì chút chuyện nhỏ của mình.

Trong lòng anh ta cũng cảm thấy không dễ chịu, đặc biệt là câu nói cuối cùng của cô, đừng để họ già rồi vẫn cảm thấy trong lòng rét lạnh, càng khiến trái tim anh ta tắc nghẽn.

Người nhà thằng hai có bản lĩnh, lại còn đưa thịt dê cho hai ông bà, lại còn đưa chăn, vợ nhà mình chỉ biết tranh giành đồ vật với ông bà, giành không được còn nói ẩu nói tả, chọc cho hai ông bà không vui.

Anh ta còn biện pháp nào chứ? Vợ mình chính là một người vợ như vậy, cha mẹ thích con trai cũng không sinh ra được.

Mẹ Cố mở cái túi gói ra, là một cái chăn giường còn mới bảy tám phần, rất rắn chắc, gân đây bà ấy đang phát sâu vì vào mùa đông, chân của ông nhà vô cùng đau đớn, chăn trong nhà đã dùng đến rách rưới, không giữ ấm được chút nào.

Không nghĩ tới nhà thằng hai lại đưa một cái chăn giường mới đến, trong lòng bà ấy thật sự rất ấm áp, vợ thằng hai tuy rằng vừa được gả vào mấy năm trước đã làm cho bọn họ phải hao tổn không ít tâm sức, nhưng gần đây thật sự càng lúc càng tốt, đối xử với hai vợ chồng già bọn họ cũng không thể chê vào đâu được.

"Ông nhà, có chiếc chăn này, mùa đông năm nay cuộc sống của ông sẽ dễ chịu hơn rất nhiều!" Mẹ Cố vui vẻ ôm chăn nói.
 
Thập Niên 60: Quân Tẩu Dựa Vào Nuôi Con Đi Lên Đỉnh Cao Nhân Sinh
Chương 137



Trái tim bị đè nén bởi vì lời nói của vợ thằng cả của cha Cố cũng lập tức được trấn an.

Ông ấy vui mừng gật đầu: "Cứ nhận cho nhà thằng hai vui đi, sau này hỗ trợ trợ cấp về mặt khác là được."

Anh Cả Cố nhìn chiếc chăn bông trong tay mẹ Cố, trong lúc nhất thời trong lòng có tư vị không biết nên miêu tả thế nào.

Tựa như đấm một đấm vào bông, vợ nhà mình tóm được việc cha mẹ tặng gà rừng mà dây dưa không thôi, chia thịt cũng không chia cho hai ông bà một hai lạng, còn muốn chiếm lấy con gà rừng.

Còn người ta vừa cho ông bà thịt dê, còn đưa chăn bông, chẳng lẽ còn không có giá trị bằng một con gà rừng sao? Đây mới là cái người ta gọi là có qua có lại, có lễ có tiết, đem cả hai ra so, cao thấp thấy rõ.

Nếu như anh ta là hai ông bà, anh ta cũng sẽ bất công như vậy, rốt cuộc chẳng có ai muốn nuôi sói mắt trắng phải không?

Tuy rằng hai ông bà không nói cái gì nữa, nhưng chính anh ta lập tức cảm thấy hổ thẹn không thôi, bản thân hôm nay che chở suy nghĩ của vợ và có ý định cạnh tranh với nhà thằng hai, thật sự sai hoàn toàn, làm tổn thương tấm lòng của cha mẹ, cũng cắt đứt tình cảm với nhà thằng hai.

Anh ta không nói một lời yên lặng đi ra ngoài, trong lòng đầy những cảm xúc lẫn lộn.

Cha Cố thất vọng nhìn bóng lưng của thằng con trai cả, đứa trẻ chưa từng trải qua sự mài giữa của thế sự, tóm lại trong lòng quá nhỏ mọn, không thể làm được việc lớn. "Thằng cả, chiêu nay chúng ta liên chia đồ vật và lương thực trong nhà đi, từ nay về sau, chỉ dựa vào một mình các con, cha già rồi, muốn sống những năm còn lại trong thanh tịnh. Hiện giờ cha và mẹ còn có thể làm việc, không cần con hiếu thuận, chờ sau này chúng ta không làm việc được nữa, con và thằng hai mỗi năm cấp một chút thuế ruộng là được.' Cha Cố nói lời thấm thía, chuyện xảy ra hôm nay, cũng giáng cho lão già kiên nghị này một đòn thật mạnh.

"Cha, là chúng con sai rồi." Anh cả Cố quay người quỳ thẳng tắp ở cửa, khổ sở nhìn cha.

Anh ta không nên dung túng cho lòng dạ hẹp hòi của vợ mình, ham món lợi nhỏ mà mất lợi lớn.

"Được rồi, con trở về đi." Cha Cố vẫy vẫy tay.

Mẹ Cố vẫn cảm thấy thương con trai, vội càng buông đồ vật trong tay kéo anh ta dậy.

"Thằng cả, con làm cái gì vậy, mau đứng lên, mẹ và cha con không trách con, sau này sống thật tốt mới là đứng đắn. Về phía Thục Phân con phải nói chuyện đàng hoàng, đừng để con bé tra tấn bản thân đến phát điên vì chuyện con trai. Lời hôm nay của cha con thật sự rất gay gắt, nhưng con để tay lên ngực tự hỏi mình, mấy năm nay chúng ta sợ con bị tổn thương, quả thật chúng ta đã bỏ bê việc chăm sóc Đại Bảo Nhị Bảo, chúng đã thua thiệt không ít.

Mấy đứa cháu trong cái nhà này chúng ta đều đối xử bình đẳng, thậm chí còn chăm sóng đến hai đứa nhỏ nhà con nhiều hơn. Nhà thằng hai bên kia còn không tức giận, ngược lại các con đã tức giận trước, việc làm hôm nay của các con thật sự không hợp tình chút nào. Nhà thằng hai cũng đống xử với Đại Ni Nhị Ni rất tốt, thường xuyên cho bọn nhỏ đồ ăn vặt kẹo trái cây, có cơm ngon cũng sẽ chia cho bọn nhỏ một miếng, các con gây sự như vậy, làm người nhà nó rét lạnh lòng người, sau này nên sinh sống với nhau như thế nào?” Mẹ Cố tận tình khuyên bảo.

Điều mẹ Cố không nói ra chính là, hôm nay bà ấy cũng nhìn rõ đứa con trai này, đứa con trai cả bình thường mang lại cảm giác rất hiếu thuận, có thể dựa vào, nhưng khi động đến lợi ích trước mắt, vẫn nghĩ về nhà mình hơn.

Như vậy, dựa vào trời dựa vào đất, dựa vào cha mẹ dựa vào con cái, đều không thể dựa vào được, cuộc đời này, vẫn nên dựa vào chính mình mới tốt nhất.

"Mẹ ơi, chúng con sai rồi." Anh Cả Cố khó chịu hét lên một tiếng, có chút cô đơn rời đi.

Lý Thanh Vận về đến nhà, Nhị Ni đang chơi bò trên giường với Nhị Bảo, đang so nhau ai bò nhanh hơn, chọc cho Nhị Bảo cười ha ha, Đại Ni đang canh che ở bên cạnh giường đất, sợ Nhị Bảo không cẩn thận rơi xuống, thật sự là một người chị tốt.

Hai đứa nhỏ này đều là đứa trẻ ngoan, chỉ là hiện giờ đã căng thẳng với bên kia như vậy, sau này bên phía Nghiêm Thục Phân chắc chắn sẽ không tiếp tục để cho hai đứa nhỏ đến đây học tập hoặc chơi đùa.

"Vất vả cho hai cô chị nhỏ các cháu rồi, mỗi người được khen thưởng một cái bánh quai chèo to. Lý Thanh Vận vừa thấy đồ ăn vặt trên tủ đầu giường, liên biết các cháu không dám động vào, chủ động chia bánh quai chèo cho bọn nhỏ ăn.

"Cảm ơn thím hai." "Cảm ơn”"

Hai chị em nhỏ ngoan ngoãn đứng bên giường đất ăn bánh quai chèo.

Lý Thanh Vận pha sữa bổ cho Nhị Bảo uống.

"Hôm nay thím hai đã cả nhau một trận to với mẹ các cháu, sau này nếu mẹ không cho các cháu đến đây học tập thì cũng phải nhớ tìm cách học tập tiến bộ, tích cực hướng về phía trước. Tri thức thay đổi vận mệnh, cho dù có học không được kiến thức, cũng phải học nhiều tay nghề, nhiều kỹ năng không phải gánh nặng cho bản thân, chịu đựng được khổ trong khổ, mới thành người trên người. Lý Thanh Vận vừa cho Nhị Bảo uống sữa vừa nói.

Đối với hai đứa nhỏ này, cô cũng chỉ có thể làm được như này, sau này có lẽ sẽ không giúp được gì thêm cho hai đứa.

Nhị Ni còn có chút ngây thơ, nhưng Đại Ni đã hiểu rất nhiều thứ, có thể phân biệt một số quan niệm đúng sai, cô bé thường xuyên nhận được nhiều sự giáo dục từ ông bà nội, biết được hành vi của mẹ là không đúng.

Nhưng cô bé lại không thể trách cứ mẹ của mình, cũng rất khó xử, bánh quai chèo trong tay cũng không còn ngon nữa, cô bé thích bâu không khí trong nhà thím hai, muốn học tập cùng Đại Bảo, nhưng sau này chắc chắn mẹ sẽ không cho phép cô bé tới nữa.

Một số điều cô bé được cùng Đại Bảo trong khoảng thời gian này, đã được áp dụng vào nhiều khía cạnh trong cuộc sống, cảm thấy rất thần kỳ.

"Ngây ra làm gì thế, nhanh ăn đi, ăn nhanh rồi về nhà đi, nếu không cha mẹ các cháu lại đến tìm thím đòi người."

Về phía Cố Đình Xuyên và Nghiêm Thục Phân, cũng nổ ra một cuộc cãi vã kịch liệt. "Cha mẹ anh đây là có ý gì, bất công cũng quá rõ ràng rồi, đâm chọc việc con cái ở trước mắt chúng ta, trong lòng cha anh chỉ nghĩ đến hai đứa cháu nội là Đại Bảo và Nhị Bảo, căn bản không có hai đứa con nhà chúng ta." Nghiêm Thục Phân thấy người đàn ông trở về, lập tức lớn tiếng lên án.

Cố Đình Xuyên lạnh lùng nhìn cô ta một cái: "Cô có biết thứ được gói trong cái bọc kia của vợ thằng hai là cái gì không? Đó là cái chăn bồng được đặc biệt gửi tặng cha mẹ! Nghiêm Thục Phân, cô gả vào nhà chúng ta đã nhiều năm như vậy, đã từng tặng cho cha mẹ đường kim mũi chỉ nào chưa?

Áo bông và chăn của ông bà từ lâu đã khó giữ được ấm, mùa đông lại phải co ro trên giường, đến nhắc cô cũng chưa bao giờ nhắc đến. Tất cả những gì cô để ý chỉ có chút đồ vật ngay trước mặt cô thôi, còn không biết xấu hổ nói người khác bất công, đổi thành tôi, tôi cũng bất công."

"Cố Đình Xuyên, cái thằng vô dụng nhà anh, tôi dành những thứ đó về chẳng lẽ để bản thân tôi ăn à? Còn không phải vì anh và hai đứa nhỏ. Tôi cũng muốn đưa đồ ăn thức uống cho cha mẹ dùng chứ, nhưng tôi có tiền không? Nhà ta có gì không?"

Chị dâu cả Cố không ngờ tới vợ thăng hai lại bằng lòng làm vậy, còn tặng chăn bông cho hai ông bà, nghĩ đến những lời mình đã nói, cô ta cũng cảm thấy có chút xấu hổ, nhưng cô ta mới không cảm thấy là lỗi của chính mình, đều là nghèo nên mới gây chuyện.

"Tóm lại là cô chê tôi bất tài vô dụng chứ gì! Tôi không cho cô được cuộc sống như cô hằng mong ước, đi theo tôi khiến cô chịu khổ, nhân lúc còn sớm, cô đi tìm người giúp cô có được cuộc sống tốt hơn ấy." Anh cả Cố cũng không lựa lời mà nói. Chị dâu cả Cố nghe xong những lời này, trong lòng mới bắt đầu chột dạ, kết hôn lâu như vậy, đây là lần đầu tiên người đàn ông này nói ra những lời tàn nhẫn như vậy, có lẽ bản thân thật sự đã khiến anh ta thật sự rất tức giận.

"Đình Xuyên? Anh đang nói cái gì vậy, ở trong lòng em, anh rất tài giỏi, bây giờ khó khăn lắm chúng ta mới chia nhà được, sắp sửa trải qua cuộc sống tốt đẹp hơn, anh đang nói gì vậy. Hôm nay em nói chuyện thiếu suy nghĩ, nào biết được nhà chú hai đột nhiên xuất hiện rồi nghe thấy, không thuận theo không buông tha.

Sau này em sẽ không như vậy nữa có được không, lần này nhà chúng ta cũng được chia không ít thịt rồi, đợi lát nữa em sẽ cắt một cân, đưa qua cho cha mẹ mình. Chờ sau khi phân nhà ta chia tiền và phiếu, em cũng sẽ đến công xã mua hai mảnh vải, làm cho cha mẹ một bộ quần áo mới, xem nhà thằng hai còn dám nói gì em.

Chị dâu cả Cố cũng coi như là một người co được dãn được, mắt thấy người đàn ông đang rất tức giận, lập tức liên thành thật quy củ, cũng không tranh những lợi ích cực nhỏ này.

Cố Đình Xuyên thở dài một hơi.

"Nếu như em sớm nhận ra những điều này, cũng không đến mức gây chuyện đến kết cục như ngày hôm nay." Đắc tội cả cha mẹ và nhà thằng hai, đã xuất hiện vết sẹo, sẽ có trở lại như trước.
 
Thập Niên 60: Quân Tẩu Dựa Vào Nuôi Con Đi Lên Đỉnh Cao Nhân Sinh
Chương 138



Tuy rằng ngoài miệng chị dâu cả Cố nói rất đúng, nhưng chung quy trong lòng vẫn là lòng dạ hẹp hòi, sau khi hai đứa nhỏ trở về, phải ân cần dạy bảo, dặn dò hai đứa nhỏ sau này không được phép đến nhà thăng hai.

Đại Ni và Nhị Ni bên ngoài thì đồng ý nhưng một khi có cơ hội vẫn sẽ trốn cha mẹ lén đi tìm Đại Bảo, Lý Thanh Vận cũng không hề ngăn cản, chẳng qua đây đều là chuyện của sau này.

Sau khi dùng bữa trưa đơn giản và chơi với Nhị Bảo một hồi, cậu bé lại lần nữa chìm vào giấc ngủ, Lý Thành Vận bỏ chăn bông và áo khoác buổi sáng chưa tặng được vào trong không gian, đưa tới nhà Nhị Ngưu.

Thừa dịp không có ai chú ý, lấy ra câm trong tay gõ gõ cửa.

Nhị Ngưu mặc chiếc áo bông rách tung tóe co rúm đi ra ngoài mở cửa, thấy là cô, có chút kinh ngạc.

"Thím, sao thím lại đến đây?" Cậu ta lộ ra gương mặt khờ khạo tươi cười hỏi.

Kể từ sau vụ đi săn trong trận tuyết đầu mùa, Nhị Ngưu liên bắt đầu ở nhà ngủ đông, một mặt là đồ ăn đồ dùng dự trữ trong nhà, sợ bị người ta trộm mất, một mặt là do hiện giờ bên ngoài trời lạnh giá, cũng không bắt được công việc gì.

Lý Thanh Vận không muốn đứng ngoài cửa nói chuyện, vì thế cười nói: "Làm sao đấy, không mời thím vào ngồi sao?"

"Nhìn cháu này đầu cũng ngốc rồi, thím, thím mau vào nhà đi.”

Bước vào sân nhỏ của Nhị Ngưu, thực ra cũng chỉ có ba gian phòng, một gian nhà chính để người ở, một gian phòng bếp, một gian nhà vệ sinh, phía sau có một cái nhà kho chứa chêm gỗ và cành gỗ chất đống.

Bên trong cũng rất đơn sơ, trên giường đất trong nhà chính quả nhiên giống như những gì Đại Bảo đã nói, không có chăn, bên cạnh là một đống quần áo rách tung tóe được xếp chồng, phỏng chừng buổi tối đắp hết đống quần áo đó trên người để tránh rét.

"Chăn giường của nhà thím đã dùng nhiều năm rồi, bây giờ muốn thay rồi, nếu như cháu không chê thì cầm tạm chấp nhận dùng đi, lúc mùa hè, thím đã giặt rồi, sạch sẽ." Lý Thanh Vận nói xong nhét cái túi gói vào trong lòng ng.ực cậu ta.

Đôi mắt Nhị Ngưu sáng rực lên, đây cũng chính là điều khiến cậu ta luôn phát sâu, sinh sống một mình, đồ vật cần thêm vào trong nhà quá nhiều.

Số tiên năm nay kiếm được đều lục tục chỉ tiêu, công với nhu yếu phẩm cho mùa đông, chẳng hạn như đôi giày Ô Lạp này, chính là đôi mới mua vào năm nay, còn có một ít đồ dùng sinh hoạt cần thiết, số tiền còn lại không quá nhiều, cần phải giữ lại một ít để chuẩn bị cho bất cứ tình huống nào.

Về chăn bông, cậu ta dựa định sang năm tiết kiệm đủ tiền rồi sẽ mua cái mới, không nghĩ tới thế mà thím lại tặng một cái chăn qua đây, đối với cậu ta mà nói, chỉ cân có thể chống lạnh, những thứ khác đều không quan trọng, bởi vì cảm giác lạnh quá khó tiếp thu.

"Không chê, không chê, cháu còn mừng không kịp đây, chú Cố chỉ có thịt dê, chứ không có thịt heo, vừa vặn ngày hôm qua cháu được chia một miếng chân lợn rừng to, một mình cháu cũng ăn không được hết, chia cho thím một nửa, coi như cháu mua chăn này, có được không?”

Sự chân thành của chàng thiếu niên khiến trái tim bị chị dâu cả Cố cọ xát của Lý Thanh Vận đột nhiên cảm thấy ấm áp. "Thím của cháu đâu có bao giờ thiếu thịt đâu, cháu cứ giữ lại ăn từ từ, ăn nhiều thịt một chút, người ngợm trông như cọng giá đỗ vậy, sau này làm sao bảo vệ được chính mình." Lý Thanh Vận buồn cười nhìn cậu ta.

Nhị Ngưu xấu hổ sờ sờ đầu, cậu ta cũng muốn cao với cường tráng hơn, chỉ là ăn ít làm nhiều, làm thế nào cũng không cao lên được, năm nay lương thực và thịt trong nhà đều đủ ăn, qua một mùa đông này, cậu ta chắc chắn có thể cao hơn rất nhiều.

Cuối cùng, Nhị Ngưu nhận lấy chăn bông và áo khoác mà Lý Thanh Vận cho, để cảm ơn, cậu ta nhất định phải cho Lý Thanh Vận thịt, Lý Thanh Vận không nhận, chỉ cầm mười cân hạt dẻ của cậu ta xem như tượng trưng.

Việc hái những viên hạt dẻ như bóng nhỏ này, phải khảy hết nửa ngày, lúc mùa thu cô ngại phiên toái nên không làm nhiều lắm, thứ này rang với gà hay nướng ăn đều rất ngon, vừa vặn ở chỗ cậu ta có không ít, Lý Thanh Vận liên lấy một ít, không cần thịt, trong không gian của cô có rất nhiều.

Nhị Ngưu ngàn ân vạn tạ tiễn cô ra tới cửa, nói có việc gì nặng không làm được có thể tìm cậu ta tới giúp đỡ.

Khi về đến nhà, Nhị Bảo còn đang ngủ, Lý Thanh Vận liền bắt đầu tìm dụng cụ để bóc hạt dẻ, đây cũng là một công trình lớn, dùng tay lột mấy hạt, thật sự tốn quá nhiều sức, cô không thể không dừng lại nghĩ biện pháp khác.

Sau đó, cô thực sự đã nghĩ ra, đầu tiên dùng dao rạch một đường trên hạt dẻ, cho vào nước đun sôi trong hai phút, vớt ra liền có thể bắt đầu bóc vỏ, như vậy có thể bóc được nhanh hơn và tốt hơn.

Bóc hơn một cân hạt dẻ, đặt ở bên ngoài cửa sổ giữ tươi bằng tủ lạnh thiên nhiên, ngày mai khi Thanh Hoan trở về nhà, dùng để nướng với gà rừng ăn. Ban đầu Thanh Hoan nói không cần trở về nhà, dù sao hiện tại cũng đã rất quyết liệt với cha mẹ, Lý Thanh Vận bảo cô ấy đến lúc đó thì về đây, bản thân sẽ đảm đương làm người nhà mẹ đẻ của cô ấy.

Sau khi bóc vỏ hạt dẻ xong, cô vặt lông mổ bụng rửa sạch sẽ con gà rừng buổi sáng mẹ Cố mang lại đây, để giành chờ ngày mai làm.

Vì con gà rừng này mà mới sáng sớm đã gây ra nhiều chuyện xấu ồn ào như vậy, ngẫm lại liền cảm thấy đau lòng, sớm biết như vậy đã không nhận con gà rừng này, chẳng qua nghĩ đến chị dâu cả Cố muốn đồ rẻ thích tác oai tác quái kia, cô lại cảm thấy bản thân vẫn nhận lấy thì hơn.

Trong lúc bận rộng thời gian trôi qua nhanh quá, khiến cô quên mất suy nghĩ vê việc của Cố Đình Chu, cũng không biết bây giờ anh đã lên tàu lửa hay chưa. Sáng sớm hôm sau.

Đôi vợ chồng trẻ đường mật ngọt ngào lên đường đi đến nhà Lý Thanh Vận, hai ba ngày qua, bọn họ càng ở chung càng hòa hợp, bời vi tính cách của bọn họ tương đồng, đều là người đạm bạc đơn giản, dường như một đôi trời sinh ăn ý.

Trình Hoài Sơn chăm sóc mẹ anh ta suốt mấy năm nay, đã sớm tôi luyện ra, không có chủ nghĩ đàn ông như những người đàn ông khác, anh ta chăm sóc cô ấy hết khả năng cho phép.

Sẽ rửa chân cho cô ấy, thay nước rửa chân và cả việc nấu ăn, chỉ là nấu ăn không ngon lắm, trong mắt có công việc, nếu trong nhà có chuyện gì, anh ta cũng sẽ chung tay giúp dọn dẹp, là thật sự xem cô ấy như người một nhà, mà không phải trở thành người hầu miễn phí chăm sóc gia đình họ

Một ngày sau khi Thanh Hoan gả qua, Trình Hoài Sơn liền kể cho cô ấy nghe rõ ràng mọi chuyện từ trong nhà đến ngoài nhà, còn đưa cho cô ấy mấy đồng còn sót lại của mình và tiền lễ thu được từ hôn lễ, tất cả đều giao cho cô ấy bảo quản, nói rằng cô ấy chính là nữ chủ nhà trong nhà, hai người đồng lòng thì cuộc sống sau này nhất định sẽ càng ngày càng tốt.

Thanh Hoan chưa bao giờ nghĩ rằng chính mình lại có thể tìm được một người đàn ông như vậy khi tái hôn, trải qua cuộc sống thoải mái như vậy, trong lòng ngọt ngào giống như nếm mật, đây đều là công lao của chị cả.

Hôm nay bọn họ cũng cố ý chuẩn bị nhiều quà cáp hơn cho Lý Thanh Vận, sợ chậm trễ.

Lý Thanh Vận đã rời giường từ sớm, ăn bữa sáng xong, tiễn Đại Bảo đi, dứt khoát mời chị dâu Thu Cúc buổi trưa qua nhà ăn cơm cùng.

Một mặt là vì Thu Cúc ngày nào cũng ở một mình, lười nấu cơm, mặt khác trong nhà không có đàn ông, có Thu Cúc ở đây, cũng có thể tị hiềm, còn có thể khơi dậy đề tài, dù sao thì Trình Hoài Sơn là em họ nội của cô ấy, cũng không tính là đường đột.

Cô không gọi cho bên cha Cố mẹ Cố, vô duyên vô cớ có thêm hai bậc cha chú ở trên bàn tiệc, khiến đôi vợ chồng mới cưới cảm thấy câu nệ.

Chẳng mấy chốc chị dâu Thu Cúc đã đến nhà cô, bắt đầu giúp đỡ phụ giúp nấu cơm trưa, cô ấy còn cắt một miếng thịt lợn rừng được chia lần này ở nhà mình qua đây thêm đồ ăn.

Lý Thanh Vận nghĩ lần này nhà cô ấy cũng không được chia nhiều lắm, sống chết nói không cần, Thu Cúc thấy cô không nhận, quay đầu định bỏ đi, lúc này cô không còn cách nào khác, đành phải đành chấp nhận chuẩn bị cùng nhau làm cho bữa trưa, đến lúc đo để lại một ít cho Trình Kiệt và Mao Đầu mang về.
 
Thập Niên 60: Quân Tẩu Dựa Vào Nuôi Con Đi Lên Đỉnh Cao Nhân Sinh
Chương 139



Hôm nay Lý Thanh Vận đã chuẩn bị mấy món ăn cứng để chiêu đãi cặp vợ chồng mới cưới.

Gà hầm nấm thêm hạt dẻ, thịt kho tàu khoai tây, thịt heo dưa chua hầm với miến, canh trứng rong biển.

Nhị Bảo đã ngủ, hai người đang làm việc trong phòng bếp, liên nghe được tiếng gõ cửa truyền đến từ ngoài cửa.

Lý Thanh Vận vội vàng lau khô tay rồi ra mở cửa.

"Chị cả, chúng em tới rồi, làm phiền chị.”

"Chị cả." Trình Hoài Sơn cũng theo đó gọi một tiếng.

"Chị đã nói với các em rồi, tới là vui rồi, còn mang theo đống quà này làm gì. Thấy trong tay hai người bọn họ còn câm theo không tít đồ, Lý Thanh Vận lập tức nói. "Nên làm thôi, chị cả đã chăm sóc Thanh Hoan nhiều như vậy, em còn ngại đưa ít đây, năm nay trong thôn đi săn mùa đông, chúng em được chia cho không ít đồ, trong nhà vẫn còn, chị cả đừng từ chối." Trình Hoài Sơn còn rất biết làm việc.

Nói xong, anh ta lập tức đi vào trong sân, treo một con thỏ rừng đã được xử lý sẵn mà mình mang đến dưới mái tiên, để nó hong gió tự nhiên, bởi vì thời gian xử lý không lâu, nó chỉ mới khô một nửa, vẫn chưa thể trực tiếp cất đi.

Lý Thanh Hoan lấy từ trong rổ ra hai gói điểm tâm, một gói kẹo trái cây, còn một gói thịt lợn rừng đông lạnh cứng cáp.

Điểm tâm và kẹo trái cây là số còn dư sau đám cưới của bọn họ, trong nhà không có trẻ con, liền dứt khoát đem hết qua đây, thịt lợn rừng cũng là được chia cho trong đợt săn mùa đông, đặt trên nền tuyết đông lạnh nên vẫn còn tươi mới.

Bởi vì làm đám cưới nên trong nhà đã chi không ít tiền, đây là những đồ tốt nhất bọn họ có thể lấy ra lúc này.

'Em mang những thứ này làm gì, giữ lại cho mình ăn đi. Em cũng không phải không biết, chị cả không thiếu thịt để ăn, số điểm tâm này em cũng lấy về đi, khi nào đói bụng thì lấy ra ăn lót dạ." Lý Thành Vận từ chối, nghĩ rằng bọn họ vừa mới tổ chức đám cưới, trong nhà cũng khó khăn.

Thanh Hoan cố chấp đặt đống đồ lên bàn: "Cái này là em cho Đại Bảo."

Lý Thanh Vận không lay chuyển được cô ấy, nghĩ dù sao một lát nữa mình đáp lễ là được.

Cô làm mặt quỷ nhìn về phía Trình Hoài Sơn đang rửa tay sau khi treo con thỏ lên ở bên ngoài: "Thế nào? Có đối xử tốt với em không?"

Lý Thanh Hoan ngượng ngùng đỏ mặt: "Khá tốt."

"Khá tốt là khá tốt như thế nào?" Lý Thanh Vận trêu chọc cô ấy, thực ra lần này trở về cô có thể cảm nhận được rõ ràng, tâm trạng của Thanh Hoan vẫn luôn rất tốt, tình cảm giữa hai người ngọt ngào tựa như đường mật, vậy thì cô an tâm rồi.

"Thôi nào, chị cả." Lý Thanh Hoan ngượng ngùng vỗ vỗ tay cô.

"Thanh Hoan, Hoài Sơn, đã đến rồi à?” Chị dâu Thu Cúc cũng bước ra chào hỏi.

Lý Thanh Hoan không biết cô ấy cũng ở đây, vội vàng đứng lên chào hỏi: "Chị dâu Thu Cúc, cảm ơn chị đã vất vả rồi."

"Ha ha, không vất vả không vất vẻ. hiện tại em không nên gọi chị là chị dâu đâu, em phải học theo Hoài Sơn này, gọi chị là chị Thu Cúc. Thu Cúc sang sảng nói. Thanh Hoan vội vàng đổi giọng gọi: "Chị Thu Cúc."

Trình Hoài Sơn cũng cười: “Chị Thu Cúc, sao chị cũng ở đây thế?"

“Làm sao, không chào đón chị à? Vậy chị đi đó?” Thu Cúc trêu chọc cười nói.

"Nào có, em vinh hạnh còn không kịp, ngày đó còn chưa kịp cảm ơn chị và anh Trình Kiệt đã giúp đỡ bọn em bận lên bận xuống lo liệu hôn sự." Trình Hoài Sơn vội vàng giải thích.

"Là chị mời chị dâu Thu Cúc tới đây, đông người náo nhiệt hơn. Lý Thanh Vận cười nói.

Mấy người nói chuyện vui vẻ, Lý Thanh Vận mời bọn họ ngồi xuống nói chuyện.

Trên bàn trong nhà chính, cô pha một ấm nước trà, lúc này độ ấm mới vừa thích hợp, lại bày một đĩa hạt dưa rang và hạt thông rang, còn có một đĩa óc chó đã mở miệng. Thanh Hoan hiện tại đã có gia đình, cô ấy và chồng mới đều là khác, cần phải chiêu đãi khách khí.

"Chị dâu Thu Cúc, chị đừng làm việc nữa, ngồi nói chuyện với bọn họ, nghỉ ngơi một lát, một mình em làm là được, em quen hơn."

"Sao vậy được, làm cùng nhau đi, Thanh Hoan và Hoài Sơn cũng không phải người ngoài." Thu Cúc vội vàng nói.

"Chị cả, chúng ta cùng nhau làm đi." Thanh Hoan cũng vội vàng đứng lên.

"Chị cả, trong nhà nếu có việc gì em có thể làm, chị cứ việc bảo em." Trình Hoài Sơn cũng sang sảng cười nói.

Thấy bộ dạng của bọn họ đều không có vẻ khách khí, Lý Thanh Vận cũng dứt khoát không câu nệ lễ tiết, mấy người cùng đi xuống phòng bếp, Trình Hoài Sơn nhóm lửa, Thanh Hoan xắt rau, Lý Thanh Vận làm đầu bếp, Thu Cúc hấp bánh bao không nhân, mỗi người một việc.

Mấy người vừa nói chuyện phiếm, vừa làm việc, tốc độ rất nhanh.

Sau khi Thanh Hoan cắt rau xong, Nhị Bảo cũng tỉnh dậy, ê ê a a hét lên, cô ấy vội vàng ôm cậu bé vào trong ngực dỗ dành, Nhị Bảo cứ nhìn chằm chằm vào cô ấy, cái dì này mấy ngày nay không thấy đâu, sao đột nhiên lại tới nữa rồi?

Nhưng mà cậu bé đã tương đối quen thuộc với Thanh Hoan, hơn nữa cũng không sợ người lạ, ngoan ngoãn để cho cô ấy ôm, nhìn mẹ làm việc. Trình Hoài Sơn thấy bộ dạng bụ bẫm của cậu bé, rất thú vị, cũng tới chọc chơi với cậu bé, nhóc con vừa mới rời giường có chút không vui, trực tiếp quay mặt đi không để ý tới anh ta.

Chọc cho Trình Hoài Sơn trong lòng ngứa ngáy, trước kia cũng không cảm thấy trẻ con có cái gì thú vị, hiện tại sau khi kết hôn với Thanh Hoan, nhìn thấy em bé, trong lòng anh ta lại mềm nhũn, rất muốn có một đứa con riêng của anh †a và Thanh Hoan.

Lý Thanh Vận nhanh chóng dọn ra một bàn đồ ăn, mùi hương thơm nức mũi khiến người ta thèm nhỏ dãi.

Số lượng làm nhiều, bốn người bọn họ chắc chắn ăn không hết, mỗi một món ăn Lý Thành Vận đều để lại hai phần.

Một phần đợi lát nữa để chị dâu Thu Cúc mang về cho Trình Kiệt và Mao Đầu ăn vào buổi tối. Một phần để dành cho Đại Bảo nhà mình, bữa cơm trong nhà hôm nay cũng không phải ngày nào cũng nấu, giữa trưa đi học mỗi ngày thằng nhóc đều phải gặp bánh bao không nhân lạnh ngắt hoặc là ăn bánh kếp, chỉ có bữa cơm tối lúc về nhà mới có thể ăn được một chút.

Đưa cho Nhị Bảo một cái bánh bao không nhân, đặt cậu bé vào ghế trẻ con để cậu bé tự mình gặp, bên này bọn họ liên ăn cơm.

Thu Cúc và Thanh Hoan thì không sao, các cô ấy cũng không phải lần đầu tiên ăn cơm nhà do cô nấu, nhưng Trình Hoài Sơn lại là lần đầu tiên ăn, nếm mấy miếng, anh ta ngạc nhiên khen: "Thảo nào Thanh Hoan nói tay nghề của chị cả tốt, đây quả thực quá ngon rồi."

"Không khoa trương đến vậy đâu, thích ăn thì ăn thêm nhiều một chút." Lý Thanh Vận cười nói. Ăn cơm xong, Trình Hoài Sơn chủ động muốn giúp đỡ dọn dẹp phòng bếp, để Lý Thanh Vận và Lý Thanh Hoan có thể có thời gian nói chuyện riêng với nhau, buổi chiều bọn họ phải trở về rồi.

Chị dâu Thu Cúc cũng thức thời nói lời tạm biệt, chừa lại không gian cho hai chị em.

Lý Thanh Vận lấy một cân thịt dê từ không gian ra đưa cho cô ấy, lại dùng cái chén lớn giống hệt chén đặt biệt để lại đồ ăn giữa trưa, tự mình tiễn cô ấy ra đến cửa mới trở về.

"Trông có vẻ như Trình Hoài Sơn đối xử với em không tệ nhỉ?" Lý Thanh Vận thử hỏi.

Lý Thanh Hoan lập tức đỏ mặt: "Anh ấy khá tốt, chuyện gì cũng sẽ giúp và làm cùng em, không xem mọi việc trong nhà như việc của một mình em. Còn đưa tất cả tiền trong nhà cho em bảo quản." "Vậy là tốt rồi, trông có vẻ như là một người chu đáo, chỉ cần em sống tốt, chị liền an tâm rồi.

Nếu cậu ấy đã đối xử tốt với em, em cũng phải đối xử tận tâm với cậu ấy, chăm sóc lẫn nhau, nhường nhịn lẫn nhau thì cuộc sống này mới có thể càng ngày càng tốt, đừng để ý đến cái nhìn của người khác, chỉ cần các em có thể sống tốt, nó tốt hơn bất cứ thứ gì."

Lý Thanh Vận lo lắng cô ấy sẽ bị ảnh hưởng bởi lời bàn tán nhàn rỗi của người khác, dù sao thì bọn họ đều đã kết hôn lần thứ hai.

"Em biết rồi, thưa chị" Cô ấu cũng không còn là cô bé nữa, được mài giữa trong khoảng thời gian này, nội tâm của cô ấy đã vô cùng kiên cường, những lời nói bình thường, đã không thể đả kích được cô ấy.

"Có phải cậu ấy chưa từng nhắc đến trọng điểm về con không? Ánh mắt cậu ấy nhìn Nhị Bảo đều đang tỏa ánh sáng.
 
Back
Top Bottom