Chào bạn!

Để có thể sử dụng đầy đủ chức năng diễn đàn Của Tui À bạn phải đăng nhập hoặc đăng ký.

Đăng Ký!

Dịch Thập Niên 60: Cầm Nhầm Kịch Bản Nữ Phụ Làm Giàu

Thập Niên 60: Cầm Nhầm Kịch Bản Nữ Phụ Làm Giàu
Chương 740



Lưu Cương vội đẩy cậu một cái, thấp giọng nói: "Đi nhanh đi, đây là thủ trưởng! Nhớ nói chuyện cẩn thận một chút, đừng đắc tội thủ trưởng!"

Hai người đi rồi, đám đông lại bắt đầu ồn ào.

"Trọng lực mức bốn! Mức bốn đó! Thân thể người này có phải da thịt bình thường không vậy?"

"Mức bốn... Lịch sử đội phi công chúng ta có phải sắp có thêm một tên b**n th** không?"

"Thêm một tên? Chẳng lẽ lúc trước cũng có người lần đầu cũng chịu được mức bốn hả?"

"Có đó, người năm đó chính là thủ trưởng đó!"

"Giỏi đấy, cậu dám nói thủ trưởng là b**n th**!"

"???"...

Lâm Khải theo Ôn Quân vào văn phòng, hai người ngồi đối diện nhau trước bàn, không ai nói chuyện.

Cứ nhìn nhau như vậy.

Nói đúng hơn, là Lâm Khải nhìn Ôn Quân, còn Ôn Quân thì trừng mắt với Lâm Khải.

Đợi một lúc lâu, Ôn Quân thấy thằng nhóc này cũng hơi hơi hợp mắt, miễn cưỡng có thể nói là xứng với con gái ông...

Tuy nhiên, bây giờ muốn bắt cóc con gái ông hả, không đời nào!

"Học ở Bắc Đại?" Ôn Quân mở miệng trước

Ông là người lớn, không thèm so đo với mấy đứa nhóc.

Lâm Khải gật đầu,"Vâng, học chính trị quốc tế."

Ôn Quân vừa lòng, gật đầu,"Tốt."

Nếu chỉ muốn làm một người phi công, thì học ngành này không dùng được.

Nhưng nếu muốn ngồi lên vị trí này của ông, không hiểu tình thế quốc tế, tình thế chiến tranh thì tuyệt đối không được.

"Tốt nghiệp thì tới đội không quân à?" Ôn Quân lại hỏi, lần này giọng nói đã nhẹ nhàng hơn một chút.

Lâm Khải do dự một chút, nói: "Còn chưa chắc."

Ôn Quân tức muốn dựng râu.

Chưa chắc?

Cái gì mà nói là chưa chắc?!

Còn không dám tới đây làm lính của ông hả?!

Lâm Khải nghiêm trang giải thích: "Đến hay không còn phụ thuộc vào chiều cao của tôi, bây giờ tôi đã 1m75, ba năm sau rất có khả năng sẽ cao hơn 1m85."

Ôn Quân thả lỏng một chút, trong lòng tự nhủ, thì ra không phải là không muốn vào.

Sau đó lại xụ mặt nói: "Vậy ăn ít lại."

Cao như thế, có phải là ngày nào cũng ăn nhiều lắm không? Nhất định còn uống trà sữa!

Hừ, tốt xấu còn biết mua cho con gái ông một ly.

Miễn cưỡng tính là cậu ta cẩn trọng, biết chăm sóc người khác đi.

Ôn Quân lại hỏi Lâm Khải về các phương diện khác một hồi, trong lòng tự suy tính mà đánh giá cậu.

Xuất thân không thấp - cha dù sao cũng là chức thị trưởng, có vẻ sau này sẽ còn thăng tiến.

Gia đình hòa thuận - ai, về cái này thì nhà ông thua một chút.

Tính cách không tệ - làm việc kiên nghị, quả cảm, đối xử ôn hòa cẩn thận.

IQ, EQ - cái này thì không cần phải nói, rốt cuộc vẫn là sinh viên từ Bắc Đại.

Có đáp án trong lòng, thái độ của Ôn Quân đối với Lâm Khải cũng ôn hòa hơn, ông đưa tay ra,"Chờ ngày cậu gia nhập đội phi công!"

Lâm Khải bắt tay với ông, gật đầu: "Vâng, tôi sẽ."

Lúc gần đi, Lâm Khải đột nhiên cười một chút,"Thủ trưởng, ông hơi giống với một người bạn mà tôi quen."

Da đầu Ôn Quân căng lên,"Cái gì?"

Lâm Khải tưởng ông tò mò, liền kể: "Mắt ông với mắt cô ấy giống nhau lắm!"

Ôn Quân nhìn Lâm Khải khi nói lên lời này, sự ôn nhu trên gương mặt đó...

Trong lòng người cha già như đổ một lu giấm.

Ôn Quân sượng mặt nói: "Người cậu nói là con gái tôi."

Tiểu Vãn lớn lên, chỗ nào cũng y chang Mễ Khả, chỉ có đôi mắt là giống ông.

Mắt hoa đào trên gương mặt đàn ông thì có vẻ phong lưu.

Còn trên gương mặt người con gái thì lại có vẻ đáng yêu kiều mị, là một phong vị khác.

Lâm Khải: "..."

Nụ cười trên gương mặt cứng lại.

Thì ra đây là người cha phụ tình mà Ôn Vãn hay kể à.

Thời gian Lâm Khải ở đội phi công cũng không dài, chỉ dạo qua một vòng rồi trở về nhà.

Chờ đến khi cậu về đến nhà, Triệu Uyển Thanh cũng từ Dương Thành về rồi.

DTV

Kỳ nghỉ hè còn chưa đến nửa tháng, thời gian trôi nhanh quá, nhoáng cái là qua.

Hết hè thì đến khai giảng thì cũng khai giảng, đi làm rồi đúng giờ thì cứ tan sở.

Từng ngày cứ bận rộn như thế mà trôi qua, thời gian trôi rất nhanh, trôi trôi, thoáng qua mà đã đến năm 1984.

Qua hơn nửa năm, cuộc sống của Triệu Uyển Thanh cũng có chút thay đổi, sự nghiệp kinh doanh và công việc làm bác sĩ của cô đều rất thành công.

Công việc ở bệnh viện cũng không quá bận, cách một khoảng thời gian mới có một ca phẫu thuật chỉnh hình, thế nên Triệu Uyển Thanh cũng có thể dành chút thời gian đi làm việc khác.
 
Thập Niên 60: Cầm Nhầm Kịch Bản Nữ Phụ Làm Giàu
Chương 741



Ý định bồi dưỡng tài năng của viện trưởng Tống dành cho cô ngày càng rõ ràng, thường xuyên kêu cô tham gia các hội thảo, một số hạng mục nghiên cứu của bệnh viện cũng sẽ mang cô theo.

Viện trưởng muốn bồi đắp tài năng, bản thân Triệu Uyển Thanh cũng thêm phần nỗ lực.

Cô tận dụng các cơ hội đó để học tập, đã viết được vài bộ luận văn, đề tài về y học trong nước.

Tốc độ làm luận văn, cùng với chất lượng của các bài luận của cô lại làm toàn bộ phòng ban kinh ngạc, ngay cả viện trưởng Tống cũng càng khen ngợi cô nhiều hơn.

Về phía kinh doanh, các công ty đứng dưới danh nghĩa Triệu Uyển Thanh phát triển với trình độ khác nhau.

Tuy nhiên, công ty về lẩu cay Ma Lạt Thang, kể từ lần định ra kế hoạch phát triển mới hồi năm trước, đã mở vài cửa hàng Ma Lạt Thang làm thí điểm ở thủ đô, thành quả cũng rất khả quan.

Ngay sau đó, ở các thành phố khác cũng bắt đầu lục tục khai trương thêm vài cửa hàng. Dựa vào giá cả phải chăng, cùng với hương vị thơm ngon, Ma Lạt Thang nhanh chóng chiếm cứ một phần thị trường, năm nay mở, đến năm sau thì tốc độ phát triển của Ma Lạt Thang còn tiếp tục gia tăng.

Mở được rất nhiều chi nhánh, tuy nhiên nhân viên trong công ty lẩu từ lâu đã bị thiếu hụt, năm trước, nhân lúc đợt tốt nghiệp thì công ty đã đăng thông báo, tuyển dụng được một đợt nhân viên mới.

Lúc này, sinh viên rất hiếm, nhưng công ty ra tiền lương đủ cao.

Lương cao như thế có lẽ hấp dẫn được không nhiều sinh viên xuất sắc, nhưng đối với các sinh viên còn đang học, hoặc là sinh viên từ tỉnh khác đến, thì có sức hấp dẫn rất lớn.

Có công việc ổn định là tốt lắm rồi, còn có thể so đo gì nữa chứ!

Ngoài ra, theo làn gió cải cách truyền khắp lãnh thổ Trung Quốc, quan niệm của mọi người cũng dần dần thay đổi, không còn kì thị xí nghiệp tư nhân như lúc trước nữa.

Ngược lại, có được công việc có lương ổn định, đối với phần đông trong quần chúng thì là điều rất đáng tự hào đó!

DTV

Phía bên Trần Ký, sau đợt chỉnh đốn và quản lý của chi cả Triệu ở nhiệm kỳ trước, mọi thứ trở nên ngay ngắn, trật tự. Mấy cửa hàng trên danh nghĩa công ty đều có hiệu suất cao, đều với nhau, dựa theo yêu cầu, phương hướng kinh doanh bên phía tổng bộ đưa ra mà phát triển.

Còn về Amanda, đang toàn tâm toàn ý nghiên cứu, chuẩn bị cho sản phẩm cho nhãn hàng mới, chắc chắn rằng không lâu sau là có thể thấy nhãn hàng mới ấy được ra đời.

Tất cả mọi thứ đều phát triển theo chiều hướng tốt đẹp, Triệu Uyển Thanh sống trong những tháng ngày êm đềm thế này, thấy rất nhẹ nhàng, thư thái.

Một ngày nọ, theo thường lệ, cô kiểm tra hộp thư của mình, quả nhiên tìm được một phong thư ở trong đó.

Triệu Uyển Thanh đem thư về nhà, định là lúc về thì từ từ mà xem.

Buổi tối, Triệu Uyển Thanh mở phong thư ấy ra.

Không sai, đây là thư của giáo sư Albert gửi đến.

Sau khi về nước, Triệu Uyển Thanh vẫn cùng giáo sư Albert duy trì liên lạc, trong quá trình làm việc, cô gặp phải khó khăn nào, hoặc đạt được thành tự gì, đều sẽ viết thư cho Albert.

Dường như Albert cũng không phản cảm việc cô gửi thư, hai người vẫn duy trì tầm suất một tháng một phong thư, sự nghiệp giao lưu y học qua thư tín cứ như thế mà duy trì.

Lúc này, Triệu Uyển Thanh đem luận văn mới nhất của mình gửi cho Albert.

Khi cô xem xong thư, trên mặt lộ ra nét tươi cười.

Trong thư, Albert khen ngợi và cổ vũ cô tiếp tục nghiên cứu.

Ở cuối thư, Albert có nói sẽ tham gia hội thảo của ngành năm nay, hỏi Triệu Uyển Thanh có tham gia không, nếu có đi thì đến lúc ấy họ có thể gặp nhau...

"Hội thảo trong ngành à..." Triệu Uyển Thanh ngồi dậy, xem lại bức thư một lần, phát hiện Albert không nói rõ thời gian và địa điểm.

Cô nhớ lại, có một lần, chính là lần hội thảo của ngành năm ấy, cảnh tượng bản thân bị Albert đẩy lên diễn thuyết 30 phút.

Dù chỉ là nhớ lại, cô vẫn thấy tim đập nhanh hơn.

Nếu hội thảo lần này có thể tổ chức ở nơi bọn họ thì tốt rồi.

Ý nghĩ này đột nhiên xuất hiện trong đầu Triệu Uyển Thanh, làm cô cả kinh.
 
Thập Niên 60: Cầm Nhầm Kịch Bản Nữ Phụ Làm Giàu
Chương 742



"Làm ở Hoa Quốc? Có được không? Thế nào mà lại không được?" Triệu Uyển Thanh đi đi lại lại trong phòng.

Địa điểm tổ chức hội thảo nếu không phải là ở địa phương có hiệp hội chữa bệnh nổi tiếng thì chính là bệnh viện hoặc học viện y học trứ danh nào đó.

"Chưa thử thì làm sao biết được là không thể chứ?"

Hôm sau, Triệu Uyển Thanh vừa vào ca liền lập tức tìm viện trưởng Tống.

"Cái gì? Xin chịu trách nhiệm tổ chức hội thảo y học chỉnh hình kỳ này?" viện trưởng Tống nhìn cô, đôi mắt như muốn rớt ra khỏi tròng.

Triệu Uyển Thanh khẳng định chắc nịch: "Đúng vậy, cơ hội này rất hiếm có, nếu Hoa Quốc chúng ta có thể tổ chức, chúng ta có thể giúp cho bác sĩ trong nước có thể tiếp xúc gần hơn với tri thức và kỹ thuật của y học thế giới, nền y học chỉnh hình của nước chúng ta đều chịu ảnh hưởng của cột mốc lịch sử y học thế giới mà."

Viện trưởng Tống nhíu mày, ông đương nhiên biết việc tổ chức này sẽ có cái lợi.

Lúc trước, sự kiện này tổ chức ở nước ngoài, bọn họ chỉ có thể cho hai, ba người đi tham dự, giao lưu học hỏi.

Còn nếu trực tiếp tổ chức ở nước nhà, vậy có thể cho càng nhiều bác sĩ đến học tập hơn, không cần ra nước ngoài.

Tuy nhiên, cũng không thể tránh khỏi việc gánh vác trách nhiệm nặng nề.

Viện trưởng Tống: "Việc này chỉ sợ khó làm, lấy trình độ hiện tại của bệnh viện chúng ta thì còn chưa đủ trình để xin tổ chức hội thảo nghiên cứu đứng đầu trong giới thế đâu."

Ông cảm thấy ý nghĩ của Triệu Uyển Thanh thật lạ kỳ.

Tuy nhiên, người trẻ tuổi mà, có ý nghĩ đột phá thì cũng không phải chuyện không tốt.

Điều này chứng tỏ họ có sự gan dạ tiên phong, dám tham vọng. Đến tuổi của ông, có một số việc đến nghĩ cũng chẳng dám nghĩ, sợ này sợ kia.

Ông cho rằng mình nói thế thì Triệu Uyển Thanh sẽ bỏ ý định ấy đi, không ngờ tới Triệu Uyển Thanh còn ngược lại, càng hưng phấn hơn.

Cô kéo viện trưởng Tống đến trước ghế, ngồi xuống, nhìn chằm chằm vào ông, nói: "Viện trưởng nói không sai, nhưng ông đã xem nhẹ một điều rất quan trọng."

Viện trưởng Tống hoang mang: "Cái gì quan trọng?"

Triệu Uyển Thanh: "Đất nước chúng ta là một đất nước rộng lớn, trong đất nước chúng ta, mỗi thời mỗi khắc đều xuất hiện nhân tài. Chỉ dựa vào chúng ta, thì có thể cạnh tranh không lại, nhưng nếu liên hợp các học viện y học đứng đầu Hoa Quốc lại thì chưa chắc chúng ta không có phần thắng."

Viện trưởng Tống: "Ý cô muốn nói liên kết các tổ chức lại?"

"Đúng vậy!"

Vừa nghe Triệu Uyển Thanh nói thế, viện trưởng Tống quả thật thấy rằng cũng có khả năng đấy.

Ông nói với Triệu Uyển Thanh rằng mình còn muốn suy xét một chút, sau đó để Triệu Uyển Thanh đi trước.

Sau khi Triệu Uyển Thanh đi rồi, viện trưởng Tống lập tức gọi điện thoại cho các chuyên gia chỉnh hình khác của Hoa Quốc.

Ngày 5 tháng 5 này, một bộ phim điện ảnh tình yêu được chiếu ở rạp phim.

Bộ điện ảnh này chính là bộ phim mà lúc trước Triệu Uyển Thanh thăm ban Vương Hiểu Ngọc. Năm 84, thị trường điện ảnh nội địa cũng không mấy phát triển, ngược lại, thời đại này chính là thời kỳ vàng son của điện ảnh Hồng Kông.

Bộ điện ảnh "Ái Thành" vừa được công bố, tuy chưa được phổ biến hết trong thị trường nội địa nhưng cũng đã bùng nổ trong toàn bộ thị trường phim ảnh Hồng Kông.

Cốt truyện của "Ái Thành" cũng không quá mới mẻ, nhưng lại dựa vào kỹ thuật diễn tinh luyện cùng tình cảm chân thành, thiết tha của nam nữ chính mà thành công đánh vào trái tim người xem.

Mà trong bộ phim này, tạo hình và phục trang của Vương Hiểu Ngọc - người đóng vai nữ chính, cũng trở thành đề tài bàn luận trong khán giả.

DTV

Rất nhiều người xem phim đã điên cuồng vì tạo hình sườn xám của nữ chính, thậm chí, còn có báo cố ý vì bộ phim này mà dành hẳn một trang để phân tích về trang phục của nhóm nhân vật chính.

Báo vừa xuất bản đã bán sạch, phải in thêm vài đợt nữa mới đủ cung.

Cùng lúc đó, tại tổng công ty Dương Thành, Amanda, vài vị quản lý cấp cao biết được tin tức này, đang thương lượng đối sách với Triệu Nhị.
 
Thập Niên 60: Cầm Nhầm Kịch Bản Nữ Phụ Làm Giàu
Chương 743



"Bên chi nhánh Hồng Kông đã trang trí xong xuôi, vốn dĩ định qua năm mới mới khai trường, tuy nhiên bộ phim điện ảnh này làm cho chúng ta có độ hot cao lắm, thừa dịp này khai trương luôn cũng không tệ đâu." Lâm Thiệu Tùng báo cáo tình huống với Triệu Nhị.

Một vài vị quản lý cấp cao khác cũng gật đầu sôi nổi.

Vốn dĩ, họ còn lo lắng, sợ mở cửa hàng ở Hồng Kông thì không đủ danh tiếng, bây giờ thì vừa kịp lúc, có sẵn danh tiếng, nếu không nhân cơ hội này thì lỗ to!

Triệu Nhị gật đầu,"Chuyện này tôi giao cho anh làm, nhanh chóng khai trương chi nhánh ở Hồng Kông, chú trọng vào tuyên truyền trang phục chúng ta tài trợ cho nữ chính bộ phim "Ái Thành"

Việc khai trương chi nhánh ở Hồng Kông trước là điều dĩ nhiên, Triệu Nhị băn khoăn không phải ở chuyện này, mà là về tình huống phát triển của bộ "Ái Thành" đối với thị trường toàn quốc kìa.

Thị trường điện ảnh ở Hồng Kông cuốn hút như thế,"Ái Thành" còn có thể thành công vang dội, vậy chuyện bộ điện ảnh này làm dậy sóng thị trường phim ảnh toàn quốc chẳng phải là vấn đề thời gian thôi sao?

DTV

"Các cửa hàng toàn quốc cũng cần chuẩn bị sẵn sàng, bộ điện ảnh này nói không chừng sẽ mang lại bất ngờ lớn cho chúng ta."

Đúng như lời Triệu Nhị đoán, sau đó nửa tháng, bộ điện ảnh "Ái Thành" bùng nổ trên toàn đại lục.

Sở dĩ bùng nổ chậm như thế, là do thị trường điện ảnh nội địa không mấy năng động.

Sau khi người vùng Hồng Kông vào rạp chiếu phim xem xong, rồi lại trả bản quyền cho nhà sản xuất, thì các rạp chiếu phim trong nội địa mới chậm chạp bắt đầu chiếu.

Dù có chiếu, thì lượng người đến xem phim điện ảnh mỗi ngày cũng không quá nhiều, thị trường phim điện ảnh vốn dĩ có quy mô nhỏ, thế nên, dù có nổi danh, cũng chỉ nổi tiếng trong một bộ phận, một nhóm nhỏ, không gây ra bàn luận quá rộng rãi.

Mà lúc này lại bùng nổ, sở dĩ là do khi trả bản quyền chiếu rạp lại cho nhà sản xuất thì lại bắt đầu bán đĩa phim. Khi ấy, bộ phim mới bắt đầu đến với từng nhà, làm cho phần đông trong quần chúng biết đến "Ái Thành", đồng thời, giúp tạo hình trang phục của nữ chính trở lên nổi tiếng.

Từ đây, ở thị trường trang phục, Amanda lại hot lên, được một làn sóng mua sắm.

Liên tục như thế một tháng, độ hot của Amanda lại chưa từng sụt giảm. Doanh số bán hàng tháng này của Amanda phá vỡ kỷ lục tiêu thụ từ trước đến nay, làm cho cả thị trường thời trang đều thấy được ích lợi khi tài trợ phim ảnh.

" Lô đầu tiên của 'Y Chất' thế nào?" Triệu Nhị dò hỏi người phụ trách sản xuất.

Y Chất chính là nhãn hiệu mới mà họ chuẩn bị tung ra thị trường, nhắm vào đối tượng là những người bình dân, kiểu dáng nhẹ nhàng, thời thượng, giá cả lại phải chăng hơn so với Amanda, là chi phí mà người bình dân có thể thoải mái chi trả.

Người phụ trách: "Đều được sản xuất tốt, chờ sau khi mở cửa hàng thì có thể làm mẫu của cửa hiệu."

"Tôi nghe nói phía bên hãng trang phục Ưu Mỹ chuẩn bị có đợt tiêu thụ lớn lắm, bọn họ mời hai vị minh tinh nổi tiếng nhất Hồng Kông làm đại diện, quảng cáo, xem ra là muốn cạnh tranh gay gắt với chúng ta", một người nói.

Những người khác nghe thấy thế, cũng có chút lo lắng.

Hãng trang phục Ưu Mỹ đã thất bại vài lần kể từ cuối mùa xuân năm trước, lúc này, họ làm ra động thái rầm rộ như thế, vừa nhìn là biết muốn cùng bên ta cạnh tranh sống c.h.ế.t một lần.

Nếu là lúc trước, bọn họ tin tưởng tuyệt đối vào công ty mình.

Tuy nhiên, bây giờ, hai công ty lại hoàn toàn không tương đồng, cân sức.
 
Thập Niên 60: Cầm Nhầm Kịch Bản Nữ Phụ Làm Giàu
Chương 744



Trang phục Ưu Mỹ bỏ vốn to mời minh tinh điện ảnh nổi tiếng làm đại diện cho nhãn hàng, rõ ràng muốn đem nhãn hiệu của mình lên vị trí cao cấp nhất.

Mà Amanda bọn họ lúc này lại đưa ra hiệu Y Chất - rõ ràng muốn càn quét thị trường cấp thấp trong địa bàn mình.

Hai chiến thuật hoàn toàn bất đồng như thế, ai biết trước được thành bại chứ?

Triệu Nhị nhìn những người trong phòng họp, dùng sức vỗ xuống bàn: "Chưa ra trận mà đã mất sĩ khí? Trước tiên, cứ làm tốt công việc trên tay của mọi người, còn thành hay bại, đã có ý trời!"

Cậu ta có dự cảm, bây giờ, chính là thời điểm tốt nhất để ra tay với đối thủ một mất một còn này.

Trong thị trường thời trang Dương Thành đã bắt đầu nổi lên sóng gió, mà ở thủ đô nơi xa, Triệu Uyển Thanh lại không có tâm trí mà chú ý chuyện này.

Kể từ ngày hôm qua về nhà, bị Thang Viên báo cho là nhóc muốn tham gia thế vận hội Olympic, Triệu Uyển Thanh cứ như hồn vía bay lên mây

Cô vươn cánh tay, nói với Hoàng Thụy: "Đến đây, nhéo tôi một cái, coi tôi có phải đang mơ hay không?"

Hoàng Thụy trợn trắng mắt, mạnh bạo nhéo cô một cái, làm cho Triệu Uyển Thanh đau đến mức muốn chửi bậy.

DTV

Cô vuốt cánh tay bị thương, trên mặt lại mỉm cười.

Thì ra là thật. Hết thảy đều là thật. Con gái cô, Thang Viên, thật sự là muốn tham gia thế vận hội Olympic!

Trước khi tan tầm, Triệu Uyển Thanh vui vẻ, rạo rực đi đến văn phòng viện trưởng.

"Viện trưởng, tháng sau tôi muốn xin nghỉ nửa tháng, nên bây giờ báo trước với ông một tiếng."

Viện trưởng Tống ngẩng đầu,"Để làm gì thế?"

Triệu Uyển Thanh cười,"Con gái tôi muốn tham gia thế vận hội Olympic, tôi là phụ huynh nên phải đi cùng."

Viện trưởng Tống cau mày,"Tôi nhớ con gái cô chẳng phải mới."

Vẫn còn là một cô nhóc, mà có thể tham gia thế vận hội Olympic?

Triệu Uyển Thanh cười, xòe hai ngón tay: "Là làm tuyển thủ dự bị, tuyển thủ chính thức thì dĩ nhiên là không được, con bé còn nhỏ tuổi quá mà, ha ha."

Tuy chỉ là dự bị, nhưng Triệu Uyển Thanh vẫn cảm thấy cực kỳ hãnh diện vì con gái.

Có thể ở tuổi 12 mà trở thành thành viên dự bị thay thế bổ sung trong thế vận hội Olympic, chẳng lẽ không đáng kiêu ngạo sao?

Được viện trưởng Tống phê duyệt, Triệu Uyển Thanh vui vẻ, rạo rực tan làm về nhà.

Chân trước vừa về đến nhà, Thang Viên liền trở về. Trên tay còn cầm túi, rõ ràng là mới từ hồ bơi về.

"Thang Viên, hành lý của con mẹ đều sắp xếp hết rồi, con tự đi xem còn thiếu gì thì nhanh chóng bỏ thêm vào, đừng để đến lúc đi thì lại còn quên đồ." Triệu Uyển Thanh gom hành lý của bản thân xong thì sắp xếp luôn hành lý của con gái.

Thang Viên nhìn va li đồ, cạn lời: "Mẹ, còn hơn mười ngày mới đi lận."

Thế vận hội Olympic năm nay bắt đầu vào giữa tháng 7, đội bơi lội đã thống nhất sắp xếp với nhau là xuất phát trước một tuần, cách bây giờ khoảng mười ngày lận.

Triệu Uyển Thanh nghiêm túc nói: "Sao mà giống bình thường được? Đây là tham gia thế vận hội Olympic đó, cứ sắp xếp trước thì tốt hơn!"

Cô nhất định sẽ không đời nào thừa nhận là do mình quá kích động, không bao giờ nhé!

Thang Viên: "..."

Đoàn Tử nhân cơ hội tiến đến trước mặt Thang Viên "Thang Viên, em xem, nếu không hay là để anh đi theo em đi, anh tuyệt đối sẽ không bao giờ sắp xếp hành lý sớm thế này, anh còn sẽ — ai da! Mẹ, nhẹ chút, coi chừng đứt luôn lỗ tai con bây giờ!"

Triệu Uyển Thanh một tay nhéo tên Đoàn Tử muốn thừa cơ mà đào góc tường "Chính bản thân con vẫn còn là một thằng nhóc, con đi thì làm sao chăm sóc cho bé Thang Viên? Phải là mẹ đi! Rút lại cái ý nghĩ này của con đi!"

Đoàn Tử lập tức bắt đầu xin tha

Lâm Khải, mẹ Lâm, tiểu Lâm ở một bên, thấy cảnh tượng ba người ầm ĩ vui đùa, không hẹn mà cùng cười ra tiếng.
 
Thập Niên 60: Cầm Nhầm Kịch Bản Nữ Phụ Làm Giàu
Chương 745



Không phải Triệu Uyển Thanh không muốn dẫn theo những người khác nữa, mà là lần này số lượng người có thể đi cùng được giới hạn.

Giống như Thang Viên, là dự bị thay thế thứ hai, có khả năng sẽ không được ra sân, cho nên mang theo một người thân đi cùng là cô bé phải xin huấn luyện viên cho thêm mới được.

DTV

Không có cách khác, đứa nhỏ này mới bao nhiêu tuổi, ngay cả sinh nhật thứ mười ba cũng chưa đến vậy mà phải đi xa nhà như vậy, không để người thân đi theo thì liệu người nhà người ta có thể yên tâm được hay không?

Mười ngày trôi qua nhanh chóng, trước khi rời đi Triệu Uyển Thanh còn đến chào tạm biệt với người trong bệnh viện.

"Nếu hành trình lần này kéo dài hơn nửa tháng, thì mọi người cứ trừ sang phép nghỉ đông của em đi." Đây là lần đầu tiên cô được tham gia thế vận hội Olympic, cho nên rất nhiều chuyện cũng không thể hoàn toàn xác định chính xác được.

Nhỡ mà trong lúc thi đấu, thời gian thi đấu bị đổi, hoặc là xuất hiện một tình huống nào khác thì đúng là rất có khả năng cô không thể về đúng hạn được.

Toàn bộ người trong phòng cũng sớm biết được Triệu Uyển Thanh muốn cùng con gái đi tham gia thế vận hội Olympic, lúc mới đầu ai nấy đều cảm thấy vô cùng ngạc nhiên, vui vẻ cùng mới lạ.

Thậm chí còn có vài phần vinh dự cùng cô.

Chủ nhiệm, Lão Dương là người đầu tiên nói,"Cháu yên tâm đi đi, việc của nhà cháu là mang lại vẻ vang cho nước nhà, đừng lo lắng chuyện bệnh viện!"

Những bác sĩ khác cũng sôi nổi nói: "Đúng vậy, đúng vậy, an tâm cùng con gái của em đi đi!"

"Đến lúc đó chị sẽ ở nhà xem con gái của em thi đấu trên tivi!"

"Ai da, này, nếu có thể cầm danh hiệu quán quân trở về thì nhất định phải mời chúng ta ăn cơm!"

Nghe bọn họ nói khiến cho người làm mẹ như Triệu Uyển Thanh cười đến miệng không khép lại được, vô cùng vui vẻ.

Cô lập tức quay qua đồng ý với yêu cầu của mọi người.

Ngày hôm sau, Triệu Uyển Thanh cùng Thang Viên đến sân bay tụ hợp với đội ngũ.

Trước khi đăng ký, huấn luyện viên dẫn đoàn dặn dò,"Chuyến bay lần này của chúng ta là bay thẳng đến Los Angeles, đường bay rất dài".

"Tới nơi rồi không được chạy lung tung, không được đi tụt lùi về phía sau, chúng ta sẽ đi cùng nhau, nghe rõ chưa?"

Mọi người trăm miệng một lời nói: "Nghe rõ!"

Thế vận hội mùa hè năm 1984 được tổ chức ở Los Angeles của Mỹ.

Lúc ban đầu khi biết địa điểm này, Triệu Uyển Thanh còn ngẩn người, cô không nghĩ nhanh như vậy bản thân sẽ lại đặt chân lên lãnh thổ của nước Mỹ, chỉ là lần này cách vào so với trước kia là không giống nhau.

Vốn dĩ cô còn định lần đi Mỹ này, nhân tiện qua Philadelphia hoặc là New York thăm thầy giáo và bạn bè cũ.

Nhưng từ sau khi nghe người dẫn đoàn dặn dò, cô liền từ bỏ hành trình tư nhân này ra khỏi đầu.

Philadelphia và New York đều quá xa, tự mình đi một chuyến, người dẫn đoàn bên này chắc chắn sẽ không yên tâm.

Vẫn là không nên gây thêm phiền phức cho người khác.

Chỉ là, Triệu Uyển Thanh vẫn còn để mắt đến nó.

Trước khi xuất phát đi Mỹ, cô đã gọi điện thoại cho mấy người bạn bên đó, nói cho bọn họ biết cô sắp đến Los Angeles xem thế vận hội Olympic.

Nhóm người Bành Tư đều tỏ ý muốn đến Los Angeles xem thế vận hội Olympic, đến lúc đó mọi người cũng có thể giành ra chút thời gian tụ hợp.

Còn về phần thầy Albert?

Nói đùa sao, mượn mười cái gan của Triệu Uyển Thanh cũng không dám gọi Albert đến Los Angeles thăm cô!

Từ trước đến nay đều là học sinh chủ động đến thăm thầy cô giáo, làm gì có chuyện ngược lại!

Đoàn người lên trên máy bay, trong đó có rất nhiều người là lần đầu tiên đi ra nước ngoài, và cũng là lần đầu tiên ngồi máy bay, cho nên khó tránh khỏi hiếu kì, hết nhìn nơi nọ lại sờ nơi kia.

Thang Viên cũng là một trong những đứa nhỏ vô cùng tò mò, cô bé còn cố ý đổi vị trí sát cửa sổ với Triệu Uyển Thanh, sau còn nói muốn nhìn thấy phong cảnh bầu trời.

Triệu Uyển Thanh cột chắc đai an toàn cho cô bé, sau cười nói: "Đợi khi cất cánh, áp suất trong khoang sẽ tăng ngay lập tức, đến lúc đó nếu con ù tai nhớ phải mở miệng ra và thở bằng miệng mấy hơi nhé."
 
Thập Niên 60: Cầm Nhầm Kịch Bản Nữ Phụ Làm Giàu
Chương 746



Thang Viên tỏ vẻ đã hiểu, sau lại nhịn không được hỏi nhỏ,"Ở nhà hiện giờ ngoại trừ mẹ thì con là người thứ hai được ngồi trên máy bay, lúc nào về còn phải khoe khoang với anh hai."

Trong lời nói còn lộ ra sự đắc ý nho nhỏ.

Triệu Uyển Thanh phá cười ha ha, nhìn con gái càng lớn khuôn mặt càng xinh đẹp thì trong lòng vô cùng mềm mại.

Máy bay cất cánh, trải qua đường bay dài mười mấy tiếng đồng hồ rốt cuộc đã đến được sân bay quốc tế của Los Angeles.

Tuy rằng đây không phải lần đầu tiên Triệu Uyển Thanh đến nước Mỹ, nhưng lại là lần đầu tiên đến Los Angeles.

Los Angeles cùng với New York, Washington, Philadelphia giống nhau, đều là những thành thị phồn hòa nhất nước Mỹ.

Thật ra nước Mỹ ngoại trừ mấy thành thị vô cùng phồn hoa ra thì những khu vực khác đại đa phần đều là nông thôn.

Los Angeles là thành phố hoa lệ nổi tiếng thứ hai của nước Mỹ, thứ khiến nó nổi tiếng nhất cũng như là được thế giới biết đến nhiều nhất đó là trung tâm điện ảnh Hollywood.

Rất nhiều du khách đi nước Mỹ du lịch đều muốn đến thăm Hollywood.

Từ sân bay ra, người dẫn đoàn dẫn mọi người đến thẳng Làng Olympic.

Ở chỗ tổ chức Olympic nghỉ ngơi một ngày, sau đó lại xử lý vô cùng nhiều thủ tục, rốt cuộc huấn luyện viên môn bơi lội đã dẫn theo tuyển thủ đến nơi tập luyện.

Sở dĩ vận động viên phải ở làng Olympic trước một thời gian là bởi vì để cho họ có thời gian thích ứng với nơi này cũng như là điều kiện khí hậu ở đây, thứ hai là để vận động viên tập luyện thử trước khi thi đấu.

DTV

Khí hậu ở Los Angeles khá tốt, nên rất nhanh mọi người đã thích ứng được.

Đây thật ra cũng gọi là một loại may mắn.

Nếu thế vận hội được tổ chức ở Nam Mỹ hay Châu phi, thì sẽ có rất nhiều vận động viên đến từ Bắc bán cầu không thể thích ứng kịp, điều này sẽ vô cùng không may mắn.

Thang Viên tập luyện theo sự sắp xếp của huấn luyện viên, Triệu Uyển Thanh thì đi tham quan trong khu Olympic.

Đợi vài ngày sau, rốt cuộc nhóm người Bành Tư đã đến nơi.

Mấy người hẹn gặp mặt ở bên ngoài, sau một thời gian bạn cũ gặp lại, họ nói chuyện không ngừng, khi kết thúc rồi mà còn chưa nói được hết chuyện.

"Gặp lại ở lễ khai mạc!" Lúc đi về, Khải Lợi lưu luyến ôm lấy Triệu Uyển Thanh lắc nhẹ.

Bành Tư cũng cười: "Lễ khai mạc gặp nhé!"

Hai người đều đột ngột muốn đến xem thế vận hội Olympic, nhưng họ có rất nhiều mối quan hệ nên cho dù là bất ngờ thì cũng lấy được vé tham dự khai mạc cùng những trận đấu sau đó của thế vận hội.

Triệu Uyển Thanh thì càng không cần phải nói, cô là người nhà tuyển thủ, nên được đội cấp vé vào cửa.

Ngày 28 tháng 7 tại Los Angeles, vào lúc 16 giờ 45 phút, thế vận hội Olympic mùa hè đã chính thức được khai mạc.

Triệu Uyển Thanh cùng người nhà của những vận động viên khác ngồi trong khán phòng theo dõi lễ khai mạc, sau đó là rất nhiều vận động viên đến từ những quốc gia khác nhau đi vào trào sân.

Thời gian chờ đợi là vô cùng dày vò, thỉnh thoảng họ lại bị tấn công bởi những âm thanh vang vọng lớn.

Mãi đến khi đội đại diện Hoa Quốc mang theo lá cờ đỏ thắm đi ra, thì Triệu Uyển Thanh cùng với nhóm đồng bào mới vựng dậy được tinh thần, tất cả như được tiêm chất k*ch th*ch nhiệt tình đứng dậy hô to khẩu hiệu, rồi mạnh mẽ vẫy lá cờ trong tay.

Hành động điên cuồng này của bọn họ khiến những người ở khán phòng đến từ quốc gia khác cuối cùng cũng hiểu được "sức mạnh của Hoa Quốc là gì?"

Cùng lúc đó, đài truyền hình quốc nội cũng đồng loạt phát sóng lễ khai mạc của thế vận hội Olympic.

Khi máy quay lướt qua khán phòng thì là tiếng hoan hô rung trời của người ở đây, những bình luận viên của thế vận hội phát sóng trên tivi đều không nhịn được mà nở nụ cười,"Có thể thấy người xem của chúng ta vô cùng nhiệt tình đó!"

Sức ảnh hưởng của thế vận hội Olympic là lan rộng trên toàn thế giới, cho dù người bình thường chỉ xem tin tức thì lúc này cũng sẽ chú ý sự kiện thể thao này của thế giới.

Bởi vậy, trước hàng ngàn, hàng vạn gia đình xem phát sóng trực tiếp trên tivi, Triệu Uyển Thanh ngồi giữa thính phòng, trên người còn đeo huy trương tiên phong xinh đẹp đã hấp dẫn sự chú ý của rất nhiều người.
 
Thập Niên 60: Cầm Nhầm Kịch Bản Nữ Phụ Làm Giàu
Chương 747



Không có gì quá ngạc nhiên, dù sao người xinh đẹp đứng trước ống kính camera đương nhiên sẽ có lợi thế, nổi bật hơn người bình thường rất nhiều, hơn nữa Triệu Uyển Thanh còn là người vô cùng nổi tiếng, muốn không nhìn ra cô cũng rất khó!

"Đây là mẹ sao?" Trước màn hình TV, Lâm Khải tỏ vẻ vô cùng hoài nghi.

Đoàn Tử ở một bên vừa ăn đồ ăn vặt, vừa ồn ào nói: "Đúng là mẹ! Mẹ trên TV thật là đẹp!"

Mẹ Lâm bật cười lên tiếng,"Ha ha, lá cờ cổ vụ này của Uyển Thanh thật là nổi bật!"

Lúc này Lâm Thiệu Hoa ở bên cạnh vừa châm điếu thuốc, vừa yên lặng nhìn bộ dạng người vợ nhỏ của mình rời xa gia đình bay nhảy như thế nào...

Cùng là trước màn hình tivi, ở một gia đình quân nhân trong một tòa đại viện lớn.

Một nhà Ôn Vãn cũng ở trước TV xem khai mạc thế vận hội Olympic.

Hôm nay, Ôn Quân xin nghỉ phép, khó có thời gian lại ở bên cạnh mấy người con gái, vì vậy liền cùng các cô ấy xem TV.

"Hả? Đây không phải là dì Triệu sao?" Ôn Vãn nhìn ống kính lướt qua khán đài của Hoa Quốc, lập tức nhìn thấy Triệu Uyển Thanh ngồi ở giữa.

Ôn Quân nhíu mày: "Dì Triệu là ai?"

Vậy mà ông ấy không biết con gái mình còn quen một người gọi là dì Triệu?

Ôn Vãn nhìn anh ấy một cái, cũng không định gạt cha mình, nên liền nói,"Đó là bạn của mommy, dì Triệu làm việc ở bệnh viện thẩm mỹ. Năm nay, Thang Viên tham gia thế vận hội Olympic, chắc hẳn là dì Triệu đang đi theo em ấy."

Ôn Quân ngẩn người, sau một lúc lâu mới phản ứng lại,"bạn của Mễ Khả", hơn nữa còn làm việc ở bệnh viện thẩm mỹ. Vậy chẳng phải là mẹ của Lâm Khải sao?

Có quan hệ với Lâm Khải, thái độ của Ôn Quân lập tức thay đổi.

Anh ấy nhìn người phụ nữ xinh đẹp đang nhiệt tình vẫy lá cờ trên TV kia, khóe miệng không nhịn được mà run rẩy vài cái.

Lâm Khải là một đứa nhỏ trầm tĩnh như vậy, sao lại có một người mẹ năng động như vậy?

"Con nói em gái Lâm Khải năm nay cũng tham gia thế vận hội Olympic?" Ôn Quân lại hỏi.

"Đúng vậy, Thang Viên bơi lội vô cùng tốt, tám tuổi đã được tuyển vào đội quốc gia." Ôn Van nói chuyện của Thang Viên, nhưng bộ dạng cũng vô cùng vinh dự.

Cả nhà Lâm Khải đều vô cùng tài giỏi, cô ấy và Lâm Khải là bạn tốt, nên trong lòng cũng âm thầm vì bạn mà cảm thấy kiêu ngạo!

Ôn Quân trong lòng âm thầm tính toán,"Lâm Khải mới bao nhiêu tuổi? Em gái nó hẳn là chưa đủ tuổi đi."

Ôn Vãn lập tức ngồi thẳng, biến thành bộ dạng gà mái già, bảo vệ em gái của bạn tốt,"Tuổi chưa đủ, cho nên là tuyển thủ thay thế thứ hai, chỉ là như vậy đã vô cùng ưu tú rồi!"

Ý cũng như lời, cha không cần phải đ.â.m chọc thêm nữa.

Ôn Quân nhìn bộ dạng này của con gái thì cũng không hỏi thêm nữa, trong lòng âm thầm so đo.

Nhìn xem, con gái mới nuôi dưỡng mấy năm, đã bắt đầu biết thiên vị hướng qua nhà người khác rồi...

Ai, tấm lòng chua xót của người cha già này ai có thể hiểu được?

Người vẫn luôn yên lặng ngồi bên cạnh, Giang Lăng âm thầm nghe hai cha con cô ấy nói huyện, trong đầu lại nảy ra một ý định.

Từ lần trước, chuyện người con gái kế này yêu sớm bị cô ta vạch trần, nhưng không chỉ không có thể làm quan hệ hai cha con bọn họ xấu đi, mà ngược lại Ôn Quân còn có thiên hướng yêu chiều cô ấy hơn!

DTV

Hơn nữa còn bắt cô ta phải đứng trước mặt con gái xin lỗi!

Giang Lăng nghĩ lại một chút, mặt lập tức thay đổi!

Sỉ nhục! Đây là sỉ nhục cô ta!

Chỉ là, cho dù tính là bị sỉ nhục thì cô ta cũng không dám tùy tiện tỏ vẻ mặt ra bên ngoài.

Mấy năm gần đây, Ôn Quân càng ngày càng đối xử qua loa với cô ta, thái độ ngày càng có lệ, cũng như là vô cùng lạnh nhạt, vậy nên cô ta cũng không dám gây chuyện tìm đường chết.

Nhỡ mà thật sự chọc trúng sợi lông nào của Ôn Quân, sau đó bị anh ấy đuổi ra khỏi nhà thì biết làm sao bây giờ?

Chỉ là, việc lớn không dám làm, nhưng nhỏ thì có thể đi?

Dù sao thì nếu không bắt được nhược điểm của con gái kế thì trong lòng cô ta thực sự không thoải mái.
 
Thập Niên 60: Cầm Nhầm Kịch Bản Nữ Phụ Làm Giàu
Chương 748



Do dự một chút, Giang Lăng mở miệng nói: "Tiểu Vãn này, con nói Thang Viên kia chính là em gái của Lâm Khải phải không?"

Ý nói người ta là em gái của Lâm Khải, chứ không phải là em gái của cô ấy!

Cô ấy còn chưa gả vào nhà người ta, vậy mà đã nhọc lòng lo nọ lo kia giúp nhà người ta rồi, nhìn thật là mất mặt!

Nếu đã có thời gian quan tâm em gái nhà người ta, vậy sao không để tâm chăm sóc em gái của bản thân mình?

Thật đúng là sinh con gái đều hướng ra ngoài, đây còn chưa lớn lên mà khuỷu tay đã bắt đầu cho ra rồi...

Trong lòng Giang Lăng đã nghĩ sẵn trong đầu bản thảo, chuẩn bị giáo dục người con gái kế này một chút.

Kết quả, lời cô ta vừa dứt thì hai cha con đang ngồi trên sô pha lập tức cùng quay đầu lại nhìn, rồi còn trăm miệng một lời nói: "Liên quan gì đến cô! Câm miệng!"

Giang Lăng: "??!"

DTV

Cô ta vẫn chưa nói gì mà!

Hai người này thật không hổ là cha con! Ngay cả nói chuyện cũng làm người ta chán ghét như vậy!

Trong lòng nghĩ như vậy nhưng Giang Lăng cũng không dám nói tiếp, liền lui về một góc làm con chim cút im lặng cúi đầu.

Ôn Vãn hừ một tiếng, sau lại dựa vào sô pha, lúc này mới để ý tới hai em gái song sinh đang dựa vào người mình, lúc này em gái cũng sợ hãi rụt rè, bộ dạng vô cùng đáng thương.

"Ôn Mỹ Ôn Lệ, hai người các em không phải muốn học bơi lội sao? Chờ chị Thang Viên trở về, chị sẽ dẫn các em đi gặp chị ấy." Ôn Vãn duỗi tay ôn nhu xoa đầu hai em gái, trên mặt vô cùng hiền hòa.

Ôn Mỹ và Ôn Lệ lập tức vui vẻ, giơ cánh tay lên kêu lớn,"Được ạ, được ạ!"

Trong lòng Ôn Vãn âm thầm thở dài, duyên phận giữa người với người thật là kỳ diệu.

Rõ ràng trong lòng cô ấy chán ghét người như Giang Lăng như vậy, nên khi nhìn thấy cặp song sinh này cũng vô cùng chán ghét, nhưng sau khi ở chung, hai người em gái cứ cuốn lấy cô ấy, âm thầm gọi chị gái, khiến khúc mắc trong lòng Ôn Vãn buộc phải bỏ xuống.

Từ một góc độ nào đó mà nói, Ôn Mỹ, Ôn Lệ cũng là người bị hại.

Giang Lăng muốn lợi dụng các cô ấy để giành vị trí, sau khi sinh con ra thấy các cô ấy là con gái thì vô cùng ghét bỏ, động một chút là đánh là mắng để phát giận.

Cha không thương mẹ không yêu, nếu không phải được cô ấy che chở thì tương lai của hai người em gái này đúng là không dám nghĩ.

Đương nhiên, Ôn Vãn cũng không phải thánh mẫu.

Mối quan hệ giữa cô ấy và hai người em gái là đôi bên cùng yêu thương nhau, nếu Ôn Mỹ, Ôn Lệ là sói mắt trắng thì cô ấy cũng không làm việc đó.

Hai người lớn bên cạnh âm thầm nhìn cảnh tượng ba người con gái hài hòa nói chuyện...

Ôn Quân: Tốt quá, Tiểu Vãn nhà tôi đã có phong thế của chị cả rồi!

Giang Lăng thì cắn răng đến phát ra tiếng khanh khách: "Con kế tâm cơ! Cố ý làm bộ làm tịch trước mặt Ôn Quân!

Sau lễ khai mạc thì náo nhiệt cũng dần đi vào kết thúc, vào buổi tối, hạng mục đầu tiên của thế vận hội Olympic cũng được bắt đầu...

Bộ môn bơi lội ở thế vận hội Olympic được thi đấu ở giai đoạn đầu, sau khi lễ khai mạc kết thúc được hai ngày, thì hạng mục bơi lội được mở màn.

Hạng mục bơi lội từ trước đến giờ đều là người da trắng nắm lợi thế, người da vàng có hình thể không được ưu thế bằng người da trắng, hơn nữa bộ mộ này ở Hoa Quốc cũng phát triển chậm, bởi vậy chưa hề có bất cứ vị trí nào trong giới.

Từ sau khi tham gia tham gia thế vận hội Olympic, cũng có nghĩa là từ thế vận hội thứ mười đến thế vận hội lần thứ 23, thì đối với hạng mục bơi lội này, Hoa Quốc cũng từng đạt được một huy chương nào, dù chỉ là huy chương đồng.

Mấy năm nay cục thể dục thể thao cũng bắt đầu coi trọng phát triển hạng mục bơi lội, dù sao thì đây cũng là một hàng mục lớn hàng đầu, nếu Hoa Quốc muốn phát triển thể dục thể thao thì rõ ràng cũng không thể bỏ quên hạng mục bơi lội này được.

Đến với thế vận hội lần này, đội tuyển bơi lội đều mang theo tinh thần đi thi đấu giao hữu, hăng hái tiến về thế vận hội Olympic tiếp theo.
 
Thập Niên 60: Cầm Nhầm Kịch Bản Nữ Phụ Làm Giàu
Chương 749



Không dám trông cậy vào chuyện lấy được huy chương cao, nhưng nếu có thể lấy được một tấm huy chương đồng trở về đã là rất tốt rồi, đối với lứa tuyển thủ về sau cũng coi như là một niềm khích lệ để tiếp tục cố gắng.

Nhưng mà, sự phát triển ở hiện vẫn luôn vượt qua ngoài phạm vi hi vọng của bọn họ.

"Chỉ còn lại hạng mục 4x100 mét tiếp sức hỗn hợp nữ..." Thang Viên nhỏ bé thở dài, khiến người khác nhìn thấy cảm thấy vô cùng buồn cười.

Nhưng mà Triệu Uyển Thanh lại cười không nổi.

Cô sờ đầu con gái nói, nói: "Đừng ủ rũ nữa, mẹ cảm thấy hạng mục này vẫn có hy vọng, bốn tuyển thủ chúng ta tuy rằng trình độ không đủ mạnh, nhưng từng người đều có những điểm xuất chúng, bốn người cùng phối hợp, tiến đến trận chung kết hẳn là không có vấn đề."

Cái tên 4x100 hỗn hợp tiếp sức thi đấu, chính là sử dụng bốn tuyển thủ khác nhau dùng phương pháp bơi ngửa, bơi ếch, bơi bướm cùng với bơi tự do bốn loại tiến hàng thi tiếp sức 100 mét, thứ tự bốn loại tiếp sức là cố định, không thể thay đổi.

Loại thi tiếp sức này không phải đánh giá xem tuyển thủ nào có năng lực mạnh nhất, mà là muốn tách nó ra để xem xét từng phương pháp bơi một.

Trong đội ngũ ai thi đơn mạnh nhất thì người đó ở vị trí đó, nhưng nếu có hai tuyển thủ cùng mạnh ở một vị trí thì lại phải đánh giá lại một lần.

Cũng như theo lời Triệu Uyển Thanh nói vậy, con gái thi đấu bơi lội thể lực không tính là quá mạnh, những mỗi tuyển thủ nữ đều có hạng mục mà mình am hiểu nhất, và cũng là hạng mục giỏi nhất.

Trước khi thi đấu, bốn tuyển thủ sẽ phát huy sở trường của mình, hơn nữa còn còn phải có sự ăn ý ngầm với nhau qua quá trình tập luyện dài, như vậy mới có thể dễ dàng tiến vào bán kết.

Cho nên Triệu Uyển Thanh mới nói có thể chắc chắn có khả năng tiến vào vòng chung kết như vậy.

Đúng như dự đoán của Triệu Uyển Thanh, ngày hôm sau, cuộc thi tiếp sức hỗn hợp của đoàn Hoa Quốc đã thành công đi vào vòng chung kết.

Ngày thi đấu hôm nay Triệu Uyển Thanh có việc cần đi ra ngoài cùng Bành Tư nên không đến xem trực tiếp trận đấu.

Khi cô trở về mới nghe được tin tức này, nghe xong cô vô cùng vui vẻ, ai ngờ lúc ăn cơm tối, Thanh Viên đau khổ nói cho cô biết chân tướng của sự việc.

"Tiến vào thì tiến vào, nhưng chị Văn Di bởi vì thi đấu quá sức nên đã bị thương!" Khi nói điều này ra, Thang Viên Nhi còn mang theo giọng nức nở ở trong đó.

DTV

Văn Di chính là tuyển thủ đứng ở vị trí cuối cùng trong hạng mục hỗn hợp này, và cũng chính là một tuyển thủ bơi tự do.

Khi biết được tin tức cô ấy bị thương thì toàn bộ thanh viên đội bơi đều như sắp khóc.

Mà bản thân Văn Di cũng không nhịn được trực tiếp bật khóc lớn, ba vị tuyển thủ thi hỗn hợp khác thì đều buồn bã mặt mày xám tro.

Các cô ấy đã vào được trận chung kết, nhưng kết quả như hiện giờ thì có khác gì là bị đào thải từ đầu đâu?

Người quan trọng cuối cùng của hạng mục lại bị thương và phải rút lui như vậy rồi!

Ưu thế duy nhất của đội trong phút chốc đã biến mất không dư lại chút nào.

Tiễn Văn Di đi, toàn đội bơi đều trầm mặc.

Trong sự im lặng c.h.ế.t chóc này, tổng huấn luyện viên đứng ra điều chỉnh: "Người thay thế bổ sung đầu tiên sẽ thay thế vị trí của Văn Di, thay cô ấy lên thi đấu ngày mai!"

Triệu Uyển Thanh hỏi Thang Viên: "Vậy người thay thế thứ nhất của các con có trình độ thế nào? Có bằng được khoảng tám, chín phần Văn Di không?"

Thang Viên nhăn mặt lắc đầu: "Con không biết, bình thường con rất ít khi cùng các chị ấy huấn luyện."

"Chỉ là, hôm nay lúc huấn luyện viên tuyên bố bổ sung, thì sắc mặt chị ấy lập tức tái nhợt đi... Ai..." Trận đấu này không dễ dàng rồi, Thang Viên thở dài!

Triệu Uyển Thanh nhướng mày, nghĩ tới bị tâm lý như vậy có khả năng là khó thi tốt được.

Làm người thay thế bổ sung, đặc biệt là người thay thế bổ sung thứ nhất thì hẳn là phải nên tùy thời điểm có thể chuẩn bị tốt để lên thi đấu rồi.

Cô không nói chuyện, Thang Viên ngồi đối diện cũng không nói lời nào, chỉ vùi đầu dùng sức ăn cơm không.

Triệu Uyển Thanh: "Ăn chậm một chút, đừng làm mình nghẹn."
 
Back
Top Bottom