Chào bạn!

Để có thể sử dụng đầy đủ chức năng diễn đàn Của Tui À bạn phải đăng nhập hoặc đăng ký.

Đăng Ký!

Dịch Thập Niên 60: Cầm Nhầm Kịch Bản Nữ Phụ Làm Giàu

Thập Niên 60: Cầm Nhầm Kịch Bản Nữ Phụ Làm Giàu
Chương 70: Chương 70



Giang Trường Quân ngồi xuống, từ trong ngăn kéo lấy ra cơm hộp của cô, lỗ tai cũng chú ý động tĩnh bên kia...

Trong tiếng ồn ào của đám nam sinh, Lâm Thiệu Hoa lấy ra bánh bột bắp cùng sốt thịt băm, cái nắp nước sốt thịt vừa mở ra, trong lớp có không ít người đều nuốt nước miếng.

Chỉ ngửi qua hương vị này là có thế biết nó ngon như nào rồi!

Thơm thì thơm, nhưng sẽ không có ai chủ động yêu cầu xin nếm thử. Thịt quý như vậy, ai không biết xấu hổ lại đi xin người khác?

Không ngờ vợ nhỏ của ủy viên học tập lại xinh đẹp như vậy, Trường Quân, sáng nay cậu có thấy không?" Cô gái ngồi ăn cùng bàn nói với Giang Trường Quân.

Giang Trường Quân mím môi, tức giận nói: "Tôi không thấy!"...

Điện Diêm Vương.

Hắc Bạch Vô Thường không có việc lặt vặt gì liền tới nhân sinh các, kêu quản lý sổ sách cùng xem phát sóng trực tiếp cuộc sống của Triệu Uyển Thanh.

Nhìn thấy vậy, Bạch Vô Thường nhịn không được lên tiếng: "Giang Trường Quân là nữ chính kịch bản sao?"

Hắc Vô Thường: "Xuất thân không tồi, diện mạo không tồi, cùng trường với nam chính, ân, những phẩm chất này rất thích hợp làm nữ chính !"

Quản lý sổ sách nhìn bọn họ liếc mắt một cái, lạnh nhạt nói: "Cô ấy không phải, điều kiện của nữ chủ tốt hơn cô ấy nhiều..."

"Cái gì? Điều kiện của nữ chủ tốt hơn so với cô ấy?!"

"Đúng vậy, nữ chủ chính là hàng thật giá thật, cô gái nhà quê nghèo này làm sao so sánh được?"

Hắc Vô Thường: "Vậy... chẳng phải vai nữ phụ này có xác suất đổi đời rất..." Thấp sao?

Quản lý sổ sách nháy mắt phá vỡ sự cảnh giác, vẻ mặt đưa đám nói: " Hừ, các ngươi rốt cuộc chẳng hiểu ta! Có nữ chính tốt như vậy, thì làm sao nữ xứng của chúng ta có thể nổi lên được..."

Trước khi về nhà, Triệu Uyển Thanh đã vào không gian cắt một miếng thịt heo nặng năm sáu cân, lấy thêm mười quả táo và lê.

Sau khi vào xuân, các đội sản xuất đều bắt đầu bận rộn cày cấy vụ xuân, nghĩ đến mẹ Lâm đang bận rộn làm việc trong ruộng, Triệu Uyển Thanh lại lấy thêm miến, rong biển, tôm khô...

Mùa xuân rồi, đã đến lúc ăn bánh kếp mùa xuân.

Từ sau khi mang thai, Triệu Uyển Thanh thèm ăn hơn trước nhiều, may mắn hằng ngày cô làm việc nhiều, nên cũng không béo lên, chỉ có bụng dưới phồng to ra giống như thổi khí.

Muốn ăn là làm, Triệu Uyển Thanh về nhà liền bắt tay vào làm, nhưng vừa làm liền phát hiện, còn thiếu một nguyên liệu quan trọng để làm món này nữa- - giá đỗ.

Món ăn này mà không có giá đỗ là không có linh hồn...

Cô trở về không gian lục lọi, phát hiện mình thật sự không tích trữ giá đỗ.

Điều này làm khó Triệu Uyển Thanh, trước kia cô thật sự không chú ý giá đỗ được trồng như thế nào, mẹ Lâm vừa trở về, cô liền lập tức hỏi, không ngờ mẹ Lâm lại biết.

"Con muốn ăn giá đỗ? Đậu nành hay đậu xanh?"Mẹ Lâm nói.

DTV

"Đậu xanh ạ."

Mẹ Lâm vui vẻ đồng ý: "Được, hôm nay mẹ trồng cho con, mấy ngày nữa là có thể ăn rồi."

Sau bữa trưa, Triệu Uyển Thanh lấy ra một quả táo lớn đưa cho tiểu Lâm,"Ăn đi!"

Tiểu Lâm vốn là no rồi, nhưng lúc này nhìn thấy quả táo lớn đỏ rực, đột nhiên cảm giác bụng hình như có chút trống rỗng.

Mẹ Lâm nói: "Ơ, con mua quả táo lớn này ở đâu vậy?"

Trước kia bà từng thấy nó trong cung tiêu xã trong thành phố, vừa cần tiền lại phải có phiếu, quan trọng là trái ở đó còn không lớn bằng một nửa trái của con dâu! Màu sắc bề ngoài lại càng không thể nào so được!

Triệu Uyển Thanh nhìn mẹ Lâm, cố ý hạ giọng: "Con nhờ người mua."

Mẹ Lâm sửng sốt một chút, trong nháy mắt hiểu được ý của con dâu.

Đây chắc chắn không phải đồ của cung tiêu xã, e là mua ở chợ đen nào đó... Mẹ Lâm đột nhiên căng thẳng, bà kéo tay Triệu Uyển Thanh nói: "Sau này đừng mua mấy thứ này nữa, lỡ như bị người ta bắt được thì phải làm sao? Mẹ nghe nói rằng những người bị bắt sẽ bị đem đi diễu hành trên đường phố và bị phê đấu, rất đáng sợ ..."

Triệu Uyển Thanh an ủi: "Không sao đâu, con chỉ thỉnh thoảng đi vài lần thôi, con có biện pháp giữ an toàn cho bản thân."
 
Thập Niên 60: Cầm Nhầm Kịch Bản Nữ Phụ Làm Giàu
Chương 71: Chương 71



Mẹ Lâm suy nghĩ một chút, đột nhiên hỏi: "Con dâu, có phải thịt với bột mì trước đây con mua cũng đến từ nơi đó không?"

"Vâng, là..."

Mẹ Lâm vừa nghe tới đây, nước mắt lập tức chảy xuống,"Mẹ cũng không biết là con mạo hiểm lớn như vậy để mua những thứ kia về, sau này... Sau này con cũng đừng đi nữa, mẹ và em trai con cũng không cần ăn ngon như vậy mỗi ngày, bọn ta thà ăn bánh bao đen cũng không thể để cho con mạo hiểm!"

"Mẹ, con đến đó thật sự không nguy hiểm, con đã nói với mẹ là con có người quen mà... Hơn nữa, con mua đồ như vậy về cũng không phải chỉ cho mọi người ăn? Con đang mang thai, muốn được ăn ngon, mẹ cũng không thể để con ăn bánh bao đen cùng mẹ được đúng không?"

Chuyện đi chợ đen sớm muộn gì cũng phải nói rõ ràng với người nhà, nếu không sau này làm sao lấy đồ đạc trong không gian của cô ra được?

Nói là mua ở cung tiêu xã cũng không đáng tin, bởi vì có nhiều thứ ngay cả ở cung tiêu xã cũng không mua được.

Mẹ Lâm bị Triệu Uyển Thanh khuyên bảo một hồi, tuy rằng còn chưa hoàn toàn tiếp nhận, nhưng ít nhất khả năng chịu đựng của bà đã mạnh hơn một chút.

"Chuyện này, con đã nói với Thiệu Hoa chưa?"Mẹ Lâm hỏi.

Nhìn bộ dáng ngạc nhiên của Triệu Uyển Thanh, mẹ Lâm liền biết đáp án, nhất định là chưa nói!

"Mẹ, chuyện này mẹ khoan hãy nói với anh ấy, mẹ giữ bí mật cho con trước..."

Triệu Uyển Thanh cảm thấy Lâm Thiệu Hoa cũng sẽ không đồng ý chuyện này, nên quyết định gạt anh trước. Đợi đến ngày không thể gạt được nữa, thì nói thật cũng không muộn...

Vài ngày sau, giá đỗ xanh của mẹ Lâm rốt cục cũng nảy mầm, giữa trưa hôm đó Triệu Uyển Thanh liền làm bánh kếp mùa xuân mà cô vẫn luôn thèm ăn, lại làm thêm nước sốt thịt băm Bắc Kinh, rau xào, và dưa chuột thái sợi làm món ăn phụ, cuối cùng nấu nồi súp rong biển tôm khô.

Đem tất cả thức ăn bỏ vào ngăn kéo gỗ nhỏ, Triệu Uyển Thanh xách nó đến cánh đồng.

Trong thời kỳ canh tác vụ xuân, các đội sản xuất thi đấu với nhau, xem ai hoàn thành chỉ tiêu lao động trước. Bận rộn đến nỗi ngay cả thời gian về nhà ăn cơm cũng không có.

Thời kỳ đặc biệt, từng nhà đều tới đưa cơm, Triệu Uyển Thanh trà trộn trong đội quân đưa cơm, tình cờ gặp được bạn thân cũ Vu Tĩnh...

"Nhìn dáng vẻ vênh váo tự đắc của cô ta kìa, lười biếng ở nhà cả ngày..."

Cách đó không xa, Triệu Uyển Thanh nghe thấy Vu Tĩnh đang nói xấu cô.

"Ồ..."Cô lười trả lời.

DTV

Loại người như Vu Tĩnh, phương pháp tốt nhất để trị cô ta chính là không để ý tới cô ta, càng để ý tới cô ta sẽ càng hăng hái hơn.

Triệu Uyển Thanh đi nhanh vài bước, trực tiếp đem thanh âm ồn ào kia bỏ lại phía sau.

Phía sau, Vu Tĩnh nhìn bóng lưng thanh cao của Triệu Uyển Thanh, hận tới mức cắn răng.

Triệu Uyển Thanh này thật sự là tốt số, trước kia khi chưa gả đi, cô được cha mẹ cưng như cưng trứng, hồi đó làm cô ta ghen ghét đỏ mắt, nhưng cũng may thỉnh thoảng cô ta có thể lừa ăn lừa uống của Triệu Uyển Thanh, nhờ có chuyện tốt này mà sự ghen tị của cô ta được hòa tan phần nào.

Nhưng, sau đó Triệu Uyển Thanh gả cho Lâm Thiệu Hoa, lòng ghen tị của Vu Tĩnh trực tiếp đạt tới đỉnh điểm!

Dựa vào cái gì cô có thể gả cho Lâm Thiệu Hoa?!

Ghen tuông khiến con người ta hoàn toàn thay đổi. Vu Tĩnh đã xác minh những lời này.

Cô ta bắt đầu xúi giục Triệu Uyển Thanh hành xử như một người đàn bà đanh đá ở nhà, Triệu Uyển Thanh cũng ngốc, cô ta nói gì thì cô cũng tin. Lúc mới bắt đầu Triệu Uyển Thanh thật sự bị Lâm Thiệu Hoa ghét bỏ xa lánh, nhưng cũng không biết bắt đầu từ khi nào, Triệu Uyển Thanh bắt đầu không nghe theo cô ta nữa!

Sau khi xa lánh cô ta, cuộc sống của Triệu Uyển Thanh trong nhà họ Lâm càng ngày càng tốt đẹp hơn, không chỉ mẹ Lâm mỗi khi gặp người khác liền khen cô, ngay cả bà cụ Lâm cũng chủ động thanh minh cho cô, thanh danh của Triệu Uyển Thanh ở trong thôn cũng cải thiện hơn nhiều...
 
Thập Niên 60: Cầm Nhầm Kịch Bản Nữ Phụ Làm Giàu
Chương 72: Chương 72



Trong lúc bận rộn canh tác vụ xuân như thế này, mỗi ngày cô ta đều phải ra đồng, nhưng Triệu Uyển Thanh lại rất nhàn nhã!

Vu Tĩnh quả thực không thể nghĩ nữa, nghĩ tiếp thì răng của cô ta sẽ bị cắn nát mất!

DTV

Nếu đã công khai trở mặt, vậy còn sợ cái gì? Vu Tĩnh quyết định sau này phải tích cực nói xấu Triệu Uyển Thanh!

Diễn biến tâm lý của nữ phụ ác độc Triệu Uyển Thanh không hề biết, nàng bước nhanh xuống đồng, mẹ Lâm đang ngồi dưới đất uống nước với bác gái Lâm.

Bác gái Lâm vừa thấy Triệu Uyển Thanh liền nói: "Uyển Thanh hôm nay đưa cái gì ăn ngon cho mẹ cháu thế? Thật là hâm mộ mẹ cháu có một đứa con dâu tốt như cháu mà."

Triệu Uyển Thanh nở một nụ cười thân thiện với bà, đem chiếc hộp nhỏ đặt lên tấm lót gỗ đã được phủ vải trên mặt đất.

Mẹ Lâm cười trêu chọc: "Chị dâu không cần phải ganh tị với em, năm nay Thiệu Tùng nhà chị không phải muốn cưới về cho chị một cô con dâu sao?"

Năm trước bác dâu cả nhà họ Lâm nhờ người làm mai giới thiệu cho Lâm Nhị một đối tượng xem mắt, cũng là người trong thôn Hoàng Thổ, hai người trẻ tuổi bọn họ nói chuyện cũng rất hợp nhau, hai nhà cũng xem như môn đăng hộ đối, nếu không có chuyện gì sảy ra, trong năm nay sẽ tổ chức đám cưới luôn.

Hai trưởng bối đứng trêu chọc lẫn nhau, còn Triệu Uyển Thanh thì sắp xếp đồ vật ra thảm, cũng không làm người lắm mồm xen ngang cuộc nói chuyện.

Bộ dáng ngoan ngoãn này trong mắt hai người nhìn ra, cảm thấy cô là một người con dâu rất hiểu chuyện

Các trưởng bối trong nhà ngồi nói chuyện, con cái trong nhà chuẩn bị dọn cơm. Cuộc sống sinh hoạt ấm áp hòa thuận như thế này, các bà ai mà không thích.

Lâm Tứ Muội đến đưa cơm cho nhà bác cả Lâm, còn nhà bác hai Lâm thì có Lâm Ngũ muội cùng Lâm Lục muội đến đưa cơm. tuy ba nhà ngồi sát nhau, nhưng ai cũng ăn cơm nhà nấy, không đụng chạm nhau.

"Đây là bánh kếp mà con hay nhắc đến à?"

Mẹ Lâm nhìn mâm đồ ăn cô bày sẵn, hai mắt sáng lên.

Một mân cơm này thịt thà rau củ đủ loại màu sắc, nhìn vào khiến người ta thèm chảy nhãi.

Con dâu mấy ngày hôm trước nói muốn ăn giá đỗ, lúc đó bà còn tưởng là cô muốn xào giá ăn cho đỡ thèm thôi, không ngờ tới con dâu lại làm thành bánh kếp cho cả nhà.

Lâm Uyển thanh cầm một miếng vỏ bánh kếp đặt vào lòng bàn tay, dùng đũa gắp thêm một ít thịt, cùng với một ít dưa chuột xào, sau đó kẹo thành một cuốn, cái đầu tiên đưa cho mẹ Lâm thử: "Mẹ, mẹ ăn thử trước xem"

Tiểu Lâm ngồi một bên nhìn quá trình gói bánh của cô, cũng cần một miếng lên bắt đầu gói.

Thịt béo ngậy trơn tuột trong cuốn họng, đồ ăn kèm thì tươi mát, giá đỗ thì giòn sần sật, ăn cùng vỏ bánh được làm từ tinh bột, cắn một miếng có thể cảm nhận được tất cả hương vị đều hòa quyện vào nhau, vị ngon đến không thể nói được bằng lời. Đại khái thì mẹ Lâm cảm thấy đây là món ngon nhất mình từng ăn trong cuộc đời.

Bất tri bất giác bà đã ăn hết sạch một cuốn, có chút thèm nhớ hương vị vừa ăn đọng lại trên môi, một bên khác tiểu Lâm đã bắt đầu gói cuốn thứ hai.

Hai nhà bên cạnh cũng đang ăn cơm trưa, nhà bác cả Lâm hôm nay cố ý xào thêm một ít thịt khô, mâm cơm bên nhà bác hai Lâm cũng có thêm một dĩa thịt.

Lúc trước vào những ngày mùa vụ bọn họ rất muốn được ăn thịt, hôm nay có thịt ngay trước mắt nhưng lại cảm thấy nó không còn ngon cho lắm.

Muốn trách thì chỉ có thể trách đồ ăn nhà tam phòng nhìn quá ngon mắt!

Bác cả Lâm với bác hai Lâm trong lòng cứ vừa ăn vừa suy nghĩ như vậy, chẳng mấy chốc đã sắp ăn xong bữa cơm.

Quan hệ giữa Triệu Uyển Thanh và Lâm Tứ Muội không tệ cho lắm, cô ấy không chút khách khí trực tiếp bưng chén tới chỗ cô,"Chị đâu, hôm nay nhà chị ăn món gì lạ thế, em chưa từng thấy món này"

Lâm tiểu đệ cười đến híp hết cả mắt, cố ý cao giọng nói:

"Bánh kếp đó! Chị dâu làm bánh kếp mùa xuân!"
 
Thập Niên 60: Cầm Nhầm Kịch Bản Nữ Phụ Làm Giàu
Chương 73: Chương 73



Mọi nhà đang ngồi hai bên bờ ruộng liền biết được mùi đồ ăn này phát ra từ đâu, thì ra là mùi của bánh kếp (còn được gọi là bánh xuân)...

Mặc dù không biết bánh kếp hình thù ra sao, nhưng nghe thấy tên họ liền biết, nhất định là rất ngon!

Triểu Uyển Thanh buồn cười xoa xoa đầu Tiểu Lâm, ánh mắt ra hiệu cho nhóc không được tiếp tục khoe khoang nữa. sau đó quay đầu sang trả lời Lâm Tứ Muội: "Chỉ là mấy miếng bánh bột ngô chiên thật mỏng, rồi xào thêm mấy món đồ ăn kèm, xong hết thì cuốn nó lại với nhau rồi chấm nước dùng, rất là dễ làm, Em Tư nếu có thời gian thì có thể làm thử cho cả nhà ăn".

Lâm Tứ muội biết được cách làm, chân bước chân sáo nhảy trở về chỗ của mình, trước lúc đi về còn được Triệu Uyển Thanh giữ lại cho một bát canh tôm rong biển,"Hôm nay nhà chị nấu nhiều canh, em mang một ít về cho bác trai với bác gái cùng nếm thử"

"Cảm ơn chị dâu ạ!"

Một bên khác, Lâm Lục muội dùng khủy tay huých Lâm Ngũ muội một cái,"Chị năm, hay chúng ta cũng qua đó xem thử đi, chị Tư cũng đã đi rồi".

Lâm Ngũ Muội tức giận quát: "Đi để làm cái gì, nhà người ta cũng không có ý cho chúng ta, em còn có mặt mũi đi xin?"

Lâm Lục muôi có chút yếu thế nhỏ giọng nói: "Chị Tư vừa bưng một chén đồ ăn về còn gì..."

"Đi, tụi mình cũng đi!" Lâm Ngũ muội lập tức đứng lên tiến tới chỗ cô.

Chân trước Lâm Tứ muội vừa đi, chân sau Lâm Ngũ muội cùng Lâm Lục muội liền tới.

Triệu Uyển Thanh cũng không keo kiệt, cũng cho các cô một chén đầy mang trở lại.

Lâm Lục muội bưng tô canh, còn nở nụ cười ngọt ngào cảm ơn cô, mặt của Lâm Ngũ muội hết xanh rồi đỏ, giống như ai thiếu cô ta 800 vạn vậy, Triệu Uyển Thanh đều nhìn thấy hết mọi việc nhưng trên mặt vẫn không thể hiện ra ngoài.

Lâm Ngũ muội, Lâm Lục muội của nhà bác hai lâm đều thuộc loại người có chút tính toán chi li của phụ nữ, khác biệt hoàn toàn so với tính cách phóng khoáng thoải mái của Lâm Tứ Muội nhà bác cả.

Tuy Nhiên, không phải người con gái có tâm tư nhỏ nào cũng đều đáng ghét.

Giống như Lâm Lục Muội vậy, yêu nói yêu ghét nói ghét, được người ta cho ý tốt sẽ vui vẻ cảm ơn, không cho thì cùng lắm cũng chỉ buồn tủi trong lòng, xong lại ném sau đầu. loại còn lại giống Lâm Ngũ muội, suốt ngày chê lên chê xuống, có được đồ thì chê ít, không có được đồ thì chê người ta là ma quỷ.

Lâm ngũ muội bê bát canh trở về, ngồi xuống chỗ của mình, múc cho mỗi người non nửa chén canh.

"Đây là canh gì, sao lại ngon như vậy?" Bác cả Lâm liền hỏi vợ mình đang ngồi bên cạnh.

DTV

Bác dâu cả nhà họ Lâm lắc đầu, bà cũng chưa từng nhìn thấy món canh này.

"Chắc là canh tôm nấu cùng rau dại mọc ven rừng" Bác hai Lâm tự nói xong tự cho là đúng.

Huyện Cao Điền nằm hẳn sang phía tây của Hoa Quốc, bên cạnh đều là đất liền, cộng thêm đồ ăn ở thời đại này còn thiếu thốn, chưa từng ăn thử tôm khô với rong biển là điều hết sức bình thường.

Lâm tứ muội l.i.ế.m l**m đáy chén: "Thật là ngon..."

Một nhà bác hai Lâm ở bên cạnh cũng đang uống canh, Lâm Ngũ muội uống hết canh còn chép chép cái miệng, há mồm muốn nói vài câu. Vừa ngẳng đầu liền thấy cha mình ngồi đối diện đang cởi giày, giương mày nheo mắt nhìn chằm chằm cô ta.

Lâm Ngũ Muội thức thời lập tức câm miêng.

Lâm Lục muội ngồi bên cạnh cười hì hì, tiếp tục quay sai nói với Lâm Tam đệ: "Anh ba, sau này anh cũng phải cưới một chị dâu giỏi nấu ăn giống như thế này nhé, như vậy em sẽ có lộc ăn rồi!"

Bác dâu hai nhà họ Lâm ngồi một bên nghĩ thầm trong bụng, thế mà lại chỉ muốn cưới con dâu biết nấu đồ ăn ngon? Đâu chỉ thế, nhà gái còn phải giàu có nữa mới được!

Tốt nhất vừa cưới về liền phải tài giỏi hơn Triệu Uyển Thanh của tam phòng trở lên!

Mỗi ngày đều phải nhìn cả nhà tam phòng sống vui vẻ thoải mái, đúng là làm bà ta ngứa hết cả mắt.
 
Thập Niên 60: Cầm Nhầm Kịch Bản Nữ Phụ Làm Giàu
Chương 74: Chương 74



Rất nhanh đã hết thời gian đưa cơm, lúc thu dọn thấy canh rong biển còn thừa lại một ít Triệu Uyển Thanh cũng lười mang về nhà, đơn giản chia thành 2 phần, một phần cô mang sang cho chỗ Đổng Hiểu Hà, phần còn lại thì sai Tiểu Lâm đi mang sang chỗ của hai chị em Đổng Hiểu Phương.

Đồng Hiểu Hà nhận được canh, mang trở về chia cho ba mẹ với anh em trai trong nhà uống, tuy mỗi người đều chỉ uống được mấy ngụm nhỏ, nhưng ai cũng khen món canh không ngừng.

Đổng Hiểu Phương cầm theo tô canh đi về nhà tìm em trai cùng ăn, hai người ăn hết sạch một tô, ngay buổi chiều liền mang cho Triệu Uyển Thanh một bó củi, Triệu Uyển Thanh đứng phân vân một hồi, cuối cùng vẫn không đành lòng từ chối.

Bắt mấy đàn gà trong không gian dồn vào một chuồng mang đi bán, điểm thưởng của Triệu Uyển Thanh lại tăng lên không ít.

Lúc vào trong thành thị giao gà cho mấy chỗ khách hàng cũ, bà cụ Trần thế mà còn giới thiệu cho cô vài người khách hàng mới, nhưng đều bị Triệu UYển Thanh khéo léo tạm thời chối.

Trước mắt cô không có cách nào tìm ra nhiều gà như vậy để mang vào trong thành phố bán, điều quan trọng hàng đầu bây giờ là tìm cách kiếm đủ số điểm tích lũy, đảm bảo có thể đúng thời gian trả hết số tiền nợ để mua thuốc.

Lúc từ thành phố trở về, Triệu Uyển Thanh lại đi tìm Đổng Hiểu Phương thuê cô bé giặc quần áo.

Thời tiết bây giờ đang ngày càng ấp áp hơn, nước trong sông cũng không còn lạnh nữa, nhưng bụng cô theo tháng cứ ngày một lớn hơn, lên xuống giặt đồ không tiện cho lắm, cho nên cô vẫn đi tìm Đổng Hiểu Phương giặt hộ.

Trong lòng Đổng Hiểu Phương vô cùng biết ơn cô, mỗi lần cô nhóc giặt đồ cũng càng ra sức nghiêm túc hết mình, mỗi lần giặt xong đống quần áo còn mang xuống nhà trả cô, rồi giúp cô quét sân, quét mạng nhện, lâu lâu còn kêu Đổng Hiểu Binh mang củi tới nhà cho cô.

"Hôm nay trong nhà chị làm cơm nắm, em mang hai cái về ăn thử"

Triệu Uyển Thanh gói hai cuốn sushi lại, đưa cho Đổng Hiểu Phương. hôm qua lúc cô đang sắp xếp lại đồ trong không gian thì nhìn thấy chiếu để cuộn sushi liền quyết định lấy ra làm thử xem sao.

Mẹ Lâm với Tiểu Lâm ăn đều khen là ăn rất ngon.

"Chị Thanh, cái này..."

"Chị hai"

Đổng Hiểu Phương đang muốn từ chối, liền nghe thấy sau lưng có người gọi. .

Triệu Uyển Thanh vừa nghe đã biết là Triệu Đại Đệ tới, trên lưng còn cõng theo một cái bao.

"Đừng có ngại, em cứ cầm về đi" cô một bên đẩy Đổng Hiểu Phương về nhà, bên kia đón em trai Triệu vào nhà.

Đổng Hiểu Phương đành phải cầm theo sushi trở về nhà.

"Sao em lại tới đây" Triệu Uyển Thanh dọn dẹp đồ trên ghế dài kêu Triệu Đại Đệ ngồi xuống.

Triệu Đại Đệ mở dây cột bao ra,"Mẹ ở nhà làm mấy đồ nhỏ, kêu em mang tới đây cho chị.

"Đồ nhỏ?" Triệu Uyển Thanh nhận lấy bao đồ xem thử, thì ra là đồ cho đứa con trong bụng cô.

Một cái áo yếm nhỏ màu xanh, thêm một cái yếm màu hồng nhạt, đều được làm bằng vải tơ tốt nhất.

Vải thì không có điểm để chê, chỉ là tay nghề còn kém.

Triệu Uyển Thanh nghĩ thầm, lí do nguyên chủ dở mấy việc may vá thủ công thì ra là từ mẹ truyền sang.

DTV

"Em ăn cơm chưa? hôm nay chị vừa làm cơm cuộn, để chị đi lấy cho em một cuộn ăn thử." Cô mang tất cả quần áo nhét vào trong phòng ngủ, ra ngoài lấy cho Triệu Đại Đệ một cuộn sushi.

Triệu Đại Đệ đơ người ra, bên tai còn văng vẳng lời dặn dò của mẹ Triệu trước khi đến, xua tay liên tục nói: "Chị hai, em không có đói bụng, chị không cần mang đồ ăn cho em đâu".

Nói vừa mới dứt câu, cậu liền nhìn thấy Triệu Uyển Thanh đã bưng sushi đến trước mặt, miếng rong biển cuộn bên ngoài cơm trắng, bên trong gói đủ thứ đồ ăn với đủ màu sắc.

Bụng của Triệu Đại Đệ đúng lúc này lên tiếng phản đối.

"Đây gọi là không có đói bụng của em sao?"

Triệu Đại Đệ ngờ nghệch gãi đầu,"Vậy em ăn nha..."

"Ăn đi ăn đi"

Ăn hết một cuộn sushi, Triệu Đại Đệ bảo cần phải về ngay.
 
Thập Niên 60: Cầm Nhầm Kịch Bản Nữ Phụ Làm Giàu
Chương 75: Chương 75



Triệu Uyển Thanh không giữ được cậu ở lại, đành phải gói mấy cuộn sushi cho cậu mang về, đang chuẩn bị thì nhớ đến lần trước mẹ Triệu khen mì ăn liền ăn ngon, cô lại tiến vào trong không gian lấy mì gói để vào túi

"Mẹ nói không được cầm đồ của chị về, nếu em cầm về sẽ bị mẹ đánh." Triệu Đại đệ lắc đầu không chịu lấy.

Triệu Uyển Thanh nhăn mày lại, nghiêm túc nói: "Em không thèm nghe lời chị nói đúng hay không? Chị bảo cầm thì cứ cầm"

Triệu Đại Đệ hoảng hốt vì tự nhiên bị cô dọa.

Xem bộ dạng này giống như nếu cậu không chịu cầm cơm về thì sẽ bị chị hai đánh đòn mất.

Bây giờ nên chọn bị đánh ngay hay một lát nữa về nhà mới bị đánh... Triệu Đại Đệ dứt khoát chọn vế sau.

Triệu Uyển Thanh thấy cậu chịu ngoan ngoãn cầm túi đồ mới hài lòng, nhìn theo cậu đến khi Triệu Đại Đệ khuất bóng mới chịu dời tầm mắt.

Mẹ Lâm tan làm trở về nhà đúng ngay lúc Triệu Đại Đệ vừa về không lâu, vừa về đã hỏi: "Em trai con tới chơi hả? Sao không giữ thằng bé lại ăn cơm tối với nhà mình"

"Có ăn, con lấy một ít cơm cuộn cho nó ăn rồi."

Mẹ Lâm nhớ lại thân hình to lớn của người thiếu niên kia, thuận miệng nói thêm một câu: "Em trai lớn của con đã có người giới thiệu đối tượng cho chưa? Thằng bé này trời sinh đã thành thật lại hàm hậu, nhìn đã biết là người kiên định rồi".

Triệu Uyển Thanh đang rửa chén cũng ngay lập tức tạm dừng, lắc lắc đầu nói,"Hình như là không có, con không có nghe mẹ con nhắc đến..."

Lời mẹ Lâm nói nhắc nhở Triệu Uyển Thanh nhớ ra một số chuyện, chuyện cưới vợ này cô phải để ý một chút.

Liền lấy việc cha mẹ Triệu thiên vị nguyên chủ ham ăn biếng làm này là có thể thấy được mắt nhìn người của hai người họ không tốt lắm.

Nếu như hai vợ chồng này tìm vợ cho em trai thì... Triệu Uyển thanh càng nghĩ càng không nhịn nổi mà run rẩy.

Không được không được, cô thân làm chị hai của Triệu Đại đê, phải thay em trai ruột chặn nguy cơ này cho cậu ấy, không thể nào để cậu ấy cưới về một con hồ ly giảo hoạt được.

Triệu Đại đệ từ nhà họ Lâm về trời đã bắt đầu chập tối, cậu đi trên đường về thôn, có thể nhìn thấy người trong thôn đi lại đã vắng hẳn.

Cậu cúi đầu tiếp tục đi trong lo sợ, trong lòng suy nghĩ một chút nữa về đến nhà làm sao để ăn nói với cha mẹ...

Khi đang đi ngang qua một vùng cỏ hoang, chợt nghe thấy bên trong bụi cỏ truyền ra tiếng la thất thanh.

Triệu Đại Đệ dừng lại, vừa quay đầu liền thấy một cô bé mặc áo khoác đỏ chân khập khà khập khiễng chạy tới chỗ cậu, miệng vẫn la hét sợ hãi,"Có rắn kìa, có rắn, cứu tôi với aaa..."

Triệu Đại Đệ cởi bỏ bao trên lưng xuống, nhặt một cây gỗ to tìm được ven đường chạy tới chỗ kêu cứu, cô gái từ trong bụi cỏ chạy ra, vừa thấy Triệu đại đệ liền giống như gặp được vị cứu tinh, chạy ra sau lưng cậu.

Triệu Đại đẹ nhắm chuẩn vị trí của con rắn, giơ gậy gỗ lên rồi đập mạnh nó xuống thân rắn, con rắn lập tức bò về bụi cỏ.

"Cô không sao chứ"

DTV

Con rắn đã bị đuổi đi, mà cô gái vẫn ngồi dưới đất che bắp chân, trên mặt lộ ra vẻ đau khổ.

"Tiêu thật rồi, tôi có phải sắp c.h.ế.t rồi không, con rắn này có độc hay không huhuhu ... ' cô bé khóc lóc thảm thiết, tất cả bản lĩnh tài giỏi mọi ngày giờ phút này đã không đủ để giữ cô bé bình tĩnh, chỉ còn lại bản tính yếu đuối vốn có của con gái.

Cả đời này Triệu Đại Đệ cũng chưa từng gặp được một cô gái khóc lóc trước mặt mình như này, làm cậu tay chân luống cuống mất một lúc

Cậu ngập ngùng mà bước tới, đưa mắt nhìn vết rắn cắn trên cổ chân - chỗ thì hồng chỗ thì tím.

Triệu Đại Đệ bất giác cảm thấy không ổn, vội càng hít một hơi thật sâu rồi cúi đầu bắt đầu hút m.á.u độc ra.

Tiếng khóc của cô gái đột nhiên dừng lại, Triệu Đại đệ phun ra một ngụm máu, cúi đầu lại tiếp tục hút m.á.u độc ra.
 
Thập Niên 60: Cầm Nhầm Kịch Bản Nữ Phụ Làm Giàu
Chương 76: Chương 76



"Cậu, cậu cậu... cậu..." Cô gái bắt đầu nói chuyện lộn xộn nhìn chân của mình được một đứa con trai xa lạ cầm hút độc, cảm xúc trong lòng vô cùng hỗn loạn.

Khi nhìn thấy môi cậu bị sưng tấy lên, cô gái mới kinh ngạc "Có độc kìa!"

Sau đó, bị dọa sợ tới mức hôn mê bất tỉnh nhân sự...

Triệu Uyển Thanh biết Đổng Hiểu Hà bị rắn cắn đã là giữa trưa của ngày hôm sau.

"Hiểu Hà có bị làm sao không mẹ?" cô hỏi mẹ Lâm.

Hôm qua cô còn cảm thấy lạ, Đổng Hiểu Hà thích học tập như vậy, làm sao mà tối hôm qua lại không đến tìm cô học bài? Thì ra là bị rắn cắn

"Ngày hôm qua đã đưa con bé đi vào bệnh viện huyện, cũng không biết rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì..." Mẹ Lâm lắc đầu, hôm nay lúc bà đang đi làm thì nghe được người ta đang nói chuyện này, bà liền chạy về nói cho con dâu biết, cũng chưa kịp hỏi cặn kẽ ngọn nguồn.

"Con đi thăm cô ấy ..." Triệu Uyển Thanh có chút cảm thấy lo lắng, thu dọn đồ liền đi vào trong huyện.

Sau khi tới bệnh viện trên huyện, ở trước cửa phòng chờ Triệu Uyển Thanh lại gặp được ba mẹ của mình

"Tại sao ba mẹ lại ở đây? Còn có em trai, sao em cũng không ở nhà mà lại tới đây?"

Cha mẹ Đổng ngồi ở một bên nhìn thấy cô đến, vẻ mặt cũng chỉ đờ đẫn chờ đợi.

Mẹ Triệu kéo Triệu Uyển Thanh ngồi xuống, có chút tức giận nói: "Em trai con trên đường về nhà thì gặp được con bé trong thôn bị rắn cắn, nó có lòng tốt muốn cứu người, thế mà lại bị vu oan cho là làm chuyện lưu manh với con cái nhà người ta!"

Lời này vừa nói ra, mẹ Đổng ngồi đối diện lập tức đứng lên, la lên: "Có giở trò lưu manh hay không thì chờ Hiểu Hà nhà tôi tỉnh sẽ biết rõ, bà bây giờ ở đây nói thế nào cũng vô dụng!"

DTV

Ngày hôm qua bà đang ở nhà nấu cơm, tự nhiên nghe thấy người khác nói Hiểu Hà nhà bà bị rắn cắn, rồi còn nói nó bị người ta giở trò lưu manh, bà sợ đến mức tay chân run rẩy nồi niêu xoong chảo đều bị rớt đất.

Cơm tối cũng không thèm ăn, tức tốc cùng cha Đổng chạy tới nơi, nhanh chóng mang Đổng Hiểu Hà đang bất tỉnh nhân sự tới bệnh viện huyện.

Bên kia, Triệu Đại đệ cũng bị giữ chặt không cho đi, còn đi tìm cha mẹ Triệu lôi đến đây, yêu cầu nhà bọn họ đưa ra một lời giải thích.

Triệu Uyển Thanh nghe Triệu Đại đệ nói hết toàn bộ quá trình, trong lòng đã có chút tin đây là sự thật.

Em trai cô là một người thành thật, chắc chắn là sẽ không nói dối.

Việc này chỉ cần chờ đến khi Đổng Hiểu Hà tỉnh, là mọi chuyện sẽ rõ ràng.

"Đừng có cãi nhau nữa, chờ Hiểu Hà tỉnh lại rồi nói" cô kéo mẹ Triệu ngồi xuống, không để hai người bọn họ tiếp tục cãi nhau nữa.

Chưa đến nửa nửa tiếng sau, Đổng Hiểu Hà cuối cùng cũng tỉnh. Cô đáng lẽ không ngất xỉu lâu như vậy, nhưng bởi vì bị dọa sợ rồi còn trúng độc, thế nên bây giờ mới tỉnh lại được.

Cô vừa tỉnh đậy, liền nhìn sang thanh niên đang chán nản ngồi đối diện giường bệnh, môi vẫn còn hơi sưng. cảnh cậu ngày hôm qua hút độc ra cho cô đột ngột hiện lên trong đầu, khiến Đổng Hiểu Hà đỏ mặt ngay tức thì.

"Con nói cho mẹ nghe, người này có giở trò lưu manh với con hay là không? Hiểu Hà con đừng sợ, có mẹ và cha con đều ở chỗ này, con cứ nói thật cho cha mẹ nghe!" Mẹ Đổng hỏi.

Cha Đổng cũng gật gật đầu.

Mẹ Triệu tức đến mắt trợn trắng, trong miệng không biết lẩm bẩm muốn nói cái gì, bị Triệu Uyển Thanh kéo góc áo nhắc nhở mới chịu im lặng.

Đổng Hiểu Hà sững sờ vì bị hỏi câu lạ lùng, cô nhìn thanh niên có ánh mắt đầy vô tội kia, lại nhìn bộ dạng độc đoán của cha mẹ mình, hoang mang hỏi: "Mọi người đang nói chuyện gì vậy? Ai giở trò lưu manh gì?"

"Nó! Chính là nó! Ngày hôm qua lúc mẹ tới rồi chỗ đó, rất nhiều người đều nhìn thấy, nó cầm chân của con..." Mẹ Đổng dừng lại, nuốt xuống những lời còn lại.

"Hiểu Hà, cha mẹ cậu nói em trai tôi ngày hôm qua giở trò lưu manh đối với cậu, mọi chuyện thật ra là như thế nào, cậu nói cho mọi người nghe đi." Triệu Uyển Thanh bình tĩnh nhìn về phía Đổng Hiểu Hà nói.
 
Thập Niên 60: Cầm Nhầm Kịch Bản Nữ Phụ Làm Giàu
Chương 77: Chương 77



"Trời ơi! Chuyện này là sao vậy! Hôm qua cậu ấy đã giúp con đánh rắn, rồi còn hút độc rắn cho con, tại sao lại... lại bị người ta hiểu lầm là đang làm trò lưu manh..."

Đổng Hiểu Hà vừa tức vừa vội làm khuôn mặt cô ấy đỏ bừng.

Cuối cùng, hiểu lầm đã hoàn toàn được giải quyết.

Cha mẹ Đổng Hiểu Hà biết là hiểu lầm bèn xấu hổ xin lỗi nhà họ Triệu.

Trong lòng mẹ Triệu đang đắc ý, bà còn muốn nói thêm vài lời nhục mạ, nhưng bị Triệu Uyển Thanh kéo lấy góc áo cản lại. Ba Triệu ngược lại rất rộng lượng, cùng ba Đồng bắt tay nhau rồi còn xưng huynh gọi đệ.

Khi ra về, cha mẹ Đổng Hiểu Hà vẫn còn luôn nói xin lỗi mãi, lại nói hôm nào sẽ tới nhà họ Triệu tạ lỗi sau.

Triệu Uyển Thanh dẫn cha mẹ Triệu và Triệu Đại quay trở lại nhà họ Lâm. Vì chuyện này mà lăn lộn cả buổi sáng, cả nhà đều chưa ăn cơm uống nước gì, mệt mỏi vô cùng.

Triệu Uyển Thanh và mẹ Lâm đã dùng nước luộc gà có sẵn trong nhà để làm canh gà mì sợi cho mọi người ăn lót bụng.

Ăn uống no say, mọi người mới nói về chuyện hôm qua.

"Cứu người thì cứu người, sao lại bị người khác hiểu lầm là đang làm trò lưu manh?" Triệu Uyển Thanh hỏi em trai Triệu Đại.

DTV

Triệu Đại gãi đầu, suy nghĩ một lúc, nói: "Em cũng không biết nữa, khi đó cô ấy bất tỉnh, em liền gọi người đến, mọi người đến, trong đó có người nói em đang... đang giở trò lưu manh, rồi chuyện cứ như vậy lan truyền ra..."

Triệu Uyển Thanh vuốt cổ tay, trong đầu cô bắt đầu suy nghĩ, có lẽ... thật sự là do người thời đại này quá bảo thủ, trong lúc nhất thời đã hiểu sai?

Sau đó, cô nghe em trai Triệu Đại bổ sung thêm: "Chị hai à, chị và người kia... à, Vu Tĩnh, cãi nhau à? Hôm qua người dẫn đầu nói xấu em là cô ta..."

Cậu vẫn chưa biết về việc Triệu Uyển Thanh và Vu Tĩnh đã cắt đứt mối quan hệ, ký ức vẫn chỉ dừng lại ở 'Vu Tĩnh là bạn thân tốt của chị hai tôi', nên việc Vu Tĩnh nói xấu cậu khiến cậu cảm thấy rất khó hiểu.

Triệu Uyển Thanh nghe vậy liền biến sắc, khóe miệng trầm xuống, trong mắt phát lên ánh sáng khiến người ta phát lạnh.

Vu Tĩnh... hóa ra là cô ta.

Nhân vật nữ phụ độc ác này tồn tại chỉ để đi tìm đường c.h.ế.t à?

Cô ghi nhớ món nợ này.

"Chị đã cắt đứt mối quan hệ với cô ta lâu rồi, cô ta là người hai mặt, mọi người sau này gặp cô ta thì cứ tránh xa một chút." Cô nhìn em trai và cha mẹ Triệu mà bình tĩnh dặn dò.

Mẹ Triệu vừa nghe đến là Vu Tĩnh vu vạ con trai mình thì lập tức sôi máu! Vừa rồi còn đang nể mặt là bạn thân của con gái mới không chửi ầm lên.

Hiện tại nghe chính miệng con gái nói hai người đã tuyệt giao, lúc này mẹ Triệu liền không nhịn được mà mắng chửi: "Đúng là lúc trước mắt mù mới không nhận ra cô ta lòng dạ lang sói, ngày trước cô ta tới nhà ta ăn không uống không mẹ cũng không tính toán gì, vậy mà bây giờ nó quay lại vu hại con trai nhà này làm trò đồi bại, xem hôm nay mẹ có chạy tới tát cho cô ta vài cái bạt tai không."

Mẹ Triệu nhảy dựng lên, đi mấy bước đã chạy ra khỏi phòng, nhóm người ba Triệu bọn họ đều choáng váng, vội vàng đuổi theo sau.

"Để cho mẹ đi đi ba, chuyện chơi lưu manh lần này của em trai con phải làm cho ngô ra khoai, nếu không về sau em trai phải sống như thế nào?" Triệu Uyển Thanh kéo tay ba Triệu, không cho ông đi cản mẹ Triệu.

Nếu cô nhớ không nhầm thì ở thập niên 60 70 của Hoa quốc tội chơi lưu manh thậm chí có thể bị b.ắ.n chết. Hoàn toàn không giống với các thời đại sau, thiếu nữ bị cưỡng gian thì kẻ phạm tội cưỡng gian cũng nhiều lắm bị phán cho ba năm năm năm tù, đây là trong trường hợp bị bắt gặp. Còn nếu không, tội phạm vẫn nhởn nhơ ngoài vòng pháp luật rất vui vẻ.

Tưởng tượng tới Triệu Đại xém chút bị úp cái mũ "lưu manh" lên đầu, Triệu Uyển Thanh không kiềm được cảm thấy sợ hãi, đây thật sự sẽ bị b.ắ.n chết!
 
Thập Niên 60: Cầm Nhầm Kịch Bản Nữ Phụ Làm Giàu
Chương 78: Chương 78



Mẹ Lâm cũng nói vào: "Đúng vậy đó thông gia, lưu manh cũng không phải chuyện nhỏ nên nhất định phải đi nói chuyện với mọi người một cách rõ ràng thích đáng, bằng không về sau ông đừng nghĩ Vĩnh Cường nhà ông còn có thể được sống yên ổn ở trong thôn!"

Vì thế, cả nhà mấy người liền đi theo sau lưng mẹ Triệu sang nhà họ Vu đòi công đạo.

Một đoàn người đi trên con đường thôn trông rất hùng hổ, đã thu hút sự chú ý của không ít người dân trong thôn. Sau khi những người tò mò tiến lên để tìm hiểu thì họ cũng theo sau để xem náo nhiệt.

Lúc người nhà họ Vu bị mẹ Triệu đạp bay ván cửa, đập vào mắt họ là một đám người đông đảo tới vây xem, đứng phía trước là người nhà họ Triệu và tam phòng nhà họ Lâm.

Ngay cả ba Vu là một người đàn ông cường tráng thì cũng bị cảnh tượng này làm cho khiếp sợ.

"Mọi người... đây là... ?" Ba Vu lo lắng nói.

Mẹ Triệu hét to: "Kêu con gái Vu Tĩnh nhà ông ra đây cho tôi!"

"Cô ta đã làm gì cô ta tự biết? Tôi muốn hỏi xem cô ta là vô ý hay cố tình vu vạ con trai tôi! Hôm qua con trai tôi đã cứu người, làm sao cô ta lại nói con trai tôi giở trò lưu manh?!"

Cha mẹ Vu nheo mắt, trong lòng họ cũng đã đoán được tám chín phần mười.

"Kêu... kêu con gái ra ngoài đi..." Cha Vu đẩy mẹ Vu một cái.

Mẹ Vu ngay lập tức vào nhà kéo Vu Tĩnh đang núp đằng sau bó củi ra ngoài, hung dữ nói: "Con nhiều chuyện cái gì vậy? Bây giờ gặp họa rồi đấy? Nhanh đi ra ngoài cho mẹ!"

Vu Tĩnh là người chỉ giỏi bắt nạt kẻ yếu hơn mình, nay đối diện với sự chất vấn của cả gia đình nhà họ Triệu, cô ta sao dám hó hé. Cô ta thực sự sợ hãi muốn chết, nhưng sợ cũng vô ích, mẹ Vu đẩy thẳng tay đẩy cô ta ra ngoài.

Cô ta đứng ngay trước cửa nhà, nhìn thấy khuôn mặt tức giận của mẹ Triệu, nhìn thấy ba Triệu nhăn mày thành một đường thẳng, nhìn thấy ánh mắt lạnh lùng của Triệu Uyển Thanh, còn có những người trong thôn đứng ở xa xa chỉ trỏ...

Vu Tĩnh không kìm nổi nước mắt, khóc òa lên, trong miệng cứ lặp đi lặp lại: "Không phải con... mọi người nhầm rồi..."

Nhưng cô ta càng khóc, mẹ Triệu càng thêm sôi máu!

DTV

Cha mẹ của người cô ta vu hại còn chưa khóc, con trai bà cũng chưa khóc, Vu Tĩnh làm sao dám khóc?!

"Phi! Cô khóc lóc cái gì? Bây giờ giả bộ đáng thương cho ai xem? Khi cô nói bậy thì có nghĩ đến ngày hôm nay chưa..." Mẹ Triệu kéo Vu Tĩnh, lớn tiếng chất vấn.

Hai người lôi kéo nhau, gia đình hai bên cũng tham gia vào, tình hình lập tức trở nên hỗn loạn.

Lúc này, không thể không làm phiền Đại đội trưởng.

Thời điểm đại đội trưởng Đổng Phong Niên của thôn Thủy Truân đến, theo phía sau còn có mẹ của Đổng Hiểu Hà.

Mẹ Đổng mới từ bệnh viện trở về nhà lấy đồ vật, vừa bước chân vào thôn đã nghe nói chuyện này, liền xoay người theo tới đây.

Việc này phải làm rõ!

Nếu không danh tiếng của Đổng Hiểu Hà nhà bà cũng không tốt theo!

"Có phải là cô đồn tin bậy bạ đúng không? Hay cho cô lắm Vu Tĩnh, cô và Hiểu Hà nhà tôi bình thường cũng không có quan hệ tốt đẹp gì, có phải cô cố ý lan truyền bậy bạ, muốn hủy hoại thanh danh của Hiểu Hà nhà tôi không?!"

Mẹ Đổng túm cũng túm chặt lấy Vu Tĩnh, gia nhập vào cuộc hỗn chiến này.

Đại đội trưởng chống nạnh, nói lớn: "Dừng lại, đều dừng lại hết cho tôi!"

Mọi người lúc này mới an tĩnh lại, nhìn chằm chằm về phía Đại đội trưởng.

Đại đội trưởng nhìn về phía Vu Tĩnh, ánh mắt lạnh lùng, sau đó lại nhìn vào mẹ Đổng và người của nhà họ Triệu, cuối cùng ánh mắt dừng lại trên người Triệu Đại, giọng nói mềm mại: "Chuyện hôm qua tôi đã biết, cháu là một đứa trẻ ngoan, đã giúp Hiểu Hà đuổi rắn, tất cả người dân thôn chúng ta đều biết ơn cháu thấy việc nghĩa đã hăng hái làm. Còn việc lan truyền tin đồn không tốt, chúng ta sẽ cho cháu một câu trả lời thỏa đáng."

Nói xong, Đại đội trưởng nhìn mọi người rồi nói: "Hôm qua, những ai ở hiện trường đã thấy sự việc? Hãy lên tiếng xem ai là người truyền bá tin đồn đầu tiên?"

"Là Vu Tĩnh nói..."

"Tôi cũng thấy, mọi người đều vội cứu Hiểu Hà, bất thình lình Vu Tĩnh lại hét có người giở trò lưu manh..."

"Là Vu Tĩnh..."

"Vu Tĩnh..."...
 
Thập Niên 60: Cầm Nhầm Kịch Bản Nữ Phụ Làm Giàu
Chương 79: Chương 79



Nói gì thì nói, Đại đội trưởng cũng là một chức quan không nhỏ, ở trong lòng của thôn dân cũng rất có uy vọng. Khi ông vừa ra mặt, mọi người ngay lập tức đứng ra làm sáng tỏ sự thật.

Vu Tĩnh mới vừa rồi còn không chịu thừa nhận, nhưng dưới sự làm chứng của nhiều người, cô ta đã hoàn toàn bị mất mặt, cha mẹ Vu cũng cúi đầu theo.

Bị mọi người trong thôn chỉ trỏ, thật là mất mặt!

Mọi chuyện đã rất rõ ràng, sự thật càng được làm sáng tỏ.

Có Đại đội trưởng ở đây, Vu Tĩnh không thể không xin lỗi gia đình nhà họ Triệu cùng gia đình nhà họ Đổng.

Nhưng cô ta xin lỗi là một việc còn người ta có chấp nhận hay không là một việc khác.

Sau khi sự việc được làm rõ, mọi người đều rời đi.

Mẹ Đổng lại đến trước mặt cha mẹ Triệu, một lần nữa xin lỗi vì hiểu lầm của họ. Sau đó bà nắm tay Triệu Đại, biết ơn nói: "Con trai, dì rất biết ơn cháu đã cứu Hiểu Hà nhà dì, chờ con bé khỏe lại rồi, chúng tôi sẽ dẫn con bé sang nhà cháu để tự mình cảm ơn cháu!"

Khuôn mặt Triệu Đại lúc hồng lúc trắng, lí nhí nói: "Chú... chút chuyện nhỏ không tốn sức gì".

Sau khi mẹ Đổng rời đi, mấy người nhà họ Triệu cũng quay về nhà.

Buổi chiều cùng ngày, Đổng Hiểu Hà ra viện. Cô ấy không bị trúng độc quá nặng, chỉ là có bị làm cho sợ hãi một chút thôi.

Sau hai ngày, cô ấy đã hoàn toàn khỏi, lại đến tìm Triệu Uyển Thanh cùng học tập.

"Tôi cùng ba mẹ qua nhà cô..." Đổng Hiểu Hà nói.

Triệu Uyển Thanh nhẹ nhàng ừ một tiếng, thấy Đổng Hiểu Hà nửa ngày cũng không thấy nói một tiếng, cô liền cảm thấy kỳ lạ mà ngẩng đầu lên nhìn cô ấy một cái, sau đó liền nhìn thấy cô gái trước mặt đang ngượng ngùng, e thẹn.

Đầu óc Triệu Uyển Thanh nổ tung một cái, một ý nghĩ bất ngờ xuất hiện trong đầu cô, cô dò hỏi: "Ừm, hẳn là cô cũng gặp được em trai lớn của tôi nhỉ?".

Làn da vốn lúc đầu màu phấn hồng của Đổng Hiểu Hà đột nhiên đỏ bừng lên, ánh mắt cũng trở nên lơ đãng, nói năng cũng trở nên lộn xộn: "Không... ặc, gặp rồi, em trai cô rất tốt..."

Triệu Uyển Thanh nhíu mày, nói: "Tôi cũng chưa hỏi cô thấy em trai tôi thế nào?"

Đổng Hiểu Hà: "..." Mặt cô ấy lại càng đỏ hơn nữa.

Cô ấy tức giận húych Triệu Uyển Thanh một cái.

Cả hai cô gái đều cúi đầu nở nụ cười.

Mặc dù Triệu Đại có tính cách ngây ngô, thật thà, nhưng ngoại hình thì không gì để chê, khuôn mặt đẹp trai, dáng người cao lớn, đem ra ngoài so sánh cũng là một thiếu niên điển trai ở thôn Hoàng Thổ. Gia đình họ Triệu bọn họ không có ai xấu xí cả, chỉ dựa vào giá trị nhan sắc đỉnh cao của Triệu Uyển Thanh và Tiểu Triệu thì ngoại hình của những anh chị em khác trong nhà cũng không kén đi đâu.

Nên việc Đổng Hiểu Hà để ý Triệu Đại không có gì là kỳ lạ cả.

Khi gà trong không gian lại một lần nữa trưởng thành, điểm tích lũy của Triệu Uyển Thanh cũng tăng thêm không ít, sắp có được thuốc trợ sản rồi.

Hôm nay vào thành, cũng vừa hay là ngày Lâm Thiệu Hoa trở về. Trời vừa sáng Triệu Uyển Thanh đã khởi hành rồi đi đưa gà cho mối khách cũ.

DTV

Không ngờ hôm nay có một bà lão không muốn mua gà, Triệu Uyển Thanh chỉ có thể mang con gà thừa đến chợ đen.

Ở chợ đen, cô ấy ngồi xổm hơn nửa tiếng đồng hồ cuối cùng mới bán được con gà đó.

Rời khỏi ngõ nhỏ của chợ đen, đi một đoạn đường, Triệu Uyển Thanh đột nhiên cảm thấy như có ai đó đang theo sau cô.

Cô nhanh chân đi một vài bước, sau đó lén quay đầu để nhìn phía sau – chỉ thấy người đi kẻ lại.

Khi nghĩ đến hiện tại mình vẫn còn đang giả dạng, cô cũng không còn cảm thấy lo sợ nữa.

Cho dù có bị bắt cũng không ai nhận ra cô là Triệu Uyển Thanh!

Đến góc của một con ngõ nhỏ ít người, cô nhanh chóng dừng lại, quét mắt xung quanh không thấy ai, cô đang định đi vào không gian.

Ý nghĩ chỉ vừa nảy lên trong đầu, phía sau cô đột ngột vang lên một giọng nói.

"Uyển Thanh?"
 
Back
Top Bottom