Siêu Nhiên Thánh Nữ Giả Muốn Đi Chơi

[BOT] Wattpad

Quản Trị Viên
362340117-256-k319743.jpg

Thánh Nữ Giả Muốn Đi Chơi
Tác giả: Hahitoshi
Thể loại: Siêu nhiên
Trạng thái: Đang cập nhật


Giới thiệu truyện:

Thể loại: Tình cảm Nam×nữ, harem, phiêu lưu, siêu nhiên, xuyên không, giả tưởng,phép thuật, hành động
Giới thiệu: Vào ngày nọ, đang trên đường về sau một ngày làm việc mệt mỏi.

Thì cô vô tình bị cuốn vào hiện tượng siêu nhiên kì quái, rồi lạo bất ngờ chiếm được thân xác của một vị thánh nữ đang bị giam chờ ngày hành quyết.

Sau những ngày bị giam giữ và hành hạ thì thứ chờ đợi cô là tiếng mắng chửi của vô số người dân quây kín quảng trường và cô bị đưa lên máy chém và bị tử hình.

Sau đó cô phát hiện mình chưa chết và tỉnh dậy, tưởng chừng mọi chuyện chỉ là một cơn ác mộng quá đỗi chân thật, nhưng không như cô tưởng.

Tất cả mọi chuyện dường như là sự thật và cô vẫn ở trong thân xác của vị thánh nữ đó, trước khi bị đưa lên máy chém.

Nhưng thật may là mọi chuyênn vẫn chưa đi quá xa, cô vẫn còn thời gian để sửa chửa nỗi lầm.

Nhưng cô vẫn luôn khao khát một cơn gió của tự do mênh mông, khao khát được ngắm nhìn thế giới tự do bay nhảy như một mạo hiểm giả.​
 
Thánh Nữ Giả Muốn Đi Chơi
Chương 1: Người được chọn và thế giới


"Hôm nay tăng ca mệt mỏi, cuối cùng lại phải cuốc bộ về nhà...

Cuộc sống thật là khó khăn quá đi"Tôi chỉ biết than thở một mình vì vốn dĩ chả có ai bên cạnh lắng nghe.

Sáng hôm nay tôi được bạn chở lên công ti, nhưng tôi thì phải tăng ca còn nó có việc bận.

Nên bây giờ tôi phải vác theo cái túi nặng trịch với đống giấy tờ trong đó mà lết về nhà.

Tôi giờ không có xe, cũng chả tìm thấy xe ôm hay chiếc tắt-xi nào.

Nên tôi chỉ biết than thân trách phận thôi chứ biết làm sao đây.Đi được nữa đường tôi ước mình ngủ lại công ti cho rồi.

Tại sao tôi phải lê cái thân xác tàn tạ này của mình về ngôi nhà trọ trống vắng đó chứ?

Tôi cũng đâu định đi tắm, nhất định là về nhà không ngục trước cửa nhà tôi cũng sẽ ngục trước cửa phòng của mình mà ngủ đến sáng hôm sau.

Cũng chả có ai đợi tôi ở nhà cả, vì tôi có bắt cóc chàng trai trẻ nào đâu.

Tôi giờ quá là cô đơn và mệt mỏi rồi, có nên thử không nhỉ...?Tôi suy nghĩ bâng quơ và bước đi lửng thững theo bản năng mà đi về nhà của mình.

Thì tự nhiên tôi cảm thấy có gì đó không ổn cho lắm.

Những thứ xung quanh tôi trong một khoảng rộng hình như đều đang lơ lửng trong không trung như bị mất trọng lượng và đương nhiên là bao gồm cả tôi."

Aaa... cảm giác... vừa tuyệt vừa sợ.

Mà chuyện gì đang xảy ra vậy nhỉ?

Mà mặt đất hình như cứ lấp lánh phát sáng kiểu gì ấy nhỉ?"

Tôi cũng chỉ hơi bất ngờ, hoảng loạn chắc cũng có nhưng nó mau lắng xuống vì tôi biết trong những tình huống bất ngờ thì giữ cái đầu lạnh vẫn tốt hơn.

Mà thật may là đên giờ chưa có chuyện gì nguy hiểm đến tính mạng xảy ra...

Hoặc là không."

Hứ- a!"

Một lực kéo nào đó kéo tôi bay vút về phía bầu trời.

Cảm giác thế giới đảo điên thật sự đáng sợ vô cùng.

Nhưng lực kéo này không phải vô hình.

Tôi nghĩ là thế vì tôi mơ hồ có thể nhìn thấy vô số "bàn tay"?

Lớn, nhỏ.

Nó từ phía bầu trời hun hút không thấy nó bắt đầu từ đâu rồi kéo tôi về phía đó.Tôi la hét một hồi rồi ngất đi.

Tim tôi rất khỏe mạnh và can đảm nhưng đôi khi nó cũng thật sự rất yếu đuối.***

Tỉnh dậy trong cơn mê man, cả người tôi đau nhức và ê ẩm."

Âu,shit...".

Tôi phát ra chút âm thanh để cảm thán về tình cảnh và nơi tôi đang bị giam, vâng chính xác là tôi đang bị giam giữ.

Và khi tôi phát ra tôi mới nhận ra cổ họng của mình khô và đau đến thế nào.

Có lẽ tôi đã làm điều gì đó rất kinh khủng.Tôi ngơ ngác nhìn xung quanh một cách trầm tĩnh.Tôi ở trong một căn phòng giam rất chi là đồ sộ.

Những thanh sắt bự được lồng ghép rất chặt chẽ trước mặt tôi, nó có lẽ to hơn người tôi cả năm gang tay.

Những chiếc đinh trên đó cũng rất to, nó giống như nắm tay của mấy đứa nhóc 6,7 tuổi.

Xung quanh tôi là những bức tường chắn chắn, nó còn có những màu sắc mờ ảo như được yểm phép lên vậy.

Và trên bức tường còn chẳng có cửa sổ, ngay cả mấy cái lỗ nhỏ còn chẳng có.Tôi ngồi trên mặt sàn lạnh ngắt, được đắp bằng xi măng cứng cáp.

Cũng giống với bức tường, nó cũng có những màu sắc mờ ảo.

Căn phòng giam này ngoại trừ tôi, máu và... chất thải của tôi ra thì hoàn toàn trống trải.

Không hề có buồng vệ sinh hay đống rơm nào cả.

Tệ thật.

Cô gái tôi bị ép nhập xác đã phạm phải luật trời hay sao chứ?Tôi nhìn lại tình hình của bản thân thì cũng không khá khẩm là bao.

Trên người chủ có một bộ đồ màu nâu rách rưới, vừa nhìn là đã biết là trang phục của tù nhân.

Thân thể thì chỗ nào cũng bầm tím, còn có những vết thương lớn nhỏ đang rỉ máu.

Tôi không thể nhìn thấy khuôn mặt của mình.

Nhưng khi chạm vào thì rất đau, cũng thấy nó bị biến dạng hay sưng lên.

Khiến trên người tôi đâu đâu cũng truyền đến những cơn đau âm ỉ vô cùng.

Lâu lâu khi tôi di chuyển nhẹ những vết thương ấy cũng làm tôi đau đến tê dại.Cơ thể mệt mỏi, tinh thần hay linh hồn của tôi cũng thế đều không còn sức mà gục ngã cùng lúc.

Tầm nhìn mờ dần, não tôi đau kinh khủng.

Tôi không còn suy nghĩ được gì mà đờ đẫn cả ra, cuối cùng là không biết từ lúc nào mà tôi đã ngất đi.***

Không biết đã qua bao lâu.Tôi tỉnh lại vì tiếng hét của ai đó và tiếng kim loại va chạm kinh óc vang lên."

NÀY!

Sao mày dám ngủ?

Dậy ngay đi!

CẶN BÃ!"

"Mày không ăn, có khi tâm trạng tao thay đổi là tao đá bát cháo này đi đó!

THỨ RÁC RƯỞI!"

Giọng của một người đàn ông đanh thép vang lên, khi ông ta nói tay ông tay không ngừng cầm cây gậy sắt gõ vào lồng giam.Tôi ngước nhìn ông ta rồi nhanh chóng chộp lấy bát cháo.

Bát cháo có gì đó rất lạ, nhưng tôi cũng không biết nữa vì trông nó... vô cùng ngon.Cơn đói trong người tôi cứ cồn cào.

Một phần lí trí riêng của tôi đánh giá thậm tệ món cháo này, nhưng tâm trí tôi không thể bình thường được nữa.

Ttong mắt hiện giờ thì nó giống như tinh hoa hội tụ của thế giới vậy.

Trông đặc sắc vô cùng.Tôi không suy nghĩ được gì nữa mà uống một hơi hết sạch.

Nhưng tôi lại nhanh chóng nôn hết ra, dư vị của nó còn đọng lại trên lưỡi thật ghê tởm.

Tôi cảm giác như tôi sắp nôn luôn ruột của mình ra.

Bụng tôi đau nhói, thần trí mơ hồ.

Cơn nôn mữa dữ dội vừa nãy làm đầu tôi đau càng thêm đau, mắt tôi dường như sắp tơi ra ngoài.

Những vết thương trên người tôi bị rách ra vì tôi đã động mạnh khi nôn.

Nó truyền đến cảm giác tê tái, ruột tôi như quắn lại.

Não tôi lâng lâng, trời đất quay cuồng.

Tôi có thể thấy ảo giác, nhưng mà ảo giác gì cơ?

Tôi không rõ nữa...

Tôi ngã xuống nền đất, tôi muốn ngước lên nhìn tên giám ngục mà cầu cứu.

Nhưng tôi không thể cử động nổi,đến ngay cả phát ra tiếng ú ớ cũng không.

Chỉ có thể nhìn thấy chân của hắn và tiếng cười man rợ tràn đầy khinh bỉ của hắn vang lên."

Haha, nhìn mày quằn quại đau khổ thật đấy!"

Giọng của hắn ồm ồm méo mó.

Thế giới cũng quay cuồng theo giọng nói của hắn.

Nó quay quay nhẹ rồi lắc lư lắc lư.

Làm tôi muốn nôn thêm một lần nữa.

Dù đang nằm nhưng tôi vẫn cảm thấy chóng mặt vô cùng.

Và hắn lại tiếp tục nói."

Có vẻ mày sắp điên rồi, thứ giả mạo.

Đến thức ăn hay bãi nôn còn không phân biệt được.

Haha!"

"Vừa nãy khi ăn uống no say bọn tao lỡ ăn luôn phần của mày rồi.

Nhưng có tên say quá nôn mữa rất nhiều nên tao lấy cho mày một ít đó!

Haha"Giọng hắn nhiễu nhiễu, tôi chả hiểu gì.

Có vẻ... hắn nói nhanh quá......Ý hắn là tôi vừa nuốt bãi nôn của một tên cặn bã bợm rượu?"

Ọe- khục".

Tôi muốn nôn sau những thông tin tôi vừa được nghe nhưng lại nôn ra máu luôn rồi.

Tệ thật ha?"

Được rồi.

Cứ ở đó tận hưởng đau đớn đi nhé!"

"Tao đi trước đây, nhìn mày đau đớn cũng vui nhưng bẩ mắt lắm~"Tiếng giày của hắn va chạm với mặt sàn "lộp cộp, lộp cộp".

Mỗi lần "lộp cộp" thì thế giới lại lắc lư một lần.

Lắc lư lắc lư...Tôi sắp điên mất rồi...Đau quá..

đau quá...Tại sao tôi phải chịu hoàn cảnh thế này.

Tôi đã làm gì nên tội đâu chứ?

Tại sao tôi phải ở cái hoàn cảnh này?

Tại sao tôi lại phải hứng chịu đau đớn thay phần cô ta chứ?

Tôi không hề!

Không hề muốn một chút nào hết!Tại sao?

Tại sao?

Tại sao?

Tại sao!!?Tại sao...?

Tại... s-Đau quá... a...

đau...

đauKinh khủng quá... tội nghiệp quá, tội cho tôi... tội!

Tội!

Tội!

Tội... cho tôi...Về nhà!

Về nhà!

Làm ơn cho tôi về nhà!

Kinh khủng quá!

Không muốn, không muốn, không muốn!Nhắm mắt hay mở mắt thế giới đều điên cuồng.

Tôi cũng điên, tôi điên mất, điên mất, đầu óc quay quay quay!

Quay rất nhiều!!Đau khổ quá...Đau cho tôi quá...Làm ơn về nhà...Làm ơn cho tôi về nhà với?
 
Thánh Nữ Giả Muốn Đi Chơi
Trang 2: Ác mộng


Mở mắt ra tôi thấy mình nằm trong bệnh viện, có lẽ vừa rồi là một cơn ác mộng.

Nhưng nó thật quá đi, mà lâu lâu tôi cũng có những cơn ác mộng như vừa nãy.

Tôi cảm thấy may mắn vì mình đã tỉnh dậy, ở lâu thêm tí chắc tôi điên mất.

Tôi có làm gì đâu mà phải bị tra tấn như vậy chứ!"

Cô tỉnh rồi!

May quá đi, cô đúng thật là rất may mắn", cô y tá mở cửa bước vào nhìn tôi với vẻ mặt ngạc nhiên mà vui mừng nói.Tôi không hiểu tại sao cô ấy lại nói tôi mắn nữa.

Đầu óc tôi đang rất mơ hồ.Nhìn vào vẻ mặt của tôi cô ấy ghi chú gì đó rồi nói tiếp:"Hôm qua xảy ra một trận động đất mạnh, làm cả thành phố lộn xộn cả lên.

Không chỉ vậy còn có rất nhiều người chết nữa, thật là đáng tiếc..."

Cô ấy im lặng một lúc rồi nói tiếp."

Cô biết không, trận động đất đó kinh khủng tới nỗi đội cứu hộ chỉ tới với mục đích là để đưa nạn nhân về với gia đình thôi, chứ không còn chút hi vọng nào cả.

Vậy mà cô vẫn có thể sống sót được!

Đúng là kì tích!"

"Vậy nên cô cố gắng nghỉ ngơi cho khỏe đi nhé, khi cô bình phục sẽ có nhiều chuyện và trở thành tâm điểm chú ý đấy!"

"Cám-" tôi định nói lời cám ơn vì cô ấy đã giải thích cho tôi, nhưng lời không tuôn được hết lại phải tụt vào trong cổ họng vì họng tôi thật sự quá đau.

Cái đau này vẫn giống y như cái đau khủng khiếp ở trong cơn ác mộng đó của tôi.

Chẳng lẽ...Chắc chắn không thể.

Tôi thật sự bị ám ảnh nên để nó ở một góc, rồi khi nào đó sẽ tiếp tục suy nghĩ.Mà cô y tá khi thấy tôi khó khăn như vậy thì vội đưa một cốc nước ấm cho tôi, rồi nhẹ nhàng an ủi:"Nói cô may mắn là thế nhưng cô cũng bị thương rất nặng.

Nên cô hãy cố gắng nằm yên một chỗ thôi đừng cử động gì nha!"

Cô ấy kiểm tra sơ bộ cho tôi rồi ghi chép."

Không làm phiền cô nữa, tạm biệt nhé!", nói rồi cô ấy nhẹ đóng cửa mà rời đi.Sau khi cô ấy rời đi.

Tôi nhắm mắt lại tận hưởng bầu không khí yên tĩnh.

Ánh mai mềm mại, cơn gió dịu dàng làm tôi dễ chịu vô cùng.Có cả tiếng chim ríu rít cùng tiếng lá cây đung đưa xào xạc.Có gì đó không ổn!

Như rót thêm một chút giai điệu êm ái cho không gian.Còn định ngủ đến bao giờ nữa hả?

Tất cả đều êm ái và thoải mái vô cùng.Nhìn giống như sắp chết vậy?

Chiếc niệm, gối, chăm rất mềm như muốn đưa tôi vào một giấc ngủ ngon.

Nó rất thoải mái...

Thoải mái vô cùng...Chết cũng được, nhưng ở đây thì không tốt chút nào đâu...

Tôi sẽ chìm- không tôi đột nhiên cảm thấy rất khát, rất khát nước, khát quá!

Đúng rồi cô y tá có để lại một ly nước!

Tôi cố gắng hết sức với tới nó.

Rồi khi tôi lấy được tôi lại vô tình làm nó đổ ra khắp người tôi.

May mắn gì chứ?

Xui xẻo chết đi được!

Nhưng... nước trong ly không ngừng tràn ra, tràn ra, tràn ra!

Rồi nó dần dần lấp đầy căn phòng.

Xung quanh tôi toàn là nước, đồ vật trong căn phòng bị chìm trong nước, và tôi cũng sắp như thế!

Nước ngập qua đầu tôi, tôi chỉ có thể nín thỏ được mấy giây vì tôi thật sự không còn sức lực nào nữa.

Nước sộc vào khoang mũi tôi, thật sự rất khó chịu.

Nó đau và cực kì, cực kì khó chịu khi tôi cố níu kéo từng hơi thở.

Khi tôi đang khó nhọc.

Nước đã lấp đầy căn phòng, rồi căn phòng bắt đầu xuất hiện những vết nứt.

Ngay lức tôi dần mất đi ý thức thì căn phòng vỡ ra như những chiếc bánh quy.

Rồi rơi xuống, tôi không biết tại sao nó lại " rơi xuống" như căn phòng nãy ở giữa không trung vậy.

Nhưng rồi tôi nhận ra nó không những ở giữa không trong mà còn ở giữa biển nữa.

Tôi chỉ vừa mới khó nhọc thở được vài hơi thì đã rơi cái tõm xuống đại dương mênh mông, sâu không thấy đáy.

Tôi sặc sụa trong nước, tay chân vô lực, chẳng thể bấu víu vào đâu, chẳng có sợi dây cứu hộ nào.

Chỉ có thể vô vọng mà chờ chết...

Tôi chìm sâu, chìm sâu xuống đáy biển sâu thẳm ấy, nhưng chẳng thể lắng đọng như hạt cát.

Sau đó tôi lại "rơi" ngược lên bầu trời, rồi cơ thể tôi chạm đến bãi cát vàng...

Nói đúng hơn là một bãi cát mỏng.

Bên dưới lớp cái lại là một cái nền dất lạnh băng.

Tôi từ từ mở hé mắt ra, tôi vẫn đang nằm bẹp xuống sàn đá lạnh lẽo.

Tiếng người đàn ông vang lên:

"Cuối cùng cũng tỉnh rồi, mày phiền phức thật.

Nhiêu đó thôi mà cũng sắp chết!"

Thì ra vừa nãy cũng chỉ là một giấc mơ dịu xanh, có lẽ đây chính là "hiện thực" của tôi rồi.

Nhìn vào tình cảnh này, tôi không biết có nên cố gắng nắm lấy sự sống mỏng manh không.

"Tao mới cho mày "uống" nước rồi nhưng nhìn mày có vẻ vẫn khát nhỉ?

Nhưng không sao, sắp đến giờ tắm rửa rồi"

Hắn cười cười rồi nói tiếp:"Cố gắng sống đi, dù mày không muốn vẫn phải cố thôi~".

Rồi hắn ném cho tôi một ánh nhìn.

Như nhìn một con vật đang thoi thóp, nhưng trong đó chả có một chút nào là thương hại cả.

Chỉ như là nhìn một con chó dại cắn người, rồi bị đánh cho sắp chết mà bỏ đi.

Nhìn vào cái dáng vẻ đó của hắn, tôi thật sự muốn cấu xé cái bản mặt thối đó.

Sau khi hắn bỏ đi lại có một tên mặc áo choàng che hết từ đầu tới chân, chiếc áo choàng dày đó cũng che gần hết mặt.

Nhìn hắn rất bí ẩn và cực kì nguy hiểm đối với tôi hiện giờ, tại sao tôi vừa nhìn là biết hắn cực kì nguy hiểm sao?

Tại vì cái cơ thể chết tiệt này đang run như cầy sấy rồi, chắc chắn là một trong những kẻ đã tra tấn cơ thể này đến nỗi ám ảnh mới khiến cho cơ thể tự run theo bản năng khi thấy chứ!

Mà vừa nãy tên cai ngục thối tha kia có nhắc tới "tắm rửa", chẳng lẽ tên bí ẩn này phụ trách việc đó cho tôi?

Mà hắn đang làm những hành động hết sức kì lạ nhưng lại khá quen, tôi nằm trên sàn bất động theo dõi tên đó.

Hắn giơ một tay ra trước mặt, còn tay còn lại giơ sang ngang mà cử động lên xuống nhẹ.

Tôi có thể thấy thứ gì đó mờ ảo đang di chuyển trong không khí.

Rôi đột nhiên nước từ đâu tràn ra như một con đập bị vỡ đê, tràn qua những thanh sắt và ào ào tiến về phía tôi.

Tôi mặc dù thích nước và cũng hay chơi cùng với mấy con sóng trên biển, nhưng đối diện với sóng thần như này thì ai mà chơi được!

Tôi ngơ ngác nhìn cái thảm họa hùng vĩ sắp ập tới mà chỉ kịp cuộn người lại và dùng hai tay ôm đầu.

Cuối cùng tôi cũng hiểu, bọn họ xây cái lồng giam to tổ chảng thế này cho "tôi" là để mấy dịp hành hạ thế này...

Tôi bị dòng nước mạnh mẽ cuốn lấy rồi nhanh chóng cả thân thể yếu nhớt cửa tôi va đập mạnh vào bức tường dày Tôi chỉ kịp siy nghĩ rằng cái người mặc áo choàng đó vừa thi triển phép thuật à?

Rồi sau đó tôi hoàn toàn ngất đi.

***

khi tôi mở mắt ra, tôi đang nằm trên sàn và được một đám người mặc áo choàng trắng che từ đầu tới chân và có luôn cả một lớp vải làm khẩu trang chỉ để lộ hai con mắt đầy sát khí nhìn chằm chằm vào tôi.

Bọn họ đang đặt tay lên khắp người tôi mà lẩm bẩm gì đó, mà không hẳn là đặt tay có mấy người trong số đó giống đang dùng hết sức mà nắm chặt lấy tôi, mà có vẻ muốn bẻ gãy luôn xương của tôi vậy...

Đáng sợ quá đi!

Mà tôi cảm thấy cả cơ thể dường như đã bớt đau và ê ẩm hơn.

Vừa nãy là tạo ra nước để "tắm" cho tôi, vậy thì đây chẳng lẽ là đang chữa chị cho tôi sao?

Nghĩ thì bọn họ cũng rảnh thật, hành hạ cho cố rồi thì lại chữa chị cho tôi!- ...

Mà không tôi hiểu rồi, không phải bọn họ đang chưa chị mà là đang níu giữ mạng sống để tiếp tục hành hạ tôi.

Mà điều này lại làm tôi thắc mắc, ruốc cuộc "tôi" đã phạm phải lỗi gì đến nỗi gần như quyền làm người đã bị cướp?

Rồi tự nhiên tôi cảm thấy cực khó chịu.

Sự khó chịu dâng lên từ bên trong cơ thể, nóng ran và ngứa ngáy khắp người nói đúng hơn là từ các vết thương từ khắp cơ thể.

Khó chịu!

Khó chịu cực kì!!

Tôi không biết phải miêu tả làm sao cả, như hàng vạn con kiến đang bò và cấu xé tôi vậy!

Thật sự vô cùng khó chịu.

Tôi nhìn lên đôi mắt lộ ra của mấy người mặc áo choàng, đôi mắt ánh lên vẻ thỏa mãn và vui mừng khi nhì thấy tôi đau khổ như thế này.

Có vẻ là do mấy người này đang dùng phương pháp chữa trị cực đoan nào đó cho tôi, ác độc thật sự rất ác!
 
Back
Top Bottom