Chào bạn!

Để có thể sử dụng đầy đủ chức năng diễn đàn Của Tui À bạn phải đăng nhập hoặc đăng ký.

Đăng Ký!

Dịch Thắng Game Nhưng Cũng Thua Em

[BOT] Mê Truyện Dịch

Active member
Quản Trị Viên
Tham gia
7/9/25
Bài viết
442,990
Điểm cảm xúc
0
Điểm thành tích
36
AP1GczOOCpLupZ3iXZdulVEdSzM16z6kRHaMtdD7l1bmt6RUErRdjWRbEbH8jBU6k_-r2stGnLgP6cRJd1Ak6QvfCGtBO2q4Q499R5hFHZvMr0KJoDCFfDaqfOWdT8rGDtujkP2V8UxqqeekgSRZkAHeylB9=w215-h322-s-no-gm

Thắng Game Nhưng Cũng Thua Em
Tác giả: Mèo Min
Thể loại: Ngôn Tình, Nữ Cường, Sủng
Trạng thái: Đang ra


Giới thiệu truyện:

Trước khi về nước, tôi rủ Chu Thần An, người bạn lâu ngày không liên lạc, chơi Vương Giả Vinh Diệu.

Cậu ấy lập tức đồng ý, giúp tôi thắng liền năm ván cho đến khi tôi bảo đi ngủ.

Lúc đó tôi không hề hay biết, Chu Thần An đã là tuyển thủ đi rừng hàng đầu, hiếm khi livestream và thường từ chối lời mời chơi cùng.

Vậy mà hôm đó, cậu ấy lại nhận lời mời của tôi ngay trên sóng.

Fan hâm mộ lập tức xôn xao, tò mò về thân phận của tôi.

Đúng lúc này, một người tự xưng là bạn học cũ tung tin tôi từng được bao nuôi cho một tài khoản marketing.

Ngay lập tức, tôi bị tấn công bởi vô số lời lẽ lăng mạ.

Chu Thần An lập tức đăng Weibo:

"Bịa đặt? Dám đối chất không?"​
 
Thắng Game Nhưng Cũng Thua Em
Chương 1: Chương 1



Chương 1

Một tiếng sau khi chơi game với Chu Thần An, cụm từ “Linh Vân Chi Chí là ai” lập tức lọt top hotsearch.

Tôi bấm vào siêu thoại “Hoàng hôn Thần An” trên Weibo của cậu theo đường dẫn.

Hóa ra biệt danh thi đấu của cậu ấy là “Hoàng Hôn”.

Không hiểu sao tên này lại quen thuộc đến lạ.

Tôi phóng to một bức ảnh fan làm để "tẩy não" người khác về cậu, nhìn kỹ—vẫn là gương mặt tuấn tú ấy.

Cậu vốn lạnh lùng, nhưng khóe mắt và môi lúc nào cũng hơi cong, khiến khuôn mặt lạnh như băng tuyết thêm phần sống động.

Ở thời trung học, gương mặt ấy từng khiến nhiều lớp bên cạnh, thậm chí nữ sinh cùng khối đứng ngoài cửa lớp lén ngó trộm, không ít cô còn chủ động bắt chuyện kết bạn.

Giờ đứng trên sân khấu giải đấu quốc gia, nhan sắc ấy càng trở thành vũ khí hút fan đáng gờm.

Tôi đọc những bình luận trong siêu thoại và bật cười.

Sau từng ấy năm, Chu Thần An vẫn thế.

Ít nói nhưng chắc chắn làm; ít cười nhưng khi cười thì rạng rỡ vô cùng.

Trong đó còn có đoạn ghi lại livestream lúc cậu chơi game với tôi.

Lúc ấy cậu đang ăn cơm, vừa xem bình luận fan.

Bất ngờ xuất hiện lời mời chơi game từ tôi.

Biểu cảm của cậu thoáng khựng lại, vô thức ngồi thẳng dậy.

Rồi đặt salad xuống, không do dự, bấm “đồng ý” ngay.

Mọi người lập tức ngửi thấy “drama”, bình luận chuyển sang chuyện tình ái:

“Anh Hoàng Hôn cũng nhận lời mời á?”

“??? Người kia là ai thế???”

“Avatar là con gái, chăng phải bạn gái anh ấy?”

“Trời ơi, cây thông ngàn năm nở hoa rồi???”

Video cảnh vào trận.

Qua góc nhìn của cậu, tôi mới nhận ra cậu âm thầm hỗ trợ tôi—pháp sư đường giữa—từ gank, kiểm soát rừng đến kéo tầm nhìn khi có thời gian.

Bảo sao tôi lâu không chơi mà thành tích vẫn đẹp như mơ.

Tôi tưởng mình lên tay rồi cơ đấy.

Trận đầu kết thúc, Chu Thần An đạt chỉ số MVP vượt 99% người cùng rank.

Khóe môi cậu khẽ cong, lộ nụ cười nhẹ.

Dù mờ nhạt, với gương mặt đẹp mê hồn đó, nụ cười ấy đủ làm phòng chat bùng nổ.

Nó cũng khiến tôi nhớ lại cậu thiếu niên ngày xưa trên sân bóng rổ.

Lúc ấy, Chu Thần An ném cú 3 điểm hoàn hảo, vuốt tóc rồi nhìn về tôi.

Cậu cũng nở nụ cười nhạt như vậy.

Nhưng tôi biết, sau nụ cười là niềm tự hào và đắc ý được giấu kín kỹ.

Đang say sưa hồi tưởng thì một hotsearch mới lại nhảy vào mắt: “Linh Vân Chi Chí – bê bối bị bóc trần”

02

Hotsearch này thật lố bịch.

Tôi – Lộ Vân Linh – chỉ là người bình thường, lấy đâu ra “bê bối” để bóc?

Nhưng tiêu đề giật gân này lại chạm đúng vết thương lòng năm xưa.

Tôi run tay bấm xem, bài viết kèm ảnh và lời lẽ khiến tôi tái mặt.
 
Thắng Game Nhưng Cũng Thua Em
Chương 2: Chương 2



Trong bài “phốt”, tên tôi, trường cũ, ảnh chụp thời còn đi học… đều bị moi ra sạch sẽ.

Bên dưới còn có đoạn tố cáo của một “bạn học ẩn danh”.

Người đó nói rằng tôi thời cấp ba đã bị người có tiền bao nuôi, mang tai tiếng đầy người, tốt nghiệp xong thì vội ra nước ngoài trốn tránh.

Bài viết còn đính kèm một tấm hình — tôi đứng cạnh một người đàn ông trung niên trước một chiếc xe sang, ông ta đang nắm cổ tay tôi kéo vào xe.

Tấm hình đó tôi từng thấy rồi, hồi đó từng lan truyền khắp group chat của trường.

Ngay cả khi tôi vào nhà vệ sinh cũng nghe loáng thoáng có người bàn tán về mình.

Giờ nó lại một lần nữa xuất hiện trên mạng.

Lần này, mức độ lan truyền còn kinh khủng hơn.

Hotsearch “Linh Vân Chi Chí – bê bối” đang leo top chóng mặt. Dưới mục thảo luận, tuy vẫn có fan của Chu Thần An đứng ra bênh vực, kêu gọi mọi người tôn trọng đời tư và đừng dễ dàng tin tin đồn thất thiệt, nhưng vẫn không ngăn được đám đông khát drama.

Giữa những dòng bình luận thi nhau “đào bới”, tài khoản Weibo của tôi cũng bị lôi ra ánh sáng.

Có người tìm được ảnh tôi đăng gần đây, liền để lại bình luận châm chọc:

“Nhìn mặt khác rồi nha, có phải lấy tiền của sugar daddy đi sửa mặt không?”

“Về nước rồi định kiếm ông nào tử tế làm người đỡ đầu tiếp hả?”

Tôi nhận được hàng loạt tin nhắn riêng từ người lạ. Có người cẩn thận hỏi về mối quan hệ giữa tôi và Chu Thần An, nhưng nhiều hơn là những lời lẽ nhục mạ không phân rõ phải trái. Có cả đàn ông nhắn:

“Em gái ơi, anh cách em có 3km nè, thử anh xem sao?”

Tất cả những điều này chẳng khác nào phiên bản mở rộng của vụ bịa đặt năm cấp ba.

Tôi nhìn chằm chằm vào màn hình điện thoại, cả người lạnh toát.

Miệng đời đáng sợ, điều đó tôi đã sớm biết.

Nhưng bây giờ, khi cơn ác ý như thủy triều ập đến, tôi phải đối mặt thế nào?

Bỗng điện thoại rung lên — có người gắn thẻ tôi.

Là Chu Thần An.

Tôi bấm vào xem.

Ảnh nền Weibo của anh là một bàn tay đang v**t v* một chú mèo mướp nhỏ.

Ngay phía dưới là bài đăng mới nhất, đã được anh ghim lên đầu trang:

“Linh Vân Chi Chí là bạn học cũ, cũng là người bạn thân của tôi. Cô ấy là người tốt bụng và chính trực. Tất cả thông tin tiêu cực đang lan truyền hiện nay đều là vu khống ác ý.”

Sau đó, anh xuống dòng riêng, chỉ viết một câu:

“Người bịa chuyện, dám ra đây đối mặt với tôi không?”

Sau dấu hỏi là một biểu tượng cười lạnh.

03

Bài đăng này đính kèm vài ảnh chụp màn hình từ tài khoản marketing.

Ở bức có thông tin cá nhân của tôi, cậu ấy còn làm mờ rồi ghép vào mấy chữ đỏ thật to: “Xin đừng lan truyền thông tin riêng tư!”

Nghĩ đến việc một người xưa nay lười nhác, chẳng rành phần mềm chỉnh ảnh như cậu ấy, vậy mà lại cặm cụi đi chèn chữ, tôi không khỏi thấy buồn cười.

Điều khiến tôi bất ngờ là, bên dưới bài đăng này lại có rất nhiều bạn học cấp ba đứng ra bênh vực tôi.

Có người nói tôi khi xưa học giỏi, hạnh kiểm tốt, đi du học vì thành tích cao và gia đình có điều kiện, còn đính kèm bảng điểm tôi đứng nhất lớp.

Có người kể tôi từng giúp đỡ bạn ấy lúc khó khăn, quẹt thẻ cơm giúp để bạn ấy không bị mất mặt trước bạn bè, vì vậy luôn muốn nói lời cảm ơn.
 
Thắng Game Nhưng Cũng Thua Em
Chương 3: Chương 3



Những lời ấm áp, đầy thiện ý ấy, từng chút kéo tôi ra khỏi cảm giác ngột ngạt.

Thì ra, quãng thời gian cấp ba tôi cứ ngỡ là cô đơn và bị hiểu lầm, thực ra không tệ như tôi tưởng.

Vẫn có người bịa đặt, dèm pha, nhưng cũng có người từng yêu mến tôi, hy vọng tôi sống tốt.

Điện thoại bỗng reo lên, là cuộc gọi từ Chu Thần An.

Vừa bắt máy, cậu ấy đã hỏi ngay:

“Vân Linh, cậu ổn chứ?”

Giọng nói vốn luôn lãnh đạm, lần này mang theo mấy phần vội vàng.

“Tớ ổn.” Tôi ngừng lại một chút, rồi cảm ơn, “Cảm ơn cậu đã lên tiếng giúp tớ.”

Từ khi tốt nghiệp cấp ba đến giờ, tôi và Chu Thần An chỉ còn liên lạc qua hai tin nhắn quen thuộc mỗi năm: “Chúc mừng sinh nhật” và “Chúc mừng năm mới.”

Tôi từng nghĩ tụi tôi không còn là bạn nữa, không ngờ cậu ấy lại lên tiếng giải thích.

Càng không ngờ cậu ấy lại chủ động gọi điện cho tôi.

“Rốt cuộc là do tớ làm liên lụy đến cậu, tớ mới là người cần xin lỗi.” Giọng cậu ấy dần bình tĩnh lại.

Vẫn là giọng điệu lạnh nhạt ấy, nhưng so với thời cấp ba đã trầm ổn, dày dặn hơn hẳn.

Chu Thần An nói tiếp: “Yên tâm đi, chuyện này tớ sẽ giúp cậu giải quyết. Tớ nhất định tìm ra kẻ tung tin, bắt hắn phải xin lỗi, trả lại sự trong sạch cho cậu.”

Cậu ấy vẫn là cậu thiếu niên mang khí chất trượng nghĩa ẩn sau vẻ lạnh nhạt ngày nào.

Nói ra thì đúng là trùng hợp, từ cấp hai tôi và Chu Thần An đã là bạn cùng lớp.

Nhưng vì cả hai đều ít nói, tính cách hướng nội, nên dẫu học chung cũng chẳng trò chuyện bao giờ.

Khi đó vừa vào lớp 6, có vài học sinh lớn hơn hay bắt nạt tân sinh, đòi tiền tiêu vặt.

Chu Thần An rất cứng cỏi, nhất quyết không đưa, nên chọc giận một đàn anh.

Người kia gọi mấy tên côn đồ đến, chờ tan học thì chặn trước cửa lớp muốn “dạy dỗ” cậu ấy.

Trùng hợp hôm đó tôi làm trực nhật với cậu ấy.

Sau giờ học, Chu Thần An nhìn ra cửa sổ một lát, rồi bước đến, chìa tay muốn lấy chổi trong tay tôi:

“Bạn học, hôm nay cậu cứ về trước đi, trực nhật để tớ làm là được.”

Tôi không hỏi gì, đưa chổi cho cậu ấy, xách cặp định rời đi.

Vừa ra đến hành lang liền thấy mấy tên anh lớn đang lượn lờ với ánh mắt chẳng tốt lành gì.

Chu Thần An ấy, gặp chuyện là một mình gánh lấy, thực ra cũng khá giống tôi.

Thế là tôi đổi hướng, chờ mấy người kia vào lớp thì lẻn theo cửa sau quay lại, trốn dưới bàn học cuối lớp.

Khi mấy tên kia vây quanh Chu Thần An chuẩn bị ra tay, tôi từ phía sau vụt mạnh cây cây lau nhà, đánh trúng tên cầm đầu khiến hắn choáng váng.

Đánh kẻ cầm đầu trước, chúng tôi chỉ vài chiêu đã hạ gục hắn, mấy đứa còn lại cũng không dám xông lên nữa.

Từ sau hôm đó, có lẽ là biết ơn, Chu Thần An vốn lạnh nhạt cũng bắt đầu thay đổi thái độ với tôi.

Khi cùng trực nhật, cậu ấy chủ động bắt chuyện.

Sinh nhật tôi, cậu ấy còn tặng quà.

Ngay cả ba mẹ tôi còn hay quên sinh nhật con, nhưng cậu ấy lại nhớ.

Tôi nhận quà, ngoài mặt vẫn tỏ ra bình tĩnh, nhưng trong lòng thật ra rất vui.

04

Mải nghĩ chuyện cũ, tôi tạm quên bên kia điện thoại vẫn còn người đang chờ.
 
Thắng Game Nhưng Cũng Thua Em
Chương 4: Chương 4



Có lẽ vì đợi mãi không thấy tôi nói gì, Chu Thần An cũng im lặng.

Sự im lặng đột ngột này, như thể tái hiện lại khoảng cách của hai đứa sau khi mất liên lạc, ai cũng bướng bỉnh không chịu chủ động.

Cuối cùng đành kéo dài đến mức thành ra gượng gạo như bây giờ.

Một lúc sau, cậu ấy chủ động phá vỡ sự im lặng: “Cậu… vẫn sẽ về nước chứ?”

Tôi “ừ” một tiếng: “Tuần sau sẽ về rồi, bên này xử lý xong hết nên mới có thời gian chơi game.”

Cậu ấy lẩm bẩm: “Bảo sao trước đây hầu như không thấy cậu online…”

Dường như nhận ra mình lỡ lời, cậu ấy vội ho nhẹ để lấp l**m, rồi hỏi tiếp: “Vậy một tháng nữa có buổi họp lớp, cậu muốn đến không?”

Hồi tôi đi du học, mang theo đầy thất vọng về bạn bè cấp ba.

Nhưng hôm nay, những bình luận dưới bài viết của Chu Thần An vẫn còn rõ mồn một trước mắt — bao lời nói chân thành khiến tôi nhận ra, hóa ra vẫn có rất nhiều người tốt.

Tôi cứ khư khư đóng cửa lòng, cắt liên lạc với họ, có lẽ là không cần thiết.

Thế nên tôi đáp: “Được.”

Trước khi cúp máy, Chu Thần An căn dặn rất nghiêm túc:

“Vân Linh, cậu yên tâm, chuyện này tớ sẽ xử lý ổn thỏa. Dạo này đừng xem tin nhắn riêng nữa, nếu thấy buồn thì cứ gọi cho tớ.”

Cậu ấy đúng là đã trưởng thành — từng việc từng việc đều chu toàn.

Tôi thầm nghĩ, sự dịu dàng giấu sau lớp vỏ lạnh lùng này, mai sau rồi sẽ dành cho ai?

Trong lòng dâng lên một chút ghen tị, nhưng tôi nhanh chóng ép mình gạt nó đi.

Dưới bài viết cậu ấy bênh vực tôi đã nói rõ ràng: “Bạn học cũ, bạn tốt.”

Quan hệ của chúng tôi, có lẽ cũng chỉ đến vậy.

Với tính cách kín đáo của cậu ấy, chắc hợp với một cô gái như mặt trời nhỏ — “cô ấy ầm ĩ, cậu ấy mỉm cười” — hẳn sẽ là một khung cảnh đẹp đẽ vô cùng.

Tôi bực bội lắc đầu, muốn xua đi những suy nghĩ đầy mùi dấm này.

Bỗng điện thoại “đinh” một tiếng.

Là bạn thân từ nhỏ, Thiệu Địch nhắn tin: “Linh! Hóa ra cậu là bạn của đại thần Hoàng Hôn hả?!”

Thiệu Địch là một trong số ít bạn thân của tôi.

Nhà tụi tôi đều không êm ấm, mỗi khi ba mẹ tôi cãi nhau, cô ấy đều đón tôi về nhà mình ở.

Về sau tôi ra nước ngoài, cô ấy ở lại trong nước, nhưng tình bạn chưa từng cắt đứt.

Mối quan hệ giữa tôi với cô ấy, có khi còn thân hơn với ba mẹ mình.

Tôi còn chưa kịp trả lời, cô ấy lại nhắn thêm một câu: “Khoan đã, Hoàng Hôn… chẳng phải là anh chàng thanh mai trúc mã của cậu à?”

Chuyện tôi thân với Chu Thần An, trước đây tôi có lác đác kể với Thiệu Địch.

Vì cấp ba học cùng lớp nên bọn tôi thường xuyên tiếp xúc.

Vậy nên Thiệu Địch vẫn hay gọi cậu ấy là “anh chàng thanh mai trúc mã” của tôi.

Tôi vẫn luôn nghĩ tôi và Chu Thần An chỉ là bạn.

Nhưng Thiệu Địch từ nhỏ đã rất được con trai yêu thích, lại không bao giờ tin giữa nam nữ tồn tại “tình bạn đơn thuần”.

Nghe tôi kể về chuyện giữa tôi và Chu Thần An, cô ấy vừa xúc bánh gato vừa cười gian: “Cứ chờ đi, cậu ta nhất định là thích cậu, biết đâu mấy hôm nữa sẽ tỏ tình luôn ấy chứ!”

Nhưng cuối cùng cô ấy đã đoán sai rồi.
 
Thắng Game Nhưng Cũng Thua Em
Chương 5: Chương 5



Chu Thần An không hề thích tôi.

Nếu thật sự có tình cảm, thì sao cậu ấy có thể nhẫn tâm không liên lạc với tôi ngần ấy năm?

05

Tôi hỏi: “Hoàng Hôn lợi hại lắm sao?”

Chưa thấy Thiệu Địch trả lời, một lát sau cô ấy gửi cho tôi mấy video.

Tôi tùy tiện mở một cái, tiêu đề là: “Tuyển thủ đi rừng hàng đầu Hoàng Hôn với loạt pha xử lý thần thánh”.

Trong nền nhạc sôi động và dồn dập, Chu Thần An điều khiển tướng tung ra hàng loạt pha “penta kill”, “dự đoán không tầm nhìn”, “di chuyển mượt mà” khiến người xem mãn nhãn.

Chỉ xem video thôi mà tôi đã hoa mắt chóng mặt, thật không hiểu nổi cậu ấy làm sao có thể thao tác điêu luyện như vậy.

Dòng bình luận cuồn cuộn: “666”, “Không hổ là Hoàng Thần”, “Đi rừng cấp T0 đây rồi, ai dám hó hé”.

Nói thật, tôi không ngờ Chu Thần An lại làm tuyển thủ e-sports.

Nhà cậu ấy rất khá giả, hồi cấp ba còn từng đoạt giải cuộc thi hóa học, tôi cứ nghĩ cậu ấy sẽ theo ngành nghiên cứu hoặc kế nghiệp gia đình.

Nhưng có lẽ chính vì thiên phú hơn người, nên cậu ấy mới có thể tùy hứng đến vậy, không đi theo con đường thông thường trong việc định hướng nghề nghiệp.

Tôi lại bấm xem một video khác, là những khoảnh khắc nổi bật được cắt ghép từ các buổi livestream của cậu ấy.

Vì chuyên chơi vị trí đi rừng, Chu Thần An có tư duy chiến thuật cực kỳ nhạy bén.

Khi bị ép thế, cậu ấy thỉnh thoảng sẽ bật mic chỉ huy, lời ít mà ý nhiều, phán đoán và ping vị trí chính xác đến đáng sợ.

Lúc đồng đội có bất đồng, chỉ cần cậu ấy lên tiếng, cả đội lập tức im lặng lắng nghe.

Giọng cậu ấy lạnh nhạt nhưng rất đặc trưng, nên thường bị nhận ra: “Là Hoàng Hôn phải không?”

Cậu ấy thường không đáp lại, chỉ có một lần ngoại lệ.

Người hỏi cậu ấy tên là “Linh Vân Tại Thượng”.

Cậu ấy trả lời: “Ừ, là Chu Thần An.”

Dòng bình luận nổ tung: “Hahaha”, “Chiều Thần lại lộ thân rồi”, “Chu Thần An online bằng tên thật kìa!”

Xem xong video, tôi nhắn lại cho Thiệu Địch: Không ngờ cậu ấy giỏi thật.

Thiệu Địch trả lời ngay: Giúp tớ xin chữ ký Hoàng Thần đi! À không, xin mười cái luôn! Với quan hệ của cậu với cậu ấy, không tranh thủ thì phí quá!

Tôi dở khóc dở cười: Tớ với cậu ấy đâu có quan hệ gì, hôm nay là lần đầu liên lạc lại sau mấy năm rồi đấy.

Thiệu Địch chẳng tin chút nào: Tớ thấy hot search cả rồi, Hoàng Hôn chưa bao giờ chơi game với con gái, vậy mà hôm nay đánh liền năm trận với cậu, bảo sao không có gì?

Phải nói sao thì cô ấy mới tin đây…

Tôi và Chu Thần An thân nhất là hồi lớp 11.

Khi đó trong trường rộ lên tin đồn tôi bị bao nuôi, tôi có miệng mà không biện minh được, mang theo nỗi thất vọng với bạn học, càng khép mình, xa cách với mọi người.

Một lần sau giờ tự học tối, tôi đi học về một mình thì bị mấy nam sinh chặn lại với ý đồ không tốt.

Bọn họ đeo cặp lệch vai, chắn đường tôi, mùi t.h.u.ố.c lá từ người bọn họ bốc lên từng đợt: “Tiểu mỹ nữ Vân Linh à, chơi với mấy ông chú có vui không?”

Tôi cố vòng qua bọn họ, nhưng liên tục bị chặn lại, đành đối mặt và nghiến răng giải thích: “Đó không phải ông chú, là bố tôi.”
 
Thắng Game Nhưng Cũng Thua Em
Chương 6: Chương 6



“Hahaha, bố hả?” Tên cầm đầu cười khẩy, “Tôi nghe nói chẳng ai chịu đi họp phụ huynh cho cô mà?”

“Hay chơi với tôi đi? Tôi còn đẹp trai hơn mấy ông già đó.” Vừa nói hắn vừa giơ tay định vuốt tóc tôi.

“Diêm Hổ, bỏ tay ra.” Một giọng nam lạnh nhạt vang lên ở phía xa.

Không dữ dội, nhưng mang theo mệnh lệnh không thể kháng cự.

Diêm Hổ bị cắt ngang, hơi cáu bẳn.

Nhưng khi ngẩng lên nhìn rõ người vừa đến, hắn lập tức nghiêm túc, thu tay lại: “Anh Chu.”

Tôi nghe tiếng thì quay đầu.

Chu Thần An đeo ba lô, đứng cách tôi khoảng mười mét, từng bước một tiến lại.

Dưới ánh đèn đường, bóng người và bóng đổ của cậu ấy đều cao ráo, dáng vẻ tuấn tú mà lạnh lùng, không lộ rõ cảm xúc gì.

Đôi mắt đen trắng rõ ràng ấy, khi chạm phải ánh nhìn của tôi, cuối cùng cũng có chút ấm áp.

Chu Thần An đi đến bên tôi, khẽ nâng cằm về phía Diêm Hổ: “Ba mẹ mày bỏ tiền cho mày đi học, là để mày làm mấy trò này à? Xin lỗi cô ấy đi.”

Trước mặt đám đàn em, Diêm Hổ có phần xấu hổ, nhưng dưới ánh mắt lặng lẽ của Chu Thần An, hắn bắt đầu lúng túng: “Phải phải, anh Chu nói đúng.”

Sau đó nghiêm túc cúi đầu xin lỗi tôi: “Xin lỗi bạn Lộ, tôi không cố ý xúc phạm. Coi như bạn rộng lượng, tha cho tôi đi?”

Bọn họ rời đi rồi, tôi cảm ơn Chu Thần An, rồi ngẩng đầu hỏi: “Cậu dạy tôi đánh nhau đi.”

Gương mặt luôn lãnh đạm của Chu Thần An rốt cuộc cũng có chút biến hóa.

Cậu ấy hơi mở to mắt, giọng ngạc nhiên: “Tại sao?”

“Họ sợ cậu, chẳng phải vì cậu đánh nhau giỏi sao?” Tôi nhìn bóng dáng đám nam sinh khuất xa, “Tôi không muốn họ xin lỗi tôi là vì cậu, tôi muốn tự mình mạnh lên, để họ cũng sợ tôi.”

“Trên đời còn nhiều thứ mạnh mẽ ngoài đánh nhau.” Chu Thần An khẽ cười, “Cậu cũng rất giỏi, đừng để bị tiêu chuẩn của bọn họ ảnh hưởng.”

06

Hôm sau tan học, Chu Thần An chủ động đến tìm tôi, muốn đi cùng tôi.

Tôi vốn không quen đi song song với người khác, nhưng cậu ấy thực sự không giống những người còn lại.

Trên người cậu luôn mang một mùi hương nhè nhẹ, sạch sẽ, khiến người ta cảm thấy rất dễ chịu.

Khi trò chuyện, suy nghĩ của chúng tôi thường rất ăn ý, cùng tần số.

Thì ra chúng tôi là những người rất giống nhau.

Cả hai đều xuất thân từ gia đình khá giả, nhưng quan hệ với cha mẹ lại không tốt.

Khác chăng là cậu còn có một người anh trai, nên cha mẹ đã dồn hết sự quan tâm và kỳ vọng vào người con cả, để mặc cậu bị bỏ rơi.

Còn tôi là con một, cha mẹ bận rộn làm ăn, tôi chỉ là “đứa con ngoan” để họ mang ra khoe khoang, là công cụ tiếp nối giấc mơ dang dở của họ.

Vì khoảng cách với cha mẹ, cả hai chúng tôi đều quen tự mình giải quyết mọi chuyện, không làm phiền đến người khác.

Cũng vì vậy mà chẳng ai thật sự thân thiết bên cạnh.

Khi đó, tôi đã quen với việc sống khép mình, liền nói với cậu ấy: “Tôi cứu cậu một lần, cậu cứu tôi một lần, xem như huề nhau.”

Chu Thần An im lặng một lúc lâu mới lên tiếng, giọng hạ thấp xuống: “Cậu không thích ở cạnh tôi sao?”

Tôi lắc đầu: “Cũng không hẳn, chỉ là ngoài Thiệu Địch ra, tôi chưa từng kết bạn với ai.”
 
Thắng Game Nhưng Cũng Thua Em
Chương 7: Chương 7



Tính tôi vốn lạnh lùng, nhìn qua còn vô cảm hơn cả Chu Thần An.

Nhiều người đến gần tôi rồi lại cảm thấy nhàm chán, thế là vội vã rời đi.

Tôi luôn nghĩ, cả đời này, có lẽ sẽ chẳng kết thêm được người bạn nào mới.

Chu Thần An bèn cười: “Vậy cậu thử kết bạn với tôi xem sao.”

Tôi do dự một chút, rồi vẫn hỏi: “Tin đồn lan ra như vậy, cậu không thấy tôi là loại người đó sao?”

Chu Thần An dừng bước, nghiêm túc nhìn tôi.

Gương mặt thiếu niên tuấn tú, một nửa được ánh đèn đường soi rọi, trở nên dịu dàng như mộng: “Lộ Vân Linh, cậu là người như thế nào, tôi rõ nhất. Tôi sẽ không vì lời đồn mà đánh giá cậu. Cậu cũng đừng vì thế mà hoài nghi bản thân.”

Vào lúc khó khăn nhất, chính sự tin tưởng vô điều kiện của Chu Thần An đã giúp trái tim tôi bình ổn trở lại.

Sự đồng hành của cậu ấy tạo ra một lớp vỏ khí ổn định quanh tôi, để tôi có thể chuyên tâm vào thế giới của riêng mình, dốc lòng học tập, không bị phân tâm.

Dù tôi không có bạn bè thân thiết, nhưng cũng chẳng đắc tội với ai.

Vậy rốt cuộc là ai cứ mãi tung tin bôi nhọ tôi?

Về nước được một tháng, tôi dần thích nghi với mọi thứ ở trong nước.

Sau khi scandal nổ ra, tôi tắt phần tin nhắn và bình luận trên Weibo, nhưng đôi lúc vẫn thấy tin tức về Chu Thần An.

Hiện tại trong nước đang diễn ra vòng playoff giải eSports, đội của Chu Thần An là ứng cử viên sáng giá cho chức vô địch.

Với phong độ xuất sắc và ngoại hình nổi bật, cậu lại thu hút thêm một đợt người hâm mộ.

Trong siêu thoại, thỉnh thoảng vẫn có vài bài viết nhắc đến tôi.

Hôm nay, lại có một bài được đẩy lên top: “Mới theo dõi, nghe nói Hoàng Thần đang yêu? Ngày nào cũng duo với một cô gái, thật hay không?”

Phần lớn bình luận bên dưới đều bác bỏ tin đồn.

Tuy nhiên, có một bình luận được rất nhiều lượt thích: “Trước đây Hoàng Thần từng nói trong một cuộc phỏng vấn, cậu ấy có một người rất quan trọng trong lòng, nhưng vì sợ ảnh hưởng đến tương lai của người đó nên vẫn chưa dám tiến thêm bước nào.”

“Hu hu hu, Hoàng Thần sao mà si tình đến vậy chứ, ghen quá đi mất.”

Người quan trọng?

Thời trung học, Chu Thần An dường như chỉ tập trung vào học hành và bóng rổ, ngày ngày cắm cúi làm đề, hoặc chơi bóng, sưu tầm giày.

Những lúc khác, cậu luôn tỏ ra lạnh nhạt, thờ ơ.

Nhiều nữ sinh thích cậu, nhưng cậu chẳng mấy quan tâm, như thể nhìn thấu cõi đời.

Tôi thật sự khó mà tưởng tượng được cảnh cậu ấy rung động vì ai đó, hồi hộp vì người mình thích.

Tiếng chuông điện thoại vang lên, là chính Chu Thần An – người luôn nhìn thấu cõi đời – gọi đến.

Dù đang bận luyện tập cho giải đấu, cậu vẫn thi thoảng gọi điện cho tôi.

Cậu nói, chuyện tung tin đồn, cậu đã nhờ bạn bè giúp điều tra xem là ai đứng sau.

Chu Thần An hỏi ý tôi, cuối cùng chúng tôi thống nhất rằng: nể tình là bạn học cũ, sau khi xác nhận được người tung tin, tạm thời chỉ yêu cầu đối phương công khai xin lỗi, trả lại trong sạch cho tôi.

Nếu người đó không chịu xin lỗi, hoặc cố tình chối bỏ, thì cậu ấy sẽ dùng đến pháp luật để xử lý.

Lần này cậu gọi là vì chuyện khác.
 
Thắng Game Nhưng Cũng Thua Em
Chương 8: Chương 8



“Thứ Bảy có buổi họp lớp, chúng ta cùng đi nhé.”

Tôi nhớ lại bài đăng trên siêu thoại: “Bây giờ cậu là người nổi tiếng rồi, đi cùng tớ, không sợ bị đồn thổi à?”

Chu Thần An khựng lại, rồi bật cười: “Lộ Vân Linh, giờ cậu biết đùa rồi cơ đấy.”

Đúng vậy, sau mấy năm du học, khoảng cách với cha mẹ xa dần, với những chuyện cũ cũng xa dần, tinh thần của tôi lại trở nên ổn định và lành mạnh hơn.

Có những thứ, đúng là chỉ đẹp khi ở xa.

Cậu nghiêm túc trả lời: “Tớ là tuyển thủ eSports, chẳng cần bán hình tượng độc thân.”

Ơ, sao cậu không nói: “Chúng ta chỉ là bạn, trong sáng, không có gì để đồn thổi”?

Còn chưa kịp nghĩ sâu, Chu Thần An đã chắc chắn nói: “Nếu cậu không từ chối, thì bốn giờ chiều ngày kia, tớ đến đón.”

07

Chiều thứ Bảy, Chu Thần An đến đúng giờ, đứng đợi dưới nhà tôi.

Cậu ấy mặc chiếc áo khoác dài màu be nhạt, bên trong là áo hoodie trắng, vừa chững chạc vừa mang nét năng động.

Một tay đút túi quần, dáng đứng cao ráo, ung dung bên cạnh bồn hoa.

Bốn năm không gặp, cậu ấy vẫn giữ được vẻ điềm tĩnh trong mọi việc như ngày nào.

Tôi hít một hơi thật sâu, bước đến lên tiếng chào: “Hello.”

Chu Thần An ngẩng lên, nhìn thấy tôi thì khẽ cười.

Đôi mắt cậu ấy sáng rực, so với hình ảnh lạnh lùng trên ảnh thi đấu esports, ngoài đời lại thêm phần sinh động.

Có lẽ vì không còn chơi bóng rổ thường xuyên như hồi cấp ba, mà tập luyện trong nhà nhiều hơn, làn da của cậu ấy trông trắng hơn hẳn.

“Tớ nghe nói dạo này cậu bận thi đấu lắm hả?” Tôi hỏi để phá vỡ sự ngại ngùng do xa cách lâu ngày.

Chu Thần An vừa dẫn tôi đi về phía xe vừa bật cười lắc đầu: “Cậu bây giờ còn biết nói chuyện xã giao rồi à.”

Cậu ấy mở cửa ghế phụ cho tôi, đợi tôi ngồi vào và đóng cửa rồi mới vòng sang bên kia lên xe, vừa thắt dây an toàn vừa nói: “Cũng hơi bận, nhưng hôm nay tớ đã xin nghỉ rồi, đủ thời gian đưa cậu đi ăn rồi đưa cậu về.”

Trong xe thoang thoảng một mùi hương dịu nhẹ, giống hệt hồi còn đi học, tôi vô thức hỏi: “Cậu dùng nước hoa gì thế? Vẫn thơm như hồi đó.”

Chu Thần An đưa tay lên tay áo ngửi ngửi, nghiêng đầu: “Tớ chưa bao giờ dùng nước hoa mà.”

Cậu ấy chuẩn bị khởi động xe, đột nhiên dừng lại: “Tớ từng nghe nói, nếu con gái cảm thấy con trai có mùi thơm lạ, thì là do gene của hai người hấp dẫn nhau.”

Tôi cảm giác tai mình nóng ran: “Chu Thần An, cậu cũng biết đùa rồi à.”

Chu Thần An nhìn tôi bằng ánh mắt trong veo, không hề có chút giễu cợt nào: “Tớ không đùa đâu, thật sự có lý thuyết như vậy.”

Cậu ấy nói rất thản nhiên, khiến tôi nhất thời không biết phải phản ứng thế nào, đành giả vờ nhìn đồng hồ: “Đường có tắc không? Mình có đến kịp không?”

Chu Thần An bật cười khẽ, khởi động xe.

Trên đường đi, cậu ấy bỗng hỏi tôi: “Cậu còn nhớ Lâm Khác không?”

Cái tên này nghe có phần xa lạ, tôi nghĩ một lúc mới nhớ ra: “Phó hội trưởng hội học sinh hồi đó?”

Lâm Khác học cùng lớp với chúng tôi, thành tích khá tốt, gần bằng tôi, rất được giáo viên yêu quý, còn làm cán bộ lớp.

Tôi hầu như không có nhiều giao lưu với cậu ta, chỉ nhớ cậu ấy cao gầy, đeo kính gọng đen.
 
Thắng Game Nhưng Cũng Thua Em
Chương 9: Chương 9



Chu Thần An nhìn chăm chú vào dòng xe trước mặt, mặt không biểu cảm: “Một người bạn cũ nói với tớ, vụ tung tin đồn hồi cấp ba là do cậu ta khởi xướng.”

Tôi ngẩn người: “Lâm Khác? Không phải cậu ta là học sinh ba tốt sao?”

Ấn tượng của tôi về cậu ấy, ngoài thời cấp ba, là lần tôi đăng bài khoe tham dự hội thảo học thuật ở nước ngoài, cậu ta có like và để lại bình luận: Không hổ là học bá của Lộ học bá, ngưỡng mộ thật.

Lúc đó tôi cũng lịch sự cảm ơn lại.

Không ngờ cậu ta lại là người tung tin đồn?

Chu Thần An đưa tôi xem ảnh chụp màn hình trong điện thoại.

Trong ảnh, đúng là Lâm Khác đã đăng bức ảnh tôi đi cùng bố tôi lên nhóm hội học sinh, còn nói: “Lộ Vân Linh có phải đang được bao nuôi không? Tôi thấy nhiều lần người đàn ông đó lái xe sang tới đón cô ấy, hai người còn kéo kéo nhau, trông rất mờ ám.”

Lâm Khác là hội trưởng hội học sinh, có uy tín cao, chuyện này lại quá sốc, nhanh chóng lan truyền rộng rãi.

Tôi quay đầu nhìn Chu Thần An, ngỡ ngàng: “Nhưng tôi có quen thân gì với cậu ta đâu? Sao lại…”

“Tớ cũng rất tò mò.” Chu Thần An vẫn nhìn chằm chằm phía trước, cơ mặt khẽ căng lên, “Cậu ta làm vậy để làm gì chứ?”

Người ta nói oan có đầu, nợ có chủ, tôi với cậu ta không thù không oán, cớ gì lại dựng chuyện bôi nhọ tôi?

Thấy tôi ngẩn người, Chu Thần An dịu giọng an ủi: “Lát nữa đối chất trực tiếp, để tớ hỏi rõ cậu ta.”

08

Phòng tiệc đã có khá đông bạn học đến rồi.

Tôi và Chu Thần An vừa bước vào, bầu không khí lập tức sôi nổi hơn.

“Thần An càng ngày càng đẹp trai!”

“Anh Chu, hôm trước tôi vừa xem cậu thi đấu, đỉnh thật đấy.”

“Hai người lại đi cùng nhau, hồi đó cứ thấy hai người suốt ngày đi chung.”

Trước khi đến, tôi còn lo không quen ai, sẽ gượng gạo.

Nhưng đến rồi mới thấy mọi người rất thân thiện, còn trêu chọc tôi và Chu Thần An nữa.

Có cô bạn mang sổ đến, ngại ngùng xin chữ ký Chu Thần An.

Có lẽ vì ngại trước mặt bạn học, cậu ấy dù cố giữ vẻ bình thản khi ký tên, nhưng vẫn kiếm cớ nói muốn tìm chỗ ngồi rồi kéo tôi rời đi.

Ngồi xuống rồi, chúng tôi bắt đầu tìm mục tiêu hôm nay.

Lâm Khác đã có mặt, mặc vest thường ngày, kính gọng titan bạc, trông rất phong độ.

Cậu ta đang đón tiếp mọi người, gọi phục vụ mang trái cây, rượu lên, dáng vẻ như cá gặp nước.

Thấy tôi và Chu Thần An nhìn về phía mình, cậu ta bước tới, mỉm cười chào hỏi: “Thần An, Vân Linh, lâu rồi không gặp, hai người vẫn nổi bật như xưa. Thực đơn ở đằng kia, muốn ăn gì thì qua chọn nha.”

Nhìn vẻ mặt thân thiện của Lâm Khác, tôi thật khó tin cậu ta chính là người từng dựng chuyện tôi bị bao nuôi.

Chu Thần An khẽ gật đầu, liếc nhìn chiếc TV trong phòng rồi hỏi như không: “Có mic không? Hôm nay đông người, phát biểu thì dùng mic sẽ dễ nghe hơn.”

“Đúng là người quen sân khấu lớn, chuyên nghiệp ghê.” Lâm Khác vỗ vai Chu Thần An, “Để tôi gọi phục vụ mang qua.”

Chờ mọi người đến đông đủ, buổi tiệc bắt đầu.

Ai nấy vừa ăn vừa trò chuyện, không khí rất vui vẻ.

Chu Thần An ra ngoài nghe điện thoại, lúc trở vào sắc mặt càng thêm nặng nề.
 
Back
Top Bottom