Chào bạn!

Để có thể sử dụng đầy đủ chức năng diễn đàn Của Tui À bạn phải đăng nhập hoặc đăng ký.

Đăng Ký!

Dịch Thần Võ Thiên Tôn - Thục Kỷ

Thần Võ Thiên Tôn - Thục Kỷ
Chương 333: Có thể



Thần sắc Tam Trưởng Lão có chút mê mang.

Dừng lại chút lại nói:

"U Linh cùng Thiên Tàn cũng có thực lực này, bằng không, Đại Trưởng Lão cũng sẽ không để Thiên Tàn cùng U Linh chiến đấu. Nói thật, ta rất muốn Thiên Tàn cùng U Linh hai người đều chiếm được một tấm Nhập Trường Khoán"

"Xem ra ngươi thực nắm chắc, có điều Đại Trưởng Lão cùng Nhị Trưởng Lão đoán chừng sẽ không để cho ngươi được như ý nguyện. Cứ cho là U Linh thắng liên tiếp 99 trận, một trận cuối cùng, bọn hắn cũng sẽ nghĩ trăm phương ngàn kế khiến hai người bọn hắn tự giết lẫn nhau."

"Ta biết, cuối cùng như thế nào, chỉ có thể xem ý tứ của Tràng Chủ. Huống chi, U Linh trong vòng một năm cũng chưa chắc có thể trưởng thành đến cấp độ này."

Tam Trưởng Lão thở dài.

Tiêu Thần trở lại Vân Lai Khách Sạn đã là lúc chạng vạng tối, lúc Phong Lang nhìn thấy Tiêu Thần, trên mặt lộ ra vẻ kinh ngạc:

"Ngươi không chết?"

"Chẳng lẽ ngươi đang nhìn thấy ma à?"

Tiêu Thần nhún vai nói, trong lòng thầm mắng, tiểu tử này vậy mà mong ta chết, tốt xấu gì ta cũng là ân nhân cứu mạng ngươi.

"Ngươi thực sự là chiến đấu liên tiếp năm trận?"

Phong Lang vẫn có chút không tin, hắn cũng từng thử qua một lần, thiếu chút nữa thì chết ở trên chiến đài.

"Muốn tin thì tin."

Tiêu Thần lười nhác không muốn phí lời với Phong Lang, sau đó nhìn về phía Phong Lang nói:

"Phải rồi, ngươi có muốn chữa khỏi chân ngươi không?"

Phong Lang toàn thân run lên, một phát nắm lấy áo Tiêu Thần, kinh ngạc nhìn Tiêu Thần:

"Ngươi nói thực?"

"Bình tĩnh, bình tĩnh!"

Tiêu Thần thản nhiên nói:

"Có điều, có vẻ như ta không có nghĩa vụ chữa cho chân ngươi?"

"Biết thừa ngươi không có ý tốt."

Con ngươi Phong Lang lại trở nên băng lạnh.

Những nam gần đây, hắn nghĩ rất nhiều biện pháp, cũng tìm rất nhiều Luyện Dược Su, nhưng tat cả Luyen Dược Su đều kết luận, đây là Tiên Thiên lưu lại di chứng, căn bản không có khả năng chữa khỏi.

Tiêu Thần nói có thể trị, tuyệt vọng trong lòng hắn trong nháy mắt lại bốc cháy lên hi vọng. Chỉ là, chính như Tiêu Thần nói, hắn dựa vào cái gì mà trị chân cho mình đây?

Tiêu Thần cũng không nóng nảy, bình tĩnh thưởng thức trà thơm.

"Ngươi thật có thể trị?"

Phong Lang hít sâu một hơi, cực kỳ không cam lòng nhìn Tiêu Thần.

"Ta dựa vào cái gì để trị đây? Ta thế nhưng nhớ kỹ, ngươi còn muốn giết ta."

Tiêu Thần nghiền ngẫm nhìn Phong Lang nói.

Sắc mặt Phong Lang trầm xuống, thần sắc phức tạp:

"Hiện tại ta chỉ là một phế nhân, không còn gì khác có thể cho ngươi, chỉ có mỗi cái tính mạng nát này."

'Ta muốn mạng ngươi làm cái gì?"

Tiêu Thần im lặng nhìn Phong Lang:

"Huống chi, ai lại muốn một phế vật, ngươi nói đúng không?"

Lúc nghe được hai chữ phế vật, Phong Lang tay nắm chặt, vang lên kèn kẹt, ngón tay khắc vào lòng bàn tay, sắp chảy cả máu.

Hai mắt hắn đỏ bừng, một cỗ lệ khí ngập trời từ trên người hắn nở rộ ra, Tiểu Kim bị khí thế của Phong Lang làm cho giật mình, bắt đầu gào thét.

Tiêu Thần cũng bị khí thế của Phong Lang dọa cho nhảy một cái, không hổ là nhân vật có thể thắng liên tiếp 91 trận tại Đấu Trường Sinh Tử.

Nếu như không phải đem cơ hội cho Thiên Tàn, có lẽ hiện tại bị thương chưa chắc là Phong Lang hắn.

"Ngươi có thể trị hết chân ta, có phải cũng có thể trị tốt đan điền cùng kinh mạch của ta?"

Hắn khẽ cắn môi nhìn Tiêu Thần nói, áp chế một cách cưỡng ép lệ khí trong lòng.

"Có thể."

Tiêu Thần gật đầu, không có giấu diếm. Mặc dù cùng Phong Lang ở chung không lâu, nhưng Tiêu Thần có thể nhìn ra, Phong Lang tuyệt đối là một người trọng tình trọng nghĩa.

Phong Lang khẽ cắn môi, cúi đầu, gần như quát ầm lên.

Cảm nhận được lệ khí trên người Phong Lang, Tiêu Thần biết rõ, Phong Lang cũng là một người mang nhiều việc, thứ phải gánh trên người cũng vô cùng trầm trọng.

"Ta không cần nô lệ, chỉ cần huynh đệ."

Tiêu Thần lắc đầu, vỗ vỗ bả vai Phong Lang, ngưng tiếng nói: "Ta muốn ngươi làm huynh đệ của ta!"
 
Thần Võ Thiên Tôn - Thục Kỷ
Chương 334: Huynh đệ?



Huynh đệ?

Nghe được hai chữ này, toàn thân Phong Lang run rẩy kịch liệt, ánh mắt gắt gao nhìn chẳm chằm Tiêu Thần, chỉ thấy Tiêu Thần một mực duy trì nụ cười bình tĩnh.

Con ngươi kia vô cùng thanh tịnh, không có bất kỳ hư tình giả ý gì.

Phong Lang cũng biết, Tiêu Thần nếu như muốn giết hắn, căn bản không cần tổn sức nhiều như vậy.

"Ta không xứng làm huynh đệ ngươi."

Phong Lang lắc đầu, con ngươi vô cùng kiên định nói.

Tiêu Thần thở dài, với tính cách Phong Lang, việc đã quyết định là không thể thay đổi. Có điều, Tiêu Thần vẫn như cũ nói:

"Không phải huynh đệ, thì có thể làm bạn, thương thế của ngươi, ta trị cho ngươi!"

Trong mắt Phong Lang lóe lên một tia kích động không hiểu, sau đó hơi hơi chắp tay nói:

"Đa tạ công tử."

Tiêu Thần bất đắc dĩ, đành phải tùy Phong Lang, có điều lại bổ sung một câu:

"Ta tên Tiêu Thần, ngươi gọi tên ta là được."

"Danh tự chỉ là một cái danh hiệu mà thôi, không có bất kỳ ý nghĩa gì. Chỉ cần trị khỏi cho thương thế của ta, ngươi chính là công tử của ta."

Phong Lang trịnh trọng nói.

Tiêu Thần không biết Phong Lang làm như thế, là không muốn để cho hắn cuốn vào vòng xoáy của bản thân mà thôi. Hơn nữa, về sau Phong Lang cũng thực sự coi Tiêu Thần là huynh đệ đồng sinh cộng tử.

"Tiêu huynh đệ, ngươi đâu rồi?"

Đột nhiên, ngoài biệt viện truyền đến một đạo thanh âm quen thuộc.

Phong Lang vội vàng thu liễm khí tức, đi hướng vào trong phòng. Tiêu Thần lúc này mới đẩy cửa phòng ra, mang theo Tiểu Kim đi ra ngoài, lập tức nhìn thấy hai thân ảnh, vội vàng nói:

"Hướng Trưởng Lão, Tam Gia, có chuyện gì không?"

"Tiêu huynh đệ, phương thuốc kia của ngươi rất có hiệu quả, ta trở về dùng một buổi tối, toàn thân liền thoải mái nhiều."

Hướng Vinh cười ha hả nhìn Tiêu Thần nói, rốt cuộc không có bất kỳ ý tứ khinh thường nào với Tiêu Thần.

Tiêu Thần hơi ngoài dự liệu, Hướng Vinh vậy mà mảy may không đề cập tới sự thống khổ của bào dược dịch, liền thấy hắn cũng là hạng người một mực kiên định.

"Cho ta xem."

Tiêu Thần đi qua, cầm lấy mạch đập Hướng Vinh, lúc này cười nói:

'Chúc mừng Hướng Lão, nhanh hơn so với ta suy nghĩ của ta. Cứ tiếp tục thế này, lại kiên trì một tháng, ta liền có thể trị bệnh cho ngươi."

"A?"

Hướng Vinh vui vẻ ra mặt, cả người tựa như trẻ ra mấy chục tuổi.

"Hướng Trưởng Lão đến nơi này, không phải chỉ là để ta bắt mạch cho ngươi một chút chứ?"

Tiêu Thần khôn khéo, liếc mắt liền nhìn ra Hướng Vinh tới đây không đơn giản chỉ vì chuyện này.

"Tiêu huynh đệ quả nhiên lợi hại, không sai, hôm nay tới đay là muốn mời Tiêu huynh đệ đi chợ đêm một chuyến."

Hướng Vinh cười nói.

"Chợ đêm?"

Tiêu Thần nghi hoặc, Ly Hỏa Đế Đô mỗi ngày vô cùng náo nhiệt, phồn hoa cường thịnh, đâu đâu cũng có chợ đêm, bản thân đi dạo một vòng là được.

"Tiêu tiểu hữu, chợ đêm trong miệng Hướng Lão, không phải kiểu chợ trên đường cai, mà là phiên chợ Ly Hoa Đe Đo Ngoại Thanh một thang mới có thể tổ chức một lần, nơi đó cái gì cũng bán. Thậm chí ngay cả người Chiến Hồn Học Viện Nội Viện cũng đều sẽ đi dạo một vòng."

Y Vân cười giải thích nói.

"A? Vậy ta vừa hay đi xem một chút."

Tiêu Thần cười cười.

"Vậy còn chờ gì nữa."

Hướng Vinh cười ha ha một tiếng, sau đó ba người một thú rời khỏi Vân Lai Khách Sạn, để lại một mình Phong Lang đợi ở trong viện.

Sau nửa canh giờ, ba người một thú đi xuyên qua từng đầu đường, một đường cái cổ kính rơi vào tầm mắt Tiêu Thần, nếu nói là đường cái, không bằng nói là lâm viên.

Phóng tầm mắt nhìn tới, một lâm viên tinh mỹ dựa vào nước mà xây dựng, khắc rồng hoạ cột, đỉnh đài lâu các, nhà thuỷ tạ ao quán, quái thạch giả sơn, đẳng la thúy trúc, lâm viên giống như một bức tranh sơn thủy.

Trong lâm viên giăng đèn kết hoa vô cùng náo nhiệt, người đi đông đảo, tiếng la bên tai không dứt, trong lòng Tiêu Thần hơi hơi kinh ngạc, Ly Hỏa Đế Đô này quả nhiên không phải phồn hoa đơn thuần.

"Chợ đêm này đã tồn tại mấy trăm năm, thay đổi mấy đời người, nhưng chợ đêm vẫn phồn hoa như gấm."

"Còn có ta, xem như trưởng bối, cũng nên tặng Tiêu huynh đệ một lễ vật."

Hướng Vinh cũng không chút do dự nói, nếu như Tiêu Thần thật có thể chữa khỏi bệnh của mình, đừng nói một lễ vật, dù có táng gia bại sản hắn cũng không mảy may do dự.

Tiêu Thần cười khổ một tiếng, nếu thịnh tình không thể chối từ, bản thân cứ cự tuyệt nữa vậy lại ra vẻ làm quá, chắp tay nói:

Vậy thì cám ơn Tam Gia và Hướng Lão."
 
Thần Võ Thiên Tôn - Thục Kỷ
Chương 335: 10 vạn liền 10 vạn!



Trên mặt hai người Hướng Vinh và Y Vân rốt cục hiện lên nụ cười. Một tuyệt thế thiên tài, ai cũng không muốn đắc tội, huống chi tuyệt thế thiên tài còn là một Luyện Dược Sư tôn quý.

Ba người một thú đi dạo trong lâm viên. Y Vân cùng Hướng Vinh hai người một bên giảng giải cho Tiêu Thần, một bên chỉ điểm những điểm mơ hồ

Vẫn may nơi này ngư long hỗn tạp, người khác không chắc có thể nhận ra hai người, bằng không nhất định sẽ làm bao người ngoác mồm đến mang tai.

Một Trưởng Lao Ngoại Môn Y gia, một Trưởng Lão Ngoại Viện Chiến Hồn Học Viện, vậy mà cẩn thận từng li từng tí bồi tiếp một thiếu niên mười sáu mười bảy tuổi.

"Ông chủ, cái này bán sao?"

Tiêu Thần đột nhiên ngồi xổm xuống trước một gian hàng, cẩn thận từng li từng tí sờ một đồ vật đen thui.

"Đồ vật này that không đơn giản, tên là Hắc Huyền Kim do một Chiến Hoàng ngẫu nhiên có được, 10 vạn Hồn Thạch."

Chủ quán duỗi ra hai ngón tay giao nhau tại hư không (Ý là: hai ngón tay một ngang một dọc ghép lại thành hình chữ thập, nghĩa là số 10 đó).

"10 vạn Hạ Phẩm Hồn Thạch sao?"

Tiêu Thần thử hỏi thăm dò?

"Tiểu huynh đệ, ngươi ra giá này thì ta chỉ có đi ăn mày."

Chủ quán suýt thì phẫn nộ.

Thời khắc hắn chuẩn bị mở miệng giận mắng, Y Vân vội ho một tiếng, nói:

"Vừa rồi quên nói cho ngươi biết, tiền tệ nơi này đều là Trung Phẩm Hồn Thạch."

Tiêu Thần xấu hổ cười một tiếng, có điều rất nhanh liền khôi phục lại bình tĩnh, cười tủm tỉm nói:

"Ta ra giá 10 vạn Hạ Phẩm Hồn Thạch."

"Ngươi đi đi, ta không bán nữa, còn không được à?"

Chủ quán lập tức giận tím mặt, bắt đầu đuổi người.

Nói đùa cai gì, 10 van Trung Phẩm Hồn Thach cùng 10 van Ha Phẩm Hồn Thạch, chính là kém gấp trăm lần, Tiêu Thần trả giá này cũng quá chặt.

"Ông chủ chớ nóng vội, nghe ta nói hết lời."

Tiêu Thần cũng không nóng nảy, ước lượng hòn đá màu đen trong tay, nói:

"Ông chủ nên biết rõ đặc tính Lục Phẩm Hắc Huyền Kim, vào tay thì lạnh, màu sắc đều đều, tính chất cứng rắn."

"Ngươi đang nói nhảm gì vậy?"

Chủ quán đôi mắt chớp động một cái, có điều sâu trong đáy mắt lại có một loại bất an.

"Vậy Hắc Huyền Kim này của ngươi, trước hết không nói tính chất tốt xấu, chí ít cầm trên tay, căn bản không có một chút hàn ý nào, tự ông sờ xem."

Tiêu Thần cũng không tức giận, cười nhạt một cái nói.

"Thạch đầu này ta đều sờ hơn mấy trăm lần, chẳng lẽ ta còn không rõ ràng hơn ngươi?"

Ánh mắt chủ quán có chút né tránh, có điều vẫn cắn răng nói.

"Nói thật, một khối Hắc Thủy Kim, ta ra 10 vạn Hạ Phẩm Hồn Thạch còn là đắt

rôi.'

Tiêu Thần bất đắc dĩ lắc đầu, sau đó như vứt rác rưởi, đem hòn đá màu đen nhét vào trong gian hàng.

Đang lúc Tiêu Thần đứng dậy chuẩn bị rời đi, chủ quán liền vội vàng kéo Tiêu Thần nói:

"Ngược lại là bỉ nhân xem thường tiểu huynh đệ, ngươi tăng thêm chút đi, 20 vạn Hạ Phẩm Hồn Thạch như thế nào?"

Y Vân và Hướng Vinh kinh ngạc nhìn chủ quán cùng Tiêu Thần, chẳng lẽ đồ vật này thực chỉ là một khối Hắc Thủy Kim?

"8 vạn!"

Tiêu Thần cười cười.

"15 vạn! Tiêu huynh đệ, ngươi thêm một chút nữa, thêm một chút."

Chủ quán đắng chát cười nói, cũng không phải hắn sợ Hắc Thủy Kim này bán không được, ai kêu Tiêu Thần lại nhìn ra.

"Hi vọng lần sau hợp tác."

Tiêu Thần lấy ra 1000 mai Trung Phẩm Hồn Thạch cho chủ quán, trực tiếp ném hòn đá màu đen vào trong Hồn Giới.

Lần sau hợp tác? Chủ quán trong lòng giận mắng, mẹ nó, ai còn muốn cùng ngươi lần sau hợp tác, 10 vạn Trung Phẩm Hồn Thạch, bị ngươi chặt chỉ còn lại 1%.

Nhưng chờ hắn lấy lại tinh thần, Tiêu Thần đã quay người rời đi, Hướng Vinh và Y Vân hai người cho nhau một ánh mắt, vội vàng cùng đi lên.
 
Thần Võ Thiên Tôn - Thục Kỷ
Chương 336: Cái gì?



"Tiêu tiểu hữu, cái kia thực sự chỉ là Hắc Thủy Kim?"

Y Vân bước lên cùng Tiêu Thần, tiến đến bên cạnh hắn thấp giọng hỏi.

Hướng Vinh cũng lộ ra vẻ tò mò, với hiểu biết của bọn hắn về Tiêu Thần, hắn tuyệt đối sẽ không hứng thú với một khối Tam Phẩm Hắc Thủy Kim.

"Không phải Hắc Thủy Kim, chẳng lẽ là cái gì?"

Tiêu Thần cười thần bí.

Y Vân cùng Hướng Vinh hai người bĩu môi, bộ dáng tin ngươi mới là lạ.

"Được rồi, không lừa được các ngươi."

Tiêu Thần đột nhiên thần sắc nghiêm lại, nhìn Hướng Vinh nói:

"Hướng Lão, có hòn đá màu đen này, chữa khỏi cho ngươi nắm chắc đến bảy phần!"

"Cái gì?"

Hướng Vinh kinh ngạc nhìn Tiêu Thần, cơ thể hơi run lên, trong lòng kích động tới cực điểm.

"Hòn đá màu đen kia rốt cuộc là cái gì?"

Y Vân cũng kinh ngạc không thôi, một khối tảng đá vụn chẳng lẽ còn có thể khiến cho Chiến Hồn dị biến?

Nếu như thực sự là thế, vậy thạch đầu này coi như nghịch thiên.

"Không phải như các ngươi nghĩ, về phần là cai gì, đến thời điểm se nói cho các ngươi."

Tiêu Thần lắc đầu, để hai người tò mò.

"Cũng được, ở đây nhiều người phức tạp, trở về rồi hãy nói."

Hướng Vinh vội vàng gật đầu, việc này liên quan sinh tử đại sự của hắn, cần hết sức cẩn thận.

Ba người một thú tiếp tục đi dạo, hai người Y Vân và Hướng Vinh cũng ngứa tay, mua mấy thứ đồ vật tốt.

Trong lúc đó, Tiêu Thần còn mua thêm ba Thất Giai Hồn Tinh hết 30 vạn Trung Phẩm Hồn Thạch. Đương nhiên, Thất Giai Hồn Tinh này cũng không phải là cho hắn dùng, mà là cho Tiểu Kim ăn.

Khi thấy Tieu Kim đem Thất Giai Hồn Tinh làm đồ ăn vặt, Y Vân và Hướng Vinh bị đả kích nặng nề. Ba Thất Giai Hồn Tinh, nếu như không xảy ra ngoài ý muốn thì đủ cho một tu sĩ đột phá Chiến Hoàng cảnh.

Nhưng cái này vẻn vẹn lại chỉ là đồ ăn vặt cho một Hồn Thú, điều này hai người làm sao tiếp nhận nổi?

Quan trọng là sau khi Tiểu Kim ăn ba viên Thất Giai Hồn Tinh, căn bản không có bất kỳ dấu hiệu đột phá nào, tựa như không phát sinh bất kỳ sự tình nào.

"Chủ nhân nó là quái vật, sủng vật này cũng là quái vật đi."

Trong lòng Y Vân và Hướng Vinh cảm thán.

"Phải rồi, Hướng Lão, ta cần mấy loại linh dược, nếu như ngươi có thể gom góp được, xác xuất thành công có thể tăng thêm một phần. Đương nhiên, nếu như không tìm thấy thì cũng thôi vậy."

Tiêu Thần đột nhiên lại lấy ra một toa thuốc.

Hướng Vinh tất nhiên là không chút do dự nhận lấy, một phần hi vọng đối với hắn mà nói lại cực kỳ quan trọng.

Trên phương thuốc ghi lại hai mươi loại Dược Tài, liếc qua một cái, có chừng mười lăm loại Lục Phẩm linh dược, ba loại Thất Phẩm linh dược, mười tám loại Dược Tài này đối với hắn mà nói cũng không tính là gì.

Nhưng mà có một loại Bat Phẩm Linh Dược Ngọc Cơ Hoa lại khiến hắn nhíu mày. Bát Phẩm Linh Dược, cho dù tại Ly Hỏa Đế Đô cũng cực kỳ hiếm có.

Không nói giá trị nổi bật, cho dù có đủ Hồn Thạch cũng không nhất định có thể mua được.

"Tiêu huynh đệ, Ngọc Cơ Hoa này rất khó tìm."

"Hướng Lão, Ngọc Cơ Hoa này ta có nghe nói qua, có vẻ như không lâu trước đó Sở gia có lấy được một gốc ở hội đấu giá trước."

Y Vân một bên đột nhiên mở miệng nói.

"Sở gia?"

Trong mắt Hướng Vinh lóe lên vẻ kích động, sau đó lại lộ ra vẻ khổ sở:
 
Thần Võ Thiên Tôn - Thục Kỷ
Chương 337: Có điều



"Vậy gốc Ngọc Cơ Hoa này cơ bản không khả năng lấy được."

Vừa nghe đến hai chữ Sở, trong mắt Tiêu Thần cũng lóe qua tia ngưng trọng, trong đầu nhớ tới hai nữ tử trong Thương Mang Cốc, không phải đều là người Sở gia sao?

"Tam Gia, gốc cây Ngọc Cơ Hoa kia của Sở gia là ở đấu giá nào có được?"

Tiêu Thần hỏi.

"Cửu Tiêu Thương Hội, có điều Bát Phẩm Linh Dược, cơ hồ là có thể ngộ nhưng không thể cầu, rất ít xuất hiện gốc thứ hai."

Y Vân lắc đầu thở dài:

"Ta nghe nói Thiếu Chủ Sở gia, Sở Khinh Cuồng hình như trúng độc, khắp nơi tìm dược, Ngọc Cơ Hoa này han là để cứu Sở Khinh Cuồng."

"Sở Khinh Cuồng?"

Nghe được ba chữ, con ngươi Hướng Vinh hơi hơi co rụt lại.

Tiêu Thần lại lơ đễnh, bởi vì hắn căn bản chưa nghe qua cái tên này, hỏi:

"Vậy nếu như ta có thể chữa độc của Sở Khinh Cuồng, có phải sẽ có được Ngọc Cơ Hoa?"

"Nếu như ngươi tự tin, có thể thử một lần. Sở Khinh Cuồng là đệ nhất thiên tài Sở gia, đừng nói tốn một gốc Ngọc Cơ Hoa, dù phải gấp mười lần, trăm lần, Sở gia đoán chừng cũng sẽ tiếc."

Y Vân khẳng định nói.

"Y huynh, ngươi quen người Sở, có thể qua chao hỏi."

Hướng Vinh khẩn cầu nhìn Y Vân nói.

"Ta có thể thử xem, về phần có thành công không thì khó nói."

Y Vân gật gật đầu nói.

"Đa tạ Y huynh."

Hướng Vinh hơi chắp tay, hít sâu một hơi nói.

"Vậy làm phiền Tam Gia."

Tiêu Thần cũng gật đầu. Nếu chỉ là giải độc, hắn nhất định có biện pháp, có thể thành công hay không hắn không biết, nhưng chí ít có thể thử một lần.

"Ha ha, vậy mà là Ô Mộc Căn cắt ra ngàn năm, vận khí không tệ. Hơn nữa, Ô Mộc Căn này phẩm chất tốt, có thể bán giá cao."

"Huynh đệ, Ô Mộc Căn ta ra 3 vạn!"

"Ta ra 4 vạn!"

"4 vạn 5000!"

Đột nhiên, một trận thanh âm náo nhiệt truyền đến, Tiêu Thần ngừng bước chân, kinh ngạc nhìn về phía cách đó không xa.

Nơi đó tụ tập không ít người, vây chật như nêm, tất cả ánh mắt mọi người đều sục sôi.

"Họ đang làm cái gì vậy?"

Vẻ mặt Tiêu Thần vô cùng nghi hoặc nói, nhiều người vây quanh như vậy, còn đấu giá kịch liệt như thế, trong nháy mắt đẩy lên sự hiếu kỳ của hắn.

"Bọn họ đang đánh cược thạch, Tiêu tiểu hữu mới từ Hoàng Triều đến, không biết cũng rất bình thường."

Y Vân cười cười.

"Cược thạch?"

Tiêu Thần trong nháy mắt nhớ tới cái gì, kiếp trước không phải cũng có cái nghề này à, một chút khoáng thạch dưới mặt đất chôn vô số tuế nguyệt, đi qua tuế nguyệt biến thiên, trong viên đá có khả năng chứa Phỉ Thúy cực kỳ trân quý.

"Không sai, trừ Sinh Tử Đấu Trường, cái ngành nghề nóng thứ hai chính là cược thạch. Những thạch đầu này đều là từ trong cổ địa khai thác ra, bên trong có khả năng ẩn chứa linh dược trân quý, cũng có khả năng chứa quáng thạch hiếm có."

Y Vân giải thích nói.

Sau đó lại bổ sung một câu:

"Chỉ là chút cổ thạch này có thể ngăn cách Hồn Lực dò xét, muốn phán đoán bên trong có kỳ vật hay không, vậy thì phải dựa vào nhãn lực cùng kinh nghiệm, Tiêu tiểu hữu có muốn hay thử một chút không?"

"Xem ra Tam Gia bình thường chơi không ít nha."

Tiêu Thần cười cười, đối với cái nghề này, hắn không cảm thấy hứng thú lắm.

"Vậy thì thử xem."

Tiêu Thần không có ý quấy rầy nhã hứng Y Vân, dù sao hắn chỉ là một người xem náo nhiệt, không quan tâm việc chậm trễ thời gian.

"Qua đó nào, đợi một lúc hai vị cho ta mở tầm mắt."

Y Vân lập tức ma quyền sát chưởng, nơi nào còn mảy may phong độ cường giả Chiến Hoàng, vén tay áo lên, liền lẫn vào trong đám người.
 
Thần Võ Thiên Tôn - Thục Kỷ
Chương 338: Tam Gia nói giỡn



Tiêu Thần, Hướng Vinh và Tiểu Kim cùng theo sau lưng Y Vân đi vào. Chỉ một thoáng, từng luồng sáng sắc thái rực rỡ khắc sâu vào tầm mắt Tiêu Thần.

Tại phía trước sân bãi trưng bày đủ loại thạch đầu(đá), màu sắc không đồng nhất, đủ loại lớn nhỏ.

Cái này cùng hình ảnh phán đoán trong lòng Tiêu Thần hoàn toàn khác biệt, theo lý thuyết, thạch đầu không phải là thạch đầu sao, làm sao còn có nhiều màu sắc như vậy.

Rat nhiều ngưoi đang tìm kiem trong đong loạn thạch, tìm kiếm nguyên liệu thạch trong lòng bản thân ngưỡng mộ.

"Nha, Tam Gia, làm sao hôm nay mới đến?"

Nhìn thấy Y Vân đi đến, một nam tử trung niên nghênh đón, xem ra Y Vân đã là khách quen.

"Văn Phường Chủ, ngươi là mong móc hết Hồn Thạch trong túi ta ra chứ gì."

Y Vân cười ha hả, lời nói nửa thật nửa giả, ai bảo hắn mỗi lần đều hao tổn không ít chứ.

"Tam Gia nói giỡn."

Văn Phường Chủ xấu hổ cười một tiếng, hắn cũng không biết nói gì. Ai bảo Y Vân vận khí kém như vậy, mỗi lần đều mở hàng hụt.

"Được rồi, đùa với ngươi thôi, có vật liệu tốt hay không?"

Y Vân cười cười, trực tiếp đi đến giữa chỗ thạch đầu.

"Tam Gia, không phải ta lừa ngươi, lần này thật có không ít liệu tốt."

Văn Phường Chủ cười cười, chỉ một đống lam sắc thạch đầu nơi xa nói:

"Những Lam Hải Thạch này ta thật vất vả làm ra, trước đó có một người cắt một khối liệu, ra một gốc Thất Phẩm Thăng Tiên Thảo, Linh Khí dồi dào."

"A?"

Ánh mắt Y Vân sáng lên, lập tức bắt đầu đánh giá bên trong một đống đá lam sắc, cược rất nhiều năm thạch đầu. Hắn đương nhiên sẽ không nghe Văn Phường Chủ lay động, hắn sớm đã có một chút kinh nghiệm bản thân.

Không bao lâu, trong tay Y Vân xuất hiện hai thạch đầu, một cái to xấp xỉ bằng đầu người, mà một cái, lại không khác một cái đầu trâu to.

"Tam Gia coi trọng hai cái này?"

Văn Phường Chủ cười hì hì đi đến:

"Cai nhỏ nay 5 van Hồn Thạch, cai lon 15 vạn."

Hồn Thạch mà Văn Phường Chủ nói, chính là Trung Phẩm Hồn Thạch, một khoi thach đầu ra gia 5 van Trung Phẩm Hồn Thạch, van cược tương đối lớn.

Tiêu Thần cũng thổn thức, khó trách có người một đêm chợt giàu, cũng có người táng gia bại sản.

Mặc dù hắn không biết thạch đầu tốt hay xấu, nhưng nhìn một chút, những thạch đầu này đều cực kỳ bình thường.

"Ta cảm giác được mười phần Linh Khí của hai khối này, chỉ là ngươi cũng biết rõ vận khí ta, cho nên lần này, ta chỉ muốn đánh cược một khối để giải thèm một chút thôi."

Y Vân cười nói.

Hắn mặc dù không thiếu Hồn Thạch, nhưng mà Hồn Thạch hắn cũng không phải nhặt được. Với vận khí của hắn, một khi mua cả hai khối thạch đầu này rất có thể trực tiếp đổ xuống sông xuống biển.

"Tam Gia cân nhắc kỹ lại xem."

Văn Phường Chủ xấu hổ cười nói.

Y Vân gật gật đầu, cầm hai khối thạch đầu đi đến bên người Tiêu Thần cùng Hướng Vinh, nói: - Hai vị, cho chút ý kiến.

"Y huynh, nghề này ta không có chút kiến thức nào, hỏi ta còn không bằng hỏi Tiêu huynh đệ một chút."

"Bát Phẩm Linh Dược Tinh Thần Lam?"

"Đáng tiếc, Linh Khí đã tiêu tán không ít, bằng không giá trị thật không thấp."

"Cho dù Linh Khí còn sót không có mấy, giá trị cũng vượt xa Thất Phẩm Linh Thảo bình thường, ta ra 100 vạn."

"150 vạn!"
 
Thần Võ Thiên Tôn - Thục Kỷ
Chương 339: Răng rắc!



Đột nhiên, nơi xa truyền đến một tràng thanh âm thốt lên, đám người bắt đầu điên cuồng tăng giá, bốn phía lại có không ít người bị hấp dẫn mà đến.

Tiêu Thần theo tiếng kêu nhìn lại, lại phát hiện một thạch đầu Lam Sắc bị cắt mở, bên trong lộ ra trong suốt, một gốc cỏ non óng ánh trong suốt nằm trong đó, tn ra ánh sáng lam.

Cho dù cách mười mấy mét, cũng có thể rõ ràng cảm nhận được Tinh Thần Lam Linh Khí tràn đầy kia, hít một hơi đã khiến cho người ta toàn thân thư thái.

"Đúng thực sự là điên cuồng a."

Tiêu Thần cảm thán nói, khó trách tu sĩ đánh cược thạch cuồng nhiệt như vậy, tiêu mấy vạn Hồn Thạch, trong nháy mắt lừa hơn trăm vạn, cho dù cường giả Chiến Hoàng cũng không nhịn được dụ hoặc.

"Đi, đi xem xem."

Y Vân càng hưng phấn ôm hai khối thạch đầu chạy tới.

"Tiêu huynh đệ, chớ để ý, Y huynh là cuồng nhân cược thạch chân chính."

Hướng Vinh giải thích nói.

"Không có việc gì, chúng ta cũng đi qua xem xem."

Tiêu Thần tự nhiên không để ở trong lòng, mỗi người đều có quyền làm điều mình thích.

Thậm chí, Tiêu Thần cũng hứng thú đối với cược thạch, như loại linh dược Tinh Thần Lam này, bình thường rất ít có thể thấy được, nhưng hôm nay trong một viên đá lại cắt ra được một gốc.

Nếu như vận khí tốt, đây đúng là phương pháp làm giàu. Đương nhiên, cái Tiêu Thần muốn không phải là phát tài, hắn muốn là những linh dược trân quý kia.

"Văn Phường Chủ, Lam Hải Thạch này của ngươi thật không tệ, vậy mà cắt ra Tinh Thần Lam."

Rất nhiều người không ngừng tung ho Văn Phường Chủ.

Văn Phường Chủ cười không ngam miệng được, Tinh Thần Lam này có thể nói là chiêu bài sống, có cái này vừa ra, tuyệt đối không sợ bán không được Lam Hải Thạch.

Tiêu Thần đi theo Y Vân tới đống thạch kia, dưới chân đột nhiên chạm đến một viên to bằng chậu rửa mặt, trong lòng khẽ run lên.

"Bạch Thạch làm sao đột nhiên có dị động?"

Tiêu Thần trong lòng buồn bực, sau đó trong mắt lóe qua ánh sáng.

Lần trước gặp được tiểu đỉnh thần bí và Tử Thần Châu kia, Bạch Thạch cũng có phản ứng, chẳng lẽ?

Nghĩ vậy, Tiêu Thần nhặt thạch đầu lên, chỉ một thoáng, Bạch Thạch bên trong Hồn Hải rung động càng ngày càng lợi hại, thậm chí còn phát ra ánh sáng nhàn nhạt.

"Tiêu tiểu hữu, làm sao, ngươi cũng cảm thấy hứng thú với cược thạch? Đây chỉ là phế thạch Tinh Thần Lam vừa mới cắt ra mà thôi, nếu như ngươi cảm thấy hứng thú, chỉ cần ngươi coi trọng khối nguyên liệu nào, coi như ta mua."

Y Vân vô cùng phóng khoáng nói.

"Chính là khối thạch đầu này."

Tiêu Thần cười cười, hắn rất muốn xác minh ý nghĩ trong lòng. Nếu như thực sự có thể dùng cách này, việc cược thạch kia chẳng phải sẽ đều thuận lợi?

"Khối này?"

Y Vân cổ quái nhìn Tiêu Thần nói, một khối phế thạch mà thôi, chẳng lẽ còn có thể cắt ra thứ gì, có điều hắn vẫn gật gật đầu, dù sao cũng không tiêu hết bao nhiêu Hồn Thạch.

Sau đó tìm tới chủ nhân đống phế thạch này, đối phương cắt ra Tinh Thần Lam, sớm đã cười không ngậm miệng được, cuối cùng tiêu có 100 Hồn Thạch liền bị Y Vân mua được.

"Tiêu tiểu hữu, khối thạch đầu này cơ bản sẽ không ra cái gì, ngươi tùy tiện mở ra nhìn xem."

Y Vân cười cười.

"Được!"

Tiêu Thần gật đầu, chập chỉ thành kiếm, chậm rãi cắt đứt thạch đầu trong tay.

"Một khối phế thạch mà thôi, còn cần cẩn thận từng li từng tí như thế sao?"

"Aizz, người trẻ tuổi có chút hiếu kỳ cũng đúng, thất bại một hai lần không sợ cái gì, dù sao về sau cũng sẽ quen."

"Nếu khối thạch đầu này có thể cắt ra bảo bối, lão tử liền ăn hết cả tảng đá."

Trong đám người truyền đến một giọng trào phúng, rất nhiều người xem thường nhìn Tiêu Thần

Hai người Y Vân và Hướng Vinh xấu hổ, hận tìm không được một cái lỗ để chui vào, ngược lại Tiêu Thần vô cùng bình tĩnh, chậm rãi cắt thạch đầu.

Sau một lát, thạch đầu trong tay Tiêu Thần chỉ còn bằng hai cái nắm đấm lớn nhỏ, Y Vân rốt cục nhịn không được, an ủi:

"Tiêu tiểu hữu, bỏ đi, ngươi lại chọn một khối khác, coi như của ta."

Y Vân đã không nhịn được an ủi Tiêu Thần.

Nhưng mà ...

Ong ong ~~

Chỉ một thoáng, một đạo ánh sáng ráng hồng bảy sắc từ trong tay Tiêu Thần b*n r*, xông thẳng chân trời.
 
Thần Võ Thiên Tôn - Thục Kỷ
Chương 340: Cái này?



Ánh sáng ráng hồng bảy sắc theo tay Tiêu Thần nở rộ, con ngươi đám người trong nháy mắt bị ánh sáng kia hấp dẫn !.

Ánh sáng ráng hồng bảy sắc lấp lóe, chói lọi sáng chói, đâm vào hai mắt khiến người ta không mở ra được, phụ trợ cho Tiêu Thần siêu nhiên vô cùng. Ngay sau đó, một mùi thơm ngát nhàn nhạt tràn ngập ra.

"Cái này?"

Ánh sáng ráng hồng bảy sắc lóe lên một cái rồi biến mất, nhưng mà ánh mắt đám người lại kinh hãi nhìn chằm chằm tay trái Tiêu Thần, không còn cách nào rời mắt.

Y Vân cách gần nhất mắt lại càng trợn tròn, kinh hãi nhìn chằm chẳm trong lòng bàn tay Tiêu Thần.

Trong tay Tiêu Thần, một khối thạch đầu bảy sắc nằm yên tĩnh. Mặc dù không lớn bằng bàn tay, nhưng tản ra tràn đầy sinh cơ, giống như một đầu thú kinh khủng ẩn núp trong đó.

Kinh dị nhất là trên tảng đá bảy sắc kia, lại còn lưu chuyển lên một đường vân thần bí, giống như từng con rồng nhỏ.

"Thất Thải Long Văn Mộc! Lại là Thất Thải Long Văn Mộc, bảo vật vô giá a!"

Không biết là ai run rẩy kinh hô lên.

Những người trước đó châm chọc Tiêu Thần càng trợn tròn mắt, cảm giác mặt tê rần.

Một khối phế liệu trong mắt bọn họ, vậy mà cắt ra Thất Thải Long Văn Mộc.

Thất Thải Long Văn Mộc, bản thân cũng không cao, chỉ tương đương với vật liệu luyện khí Bát Phẩm, có điều nó cũng có thể làm thuốc, là phụ dược luyện chế rất nhiều Đan Dược, cả tòa Ly Hỏa Đế Đô cũng khó gặp.

Nghe đồn, Thất Thải Long Văn Mộc là nơi Thần Long dừng lại, phía trên hoặc nhiều hoac ít ảnh hưởng khí tức Thần Long, bởi vậy Thất Thải Long Văn Mộc được xưng là bảo vật vô giá cũng không phải không thể.

Bây giờ trên thế gian, Thần Long không thể gặp, Thất Thải Long Văn Mộc càng cực kì thưa thớt, vật hiếm thì quý!

"Đây là của ta!"

Tiếng vang gầm lên giận dữ, chỉ thấy một đạo thân ảnh hướng về Tiêu Thần gào thét, hướng thẳng đến Long Văn Mộc bảy sắc trong tay hắn.

"Tự tìm cái chết!"

Con ngươi Tiêu Thần vô cùng lạnh lẽo, vội vàng đem Long Văn Mộc bảy sắc cất vào trong Hồn Giới, trong lòng hắn có chút hối hận, sớm biết rõ đã không cắt thạch ở nơi này.

"Làm càn!"

Không đợi Tiêu Thần xuất thủ, một tiếng gầm lên truyền ra, chỉ thấy một đạo thân ảnh đã che ở trước người hắn, một chưởng đánh về đạo thân ảnh kia.

Ầm! Người muốn cướp đoạt Thất Thải Long Văn Mộc trong tay Tiêu Thần bay ngược ra, trong miệng máu tươi cuồng phún, hung hăng đập xuống mặt đất.

"Dám ở chỗ này giương oai, ngươi coi Văn mỗ chỉ là vật trưng bày sao?"

Tiêu Thần lấy lại tinh thần, lại phát hiện Văn Phường Chủ đưa lưng về phía hắn, lạnh lùng nhìn người đối diện kia, đó là một lão giả áo đen gầy gò.

Tiêu Thần rốt cục cũng nhận rõ thân phận lão giả gầy gò, chính là tu sĩ vừa mới cắt ra Tinh Thần Lam. Y Vân tiêu 100 Trung Phẩm Hồn Thạch mua khối thạch này từ trong tay hắn.

"Khối toái thạch kia là của ta!"

Lão giả gầy gò vất vả từ dưới đất đứng lên, giận dữ hét.

"Vừa rồi ngươi đã lấy 100 Hồn Thạch bán cho ta, nhiều ánh mắt như vậy nhìn thấy, dựa vào cái gì là của ngươi?"

"100 khối Hồn Thạch mà muốn mua Thất Thải Long Văn Mộc, ngươi thật coi ta là tên ngốc sao?"

Lão giả gầy gò lau đi máu tươi khóe miệng, nửa bước không nhường đường.

"Không hiểu quy củ chợ đêm, thì đừng tới nơi này mất mặt xấu hổ."

Văn Phường Chủ lạnh như băng nói.
 
Thần Võ Thiên Tôn - Thục Kỷ
Chương 341: Có đúng không?



"Ngươi có biết ta là ai?"

Lão giả gầy gò không cam lòng, uy h**p nói.

"Chẳng cần biết ngươi là ai, dù là thiên vương lão tử đến nơi này, cũng phải tuân thủ quy củ nơi này. Cút khỏi chợ đêm, bằng không đừng trách Văn mỗ hạ thủ vô tình."

Sắc mặt Văn Phường Chủ lạnh lùng, ngữ khí vô cùng bá đạo.

Đám người một mặt cười trên nỗi đau của người khác nhìn lão giả gầy gò, đúng như Văn Phường Chủ nói, bất luận ngươi là ai, đến nơi này liền phải tuân thủ quy củ.

Một khi làm trái quy củ, chợ đêm cũng không thể tồn tại.

Rất nhiều người rõ ràng, đứng sau lưng chợ đêm là Tam Đại Thương Hội, cho dù ở trong mắt Đế Tộc, Tam Đại Thương Hội cũng là quái vật khổng lồ.

Ai dám tới đây quấy rối, chỉ có một con đường chết!

"Ta là Thất Phẩm Luyện Dược Sư Sở gia mời đến."

Lão giả gầy mặt lộ vẻ dữ tợn nói.

"Sở gia sao?"

Sắc mặt Văn Phường Chủ không thay đổi, trong mắt càng lộ ra một tia khinh thường.

"Ngô Trưởng Lão!"

Đúng lúc này, một thanh âm hoàng anh vang lên, chỉ thấy một nữ tử váy đen từ trong đám người đi tới, tu sĩ bốn phía vội vàng nhường ra một con đường.

"Là So Đại Tieu Thu Sở Yên Nhiên! Chẳng lẽ lão gia hỏa này thực sự là Luyện Dược Sư Sở gia mời đến?"

"Thất Phẩm Luyện Dược Sư, đến Sở gia cũng muốn cung kính đối đãi, khó trách phách lối như thế. Tiểu tử kia thật thảm, tại chợ đêm có lẽ không làm gì được hắn, một khi rời khỏi chợ đêm, Sở gia có 100 biện pháp để hắn chết."

"Aiz, thất phu dù vô tội, mang ngọc lại là có tội. Cho dù đồ vật tốt, không đủ thực lực bảo hộ thì có ích gì đâu."

Đám người xì xào bàn tán, ánh mắt nhìn về phía Tiêu Thần tựa như nhìn một người chết.

Thần sắc Tiêu Thần vô cùng bình tĩnh, lúc nhìn thấy nữ tử váy đen kia, sâu đáy mắt lóe qua một tia khó chịu. Hắn tất nhiên liếc mắt liền nhận ra nữ tử váy đen, không phải là nữ tử luc ấy tại Thương Mang Cốc sử dụng Hủ Cốt Phệ Hồn Tán sao ?!

Nếu như không phải có Bạch Thạch cùng năng lực U Linh Chiến Hồn quỷ dị, Tiêu Thần hắn đã chết tại Thương Mang Cốc rồi.

Nữ nhân này ngoài mặt ôn tồn lễ độ, bình dị gần gũi, nhưng tâm của nàng vô cùng tàn nhẫn, không hổ là con đại gia tộc.

"Đại Tiểu Thư, ngươi phải làm chủ cho lão hủ, Thất Thải Long Văn Mộc của ta bị hắn cướp đi!"

Nhìn thay So Yen Nhien, lao gia gay Ngo Truong Lao lập tức nước mui nước mắt, ác nhân cáo trạng trước.

Nghe được lời Ngô Trưởng Lão, thần sắc Sở Yên Nhiên lạnh lẽo, con ngươi lạnh nhìn chằm chẵm Tiêu Thần nói:

"Đem đồ vật giao cho Ngô Trưởng Lão, việc này như vậy bỏ qua!"

Tiêu Thần cười lạnh không nói, hay cho một Sở gia bá đạo, không hỏi nguyên do thật sực đã nhất định đoạt đồ vật của người khác, thực sự là buồn cười.

Đám người không ít tu sĩ giận mà không dám nói gì, chỉ có thể làm như bản thân cái gì cũng không nghe thấy.

"Sở tiểu thư, Tiêu huynh đệ cũng không có đoạt thứ gì, chỉ là Sở gia Trưởng Lão vu oan giá họa mà thôi.”

Hướng Vinh vội vàng đi đến bên người Tiêu Thần, cái này khiến Tiêu Thần trong lòng có chút ấm áp.

"Có đúng không?"

Sở Yên Nhiên con ngươi chỗ sâu lóe qua một vòng lãnh quang, rất hiển nhiên, nàng nhận ra Hướng Vinh, cũng không tiện chất vấn, bằng không mà nói, một người xa lạ dám cùng nàng chống đối, nàng đã sớm quát lớn!

Sau đó nhìn Ngô Trưởng Lão trên mặt đất thụ thương, lại liếc nhìn bốn phía nói:

"Vậy vì sao Ngô Trưởng Lão bị thương?"

"Là ta đa thương, có người muốn làm hỏng quy củ chợ đêm."

Ngô Trưởng Lão biết rõ bản thân đuối lý, cũng không tiếp tục dây dưa.

Có điều, hắn cũng không muốn bỏ phí Thất Thải Long Văn Mộc, đồ vật này rơi vào tay một tiểu tử, chỉ là phung phí của trời.

"A?"

Nghe được lời Ngô Trưởng Lão, ánh mắt Sở Yên Nhiên sáng lên, quay người lần nữa nhìn về phía Tiêu Thần.
 
Thần Võ Thiên Tôn - Thục Kỷ
Chương 342: Không bán!



"Ngươi ra giá đi."

Sở Yên Nhiên nhàn nhạt nhìn Tiêu Thần, bộ dáng cao cao tại thượng, ánh mắt kia, tựa như đang nhìn xuống một con kiến hôi.

Tiêu Thần trong lòng cười lạnh không thôi, Sở Yên Nhiên này ngữ khí thật đúng là bá đạo, ép bán Thất Thải Long Văn Mộc, vậy mà tựa như là đang bố thí cho bản thân, điều này khiến hắn vô cùng khó chịu.

"Không bán!"

Tiêu Thần không chút do dự nói, một mặt hờ hững.

Đám người kinh ngạc nhìn Tiêu Thần, còn tưởng bản thân nghe lầm.

Đây chính là dòng chính Sở gia Sở Yên Nhiên, ngươi dám cùng nàng nói chuyện như thế, đây không phải muốn chết sao?

"Ân ?! "

Con ngươi Sở Yên Nhiên u lãnh vô cùng:

"Ngươi có biết rõ ta là ai?"

"Biết, lời của ngươi ta vừa rồi đã nghe qua, vừa rồi hắn cũng nói như vậy."

Tiêu Thần thản nhiên nói.

Đám người trên mặt lộ ra vẻ cổ quái, tiểu tử này thật sự dám nói, đây là không nể mặt Sở Yên Nhiên sao? Hay là cố ý châm chọc nàng?

Y Vân và Hướng Vinh cũng hơi kinh ngạc, bọn hắn biết Tiêu Thần cho tới bây giờ đều là ăn mềm không ăn cứng, nhưng cũng phải nhìn đối tượng chứ, cho dù là bọn hắn cũng phải cho Sở gia mấy phần mặt mũi.

'1000 vạn!"

Ánh mắt Sở Yên Nhiên càng ngày càng lạnh, việc liên quan huynh trưởng nàng Sở Khinh Cuồng, nàng không thể phớt lờ, dù là cái giá lớn hơn cũng sẽ không tiếc.

"Không bán!"

Tiêu Thần nhàn nhạt lắc đầu, 1000 vạn Trung Phẩm Hồn Thạch không hề ít, nhưng trong lòng hắn, cho dù có nhiều Hồn Thạch hơn so ra vẫn kém Thất Thải Long Văn Mộc, bởi vì hắn đã nghĩ đến tác dụng của Thất Thải Long Văn Mộc.

"2000 vạn!"

Sở Yên Nhiên lại nâng giá lên.

Dưới cái nhìn của nàng, một Chiến Vương cảnh mà thôi, không có khả năng không động tâm với Hồn Thạch. Ngươi không muốn đáp ứng, ta liền đập Hồn Thạch vào khiến ngươi đáp ứng.

"Nói nhiều hơn nữa cũng vô ích, một trăm triệu ta cũng không bán."

Tiêu Thần vẫn như cũ lắc đầu, quay người chuẩn bị rời đi.

"Hai trăm triệu!"

Sở Yên Nhiên cơ hồ nghiến răng nghiến lợi, tiểu tử ngươi không phải nói một trăm triệu cũng không bán sao? Ta liền ra giá hai trăm triệu, xem ngươi bán hay không.

"Hítttt!"

Đám người hít vào ngụm khí lạnh, kinh hãi nhìn Tiêu Thần cùng Sở Yên Nhiên..

Hai trăm triệu Trung Phẩm Hồn Thạch, tương đương với 20 tỷ Hạ Phẩm Hồn Thạch, cho dù Chiến Hoàng cũng không có khả năng cầm ra được nhiều Hồn Thạch như vậy.

Không phải chỉ là một khối Thất Thải Long Văn Mộc sao? Hai trăm triệu Trung Phẩm Hồn Thạch đã vượt qua giá trị của nó.

Rất nhiều người nhìn về phía Tiêu Thần ánh mắt lộ ra một tia cười lạnh, gia hỏa này quá không biết điều, thậm chí ngay cả mặt mũi Sở gia còn không cho.

Ngô Trưởng Lão cười lạnh nhìn Tiêu Thần, trong lòng lạnh giọng nói:

"Ngưoi không phải là muốn Hồn Thạch sao? Sở gia cái gì có thể thiếu, chính là không thiếu Hồn Thạch, Thất Thải Long Văn Mộc kết quả vẫn là của ta!"

Nhưng mà, nụ cười của Ngô Trưởng Lão trong nháy mắt cứng đờ, bởi vì Tiêu Thần cũng không quay đầu lại rời đi, tựa như căn bản không nghe được lời Sở Yên Nhiên nói.

"Ngươi đừng không biết tốt xấu!"

Sở Yên Nhiên cũng phẫn nộ, thân hình lóe lên, trong nháy mắt ngăn lại đường đi của Tiêu Thần!

"Ta không biết tốt xấu? Đồ vật của ta không bán cho Sở gia ngươi, chính là không biết tốt xấu sao?"

Trên mặt Tiêu Thần lộ ra một tia cân nhắc:

"Ta nói không bán, ngươi một đến hai, hai đến ba hung hăng càn quấy, rốt cuộc là ai không biết tốt xấu?"

Liên tiếp hỏi lại, khiến Sở Yên Nhiên ngậm miệng không nói gì, nàng rốt cục nhìn ra Tiêu Thần cũng không phải là đang cố ý nâng giá lên, mà thực là không muốn bán.

Kỳ thật trong lòng Tiêu Thần còn có chút bận tâm, sợ Sở Yên Nhiên nhận ra hắn, có điều bây giờ xem ra, là bản thân hắn lo lắng quá nhiều.

"Ngươi rốt cuộc muốn như thế nào mới bán Thất Thải Long Văn Mộc?"

Sở Yên Nhiên lời nói rốt cục mềm xuống.

"Nói không bán, liền không bán."

Tiêu Thần vẫn quyết đoán như cũ, thầm nghĩ trong lòng:

Ngô Trưởng Lão đứng dậy, lau đi máu khóe miệng, hung ác nói.

"100 Trung Phẩm Hồn Thạch?"

Sở Yên Nhiên nghe vậy, xúc động muốn thổ huyết, trong lòng tức giận vô cùng:

"Ngô Nhân ngươi là ngu dốt sao? Thất Thải Long Văn Mộc ngươi 100 Trung Phẩm Hồn Thạch lien bán!"
 
Back
Top Bottom