Chào bạn!

Để có thể sử dụng đầy đủ chức năng diễn đàn Của Tui À bạn phải đăng nhập hoặc đăng ký.

Đăng Ký!

Wattpad  Thái Tử Phi Thất Sủng

Thái Tử Phi Thất Sủng
Chương 96: Không thể trốn tránh


Thủy Vân cung.Ở trong phòng ngủ, Diệp Lạc lặng yên ngồi trên ghế, đôi mi thanh tú khẽ chớp, hai mắt không có tiêu cự nhìn ra ngoài cửa sổ, trên khuôn mặt tuyệt mỹ thoáng nét ưu sầu.Cửa phòng ngủ bị người nhẹ nhàng đẩy ra, Thanh nhi trên tay nâng một mâm điểm tâm, nhẹ nhàng đi đến bên cạnh Diệp Lạc, cầm điểm tâm trên tay cẩn thận đặt trên bàn, sau đó đối Diệp Lạc nhẹ giọng nói"Tiểu thư, tiểu thư đã một ngày chưa ăn gì rồi, đây là em phân phó thiện phòng chuẩn bị chút điểm tâm, tiểu thư hảo hảo ăn một chút thôi, bằng không, thân mình sẽ chịu không nổi ."

Diệp Lạc khẽ lắc đầu, nhẹ nhàng thở dài, nói" Thanh nhi, ta ăn không vô, em cứ để đấy cho ta."

Thanh nhi muốn nói lại thôi, do dự trong chốc lát, rốt cục vẫn nhịn không được, nói" Tiểu thư, hiện tại Lạc cung đã bị hoàng hậu sai người phóng hỏa thiêu thành tro tàn, trong cung ai ai cũng nghĩ rằng tiểu thư đã bị trận đại hỏa kia thiêu chết rồi, tiểu thư cần gì phải nghĩ ngợi nhiều nữa?"

Nghe Thanh nhi nói xong, Diệp Lạc lộ ra một chút ý cười chua xót, ý tứ trong lời nói của Thanh nhi, nàng lại không biết sao?

Nàng cũng tưởng từ nay về sau sẽ không bước vào hoàng cung nửa bước, tránh xa nam nhân kia ra, nhưng nàng thật sự có thể rời đi sao?Hiện tại hoàng thượng đã bị Long Ngữ Lan giam lỏng, mà Tử Dạ cũng chưa đăng cơ, nàng đáp ứng chuyện mẫu thân, còn chưa hoàn thành được!Hiện tại trong triều tình thế hỗn loạn, Long Ngữ Lan cùng Tư Mã Văn đang củng cố thế lực, mà Tử Dạ lại thế đơn lực bạc, hơn nữa, hoàng thượng hiện tại đang ở trong tay Long Ngữ Lan, tình thế bây giờ đối với Tử Dạ là cực kỳ bất lợi, nàng làm sao có thể an tâm ngồi yên mặc kệ?Suy cho cùng chuyện giữa nàng và Tử Dạ, chung quy còn phải chấm dứt rõ ràng, rời đi không minh bạch như thế, không phải tính cách Diệp Lạc nàng !

Cho dù hắn không thương nàng, nhưng nàng cũng không để mình bỏ đi yếu đuối như thế!

Cho dù phải đi, nàng cũng muốn đi một cách quang minh chính đại!

Nàng đã đáp ứng mẫu thân, nhất định sẽ giúp hắn đi lên ngôi vị hoàng đế, cho nên, nàng tuyệt đối không thể lùi bước!Huống chi, nàng còn có một trách nhiệm không thể trốn tránh đang ép nàng phải hồi cung!

Nàng từng thề rằng nhất định phải đem di hài mẫu thân bị người của Diệp gia chối bỏ quay về phần mộ tổ tiên Diệp gia an táng!

Nếu nàng hiện tại rời đi, như vậy, ai tới giúp nàng hoàn thành chuyện mẫu thân thời còn sống vẫn canh cánh trong lòng?Mặc kệ sau này đối mặt người nam nhân kia khó khăn đến cỡ nào , nàng bắt buộc phải đối mặt!

Bởi vì, hoàn thành nguyện vọng của mẫu thân là trách nhiệm của nàng, nàng không thể trốn tránh!

Càng không thể lùi bước như vậy!

Nếu không, nàng sẽ hối hận cả đời!Nghĩ đến đây, Diệp Lạc trong lòng có quyết định, nàng nhìn Thanh nhi, giọng điệu thân tình nói"Thanh nhi, lời em nói , ta cũng biết, nhưng ta không thể rời đi như vậy được!

Ta phải quay trở lại cung!"

Thanh nhi không dám tin mở to hai mắt nhìn Diệp Lạc, lớn tiếng nói"Tiểu thư!

Người điên rồi?

Thật vất vả lắm chúng ta mới thoát ly được, làm sao tiểu thư còn muốn tiến cung trở lại?

Em thật sự không rõ, trong lòng tiểu thư rốt cuộc nghĩ như thế nào !

Thái tử gia căn bản là không thương tiểu thư, người cần gì phải trở về?

Huống chi, trong cung mọi người đều nghĩ tiểu thư đã chết!

Tiểu thư cho dù muốn hồi cung, cũng là việc không thể a!"

Diệp Lạc hít một hơi thật sâu, nàng nhẹ nhàng kéo tay Thanh nhi lại và nói" Thanh nhi, tin tưởng ta, ta trở về, cũng không phải vì hắn!

Ta trở về, chỉ là bởi vì ta có lý do không thể không trở về !

Ta biết, trong cung mọi người đều cho rằng ta đã chết, bây giờ trở về, nhất định sẽ khiến cho mọi người chú ý, thậm chí có khả năng còn có thể bởi vì lý do này mà bại lộ thân phận của ta!

Nhưng cho dù là như vậy, ta cũng phải trở về!"

Thanh nhi biết, Diệp Lạc nếu quyết định chuyện gì, sẽ khó mà thay đổi, nàng tức giận dậm chân, kêu lên"Tiểu thư!

Xem như em van cầu người, đừng quay về cung, được chứ?

Nếu như trước kia còn nguyên công lực, mặc kệ tiểu thư muốn làm gì, em đều theo, nhưng bây giờ tiểu thư đã mất đi gần sáu phần công lực, bây giờ ngay cả em đều đánh không lại, em sao yên tâm để tiểu thư quay trở về được chứ?

Trong cung hung hiểm vạn phần, không cẩn thận sẽ nguy hiểm tới tính mạng, hoàng hậu nếu biết tiểu thư không chết, làm sao có thể bỏ qua cho tiểu thư?

Không được!

Bất kể như thế nào, tiểu thưu cũng không thể hồi cung!

Nô tỳ tuyệt đối không đáp ứng!"

Diệp Lạc giận tái mặt, trầm giọng quát"Thanh nhi!

Chẳng lẽ em muốn tiểu thư nhà em trở thành kẻ bất hiếu bất nghĩa sao?

Mẫu thân khi còn tại thế, đã dạy em như thế nào?"

Thấy Diệp Lạc tức giận, Thanh nhi cũng không nhịn được nữa, nàng bỗng nhiên ôm cổ Diệp Lạc, thanh âm nghẹn ngào nói"Tiểu thư, nếu như là bởi vì chuyện phu nhân, em nguyện ý thay thế người tiến cung!

Em van cầu người, không cần hồi cung được chứ?

Lúc tiểu thư rơi xuống vách núi đen, em thiếu chút nữa sống không nổi nữa, nếu người lại có chuyện gì, em. . . em thật không dám nhìn mặt phu nhân đã qua đời nữa.. ."

Thanh nhi nói xong lời cuối cùng, cơ hồ khóc không thành tiếng.

Nàng ôm lấy Diệp Lạc, lên tiếng khóc lớn, cơ hồ khóc đến thở không ra hơi.Thấy Thanh nhi thương tâm như thế, vành mắt Diệp Lạc cũng không khỏi đỏ lên, nàng biết Thanh nhi lo lắng cho nàng, nhưng nàng làm sao có thể vì mình mà để Thanh nhi lâm vào hiểm cảnh?

Nói cho cùng, một người có thể dịch dung thay đổi dung mạo, nhưng sao có thể thay đổi thanh âm, cho dù nàng quyết tâm để Thanh nhi thay thế nàng hồi cung, làm sao có thể lừa gạt được mọi người?Còn có, lúc Lạc cung hỏa hoạn, mặc dù không có một người thoát được ra, nhưng Diệp Lạc biết, trong Dạ Vân điện cung nhân trực đêm cũng có vài người đều là thái giám tâm phúc mà Tử Dạ an bài , lần này Tử Dạ hồi cung, tin rằng không bao lâu, hắn nhất định sẽ phát hiện chuyện này khác thường!Nếu hắn phát hiện nàng không chết, nhất định sẽ phát hiện việc nàng xuất cung, hơn nữa, lúc trước hắn đã hoài nghi thân phận nàng, lại có chuyện trùng hợp trên núi Thiên Hoa, hắn nhất định sẽ nghĩ đến nàng chính là người đó!Cho nên, nàng căn bản là không thể trốn tránh, nếu không thể trốn tránh, nàng vì sao không đối mặt?

Huống chi, nàng có lý do không thể không đối mặt.
 
Thái Tử Phi Thất Sủng
Chương 97: Bức vua thoái vị 1


Phượng Hoàng cung, trong đại điện rộng lớn , không khí cực kỳ áp lực, đám cung nhân không dám động đậy, lặng yên quỳ trên mặt đất.Long Ngữ Lan vẻ mặt giận dữ, sắc mặt xanh mét ngồi ở ghế phượng, vung mạnh tay lên, đem ấm trà trên bàn gạt xuống, tiếng vỡ vang lên, ấm trà nát thành vô số mảnh nhỏ, nước trà lênh láng đầy trên mặt đất.Long Ngữ Lan vẻ mặt nổi giận, hai mắt lạnh lùng đảo qua đám cung nhân quỳ rạp trên đất một cử động cũng không dám , tức giận quát"Đám phế vật vô dụng các ngươi!

Cút!

Toàn bộ cút ngay đi cho Bổn cung!"

Chúng cung nhân nghe thấy lời nói Long Ngữ Lan như được đại xá, một đám tiểu tâm dực dực bò dậy, sợ là chỉ cần phát ra một chút thanh âm thôi sẽ chọc giận Long Ngữ Lan đang nổi giận kia, sau đó lặng yên lui ra ngoài.Long Ngữ Lan sắc mặt âm trầm nhìn đại điện nháy mắt không có một bóng người , trong lòng thật sự là vô cùng phẫn nộ!Hơn hai tháng rồi!

Nàng vẫn cho là Tử Dạ đã chết, ai biết, qua hơn hai tháng, Tử Dạ cư nhiên đã trở lại, làm sao nàng không phẫn nộ cho được?Mắt thấy còn một chút nữa thôi, chỉ cần nàng lấy được Long ấn, con trai của nàng đã có thể thuận lợi đi lên vương vị, nhưng nàng trăm triệu không ngờ rằng, tại...này thời điểm mấu chốt này, nàng vốn nghĩ Tử Dạ đã chết chẳng những một sợi lông không tổn hao gì trở về cung, mà Long ấn thứ đồ nàng luôn luôn tìm kiếm nhưng không cách nào tìm được.

Chiếm được Long ấn, là có thể nắm giữ một nửa quân đội nước Tây Lương, khó trách, hắn dám ở trên triều đình công nhiên cùng nàng đối nghịch!Mà thời gian trước đây, nàng tìm mọi cách lấy lòng chúng thần, sau khi biết được Tử Dạ hồi cung tay cầm Long ấn, cả đám đều giống bị người chặn họng, nhìn Tử Dạ đối với nàng làm khó dễ, hừ cũng không dám hừ một tiếng!

Đám cẩu nô tài vô dụng!

Sẽ có một ngày, nàng sẽ chém bọn họ đầu rơi xuống đất!Long Ngữ Lan vỗ mạnh lên ghế phượng!

Dung nhan kiều diễm bởi vì phẫn nộ mà hơi vặn vẹo, nàng thật sự là đánh giá thấp Tử Dạ!

Nàng vẫn cho rằng Tử Dạ chẳng qua là một tiểu tử được nuông chiều vô pháp vô thiên, tự cao tự đại , nhưng nàng không có nghĩ đến, Tử Dạ nàng luôn không để vào mắt lại có tâm cơ lòng dạ sâu đến như vậy!

Qua nhiều năm như thế, hắn vẫn ở trước mặt nàng diễn trò, mà nàng, lại bị hắn lừa!Hảo một cái Tử Dạ!

Ngươi cho là ngươi nắm được Long ấn, đã khống chế được một nửa cấm quân nước Tây Lương, ngươi nghĩ có thể muốn làm gì thì làm sao?

Long Ngữ Lan khóe miệng hiện lên một chút cười lạnh.

Tử Dạ!

Ngươi cũng đừng quên, toàn bộ nước Tây Lương, còn có một nửa quân đội trong tay Bổn cung!

Cho dù ngươi có Long ấn thì thế nào?

Chẳng lẽ ngươi cho là như vậy, ngươi có thể ngồi trên ghế rồng sao?

Ngươi vọng tưởng!

Bổn cung còn ở đây một ngày, ngươi đừng hòng vọng tưởng xưng đế!

Có thể ngồi trên vị trí kia , chỉ có nhi tử của Bổn cung !Nghĩ đến hiện tại Long khắc ở trên tay Tử Dạ, Long Ngữ Lan hận đến cắn chặt răng!

Nàng thật không ngờ, hoàng thượng nhiều năm đối với nàng ngoan ngoãn phục tùng như vậy , cư nhiên đã sớm phòng bị nàng, luôn luôn âm thầm trợ giúp Tử Dạ, nếu không phải nàng sơ ý, như thế nào lại để Tử Dạ có cơ hội giành trước Long ấn cơ chứ?

Nếu không phải nàng quá mức tự đại, Tử Dạ há có thể có nửa phần cơ hội?Nghĩ đến đây, Long Ngữ Lan lộ ra cười lạnh oán độc vô cùng, Tử Dạ nha Tử Dạ!

Ngươi cho là ngươi bây giờ là có thể cùng Bổn cung chống lại đến cùng sao?

Ngươi tuy rằng tay cầm Long ấn, nhưng ngươi cũng đừng quên!

Hoàng thượng vẫn là nằm trong tay Bổn cung.

Cho nên, chỉ cần Bổn cung buộc hắn thoái vị, để Tử Ảnh lên ngôi vị, cho dù tay ngươi nắm Long ấn thì cũng có nghĩa lý gì?Nghĩ đến đây, Long Ngữ Lan theo phượng ghế đứng lên, xoay người đi nhanh hướng trong điện đi đến.Hậu điện Phượng Hoàng cung, trong tẩm cung rộng lớn hoa lệ , hoàng thượng lặng yên nằm trên long sàng xa hoa, sắc mặt vàng như nến, hai mắt nhắm nghiền, cả người thoạt nhìn không có một tia huyết sắc .Trong tẩm cung đốt trầm hương, hai cung nữ lặng yên đứng ở một bên, không dám phát ra một tia thanh âm, giống như sợ sẽ quấy nhiễu người đang nằm yên tĩnh ở trên long sàng.Long Ngữ Lan từ bên ngoài tẩm cung đi đến, nàng nhìn hai cung nữ liếc mắt một cái, lạnh giọng phân phó nói" Các ngươi ra ngoài cửa tẩm cung, không có phân phó của Bổn cung , bất luận kẻ nào cũng không cho bước vào tẩm cung nửa bước!"

Hai cung nữ kia liếc mắt nhìn nhau, sau đó nhất tề hành lễ, lui ra ngoài, cũng nhẹ nhàng mà đóng lại cánh cửa tẩm cung.Long Ngữ Lan đợi cung nữ sau khi rời khỏi đây, thế này mới chậm rãi đi đến bên cạnh long sàng, lạnh lùng nhìn hoàng thượng nằm ở trên long sàng liếc mắt một cái, sau đó cười lạnh một tiếng, trong ống tay áo lấy ra một bình sứ nhỏ, đổ một viên đan dược lục sắc trong bình ra, sau đó nhẹ nhàng nắm cằm hoàng thượng, đem viên đan dược này nhét vào miệng hoàng thượng.Đợi sau khi làm xong đây hết thảy, Long Ngữ Lan thế này mới chậm rãi ở long sàng ngồi xuống, hai mắt gắt gao nhìn thẳng hoàng thượng vẫn không nhúc nhích .Qua một lúc lâu, hoàng thượng vẫn hôn mê bất tỉnh bỗng nhiên nhẹ ho khan một tiếng, sau đó đôi mắt vẩn đục chậm rãi mở ra hắn có điểm mờ mịt nhìn lên nóc giường, biểu tình lơ mơ không rõ có chuyện gì xảy ra."

Ngươi đã tỉnh?"

Một cái thanh âm lạnh lùng truyền đến, hoàng thượng nhíu nhíu mày, quay đầu nhìn lại, lại nhìn thấy Long Ngữ Lan đang lạnh lùng nhìn hắn.

Hắn có điểm khó khăn muốn ngồi dậy, lại cảm thấy lực bất tòng tâm, hắn sắc mặt đại biến, thở hổn hển nói" Ngươi, ngươi rốt cuộc đã làm gì trẫm?"

Long Ngữ Lan lạnh lùng cười, nàng vươn bàn tay được sơn móng tỉ mỉ, nhẹ nhàng mà vỗ về hai má hoàng thượng, giọng điệu vô cùng ôn nhu nói" Hoàng thượng, nô tì yêu người như vậy, làm sao có thể đối với người như vậy chứ?"

Nói tới đây, Long Ngữ Lan bỗng nhiên sắc mặt trầm xuống, giọng điệu trở nên lãnh khốc dị thường"Ta muốn thế nào, ngươi không phải đã sớm biết sao?

Khó trách nhiều tháng qua, mặc kệ ta ép hỏi như thế nào, ngươi thủy chung không chịu đem Long ấn ở đâu nói cho ta biết, cho tới bây giờ, ta mới biết được, ngươi đã sớm đem Long ấn giấu ở chùa miếu trên núi Thiên Hoa!

Nguyên lai, ngươi vẫn đề phòng Bổn cung!"

Hoàng thượng lặng yên nhìn Long Ngữ Lan, bỗng nhiên cất tiếng cười to, hắn ho khan, thở hổn hển, thanh âm đứt quãng nói"Ngươi. . .

Cùng tên già độc phụ kia giống nhau. . .

Muốn đem giang sơn trẫm làm của riêng. . . .

Trẫm há có thể không đề phòng ngươi. . . .

Trẫm. . .

Trẫm vì để cho Dạ nhi. . . .

Dạ nhi. . . .

Bình an lớn lên. . . .

Trẫm năm đó nhẫn khí. . .

Im hơi lặng tiếng. . . . .

Để một nghiệt chủng. . . . . gọi trẫm hai mươi năm phụ vương. . . . .

Trẫm đã sớm. . .

Đã sớm. . . . .

Hận không thể đem các ngươi bầm thây vạn đoạn. . . . . . ."
 
Thái Tử Phi Thất Sủng
Chương 98: Bức vua thoái vị 2


Ba !Hoàng thượng còn chưa nói hết lời, đã bị Long Ngữ Lan tát thật mạnh một bạt tai!

Long Ngữ Lan biểu tình dữ tợn, thần thái lộ vẻ điên cuồng kêu lên"Câm mồm!

Ngươi câm mồm cho ta!

Không được phép nói Ảnh nhi là nghiệt chủng!

Con ngươi cùng tiện nữ kia mới là nghiệt chủng!"

Hoàng thượng bị Long Ngữ Lan cho một bạt tai, trên mặt vẫn có ý cười trào phúng, hắn dùng tay chậm rãi lau đi máu tươi nơi khóe miệng, thở phì phò, nói" Trẫm đã sớm biết, ngươi nữ nhân ác độc lúc trước trăm phương ngàn kế bố trí hết thảy. . . .

Chính để. . . làm cho. . nghiệt chủng kia có thể ngồi lên ngôi vị hoàng đế. . .

Đáng tiếc. . .

Đáng tiếc. . .

Trẫm đã sớm đối với ngươi. . . cảnh giác. . . .

Khi ngươi tiến cung . . . .

Trẫm căn bản không chạm vào ngươi. . . .

Trong bụng ngươi. . .

Như thế nào lại là cốt nhục trẫm?

Thật buồn cười khi ngươi tưởng rằng trẫm đã bị ngươi cho uống quá chén . . . .

Giấu giếm trẫm. . .

Đem máu sớm đã chuẩn bị tốt . . .

Nhỏ trên tấm vải trắng. . .

Ha ha ha. . . . . ."

"Câm mồm!"

Long Ngữ Lan thần sắc điên cuồng, hai tay túm lấy áo hoàng thượng, tròng mắt đỏ rực gắt gao nhìn hoàng thượng kêu lên"Ngươi câm mồm cho ta!

Cho dù ngươi biết thì thế nào?

Ngươi đang ở đây trước mặt ta, nhịn nhiều năm như vậy, ngươi cho là, ngươi thì có thể làm cho nghiệt chủng Tử Dạ này đăng cơ thuận lợi sao?

Ta cho ngươi biết, ngươi đừng vọng tưởng!

Cho dù nghiệt chủng kia trong tay có Long ấn thì thế nào?

Đừng quên, ngươi bây giờ vẫn đang trong tay ta!"

Hoàng thượng thản nhiên nhìn nàng liếc mắt một cái, trên khuôn mặt vàng ệch lộ ra một chút ý cười trào phúng, nói" Long Ngữ Lan, ngươi muốn giết trẫm sao?"

Long Ngữ Lan hít một hơi thật sâu, trên khuôn mặt xinh đẹp lại khôi phục vẻ âm trầm, nàng âm hiểm cười, hai tay buông áo hoàng thượng ra, nũng nịu cười nói"Ta như thế nào lại giết ngươi?

Ta còn trông cậy vào ngươi hạ chỉ thoái vị cơ!

Xem..

"Nói tới đây, Long Ngữ Lan từ trong lòng ngực lấy ra thánh chỉ, sau đó ném tới trên mặt hoàng thượng, lai tiếp tục nói" Hoàng thượng đối với thiếp thật tốt, ngay cả thánh chỉ đều chuẩn bị xong!

Hoàng thượng, thiếp phải giữ gìn cẩn thận chứ nhỉ?"

Hoàng thượng sắc mặt đại biến, hai tay của hắn gắt gao nắm chặt thánh chỉ, bỗng nhiên dùng hết khí lực toàn thân đem thánh chỉ ném trên mặt đất, tức giận nói"Long Ngữ Lan, ngươi đang bức vua thoái vị sao?

Trẫm nói cho ngươi biết!

Ngươi không cần uổng phí tâm cơ!

Cho dù trẫm chết trẫm cũng sẽ không để toan tính của ngươi thành công!

Ngươi sẽ chết tâm thôi!"

Long Ngữ Lan sắc mặt nháy mắt trầm xuống, nàng vươn móng tay hung tợn nắm lấy cằm gầy yếu của hoàng thượng, móng tay dài thật sâu bấu vào, nghiến răng nghiến lợi giọng căm hận nói"Thật không?

Như vậy, ta liền nhìn ngươi lão già khọm này có thể cứng rắn tới khi nào!"

Hoàng thượng lông mày hơi nhíu, cằm của hắn bị Long Ngữ Lan cấu chảy xuống từng vệt máu, mà hắn lại như không có cảm giác đau đớn, hắn hơi nhắm hai mắt lại, không hề để ý tới Long Ngữ Lan.Thấy bộ dáng hoàng thượng như thế, Long Ngữ Lan tức giận đến cơ hồ mất đi lý trí, nàng vươn tay ra nắm mạnh lấy cổ hoàng thượng kêu lên"Đồ lão già chết tiệt kia!

Ngươi đang ở đây giả chết sao?

Ngươi đứng lên cho ta!"

Hoàng thượng vốn đã trúng độc sâu, thân thể suy yếu vô cùng, bị Long Ngữ Lan nắm cổ, hắn muốn đẩy Long Ngữ Lan ra, lại lực bất tòng tâm, chỉ thấy sắc mặt hắn dần dần trở nên tím tái lại, hai mắt trừng lớn, có lẽ sắp bị Long Ngữ Lan làm cho nghẹt thở!Đúng lúc này, ở phòng nhẹ nhàng nhảy xuống một bóng dáng, trầm giọng quát"Dừng tay!"

Long Ngữ Lan không ngờ rằng trong tẩm cung sẽ có người, sợ tới mức nhảy dựng lên, không khỏi buông lỏng tay đang nắm lấy cổ hoàng thượng ra, tức giận hô quát nói" Ai?"

Thời điểm Long Ngữ Lan xoay người, thấy rõ ràng người tới, không khỏi ngây ngẩn cả người"Ảnh nhi?

Làm sao con lại ở chỗ này?"

Tử Ảnh lặng yên nhìn Long Ngữ Lan, thống khổ hỏi"Vì sao?

Vì sao?"

Long Ngữ Lan theo bản năng lui về phía sau từng bước, giật mình nói"Ảnh nhi. . . . .

Con. . .

Con. . .

đã biết cái gì rồi. . ?"

Tử Ảnh thống khổ nhắm hai mắt lại, nếu có thể, hắn tình nguyện hắn cái gì cũng không nghe được!

Nhưng là, vì sao?

Tại sao muốn cho hắn biết hết thảy?

Hắn tuy rằng không phải thái tử, nhưng hắn cho tới nay, đều nghĩ phụ hoàng yêu thương hắn , bởi vì người cơ hồ đối với hắn quan tâm rất nhiều!

Trong mắt người ngoài , bao gồm chính hắn, đều cho rằng phụ hoàng thương hắn còn hơn Tử Dạ!Nhưng mãi cho đến hôm nay hắn mới biết được, phụ hoàng hắn vẫn kính yêu nhất nguyên lai ở trong lòng lại hận hắn , thậm chí hận đến muốn giết hắn!

Hắn làm Vương gia, cũng là thứ chê cười lớn nhất trên đời này!

Nguyên lai, hắn cái gì cũng không phải, hắn chẳng qua là một nghiệt chủng!

Hắn là sỉ nhục của nướcTây Lương!Hắn căn bản là không phải Vương gia xuất thân cao quý, hắn chẳng qua là một nghiệt chủng không biết cha ruột là ai!

Mà mẫu hậu hắn, ở trước mặt mọi người cao quý tao nhã, cũng là một nữ nhân dâm loạn như thế!Hắn hiện tại rốt cục hiểu được, vì sao mẫu hậu vẫn muốn hắn đoạt vị, vì sao vẫn muốn hắn tranh quyền đoạt lợi, nguyên lai, trong lòng nàng đã sớm biết, hắn cũng không phải Vương gia xuất thân cao quý, hắn chỉ là một nghiệt chủng làm cho người trong thiên hạ thấy bẽ mặt!

Cho nên, hắn mới phải đoạt vị làm hoàng đế, như vậy thân thế của hắn mới sẽ không bị người khác phát hiện!Tử Ảnh hít một hơi thật sâu, hắn bước từng bước vô cùng khó khăn đi đến trước long sàng, nhìn hoàng thượng đang không ngừng thở dốc, thanh âm khàn khàn , hỏi"Phụ hoàng, người thật sự hận nhi tử như thế sao?"

Hoàng thượng lặng yên nhìn Tử Ảnh, trong ánh mắt mệt mỏi hiện lên một tia áy náy, nhìn Tử Ảnh trước mắt vẻ mặt thống khổ , khẽ thở dài, hắn hận nó sao?

Đúng vậy, khi hắn biết, có sự tồn tại của nó, hắn mà bắt đầu hận nó rồi!

Bởi vì nó là nỗi sỉ nhục của Tử gia!Hai mươi năm về trước, hắn vội vàng tạo áp lực cho lão thái, không thể không thừa nhận sự tồn tại của nó, thậm chí còn ở trước mặt mọi người đem nó trở thành nhi tử chính mình sủng ái nhất !

Tại đây hai mươi năm sau, hắn nhìn nó lớn lên , hắn hận nó, là bởi vì nó không nên xuất hiện ở trên thế giới này, lại càng không nên có một mẫu thân độc ác dâm loạn như thế!Nhưng hơn hai mươi năm sau, Tử Ảnh vẫn đem hắn trở thành cha ruột hiếu kính, khiến hắn đối với nó giả tình giả ý trở thành thiệt tình, kỳ thật, hắn tuy rằng hận Long Ngữ Lan, nhưng đối với Tử Ảnh thực lòng cũng có một chút cảm tình , dù sao cùng nhau chung sống hai mươi năm, nhiều năm như vậy cảm tình làm sao có thể chối bỏ?

Huống chi, Tử Ảnh đối với chuyện năm đó, căn bản chính là hoàn toàn không biết gì cả!eA
 
Thái Tử Phi Thất Sủng
Chương 99: Quyết định thống khổ


Nghĩ đến đây, hoàng thượng trong lòng không khỏi đối Tử Ảnh có một tia áy náy, hắn chậm rãi nhắm hai mắt lại, không muốn đối mặt với dung nhan tràn ngập thống khổ trước mặt này.Tử Ảnh chỉ cảm thấy mũi chua xót, trong mắt hiện lên tầng nước, đây là nam nhân từng ôm hắn vào lòng, thân thiết gọi hắn Ảnh nhi, đây là nam nhân hắn từng gọi là phụ hoàng suốt hai mươi năm, hiện tại, chẳng lẽ nhìn hắn liếc mắt một cái cũng không nguyện ý sao?

Hắn đau thương nhắm hai mắt lại, thanh âm nghẹn ngào, run giọng nói"Có lẽ, nhi tử đã không có tư cách gọi người là phụ hoàng.

Bởi người căn bản không phải là phụ hoàng của nhi tử!

Nhưng nhi tử thật sự rất muốn biết, hai mươi năm qua, người có từng coi nhi tử là con của người?"

Long Ngữ Lan lạnh lùng nhìn hết thảy, tay nắm chặt lại buông ra, buông ra lại nắm chặt cùng một chỗ!

Sắc mặt của nàng cực kỳ khó coi, nàng không biết, Ảnh nhi tại sao lại xuất hiện ở nơi này, hơn nữa, hay là những chuyện phía sau hắn đã biết hết thảy?

Những việc này đều làm nàng trở tay không kịp!Hai mươi năm qua, nàng vẫn không đem chân tướng nói cho Tử Ảnh, thứ nhất, là vì sợ Tử Ảnh biết thân thế của mình, sẽ cảm thấy tự ti, thứ hai chính là sợ Tử Ảnh thiếu kiên nhẫn, sẽ bị người phát giác.

Cho nên, nàng vẫn chịu đựng, không có đem chân tướng nói cho Tử Ảnh.Hơn nữa, biểu hiện ngày thường hoàng thượng căn bản là nhìn không ra hắn sớm đã biết thân thế bí mật của Tử Ảnh, hai mươi năm qua, hoàng thượng đối Tử Ảnh sủng ái vô cùng, ngay cả bọn nàng cũng bị biểu hiện của hắn làm che mắt, huống chi là Tử Ảnh đơn thuần cái gì cũng không biết!Nhiều năm ở chung, làm Tử Ảnh đối với hoàng thượng cảm tình cực kỳ sâu nặng , cái này cũng là điều khiến nàng lo lắng , nàng chậm chạp không đem chân tướng nói cho Tử Ảnh, trừ bỏ nguyên nhân trên kia, càng nhiều là chính là lo lắng Tử Ảnh sẽ chịu không nổi, nàng càng sợ Tử Ảnh sau khi biết hết tất cả, sẽ khinh thường người mẹ này!Nhưng vô luận nàng tìm mọi cách che dấu như thế nào, vẫn đế hắn phát hiện ra, hắn hiện tại chẳng những đã biết tất cả chân tướng, hắn còn chứng kiến những việc nàng đã làm hết thảy!Tử Ảnh lặng yên, thân hình cứng đờ đứng trước long sàng thoàng thượng, nhìn nam nhân này từng cường tráng , hiện tại hình dạng gầy gò như cành cây khô không chút sinh khí, trong lòng hắn là tràn đầy chua xót!

Hắn không biết vì sao hắn lại chấp nhất như thế, nhưng hắn thật sự rất muốn biết, nam nhân hai mươi năm qua hắn gọi là phụ hoàng , trong lòng đối với hắn có hay không một chút tình phụ tử.Qua thật lâu sau, hoàng thượng rốt cục chậm rãi mở hai mắt ra, lặng yên nhìn Tử Ảnh, qua một hồi lâu, mới chậm thanh nói" Ngươi chấp nhất như thế làm gì?

Hiện tại ngươi đã biết hết thảy, ngươi nên biết, trẫm năm đó sủng ngươi yêu ngươi, chẳng qua cũng là vì Dạ nhi!

Hiện tại, ngươi một khi đã chấp nhất như vậy mà muốn biết lòng trẫm có hay không coi ngươi là nhi tử, như vậy, trẫm hiện tại sẽ nói cho ngươi biết, trẫm đối với ngươi, không có yêu, có chính là oán hận cùng chán ghét!

Bởi vì, ngươi là sỉ nhục Tử gia nhà chúng ta!

Không, trên người ngươi không có huyết thống của Tử gia, nói ngươi sỉ nhục Tử gia cũng không xứng!"

Tử Ảnh mặc dù ở trong lòng sớm có đáp án, nhưng hiện tại bị hoàng thượng chính miệng nói ra, hắn vẫn không khống chế nổi lui về phía sau hai bước, hắn chỉ cảm thấy cả người một mảnh lạnh như băng, cả người giống như đã ngã vào hố băng, nguyên lai, trong cảm nhận của mình về tình cảm của thương yêu của người đó, nguyên lai, bao năm đối với hắn yêu thương toàn bộ là giả dối, sâu trong nội tâm người đó, đối với hắn chỉ có oán hận cùng chán ghét.Long Ngữ Lan giận dữ, nàng mạnh đi lên vài bước, phẫn nộ âm thanh kêu lên"Ngươi câm mồm!

Ai thèm trở thành người nhà Tử gia các ngươi?

Ngươi cho là Tử gia các ngươi vẫn cao cao tại thượng sao?

Ta cho ngươi biết, giang sơn Tử gia các ngươi, lập tức sẽ rơi vào tay ta!

Đến lúc đó, người Tử gia các ngươi trong mắt của ta, không bằng một con chó!"

Tử Ảnh đẩy mạnh Long Ngữ Lan ra, tức giận nói"Đủ rồi!"

Nói xong, hắn hít một hơi thật sâu, nhìn Long Ngữ Lan chậm rãi nói"Mẫu hậu, đủ rồi!

Thu tay lại thôi!"

Long Ngữ Lan không thể tin được nhìn nhi tử của mình, nàng dương tay nặng nề mà đánh Tử Ảnh một cái cái thật mạnh, nghiến răng rít lên"Đồ bất hiếu!

Ngươi có biết ngươi vừa nói cái gì hay không?

Ngươi muốn ta hiện tại thu tay lại?

Ngươi hãy mở to hai mắt nhìn cho rõ, lão già này căn bản không phải là phụ thân của ngươi!

Hắn vừa mới nhục nhã ngươi như thế, trong lòng ngươi còn muốn lo cho hắn?

Ngươi căn bản là không xứng làm nhi tử của Long Ngữ Lan ta !

Cút!

Ngươi cút cho ta!"

Tử Ảnh cũng không nhúc nhích đứng yên tại chỗ, tùy ý Long Ngữ Lan đánh chửi, hắn hít một hơi thật sâu, cưỡng bức chính mình tỉnh táo lại, đối Long Ngữ Lan chậm rãi nói"Mẫu hậu, nhi tử sẽ không để cho người tiếp tục hại hoàng thượng, cho dù, ở trong lòng của ngài, căn bản cũng không có sự tồn tại của con, con cũng sẽ không thể để cho người hại ngài!"

Hắn nói âm điệu thong thả, nhưng trong giọng nói lại mang theo chân thật đáng tin kiên quyết.Long Ngữ Lan tức giận định giơ tay lên đánh, nhưng nhìn thấy hai má Tử Ảnh sưng đỏ lên , vẫn không đành lòng đánh tiếp, nàng oán hận đẩy Tử Ảnh ra, thanh âm chán ghét nói:"Đồ nghịch tử!

Ngươi có phải hay không muốn ta tức chết ngươi mới cam tâm?

Ngươi cho rằng ta hiện tại thu tay lại, đồ nghiệt chủng kia sẽ bỏ qua chúng ta?

Nếu không phải là mẫu hậu ngươi hiện tại trong tay nắm giữ một nửa binh quyền, hắn đã sớm giết chúng ta rồi!

Chẳng lẽ như vậy, ngươi còn muốn ta buông tay sao?"

Tử Ảnh thống khổ nhắm hai mắt lại, hắn không muốn tin tưởng, cũng không nguyện ý nhìn thấy, mẫu thân mình ngày thường cao quý tao nhã lại biến thành ác độc tâm cao như thế, nhưng trong lòng hắn biết, mẫu thân nói là sự thật, cho dù mẫu thân buông tay, Tử Dạ có hay không sẽ buông tha mẫu thân?

Nhưng nếu nhìn mẫu thân bức tử hoàng thượng, hắn lại làm không được!Tuy rằng, phụ hoàng vừa mới đây nói những lời như vậy, với hắn mà nói, là đau đả kích đớn nhất , nhưng hắn tuy rằng hận người cũng không phải thiệt tình yêu thương hắn, nhưng dù sao người vẫn dành cho hắn tình thương của cha suốt hai mươi năm, cho dù những thứ kia giả dối, hắn cũng không nhẫn tâm thương tổn người, bởi vì, ở trong lòng của hắn, đã luôn kính yêu người nam nhân này hai mươi năm!Hắn nên làm cái gì bây giờ?

Một người là mẫu thân hắn, một người là nam nhân hắn gọi phụ hoàng suốt hai mươi năm, hắn nên quyết định như thế nào đây?
 
Thái Tử Phi Thất Sủng
Chương 100: Thương nghị


Dạ Vân điện.Trong lãnh cung hẻo lánh, Thanh nhi cau mày bĩu môi, hung tợn đạp một cước vào đống đồ đạc đang để lẫn lộn, tức giận nói" Đám cung nhân chết tiệt!

Sao không đem nơi này quét sạch sẽ cơ chứ?"

Diệp Lạc mỉm cười, cúi người đem ghế dựa dính đầy tro bụi bị người xô nằm trên mặt đất đỡ lên, cười nói"Thanh nhi, em cũng đừng oán trách, trong lãnh cung này ngày thường căn bản cũng không có người, cung nhân sao có thể tới dọn dẹp?

Hơn nữa, lần trước chuyển vào Lạc cung, đi vội vội vàng vàng , tự nhiên cũng không có ai lại để ý tới nơi này!"

Thanh nhi nhíu mày, nói" Tiểu thư, người nếu vào cung, vì sao còn muốn ở nơi này?

Người không phải nói, vào cung, sớm muộn gì đều đã bị thái tử gia biết được sao?

Vì sao hiện tại không đi tìm thái tử gia nói chuyện rõ ràng đi?

Cho dù không thể ở tại Lưu Vân các, tối thiểu cũng có chỗ ở hẳn hoi nha?

Người xem nơi này, vừa dơ vừa loạn, hiện tại thời tiết lại lạnh như vậy, ngay cả chỗ nhóm lửa sưởi ấm cũng không có, cái này người làm sao sống?"

Diệp Lạc vốn đang dọn dẹp đồ vật trên mặt đất, bây giờ nghe Thanh nhi nói như vậy, liền buông đồ vật trong tay ra, vỗ vỗ tay, nói" Thanh nhi, ta với em nói qua bao nhiêu lần rồi, ta hồi cung, là vì bất đắc dĩ, nếu có thể, ta cũng không muốn bị bất luận kẻ nào phát hiện!"

Thanh nhi thấy Diệp Lạc chủ ý đã quyết, trong lòng biết nói thêm nữa cũng vô dụng, liền cũng vén tay áo lên, cùng Diệp Lạc thu dọn lại đám lộn xộn, nàng tuy rằng không rõ, Diệp Lạc vì sao hồi cung, lại lựa chọn ở tại nơi này chính là địa phương vắng vẻ hoan tàn, nhưng mặc kệ Diệp Lạc làm cái gì, nàng đi theo là được!Một thái giám thiếu niên mặc lam phục , trên tay ôm lấy một ít quần áo cùng đệm chăn, từ bên ngoài lãnh cung đi đến.Thanh nhi vừa nhìn thấy, vui vẻ cười nói"Du đại ca, người từ nơi nào lấy ra mấy thứ này vậy?"

Du Hàn một thân phục sức thái giám khuôn mặt tuấn tú hơi đỏ lên, nói" Những thứ này là ta lấy ở chỗ Yến Đào!

Hiện tại trong cung nhiều người, vẫn là Yến Đào đem những thứ này đến nơi hẻo lánh rồi mới giao cho ta."

Nói xong, hắn dừng một chút, rồi hướng Diệp Lạc nói" Cung chủ, Yến Đào hiện tại không rời đi được, nàng để cho ta chuyển cáo cung chủ, nàng buổi tối sẽ đến gặp cung chủ."

Diệp Lạc khẽ gật đầu, trầm tư một chút, sau đó nói"Du đại ca, hiện tại tình hoàng thượng thế nào rồi?"

Du Hàn trầm mặc một hồi, nói" Hoàng thượng hiện tại bị Long Ngữ Lan giam lỏng ở Phượng Hoàng cung, Phượng Hoàng cung chung quanh đầy thủ hạ cấm quân của Long Ngữ Lan, bất luận kẻ nào cũng không thể tiếp cận, ta nghe Yến Đào nói, tình huống hiện tại của hoàng thượng chỉ sợ không tốt cho lắm.

Bởi vì Tử Dạ lần này hồi cung đã cầm trong tay Long ấn, hiện tại, hắn đã bắt đầu tại triều cùng Long Ngữ Lan phân đình kháng lễ!

Mà Long Ngữ Lan biết được Long ấn đã bị Tử Dạ nắm trong tay, tức giận không nhẹ, ta lo lắng, nàng kế tiếp, nhất định sẽ xuống tay trên người hoàng thượng!"

"Long ấn?"

Diệp Lạc hơi hơi nhíu mày, nói :" Tử Dạ đã chiếm được Long ấn?

Đây rút cục là chuyện gì?"

Du Hàn nói:" Lần trước đi núi Thiên Hoa, Tử Dạ đúng là vì Long ấn mà đi, phỏng chừng, là Tử Dạ biết được tin tức Long ấn ở núi Thiên Hoa , cho nên mới mượn từ cầu phúc đi tới núi Thiên Hoa, thực chất, lại là vì lấy Long ấn!"

Diệp Lạc đôi mi thanh tú khẽ nhíu, trầm mặc không nói, nàng vẫn cho là Tử Dạ tùy hứng làm bậy, vì tạo niềm vui cho Diệp Linh , cho nên mới không để ý triều chính, mang theo Diệp Linh đi tới núi Thiên Hoa cầu phúc, nhưng không có nghĩ đến, hắn tiến đến Thiên Hoa núi, là vì lấy Long ấn.Ở nước Tây Lương, Long ấn là một thứ cực kỳ trọng yếu, kỳ thật, nó chính là nhất kiện binh phù, có nó, là có thể điều động một nửa binh lực nước Tây Lương, nước Tây Lương từ khi khai quốc tới nay, khai quốc hoàng đế Dạ Hoa liền chế tạo tam văn kiện binh phù, chia làm một khối Long ấn, hai khối hổ ấn!Long ấn luôn luôn trong tay hoàng đế, mà hổ ấn từ thời khai quốc tới nay, trong đó một khối nắm giữ ở trong tay khai quốc công thần Tư Mã tướng quân, 1 khối trong tay Binh Bộ Thượng Thư, nhưng lão thái còn tại thế cấu kết Binh Bộ Thượng Thư, kết quả 2 hổ ấn cùng nhau rơi vào tay lão thái, mà lão thái sau khi qua đời, lại rơi xuống đương kim hoàng hậu, trong tay Long Ngữ Lan.Binh lực nước Tây Lương, luôn luôn chia làm ba bộ phận, thân là Thiên Tử, nắm rong tay Long ấn, tự nhiên là có một nửa binh lực nước Tây Lương, mà một nửa binh lực còn lại, bị khống chế trong hai khối hổ ấn, nay hai khối hổ ấn toàn bộ bị Long Ngữ Lan cầm, cho nên, Tử Dạ tuy rằng đã nắm trong tay Long ấn, nhưng vẫn là cùng Long Ngữ Lan chẳng phân biệt được cao thấp.Nghĩ đến đây, Diệp Lạc không khỏi đối hoàng thượng tâm tư âm thầm bội phục, chính là, biểu hiện của Tử Dạ lại ngoài suy nghĩ của nàng, trong một thời khắc mấu chốt, buông mọi việc trong triều đình hết thảy, đi tới núi Thiên Hoa lấy Long ấn, quyết định quyết đoán như vậy , cũng không phải một người nông cạn có thể làm được , nếu việc này cũng không phải do hoàng thượng âm thầm an bài , nàng không thể không thừa nhận, Tử Dạ quả thật không đơn giản giống như vẻ bề ngoài, hắn hẳn là một người thâm tàng bất lộ, lòng dạ sâu đậm mới đúng!Du Hàn thấy Diệp Lạc trầm ngâm không nói, liền lại nói"Cung chủ, hiện tại Tử Dạ có Long ấn, hơn nữa còn thế lực Thủy Vân cung chúng ta , tin tưởng đăng cơ làm đế chỉ là chuyện sớm muộn, tuy rằng Long Ngữ Lan trong tay nắm giữ hai khối hổ ấn, nhưng cũng không đáng để lo, mà nay việc cấp bách, là trước tiên đem hoàng thượng cứu ra!"

Diệp Lạc gật gật đầu, nói" Du đại ca, hoàng thượng bị Long Ngữ Lan giam lỏng ở Phượng Hoàng cung, mà Phượng Hoàng cung thủ vệ nghiêm mật, việc cứu hoàng thượng, trăm triệu lần không được gấp, hơn nữa, muội tin tưởng, Tử Dạ hiện tại cũng đang suy nghĩ về chuyện này, nơi này là hoàng cung, mà hắn lại là đương kim thái tử, muội tin tưởng, hắn sẽ có biện pháp cứu hoàng thượng ra, đến lúc đó, người của chúng ta ở một bên hiệp trợ là được, trăm ngàn lân đừng bại lộ thân phận!

Bởi vì, trợ hắn đăng cơ, mới là việc chúng ta chân chính muốn làm."

Du hàn gật gật đầu, nói" Uh, ta sẽ đem tin tức truyền đi xuống, để cung nhân trong cung chú ý một chút."

Nói xong, Du Hàn dừng một chút, do dự trong chốc lát, lại nói"Cung chủ, công lực của muội còn chưa khôi phục, chỗ này lại thật rét lạnh, muội phải bảo trọng thân thể!"

Diệp Lạc mỉm cười, nói" Du đại ca yên tâm, muội không sao!

Suy cho cùng, chỗ này hẻo lánh, chính là hợp ý muội, trong cung rất ít người sẽ lui tới nơi này, vừa vặn thanh tĩnh, nếu không, đám cung nhân thấy muội còn còn sống, chỉ sợ lại cho rằng nhìn thấy ma rồi!"
 
Thái Tử Phi Thất Sủng
Chương 101: Điểm đáng ngờ


Dạ Vân điện, trong thư phòng.Trên thư án một lư hương tinh xảo đốt tỏa mùi thơm nhàn nhạt trong phòng, một ly trà xanh nóng hổi lặng yên bầy đặt ở một góc án thư.Trong thư phòng đốt hỏa lò cháy vượng, một mảnh ấm áp hoà thuận vui vẻ.

Tử Dạ sắc mặt âm trầm ngồi ở sau án thư, đang xem một quyển tấu chương.Cửa thư phòng bị người đẩy ra, Lưu công công nhẹ nhàng đi đến, hướng Tử Dạ đang chắp tay ngồi sau án thư, nhẹ giọng nói"Nô tài khấu kiến thái tử gia."

Tử Dạ cầm tấu chương trong tay để ở trên thư án, thản nhiên nhìn Lưu công công liếc mắt một cái, trầm giọng hỏi"Lưu Toàn, Lạc cung cháy rút cục là chuyện gì?"

Lưu công công thân thể khẽ run lên, hai đầu gối mềm nhũn, nặng nề mà quỳ xuống, run giọng nói"Nô tài đáng chết, nô tài thất trách, thỉnh thái tử gia thứ tội!"

Tử Dạ nặng nề mà hừ một tiếng, âm thanh lạnh lùng nói"Bản thái tử hiện tại không hỏi đến lỗi lầm của ngươi, ngươi đem sự tình kể lại rành mạch cho bản thái tử, ngươi có đáng chết hay không, bản thái tử tự biết định tội!"

"Dạ!"

Lưu Toàn không dám đứng lên, hắn vẫn quỳ trên mặt đất, nói" Sau khi thái tử gia xuất cung , vốn mọi chuyện rất tốt, nhưng ngay tại thời điểm canh hai, Lạc cung đột nhiên nổi lên đại hỏa , nô tài lúc ấy đã đi nghỉ ngơi, cung nhân Dạ vân cung đánh thức nô tài , thời điểm nô tài vội vàng đuổi tới nơi đó, Lạc cung đã bị một biển lửa nuốt sống!"

Tử Dạ nghe xong lời Lưu Toàn nói, sắc mặt lại âm trầm vài phần, hắn trầm ngâm trong chốc lát, lạnh lùng hỏi"Ngày đó trong Lạc cung, có còn người chạy thoát ra không?"

Lưu Toàn tiểu tâm dực dực nhìn Tử Dạ liếc mắt một cái, thấy sắc mặt hắn không tốt, đành phải kiên trì, nói" Không có, sau khi nô tài chạy vội tới Lạc cung, vốn không có nhìn thấy một cung nhân có thể trốn ra.

Hơn nữa, đám cháy này hết sức kỳ quái, cơ hồ hỏa thế mãnh liệt đều xuất phát từ cửa ra của Lạc cung, phảng phất là có người cố ý muốn đem lối thoát phá hỏng, không cho người bên trong Lạc cung trốn ra!"

Ba !

Tử Dạ bỗng nhiên nặng nề ở trên thư án vỗ mạnh một cái!

Khiến cho Lưu Toàn sợ tới mức nằm im dưới đất không dám ngóc đầu lên!Qua thật lâu sau, Tử Dạ mới lạnh giọng nói"Như thế có thể nói rằng thời điểm Lạc cung hỏa hoạn, người trong đó không có ai chạy thoát được?

Trong đó bao gồm Thái Tử Phi?"

Lưu Toàn run giọng nói"Bẩm thái tử gia, . . nô tài đoán, Thái Tử Phi chỉ sợ đã không qua khỏi kiếp nạn. . . . . .

Bất quá. . .

Bất quá. . . . . ."

"Bất quá cái gì?"

Tử Dạ không kiên nhẫn cắt đứt lời Lưu Toàn nói.Lưu Toàn không dám có điều giấu diếm, liền đem mọi chuyện nghi hoặc giấu trong lòng nói ra"Bẩm thái tử gia, sau khi Lạc cung bị thiêu đốt, nô tài dai người trong đống phế tích tìm được mười ba thi thể đã bị thiêu cháy rụi, trong đó có một việc, nô tài trong lòng thập phần nghi hoặc, ngày đó bởi vì thái tử gia cùng Linh sườn phi xuất cung, cho nên, Lưu Vân các nhân thủ không đủ, nô tài liền qua Lạc cung điều đến một vài cung nhân tới Lưu Vân các, chỉ an bài mười ba cung nhân ở lại , nếu nô tài không có nhớ lầm, Thái Tử Phi cùng tỳ nữ Thanh nhi bên người của Thái Tử Phi nếu không thoát khỏi , hẳn là có mười lăm cổ thi thể mới đúng, nhưng mà sau khi tìm ra thi thể, cũng chỉ có mười ba cỗ!

Nghi hoặc trong chuyện này , nô tài vẫn nghĩ không thông."

Tử Dạ nghe xong lời Lưu Toàn nói, cũng cảm thấy có điều lạ, bèn hỏi tiếp:"Chuyện này, còn có ai biết?"

Lưu Toàn nói" Nô tài biết rõ chuyện này sự tình trọng đại, cho nên, nô tài vẫn chưa cùng ai nói qua!"

Tử Dạ sắc mặt âm lệ, lạnh giọng hỏi"Có danh sách đám cung nhân ở lại Lạc cung không?

Sau trận hỏa hoạn Lạc cung, có thể nhận biết được đám cung nhân đấy không?"

Lưu Toàn trầm tư một chút, sau đó giọng điệu khẳng định nói"Bẩm thái tử gia, cung nhân trong Dạ Vân điện đều là do nô tài an bài , danh sách cung nhân , nô tài có ghi lại, hơn nữa, nô tài ngày đó an bài cung nhân tại Lạc cung đều là cung nhân trong ngày thường có vẻ quy củ , sau khi xảy ra hỏa hoạn, vốn không có nhìn thấy!"

Nói tới đây, Lưu Toàn dừng một chút, lại cẩn thận hỏi" Ý tứ Thái tử gia có phải là việc Lạc cung cháy, có thể là do cung nhân phóng hỏa?"

Tử Dạ trầm ngâm trong chốc lát, sau đó đối Lưu Toàn nói" Ngươi trước tiên cứ lui ra, đem danh sách cung nhân ngày đó tại Lạc cung đưa cho bản thái tử !

Nhớ kỹ, việc này, không cần đối với bất kỳ người nào nhắc tới!"

Lưu Toàn lên tiếng tuân mệnh, sau đó bò dậy, cung kính lui đi ra ngoài.Đợi Lưu Toàn sau khi rời đi, ánh mắt Tử Dạ lóe lên lửa giận, hắn mạnh tay đem toàn bộ văn kiện có trên mặt bàn hất xuống, hai tay nắm chặt thành quyền, nội tâm phẫn nộ đến cực điểm!Lạc cung, là tẩm cung mẫu phi hắn từng ở , nay bị người đốt thành một đống phế tích, hắn sao có thể không phẫn nộ?

Rốt cuộc là người nào lớn mật làm bậy như thế?Hắn trầm tư nghĩ về những điều Lưu Toàn vừa mới nói một phen, chỉ cảm thấy, chuyện Lạc cung cháy, cũng không phải chuyện đơn giản, Lưu Toàn nói, đêm Lạc cung bị hỏa hoạn, không có một người nào, không có một cung nhân nào trốn thoát ra được, như vậy, nữ nhân xấu xí kia hẳn là phải ở trong Lạc cung mới đúng, nhưng là, nếu như là như vậy, vì sao vốn hẳn nên có mười lăm cỗ thi thể , lại chỉ tìm ra được mười ba cổ thi thể?Nếu thật có cung nhân chạy thoát được hỏa hoạn, như vậy cũng phải có người phát hiện mới đúng, trừ phi, hai người trốn thoát này không phải sau khi hỏa hoạn mới thoát ra ngoài, mà là có dự mưu trốn đi, nói không chừng, vụ hỏa hoạn tại Lạc cung, đúng là do các nàng phóng !Chuyện cho tới bây giờ, hắn chỉ cần nhìn danh sách cung nhân Lưu Toàn đưa tới hôm đó, hắn có thể tìm ra ngày đó là ai rời khỏi Lạc cung!Nghĩ đến đây, hắn không khỏi lại nhớ tới, thời điểm ngày đó khi hắn xuất cung, nữ nhân xấu xí kia từng đi tìm hắn, hắn bởi vì lúc ấy vội vàng xuất cung đi tới núi Thiên Hoa, cho nên, cũng không có để ý tới!

Hắn không có nghĩ đến, lần này vừa ra cung, trở về biết đến chuyện thứ nhất cư nhiên chính là chuyện nữ nhân xấu xí đó bị chết cháy trong cung!Lúc ấy nữ nhân xấu xí đó đi tìm hắn rốt cuộc là vì cái gì?

Chẳng lẽ, nàng biết sẽ có người phóng hỏa đốt Lạc cung?

Không đúng, nếu như là nàng biết, nàng cần gì phải nói cho hắn biết?

Nàng thân là Thái Tử Phi, tự nhiên là có thể một mình xử lý chuyện này.Vừa nghĩ tới Diệp Lạc đã bị đốt thành một khối thi thể nám đen, Tử Dạ chỉ cảm thấy trong lòng giống như bị cái gì đó bóp nghẹt, trừ bỏ phẫn nộ, còn có cảm giác khó chịu cực điểm.
 
Thái Tử Phi Thất Sủng
Chương 102


Tử Dạ chỉ cảm thấy trong lòng phiền não vô cùng, hắn nặng nề ngồi trở lại trên ghế, tay theo thói quen hướng góc bàn với tới, lại vơ vào một khoảng không, lúc này hắn mới nhớ tới chén trà đã bị hắn gạt xuống, sớm đã vỡ vụn thành vô số mảnh nhỏ.Tử Dạ hít một hơi thật sâu, bỗng nhiên lớn giọng kêu lên"Tử Thanh!"

Theo thanh âm hắn, Vệ Tử Thanh từ bên ngoài nhanh tiến vào, hắn nhìn thoáng qua đống hỗn độn dưới đất, đáy mắt hiện lên vẻ kinh ngạc, sau đó đối Tử Dạ chắp tay nói" Thái tử"Tử Dạ sắc mặt âm trầm, trầm mặc một hồi, bỗng nhiên nói"Tử Thanh, ngươi có nghĩ rằng nàng đã chết không?"

Vệ Tử Thanh hơi sửng sờ, nói" Thái tử nói đến. . . . . .

Thái Tử Phi. . . ?"

Tử Dạ khẽ gật đầu, hắn dựa vào ghế, thần sắc thoạt nhìn cực kỳ mỏi mệt, hắn hơi nhắm hai mắt lại, chậm rãi nói"Tử Thanh, Lạc cung cháy, Lưu Toàn cũng không có thấy có người chạy ra, nhưng là, thi thể lại thiếu hai cỗ, cho nên, tối hôm đó cung nhân căn bản cũng không hoàn toàn bị chết cháy, ít nhất, có hai người đã trốn ra!"

Vệ Tử Thanh thoáng sững người, có điểm kinh ngạc nói" Ý tứ của thái tử là. . . .

Người trong Lạc cung chính mình phóng hỏa?

Sau đó thừa dịp hỗn loạn trốn đi?"

Tử Dạ trầm mặc không nói, xem như chấp nhận lời nói của Vệ Tử Thanh.Vệ Tử Thanh trầm ngâm trong chốc lát, đột nhiên hỏi"Nếu như là vậy, ngài cho rằng, rời khỏi Lạc cung có thể là người nào?"

Tử Dạ mở hai mắt ra, bỗng nhiên lạnh lùng nói"Tốt nhất không phải nàng, nếu là nàng, cho dù nàng chạy đến chân trời góc bể, bản thái tử cũng sẽ không bỏ qua cho nàng!"

Vệ Tử Thanh trong mắt hiện lên một tia phức tạp, hắn chần chờ một chút, nói" Thái tử, ngài đang nói tới Thái Tử Phi sao?

Thuộc hạ có một vài lời, không biết có nên nói hay không?"

Tử Dạ lạnh lùng hừ một tiếng, nói" Nói đi!"

Vệ Tử Thanh trầm mặc một hồi, sau đó nói" Thái tử, thuộc hạ cảm thấy, việc Lạc cung cháy, cũng không nhất định là người của Lạc cung phóng hỏa, hơn nữa, thuộc hạ cảm thấy, Thái Tử Phi căn bản cũng không có lý do phóng hỏa đốt Lạc cung!

Nàng thân là Thái Tử Phi, như thế nào lại đi làm chuyện như vậy?"

Sắc mặt Tử Dạ khẽ biến, âm thanh lạnh lùng nói"Nàng ta không có lý do, bản thái tử sẽ không hoài nghi nàng, bất kể là ai, phóng hỏa Lạc cung, bản thái tử tuyệt đối sẽ không tha thứ!"

Vệ Tử Thanh trầm mặc không nói, hắn biết, trong mắt Tử Dạ địa vị Lạc cung rất quan trọng, Lạc cung, là tẩm cung của mẫu phi Tử Dạ, trước đây Tử Dạ ở chính là tại Lạc cung, sau này mãi cho đến khi Mị phi chết vì bệnh mới chuyển đi, nhưng Tử Dạ bởi vì hoài niệm mẫu thân, cho nên thường lui tới Lạc cung ghé thăm, cũng sai cung nhân thường xuyên quét dọn sạch sẽ.Ở trong lòng Tử Dạ, Lạc cung, là nơi hắn hoài niệm về mẫu phi, mà mẫu phi hắn, ở trong lòng hắn chiếm một vị trí rất quan trọng!

Hiện tại Lạc cung bị người phóng hỏa đốt thành một đống phế tích, nội tâm hắn phẫn nộ cùng thương tâm là có thể hiểu được.Cửa thư phòng bị người đẩy ra, Lưu Toàn cầm trên tay đống sổ sách đi đến, hắn hướng Tử Dạ hành lễ, sau đó cung kính nói"Thái tử gia, danh sách nô tài đã cho ngươi đưa tới!"

Tử Dạ trầm mặt, đưa tay tiếp nhận danh sách, tùy ý mở ra, tinh tế nhìn , chỉ thấy sắc mặt của hắn càng ngày càng khó coi, bỗng nhiên nắm chặt tờ danh sách, ngẩng đầu hai mắt sắc bén nhìn thẳng Lưu Toàn, tức giận quát"Lưu Toàn!

Đây chính là danh sách cung nhân trực ban ngày đó?

Có hay không bỏ sót điều gì?

Nếu có bất kỳ sai lầm nào, bản thái tử sẽ lấy mạng chó nhà ngươi!"

Lưu Toàn sợ tới mức quỳ sụp xuống, thanh âm hắn run rẩy nói"Thái tử gia khai ân, quả thật đây là danh sách ngày đó, nô tài không dám có nửa điểm giấu diếm!"

Tử Dạ sắc mặt càng ngày càng khó coi, hắn cố nén tức giận trong lòng, nói" Ngươi đã tìm hiểu rõ chưa, cung nhân ở trên danh sách này, có phải hay không đã toàn bộ mất tích?"

Lưu Toàn sợ tới mức thở không ra hơi, thân thể hắn run rẩy, quỳ rạp xuống dưới đất, run giọng trả lời"Bẩm thái tử gia, sau khi Lạc cung bị cháy, đám cung nhân này quả thật đã mất tích toàn bộ, nô tài không dám nói dối, thái tử gia cho người điều tra liền biết ngay ạ!"

Tử Dạ cắn chặt hàm răng, trên trán gân xanh nổi lên, bản danh sách trong tay bị hắn siết chặt thành một cỗ dúm dó!

Hắn phẫn nộ đem bản danh sách trong tay ném trên mặt đất, tức giận quát:"Cút ngay cho bản thái tử!

Chuyện hôm nay, nếu ngươi cùng người khác nhắc tới nửa câu, bản thái tử sẽ lấy đầu ngươi!

Cút!"

Lưu Toàn không dám ở lâu, hắn cơ hồ chật vật bò vội vàng đi ra ngoài.Vệ Tử Thanh hai hàng lông mày khẽ nhíu, có điểm nghi ngờ nhìn Tử Dạ, hỏi"Thái tử?

Rút cục chuyện gì đã xảy ra?"

Biểu tình Tử Dạ càng thêm lạnh như băng, mặt âm trầm, bỗng nhiên nặng nề đánh một chưởng ở trên thư án, phịch một tiếng, án thư bị Tử Dạ đánh xuống một chường vỡ vụn, mảnh vỡ bay tung tóe xuống một bên trong lò lửa, phát ra tiếng lửa thiêu đốt lách tách.Qua một lúc lâu, Tử Dạ mới nghiến răng nghiến lợi nói"Hảo một cái tiện nhân!

Bản thái tử tuyệt đối sẽ không tha thứ cho nàng!"

Vệ Tử Thanh hơi lui bước, muốn nói lại thôi, do dự một chút, đúng là vẫn không nói gì.Tử Dạ trong thâm tâm vô cùng phẫn nộ, hắn bỗng nhiên quay đầu đối vệ Tử Thanh, lạnh lùng phân phó nói"Tử Thanh!

Ngươi lập tức đi tra rõ ràng cho bản thái tử, xem ngày đó có nhân vật nào khả nghi xuất cung!

Điều tra xong lập tức quay lại bẩm báo!"

Vệ Tử Thanh khẽ gật đầu, sau đó lắc mình đi ra thư phòng!Tử Dạ sắc mặt càng ngày càng khó coi, hai tay của hắn gắt gao nắm chặt, trong lòng lửa giận hừng hực thiêu đốt , cơ hồ làm hắn mất đi lý trí!Diệp Lạc!

Ngươi dám can đảm phản bội bản thái tử, phóng hỏa đốt Lạc cung, bản thái tử tuyệt đối sẽ không bỏ qua cho ngươi!Cung nhân trong Dạ Vân điện , mặc dù cũng không phải toàn bộ là người của hắn, nhưng đã có một bộ phận lớn là người do hắn điều đến, bởi vì hắn trời sanh tính đa nghi, cung nhân địa phương khác điều tới, hắn căn bản không tin tưởng, hơn nữa, hắn càng không để cho những người đó tiếp cận nơi mẫu phi hắn từng ở!

Đám người quét tước trong Lạc cung, toàn bộ là do hắn một tay lựa chọn , hắn tín nhiệm đám cung nhân này, đám cung nhân này tuyệt đối sẽ không phản bội hắn!Cho nên, Lạc cung thiêu cháy tìm được mười ba cỗ thi thể, chính là mười ba cung nhân đang trực trong cung , chân chính chạy đi ra ngoài, chính là chủ tớ Diệp Lạc!
 
Thái Tử Phi Thất Sủng
Chương 103: Mối hận năm đó


Chương này các nàng sẽ hiểu được tâm trạng cũng như nỗi khổ của Dạ ca, cùng lý do vì sao Dạ ca lại đối xử như vậy với Lạc nhi nhà chúng ta nha ^^~Có suy nghĩ này trong đầu, Tử Dạ càng nghĩ càng thấy buồn bực về Diệp Lạc, rồi sau đó chuyển thành phẫn nộ, hắn không thể chịu đựng được chính mình bị một nữ nhân xấu xí thô tục như thế chơi đùa trong lòng bàn tay!Hắn lớn lên trog thâm cung phức tạp, thời điểm khi mẫu phi hắn còn tại thế, thường dạy hắn làm người nên khoan dung độ lượng, phải có tâm dụng người, trước khi hắn mười hai tuổi, hắn vẫn cho rằng mẫu phi nói đúng, nhưng khi năm hắn mười hai tuổi, hết thảy tất cả đều thay đổi quan niệm hắn, cũng chính là một năm kia, hắn bắt đầu trở nên hỉ nộ vô thường!Bởi vì năm đó, thời điểm mẫu phi hắn ốm đau trên giường, rõ ràng là do bị người hạ độc, vậy mà phụ hoàng vẫn giấu giếm nguyên nhân, hắn trong lúc vô ý biết được chân tướng sự việc qua miệng cung nữ Phượng Hoàng cung, liền chạy đến trước mặt phụ hoàng, đem chuyện hắn nghe được hết thảy nói cho phụ hoàng, hắn nghĩ phụ hoàng sẽ vì mẫu phi hắn báo thù rửa hận, nhưng phụ hoàng nghe xong lời hắn, lại nghiêm khắc giáo huấn hắn một chút, lại muốn hắn đem chuyện nghe được hết thảy toàn bộ quên đi, không được đối với bất kỳ người nào lộ ra một chữ!Sau sự kiện đó, tình phụ tử bắt đầu có vết nứt, hắn cũng dần dần trở nên hỉ nộ vô thường, thậm chí trở nên cực kỳ bạo ngược, đối với cung nhân không cẩn thận mạo phạm hắn, thường dùng khổ hình để trách phạt!Hắn hận phụ hoàng, hận phụ hoàng mặc kệ sinh tử mẫu phi , hận phụ hoàng thời điểm mẫu phi ốm đau trên giường, lại hàng đêm ngủ lại Phượng Hoàng cung phong lưu khoái hoạt, đối mẫu phi không hỏi không quan tâm.

Thậm chí, khi biết mẫu phi bị người hạ độc, cũng không vì mẫu phi báo thù rửa hận, ngược lại không cho hắn đem sự tình nói ra!

Hắn không thể để phụ hoàng đối mẫu phi bạc hạnh, từ đó, năm mười hai tuổi ấy, hắn trong lòng âm thầm thề, một ngày kia, hắn sẽ đích thân vì mẫu phi báo thù, hắn muốn san bằng Phượng Hoàng cung, muốn Long Ngữ Lan tự mình quỳ gối trước linh vị mẫu phi hắn xin tha lỗi!Bởi vì phụ hoàng lạnh lùng, cho nên, hắn bắt đầu cố ý cùng phụ hoàng đối nghịch, hắn bắt đầu không nghe phụ hoàng khuyên bảo, thường thường xuất cung, nơi nơi du ngoạn, khoảng thời gian đó, hắn gặp qua không ít nguy hiểm, nhưng mỗi lần gặp nguy, thời điểm khi hắn sắp bị người giết chết, hắn lại được người cứu giúp, trải qua lần đó, hắn bắt đầu hiểu được, nếu hắn cường đại hơn sẽ học được võ công bảo vệ mình, cho nên, hắn đã bái đạo nhân vô danh kia làm vi sư.Được đạo nhân vô danh kia nhận làm đồ đệ, hắn bắt đầu dần dần định ra tính tình, còn thật sự đi theo đạo nhân học võ, mà hết thảy việc này phụ hoàng hắn không hề biết, thậm chí, toàn bộ hoàng cung cũng không một người biết được.Trong cung, mỗi người đều cho rằng hắn là một thái tử gia ngang ngược kiêu ngạo vô cùng, không làm được việc gì , trên thực chất, hắn đã sớm trở thành một cao thủ thâm tàng bất lộ !

Hơn nữa càng lớn lên, hắn bắt đầu hiểu được tầm quan trọng của quyền lực, hắn bắt đầu thu thập thiếu niên nhỏ tuổi tư chất tốt, bắt đầu chậm rãi bồi dưỡng thế lực của mình.

Sau này khi lớn lên, hắn cũng bắt đầu chậm rãi minh bạch khổ tâm của phụ hoàng , nhưng hắn vẫn không thể tha thứ việc người đối mẫu phi vô tình như thế, cho nên, thời điểm phụ hoàng hạ chỉ, buộc hắn lấy Diệp Lạc làm phi, trong lòng hắn đối Diệp Lạc đã tràn ngập chán ghét, hắn chán ghét Diệp Lạc, nguyên nhân lớn nhất , chỉ là bởi vì nàng là nữ nhân phụ hoàng muốn hắn lấy .Bất quá, bởi vì nguyên nhân hoàng hậu Long Ngữ Lan ngạo mạn tự đại hắn cực kỳ oán hận, hơn nữa dạng nữ nhân vì tư lợi , mà Diệp Lạc ở trong mắt hắn, vừa vặn chính là nữ nhân như vậy !

Diệp Lạc vì quyền thế, không tiếc lòng đoạt người trong lòng muội muội mình , làm hắn giận hơn là, Diệp Lạc căn bản không đem hắn để vào mắt!Hắn chán ghét nữ nhân này như vậy, cho nên, hắn mới một lần lại một lần gây khó dễ nàng, nhục nhã nàng, khiến nàng gian nan, nàng càng khó khăn, hắn lại càng cao hứng, phụ hoàng càng đối với hắn nhiều chỉ trích hơn, hắn lại càng chán ghét Diệp Lạc!Chính là, hắn không có nghĩ đến, nữ nhân xấu xí kia cư nhiên dám ở trong cung cùng Tử Ảnh tình tứ, căn bản là không nhìn đến sự tồn tại của hắn!

Hắn làm sao có thể để nữ nhân như thế nhục nhã?

Hắn thề, hắn nhất định phải đem mọi nhục nhã khổ sở gấp đôi lên người nàng!Đáng giận ở chỗ nữ nhân kia cư nhiên thừa dịp thời điểm hắn đi lên núi Thiên Hoa không ở trong cung, một mồi lửa thiêu cháy Lạc cung, sau đó chạy thoát ra ngoài!

Nàng là muốn chạy trốn xuất cung đi cùng tình nhân của nàng song túc song phi sao?

Hừ!

Nàng đừng hòng mơ tưởng!Hai tròng mắt Tử Dạ toát ra vẻ sắc lạnh, giọng điệu hàn triệt như đông"Diệp Lạc!

Tiện nhân này!

Ngươi cho là ngươi xuất cung, là có thể chạy thoát khỏi bàn tay bản thái tử sao?

Bản thái tử nói cho ngươi biết, ngươi đừng vọng tưởng, ngươi thiếu bản thái tử , bản thái tử nhất định sẽ ở trên người ngươi đoạt lại gấp bội!

Cho dù ngươi chạy trốn tới chân trời góc bể, bản thái tử cũng đem ngươi tìm được!"

Cửa thư phòng bị người đẩy ra, một tiểu thái giám tiểu tâm dực dực đi đến, vẻ mặt xanh mét bất an không yên nhìn sắc mặt Tử Dạ liếc mắt một cái, nhỏ giọng nói"Thái tử gia, Linh sườn phi ở ngoài điện cầu kiến!"

Tử Dạ mày kiếm khẽ nhíu, trong mắt hiện lên một tia không hờn giận, lạnh lùng nói"Nàng không ở Lưu Vân các, tới nơi này làm gì?"

Tiểu thái giám cúi đầu xuống, đang muốn đáp lời, Diệp Linh đã chậm rãi đi đến, nàng liếc mắt nhìn tiểu thái giám, có điểm không vui nói"Ngươi trước lui ra, Bổn cung có việc cùng thái tử gia nói chuyện!"

Tiểu thái giám hướng Tử Dạ nhìn thoáng qua, thấy Tử Dạ khẽ gật đầu, thế này mới yên tâm xoay người lui ra ngoài, cũng tùy tay đóng lại cửa thư phòng.Đợi tiểu thái giám kia rời đi, trên khuôn mặt xinh đẹp của Diệp Linh lộ ra ý cười kiều mỵ , nàng ôn nhu đi đến bên cạnh Tử Dạ, nhẹ nhàng ôm hai vai của hắn, ôn nhu nói"Dạ ca, Linh Nhi nghe nói, chàng đang truy chuyện Lạc cung bị cháy, cho nên Linh Nhi liền sang đây xem xem, thế nào?

Có manh mối gì không?

Tỷ tỷ bị chết rất oan, ta đây làm muội muội trong lòng cũng không yên tĩnh, hy vọng có thể sớm ngày tìm được hung thủ sát hại tỷ tỷ , có thể vì tỷ tỷ báo thù rửa hận, như vậy Linh Nhi cũng có công đạo đối phụ thân!"

Tử Dạ sắc mặt trầm xuống, không vui đẩy tay Diệp Linh ra rồi đứng lên, tức giận nói"Ngươi có còn có mặt mũi nói đến tiện nhân kia ư?"

Diệp Linh hơi sững sờ, ôn nhu hỏi"Dạ ca, làm sao vậy?

Đã xảy ra chuyện gì sao?"

Tử Dạ lạnh lùng nhìn Diệp Linh, âm thanh lạnh nhạt nói"Ngươi không hảo hảo ở yên trong Lưu Vân các, chạy đến nơi này làm cái gì?

Ngươi đừng nói với bản thái tử rằng ngươi cùng nàng tỷ muội tình thâm, muốn vì nàng báo thù rửa hận!"

Diệp Linh cúi đầu xuống, trong mắt hiện lên một tia hờn giận , nàng cắn chặt răng, nói" Nàng dù sao cũng là tỷ tỷ của Linh Nhi . . . . . . . ."
 
Thái Tử Phi Thất Sủng
Chương 104: Mộng


Tử Dạ không đợi Diệp Linh nói xong, liền cười lạnh một tiếng, cắt đứt lời của nàng"Đủ rồi!

Bản thái tử không muốn nghe chuyện ma quỷ tỷ muội tình thâm của các ngươi !

Nếu ngươi muốn biết tin tức tiện nhân kia, như vậy bản thái tử sẽ nói cho ngươi, tiện nhân kia không có chết, bất quá, bản thái tử sẽ không để cho nàng ta thoải mái , bản thái tử nhất định sẽ làm cho nàng ta sống không bằng chết!"

Diệp Lạc không chết!

Tin tức này làm Diệp Linh đột nhiên cả kinh, sau khi nghe Tử Dạ nói xong, khóe mắt lại nhịn không được nhướng lên vẻ mừng thầm , tuy rằng, nàng không biết Tử Dạ vì sao đột nhiên hận Diệp Lạc như thế, bất quá, đó cũng là chuyện đáng mừng cho nàng !Diệp Lạc không chết, nàng tuy rằng không thể cao hứng, nhưng Tử Dạ đối Diệp Lạc càng hận, nàng lại cao hứng!

Bất quá, trong lòng nàng tuy rằng vui mừng vô cùng, ở ngoài mặt cũng không dám biểu lộ ra chút nào, nàng cúi thấp đầu, tiếp tục dùng giọng điệu sợ hãi hỏi"Dạ ca, tỷ tỷ không chết, hẳn là chuyện đáng cao hứng nha?

Làm sao chàng lại tức giận như vậy?

Chẳng lẽ tỷ tỷ lại làm cái gì sai sao?"

Tử Dạ bỗng nhiên nắm chặt hai bả vai Diệp Linh, con ngươi đen thâm trầm nhìn thẳng hai mắt Diệp Linh, khóe miệng mang theo một tia châm biếm, nói" Nàng trở thành chánh phi của ta, ngươi chẳng lẽ không hận nàng sao?

Ngươi bây giờ quan tâm nàng như vậy, chẳng lẽ không sợ nàng lại hồi cung?

Hay hoặc là, kỳ thật ở trong lòng ngươi, chỉ mong nàng ta đã chết?"

Trong mắt Diệp Linh hiện lên một tia kinh hoảng, bất quá, nàng rất nhanh liền trấn định lại, dùng ánh mắt vô tội nhìn Tử Dạ, hoảng hốt nói"Dạ ca, làm sao chàng lại nói như vậy?

Chẳng lẽ ngay cả chàng cũng không tin tưởng Linh Nhi sao?

Linh Nhi thừa nhận, tỷ tỷ cùng chàng đại hôn, Linh Nhi quả thật rất đau đớn, nhưng đều là bởi vì Linh Nhi yêu chàng!

Nhưng hiện tại Linh Nhi dù sao đã có thể ở bên cạnh hầu hạ chàng, cho nên, Linh Nhi cũng đã hài lòng, tuy rằng tỷ tỷ đối Linh Nhi luôn không quá thân cận, nhưng Linh Nhi thật sự không có hận tỷ tỷ, Dạ, chàng nhất định phải tin tưởng Linh Nhi. . . . ."

Tử Dạ sắc mặt âm trầm không ngừng nhìn Diệp Linh, dường như muốn nhìn thấu nội tâm suy nghĩ của nàng.Diệp Linh bị hắn nhìn chằm chằm có điểm không yên, đầu tự cúi thấp xuống bất an, không biết vì sao, Tử Dạ như vậy làm nàng sợ hãi, nàng phảng phất có một loại cảm giác bị hắn nhìn thấu nội tâm , nàng đột nhiên cảm thấy trong lòng có điểm khủng hoảng, người nam nhân trước mắt này, ngắn ngủn trong vòng mấy tháng, nàng rốt cuộc nhìn không thấu, sau khi hắn từ Hoa Sơn hồi cung, liền đối với nàng càng ngày càng lạnh nhạt, cũng làm nàng càng ngày càng cảm thấy bất an!Trong quá khứ, thời điểm nàng cùng hắn ở một chỗ, hắn sẽ đối với nàng ngoan ngoãn phục tùng, chưa bao giờ dùng giọng điệu lạnh nhạt như thế cùng nàng nói chuyện, cho dù nàng cố tình gây sự, làm nũng, hắn cũng là ôn nhu dỗ nàng, an ủi nàng, mà bây giờ, hắn thay đổi, từ lần trước sau sự kiện nàng sảy thai, hắn liền đối với nàng lạnh nhạt rất nhiều, mà bây giờ, so với quá khứ càng lạnh nhạt hơn, thậm chí có thể nói là lạnh nhạt!Nàng không cam lòng bị Tử Dạ đối đãi như thế, nhưng nàng lại không có biện pháp!

Nàng muốn hắn sủng ái nàng như trước kia, nhưng lại nhận ra hiện tại nàng khó có thể tiếp cận hắn!Ngay tại thời điểm Diệp Linh càng ngày càng cảm thấy bất an, Tử Dạ bỗng nhiên lạnh lùng nở nụ cười, hắn buông Diệp Linh ra, không nói một lời, xoay người bước khỏi thư phòng.Sau khi bóng dáng Tử Dạ biến mất khỏi thư phòng, sắc mặt Diệp Linh nháy mắt trở nên cực kì khó coi, nàng cắn chặt đôi môi đỏ mọng, hung tợn đạp một cước vào bàn, sau đó mới căm giận rời đi.Ngự hoa viên, gốc cây mai ngập tràn sắc hoa, gió lạnh khẽ thổi qua tạo thành từng mảnh đóa hoa hồng nhạt , xoay quanh giữa không trung , thoạt nhìn đẹp không sao tả xiết.Tử Ảnh đi dưới gió lạnh, thân hình cô độc giữa những cánh hoa , khuôn mặt tuấn mỹ đượm vẻ ưu thương, đôi mày kiếm khẽ nhíu chặt, đôi môi mỏng mím lại thành một đường thẳng tắp.Hắn bỗng nhiên dừng bước, bên môi lộ ra một chút cười khổ, hiện tại Lạc cung đã bị thiêu cháy, lâu như vậy rồi, nhưng mỗi khi hắn đi tới nơi đây vẫn bất tri bất giác dừng bước.Nhìn khắp bầu trời đầy cánh hoa mai, hắn nhịn không được nhớ lại tình cảnh lần đó cùng nàng lần đầu gặp nhau, thần thái nàng nhã nhặn lịch sự , cùng ánh mắt ưu thương lạnh nhạt, này đó, cũng đã thật sâu in dấu vào trong lòng hắn, rốt cuộc không thể nào quên.Hắn khẽ lắc đầu, cảm giác mình thật sự ngu ngốc, một người rõ ràng đã không còn tồn tại nữa, hắn vì sao còn nhớ mãi không quên như vậy?

Hắn lại cười chua xót, tiếp tục hướng về trước, mới đi được hai bước, hắn bỗng nhiên ngừng lại, thân mình khẽ run lên, bởi hắn nghe thấy tiếng cười quen thuộc!Thân thể hắn cứng ngắc , nín thở cẩn thận nghe, đúng vậy!

Là thanh âm của nàng!

Thanh âm quen thuộc này, đúng là từ vách tường bên kia Dạ vân điện truyền tới!

Là nàng sao?

Có phải hay không chính là nàng?Tử Ảnh cảm thấy trong lòng mừng rỡ, hắn cơ hồ không cần suy nghĩ, chân nhẹ nhàng nhảy trên mặt đất một chút, liền đi vào nơi đó.Ở trong vườn hoa hậu viện hẻo lánh của Dạ Vân điện, dưới tàng cây nở đầy hoa mai, một bóng dáng quen thuộc nhỏ nhắn đang nhẹ ngắt lấy hoa mai trên cây, mà bên cạnh bóng hình xinh đẹp này là một tiểu cung nữ đứng mặc lục y, chủ tớ hai người ý cười đầy mặt, đang chuyên tâm hái cánh hoa mai.Là nàng!

Tử Ảnh thân hình đứng yên bất động tại chỗ, nhìn nữ nhân nhiều tháng qua chính mình tâm tâm niệm niệm tưởng nhớ, nội tâm hắn dâng lên một trận kích động, hắn thật sự rất muốn tiến lên đem nàng ôm vào lòng, nói cho nàng biết, hắn nhớ nàng đến cỡ nào!Trên thực tế, hắn quả thật đã làm như vậy, hắn cực kỳ nhanh đi đến bên cạnh Diệp Lạc, châm rãi ôm nàng vào lòng, hai tay run nhè nhẹ, hắn cơ hồ dùng hết khí lực toàn thân, đem nàng gắt gao ôm vào trong lòng của mình!Diệp Lạc chỉ cảm thấy một trận quay cuồng, nàng đã lọt vào một vòng tay ấm áp!

Thanh nhi hô lên kinh hãi, nàng kinh ngạc quay đầu nhìn lại, đối diện với đôi mắt ngạc nhiên mừng rỡ, con ngươi đen lộ rõ vẻ thâm tình.Tử Ảnh vùi đầu thật sâu vào mái tóc đen mượt của Diệp Lạc, ngửi hương thơm quen thuộc, hắn cơ hồ kích động nói không nên lời , hắn không dám, hắn thậm chí ngay cả động cũng không dám động, hắn đang sợ, hắn sợ đây là một giấc mộng!

Hắn sợ hãi, tỉnh mộng, hắn sẽ không thấy được nàng!Nhưng bây giờ, nàng đang ngay tại trong ngực hắn, thân thể vẫn mềm mại như vậy, đích thực đây là sự thật, nếu đây là một giấc mộng, như vậy, hắn tình nguyện vĩnh viễn cũng không tỉnh lại!

Cho dù là mộng, chỉ cần nàng ở bên cạnh hắn là đủ rồi!

Quản chi là Địa Ngục vạn kiếp bất phục, có nàng ở bên cạnh hắn, hắn cũng cảm thấy vui vẻ!
 
Thái Tử Phi Thất Sủng
Chương 105: Giãy dụa thống khổ


Hoa ở giữa không trung xoay quanh khắp bầu trời , sau đó lơ đãng bay xuống hai nhân ảnh đang ôm nhau, trong khoảnh khắc đó thời gian như dừng lại, chung quanh hoàn toàn yên tĩnh, chỉ có gió lạnh thổi qua, cuốn theo đóa hoa hồng nhạt bay bay phát ra thanh âm rất nhỏ.Thanh nhi kinh hô, tiếng kêu mắc nghẹn trong cổ họng, nàng trợn mắt há hốc mồm nhìn hai người đang gắt gao ôm nhau cùng một chỗ, trong nháy mắt, nàng đột nhiên cảm thấy khung cảnh này quá đẹp, nàng chợt rung động, nàng thậm chí quên mất, nàng hẳn là nên lên tiếng nhắc nhở hai người kia không nên ôm nhau cùng một chỗ.Diệp Lạc bị Tử Ảnh ôm chặt vào trong ngực, nàng theo bản năng muốn đẩy ra, nhưng bởi giọt nước mắt nóng hổi rơi trên hai má nàng mà dừng tay lại.Tử Ảnh gắt gao ôm chặt lấy Diệp Lạc, tựa hồ như muốn cùng nàng hòa thành một thể, cảm giác mất mát mà lại có được khiến hắn mừng như điên, làm hắn nhịn không được chảy xuống dòng lệ nóng, nước mắt từng giọt từng giọt rơi trên gương mặt Diệp Lạc , sau đó dọc theo chiếc cằm nhỏ nhắn của nàng, hòa vào cánh hoa đang bay đầy xung quanh.Qua thật lâu sau, Tử Ảnh mới chậm rãi buông Diệp Lạc ra, bàn tay to ấm áp nhẹ nhàng xoa dung nhan trong gió rét có chút hơi lạnh lẽo , động tác cẩn thận, giống như Diệp Lạc là một thứ đồ sứ tinh sảo, chỉ cần chạm nhẹ có thể làm vỡ, thanh âm hắn khàn khàn , tiểu tâm dực dực nói" Lạc nhi, là nàng sao?

Thật là nàng sao?

Ta không phải đang nằm mơ đấy chứ?"

Diệp Lạc bị ánh mắt thâm tình kia làm kinh ngạc, nàng không thể tin được thiếu niên áo trắng trước mắt này, hơn hai tháng không gặp, thiếu niên từng thần thái phi dương hăng hái đã thay đổi rất nhiều, dung nhan tuấn mỹ tiều tụy không ít, trên vầng trán ôn hòa mỉm cười đã không còn nữa, thay vào đó là sự nồng đậm ưu thương.Đối mặt ánh mắt thâm tình như vậy , Diệp Lạc có điểm mất tự nhiên , nàng hơi hơi tránh né, nhẹ nhàng đẩy Tử Ảnh ra, miễn cưỡng cười cười, nói" Ứng Vương gia, đã lâu không gặp."

Tử Ảnh thấy Diệp Lạc thái độ lạnh nhạt, trong tròng mắt đen xinh đẹp hiện lên một tia ảm đạm, bất quá, hắn vẫn si ngốc nhìn Diệp Lạc, ấp úng nói"Lạc nhi, nàng biết không?

Ta thật sự rất nhớ nàng, rất nhớ nàng. . . . . . .

Thời điểm biết được Lạc cung cháy, ta thật sự muốn phát điên rồi. . . . . ."

Diệp Lạc kinh ngạc nhìn thiếu niên ưu thương trước mắt , trong lòng có điểm không biết làm sao, nàng theo bản năng lui về phía sau, trong lòng nàng, lần đầu tiên có sự sợ hãi cùng lẩn tránh.

Bởi vì, nàng sợ nhìn đến ánh mắt thâm tình kia, tình cảm không che dấu chút nào, khiến nàng muốn thoát ra khỏi nó ngay lập tức!Tử Ảnh nhìn động tác Diệp Lạc theo bản năng , trên khuôn mặt tuấn mỹ lộ ra một chút cười chua sót , nàng vẫn đối với hắn lạnh nhạt như thế, vẫn là phòng bị hắn, bất kể là quá khứ, hay là hiện tại, lòng của nàng, thủy chung cũng không thuộc về hắn, không phải sao?Tử Ảnh trong lòng chua sót, từng đợt ghen tuông xông lên đầu, hắn tự giễu cười cười, cưỡng bức chính mình dùng giọng điệu thản nhiên "Lạc nhi, thực xin lỗi, vừa mới rồi là ta quá kích động, đã khiến nàng sợ phải không?"

Diệp Lạc lặng yên nhìn thiếu niên vẻ mặt ưu thương , lòng của nàng, hiện tại mới chậm rãi bình tĩnh lại, hắn đối với nàng thâm tình, khi hắn nháy mắt không khống chế được đem nàng ôm trong lòng , nàng cũng đã biết, thiếu niên này, đã thật sâu yêu nàng, bởi vì, nàng có thể cảm giác được, nội tâm của hắn đang run rẩy, là cảm giác nhìn thấy nàng mà mừng rỡ như điên!Hiện tại Ứng Vương làm nàng cảm thấy xa lạ, không biết làm sao, Tử Ảnh trong quá khứ, trên mặt luôn mỉm cười lộ vẻ thản nhiên ôn hòa , từng bá đạo tuyên bố hắn yêu nàng, mà bây giờ, Ứng Vương mặt ngoài ôn hòa, nội tâm cuồng ngạo đã không thấy nữa, thay vào đó là một thiếu niên thoạt nhìn đầy tâm sự mang vẻ mặt ưu thương !Nếu là Ứng Vương ngoài mặt trong lòng không đồng nhất như trước kia, nàng có thể lạnh nhạt đối mặt, nhưng bây giờ thiếu niên này ánh mắt thâm tình, vẻ mặt ưu thương lại làm nàng không biết đối mặt như thế nào, nếu như là hắn trong quá khứ, nàng có thể mặt không đổi sắc lớn tiếng mắng hắn vô lễ, mà đối mặt thiếu niên hiện tại nội tâm yếu ớt này, nàng lại cảm thấy nếu cự tuyệt lại là một loại tội lỗi!Hơn hai tháng nàng rời cung, rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì?

Chuyện gì đã làm Vương gia bề ngoài ôn nhuận như ngọc, nội tâm sâu thẳm không dò thấy này thành thiếu niên tiều tụy đến thế?

Chẳng lẽ, chuyện Lạc cung cháy và sự biến mất của nàng, đã thật sự thương tổn hắn sâu như vậy sao?

Nếu không phải bởi vì nàng, như vậy là vì cái gì?Diệp Lạc hồi lại tinh thần, hơi lắc đầu, nàng cảm giác, hiện tại đối mặt hắn, nàng đã không thể lạnh nhạt như trước, là bởi vì ánh mắt ưu thương của hắn sao?

Hay là bởi vì trong mắt của hắn là sự cố chấp cùng thống khổ?

Nàng không biết, nàng thật sự không biết, nhưng bất kể là cái gì, thứ hắn muốn , nàng trong quá khứ cho không nổi, hiện tại càng ccho không nổi.Nàng phải vĩnh viễn đứng bên nam nhân lãnh khốc vô tình , giúp hắn đi lên ngôi vị hoàng đế, vì hắn củng cố nghiệp lớn, mà hắn, thiếu niên ưu thương này , nàng nhất định cùng hắn vô duyên, đến cuối cùng, nếu Tử Dạ đi lên ngôi vị hoàng đế, nàng sẽ trở thành người thương tổn hắn sâu nhất!Nghĩ đến Tử Dạ, nam nhân lãnh khốc kia, trong mắt Diệp Lạc hiện lên một chút ảm đạm.Nhìn Diệp Lạc trầm mặc, trong lòng Tử Ảnh cảm thấy một mảnh thê lương, hắn biết, nàng cự tuyệt tình yêu của hắn!

Hắn hiện tại, còn xứng yêu nàng sao?

Nếu như nói, trong quá khứ, hắn là Vương gia cao cao tại thượng , còn có năng lực yêu nàng che chở nàng, nhưng hắn hiện tại, cái gì cũng không cấp được nàng, hắn hiện tại chẳng qua là một nghiệt chủng hèn mọn , là sỉ nhục của Tử gia, là sỉ nhục của cả Tây Lương quốc!Tử Ảnh chỉ cảm thấy tâm càng ngày càng lạnh, cả người giống như ngã vào băng tuyết, hắn nhịn không được run nhè nhẹ, sắc mặt hắn tái nhợt không có một tia huyết sắc, nội tâm kia đau đớn kịch liệt, làm hắn cơ hồ thở được !Hắn thống khổ nhắm hai mắt lại, ở nơi khóe mắt, một giọt nước mắt trong suốt lặng yên chảy xuống, sau đó rơi tan biến vào khoảng không.Gió, ở nháy mắt giống như mạnh hơn rất nhiều, đóa hoa bay xuống trên mặt đất , lại bị nó không tiếng động cuốn lên giữa không trung, Thanh nhi lặng yên đứng dưới tàng cây mai , đột nhiên cảm giác được rất lạnh, nàng nhịn không được run rẩy một chút, sau đó kìm lòng không đậu nắm thật chặt áo khoác trên người có điểm đơn bạc.
 
Back
Top Bottom