Chào bạn!

Để có thể sử dụng đầy đủ chức năng diễn đàn Của Tui À bạn phải đăng nhập hoặc đăng ký.

Đăng Ký!

Dịch Thả Nhẹ Cục Thính, Dính Luôn Anh Trai

[BOT] Mê Truyện Dịch

Active member
Quản Trị Viên
Tham gia
7/9/25
Bài viết
407,000
Điểm cảm xúc
0
Điểm thành tích
36
AP1GczNZubeZ6FGj7YGaB424AX8TXy0uRp_63do-EBaTgeKCAML9haOgKjpVceaLeTmXHvtMRsXYdi_t7WKqx53JIe-2uG5boKOZjN062nlulQLKQpwoWWFAmFUlhc_fj3AW2tfRTeSL5H_ZHy71wkv7bDCK=w215-h322-s-no-gm

Thả Nhẹ Cục Thính, Dính Luôn Anh Trai
Tác giả: Ngữ Phong
Thể loại: Đô Thị, Hài Hước, Khác
Trạng thái: Đang ra


Giới thiệu truyện:

Một đêm hỗn loạn, tôi bất ngờ mang thai với con trai riêng của bố dượng.

Nhớ lại lần trước ngồi ăn cơm, bố mẹ giục anh ấy kết hôn, anh ấy chỉ thản nhiên nói: “Con có người mình thích rồi.”

Mặt mày tôi tối sầm lại, thôi xong rồi, hóa ra mình là... tiểu tam!!

Tôi lập tức nộp đơn du học, quyết định phá thai rồi trốn ra nước ngoài tránh bão.

Khi đang chờ gọi tên trước phòng phẫu thuật thì có người bất ngờ nắm chặt cổ tay tôi.

Một người luôn lạnh lùng và cố chấp như anh lại gằn từng chữ:

“Em ghét anh đến vậy sao?”

“Thà phá thai rồi bỏ xứ đi chứ không chịu nói với anh một câu, hả, cô em gái thân yêu của anh?”​
 
Thả Nhẹ Cục Thính, Dính Luôn Anh Trai
Chương 1: Chương 1



Mẹ tôi tái hôn với một ông lớn có tiếng ở Bắc Kinh.

Chuyện tình của bà gây chấn động một thời, cuối cùng cũng nhận được lời chúc phúc từ mọi người và bước vào lễ đường.

Và tôi, đương nhiên được bà đưa về sống chung trong ngôi nhà mới.

Lúc mẹ tái hôn thì tôi mới được ba tuổi, còn nhỏ xíu, chẳng nhớ được chuyện gì.

Tôi lớn lên trong nhà họ Tạ, bố dượng rất yêu mẹ tôi, cũng thương yêu tôi như con ruột.

Tôi thật lòng xem ông là bố mình, cũng xem con trai ông là anh trai ruột.

Hồi nhỏ anh cũng rất cưng chiều tôi, tiếc là càng lớn, chúng tôi càng xa cách.

Điều đó khiến tôi rất buồn.

Dần dà, tôi cũng tự an ủi mình: anh em ruột lớn lên nhiều khi còn chẳng thân, huống hồ là chúng tôi.

Có những lúc vẫn thấy hụt hẫng, nhưng đời mà, làm gì có ai được như ý hết mọi chuyện.

Tôi vừa mới chấp nhận được sự thật rằng mình đã từ “em gái yêu quý” thành “họ hàng xa lắc” thì chuyện đó lại bất ngờ xảy ra...

Tôi tỉnh dậy trên giường của Tạ Triệt, toàn thân rã rời đau nhức.

Nhìn lên trần nhà, mất một lúc lâu tôi mới định thần lại được.

Ký ức hỗn loạn đêm qua dồn dập ập về.

Lờ mờ nhớ có ai đó thì thầm dỗ dành tôi: “Ngoan nào, đừng khóc.”

Còn có mấy câu... không thể nào nghe nổi.

Tôi ôm đầu cố gắng lừa mình dối người, muốn ngăn không cho những âm thanh đó vang lên lần nữa trong đầu.

Nhưng vô ích.

Tệ hơn nữa, người nằm cạnh dường như cũng tỉnh dậy, phát hiện tôi đang động đậy – theo phản xạ siết chặt vòng tay.

Cả người tôi bị anh ép vào lồng ngực nóng bỏng ấy…

Giọng anh khàn khàn, ngái ngủ: “Ngoan nào, bảo bối dậy rồi à?”

Tôi cứng người, tim như ngừng đập, không dám ngẩng đầu.

Chỉ sợ anh nhìn thấy tôi là ai.

Tạ Triệt... có bạn gái rồi. Chính miệng anh nói đấy.

Tuần trước về nhà ăn cơm, bố mẹ đang nói chuyện về đứa cháu nhà họ Trần mới đầy tháng, nói tới nói lui thế nào lại lạc đề sang chủ đề muôn thuở… Thúc cưới.

Mà thúc cưới thì dĩ nhiên phải hối đứa lớn trước.

Mẹ tôi quan tâm hỏi:

“Tiểu Triệt năm nay 25 rồi, có cô gái nào để ý chưa con?”

Lúc đó chúng tôi vừa ăn xong, đang ngồi trong phòng khách.

Tôi ngồi trên sofa như đống bùn chơi máy game, bố thì ôm mẹ âu yếm như đôi vợ chồng son, chẳng thèm kiêng dè trước mặt con cái.

Tạ Triệt chỉ đáp một câu ngắn gọn: “Con có rồi ạ.”

Đúng lúc tôi vừa qua màn game, đang coi hoạt cảnh tổng kết, nghe thấy vậy thì tò mò quay sang nhìn anh.

Anh trai tôi ấy hả… đẹp trai, tính tình điềm đạm, gia thế thì khỏi phải nói, chuẩn cực phẩm.

Từ nhỏ đến lớn thư tình với hoa tươi cứ gọi là như nước sông dâng tràn.

Vậy mà... chẳng ai lọt nổi vào mắt anh.

Nhà họ Tạ chẳng cần liên hôn, mấy cô nàng định mượn gió bẻ măng cũng đều bị đá bay.

Vậy rốt cuộc thì anh thích ai?

Tôi chớp mắt hỏi: “Anh à, là ai thế? Em quen không?”

Anh liếc tôi một cái, không trả lời.

Tôi không nản, tiếp tục truy hỏi: “Ai thế, ai thế~? Bạn gái anh là ai mà giấu kỹ quá vậy?”

Đột nhiên Tạ Triệt nổi nóng, cười mỉa: “Bạn gái anh là ai thì liên quan gì đến em hả?”

Tôi xụ mặt, gãi mũi.

Đúng là tức giận nhắm bậy đối tượng rồi, bố mẹ ép cưới thì mắc gì quay ra giận tôi hả anh giai.

Cạn lời.

Đúng như người ta nói, anh em lớn lên rồi sẽ ngày một xa cách.

Đến cả chuyện có bạn gái mà anh cũng không chịu kể cho tôi.

Nhưng... khoan hẵng nghĩ đến bạn gái anh là ai đã.

Vấn đề bây giờ là… tay của Tạ Triệt thật sự rất không ngoan!

Tôi bị vùi trong ngực anh, không dám nhúc nhích, mà với góc độ hiện tại thì anh cũng chưa nhìn thấy mặt tôi.

Giọng anh mơ màng, lười nhác như đang dỗ người yêu:

“Cưng à, còn sớm mà.”

Còn sớm cái gì mà còn sớm?!

Tôi cứng đơ.

Chết tiệt... anh ấy tưởng tôi là bạn gái anh ấy!

Hai người họ ngày nào cũng “thân mật” thế này à??

Tôi mà ngẩng đầu lên là... xong đời thật luôn!

Hiện tại anh vẫn chưa nhận ra, có lẽ vì tôi không lên tiếng nên anh mặc định là tôi đồng ý.

Ngay lúc anh định chống người dậy để nhìn mặt tôi… Tôi hết cách, vội xoay người chôn đầu vào gối.

“Hửm?”

Trên đỉnh đầu vang lên giọng nói nghi ngờ, sau đó là tiếng cười khẽ: “Em thích thế này à?”

Anh cúi người xuống, giọng trầm thấp mang theo ý cười: “Cưng à, gọi ‘anh’ đi nào.”

Aaaa anh không được gọi thế!!!

Hai người các người yêu nhau sao lại như vậy chứ?!
 
Thả Nhẹ Cục Thính, Dính Luôn Anh Trai
Chương 2: Chương 2



Tôi nhất quyết không thò đầu ra khỏi gối, chắc chắn Tạ Triệt không hề nghĩ đến chuyện người đang nằm cạnh mình hiện giờ không phải bạn gái anh đâu.

Anh xoa đầu tôi, nhẹ giọng dỗ: “Ngại à?”

Tôi uể oải đáp: “Anh đi đi.”

Anh cười bất đắc dĩ: “Anh đi chuẩn bị cơm trưa nhé, ngoan nào, em nghỉ thêm chút đi, lát nữa anh gọi dậy ăn.”

Rầm! Cuối cùng cửa phòng cũng đóng lại.

Bấy giờ tôi mới dám chui ra khỏi chăn, ngồi đực ra nhìn thân thể mình.

Tôi nhéo mạnh một cái - Đau điếng!

Không phải mơ!!!

Bây giờ Tạ Triệt đang ở bên ngoài.

Còn tôi, trên danh nghĩa là em gái anh, vậy mà lại…

Tôi chỉ nhớ tối qua hai chúng tôi cùng tham gia một bữa tiệc, chắc chắn thứ rượu đó có vấn đề.

Cả hai đều uống.

Tôi khó chịu đến mức đầu óc mụ mị, còn anh lại nhận nhầm tôi là bạn gái, suốt cả buổi cứ “bảo bối” gọi tới gọi lui.

Rồi chuyện thành ra thế này đây.

Tôi ôm đầu che mặt, lòng rối như tơ vò: Giờ phải làm sao đây?!

Tôi phải nghĩ cách thoát thân.

Nhưng bếp nhà Tạ Triệt là kiểu mở, nếu tôi đi thẳng ra cửa chắc chắn sẽ bị phát hiện.

Đang loay hoay tìm cách, thì anh đã lại quay về.

Nghe tiếng mở cửa, tôi hoảng quá vội kéo chăn trùm lên kín đầu.

Anh vỗ nhẹ lên đầu tôi qua lớp chăn: “Bé cưng còn đang ngại à?”

Giọng anh dịu dàng đến không thể dịu dàng hơn.

Trời ơi, lúc anh nói chuyện với bạn gái cũng nhẹ nhàng thế này sao?

“Trong nhà hết Coca rồi, anh ra ngoài mua một chai về làm cánh gà Coca cho em. Ngoan nhé, nếu không thấy anh thì đừng cuống, anh quay lại ngay.”

Bạn gái anh cũng thích ăn cánh gà Coca à? Cũng đúng, món ngon như thế, ai mà không thích cơ chứ.

… Ê khoan, đừng nghĩ tới cánh gà nữa!

Anh ấy sắp ra ngoài rồi!

Quả nhiên ông trời không tuyệt đường sống!

Lạy trời lạy Phật, ngài vẫn thương con!

Vừa nghe thấy tiếng cửa đóng, tôi lập tức bật dậy khỏi giường.

Váy tôi rách tả tơi, đành mở tủ định mượn tạm quần áo bạn gái anh.

Ai ngờ... mở ra thấy cả tủ toàn là đồ nam?!

Hử? Sao không có lấy một mảnh đồ nữ vậy?

Chẳng lẽ bạn gái anh có phòng thay đồ riêng?

Thôi kệ, tôi không có thời gian lục tung nhà lên tìm nữa.

Tôi vơ đại một chiếc sơ mi và áo khoác của anh mặc vào.

Tạ Triệt rất cao, tận mét 89, cao hơn tôi những 20 phân.

Tôi mặc đồ anh y như con nít chui vào đồ người lớn, rộng thùng thình.

Tôi xắn ống tay và ống quần, nhặt luôn mảnh váy rách nhét vào túi, vừa lăn vừa bò chuồn khỏi nhà anh.

Ra được khỏi khu chung cư, tôi thở phào nhẹ nhõm.

Cuối cùng cũng thoát rồi!

Dù sau này Tạ Triệt có phát hiện người tối qua không phải bạn gái anh, chắc chắn cũng không ngờ được… đó là tôi.

Vậy thì tôi vẫn an toàn.

Tình nghĩa anh em giữa chúng tôi vẫn còn cứu được!
 
Thả Nhẹ Cục Thính, Dính Luôn Anh Trai
Chương 3: Chương 3



Trên đường về, tôi ghé vào một cửa hàng thời trang nữ để thay sang bộ đồ tử tế rồi mới dám về nhà.

Về đến phòng mình, tôi lăn một vòng trên chiếc giường mềm như mây.

Tối qua tôi thức đến tận rạng sáng, sáng nay vừa mở mắt đã lao vào... hoạt động thể lực.

Dây thần kinh căng như dây đàn cuối cùng cũng được thả lỏng.

Tôi dặn quản gia đừng gọi mình, thế là lăn ra ngủ một mạch tới chiều mới dậy.

May mà bố mẹ đang đi du lịch nước ngoài, không ai giục tôi ăn cơm.

Tôi dụi mắt lảo đảo xuống nhà, định nhờ dì giúp việc nấu gì đó lót dạ.

Ai ngờ vừa cúi đầu bước xuống đã thấy Tạ Triệt đứng chờ ngay dưới chân cầu thang.

Anh ngẩng đầu, ánh mắt lướt qua tôi một cách nhàn nhạt: “Tỉnh rồi à?”

Tôi lập tức nhớ đến câu “Bảo bối tỉnh rồi à?” mà anh nói sáng nay, rồi sau đó là hai tiếng liên tục vận động...

Tôi theo phản xạ lùi lại nửa bước: “Anh...?”

Ánh mắt anh thâm trầm khó dò.

Tôi cố tỏ ra bất ngờ: “Sao hôm nay anh lại ở nhà thế?”

Anh gõ ngón tay lên lan can gỗ: “Em đoán xem?”

Em biết đường nào mà đoán hả anh giai!

Tôi vội lái sang chuyện khác: “Anh ăn chưa? Em đói rồi, nếu anh cũng chưa ăn thì để dì nấu thêm phần nhé.”

Anh nhìn tôi: “Giờ này mới ăn?”

Tôi tỉnh bơ bịa chuyện: “Vâng, hôm qua về nhà mới phát hiện còn bài tập chưa làm, em phải làm cả đêm đến sáng mới xong, ban ngày ngủ bù luôn.”

Anh mím môi cười như không cười: “Tối qua làm bài tập ở nhà?”

Tôi gật đầu cái rụp: “Đúng rồi!”

Anh đáp khẽ, giọng có chút ẩn ý: “Vậy thì ăn đi nào. Em gái yêu quý của anh đã mệt cả đêm rồi, đúng là nên ăn cho lại sức.”

Tạ Triệt rất ít khi ở nhà, thế mà gần đây đột nhiên dọn về ở hẳn.

Tôi đoán chắc là anh cãi nhau với bạn gái rồi.

Dù gì chuyện ngoại tình to bự như vậy, muốn giấu cũng khó.

Tôi cắn nắp bút, thở dài não nề.

Không biết chị dâu tương lai là ai, nhưng... xin lỗi chị rất nhiều.

Thật sự em không cố ý đâu!

Phiền quá đi mất.

Tôi liếc nhìn đống bài tập còn chưa đụng tới.

Tôi cũng năm tư rồi, hay là... đi du học nhỉ?

Dù gì cũng sống chung dưới một mái nhà, ngày nào tôi với Tạ Triệt cũng phải mặt đối mặt.

Nếu tôi là bạn gái anh thì chắc chắn tôi không nuốt nổi cục tức này.

Mặc dù Tạ Triệt vẫn chưa phát hiện ra chuyện kia... Nhưng để tránh mọi rắc rối thì tôi bắt đầu tìm một vài trường đại học nước ngoài, nộp đơn xin học thạc sĩ.
 
Thả Nhẹ Cục Thính, Dính Luôn Anh Trai
Chương 4: Chương 4



Hồ sơ du học của tôi vẫn chưa có phản hồi.

Mà hình như... có chuyện gì đó không ổn.

Hôm nay bếp nấu món cá hấp, bình thường tôi cực thích ăn món này.

Vậy mà không hiểu sao, vừa ngửi thấy mùi tanh là tôi buồn nôn.

Tạ Triệt gắp cho tôi một miếng cá, tôi vốn định nín nhịn ăn cho qua chuyện.

Ai ngờ vừa bỏ vào miệng thì tôi lập tức nôn ra.

Có gì đó... rất không đúng.

Tôi đột ngột nhận ra, từ cái đêm định mệnh kia đến nay, đã hơn một tháng rưỡi.

Mà suốt tháng rưỡi này, cái thứ rất đúng giờ mỗi tháng của tôi... bốc hơi luôn.

Tôi ngẩng đầu, vô tình chạm phải ánh mắt của Tạ Triệt.

Anh nhìn tôi, vẻ mặt như đang cân nhắc điều gì.

“Buồn nôn à?”

Tôi vội chữa cháy: “Cá hôm nay tanh quá.”

Anh gắp một miếng ăn thử: “Anh thấy bình thường mà.”

Tôi tào lao tiếp: “Anh bị hỏng vị giác rồi.”

Tạ Triệt đặt đũa xuống, rút khăn giấy ra dịu dàng lau khóe miệng cho tôi. Giọng nhẹ nhàng nhưng từng chữ rành rọt:

“Thế à? Hóa ra vị giác của anh có vấn đề.”

“Anh còn tưởng là…”

“… Em đang nghén chứ.”

Con ngươi tôi co rút. Không thể nào?! Chỉ mới một lần thôi mà cũng trúng độc đắc được à?!

Khoan, hình như không phải một lần…

Tôi nhớ mơ hồ ít nhất cũng… bảy lần??

“Làm gì có chuyện đó, em còn chưa có bạn trai nữa là!” Tôi cố đè cơn tim đập loạn xạ, giữ giọng bình tĩnh: “Anh đừng nói bừa, em gái anh là gái ngoan chính hiệu đấy.”

Để chặn họng anh, tôi gắp cho anh một đũa cá, nhét luôn vào bát: “Anh thích cá thì ăn nhiều một chút, đừng để phí.”

Tôi đang chuẩn bị gắp thêm miếng nữa, còn chưa kịp bỏ vào bát thì đũa đã bị anh… cắn chặt.

Tạ Triệt thong thả nhai nuốt, gật đầu khen: “Ừ, đúng là ngon thật.”

Đấy là đũa tôi đang dùng đó!!

Tôi hoảng hồn định đứng dậy đi đổi đôi khác, thì anh lại thong thả nói tiếp: “Em gái mà chê anh đến thế sao?”

Không phải vấn đề chê hay không chê!!

Là vấn đề giới hạn đạo đức đó anh ơi!!!

Tôi nhẹ nhàng nhắc nhở: "Anh à, anh có bạn gái rồi mà."

Gương mặt anh lại hiện lên vẻ buồn bã: "Mộc Mộc lớn rồi, không còn thương anh nữa. Hồi nhỏ em đâu có như vậy."

"Em không có ghét anh mà..."

Anh không đáp, chỉ im lặng.

Tôi đành cắn răng tiếp tục dùng đôi đũa mà anh đã gắp qua.

Không tránh khỏi việc nhớ lại nụ hôn hỗn loạn trong ký ức.

Anh từng dùng cà vạt trói tay tôi lại, ép tôi vào tường rồi hôn ngấu nghiến.

Lúc đó tôi cũng chẳng còn lý trí, hai chúng tôi như hai con chó điên cắn xé nhau, không ai chịu buông ai.

Aaaaaa, không được nghĩ nữa! Cả hai má lẫn hai tai đều nóng bừng lên rồi.

Tôi cúi đầu cố ăn cơm thật nhanh.

Tạ Triệt gắp cho tôi một cái cánh gà Coca, dịu dàng nói: "Em gái ngoan, ăn từ từ thôi, không ai giành với em đâu."

Không nghe.

Phải ăn nhanh rồi chuồn cho lẹ.

Tôi vừa cúp máy đặt đồ ăn xong thì len lén thò đầu ra khỏi phòng.

Tạ Triệt vẫn đang trong phòng, chưa ra ngoài.

Biệt thự rất rộng, lúc thiết kế mỗi người đều có phòng ngủ riêng kèm theo một phòng làm việc nhỏ.

Tạ Triệt thường làm việc trong phòng, trừ lúc ăn hoặc cố tình tìm nhau, bình thường cũng ít khi chạm mặt.

Xác nhận là hành lang không có ai, tôi như ăn trộm rón rén đi xuống lầu.

Ai ngờ mới bước đến nửa cầu thang tầng hai, quản gia đã thấy tôi.

Bà xách theo một cái túi, trên túi in logo tiệm thuốc, rồi gọi to: "Cô chủ, đồ ăn ngoài cô đặt đến rồi nè!"

Tôi suýt nhảy dựng lên.

Đừng có hét to vậy chứ!

Tôi đã bảo shipper để đồ trong bụi cây mà, huhu, sao lại bị quản gia phát hiện rồi!

Tôi vội vàng chạy xuống nhận đồ ăn từ tay bà ấy rồi kiểm tra túi một cách đa nghi.

Xác nhận không ai động vào mới yên tâm phần nào.

Tôi vừa mới thở phào thì từ tầng hai vang lên tiếng cửa mở.

Tiếng bước chân của Tạ Triệt mỗi lúc một gần… Về phòng chắc chắn sẽ đụng mặt anh, thôi xuống lầu đi!

Tôi cân nhắc một hồi, quyết định chuồn lẹ, ai ngờ còn chưa kịp nhấc chân thì cổ áo ngủ đã bị ai đó níu lại.

Quản gia rất tinh ý, đã lặng lẽ rút lui.

Cầu thang giờ chỉ còn tôi và anh.

“Mộc Mộc mua gì vậy?” Giọng Tạ Triệt vừa nhẹ vừa dịu, “Hiệu thuốc Đông Phương à? Em bị bệnh sao?”

Anh đi đến bên cạnh tôi, thoạt nhìn như vô tình nhưng thực ra không thể chống lại, đưa tay lấy túi của tôi.

Đồ ăn ngoài được đóng gói rất kỹ, không thể nhìn thấy bên trong là gì.

Xoẹt—

Tạ Triệt xé luôn miệng túi.

Vừa xé vừa nói: “Chiều anh đưa em đi bệnh viện kiểm tra nhé?”

Tôi tuyệt vọng giữ tay anh lại: “Anh à, đừng tự tiện động vào đồ của em chứ!”

Đừng mở ra! Bên trong có que thử thai đấy!

Ngón tay anh khựng lại, anh cúi đầu nhìn tôi, thở dài khẽ đến mức gần như không nghe thấy.

Anh đưa lại túi cho tôi, rồi xoa đầu tôi một cái: “Mộc Mộc, có chuyện gì cũng có thể nói với anh mà.”

Tôi cắn môi không nói.

Không thể nói với anh được… Là tôi đã ngủ với anh, giờ còn nghi ngờ mình đang mang thai.

Thảm họa thật sự.
 
Thả Nhẹ Cục Thính, Dính Luôn Anh Trai
Chương 5: Chương 5



Tôi ngồi bệt trên thảm đờ đẫn nhìn hai vạch đỏ trên que thử thai.

Lấy tờ hướng dẫn ra, chăm chú đọc từng dòng một.

Có thai rồi.

Tôi không tin!

Tôi vứt que thử đi, bắt đầu tự dối mình bằng cách tìm kiếm trên mạng những câu trả lời mà tôi muốn.

Giữa đống bài viết xác nhận “hai vạch là có thai”, cuối cùng tôi cũng tìm được một bài nói "que thử có thể sai lệch".

Tôi thở phào nhẹ nhõm.

Tôi biết ngay mà, chắc chắn là giả thôi.

Thế là tôi như trút được gánh nặng, leo lên giường ngủ một giấc.

Ngủ được hai tiếng thì tôi choàng tỉnh.

Ác mộng, chết thật.

Trong mơ, cô bạn gái không rõ mặt của Tạ Triệt phát hiện tôi mang thai nên đã đến tận nhà để trị tiểu tam.

Tôi bị đánh cho một trận tơi tả.

Huhu…

Tôi lồm cồm ngồi dậy, tra cứu mấy bệnh viện gần đây.

Thôi vẫn nên đi khám cho chắc.

10

Nhận được phiếu kết quả khám thai, tôi chỉ muốn chết quách đi cho xong.

Bác sĩ có vẻ rất có kinh nghiệm, đầu còn chưa ngẩng lên đã hỏi: “Muốn giữ lại không?”

Tôi vội vàng lắc đầu: “Không! Không giữ!”

“Khoa Kế hoạch hóa gia đình, ra cửa rẽ trái.”

Khoa Kế hoạch hóa đông người hơn tôi tưởng, tôi phải xếp hàng mãi mới lấy được số khám phá thai.

Người đến đây phần lớn đều có người đi cùng.

Chỉ có tôi cô đơn một mình, thật là… tội nghiệp quá đi mất.

Đặt lịch xong, tôi như mộng du bước ra khỏi bệnh viện, đúng lúc nhận được tin nhắn từ người có tên lưu là “Anh trai”.

[Mộc Mộc có muốn ăn tôm hùm đất không?]

Tôi ngẩn người một lúc rồi trả lời anh: [Không muốn ăn]

[Vậy có muốn ăn mực nướng không?]

[Không luôn.]

[Còn khoai tây lắc thì sao? Bé cưng ơi, anh đang ở phố ăn vặt, em muốn ăn gì anh mua mang về.]

Tôi nhìn chằm chằm vào ba chữ "bé cưng ơi" hồi lâu.

Lúc mới đến nhà họ Tạ thì tôi còn nhỏ lắm.

Mẹ rất hay gọi tôi là "bé cưng ơi", bố với anh trai cũng gọi theo.

Sau này tôi lớn, họ đổi cách xưng hô, gọi tên tôi.

Chỉ còn mẹ vẫn giữ cách gọi ấy.

Thỉnh thoảng lắm thì Tạ Triệt mới buột miệng gọi như thế.

Trước giờ tôi không thấy có gì lạ, nhưng... bạn gái anh ấy, anh cũng gọi thế mà.

Lúc này cả người tôi bị mất tự nhiên.
 
Thả Nhẹ Cục Thính, Dính Luôn Anh Trai
Chương 6: Chương 6



[Không muốn ăn gì cả, hôm nay em bị chán ăn.]

[Còn nữa, anh này, đừng gọi em là "bé cưng ơi" nữa, em lớn rồi mà.]

Phía trên khung chat hiện dòng chữ "Đang nhập..."

Sau gần nửa phút, anh chỉ gửi lại đúng một chữ.

[Ừm.]

Hẹn lịch phá thai là vào ngày mai.

Chiều muộn, tôi ra sân sau hóng gió. Nằm trên ghế xích đu, lắc lư nhè nhẹ khiến người ta buồn ngủ.

Tôi mơ màng cảm giác có thứ gì đó chạm vào môi mình.

Tôi lẩm bẩm: "Anh ơi..."

"Anh đây."

Tôi trở mình: "Đừng làm loạn, em buồn ngủ lắm."

Giọng nam trầm thấp cất lên hỏi: "Bé cưng có muốn vào phòng ngủ không?"

Tôi buồn ngủ đến mức không suy nghĩ được gì, đáp bừa: "Ừm."

Cánh tay anh vòng qua eo và chân tôi, bế tôi lên.

Tôi hé mắt, nhìn rõ người bế mình là Tạ Triệt, rồi lại thiếp đi.

Hồi trước mỗi lần tôi ngủ quên ngoài sân, anh cũng hay bế tôi vào. Nhưng không biết từ khi nào mà anh không làm thế nữa?

Hình như là năm tôi 19 tuổi.

Có lần sinh hoạt câu lạc bộ, tôi rủ anh đi cùng cho vui.

Từ sau hôm đó, anh trở nên lạnh nhạt với tôi, như thể chỉ sau một đêm đã không còn thích tôi nữa.

Thật là, biết thế đã chẳng rủ anh theo.

Tôi theo bản năng ôm lấy cổ anh: "Anh ơi, sao anh không thích em nữa?"

Bước chân anh khựng lại.

"Bé cưng, anh..."

Tôi không nghe thấy anh nói gì tiếp theo nữa, tôi buồn ngủ quá nên ngủ mất tiêu.

Sáng hôm sau, tôi thức dậy, vươn vai một cái rồi xuống lầu.

Hiếm khi thấy Tạ Triệt có mặt ở phòng khách, anh chăm chú cầm đọc tờ giấy gì đó.

Tôi thấy anh thì lên tiếng chào: “Hello anh giai.”

Tạ Triệt khẽ “ừ” một tiếng, đặt tờ giấy sang bên: “Lại đây ăn sáng đi.”

Tôi lắc đầu: “Em không ăn đâu.”

Phải nhịn ăn và uống trước khi làm thủ thuật phá thai không đau, tôi còn phải gây mê nữa mà!

Anh liếc nhìn tôi một cái, vậy mà chẳng hề ép tôi ăn như thường lệ.

“Em ra ngoài à?”

Tôi gật đầu: “Chút nữa em mới đi.”

Anh không hỏi tôi đi đâu, mà chỉ hỏi: “Mộc Mộc có chuyện gì muốn nói với anh không?”

Tôi ngẩn ra: “Hửm? Chắc là không có đâu?”

Anh khẽ vén mấy sợi tóc lòa xòa bên trán tôi ra sau tai: “Thật không có gì à?”

Tôi suy nghĩ rồi bảo: “À, có chứ. Em định ra nước ngoài để học lên thạc sĩ, anh cho em chút lời khuyên được không? Anh nghĩ nên đi đâu thì tốt?”

Tạ Triệt im lặng khá lâu, tôi thấy lạ nên ngẩng đầu lên, bắt gặp ánh mắt sâu thẳm của anh.

Ánh nhìn của anh tối lại: “Ra nước ngoài?”

“Ừ mà, em sắp tốt nghiệp rồi còn gì? Em…”

Anh cắt ngang lời tôi: “Ở lại trong nước đi. Trước giờ em đâu có ý định đi du học.”

Đúng là trước kia không có.

Vì thấy nước ngoài xa lạ, mà tôi vốn chẳng phải người dễ rời bỏ nơi quen thuộc.

Nhưng mà... giờ chẳng phải đã có chuyện xảy ra rồi sao?

Tôi không thể ở lại trong nước, sống cùng mái nhà với anh mà gây khó xử cho bạn gái anh được.

Họ có thể không biết chuyện gì đã xảy ra, nhưng tôi thì để tâm.

Nghĩ tới đó, tôi hỏi: “Anh, bạn gái anh là ai thế? Sao em chưa từng gặp?”

Trang cá nhân của anh sạch sẽ, chẳng đăng gì liên quan đến con gái, càng chưa từng đưa ai về nhà cả.

Tạ Triệt bước lại gần tôi: “Em gặp rồi.”

Vốn dĩ khoảng cách giữa hai chúng tôi đã rất gần, anh lại tiến thêm một bước, khoảng cách lập tức bị xóa nhòa.

Tôi ngửi thấy trên người anh mùi lá cam đắng nhè nhẹ.

Tôi chưa kịp nghĩ xem “gặp rồi” nghĩa là gì.

Lúc này, tôi chỉ cảm nhận được hơi thở anh phả nhẹ qua sống mũi mình khi anh cúi xuống.

Ngưa ngứa.

Yết hầu anh khẽ động, giọng trầm khàn khẽ vang lên: “Em thật sự muốn biết à?”

Đồng tử tôi co lại, hoảng hốt bỏ chạy.

“Không, không muốn biết đâu!”

Tôi vơ lấy túi, chạy thẳng ra ngoài không dám ngoái đầu lại.

Không ổn rồi!

Không chạy là có chuyện thật đấy!
 
Thả Nhẹ Cục Thính, Dính Luôn Anh Trai
Chương 7: Chương 7



Tôi ngồi trên hành lang bệnh viện chờ đến lượt phẫu thuật, đầu óc rối bời.

Lúc thì là đêm xảy ra tai nạn, Tạ Triệt ghé sát tai tôi thở gấp gọi tôi là "bé con", lúc lại là cảnh bố mẹ giục cưới, còn Tạ Triệt đáp: “Con có người mình thích rồi.”

Cảnh tượng chuyển từ chiếc tủ quần áo trống trơn trong nhà anh, đến phòng khách sáng nay.

Giữa không khí mập mờ như vậy, anh hỏi tôi: “Em thật sự muốn biết bạn gái anh là ai à?”

Aaaaaa, dù có ngốc đến mấy tôi cũng nhận ra điều gì đó không ổn!

Người anh thích… chẳng lẽ là tôi?

Tôi ôm mặt, tôi là em gái anh cơ mà!

Ca phẫu thuật đang tiến hành đến người trước tôi hai lượt, sắp đến lượt tôi rồi.

Tôi nắm chặt váy, nhất thời không biết phải làm sao.

Đèn trước phòng mổ tắt, người trước tôi đã vào trong. Còn tôi cứ mở điện thoại rồi lại tắt, rồi lại mở không ngừng.

Tạ Triệt không gửi cho tôi dù chỉ một tin nhắn.

Tôi đưa tay xoa bụng. Phôi thai còn quá nhỏ, cái gọi là thai máy vẫn chưa cảm nhận được gì.

Tôi đứng dậy, hít sâu một hơi, quyết định đi rửa mặt cho tỉnh táo.

Dòng nước lạnh xối lên mặt khiến tôi cuối cùng cũng bình tĩnh lại.

Kệ đi!

Đã xếp hàng lâu vậy rồi, bỏ thôi.

Ai mà biết Tạ Triệt có lừa tôi hay không.

Tôi hạ quyết tâm bước ra khỏi nhà vệ sinh nữ, chưa đi được bao xa thì bị ai đó ép sát vào tường.

Giây tiếp theo, tôi bị ai đó giữ gáy và hôn mạnh.

Tôi mở to mắt.

Tạ Triệt nhìn tôi chằm chằm, như một con sói đã nhắm trúng con mồi.

Nụ hôn của anh vụng về vô cùng, không hề có kỹ thuật, chỉ biết xâm chiếm tới tấp.

Tôi cố đẩy anh ra nhưng lại bị giữ chặt hơn nữa trong vòng tay anh. Tôi sắp không thở nổi rồi!

Khóe mắt tôi ươn ướt, nước mắt sinh lý trào ra.

Tôi rên khẽ: “Anh… nhẹ thôi…”

Anh buông tôi ra, tôi vừa kịp thở thì anh lại một lần nữa áp lên.

Tạ Triệt dùng đầu ngón tay ấn mạnh khóe mắt tôi, nước mắt tôi từng giọt rơi xuống.

Thấy tôi khóc, anh chẳng những không dừng lại mà còn thô bạo hơn nữa.

Từ loa phát thanh, tiếng gọi số vang lên mơ hồ trong không khí.

Đến lượt tôi làm phẫu thuật rồi.

Tạ Triệt bế tôi đến một góc khuất không có ai, sống chết cũng không chịu buông ra.

Tôi bị anh hôn đến mức chân tay bủn rủn, mềm nhũn ngã vào lòng anh.

Cuối cùng anh cũng chịu buông tôi ra.

Giọng anh vẫn còn vương vẻ d*c v*ng chưa tan hết, đầy quyến rũ: “Ca phẫu thuật của em bị lỡ rồi.”

Ngón tay anh nhẹ nhàng lướt qua mặt tôi, từ hàng lông mày đến chiếc cằm nhỏ.

“Em thà bỏ đứa bé cũng không chịu nói với anh đúng không, em gái yêu quý của anh.”

Bất ngờ, anh bóp cằm tôi: “Bé cưng ngoan, em muốn bị phạt thế nào đây, tự em nói đi.”

Đầu óc tôi vẫn còn mơ hồ, chưa hoàn toàn tỉnh táo.

Nhưng tôi vẫn nhớ rõ ràng: “Chính anh nói em là em gái anh mà, em đâu phải bạn gái anh. Vậy tại sao lại không được bỏ đứa bé?”

Rõ ràng chính anh là người đầu tiên khẳng định tôi là em gái cơ mà.

Vậy tại sao bây giờ lại thành ra như thế này?

Càng nghĩ tôi càng thấy tủi thân, nước mắt trào ra.

Vừa khóc vừa thút thít thì một ông lão đi ngang thấy Tạ Triệt đang ôm tôi khóc.

Ông ân cần an ủi: “Cô bé bị bệnh gì mà khóc dữ vậy? Đừng sợ, bệnh gì rồi cũng sẽ khỏi thôi mà.”

Tiếng khóc của tôi lập tức nghẹn lại, quên mất đây là bệnh viện.

Dù là góc khuất vẫn có thể có người đi ngang.

Tôi lau nước mắt, cúi đầu cảm ơn: “Không có gì đâu ạ, cảm ơn ông.”

Tôi kéo tay áo Tạ Triệt: “Về nhà rồi nói.”

Ông lão vẫn chưa hết lo lắng: “Không sao là tốt rồi, cô bé đừng buồn nữa nhé.”

Tôi gật đầu, cảm ơn ông lần nữa: “Cháu cảm ơn ông ạ.”

Về đến xe, cuối cùng cũng trở lại không gian riêng tư.

Tài xế kéo vách ngăn lên, tách biệt hoàn toàn ghế trước và sau.

Tạ Triệt thô bạo kéo tôi ngồi lên đùi anh.

Tôi vùng vẫy trong vô vọng, nỗi tủi thân từ lúc nãy lại dâng lên lần nữa.

Tạ Triệt hôn lên nước mắt tôi, lần này không còn dữ dằn nữa, giọng anh nhẹ nhàng dỗ dành: “Anh thương… đừng khóc nữa, ngoan nào.”

Tôi quay đầu đi, không buồn để ý đến anh.

Từ những lời tôi nói trước đó, Tạ Triệt cũng đoán ra được tôi đang do dự điều gì.

Anh vòng tay ôm lấy eo tôi: “Mộc Mộc, anh không có bạn gái. Người anh thích… chính là em.”

Tôi hít hít mũi: “Rõ ràng là anh từng nói em là em gái anh.”

Anh nói câu đó với tôi từ năm tôi 16 tuổi.

Tạ Triệt sở hữu một gương mặt hoàn hảo đến mức khách quan mà nói… đẹp trai quá thể đáng.

Anh lại luôn đối xử với tôi rất tốt.

Hồi học cấp ba, anh hay đưa tôi đến trường, thỉnh thoảng còn cùng tôi đi ăn… Mỗi lần như vậy đều khiến đám bạn xôn xao bàn tán.

Bạn cùng bàn hỏi tôi: “Cái anh đẹp trai hay ăn với cậu là ai thế?”

Tôi vừa gặm nắp bút vừa đáp: “Là anh tớ.”

“Nghĩa là anh ruột á hả?”

Tôi viết đại một căn bậc hai của ba vào bài, đầu không thèm ngẩng lên: “Không phải, là anh cùng cha khác mẹ, kiểu gia đình tái hôn ấy.”

Tính đến thời điểm đó, tôi vẫn chưa có suy nghĩ gì đặc biệt với Tạ Triệt.

Cho đến một ngày… con nhỏ cùng bàn đầy lòng "tà ý" chia sẻ cho tôi bộ truyện yêu thích của nó.

Tên truyện có hậu tố: (1V1, giả luân lý).

Lúc ấy tôi đã thấy hơi sai sai.

Tôi cũng hay đọc truyện nhưng rất ít khi thấy truyện nào ghi rõ "1V1" ngay trên tiêu đề như thế.

Tối hôm đó vì tò mò nên tôi mở file truyện lên đọc thử.

Kết quả… thế giới quan của tôi lập tức được mở rộng.

Con người khi chưa đủ trưởng thành, thật sự rất dễ bị ảnh hưởng.

Ví dụ như hôm sau, tôi nhìn Tạ Triệt thế nào cũng thấy... kỳ kỳ.

Vì cảm thấy lạ lạ nên tôi bắt đầu quan sát anh kỹ hơn.

Ừm, tay anh rất đẹp, khớp xương rõ ràng, các ngón tay thon dài.

Anh có tám múi cơ bụng, mỗi lần luyện tập trong phòng gym tiện tay vén áo lên, là cơ bụng săn chắc kia cứ thế mà đập vào mắt.

Lúc anh cúi đầu giảng bài cho tôi, hàng lông mi khẽ rung như cánh bướm đang vỗ nhẹ.

Tạ Triệt nhìn tôi, ánh mắt dịu dàng: “Hiểu chưa?”

Anh nói cái gì mà đường phụ, rồi parabol các kiểu… tôi nghe chẳng vào chữ nào! Toàn tâm toàn ý chỉ mải ngắm anh thôi.

Tôi cúi đầu nhỏ giọng: “Không hiểu…”

Tạ Triệt lại giảng lại lần nữa… nhưng lần này tôi vẫn không hiểu.

Đầu óc toàn là chất giọng trầm thấp và quyến rũ dễ nghe của anh, trời ơi, tôi đúng là kiểu "nghiện giọng nói".

“Hiểu chưa? Làm lại cho anh xem nào.”

Tôi: …

Không hiểu thật mà.

Tôi và câu hỏi khó trong đề thi mắt to trừng mắt nhỏ.

Tạ Triệt nhắc tôi: “Tập trung nào, đừng có lơ đãng. Anh nói lần cuối đấy, không hiểu thì tuần này không có tiền tiêu vặt đâu.”

Tôi lập tức chấn chỉnh lại tinh thần. Vì tiền tiêu vặt, phải cố thôi.

Cuối cùng cũng làm được một nửa, mặc dù vẫn lơ mơ.

Tôi rầu rĩ cúi đầu.

Tạ Triệt xoa đầu tôi: “Bé cưng giỏi lắm rồi, đừng nản. Là do đề khó thôi.”

Chết thật thấy. Đừng có gọi tôi là "bé cưng" như thế chứ!

Trong đầu tôi toàn là… mấy thứ đen tối mất rồi!
 
Thả Nhẹ Cục Thính, Dính Luôn Anh Trai
Chương 8: Chương 8



Tạ Triệt lớn hơn tôi 4 tuổi, mà tôi thì lại không giỏi che giấu cảm xúc nên hễ có gì kỳ lạ là bị anh nhìn thấu ngay lập tức.

Một cuối tuần nọ, sau khi làm xong bài tập thì anh dẫn tôi ra ngoài chơi. Chúng tôi đến công viên giải trí trong thành phố.

Chơi đến điên cuồng một vòng, Tạ Triệt mua cho tôi bóng bay và thú nhồi bông — mấy thứ vốn chỉ trẻ con mới thích ấy.

Tôi cũng chẳng hiểu lúc đó mình nghĩ gì nữa, như bị ma xui quỷ khiến mà hỏi anh: “Anh, sao anh tốt với em quá vậy?”

Dường như anh đã sớm chờ câu hỏi này.

Anh đáp: “Mộc Mộc là em gái anh mà, trong mắt anh thì em mãi là cô bé chưa lớn như xưa. Anh không tốt với em thì còn tốt với ai được nữa?”

Lúc đó tôi mơ hồ cảm thấy có gì đó không đúng… nhưng lại không nói được rõ ràng là gì.

Tối đến, tôi phát hiện điện thoại mình có người đã động qua.

Nhìn qua thì không ai xem lén gì riêng tư, nhưng có một thứ đã bị xóa.

Chính là tập truyện có hậu tố (1V1, giả luân lý) kia.

Tôi ôm mặt vùi đầu vào chăn, không cần đoán cũng biết là ai làm chuyện đó.

Tâm tư dành cho Tạ Triệt kéo dài nửa vời suốt một năm. Nhưng đến lớp 12, áp lực học hành căng thẳng đến mức tôi không còn tâm trí để nghĩ ngợi linh tinh nữa.

Trong mắt tôi lúc ấy, Tạ Triệt không còn là "anh trai" cũng không còn là hình bóng để tôi thầm mến nữa.

Anh chỉ là một gia sư miễn phí, siêu hữu dụng.

Không gì quan trọng hơn việc học.

Sau này khi lên đại học rồi, tiếp xúc đủ loại người thì tôi cũng trưởng thành hơn, đầu óc không còn non nớt dễ bị mấy quyển truyện ảnh hưởng như trước.

Cuối cùng, tôi cũng trở lại "vị trí ban đầu", xem anh thực sự như một người anh trai.

Thế nhưng... chính người anh trai này lại đột nhiên lạnh nhạt với tôi.

Chắc là từ sau lần tham gia buổi sinh hoạt của câu lạc bộ.

Hôm ấy đang chơi trò chơi, tôi bốc trúng thẻ "thử thách".

Nội dung là: “Nói ‘Tôi thích bạn’ với người khác giới đầu tiên bên tay trái.”

Người bên tay trái tôi… lại chính là Tạ Triệt.

Vì là buổi sinh hoạt chung, mọi người đều quen nhau cả. Bạn bè, người yêu dắt đi cùng cũng không phải lần đầu gặp.

Thử thách này cũng chẳng quá đáng gì, mà từ chối thì lại phải uống nước ép khổ qua… làm thế càng khiến người ta nghi ngờ.

Ai cũng biết Tạ Triệt là anh tôi, thế là có người hùa theo: “Lương Mộc, cậu đúng là may mắn ghê, vừa hay là nói với người bên trái! Tớ muốn xem cậu nói với người bên phải kia kìa~”

Người ngồi bên phải tôi là hội trưởng câu lạc bộ.

Hội trưởng vừa cười vừa mắng: “Cái đồ nhiều chuyện này, chỉ pha trò là giỏi!”

Mọi ánh mắt đều đổ dồn về phía tôi. Không hiểu sao, tôi bỗng thấy hồi hộp lạ kỳ.

Ký ức về mối tình đơn phương ngốc nghếch hồi cấp ba bỗng nhiên ùa về.

Trước ánh nhìn chăm chú của mọi người, tôi nói với Tạ Triệt: “Em thích anh.”

Tạ Triệt đáp lại: “Anh cũng thích em.”

“Eo ơi, tình anh em sâu đậm quá chừng, chán phèo! Tôi muốn xem thù hận tình sâu cơ!”

Cả nhóm nhanh chóng chuyển sang vòng chơi tiếp theo.

Còn tôi thì vẫn đờ đẫn nhìn góc nghiêng của Tạ Triệt.

Tạ Triệt quay sang nhìn tôi: “Em gái à, chơi game thì tập trung một chút.”

Lại gọi tôi là em gái.

Anh rất ít khi gọi tôi như vậy.

Tôi vội gom hết đống suy nghĩ lộn xộn, vo tròn lại nhét vào góc lòng, tiếp tục làm một “em gái ngoan ngoãn”.

Rồi thì… Sự cố xảy ra.

Nếu không mang chút tâm tư lệch lạc thì khi tỉnh dậy phát hiện mình và “anh trai” ngủ cùng giường, chắc tôi sẽ sợ đến phát khóc mất.

Chứ nào có giống tôi… còn vì che giấu mà mặc kệ cho mọi chuyện đi xa thêm một bước.

Mãi đến gần đây tôi mới nhận ra, cái tâm tư rối ren từ thời cấp ba ấy, tưởng là đã bị mình đè xuống, thật ra vẫn cứ âm ỉ ngoi lên.

Tôi tưởng mình đã dứt bỏ được rồi, hóa ra là vẫn chưa.

Thế nhưng… anh lại nói anh có bạn gái.

Vậy tôi… phải làm một người em gái đúng nghĩa sao?

Lúc xe về đến nhà, tôi vừa mới khóc xong.

Tạ Triệt dỗ dành tôi suốt dọc đường, câu nào cũng "bảo bối", "bé cưng" khiến lòng tôi loạn cào cào.

Tuy không còn rơi nước mắt nhưng đôi mắt thì vẫn đỏ hoe sưng vù.

Xe vừa dừng lại là tôi đã vội chui khỏi lòng anh định chạy trốn, nhưng lại bị anh nắm tay giữ lại.

Không thoát nổi.

Đáng ghét.

Là anh bắt tôi làm em gái, giờ lại là người muốn tôi sinh con.

Sinh con đấy?!

Chuyện đó… là thứ mà một đứa “em gái” nên làm sao!?

Tôi giận không muốn nhìn mặt anh, cứ thế lao thẳng vào nhà.

Và rồi… Không để ý, tôi bị người ta ôm chầm lấy.

Lần này không phải Tạ Triệt.

Tôi được vòng tay mềm mại ấm áp siết chặt.

“Bé cưng, mẹ về rồi~ Có nhớ mẹ không nào?”

Tôi chớp mắt: “Mẹ?!”

Thì ra bố mẹ vừa đi du lịch về.

Hai tháng trời rong ruổi, cuối cùng cũng quay lại.

Tôi ôm chầm lấy mẹ, nghẹn ngào: “Huhu mẹ ơi…”

Mẹ ơi, mẹ không biết đâu, hai tháng qua xảy ra biết bao nhiêu chuyện rồi!

Mẹ nhìn tôi kỹ lưỡng, ngạc nhiên: “Con gầy quá rồi!”

Tôi: …

Không có đâu nha, con tăng hẳn… 2 ký lận đấy mẹ ơi.

“Ái chà.”

Mẹ thả tôi ra, lui về sau hai bước, nhìn kỹ hơn.

Rồi quay sang hỏi Tạ Triệt: “Tiểu Triệt, ai bắt nạt em gái con vậy? Mắt nó đỏ hoe kìa!”

Tạ Triệt mặt tỉnh bơ: “Con bắt nạt đó.”

Mẹ: ?

Anh không dừng lại ở đó, mặt không biến sắc thả quả bom nguyên tử: “Mộc Mộc có thai rồi, con là bố đứa bé ạ.”

Mẹ: ?

Ông bố mới vừa lạch bạch từ cửa bước vào: ?!
 
Thả Nhẹ Cục Thính, Dính Luôn Anh Trai
Chương 9: Chương 9



Bố mẹ tôi rất tức giận.

Nhất là bố tôi, ông giận đến mức suýt nữa thì lao tới đấm Tạ Triệt.

Tôi vội ngăn lại, thì thầm: “Trước đây bố mẹ cứ giục cưới mãi còn gì, giờ thì cả hai đứa đều giải quyết xong chuyện hôn nhân rồi. Hai người bất ngờ không, vui không nào?”

Sau câu đó thì trông bố tôi như muốn đấm cả tôi một cái nữa.

Tôi trốn sau lưng mẹ, lí nhí: “Mẹ cứu con…”

Không là bị bố đánh mất.

Nhưng có vẻ mẹ tôi lại chuẩn bị ra tay.

Tôi ngước nhìn trần nhà, cầu mong trời Phật phù hộ.

May mà bố mẹ tôi đều là người học thức nên cũng khá lý trí, cuối cùng không ai ra tay thật.

Mẹ kéo tôi sang một bên, nghiêm túc hỏi chuyện.

Tôi lắp ba lắp bắp: “Chuyện là… con uống hơi nhiều, xong rồi… lỡ xảy ra chuyện…”

Bố tôi giọng lạnh tanh: “Uống say á? Con gái mà say rồi thì còn làm được gì nữa!”

Tạ Triệt gật đầu phụ họa: “Đúng vậy đấy ạ.”

Tôi: …?

Anh đồng ý cái gì hả!?

Tạ Triệt chưa từng có bạn gái nên dĩ nhiên không thể có chuyện nhận nhầm người.

Anh luôn biết người đó là tôi.

Đêm hôm đó chỉ có tôi là bị chuốc rượu rồi mất sạch lý trí thôi.

Và lúc tôi mất tỉnh táo, người tôi nhớ tới vẫn là anh, người luôn là "hình bóng thầm thương trộm nhớ" từ thời trung học của tôi.

Tôi lao vào lòng anh, gọi một tiếng lại một tiếng: “Anh, sao anh không thích em chứ?”

“Anh ơi thơm em một cái đi mà~”

“Anh ơi… em khó chịu quá…”

Rồi sự việc cứ thế vượt khỏi tầm kiểm soát.

Tôi ôm đầu gào thét: “Đừng hỏi nữa ạ! Những chuyện cụ thể như vậy phụ huynh không cần biết đâu màaaaa!”

Mẹ tôi thấy tôi ngượng quá rồi nên cũng không truy hỏi nữa.

Bà thở dài: “Thôi được rồi, mẹ chỉ hỏi một câu… Hai đứa là tự nguyện, phải vậy không?”

Tạ Triệt chẳng cần suy nghĩ, đáp ngay: “Đúng vậy ạ.”

Tôi mím môi, lén nhìn anh đang bị bố bắt quỳ dưới đất, nhẹ nhàng đáp:“Vâng…”

Mẹ xoa đầu tôi, dịu dàng nói: “Thôi được, nếu đã vậy thì cứ ở bên nhau đi. Bố mẹ không phải người cổ hủ. Cả hai đứa mà đi đăng ký kết hôn còn được pháp luật công nhận, bố mẹ cũng đâu thể to hơn cả pháp luật, đúng không nào?”

Nghe mẹ nói xong, tôi thở phào nhẹ nhõm.

Mẹ lại hỏi thêm: “Bé cưng… con thật sự có thai rồi hả?”

Rồi ôm lấy tôi, giọng đầy lo lắng: “Sao lại để thành ra mang thai trước cưới thế này… trách mẹ, mẹ đã không dạy con kỹ về những chuyện này…”

Cuối cùng, Tạ Triệt vẫn bị đánh một trận.

Nhưng lần này không phải vì ở bên tôi, mà là… vì tôi có thai.

Tạ Triệt ngồi đó, tôi cầm thuốc mỡ xoa lưng giúp anh.

Anh vòng tay ôm lấy eo tôi, vùi đầu vào bụng tôi.

Bố tôi ra tay cũng không nhẹ, lưng anh hằn cả vết đỏ vì roi mây.

Tôi khẽ vuốt nhẹ qua mấy vết bầm: “Có đau không?”

Theo lý thì tôi cũng nên bị ăn đòn một trận mới phải.

Nhà tôi là gia đình nề nếp, chuyện yêu đương, cưới xin, sinh con phải theo đúng thứ tự.

Vậy mà giờ thì… ba bước đảo ngược sạch!

Chỉ vì tôi đang mang thai nên tôi “được miễn hình phạt”, vậy nên… Tạ Triệt mới bị đánh gấp đôi!

Tôi cứ nghĩ với tính cách của anh, chắc chắn sẽ nói là “không đau”.

Hồi xưa gãy chân anh còn chẳng rên lấy một tiếng.

Vậy mà lần này anh lại nói: “Đau.”

Tôi suy nghĩ vài giây, cúi đầu hôn lên vết bầm đỏ trên lưng anh: “Vậy thì để em thơm cho một cái, sẽ không đau nữa nhé.”

Hôn một cái có tác dụng ghê gớm lắm.

Ai mà chẳng biết… mấy thứ có tác dụng “mạnh” như vậy thì dễ nghiện lắm.

Tạ Triệt cứ bảo tôi hôn chỗ này, rồi lại hôn chỗ kia.

Hôn mãi hôn mãi… Cuối cùng không biết thế nào mà đuôi mắt anh cũng ửng đỏ, anh nói: “Bé cưng, chỗ này nữa… thơm một cái nữa nhé?”

Tôi: !?

“Đau quá…” Anh nhỏ giọng yếu ớt, “Anh nhớ em đến đau lòng…”

Tôi đẩy anh ra: “Anh nghĩ đẹp quá rồi đó!! Mơ đi!!”

Anh thở dài, vẻ tiếc nuối: “Thôi được.”

Sau đó, Tạ Triệt bế bổng tôi lên, đặt lên giường.

“Nếu không cho thơm em… Vậy thì anh thơm con.”
 
Back
Top Bottom