Wattpad  Tất Cả Là Của Em (Truyện Đam Mỹ - Cú Thích Ngủ Ngày)

[BOT] Mê Truyện Dịch

Active member
Quản Trị Viên
91184148-256-k98140.jpg

Tất Cả Là Của Em (Truyện Đam Mỹ - Cú Thích Ngủ Ngày)
Tác giả: cuthichngungay
Thể loại: Huyền ảo
Trạng thái: Đang cập nhật


Giới thiệu truyện:

Nhất thụ đa công
Cao H
Cân nhắc trước khi đọc.

Cú biết Cú nói vậy thôi chứ H là đọc à!

Cao hay thấp không quan trọng. :)
à mà còn một điều cần lưu ý nha: truyện này sẽ không theo bất kỳ một trình tự nào vì Cú mới nghĩ ra tình tiết và chưa biết sắp xếp sao cho phải.

Vì vậy, sau khi hoàn thành những chi tiết cần thiết Cú mới sắp xếp và chỉnh sửa (nếu bệnh lười không phát tác)!

Chúc đọc vui!

 
Tất Cả Là Của Em (Truyện Đam Mỹ - Cú Thích Ngủ Ngày)
Lưu ý trước khi đọc truyện


Như phần mô tả truyện, nhưng sợ mọi người không đọc nên phải viết lại:
Truyện là do Cú viết.

Thể loại đam mỹ.

Thời gian định kỳ ra chương mới: không xác định (vì viết đến đâu up đến đó, rảnh thì viết, có hứng mới viết)
Truyện này sẽ không theo bất kỳ một trình tự nào vì Cú mới nghĩ ra tình tiết và chưa biết sắp xếp sao cho phải.

Vì vậy, sau khi hoàn thành những chi tiết cần thiết Cú mới sắp xếp và chỉnh sửa (nếu bệnh lười không phát tác)!Mà nói là cao H nhưng thật ra Cú chưa có trình độ viết H và còn ngại viết H, vì vậy lâu lâu Cú mới có một chương H.

Mọi người thông cảm cho Cú ngây thơ trong sáng nha!Cái tiêu đề của từng chương là ngày Cú viết chương đó!

Không phải là ngày trong tình tiết truyện nha!Mọi người đọc thì cho Cú cái nhận xét nha!

Mới tập tành nên trình độ còn kém.

Mong nhận được sự ủng hộ!Chúc đọc vui!

30/11/16
 
Tất Cả Là Của Em (Truyện Đam Mỹ - Cú Thích Ngủ Ngày)
30/11/2016


Giang vừa đi vừa quơ tay loạn xạ:- Con mẹ nó chứ.

Tưởng làm giám đốc thì ngon hả?

Tưởng làm giám đốc thì muốn làm gì thì làm à?

Tôi... con mẹ nó... rồi có ngày ông đây đè hắn ra cho cậu thượng.Nam đi bên cạnh chỉ sợ cậu chẳng may sẩy chân sẽ ngã.

Nhưng cứ mỗi lần sáp lại thì lại bị Giang vung tay hất ra.

Nhẹ nhàng:-Rồi.

Tôi biết rồi.

Anh về nghỉ đi.

Anh say quá rồi.-Say đâu mà say.

Tôi còn lâu mới say.Nói rồi chợt Giang dừng lại đột ngột, Nam không kịp phản ứng, lỡ bước đang từ đi cạnh thành đi trước một bước.

Nam quay đầu lại nhìn cậu.

Vẻ mặt này thật lạ: nụ cười nửa miệng, ánh mắt chứa thứ gì đó mờ đục.

Nam biết đây là gì.

Mặc dù trước đây Nam chưa bao giờ thấy vẻ mặt này của Giang nhưng Nam đã nhìn thấy ở rất nhiều người đến tìm cậu.

Giang đưa tay đã đỏ lên vì bị nắm chặt, vuốt ve má rồi đến môi cậu:-Cậu cũng thật đẹp.

Một lần cậu lấy họ bao nhiêu?Nam không biểu hiện chút cảm xúc, lạnh giọng:-Anh muốn?-Phải.

Tôi muốn.

Tôi muốn một lần thử với đàn ông xem sao mà hắn ta luôn có cái ánh nhìn đó, luôn muốn làm cái đó với tôi!-Nếu anh muốn thì tôi có thể tính rẻ.Giang bước một bước sát lại gần Nam, tay đưa lên vuốt từ má xuống xương quai xanh, rồi trượt dần xuống đến khi bị khuy áo thứ hai của Nam cản lại:-Thế sao được.

Anh đây sẽ cho cậu gấp đôi.

Vất vả rồi người anh em.Vừa dứt lời, Giang dùng đôi môi vẫn phảng phất hương rượu mà gặm nhấm môi Nam.

Ra sức mút vào, ra sức ngấu nghiến cho đến khi tách ra thì đã nhìn thấy những tia máu nhỏ hiện lên ở đôi môi nhạt màu của Nam.

Dường như không bằng lòng.

Nam cau mày:-Chưa ăn thịt lợn nhưng cũng phải nhìn thấy lợn chứ.

Anh như vậy mà gọi là hôn sao?Giang nhìn Nam 3 giây rồi bật cười:-Để cậu chê cười rồi.

Đúng là cần học hỏi để sau này còn kiếm bạn gái chứ.

Nào chỉ tôi cách đi.Vừa nói Giang vừa cúi xuống nhìn thẳng vào mắt Nam.

Nam nhìn Giang rồi mày lại nhíu lại sâu hơn:-Anh muốn làm ngoài này luôn?

Tôi không ngại chơi dã chiến.

Khá thú vị nhưng mới được thử một lần.Nghe Nam nói Giang mới đưa mắt nhìn xung quanh.

Hai người đang đi trong một con ngõ nhỏ.

đây là đường tắt đi từ quán bar về nhà Nam.

Cũng khá vắng vẻ nhưng đầu ngõ vẫn thường có xe qua lại:-Làm ở đây dễ chết lắm.

Về phòng cậu đi.Mặt sát lại gần nhau, đôi môi nhỏ của Nam không kiềm chế được mà chu lên chạm nhẹ vào môi Giang làm cậu giật mình.

Khi Nam định lách ra khỏi vòng tay Giang thì bị cậu kéo lại, một tay ghì chặt bên hông, một tay đè sau gáy, môi tìm môi mà quấn quýt.

Hai người không biết làm sao mà về được đến nhà.

Vừa vào đến nhà, Giang đè ngay Nam xuống chiếc giường đơn duy nhất trong căn phòng chưa đầy 30 mét vuông.
 
Tất Cả Là Của Em (Truyện Đam Mỹ - Cú Thích Ngủ Ngày)
02/12/2016


Giang vừa đi ra khỏi siêu thị thì chuông điện thoại kêu.

Là Bảo.-Tớ mua đồ nấu ăn rồi.

Đang trên đường về.Bảo giọng áy náy:-Xin lỗi nha.

Hôm nay không ăn cùng cậu được rồi.

Mẹ tớ vừa gọi điện phải về nhà gấp.

Thấy giọng mẹ tớ lo lắng lắm nên tớ bắt taxi về rồi.

Xin lỗi nha!-Không sao.

Không sao mà.

Chắc nhà có việc quan trọng nên mẹ cậu mới gọi.

Không ăn hôm nay thì để hôm khác ăn cũng được.Nghe Giang nói vậy, Bảo cũng vơi đi tội lỗi.

Trở lại giọng trêu đùa:-Ừ.

Hôm khác về ăn cùng cậu.

Tớ đi là không được dẫn gái về nhà đâu đấy.-Gì chứ?

Cậu nghĩ sao mà nói vậy hả?

Có gái thì tớ cũng dẫn ra nhà nghỉ chứ không thèm về cái ổ chó...

à nhầm...

ổ chuột đó đâu.-Được rồi.

Anh tin em.

Ở nhà chờ chồng em về nha!Giang chưa kịp cãi lại thì đầu dây bên kia đã tắt máy.

Cậu chỉ biết cười trừ người bạn hay đùa này mà không biết rằng lời này mới là thật lòng của ai kia.

Giang đi qua con hẻm nhỏ về nhà trọ.

Con hẻm này cậu đi qua không biết bao nhiêu lần rồi mà hôm nay sao tự nhiên lại thấy rợn rợn.

Định chạy nhanh về thì chợt văng vẳng bên tai tiếng rên rỉ.

Giang nghĩ rằng mình bị ảnh hưởng bởi bộ phim mà hôm qua xem cùng Bảo nên càng muốn chạy nhanh hơn.

Nhưng chưa bước được đến bước thứ hai thì ánh sáng lóe lên thu hút ánh nhìn của cậu.

Cậu tiến lại gần ánh sáng thì tiếng rên rỉ lại càng rõ.

Đến khi đến gần đến mức xác nhận được nguồn sáng là cái điện thoại thì Giang thấy có gì đó không đúng - không còn nghe thấy bất kỳ tiếng nào ngoài tiếng tim của mình.

Cái điện thoại trong tầm với thì cũng là khi có một bàn tay đặt lên vai cậu.

Giang giật mình, nếu không có bàn tay khác bịt miệng cậu lại thì chắc tiếng hét của cậu đã thu hút được cả con phố.

Mắt trợn tròn không dám chớp dù chỉ một cái.

Giang thầm mặc niệm cho mình: "Xong!

Xong thật rồi!

Mình mới lấy lương tháng này chưa kịp tiêu mà.

Sao số mình lại phải chết trong tay một con ma thế này!

Còn là một con ma nam chứ!".

Tại sao Giang biết đây là "ma" nam?

Vì chẳng con ma nữ nào có một đôi tay to mà thô như vậy.Mắt Giang vẫn tròn xoe chờ con ma đến giết.

Nhưng không lâu sau con ma đó đã làm cậu thất vọng vì hơi thở của con ma phả vào gáy, âm thanh yếu ớt:-Anh bạn trẻ.

Giúp tôi!Khi nhận ra đó không phải là ma thì Giang thả lỏng cơ thể, đầu gật gật liên tục.

Tay bịt ở miệng cũng lới lỏng rồi buông.

Giang quay lại sau.

Là một người đàn ông.

Cậu mới nhận định được vậy thì cơ thể nặng nề của người đối diện đè vào người cậu.

Anh ta ngất rồi!----------------------Hì hì.

Tính viết tiếp cơ mà #Cú phải đi giặt quần áo.

Để hôm sau nha!
 
Tất Cả Là Của Em (Truyện Đam Mỹ - Cú Thích Ngủ Ngày)
04/12/2016 (tiếp phần ngày 02/12/2016)


Giang lay lay người đàn ông mà không thấy anh ta phản ứng gì.

Rồi Giang cảm thấy như có gì ươn ướt dưới chân.

Chả có lẽ... cậu sợ quá mà cho ra không kiểm soát?

Giang lắc đầu nguầy nguậy tự trấn an chắc không đến mức đó chứ.

Đẩy người đàn ông đó cách mình một khoảng, Giang nhìn xuống chân, là chất lỏng nhưng dựa vào ánh đèn từ chiếc điện thoại, không hiểu sao vẫn sáng, thì Giang biết rằng đó không phải sản phẩm của mình mà là máu của người đàn ông trước mặt.

Lúc này Giang còn cảm thấy hoang mang hơn là khi nghĩ mình...

Giang suy nghĩ một lúc rồi cởi chiếc áo sơ mi màu đen đang mặc trên người quấn một vòng quanh bụng người đàn ông - nơi vẫn tiếp tục rỉ máu.

Anh ta mặc áo đen nhưng khi ra sáng sẽ vẫn bị nhận ra.

Mà cái tình tiết cẩu huyết này Giang còn lạ gì.

Chắc chắn lại nợ nần rồi bị giang hồ truy quét chém giết đây mà.

Thôi thì thương người, cho anh ta ở tạm một đêm mai đuổi.

Chứ anh ta như thế này mà bỏ, rồi chẳng may có người biết là bóc lịch như chơi.

Giang nhìn chân mình có dính máu, để người đàn ông tựa vào vai mình, lục túi lấy ra chai cocacola đổ xuống chân để rửa qua.

Thấy không còn để lại chút dấu tích nào nữa, Giang cúi nhặt chiếc điện thoại, vẫn đang sáng, con mẹ nó, bảo sao nó sáng lâu vậy, anh ta bị như này rồi mà vẫn còn tâm trạng xem phim hả?

Cho chiếc điện thoại vào túi rồi khiêng anh ta về nhà trọ.Chật vật mãi mới về đến cửa phòng trọ, Giang lục tìm chìa khóa trong túi quần, một tay vẫn phải giữ người đàn ông, một tay mở khóa, loay hoay một lúc thì "xoạch" chìa khóa rơi!

Tính cúi xuống nhặt thì chợt thấy có cánh tay đưa chùm chìa khóa lên.

Giang giật thót người suýt chút nữa thì quẳng người đàn ông lại mà bỏ chạy.

Định thần lại thì ra là cô bé phòng bên nhặt dùm.

Giang hạ quyết tâm không bao giờ xem phim ma nữa, có chết cũng không xem.

Cô bé tò mò nhìn Giang:-Sao mặt anh như vừa gặp ma vậy?

Hay làm gì mờ ám bị bắt quả tang hả?Chẳng có lẽ nói là do anh tưởng em là ma.

Giang gượng cười nhìn cô bé:-Làm gì chứ?

Em mở giùm anh cái cửa luôn đi.Cô bé "dạ" một tiếng rồi giúp Giang mở cửa.

Mở cửa cho cậu xong cô bé quay ra nhìn cậu với anh mắt như hồ ly nhìn mồi:-Mà người này là ai vậy?

Anh Bảo đâu rồi anh?

Anh Bảo không có nhà anh liền mang trai về.

Không sợ bị bạo cúc à?Cô bé cùng phòng vừa lúc đi từ trong phòng kế bên đi ra:-Gì chứ!

Có bạo thì cũng là anh Bảo bị bạo thôi.

Mà có khi nào bị hành nhiều quá nên trốn không?-Không thể nào.

Nhìn anh Bảo như vậy thôi nhưng tao chắc chắn anh Bảo phải nằm trên.

Phải không anh?Giang ngơ ngác nhìn hai cô bé, định thần lại mới ấp úng:-Bạo cúc là cái gì?

Cái gì mà bị hành?

Bảo nhà có việc nên về nhà thôi.

Mà cái gì mang trai về chứ.

Em thật là.

Bạn anh thôi.

Thôi!

Cảm ơn em nha!

Anh về phòng đây.Nói rồi Giang vội kéo người đàn ông vào nhà.

Tựa lưng vào cửa thở hổn hển.

Cái áo đã thấm đẫm máu rồi.
 
Tất Cả Là Của Em (Truyện Đam Mỹ - Cú Thích Ngủ Ngày)
07/12/2016 (tiếp phần 30/11/2016)


Khi lưng Nam vừa đặt xuống giường thì bốn chân giường rung động, tưởng chừng như giường có thể sập bất kỳ lúc nào.

Nam thấy vậy thì vội đấy Giang ra.

Nào ngờ Giang tưởng Nam tính cự tuyệt mình thì bản tính đàn ông trỗi dậy khiến Giang càng ghì chặt Nam xuống, ra sức cắn lấy đôi môi mỏng.

Đến khi cả hai dường như không thể hô hấp được thì Giang mới buông Nam ra.

Nam cau mày oán:-Anh có nhất thiết phải như vậy không?

Mọi ngày anh nhẹ nhàng lắm mà!Giang càng không vừa lòng, đôi lông mày nhạt màu càng nhíu chặt hơn so với Nam:-Cậu không muốn?-Là cái giường của tôi không muốn!

Nó đang phản đối!Giang không nói gì mà chỉ nhẹ nhàng như chuồn chuồn nghịch nước hôn lên môi, lên má, đi dần xuống xương đòn rồi lại ngược lên tai Nam, thì thầm:-Nhẹ như vậy được chưa?Không đợi Nam trả lời, Giang lại ngậm chặt đôi môi, thật sự rất mềm.

Đôi môi nhìn như rất mỏng nhưng ngậm vào cảm thấy thật mềm, thật thoải mái.

Giang lưu luyến buông đôi môi đó ra.

Bốn mắt nhìn nhau.

Trong mắt Nam đã có một tầng sương mù.

Thấy Giang đột nhiên dừng lại, Nam không khỏi khó chịu, lại nhíu mày.

Lần này đôi môi lại đặt xuống, nhưng là lên mày ngài đang nhíu:-Cậu đừng cau mày như vậy!

Rất xấu.-Anh nói ít thôi!

Tập trung chuyên môn được không?Giang mỉm cười, nụ cười nhẹ nhàng như mọi ngày.

Tay cũng nhẹ nhàng cởi từng cúc áo Nam.

Nhìn chằm chằm cơ thể trắng nõn trước mặt, Giang không khỏi so sánh với mấy cô diễn viên JAV.

Thật sự còn trắng hơn, nhưng tựa hồ có chút xanh xao.

Giờ này thì thật sự Giang chẳng thể kìm chế được nữa rồi.

Thao tác nhanh hơn mà cởi toàn bộ đồ của hai người.

Nhẹ nhàng quấn quýt.Khi chỉ còn bước cuối cùng, Giang chuẩn bị đưa vào thì Nam ngăn lại.

Nam với xuống gối lấy ra một lọ nhỏ, thấy ánh mắt khó hiểu của Giang, Nam bật cười:-Là gel.

Không thể cứ thế tiến vào.Giang ôm Nam xoay một phần hai vòng đưa Nam lên trên:-Cậu làm!Nam không vừa lòng, nhưng đôi lông mày chưa kịp nhíu lại thì Giang đã ôm cậu vào lòng , hôn lên đó:-Tôi đâu có kinh nghiệm!Nam đẩy Giang trở lại giường, tự mình nhẹ nhàng cho gel vào, thêm một chút vào nơi đang thẳng đứng của người đối diện.

Nam đưa ngón tay nhỏ ra sau để chuẩn bị.

Có lẽ sợ Giang sẽ bị đau vì hình như đây là lần đầu của Giang, giai đoạn tự chuẩn bị này hơi lâu.

Khi Nam ngước mặt lên nhìn thì gần như các động mạch chỉ cần một tác động nhỏ nữa thôi là có thể vỡ ra.

Giang đang lim dim, vật thẳng đứng trước đó không lâu đang dần hạ xuống.

Thử hỏi ai có thể nuốt trôi cục tức này.

Nhưng thủ phạm ngủ mất rồi, Giang thật sự đang rất mệt mỏi.

Áp lực công việc, gia đình, thêm vào đó là uống không ít rượu, không trách nổi!

Nhưng cũng không thể như này mà đi ngủ.

Nam bóp thêm gel ra tay, tay tuy nhỏ nhưng ngón tay rất dài, không mấy khó khăn khi nắm lấy của bản thân cùng vật nửa cứng nửa mềm của ai kia.

Tay khẽ động một lúc thì vật kia thức tỉnh lần nữa.

Nam không khỏi thắc mắc nếu lúc này Giang còn thức thì có thấy tự ái không khi so sánh hai vật đang chung một chỗ.

Nam mỉm cười, cái suy nghĩ tự mình chơi thú nhún bị đánh bay khỏi đầu, một suy nghĩ khác đen tối khác xen vào.

Nhưng Nam biết chắc chắn Giang không muốn nên Nam sẽ không ép.

Tay luân động một lúc, khi cương cứng đến khó nắm nổi hai vật cùng lúc, Giang tuy đã ngủ nhưng cũng không khỏi thở dốc, Nam thêm lực ở tay, tăng nhanh tốc độ.

Chưa đến cực điểm của bản thân nhưng Nam đã cảm nhận được dòng ấm nóng ở tay.

Thả vật mềm nhũn ra, tự mình tiếp tục.

Khi đã xong xuôi, mặc dù mệt, chỉ muốn ngủ luôn như mọi lần, nhưng Nam biết con người bên cạnh ưa sạch sẽ, Nam đi lấy khăn ướt lau qua cơ thể hai người rồi đắp tạm chăn mỏng, nhắm mắt ngủ.Khi Giang cùng người bên cạnh đang yên giấc nồng thì ai đó đang ở nhà đứng ngồi không yên, vừa lo vừa giận.
 
Tất Cả Là Của Em (Truyện Đam Mỹ - Cú Thích Ngủ Ngày)
24/12/2016


Mặt trời vừa tắt bóng.

Gia Bảo đang nấu cơm trong bếp thì nghe ''rình'' - tiếng cánh cửa đập vào tường.

Gia Bảo không nhìn cũng biết ai đó đang vội, chỉ nói vọng ra:
-Cậu tối về ăn cơm không?

Giang cuống cuồng vừa thay quần áo vừa trả lời:
-Có.

Để đồ ăn cho tớ nha!

-Sao vội vậy.

Còn chưa đến giờ mà!

Tay vơ vội cái túi bên cạnh:
-Tớ hôm nay đổi ca.

Nói rồi Giang chuẩn bị đi thì Bảo kéo lại:
-Cậu bỏ việc ở đó đi.

Đã nghe không biết bao nhiêu lần câu này rồi.

Giang cũng chỉ cười xòa:
-Tớ nghỉ thì lấy gì mà ăn chứ!

Nói rồi Trường Giang đi như chạy để cho kịp giờ làm.

Cậu không biết rằng người đứng cửa khi nghe cậu nói vậy chỉ muốn thì thầm bên tai cậu: ''Tớ có thể nuôi mà''.

Nhưng ai kia đâu can đảm để nói ra.

Giang chạy vội xuống cổng ký túc xá là nhìn thấy ngay một chiếc cub màu xanh cốm nổi bật giữa đám đông.

Giang vỗ vai người thanh niên trên xe đang nhìn ngó xung quanh:
-Thôi...

Lát nữa đưa tôi về tôi đưa cậu đi xem.

Cậu ở Hà Nội lâu vậy rồi mà thật sự chưa đi đâu sao?

Vừa nói Giang vừa trèo lên xe.

Người thanh niên cười hì hì:
-Thì tôi bận rộn tối ngày.

Ở Hà Nội lại không quen biết ai.

Được chưa?

-Rồi.

-Ngồi vững nha!

Tôi sẽ đi nhanh đó!

Giang ngồi sau đưa tay lên ôm eo người ngồi trên, hành động rất phối hợp nhưng mồm miệng thì không:
-Ok.

Tôi xem xe cậu đi được quá 50km/h không mà bảo nhanh.

Người ngồi trên nổ máy, giận dỗi:
-Anh thật biết làm mất hứng người khác mà!

Hai người vội đến chỗ làm.

Đường Hà Nội giờ tan tầm thật sự muốn nhanh mà không được.Mất khoảng thời gian gấp đôi mọi khi thì hai người mới đến được quán.

Giang nhìn xuống đồng hồ, may là chưa muộn, tháng lương được mấy đồng mà bị trừ lên trừ xuống chắc chết.

6 giờ quán vẫn chưa đông nhưng cũng không vắng.

Đi từ cửa thì là hai người nhưng vào đến phòng quản lý báo danh thì còn mỗi mình Giang.

Quản lý ngó sau lưng Giang:-Nam đâu?Lúc này Giang cũng mới phát hiện bên cạnh thiếu một người, Giang mở cửa to cho cả quản lý nhìn.

Cô bé pha chế đi từ ngoài vào:-Quản lý thật có phúc nha!

Gặp được nhân viên nhiệt tình như vậy.

Chưa vào đến cửa đã phục vụ khách!Giang nhìn ra ngoài thì đã thấy Nam ngồi trò chuyện với một vài người đàn ông ở quầy.

Dường như cảm nhận được có người nhìn mình, Nam quay sang nhìn ba người vẫy tay cười.

Mấy người đàn ông ngồi cùng Nam cũng nhìn theo, thì thầm vào tai Nam gì đó rồi mấy người lại cười nói vui vẻ.

Quản lý bảo Giang ký vào sổ điểm danh, tiện tay ký luôn cho Nam rồi ra sau thay đồ bắt đầu ca làm việc.

Vừa ra khỏi phòng thay đồ thì lại gặp quản lý, có lẽ là cố tình đời Giang, quản lý nói nhỏ:-Có phải cậu rất cần tiền không?Giang cười cười nhìn quản lý như người ngoài hành tinh:-Sếp à!

Tiền thì ai chẳng cần chứ!

Chẳng lẽ anh không cần?Quản lý khó sử:-Ý tôi không phải vậy mà là...Quản lý nói nhỏ vào tai Giang gì đó.

Đang nói nửa chừng thì Giang bị Nam kéo ra một khoảng với quản lý, Nam nhíu mày, giọng cáu kỉnh:-Ông làm cái gì đấy hả?

Lại định vớ vẩn cái gì?

Anh ấy không làm đâu!Quản lý nhìn nhìn Nam rồi không quay người đi.

Giang thấy Nam vẫn đang xù lông, vỗ vai:-Này!

Cậu biết quản lý nói gì với tôi à mà bảo tôi không làm?-Cái gì tôi chẳng biết!

Ông ta lại bảo anh đi hầu hạ mấy bà vừa già vừa xấu chứ gì!Giang nhìn Nam nói mà như muốn nhai nuốt luôn quản lý, không nhịn được cười:-Ha ha ha...

Cậu nghĩ nhiều rồi.

Quản lý nói tôi dạy ông ta chút tiếng anh!

Mấy ngày nữa chủ quán đến, có mang theo bạn nước ngoài, ông ta muốn nịnh hót một chút.

Tôi chưa kịp từ chối thì cậu đã nhảy vào.Nam khó hiểu:-À!!!

Cái đó hả!

Mà sao anh từ chối?

Không phải hầu hạ mấy bà vừa già vừa xấu mà.Giang nhìn Nam nói như điều hiển nhiên:-Cậu biết vì sao đến bây giờ tôi chưa ra trường không?

Vì tôi còn nợ môn.

Biết là môn gì không?

Là tiếng anh đó.

Ha ha ha.

Quản lý xui xẻo.Nam nhìn Giang cười một mình, ngạo kiều mà bỏ vào phòng thay đồ.

Giang đứng nhìn cửa phòng tự nói:-Mình nói gì làm cậu ta tức sao?Cô bé nhân viên vừa tầm đi qua:-Không phải anh làm anh ý tức mà là anh nói chuyện vô duyên.

Tự nhiên cười như vậy người ta sẽ cho là anh nghĩ người ta ngốc.Giang đơ mặt quay ra nhìn nhìn lại mình trong gương, gần 24 tuổi chưa có bạn gái, lẽ nào mình vô duyên thật.

Xoa xoa mặt rồi ra ngoài quầy bắt đầu bận rộn, cũng quên đi chuyện lúc nãy.Đến giờ tan ca, Giang đứng ở cửa chờ Nam.

Lúc nào cậu ta cũng bị níu lại thêm 15, 20 phút.

Đứng đuổi muỗi một chút thì Nam đi ra, đưa chìa khóa cho Giang:-Anh mang xe về giúp tôi.

Hôm nay tôi ở lại.Giang như không vừa lòng:-Cậu lại đi...

Không thể không đi sao?Nam quay vào trong, vừa đi vừa nói:-Không làm tôi lấy gì mà ăn.Bỏ lại Giang ở cửa.

Giang cũng chỉ biết lắc đầu, ra lấy xe rồi về.

Không phải chuyện gì mình cũng quản được.
 
Back
Top