Chào bạn!

Để có thể sử dụng đầy đủ chức năng diễn đàn Của Tui À bạn phải đăng nhập hoặc đăng ký.

Đăng Ký!

Wattpad  [ Tập 5 ] Chọc Tức Vợ Yêu - Mua Một Tặng Một

[ Tập 5 ] Chọc Tức Vợ Yêu - Mua Một Tặng Một
Chương 979 & 980


CHƯƠNG 979 : QUÁ XỨNG ĐÔIHát xong, Kỷ Phi Tuyết mất không chế chạy vọt ra khỏi phòng.

Người đuổi theo ngay lập tức lại là Doãn Thiên Lê!

Doãn Thiên Lê cho rằng Kỷ Phi Tuyết thích mình, cho rằng bài hát vừa rồi là hát cho mình, chỉ vì tình bạn với Tư Hạ nên mới đẩy mình đi.

Ống kính thay đổi, máy quay phim đuổi theo diễn viên tới hành lang của quán karaoke.

"Phi Bạch!"

Doãn Thiên Lê lảo đảo đuổi theo, cô lấy hết dũng cảm ôm lấy người trong lòng từ phía sau.

Thân thể Kỷ Phi Tuyết cứng đờ.

Cô biết mình phải đẩy người này ra, nhưng mà lúc này cơ thể lại hoàn toàn không chịu khống chế.

Cô chậm rãi xoay người rồi ôm lấy Doãn Thiên Lê.

Sau đó Tư Hạ chạy tới lại vừa vặn thấy được cảnh này, anh ta thấy người anh em tốt lại ôm bạn gái của mình, trong đôi mắt lửa giận cháy phừng phừng: "Kỷ Phi Bạch!

Cậu có ý gì?"

Trong đôi mắt Kỷ Phi Tuyết chẳng buồn chẳng vui, chỉ lẳng lặng nhìn anh ta: "Tư Hạ, tối nay... cậu không hề nhìn tôi, cuối cùng... cuối cùng bây giờ cậu cũng nhìn tôi rồi."

"Cái gì?"

Ánh mắt của Kỷ Phi Tuyết lúc này làm cho Tư Hạ không hiểu sao lại thấy có chút sợ hãi.

Kỷ Phi Tuyết nhìn chằm chằm vào người trước mặt, trong đôi mắt giống như chất chứa toàn bộ ưu tư, càng ngày càng mãnh liệt hơn, cuối cùng cô chỉ chậm rãi lên tiếng: "Rồng không biết viết thư, nếu nó nhớ kỵ sĩ thì nó sẽ cướp đi công chúa để kỵ sĩ tới gặp nó..."

Sắc mặt Tư Hạ khẽ biến: "Cậu... rốt cuộc có ý gì?"

Trong mắt Kỷ Phi Tuyết giống như có cái gì đó phá ngục lao ra: "Ý của tôi là...

Tư Hạ, em thích anh."

Trong phút chốc, Tư Hạ khiếp sợ, Doãn Thiên Lê không thể tin nổi, Giang Tiểu Hải đờ đẫn, Kỷ Ngữ Manh thở dài, còn trong mắt Lâm Ngộ lại ánh lên sự đau thương cùng sự chấp nhận số mệnh.

"Cắt!

Quá tốt!

Qua!"

Thẩm Miên kích động không thôi.

Đạo diễn đã kêu ngừng, nhưng Thẩm Hãn Thần, Kỳ Phóng, Kỷ Ngữ Manh cùng với Giản Thư vẫn đang chìm trong nhân vật không cách nào thoát ra.

Chỉ có Ninh Tịch với Kha Minh Vũ là tỉnh lại trong nháy mắt, vẻ mặt đã khôi phục bình thường.

Kỳ Phóng vỗ ngực nói: "Mẹ nó!

Cảnh này quay đỉnh vờ lờ!"

Kỷ Ngữ Manh gật đầu liên tục: "Nhất là anh Tịch, ánh mắt của anh ấy ý!

Hãn Thần hôm nay cũng quá lợi hại!

Nhưng mà để mình khiếp sợ nhất chính là Kha Minh Vũ!

Rõ ràng trong cảnh này cậu ta chẳng có lời thoại nào nhưng mà mình nhìn lại thấy đau lòng chết đi được!"

Không chỉ Kỷ Ngữ Manh thấy vậy, mà Tiểu Đào với Diệp Thu cùng những người khác đứng xem cũng bắt đầu rối rít xì xào bàn tán.

"Tiêu rồi tiêu rồi!

Tôi phát hiện càng ngày càng thích Lâm Ngộ thì phải làm sao bây giờ?"

"Tôi cũng thế, thật muốn nữ chính với Lâm Ngộ thành đôi!

Lâm Ngộ đáng thương quá, cậu ta cứ im lặng làm nhiều thứ cho nữ chính như vậy, nhưng trong mắt nữ chính lại chỉ có nam chính... làm tôi đau lòng quá đi!"

"Hơn nữa, không hiểu sao tôi cứ thấy anh Tịch với Kha Minh Vũ rất xứng đôi là sao?"

"Há há há há há, không phải mình bồ thấy thế đâu..."

Thẩm Miên quay trở lại chỗ ngồi, tâm tình anh ta rất tốt nên nói: "Mọi người biểu hiện tốt lắm, tiến độ của chúng ta rất nhanh, bắt đầu từ mai tôi cho mọi người nghỉ hai ngày!"

Toàn trường lập tức hoan hô.

Thẩm Hãn Thần cầm một quyển sách trong tay định đi tìm Ninh Tịch, nhưng quái lạ là chẳng thấy người đâu, đồng thời Kha Minh Vũ cũng biến mất.

Đôi mắt Thẩm Hãn Thần không khỏi ảm đạm mấy phần.

Từ sau khi thấy Ninh Tịch mặc đồ nữ, ánh mắt của cậu ta không hiểu sao cứ chạy theo cô, dần dần cậu ta cũng phát hiện, ánh mắt của Ninh Tịch nhìn Kha Minh Vũ rất khác biệt, cái kiểu hai người cùng nhau biến mất như thế này cũng không phải lần đầu xảy ra...

Cộng thêm thái độ của Ninh Tịch với Kha Minh Vũ rất đặc biệt, dù không có chứng cứ nhưng hết thảy mọi chuyện đều chỉ theo một hướng.

Chẳng qua là cậu ta không muốn tin.

Bất kể là gia thế hay ngoại hình, giữa Kha Minh Vũ với cậu ta thì làm sao Ninh Tịch có thể vừa ý Kha Minh Vũ mà không phải cậu ta chứ...

------------------------------------------------------------------------------------------------------------CHƯƠNG 980 : TINH~ KỸ NĂNG TÁN GÁI CỦA ĐẠI MA VƯƠNG ĐÃ ONLINE!Trong một phòng nghỉ không người.

Ninh Tịch ấn Kha Minh Vũ lên cửa, không nói một lời đã lập tức nhón chân hôn lên.

"Làm gì thế?"

Kha Minh Vũ hơi nhướng mày, tránh nụ hôn của cô.

Ninh Tịch mất hứng phồng má: "Đương nhiên là an ủi tâm hồn bị thương của anh!"

Người đàn ông cười khẽ: "Đừng quậy nữa, đây là đoàn làm phim, cẩn thân bị người ta chụp lại."

Ninh Tịch có chút câm nín, mới được mấy ngày mà sao người này còn chuyên nghiệp hơn cả cô hả...

"Sao có thể chứ, đoàn làm phim của chúng ta kín tiếng như này cơ mà, còn không có lấy một người có tên tuổi lớn thì tên cẩu tử ngu ngốc nào sẽ chạy tới đây săn tin chứ!

Hôn hôn!

Hôn hôn!"

Ninh Tịch nhảy lên muốn hôn.

Người đàn ông không biết làm sao, chỉ có thể phối hợp mà cúi đầu xuống.

"Ngoan nha ngoan nha~ em chỉ thích anh thôi~" Ninh Tịch vừa xoa đầu Lục Đình Kiêu vừa hôn lên má của anh, cứ như đang an ủi con nít.

Lục Đình Kiêu bị cô làm cho bật cười: "Yên tâm, anh không sao, chỉ là quay phim thôi mà."

Mặc dù có vài cảnh cô quay với Thẩm Hãn Thần cũng khiến anh có chút mất khống chế, nhưng mà từ khi tự mình trải nghiệm cảm giác đóng phim, rồi tận mắt thấy được sự nghiêm túc và chuyên tâm của cô thì dần dần anh cũng có thể tách biệt giữa phim và đời thực, cũng có thể khắc chế tâm tình của mình.

Ninh Tịch ngẩng đầu nhìn người đàn ông rõ ràng vô cùng kiêu ngạo này nhưng lại vì mình mà thay đổi từng chút một, trong lòng cô có một cảm giác khó nói thành lời...

"Cục cưng, nhất định là đời trước em cứu cả thế giới nên kiếp này mới gặp được anh!"

Ninh Tịch thành khẩn nói.

"Vậy chắc chắn kiếp trước anh cũng ở cạnh em, cùng nhau cứu vớt thế giới rồi."

Tinh~ Kỹ năng tán tỉnh của Đại ma vương đã online!

...

...

Chạng vạng tối, tại biệt thự của Quan gia.

Quan Tử Dao đẩy cửa thư phòng ra: "Ba, ba tìm con có chuyện gì?"

"Tử Dao đến đây, ba cho con xem cái này!"

Quan Thụy cười cười, có vẻ như tâm tình đang rất tốt.

"Cái gì ạ?"

Quan Tử Dao khó hiểu.

Quan Thụy đẩy laptop trên bàn về phía cô ta: "Con xem thử cái này đi!"

Chẳng lẽ là cái lần trước ba nói...

Quan Tử Dao nhìn Quan Thụy một cái, sau đó hơi khẩn trương đi tới.

Vừa nhìn qua màn hình, cô ta lập tức ngây người!

Trên màn hình đang chiếu một tấm ảnh, trong ảnh là một người phụ nữ đang cười ngọt ngào chủ động kiễng chân hôn một người đàn ông, một nam một nữ nhìn vô cùng thân mật.

Tấm hình chụp cũng rõ ràng, người phụ nữ trong hình rõ ràng là Ninh Tịch, còn người đàn ông kia lại không phải là Lục Đình Kiêu!

"Cái này..."

Thấy tấm ảnh xong, Quan Tử Dao không thể tin nổi trợn tròn mắt, sau đó cô ta vội vàng bấm mở những tấm hình tiếp theo.

Những tấm hình về sau đều là chụp Ninh Tịch với người đàn ông này, hai người họ cực kỳ thân mật, hiển nhiên không phải lần đầu vụng trộm.

Quan Tử Dao có chút khó tin: "Làm sao có thể...."

Quan Thụy hừ lạnh một tiếng: "Chẳng có gì kì lạ quả, ba đã sớm nói với con rồi, loại đoàn bà dâm loạn thế này làm sao có thể chỉ cần một người đàn ông chứ, nhất định sẽ có ngày lộ ra chân tướng thôi!"

Quan Tử Dao tức giận: "Thật là quá đáng!

Lục Đình Kiêu đối với cô ta tốt như thế, làm sao cô ta có thể làm loại chuyện vô liêm sỉ như vậy chứ!"

Quan Tử Dao lật từng tấm ảnh, cô ta càng nhìn thì trong lòng càng tức, nhưng đồng thời cũng thở phào nhẹ nhõm.

Nỗi bất an phiền muộn mấy ngày qua cũng đều biến mất.Kết thúc rồi...

Cô ta biết chỉ bằng mấy tấm hình này thôi thì Ninh Tịch cũng đủ xong đời rồi!

Dẫu cho Lục Đình Kiêu bị cô ta mê hoặc cỡ nào thì cũng chẳng có một người đàn ông nào chấp nhận chuyện bị bạn gái cắm sừng mình cả!
 
[ Tập 5 ] Chọc Tức Vợ Yêu - Mua Một Tặng Một
Chương 981 & 982


CHƯƠNG 981 : VIỆC LIÊN QUAN ĐẾN NĂNG LỰC CỦA ĐÀN ÔNG"Những tấm ảnh này ba định xử lý như thế nào ạ?"

Quan Tử Dao hỏi.

Quan Thụy trầm ngâm một lát rồi bắt đầu phân tích: "Vốn dĩ lúc đầu ba định giao hết những thứ đó cho đám nhà báo để họ trực tiếp tung ra, khiến cho danh tiếng của con bé đó hoàn toàn thối nát, nhưng mà, sau đó nghĩ kỹ lại thì điều này không cần thiết, với năng lực của Lục Đình Kiêu, chắc chắn cậu ta có thể điều tra ra được là chúng ta làm, nếu bị phát hiện chúng ta trực tiếp công khai chuyện riêng tư của cậu ta ngược lại sẽ khiến cậu ta thấy phản cảm, dù sao thì chuyện này cũng liên quan đến thể diện của đàn ông!"

Quan Tử Dao gật đầu, "Đúng thế, con cũng không muốn anh ấy bị mất mặt."

"Thế nên, ba đề nghị... không bằng con cứ quang minh chính đại tự mình đưa những bức ảnh này cho cậu ta, đến lúc đó nói với cậu ta rằng, là ba phái người đi điều tra.

Còn về phần đứa con gái đó, đợi đến lúc Lục Đình Kiêu nhìn thấy những tấm ảnh ấy rồi, con cho rằng cô ta còn có kết cục tốt được nữa không?"

"Con biết rồi, ba, vậy thì con đi liên lạc với Lục Đình Kiêu đây."

"Được, con mau đi đi!"

...

Cùng lúc đó, Bạch Kim Đế Cung.

Lục Đình Kiêu đang xử lý công việc trong thư phòng, Ninh Tịch bận rộn trong bếp mãi mới bê một bát canh đi lên gõ cửa thư phòng.

"Boss đại nhân, ăn khuya thôi!"

Trong khoảng thời gian này, Lục Đình Kiêu không chỉ phải xử lý chuyện của công ty mà còn phải quay phim, một người làm việc của hai người, Ninh Tịch thấy thế thật sự rất đau lòng, vì thế hàng ngày không chỉ sang bên này đích thân xuống bếp nấu cơm cho anh, mà tối nào cũng chuẩn bị thêm bữa khuya cho anh.

Vì thế cho nên... thời gian này, Lục Đình Kiêu không những chẳng gầy đi tí nào mà ngược lại còn béo lên một chút, sắc mặt cực kì hồng hào, ngày nào vẻ mặt cũng rạng rỡ, ngay cả Tiểu Bảo cũng được cô chăm cho béo lên không ít.

"Hôm nay là món gì thế?"

Lục Đình Kiêu đặt văn kiện trong tay xuống bàn hỏi.

Vẻ mặt của Ninh Tịch như thể đang dâng bảo bối: "Canh gà nhân sâm lộc nhung!

Bổ cực kỳ luôn đó!

Anh nhanh ăn đi!"

Vừa mới mở nắp ra, mùi hương quyến rũ ngây ngất lập tức bay khắp gian phòng.

Lục Đình Kiêu nghe vậy vẻ mặt liền thoáng sửng sốt, biểu cảm của anh có chút khó tả: "Lộc nhung..."

Ninh Tịch hình như cũng nhận ra cái gì đó: "À... lộc nhung hình như có công hiệu tráng dương đúng không?

A, không sao, không sao!

Dù sao cũng rất bổ mà!

Bổ cái gì mà chẳng là bổ!

Anh mau ăn đi là được rồi!

Em ninh lâu lắm rồi đó!

Dạo này anh vất vả như vậy, nhất định phải bồi bổ thật tốt mới được!"

Lục Đình Kiêu nghe thế vẻ mặt hơi đen lại: "Về phương diện nào đấy, anh nghĩ, anh không cần bổ."

Việc này liên quan đến vấn đề năng lực của đàn ông!

"Aiyo, thế anh bỏ qua lộc nhung là được rồi, vẫn còn cả nhân sâm và thịt gà nữa mà!"

Ninh Tịch tự tay múc một thìa đút cho anh.

"Uống xong hậu quả em chịu nhé?"

Lục Đình Kiêu nhìn cô bằng một ánh mắt đầy sâu xa.

Vẻ mặt của Ninh Tịch đờ ra ngay lập tức: "Chắc là... không có hậu quả gì đâu nhỉ...?"

Hai người đang nói chuyện, "ting" một tiếng, màn hình điện thoại của Lục Đình Kiêu sáng lên, có một tin nhắn mới được gửi đến.

Ninh Tịch mắt tinh liếc một cái liền nhìn thấy ba chữ "Quan Tử Dao"...

Lục Đình Kiêu nhìn thoáng qua cũng thấy, anh chẳng hề tránh né Ninh Tịch, tiện tay mở luôn tin nhắn ngay trước mặt cô.

Nội dung tin nhắn là: [Lục Đình Kiêu, thật xin lỗi, ba em giấu em điều tra một vài chuyện, phát hiện ra cô Ninh có quan hệ mập mờ với một nghệ sĩ nam khác trong đoàn làm phim... em do dự rất lâu, cuối cùng cảm thấy vẫn phải cho anh biết chuyện này, em biết có thể anh sẽ không tin những gì em nói, bằng chứng đã được gửi đến mail của anh, nếu như anh có thời gian thì xem qua nhé.]

Đọc xong nội dung tin nhắn, Ninh Tịch mở to hai mắt chớp chớp: "Em... có quan hệ mập mờ... với nghệ sĩ nam trong đoàn làm phim á???"

Lục Đình Kiêu: "..."

----------------------------------------------------------------------------------------------------------------CHƯƠNG 982 : ANH THÍCH NGỐC MỘT CHÚTNinh Tịch vô thức quay sang nhìn Lục Đình Kiêu một cái, chỉ thấy trên mặt anh chẳng có biểu cảm gì, đọc xong tin nhắn thì quẳng luôn điện thoại sang một bên, sau đó bắt đầu ăn canh gà.

"Này, Lục Đình Kiêu, anh không xem mail à?"

Ninh Tịch xoa cằm hỏi.

"Không xem."

"Tại sao chứ?"

"Không cần thiết."

"Tại sao lại không cần thiết chứ!

Quá cần thiết ấy chứ!

Bởi vì em đang tò mò đến chết đây này!

Mau mở ra xem, mở ra xem đi!"

Ninh Tịch trực tiếp chen vào ngồi lên đùi Lục Đình Kiêu, giục giã nói.

Lục Đình Kiêu nhìn cô một cái, bất đắc dĩ mở mail lên.

Quả nhiên trong mail có thư mới đến, người gửi là Quan Tử Dao, trong mail có một file nén, cũng không biết là ảnh hay là tài liệu.

"Mau down về đi, nhanh lên."

Ninh Tịch giục.

Lục Đình Kiêu nhấp chuột, tải tập tin về máy tính.

Tốc độ của mạng rất nhanh, chưa đầy mấy giây đã tải xong rồi.

Sau đó là giải nén, giải nén xong thì trên màn hình máy tính hiện ra một folder, mở ra liền thấy những tấm ảnh thu nhỏ hiện lên đầy trên màn hình.

Ninh Tịch chịu không nổi động tác chậm rì rì của Lục Đình Kiêu, cô đặt luôn tay mình lên tay anh click mở một tấm ảnh trong đó ra.

Sau đó, chỉ trong thoáng chốc biểu cảm của hai người đều trở nên khó tả...

Ninh Tịch đỡ trán, "Em biết ngay mà..."

Sắc mặt của Lục Đình Kiêu không vui: "Đã bảo em không được phép làm bậy mà."

"Khụ, em cũng đâu có làm bậy đâu!

Kẻ chụp trộm cũng đâu phải là paparazzi đâu, mà là cô bạn thanh mai có quan hệ thân thiết với anh đấy chứ?

Hơn nữa chúng ta lần nào chẳng cẩn thận giữ bí mật, nếu không phải có người nhìn chằm chằm 24/24 thì tuyệt đối sẽ không bị phát hiện đâu..."

Ninh Tịch vừa nói vừa thích thú lật xem từng bức ảnh một.

"Ài, anh đừng nói nữa mà, chụp cũng đẹp phết đấy chứ!

Ánh sáng này, góc độ này!

Ngay đến cảnh em hôn trộm anh cũng chụp được nữa này, còn có cả cảnh em lén cắm rơm lên đầu anh này, ha ha ha ha, còn cả bức này, bức này nữa, em đang "dồn tường" anh nè, xấu hổ quá đi mất...

Lục Đình Kiêu, mau gửi cho em một bản đi, em muốn lưu lại!

Mau mau mau!"

Trong những bức ảnh này, toàn bộ đều là những cảnh giữa Ninh Tịch và Kha Minh Vũ, cũng chính là Lục Đình Kiêu.

Thảo nào lại bảo cô có quan hệ mập mờ với nghệ sĩ nam trong đoàn làm phim!

Không sai, đúng là có quan hệ mập mờ thật...

Nhưng mà, nghĩ kỹ thì Ninh Tịch cảm thấy có gì đó không đúng, cô hầm hừ liếc Lục Đình Kiêu một cái, u oán nói: "Cái vị thanh mai này của anh, xem ra rất quan tâm đến anh nhỉ, hử?"

Nhìn dáng vẻ Ninh Tịch ghen tuông, Lục Đình Kiêu rất hưởng thụ, ôm siết lấy eo cô nói: "Em ghen?"

"Đừng có đánh trống lảng!

Em còn nghe nói hồi đó, vì trí thông minh của anh quá cao, những đứa trẻ đồng trang lứa chẳng ai nói chuyện được với anh, chỉ có mỗi Quan Tử Dao có thể nói được mấy câu với anh, cho nên quan hệ của anh với cô ta là tốt nhất đúng không?

Có phải anh thích kiểu giống cô ta không, có phải anh thích phụ nữ thông minh giống Quan Tử Dao đúng không?"

Ninh Tịch có chút hờn dỗi nói.

Lục Đình Kiêu nghiêm trang nói: "Không phải, anh thích ngốc một chút."

"Ai ngốc!

Anh mới ngốc ấy!"

Ninh Tịch lập tức phát hỏa, sau đó nhảy khỏi lòng anh, bê luôn bát canh đi mất: "Tịch thu!

Không cho ăn nữa!"

Nhìn theo bóng cô gái nhỏ bình bịch chạy mất, Lục Đình Kiêu cúi xuống nhìn phản ứng nửa người dưới của mình, hai mắt sẫm lại.

Chạy cũng nhanh lắm!

Tiếng chuông điện thoại vang lên, là Mạc Lăng Thiên gọi đến.

Lục Đình Kiêu tiện tay nhấc máy, "Alo?"

"Alo...

ặc...

Lục Đình Kiêu sao giọng cậu là lạ thế..."

Gợi cảm đến mức một thằng đàn ông như anh ta nghe thấy run cả người.

"Có việc gì?"

"Tâm trạng không tốt...

đi uống rượu với anh em đi!"

Mạc Lăng Thiên mệt mỏi nói.
 
[ Tập 5 ] Chọc Tức Vợ Yêu - Mua Một Tặng Một
Chương 983 & 984


CHƯƠNG 983 : BẬN CÃI NHAU VỚI VỢHôm qua không dễ gì anh ta mới đợi được Quan Tử Dao chủ động gọi điện cho anh ta, kết quả là, lí do cô ấy gọi đến lại là vì Lục Đình Kiêu.

Còn nữa, trong khoảng thời gian này, anh ta đã thử làm theo từng biện pháp một của Lục Đình Kiêu, kết quả là chẳng có chút tiến triển gì!

Mà nguyên nhân mấu chốt là, trước mặt Quan Tử Dao anh ta không thể lạnh lùng được...

Tóm lại là, mệt tim quá...

"Không rảnh."

Đầu bên kia điện thoại Lục Đình Kiêu thằng thừng từ chối.

"Không rảnh?

Cậu lại bận gì à?"

Mạc Lăng Thiên rầu rĩ hỏi.

"Đang cãi nhau với vợ."

Lục Đình Kiêu nói rồi liền cúp luôn điện thoại.

Mạc Lăng Thiên: "..."

Mồm thì bảo cãi nhau, nhưng cái giọng đó là... là cái giọng điệu đang cho đám cẩu độc thân ăn hành mà, thế là thế nào?

Anh ta cũng rất mong có một ngày nào đó, có thể được cãi nhau với Quan Tử Dao!

Haiz...

...

Nhà họ Quan, trong phòng khách.

"Thế nào rồi Tử Dao, nói cho Lục Đình Kiêu biết chưa?"

Quan Thụy hỏi.

Quan Tử Dao gật gật đầu, "Con sợ nói bằng điện thoại anh ấy sẽ xấu hổ, thế nên con đã gửi tin nhắn và mail cho anh ấy rồi, vừa nãy con kiểm tra thì thấy cả tin nhắn và mail đều hiện đã xem, chắc chắn anh ấy đã biết, chẳng qua là không trả lời lại cho con thôi."

Giọng điệu của Quan Thụy đầy vẻ đương nhiên, "Đàn ông mà, gặp phải những chuyện như thế này khó tránh khỏi cần thời gian để tiêu hóa chút.

Khoảng thời gian này cũng là một cơ hội tốt cho con, tuy rằng con gái cần dè dặt một chút nhưng mà lúc cần chủ động thì phải chủ động, nhân cơ hội này làm bạn với cậu ta nhiều vào, đừng để cơ hội tốt thế này tặng không cho người khác!

Hiểu ý của ba chưa?"

Quan Tử Dao gật đầu: "Con hiểu nên làm thế nào mà."

"Ừm!"

Quan Thụy hài lòng nhìn đứa con gái, biết chắc chắn con bé sẽ không để mình phải thất vọng.

Sau khi về phòng, Quan Tử Dao đi ra ban công, nghĩ ngợi một lúc sau đó gọi điện cho Mạc Lăng Thiên.

Bên này, Mạc Lăng Thiên vừa bị Lục Đình Kiêu vô tình cúp điện thoại cộng thêm việc bị nhét cơm chó vào mồm, đang chán đời thì điện thoại của mình lại reo lên, hơn thế nữa lại còn là Quan Tử Dao đang gọi đến cho anh nữa!

Muộn thế rồi mà Tử Dao còn gọi điện cho anh ta!

Mạc Lăng Thiên ngay lập tức hồi máu sống dậy, nhưng mà, lần này anh ta học khôn ra rồi, không dám mừng vội, cẩn thận hỏi: "Alo, Tử Dao?

Muộn thế này rồi còn tìm anh có việc gì?"

"Không có gì, chỉ là em nghĩ dạo này thời tiết rất đẹp, muốn hẹn mấy người bạn đi leo núi cắm trại thôi, anh có hứng thú không?"

Quan Tử Dao hỏi.

Vẻ mặt Mạc Lăng Thiên tràn đầy kinh ngạc, đang định đồng ý luôn thì trong đầu nhớ đến chiến lược của Lục Đình Kiêu, có chút thận trọng nói: "Lúc nào thế, để anh xem xem có thời gian rảnh không đã."

"Vừa vặn mai là cuối tuần, ngày mai có được không?"

"Ngày mai à... chắc ngày mai anh không có việc gì, được thôi!"

Mạc Lăng Thiên cố gắng giữ cho giọng mình thật hờ hững.

"Vậy thì tốt quá rồi, vậy anh tiện thì hỏi luôn Lục Đình Kiêu xem anh ấy có đi không nhé?"

Vừa mới dứt lời, vẻ hân hoan trên mặt Mạc Lăng Thiên thoáng cái đã cứng đờ: "Lục Đình Kiêu... chắc cậu ấy sẽ không đi đâu..."

"Làm sao thế?"

Quan Tử Dao lập tức hỏi.

"Đang cãi nhau với Ninh Tịch, chắc không có thời gian đâu."

Mạc Lăng Thiên tùy tiện nói, hiển nhiên là không muốn đi hỏi.

"Cãi nhau..."

Quan Tử Dao nghe thế, liền biết nguyên nhân chắc là do mấy bức ảnh, nói tiếp: "Nếu tâm trạng đã không tốt, vậy càng nên ra ngoài thư giãn chứ!

Không phải mỗi lần tâm trạng không tốt, Đình Kiêu thích nhất là leo núi sao?

Lăng Thiên, anh hỏi giúp em nhé?

Được không?"

Tính Quan Tử Dao vốn cẩn thận, cô ta suy nghĩ hồi lâu, cảm thấy mình nên chủ động nhưng cũng không nên làm thái quá.

Bởi theo cô ta biết, Lục Đình Kiêu không thích những cô gái quá chủ động, huống hồ quá chủ động cũng rất mất giá, kể cả có tiếp cận được anh ấy, cũng phải trong tình huống tự nhiên, cho nên, cô ta vẫn quyết định dùng cách này, mà nhờ Mạc Lăng Thiên hỏi không thể nghi ngờ, đây là cách thích hợp nhất.

-------------------------------------------------------------------------------------------------------CHƯƠNG 984 : BÓNG ĐÈN SÁNG NHẤTĐầu dây bên kia, Mạc Lăng Thiên trầm mặc một lúc lâu cuối cùng mới mở miệng nói: "Được rồi... anh sẽ hỏi cậu ta hộ em..."

"Vậy thì nhờ anh nhé, ngủ ngon!"

"Ngủ ngon..."

Sau khi Quan Tử Dao cúp điện thoại, Mạc Lăng Thiên quẳng di động đi, châm một điếu thuốc, dựa vào sofa ngửa mặt lên trần nhà, im lặng hút thuốc một lúc rất lâu.

Sự tĩnh mịch ngập tràn trong căn phòng lạnh lẽo.

Không biết qua bao lâu, người đàn ông đột nhiên đạp một phát bay cái bàn trà trước mặt.

"Ầm" một tiếng, phòng khách bừa bãi như bãi chiến trường, cái ti vi màn hình lớn đang lẹt xẹt những tia lửa điện...

Qua một lúc lâu sau, vẻ thô bạo trên gương mặt Mạc Lăng Thiên mới dần dần tan đi.

Hít một hơi thật sâu, anh ta mới đứng dậy nhặt cái điện thoại vừa nãy bị vứt ra xa, gọi một cuộc điện thoại cho Lục Đình Kiêu.

"Alo, Lục Đình Kiêu, ngày mai đi cắm trại, nhớ đến đấy, không cho phép ông bảo bận không có thời gian!

Bằng không tôi lập tức chạy sang đánh với ông một trận!"

Giọng điệu của Mạc Lăng Thiên hiển nhiên đang rất cáu kỉnh và mất kiểm soát.

"Có chuyện gì thế?"

Đầu bên kia điện thoại vang lên giọng nói luôn luôn bình tĩnh của Lục Đình Kiêu, nhưng có xen lẫn chút nghi ngờ.

"Không có gì!

Dù sao cậu cứ đến là được!

Nếu không đến tình cảm bạn bè cả chúng ta chấm dứt tại đây!

Thế thôi!

Cúp nhé!"

Mạc Lăng Thiên nói thế rồi cúp máy luôn.

Điện thoại rơi xuống đất đánh "cạch" một cái, gương mặt của Mạc Lăng Thiên tràn đầy đau khổ, anh ta giơ tay lên, tự tát mình một cái: "Mạc Lăng Thiên, mày còn ti tiện như thế đến bao giờ..."

Nhưng mà anh ta cũng hết cách rồi, không có cách nào để bản thân mình không ti tiện nữa, không có cách nào để không yêu cô nữa rồi.

...

Trong thư phòng, Lục Đình Kiêu nhìn cuộc điện thoại bị cúp giữa chừng, vẻ mặt có có chút âm trầm.

Lúc Lục Đình Kiêu xuống nhà, Ninh Tịch đang vội vàng xử lý nốt chỗ canh gà nhân sâm lộc nhung.

Haiz!

Quả nhiên cái món này không thể ăn lung tung được!

Mau đổ đi, đổ đi nào!

Đang bận bịu lén lút hì hục, bả vai đột nhiên nặng nặng, rồi cả người chìm vào một vòng ôm ấm áp.

"Sao thế?"

Ninh Tịch huých huých khủy tay về phía sau, giọng điệu có chút tức giận nói.

"Ngày mai đưa em đi xả giận, đi không?"

Lục Đình Kiêu hỏi.

"Hử?

Đi xả giận á?

Thế là sao?"

Ninh Tịch không hiểu.

"Vừa mới đồng ý với Mặc Lăng Thiên, mai đi leo núi."

Lục Đình Kiêu trả lời.

"Leo núi?"

Cái này với xả giận thì có liên quan gì đến nhau?

Trừ phi...

Quan Tử Dao cũng có mặt.

Cho nên, ý của Lục Đình Kiêu là... muốn nhân cơ hội này, khiến Quan Tử Dao hoàn toàn từ bỏ ý định?

Ninh Tịch ngược lại thì cảm thấy sao cũng được: "Được thôi!

Ngày mai được nghỉ không phải quay phim, vừa hay em cũng có thể đi ra ngoài thư giãn!"

Nói đến đó, Ninh Tịch có chút hưng phấn nhìn Lục Đình Kiêu, đề nghị anh, "Chúng ta cho Tiểu Bảo đi cùng có được không?"

Lục Đình Kiêu không hề do dự nói: "Không."

"Tại sao chứ?

Tại sao không cho Tiểu Bảo theo cùng!"

Ninh Tịch không vui nói.

Lục Đình Kiêu: "Sáng quá."

"..."

Ninh Tịch cạn lời.

Ai đời lại nói con mình như thế không?

Hai người đang nói chuyện, đúng lúc đó, đằng sau lưng vang lên tiếng bước chân loẹt quẹt.

Quay lại liền thấy bánh bao nhỏ mặc đồ ngủ đang đứng ở đó, vẻ mặt không vui nhìn ba mình, dáng vẻ như đang bảo con nghe thấy hết rồi đấy nhé.

Ninh Tịch vội chạy ra bế Tiểu Bảo lên: "Aiya, bảo bối, sao con lại dậy rồi?

Khụ, con đừng nghe ba con nói linh tinh!

Ba con mới là bóng đèn ấy!

Hơn nữa còn là loại sáng nhất nữa!

Không đưa con theo cùng là vì sợ con leo núi mệt đó!

Tối nay mẹ ngủ với con được không, đừng tức giận nha, chúng ta không thèm để ý đến ba nữa ~"

Ninh Tịch lườm Lục Đình Kiêu một cái rồi bế Tiểu Bảo lên lầu.

Lục Đình Kiêu: "..."

Được rồi, đúng là anh có hơi sáng thật...
 
[ Tập 5 ] Chọc Tức Vợ Yêu - Mua Một Tặng Một
Chương 985 & 986


CHƯƠNG 985 : LỤC ĐÌNH KIÊU CHIA TAY RỒI?Xuân về hoa nở, ánh nắng tươi đẹp, quả thực là thời tiết thích hợp để đi dã ngoại.

Bãi đỗ xe dưới chân núi Ngọc Trà, trước hai chiếc xe sang trọng, Quan Tử Dao, Mạc Lăng Thiên, Lục Hân Nghiên và cả vài người khác nữa, một đám người đang đứng cạnh xe vừa nói chuyện vừa đợi người.

"Người đâu rồi?

Sao vẫn chưa đến vậy?"

"Có khi nào không đến không?"

"Không phải chứ!

Tôi nghe nói có anh Đình Kiêu đến thì tôi mới đến đấy nhé!

Đừng có lừa nhau!"

...

Quan Tử Dao nhìn đồng hồ trên tay: "Mọi người đợi thêm chút nữa nhé, tâm trạng của Đình Kiêu không tốt, có khả năng ngủ muộn một chút không chừng..."

"Tâm trạng không tốt?

Sao thế sao thế?"

Ngay lập tức có người nhạy cảm đánh hơi được mùi của "bát quái", vội sáp đến truy hỏi.

Quan Tử Dao chần chừ một lát nói: "Hình như đang cãi nhau với bạn gái..."

Vừa mới dứt lời, tất cả mọi người đã nổ tung.

"Có phải thế không?

Cãi nhau á?

Lần trước thấy vẫn như keo sơn với nhau cơ mà?"

"Chị Tử Dao, chị nói thật không?

Anh em thực sự cãi nhau với cô gái đó hả?"

"Ha ha ha ha, cuối cùng cũng cãi nhau rồi!

Tôi biết thừa bọn họ yêu nhau không được bao lâu mà!

Chắc là đã chia tay rồi chứ gì?"

"Tôi thấy có thể lắm chứ!

Có thể khiến người có tính cách như anh Đình Kiêu cãi nhau, chắc chắn phải là chuyện lớn!"

...

Nghe bạn bè vây xung quanh truy hỏi, Quan Tử Dao xin lỗi nói: "Tôi cũng chỉ nghe Lăng Thiên nói mấy câu, cụ thể thế nào tôi cũng không rõ!"

Thực tế thì, trong bụng cô ta lại rất rõ ràng, xảy ra chuyện như thế, Lục Đình Kiêu chia tay Ninh Tịch là điều đương nhiên.

Mọi người nghe thế ngay lập tức tất cả đều mồm năm miệng mười quay ra hỏi Mạc Lăng Thiên.

"Mạc thiếu, rốt cuộc là như thế nào thế?"

"Mạc thiếu...

Mạc thiếu!

Mạc thiếu?"

"Làm sao?"

Mạc Lăng Thiên rít điếu thuốc, cau có nhìn về phía đám người.

"Mạc thiếu, hôm nay sao anh cứ như đang trên mây thế... chúng tôi đang muốn hỏi anh rốt cuộc chuyện của Lục Đình Kiêu như thế nào, có phải là đã chia tay rồi không?"

"Chia tay?"

Tâm trạng của Mạc Lăng Thiên không tốt, vừa nãy đang thất thần, cũng không chú ý đến bọn họ đang buôn cái gì, cho nên không hiểu rốt cuộc là tại sao bọn họ lại rút ra được cái kết luận "Lục Đình Kiêu chia tay bạn gái."

"Đúng thế, không phải anh nói với Tử Dao, Lục Đình Kiêu đang cãi nhau với bạn gái à?"

Có người hỏi.

Mạc Lăng Thiên thế mới nhớ lại, bản thân mình quả thực có nói vậy...

Nhưng mà lúc đó chỉ là không muốn để Lục Đình Kiêu đến mới thuận miệng lấy cớ thôi mà?

Chẳng lẽ bọn họ đều tin là thật?

Hơn nữa... nhìn cái vẻ này...Tử Dao cũng tin?

Mạc Lăng Thiên vô thức quay sang nhìn Quan Tử Dao, quả nhiên phát hiện ra thần sắc của cô ta hôm nay đặc biệt tốt, không chỉ như thế, trước nay luôn chỉ thích mặc đồ màu sắc trang nhã thế mà hôm nay cô ấy lại cố ý mặc một cái váy màu đỏ.

Thoáng chốc, vẻ mặt của Mạc Lăng Thiên càng thêm khó nhìn.

Mọi người thấy Mạc Lăng Thiên đang thất thần thì lắc đầu, dứt khoát không hỏi anh ta nữa, tiếp tục tụ lại một chỗ vừa buôn chuyện vừa đợi người.

"A!

Đến rồi đến rồi kìa!

Mọi người nhìn xem đằng kia có phải xe của Lục Đình Kiêu không?"

"Ở đâu cơ?"

"Không sai, là xe của anh họ tôi đó!"

...

Một chiếc xe việt dã từ từ dừng lại, ngay sau đó cửa xe mở ra, người xuống xe quả nhiên là Lục Đình Kiêu.

Quan Tử Dao mỉm cười bước đến: "Đình Kiêu, anh đến rồi, chỉ thiếu mỗi anh thôi, chúng ta xuất phát nhé?"

"Ừm."

Lục Đình Kiêu gật đầu.

Quan Tử Dao đang định sải bước đi về phía trước, lại thấy Lục Đình Kiêu không đi cùng với cô mà lại vòng sang bên kia, sau đó mở cửa xe bên ghế lái phụ ra.

Lẽ nào Lục Đình Kiêu còn gọi người khác đi cùng?

Sau đó, mọi người liền thấy người bước xuống ghế lái phụ, vậy mà lại là...

Ninh Tịch?

-------------------------------------------------------------------------------------------------------CHƯƠNG 986 : ĐẦU GIƯỜNG ĐÁNH NHAU CUỐI GIƯỜNG HÒATại sao Ninh Tịch lại đi cùng Lục Đình Kiêu đến đây!!!

Bởi vì quá bất ngờ, Quan Tử Dao nhất thời không thể che giấu nổi vẻ kinh ngạc trên mặt, gương mặt cô ta tràn đầy hoảng hốt nhìn hai người đang đứng bên cạnh xe.

Sau đó chuyện càng khiến người ta không thể tin nổi là, lúc Ninh Tịch xuống xe, Lục Đình Kiêu còn vì tránh cho cô khỏi bị cộc đầu mà cẩn thận đặt tay lên đầu cô, đợi cô xuống xe, đóng cửa lại rồi rất tự nhiên mà nắm lấy tay cô.

Ninh Tịch hôm nay mặc bộ quần áo thể thao màu trắng, là đồ đôi với Lục Đình Kiêu, buộc tóc đuôi ngựa gọn gàng sau gáy, đang dụi mắt, dáng vẻ buồn ngủ mơ mơ màng màng.

Bởi vì hôm nay dậy quá sớm, sau khi lên xe, Ninh Tịch hạ ghế ra nằm ngủ bù, cho nên mới nãy lúc lái xe đến, mọi người đều không phát hiện ra ghế phụ còn có người.

Giờ phút này, hai người sóng vai đứng bên nhau, quần áo lại còn là đồ đôi, hiển nhiên là một đôi tình nhân đang trong giai đoạn yêu đương nồng nhiệt...

Chuyện này sao có thể như thế được?

Chẳng lẽ bọn họ không chia tay?

Nhìn dáng vẻ này dường như ngay đến cả dấu vết cãi nhau cũng không có!

Rốt cuộc là sai ở đâu?

"Cô Ninh... cũng đến sao?"

Giọng nói của Quan Tử Dao rất bình tĩnh, nhưng bàn tay buông thõng bên cạnh lại đang siết chặt lại.

"Đoàn làm phim cho nghỉ, tôi đưa cô ấy đến đây thư giãn một chút."

Ninh Tịch vẫn đang lơ mơ buồn ngủ, người lên tiếng là Lục Đình Kiêu.

"Hóa ra là thế à... vậy thì xuất phát thôi, để muộn nữa thì không kịp lên đến đỉnh núi khi trời tối đâu."

Vẻ mặt của Quan Tử Dao đã khôi phục như thường, tuy rằng trong đầu vẫn còn vô số nghi ngờ, nhưng bây giờ không phải là lúc để hỏi, chỉ đành đợi lúc khác tìm cơ hội hỏi Lục Đình Kiêu thôi.

"Tại sao cô ta cũng tới vậy..."

Nhìn hai người cùng đến, lại còn mặc đồ đôi, thoáng cái trên mặt Lục Hân Nghiên đã tràn đầy thất vọng, cô ta còn tưởng rằng hai người đã chia tay rồi cơ!

Còn về phần những người khác vừa nãy nghe nói hai người cãi nhau rồi chia tay giờ thì ngẩn ra toàn tập, đè giọng xuống thầm thì với nhau.

"Thế này... không giống vẻ đang cãi cọ sắp chia tay mà?"

"Chẳng lẽ lại đang giả vờ hòa thuận?"

"Đầu giường cãi nhau cuối giường hòa!

Có gì đâu mà lại cảm thấy lạ!"

...

Ánh mắt của Mạc Lăng Thiên từ đầu đến cuối đều tập trung trên người Quan Tử Dao, cho nên anh ta thấy rất rõ ràng khoảnh khắc khi Ninh Tịch xuất hiện ấy, vẻ mặt của cô ta thay đổi thế nào.

Trái tim anh ta như thể bị hàng ngàn hạng vạn mũi kim đâm, đau buốt, cùng với nó còn có cả sự hoài nghi, tối hôm qua anh ta chỉ thuận miệng nói một câu mà thôi, tại sao giờ thấy phản ứng của Tử Dao, cứ như thể cô ấy đang chắc chắn rằng Lục Đình Kiêu sẽ chia tay Ninh Tịch vậy?

Nghĩ đến đấy, Mạc Lăng Thiên lại cảm thấy có gì đó không đúng.

Chẳng lẽ còn có chuyện gì đó mà anh ta không biết?

Mọi người ai cũng có suy đoán riêng trong đầu, dần dần cũng khôi phục tinh thần quay qua chào hỏi nhau, sau đó bắt đầu leo núi.

Núi Ngọc Trà cao hơn mặt nước biển ba nghìn mét, cảnh vật hai bên đường vô cùng đẹp, trên núi có rất nhiều động thực vật hoang dã, lên núi còn có thể ngắm được cảnh tượng biển mây mênh mông hùng vĩ cùng những ngọn núi hình thù kì quái.

Sau khi leo lên đến đỉnh núi, buổi tối sẽ cắm trại ngủ lại một đêm, sáng hôm sau có thể ngắm mặt trời mọc trên đỉnh núi.

Đây là nơi trước kia Lục Đình Kiêu thường đến mỗi khi rèn luyện sức khỏe, hoặc muốn suy nghĩ chuyện gì đó, nhưng mà, từ trước đến giờ anh đều đi một mình, lần này lại có thêm một người nữa đi cùng.

Ninh Tịch rõ ràng không ngủ đủ, vẻ mặt sau khi xuống xe vẫn đang mơ mơ màng màng, có người chào hỏi với cô, cô đều trả lời lại theo phản xạ có điều kiện.

Lần này có không ít người quen đã từng gặp ở khu du lịch lần trước, vì lần đó ở trường bắn súng Ninh Tịch thể hiện khả năng bắn súng xuất thần của mình, thái độ của mọi người từ khinh thường trở thành tò mò và cẩn thận, đặc biệt là khi đứng trước mặt Lục Đình Kiêu, cho nên bề ngoài cũng tỏ ra rất thân thiết với cô.
 
[ Tập 5 ] Chọc Tức Vợ Yêu - Mua Một Tặng Một
Chương 987 & 988


CHƯƠNG 987 : LUẬN NGƯỢC CẨU, TÔI CHỈ PHỤC MỖI ANH KIÊULần này đến còn có một đôi vợ chồng, quen nhau trong một bữa tiệc dành cho người độc thân rồi sau đó kết hôn, cô gái vừa đến dưới chân núi thì bắt đầu than thở: "Trời ơi!

Cao thế!

Phải bò lên thật đấy à?

Em cảm giác chỉ cần leo được một nửa là em đã mệt chết rồi!"

"Không sao, không leo nổi thì chồng cõng vợ!"

"Chồng thật tốt~"

...

Nghe cuộc đối thoại của đôi vợ chồng trẻ, Lục Đình Kiêu vô thức quay sang nhìn người bên cạnh mình: "Buồn ngủ lắm à?"

Ninh Tịch bực bội bĩu môi: "Tại anh hết đấy!"

Tối hôm qua khiến bánh bao nhỏ không vui, hại cô mất cả đêm để dỗ thằng bé, hôm nay sáng sớm đã phải dậy, chỉ ngủ được có mấy tiếng đồng hồ.

Câu này của Ninh Tịch, Lục Đình Kiêu hiểu, nhưng những người khác nghe được lại không phải như thế, thoáng cái tất cả mọi người đều bắt đầu ào ào tưởng tượng ra những thứ rất "bổ não".

Quả nhiên là đầu giường đánh nhau cuối giường hòa!

Nhìn thấy cô gái nhỏ ngáp liên tục, Lục Đình Kiêu đi đến trước mặt cô, sau đó hơi khom người xuống: "Đến đây."

"Làm gì?"

Ninh Tịch không hiểu.

Lục Đình Kiêu: "Lên đây, ngủ tiếp."

"Thật không?"

Mắt Ninh Tịch sáng lên, bờ vai to lớn vững chãi kia quả thật khiến cô càng buồn ngủ, cho nên sợ anh hối hận mà nhảy lên ngay lập tức.

Lục Đình Kiêu chỉnh lại tư thế một chút, sau đó cõng Ninh Tịch bắt đầu leo núi.

Mọi người xung quanh cùng đôi vợ chồng mới cưới nọ: "..."

"Má ơi!

Kết hôn rồi mà vẫn còn thua bọn họ!

Có còn thiên lý nữa không đây!"

Anh ta chuẩn bị khi nào vợ leo núi mệt thì cõng, kết quả phía Lục Đình Kiêu chưa bắt đầu leo núi đã cõng rồi!

"Nói đến việc cho đám độc thân cẩu ăn hành, tôi chỉ phục mỗi anh Kiêu!"

"Ha ha ha ~ nếu như trước kia cậu mà nói với tôi, chắc chắn tôi không tin Lục Đình Kiêu sẽ có một mặt như thế này đâu, nhưng mà giờ thì quen lắm rồi!"

.....

Bất tri bất giác tất cả mọi người đã leo được một nửa quãng đường, Ninh Tịch thì vẫn ngủ mê mệt trên vai Lục Đình Kiêu.

Bước chân của Lục Đình Kiêu vẫn rất vững vàng cho dù anh có đang cõng một người trên lưng, leo núi lâu như vậy, trên gương mặt anh vẫn chẳng có chút gì khác thường.

Mấy người đi đằng sau thở phì phò không nhịn nổi mà cảm thán một câu, thể lực của Lục tổng tốt quá đi mất...

Mọi người vừa leo núi vừa nói chuyện, bầu không khí rất vui vẻ, chỉ là mấy đứa con gái có quan hệ tốt với Quan Tử Dao bao gồm cả Lục Hân Nghiên không khỏi ngứa mắt.

Lục Hân Nghiên thở phì phì đuổi theo sau Lục Đình Kiêu, thực sự không tài nào chịu nổi nữa liền nói: "Anh, tiếp đến còn một quãng đường rất dài nữa đấy!

Rốt cuộc thì cô ta còn định ngủ đến bao giờ nữa chứ!

Muốn để anh mệt chết à!"

Trên lưng anh, Ninh Tịch khẽ cau mày vì những tiếng ồn ào, Lục Đình Kiêu thấy vậy, vẻ mặt nhìn Lục Hân Nghiên liền lạnh đi mấy phần: "Im lặng."

Lục Hân Nghiên tức phát điên!

Đằng sau lưng, suốt quãng đường Quan Tử Dao hai mắt nhìn chăm chăm vào Ninh Tịch và Lục Đình Kiêu vẫn ngọt ngào như cũ, không có chút khoảng cách nào, sự nghi ngờ trong lòng càng lúc càng mạnh mẽ...

Chạng vạng tối, đoàn người cuối cùng cũng lục tục lên đến đỉnh núi.

Mọi người nghỉ ngơi một lát rồi bắt đầu dựng lều, đúng vào lúc này Quan Tử Dao không nhịn nổi nữa, cô ta đi thẳng đến trước mặt Lục Đình Kiêu: "Đình Kiêu, em có thể nói chuyện với anh một lát được không?"

Lục Đình Kiêu quay sang nhìn Ninh Tịch vẫn còn đang mải loay hoay với cái lều.

Ninh Tịch còn đang chăm chú dựng lều, thế cho nên không để tâm lắm xua xua tay, ý bảo hai người cứ đi đi.

Chậc, nhịn được lâu như thế, Quan Tử Dao cũng chẳng dễ dàng gì...

Quan Tử Dao nhìn vẻ không thèm để ý của Ninh Tịch, hoàn toàn không coi cô ta là một mối nguy hiểm, tim lại đau nhói, rõ ràng chuyện cô ta bắt cá hai tay đã bị Lục Đình Kiêu biết rồi, rốt cuộc người phụ nữ này lấy đâu ra tự tin như thế?

Đợi khi hai người đi xa hơn một chút rồi, Quan Tử Dao nhìn người đàn ông trước mặt, lập tức sốt sắng thăm hỏi: "Đình Kiêu, tin nhắn và ảnh hôm qua em gửi cho anh, anh đã xem chưa?"

"Ừm."

Tuy rằng Lục Đình Kiêu đang nói chuyện với Quan Ngọc Dao nhưng ánh mắt vẫn luôn dõi theo cô gái nhỏ đang dựng lều cách đó không xa.

"Anh đã nhìn thấy ảnh Ninh Tịch đang thân mật với người đàn ông khác chưa?"

Quan Tử Dao xác nhận với anh một lần nữa.

"Nhìn thấy rồi."

Vẻ mặt của Lục Đình Kiêu vẫn thản nhiên như cũ.

Nhìn thấy rồi... vậy sao lại phản ứng như thế này?

Quan Tử Dao hít một hơi thật sâu, hỏi lại một lần cuối cùng: "Anh... anh không nghĩ gì sao?"

Lục Đình Kiêu: "Chụp đẹp lắm, cảm ơn."

---------------------------------------------------------------------------------------------------------CHƯƠNG 988 : LỤC ĐÌNH KIÊU, ANH THẬT ĐỘC ÁCChụp đẹp lắm...?

Cảm ơn?

Trong thoáng chốc, Quan Tử Dao dường như nghĩ rằng đầu óc mình có vấn đề!

Hoặc là thần kinh của Lục Đình Kiêu có vấn đề?

Một người đàn ông bình thường sau khi nhìn thấy ảnh chụp bạn gái mình thân mật với một người đàn ông khác sẽ có cái phản ứng kì dị này sao?

Quan Tử Dao hít một hơi thật sâu để bản thân bình tĩnh lại, quan tâm hỏi han: "Đình Kiêu, có phải anh bị cô ta nắm nhược điểm gì trong tay không?"

Bằng không ngoại trừ điều đó ra, cô ta thực sự không nghĩ ra nổi lý do gì có thể khiến Lục Đình Kiêu biết được chuyện như này rồi mà còn tiếp tục bên cạnh cô ta.

"Không phải."

Lục Đình Kiêu trả lời, trên mặt vẫn chẳng có biểu cảm gì khác thường.

"Vậy rốt cuộc là vì sao?"

Quan Tử Dao cảm thấy bản thân không thể hiểu người đàn ông trước mặt này.

"Người đàn ông trong bức ảnh đó, là tôi."

Lục Đình Kiêu nhẹ nhàng nói.

"Anh... anh nói gì cơ?"

Quan Tử Dao ngây ra sững sờ mất một lúc lâu mới tỉnh táo lại, cô ta nói rất nhanh: "Người đàn ông trong ảnh rõ ràng là một diễn viên nam đóng cùng với Ninh Tịch tên Kha Minh Vũ cơ mà!

Tại sao lại có thể là anh được?

Chẳng lẽ những bức ảnh mà em gửi cho anh đều bị đánh tráo rồi?"

Khi Quan Tử Dao khó khăn lắm mới tìm được lý do cho bản thân mình thì Lục Đình Kiêu đã lên tiếng dập tắt ảo tưởng của cô ta: "Kha Minh Vũ chính là tôi, chẳng qua chỉ đổi sang một khuôn mặt khác mà thôi."

Lục Đình Kiêu nói nhẹ bẫng như lông hồng nhưng Quan Tử Dao lại cảm thấy như thể sét đánh giữa trời quang, sững sờ đứng nguyên tại chỗ: "Là anh... anh nói...

Kha Minh Vũ chính là anh?"

"Nghề nghiệp của cô ấy yêu cầu không thể công khai quan hệ yêu đương, chúng tôi bình thường rất ít khi có thời gian ở bên nhau, cho nên tôi dùng cách này để có thể ở bên cô ấy."

Hiếm thấy Lục Đình Kiêu nói nhiều như thế để giải thích, mỗi câu mỗi chữ đều như bom dội thẳng vào não Quan Tử Dao.

"Còn có vấn đề gì nữa không?"

Lục Đình Kiêu hỏi.

Quan Tử Dao sắc mặt trắng nhợt, thê thảm lắc đầu.

Vấn đề gì à...

Cô ta còn có thể có vấn đề gì nữa đây?

Cô ta ngàn tính vạn tính nhưng tuyệt đối cũng không thể tính được rằng, gian phu mà Ninh Tịch vụng trộm đó lại chính là Lục Đình Kiêu!

Chỉ vì có thể ở bên cạnh đứa con gái ấy nhiều hơn một chút, người đàn ông lạnh lùng kiêu ngạo đó thế nhưng lại không tiếc tự mình cải trang, thay đổi diện mạo để cùng đóng phim với nó.

Cô ta suy xét lâu như vậy, cố gắng không làm tổn thương lòng tự trọng của anh, nghĩ hẹn anh đi leo núi để an ủi anh, nghĩ rằng lần này anh sẽ nhận ra bộ mặt thật của đứa con gái ấy...

Kết quả là...

Lục Đình Kiêu chỉ nói một câu liền đẩy cô ta xuống vực sâu vạn trượng, từ đầu đến cuối, cô ta chỉ là một con hề nhảy nhót đáng cười!

"Nếu đã như thế, để tôi nói với cô mấy câu."

Im lặng một lúc lâu, Lục Đình Kiêu chủ động lên tiếng.

"Anh muốn nói gì?

Nói rằng em ti tiện khích bác ly gián sao?

Nhưng em căn bản không biết được anh ta chính là anh!

Em lo anh bị lừa thật mà!"

Lục Đình Kiêu ngắt lời cô ta, ánh mắt lạnh lẽo như thể xuyên thấu lòng người: "Tử Dao, có một số chuyện, tôi không nói, bởi vì cô là một người thông minh, tôi tin tự cô hiểu lấy được."

Quan Tử Dao cắn chặt môi, "Đừng nói nữa!

Em không muốn nghe!"

Lục Đình Kiêu đã quyết định không để cô ta trốn tránh nữa, giọng anh bình thản, nhấn từng chữ một: "Tử Dao, tôi với cô là không thể, cho dù là quá khứ, hay hiện tại, giữa tôi với cô chỉ có tình bạn, không có ý gì khác.

Cho dù không có Ninh Tịch, tôi cũng sẽ không chọn cô.

Mong cô đừng tiếp tục lãng phí thời gian với tôi nữa."

Quan Tử Dao không ngờ được, Lục Đình Kiêu lại thẳng thừng như vậy, nói ra những câu làm tổn thương người khác đến thế, cả người cô ta đều run bần bật: "Lục Đình Kiêu... anh thật độc ác..."
 
[ Tập 5 ] Chọc Tức Vợ Yêu - Mua Một Tặng Một
Chương 989 & 990


CHƯƠNG 989 : CHIỀU ĐẾN MỨC NÀY!"

Tôi vẫn còn coi cô là bạn nên mới nói những điều đó, coi như là nể mặt Lăng Thiên, đây là lời khuyên cuối cùng tôi dành cho cô, cho dù là cô hay ba cô, phải dừng ngay những hành động không nên có đó lại.

Bằng không lần sau tôi sẽ cho cô biết cái gì mới gọi là độc ác thật sự."

Nói dứt lời Lục Đình Kiêu liền quay người đi mất.

Khoảnh khắc Lục Đình Kiêu xoay người đi đó, cả người Quan Tử Dao như thể cạn kiệt sức lực, ngồi bệt trên mặt đất, mồ hôi lạnh chảy ròng ròng...

Đúng thế...

Cô ta biết!

Cô ta sao có thể ngu đến mức ngay cả những điều đó cũng không nhận ra được cơ chứ!

Chỉ là cô ta không muốn tin, không muốn thừa nhận mà thôi, đến khi Lục Đình Kiêu tự tay vạch trần thứ mà cô ta vẫn tự lừa mình dối người bấy lâu, lôi sự thật đẫm máu ra phơi bày trước mặt cô ta.

"Lục Đình Kiêu...

Lục Đình Kiêu... tại sao anh lại có thể đối xử với tôi như vậy!!!"

Quan Tử Dao mất kiểm soát khóc nức nở.

Đằng sau một gốc cây cách chỗ Quan Tử Dao vài bước, Mạc Lăng Thiên lẳng lặng dựa vào gốc cây đó, muốn đi ra an ủi cô, nhưng cuối cùng anh vẫn kìm chế được, lúc này anh mà xuất hiện chỉ khiến cô càng thêm khó xử.

Tuy rằng anh biết không nên nghe lén, nhưng mà, khi nhìn thấy Lục Đình Kiêu và Quan Tử Dao nói chuyện một mình với nhau, anh vẫn không thể kìm nổi mà bám theo.

Kết quả không ngờ... lại nghe được những điều này...

Từ cuộc nói chuyện của hai người có thể biết được, Quan Tử Dao hoặc là ba của cô đã tự tiện điều tra Ninh Tịch, không những thế còn chụp trộm được bằng chứng cô ấy ngoại tình.

Anh đã cảm thấy kì lạ là tại sao Tử Dao lại chắc chắn lần này hai người bọn họ lại chia tay như vậy chứ, hóa ra là như vậy...

Nhưng mà, kết quả cuối cùng, ngay đến kẻ đứng một góc nghe lén như anh cũng phải kinh ngạc sững sờ.

Cái tên Lục Đình Kiêu này quả thực khiến anh... thực không còn từ gì để miêu tả nữa rồi!

Cậu ta thế mà lại yêu chiều cô gái đó đến tận mức độ này!

Còn về phần những câu nói tuyệt tình thậm chí làm tổn thương người khác của Lục Đình Kiêu, nhìn dáng vẻ đau khổ tuyệt vọng của Quan Tử Dao, tuy rằng anh cũng rất đau lòng nhưng cũng hiểu rất rõ, cách làm của Lục Đình Kiêu mới là tốt nhất cho cô ấy.

Anh cũng biết rõ, lần này, quả thật Lục Đình Kiêu đã nể mặt anh nên mới không truy cứu chuyện bọn họ lén điều tra Ninh Tịch.

Nếu như Quan Tử Dao vẫn cứ cố chấp không chịu tỉnh ngộ, vậy thì...

Nhưng mà, điều đó có thể sao?

Cô ấy, một người phụ nữ thông minh kiêu ngạo như thế, Lục Đình Kiêu đã nói đến nước này rồi, chẳng lẽ cô ấy vẫn còn không chịu buông tay?

Lòng dạ Mạc Lăng Thiên rối bời nhưng cũng le lói một tia hy vọng ích kỷ...

Nếu như lần này mà Quan Tử Dao triệt để tỉnh ra, vậy thì anh sẽ có cơ hội đúng không?

...

Ninh Tịch vừa mới dựng xong cây cột chống cuối cùng, liền nhìn thấy Lục Đình Kiêu bước lại từ đằng xa, "Anh về rồi đấy à!"

"Ừm."

"Mau nhìn xem, mau xem lều em dựng này!

Giỏi không?

Em nói anh nghe chắc chắn lắm đấy nhé!"

Khuôn mặt của Ninh Tịch tràn đầy cảm giác thành tựu, vỗ vỗ cái lều vừa mới dựng xong.

Nhìn dáng vẻ không tim không phổi của cô gái nhỏ, vẻ mặt của Lục Đình Kiêu hơi đen lại: "Em không lo lắng chút nào à?"

"Anh khó hầu thật đấy, em có lòng tin về anh, anh cũng giận?"

Ninh Tịch cạn lời.

Lục Đình Kiêu thở dài một hơi, được rồi, anh không nói lại được cô.

"Anh đã nói rõ ràng với cô ấy rồi."

Bà xã đại nhân không hỏi, Lục Đình Kiêu chỉ đành tự mình giải thích để bày tỏ lòng trung thành.

Nhìn cái vẻ mặt đòi khen của Lục Đình Kiêu, suýt chút nữa thì khiến Ninh Tịch cười phì, cô kiễng chân chủ động hôn lên môi anh một cái: "Ngoan quá đi thôi~ Thưởng cho anh một cái thơm này~!"

Lúc sắp xếp lều ngủ, Lục Đình Kiêu và Ninh Tịch đương nhiên là ngủ cùng nhau, Quan Tử Dao và Lục Hân Nghiên ngủ cùng một lều, đôi vợ chồng mới cưới một lều, còn những người khác tự phân chia lấy.

Nhưng người thảm nhất là Mạc Lăng Thiên.

Bởi vì bị lẻ người, chắc chắn là là có một người sẽ bị thừa ra.

Cái tên Mạc Lăng Thiên này tính tình vốn đã không tốt, với lại hôm nay mọi người phát hiện ra tâm trạng anh ta rất tệ, cho nên không ai muốn ngủ cùng lều với anh ta cả, thành ra một mình một lều.

Đêm nay, hiển nhiên có không ít người mất ngủ.

-------------------------------------------------------------------------------------------------------CHƯƠNG 990 : CON TRAI CŨNG KHÔNG ĐƯỢCNóc cái lều này trong suốt vì thế có thể nhìn thấy những ngôi sao trên trời, bởi vì cao hơn so với mặt nước biển ba nghìn mét, cho nên những vì sao trên bầu trời đẹp một cách đặc biệt.

Ninh Tịch nằm bên cạnh Lục Đình Kiêu, ngẩng đầu nhìn bầu trời đêm đầy sao, lẩm bẩm nói: "Twinkle twinkle little star, bầu trời tràn đầy tiểu bảo bối...

ài, em lại nhớ Tiểu Bảo rồi!"

Ngắm sao thôi mà cũng có thể nhớ đến Tiểu Bảo...

Lục Đình Kiêu: "Nằm trong lòng anh không được nghĩ đến người đàn ông khác."

Ninh Tịch bĩu môi: "Cái gì mà người đàn ông khác, đó là con trai chúng ta đấy có được không?"

Lục Đình Kiêu: "Con trai cũng không được."

Ninh Tịch vẻ mặt đầy bất lực, "Móe!

Anh như thế này sau này em còn dám sinh con cho anh không?

Đứa bé đáng thương của em còn không phải bị anh ghét chết đi được à?"

Lục Đình Kiêu đột nhiên lật người nhỏm dậy nhìn cô chằm chằm, đôi mắt anh còn sáng hơn cả sao trời, "Sinh đi, anh không chê."

Ninh Tịch khẽ ho một cái: "Bình tĩnh, bình tĩnh, em chỉ thuận miệng nói một câu thôi mà?"

Bên này Lục Đình Kiêu và Ninh Tịch đang trò chuyện vui vẻ, từ chuyện sinh con đến sinh mấy đứa con trai, mấy đứa con gái... thì lều bên cạnh liền vang lên những tiếng động "nạ nùng"...

Nghe có vẻ giống như con gái khóc.

"Hửm, có phải có ai đang khóc không?"

Ninh Tịch hiếu kì vểnh tai lên nghe ngóng.

"Không phải."

Lục Đình Kiêu mặt không biểu cảm trả lời.

"Không phải?

Nhưng em rõ ràng là nghe thấy mà?"

Lúc Ninh Tịch nói chuyện, những âm thanh từ lều bên cạnh vang lên càng rõ ràng.

"Ưm...

ư... a...

đừng mà...

đừng mà...

đau em mà...nhẹ thôi..."

Ninh Tịch: "..."

Cùng với âm thanh càng lúc càng kịch liệt, Ninh Tịch có đần mấy đi nữa cũng hiểu bọn họ đang làm gì.

Ngủ ở lều bên cạnh chính là đôi vợ chồng mới cưới nọ.

Buổi sáng, đôi vợ chồng nọ show ân ái bị Lục Đình Kiêu và Ninh Tịch đè bẹp, tối đến không cam tâm, dứt khoát chơi "chiêu lớn" luôn!

"Ưm... chồng ơi... anh nói xem sao bên Lục Đình Kiêu không có chút động tĩnh nào vậy?

Lẽ nào buổi sáng leo núi mệt rồi?

Nhưng thể lực của Lục Đình Kiêu tốt thế cơ mà, sao có thể thế được nhỉ?"

"Tiểu yêu tinh!

Ở bên dưới anh rồi mà còn dám khen người đàn ông khác thể lực tốt?"

"A... nhẹ một chút... cái tên đáng ghét này...

ưm..."

...

Động tĩnh từ căn lều của đôi vợ chồng nọ càng lúc càng lớn, càng lúc càng "dâng trào", cơ hồ là tất cả các lều khác đều nghe thấy.

Đành chịu thôi, người ta là vợ chồng mới cưới, không kiềm chế được cũng là chuyện dễ hiểu, một đám cẩu độc thân nửa đêm nửa hôm đành ngậm ngùi chịu đựng.

Đương nhiên là cũng có người không muốn chịu đựng.

"Fuck!

Triệu Hải Sinh, cái thằng ch* này!

Nhỏ tiếng đi cho ông---" Mạc Lăng Thiên trực tiếp ở trong lều của mình gào rú lên nỗi lòng của đám FA.

Những người ở lều khác nghe thấy tiếng rống đó đều cười trộm, đồng thời trong bụng cũng nghĩ thầm, xem ra thắng bại đã phân?

Vốn dĩ còn đang tưởng là đêm nay sẽ nghe thấy "bản trực tiếp" của Kiêu gia và tiểu bạch thỏ nhà anh ta, không ngờ là Triệu Hải Sinh và cô vợ nhỏ của cậu ta lại cướp mất "đất diễn", thôi cũng coi như thắng được một trận.

Nhưng mà, bên Lục Đình Kiêu thế nhưng lại chẳng có lấy chút động tĩnh nào, chẳng lẽ tối nay thực sự ôm vợ đắp chăn bông nói chuyện phiếm?

Mọi người đang nghĩ thế, ngay sau đó, đột nhiên nghe thấy "rụp" một cái!

Tất cả mọi người đều giật mình chui ra khỏi lều, sau đó họ nhìn thấy... chỗ dựng lều của Lục Đình Kiêu và Ninh Tịch... sụp luôn rồi... sụp luôn rồi đấy...

Má ơi!

Đến cái lều cũng sụp luôn!

Kiểu này thì là kịch liệt đến mức nào chứ?

Kiêu gia quả nhiên là người làm "đại sự" trong âm thầm nha...

Một lúc sau, Lục Đình Kiêu sắc mặt đen như đáy nồi che chở Ninh Tịch bò ra khỏi lều, nhìn chằm chằm cô gái nhỏ đang chột dạ trỏ trỏ hai ngón tay vào nhau: "Đây chính là cái lều em dựng cực kì chắc chắn?"
 
[ Tập 5 ] Chọc Tức Vợ Yêu - Mua Một Tặng Một
Chương 991 & 992


CHƯƠNG 991 : KHÔNG THỂ TRONG SÁNG MỘT CHÚT ÀNinh Tịch cười gượng: "Vô lí, chẳng lẽ em lắp thiếu cái gì à..."

Đang lầu bầu khó hiểu, bỗng cô phát hiện có người lục tục đi ra, đã thế còn nhìn cô và Lục Đình Kiêu với ánh mắt sâu xa, ngay đến cặp vợ chồng nhỏ ở bên cạnh cũng trưng ra vẻ mặt bái phục chịu thua hai người...

Ý thức được những người này đang tưởng tượng đến cái gì, Ninh Tịch vạch đen đầy đầu.

Mấy người không thể trong sáng hơn một chút à?

Lần này, Lục Đình Kiêu kiên quyết không cho cô động tay vào mà tự mình dựng lại lều.

Cách đó không xa, Quan Tử Dao trơ mắt nhìn hai người, trong người cô ta đang sôi sục sự thù hận trước nay chưa từng có...

...

Rạng sáng, khi mặt trời còn chưa ló dạng, Ninh Tịch bỗng bị tiếng ầm ĩ bên ngoài đánh thức.

"Ưm...

Lục Đình Kiêu, bên ngoài sao thế?"

Ninh Tịch dụi mắt bò dậy, mở cửa lều ra xem thử.

Sau đó cô thấy Lục Hân Nghiên đang sốt ruột lục từng cái lều lên để tìm người.

Bị Lục Hân Nghiên làm náo loạn cả lên nên mọi người đều bị thức giấc.

"Xảy ra chuyện gì thế?"

Lục Hân Nghiên trông thấy Lục Đình Kiêu như trông thấy vị cứu tinh, vội vàng chạy tới, nước mắt rưng rưng nói: "Anh, không thấy chị Tử Dao đâu nữa rồi!"

"Thế nào gọi là không thấy nữa rồi?"

Mạc Lăng Thiên vội đi tới, nghe vậy liền kích động tóm lấy cánh tay Lục Hân Nghiên.

Lục Hân Nghiên vội giải thích: "Lúc em tỉnh dậy thì phát hiện không thấy chị Tử Dao ở trong lều, em còn tưởng chị ấy đi vệ sinh nên cũng không chú ý nhiều.

Ai dè chị ấy mãi không trở lại, gọi điện cho chị ấy cũng không được!

Em vừa mới tự đi tìm một vòng nhưng cũng không thấy chị ấy đâu cả!

Thế mới cuống!

Chị Tử Dao không xảy ra chuyện gì chứ?"

Mạc Lăng Thiên lấy điện thoại gọi thử một cuộc, nhưng đầu bên kia hiển thị tắt máy, vừa nghĩ đến chuyện xảy ra tối qua, sắc mặt anh ta bất giác ngày càng khó coi: "Chắc không có chuyện gì đâu... chưa từng nghe thấy ai nói có thú hoang chạy ở đây cả..."

"Nhỡ chị Tử Dao nghĩ quẩn xong xảy ra chuyện gì thì sao?"

Lục Hân Nghiên vừa nói vừa tức giận nhìn chằm chằm Ninh Tịch.

"Hành lí các thứ của Tử Dao còn ở đây không?"

Bên cạnh có người bỗng hỏi.

Lục Hân Nghiên gật đầu: "Đều để đây cả!

Thế nên không thể có chuyện chị ấy tự mình về trước được, kể cả chị ấy có muốn về chắc chắn cũng phải nói với em một tiếng chứ!

Với cả từ tối qua chị ấy bắt đầu có những phản ứng rất lạ rồi, em thật sự rất sợ chị ấy sẽ gặp chuyện..."

Mạc Lăng Thiên cả giận nói: "Còn ngẩn ra đó làm gì nữa, mọi người mau chia nhau ra tìm đi!"

Chết tiệt!

Sớm biết vậy tối qua đã mặt dày đi an ủi cô ấy rồi, giờ để cô ấy nghĩ linh tinh một mình thế này, lỡ thật sự xảy ra chuyện gì...

Tối qua Lục Đình Kiêu nói vậy quả thật có chút khiến người ta bị tổn thương, Tử Dao dù có kiên cường đến mấy thì cũng chỉ là một cô gái thôi mà...

Ninh Tịch chui vào lều thay quần áo tử tế: "Quan Tử Dao sẽ không nghĩ quẩn đấy chứ?

Với lại... tối qua anh nói gì với cô ấy vậy?"

Lục Đình Kiêu nhìn cô, sau đó thuật lại những gì anh nói với Quan Tử Dao tối qua cho cô nghe, không sót một chữ.

Ninh Tịch nghe xong, khẽ ho một tiếng, "Đúng là có chút ác thật."

Lục Đình Kiêu: "Em cũng thấy anh ác à?"

Ninh Tịch cười cười: "Em chưa thánh mẫu đến mức đi đồng cảm với tình địch của mình đâu, đi thôi, đi tìm người nào."

Quan Tử Dao rõ ràng biết cô và Lục Đình Kiêu đã là người yêu vậy mà vẫn nghĩ cách muốn chen chân vào, Lục Đình Kiêu có phũ vậy cũng chẳng có vấn đề gì cả.

Ngược lại, nếu lúc đó anh nói không rõ ràng mới thật sự là vô trách nhiệm với cả ba người.

-----------------------------------------------------------------------------------------------------------------CHƯƠNG 992 : AI MỚI LÀ NGƯỜI THỨ BAThay đồ xong, mọi người bắt đầu chia nhau ra tìm ở khu vực gần đây..

"Hân Nghiên, em đừng buồn, chắc chắn Tử Dao sẽ không yếu đuối như vậy đâu!"

"Đều tại con ả kia cả, đúng là quá đáng, từ tối qua đã luôn khiêu khích chị Tử Dao, cố tình để anh em cõng cô ta, hôn này hôn nọ như chỗ không người, tối qua còn...

đúng là bại hoại thuần phong mỹ tục!"

Lục Hân Nghiên tức không chịu nổi.

"Cô ta đúng là quá đáng thật, tối qua chị cũng đã định nói rồi, cô ta tới đây để leo núi hay tới để ngủ chứ, nếu muốn ngủ thì về nhà mà ngủ!

Sao phải chạy tới đây cho người ta buồn nôn vậy?"

"Tử Dao đáng thương quá..."

...

Mấy cô gái thường ngày có quan hệ tốt với Quan Tử Dao bắt đầu cô một câu tôi một câu mở đại hội lên án, đổ hết trách nhiệm lên người Ninh Tịch.

Người ta yêu đương bình thường show ân ái cũng là sai sao?

Nếu thế là bại hoại thuần phong mỹ tục, vậy anh với vợ anh chẳng phải càng bại hoại hơn à?

Triệu Hải Sinh và vợ anh là Lăng Phỉ vốn định nói gì đó, nhưng ở đây đều là những người có quan hệ tốt với Quan Tử Dao, họ cũng không chen miệng vào được, chỉ có thể lắc đầu tiếp tục tìm người.

Trời ngày một sáng, thời gian trôi đi từng phút, mọi người đều đã tản hết cả ra nhưng tìm nửa ngày vẫn chẳng thấy người đâu, sắc mặt càng ngày càng nghiêm trọng.

Bên Ninh Tịch cũng không tìm được, cô gãi đầu nói: "Lục Đình Kiêu, hay mình chia nhau ra tìm đi!

Như vậy sẽ nhanh hơn một chút!"

Nhỡ Quan Tử Dao thật sự xảy ra chuyện gì, chắc chắn sẽ rất phiền phức, đặc biệt là bên phía Lục Đình Kiêu, dù cho hai người không có quan hệ gì với nhau, nhưng tội danh này tuyệt đối sẽ đổ lên đầu họ.

Ban nãy mấy người kia bàn tán này nọ không phải là cô không nghe thấy.

"Địa hình ở đây phức tạp, em cứ đi với anh đi."

Lục Đình Kiêu cau mày nói.

Ninh Tịch trông thấy vẻ mặt hận không thể dắt cô vào thắt lưng mình của đối phương cũng hết cách: "Em lớn thế này rồi chẳng lẽ còn lạc đường được sao?

Đừng lằng nhằng nữa, mau đi tìm người đi!"

Lục Đình Kiêu bất đắc dĩ: "Có gì thì liên lạc qua điện thoại cho anh, đi từ từ thôi, đừng đi về phía đó..."

"Biết rồi, biết rồi mà!"
...

"Chị Tử Dao, chị Tử Dao, chị đang ở đâu?"

"Nghe thấy thì đáp lại em một tiếng được không?"

"Chị Tử Dao!!!"

Lục Hân Nghiên gào khản cả cổ, đi tới khúc ngoặt lại đụng trúng Ninh Tịch.

Thấy Ninh Tịch, sắc mặt Lục Hân Nghiên bỗng chốc thay đổi: "Đồ hồ ly tinh!

Chị Tử Dao bị cô làm tức đến mất tích không thấy đâu nữa rồi!

Giờ cô đang vui lắm đúng không!

Thỏa mãn lắm chứ gì!

Sao tâm địa cô lại độc ác như thế hả!"

Ninh Tịch hơi nhíu mày: "Hi vọng cô Lục đây với bạn trai sau này bị kẻ thứ ba xen vào, lúc tiểu tam bị mất tích do bị bạn trai cô từ chối, cô Lục cũng có thể có giàu tinh thần trượng nghĩa thế này."

"Cô!"

Lục Hân Nghiên tức suýt chết, cả giận nói: "Cái gì mà kẻ thứ ba xen vào!

Cô mới là kẻ thứ ba ấy!

Là kẻ thứ ba xen vào giữa chị Tử Dao và anh tôi!"

"Cô Lục thật sự hiểu ý của ba chữ "người thứ ba" chứ?

Lúc tôi với anh cô quen nhau, tôi còn độc thân, anh ấy cũng vậy, xin hỏi cô lấy đâu ra cái kết luận tôi là kẻ thứ ba thế?"

Lục Hân Nghiên cắn môi, phản bác: "Chị Tử Dao là thanh mai trúc mã với anh tôi, từ nhỏ đã quen nhau rồi!"

Ninh Tịch gật đầu, "Thế thì sao, anh cô có từng nói với cô là anh ấy thích Quan Tử Dao, sau này sẽ lấy cô ấy không?"

"Anh... anh ấy không nói với tôi như vậy, nhưng chắc chắn anh tôi thích chị ấy, bao năm nay anh ấy không tìm bạn gái là vì anh ấy đang đợi chị Tử Dao!"

Lục Hân Nghiên nói với giọng cực kì chắc chắn.
 
[ Tập 5 ] Chọc Tức Vợ Yêu - Mua Một Tặng Một
Chương 993 & 994


CHƯƠNG 993 : NINH TỊCH RƠI XUỐNG DƯỚI RỒINhìn cô gái vừa cố chấp lại vừa ngây thơ trước mặt, Ninh Tịch vốn không định nói nhiều, nghĩ tốt xấu gì cô cũng là em họ của Lục Đình Kiêu, nhưng sau đó vẫn phải nói một câu: "Cô gái, cô tự xưng là sứ giả chính nghĩa muốn lấy lại công bằng cho người khác, nhưng cô có từng nghĩ, Lục Đình Kiêu mới là người thân của cô không?

Dù chỉ một lần thôi cô có từng hỏi xem anh cô thật sự nghĩ thế nào không?

Anh ấy có thật sự thích Quan Tử Dao không?

Có thật là đã từng như hai đứa trẻ thanh mai trúc mã vô tư thề non hẹn biển với Quan Tử Dao không?

Chỉ nghe lời truyền miệng của người ngoài mà cô hết lần này tới lần khác nghi ngờ sự lựa chọn của anh cô, phá hoại tình cảm của anh ấy với bạn gái, cô không cảm thấy có vấn đề à?"

"Tôi...

Tôi..."

Ninh Tịch nói nhiều như vậy, Lục Hân Nghiên ngay đến một câu cũng không phản bác lại được.

Phải, vì cô hâm mộ một người tài giỏi, xuất sắc, thông minh như Quan Tử Dao, nên vẫn luôn coi chị ấy là thần tượng của mình, chuyện gì cũng đứng về phía chị ấy.

Còn về anh họ, cô lại chưa từng thử tìm hiểu xem anh ấy nghĩ thế nào, chỉ một mực nghĩ anh là kẻ phụ tình...

Nghĩ kĩ lại thì thường ngày lúc cô nói chuyện với Quan Tử Dao, vì thường nghe thấy Quan Tử Dao kể về những chuyện thú vị giữa chị ấy và anh họ khi còn nhỏ nên mới mặc định họ vốn là một đôi, nghĩ rằng họ thích nhau, nhưng sự thật rốt cuộc thế nào, Quan Tử Dao lại chưa từng cho cô một câu trả lời xác thực.

Hơn nữa, có một chuyện Ninh Tịch nói không hề sai, lúc Ninh Tịch với anh họ cô qua lại với nhau, họ thật sự đều đang độc thân, làm gì có ai là kẻ thứ ba của ai đâu chứ?

Nhất thời, Lục Hân Nghiên cảm thấy thật mờ mịt.

Tuy là như vậy, nhưng cô vẫn ghét cô gái đứng trước mặt mình này: "Kể... kể cả cô không phải là người thứ ba đi chăng nữa thì cô có thể lợi dụng anh tôi diễu võ dương oai, khinh thường người khác sao?

Cô có biết chị Tử Dao buồn đến thế nào không hả?

Rõ ràng làm ra chuyện khiến người khác đau lòng, giờ chị Tử Dao không rõ tung tích mà cô cũng không thấy áy náy chút nào là sao!

Sao lại có người ác như cô vậy hả..."

Lục Hân Nghiên tức giận lên án cô hết câu này tới câu khác, Ninh Tịch đứng đối diện không biết sao lại thay đổi sắc mặt, nhanh như chớp bổ nhào về phía cô.

Nhưng Lục Hân Nghiên lại như bị thứ gì đó kinh tởm chạm phải, tức khắc đẩy cô ra: "Cô làm gì thế!

Đừng chạm vào tôi!"

Ninh Tịch không ngờ Lục Hân Nghiên tự dưng lại đẩy cô như vậy, tuy đã kéo được Lục Hân Nghiên về phía khu vực an toàn, nhưng bản thân lại bị đẩy vào chỗ đất bị sụt lở, chưa kịp phản ứng lại đã lăn thẳng xuống dưới...

Lục Hân Nghiên ngơ ngác nhìn xuống vực sâu không thấy đáy, chỉ thấy bóng dáng Ninh Tịch ngày một nhỏ bé rồi biến mất không thấy đâu nữa, mấy giây sau mới phát ra tiếng hét kinh hoàng: "A!!!!!!!!"

"Hân Nghiên!

Chuyện gì, em sao thế?"

"Xảy ra chuyện gì rồi?"

Có mấy người ở gần đó bị tiếng hét của Lục Hân Nghiên thu hút chạy tới.

"Ninh Tịch!

Ninh Tịch bị rơi xuống dưới đấy rồi!!!

Cứu người!

Mau cứu người!"

Lục Hân Nghiên gào khóc nói.

Vừa dứt lời, tất cả mọi người đều biến sắc.

"Em nói gì?"

"Đang yên đang lành sao Ninh Tịch lại bị rơi xuống đấy?"

"Rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì, Hân Nghiên em nói rõ ràng đi!"

Mạc Lăng Thiên nghiêm túc hỏi.

"Anh Thiên!

Làm thế nào, làm thế nào bây giờ!

Ninh Tịch bị rơi xuống đấy mất rồi!

Chính mắt em trông thấy cô ấy bị rơi xuống!

Chỗ em vừa đứng bỗng bị sạt lở, cô ấy vì cứu em nên mới bị ngã xuống đấy!

Mọi người mau cứu cô ấy!

Mau đưa cô ấy lên đi!

Anh Thiên!

Anh mau tìm người tới cứu cô ấy đi!"

------------------------------------------------------------------------------------------------------------------CHƯƠNG 994 : CÁI QUÁI GÌ THẾ AAAANói tới đây, Lục Hân Nghiên lại không nhịn được ngồi phịch xuống đất khóc nấc lên.

Lúc này, không ai còn nghĩ tới chuyện tìm Quan Tử Dao nữa, tất cả mọi người đều đang chìm trong nỗi sợ hãi vì chuyện Ninh Tịch bị rơi xuống vực.

Sát vách đá chỗ Lục Hân Nghiên đứng lúc trước vẫn còn thấy rõ vết sụt lở, có thể thấy rõ Ninh Tịch bị rơi từ đấy xuống.

Cứu... cứu thế nào?

Phía dưới là vực sâu thăm thẳm luôn đấy!

Mọi người ai cũng biết, ở núi Ngọc Trà, chuyện như vậy không phải mới xảy ra lần đầu, năm nào cũng có không ít người bị rơi xuống vách núi, chết không thấy xác, kể cả có may mắn mò lên được, cũng không còn khả năng sống sót...

Giọng Mạc Lăng Thiên hơi run: "Phía dưới chỗ này là đầu nguồn một thác nước, trong nước có rất nhiều sỏi đá, dòng nước lại chảy xiết, nếu rơi xuống đó, kể cả có may mắn không bị đập phải đá thì cũng không chịu nổi sức lớn của dòng nước, nếu đợi người vớt được lên bờ, e rằng lành ít dữ nhiều, còn nếu nhảy thẳng xuống nước cứu người thì quá mạo hiểm, trước đây cũng có mấy vụ tương tự rồi... nhưng không có ca nào cứu được thành công cả..."

Theo những gì Mạc Lăng Thiên nói, mọi người đều chìm trong bầu không khí ngột ngạt đáng sợ...

"Vậy phải làm thế nào, làm thế nào bây giờ!

Đang vui vẻ ra ngoài leo núi sao tự dưng lại thành ra thế này?"

Lăng Phỉ ban nãy nhịn mãi rồi, giờ không thể nhịn thêm được nữa, mở miệng nói một tràng: "Còn không phải vì tự dưng có người dở chứng chơi trò mất tích sao!

Nào là nói Quan tử Dao giỏi giang thế nào, tốt đẹp ra sao, sao tôi hoàn toàn không thấy thế vậy!

Nếu tốt đẹp như thế thật thì liệu có nhớ nhung mãi bạn trai của người khác thế không?

Kể cả có thích đến mấy cũng đừng có làm chuyện thất đức như thế chứ?

Còn bày ra bộ dạng bị vứt bỏ, bị phản bội cho ai xem!

Lục Đình Kiêu với cô ta chẳng có quan hệ quần què gì với nhau hết nhé!"

Lời của Lăng Phỉ lập tức thu hút không ít người phụ họa theo: "Cái đám Lục Hân Nghiên thì như mấy cái gậy chọc shit luôn mồm nói có người bắt nạt cô ta, làm cô ta giận, tôi thật không thể hiểu nổi, rốt cuộc là ai ức hiếp cô ta chứ!

Ai làm cô ta tức giận?

Đơn phương nhớ nhung bạn trai người khác còn xem mình là người bị hại, cô ta có chỗ nào đáng thương?

Tôi thấy cô ta có tức đến chết cũng đáng đời!"

"Cả cái cô Lục Hân Nghiên kia nữa, đúng là đồ não tàn, đang yên đang lành lại hùa vào với nhau hại chết một cô gái đang sống tốt lành, giờ thì bọn họ thấy thỏa mãn chưa?"

...

Thấy mọi người nói những lời khó nghe bên tai, Lục Hân Nghiên ngơ ngác ngồi sụp xuống như người mất hồn.

Cô biết... cô chết chắc rồi... lần này cô chết là cái chắc rồi...

Nếu Ninh Tịch có mệnh hệ gì, cô dám chắc chắn, anh họ tuyệt đối sẽ không tha cho cô!

Nhưng điều khiến cô cảm thấy sợ hãi và khủng hoảng nhất chính là cô tận mắt chứng kiến một người đang sống chết ngay trước mắt mình, đã thế người này còn do cô sẩy tay đẩy ngã xuống!

"Đừng phí lời nữa, kể cả không có cách cũng phải mau nghĩ cách đi chứ!

Lỡ bị Lục Đình Kiêu biết được, nói không chừng tất cả chúng ta đều sẽ gặp xui xẻo đấy..."

Có người lên tiếng giục.

"Chuyện này phải nhanh chóng báo cho Lục Đình Kiêu biết chứ!"

"Báo...

Các người ai đi báo?"

...

Bầu không khí lại rơi vào im lặng.

Ai dám đi nói với Lục Đình Kiêu!

Chán sống rồi à?

"Để tôi nói!"

Mạc Lăng Thiên cắn răng, run tay lấy điện thoại ra.

Nếu không vì anh ta cứ khăng khăng kéo Lục Đình Kiêu tới, Ninh Tịch cũng sẽ không xảy ra chuyện...

Mạc Lăng Thiên đang định gọi điện, trong đám người bỗng có tiếng một cô gái hét ầm lên: "A A A A A A A..."

"Bà xã!

Sao thế, em làm sao thế?"

Triệu Hải Sinh vội nhìn về phía Lăng Phỉ.

Lăng Phỉ sợ hãi nhìn về phía rìa vách đá cách mình tầm hai ba mét: "Tay!

Tay tay tay!

Có một cái tay người!!!"

"Tay?

Tay ở đâu ra?"

Lúc tất cả mọi người đều nhìn theo hướng tay Lăng Phỉ chỉ, quả nhiên thấy một bàn tay, một bàn tay trắng nõn của phụ nữ.

"Đó...

đó là cái gì vậy..."

"Cái quái gì vậy a a a a a a a!!!"

"Mẹ ơi!

Chắc không phải là Ninh Tịch biến thành ma về đòi mạng đấy chứ?"

...
 
[ Tập 5 ] Chọc Tức Vợ Yêu - Mua Một Tặng Một
Chương 995 & 996


CHƯƠNG 995 : ĐỒ CẦM THÚ NHÀ CÔ!"

AA A A A A A...

MẸ ƠI!!!

MAAAAA!!!"

Trong phút chốc, các cô gái thay nhau hét ầm lên, sắc mặt Lục Hân Nghiên trắng bệch, sợ đến nỗi suýt nữa ngất xỉu, mọi người rơi vào hỗn loạn.

"Con mẹ nó... tổ sư các người, ma cái quần..."

Đúng vào lúc này, bên vách núi lại có thêm một cái tay nữa tóm chặt lấy mỏm đá bên vách, soạt một tiếng, một bóng đen từ dưới lộn lên, rơi xuống trước mặt bọn họ...

"Đây...

đây là cái gì thế?"

"Cái quái gì trèo lên vậy!"

"Má ơi!"

"Là...

Ninh Tịch!

Hình như là Ninh Tịch đấy!"

....

Đệch!

Bọn họ thấy cái gì thế nàyyyyyyyyyyyy!

Ninh Tịch!

Đúng là Ninh Tịch thật rồi!

Chuyện này rốt cuộc là sao?

Đừng nói với họ là cô tự mình trèo lên đấy nhé???

Lúc này, đầu tóc Ninh Tịch rối bù, bộ quần áo thể thao trắng mặc trên người bị bẩn đến nỗi không nhìn ra là màu gì nữa, trong kẽ tay toàn làm bùn đất và rêu xanh, cô đang đứng gập người thở dốc, sau khi lên tới nơi, câu đầu tiên cô nói là vội vàng hỏi họ: "Này... các người chưa nói với Lục Đình Kiêu đấy chứ?"

Thấy cảnh tượng trước mắt, tất cả đều trưng ra vẻ mặt như đang gặp quỷ.

Lục Hân Nghiên quên cả khóc, đờ đẫn ra, Mạc Lăng Thiên thì ngồi phệt xuống đất, trưng ra vẻ mặt tam quan giờ nát như bột hết rồi...

"Này, tôi đang hỏi mọi người đấy!

Sao ai cũng ngẩn ra hết cả vậy!"

Ninh Tịch giục.

"Chưa!

Còn chưa kịp nói với cậu ta!"

Mạc Lăng Thiên ngơ ngác đáp.

"Chưa nói là được rồi... tuyệt đối đừng để anh ấy biết được chuyện này đấy, nghe chưa..."

Ninh Tịch thở phào, ngồi bệt mông xuống đất.

Mẹ nó!

Đúng là muốn điên luôn mà!

Câu đầu tiên sau khi cô trèo lên không phải là "may quá chưa chết", không khóc lóc nức nở mà lại bảo họ tuyệt đối không được nói cho Lục Đình Kiêu biết!

Có lầm không vậy?

Lục Đình Kiêu còn đáng sợ hơn cả việc bị rơi xuống vực à?

Mạc Lăng Thiên gần như sụp đổ: "Rốt cuộc cô làm thế nào để lên được vậy?"

Ninh Tịch: "Thừa lời, tất nhiên là trèo lên rồi!"

Mạc Lăng Thiên: "Trèo... cô trèo kiểu gì?"

Ninh Tịch: "Dùng tay."

Mạc Lăng Thiên khó khăn nuốt nước bọt: "Tiểu... bạch thỏ à... không...

Nữ hiệp!

Rốt cuộc người cô làm bằng cái gì vậy?

Thế mà cũng không chết nổi?"

Ninh Tịch lau mồ hôi trên trán, lườm Mạc Lăng Thiên một cái rồi nói: "Chẳng lẽ anh chưa từng nghe thấy định luật "có nhảy xuống vực cũng không chết" sao?"

Khóe miệng Mạc Lăng Thiên giật giật: "Nghe thì cũng có nghe rồi, nhưng mẹ nó ông đây lần đầu nghe thấy việc có thể tự dùng tay trèo lên đấy?

Cô đúng là đồ cầm thú mà!"

Sau khi mọi người từ cơn hoảng loạn hoàn hồn lại, bắt đầu mồm năm miệng mười truy hỏi Ninh Tịch.

"Chuyện này rốt cuộc là sao?

Tiểu Tịch cô tự mình trèo lên thật à?

Đúng là quá thần kì rồi!"

"Chuyện này không khoa học!

Chẳng lẽ cô biết khinh công sao?"

"Lần trước lúc ở sân bắn tôi đã thấy cô không phải là người bình thường rồi!

Chắc cô không phải có năng lực đặc biệt gì chứ?"

"Tôi đã bảo thẩm mỹ của Kiêu gia rất đặc biệt rồi mà!

Cô Ninh chắc chắn không phải là người bình thường!"

...

Đệch!

Các người mới không phải là người bình thường ấy!

Nghe mọi người càng nói càng chẳng ra làm sao, Ninh Tịch vạch đen đầy đầu: "Mọi người nghĩ nhiều quá rồi, tôi chỉ là một người bình thường thôi, cũng không biết khinh công, hơn nữa tôi cũng có rơi hẳn xuống dưới đâu, nếu rơi xuống đấy thật thì sao mà trèo lên được, trừ khi tôi mọc cánh!"

"Thế chuyện này là sao?

Nữ hiệp cô đừng thừa nước đục thả câu nữa!

Mau nói đi!"

Triệu Hải Sinh truy hỏi, những người khác cũng gật đầu lia lịa, nhìn cô chằm chằm như thể cô là người kể chuyện nổi tiếng nhất trong các quán trà thời xưa vậy.

---------------------------------------------------------------------------------------------------------CHƯƠNG 996 : NGÃ LẠI LẦN NỮA ANH XEMNinh Tịch hít một hơi, giải thích ngắn gọn: "Lúc đó khi không khống chế được mình, tôi cố gắng để mình lăn xuống, lại thêm việc vách núi không vuông góc hoàn toàn, dốc chừng 70 độ, thế nên tôi cố dựa vào vách núi để trượt xuống, may mà trượt một lúc cuối cùng cũng giẫm vào được một tảng đá lồi ra.

Tiếc là, tránh vỏ dưa gặp vỏ dừa, bị kẹt trong khe núi.

Gọi mọi người cũng không ai nghe thấy, điện thoại lại bị rơi, nên tôi đành phải trèo lên!

Mệt chết đi được, tối qua quả nhiên không nên làm biếng để Lục Đình Kiêu cõng, báo ứng nhanh thật..."

Thấy Ninh Tịch nói vậy, mọi người càng hết nói nổi.

Mẹ nó chứ, lúc cô rơi xuống vực còn có thể chú ý tới việc điều chỉnh góc và tư thế rơi nữa à?

Thế càng biến thái hơn đấy biết không hả?

Đúng là không phải người bình thường!

"Cô không thể ở yên đấy đợi chúng tôi xuống cứu à?

Lỡ cô không trèo tử tế, rơi xuống đó thật thì làm thế nào?"

Mạc Lăng Thiên la lên.

Ninh Tịch nghe vậy không nói gì, chỉ như có như không liếc về phía Lục Hân Nghiên.

Lỡ sau khi cô rơi xuống, Lục Hân Nghiên lại không nói gì, giấu tất cả mọi người thì sao?

Không phải vì tâm lí cô đen tối mà không thể không cân nhắc tới khả năng này, dù sao cô với Lục Hân Nghiên trước giờ vẫn không hợp nhau, trong tình huống đó, lỡ Lục Hân Nghiên không nói gì, cô có chết cũng không biết sao mình lại chết nữa.

Thêm việc tảng đá dưới chân cô lúc ấy không biết có thể chống đỡ được tới khi nào nữa, thế nên đành phải tranh thủ thời gian tự mình trèo lên thôi.

Cô không thể đặt tính mạng của mình vào tay người khác được.

Lục Hân Nghiên bị cái nhìn của Ninh Tịch làm cho hổ thẹn đến nỗi muốn độn thổ cho xong, môi cô ta run run, một câu cũng không nói nổi.

Khoảnh khắc lúc đó, vì hoảng loạn và sợ phải gánh chịu hậu quả, cô ta thật sự có nghĩ tới việc dứt khoát không nói cho ai biết hết, hoặc sẽ nói Ninh Tịch tự mình ngã xuống...

"Được rồi được rồi!

Muốn hỏi gì thì hỏi hết cả rồi, những gì mọi người nên biết cũng biết cả rồi, đừng vây lại đây nữa, lỡ bị Lục Đình Kiêu phát hiện ra là tôi chết chắc đấy!

Tôi phải mau về thay quần áo hủy thi diệt tích đây, bai bai mọi người..."

Ninh Tịch trở mình bò dậy.

Thấy cô không hề nhắc tới chuyện cứu Lục Hân Nghiên, thậm chí còn muốn giấu Lục Đình Kiêu, mọi người tròn mắt nhìn nhau, ai nấy đều kinh ngạc...

"Haiz, đợi đã Ninh Tịch, cô đừng cử động bừa!

Còn không biết cô có bị thương ở đâu không mà, vẫn nên tới bệnh viện kiểm tra thì hơn!"

"Đúng đấy đúng đấy!

Đề phòng trước đi kiểm tra vẫn hơn!"

"Hơn nữa chuyện lớn thế này, giấu anh Kiêu hình như không ổn lắm đâu?"

...

Mọi người ai cũng cản Ninh Tịch lại, lúc anh một câu tôi một câu đang khuyên cô, phía sau truyền tới giọng nói lạnh lùng của một người đàn ông: "Mọi người đang làm gì thế?"

Nghe thấy giọng nói này, cả người Ninh Tịch khẽ run lên, trong lúc hoảng loạn cô suýt chút nữa tụt luôn quần áo trên người ai đó ra mặc vào.

Tiếc rằng mắt Lục Đình Kiêu sáng như mắt diều hâu vậy, anh trông thấy Ninh Tịch đang đứng náu mình trong đám người nên liền đi thẳng về phía cô, "Chuyện gì thế này?"

Ninh Tịch gãi đầu, cố tỏ ra trấn tĩnh: "Em... mới bị ngã một cái ấy mà..."

"Ngã kiểu gì mà thành ra thế này?

Em thử ngã lại một lần cho anh xem!"

Ánh mắt Lục Đình Kiêu như tia laze quét qua toàn thân đầy bụi bẩn của Ninh Tịch, cách đó không xa còn có một khoảng đất bị sạt lở, cộng thêm vẻ mặt chột dạ của Lục Hân Nghiên, sắc mặt anh ngày càng khó coi.

Ngã thêm lần nữa?

"Như vậy... như vậy không hay lắm đâu..."

Đại ma vương độc ác quá đi hu hu hu!
 
[ Tập 5 ] Chọc Tức Vợ Yêu - Mua Một Tặng Một
Chương 997 & 998


CHƯƠNG 997 : ANH THẬT SỰ SAI RỒI"Em sai rồi!!!"

Ninh Tịch quyết định nhận sai trước.

Lúc này, mọi người ở bên cạnh nhìn không nổi nữa: "Anh Kiêu, anh đừng dữ với Ninh Tịch như vậy, vì cứu Hân Nghiên mà suýt nữa cô ấy bị ngã xuống vách núi đấy!"

"Đúng đấy đúng đấy!

Chắc chắn Ninh Tịch cũng sợ chết khiếp rồi, anh nên an ủi cô ấy mới phải chứ!"

Mọi người bắt đầu hùa vào nói đỡ cho Ninh Tịch.

Sắc mặt Lục Đình Kiêu như sắp nổi bão: "..."

Suýt nữa thì rơi xuống vách núi...

Anh mới chỉ xa cô có vỏn vẹn năm phút ngắn ngủi thôi mà!

Anh sai rồi, thật sự sai rồi...

Đừng nói năm phút, kể cả năm giây cũng không nên để cô rời khỏi tầm mắt của anh như vậy!

Mãi tới khi Ninh Tịch thoát khỏi tình cảnh nguy hiểm, mọi người mới phát hiện phía sau Lục Đình Kiêu còn một người nữa, chính là Quan Tử Dao.

"Tử Dao, cô chạy đi đâu vậy!

Có biết tất cả chúng tôi lo cho cô lắm không?"

"Không nói tiếng nào xong mất tích, điện thoại thì không gọi được, mọi người tìm cô cả buổi sáng đấy, Hân Nghiên suýt chút nữa còn gặp nguy hiểm nữa!

"Tử Dao, lần này cô đúng là hơi vô trách nhiệm rồi đấy!"

...

Quan Tử Dao hoàn toàn không ngờ sau khi tới đây lại thấy cảnh này, tất cả mọi người đều đang đỡ lời cho Ninh Tịch, mọi người đều đang trách cứ cô ta...

Cô ta cố gắng không tỏ thái độ, thành khẩn xin lỗi mọi người: "Xin lỗi, chỉ là tâm trạng tôi không tốt nên muốn đi lòng vòng chút thôi, điện thoại thì hết pin, thật sự rất xin lỗi, khiến mọi người lo lắng rồi!"

Nhưng mọi người không những không đồng tình mà ngược lại không ít người còn tỏ ra chán ghét với bộ dạng này của Quan Tử Dao, mấy người bạn ban nãy còn nói đỡ cho cô ta giờ cũng không lên tiếng nữa.

Thậm chí có người còn nhanh trí bắt đầu thầm nghĩ, tại sao tất cả bọn họ tìm khắp nơi đều không tìm được cô ta mà Lục Đình Kiêu lại tìm được?

Là trùng hợp hay cố ý đây?

Lúc đầu mọi người còn có chút đồng cảm với cô ta, giờ nghĩ tới chuyện nguy hiểm ban nãy, mọi người lại thấy bất bình thay cho Ninh Tịch.

Một người luôn nhớ thương tới bạn trai của người khác, còn tự xem mình là kẻ bị hại, lợi dụng sự quan tâm của bạn bè đứng về phía cô ta chĩa mũi nhọn vào Ninh Tịch, nhưng lại không thèm nghĩ tới việc bạn bè lo lắng cho mình mà chơi trò mất tích.

Trong khi người còn lại trong tình huống gấp rút theo bản năng cứu một người luôn đối địch với mình, rơi xuống vực rồi còn dũng cảm tự trèo lên...

Mãi tới lúc này, mọi người mới hơi hiểu về con người Ninh Tịch, cô không phải là một con thỏ yếu đuối, mà chỉ khi ở trước mặt Lục Đình Kiêu mới tỏ ra như vậy.

Cũng như Lục Đình Kiêu, chỉ khi đối diện với cô anh mới lộ ra dáng vẻ dịu dàng của mình.

Sau khi Ninh Tịch trèo lên không hề nhắc tới chuyện Lục Hân Nghiên đẩy cô, Lục Hân Nghiên vì chột dạ nên cũng không dám nói nhiều, chứ càng đừng nhắc tới chuyện muốn giải vây cho Quan Tử Dao.

Nếu không phải tự dưng không thấy Quan Tử Dao đâu, căn bản sẽ không xảy ra chuyện như vậy...

May mà ban nãy Ninh Tịch kéo cô lại, nếu không cô thật sự đã chết rồi!

Vừa nghĩ tới đây, cô ta nghĩ mà sợ phát run cả người!

"Lục Đình Kiêu, xin lỗi."

Mạc Lăng Thiên sắc mắt u ám đi tới bên cạnh Lục Đình Kiêu, cố đè giọng nói.

Ngoài câu này ra, anh ta không biết nên nói gì nữa, trong lòng vừa áy náy vừa tự trách.

Ban nãy vì chuyện Quan Tử Dao mất tích mà suýt chút nữa thì anh ta đã giận cá chém thớt lên Lục Đình Kiêu và Ninh Tịch.

May mà Ninh Tịch không sao, nếu không, cả đời này anh ta cũng không còn mặt mũi nào mà gặp Lục Đình Kiêu nữa, dù sao cũng chính là anh ta đã khăng khăng gọi Lục Đình Kiêu tới, còn dùng chiêu tuyệt giao ra để uy hiếp nữa.

...

-------------------------------------------------------------------------------------------------------------------CHƯƠNG 998 : DẮT VÀO LƯNG QUẦNQuan Tử Dao không biết rốt cuộc cô ta đã chịu đựng như thế nào mà về được đến nhà.

Tối qua cô ta thật sự rất buồn bực nên mới muốn yên tĩnh một mình, cuối cùng cũng không biết là tại sao mà không khống chế được liền ôm tâm trạng muốn báo thù Lục Đình Kiêu, vậy nên cố tình tắt điện thoại.

Lúc ở trong bóng tối trông thấy mọi người sốt sắng tìm cô ta, chỉ trích Ninh Tịch, tâm trạng sắp sụp đổ của cô ta mới thoáng tốt hơn.

Cô ta tìm thời điểm thích hợp xuất hiện, để Lục Đình Kiêu tìm thấy mình, muốn nhân cơ hội này nói chuyện đàng hoàng với anh...

Ai ngờ, cuối cùng lại xảy ra chuyện ngoài ý muốn như vậy, cô ta lại thành mục tiêu công kích của mọi người!

Từ khi biết tới sự tồn tại của cô gái kia, cuộc sống hoàn mỹ của cô ta như bị virus xâm nhập, hoàn toàn trở nên hỗn loạn, tất cả mọi chuyện đều thoát khỏi sự khống chế của cô ta.

Cô ta không thể cứ tiếp tục mềm lòng mãi được!

Ngủ một giấc dậy, cuối cùng cô ta cũng bình tĩnh lại hơn một chút, cô ta tìm cha mình, kể hết cho ông nghe chuyện của cô ta.

"Con nói gì cơ?

Tên Kha Minh Vũ kia chính là Lục Đình Kiêu?"

Nghe thấy lời của con gái, Quan Thụy cũng tỏ ra hết sức bất ngờ.

"Vâng, chính miệng Lục Đình Kiêu nói đấy ạ."

Thấy vẻ mặt của con gái, Quan Thụy cơ bản cũng đã đoán ra khi ấy đã xảy ra chuyện gì, ông ta vỗ vai Quan Tử Dao nói: "Khiến con chịu ấm ức rồi, chuyện này là do ba quá bất cẩn."

"Không phải tại ba làm sai, ai có thể ngờ được Lục Đình Kiêu vậy mà lại vì đứa con gái kia mà làm đến mức độ này chứ..."

Sắc mặt Quan Thụy rất kém, nhưng vẫn an ủi Quan Tử Dao, "Con cũng đừng quá lo lắng, Lục Đình Kiêu có mạ vàng cho nó thế nào, kể cả có thể nâng giá trị bản thân nó lên cũng không thể nâng được xuất thân của nó đâu..."

"Ba, thân thế của Ninh Tịch liệu có phải có ẩn tình gì không?"

Quan Tử Dao bất an hỏi.

"Lần trước từ tiệc mừng thọ về, ba đã cố tình cho người điều tra, nó chính là con gái ruột của Ninh Diệu Hoa, điểm này là không thể nghi ngờ.

Trước năm 18 tuổi con nhỏ đó vẫn luôn ở dưới quê, sau khi được Ninh gia đón về đã làm ra không ít chuyện hoang đường, ba mẹ nó chê nó làm mất thể diện nên thà nhận đứa con nuôi là Ninh Tuyết Lạc chứ cũng không muốn nhận nó, vì nó chẳng ra làm sao cả!"

Quan Thụy coi thường nói.

"Nhưng cô ta hết lần này tới lần khác đều khiến chúng ta tính toán sai, thật sự không thể xem nhẹ được, ba con mình phải tranh thủ hủy hoại cô ta trước khi cô ta đạt được mong muốn...

Nhưng, giờ Lục Đình Kiêu lại chiều chuộng, bao bọc cô ta chặt như vậy..."

Quan Thụy vỗ vai cô ta: "Giờ Lục Đình Kiêu càng cưng chiều nó sẽ chỉ khiến Lục Sùng Sơn và Nhan Như Ý càng ghét nó hơn thôi.

Tới lúc đó chúng ta thêm vài mồi lửa vào, có là Lục Đình Kiêu thì cũng không bảo vệ nổi nó!

Tử Dao, nỗi nhục này, ba tuyệt đối sẽ không để con chịu oan uổng như vậy!

Lần này ba không chỉ hủy hoại nó, còn phải khiến nó vĩnh viễn không bao giờ có thể trở mình được nữa..."

...

Tại cổng Bạch Kim Đế Cung.

"Ninh...

Ninh Tịch!!!"

Lục Hân Nghiên thở hồng hộc đuổi theo.

"Sao thế?"

Ninh Tịch ngoảnh lại nhìn cô gái vừa đuổi tới.

"Tôi... tôi có thể nói chuyện riêng với cô vài câu được không."

Lục Hân Nghiên đưa mắt nhìn Lục Đình Kiêu đang bên cạnh Ninh Tịch, vì sợ anh nên cô ta không kìm được co rúm lại.

"Nói chuyện riêng... xin lỗi, e rằng hơi khó rồi!"

Ninh Tịch nói rồi giơ một tay lên.

Thấy trên cổ tay trắng nõn của cô bị buộc chặt một cái caravat, đầu bên kia đang bị Lục Đình Kiêu nắm chặt trong tay...

Giờ thì hay rồi... lần này thật sự bị Đại ma vương dắt thẳng vào thắt lưng rồi...

Lục Hân Nghiên: "..."
 
Back
Top Bottom